Nếu dụng cụ phối chế tốt thậm chí có thể tăng độ mẫn cảm linh thức của Linh sư. Tốc độ phản ứng của linh nguyên tố thậm chí còn đề cao xác suất thành công của phối chế Linh Dược tề.
Linh Dược sư bình thường sử dụng dụng cụ phối chế đều do thủy tinh tạo thành, thế nhưng thủy tinh cũng chia phẩm giai, phân biệt là chanh, hoàng, lục, thanh, lam, tử, trong đó xích thủy tinh kém nhất, tử thủy tinh tốt nhất.
Đồ dùng phối chế tài liệu đối với một Linh Dược sư mà nói quả thật quá trọng yếu, giống như trận thứ hai của Linh Dược sư đại hội, trắc nghiệm về linh thức và linh lực của tuyển thủ. Nếu như có tử thủy tinh làm đồ phối chế, Lạc Khố Ân và Tư Lý có thể đề cao xác suất thành công hơn một nửa, độ xác suất của bọn họ là tám và chín phần cũng có thể đạt được mười thành hoàn mỹ.
Thấy bộ phối chế làm từ tử thủy tinh kia, Kiệt Sâm không biết nói gì.
Tử thủy tinh làm dụng cụ phối chế là thứ vô cùng quý hiếm, kiếp trước hắn cũng chỉ có một bộ. Thế nhưng tại Linh Dược sư đại hội nho nhỏ của chư quốc Tây Bắc này lại thưởng cho Á quân là thứ đó… Đây là tính huống gì?
Tuy rằng nói đây là ba nghìn năm trước, có rất nhiều tài liệu quý hiếm là chuyện bình thường, thế nhưng Kiệt Sâm biết từ kiếp trước, tử thủy tinh này cho dù ở thời nào cũng đều vô cùng thưa thớt!
Trong lúc Kiệt Sâm còn đang nghi hoặc, đám Lạc Khố Ân cũng được ban thưởng rất nhanh, đây đều là một ít tài liệu cực phẩm để phối chế Linh Dược tề.
- Khụ khụ, Kiệt Sâm…
Sau khi ban phát phần thưởng xong, Tây Nhĩ Đốn đại sư làm bộ như không có việc gì đi tới trước mặt hắn, không nhịn được ho khan nói:
- Kiệt Sâm, cái.. Linh Dược tề ngươi phối chế cuối cùng kia… đến tột cùng là làm thế nào?
Mặc dù Tây Nhĩ Đốn đại sư biểu tình như không có gì thế nhưng dù da mặt hắn dày vẫn không nhịn được toát lên một tia xấu hổ.
Thân là người bình phẩm của đại hội, Linh Dược sư đẳng cấp cao nhất trong chư quốc Tây Bắc cư nhiên không biết Linh Dược tề mà Kiệt Sâm phối chế cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra, nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ khiến mọi người cười chê.
Trong đại sảnh ngoại trừ Tây Nhĩ Đốn đại sư thì La Bá Tỳ và Lỗ Đạo Phu cũng làm bộ lơ đãng nhưng hai tai đều dựng lên như muốn nghe rõ từng lời của Kiệt Sâm vậy.
Trận chiến cuối cùng Kiệt Sâm dùng một vài tài liệu cực kỳ bình thường, trong vòng mười phần chung phối chế ra Linh Dược tề có công hiệu cư nhiên hơn cả Tăng Linh dược tề và Bạo Viêm dược tề do Tư Lý Lan Tạp và Lạc Khố Ân phối chế. Điều này khiến bọn Tây Nhĩ Đốn không giải thích được.
Là Linh Dược sư mạnh nhất Tây Bắc, bọn Tây Nhĩ Đốn vô cùng đam mê Linh Dược học, lúc này cũng bất chấp mặt mũi mà hỏi thăm. Nếu không rõ được vấn đề này, sợ rằng đêm nay bọn họ không ngủ được mất.
Đám người Tư Lý Lan Tạp và Lạc Khố Ân bị thua Kiệt Sâm ở trận chiến cuối cùng cũng sáng mắt nhìn Kiệt Sâm.
Toàn bộ căn phòng, ngoại trừ mấy tên thị vệ ra, bao gồm cả Tra Lý bệ hạ cũng đều đặt ánh mắt lên người hắn.
Trong nhất thời , toàn bộ đại sảnh im ắng vô cùng, đám người Tây Nhĩ Đốn thấp thỏm chờ đợi, dù sao đây cũng là kinh nghiệm quý giá của một người Linh Dược sư, bọn họ hỏi quá đường đột, cho dù Kiệt Sâm không muốn nói bọn họ cũng không thể làm được gì.
Cảm thụ được ánh mắt mọi người, Kiệt Sâm khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói:
- Thật ra đạo lý trong đó rất đơn giản. Mộc sinh hỏa…
- Mộc sinh hỏa?
Đám người Tây Nhĩ Đốn đều nghi hoặc, linh quang trong đầu chợt lóe lên, dường như bắt được cái gì nhưng lại bị một tầng sương mù dày đặc che phủ, không nhìn thấu.
- Đề mục của trận chiến là xem ai đề thăng được nhiều lực lượng hơn?
Kiệt Sâm nói tiếp:
- Cho dù là Tăng Linh dược tề của Tư Lý Lan Tạp hay Bạo Viêm dược tề của Lạc Khố Ân, ngoài có tính đề thăng lâu dài ra cũng giúp cho Linh sư thêm một cao độ mới, sau đó mới đi trắc thí.
- Mà Linh Dược tề ta phối chế ra lại đề cao lực lượng trong nháy mắt, lợi dụng đặc tính mộc sinh hỏa, tạo một kíp nổ hỏa hệ linh lực trong cơ thể Tang Cát, nổ ra trong nháy mắt tạo lực lượng đạt đến một tầm cực cao. Dù sao kết quả của trận đấu là xem ai bộc phát ra được lực lượng lớn nhất chứ không phải lâu dài nhất.
- Thế nhưng tuy rằng nói mộc sinh hỏa nhưng muốn dẫn linh lực mộc hệ vào cơ thể Linh sư, nếu Linh sư kia không bộc phát ra được sức mạnh thì rất có thể hai loại lực lượng sẽ xung đột trong cơ thể dẫn đến lực lượng suy yếu.
Trong lúc bọn Tây Nhĩ Đốn đang suy nghĩ, đám Mã Đế cũng nghi hoặc, đạo lý tương sinh tương khắc ai cũng hiểu, thế nhưng một hỏa hệ Linh sư mà có linh lực mộc hệ tiến nhập vào trong cơ thể rất dễ bị xung khắc, cuối cùng là tẩu hỏa nhập ma.
- Ha ha!
Kiệt Sâm không nhịn được bật cười:
- Ai nói ta dẫn linh lực mộc hệ vào cơ thể Tang Cát. Linh lực mộc hệ sở dĩ có thể phụ trợ linh lực hỏa hệ là vì trong mộc hệ nguyên tố có một loại ước số mà không phải linh lực mộc hệ đơn thuần…
- Không phải linh lực mộc hệ đơn thuần?
Mã Đế càng lúc càng nghi hoặc.
Chỉ là Kiệt Sâm cũng không nói nữa, nếu như bọn họ không hiểu thì nói thêm cũng vô ích. Bọn Mã Đế tuổi còn trẻ, lý giải về Linh Dược học và chân lý cũng không nhiều, càng nói sẽ càng khó hiểu.
Bên trong quyển sách da dê là phương pháp phối chế Linh Dược tề, phản ứng của Linh Dược tề chính là các hạt nguyên tử, phân tử, điện tử, hạt nhân, nơ – tron tạo thành.
- Thì ra là thế, thì ra là thế…
Sau một lát, đám người Hi Nhĩ Đốn mới tỉnh ngộ, mọi người đều thở dài một tiếng, trong giọng nói mang theo một tia kính nể khó hiểu. Ánh mắt nhìn về phía Kiệt Sâm đã không còn giống nhìn một vãn bối nữa mà giống như nhìn một đại sư có thân phận ngang hàng chính mình.
Thực lực của Kiệt Sâm biểu hiện ở trong Linh Dược sư đại hội đã hoàn toàn cảm phục được các Linh Dược sư khác.
Vì sao Linh Dược sư được xưng là chức nghiệp đệ nhất đại lục? Vì sao được nhiều người tôn kính như vậy? Chính là bọn họ có thể căn cứ vào những thứ Linh sư cần mà đề thăng, phát triển thực lực Linh sư, phối chế ra Linh Dược tề thỏa mãn yêu cầu của Linh sư.
Mà Kiệt Sâm kia dĩ nhiên chỉ trong vòng một canh giờ ngắn ngủi, căn cứ vào đặc tính thân thể của hộ vệ kia, chỉ dùng vài loại tài liệu rẻ tiền phối trí ra Linh Dược tề vượt qua Linh Dược tề mà đám Tư Lý Lan Tạp dùng hơn mười vạn linh tệ để phối chế. Tạo nghệ bậc này đủ để đảm đương mấy chữ Linh Dược đại sư rồi.
Mà tuy rằng đám người Tư Lý Lan Tạp không rõ Kiệt Sâm đang nói gì thế nhưng thấy bọn Hi Nhĩ Đốn dùng ánh mắt kia nhìn Kiệt Sâm, nguyên bản tâm thái tức giận bất bình cũng giảm đi rất nhiều.
- Nếu giải thưởng đã trao xong, như vậy xin cáo từ chư vị, giao dịch ba ngày sau. Mọi người sẽ tụ lại!
Trong lòng vừa nghi hoặc vừa hiểu rõ, các Linh Dược sư đến từ các vương quốc cũng lục tục cáo từ, ba ngày sau sẽ gặp lại tại giao dịch hội.
Đối với những Linh Dược đại sư đi xa nghìn dặm tới đây mà nói, giao dịch này mới là vấn đề mà bọn họ quan tâm.
Bởi vì số lượng người của các quốc gia đến rát nhiều, hơn nữa bên trong các quốc gia còn có chút phân tranh. Chính vì thế các quốc gia đều an bài phủ đệ của chính mình không cùng một chỗ mà phân tán khắp nơi trong vương thành, mọi người thất vọng đi đến chỗ ở của chính mình.
- Tư Lý Lan Tạp, chờ một chút!
Trong lúc Hi Nhĩ Đốn đại sư chuẩn bị mang theo Tư Lý Lan Tạp rời khỏi gian phòng, đột nhiên thanh âm của Kiệt Sâm vang lên từ phía sau lưng.
- Ừm? Kiệt Sâm, ngươi có chuyện gì sao?
Tư Lý Lan Tạp nghi hoặc quay đầu lại, chỉ thấy Kiệt Sâm đang mỉm cười nhìn về phía chính mình.
Đối với Kiệt Sâm đoạt chức quán quân của chính mình, mặc dù Tư Lý Lan Tạp bội phục thế nhưng vẫn có chút không vui.
Mà nguyên bản một người đang định đi lúc này cũng dừng lại, nhìn một chút xem rốt cuộc Kiệt Sâm muốn làm chuyện gì.
- Ha ha, là thế này, ta rất thích bộ đồ đồ phối chế Tử thủy tinh của ngươi, không biết ngươi có thể tặng cho ta hay không?
Kiệt Sâm nhanh khống nói ra yêu cầu của chính mình.
- Muốn phần thưởng của ta, bộ dụng cụ Tử thủy tinh?
Tư Lý Lan Tạp không khỏi nhíu lại đầu lông mày, Kiệt Sâm này đến tột cùng là muốn gì?
- Đương nhiên rồi, ngươi có thể nói ra yêu cầu của ngươi, ta có thể dùng thứ gì đó để trao đổi!
Kiệt Sâm lơ đễnh nói.
- Dùng thứ nào đó để đổi?
Tư Lý Lan Tạp nghe nói như vậy, khóe mắt không khỏi vô ý thức hạ xuống quyển da dê trên tay Kiệt Sâm.
Kiệt Sâm bắt được ánh mắt của Tư Lý Lan Tạp, lúc liền cầm quyển sách da dê mạ vàng đưa tới trước mặt Tư Lý Lan Tạp nói:
- Thế nào? Ngươi muốn nó? Cứ việc nói là được!
Nguyên bản Tư Lý Lan Tạp có chút không vui đối với Kiệt Sâm, lúc này trong lòng chợt toát ra một cỗ lửa giận vô danh:
- Kiệt Sâm ngươi làm gì vậy, cầm phần thưởng của quán quân đại hội đổi lấy phần thưởng của á quân sao? Ngươi khinh ta là kẻ ngu đần à?
Không chỉ Tư Lý Lan Tạp, ngay cả Hi Nhĩ Đốn đại sư cũng với các Linh Dược sư trong đại sảnh cũng khó hiểu nhìn Kiệt Sâm, trong ánh mắt lộ ra một tia không vui.
Nếu Kiệt Sâm đoạt quán quân từ tay người ta rồi thi thôi, còn đùa bỡn người ta như vậy làm gì?
Đông Dị vương quốc tặng phối phương Linh Dược tề cho quán quân, thưởng đồ dùng phối chế Tử thủy tinh cho á quân, tự nhiên sẽ không làm bừa. Tất cả Linh Dược sư trong đại sảnh đều cảm nhận phối phương Linh Dược tề trong tay Kiệt Sâm có giá trị cao hơn rất nhiều so với bộ dụng cụ phối chế Tử thủy tinh.
Trong lúc Tư Lý Lan Tạp chuẩn bị mắng to, lại phát hiện ra ánh mắt Kiệt Sâm nhìn mình không có vẻ trêu tức nào, chỉ có thành thực vô cùng.
- Ngươi nói là thật?
Tư Lý Lan Tạp có chút không thể tin được nhỏ giọng dò xét.
- Nói nhảm vậy, đương nhiên là thật rồi, nếu ngươi không muốn thì thôi!
Kiệt Sâm hờ hững nói.
- Nguyện ý, đương nhiên nguyện ý!
Nhìn bộ dáng Kiệt Sâm không giống đang đùa giỡn, Tư Lý Lan Tạp vội vàng đưa bộ dụng cụ Tử thủy tinh trong tay ra, sau đó cẩm lấy quyền da dê mạ vàng từ trên tay Kiệt Sâm. Vừa mở ra vừa nói:
- Ngươi chờ ta một chút, nhanh thôi, rất nhanh thôi!
Kiệt Sâm cầm bộ dụng cụ Tử thủy tinh trong tay, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bề mặt, sau đó thỏa mãn gật đầu.
Cảm giác quen thuộc nói cho hắn biết bộ dụng cụ trên tay mình quả thực chính là đồ dụng cụ phối chế làm từ Tử thủy tinh.
- Hô…
Tư Lý Lan Tạp đối diện hít sâu vào một hơi, lập tức nhắm mắt lại suy nghĩ trong giây lại, sau lại nhìn nội dung trên quyển da dê, trên mặt toát ra dáng vẻ tươi cười thỏa mãn, đẩy lại quyển da dê về phía tay Kiệt Sâm, nói:
- Được rồi, ta đã nhớ kỹ phối phương, ta bảo chứng ngoại trừ Duy Tư vương quốc này ra, phối phương sẽ không truyền lưu ở chỗ khác.
- Tuy rằng không biết vì sao ngươi nguyện ý giao dịch phối phương thế nhưng ta vẫn muốn cảm tạ ngươi.
Tư Lý Lan Tạp cảm kích nhìn Kiệt Sâm, nguyên bản trong lòng không vui vì Kiệt Sâm cướp đi chức quán quân của mình cũng tiêu thành mây khói:
- Chỉ có điều, sau này ta sẽ càng thêm nỗ lực, sẽ có một ngày ta vượt qua ngươi, lần Linh Dược sư đại hội tiếp theo chúng ta đều có hi vọng tham gia, đến lúc đó ta sẽ cướp lại chức quán quân!
Trong mắt Tư Lý Lan Tạp toát lên quang mang kiên định, trước đây hắn thân là đệ nhất thiên tài của chư quốc Tây Bắc, trên người có vô số quang hoàn, nhưng không chút áp lực nào. Thế nhưng từ khi Kiệt Sâm xuất hiện đã cho hắn biết thế nào gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Hiện giờ mục tiêu của Tư Lý Lan Tạp là vượt qua Kiệt Sâm, hiện giờ trong lòng hắn tràn ngập ý chí chiến đấu!
Kiệt Sâm cầm quyển da dê có chút ngạc nhiên, không ngờ giao dịch này lại khiến Tư Lý Lan Tạp coi trọng như vậy, lại còn đáp ứng sảng khoái như thế?
Kiệt Sâm mờ mịt nhìn xung quanh, phát hiện ra các Linh Dược sư đều dùng ánh mắt ước ao nhìn Tư Lý Lan Tạp, trong đó mơ hồ còn có một tia đố kỵ.
- Tử thủy tinh này không phải cực kỳ quý hiếm sao?
Kiệt Sâm không nghĩ ra lý do, vô ý thức nói.
- Ặc, ngươi không biết sao?
Tư Lý Lan Tạp nghe câu này không khỏi ngẩn người:
- Tuy rằng Tử thủy tinh ở trên đại lục là vật phẩm vô cùng trân quý thế nhưng ở trên đại lộ Tư Đặc Ân có ba mỏ quáng Tử thủy tinh, trong đó một mỏ ở chư quốc Tây Bắc chúng ta!
- Tuy rằng bộ dụng cụ phối chế Tử thủy tinh này vô cùng trân quý thế nhưng so với vật báu phối phương vô giá mà nói vẫn kém một ít!
- Thì ra là thế, ta bảo sao…
Kiệt Sâm cười cười, sau khi cáo biệt cùng Tư Lý Lan Tạp và Hi Nhĩ Đốn đại sư xong, hắn không thèm để ý đi về phía Lỗ Đạo Phu.
Nhìn dáng dấp không quan tâm của Kiệt Sâm, Tư Lý Lan Tạp không khỏi cảm thấy khâm phục về lòng dạ rộng rãi của hắn, hắn làm sao biết được đối với Kiệt Sâm mà nói năm loại phối phương này căn bản không tính là cái gì.
Ít nhất nếu như Tư Lý Lan Tạp muốn một bộ dụng cụ Tử thủy tinh mà nói, lấy thân phận bát vương tử của Duy Tư vương quốc cùng với đệ nhất thiên tài Linh Dược sư cũng phải tổn hao vô số thủ đoạn mới được, mà Kiệt Sâm lại không thèm để phối phương vào mắt.
Nếu biết được điều này, phỏng chừng tất cả mọi người đều sẽ thổ huyết.
Cầm được bộ dụng cụ Tử thủy tinh rồi, Kiệt Sâm cùng với Ngả Lý Tư và Lỗ Đạo Phu đại sư nói chuyện với nhau.
Trong quá trình này, Kiệt Sâm nhanh chóng cho tất cả bộ dụng cụ Tử thủy tinh cùng với phối phương vào bên trong không gian giới chỉ.
Sở dĩ lúc nãy không thu vào là do không gian giới chỉ quá mức trân quý, tuy rằng lúc trước trong đại sảnh đều là người có thân phận nhưng vạn nhất bị người ta nhớ đến, Kiệt Sâm không sợ nhưng lại bị một ít phiền hà không đáng có.
Sau khi mọi người rời khỏi Linh Dược sư công hội, bên trong một gian phòng của nhỏ Linh Dược sư công hội, quốc vương Tra Lý của Đông Dị vương quốc đang ngồi trên một cái ghế, vài tên tùy tùng đứng bên cạnh, mà đệ nhất cao thủ ngũ giai Linh Dược Tông sư cao cấp La Bá Tỳ đại sư và đệ nhất cao thủ thất giai đê cấp Hoàng Linh sư Tạp Khỏa Lạp đứng ở bên cạnh.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long
- La Bá Tỳ đại sư, Kiệt Sâm có phải là thiên tài hay không?
Lúc này Tra Lý đã thu hồi dáng vẻ tươi cười ấm áp của một người già hiền hậu, uy nghiêm của một bậc quân vương phát ra từ trong thân thể, tạo nên một loại cảm giác áp bách thật lớn.
- Dường như là vậy, thiên phú của Kiệt Sâm kia cũng là lần đầu tiên ta gặp, hơn nữa lĩnh ngộ của hắn trên Linh Dược học và tiền đồ quả thật không thể đo lường a. Thậm chí so với thần thoại Tây Bắc chư quốc Ai Lôi Lợi đại sư cũng không kém chút nào.
La Bá Tỳ cảm thán, biểu hiện ngày hôm nay của Kiệt Sâm quả thật khiến hắn thân là Linh Dược Tông sư ngũ giai vô cùng chấn động.
- Thần thoại chư quốc Tây Bắc, thần thoại chư quốc Tây Bắc…
Nghe La Bá Tỳ đánh giá Kiệt Sâm xong, Tra Lý không khỏi động dung:
- Xem ra Áo Lan Đa vương quốc chuẩn bị quật khởi rồi a, đệ nhất cường quốc Tây Bắc, hơn một trăm năm sau lại sắp xuất hiện lần thứ hai rồi sao?
- Bệ hạ, có muốn vi thần…
Tạp Khỏa Lạp ngẩng đầu, trong mắt lóe lên một tia tinh mang.
- Câm miệng!
Tra Lý thốt nhiên nói:
- Kiệt Sâm này đó là nhân tài Tây Bắc của ta, Kiệt Sâm có khả năng chính là Tây Bắc ta có khả năng, năm đó Ngả Lôi Á đại sư hiển lộ phong mang, các ngươi có nghe nói có vương quốc nào ở Tây Bắc phái người chặn giết không? Đó là thời kỳ cường thịnh nhất của Ngả Lợi Đạt, Ai Lôi Lợi có quyền thế to lớn, hầu như có thể thống trị toàn bộ Tây Bắc, các ngươi đã từng nghe ai nói Tây Bắc bởi vì vậy mà diệt vong chưa?
- Tây Bắc, Tây Bắc…Tra Lý thì thào nói:
- Chư quốc Tây Bắc hợp thành nhất thể a, cùng vinh quang, cùng tổn hại.
- Kiệt Sâm đại sư, chúc mừng ngươi đã đoạt cho Áo Lan Đa vương quốc chúng ta vinh dự khó có được.
Trên đường đi về, Ngả Lệ Ti ngồi trên xe ngựa, mặt mang theo dáng vẻ tươi cười, trong đôi mắt sáng sủa to tròn lóe ra một tia quang mang nóng cháy.
Tuy rằng Ngả Lệ Ti và Kiệt Sâm cạnh tranh với nhau, cuối cùng xông vào trận chúng kết thế nhưng mỗi một trận đấu, Ngả Lệ Ti thân là tam giai cao cấp Linh Dược sư đều trải qua rất nhiều khó khăn, hơn nữa phải có chút vận khí mới thu được thứ hạng đệ tứ.
Độ khó của Linh Dược sư đại hội càng lúc càng gia tăng, Ngả Lệ Ti thân là tam giai cao cấp Linh Dược sư hiểu rất rõ ràng, bởi vậy nàng có thể lý giải được Kiệt Sâm cường đại đến mức nào.
Tuy rằng bởi vì có phụ thân Lai Sâm Đặc chiếu cố cho nên Ngả Lệ Ti vẫn còn duy trì một tia tôn kính. Tuy nhiên ở sâu trong lòng nàng, từ nhỏ nàng đã có thiên phú rất mạnh, đồng thời được chọn là công chúa, trong lòng mơ hồ có một tia muốn tỷ thí với Kiệt Sâm.
Thế nhưng kết quả cuối cùng lại khiến nàng bội phục từ đáy lòng.
- Ha ha, Ngả Lệ Ti, ngươi đừng nói nữa, ta nghĩ sau khi trở về, Lai Sâm Đặc bệ hạ biết được ngươi thu được đệ tứ nhất định sẽ cười toe toét. Không lâu sau, Áo Lan Đa vương quốc chúng ta sẽ xuất hiện một nữ Linh Dược đại sư, Lỗ Đạo Phu đại sư ngươi nói có phải không? Ha ha!
Kiệt Sâm cười nói.
Lỗ Đạo Phu ngồi ở bên cạnh hai người Kiệt Sâm, cười mà như không cười.
Ngả Lệ Ti bị Lỗ Đạo Phu đại sư nhìn, khuôn mặt trắng nõn nhất thời đỏ lên, có chút co quắp nói:
- Kiệt Sâm đại sư sẽ không cười ta chứ, so với ngươi, Ngả Lệ Ti ta kém xa, sau này.. sau này ta còn có rất nhiều thứ muốn gặp ngươi để học tập đây.
Đến lúc này, Ngả Lệ Ti triệt để hạ thấp đầu xuống, khuôn mặt đỏ bừng không dám ngẩng lên.
Lời này của nàng có chút quá rõ ràng, cũng là tìm được một cái cớ để sau này tìm Kiệt Sâm.
Nguyên vốn tưởng rằng Kiệt Sâm sẽ nói gì, Ngả Lệ Ti chờ nửa ngày vẫn không thấy Kiệt Sâm nói, nàng không khỏi nghi hoăc ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Kiệt Sâm đang nhắm mắt tu luyện trong xe ngựa.
Ngả Lệ Ti có chút hơi hối hận trong lòng, đột nhiên cảm giác Lỗ Đạo Phu đại sư ở bên cạnh dùng một loại biểu hiện cười mà không cười nhìn mình, nhất thời gương mặt lại đỏ lên.
Ngả Lệ Ti hít sâu vào một hơi, thu liễm tâm tình xong lại chợt thấy giật mình.
Lẽ nào Kiệt Sâm tuổi trẻ như thế mà đã có thành tích lớn như vậy là do hắn luôn luôn nắm chắc thời gian tu luyện mọi lúc mọi nơi. Còn chính mình thì chỉ miên man suy nghĩ, thực sự không có tiền đồ.
Nghĩ tới đây, Ngả Lệ Ti không khỏi cảm thấy một tia hổ thẹn trong lòng, nhìn thoáng qua Kiệt Sâm, đôi môi đỏ mọng hơi cắn lại, cũng nhắm mắt tu luyện.
Xe ngựa nhanh chóng đi đến phủ đệ của đám Lỗ Đạo Phu đại sư, ba người vừa xuống xe ngựa, Vi Ân và Đế Lâm đã đi đón, phia sau bọn họ toàn thể nhân viên của vương quốc Áo Lan Đa. Trên mặt mỗi người đều là dáng vẻ tươi cười xuất phát từ nội tâm.
- Lỗ Đạo Phu đại sư…
- Lỗ Đạo Phu đại sư…
- Kiệt Sâm…
- Kiệt Sâm…
- Ngả Lệ Ti công chúa…
- Ngả Lệ Ti công chúa…
Thấy ba người đi xuống xe ngựa, đám người nhất thời bộc phát ra một trận hoan hô thành tiếng, nguyên bản những tuyển thủ khác chán ghét Kiệt Sâm cũng hoan hô kịch liệt, đặc biệt khi nhìn thấy Kiệt Sâm, tiếng hô của bọn họ càng vang dội.
- Ha ha!
Kiệt Sâm cười cười vươn tay xoa đầu Khắc Lôi Nhã:
- Khắc Lôi Nhã, ngươi cũng rất tốt!
Ngả Lệ Ti ở bên cạnh thấy chuyện này, không hiểu vì sao đột nhiên trong lòng toát ra một loại cảm giác nếu chính mình là Khắc Lôi Nhã thì thật là tốt a!
Hơi lắc đầu, Ngả Lệ Ti cố gắng trục xuất suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Vào ban đêm, trong sân của Áo Lan Đa vương quốc cử hành yến tiệc long trọng, thấy yến hội to lớn xôn xao, Lỗ Đạo Phu và Đế Lâm tràn đầy dáng vẻ tươi cười trên khuôn mặt.
Đã bao nhiêu năm, trước đây mỗi lần bọn họ tới tham dự Linh Dược sư đại hội, sau khi đại hội kết thúc đều nặng nề vô cùng, thế nhưng hôm nay lại là một ngày đáng chúc mừng a.
Chỉ là bởi vì hắn.
Ánh mắt Lỗ Đạo Phu lướt quá mọi người, rơi vào Kiệt Sâm đang đứng trong một góc phòng.
Đây là một nam nhân chuyên gia sáng tạo kỳ tích!
Một cỗ linh lực tam giai đê cấp cực kỳ cường đại đang du đãng trong cơ thể Kiệt Sâm, tốc độ di chuện cực nhanh, mỗi lần di chuyển đều cọ rửa kinh mạch Kiệt Sâm.
Từ lúc tao ngộ ám sát, Kiệt Sâm dùng Lệnh Tôn dược tề lục giai lên tam giai đê cấp, lại dùng tam giai trung phẩm Cuồng Bạo dược tề cùng các loại Linh Dược tề khác, linh lực trong cơ thể linh lực đã đạt đến mức tam giai trung cấp.
Chỉ có điều bởi vì linh lực của những Linh Dược tề này cho nên Kiệt Sâm cũng không nóng lòng đột phá cảnh giới tam giai trung cấp, mà một mực yên lặng củng cố.
Dục tốc bất đạt, tuy rằng Kiệt Sâm có năng lực trùng kích tam giai trung cấp thế nhưng sau khi trùng kích thành công, tuy rằng không nhìn ra điều gì nhưng tu luyện sau này sẽ sản sinh ra ảnh hưởng không tốt.
Tại đại hội ngày hôm qua, bởi vì linh ngộ được chân tích linh dược mà trong quá trình trắc thi linh lực và linh thức ở vòng hai, Kiệt Sâm có thể nháy mắt tăng trưởng tốc độ của linh lực lên chục lần. Cuối cùng Kiệt Sâm cảm nhận được chính mình tích lũy mấy ngày qua đã đến đỉnh phong, giờ là lúc nên trùng kích vào tam giai trung cấp Linh Dược sư.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long
Từng đạo linh lực tam giai đê cấp dưới sự khống chế của Kiệt Sâm điên cuồng vận chuyển, một tia linh lực cường đại chạy dọc theo các bộ vị kinh mạch quanh thân thể Kiệt Sâm cải tạo máu, nội tạng, xương cốt của hắn. Mỗi một lần linh lực cải biến đi vào, thân thể Kiệt Sâm lại chậm rãi thay đổi.
Cũng không biết trải qua bao lâu…
- Hô…
Nguyên bản Kiệt Sâm đang ngồi nhắm mắt chợt thở mạnh ra một hơi, linh lực ba động trên người hắn kịch liệt. Kiệt Sâm đóng chặt hai mắt lại, thoáng cái một đạo tinh mang tĩnh lặng xẹt qua hai tròng mắt hắn.
Đứng lên, Kiệt Sâm hơi vặn vẹo cổ, nắm chặt hai tay, một cỗ linh lực cường đại hơn trước mấy lần chạm rãi lưu chuyển trong cơ thể. Cảm giác tràn ngập lực lượng nhanh chóng lan tràn ra.
- Rốt cục đã tiến giai trung cấp Linh sư rồi!
Kiệt Sâm thở ra một hơi, nhắm mắt lại, vẻ cường đại của Linh sư giống như hải dương trào ra, lấy thân thể Kiệt Sâm làm trung tâm lan ra bốn phía.
Toàn bộ gian phòng mấy chục thước không có bất kỳ động tĩnh nào thoát khỏi linh thức của Kiệt Sâm.
Cảm giác về nguyên tố trong thiên địa dường như cũng tăng mạnh không ít.
Đột nhiên, Kiệt Sâm mở hai mắt ra, hai tròng mắt xẹt qua vẻ mỉm cười, chậm rãi đi ra cửa, không một tiếng động mở cửa phòng ra.
Một thân thể có chút gầy yếu đang đứng trước cửa Kiệt Sâm, giống như một pho tượng không hề nhúc nhích, chỉ thủ vệ chỗ đó.
- Khắc Lôi Nhã, ngươi đứng đây làm gì vậy?
Kiệt Sâm cười nhẹ.
Thân thể gầy yếu kia nghe được thanh âm của Kiệt Sâm không khỏi xoay người lại, chính là tiểu nha đầu Khắc Lôi Nhã.
Thấy Kiệt Sâm dùng vẻ cười mà không cười nhìn mình, Khắc Lôi Nhã không khỏi khẩn trương:
- Thiếu gia, ta… vừa rồi ta mới đến thấy ngươi đang tu luyện, sợ quấy rầy cho nên đứng ở bên ngoài.
Đến đây, dường như Khắc Lôi Nhã cảm thấy có gì đó, lập tức ủy khuất nói:
- Thiếu gia, không phải Khắc Lôi Nhã đứng đây làm quấy rối tới quá trình tu luyện của ngươi chứ, Khắc Lôi Nhã sai rồi.. ta, ta đi lập tức đây, thiếu gia đừng nên tức giận a.
- Ha ha!
Thấy dáng vẻ khẩn trương của Khắc Lôi Nhã, Kiệt Sâm không khỏi cười to nói:
- Không có gì, ngươi đừng tự dọa chính mình, cảm tạ ngươi, Khắc Lôi Nhã!
- Đây.. Khắc Lôi Nhã là thị nữ của thiếu gia, đây là việc Khắc Lôi Nhã phải làm!
Khắc Lôi Nhã liên tục xua tay, đồng thời lén mắt nhìn Kiệt Sâm, phát hiện thiếu gia có vẻ không giận chính mình. Lúc này mới âm thầm thở ra một hơi, thả một tảng đá nặng trong lòng xuống.
Nếu như bởi vì chính mình đứng ở đây quấy rối thiếu gia tu luyện, vậy Khắc Lôi Nhã có tội rồi.
- Kiệt Sâm!
Đúng lúc này, Ngả Lệ Ti từ xa đi tới, thấy Kiệt Sâm và Khắc Lôi Nhã, trong lòng hiện lên chút nghi ngờ.
- Ngả Lệ Ti, có việc gì vậy?
- Ha ha, Kiệt Sâm, hôm nay trời khá đẹp, đi tới vương thành Đông Thăng vương quốc lâu như vậy, ngươi còn chưa đi ra ngoài bao giờ sao. Vừa lúc ta muốn đi mua thứ gì đó, không bằng ngươi đi mua sắm cùng ta chứ?
Ngả Lệ Ti giả vờ tùy ý nói.
- Đây…
Kiệt Sâm vừa định cự tuyệt, không chờ hắn nói, một hộ vệ từ xa đã đi tới, quay sang Kiệt Sâm và Ngả Lệ Ti thi lễ:
- Kiệt Sâm đại sư, Đông Thăng vương quốc La Bá Tỳ đại sư đến đây bái phỏng, hiện giờ đang trong phòng khách nói chuyện cùng Lỗ Đạo Phu đại sư, Lỗ Đạo Phu đại sư bảo ta tới đây thông báo cho ngài.
Kiệt Sâm bất đắc dĩ cười xin lỗi với Ngả Lệ Ti.
- Tên La Bá Tỳ đại sư chết tiệt này, sớm không đến muộn không đến, hết lần này tới lần khác lại đến vào lúc này!
Ngả Lệ Ti không khỏi phiền muộn mắng một câu, đột nhiên thấy Khắc Lôi Nhã ở bên cạnh, tâm niệm khẽ động nói:
- Khắc Lôi Nhã, nếu không ngươi đi dạo phố cùng ta đi ?
- Này, không được, không được, ta còn phải quét tước phòng cho thiếu gia, hơn nữa vạn nhất thiếu gia có chuyện gì cần nhờ ta, Khắc Lôi Nhã sẽ không ở bên cạnh kịp!
Khắc Lôi Nhã nhất thời xua tay liên tục.
- Không có việc gì cả, chút việc quét tước ấy sẽ có người hầu đến làm, khó có một lần đi đến Đông Dị vương quốc, sao còn không ra ngoài?
Ngả Lệ Ti một mặt nói với Khắc Lôi Nhã, một mặt nhìn sang Kiệt Sâm.
- Ngả Lệ Ti nói không sai, Khắc Lôi Nhã, ngươi cùng nàng ra ngoài mua sắm đi.
- Thế nhưng thiếu gia…
Khắc Lôi Nhã có chút tâm động, sau lại do dự như cũ. Đối với nữ hài như nàng mà nói, đi dạo phó là chuyện tình cực kỳ mê người, thế nhưng Khắc Lôi Nhã lo lắng nhất chính là nếu thiếu gia cần gì tìm mình, nếu chính mình không ở đây…
- Được rồi, quyết định như vậy đi.
Kiệt Sâm khoát tay áo, quay sang Ngả Lệ Ti dặn dò:
- Ngả Lệ Ti, Khắc Lôi Nhã không biết cái gì, ngươi giúp ta chiếu cố nàng cho tốt.
Ngả Lệ Ti gật đầu nói:
- Ngươi yên tâm đi!
Kiệt Sâm xoay người đi theo hộ vệ tới vị trí phòng khách, chỉ trong chốc lát liền biến mất trước mặt Ngả Lệ Ti.
- Được rồi, Khắc Lôi Nhã, chúng ta đi thôi.
Ngả Lệ Ti lộ dáng vẻ tươi cười trên khuôn mặt.
- Ngươi chờ một chút!
Khắc Lôi Nhã vội vã đi vào trong phòng, lúc đi ra, bên trên bàn tay nhỏ bé nắm thêm một cái túi nho nhỏ.
Khắc Lôi Nhã đi theo phía sau Ngả Lệ Ti, hai người hướng về bên ngoài trang viên.
Đông Dị vương quốc là một trong ngũ đại cường quốc của chư quốc Tây Bắc, các phố lớn nhỏ của Tạp Mai Lạp đều cực kỳ to và phồn vinh, bởi vì vị trí của Đông Dị vương quốc là nguyên nhân, tốt hơn rất nhiều so với vương thành Khoa Nhĩ Đốn của Áo Lan Đa vương quốc.
Lần này ở Linh Dược sư đại hội, Đông Dị vương quốc an bài mấy phủ đệ của các đại cường quốc ở các vị trí khác nhau. Điểm tương đồng duy nhất chính là những phủ đệ này đều ở gần đoạn đường Tạp Mai Lạp. Nếu như các đoàn đại biểu của các vương quốc muốn ra ngoài dạo phố, chỉ cần đi không xa sẽ tới được đoạn dường Tạp Mai Lạp phồn hoa nhất.
Bởi vậy có thể thấy được dụng tâm an bài của Đông Dị vương quốc trong Linh Dược sư đại hội.
Về phần phủ đệ của một ít tiểu quốc, đó là một khu vực tập kết chung, vị trí cũng kém hơn ngũ đại cường quốc rất nhiều.
Chỉ là mặc dù phủ đệ của bọn Kiệt Sâm cách trung tâm vương thành không xa nhưng khi đám người Ngả Lệ Ti xuất hành đều có xe ngựa riêng. Ngả Lệ Ti khu sử, mà tiêu chí trên xe ngựa cũng có khắc ký hiệu của Đông Dị vương quốc, đại biểu cho đây là xe ngựa chuyên dụng của vương quốc khác.
Nếu như chỉ là thành viên đoàn đại biểu xuất hành, như vậy chỉ cần Đông Dị vương quốc an bài hai gã hộ vệ đi theo là được. Đây là để phòng ngừa một ít quý tộc vương thành không nhận ra thành viên của đoàn đại biểu, vạn nhất xảy ra xung đột rất dễ tạo ra phiền phức không đáng có giữa hai vương quốc.
Thế nhưng Ngả Lệ Ti thân là công chúa Áo Lan Đa vương quốc, thân phận tự nhiên không đồng nhất, tuy rằng nàng cũng không muốn có người đi theo. Thế nhưng thân phận nàng rất đặc thù, ngoại trừ hộ vệ của Đông Dị vương quốc ra, hộ vệ đội của Áo Lan Đa vương quốc cũng phái theo hai gã hộ vệ thực lực mạnh đi theo.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long
Ngả Lệ Ti kéo Khắc Lôi Nhã lên xe ngựa, xe ngựa nhanh chóng đi lên đường, dọc theo con đường, mẫy tiểu quý tộc thấy tiêu chí cùng với hai gã hộ vệ đánh xe khí thế phi phàm đều tránh né ra.
Hiện nay là thời kỳ mẫn cảm của Linh Dược sư đại hội, có thể nói ngồi trên các xe ngựa có ký hiệu riêng đều là các thiên tài Linh Dược sư của các quốc gia khác. Những người này đều là tồn tại giống như bảo bối, vạn nhất có gì không may sẽ chỉ có đám tiểu quý tộc gặp xui xẻo. Chỉ thân phận Linh Dược sư đã đủ tôn kính, huống chi lại là thiên tài Linh Dược sư đến từ các quốc gia khác, đừng nói các tiểu quý tộc, cho dù cường hào của vương thành Đông Dị vương quốc gặp phải cũng chỉ biết cụp đuôi mà đối đãi.
Không bao lâu sau, Ngả Lệ Ti các nàng đã đi tới con đường phồn thình nhất vương thành. Ở trên con đường này, cửa hàng san sát nhau, các loại thương phẩm rực rỡ muôn màu, người ngựa đi hai bên đường dày đặc, vẻ phồn hoa vô cùng không gì sánh được.
Ngả Lệ Ti không nhịn được hoan hô một tiếng, ngoại trừ bốn năm trước chính mình tham dự Linh Dược sư đại hội, đi qua Uy Tư vương quốc bài danh đệ nhất trong ngũ đại cường quốc ra. Con đường Tạp Mai Lạp này phồn hoa vượt qua những thành thị mà nàng đã từng thấy.
Về phần Khắc Lôi Nhã chẳng bao giờ ra ngoài dạo phố, tức thì bị đủ các cửa hàng hoa lệ và các kỳ trân dị phẩm làm loạn mắt.
- Khắc Lôi Nhã, Kiệt Sâm ngoại trừ phối chế Linh Dược tề đều không muốn làm cái gì khác sao? Ngươi nghĩ thử xem!
Dọc theo đường đi, ở trong xe ngựa, Ngả Lệ Ti quay về phía Khắc Lôi Nhã hỏi thăm Kiệt Sâm, hầu như vấn đề nào nàng nghĩ đến đều hỏi, mà Khắc Lôi Nhã chỉ cần biết thì đều trả lời hết, nói vô cùng vô tận mãi không hết chuyện.
- Ừm!
Khắc Lôi Nhã lại suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, cũng không vì Ngả Lệ Ti hỏi nhiều mà cảm thấy không nhịn được.
- Không phải chứ!
Ngả Lệ Ti không khỏi thở dài, tuy rằng yêu thích Linh Dược học không sai thế nhưng Kiệt Sâm cũng quá si mê đi. Trong lời nói của Khắc Lôi Nhã, ngoại trừ phối chế Linh Dược tề ra, Kiệt Sâm không có ham muốn gì khác cả.
- Ta nhớ ra rồi.
Đột nhiên, Khắc Lôi Nhã nói:
- Ta nghĩ Kiệt Sâm thiếu gia còn có một ham muốn khác nữa.
- Cái gì?
Ngả Lệ Ti nhất thời chờ mong nhìn về phía Khắc Lôi Nhã.
- Tu luyện.
Khắc Lôi Nhã trịnh trọng nói:
- Ngoại trừ phối chế Linh Dược tề ra, Kiệt Sâm thiếu gia còn thích tu luyện. Sáng nay… Kiệt Sâm thiếu gia tu luyện tròn một buổi sáng…
Ngả Lệ Ti đảo cặp mắt trắng dã, triệt để không nói nên lời.
Ngay cả hai gã hộ vệ đi theo cũng không nhịn được suýt cười thành tiếng, thế nhưng ở trước mặt Ngả Lệ Ti bọn hắn lại không dám, chỉ cố nhịn đến mức đỏ bừng mặt.
Trên con đường Tạp Mai Lạp vương thành của Đông Dị vương quốc, Ngả Lệ Ti mang theo Khắc Lôi Nhã đi lượn lờ khắp nơi. Là công chúa của Áo Lan Đa vương quốc, tự nhiên Ngả Lệ Ti rất mẫn cảm với những cửa hàng xa hoa.
Khó có được một chuyến đến Tạp Mai Lạp, tự nhiên Ngả Lệ Ti không nương tay chút nào, chỉ cần phát hiện vật phẩm chính mình yêu thích, không quản giá cả dều mua hết.
Mà Khắc Lôi Nhã lại cẩn thận đi theo phía sau Ngả Lệ Ti, thường xuyên chú ý tới những cửa hàng xung quanh, dường như đang tìm kiếm thứ gì.
Nếu như đã dẫn theo Khắc Lôi Nhã, tự nhiên Ngả Lệ Ti cũng không keo kiệt, nàng biết Khắc Lôi Nhã thân là thị nữ, vì vậy trên người cũng không có nhiều tiền. Bởi vậy thỉnh thoảng Ngả Lệ Ti phải hỏi Khắc Lôi Nhã thích cái gì thường xuyên, chỉ là mỗi lần như vậy Khắc Lôi Nhã đều lắc đầu, Ngả Lệ Ti chỉ đành theo căn cứ của chính mình mà chọn mấy vật nhỏ cho Khắc Lôi Nhã.
Chỉ trong chốc lát, mấy hộ vệ phia sau Ngả Lệ Ti đều xách theo vô số bao lớn bao nhỏ, hai thị vệ không khỏi liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt toát lên một tia cười khổ.
Hai gã hộ về này là đội thống lĩnh của đoàn đại biểu, hai gã cực mạnh ngũ giai Tông Linh sư, nguyên bản nghe công chúa muốn ra ngoài liền xung phong nhận việc. Lại không nghĩ rằng bồi nữ nhân đi dạo phố là chuyện tình thống khổ như vậy, bọn họ tình nguyện ác chiến sinh tử với người khác một hồi cũng không muốn bồi Ngả Lệ Ti công chúa dạo phố vĩnh viễn không biết mệt mỏi.
- Oa, Đa Bảo các!
Đột nhiên, một tòa kiến trúc trang hoàng cực kỳ mỹ lệ xuất hiện trước mặt mọi người, Ngả Lệ Ti phát sinh một tiếng thét kinh hãi, vội vàng tiến lên.
Đa Bảo các này là do Toa Ly thương hội kiến tạo, Toa Ly thương hội cũng không giống như Áo Lợi Phất thương họi, Áo Lợi Phất thương hội chỉ có chút danh khí ở trong Tây Bắc, còn Toa Ly thương hội lại là một trong ba đại thương hội lớn nhất đại lục. Các trụ sở của nó trải dài toàn bộ đại lục, mà Đa Bảo các này là một trong những nơi nổi tiếng nhất. Hai gã hộ vệ nhất thời cảm thấy nhức đầu, vội vàng cất bước theo vào.
Không chờ đám người Ngả Lệ Ti tiến nhập vào đã bị hai gã thị vệ đứng cửa ngăn lại, địa phương hiển hách như Đa Bảo các không phải nơi người thường có thể tùy tiện đi vào.
Lúc này, hai gã hộ vệ đánh xe liền phát huy công dụng, một người trong đó bật người tiến lên phía trước, xuất ra thứ gì đó trước mặt khiến hai gã thị vệ hoảng hốt.
Nguyên bản hai gã thị vệ kiêu căng nhất thời trở nên cung kính, nhiệt tình mời Ngả Lệ Ti lên lầu.
Ngả Lệ Ti hừ lạnh một tiếng, mang theo Ngả Lệ Ti đi tới, vừa vào trong, đập vào mắt nàng là một phòng khách cực lớn, vô số quầy hàng bày ở trong đại sảnh. Những vật phẩm được phân theo chủng loại và giá trị sang một bên, khiến người ta có loại cảm giác ngay ngắn.
Ngả Lệ Ti thân là công chúa của Áo Lan Đa vương quốc nhưng vẫn bị bảo vật bên trong Đa Bảo các làm hoa cả mắt, cuối cùng hoàn toàn chìm đắm trong những vật phẩm quý hiếm.
Mà Khắc Lôi Nhã chỉ tùy tiện nhìn một chút, trong tay nắm chặt một cái túi nhỏ, đi từ Đa Bảo các xuống.
Ngả Lệ Ti chìm đắm trong Đa Bảo các, cũng không chú ý tới Khắc Lôi Nhã đã rời khỏi.
Khắc Lôi Nhã một mình ra khỏi Đa Bảo các, ánh mắt dò xét xung quanh một chút, phát hiện ra cách đó không xa có một cửa hàng quần áo lúc nãy ghi nhớ. Nàng vô cùng hưng phấn đi tới.
- A, Khắc Lôi Nhã đâu rồi?
Không biết qua bao lâu, Ngả Lệ Ti mua một đống đồ vật trong Đa Bảo các xong mới phục hồi lại tinh thần, lúc này mới phát hiện ra Khắc Lôi Nhã không ở bên cạnh chính mình.
Hai gã hộ vệ cùng với gã hộ vệ của Đông Dị vương quốc đều lắc đầu, trên người bọn họ toàn là túi lớn túi nhở, hơn nữa tất cả lực chú ý của bọn họ đều lên người Ngả Lệ Ti, không chú ý tới Khắc Lôi Nhã biến mất lúc nào.
- A!
Ngay trong lúc Ngả Lệ Ti đang đảo mắt xung quanh đề tìm kiếm, đột nhiên từ cửa Đa Bảo các truyền đến một tiếng kêu thất thanh.
- Khắc Lôi Nhã!
Ngả Lệ Ti vội vàng phóng tới cửa Đa Bảo các, thanh âm kêu đau nhức đó chính là thanh âm của Khắc Lôi Nhã!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long