Cô nàng này gần đây làm sao vậy nhỉ, "nứng" rồi sao?
Tiêu Dực ngẩn người phát hiện sắc mặt quyến rũ của Nguyệt Liên vừa rồi thực sự rất không ổn,nhưng hắn lại không biết không ổn ở chỗ nào?Nói chung... Hài, ai bảo phía trước của em gái này phẳng lỳ như đường bay cơ chứ?Nếu như chỗ đó của em gái này phồng lên thì... Hắc hắc! Tiêu Dực cười dâm,nhưng sau đó hắn rất nhanh quên đi suy nghĩ này.Nếu để nàng biết được hắn đang tự sướng về nàng thì hắn sẽ phải nếm trái đắng.
Tuy rằng đám hoa yêu đã bớt cảnh giác với Tiêu Dực, nhưng dù sao một bên là đạo, một bên là yêu, nên tâm tính không thể chung đường đã được truyền thừa cả nghìn năm chiếm trọn tâm trí của họ.Muốn ngay lập tức coi Tiêu Dực là bạn là chuyện không dễ dàng.
Hiện tại Tiêu Dực đang chờ cơ hội. Hôm nay hắn ra tay giết đám thú yêu chỉ trong 1 đòn là để chúng tức giận rồi trút lửa giận lên đầu của đám hoa yêu.Lúc ấy hắn mới chường mặt ra để giải quyết phiền phức, sự cảnh giác của các hoa yêu cũng sẽ được hoá giải.Tuy rằng biện pháp này có hơi "xưa", nhưng cách "anh hùng cứu mỹ nhân" rất dễ khiến người phụ nữ xiêu lòng.Cơ hội như vậy thực sự rất hiếm có nên hắn phải nắm bắt cho tốt.
Tiêu Dực căn bản cũng không cần phải sợ đám thú yêu này.Vì sao yêu quái phải ẩn cư trong 1 khu dân cư nhỏ chẳng khác gì thành phố chết chóc này? Nói trắng ra cũng là vì thực lực còn yếu.Nếu yêu tinh đã đạt tới cấp bậc chân ma thì làm gì có chuyện co đầu rút cổở cái nơi này.Chỉ cần không có yêu tinh Chân Ma kỳ ở đây, hắn sợ cái rắm gì?
-Sao chúng còn chưa tới nhỉ?
Tiêu Dực bỗng nhiên nói thầm.Lẽ nào đám yêu tinh bây giờ đều là do đám chuột bọ biến thành sao? M* nó yêu quái đếu gì mà ngay cả gan cũng nhỏ như hột vừng thế?Nếu chúng không đến gây chuyện thì hắn thực sự không có cách nào khiến những nữ hoa yêu xinh đẹp này nhớ nhung mình.
Đúng là nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo tới. Ngoài cửa vang lên tiếng thét chói tai của 1 cô gái, sau đó là những tiếng cười đùa thô lỗ.
-Là chị Thuỷ Tiên!
Nguyệt Liên cả kinh nhanh chóng cùng đám người Tiêu Dực chạy ra khỏi cửa.Chỉ thấy bên ngoài cửa đứng đầy một đám người toàn thân được che kín bởi áo choàng đen.Thần sắc của Tiêu Dực trở nên vô cùng căng thẳng.Chúng rõ ràng là yêu thú.Trong bầu không khí nồng nằng yêu khí của khu dân cư này mà chúng vẫn toả ra yêu khí mạnh mẽ như vậy thì chỉ có những yêu má tiến hoá từ thú mới có thể có năng lượng mạnh mẽ như vậy.
-Các ngươi cũng dám làm bị thương người của ta ! Một đám thèm hơi trai không biết sống chết ! Xem ra các người không còn muốn sống ở đây nữa rồi thì phải !
Từ trong đám yêu thú đi ra 1 người.Nghe giọng thì có thể đoán được người đó là phụ nữ, nhưng toàn thân của nàng lại bao phủ trong 1 màn sương đen âm u và lạnh lẽo.Từ trên người nàng toả ra sát khí mãnh liệt.Sự xuất hiện của ả khiến cho sắc mặt của đám hoa yêu phải biến sắc.Ngay cả quý cô nương « trâu bò » Nguyệt Liên cũng thoáng biến sắc, hơn nữa còn lùi lại phía sau 1 bước 1 cách vô thức.
-Y Nhân muội muội! Chỉ là hiểu lầm thôi mà! Huống chi là do người của em ra tay trước...có chuyện gì chúng ta từ từ thương lượng ! Cô thả Thuỷ Tiên của nhà chúng tôi ra trước đã !
Mẫu Đơn đứng ra.Tuy rằng chân nàng lúc này đã nhũn ra rồi thế nhưng nàng vẫn lên dây cót tinh thần cho mình để đứng ra gặp mặt đối phương.Nhìn nàng lúc này quả thực rất có phong thái của chị cả.
-Mạc Nguyệt Liên! Có phải do cô làm hay không ? Đám thèm hơi giai này sao có bản lĩnh dám giết người của ta! Nếu có gan thì nhận đi !
Cô gái này xem ra còn « trâu bò » và nóng tính hơn cả Nguyệt Liên.Nàng ta rống lên tên họ rõ ràng của Nguyệt Liên.Tiêu Dực cũng lấy làm bất ngờ.Nguyệt Liên không phải yêu tinh sao? ?
Nhưng hắn lại không có vẻ gì kích động.Hắn cản Nguyệt Liên đứng ra rồi cười nói với giọng chẳng bõ bèn gì:
-Cô nương nói 3 con tiểu yêu kia đúng không ?Là do tôi giết đó ! Có vấn đề gì không?
-Anh là ai mà dám đả thương người chúng tôi ?
Cô gái kia quát lớn 1 tiếng,sau đó bỗng nhiên cởi mũ trùm đầu ra.Tiêu Dực không giấu được sự kinh hoàng vô thức lui ra sau 1 bước, sau đó nói với giọng rất khó tin:
-Cô... Nguyệt Liên?
Cô giá này quả thực có bộ dạng giống Mạc Nguyệt Liên y hệt giống như 2 người được đúc ra từ cùng 1 khuôn.Thế nhưng Tiêu Dực rất nhanh lấy lại bình tĩnh.Nếu chỉ nhìn qua thì phải nói 2 người quá giống nhau,chỉ là đôi gò bồng đảo của em gái này... Kha kha ! Nguyệt Liên nha đầu làm sao bằng được người ta ! Gò ngực của người ta cao căng phồng hùng vĩ làm áo choàng đen mà người ta mặc khúc lồi khúc lõm rõ ràng, đẹp không sao tả xiết.
-Muốn chết!
Mắt thấy ánh mắt dâm dê đê tiện không sao tả xiết của Tiêu Dực khilướt từ khuôn mặt của nàng xuống gò ngực ngạo nghễ của nàng cùng nụ cười xấu xa bỉ ổi ấy khiến Y Nhân nổi giận gầm lên 1 tiếng sau đó nâng tay đẩy ra 1 quầng sáng chói mắt về phía Tiêu Dực. Hoàn lưu của vòng năng lượng có sức phá hoại đáng sợ ấy còn quét tới đám hoa yêu phía sau lưng của Tiêu Dực.
-Phong.
Tiêu Dực không nóng vội.Sau khi khẽ đọc ra kim tự chân ngôn, chữ « Phong » loé lên kim quang tạo thành 1 vòng bảo hộ cho hắn và những người ở phía sau.
-Đạo thuật chân ngôn? Anh là tu chân giả ?
Y Nhân kinh hô một tiếng,sau đó bỗng nhiên thu hồi quầng sáng đó.Đám đại hán có thân hình vạm vỡ phía sau bỗng nhiên gầm lên giận dữ, sau đó thân hình của họ nhanh chóng phình ra.Họ dùng tốc độ nhanh như chớp bao vây lấy Tiêu Dực và đám hoa yêu.Những thân hình cao lớn như tháp sắt,những khuôn mặt dữ tợn mặt xanh nanh vàng,hơn 10 bộ móng vuốt màu bạc sắc bén như dao xuất hiện trên tay họ cùng hàm răng dài sắc bén đầy dớt dãi chuẩn bị sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào. Tất cả đám thú yêu đều nhìn chằm chằm vào Tiêu Dực
-Đạo gia chân ngôn? Sorry nhá ! Chúng không phải là thứ giống như bảy chữ chân ngôn, nhưng cô đoán đúng rồi ! Tôi là 1 tu chân giả !
Tiêu Dực lạnh nhạt nhìn đám thú yêu đang bao vây xung quanh họ rồi quay lại nhìn Y Nhân rồi cười nói:
-Cô định để đám lâu la này đi chịu chết sao ? Muốn để chúng hy sinh 1 cách ngu ngốc như trước à?
Y Nhân lạnh lùng nhìn tiêu dực.Trong đôi mắt nàng tràn ngập sát khí cùng sự đề phòng.Nàng thỉnh thoảng lơ đãng quét mắt nhìn đám hoa yêu rồi nói bằng 1 giọng lạnh lẽo đầy sát khí:
-Yêu - đạo không thể cùng chung sống.Các người dám cấu kết với tu chân giả, còn dung túng để hắn giết hại người của chúng ta. Những hành vi như vậy chẳng khác gì phản bội lại yêu tộc cả. Đáng ra các người phải bị đánh tan hồn vía, nhưng niệm tình đây là lần đầu vi phạm, hơn nữa tên này còn rất xảo quyệt, nên chắc chắn y đã dùng những lời lẽ tà ma ngoại đạo để mê hoặc các người hoặc là khiến tâm trí của các ngươi bị rối loạn. Chỉ cần các người tránh xa y, ta sẽ không truy cứu những hành vi của các ngươi hôm nay!
Kế ly gián! Đúng là 1 nữ yêu có tâm cơ thâm trầm.Tuy rằng rõ ràng những nữ hoa yêu phía sau lưng hắn chẳng có năng lực gì đáng kể, nhưng cô nàng vẫn nghiêm túc dùng kế để tách họ ra. Làm vậy có thể để cô ta tập trung đối phó với hắn. Hắc hắc, quý cô Nguyệt Liên « bò sữa » đây nghĩ hay lắm.Nhưng chắc cô cũng không ngờ trừ Nguyệt Liên ra thì những cô gái ở đây chẳng coi lão tử ra cái rắm gì cả.Kế ly gián của cô uổng phí rồi nhé người đẹp !
Quả nhiên, sau khi Y Nhân nói ra câu này, mấy cô gái sau lưng hắn loạn cào cào cả lên. Xem ra sự uy hiếp của Y Nhân quả thực quá lớn.Chỉ nói 1 ,2 câu là đã có thể khiến những cô gái này âm thầm cảm thấy may mắn và khiến họ dao động.Thế nhưng điều khiến Tiêu Dực cảm thấy bất ngờ là sự hỗn loạn chỉ mang tính tạm thời.Rất nhanh đám hoa yêu đều tập trung lại quanh hắn, sau đó triển khai phòng vệ.Tiêu Dực cảm thấy trong lòng mình rất ấm áp.
-Tiêu đại ca ! Dù có ra sao thì em cũng đã nói chỉ cần sống ở nhà chúng em thì chúng ta là người một nhà! Chúng em tin anh.
Lời nói có thâm ý của Mẫu Đơn khiến Tiêu Dực cười sảng khoái.Sắc mặt của Mẫu Đơn cũng ửng hồng.Những ngón tay ngọc ngà của nàng chụm lại trước ngực tạo thành 1 thủ thế hiến hoa rất đẹp.Long Nha cũng đi tới sau đó 2 chân nàng cắm sâu vào trong bùn.Những nữ yêu còn lại cũng không chút do dự hành động : có người ngồi xuống,có người chụm tay tạo thành hình mẫu đơn cùng các kiểu khác vân vân.Sắc mặt của các nàng có vẻ rất tập trung nhìn những thú yêu đang bao vây mình.Mặc dù thân thể ngọc ngà của các nàng vẫn không ngừng run rẩy, nhưng các nàng lại rất kiên quyết đứng bên Tiêu Dực.
-Các ngươi... !
Y Nhân thấy trận thế như vậy thì biết ngay sự đe doạ của nàng không có hiệu quả. Những nữ hoa yêu này vốn sống thành 1 quần thể rất đoàn kết nên dù rất yếu ớt nhưng họ vẫn có thể sống sót trong môi trường khắc nghiệt này mà còn chưa gặp phải chuyện gì.Hôm nay thấy họ vì 1 người ngoài - hay nói đúng là kẻ thù của yêu tộc mà có gan đứng ra chống lại mình, Y Nhân cũng không khỏi cảm thấy kỳ quái.Trước giờ nàng ta vẫn cho rằng chỉ có cô nàng Nguyệt Liên giống mình như đúc kia mới là cục xương khó nhằn,ai dè không ngờ lại có 1 ngày những nữ hoa yêu này lại trở nên mạnh mẽ như vây.
-Hừ! Đúng là đám kiến lay cổ thụ, không biết tự lượng sức mình ! Nếu các ngươi đã không biết thức thời thì đừng trách ta vô tình ! Giết tên đạo sĩ này!
Vầng trán của Y Nhân nhíu lại, sau đó nàng khẽ hét lên.Trong chớp mắt, mười mấy tên thú yêu gầm lên vang trời,sau đó những móng vuốt sắc bén phóng về phía Tiêu Dực.
-Lâm!
Tiêu Dực vô vùng bình tĩnh quát khẽ 1 tiếng.Toàn thân hắn bừng lên kim quang,mặt đất bỗng nhiên trồi lên 4 bức tường đất.Tường đất dễ dàng bị mòng vuốt của đám thú yêu xé nát, thế nhưng thế tới cũng bị chựng lại khiến Tiêu Dực có chút thời gian giảm xóc.
-Nhân !
Quát khẽ thêm 1 tiếng,kim quang trên người Tiêu Dực càng trở nên sáng chói loá.Từng sợi chân nguyên trào ra tạo thành vô sốnhững làn khói xanh lá cuốn về phía đám thú yêu.Mắt thấy khi lớp sương mù xanh này tiếp xúc với đám thú yêu,những làn khói xanh này bỗng nhiên chụm lại tạo thành 1 con hùng sư.Hùng sư này lúc cào lúc cắn, chỉ trong 1 thời gian ngắn nó đã cắn xé 6 con thú yêu.
Đám thú yêu bị 1 con mãnh thú từ đâu xuất hiện làm cho giật mình, khiến chúng như vô thức dùng móng vuốt tấn công con hùng sư kia.Tiêu Dực lại có cơ hội thi triển đạo thuật của mình.
- Đấu!
Trên người Tiêu Dực đột nhiên xổ ra vô số mãnh sư tấn công đàn yêu thú đang loạn nháo, cương trảo sắc bén của chúng được hình thành từ chân nguyên lực dễ dàng xé cổ họng của bọn yêu thú, chỉ trong nháy mắt, bốn con yêu thú đã bị cắn xé thành bột mịn.
- Liễu Đề Hoa --- Oán(Liễu khóc hoa hờn)!
Sắc mặt Y Nhân nghiêm trọng, đột nhiên tay khẽ vẫy, xoay người nhảy lên không trung, cả người lóe ra một đóa Mân Côi(*) màu vàng nở rộ, từng trận khí thức bi thương phóng mạnh về Tiêu Dực, thân thể Tiêu Dực hơi chấn động, trong lòng đột nhiên xuất hiện một cỗ hàn khí, cổ hông khẽ ngâm chân ngôn Đạo gia, trong mắt lóe ra một đạo yêu dị lục mang, hai tay đưa ra, một tiếng kim loại trong trẻo vang lên, đánh tan đạo yêu thuật làm mê hoặc tâm thần này.
(*): hoa hồng.
- Hoa ---- Minh Liễu Mị(Hoa Tươi Liễu Đẹp)!
Y Nhân cười quyến rũ, dung nhan kiều mỵ mê người lóe lên từng trận mê hoặc, tròng mắt Tiêu Dực biến đổi, ánh mặt trời nương theo gió xuân mà thổi tới, toàn thân Tiêu Dực mềm nhũn, cảm giác vô cùng mệt mỏi.
Ngay khi Tiêu Dực sơ ý, một con Chương yêu(**) cuồng bạo tránh thoát khỏi sự dây dưa của Hùng Sư đánh về phía Thụy Liên đang ngoài trận, một trảo xé toang tường hoa thủ hộ mỏng manh, dưới tình thế cấp bách, Nguyệt Liên đang ngạnh kháng với mãnh công của ba đầu yêu thú, liền phi cước đá tới, huyễn hóa thành một đạo hắc vụ bao trùm con Chương yêu này. Những Hoa Yêu khác cũng bay nhanh tới đem roi từ những cành mây cuốn lấy Thụy Liên đem nàng kéo vào trong trận.
(**): con hoẵng, nó giống như con nai nhưng nhỏ hơn tẹo, bác nào hay nhậu thì biết.
Hắc vụ bao phủ Chương yêu đột nhiên biến mất, "leng keng" hai tiếng. Những cái móng vuốt bị ăn mòn của nó rơi xuống, rồi dần dần cả người nó bị ăn mòn không còn gì, trước khi chết, móng vuốt có hắc khí của nó đã cào một vết lên tay của Thụy Liên, nửa cánh tay của Thụy Liên lập tức bị ăn mòn, nếu không phải Hàm Tu và Bách Hợp hai nàng phản ứng nhanh, lập tức phóng thích Hoa Lộ Trị Liệu Thuật, chỉ sợ cánh tay kia của Thụy Liên sẽ bị phế bỏ mất.
- Thụy Liên!
Tiêu Dực thấy thừa dịp mình bị phân tâm, yêu thú làm Thụy Liên bị thương, không khỏi giận dữ, nghĩ đến Y Nhân này dám hạ thủ với đám người Hoa Yêu, lông mày khẽ giương, song thủ tạo thành chữ thập xoay tròn, cả người nhảy lên, kim quang trên người chuyển thành màu đỏ, phát ra từng trận hỏa diễm nóng rực, miệng mấp máy, hai mắt nhắm chặt đột nhiên mở lớn, phun ra từng trận huyết sắc quang mang.
"Sân!"
Quầng sáng huyết sắc gợn từng đợt sóng, giống như sóng lăn tăn trên mặt hồ, chậm rãi bay về phía trước.
Y Nhân thấy vậy, sắc mặt xanh mét, cắn răng, xuất toàn bộ yêu lực, biến ảo thành một đóa Mân Côi màu vàng kiều diễm trên không trung, ba chiếc gai nhọn thô dài ra từ thân hoa bắn ra, hung hăng oanh kích quầng sáng huyết sắc, từ nụ hoa bay ra vô số phấn hoa cùng hương thơm. Mà giữa chỗ hai thứ va chạm vào nhau, vô số điện quang rực rỡ oanh tạc cùng với vô số cánh hoa tỏa mùi hương thơm mê người.
- Loạn Hổ!
Trong lúc tình thế cấp bách, Y Nhân hét lên một tiếng, yêu thú đang bị vây công nhanh chóng lui thân trở ra, bao vây lấy Tiêu Dực, hơn mười đầu mãnh thú trên mặt đất hình thành một trận thế cổ quái, dù yêu thú không cường đại, nhưng khi tụ lại một chỗ, tỏa ra khí thế mãnh liệt, yêu khí tràn ngập, lúc Tiêu Dực hạ xuống, ba con Lang Yêu đồng thời đánh về phía hắn so với lúc bình thường còn mạnh gấp ba lần.
"Leng keng"
Yêu thú một trước một sau nhào tới Tiêu Dực, giơ nanh vuống tưởng chừng như cắn được hắn rồi, nhưng nó cảm giác như cắn phải tảng đá vậy, đau đớn vô cùng, ngay sau đó cái bụng cảm thấy lạnh lẽo, thảm rống một tiếng, lại bị quầng sáng huyết sắc không biết từ đâu chém ngang eo, huyết quang bắn ra.
- Nguyên lai cô cũng là Hoa Yêu! Nhưng vì sao phải lại xuống tay với tỷ muội của mình! Đây là ma khí đó... Nếu không phải cô với Tiểu Nguyệt quá giống nhau khiến tôi không hạ thủ được, nếu không nhất định sẽ không để ngươi còn sống mà bước ra ngoài đâu.
Tiêu Dực thở dài một tiếng, thu lại huyết quang vừa đang bay đến trước mặt Y Nhân, Y Nhân bên này không trả lời, mà Nguyệt Liên bên kia run rẩy, khiếp đảm nhìn Tiêu Dực, trong đôi mắt nhòa lệ. Tựa hồ sợ Tiêu Dực biết đạo hắc vụ kia xuất ra từ nàng, nhưng không dám nói rõ cho hắn biết, tinh thần nàng bỗng nhiên hoảng sợ.
- Hãy bớt sàm ngôn đi!
Thần sắc Y Nhân trở nên khẩn trương, kỳ thật lúc Thụy Liên bị thương, nàng cũng sửng sốt, nàng chỉ nhằm vào Tiêu Dực thôi, nhưng mà không nghĩ tới hỗn trướng này thừa dịp mình hoảng hốt hạ sát chiêu, còn làm ra vẻ thở dài nữa.
- Tên nhọn!
Y Nhân đâu chịu từ bỏ ý đồ như vậy, lông mày nhăn lại, khẽ xích một tiếng, những yêu thú còn lại dàn trận thành hình vây cá, nàng giơ lên cao ngọc thủ, ngọc chỉ trắng mịn cực kỳ duyên dáng tạo thành hình mỏ hạc, gương mặt kiều mị hiện lên vẻ xuân sắc quyến rũ, đột nhiên hơi ưỡn ngực một cái, hai tay hướng về sau, cơ thể hơi quỳ xuống, một đóa Mân Côi hồng nhạt trong trận hình nở rộ.
- Hoa --- chi loạn chiến(Hoa Bay Cuồng Loạn)!
Theo tiếng ngâm kiều mị của Y Nhân, phấn hoa tung bay đầu trời, đàn Yêu thú như được uống thuốc kích thích, vốn cơ thể đã rất lớn rồi, nay còn trướng lên gấp đôi, cả mạch máu cũng nổi cuồn cuộn, giống như rễ gốc cây cổ thụ vậy, hai mắt đỏ thẫm nhìn chằm chằm Tiêu Dực, đột nhiên giận giữ gầm vang, lao tới Tiêu Dực như tên rời nỏ,mà phấn hoa hồng nhạt quay cuồng thành một cơn gió lốc đánh về phía Tiêu Dực, yêu khí khổng lồ nhất thời làm cho cả người Tiêu Dực căng thẳng, khí thế khổng lồ như vậy đã không thể dùng cứng đối cứng được nữa rồi.
- Sát!
Ba chiếc gai nhọn to lớn như Bôn Lôi, Tiêu Dực trốn tránh không kịp, bị một chiếc rượt qua người, nhất thời huyết quang bay loạn, Yêu Đằng thấy máu như hưng phấn, quay đầu lại chia ra ba đường trên giữa dưới đánh tới Tiêu Dực, mặt đất đột nhiên mọc lên vô số rễ gây cuốn chặt chân Tiêu Dực. Yêu thú cũng điên cuồng gào thét lao tới.
Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, Huyền Thiên bảo tiên trong lòng Tiêu Dực tự động bay ra, một khắc đã tỏa ra một đạo quang phù bao phủ lấy hắn, kim quang chói mắt mờ dần, trên người Tiêu Dực không biết từ lúc nào đã mặc một kiện Bát Quái đạo bào màu vàng, đạo bào tản ra vô số tinh quang hoa mỹ.
"Keng! Keng! Keng!"
Đám thú yêu vỗ móng vuốt lên đạo bào như đập vào thép cứng vậy, phát ra thanh âm thanh thúy, mà cánh hoa bay khắp trời như yếu đuối vô lực, lại nhanh chóng bay tới như những lưỡi đao sắc bén, như mưa rơi táp lên người Tiêu Dực, tuy nhiên lại bị kim quang bắn ra, hóa thành bột phấn.
- Pháp khí!
Y Nhân hoảng sợ hét lên một tiếng, trong mắt hiện lên thần sắc sợ hãi, hai tay khẽ vẫy, duyên dáng xoay tròn, hai chân quỳ ngồi xuống đất, tay phải chỉ lên trời, cả người hóa thành một đóa hắc mân côi kiều diễm vô cùng, yêu thú chung quanh thấy thế nhanh chóng tụ lại bên người, hình thành một đoàn bảo hộ hình nấm.
- Đây không phải là pháp khí.
Tiêu Dực nở nụ cười đắc ý cùng tự tin, nhìn Y Nhân nói :
- Theo lời các cụ thì đây là một kiện thần khí đó!
Y Nhân trên mặt đầy hắc tuyến, không sợ chết thét dài một câu, lại bị tiếng cười đê tiện của Tiêu Dực làm cho ngậm miệng luôn.
- Không thể tưởng được ngươi lại tinh thông Tru Thần trận của yêu tinh, kế tiếp hẳn là Liễu Doanh Hoa trận phải không? Chẳng qua tôi khuyên cô không nên dùng nữa, bởi vì yêu lực của cô còn quá yếu, nếu xuất trận pháp ra, chỉ làm trò cười mà thôi, hơn nữa Y Nhân tiểu tỷ, cô có biết hàm ý của Liễu Doanh Hoa trận này không? Chính là 2 câu trong bài "đoan chính hảo mỹ ký" của Nguyên Xương Linh:
- Tư bồi phụng kiều hương nị phấn, hỉ gặp lại Liễu Doanh Hoa trận.
(Bản dịch của Phệ Hồn Quỷ: "Dù biết bảo thân đã sa vào mùi son phấn của nữ giới, nhưng vẫn muốn vui vầy chốn kỹ viện!")
- Làm sao ngươi biết đó là Liễu Doanh Hoa trận?
Y Nhân nuốt một ngụm nước bọt, chính mình lấy làm kiêu hãnh về trận pháp này, nhưng tên đạo sĩ thoạt nhìn chả có gì "khủng" này lại có thể một câu phá trận, trời ạ tên này rốt cuộc chui ra từ đâu, một tên biến thái a, nhưng không thể để hắn đắc ý như vậy được, Y Nhân ta há có thể bị ngươi dọa cho sợ hãi chứ.
- Loại trận pháp này rất dâm ô tà ác, người bình thường làm sao có thể dùng được.
Tiêu Dực không để ý đến Y Nhân đang tức giận trợn mắt, tiếp tục châm chọc nói:
- Biết câu thơ này có ý gì không?? Đó chính là nói sử dụng trận pháp này phải thực sự dâm đãng, phải lột sạch quần áo để mị hoặc địch nhân. Đương nhiên, tôi không ngại cô lột sạch quần áo để khêu khích tôi đâu, dù sao dáng người của Y Nhân muội tử... Chậc chậc, đáng khen a! Trước lồi sau vểnh! Nhưng mà tôi không muốn "làm" với cô trong hoàn cảnh toàn yêu thú xấu xí nhìn chằm chằm vào tiểu đệ dễ thương của ta! Tôi sẽ nôn đó.
- Vô sỉ!
Y Nhân tức giận đến mặt xanh mét, lông mày nhăn lại, yêu kiều quát. Sau người hiện lên một đóa mân côi màu trắng, thú yêu lập tức xếp thành tam tài trận(三) điên cuồng xung phong lao tới.
- Khụ...? Vô sỉ là trận pháp gì? Đây hả?
Tiêu Dực tránh thoát một đầu yêu thú bổ tới, thuận thế phất tay áo, trên người hắn trào ra một kim hoàng sắc hỏa diễm nóng rực, cả người như một mặt trời nhỏ, ba đầu yêu thú cấp thấp bị ngọn lửa đốt cháy, đến lông cũng không còn, cả người nó đen xì trơn bóng, giống như người mẫu đứng im trên sàn diễn vậy, "tiểu đệ đệ" to lớn tản ra khói nhẹ phiêu bồng, cùng với mùi khét lẹt.
Sắc mặt Tiêu Dực trở nên âu sầu, cầm lấy một cái lợi trảo trên mặt đất, kề bên "tiểu đệ đệ" đã cháy đen kia, cố gắng nặn ra một giọt nước mắt giả tạo:
- Đã bị cháy đến như vậy rồi, để lại cũng vô dụng, không bằng cắt đi!
Nói xong vung lợi trảo lên, yêu thú đáng thương bi thảm kêu một tiếng, thống khổ lăn lộn trên mặt đất. Mọi người xung quanh cũng mồ hôi lạnh tuôn rơi, yêu thú đực vô thức bụm lấy hạ thể.
- Này... Đây là Tiên Thiên cương dương khí! Ngươi là đồng nam chuyển thế!
Y Nhân đột nhiên kinh hãi kêu một tiếng, vừa nói xong câu "đồng nam chuyển thế", lập tức làm cho toàn bộ Hoa Yêu trong nháy mắt này biểu lộ ý mừng như điên, rung động, thậm chí là vẻ mặt tham lam, ánh mắt nóng rực tất cả đều nhìn về phía Tiêu Dực đang giả bộ không hiểu gì cả.
- Cái gì mà đồng nam chuyển thế chứ! Ka ngự nữ vô số! Cô có phải muốn thử đồng nam của ca ca không?
Tiện nhân này không ngờ Y Nhân nói ra những lời này, lập tức giả bộ tức giận, lại một đao chém xuống tiểu đệ đệ của hai đầu yêu thú khác.
Rốt cục thì bị Tiêu Dực vô sỉ chọc tức, Y Nhân nổi giận gầm lên một tiếng, lại bị Tiêu Dực lại một lần nữa cắt ngang.
- Kế tiếp có phải là Di Hoa Tiếp Mộc không? Tiểu đệ đệ này đứt rồi cũng không thể nối lại đâu. Nên đốt đi thì hơn.
Tiêu Dực sờ sờ cằm, cười hắc hắc nói, trong ánh mắt lộ vẻ dâm dật đáng khinh.
- Các ngươi làm gì vậy, lên nhanh...!
Y Nhân trông thấy đám người Hoa Yêu ôm bụng cười lăn lộn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, ấm ức dậm chân hét lên, thế nhưng mắt lũ yêu thú nhìn chằm chằm vào nam tử tâm ngoan thủ lạt chuyên cắt tiểu đệ đệ kia đã sợ vỡ mật, nếu không phải nội tâm vẫn còn sợ hãi với Y Nhân, chỉ sợ sớm đã tan tác chạy loạn, làm sao còn dám xông lên nữa.
- Hoa Quỳnh ------ Hiện!
Y Nhân phẫn nộ hóa ra một đóa hoa hồng trắng, đóa hoa bay tán loạn trên hư không đột nhiên tiêu thất. Đám yêu thú còn lại miễn cưỡng rống lên một tiếng lao tới Tiêu Dực, trận hình lộn xộn khiến Tiêu Dực cảm thấy tới đây cũng chỉ để chịu chết.
- Tiểu Dực! Nàng là thích khách! Cẩn thận nàng ám sát!
Đồng tử Nguyệt Liên co rụt lại, lo lắng kêu lên, Tiêu Dực cũng đồng thời cảm nhận được trong không khí có sát khí cuồn cuộn, hương hoa đầu trời, bốn phương tám hướng đều tràn ngập sát khí.
- Đáng tiếc... Cần gì phải kêu tên yêu thuật ra làm gì?
Tiêu Dực bình tĩnh quay người lại, vành tai chợt lạnh, một đạo tên gỗ sắc bén đâm xuyên qua tóc, lệch đi một tý nữa thì đầu hắn thành cái bia luôn. Còn một đạo tên gỗ xuyên qua nách, hàn khí lạnh như băng, có thể thấy rõ nó rất chi là sắc bén.
Một cái, rồi hai cái, liên miên không dứt, dù tóc độ quỷ dị, nhưng Tiêu Dực như chiếc lá trong gió, nhẹ nhàng né tránh, giống như đoán được Y Nhân tiếp theo sẽ làm gì, nhưng mà bốn phía lặng im chỉ còn nhưng tên gỗ bén nhọn lao tới hắn. Đột nhiên đằng sau Tiêu Dực huyễn hoa ra một đóa mân côi, vô thanh vô tức đánh úp về phía sau gáy hắn.
Đây mới thực sự là sát chiêu, đây mới là phù dung sớm nở tối tàn, nháy mắt sáng chói, nháy mắt miễu sát.
- A----!
Mắt thấy Tiêu Dực bị tên gỗ này đâm thủng đầu, toàn bộ Hoa Yêu tất cả đều hoảng sợ hét lên một tiếng, Nguyệt Liên càng chấn động, bi thống gào khóc, liều lĩnh đánh về phía đám yêu thú.
Nhưng mà nụ cười đắc ý trên mặt Y Nhân nháy mắt đọng lại, chỉ thấy tên lưu manh đạo sĩ trước mắt thân thể chậm rãi vặn vẹo mơ hồ, nàng cảnh giác đem Tiên Thiên chân khí bao phủ mình lại, trong lòng biết không tốt rồi, nhưng mà cảnh tượng trước mắt, thấy từng luồng chân khí khắc chế yêu khí của nàng, ngay sau đó thân thể chợt nhẹ bẫng, giống như bị người ta ôm lấy.
- Ừ... Quả nhiên là Hoa Yêu, trên người rất thơm đó.
Tiêu Dực trên mặt nở nụ cười dâm, không biết từ lúc nào đã ôm lấy Y Nhân từ phía sau, một tay ôm lấy eo thon của nàng, một tay vén mái tóc dài đưa lên mũi hít hà.
- Buông ra!
Y Nhân hét lên một tiếng, ra sức giãy dụa, nhưng mà đã bị lưu manh này chế trụ. Đám yêu thú sợ ném chuột vỡ bình, không dám xông lên cứu nàng, chỉ nhìn Tiêu Dực nở nụ cười dâm chậm rãi đưa tay vuốt ve ngực nàng.
- Chậc chậc! Thật lớn, thật đầy đặn, "bưởi 5 roi" Việt Nam đúng là chất lương cao a. Tiểu Nguyệt này, sao các người nhìn thì giống nhau, mà "bưởi" của người ta lại dậy thì tốt như vậy chứ?
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn tiện nhân này, Tiêu Dực dâm tiện nhẹ nhàng xoa bóp vếu của Y Nhân, cười dâm so sánh với Nguyệt Liên, tuyết lê bị tên lưu manh này bất ngờ tập kích, Y Nhân sợ đến ngây người, há to miệng nhưng không nói được lời nào.
"Ba!"
Tiêu Dực dùng sức vỗ hai phát lên "bưởi" của nàng, kêu ra tiếng.
Dịch : Tiểu Cường.
Biên: Tiểu Cường.
Nguồn: 4vn.eu
Phát thứ 14
"Ba!"
Tiêu Dực vỗ mạnh hai cái lên hai vếu tròn trịa của nàng, ca ngợi khen ngợi:
- Wow, co dãn quá! Mông của Tiểu Nguyệt tôi không được sờ, hôm nay phải sờ của cô mới được.
Trên mặt chúng nhân không khỏi co quắp
- Tiểu Dực!!!
- Oa !!!
Hai Nguyệt Liên, không, phải nói là hai nữ nhân giống nhau như đúc đồng thời la lên, chỉ là một người rít gào, còn một người khóc lóc mà thôi.
Bị Nguyệt Liên quát lớn, cả người Tiêu Dực run rẩy, nhanh chóng buông Y Nhân ra, nhưng không ngờ nữ nhân này vừa đặt mông ngồi xuống đất thì hai chân đá lung, gào khóc ăn vạ. Lần này Tiêu Dực triệt để ngơ luôn, mà đám yêu thú do dự nhìn về Tiêu Dực, thấy hắn không động thủ, nhanh chóng bao vây bảo hộ nàng, nhưng tiểu ny tử chết sống không chịu.
- Ngươi phải chết! Dám đùa giỡn lưu manh, dù thế nào người ta cũng là nữ nhân a!!!
Nguyệt Liên vọt tới, hung hăng đá một cước vào hạ thể của Tiêu Dực, mọi người mồ hôi lạnh giàn giụa, nhưng Tiêu Dực lại vỗ vỗ lên đũng quần đầy bụi, giống như lấy lòng nói với Nguyệt Liên:
- Bà cô, ở đây không thể phá hư được, chân của cô không sao chứ?
- Mất hết thể diện! Chờ ta trở về sẽ tính sau!
Nguyệt Liên lại hung trách mắng một tiếng, không biết là đối với Tiêu Dực, hay là đối với Y Nhân, tay nàng kéo Tiêu Dực lại, đau lòng vuốt ve bờ vai của hắn, vừa rồi chỗ này bị thứ đằng(gai nhọn) của Y Nhân xuyên qua, tuy rằng thân mật, nhưng do thói quen bạo lực, nên cũng chỉ thân mật một cách bạo lực mà thôi.
- Ta... Ta sẽ không bỏ qua cho đám người các ngươi!
Trên mặt đất, Y Nhân đột nhiên đứng lên, nước mắt trên mặt chưa khô, tựa hồ như đã khôi phục lại thần sắc, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Tiêu Dực, đanh đá quát.
Tiêu Dực xoay người, lạnh lùng quét lên quét xuống trên người cô nàng này, liếm liếm môi nói :
- Nếu ngươi đã thể hiện hết yêu lực rồi! Vậy thì tôi không ngại đánh mông cô đâu.
Y Nhân theo bản năng lui về phía sau vài bước, bảo vệ cái mông của mình, khuôn mặt mềm mại quyến rũ hiện lên một tia sợ hãi, Tiêu Dực lúc này mới phát hiện, nếu nhìn kỹ, trừ bộ ngực ra, kỳ thật nàng cũng hơi khác với Nguyệt Liên, khóe miệng của nàng có một nốt ruồi mỹ nhân(*), khuôn mặt nhẵn mịn hơn một chút, Nguyệt Liên không có được vẻ quyến rũ tuyệt mỹ, kinh diễm động lòng người như vậy.
- Không có bổn sự thì đừng thể hiện ra... Yêu trận kia của cô uy lực rất lớn, nhưng yêu lực của cô còn quá yếu, đổi thành tu chân giả khác, đã sớm tiêu diệt các cô rồi, về sau đừng đến chọc tôi, cũng càng đừng gây sự với các nàng. Nếu không đừng trách tôi lạt thủ tồi hoa! Chuyện phát sinh hôm nay coi như không có gì đi. Các cô đều là yêu, cuộc sống trong đô thị cũng không dễ dàng, những kẻ yếu như các cô nên đoàn kết lại, không phải ỷ thế hiếp người, hiện tại ta ở chỗ này, sẽ không để bất kỳ ai khi dễ các nàng! Ai dám động thủ, tôi sẽ không tha đâu... Nhất là cô... Hắc hắc!
Mắt thấy Tiêu Dực được đám Hoa Yêu quần tinh ủng nguyệt (sao quanh trăng sáng) đi vào biệt thự, mặt Y Nhân lúc trắng lúc xanh, muốn đòi lại địa bàn nhưng nghĩ tới tên Tà đạo vô sỉ này rất tâm ngoan thủ lạt, rốt cuộc cũng không còn dũng khí đi lên. Oán hận dậm chân một cái, trừng mắt nhìn về phía Tiêu Dực, rồi xoay người mang theo đám yêu thú đáng thương rời đi.
Vừa vào cửa, Tiêu Dực đang ưỡn ngực ngẩng đầu đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, vừa lúc phun lên cánh tay bị thương của Thụy Liên, mà cả người hắn cũng mềm nhũn, ngã vào lòng Mẫu Đan.
Lần này làm cho toàn bộ nữ nhân đều thất kinh, rõ ràng vừa thấy hắn thoải mái giáo huấn đám yêu thú cùng Hoa Trung Mân Côi Y Nhân, như thế nào vừa vào cửa thì bị trọng thương luôn, thậm chí còn thoi thóp nữa. Chỉ có Nguyệt Liên sợ tới mức lúng túng, nước mắt lưng tròng đoạt lấy Tiêu Dực trong tay Mẫu Đan, không ngừng kêu tên hắn.
- Anh là đồ dần! Rõ ràng bị thương còn chưa khỏi, lại dùng pháp thuật bá đạo như vậy, làm sao bây giờ, Tiểu Dực, anh đừng làm em sợ! Tiểu Dực, anh là tên hỗn đản, anh không sao chứ? Tỉnh lại đi.
- Không.... Không sao.
Tiêu Dực ngừng run rẩy, sắc mặt tái nhợt không có một tia huyết sắc, mệt mỏi gượng cười, an ủi Nguyệt Liên.
Nguyên lai lúc trước hắn còn bị thương.
Đám Hoa Yêu cảm động vô cùng, nam nhân này trong lúc các nàng bất lực đã ra sức bảo hộ các nàng, làm cho bộ tộc Yêu thú càn quấy kia mất mặt, các nàng được một phen nở mày nở mặt, nghĩ đến nam nhân này mặc dù là tu chân giả, kẻ thù một mất một còn của Yêu Tộc, nhưng hắn chẳng những không thù oán với yêu tinh, mà còn làm bằng hữu với các nàng, thậm chí không tiếc cạn kiệt chân nguyên đối kháng với yêu thú cường đại, nam nhân như vậy,tại sao mình không cảm động cho được. Đạo thì sao, yêu thì sao, đã chung một mái nhà, mọi người đều là người một nhà.
- Tiểu Nguyệt, ngươi, ta tới thử xem...!
Hàm Tu, Bách Hợp hai nữ nhân đi tới, thử nghĩ dùng yêu thuật trị liệu cho Tiêu Dực.
- Cám ơn hảo ý của mọi người! Bất quá vô dụng thôi! Trừ phi... Quên đi, Tiểu Nguyệt, đỡ anh, anh muốn vào phòng Nhã Chỉ...
Tiêu Dực khoát tay, bộ dáng hư thoát khiến đám nữ yêu bất an, khi hắn do dự chắc có ẩn tình khác, cùng Nguyệt Liên dìu Tiêu Dực đến cửa phòng Nhã Chỉ, Tiêu Dực không muốn mọi người vào trong, đứng ở cửa do dự một chút, rốt cục thì đẩy cửa tự mình vào.
-.... Tiêu đại ca, anh làm sao vậy? Bị thương sao?
Trong phòng truyền đến giọng nói nức nở của Nhã Chỉ, Hoa Yêu mới nhớ tới căn biệt thự này còn một vị khách nhân chưa từng ra khỏi cửa. Tựa hồ cùng tu chân giả này quan hệ không tầm thường.
- Nhã Chỉ...!
Trong phòng truyền đến giọng nói suy yếu của nam nhân, lập tức lại truyền đến giọng nói ngượng ngùng của Lâm Nhã Chỉ:
- Nha... Anh làm gì vậy, vì sao lại cởi quần áo của người ta? Bên ngoài có người mà.
Ánh mắt chúng nữ yêu sáng ngời, theo bản năng dựa vào cửa phòng. Mà Nguyệt Liên đang dựa vào cửa nghe lén, đôi bàn tay nắm lại trắng bệch.
- Ô...
Lập tức một tiếng rên rỉ động lòng người phát ra, chúng Hoa Yêu nhanh chóng nhìn vào khe cửa.
- Tiêu đại ca... Anh đừng mà, người ta còn đang cảm mà, như vậy không được... Ô... Phôi đản, đừng giật, quần áo đều bị anh xé rồi... Nha... Nha...!
- Anh không chịu nổi nữa! Nhã Chỉ, mau phát xuân, anh muốn hôn em...!
Ma thủ háo sắc của Tiêu Dực tay vươn vào trong áo lót của Lâm Nhã Chỉ, một tay nắm chặt lấy vếu trắng mềm mịn màng của nàng mà xoa nắn, đầu ngón tay di di trên đỉnh đồi đỏ hồng kia, Lâm Nhã Chỉ như bị sét đánh, xuân tình nhộn nhạo rên rỉ một câu, dục hỏa trong cơ thể bị bàn tay của nam nhân này khơi dậy, kìm lòng không được giơ tay ôm lấy cổ nam nhân.
Lâm Nhã Chỉ tuy rằng hay ngượng ngùng, nhưng mà trong khoảng thời gian này, phối hợp với nam nhân trị liệu, hai người sớm đã có quen thuộc với nhau, trừ bỏ tầng rào cản cuối cùng kia, thì khắp nơi trên cơ thể mình đều đã bị nam nhân này hôn hít âu yếm, ngay cả u cốc "thánh địa" cũng đã được nam nhân thăm dò nóng lên, giờ phút này bị hắn khiêu khích làm toàn thân nóng lên, cũng không suy nghĩ tới người khác có biết ha không, ma chủng khẽ động, xuân tình nhộn nhạo, linh khí trong cơ thể tự phát, bị Tiêu Dực khẽ hấp, liên tục không ngừng dung nhập vào trong cơ thể nam nhân.
Cặp núi trắng tuyết mịn màng như hồ điệp bay khỏi áo lót, run rẩy áp lên ngực nam nhân, da thịt phấn nộn không ngừng bị bàn tay to trêu trọc, Lâm Nhã Chỉ yêu kiều rên rỉ, quần lót mỏng tang cũng bị tên đạo sĩ lưu manh kéo xuống, lộ ra kiều đồn tròn lẳn trắng bóc cùng cặp đùi đẫy đà, phì đồn phong nhũ tỏa ra sức hút không thể cưỡng nổi.
Nam nữ phòng trong triền miên không dứt, Hoa Yêu ngoài phòng lại cảm thấy khát vọng chưa bao giờ có, thân thể cũng dần dần nóng bỏng, đào nguyên dưới đùi cũng tô ngứa vô cùng, róc rách như con suối chảy ra, các nàng xấu hổ mặt đỏ tai hồng. Hơn nữa còn phát hiện, tên bên trong là một Tà tu giả, không giống những lão đạo sĩ mũi trâu khác. Trên người rất nhiều hương vị, còn rất dâm đãng nữa. Nhưng hắn lại là một người tính tình cởi mở, là một nam nhân thú vị.
- Trời ạ...!
Lúc này Thụy Liên kinh hỉ kêu một tiếng, phát hiện không đúng, nhanh chóng bưng kín cái miệng nhỏ nhắn sợ đôi nam nữ đang "chiến đấu" kịch liệt bên trong phát hiện. Tuy nhiên nàng lại hấp dẫn ánh mắt của các Hoa Yêu khác.
- Làm sao vậy?
Mẫu Đan kỳ quái hỏi.
Do dự một chút, sắc mặt Thụy Liên có điểm cổ quái, cười gượng giải thích:
- Không... Không có gì, tôi nhận ra cả ngày hôm nay chưa ăn hạt cơm nào.
- Vậy sao? Cũng không có gì đang ngạc nhiên.
Ánh mắt Mẫu Đan cũng cổ quái, ngữ khí nói chuyện cũng đứt quãng, con mắt nhìn vào vết máu trên tay Thụy Liên, trong lòng kịch liệt chấn động.
- Em đi nấu cơm!
Long Nha nhảy chân sáo, vừa rồi biểu hiện của Tiêu Dực làm nàng mừng như điên, tâm trí của nàng còn đang ở đoạn 14, 15 tuổi, chỉ biết ai đối tốt với mình, mình sẽ đối tốt lại với hắn, nhất là Tiêu Dực đem yêu thú luôn khi dễ nàng đánh một trận, tiểu nha đầu đã muốn làm chút gì đó cho hắn, nhanh chóng chạy tới phòng bếp.
Hoa Yêu còn lại diễn cảm khác nhau, chỉ có Hàm Tu cùng Bách Hợp chữa thương cho Thụy Liên cũng đã phát hiện cái gì đó, trong lòng chợt nảy, tâm tình xuất hiện dao động thật lớn.
Sau khi ăn tối xong, thì tiếng rên rỉ kiều diễm kia cũng chấm rứt. Đám Hoa Yêu phòng ai về phòng ấy, ngay khi Tiêu Dực mặt mũi hồng hào, nở nụ cười dâm đãng mang theo áo ngực cùng quần lót của Lâm Nhã Chỉ đi, trong phòng khách to như vậy chỉ có Nguyệt Liên một mình ngồi trên ghế sa lon, sắc mặt ửng hồng, nhìn thấy Tiêu Dực đi ra, vui vẻ trong nháy mắt, lập tức giận dữ, muốn đứng lên, nhưng mà hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa "răng môi tiếp đất", nhất thời xấu hổ kẹp chặt hai chân, hứ một câu hờn dỗi với Tiêu Dực, chạy nhanh về phòng.
- Hắc hắc! Huynh đệ, đã ghiền không?
Vô sỉ liếm liếm môi, Tiêu Dực sờ sờ "thạch đầu" tiểu đệ đệ đang khôi phục từ từ, đắc ý huýt sáo một tiếng, quét nhanh các gian phòng. Khóe miệng treo ý cười xấu xa, tràn ngập mong chờ.
*****************************
Mẫu Đan đang cầm một bát súp trước cửa phòng Tiêu Dực, do dư vài lần muốn gõ cửa, dù sao hắn cũng là Tu Chân giả, là thiên địch của yêu tinh, liều lĩnh tiếp xúc sẽ phát sinh hậu quả như thế nào? Chính mình còn không dám suy nghĩ, tuy rằng ngày hôm qua biểu hiện của hắn thân thiện như vậy, nhưng mà nghĩ đến yêu thú cường đại mà hắn dễ dàng chém thành cát bụi, trong lòng không ngừng run rẩy, nếu hắn hiểu rõ ý đồ của mình thì...
- Di? Mẫu Đan tỷ.
Ngay khi Mẫu Đan chuẩn bị lùi bước, cửa phòng đột nhiên mở, Tiêu Dực nửa người trên để trần kinh ngạc nhìn nàng, trái tim Mẫu Đan nhảy một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ một mảnh, có chút không biết phải làm sao cúi đầu xuống, bát súp trên tay run lên, thiếu chút nữa đổ ra, cũng may Tiêu Dực tay mắt lanh lẹ đem bát cầm lấy, lòng nàng mới ổn định lại.
- Tiêu tiên sinh, tôi... Tôi định đưa cho anh chén canh này để bồi bổ thân thể, chuyện hôm qua cám ơn anh!
Mẫu Đan có chút khẩn trương xoa tay, trong đôi mắt mê người lóe ra gợn sóng ngượng ngùng mê người.
- Mẫu Đan tỷ quá khách khí rồi, đều là người một nhà, còn xa lạ như vậy làm gì, vào đây ngồi một chút đi.
Tiêu Dực hòa nhã nở nụ cười, lập tức bưng bát trở về phòng, Mẫu Đan do dự một chút, cũng theo chân hắn vào phòng.
- Về sau đừng gọi tôi là Tiêu tiên sinh, khó nghe lắm, cứ gọi là Tiểu Dực đi. Tiểu Nguyệt thường gọi như vậy mà.
Vừa vào phòng, Tiêu Dực bỏ bát xuống, một bên mặc quần áo, vừa cười nói..
- Được.
Mẫu Đan đánh giá nam tử đang quay lưng về phía mình, thân hình hắn rất cường tráng, cơ bắp rắn chắc, làn da màu đồng cổ khỏe mạnh làm cho hắn có khí tức nam nhân mãnh liệt, nếu được một người đàn ông như vậy ôm ấp, nhất định sẽ nhất rất thật ấm áp và an toàn.
Vô ý thức, Mẫu Đan bị ý nghĩ như vậy làm giật mình, mình tại sao lại nghĩ tới những thứ như vậy chứ.
- Tiểu Dực, hôm qua ít nhiều cậu cũng đã cứu chị, bằng không tỷ tỷ này không gánh nổi tội mất.
Mẫu Đan cố lấy hết dũng khí, nặn ra nụ cười, do dự một chút, ngồi lên giường Tiêu Dực, trong lòng hơi thấp thỏm.
- Lại nữa rồi. Đừng nhắc tới việc này nữa nha?
Tiêu Dực khoác áo lên, thuận tay bưng bát súp lên một ngụm uống hết, chẹp chẹp miệng, khen:
- Mẫu Đan tỷ, canh tiên ít nhất dùng lửa nhỏ đun ba tiếng, rất ngon. Cũng giống như Mẫu Đan tỷ vậy, thật sự là rất đẹp, dư vị vô tận a.
Câu nói đầu tiên làm cho lòng Mẫu Đan được uống mật, vẻ mặt lo lắng tiêu biến, mà lời nói của Tiêu Dực kéo gần khoảng cách giữa hai người, Mẫu Đan yêu mị che miệng cười, vũ mị yêu kiều.
- Tỷ tỷ về sau mỗi ngày đều nấu canh cho cậu, cậu không được ngán đó nha.
Dù sao cũng là Hoa Yêu, trời sinh mị cốt, nụ cười này của Mẫu Đan vô cùng phong tình vạn chủng, trong lòng không còn e ngại, bản tính hiển lộ ra, cộng thêm vẻ vũ mị này, nhất thời làm cho không khí trong phòng thoải mái hơn rất nhiều.
Buông bát xuống, Tiêu Dực tùy ý ngồi xuống bên người Mẫu Đan, quan tâm nói :
- Mẫu Đan tỷ, ngày hôm qua tỷ không bị thương chứ? Chứng kiến những tên kia động thủ với tỷ, em hận không thể lập tức bọn chúng, tỷ chỉ là một đóa hoa mềm mại, làm sao có thể để cho chúng hạ độc thủ chứ.
- Tiểu Dực, cậu thật sự không bởi vì chị là yêu tinh mà phản cảm chứ?
Mẫu Đan rốt cục thì nhịn không được nói ra nghi hoặc trong lòng, đây là gánh nặng lớn nhất trong lòng nàng, khi không rõ thái độ của Tiêu Dực, nàng không dám biểu hiện được quá mức tùy tiện.
Hắc hắc, tôi như thế nào lại phản cảm với các người, tiểu yêu tinh mê chết người này, lão tử yêu còn chưa hết nữa là.
Trên mặt Tiêu Dực chợt lóe nụ cười dâm, đây là bước mấu chốt, chỉ cần xuyên qua tầng giấy này, sau này sẽ rất dễ dàng, bất quá tiện nhân này kỹ xảo rất tốt, nụ cười dâm dật ẩn sau vẻ hòa nhã, biểu tình rất đại nghĩa.