Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 5: Mưa gió Đông Hải
-----oo0oo-----
Chương 572: Tú công chúa… yếu đuối
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Hàn Mạc nhìn qua, thấy bên cạnh có giá gỗ, quả nhiên có một chiếc áo choàng màu hồng, Hàn Mạc đi lên lấy chiếc áo choàng, liền ngửa thấy có mùi thơm nhẹ toả ra từ chiếc áo choàng đó, quả nhiên Tú công chúa đã có sự chuẩn bị.
- Mấy ngày này thời tiết lúc lạnh lúc nóng…!
Tú công chúa lặng lẽ nói:
- Thời tiết như vậy quả thực bản cung không chịu nổi, ngươi xem, thời tiết hôm nay ánh nắng tươi sáng, nhưng bản cung cảm thấy trong người hơi lạnh…!
Hàn Mạc nhìn sâu vào trong đôi mắt lộ vẻ mệt mỏi khó mà che dấu được, trong lòng cũng biết, đó là một cô gái nhìn có vẻ mềm yếu, đang chèo lái việc nội khố của hoàng thất, hơn nữa lại thống lĩnh những sát thủ bóng tối trong Đông Hoa Thính, thu được vô số những tin tức tình bảo cho Yến quốc.
Tuy Tây Hoa Thính do Hàn Mạc lãnh đạo, dần dần khôi phục sinh lực, nhưng trước mắt những sát thủ của Tây Hoa Thính vẫn chỉ là tích luỹ thế lực, đại bộ phận những sát thủ chỉ mai phục trong thành, vì vậy cơ quan tình báo của Yến quốc, trên thực tế vẫn nằm trong tay Đông Hoa Thính là chính.
Hàn Mạc tiến tới sau lưng Tú công chúa, không nói lời nào dỡ chiếc áo choàng ra, nhẹ nhàng khoác lên người Tú công chúa.
Tú công chúa xoay người lại, đối mặt với Hàn Mạc, lúc đó cự ly giữa hai người rất gần, thậm chí Hàn Mạc có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng phát ra từ đôi môi hồng của Tú công chúa.
Tú công chúa nhìn Hàn Mạc, bỗng nhiên cơ thể hơi nghing về phía trước, có một động tác là Hàn Mạc có chút giật mình, đó là việc công chúa nhẹ nhàng ghé má vào vai Hàn Mạc.
Hàn Mạc có chút giật mình, dù sao đây cũng là trong vường, điều hắn lo lắng là Tiểu công chúa quay lại, nếu như bị Tiểu công chúa nhìn thấy tình cảnh này, đó là việc vô cùng hổ thẹn.
Nhưng hắn cũng không dám cử động, chỉ có thể đứng bất động như bia ném lao mà thôi, tuỳ Tú công chúa dựa vào vai mình, trên người Tú công chúa phát ra hương thơm quen thuộc, cuộn trào mãnh liệt vào mũi của Hàn Mạc.
Đó là một mùi làm cho người khác mê mẩn, đối với đại đa số đàn ông mà nói, mùi thơm đó mang đầy vẻ lôi cuốn.
- Hàn Mạc, bản cung… rất mệt!
Đôi mắt Tú công chúa nhắm lại, dựa vào vai Hàn mạc, nhẹ nhàng nói.
Câu nói đó làm Hàn Mạc có phần giật mình, một vị kiều nữ tôn quý như vậy, mà lại kề bên tai mình nói những lời đó, đó là lời nói thể hiện tình cảm trân thành, càm thấy sự mệt mỏi đến tận xương tuỷ của Tú công chúa.
Hắn không biết vì sao nàng lại mệt mỏi như vậy, nhưng không nghi ngờ gì, như lời công chúa nói, nàng quả thực rất mệt mỏi.
Một người con gái mạnh mẽ, cũng có lúc cảm thấy mệt mỏi, cũng có lúc mềm yếu.
Như lẽ thường, những loại người như vậy, thường che dấu sự mệt mỏi lại, che dấu sự yếu đuối, luôn luôn hiện ra vẻ mạnh mẽ, tuyệt nhiên không bao giờ lộ ra vẻ yếu đuối
Bọn họ ngẫu nhiên lộ vẻ yếu đuối và mệt mỏi, cũng chỉ trước mặt người thân thích của mình mà thôi.
Do vậy trước mặt Hàn Mạc Tú công chúa thổ lộ sự chân tình, điều này làm Hàn Mạc giật mình, lại thêm cảm giác cực kỳ quái lạ, lẽ nào diễm phụ xinh đẹp này, xem mình như người có thể thổ lộ những điều sâu kín?
Trong mắt nàng, hiện giờ bản thân chính là Hàn Mạc hay là Cổ Triều Tinh?
…
Cảm thấy sự mệt mỏi bất lực của Tú công chúa, Hàn Mạc không kìm nổi lòng mình, giang hay tay ôm nàng vào lòng, mặc dù đôi gò bồng sung mãn của Tú công chúa đang áp vào ngực của Hàn Mạc, làm cho Hàn Mạc có cảm giác rất khác lạ, nhưng lúc này đây, Hàn Mạc lại không có tâm trạng để hưởng thụ cái cảm giác mà bất cứ người đàn ông nào trên thiên hạ này không muốn cả, chỉ nghĩ trong lòng, đàn bà chung quy cũng chỉ là đàn bà, cho dù là vị cao thủ hoàng tộc vô cùng dũng mãnh như Tú công chúa, chung quy thân thể cũng bằng xương bằng thịt, cũng có thất tình lục dục như mọi người mà thôi.
Một lúc sau, Tú công chú mới từ từ mở mắt ra, hơi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt thanh tuấn của Hàn Mạc, khẽ cười, kề sát vào tai Hàn Mạc, âm thanh tuy nhỏ nhưng rất mềm mại:
- Có phải ngươi…. Cho rằng ta đang quyến rũ ngươi?
Hàn Mạc khẽ quay đầu lại, gần chạm vào khuôn mặt của Tú công chúa, hai người đều có thể nghe rõ từng nhịp thở của nhau.
- Chỉ cần Tú công chúa cần, bờ vai của thần… bất cứ lúc nào cũng giành cho công chúa!
Hàn Mạc nhìn khuôn mặt vô cùng kiều diễm đó, ngửi được mùi thơm từ đôi môi hồng của Tú công chúa, không kìm nổi lòng nói.
Tú công chúa khẽ cười, nhẹ nhàng nói:
- Cũng có lúc bản cung… cần một bờ vai để nương tựa…!
Lúc đó Hàn Mạc ngại không ôm Tú công chúa nữa, buông tay ra, ánh mắt không kìm nổi liếc liếc xuống dưới, thấy đôi gò bồng nhô rõ sau lớp áo sát người của Tú công chúa, nghĩ tới vừa nãy chỗ này đây đã ghì mãnh liệt vào mình, trong lòng vẫn còn chút phấn khích, thậm chí mà nói nó còn mang chút đắc ý nữa.
Thử nghĩ trong thiên hạ này, có mấy người được gần gũi Tú công chúa như vậy, càng đừng nói là có thể cảm nhận được đôi gò bồng căng tròn tuyệt mỹ kia.
Tuy Hàn Mạc không phải loại người háo sắc, nhưng thân hình của Tú công chúa, luôn có một sức hút mãnh liệt đối với Hàn Mạc.
Vẻ ngoài của Hàn Mạc chỉ khoảng đôi mươi, nhưng tư tưởng do tích luỹ từ kiếp trước và kiếp này, nên luôn luôn vựơt qua tuổi thực tế của hắn, rất là chín chắn, cho nên đối với cô nương kiều diễm như Tú công chúa, thì lại rất ưu ái, hắn hiểu rõ người đàn bà đẹp này cũng mang sự quyến rũ phong tình như những thiếu nữ, đó nhưng những trái cây chín mọng, cực lỳ thơm ngon.
Lúc trước giữa Hàn Mạc và Tú công chúa cũng từng xảy ra đôi co, được xâm phạm những chỗ nhạy cảm của Tú công chúa, lúc này trong ký ức nhớ rất rõ ràng, đôi gò bồng tuyệt mỹ đó, vừa to vừa trắng vừa mềm vừa cao, rất đàn hồi, thế gian hiếm thấy.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là bộ ngực rất to!
Cái cảm giác mệt mỏi lúc trước của Tú công chúa đã vơi đi quá nửa, quay lưng lại, tiếp tục ngồi dựa vào chiếc ghế tựa, sau đó nhìn Hàn Mạc, nụ cười nở trên môi, hỏi:
- Ngươi biết vì sao hôm nay lại để ngươi và Sương Nhi gặp mặt không?
Điều này cũng là sự nghi hoặc trong lòng Hàn Mạc, lắc lắc đầu.
Lần này Tú công chúa cũng không úp mở, thản nhiên nói:
- Lý do rất đơn giản, chỉ là để con nha đầu này biết, ngươi… đã thành thân!
Hàn Mạc nhíu mày lại.
- Bản cung còn muốn cảm ơn ngươi!
Lời của Tú công chúa vẫn mang chút nghiêm nghị:
- Ít ra con nha đầu này và ngươi cũng đã ở gần nhau hai ngày, rất vui vẻ… trong cung, rất khó nhìn thấy nó vui như vậy!
Hàn Mạc có vẻ hiểu ra điều gìđó, hỏi:
- Sau này Sương công chúa chưa từng xuất cung, hay là do công chúa ngăn cản?
Tú công chúa lắc lắc đầu, thở dài nói:
- Bản cung không thể không làm như vậy được… bản cung không muốn nó gặp ngươi ngoài cung… một khi nó có tình cảm với ngươi, thì đó là một thất sách rất lớn đối với bản cung!
Hàn Mạc thản nhiên đáp:
- Quả nhiên công chúa không hổ danh là tình báo thông thiên, cho dù là việc trong cung lẫn ngoài cung đều nắm trong bàn tay…!
Hôm nay hắn mang theo Tiểu Thiến vào yết kiến Thục phi, ngay lúc đó Tú công chúa đã biết, bởi vậy có thể thấy, vị bảo bối của Hoàng tộc này, đối với mọi việc phát sinh trong cung đều nắm rất rõ.
Hoàng cung thâm thuý, có vô số việc phát sinh, nhưng cũng không qua nổi con mắt của Tú công chúa.
Hàn Mạc bỗng nhiên cảm thấy, tuy nói Tiêu quý phi lấy thân phận là quý phi tổng quản hậu cung, nhưng tổng quản hậu cung chính thức, chỉ có thể là Tú công chúa thâm tàng bất lậu mà thôi.
- Có phải trong lòng ngươi đang trách bản cung?
Tú công chúa liếc nhìn Hàn Mạc.
- Có phải trách bản cung khống chế những hành tung của con a đầu đó không?
Hàn Mạc trầm ngâm một chút, chậm rãi đáp:
- Công chúa yêu mến Tiểu công chúa, điều đó không sai, chỉ là… như lời công chúa nói, trong cung không thấy Tiểu công chúa vui vẻ cười đùa, tại sao không để Tiểu công chúa xuất cung, vui vẻ thoải mái một chút?
Đôi mắt đẹp của Tú công chúa nhìn Hàn Mạc, khẽ thở dài đáp:
- Nếu nó không gặp ngươi, thì bản cung vẫn có thể cho nó xuất cung, nhưng… bởi vì sự tồn tại của người, bản cung không thể không để nó trong cung, không cho nó xuất cung.
- Vì sao lại như thế?
- Ỷ lại!
Tú công chúa nghiêm mặt nói:
- Bản cung vừa mới nói, lo nó sẽ ỷ lại tình cảm vào ngươi!
- Giữa thần và công chúa chỉ là bạn.
Hàn Mạc cười đau khỏ nói:
- Thần chỉ xem công chúa như em gái mà thôi… thần chỉ hy vọng công chúa vui vẻ chút thôi!
Tú công chúa nói:
- Tất nhiên bản cung biết ngươi không có ý gì, không thì bản cung không bảo giờ để nó và ngươi gặp mặt.
Khẽ thở dài nói:
- Nhưng ngươi càng đối tốt với nó, bản cung càng không yên tâm… bản cung không lo ngươi có ý gì khác, chỉ lo nó nảy sinh tình cảm với ngươi, đối với nó mà nói, đây chắc chắn là một sự tổn thương, bản cung… không muốn sau này nhìn thấy nó bị tổn thương nữa!
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 5: Mưa gió Đông Hải
-----oo0oo-----
Chương 573: Biến cố.
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Hàn Mạc hơi nhíu mày, lời Tú công chúa nói hiển nhiên không đơn giản như mặt ngoài vậy.
Tú công chúa cũng không tiếp tục nói về vấn đề này, liếc Hàn Mạc một cái, bình tĩnh nói:
- Gần đây trong kinh có nhiều chuyện, ngươi cũng nên cẩn thận một chút… có một số việc, hãy để tới tương lai đi!
Lời này không hiểu ra sao cả, trong nhất thời Hàn Mạc quả thật nghe không hiểu, dùng một loại ánh mắt hồ nghi nhìn Tú công chúa.
Tú công chúa thản nhiên cười, giọng nói mềm mại:
- Cũng đừng hoán bản cung nhúng tay vào chuyện Tây Hoa Thính của ngươi, chẳng qua… Đối với Tây Hoa Thính của ngươi, bản cung vẫn có hứng thú, cũng muốn nhìn xem ngươi khôi phục từng chút phong thái Tây Hoa Thính năm Tiết Công Nhan còn sống như thế nào!
Giờ phút này, Hàn Mạc lập tức thay đổi thân phận của Tú công chúa, trở thành Thính trưởng Đông Hoa Thính.
Một núi không thể có hai hổ, đồng hành là oan gia.
Nước Yến vốn chỉ có một nha môn ngầm mạnh mẽ, nhưng hiện giờ đã hình thành cục diện hai Hoa Thính cùng tồn tại, không thể phủ nhận, hoặc sáng hoặc tối, hai Hoa Thính này luôn tồn tại cạnh tranh.
Tuy rằng cho tới giờ, hai bên không có xung đột gì lớn ở ngoài sáng, nhưng hai bên vẫn chú ý động tĩnh của đối phương, đây cũng là chuyện không tranh cãi.
Hàn Mạc chỉ thản nhiên cười, không nói gì.
- Người của ngươi bị Xà Nhân chộp tới, đối với ngươi mà nói, vốn là một lần nguy hiểm, chẳng qua… !
Tú công chúa cố ý ngừng một chút, mắt đẹp di chuyển, thấp giọng nói:
- Ngươi xử lý rất khá, mượn cơ hội này, trái lại trồng xuống uy vọng không nhỏ ở Tây Hoa Thính… Có phải bản cung nên chúc mừng ngươi hay không?
Đột nhiên nghe lời ấy, Hàn Mạc giật mình kinh hãi trong lòng.
Lúc này trong đôi mắt hắn xẹt qua ánh sáng sắc bén, hơi híp mắt, nhìn Tú công chúa, một ý niệm lướt qua đầu hắn trong nháy mắt:
- Chẳng lẽ nàng vẫn giở trò quỷ ở sau lưng?
Thật ra chính hắn cũng hiểu được quan hệ với Tú công chúa rất kỳ quái.
Nói theo lý, quan hệ giữa hai người gần như mờ ám, ít nhất có một số lúc, Tú công chủa biểu hiện thật sự có tình cảm nào đó với Hàn Mạc, nhưng ở phương diện chuyện công, Hàn Mạc lại chưa từng quên, vị trí trận doanh của hai người khác nhau, tuyệt đối không tính là quan hệ bằng hữu.
Đầu tiên Đông Tây Hoa Thính vốn là hai cơ cấu ngầm cũng không hòa thuận, thân là hai nha môn ngầm lớn của nước Yến, hai bên tự nhiên đều suy xét tới ích lợi Hoa Thính của mình. Về phương diện khác, Tú công chúa là người hoàng tộc, mà Hàn Mạc lại là người thế gia, tuy rằng hiện giờ xem ở mặt ngoài, quan hệ hoàng tộc và Hàn gia dường như rất hòa hợp, nhưng chỉ cần người có đầu óc đều biết rằng, hai bên chẳng qua là lợi dụng nhau mà thôi, sau lưng nụ cười đó, trên tay đều nắm lưỡi đao sắc bén trí mạng.
Hoàng tộc và thế gia, chung quy là không đội trời chung, nước lửa không dung, mà hoàng tộc và Hàn gia sớm muộn cũng sẽ công khai đối lập, đây chỉ là vấn đề thời gian, bất cứ kẻ nào đều tin tưởng không hoài nghi, bao gồm cả Hàn Mạc.
Tuy rằng, hai người ngẫu nhiên lộ ra tính tình chân thật, nhưng xét đến cùng, hai bên vẫn ở trong trận doanh đối địch.
Hàn Mạc nghĩ trong đầu có thể Tú công chúa giở trò quỷ sau lưng, đó cũng là chuyện đương nhiên.
Hai người, cũng không phải vì tư quên công, có lẽ trong xương cốt hai bên, vẫn cẩn thận cảnh giác đối phương.
Dường như Tú công chúa xem thấu tâm tư của hắn, thản nhiên cười, thân thể mềm mại giật giật, bình bĩnh nói:
- Bản cung không có suy nghĩ đó… Hơn nữa nếu bản cung thật sự muốn gây bất lợi với ngươi, cũng sẽ không cho ngươi cơ hội tương kế tựu kế… Càng không để cho ngươi cơ hội thu phục lòng người Tây Hoa Thính, đề cao danh vọng!
Điểm này Hàn Mạc thật sự không thể không tin, dùng trí tuệ của Tú công chúa, thật sự muốn ra tay, thủ đoạn chắc chắn sẽ càng cao minh.
Từ góc độ nào đó mà nói, kế hoạch của đối phương lúc này cũng không quá cao minh, trong đó có rất nhiều sơ hở, mà Hàn Mạc sớm đã xem thấu một số sơ hở trong đó, chậm chạp không vạch trần, chẳng qua là chờ cơ hội tốt mà thôi.
Mà Hàn Mạc thật sự tin tưởng, nếu Tú công chúa bố trí cục diện, chỉ sợ rất khó phát hiện sơ hở trong đó.
- Công chúa hiểu lầm.
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Thật ra ngay từ đầu ta đã biết chuyện này không liên quan tới công chúa… chẳng qua, dường như công chúa biết một số chuyện!
Tú công chúa thở dài:
- Chuyện bản cung biết không nhiều lắm. Bản cung chỉ có thể nhắc nhở ngươi, hiện giờ sứ đoàn ngoại quốc ở kinh thành, hiện giờ không nên nổi lên phong ba gì… !
Trong lòng Hàn Mạc biết Tú công chúa chắc chắn biết một số chuyện, chỉ có điều không muốn nói ra mà thôi, một khi đã như vậy, hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ chắp tay nói:
- Công chúa phân phó, thần nhất định vâng theo!
Một bàn tay của Tú công chúa nâng lên trán, ngón tay cái nhẹ nhàng nhấn huyệt thái dương, hỏi han nhìn như rất tùy ý:
- Hàn Mạc, nếu Đại Yến ta không thể thương lượng với nước Khánh, Hàn gia các ngươi có thất vọng hay không?
Hàn Mạc thản nhiên, chỉ mỉm cười nói:
- Chỉ cần có lợi với quốc gia, Hàn gia sẽ cao hứng, nếu bất lợi với quốc gia, Hàn gia sẽ thất vọng!
Tú công chúa khẽ thở dài:
- Nơi này chỉ có hai chúng ta, không cần giấu đầu lòi đuôi, có gì cứ nói là được.
Nàng liếc Hàn Mạc một cái, cười quyến rũ nói:
- Bản cung cũng không phải mãnh thú, nói sai cũng sẽ không ăn ngươi!
Hàn Mạc cười khổ nói:
- Thật ra công chúa hiểu được, một khi không thể bàn bạc được với nước Khánh, vậy chỉ có thể kết minh người nước Ngụy, hậu quả chắc chắn là đẩy binh sĩ nước Yến ta tới sa trường, máu thịt cùng đổ… Đáng thương khô cốt ven đường, vẫn còn là mộng người trong khuê phòng!
- Đáng thương khô cốt ven đường, vẫn còn là mộng người trong khuê phòng… !
Tú công chúa đọc một lần, thở dài yếu ớt:
- Chẳng qua là một câu khiến người ta buồn bã, đáng tiếc… Đây không phải lý do thật sự của ngươi!
- Nếu như công chúa nói như vậy, hạ thần chỉ có thể mạo muội nói, một khi kết minh với nước Ngụy, Hàn gia ta rất nhanh sẽ rời vào tình thê snguy hiểm… !
Hàn Mạc giương mắt nhìn Tú công chúa:
- Tiêu gia tiếp chiến nắm quyền, đến lúc đó… Chỉ sợ công chúa cũng sẽ không thoải mái!
- Đây mới là nói thật.
Tú công chúa cười nói:
- Hàn Mạc, ngươi có biết hay không, tuy rằng lúc nói dối ngươi khiến người ta rất mê muội, nhưng bản cung vẫn thích thấy bộ dáng ngươi nói thật, như vậy nhìn qua càng giống một… người đàn ông!
Nàng lắc đầu buồn bã nói:
- Chẳng qua bản cung vừa nhận được một tin tức… !
Hàn Mạc lập tức nhìn Tú công chúa.
Tú công chúa chậm rãi nói:
- Tin tức gì, rất nhanh ngươi sẽ biết… Chỉ có điều, kết quả tin tức này mang lại, cũng không có ưu đãi gì với Hàn gia các ngươi.
Nàng nhìn Hàn Mạc, vẻ mặt rất bình tĩnh:
- Nếu không ngoài ý muốn, người Khánh và nước Yến ta không thể thảo luận tiếp, nói cách khác, nếu không có biện pháp giải quyết tốt, lúc này, Đại Yến ta chỉ có thể kết minh với người nước Ngụy!
Mày Hàn Mạc nhăn lại, sắc mặt cũng trở nên nghiêm nghị.
Vẻ mặt Tú công chúa đã cho thấy, lời nàng nói là kết luận vô cùng chắc chắn.
Kết minh với người nước Ngụy?
Đây là điều Hàn gia tuyệt đối không muốn thấy.
- Chẳng qua… quyền chủ động đã không ở trong tay Hàn gia các ngươi, thậm chí sứ thần nước Khánh cũng không có cách nào thay đổi kết quả này!
Tú công chúa chậm rãi nói:
- Có lẽ Thái sư đại nhân nước Yến chúng ta đang ngửa mặt cười to!
Hàn Mạc không biết vì sao lại đột nhiên thay đổi như vậy.
Theo hắn biết, hiện giơ ba nước đàm phán đang giằng co, hai nước Ngụy Khánh ai cũng không chiếm được thượng phong, vì sao lúc này Tú công chúa lại nói nước Khánh đã không còn cơ hội?
Rốt cuộc Tú công chúa đã đạt được tin tức gì?
Hàn Mạc hơi nắm tay, một khi kết minh nước Ngụy, như vậy một đảng Tiêu tộc hoàn toàn ở thượng phong trong lần chiến tranh này, đáng sợ nhất là, tiếp theo nước Yến chắc chắn sẽ có động tác quân sự, mà tiêu điểm của nước Yến, sẽ lập tức nhắm vào quân Tây Bắc, nhắm vào Tiêu Hoài Ngọc.
Một khi chiến tranh nổ ra, không thể phủ nhận, dùng thực lực hai nước Yến Ngụy, cho dù không thể hoàn toàn đánh bại nước Khánh, nhưng cũng tuyệt đối có thể đạt được ích lợi rất lớn thông qua trận chiến này.
Mà công lao nhắc tới, đến lúc đó chắc chắn là Tiêu Hoài Ngọc, danh vọng Tiêu tộc trong quân đội thậm chí ở nước Yến sẽ giống như mặt trời ban trưa, cho dù là hoàng tộc, đến lúc đó cũng không thể không nhượng bộ thỏa hiệp với Tiêu tộc.
Tiêu gia đắc thế, trực tiếp đại biểu nguy cơ hàng xuống Hàn tộc, đến lúc đó, đối mặt với Tiêu tộc quân công to lớn, Hàn tộc phải chăng có đủ lực lượng ngăn cản đối phương nhào đến?
Thân là một thành viên của Hàn tộc, Hàn Mạc không thể không suy xét đến tương lai của Hàn tộc, suy xét nguy cơ Hàn tộc gặp phải.
…
Mặt Tú công chúa nhìn qua tâm tình cũng không tốt, dù sao kết quả như vậy, đối với hoàng tộc cũng không có nhiều ích lợi.
Trên thực tế trong triều người hơi hiểu chính trị có thể nhìn ra, hoàng tộc rất bất mãn đối với sự mạnh mẽ của Tiêu gia, gần một năm nay, âm thầm đỡ đầu Hàn gia quật khởi, mục đích chính là vì hình thành thế chân vạc với Tiêu gia và Tô gia, ba phái thế chân vạc, tiêu hao nhau, đây là cục diện hoàng tộc nguyện ý thấy.
Tình thế lúc này, hoàng tộc cũng đang chậm rãi tích tụ lực lượng, vẫn thúc đẩy cân bằng thế lực các nơi.
Nhưng một khi khai chiến, loại cục diện hoàng tộc thích này tự nhiên cũng bị phá vỡ.
Làm một thành viên hoàng tộc, Tú công chúa tự nhiên phải giữ gìn lợi ích của hoàng tộc, nàng hiển nhiên cũng không muốn thấy cục diện như vậy.
- Thôi, chỉ sợ lúc về phủ, ngươi sẽ biết được chân tướng sự tình rồi.
Tú công chúa nhìn qua rất mệt mỏi, thân thể mềm mại có vẻ vô lực:
- Trong phủ ngươi còn có một vị phu nhân xinh đẹp, bản cung cũng không chậm trễ các ngươi ở cùng một chỗ… Ngươi đi trước đi!
Hàn Mạc nhìn Tú công chúa, cũng không lập tức rời đi, mà chỉ trầm mặc.
- Ngươi… muốn nói cái gì?
Tú công chúa thấy được bộ dáng muốn nói lại thôi của hàn Mạc, không khỏi nhẹ giọng hỏi.
Cuối cùng Hàn Mạc chắp tay cung kính nói:
- Hạ thần có muốn chuyện muốn cầu công chúa, hy vọng công chúa có thể đáp ứng!
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 5: Mưa gió Đông Hải
-----oo0oo-----
Chương 574: Tay có thể hái ngôi sao.
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Trong màn trời đêm, ngôi sao xinh đẹp đầy trời khiếp tim người ta đập nhanh, ánh sáng nhạt chiếu lên các góc thành Yến Kinh, gió nhẹ dịu dàng, lay nhánh cây, cành lá phát ra tiếng vang sàn sạt, giống như người ta nhỏ giọng nói trong mộng. Thành Yến Kinh tắm rửa trong ánh sao cũng đã yên tĩnh, ồn ào náo động ban này đã bị thay thế bằng sự yên lặng.
Dưới bầu trời, có rất ít người lại đưa mắt nhìn một quán mì ở đầu phố cũ, trước cửa quán là một cây đại thụ che trời, cành lá sum suê, khiến tiệm mì thấp thoáng dưới nó.
Bên trong quán vô cùng vắng vẻ, ông chủ bên quầy híp mắt ngủ gật, mà tiểu nhị lại dựa vào góc quán, cố gắng chống đỡ mí mắt đang díu xuống.
Quán này làm buôn bán nhỏ, cho tới này, buôn bán cũng không đắt hàng, mỗi ngày chỉ cần trời đối, sẽ đóng cửa kết thúc công việc, rất ít khi mở rộng cửa muộn như vậy.
Nhưng hôm nay lại không được.
Bởi vì trong cửa hàng còn có khách, tuy rằng bọn họ đã rất buồn ngủ, nhưng cũng không dám tiến tới bảo khách rời đi, bởi vì hai vị khách kia trang phục đẹp đẽ quý giá đã cho thấy bối cảnh của họ không phú thì quý, cái quán nho nhỏ thật sự không đắc tội nổi, hơn nữa bọn họ vô cùng tin tưởng, lúc hai vị khách này rời khỏi, chắc chắn sẽ để lại rất nhiều tiền thưởng.
Cho nên bọn họ chỉ có thể đợi.
- Chắc sẽ không ăn đến hừng đông chứ?
Tiểu nhị than thở trong lòng.
…
Hàn Mạc thần sắc dịu dàng, lẳng lặng ngồi đối diện tiểu công chúa, giống như ngày mới gặp, tiểu công chúa mặc chiếc áo nhỏ màu tím kia, váy dài màu xanh nhạt, tóc chải hai bím nhỏ, hết thảy giống như đúc lúc đầu gặp.
Tiểu công chúa chỉ cúi đầu, tay phải nắm chiếc đũa, kẹp lấy một sợi mì, mở miệng nho nhỏ mà ăn, nàng ăn rất chậm, chỉ một chén mì nhỏ này, đã ăn hơn nửa ngày.
Có lẽ trong lòng tiểu công chúa, hy vọng thời gian ngừng lại như vậy, hình ảnh vĩnh viễn dừng vào lúc này.
Hai người đều không nói gì.
Hàn Mạc biết, chung quanh quán lúc này, không dưới mười tên lại viên ngầm ẩn núp, không có bất cứ kẻ nào sẽ tới quấy rầy.
Lâu sau, tiểu công chúa mới ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo như nước kia lúc này không tiếng động mà chảy ra nước mắt.
Hàn Mạc cười ồn hòa, lấy khăn gấm, vươn tay qua, dịu dàng lau nước mắt ở khóe mắt cho tiểu công chúa giống như ca ca vậy, nhưng chỉ là chiếc khăn gấm, như nào có thể xua tan thương cảm trong lòng tiểu công chúa.
- Mạc ca ca, về sau… có phải chúng ta không thể gặp lại hay không?
Tiểu công chúa nhìn Hàn Mạc, tuy rằng nước mắt vừa mới lau đi, nhưng nước mắt mới lại chảy xuống.
Giọt lệ long lanh óng ánh.
Hàn Mạc mỉm cười lắc đầu, dịu dàng nói:
- Đương nhiên có thể gặp lại… !
Tiểu công chúa lắc đầu, khuôn mặt trẻ trung lại hiện ra bi thương không tương xứng với tuổi tác:
- Huynh không cần gạt ta, ta biết… Hôm nay cô cô để ta đi ra, là một lần cuối cùng… Về sau, không bao giờ… ta có thể ra khỏi cung nữa… !
Vẻ mặt Hàn Mạc hơi tối, lại không nói gì.
Trong lòng hắn hiểu được, có lẽ lần gặp này, thật sự có thể là lần gặp mặt cuối cùng.
Tú công chúa đáp ứng yêu cầu của hắn, cho phép tiểu công chúa rời khỏi cung một lần cuối cùng, cho nên Hàn Mạc dẫn tiểu công chúa du ngoạn phố xá trầm uất cả buổi chiều, bọn họ dạo phố xem đáp nghệ nhân biểu diễn xiếc, đi rạp hát nghe diễn, đi quán trà uống trà… cuối cùng đi vào quán nhỏ này.
Mà quán nhỏ này, có lẽ là nơi chia tay cuối cùng.
Tiểu công chúa là công chúa hoàng thất, thân ở thâm cung, được Tú công chúa che chở, cho dù Hàn Mạc có thể vào cung, nhưng nếu muốn thấy tiểu công chúa, chỉ sợ không có cơ hội.
Huống chi Tú công chúa cũng không thấy sau này hai người còn ở chung một chỗ, không muốn tiểu công chúa quá gần gũi Hàn Mạc, có lực cản như vậy, hai người càng không có cơ hội gặp mặt.
Vui vẻ ngày hôm nay, chỉ sợ sau này rất khó gặp lại.
- Cám ơn huynh!
Tiểu công chúa lau đi nước mắt ở khóe mắt mình, miễn cưỡng cười lên:
- Mạc ca ca, có thể quen biết huynh, Sương nhi rất vui vẻ, Sương nhi sẽ nhớ kỹ huynh!
Hàn Mạc lại ảm đạm trong lòng, nhìn khuôn mặt tiểu công chúa, rốt cục nói:
- Muội yên tâm, chỉ cần có cơ hội, Mạc ca ca chắc chắn có thể mang muội đi chơi, còn có thể đưa muội đến đây… ăn mì!
Tiểu công chúa rất rõ ràng, đây chẳng qua là một hy vọng xa vời mà thôi, nhưng nàng vẫn dùng sức gật đầu:
- Vâng, Sương nhi tin tưởng Mạc ca ca chắc chắn có thể làm được. Tiếp theo, muội muốn ăn hai bát lớn!
Hàn Mạc cố gắng không để mình lộ ra vẻ thương cảm, nếu như vậy, sẽ càng khiến búp bê đối diện cảm thấy thương cảm ly biệt, cho nên chỉ cười nói:
- Muội yên tâm, tiếp theo, chúng ta còn bao cả quán mì này, muội muốn ăn bao nhiêu, chúng ta liền ăn bấy nhiêu!
Tiểu công chúa thản nhiên cười, dùng sức gật đầu.
Nàng buông đũa, lấy khăn thơm từ trong tay áo, lau một phen, lúc này mới đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài cửa quán mì, Hàn Mạc đi theo bên người nàng, hai người sóng vai đứng trước cửa quán mì, một cơn gió mát thổi tới, tiểu công chúa không kìm nổi hai tay ôm ngực, dường như hơi rét, Hàn Mạc vội vàng cởi áo khoác trên người, khoác lên người tiểu công chúa.
Tiểu công chúa liếc Hàn Mạc, khuôn mặt thanh tú động lòng người thản nhiên cười, lập tức ngẩng đầu, nhìn ngôi sao trên màn trời như gấm, nhẹ nhàng nói:
- Mạc ca ca, huynh biết không, cho tới nay, trong lòng muội có hai nguyện vọng!
- Cái gì?
- Nguyện vọng thứ nhất, chính là muốn thấy biển rộng!
Tiểu công chúa nhìn bầu trời đầy sao không dời:
- Trong sách đều nói biển rộng vô cùng, trên biển có chim biển xinh đẹp, dưới biển có con cá xinh đẹp… Năm đó đi Ngô quận với phụ vương, khi đó còn nhỏ, chỉ nhìn thoáng qua, hiện giờ muội thật sự muốn nhìn kỹ một chút… !
Hàn Mạc quay đầu nhìn khuôn mặt tràn đầy khát khao của tiểu công chúa, trong lòng cảm thán, nguyện vọng này vốn không quá khó thực hiện, thậm chí rất nhiều dân chúng bình dân đều có thể thực hiện, nhưng Sương nhi thân là công chúa hoàng gia, đây trái lại là một hy vọng xa vời.
- Còn một nguyện vọng?
Hàn Mạc dịu dàng hỏi.
- Sao!
Tiểu công chúa nhìn bầu trời đầy sao, khóe miệng lộ ra nụ cười:
- Sao thật đẹp, nếu như có thể chạm một chút, thật tốt biết bao… !
Ánh mắt Hàn Mạc sáng lên, hắn cười nói với tiểu công chúa:
- Muội chờ một lát!
Hắn xoay người tiến vào quán mì, tiểu công chúa hơi kỳ quái nhìn Hàn Mạc vội vã tiến vào trong quán, không biết hắn muốn làm gì.
Chỉ thấy Hàn Mạc đi đến một góc, thấp giọng phân phó tiểu nhị kia vài câu, trên khuôn mặt mệt mỏi buồn ngủ của tiểu nhị mang theo vẻ nghi hoặc, lập tức thấy Hàn Mạc lấy một thỏi bạc từ trong tay áo ra, đưa tới trước mặt tiểu nhị, tiểu nhị lập tức có tinh thần, buồn ngủ nháy mắt biến mất, cẩn thận thu hồi bạc, lại nhìn qua quầy, thấy ông chủ dựa vào quầy ngủ say, khuôn mặt lập tức nở nụ cười, nhanh nhẹn đứng dậy chạy ra phía sau.
Rất nhanh liền thấy tiểu nhị bưng một chậu gỗ nhỏ ra đưa cho Hàn Mạc, Hàn Mạc nhận chậu gỗ bước nhanh ra, tới bên người công chúa, đặt chậu gỗ lên mặt đất, sau đó vẫy tay với tiểu công chúa:
- Sương nhi, muội tới đây!
Sương nhi trừng mắt đi đến bên người Hàn Mạc, nhìn lại chậu gỗ, chỉ thấy bên trong chứa đầy nước, đáy chậu đặt khăn bố màu đen, hơn nữa Sương nhi thấy rõ ràng, sao trên trời lúc này đã phản chiếu trên mặt nước, nhẹ nhàng lay động theo gợn nước, dao động lăn tăn, bầu trời đầy sao đã gần ngay trước mắt.
Sương nhi chậm rãi ngồi xổm xuống, chỉ thấy Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Mượn sao từ trên trời xuống, hiện giờ muội có thể chạm vào chúng nó… !
Sương nhi cắn môi, ánh mắt vốn hồng lập tức lại chảy ra nước mắt, vươn bàn tay trắng nơn, nhẹ nhàng lau nước mắt, ánh mắt nhìn Hàn Mạc.
- Sương nhi, còn nhớ rõ Mạc ca ca tặng tiên bào cho muội không?
Hàn Mạc ôn hòa nhìn tiểu công chúa, dịu dàng hỏi.
Tiểu công chúa gật đầu.
Nàng đương nhiên nhớ rõ, tiên bào kia là bùa hộ mệnh thần tiên ban cho Hàn Mạc khi còn bé, mặc tiên bào vào, lúc nào cũng có thần tiên bảo vệ, có thể ngăn cản bất cứ yêu ma quỷ quái nào.
Đó là một tiên bảo ẩn hình, chỉ khi tới mười tám tuổi, mới có thể thấy bộ dáng tiên bào.
Hàn Mạc nói với tiểu công chúa như vậy, tiểu công chúa vẫn nhớ kỹ, cũng rất tin tưởng, nàng vẫn đều cho rằng, mình mặc tiên bào ẩn hình kia trên người, ai cũng không thương tổn được mình.
- Muội nhớ kỹ, có tiên bào, ai cũng không thể thương tổn muội!
Hàn Mạc dịu dàng nói:
- Về sau muội không cần sợ hãi cái gì, bởi vì chúng ta đều biết, sẽ có thần tiên mạnh mẽ đang âm thầm bảo vệ muội, chỉ cần người xấu thương tổn muội, đều tự rước lấy hậu quả xấu… !
- Vâng!
Tiểu công chúa gật đầu nói:
- Mạc ca ca, muội nhớ rõ!
Hàn Mạc đứng dậy, trầm mặc một chút, miễn cưỡng cười nói:
- Trời đã tối, đừng để Tú công chúa lo lắng, muội… về cung đi!
Tiểu công chúa đứng dậy, thân thể lanh lợi xinh xắn đứng trước mặt Hàn Mạc, cúi đầu ảm đạm không nói gì.
Sau một lát, tiểu công chúa mới ngẩng đầu lên, đột nhiên tiến tới hôn lên mặt Hàn Mạc một cái, xay đó nhanh chóng xoay người, đi tới đại thụ cởi bỏ cương một con ngựa, xoay người lên ngựa, cũng không quay đầu, giục ngựa rời đi.
Tuấn mã chạy như bay, phi ra hơn mười thước, tiểu công chúa đột nhiên ghìm ngựa lại, quay đầu ngựa, xa xa nhìn Hàn Mạc, không nói lời nào, nhưng nước mắt trong suốt không tiếng động chảy xuống từ khóe mắt, lại chảy xuống hai má mềm mại trắng nõn, cuối cùng rơi xuống giống nhưu trân châu.
Hàn Mạc cũng yên lặng nhìn tiểu công chúa, cuối cùng nhẹ nhàng nâng tay vẫy vẫy, cuối cùng tiểu công chúa lộ ra nụ cười ngọt ngào, quay đầu ngựa lại giục ngựa mà đi, người ngựa rất nhanh bị đêm tối cắn nuốt, rốt cuộc nhìn không thấy bóng dáng nàng.
Ánh sao rực rỡ, Hàn Mạc cũng cảm thấy thân thể hơi lạnh.
Trong nhất thời, hắn nhớ tới bài từ kia.
Đa tình tự cổ đau li biệt;
Sao chịu thấu tiết thu tàn gió rét!
Đêm nay tỉnh rượu nơi nào?
Bờ dương liễu, gió mai trăng khuyết.
Biền biệt năm dài,
Thôi cảnh đẹp ngày vui giờ chẳng thiết.
Dẫu có muôn ngàn kẻ chung tình;
Dễ ngỏ cùng ai biết?
(Liễu Vĩnh - Vũ Lâm Linh - "Hàn thiền thê thiết” - Châu Hải Đường)
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 5: Mưa gió Đông Hải
-----oo0oo-----
Chương 575: Tình thế nguy hiểm.
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Phủ Hộ bộ Thượng thư.
Sắc mặt Hàn Huyền Đạo nhìn qua vô cùng kém, trong tay cầm một mảnh lụa vàng, hắn từ trước đến nay gặp chuyện cũng bình tĩnh, hiện giờ trong đôi mắt lại lóe ra ánh sáng tối tăm.
Hôm nay Tây Hà Vương gia tới chơi, Hàn Huyền Đạo không ngờ hắn lại mang tới tin tức không tốt như vậy.
Thần sắc Tây Hà Vương gia và Vân Thương Lan bên người rất nhục nhã, Vân Thương Lan dựa vào ghế, dường như nghĩ cái gì, mà Tây Hà Vương gia lại uống trà rất cứng nhắc.
Lụa vàng trong tay Hàn Huyền Đạo, đương nhiên không phải tấm lụa vàng bình thường, đây là thánh chỉ Sùng Nhân Đế nước Khánh ban xuống.
Nội dung thánh chỉ, thật ra rất đơn giản, đó là mệnh lệnh sứ đoàn nước Khánh lập tức trở về nước Khánh.
Không có lời gì khác, chỉ sai sứ đoàn nước Khánh về nước mà thôi, nhưng ý tứ đương nhiên không cần nói cũng biết, không hề nghi ngờ phía nước Khánh đã buông tha lần đàm phán này.
Tuy rằng phía nước Khánh không muốn tiếp tục đàm phán, nhưng tự nhiên cũng không ngu xuẩn đến mức công bố bỏ dở đàm phán với nước Yến trên thánh chỉ, lúc này, vấn đề thể diện vẫn phải bận tâm tới.
Nhưng ý chỉ tới vào lúc này, như vậy sẽ chứng minh, thế lực phản đối kết minh nước Yến trong triều đình nước Khánh đã chiếm thượng phong.
Ai cũng có thể tưởng tượng, một ý chỉ như vậy trước khi tới được thành Yến Kinh, cũng phải trải qua đấu tranh tàn khốc trong nước Khánh cuối cùng mới quyết định.
- Bổn vương đã sớm nói qua… !
Tây Hà Vương gia nhìn qua dường như già hơn không ít, buông chén trà, vô lực nói:
- Đám người kia luôn phản công ở trong nước, nếu đàm phán ở nước Yến tiến triển không thuận lời, thời gian kéo quá dài, không tốt sẽ xảy ra vấn đề. Cho tới nay, bổn vương lo lắng là đạo ý chỉ này tới Yến Kinh, hiện giờ tin dữ đã thành sự thật… Đây là ý chỉ của hoàng thượng, bổn vương vô lực xoay chuyển trời đất!
Hàn Huyền Đạo đặt thánh chỉ nước Khánh lên bàn, chau mày, hai tay khoanh lại, như có điều suy nghĩ.
- Hôm nay nhận được ý chỉ của quân chủ quý quốc, bổn vương thật ra rất cao hứng.
Tây Hà Vương gia liếc Hàn Huyền Đạo:
- Hàn đại nhân cô gắng hết sức rồi, chẳng qua… Nếu tới sớm hơn, sớm có thời gian gặp quân chủ quý quốc, cũng sẽ không có kết quả như vậy. Bổn vương chưa rời khỏi Tứ Thông Quán, thánh chỉ này liến đưa tới đúng lúc… Ha ha, thật là trùng hợp chó má… !
Tây hà Vương gia có vẻ rất tức giận, đường đường vương gia chí tôn, không kìm nổi tuôn ra lời thô tục, có thể thấy được lửa giận trong lòng hắn thật sự không nhỏ… !
Hàn Huyền Đạo thở dài nói:
- Vương gia đừng quá để ý, tránh cho làm tổn thương bản thân!
- Cũng đành vậy.
Tây Hà Vương gia cười khổ nói:
- Năm nay bổn vương gần sáu mươi, cả đời này đều bình thường vô vi, lần này tới nước Yến đàm phán, thật ra là bổn vương chủ động xin đi… Tốt xấu bổn vương cũng là hoàng tộc nước Khánh, trong đời này cũng phải làm một chuyện cho Đại Khánh ta, vốn tưởng rằng có thể mượn lần đàm phán này thỏa chí nguyện trong lòng bổn vương, cho dù nhắm mắt cũng không tiếc nuối, chỉ tiếc rằng… Ý chỉ này, khiến tất cả cố gắng lúc trước của bổn vương đều là nước chảy về biển đông, biến thành tro tàn!
Hàn Huyền Đạo vuốt râu nói:
- Vương gia, bản quan cũng từng nghe nói hậu đảng nước Khánh các ngài mạnh mẽ, nhưng thật không ngờ mạnh mẽ tới nông nỗi này… Bọn họ quả nhân vì cá nhân mà bỏ qua nền tảng lập nước, quấy nhiễu đàm phán, đối với bọn họ mà nói, có thể được bao nhiêu chỗ tốt? Chẳng lẽ Thánh Tương Thương Đại tướng quân quý quốc không có đối sách?
Tây Hà Vương gia nói:
- Không dối gạt Hàn đại nhân, nếu không có Thánh Tướng chu đáo, nước Khánh chúng ta căn bản sẽ không phái sứ đoàn tới. Chẳng qua… Thánh Tướng chung quy là quân nhân, sử dụng quyền mưu, sao có thể là đối thủ hậu đảng. Hơn nữa hậu đảng… Ài, thôi, lại nói chuyện này cũng không có ích gì.
Hắn chắp tay cười khổ với Hàn Huyền Đạo:
- Hàn đại nhân, lần trước tới quý phủ nói lời từ biệt, chẳng qua là kế bất đắc dĩ, đơn giản muốn thúc giục Hàn đại nhân sớm ra tay, để hai nước chúng ta sớm đàm phán có kết quả… Nhưng lúc này, bổn vương quả thật muốn từ biệt Hàn đại nhân. Vào Yến Kinh đến nay, vẫn được Hàn đại nhân chiếu cố, bổn vương rất cảm kích, trong lòng cũng đều coi Hàn đại nhân là bằng hữu, chẳng qua… Giờ từ biệt, hai nước chúng ta chắc chắn hóa bạn thành thù, chỉ sợ bổn vương phải gặp lại Hàn đại nhân ở sa trường, sẽ không còn cơ hội nâng cốc vui vẻ!
Tình thế hiển nhiên thay đổi cách nhìn.
Khánh sứ rút lui, ngừng đàm phán, được lợi nhất đương nhiên là người nước Ngụy, dưới tình huống chỉ có một phía đàm phán, người nước Ngụy đương nhiên được lợi nhất.
Thậm chí từ góc độ nào mà nói, nước Yến còn có thể bị tổn thất nhất định, dưới tình huống không có đối thủ cạnh tranh đàm phán, người Ngụy tự nhiên sẽ không đưa ra điều kiện đàm phán quá mức phong phú.
Sứ đoàn nước Khánh rời khỏi, chắc chắn sẽ bị phái của Tiêu Thái sư nắm lấy nhược điểm, trách cứ nước Khánh vô lễ, trên đường đàm phán mà rút lui, đó là khinh nhờn lớn nhất đối với nước Yến.
Dưới tình huống như thế, dư luận triều đình đương nhiên sinh ra địch ý với nước Khánh, như vậy toàn bộ khuynh hướng kết minh tự nhiên sẽ nghiêng về nước Ngụy.
Dưới tình huống không có lực cản quá lớn, Ngụy Yến kết minh chỉ là chuyện sớm hay muộn, từ đó, nước Yến chắc chắn sẽ bàn bạc thêm một bước về kế hoạch chiến tranh, từ đó chiến tranh vốn chỉ giữa Ngụy Khánh, chắc chắn cũng sẽ kéo nước Yến vào.
Lúc đó, Hàn tộc đương nhiên không thể vi phạm việc toàn thể nước Yến, chỉ có thể tham dự tác chiến quân sự với nước Khánh, phục vụ bên trong hệ thống quân sự do Tiêu Hoài Ngọc lãnh đạo.
Từ đó, Hàn tộc cũng rơi vào tình thế nguy hiểm!
Tây Hà Vương gia nói hai người phải gặp lại ở sa trường, không phải nói điêu.
- Hiện giờ cho dù bổn vương muốn chấp nhận điều kiện của vị Tiêu Thái sư kia, cũng không có cơ hội!
Tây Hà Vương gia thở dài, đứng dậy, run rẩy muốn chắp tay với Hàn Huyền Đạo:
- Hàn đại nhân, đêm khuya quấy rầy, đã nói quá nhiều chuyện… Bổn vương cáo từ trước… Nếu trận chiến này qua đi, bổn vương chưa chết, hai nước ta có thể hòa bình một lần nữa, bổn vương nguyện ý nâng cốc với Hàn đại nhân… !
Hắn nói có vẻ rất bất đắc dĩ:
- Cáo từ!
Vân Thương Lan vẫn không nói một lời, thấy Tây Hà Vương gia đứng dậy, cũng đứng dậy cung kính thi lễ với Hàn Huyền Đạo:
- Trên sa trưởng, xin chỉ giáo!
Hàn huyền Đạo cũng đứng dậy, chậm rãi nói:
- Vương gia chuẩn bị rời đi khi nào?
- Hàn đại nhân cũng thấy được thánh chỉ.
Tây Hà Vương gia cầm lấy thánh chỉ trên bàn, thu vào trong tay áo:
- Trên thánh chỉ nói rõ ràng, thấy thánh chỉ, lập tức trở về kinh thành!
Hàn Huyền Đạo vẻ mặt nghiêm nghị:
- Vương gia có thể hoãn hai ngày, xem có cơ hội xoay chuyển hay không!
- Xoay chuyển?
Tây Hà Vương gia lắc đầu thở dài:
- Ý chỉ đã hạ, không cần bàn lại, làm sao còn có cơ hội xoay chuyển gì!
- Vương gia!
Hàn Huyền Đạo nghiêm mặt nói:
- Hàn mỗ bất tài, nhưng xin Vương gia có thể kéo dài hai ngày… Cuộc chiến này mở ra, vô số binh sĩ hai nước ta chắc chắn táng thân sa trường, vô số mẹ góa con côi, cho dù có một chút cơ hội cuối cùng, chúng ta cũng không được buông tha!
Tây Hà Vương gia nhíu mày, thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Hàn Huyền Đạo, không khỏi hỏi:
- Hàn đại nhân… có biện pháp gì?
- Trước cũng phải để bản quan gặp mặt Thánh thượng một lần!
Hàn Huyền Đạo nhíu mày nói:
- Vương gia, hôm nay Thánh thượng triệu kiến, lúc ngài vào cung, có nói gì hay không?
Tây Hà Vương gia nói:
- Hôm nay Thánh thượng triệu kiến ở Càn Tâm Điện, ngoại trừ bổn vương còn có vị lão giả của nước Ngụy kia!
- Thanh Nguyên tiên sinh!
- Đúng!
Tây Hà Vương gia nói:
- Trước khi bổn vương vào cung, vừa mới nhận được ý chỉ này, tâm tình có thể đoán được. Sau khi vào cung, Yến Đế bày ra yến tiệc nhỏ, chỉ có bổn vương và Thanh Nguyên tiên sinh… !
Hàn Huyền Đạo nhìn Tây Hà Vương gia, cẩn thận lắng nghe.
- Trên yến tiệc Yến Đế không nói quốc sự, chỉ hỏi một số thứ đặc sắc của hai nước chúng ta… !
Tây Hà Vương gia bình tĩnh nói:
- Trên thực tế bổn vương vô cùng rõ ràng tâm tư quân chủ quý quốc, chẳng qua là muốn thống qua điều này, biết được tài lực và thế cục trước mắt của hai nước chúng ta mà thôi… !
- Vương gia nhìn xa!
Hàn Huyền Đạo nói một tiếng.
- Yến hội qua đi, thân thể bổn vương cũng k hông khỏe, từ biệt rời cung, còn vị Thanh Nguyên tiên sinh kia… ha ha, chỉ sợ trò chuyện rất vui vẻ với quý quân chủ đi!
Tây Hà Vương gia lắc đầu:
- Việc đã đến nước này, thế cục cũng chắc chắn, không cần phí công!
Hàn Huyền Đạo tiến lên đỡ lấy Tây Hà Vương gia vẻ mặt mệt mỏi, hòa nhã nói:
- Gần đây Vương gia làm việc vất vả, phải bảo trọng thân thể mới được. Hàn mỗ chỉ mong Vương gia có thể nghỉ ngơi ở Yến Kinh hai ngày nữa, trong hai ngày, nếu không có cơ hội xoay chuyển, Huyền Đạo cũng chỉ có thể đích thân đưa Vương gia rời kinh!
- Chẳng qua, thánh chỉ nói rõ, để bổn vương lập tức về kinh… !
Tây Hà Vương gia do dự một chút, cuối cùng vỗ nhẹ tay Hàn Huyền Đạo:
- Thân thể bổn vương không khỏe, có tật trong người, nhất thời không thể khởi hành, chỉ có thể ở lại hai ngày, đợi thân thể khôi phục một chút, mới có thể về kinh!
Hàn Huyền Đạo lộ ra nụ cười:
- Vương gia yên tâm, tối nay Huyền Đạo sẽ mời nghự y chẩn bệnh cho Vương gia!
Vân Thương Lan ở bên rốt cục thi lễ với Hàn Huyền Đạo, cung kính nói:
- Hàn đại nhân, nếu có chỗ dùng tới Thương Lan, xin phân phó, vượt lửa qua sông không chối từ!
Hàn Huyền Đạo cười nói:
- Vân đại nhân khách khí, nếu có chỗ cần giúp đỡ, bản quan tuyệt đối không khách khí!
Đưa tiễn Tây Hà Vương gia, Hàn Huyền Đạo lập tức trở về phòng, dưới sự hầu hạ của phu nhân Hàn Tào Thị, thay triều phục.
- Lão gia, giờ đã hơn nửa đêm, ngài còn muốn đi đâu?
Hàn Tào Thị thấy Hàn Huyền Đạo từ đầu đến cuối đều nghiêm nghị, không khỏi lo lắng hỏi.
- Vào cung!
Hàn Huyền Đạo thản nhiên nói:
- Ngày mai sẽ có triều hội, tối nay không vào cung, chỉ sợ ngay mai xảy ra chuyện lớn!
Hàn Tào Thị vội hỏi:
- Nhưng đêm khuya như thế, chỉ sợ Thánh thượng đã nghỉ ngơi, đêm khuya vào cung quấy rầy Thánh thượng… !
- Ta đoán Thánh thượng chưa nghỉ!
Hàn Huyền Đạo cười lạnh nói:
- Chỉ sợ Hoàng đế của chúng ta giờ phút này đang chờ ta ở trong cung… Cho dù thật sự quấy rầy hắn mà nhận tội, cũng tốt hơn trơ mắt nhìn Hàn gia chúng ta đi về phía nguy hiểm!
Hàn Tào Thị hiểu được trong lòng, có thể khiến Hàn Huyền Đạo đêm hôm khuya khoắt mạo hiểm vào cung yết kiến quấy rầy Hoàng đế, chuyện nhưu vậy chắc chắn không bình thường, không kìm nổi nói:
- Lão gia, không bằng ngay đêm gặp Binh bộ Thượng thư Phạm đại nhân, Đại Lý Tự khanh Hồ đại nhân cùng vào cung gặp Thánh thượng, nếu không, cùng mang theo Tam đệ, nhiều người, Thánh thượng cũng sẽ không trách phạt!
Hàn Huyền Đạo nghe vậy, trong đôi mắt phát ra ánh sáng, hắn xoay người, lạnh lùng nhìn Hàn Tào Thị.
Hàn Tào Thị thấy ánh mắt lạnh lùng của Hàn Huyền Đạo, trong lòng cả kinh.
- Người làm vợ, không nên hỏi đến chính sự.
Hàn Huyền Đạo lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ muốn bức vua thoái vị?
Hàn Tào Thị nghe vậy cúi đầu không dám nói nữa.
- Tuy rằng mỗi người đều biết, ba nhà chúng ta hiện giờ quan hệ hòa thuận, nhưng cho dù có một số chuyện người trong thiên hạ biết được, cũng không thể để lên mặt bàn.
Hàn Huyền Đạo lạnh lùng nói:
- Huống chi, tuy rằng hiện giờ hai nhà Phạm Hồ quan hệ tốt với chúng ta, cũng chẳng qua là tình thế bức bách mà thôi, chẳng lẽ nàng cho rằng bọn họ thật lòng đi theo Hàn gia ta? Nhà ai không có suy nghĩ của mình, hiện giờ ta lo lắng nhất, chính là có một ngày bọn họ tìm được cơ hội, trái lại sẽ cắn một miếng sau lưng Hàn gia ta… Hạ gia mua vũ khí của Tiêu gia ở sau lưng, giã tâm bừng bừng, chẳng lẽ nàng không biết vết xe đổ?
Hàn Tạo Thị vội hỏi:
- Thiếp thân nói xằng nói bậy, lão gia ngài bớt giận, đừng để tổn thương thân thể!
Hàn Huyền Đạo thở dài nói:
- Đối với bất cứ kẻ nào, chúng ta đều phải có lòng phòng bị, nếu không sẽ bị người ta ăn, cũng không thể trách người khác. Có một số việc, vẫn ít kéo hai nhà kia vào là tốt.
Hắn cười lạnh lùng, thấp giọng nói:
- Hơn nữa có một số việc, hoàng đế của chúng ta chưa chắc nguyện ý để nhiều người biết, có thêm người, có một số chuyện lại khó nói, thậm chí hoàng đế sẽ sinh ra lòng đề phòng đối với chúng ta, đến lúc đó lại càng không ổn!
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 5: Mưa gió Đông Hải
-----oo0oo-----
Chương 576: Chuyện cấp báo lúc nửa đêm
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Tiêu thái sư nhiều ngày gần đây, ngày nào cũng đi ngủ muộn. Lão căng đầu óc ra tính tính toán toán, cho dù có nằm trên giường cũng khó chợp mắt.
Về phương diện công việc, ngoài thư phòng có một số lượng lớn tài liệu, ngay bên trong phòng ngủ cũng chứa không ít công văn. Nội dung những công văn đó, đương nhiên không phải ai cũng được đọc.
Bóng đêm thâm trầm, Tiêu thái sư hãy còn ngồi bên cạnh bàn, quần áo chỉnh tề, tay cầm bút lông, viết lên giấy.
Sức khỏe lão có vẻ cũng không tốt, thỉnh thoảng lại ho khan vài tiếng, đôi khi còn ho đến đỏ cả mặt.
Ngoài cửa có tiếng đập cửa, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
-Gia gia, gia gia còn chưa nghỉ sao?
Thái sư mắt xẹt qua tia hào quang, nhưng ánh mắt đó nhanh chóng biến mất. Đôi mắt thần khí phức tạp, nhìn vào cánh cửa, suy nghĩ rất lung, nhất thời không trả lời.
-Gia gia… chưa nghỉ sao?
Giọng nói ngoài cửa lại nhẹ nhàng vang lên:
-Linh Chỉ mang cho người bát xúp…
Tiêu thái sư cuối cùng cũng ho nhẹ một tiếng, đứng dậy, mở cánh cửa, hiền hòa nhìn nữ tử thanh tú xinh đẹp đứng trước cửa, nói:
-Đã khuya thế này, cũng chưa nghỉ sao?
-Gia gia, người cũng đâu có nghỉ?
Đứng ngoài cửa, chính là mỹ nhân dung nhan thoát tục Tiêu Linh Chỉ, áo ngoài màu trắng ngà, bên trong màu xanh ngọc, quần lụa mỏng, tay trái cầm bình sứ, tay phải cầm bát ngọc, miệng cười dịu dàng:
-Lão niên lớn tuổi như vậy rồi, đêm không nên thức quá khuya mới phải, sức khỏe người dạo này không tốt. Đây là bát xúp Linh Chỉ mới ninh, gia gia ăn một chút đi, bồi bổ sức khỏe, ban đêm thức khuya hao tổn sức lực lắm đấy, một bát xúp cũng có thể giúp tinh thần minh mẫn hơn.
Tiêu thái sư hiền lành cười, vào trong phòng. Tiêu Linh Chỉ rót nửa bát xúp, dâng lên mời Tiêu thái sư.
Tiêu thái sư cầm lấy cái bát ngọc, húp hết nửa bát. Tiêu Linh Chỉ nhận lại cái bát, định rót thêm một ít, nhưng Tiêu thái sư đã xua tay nói:
-Ta dùng đủ rồi. Người già, cũng không nên ăn nhiều. Bát xúp vừa rồi là đủ, lão phu thấy khá hơn, nếu ăn thêm sẽ không tiêu được.
Tiêu Linh Chỉ mỉm cười, nhận lại cái bát, cầm theo cả cái bình sứ, nói:
-Gia gia, vậy nghỉ sớm di. Đã sang giờ Tý rồi, đừng thức khuya quá nữa…
Nói xong, thi lễ, lui ra.
Tiêu thái sư đã nói:
-Linh Chỉ, cháu chờ ta một chút!
Tiêu Linh Chỉ xoay người lại, hỏi:
-Gia gia có gì chỉ bảo?
-À!
Tiêu thái sư trầm ngâm một chút, mới ôn hòa nói:
-Cháu đến đây, ngồi xuống, ta có mấy câu muốn nói với cháu.
Tiêu Linh Chỉ do dự một chút, cuối cùng đi lên, đứng ở bên cạnh bàn, nhưng không ngồi xuống.
-Ngồi xuống đi!
Tiêu thái sư nhẹ nhàng bảo.
Tiêu Linh Chỉ lúc này mới ngồi xuống.
-Linh Chỉ à, cháu năm nay… đã 20 chưa nhỉ?
Tiêu thái sư nhìn Tiêu Linh Chỉ, vuốt chòm râu hoa râm, ôn tồn hỏi.
Tiêu Linh Chỉ nhẹ nhàng gật đầu:
-3 tháng nữa, cháu 20 tuổi.
-Thời gian như nước…
Tiêu thái sư than nhẹ một tiếng:
-Thấm thoắt, đã 7 năm qua đi, cháu từ một tiểu nha đầu đã thành một cô nương xinh đẹp rồi.
Lão nhìn Tiêu Linh Chỉ, mỉm cười:
-Linh Chỉ, còn nhớ lần đầu ta gặp cháu không?
Tiêu Linh Chỉ gật đầu:
-Cả cuộc đời mình, Linh Chỉ vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên. Nếu gia gia năm đó không cứu Linh Chỉ, Linh Chỉ đã không sống đến hôm nay.
Tiêu thái sư khoát tay, thở dài:
-Ta không có ý đó!
Lão tựa người vào ghế, mắt thoáng suy nghĩ, nhẹ nhàng nói:
-Ta nhớ năm đó, lúc gặp ngươi, trời mưa rất to.
-Dạ!
Tiêu Linh Chỉ gật đầu, mắt hiện lên tia dị sắc, không biết vì sao Tiêu thái sư tối nay lại nhắc lại chuyện năm xưa.
-Năm đó, lão thái phu nhân thượng thọ 80 tuổi!
Tiêu thái sư mỉm cười:
-Lão thái phu nhân thượng thọ, phận làm con như ta dĩ nhiên phải về chúc thọ rồi. Lão thái phu nhân cả đời đều sống ở Thanh Phổ với lão gia, rất ít khi rời khỏi nơi đó, không theo con cái vào kinh. Lý do là vì luyến lưu quê quán.
Huyện Thanh Phổ thuộc quận Hội Kê, cũng là bản quán của Tiêu gia. Cho nên trong lòng người của Tiêu tộc, đều hướng cả về huyện Thanh Phổ.
Tiêu Linh Chỉ vẫn lẳng lặng nhìn Tiêu thái sư, cũng không hiểu Tiêu thái sư tối nay vì sao lại nhắc đến những chuyện đó, nên không nói năng gì cả.
-Một ngày mưa to tầm tã, lão phu vì phải nhanh chóng về quê bái kiến Lão thái phu nhân, nên cưỡi ngựa phi không ngừng nghỉ, cấp tốc về quê.
Tiêu thái sư chậm rãi nói:
-Lão phu còn nhớ rõ, đoàn xe vừa tiến vào thị trấn Thanh Phổ, liền có người phát hiện ra cháu bên vệ đường. Khi đó cháu còn là một đứa trẻ, không hiểu sao lại bị ngã ở ven đường, quần áo ướt đẫm, hôn mê bất tỉnh. Lúc lão phu nhìn thấy cháu, cháu chỉ còn thở thoi thóp…
Tiêu Linh Chỉ vẻ mặt ảm đạm, cúi đầu, nhẹ giọng đáp:
-Ngày đó nếu không phải gia gia lưu tình, Linh Chỉ đã trở thành con quỷ vô hồn.
Tiêu thái sư mỉm cười, tiếp tục nói:
-Lão phi liền đem cháu vào thành, mời đại phu… Cuối cùng, nhờ trời, đã cứu được tính mạng của cháu.
Tiêu Linh Chỉ đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Tiêu thái sư:
-Đại ân của gia gia, Linh Chỉ có báo đáp cả đời cũng không hết.
-Mau đứng lên đi!
Tiêu thái sư vội vàng nói:
-Cháu làm gì vậy?
Lão đứng dậy, bước nhanh đến, nâng Tiêu Linh Chỉ dậy, thở dài:
-Linh Chỉ, những năm gần đây, cháu đúng là rất quan tâm đến lão phu, xem ra, người trong Tiêu gia, có thể một lòng một dạ với lão phu, cũng chỉ có cháu. Con cháu của ta, chữ Hiếu đúng là không bì được với ngươi. Lão phu mắt chưa mờ, việc này, hiểu rất rõ.
Tiêu Linh Chỉ lắc đầu:
-So với ơn cứu mạng năm đó, những việc Linh Chỉ làm chẳng nhằm nhò gì cả…
Tiêu thái sư hơi vuốt cằm, run rẩy trở lại ghế, ngồi xuống, hòa nhã nói:
-Linh Chỉ, gần đây cháu đêm nào cũng đều thức khuya, đã gầy đi không ít. Trong lòng có chuyện gì nghĩ ngợi sao? Nếu có việc gì khó, hãy nói với gia gia, mặc dù gia gia tuổi cao sức yếu, nhưng có lẽ cũng có thể giúp cháu ít nhiều…
-Không … không có…
Tiêu Linh Chỉ cúi đầu.
Nhìn hai tay nàng nắm lấy vạt áo, cho dù là thằng ngốc cũng nhận ra cô nương này trong lòng chắc chắn có tâm sự.
Tiêu thái sư lắc đầu:
-Đêm đã khuya, cháu về nghỉ ngơi đi. Hãy nghĩ thoáng một chút, đừng tự làm khổ mình. Nhớ kỹ lời ta nói, trên đời này, không có việc gì là không vượt qua được, ta đã gặp vô số phong ba, nhưng vẫn vượt qua cho đến bây giờ…
Tiêu Linh Chỉ gật đầu, ngoan ngoãn nhìn lão:
-Gia gia, Linh Chỉ hiểu. Người… cũng nghỉ sớm đi!
Tiêu thái sư cười ôn hòa, khoát nhẹ tay, ra hiệu Tiêu Linh Chỉ về nghỉ.
Tiêu Linh Chỉ cầm lấy bình sứ và bát ngọc, đi ra đến cửa, Tiêu thái sư bỗng nhiên nói:
-Cháu à, có nhiều chuyện là do duyên phận, trời đã định, không thể cưỡng cầu. Nếu là của mình, thì sẽ là của mình, không cần phải quá sầu não.
Tiêu Linh Chỉ thân hình hơi chấn động, quay người lại, duyên dáng thi lễ, lúc này mới quay lui.
Tiêu thái sư nhìn Tiêu Linh Chỉ rời khỏi, lắc đầu, thở dài một tiếng, vẻ mặt rất phức tạp.
Lão trầm mặc một lát, lập tức cởi đồ mặc ngoài treo lên mắc, lại cầm bút lông sói lên, viết lia lịa. Một lúc sau, buông bút, cầm trang giấy chi chít chữ, đọc qua một lượt, rồi nhét vào một phong thư.
Vừa lúc đó, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân.
Bước chân rất vội, cánh cửa mở ra, Công bộ Thượng Thư Tiêu Hoài Kim vội vã bước vào, thần sắc âm trầm, hai tay nắm chặt, nhìn trái nhìn phải, thấy Tiêu thái sư đang ngồi cạnh bàn, lập tức đi tới.
Tiêu thái sư nhíu mày, hỏi:
-Có chuyện gì mà kinh hoảng lên thế? Ta vẫn dặn con gặp việc gì cũng phải bình tĩnh, qua bao nhiêu năm rồi, sao vẫn chẳng có chút tiến bộ nào cả?
Tiêu Hoài Kim thở hổn hển:
-Cha… tiến cung… tiến cung!
Y nói không rõ lắm, Tiêu thái sư nhíu mày nhìn hắn:
-Thở đi đã, rồi hãy nói!
Tiêu Hoài Kim thuận thuận khí, mới hạ giọng:
-Cha, con làm theo lời cha, sai người giám thị hai anh em Hàn thị, đêm nay, khi Tây Hà vương gia vừa rời phủ Hàn Huyền Đạo, Hàn Huyền Đạo liền tức tốc vào cung…
Tiêu thái sư thần sắc bình tĩnh, ngồi trên ghế, vuốt râu:
-Có phái người theo dõi ngoài cửa cung không? Hàn Huyền Đạo có rời cung không?
-Không có!
Tiêu Hoài Kim nói:
-Đi vào nửa canh giờ vẫn chưa thấy ra. Tất nhiên là vào cung gặp được Thánh thượng rồi, nếu Thánh thượng đã ngủ, Hàn Huyền Đạo đã sớm trở về.
Tiêu thái sư nheo mắt, chớp chớp mi, trầm ngâm một lát, mới thản nhiên nói:
-Lúc trước có người bẩm báo, Tây Hà vương gia hôm nay trước khi tiến cung gặp Thánh thượng, từ nước Khánh có vài người tới, trong đó có một gã là người phiên dịch. Nói cách khác, nước Khánh khẳng định là có ý chỉ mới.
Tiêu Hoài Kim vội hỏi:
-Cha, cha biết ý chỉ của nước Khánh có mục đích gì không?
Tiêu thái sư lúc này đã không có vẻ hiền lành ôn hòa như vừa rồi nữa, thay vào đó là vẻ âm lãnh, trong đôi mắt cũng sắc bén hàn quang:
-Cũng không trực tiếp nghe tuyên đọc nên cũng không rõ nội dung ý chỉ. Tuy nhiên, Thanh Nguyên tiên sinh sau khi ra khỏi cung có nói với ta Tây Hà vương gia khi rời cung vẻ mặt không tốt lắm. Hơn nữa có chút bất mãn. Theo ta thấy, nhất định là vì ý chỉ kia. Tây Hà vương gia cùng cánh với Thương Chung Ly, đó là quyết tâm hiệp nghị với Đại Yến. Có thể khiến hắn bất mãn như vậy, chỉ sợ là nội bộ mâu thuẫn.
-Nội bộ mâu thuẫn?
Tiêu Hoài Kim nhắc lại, cũng không hiểu lắm.
Tiêu thái sư cười lạnh, nói:
-"Hậu đảng" của nước Khánh bây giờ rất mạnh. Ý chỉ này, e là có sự can thiệp của bọn họ.
Tiêu Hoài Kim nhíu mày:
-Cha, ý tứ của bọn họ là gì?
Tiêu thái sư lạnh lùng liếc Tiêu Hoài Kim một cái, tuy rằng đứa con trai này hiện giờ quyền cao chức trọng nhưng cho tới nay không phải là nhân vật lợi hại. Nói cách khác, nhược điểm lớn nhất của y là mù mờ về thế cục.
Nhớ lại con trai thứ ở biên cương, lại nhìn con trai cả trước mắt, Tiêu thái sư luôn có cảm giác không thỏa mãn.
-"Hậu đảng" … luôn muốn ngăn chặn liên minh Yến – Khánh.
Tiêu thái sư giải thích ngắn gọn:
-Nếu lão phu không đoán sai, ý chỉ của nước Khánh, có thể là triệu hồi sứ thần nước Khánh về nước.
Tiêu Hoài Kim sửng sốt:
-Điều này… có thể sao? "Hậu đảng" nước Khánh… chẳng lẽ điên rồi?
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào