Quyển 1: Thiếu niên bình thường
Chương 31: Tuyết thuỷ.
Nhóm dịch: Võ Gia Trang
Nguồn: Sưu tầm
Thần sắc Vương Lâm không thay đổi hỏi."Cần bao nhiêu?"
Vương Hạo hơi do dự một chút rồi nói: "Ít nhất cũng cần 200 tấm!"
"Sao nhiều vậy? Ngươi muốn dùng làm gì?" Vương Lâm ngẩn ra. 200 tấm thật
ra thì hắn cũng có thể lấy ra. Mấy tháng nay, hắn nhận hối lộ cũng gần
500 cái rồi.
Vương Hạo thở dài, cười khổ: "Thiết Trụ ca, còn có hai tháng nữa là tới
cuộc so tài của đệ tử môn nội cuối năm. Tuy nói ta có tư cách tham gia
nhưng cũng không có khả năng đoạt được danh hạng gì. Chỉ là ta không cam
lòng. Cái tên Vương Trác kia đã luyện đến đỉnh phong Ngưng Khí kỳ. Hơn
nữa ta còn nghe nói gần đây hắn còn chạm đến tầng thứ hai rồi."
"Sao hắn có thể luyện nhanh như vậy?" Vương Lâm nhìn Vương Trác một hồi
lâu rồi mới có chút kinh ngạc thầm nghĩ, thiên tư quả nhiên quan trọng!
Vương Hạo lộ vẻ tức giận nói: "Còn không phải do hắn có một sư phụ tốt
sao. Sư phụ hắn không tiếc bỏ vốn lớn, xin chủ nhân chúng ta một lô Tạo
Hóa Đan. Cái thứ này ở trong môn phái cũng là dược vật cực kỳ trân quý.
Hắn ăn được thứ đó thì tất nhiên là tốc độ tu luyện nhanh rồi."
Vương Lâm gật đầu, nghi hoặc nói: "Cái này và chuyện ngươi mượn tiên phù thì có liên quan gì?"
"Đương nhiên là có liên quan. Ngươi không hay tiếp xúc bên ngoài nên
không biết. Hàng năm, trước khi diễn ra cuộc so tài cuối năm của đệ tử
môn nội thì đệ tử môn nội đều ngầm mở một giao dịch hội nhỏ. Đến lúc đó
mọi người đều sẽ xuất bảo bối của mình ra, trao đổi lẫn nhau, chuẩn bị
cho cuộc tỷ thí. Ta nghe lão nhân đã tham gia giao dịch hội mấy trước
nói, trong giao dịch hội cái gì cũng có, phi kiếm, pháp bảo, đan
dược....v...v...." Vương Hạo thấp giọng nói, nhưng hai mắt lại sáng lên.
Vương Lâm nghe đến đó thì trong lòng chấn động dữ dội. Đôi với phi kiếm,
pháp bảo thì hắn chưa dám mơ tưởng, nhưng khẩu quyết Ngưng Khí thì hắn
lại đang rất cần. Hắn trầm ngâm một chút rồi nói: " Đệ tử môn nội nhiều
như vậy, làm sao có thể tin được người ta có thật lòng giao dịch hay
không?"
Vương Hạo cười hi hi, nói: "Thiết Trụ ca, ngươi hỏi đúng chỗ quan trọng
rồi đấy. Chính vì thế mà giao dịch hội có một quy định, nói trắng ra thì
cũng chính là tư cách tham gia giao dịch hội. Muốn được tham gia thì
phải có một khảo Hóa Hình Hóa Thanh Đan. Mà sau khi ăn đan dược này vào,
trừ khi là người đạt tới Trúc Cơ kỳ, nếu không thì không thể nhìn ra
cái gì."
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên tinh quang: "Nói vậy ngươi mượn tiên phù là vì viên đan dược đó?"
Vương Hạo ngẩn ra, gật đầu nói: "Thiết Trụ ca đúng là thông minh. Quả
thật là như vậy. Đan dược này là do chủ nhân nhà ta khống chế. Hàng năm
hắn đều lén bán ra ngoài. Giá là 200 tấm tiên phù một viên!"
Vương Lâm trầm ngâm một lúc rồi cười nói: "Giao dịch hội này xem ra cũng thú vị đây. Ta cũng muốn đi xem xem."
Vương Hạo vội vàng nói: "Được ngay. Chỉ cần có đan dược là tham gia
được. Ta cũng vì nghe nói lần này có đệ tử môn nội bán ra Tạo Hóa Đan
nên muốn kiến một khỏa."
Tay phải Vương Lâm vừa lật, trên lòng bàn tay đã xuất hiện ra 400 tấm
tiên phù. Toàn bộ số phù này được hắn gộp chung lại, cứ một trăm cái lại
phân thành một phần.
Hai mắt Vương Hạo sáng lên, nhận lấy tiên phù cất vào trong túi trữ vật
rồi hưng phân nói: "Thiết Trụ ca, khoảng nửa tháng nữa ta tới tìm ngươi,
chúng ta cùng đi."
Vương Lâm gật đầu, nói chuyện với hắn thêm một lúc. Sau đó Vương Hạo đứng dậy cáo từ ra về.
Đối phương đi rồi, Vương Lâm trầm tư một lát. Hắn rất coi trọng lần giao
dịch hội này. Nếu ở đó thật sự có khẩu quyết phía sau Ngưng Khí thì hắn
nhất định phải đoạt được!
Nhưng mà bây giờ trên người hắn lại chẳng có gì đáng giá. Toàn bộ tiên
phù cũng dùng để mua đan dược rồi. Suy nghĩ một lúc, hắn quyết định lấy
ra một ít Linh Khí Tuyền Thủy, Thứ này chắc chắn sẽ cực kỳ hấp dẫn người
ta.
Dù sao có đan dược trợ giúp nên không sợ người ta nhìn ta thân phân mình.
Hạ quyết tâm, Vương Lâm không tiếp tục nghĩ việc này nữa. Lúc này vẫn
chưa thể tiến vào mộng cảnh, Vương Lâm xử lí qua mấy việc lặt vặt rồi
bắt đầu luyện tập Dẫn Lực Thuật với tảng đá.
Dẫn Lực Thuật này, ở trong mộng cảnh mấy ngày, hắn đã luyện không dưới
vạn lần. Độ thuần thục càng lúc càng cao. Nếu là khống chế hồ lô thì 10
lần thành công cả mười. Trong sinh hoạt thường ngày, hắn chỉ cần giơ tay
là có thể cách không chộp một số vật nhỏ rồi.
Nhưng mà nếu thể tích quá lớn thì xác suất thành công cũng giảm xuống.
Nhưng cùng với sự tăng trưởng của linh lực trong cơ thể hắn, nhất là khi
hắn tiến vào Ngưng Khí kỳ tầng hai. Uy lực của Dẫn Lực Thuật bắt đầu
hiển lộ.
Luyện tập với tảng đá mấy canh giờ, sắc trời bên ngoài đã tối đen, tuyết
vẫn rơi mù trời như trước. Vương Lâm không lập tức tiến vào không gian
mộng cảnh mà đứng ở cửa, ngắm tuyết rơi và suy nghĩ.
Một tháng trước, khi tu luyện tầng thứ hai, Vương Lâm phát hiện ra một
vấn đề. Hiệu quả Linh Khí Tuyền Thủy bắt đầu giảm sút. Tuy giảm sút
không lớn, có thể dùng số lượng để bổ sung nhưng lại khiến hắn bắt đầu
lo lắng.
Hắn lo lắng tu vi hắn luôn không ngừng tăng cao, chắc chắn sẽ có một ngày Linh Khí Tuyền Thủy mất đi hiệu quả.
"Chất lỏng để ngâm với hạt châu thần bí đó, thì lộ thủy (nước sương sớm)
là tốt nhất, tuyền thủy (nước suối) là thứ hai. Bất quá lộ thủy lại thu
thập được quá ít, không đủ sử dụng. Mà mua đông lại càng không có. Chỉ
có tuyền thủy mới là nhanh chóng nhất, lại không sợ cạn kiệt. Nếu có một
ngày tuyền thủy thực sự mất đi hiệu lực thì mình nhất định phải chuẩn
bị thứ thay thế." Vương Lâm thì thào nói.
Nhìn tuyết rơi đầy mặt đất, hai tay hắn khẽ giơ lên, dùng Dẫn Lực Thuật.
CHỉ thấy một khối tuyết lớn trên mặt đất bay lên, như một con Tuyết
long bay vào trong cái vạc lớn.
Chỉ một lúc sau, tuyết đã lấp đầy nửa non vạc. Vương Lâm thu hồi Dẫn Lực
Thuật. Sau đó hắn đi tới bên cạnh cái vạc, một tay kết ấn, sau khi thử
hơn mười lần rốt cuộc cũng biến ra một hỏa cầu lớn bằng nắm tay trẻ con.
Hỏa cầu tản ra hơi nóng kinh khủng khiến tuyết thủy (nước băng tuyết)
nhanh chóng bị tan ra.
Sau khi làm tan toàn bộ băng tuyết, hắn lau mồ hôi trán. Liên tục dùng hai loại pháp thuật đối với hắn mà nói thì hơi quá sức.
Hiện tại hắn dã nghiên cứu gần như thấu triệt hạt châu thần bí này. Ví
dụ như dùng tuyền thủy ngâm thì mươi phút là cực hạn. hắn cũng từng thử
ngâm lâu hơn một chút nhưng phát hiện ra, bất kể là ngâm thêm bao lâu
thì hiệu quả vẫn như cũ.
Dùng gáo múc ra một chút, hắn uống một ngụm. Mắt khép hờ, cẩn thận quan
sát mức độ nồng đậm của linh khí trong cơ thể. Không lâu sau, hắn mở hai
mắt lẩm bẩm: " Hiệu quả cao hơn nước suối rất nhiều nhưng vẫn thấp hơn
lộ thủy. Nhưng mà cũng dùng được!"
Hắn nhanh chóng lấy một đống hồ lô trong túi trữ vật ra. Những cái hồ lô
này đều là những hồ lô mà hắn đã thu thập cả nửa năm trên núi. Mất cả
một đem, toàn bộ băng tuyết trong viện đã biến mất sạch sẽ, lúc này mới
có thể đổ đầy Linh Khí Tuyết Thủy vào một nửa số hồ lô.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Quyển 1: Thiếu niên bình thường
Chương 32: Giao dịch.
Nhóm dịch: Võ Gia Trang
Nguồn: Sưu tầm
Mấy ngày tiếp theo Vương Lâm đều bận bịu tìm cách dự trữ tuyết thủy.
Nếu không phải lo lắng linh khí bốn phía thì hắn đã sớm vác vại ra để
đựng rồi. Hiện tại chỉ dùng hồ lồ, cũng may mà hồ lô có rất nhiều, trong
mấy ngày đã chứa đầy mấy trăm cái hồ lồ. Hắn tính chỗ hồ lô chứa đầy
tuyết thủy này chắc là đủ cho mình dùng trong mộng cảnh một thời gian
dài.
Sau khi lấp đầy những cái hồ lô này, Vương Lâm bắt đầu ngồi tu luyện.
Tuy nói hiệu quả của tuyền thủy hơi giảm sút nhưng cũng không phải mất
đi toàn bộ hiệu quả, vẫn có thể sử dụng được.
Trong nháy mắt mười ngày đã trôi qua. Trong mười ngày này, Vương Lâm đã
uống hết tuyền thủy. Cũng may mà tuyền thủy này vừa uống vào cơ thể là
lập tức phân giải ra, biến thành linh khí. Nếu không thì bụng hắn chẳng
thể chứa nhiều chất lỏng như vậy được.
Khi tu luyện đến Ngưng Khí kỳ tầng hai, nhu cầu linh khí sẽ hơn tần thứ
nhất đến mấy lần. Cho đến hiện tại, trên thực tế Vương Lâm đã ở trong
không gian mộng cảnh tu luyện hơn chín tháng.
Nếu là tầng thứ nhất, chín tháng tu luyện không ngừng nghỉ, lại có linh
khí sung túc cung ứng thì thể nào cũng sẽ có chút thành tựu. Nhưng hiện
tại, tuy hắn cảm giác linh khí trong có thể nhiều lên không ít nhưng vẫn
chưa làm hắn hài lòng.
Hôm nay là ngày hắn ước định với Vương Hạo. Vương Lâm không tiến vào
mộng cảnh tu luyện nữa là yên lặng chờ đối phương đến. Giữa đêm, bên
ngoài trời lại nổi bão tuyết, thân ảnh Vương Hạo xuất hiên trong thần
thức Vương Lâm.
Không lâu sau, Vương Hạo đẩy cửa bước vội vào trong, nóng nảy nói: "Chủ
nhân luyện đan làm ta không tới ngay được. Ta vất vả lắm mới ra được. Đi
mau, giao dịch hội chắc bắt đầu rồi."
Nói xong hắn liền vội vã bước ra ngoài. Vương Lâm nghe vậy cũng lập tức đuổi theo.
Hai người bước đi trên mặt tuyết đóng dày cộp trên đất. Từ trong môn
phái đi không bao lâu sau đã đến cửa, sau đó men theo con đường nhỏ đi
sâu vào trong núi.
Lúc này mặt đường đóng băng nên rất trơn. Vương Hạo không dám đi nhanh,
mà chỉ dám đi cẩm thận từng bước một. Cả người hắn run run, ngoài miệng
thì mắng: "Cái thời tiết quỷ tha ma bắt. Tuyết lớn như vậy làm ta ngã
xuống vực thì thành quỷ ta cũng phải đi đòi công đạo."
Trong khi đó, Vương Lâm đi đằng sau hắn thì lại rất ung dung. Đối với
thời tiết thế này, hắn không hề nghĩ như vậy mà còn cảm thấy thế này mới
tốt. Chờ giao dịch hội kết thúc, hẳn lại có thể tích trữ được không ít
thuyết thủy.
Đi được một lúc, Vương Hạo bỗng dừng bước, ra vẻ thần bí, cười hì hì đưa
cho Vương Lâm một viên đan dược màu xanh biếc, thấp giọng nói: "Nhanh
lên, mấy hôm trước ta đã đến đây một lần. Từ chỗ này đi thêm một chút
nữa là đến. Chúng ta ăn dan dược này vào, tránh không để người ta nhìn
ra thân phận."
Nói xong, hắn lập tức lấy ra một viên đan dược giống vạy nhét vào miệng.
Một làn sương mù màu đen đậm đặc nhanh chóng từ thân thể hắn tản mát
ra, đem cả người hắn bao phủ vào bên trong. Một gióng nói khàn khàn từ
trong đám sương mù truyền ra: "Thế nào, có nhận ra ta là ai không?"
Vương Lâm dùng thần thức đảo qua, phát hiện thần thức của mình như chìm
vào trong bùn, không thể nào thăm dò được. Lúc này hắn mới an lòng nói:
"Đan dược này quả thần kỳ!" Nói xong hắn liền nhét viên đan dược vào
miệng.
Hai đám sương mù tối đen nhanh chóng đi sâu vào trong núi. Sau mấy ngã
rẽ, phía cuối con đường nhỏ bỗng hiện ra một mảnh đất trống.
Mảnh đất này rất rộng. Đứng ở đó có hơn mười cái bóng đen giống hai
người Vương Lâm. Nhưng cả đám đều đứng yên ở đó, không nhúc nhích cũng
chẳng nói câu nào.
Hai người Vương Lâm bước đến, tìm một chỗ trống rồi đứng im ở đó.
Đợi một lúc, thấy không ai đến nữa, một người trong đó bước ra, ho khan
một tiếng rồi khàn khàn nói: "Đã đến giờ, lần này vẫn do ta chủ trì. Quy
củ như cũ. Ta mở đầu." Nói xong hắn xuất ra một thanh tiểu kiếm mày
bạc, tiếp tục nói: "Thanh phi kiếm này không phải của Kiếm Linh các. Nó
là do tại hạ ngẫu nhiên mà có được. Uy lực không nhỏ. Ta chỉ cần linh
phù. 500 tấm!"
Những người kết bạn đi với nhau đều bàn luận. Một lúc sau có một người
lập tức xuất ra 500 tấm tiên phù, thực hiện giao dịch với đối phương.
Lúc này lại có một người mở miệng: "Ở đây ta có một hạ giai ngọc phù. Có
thể phát động như động đất ba lần. Ta chỉ đổi lấy 10 khỏa linh đan."
Hắn nhanh chóng xuất ra một một cái ngọc bội trong suốt, sáng long lanh
ra trước người rồi lập tức thu hồi lại.
"Ta đổi cho ngươi!" Cách Vương Lâm không xa có một người lập tức nói.
Đang muốn bước đến thì một người lên tiếng cực nhanh: "Ta trả 12 khỏa
linh đan!"
Người nói trước hơi do dự, hung hăng trợn mắt nhìn đối phương một cái rồi im lặng. Hắn cho răng mười khỏa đã là cực hạn rồi.
Tiếp đó mọi người lục tục lấy bảo bối của mình ra. Toàn bọ khoảng đất
trống bắt đầu náo nhiệt. CHốc chốc lại có mấy người tranh gianh một kiện
vật phẩm, cuối cùng ai trả giá cao thì được.
"Ở đây ta có một thuật pháp, chỉ cần Ngưng Khí kỳ tầng thứ hai là có
thể tu luyện. Nó có thể giúp người tu luyện giấu kín tu vi của mình
trong môt thời gian ngắn. Trừ khi là Trúc Cơ kỳ, nếu không thì không thể
phát hiện được. Ta biết cái này không có tác dụng gì nhiêu nên ta chỉ
đổi 10 khỏa...5 khỏa là được."Người đó nói năng lưỡng lự không hề sứt
khoát.
Mọi người đều cười ồ lên. Loại pháp thuật này căn bản là không có tác
dụng gì. Đệ tử môn nội toàn dựa vào tu vi để nói chuyện. Tu vi càng cao
thì đãi ngộ nhận được càng tốt. Ai hơi đâu lại đi cố che dấu tu vi mình
làm gì. Nếu thuật pháp này có thể che dấu tu vi trong thời gian dài thì
không nói, nhưng mà nó lại chỉ có thể che dấu trong thời gian ngắn, nhất
là lại còn đắt như vậy... 5 khỏa linh đan đó.
Thấy không có ai lên tiếng, người rao bán đành thở dài đinh lui về thì
Vương Lâm bống bước lên phía trước, trầm giọng nói: "5 khỏa linh đan. Ta
đổi!"
Đối phương ngẩn ra nhưng ngay lập tức lộ vẻ kinh hỉ, vội vàng thực hiện giao dịch.
Cầm ngọc giản ghi chép thuật pháp, Vương Lâm có cảm giác hồi hộp. Hắn
chưa từng thấy qua thứ này. Thần thức hắn vừa đảo qua ngọc giản, lập tức
những khẩu quyết của thuật pháp kia xuất hiện trong đầu hắn.
Thứ này đối với người khác tuy không có tác dụng gì nhưng với hắn mà
nói, nó lại có tác dụng rất lớn. Tuy nó chỉ có thể che dấu tu vi trong
thời gian ngắn, không được hoàn hảo. Lúc này một người lại bước ra,
giọng nói hơi khàn khàn nhưng lại khá cao ngạo nói: "Một viên Tạo Hóa
Đan, tự ra giá!"
" Đoạt Linh Đan ba mươi khỏa cộng tiên phù 500 tấm."
"Hạ giai ngọc phù một khối, phi kiếm một cái, Đoạt Linh Đan mười khỏa, tiên phù 500 tấm!"
Mọi người đều cao giọng trả giá, hiển nhiên là cực kỳ coi trọng Tạo Hóa
Đan. Vương Lâm từ Vương Hạo biết được, Tạo Hóa Đan là một loại dược vật
cực kỳ trân quý. Khi ăn vào, dược lực sẽ đọng lại trong cơ thể hai
tháng. Trong hai tháng này, người phục dụng nó sẽ có tốc độ hập thụ linh
khí tăng gấp mấy lần. Đúng là thứ mà đám đệ tử môn nội nằm mơ cũng muốn
có.
Thứ này trong môn phái cũng cực kỳ trân quý. Mỗi một đệ tử chỉ có hai cơ
hội mới có được. Đó là tấn thăng lên hắc y được một khỏa và tấn cấp lên
tử y được hai khỏa.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Quyển 1: Thiếu niên bình thường
Chương 33: Khẩu quyết.
Nhóm dịch: Võ Gia Trang
Nguồn: Sưu tầm
Vương Lâm không hề có hứng thú với Tạo Hóa Đan. Thấy giá cả đã bị đẩy
lên cực cao, hắn không khỏi tiếc cho Vương Hạo. Xem ra khỏa Tạo Hóa Đan
này Vương Hạo không lấy được rồi.
Đang suy nghĩ thì Vương Hạo đứng bên cạnh hét lên: "Đoạt Linh Đan, 230 khỏa! Đây là cực hạn của ta, nếu hơn lão tử bỏ!"
Cả hội lập tức yên tĩnh lại. 230 khỏa Đoạt Linh Đan đã là một cái giá
quá cao rồi, hiếm có người nào hơn được. Nhưng Tạo Hóa Đan đúng là quá
ít, khiến không ít người có chút không cam lòng.
Đúng lúc này người rao bán Tạo Hóa Đan bỗng cười khành khạch, nói với
giọng cuồng ngạo: " 230 khỏa mà muốn đổi Tạo Hóa Đan của ta sao. Nằm mơ
đi. Ít nhất cũng phải 2000 viên Đoạt Linh Đan. Nếu không ta không đổi!"
Vương Lâm nghe ngữ khí đối phương cảm thấy rất quen thuộc. Sau khi nghĩ
kỹ một lúc thì hắn thầm nghĩ, tên này tám chín phần mười là Vương Trác.
Bất quá hắn cũng không dám khẳng định, dù sao bất kể là dáng người hay
là giọng nói đều được giấu trong lớp sương mù đậm đặc kia.
Vương Hạo choáng váng cả nửa ngày không thốt lên được câu nào. Cả giao
dịch hội cũng bị câu cuồng vọng của đối phương làm cho ngơ ngác.
Người chủ trì vội ho khan một tiếng nói: "được rồi. Nếu không có ai đổi
Tạo Hóa Đan thì bỏ qua đi. Chúng ta tiếp tục tiến hành giao dịch."
Lập tức có người lại tiến lên xuất ra vật phẩm, ra giá. Không lâu sau
thì đến lượt Vương Lâm. Hắn tiến lên phía trước, lấy ra một bình không
lớn không nhỏ, nói: " Chất lỏng thần bí này, một giọt có thể sánh bằng
một viên Đoạt Linh Đan. Trong này có 100 giọt. Chỉ đổi khẩu quyết Ngưng
Khí kỳ tầng ba trở lên." Nói xong hắn liền mở nắp bình ra, lập tức một
luồng linh khí nhẹ nhàng phiêu tán bay ra.
Rất nhiều người khẽ động tâm. Đoạt Linh Đan dù sao cũng là đan dược
thành phẩm. Tuy nói là có sẵn linh khí nhưng chỉ có thể sử dụng bằng
cách nuốt vào. Mà loại chất lỏng này lại không như vậy, nó có rất nhiều
tác dụng. Ví dụ như dùng để luyện chế đan dược thì nhất định sẽ có tác
dụng kỳ diệu.
Thậm chí là khi luyện chế pháp bảo, phi kiếm cũng có thể gia tăng linh tính.
Hắn vừa nói xong lập tức có người hô: "Ta đổi khẩu quyết Ngưng Khí kỳ tầng bốn!"
Vương Lâm hơi nhíu mày, nói: "CHỉ có tầng bốn?"
"Ta dùng khẩu quyết ba tầng bốn, năm, sáu đổi chất lỏng thần bí của
ngươi. Thế nào?" lại có người hô lên. Vương Lâm trầm ngâm một chút rồi
lại lắc đầu: " Ta muốn tất cả khẩu quyết từ tầng ba đến tầng 15."
"Sư đệ. Thế này không phải làm khó chúng ta sao. Đệ tử trong môn phái,
kể cả là nhị sư huynh là người điên cuồng nhất cuộc tỉ thí năm ngoái
cũng chỉ mới đạt tến Ngưng Khí kỳ tầng thứ sáu và có khẩu quyết ba tầng
bảy, tám, chín thôi. Còn khẩu quyết từ tầng thứ 10 đến 15 thì trừ một số
sư thúc ra thì chẳng ai có đâu." Người nó lập tức khẽ cười.
Vương Lâm ngẩn ra, đang do dự thì một gióng nói từ xa truyền đến.
"Nếu ngươi có 200 giọt chất lỏng này, ta sẽ cấp cho ngươi tất cả khẩu quyết từ tầng 4 đến tầng 9!"
Toàn bộ mọi người đều nhìn loại. CHỉ thấy một nam tử thân vận tử y đang
đi tới. Hắn ước chừng 28 -29 tuổi, vẻ mặt lạnh như băng, không hề sử
dụng Hóa Hình Hóa Thanh Đan. Khi bị ánh mắt hắn đảo qua, toàn bộ mọi
người nhất thời im re, cung kính nói:
"Tham kiến nhị sư huynh!"
Nam tử mặc tử y không hề để ý tới bọn họ mà nhìn chằm chằm Vương Lâm nói: "Ngươi có 200 giọt không?"
Vương Lâm trong long chấn động, đồng tử nhanh chóng co rút lại. Khí tức
từ trên người đối phương tản mát ra khiếm hắn có cảm giác cực kỳ nguy
hiểm,hơn xa những người hắn đã từng gặp tại Hằng Nhạc phái.
Bất kẻ là sư phụ Tôn Đại Trụ hay là Trương sư huynh đều không thể so sánh với người này.
"Chất lỏng này là ta may mắn có được. Trừ một trăm giọt này ra chỉ còn
lại mấy chục giọt để ta sủ dụng. Vì thế ta không có nhiều như vậy."
Vương Lâm cung kính nói."
Nam tử mặc tử y trầm ngâm một chút rồi vung tay ném ra một khối ngọc
giản: "Thôi, ngươi đưa ta toàn bộ số chất lỏng còn lại. Khẩu quyết này
là của ngươi!"
Vương Lâm nhận lấyngọc giản, đảo thần thức qua. Sau khi xác định không
có nhầm lẫn gì mới lấy tiếp trong túi trữ vật một cái bình nhỏ nữa. Cộng
thêm cả bình lúc trước, nhẹ nhàng đặt lên mặt đất chứ không đến gần đối
phương.
Nam tử mặc tử y liếc mắt nhìn qua Vương Lâm một cái, không nói gì bống
vươn tay ra, cách không chụp lấy hai cái bình rồi khẽ đảo thần thức qua,
gật đầu nói: "Nếu tìm thấy thêm chất lỏng này thì hãy đến hậu sơn tìm
ta. Bất kể là Tạo Hóa Đan hay phi kiếm, ngọc phù, thậm chí là khẩu quyết
Ngưng Khí kỳ tầng thứ mười trở lên ta cũng có cách đưa cho ngươi." Nói
xong hắn phất tay xoay người rời đi.
Mắt Vương Lâm híp lại, thoáng hiện hàn quang. Câu này của đối phương
thật quá thâm độc. Nếu là người khác thì trong thời gian ngắn không thể
phát hiện ra điều gì. Nhưng hắn từ nhỏ đã thông minh hơn người, trong
lòng biết rõ rất nhiều truyện, chẳng qua là không nói ra miệng thôi.
Đối phương nói vậy cũng có nghĩa là bất cứ kẻ nào, chỉ cần có chất lỏng
này thì đều có thể tới tìm hắn trao đổi. Chỉ một câu này đã đẩy Vương
Lâm tới bờ vực nguy hiểm. Tuy không không nhìn thấy ánh mắt người khác
nhưng hắn vẫn có cảm giác như bị kim châm. Hiển nhiên đã có người chú ý
tới hắn.
Bất quá khi Vương Lâm quyết định xuất ra Linh Khí Tuyền Thủy thì trong
lòng hắn đã tính tới những tình huồng ngoài ý muốn. Vì thế hắn vẫn không
hoảng hốt mà vẫn bình tĩnh đánh giá bốn phía.
Mọi người lại tiếp tục tiến hành giao dịch. Cuối cùng giao dịch hội cũng
chấm dứt. Người đổi được thứ vừa lòng thì vui vẻ, chưa đổi được thì
buồn bã. Mỗi người đều có một tình cảm riêng, rời khỏi nơi này.
Vương Lâm vẫn không cùng Vương Hạo rời đi mà ngầm dán lên chân hơn mười
tầm tiên phù, rồi lập tức phóng đi như một thanh lợi kiếm, trong nháy
mắt đã biến mất. Vương Hạo vốn là người thông minh, nhìn thấy Vương Lâm
như vậy cũng lập tức bỏ chạy/
Mấy tên có tâm với chất lỏng thần bí của Vương Lâm thấy Vương Lâm bất
thình lình chạy mất liền choáng váng, muốn đuổi theo nhưng không thấy
bóng dáng đối phương đâu nữa, không khỏi mắng vài câu rồi rời đi.
Mấy đệ tử có tu vi cao thâm cũng không tiện trắng trợn đuổi theo. Dù sao
giữa giao dịch hội của đệ tử trong môn phái mà dám giết người đoạt bảo,
một khi bị Phương sư phụ biết được thì chắc chắn sẽ không xong.
Vương Lâm bỏ chạy thật nhanh, không nhưng dám tiên phù lên chân. Tiên
phù này có thể chồng lên nhau để tăng tốc độ, dùng liền một lức mấy chục
tấm phù khiến tốc độ của hắn nhanh vô cùng, chẳng bao lâu sau thì về
tới môn phái.
Người hắn kiêng kị nhất chính là nam tử mặc tử y kia. Sau khi trở lại
môn phái, hắn không lập tức tới chỗ nơi ở của tạp vụ mà cẩn thận tìm
một gian phong bỏ không nấp đi.
Đợi khi sắc trời dần tối, Hóa Hình Hóa Thanh Đan mất dược diệu lộ ra mặt
thật, thì hắn mới cẩn thận ra ngoài. Cũng may dọc đường không phát hiện
ra được cái gì bất thường. sau khi trở vể chỗ ở của tạp vụ, hắn lập tức
bế quan tu luyện, không để ý tới bất cứ việc gì nữa.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Quyển 1: Thiếu niên bình thường
Chương 34: Tập huấn.
Nhóm dịch: Võ Gia Trang
Nguồn: Sưu tầm
Có được khẩu quyết đến Ngưng Khí kỳ tầng thứ chín, Vương Lâm bắt đầu an
tâm, suốt ngày sống ru rú trong nhà.Thời gian dần dần trôi qua, toàn bộ
Hằng Nhạc phái bắt đầu tràn ngập không khí khẩn trương.
Toàn bộ đệ tử đều đang gấp rút chuẩn bị cho cuộc tỷ thí cuối năm. Một
khi có thể tiến vào thập cường thì pháp bảo, đan dược, linh thạch, ngọc
phù ...v...v... đều có thể đạt được.
Càng khiến cho bọn họ phải đỏ mắt chính là lần này chương môn đã xuất ra
trọng bảo bản phái - Song Nguyệt Hoàn làm phẩn thưởng cho người giành
vị trí đứng đầu!
Song Nguyệt Hoàn vốn là di vật của một tiền bối trong môn phái ba trăm
năm trước. Uy lực rất lớn, là một kiện bảo bối vừa công vừa thủ hiếm có.
Vì thế nên cả đám đệ tử môn nội đều nắm chặt tay thề đoạt được bảo bối.
Còn như cuộc tỷ thể của đệ tử mới. Năm nay môn phái cũng có thu mấy đệ
tử mới. Nhưng trong mắt mọi người, Vương Trác nếu không có gì bất ngờ
thì chắc chắn sẽ trở thành tân nhân vương.
Những đệ tử ký danh khác lại có địch ý với nhau quá nặng. Đối với bọn họ
mà nói, lần tỷ thí giữa những đệ tử ký danh này chính là cơ hội tạo ra
bước ngoặt trong cuộc đợi họ. Mỗi người đều âm thầm chuẩn bị thật kỹ cho
lần tỷ thí này.
Nhưng toàn bộ những không khí khẩn trương này lại chẳng liên quan gì đến
Vương Lâm cả. Cả ngày trừ tu luyện ra, thì hắn lại luyện tập Dẫn Lực
Thuật. Một ngày cuối tháng, hắn đi ra khỏi phòng ở cho tạp vụ, đi thẳng
đến chính viện.
Pháp quyết che dấu khí tức hắn đã luyện thành. Tâm niệm vừa chuyển, linh
khí trong cơ thể hắn lập tức được giấu đi, chỉ biểu hiện ra ngoài tu vi
chưa đạt tới Ngưng Khí kỳ tầng thứ nhất.
Hắn cũng biết chỗ ở cho tạp vụ lắm thầy nhiều ma, không thích hợp để tu
luyện nên muốn kiếm cớ xuống núi tìm chỗ yên tinh tiềm tu.
Sau khi đi vào chính viện, hắn đi một lúc thì tới Dược Viên của Tôn Đại
Trụ. Hắn cung kính cao giọng nói: "Đệ tử Vương Lâm cầu kiến sư phụ."
"Ngươi tới đây làm gì?" Đại môn Dược Viên vẫn chưa mở ra nhưng bên trong
đã vọng ra giọng nói có vẻ không kiên nhẫn của Tôn Đại Trụ. Hiển nhiên
hắn rất không ưa tên đệ tử này.
Vương Lâm không thay đổi vẻ mặt, vẫn cung kính nói: "Đệ tử tu vi thấp
kém, biết không thể đánh thắng trong trận tỷ thí ngày mai, sẽ làm xấu
mặt sư phụ. Vì thế đệ tử không muốn tham gia."
"Hừ. Coi như tiểu tử nhà ngươi thức thời. Lần này có tên Vương Trác, đệ
tử sư thúc Đạo Hư của ngươi, tuổi còn nhỏ đã tu luyện đến đỉnh phong
Ngưng Khí kỳ tầng thứ nhất. Có thể đột phá lên tầng hai bất cứ lúc nào.
Cho dù ngươi có đi, người ta cũng chỉ cần nhúc nhích ngón tay là có thể
bóp chết ngươi. Nghe nói các ngươi là thân thích nhưng sao lại có chênh
lệch lớn như thế chứ." Tôn Đại Trụ nói với giọng châm biếm.
Vương Lâm cũng chẳng thèm để ý, nói: "Vương Trác từ nhỏ đã thông minh, thiên phú linh căn tốt, đệ tử sao có thể sánh được."
"Nửa năm nay có tìm lại được hồ lô không?" Tôn Đại Trụ trầm mặt một lúc rồi hỏi.
Vương Lâm lắc đầu, lộ vẻ buồn bã nói: "Việc này cũng lạ. Đệ tử đã tìm nhiều lần như vẫn không thể tìm được nơi hồ lô rơi xuống."
"Còn việc gì không? KHông còn thì xéo đi. Nhìn thấy ngươi ta lại bực
mình!" Tôn Đại Trụ lạnh giọng nói. Hắn vừa nhìn thấy tên đệ tử này thì
lại không khống chế được tính nóng nảy của mình, hận không thể đập chết
hắn, tránh bị mấy đồng môn cùng lừa cười vào mũi.
"Sư phụ, đệ tử ở trên núi thấy rất buồn chán, muốn xuống núi một chuyến.
Chờ mấy năm rồi trở về, người xem có được không?' Vương Lâm cúi đầu
cung kính nói.
"Xuống núi? Không được. Ngươi không nói thì ta cũng quên mất. Bốn năm
nữa sẽ tới đại hội giao lưu với Huyền Đạo Tông. Lần này chưởng môn sư bá
của ngươi ra lệnh, đại bộ phận để tử môn nội hết năm nay sẽ tiến hành
tập huấn trong bốn năm. Ngươi cũng đi tham gia đi. Không bốn năm sau,
trên đại hội lại thua quá mất mặt, làm xấu mặt ta!" Tôn Đại Trụ lập tức
cự tuyệt.
"Tập huấn?" Vương Lâm ngẩn ra.
"Cứ hai mươi năm lại có một lần trao đổi, đây là quy củ mấy trăm năm
nay. Huyền Đạo Tông và Hằng Nhạc phái chúng ta bề ngoài thì có vẻ hữu
hảo nhưng cũng âm thầm cạnh tranh nhau. Mấy lần luận bàn trong một trăm
năm trở lại đây, chúng ta đều thua đối phương. Chuyện này thật quá mất
mặt, vì thế mới có chuyện tập huấn. Ngươi nghe kỹ cho ta, nếu sau lần
tập huấn này mà ngươi không có tiến bộ gì. Làm xấu mặt ta ở đại hội bốn
năm sau thì ta sẽ trục xuất ngươi khỏi Hằng Nhạc phái!" Tôn Đại Trụ
chẳng muốn giải thích gì thêm.
Vương Lâm thầm than một tiếng. Chuyện ra ngoài tu luyện rõ ràng không có
khả năng. Hắn thấy Tôn Đại Trụ đang tức giận nên gật đầu vâng dạ, cáo
lui ra về.
Trở về phòng ở tạp vụ, Vương Lâm trầm tu một chút. Nếu không thể ra
ngoài tu luyện vậy thừa dịp tập huấn, tìm cơ hội tu luyện đi.
Ngày hôm sau, cuộc tỷ thí trong môn bắt đầu. Cả môn phái trở nên vô cùng
náo nhiệt. Vương Lâm do dự một chút rồi cuối cùng cũng quyết định không
đi xem mà tranh thủ thời gian củng cố tầng thứ hai Ngưng Khí kỳ.
Mấy ngày sau, từ một đệ tử ký danh, Vương Lâm biết được trong đệ tử môn
nội thì Trương sư huynh đoạt giải nhất. Bất quá nghe nói đó là vì không
có tên tử y lúc trước tham gia.
Về phần Vương Trác, không ngoài dự đoán, hắn đã trở thành tân nhân
vương. VÌ thế nên càng ngang ngược càn rỡ, không thèm để ai trong đám
đồng niên vào mắt.
Một tuần sau. Sáng sớm, tiếng chuông vang vọng khắp nới trên Hằng Nhạc
phái. Tiếng chuông này vang lên có nghĩa là toàn bộ đệ tử môn nội phải
nhanh chóng tập hợp ở đại điện môn phái.
Vương Lâm đang ở trong không gian mộng cảnh nên không nghe được. Mãi cho
đến khí Tôn Đại Trụ nổi giận lôi đình, một cước đá bay cửa khu tạp vụ
thì hắn mới tỉnh lại. Vội vàng thu hồi hạt châu rồi che dấu tu vi. Hắn
mở cửa phòng ra chỉ thấy Tôn Đại Trụ mặt tức giận đến đỏ bừng, quát
thẳng vào mặt Vương Lâm : "Vương Lâm, ngươi bị điếc hả? Không nghe thấy
tiếng chuông hả? Đồ nghiệt đồ nhà ngươi. Toàn bộ đệ tử môn nội tham gia
tập huấn đều đã đến đủ cả, chỉ còn thiếu mình ngươi. Hại ta mất mặt
trước sư huynh đệ. Ngươi... ngươi làm ta tức chết!!!"
Vương Lâm khẽ nhíu mày lại, im lặng không nói.
Tôn Đại Trụ trừng mắt nhìn Vương Lâm một cái. Hắn biết lúc này không
phải lúc dạy dỗ đệ tử, chương môn và các sư huynh đang chờ nên không
thèm nói thêm, túm lấy Vương Lâm,chân đạp mây nhanh chóng bay lên trời.
Tôn Đại Trụ dùng tốc độ nhanh nhất bay đến bên ngoài đại điện rồi ném
hắn xuống đất. Tôn Đại Trụ thấp giọng quát: "Vương Lâm, đi theo ta vào
bên trong. Nếu ngươi lại làm ta mất mặt thì cho dù chưởng môn trách phạt
thì ta cũng phải đập chết ngươi!" Câu sau cùng vừa nói ra thì trong
mắt Tôn Đại Trụ cũng lộ ra sát khí. Hắn đã chán ghét tên đệ tử này tới
cực điểm rồi, quyết tìm cơ hội trục xuất hắn khỏi sư môn.
Vương Lâm xoa xoa cánh tay rồi phủi bụi trên quần áo. Nếu không phải hắn
đã dạt tới Ngưng Khí kỳ tầng thứ hai, thân thể mạnh mẽ hơn không ít
thì đã gãy tay rồi. Hắn cúi đầu nhẹ giọng đáp: "Đệ tử tuân mệnh."
Tôn Đại Trụ hừ một tiếng, sửa sang lại quần áo một chút rồi đi vào đại
điện. Vương Lâm hít sâu một hơi, cố áp chế cơn giận, chỉnh lại sắc mặt
như thường rồi đi theo vào.
Đại điện Hằng Nhạc phái là nơi quan trọng nhất môn phái. Không gian
trong đại điện rất lớn. Bên trong có hơn mười pho tượng khổng lồ của
những vị tiên hiên trong môn phái chia ra đứng hai bên, toát ra một
không khí nghiêm trang ra toàn đại điện.
Vương Lâm đi theo sau Tôn Đại Trụ vào. Hơn mưới ánh mắt lập tức tập
trung lên người hắn. Hắn lập tức cảm giác thấy hô hấp có chút khó khăn,
vội cúi đầu xuống.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Quyển 1: Thiếu niên bình thường
Chương 35: Hậu sơn.
Nhóm dịch: Võ Gia Trang
Nguồn: Sưu tầm
Trong đại điện đứng hơn bốn mươi vị nội môn đệ tử, hắc, bạch, hồng ba
loại quần áo đều có duy chỉ có tử y là không có. Đám đệ tử này nét mặt
nghiêm túc. Trong đó số người Vương Lâm biết mặt cũng không ít, Vương
Trác, cô gái họ Từ, cô gái họ Chu, Trương sư huynh...
Trước mặt bọn họ, chia làm hai bên ngồi xuống mười mấy lão giả, vẻ mặt
lãnh đạm. Chính giữa, ngồi một người, người này trên dưới bốn mươi, mặc
áo dài màu xanh thẫm, trông tiên phong đạo cốt, ánh mắt như điện, lạnh
nhạt nói: "Tôn sư đệ, đây là đệ tử của ngươi ?"
Tôn Đại Trụ khuôn mặt vội vàng tỏ ra tươi cười, nói:" Chưởng môn sư
huynh, tiểu tử này chính là đồ đệ Vương Lâm của ta, hắn nhập môn muộn,
không biết ý nghĩa của việc gõ vang năm tiếng chuông là gì."
"Quả nhiên sư phụ thế nào thì có đồ đệ thế ấy, Tôn sư đệ, tên đệ tử ngu
ngốc này, cùng ngươi năm ấy giống nhau như đúc đó." Ngồi ở vị trí bên
phải một lão giả mặt đỏ, châm chọc nói.
"Sư huynh lời này không đúng, Tôn sư đệ năm đó nói như thế nào cũng là
thiên tư đủ tư cách, có thể so với tên đồ đệ này khá hơn không ít đâu."
Lại có một lão giả, ở một bên cười nói.
Nam tử Áo lam nhíu mày, lãnh đạm quét mắt Vương Lâm, rồi không hề để ý
tới, trầm giọng nói: "Vừa rồi ta đã nói, lần tập huấn này nhất định phải
thành công, bốn năm sau phải giao đấu cùng với Huyền Đạo Tông, tuyệt
đối không thể thua! Từ hôm nay trở đi các ngươi tiến vào phía sau núi,
mỗi người phải tự cố gắng tu luyện, đề cao tu vi, đoạt linh đan lần này
môn phái xuất ra 1 vạn viên cho các ngươi sử dụng. Trong thời gian này
không thể tự ý rời khỏi sơn môn, các ngươi nhớ kỹ chưa?"
Tất cả nội môn đệ tử cùng kêu lên :" Nhớ !"
Nam tử áo lam nhìn qua gật đầu, tiếp tục nói: "Ta hy vọng bốn năm sau ,
trong các ngươi sẽ xuất hiện người được mặc tử y, đại biểu cho đệ tử
nòng cốt Hằng Nhạc Phái, vượt xa nội môn đệ tử, còn vượt xa thế nào các
ngươi tự tìm hiểu đi, hiện tại ta đem các ngươi đưa đến phía sau núi, tự
sẽ có người an bài chỗ tu luyện cho các ngươi."
Nói xong, Nam tử áo lam tay áo vung lên, một đạo bạch quang từ tay áo
hắn bắn ra, khi ở trong đại điện quay một vòng , nam tử khẽ quát một
tiếng: "Mở!"
Bạch quang nhất thời trải rộng ra khắp phòng, trong nháy mắt biến thành
một đạo quầng sáng, đem tất cả nội môn đệ tử bao phủ ở bên trong.
"Đi!" Nam tử áo lam một câu quát khẽ, quầng sáng một trận ba quang lóe ra, biến mất ở trong đại điện.
Vương Lâm thân thể cảm giác được thấy rất ấm áp , mắt hoa lên, cảm thấy
rất kinh ngạc khi phát hiện chính mình đang đứng ở một chỗ bên trong sơn
cốc, nơi này linh khí nếu so với bên ngoài thì nồng đậm hơn rất nhiều,
xa xa lại truyền đến thanh âm nước chảy . Ánh mắt của hắn đảo qua, phát
hiện tất cả nội môn đệ tử cũng đều mang vẻ mặt ngạc nhiên, nhìn bốn
phía đánh giá không ngừng.
Trong cốc không có bất kỳ loại thực vật nào, chỉ có trụi lủi một vách đá
cực kỳ to lớn. Trên vách đá dựng đứng có vô số cửa động chi chít như
tổ ong, cũng có một vài cái bị cự thạch bịt kín.
Bỗng nhiên Vương Lâm phát hiện có người nhìn mình, quay đầu lại, thì
thấy Vương Trác đang cười lạnh nhìn hắn, mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Đúng lúc này, trong huyệt động ở trên vách đá bay ra thanh niên mặc tử y, lạnh lùng quét
mắt nhìn mọi người một cái, trầm giọng nói: "Các vị sư đệ, nơi này phía
sau núi Hằng Nhạc Phái của chúng ta, nói là phía sau núi, nhưng cũng
không phải là thật sự là ở phía sau Hằng Nhạc Sơn, nơi đây Trên thực tế
là từ ngàn năm trước các vị thủy tổ đã tập trung tất cả các vị tiền bối
Nguyên Anh Kỳ mở ra nơi này cho các đệ tử nội môn lấy nơi tu luyện, linh
khí ở trong này vượt xa bên ngoài, các ngươi nếu đến đây, phải tranh
thủ thời gian tu luyện, không được lơi lỏng, nếu không đừng trách sư
huynh ta đem các ngươi ném ra sau núi!"
Tử y thanh niên Này, Vương Lâm cũng nhận ra, đó đúng là người trao đổi
Linh Khí Tuyền Thủy với hắn, nhi sư huynh Trương Cuồng, nghe nói đã tu
luyện tới Ngưng Khí Kỳ tầng thứ sáu, nói chung sâu không lường được.
Vương Lâm hơi cúi đầu, tâm cơ của tên Trương Cuồng, hắn biết rất rõ, vì
ngày đó hắn nói láo mà bây giờ có thể lâm vào tình thế rất nguy hiểm.
"Khẩu quyết Ngưng Khí kỳ dưới tầng bẩy, chổ này ta cũng có, đợi các
ngươi đạt đến những mức nhất đình thì có thể đến chổ ta mà lấy, còn hiện
tại sau khi ta kiểm tra, ta sẽ tự biết cho các ngươi cái gì. Về phần
nơi tu luyện của các ngươi, thì tất cả các động chưa bị đóng này tùy ý
các ngươi chọn lựa. Còn đây là Đoạt Linh Đan, mỗi bình có 100 viên, hàng
năm phát một lần!" Trương Cuồng nói xong, tay phải vung lên, trên mặt
đất xuất hiện năm mươi cái bình nhỏ.
Lúc này nội môn đệ tử lục tục đi ra, lặng lẽ cầm lấy một cái bình nhỏ, tìm kiếm chỗ tu luyện tiến vào.
Vương Lâm thở dài một hơi, thầm nghĩ ngày đó dùng Hóa Thanh Đan, đối
phương không có khả năng nhận ra mình, vì thế đi ra, cầm lấy một bình.
Trương Cuồng đứng ở một bên, nhìn một đám nội môn đệ tử đi qua, khi thấy
Vương Lâm, bỗng nhiên thần sắc biến thành cổ quái, nói: "Ngươi tên là
gì? Như thế nào ngay cả Ngưng Khí kỳ tầng thứ nhất đều không đạt được ?
Sư phụ ngươi là ai?"
Vương Lâm cước bộ dừng lại, xoay người cung kính nói: "Sư huynh, tại hạ
Vương Lâm, Gia sư Tôn Đại Trụ, vì thiên tư không đủ đi, đến bây giờ vẫn
đang chưa đạt tới tầng thứ nhất."
Trương Cuồng ngẩn ra, cười nói: "Ngươi là Vương Lâm? Ta nghe nói qua
ngươi, thiên tư tuy rằng rất trọng yếu, nhưng nghị lực cũng là đều mấu
chốt để tu tiên, ngươi nếu thiên tư không đủ, lại càng phải cố gắng
thêm !"
Vương Lâm vội vàng gật đầu.
"Thôi, này vách đá rất cao, ngươi ngay cả tầng thứ nhất cũng không đạt
tới, nói vậy cũng không thể đi lên, ta tiễn ngươi một đoạn đường!"
Trương Cuồng tay áo vung lên, nhất thời một cỗ lượng mạnh mẻ xuất hiện
dưới chân Vương Lâm, mang theo hắn đi vào một miệng huyệt động , sau đó
mới biến mất.
Vương Lâm đối với Trương Cuồng cung kính nói:" cám ơn.", rồi xoay người
đi vào huyệt động, sắc mặt âm trầm, thầm nghĩ nếu không có truyện ở
trước kia, chính mình sẽ cho rằng vị nhị sư huynh này đối nhân xử thế vô
cùng tốt, đáng tiếc, hắn đã sớm biết bộ mặt thật của đối phương, tự
nhiên sẽ không đem điểm ấy ân huệ nhỏ nhoi ấy để trong lòng.
Huyệt động không lớn, chỉ có một cái giường đá, ở một bên trên vách tường còn có một
cái tay nắm đóng mở cửa, Vương Lâm ngưng thần nhìn một chút, lấy tay kéo
một cái, nhất thời một loạt tiếng động ầm ầm vang lên, một tấm thạch
bích từ trên xuống dưới che kính miệng huyệt động.
Cẩn thận kiểm tra trong huyệt động một phen, xác định cũng không cái gì
đặc biệt, Vương Lâm đối với bên trong vô cùng hài lòng, lúc trước hắn
tìm Tôn Đại Trụ, là muồn tìm lý do rời môn phái tìm kiếm chỗ tu luyện,
tuy rằng bị cự tuyệt, nhưng bây giờ thế này, so với ý nghĩ ban đầu không
có gì khác nhau.
Chỉ có một chút không tốt, đó là trong huyệt động không có nước, Vương
Lâm tu luyện, chủ yếu chính là dựa vào linh khí dịch thể, nhưng mà trong
túi trữ vật của hắn lúc trước cũng tích lũy không ít nước tuyết, hẳn là
đủ dùng dùng một thời gian.
Mặt khác vừa rồi hắn nghe thấy trong cốc có tiếng nước chảy, cái vấn đề
về nước nôi, chỉ cần cẩn thận một ít, cũng không phải là chuyện gì không
giải quyết được.
Last edited by huynhba; 11-11-2010 at 01:22 AM.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba