Một cặp vợ chồng đã sống với nhau trên hai mươi năm. Thời gian gần đây mỗi tối lên giường, trước lúc tắt đèn người chồng hôn vợ và nói:
- Chúc em ngủ ngon, mẹ của ba đứa trẻ.
Rồi anh ta xoay người lăn ra ngủ.
Người vợ cảm thấy nhàm chán với câu chúc mỗi đêm. Nhiều đêm suy nghĩ, tìm cách thay đổi thói quen ấy của chồng. Một đêm, bà đánh thức chồng dậy vào giữa khuya, ít phút sau, người chồng hôn vợ và thì thầm:
- Chúc em ngủ ngon, mẹ của ba đứa trẻ.
Người vợ đáp lại:
- Chúc anh ngủ ngon, cha của hai đứa trẻ...
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kimanh94
Chơi thể thao, chuyện vặt nhưng chơi thể thao ở mọi lúc mọi nơi thì lại là chuyện khác. Bạn biết chơi kiểu gì không?
Một tay chơi thể thao khoe rằng biết chơi tennis, cầu lông đã bị người bạn chê:
- Thế thì vét đĩa quá! Tớ có thể chơi rất tốt nhiều môn từ bóng đá, bóng bàn, bi-a, bóng chuyền, khúc côn cầu, trượt băng, lướt ván… thậm chí cả những môn khó chỉ thi đấu ở Sea Games như bắn đĩa bay, đua thuyền, bắn súng…
- Hả? Cậu siêu thế? Chơi vào lúc nào?
- Mọi lúc mọi nơi!
- Mọi lúc mọi nơi?
- Tất nhiên, trừ lúc mất điện. Tớ là game thủ mà lỵ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kimanh94
Có ông thầy đồ dốt, nhưng lại muốn học trò đến đông nên hay xổ chữ. Ai đến chơi ngồi chuyện là ông ta tìm cách nói sao cho được vài câu chữ nho, tuôn ra hàng tràng, ra vẻ ta đây học thông, chữ lắm.
Bà vợ ở trong nhà, nghe mãi sốt ruột, một hôm ngồi ăn cơm, bảo khẽ chồng:
- Ông ạ ! Ông có một dúm chữ làm vốn, vậy mà hễ gặp ai ông cũng vung vãi ra thế, thì còn gì mà làm ăn?
Ông ta mắng vợ:
- Bà biết gì mà nói ! Chữ của thánh hiền có phải như tiền bạc đâu, cứ tiêu là hết. Với lại, đó là mấy chữ lẻ, còn vốn của tôi thì tôi xếp trong bụng này kia mà ! Tôi chỉ tiêu những chữ lẻ đấy chứ !
Một người đàn bà, không có chồng, hay đi cúng cấp ở đền chùa; phải lòng một ông sư với một anh thầy cúng. Rồi sau chửa, đẻ được một đứa bé con giai.
Làng bắt vạ, đòi người đàn bà ấy đến tra hỏi, thì người ấy cứ thực mà xưng rằng trót có đi lại với ông sư và thầy cúng; nhưng mà không biết chửa với người nào.
Đòi sư và thầy cúng đến hỏi, thì hai người cùng chối, không chịu nhận; người nọ đổ cho người kia. Làng phải dẫn cả đôi bên lên quan. Quan cũng không biết phân xử ra thế nào, mới định lưu việc ấy lại, đợi cho lúc đứa bé lớn lên, biết nói, sẽ đòi xét lại.
Đến khi đứa bé lên sáu tuổi, ăn nói đã sõi. Quan lại đòi cả lên nha hỏi.
Hỏi thằng bé rằng:
- Mẹ mầy khai: trước có đi lại với tên thầy tu và tên thầy cúng này, rồi chửa, đẻ ra mày. Hỏi hai tên ấy thì hai tên ấy không chịu nhận, cứ đỗ lẫn cho nhau. Vậy mầy có biết đứa nào là cha mầy, thì mầy cứ nói, không việc gì mà sợ.
Đứa bé thưa rằng:
- Bẩm Quan Lớn, con không biết người nào là cha con. Nhưng mà lúc con còn ở trong bụng mẹ con, thì con chỉ thấy có người trọc đầu hay vào thôi..