Tác giả: Thư Tả Vị Lai (书写未来)
Chương 21: Lửa Giận Của Đằng Thanh Sơn
Dịch : A Lét
Biên Dịch : A Sở
Nguồn : Bàn Long Chiến Đội -2T
Phía trên chín nghìn mét bầu trời của Cửu Châu, một đạo năng lượng khủng bố màu vàng từ đó lao xuống, lấy vận tốc gấp trăm lần vận tốc âm thanh hướng về phía Cửu Châu đại địa rơi xuống.
“Ầm ầm!”
Trong không khí, năng lượng cuồng bạo bắt đầu động mạnh, đè ép nhưng không cách nào lay động đạo quang mang màu vàng này.
Trong chớp mắt, năng lượng khủng bố màu vàng cũng đã đi tới khung trung cách Cửu Châu ba nghìn mét. Phía dưới, đường viền của Cửu Châu đại địa cùng những chấm nhỏ hiện lên từng chút một. Càng rơi xuống mọi thứ càng rõ ràng.
Mà quang mang màu vàng này hạ xuống đến ba nghìn mét thì đột nhiên dừng lại, tựa như lực hút của đại địa căn bản là không có tác dụng với hắn. Lực lao xuống khủng bố trong nháy mắt liền biến mất.
Quang ảnh màu vàng dừng lại lơ lửng ở ba nghìn mét trên cao. Nhìn gần có thể thấy rõ ràng, quang ảnh màu vàng kia dĩ nhiên là một người! Thân hình cao to nở nang, tóc màu vàng nhạt tùy ý rối tung, trang phục màu vàng bao vây thân thể ẩn chứa lực lượng bùng nổ kinh người.
Người này chính là Kim hành phân thân của Đằng Thanh Sơn.
Mà lúc này, sau khi nghe đến lời nói của Vũ Hoàng, Đằng Thanh Sơn biết được toàn bộ Hình Ý Môn bởi vì hai tháng trước… Không phải, hẳn là mười lăm năm trước bị hắc động do Thương Linh phát điên tạo thành đả kích nghiêm trọng. Nhưng những cái này cũng không tính là gì. Đằng Thanh Sơn lo lắng nhất chính là bản thân mình bị hắc động kia thôn phệ. Nếu như Vũ Hoàng Môn, Doanh thị gia tộc đều cho rằng mình đã chết. Vậy thì Vũ Hoàng Môn…
Mười lăm năm, mình lại có thể rời đi mười lăm năm!
Con ngươi màu vàng nhạt của Đằng Thanh Sơn lộ ra vẻ trầm trọng. Lúc này, Đằng Thanh Sơn chỉ có thể đem tất cả hy vọng ký thác trên người nhóm Hư Cảnh yêu thú Tử Tích, Hỏa Phượng, Đao Trì
Nhưng mà, đến nay đã mười lăm năm, mình không xuất hiện đến một lần, Nếu như Đao Trì bọn họ đều cho rằng mình đã chết, Tử Tích lão ca cũng như vậy… Bọn họ sẽ trợ giúp Hình Ý Môn sao?
Nghĩ tới đây, Đằng Thanh Sơn biến sắc. Trong nháy mắt, thần thức liền lan ra hướng về phía Dương Châu, Giang Ninh Quận. Đồng thời, Đằng Thanh Sơn cũng hóa thành một đạo quang mang màu vàng biến mất ở phía chân trời…
Giang Ninh Quận!
Mười lăm năm qua đi, Giang Ninh quận xảy ra biến hóa long trời lở đất. Đằng Thanh Sơn của Hình Ý Môn chết đồng thới Hình Ý Môn gặp phải sự tập kích của hắc động. Hai cái liên tiếp làm cho Hình Ý Môn thiếu chút nữa bị diệt Môn!
Đồng thời, mới đầu còn có sự tồn tại của Hư Cảnh yêu thú Hỏa Phượng cùng Đao Trì, thêm cả Quy Nguyên Tông, thậm chí là Tử Tích đều gia tăng chiếu cố đối với Hình Ý Môn. Hai đại môn phái Vũ Hoàng Môn cùng Doanh thị gia tộc không thể làm gì Hình Ý Môn. Đồng thời, đệ tử của Hình Ý Môn tuy rằng tổn thất hơn một nửa nhưng vẫn còn trung thành, không có bởi vì vậy mà rời đi.
Nhưng mà, ba năm qua đi, một đầu Bất Tử Phượng Hoàng đột nhiên từ phương bắc bay tới đem Hỏa phượng của Hình Ý Môn mang đi. Tám năm sau, Vân Mộng Chiến Thần cũng rời khỏi Hình Ý Môn. Sau khi biết mấy tin tức này, Vũ Hoàng Môn trong nháy mắt đừng ra phát động công kích mãnh liệt đối với Hình Ý Môn.
Lúc đó, Tử Tích đứng ra đem Hình Ý Môn bảo vệ xuống tới. Tử Tích tuy rằng cường đại nhưng cũng có cực hạn. Tất cả mọi chuyện sau đó làm cho Tử Tích cũng đành bất lực.
Nguyên nhân rất đơn giản! Doanh Thị gia tộc vốn không muốn công kích Hình Ý Môn cũng lại bắt đầu tiến hành xâm chiếm Hình Ý Môn! Có thể, chỉ cần Hùng tôn giả của Vũ Hoàng Môn không ra tay, Vũ Phong cùng Liễu Hạ căn bản không phải đối thủ của Yêu Long Tử Tích. Cho dù Vũ Phong là Động Hư cấp cũng thế! Nhưng mà, sau khi phong vân của Đằng Thanh Sơn qua đi, năm đại môn phái bị diệt. Vũ Hoàng Môn, Doanh thị gia tộc cũng Vạn Tượng Môn đều sinh tồn xuống dưới.
Vũ Hoàng Môn là bởi vì có Hùng tôn giả. Mà Doanh thị gia tộc không có tham gia nên không bị Bùi Tam tiêu diệt cho nên thực lực vẫn như ban đầu không có bất luận tổn hao nào. Về phần Vạn Tượng Môn, Vạn Tượng Môn tuy là một trong tám đại môn phái nhưng nghìn năm cũng sẽ không tham chiến, tình hình bên trong ra làm sao tất cả cũng không biết rõ ràng.
Chính là bởi vì Doanh thị gia tộc cường hãn tham gia, cho dù là Tử Tích cũng không thể chống đỡ nhiều Hư Cảnh cường giả như vậy, thậm chí có cả Động Hư cường giả. Vì thế, sự bảo hộ cường đại của Hình Ý Môn biến mất.
Do đó, Hình Ý Môn gặp phải huyết tẩy. Cho dù là sư phụ của Đằng Thanh Sơn, Gia Cát Nguyên Hồng cũng chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn tất cả điều này phát sinh!
Hình Ý Môn bị diệt, nhưng không phải do Doanh thị gia tộc cường thịnh chiếm giữ mà là do Vũ Hoàng Môn.
Thật ra, chân chính đem Hình Ý Môn tiêu diệt không phải Doanh thị mà là Vũ Hoàng Môn. Sự tham chiến của Doanh thị chỉ là vì hù dọa Yêu Long Tử Tích. Chỉ cần Yêu Long Tử Tích không hiện ra, Vũ Hoàng Môn bọn hắn sẽ không cần bọn hắn xuất thủ. Mà lễ vật mời Động Hư cường giả của Doanh thị gia tộc ra tay lại là Chí Cường chiến giáp của Đằng Thanh Sơn!
Vũ Hoàng Môn rất rõ ràng, cho dù mình không công chiếm Hình Ý Môn. Đợi vài chục năm sau, khi chuyện “Ông trời” này yên ắng xuống, Doanh thị gia tộc nhất định cũng sẽ đánh chủ ý lên đầu của Hình Ý Môn. Khi đó, Vũ Hoàng Môn bọn họ căn bản là không chiếm được bất cứ thứ gì. Chỉ có ra tay bây giờ mới có thể đạt được một ít bảo vật.
Có thể không chiếm được Chí cường chiến giáp trân quý nhất nhưng lại có thể đạt được phương pháp tu luyện Nội Gia Quyền mà Đằng Thanh Sơn lưu lại. Lúc trước Vũ Phong cùng Liễu Hạ đã từng thấy qua Đằng Thanh Sơn là Hư Cảnh đại thành có thể đánh bại Hoàng Thiên Cần mới bước vào Động Hư. Công pháp bậc này, so với Đạo gia, Phật gia đều mạnh hơn nhiều!
Trong bảy năm sau đó, Vũ Hoàng Môn bồi dưỡng một nhóm đệ tử tu luyện Nội Gia Quyền, đồng thời còn công khai tuyển nhận đệ tử. Nói ở bên ngoài là: “Hình Ý Môn đã bị Vũ Hoàng Môn ta thu vào, từ sau trở đi liền là một phân hệ của Vũ Hoàng Môn chúng ta.”
Ở trong bảy năm này, Vũ Hoàng Môn chiếm Hình Ý Môn mà nguyên bản Giang Ninh Quận của Hình Ý Môn thuộc về Quy Nguyên Tông. Ở sau khi chiếm Hình Ý Môn, Vũ Hoàng Môn cũng tự nhiên cường thế đem Giang Ninh Quận chiếm lấy. Đối với cái này, Gia Cát Nguyên Hồng cũng chỉ có thể nhìn, co đầu rút cổ bên trong Viêm Châu.
Một số người thường rất buồn bực, vì sao Quy Nguyên Tông không hăng hái phản công? Phản công? Nếu như không sợ chết thì phản công đi! Gia Cát Nguyên Hồng mặc dù đã là Hư Cảnh nhưng so sánh với Động Hư cấp bậc Vũ Phong thì còn quá yếu! Vũ Phong là Động hư, Gia Cát Nguyên Hồng ngay cả Hư Cảnh đại thành cũng không phải. Làm thế nào so sánh được?
Mà trong bảy năm này, Vũ Hoàng Môn cũng không ngừng mở rộng lãnh địa của mình, áp bức Quy Nguyên tông…
“Hưu!”
Ba nghìn mét phía trên bầu trời của Cửu Châu,một đạo quang mang màu vàng hiện lên. Đằng Thanh Sơn một thân áo vàng khẩn cấp xuất hiện ở bầu trời của Đại Duyên Sơn.
Nhìn tất cả Đại Duyên sơn lúc này, trên mặt Đằng Thanh Sơn không có một chút biểu tình. Hắn biết, chuyện tình mà hắn lo lắng đã xảy ra.
“Vũ Hoàng Môn!” Nhìn Đại Duyên Sơn vốn là của Hình Ý Môn lúc này lại biến thành lãnh địa của Vũ Hoàng Môn, con ngươi màu vàng nhạt của Đằng Thanh Sơn lóe ra sát khí cuồng bạo.
Thấy tất cả điều này, Đằng Thanh Sơn cũng không điên cuồng như trong tưởng tượng mà chậm rãi từ trên ba nghìn mét hạ xuống. Giữa bầu trời, toàn thân Đằng Thanh Sơn kim quang long lánh trông như một cái mặt trời nhỏ.
Nhìn biểu hiện Đằng Thanh Sơn rất lãnh tĩnh. Nhưng trong lòng lại không phải như vậy.
“Ầm ầm!”
Theo Đằng Thanh Sơn hạ xuống, không gian chấn động, trên bầu trời phát sinh tiếng rít gào như sấm rền. Lúc này đã quá nửa ngày, thân hình màu vàng trên không trung hiện ra mười phần đẹp đẽ.
“Nhìn kìa! Kia là cái gì?” Đệ tử tu luyện Nội Gia Quyền bên trong Đại Duyên Sơn thấy quang mang màu vàng rực rỡ trên bầu trời đều đồng loạt ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Chỉ có điều, Nội Gia Quyền đệ tử ở Đại Duyên Sơn lúc này không phải là Hình Ý Môn của hắn mà là của Vũ Hoàng Môn!
Sự hèn hạ của Vũ Hoàng Môn, người trong thiên hạ đều biết, nhưng Vũ Hoàng Môn lại không quan tâm. Đồng thời, người bình thường cũng không dám nói cái gì. Nếu như bị Vũ Hoàng Môn phát hiện vậy đó là cả nhà bị diệt!
Nhìn qua thì người của Giang Ninh quận, Dương Châu đối với Vũ Hoàng Môn rất nghe lời, nhưng từ đáy lòng đều là coi thường Vũ Hoàng Môn. Nhưng sự cường đại của Vũ Hoàng Môn cũng là điều hiển nhiên.
“Là ai?” Đột nhiên, từ tỏng Hình Ý Môn bị Vũ Hoàng Môn chiếm được phát sinh một tiếng hét lớn. Một đạo thân ảnh xuất hiện, lơ lửng ở giữa không trung.
“A! Xem kìa! Đó là Liễu Hạ sư tổ!” Thấy đạo thân ảnh này, Nội Gia Quyền đệ tử ở phía dưới đều kinh hô.
Hình Ý Môn bị Vũ Hoàng Môn chiếm, khối thánh địa của Nội Gia Quyền cũng không giống như trước. Người tu luyện Nội Gia Quyền của toàn Cửu Châu đại địa đều chạy tới Đại Duyên Sơn. Trong bảy năm, Nội Gia Quyền đệ tử của Vũ Hoàng Môn đã vượt qua năm vạn! Mà Liễu Hạ thì tọa trấn ở trong Đại Duyên Sơn.
“Liễu Hạ, ngay cả ta cũng không nhận ra sao?” Trên mặt mang theo một tia dữ tợn, Đằng Thanh Sơn từ trên trời giáng xuống,quay về phía Liễu Hạ đang bay lên mà nói.
Nghe được thanh âm của Đằng Thanh Sơn, vốn Liễu Hạ còn tưởng rằng Hư cảnh cường giả của Doanh thị gia tộc. Mà khi nhìn thấy hình dáng của Đằng Thanh Sơn thì sắc mặt của Liễu Hạ bỗng nhiên cuồng biến.
“Ngươi… Ngươi…” Nhìn Đằng Thanh Sơn, tròng mắt của Liễu Hạ thiếu chút nữa rớt ra, trên mặt đầy kinh hãi.
Liễu Hạ còn chưa dứt lời, Đằng Thanh Sơn đã ra tay. Bởi vì, Đằng Thanh Sơn sẽ không cho Liễu Hạ bất kỳ một cái cơ hội lên tiếng nào.
“Phanh!”
Thanh âm đinh tai nhức óc nổ vang trên bầu trời, cả thân thể của Liễu Hạ nát bấy. Không hề có chút chống cự, liền cứ như thế mà vỡ nát!
Có lẽ, phân thân của Đằng Thanh Sơn lúc này chỉ có năng lực là Động Hư, nhưng thân thể của hắn vẫn là Chí cường. Chỉ bằng vào lực lượng của thân thể, Kim hành phân thân có thể miễu sát Động Hư chứ đừng nói Liễu Hạ Hư Cảnh đại thành.
Thấy một màn như vậy, nhóm đệ tử tu luyện Nội Gia Quyền ở phía dưới đều sợ ngây ngươi, há hốc mồm đừng ngây ra đó. Hàn ý lạnh buốt bao trùm toàn thân.
Nhìn tất cả ở Đại Duyên Sơn, trong mắt Đằng Thanh Sơn mang theo quang mang lạnh lẽo. Đưa tay quá đỉnh đầu, năng lượng kim sắc rực rỡ cuồng liệt ngưng tụ. Sau đó một khắc, bàn tay ẩn chứa kim chi năng lượng khủng bố cũng đánh về phía Hình Ý Môn bị Vũ Hoàng Môn chiếm.
Hình Ý Môn là của Đằng Thanh Sơn tạo ra thì cũng chỉ có thể do Đằng Thanh Sơn hắn hủy diệt!
“Ầm!”
Nổ rung trời! Xích kim sắc quang mang đem Đại Duyên Sơn chia làm hai nửa! Giờ khắc này, sơn băng địa liệt thật sự bắt đầu. Thanh âm nổ vang thê thảm cứ thế truyền ra…
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Tác giả: Thư Tả Vị Lai (书写未来)
Chương 22: Đằng Thanh Sơn Trở Về
Dịch : A Tuyệt
Biên Dịch : A Sở
Nguồn : Bàn Long Chiến Đội -2T
"Ầm ầm!! "
Nhất thời, lúc này Đại Duyên Sơn như mười lăm năm trước, đồng dạng cũng như tới ngày diệt vong. Đại sơn nghiêng ngã, đại địa rạn nứt, cây cối đứt đoạn, toàn bộ Hình Ý Môn trong giờ khắc này bị hủy diệt hoàn toàn !
Chí cường giả, có thể xé rách không gian, tùy ý cắt đứt một tòa núi cao dễ dàng . Tuy rằng kim chúc tính của Đằng Thanh Sơn chỉ là một phân thân, nhưng hắn bạo phát ra lực lượng đã có một nửa của chí cường giả Đằng Thanh Sơn ! Nếu như kim chúc tính đề cao đến chí cường cấp bậc, như vậy kim chúc tính phân thân cũng là chí cường giả!
Phân nửa lực lượng của chí cường giả là ra sao? Năm đó Bùi Tam, Đằng Thanh Sơn ở Động Hư đỉnh đã có thể tùy tiện miêu sát cường giả mới vào Động Hư. Bọn họ rất mạnh, nhưng mà , khi đó bọn họ cùng chí cường giả so sánh ra sao? Yếu, thật sự là quá yếu, đừng nói phân nửa lực lượng của chí cường giả, có thể có được một phần mười cũng đã rất không tồi rồi.
Kim chúc tính năng lượng cấp Động Hư, kim chúc tính phân thân có chí cường thân thể, toàn lực phát huy ra cũng đủ để phá vỡ Cửu Châu đại địa, nhưng sẽ không phải dễ dàng như chí cường giả thực sự mà thôi.
Có thể nói như này, kim chúc tính phân thân của Đằng Thanh Sơn cũng là chí cường giả, chỉ có điều phía trước thêm một cái chữ 'Ngụy'. Cho dù không phải chí cường giả chân chính, nhưng có thể gọi là 'Ngụy chí cường giả', cũng không phải cường giả Hư Cảnh có khả năng bằng được . Cho nên, khi đám Vũ Hoàng không thể xuất hiện ở Cửu Châu, kim chúc tính phân thân vẫn như trước là vô địch.
Ngày diệt vong, ngày hủy diệt thực sự phủ xuống !
"Không, không có khả năng!"
"Thế nào có thể! Liễu Hạ tổ sư lại có thể bị. . . Lại có thể bị. . . ! Không! !"
Phía dưới, có cường giả cấp bậc Tiên Thiên nhìn một màn trên bầu trời sợ ngây người, không thể tin, thực sự không thể tin tất cả đang bày ra trước mắt !
Mà trong Giang Ninh Quận, một ít cư dân ở gần Đại Duyên Sơn, nhìn một màn đã phát sinh ở Đại Duyên Sơn , cả đám đều ngơ ngác đứng ở nơi đó, trong miệng líu ríu: "Đại Duyên Sơn lại xảy ra chuyện gì ?"
Trên bầu trời, Đằng Thanh Sơn phiêu phù ở giữa khong trung, lãnh đạm nhìn tất cả ở phía dưới , bao gồm cả hai gã Tiên Thiên cường giả rất nhanh thoát đi Đại Duyên Sơn cũng có thể rõ ràng cảm thụ được. Hắn cũng không đi ngăn cản, bởi vì Đằng Thanh Sơn cần một cái truyền lời, mà hai gã Tiên Thiên cường giả kia chính là thứ truyền lại tin tức của hắn.
Cái tin tức này là cái gì? Rất hiển nhiên , chính là Đằng Thanh Sơn hắn không chết, Đằng Thanh Sơn hắn đã trở về!
May là, công kích của Đằng Thanh Sơn cũng không phải hướng người người phát ra, mà là hướng toàn bộ Đại Duyên Sơn phát ra. Cho nên, võ giả dưới Tiên Thiên không cách nào chịu đựng được công kích hủy diệt bậc này, nhưng cường giả cấp bậc Tiên Thiên vẫn là có thể chống đỡ, rất nhanh thoát đi .
"Sưu!" Một tiếng.
Không hề nhìn nhiều, trong mắt Đằng Thanh Sơn hiện lên một tia đạm mạc, thân thể rất nhanh bay lên trên cao, muốn thuận gió bay đi.
"Rống! "
Nhưng đúng lúc này, một tiếng gầm gừ cực lớn vang lên. Long ngâm, đó là tiếng long ngâm ! Ngay sau đó, một quái vật lớn tận trời bay thẳng trên, đi tới trước mặt Đằng Thanh Sơn trước mặt.
Chiều cao trăm mét, thân thể cực lớn màu tử kim xoay quanh tại giữa không trung, bốn trảo tung ra, trong con ngươi màu tím tản ra vẻ khiếp sợ.
"Tử Tích."
Nhìn quái vật lớn xuất hiện trước mắt này, sắc mặt Đằng Thanh Sơn lãnh đạm, trong miệng nhẹ nhàng phun ra hai chữ .
Đúng theo như lời Đằng Thanh Sơn , quái vật lớn xuất hiện trước mắt chính là Tử Tích Yêu Long năm đó cùng Đằng Thanh Sơn giao hảo! Lúc đó Đằng Thanh Sơn còn gọi Tử Tích là Tử Tích lão ca, nhưng lúc này lại chỉ giản đơn cùng lãnh đạm gọi ra tên của hắn.
Rất rõ ràng, Đằng Thanh Sơn đang trách Tử Tích, vì sao Hình Ý Môn của hắn gặp phải tai nạn mà không hỗ trợ.
"Rống rống! "
Nhìn Đằng Thanh Sơn toàn thân tản ra lượng kim chúc tính khủng bố, Tử Tích kinh sợ cùng lúc, trong miệng rộng phát ra tiếng rung động, tựa hồ giải thích cái gì đó.
Vốn là Tử Tích còn tưởng rằng là người cường giả Động Hư nào không sợ chết tới Đại Duyên Sơn gây rối, vốn định đứng ra giáo huấn đối phương một chút. Mà sau khi thấy khuôn mặt của Đằng Thanh Sơn , Tử Tích cũng không ngăn được ngây dại.
Không chỉ có là Vũ Hoàng Môn, Doanh thị gia tộc, hay là Thiên Thần Cung, Quy Nguyên Tông, bao quát cả mọi người ở Cửu Châu đại địa đều cho rằng Đằng Thanh Sơn đã bị "Lão Thiên" giết chết. Đương nhiên, trong đó bao gồm cả Tử Tích cũng đồng dạng cho rằng như thế.
Nhưng lúc này Tử Tích nhìn Đằng Thanh Sơn rõ ràng xuất hiện tại trước mặt mình, lửa giận trong lòng nhất thời lạnh xuống tới, nhất là con ngươi lãnh đạm của Đằng Thanh Sơn. Giờ khắc này, Tử Tích cảm giác toàn thân mình bị khí tức tử vong bao phủ .
Tử Tích gầm nhẹ , kiệt lực giải thích tất cả chuyện trong mười lăm năm qua , rất sợ Đằng Thanh Sơn dùng một cái tát đem mình đập chết.
Tuy rằng Tử Tích cảm giác được Đằng Thanh Sơn trước mắt cùng Đằng Thanh Sơn của mười lăm năm trước xảy ra biến hóa, nhưng khí tức của chí cường giả trên người Đằng Thanh Sơn cũng không thay đổi. Cho nên, Tử Tích tuy rằng không tin Đằng Thanh Sơn còn sống, nhưng trước mắt một màn này làm cho Tử Tích phải tin tưởng!
"Được rồi." Nghe được Tử Tích giải thích, Đằng Thanh Sơn vung tay lên, thản nhiên nói: "Chuyện này ta không trách ngươi."
Vừa mới đầu nhìn thấy Tử Tích, Đằng Thanh Sơn đích xác có chút lửa giận, nhưng sau khi nghe được giải thích của Tử Tích, Đằng Thanh Sơn biết, Tử Tích cũng là bất lực.
"Rống!".Thấy Đằng Thanh Sơn trả lời, trong con ngươi của Tử Tích vẻ hoảng sợ hòa hoãn xuống tới. Đồng thời trong lòng kinh ngạc, Đằng Thanh Sơn vì sao còn sống? !
Trong lòng Tử Tích đang suy nghĩ vấn đề này, mà Đằng Thanh Sơn lại đang suy nghĩ một việc khác!
"Doanh thị gia tộc sao?" Ánh mắt của Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nhắm hướng đông nhìn lại, trong mắt hiện lên một đạo sát ý.
"Tử Tích lão ca, ngươi đi xuống trước đi, sau này có cơ hội ta trở lại xem ngươi." Một lúc lâu, Đằng Thanh Sơn khôi phục tâm tình tràn ngập lửa giận của mình . Đồng thời, lúc nhìn Tử Tích không có trách cứ, ngữ khí quay lại xưng hô Tử Tích là "lão ca".
Vì sao Đằng Thanh Sơn chuyển biến nhanh như vậy? Bởi vì tại trong giải thích của Tử Tích, Tử Tích nói một câu như thế này: "Thê tử của ngươi, hài tử cùng người nhà của ngươi chưa chết, ta đưa bọn họ đến chỗ sư phụ Gia Cát Nguyên Hồng của ngươi rồi."
Nguyên nhân chính vì những lời này, lửa giận trong lòng Đằng Thanh Sơn giảm đi rất nhiều, không đi trách Tử Tích nữa.
"Rống "
Nghe được Đằng Thanh Sơn nói, Tử Tích gầm nhẹ một tiếng, thân thể cao lớn quay quanh xuống, trong mắt mang theo một tia kinh hãi biến mất trong bầu trời. Bởi vì Tử Tích biết, Vũ Hoàng cùng Doanh thị gia tộc xong đời rồi! Cho dù là Cửu Châu đệ nhất yêu thú, Hùng Tôn Giả cũng không thể che chở được Vũ Hoàng Môn!
"Sưu!"
Trong khoảnh khắc Tử Tích rời khỏi, Đằng Thanh Sơn cũng biến mất ở tại trong bầu trời. Không bao lâu, Đằng Thanh Sơn đã đi tới biên giới Viêm Châu, thẳng hướng Quy Nguyên Tông mà chạy đi.
Quy Nguyên Tông, Võ Các.
Tông chủ đương đại của Quy Nguyên Tông cũng không phải Gia Cát Nguyên Hồng, mà là con trai của hắn - Gia Cát Vân. Mà Gia Cát Nguyên Hồng giống như Võ trưởng lão năm đó, hắn lúc này là Thái thượng trưởng lão. Thế nhưng, lúc này trong tròng mắt của Gia Cát Nguyên Hồng lộ vẻ lo nghĩ sâu sắc, ngẩng đầu nhìn một vầng trăng cong soi sáng trong đêm đen, trong miệng hơi thở dài.
Vì sao lo nghĩ? Đương nhiên phải lo nghĩ !
Gia Cát Nguyên Hồng là thiên tài, sau khi đột phá Hư Cảnh, thực lực cấp tốc đề thăng, lúc này đã có thể khống chế bảy thành thiên địa lực lượng. Nhưng mà, đối mặt với Vũ Phong của Vũ Hoàng Môn, Gia Cát Nguyên Hồng vẫn là quá yếu, cho dù là Liễu Hạ cũng có thể đơn giản đánh chết hắn! ( chú ý: lúc này Gia Cát Nguyên Hồng cũng không biết Liễu Hạ đã chết. )
Đối mặt với áp bức của Vũ Hoàng Môn, Quy Nguyên Tông chỉ có thể làm ngơ, căn bản không thể làm cái gì. Mà thân là Thái thượng trưởng lão, hắn cũng chỉ có thể mắt mở nhìn trừng trừng. Lúc này Vũ Hoàng Môn đối với Viêm Châu, địa bàn của Quy Nguyên Tông như hổ rình mồi, tùy thời đều có thể bị cắn nuốt mất.
Đồng thời, ngày hôm trước Gia Cát Nguyên Hồng nhận được một phong thư của Vũ Hoàng Môn truyền đến n. Không, phải nói người trong thiên hạ đều nhận được phong thư này. Đó chính là thư khiêu chiến của Vũ Phong Vũ Hoàng Môn , chính là ngày mai!
Địa điểm, Bạch Mã Hồ !
Bạch Mã Hồ , chứng là nơi năm đó Bùi Tam cùng Đằng Thanh Sơn giao chiến, thành tựu hai đại chí cường giả .
Trận chiến đấu này, Vũ Phong thông cáo thiên hạ, học theo trận đấu năm đó, bức bách Gia Cát Nguyên Hồng đến đây giao chiến, đem Gia Cát Nguyên Hồng bóp chết (thằng Vũ Phong này đú quá=.= chết cũng không oan)!
Lúc này Gia Cát Nguyên Hồng biết, nếu như ngày mai mình đi gặp, tuyệt đối là một con đường chết. Thế nhưng, không đi? Không đi thì càng không được . Quy Nguyên Tông chính là tổ tiên truyền xuống, dựng ở Cửu Châu đã nghìn năm, cho dù chết cũng không thể mất mặt!
Đã nhiều ngày này, Gia Cát Nguyên Hồng vẫn xuất phát từ yên lặng, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rối, nói là có đột phá. Nhưng mà, đột phá? Có thể dễ dàng như vậy sao?
Nhìn trăng sáng trên bầu trời, Gia Cát Nguyên Hồng thở dài một tiếng, trong lòng rít gào: lão Thiên, ngươi thực sự rất không công bằng ! Đối với Thanh Sơn là như vậy, đối với lão phu cũng đồng dạng như vậy a!
Trong nháy mắt, Gia Cát Nguyên Hồng làm ra quyết định, ngày mai đi Bạch Mã Hồ !
Nghĩ rồi, Gia Cát Nguyên Hồng than nhẹ một tiếng, coi như ở giờ khắc này có vẻ già nua đi rất nhiều, xoay người hướng vào trong Võ Các đi đến. Nhưng đột nhiên, Gia Cát Nguyên Hồng mới vừa xoay người lại, sắc mặt bỗng nhiên cuồng biến, vẻ mặt kinh hãi nhìn bóng người xuất hiện trước mắt , trong yết hầu phát ra thanh âm run run.
"Thanh Sơn. . ."
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Tác giả: Thư Tả Vị Lai (书写未来)
Chương 23: Phá Vỡ Cửu Châu ( 1 )
Dịch : A Tuyệt
Biên Dịch : A Sở
Nguồn : Bàn Long Chiến Đội -2T
Lúc này, trong Võ Các của Quy Nguyên Tông, trừ Thái thượng trưởng lão Gia Cát Nguyên Hồng ra còn có thêm một người. Người này, không phải ai khác, chính là chí cường giả mà Cửu Châu đều cho rằng đã chết -- Đằng Thanh Sơn.
Nhìn Đằng Thanh Sơn một thân áo choàng kim sắc, tóc kim sắc, Gia Cát Nguyên Hồng dường như bị đóng băng rồi, vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, trong mắt tràn đầy kinh hãi, hồi lâu không hề nhúc nhích.
Tuy rằng Đằng Thanh Sơn trước mắt là tóc kim sắc, áo choàng kim sắc, nhưng hình dạng , thể hình của Đằng Thanh Sơn đều không thay đổi! Thấy Đằng Thanh Sơn, Gia Cát Nguyên Hồng hắn làm sư phụ, căn bản không có hoài nghi Đằng Thanh Sơn trước mắt là giả.
Thế nhưng, Gia Cát Nguyên Hồng vẫn là có chút không thể tin, đồ đệ Đằng Thanh Sơn của mình lại có thể còn sống, nhưng lại rõ ràng đứng ở trước mặt mình!
"Ngươi. . . Là Thanh Sơn sao?" Nhìn Đằng Thanh Sơn, thanh âm của Gia Cát Nguyên Hồng run rẩy hỏi.
Đối mặt với vấn đề của Gia Cát Nguyên Hồng , Đằng Thanh Sơn làm ra câu trả lời.
"Bang bang!"
Thanh âm hai gối quỳ xuống đất vang lên, Đằng Thanh Sơn hướng Gia Cát Nguyên Hồng trước mặt mà quỳ, mạnh mẽ dập đầu ba cái nói: "Đồ nhi Đằng Thanh Sơn của ngài đã trở về!"
"Ngươi. . . Ngươi thật sự là Thanh Sơn? !" Nhìn Đằng Thanh Sơn quỳ gối trước mặt của mình, thân thể Gia Cát Nguyên Hồng mạnh mẽ run lên.
Sau một khắc, Gia Cát Nguyên Hồng cũng đã đi tới trước mặt Đằng Thanh Sơn, hai tay nắm chặt hai vai Đằng Thanh Sơn, đưa hắn đỡ lên. Nhìn hình dạng của Đằng Thanh Sơn, trong lòng xác định, người trước mắt i này thật sự là đồ đệ Đằng Thanh Sơn của mình!
"Sư phụ, không cần hỏi con cái gì, bởi vì một ít vấn đề con trả lời không tốt. Người chỉ cần biết rằng con không chết, sau đó cũng sẽ không rời khỏi là đủ rồi. Mà bây giờ, xin ngài đem tất cả chuyện phát sinh trong mười lăm năm qua nói cho con biết đi." Không đợi Gia Cát Nguyên Hồng nói, Đằng Thanh Sơn cũng đã mở miệng nói.
"Hảo hảo hảo." Nghe được Đằng Thanh Sơn nói, Gia Cát Nguyên Hồng tựa hồ biết cái gì đó, không hỏi, mà là kích động mang theo Đằng Thanh Sơn đi tới một bên ngồi xuống, kể lại tất cả chuyện trong mười lăm năm này.
Cứ như vậy, Gia Cát Nguyên Hồng nói gần ba canh giờ, đem tất cả trong mười lăm năm qua đều báo cho Đằng Thanh Sơn biết. Đồng thời, cũng đem chuyện Vũ Phong khiêu chiến mình nói ra.
Đương nhiên, Gia Cát Nguyên Hồng cũng đem việc đám người Lý Quân tại Quy Nguyên Tông sinh sống rất tốt nói cho Đằng Thanh Sơn.
Sau khi Gia Cát Nguyên Hồng đem chuyện mười lăm năm này nói xong, Đằng Thanh Sơn lâm vào trong trầm tư một chút. Tiếp đó, Đằng Thanh Sơn khẽ thở dài một cái nói: "Sư phụ, ngày mai ngươi đi phó hội đi."
Đằng Thanh Sơn không nói thêm cái gì, cũng chỉ nói đơn giản nói một câu như thế , cũng không giải thích một chút cái gì.
Thế nhưng, sau khi Đằng Thanh Sơn nói những lời này đi ra, trong lòng Gia Cát Nguyên Hồng vốn ôm lấy quyết tử chi tâm trong nháy mắt biến mất, vẻ mặt trái lại hưng phấn mà nói: "Hảo!"
Ở trong lòng Đằng Thanh Sơn, Gia Cát Nguyên Hồng nói chính là chân lý, không cần đi ngờ vực vô căn cứ. Mà lúc này cũng đồng dạng, Đằng Thanh Sơn nói tại trong lòng của Gia Cát Nguyên Hồng chính là chân lý, chính là lòng tin, chính là thực lực!
Chỉ cần một câu "Sư phụ, ngày mai ngài đi phó hội đi", Gia Cát Nguyên Hồng biết, đồ đệ Đằng Thanh Sơn của mình sẽ có hành động. Lúc này Gia Cát Nguyên Hồng là có thể nghĩ đến, kế tiếp Vũ Hoàng Môn cùng với Doanh thị gia tộc sẽ có loại kết quả gì!
----
Ngày kế, đây là một ngày mưa dầm kéo dài . Chỉ cần xem cái khí trời này đã biết, đây là một ngày khiến cho tâm tình của kẻ khác khó chịu . Đồng thời, cũng đang là một ngày như thế, tai nạn của Vũ Hoàng Môn lại phủ xuống. . .
Tin tức từ Đại Duyên Sơn từ hôm qua ngay lập tức truyền lại, nhưng mà , một buổi tối có thể đem tin tức này truyền được bao xa? Vũ Hoàng Môn cách Đại Duyên Sơn tới mấy ngàn dặm. Hai gã Tiên Thiên cường giả có thể ở trong một buổi tối chạy hơn ngàn dặm sao? Càng đừng nói hai người đều thụ thương! Cho nên, Vũ Phong của Vũ Hoàng Môn căn bản không thể biết được tin tức từ Đại Duyên Sơn.
Mà lúc này, Vũ Phong đã đi tới Bạch Mã Hồ từ lâu, vẻ mặt ngạo nghễ nhìn phía dưới người ta tấp nập. Trên mặt mang theo dáng tươi cười, tựa hồ tất cả chiến đấu ngày hôm nay đều ở trong lòng bàn tay của hắn.
Đích xác, nếu như chỉ là Gia Cát Nguyên Hồng của Quy Nguyên Tông, Vũ Phong tiện tay cũng có thể giết chết. Nhưng mà , ngày hôm nay tới còn không chỉ có Gia Cát Nguyên Hồng!
"Đang bay tại không trung chính là Hư Cảnh cường giả Vũ Phong của Vũ Hoàng Môn sao?"
"Hình như là thế, mấy năm này , Vũ Hoàng Môn chính là hắn đem Quy Nguyên Tông áp bách thành cái dạng này. Rất rõ ràng, Vũ Phong mạnh hơn Gia Cát Nguyên Hồng của Quy Nguyên Tông nhiều, ngày hôm nay Gia Cát Nguyên Hồng rất có khả năng phải thảm chết ở chỗ này!"
"Ai, có thể sao!"
Ở trong lòng một ít võ giả đều rõ ràng Vũ Hoàng Môn cường đại, đồng thời cũng biết năm đó Quy Nguyên Tông nếu không có Đằng Thanh Sơn, căn bản không thể cường đại tới bực này giống như hôm nay. Mà sau khi Đằng Thanh Sơn "chết", Quy Nguyên Tông bắt đầu đi hướng diệt vong.
Ở trong lòng võ giả lý giải tình huống của ngày hôm nay, đều rõ ràng, tại sau trận chiến đấu này , Quy Nguyên Tông sẽ bị Vũ Hoàng Môn hoàn toàn nuốt hết!
Hôm nay chiến đấu là ở Bạch Mã Hồ , năm đó trận chiến của Đằng Thanh Sơn cùng Bùi Tam cũng là tại Bạch Mã Hồ . Nhưng mà, chiến đấu của hôm nay cũng không thể cùng trận chiến của Đằng Thanh Sơn cùng Bùi Tam năm đó so sánh được.
Rất nhiều người cho rằng, Vũ Phong là ở học theo Bùi Tam cùng Đằng Thanh Sơn năm đó, trong lòng không khỏi âm thầm chửi Vũ Phong: dối trá ( DG : phải nói là đú =.=)!
Năm đó, người tới quan sát Bùi Tam cùng Đằng Thanh Sơn quyết đấu căn bản là hằng ha xa số, Hư Cảnh cường giả tới còn hơn mười mấy vị. Mà hôm nay, ngay cả một gã Hư Cảnh cường giả cũng không thèm tới. Phía dưới tuy nói người ta tấp nập, nhưng đều là một ít người thường cùng một ít võ giả mà thôi.
Về phần Hư Cảnh cường giả không đến, đó là bởi vì bọn họ đối với trận chiến đấu này căn bản không có bất luận cái hứng thú gì. Nhìn cũng không có tác dụng, thậm chí còn lãng phí thời gian của bọn họ. Có điều là, đối với chuyện đó, Vũ Phong cũng không có mất hứng, vẫn là cố làm ra vẻ ở chỗ này chờ đợi Gia Cát Nguyên Hồng đến.
Rất nhanh, đã đến giờ Vũ Phong cùng Gia Cát Nguyên Hồng ước chiến.
Cùng lúc đó của, Gia Cát Nguyên Hồng một thân bạch y đi tới Bạch Mã Hồ . Đồng thời tới có người nhà của Đằng Thanh Sơn, thê tử Lý Quân, nữ nhi Hồng Vũ cùng nhi tử Hồng Sương đều ở trong đó, càng có hơn ngàn binh sĩ Hắc Giáp Quân cùng đi.
Gia Cát Nguyên Hồng đến trong nháy mắt khiến cho mọi người chủ ý, tất cả người xem đều tránh ra đường .
"Xem kìa , lão giả kia chính là Gia Cát Nguyên Hồng!"
Thấy Gia Cát Nguyên Hồng, tất cả mọi người vây xem mở miệng nghị luận .
"Xem ra Gia Cát Nguyên Hồng già đi không ít a!" Trong đó, một ít Tiên Thiên Tiên Thiên cường giả tựa hồ quen biết Gia Cát Nguyên Hồng đều lắc đầu thở dài , tựa hồ đối với trận đấu hôm nay đều sớm đã có định luận.
"Nga?" Nhận thấy được Gia Cát Nguyên Hồng đến, trong mắt Vũ Phong phiêu phù ở trên bầu trời mang theo một tia khinh thường, vốn phiêu phù ở giữa không trung, hắn chậm rãi hạ xuống, thân thể đáp xuống cách mặt hồ Bạch Mã Hồ chỉ có khoảng một thước liền ngừng lại.
Nhìn đầu sợi trắng sợ đen của Gia Cát Nguyên Hồng, trong lòng Vũ Phong cười khẽ: "Quên đi quên đi, Quy Nguyên Tông không có Đằng Thanh Sơn đã rất thảm hại, hôm nay chiến đấu ngay trên hồ đi. Ngày hôm nay, họ Gia Cát có thể quyết tâm tới gặp, coi như là một gã cường giả, ta đây liền cho Gia Cát Nguyên Hồng vài phần tình cảm, làm cho hắn chết không oan uổng vậy ."
Gia Cát Nguyên Hồng mới chỉ khống chế bảy thành thiên địa lực lượng, chưa có đại thành, căn bản không có năng lực phi hành. Nếu như Vũ Phong tại trên bầu trời phi hành đánh chết Gia Cát Nguyên Hồng, ưu thế chiếm nhiều lắm, Gia Cát Nguyên Hồng căn bản không công kích được Vũ Phong. Công kích? Hư Cảnh chống lại Động Hư có năng lực phản kích sao?
Thế nhưng, hôm nay Gia Cát Nguyên Hồng nhìn qua tinh quang toả ra, cũng không có u buồn như sắp chết. Cảm giác được trạng thái của Gia Cát Nguyên Hồng, Vũ Phong trong lòng hiếu kỳ, trong lòng tự hỏi, ngày hôm nay Gia Cát Nguyên Hồng đáng lẽ là không phải trạng thái như thế mới đúng chứ? Chẳng lẽ hắn muốn chết?
"Phụ thân!"
Nhìn bóng lưng của Gia Cát Nguyên Hồng , một gã nam tử trung niên cũng mặc bạch sắc áo choàng như hắn, trong mắt mang theo sự lo lắng cùng sợ hãi vô cùng nói: "Phụ thân, ngài lần này. . ."
Không để cho tên nam tử nói ra miệng, Gia Cát Nguyên Hồng phất tay chặn nói: "Yên tâm, ta sẽ không chết, Vũ Phong không giết được ta."
Nghe được Gia Cát Nguyên Hồng nói, trung niên nam tử kia hơi ngừng lại, trong mắt tràn ngập kinh nghi. Tuy rằng trung niên nam tử có chút không thể tin được lời phụ thân mình nói, nhưng hắn lại không có thêm bất luận lời dư thừa gì nữa.
Mà trung niên nam tử gọi Gia Cát Nguyên Hồng là phụ thân này, chính là muội phu của Đằng Thanh Sơn -- Gia Cát Vân.
Đồng dạng, tại phía sau Gia Cát Nguyên Hồng , trong mắt một thân lục sắc áo choàng Lý Quân, Hắc sắc áo choàng Hồng Vũ , hồng sắc trang phục Hồng Sương mang theo oán hận vô cùng nhìn chằm chằm Vũ Phong phiêu phù ở trên Bạch Mã Hồ. Tiếp đó là ba gã đồ đệ của Đằng Thanh Sơn, Dương Đông, Đằng Thú, Tiết Tân, cha mẹ của Đằng Thanh Sơn .v.v., đám hán tử Đằng gia trang cùng Đằng Thanh Sơn có quan ẹệ họ hàng đều tới. Trong đó, còn có một ít tiểu hài tử. . .
"Xuy xuy!"
Gia Cát Nguyên Hồng không giải thích cái gì, trên người tản mát ra năng lượng khổng lồ , kéo thân thể hướng trên Bạch Mã Hồ đạp đi.
Hai chân Gia Cát Nguyên Hồng đạp tại trên Bạch Mã Hồ, giày lún xuống hồ nước một chút, nhưng thân thể của Gia Cát Nguyên Hồng không có chìm xuống. Thân là Hư Cảnh cường giả, đều có thể dùng năng lượng bản thân đem trọng lượng của thân thể phân tán vào vật thể dưới chân. Cho nên, Gia Cát Nguyên Hồng sẽ không chìm vào trong hồ nước.
"Gia Cát Nguyên Hồng." Nhìn Gia Cát Nguyên Hồng, trên mặt Vũ Phong phiêu phù ở trên không mang theo một tia ngạo nghễ mỉm cười.
Đám cường giả của Cửu Châu đều bị Bùi Tam hủy diệt, yêu thú cường đại cũng không hiện ra, Hỏa Phượng lại càng không . Không có Đằng Thanh Sơn tồn tại, tại trên Cửu Châu này, hắn Vũ Phong có thể nói là cường giả tối đỉnh.
Đối mặt Gia Cát Nguyên Hồng, trên mặt Vũ Phong thoải mái như vậy, coi như giết chết Gia Cát Nguyên Hồng rất dễ, có trăm phần trăm tin tưởng. Có thể, ở hôm qua đích thật là như vậy. Nhưng mà , biến hóa của hôm nay Vũ Phong lại không thể chịu nổi.
"Vũ Phong." Nhìn chằm chằm vào vẻ mặt dáng tươi cười của Vũ Phong, Gia Cát Nguyên Hồng trên mặt nguyên bản có chút trầm trọng đột nhiên lộ ra vẻ tươi cười , ánh mắt từ trên người của Vũ Phong dời đi, hướng tới đạo kim sắc thân ảnh đạo kim sắc ở ngoài Bạch Mã Hồ một cây số nhìn lại.
"Xem kìa, đó là ai? Làm sao lại đứng ở trên Bạch Mã Hồ? !"
Đột nhiên, người vây xem tựa hồ đều đã nhận ra đạo kim sắc thân ảnh này, ánh mắt mọi người đều nhất tề dời đi. Đồng dạng, đám người Lý Quân cũng nhìn lại.
Thấy đạo kim sắc thân ảnh kia, trong mắt Lý Quân, Hồng Vũ, Hồng Sương, ba sư huynh đệ Dương Đông đều lộ ra biểu tình kinh hãi.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Tác giả: Thư Tả Vị Lai (书写未来)
Chương 24: Phá Vỡ Cửu Châu ( 2 )
Dịch : A Tuyệt
Biên Dịch : A Sở
Nguồn : Bàn Long Chiến Đội -2T
"Thanh. . . Thanh Sơn! !"
Lý Quân thấy rõ khuôn mặt của Đằng Thanh Sơnt, kêu to ra trước tiên.'Phác thông' một tiếng, thân thể yếu ớt của Lý Quân ngã xuống trên mặt đất, thân thể mềm mại run rẩy, hai tay che miệng, trong mắt nước mắt điên cuồng rơi xuống. Lý Quân là cường giả Tiên Thiên Kim Đan , càng là có thực lực bắt yêu thú Tiên Thiên Kim Đan phục tùng, tiếng la trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ Bạch Mã Hồ.
Phía sau, hai người Hồng Sương cùng Hồng Vũ đứng ở đó vội chạy tới đỡ Lý Quân.
"Cái gì? Thanh Sơn? !"
"Thanh Sơn là ai? Chẳng lẽ là. . . Hình Ý Môn Đằng Thanh Sơn? !"
"Chuyện gì xảy ra?"
"Nhìn kìa, kim sắc thân ảnh kia là ai?"
"Đằng Thanh Sơn? ! Không có khả năng!"
Trong chốc lát, tiếng kêu của Lý Quân đã truyền vào trong tai người vây xem quanh Bạch Mã Hồ, rất nhiều người trên mặt đầy nghi hoặc, càng nhiều còn lại là ngây ra, căn bản không hiểu rõ một câu “Thanh Sơn” của Lý Quân rốt cuộc là có ý tứ gì. Mà một số ít người vây chung quanh Bạch MÃ Hồ, sau khi thấy rõ hình dạng của Đằng Thanh Sơn, hai mắt vốn tràn ngập nghi hoặc trong nháy mắt hóa thành kinh hãi, ngay dại ra tại chỗ.
Ngay sau đó. . .
"Đằng Thanh Sơn, là Đằng Thanh Sơn! ! !"
"Đúng, ta nhận ra, đó là Đằng Thanh Sơn, người kia là Đằng Thanh Sơn! ! ! Chí cường giả Đằng Thanh Sơn! ! ! !"
Trong khoảnh khắc, người thấy rõ khuôn mặt của Đằng Thanh Sơn rốt cục lên tiếng kêu to ra. Thoáng cái, mọi người vây xem Bạch Mã Hồ ngây dại. Trong đó, ngoại trừ Gia Cát Nguyên Hồng ra, bao quát cả đệ tử của Vũ Hoàng Môn , cho dù là Vũ Phong vốn kiêu ngạo cũng kinh sợ.
"Sư phụ!"
"Sư phụ!"
"Sư phụ!"
Tiếp đó là ba đạo tiếng nổ vang kích động cực lớn, Dương Đông, Đằng Thú, Tiết Tân ba người trong mắt đầy kích động cùng kinh ngạc. Rõ ràng sự phụ bọn họ đã bị hắc động cho thôn phệ, nhưng giờ vẫn sống sờ sờ đứng ở trước mặt bọn họ . Không thể tin, thực sự không thể tin!
Không chỉ có ba sư huynh đệ Dương Đông không thể tin, tất cả mọi người ở đây cũng không thể tin, nhất là Vũ Phong!
"Không, không có khả năng, điều đó không có khả năng!" Thấy Đằng Thanh Sơn xuất hiện, Vũ Phong nguyên bản trên mặt mang theo dáng cười ngạo nghễ trong nháy mắt biến sắc, trở nên cực kỳ xấu xí, ý sợ hãi cùng tuyệt vọng trong nháy mắt tràn ngập trong lòng của hắn.
Nhìn chằm chằm Đằng Thanh Sơn, hai mắt Vũ Phong lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó lại nhìn vẻ mặt ung dung của Gia Cát Nguyên Hồng. Đột nhiên, trên mặt Vũ Phong lộ ra biểu tình dữ tợn, chỉ ngón tay vào Đăng Thanh Sơn một thân kim bào quay về Gia Cát Nguyên Hồng cười nhạo nói: "Ha ha ha! Gia Cát Nguyên Hồng, hoá ra, ngươi lại có thể mời ngoại nhân tới hỗ trợ, người này là ai vậy? ! Những người khác lại không giả mạo, lại có thể giả mạo Đằng Thanh Sơn? Hắn là Đằng Thanh Sơn? Chỉ cần không phải ngu ngốc cũng không sẽ tin tưởng!"
Thanh âm của Vũ Phong rít gào vang lên, không gian rung động, cả Bạc Mã Hồ nổi gợn sóng nhộn nhạo ra. Trong không khí, cũng hình thành một đạo song gợn dập dờn giữa khoảng không mà mắt thường có thể thấy được lan ra.
Nhất thời, mọi người đứng cách Bạch Mã Hồ gần một chút, thực lực không được tốt bị tiếng rít gào của Vũ Phong đè ép, bay ngược đi ra ngoài. Thoáng cái, xung quanh Bạch Mã Hồ, có thể dừng bước cũng chỉ hơn mười người mà thôi.
Nghe được Vũ Phong nói, trên mặt Gia Cát Nguyên Hồng lộ ra một tia mỉm cười nhàn nhạt. Biết Vũ Phong không tin Đằng Thanh Sơn trước mắt là thật , tưởng mình đi tìm một vị Hư Cảnh cường giả biến hóa dung mạo mà đến a. Đối với việc đó, Gia Cát Nguyên Hồng không nói chuyện, càng không có để ý tới Vũ Phong, mà là xoay người đạp bước chân hướng tới đám người Lý Quân mà đi tới. Lúc này, Gia Cát Nguyên Hồng không muốn cùng Vũ Phong nói thêm một câu nào, bởi vì, đối với một người chết mà nói, Gia Cát Nguyên Hồng không có bất cứ lời gì muốn nói.
"Muốn chết!" Thấy Gia Cát Nguyên Hồng cũng không thèm để ý tới mình, Vũ Phong tức giận. Tiếng gầm gừ cùng năng lượng cuồng bạo từ trên người Vũ Phong bạo phát ra, phía dưới Bạch Mã Hồ trong vòng 1 cây số nhất thời hình thành một cái lồng khí cực lớn, sau một giây, Vũ Phong cũng đã đi tới phía sau Gia Cát Nguyên Hồng. Tay phải co thành trảo, hung hăng hướng gáy của Gia Cát Nguyên Hồng đập xuống. Lúc này, Vũ Phong đã nổi bệnh tâm thần rồi!
"Phụ thân!"
Thấy một màn như vậy, Gia Cát vân trong mắt đỏ đậm, cố hết sức xông tới. Nhưng mà, nếu như là trước khi Đằng Thanh Sơn chưa xuất hiện, Vũ Phong thực sự muốn giết Gia Cát Nguyên Hồng mà nói, như vậy, ở đây không ai có thể ngăn cản được. Nhưng mà , ngày hôm nay Đằng Thanh Sơn đã tới, chí cường giả Đằng Thanh Sơn đã tới. Tuy rằng chỉ là kim hệ phân thân, nhưng cũng phải mạnh mẽ hơn Vũ Phong gấp mười gấp trăm lần!
"Vũ Phong, ngươi biết không, ở một khắc ngươi tiêu diệt Hình Ý Môn,thì ngươi nên biết hạ tràng của mình là cái gì." Thanh âm băng lãnh của Đằng Thanh Sơn vang lên bên tai của Vũ Phongn.
Nghe được thanh âm của Đằng Thanh Sơn, Gia Cát Nguyên Hồng vẫn bình tĩnh như trước hướng bên bờ Bạch Mã Hồ đi đến, không để ý tới Vũ Phong đã hướng mình đánh tới. Bởi vì hắn biết, đồ đệ Đằng Thanh Sơn của mình sẽ không làm cho Vũ Phong động tới một sợi long của mình.
Lời nói của Đằng Thanh Sơn trong tai Gia Cát Nguyên Hồng là “an tâm”, mà ở trong tai của Vũ Phong là “sợ hãi” !
Cứ như vậy, trảo của Vũ Phong vốn sẽ đánh tại trên đỉnh đầu của Gia Cát Nguyên Hồng thì, một bàn tay kim sắc xuất hiện, cứng rắn đem một trảo của Vũ Phong chặn lại. Giờ khắc này, thân thể của Vũ Phong không thể có thể tiến thêm chút nào.
"Phanh oanh!"
Sau một khắc, Vũ phong nguyên bản còn cường thế cứ như vậy bị đánh đi ra ngoài, thân thể đánh lên trên mặt hồ thành vô số gợn sóng mới dừng lại được thân hình, dường như lướt nước như nhau. Mà Đằng Thanh Sơn vốn ở xa ngoài cây số đã đi tới phía sau của Gia Cát Nguyên Hồng. Rất rõ ràng, Đằng Thanh Sơn đã cản Vũ Phong lại.
Thấy một màn như vậy , mọ người nguyên bản còn có chút không tin người trước mắt kia là Đằng Thanh Sơn đều ngây dại. Bốn phía Bạch Mã Hồ vốn vô cùng náo nhiệt xuất hiện yên lặng, phải nói là đìu hiu vắng vẻ!
Ngay sau đó. . .
"Đằng Thanh Sơn, là Đằng Thanh Sơn đại nhân! !"
Tiếng gầm gừ của hơn ngàn chiến sĩ Hắc Giáp Quân truyền tới, giữa lúc yên lặng điên cuồng rống lên một tiếng, trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ Bạch Mã Hồ.
"Đằng Thanh Sơn, thật sự là Đằng Thanh Sơn, là khai sơn tổ sư của Hình Ý Môn , chí cường giả Đằng Thanh Sơn!"
Tất cả mọi người xung quanh Bạch Mã Hồ sợ hãi than, tuy rằng không thể tin được, nhưng nhìn đến Đằng Thanh Sơn có thể đơn giản hóa giải một chiêu mạnh mẽ của Động Hư cường giả Vũ Phong , đồng thời còn có thể đánh bay Vũ Phong mà nói, cho dù người trước mắt không phải Đằng Thanh Sơn cũng là tuyệt thế cường giả thần bí! Chí ít, so với Vũ Phong mạnh hơn nhiều lắm!
"Hồng Sương, Hồng Vũ, Dương Đông, Đằng Thú, Tiết Tân, còn có binh sĩ Hắc Giáp Quân của Quy Nguyên Tông, bao gồm tất cả người ở đây, các ngươi đều nghe rõ cho ta!" Nhìn Vũ Phong bị mình đánh bay đi, Đằng Thanh Sơn không có tiếp tục động thủ, mà là giơ lên tay phải chỉ hướng bầu trời cao quát to: "Từ hôm nay , Vũ Hoàng Môn cùng Doanh thị gia tộc sẽ biến mất trên thế giới này."
Thanh âm của Đằng Thanh Sơn xuyên thấu mãng nhĩ của mọi người, người thực lực không mạnh càng lâm vào trong hôn mê nhẹ.
"Hảo! ! !"
"Hảo! ! !"
Phía sau, sau khi Đằng Thanh Sơn nói không lâu sau, Hắc Giáp Quân lần thứ hai phát ra tiếng gầm gừcực lớn, đều ủng hộ lời nói của Đằng Thanh Sơn .
"Là phụ thân, thật sự là phụ thân! !" Nhìn bóng lưng của Đằng Thanh Sơn , hai mắt Hồng Vũ đỏ bừng, nâng mẫu thân Lý Quân của mình dậy, nước mắt chảy xuống, trên mặt mang theo kích động vô hạn nói: "Mẫu thân, là phụ thân, phụ thân không chết, hắn đã trở về! !"
"Đã trở về. . . Phụ thân đã trở về!" Hồng Sương nắm chặt nắm tay, nước mắt như mưa, nước mắt của vô cùng tưởng niệm cùng khuất nhục!
Mười lăm năm, Hồng Sương Hồng Vũ nhìn Hình Ý Môn diệt vong, bị Vũ Hoàng Môn truy sát, nếu như không phải có Quy Nguyên Tông tồn tại, bọn họ sớm đã chết. Khuất nhục, vô tận khuất nhục!
Mà hôm nay, thấy phụ thân của mình xuất hiện, nhìn bóng lưng rộng kia.Bọn họ biết, phụ than vĩ đại của mình đã trở về!
Hắc Giáp Quân rít gào, mà đám đệ tử của Vũ Hoàng Môn ngây dại đứng ở nơi đó, trong miệng nhắc đi nhắc lạiứ: "Đằng Thanh Sơn, chí cường giả Đằng Thanh Sơn đã trở về. . . Chúng ta. . .nên làm cái gì bây giờ? !"
Bên Vũ Hoàng Môn , đám đệ tử vứt hết vũ khí trong tay của mình xuống, kêu sợ hãi chạy thoát khỏi Bạch Mã Hồ.
Cảm thụ được tất cả điều đó, trên mặt Đằng Thanh Sơn lộ ra vẻ tươi cười. Có thể, chỉ có như vậy mới có thể làm cho trong lòng Đằng Thanh Sơn vui vẻ lên một ít.
"Không!" Thấy một màn nhưu vậy, Vũ Phong chật vật không chịu nổi rít gào một tiếng, thân thể hướng bay dựng lên, rất nhanh hướng lên khoảng không trê trời thoát đi, muốn chạy trốn khỏi sự trừng phạt của Đằng Thanh Sơn.
Nhưng mà, tiếng cười nhạt của Đằng Thanh Sơn vang lên: "Vũ Phong, không nên chạy, vận mệnh của ngươi kết thúc ngay ngày hôm nay đi!"
Thân thể Vũ Phong mới vừa bay lên giữa không trung, Đằng Thanh Sơn đã đi tới trước trước mặt của Vũ Phong. Con ngươi đạm kim sắc từ trên nhìn xuống bao quát Vũ Phong, ánh mắt như ngạo thế coi thường sinh linh, làm cho đầu Vũ Phong hiện ra thêm một lỗ trống trong nháy mắt. Mà cũng trong nháy mắt, đầu của Vũ Phong vỡ vụn, thân thể rời rạc rơi xuống Bạch Mã Hồ.
Vũ Phong thân tử!
Hơn nữa, Vũ Phong là chết như thế nào không ai có thể thấy rõ , cho dù là Gia Cát Nguyên Hồng cũng không thấy rõ, tốc độ quá nhanh . Tốc độ của chí cường giả, Hư Cảnh cường giả căn bản không thể nhìn thấy!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Tác giả: Thư Tả Vị Lai (书写未来)
Chương 25: Phá Vỡ Cửu Châu ( 3 )
Dịch : A Nờ
Biên Dịch : A Sở
Nguồn : Bàn Long Chiến Đội -2T
Trên bầu trời Cửu Châu, nơi này có một tòa cung điện màu trắng, cung điện tỏa ra hơi thở thần thánh. Trong cung điện, đám người Đằng Thanh Sơn, Vũ Hoàng, Bùi Tam, Tần Lĩnh, Lý Thái Bạch, Liễu Vân đám người ở đó.
Một lúc sao, khuôn mặt có chút tái nhợt của Đằng Thanh Sơn hiện ra một chút cay đắng.
“ Thế nào? Trong lòng có thoải mái một chút nào không?” Thấy sắc mặt của Đằng Thanh Sơn, Đại Vũ là người thứ nhất hỏi.
Tất cả xảy ra trên Bạch Mã hồ, mọi người đều thấy rõ ràng. Hiển nhiên, Đại Vũ kiến tạo Vũ Hoàng Môn cũng đã thấy. Đối với việc Đằng Thanh Sơn giết chết Vũ Phong, Vũ Hoàng căn bẳn là không quan tâm, cho dù diệt Vũ Hoàng Môn hắn cũng không nói gì.
“ Cũng được.” Đằng Thanh Sơn hít sâu một hơi, nhìn Vũ Hoàng nói: “ Lão ca, nếu như ta đem Vũ Hoàng Môn của ngươi diệt đi, ngươi có trách ta không?” Đồng thời, Đằng Thanh Sơn cũng nhìn về phía Tần Lĩnh, tựa hồ đang hỏi chuyện Doanh thị gia tộc.
Lúc đầu, Đằng Thanh Sơn tại Bạch Mã hồ nói ra, hôm nay sẽ không có Vũ Hoàng Môn cùng Doanh Thị gia tộc. Có điều là, đây chỉ là do Đằng Thanh Sơn lúc nóng giận mà nói thôi. Nếu như thật sự tiêu diệt Vũ Hoàng Môn, còn phải có sự đồng ý của Vũ Hoàng. Nếu như Vũ Hoàng không đồng ý, Đằng Thanh Sơn tối đa cũng chỉ giết hết đám Tiên Thiên cường giả trở lên mà thôi. Sau đó để cho bọn họ thu nhỏ lãnh địa lại còn 1%.
Nếu như Vũ Hoàng đồng ý, như vậy Đằng Thanh Sơn sẽ không nương tay. Vũ Hoàng Môn diệt Hình Ý Môn, như vậy hắn cũng sẽ đem Vũ Hoàng Môn diệt sạch! Đồng dạng, Doanh thị gia tộc cũng phải xem ý kiến của Tần Lĩnh.
“ Hừ, tùy tiện.” Đại Vũ không có nói chuyện, Tần Lĩnh trước hừ một tiếng, hình như căn bản là hắn không quan tâm.
“ Ha ha!” Liếc mắt nhìn Tần Lĩnh, Đại Vũ cười nói: “ Giống như Tần Lĩnh nói, tùy tiện. Cái gì Vũ Hoàng Môn, cái gì là Doanh thị gia tộc, đều chỉ là một cái bảng hiệu mà thôi. Nhất là Vũ Hoàng Môn, lấy danh tiếng của ta để làm ra những chuyện như vậy, thực sự làm ta mất mặt! Có đôi khi ta nghĩ tới, thế nào mới có thể đem Vũ Hoàng Môn diệt đi.”
Nói đến đây, Đại Vũ nhìn về phía Bùi Tam, trên mặt lộ ra một chút đáng tiếc nói: “ Vừa mới bắt đầu ta còn tưởng rằng Bùi Tam lão đệ sẽ tiêu diệt Vũ Hoàng Môn, có điều lại không phải.”
Nghe được Vũ Hoàng nói, Bùi Tam cũng bất đắc dĩ nói: “ Ta cũng muốn, thế nhưng, ngươi phải biết rằng Vũ Hoàng Môn cũng không phải dễ dàng tiêu diệt như vậy. Cho dù là con Đại Hùng từng đi theo ngươi, ta cũng không nắm chắc có thể thắng được nó.”
“ A?” Nghe được Bùi Tam nói, Vũ Hoàng kêu nhẹ một tiếng, trong đầu tựa hồ nghĩ đến một vấn đề nói: “ Được rồi, ta còn có chuyện nói cho các ngươi.”
“Chuyện gì?” Mọi người hỏi.
Nhìn mọi người, Vũ Hoàng cười nói: “ Cũng không phải chuyện gì lớn, chúng ta vốn có Cửu Châu Đỉnh, tại lúc truyền tống tới Cửu Đỉnh giới, có thể mang theo một con yêu thú trên Cửu Châu đi theo.”
“ A? còn có việc này?” Nghe đươc Vũ Hoàng nói, mọi người đều thất kinh, Lý Thái Bạch lại hỏi ngược lại: “ Vậy cũng không thể dẫn người theo sao.?
Vấn đề của Lý Thái Bạch trong nháy mắt khiến cho mọi người chú ý, Vũ Hoàng cân nhắc một chút rồi nói: “ Theo lý hẳn là có thể, thế nhưng người này sớm phải có Hư Cảnh đại thành lực lượng, tốt nhất có thể là Động Hư. Nếu không, đi đến Cửu Đỉnh Giới sẽ rất khó sống sót!”
Đối với việc này, mọi người cũng không nói gì thêm. Rất rõ ràng, mọi người có thể magn theo Hư Cảnh yêu thú hoặc là từ Hư Cảnh đại thành trở lên nhân loại. Thế nhưng, trên Cửu Châu đại địa chính xác là có Hư Cảnh đại thành, nhưng lại không ít? Nhưng ai lại muốn mang? Muốn dẫn đều là dẫn yêu thú của mình.
Ví như Tần Lĩnh có Ô Chuy Mã, Lý Thái Bạch thì có yêu thú Bất Tử Phượng Hoàng, Đại Vũ thì tự nhiên là Hùng tôn giả, Liễu Vân thì Đằng Thanh Sơn không biết. Mà Đằng Thanh Sơn thì có Đao Trì? Hay Hỏa Phượng?
——————
Cửu Châu, Bạch Mã Hồ.
“Cha !” “ Cha !”
"Sư phụ!" "Sư phụ!" "Sư phụ!"
Mấy người Hồng Sương, Hồng Vũ, Dương Đông, Đằng Thú, Tiết Tân đồng thời quỳ gối trước mặt Đằng Thanh Sơn, kích động mở miệng nói.
“ Được rồi, đứng lên đi.” Đằng Thanh Sơn tay phải vừa nhấc, ngũ hành lực lượng đem mọi người nâng lên. Đằng Thanh Sơn không có mở miệng nói cái gì, bởi vì trong lúc này hắn không biết nói gì cho tốt. Nhìn sắc mặt tái nhợt Lý Quân, hình dạng tiều tụy, Đằng Thanh Sơn trong lòng sinh ra một nổi đau khó hiểu.
“ Tiểu Quân, ta đã trở về.” Đi tới trước mặt Lý Quân, trên mặt Đằng Thanh Sơn mang theo một chút mỉm cười nói.
Có điều rất rõ ràng, nhìn khuôn mặt tiều tụy của Lý Quân, hình dáng tươi cười của Đằng Thanh Sơn là giả vờ, có chút gượng ép. Có điều là, mặc kệ Đằng Thanh Sơn vì sao có chút kỳ lạ bị hắc động thôn phệ, lại kỳ lạ vì sao tại 15 năm sau mới trở về. Nhưng lại thay đổi hình dạng. Làm thê tử của Đằng Thanh Sơn, Lý Quân sẽ không đi hỏi nhiều như vậy, bởi vì hắn biết, việc này là do chồng của mình không có khả năng kháng cự! trong đó, nhất định là có nguyên nhân.
Nhìn Đằng Thanh Sơn, tuy rằng tóc, con mắt của Đằng Thanh Sơn thay đổi, nhưng Lý Quân không có hoài nghi người trước mắt không phải chồng của mình.
“ Thanh Sơn!” Nhất thời, Lý Quân nấc một tiếng, nhào vào lòng ấm áp dày rộng của Đằng Thanh Sơn.
... ...
Quy Nguyên Tông, Gia Cát Nguyên Hồng an bài nơi ở cho một nhà Đằng Thanh Sơn.
“ Thanh Sơn.” Lý Quân cùng Đằng Thanh Sơn hai ngươi bước chậm tại giữa khu rừng nhỏ, trong mắt Lý Quâng như trước mang theo một tia không thể tin nhìn Đằng Thanh Sơn nói: “ Một năm kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi vì sao…”
Tuy rằng Lý Quân biết trong này tất nhiên sẽ có chuyện, nguyên bản Lý Quân không muốn hỏi, sợ vấn đề của mình sẽ làm chồng mình khó trả lời. Nhưng dưới sự hiếu kỳ, Lý Quân vẫn là hỏi đi ra.
Đồng thời, nhìn một thân kim sắc trang phục Đằng Thanh Sơn, nhất là bộ tóc kim sắc. Lý Quân có chút kinh dị, sau mười lăm năm, chồng như thế nào thay đổi như vậy?!”
Đối mặt với vấn đề của vợ, Kim Hành phân thân hít một hơi, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp nói: “ Tiểu Quân, chuyện này bây giơ ngươi không có khả năng biết được, cho dù là sư phụ cũng chỉ biết một ít. Nếu như, ta là nói cho các ngươi biết thì phải chờ thêm mấy năm.”
Cuối cùng, Đằng Thanh Sơn chính là không có đem đám người Thiên Vị Giả, Vũ Hoàng nói ra. Tuy rằng Đằng Thanh Sơn cũng muốn nói cho mọi người biết thế giới này bộ dáng là như thế nào, thế nhưng, bây giờ còn không thể nói. Bởi vì… Thiên Vị Giả còn đó.!
Có Thiên Vị Giả tồn tại, bao gồm cả bọn người Đại Vũ đều là chuyện bí ẩn của thế giới này. Đằng Thanh Sơn lúc này không muốn nói ra, chính là không muốn làm cho huynh đệ, có ân với mình Đại Vũ khó xử. Có thể, chuyện này nói ra lúc sau, vợ mình sẽ không nói ra ngoài, thế nhưng sự tình về sau này thì sao? Nếu như chuyện này làm cho Thương Linh biết, ai biết Thương Linh sẽ làm ra chuyện gì? Phải biết rằng, Thương Linh bị Vũ Hoàng bức bách nên có triệu chứng tâm thần rồi.
Đằng Thanh Sơn cũng biết, Vũ Hoàng lần này có thể bảo vệ mình, nhưng lần sau lại không nhất định! Chuyện không chắn chắc, Đằng Thanh Sơn sẽ không đi làm. Cho nên, Đằng Thanh Sơn còn muốn chờ vài năm. Mà chờ vài năm, ý tứ đã rõ ràng hiện ra.
Thiên Cung bốn ngày, dưới mặt đất một năm. Thời gian đám người Đằng Thanh Sơn đi tới Cửu Đỉnh Giới cũng chỉ có 9 ngày, nói cách khác, không tới 3 năm, Thiên Vị Giả, Vũ Hoàng, Tần Lĩnh, Thái Bạch, mình cùng Liễu Vân chín người đều sẽ rời khỏi Cửu Châu. Đến lúc đó, tại Cửu Châu, hắn Đằng Thanh Sơn là cực mạnh. Cũng là như vậy, Đằng Thanh Sơn mới có thể đem sự tình nói ra.
“ Ân.” Đối với câu trả lời của Đằng Thanh Sơn, Lý Quân không nói gì thêm, khẽ gật đầu. Dựa vào lòng Đằng Thanh Sơn nói: “ Thanh Sơn, ngươi sau này thực sự sẽ không rời khỏi sao?”
“ Đương nhiên!” vấn đề thứ hai của Lý Quân Đằng Thanh Sơn trả lời rất khẳng định, đồng thời Đằng Thanh Sơn trong lòng cũng khẳng định nói: “ Nếu như phải ly khai, cũng muốn chờ các ngươi rời khỏi, hoặc là nói cùng các ngươi rời đi.!
“ Ân.” Lý Quân lần thứ hai gật đầu, liền không nói cái gì nữa, nhẹ nhàng nằm trong lòng ngực Đằng Thanh Sơn, hưởng thụ một tia ấm áp.
... ...
Quy Nguyên Tông đại điện, chỗ các đại thống lĩnh nghị sự.
Ở đây, tập trung tứ đại thống lĩnh của Quy Nguyên Tông, đồng thời cũng tập trung thủ lĩnh của Hình Ý Môn.
Hình Ý Môn thật sự là bị diệt, nhưng không phải chết toàn bộ! Tại dưới sự bảo vệ của Quy Nguyên Tông, nội gia đệ tử của Hình Ý Môn còn lại một tầng, gần ngàn người. Mà ngàn người này đều là tinh anh trong tinh anh. Đồng thời trải qua nhiều năm phát triển, Hình Ý Môn cũng thu đệ tử của Quy Nguyên Tông nghiêm ngặt huấn luyện.
Đối với việc này, Quy Nguyên Tông cũng không có ý kiến gì. Dù sao, nội gia quyền cường đại mọi người ai cũng biết. Hơn nữa, tu luyện nội gia quyền yêu cầu cực kỳ nghiêm ngặt, yêu cầu tối đa là trẻ em cỡ mười tuổi trở xuống. Về phần những cái khác cũng được, nhưng khó khăn nhiều lắm.
Khoảng tám năm, cũng gần làm cho Hình Ý Môn nguyên bản chỉ có 1000 lại mở rộng con số lên đến hơn 3000 người mà thôi. Mà thủ lĩnh của 3000 người này hiển nhiên là 3 vị đệ tử của Đằng Thanh Sơn : Dương Đông, Đằng Thú, Tiết Tân.
Tại Quy Nguyên Tông, dịa vị của Hình Ý Môn rất cao. Có thể là vì mặt mũi của Đằng Thanh Sơn, nhưng càng nhiều cũng là thực lực của 3 người bọn họ. Hôm nay, Dương Đông cùng Tiết Tân đều là Tiên Thiên Trung Kỳ, Đằng Thú lại là Tiên Thiên Kim Đan, nhưng là nội gia quyền Tiên Thiên kim đan, so với Tiên Thiên Kim Đan bình thường khác mạnh hơn nhiều lắm. Có thể nói, thực lực của Đằng Thú tại trong các thống lĩnh là cực mạnh, chỉ ở dưới đệ nhất cao thủ Thái Thượng trưởng lão Gia Cát Nguyên Hồng.
Lúc này, tứ đại thống lĩnh, tông chủ của Quy Nguyên Tông, Dương Đông tam huynh đệ, bao gồm cả Gia Cát Vân hiên giữ chức chưởng môn đều ở đây. Kỳ lạ là, Gia Cát Vân thân là môn chủ lại không ngồi ở trên vị trí chủ tọa, mà là cùng Dương Đông ba người đồng thời ngồi ở bên trái, bốn gã thống lĩnh lại ngồi ở vị trí bên phải chủ tọa.
Xem hình dạng của bọn hắn, tựa hồ đang chờ đợi cái gì. Trong mắt tám người thấp thoáng mang theo một chút kích động cùng hưng phấn, nhất là ba sư huynh đệ Dương Đông.
Rất nhanh, thân hình hai người từ cửa trước đi tới. Phóng mắt nhìn lại, chính là một thân mặc bạch y Gia Cát Nguyên Hồng cùng với kim sắc trường bào Đằng Thanh Sơn.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555