Màn đêm yên tĩnh bao trùm lên vạn vật. Thế nhưng tại Quang Minh thành quang cảnh vẫn náo nhiệt như ban ngày. Dưới ánh sáng của muôn vạn ngọn đèn ma pháp, mọi hoạt động của thành phố về đêm càng thêm quyến rũ.
Lộ Thiến Á mơ mơ màng màng mở mắt tỉnh dậy, đồng tử đảo một vòng quan sát cảnh vật chung quanh, tức thì giật bắn dậy, thét lên ầm ĩ. Nàng vội vã kiểm tra lại y phục thấy vẫn nguyên vẹn bình thường mới thở dài nhẹ nhõm, cố lục lọi lại ký ức xem mình đã làm gì từ lúc nhậu nhẹt say sưa với Long Nhất đến bây giờ nhưng hầu như không nhớ được gì thêm.
Nghe thấy tiếng la thất thanh của Lộ Thiến Á, Lãnh U U vội vã từ khách sảnh chạy vào phòng trong xem xét.
“Là tỷ à? Tại sao muội lại ở đây?” Lộ Thiến Á nhìn thấy Lãnh U U chạy vào liền kinh ngạc hỏi.
“Là tên tiểu tử đó đưa ngươi về.” Lãnh U U chậm rãi đáp.
Lộ Thiến Á hai má đỏ hồng, lập tức đoán được từ miệng của Lãnh U U tên tiểu tử kia là ai. Tuy cảm thấy tính tình Long Nhất có phần kỳ quái nhưng trong lòng cũng dâng lên chút hảo cảm đối với hắn.
Lộ Thiến Á lộ vẻ cảm kích nhìn Lãnh U U cười nói: “Đa tạ U U tỷ!”
Lãnh U U trước nụ cười chân thành của Lộ Thiến Á, lộ vẻ bối rối. Nàng ở tại đại đô chỉ có toàn bằng hữu lớn tuổi, lần đầu được gọi là “tỷ tỷ” nên cảm thấy không quen.
Nụ cười quả nhiên có thể khiến người với người gần nhau hơn, chưa kể nụ cười của Lộ Thiến Á còn bao hàm cả sự trong sáng thánh thiện khiến cho người nào đã một lần nhìn thấy đều không thể quên được. Lãnh U U vốn đã để tâm phòng bị nhưng cũng bị nụ cười của Lộ Thiến Á đánh gục. Hai người đối diện nhau cứ như tỷ muội thân tình, cũng phần nào hiểu được hấp lực của Lộ Thiến Á.
Long Nhất lê bước nặng nhọc qua mấy con phố, âm thanh nhộn nhịp kề bên cũng không làm hắn thoát khỏi cảm giác cô đơn tịch mịch. Thở dài một tiếng, Long Nhất cảm thấy lòng đầy tạp niệm, xưa nay hợp tan đều theo duyên số không thể cưỡng cầu, huống chi đối với nhi nữ tình trường càng thêm phần phức tạp.
Quay về lữ quán, hắn vừa mở cửa định bước vào phòng thì cửa sổ phòng đối diện bật mở, Lộ Thiến Á nghịch ngợm thò đầu qua khe cửa hỏi: “Ngươi đi đâu vậy? Sao giờ này mới quay về?”
“Chỉ đi loanh quanh cho tỉnh rượu ấy mà. Thế nào rồi tiểu tinh linh, cảm thấy đỡ hơn chưa?” Long Nhất tùy tiện tìm một lý do để trả lời.
Lộ Thiến Á dẫu môi đáp: “Không khoẻ chút nào, còn mệt lắm.”
“Vậy hả? Mau qua đây.” Long Nhất giơ ngón tay ngoắc ngoắc Lộ Thiến Á.
Lộ Thiến Á như một con mèo nhỏ trèo sang phòng của Long Nhất. Nàng đối với Long Nhất hoàn toàn không để tâm phòng bị, mặc dù tinh linh đối với nhân loại luôn có tâm lý bài xích, cũng chỉ vì trong mắt của tinh linh, toàn thể nhân loại đều là những sinh vật tự tư tự lợi chỉ biết tàn sát những chủng tộc khác. Nhưng Lộ Thiến Á cảm nhận được từ Long Nhất một sự thân thiết kỳ diệu không thể mô tả bằng lời, nụ cười ấm áp của hắn làm nàng cảm thấy dễ chịu.
Long Nhất xoa hai tay vào nhau, vận nội lực vào thủ chưởng rồi phát ra ngoài, áp vào hai bên huyệt thái dương của Lộ Thiến Á, dùng nội lực đả thông khí huyết cho nàng. Lãnh U U cũng thừa dịp bước vào phòng của Long Nhất, vòng tay ôm chặt Lộ Thiến Á vào lòng mình như gà mẹ ấp con.
“Tiểu thư, cô cũng sang đây làm gì?” Long Nhất ngạc nhiên hỏi.
“Dĩ nhiên là sang đây bảo hộ cho Lộ Thiến Á khỏi sắc lang như ngươi, đừng tưởng có thể dụ dỗ để chiếm đoạt tiện nghi muội muội ngây thơ của ta à nha, nằm mơ đi!” Lãnh U U lạnh lẽo hừ nhẹ một tiếng.
Long Nhất ngạc nhiên tự hỏi cô gái này suy nghĩ cái gì vậy, dù hắn có là loại bại hoại cũng không tệ đến nỗi âm mưu chiếm đoạt tiện nghi của tiểu tinh linh còn nhỏ tuổi như vậy.
“U U tỷ, tỷ hiểu lầm rồi. Long Nhất đâu có chiếm tiện nghi của muội.” Lộ Thiến Á liền lên tiếng biện bạch cho Long Nhất.
U U tỷ? Long Nhất vô cùng ngạc nhiên khi nghe thấy Lộ Thiến Á thân mật xưng hô tỷ muội với Lãnh U U. Không biết hai cô gái này làm thân với nhau từ lúc nào mà hắn không hề hay biết.
“Trời đất, thánh thần thiên địa ơi! Ta chỉ muốn giúp tiểu tinh linh vừa tỉnh rượu khỏi bị đau đầu. Sao cô lại có ý nghĩ xấu xa về ta như thế hả? Nè nè, cô đừng quên đã từng hứa với ta là ta nói gì cô cũng tin đó nha.” Long Nhất bất mãn quay sang tố cáo Lãnh U U.
Lãnh U U bẽn lẽn né tránh ánh mắt của Long Nhất. Nàng dĩ nhiên không hề quên đã từng hứa với Long Nhất như vậy, đồng thời cũng nhớ sau đó đã bị Long Nhất lấy nội y của nàng ra để bỡn cợt.
Long Nhất bị biểu tình dễ thương của Lãnh U U làm cho mê mẩn, thiếu chút nữa là kiềm chế không nổi con lợn lòng của hắn, thầm nghĩ nếu cô gái này không làm ra vẻ lạnh lùng thì đáng yêu biết nhường nào.
Hắn vội vã thu liễm tâm thần tập trung vào việc truyền nội lực qua thủ chưởng vào Thái dương huyệt đả thông kinh mạch cho Lộ Thiến Á, nội lực truyền vào mạch máu ép hết chất cồn còn sót lại ra ngoài.
“A, ấm áp quá, thật dễ chịu.” Lộ Thiến Á cảm thấy một cỗ nhiệt lưu chính khí dễ chịu truyền vào não bộ, tiến đến đâu dễ chịu đến đấy, không kìm được nên la lên sung sướng.
Sau khi đả thông hết toàn bộ kinh mạch cho Lộ Thiến Á, Long Nhất nhẹ nhàng thu công, vẻ mặt tự hào về công lực tinh thuần của mình. Lộ Thiến Á tỏ vẻ không vừa ý, nói: “Long Nhất, sao lại dừng lại, người ta đang thấy thoải mái mà.”
Rồi quay sang Lãnh U U nói: “U U tỷ, tỷ cũng thử một lần đi, dễ chịu lắm đó.”
Long Nhất cười hết nổi, lắc đầu nhìn Lộ Thiến Á, nói: “Hay quá ta, tiểu tinh linh tính xem ta là máy mát xa miễn phí hả?”
Lộ Thiến Á lắc đầu, cảm thấy toàn thân dễ chịu, không còn cảm giác váng vất do say rượu nữa, lộ vẻ hiếu kỳ hỏi: “Long Nhất, đây là ma pháp gì vậy? Huynh không phải là chiến sĩ hay sao? Hay huynh là chiến sĩ ma pháp?”
Lãnh U U cũng ngạc nhiên quan sát Long Nhất. Thế giới này đúng là có một số rất ít chiến sĩ ma pháp, những người vừa có đấu khí của chiến sĩ vừa có ma lực của ma pháp sư nên có khả năng luyện cùng lúc cả hai đường. Thế nhưng số người này vô cùng ít ỏi, lại phải qua huấn luyện kinh người khó khăn hơn luyện theo một đường gấp bội phần.
Long Nhất nở một nụ cười bí hiểm đáp: “Đây không phải ma pháp cũng không phải là đấu khí, hoàn toàn không phải là bất kỳ pháp môn nào hai người đã từng nghe qua.”
Đột nhiên trên tay trái của Long Nhất bất ngờ hiện lên một khô lâu ấn ký, hắn cũng cảm thấy một nguồn hắc ám ma lực đang chuyển động, liền nảy sinh cảm giác đang bị ai đó theo dõi. Vô tình khi quay lại phía của Lãnh U U, phát hiện sắc mặt nàng trắng bệch, toàn thân run rẩy như phát sốt, nhưng luồng hắc ám ma lực này tuyệt đối không phải do nàng phát ra.
Long Nhất giật mình, lập tức đoán được kẻ theo dõi kia có khả năng đang thi triển ma thuật bất lợi cho Lãnh U U. Hắn vội vàng nhào tới vòng tay ôm chặt Lãnh U U, dùng nội lực hóa tán luồng hắc ám ma lực kia.
Lãnh U U đang gắng sức chống chọi lại sự dụ hoặc của hắc ám ma pháp, loại ma pháp này có thể khiến người bị trúng trở thành con rối trong tay của kẻ thi triển, hoàn toàn chịu sự điều khiển của kẻ đó. Có điều nếu người bị trúng cũng tu luyện hắc ám ma thuật thì phản ứng xảy ra sẽ chậm hơn bình thường. Lãnh U U vốn đang định đọ ma lực với kẻ bí ẩn kia nhưng phát hiện mình đã đánh giá đối phương quá thấp. Nhìn thấy mình sắp sửa bất lực rơi vào vòng khống chế của kẻ kia thì đột nhiên thấy Long Nhất lao đến. Nàng cứ nghĩ Long Nhất lợi dụng thời cơ để chiếm tiện nghi nhưng lập tức phát hiện một luồng dương khí ấm áp truyền qua thân trên, xung khắc trực tiếp với hắc ám ma lực, không chỉ hắc ám ma lực dụ hoặc kia lập tức tiêu biến đi mất mà ma lực của bản thân nàng cũng bình ổn trở lại.
nguồn : Tàng thư viện
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 05:22 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của chaukietluan129
Một lúc sau, huyết sắc khô lâu ấn ký trong lòng bàn tay của Long Nhất từ từ tan biến.
“Cô có sao không?” Long Nhất kề sát lỗ tai Lãnh U U nhẹ giọng hỏi.
Lãnh U U đỏ mặt, vội nhảy ra khỏi vòng tay của Long Nhất, thối lui hai bước, ngượng ngập bối rối đứng im không biết nói gì cho phải.
“Hai người...” Lộ Thiến Á vẻ mặt bàng hoàng, ngón tay hết chỉ vào Long Nhất lại chuyển sang Lãnh U U. Nàng không tài nào hiểu nỗi tình thế nguy hiểm vừa xảy ra mà chỉ thấy Long Nhất bất thần nhào tới ôm chặt Lãnh U U, tiếp đến Lãnh U U tự nhiên vùng thoát ra, rồi lùi lại đứng ngây ra đó.
“Hai người gì mà hai người, thời gian không còn sớm nữa, mau nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải khởi hành sớm nữa.” Long Nhất gõ nhẹ lên trán của Lộ Thiến Á, rồi xoay mình bước ra khỏi cửa, bỏ lại hai mỹ nữ đang đứng im như tượng trong phòng.
Long Nhất chuyển sang một căn phòng khác, nhanh chóng mở tung cửa sổ rồi phóng lên nóc nhà nhẹ nhàng như chim én nhưng không kém phần lanh lẹ như chim ưng. Tầm mắt quan sát khắp trong ngoài hạ viện, nhưng tịnh không thấy bóng dáng của kẻ khả nghi vừa thi hành hắc ám ma thuật, hoặc giả kẻ này là một cao thủ hắc ám thuật có thể che giấu khí tức để ẩn thân. Long Nhất căn bản không biết phải bắt đầu tìm kiếm từ đâu, đành quay trở lại phòng, trong lòng minh bạch một điều, thế giới này không hề đơn giản như hắn nghĩ, nhất thiết phải tích cực luyện tập để tăng cường thực lực cho bản thân.
Lãnh U U và Lộ Thiến Á nằm trên hai chiếc giường đặt cạnh nhau, bóng tối tràn ngập khắp gian phòng nhưng hai cặp mắt lung linh vẫn không thể bình yên khép lại, mỗi người thích thú theo đuổi một ý nghĩ riêng nên trằn trọc mất ngủ.
Lãnh U U dĩ nhiên đang mê mãi nghĩ về Long Nhất, nàng chỉ mới tiếp xúc với hắn mấy lần nên rất ấn tượng hắn là một người thâm bất khả trắc, vừa nãy gặp nguy hiểm lại may mắn được hắn hỗ trợ, nếu không chắc nàng đã bị bại lộ thân phận. Lãnh U U khẳng định khi nãy Long Nhất đã phát hiện được hắc ám ma lực ba động trong người mình, nhưng tại sao hắn vẫn giả vờ như không hay biết gì? Mặt khác tại sao hắn có khả năng hóa giải ma pháp Hắc ám dụ hoặc một cách dễ dàng? Rốt cuộc hắn là ai? Hàng loạt nghi vấn nổ ra trong đầu Lãnh U U khiến nàng càng thêm mơ mơ hồ hồ về Long Nhất.
“U U tỷ, vẫn chưa ngủ sao?” Lộ Thiến Á cuối cùng cũng chịu không nổi bèn mở miệng hỏi.
“Ừm, có chuyện gì không?” Lãnh U U tâm thần bất định hàm hồ trả lời.
“Khi nãy... lúc ấy thật sự đã xảy ra chuyện gì?” Lộ Thiến Á liền hỏi. Nàng nghi ngờ đã xảy ra việc gì đó mờ ám, hai người đang tranh cãi với nhau tại sao lại bất ngờ lao đến ôm nhau.
Lãnh U U trầm mặc một hồi, rồi nhẹ nhàng nói: “Chẳng có chuyện gì cả, mau ngủ đi.”
“Ừ!” Lộ Thiến Á giận dỗi đáp liền một tiếng. Nàng sớm đã nhận ra Lãnh U U không muốn bàn về chuyện này. Lộ Thiến Á quả thực không phải là người cứng đầu không biết tiến thoái, chỉ có điều nàng vẫn còn tò mò nên ngữ điệu có phần khó chịu.
Một đêm dài nhanh chóng trôi qua trong dòng suy tưởng của hai nữ nhân, bầu trời dần dần sáng tỏ, trên cành chim chóc đã bắt đầu hót vang đón chào một ngày mới.
Long Nhất dẫn đầu ba người đi theo hướng Đông môn Quang Minh thành. Hắn ngạo nghễ đi đầu còn hai nữ tử kia lẽo đẽo theo sau như tỳ nữ đi theo phục thị cho chủ nhân. Cả nhóm không hề chuyện trò chỉ có yên tĩnh bao trùm lấy trầm mặc. Long Nhất không hiểu vì sao hai nữ nhân này lại im lặng khác hẳn hôm qua, khiến hắn sáng nay cũng không tiện mở lời chào hỏi.
Không cần phải nói, khi hai người đến được Đông môn, Kiếm sư Cáp Lôi, Hỏa hệ pháp sư Cách Lôi Đặc, Quang hệ pháp sư Lam Thiên, Cao cấp chiến sĩ Thạch Nham, Thú nhân dũng sĩ Man Ngưu đã đứng chờ sẵn từ trước.
“Mọi người đêm qua ngủ ngon chứ, xin lỗi chúng tôi đến muộn một chút.” Long Nhất tươi cười tiến đến chào hỏi mọi người.
“Không phải lo, chúng tôi cũng vừa mới đến đây thôi.” Cáp Lôi vẫn giữ nụ cười muôn thuở nhanh nhảu đáp.
“Cáp Lôi, mọi người đã có mặt đông đủ, chuẩn bị xuất phát thôi.” Man Ngưu cất giọng ồm ồm giục, có vẻ như hắn rất háo hức muốn đi ngay, quả là một kẻ ưa mạo hiểm.
Cáp Lôi gục gặc đầu, bàn tay to lớn phất lên, tám người hình thành nên một mạo hiểm tiểu đội nhắm hướng bình nguyên xuất phát. Đội hình giữ đúng theo quy tắc Thương Lan đại lục mạo hiểm gia thường dùng, chiến sĩ bao vòng ngoài, pháp sư dồn vào trong, cung tiễn thủ đi sau đoạn hậu.
Hoang Mang bình nguyên chính là một đại thảo nguyên rộng lớn vô biên. Nói đây là thảo nguyên cũng không đúng lắm, bởi vì ở ngoài rìa còn thấy cỏ non xanh rờn nhưng vào sâu bên trong chỉ toàn hoang lương, chiểu trạch, thấp địa, hoang mạc trải dài. Sinh vật sống được ở đây toàn là các chủng loại ma thú hung mãnh. Bách khoa toàn thư về ma thú có ghi thỉnh thoảng tại đây có thể bắt gặp cả những ma thú cấp S. Đúng là một thiên đường đồng thời là mộ phần của vô số mạo hiểm gia dám cả gan thách thức thiên nhiên và cự thú. Không biết đã có bao nhiêu kẻ mạo hiểm phải bỏ xác tại nơi này. Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, Hoang Mang bình nguyên vừa là nơi nguy hiểm nhưng cũng đồng thời là một kho tàng cực đại. Một khối ma tinh của ma thú cấp B có thể bán được hàng nghìn tinh tệ, còn ma hạch của ma thú cấp A bán hơn vài vạn tinh tệ là chuyện bình thường, tự nhiên rất có sức hút những kẻ mạo hiểm muốn nhanh chóng phát tài.
Hoang Mang bình nguyên này cũng chính là biên giới tự nhiên giữa Cuồng Long đế quốc và Ngạo Nguyệt đế quốc nên không chịu sự ràng buộc về mặt pháp lý của bất kỳ quốc gia nào. Nơi đây loạn lạc phi thường, có thể sát nhân mà không bị ai truy bắt.
Sau nửa tháng, đoàn lữ hành của Long Nhất cũng đến được tiểu trấn đầu tiên tại ngoại vi Hoang Mang bình nguyên. Mọi người đều ngạc nhiên trước sự phồn vinh tại nơi đây. Trong các cửa hàng trưng bày đủ chủng loại hàng hóa, vô số mạo hiểm gia và mạo hiểm đoàn thuộc đủ loại cấp bậc nghề nghiệp đổ về tiểu trấn này.
“Woa, nơi gọi là tiểu trấn này ít nhất cũng phải ngang hàng thành thị cấp hai.” Lộ Thiến Á kinh ngạc thốt lên, nàng vốn có tính trẻ con nên nhìn thấy chuyện lạ là xuýt xoa mãi không thôi.
“Mọi người phải cẩn thận, nơi đây giết người không bị truy tố, không nên xung đột khi chưa thật sự cần thiết.” Cáp Lôi cảnh báo, gã có kinh nghiệm qua lại nơi đây nhiều lần khi còn giữ chức vị cao trong dong binh đoàn, từng gây sự và bị đánh đến bỏ chạy cũng tại nơi đây.
Cách Lôi Đặc huýt sáo một tiếng, hiển nhiên không để lời cảnh báo kia vào tai, quay về phía Long Nhất vừa cười vừa ra dấu không có gì phải lo. Gã này chí ít cũng phải ba mươi tuổi mà xử sự cứ như thanh niên không chút cân nhắc, chẳng lẽ hắn nghĩ trong số mạo hiểm giả tại tiểu trấn này không có ai là Hỏa hệ pháp sư cao cấp hay sao? Một pháp sư tự cao tự đại như hắn quả thật sống uổng phí ba mươi năm cơm gạo.
Khi đoàn người đi đến trước cửa khách điếm chuẩn bị tiến vào, đột nhiên phía trước mặt xuất hiện ma pháp đấu khí cường liệt va chạm nhau.
“Chúng ta nên bỏ qua, đừng dây vào chuyện kẻ khác.” Cáp Lôi lên tiếng cảnh báo.
Vừa lúc Cách Lôi Đặc đang tính mở miệng phản đối thì đột nhiên một đạo hắc ảnh từ trong đám hỗn loạn bay ra rớt xuống trước mũi giày của gã, chính là nửa thân trên thi thể của một vị ma pháp sư, nội tạng cùng máu thịt bầy nhầy văng tung tóa. Cách Lôi Đặc sắc mặt trắng bệch như giấy, vội vã lùi lại.
Lộ Thiến Á cũng sợ hãi nhảy lùi lại núp sau lưng Long Nhất, níu chặt tay áo của chàng, quay mặt đi không dám nhìn lại.
“À, thì ra là một vị Đại pháp sư của Ngạo Nguyệt đế quốc Ma pháp sư công hội.” Cáp Lôi sau khi cẩn thận quan sát nửa thân trên của vị ma pháp sư kia nhìn thấy ký hiệu của Ma pháp công hội nên kinh ngạc kêu lên.
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 05:22 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của suongrong
Cáp Lôi sở dĩ có thể nhận biết được thân phận của vị pháp sư xấu số kia là nhờ vào ma pháp bào đặc hiệu cùng với huân chương của công hội trên nửa phần thi thể kia. Mỗi chức nghiệp công hội tại mỗi quốc gia đều có đồng phục màu sắc khác nhau. Ngoài ra, cấp bậc khác nhau thì phù hiệu hoa văn đính trên áo cũng khác nhau. Như vậy có thể dễ dàng nhận ra thân phận của đối phương thông qua những tiêu chí trên.
Trong tám người trong Mạo hiểm đội của Long Nhất thì ngoại trừ hắn, Lộ Thiến Á và Lãnh U U, tất cả những người khác đều gia nhập một chức nghiệp công hội nào đó. Tuy sau khi gia nhập chức nghiệp công hội thì không thể tự mình hưởng trọn phần thưởng nhưng bù lại có thể nhận được sự bảo hộ của công hội, đồng thời cũng phải thực hiện một số nghĩa vụ chung cho công hội. Ví dụ như khi hai công hội của hai quốc gia khác nhau xung đột với nhau hoặc là thấy người cùng công hội gặp nguy hiểm thì mọi thành viên công hội phải có nghĩa vụ giúp đỡ. Đương nhiên nếu người trong cùng công hội đấu đá lẫn nhau thì tuyệt đối không được can thiệp bừa bãi.
Ngay khi mọi người nghĩ trận đấu trong kia đã bắt đầu phân thắng bại thì đột nhiên hai đoá pháo hoa song song cùng nhau phi thẳng lên trời rồi nở bùng ra thành hai loại đồ hình ký hiệu khác nhau.
- Thì ra là Nạp Lan đế quốc ma pháp sư công hội và Ngạo Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội đang đánh nhau, chẳng liên quan gì đến chúng ta. Bọn ta nên tìm khách điếm khác để nghỉ ngơi thôi.
Đột nhiên một luồng ma pháp ba động từ bốn phương tám hướng truyền lại, Long Nhất thất kinh hô lớn:
- Trận chiến sắp đến hồi ác liệt, chắc tiểu trấn này sẽ bị bọn pháp sư kia san thành bình địa mất.
- Không phải lo, hai bên sẽ tự biết phải kéo nhau ra ngoài tiểu trấn này để giải quyết ân oán.
Quang hệ pháp sư Lam Thiên cất giọng ôn hoà nói. Nhưng những lời nói ôn hoà thật sự có thể che lấp được bản tính lãnh khốc của nhân loại? Mỗi cá nhân sống trên đời đều là vì lợi ích của riêng mình. Điều này cũng không ngoại trừ cả những đệ tử của Quang Minh thần miệng vẫn thường rao giảng nhân nghĩa đạo đức ở cao cao tại thượng, mà thực chất không hề có lấy nửa điểm thực tế.
Chỉ một lúc sau, cả con phố đã tràn ngập màu áo của các ma pháp sư thuộc đủ mọi đẳng cấp, trong số đó cũng có lẫn một vài chiến sĩ, đạo tặc và cung tiễn thủ. Tất cả đều tụ tập theo lời hiệu triệu của bang hội quốc gia. Tại Hoang Mãng tiểu trấn này chí ít cũng có tới vài vạn mạo hiểm gia cùng một số lượng đoàn thể vô cùng lớn, thử hỏi số lượng nhân thủ trực thuộc hai ma pháp công hội của hai đại đế quốc đang xung đột kia phải lên đến con số bao nhiêu?
Cũng may, đúng như Lam Thiên dự đoán, sau khi đợi cho nhân thủ hai bên tập trung đông đủ, cả đoàn người gầm ghè kéo nhau ra ngoài tiểu trấn để giải quyết ân oán. Trong số đó có không ít Đại pháp sư tài năng biết sử dụng Phiêu Phù thuật lơ lửng trong không trung. Khung cảnh tại trường quyết đấu quả thật vô cùng hoành tráng.
- Này chúng ta cũng mau ra đó xem nhiệt náo đi.
Long Nhất mở lời đề nghị. Một trường hỗn chiến đại đồ sát như thế thật không dễ gì gặp được.
- Không nên! Số lượng ma pháp sư đông như vậy khẳng định lực phá hoại sẽ rất khủng khiếp, người đứng ngoài xem cũng có khả năng bị thương. Chúng ta nên nghỉ ngơi dưỡng thần để ngày mai tiến nhập Hoang Mãng bình nguyên thì hơn.
Cáp Lôi lập tức lên tiếng phản đối.
Cả Mạo hiểm đội đều xem Cáp Lôi là đội trưởng. Một khi hắn đã phản đối thì tự nhiên không ai muốn phản bác. Cả bọn tuỳ tiện tìm một khách điếm còn trống rồi thuê bốn gian phòng, chia hai người một gian. Lộ Thiến Á và Lãnh U U dĩ nhiên cùng ngụ một gian, hai vị pháp sư cũng chung một gian, Thạch Nham không còn sự lựa chọn nào đành phải ngủ cùng phòng với Cáp Lôi, Long Nhất và Man Ngưu cùng ở tại phòng cuối cùng. Thật ra trong nhóm của Cáp Lôi không ai muốn ở chung phòng với Man Ngưu, dù họ không tiện nói ra nhưng có thể thấy nhân loại đối với thú nhân vẫn còn nhiều kỳ thị.
Ngay khi nhận phòng Long Nhất đã rất ý tứ nói nhỏ với Man Ngưu:
- Này người khổng lồ, cậu chung phòng với ta.
Do đó Man Ngưu vô cùng kính phục Long Nhất, lập tức xem hắn như huynh đệ sinh tử chi giao với mình. Bình thường thú nhân chỉ sùng bái duy nhất các cường giả, do đó trên đường đi Man Ngưu chỉ nói chuyện vài lần với tiểu tinh linh mà thôi, còn những người khác cứ cho rằng trí tuệ của thú nhân rất giới hạn nên không bao giờ hỏi han đến hắn. Bây giờ có thêm Long Nhất trò chuyện bình thường với hắn làm cho Man Ngưu cảm thấy muôn phần ấm áp.
Mỗi lần Man Ngưu muốn nói chuyện với Long Nhất đều phải cúi đầu thật thấp. Cũng chỉ vì thân hình hắn cao hơn Long Nhất đến hơn nửa thân người nên tư thế nói chuyện của hắn trông rất hoạt kê.
Long Nhất ghé tai Man Ngưu thì thầm to nhỏ gì đó rồi cười ranh mãnh. Chỉ thấy Man Ngưu hai mắt sáng rực gật đầu lia lịa.
Cả hai treo bên ngoài cửa phòng tấm biển "Xin đừng làm phiền" rồi Long Nhất bước đến mở toang cửa sổ. Sau khi thò đầu ra quan sát phòng bên cạnh không thấy ai chú ý, Long Nhất mới vác theo Man Ngưu, đề tụ nội lực nhẹ nhàng tung mình xuống đường. Man Ngưu càng thêm bội phục Long Nhất. Cặp mắt trâu mở to nhìn gã sùng bái như đang chiêm ngưỡng thần nhân.
Hai người nhắm hướng ngoại thành gấp rút bôn hành. Vừa ra khỏi cửa trấn đã thấy một đám đông đang tụ tập xem nhiệt náo đứng chen chúc ngay tại đó. Đúng lúc đó, cặp mắt sắc bén của Long Nhất chợt nhìn thấy hai bóng hình quen thuộc đang cố chen lên hàng đầu.
- Tiểu tinh linh, chờ ta với!
Long Nhất hô lớn rồi nhanh chóng thi triển thân pháp vượt lên đuổi kịp bọn họ.
Nghe thấy tiếng hô của Long Nhất, hai thiếu nữ xoay người dừng lại chờ đợi hai gã chạy đến.
- Long Nhất, ta biết thế nào ngươi cũng đến đây mà.
Lộ Thiến Á nở nụ cười ranh mãnh, tựa hồ như rất đắc ý với phán đoán của mình.
- Hai người thật là vô tình vô nghĩa, lén trốn ra đây mà không chịu rủ ai.
Long Nhất quen tay búng hờ vào mũi của Lộ Thiến Á, cười nói.
- U U tỷ bảo thế nào chàng cũng sẽ trốn ra đây nên bọn ta mới lẻn đi trước một bước.
Lộ Thiến Á tựa hồ đã quen với thói quen búng mũi của Long Nhất, nên không hề tỏ ra khó chịu.
Long Nhất nhìn sang Lãnh U U, chỉ thấy nàng cố tình né tránh ánh mắt của hắn. Đã nửa tháng nay nàng luôn né tránh Long Nhất như thế. Những người tu luyện hắc ám ma pháp luôn tỏ ra thần bí trước mặt mọi người. Đối với Long Nhất nàng cũng luôn giữ tâm phòng bị.
Ngay lúc đó, từ xa truyền lại hàng loạt âm thanh ầm ầm như sấm rền, mặt đất rung chuyển như đang có địa chấn.
- Bắt đầu đánh nhau rồi, chúng ta phải nhanh lên!
Long Nhất hưng phấn nói.
Nhìn lại thì thấy bọn họ còn cách đám đánh nhau một quãng khá xa. Long Nhất do dự một lúc rồi xử dụng Tật Phong thuật nâng mọi người bay lên sau đó tống thêm một luồng lực đạo đẩy cả bọn vọt thẳng về phía trước. Ba người bọn Lãnh U U chỉ thấy thân thể nhẹ tênh, rồi bất ngờ tốc độ tăng vọt lao vụt về phía trước. Tất cả đều tỏ vẻ kinh ngạc. Loại công pháp kỳ bí này rốt cuộc là gì mà họ chưa từng thấy qua? Bất quá cả bọn đã quen với khả năng luôn khiến người khác bất ngờ của Long Nhất, đối với sự thần bí của chàng chỉ có thêm chút nghi hoặc mà thôi.
Cuộc chiến đang diễn ra khốc liệt tại biên giới của Hoang Mãng thảo nguyên. Hai bên hỗn chiến với nhân số lên đến ngàn người, tạo nên một khung cảnh vô cùng hoành tráng. Ngoài bọn Long Nhất ra còn có vài nhóm người can đảm dám đến gần quan chiến.
- Thật là rối loạn không còn nhận ra ai với ai nữa. Tại sao lại choảng nhau dữ dội như vậy, vì lẽ gì cơ chứ?
Long Nhất xem một hồi thất vọng thốt lên.
- Đúng vậy, bọn ma pháp sư chỉ quen thói rùa đen đánh lén từ xa nên không quen hỗn chiến trực diện đó mà.
Man Ngưu cũng gật đầu ra chiều đồng cảm.
Nhưng gã nhanh chóng nhận ra Lộ Thiến Á và Lãnh U U đang nhìn mình giận dữ, lập tức nhớ ra hai nữ nhân này cũng là ma pháp sư, bèn tự gõ lên đầu mình một cái rồi chỉnh lại:
- Ta nói là nói bọn kia, không phải nói hai người.
Hai nữ nhân đồng thanh hừ lạnh một tiếng. Nên biết Lộ Thiến Á cũng là ma pháp sư, thật ra phải nói ma pháp cung thủ mới chính xác. Nguyên do Tinh Linh tộc vốn là những cung thủ trời sinh đồng thời cũng biết sử dụng cả ma pháp. Ma pháp gia trì lên cung tiễn tạo ra uy lực sát thương kinh người, so với cung tiễn thủ bình thường lợi hại hơn gấp bội.
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 05:22 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ZORO_NDK
Long Nhất cảm thấy thất vọng vì cho rằng đám ma pháp sư này không dốc toàn lực chiến đấu, nhưng chẳng qua là vì đẳng cấp của hắn vốn đã vượt xa bọn họ. Thật ra cả hai phe đều lăn xả chiến đấu đến quên mình. Ma pháp sư của cả hai bên liên tục dựng lên đủ các chủng loại kết giới để ngăn cản ma pháp tấn công của đối phương. Từng tràng ma pháp va chạm nhau nổ bùng trên không trung như pháo hoa, thanh thế thập phần cường đại. Ngoài ra còn một nửa số pháp sư thân thủ yếu kém đã thụ thương nằm lăn ra đất căn bản không được ai chú ý đến.
Hơn một nghìn ma pháp sư của hai phe hỗn chiến khiến cho người ngoài nhìn vào chiến trường có thể liên tưởng thành một đêm hội hoa đăng, bất quá uy lực của ma pháp tổng hợp vượt xa so với khi từng người trực tiếp phóng ra. Bọn Long Nhất phải liên tục lùi dần. Kết giới lẫn ma pháp của hai phe liên tục bành trướng khiến cho mặt đất như bị cày nát, lỗ chỗ khắp nơi. Dư chấn của ma pháp khiến huyết khí những người người xem như bị đảo lộn, nhiều người chịu không nổi phải lập tức rút lui khỏi hiện trường.
Bầu trời bắt đầu tối dần, vầng trăng cong cong bắt đầu lấp ló thoáng hiện sau mây. Trong bóng tối từng đạo ma pháp rực sáng soi rõ đấu trường khiến cho không khí nhuốm màu huyền ảo.
- Ồ, đã trễ như vậy rồi sao? Xem ra lão ngưu ta đang buồn ngủ muốn trụ không nổi rồi đây.
Man Ngưu há miệng ngáp dài, xem ra không thể ngồi xem lâu hơn.
- Có gắng chút nữa đi! Màn hay còn ở phần sau mà.
Long Nhất động viên kèm theo nụ cười khích lệ. Hắn phát hiện kết giới của hai phe đang phát sinh biến động, hiển nhiên là sắp đạt đến cực hạn rồi.
Quả nhiên khi Long Nhất vừa nói hết câu, ma pháp kết giới của hai phe rung động kịch liệt một hồi rồi hoàn toàn biến mất gần như cùng một lúc. Toàn thể ma pháp sư hai bên không hẹn mà gặp cùng nhau đồng loạt triển khai ma pháp công kích trên diện rộng. Những chiến sĩ ở hàng đầu thoát khỏi kiềm chế xông thẳng vào đội ngũ của đối phương như hổ xuống đồng bằng tha hồ chém giết. Nguyên nhân là vì lực phòng ngự vật lý của ma pháp sư gần như không có, trong trường hợp cận chiến, chiến sĩ có thể thoải mái giết pháp sư như giết gà mà không hề sợ bị phản kích.
Lúc này trận đại đồ sát thật sự mới bắt đầu khai triển. Tiếng la hét ai oán thảm liệt vang lên từng chập. Trên không trung từng trận Lưu tinh hoả vũ phừng phừng kèm theo Hàn băng vũ tiễn khí lạnh căm căm thi nhau dội xuống. Trên mặt đất Đại địa đột khởi phóng ra như rừng chông xé toang mặt đất, Thánh quang rực rỡ soi rõ màn đêm. Hai phe đều tổn thất nghiêm trọng. Tiếng kêu la nối tiếp nhau vang lên không dứt, thây người chết nằm la liệt đủ kiểu. Có người bị nướng thành than, người khác thì bị đông cứng như tượng băng, những kẻ bị trúng Đại địa đột khởi nội tạng bị xuyên thủng như xiên thịt.
Bốn người trong nhóm của Long Nhất trợn tròn mắt há hốc miệng tận mắt chứng kiến sự thảm liệt hỗn loạn của pháp sư đại chiến, vừa nãy còn thấy thất vọng, hiện giờ mới hiểu rõ uy lực của một nghìn ma pháp sư to lớn đến chừng nào.
- Cẩn thận, rút lui thôi!
Long Nhất vừa lên tiếng cảnh báo, ngẩng đầu lên đã thấy một trận Lưu tinh hoả vũ nhằm ngay hướng bọn họ nã xuống.
Bốn người vừa tránh khỏi, đột nhiên mặt đất chấn động dữ dội khiến cả bọn ngã lăn quay. Một loạt vết nứt từ trung tâm trận đấu lan toả ra bốn phía. Chưa kịp hoàn hồn đã thấy một trận Lưu tinh hoả vũ khác như phá trời rạch đất chụp thẳng xuống đầu bọn họ.
Long Nhất thầm nguyền rủa bản thân rơi vào tình huống "trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết" này.
- Man Ngưu! Bảo hộ mặt sau!
Long Nhất hét lớn rồi rút từ trong không gian giới chỉ ra một thanh cự kiếm xuất ra tuyệt kỹ Hàng Ma Phục Hổ kiếm pháp. Hắn tận lực đánh văng tất cả Lưu tinh hoả vũ ở phía trước. Man Ngưu cũng rút siêu cấp Lang nha bổng của hắn ra, đánh bay vô số Lưu tinh hoả vũ ở mặt sau.
Long Nhất thầm kêu may mắn. Các vết nứt trên mặt đất lan đến chỗ họ thì dừng lại, chỉ có đạo Lưu tinh hoả vũ kia là đến bất thình lình mà thôi. Nếu hắn không hành động kịp thời thì cả nhóm đã thụ thương nghiêm trọng. Hiện giờ cũng may không ai bị thương tích gì phải trải qua một phen hoảng hốt. Những người chung quanh lại không may mắn như họ, vô số kẻ bị trúng tên bay đạn lạc không chết cũng trọng thương nằm la liệt.
- Long Nhất, chúng ta mau chạy đi!
Lộ Thiến Á cảm thấy hoảng sợ liền đề nghị.
Long Nhất gật đầu nói:
- Đồng ý, nơi này quá nguy hiểm, chúng ta mau triệt thoái.
Vừa nói xong Long Nhất liền cảm thấy hô hấp đình trệ, không khí chung quanh giống như cô đặc lại một chỗ. Những hoả diễm do liệt hoả ma pháp gây ra đang cháy phừng phừng đột nhiên chỉ còn leo lét như bị rút hết sức mạnh. Tình thế hiện thời thập phần quỷ dị.
- Trời, toàn bộ ma pháp nguyên tố trong không gian đang bị hút cạn.
Lãnh U U vẻ mặt hãi hùng thốt lên.
Long Nhất phóng Tinh Thần lực kiểm tra xung quanh cũng phát hiện thấy không thể tụ tập được chút ma pháp nguyên tố nào.
- Sao lại có thể như vậy được?
Long Nhất hỏi với vẻ khó tin.
- Chỉ có khả năng là ai đó đang can thiệp vào mà thôi!
Lãnh U U đáp lời.
- Ai mà lợi hại như vậy?
Long Nhất kinh ngạc hỏi.
- Chỉ có thể là một trong ngũ vị Đại ma đạo sư mà thôi. Là ai thì chúng ta sắp được chiêm ngưỡng ngay đây.
Lãnh U U suy đoán.
Y như lời Lãnh U U vừa nói, từ trên thiên không một đạo hồng sắc nhân ảnh xẹt xuống. Người đó toàn thân khoác ma pháp hồng bào đỏ rực, uy vũ ngang nhiên tiến thẳng vào giữa trận địa ma pháp cuồng chiến của mấy lão già thuộc Ngạo Nguyệt ma pháp sư công hội và Nạp Lan ma pháp sư công hội. Nhìn hoa văn trên áo người đó quả nhiên có trang trí hoa văn của cấp bậc Đại ma đạo sư.
- Hoả hệ Đại ma đạo sư Phổ Tu Tư!
Lãnh U U và Lộ Thiến Á đồng thanh kêu lên.
- Phổ Tu Tư là ai vậy?
Long Nhất ngây ngô thốt lên nghi vấn của bản thân liền bắt gặp mọi người đang nhìn mình với ánh mắt dành cho người ngoài hành tinh, ngay cả Man Ngưu cũng nhìn hắn như vậy. Hắn chợt nhớ ra sống ở thế giới này mà chưa từng nghe qua đại danh của Phổ Tu Tư đúng là một cái tội.
Long Nhất cười hắc hắc vài tiếng để chữa thẹn, cố lục lọi trong ký ức thì xem ra mình đã từng nghe qua cái tên này. Chuyện này cũng không thể trách Long Nhất. Tên tiểu tử bất học vô thuật Tây Môn Vũ kia ngoài danh tự của nữ nhân ra thì không để tên của bất kỳ nam nhân nào lọt vào ký ức.
Phổ Tu Tư đảo mắt nhìn qua thảm trạng chung quanh, không ngăn được giận dữ trên trán liền nổi lên vài sợi gân xanh. Hai bên tử thương lên đến hơn trăm mạng trong đó có cả cao cấp ma pháp sư. Phổ Tu Tư không phải là người của Ngạo Nguyệt lẫn Nạp Lan đế quốc, càng không phải là người của Cuồng Long đế quốc. Quê hương của ông ta là Mễ Á tiểu công quốc. Đó là một nước nhỏ nhân khẩu không quá một trăm vạn người, nhưng nhờ có ông ta là Đại ma đạo sư mà ba đế quốc kia không dám coi thường, phải thường xuyên phái sứ giả đến thắt chặt tình hảo hữu.
- Tranh chấp của ma pháp sư công hội hai nước ta vốn không có lý do xen vào, nhưng nay các người đã làm náo loạn ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự thanh tu của ta, bây giờ mau cút hết cho ta, còn đánh nhau nữa thì đừng trách sao ta không khách khí.
Phổ Tu Tư ngạo nghễ đứng giữa đương trường phát biểu.
Nghe thấy những lời lẽ đanh thép này, hơn ngàn con người không ai dám phản bác. Tất cả đồng loạt dừng tay chuyển sang thu thập thi thể của đồng bạn bị tử thương. Đối với mỗi ma pháp sư mà nói, mỗi lời của Đại ma đạo sư phát ra là mệnh lệnh chí cao vô thượng. Chưa kể nguyên nhân dẫn đến trận đại chiến ma pháp sư này vốn là từ chuyện của một vài cá nhân gây ra, những người khác chỉ là bị kích thích ép buộc tham dự nên ngay khi có cơ hội là tất cả đều dừng lại.
Lúc này nhiều người mới hoàn hồn thoát khỏi trạng thái hăng máu. Nhiều kẻ không chịu nổi quỵ xuống bật khóc, âm thanh oán than vang khắp chiến trường. Nhìn thấy mọi người từ từ dắt díu nhau giải tán, Phổ Tu Tư thở dài một tiếng cảm thán thốt lên:
- Xem ra Thương Lan đại lục sắp sửa không có lấy một ngày yên bình.
Phổ Tu Tư làm sao không hiểu được, trận đại chiến ma pháp công hội này bất quá chỉ là sự khởi đầu. Quan hệ của hai nước này sẽ ngày càng xấu đi, rất có khả năng dẫn đến chiến tranh. Ma pháp sư vốn là tài sản vô giá của mỗi quốc gia do khả năng bồi dưỡng thay thế rất khó khăn, hiện giờ tử thương vô số xem ra có bàn tay nào đó ở phía sau cố tình giật dây.
Phổ Tu Tư cũng chán nản định xoay người bỏ đi, bất ngờ ông ta cảm thấy có một ánh nhìn kỳ lạ đang chiếu lên phía sau mình, bản năng khiến ông ta xoay đầu nhìn lại. Chỉ thấy ở xa xa có một thanh niên anh tuấn trên người toả ra tiềm lực vô bỉ, mục quang lấp loáng đang cẩn thận dò xét đánh giá ông ta.
Phổ Tu Tư không ngăn nổi lòng hiếu kỳ. Nên biết cả ba đại đế quốc đều vô cùng kính trọng ông ta. Số người dám dùng ánh mắt đó để nhìn ông ta khả dĩ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bất chợt vị Đại ma đạo sư cũng thầm đánh giá cân lượng của thanh niên kia. Tinh Thần lực của ông ta ngưng tụ, ánh mắt như lợi khí hoá thành thực chất xạ về phía Long Nhất.
Chỉ thấy trong mắt Long Nhất thần quang bạo phát, không ngần ngại đối đầu trực tiếp với ánh nhìn của Phổ Tu Tư.
- Ồ, hảo tiểu tử!
Phổ Tu Tư lạnh lùng khen rồi hoá thành một đạo hồng quang tan biến vào màn đêm.
nguồn : Tàng thư viện
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 05:23 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của chaukietluan129
Bốn người Long Nhất trở về hoang mãng tiểu trấn. Trên đường, họ nghe thấy mọi người bàn tán về lý do tại sao hỏa hệ đại ma đạo sư Phổ Tu Tư lừng danh xuất hiện tại hoang mãng bình nguyên, có điều đó cũng chỉ là đoán mò mà thôi.
Trong đầu Long Nhất vẫn còn đọng lại thân ảnh của Phổ Tu Tư. Trong khi nói chuyện, ông ta vẫn khiến hơn nghìn ma pháp sư lúc đó mất đi lực chiến đấu, làm Long Nhất trong lòng chấn động. Hắn không thể không nghĩ: nếu như bản thân đối mặt tính ra khả năng thắng liệu được bao nhiêu? Long Nhất lắc lắc đầu, đáp án đối với vấn đề này không quá lạc quan.
Trong điển tích lấy ra từ giá sách tại không gian giới chỉ, Long Nhất hiểu được rằng bởi vì Phổ Tu Tư trong nháy mắt đã hút hết năng lực ma pháp nguyên tố xung quanh, đấy là một loại ma pháp lĩnh vực, dùng ma pháp lực và tinh thần lực khổng lồ hỗ trợ để tạo ra lĩnh vực đó. Bên trong lĩnh vực, người ta không cách nào thi phóng ra ma pháp đấu khí, nhưng lực công kích thi phóng tuy vậy lại tăng lên gấp bội [nếu có thể thi phóng, nhưng bên trong lĩnh vực, chỉ có Phổ Tu Tư có khả năng đó, ND].
Ma pháp lĩnh vực hoàn toàn không phải cứ đạt tới cảnh giới đại ma đạo sư là có thể thi phóng, điều chủ yếu nhất nằm ở một chữ “ngộ”. Ngũ vị đại ma đạo sư đương thời chỉ có hai là có thể thi phóng ra lĩnh vực, một là hỏa hệ đại ma đạo sư Phổ Tu Tư, còn lại là Quang Minh giáo hoàng Tra Nhĩ Tư. Bởi tồn tại ma pháp lĩnh vực nên cũng tồn tại cả đấu khí lĩnh vực, Cuồng Long đế quốc kiếm thánh Mộ Dung Bác có thể thi phóng ra đấu khí lĩnh vực, còn rốt cuộc ma pháp lĩnh vực lợi hại hay đấu khí lĩnh vực lợi lại cũng không thể biết được.
Long Nhất có chút nản. Bản thân so với đỉnh cấp cường giả sai lệch thật là cực lớn. Nếu để bản thân đối đầu với nghìn ma pháp sư đó, cũng chỉ có thể may lắm chuồn đi thôi, cho thấy rằng công phu chạy trốn của bản thân thật lợi hại. Đột nhiên, mắt Long Nhất sáng lên, bản thân với một nghìn pháp sư tự nhiên không cách nào thắng được, nhưng đối mặt với Phổ Tu Tư không nhất định là chẳng có chút cơ hội thắng nào. Tại ma pháp lĩnh vực của ông ta dù cho không thể thi phóng ra đấu khí ma pháp, nhưng nội lực không bị hạn chế trong phạm vi đó, ban đầu tại Cấm Thiên ngục Đằng Long thành bản thân hoàn toàn không dùng được đấu khí nhưng vẫn dùng được nội lực. Nếu như dùng Càn Khôn Đại Na Di thêm vào chưởng pháp phách không chưởng cách không đả vật, tính ra cũng có phần thắng, nhưng thực lực của đại ma đạo sư trình độ nào ai biết được?
Long Nhất đột nhiên nhớ lại Phổ Tu Tư lúc rời khỏi mà thấy ngạc nhiên, căn bản vì hắn nhận ra rằng, không ngờ ông ta chỉ là một lời đánh giá hắn trong phút chốc rồi bay đi mất.
Sáng sớm ngày thứ hai, tám người trong mạo hiểm đội bắt đầu hướng hoang mãng bình nguyên vô tận mà tiến, chiếu theo địa đồ tổ tiên truyền lại trên mình Cáp Lôi, Di Thất Chi Thành ở tại sâu thẳm phía đông bình nguyên, trên đường đi phải xuyên qua một vùng đầm lầy hoang vu, đối diện với uy hiếp của các loại ma thú đẳng cấp khác nhau.
Có thể là do hôm qua Nạp Lan và Ngạo Nguyệt lưỡng quốc ma pháp sư đại hỗn chiến, hôm nay chỉ đếm được lác đác vài kẻ làm nhiệm vụ tại hoang mãng thảo nguyên. Nếu không có tin đồn này thì mỗi sáng sớm đều có vô số mạo hiểm giả xuất động, hoang mãng thảo nguyên khắp chốn đều thấy có người.
Ở vùng biên giới hoang mãng bình nguyên căn bản chưa có nguy nhiểm, nơi đó phần lớn là ma thú cấp thấp xuất hiện, Long Nhất trên đường cứ thế mà nói nói cười cười chuyện trên trời dưới biển. Trong tám người thì hỏa hệ ma pháp sư Cách Lôi Đặc tựa như rất không muốn nói chuyện, nhưng quang hệ ma pháp sư Lam Thiên đôi khi cũng chêm vào vài từ, cao cấp chiến sĩ Thạch Nham mặt đầy cơ nhục không giỏi nói năng, chỉ thấy hắn tỏ vẻ nghiêm túc lắng nghe. Thanh âm lớn nhất là Cáp Lôi và Mãn Ngưu, hai người nói nghe như sấm rền, nước bọt như sao bay đầy trời, những lúc đó Long Nhất và Lộ Thiến Á lại khôi hài trêu đùa. Chuyến đi rất vui vẻ thoải mái, đến nỗi Lãnh U U gương mặt cũng giãn ra, đôi khi thì thầm gì đó với Lộ Thiến Á.
Một ngày cứ thế mà trôi đi không ai hay, Long Nhất dựng lên vài cái lều, châm mồi hai đống lửa, mọi người ngồi cùng nhau cách đống lửa ba xích nhìn về phía vài xiên hỏa thỏ. Đây đều là do Lộ Thiến Á hạ sát, khiến cho Long Nhất có dịp được thấy sự lợi hại của ma cung thủ, ma pháp nguyên tố được ảo hóa thành tên vô ảnh vô tung, tốc độ cực nhanh, mấy con hỏa thỏ chưa kịp có ý thức chạy trốn đã bị ma pháp tiễn bắn xuyên qua.
“Long Nhất, nướng vẫn chưa xong à, thiếp đói muốn chết.” Lộ Thiến Á nôn nóng nhìn về phía lũ hỏa thỏ đang phát ra hương vị thơm phưng phức mà nói.
“Đợi một chút đi, mới ngon được, nàng là con mèo tham ăn.” Long Nhất cười nói, lúc này thỏ đã có màu vàng kim, từng giọt từng giọt mỡ chảy xuống, nhìn thật là dụ người, thêm vào đó là mùi thịt nướng tỏa ra, kể cả thần tiên cũng phải chảy nước miếng à.
“Đáng ghét, con trâu bự này có khi còn tham ăn hơn thiếp ấy chứ.” Lộ Thiến Á hờn dỗi trỏ vào Man Ngưu, chỉ thấy hai con mắt trâu nhìn chằm chằm vào thịt thỏ, tiếng nuốt nước bọt trong đêm tối nghe thật rõ ràng.
Thấy đã đến lúc, Long Nhất nhanh chóng rắc gia vị lên trên, hương vị của thịt lập tức trở nên dày đặc, khiến cho cả tám người cùng lúc đều nuốt nước bọt.
Tổng cổng bốn hỏa thỏ, mỗi người được một nửa, trong cái hương vị dụ hoặc ấy, mọi người không kịp đợi liền cắn ngay vào.
Man Ngưu gặm là nhanh nhất, nửa con hỏa thỏ nhanh chóng chui vào cái bụng trâu một cách thành thục. Hắn chép miệng một cái, mắt nhìn về phía mọi người đang ăn với vẻ ngọt ngào.
Không thể không nói rằng thịt hỏa thỏ vốn là đặc sản lại kết hợp với kĩ thuật nướng cao siêu của Long Nhất, khiến cho Lộ Thiến Á và Lãnh U U hai cô gái ăn sạch nửa con hỏa thỏ không để thừa lại chút nào.
“Ngon quá, Long Nhất, sau này mỗi ngày đều nướng cho cả bọn ăn nhé.” Đề nghị của Lộ Thiến Á đưa ra được mọi người lập tức tán đồng.
“Được rồi.” Lộ Thiến Á thấy Long Nhất chưa trả lời liền sử xuất chiêu sát thủ giản của nữ nhân – nũng nịu, hai tay ôm lấy cánh tay của Long Nhất, một đôi ngọc nhũ khép chặt lại phía trên.
Long Nhất đột nhiên ngửng đầu lên, khóe miệng khẽ cười khổ nói: “Đương nhiên là được rồi, chỉ là hiện tại có chút phiền phức, trước tiên hay giải quyết xong đi đã.”
“Phiền phức? Phiền phức gì cơ?” Lộ Thiến Á vừa hỏi, đột nhiên gương mặt chợt biến, đứng bật dậy, Bích Lục cung trong nháy mắt đã xuất hiện trên tay.
Lúc này mọi người đột nhiên cảm giác không khí như đặc lại, từng người đứng vào tư thế chiến đấu. Long Nhất vừa mới phát hiện có chút không đúng, bởi âm thanh huyên náo chết người ấy đột nhiên biến mất, rất có khả năng là có ma thú cường đại xâm nhập vào khu vực này.
Không khí càng trở nên đặc hơn nữa, tám người bọn Long Nhất có chút khẩn trương, khí thế phát xuất như vậy có khả năng ít nhất là cấp B, hay là cấp A cũng chưa thể xác định rõ. Tại lúc này, trong bóng đêm đột nhiên xuất hiện một con mắt, một con mắt trắng có vẻ như trong suốt, bất quá theo như con mắt này thì mà thú tựa hồ rất nhỏ bé.
Long Nhất trong lòng chợt động. Đây là loại ma thú gì vậy? Sao lại quỷ dị như thế.
Ma thú có một con mắt màu trắng ấy càng lúc càng gần, tinh thần của mọi người càng lúc càng khẩn trương. Hiện thời, ma thú cuối cùng cũng lộ ra hình dáng dưới ánh trăng, Long Nhất bây giờ phát hiện ra con ma thú mà mọi người nghĩ là một con hổ nhỏ nửa trắng nửa đen, bên trái đen tuyền, bên phải trắng như tuyết, nhãn cầu cũng một đen một trắng, chỉ là con mắt đen trong đêm không thể thấy rõ ràng.
“Con hổ con thật khả ái.” Lộ Thiến Á kinh ngạc nói, cung tiễn vốn nhắm sẵn tự nhiên hạ xuống.
“Lộ Thiến Á ngươi điên rồi, nó có lẽ là một ma thú cấp A.” Cáp Lôi vội nói, ai có thể đảm bảo con hổ con trông có vẻ vô hại này lại không thể tấn công họ.
“Gượm đã, đừng quá khẩn trương, vật nhỏ này đối với chúng ta tịnh không có ác ý.”
Long Nhất nhìn vào đôi mắt hiếu kì đang hướng về mọi người của con hổ mà nói, nếu như đúng là ma thú hung tàn thì đã tấn công rồi.
Mũi của con hổ nghểnh lên, mục quang nhìn về phía đống xương thỏ, trên mặt hổ lộ ra vẻ tham ăn như con người. Long Nhất đại khái hiểu con hổ vì sao mà lại qua đây. Chính là hương vị thịt thỏ nướng đã dẫn con hổ tham ăn lại.
“Tiểu hổ, lại đây.” Lộ Thiến Á hạ mình xuống, giang hai tay ra dụ con hổ vào, thực là tính tình trẻ con.
Tiểu hổ nhìn thấy Lộ Thiến Á mà không đáp lại nàng, đôi mắt hổ dừng lại trên thân Long Nhất, đột nhiên lộ thần sắc hưng phấn, bước nhỏ qua bên Lộ Thiến Á tới dưới chân Long Nhất. Sau khi đi vòng quanh hai chân Long Nhất, đột nhiên nó dựng hai chân trước lên trên bàn chân Long Nhất, cặp mắt nhìn Long Nhất kêu lên ô ô liên tục.
Long Nhất nghi hoặc ôm lấy tiểu hổ vào lòng, vật nhỏ này rõ ràng có khí thế cấp B hoặc cấp A mà sao lại biểu hiện thân thiết với hắn như vậy. Long Nhất đưa tay xoa nhẹ lên mình tiểu hổ, tiểu hổ lập tức nhẹ nhàng kêu lên hai tiếng, gương mặt lộ ra vẻ hưởng thụ.
“Nó khẳng định chàng là mẹ nó.” Lộ Thiến Á đố kị nói, không hiểu nổi sao tiểu hổ lại bất ngờ không lý tới nàng nhưng lại oe oe trong lòng Long Nhất. Tâm lý nàng lập tức trở nên bất bình.
Long Nhất cười, hỏi: “Mọi người ai biết đây là ma thú gì không?”
Từng người một lắc đầu, Cáp Lôi nói: “Từ trước giờ chưa nghe nói tới có loại ma thú kì quái này, trên bản đồ cùng không có nói rõ có loại ma thú này.”
Từ lúc đó về sau, tiểu hổ trở thành thành viên tứ chín của mạo hiểm đội. Nó rất tham ăn, mỗi ngày ăn hết mười con hỏa thỏ mới thỏa mãn. Hơn nữa, tiểu gia hỏa kì quái này ngoại trừ khí thế căn bản không có phương thức công kích nào. Bất quá nó cũng có khí thế của ma thú cao cấp, trên đường các loại ma thú đều tránh xa.
Long Nhất trực tiếp đặt tên cho tiểu hổ là Long Tam, Long Nhị tự nhiên là bộ xương huyết hồng khô lâu cầm huyết sắc tiêm đao rồi. Thật là lộn xộn, một người, một hổ, một bộ xương trở thành huynh đệ. Mặc dù Lộ Thiến Á đối với tên mới của tiểu hổ tỏ vẻ phản đối nghiêm trọng, bởi vì nàng vốn đặt tên cho nó là Bạch Gia Hắc. Nhưng tiểu hổ ngày ngày đều thích được gọi là Long Tam, mỗi lần Long Nhất gọi to: “Tiểu Tam, nhanh lăn qua đây.” Nó liền lập tức chạy tới ve vẩy đuôi.
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 05:23 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ZORO_NDK