Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: Tử Long
Biên: Tiểu Linh Nhi
Nguồn: Kiếm giới
“Đại ca, đại ca nói bọn họ có thể bị lạc đường không?” Một tráng hán có vẻ mặt dữ tợn hỏi trên màn hình liên lạc.
“Cái này thì ai mà biết được?” Độc nhãn lão đại một chân gác lên tay vịn của ghế dựa, nhắm mắt lại, chậm rãi rít một điếu xì gà với bộ dạng hưởng thụ, vẻ mặt say mê, đây quả là thứ tốt, nguyên liệu hoàn toàn sinh trưởng trong thiên nhiên, sau đó trải qua gia công của những người có tay nghề bậc thầy, cũng không phải là tùy tiện vài trăm drill là có thể mua được.
“Lão đại, chỉ sợ là sự tình có biến!” bên cạnh Độc nhãn lão đại có một người gầy như que củi đang khoanh tay, cặp mắt gian tà không ngừng xoay tròn, rõ ràng là một tên quân sư quạt mo.
“Lời này của ngươi là có ý gì?” Độc nhãn lão đại vẫn như cũ lười biếng nửa nằm nửa ngồi nói.
Tên quân sư gầy như que củi thấp giọng nói: “Lão đại, ngài thử nghĩ xem, nội gián ở bên trong đã 6 ngày nay không có tin tức truyền về, chỉ sợ dữ nhiều lành ít! Hơn nữa, chúng ta đã đợi ở đây nhiều ngày như vậy, nếu như mọi chuyện bình thường, thì bọn họ đáng nhẽ đã phải sớm xuất hiện rồi mới đúng.”
“Phải!” Độc nhãn lão đại gật đầu khen ngợi nói: “Ngươi nói rất đúng! Vậy theo ngươi bây giờ phải làm sao? Chả lẽ tiền đặt cọc đã nhận lại phải trả về?” Độc nhãn lão đại vẻ mặt đau lòng nói.
Quân sư gầy như que củi xảo trá cười nói: “Heh heh, lão đại, việc này thì ngài không cần lo lắng, tên kia làm sao dám đem việc này làm ầm ỹ lên chứ? Hắn còn phải sợ chuyện này lộ ra hơn cả chúng ta ý chứ. Nếu như việc này lộ ra, chúng ta cùng lắm chỉ hơi mất danh dự một tí, còn về phần tên kia, không chỉ là thân bại danh liệt mà thôi đâu! Tiền này nếu đã vào tay chúng ta, thì đừng hi vọng chúng ta sẽ nhả ra!”
Độc nhãn lão đại cười ha hả, vỗ vỗ vào vai tên quân sư: “Đúng đúng, cũng may là tiểu tử ngươi khôn khéo! Thế hiện tại chúng ta nên làm gì?”
Tên quân sư thấp giọng nói: “Lão đại, trở về tay không cũng là một điều không hay, đến lúc đó các huynh đệ khác lại càu nhàu!”
Độc nhãn lão đại vuốt cằm, trầm tư nói: “Cũng đúng, nếu tay không mà về thì sĩ khí cũng có chút ảnh hưởng!” Đúng lúc này một tên tiểu lâu la thở hồng hộc chạy vào, vẻ mặt kích động nói: “Lão đại, phía trước có một con dê béo, hơn nữa đích xác còn là một con dê béo cực lớn!”
Độc nhãn lão đại ngửa mặt lên trời cười lớn: “Ha ha, xem ra khi vận may đã đến thì muốn ngăn cản cũng không được mà, thông báo cho các huynh đệ, chẩn bị sẵn sàng!”
*********
Ba người Diệp Trọng đang ngồi trong một căn phòng.
Cố Thiểu Trạch nhìn nhìn ra ngoài cửa, mặt mày sầu khổ nói: “Chuyện này là sao đây? Bọn họ không phải định giam lỏng chúng ta đấy chứ? Đã thế lại còn phái người coi chừng chúng ta nữa chứ, chả lẽ coi chúng ta là tội phạm sao?”
Số 2 trông thấy khuôn mặt u sầu của thiếu gia, hơi hơi đau lòng, liền an ủi: “Thiếu gia không nên lo lắng, bọn họ làm như vậy là bởi vì hoài nghi thân phận của chúng ta, trước khi có được tin tức chính xác, bọn họ sẽ không dám làm gì chúng ta đâu!”
Diệp Trọng mặc kệ hai người bọn họ, một mình nhắm mắt lại, bảo tồn thể lực, ở trong hoàn cảnh lạ lẫm như thế này, tính cảnh giác của Diệp Trọng chưa bao giờ thả lỏng cả, thân thể hắn hiện tại đang ở trong một trạng thái cực kỳ vi diệu, bất cứ lúc nào cũng có thể tặng cho địch nhân một kích trí mạng.
Về phần hai người đang trông coi trước cửa, Diệp Trọng không thèm để ý, bởi vì hắn không hề nhận thấy được hai người này có thể sinh ra một chút uy hiếp nào đối với hắn.
Diệp Trọng vẫn cảm thấy có chút kỳ quái. Những người mà mình gặp được thân thể thực là yếu ớt, thật là kỳ quái, với thân thể yếu ớt như vậy e rằng chỉ cần một đòn hơi mạnh tay của mình cũng có thể phân thây bọn họ a! Chẳng lẽ bọn họ không biết thân thể mới là nền tảng cơ bản sao? Thật sự là làm cho người ta khó hiểu!
Cố Thiểu Trạch để ý tới biểu hiện của Diệp Trọng, đối với sự thản nhiên của Diệp Trọng hắn rất là bội phục, nhưng lại có chút tò mò, thật muốn biết trước kia tên này từng làm gì!
Canh giữ ở trước của chính là hai vị sư sĩ cao cấp, lời của đội trưởng căn dặn vẫn còn vang vang bên tai họ. Hai người này đối với đội trưởng xưa nay vẫn cực kỳ tin tưởng phục tùng, tuy rằng việc dùng hai vị sư sĩ cao cấp để trông chừng ba đứa nhóc con thật sự có chút giống như việc giết gà dùng dao mổ trâu vậy, nhưng đối với mệnh lệnh, bọn họ vẫn chấp hành không hề có một chút oán thán.
Đột nhiên, máy liên lạc gắn ở tay bọn họ truyền đến vài mệnh lệnh, sắc mặt của hai người đồng thời đại biến, liếc nhau, một vị trong đó chợt mở cửa ra, hướng ba người bên trong trịnh trọng nói: “Các vị, làm phiền mọi người không nên tùy tiện rời khỏi căn phòng này, nếu không sự an toàn của các vị sẽ khó có thể được bảo đảm!”
Số 2 thấp giọng hỏi: “Hai vị tiên sinh, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Một vị do dự một chút, rồi mới nói: “Chúng ta bị hải tặc vũ trụ tập kích! Hình như là hải tặc Hồng kỳ ưng!”
“Hồng kỳ ưng?!” Cố Thiểu Trạch và Số 2 không khỏi đồng thanh kinh hãi hô lên, sắc mặt ngay lập tức trở lên trắng bệch không một tia máu.
Nhìn thấy phản ứng của hai người, một vị sư sĩ cao cấp mở miệng nói: “Chúng tôi sẽ ra ngoài chiến đấu, các vị yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ dùng hết toàn lực, liều mạng chiến đấu một trận!” Một câu cuối cùng thể hiện ý tứ kiên quyết, mơ hồ bên trong còn ẩn chứa ý tứ nếu không thành công thì sẽ liều mạng, làm cho người ta cảm thấy kính trọng từ đáy lòng.
“Chúng ta đi! Các vị hãy cẩn thận!” Hai người thần sắc nghiêm trọng vội vàng chạy ra ngoài, chỉ còn ba người Diệp Trọng ở lại trong phòng!
“Hồng kì ưng? Làm sao có thể thế được?” Số 2 kinh ngạc thì thào nói, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng. Cố Thiểu Trạch cũng lâm vào tình trạng hồn bất phụ thể, hai tay ôm đầu. Cũng chỉ có Diệp Trọng là vẫn giữ nguyên bộ dáng như cũ!
“Hồng kỳ ưng là cái gì?” Thấy hai người tỏ ra kinh hãi như thế, Diệp Trọng tò mò hỏi.
Hai người nghe vậy giương ánh mắt như thấy người ngoài hành tinh nhìn Diệp Trọng, “Ngươi thật sự là nhân loại sao? Đến ngay cả Hồng kì ưng cũng không biết?”
“Rất lợi hại phải không?” Diệp Trọng hỏi.
“Trời ạ, hiện giờ vẫn còn có người còn hỏi ta một cái vấn đề đơn giản vậy sao!” Cố Thiểu Trạch lộ ra một bộ dáng như muốn ngất đến nơi, phối hợp với khuôn mặt trắng bệch của hắn, quả thật giống với một người bị mắc chứng thiếu máu bẩm sinh.
Số 2 miễn cưỡng giải thích: “Hồng kì ưng là một tổ chức hải tặc vô cùng cường đại, không biết bọn chúng có phải là cường đại nhất hay không, nhưng không thể nghi ngờ bọn chúng là đoàn hải tặc nổi danh nhất. Hơn nữa bọn chúng tàn bạo hơn những tổ chức hải tặc khác rất nhiều, hễ là tù binh bị chúng bắt được, chưa hề thấy có ai còn sống.”
Diệp Trọng cúi đầu suy nghĩ một lúc, hỏi: “Nói như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ tấn công vào tàu của chúng ta phải không?”
Số 2 gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Trọng trừng mắt đứng dậy, khiến cho hai người còn lại bị dọa nhảy dựng lên.
Cố Thiểu Trạch cuống quít nói: “Ngươi tính làm gì? Ngươi ngàn lần đừng có làm điều gì xằng bậy nha! Bọn chúng là loại giết người không chớp mắt đó!” Đột nhiên, Cố Thiểu Trạch bỗng sửng sốt, chợt nhớ ra gã trước mặt này cũng là một tên giết người không chớp mắt.
“Ta cần quang giáp! Các ngươi biết có thể tìm được ở đâu không?” Diệp Trọng nhàn nhạt hỏi.
Số 2 cảm thấy người trước mặt này quả thật là làm cho người ta không thể nào hiểu được, trước một đối thủ cực kỳ cường đại, mà hắn còn có thể trấn định, trên người tràn ngập chiến ý như vậy, có lẽ quả thật như người xưa từng nói: “Người không biết thì không sợ mà!”
“Ở tầng dưới cùng của kho hàng, bình thường sẽ có mấy cái quang giáp dự bị, để phòng quang giáp của sư sĩ tạm thời không thể sửa chữa những thương tổn mà mất đi sức chiến đấu, mà một thương đội có đông đảo sư sĩ như vậy nhất định sẽ có rất nhiều quang giáp dự bị.” Số 2 tuy nghĩ rằng hành động giãy dụa của Diệp Trọng sẽ chẳng được tác dụng gì, nhưng trong lòng nàng lại tồn tại một chút ảo tưởng, nếu hắn thật sự có thể thành công, vậy thì thiếu gia có thể an toàn rồi!
“Đường đến kho hàng như thế nào?” Nghe được trên tàu có quang giáp, hai mắt Diệp Trọng chợt bắn ra quang mang nóng bỏng.
Cửa kho hàng đang đóng chặt, muốn mở được cánh cửa này cần phải có mật mã.
Đã không có thời gian để đi tìm người khác hỏi mật mã nữa rồi, Diệp Trọng nhanh chóng đưa ra quyết định, hít sâu một hơi, bỗng nhiên, lồng ngực hắn như một quả bóng được bơm hơi phồng lên, cả người như được bơm vào một luồng không khí nóng bỏng. Diệp Trọng khom lưng, khủy tay co lại, cánh tay chậm rãi đưa về phía sau, cả người tựa như một thanh tuyệt thế thần cung đang chậm rãi kéo căng ra, từng chút từng chút tích tụ toàn bộ lực lượng!
Sau khi hít xong một hơi, toàn thân tràn ngập khí nóng đã làm cho Diệp Trọng cảm thấy có chút khó chịu, lúc này thân cung cũng đã được kéo căng hết cỡ!
Không hề do dự, Diệp Trọng quát to một tiếng, dậm thật mạnh xuống mặt đất tạo thành âm thanh như tiếng sấm, tay phải như một cơn lốc cuồng bạo đấm ra, một quyền này làm cho không khí hỗn loạn tạo thành những tiếng xé gió trầm thấp, nắm đấm của Diệp Trọng đập thật mạnh vào giữa cánh cửa của kho hàng!
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: Cô Lang
Biên: Tiểu Linh Nhi
Nguồn: Kiếm giới
Rầm, một tiếng động cực kỳ đè nén trầm đục, lấy quyền phải của Diệp Trọng làm trung tâm, vô số vết rạn tinh mịn kéo dài về bốn phía, trên cánh cửa màu đen của kho hàng nở rộ ra một đóa hoa màu bạc, dính nhiều điểm đỏ tươi, Diệp Trọng trực tiếp nộ phóng.
Choang, thanh âm như thủy tinh vỡ vang lên, trong khoảnh khắc, từng mảnh từng mảnh kim loại thật nhỏ văng ra bốn phía, rơi xuống rào rào, dày đặc như mưa.
Diệp Trọng nhìn tay phải, trên bàn tay da thịt trộn lẫn nhau, không khỏi thầm nghĩ, xem ra loại chuyện dùng tay phá cửa này về sau nên ít làm một chút thì tốt hơn!
Không thèm quan tâm đến thương tích, Diệp Trọng như cơn gió vọt vào trong kho hàng.
Rất nhanh chóng, hắn phát hiện ra một loạt quang giáp xếp hàng chỉnh tề trong kho. Diệp Trọng như một con sói đói gặp được thức ăn ngon vậy, hoan hô một tiếng lao đến.
Vì đều là quang giáp dự bị cho nên ngoại trừ mấy cái quang giáp đặc thù chuyên dụng cho trinh sát, chỗ còn lại hầu hết là một vài loại quang giáp đã cũ không còn được sử dụng trong vũ trụ mấy nữa rồi.
Sau một chút lưỡng lự, Dạ Trọng cuối cùng chọn một cái quang giáp hình bọ cạp đen – Phong Sa Trùng. Nó có được tốc độ xuất chúng, tầm nhìn rộng rãi, độ dày của thân giáp cũng đạt đến một mức độ làm người ta hài lòng, thân giáp màu đen, giúp cho nó ở trong vũ trụ càng khó bị địch nhân phát hiện. Mà lý do để Diệp Trọng chọn nó không chỉ có vậy, một số công năng độc đáo khác của Phong Sa Trùng mới càng làm cho hắn vừa ý với sự lựa chọn này của mình.
Nhìn ngăn tủ, Diệp Trọng cắn răng cân nhắc, chần chờ một chút liền đem tất cả thu vào trong hầu bao của mình.
Diệp Trọng xoay người tiến vào trong khoang điều khiển của Phong Sa Trùng, lần đầu tiên thao tác ngoài thực tế, Diệp Trọng không khỏi khẩn trương.
Như Mục thì căn bản không cần tiến hành thao tác rườm rà như vậy, chỉ cần một giọt máu là được.
Ánh mắt Diệp Trọng chằm chằm nhìn vào toàn bộ tin tức hiện ra trên màn hình, tốc độ hai tay đã nhanh đến mức làm cho người ta nhìn thấy không rõ lắm. Phong Sa Trùng có rất nhiều tác dụng đặc thù, để dễ sử dụng hơn, Diệp Trọng không thể không tiến hành một phen bố trí. Trong chiến tranh, sanh tử chỉ cách nhau một lằn ranh mỏng manh, Diệp Trọng cũng không dám không hề chuẩn bị mà đi.
Mặc dù vội nhưng không hoảng loạn, Diệp Trọng không dám có một chút qua loa, tiến hành thiết lập lại toàn bộ cài đặt.
Nếu Mục ở đây thì tốt rồi, cái mạng nhỏ của mình tuyệt đối được bảo đảm, cũng không cần phải sứt đầu mẻ trán như thế này!
Cố Thiểu Trạch và Số 2 im lặng ngồi bên trong gian phòng, yên lặng nhìn nhau.
Trên chiến trường là một cảnh hỗn loạn, hai bên tranh đấu với nhau đều là sư sĩ. Các loại laser đủ màu sắc va chạm với nhau, chợt lóe lên rồi biến mất trong bầu trời đêm trầm lặng.
Sư sĩ Tượng Hiệp Đoàn giống như một chi quân đội, đội hình chiến đấu nghiêm chỉnh, luôn chiếu cố, hỗ trợ lẫn nhau, ngay ngắn có thứ tự. Mười tên cao cấp sư sĩ chính là nòng cốt, mà đoàn trưởng Phí Địch chính là trung tâm chỉ huy của bọn họ.
Đám hải tặc Hồng Kì Ưng danh tiếng lẫy lừng, số lượng vượt xa Tượng Hiệp Đoàn, hơn nữa toàn bộ đều là lính thiện chiến, bọn chúng giống như một đám sói ranh ma giảo hoạt, tránh va chạm chính diện với Tượng Hiệp Đoàn, không ngừng quấy rầy cắn xé phía sau và hai bên Tượng Hiệp Đoàn, hơn nữa cũng không dây dưa với Tượng Hiệp Đoàn, một mực du đấu.
Cục diện hai bên nhìn qua tựa hồ không ai làm gì được ai, nhưng là số lượng hải tặc của Hồng Kì Ưng vượt qua Tượng Hiệp Đoàn quá nhiều, theo thời gian dần trôi, thế cục bắt đầu nghiêng về phía bọn hải tặc.
Diệp Trọng cẩn thận khống chế Phong Sa Trùng trốn sau một cái thương thuyền, kinh hãi nhìn cục diện vô cùng hỗn loạn trước mặt. Mặc dù là Diệp Trọng đã sinh sống nhiều năm ở Phế Tinh – một địa phương vô cùng ác liệt và khắc nghiệt, nhưng tình cảnh trước mặt vẫn làm cho sâu thẳm trong nội tâm hắn run rẩy không thôi.
Vô số quang giáp đang phi hành, xoay tròn, thỉnh thoảng lại có cái nổ thành từng mảnh vụn nhỏ, tạo thành một bông pháo hoa trong mắt Diệp Trọng. Ngay cả khi hắn đã trải qua vô số trận tỷ thí trong căn cứ huấn luyện, quang giáp bị hắn đánh nổ cũng không ít, nhưng chưa bao giờ có thể xuất hiện cảnh động lòng người như trước mặt.
Diệp Trọng cố gắng bình ổn suy nghĩ miên man trong lòng.
Sống sót… Sống sót… Nhất định phải sống sót! Diệp Trọng tự nhủ lòng mình, mình không thể chết ở đây, thật vất vả mới có thể thoát khỏi cái Phế Tinh chết tiệt kia, thế giới bên ngoài còn chưa trải qua, sao có thể chết ở đây được?
Mình không thể chết! Trong lòng Diệp Trọng cố gắng gào thét!
Hổn hển, hổn hển… Diệp Trọng thở từng hơi từng hơi, dần dần, tâm tình bắt đầu từ từ bình tĩnh trở lại.
Nên làm cái gì bây giờ? Cứ như vậy thì việc Tượng Hiệp Đoàn bại trận chỉ là chuyện sớm muộn, khả năng của mình đến đâu, trong lòng Hiệp Trọng hiểu rõ, hắn còn chưa mù quáng tự sướng đến mức cho mình là thiên hạ vô địch. Nhìn tình hình này, cho dù chính mình lao ra cũng không thể thay đổi được kết cục.
Tỉnh táo lại Diệp Trọng bắt đầu tự hỏi.
Nhìn hai phe tập trung một chỗ, không ai chú ý bên này, trong lòng Diệp Trọng nghĩ thầm, không bằng ta trộm một cái thương thuyền, sau đó lén lút trốn đi, dù sao trước đó mình cũng đã hỏi qua Cố Thiểu Trạch mặt kỹ xảo này, vẫn đề hẳn là không lớn!
Không được, Diệp Trọng lập tức phủ định loại ý tưởng này, với tốc độ của thương thuyền, chờ khi trận chiến với hải tặc này chấm dứt, hẳn là mình cũng chưa chạy đi bao xa, hơn nữa tốc độ thương thuyền khẳng định không bằng thuyền hải tặc, cuối cùng chắc chắn là vẫn sẽ bị đuổi theo!
Nếu sử dụng quang giáp để chạy trốn thì sao? Đối phương khẳng định sẽ không phát hiện, cho dù có phát hiện phỏng chừng cũng không phái người truy đuổi, hơn nữa, cho dù có truy đuổi, người cũng không nhiều lắm. Về phần phương pháp thứ nhất hay thứ hai, mình cần có một cái suy tính chắc chắn.
Tuy nhiên, quang giáp cũng không hợp với việc phi hành đường dài, năng lượng không đủ, hơn nữa không có tiếp tế, thức ăn nước uống cũng đều không có, cứ như vậy mà chạy đi, e rằng cũng chết đói chết khát trong vũ trụ mờ mịt.
Vậy phải làm thế nào đây? Diệp Trọng buồn rầu cau mày.
Đột nhiên, Diệp Trọng nhìn thấy một cái vũ trụ hạm có hình dạng kỳ lạ, được vây quanh bởi rất nhiều thuyền hải tặc, tựa như là đầu lĩnh của tất cả thuyền hải tặc. Nhất thời, một ý tưởng lập tức xuất hiện trong óc của Diệp Trọng, ý niệm này một khi xuất hiện, không cách nào xóa đi!
Nhìn về xa xa lại có vài khối nham thạch cỡ mấy chục thước vuông, trong lòng Diệp Trọng nảy lên một chủ ý.
Chiến đấu đã đến lúc gay cấn, song phương bắt đầu xuất hiện thương vong lớn, lực chú ý của mọi người cơ hồ chỉ tập trung ở trận chiến trung tâm.
Cơ hội tốt!
Diệp Trọng quyết định thật nhanh, cắn răng lựa chọn, sống hay chết, chính là dựa vào một chiêu này!
Diệp Trọng khống chế ghế tựa dựng thẳng lên, nhắm mắt lại, bắt đầu hít thở với một tiết tấu đặc biệt, điều tiết toàn bộ thân thể, thả lỏng tâm tình. Hai tay nhẹ nhàng bình tĩnh đặt trên bàn điều khiển, mười ngón tay hơi hơi cong cong một cách tự nhiên .
Rất nhanh, Diệp Trọng mở to hai mắt, thần quang chói lọi.
Một tiếng quát khẽ, hai tay chợt hóa thành bóng mờ, trong lúc sinh tử, Diệp Trọng không dám giữ lại một chút gì, hắn dám cam đoan, tốc độ hai tay lần này tuyệt đối là nhanh nhất từ trước đến nay.
Gia tốc, đổi số, trong chớp mắt, Diệp Trong đem tốc độ đạt đến mức cao nhất, hướng về phía thương thuyền trước mặt chạy xéo tới, giống như cùng với chiếc thương thuyền này có thâm cừu đại hận không đội trời chung vậy.
Cách thuyền còn khoảng mười thước, Diệp Trọng đã tiến vào bên trong cái bóng khổng lồ của thương thuyền, mắt thấy hai bên sắp va chạm vào nhau, hai tay Diệp Trọng chợt gia tốc, Phong Sa Trùng nhanh chóng hoàn thành súc thế, động cơ phụ trợ mở ầm ầm.
Chỉ thấy Phong Sa Trùng vẽ nên một đường cong mê hồn, nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm, lượn sát theo đáy của thương thuyền, khoảng cách giữa Phong Sa Trùng của Diệp Trọng với đáy thương thuyền không đến 10 cm.
Diệp Trọng chăm chú nhìn vào toàn bộ màn hình tin tức, trong đầu liên tục tính toán, hai tay không có một chút ngưng nghỉ, mồ hôi trên trán đọng lại từng giọt lớn, hiển nhiên thao tác như thế với Hiệp Trọng mà nói cũng là cố hết sức.
Đáy thương thuyền chỉ dài chừng năm mươi thước, mà với tốc độ hiện tại, Phong Sa Trùng chỉ cần không đến một giây sẽ lao ra khỏi bóng thương thuyền.
Trong thời gian một giây ở dưới đáy thuyền xẹt qua, Phong Sa Trùng đã hoàn toàn biến dạng!
Nguyên bản thân giáp vốn màu đen bóng loáng trở nên gồ ghề lởm chởm, có rất nhiều gai sắt nổi lên, cái đuôi thật dài cũng bị thu vào bên trong quang giáp. Phong Sa Trùng lúc này thoạt nhìn tựa như một viên nham thạch mà có thể tùy ý gặp được bên trong vũ trụ. Toàn bộ tất cả động cơ đóng lại trong nháy mắt từ lúc lao ra khỏi đáy thương thuyền .
Một loạt thao tác phức tạp như thế mà được hoàn thành ngay trong một giây, có thể thấy được tốc độ cực nhanh của hai tay Diệp Trọng!
Trong lòng Diệp Trọng lần đầu tiên cảm ơn cái hạng mục huấn luyện bi thép “vô nhân đạo” của Mục với mình!
Phong Sa Trùng như một viên đá vụn xẹt qua đội thương thuyền vô thanh vô tức. Song phương đang trong lúc toàn lực giao chiến cũng không ai thèm chú ý tới tảng “đá vụn” này.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: Tử Long
Biên: Tiểu Linh Nhi
Nguồn: Kiếm giới
Ngụy trang – chính là năng lực đặc biệt của Phong Sa Trùng, nó lợi dụng lớp vỏ ngoài gồ lên bất quy tắc, ngụy trang thành một tảng thiên thạch, do đó tránh thoát được hệ thống tìm kiếm của địch nhân. Nhưng mà muốn năng lực này được khởi động yêu cầu điều kiện vô cùng khó khăn, yêu cầu bắt buộc là phải tắt hết toàn bộ hệ thống động lực. Mà muốn toàn bộ hệ thống động lực tắt hết, cần một lượng thao tác cực lớn, nói cách khác, khi người điều khiển sử dụng năng lực này, tức là đã buông bỏ hoàn toàn tốc độ, vậy thì ngươi chỉ còn nước cầu nguyện rằng mình có thể thành công thoát khỏi hệ thống tìm kiếm của địch nhân đi, nếu không đến lúc bị phát hiện ngươi muốn chạy trốn cũng không kịp!
Không hề nghi ngờ, đối với yêu cầu cần số lượng thao tác quá lớn chính là một trong những nguyên nhân chủ yếu mà năng lực này không được ứng dụng phổ biến.
Phong Sa Trùng của Diệp Trọng lặng yên không một tiếng động xuyên qua đội thương thuyền.
Nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện khối thiên thạch này luôn dán sát dưới đáy thương thuyền hoặc phi hành ở cạnh, mỗi một lần đều không sai lệch một ly, cực kỳ nguy hiểm!
Mỗi khi di chuyển qua một chiếc thương thuyền, Diệp Trọng liền lợi dụng nó để che dấu chính mình, ở trong một khoảng thời gian cực ngắn thực hiện một loạt thao tác như mở động cơ, chỉnh góc độ, tắt động cơ…
Sau khi xẹt quá một chiếc thương thuyền cuối cùng, Diệp Trọng rốt cuộc cũng có thể thở phào một hơi.
Phong Sa Trùng của Diệp Trọng dựa theo quán tính, như một tảng thiên thạch tà tà trôi nổi bay về phía xa. Trong vũ trụ yên tĩnh và hắc ám, một khối thiên thạch yên lặng trôi không có bất cứ kẻ nào thèm chú ý đến.
Lúc này Diệp Trọng mới phát hiện cả người mình đã ướt đẫm, giống như mới từ trong hồ nước lao ra, hai tay truyền đến từng đợt cảm giác hơi co rút, là do một loạt những thao tác vừa rồi đã vượt quá tiêu chuẩn huấn luyện bình thường, đối với hai tay phải chịu đựng áp lực quá lớn nên mới dẫn đến tình trạng này. Mà thảm nhất là tay phải của Diệp Trọng, một quyền phá vỡ cửa kho hàng, khiến cho tay phải hắn đã bị thương, bình thường thương tổn mức độ này Diệp Trọng không thèm để vào mắt, thế nhưng việc hiện tại hắn có thể làm chỉ là cầu nguyện sao cho tay phải của hắn lúc này ngàn vạn lần đừng có mà tiêu tùng luôn.
Mồ hôi cùng với máu quyện vào nhau, mồ hôi chảy vào vết thương trên tay phải, chất muối trong đó tạo thành kích thích rất nhỏ, cũng làm cho Diệp Trọng cảm giác cánh tay phải đỡ mệt mỏi hơn phần nào.
Với tốc độ hiện tại, tới chỗ tảng thiên thạch kia còn cần tầm năm phút nữa.
Bởi vì cửa của khoang điều khiển đang đóng chặt, nên toàn bộ tin tức đều được truyền đến màn hình trước mặt Diệp Trọng, màn hình tản ra ánh sáng mở ảo, có vài phần giống như một khung cảnh chỉ có ở trong giấc mơ.
Đáng tiếc Diệp Trọng không có rảnh mà thưởng thức khung cảnh này, hai mắt hắn chăm chú nhìn chằm chằm toàn bộ tin tức trên màn hình, không những điều hòa tiết tấu hô hấp của mình, để có thể không phục được một chút thể lực vốn đã bị tiêu hao rất nhiều, hai tay liên tục làm những động tác nhẹ nhàng, để giảm bớt sự mệt mỏi của chúng.
Tình hình chiến trường lúc này như thế nào, Diệp Trọng đã không thể quan sát được.
Năm phút qua đi, Diệp Trọng nhìn tảng thiên thạch ở trước mắt mình càng lúc càng lớn, tâm trí hắn chưa bao giờ khẩn trương như vậy, bước đầu tiên đã hoàn thành cực kỳ hoàn mỹ, vậy bước thứ hai sẽ thế nào đây?
Gần, gần, càng gần – Chính là lúc này!
Ngay khi Phong Sa Trùng tiến vào trong bóng tối của tảng thiên thạch, động cơ của Phong Sa Trùng ầm ầm khởi động, cũng lúc đó, động cơ phụ trợ cũng toàn bộ được mở ra, động cơ phụ trợ không ngừng điều chỉnh phương hướng góc độ, Phong Sa Trùng như bị thiên thạch hấp dẫn, theo một góc 120 độ tiến về phía thiên thạch, trong nháy mắt tưởng như sắp va chạm với thiên thạch thì Phong Sa Trùng liền nghiêng người một cái từ một bên sườn của thiên thạch thoát ra, toàn bộ quá trình sinh động giống như mây bay nước chảy, tự nhiên mà thành.
Bởi vì khoảng cách giữa tảng thiên thạch và song phương đang chiến đấu khá xa, không dễ dàng hấp dẫn người khác chú ý, đây là nguyên nhân mà Diệp Trọng lựa chọn tảng thiên thạch này.
Hắn phải lợi dụng tảng thiên thạch này để hoàn thành chuyển hướng.
Không thể nghi ngờ, Diệp Trọng hoàn thành cực kỳ hoàn mỹ, Diệp Trọng dám tin tưởng, cho dù Mục có mặt tại đây, đối với động tác chuyển hướng của hắn nhất định sẽ cực kỳ hài lòng.
Hệ thống động lực của Phong Sa Trùng ngay khi vừa mới bay ra khỏi tảng thiên thạch toàn bộ liền được tắt đi.
Phương hướng phi hành hiện giờ của Phong Sa Trùng – Thuyền hải tặc!
Ai cũng không hề chú ý tới tảng “Thiên thạch” có thể thay đổi toàn bộ kết quả của chiến trường này, hiện nó đang hướng về phía Thuyền hải tặc bay tới!
Nhìn thuyền hải tặc càng lúc càng gần, tâm tình của Diệp Trọng càng lúc càng khẩn trương!
Góc độ hoàn toàn chính xác!
Phong Sa Trùng lướt sát sàn sạt quá chiếc phi thuyền thứ nhất của đám hải tặc, làm cho Diệp Trọng ở bên trong phải toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Hiện tại cũng không có cơ hội để cho Diệp Trọng điều chỉnh góc độ, chỉ cần động cơ của Phong Sa Trùng mơi chút khởi động, lớp ngụy trang sẽ ngay lập tức biến mất, có thể tưởng tượng, Diệp Trọng tuyệt đối khẳng định mình ngay lập tức sẽ bị vô số lửa đạn oanh tạc thành từng đến ngay cả tro cũng không còn.
Phong Sa Trùng đã chứng minh năng lực tính toán của Diệp Trọng là cực kỳ hoàn mỹ, không hề cùng với bất cứ thuyền hải tặc nào phát sinh va chạm, tiếp tục hướng mục tiêu bay tới.
Mục tiêu cuối cùng của Diệp Trọng – Chiếc phi thuyền hải tặc có hình dạng kỳ lạ nhất!
Diệp Trọng dám khẳng định, chiếc thuyền này tuyệt đối không phải là một phi thuyền hải tặc bình thường! Nhìn chiếc thuyền hải tặc sắp trở thành con mồi của mình được vô số những con thuyền khác bảo vệ xung quanh, trong lòng Diệp Trọng cảm nhận được một cảm giác kích thích trước nay chưa từng có, loại kích thích này giống như một dòng điện chạy khắp người hắn, làm cả người hắn hưng phấn, thậm chí có đôi chút run rẩy!
Hai mắt Diệp Trọng đỏ bừng, những mệt nhọc vừa rồi, đau đớn từ miệng vết thương, sự co rút của hai cánh tay đã toàn bộ không cánh mà bay, thân thể Diệp Trọng như được rót vào một luồng sức sống mới, khiến cho tinh thần hắn hưng phấn, hắn thậm chí còn cảm thấy chưa bao giờ có trạng thái tốt đến như vậy!
Bất đồng với sự cuồng nhiệt đang dâng lên trong lòng, động tác hai tay của Diệp Trọng vẫn đâu vào đấy, không hề có một chút loạn nhịp nào!
Ngay khi Phong Sa Trùng xẹt tới đáy chiếc thuyền hải tặc này, chiếc đuôi của nó đột nhiên bắn ra, phốc một tiếng, âm thanh cắm vào hợp kim lập tức truyền tới. Đuôi của Phong Sa Trùng thực chất là một cái ống hút hình tròn cực lớn, bình thường nó co rút lại thành hình nón. Đuôi của Phong Sa Trùng khi sắp chạm tới đáy tàu hải tặc trong nháy mắt chợt mở ra, hóa thành ống hút hình tròn, dính thật chắc vào đáy tàu hải tặc.
Phong Sa Trùng lập tức ngừng lại, Diệp Trọng cũng từ phía dưới bò lên.
Diệp Trọng cẩn thận đánh giá đáy thuyền trước mắt hắn.
Trung tâm của đáy thuyền có một cửa sổ hình tròn đóng chặt, e rằng từ bên trong mới có thể mở ra.
Trong quang giáp vũ trụ đều có áo cứu sinh cho sư sĩ, nó không chỉ có thể cung cấp dưỡng khí trong vòng 12 giờ, mà còn có năng lực phi hành, đương nhiên, nó chỉ có thể phi hành ở phạm vi rất nhỏ, chính là chỉ trang bị để cho sư sĩ có thể thuận lợi chạy tới tàu vũ trụ gần nhất.
Diệp Trọng mặc áo cứu sinh vào, bên hông đeo thanh dao găm mà Cố Thiểu Trạch tặng hắn, trên tay mang theo thùng dụng cụ, lặng yên không một tiếng động nhảy ra khỏi khoang điều khiển. Diệp Trọng không có dọc theo dây cáp hợp kim tiến về phía trước, mà di chuyển đến dưới bụng của Phong Sa Trùng, tìm kiếm chỗ chứa vũ khí.
Diệp Trọng cẩn thận thò tay vào trong hòm dụng cụ, lôi ra dụng cụ để tháo thanh gươm laser trang bị cho Phong Sa Trùng ra, súng ống hiện giờ Diệp Trọng cũng không dám sử dụng, sử dụng loại đồ chơi đó bất kỳ lúc nào cũng có thể khiến cho hành vi của mình bị bại lộ, Diệp Trọng cũng không dám đem cái mạng nhỏ của mình ra để mạo hiểm như vậy.
Diệp Trọng cầm theo thanh gươm laser dài đến ba thước, bộ dáng nhìn qua có chút buồn cười.
Cẩn thận di chuyển dọc theo dây cáp hợp kim đến đáy tàu hải tặc, tới chỗ cái cửa sổ hình tròn kia, cẩn thận quan sát cánh cửa này, quả nhiên là phải từ bên trong mở ra, Diệp Trọng lập tức loại bỏ ý tưởng lợi dụng thùng dụng cụ để mở ra cánh cửa này, vì thế tiện tay đem thùng dụng cụ ném qua một bên, hai tay nắm chặt thanh gươm laser.
Sống hay chết, lúc này là lúc quyết định! Diệp Trọng cầm gươm laser trong tay không chút do dự hướng cánh cửa đâm tới!
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: Cô Lang
Biên: Tiểu Linh Nhi
Nguồn: Kiếm giới
Chiếc thuyền hải tặc này không biết là được chế tạo bằng chất liệu gì, ngay cả dùng gươm laser Diệp Trọng cũng phải cố sức, trên trán Diệp Trọng không tự chủ được mồ hôi chảy ròng ròng, gươm laser tản mát ra ánh sáng chói mắt, ở trong vũ trụ hắc ám thật sự là cực kỳ hấp dẫn ánh mắt của mọi người, nếu như mình xui xẻo, bị người khác phát hiện thì không phải mọi thứ đều tiêu tùng sao!
Tay kia của Diệp Trọng thì đang nắm chặt lấy dây cáp hợp kim được buộc vào đuôi của quang giáp để làm điểm tựa. Lúc này Diệp Trọng lại hy vọng cái đuôi này có đủ lực hút, ngàn vạn lần đừng có làm cho chính mình rơi xuống dưới!
Gươm laser trong thời gian ngắn cũng không xuyên nổi vào đáy thuyền hải tặc! Cầm chuôi thanh gươm laser mà hoàn toàn không hề có cảm giác xuyên thấu, rơi vào đường cùng, Diệp Trọng đành phải khoét từng chút từng chút một, thanh gươm laser này quả thật không tốt lắm, nếu có một cái xẻng laser thì chắc sẽ tuyệt vời hơn nhiều. Lúc này Diệp Trọng còn không quên tự mình đùa vui một chút, thả lỏng thần kinh đang căng cứng. Bởi vì hắn rất nhanh liền phát hiện, do bản thân mình quá khẩn trương, nên cơ thể đã có chút cứng ngắc.
Ở Phế Tinh, trong vô số lần đứng trước lằn ranh sinh tử, Diệp Trọng đã dùng phương pháp này để tự mang đến vận may cho mình.
Bộ dáng hiện tại của Diệp Trọng cực kỳ giống bộ dáng của một người máy nanometer khi làm việc trong vũ trụ, mà chúng nó vốn chỉ được dùng để làm “cu li”.
Đột nhiên, gươm laser trong tay nhẹ bẫng, Diệp Trọng không khỏi mừng rỡ, rốt cục cũng xuyên thủng rồi! Cẩn thận dùng gươm laser khoét ra một cái lỗ nhỏ có thể cho một người xuyên qua, Diệp Trọng lập tức thu Phong Sa Trùng vào trong trang sức không gian của mình, sứ mệnh của nó đã hoàn thành!
Diệp Trọng cẩn thận tiến vào bên trong chiếc thuyền hải tặc, vừa mới tiến vào, cơ thể hắn đột nhiên trở nên nặng trịch, chân lảo đảo, gươm laser trên tay suýt nữa rớt xuống dưới. Diệp Trọng mới nhớ tới nơi này đã nằm trong phạm vi trọng lực của thuyền.
Dựa vào ánh sáng phát ra từ gươm laser, Diệp Trọng cẩn thận đánh giá xung quanh.
********
Trong phòng điều khiển, lão đại Độc Nhãn miệng ngậm một cây xì gà, lười biếng ngồi trên ghế chỉ huy, vẻ mặt thích thú! Gã quân sư cao gầy kính cẩn chắp tay đứng sau lưng hắn.
Độc Nhãn lão đại cười ha hả: “Mấy thằng nhóc này cũng khá, có thể cầm cự được một hồi! Chậc chậc, tên Thiết Tử này cũng thật là dũng mãnh, ha ha, không hổ là đệ nhất hổ tướng của lão tử! Chỉ có điều, con dê béo lần này thật là có chút khó giải quyết đấy, đáng tiếc, lại gặp phải bọn ta, ha ha, lần này chúng ta có thể phát tiết…” Độc Nhãn lão đại tham lam nhìn đội thương thuyền khổng lồ, trước mắt hắn hiện giờ như là đang có vô số tiền đang bay lượn vậy!
Gã quân sư cao gầy gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, khuôn mặt tái nhợt xương xẩu của hắn hồng lên như vừa mới uống rượu, hiển nhiên con dê béo ngoài ý muốn này cũng làm cho một kẻ xưa nay âm trầm như hắn đặc biệt cao hứng.
Cũng may, cho dù trong loại trạng thái này hắn cũng không quên vỗ mông ngựa lão đại một chút: “Đây đều là nhờ vào lão đại anh minh. Lão đại, lần này có thể đủ cho chúng ta ăn uống thỏa thích trong mấy tháng! Nhưng mà, lão đại à, nghe tin tức từ trong Hắc Giác truyền đến, có vẻ như gần đây các loại hàng hóa thần kỳ trong Hắc Giác rất thiếu thốn, mấy lão già đó nói, nếu ai có thể đưa hàng vào, không chỉ thu mua với giá cao, còn có thể đạt được không ít điểm Hắc Giác. Thuộc hạ thấy chúng ta có khả năng đó. Ngài xem thử, chúng ta có nên vận chuyển hàng hóa này đến Hắc Giác, bán cho mấy lão già đó không, cũng không mất bao nhiêu sức lực, lại đạt được điểm Hắc Giác, cái này rất có tác dụng với chúng ta!”
Khi Độc Nhãn lão đại nghe được hai chữ Hắc Giác, cả người hắn không khỏi run lên, đến khi nghe tới điểm Hắc Giác, con mắt còn sót của hắn lại đột nhiên sáng bừng lên.
Hắc Giác, đó là một nơi thần bí, tuyệt đối là trung tâm của thế lực hắc ám, đồng thời cũng là một chốn thiên đường, mỹ nữ đẹp nhất, rượu thuần hương nhất, trang phục hoa lệ nhất, phục vụ chu đáo nhất, quang giáp tiên tiến nhất… Chỉ cần là thứ mà ngươi có thể nghĩ ra được, thì nơi này sẽ có, kể cả ngươi không thể tưởng tượng được, nơi này cũng có. Giống như các loài dã thú ngươi chưa bao giờ thấy, các loại đồ vật kỳ lạ cổ quái gì đó, chắc chắn nơi đây sẽ làm cho ngươi được mở rộng tầm mắt.
Tiền của 5 tinh hệ lớn ở trong này cũng thông dụng, nhưng chỉ sử dụng ở khu bên ngoài mà thôi, nếu ngươi muốn tiếp xúc đến khu vực thần bí và độc đáo nhất ở bên trong Hắc Giác, vậy thì ngươi cần phải sử dụng tiền do chính Hắc Giác phát hành – điểm Hắc Giác. Tiền của ngũ đại tinh hệ cũng không thể đổi ra điểm Hắc Giác, trừ phi có người nguyện ý lấy điểm Hắc Giác đổi với ngươi. Ở trên thị trường, giá cả một điểm Hắc Giác là giá trên trời, nhưng vẫn không hề có người chịu bán Hắc Giác điểm ra. Đối với những hải tặc giống như Độc Nhãn lão đại mà nói, mỗi một điểm Hắc Giác đối với hắn đều vô cúng trân quý.
Cứ qua một thời gian ngắn, Hắc Giác trưởng lão hội sẽ công bố một loạt nhiệm vụ, nếu hoàn thành một trong những nhiệm vụ đó, có thể đạt được thù lao tương ứng, đó là điểm Hắc Giác. Mặt khác, những người công tác ở khu vực bên trong Hắc Giác cũng được tiền lương là điểm Hắc Giác. Nhưng mặc kệ là nhiệm vụ của Trưởng lão hội hay là muốn tiến vào công tác ở khu bên trong đều không phải là một chuyện dễ dàng.
Nhiệm vụ của Trưởng lão hội là những nhiệm vụ vô cùng khó khăn, cho dù giống như Độc Nhãn lão đại có vô số thuộc hạ, thực lực bất phàm cũng chỉ có thể giương mắt nhìn theo mà thôi. Còn nếu như ngươi có thể đi vào làm việc ở khu vực bên trong của Hắc Giác, như vậy thì phải chúc mừng ngươi, ở một phương diện nào đó ngươi tuyệt đối đã đạt đến tiêu chuẩn cấp bậc đại sư. Chỉ cần trình độ của ngươi đủ cao, bất kể thân thế của ngươi có vấn đề gì, đều tuyệt đối không còn là trở ngại khi ngươi tiến vào nội bộ. Ở trong đó, thực lực quyết định tất cả.
Đồng thời, còn có một cách thu được điểm Hắc Giác cực kỳ khác lạ - dùng tình báo hoặc tin tức có giá trị để trao đổi. Sẽ có người đặc biệt đánh giá những tin tức do ngươi cung cấp, sau đó sẽ cấp cho ngươi điểm Hắc Giác tương ứng.
Độc Nhãn lão đại vội vàng hỏi: “Tin tức này của ngươi là chuẩn xác chứ?”
Gã quân sư cao gầy cung kính nói: “Thuộc hạ từ gã Jiesen mà biết được tin tức này, cũng mơ hồ nghe được mấy người khác có nói qua việc này!”
“Jiesen!” Độc nhãn lão đại trầm ngâm, Jiesen là một nhân vật rất giỏi trong giới hải tặc, nhưng khác với đoàn hải tặc người đông thế mạnh như Hồng Kì Ưng, Jiesen luôn độc lai độc vãng, nhưng không một ai trong giới hải tặc dám khinh thường hắn, hàng của hắn cho tới bây giờ cũng không ai dám cướp. Nhưng lại không hề có một ai có thể giải thích tại sao không thể đụng vào người này, và không một ai là không tuân thủ quy tắc này, nó giống như một quy luật bất thành văn vậy.
“Nếu là Jiesen nói, vậy thì tám chín phần là thật!” Độc Nhãn lão đại nói: “Nhưng mà ở đây cách xa Hắc Giác, chúng ta mang theo một số lượng hàng lớn như vậy, trên đường chưa biết chừng sẽ có người thèm muốn mà đỏ mắt, nhào vào đòi chia phần cho mà xem!”
Quân sư cao gầy khuyên nhủ: “Nhưng mà, lão đại, cơ hội kiếm điểm Hắc Giác như thế này thật khó cầu đó, thuộc hạ cảm thấy được lần này đáng để chúng ta mạo hiểm! Hơn nữa, cho dù có người có chủ ý nửa đường đánh cướp của chúng ta, thì chúng ta cũng không phải là một đám vô tích sự. Hơn nữa còn có lão đại đích thân tọa trấn, có cho tiền bọn chúng cũng không dám vuốt râu hùm. Nếu lần này chúng ta thành công, lần sau bọn chúng nhìn thấy chúng ta chỉ có sợ hãi mà trốn thôi!”
Độc Nhãn lão đại quả quyết: “Không sai, ngươi nói rất đúng, cơ hội tốt như vậy làm sao có thể buông tha! Mạo hiểm phiêu lưu cũng đáng giá! Điểm Hắc Giác lại là thứ mà ta hằng mơ ước! Lão tử chỉ thiếu vài điểm Hắc Giác thôi là có thể đem đổi tàu của chúng ta, nói đùa, đến lúc đó bên ngoài còn không phải là nơi lão tử tung hoành sao!”
Gã quân sư cao gầy nịnh nọt nói: “Lão đại anh minh!”
Độc Nhãn lão đại đắc ý vỗ vỗ bả vai của quân sư cao gầy: “Ha ha, yên tâm, lão tử ăn thịt cũng sẽ không quên cho các ngươi ăn canh!”
Gã quân sư cao gầy trên mặt cười tươi như hoa, đầu gật gật cúi người xuống.
Hai người đang lâm vào trong mộng tưởng tuyệt vời, không phát hiện ra một thân ảnh chợt lóe lên trên màn hình tin tức!
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: Tử Long
Biên: Tiểu Linh Nhi
Nguồn: Kiếm giới
Diệp Trọng yên lặng ẩn núp ở bên ngoài cửa, tỉnh táo như một con báo đang săn mồi, ở trong góc tối âm u chờ đợi thời cơ, chờ đợi con mồi thoáng lộ ra sơ hở. Từ lúc lẻn vào tàu hải tặc đến giờ, dọc theo đường đi Diệp Trọng không hề gặp một người nào, toàn bộ chiếc tàu chiến giống như chốn không người, cho tới khi Diệp Trọng đi đến khu vực phụ cận phòng điều khiển chính, mới nghe được tiếng người nói chuyện, Diệp Trọng lúc này mới lén lút ẩn núp ở đó.
Trong phòng điều khiển chính chỉ có hai người, xem tình hình người mang theo băng bịt mắt, chỉ lộ một con mắt ra bên ngoài có vẻ như là thủ lĩnh, người kia chínhlà đang có thái độ cực kỳ khúm núm sợ hãi đối với hắn.
Diệp Trọng sờ sờ dao găm ở bên hông. Gươm laser bởi vì quá dài, ở không gian nhỏ hẹp trong tầu cũng khó sử dụng. Hơn nữa ánh sáng mà nó tản ra thật sự là quá mức chói mắt, rất dễ dàng khiến cho người khác chú ý. Diệp Trọng tiện tay đem nó ném vào một góc tối nào đó. Trang phục cứu sinh trên người cũng cởi ra, món đồ chơi này dù sao cũng rất nặng nề, khi mặc nó hành động cũng có chút bất tiện.
Độc nhãn lão đại đang thông qua màn hình tin tức chỉ huy trận chiến, gã quân sư gầy như que củi đứng ở phía sau hắn, cả hai người đều quay lưng về phía Diệp Trọng.
Diệp Trọng kiên nhẫn chờ đợi, hắn đang chờ đợi một thời cơ tốt nhất!
Độc nhãn lão đại truyền ra một mệnh lệnh, sau đó thở hổn hển tắt máy liên lạc! Diệp Trọng chờ đợi chính là lúc này!
Diệp Trọng lắc mình, lặng lẽ không một tiếng động tiến tới phía sau hai người, phòng điều khiển chính được trải một lớp thảm dày đã giúp đỡ Diệp Trọng rất lớn, di chuyển trên đó không hề phát ra một chút âm thanh. Người hàng năm thường xuyên phải vật lộn với sinh tử luôn luôn có một loại trực giác với nguy hiểm khiến người ta phải kinh ngạc, Độc nhãn lão đại dường như phát hiện ra điều gì đó, đang định liếc mắt về phía sau một cái.
Diệp Trọng cả kinh! Đôi chân chợt phát lực, thân hình lao nhanh tới, dao găm trên tay như độc xà thổ tín, vừa mau, vừa ngoan độc, vừa chuẩn xác, Diệp Trọng từ trước đến nay chưa từng có thói quen lưu tình, dao găm trên tay chín là đang nhắm vào cổ của Độc nhãn lão đại. Diệp Trọng dám khẳng định, nếu như trúng phải một đòn này, cổ của đối phương tuyệt đối sẽ lưu lại một lỗ thủng lớn!
Độc nhãn lão đại nghe được phía sau đột nhiên vang lên âm thanh của tiếng xé gió, liền hoảng hốt bất chấp tất cả không thèm quan tâm đến bộ dạng, hai tay chống mạnh lên tay vịn của ghế, cả người liền giống như một quả bóng cao su lăn về phía trước một vòng né được một dao găm của Diệp Trọng trong gang tấc, ngay khi thân mình hắn vừa rời khỏi ghế, hắn cũng không quên mở máy liên lạc ra!
Quân sư gầy như que củi rõ ràng còn không có kịp phản ứng, ngơ ngác đứng nhìn Độc nhãn lão đại đột nhiên lộn một vòng trên thảm, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, lão đại đang làm gì vậy?
Diệp Trọng không nghĩ tới một kích tưởng rằng tất sát như vậy lại bị thất bại, không khỏi hơi ngạc nhiên, nhưng lại chứng kiến gã quân sư gầy như que củi đang ngây ngốc đứng ở bên cạnh, gần như hoàn toàn là theo bản năng, nắm tay trái của Diệp Trọng mạnh mẽ nện trúng thắt lưng của tên quân sư, thình thịch, gã quân sư giống như một con búp bê vải bị quăng lên, trên không trung vẽ thành một đạo pa-ra-bôn, rồi đụng thật mạnh vào tường, máu tươi phun lên làm cho trên bức tường màu trắng chợt nở rộ vô số cánh hoa đào.
Độc nhãn lão đại chứng kiến một quyền của Diệp Trọng uy lực không ngờ lại khủng bố đến như vậy, sắc mặt kịch biến!
Đột nhiên màn hình tin tức chợt lóe lên làm cho Diệp Trọng bị dọa nhảy dựng.
Trên màn hình xuất hiện một khuôn mặt đang tràn ngập vẻ nghi hoặc, hắn không thể hiểu được vì sao lão đại vừa mới ra lệnh xong, vì sao bây giờ lại tiếp tục gọi mình nữa? Liền mở miệng hỏi: “Lão đại, ngài có gì cần ra lệnh?”
Độc nhãn lão đại không khỏi chửi ầm lên: “Ra lệnh cái rắm, đồ đầu heo, không thấy được lão tử đang bị người khác đuổi giết sao? Còn không mau qua đây….” Thanh âm của Độc nhãn lão đại đột nhiên dừng lại, bởi vì hắn đã thấy Diệp Trọng đang hướng hắn đánh tới.
Hắn hiểu được, chỉ cần mình có thể kéo dài thêm một chút thời gian, là thủ hạ của mình có thể tới rồi, chỉ cần một phút thôi, không, có lẽ chỉ cần nửa phút cũng đủ rồi! Độc nhãn lão đại trong lòng an ủi chính mình!
Độc nhãn lão đại chợt thấy hoa mắt, thân hình của Diệp Trọng tựa như quỷ mị liền xuất hiện trước mặt hắn, dao găm phản chiếu ánh đèn lóe lên một đạo hàn quang kéo thành một dải sáng mơ hồ!
Sắc mặt của Độc nhãn lão đại hoàn toàn biến đổi! Hắn không nghĩ tới đối phương không chỉ có lực lượng kinh người, mà ngay cả tốc độ của hắn cũng đáng sợ như vậy! Độc nhãn lão đại đã từng trải qua vô số sóng to gió lớn, hắn biết rõ, lực lượng lớn tuy rằng rất lợi hại, nhưng so với tốc độ nhanh, tính thực dụng lại kém hơn rất nhiều. Càng nhanh thì ra tay lại càng chuẩn xác và tàn nhẫn, nếu so sánh giữa lực lượng và nhanh nhẹn, nhanh nhẹn luôn luôn đứng ở vị trí số 1. Trên đời không phải có một câu nói như thế này sao: Không có cái gì không thể phá giải, riêng nhanh thì không thể phá! Nhưng nếu như lực lượng và tốc độ cùng kết hợp một chỗ, vậy thì đó tuyệt đối là một tồn tại cực kỳ khủng bố!
Độc nhãn lão đại nằm mơ cũng không nghĩ tới ngày hôm nay lại gặp phải một nhân vật lợi hại như vậy! Trong lòng không khỏi trầm xuống!
Độc nhãn lão đại cũng là một nhân vật tàn nhẫn, thấy đòn tấn công của Diệp Trọng không thể tránh thoát, hắn liền cắn răng, giơ hai tay lên bảo vệ vị trí yếu hại!
Phốc, rắc, âm thanh dao găm đâm vào thịt vang lên, ngay sau đó là một âm thanh giòn tan của xương cốt bị gãy đoạn, độc nhãn lão đại hét thảm một tiếng, nỗi đau ngấm vào tới tận xương cốt như một cơn thủy nhanh chóng bao phủ toàn thân hắn, theo bản năng hắn muốn cố gắng làm một thứ gì đó, để giảm bớt phần não nỗi thống khổ!
Diệp Trọng nhìn Độc nhãn lão đại do quá mức đau đớn mà lộ ra sơ hở, nhẹ nhàng rút dao găm ra, một dòng máu tươi giống như một con suối lập tức phun ra từ vết thương của Độc nhãn lão đại. Ánh mắt Diệp Trọng chợt trở nên sắc lạnh, dao găm trên tay phải tựa như một con rắn độc, cắn vào cổ họng của Độc nhãn lão đại, không hề có một chút lệch lạc!
Con mắt duy nhất của Độc nhãn lão đại đột nhiên ngây dại, trừng mắt nhìn Diệp Trọng, giống như đối với kết quả trước mắt không thể tin được vậy. Một bàn tay giơ lên ôm lấy yết hầu, cái miệng mở ra mấp máy như muốn nói điều gì đó, nhưng lại chỉ phát ra những âm thanh khò khè do khí quản đã bị cắt đứt, máu tươi ồ ồ trào ra từ kẽ ngón tay đang ôm yết hầu! Vài giây sau, cơ thể Độc nhãn lão đại mới mềm rũ mà ngã vật xuống!
Toàn bộ những gì thấy được ở trên màn hình tin tức làm cho tên thủ hạ của Độc nhãn lão đại sợ tới ngây người, đầu óc hoàn toàn mê muội, trơ mắt nhìn cảnh tượng phát sinh trước mắt! Đến khi chứng kiến lão đại ngã xuống, hắn mới hồi phục lại tinh thần, phát ra một tiếng gầm giận dữ!
Diệp Trọng lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, lập tức đem máy liên lạc đóng lại.
Diệp Trọng biết, việc hắn phải làm lúc này cũng chỉ có một việc, đó chính là – Trốn!
Diệp Trọng ngồi vào vị trí điều khiển, thao tác cho chiếc tàu chiến lùi dần về sau, bởi vì lần đầu tiên hắn lái tàu vũ trụ, cảm xúc của Diệp Trọng cực kỳ mới lạ, hơn nữa ở bên cạnh những tàu hải tặc hộ vệ cho Độc nhãn lão đại cũng không ít, Diệp Trọng thỉnh thoảng lại đụng phải mấy tàu hải tặc ở bên cạnh.
Mấy tàu hải tặc ở xung quanh cũng chưa hề nhận được tin tức về cái chết của Độc nhãn lão đại, còn tưởng rằng lão đại nhất thời nghĩ muốn khởi động tàu hải tặc đùa nghịch một chút, hơn nữa với loại va chạm trình độ này, cũng sẽ không gây ra bất cứ ảnh hưởng nghiêm trọng nào đối với thân tàu. Những người trên các thuyền hải tặc đó ngược lại còn cười hì hì nhìn lão Đại biểu diễn trò hề, bình thường muốn tìm được một cái cơ hội để chê cười lão đại như vậy cũng rất khó a!
Không bao lâu sau, Diệp Trọng đã nắm được chút ít bí quyết, kỳ thật so với điều khiển quang giáp cũng không có khác biệt quá lớn!
Phí Địch âm thầm kêu khổ, từ nãy đến giờ bọn hải tặc vẫn không ngừng thay nhau quấy rầy, khiến cho năng lượng của quang giáp hắn điều khiển đã nhanh chóng tiêu hao gần hết, thế nhưng vẫn chưa hề có cơ hội trở về căn cứ để bổ sung năng lượng, chỉ cần cứ tiếp tục kéo dài tình trạng này thêm 3 phút nữa, vậy thì hắn và các huynh đệ sẽ cạn sạch năng lượng, nhanh chóng trở thành sơn dương mặt cho lũ hải tặc tùy ý chém giết mà thôi! Lúc này hắn gần như đã tuyệt vọng!
Đột nhiên, trên chiến trường bỗng xuất hiện một cảnh tượng cực kỳ quỷ dị!
Đầu tiên là một gã hải tặc ngừng lại, sau đó những tên hải tặc khác giống như là bị lây bệnh, không tới nửa phút, hầu như toàn bộ tất cả đám hải tặc đều dừng công kích.
Phí Địch nhìn một màn quỷ dị này, trong lòng cực kỳ khó hiểu, là một âm mưu nào đó sao? Địch nhân căn bản không cần phải làm thế! Vậy chả lẽ đó là hành động muốn phóng thích cho chúng ta một con đường sống sao? Ta nhổ vào, một đám hải tặc giết người không chớp mắt mà cũng biết ăn chay niệm phật sao? Nếu thật như vậy thì mĩnh đã sớm thành Thánh nhân rồi!
Không dám nghĩ ngợi nhiều, Phí Địch rất sợ cơ hội hiếm có này bị bỏ quá, vội vàng chỉ huy mọi người nhanh chóng trở về bổ sung năng lượng!
Liều mạng hướng tàu vũ trụ bên mình bay về, Phí Địch vẫn không quên quay đầu lại liếc mắt một cái, nhưng tình cảnh trước mắt thiếu chút nữa làm hắn ngay cả tròng mắt cũng rụng xuống, địch nhân, địch nhân tự nhiên lại cũng giống bọn họ bay ngược trở về, hơn nữa so với bọn họ lại còn muốn nhanh hơn! Trong lúc thất thần Phí Địch thiếu chút nữa đâm đầu vào một tàu buôn, chật vật không chịu nổi!
Chiến trường mới vừa rồi còn đạn bay toán loạn, chém giết điên cuồng, trong chớp mắt đã không còn một bóng người!
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha