TRÒ CHƠI NGUY HIỂM
TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI
Tác giả: Ân Tầm
Nguồn: A Young Wild Girl
Hồi 1: Hóa bướm
Chương 5: Hư ảo (3)
Vườn hoa rộng như vậy không có một bóng người, hoa trong vườn nhẹ nhàng lay động trong gió, tỏa ra hương thơm.
Không có ai!
Mạch Khê gãi gãi tóc, kỳ quái, vừa rồi rõ ràng có cảm giác bị nhìn chằm chằm.
Giống như là ở xa, có một đôi mắt nhìn cô chăm chú, tất cả hành động của cô đều thấu suốt.
Cô nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ này, khả năng chú ý của trẻ con cũng thật dễ bị xua tan. Cô lại rời tầm mắt đến biển hoa mênh mông dưới chân, khuôn mặt nhỏ nhắn mơ hồ, rốt cuộc cô không khống chế được…liền bẻ một cành hoa.
Đây là cảm giác gì?
Lúc Mạch Khê chạm đến đóa hoa màu lam, đầu ngón tay truyền đến cảm giác khiếp sợ khác thường, nhưng lại thấy nó vô cùng tinh tế, giống như…
Cô nhíu mày lại, đầu ngón tay nho nhỏ bắt đầu xoay tròn, cố gắng tìm ra từ ngữ phù hợp để hình dung. Trong nháy mắt cô mở to hai mắt nhìn!
Đúng rồi, là làn da!
Chạm lên đóa hoa này thật giống da người. Mềm mềm, đàn hồi, như làn da phụ nữ.
Những ý nghĩ trong đầu khiến toàn thân Mạch Khê giật thót. Cô lập tức có phản ứng lại, dụi dụi mắt nhìn. Đây rõ ràng chỉ là một loại hoa thôi, sao cô lại có ý nghĩ kỳ cục như vậy!
Cô hít sâu một hơi, chắc chắn là do loài hoa này quá đẹp nên mới khiến trong đầu cô nảy sinh ý nghĩ quái dị này. Rốt cuộc, cô vẫn không nhịn được hái một bó hoa to, vẻ vui sướng vô cùng.
Dưới ánh trăng như nước, trong vườn hoa mộng ảo, một cô bé mặc bộ váy ngủ trắng cùng đôi chân trần mang vẻ xinh đẹp vô cùng. Cô bị thu hút bởi biển hoa này đến mê mẩn mà không biết rằng, hình ảnh mình đã lọt vào cặp mắt thâm trầm, lạnh giá kia.
Đôi mắt này, xuyên qua cánh cửa sổ thủy tinh, từ trên cao chăm chú nhìn xuống toàn bộ vườn hoa. Trong một góc bí ẩn, đôi mắt xanh sâu sa, u ám lại lóe ra sự lạnh lùng tàn nhẫn, kiêu hãnh không ai bì nổi.
————————————
Sáng sớm, Mạch Khê bị tiếng ồn ào làm tỉnh giấc.
Chân trần bước xuống giường, cô nhìn thấy quản gia đang thấp giọng răn dạy bọn người làm, có thể thấy được vị quản gia kia có chút kích động, mấy người làm bị ông giáo huấn đều đã khóc.
Mạch Khê nhìn thấy trên bàn lẳng lặng đặt một vòng hoa, đó là do tối qua cô dùng hoa màu lam kết thành.
“Bác Hàn Á!”
Cô sợ hãi kêu một tiếng. Trong ấn tượng của cô, bác Hàn Á luôn là người hiền lành, bộ dáng giận tím mặt như hôm nay là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Quản gia Hàn Á quay đầu lại, sự phẫn nộ trên mặt chuyển thành vẻ lo âu. Ông cầm vòng hoa trên bàn trà, đi đến trước mặt Mạch Khê…
“Tiểu thư Mạch Khê, hoa này là do con hái?”
Mạch Khê không hiểu ý của ông, sợ hãi gật đầu nhẹ. Nhìn thấy vẻ mặt của Hàn Á, cô dễ dàng nhận ra chính mình đã làm sai chuyện gì đó.
Kêu gọi các Mạnh Thường Quân vào đây để ủng hộ và share truyện.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Dương Thiên Mạc
TRÒ CHƠI NGUY HIỂM
TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI
Tác giả: Ân Tầm
Nguồn: A Young Wild Girl
Hồi 1: Hóa bướm
Chương 6: Quái dị nảy sinh (1)
Trong tình yêu có nghịch lý là hai cá thể trở thành một mà vẫn là hai cá thể. – Erich Fromm.
[…]
Quả nhiên, quản gia Hàn Á thấy cô bé gật đầu, vẻ mặt trở nên càng thêm mất tự nhiên. Ông nuốt nước bọt, thấp giọng nói: “Tiểu thư Mạch Khê, về sau nhất định phải nhớ kỹ, hoa trong vườn này dù có héo hết cũng không được hái. Nhất là loại hoa màu xanh này, con chỉ có thể nhìn, tuyệt đối không được hái, biết không?”
Thấy vẻ mặt quản gia nghiêm túc dị thường, Mạch Khê dường như bị sợ hãi. Cô bé ngoan ngoãn gật đầu. Tuy trong lòng có rất nhiều nghi vấn nhưng vẫn không dám nói gì cả.
Quản gia thấy cô gật đầu vâng lời thì xoay người đưa vòng hoa cho một người giúp việc trong đó. Ông còn chưa nói gì thì người làm kia đã hoảng sợ lui về phía sau từng bước, vòng hoa rơi xuống đất.
Đóa hoa màu xanh thẫm rơi thành từng mảnh nhỏ, nhìn mà cả lòng Mạch Khê cũng đau theo.
“Hoảng sợ như thế là sao? Không muốn làm ở đây nữa hả?” Giọng quản gia trở nên lạnh như băng, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
Người làm đó nghe vậy, nét mặt bi thảm, run rẩy đưa tay nhặt vòng hoa lên lần nữa. Đám người hầu còn lại sắc mặt nhìn qua cũng có chút kiêng dè.
“Đốt vòng hoa này ngay lập tức. Còn nữa…”
Quản gia hướng mặt về phía những người còn lại, tiếng nói lạnh lùng cứng rắn ra lệnh: “Chuyện liên quan đến việc tiểu thư Mạch Khê hái hoa, tuyệt đối một chữ cũng không được để lộ ra ngoài cho ta, nếu chuyện này để thiếu gia biết được, các người có mấy cái mạng cũng không đền nổi đâu, biết chưa?”
“Biết ạ!” Đám người làm rụt người đáp, vội vã lui ra ngoài.
“Tiểu thư Mạch Khê…”
Quản gia ngồi xuống, ánh mắt nhìn lại Mạch Khê còn đang hoảng hốt, giọng điệu trầm thấp, “Nhất định phải nhớ kỹ, buổi tối đừng vào vườn hoa. Và không bao giờ được hái loại hoa màu xanh này nữa.”
Mạch Khê nhận ra sự bất thường từ cảm xúc nóng nảy của quản gia.
————————————
“Này này, mau nhìn đi, chính là nó đó.”
“Nó đi ra từ tòa thành hả?”
“Mình nghe mẹ nói, nó chính là con gái nuôi được nhận về tòa thành đấy.”
“Trời ạ, thật đáng sợ.”
Khi Mạch Khê tạm biệt bác Hàn Á đi ra từ chiếc xe sang trọng, một đám ánh mắt tò mò liền đưa đến, có người bằng tuổi, có người ít tuổi hơn. Cô bé dừng bước, quay đầu lại, sự chỉ trỏ phía sau trong nháy mắt biến mất, mọi người đều hoảng sợ tản đi.
Đây là chuyện kỳ quái nhất từ khi cô bé đến ngôi trường này!
Đây là một trường học dành cho con em dòng dõi quý tộc vương thất, vườn trường xa hoa rộng lớn đủ cho thấy sự phú quý và quyền uy không giống người thường. Ở nơi đây học sinh đều là con nhà giàu, bọn trẻ đều là hậu nhân chốn danh môn.
Cô nhóc Mạch Khê kỳ thực thông minh, khi vừa mới nhập học, trường học kiểm tra đã phá lệ cho nhảy lớp ba năm. Điều này khiến quản gia có chút kinh ngạc, càng nghĩ càng không hiểu sao, tám tuổi cô bé đã có thể học được nhiều như thế, thậm chí một vài phép toán phức tạp cũng đều làm một cách đơn giản.
Kêu gọi các Mạnh Thường Quân vào đây để ủng hộ và share truyện.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Dương Thiên Mạc
TRÒ CHƠI NGUY HIỂM
TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI
Tác giả: Ân Tầm
Nguồn: A Young Wild Girl
Hồi 1: Hóa bướm
Chương 6: Quái dị nảy sinh (2)
Nhân viên nhà trường dường như cũng rất quan tâm đến người nhà họ Lôi, nên đã xếp cô vào lớp có tố chất tốt nhất. Ngay cả hiệu trưởng mỗi khi nhìn thấy quản gia Hàn Á của Lôi gia, trên mặt cũng mang theo nụ cười khiêm tốn.
Có điều, mỗi ngày Mạch Khê đều nhận thấy phía sau mình luôn có những có ánh mắt đánh giá khác thường và lời nói kỳ quái.
Trong yên lặng, ánh mặt trời xuyên qua lớp kính thủy tinh chiếu lên gò má cô bé, nổi lên màu sáng bóng, bàn tay nhỏ chống cằm, không thể nào hiểu được chuyện xảy ra sáng nay.
Vì sao không cho hái hoa trong vườn hoa? Nhất là loại hoa màu xanh đó?
Vì sao bác quản gia lại có vẻ nghiêm túc như thế, còn nét mặt kẻ dưới nhìn thấy vòng hoa màu xanh này thì như nhìn thấy quỷ vậy, cả chạm cũng không dám?
Thật kỳ lạ!
Đang suy nghĩ, một bàn tay mập mạp nhỏ xíu tiến đến trước mắt Tiểu Mạch Khê, ra sức huơ huơ vài cái.
Mạch Khê hoảng sợ, lúc này mới bắt đầu có phản ứng. Cô ngẩng đầu nhìn lại, thấy một cô bé mập mạp đang chống nạnh nhíu mày, ở phía sau cô, còn có một đám con trai, con gái mang theo vẻ mặt tò mò.
Từ khi Mạch Khê đi đến trường học này, mỗi ngày đến trường đều đơn độc. Thậm chí đến giờ nghỉ giữa tiết, cô nhỏ cũng rất ít nói chuyện với bạn bè, bởi lẽ, những cô bé trước mắt này cô không có ấn tượng.
“Này, Mạch Khê, cậu thật sự sống trong tòa lâu đài đó à?”
Mạch Khê không hiểu lời của cô bạn, mở to mắt nhìn đối phương.
“Sao cậu không nói lời nào? Cũng không phải câm điếc đi? Tôi đang hỏi cậu, có phải cậu được người ở trong đó nhận nuôi không?” Cô bạn béo mập được bạn học phía sau cổ vũ lại hỏi, nhìn ra cũng thấy được cô bé đó đang phải lấy hết dũng khí.
Tiểu Mạch Khê nhìn xung quanh liếc mắt một cái, ngay cả phản ứng gì đó cũng lười.
Cô nhóc mập mạp kia nóng nảy, giữ chặt cánh tay cô, lớn tiếng hỏi: “Vậy cậu nói cho tôi biết, thật ra cậu là Lôi Mạch Khê mới đúng, có phải hay không?”
Mạch Khê lúc này mới đưa ánh mắt lên trên mặt cô bạn béo mập lần nữa, không nói gì, chỉ gật gật đầu. Bác Hàn Á từng nói, cha nuôi cô họ Lôi, từ giờ trở đi, cô cũng là họ Lôi, là người nhà Lôi gia.
Ai ngờ khi cô gật đầu một cái, các bạn học đều sợ hãi, mở to hai mắt nhìn, thậm chí có người còn lui người về sau.
“Trời ạ, Mạch Khê, trong tòa nhà đó có ma đấy, đáng sợ, đáng sợ lắm!” Cô bạn béo như thấy quỷ liền kêu lên, phía sau lại ồn ào tiếng bàn tán.
Mạch Khê bất mãn nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, đứng bật dậy, làm các bạn học hoảng sợ.
“Đó là tòa thành nơi công chúa Bạch Tuyết sống, bên trong không có ma quỷ!”
“Cậu gạt người, mẹ tôi nói trong tòa thành đó đều là ma quỷ đáng sợ!” Một bạn học khác nhỏ giọng nói.
Mạch Khê hung tợn nhìn chằm chằm bạn học trước mắt này, đôi mắt đẹp bùng lên lên ngọn lửa tức giận! Tuy cô bị chuyện sáng nay dọa, nhưng trong lòng cô Bạc Tuyết bảo luôn mộng mơ, xinh đẹp, căn bản không liên quan đến ma quỷ gì hết.
Đang lúc giằng co, một giọng trẻ con của bé trai vang lên——
“Ai nói trong tòa thành đó có ma? Chẳng lẽ Mạch Khê là ma hay sao?”
Các bạn học vội vã lui qua một bên.
Ánh mặt trời như sợi vàng chiếu vào mặt, Mạch Khê theo bản năng nhìn lại——là một bé trai rất khôi ngô, từ phục sức quý giá trên người có thể nhận ra gia cảnh quyền quý. Cậu được bao phủ dưới ánh mặt trời, từ từ đi đến chỗ cô, tuy trên gương mặt mang theo nét trẻ thơ, nhưng lại có khí chất quý tộc bẩm sinh.
Thật hiển nhiên, cậu được các nữ sinh rất chào đón, nhất là cô bạn mập mạp vừa rồi còn kêu gào, giờ đã đỏ bừng cả mặt.
Kêu gọi các Mạnh Thường Quân vào đây để ủng hộ và share truyện.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Dương Thiên Mạc
TRÒ CHƠI NGUY HIỂM
TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI
Tác giả: Ân Tầm
Nguồn: A Young Wild Girl
Hồi 1: Hóa bướm
Chương 7: Nhiếp Thiên Luật (1)
Yêu và biết cách yêu là điều khác nhau, phải vậy không? – Phạm Lữ Ân.
[…]
Ánh mặt trời chiếu từng tia nhỏ lấp lánh trên người một cậu bé, ánh nắng vàng rọi xuống mái tóc nồng đậm phản chiếu vầng sáng tuyệt đẹp. Ngũ quan thâm trầm kia dễ dàng cho thấy bộ dáng mị hoặc lòng người của cậu trong tương lai.
Cậu bé đi đến trước mặt Mạch Khê, xoay người đối diện với các học sinh khác, nói: “Không tận mắt chứng kiến thì đừng có nói lung tung, nhất là cậu——Taddina!”
“Taddina” trong lời nói của cậu bé chính là cô bé mập mạp, mặt đỏ bừng kia. Cô bé nghe thấy vậy thì trong mắt vừa có vẻ thẹn vừa giận, cô bé bất mãn nói: “Mình không nói bừa, mẹ mình nói tòa thành kia cực kỳ đáng sợ, bởi vì chủ nhân tòa thành là ma quỷ!”
Những học sinh khác lại xì xầm, gật đầu lia lịa, có vẻ đồng tình.
Mạch Khê rốt cuộc không nhịn được, đột nhiên rống lớn lên, “Ba nuôi của mình là người tốt nhất trên đời, ông ấy không phải ma quỷ!”
Bàn tay của cô nắm chặt lại, đôi con ngươi tựa ngọc lưu ly cũng lóe ra sự phẫn nộ, đáng sợ tới mức khiến những học sinh khác phải lui về phía sau. Nhất là Taddina, thấy thế thì vội nuốt nước miếng, thì thầm nói…
“Gì đấy, mình cũng chỉ là nghe nói thế thôi, tức cái gì mà tức, hừ!” Nói xong, cô bé liền bĩu môi đi ra. Những học sinh khác cũng không dám trêu chọc Mạch Khê nữa, biết điều rời đi.
Mạch Khê tức giận nhìn bọn chúng, một lúc lâu sau, đôi mắt giận dữ mới dịu lại, một lần nữa cô quay trở lại chỗ ngồi.
Bé trai buồn cười nhìn cô, nghiêng đầu, đột nhiên đưa tay kéo kéo lấy lọn tóc dài của cô, dùng lực rất nhẹ, mang theo nụ cười hài hước, đắc ý.
“Mạch Khê, em thật thú vị nha!” Giọng nói của cậu rất êm tai, vừa trẻ con vừa trong trẻo.
Mạch Khê quay đầu, lọn tóc quăn dài từ đầu ngón tay cậu chảy xuống. Cô nhíu mắt lại một chút rồi không nói gì nữa, lấy sách giáo khoa ra.
Bé trai nhíu mày lại, cười nói: “Này, Mạch Khê, anh vừa ra mặt giúp em, theo phép lịch sự em phải nói một tiếng cảm ơn anh chứ.”
Mạch Khê nâng tầm mắt nhìn cậu, ánh nắng vàng vọt chiếu vào hàm răng trắng sáng, cậu bé cười vẻ như người bề trên vậy.
“Cám ơn ạ!” Cô ơ hờ đáp một câu.
Bé trai ngồi lại cạnh cô, giật lấy quyển sách giáo khoa, rốt cuộc cũng thành công có được cái nhìn chăm chú của cô, lúc này mới vừa lòng cười, “Mạch Khê, người kia đối với em tốt lắm sao?”
Một câu hỏi khiến Mạch Khê không hiểu nổi, đôi mắt lưu ly dâng lên sự nghi hoặc.
“Ba nuôi của em.” Bé trai nhắc lại một câu.
Mạch Khê nghĩ nghĩ, gật đầu.
Cô vĩnh viễn không nghĩ đến việc chính mình có thể ở trong tòa thành mộng ảo đó, có quần áo đẹp, có đồ ăn ngon, còn có thể đến trường. Tất cả những thứ này đều là do cha nuôi cho, tuy nói cô chưa từng gặp qua cha nuôi, nhưng trong lòng cô, cha nuôi là người tốt nhất.
Bé trai nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến, ngay sau đó lại khoác lên bả vai cô bé, “Em yên tâm đi, về sau bọn chúng còn dám khoa tay múa chân với em, anh nhất định sẽ thay em trút giận.”
Mạch Khê nhìn cậu với vẻ kỳ quặc, không rõ cậu vì điều gì lại giúp mình như vậy. Tuy rằng cô còn chưa biết hết các bạn trong lớp, nhưng trong ấn tượng của cô, cậu bé này không phải học sinh lớp mình.
Kêu gọi các Mạnh Thường Quân vào đây để ủng hộ và share truyện.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Dương Thiên Mạc
TRÒ CHƠI NGUY HIỂM
TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI
Tác giả: Ân Tầm
Nguồn: A Young Wild Girl
Hồi 1: Hóa bướm
Chương 7: Nhiếp Thiên Luật (2)
Bé trai cười, dường như nhìn thấu sự nghi hoặc trong lòng cô, hơi chớp chớp hàng mi, “Anh là đàn anh, hơn em hai lớp nhé!”
Thì ra là học sinh lớp Năm, nhưng sao cậu ấy lại biết tên cô?
“Này, Mạch Khê, sao em không hỏi anh tên là gì?” Bé trai chủ động hỏi ngược lại.
Mạch Khê sửng sốt, vì sao cô phải biết tên cậu ấy?
Bé trai thấy thế liền nhún nhún vai, ngũ quan tuấn tú hé ra nét cười trêu chọc, cậu bé nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô rồi nói: “Được rồi, anh tên là Nhiếp Thiên Luật, nhớ rõ chưa?”
Nhiếp Thiên Luật – cái tên nghe rất êm tai.
Mạch Khê cẩn thận nhẩm cái tên này thì thấy đáy mắt cậu bé hiện lên ý cười, tận sâu trong đáy lòng cô dường như đang dần tan chảy.
————————————
Từng ngày trôi qua, Mạch Khê cũng dần thích nghi được với cuộc sống trong tòa thành và ở trường học. Trong khoảng thời gian này, Nhiếp Thiên Luật dường như trở thành thần bảo vệ cho Mạch Khê vậy. Chẳng những cứ có thời gian rảnh là cậu bé sẽ tìm cô, ngay cả giờ cơm trưa cũng bên cạnh cô. Chuyện đồn đại nhảm nhí về tòa thành ma quỷ ngày càng ít, thay vào đó là ánh mắt ghen tỵ của những nữ sinh khác với cô.
Nụ cười trên mặt Mạch Khê cũng ngày một nhiều. Tuy bạn của cô không nhiều, nhưng chỉ một Nhiếp Thiên Luật thôi dường như đã đủ rồi, bởi cậu luôn có cách khiến cô bé cười.
Cuộc sống dường như đang dần diễn ra vô cùng tốt đẹp.
“Mạch Khê, Tiểu Mạch Khê!”
Trong nhà ăn của trường, Nhiếp Thiên Luật cầm ly kem chuối rồi ngồi cạnh Mạch Khê, “Này, hôm nay em đã ăn bốn ly kem chuối rồi, đây là ly cuối cùng, không được ăn nữa, nếu không sẽ đau bụng đấy.”
Mạch Khê phấn khởi mà gật đầu, cầm lấy ly kem chuối, vị ngọt ngào của kem lan tỏa trong miệng. Đây là loại kem ly cô thích nhất, trước kia cô chỉ được nhìn thấy các bạn khác ăn.
“Cho anh…”
Cô hướng thìa kem đến bên môi Nhiếp Thiên Luật, nghiêng đầu, với cô bé, những thứ tốt phải cùng bạn tốt chia sẻ.
“Anh là con trai, không thích ăn mấy thứ ngọt ngọt, ngậy ngậy này đâu.”
Nhiếp Thiên Luật nhíu mày, có trời mới biết cậu không thích đồ ngọt tí nào, nhất là kem ly, thật không sao hiểu nổi con gái lại thích ăn mấy thứ này đến thế.
“Ăn đi!”
Giọng nói Mạch Khê mềm ngọt như viên kẹo đường, như đang thỉnh cầu, lại như đang làm nũng khiến Nhiếp Thiên Luật không thể cự tuyệt nổi.
Cậu ăn một miếng, lại nghịch ngợm liếm liếm kem dính bên môi khiến Mạch Khê ngọt ngào nở nụ cười.
Nhiếp Thiên Luật cũng cười.
Bên ngoài nhà ăn, dưới bóng cây, ánh mặt trời xuyên thấu qua kẽ lá chiếu xuống chiếc xe đen cao cấp sáng bóng.
Nụ cười hồn nhiên, hạnh phúc của hai đứa trẻ trong nhà ăn rơi vào đôi mắt của người đàn ông ngồi trong xe, đôi mắt ngưng lại đen sẫm thật đáng sợ, tản ra sự nguy hiểm, khóe môi lạnh lùng không biểu lộ chút cảm xúc nào.
Kêu gọi các Mạnh Thường Quân vào đây để ủng hộ và share truyện.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Dương Thiên Mạc