_Hôm nay, một con kiến cũng đừng mong rời khỏi nơi này.
Một tiếng quát lớn vang lên, giữa không trung xuất hiện một màn nước quỷ dị.
_Khốn kiếp, ngươi là ai, có giỏi thì ra mặt cùng ta đối chiến, ẩn nấp đánh lén như vậy có gì là hay.
Hỏa Linh lau máu ở khóe miệng, khó khăn đứng dậy.
_Hừ, chỉ là một Luyện Hư Hậu Kỳ mà dám hỗn láo trước mặt ta.
Dứt lời, từ trong màn nước xuất hiện vô số thủy tiễn (mũi tên nước) bắn về phía Hỏa Linh. Nhìn những thủy tiễn kia bay tới, Hỏa Linh nhếch mép khinh thường.
_Chỉ với mấy mũi tên cỏn con này mà ngươi nghĩ làm khó được ta sao?
Hỏa Linh hét lên, một lá chắn lửa xuất hiện trước mặt bà. Hỏa Linh cười thầm khi thấy những mũi thủy tiễn bị chặn lại bởi lá chắn của bà. Bà nghĩ rằng lúc trước bị đánh ngã chẳng qua là người kia nhân lúc mình sơ ý nên dùng bảo bối gì đó ra tay đánh lén, còn nếu đối đầu trực tiếp như thế này thì đừng hòng. Nhưng nụ cười của Hỏa Linh ngay lập tức bị dập tắt. Tấm lá chắn chỉ chặn được những mũi thủy tiễn vài giây, sau đó giống liền bị phá vỡ. Những mũi thủy tiễn xuyên qua tấm lá chắn bay về phía Hỏa Linh. Cát bụi tan đi, Hỏa Linh xuất hiện với vẻ ngoài rách nát, cả người đầy máu, không còn vẻ đạo mạo như lúc đầu nữa. Nhưng cũng may, nếu không phải trong lúc nguy cấp vận dụng tiên quyết của bổn môn thì có lẽ mạng của bà cũng không còn.
_Tại hạ Hoàng Minh, xin dám hỏi cao danh quý tính của tiền bối.
Hoàng Minh lúc này mới lên tiếng. Nhìn bộ dạng của Hỏa Linh bây giờ có cho vàng hắn cũng không dám lấy cứng chọi cứng với kẻ quỷ dị ẩn sau màn nước kia được.
_Ha ha, tên sao? Nhìn ta các người có đoán ra được là ai hay không.
Nói rồi màn nước từ từ tan biến để lại một nhân ảnh một người trung niên cao to anh tuấn. Cả người thanh niên này mặc một bộ giáp màu lam, giữa trán có một chiếc sừng.
_Chẳng lẽ ngươi là Ma Thần Cộng Công?
Đặng Thiền Ngọc kinh ngạc thốt lên. Tất cả mọi người ở đây đều như vậy, không một ai không biết Cộng Công và những gì hắn đã làm. Nhưng Cộng Công đã mất mạng từ rất lâu rồi, tại sao lại xuất hiện ở nơi này?
_Ha ha, Ma Thần, hay lắm, thì ra từ trước tới nay ta vẫn không thể thoát được hai cái chữ Ma Thần này.
Cộng Công cười lớn. Lúc trước, hắn cùng Chúc Dung và Hình Thiên cố gắng để cho thế gian này có cái nhìn tốt hơn về Ma Thần tộc. Hình Thiên sau trận chiến với Thiên Yêu Hoàng đã quy ẩn, sau đó hắn và Chúc Dung đã gầy dựng nên một Ma Thần tộc vững mạnh, để rồi cả hai được người đời xưng hô thành Thủy Thần và Hỏa Thần. Nhưng tham vọng của Cộng Công ngày càng lớn, hắn muốn Ma Thần tộc đứng trên vạn vật, ra sức chèn ép và tiêu diệt các tộc khác, điều này dẫn đến cuộc chiến giữa hắn và Chúc Dung. Hắn thật không ngờ rằng, sau những việc hắn làm, tất cả vẫn chỉ là con số không.
_Xin tiền bối bớt giận, xưng hô chỉ là hình thức bên ngoài, tiền bối không nên chấp nhặt chuyện này.
Hoàng Minh tiếp tục khuyên giải Cộng Công. Hắn thật sự không hề mong muốn chọc giận người này một chút nào.
_Ha ha, chấp nhặt? Nhóc con, ngươi nói cho ta biết, Ma Thần tộc hiện nay ra sao rồi.
_Chuyện này…
Hoàng Minh ấp úng, quả thật sự tình của Ma Thần tộc hắn cũng có nghe kể sơ qua. Ma Thần tộc hiện nay gần như bị tận diệt, chỉ còn một số ẩn nấp không xuất hiện. Nhưng nếu đem điều này nói ra, liệu có chọc vào quả bóng đang căng hết cỡ kia không. Hoàng Minh không dám nói, nhưng người khác thì dám, Đặng Thiền Ngọc không kiên nể chen lời vào.
_Ma Thần tộc các ngươi hiện nay chỉ còn hơn vài trăm tộc nhân, tất cả đều lui về ở ẩn rồi.
_Cái gì? Ngươi nói cái gì? Hơn vài trăm tộc nhân? Chúc Dung đâu, tại sao hắn lại để xảy ra sự tình này?
Cộng Công kinh ngạc hét lên.
_ Hỏa Thần Chúc Dung sau khi đại chiến với ngươi không lâu sau đó cũng đã bỏ mạng rồi.
_Ha ha, hay cho một kẻ chỉ biết sống vì người khác. Bản thân thì mất mạng, ta thì lại bị phong ấn ở nơi này. Nếu không phải hắn nghe lời ta, cùng hợp sức tiêu diệt tất cả xưng bá chủ thì đâu ra cớ sự ngày nay.
_Ma đầu ngươi đừng có hàm hồ. Một người như ngươi mà xứng đáng so sánh với Hỏa Thần Chúc Dung hay sao?
_Ha ha, hay cho một tiếng ma đầu, hay cho một tiếng Hỏa Thần. Nếu đã vậy hôm nay ta xem xem các ngươi ai có thể sống sót được.
Ngửa mặt lên trời, Cộng Công cười lớn. Hoàng Minh cảm thấy bất đắc dĩ. Hắn vốn muốn dùng lời lẽ để có thể mong sao cho thay đổi được suy nghĩ của Cộng Công, nhưng tất cả đều bị tiểu ma nữ này phá hoại.
_Tiền bối, đây là bảo bối Sơn Hải Thủy Linh Thương của ngài, mong ngài nhận lấy, hi vọng ngài có thể bỏ qua việc ngày hôm nay.
Hoàng Minh cầm Sơn Hải Thủy Linh Thương đi tới trước mặt Cộng Công.
_Sơn Hải Thủy Linh Thương? Ngươi cầm được nó sao?
Cộng Công kinh ngạc trả lời. Chẳng phải theo lời người đó, người bình thường không cầm được Sơn Hải Thủy Linh Thương hay sao? Chẳng lẽ…
_Đúng vậy, chính là nó, không biết tiền bối…
_Không cần nhiều lời, đánh thì đánh, cùng lắm thì chết tại đây thôi. Bản cô nương chưa hề sợ những thứ như hắn.
_Tần huynh, Thiền Ngọc muội muội nói có lý lắm. Nếu như hắn đã muốn thả chúng ta thì từ đầu đã không dựng kết giới kia rồi.
Thanh Thanh từ phía sau tiến lên vỗ vai Hoàng Minh nói. Những điều này làm sao mà Hoàng Minh lại không biết được kia chứ, nhưng hắn không muốn phải đối đầu với Cộng Công một chút nào. Theo như truyền thuyết, Cộng Công là người đạt gần tới cảnh giới Thánh Nhân, nếu như cộng tất cả những người ở đây lại cũng chưa chắc có thể làm gì được hắn.
_Sư đệ, ta biết ngươi là nghĩ cho an toàn của mọi người nhưng những lời Thanh Thanh nói hoàn toàn chính xác. Hơn hết, hắn mới từ phong ấn trở ra, bản thân còn suy yếu, nếu chúng ta hợp sức lại có thể sẽ đánh bại được hắn.
Nghe Tử Tân nói Hoàng Minh mới dần bình tĩnh lại, cũng chỉ có cách này mới có thể rời khỏi nơi đây. Hắn quay sang những người khác, lớn giọng nói.
_Các vị bằng hữu, các vị cũng đã nghe rồi. Nếu như có người muốn giết các vị liệu các vị có thể đứng yên cho người ta muốn làm gì thì làm hay không?
Xôn xao, mọi người xì xầm bàn tán, tất cả đều nhìn nhau. Bỗng một tiếng nói từ trong đám đông vang lên.
_Nếu như vậy chúng ta thà chết cũng không cho hắn được như ý.
Đã có một người đi đầu thì sau đó là hàng loạt tiếng hô vang lên. Nghe những tiếng hô này, Hoàng Minh cảm thấy tự tin hơn hẳn. Tất cả người ở đây, trừ đi số người thường thì hơn trăm tiên nhân, với con số này, hi vọng đánh bại được một Cộng Công đang suy yếu thì có vẻ khả quan. Đưa mắt nhìn về phía thanh niên áo bào trắng, nhận được cái gật đầu ủng hộ, Hoàng Minh cảm thấy yên lòng, xét về thực lực thì ở đây có lẽ người này là mạnh nhất trong số bọn hắn.
_Ha ha, thật sự rất sống động. Chỉ với mấy con kiến như các ngươi mà cũng dám đối chọi với ta sao. Nực cười.
Cộng Công vung tay lên, hàng trăm mũi thủy tiễn xuất hiện trong không trung.
_Chết đi.
Dứt lời, hàng trăm mũi thủy tiễn đồng loạt bay về hướng của những người ở dưới. Tất cả mọi người đều xuất ra những bảo bối để bảo vệ bản thân. Nhưng dưới trận mưa tiễn này, đến cả một người như Hỏa Linh cũng chỉ chống đỡ được vài giây thì bao nhiêu người có thể chịu đựng được. Những tiếng thét chói tai vang lên, cát bụi mù mịt khắp trời.
_Mọi người mau lui lại.
Hoàng Phi Yến hét lên. Nàng lấy trong người ra một quả cầu màu lam to bằng nắm tay, dựng lên một vòng chắn xung quanh mọi người. Những mũi thủy tiễn chạm vào màn chắn kia liền bị tan biến. Đây là Huyễn Thủy Châu, một bảo vật của Vân Tiêu, mặc dù không thể công kích nhưng lực phòng ngự thì rất tuyệt.
_Cũng có chút môn đạo, vậy các ngươi thử đỡ thứ này xem.
Cộng Công lại vung tay lên, hơn mười thanh cự kiếm xuất hiện. Đưa tay ra hiệu, ngay lập tức tất cả những thanh cự kiếm đều bay về hướng của Hoàng Phi Yến. Những thanh cự kiếm bay vào chạm phải tấm màn chắn kia cũng không thoát khỏi số phận tan biến như những mũi thủy tiễn. Nhưng tấm màn chắn kia cũng dần dần xuất hiện vài vết nứt.
_Khá lắm, để ta xem các ngươi có thể chịu đựng được bao lâu.
Dứt lời, hàng trăm cự kiếm liên tục bay về phía màng chắn. Trên tấm màn chắn những vết nứt ngày càng nhiều, cuối cùng nó cũng không chịu được thế công mãnh liệt kia và tan vỡ. Màng chắn tan vỡ, viên ngọc cũng xuất hiện vài vết nứt, Hoàng Phi Yến nhổ ra một ngụm máu tươi, cả người khuỵu xuống. Mắt thấy mưa cự kiếm đang rơi xuống đầu mình, Hoàng Phi Yến tưởng mình xong rồi, nhưng một bàn tay quen thuộc đã ôm nàng vào và biến sang một bên.
_Phi Yến, nàng không sao chứ.
Nhìn vệt máu trên môi Hoàng Phi Yến, Tử Tân cảm thấy đau lòng.
_Ta không sao, cảm ơn chàng. Nhưng chàng…
Hoàng Phi Yến nhìn lại phía sau “Tinh Vân”, thấy lưng hắn có vài vết chém, có lẽ hắn dùng bí pháp cứu nàng, nhưng cũng không tránh hết được trận mưa kiếm kia. Nhìn dòng máu tươi chảy trên lưng của Tử Tân, Hoàng Phi Yến hận bản thân không thể mạnh mẽ hơn, nếu như nàng mạnh mẽ hơn có lẽ “Tinh Vân” cũng không bị thương nặng như vậy.
_Ta không sao, chỉ là vết thương cỏn con thôi mà.
Tử Tân cười đáp.
_Ta xin hai người các ngươi, tình ý thì để sau đi, bây giờ đang nguy cấp đấy.
Hoàng Minh dùng Sơn Hải Thủy Linh Thương gạt đi những thanh cự kiếm bay tới. Nói ra hắn cũng không ngờ rằng Sơn Hải Thủy Linh Thương lại có uy lực lớn như vậy. Chỉ với một tên chưa hấp thụ linh khí như hắn mà có thể nhẹ nhàng đỡ đi được sự công kích của Cộng Công, quả đúng là bảo vật hiếm có.
_Cẩn thận.
Một tiếng hét vang lên, một thanh cự kiếm từ đâu xuất hiện suýt chút nữa đâm vào người Hoàng Minh, cũng may nó bị một bàn tay ngũ sắc giữ lại. Nhìn về phía chủ nhân của bàn tay đó Hoàng Minh nhận ra nam thanh niên áo bào trắng.
_Cảm tạ đạo huynh.
_Không có gì, chẳng qua là mọi người cùng dựa sức vào nhau thôi.
_Ha ha, đạo huynh thật là hào sảng. Ta luôn muốn kết giao những bằng hữu như huynh.
Hoàng Minh cười đáp.
_Ta cũng rất vinh hạnh được kết giao với những người thú vị như huynh, nhưng trước hết chúng ta phải thoát khỏi đây đã.
Nghe lời thanh niên áo trắng Hoàng Minh mới chợt tỉnh ra. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, trừ đi nhóm của hắn cùng thanh niên áo trắng này thì chỉ còn hơn mười người là còn trụ được ở đây. Điều này làm hắn cảm thấy cực kì bất an, hơn một trăm người, mới chỉ giao chiến một chút mà giảm chỉ còn một phần, thực lực như thế này thật quá chệnh lệch mà.
_Đại ca, nếu cứ thế này thì thực sự không ổn rồi.
Đặng Thiền Ngọc cùng Thanh Thanh cũng tụ họp lại cùng với nhóm của Hoàng Minh. Nhìn Đặng Thiền Ngọc, Hoàng Minh chợt nảy ra một ý kiến, nếu như đúng theo nguyên tác thì tiểu nha đầu này ắt hẳn phải có chiêu đó.
_Thiền Ngọc, có phải muội có thể ném ám khí Ngũ Sắc Thạch hay không?
_Cái gì mà ám khí ngũ sắc thạch, khó nghe chết đi. Đúng là ta có thể dùng Ngũ Sắc Thạch để công kích, nhưng cái này làm sao huynh biết.
Đặng Thiền Ngọc nghi hoặc hỏi. Đây là vật phòng thân quan trọng mà sư phụ đặc biệt dạy cho nàng, chỉ có phụ mẫu cùng Phi Yến tỉ tỉ biết, làm sao người này lại biết được, nàng nhớ mình đâu có kể hay phô diễn gì đâu kia chứ.
_Đây là độc môn của ta mà thôi.
Mặc dù đã giải thích nhưng nhìn vẻ mặt không thể tin được của Đặng Thiền Ngọc, Hoàng Minh cảm thấy chột dạ.
_Đúng là ta có thể sử dụng, nhưng ta cần một thời gian để chuẩn bị.
_Vậy được rồi, chúng ta sẽ cầm chân hắn, muội sẽ chuẩn bị và canh chừng sơ hở của hắn mà đánh lén hắn, có được không.
_Việc này không thành vấn đề.
Đặng Thiền Ngọc gật gật đầu, lôi từ trong ngươi ra vài mảnh băng tinh. Đây đều là băng tinh mà sư phụ đã cất công chuẩn bị cho nàng, chỉ cần dùng yếu quyết là có thể tạm thời mượn linh khí trời đất mà hấp thụ thành Ngũ Sắc Thạch trong thời gian ngắn, mặc dù nó không thể so bì với Ngũ Sắc Thạch của Nữ Oa Nương Nương, nhưng đây là ám khí, nếu để đánh lén thì đến cả Huyền Tiên cũng phải ôm trái đắng.
Hoàng Minh quay sang phía thanh niên áo trắng hỏi. Trong số những người ở đây thì thanh niên áo trắng này là người có thực lực cao nhất, nếu như có thêm hắn vào sẽ đỡ nguy hiểm hơn.
_Đạo huynh yên tâm, ta cũng không muốn trở thành vong hồn dưới tay tên kia một chút nào cả.
Thanh niên áo trắng cười nói.
Hoàng Minh nhờ Tử Tân truyền âm cho những người khác biết về kế hoạch của mình. Tất cả đều đồng ý tham gia, mặc dù họ không biết có bao nhiêu phần trăm thành công nhưng chỉ cần một chút cơ hội họ cũng không thể bỏ lỡ được.
_Tất cả cùng lên.
Hoàng Minh hét lớn ra hiệu. Hơn mười người còn trụ lại được tới hiện nay nhất tề xông lên, người cầm đoản kiếm, người cầm cự kiếm, người thì dùng bùa chú… tất cả chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó là Cộng Công. Trước thế vây công của nhiều người nhưng Cộng Công vẫn không hề nao núng, liên tục xuất thủ cản thế công và trả đòn khiến cho mười mấy người vẫn không thể chiếm được uy thế.
_Ha ha, chỉ bằng mấy con kiến các ngươi mà cũng đòi đối đầu với ta sao?
Cộng Công đưa tay gạt đi một kích từ một lão tiên nhân, tung cước đạp cho lão ta rơi xuống dưới đất, lớn miệng cười nói.
_Tất cả đừng hoảng sợ, hắn mới ra khỏi phong ấn, vẫn còn chưa khôi phục hoàn toàn, chúng ta vẫn có thể đánh bại được hắn.
Tử Tân hét lớn.
_Ha ha, đúng là ta không còn thực lực như trước, nhưng chỉ với mấy tên kém cỏi các ngươi, đừng mơ có thể lấy của ta một cộng tóc.
Nói rồi Cộng Công vung tay lên, nhưng mũi thủy tiễn, cự kiếm liên tục bay ra tấn công những người xung quanh.
_Mọi người mau chóng lui lại.
Hoàng Minh hét lên, tiến lên phía trước dùng thương kỹ đánh tan những mũi thủy tiễn và cự kiếm bay tới.
_Sơn Hải Thủy Linh Thương? Quả thật ta chút nữa quên món binh khí đã từng theo ta nhiều năm. Trở về đây nào.
Cộng Công nhìn Sơn Hải Thủy Linh Thương, miệng lẩm nhẩm một vài câu thần chú. Nhưng trái lại với sự mong đợi của hắn, Sơn Hải Thủy Linh Thương không hề có một chút phản ứng nào, nó vẫn nằm im trong tay của Hoàng Minh.
_Không thể nào? Thằng nhãi, ngươi đã làm gì bảo bối của ta rồi.
Cộng Công tức giận hét lên.
_Ta làm gì cơ chứ. Chắc chắn Sơn Hải Thủy Linh Thương đã từ bỏ ngươi để nhận ta làm người chủ xứng đáng hơn rồi.
Hoàng Minh lên tiếng chế giễu. Hắn không biết tại sao lại như vậy, nhưng thế này thực quá tốt, nếu để Cộng Công sử dụng Sơn Hải Thủy Linh Thương thì chắc chắn rằng những người ở đây đừng mong sống sót.
_Thằng nhãi chết tiệt, chết đi cho ta.
Cộng Công hét lên đầy tức giận. Hắn đưa hai tay lên trời, mây đen kéo tới kín cả bầu trời, những cột nước từ dưới đất phun trào lên hình thành một con rồng nước khổng lồ. Vung tay, con rồng nước bay về phía Hoàng Minh. Hắn nhanh chân nhảy sang một nơi khác, nhưng con rồng nước này như có linh trí, nó lại mau chóng đuổi theo, bất kể Hoàng Minh có tránh né bao xa thì con rồng vẫn đeo bám hắn.
_Mẹ kiếp, chuyện gì thế này, chẳng lẽ hắn nhất quyết lấy mạng ta trước sao?
_Tần huynh, ở đây.
Hoàng Phi Yến hét lên, một tay nàng đang cầm Huyễn Thủy Châu nứt vỡ, một tay cầm Mộc Linh Ngọc Phù tạo thành một tấm lá chắn với hai màu lục và lam. Hoàng Minh nhanh chóng di chuyển về tấm lá chắn, nhưng thực lực của Hoàng Phi Yến cùng Cộng Cộng chênh lệch quá lớn, tấm lá chắn bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt. Nhìn thấy như vậy Tử Tân lao vào, dùng tiên lực của mình bổ sung năng lượng cho tấm lá chắn, nhưng không được bao lâu tấm lá chắn lại có dấu hiệu rạn nứt trở lại.
_Các người đứng đó làm gì, mau tới giúp một tay.
Thanh niên áo trắng quát lên, rồi tiến về phía tấm lá chắn, trên người hắn mọc ra hai cánh tay ngũ sắc đỡ tấm lá chắn lên.
_Cảm tạ đạo huynh rất nhiều.
Hoàng Minh khổ sở lên tiếng. Mặc dù đã né tránh rất những đòn tấn công, nhưng khắp người hắn đâu đâu cũng toàn là vết thương.
_Đạo huynh không cần khách sáo, chúng ta đều là người chung cảnh ngộ cả.
Những người khác cũng tới và ra sức chống đỡ. Con rồng nước mặc dù vẫn không hề lui bước nhưng đang dần dần nhỏ lại. Nhận thấy điều này tất cả đều vô cùng mừng rỡ.
_Được lắm, để ta xem các ngươi trụ được bao lâu.
Cộng Công hét lên. Hắn lại tiếp tục vận lực, con rồng nước vừa nhỏ lại đã bắt đầu phình to ra gấp đôi lúc trước. Đây là Cộng Công muốn một đòn tiêu diệt hết tất cả những người còn lại. Bởi lẽ hắn vừa mới thoát khỏi phong ấn, thực lực còn chưa khôi phục nhiều, trước kia hắn là Thượng Tiên Hậu Kỳ Đỉnh nhưng bây giờ thực lực đại giảm, chỉ còn Huyền Tiên Sơ Kỳ Đỉnh, nếu như không kết thúc sớm để tìm nơi trú ẩn, những người khác lại kéo tới thì nguy to.
Sức ép ngày càng tăng lên. Những người ở trong tấm lá chắn đang vô cùng khó khăn chống đỡ, chỉ cần một chút sơ sẩy là tính mạng của họ cũng không còn. Những người khác có thể sử dụng tiên khí để bổ sung năng lượng cho tấm lá chắn, còn Hoàng Minh, một tên chưa hấp thụ được linh khí chỉ biết đứng nhìn, hắn cảm thấy bản thân thật vô dụng. Một lần nữa tấm lá chắn lại bắt đầu rạn nứt, những khe nứt ngày càng mở rộng ra, những người ở bên trong gần như tuyệt vọng.
_Mọi người nằm xuống.
Một tiếng quát yêu kiều vang lên. Hoàng Minh quay về nơi phát ra tiếng nói, ở đó Thanh Thanh đang cầm trong tay một chiếc bình ngọc chạm khắc hình rồng tinh xảo, những đường nét hoa văn làm người ta tưởng rằng con rồng ấy như đang sống vậy. Thanh Thanh một tay nâng bình ngọc lên, một tay kết ấn, con rồng đang hung hăng cấu xé tấm lá chắn bỗng chốc bay về phía chiếc bình.
_Thanh Thanh, cẩn thận.
Con rồng chuyển hướng, áp lực được gỡ bỏ những người phía trong như vô lực ngã xuống, Hoàng Minh nhìn con rồng nước chuyển hướng về phía Thanh Thanh, hắn hét lớn lên và lao về phía đó. Những tưởng con rồng nước hung hăng kia sẽ xé nát bóng dáng yêu kiều đó, nhưng không, con rồng nước khi bay tới liền bị chiếc bình ngọc trên tay Thanh Thanh hút vào, bất kể nó vùng vẫy thế nào cũng vô dụng, cuối cùng nó đã bị chiếc bình hút vào.
_Ngọc Long Bình, không thể nào?
Cộng Công kinh ngạc hét lên. Đây gần như là toàn bộ sức mạnh của hắn hiện giờ. Không chỉ Cộng Công, tất cả mọi người đều kinh ngạc, tất cả đều đã nếm qua sức mạnh của con rồng nước ấy, nhưng không ngờ chỉ với một chiếc bình nhỏ kia lại có thể thu phục được con quái vật ấy. Mặc dù người khác nhìn vào có vẻ nhẹ nhàng nhưng bản thân Thanh Thanh lại không được như vậy. Thu phục được con rồng nước ấy, bản thân Thanh Thanh cũng bị phản phệ khá lớn, Thanh Thanh phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống đất, rất may Hoàng Minh đã đỡ được. Nhìn sắc mặt trắng bệch cùng đôi môi tím tái của Thanh Thanh, Hoàng Minh cảm thấy vô cùng hận bản thân mình.
_Chúng ta chỉ mới gặp nhau hôm nay, muội đâu cần phải cực khổ đến mức như vậy đâu.
_Tại vì trong thâm tâm ta cảm thấy rằng huynh rất giống ta, huynh giống như đại ca của ta vậy. (Đùa chứ ở ngoài nghe câu này thanh niên nào thốn không :v)
Đưa tay lau những giọt nước mắt trên mặt Hoàng Minh, Thanh Thanh mỉm cười nói.
_Đừng lo, từ nay muội là muội muội của Hoàng Minh này, ta thề rằng bất cứ ai muốn động đến muội hắn phải bước qua xác của ta.
_Một lời đã định.
Thanh Thanh tinh nghịch nói.
_Một lời đã định, bây giờ muội nghỉ ngơi đi, còn lại để ta lo.
Đem Thanh Thanh cho Hoàng Phi Yến, Hoàng Minh tiến lên phía trước. Những người ở đây, gần như đã kiệt sức sau chuyện vừa rồi, chỉ còn mỗi mình hắn là còn có thể đứng vững được.
_Xem ra các ngươi đã sức cùng lực kiệt rồi, thức thời thì giao bổn mạng nguyên hồn ra đây, ta sẽ cho các ngươi một con đường sống.
Cộng Công tiến về phía nhóm Hoàng Minh nói. Trông hắn bây giờ có phần hơi nhợt nhạt, có lẽ sức lực của hắn cũng không còn bao nhiêu nữa.
_Hừ, đừng hòng mê hoặc bọn ta.
Thanh niên áo trắng hét lên.
_Ha ha ha, thằng nhãi, ta thấy ngươi cũng không tồi, nếu chịu nhận ta làm sư phụ ta sẽ giúp ngươi đứng trên đỉnh thế gian này.
_Tần đại ca đừng tin hắn, thủy linh lực trong người hắn gần như đã cạn kiệt rồi, hắn bây giờ chỉ như đèn cạn dầu mà thôi.
Thanh Thanh được Hoàng Phi Yến dịu nói.
_Có thể nhìn thấy được thủy linh lực, lại điều khiển Ngọc Long Bình, chẳng lẽ ngươi là Long Thần Tộc?
Nhìn vào Thanh Thanh, Cộng Công nghi hoặc hỏi. Hoàng Minh cùng những người khác cũng cảm thấy nghi hoặc, tất cả bọn họ trước giờ chỉ nghe tới Long Tộc, còn Long Thần Tộc là lần đầu tiên nghe, đây là ý gì? Nhìn về phía Thanh Thanh, Hoàng Minh cũng không hỏi gì nàng, đôi khi có những bí mật mà nếu người khác không nói bạn đừng nên cố gắng tìm hiểu.
_Tần đại ca, không phải là muội muốn dấu huynh, nhưng đây là bất đắc dĩ.
Nhận thấy Hoàng Minh nhìn mình, Thanh Thanh lên tiếng phân trần.
_Muội muội ngốc, ta chỉ biết muội là Thanh Thanh muội muội của ta thôi, không cần biết Long Thần Tộc gì cả.
Hoàng Minh dịu dàng nói.
_Ha ha ha, thật không ngờ ở nơi đây lại tìm thấy Long Thần Tộc, thật là trời giúp ta rồi, có nguyên hồn của Long Thần Tộc, ta sẽ trở thành Thánh Nhân.
Cộng Cộng ngửa mặt lên trời cười lớn.
Trở thành thánh nhân? Thật sự nguyên hồn của Long Thần Tộc có tác dụng lớn như vậy hay sao? Hoàng Minh nghi hoặc. Nhưng dù tác dụng thế nào, thì hắn cũng không thể cho ai thương tổn tới Thanh Thanh được. Bước lên phía trước, chĩa mũi thương vào người Cộng Công, Hoàng Minh lên tiếng.
_Nếu ngươi muốn động tới muội muội của ta, thì cứ thử bước qua xác ta xem.
_Hừ, thằng nhãi, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.
Cộng Công lấy ra một thanh thủy thương, lao về phía Hoàng Minh. Nếu như là đấu tiên lực, thì Hoàng Minh có lẽ sẽ thua, nhưng một người chỉ biết luyện võ kỹ như hắn thì làm sao có thể thua kém một ai được. Hai bên đấu thương kỹ, chưa tới ba mươi hiệp, Hoàng Minh dần dần chiếm thượng phong, những đòn thương chính xác liên tục vào những chỗ hiểm của Cộng Công khiến hắn vô cùng khó khăn chống đỡ. Đây là thương kỹ đặc biệt mà Hoàng Minh kết hợp từ những bộ bí kíp của Kiếm Tu cùng những thứ mà hắn sưu tầm được trên mạng lúc trước.
Càng đánh Cộng Công càng cảm thấy kì lạ, hắn cảm thấy sức mạnh của hỗn độn từ Sơn Hải Thủy Linh Thương đang hút chặt lấy hắn. Nhưng người kia đã nói, Sơn Hải Thủy Linh Thương đã mất đi vật quan trong nên không còn lực hỗn độn nữa kia mà? Tại sao hắn lại cảm nhận được. Nhận thấy nếu càng đấu lâu bản thân chỉ có chịu thiệt, Cộng Công đánh bừa một thương rồi lui ra xa. Tay bắt đầu vận một thủy cầu lớn, ném về phía những người còn lại. Hoàng Minh lại không ngờ Cộng Công có thể hạ lưu đến vậy, hắn dùng sức lao về phía thủy cầu, tung một thương chém thủy cầu làm đôi. Nhưng bất ngờ, ba mũi thủy tiễn ở dưới đất bay lên, mặc dù phản ứng khá nhanh nhưng Hoàng Minh vẫn bị thương ở vai và chân phải. Hoàng Minh khuỵu xuống, nếu không dùng Sơn Hải Thủy Linh Thương chống đỡ có lẽ hắn đã không đứng được rồi.
_Khốn kiếp, không ngờ ngươi lại đê tiện như vậy.
Hoàng Minh hét lên.
_Ha ha, đê tiện? Trong chiến đấu, không từ bất cứ thủ đoạn gì, chỉ cần thắng là được.
Cộng Cộng cười lớn. Người mà có khả năng ngăn cản hắn cuối cùng cũng đã trọng thương, bây giờ chỉ cần tiêu diệt hết, lấy được nguyên hồn của con nhóc Long Thần Tộc, thì hắn có thể phục hưng ma thần tộc, chiếm lĩnh thế gian này rồi.
_Đúng, chiến đấu không từ bất cứ thủ đoạn nào cả, chỉ cần thắng là được. Chết đi.
Một tiếng hét vang lên. Đặng Thiền Ngọc nãy giờ ẩn nấp bất ngờ nhảy ra, nàng ném một viên Ngũ Sắc Thạch về phía Cộng Công. Bị bất ngờ, Cộng Công mau chóng vận bí pháp hộ thân nhưng viên Ngũ Sắc Thạch đánh vào giữa lồng ngực hắn khiến hắn bay đi khá xa.
_Thiền Ngọc, cuối cùng muội cũng tới. Chậm chút xíu nữa mạng của ta cùng những người ở đây đều mất hết rồi.
Hoàng Minh cười cười đáp.
_Thật xin lỗi, cũng bởi vì tiên lực của muội yếu kém nên mới phải tích tụ lâu như vậy.
Nhìn Đặng Thiền Ngọc cuối đầu thấp giọng nói, Hoàng Minh cảm thấy buồn cười. Cô nhóc này mặc dù bình thường mạnh miệng nhưng rất hiểu chuyện. Lấy tay xoay đầu Đặng Thiền Ngọc, Hoàng Minh cười nói.
_Ha ha, muội tới đúng lúc lắm. Muội là số một, nếu không có muội thì ai có thể đánh bại được hắn kia chứ.
_Khốn kiếp, đường đường là một Thủy Thần như ta mà lại thua mấy con kiến các ngươi hay sao.
Cộng Công vất vả đứng dậy, miệng và lồng ngực hắn máu không ngừng tuôn ra, có thể thấy được sức mạnh đòn vừa rồi của Đặng Thiền Ngọc là vô cùng khủng khiếp.
_Hừ, ngươi đã sức cùng lực kiệt rồi, mau mau chịu chết đi.
_Ha ha, hôm nay, dù ta có chết, thì lũ các ngươi cũng đừng hòng mà rời khỏi đây.
Cộng Công điên cuồng cười lớn. Hắn dùng máu vẽ lên không trung một hình thù kỳ quái, mắt hắn bắt đầu sáng lên, cả người dần phình to ra.
_Không ổn rồi, hắn muốn tự bạo.
Thanh niên áo bào trắng hét lên.
_Mẹ kiếp, tên này dai như đỉa. Có chết thì chết một mình đi.
Hoàng Minh hét lên. Hắn đã nghe Kiếm Tu nói, khi tiên nhân tự bạo thì uy lực sẽ tăng theo cấp độ của họ, đẳng cấp càng cao thì lực tự bạo càng lớn, nhưng nếu tự bạo thì cả nguyên hồn của người đó cũng không còn tồn tại. Một người ở đẳng cấp như Cộng Công mà tự bạo thì có lẽ ngay cả một châu lục rộng lớn cũng sẽ bị san bằng. Nhưng bây giờ chạy đi đâu? Sức lực để đứng vững còn không có chứ đừng nói là chạy.
_Ha ha, chết hết đi.
Cộng Công hét lớn, cả người hắn phát sáng, tất cả rơi vào tuyệt vọng. Nhưng đúng lúc đó, Cộng Công lại bị ánh sáng từ một cái giới chỉ (ai chơi võ lâm chắc biết :v) trói lại.
_Thế gian này vạn vật vốn bình đẳng. Cộng Công, đến bây giờ ngươi vẫn ngu muội như vậy sao?
Xa xa một giọng nói vang lên. Tất cả đều quay về nơi phát ra tiếng nói. Ở đó, một lão nhân râu tóc bạc phơ, khuôn mặt hiền hậu nhưng tỏa sáng tinh quang xuất hiện.
_Huyền Đô, ta với ngươi xưa nay chưa hề phạm nhau, tại sao lại ngăn cản ta.
Bị trói buộc khiến Cộng Công không thể nhúc nhích, hắn phẫn nộ hét lên.
_Ngươi trước nay luôn muốn Ma Thần tộc độc tôn, điều này hoàn toàn đi ngược lại với tự nhiên. Trước kia ngươi phá hủy chân cột chống trời, ta không tính toán, nhưng bây giờ ngươi lại muốn tự bạo để hủy đi thế gian này, ta thực không thể nhắm mắt làm ngơ.
Hoàng Minh nghe cuộc đối thoại giữa hai người cảm thấy kinh ngạc. Cộng Công gọi lão đầu kia là Huyền Đô, vậy chẳng lẽ đó chính là Lão Tử, đại đệ tử của Hồng Quân, một trong lục thánh đương thời hay sao?
_Độc tôn thì có gì sai? Chẳng lẽ lại nhường thế gian này cho lũ Nhân tộc yếu đuối đần độn kia hay sao?
Lão Tử đang định lên tiếng thì Đặng Thiền Ngọc hét lên.
_Có ngươi mới là tên ngu đần ấy.
Cộng Công trừng mắt khiến cho Đặng Thiền Ngọc cảm thấy sợ hãi lui lại phía sau Hoàng Minh. Thấy muội muội nhỏ bé của mình như vậy, Hoàng Minh vỗ vai trấn an nàng.
_Tiểu nhân Tần Hoàng Minh ra mắt Lão Tử Thánh Nhân.
Nghe Hoàng Minh xưng hô tất cả đều kinh ngạc. Phàm là người tu tiên ai cũng sẽ nghe tiếng của Lão Tử, nhưng Lão Tử vốn “Vô vi”, không thích giao du nhiều nên thường ở trong Bát Cảnh Cung, rất ít người có thể thấy mặt, tại sao người này lại biết được? Tất cả đều cảm thấy vô cùng hiếu kì với người thanh niên đeo chiếc mặt nạ kì quái kia.
_Làm sao ngươi nhận ra ta?
Lão Tử kinh ngạc nói. Tên thật của hắn chỉ có sư phụ, mấy người trong Lục Thánh cùng vài vị nữa biết được. Nhưng lão không hề quen biết người thanh niên đeo mặt nạ này, nếu như bảo là những người quen của lão cải trang thì cũng không thể chật vật với một Cộng Công đang yếu sức kia được.
_Không dấu gì ngài, đây là một trong những bí thuật độc môn của nơi ta ở, ta có thể toán ra thân phận của một người bằng tên của họ.
Hoàng Minh phát huy sở trường khoác lác của mình.
_Vậy ngươi từ đâu tới?
_Không biết ngài đã từng nghe qua nước Xích Quỷ ở phía Nam?
_Hóa ra là ngươi tới từ đó, chả trách…
Lão Tử vuốt chòm râu gật đầu. Lão đã từng nghe qua nước Xích Quỷ ở phía Nam, nghe nói đạo thuật ở đó khác xa ở đây, nếu người
kia đến từ nơi đó thì thuật thôi toán khác lạ của hắn có thể đoán ra thân phận của mình cũng không có gì là lạ.
_Chẳng hay ngươi cần gì?
Lão Tử lại nói tiếp.
_Những người ở đây đều bị thương bởi Cộng Công, không biết ngài có thể ra tay cứu giúp được không?
Lão Tử lấy ra một lá cờ, khẽ rung lá cờ, một ánh sáng dịu nhẹ tỏa ra xung quanh, những thương tích của mọi người liền mau chóng hồi phục. Nhưng đáng tiếc rằng những người đã chết không thể hồi sinh trở lại được.
_Đa tạ Thánh Nhân.
Hoàng Minh và những người khác chắp tay cảm tạ.
_Không có gì, đó là việc ta nên làm.
_Ngài có thể cho ta nói một vài câu được không?
Bỗng Hoàng Minh lên tiếng.
_Ngươi cứ nói.
_Như Cộng Công nói, Nhân tộc chỉ là một lũ yếu đuối, đần độn, ngài nghĩ sao về việc này?
_Vậy theo ngươi thì sao?
Lão đầu chết tiệt, còn dám đá quả bóng về phía ta, cứ chờ xem.
_Nếu như ngài đã hỏi, ta chỉ đành nói thật. Nhân tộc quả thật yếu đuối, thua xa sức mạnh của các tộc khác, nhưng Nhân tộc không hề đần độn. Qua biết bao nhiêu năm tháng, đất nước ngày càng phát triển, tất cả những thứ như đình đài, công cụ, tất cả đều do Nhân tộc sáng tạo ra. Nhân tộc có thể yếu đuối, họ không thể di sơn đảo hải để xóa bỏ lũ lụt nhưng họ biết đắp đê để ngăn lũ lụt. Như vậy Nhân tộc có đáng bị gọi đần độn?
Hoàng Minh nói ra những lời này khiến ai cũng cảm thấy nể phục. Lão Tử thật không ngờ rằng, người thanh niên không hề có chút tiên khí nào kia lại có lí giải sâu sắc như vậy.
_Thật không ngờ ngươi có những lí giải như vậy, xin mời nói tiếp.
_Tri túc chi túc hà thời túc, tri nhàn chi nhàn hà thời nhàn.
(Biết đủ thì đủ và lúc nào cũng đầy đủ, biết nhàn thì nhàn và lúc nào cũng nhàn. Trích Đạo Đức Kinh)
Hoàng Minh nói ra một câu trong cuốn Đạo Đức Kinh. Đây đều là trong những lúc rảnh rỗi hắn lôi ra đọc, nhưng vẫn còn nhớ nhiều thứ ở trong này. Mặc dù dùng đạo của người ta để nói chuyện với họ nhưng thôi kệ, dù gì thì thời này vẫn chưa có khái niệm bản quyền.
_Hay cho bốn chữ “tri túc, tri nhàn”, xin mời đạo hữu cứ tiếp tục.
Lão Tử nói ra khiến mọi người xung quanh cực kì kinh ngạc. Những người được Lão Tử xưng hô “đạo hữu” e rằng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi, thật không ngờ người thanh niên trước mặt kia lại được diễm phúc như vậy.
_Có lẽ ta nói ra điều này chỉ sợ ngài cho ta vô phép.
_Không sao ngươi cứ nói.
_Nhân Tộc xưa nay luôn cần cù chịu khó, họ chỉ muốn có cuộc sống ấm no, hạnh phúc, nhưng Yêu tộc, Ma Thần tộc lại luôn luôn quấy nhiễu dân chúng, có hàng ngàn thứ Nhân Tộc luôn phải gánh chịu. Hàng năm họ thờ cúng cho tiên nhân các người, cầu khẩn ấm no hạnh phúc, nhưng các ngươi làm gì? Yêu nghiệt vẫn hoành hành, hạn hán, lũ lụt vẫn xảy ra, lúc đó các ngươi ở đâu?
Hoàng Minh như hét lên. Hắn lúc này không quan tâm đến gì nữa, chỉ biết nói hết những suy nghĩ trong lòng.
_Đạo hữu, ngươi cũng nên biết rằng thế gian này vốn rộng lớn, tiên nhân chúng ta không thể chu toàn tất cả cho các ngươi được.
Lão Tử lắc đầu nói.
_Nếu như vậy ta dám hỏi Thánh Nhân. Nếu có một ngày vì lập lại trật tự tiên giới, lại dẫn ra một cuộc chiến khiến nhân gian lầm than, như vậy ngươi có ra tay cứu giúp.
_Tất cả đều là do số trời quyết định, nếu là họa thì không thể tránh.
_Nếu như vậy khác nào hủy hoại Nhân tộc? Xin thánh nhân minh xét.
_Là ý trời thì không thể làm khác được.
Nghe xong Hoàng Minh muốn chửi đổng lên. Mẹ kiếp cái ý trời của các ngươi đi, chỉ vì chia lại trật tự tiên giới mà bay ra cái Phong Thần Bảng chết tiệt kia khiến cư dân bách tính lầm than.
_Cảm ơn Thánh Nhân đã giúp cho tiểu nhân tỉnh ngộ.
_Không có gì, đạo hữu đừng bận tâm.
Trong lòng Hoàng Minh đã ra một quyết định vô cùng quan trọng. Nếu như các người đã quyết tâm vì Phong Thần Bảng như thế thì ta cũng không ngại mà hủy hoại nó đi đâu, chờ xem lão tử đã nói là sẽ làm được.
_Kiến thức của đạo hữu thực sự rất sâu rộng, thực khiến ta mở rộng tầm mắt, xin hỏi đạo hữu, “đạo” của ngươi là gì?
_Ta cũng chỉ có mấy chữ thôi “đạo khả đạo phi thường đạo”.
(Đạo đức kinh)
Hoàng Minh tiếp tục lôi mấy câu trong Đạo Đức Kinh ra để khoác lác. Hắn muốn tranh thủ để kéo Lão Tử về phía mình.
_Thực tuyệt vời, đạo của đạo hữu thực sự rất giống với đạo của ta.
Lão Tử vuốt vuốt chòm râu cười ra vẻ hài lòng. Người thanh niên này thực sự rất hợp ý lão. Đây là lần đầu tiên có người chung chí hướng với lão.
_Thực sự ta cũng chỉ có những lí giải sơ sài thôi, còn kém xa ngài lắm.
_Đạo hữu quá khiêm tốn rồi, mặc dù tu vi của đạo hữu không cao, nhưng những lí giải về đạo của đạo hữu thực sự rất ít người có thể bì kịp. Không biết đạo hữu là sư đồ của vị nào hay là…
Lão Tử cố ý nói chưa hết câu. Lão cực kì hi vọng rằng người thanh niên trước mặt này là một tán tu.
_Sư phụ của tiểu nhân tên Kiếm Tu, là đại đệ tử của Đa Bảo Đạo Nhân, môn nhân của Thông Thiên Thánh Nhân.
_Thì ra là môn nhân của tam sư đệ, thật đáng tiếc, nếu không ta rất muốn đạo hữu theo ta, cùng ta tu luyện “vô vi” đạo.
Những người xung quanh cảm thấy chết lặng. Từ trước tới nay, Lão Tử tuyệt không nhận một đồ đệ nào, để có thể lọt được mắt xanh của lão còn khó hơn lên trời. Nhưng người trước mặt lại được cái diễm phúc đó, thật sự khiến người ta ganh tị phát chết đi mà. Nhưng câu nói tiếp theo của Hoàng Minh khiến những người xung quanh như nhìn thấy một tên ngốc.
_Xin Thánh Nhân thứ tội, “một ngày là thầy, cả đời là cha”, ta đã bái Kiếm Tu làm sư phụ thì cả đời này cũng chỉ có mỗi một mình người mà thôi.
Ngốc! Đây thật sự là một tên ngốc nhất thế gian. Bọn họ thật không thể tin được rằng lại có người từ chối một lời mời hấp dẫn như vậy. Những người khác đều cho Hoàng Minh là tên ngốc nhưng Tử Tân thì lại mỉm cười, vị sư đệ này mặc dù bản tính quái gở nhưng lại là người trọng tình nghĩa, có một người huynh đệ như hắn thực sự là phước đức của mình. Đặng Thiền Ngọc, Thanh Thanh cùng Hoàng Phi Yến đều cảm thấy khâm phục Hoàng Minh, từ chối theo học đạo cùng Thánh Nhân, không phải ai cũng có bản lĩnh như vậy. Về phần thanh niên áo trắng, hắn cảm thấy như đầu óc được khai sáng, nhìn về phía Hoàng Minh, hắn cảm thấy người này thật sự rất thú vị.
_Thật sự rất đáng tiếc, mặc dù ta không thể cùng ngươi kết làm sư đồ nhưng nếu được hãy đến Bát Cảnh Cung của ta một chuyến nhé.
_Nếu có dịp ta nhất định sẽ tới, xin hỏi hắn phải làm sao bây giờ?
Hoàng Minh chỉ chỉ vào Cộng Công đang vô lực ở trong cái giới chỉ.
_Ngươi yên tâm, hắn đã bị ta giam trong Hư Không Giới Chỉ, vĩnh viễn không thể thoát ra được đâu.
_Thì ra là Thượng Cổ Thánh Khí Hư Không Giới Chỉ, hèn gì đến cả Cộng Công còn không thể phản kháng.
Hoàng Minh tặc lưỡi.
_Đây đều là do công của các ngươi thôi, nếu Cộng Công không bị trọng thương thì ta cũng không dễ dàng không chế hắn được như vậy.
Lão Tử lại nói tiếp.
_Bây giờ ta phải về Bát Cảnh Cung, ở đây có ba cái Thái Thanh Ngọc Bội, chỉ cần bóp nó ta sẽ tới giúp ngươi. Nhớ, khi rảnh hãy đến Bát Cảnh Cung cùng ta luận đạo nhé.
_Đa tạ ngài.
Nói rồi Lão Tử mang theo Cộng Công biến vào trong không trung. Hoàng Minh thở phào nhẹ nhõm, tốn công phu miệng lưỡi cuối cùng cũng đổi được ba lần trợ giúp của Lão Tử, đây chính là con bài lớn nhất mà hắn có thể sử dụng trong cuộc chiến Phong Thần.
_Đạo hữu, chúng ta cũng phải nói lời từ biệt thôi. Cảm ơn đạo hữu, nhờ có ngươi mà chúng ta mới có thể sống sót được.
Những người khác đi tới xung quanh Hoàng Minh để cảm tạ hắn. Duy chỉ có Hỏa Linh, vì không còn mặt mũi nào để đối mặt với Hoàng Minh nên sau khi Lão Tử liền cáo biệt.
_Không có gì, đây đều là công sức của tất cả mọi người mà.
Hoàng Minh khiêm tốn đáp.
_Đạo hữu quá lời rồi, nếu không nhờ ngươi làm sao mà mọi người mới sống sót được, sau này nếu có việc gì cần giúp, chỉ cần tới Xà Đảo, Lăng Tiêu ta nhất định không chối từ.
Một vị mặc áo bào lục lên tiếng.
_Cả ta nữa.
_Tính cả ta nữa.
…
Rất nhiều người lên tiếng khiến Hoàng Minh cảm thấy hổ thẹn. Ban đầu hắn cũng chỉ vì an toàn của hắn và nhóm Tử Tân thôi, thật không ngờ “hoạn nạn mới thấy chân tình”, mặc dù mới quen nhưng những người này thật sự rất đáng kết giao.
_Nếu đã vậy Tần Hoàng Minh ta cung kính không bằng tuân lệnh, sau này chỉ cần các vị có việc nhờ vả, phàm là việc ta làm được, ta nhất định không chối từ.
Nói rồi mỗi người chia mỗi ngả rồi biến vào trong không trung. Chỉ còn lại nhóm Hoàng Minh cùng thanh niên áo trắng.
_Không biết xưng hô với đạo huynh như thế nào?
Hoàng Minh quay sang phía thanh niên áo trắng hỏi.
_Ta gọi là Khổng Tuyên, nếu không chê, sau này xin được làm huynh đệ vào sinh ra tử cùng huynh.
Khổng Tuyên? Đó chẳng phải là Khổng Tước cực kì bá đạo trong Phong Thần hay sao? Chả trách tại sao nhìn những bàn tay ngũ sắc kia lại quen mắt như vậy. Thực sự quá tốt rồi, có được một trợ thủ đắc lực như Khổng Tuyên, hi vọng càng ngày càng cao.
_Chẳng hay có phải chân thân của huynh là Khổng Tước, con của Phượng Hoàng?
Hoàng Minh ra vẻ thần bí nói.
_Điều này mà huynh cũng có thể nhận ra được, thực sự rất khâm phục huynh.
_Ha ha, không có gì, thực sự chỉ là một chút trò vặt vãnh thôi, so với bản lĩnh thực sự của huynh có đáng là bao.
_Ha ha, huynh thực khiêm tốn, không biết huynh suy nghĩ sao về đề nghị của ta?
_Ha ha, điều này thực sự quá tuyệt rồi, có một huynh đệ như huynh ta làm sao có thể từ chối được kia chứ.
Hoàng Minh cùng Khổng Tuyên kết nghĩa huynh đệ, tất nhiên không thể thiếu Tử Tân được. Điều đặc biệt là tiểu ma nữ Đặng Thiền Ngọc cùng Thanh Thanh cũng hào hứng tham gia vào. Riêng Hoàng Phi Yến thì không tham gia, Hoàng Minh cũng không quan tâm lắm, vì dù sao hắn cũng sắp phải gọi nàng là chị dâu rồi. Kết bái xong, Khổng Tuyên nhất quyết nhận Hoàng Minh là huynh nên hắn chỉ đành tuân theo. Tử Tân là sư huynh hắn nên là đại ca, tiếp tới là hắn, rồi Khổng Tuyên, Thanh Thanh, Đặng Thiền Ngọc thì có vẻ hơi khó chịu nhưng nàng nhỏ nhất nên cũng đành im lặng.
Chia tay Khổng Tuyên, nhóm Hoàng Minh lên xe ngựa cùng trở về. Thanh Thanh được sắp xếp để ở cùng Hoàng Phi Yến. Nhưng điều làm cả Hoàng Minh và Tử Tân bất ngờ là câu nói của Hoàng Phi Yến.
_Hẹn gặp lại sau, Tử Tân phu quân.
Nói xong Hoàng Phi Yến chạy biến vào trong phủ, Đặng Thiền Ngọc thì làm mặt quỷ rồi kéo Thanh Thanh đi vào, để lại hai khuôn mặt kinh ngạc của hai sư huynh đệ hắn.
Về đến phủ Thọ Vương, Hoàng Minh muốn đem khoe chiến tích của mình với Kiếm Tu, nhưng vị sư phụ này lại đi đâu không biết nữa. Hỏi Khương Thị mới biết Kiếm Tu vì có một vài cớ sự ở sư môn nên phải quay về, trước khi đi còn đưa để lại cho hắn một vài thảo dược cùng các bí pháp võ công trong nhân gian. Điều này khiến Hoàng Minh rất cảm động, từ trước tới giờ, vì biết hắn không thể tu luyện tiên pháp nên Kiếm Tu đã luôn cất công đi khắp nơi để tìm kiếm những bí kiếp võ công như vậy. Nhưng còn một chuyện thú vị hơn nữa là, ba ngày sau sẽ là đám cưới của Tử Tân và Hoàng Phi Yến. Hoàng Minh vẫn nhớ như in câu nói của Hoàng Phi Yến lúc đó. Haiz, quả thật phụ nữ rất khó hiểu, biết rằng đó là phu quân của mình nhưng vẫn giả bộ xa lạ, phải chăng đây chính là thử lòng trong truyền thuyết. Mà nói đi cũng phải nói lại, nhìn biểu hiện của tiểu nha đầu Đặng Thiền Ngọc kia chắc chắn có biết việc này nhưng lại dấu nhẹm đi, lần sau gặp lại phải giáo huấn mới được. Về phần Thanh Thanh ở trong phủ với Hoàng Phi Yến thì Hoàng Minh hoàn toàn yên tâm. Hắn mặc dù không nói ra ngoài nhưng trong tâm vẫn luôn thắc mắc về thân phận của Thanh Thanh. Thần Long Tộc là gì? Nó có liên quan gì tới Long Tộc không? Còn cả Ngọc Long Bình hết sức kì diệu kia nữa. Ngồi trầm tư khá lâu, trong đầu Hoàng Minh vẫn không dứt được hình bóng một cô gái thanh thu, trên tay cầm một chiếc bình chạm khắc hình rồng. Một chiếc bình chạm khắc hình rồng? Đúng rồi, quả thật rất giống với Tiên Thanh Long trong game Chân Long a (*). Lắc đầu cười tự diễu, có lẽ hắn nghĩ xa quá rồi, đây là Phong Thần Giới, trong nguyên tác làm gì có nhắc đến Tiên Thanh Long này đâu kia chứ.
(Cái này ai không biết thì google Tiên Thanh Long Chân Long Giáng Thế nhé :v)
Sau bữa cơm tối, Kiếm Tu mới cưỡi mây trở về. Nhìn thấy Hoàng Minh, Kiếm Tu vô cùng ngạc nhiên. Không phải vì hắn đã tỏa ra tiên khí, việc đó là không thể, mà là một thứ khí chất hiên ngang của một chiến sĩ đã từng kinh qua chiến trận sinh tử, đây là thứ mà lúc trước Hoàng Minh không hề có được. Hoàng Minh đem sự việc khi đi tới Bất Chu Sơn kể cho Kiếm Tu nghe.
_Đây quả thật là thần kì, ta thật không ngờ các con lại trải qua những việc như vậy. Ma Thần Cộng Công là một kẻ sắp đạt tới cảnh giới Thánh Nhân nhưng không ngờ lại bị các con bức ép tới mức phải tự bạo.
Kiếm Tu vuốt râu, hài lòng nói.
_Đó chẳng qua là do được sự giúp sức của các vị bằng hữu mà thôi.
Hoàng Minh khiêm tốn đáp.
_Việc này công lao của đệ là lớn nhất rồi. Nếu không phải nhờ mưu kế của đệ thì có lẽ bây giờ chúng ta cũng không được ngồi đây mà nói chuyện với nhau như vậy nữa.
Tử Tân nhấp một ngụp trà rồi nói.
_Sư huynh con nói rất đúng, trong chiến đấu, mặc dù sức mạnh là quan trọng nhưng nếu biết dùng trí, nhất định có thể chiến thắng.
Thật sự là nếu dùng trí nhất định sẽ thắng ư? Nhưng nếu theo nguyên tác thì một mình Thông Thiên không thể đấu lại Tứ Thánh được, đấy chẳng phải là “trước sức mạnh tuyệt đối, mọi mưu kế đều vô dụng” hay sao? Nhưng Hoàng Minh cũng chả nghĩ gì nhiều, nếu hắn biết suy tính kế sách tương lai thì biết đâu lại đảo ngược được thế cờ thì sao, chẳng phải vừa có được Thái Thanh Lệnh Bài của Lão Tử đó sao.
_Sư phụ, có thứ này ta muốn dâng cho người.
Hoàng Minh lấy Sơn Hải Thủy Linh Thương từ trong túi pháp bảo ra rồi dâng lên Kiếm Tu.
_Đây chẳng nhẽ là Sơn Hải Thủy Linh Thương?
Kiếm Tu kinh ngạc đáp.
_Thưa sư phụ, đây chính là Sơn Hải Thủy Linh Thương mà con đã lấy được, xin dâng cho người.
_Ha ha, con có tấm lòng như vậy là ta rất quý, nhưng Sơn Hải Thủy Linh Thương không phải là bảo vật bình thường. Phàm là những người mà nó công nhận mới có thể cầm vào được nó. Nếu không phải chủ nhân của nó, cho dù là Thánh Nhân cũng bị nó khước từ.
Ngay cả Thánh Nhân cũng không được ư? Hèn gì lúc hắn định tặng nó cho Khổng Tuyên thì Khổng Tuyên lập tức bị phản phệ. Nói như vậy Sơn Hải Thủy Linh Thương đã coi hắn là chủ nhân sao? Nhưng một người đến cả linh khí còn không thể hấp thu, thì lấy cái gì mà Sơn Hải Thủy Linh Thương lại từ bỏ Cộng Công để đi theo hắn? Quả thật có rất nhiều vấn đề mà hắn không thể giải đáp được.
Hai ngày hôm nay hắn bắt đầu rèn luyện thêm thương kỹ, bây giờ Sơn Hải Thủy Linh Thương chính là vũ khí đắc lực của hắn hiện giờ, nên nếu càng nâng cao thương kỹ thì khả năng hắn có thể đánh bại được những tiên nhân khác cao hơn nhiều. Hai ngày nay, Tử Tân hoặc đe dọa, hoặc dụ dỗ bảo Hoàng Minh tới nghe ngóng ở phủ Hoàng Phi Yến, nhưng mấy lần Hoàng Minh đến đều phải ra về vì nghe đâu Hoàng Phi Yến phải tới Tam Tiên Đảo để phụng bồi Tam Tiêu. Hoàng Minh có đi tìm Đặng Thiền Ngọc cùng Thanh Thanh nhưng hai nàng đều đi theo Hoàng Phi Yến nên cũng bó tay. Ngày hôm sau, hôn lễ của Tử Tân và Hoàng Phi Yến diễn ra rất long trọng. Văn võ bá quan trong triều đều tới đông đủ, điều đặc biệt hơn cả là sự có mặt của Đông Bá Hầu Khương Hoàng Sở, cùng Nam Bá Hầu Ngạc Sùng Vũ, còn về phần Tây Bá Hầu Cơ Xương và Bắc Bá Hầu Sùng Hầu Hổ thì lấy lí do dẹp loạn biên cương nên không thể tới dự được. Khương Hoàng Sở là cha của Khương Thị nên hôn lễ này hắn không thể không tới được, đi cùng Khương Hoàng Sở là con trai Khương Văn Hoán, là một nam tử uy phong, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, cả người tỏa ra khí chất của một con nhà võ. Ngạc Sùng Vũ thì nhìn bề ngoài thô hào, bên trong thâm trầm, xem ra là một kẻ rất giỏi mưu mô, nhất định phải đề phòng.
Tiệc cưới diễn ra linh đình, yến tiệc từ sáng cho tới lúc chập tối vẫn chưa tan. Quà mừng đủ thứ kì trân dị bảo hiếm lạ trên đời liên tục được đưa vào phủ Thọ Vương. Buổi tối, tại một gian phòng tĩnh mịch, trước cửa phòng treo đầy đèn lồng đỏ, trên cửa còn dán một chữ “Hỉ” màu đỏ. Tử Tân đẩy cửa bước vào, trên giường một bóng hình quen thuộc hiện ra trước mắt hắn. Hắn đang định lên tiếng thì cô gái gỡ khen che đầu xuống và tinh nghịch nói.
_Bây giờ ta nên gọi chàng là Tử Tân hay Tinh Vân đây.
_Ta…
Nhìn Hoàng Phi Yến, Tử Tân không nói nên lời. Trong phòng, ánh nến rực sáng, nhưng nàng lại tỏa sáng hơn tất cả. Hoàng Phi Yến hôm nay rất đẹp, y phục cưới đỏ bó sát tôn lên dáng người thước tha của nàng, đôi má hơi ửng hồng khi nàng uống một chút rượu.
_Tại sao chàng lại không nói.
Hoàng Phi Yến lại tiếp tục nói.
_Ta… Thực sự ta không hề cố ý muốn dấu nàng. Chỉ là…
Tử Tân chưa kịp nói hết câu, đã bị một đôi môi mềm mại giữ chặt lấy. Hắn từ từ nhắm mắt lại. Một nụ hôn nồng cháy, cả hai như quên đi thời gian, y phục trên người từ từ rơi xuống sàn, một tiếng thét yêu kiều vang lên, một đêm tràn ngập xuân sắc…
(Em không dám tả quá nhiều cảnh 18+ đâu :v các bác thông cảm)
Đang ngon giấc Tử Tân cảm thấy có thứ gì đó cọ cọ vào mũi của mình. Giật mình tỉnh dậy, hắn nhìn thấy Hoàng Phi Yến đang cầm trong tay một lọn tóc tinh nghịch nhìn hắn. Đưa tay ôm nàng vào lòng, Tử Tân lên tiếng.
_Tại sao nàng lại không cho ta biết?
_Chàng thử nghĩ xem có cô gái nào sắp kết hôn mà không tìm hiểu chút gì về phu quân của mình không?
Hoàng Phi Yến tinh nghịch cười. Quả thật bây giờ nàng rất khác so với một hình tượng nữ tiên lúc trước, bây giờ trông nàng giống một yêu tinh chuyên quyến rũ người khác hơn.
_Khá khen cho ngươi biết mà còn dám lừa ta, tội này thật đáng trách, ta sẽ thi hành gia pháp.
Nhìn Hoàng Phi Yến, Tử Tân lại cười gian nói.
_A, Thọ Vương thứ tội, thần thiếp không dám.
(Rồi điều gì tới các bác tự hiểu nhé :v)
Ngày hôm sau, Hoàng Phi Yến khó khăn đi vấn an Kiếm Tu cùng hai người Khương Thị, Dương Cửu. Nhìn dáng đi của Hoàng Phi Yến, Khương Thị cùng Dương Cửu đều che miệng cười, còn Hoàng Minh thì dùng một nụ cười không thể bỉ ổi hơn nữa nhìn Tử Tân. Tất cả khiến cho Hoàng Phi Yến ngượng ngùng phải ôm mặt chạy biến ra ngoài. Sau khi Khương Thị và Dương Cửu cùng đi ra trò chuyện với Hoàng Phi Yến, Kiếm Tu mới lên tiếng.
_Lúc tối, bệ hạ có cho người thông báo tối nay sẽ tổ chức yến tiệc chiêu đãi Đông Bá Hầu cùng Nam Bá Hầu, hai con hãy chuẩn bị đi.
_Có cả con nữa sao?
Hoàng Minh ngạc nhiên hỏi. Tử Tân là Thái Tử nên bắt buộc phải tới. Còn Hoàng Minh hắn có phải làm quan gì trong triều đâu.
_Ngươi là đồ đệ của Quốc Sư nên ngươi cũng phải đi, hơn hết phụ vương ta rất hài lòng về biểu hiện của ngươi trong yến tiệc lần trước.
Tử Tân lườm Hoàng Minh rồi nói. Có lẽ hắn vẫn đang bực tức về việc cái tên sư đệ này dám làm cho hiền thê của mình xấu hổ bỏ chạy. Nhận thấy ánh mắt của Tử Tân, Hoàng Minh gian xảo cười nói.
_Ta đi cũng được thôi, nhưng sư huynh vừa mới cưới Hoàng sư tẩu, không phải nên cùng người…
Hoàng Minh nói lấp lửng, cùng với vẻ mặt bỉ ổi, khiến Tử Tân chỉ muốn đá cho hắn một cước.
Tối hôm đó, Hoàng Minh lại một lần nữa tới Hoàng Cung dự yến tiệc, hắn hi vọng hôm nay sẽ không phải gặp rắc rối như lần trước, nhưng tất cả đều không như hắn mong đợi. Tay đang gắp một miếng thịt định cho vào miệng, Hoàng Minh bỗng ngừng lại khi nghe Vi Tử Diễn nói.
_Muôn tâu phụ hoàng, lần trước chúng ta đã được chứng kiến sức mạnh tuyệt diệu của Tần đạo trưởng. Được biết con trai của Đông Bá Hầu là Khương Văn Hoán, cùng Hoàng Phi Hổ tướng quân đều là võ tướng tài giỏi, quân địch chỉ cần nghe danh là khiếp sợ. Không biết hôm nay bọn họ có thể tỉ thí cho chúng ta được mở rộng tầm mắt.
Mẹ kiếp, tên này đúng là hạng ngu ngốc thù dai bẩm sinh mà, Hoàng Minh chửi thâm trong lòng. Nhưng quả thật cái kế này quả thực thâm, hắn là sư đệ của Tử Tân, mà Khương Văn Hoán là em trai của Khương Thị, Hoàng Phi Hổ lại là anh trai của Hoàng Phi Yến. Nếu bên nào thắng đều sẽ gây mất hòa khí, dẫn tới bất lợi cho Tử Tân. Hoàng Minh định lên tiếng từ chối nhưng Khương Văn Hoán đã lên tiếng trước.
_Ta nghe danh Hoàng Tướng Quân cùng Tần đạo trưởng đã lâu, vẫn luôn muốn được tranh tài cao thấp cùng cả hai, bây giờ có dịp thật là quá tuyệt rồi. Hai vị nghĩ sao?
_Ta thực sự không có ý kiến.
Hoàng Phi Hổ nhấp một ngụm rượu rồi nói. Nhưng Hoàng Minh chỉ biết cười khổ, Khương Văn Hoán còn trẻ nên chỉ muốn thể hiện bản thân đã đành, còn Hoàng Phi Hổ là một người văn võ song toàn, tại sao lại không nhìn ra cái kế hoạch bẩn thỉu của tên Vi Tử Diễn kia chứ. Nhưng nếu cả hai đồng ý, thì hắn cũng không có lý do gì từ chối cả, đành vậy, tới đâu hay tới đó.
_Nếu hai vị đã muốn, ta cũng xin bêu xấu một chút vậy.
Khắp nơi vang lên tiếng “hay” của văn võ bá quan. Những bàn tiệc được dọn qua một bên để nhường chỗ cho cả ba biểu diễn. Để an toàn, Kiếm Tu cùng Văn Trọng lập ra một kết giới để bảo vệ những người xung quanh. Vì đây chỉ là tỉ thí nên tất cả vũ khí đều bằng gỗ, và ngạc nhiên hơn là cả ba đều sử dụng trường thương.
Tiếng hô “bắt đầu” vang lên, cả ba cầm thương lao vào nhau. Cả ba nắm chặt thương trong tay, đứng quan sát nhất cử nhất động của hai đối thủ của mình. Hoàng Phi Hổ làm một tướng quân đã từng xông pha trận mạc nhiều lần, kinh nghiệm thực chiến phong phú nên không muốn vội vã. Hoàng Minh thì chỉ muốn đánh hòa nên tất nhiên hắn cũng chả lao lên làm gì. Duy chỉ có Khương Văn Hoán là khác, hắn còn trẻ, tính tình sốc nổi, háo thắng, trước cảnh giằng co đó, hắn không còn bình tĩnh được nữa, nắm chặt mũi thương lao về phía Hoàng Minh. Mặc dù Khương Văn Hoán nghe rất nhiều lời đồn về vị Tần đạo Trưởng này nhưng hắn cho rằng, Hoàng Minh còn chưa xứng đáng làm đối thủ của hắn, trong mắt hắn bây giờ chỉ có Hoàng Phi Hổ mới xứng tầm mà thôi, xử lí xong Hoàng Minh rồi tới Hoàng Phi Hổ, lúc đó hắn sẽ là người uy phong nhất.
Nhìn Khương Văn Hoán lao tới, Hoàng Minh có chút kinh ngạc, tại sao tên này lại chọn mình mà không phải là Hoàng Phi Hổ kia chứ. Nhẹ nhàng gạt mũi thương của Khương Văn Hoán sang một bên, nhanh chóng nhảy lui về phía sau. Hơi ngạc nhiên khi thấy Hoàng Minh đỡ đòn của mình một cách nhẹ nhàng như vậy, Khương Văn Hoán lập tức đuổi theo. Nhưng ngay lập tức hắn cảm nhận được nguy hiểm từ sau lưng, xoay người né tránh, Khương Văn Hoán lập tức sử dụng một cú “hồi mã thương” về phía sau. Mũi thương nhắm vào lồng ngực của Hoàng Phi Hổ, ngay lập tức bị gạt đi. Cả ba bắt đầu lao vào nhau, những chiêu thức tuyệt mỹ được cả ba phô diễn khiến những người xung quanh trầm trồ.
_Hay, hay, tuyệt lắm…
Những tiếng hô vang lên, tất cả đều cảm thấy mãn nhãn với sự thể hiện của cả ba.
Quả thật đúng là những vị tướng nổi danh của Phong Thần. Khương Văn Hoán mặc dù thế công có phần vội vàng nhưng thương pháp chắc chắn, những đường đánh đều thể hiện được cái tinh hoa của thương kĩ. Hoàng Phi Hổ thương pháp chắc chắn, những đòn thương liên tục nhắm đúng vào yếu vị của đối thủ. Hoàng Minh cảm thấy đây thực sự là một cơ hội tốt để thử nghiệm thương kỹ mới của hắn, đây là thành quả sau khi hắn kết hợp thương pháp bây giờ với những hiểu biết lúc trước của hắn về Thái Cực Quyền.
Trường thương trên tay Hoàng Minh như có nam châm hút lấy trường thương của hai người kia, chỉ cần trường thương của Hoàng Minh sang đông thì cả hai cũng sang đông, muốn sang tây thì cả hai cũng không thể làm gì khác được. Mọi người xung quanh đều khá ngạc nhiên trước điều này. Đây là loại thương kỹ gì? Có thể khiến người khác hành động theo ý mình? Nhưng đấy chỉ là người ngoài cuộc thấy vậy. Hoàng Phi Hổ cùng Khương Văn Hoán đang cảm thấy cực kì khó chịu trước thương kĩ của Hoàng Minh, thương của hai người như dính chặt vào thương của Hoàng Minh vậy, cứ như lao vào trong vũng bùn, rất khó để rút ra.
Sau một khoảng thời gian, Hoàng Minh nhẹ nhàng tước đi trường thương trong tay của cả hai. Những tiếng hô vang lên, một màn biễu diễn quá tuyệt mĩ, một người có thể đả bại được cả hai vị danh tướng tài ba của Đại Thương, quả thật tuyệt diệu. Ban thưởng cho cả ba, Đế Ất cùng văn võ bá quan đều hết lời khen ngợi cả ba người.
_Thương pháp của Tần đạo trưởng quả thật thâm diệu, tại hạ xin bái phục.
Hoàng Phi Hổ ôm quyền nói.
_Hoàng tướng quân quá lời rồi, chỉ là một chút trò cỏn con thôi, sao có thể so sánh với ngài được.
Hoàng Minh khiêm tốn đáp.
_Ha ha, nếu như Tần đạo trưởng nói đó chỉ là trò cỏn con thì hóa ra bọn ta lại thua cả con nít hay sao?
Khương Văn Hoán hào sảng nói. Hắn chính là người như vậy, mặc dù hắn luôn cho rằng bản thân hơn người, nhưng hắn luôn nể phục những người mạnh hơn mình.
_Ha ha, ta quả thật không có ý đó. Với cả hai người đừng gọi ta là đạo trưởng nữa, khó nghe chết đi được. Nếu không chê cứ gọi ta hai tiếng “Tần đệ” là được rồi.
_Ha ha, quả thực sảng khoái, Tần đệ, chỉ cần có khó khăn gì cứ tới Hoàng phủ tìm ta, ta nhất định không chối từ.
_Tần huynh, Hoàng huynh, tính cả ta vào nữa.
Cầm chén rượu trên tay uống cạn, cả ba cười nói vui vẻ với nhau. Yến tiệc đã tàn, nhưng Hoàng Minh lại bị Kiếm Tu giữ lại, nói là có chuyện gấp. Đi theo Kiếm Tu cùng Tử Tân, Hoàng Minh ngạc nhiên khi thấy nơi cả hai dẫn hắn tới chính là Ngự Thư Phòng. Bước vào trong, Hoàng Minh kinh ngạc khi thấy ở bên trong lại có mấy người Văn Trọng, Thương Dung, Vi Tử Diễn, Vi Tử Khải cũng ở đó. Khi cả ba người Văn Trọng, Thương Dung, Kiếm Tu đều ngồi xuống, Đế Ất bất ngờ lên tiếng.
_Ba người các ngươi đều là trụ cột của đất nước sau này. Vậy ta hỏi, các ngươi thấy tình hình đất nước hiện nay thế nào?
_Thưa phụ hoàng, theo con thấy, đất nước chúng ta hiện nay quốc thái dân an, khắp nơi đều ca ngợi công đức của phụ hoàng.
Vi Tử Diễn nhanh miệng đáp. Nhìn nụ cười trên môi của Đế Ất, Vi Tử Diễn cảm thấy như mình đã đoán đúng ý phụ hoàng.
_Con cũng đồng ý với nhị đệ. Từ khi phụ hoàng lên ngôi, đất nước ấm no hạnh phúc. Mặc dù vẫn còn loạn lạc diễn ra nhưng đã có chư hầu bốn phương, chỉ cần cho họ một chút đất đai cùng lợi lộc, họ sẽ sẵn sang dốc hết sức vì Đại Thương chúng ta.
Vi Tử Khải hung hồn nói.
_Vậy còn con thì sao?
Vuốt chòm râu, Đế Ất quay sang hỏi Tử Tân.
_Bẩm phụ vương, quả thật là đất nước hiện nay có thể nói hai tiếng “thái bình”, nhưng tất cả vẫn chưa hoàn toàn là vậy. Mặc dù loạn lạc đã có chư hầu bốn phương, nhưng nhi thần lo sợ rằng những chư hầu đó mới là đáng e ngại.
Nghe tới đây Đế Ất chỉ im lặng nhưng trên mặt thoáng hiện vẻ giận dữ. Nhận thấy vậy Vi Tử Khải lập tức lên tiếng.
_Tam đệ, ngươi đừng hồ đồ. Từ trước đến nay ai đều không biết bốn phương chư hầu luôn luôn phục tùng Đại Thương. Tây Bá Hầu Cơ Xương là người hiền đức, được cả nhân gian nể phục. Nam Bá Hầu Ngạc Sùng Vũ hằng năm vẫn luôn cống nạp cho rất nhiều cống phẩm cho Đại Thương ta. Nếu không có Bắc Bá Hầu Sùng Hầu Hổ thì biên cương Đại Thương sẽ bị Quỷ Phương xâm hại. Hơn hết, Đông Bá Hầu Khương Hoàn Sở là nhạc phụ của ngươi. Đại Thương được như vậy công sức của chư hầu bốn phương không hề nhỏ, vậy mà ngươi dám nói những lời như vậy.
Nghe những lời của Vi Tử Khải, Hoàng Minh chỉ muốn chôn tên này ngay tại chỗ. Mẹ kiếp cái gì mà nhờ có bọn chúng, có mà nhờ bọn chúng các ngươi mới mất nước ấy. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn cảm thấy vị Trụ Vương này không ngờ lại có cái nhìn thấu đáo như vậy, có thể suy xét được rằng những cái hại đến từ bốn phương chư hầu. Trầm ngâm một lúc, Đế Ất quay sang hỏi ba người Kiếm Tu.
_Theo ba vị thì sao?
_Ta thấy cả ba người đều có ý đúng của riêng mình.
Cả ba lên tiếng. Bỗng Đế Ất quay sang phía Hoàng Minh.
_Không biết Tần đạo trưởng có suy nghĩ gì về việc này?
Khi được hỏi, Hoàng Minh vô cùng ngạc nhiên. Một người hoàn toàn không liên quan tới chuyện này như hắn sao có thể dám trả lời được đây. Quay sang nhìn Kiếm Tu như đang trưng cầu ý kiến, nhận thấy Kiếm Tu gật đầu, Hoàng Minh mới dám lên tiếng.
_Khải bẩm bệ ha, xin phép cho hạ thần nói thẳng.
_Xin đạo trưởng cứ nói.
_Nếu nói như hai vị hoàng tử đây thì chỉ xứng đáng với hai từ “ấu trĩ”.
_Ngươi nói cái gì.
Vi Tử Diễn bật dậy muốn lao về phía Hoàng Minh.
_Tử Diễn, ngồi xuống, không được vô lễ. Xin mời đạo trưởng nói tiếp.
Bị Đế Ất quát, Vi Tử Diễn cảm thấy vô cùng không phục, nhưng hắn vẫn ngoan ngoan ngồi xuống. Hắn mong chờ rằng cái tên trước mặt sẽ nói ra cái gì đó khiến phụ hoàng nổi giận băm thây tên đó ra.
_Đại Thương hiện nay nhìn thì có vẻ thái bình, nhưng đó chỉ là mặt nổi của tảng băng mà thôi. Khắp nơi loạn lạc vẫn diễn ra, thiên tai, yêu quái, chiến tranh khiến dân chúng ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Hơn cả hiểm họa không phải đến từ bên ngoài, mà chính như thái tử nói, những hiểm họa bắt nguồn từ chính các chư hầu.
_Hoang đường, thực quá sức hoang đường.
Lần này là Vi Tử Khải hét lên.
_Ngồi im cho ta. Theo đạo trưởng tại sao hiểm họa lại đến từ các chư hầu?
_Các chư hầu mặc dù hiện nay có ý phục tùng, nhưng sau này thì thế nào? Đời con cháu của họ có còn như vậy? Nếu như làm theo ý của đại hoàng tử, cấp thêm đất đai cùng quyền lợi cho bọn họ, liệu sau khi họ lớn mạnh rồi, họ có quay trở lại để lật đổ Đại Thương?
Những lời Hoàng Minh nói ra không chỉ khiến cho Đế Ất sững sờ mà ngay cả ba người Văn Trọng cũng như vậy. Bọn họ cũng rất e ngại các chư hầu, thật không ngờ người kia còn trẻ như vậy mà đã nhìn thấu được những điều này.
_Phụ hoàng, người đừng tin lời xằng bậy của hắn.
Vi Tử Diễn hét lên.
_Ngươi im miệng cho ta. Các ngươi trở về đi, ta có việc cần bàn với Quốc Sư và hai vị Thừa Tướng.
_Sư đệ, thực sự cảm ơn ngươi.
Trên kiệu, Tử Tân quay sang nói với Hoàng Minh.
_Ha ha, cảm ơn gì. Đó là ta hoàn toàn đồng ý với quan điểm của huynh thôi, nếu huynh cũng như hai người bọn họ thì đừng mong ta ủng hộ huynh.
Trong Ngự Thư Phòng.
_Các vị nghĩ sao về những lời vừa rồi của Tần đạo trưởng.
Đế Ất lên tiếng.
_Tần sư điệt quả thật còn nhỏ tuổi mà đã có cái nhìn thấu đáo như vậy, quốc sư thật khiến người khác ghen tị.
Văn Trọng vuốt râu, cười nói.
_Không những Tần đạo trưởng mà ngay cả thái tử cũng có cái nhìn rất tốt, quốc sư quả thật đã có được hai vị đồ đệ tài giỏi.
Thương Dung cũng lên tiếng.
_Ha ha, hai người quá lời rồi.
Kiếm Tu cười đáp, quả thật hắn đang rất hài lòng về hai người đệ tử của mình.
_Quả thật công lao lớn đều nhờ quốc sư. Nếu không có người thì làm sao Đại Thương ta có được hai trụ cột tương lai mạnh mẽ như vậy được.
Cầm ly rượu trên tay, Đế Ất cười lớn nói. Đất nước ngày càng suy yếu, sức mạnh của các chư hầu ngày càng lớn. Sức khỏe của hắn cũng không còn được như xưa, bệnh tật làm hắn ngày càng yếu đi, mong ước có người kế vị có thể trị vì đất nước, khiến Đại Thương ngày càng phát triển. Cuối cùng đứa con mà hắn chọn làm thái tử đã không khiến hắn thất vọng, hơn hết hắn có một sư đệ văn võ song toàn ở bên phụ tá, lại thêm ba người Văn Trọng nữa, Đại Thương được cứu rồi.
ừ buổi bàn quốc sự ở Ngự Thư Phòng tối hôm đó tới nay đã qua bốn ngày. Mấy ngày này, Hoàng Minh chỉ biết quanh quẩn trong phủ để luyện tập. Kiếm Tu thì đã về Bích Du Cung có chuyện hệ trọng nên không thể đem hắn theo được. Có mấy lần hắn muốn ra ngoài để tìm Đặng Thiền Ngọc cùng Thanh Thanh để đi dạo cho khuây khỏa nhưng cô nhóc Đặng Thiền Ngọc đã lôi kéo Thanh Thanh đi diện kiến sư phụ nàng rồi. Quả thật Hoàng Minh rất nể phục Tử Tân, có ba người vợ như vậy mà gia đình của hắn hoàn toàn hòa thuận. Khương Thị là vợ cả nên rất thương yêu các tỉ muội của mình, Dương Cửu tính tình không thích tranh đoạt nên cũng rất nhu thuận, Hoàng Phi Yến mặc dù là người mới, lại rất được Tử Tân yêu chiều nhưng luôn hết lòng vì người xung quanh khiến hai cô vợ lớn càng thêm yêu quý. Vậy nên mấy ngày nay, bọn họ đều dẫn nhau đi ngao du sơn thủy, để mặc hắn bơ vơ lạc lõng ở đây. Trước cảnh nhàm chán này, quả thật hắn chỉ muốn chết đi cho xong.
Ba ngày sau, Tử Tân và Kiếm Tu phải trở về đế đô, Đế Ất đang lâm nguy. Bệnh tình Đế Ất ngày càng trầm trọng, khuôn mặt trắng bệch cùng đôi môi tím tái, ngực thường xuyên đau buốt, thường xuyên thổ huyết. Vì là Thái tử nên Tử Tân phải túc trực ở bên Đế Ất.
Một tuần sau, Đế Ất băng hà, trước khi chết còn phó thác Thái tử cho ba người Văn Trọng, dặn dò ba huynh đệ Tử Tân phải biết yêu thương che chở lẫn nhau, cùng nhau bảo vệ giang sơn Đại Thương. Nhìn nước mắt của ba huynh đệ Tử Tân, Hoàng Minh lại nhớ về gia đình của mình, mặc dù cha hắn ở nhà hay nói lời đanh thép nhưng đều là do yêu thương hắn, còn cả mẹ hắn nữa, một người phụ nữ luôn chăm lo từng chút một cho gia đình. Haiz, thật không biết có cơ hội để trở về hay không nữa. Nghĩ tới đây bất chợt nước mắt hắn lại rơi, hi vọng cả hai vẫn khỏe.
Quốc tang qua đi, hôm nay là ngày Tử Tân chính thức kế vị ngai vàng. Từ sáng sớm, hàng loạt nghi thức lằng nhằng khiến cho Hoàng Minh cảm thấy chán nản. Tử Tân lên ngôi, xưng là Thiên Tử Trụ, đổi đế đô Muội Ấp thành Triều Ca. Hoàng Minh mặc dù muốn ngăn cản Tử Tân không cho hắn lấy cái tên “Trụ Vương” đáng nguyền rủa kia nhưng rất tiếc không thành.
Chính thê của Tử Tân là Khương Văn Sắc được phong làm Đông Cung Hoàng hậu, thống lĩnh hậu cung, phong Dương Cửu làm Hình Khánh Cung quý phi, Hoàng Phi Yến làm Tây Cung quý phi.
Chuyển chức vị Văn Trọng thành thái sư, trao cho danh hiệu “Định Quốc Công Thần”, trên có thể khuyên ngăn vua, dưới có thể trừ diệt gian thần, được quyền tiền trảm hậu tấu. Vì Thương Dung đã là thừa tướng nên không thể gia tăng cấp bậc, nhưng lại được cấp cho đất đai cùng vô số châu báu, một Kim Bài Miễn Tử, bất kể tội trạng gì đều cũng có thể miễn tội chết. Phong Tỉ Can làm hữu thừa tướng, thay thế vị trí Văn Trọng lúc trước. Tỉ Can mặc dù là huynh đệ ruột thịt với Đế Ất nhưng không được trọng dụng mấy, bây giờ được Tử Tân phong chức lớn khiến hắn vô cùng cảm động, dập đầu nguyện hiệu trung hết mình với Đại Thương.
Hoàng Phi Hổ nay được phong thành Trấn Quốc Võ Thành Vương, thống lĩnh ba quân. Hoàng Cổn vì trước nay luôn hết mình ủng hộ Vi Tử Khải, thấy con mình được hoàng đế ưu ái như vậy thì cảm thấy hổ thẹn, dặn con mình phải hết lòng vì Đại Thương. Con trai của Khương Văn Hoán là Khương Hoàn Sở được ban cho chức Uy Vũ Tướng Quân, hỗ trợ Hoàng Phi Hỗ chỉ huy đại quân, ban cho Búa Ngọc, hứa sau này Nam địa sẽ mãi mãi thuộc về nhà họ Khương.
Đây hơn nửa là ý kiến của Hoàng Minh khi trao đổi cùng Tử Tân, hắn đã đưa ra những dẫn chứng mà hắn học được rất nhiều từ game, truyện và sách trên mạng, khéo léo chuyển thành chuyện quê hương hắn, khiến Tử Tân hoàn toàn thán phục. Hoàng Minh được Tử Tân đề nghị ban cho chức tướng quân thống lĩnh đại quân nhưng hắn lại từ chối, một phần hắn muốn để những vị trí đó cho những con bài quan trọng, một phần vì hắn muốn tự do hoạt động để chuẩn bị cho sau này.
Chính sách đầu tiên là thay đổi nông cụ, phổ biến những nông cụ cải tiến hơn. Ruộng đất chuyển thành đất canh tác, giao cho quan viên địa phương xử lý, khiến cho sản lượng gia tăng đáng kể.
Sau khi bàn bạc kĩ lưỡng với nhau. Tử Tân ra lệnh đẩy mạnh thương nghiệp, chú trọng chế tạo đồng, sản xuất gốm là chính. Lập ra một một xưởng chuyên chế tạo vũ khí lấy tên là Thần Khí Phường, bất cứ thông tin gì về Thần Khí Phường đều là tuyệt mật, người vi phạm sẽ bị chém đầu, tru di tam tộc.
Hoàng Minh biết sự quan trọng của thương nghiệp, nên khuyên Tử Tân thành lập Thương Vụ Đoàn, giao cho Phí Trọng lãnh đạo, được thăng chức lên Thượng Đại Phu. Điều này khiến cho văn võ bá quan cùng các lộ chư hầu đều cười thầm, Thiên Tử trọng dụng nịnh thần Khi đưa ra quyết định này, Thiên Tử trọng dụng một kẻ nịnh thần như Phí Trọng, thật sự là mù quáng rồi. Tử Tân cũng kinh ngạc không kém, Phí Trọng là một tên nịnh thần, ai cũng biết điều đó, nhưng Hoàng Minh lại trọng dụng hắn, điều này mặc dù ngạc nhiên nhưng Tử Tân vẫn tôn trọng quyết định của Hoàng Minh. Đừng nhìn bề ngoài của Phí Trọng mà đánh giá thấp năng lực của hắn, với một nghề như thương nghiệp, cái miệng của tên này chính là vũ khí lợi hại nhất, hơn nữa hắn là một kẻ nhát gan, chỉ cần đe dọa và cho chút lợi ích, chắc chắn sẽ nắm hắn trong lòng bàn tay.
Nhiều chính sách hợp lí được thực thi, Đại Thương nhanh chóng khắc phục được những khó khăn lúc trước. Chỉ qua một năm, nền kinh tế Đại Thương đã tiến bộ vượt bậc, nông, công, thương nghiệp phát triển như diều gặp gió. Quần thần hết lời khen ngợi Thiên Tử anh minh, những người cười nhạo, cùng những người ngày xưa phản đối Thọ Vương nay cũng cảm thấy xấu hổ. Các chư hầu thấy kinh tế Đại Thương phát triển vượt bậc, nên liền bắt chước theo. Nhưng đâu phải chuyện gì cũng có thể mô phỏng theo được, những quyết sách đều được Hoàng Minh thông qua, kinh nghiệm của hắn có được khi chơi game cùng đọc sách là rất nhiều, những kẻ chỉ biết nhìn bề ngoài sao có thể bắt chước được.
So với kinh tế, thì vũ trang của Đại Thương lại là một bí mật. Hoàng Minh ban hành các bài huấn luyện tân kỳ của quân đội hiện nay cho các tướng lĩnh làm theo, khiến cho chất lượng của quân lính ngày càng được tăng cao. Các tướng lĩnh khi đánh trận được thưởng tùy theo đóng góp của bản thân, những binh lính tử trận sẽ được đưa về quê hương an táng, gia đình họ sẽ được bồi thường ruộng đất cùng một số bạc. Điều này khiến cho sỹ khí quân lính ngày càng tăng cao. Những vũ khí do Thần Khí Phường sản xuất là điều cơ mật. Những người làm trong Thần Khí Phường đều được cấp cho nơi ở, đãi ngộ cực tốt. Hoàng Minh học theo các nhà máy ở tương lai, chia công đoạn sản xuất thành nhiều khâu, mỗi khâu tách nhau riêng biệt nên không ai biết mình đang chế tạo thứ gì. Nhờ vậy mà không chỉ đảm bảo được việc bảo mật, mà năng suất công việc cũng tăng lên. Người ở trong Thần Khí Phường khi ra vào đều được kiểm tra nghiêm ngặt, lại có một đội quân được huấn luyện đặc biệt canh giữ, bất cứ ai cũng không thể tùy tiện ra vào.
Nhưng có một điều khiến Hoàng Minh vui không nổi. Một năm nay, hắn vẫn không thể hấp thụ được linh khí, trong khi bản thân Tử Tân đã là Luyện Hư Hậu Kỳ Đỉnh, chỉ cần đột phá nhỏ sẽ tiến nhập vào Đại Thừa Cảnh. Hoàng Phi Yến vẫn muốn tiếp tục tu đạo nên Tử Tân cũng không cưỡng ép nàng, cho nàng về Tam Tiên Đảo để học tập, nhưng mỗi tháng chỉ được đi hai tuần. Đáng nói hơn là ngay cả hai người Khương Văn Sắc cùng Dương Cửu cũng đã hấp thu được linh khí đã tiến nhập vào Kết Đan kỳ sau sáu tháng chỉ dạy của Hoàng Phi Yến, điều này khiến Hoàng Minh không biết nên dấu mặt vào đâu. Nhưng mặc dù bản thân của hắn không hấp thụ được linh khí, nhưng khí lực của hắn ngày càng lớn, võ kỹ của hắn ngày càng thành thục, kết hợp thêm những võ kỹ của tương lai, hắn đã tạo ra vô số những võ kỹ đặc biệt khiến cho hai người Hoàng Phi Hổ và Khương Văn Hoán hâm mộ, ngay lập tức muốn bái sư.
Có một lần Hoàng Minh xém chút nữa bị giết chết. Khi đang uống rượu cùng Tử Tân và Kiếm Tu ở trong cung, một mũi bay tới, nếu không phải vì phản ứng của hắn nhanh nhạy thì có lẽ đời hắn cũng kết thúc tại đây. Nhìn mũi tên màu ngọc bạc còn phát ra ánh sáng vẫn còn đang cắm ở trên tường, Kiếm Tu thốt lên.
_Đây chẳng phải là Xuyên Vân Tiễn sao?
_Xuyên Vân Tiễn? Đây chẳng phải là bảo bối cùng với Chấn Thiên Cung của Hậu Nghệ dùng để bắn hạ mặt trời hay sao? Đây chính là di vật của Hiên Viên Hoàng Đế, tiên nhân bình thường sao có thể sử dụng được? Tại sao sư đệ lại bị người này ám toán?
Tử Tân ngạc nhiên nói.
_Thực ra thì ta biết người này là ai.
Hoàng Minh thần bí cười nói.
_Là ai? Hắn có thù oán gì với đệ hay sao?
_Không, hoàn toàn không. Quả thực đây chỉ là thông qua thuật thôi toán mà đệ đoán được thôi.
Hoàng Minh tiếp tục ba hoa.
_Vậy người đó là ai, tiểu tử ngươi mau nói đi.
Kiếm Tu cũng không kiên nhẫn nghe Hoàng Minh ba hoa, thúc giục hắn nói.
_Con trai thứ ba của Lý Tinh, Na Tra.
_Lý Tịnh? Có phải là người trấn ải Trần Đường Quan hay không?
Tử Tân cố gắng nhớ lại.
_Đúng chính là hắn.
_Thực không ngờ hắn lại to gan như vậy. Dám để con trai hắn sử dụng một vật nguy hiểm như vậy, nếu không phải ngươi nhanh nhẹn thì có lẽ ta đã mất đi ngươi rồi. Không được, ngày mai ta phải triệu cả nhà hắn lên để trị tội.
Tử Tân đập bàn nói. Tính tình hắn là vậy, nhìn thì có vẻ nho nhã, hiền lành, nhưng nếu động vào những người thân bên hắn, thì cho dù là ai, hắn cũng sẽ không bỏ qua.
_Được rồi sư huynh, việc này cứ để ta giải quyết, ngày mai ta sẽ tới ải Trần Đường một chuyến.
Hoàng Minh vỗ vai trấn an Tử Tân.
_Được rồi, nếu con đã quyết như vậy thì hãy cẩn thận. Đây là phi hành phù, nó sẽ giúp con bay được trong một thời gian ngắn.
Kiếm Tu vuốt vuốt chòm râu lên tiếng. Hắn cảm thấy khá hài lòng về cách hành xử của nhị đồ đệ. Vừa mới bị ám toán suýt chết, nhưng hắn không hề bực tức hay nóng giận mà hành xử rất khôn khéo, có hắn bên cạnh Tử Tân, Kiếm Tu hoàn toàn yên tâm.
_Được rồi, nếu đệ đã quyết như vậy ta cũng không cản. Đệ có cần đem theo binh lính không?
_Không cần, một mình ta là đủ rồi, đi nhiều càng thêm bất tiện.
Đây quả là một cơ hội trời cho mà. Trong nguyên tác có một đoạn về Na Tra nghịch ngợm lấy Chấn Thiên Cung, bắn Xuyên Vân Tiễn về phía Triều Ca, xém chút nữa giết chết Trụ Vương, nhưng thực không ngờ bây giờ người gặp nạn lại là hắn. Nhưng tuyệt nhiên hắn lại không cảm thấy bực tức một chút nào cả, đây quả thực là một cơ hội tốt, nếu như bây giờ có thể chiêu dụ được Na Tra thì Tây Kỳ sau này phải mất đi một vị đại tướng rồi.