 |
|

19-08-2010, 03:36 PM
|
![[Relax]'s Avatar](images/avatars/383.gif) |
Cẩm Y Vệ
|
|
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: Vô Gian Luyện Ngục
Bà i gởi: 328
Thá»i gian online: 9 giá» 35 phút 19 giây
Thanks: 478
Thanked 5,737 Times in 200 Posts
|
|
Ma Thần Quỷ Kiếm
Tác Giả: Giả Cổ Long
Chương 21: Bản Sắc Anh Hùng.
Ta cần uống rượu.. ta cần uống rượu Ngạo Thiên vừa nói vừa ôm lấy chân Tình ma ma. Chà ng ngẩng lên vá»›i bá»™ mặt thảm não trông tháºt tá»™i nghiệp.
- Hãy cho ta uống rượu... Hãy cho ta uống rượu.
Tình ma ma cau mà y, chắc lưỡi lắc đầu nhìn Ngạo Thiên nói:
- Kim công tá» không biết hổ thẹn à ...má»i ngưá»i Ä‘ang nhìn công tá» kìa.
Má»›i hôm nà o công tá» còn là ngưá»i có phong độ đĩnh đạc cá»§a má»™t lịnh thiếu gia Kim trang, thế mà nay sao bệ rạc như váºy.
Ngạo Thiên lắc đầu, ôm cứng lấy chân Tình ma ma.
- Ta không biết gì cả...ta không biết gì cả...ta chỉ muốn uống rượu thôi.
Tình ma ma lắc đầu buông tiếng thở dà i rồi nói:
- Hây...công tá» nên biết đây là Vạn hương lầu, chứ đâu có phải là chá»— bố thà cho kẻ thất cÆ¡ lỡ váºn. Kim công tá» không có ngân lượng là m sao ma ma cho công tá» uống rượu được. Rượu ma ma phải mua chứ đâu thể tá»± nhiên có.
Tình ma ma vừa nói vừa gỡ tay Ngạo Thiên. Ngạo Thiên vẫn ôm ghịt lấy chân Tình ma ma. Chà ng lắc đầu.
- Äừng có hất há»§i ta...hãy cho ta uống rượu Ä‘i...má»™t ngà y nà o đó ta sẽ trả ngân lượng.
Tình ma ma cau mà y.
- Kim công tá» và Kim trang hết thá»i. Là m gì có cái ngà y đó.
Tình ma ma vừa nói vừa hất chân. Cái hất chân cá»§a Tình ma ma như thể muốn rÅ© bá» cái vì dÆ¡ bẩn bám và o chân mình, mặc dù mụ chỉ giÅ© chân thôi nhưng Ngạo Thiên lại lăn ká»nh ra sà n nhà . Trông Ngạo Thiên tháºt là bệ rạc, ngưá»i chẳng ra ngưá»i, ma chẳng ra ma.
Ngạo Thiên hùng hổ nói:
- Ta không có rượu...ta chết mất.
Vừa nói Ngạo Thiên vừa chá»i tay rung rung lê đến Tình ma ma.
Äôi chân mà y cá»§a Tình ma ma nhÃu lại, lá»™ vẽ bất nhẫn. Mụ cáu gắt quát:
- Ngưá»i đâu.
Hai gã đại lực võ sĩ xồng xộc bước và o.
Tình ma ma chỉ Ngạo Thiên.
- Hai ngưá»i không biết là m gì à ?
Tình ma ma hừ nhạt một tiếng rồi đon đã toan quay bước. Ngạo Thiên chồm tới.
- Ma ma...Cho Ngạo Thiên uống rượu đi mà ...Ngạo Thiên xin ma ma.
Hai gã đại lá»±c võ sÄ© xá»™c tá»›i xốc nách Ngạo Thiên. Bá»n chúng toan kéo Ngạo Thiên ra cá»a Vạn Hương lâu thì má»™t giá»ng nói chát chúa cất lên.
- Äứng lại.
Ngưá»i thốt ra câu nói đầy chất mệnh lệnh đó chẳng ai khác mà chÃnh là Mặc Chà Bình. Tình ma ma bổng thay đổi hẳn thái độ. Mụ khúm núm, xởi lởi nói:
- Mạc thiếu gia.
Chà Bình mỉm cưá»i vá»›i Tình ma ma rồi bước đến trước mặt Ngạo Thiên Ä‘ang ngồi lê dưới sà n gạch.
Y ra dấu cho hai gã võ phu buông Ngạo Thiên ra. Ngạo Thiên ngẩng mặt lên nhìn Mạc Chà Bình với ánh mắt khẩn cầu van xin.
Trông lúc nà y chẳng ai nghÄ© được chà ng là má»™t lịnh thiếu gia cá»§a Kim trang má»™t thá»i uy chấn khắp Hà m Dương trấn.
Chà Bình mỉm cưá»i nhìn Ngạo Thiên.
- Ngươi nháºn ra ta chứ?
Ngạo Thiên gáºt đầu:
- Mạc thiếu gia...
Chà Bình gáºt đầu. Y ra dấu cho hai gã võ phu bắt ghế đến cho y ngồi.
Sau khi yên vị, Chà Bình nhìn Ngạo Thiên nói:
- Không ngỠKim thiếu gia Kim trang lại ra nông nỗi nà y.
Y chắt lưỡi.
- Tá»™i nghiệp...tháºt là tá»™i nghiệp. Kim công tá» rất muốn uống rượu.
Ngạo Thiên gáºt đầu. Trông Ngạo Thiên chẳng còn chút nhuệ khà cá»§a
má»™t trang nam tá» hán nữa. Chà ng giỠđây tháºt là bệ rạc và rệu rã.
Ngạo Thiên khẩn thiết nói:
- Mạc thiếu gia...Ngạo Thiên cần uống rượu...Cần uống rượu.
Mạc Chà Bình khẽ gáºt đầu:
- Bổn thiếu gia sẽ cho ngươi uống rượu...Nhưng ngươi hãy là m cho ta một chuyện.
Ngạo Thiên gáºt đầu:
- Mạc thiếu gia...muốn Ngạo Thiên là m gì, Ngạo Thiên cũng sẽ là m cả.
- Hãy cho Ngạo Thiên uống rượu đi.
Mạc Chà Bình cưá»i khẩy rồi nói:
- Ngươi ngưá»i chẳng ra ngưá»i...ngợm chẳng ra ngợm. Thôi được...Chỉ cần ngươi liếm sạch hai đôi già y cá»§a bổn thiếu gia...thế sẽ được trả công cho má»™t vò rượu hai cân.
Gã vừa nói vừa chìa đôi chân trước mặt Ngạo Thiên.
- Là m đi.
Những tưởng đâu Ngạo Thiên sẽ tức giáºn bởi sá»± sỉ nhục nà y nhưng chà ng lại nâng đôi chân cá»§a gã. Ngạo Thiên lưỡng lá»± má»™t lúc toan cúi xuống thi bất thình lình có má»™t lượng khà kình vá»— tá»›i ghế cá»§a Chà Bình. Äạo khà kình đó đánh gãy chân ghế, khiến há» Mạc rÆ¡i huỵch xuống sà n gạch.
HỠMạc còn bối rối và lúng túng không biết tại sao lại có sư biến đó thì đã thấy SỠQuách xốc nách Ngạo Thiên đứng lên. SỠQuách nhìn Ngạo Thiên.
- Kim bằng hữu hạ thấp mình như váºy à ?
Gặp SỠQuách, Ngạo Thiên phấn chấn hẳn lên.
- SỠhuynh...ta muốn uống rượu...cho ta uống rượu đi.
Sá» Quách cau mà y nhìn Ngạo Thiên. Y không khá»i bất nhẫn và cáu gắt trước vẻ bệ rạc đến thảm hại cá»§a Kim Ngạo Thiên.
Mạc Chà Bình đứng lên, chỉ và o mặt SỠQuách.
- Tên cẩu tạp chủng nà y...ngươi đám đánh gãy ghế của Mạc thiếu gia.
Chà Bình nói rồi gà o lớn.
- Bổn thiếu gia trừng trị ngươi.
Gã vừa nói vừa nhảy xổ xuống SỠQuách, song chưởng thẳng tới trước
với tất cả nội lực vốn có trong gã. SỠQuách không né tránh mà chỉ dụng hữu thủ đón thẳng đỡ thẳng lấy đôi song chưởng của đối phương.
- Chát...
Giao nhau một chưởng đón thẳng, đỡ thẳng với SỠQuách. Mạc Chà Bình bị đẩy ngược vỠsau đến ba trượng, lưng va và o vách Vạn Hương lầu. Trong khi SỠQuách vẫn đứng trụ chân một chỗ chẳng có chút biểu hiện gì.
Mạc Chà Bình biến sắc.
Y lặp bặp nói:
- Ngươi...ngươi...
SỠQuách nhìn gã rồi quay lại Kim Ngạo Thiên.
- Kim bằng hữu muốn uống rượu hãy theo ta.
Ngạo Thiên gáºt đầu như tế sao, trông chà ng gáºt đầu cứ ngỡ vừa gặp phải kỳ tÃch độc nhất vô nhị mà sợ kỳ tÃch kia sẽ vá»™i biến mất.
SỠQuách buông tiếng thở dà i.
- Äi theo Sá» Quách.
Sá» Quách dẫn Ngạo Thiên rá»i Vạn Hương lầu. Äi bên cạnh Sá» Quách mà thỉnh thoảng Ngạo Thiên lại run lên bần báºt. Äôi chân run lẩy bẩy những tưởng sắp lăn ká»nh ra đất.
Thỉnh thoảng Ngạo Thiên lại thá»u thà o nói:
- Sá» huynh...ta muốn uống rượu...uống rượu tháºt nhiá»u.
- Sẽ có đủ rượu cho Kim bằng hữu.
Sá» Quách dẫn Ngạo Thiên và o má»™t gian thảo xá, tá»a lạc lên ngoà i Hà m Dương. Gian thảo xá chất đầy những vò rượu xếp chồng lên nhau. Vừa thấy những vò rượu kia, Ngạo Thiên đã vồ tá»›i nhưng Sá» Quách cản lại.
- Chưa được.
Y ép Ngạo Thiên ngồi xuống sà n thảo cốc. Ngạo Thiên thá»u thà o nói:
- SỠhuynh...cho Ngạo Thiên uống rượu nhanh lên...ta muốn uống rượu lắm rồi.
SỠQuách nhìn Ngạo Thiên, thấy thần sắc của chà ng mà chỉ còn biết lắc đầu. Buông tiếng thở dà i, SỠQuách nói:
- Sao Kim bằng hữu lại trở thà nh má»™t ngưá»i như thế nà y nhỉ.
Ngạo Thiên hối hả nói:
- SỠhuynh cho ta uống rượu đi...rồi Ngạo Thiên sẽ nói cho SỠhuynh
biết tất cả...cho ta uống rượu đi.
Sá» Quách mÃm môi rồi nói:
- ÄÆ°á»£c...Sá» Quách sẽ uống rượu vá»›i Kim bằng hữu...nếu như Kim bằng hữu thắng được Sá» Quách...ta sẽ trao ngoại danh tữu quá»· cho Kim bằng hữu.
Ngạo Thiên vồn vã nói:
- Ngạo Thiên không cần gì hết...Ngạo Thiên muốn uống rượu thôi.
SỠQuách lấy một vò rượu đặt xuống trước mặt Ngạo Thiên.
- Kim bằng hữu uống đi.
Y vừa nói vừa mở nấp vò rượu. Chẳng má»™t chút khách khÃ, Ngạo Thiên
bê cả vò rượu dốc lên miệng tu ừng á»±c. Rượu trà n cả ra miệng Ngạo Thiên nhưng Ngạo Thiên vẫn uống ừng á»±c chẳng khác nà o má»™t ngưá»i Ä‘ang trong cÆ¡n khát nước dữ dá»™i. Thấy Ngạo Thiên uống mà Sá» Quách phải cau mà y, rùng mình. Y miá»…n cưỡng giáºt lại vò rượu trên tay Ngạo Thiên, trang trá»ng nói:
- Kim hằng hữu muốn chết bằng men rượu à ?
Ngạo Thiên nhìn SỠQuách. Thần nhãn đỠđẫn chẳng còn thần còn thức.
Chà ng nói rồi chìa tay đến trước để xin lại vò rượu.
Sá» Quách nghiêm giá»ng nói:
- Kim bằng hữu...Phải chăng Kim bằng hữu thất tình Tiểu Ngá»c cô nương mà ra nông ná»—i nà y... vì thất tình mà Kim bằng hữu muốn vùi thân và o men rượu để quên Tiểu Ngá»c.
Ngạo Thiên lắc đầu:
- Ta không phải ...không phải...
Ngạo Thiên chòm tới một chút.
- Ngạo Thiên uống hết vò rượu nà y sẽ nói...sẽ nói.
- SỠmỗ không muốn Ngạo Thiên bằng hữu biến thà nh một con ma men vất vưởng.
- Ngạo Thiên biết SỠhuynh tốt mà .
SỠQuách buông tiếng thở dà i, rồi trao vò rượu lại cho Kim Ngạo Thiên.
Vừa đón lấy vò rượu, Ngạo Thiên lại nệ cổ tu một hơi dà i. Y uống cạn sạch rượu trong vò rồi đặt vò xuống bên cạnh.
Sắc diện Ngạo Thiên tái nhá»n, tái nhợt. Nhưng thần quang thì có chút sinh khÃ.
Ngạo Thiên thở phà o một tiếng.
- Äã tạm được rồi...
Sá» Quách lắc đầu nhìn Ngạo Thiên. Y trang trá»ng nói:
- Ngạo Thiên...sao lại muốn biến thà nh ma men váºy...có phải vì Tiểu Ngá»c không.
Ngạo Thiên nhìn SỠQuách lè nhè:
- Ta háºn Tiểu Ngá»c... và ta khuyên Sá» huynh cÅ©ng đừng nghÄ© tá»›i Lâm Bá»™i Giao là m gì nữa...còn gì sao Kim Ngạo Thiên uống rượu...bởi ta không muốn là m "ma nhân" nên phải buá»™c biết thà nh ma men.
Ngạo Thiên thở dà i gấp từng hơi một. Mồ hôi tuôn đẫm ra mặt chà ng.
Ngạo Thiên nghiến răng nói:
- Có trở thà nh ma men, say túy lụy, chẳng còn biết trá»i đất gì thì Ngạo Thiên má»›i không là m ma nhân.
Ngạo Thiên nói dứt câu, đổ váºt ra sà n tịnh cốc ngá»§ vùi. Chà ng co rút ngưá»i lại như má»™t gã cái bang không nhà cá»a, Ä‘ang qua đêm vá»›i những cái rét cắt da cắt thịt.
Sá» Quách cau mà y khi thấy Ngạo Thiên thỉnh thoảng lại run lên bần báºt. Sá» Quách đặt tay và o ngưá»i Ngạo Thiên. Y giáºt mình bởi há»a khà hừng há»±c từ cÆ¡ thể Ngạo Thiên tá»a ra.
Sá» Quách sững sá».
- Ngươi sao thế nà y?
Sá» Quách đặt tay và o mệnh môn cá»§a Ngạo Thiên, y cau mà y khi nháºn ra mạch Ä‘áºp cá»§a chà ng loạn nhịp giống như ngưá»i Ä‘ang hấp hối chỠđến thá»i
khắc quy tịch, hoặc tẩu há»a nháºp ma.
SỠQuách hốt hoảng dựng Ngạo Thiên ngồi lên rồi áp tay và o lưng chà ng.
Váºn chuyển công lá»±c sang ná»™i thể Ngạo Thiên. Má»™t là n khói Ä‘en tá»a mùi nồng nặc, theo lá»›p mồ hôi tá»a ra. Sá» Quách nhÃu mà y, chuyển đảo song thà nh đánh và o đại huyệt Khiếu hoa.
- Bốp...
Ngạo Thiên rùng mình ói luôn một bụm máu đen kịt.
SỠQuách đặt Ngạo Thiên nằm xuống. Y nhìn Ngạo Thiên, lắc đầu.
- Không ngỠNgạo Thiên trúng phải Di hồn phấn.
Ngạo Thiên rên lên một tiếng, rồi mở mắt nhìn SỠQuách.
- Sá» huynh...
Nhìn Ngạo Thiên, SỠQuách nói:
- Kim bằng hữu thấy trong nội thể thế nà o.
- Äỡ hÆ¡n má»™t chút rồi. Phải Sá» huynh đã trục độc phấn cho Ngạo Thiên.
SỠQuách buông tiếng thở dà i.
- Sá» má»— chỉ má»›i trục được má»™t phần thôi... những để hóa giải Di hồn phấn phải do chÃnh Ngạo Thiên.
Ngồi xuống bên cạnh Ngạo Thiên, SỠQuách nói:
- Kim bằng hữu...Phải chăng ngươi uống rượu để khắc chế Di hồn phấn.
Ngạo Thiên gáºt đầu.
- Ngạo Thiên không muốn trở thà nh ma nhân nhưng lại không chịu nổi sá»± hà nh hạ cá»§a di hồn phấn mà Sá» huynh nói. ChÃnh vì thế nên má»›i phải dụng đến hạ sách là uống rượu.
SỠQuách buông tiếng thở dà i. Y từ tốn nói:
- Kim Bằng hữu không muốn trở thà nh ma nhân buá»™c phải uống rượu. Cách là m cá»§a bằng hữu đúng là hạ sách tháºt. Không là m ma nhân. Bằng hữu trở thà nh ma men, mất cả phong thái cá»§a má»™t trang nam nhi.
Ngạo Thiên cúi mặt nhìn xuống mũi già y nham nhở. Chà ng buông tiếng thở dà i rồi ôn nhu nói:
- Ngạo Thiên không còn sá»± lá»±a chá»n nà o khác. Thà tá»± há»§y mình còn hÆ¡n trở thà nh ma nhân gieo há»a cho bá tánh.
Ngẫn lên nhìn SỠQuách, Ngạo Thiên nói tiếp:
- Ngạo Thiên là ngưá»i tầm thưá»ng và vô dụng. Tháºm chà không còn là má»™t con ngưá»i nữa.
SỠQuách buông tiếng thở ra.
- SỠQuách có thể giúp Kim bằng hữu.
Ngạo Thiên phấn khÃch hẳn lên.
- SỠhuynh có thể trục được độc chất di hồn phấn ư... hãy giúp Ngạo Thiên.
- Sá» Quách không giúp được Ngạo Thiên mà chỉ có má»™t ngưá»i giúp được Kim bằng hữu.
- SỠhuynh nói ai...có thể trục được di hồn phấn cho Ngạo Thiên.
Sá» Quách nghiêm giá»ng nói:
- Lâm Bội Giao...chỉ có Bội Giao mới có thể giúp được Kim bằng hữu.
Chân mà y Ngạo Thiên nhÃu lại. Như trở thà nh bản năng, Ngạo Thiên vá»›i tay lấy vò rượu, nhưng Sá» Quách cản lại.
Ngạo Thiên nhìn SỠQuách.
SỠQuách nói:
- Kim bằng hữu đừng chữa trị di hồn phấn theo hạ sách nà y nữa.
Ngạo Thiên rút tay vá».
- Lúc nà y đúng là Ngạo Thiên chưa cần nhưng khi bị di hồn phấn hà nh, SỠQuách huynh hẳn cho Ngạo Thiên uống. Thà Ngạo Thiên là ma men chứ không thể là ma nhân.
Khoanh tay bó gối, Ngạo Thiên nhìn SỠQuách.
- Sá» huynh nói Lâm Bá»™i Giao tiểu thư có thể cứu được Ngạo Thiên. Sá» huynh đúng...bởi vì Bá»™i Giao là ngưá»i cá»§a Äá»™c ma Âu Dương Äình tất phải có giải dược di hồn tán.
SỠQuách cau mà y.
- Kim bằng hữu nói gì thế...Lâm Bá»™i Giao là ngưá»i cá»§a ma đạo à ?
- SỠhuynh không tin?
- Là m sao Sá» Quách tin được Ä‘iá»u đó chứ?
Sá» Qúach vừa dứt lá»i thì Ngạo Thiên cưá»i khẩy má»™t tiếng rồi nói:
- Thiên hạ nói nam nhân cứng rắn, xem ra Ä‘iá»u đó sai bét cả rồi. Nam nhân chẳng cứng rắn chút nà o. Nhất là trong tình trưá»ng, há» dá»… dà ng bị mụ mẫm bởi tình yêu.
Ngạo Thiên nhân SỠQuách.
- Cổ nhân nói không sai, anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Rồi má»™t ngà y nà o đó Sá» Quách huynh cÅ©ng chẳng khác gì Kim Ngạo Thiên, cÅ©ng bệ rạc và tháºm chà còn hÆ¡n nữa.
Mặt SỠQuách sa sầm.
- Kim bằng hữu nói thế có hà m ý gì.
- Sá» huynh hẳn yêu Lâm Bá»™i Giao tiểu thư như Sá» huynh đã từng khuyên Ngạo Thiên tránh xa Dương Tiểu Ngá»c.
- Tiểu Ngá»c khác Bá»™i Giao rất nhiá»u. Tiểu Ngá»c là Mỹ diện đưá»ng lang, còn Bá»™i Giao là má»™t thục nữ biết đạo lý là m ngưá»i.
Sá» Quách vừa nói dứt câu Ngạo Thiên phá lên cưá»i. Chà ng vừa cưá»i vừa nói:
- SỠhuynh cho Ngạo Thiên một vò rượu. Ngạo Thiên sẽ nói chuyện nà y cho SỠQuách biết.
- SỠQuách không tiếc rượu với Kim bằng hữu. Nhưng ta không muốn ngươi tự biến mình thà nh ma men.
- Mai nà y SỠhuynh cùng chẳng khác gì Ngạo Thiên đâu.
SỠQuách nhìn Ngạo Thiên.
Ngạo Thiên Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm nhìn Sá» Quách. Buông má»™t tiếng thở dà i, Ngạo Thiên nói:
- Ngạo Thiên đã mất tất cả rồi, chẳng còn gì để mất. GiỠchỉ còn lại một cái mạng yếu đuối, rệu rã nà y thôi. Nếu có mất thêm một lần nữa cũng chỉ mất mạng. Thứ sau cùng còn lại của Ngạo Thiên.
Thở hắt ra, Ngạo Thiên nói tiếp:
- Ngạo Thiên cÅ©ng chẳng nuối tiếc cái mạng nà y. Nó có thì cÅ©ng là chuyện bình thưá»ng. Tháºm chà Ngạo Thiên còn muốn nó mau tan biến khá»i cõi Ä‘á»i nà y nữa. Bởi có tồn tại thì Ngạo Thiên cÅ©ng là kẻ vô dụng. Má»™t khối thịt rệu rã...chỉ hÆ¡n bá»n nhân là còn lý trà biết tránh xa ác đạo, tá»± há»§y mình.
Sá» Quách khẽ gáºt đầu.
- Nếu tất cả ma nhân Ä‘á»u nghÄ© như Kim bằng hữu thì ma Ä‘ao không thể tồn tại được.
- Sá» huynh biết như váºy thì hãy cho Ngạo Thiên má»™t lần tránh xa Lâm Bá»™i Giao tiểu thư. Trước đây chỉ vì Ngạo Thiên không nghe lá»i cá»§a Sá» Quách huynh, nên lưới tình che má» mắt, nên cuối cùng phải nháºn háºu quả bi ai như ngà y hôm nay. Huyết ngá»c không còn và bị trúng Di hồn phấn.
Ngưá»i đưa Ngạo Thiên và o bẫy cá»§a ma đạo lại chÃnh là ngưá»i Ngạo Thiên tin nhất trong cuá»™c Ä‘á»i nà y.
- Dương Tiểu Ngá»c.
Ngạo Thiên gáºt đầu.
- Äúng.
Sá» Quách nhìn Ngạo Thiên mỉm cưá»i.
- Giá» thì Kim bằng hữu đã tin lá»i Sá» Quách.
- Tin và chứng kiến má»i sá»± tháºt đã muá»™n quá rồi. Kim Ngạo Thiên không còn là Kim Ngạo Thiên. Ngạo Thiên đã biến thà nh má»™t gã ma men, bệ rạc và rệu rã. Má»™t kẻ vô dụng chẳng là m được gì trong cuá»™c Ä‘á»i nà y. Ngoại trừ má»™t con đưá»ng duy nhất là tá»± kết liá»…u Ä‘á»i mình. Nhưng trước khi kết thúc thể xác rệu rã và bại hoại nà y...Ngạo Thiên thỉnh cầu Sá» huynh hãy nghe Ngạo Thiên má»™t lần..tránh xa Lâm Bá»™i Giao, như Sá» huynh đã từng khuyên Ngạo Thiên tránh xa Tiểu Ngá»c.
- Phà m những ai đứng ngoà i lưới tình vẫn đủ minh mẫn và thông tuệ hÆ¡n ngưá»i trong lưới tình.
SỠQuách với tay lấy vò rượu thứ hai đặt xuống trước mặt Ngạo Thiên.
Nhìn Ngạo Thiên, SỠQuách nói:
- SỠmỗ nghĩ Ngạo Thiên có lẽ đã nhầm ai đó với Lâm Bội Giao.
- Nếu những gì Ngạo Thiên chứng kiến không xảy ra ở biệt phủ của Lâm gia thì sẽ nghĩ như SỠhuynh. Nhưng chuyện đó lại xảy ra ở Lâm gia.
Ngạo Thiên mở nắp vò rượu. Vừa mở nấp vò rượu chà ng vừa nói:
- Tháºt lòng, Ngạo Thiên không muốn nói vá»›i Sá» huynh...nhưng nghÄ© đến bản thân mình...Ngạo Thiên buá»™c phải nói. Sá» huynh là tá»u quá»·. Äóa hoa kỳ tà i cá»§a Thiếu Lâm tá»±. Ngạo Thiên không mặc nhiên thấy huynh rÆ¡i đúng và o cái bẫy tình mà Ngạo Thiên đã từng rÆ¡i và o, không muốn thấy huynh Ä‘ang là má»™t nam tá» hán đỉnh thiên láºp địa, sẽ biến thà nh như Ngạo Thiên.
Buông má»™t tiếng thở dà i, Ngạo Thiên trang trá»ng nói tiếp:
- Sá» huynh hãy tránh xa Lâm Bá»™i Giao. Hãy tránh xa nà ng ta và đừng bao giá» nghÄ© đến ả ná»a. Má»™t Ngạo Thiên trả giá cho sá»± yếu má»m cá»§a nam nhân đủ rồi. Không thể có thêm má»™t Sá» Quách bị cuốn và o bãi tình gian trá cá»§a ma đạo.
Nói rồi, Ngạo Thiên dốc vò rượu tu luôn một ngụm dà i. Khi chà ng đặt vò rượu xuống rồi, SỠQuách mới nói:
- SỠQuách nghĩ Ngạo Thiên hiểu lầm Lâm Bội Giao.
- Không thể nà o lầm được.
Äôi tay Ngạo Thiên run rẩy ôm lấy vò rượu. Sá» Quách buá»™c giữ vò rượu lại.
- Nói cho SỠQuách biết...vì sao Kim bằng hữu lại muốn SỠQuách tránh xa Lâm Bội Giao.
- Bá»™i Giao cÅ©ng chẳng khác gì Dương Tiểu Ngá»c.
Chà ng vừa nói thì bất ngỠBội Giao xuất hiện bước và o.
- Kim tiểu ca sai rồi...Bá»™i Giao không bao giá» giống như Dương Tiểu Ngá»c. CÅ©ng như váºy, Sá» huynh chẳng bao giá» như Kim Ngạo Thiên.
Ngạo Thiên ngẩng lên nhìn nà ng.
- Bội Giao tiểu thư đó à ?
Bội Giao nhạt nhẽo nói:
- Thế thì sao nà o?
- Nà ng tìm đến để giết Ngạo Thiên phải không?
- Một kẻ bại hoại, rệu rã như tiểu ca thì đâu còn ai quan tâm đến nữa. Tiểu ca sống nhưng chẳng khác gì đã chết rồi.
Ngạo Thiên cúi mặt nhìn xuống.
- Ngạo Thiên thừa nháºn Ä‘iá»u đó. Ta ra con ngưá»i như thế nà y cÅ©ng bởi vì chữ tình...Ngạo Thiên không muốn thấy Sá» Quách huynh Ä‘i theo vết chân đổ cá»§a Ngạo Thiên. Nên ta thỉnh cầu nà ng hay tránh xa Sá» Quách. Ngạo Thiên biết nà ng như thế nà o mà .
Bá»™i Giao nhìn sang Sá» Quách. Hai ngưá»i đối nhãn vá»›i nhau nhưng im lặng.
Cứ như hai ngưá»i Ä‘ang trao đổi vá»›i nhau bằng ánh mắt mà không cần phải thốt ra lá»i.
Bá»™i Giao buông tiếng thở dà i, rồi há»i Ngạo Thiên.
- Tiểu ca đã trúng phải Di hồn phấn phải không?
- Ngạo Thiên ngẩng lên nhìn nà ng.
- Äúng. Ngạo Thiên không phá»§ nháºn Ä‘iá»u đó.
Chà ng buông tiếng thở dà i, nói tiếp:
- Di hồn tán cá»§a ma đạo quả là lợi hại, Ngạo Thiên muốn chống lại nó nên tá»± há»§y mình trong men rượu chứ không bao giá» là ma nhân. Nà ng có thể vá» báo lại vá»›i Âu Dương Äình như váºy. Ngạo Thiên sẽ không bao giá» là ma nhân như y muốn đâu.
Bá»™i Giao nhìn Ngạo Thiên bằng ánh mắt khe khắt rồi nghiêm giá»ng nói:
- Tiểu ca...Lâm Bá»™i Giao sẽ rá»i xa Sá» Quách huynh, nhưng vá»›i má»™t Ä‘iá»u kiện.
- Nà ng nói đi...Ngạo Thiên sẵn sà ng.
Lâm Bá»™i Giao nghiêm giá»ng nói:
- Ngạo Thiên phải đối mặt với di hồn phấn bằng ý chà và bản lĩnh của một nam tỠhán đại trượng phu.
- Äối mặt vá»›i di hồn phấn bằng ý chà và bản lÄ©nh cá»§a má»™t nam tá» hán à ?
Bá»™i Giao gáºt đầu.
- Bá»™i Giao muốn như váºy, Tiểu ca là m được chứ?
Ngạo Thiên lưỡng lự.
Thân ảnh Ngạo Thiên run lên lẩy bẩy như ngưá»i lên cÆ¡n sốt. Bá»™i Giao nheo mà y. Sá» Quách cÅ©ng lá»™ vẽ bất nhẫn. Y quay sang Bá»™i Giao.
Buông tiếng thở dà i, Bội Giao nói:
- Chỉ nghe đến di hồn phấn, tiểu ca đã không là m chủ mình rồi. Còn là m sao đối mặt với nó. Một kẻ yếu đuối như tiểu ca đúng là một xác chết biết thở. Một kẻ bại hoại và vô dụng. Hãy tự thẳng đứng lên bằng bản lĩnh của mình.
Sá» Quách huynh đã vì Kim Ngạo Thiên thì Ngạo Thiên phải vì ngưá»i chứ.
Ngạo Thiên nghiến hai hà m răng lại vá»›i nhau, gằn giá»ng nói:
- Ngạo Thiên đồng ý.
- Tất cả Ä‘á»u do Ngạo Thiên cả mà thôi. Huynh có là Kim Ngạo Thiên hay không phải là Kim Ngạo Thiên Ä‘á»u do chÃnh tiểu ca định Ä‘oạt.
Nà ng nhìn thẳng và o mắt Ngạo Thiên, từ tốn nói:
- Trong con ngưá»i đã tồn tại cái thiện và cái ác. Cái ác sẽ biến mình thà nh "ma nhân", nếu tiểu ca thắng bản thân mình, tất có thể khống chế được di hồn phấn. Không giết được ma đạo trong bản thân mình. Có khống chế được ma đạo trong bản thân, Ngạo Thiên má»›i là Ngạo Thiên.
Ngạo Thiên thở dốc từng hÆ¡i má»™t rồi gằn giá»ng nói:
- Bá»™i Giao...ta chấp nháºn đối mặt vá»›i bản thân mình. Nhưng...
Bá»™i Giao mỉm cưá»i.
- Bội Giao sẽ tránh xa SỠQuách huynh.
Ngạo Thiên nhìn SỠQuách.
- SỠhuynh miễn thứ cho Ngạo Thiên.
- Vì Kim bằng hữu, ta chấp nháºn chối bá» cuá»™c tình nà y.
SỠQuách nói rồi bất ngỠvun chưởng vỗ và o vò rượu trao cho Ngạo Thiên. Rượu đổ ra lênh láng khắp gian tịnh cốc. Ngạo Thiên há hốc miệng.
- SỠhuynh...đừng...
Bá»™i Giao nghiêm giá»ng nói:
- Kim Ngạo Thiên phải đối mặt với Di hồn phấn bằng nghị lực và bản lĩnh của mình chứ không dựa và o vò rượu...Không tự hủy mình trở thà nh ma men để kháng lại di hồn phấn.
Bá»™i Giao nhìn sang Sá» Quách. Hai ngưá»i lại há»™i nhãn nhìn nhau rồi má»›i quay bước bá» Ä‘i ra khá»i tịnh xá. Bá»™i Giao khép cá»a lại.
Còn lại má»™t mình, Ngạo Thiên trở bá»™ ngồi kiết dà . Chà ng hÃt má»™t luồng chân khà căng phồng lồng ngá»±c, chỠđợi thá»i khắc hà nh hạ bởi di hồn phấn.
Thá»i gian chầm cháºm trôi qua cho đến khi Ngạo Thiên cảm nháºn xương sống mình có hà n khÃ. Sá»± cảm nháºn đó toà n thân chà ng ná»—i đầy gai ốc. Ngạo Thiên biết sá»± hà nh hạ kia sẽ như thế nà o. Nhưng bây giá» chà ng phải đối mặt vá»›i nó. Không phải bằng ma rượu mà bằng chÃnh tâm thức và ý chà cá»§a mình.
Ngạo Thiên rùng mình, khi cảm giác nhói buốt tá»± cá»™t sống đâm dá»c lên đến táºn đỉnh đầu khiến chà ng hoa mắt, thân thể rÅ© rượi. Äầu óc Ngạo Thiên mụ dần Ä‘i và trống rá»—ng. Cùng vá»›i cảm giác đó thì chà ng ngỡ như mình có má»™t đà n kiến, hay giòi bá» nhung nhúc xuất hiện trong ná»™i thể mình. Chúng bò ra khắp cÆ¡ thể Ngạo Thiên và bắt đầu má»™t cuá»™c tà n phá gặm nhấm từng cÆ¡ quan ná»™i tạng cá»§a chà ng.
Hai hà m răng Ngạo Thiên nghiến lại vá»›i nhau tạo những âm thanh ken két nghe buốt cả thÃnh nhỉ. Chà ng nghiến răng chịu đựng cái cảm giác khá»§ng khiếp đó mà ngỡ như thá»i gian dừng lại để lÅ© bá» kia đà o khoét đục lá»— thể pháp để chui ra ngoà i.
Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm ngưá»i Ngạo Thiên. Thứ mồ hôi tanh nồng, tanh nặc, ngay cả Ngạo Thiên cÅ©ng nhăn mà y. Rồi má»™t cái buốt nhói nÆ¡i trái tim trá»—i lên.
Cái Ä‘au những tưởng xé tan thể pháp Ngạo Thiên thà nh trăm mảnh. Má»™t cái Ä‘au âm á»· và nhoi nhói. Cái Ä‘au đó như con quái váºt rút dần lấy ý chà và nghị lá»±c cá»§a chà ng.
Trong cảm giác đau đớn tột độ, Ngạo Thiên rơi và o ảo giác mơ hồ.
Chà ng nghÄ© đến những thá»i khắc trong băng thất cùng vá»›i Dương Tiểu Ngá»c, những lá»i nói đượm tình cá»§a nà ng. NghÄ© đến những tháng ngà y còn là má»™t lịnh thiếu gia và những ý chà đó thôi thúc chà ng chìm sâu và o cảnh giá»›i hư vô không tháºt. Rồi tạo ra trong tầm thức động lá»±c Ä‘i tìm Di hồn tán.
Những lá»i nói từ cá»i hư vô vi rót và o thÃnh nhỉ Ngạo Thiên, khÆ¡i dáºy trong chà ng những bản năng thấp hèn. Và sá»± buông xuôi đặt mình cho số pháºn.
Ngạo Thiên cố tình nghÄ© đến cái chết cá»§a Cù Bá Nhâm và Lăng Bá»™i Phân mẫu thân. Chà ng cố tạo ra trong thần thức cá»§a mình sá»± đối kháng vá»›i những ảo giác kia. Nhưng Ngạo Thiên cà ng đối kháng vá»›i nó thì nó cà ng nháºn được những cảm giác Ä‘au đớn từ lÅ© giòi bá» vô hình tạo ra.
Ngạo Thiên gà o lên.
- Không...
Gà o được má»™t tiếng đó, Ngạo Thiên lịm dần Ä‘i trong cái Ä‘au rã rượi. Sau tiếng thét khản đặt, Ngạo Thiên cÅ©ng chẳng còn biết gì nữa. Chà ng chỉ cảm nháºn má»™t Ä‘iá»u duy nhất, chà ng thoát khá»i cái thân xác rệu rã bởi lÅ© giòi bá» vô hình Ä‘ang đục khoét.
|

19-08-2010, 03:40 PM
|
![[Relax]'s Avatar](images/avatars/383.gif) |
Cẩm Y Vệ
|
|
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: Vô Gian Luyện Ngục
Bà i gởi: 328
Thá»i gian online: 9 giá» 35 phút 19 giây
Thanks: 478
Thanked 5,737 Times in 200 Posts
|
|
Ma Thần Quỷ Kiếm
Tác Giả: Giả Cổ Long
Chương 22: Hoa Tình Trái Äá»™c.
Äá»™c ma Âu Dương Äình đứng khoanh tay trước ngá»±c nhìn huyết ngá»c. Lão nghÄ© thầm. Nó là má»™t bảo váºt khai môn Thánh địa Kim Äỉnh sÆ¡n, hay chỉ là má»™t viên ngá»c bình thưá»ng. Nó không thể là má»™t viên ngá»c bình thưá»ng được.
NghÄ© tá»›i Ä‘iểm đó Äá»™c ma Âu Dương Äình liên tưởng đến lá»i nói cá»§a Kim Ngạo Thiên, lão nhẩm nói:
- Chẳng lẽ chỉ có tiểu tá» má»›i và o được Thánh địa Kim Äỉnh sÆ¡n. Hay y biết được bà máºt cá»§a huyết ngá»c.
Âu Dương Äình buông tiếng thở dà i.
Tiếng cá»§a Dương Tiểu Ngá»c cất lên bên ngoà i cá»§a biệt phòng cá»§a Âu Dương Äình.
- Chá»§ nhân...Tiểu Ngá»c có thể và o được không.
Nhìn ra cá»a, Äá»™c ma Âu Dương Äình nói:
- Và o Ä‘i...Bổn tá»a Ä‘ang chá» nà ng.
Tiểu Ngá»c đẩy cá»§a bước và o. Nà ng tiến đến trước mặt Âu Dương Äình, nhún ngưá»i hà nh lá»….
- Nô nữ tham kiến chủ nhân.
Âu Dương Äình nhìn nà ng. Lão vuốt râu rồi chỉ huyết ngá»c đặt trên trụ đá.
- Tiểu Ngá»c... Nà ng nhìn xem huyết ngá»c có gì nà o.
Tiểu Ngá»c nhìn lại huyết ngá»c, ánh huyết quang nhuá»™m đỠsắc diện nà ng.
Má»™t viên ngá»c đỠnhư máu, óng ánh sắc huyết quang trong tháºt huyá»…n ảo. Huyết ngá»c như toát ra hấp lá»±c hút lấy nhãn quang cá»§a nà ng.
Nà ng ngắm huyết ngá»c má»™t lúc rồi nhìn lại Âu Dương Äình.
- Chá»§ nhân...Äây đúng là viên ngá»c tuyệt đẹp có giá trị trên thà nh.
Âu Dương Äình quay lại ngồi trên trà ng kỹ.
Nà ng bước theo đứng hầu bên Âu Dương Äình.
Lão nhìn nà ng ôn nhu nói:
- Bổn nhân không nói đến Ä‘iá»u đó. à cá»§a bổn nhân khác.
Tiểu Ngá»c hÆ¡i bối rối. Nà ng nhu hòa há»i Âu Dương Äình.
- Chá»§ nhân có gì chỉ giáo Tiểu Ngá»c?
- Giá trị cá»§a Huyết ngá»c như thế nà o, bổn nhân biết. Nhưng ta muốn
biết bà máºt khai thông Thánh địa Kim Äỉnh sÆ¡n. Thá»i hạn mà Ma Thần đặt ra cho ta đã quá gần rồi.
Lão nhìn Tiểu Ngá»c, nhướng cao đôi chân mà y ráºm.
- Nếu như không khai thông Thánh địa Kim Äỉnh sÆ¡n...bổn tá»a khó tránh há»a kiếp ma nhân.
Tiểu Ngá»c nhìn lại huyết ngá»c má»™t lần nữa. Ngoà i vẽ đẹp tuyệt ão cá»§a nó ra nà ng cÅ©ng không tìm được bà ẩn chứa trong nó. Nà ng ngắm huyết ngá»c má»™t lúc tháºt lâu rồi nói vá»›i Âu Dương Äình.
- Chá»§ nhân...Tiểu Ngá»c cÅ©ng không phát hiện gì hÆ¡n chá»§ nhân.
Âu Dương Äình đứng lên. Lão đặt tay lên vai Tiểu Ngá»c.
- Nà ng nghÄ© xem. Tại sao Thần cái Cù Bá Nhâm giao huyết ngá»c cho Kim Ngạo Thiên... và Kim Ngạo Thiên lại nói, chỉ có gã là ngưá»i duy nhất có thể khai thông Thánh địa Kim Äỉnh sÆ¡n.
Tiểu Ngá»c nhăn mạt nhìn thẳng và o mắt Äá»™c ma Âu Dương Äình. Nà ng nghiêm giá»ng nói:
Theo chá»§ nhân, Ngạo Thiên biết được bà máºt cá»§a khối huyết ngá»c nà y.
- Bổn nhân nghÄ© như váºy.
Äá»™c ma Âu Dương Äình vừa nói vừa nắn nót bá» vai Dương Tiểu Ngá»c.
- Ngạo Thiên sẽ khai thông Thánh địa Kim Äỉnh sÆ¡n.
Lão nhìn và o mắt Tiểu Ngá»c.
- Một lần nữa, có lẽ nà ng phải ra tay với gã tiểu tỠđó.
Âu Dương Äình buông tiếng thở dà i.
- Không biết lưới tình của nà ng giăng ra với gã tiểu tỠđó, có còn hiệu nghiệm không?
Tiểu Ngá»c mỉm cưá»i.
- Chá»§ nhân yên tâm... lưới tình cá»§a Tiểu Ngá»c được giăng ra má»™t khi Ngạo Thiên đã rÆ¡i và o thì chẳng thể nà o thoát được.
Trước đây gã không thoát được. Nhưng bây giá» thì gã biết tất cả vá» Tiểu Ngá»c. Hắn đâu có thể để cho lưới tình kia trói mình lại má»™t lần nữa.
- Nhưng chá»§ nhân đã cho Ngạo Thiên "Di hồn phấn". Trước đây Kim Ngạo Thiên chỉ vướng và o lưới tình. Còn nay thì vướng và o "Di hồn phấn". Ngưá»i chẳng ra ngưá»i, ma chẳng ra ma. Y đâu còn là con ngưá»i bình thưá»ng nữa, nếu không nói chỉ là má»™t xác chết biết thở, sống vá»›i ảo giác.
Äá»™c ma Âu Dương Äình vẫn nắn đôi bá» vai nà ng.
- Váºy có thể tin nà ng má»™t lần nữa.
Tiểu Ngá»c gáºt đầu.
- Chá»§ nhân có thể đặt niá»m tin và o nô nữ.
Äá»™c ma Âu Dương Äình lấy trong ống túi áo ra túi gấm đựng Di hồn phấn, lão nhìn Tiểu Ngá»c.
- Nà ng hẳn đã cần đến phần trong túi gấm nà y.
Tiểu Ngá»c nhìn Äá»™c ma Âu Dương Äình. Những tưởng đâu Dương Tiểu Ngá»c sẽ vồ lấy túi gấm Di hồn phấn, nhưng tháºt bất ngá», Tiểu Ngá»c lại lắc đầu nhá» nhẹ nói:
- Nô nữ còn đủ Di hồn phấn để dùng và chưa cần đến nó nữa.
Äôi chân mà y Äá»™c ma Âu Dương Äình nhÃu lại.
- Thế nà ng cần bổn nhân tặng thưởng gì nà o.
Äôi lưỡng quyá»n cá»§a nà ng á»ng hồng nét thẹn thùng như má»™t thiếu nữ xuân thì buổi đầu tiếp kiến ý trung nhân cá»§a mình. Äá»™c ma Âu Dương Äình báºt phá lên cưá»i khanh khách. Gã bá» tay khá»i bá» vai Tiểu Ngá»c, nâng cầm nà ng ôn nhu nói:
- Tiểu Ngá»c... nà ng có ý định chăng bẫy tình vá»›i bổn nhân, biến ta thà nh má»™t gã nô tình cá»§a nà ng à ?
Tiểu Ngá»c không dám chăng bẫy tình hay biến chá»§ nhân thà nh nô tình
cá»§a Tiểu Ngá»c.
Nà ng nhìn và o mắt lão độc, nhỠnhẹ nói:
- Tiểu Ngá»c ngưỡng má»™ chá»§ nhân...ngưá»i mà duy nhất Tiểu Ngá»c nháºn ra là má»™t đại trượng phu đỉnh thiên láºp địa trên thế gian nà y.
Äá»™c ma Âu Dương Äình phá lên cưá»i rồi nói:
- Nà ng khéo nói lắm, nhưng bổn nhân biết ý nà ng.
Nà ng nhỠnhẹ nói:
- Tiểu Ngá»c chỉ muốn biểu đạt sá»± ngưởng má»™ cá»§a mình đối vá»›i chá»§ nhân.
- Và cÅ©ng muốn được quyá»n tá»± ban phát Di hồn phấn cho bản thân mình.
Nhìn và o mắt Tiểu Ngá»c bằng ánh mắt cú vá». Äá»™c ma ôn nhu nói:
- Công trạng cá»§a nà ng đáng được hưởng như thế. Nhưng nà ng đừng nghÄ© có thể biến Äá»™c ma Âu Dương Äình thà nh má»™t gã nô tình ngu ngÆ¡ như Kim Ngạo Thiên tiểu tá».
Nà ng quỳ xuống trước mÅ©i già y cá»§a Âu Dương Äình.
- Tiểu Ngá»c tuyệt đối không dám có ý đó... không dám có ý đó.
Äá»™c ma Âu Dương Äình đỡ nà ng đứng lên.
- Nà ng đừng sợ hãi như váºy...ta có nói thế thôi...nếu như nà ng sợ hãi bổn nhân thì ta đâu còn hứng khởi để tiếp nháºn sá»± ngưỡng má»™ cá»§a nà ng.
Äá»™c ma Âu Dương Äình ngá»a mặt cưá»i rồi ngồi xuống trà ng kỹ. Lão vòng tay qua vùng Tiểu yêu cá»§a Tiểu Ngá»c kéo và o sát lão.
- Nà ng có thể là m được ngnững gì mà ngưá»i khác không thể là m được chứ.
Lưỡng quyá»n cá»§a Dương Tiểu Ngá»c á»ng hồng e thẹn. Nà ng khẻ gáºt đầu.
- Dạ...
Äá»™c ma thả tay ra khá»i vùng tiểu yêu cá»§a Tiểu Ngá»c. Y khoanh tay trước ngá»±c vá»›i vẽ mặt thá» Æ¡, lãnh đạm.
Tiểu Ngá»c nhìn và o Äá»™c ma, rồi tá»± trút bá» trang phục mình. Những lá»›p trang phục trên ngưá»i nà ng từ từ trôi tuá»™t xuống gót chân và nà ng hiện thân ra trước mặt Âu Dương Äình như má»™t con nhá»™ng chui ra khá»i vá» vá»›i tất cả những đưá»ng cong khêu gợi nhất. Äá»™c ma Âu Dương Äình chiêm ngưỡng những đưá»ng cong. Lão phải nghÄ© thầm.
- "Tiểu Ngá»c có má»™t thân hình cá»§a má»™t mỹ nữ, vá»›i tất cả những sức hút gợi tình ngồn ngá»™n. Nà ng sinh ra má»™t thể pháp đầy chất nhục dục, vá»›i má»™t cá
tÃnh chỉ có ở má»™t dâm nữ, nên lúc nà o cÅ©ng tá»± biến mình thà nh váºt sở hữu và chiếm Ä‘oạt cá»§a ngưá»i khác giá»›i".
ChÃnh thân thể gợi cảm và ngồn ngá»™n chất dục đó Ä‘áºp và o mắt Äá»™c ma Âu Dương Äình, buá»™c lão báºt ra lá»i nói:
- Nà ng đẹp lắm.
Tiểu Ngá»c mỉm cưá»i.
Nà ng vừa cưá»i vừa nói vá»›i vẽ thá»a mãn, nghe lá»i khen ngợi cá»§a Äá»™c ma khen tặng vừa biểu lá»™ sá»± hoan há»· khi nháºn được phÆ¡i tấm thân vá»›i những đưá»ng cong gợi cảm ra trước mặt y. Nà ng chá»§ động cởi bá» y phục cá»§a lão Äá»™c ma Âu Dương Äình. Äá»™c ma ngạc nhiên trước những hà nh động cá»§a nà ng.
Sau khi cởi bá» trang phục cho Âu Dương Äình, Tiểu Ngá»c đẩy y nằm dà i xuống trà ng kỹ. Nà ng sá»±c nhá»› lại những cảm giác hôm nà o mà Hạo Hạo đã Ä‘em đến cho nà ng trong biệt trang hôm nà o.
Nà ng từ từ cúi xuống. Äôi ngá»c thá»§ cá»§a Tiểu Ngá»c vuốt ve mÆ¡n trá»›n vùng ngá»±c phẳng lỳ cá»§a Âu Dương Äình , gợi cảm giác khÆ¡i và o cho ngá»n dục tình bùng cháy, sau đó má»›i bắt chước Hạo Hạo để Äá»™c ma Âu Dương Äình phải bặm ra tiếng thốt ngỡ ngà ng.
Là m sao Äá»™c ma Âu Dương Äình có thể hình dung được nhưng gì Tiểu Ngá»c Ä‘ang là m vá»›i lão. Y chỉ cảm nháºn chiếc lưỡi ướt đẫm cá»§a nà ng Ä‘ang lần xuống khắp cổ rồi trÆ¡n tuá»™t theo những đưá»ng rảnh vô hình trên cÆ¡ thể lão mà trượt Ä‘i vá»›i sá»± tò mò và đầy phấn khÃch pha trá»™n sá»± tham lam đến ná»—i Âu Dương Äình phải rùng mình.
Âu Dương Äình phải nghÄ© thầm trong đầu.
- "Trên thế gian nà y có bao nhiêu ả dâm nữ như Dương Tiểu Ngá»c. Có lẽ chỉ có má»—i má»™t mình nà ng. Nà ng là dâm nữ duy nhất biết chinh phục nam nhân. Chỉ có nà ng duy nhất là ngưá»i biết chăng bẫy tình".
Trong khi Äá»™c ma Âu Dương Äình nghÄ© như váºy thì Tiểu Ngá»c lại nghÄ© khác. Nà ng dụng tất cả những gì đã há»c được cá»§a gã Hạo Hạo thá»±c hiện lại
trên cÆ¡ thể Âu Dương Äình vá»›i ý niệm.
- "Rồi ta sẽ có được di hồn phấn. Không chỉ má»™t túi phấn mà là nhiá»u
túi di hồn phấn".
Nà ng phải nghÄ© tá»›i Ä‘iá»u đó bởi nháºn ra thể pháp cá»§a Äá»™c ma Âu Dương Äình Ä‘ang căng ra hết cỡ bởi những gì nà ng Ä‘ang là m vì nó. Cái thể pháp cá»§a Âu Dương Äình chỉ muốn bùng nổ, bởi những sá»± mÆ¡n trá»›n mà Tiểu Ngá»c đã Ä‘em đến qua bà i há»c đã há»c được cá»§a Hạo Hạo. Nà ng không chỉ là má»™t há»c nhân thông minh. Biết được những gì mình phải là m qua bà i há»c đó mà tháºm chà còn sáng tạo ra thêm những gì nà ng nghÄ© trong đầu để bà i há»c kia còn thêm sinh động.
Nó sinh động đến độ Äá»™c ma Âu Dương Äình như chẳng thể là m chá»§ được mình nữa mà báºt ra tiếng rên, má»™t tiếng rên cÅ©ng đủ khiến cho Tiểu Ngá»c khoái trá và thÃch thú bởi nghÄ© đến mục Ä‘Ãch mà nà ng Ä‘ang tiến đến đã gần ká».
Âu Dương Äình bất ngá» vùng vẫy như má»™t con thú hoang đói mồi. Gã bất giác ôm ghì lấy Tiểu Ngá»c. Sá»± thay đổi từ chá»— lạnh nhạt, để biến thà nh má»™t con thú tham lam đầy chất dục tÃnh cá»§a Äá»™c ma, chứng tá» nà ng sẽ thà nh công vá»›i gã. Nà ng biết Äá»™c ma Âu Dương Äình sau lại bùng phát cuồng nhiệt như váºy và cÅ©ng tá»± biết phãi là m gì để sá»± bùng phát đó được nà ng đưa đến cao Ä‘iểm cá»§a khoái lạc.
Nà ng chỉ khẻ rên má»™t tiếng. Tiếng rên cá»§a nà ng chẳng khác nà o má»™t nốt âm vá»±c khÃch lệ Äá»™c ma Âu Dương Äình phải là m gì sau khi đã được nà ng khÆ¡i nguồn ngá»n lữa dục tình. Và nà ng đã thà nh công vá»›i những vì dà nh cho Âu Dương Äình. Thà nh công ngoà i sá»± mong má»i cá»§a nà ng. Thà nh công đến độ phải báºt ra tiếng rú đầy khoái cảm chỉ muốn lịm Ä‘i vá»›i gã qua sá»± vồn vã, háo hức cá»§a Äá»™c ma.
- o O o -
Ngạo Thiên thả bước cháºm rãi theo con rải sá»i tiến đến biệt lầu. Chà ng dừng chân trước những báºc tam cấp nhìn lên tấm liểng sÆ¡n son thiếp và ng.
"DI HOATRANG"
Chần chừ má»™t lúc, Ngạo Thiên bước lên những báºc tam cấp Ä‘i thẳng đến cá»a tiá»n sảnh, cá»a bên trong không khóa, chà ng đẩy cá»a bước và o. Tiểu Ngá»c trong bá»™ cánh mà u hồng nhạt, ngồi chá» sẳn trong gian tiá»n sảnh Di hoa trang chẳng còn ngưá»i nà o khác.
Ngạo Thiên bước đến bên nà ng.
Tiểu Ngá»c nhìn chà ng từ đầu đến chân. Tóc Ngạo Thiên đã được bá»›i lại, không còn vẻ bê rạc nữa. Chà ng váºn bá»™ bạch y thư sinh trông tháºt nho nhã. Ngạo Thiên hoà n toà n khác vá»›i Ngạo Thiên tại Hà m Dương Bách niên tá»u.
Nà ng mỉm cưá»i nhìn Ngạo Thiên.
- Ngạo Thiên không ngá» lại tái hợp vá»›i Tiểu Ngá»c chứ.
Äiểm nụ cưá»i mỉm, Ngạo Thiên nói:
- Không bất ngá» lắm. Ngạo Thiên chỉ bất ngá», sao Tiểu Ngá»c lại có thể
gởi máºt thư cho Ngạo Thiên.
- Bởi Tiểu Ngá»c nhá»› Ngạo Thiên
Ngạo Thiên ngồi đối mặt với nà ng.
Tiểu Ngá»c quan sát thần sắc cá»§a Ngạo Thiên. Mặc dù không còn bá»™ mặt má»™t kẻ khốn cùng, nhưng phảng phất trong đó vẫn còn những nét ảm đạm mất nhiá»u sinh khà như má»™t ngưá»i vừa qua cÆ¡n bạo bệnh trầm kha.
Tiểu Ngá»c bưng tịnh rượu chuốc ra chén cá»§a mình và Ngạo Thiên.
Nà ng vừa chuốc rượu vừa nói:
- Ngạo Thiên hẳn còn háºn Tiểu Ngá»c.
Ngạo Thiên nhìn nà ng.
- Nà ng nói thá» xem, Ngạo Thiên con háºn Tiểu Ngá»c không?
Nà ng nhìn và o mắt chà ng.
- Chắc chắn Ngạo Thiên còn háºn Tiểu Ngá»c. Nét oán háºn kia còn Ä‘ong
trong đáy mắt Ngạo Thiên.
Ngạo Thiên gáºt đầu.
- Äúng...Ngạo Thiên vẫn còn háºn nà ng. Sá»± phản bá»™i cá»§a nà ng đã đẩy NgạoThiên đến táºn cùng vá»±c thẳm. Nhưng Ngạo Thiên chỉ sợ không háºn nà ng.
Ngạo Thiên bưng lấy chén rượu.
Chà ng toan uống chén rượu đó nhưng Tiểu Ngá»c cản lại.
- Khoan...
Ngạo Thiên nhướng đôi chân mà y lưỡi kiếm.
- Sao...
Tiểu Ngá»c nghiêm giá»ng nói:
- Trong rượu có độc.
- Thì đã sao nà o. Nếu như Ngạo Thiên đúng thá»i khắc phải chết thì đã chết lâu rồi. Äâu còn ngồi đây cầm chén rượu độc nà y để sợ hãi cái chết.
Nói dứt câu Kim Ngạo Thiên dốc chén rượu và o miệng uống cạn. Chà ng đặt chén rượu xuống nhìn nà ng.
- Nếu Kim Ngạo Thiên chết bởi chén rưỡu độc nà y thì cũng chẳng sao cả. Nà ng đã từng đưa Ngạo Thiên và o tỠlộ, giỠlấy mạng Ngạo Thiên bằng rượu độc thì cũng do định số Ngạo Thiên.
Ngạo Thiên nói rồi tá»± tay bưng tịnh rượu. Tiểu Ngá»c không cản chà ng lại mà chỉ nhìn Ngạo Thiên.
Ngạo Thiên uống cạn rồi nhìn Tiểu Ngá»c nói:
- Tiểu Ngá»c nà y...nếu như ta chết thì nà ng nhá»› đưa xác Kim Ngạo Thiên và o nhà mồ Kim gia nhé.
Nói dứt câu, Ngạo Thiên Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm. Chà ng lại bưng chén rượu uống cạn, đặt chén rượu xuống Ngạo Thiên nói tiếp:
- Ngạo Thiên là ngưá»i cá»§a Kim gia, tất chết cÅ©ng nằm trong nhà mồ Kim gia. ÄÆ°á»£c chứ.
Nà ng buông tiếng thở dà i, rồi nói:
- Ngạo Thiên sẽ không chết đâu. Bởi đây đâu phải là rượu độc.
Nà ng đứng lên bước qua đứng cạnh Ngạo Thiên.
- Tiểu Ngá»c chỉ thá» Ngạo Thiên thôi.
Chà ng ngẩng lên nhìn nà ng.
- Tại sao lại thỠNgạo Thiên.
- Äể xem Ngạo Thiên có còn xem Tiểu Ngá»c có trong mắt mình không.
Ngạo Thiên nói:
- Tiểu Ngá»c biết vì sao ta háºn nà ng không.
- Nếu Tiểu Ngá»c là Ngạo Thiên cÅ©ng sẽ háºn như Ngạo Thiên thôi. Ai mà không háºn khi bị phụ tình bằng tất cả những gì gian trá và bỉ ổi nhất trong cõi nhân sinh nà y chứ. Ngạo Thiên háºn Tiểu Ngá»c là đúng rồi, nhưng Tiểu Ngá»c không háºn lại Ngạo Thiên.
Ngạo Thiên nắm tay nà ng.
- Ngạo Thiên chỉ sợ không háºn nà ng thôi. Bởi còn háºn tất còn yêu nà ng. Nà ng đã cướp trái tim và khối óc cá»§a Kim Ngạo Thiên há»i sao ta không háºn.
Tiểu Ngá»c quá sững sở bởi câu nói nà y cá»§a Ngạo Thiên. Ngạo Thiên tá»±
nguyện là m con thiêu thân để chui và o ánh lá»a tình. Chấp nháºn tìm cái chết trong ngá»n lá»a tình đó.
Tiểu Ngá»c nhìn Ngạo Thiên gần như không chá»›p mắt.
- Ngạo Thiên...Chỉ vì còn yêu Tiểu Ngá»c mà Ngạo Thiên háºn ư?
Ngạo Thiên buông tiếng thở dà i.
- Äúng...
Nà ng miễn cưỡng nói:
- Tiểu Ngá»c có lá»—i vá»›i Ngạo Thiên.
Tiểu Ngá»c ngồi xuống cạnh Ngạo Thiên. Nà ng nhìn chà ng.
- Ngạo Thiên...có má»™t Ä‘iá»u bà máºt Tiểu Ngá»c không dám thố lá»™ ra vá»›i Ngạo Thiên.
Chà ng nhìn nà ng.
- Nà ng sợ gì mà không nói.
Ngạo Thiên từ từ buông tiếng thở dà i rồi nói tiếp:
- Tiểu Ngá»c đừng thanh minh. Tất cả những gì Ngạo Thiên biết vá» nà ng
thì đã biết. Äúng ra ta nên nghe lá»i cá»§a Sá» Quách và Lâm Bá»™i Giao. Nhưng bấy giá» ta chỉ còn quyết định lá»±a chá»n hai Ä‘iá»u. Yêu hay chết. Ngạo Thiên muốn quên Tiểu Ngá»c, nhưng lại không thể nà o quên. Ta đã trăn trở, đã vùi mình và o men rượu và sống trong ảo giác chỉ để quên tình yêu đó, nhưng vẫn không thể nà o quên được...và ta biết chỉ có cái chết má»›i khả dÄ© quên được nà ng.
Ngạo Thiên vừa nói dứt câu, Tiểu Ngá»c ôm ghì lấy chà ng thổn thức:
- Kim Ngạo Thiên...giá» Tiểu Ngá»c má»›i nghiệm ra tình yêu cá»§a chà ng cao quý như thế nà o.
Nà ng vừa nói để cho nước mắt nhỠxuống bỠvai chà ng.
Hai ngưá»i ôm lấy nhau mà không nói lá»i nà o. Có lẽ những lá»i nói cá»§a Kim Ngạo Thiên đã đánh động lại những cảm xúc tình yêu đã nguá»™i lạnh trong trái tim Tiểu Ngá»c. Nên cảm giác bồi hồi Ä‘ang kÃn tâm thức nà ng.
Má»™t lúc sau nà ng rá»i khá»i vòng tay, nhìn Ngạo Thiên.
- Tiểu Ngá»c biết Ngạo Thiên và Tiểu Ngá»c sẽ không thể nà o thoát được võng lưới thiên la địa võng cá»§a Äá»™c ma Âu Dương Äình. Nên má»›i tương kế tựư kế...để hy vá»ng biết được bà máºt huyết ngá»c đặng đưa Ngạo Thiên và o Thánh địa Kim Äỉnh SÆ¡n, ngá» hầu tìm kiếm cÆ¡ há»™i trả thù cho Kim gia.
Ngạo Thiên nhìn nà ng.
- Sao Tiểu Ngá»c lại không nói vá»›i Ngạo Thiên.
- Ngạo Thiên khá» quá...chẳng lẽ chuyện gì Tiểu Ngá»c cÅ©ng phải nói sao.
Nà ng mỉm cưá»i nhìn Ngạo Thiên nhá» nhẻ nói:
- Tiểu Ngá»c sao có thể hại Ngạo Thiên được. Giá» là lúc Tiểu Ngá»c và Ngạo Thiên cùng đến Thánh địa Kim Äỉnh sÆ¡n.
- Huyết ngá»c không còn...đến đó là m gì nữa...Ngạo Thiên nghÄ©, chúng
ta nên nghe theo di ngôn cá»§a mẫu thân... chúng ta sẽ Ä‘i tháºt xa rá»i bá» võ lâm giang hồ.
Tiểu Ngá»c lắc đầu.
- Ngạo Thiên sai rồi...Tiểu Ngá»c là m tất cả không phải để cùng Ngạo Thiên Ä‘i tìm cảnh giá»›i riêng cho mình. Tiểu Ngá»c là m tất cả chỉ để muốn trả thù cho Lăng Phu nhân. Tiểu Ngá»c không muốn Ngạo Thiên quên mối thù kia.
- Ngạo Thiên sẽ là m gì được khi tá»± nháºn ra mình là má»™t kẻ tầm thưá»ng.
- Ngạo Thiên sẽ không tầm thưá»ng. Ngạo Thiên sẽ là thiên hạ đệ nhất
nhân như Lăng phu nhân nói.
Chà ng khoát tay cướp lá»i nà ng.
- Tiểu Ngá»c... Nà ng đừng quá hoang tưởng vá» Ngạo Thiên đó. Ngạo Thiên chỉ là kẻ tầm thưá»ng. Cái mà Ngạo Thiên có chỉ là tấm thân vô dụng nà y. Má»™t con ngưá»i chẳng là m được gì cả.
Tiểu Ngá»c cau mà y.
- Äừng nói váºy...Ngạo Thiên không phải là má»™t kẻ tầm thưá»ng. Phu nhân đã từng nói vá»›i Tiểu Ngá»c như váºy.
Nà ng đặt tay lên vai chà ng.
- Ngạo Thiên hãy nhá»› lại, Cù Bá Nhâm tiên sinh từng nói chỉ có Ngạo Thiên má»›i có thể và o Thánh địa Kim Äỉnh sÆ¡n thì sao là kẻ tầm thưá»ng được.
Ngạo Thiên lắc đầu.
- Cho dù Ngạo Thiên có như nà ng nói thì cÅ©ng không thể cải được số pháºn cá»§a mình. Ngạo Thiên không tá»± mình Ä‘oạt lại huyết ngá»c Ä‘ang ở trong
tay Äá»™c ma Âu Dương Äình.
- Huyết ngá»c đã ở trong tay Tiểu Ngá»c.
Chà ng ngạc nhiên nhìn nà ng.
Tiểu Ngá»c mỉm cưá»i.
- Ngạo Thiên không tin à ?
Ngạo Thiên quá ngạc nhiên và bất ngá»...Tiểu Ngá»c không sợ bị Äá»™c ma Âu Dương Äình trừng phạt sao?
Nà ng bịt miệng Ngạo Thiên.
- Ngạo Thiên đừng nói gở...Ngạo Thiên đã vì Tiểu Ngá»c thì Tiểu Ngá»c cÅ©ng sẽ vì Ngạo Thiên.
Nà ng nói rồi vòng tay ôm lấy cổ Ngạo Thiên nhỠnhẻ nói:
- Ngạo Thiên còn nhớ những gì đã xảy ra giữa hai chúng ta không? Một
lần trong băng thất và má»™t lần tại ngôi thảo xá vệ đưá»ng.
Nà ng nói rồi nép đầu và o ngực Ngạo Thiên.
Bất thình lình Sá» Quách đẩy cá»a bước và o. Chân diện Sá» Quách cau có và sa sầm khi nhìn cảnh tượng Ngạo Thiên và Tiểu Ngá»c tay trong tay như má»™t đôi uyên ương Ä‘ang sống trong cõi hoang tình đằm thắm nhất.
SỠQuách tằng hắng.
Tiểu Ngá»c buông Ngạo Thiên nhìn Sá» Quách.
Sá» Quách cau mà y chăm chẳm nhìn và o Tiểu Ngá»c.
- Dương cô nương biết tại hạ khốn khó như thế nà o má»›i khả dÄ© biến Kim bằng hữu từ má»™t cái xác không hồn, trở lại con ngưá»i chứ. Dương cô nương muốn hại Kim bằng hữu như thế nà o nữa...hay cô nương muốn Kim bằng hữu vÄ©nh viá»…n là má»™t cái xác chết biết thở. Dù sao cô nương cùng là ngưá»i cá»§a Kim trang. CÅ©ng nên có chút vị tình cho Kim Ngạo Thiên má»™t sinh lá»™.
Tiểu Ngá»c không đáp lá»i Sá» Quách mà nhìn lại Ngạo Thiên.
Ngạo Thiên từ từ đứng lên. Nhìn Sá» Quách, Ngạo Thiên trịnh trá»ng nói:
- SỠhuynh...Cái ơn SỠhuynh giúp Ngạo Thiên đứng lên bằng đôi chân của mình...Ngạo Thiên sẽ không quên. Nhưng Ngạo Thiên không vì cái ơn đó
mà rÅ© bá» tình yêu cá»§a mình. Ngạo Thiên biết Tiểu Ngá»c không như Sá» huynh nghÄ©...mong Sá» huynh đừng xen và o chuyện riêng cá»§a Ngạo Thiên.
Chân diện SỠQuách cau hẳn lại với vẻ bất nhẫn và cau có.
- Ngươi...
Ngạo Thiên cướp lá»i Sá» Quách.
- Sá» huynh đừng giáºn...Ngạo Thiên tá»± lo được cho mình...hay Sá» huynh
muốn Ngạo Thiên quay lại cuộc sống như hôm nà o, tự biến mình thà nh một
cây tầm gá»i nương nhá» và o bóng cây cổ thụ cá»§a Kim trang.
Ngạo Thiên ôm quyá»n.
- Ngạo Thiên sống không thể nà o thiếu Tiểu Ngá»c...và ngược lại Tiểu Ngá»c cÅ©ng không thể nà o thiếu Ngạo Thiên.
SỠQuách gà o lên.
- Ngươi đúng là kẻ có mắt không tròng, có óc cũng không có. Dương cô nương đã đối xỠvới ngươi như thế nà o, tự ngươi có thể nghiệm ra mà .
- Tiểu Ngá»c có cái khó cá»§a Tiểu Ngá»c, không thố lá»™ vá»›i ai được.
Ngạo Thiên nhìn lại Tiểu Ngá»c, nà ng gáºt đầu mỉm cưá»i vá»›i chà ng.
Nhìn SỠQuách, Ngạo Thiên từ tốn nói:
- Kể từ hôm nay, Kim Ngạo Thiên đã có thể đứng bằng hai chân mình,
không cần có sự giám sát của SỠhuynh nữa...đừng biến Kim Ngạo Thiên thà nh chiếc bóng sau lưng SỠhuynh.
SỠQuách buông tiếng thở dà i, y lắc đầu nói:
- Ngươi đúng là kẻ hồ đồ. Tại sao Sá» má»— lại vì ngươi chứ? Tại sao sư phụ Tuệ Quang lại có thể kỳ vá»ng và o má»™t con ngưá»i như ngươi được chứ?
- Những gì Sá» huynh nói là ý cá»§a má»i ngưá»i, Ngạo Thiên không dám cản được. Còn Ngạo Thiên là Ngạo Thiên không thể chìu theo ý cá»§a má»i ngưá»i mà đánh mất bản thân mình.
SỠQuách quắc mắt.
- Kim Ngạo Thiên...Ngươi muốn ta nói vá» ngươi cái gì nữa đây. Chẳng lẽ phải giết Tiểu Ngá»c ngưá»i má»›i có thể thoát ra võng lưới tình cá»§a ả sao?
Nghe Sá» Quách thốt ra câu nà y. Chân diện Ngạo Thiên Ä‘anh lại. Chà ng bất nhẫn gằn giá»ng.
- Nếu như Sá» huynh muốn giết Tiểu Ngá»c, trước tiên phải bước qua xác Ngạo Thiên. Bằng không thì đừng hy vá»ng đụng đến Tiểu Ngá»c.
SỠQuách buông tiếng thở dà i. Y lắc đầu nói:
- Ngươi đã nói ra câu nà y...ta chẳng còn gì để nói.
- Hay nhất ngươi hãy để cho Kim Ngạo Thiên tá»± định Ä‘oạt số pháºn mình.
- Sá» má»— vô cùng thất vá»ng...có lẽ đây là ý trá»i mà con ngưá»i thì chẳng bao giá» cải lại được thiên ý.
Y buông tiếng thở dà i nghiêm giá»ng nói:
- Kim Ngạo Thiên...Tá»± ngươi đã chuốc lấy số pháºn, là m kẻ hồ đồ, thì ngươi sẽ được nháºn số pháºn đó. Rồi đây ngươi cÅ©ng chẳng khác gì má»™t cái xác không hồn, ngá»› ngẩn như hôm nà o.
Tiểu Ngá»c lắc đầu, từ tốn nói:
- Tiểu Ngá»c thay mặt Kim thiếu gia và Lăng phu nhân Ä‘a tạ vá» sá»± lo lắng cá»§a Tá»u quá»· Sá» Quách.
Răng trên Sá» Quách cắn và o môi dưới. Mắt y đăm đăm nhìn Tiểu Ngá»c.
Tiểu Ngá»c mỉm cưá»i nói tiếp:
- Nếu như sau nà y Kim Ngạo Thiên có trở thà nh ngưá»i cá»u đỉnh trong thiên hạ...Nhứt định sẽ không quên đại công hôm nay cá»§a Sá» công tá».
- Y có thể trở thà nh ngưá»i cá»u đỉnh trong thiên hạ sao?
SỠQuách lắc đầu.
- Vá»›i sá»± u tối và ngu muá»™i thì gã chỉ là nô tình nhá» nhoi và đốn hèn không hÆ¡n không kém, có nằm mÆ¡, Sá» Quách cÅ©ng không tin Kim Ngạo Thiên khả dÄ© trở thà nh ngưá»i cá»u đỉnh trong thiên hạ.
Nhìn lại Ngạo Thiên, Sá» Quách nghiêm giá»ng nói:
- Ngạo Thiên...Ngươi còn có cơ hội....
Ngạo Thiên lắc đầu.
- Ngạo Thiên không nháºn cÆ¡ há»™i từ Sá» huynh.
- Ngươi nói như thế để quá đủ cho Sá» Quách nà y thẫm chứng vá» con ngưá»i ngươi.
Sá» Quách ôm quyá»n.
- Sư tôn...Sá» Quách đã là m tất cả...là m tất cả rồi. Sá» Quách không thể cải được ý trá»i.
Y thở hắt ra một tiếng.
- Ngươi tự lo cho bản thân ngươi đi.
Nói dứt câu, Sá» Quách quay bước Ä‘i thẳng má»™t mạch ra cá»a tiá»n sảnh.
Sá» Quách Ä‘i rồi, Tiểu Ngá»c má»›i nhìn Ngạo Thiên, ôn nhu nói:
- Ngạo Thiên có tin lá»i cá»§a Sá» Quách không?
- Ngạo Thiên chỉ tin Tiểu Ngá»c là ngưá»i cá»§a Kim gia và không bao giá»
hại Kim gia.
Câu nói nà y cá»§a Ngạo Thiên chẳng biết tác động gì đến Tiểu Ngá»c mà hai dòng lệ rịn trà o ra khóe mắt nà ng.
Tiểu Ngá»c nép đầu và o ngá»±c Ngạo Thiên nhá» nhẻ nói:
- Kim Ngạo Thiên đúng là Ngạo Thiên.
|

19-08-2010, 03:43 PM
|
![[Relax]'s Avatar](images/avatars/383.gif) |
Cẩm Y Vệ
|
|
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: Vô Gian Luyện Ngục
Bà i gởi: 328
Thá»i gian online: 9 giá» 35 phút 19 giây
Thanks: 478
Thanked 5,737 Times in 200 Posts
|
|
Ma Thần Quỷ Kiếm
Tác Giả: Giả Cổ Long
Chương 23: Triệu Nguyệt Băng Linh.
Tuyết trá»i chuyển sang láºp đông, kéo theo những cÆ¡n gió se lạnh như cắt và o da thịt. Äêm tÄ©nh lặng , ngoà i tiếng côn trùng rỉ rã tạo ra má»™t thứ tấu khúc ảm đạm và trống vắng, tất cả sá»± váºt như chìm trong đêm đông giá rét.
Tiểu Ngá»c khẽ trở ngưá»i ngồi lên. Nà ng nhìn Kim Ngạo Thiên. Nà ng Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i nghÄ© thầm.
- "Ngạo Thiên đúng là má»™t nô tình ngu muá»™i và hồ đồ. Dù sao thì Tiểu Ngá»c cÅ©ng rất hoan há»· khi nháºn biết Ngạo Thiên nặng tình vá»›i Tiểu Ngá»c như váºy".
Nà ng xÃch ngưá»i đến bên cạnh Kim Ngạo Thiên.
Ngắm nhìn khuôn mặt đã phảng phất những nét phong trần pha trá»™n vẻ u hoà i, Tiểu Ngá»c bất giác nghe tim mình như Ä‘áºp mạnh má»™t cái.
Nà ng khẽ buông tiếng thở dà i, rồi như thể không là m chủ được mình mà từ từ cúi xuống hôn nhẹ và o trán Kim Ngạo Thiên.
Nà ng vừa hôn Ngạo Thiên vừa nghĩ.
- "Gã nô tình đáng yêu cá»§a Dương Tiểu Ngá»c".
Ngạo Thiên vừa nhắm hai mắt thở Ä‘á»u. Có lẽ trong cõi vô thức, chà ng còn báºn bịu vá»›i miá»n hoang tưởng mà Tiểu Ngá»c đã phát há»a ra trong tâm tưởng nên chẳng nháºn biết được nụ hôn cá»§a nà ng.
Tiểu Ngá»c sợ Ngạo Thiên tỉnh giấc rón rén rá»i cổ miếu bước ra ngoà i.
Má»™t giá»ng nói nho nhá» truyá»n và o thÃnh nhỉ nà ng bằng thuáºt truyá»n âm nháºp máºt.
- Tiểu Ngá»c...Bổn nhân Ä‘ang chá» nà ng.
Tiểu Ngá»c thả bước rá»i ngôi cổ miếu trước khi nhìn lại Ngạo Thiên má»™t lần nữa. Nà ng Ä‘i má»™t mạch đến má»™t biệt xá, tá»a lạc ven đưá»ng.
Tiểu Ngá»c bước và o biệt xá, chạm mặt ngay vá»›i Äá»™c ma Âu Dương Äình.
Trong bá»™ thung y mà u chà m. Äá»™c ma Âu Dương Äình chắp tay sau lưng như thể đã chá» nà ng tá»± bao giá».
Tiểu Ngá»c ôm quyá»n xá.
- Tiểu Ngá»c tham bái Âu Dương chá»§ nhân.
Âu Dương Äình nhìn nà ng từ đầu đến chân.
- Bổn nhân muốn nà ng đến để nói cho nà ng biết má»™t ngưá»i Ä‘ang rất quan tâm đến nà ng và Kim Ngạo Thiên.
- Ngưá»i muốn nói đến Sá» Quách?
- Tữu Quá»· Sá» Quách, ta không ngại...Nhưng ta ngại ngưá»i nà y.
- Ngưá»i đó là ai.
- Ãi nữ cá»§a Vạn gia sinh pháºt, Triệu Nguyệt Băng Linh.
- Tiểu Ngá»c sẽ chú ý đến ngưá»i nà y...Nhưng Tiểu Ngá»c chưa từng biết qua Triệu Nguyệt Băng Linh.
- Ta chỉ đoán thế thôi.
Âu Dương Äình bước đến bên Tiểu Ngá»c.
- Ngạo Thiên thế nà o.
- Chủ nhân không phải lo.
Nà ng mỉm cưá»i nhìn Âu Dương Äình.
- Ngạo Thiên chẳng bao giá» thoát khá»i lướt tình cá»§a Tiểu Ngá»c. Y đúng là gã nô tình tá»™i nghiệp.
- Bổn nhân ghen với hắn đó.
Tiểu Ngá»c thẹn thùng nói:
- Ngạo Thiên không thể sánh bằng với chủ nhân.
- Dù sao thì gã tiểu tỠđó cÅ©ng tốt phúc hÆ¡n ta. Hắn được ở cạnh bên nà ng còn ta chỉ là m ngưá»i trong bóng tối.
Tiểu Ngá»c ngã ngưá»i dá»±a và o Âu Dương Äình.
- Không bao lâu nữa đâu.
Äá»™c ma vòng tay qua tiểu yêu nà ng.
- Ta chỉ mong mau chóng kết thúc.
- Thánh địa Kim Äỉnh sÆ¡n sẽ mở ra trong nay mai để đón chá»§ nhân.
Vòng tay cá»§a Âu Dương Äình siết vòng tiểu yêu cá»§a Tiểu Ngá»c sát và o ngưá»i gã hÆ¡n. Gã vừa siết tấm thân cá»§a Tiểu Ngá»c và o sát mình vừa nói:
- Tiểu Ngá»c...
Nà ng ngẩng lên nhìn Âu Dương Äình.
Âu Dương Äình nhìn và o mắt Tiểu Ngá»c nhá» nhẻ nói:
- Nà ng không cầu khẩn tha mạng cho Kim tiểu tỠnữa chứ?
- Nếu lần đó chá»§ nhân lấy mạng cá»§a Kim Ngạo Thiên thì hôm nay chẳng còn cÆ¡ há»™i khai thông Thánh địa Kim Äỉnh sÆ¡n.
Âu Dương Äình gượng cưá»i.
- Xem như Tiểu Ngá»c được công lá»›n. Nà ng sẽ có được những gì nà ng muốn có.
Tiểu Ngá»c dá»±a đầu nép và o Âu Dương Äình.
- Nghe ngưá»i nói thôi, Tiểu Ngá»c đã hoan há»· vô cùng.
Äá»™c ma thả tay ra khá»i vòng tiểu yêu cá»§a Tiểu Ngá»c. Gã nâng cầm Tiểu Ngá»c.
- Lúc nà o ta cũng ở bên nà ng.
Äá»™c ma Âu Dương Äình buông cằm Tiểu Ngá»c nhìn ra cữa biệt xá.
- Bổn nhân nghÄ©, ngưá»i không cần rình ráºp như váºy.
Tiểu Ngá»c hÆ¡i bất ngá» bởi sá»± phát hiện nà y cá»§a Äá»™c ma Âu Dương Äình.
- Ai...
Từ ngoà i cá»a biệt xá bước và o là Lâm Bá»™i Giao. Nà ng váºn xiêm y trắng
toát, nhưng lại che mặt bằng má»™t tấm rèm mà u hồng nhạt. Tiểu Ngá»c nhìn Lâm Bá»™i Giao.
- Tưởng đâu là ai, hoá ra lại là Lâm Bá»™i Giao tiểu thư. Bổn cô nương tưởng đâu lúc nà y Lâm tiểu thư Ä‘ang vui vẻ bên Äiệp khách Ngô Má»™ng Khanh.
- Bổn tiểu thư chẳng có quan hệ gì với Ngô Mộng Khanh.
Lâm Bá»™i Giao nhìn Äá»™c ma Âu Dương Äình.
- Âu Dương tôn giá đã có được huyết ngá»c cá»§a Kim Ngạo Thiên, còn muốn đưa Ngạo Thiên và o cái bẫy gì nữa đây. Tại sao không cho Ngạo Thiên má»™t cá»a sinh tồn để là m ngưá»i chứ?
Âu Dương Äình nhìn Lâm Bá»™i Giao. Lão chợt phá lên cưá»i khanh khách.
Vừa cưá»i Âu Dương Äình vừa nói:
- Thánh cung cá»§a Vạn Gia Sinh pháºt buồn chán lắm hay sao mà khiển cho Triệu tiểu thư lại hý lá»™ng quá»· thần, giã dạng Lâm Bá»™i Giao nhỉ. Tháºt là khó hiểu... tháºt là khó hiểu.
- Âu Dương tôn giá hiểu cÅ©ng được, không hiểu cÅ©ng không quan trá»ng vá»›i bổn cô nương... Nhưng bổn cô nương muốn tôn giá và Dương Tiểu Ngá»c Mỹ diện đưá»ng lang không được là m hại đến Kim Ngạo Thiên. Bổn cô nương nói thế đủ để các ngưá»i suy xét và suy nghÄ© cho hà nh vi cá»§a mình.
Âu Dương Äình gằn giá»ng nói:
- Ma Thần Ä‘ang bế môn luyện công, xem ra Vạn Gia Sinh Pháºt Thánh cung định nhân cÆ¡ há»™i nà y, độc bá võ lâm...Bổn nhân đâu để cho Triệu cô nương tá»± tung tá»± tác mà xem thưá»ng Äá»™c môn.
Äá»™c ma Âu Dương Äình vừa nói vừa xê ngưá»i tá»›i. Äôi song thá»§ cá»§a lão dá»±ng lên vồ thẳng và o nữ lang hai đạo phách không chưởng.
Nữ lang váºn bạch y không né tránh mà dá»±ng ngá»c thá»§ đón thẳng đỡ thẳng.
- Chát...
Khác hẳn vá»›i vẻ bá» ngoà i mảnh khảnh cá»§a nà ng; ná»™i kình do nà ng tạo ra giao vá»›i hai đạo phách không chưởng cá»§a Äá»™c ma Âu Dương Äình không há» thua kém chút nà o. Äối chưởng vá»›i Äá»™c ma Âu Dương Äình mà nà ng ngang tà i ngang sức, bấy nhiêu đó cÅ©ng đủ khiến Dương Tiểu Ngá»c giáºt mình.
Nháºn ra nà ng có ná»™i lá»±c sánh ngang vá»›i mình, Äá»™c ma Âu Dương Äình cùng phải giáºt mình và ngÆ¡ ngẫn. Äối thá»§ cá»§a Âu Dương Äình vá»›i vẻ bá» ngoà i chẳng khác nà o má»™t trang tiểu thư, liá»…u yếu đà o tÆ¡, nhưng khi phát động chưởng công thì lại là má»™t đại cao thá»§ sánh ngang vá»›i lão.
Ná»™i lá»±c nà ng thâm háºu như váºy thì Vạn Gia Sinh Pháºt sẽ còn như thế nà o.
Mặc dù đấu ngang vá»›i nà ng, nhưng Âu Dương Äình vẫn miá»…n cưởng nói:
- Triệu cô nương khá lắm.
- Äá»™c chá»§ chỉ có thể sánh ngang vá»›i bổn cô nương thôi. Nếu như muốn đối kháng vá»›i Vạn Gia Sinh Pháºt lão nhân gia...Äá»™c chá»§ không có cÆ¡ há»™i phát động chiêu công lần thứ hai.
Lá»i nói nà y cá»§a nà ng khiến Äá»™c ma Âu Dương Äình không khá»i bối rối.
Lá»i nói nà y cá»§a nà ng đúng là đâu có ngoa ngôn. Vá»›i nà ng, Äá»™c ma Âu Dương Äình còn ngang tà i, ngang sức thì sao có thể sánh được vá»›i Vạn Gia Sinh Pháºt.
Âu Dương Äình miá»…n cưỡng há»i.
- Tại sao Triệu tiểu thư lại muốn chen và o chuyện riêng cá»§a Tiểu Ngá»c và Kim Ngạo Thiên.
- Bổn cô nương thÃch xen và o có được không?
- Tiểu thư đừng là m khó cho bổn nhân.
- Bổn cô nương không là m khó cho ai cả, mà chỉ muốn tôn giá và Dương Tiểu Ngá»c tránh xa Kim Ngạo Thiên. Nếu Kim Ngạo Thiên còn bị hại má»™t lần nữa, bổn cô nương không khoanh tay đứng nhìn các ngươi đâu.
Nà ng vừa thốt dứt câu thì má»™t giá»ng nói eo éo cất lên sau lưng nà ng.
- Vạn Gia Sinh Pháºt là bằng hữu cá»§a bổn Ma thần. Äã rữa tay quy ẩn giang hồ, không chen và o chuyện thị phi, sao lại có thể để ái nữ Triệu Nguyệt Băng Linh là m cà n như váºy chứ?
Vừa nghe giá»ng nói đó thì Triệu Nguyệt Băng Linh đã bị Ä‘iểm và o tÄ©nh
huyệt. Nà ng buột miệng nói:
- Ma Thần...
Ma Thần không bước và o biệt xá mà đứng ngoà i ngưỡng cá»a. Sá»± xuất hiện cá»§a Ma Thần, buá»™c Äá»™c ma Âu Dương Äình phải ôm quyá»n hà nh lá»…, trang trá»ng nói:
- Âu Dương Äình tham bái Ma Thần.
Ma Thần buông má»™t câu tháºt nhạt nhẽo rồi nói:
- Bổn Ma Thần miá»…n lá»… cho Äá»™c chá»§.
Ma Thần gằn giá»ng nói vá»›i Triệu Nguyệt Băng Linh.
- Triệu tiểu thư...bổn tá»a khuyên Triệu tiểu thư không nên chen và o chuyện nà y. Nếu cứ khăng khăng nhúng tay và o e tiểu thư hối tiếc không kịp đâu. Vạn Gia Sinh Pháºt là bằng hữu cá»§a bổn tá»a, nên tạm thá»i bổn tá»a bá» qua chuyện nà y. Tiểu thư đừng là m khó cho Äá»™c chá»§ Âu Dương Äình và Tiểu Ngá»c. Kim Ngạo Thiên chỉ là má»™t ngưá»i tầm thưá»ng, vô dụng không đáng để cho Tiểu thư quan tâm đến. Lá»i cá»§a bổn tá»a đã cạn, ta nghÄ© tiểu thư sẽ tá»± xét mà nghÄ© đến bản thân mình.
Lão Ma Thần nhìn lại Tiểu Ngá»c.
Chiếc má»§ cá»§a bá»™ ngoại y thùng thình đỠối, phá»§ trên đầu lão, che hẳn diện mục không để cho Tiểu Ngá»c có thể nháºn ra.
Ma thần nói:
- Tiểu Ngá»c...bổn tá»a biết vì sao Triệu Nguyệt Băng Linh tiểu thư lại nhúng tay quá sâu và o chuyện riêng cá»§a nà ng và Kim Ngạo Thiên. Tiểu Ngá»c là nhi nữ tất tá»± biết phải là m gì để Triệu tiểu thư trở thà nh ngưá»i bà ng quang đứng ngoà i cuá»™c. Bổn tá»a không muốn có mối bất hòa vá»›i Vạn Gia Sinh Pháºt, nhưng cÅ©ng không muốn Triệu tiểu thư là m chiếc bóng cản bước cá»§a Ma đạo.
Tiểu Ngá»c ôm quyá»n thà nh kÃnh nói:
- Tiểu Ngá»c biết phải là m gì?
- Bổn tá»a giao Triệu tiểu thư cho nà ng.
Nhìn lại Äá»™c Chá»§ Âu Dương Äình. Ma Thần nói:
- Äá»™c Chá»§ Âu Dương Äình... bổn tá»a có chuyện muốn nói vá»›i ngươi.
- Âu Dương Äình tuân lệnh Ma thần.
Ma Thần và Äá»™c chá»§ Âu Dương Äình rá»i bước khá»i biệt xá. Còn lại Triệu Nguyệt Băng Linh và Dương Tiểu Ngá»c.
Nà ng bước đến trước mặt Triệu Nguyệt Băng Linh, lột chiếc rèm che mặt nà ng.
Tiểu Ngá»c vừa lá»™t bá» chiếc rèm che mặt Triệu Nguyệt Băng Linh vừa nói:
- Hoá ra nà ng không phải là Lâm Bá»™i Giao mà là Triệu Nguyệt Băng Linh. Ãi nữ cá»§a Vạn Gia Sinh Pháºt.
- Thì sao nà o.
Tiểu Ngá»c chắp tay sau lưng nhìn dung diện cá»§a Triệu Nguyệt Băng Linh trang trá»ng nói:
- Ba lần, bảy lượt Triệu tiểu thư đã xen và o chuyện cá»§a Dương Tiểu Ngá»c.Phải chăng tiểu thư vì Kim Ngạo Thiên hay đúng hÆ¡n là yêu Kim Ngạo Thiên?
Äôi chân mà y lá liá»…u cá»§a Tiểu Ngá»c nhướng lên.
Triệu tiểu thư yêu Kim NgạoThiên lắm à ?
Triệu Nguyệt Băng Linh nhạt nhẽo đáp lá»i Tiểu Ngá»c.
- Bổn cô nương không cần gì phải nói vá»›i ngươi. Nếu Tiểu Ngá»c có bản lÄ©nh và dÅ©ng tâm thì hãy lấy mạng Triệu Nguyệt Băng Linh.
Tiểu Ngá»c sa sầm mặt. Nà ng gắt giá»ng nói:
- Hừ...Nếu như ngươi không phải là ái nữ cá»§a Vạn Gia Sinh Pháºt, dá»±a và o cái bóng khổng lồ đó thì Dương Tiểu Ngá»c chẳng ngại gì mà không lấy mạng tiểu thư đâu.
Băng Linh nghiêm giá»ng nói:
- Nói như thế, Dương Tiểu Ngá»c đã tá»± thú nháºn chẳng dám là m gì Triệu Nguyệt Băng Linh. Nếu như cô nương không dám thì hay nghe theo Triệu Nguyệt Băng Linh mà tránh xa Kim Ngạo Thiên.
Tiểu Ngá»c cưá»i khẫy rồi nói:
- Xem ra tiểu thư quá lo lắng cho Kim Ngạo Thiên rồi đó.
- Äúng thì sao.
Tiểu Ngá»c bất nhân nói:
- Tiểu thư đã khiến cho Dương Tiểu Ngá»c bá»±c há»™i rồi đó.
- Cô nương có bá»±c bá»™i cÅ©ng chẳng thể nà o là m gì được Triệu Nguyệt Băng Linh. Ngay cả Ma Thần và Äá»™c chá»§ Âu Dương Äình chá»§ nhân cá»§a Dương Tiểu Ngá»c cÅ©ng còn phải nể mặt lão nhân gia, thì Tiểu Ngá»c Mỹ diện đưá»ng lang đâu thể là m gì được.
Tiểu Ngá»c cau mà y nhìn Triệu Nguyệt Băng Linh. Vẻ bất nhẫn và cáu gắt hiện lên trên mặt nà ng.
Tiểu Ngá»c gắt giá»ng nói:
- Ông trá»i tháºt là bất công. Ông tạo ra cho ta má»™t số pháºn thấp hèn còn lại ban cho Triệu tiểu thư má»™t số pháºn đứng trên những kẻ có số pháºn thấp hèn, và cÅ©ng tạo ra muôn và n những nghịch cảnh trong cõi Ä‘á»i nà y.
Tiểu Ngá»c sa sầm mặt, gắt gá»ng nói tiếp:
- Triệu tiểu thư thì có gì hÆ¡n Dương Tiểu Ngá»c nà y chứ?
Tiểu Ngá»c vừa nói vừa rá»i ánh mắt sắc như bảo Ä‘ao, bảo kiếm và o mắt
Triệu Nguyệt Băng Linh.
Hừ nhạt má»™t tiếng, Tiểu Ngá»c nói:
- Tiểu thư có được số pháºn hÆ¡n những ngưá»i khác, còn Tiểu Ngá»c thì không, nên ta muốn kéo cái số pháºn may mắn cá»§a Triệu tiểu thư ngang bằng vá»›i Mỹ diện đưá»ng lang Dương Tiểu Ngá»c.
Mặt Băng Linh đanh lại.
- Tiểu Ngá»c cô nương định là m gì Triệu Nguyệt Băng Linh nà o.
Tiểu Ngá»c mỉm cưá»i đầy bà ẩn rồi từ tốn nói:
- Nà ng hẳn đã nghe Ma Thần nói, Ma Thần không muốn tạo ra mối bất
hòa vá»›i Vạn Gia Sinh Pháºt nhưng cÅ©ng không muốn cản đưá»ng cá»§a Tiểu Ngá»c.Và giao cho Tiểu Ngá»c phải hướng nà ng theo ý cá»§a Ma Thần.
Cưá»i khẩy má»™t tiếng, Tiểu Ngá»c nói:
- Tất nhiên Dương Tiểu Ngá»c chẳng thể nà o giết nà ng được rồi. Nhưng bổn cô nương vẫn có cách buá»™c nà ng mãi mãi không bao giỠđến gạ gẫm Kim
Ngạo Thiên của bổn cô nương.
Mặt Băng Linh cau hẳn lại.
Tiểu Ngá»c mỉm cưá»i, ngắm Băng Linh từ đầu đến chân.
- Triệu tiểu thư là một trang giai nhân quốc sắc thiên hương đấy chứ.
Nà ng lại từng cho mình là Lâm Bá»™i Giao tiểu thư huyện lệnh. Mà Bá»™i Giao đã ngã và o vòng tay cá»§a Äiệp khách Ngô Má»™ng Khanh. Xem chừng số pháºn đã gắn Triệu tiểu thư và o Ngô Má»™ng Khanh rồi đó. Lần nà y thì Ngạo Thiên sẽ chứng kiến táºn mắt thấy Triệu tiểu thư giao tình vá»›i Ngô Má»™ng Khanh.
Sắc diện Triệu Nguyệt Băng Linh chuyển qua mà u đỠthẫm rồi tái dần.
Tiểu Ngá»c cưá»i khẩy.
- Tiểu thư sợ à ?
Băng Linh ngáºp ngừng nói:
- Ta cấm cô nương dụng trò bỉ ổi để đối phó với ta.
- Tiểu Ngá»c là m theo ý cá»§a Ma thần. Còn vì sao Tiểu Ngá»c phãi giao tiểu thư cho Äiệp khách Ngô Má»™ng Khanh. bởi tiểu thư đã có ý chiếm Kim Ngạo Thiên cá»§a Tiểu Ngá»c kia mà .
Băng Linh gắt giá»ng cướp lá»i Tiểu Ngá»c.
Nà ng chẳng có tình gì với Ngạo Thiên.
- Tiểu Ngá»c không phá»§ nháºn...nhưng ý cá»§a ta khác tiểu thư. Ta không có tình vá»›i Ngạo Thiên. nhưng lại không muốn mất Ngạo Thiên.
- Tiểu Ngá»c...ta khuyên nà ng.
Tiểu Ngá»c khoát tay.
- Không...đừng giở những ngôn từ kẻ cả đó vá»›i Dương Tiểu Ngá»c. Hôm nay số pháºn cá»§a ta cÅ©ng bằng tiểu thư, nhưng ngà y mai chưa chắc tiểu thư đã có thể sánh bằng vai vá»›i Tiểu Ngá»c.
Tiểu Ngá»c vừa nói vừa lấy túi phấn hương toan thả và o mặt Triệu Băng
Linh thì bất thình lình Ngạo Thiên xuất hiện.
Ngạo Thiên nhìn Tiểu Ngá»c.
- Dừng tay...
Tiểu Ngá»c lúng túng nói:
- Ngạo Thiên.
Ngạo Thiên bước đến bên Tiểu Ngá»c và Triệu Nguyệt Băng Linh.
Chà ng nhìn Băng Linh, từ tốn nói:
- Lâm tiểu thư...muá»™i nên tránh xa ta và Tiểu Ngá»c có được không.
Băng Linh cau mà y.
- Tiểu ca vẫn chưa biết gì à .
Ngạo Thiên hừ nhạt một tiếng.
- Nà ng đừng nói nhiá»u là m gì nữa...ta đã chứng kiến nà ng và Äiệp khách Ngô Má»™ng Khanh. Và ta không muốn nà ng cứ Ä‘eo Ä‘uổi ta và Tiểu Ngá»c mãi như váºy. Ngạo Thiên đã định cho mình má»™t con đưá»ng để Ä‘i và đến rồi.
Băng Linh cau mà y.
- Ngạo Thiên... Ả định gá nghÄ©a Tiểu Ngá»c vá»›i Äiệp khách Ngô Má»™ng
Khanh đó.
Ngạo Thiên buông tiếng thỠdà i.
Chà ng nhìn lại Tiểu Ngá»c.
- Ngạo Thiên chỉ tin Tiểu Ngá»c thôi...không tin má»™t ngưá»i nà o nữa.
Ngạo Thiên nhìn túi gấm di hồn phấn trên tay Tiểu Ngá»c.
- Phải chăng Bá»™i Giao định Ä‘oạt túi phấn nà y cá»§a Tiểu Ngá»c?
Tiểu Ngá»c gáºt đầu.
Ngạo Thiên lưá»m Băng Linh.
- Nà ng nên tránh xa ta và Tiểu Ngá»c...
- Ngạo Thiên...
Ngạo Thiên hừ nhạt một tiếng rồi nói:
- Ta khuyên nà ng hãy vá» vá»›i Sá» Quách huynh. Còn ta, vá»›i ... ta chỉ có má»™t mình Tiểu Ngá»c mà thôi.
Ngạo Thiên nhìn lại Tiểu Ngá»c.
- Tiểu Ngá»c, chúng ta Ä‘i.
Tiểu Ngá»c nhìn Ngạo Thiên mỉm cưá»i. Ngạo Thiên nắm tay nà ng.
Tiểu Ngá»c nói:
- Ngạo Thiên...Lâm tiểu thư võ công không tầm thưá»ng chút nà o...để Tiểu Ngá»c phế võ công cá»§a ả.
Ngạo Thiên lắc đầu:
- Không...Sá» Quách sắp đến rồi...ta và Tiểu Ngá»c còn cả má»™t đưá»ng dà i
phÃa trước, chẳng nên gây thù chuốc oán là m gì.
Ngạo Thiên nắm tay Tiểu Ngá»c.
- Ngạo Thiên không muốn SỠQuách đau khổ.
Ngạo Thiên vừa thốt dứt câu thì Sá» Quách bước và o. Y gắt giá»ng nói:
- Dương cô nương đưa Ngạo Thiên đi đi...
SỠQuách nhìn Ngạo Thiên.
- Kim băng hữu giỠđã là kẻ mụ thần, mê thức...chẳng còn ai cứu được Kim bằng hữu đâu, ngoại trừ Kim bằng hữu.
Tiểu Ngá»c nhìn Sá» Quách.
- Tiểu Ngá»c sẽ lo cho Ngạo Thiên.
Nà ng nhìn lại Ngạo Thiên.
- Ngạo Thiên...chúng ta đi.
Ngạo Thiên gáºt đầu. Chà ng nhìn lại Triệu Nguyệt Băng Linh nghiêm
giá»ng nói:
- Tiểu thư đừng bao giỠtheo Ngạo Thiên nữa.
Nói rồi chà ng và Tiểu Ngá»c Ä‘i thẳng ra cá»a biệt xá. Hai ngưá»i Ä‘i rồi, Sá» Quách giải huyệt đạo cho Triệu Nguyệt Băng Linh.
Nà ng vừa được giải huyệt đạo toan đuổi theo Ngạo Thiên nhưng SỠQuách đã kịp cản nà ng lại.
- Triệu muội.
Băng Linh nhìn lại SỠQuách.
- SỠhuynh...Kim Ngạo Thiên đã trở nên ngu muội đến độ không thể nà o tin được.
Sá» Quách mỉm cưá»i.
- Ngạo Thiên đã quyết định chá»n cho mình má»™t con đưá»ng. Và huynh tin y sẽ Ä‘i đến mục Ä‘Ãch cá»§a con đưá»ng đó. Hãy để cho Ngạo Thiên quyết định cuá»™c Ä‘á»i mình.
- Ngạo Thiên đâu biết được tâm địa cá»§a Mỹ diện đưá»ng lang Dương Tiểu Ngá»c.
- Nếu y là Kim Ngạo Thiên tất nhiên biết kháng lại số pháºn đã gắn lên mình.
Bằng như không phải là Kim Ngạo Thiên thì y phải chấp nháºn kiếp há»a mà ông trá»i gắn và o y.
Tiểu Ngá»c lắc đầu.
- Tiểu Ngá»c không hiểu ý cá»§a Sá» huynh.
- Câu trả lá»i đó không bao lâu nữa, Triệu muá»™i sẽ nháºn được.
|

19-08-2010, 03:46 PM
|
![[Relax]'s Avatar](images/avatars/383.gif) |
Cẩm Y Vệ
|
|
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: Vô Gian Luyện Ngục
Bà i gởi: 328
Thá»i gian online: 9 giá» 35 phút 19 giây
Thanks: 478
Thanked 5,737 Times in 200 Posts
|
|
Ma Thần Quỷ Kiếm
Tác Giả: Giả Cổ Long
Chương 24: Thánh Äịa Kim Äỉnh SÆ¡n.
Ngạo Thiên nhìn ngá»n Kim Äỉnh sÆ¡n sừng sững như thể muốn đâm thá»§ng cả bầu trá»i đêm đầy sao, má»™t sá»± tÄ©nh lặng bao trùm lên khoảng không gian mênh mông vô táºn.
Tiểu Ngá»c nhìn sang Ngạo Thiên há»i.
- Ngạo Thiên đang nghĩ gì?
Nhìn lại nà ng, Ngạo Thiên gượng cưá»i mỉm, từ tốn nói:
- Ngạo Thiên Ä‘ang nghÄ© đến thá»i khắc san bằng ngá»n núi để và o Thánh địa Kim Äỉnh sÆ¡n.
- Phải san bằng Kim Äỉnh sÆ¡n ư?
Ngạo Thiên gáºt đầu:
- Äúng.
Chà ng khẻ buông tiếng thở dà i nói:
- Không biết trong Thánh địa Kim Äỉnh sÆ¡n có những gì?
- Chẳng má»™t ai biết được trong đó có gì cả. Nhưng chắc chắn trong Thánh địa Kim Äỉnh SÆ¡n phải chứa má»™t kỳ tÃch là m khuynh đảo cả giang hồ.
- Hy vá»ng là như váºy.
Ngạo Thiên bước lần đến vách đá thẳng đứng cá»§a Kim Äỉnh sÆ¡n. Tiểu Ngá»c bước theo chà ng.
Hai ngưá»i dừng chân trước vách đá cao sừng sững phẳng lì. Ngạo Thiên nhìn lại Tiểu Ngá»c.
- Ngạo Thiên cần huyết ngá»c.
Tiểu Ngá»c nhìn Ngạo Thiên vẻ lưỡng lá»± rồi lấy nó ra trong túi da Ä‘eo
bên hông mình. Nà ng đặt huyết ngá»c và o tay Ngạo Thiên rồi ôn nhu nói:
- Ngạo Thiên cẩn tháºn.
Ngạo Thiên mỉm cưá»i nhìn nà ng. Chà ng ôn nhu nói vá»›i Tiểu Ngá»c:
- Ngạo Thiên muốn há»i nà ng má»™t câu.
- Ngạo Thiên muốn há»i gì?
- Tiểu Ngá»c có tháºt lòng yêu Ngạo Thiên không?
Nà ng bối rối vá»›i câu há»i nà y cá»§a Ngạo Thiên. Nụ hoa hà m tiếu hiện lên hai cánh môi nà ng. Tiểu Ngá»c không trả lá»i mà há»i ngược lại Ngạo Thiên.
- Ngạo Thiên nghÄ© gì mà há»i Tiểu Ngá»c câu há»i đó.
Nhìn và o ánh mắt nà ng, Ngạo Thiên há»i.
- Nà ng chưa trả lá»i câu há»i cá»§a Ngạo Thiên.
- Tất nhiên Tiểu Ngá»c tháºt lòng.
Ngạo Thiên nhìn Tiểu Ngá»c, gượng cưá»i nói:
- Tiểu Ngá»c đã cho Ngạo Thiên má»™t câu trả lá»i mà ta không bao giá» trông đợi. Nà ng đã thốt ra câu nói đó thì đừng bao giá» thanh minh vá»›i Ngạo Thiên những gì mà nà ng đã là m.
Buông má»™t tiếng thở dà i, Ngạo Thiên nghiêm giá»ng nói:
- Äúng ra Kim Ngạo Thiên phải rá»i xa Dương Tiểu Ngá»c từ lâu rồi. Nhưng cuối cùng đã đến lúc Ngạo Thiên phải trở lại chÃnh là Ngạo Thiên. Äã đến lúc Ngạo Thiên phải bắt nà ng xa Ngạo Thiên...xa mãi mãi và vÄ©nh viá»…n. Tiểu Ngá»c quá đỗi sững sá» vá»›i câu nói nà y cá»§a Ngạo Thiên.
Nà ng miá»…n cưỡng há»i.
Ngạo Thiên nói váºy có ý gì?
- Tiểu Ngá»c đã có thể tá»± nghệm ra vì sao Ngạo Thiên phát thốt ra câu nói đó.
Thở hắt ra má»™t tiếng, Ngạo Thiên trầm giá»ng nói:
- Ta đã được nà ng ban phát cho sự gian trá trong tình yêu và có lẽ sự gian trá đó đã hun đúc trong Ngạo Thiên một gian trá khác để đáp lại nà ng.
Chà ng đổi giá»ng khe khắt lạnh lùng.
- Tiểu Ngá»c hãy quên Ä‘i những gì đã có giữa ta và nà ng. Tất cả những gì đã xảy ra giữa Ngạo Thiên và Dương Tiểu Ngá»c không là tình yêu. Nó chỉ lÃ
những khoảnh khắc hư vô không tháºt.
Tiểu Ngá»c cau mà y.
- Thì ra Ngạo Thiên đã biết tất cả.
- Äã biết tất cả vá» nà ng và đã má»™t lần gục ngã vì tình nhưng Ngạo Thiên đã đứng lên được.
- Thế sao Ngạo Thiên vẫn còn theo Tiểu Ngá»c đến táºn nÆ¡i nà y.
- Äể là m chứng nhân kết thúc những gì xảy ra vá»›i Kim trang vá»›i nà ng.
Ngạo Thiên nghiêm giá»ng nói:
- Nà ng hãy gá»i Äá»™c ma Âu Dương Äình ra Ä‘i.
Chà ng vừa nói dứt câu thì Äá»™c ma Âu Dương Äình bước ra.
Y vừa cháºm rãi bước vá» phÃa Ngạo Thiên và Dương Tiểu Ngá»c vừa nói:
- Bổn nhân lúc nà o cÅ©ng có bên cạnh tiểu tá».
- Ngạo Thiên biết Ä‘iá»u đó mà . Có Äá»™c ma chá»§ Âu Dương Äình tất phải
có Ma Thần.
Âu Dương Äình sững bá»™.
- Ma Thần sẽ đến khi ngươi khai thông Thánh địa Kim Äỉnh sÆ¡n.
Ngạo Thiên nhìn Âu Dương Äình.
- Ngạo Thiên muốn thấy Ma Thần để cho lão biết vì sao Thần cái Cù Bá
Nhâm trao huyết ngá»c cho Ngạo Thiên.
Âu Dương Äình hÆ¡i má»™t chút bối rối.
Lão không biết là m gì thì một chiếc bóng đỠối lướt đến đứng ngang trước mặt Ngạo Thiên.
- Bổn tá»a đã có ở đây.
Ngạo Thiên nhìn Ma thần.
- Vãn bối những tưởng đâu tôn giá không đến. Là m sao tôn giá không đến Thánh địa Kim Äỉnh sÆ¡n trong thá»i khắc quan trá»ng nà y được. Äây là cÆ¡
hội duy nhất đâu có lần thứ hai.
Ma Thần gằn giá»ng.
- Ngạo Thiên tiểu tá»...Ngươi khai Thánh địa Kim Äỉnh SÆ¡n, bổn tá»a hứa sẽ cho ngưá»i lấy lại Kim trang.
- Ngạo Thiên có thể Ä‘oán ra phần mình được hưởng từ tôn giá. Lấy lại Kim trang, Ngạo Thiên sẽ trở lại như xưa, sẽ là lịnh thiếu gia cá»§a Kim trang. Sẽ có vô khối ngân lượng, để mua lấy hư danh tại Hà m Dương. Và chắc rằng không còn ai xem thưá»ng Kim Ngạo Thiên nà y nữa.
- Vãn bối nói như thế có đúng không?
Ma Thần gáºt đầu.
- Không sai...bổn tá»a xét thấy Kim Ngạo Thiên tiểu tá» cÅ©ng là ngưá»i biết nhìn xa trông rá»™ng.
Ngạo Thiên từ tốn đáp lá»i.
- Äa tạ tôn giá đã khen Ngạo Thiên. Nhưng vãn bối không dám nháºn lá»i khen đó...mà chỉ muốn tôn giá trả lá»i và i câu há»i cá»§a vãn bối.
- Tiểu tá» cứ há»i.
- Tại sao tôn giá hay má»™t ngưá»i nà o đó trong ma đạo lại không tá»± mình dùng huyết ngá»c mở Thánh địa Kim Äỉnh sÆ¡n.
- Không ai biết cách mở Thánh địa Kim Äỉnh sÆ¡n.
- Kể cả tôn giá.
- Äúng...nếu như bổn toạ biết thì đã không bà y vẽ vá»›i tiểu tá».
Ngạo Thiên nhìn qua Âu Dương Äình.
- Âu Dương tôn giá hẳn nhá»› lá»i cá»§a Ngạo Thiên tại nhà mồ Kim gia. Chỉ có Ngạo Thiên má»›i có thể và o được Thánh địa Kim Äỉnh sÆ¡n.
Âu Dương Äình gáºt đầu.
- Bổn nhân nghÄ© tiểu tá» có thể khai thông Thánh địa Kim Äỉnh sÆ¡n.
Ngạo Thiên gáºt đầu. Chà ng nhìn lại Ma thần.
- Tôn giá...Nếu như Ngạo Thiên lấy lại Kim trang thì mẫu thân có sống lại được không?
- Ngưá»i chết không thể nà o sống lại được.
Ngạo Thiên buông tiếng thở dà i, ôn nhu nói:
- Nếu vãn bối lấy lại Kim trang mà mẫu thân không sống lại được, vãn bối lấy lại Kim trang để là m gì.
Ma Thần trầm giá»ng nói:
- Tiểu tỠhẳn không muốn Kim trang rơi và o tay kẻ khác chứ?
- Tất nhiên rồi.
- Thế thì bổn tá»a cho ngươi cÆ¡ há»™i lấy lại Kim trang. Ngươi còn đòi há»i gì hÆ¡n nữa.
- Vãn bối còn đòi há»i nhiá»u hÆ¡n. Nếu như tôn giá có thể đưa mẫu thân quay lại vá»›i vãn bối còn quý hÆ¡n tòa Kim trang cá»§a Kim gia.
- Nhưng bây giỠthì đã quá muộn rồi.
Ngạo Thiên nói rồi nghiêm mặt nhìn Ma Thần.
Tiếp nháºn chân diện lạnh như băng thạch cá»§a chà ng, Ma Thần lắc đầu.
- Tiểu công tá» không được đòi há»i nhiá»u hÆ¡n khả năng cá»§a bổn tá»a.
- Vãn bối biết, giá» thì vãn bối nói cho tôn giá, Âu Dương Äình và Tiểu Ngá»c biết vì sao Thần cái Cù Bá Nhâm lão huynh trao huyết ngá»c cho vãn bối.
Ma Thần nghiêm giá»ng há»i.
- Vì sao?
Ngạo Thiên đưa huyết ngá»c lên ngang tầm mắt.
- Bất cứ ai sở hữu huyết ngá»c Ä‘á»u có cảm nháºn là má»™t báu váºt vô giá...mà nâng niu và giữ khư khư như chÃnh đôi mắt mình. Nhưng vá»›i Ngạo Thiên thì không. Cho dù huyết ngá»c có là báu váºt vô giá đến đâu nhưng chỉ mang đến những há»a kiếp diệt vong thì Ngạo Thiên sẳn sà ng há»§y nó, như há»§y má»™t đồ váºt tầm thưá»ng. Tháºm chà hÆ¡n như váºy nữa.
Chà ng nhìn lại Tiểu Ngá»c.
- Ngạo Thiên chấp nháºn Ä‘i cùng vá»›i Tiểu Ngá»c đến Thánh địa Kim Äỉnh sÆ¡n vá»›i má»™t mục Ä‘Ãch duy nhất là há»§y bá» huyết ngá»c. Mãi mãi bà máºt Thánh địa Kim Äỉnh SÆ¡n dừng lại trong thần thức cá»§a các ngưá»i.
Âu Dương Äình biến sắc.
- Tiểu tá»...ngươi không được là m như váºy.
Ngạo Thiên lắc đầu.
- Âu Dương Tôn giá có quyá»n phán lịnh cho Kim Ngạo Thiên.
Chà ng nhìn lại Tiểu Ngá»c.
- Äã đến lúc Ngạo Thiên xa nà ng.
Tiểu Ngá»c bối rối.
- Ngạo Thiên...ngươi...
Ngạo Thiên khoát tay.
- Nà ng đã hứa khi Ngạo Thiên chết, đưa ta vỠnhà mồ Kim trang.
Ma Thần gằn giá»ng nói:
- Tiểu tá»...ngươi há»§y huyết ngá»c là tá»± kết án tá» cho mình.
- Kim Ngạo Thiên đã chá»n cho mình con đưá»ng đó.
Tiếng nghiến răng ken két cá»§a Ma thần Ä‘áºp và o thÃnh nhÄ© Ngạo Thiên, Ngạo Thiên mỉm cưá»i.
- Các ngươi có hối tiếc đưa Kim Ngạo Thiên đến Thánh địa Kim Äỉnh sÆ¡n khai thông đưá»ng và o Kim Äỉnh sÆ¡n thì đã muá»™n rồi. Các ngưá»i có hối tiếc cÅ©ng đã muá»™n, có trả lại Kim trang thì cÅ©ng đã muá»™n. Bởi trong các ngươi chẳng má»™t ai có thể trả lại mẫu thân cho Ngạo Thiên.
Ngạo Thiên nói rồi quay lại vách đá Kim Äỉnh sÆ¡n vung tay nện thẳng huyết ngá»c và o vách đá.
- Chát...
Huyết ngá»c nện thẳng và o vách đá Kim Äỉnh sÆ¡n vỡ tan, ngay láºp tức má»™t vòng tròn huyết quang xuất hiện là m lóa cả mắt ngưá»i. Cùng vá»›i sá»± xuất hiện cá»§a vòng tròn huyết quang đỠối đó thì mặt đất rung chuyển dữ dá»™i như thể có cÆ¡n địa chấn khá»§ng khiếp xuất hiện cùng vá»›i vòng tròn huyết quang.
Äá»™c ma Âu Dương Äình rÃt lên:
- Ngươi muốn chết.
Cùng vá»›i lá»i nói đó, Äá»™c ma Âu Dương Äình vổ hai đạo phách không chưởng đánh và o lưng Kim Ngạo Thiên. Mặc dù nghe tiếng khà chưởng áºp đến sau lưng mình, đáng ra Ngạo Thiên đã có thể thi triển Quá»· bá»™ Vô tướng để né tránh nhưng chà ng lại không thi triển bá»™ pháp thần kỳ đó để tránh hai đạo phách không chưởng cá»§a đối phương, mà thản nhiên đưa lưng hứng lấy nó.
Ngạo Thiên nghĩ thầm.
- "Bổn thiếu gia có chết thì mãi mãi ngươi chẳng bao giá» và o được Thánh địa Kim Äỉnh sÆ¡n, Thánh địa Kim Äỉnh sÆ¡n mãi mãi đóng cá»a vá»›i ma đạo".
à niệm đó còn Ä‘á»ng trong đầu chà ng thì hai đạo phách không chưởng cá»§a Âu Dương Äình nện thẳng và o lưng chà ng.
- Ầm...
Sau tiếng sấm chưởng nổ ra ngay trên lưng Kim Ngạo Thiên, thân pháp chà ng như chiếc lá khô bị thổi vá» phÃa vòng huyết quang. Vòng huyết quang nuốt chá»ng ngay lấy Ngạo thiên.
Âu Dương Äình, Ma Thần lẫn Tiểu Ngá»c sững sá» khi thấy nhân dạng Ngạo Thiên như tan biến trong vần huyết quang đó rồi tất cả trở lại bình thưá»ng.
Vách đá Kim Äỉnh sÆ¡n vẫn như cÅ©, nhưng Ngạo Thiên thì không còn hiện hữu trên cõi Ä‘á»i nà y nữa.
Tiểu Ngá»c mÆ¡ hồ nói.
- Chuyện gì vừa xảy ra.
Nà ng phải thốt ra câu nói đó, bởi Tiểu Ngá»c ngỡ như mình Ä‘ang lạc và o má»™t ảo giác vô thưá»ng mà không định đâu là hư đâu là tháºt.
Âu Dương Äình thì lá»™ vẻ bối rối trong khi Ma Thần thì vẫn rá»i nhãn quang hừng há»±c chiếu và o vách Kim Äỉnh sÆ¡n. Y gượng nói:
- Tôn giá...Kim Ngạo Thiên hẳn đã chết rồi.
Ma Thần nhìn lại Äá»™c ma Âu Dương Äình. Tiếp nháºn hai luồng uy nhãn hừng há»±c cá»§a Ma Thần, Âu Dương Äình cà ng bối rối hÆ¡n. Y không thể là m chá»§ được mình trước hai luồng uy nhãn đó mà bất giác quỵ xuống.
Ma Thần buông một tiếng thở dà i rồi nói:
- Không như ngươi trưởng đâu...chúng ta sắp phẩi đối mặt vá»›i má»™t khắc tinh không tầm thưá»ng. Kim Ngạo Thiên đã và o được Thánh địa Kim Äỉnh SÆ¡n.
Âu Dương Äình biến sắc.
Y ngáºp ngừng nhìn lên vá»›i ánh mắt lá»™ sá»± sợ hãi và tiếp nháºn sá»± trừng phạt cá»§a Ma thần.
Những tưởng đâu Ma Thần sẽ xuống tay phát lạc Âu Dương Äình. Nhưng rồi y từ tốn nói:
- Äứng lên Ä‘i.
ÄÆ°á»£c lịnh Äá»™c ma Âu Dương Äình má»›i dám đứng lên.
Ma Thần nghiêm giá»ng nói:
- - Cho dù Kim Ngạo Thiên có và o được Thánh địa Kim Äỉnh SÆ¡n thì cÅ©ng không ngăn được Ma Thần.
Nói dứt câu Ma Thần quay bước thi triển khinh công. Thân ảnh của Ma Thần như chiếc bóng đỠối vụt thoát và o mà n đêm chẳng mấy chốc đã khuất dạng.
Còn lại Âu Dương Äình và Tiểu Ngá»c. Hai ngưá»i bước đến bên vách đá Kim Äỉnh đặt tay và o vách đá chá»— vừa xuất hiện vòng huyết quang. Cả hai chỉ cảm nháºn cảm giác lạnh lẽo, từ vách đá tá»a ra mà chẳng phát hiện được gì.
Tiểu Ngá»c nói:
- Âu Dương chá»§ nhân...ngưá»i có tin không.
- Ta không thể tin được. Có thể Kim Ngạo Thiên đã bị mất xác bởi vòng huyết quang ma quỷ đó rồi.
Âu Dương Äình quay sang Tiểu Ngá»c.
- Nà ng có tin như váºy không?
Tiểu Ngá»c gáºt đầu:
- Tiểu Ngá»c tin lá»i cá»§a chá»§ nhân.
- Hy vá»ng là như váºy, nhưng Ma thần thì không thể nghÄ© như chúng ta.
Tiểu Ngá»c bặm môi.
Nếu như Kim Ngạo Thiên và o được Thánh địa Kim Äỉnh sÆ¡n...Ma Thần sẽ là m gì tôn giá?
- Ta cũng không biết.
Âu Dương Äình chợt rùng mình. Y nhìn Tiểu Ngá»c.
- Ta cũng không biết Ma Thần sẽ là m gì...nhưng ta sợ lão sẽ biến ta
thà nh ma nhân.
- Ma nhân...
Tiểu Ngá»c miá»…n cưỡng há»i.
- Ma nhân như thế nà o?
- Ta cÅ©ng không biết, nhưng là con ngưá»i thì chẳng ai muốn trở thà nh ma nhân. Bởi ma nhân là hiện thân cá»§a cái gì đồ rất quá»· dị và vô thưá»ng. Kết cục cá»§a ma nhân thì không ai định được.
Âu Dương Äình buông tiếng thở dà i.
- Chúng ta đi thôi.
- Tiểu Ngá»c và Âu Dương chá»§ nhân không còn gì ỡ đây nữa à ?
- Chẳng còn là m gì ỡ đây nữa, chỉ còn biết chỠđợi.
Hai ngưá»i lặng lẽ rá»i Thánh địa Kim Äỉnh sÆ¡n.
Khi Âu Dương Äình và Tiểu Ngá»c Ä‘i rồi thì Sá» Quách cùng Triệu Nguyệt Băng Linh xuất hiện. Hai ngưá»i Ä‘i thẳng đến vách đá Kim Äỉnh SÆ¡n.
SỠQuách nhìn Triệu Nguyệt Băng Linh.
- Xá muội.
Băng Linh đặt tay và o vách đá. Nà ng buông tiếng thở dà i nhìn lại SỠQuách.
- Theo ý của huynh.
- Huynh hy vá»ng Ngạo Thiên mang số mạng và thiên chức cá»§a tạo hóa.
- Muá»™i cÅ©ng hy vá»ng như váºy.
Nà ng lưỡng lự một lúc rồi nói:
- Muội sẽ quay lại báo cho lão nhân gia biết.
Sá» Quách gáºt đầu:
- Huynh sẽ vỠbáo lại sư phụ.
SỠQuách nhìn Triệu Nguyệt Băng Linh.
- GiỠthì muội đã hẳn hiểu được Kim Ngạo Thiên.
Nà ng gáºt đầu:
- Muội hiểu huynh ấy rồi. Huynh ấy đã là m tất cả để chuộc lại những gì
mà Tiểu Ngá»c đã Ä‘oạt cá»§a huynh ấy.
SỠQuách buông tiếng thở dà i.
- Ngạo Thiên muốn há»§y huyết ngá»c.
- SỠđại ca...Ngạo Thiên có chết không?
- Huynh là m sao biết được. Tất cả Ä‘á»u chỉ còn chá» và o số pháºn. Nếu như Ngạo Thiên không quay lại cá»i nhân sinh nà y thì...
Sá» Quách bá» lá»ng câu nói giữa chừng.
Triệu Nguyệt Băng Linh lắc đầu:
- Muội tin Ngạo Thiên sẽ quay lại.
- Cho dù là má»™t thánh nhân cÅ©ng chẳng ai biết số pháºn cá»§a mình sẽ như thế nà o. Chúng ta chỉ còn biết đặt niá»m tin và o sá»± luân hồi cá»§a tạo hóa.
Hai ngưá»i nhìn lại vách đá má»™t lần nữa rồi má»›i rá»i Thánh địa Kim Äỉnh sÆ¡n.
Há» Ä‘i chưa được bao lâu thì Ma thần xuất hiện trở lại. Lão Ä‘i ngay đến vách đá. Äứng trầm ngâm suy nghÄ© má»™t lúc, Ma Thần váºn chuyển công lá»±c vá»— má»™t chưởng và o vách đá Kim Äỉnh sÆ¡n.
- Ầm...
Uy lá»±c cá»§a chưởng công huyết ảnh tháºt là dữ dá»™i nhưng cÅ©ng không là m suy suyển được vách đá cá»§a Kim Äỉnh sÆ¡n mà ngược lại còn đẩy Ma Thần thối lùi hai bá»™.
Lão Ma Thần đứng thừ ngưá»i nhìn vách đá Kim Äỉnh sÆ¡n. Buông má»™t tiếng thở dà i, Ma Thần má»›i quay bước. Lão chưa rá»i khá»i Kim Äỉnh sÆ¡n thì tiếng thiết ngư trá»—i lên.
Cùng với tiếng thiết ngư đó là bóng tăng bà o của Tuệ Quang đại sư xuất hiện.
Tuệ quang đại sư đặt thiết ngư trước mÅ©i hà i, chắp tay niệm pháºt hiệu.
- A di đà pháºt.
Ma Thần nhìn Tuệ Quang đại sư.
Lão hừ nhạt một tiếng, rồi nói:
- Lão đại hòa thượng muốn giao thủ với bổn Ma Thần một lần nữa à ?
- A di đà pháºt...
Vừa niệm pháºt hiệu, Tuệ Quang đại sư vừa lần chuá»—i trà ng hạt, từ tốn
nói tiếp:
- Äịnh số thiên luân đã an bà i. Hẳn tôn giá đã nghÄ© ra định số đó, ma đạo sẽ không bao giá» là m chá»§ cõi nhân sinh nà y.
Ma Thần khoát tay.
- Khoang...đại lão hòa thượng khoang tá»± đắc thốt ra những lá»i nói đó. Hãy nghiệm lại Ä‘i, nếu không có ma đạo thì pháºt môn cá»§a đại lão hòa thượng cÅ©ng chẳng há» tồn tại được đâu. Chưa biết Kim Ngạo Thiên tiểu tá» là m được gì nà o...cho dù y có và o được Thánh địa Kim Äỉnh sÆ¡n thì khi trở ra, Ma đạo cÅ©ng đã là m chá»§ cõi trần tục nà y rồi. Trên cõi Ä‘á»i nà y nếu chỉ có má»—i pháºt gia thôi thì buồn chán lắm.
- A di đà pháºt...nếu tôn giá không cho bần đạo khởi phát thì ma đạo không thể khuấy động chúng sinh.
- Nếu ma đạo không khởi phát thì chẳng thể nà o có Ma thần. Pháºt môn cá»§a đại lão hòa thượng hãy chuẩn bị tiếp nháºn má»™t thá»i khắc cá»§a ma đạo.
- Nếu trước đây, bổn Ma Thần là chá»§ nhân cá»§a pháºt môn thì không có há»a kiếp ma đạo cho các ngươi.
Ma Thần nói rồi lắc vai thi triển khinh công thoát đi, để mặc Tuệ Quang đại sư ở lại một mình.
Tuệ Quang đại sư nhìn theo bóng Ma thần khẽ niệm pháºt hiệu.
- A di đà pháºt.
|
Äã có 2 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a [Relax]
|
|

09-03-2014, 11:06 PM
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bà i gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngà y 5 giá» 49 phút
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
|
|
Ma Thần Quỷ Kiếm
Tác Giả: Giả Cổ Long
Chương 25 MA ÄẠO TỤC DÆ¯Æ NG Cá»C
Tá»a lạc ngay giữa Bình Thiên nhai, Tục Dương cốc là má»™t tòa tháp ba tầng kiến tạo theo hình trôn ốc. Mái vòm có sắc mà u Ä‘en thẫm, bóng và sáng. Vây bá»c quanh Tục Dương cốc là ba báºc tam cấp vá»›i những vòng tưá»ng như muốn cách ly vá»›i khung cảnh bên ngoà i. Quây quanh Tục Dương cốc là những dãy nhà mái vòm. Phân chia Tục Dương cốc vá»›i dãy nhà hình vòm đó nhà khoảng sân rá»™ng non mưá»i dặm được lót đá phẳng lỳ.
Từ những dãy nhà hình vòm nhìn vá» "Tục Dương cốc", tòa cốc giống như trung tâm vÅ© trụ, toát ra vẽ uy nghi, và tráng lệ. Má»™t con đưá»ng duy nhất
dẫn và o đại diện Tục Dương cốc gồm có tám mươi mốt báºc thang bằng đá cẩm thạch đã lên nước sáng ngá»i.
Không gian Tục Dương cốc vắng lặng, và yên tÄ©nh, không có lấy má»™t bóng ngưá»i. Nhưng chÃnh trong cảnh sắc yên tÄ©nh và vắng lặng đó, cà ng tôn tạo thêm vẽ uy nghi và tráng lệ cá»§a toà cốc.
Khi mà n đêm buông xuống, tục cốc thì sống lại vá»›i muôn và n những ánh bạch lạp từ trong hắt ra ngoà i, trong tháºt là kỳ thú. Nó có nét đẹp lung linh kỳ ảo nhưng tiá»m ẩn trong đó là cái gì đó rất huyá»n bà và mÆ¡ hồ.
Äá»™c ma Âu Dương Äình ngắm nhìn tòa "Tục Dương cốc" vá»›i tâm trạng bồi hồi khôn tả. Má»™t thứ linh cảm mÆ¡ hồ báo cho y biết sắp tá»›i đây sẽ có sá»± thay đổi rất lá»›n đối vá»›i y. Nhưng đó là sá»± thay đổi gì thì y không thể nà o hình
dung được.
Dương Tiểu Ngá»c bước đến sau lưng Âu Dương Äình. Nhưng y vẫn dõi mắt vá» phÃa tòa tháp Tục Dương cốc lại không để tâm đến bước chân cá»§a nà ng.
Äá»™c ma Âu Dương Äình đã nghe Ma Thần nói vá» Tục Dương cốc nhưng khi táºn mắt sở thị, toà Tục Dương cốc lại không giống như trà tưởng tượng cá»§a Âu Dương Äình. ChÃnh vẻ nguy nga tráng lệ và uy nghiệm cá»§a tòa Tục Dương cốc đã thu hút lấy tất cả thần trà cá»§a Âu Dương Äình. Nó là cả má»™t nghệ thuáºt kiến trúc mà Âu Dương Äình có nằm mÆ¡ cÅ©ng không thể nà o tưởng tượng được.
Tiểu Ngá»c nhá» nhẹ nói:
- Chủ nhân đang nghĩ gì?
Thần nhãn cá»§a Äá»™c ma Âu Dương Äình vẫn chăm chăm rá»i vá» toà tháp
Tục Dương cốc.
- Nà ng hãy ngắm nhìn xem. Có nơi nà o đẹp và tráng lệ hơn "Tục Dương cốc".
Tiểu Ngá»c định nhãn vá» phÃa tòa Tục Dương Cốc. Sá»± uy nghi tráng lệ cùng vá»›i vẻ lung linh kỳ ảo cá»§a tòa tháp Tục Dương cốc cuốn ngay lấy nhãn quang cá»§a nà ng.
Tiểu Ngá»c buá»™t miệng nói:
- Äẹp quá.
Hai ngưá»i ngắm nhìn tòa tháp Tục Dương cốc. Mãi má»™t lúc Tiểu Ngá»c má»›i nhá» nhẹ nói:
- Tục Dương cốc là nơi cư ngụ của Ma Thần tôn giá.
- Ta không biết, nhưng ta nghÄ© như váºy. Chá»§ nhân cá»§a tòa tháp Tục Dương cốc chỉ có thể là Ma Thần.
Tiểu Ngá»c nắm tay Âu Dương Äình.
- Nhưng đến một ngà y nà o đó thì tòa tháp "Tục Dương cốc" sẽ thuộc vỠÂu Dương chủ nhân.
Câu nói nà y cá»§a Dương Tiểu Ngá»c khiến Äá»™c ma Âu Dương Äình thoáng rùng mình. Y quay ngoắt lại đối diện vá»›i Tiểu Ngá»c.
- Äừng nói cà n.
Giá»ng nói cá»§a Âu Dương Äình vừa lạnh lùng vừa nhạt nhẽo, khiến Tiểu Ngá»c cúi mặt nhìn xuống mÅ©i hà i mình.
Nà ng là nhà nói:
- Dạ, Tiểu Ngá»c sẽ không thế nữa.
Buông tiếng thở dà i, Äá»™c ma Âu Dương Äình nhạt nhẽo nói:
- Äã má»™t lần ta đã không là m tròn pháºn trách ma đạo vá»›i Ma thần. Ta đâu còn hy vá»ng gì nghÄ© đến ngà y mai.
Y nói rồi dõi mắt vá» tòa tháp Tục Dương cốc. Sá»± im lặng và thá» Æ¡ cá»§a Äá»™c ma Âu Dương Äình khiến Tiểu Ngá»c cảm thấy trÆ¡ trá»i và thừa thãi. Nà ng như má»™t chiếc bóng thừa đứng sau lưng Äá»™c ma Âu Dương Äình.
Tiểu Ngá»c nhá» nhẹ nói:
- Chá»§ nhân đứng ngắm tháp Tục DuÆ¡ng cốc mãi sao. Hay để Tiểu Ngá»c hầu hạ chá»§ nhân.
Âu Dương Äình lắc đầu.
- Ta không cần đến nà ng nữa đâu.
Lá»i nói Äá»™c ma Âu Dương Äình khiến Tiểu Ngá»c hụt hẵng. Nà ng có cảm giác tất cả Ä‘á»u sụp đổ trước mặt mình.
Tiểu Ngạc miễn cưỡng nói:
- Âu Dương tôn giá không cần đến sá»± hầu hạ cá»§a Dương Tiểu Ngá»c nữa.
- Äúng...ta không cần đến nà ng nữa.
Giá»ng nói cá»§a Âu Dương Äình có vẻ dứt khoát và lạnh lùng khiến cho
Tiểu Ngá»c phải sững sá» và ngỡ ngà ng.
Nhìn thẳng và o mắt nà ng, Âu Dương Äình nói tiếp:
- Bổn nhân Ä‘á»c được ý nghÄ© trong đầu nà ng. Lưới tình nhục thể cá»§a nà ng chăng ra không bẫy được Âu Dương Äình đâu.
Sắc diện cá»§a Tiểu Ngá»c đỠbừng khi phải nghe câu nói nà y cá»§a Äá»™c ma Âu Dương Äình. Nà ng im lặng cúi mặt nhìn xuống.
Âu Dương Äình ve cằm nhìn Tiểu Ngá»c há»i.
- Ta nói không đúng ư?
Tiểu Ngá»c từ từ ngẩng lên đối nhãn vá»›i Äá»™c ma Âu Dương Äình.
- Âu Dương chủ nhân nói rất đúng.
Âu Dương Äình cưá»i khẩy, rồi ôn nhu nói:
- Ta tưởng đâu nà ng phá»§ nháºn lá»i nói cá»§a ta, ta biết nà ng định chăng bẫy tình để có thể khiển ta như đã từng khiển Kim Ngạo Thiên. Mục Ä‘Ãch cá»§a nà ng cÅ©ng chỉ muốn tháºt nhiá»u di hồn phấn mà thôi.
Âu Dương Äình đặt tay lên vai nà ng.
- Mục Ä‘Ãch cá»§a nà ng ta biết. Mục Ä‘Ãch cá»§a nà ng vô hại đến ta nên ta không trừng trị nà ng. Mà chỉ muốn cho nà ng biết ta không phải là ủy mỵ lụy tình. Äã là Äá»™c ma Âu Dương Äình tất phải có độc tâm. Mà ngưá»i có độc tâm thì không bao giá» có lụy tình.
Âu Dương Äình nói dứt câu, Tiểu Ngá»c quỳ xuống trước mÅ©i già y gã nhá» nhẹ nói:
- Nô nữ đắc tội với chủ nhân.
Âu Dương Äình đỡ nà ng đứng lên.
- Äứng lên Ä‘i.
Tiểu Ngá»c miá»…n cưỡng nói:
- Nô nữ không dám.
- Ta cho nà ng được đứng lên. Nà ng hÆ¡i cúi mặt xuống, cất giá»ng như hòa.
- Âu Dương chá»§ nhân đã Ä‘á»c được ý nghÄ© cá»§a nô nữ, đã biết được mục Ä‘Ãch cá»§a nô nữ nhưng không trách phạt...nô nữ hổ thẹn vô cùng. Nô nữ mong chá»§ nhân hà nh xá».
Nhìn và o mắt Tiểu Ngá»c, Âu Dương Äình ôn nhu nói:
- Ta không trách phạt nà ng và còn trao lại cho nà ng bà thuáºt luyện di hồn tán.
Tiểu Ngá»c lại còn ngạc nhiên vá»›i quyết định nà y cá»§a Âu Dương Äình.
Nà ng sá»ng sá» thốt.
- Chủ nhân.
Âu Dương Äình gượng cưá»i nói:
- Äừng quá đỗi ngạc nhiên như váºy.
Y đổi qua chất giá»ng nghiêm lạnh và khe khắt nói vá»›i Tiểu Ngá»c.
- Bổn nhân muốn nà ng tuyệt đối trung thà nh với bổn nhân. Nếu nà ng
có sự trung thà nh sẽ có tất cả những gì nà ng muốn có. Ngược lại nà ng sẽ chẳng có gì cả.
- Nô nữ biết.
Tiểu Ngá»c cúi mặt nhìn xuống là nhà nói:
- Kể từ hôm nay, nó nữ sẽ không bao giá» có mục Ä‘Ãch hay ý tưởng thất lá»… vá»›i chá»§ nhân.
Âu Dương Äình gáºt đầu:
- Tốt. GiỠtý đêm nay, ta sẽ và o toà tháp Tục Dương cốc.
Má»™t lần nữa, Dương Tiểu Ngá»c phải sững sá».
Âu Dương Äình nhìn và o mắt nà ng nghiêm giá»ng nói:
- Ta không biết ta có quay trở ra được hay không. Hoặc trở ra khá»i Tục Dương cốc bằng má»™t nhân thể khác.
Äá»™c ma Âu Dương Äình lưỡng lá»± má»™t lúc rồi lấy trong ống tay áo ra má»™t miếng má»™c bà i.
Y đặt miếng má»™c bà i và o tay Mỹ diện đưá»ng lang Dương Tiểu Ngá»c, khẻ nói:
- Nà ng hãy giữ lấy miếng má»™c bà i nà y, sau ngà y mai không thấy ta quay trở ra thì hãy vá» Äá»™c môn. Thay ta chức vị chưởng môn chá»§.
Không Biết câu nói nà y cá»§a Âu Dương Äình tác động thế nà o đến Dương Tiểu Ngá»c mà khiến chân diện nà ng căng thẳng tá»™t cùng. Nà ng nhìn Âu Dương Äình miá»…n cưỡng nói:
- Chủ nhân...nô nữ...
Âu Dương Äình khoát tay.
- Äừng nói vá»›i ta những lá»i khách sáo lạ thưá»ng tình cá»§a bá»n tiểu nhân võ lâm giang hồ. Ta đã sắp xếp tất cả. Sá»± trung thà nh cá»§a nà ng sẽ được ta háºu đãi. Ngược lại nà ng phản trắc, bá»™i phản chỉ nháºn được há»a kiếp diệt vong, mà chẳng nháºn được bất cứ cái gì đâu. Ngay cả di hồn phấn.
Tiểu Ngá»c ôm quyá»n, cúi khá»p ngưá»i xuống.
- Nô nữ sẽ không bao giỠphản bội lại chủ nhân.
- Hãy nhá»› lá»i ta...cho dù nà ng có độc tâm như thế nà o thì cÅ©ng là pháºn nhi nữ thưá»ng tình.
- Nô nữ biết pháºn cá»§a mình đối vá»›i chá»§ nhân.
- Biết pháºn thì giữ sá»± trung thà nh vá»›i ta.
- Tiểu Ngá»c sẽ tuyệt đối trung thà nh.
Âu Dương Äình đặt tay lên vai Tiểu Ngá»c. Y nhìn thẳng và o mắt nà ng.
- Tại sao ta chá»n Mỹ diện đưá»ng lang Dương Tiểu Ngá»c để trao má»™c bà i Äá»™c môn.
Tiểu Ngá»c là nhà nói:
- Dương Tiểu Ngá»c không dám nghÄ© đến Ä‘iá»u nà y.
- Nà ng không nghÄ© đến, nhưng ta thì phải nghÄ© đến. Ta trao cho nà ng má»™c bà i độc môn bởi ta nháºn ra trong nà ng cÅ©ng có chữ "Äá»™c" như ta. ChÃnh chữ "độc" trong nà ng tạo cho ta niá»m tin và o nà ng. Nếu như ta không quay vá» thì Äá»™c môn cÅ©ng không thể tuyệt diệt dưới sá»± chăm chút cá»§a Dương Tiểu Ngá»c.
- Tiểu Ngá»c không biết nói như thế nà o để tá» bà y sá»± thà nh kÃnh cá»§a mình đối vá»›i chá»§ nhân.
Âu Dương Äình ve cằm nhìn và o mắt Tiểu Ngá»c.
- Ta cần sá»± trung thà nh tuyệt đối trong thá»i khắc nà y.
Äá»™c ma Âu Dương Äình gượng cưá»i nói tiếp:
- Sá»± trung thà nh không thố lá»™ bằng lá»i mà phải bằng chÃnh hà nh động cá»§a mình.
- Tiểu Ngá»c biết mình phải là m gì để không để chá»§ nhân thất vá»ng.
Âu Dương Äình nhìn lại tòa tháp "Tục Dương cốc". Y nhạt nhẽo nói:
- Nà ng có thể vỠthư phòng của mình được rồi.
- Chá»§ nhân không cần Tiểu Ngá»c hầu hạ.
- Ta còn tham chứng ở sự trung thà nh của nà ng.
Tiểu Ngá»c hÆ¡i cúi ngưá»i xuống.
- Tiểu Ngá»c cáo từ.
Nà ng nói dứt câu thối bá»™ dần vá» phÃa cá»a.
Khi Tiểu Ngá»c dợm bước ra ngoà i thì bất ngỠÂu Dương Äình gá»i lại.
- Khoan đã.
Tiểu Ngá»c ôm quyá»n từ tốn nói:
- Chủ nhân chỉ giáo.
Âu Dương Äình từ từ quay mặt lại đối nhãn vá»›i nà ng.
- Nếu như ta trở thà nh ma nhân. Nà ng có còn xem ta là chủ nhân của nà ng không?
- Tiểu Ngá»c luôn xem ngưá»i là chá»§ nhân cá»§a Tiểu Ngá»c.
Âu Dương Äình khoát tay.
- Nà ng có thể đi được rồi.
Tiểu Ngá»c quay bước rá»i thư phòng cá»§a Âu Dương Äình. Tiểu Ngá»c Ä‘i rồi, Âu Dương Äình má»›i nhìn lại tòa tháp Tục Dương cốc. Y nghÄ© thầm.
- "Khi đã và o trong tòa tháp Tục DuÆ¡ng cốc, ta sẽ trở thà nh con ngưá»i như thế nà o nhỉ. Ta có còn là ta hay không?".
Âu Dương Äình đếm từng bước theo những báºc tam cấp cho đến khi đến ngưỡng cá»a pháp Tục Dương cốc.
Trong Tục Dương cốc là má»™t khung cảnh có má»™t không hai Ä‘áºp và o mắt Âu Dương Äình. Má»™t khung cảnh huy hoà ng tráng lệ được tạo ra bởi vạn vạn những ngá»n bạch lạp đối diện vá»›i những khung cảnh tráng lệ đó, Âu Dương Äình có cảm giác những chiếc bạch lạp kia là những con mắt đêm cá»§a cõi a tì địa ngục rá»i và o gã. Sá»± liên tưởng đó khiến Âu Dương Äình không khá»i rợn ngưá»i lo lắng. Trong xương sống gã xuất hiện má»™t luồng hà n khà chạy dá»c lên phÃa trên.
Cảm giác rá»n rợn cà ng lúc cà ng lan tá»a, để rồi biến thà nh má»™t thứ động lá»±c vô hình thôi thúc Äá»™c ma Âu Dương Äình chỉ muốn quay bước đà o thoát khá»i Tục Dương cốc.
Y rÃt má»™t luồng chân khà cố trấn định tâm thức. Mặc dù đã trấn định tâm thức, nhưng Äá»™c ma Âu Dương Äình vẫn không là m sao che giấu được căng thẳng lá»™ ra ngoà i chân diện.
- Cạch...
Âm thanh khô khốc đó, má»™t cổ thạch ma quan từ dưới sà n đá Tục Dương cốc trồi lên. Sá»± xuất hiện cá»§a cá»§a cổ thạch ma quan cà ng khiến cho Äá»™c ma Âu Dương Äình lo lắng.
Nhìn cổ thạch quan, Âu Dương Äình nhÅ© thầm.
- "Ma Thần muốn biến ta thà nh ma nháºn như Lý Phi Vân ư?".
à đó còn động trong đầu Âu Dương Äình, thì từ phÃa đối diện má»™t vòm cá»a mở ra. Ma Thần vẫn váºn bá»™ thụng y đỠối có mÅ© trùm đầu bước ra.
Äôi mắt như hai hòn than hồng cá»§a Ma Thần rá»i và o Âu Dương Äình.
Tiếp nháºn hai luồng ma nhãn đó, tâm thức cá»§a Äá»™c ma Âu Dương Äình gần như bị khống chế ngay láºp tức.
Ma Thần trầm giá»ng nói:
- Âu Dương Äình...thá»i khắc "ma đạo" đã đến, bổn tá»a há»i ngươi:
- Ngươi có tuyệt đối trung thà nh với ma đạo không?
- Âu Dương Äình tuyệt đối trung thà nh vá»›i "ma đạo".
- ÄÆ°á»£c...Ngươi tuyệt đối trung thà nh vá»›i "ma đạo" nên bổn toạ quyết định cho ngươi trở thà nh "Ma tôn thiên giả". Ngưá»i có đồng ý không?
Tim cá»§a Âu Dương Äình Ä‘áºp như trống tráºn. Y liên tưởng đến Trá»±c Kiếm Sát Vương Lý Phi Vân mà miá»…n cưỡng há»i.
- Dương Äình muốn há»i tôn giá... trở thà nh Ma tôn thiên giả, Âu Dương Äình giống như Trá»±c Kiếm Lý Phi Vân chứ?
Ma Thần lắc đầu.
- Ngươi sẽ không giống như Trực Kiếm Lý Phi Vân, Ma tôn thiên giả hoà n toà n khác với ma nhân Trực Kiếm Lý Phi Vân chỉ là ma nhân, riêng ngươi có thể trở thà nh Thiên ma.
Âu Dương Äình ôm quyá»n.
- Âu Dương Äinh cung thỉnh Ma thần tôn giá chỉ giáo rõ hÆ¡n.
Ma Thần chắp tay sau lưng, nghiêm giá»ng nói:
- Trong ma đạo có bảy cảnh giá»›i. Cảnh giá»›i thứ nhất là "Ma tôn thiên giả", cảnh giá»›i cuối cùng là Thiên ma. Má»™t khi Âu Dương Äình trở thà nh Thiên ma, ngươi sẽ là m chá»§ ma đạo. Là m chá»§ ma đạo tất có thể là m chá»§ cõi nhân sinh nà y. Chỉ có má»™t ngưá»i duy nhất ngươi phải thuần phục.
- Ngưá»i duy nhất mà Âu Dương Äình phải thuần phục là Ma Thần tôn giả.
- Äúng như váºy.
Âu Dương Äình ôm quyá»n từ tốn nói:
- Âu Dương Äình đã từng qui phục Ma Thần tôn giả, đâu thể nà o phản lão tôn giá. Chỉ ngôn cá»§a Ma Thần tôn giả là di lịnh đối vá»›i Âu Dương Äình.
- Tốt.
Ma Thần vừa nói vừa đẩy song thá»§ vá» phÃa trước. Má»™t luồng hấp kình từ tâm trung bản thá»§ cá»§a Ma Thần tá»a ra, kéo dịch nấp thạch quan vá» phÃa y. Ma Thần mở nắp thạch quan rồi, má»›i nghiêm giá»ng nói:
- Bổn Ma Thần sẽ cho Âu Dương Äình sức mạnh tối thượng "ma đạo". Má»™t sức mạnh vÄ© đại và gắn vá»›i má»™t sức mạnh vÄ© đại, má»™t sức mạnh là m chá»§ cái ác mà không má»™t huyá»n năng trên thế gian nà y có thể sánh bằng.
Trong khi Ma Thần thốt ra câu nói đó thì hai luồng huyết nhãn sáng hẳn lên chiếu và o mắt Âu Dương Äình. Tiếp nháºn hai luồng ma nhãn cá»§a Ma Thần, Âu Dương Äình không sao là m chá»§ được bản thân lẫn thần thức cá»§a mình. Hai luồng ma nhãn hừng há»±c như hay thanh bảo kiếm đỠối nhuá»™m mà u xé nát thần thức Âu Dương Äình, khiến cho gã trở nên mụ mẫm.
Âu Dương Äình đứng trÆ¡ ra như pho tượng tiếp nháºn hai luồng huyết quang cá»§a Ma Thần. Lúc đầu Äá»™c ma Âu Dương Äình còn cố chế ngá»± thần thức cá»§a mình để kháng lại hai luồng huyết nhãn cá»§a Ma thần, nhưng lần hồi thì cảm thấy bất lá»±c trước hai luồng uy nhãn kia. Thần thức cá»§a Âu Dương Äình như bị hai luồng huyết nhãn Ma Thần nhão ra, cuối cùng thì y cảm thấy
yếu Ä‘uối lạ thưá»ng. Cùng vá»›i sá»± yếu Ä‘uối trong tâm thức cá»§a mình Âu Dương Äình nháºn ra có sá»± thay đổi trong mình.
Má»™t sá»± thay đổi mà y không thể là m chá»§ được. Má»™t cảm giác thay đổi mà y nao nao nó xảy đến tháºt nhanh.
Trong khi dụng "Di hồn nhiếp nhãn" khắc chế thần thức cá»§a Äá»™c ma Âu Dương Äình, Ma Thần không ngừng nói:
- Má»™t sức mạnh vÄ© đại, gắn liá»n vá»›i trá»ng trách vÄ© đại. Má»™t sá»± đổi thay trong tâm thức và mãi mãi ngươi là háºu vệ và nô lệ cá»§a kẻ tái sinh ra ngươi".
Trong khi Ma Thần nói thì đôi thần nhãn cá»§a Äá»™c ma Âu Dương Äình từ từ sáng hẳn lên, nó tiếp thu hai luồng huyết quang từ Ma Thần tạo nên nét sinh động trong đáy mắt cá»§a Âu Dương Äình. Bất ngá» Ma Thần lá»™t bá» chiếc mÅ© trùm đầu, để Âu Dương Äình nhìn rõ chân diện cá»§a y. Äôi thần nhãn cá»§a
Âu Dương Äình sáng hẳn lên. Ghi ngay lấy chân diện cá»§a Ma Thần và o hai con ngươi. Äôi thần nhãn cá»§a gã từ từ dịu hẳn xuống thì Ma Thần má»›i trùm chiếc mÅ© lên đầu che lại chân diện.
Âu Dương Äình như lấy lại được thần thức cá»§a mình. Y lắc đầu, rồi nhìn Ma Thần.
- Tôn giả...chuyện gì...chuyện gì xảy ra vừa rồi.
Ma Thần lắc đầu.
- Âu Dương tôn giá được chuẩn y cá»§a ma đạo để trở thà nh Thiên ma. Äây là cÆ¡ há»™i để cho Äá»™c môn cá»§a môn chá»§ thá»±c hiện hoà i bão phát duÆ¡ng quang đại là m chá»§ võ lâm.
Âu Dương Äình ôm quyá»n xá rồi nói:
- Âu Dương Äình cảm kÃch Ä‘a tạ trưởng tôn Ma Thần.
Ma Thần khẽ gáºt đầu, liá»n vá»— tay.
Hai ả cung nữ váºn bạch y trắng toát xuất hiện. Há» có nhan sắc đúng là má»™t báºc phi phà m siêu tuyệt nhưng chân diện lại đăm đăm như mang má»™t lá»›p sáp trét qua trông vừa vô hồn, vừa vô cảm.
Hai ả cung nữ tiến đến bên Äá»™c ma Âu Dương Äình.
Äá»™c ma nhìn hai ả cung nữ. HỠđến bên gã nhá» nhẹ nói:
- Chúng nô nữ tẩy trần cho Âu Dương Äình Äá»™c chá»§.
Không đợi Äá»™c chá»§ Âu Dương Äình có đồng ý hay không. Hai ả cung nữ thản nhiên lá»™t bá» trang phục gã. Âu Dương Äình để mặc cho hay ả cung nữ thản nhiên lá»™t bô y trang cho mình. Sau khi lá»™t bá» tất cả trang phục cá»§a Âu Dương Äình, há» dẫn y lại bên cá»— thạch ma quan.
Âu Dương Äình nhìn và o thạch quan. Y không khá»i sững sá» khi thấy trong cá»— áo quan bằng đá toà n là máu. Máu ngáºp đến hÆ¡n nữa thà nh cá»— quan.
Mùi tanh nồng cá»§a máu xốc và o khúc giác Âu Dương Äình. Äâu phải lần đầu Äá»™c ma Âu Dương Äình thấy máu, ngược lại y đã thưá»ng thấy máu và chạm tay và o máu, tháºm chà nếm cả máu, nhưng vá»›i số máu trong cổ thạch quan, lại khiến Âu Dương Äình rùng mình.
Y nhìn lại Ma Thần.
Nháºn ra ánh mắt cá»§a Äá»™c ma Âu Dương Äình, Ma Thần như thể Ä‘á»c được ý nghÄ© trong đầu Âu Dương Äình.
Ma Thần ôn nhu nói:
- Äể trở thà nh "Ma tôn thiên giả", Âu Dương Äình chỉ cần có máu. Máu là sá»± nuôi sống má»i con ngưá»i, sinh ra trong cõi Ä‘á»i nà y. Không có máu, thì sẽ trở thà nh má»™t xác chết vô tâm, vô thức. Bổn Ma Thần không muốn Âu Dương Äình Äá»™c chá»§ biến thà nhcái xác vô hồn vô thức.
Âu Dương Äình không đáp lá»i Ma thần. Y nhìn lại cổ áo quan má»™t lần nữa, hÆ¡i má»™t chút lưỡng lá»±, Âu Dương Äình nghÄ© thầm.
- "Ta đâu còn sá»± lá»±a chá»n nà o khác".
à niệm đó lướt qua đầu, Äá»™c ra Âu Dương Äình bước và o cổ quan bằng đá ngáºp máu đến ná»a thà nh.
Y nằm duá»—i dà i xuống cổ áo quan để máu ngáºp qua khá»i ngưá»i mình. Mùi tanh nồng cá»§a máu lúc đầu là m cho Âu Dương Äình khó chịu nhưng rồi gã cÅ©ng bắt đầu quen vá»›i mùi tanh đó. Y nhìn lên trần tòa tháp Tục Dương cốc nghÄ© thầm.
- "Ta có đúng sẽ trở thà nh Ma tôn thiên giả, có được quyá»n năng tối thượng như Ma Thần nói hay không, hay lại trở thà nh má»™t xác chết vô hồn, vô thức".
à niệm đó trôi qua trong đầu Âu Dương Äình thì trong tâm thức cá»§a gã hiện lên khuôn mặt mÆ¡ hồ. Má»™t khuôn mặt rất quen thuá»™c, nhưng cÅ©ng rất xa lạ, lúc đầu chỉ là má»™t khuôn mặt hư vô mỠảo nhưng rồi rõ dần ra, và cuối cùng khắc sâu và o trong định thức cá»§a Âu Dương Äình. Khuôn mặt đó như có quyá»n năng vô song bắt Âu Dương Äình. Trong bóng tối Ä‘en thẳm đó Âu Dương Äình tá»± nhá»§ vá»›i mình.
- "Âu Dương Äình...ngươi là Äá»™c ma...ngươi Ä‘ang mang má»™t mối háºn bất công đầy thiên hạ vá»›i võ lâm bạch đạo. Toà n bá»™ gia quyến cá»§a ngươi đã bị võ lâm bạch đạo thảm sát...đây là cÆ¡ há»™i ngươi có thể trả thù võ lâm, trả háºn cho gia quyến ngươi".
Y nhắm mắt lại. Trong cảm giác bị đưa xuống cõi a tỳ địa ngục thì thÃnh nhÄ© Âu Dương Äình nghe những âm thanh ùng ục như tiếng nước sôi. Äúng như váºy, máu trong cổ thạch quan Ä‘ang sôi sục nhưng lại không có nhiệt năng để nung nhừ thể pháp Âu Dương Äình.
Trong hoà n cảnh ghê rợn đó, Äá»™c ma Âu Dương Äình cảm nháºn rõ mồn má»™t máu trong kinh mạch y và máu ngoà i cổ thạch quan Ä‘ang chuyển dịch cho nhau. CÆ¡ thể Âu Dương Äình cà ng lúc cà ng căng ra hết cỡ. Kinh lạc trong ná»™i thể những tưởng căng phồng lên chẳng biết sẽ đứt Ä‘oạn ra lúc nà o.
Cùng vá»›i cảm giác đó, Âu Dương Äình nháºn ra sinh lá»±c mình Ä‘ang mất dần...
mất dần.
Y cảm nháºn được Ä‘iá»u đó nên phải nghÄ© thầm trong đầu.
- "Ta đang chết dần. Ta chẳng khác nà o cà nh cây đang bị rút dần nhựa sống và chỉ trong khoảnh khắc nữa thôi thì chẳng khác nà o một cà nh cây mục rữa ".
Âu Dương Äình nghiến răng, nghÄ© tiếp.
- "Ta đã lầm khi bước và o cổ quan ma quỷ nà y...ta đã lầm...ta đã lầm".
Ma thần lão đang biến ta thà nh một xác chết vô hồn, vô thức. Rồi ta sẽ giống như Trực Kiếm Sát Vương Lý Phi Vân.
Những âm thanh sùng sục vẫn Ä‘áºp và o thÃnh nhÄ© cá»§a Äá»™c ma Âu Dương Äình. Trong khi sinh lá»±c cá»§a y cà ng lúc cà ng cạn kiệt chẳng khác nà o má»™t ngá»n đèn dầu Ä‘ang cạn dần và chá»±c tắt.
Äá»™c ma Âu Dương Äình chá»±c gà o lên thì ngay láºp tức có má»™t luồng hà n khà khá»§ng khiếp xâm nháºp và o cÆ¡ thể gã. Tiếng thét cá»§a Äá»™c ma Âu Dương Äình chưa kịp báºt ra hai và nh môi thì như thể bị đóng băng bởi luồng hà n khà đó.
Một khối băng thạch chặn cứng miệng không để y thét được tiếng nà o.
Äầu óc Äá»™c ma Âu Dương Äình mụ mẫm hẳn Ä‘i. Trong cảnh giá»›i vô thức, Äá»™c ma Âu Dương Äình rÆ¡i tởm và o má»™t cảnh giá»›i hoà n toà n vô thức. Y Ä‘ang ngồi trong má»™t bồn máu đặt giữa tòa tháp Tục Dương cốc. Chung quanh y là vô số những oan hồn vất vưởng. Những oan hồn đó nhìn y và ánh mắt thèm thuồng chẳng khác nà o bầy quá»· dữ chỉ chá»±c nhảy xổ và o xé y ra thà nh trăm ngà n mảnh vụn để ăn tuÆ¡i nuốt sống.
Trong khi những oan hồn vất vưởng nhìn y bằng ánh mắt đói mồi thèm khát thì Äá»™c ma Âu Dương Äình cảm nháºn mình Ä‘ang khát. Má»™t cÆ¡n khát khá»§ng khiếp mà y chưa từng bao giá» nếm trải qua. Má»™t cÆ¡n khát có thể biến y thà nh má»™t xác chết khô mục, trong cÆ¡n khá»§ng khiếp đó. Âu Dương Äình lại không nghÄ© đến nước, mà lại suy tưởng đến máu. Chỉ có máu má»›i khả dÄ© giúp y hoá giải được thèm khát khá»§ng khiếp Ä‘ang hà nh hạ mình. Y nuốt nước bá»t nhưng lại chẳng có miếng nước bá»t nà o cả ngoà i sá»± khô khốc và vị mằn mặn.
Thần thức cá»§a má»™t con ngưá»i bị nhÅ©n ra bởi cÆ¡n khát quái gở, và Âu Dương Äình mÆ¡ hồ, buá»™t miệng nói:
- Máu...máu...
Má»™t vòi máu nóng đỠối từ trong cõi hư vô trút thẳng xuống thể pháp cá»§a Âu Dương Äình. Như má»™t kẻ khát máu cùng cá»±c. Âu Dương Äình hả há»ng hứng lấy vòi máu đó. Máu xối xả trút và o miệng Âu Dương Äình cÅ©ng là lúc y cảm nháºn má»™t luồng sinh khà má»›i, trút và o cÆ¡ thể mình.
Má»™t cảm giác ngây ngất say sưa lan tá»a khắp tâm thức lẫn thể pháp cá»§a Äá»™c ma Âu Dương Äình.
|
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a phamhau1986
|
|
 |
|
| |