Bạn davoi lâu rồi không post bài, lần này hoành tráng quá. :D
Mình không đồng ý lắm với bạn về chữ Nhân và chữ Tín về VS. Đúng là Vương Siêu khi ra tay thường rất tàn độc nhưng bạn cũng thấy đó thường là trong các tình huống sinh tử giao đấu. Địch không chết thì ta chết. Trong trận với Đoàn Quốc Siêu, là ĐQS định hạ độc thủ trước chứ không phải Vương Siêu không muốn lưu tình. Tinh thần chủ đạo của VS do Đường Tử Trần dạy chẳng phải là "tấm lòng rộng lớn, bao dung nhưng không chịu nhục"!
Mình thấy VS thể hiện điều dạy này rất đúng. Trong bất kỳ trận đối địch nào mà xảy ra tử vong, trong lòng VS cũng thấy tiếc. Thương tiếc cho nhân tài võ học, cho tri kỷ. Trong trận thử võ ở bờ biển với anh em Liêu Tuấn Hoa, VS đánh trúng Đới Quân một đạo Ám kình, sau khi anh em họ xuống nước xin lỗi liền giúp bài trừ Ám lực trong thân thể ra. Nếu lúc đó VS không giúp thì cũng chẳng thể trách cứ gì hắn cả.
- Về chữ Tín thì hình như mình đọc trong truyện chưa thấy VS thất tín với ai, hơn nữa còn trọng nghĩa khí! Anh em Trần Ngã Dương gặp nạn hắn chạy ngay đến giúp. Khi Lâm Nhã Nam, Triệu Tinh Long giao tranh bị yếu thế, VS cũng không bỏ mặc bạn. Về chuyện hứa với Trương Uy thì không thể trách VS, vì sư huynh Trương Uy và đạo sỹ họ Từ không hỏi rõ rằng, bất luận phải trái ra tay công kích VS, còn giấu hành tung gia đình Trương Uy, bảo VS phải giúp làm sao? Chẳng lẽ mang thân đi khắp thế giới tìm kiếm? VS cũng không hạ nhục sư huynh Trương Uy và Từ đạo sỹ, chỉ bảo họ thiếu kinh nghiệm thực chiến như thế là nói thật. Nếu vì thua VS mà hai người kia cảm thấy nhục nhã, đó là từ tưởng hẹp hòi. Người luyện võ nếu giữ tư tưởng đấy thì đúng là mãi vẫn chỉ là võ sĩ nhà quê!
Thực gia dùng Ngũ thường để đánh giá VS thì cũng có chỗ không hợp lý lắm. Bởi Ngũ thường vốn là tiêu chuẩn của người quân tử trong Nho giáo chứ không phải trong Đạo giáo. VS vốn dĩ tu tập Hình Ý Quyền vốn thiên về Đạo giáo. Mà trong Đạo giáo thì không có đề cập đến Nhân Nghĩa Lễ Trí Tín hay Quân tử hay Tiểu Nhân. Các bạn có đọc đoạn "Khổng Tử vấn lễ" không?
" Khổng Tử đến Châu hỏi lễ. Lão Tử nói : " Những người mà Ông nói đó đều tan xương nát thịt cả rồi, chỉ còn lời nói của họ mà thôi. Vả lại, người quân tử gặp thời thì xe ngựa nghinh ngang, không gặp thời thì tay vịn nón lá mà đi chơn không. Tôi nghe nói: Người buôn giỏi thì biết giấu của báu, khiến người ta thấy dường như không có hàng; người quân tử có đức tốt thì diện mạo thường như ngu si. Ông nên bỏ cái khí kiêu ngạo cùng cái lòng ham muốn nhiều, cái vẻ hăm hở cùng cái khí tham lam đi, những thứ ấy đều không ích chi cho Ông. Tôi chỉ nói với Ông có thế thôi ".
(truyện trên có trong Sử ký Tư Mã Thiên)
Con đương luyện võ của VS cũng là con đường trưởng thành về tư tưởng và nhân cách. Từ một thằng ku nhà nghèo, học dốt (tác giả nói TB nhưng mà học sinh TB tức là dốt rồi :D), tướng mạo thì bình thường tới khi trở thành chủ tịch tập đoàn lớn, đại sư võ học, tính cách, nhân cách tư tưởng VS cũng trưởng thành đáng kể. Thủa trước nhà nghèo túng tiền, có tí sức khoẻ thì tâm tính tham lam, có phần lưu manh , sau khi ma luyện Ám kình thì tâm tính dần thuần dưỡng hơn nữa, biết giúp kẻ yếu, đối với kẻ mạnh mà vẫn kiên cường. Tin rằng khi luyện đến Hoá kình, tâm tính VS sẽ đúng như trẻ sơ sinh, trong sáng, thuần khiết. Tất cả là do hoàn cảnh mà ra, khi không có năng lực thì tự phải xuôi theo hoàn cảnh. Nhân tại giang hồ thân bất do kỷ. VS vốn chỉ muốn chuyên tâm luyện võ, cả đời không dính dáng gì đến ân ân oán oán nhưng lại vướng phải dày đặc các mối dây trói buộc, muốn dứt ra cũng khó.
Bạn tamhiep2 nói con đường tu luyện của VS dễ dàng, thật ra cũng không dễ. Nếu không trải qua khổ cực luyện tập ở Thiên Tinh Hồ với Đường Tử Trần đến chết đi sống lại thì VS cũng không có nền móng cơ bản công vững chắc để sau này phát huy. Điều này mấy ai làm được. Nếu không trải qua sinh tử đối kháng không biết bao nhiêu trận thì cũng không cách gì đột phá được võ công cao siêu. VS luyện võ không phải là con đường luyện cho giỏi rồi đánh khắp thiên hạ không địch thủ như trong Ỷ Thiên Đồ Long ký mà là trong lúc đối kháng cũng là luyện tập, học hỏi cho bản thân. Chẳng qua Vương Siêu cũng may mắn, không ngay lập tức gặp phải cao thủ tuyệt đỉnh bóp phát chết ngoéo ngay từ đầu, thế thì còn gì mà viết nữa.
- Tính cách nhân vật cũng không sơ sài chỉ là không thể hiện rõ vì như trên mình đã nói, tính cách VS trưởng thành cũng với con đường luyện quyền thuật. Cũng biến hoá như bất kỳ người nào trải qua khó khăn, khổ cực vươn lên.
- Về sau VS tách khỏi cuộc sống bình thường là vì trong cuộc sống bt vốn dĩ không có tuyệt đỉnh cao thủ. Tất cả cao thủ đều phải có thân phận nào đó chứ không thể lẫn lộn trong cuộc sống bt được. Nếu nói cuộc sống bt vậy chẳng lẽ viết về thằng ku đi học võ phong trào, học 2 tháng múa quyền như điên, thi Đh năm đầu không đỗ, bị bạn gái bỏ lên bỏ xuống, cuối cùng cũng thi đỗ Đh dân lập, ham chơi bỏ học nhiều nên không được tốt nghiệp, ra trường là kế toán cho công ty tư nhân, nhân số chỉ có 10 người, 25 tuổi thì lấy vợ sinh con, hằng ngày vẫn luyện quyền đều đều nhưng khi gặp côn đồ thì không dám bật lại? :)) (đoạn này mình trào phúng một tí các bạn vạn lần thông cảm!!!)
- Người luyện võ thuần tuý vốn dĩ phải dựa vào thế lực nào đó thì mới sống được, vì luyện võ vốn không ra cơm ăn. Dù có đả biến thiên hạ thì vẫn cứ chết đói như thường. Nếu không dựa vào thế lực nào mà tự lực cánh sinh thì sẽ bị hoàn cảnh sinh nhai chi phối, lo lo nghĩ nghĩ nhiều, lấy đâu ra thời gian mà võ vẽ!!!
Hình nhữ Dũng quá mà Vương Siêu có hơi kiêu ngạo hay sao ấy. Đọc chương 144, 145 gần đây cảm nhận thấy thế. Luyện võ kiêu ngạo thế này chỉ chuốc thêm nhiều thù oán thôi. Tác giả muốn xây dựng hình tượng Vương vô địch dựa trên Dương vô địch năm xưa nhưng là hơi có gượng ép thì phải. Ngày xưa nhân sĩ võ lâm nghe tướng Dương Lộ Thiền võ công cao cường mà tìm đến thách đấu tạo nên danh tiếng Dương vô địch. Ngày nay Vương Siêu tìm đến các võ lâm cao thủ mong muốn so tài để thể hiện được mình như Dương Lộ Thiền năm xưa là Vương vô địch. Nhưng e cũng do hoàn cảnh, tình cảnh đến đoạn này nếu không đi tìm và chủ động tấn công thì chỉ ngồi chờ người ta đến báo thù thôi. Vương Siêu vốn bây giờ cũng không ít kẻ thù, có thêm nữa thì cũng không sao nhưng như thế có phải là quá tự mãn không, chẳng lẽ những điều cần học hỏi trong cuộc đời lại có thể tự lĩnh ngộ không cần chỉ bảo của người đi trước. Cảm giác tính cách Vương Siêu hơi giống Lý Thư Văn trong truyện Quyền Nhi. Tình trạng học võ cũng hơi giống vì Lý Thư Văn chỉ cần học các chiêu cơ bản rồi về tự luyện đạt đến cảnh giới tối cao của chiêu thức mà không nhờ tới sư phụ chỉ điểm hàng ngày. Sau khi luyện võ công thành tựu, Tính cách Lý Thư Văn rất dũng mãnh. Người nào giao đấu với ông chỉ có bại vong (tử trận) mà thôi. Lý sư phụ rất mạnh đến già vẫn không có đối thủ nhưng cuối cùng lại chết vì bị đầu độc bởi những người nhà của những người bị Lý Thư Văn đả bại.
Hình ảnh Vương Siêu với Dương Lộ Thiền cũng không có gượng ép. Bạn xem phim Thái Cực tôn sư do Ngô Kinh đóng thì biết ngay. Dương Lộ Thiền và Đổng Hải Xuyên thờ 2 chủ khác nhau nhưng cùng là thân vương nhà Thanh, cũng trải qua quyết đấu mấy lần. Tất nhiên hoàn cảnh VS và DLT là khác nhau, cũng là 2 người khác nhau cho nên chắc chắn có chỗ khác nhau. Vương Siêu cũng không phải là quá tự mãn mà là ngạo khí. Hắn lúc nào cũng biết là mình chưa luyện đến Hoá Kình tất có người giỏi hơn mình, nhưng vẫn kiên cường đón nhận giao phong. Nếu nói thế là tự mãn thì hình như hơi quá.
Vương Siêu và Lý Thư Văn đúng là có nét giống nhau, nhưng đó là nét giống nhau của phần lớn tuyệt đại cao thủ. Nói Vương Siêu giống Tiết Điên thì đúng hơn vì hắn vốn hâm mộ Tiết Điên mà. Về con đường luyện võ thì phần lớn những người được chân truyền đều như thế. Vì cơ bản công của từng môn phái chính là tinh tuý nhất của môn võ đó. Như Vĩnh Xuân Quyền thì tinh tuý nhất chẳng phải là Vĩnh Xuân Bát Thủ và Nhị Tự Kiềm Dương Mã sao? (mình xem trong Công phu Phật Sơn do Nguyên Bưu đóng vai Lương Tán có nói thế) Nếu cứ chăm chăm luyện quyền mà bỏ mặc cơ bản công thì chỉ có thể luyện được cái hình mà không có cái tinh của quyền thuật. Các võ sĩ Wushu Taolu biểu diễn rất đẹp nhưng trong thực chiến thì bao nhiêu người áp dụng được. Lý Liên Kiệt đánh võ rất đẹp nhưng lại không thật, xem vài lần là thấy ngán, Chung Tử Đơn, Thành Long đánh thì rất xấu, người thì thô bạo, người thì nhảy nhót như đùa nhưng lại hấp dẫn vì nó thực dụng.
VS chỉ luyện Bát mẫu chưởng và 64 biến hoá của Bát Quái, Ngũ quyền và Thập Nhị hình của Hình Ý, Thính kình và pháo chuỳ của Thái Cực, toàn là cơ bản công nhưng cũng là tinh hoa của các môn phái. Đến như Lý lão gia tử xem VS biểu diễn Bát chưởng xong cũng nói Bái Quái chưởng còn một chi này của cháu là yên tâm rồi! Điều đó cho thấy là VS đã hiểu tinh tuý của các môn võ và phát triển thêm chứ không phải là chỉ được dạy có ngần đấy rồi tự luyện tập.
Nge các bạn bàn về Nhân-Tín-Trí _Dũng gì đó ghê quá. Mình chỉ suy nghĩ đơn giản là
1- Luyện võ không dễ như Vương Sung đã luyện. Thành công không dễ như VS đã có. Võ thuật không dã man, tàn bạo như VS thể hiện. Võ công cao thì không chế bản thân càng dễ chứ nhỉ?
2-Phải thể hiện được cuộc sống, tình cảm, nhân sinh của xã hội nhân vật đang sống: Dù có thông qua thể chuyện nào. Như vậy tác giả mới thành công.
Mặc dù vậy- Chuyện rất hấp dẫn. Cảm ơn Matahari đã dịch.
Võ công VS tiến bộ nhanh là đúng rồi ^-^ Trải qua bao cuộc sinh tử, lần nào sau những trận chiến đó VS cũng ngồi suy ngẫm và đúc rút kinh nghiệm...ko tiến bộ không được =)) Quan trọng nhất vẫn là chữ "Ngộ"
Truyện bây giờ mới bắt đầu đến cao trào thì phải, võ công cao đến đâu cũng chỉ là 1 con cờ trong hàng vạn con cờ của chính phủ...
Cuộc đời VS và cuộc đời Sở Nguyên bắt đầu giống nhau rồi ^^
2 cuộc đời khác nhau nhưng cùng chung 1 khát vọng ==>khát vọng j thì mọi người cũng hiểu mà =))