Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 2392: Trận chiến này đến đây là thôi!
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
- Xem ra chiến lực của tiểu Thần còn chưa sút giảm, đã không thua kém gì mấy lão gia hỏa chúng ta!
Lăng Bác lộ ra vài phần tán thưởng nói.
Lăng Khâu ở một bên gật đầu:
- Không sai, nhưng không biết tiểu tử Lăng Tiếu có thể đón đỡ được hay không, huyết mạch lực của hắn nồng đậm hơn tiểu Thần không ít, có thể đánh đồng với lão tổ tông đâu.
- Tiếu nhi không tệ, nhưng thực lực của hắn vẫn còn kém một chút, bằng không chỉ sợ Thần nhi không phải đối thủ của hắn!
Lăng Đồ vuốt râu nói.
Oanh long!
Lăng Tiếu bị đánh không ngừng thối lui, thân hình chật vật hơn trước rất nhiều, đã lộ ra dấu vết thất bại.
- Quả nhiên không giống bình thường, chỉ bằng lực lượng cường hãn này đủ áp chế người cùng bậc!
Lăng Tiếu vừa đón đỡ vừa nhủ thầm.
Lăng Tiếu không có ý định tiếp tục kéo dài, lực lượng bạo phát, không gian sinh động như thời thái cổ đem Lăng Thần hoàn toàn bao phủ, đủ loại lực lượng ngũ hành hướng Lăng Thần công kích tới, làm cho hắn không cách nào ứng phó.
Thế công của Lăng Thần lập tức bị dừng lại, còn bị lực lượng cường hãn bức thối lui liên tục.
Lăng Tiếu biến chiêu lập tức cứu lại hoàn cảnh xấu, Lăng Thần bị buộc thối lui ra khỏi lực lượng nguyên chi thương vũ của Lăng Tiếu.
Bất kể là Lăng Thần hay Lăng Bác, những người khác vừa chứng kiến lực lượng nguyên chi thương vũ của Lăng Tiếu đều chấn động, đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy lực lượng không gian cổ quái như thế.
Loại không gian có thể tạo thành ngũ hành sinh vật công kích giống như tái tạo một không gian mới, thật sự là quỷ dị, hơn nữa lực công kích thật cường đại, đủ so sánh với nguyên chi thương vũ không gian của chí tôn thủy thần thời viễn cổ, thậm chí còn vượt qua, đạt tới không gian lực hoàng cấp.
Lăng Thần cũng không kịp suy nghĩ, lập tức lộ ra nguyên chi thương vũ lực lượng.
Đây là một không gian hang ổ giao long, kim sắc giao long do nguyên lực ngưng tụ thành đang khoanh tròn bên trong, long xà không ngừng hô hấp, nhìn qua thật thị huyết dữ tợn dọa người, vạn long đều xuất hiện, hướng chỗ Lăng Tiếu đập tới, khí thế mãnh liệt, uy lực vô cùng cường hãn.
Hai lực lượng nguyên chi thương vũ va chạm vào nhau, biến thành khuếch tán, đồng thời trình diễn một bức cảnh tượng chiến trường thời viễn cổ!
Oanh long!
Lực lượng nổ mạnh, không gian sụp đổ, hết thảy đều bị dập nát.
Một đạo nhân ảnh bị hung hăng văng bay ra ngoài, kim huyết phun ra, nháy mắt biến mất.
Thân ảnh kia chính là Lăng Thần, hắn bị thương nặng, bức lui văng ra!
Nói cách khác vừa rồi đối chiến nguyên chi thương vũ hắn đã kém hơn một bậc!
- Lực lượng đại tạo hóa thật cường đại, chẳng qua cũng không thể thay đổi sự thật ngươi bị thua bại!
Lăng Thần cũng không bị đả kích, ngược lại khơi dậy chiến ý cường đại nhất.
Bí thuật – Hoàng Uy Hạo Đãng!
Đây là bí thuật tuyệt mệnh của Lăng Thần, có thể lợi dụng khí thế hoàng uy hạo đãng tập trung đối phương, tạo thành áp lực ngắn ngủi, khiến đối thủ phản ứng chậm chạp, không kịp thời đánh trả!
Lăng Tiếu không kịp đề phòng đã cảm thấy thân hình bị trói buộc khiến cho hắn cảm thấy không ổn, còn chưa kịp giãy thoát thì Lăng Thần đã công tới.
Thức mười tám Kim Long quyền!
Đây là một thức tuyệt sát, khiến những người đứng quan sát xa xa đều kinh hãi!
Nhóm người Lăng Bác nhìn thấy Lăng Thần ra tay không chút lưu tình hạ sát thủ, vừa muốn cứu trợ Lăng Tiếu đã không còn kịp nữa.
- Tiểu Thần sao có thể đối đãi với huynh đệ của mình như thế!
Lăng Đồ quát to.
Lăng Tiếu có thân phận gì? Hắn là chí tôn dược thần duy nhất của Kim tộc thậm chí là của Thiên Long địa vực, sao có thể chết dưới tay đường huynh của mình đây!
Nếu là như vậy chỉ sợ Lăng Đồ cũng không bảo hộ được Lăng Thần, chắc chắn sẽ bị những thủy lão khác trong tộc trừng phạt.
- Tiểu Thần thật quá mức!
Trên mặt Lăng Bác mang theo tức giận quát lớn.
Lăng Khâu cũng lộ ra vẻ mặt phi thường bất mãn.
Về phần Lăng Thần sau khi ra chiêu cũng có chút hối hận, Lăng Tiếu là người nổi bật trong giới trẻ tuổi Kim tộc, tương lai nhất định đi càng xa hơn, có lẽ có một ngày đi lên chí tôn bảng, hơn nữa hắn còn là một dược thần sư, nếu bản thân giết hắn chẳng phải là lớn chuyện?
Nhưng hết thảy đều đã muộn, còn muốn thu chiêu là chuyện không thể nào, chỉ hi vọng Lăng Tiếu dựa vào Cổ Hoàng thần công nặng nhất chỉ bị trọng thương là đỡ nhất.
Lăng Tiếu quả thật khinh thường, hắn không thể ngờ Lăng Thần có kỳ chiêu quỷ bí như vậy, có thể áp chế được động tác của hắn trong nháy mắt!
Cao thủ so chiêu, chuyện trong nháy mắt liền quyết định sinh tử cùng thắng bại!
Cho nên Lăng Tiếu đón nhận một chiêu công kích mãnh liệt của Lăng Thần, thần thể cơ hồ không chịu được, xuất hiện nứt nẻ, máu tươi không ngừng rỉ ra.
Nếu là những người khác nhận lấy chiêu này chỉ sợ đã bị trực tiếp oanh thành thịt vụn.
Hoàn hảo thân thể Lăng Tiếu đủ biến thái, còn có thể thừa nhận một chiêu này.
Khi hết thảy lực công kích đều tiêu tán, Lăng Tiếu đã bị oanh bay ra ngoài mấy vạn dặm, va chạm vào một loạt núi đá, đem núi đá đều làm vỡ nát.
Phốc!
Thần thể Lăng Tiếu cơ hồ muốn nứt vỡ, máu tươi phun trào, bộ dáng có vẻ vô cùng chật vật, khí tức cũng có chút hỗn loạn.
Lăng Tiếu lộ ra vài phần vẻ mặt khâm phục lẩm bẩm.
Những người phương xa nhìn thấy hắn không tử vong đều thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Bộ dạng Lăng Thần vô cùng kinh ngạc, hiển nhiên là không dám tin Lăng Tiếu chịu được một kích này.
Nhưng hắn cũng nới lỏng tâm thần, khẩu oán khí trong lòng giảm đi bảy tám, nhưng hắn sẽ không tiếp tục muốn giao hảo với Lăng Tiếu.
- Hôm nay tới đây thì thôi, ngươi không là đối thủ của ta, ân oán giữa ta và ngươi xem như xong, nhưng ta sẽ không tiếp tục xem ngươi là huynh đệ của ta!
Lăng Thần thập phần kiên quyết nói.
Lăng Thần nói xong lập tức xoay người muốn về núi của mình, không muốn tiếp tục dây dưa với Lăng Tiếu.
Nhưng Lăng Tiếu làm sao chịu thua như thế.
Hắn vận chuyển thần lực, nháy mắt hồi phục lại, không còn lưu nửa điểm vết thương.
Trong mắt hắn hiện lên dị sắc, tốc độ tăng lên, trực tiếp lướt tới trước mặt ngăn chặn đường đi của Lăng Thần.
- Đại ca, mặc kệ ngươi có xem ta là huynh đệ hay không, cuộc chiến hôm nay vẫn chưa xong!
Lăng Tiếu sâu kín nói một câu, rốt cục không tiếp tục che giấu thực lực, xuất ra Đế Long Diệt Thiên quyết!
Đế Long Diệu Thế!
Một đầu thương long phá không bay ra, hoàng uy lấp loáng, long ngâm vang trời, long thân uốn lượn cường hãn, tàn sát hết thảy mọi vật chung quanh.
Lăng Thần bị một chiêu này trấn nhiếp, dùng toàn lực đón đỡ nhưng chỉ có thể thối lui, thần thể không ngừng hiện lên vết thương.
Hắn ý thức được một chiêu này của Lăng Tiếu khủng bố đến cực điểm.
- Đây là chiến kỹ gì vậy!
Trong lòng Lăng Thần kinh hô.
Hắn dùng hết toàn lực mới đón đỡ được một chiêu này của Lăng Tiếu, nhưng lại bị thương, làm cho hắn tức giận không thôi, quyết định tiếp tục giáo huấn Lăng Tiếu, phải cho hắn biết hết thảy phản kháng chỉ là vô ích.
Nhưng ngay lúc hắn còn chưa xuất chiêu, Lăng Tiếu lại biến chiêu thêm lần nữa.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của minhchinh555
Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 2393: Không cho cách chúng ta quá xa.
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Đế Long Diệt Thiên quyết – Phệ Long Thôn Nguyệt!
Lực lượng liên miên không dứt, trói buột khiến Lăng Thần không ngừng chống đỡ, nhưng không cách nào tránh né.
Ngay sau đó lắng xuống vô số băng hà, nhiệt độ nháy mắt hàn tới cực điểm, đủ đóng băng suốt mấy vạn dặm.
Thần sắc Lăng Thần biến đổi, hắn biết Lăng Tiếu tu luyện nhiều chúc tính, nhưng không biết mỗi hệ đều có được năng lượng kinh khủng như thế!
Nhưng một chiêu còn chưa đánh xuống, chiêu thức của Lăng Tiếu đã thay đổi, quyền ý cuồn cuộn, diễm dương hừng hực vòng vòng đan xen hướng Lăng Thần bao phủ tới.
Lăng Thần kinh hoảng lẫn sợ hãi.
Nếu như nói ba chiêu đầu hắn còn miễn cưỡng chống đỡ được, chỉ là phải cố hết sức mà thôi, nhưng chiêu thứ tư làm cho hắn biết không cách nào ngăn cản!
Trừ phi hắn lấy ra được cổ thần khí phòng ngự, bằng không hắn dựa vào cái gì đi ngăn cản lực lượng khủng bố kia đây?
Nhưng bản thân hắn từng là người đứng đầu Thiên Long môn, thần khí phòng ngự chỉ đạt tới cấp bậc bán cổ thần khí, còn không cường hãn bằng chính thân thể của hắn.
Đối diện với những chiêu thức liên miên kia, trong lòng hắn đã cam tâm tình nguyện nhận thua.
- Thật là một tên biến thái!
Lăng Thần vô lực hò hét.
Ngay lúc hắn vô lực chống đỡ, chỉ đợi hỏa quyền đánh trúng thân thể là thời khắc hắn chiến bại, là thời khắc chiến vong của hắn!
Nhưng đúng ngay lúc này, lực lượng hỏa diễm mãnh liệt tràn đến lại đột nhiên toàn bộ biến mất.
Lăng Thần ngây ngẩn cả người, hắn phát hiện Lăng Tiếu đã dừng lại cách hắn hơn ngàn thước.
Lăng Tiếu lộ ra vài phần thở dốc, tựa hồ như bị tiêu hao quá mức, chắp tay cười nói:
- Đại ca lợi hại, ta không làm gì được ngươi, xem như ta thua, trận chiến này tới đây thì thôi!
Lăng Thần không nghĩ tới Lăng Tiếu sẽ nói như vậy, có chút thẹn quá hóa giận nói:
- Ta không cần ngươi nhường nhịn giả vờ, ta còn chấp nhận được thua bại!
Lăng Tiếu cũng không tiếp tục giải thích, bởi vì sẽ có người giúp hắn nói ra.
Nhóm người Lăng Bác đi tới, Lăng Phi cũng bị Lăng Đồ kéo qua.
Không đợi Lăng Bác mở miệng, Lăng Đồ đã trách mắng:
- Tiểu Thần, nhanh giải thích với Tiếu nhi rồi nhận thua đi!
Lăng Thần cau chặt mày nói:
- Gia gia, vì sao cháu phải giải thích với tiểu nhân như hắn!
Lăng Đồ lộ ra thần sắc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
- Ngươi có biết hiện tại Tiếu nhi đã là dược thần, vừa rồi còn luyện chế hai mươi lăm viên Chí Tôn thần đan cho trong tộc, làm ra bao nhiêu cống hiến ngươi biết hay không, ngươi còn nhục mạ hắn như thế, thật sự là gia gia thất vọng, hiện tại có tộc trưởng cùng đại trưởng lão ở đây, trở về lập tức xử phạt ngươi đi!
Lăng Thần lập tức ngây dại.
Nhưng lời nói kế tiếp của Lăng Phi lại làm hắn muốn hộc máu.
- Đại ca, kỳ thật…viên Chí Tôn thần đan ta đưa cho ngươi là do Tiếu đệ đưa tới, vì sao ngươi lại đi hận thù Tiếu đệ đâu, đây là do ngươi không đúng!
Lăng Phi nói.
Lăng Tiếu cũng ngây ngẩn cả người, lộ ra vẻ cười khổ, hắn thật không nghĩ tới Lăng Phi lại làm như thế, còn giúp hắn nói chuyện.
- Tại sao lại như vậy đây?
Lăng Thần phát mộng, hắn biết mình đã gây ra sai lầm lớn.
- Bỏ đi, chúng ta chỉ là luận bàn mà thôi, không có tổn thương gì, đi về đi!
Lăng Tiếu khoát tay nói.
Giữa Lăng Tiếu cùng Lăng Thần nói ra chỉ là sự hiểu lầm.
Lăng Tiếu đương nhiên sẽ không trở mặt với Lăng Thần, hiểu lầm chỉ cần giải thích rõ ràng, như vậy thì có thể hòa hảo như lúc ban đầu.
Nhưng Lăng Thần nghe xong mọi chuyện cảm thấy phi thường xấu hổ.
Lúc trước hắn vẫn luôn cho rằng hắn bị cách chức môn chủ là do Lăng Tiếu nói xấu sau lưng.
Hiện tại ngẫm lại lúc ấy Lăng Tiếu còn chưa có kỹ năng như vậy, có thể điều khiển quyết định của tộc trưởng cùng chư vị trưởng lão.
Hiện giờ xem ra là do chư vị thủy lão trong tộc không hài lòng cách làm việc của hắn cho nên mới truyền ra quyết định như thế.
Hiện tại hồi tưởng lại, ban đầu hắn xử sự thật nương tay với đám người của Phương Bất Nhị.
Nếu hắn quả quyết một chút làm kinh sợ đám người kia, nội đấu cũng sẽ không dây dưa lâu như vậy, đều nhờ có Lăng Tiếu giúp hắn phân ưu khó khăn, hắn thật sự đã trách lầm Lăng Tiếu.
Hiện tại hắn còn đột phá chí tôn thủy thần cũng nhờ đan dược của Lăng Tiếu luyện ra, khiến cho hắn vô cùng áy náy, thật không còn mặt mũi gặp người.
Tuy Lăng Thần là người sĩ diện, nhưng làm việc cầm được buông được, nhận chân nói:
- Tiếu đệ ta…ta thật xin lỗi ngươi, vừa rồi làm bị thương ngươi, hiện tại ta trả lại cho ngươi!
Dứt lời hắn vung tay vận kình vỗ vào ngực mình một chưởng.
Một chưởng này dù không lấy mạng của hắn nhưng đủ làm thần thể của hắn tan vỡ.
Nhưng ngay lúc một chưởng rơi xuống, Lăng Tiếu đã nhanh chóng giữ chặt tay hắn.
- Đại ca, giữa huynh đệ chúng ta làm gì có cừu hận sâu như vậy, huống chi ngươi là đại ca của ta, giáo huấn ta vài câu có đáng là gì? Ngươi không cần lưu trong lòng, bằng không sẽ làm ta cảm giác sâu sắc bất an!
Lăng Tiếu thập phần thành khẩn nói.
- Đúng vậy đại ca, dù sao Tiếu đệ cũng là lão đệ của chúng ta, giữa huynh đệ luận bàn một chút có là gì, đi, chúng ta trở về chúc mừng, hiện tại tộc của ta lại có thêm một vị thủy thần đâu, ha ha!
Lăng Phi cười nói.
Lúc này Lăng Bác cũng tươi cười nói:
- Nếu Tiếu nhi đã rộng lượng, tiểu Thần ngươi đừng để trong lòng, ngày sau huynh đệ các ngươi đồng lòng trấn thủ trong tộc, đem thần uy của tộc ta phát dương quang đại, uy chấn Thiên Vực, thành tựu đệ nhất cổ tộc không phải là tốt nhất hay sao!
Lăng Khâu cũng hưng phấn nói:
- Không sai không sai, lúc trước tiểu Thần đứng trước mười danh thiên thần vương, mà chiến lực của Tiếu nhi vô song, có được thân phận dược thần, hai ngươi có thể tiến vào chí tôn thần bảng xác định có thể khôi phục uy danh xưa kia của Kim tộc chúng ta!
- Không sai, đến lúc đó Ma Hổ tộc sẽ không dám tiếp tục hung hăng càn quấy trước mặt chúng ta!
Lăng Đồ phụ họa đáp.
Tới nay tuy Kim tộc tiếng tăm lừng lẫy trong Thiên Vực, nhưng đi vào chí tôn thần bảng chỉ có ba người, mà bài danh cao nhất chính là lão tổ tông Lăng Hồng Vũ đang mắc nạn tại Huyền Linh đại lục, hai người khác đi xa vực ngoại, nhiều năm chưa về.
Nếu không phải họ còn lưu lại sinh mệnh ngọc đồng, mọi người đã nghĩ họ đã vẫn lạc.
Nếu hai người khác trở về trong tộc, bọn họ sẽ có biện pháp trợ giúp lão tổ tông thoát khốn.
Bọn họ cũng không nghĩ đến những lời nói vô tình hôm nay thật sự ứng nghiệm, ngày sau Lăng Thần cùng Lăng Tiếu đều danh chấn chí tôn thần bảng trong Thiên Vực, mà Lăng Tiếu lại trở thành nhân vật trong truyền thuyết không ai có thể so sánh.
Đoàn người quay trở về mặt đất, Lăng Bác lập tức triệu tập mọi người tuyên bố chuyện Lăng Thần trở thành chí tôn thủy thần, toàn tộc mở tiệc chúc mừng ba ngày đêm.
Mặt khác Lăng Bác tuyên bố thật nhiều phần thưởng dụ hoặc cho các tộc nhân, đem đan dược đỉnh cấp làm ban thưởng, mà bên trong Chí Tôn thần đan là thần vật làm người đỏ mắt nhất, thật nhiều thần vương đỉnh cùng bán thủy thần đều đưa ra cống hiến, tranh thủ được vào mắt tộc trưởng cùng các vị thủy lão, có thể đạt được một viên Chí Tôn thần đan đột phá.
Đồng thời Lăng Bác dặn dò Lăng Phi Vũ, chấp hành biện pháp ban thưởng cho ngoại môn Thiên Long môn tương tự, chuẩn bị thu mua trung tâm của người trong Thiên Long môn.
Làm cho mọi người không còn nghĩ đến chuyện nội đấu, không nghĩ đến lật đổ sự thống trị của Kim tộc bọn họ.
Thủy lão thần thể phái đã biết tình hình không thể cứu vãn, không tiếp tục đòi hỏi quyền lực khống chế Thiên Long môn, tiếp tục dựa vào Kim tộc để nhận thêm càng nhiều ưu đãi.
Vì thế vài thủy lão thần thể phái cùng nhau đi tới Kim tộc, buông tư thế tỏ vẻ trung tâm, lấy ra không ít trân tàng chí tôn cống hiến tỏ vẻ thành ý.
Tai họa ngầm nội đấu của Thiên Long môn xem như hoàn toàn giải trừ, quan hệ khôi phục hòa hợp chưa từng có từ trước tới nay. Đây đều là công lao của một mình Lăng Tiếu!
Từ đó về sau trong Thiên Long môn bắt đầu lưu truyền truyền thuyết về Lăng Tiếu, dần dần khuếch tán ra Thiên Long địa vực thậm chí là cả Thiên Vực.
Sau khi bắt tay giảng hòa cùng Lăng Thần, Lăng Tiếu mang theo Bại Gia Tử rời khỏi nội tộc.
Về phần thập tam thái tử của Kim Long tộc cũng không tiếp tục đi theo, với thực lực hiện tại của Lăng Tiếu nếu không có chân long mười một giai đi theo hộ pháp chỉ vô dụng, mà chân long mười một giai lại không có vài người, tính tình vô cùng cao ngạo, không phải tùy tiện thì có thể chấp nhận đi theo Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu mang theo Bại Gia Tử quay về trên núi của mình ở ngoại môn.
Lúc này hắn mới biết Vân Mộng Kỳ đã lặng yên rời khỏi Thiên Long môn quay về Liên Hoa giáo ở Thiên Huyền địa vực.
Lăng Tiếu nhiều ít có chút tiếc nuối cùng mất mát, không nghĩ tới nàng thật sự nói đi là đi, còn mang theo cả Băng Nhược Thủy cùng Dao Thanh Mẫn.
Bởi vì hai nàng có cảm tình tốt nhất với Vân Mộng Kỳ, mà bản thân hai nàng còn tu luyện băng hệ, đi tới Thiên Huyền địa vực càng thích hợp tu luyện hơn nhiều.
Về phần hai nàng nguyện ý rời khỏi Lăng Tiếu chỉ đơn giản vì không muốn thua kém những nữ nhân khác của hắn, nhất định muốn nhanh chóng trở thành thần vương mới được.
Hiện tại khi hắn về trên đỉnh núi đã không còn vài người ở lại, đại đa số đều đã đi tu luyện hoặc vào trong sơn mạch lịch lãm, tranh thủ nhanh chóng tiến giai.
Chỉ còn lại Phượng Tiêm Vận, bản thân nàng cũng không thích tranh đấu với ai, làm việc chỉ tùy tính mà làm.
Lăng Tiếu có thể hiểu được tâm tình của nàng, chỉ ôn nhu nói:
- Muội chỉ cần chiếu cố gia đình là được, như vậy đã là hỗ trợ lớn nhất cho ta!
- Ân, muội biết huynh tài giỏi, muội cũng cố sức tăng lên, nhưng mặc kệ ngày sau thế nào không cho huynh cách chúng tôi quá xa, phải thường xuyên trở về, nơi này không có huynh thật sự không còn niềm vui đâu.
Phượng Tiêm Vận đáp, ngừng một chút mới nói tiếp:
- Mấy năm trước gia gia đã biết trong Thiên Tước địa vực có tiền bối tộc ta tồn tại, ông từng khuyên muội bồi ông đi một chuyến, nhưng muội cự tuyệt, không nghĩ tới ông lại thuyết phục được Thiên nhi dẫn ông đi Thiên Tước địa vực, muội thật sự lo lắng cho bọn họ.
- Cái gì, Thiên nhi cùng gia gia đến Thiên Tước địa vực? Vì sao muội không nói sớm cho ta biết!
Lăng Tiếu kinh hô.
Hắn đã trở về Thiên Long môn một thời gian, luôn không gặp mặt con trai mình, chỉ nghe nói ra ngoài lịch lãm, không ngờ là đi Thiên Tước địa vực!
- Huynh trở về rồi luôn bận rộn, muội làm sao dám nói để huynh thêm lo lắng, nhưng lúc đó muội có gọi hai vị trưởng lão Khang Văn cùng Khang Vũ đi theo hộ tống, tin tưởng sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng nhiều năm không nghe tin tức nên muội lo lắng mà thôi!
Phượng Tiêm Vận u buồn nói.
Lăng Tiếu cũng không phải quá lo lắng cho Phượng Lăng Thiên, bởi vì hắn hiểu con trai mình, có thể làm cho hắn bị thiệt thòi thật không mấy người.
Tin tưởng bọn họ quay về cổ tộc cũng là một chuyện tốt, nhưng cổ tộc quá thần bí, hơn nữa quá nhiều quy củ, không biết họ có thuận lợi nhập tộc hay không.
Lúc trước khi hắn ở bên Thiên Tước địa vực nếu biết họ cũng ở đó, nói không chừng đã đi tìm bọn họ hiểu biết chút tình huống.
Lăng Tiếu an ủi Phượng Tiêm Vận vài câu, chuẩn bị ra ngoài tiếp tục công việc của mình.
Trước khi rời đi, Lăng Tiếu lại luận công ban thưởng cho những trưởng lão ở trên đỉnh núi của hắn một phen.
Chỉ cần là người trên núi đều được ban thưởng đan dược, mà Lăng Cương lại được một viên Chí Tôn thần đan!
Điều này làm cho Lăng Cương mừng rỡ như điên.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới Lăng Tiếu hào phóng như vậy, một viên Chí Tôn thần đan đem ra hội đấu giá phải có giá trên trời!
Lăng Tiếu lại rời khỏi Thiên Long môn, dự tính đi tới chỗ hậu nhân Hồn tộc xem họ sinh hoạt như thế nào.
Nhưng lần này rời đi, Lăng Tiếu không thể không mang theo một vị tuyệt thế mỹ nữ, người này chính là người vẫn luôn chơi xấu trong Thiên Long môn không chịu rời khỏi – Liệt Như Ngọc!
Sở dĩ Liệt Như Ngọc ở lại nơi này chỉ vì muốn ở chung với Lăng Tiếu thời gian lâu hơn.
Nhưng Lăng Tiếu lại cần luyện đan, khiến cho nàng chờ mãi suốt hai năm!
Không thể không nói tính tình Liệt Như Ngọc thập phần chấp nhất, rốt cục chờ được Lăng Tiếu đi ra.
- Muội còn tưởng rằng huynh không dám đi ra gặp muội đâu!
Liệt Như Ngọc bĩu môi nhìn Lăng Tiếu trách cứ.
Thật hiển nhiên, Lăng Tiếu có thể mang nàng cùng nhau quay về Liệt Viêm thương minh là một chuyện làm cho nàng phi thường vui sướng.
Lăng Tiếu cười nói:
- Nói gì đây, ta không phải vì chuyện luyện đan sao, ta còn phải bổ sung quà mừng cho Yến đại ca cùng cô cô của muội đâu!
- Không nghĩ tới con người của huynh vẫn biết trọng tình nghĩa, muội thật sự không nhìn lầm người!
Liệt Như Ngọc cười hài lòng nói.
- Đó là đương nhiên.
Lăng Tiếu lên tiếng, sau đó nói:
- Đừng chậm trễ, ta đưa muội về thương minh trước rồi nói sau!
Dứt lời Lăng Tiếu kéo tay Liệt Như Ngọc bay lên bầu trời, hướng Liệt Viêm thương minh bay tới.
Liệt Như Ngọc thuận thế ôm ngang eo hắn, trên mặt lộ ra thần sắc si mê.
Trong lúc Lăng Tiếu bế quan luyện đan, Liệt Viêm thương minh đã phái người đem tài liệu đến.
Sau khi Lăng Tiếu xuất quan, không chút khách khí thu lấy toàn bộ tài liệu, nhưng hắn không tiếp tục luyện đan mà trực tiếp đi thẳng tới Liệt Viêm thương minh.
Cho dù quan hệ giữa hắn cùng thương minh không tệ, nhưng ngoại trừ miễn phí hai viên Chí Tôn thần đan cho Yến Việt cùng Liệt Hồng Oanh, hắn chỉ đưa cho thương minh ba viên.
Từ Thiên Long môn đi tới Liệt Viêm thương minh, Lăng Tiếu chỉ dùng thời gian hơn nửa tháng.
Lăng Tiếu đi xuống Liệt Viêm thành, minh chủ Liệt Vô Địch suất lĩnh cao tầng Liệt Viêm thương minh đi ra nghênh đón, bên trong còn có ba thủy lão, quy cách này xem như thật cao.
Nhiều năm không gặp Liệt Vô Địch, hiện tại đã có thực lực bán thủy thần.
- Lăng dược thần giá lâm Liệt Viêm thương minh, là chuyện may mắn của chúng ta ah!
Liệt Vô Địch khom người cười nói.
Một nhân vật có thể làm cho cha của hắn là Liệt Phần phải tôn sùng, Liệt Vô Địch cũng không dám cậy già lên mặt.
Lăng Tiếu cười nói:
- Liệt minh chủ thật khách khí, dù sao ta cũng là khách khanh của thương minh, không nhận nổi lễ lớn như vậy của ngươi.
Liệt Vô Địch cười sang sảng:
- Ha ha, Lăng dược thần thật nhớ tình cũ, thương minh có được khách khanh như ngươi thật sự vinh hạnh! Nào, mời vào trong rồi nói sau!
Nội tâm Liệt Vô Địch vô cùng cảm khái, không nghĩ tới lúc trước thủ hạ tìm được một hậu duệ Kim tộc, cũng giúp sinh ý của thương minh càng thêm mở rộng.
Không chỉ kết giao thật tốt với Thiên Long môn, cùng Thiên Long môn làm thật nhiều giao dịch, mà bởi vì thân phận của Lăng Tiếu lại giúp thương minh lấn át được Nhật Nguyệt tông cùng Thần Phủ bang, mơ hồ có xu thế đuổi theo Tẩy Kiếm trang.
Đi vào bên trong thương minh, Lăng Tiếu gặp mặt không ít người quen, bên trong có cả nữ hán tử Liệt Như Ý.
Hiện tại Lăng Tiếu mới biết Liệt Như Ý cùng Liệt Như Ngọc là tỷ muội cùng cha khác mẹ, chênh lệch này thật sự làm cho hắn giật mình không thôi.
Nhưng hắn cũng chưa từng xem thường Liệt Như Ý, thủ đoạn kinh doanh của nàng không phải là ai cũng có thể so sánh.
Mặt khác Lăng Tiếu còn gặp được Sài Quán, hắn đã được triệu vào trong thương minh, trở thành chấp sự nội môn.
Không thể không nói mấy năm nay Lăng Tiếu đã xem nhẹ Sài Quán, người này từng đi theo hắn từ khi hắn mới đến Thiên Vực.
Chỉ vì thực lực của Sài Quán quá yếu nên bị Lăng Tiếu lưu lại trong Liệt Viêm thành, lại bị hắn quên lãng từ lâu.
Nhắc tới làm cho Lăng Tiếu thật áy náy, cũng may Liệt Viêm thương minh giúp Lăng Tiếu chiếu cố Sài Quán, điều này làm cho hắn dễ chịu hơn không ít.
Bất quá thành tựu của Sài Quán chỉ có hạn, dù được Liệt Viêm thương minh chiếu cố chỉ đi tới thánh hoàng mà thôi, muốn tiếp tục tiến giai thật sự xa vời.
Bao năm nay Sài Quán vẫn luôn chú ý tin tức của Lăng Tiếu, mãi đến khi Lăng Tiếu trở thành thiên thần vương, hắn mới biết Lăng Tiếu đã cường đại như vậy, khó trách lại từ bỏ tiểu tốt vô dụng như hắn.
Cũng may lúc đó thương minh ổn định cho hắn ở trong nội môn, trở thành một chấp sự, xem như làm được những việc trong khả năng của hắn.
Hắn biết đây là nhờ lực ảnh hưởng của Lăng Tiếu đối với thương minh để cho hắn được lợi, như vậy hắn đã cảm thấy thật thỏa mãn.
Mãi về sau nghe nói Lăng Tiếu trở thành dược thần, hắn càng thêm khiếp sợ lẫn bội phục.
Cho tới hiện tại gặp lại Lăng Tiếu, tâm tình của hắn vô cùng kích động.
Hắn không tham vọng quá đáng Lăng Tiếu có thể dẫn hắn cùng rời đi, chỉ hi vọng dính chút quan hệ ngày sau có thể thổi phồng với người khác cũng là chuyện vô cùng vui sướng.
Nhưng tâm tư hắn nghĩ như vậy, Lăng Tiếu thì không như thế.
Lăng Tiếu đi thẳng tới bên cạnh Sài Quán, Sài Quán cuống quýt quỳ xuống ấp úng:
- Bái…bái kiến dược thần đại nhân!
Khi đầu gối của hắn còn chưa chạm đất, Lăng Tiếu đã vững vàng cầm cánh tay của hắn, kéo hắn đứng lên.
- Sài Quán, giữa ta cùng ngươi không cần hành lễ lớn như vậy, những năm gần đây ta cũng không giúp gì được cho ngươi, sau này ngươi yên tâm ở lại thương minh, tin tưởng Liệt minh chủ cùng Liệt hội trưởng sẽ không bạc đãi ngươi!
Lăng Tiếu khuyến khích nói.
Lúc này Liệt Như Ý tỏ thái độ:
- Sài chấp sự rất có thiên phú trong phương diện quản lý, gần đây ta đã tính toán đưa hắn đến trong thương hội đảm nhiệm quản sự.
Lời này của Liệt Như Ý là bán mặt mũi cho Lăng Tiếu, với thực lực thánh hoàng của Sài Quán, bên trong Liệt Viêm thương minh chỉ có thể so sánh với thủ vệ, nhưng hắn được an bài chức vị nội môn chấp sự đã thật tôn trọng hắn, hiện giờ còn an bài hắn quản lý công việc, xem như hắn sẽ có không ít quyền lợi, nhận được càng nhiều chỗ tốt thực tế.
- Sài Quán, còn không nhanh đa tạ hội trưởng đại nhân.
Lăng Tiếu vỗ vỗ vai Sài Quán nói.
Sài Quán mừng rỡ, lập tức tỏ vẻ cảm tạ:
- Đa tạ hội trưởng, đa tạ hội trưởng!
Hắn không nghĩ đến vừa gặp lại Lăng Tiếu lại giúp bản thân đề thăng lên làm quản sự thương hội, đây là chức vị chỉ có bán thần vương trở lại mới được đảm nhiệm đâu.
Trong lòng hắn vô cùng cảm kích Lăng Tiếu.
Ngay sau đó Lăng Tiếu lại trò chuyện với Liệt Phần cùng Liệt Vô Địch bọn họ.
Liệt Như Ý cũng sai người bày tiệc khoản đãi, không khí liền vui vẻ lên.
Trong buổi tiệc, Lăng Tiếu đưa hai viên Chí Tôn thần đan cho Yến Việt cùng Liệt Hồng Oanh, điều này làm các thủy thần trong thương minh vô cùng đỏ mắt, thật hận không thể lập tức đoạt lấy.
Liệt Phần cùng Liệt Vô Địch cũng khao khát vô cùng, mặc dù Liệt Viêm thương minh phú giáp thiên hạ, nhưng muốn thu mua một viên Chí Tôn thần đan thật khó hơn lên trời.
Những người khác đều nhìn Lăng Tiếu lộ ra vẻ chờ đợi.
Lăng Tiếu cười cười, giang tay nói:
- Ta đã cho các ngươi đó thôi!
Hắn vừa nói ra lời này mọi người liền ngây ngẩn cả người, biểu tình phi thường phấn khích.
Liệt Viêm thương minh khi trước phái Yến Việt cùng Liệt Hồng Oanh tặng dược tài luyện đan đến Thiên Long môn từ lâu.
Lúc ấy cũng có người tiếp nhận dược tài của họ, tổng cộng có mười phần, không nói có thể luyện chế mười viên thần đan, ít nhất cũng ba bốn viên đi!
Nhưng Lăng Tiếu đột nhiên cầm hai viên đưa cho Yến Việt cùng Liệt Hồng Oanh lại nói là đã cấp cho họ xong rồi.
Như vậy chẳng khác nào mười phần tài liệu chỉ có hai viên thần đan, xác suất thành công chỉ có một phần năm thôi sao?
Nhưng mà Lăng Tiếu đã nói hai viên thần đan kia là bổ sung quà mừng kết hôn cho Yến Việt cùng Liệt Hồng Oanh, sao có thể đem chuyện nhờ vả luyện đan nói nhập thành một đây?
Điều này thật khó trách thần sắc mọi người trong thương minh thật khó xem.
Liệt Hồng Oanh là người đầu tiên đứng lên bất mãn nói:
- Lăng Tiếu, ngươi làm vậy là ý gì? Chẳng lẽ hai viên thần đan làm quà mừng lại tính là thần đan đưa cho thương minh sao?
Yến Việt trách móc:
- Hồng Oanh, ngồi xuống nói chuyện!
Liệt Hồng Oanh thở phì phì ngồi xuống, nhìn chằm chằm Lăng Tiếu, nếu hắn không có lời giải thích hợp lý nàng sẽ không bỏ qua.
Lăng Tiếu cười khổ, nhìn Liệt Như Ngọc nói:
- Như Ngọc, muội còn không lấy ra, chỉ sợ từ nay về sau ta sẽ biến thành người không được hoan nghênh nhất tại thương minh đó!
Không sai, trên đường tới đây hắn đã đưa Chí Tôn thần đan cho Liệt Như Ngọc.
Hắn cảm thấy để cho nàng giao qua cho Liệt Phần hoặc Liệt Vô Địch là được, không cần phải đem chuyện này nói trên mặt bàn.
Không nghĩ tới Liệt Vô Địch lại khẩn cấp hỏi thăm, mới làm không khí biến thành vô cùng xấu hổ.
Lăng Tiếu vừa nói ra lời này, ánh mắt mọi người rơi xuống trên người Liệt Như Ngọc.
Liệt Như Ngọc ngạo kiều nói:
- Phụ thân thật là, người ta chỉ muốn cho cha một sự vui mừng ngạc nhiên, lại đi giáp mặt hỏi ra, thật sự là không lễ phép!
Dứt lời, nàng đem ba viên thần đan đưa ra, khiến sắc mặt mọi người đều hiện lên vẻ tham lam.
Liệt Vô Địch phục hồi lại tinh thần, xấu hổ nói:
- Lăng…Lăng dược thần, việc…việc này thật ngượng ngùng, ta thật sự không biết ngươi đã đưa cho Như Ngọc!
Lăng Tiếu khoát tay cười nói:
- Không có gì, ta có thể hiểu được tâm tình Liệt minh chủ!
Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 2396: Hương rượu say người.
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
- Nói rất đúng, đến, lão phu mời ngươi một chén, cảm tạ ngươi làm hết thảy cho thương minh chúng ta, ta sẽ để Vô Địch dâng một phần hậu lễ cảm tạ ngươi!
Liệt Phần đứng lên trịnh trọng nói.
Nơi này bối phận của Liệt Phần là cao nhất, hắn đứng lên, mọi người cùng bưng rượu đứng theo kính Lăng Tiếu.
Có vài viên Chí Tôn thần đan kia, thực lực thương minh có thể tiến thêm một bậc.
Lăng Tiếu cũng đứng dậy cạn chén với bọn họ.
Không khí yến tiệc lại sôi nổi lên.
Đêm đó Lăng Tiếu ở lại trong Liệt Viêm thương minh.
Hắn còn chưa kịp nghỉ ngơi, Liệt Như Ngọc đã lôi kéo Chu Chỉ Tĩnh đi vào trong sân viện của hắn.
Lăng Tiếu nhìn thấy hai nàng cùng nhau đến, liền cảm thấy có chút đau đầu.
Bởi có câu nói khó nhất chính là tiêu thụ ân mỹ nhân.
- Hai nàng sao lại tới đây?
Lăng Tiếu cười hỏi.
- Hừ, nơi này là địa bàn của chúng ta, đương nhiên là có thể tới!
Liệt Như Ngọc hung hăng nói.
- Gặp qua dược thần đại nhân!
Chu Chỉ Tĩnh cúi người cung kính chào hỏi.
Lăng Tiếu cười khổ nhìn nàng nói:
- Chỉ Tĩnh không cần nhiều lễ như vậy, xem ra đã lâu không gặp, nàng đối với ta càng thêm khách khí!
Chu Chỉ Tĩnh nghe hắn nói như thế, nội tâm ngọt lịm, trong lòng nhủ thầm:
- Thật đúng như lời sư muội nói, hắn không hề thay đổi một chút nào!
Chu Chỉ Tĩnh vừa định mở miệng nói chuyện, Liệt Như Ngọc lại nói:
- Đó là đương nhiên, sư tỷ là đệ nhất mỹ nhân của thương minh, người theo đuổi vô số kể, nếu không phải nàng nhớ mãi không quên người nào đó, cũng đã lập gia đình từ lâu!
Lăng Tiếu vuốt mũi cười khan:
- Ha ha, lập gia đình là chuyện tốt thôi! Cũng không biết là anh kiệt thế nào mới xứng đôi với mỹ nữ như Chỉ Tĩnh!
Chu Chỉ Tĩnh u oán nói:
- Ta cảm thấy hiện tại rất tốt, vì sao nhất định phải lập gia đình đâu!
Liệt Như Ngọc trừng mắt trách cứ:
- Có phải huynh rất đắc ý hay không, có thể làm cho sư tỷ ngây ngốc chờ đợi!
Lăng Tiếu nhìn thoáng qua Liệt Như Ngọc cùng Chu Chỉ Tĩnh, sau đó làm ra động tác mà hai nàng không tưởng tượng được.
Lăng Tiếu lại có thể đem cả hai người đều ôm vào lòng mình.
Hắn ngửa mặt lên trời sâu kín nói:
- Ta biết tâm ý của hai nàng, nói thật ra ta cũng không để ý có thêm hai mỹ nhân làm thê tử của ta, nhưng…hai nàng phải rõ ràng, ở bên cạnh ta sẽ thật ủy khuất, bởi vì nữ nhân của ta thật không ít, ta yêu họ mà họ cũng yêu ta, nên ta không thể bỏ rơi người nào.
Ngừng một chút hắn nói tiếp:
- Huống hồ bây giờ ta còn hai sứ mạng phi thường trọng yếu cần đi hoàn thành, hai chuyện này nguy hiểm trùng điệp, nếu không cẩn thận ta rất có thể vẫn lạc, cho nên hai nàng đi theo ta phải tùy thời chuẩn bị mất đi ta.
- Huynh đừng làm muội sợ được không, hiện tại huynh đã là chí tôn thủy thần, còn có nhiệm vụ gì nguy hiểm phải làm huynh vẫn lạc!
Liệt Như Ngọc khẩn trương ôm chặt Lăng Tiếu nói.
Chu Chỉ Tĩnh nói:
- Từ xưa tới nay biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt đều thê thiếp hợp bầy, muội không để ý trở thành một thành viên trong bọn họ, ai bảo lòng của muội sớm thuộc về huynh đâu, mặc kệ huynh đang ở phương nào muội vĩnh viễn là của huynh!
- Cho dù là nhân vật trên chí tôn thần bảng cũng có thể vẫn lạc, thực lực của ta hiện tại có vẫn lạc cũng không có gì kỳ lạ, về phần ta cần đi làm nhiệm vụ gì hai nàng đừng quản, tóm lại ta không lừa hai nàng, hai người nên suy nghĩ kỹ càng.
Lăng Tiếu trịnh trọng nói, ba người lại ôm chặt lấy nhau.
…
Đêm, trên con sông hộ thành đèn đuốc sáng trưng, trên hoa thuyền chập chờn không ít nữ nhân mặc quần áo bại lộ, thanh âm tiếng cười đùa lả lơi vang lên.
Lăng Tiếu còn chưa uống vài chén rượu, đột nhiên cảm thấy có chút muốn say.
Đêm sắc lờ mờ, tiếng nhạc vang lên, vũ sắc động lòng người, hương rượu người say, mỹ nhân như ngọc!
Lăng Tiếu ở lại Liệt Viêm thương minh chừng nửa tháng mới có thể rời đi.
Lúc rời khỏi, ánh mắt lưu luyến của Liệt Như Ngọc cùng Chu Chỉ Tĩnh làm cho hắn thật sự cảm thấy không dám thừa nhận.
Lăng Tiếu tạm thời không muốn tiêu thụ ân mỹ nhân, quả quyết rời đi Liệt Viêm thương minh, chạy tới nơi an bài hậu nhân Hồn tộc.
Hậu duệ Hồn tộc được hắn an bài không xa, thuộc phạm vi Tẩy Kiếm trang, nhưng Tẩy Kiếm trang cũng không quản tới nơi đó.
Huống chi địa phương mà Lăng Tiếu mở ra thuộc một nơi bình thường nằm ngoại giới Quỷ Hồn sơn mạch.
Nơi đó thoạt nhìn như một nông trang nghèo khó, không ai chú ý, mà người đạt tới thần vương bình thường sẽ không đi vào loại thôn xóm này động thủ cướp bóc, như vậy sẽ làm mất thân phận.
Hơn nữa Lăng Tiếu đã lưu lại bán thủy thần thi ma bảo hộ nơi này, trừ phi gặp phải chí tôn đến, bằng không đừng hòng thương tổn được bọn họ.
Nếu người của Hồn tộc luôn yên ổn trong địa phương Lăng Tiếu ổn định thì sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng bọn họ cũng cần thích ứng cuộc sống trong Thiên Vực, giao tiếp với những người khác, kiến thức thế giới bên ngoài, hiểu biết càng nhiều kỳ trân dị bảo, tăng thêm kiến thức lịch duyệt.
Cho nên khi họ rời tộc, đi ra bên ngoài, thân bất do kỷ, thật dễ dàng cùng người phát sinh ma sát.
Vân Thiên là đệ tử thứ hai của Lăng Tiếu, lúc hắn được nhận làm đệ tử chỉ có tu vi linh sư giai.
Tu vi này ở lại trong Thiên Vực chẳng khác gì một người thường, cho dù một kẻ hầu sai vặt đánh tạp thực lực cũng ngang hàng với hắn.
Nhưng lúc ấy hắn còn nhỏ, chỉ chừng mười tuổi mà thôi.
Lăng Tiếu mang theo Hồn tộc trở về Thiên Vực, được linh khí thiên địa nồng đậm trợ giúp, thực lực người trong tộc nhanh chóng đề thăng lên.
Vân Thiên lại là thiên tài nổi bật trong hậu duệ Hồn tộc, từng được Lăng Tiếu chỉ điểm, thực lực càng tăng nhanh chóng.
Hơn mấy chục năm trôi qua, Vân Thiên đã là hán tử gần năm mươi.
Vân Thiên sớm được Lăng Tiếu dùng thần tuyền tẩy lễ, lấy tốc độ tu luyện của hắn tuy kém hơn thần thể biến thái, nhưng tuyệt đối không kém hơn đệ tử chân truyền của những siêu cấp thế lực.
Lấy độ tuổi như vậy đã đạt tới tu vi bán thánh, đã đủ cho hắn duy trì dung mạo hơn hai mươi tuổi.
Nhưng hôm nay thoạt nhìn hắn như lão nhân bảy tám chục tuổi, già nua vô cùng, sinh cơ đã sắp khô kiệt.
Trong Ma Hồn thành gần chỗ ở của người Hồn tộc, Vân Thiên bị người dùng xiềng xích khốn chặt thân hình, dán trên tường thành, thân hình tràn ngập vết thương, máu tươi không ngừng đổ xuống, bộ dáng chật vật thập phần khủng bố.
Rõ ràng hắn bị người bắt giữ, dùng thánh liên trói lại, muốn đem hắn treo chết tươi tại chỗ này!
Ở bên cạnh hắn còn có vài cỗ thi thể đã chết, chắc là không chống nổi tra tấn, đã đi trước Vân Thiên một bước.
Hiện giờ Vân Thiên chỉ cảm thấy không chịu được nữa, đan điền đã bị hủy diệt, không biện pháp khôi phục thương thế trên người, trạng thái kém đến cực điểm.
Trong lòng hắn thầm hò hét:
- Sư…sư phụ, Thiên nhi thật có lỗi với sự vun trồng của ngài, không…không thể khôi phục Hồn tộc!
Phàm là người đi ngang qua bên này nhìn thấy Vân Thiên đều chỉ trỏ, nghị luận sôi nổi.
- Thật sự là đáng thương, lại dám đắc tội Ảnh công tử, đúng là chán sống!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của minhchinh555
Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 2397: Vân Thiên Chi Dương.
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
- Còn không phải sao? Ở Ma Hồn thành ai không cấp Ảnh công tử vài phần mặt mũi, thật sự ăn gan hùm mật gấu, một kẻ đáng thương chẳng những bị cướp tu lữ, còn bị dán trên tường thành tươi sống mà chết!
- Ảnh công tử trúng ý nữ nhân không có mấy người không bị hắn chiếm được, nhưng tiểu nương môn kia cũng thật có cá tính, mấy ngày trước ta nghe nói nàng quyết chết không theo, đã tự sát bỏ mình!
- Hồng nhan họa thủy, sau này chỉ sợ không còn nữ nhân xinh đẹp nào dám đến nơi này.
- Lời tuy như thế, nhưng thủ đoạn của Ảnh công tử quá độc ác, chỉ sợ một ngày nào đó gặp phải ngoan thủ, cho hắn chịu được.
- Ngươi nói chuyện nhỏ giọng một chút, nếu bị nghe được thì phiền toái lớn!
Trong đám người vây xem đều lộ ra thần sắc thương hại, nhưng còn có cả châm chọc.
Ở bất kỳ địa phương nào, chỉ có cường giả mới là đạo lý, kẻ yếu vĩnh viễn đều sai lầm, không có chuyện gì có thể dùng đạo lý mà nói rõ ràng.
Vân Thiên cùng người của Hồn tộc luôn tuân thủ lời dặn của Lăng Tiếu, điệu thấp làm việc, không thể bại lộ thân phận Hồn tộc của bọn họ, ít nhất đợi sau khi đạt tới thần vương mới có thể lộ ra tinh mang.
Nhưng vì sao Vân Thiên bị bắt tới nơi đây, thừa nhận kết cục thảm hại như thế?
Đây là vì có một lần Vân Thiên ra ngoài lịch lãm trở về, chuẩn bị mang theo tu lữ Lương Hoàn của mình mua một ít đồ dùng sinh hoạt tại Ma Hồn thành sau đó mới quay về trong tộc.
Hắn đã đi qua Ma Hồn thành rất nhiều lần, không cần lo lắng bị người của U Ảnh tộc phát hiện thân phận.
Nhưng lần này vấn đề không phải bởi vì hắn gây ra, mà vì thê tử Lương Hoàn tạo thành.
Nhắc tới Lương Hoàn, nàng cũng không phải thiên kim tiểu thư thế lực lớn, mà chỉ là nha hoàn của một gia tộc tại một thành trì nhỏ mà thôi.
Lần đầu tiên Vân Thiên gặp Lương Hoàn, nàng ăn mặc mộc mạc sơ sài, nhưng không che giấu được tư sắc thanh nhã động lòng người.
Lúc ấy nàng cùng tiểu thư bị một ít tên cường đạo đuổi giết, những người khác đều bị giết chết, mà nàng sắp bị người ô nhục.
Vân Thiên không chút do dự ra tay giết chết cường đạo, may mắn thực lực đám người kia không mạnh, bằng không hắn cũng không sám sính anh hùng.
Hơn nữa dù đối phương cấp bậc cao hơn, cũng không chịu được tinh thần lực của hắn oanh giết.
Lương Hoàn phát hiện người cứu mình là một thanh thiếu niên anh tuấn bất phàm, lập tức sinh lòng hảo cảm, mà tiểu thư cùng người trong gia tộc đều bị giết chết nên nàng cũng không thể quay trở về, vì vậy cam tâm làm tỳ nữ cho Vân Thiên, hầu hạ hắn một đời một thế!
Về sau hai người trở thành vợ chồng.
Vân Thiên mang Lương Hoàn ra ngoài du lịch một thời gian, muốn đem nàng về gặp mặt cha mẹ cùng tộc nhân, xem như chính thức thừa nhận thân phận của Lương Hoàn.
Nhưng lúc Vân Thiên mang theo Lương Hoàn vào Ma Hồn thành mau đồ vật đã xảy ra chuyện!
Ảnh Hoảng, là nhi tử của thành chủ Ma Hồn thành Ảnh Vĩnh Cao, được xưng Ảnh công tử, trời sinh háo sắc, lại vô cùng tàn nhẫn.
Lúc Vân Thiên cùng Lương Hoàn vừa mới vào thành không bao lâu đã gặp Ảnh Hoảng đang đi lang thang dạo chơi.
Ảnh Hoảng vừa nhìn thấy Lương Hoàn liền bị nàng hấp dẫn, lại nhìn ra thực lực hai vợ chồng không ra gì, nơi này là địa bàn của U Ảnh tộc, lão tử của hắn còn là thành chủ, vì vậy hắn hoành hành không chút bận tâm.
Vì vậy hắn đi tới trêu chọc Lương Hoàn, muốn bắt nàng về hưởng thụ một phen. Vân Thiên vốn không muốn gây chuyện sinh sự, nhưng Ảnh Hoảng quá đáng, vì vậy không nhịn được phải ra tay.
Những bằng hữu đi cùng Vân Thiên đều bị đối phương bắt giết, bản thân hắn bị bắt hủy diệt đan điền.
Bọn họ đều bị treo sống trên tường thành mãi cho tới khi chết mới thôi!
Lương Hoàn bị người của Ảnh Hoảng bắt quay về phủ thành chủ.
Nhưng Lương Hoàn không cam tâm chịu nhục nên cắn lưỡi tự vận.
Việc này vừa xảy ra vài ngày đã lập tức truyền ra dư luận xôn xao.
Bên trong Ma Hồn thành, một trung niên đang hung hăng quở mắng một thanh niên tu vi thánh giả trung giai.
- Hoảng nhi, chừng nào con mới nên thân một chút, cả ngày chạy loạn trong thành còn bắt giữ nữ nhân tùy tiện, có phải con cảm thấy cha ở trong thành đã là tồn tại vô địch rồi hay không? Nếu đối phương có hậu trường cứng rắn, chúng ta có chết cũng không biết chuyện gì xảy ra!
Trung niên phi thường tức giận quát.
Người này là thành chủ Ma Hồn thành Ảnh Vĩnh Cao, thực lực thần vương cao giai, mà thanh niên kia chính là Ảnh Hoảng.
Ảnh Hoảng không cho là đúng nói:
- Cha, cha nói gì vậy, chẳng qua là một nữ nhân còn chưa tới thánh giả, có gì phải sợ, con chỉ là muốn cho nàng tới bồi con một chút mà thôi, không nghĩ tới là kẻ không biết điều, giết thì đã giết, chẳng lẽ còn có ai dám đến chỗ chúng ta giương oai hay sao?
Ảnh Vĩnh Cao nhăn mày quát:
- Đồ hỗn trướng, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta là thành chủ thì có thể làm gì thì làm sao? Chẳng lẽ ngươi không nhớ vài chục năm trước nơi này đã chết hai vị thành chủ sao? Ngay cả tam thúc công cũng phải chết, cha của ngươi bị đẩy ra làm thành chủ chẳng khác gì là tìm cái chết. Cũng may địch nhân sớm rời đi, bằng không cha của ngươi cũng đã chết, làm sao còn cơ hội cho ngươi hung hăng càn quấy, cho ngươi biết từ hôm nay trở đi, muốn cướp nữ nhân cũng phải làm bí mật một chút, không được rêu rao như vậy, bằng không đừng trách ta ra tay!
Ảnh Hoảng mừng rỡ nói:
- Dạ, thưa cha!
Ngay lúc cha con bọn hắn đang nói chuyện, một người thật trùng hợp đi qua Ma Hồn thành, vừa đúng lúc hàng lâm nơi đây!
Một hồi lửa giận khủng bố sắp thiêu hủy Ma Hồn thành!
Lăng Tiếu rời khỏi Liệt Viêm thương minh, lập tức chạy tới nơi ở của hậu duệ Hồn tộc.
Nhưng trước khi đến, Lăng Tiếu đột nhiên nhớ tới hắn quên mua chút vật tư bên Liệt Viêm thành.
Vì thế hắn tính toán đi vào Ma Hồn thành mua một ít vật tư đưa tới cho hậu huệ Hồn tộc.
Nhưng không nghĩ tới hắn vừa đi vào Ma Hồn thành liền cho hắn nhìn thấy một màn khiến hắn nổi lên lửa giận ngập trời.
Kỳ thật lúc hắn mới vào thành, thấy được mấy cỗ thi thể bị treo trên tường cao, chỉ thoáng nhíu mày, cũng không cảm thấy có gì làm hắn kinh ngạc.
Thực lực Lăng Tiếu cao cường, lập tức cảm ứng được có người còn sống, vẫn còn lưu chút khẩu khí.
Nếu hắn ra tay giúp đỡ, người kia nhất định có thể sống lại.
Nhưng thiên hạ quá nhiều chuyện nhàn sự, hắn cũng không phải hạng người tràn đầy tinh thần trọng nghĩa, nên không muốn quản tới, muốn đi thẳng vào trong thành.
Nhưng ngay một khắc hắn muốn vào thành, lại nghe được một thanh âm cực nhỏ vang lên bên tai hắn.
Thanh âm kia nhỏ như tiếng muỗi kêu, người bình thường căn bản không nghe được, nhưng Lăng Tiếu là ai?
Hắn chính là chí tôn thủy thần, trong phạm vi mấy chục vạn dặm chung quanh chỉ cần hắn muốn cảm ứng, bất luận thanh âm gì cũng không thoát khỏi thần niệm của hắn bao phủ, đều có thể cảm ứng thật rõ ràng.
Huống chi thanh âm kia chỉ cách hắn vài trăm thước, dù có thật nhỏ hắn vẫn nghe được.
- Sư…sư phụ…là…là ngài…sao?
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của minhchinh555