Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn.eu
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
Hà Hương Ngưng chỉ có thể khẽ cười khổ, gật đầu nói:
- Vâng.
Thời gian lại chậm rãi trôi qua, ngay cả Sở Văn Hiên cùng cảm thấy vô cùng lo lắng, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn sắc trời. Đái chấp sự thì hoàn toàn trái ngược, vẫn vân đạm phong khinh đứng nguyên ở đó, vẻ mặt không buồn không vui, thủy chung bảo trì một tư thế.
- Xú tiểu tử, ngươi rốt cuộc là còn sống hay đã chết, tốt xấu gì thì cũng kêu lên một tiếng chứ!
Sở Văn Hiên vội muốn chết rồi, mồ hôi trên trán cũng nhịn không được chảy xuống ròng ròng.
- Thời gian...Đã đến?
Đái chấp sự đột nhiên mở miệng hỏi.
Sở Văn Hiên sững sờ, gật đầu nói:
- Vâng, đã hết một canh giờ rồi.
Điều này thật sự là Điều này thật sự là ngoài ý muốn, Đường Môn đi vào đã một canh giờ rồi, ngoại trừ một ít động tĩnh từ lúc bắt đầu, thời gian còn lại đều vô cùng yên tĩnh, hoàn toàn không biết được hắn đang làm cái gì. Sở Văn Hiên khẽ dò hỏi Đái chấp sự:
- Có cần gọi hắn một câu hay không?
Chỉ cần một câu thôi, liền có thể biết được tên tiểu biến thái kia rốt cuộc là còn sống hay đã chết, chỉ là Sở Văn Hiên có chút hơi sợ, hắn hỏi những lời này chỉ muốn Đái chấp sự cho mình một cái đáp án khẳng định mà thôi. Không đợi Đái chấp sự trả lời, một tiếng nổ thật lớn vang lên truyền tới từ căn phòng của Đường Phong, thần sắc Sở Văn Hiên chấn động, vội vàng nhìn về phía đó.
Hắn chỉ thấy cánh cửa bị đánh nát bấy, một cái nắm đấm hiện ra, trên mặt không có chút tổn hại, cũng không dính một chút máu tươi nào. Người cuối cùng đã xuất hiện rồi! Tảng đá đè nặng trong lòng Sở Văn Hiên rốt cuộc cũng đã trút được xuống, hắn quả thực nhịn không được muốn đem Đường Phong đi nện cho một trận. Sau một khắc, Đường Phong chậm rãi đi ra, khẽ dùng bàn tay che lấy ánh mắt khỏi bị ánh sáng chói mắt chiếu vào, một lúc lâu sau mới có thể khôi phục. Thời điểm mọi người thấy thân ảnh của hắn thì không khỏi hít sâu một hơi, ngay cả Sở Văn Hiên cũng hưng phấn không thôi.
Bởi vì, Đường Phong căn bản là không có bộ dáng tiều tụy hoặc mệt mỏi sau khi chiến đấu, thoạt nhìn tinh thần vô cùng phấn chấn, điểm hiếm thấy chính là trên người của hắn không có chút bụi bẩn nào, không giống những người khác, bị máu tươi văng tung tóe, trước sau như một vẫn là bộ dáng ngọc thụ lâm phong. Không Dư Hận nhướng mày, da mặt run rẩy, ánh mắt vô cùng âm tàn nhìn Đường Phong, thần sắc trên mặt biến thành vô cùng không cam lòng.
Không Dư Hận có thể khẳng định rằng, Linh thú mà hắn gặp phải có lực chiến đấu không thua kém gì so với Linh thú mà Đường Môn gặp. Dù mình đi ra sớm hơn hắn nửa canh giờ, nhưng mà lúc ra tới ngoài thì cũng đã là một thân đầy máu me, mệt mỏi không chịu nổi. Nhưng nhìn Đường Phong lúc này mà xem, căn bản cứ như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Khác biệt như vậy, dù mình có ra ngoài sớm hơn thì đã sao? Đối phương không mảy may thương tổn chút nào cũng có thể thắng được con Linh thú kia, cả một giọt máu cũng không đổ.
Thua! Lại thua thêm lần nữa! Tại sao lại như vậy? Không Dư Hận dù nghĩ thế nào cũng không ra, rốt cuộc vì sao hắn có thể làm được tới trình độ như vậy? Trong không gian chật hẹp này, bất luận làm như thế nào cũng không thể như thế được! Không Dư Hận tự hỏi mình không có năng lực như thế, vậy không lẽ thực lực của Đường Phong so với mình còn mạnh hơn rất nhiều hay sao?
Hai tháng trước, chênh lệch giữa hắn với mình chỉ có một chút, nhưng bây giờ, chênh lệch giữa hai người cư nhiên lại bị nới rộng ra.
Trong đám người, Hà Hương Ngưng chậm rãi thở nhẹ ra một hơi, lo lắng trong lòng cũng hóa thành từng giọt nước mắt chảy xuôi, nàng vội vàng lau mấy cái.
Thu Tuyệt Âm nhịn không được nữa, mở miệng hỏi:
- Nếu thích hăn đến như vậy, sao không biểu lộ tâm ý của mình?
Hà Hương Ngưng chậm rãi lắc đầu, nàng không cần phải biểu lộ, chắc chắn hắn đã nhận ra từ sớm, nếu không hai tháng trước cũng sẽ không cố ý nói ra những lời đó, mục đích thực sự của hắn khi nói như vậy, mình cũng có thể hiểu.
Như vậy là đủ rồi, có thể thấy được hắn, cùng hắn trở nên mạnh mẽ hơn là được. Bản thân chẳng qua cũng chỉ là một người đi trả thù, nếu có một ngày tìm thấy cừu nhân, nếu bản thân một thân một mình, không ai thân thích, thì cho dù có phải chết cũng không lo không lắng.
- Đường huynh uy vũ!
Cừu Thiên Biến đột nhiên gào to một tiếng.
Thiết Đồ liếc hắn một cái, cũng sẵng giọng hô lên theo.
- Cuối cùng cũng ra rồi, thằng nhóc này, hù ta sợ muốn chết.
Sở Văn Hiên trên mặt lộ vẻ chua xót, nếu không phải Bảo chủ đại nhân nhìn trúng Đường Phong, bản thân mình còn phải lo lắng, đề phòng như vậy sao? Mỗi năm có hơn hàng trăm đệ tử Ô Long bảo do chính tay hắn huấn luyện, nhưng chưa khi nào hắn phải lo lắng cho kẻ nào như hôm nay vậy.
- Đái chấp sự…
Sở Văn Hiên quay đầu, vừa định nói cái gì đó với Đái chấp sự, nhưng lời ra đến miệng lại phải nuốt xuống, bởi vì hắn thấy được cơ mặt Đái chấp sự giật giật, trong mắt liên tục lóe lên từng tia sáng kỳ dị, ngay sau đó trên mặt lại lộ ra nét cuồng nhiệt, hai mắt nhìn chăm chăm vào tên tiểu biến thái khiến mình phải lo lắng, ngay cả mí mắt cũng không thèm chớp lấy một cái, cứ như thể thấy được bảo vật hiếm có trên đời.
Thế này là thế nào? Chẳng qua cũng chỉ là một đệ tử Huyền giai an toàn đi ra thôi, vì sao Đái chấp sự còn kích động hơn so với mình nữa vậy? Thậm chí cả khi mình kêu hắn cũng còn không nghe thấy luôn, Sở Văn Hiên nghi hoặc không thôi.
Cừu Thiên Biến và Thiết Đồ đang la lớn, thế nhưng thanh âm đột nhiên khựng lại hệt như bị nghẹn ở cổ, ngay sau đó từng tiếng nuốt khan lại vang lên.
Cơ hồ ánh mắt tất cả mọi người đều dồn về, nhìn chằm chằm về phía sau lưng Đường Phong, gương mặt như dại cả ra.
Đường Phong bất đắc dĩ cười cười, bước hẳn ra ngoài, sau đó dừng lại trước của phòng.
Ngay sau lưng hắn là một con Linh thú giống như sư tử nhưng trên trán lại có thêm một cái sừng, cũng tùy ý đi ra, tới bên cạnh Đường Phong lại chậm rãi đặt mông ngồi xuống đất, cúi đầu lẽ lưỡi mà thở dốc, nước dãi chảy ròng ròng, nhỏ từng giọt xuống đất thành vũng nhỏ.
Con Linh thú có bề ngoài hung tàn tới cùng cực, giờ phút này nghiễm nhiên giống hệt như cún con được Đường Phong thuần dưỡng!
Tất cả mọi người ngây ra! Ngay cả Sở Văn Hiên lần nữa quay đầu nhìn lại cũng không khác.
Trong Ô Long bảo chưa từng xảy ra loại chuyện lạ lùng đến như vậy. Người và Linh thú đáng lý ra phải liều mạng sống chết với nhau, cho tới lúc chỉ còn một bên sống sót mới thôi, thế mà giờ phút này, sau khi Đường Phong mười phân vẹn mười bước ra, mà con Linh thú nọ, lại có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, chẳng những không tỏ ra căm thù chút nào, mà thậm chí còn có vẻ nịnh nọt hắn.
Cái này… quả thực khiến người ta nhìn thấy không khỏi kinh sợ rồi!
Bị nhiều ánh mắt nhìn chăm chú như vậy, con Linh thú phảng phất như cảm thấy không thoải mái, liền từ từ đứng dậy, khí thế sánh ngang với một Địa giai trung phẩm trên người nó tản mác ra ngoài, há miệng nhe răng hướng về phía mọi người mà gầm lên một tiếng tức giận.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 57 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn.eu
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
- Đừng gầm!
Đường Phong đưa tay vỗ vỗ đầu nó, nó ủy khuất kêu lên một tiếng nhỏ, ngay sau đó lại nằm xuống.
Ánh mắt nhìn loạn trên mặt đất!
Làm sao được? Rốt cuộc là làm sao làm được như vậy? Điều này sao có thể làm được chứ? Trong lòng mỗi người đều sinh ra cảm giác không chân thật.
Loại chuyện tình không tài nào tưởng tượng nổi đang diễn ra ngay trước mắt mọi người, không một ai dám tin đây lại chính là sự thật. Đám Linh thú con nào con nấy vô cùng hung tàn và thô bạo, tất cả mọi người ở đây đều đã được lĩnh giáo qua, nhưng làm thế quái nào mà con Linh thú của Đường Phong lại biết điều, ngoan ngoãn đến như thế?
Không Dư Hận không nhịn được mà cười khổ một tiếng, người so với người, lại có thể khác biệt đến như vậy?
Hắn chỉ trong thời gian một canh giờ ngắn ngủn, lại có thể dạy dỗ một con Linh thú sánh ngang với Địa giai trung phẩm nghe lời như vậy, so với giết nó còn khó hơn vạn lần, giết và thuần hóa là hai khái niệm khác nhau, muốn giết nó chỉ cần có thực lực mạnh hơn là được, nhưng muốn dạy dỗ một con Linh thú tàn bạo, nếu thực lực không hơn nó rất rất nhiều, thì căn bản là không thể nào làm được.
- Thì ra là như vậy.
Khóe miệng Sở Văn Hiên co giật, khó trách vì sao trong phòng không có chút động tĩnh gì, hóa ra là… hóa ra là ngay từ lúc bắt đầu, căn bản là không có chiến đấu với con Linh thú này, vậy tất nhiên là không có động tĩnh gì rồi.
Đường Phong vỗ vỗ Linh thú bên cạnh, ngay sau đó chậm rãi tiến về phía Sở Văn Hiên, đi tới trước mặt hắn, ôm quyền nói:
- Sở tiền bối, không biết ta làm như vậy có được tính là hoàn thành thí luyện hay không?
Sở Văn Hiên sửng sốt một chút, ngay sau đó trên mặt lại lộ ra nét khó xử:
- Cũng coi như là không có phá hư quy củ, nhưng mà…
Chuyện này đối với thiết tưởng của bản thân hắn và cả Ô Long bảo có chút khác biệt a. Làm thế nào cũng không nghĩ tới một đệ tử Huyền giai lại có thể làm được đến mức này.
- Vậy xin cám ơn tiền bối rồi.
Đường Phong vội vàng nói cho qua chuyện, tránh cho hắn kiếm cớ đòi mình giết chết con Linh thú này.
Sở Văn Hiên cười khổ một tiếng, nhưng ngay sau đó lại hô lên với đám áo đen còn đang đứng ngây người kia:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Dẫn con súc sinh này đi, nếu để cho nó làm người khác bị thương thì làm thế nào?
Nguyên một lũ áo đen như vừa mới tỉnh mộng, vội vàng hướng về phía Linh thú mà xông đến, mấy người mất một phen cật lực mới có thể bắt được nó, sau đó đem nó đi đâu không biết.
Nhìn hướng Linh thú bị lôi đi, bên tai còn vẳng lại tiếng nó gầm thét phẫn nộ, Đường Phong cũng cảm thấy xót xa, nó nhất định khó tránh khỏi cái chết, mình không giết nó, nó cũng không sống được bao lâu.
- Sao ngươi làm được?
Sở Văn Hiên nhìn Đường Phong từ trên xuống dưới một lượt, hỏi.
- May mắn mà thôi, nó hình như không có địch ý gì với ta, lại còn đối với ta rất tốt.
Đường Phong đáp.
- Nói dóc à?
Sở Văn Hiên hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó lại quay đầu quát đám người phía sau:
- Nhìn cái gì nữa? Cho các ngươi thời gian hai ngày để nghỉ ngơi dưỡng thương, sau đó bắt đầu bước vào giai đoạn huấn luyện thứ hai.
Một đám người khúm núm gật gật đầu, bắt đầu tản đi hết.
Đường Phong nhìn thoáng qua Đái chấp sự đang chăm chăm nhìn vào mình, nghi hoặc hỏi:
- Chấp sự có gì chỉ giáo sao?
Kể từ sau khi mình ra khỏi phòng, Đái chấp sự vẫn cuồng nhiệt nhìn mình chăm chú, Đường Phong cảm thấy không được tự nhiên.
- Ngươi đợi ở đây một lát, ta có chuyện cần hỏi ngươi!
Yếu hầu Đái chấp sự chuyển động, thanh âm run rẩy biểu lộ rõ ràng nội tâm đang kích động của hắn.
Vốn đang đứng một bên đợi Đường Phong, đám Thiết Đồ nghe được câu này xong liền vội vàng hỏi qua loa Đường Phong mấy câu, sau đó cũng tản đi mỗi người mỗi hướng.
Lát sau, khắp sân chỉ còn lại có ba người Sở Văn Hiên, Đái chấp sự và Đường Phong.
- Chấp sự.
Đường Phong cảm thấy trong lòng có chút bất an, thầm nghĩ không lẽ hành động của mình hôm nay có chút khác thường, để cho tên này nhìn ra được cái gì đó? Cũng không đúng a, mình ở trong phòng kín, căn bản không thể nào lộ ra bí mật của Mị ảnh không gian được.
- Ngươi tới đây.
Đái chấp sự vẫy vẫy Đường Phong.
Đường Phong nhướng mày, trong lòng mặc dù có chút không muốn, nhưng vẫn chậm rãi tiền lại gần Đái chấp sự, Đái chấp sự bỗng nhiên vươn ra một cánh tay, trưc tiếp chụp lấy cổ tay Đường Phong.
Một cổ cảm giác rét lạnh như băng, thấu tới tận xương từ trên tay Đái chấp sự truyền tới, Đường Phong còn đang muốn kháng cự, lại phát hiện một thân cương khí của mình căn bản không cách nào điều động. Bản thân trước mặt hắn ta cứ như thể gà con gặp phải vuốt chim ưng, không có chút sức phản kháng.
- Chấp sự làm vậy là có ý gì?
Đường Phong cố trấn tỉnh, thản nhiên hỏi lại.
- Chấp sự.
Sở Văn Hiên ở bên cạnh cũng khẩn trương lên, sợ tên quái dị này sẽ làm cái gì đó với Đường Phong.
Đái chấp sự cười nói:
- Không cần lo lắng, ta chỉ kiểm tra một chút xem.
Vừa mới dứt lời, Đường Phong cũng liền cảm giác được cảm giác lạnh như băng nơi cổ tay bỗng nhiên lan tràn khắp toàn thân mình, khiến cho hắn không kìm được mà sợ run người.
Hắn chưa từng nghĩ tới, thân thế Đái chấp sự lại lạnh lẽo đến như vậy, cương khí của hắn ta cứ như là băng đá, lạnh vô cùng, khiến cho người ta có cảm giác như người bị lột trần truồng xong lại bị ném vào hố băng vậy.
Cương khí lạnh đến tận cùng di chuyển trong kinh mạch, vừa dời đến trên thân thể, hai mắt Đái chấp sự lại xuất ra hai đạo tinh quang, da thịt trên mặt cũng rung lên từng đợt.
Một lúc lâu sau, Đái chấp sự mới chậm rãi thả tay Đường Phong ra, toàn thân lảo đảo lùi về sau mấy bước, ngẩng mặt lên trời mà cười một tiếng điên cuồng, nói:
- Sống phí rồi! Ha ha ha, nhiều năm sống như vậy uổng phí rồi!
Vẻ mặt của hắn, rõ ràng giống như là bị đả kích lớn lắm vậy.
Đường Phong và Sở Văn Hiên đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều có cảm giác không tốt lành gì. Tên chấp sự quái gì này bây giờ đang trong trạng thái điên cuồng, như phát rồ lên vậy.
Sở Văn Hiên nuốt khan một cái, hỏi:
- Chấp sự, ngươi rốt cuộc bị sao vậy?
Đái chấp sự ngừng cười, trên mặt lại hiện lên nét khổ sở, chậm rãi đáo:
- Nếu ta nói cho ngươi biết, một thân kinh mạch của Đường Phong có cường độ cùng với sự dẻo dai so với ta còn ưu việt hơn, ngươi cảm thấy như thế nào?
Thần sắc trên mặt Sở Văn Hiên trở nên ngưng trọng:
- Có thật không?
- Nếu ngươi không phải kẻ tâm phúc của Bảo chủ đại nhân, ta việc gì phải nói cho ngươi những điều này?
Trên mặt Đái chấp sự lộ ra một nụ cười khổ.
- Vậy… đúng là sống uổng phí rồi.
Sở Văn Hiên cũng cảm thấy vô cùng cay đắng.
Mình và Đái chấp sự đã mấy chục tuổi đầu, kinh mạch toàn thân rèn luyện cũng mấy chục năm, thế mà so với một thiếu niên Huyền giai chỉ mới có mười mấy tuổi còn kém hơn, không phải uổng phí mấy chục năm làm người thì còn là gì ?
- Chẳng qua…
Mang chấp sự nghi hoặc nhìn thoáng qua phía Đường Phong, nói:
- Nhục thể của Đường Phong hoàn toàn khác biệt so với cường độ kinh mạch, thân thể hắn cho dù mạnh mẽ, nhưng lại không bằng kinh mạch trong người. Có thể nói cho ta biết, rốt cuộc thì kinh mạch của ngươi được được rèn luyện như thế nào không?
Đường Phong lắc đầu nói:
- Không thể.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 61 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn.eu
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
Đừng nói đùa, một thân kinh mạch này chính là do tu vi mười năm của quỷ thần rèn luyện ra, không cường đại mới là chuyện lạ, vô luận kinh mạch dung nạp bao nhiêu năng lượng cũng sẽ không khiến kinh mạch bị hao tổn, chỉ là dung nạp quá nhiều sẽ khiến bản thân cảm giác vô cùng khó chịu mà thôi.
- Ngược lại cũng rất ngay thẳng!
Mang cấp sự cười nhạt gật đầu.
- Chấp sự còn có chuyện gì sao?
Đường Phong thực sự không muốn tiếp tục nói thêm, thầm nghĩ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
- Đường Môn!
Mang chấp sự đột nhiên chỉnh sắc mặt, thấp giọng giận dữ quát một tiếng, khí thế cường đại lập tức bức thẳng về phía Đường Phong, đôi con mắt thẳng tắp theo dõi hắn.
Đường Phong nhanh chóng vận công chống lại, nhưng như vậy cũng vẫn bị khí tức lạnh léo thấu xương khi đông đặc tới toàn thân lạnh run, nhíu mày nói:
- Đệ tử có mặt!
- Ta hỏi ngươi, có phải ngươi đã mò tới cánh cửa thiên nhân hợp nhất rồi?
Một câu của Mang chấp sự triệt để khiến Đường Phong và Sở Văn Hiên bị chấn động tại chỗ.
Từ ngày hôm qua, lúc từ bờ biển trở về, cương khí trong cơ thể Đường Phong và linh khí thế giới bên ngoài luôn luôn cộng minh, linh khí càng không ngừng dũng mãnh tràn vào trong cơ thể. Loại trạng thái này vô cùng vi diệu, cho dù là cao thủ Thiên giai cũng cần phải kiểm tra tỉ mỉ mới có thể phát hiện được, càng không cần nói với cao thủ Địa giai giống như Sở Văn Hiên, từ đầu tới cuối thủy chung hắn không nhận thấy được.
Thế nhưng ngày hôm nay, khi ánh mắt đầu tiên của Mang chấp sự nhìn thấy Đường Phong cũng đã phát hiện ra bí mật này, nguyên nhân hắn cuồng nhiệt nhìn chằm chẳm vào Đường Phong như vậy chính là bởi vì kích động, đồng thời nhớ tới kiểm tra thân thể Đường Phong một chút, tất cả là bởi vì phát hiện ra bí mật này.
Nếu như đã bị phát hiện rồi, Đường Phong biết cho dù chính mình nói dối cũng không thể lừa gạt được, chỉ đành gian nan gật đầu nói:
- Đúng!
Thần tình Sở Văn Hiên chấn động, không dám tin tưởng nhìn Đường Phong, thì thào hỏi:
- Đường Môn, ngươi biết cái gì gọi là thiên nhân hợp nhất?
- Từng nghe một ít tiền bối nói qua!
Đường Phong gật đầu:
- Vì vậy biết một chút.
- Ông trời của ta!
Cho dù định lực của Sở Vân Hiên không tồi cũng cảm giác phảng phất như chính mình đang nằm mờ. Đệ tử Huyền giai bình thường mặc dù là đệ tử tinh anh Ô Long Bảo, đầu óc có hơn người đi nữa thì cũng chỉ biết nỗ lực tu luyện, chờ mong chính mình mạnh hơn mà thôi. Mà nhận thức của Đường Môn cư nhiên đã vượt qua Huyền giai, thậm chí vượt qua đại bộ phận Địa giai, đạt tới trình độ Thiên giai.
Là ai nói cho hắn biết loại tri thức như thiên nhân hợp nhất? Thực lực thiếu, nếu như mạnh mẽ tiếp xúc với những thứ này, rất có thể sẽ sản sinh ảnh hưởng trái ngược đối với tu luyện, rất dễ khiến người tu luyện chỉ nghĩ tới điều cao xa mà quên hiện tại.
Người nói cho hắn biết những thứ này thực quá to gan, lẽ nào tiền bối trong miệng Đường Môn này đã sớm nhận định hắn sẽ bình ổn được tâm cảnh, sẽ từng bước từng bước đánh vững trụ cột?
Mặc kệ vị tiền bối này suy nghĩ như thế nào, trên thực tế xem ra, Đường Môn không chỉ không hề có ảnh hưởng mặt trái nào, ngược lại với cảnh giới Huyền giai hiện tại đã thực sự mò được cánh cửa thiên nhân hợp nhất rồi.
Đây là chuyện tình khiến người nghe khiếp sợ cỡ nào?
Ngày hôm nay liên tiếp phát sinh nhiều chuyện tình cổ quái ngạc nhiên khiến đầu óc của Sở Văn Hiên có chút không nhanh nhạy. Thế nhưng hắn lại biết, tất cả kỳ tích, tất cả những chuyện vốn không có khả năng xảy ra đều tập trung hết lên người thiếu niên tên gọi Đường Môn này.
Thiên nhân hợp nhất hầu như chính là cảnh giới mà tất cả cường giả Thiên giai đều ước mơ, mà bản thân thì sao? Mới chỉ là Địa giai mà thôi, căn bản chưa hề nghĩ tới thiên nhân hợp nhất.
So sánh người với người như vậy khiến Sở Văn Hiên vô cùng uể oải, hắn phát hiện cuộc sống vài chục năm của chính mình cư nhiên không bằng được một đệ tử Huyền giai mới chỉ hơn mười tuổi.
Thực sự người so với người tức chết người.
- Nguyên lai ngươi thực sự đã đi tới một bước này rồi?
Sắc mặt Mang chấp sự âm tình bất định nhìn Đường Phong, các loại tâm tình giao tạp, vừa ước ao lại vừa đố kỵ, chốc chốc lại hiện lên một tia thâm độc. Đối với người như Mang chấp sự mà nói, thực lực bản thân Đường Phong không đủ gây sợ hãi cho hắn, cũng không bị hắn đặt vào trong mắt, thế nhưng tư chất của thiếu niên này thực sự tốt vượt quá tưởng tượng, tâm tính và nhận biết của hắn hoàn toàn vượt xa Huyền giai, không chỉ như thế, thân thể và cường độ kinh mạch của hắn cũng vượt rất xa so với Huyền giai thông thường.
Nói đi nói lại, hắn và Đường Phong cũng không có nhiều giao tình, bản thân Mang chấp sự là một người vui giận thất thường, dễ dàng sinh sát ý, hiện tại đứng trước mặt hắn là một thiếu niên vô cùng xuất sắc, quang mang trên người hắn chói mắt tới cực điểm, hắn động một chút sát tâm cũng là chuyện rất bình thường.
Thế nhưng hắn không động thủ đối với Đường Phong, sát khí chỉ là lóe lên rồi qua, hít một hơi thật sâu bình phục sát khí và đố kị trong lòng, thản nhiên nói:
- Nguyên bản ta tưởng rằng chính mình nhìn lầm, hoặc là ngươi dùng loại linh dược nào đó mới được như vậy, nguyên lai ngươi thực sự đã đi tới một bước này!
- Đệ tử cũng là may mắn, ngày hôm qua tới bờ biển một chuyến tính tọa một ngày một đêm, có chút cảm ngộ mà thôi!
Đường Phong cảnh giác nhìn Mang chấp sự, rất quy củ đáp.
“Cũng tốt! Nếu như là hắn, có thể thực sự làm được chuyện kia cũng không chừng.”
Nghĩ tới đây, Mang chấp sự mở miệng nói:
- Đường Môn, ngươi biết Ô Long Bảo đặt ra cho các ngươi kế hoạch huấn luyện cường độ cao như vậy, thậm chí là tàn nhẫn, đến tột cùng là nguyên nhân gì sao?
Đường Phong chậm rãi lắc đầu, mặc dù trong lòng hắn có điểm suy đoán, nhưng trước mặt Mang chấp sự cẩn thận một chút luôn luôn tốt hơn.
Mang chấp sự khẽ cười một tiếng, nói:
- Tất cả huấn luyện đều có mục đích kích phát tiềm lực kinh mạch và thân thể của các ngươi, chỉ khi thân thể và kinh mạch cường đại cứng cỏi mới không bị linh khí khổng lồ bên ngoài hủy diệt, mới có thể tới được địa phương khiến các ngươi cấp tốc mạnh hơn, có thể nói tất cả huấn luyện trong Ô Long Bảo đều là đặt nền móng vững chắc cho các ngươi.
- Chấp sự!
Sở Văn Hiên bên cạnh vội mở miệng.
- Ngươi câm miệng!
Mang chấp sự không chút khách khí trừng mắt nhìn.
- Ta tự biết chừng mực, cái gì có thể nói cái gì không thể nói, không cần ngươi phải dạy ta!
- Vâng!
Sở Văn hiên rầu rĩ lên tiếng.
Bọn họ nói như vậy càng khiến Đường Phong hiếu kỳ, tinh tế đẽo gọt những lời nói vừa rồi của Mang chấp sự, đôi lông mày nhíu lại, nói:
- Lẽ nào địa phương giúp chúng ta cấp tốc mạnh mẽ hơn chân chính không phải ở trong Ô Long Bảo?
- Nói chuyện với người thông minh rất tiết kiệm sức lực!
Mang chấp sự mỉm cười gật đầu:
- Địa phương kia mới chính là tài phú lớn nhất của Ô Long Bảo, chỉ cần thời gian ba tháng là có thể giúp tất cả đám Huyền giai các ngươi lần lượt đề cao tới cảnh giới Địa giai trung phẩm.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 60 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn.eu
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
Vẻ mặt Đường Phong sợ hãi động dung:
- Có loại tốc độ như vậy?
Huyền giai tới Địa giai trung phẩm, tối thiểu cũng có chiều ngang hai phẩm, huống chi vượt qua từ Huyền giai thượng phẩm tới Địa giai hạ phẩm còn có một lần đề cao trên diện rộng, là chuyện tương đối khó khăn. Hiện tại Mang chấp sự nói có thể giúp Huyền giai đề cao tới Địa giai trung phẩm trong thời gian ba tháng? Thời gian ba tháng đối với người tu luyện mà nói quả thực vô cùng ngắn ngủi.
- Mỗi người đều có thể ở nơi này cấp tốc tu luyện tới cảnh giới Địa giai thượng phẩm đỉnh phong.
Mang chấp sự tiếp tục nói:
- Nơi này mới là phúc lợi chân chính của các ngươi, cũng là địa phương đệ tử tinh nhuệ của Ô Long Bảo phải lấy được, thế nhưng muốn đi vào trong đó phải là người nổi bật, mấy giai đoạn huấn luyện trước đó tại Ô Long Bảo chính là những bước chuẩn bị cho một bước cuối cùng này.
Đường Phong nghi hoặc quay đầu nhìn Sở Văn Hiên một chút, quái nhân độc nhãn này cũng chau mày, hiển nhiên không thích thú gì chuyện Mang chấp sự nói ra chuyện cơ mật như vậy, nhìn biểu tình này hẳn là Mang chấp sự không hề nói dối.
- Đề cao với tốc độ nhanh như vậy có thể sinh ra ảnh hưởng mặt trái gì đối với thân thân thể hay không?
Đường Phong cẩn thận hỏi thăm.
- Ha hả…
Mang chấp sự cười khẽ một tiếng:
- Ta từ Huyền giai tới Địa giai cũng chính là từ địa phương này tăng lên, ngươi nói có ảnh hưởng gì hay không?
Khóe miệng Đường Phong co giật, rất thâm trầm gật đầu.
Mang chấp sự ho nhẹ một tiếng:
- Cơ thể của ta biến thành như vậy không phải là nguyên nhân địa phương kia, ngươi không nên đoán mò. Tất cả sát thủ đỉnh cao nhất của Tuyết Cung đều đi ra từ địa phương kia, có thể nói tu luyện tại địa phương này, lần lượt tăng lên cảnh giới hoàn toàn là do bản thân tích lũy từng chút từng chút đoạt được, cũng không phải là trống rỗng nhấc lên, vì vậy cần phải có thân thể và kinh mạch mạnh mẽ, căn cơ ổn định mới không có bất cứ ảnh hưởng gì.
Đường Phong giật mình, nếu như tất cả sát thủ đứng đầu của Tuyết Cung đều đi ra từ địa phương kia, nói cách khác Tiếu thúc và Đoạn thúc cũng từng đi qua nơi này rồi? Nhìn trạng thái thân thể của hai đại sát thần, tất nhiên không hề bị nơi này ảnh hưởng.
Đường Phong nhíu này nói:
- Chấp sự nói với ta những điều này rốt cuộc có ý tứ gì?
Mang chấp sự cười cười, trên mặt một mảnh chân thành, hỏi thăm:
- Ngươi muốn đi địa phương kia sao?
Đường Phong gật đầu, lại nhanh chóng lắc đầu, cảnh giác nhìn Mang chấp sự, người này vô sự xum xoe, không gian thì là tặc, chính mình nghìn vạn lần phải cẩn thận, không thể nghe theo những điều hắn nói.
Mang chấp sự cười nhẹ một tiếng, nói:
- Không cần lừa dối chính mình nữa, ta biết ngươi muốn đi, bởi vì mạnh mẽ hơn chính là mục tiêu của mỗi người. Ngươi đã không cần phải tiếp tục hoàn thành huấn luyện bên phía Ô Long Bảo này rồi, đúng theo như lời ta nói, huấn luyện bên phía Ô Long Bảo này chỉ là bước chuẩn bị, chính là đặt nền móng cho bước cuối cùng tới địa phương kia. Ngươi và mọi người khác nhau, thân thể của ngươi, nhất là kinh mạch đã sớm có đủ tư cách tới địa phương kia, vì vậy hoàn toàn không cần tiếp tục lãnh phí thời gian tại nơi đây!
- Rèn đúc đối với thân thể là không có cực hạn, ý tốt của chấp sự Đường Môn tâm lĩnh!
Đường Phong thản nhiên nói:
- Ta vẫn muốn tiếp tục tu luyện tại đây một thời gian.
Sở Văn Hiên đứng bên cạnh khẽ cười một tiếng, da mặt Mang chấp sự co giật, hắn không hề nghĩ tới tiểu tử này lại từ chối chuyện tốt bằng trời như vậy, tâm tính và định lực không phải cứng cỏi bình thường.
- Như vậy, nếu như ngươi đáp ứng ta tới địa phương kia tu luyện, ta giúp ngươi đánh đòn nha đầu ba ba đã đắc tội ngươi, thế nào?
Mang chấp sự tung cành ô liu nói.
Sở Văn Hiên nghe xong không nhịn được ho nhẹ, sắc mặt trở nên mất tự nhiên, nghĩ thầm Mang chấp sự này thực đúng là dám nói, dám đánh đòn bảo chủ đại nhân, ngươi cũng không sợ nàng chọc rách trời cao, quay đầu lại tìm ngươi tính sổ.
Đường Phong vẫn đúng mực như trước, nói:
- Tạ ơn ý tốt của chấp sự, nếu như ta muốn báo thù, ta tự mình động thủ là được, mượn tay người khác thực không phải hành vi của nam nhân!
Mang chấp sự âm hiểm cười cười nhìn Đường Phong, hắn cũng không nghĩ tới đối phương cự tuyệt thẳng thắn tới như vậy, thế nhưng chuyện kia không phải tiểu tử này đi làm không được, ngoại trừ hắn ra không còn lựa chọn thứ hai nào khác.
- Được rồi, ngươi đã không đồng ý, vậy việc này dừng tại đây!
Mang chấp sự nhàn nhạt gật đầu.
Đường Phong thở nhẹ một hơi, chắp tay nói:
- Tạ ơn Mang chấp sự.
- Thế nhưng Đường Môn, ngươi nhớ kỹ, huấn luyện sau này cần phải bảo vệ tốt người bên cạnh ngươi, ta nhớ kỹ có một nữ tử gọi là Hà Hương Ngưng rất chung tình đối với ngươi, ngươi cần phải đối xử tử tế với nàng.
Mang chấp sự không mặn không nhạt nói.
Đường Phong vừa mới chuẩn bị rời khỏi, bước chân đột nhiên dừng lại, quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mang chấp sự, ngoài miệng nói:
- Chấp sự hà tất phải ép buộc?
Tuy rằng hắn không hề nói muốn làm gì đó Hà Hương Ngưng, thế nhưng vị đạo uy hiếp trong đó đã vô cùng rõ ràng rồi. Đường Phong dám khẳng định, nếu như chính mình cự tuyệt “ý tốt” của hắn, sau này những người bên cạnh chính mình không một ai có thể có ngày lành.
- Ta cũng không làm khó dễ ngươi, quyền lựa chọn nằm trong tay chính bản thân ngươi.
Mang chấp sự cười dài nói.
Người này thực đúng đáng ghét, Đường Phong hít sâu một hơi, trầm tư chốc lát, gật đầu nói:
- Được, mấy ngày trước ta đã từng được chấp sự hỗ trợ, lần này nếu như cự tuyệt ý tốt của chấp sự, trong lòng cũng có chút băn khoăn, chuyện này ta đáp ứng ngươi.
- Không tồi, là một người trọng tình trọng nghĩa.
Mang chấp sự thấy Đường Phong đã đáp ứng, lúc này mới thực sự nở nụ cười.
Sở Văn Hiên giương mắt nhìn Mang chấp sự, vừa lúc hắn chuyển mắt liếc nhìn chính mình, ánh mắt này nhất thời khiến trong lòng Sở Văn Hiên thấp thỏm không yên.
Đường Phong cũng cảm giác được bầu không khí trong nháy mắt trở nên vô cùng vi diệu. Hai người Mang chấp sự và Sở Văn Hiên nhìn chằm chằm vào đối phương, trên mặt Sở Văn Hiên thì tràn đầy nét đề phòng, trên mặt Mang chấp sự thì vô cùng dễ dàng thoải mái.
- Ngươi chuẩn bị làm thế nào đây?
Mang chấp sự đột nhiên mở miệng hỏi.
Thần sắc Sở Văn Hiên ngưng tụ, trầm giọng nói:
- Ta là người của Ô Long Bảo, tự nhiên phải tận trung với bảo chủ đại nhân, trước khi bảo chủ đại nhân chưa có mệnh lệnh, bất luận kẻ nào cũng không thể bước vào địa phương kia, huống chi là nam nhân này?
- A? Nói cách khác hiện tại ngươi sẽ đi mật báo, để nha đầu kia tới ngăn cản ta?
Mang chấp sự nhàn nhạt cười cười.
Sở Văn Hiên cười khổ một tiếng:
- Chấp sự nói không sai, bất quá ta biết chính mình không có cơ hội này.
Mang chấp sự gật đầu:
- Ngươi biết ta sẽ không giết ngươi, vì vậy cho ngươi lưu lại nghe những lời này, chính là cho ngươi nói một chuyện cho bảo chủ, ta mang Đường Môn đi rồi, ta mang hắn đi lúc hoàn chỉnh, tự nhiên sẽ mang hắn trở về hoàn chỉnh, bảo nàng không nên lo lắng. Như vậy hiện tại… Ngươi tự mình động thủ hay là muốn ta hỗ trợ?
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 60 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn.eu
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
Nét mặt Sở Văn Hiên vô cùng kiên nghị:
- Tuy rằng ta biết chính mình không có cơ hội, nhưng không thử sao ta cam tâm?
Vừa dứt lời, Sở Văn Hiên đột nhiên liên tục lui về phía sau, quái nhân độc nhãn này đã điều động toàn bộ thực lực bản thân, tốc độ nhanh như gió. Hắn nhanh, Mang chấp sự còn nhanh hơn, tại thời điểm động thủ Mang chấp sự thậm chí không hề có chút khúc nhạc dạo nào, hắn vốn lẳng lặng đứng ngay trước mặt Đường Phong, thế nhưng ngay sau chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Sở Văn Hiên, thậm chí Đường Phong không nhìn thất rốt cuộc hắn động như thế nào.
Mang chấp sự giơ một cánh tay trắng bệch luôn giấu trong tay áp, hời hợt huy vũ về phía Sở Văn Hiên.
Tốt xấu gì thì Sở Văn Hiên cũng thân kinh bách chiến, thực lực không phải là cao thủ Địa giai thông thường có thể so sánh được, đối mặt với công kích như vậy cũng phản kích lại cực nhanh, quả đấm thành chộp nắm lấy khửu tay của Mang chấp sự. Hắn cũng không hề muốn có ý tứ dây dưa với đối phương, chỉ là muốn ngăn cản công kích của Mang chấp sự một chút, thuận tiện cho chính mình chạy trốn, nói chuyện này cho bảo chủ đại nhân.
Một tay của Sở Văn Hiên vô cùng thuận lợi đánh vào khửu tay của Mang chấp sự, thế nhưng chuyện tình quỷ dị xảy ra, Mang chấp sự ăn một kích này hoàn toàn không sứt mẻ, một cánh tay vươn ra kia cư nhiên giống như vặn vẹo uốn khúc, lại giống như thân rắn, mềm mại không xương, xoay tròn hai ba vòng, trong nháy mắt đã quấy lấy cánh tay của Sở Văn Hiên, cánh tay kia đã xuất hiện ngay tại vị trí yết hầu của Sở Văn Hiên.
Sau một khắc, Mang chấp sự hơi tăng chút lực, cương khí băng hàn lạnh thấu xương xuyên thấu qua cơ thể Sở Văn Hiên, quái nhân độc nhãn rùng mình một cái, ngay cả tóc và lông mày cũng đều ngưng kết thành băng tinh, toàn thân mềm yếu vô lực lảo đảo ngã xuống dưới mặt đất.
Tại một khắc cuối cùng trước khi hôn mê, sắc mặt Sở Văn Hiên hiện ra một tia bừng tình hiểu ra:
- Nguyên lai ngươi là…
Còn chưa nói xong đã ngã xuống mặt đất, nhắm hai mắt lại hoàn toàn hôn mê.
Đường Phong đứng một bên trừng mắt há mồm nhìn, hắn hoàn toàn không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy, mà Mang chấp sự quái dị tới cực điểm lại đột nhiên động thủ với Sở Văn Hiên, hơn nữa là một chiêu thắng lợi.
Hai người không phải đều là thành viên Ô Long Bảo sao? Tại sao lại như vậy?
Nghe ý tứ của bọn họ hình như là Mang chấp sự muốn dẫn mình tới một địa phương nào đó, nhưng lại tự tiến hành không nói cho bảo chủ đại nhân. Mà Sở Văn Hiên luôn trung thành với bảo chủ đại nhân tự nhiên không cho phép Mang chấp sự hành động không bẩm báo như vậy, nghĩ muốn hội báo lại chuyện này cho bảo chủ, vì tránh để lộ phong thanh, Mang chấp sự mới phải xuất thủ.
Suy nghĩ như vậy, trong lòng Đường Phong đột nhiên nổi lên cảm giác nguy cơ cường liệt.
Địa phương kia hẳn là địa phương tốt không sai, cũng có thể giúp chính mình cấp tốc biến mạnh, thế nhưng đại phương kia nhất định cũng sẽ có chuyện tình nguy hiểm chờ đợi chính mình, bằng không Mang chấp sự vì sao phải hành động không thông báo cho bảo chủ, còn đánh Sở Văn Hiên hôn mê.
Nhàn nhạt quét mắt liếc nhìn Sở Văn Hiên, Mang chấp sự nói:
- Không biết tự lượng sức!
Nói xong nhìn Đường Phong một chút:
- Chúng ta xuất phát!
Đường Phong nhướng mày, nói:
- Chấp sự, ta có mấy vị bằng hữu trong bảo, ta muốn lưu lại tin nhắn cho bọn họ, nếu không sợ là bọn họ sẽ lo lắng cho ta!
Mang chấp sự cười lạnh một tiếng:
- Không nên đùa giỡn tâm nhãn, ta đối với ngươi chỉ có ý tốt, không có bất cứ ý tứ nào hại ngươi. Nếu như ngươi chết ta cũng không sống được bao lâu, vì vậy ngươi có thể yên tâm, hiện tại theo ta đi!
Vừa nói xong, Mang chấp sự đột nhiên nhảy vọt tới trước mặt Đường Phong, trực tiếp nắm lấy bờ vai hắn, nhẹ nhàng nhẩy bật lên, trực tiếp bay lên cao rồi bay ra ngoài.
Đường Phong không phản kháng, hắn biết chính mình có phản kháng thì cũng không có tác dụng gì, quan hệ giữa bản thân và Mang chấp sự vô cùng kỳ quái, trước đây hình như hắn hơi trông nom chính mình, cũng khiến chính mình nhiều ít sinh ra ý cảm kích đối với hắn. Thế nhưng thẳng cho tới ngày hôm nay hắn lại mạnh mẽ cưỡng ép chính mình đi một địa phương, càng dùng an nguy của Hà Hương Ngưng để uy hiếp chính mình, điều này khiến Đường Phong không thể không sinh điểm phản cảm đối với hắn.
Về phần suy đoán trước đây và bây giờ giống nhau, đây là một người vui giận thất thường, rất nguy hiểm, làm việc toàn bộ đều theo ý thích của bản thân, nghĩ là làm, căn bản không để tâm tới cách nghĩ của người khác.
Tốc độ của Mang chấp sự rất nhanh, cho dù mang theo Đường Phong cùng đi cũng chỉ trong thời gian chốc lát đã bay ra khỏi Ô Long Bảo, trực tiếp chạy tới cảng tàu ngoài bảo.
Từ trên không trung hạ xuống, những huynh đệ trong cảnh tàu lần trước cùng Đường Phong ra biển lập tức nhận ra Đường Phong, tính mệnh của bọn họ là do Đường Phong cứu được, lần trước vốn chờ Đường Phong tỉnh lại sẽ cảm tạ thật tốt, thế nhưng bọn họ không tiện ở trong Ô Long Bảo, vì vậy chỉ đành thôi.
Hiện tại thấy được Đường Phong, tự nhiên là mừng rỡ vô cùng, bật người xông tới, La lão cũng vội vàng chạy qua.
Không đợi những người này mở miệng nói chuyện với Đường Phong, Mang chấp sự nhẹ nhàng phất tay, một cỗ gió thổi mạnh mẽ đẩy mọi người ngược lại.
La lão lảo đảo lui vài bước, lúc này mới ổn đinh lại thân hình, cũng không dám tiến gần hơn, chỉ là đứng xa xa chào hỏi Đường Phong:
- Đường Môn, ngươi lại muốn đi sao?
Đường Phong cười khổ một tiếng:
- Đại khái là muốn rời bến ra biển!
- Lại ra biển?
La lão cả kinh nói:
- Hiện tại không phải Ô Long Bảo đang huấn luyện sao? Thế nào lại ra biển?
- Uh, có chút việc!
Đường Phong chỉ thuận miệng trả lời có lệ đối với La lão, mắt thấy trên mặt Mang chấp sự lộ ra thần sắc có chút không nhịn được, Đường Phong nhanh chóng nói:
- La lão, ta không nói nhiều với người nữa!
- Được, trên đường cẩn thận!
la Lão phất phất tay.
Trong cảng tàu tùy tiện tìm một chiếc thuyền chạy nhanh, thuyền này có thể chở được hai người, Mang chấp sự nhẹ nhàng nhảy lên trên, nói với Đường Phong:
- Lên thôi!
Đường Phong bất đắc dĩ nhảy lên, sau một khắc, cũng không thấy Mang chấp sự có bất cứ động tác gì, chiếc thuyền cư nhiên trực tiếp rẽ sóng ra khơi, rất nhanh chạy thẳng vào biển rộng.
Từ đầu tới cuối cũng không ai nói với hắn câu gì, càng không ai ngăn cản hắn. Tất cả mọi người trong cảnh tàu đều biết, ít chọc vào Mang chấp sự này là tốt nhất, hắn chỉ là tới tìm một con thuyền chạy nhanh một chút để rời bến mà thôi, nếu như chọc hắn mất hứng, dưới cơn giận dữ đại khai sát giới thì đại họa lâm đầu rồi.
Đúng trên con thuyền, Đường Phong lẳng lặng nhìn bóng lưng Mang chấp sự, trong lòng thầm đắn đo lúc này xuất thủ đánh lén liệu có bao nhiêu phần thành công.
Suy nghĩ chốc lát, cuối cùng cho ra một kết luận uể oải, nếu là không ra đòn sát thủ, phần thắng cơ bản bằng không, cho dù sử dụng đòn sát thủ, Đường Phong cũng không hoàn toàn nắm chắc có thể đánh lén được một vị đại cao thủ như vậy.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 64 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina