Vì muốn sớm đi khỏi nơi hôi tanh đang nguyền rửa này, mọi người không hẹn mà cùng bước nhanh hơn.
- Ô, mọi người xem phía trước là cái gì này?
Lộ Thiến Á kinh ngạc vui mừng hét lớn.
Tất cả mọi người đều dừng lại, trên mặt lộ rõ nét cười vui mừng vô cùng. Nguyên lai ở đằng xa có thể thấy được một gò xanh um tùm gợn sóng. Điều này có nghĩa là biên giới của đầm lầy ở không xa phía trước.
- Mọi người hãy cố lên để thoát mau khỏi cái đầm lầy chết tiệt này!
Cáp Lôi nói lớn, chính là do cái đầm lầy này đã nuốt đi hai đội viên trong Mạo hiểm đội của hắn. Tuy là họ chỉ có thể tự trách chính mình nhưng mất đi hai người thì nguy hiểm cũng tăng lên vài phần. Có thể cái đầm lầy này cũng chưa phải là nơi thực sự nguy hiểm. Nơi vô cùng đáng sợ hơn có thể chính là ở nơi là mục đích của chuyến đi này, Di Thất Chi Thành.
Nhưng sau lúc mà cả bọn sáu người đều thở phào một hơi vì đã đến biên giới của đầm lầy thì sự phấn khởi đột nhiên giảm nhanh rồi biến mất. Trong khoảng ba trăm mét ngoài thảm cỏ xanh, chỉ có ba trăm mét thôi, chính là một tử vong chi địa. Đó là một gò bùn đất của đầm lầy, trên đó là một biển những con côn trùng huyết hồng sắc. Chính là loại côn trùng khủng bố này làm cho Lôi Đặc và Thạch Nham ngay lập tức tan biến, đến một mẩu xương cũng không còn.
- Cáp Lôi! Phải làm thế nào đây? Trên địa đồ có cho biết phải đi qua thế nào không?
Lam Thiên nhìn vào biển côn trùng huyết hồng sắc đó mặt mày lợt lạt, hắn không muốn có một kết cục giống như bọn Lôi Đặc.
Cáp Lôi lắc lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng. Hắn lấy địa đồ ra rồi nhìn đi nhìn lại. Con đường mọi người đã đi là hoàn toàn đúng theo chỉ dẫn trên địa đồ, mà trên địa đồ lại chẳng có ký hiệu nào cho thấy có loại côn trùng khủng bố này ở đây cả.
- Hết rồi, nỗ lực của chúng đã uổng phí rồi!
Lam Thiên thở dài nói, hắn thật sự không tin là có thể đi qua được ba trăm mét cuối cùng này.
Nhưng lúc này Man Ngưu, Lộ Thiến Á và cả Lãnh U U tất cả theo phản xạ nhìn vào Long Nhất. Trong tiềm thức của bọn họ đã sớm theo sự chỉ dẫn của một mình hắn, cho dù Cáp Lôi này là đội trưởng thì bọn họ cũng không tin cậy.
Long Nhất cũng nhìn vào mảng trùng hải một cách ngây dại, hắn nhất thời chưa thể nghĩ ra cách đi xuyên qua đó, nhưng mắt hắn lại phát giác là loại côn trùng huyết hồng sắc này này chỉ ở trong khoảng rộng ba trăm mét bùn đất của đầm lầy này, không hề vượt qua giới tuyến. Hắn nghĩ điều này không biết có nguyên nhân gì không? Sao mà lũ côn trùng khủng bố này lại có thể ngoan ngoãn như vậy chứ?
- Trừ khi tất cả chúng ta giống như những Đại ma pháp sư, có được Phiêu Phù thuật, còn không thì chúng ta không thể qua được.
Cáp Lôi sầu muộn nói.
- Giả sử chúng ta có Phiêu Phù thuật thì khả năng vượt qua đây được cũng không có nhiều.
Long Nhất cười khổ nói.
- Cái gì cơ?
Cáp Lôi hỏi.
Long Nhất xé vạt áo, gói hai nắm bùn vào bên trong và ném về phía biển con trùng đó. Mọi người đều nhìn theo gói bùn được ném đi. Chỉ nhìn thấy gói bùn đất này ở trên không vừa ngang bằng với mảng trùng hải, những con côn trùng khủng bố trên đầm lầy phát ra một loạt tiếng kêu chói tai nhanh chóng phóng lên, toàn bộ bầu trời chốc lát bị che phủ trong một phiến mây huyết hồng sắc. Nhưng những con côn trùng sắc huyết hồng ngay lập tức hạ xuống, chỉ vì cái bao đất sớm đã không thể tìm thấy tông tích.
- Đã nhìn thấy chưa? Trừ khi chúng ta có thể bay cao trên năm trăm mét không thì phải bỏ qua ý kiến này thôi.
Long Nhất nói.
Lúc này mọi người đều trầm mặc. Bay thì tất cả không phải ai cũng bay được rồi, chẳng lẽ thực sự không còn cách nào nữa sao?
Trời đang tối dần, nhưng mọi người vẫn chưa tìm được cách nào. Sau cùng Cáp Lôi đành phải phân phó mọi người dựng trại, đến tối lại cố tìm biện pháp lần nữa.
Lúc mọi người dựng trại xong chuẩn bị đi ngủ, những tia nắng cuối cùng còn sót lại của mặt trời cũng đã chìm vào trong mặt đất, toàn bộ thế giới biến thành một màn tối đen. Nhưng vào thời điểm này, Long Nhất cùng bọn họ toàn bộ mở to miệng, ai cũng giật mình nhìn mảng trùng hải đó.
- Ô, thật là hấp dẫn!
Lộ Thiến Á không thể không nói. Không ai có thể nghĩ được là những sâu bọ tà ác ăn ngươi không nhả xương này vào buổi tối lại thình lình phát sáng. Chỉ thấy một màu hồng rực rỡ, thật sự hấp dẫn vô cùng. Hàng ức vạn vạn côn trùng này phát ra hồng quang hình thành nên một biển hồng quang rực sáng vô bờ, trong bóng tối hiện lên một cảnh mỹ lệ cùng yêu dã.
Cả sáu người đứng ngây ngẩn tại chỗ, nhìn màu sắc bóng đêm bị che lấp bởi biển côn trùng đó, trầm mặc không nói. Một lúc lâu sau, đột nhiên biển côn trùng huyết hồng sắc bỗng sôi lên ầm ầm, bay ào lên không trung. Chỉ thấy một loài bò sát giống như cá sấu từ đầm lầy chui ra. Bọn chúng sinh ra đã vô cùng xấu xí, những con mắt hình tam giác đang phát tán ra ánh sáng lục u ám, miệng thật dài, bên trong phủ đầy răng sắc nhọn. Bọn chúng hơi giống như cá sấu khổng lồ ở địa cầu nhưng thực sự hung mãnh hơn nhiều. Kỳ quái là những côn trùng huyết hồng sắc tịnh không công kích bọn chúng mà, thay vào đó, lại giãn ra khi gặp chúng.
- Chuyện này nghĩa là sao?
Long Nhất hỏi. Nhìn loại động vật giống như cá sấu này hắn tựa hồ như nắm bắt được chuyện gì đó, nhưng thật sự không biết rõ.
- Đó là Thực Nhân thú của đầm lầy, thường thường có vài ngàn con sinh sống quần cư. Chỉ cần rơi vào đầm lầy, không cần biết là kiếm thánh hay đại ma đạo sư tất cả đều khó chạy khỏi cái chết. Nguyên chỉ mỗi bọn côn trùng khủng bố đã làm nhức đầu rồi, hiện tại lại có nhiều Thực Nhân thú này nữa. Chẳng lẽ chúng ta phải dừng ở đây à? Ta thật không cam tâm.
Cáp Lôi lắc đầu thở dài. Mọi người đều buồn bã đi vào trong lều.
Nửa đêm, Long Nhất vừa tĩnh toạ xong tỉnh lại. Hắn có cảm giác hắn đã nghĩ ra biện pháp đi qua đầm lầy này, nhưng thật sự còn có chút mơ hồ, không thể nắm bắt được rõ ràng.
Long Nhất đi ra khỏi lều. Biển côn trùng huyết hồng sắc đó yên lặng sáng lấp lánh. Hắn đi đến bên bờ đầm lầy ngồi xuống, nhìn những con côn trùng và bọn Thực Nhân thú trên đầm lầy đến ngây ngốc. Thực Nhân thú hiển nhiên chú ý nhìn nhìn Long Nhất, thỉnh thoảng lại bất ngờ chồm lên một vài cái. Nhưng bọn chúng, cũng như bọn côn trùng huyết hồng sắc kia, đều không dám vượt qua giới tuyến.
Lãnh U U nhìn thân ảnh ngồi bên bờ đầm lầy, biểu tình phức tạp phi thường. Vừa muốn đi tới nhưng bản năng lại muốn quay lại. Nàng bất chấp nguy hiểm tính mạng đi đến Di Thất Chi Thành tất nhiên cũng có mục đích của nàng. Nếu không qua được đầm lầy này nàng rất phiền não, nhưng so với những phiền não mà nam nhân này mang lại thì điều đó chẳng thấm tháp gì.
Những ngày này Long Nhất luôn trêu trọc, đầu mày cuối mắt với nàng làm nàng cảm thấy vui thích. Nhưng thực sự nàng không dám đối diện. Từ trong ngôn từ của Long Nhất xuất ra, tự nàng có thể tiếp thụ ý tứ, nhưng nàng đột nhiên thật sự e sợ. Một mặt nàng e sợ điều này có thể dưới ánh sáng mặt trời, sẽ tan thành bọt xà phòng, mặt khác e sợ bởi vì tự nàng vướng vào Long Nhất.
- Tỉnh dậy rồi thì qua đây ngồi đi!
Trong lúc Lãnh U U muốn quay lại, thanh âm của Long Nhất hốt nhiên vang lên sát bên tai.
Lãnh U U hoảng sợ, ngẩng đầu ngó nhìn, Long Nhất vẫn ở nguyên tại chỗ, nhưng tại sao thanh âm của hắn giống như ở bên tai mình vậy? Có lẽ đã quen với việc Long Nhất không ngừng làm người khác kinh ngạc, Lãnh U U hơi do dự một chút rồi sau đó đi về hướng Long Nhất.
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 05:27 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ZORO_NDK
Lãnh U U ngồi xuống bên cạnh Long Nhất, cũng không biết nói chuyện gì, mãi mới nói được một câu dư thừa:
- Ngươi không ngủ à?
Long Nhất quay đầu lại mỉm cười. Hắn căn bản không cần biết Lãnh U U nói gì. Điều quan trọng chính là việc nàng đã chủ động nói chuyện với mình. Điều này làm hắn thực sự vui mừng. Long Nhất nhìn kỹ khuôn mặt rất bình thường của Lãnh U U. Trên khuôn mặt bình thường đó lại có một đôi mắt vô cùng quyến rũ, giống như những vì sao long lanh trên trời, so với Long Linh Nhi và Ti Bích cũng không hề kém hơn.
- Ngươi… Sao ngươi lại nhìn ta như vậy, trên mặt ta có vết à?
Lãnh U U bị Long Nhất nhìn chằm chằm vào cảm thấy không được tự nhiên, do không nhẫn nại được liền giận dỗi nói.
- Trên mặt ngươi không có vết, nhưng so với hoa thì dễ nhìn hơn nhiều.
Long Nhất cười nói.
Lãnh U U quay đầu, hừ một tiếng, nói:
- Ngươi rất hay lừa người khác, ta biết mình rất khó coi mà.
- Ta thì lại không thấy là nàng khó nhìn, thật đấy! Hơn nữa hồng nhan mau già, một nữ nhân hấp dẫn sau vài chục năm thì mặt cũng đầy nếp nhăn.
Long Nhất cảm thán nói.
Lãnh U U bị lời nói của Long Nhất làm cho xúc động, hồng nhan mau già. Tuy tướng mạo của mình rất hấp dẫn, nhưng mấy chục năm sau cũng như da gà. Nàng nghĩ e sợ tương lai mình cũng biến thành một bộ dạng như vậy. Lúc này, Lãnh U U cảm thấy bàn tay nhỏ của mình bị một bàn tay lớn nắm lấy, toàn thân nàng run rẩy muốn giật ra, nhưng Long Nhất đã giữ khá chặt, vùng vẫy một hồi không tránh thoát cũng đành thôi, chỉ có tim đập thình thịch một cách khoan khoái, bộ ngực phảng phất nhấp nhô ngọn đồi nhỏ.
Long Nhất kéo nhè nhẹ ngọc thủ Lãnh U U đã ngưng động đậy, Lãnh U U thuận thế ngả đầu lên vai của hắn. Hai người trong quầng sáng của biển côn trùng sắc huyết hồng chiếu xuống, hiển hiện cảnh vật hài hoà tự nhiên.
Chính lúc Lãnh U U nghĩ mình thật sự không thể là hồng nhan dễ già trong cái nhìn của người yêu, Long Nhất đột nhiên hỏi:
- Tối hôm đó sao nàng biết đó là ta?
Lãnh U U run rẩy, hiển nhiên nhớ đến cái bóng tối động tình đó, hiện tại muốn trở lại giấc mộng không chân thực đó. Hai người bọn họ bất ngờ đã có một lần quá thân mật.
- Lúc ngươi ôm ta thì ta đã biết ngươi là một đại sắc lang.
Lãnh U U xấu hổ làm thanh âm nhỏ đến không thể nghe, cả người giống như con thỏ nhỏ run rẩy trong lòng Long Nhất.
- Nàng quả là lợi hại. Nàng làm thế nào mà biết?
Long Nhất cười hỏi.
- Trên người ngươi có mùi vị rất đặc biệt, ta ngửi qua là biết liền.
Lãnh U U xấu hổ nói.
- Mùi vị gì? Không phải là mùi hôi cơ thể chứ?
Long Nhất nâng tay lên ngửi lên ngửi xuống, nhưng thật sự không ngửi ra mùi vị gì khác.
Lãnh U U mỉm cười, nói:
- Không phải mùi hôi mà là một loại khí vị rất đặc biệt, rất dễ ngửi, làm cho người ta cảm thấy rất an tâm.
Long Nhất cười nói:
- Nguyên lai nàng nói về mùi vị nam nhân, ta lại nghĩ cơ thể lại có mùi hôi, làm ta sợ quá.
Người ta nói, cơ thể của nam nhân có thể phát xạ ra một loại mùi có tác dụng làm trấn tĩnh nữ nhân, mùi hương đặc biệt này cũng có tác dụng điều kinh chỉ đái. Nhưng đó cũng chỉ là nghe nói thế, không biết thật sự có phải vậy không.
Lâu lâu sau, Long Nhất đột nhiên nhíu mày, khí vị, khí vị đặc biệt. Hắn không ngừng hạ thấp đầu nhìn thẳng vào đầm lầy nơi có huyết hồng sắc côn trùng và Thực Nhân thú đầm lầy. Hắn để ý xem xét thấy Thực Nhân thú đầm lầy di động đến đâu huyết sắc côn trùng liền giải tán đến đó. Long Nhất hưng phấn kêu lên:
- Ta biết rồi! Ta biết làm thế nào tránh được sự tấn công của những côn trùng này rồi.
- Ngươi nghĩ ra biện pháp rồi hả? Mau nói cho ta nghe đi.
Lãnh U U cũng hưng phấn cũng không kém Long Nhất. Phía trước là Di Thất Chi Thành, nàng đương nhiên không muốn bỏ qua rồi.
- Nói cho nàng biết cũng được, nhưng nàng phải hôn ta một cái.
Long Nhất cười hắc hắc nói.
Điều này Lãnh U U cũng không biết là có muốn hay không, không nghĩ đến lời nói của hắn, Lãnh U U tự cúi xuống, đặt một nụ hôn dài lên khuôn mặt hắn.
- Giờ thì có thể nói được rồi chứ?
Lãnh U U mặt đỏ hồng hừ một tiếng. Thần tình này chính là biểu tình luyến ái của riêng nữ nhân.
- Nàng hãy nhìn đi!
Long Nhất thần bí cười cười, ánh mắt nhìn thẳng vào nơi tập trung Thực Nhân thú đầm lầy đang đưa cặp mắt thèm muốn nhìn họ.
Long Nhất từ không gian giới chỉ lấy ra một sợi dây thừng. Sợi thừng này không phải là dây thừng phổ thông, mà là dùng tơ của Như Ý Băng Tàm siêu cấp ma thú nhả ra bện thành. Loại Như Ý Băng Tàm này có lực tấn công khủng bố phi thường. Đại ma đạo sư thấy nó cũng chỉ có cách tránh xa. Như Ý Băng Tàm sinh sống trên băng nguyên ở Thương Lan Đại Lục, một năm chỉ nhả tơ một lần. Tổ phụ Tây Môn Vũ tốn mười năm tìm kiếm mới phát hiện Như Ý Băng Tàm và mạo hiểm thu thập băng tơ làm thành một sợi dây thừng.
Long Nhất buộc một đầu vào bao tay, sau đó vận vài thành nội lực đến gần trước mặt một con Thực Nhân thú đánh ra. Con súc sinh này dưới cơn đau hành hạ ngẩng đầu kêu lên một tiếng. Đó chính là điều Long Nhất chờ đợi. Hắn nhanh chóng đứng dậy buộc dây thừng thành cái thòng lọng ném vào đầu nó. Lúc này huyết sắc côn trùng bị kinh động phân tán ra.
Long Nhất nhanh chóng giật lại. Thực Nhân thú đầy lầy này bị hắn kéo lên, cổ nó bị tơ băng tàm thắt lại rất chặt, lúc này đang cố sức vùng vẫy. Long Nhất kêu thầm một tiếng may mắn, nếu như không có sợi dây thừng này, thật không biết làm thế nào kéo Thực Nhân thú lên. Chuyện khủng khiếp nhất là dây thừng tiến vào huyết hồng trùng hải đều bị gậm nhấm không còn lại gì.
Lúc này, tất cả mọi người đều đi ra bờ đầm vì nghe thấy tiếng kêu của Thực Nhân thú và huyết sắc côn trùng.
- Long Nhất! Các ngươi không ngủ ra bắt Thực Nhân thú để làm gì?
Cáp Lôi Nghi hoặc hỏi.
- Long Nhất khẳng định đã nghĩ ra biện pháp đi qua đầm lầy này, phải không?
Lô Thiến Á đối với Long Nhất có một niềm tin mù quáng.
Cáp Lôi cùng mọi người đều nhìn vào Long Nhất, hy vọng hắn gật đầu một cái.
Long Nhất cười cười nói:
- Nghĩ thì đã nghĩ ra, nhưng không biết có hữu dụng hay không?
- Ngươi thật sự nghĩ ra rồi hả? Mau nói đi!
Cáp Lợi dụng lực nắm lấy vai Long Nhất lắc lắc, nhãn thần như thể là người bị đói mười ngày nửa tháng đột nhiên phát hiện có một bát cơm toả hương treo phía trước mặt.
- Đừng lắc nữa, trước tiên hãy giết con súc sinh này rồi nói.
Long Nhất chỉ vào Thực Nhân thú đầy lầy đang vùng vẫy.
Cáp Lôi không nói một lời, nâng cự kiếm chém qua. Một ánh kiếm màu lam mờ loé lên tách rời đầu và thân của Thực Nhân thú đầm lầy ra. Long Nhất thu hồi dây thừng, dùng cự kiếm lột da Thực Nhân thú đầm lầy xuống, rồi lại ném thân nó xuống đầm lầy. Liền có một trận hỗn loạn, cái thi thể của nó thật sự bị chính đồng loại của nó xâu xé, ngược lại huyết sắc côn trùng ở đó thì giải tán, sự kiện này càng làm Long Nhất khẳng định sự ước đoán của mình: khí vị của Thực Nhân thú đầm lầy có tác dụng xua đuổi huyết hồng sắc côn trùng.
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 05:27 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kojiro
Long Nhất nhặt da của Thực Nhân Thú đầm lầy lên buộc căng lên một cây mộc trượng, sau đó đưa mộc trượng về phía huyết sắc trùng hải. Quả nhiên, những côn trùng sắc huyết hồng đó tản hết ra, ngược lại Thực Nhân thú đầm lầy không dừng lại mà truy theo.
- Ta biết rồi, nguyên lai côn trùng màu huyết hồng này e sợ khí vị của Thực Nhân thú đầm lầy. Long Nhất, không phải là ngươi muốn để chúng ta tất cả khoác da thú tìm đường đi qua sao?
Lộ Thiến Á kêu.
- Ha, ha! Thông minh đấy!
Long Nhất mỉm cười tán dương nói, còn Lộ Thiến Á được người yêu tán dương mỉm cười rất hạnh phúc.
Mọi người nghe lời Lộ Thiến Á liền giật mình đại ngộ. Biện pháp này chính xác là tuyệt diệu phi thường, khả năng đây cũng là biện pháp duy nhất này có thể đi qua huyết hồng trùng hải.
Nhưng rất nhanh Lãnh U U nói lên nghi vấn của mình:
- Long Nhất, giả sử chúng ta có khả năng tránh khỏi trùng hải, nhưng chúng ta làm sao tránh được Thực Nhân thú đầm lầy? Hơn nữa cái đầm lầy này căn bản không phải nơi có thể đặt chân lên được. Chỉ ngại là chúng ta bị chìm xuống bùn thôi.
Long Nhất cười cười, chỉ vào trung tâm đầm lầy nơi có một con Thực Nhân thú to lớn gấp rất nhiều so với những con khác, nói:
- Nó thì biết nơi này mà?
- Đó không phải là Thực Nhân thú sao?
Man Ngưu gõ cái đầu hắn nói. Cái đầu lớn đơn giản của hắn làm sao hiểu được Long Nhất nên mới hỏi câu hỏi ngu ngốc ấy.
Lãnh U U ngẫm nghĩ, nói:
- Đó là Thực Nhân thú vương đầm lầy, nhưng điều đó là như thế nào?
- Không biết như thế nào ư? Chỉ là muốn nó đưa chúng ta đi qua đây thôi.
Long Nhất hời hợt nói, dường như điều này không xứng để nói tới.
- Cái gì? Để… để nó dẫn chúng ta đi qua á? Ngươi nghĩ ngươi là thần à?
Dù thường xuyên ôn hoà nhưng khi nghe được lời của Long Nhât khiến cho Lam Thiên không ngăn được kêu to lên. Thủ lĩnh của Thực Nhân thú đầm lầy sẽ mang bọn họ đi qua, điều này làm sao mà sảy ra được.
- Không tin à? Hay là chúng ta đánh cược, nếu như ta thành công thì ngươi đưa toàn bộ tiền thưởng nhiệm vụ cho ta, như thế được không?
Long Nhất cười hắc hắc nói.
- Điều này…
Lam Thiên nhất thời không nói được. Tuy hắn không tin, nhưng biểu hiện của Long Nhất thật sự rất tự tin làm hắn không dám mạo hiểm.
Long Nhất kín đáo lắc lắc đầu. Lão này khí độ quá nhỏ, không trách là đến tuổi này mà mới chỉ là cao cấp pháp sư. Hắn nghĩ nếu mình không qua được thì chẳng ai có thể qua được.
- Long Nhất, nếu như ngươi thành công thì ta nhường phần tiền thưởng của ta cho ngươi!
Cáp Lôi nói, hắn không hề ngu dại. Hắn nguyên là không có đi vì món tiền thưởng nhiệm vụ, nếu như có thể đi qua được thì làm sao mà phải sợ không được phát tài?
Long Nhất nhìn thẳng vào Cáp Lôi cười cười nói:
- Tốt, điều này do ngươi tự nói ra đấy nhé!
Lúc này Long Nhất dùng như Ý Băng Tàm Ti của hắn kéo lại vài con Thực Nhân thú đầm lầy. Hắn tự mình lột da phủ từ đầu đến chân, chỉ để lộ ra hai con mắt.
Lộ Thiến Á mở to miệng nhìn vào nguời yêu. Tuy nhiên nàng đối với Long Nhất tin tuởng vô cùng, nhưng sự việc hiện tại nàng không thể nén được lo lắng. Chỗ này không thể so với địa phương khác. Nơi này có thể chân chính là tử vong chi địa. Nhưng Lộ Thiến Á cũng không nói lời nào, chỉ dùng nhãn thần của mình truyền đạt cho hắn sự quan tâm và ủng hộ. Nàng không muốn làm nam nhân của mình phân tâm. Lãnh U U cũng giống như vậy, nàng dùng hành động thực tế để tín nhiệm người yêu.
Long Nhất nhìn lưỡng nữ, trong lòng cảm động nói:
- Có thê tử như thế này, phu quân chỉ có thể cầu!
Trong tay Long Nhất một đạo thanh quang đánh xuống hai chân, hét lên một tiếng như một chiếc lá không có trọng lượng bay về phía huyết sắc trùng hải. Đúng như Long Nhất dự đoán. Đám côn trùng màu huyết hồng khủng bố này tịnh không tấn công hắn, nhưng Thực Nhân thú đầm lầy ngửi mùi huyết tinh phát tán từ da thú buộc trên người Long Nhất, toàn bộ ngẩng đầu, con mắt màu lục nhìn chằm chằm vào Long Nhất trên không trung, liền phóng vọt theo hướng Long Nhất. Lúc này, bọn Thực Nhân thú đã hình thành nên cả một rừng đầu ở trên đầy lầy.
Lúc này Cáp Lôi bọn họ thật sự đứng ngây ngốc. Hắn sao có thể là Đại ma pháp sư có thể sử dụng Phiêu Phù thuật được? Nhưng hắn lại phải lập tức phủ nhận. Phiêu Phù thuật này đúng là ưu nhã, trên không trung giống như nhàn rỗi tản bộ trong sân, không thể miêu tả hết được vẻ tự nhiên tiêu sái mê người. Đến Cáp Lôi Man Ngưu là những hán tử lô thỗ cũng bị hấp dẫn, hà huống là hai vị tiểu mỹ nhân Lộ Thiến Á và Lãnh U U? Bọn họ ngắm nhìn đến thần tình mê say.
Đại khái là lướt qua được khoảng một trăm mét, Long Nhất hết khí phải chuẩn bị đổi khí, nhưng Thực Nhân thú vương đầm lầy đang ở cách khoảng năm mươi mét bên ngoài ngẩnh đầu nhìn hắn. Thân thể Long Nhất từ từ hạ xuống, Thực Nhân thú trong đầm lầy thấy con mồi đang hạ xuống, đều nhất loạt lao đến, ngoác rộng miệng ra, những cái răng sắc nhọn dày đặc nhe ra trông thật sự tráng lệ.
- Long Nhất, cẩn thận đấy!
Lộ Thiến Á và vài người không nhẫn nhịn được gọi lớn.
Lúc này một con Thực Nhân thú đầm lầy nôn nóng phóng lên khỏi mặt đầm, há lớn miệng theo hướng Long Nhất hạ, xuống táp một cái. Long Nhất hai chân đạp xuống, sau đó thình lình hữu cước đạp mạnh vào cằm thực nhân thú, người lại bay lên một lần nữa, cái cách biểu diễn kinh người của hắn làm phương tâm lưỡng vị mỹ nữ sợ hãi đập loạn lên.
Lúc này Long Nhất đã bay trên đầu thủ lĩnh Thực Nhân thú đầm lầy. Con cự thú này đang dùng cặp mắt lớn như quyền đầu nhìn chòng chọc vào hắn. Đối với Long Nhất, bản năng của nó cảm thụ được sự uy hiếp, nhưng nó thật sự rất tin tưởng là dám thách thức nó thì nhân loại này thì có thể xé thành bụi phấn, bởi vì nó là vua của đầm lầy này.
Bên cạnh con này không một Thực Nhân thú đầm lầy nào khác. Một mình nó bá chiếm một mảng không gian đầm lầy rất lớn. Nếu như con Thực Nhân thú đầm lầy nào quyết định tiến vào phạm vi thế lực thì bị nó tấn công đến chết.
Thình lình, thân thể Long Nhất bay nhè nhẹ đột nhiên hoá thành một đạo tàn ảnh bay đến lưng của Thực Nhân Thú vương đầm lầy. Cách chuyển từ chậm sang nhanh từ nhu chuyển thành cương trước mắt thực sự là quá nhanh và tuyệt mỹ, đơn giản chỉ có thể cho đó là một loại nghệ thuật đáng thưởng thức. Do Thực Nhân thú vương nhất thời phản ứng không kịp nên bị Long Nhất cưỡi lên lưng. Lửa giận thiêu đốt trong tâm, nó phóng thẳng lên không trung rồi nhào xuống, muốn hất Long Nhất văng xuống, nhưng Long Nhất không để nó được như ý nguyện, hắn sớm lấy Như Ý Băng Tàm Ti cột chặt vào cổ con súc sinh này ngay sau khi vừa hạ xuống.
Ở trung tâm đầm lầy, một trận chiến hỗn loạn xảy ra. Vô số côn trùng màu huyết hồng kinh sợ bay lên toán loạn, nhất thời cả đầm lầy bị côn trùng màu huyết hồng phủ đầy. Bọn Lộ Thiến Á căn bản nhìn nơi đó mà không biết phát sinh sự tình gì. Cái mà họ nhìn thấy chỉ là một mảng bức tường côn trùng rực rỡ hồng quang.
- Long Nhất! Long Nhất!
Lộ Thiến Á lo lắng gọi to, nhìn thấy Long Nhất bị trùng hải bao vây thì nàng lo lắng đến lục thần vô chủ.
Lãnh U U nhanh chóng giữ chặt Lộ Thiến Á nói:
- Long Nhất không có việc gì đâu! Là nữ nhân của hắn, muội nên tin tưởng hắn.
- Nhưng hắn…
Lộ Thiến Á có chút ương ngạnh nói.
- Muội đó, quan tâm quá đến loạn rồi. Muội nhìn xem côn trùng trong không trung bay tán loạn, điều đó chứng minh Long Nhất đang quấy phá Thực Nhân thú vương đầm lầy, muội không cần lo lắng.
Lãnh U U so với Lộ Thiến Á bình tĩnh hơn, chỉ từ hoạt động của đám côn trùng màu huyết hồng biết được Long Nhất đang không xảy ra chuyện gì.
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 05:27 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của phamduy88
Long Nhất kéo Như Ý Băng Tàm Ti trong tay càng lúc càng căng ra, dù cho súc sinh này giãy dụa thế nào cũng không buông tay. Như Ý Băng Tàm Ti là một vật chắc như thế, Thực Nhân thú đầm lầy có thể nào mà làm đứt được. Được làm ra từ tinh hoa của SS cấp Như Ý Băng Hàn Tàm siêu ma thú, cho dù dùng thượng cấm chú cũng khó mà làm đứt đôi được.
Long Nhất càng kéo càng căng ra. Thực Nhân thú vương của đầm lầy đã mau chóng phải thở hết nổi, giãy dụa tới càng lúc càng không còn sức. Nó đã từng thử lặn sâu xuống đầm lầy, nhưng trên thân cái tên nhân loại đáng chết kia dùng lực ấn lên cổ nó như muốn làm gẫy, vì vậy nó chỉ có thể ngược lại nổi lên, sau khi nổi lên lực lượng của nhân loại lại nhẹ đi một chút.
Long Nhất nhìn thấy Thực Nhân thú của đầm lầy đã ngừng giãy dụa. Hơn nữa, hắn chỉ cần tay nắm Như Ý Băng Tàm Ti kéo về phía phải thì nó cũng quay qua phía phải, qua bên trái liền theo qua bên trái. Xem ra nó đã biết cái mạng nhỏ của nó đang bị mình nắm trong tay, vì vậy mà trở nên ngoan ngoan nghe lời. Dùng súc sinh này làm công cụ để vượt qua đầm lầy này là thích hợp nhất, bất quá có nó thì những Thực Nhân thú khác trong đầm lầy này liền tự động tránh ra chỗ khác, vượt qua khoảng cách ngắn ba trăm thước này chỉ còn là một chuyện nhỏ.
Đang trong lúc đám người Cáp Lôi lo lắng không thôi, trong không trung đám côn trùng bay loạn từ từ đáp xuống. Tất cả bọn họ, tim đều đã lên tới cổ họng. Sự yên tĩnh trở lại của bọn côn trùng sắc huyết hồng đã cho biết cuộc chiến giữa Long Nhất và Thực Nhân thú vương của đầm lầy đã kết thúc. Bọn họ run rẩy căng thẳng đợi kết quả cuối cùng.
Khi bức tường huyết sắc biến mất, tất cả mọi người đều vui mừng reo hò. Chỉ thấy Long Nhất uy phong đứng cao trên lưng của Thực Nhân thú vương của đầm lầy, còn tên đại gia hỏa được gọi là vua của đầm lầy kia dưới sự khống chế của Long nhất đang ngoan ngoãn bơi về hướng bên này, chỗ nó đi qua vô luận là côn trùng sắc huyết hồng hay là các Thực Nhân thú khác đều dạt ra xa tránh né. Trong giờ khắc này, ít nhất là trong giờ khắc này, trong mắt Lam Thiên và Cáp Lôi lộ ra thần sắc sùng bái. Họ đều không minh bạch, nhân vật như thế sao mà tại Thương Lan Đại Lục lại không có tên tuổi lẫy lừng?
- Cáp Lôi! Đừng có quên đưa tiền thưởng của ngươi đưa lại cho ta nhé!
Long Nhất khống chế Thực Nhân thú vương tiến tới ven bờ, hướng tới Cáp Lôi cười to nói.
- Không thành vấn đề, Cáp Lôi ta từ trước tới giờ chưa bao giờ xù nợ.
Cáp Lôi hào sảng nói, mắt thấy có thể xuyên qua biển huyết sắc côn trùng này, tâm tình của Cáp Lôi có thể nói là vui mừng vạn phần.
- Các người mau mặc da thú lên đi, trời đã muốn sáng rồi.
Long Nhất nói. Nếu trời sáng, tất cả Thực Nhân thú của đầm lầy sẽ lặn sâu xuống vì bọn chúng là động vật hoạt động về đêm.
Mọi người vội vàng trùm da thú lên rồi nhảy lên người Thực Nhân thú vương. Long Nhất nắm trong tay Như Ý Băng Tàm Ti thoáng động, Thực Nhân thú vương liền quay đầu hướng tới bờ bên kia bơi đi.
Cự ly ba trăm thước, bọn người Long Nhất, bất quá chỉ mất một nháy mắt thời gian, đã phóng lên bờ bên kia. Bước đi trên cỏ xanh, Long Nhất hưng phấn lăn trên mặt cỏ vài vòng, gần hai chục ngày sinh hoạt trong đầm lầy, vô luận tinh thần hay là nhục thể đều đã phải chịu quá nhiều khổ sở.
Màu hồng đỏ tươi đẹp đã nhuộm đỏ đám mây cuối chân trời. Toàn bộ Thực Nhân thú đầm lầy đã toàn bộ lặn xuống. Chỉ có biển côn trùng huyết hồng sắc kia vẫn đỏ như trước có chút lóe mắt.
Sáu người vượt lên ngọn đồi thấp, xa xa có thể thấy được ẩn hiện ra mái ngói tàn tạ.
Cáp Lôi lấy địa đồ ra, chỉ vào một chỗ rồi cười lớn, nói:
- Nơi này chính là Di Thất Chi Thành trong truyền thuyết, chúng ta cuối cùng cũng tới nơi rồi!
- Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta mau đi đến đó thôi.
Lam Thiên hưng phấn hỏi, tưởng tượng ra vô số tài bảo đang đợi hắn, tín đồ trung thành này của Quang Minh Thần đã không còn đợi được nữa.
Sáu người chạy như điên tới Di Thất Chi Thành trong truyền thuyết. Đang chạy, Long Nhất đột nhiên ngừng lại, huyết sắc khô lâu trong lòng bàn tay trái của hắn thoáng chấn động.
- Sao vậy?
- Làm sao thế?
Mọi người thấy Long Nhất đột nhiên ngừng lại không khỏi thắc mắc.
- Chỗ này có chút gì đó không thích hợp!
Long Nhất nhìn chung quanh dò xét. Đây là một thảo nguyên xanh xanh, xinh đẹp và hùng vĩ thập phần, nhưng chỗ này lại xuất hiện ba động của hắc ám khí tức.
Nghe được câu nói của Long Nhất, tất cả mọi người khác lập tức lo lắng. Chuyện của Long Nhất mọi người đều biết, hắn nói không thích hợp khẳng định là cảm giác được có nguy hiểm.
- Quả thật có chút không thích hợp, chỗ này như là có hắc ám khí tức.
Lam Thiên nhắm mắt cảm thụ rồi nói. Là một Quang Minh pháp sư, hắn đối với ba động của hắc ám khí tức cũng rất mẫn cảm.
- Nguyên là hắc ám khí tức à. Cái đó chỉ là bình thường. Căn cứ theo truyền thuyết, Di Thất Chi Thành là thành thị bị Hắc Ám Chi Thần nguyền rủa, có hắc ám khí tức cũng không kỳ quái.
Cáp Lôi nói.
- Ừm, thì ra có truyền thuyết như vậy.
Lãnh U U nói theo.
- Tiếp tục tiến tới đi, mọi người nên cẩn thận một chút. Đã là thành thị bị Hắc Ám Chi Thần nguyền rủa, ở đó khẳng định là có nguy hiểm.
Long Nhất gật đầu nói. Hắn một tay nắm lấy Lộ Thiến Á, một tay nắm lấy Lãnh U U. Không biết vì cái gì, trong lòng Long Nhất có một loại cảm giác nguy cơ cường liệt, Di Thất Chi Thành này tuyệt đối không đơn giản.
Lúc này, hình dáng của Di Thất Chi Thành đã có thể thấy được rõ ràng. Đó là một tòa thành hùng vĩ, từ thành tường cao lớn tàn khuyết và trụ đỉnh thiên không khó nhìn ra thành thị này trước đây có văn minh sáng lạn bao nhiêu.
Càng gần tới Di Thất Chi Thành, trong lòng Long Nhất cảm thấy nguy cơ càng mạnh lên, cả một vùng thiên địa này đều thấy tử khí trầm trầm. Từ bên đầm lấy tới chỗ này vẫn không có gặp một vật sống, tất cả đều quỷ dị đến làm lòng người sợ hãi.
Đột nhiên một trận âm phong thổi qua, vừa rồi còn là trời đang nắng đột nhiên tối sầm lại, ép tới đến làm người hô hấp khó khăn. Chung quanh lúc này không biết từ khi nào bắt đầu toả ra khói đen mờ ảo, trong chốc lát trời đất chung quanh đều có khói đen lượn lờ.
- A, quá nhiều tài bảo! Quá nhiều tử tinh tệ! Ta phát tài rồi! Ta phát tài rồi!
Lam Thiên lớn tiếng phát ra một trận cười điên rồ, quỵ xuống mặt đất rồi không ngừng nắm lấy cỏ xanh trên mặt đất.
- Không tốt, khói đen ở đây có cổ quái, mọi người ngàn vạn lần đừng hít vào!
Long Nhất kêu lên, lập tức bế hô hấp lại, nội lực còn có thể chống đỡ được một khoảng thời gian nữa.
Nhưng hắn thì có công phu bế khí còn những người khác lại không có. Sau khi Lam Thiên lâm vào trong mê ảo, Man Ngưu, Cáp Lôi cũng đã bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, trong chốc lát cười điên lên rồi lại khóc tới nước mắt nước mũi đầy mặt. Lộ Thiến Á toàn thân toát ra một làn lục quang, nhắm mắt lại vất vả chống đỡ, Lãnh U U lại không có gì dị thường, trên thân nàng tràn ra một tầng hắc khí nhàn nhạt, trên mặt có chút thích thú.
Long Nhất ngây người, chẳng lẽ là người tu luyện Hắc ám ma pháp ở chỗ này có thể không bị ảnh hưởng. Lãnh U U thấy Long Nhất nghi hoặc nhìn nàng, cười rạng rỡ, nói:
- Đối với người khác mà nói thì chỗ này là địa ngục, nhưng đối với người tu luyện Hắc ám ma pháp mà nói, chỗ này lại là thiên đường.
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 05:28 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ZORO_NDK
Dịch giả: yng68bld Biên tập: dangxuan nguồn: Tàng thư viện
Nghe xong câu nói của Lãnh U U, Long Nhất sững sờ cả người. Chỗ này là thiên đường để tu luyện Hắc ám ma pháp? Thật ra chính bản thân hắn cũng tu luyện Hắc ám ma pháp, vậy chẳng phải là chính mình ở chỗ này cũng như cá gặp nước à? Long Nhất nghĩ tới đó, lập tức thử một chút. Nhưng hắn nhìn thấy Man Ngưu nổi cơn điên lên cầm lấy lang nha bổng vung loạn lên, sợ hắn có chuyện, Long Nhất quyết định làm cho hắn ngất đi rồi nói sau.
- U U, nàng chiếu cố cho Lộ Thiến Á một chút, ta qua đó chút xíu.
Long Nhất phân phó cho Lãnh U U xong, hắn tung người nắm lấy cổ tay của Man Ngưu, tay kia chém tới sau đầu hắn. Man Ngưu lập tức hai mắt trợn trắng lên ngã xuống mặt đất. Lúc Long Nhất định đi tới đánh mê Cáp Lôi và Lam Thiên, sau lưng đột nhiên truyền lại tiếng kêu chói tai của Lãnh U U.
Long Nhất quay đầu lại, nhất thời thất kinh tới mức hồn phi phách tán. Chỉ thấy chỗ Lãnh U U và Lộ Thiến Á đứng bỗng xuất hiện ra một đường nứt màu đen khổng lồ. Trong lúc hắn quay đầu lại, Lãnh U U đã dùng lực ném Lộ Thiến Á lên, còn nàng thì rớt thẳng vào đường nứt màu đen khổng lồ khủng bố đó.
- U U!
Long Nhất điên cuồng gầm lên một tiếng. Càn Khôn Đại Na Di phát động tới cực hạn, người hắn như bỗng như biến mất giữa không trung. Trong một sát na đã xuất hiện trong đường nứt màu đen đó, vươn tay ra ôm lấy Lãnh U U đang rơi, còn hắn vì cường hãn vận dụng tối đa tiềm lực của bản thân nên phun ra hai ngụm máu tươi.
Lãnh U U vốn đã tuyệt vọng, đột nhìn thấy được người trong tim mình xuất hiện bên cạnh, hạnh phúc tới xém chút ngất đi. Lúc này nàng đã quên cả sợ hãi, hai mắt như sao sáng si ngốc ngắm nhìn Long Nhất.
Long Nhất thì không hưng phấn như Lãnh U U. Lúc này hắn đang âm thầm kêu khổ không ngừng. Hắn liều mạng để kinh mạch bị tổn thương, ôm Lãnh U U nhẹ nhàng bồng bềnh rớt xuống phía dưới. Mắt thấy đường nứt màu đen đang khép lại rất nhanh, hắn khẩn trương hẳn lên. Nếu quả đúng là vết nứt khép lại thì hắn và Lãnh U U nói không chừng sẽ biến mất trên thế giới này.
Long Nhất cắn chặt răng, thân thể kỳ dị trong không trung ngừng lại, ôm lấy Lãnh U U bay xéo lên. Nhưng đến lúc bọn họ gần thoát được ra ngoài, kinh mạch của Long Nhất đau buốt lên khủng khiếp. Thân thể đang bay lên bị hãm lại. Chính vì bị ngừng lại đôi chút mà họ đã mất đi cơ hội vượt thoát cuối cùng. Vết nứt đã vô thanh vô tức khép lại, hai ngươi ôm nhau rơi nhanh xuống.
Cũng không biết đã rơi được bao lâu, dù sao Long Nhất trong mơ hồ cảm thấy đã qua thật lâu. Trong lúc này, trước mắt Long Nhất xuất hiện ra quang mang ảm đạm, nhìn kỹ, nguyên là họ đang ở trên không của một cánh rừng.
Bùng một tiếng, Long Nhất, đang ôm chặt bảo vệ Lãnh U U trong lòng, rơi mạnh xuống mặt đất, lục phũ ngũ tạng đau buốt. Hắn kêu lên một tiếng rồi phun ra một ngụm máu, trước mắt tối sầm lại, xém chút là ngất đi. Cũng may là thể chất của hắn rất đặc biệt nên hắn có thể cưỡng lại mà không bị ngất lịm đi.
- Như vậy là chưa chết, ta thật là còn may mắn!
Long Nhất lẩm bẩm quay đầu, biểu tình lập tức cứng đơ. Hắn không phải là may mắn, mà phải là quá may mắn.
Cách đó không xa, thấp thoáng nhìn thấy một bầy quái thú nhìn không mãi thấy hết, Long Nhất không thể thốt lên được lời nào. Các quái thú này hình thù dài kỳ lạ, nhưng khác thường nhất chính là lông da của chúng dài đen và ánh mắt đỏ như máu, cả người phát tán ra hắc ám khí tức tà ác, làm người vừa thấy là có cảm giác sợ hết hồn.
- U U, nàng tỉnh chưa?
Long Nhất lay lay nhẹ người ngọc trong lòng. Có lẽ nàng sẽ biết được mấy thứ này là quái vật gì.
Lãnh U U bị Long Nhất lay một cái, mở mắt ra. Câu nói đầu tiên của nàng là
- Long Nhất, chúng ta chết rồi à?
Long Nhất dở khóc dở cười trả lời:
- Chết rồi, hiện giờ linh hồn đang bị một bầy ác quỷ bao vây lại.
Lãnh U U kêu lên một tiếng, ngẩng đầu lên, ồ lên một tiếng nói:
- Chỗ này sao lại có nhiều hắc ám ma thú như vậy? Chẳng lẽ sau khi chúng ta chết đi đã đến được ma thú thế giới à?
Long Nhất cười khổ một chút đáp:
- Địa phương quỷ quái này xem ra đích xác là thế giới ma thú, nhưng chúng ta dường như sắp phải trở thành thức ăn của bọn chúng rồi.
Lãnh U U rùng mình, nhéo nhéo mặt của mình rồi nhéo mặt Long Nhất, hưng phấn nói:
- Nguyên là chúng ta còn chưa chết! Chàng là đồ lừa đảo.
- Chúng ta hiện tại còn chưa có chết, chúng ta sẽ phải chết rất mau thôi!
Long Nhất cười khổ nói, rõ ràng là chính nàng khờ khạo, ngay cả chết hay không chết mà còn không rõ.
Lúc này, hắc ám ma thú đã từ từ tiến tới vây quanh hai người. Lãnh U U từ trong lòng Long Nhất đứng lên ngăn cản trước mặt hắn, bàn tay nhỏ bé của nàng rút nhanh từ không gian giới chỉ một cây pháp trượng đen kịt, so với cái rễ cây Long Nhất lấy từ Ngân Sắc Lang Vương trước kia thì có thể đẹp hơn nhiều. Cái gọi là Ma Pháp trượng kia thuần túy là một rễ cây.
- Phệ Hồn thuật!
Lãnh U U yêu kiều hét lên một tiếng. Pháp trượng mang theo một mảng hắc vụ, hơn mười hắc ám ma thú ngay trước mặt đột nhiên bi thương kêu lên một tiếng, trên người vọt lên một trận hắc vụ phun tới Lãnh U U, bị nàng hút hết vào nội thể.
Phệ Hồn thuật? Long Nhất thoáng hồi tưởng lại một chút, biết được đây là Hắc ám ma pháp cấp bẩy, thuộc loại cao cấp ma pháp của Hắc ám hệ. Loại pháp thuật này có thể hút lấy linh hồn của đối thủ để tăng cường pháp lực của bản thân, là một loại ma pháp mà Hắc ám ma pháp pháp sư thường dùng, vừa có thể giết địch vừa có thể tăng cường pháp lực của bản thân, có cái gì chống lại nó được?
Lúc này, Hắc ám ma thú bắt đầu phản kích lại. Tuy mấy hắc ám ma thú này đẳng cấp không cao, nhưng nhiều kiến có thể cắn chết voi, ngàn vạn lần không thể xem thường. Cùng lúc Hủ Thực thuật của bọn chúng phun tới trùm trời đất, Lãnh U U thật nhanh đối chọi lại không ngừng. Bất đắc dĩ, nàng phải phóng ra cầu nguyện phòng hộ hắc ám ma pháp cứu mạng, cái này cũng được phong ấn trong ma trượng từ trước, có điều kiện, ma pháp sư đều đem theo vài thứ cứu mạng.
Long Nhất tuy không thể động đậy, nhưng tinh thần lực cường đại của hắn vẫn còn. Vì vậy hắn, nằm ở trong vòng che của ma pháp, vận lên Tinh thần dị năng chiêu thuật công kích tốt nhất là Đinh Hồn thuật. Pháp thuật này thì cũng như là Phệ Hồn thuật không sai biệt lắm. Sự khác biệt chính là Đinh Hồn thuật là đem linh hồn hủy diệt, còn Phệ Hồn thuật thì đem nó hấp thu.
Ánh mắt của Long Nhất lóe lên quang mang rực rỡ, những hắc ám ma thú đó bị công kích trúng do vì linh hồn thụ thương phát cuồng lên, bắt đầu điên cuồng công kích đồng bọn bên cạnh, điều này đã giảm bớt áp lực của bọn họ. Nhưng Tinh thần dị năng công kích có phạm vị hữu hạn, so với bầy hắc ám ma thú khổng lồ như thế này, nơi Long Nhất vừa công kích thật ra không đáng kể chút nào.
- Long Nhất, vòng bảo vệ sắp không trụ nổi rồi!
Lãnh U U xoay lại đối diện Long Nhất, ngữ khí vẫn không thay đổi, dường như không đem để việc sinh tử ở trong lòng.
- Ừm, xem ra hai ta phải chết chung một chỗ rồi.
Long Nhất bất lực cười cười.
- Chàng lúc đó liều mạng theo thiếp nhảy xuống, bây giờ không hối hận chứ?
Lãnh U U si ngốc nhìn Long Nhất.
Long Nhất lắc đầu đáp:
- Hối hận duy nhất của ta là không cứu được nàng lên.
Lãnh U U nhào vào trong lòng Long Nhất, ôm chặt lấy hắn run rẩy nói:
- Thiếp có thể được cùng chàng chết chung một chỗ là mãn ý rồi. Thiếp hy vọng kiếp sau, kiếp sau sau nữa đều làm thê tử của chàng, thiếp sẽ hầu hạ chàng thật tốt, sinh cho chàng một đống lớn hài tử.
Long Nhất nghe Lãnh U U nói những câu tâm tình khêu gợi nhất trên đời, trong lòng cảm động khó diễn tả được ra. Trong lúc này, huyết sắc khô lâu trong lòng bàn tay trái của hắn chấn động lên. Long Nhất tự vỗ mạnh vào đầu, mắng mình là ngu.
__________________
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 05:28 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của David