Kiếm Nghịch Thương Khung Tác Giả: EK -----oo0oo-----
Chương 31: Lĩnh hội Tuyệt Ảnh. (1)
Nhóm dịch: Sói Già
Share by Bựa Thập Ngũ
Một vị khác mặc xiêm y màu trắng, thân thấp hơn Huyền Thiên một nửa, làn da sáng bóng, một đôi mắt to long lanh đến cực điểm, lông mi dài hơn nữ tử bình thường nửa phần ánh mắt hơi có vẻ mị thái, câu đoạt tâm thần, nổi bật nhất vẫn là bộ ngực. Tuổi nàng tuy không lớn nhưng bộ ngực lại cực kỳ phong mãn, so với nàng kia còn lớn hơn một vòng, tuy rằng tướng mạo của nàng so với mỹ nữ áo lam không bằng, nhưng cặp mắt câu nhân kia cùng với bộ ngực cực kỳ phong mãn khiến lực hấp dẫn của nàng cũng không hề thua mỹ nữ áo lam.
Giờ phút này Huyền Thiên thân hãm trong vòng vây của Cự Châm Phong , căn bản không kịp dò xét tinh tế hai vị sư tỷ, chỉ nhìn thoáng qua liền nhìn ra nhiều đặc điểm như vậy, có thể thấy thực lực nhị nữ thật bất phàm.
Mỹ nữ áo lam và mỹ nữ áo trắng mỹ nữ vốn tương đối với nhau, hai người đều phải đối mặt công kích của Cự Châm Phong trong phạm vi 180 độ, hiện giờ nhiều hơn Huyền Thiên, ba người phía sau lưng tương đối, đứng thẳng ba phía, mỗi người chỉ cần đôi mặt với công kíc của Cự Châm Phong trong phạm vi 120 độ, không cần phân thần lo lắng sau lưng bị Cự Châm Phong đánh lén, áp lực của nhị nữ lập tức giảm nhỏ không ít.
Bất quá, đối mặt với Cự Châm Phong không sợ sinh tử Huyền Thiên mặc dù chỉ phải đôi mặt phạm vi 120 độ nhưng vãn hung hiểm vạn phần, nhất là cánh tay rút kiếm đã đau nhức không thôi, lực phản chấn không ngớt không dứt khiến Huyền Thiên không ngừng kêu khổ.
Dù cho là cao thủ Tiên Thiên cảnh đối mặt với Cự Châm Phong công kích công kích liên tục cũng khó có thể ngăn trở, nội lực hùng hậu do tu luyện Tiên Thiên Công mà Huyền Thiên vẫn lấy làm ngạo cùng với Truy Phong kiếm pháp thi triển xuất thần nhập hóa ở trước mặt công kích không sợ sinh tử của Cự Châm Phong hoàn toàn cần nhắc tới.
Giờ khắc này, Huyền Thiên chỉ cảm giác lực lượng của mình quá yếu, tốc độ quá chậm.
Mỹ nữ áo lam kia thực lực hiển nhiên nếu cao hơn mỹ nữ áo trắng một phần, thấy Huyền Thiên gặp phải nguy hiểm liền mở rộng phạm vi công kích, hấp dẫn Cự Châm Phong trong phạm vị 180 độ phía trước, khiến Huyền Thiên chỉ cần ứng phó trong phạm vi 60 độ, lúc này mới giảm được nhiều áp lực.
Mỹ nữ áo lam kia mở miệng nói:
- Đa tạ sư đệ đến đây cứu giúp, dũng khí trong lòng sư đệ khiến ta cực kỳ bội phục.
Lúc này mỹ nữ áo lam mới mở miệng, Huyền Thiên nghe ra chính là thanh âm dễ nghe ban nãy.
Mỹ nữ áo lam này ngược lại cũng ăn ngay nói thật, bất quá, Huyền Thiên nghe xong trong lòng không khỏi xấu hổ một hồi, hắn vừa xông vào bầy ong liền lâm vào tình thế nguy hiểm, kết quả không phải hắn cứu hai vị sư tỷ, ngược lại còn được hai vị sư tỷ đến cứu.
Mỹ nữ áo trắng nghe xong nhịn không được PHỐC cười, tiếng cười kia ngữ khí rất khác mỹ nữ áo lam, rất có ý tứ đùa cợt, có cảm giác chê cười Huyền Thiên , không biết tự lượng sức mình mà nhảy vào bầy ong khiến Huyền Thiên cực kỳ phiền muộn, thầm nghĩ ta nếu không tới cứu các ngươi, sao lại có thể ngu như vậy? Xông vào đây làm gì? Lập tức trong nội tâm cũng bớt hảo cảm với nàng mà tăng thêm hảo cảm với mỹ nữ áo lam.
Tiến công của Cự Châm Phong càng ngày càng mãnh liệt, hơn nữa, trên bầu trời rậm rạp chằng chịt, đúng là càng giết càng nhiều, tựa hồ còn có Cự Châm Phong liên tục không ngừng đầu nhập vào chiến trường nữa.
Mặc dù hai vị mỹ nữ có tu vị Tiên Thiên cảnh cũng rất cảm thấy áp lực, không nói thêm gì nữa.
Huyền Thiên tu vị thấp nhất, thực lực yếu nhất, đối mặt với Cự Châm Phong một đống một đống đánh tới, tình huống hung hiểm vạn phần, càng không dám nói lời nào, hết sức chăm chú đối phó công kích của Cự Châm Phong.
Thời gian qua đitừng phút từng giây , công kích của Cự Châm Phong càng ngày càng mãnh liệt, phạm vi phòng thủ của ba người càng co lại càng nhỏ, cuối cùng quả thực phía sau lưng đều dựa vào lại với nhau, áp lực gặp phải càng lúc càng lớn.
- Sở sư huynh sao còn chưa đến? Ta sắp không kiên trì nổi rồi.
Mỹ nữ áo lam lại mở miệng, thanh âm có chút lo lắng, nói một câu, tiếng thở dốc rõ ràng lớn hơn rất nhiều, hơn nữa, phạm vi phòng thủ càng ngày càng nhỏ.
Mỹ nữ áo trắng thở quá nặng, hiển nhiên tình huống so với mỹ nữáo lam càng hỏng bét, nói:
- Chúng ta lại kiên trì một lát, chỉ cần Sở sư huynh thấy được tín hiệu, nhất định sẽ nhanh chóng chạy đến, Sở sư huynh đến rồi thì chúng ta sẽ an toàn thôi.
- Sở sư huynh? Chẳng lẽ là bất thế thiên tài của Thiên Kiếm Tông, năm gần 15 tuổi, tu vị đã đột phá Tiên Thiên cảnh tam trọng, đánh khắp nội môn đệ tử vô địch thủ, nội môn đệ nhất Sở Phong?
Theo phạm vi phòng thủ của mỹ nữ áo lam càng ngày càng nhỏ, công kích Huyền Thiên gặp phải cũng ngày càng nhiều, tình huống càng ngày càng hung hiểm, nguy cơ vạn phần, hết sức chăm chú, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng không có tinh lực, nhưng nghe hai vị sư tỷ nói chuyện, trong nội tâm cũng bắt đầu cầu nguyện:
- Nếu quả thật chính là đệ tử đệ nhất nội môn Sở Phong, vậy ngươi nhanh xuất hiện đi, ngươi nếu không ra, ca xuyên việt đến thế giới này, thù lớn chưa trả, phúc còn chưa hưởng đã phải chịu cảnh bị Cự Châm Phong hút khô huyết nhục, biến thành một cỗ thây khô da bọc xương mất thôi.
- Sư đệ ngươi cẩn thận chút, công kích của Cự Châm Phong quá mãnh liệt rồi, ta không đỡ nổi nữa, phòng thủ phạm vi còn phải lại thu nhỏ lại, ngươi cẩn thận một chút! Ah --
Thanh âm của mỹ nữ áo lam vội vàng.
Vội vàng nhắc nhở Huyền Thiên một câu, bỗng thét lên một tiếng kinh hãi, bởi vì phạm vi phòng thủ của nàng quá rộng, hai đầu Cự Châm Phong đột phá kiếm mạc, cự châm phần đuôi phân biệt bắn về phía mi tâm và trái tim nàng.
Mỹ nữ áo lam đột nhiên thu kiếm, phạm vi phòng thủ biến mất, một kiếm bổ ra, bổ hai đầu Cự Châm Phong kia thành hai nửa.
Huyền Thiên chấn động, mỹ nữ áo lam vừa thu lại kiếm, Cự Châm Phong hắn phải phòng thủ bỗng gia tăng lên gần gấp đôi, Cự Châm Phong rậm rạp chằng chịt đánh tới hắn, Truy Phong kiếm pháp của hắn có cao minh hơn cũng chỉ là kiếm kỹ Hoàng giai trung phẩm, không so không được với kiếm kỹ Huyền giai của hai vị sư tỷ, lập tức, chừng sáu đầu Cự Châm Phong đột phá kiếm mạc phòng thủ của Huyền Thiên, phân ra sáu vị trí bất đồng bắn tới Huyền Thiên.
- Sư đệ coi chừng!
Mỹ nữ áo lam hét một tiếng kinh hã, nhưng vừa rồi nàng thu hồi kiếm mạc, đánh chết hai đầu Cự Châm Phong trước mặt khiến càng nhiều Cự Châm Phong vọt tới trước người của nàng, giờ phút này cũng lâm vào tình thế nguy hiểm, căn bản không rảnh bận tâm Huyền Thiên.
Mỹ nữ áo trắng thực lực vốn hơi kém mỹ nữ áo lam, giờ phút này bản thân cũng khó bảo toàn.
Huyền Thiên thân hãm hiểm cảnh, hai vị sư tỷ, giờ phút này đều không thể cứu giúp.
Mắt thấy sáu căn cự châm ngày càng lớn trước mặt, Huyền Thiên trong nội tâm bi phẫn một hồi: chẳng lẽ xuyên việt một lần, thật sự phải uất ức như vậy? Bị bọn Cự Châm Phong này hút cạn máu thịt? Biến thành thây khô sao?
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kiếm Nghịch Thương Khung Tác Giả: EK -----oo0oo-----
Chương 32: Lĩnh hội Tuyệt Ảnh. (2)
Nhóm dịch: Sói Già
Share by Bựa Thập Ngũ
Thiên Địa vạn vật, toàn bộ biến mất khỏi mắt Huyền Thiên, chỉ còn lại sáu căn cự châm ngày càng lớn.
Trong lúc đó, mi tâm Huyền Thiên chấn động mạnh, hắn lại đạt đến trạng thái nội thị mi tâm, thấy được chuôi bạch ngọc tiểu kiếm huyền lập giữa mi tâm, một cổ cảm ngộ, trong lúc đó dũng mãnh tràn vào óc hắn.
Vào thời khắc sinh tử cuối cùng bạch ngọc tiểu kiếm giữa mi tâm Huyền Thiên bị kích phát, đối với Khoái Ý của Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp trong chốc lát liền sáng tỏ.
Huyền Thiên kiếm trong tay động, trong chốc lát, Thiên Địa vạn vật tựa hồ cũng biến mất, trong thiên địa chỉ còn lại kiếm quang nhanh đến mức tận cùng
Tru Tâm thức, Xuyên Hầu thức, Thứ Mi thức, Trảm Yêu thức, Phân Thần thức, Vô Đầu thức...
Trong nháy mắt, Huyền Thiên liên tục sử xuất sáu thức kiếm chiêu trong Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp, lập tức cự châm sắp cắm vào cơ thể Huyền Thiên trong nháy mắt toàn bộ bị mất mạng, hoặc bị xuyên thấu thân hình, hoặc bị chém thành hai đoạn, hoặc bị chém thành hai khúc.
Tâm linh Huyền Thiên lúc này vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, phi thường yên lặng, Cự Châm Phong mạn thiên phi vũ trên bầu trời lọt vào mắt hắn, tựa hồ cũng biến thành chậm chạp.
Trên thực tế, động tác Cự Châm Phong một chút cũng không có chậm, mà là tốc độ của Huyền Thiên thật sự quá nhanh, nhanh được không thể tưởng tượng nổi!
Chỉ thấy Huyền Thiên kiếm quang vừa ra, trong một chớp mắt, Cự Châm Phong bên cạnh hắn nhao nhao rơi xuống đất, một kích bị mất mạng, hai vị sư tỷ cũng không thấy kiếm của Huyền Thiên, chỉ thấy tàn ảnh liên tiếp.
Tốc độ nhanh tới cực điểm, đánh chết Cự Châm Phong, cũng trở nên vô cùng nhẹ nhõm, thân hình Cự Châm Phong bị Huyền Thiên đơn giản một kiếm phân hai, bởi vì tốc độ quá nhanh, cơ hồ không cảm giác được một chút lực phản chấn.
- Kiếm thật nhanh!
Hai vị sư tỷ, trong nội tâm sợ hãi thán phục một hồi.
Cự Châm Phong bên cạnh Huyền Thiên rơi xuống như mưa, không chỉ ngăn cản toàn bộ Cự Châm Phong trong phạm vi 120 độ, hơn nữa phạm vi công kích càng lúc càng rộng, 140 độ --160 độ --180 độ...
Huyền Thiên mở rộng phạm vi công kích đến 180 độ, một nửa phạm vi đều bị hắn ngăn cản, kiếm của hắn nhanh hơn mưa to gió lớn, không có một đầu Cự Châm Phong nào có thể đột phá được kiếm mạc của Huyền Thiên.
Hai vị sư tỷ mỗi người chỉ cần phòng thủ phạm vị 90 độ, hai người đều là cao thủ Tiên Thiên cảnh , cho dù công kích của Cự Châm Phong có mãnh liệt hơn cũng có thể ngăn cản được.
Dần dần thế công mãnh liệt của Cự Châm Phong lập tức bị ngăn trở, ba người Huyền Thiên đều hoàn toàn phòng thủ phạm vi 360 độ, kín không kẽ hở, có nhiều Cự Châm Phong hơn nữa cũng công không thể tiến đến, chỉ cần đủ thời gian thì cho dù số lượng Cự Châm Phong có nhiều hơn nữa cũng có lúc bị ba người chém tận giết tuyệt.
Trong núi rừng, hai đạo nhân ảnh, một trước một sau, đạp lá mà đi, tốc độ cực nhanh, phóng về phía sơn cốc chỗ ba người Huyền Thiên.
Rất xa, hai người đã có thể chứng kiến bầy ong rậm rạp chằng chịt trên sơn cốc.
Hai người tuổi cũng cũng không lớn, người phía trước tuổi chừng mười lăm, người đằng sau tuổi chừng mười bảy mười tám.
- Sở sư huynh!
Một thanh âm vang lên, mở miệng nói chuyện là thiếu niên tuổi chừng mười bảy mười tám ở đằng sau, vậy mà xưng hô ngươi niên kỉ nhỏ hơn phía trước là sư huynh:
- Số lượng Cự Châm Phong thật nhiều, chỉ sợ không dưới năm vạn đầu, không biết Lăng Sư muội và Bạch sư muội ra sao rồi? Nhưng ngàn vạn đừng xuất hiện sai lầm.
Sở sư huynh trầm giọng nói:
- Đừng nói chuyện, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi!
Hai người chạy như bay, cũng không lâu lắm, liền xuất hiện bên ngoài sơn cốc, thân ảnh ba người Huyền Thiên rơi vào trong mắt hai người, thấy ba người dễ dàng đỡ được công kích của Cự Châm Phong liền lộ vẻ khiếp sợ.
"Tiểu tử kia là ai? Kiếm pháp sao quá nhanh như vậy? Trong hàng đệ tử nội môn tựa hồ không có nhân vật như thế?" thanh niên mười bảy mười tám tuổi kinh hãi thét lên một tiếng.
Xung quanh Huyền Thiên bóng kiếm trùng trùng điệp điệp, khắp nơi đều là bóng kiếm, nhưng bởi vì tốc độ quá nhanh, toàn bộ đều là tàn ảnh, chân thân của kiếm ở đâu căn bản không cách nào nhìn ra, chỉ là, bóng kiếm lướt qua, Cự Châm Phong nhao nhao rơi xuống.
Trước người Huyền Thiên khắp nơi đều có thi thể Cự Châm Phong, rậm rạp chằng chịt, dày đặc một tầng, số lượng chỉ sợ phải hơn một vạn!
- Sở sư huynh, Đặng sư huynh, các người rốt cuộc đã tới!
Mỹ nữ áo trắng trông thấy hai người đã đến lập tức hoan hô một tiếng.
Huyền Thiên chặn một nửa Cự Châm Phong, cho nên, hai vị sư tỷ, lộ ra tương đối nhàn nhã, cũng không có cảm giác như lâm vào tuyệt cảnh.
- Một cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân tuyệt hảo như thế lại bị tiểu tử thúi này phá tán rồi sao?
Thiếu niên ước chừng mười lăm tuổi kia đúng là đệ tử đệ nhất nội môn của Thiên Kiếm Tông, Sở Phong, vẻ mặt hắn âm trầm, khóe mắt liếc nhìn Huyền Thiên, thân thể dừng lại một lát, lần nữa xông về trước đi, hét lớn một tiếng:
- Dạ Lạc Tinh Hà Kiếm-- Tinh Quang Trụy Lạc!
Chỉ thấy trường kiếm của hắn vừa ra, một cổ khí tức sắc bén đến cực điểm phóng lên trời, một kiếm chém ra, kiếm quang chói mắt vọt thẳng lên bầu trời.
Theo kiếm thế Sở Phong biến đổi, kiếm quang chói mắt bỗng bạo tác, vẩy ra bốn phương, nổ thành ngàn vạn kiếm quang nho nhỏ như điểm điểm tinh quang, từ phía trên không rơi xuống.
Một cổ kiếm ý, tràn ngập giữa thiên địa, kiếm khí như tinh quang trụy lạc, những nơi đi qua, Cự Châm Phong nhao nhao bị chém thành hai khúc, từ phía trên không rơi xuống như mưa, qua một khắc chừng mấy ngàn đầu Cự Châm Phong liền bị mất mạng.
Trong nháy mắt gian, Sở Phong lại chém ra một kiếm, kiếm ý xông lên trời, kiếm quang trùng thiên, lần nữa bạo tạc, hóa thành tinh quang rơi xuống, lại là mấy ngàn đầu Cự Châm Phong bị mất mạng, như mưa từ trên không rơi xuống.
Chỉ trong hai kiếm đã có chừng gần vạn đầu Cự Châm Phong đã chết trong tay Sở Phong.
Cự Châm Phong tuy rằng không úy kỵ tử vong, nhưng bị mất mạng như thế cũng khiến chung sợ hãi theo bản năng, nhao nhao phóng lên trời, xa xa bỏ chạy, rất nhanh, liền biến mất phía bầu trời.
Một đám Cự Châm Phong chừng hơn sáu vạn đầu cơ hồ đã bị tử vong gần một nữa, trong đó, một chừng vạn đầu chết trên tay Huyền Thiên, chừng một vạn chết trên tay Sở Phong, còn có chừng một vạn đã chết trên tay hai vị sư tỷ.
Trong sơn cốc, khắp nơi đều có thi thể Cự Châm Phong.
Huyền Thiên bước chân chợt nhẹ, chiến đấu dừng lại, hắn cơ hồ có một loại cảm giác như hư thoát, tựa hồ một cơn gió thổi qua cũng đủ để cuốn bay hắn đi vậy... một mình hắn giết Cự Châm Phong còn nhiều hơn cả hai vị sư tỷ cộng lại.
Nhưng nội lực của hắn so với hai vị sư tỷ thì hoàn toàn không đáng giá nhắc tới, hai vị sư tỷ trong cơ thể chính là Tiên Thiên chân khí, có bản chất rất khác với nội lực của Huyền Thiên. Mà ngay cả hai vị sư tỷ là Tiên Thiên cảnh cũng đã mệt đến mức hư thoát, huống chi Huyền Thiên mới chỉ có tu vị Võ Đạo cảnh bát trọng?
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kiếm Nghịch Thương Khung Tác Giả: EK -----oo0oo-----
Chương 33: Lĩnh hội Tuyệt Ảnh. (3)
Nhóm dịch: Sói Già
Share by Bựa Thập Ngũ
Chỉ có điều, kinh nghiệm đánh một trận này khiến Huyền Thiên thu hoạch rất nhiều, không chỉ thời khắc kề cận sinh tử, lĩnh hội được kiếm kỹ Huyền giai Tuyệt Ảnh kiếm pháp, thực lực của hắn càng đột nhiên tăng mạnh, nếu không luận chênh lệch bản chất giữa nội lực và Tiên Thiên chân khí, dù cho cao thủ Tiên Thiên cảnh nhất trọng không sử dụng Tiên Thiên chân khí, Huyền Thiên cũng có nắm chắc đánh một trận.
Hơn nữa, Huyền Thiên ẩn ẩn cảm giác được, tu vi của hắn, tùy thời đều có dấu hiệu đột phá Võ Đạo cảnh cửu trọng, trận đại chiến này khiến thời gian hắn bước vào Võ Đạo cảnh cửu trọng giảm bớt đi rất nhiều.
- Lăng Sư muội, Bạch sư muội, cám ơn trời đất, may mắn hai người không làm sao, nếu không chúng ta cũng không biết nên nói với tông môn thế nào nữa.
Đặng sư huynh bước nhanh tới, nói:
- Kiếm kỹ Huyền giai trung phẩm Dạ Lạc Tinh Hà Kiếm của Sở sư huynh quả nhiên lợi hại, một kiếm bổ ra, mấy ngàn Cự Châm Phong đền tội, cơ hồ rơi xuống như mưa, nếu đám Cự Châm Phong kia không trốn đi, qua không bao lâu đều sẽ chết dưới kiếm của Sở sư huynh thôi.
Sở Phong đã thu kiếm vào vỏ, cười nhạt một tiếng, nói:
- Đáng tiếc, Dạ Lạc Tinh Hà Kiếm của ta mới tu luyện tới cảnh giới tiểu thành, nếu là đại thành thì hôm nay tất cả Cự Châm Phong, một đầu cũng chạy không được.
Mỹ nữ áo trắng họ Bạch tự nhiên cười nói:
- Sở sư huynh quả nhiên không hổ là đệ nhất đệ tử nội môn, vậy mà lại luyện kiếm kỹ Huyền giai trung phẩm đến cảnh giới tiểu thành, trong hàng đệ tử nội môn, học tập võ kỹ Huyền giai trung phẩm không nhiều lắm, tu luyện tới cảnh giới tiểu thành lại càng điên cuồng, cũng chỉ có mình Sở sư huynh ngươi thôi.
Mỹ nữ áo lam họ Lăng kia đi đến bên người Huyền Thiên nói:
- Dạ Lạc Tinh Hà Kiếm của Sở sư huynh tuy lợi hại, nhưng nếu không phải vị sư đệ này cứu giúp, chỉ sợ ta và Bạch sư muội đã sớm bỏ mạng bởi Cự Châm Phong, khó có thể chèo chống đến khi hai vị sư huynh đến, cho nên, phải cảm tạ đầu tiên phải là vị sư đệ này mới đúng, hắn mặc dù chỉ là đệ tử ngoại môn, nhưng một tay khoái kiếm kia lại khiến ta mở rộng tầm mắt, sư đệ, Tinh Nguyệt vạn phần cảm tạ, ngươi tên là gì? Sau khi quay về tông môn ta sẽ nói cho gia gia về ngươi.
Nghe được bốn chữ "đệ tử ngoại môn", Sở Phong và sư huynh họ Đặng trong mắt đều hiện lên một tia khinh thường, nhưng khi nghe Lăng Tinh Nguyệt nói sẽ nhắc tới Huyền Thiên với gia gia thì sư huynh họ Đặng vẻ mặt kinh ngạc, nhìn về phía Sở Phong, mà Sở Phong thì sắc mặt trầm xuống, trong mắt hiện lên một tia âm lãnh ngoại nhân khó phát hiện.
Nghe Lăng Sư tỷ nhắc tới mình, Huyền Thiên ôm kiếm nói:
- Đệ tử ngoại môn Hoàng Thiên, bái kiến chư vị sư huynh, sư tỷ nội môn.
Lăng Tinh Nguyệt nhẹ gật đầu, nói:
- Ta gọi là Lăng Tinh Nguyệt, Hoàng Thiên sư đệ, vị này chính là Bạch Linh sư tỷ, vị này chính là Sở Phong sư huynh, vị này chính là Đặng Phi sư huynh.
Theo Lăng Tinh Nguyệt giới thiệu, ba người theo thứ tự gật đầu, chỉ có điều, vẻ khinh thường trong mắt Sở Phong và Đặng Phi đối với Huyền Thiên lại không chút che dấu, đệ tử nội môn và ngoại môn như trời và đất, hoàn toàn không cùng cấp bậc, hơn nữa, Sở Phong thấy Huyền Thiên đã đoạt danh tiếng của hắn nên trong nội tâm khó chịu, nhìn Huyền Thiên càng không vừa mắt, tự nhiên sẽ không quá mức khách khí với một đệ tử ngoại môn, trực tiếp trần trụi coi thường.
Đặng Phi tựa hồ lấy Sở Phong vi tôn, Sở Phong ẩn ẩn tỏ vẻ khó chịu với Huyền Thiên, Đặng Phi không cần bất luận lý do gì, tự nhiên cũng trần trụi coi rẻ Huyền Thiên rồi.
- Bạch sư tỷ, Sở sư huynh, Đặng sư huynh!
Theo Lăng Tinh Nguyệt giới thiệu, Huyền Thiên theo thứ tự hô.
Huyền Thiên cảm nhận được rõ ràng sự coi rẻ của hai người, trong lòng đã tự vẽ ra một giới tuyết, Sở Phong và Đặng Phi là người bên kia giới tuyết.
Lăng Tinh Nguyệt cũng cảm nhận được sự coi rẻ của Sở Phong và Đặng Phi đối với Huyền Thiên, nàng biết rõ Sở Phong và Đặng Phi, với tư cách là người nổi bật trong hàng đệ tử nội môn, để tử nội môn bình thường đều không lọt vào mắt bọn hắn, đệ tử ngoại môn tự nhiên càng không.
Nhưng Huyền Thiên thực lực thấp kém, nhưng vẫn nhảy vào bầy ong, Lăng Tinh Nguyệt đối với Huyền Thiên cảm giác rất tốt, muốn vì hắn tranh thủ thêm chút địa vị ở trước mặt Sở Phong và Đặng Phi, nói:
- Sở sư huynh, Đặng sư huynh, các ngươi chớ xem thường Hoàng Thiên sư đệ, hắn tuy rằng là đệ tử ngoại môn nhưng vừa rồi Cự Châm Phong, hắn lại chặn một nửa, so với ta và Bạch sư muội còn nhiều hơn, hắn tuổi không lớn lắm, rất có tiềm lực phát triển, về sau nhất định sẽ tiến vào nội môn, Hoàng Thiên sư đệ, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi.
Huyền Thiên cảm giác được Lăng Tinh Nguyệt càng nói tốt về hắn thì trong mắt Sở Phong càng thâm thêm một tầng, chỉ sợ Sở Phong là người theo đuổi Lăng Tinh Nguyệt, cho nên nghe nàng không ngừng khoa trương người khác trong nội tâm khẳng định càng tăng thêm lửa giận.
Không lý do bị vị đệ tử đệ nhất nội môn Sở Phong này cừu thị, Huyền Thiên thật sự cảm thấy oan uổng, nhưng Lăng Tinh Nguyệt đối với hắn quả thật không tệ, nghe nàng hỏi, Huyền Thiên liền nói:
- Đã đủ 14.
Lăng Tinh Nguyệt nói:
- Mới 14 tuổi, tu vị cũng đã đạt tới Võ Đạo cảnh bát trọng, nhiều nhất mười bảy tuổi, thậm chí mười sáu tuổi, là có thể bước vào Tiên Thiên, trở thành đệ tử nội môn, không đến hai ba năm nữa Hoàng Thiên sư đệ cũng sẽ giống chúng ta rồi.
- Hứ!
Sở Phong xì mũi coi thường, khẽ cười nói:
- Ta tuổi vừa mới mười ba, liền bước vào Tiên Thiên, trở thành đệ tử nội môn, năm gần mười lăm, liền bước vào Tiên Thiên cảnh tam trọng, lĩnh ngộ kiếm ý, đánh khắp nội môn không địch thủ, trở thành đệ tử đệ nhất nội môn, hai ba năm sau, chờ hắn trở thành đệ tử nội môn thì ta đã sớm bước vào Tiên Thiên cảnh tứ trọng, trở thành đệ tử hạch tâm, thậm chí sẽ trở thành tồn tại đệ nhất trong đệ tử hạch tâm, hắn sao có thể giống ta được!
- Sở sư huynh là bất thế thiên tài trăm năm khó gặp của bổn tông, Hoàng Thiên sư đệ tự nhiên kém hơn rồi!
Bạch Linh và Đặng Phi trăm miệng một lời nói.
- Lão tử một ngụm nước miếng phun chết hai người các ngươi.
Không lý do bị người giẫm một cước, Huyền Thiên cảm thấy rất khó chịu, trong nội tâm phỉ báng, đồng thời ánh mắt liếc nhìn hai ngọn núi cao ngất hơn hẳn thường nhân trước ngực Bạch Linh, thầm nghĩ:
- Đợi về sau lão tử vượt qua Sở Phong, lão tử bóp vỡ meomeo của ngươi để trừng phạt.
Bạch Linh tuy rằng nói một câu giống Đặng Phi nhưng ánh mắt hai người nhìn về phía Huyền Thiên lại hoàn toàn bất đồng, Đặng Phi là coi rẻ còn Bach Linh thì mang theo vài phần hưng phấn, tựa hồ đối với Huyền Thiên rất có hứng thú, hiển nhiên vừa rồi câu nói kia Bạch Linh khác với Đặng Phi. Đặng Phi là cố ý đả kích Huyền Thiên, mà Bạch Linh thì trong lòng cho rằng như vậy, chỉ ăn ngay nói thật.
Bạch Linh nói tiếp:
- Hoàng Thiên sư đệ, kiếm kỹ vô cùng nhanh vừa rồi của ngươi cảm giác phi thường tương tự Tuyệt ảnh kiếm pháp, chẳng lẽ ngươi vừa rồi trong chiến đấu lĩnh ngộ chính là Tuyệt Ảnh kiếm pháp sao?
Thanh âm Bạch Linh có chút kích động, Huyền Thiên đã biết tại sao nàng hứng thú với mình như vậy, nguyên lai nàng là hứng thú với Tuyệt Ảnh kiếm pháp.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kiếm Nghịch Thương Khung Tác Giả: EK -----oo0oo-----
Chương 34: Thiên Kiếm Tông. (1)
Nhóm dịch: Sói Già
Share by Bựa Thập Ngũ
Tuyệt Ảnh kiếm pháp lật qua lật lại chỉ có sáu chiêu như vậy, tuy rằng kiếm tốc của Huyền Thiên phi thường nhanh, cơ hồ đạt đến dấu hiệu nhìn không ra chiêu, nhưng kiếm chiêu của Tuyệt Ảnh kiếm pháp thật sự quá mức bình thường, rất dễ dàng nhìn ra, Bạch Linh sở dĩ hỏi một chút là vì Tuyệt Ảnh kiếm pháp xuất hiện ở Thiên Kiếm Tông ít nhất đã hơn mười năm nhưng chưa từng có người luyện thành.
Cho nên, Bạch Linh tuy rằng nhìn ra Huyền Thiên sử dụng đúng là Tuyệt Ảnh kiếm pháp, nhưng nhưng trong lòng không thể tin, vậy nên mới hỏi lại.
Thiên phú của Bạch Linh ở võ đạo một đường cũng rất nổi bật, ngộ tính học tập công pháp võ kỹ đặc biệt nhanh, cho nên, đối với Tuyệt Ảnh kiếm pháp, đã từng có nghiên cứu, nhưng cuối cùng vẫn không luyện thành.
Không chỉ Bạch Linh, Lăng Tinh Nguyệt, Sở Phong, Đặng Phi đều đã từng nghiên cứu qua Tuyệt Ảnh kiếm pháp, chỉ là không đặt tâm huyết nhiều như Bạch Linh, đối với kiếm pháp vừa rồi Huyền Thiên sử dụng trong nội tâm đều có chỗ hoài nghi.
Huyền Thiên biết giấu diếm không được liền gật đầu, nói:
- Vừa rồi lúc nguy cơ sinh tử, mệnh hiểm trong giây lát, dưới bức bách tử vong bỗng linh quang lóe lên, Tuyệt Ảnh kiếm pháp liền không tự chủ được sử ra rồi, bất quá, cũng chỉ lĩnh hội được sáu thức trước, còn Diệt Thần Thức lại không lĩnh hội được, trên bí kíp nói chiêu này vô hình, ý chi sở hướng, nói cũng không quá rõ ràng, một chút đầu mối cũng không có.
Nghe Huyền Thiên xác nhận kiếm kỹ vừa rồi sử dụng chính là Tuyệt Ảnh kiếm pháp, trong mắt Lăng Tinh Nguyệt và Bạch Linh liền lộ vẻ giật mình.
Về phần Đặng Phi thì mấp máy miệng, lập tức liền giả bộ ra vẻ khinh thường.
Còn Sở Phong thì trầm ổn đến cực điểm, một chút phản ứng đều không có, trong mắt thủy chung bảo trì âm trầm và khinh thường đối với Huyền Thiên.
- Ngươi vậy mà thật sự lĩnh hội Tuyệt Ảnh kiếm pháp? Bản kiếm kỹ Huyền giai này bổn tông đã đạt được mười ba năm, kể cả tông chủ, thái thượng trưởng lão đều không ai có thể lĩnh hội, sáng chế ra tâm pháp thích hợp cho Tuyệt Ảnh kiếm pháp lại bị một đệ tử ngoại môn ngay cả Tiên Thiên cảnh cũng chưa đạt đến lĩnh hội? Thật sự là... Thật sự là... Quả thực sao lại vậy được!
Bạch Linh đã đầu nhập rất nhiều tâm huyết vào Tuyệt Ảnh kiếm pháp, một mực tìm hiểu nghiên cứu đã nhiều năm rồi.
Hơn nữa, nàng đã là cao thủ Tiên Thiên cảnh nhị trọng, cũng bị Cự Châm Phong công kích, kết quả Huyền Thiên lĩnh hội còn nàng thì không khiến nàng chịu đả kích rất lớn.
Huyền Thiên nói:
- Đệ là bị sáu đầu Cự Châm Phong đánh tới trước người, ngăn cũng ngăn không nổi, mệnh hiểm một đường, trong lúc vô tình sử xuất ra Tuyệt Ảnh kiếm pháp, ngay cả bản thân cũng không hiểu tại sao, kiếm là đâm ra như thế nào. Bạch sư tỷ, thực lực của tỷ mạnh hơn đệ, cho nên không gặp phải hiểm cảnh như vậy, nếu như tỷ gặp phải tình huống như đệ thì cũng có thể lĩnh hội ra Khoái Ý của Tuyệt Ảnh kiếm pháp cũng nên.
Trên thực tế, Huyền Thiên vào thời khắc sinh tử đã kích phát bạch ngọc tiểu kiếm trong mi tâm, khi đó ý nghĩ vô cùng thanh tỉnh, tâm pháp vận chuyển 6 thức trước của Tuyệt Ảnh kiếm pháp trong lòng đều sáng tỏ.
Về sau hắn tùy thời có thể thi triển ra Tuyệt Ảnh kiếm pháp, hơn nữa có thể truyền thụ người khác, nhưng đây là bí mật của hắn, tự nhiên sẽ không nói lại rồi.
Bạch Linh nhăn nhăn cái mũi, nói:
- Sẽ cái đầu của ngươi, tình huống như vậy, trong lúc thiên quân nhất phát, nếu không lĩnh ngộ được vậy chẳng phải sẽ nguy sao? Huyết nhục cũng bị hút khô, ta không thèm gặp phải tình huống như vậy đâu!
Lăng Tinh Nguyệt hơi than thở nhẹ một tiếng:
- Đáng tiếc!
Đặng Phi cười hắc hắc, nói:
- Dưới nguy cơ tử vọng lĩnh hội được võ kỹ, chưa hoàn thiện tâm pháp tương xứng, chỉ là một loại lĩnh ngộ ý cảnh, chỉ có dưới tình huống đặc biệt mới có thể lần nữa lĩnh ngộ lại loại ý cảnh này, võ kỹ như vậy ngay cả mình thi triển cũng là lúc linh lúc mất linh, dạy người khác càng không thể. Hoàng Thiên sư đệ lĩnh ngộ căn bản không phải là Tuyệt Ảnh kiếm pháp nguyên vẹn, Bạch sư muội, Hoàng Thiên sư đệ nói đúng, bất luận kẻ nào dưới nguy cơ sinh tử đều kích phát tiềm năng, loại võ kỹ không trọn vẹn mà hắn lĩnh hội ra căn bản cũng không coi ra gì!
Sở Phong cũng đả kích:
- Quả thật không coi là cái gì? Cực kỳ bình thường mà thôi, hơn nữa Võ Đạo một đường, dựa vào là thiên phú, tư chất, ngộ tính có cao hơn nữa nhưng tu vi thấp, cũng không phát huy được tác dụng, Hoàng Thiên sư đệ, tuy rằng ngươi lĩnh hội Tuyệt Ảnh kiếm pháp không trọn vẹn, nhưng ta tu vị mạnh hơn ngươi, ta chỉ cần dùng một ngón tay là có thể nghiền chết ngươi rồi, ngươi tin hay không?
- Bà mẹ nó, tên Sở Phong này thật quá đáng. Con mẹ nó, chẳng phải tu vị Tiên Thiên cảnh tam trọng sao? Kháo, lão tử một ngày nào đó hơn xa ngươi phải hung hăng giẫm nát ngươi dưới chân mới được.
Lại không có lý do bị giẫm một cước Huyền Thiên chán nản, nhưng Sở Phong và Đặng Phi là tồn tại số một số hai trong hàng đệ tử nội môn, bọn hắn lấy thế đè người, Huyền Thiên thân là đệ tử ngoại môn, địa vị thấp hơn một đoạn, trong lòng có oán khí cũng không phát tác được, sắc mặt khẽ xanh mét.
Thấy sắc mặt Huyền Thiên biến đổi, Lăng Tinh Nguyệt vội vàng nói:
- Hoàng Thiên sư đệ còn nhỏ, chuyện tương lai không ai nói chính xác được, Sở sư huynh, Đặng sư huynh, ông nội của ta để chúng ta ra ngoài lịch lãm rèn luyện, nhất định phải đánh chết nhiều yêu thú tam cấp một chút, nếu không sẽ khiến người không vừa ý, chúng ta vẫn nên đi tìm kiếm yêu thú tam cấp thì hơn.
Vốn Sở Phong và Đặng Phi còn muốn tiếp tục đả kích Huyền Thiên, nhưng nghe Lăng Tinh Nguyệ nói đến gia gia nàng thần sắc lập tức thu liễm rất nhiều, Sở Phong nói:
- Lăng Sư muội nói đúng, chúng ta tìm kiếm yêu thú tam cấp quan trọng hơn, Hoàng sư đệ, chúng ta phải xâm nhập khu vực hoạt động của yêu thú tam cấp ở sâu bên trọng, ngay cả yêu thú tứ cấp cũng có thể gặp phải, ngươi không nên đi cùng chúng ta, sẽ rất nguy hiểm.
- Chúng ta đi trước đây, ở đây có thì thể mấy vạn đầu Cự Châm Phong, đủ cho Hoàng sư đệ thu thập rồi, cũng đáng giá vài vạn lượng bạc đấy:
- Đặng Phi nhìn thoáng qua xác Cự Châm Phong đầy đất cười hắc hắc nói.
Cự Châm Phong là yêu thú nhất cấp, yêu thú nhất cấp không có yêu hạch, giá trị rất thấp, nhất là Cự Châm Phong, toàn thân cao thấp cũng chỉ có cự châm ở phần đuôi là đáng giá, nhưng cũng chỉ có giá hai mươi hai lạng bạc, 100 căn cự châm, chồng chất cùng một chỗ cũng là một đống rất lớn rồi, Huyền Thiên nếu thu thập cự châm, căn bản không mang đi được bao nhiêu
Đặng Phi nói giá trị mấy vạn lượng bạc là trị giá tất cả xác Cự Châm Phong, nhưng Huyền Thiên lại không có khả năng mang đi, quả thật đầy ý moi móc
- Hoàng Thiên sư đệ, chúng ta đi trước, một mình ngươi ở lại sơn mạch Âm Phong phải cẩn thận một chút:
- Lăng Tinh Nguyệt thấy Sở Phong và Đặng Phi có cừu thị rất sâu với Huyền Thiên, biết rõ dừng lại càng lâu, Huyền Thiên sẽ chịu càng nhiều đả kích của hai người..
- Hoàng Thiên sư đệ, có rảnh ta sẽ tìm đến ngươi nghiên cứu Tuyệt Ảnh kiếm pháp!
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kiếm Nghịch Thương Khung Tác Giả: EK -----oo0oo-----
Chương 35: Thiên Kiếm Tông. (2)
Nhóm dịch: Sói Già
Share by Bựa Thập Ngũ
Bạch Linh nháy mắt với Hoàng Thiên, sau đó cùng Lăng Tinh Nguyệt, Sở Phong, Đặng Phi chạy ra bên ngoài cốc.
- Sư huynh sư tỷ đi thong thả!
Huyền Thiên bất động thanh sắc nói.
Nhìn bóng lưng bốn người Huyền Thiên thầm nghĩ trong lòng:
- Sở Phong, Đặng Phi, Bạch Linh, hôm nay các ngươi xem thường ta, không bao lâu nữa ta sẽ khiến các ngươi biết rõ, cái gì gọi là mặt trời mọc khó ngăn, thiếu niên quật khởi, không thể ngăn cản.
Đời khi bốn người đi khuất, Huyền Thiên ăn hai khỏa đan dược, bước chân như bay, lập tức rời xa khỏi sơn cốc, sau đó, một đường ẩn nấp mà đi, xuyên thẳng qua hơn mười dặm trong núi rừng, về lại nơi lúc trước.
Một canh giờ qua đi, Huyền Thiên khôi phục tinh thân, nội lực cũng khôi phục đến trạng thái tốt nhất.
Trải qua chuyện vừa rồi, Huyền Thiên đã không còn tâm tình tiếp tục giết yêu thú nữa, hắn vác chiếc bao đứng trong hốc cây lên, sau đó lên đường quay về Thiên Kiếm Tông.
Huyền Thiên một đường chạy như điên, trên đường chém giết vài con yêu thú, trước khi màn đêm buông đã về tới động cây từng dừng lại lúc trước, đợi khi qua một đêm, ngày thứ hai, Huyền Thiên đào hết tất cả tinh hạch ở phụ cận lên.
Hai túi yêu hạch, Huyền Thiên đều đã sớm chuẩn bị tốt da lông yêu thú để gói kĩ, nhìn qua giống hệt mối đống da lông yêu thú, không ai đoán được bên trong vậy mà sẽ là hơn 1400 khỏa tinh hạch của yêu thú nhị cấp.
Làm tốt mọi chuyện, Huyền Thiên lưng vác da lông yêu thú chạy về phía thị trấn gần nhất.
Thanh Thủy Trấn là địa bàn của Phúc Uy Bang, nhưng Huyền Thiên có thể khẳng định mười phần, Phúc Uy Bang tuyệt đối đã giảm thanh biệt tích, rời khỏi địa bàn trước kia, tập kích đệ tử đại tông môn, kết quả lại không giết chết, Phúc Uy Bang gặp phải chính là họa diệt môn, không thể nào cứ dừng lại chỗ cũ mà không trốn đi.
Huyền Thiên suy nghĩ cũng đúng, Phúc Uy Bang ngay hôm Tam đương gia chạy ra khỏi sơn mạch Âm Phong thì đã di chuyển toàn bang, xa xa đào tẩu rồi, hơn nữa, thay hình đổi dạng, không dám lưu lại chút dấu vết nào.
Bất quá, Huyền Thiên hiển nhiên không ngờ đến, một ít độc hành giang hồ khách sau khi biết có người mang Linh Dược sẽ thế nào.
Tam đương gia chỉ nói một vị thiếu niên Võ Đạo thất trọng cảnh trên người có Linh Dược, cũng không nói thiếu niên kia là đệ tử Thiên Kiếm Tông.
Cho nên, một tháng trước, khi Tam đương gia thả ra tin tức này, cơ hồ cả ngàn người giang hô đã tìm đến Thanh Thủy Trấn, căn cứ theo tướng mạo Tam đương gia tìm kiếm nơi hạ lạc của Huyền Thiên.
Trong đó, thậm chí có cả giang hồ đại đạo tu vị Tiên Thiên cảnh chạy đến.
Chỉ là mọi người bị hố một phen, lâu dần cũng đều tản đi hết
Nhất là giang hồ đại đạo tu vị Tiên Thiên cảnh có lẽ có cừu oán với đại tông môn, có lẽ cừu gia thỉnh đệ tử đại tông môn đi truy sát cho nên không dám dừng lại một chỗ quá lâu.
Hôm nay đã qua một tháng, đám người giang hồ chạy đến đã rời khỏi hết chín phần chín, nhưng vẫn có những người tương đối kiên nhẫn vẫn dừng lại ở phiến khu vực này, một bên đánh chết yêu thú, một bên tìm tòi nơi hạ lạc của Huyền Thiên.
Một gốc Linh Dược, ít nhất trị giá hơn mười vạn lượng bạc, thậm chí mấy mươi vạn lượng bạc, đối với cao thủ Tiên Thiên cảnh mà nói, chút tiền tài ấy có lẽ không là gì, nhưng đối với võ giả ở Võ Đạo cảnh lại là một khoản lớn.
Giang hồ đại đạo bình thường không có gia tộc, không có tông môn, trên Võ Đạo một đường, toàn bộ dựa vào bản thân phấn đấu, đừng nói bảo vật vượt qua mười vạn lượng bạc, coi như là đồ vật vượt qua một ngàn lượng cũng có thể tranh đấu đến đầu rơi máu chảy.
Nửa canh giờ, Huyền Thiên gặp phải ba lượt ngăn trở, lần thứ nhất, là hai võ giả Võ Đạo cảnh bát trọng, lần thứ hai, là một võ giả Võ Đạo cảnh cửu trọng và một võ giả bát trọng, lần thứ ba, là một võ giả Võ Đạo cảnh thập trọng.
Lần thứ nhất và lần thứ hai, võ giả ngăn trở Huyền Thiên trông thấy tiêu chí "Thiên Kiếm Tông" trước ngực Huyền Thiên liền không nói hai lời, quay đầu bỏ chạy, chỉ hận mình không thể chạy nhanh hơn.
Bất quá danh hào Thiên Kiếm Tông lại không thể dọa được võ giả ngăn trở lần ba.
Người này ba mươi mấy tuổi, lấy niên kỉ như hắn, nếu như không có có kỳ ngộ gì hoặc là ngoại lực, kiếp nầy khó có thể bước thêm một bước trên Võ Đạo một đường, vô duyên với Tiên Thiên.
Một cây Linh Dược, có lẽ có thể có hy vọng khiến hắn bước vào Tiên Thiên hi vọng cũng đủ để hắn liều mạng, cho dù đắc tội Thiên Kiếm Tông cũng sẽ không tiếc.
Trên tay rất nhiều giang hồ đại đạo đều có huyết án về đệ tử đại tông môn, chỉ cần bước chân vào Tiên Thiên cảnh cũng có lực chống đỡ một chút.
Trong tay người này cầm một thanh kiếm, xem ra là cao thủ sử dụng kiếm.
Ánh mắt của hắn, dời khỏi tiêu chí của Thiên Kiếm Tông, ánh mắt âm lãnh, tay của hắn dời lên chuôi kiếm, rút ra một tấc, hàn quang chợt hiện, đây là một thanh kiếm tốt.
Kiếm ra khỏi vỏ, người này lạnh giọng nói:
- Gặp ta, ngươi phải chết...
XÍU... UU!!
Huyền Thiên động, xuất kiếm ra khỏi vỏ chỉ trong chớp mắt.
Người nọ còn chưa nói xong bỗng phần eo mát lạnh, cảm giác thân thể mãnh liệt hạ xuống, phía trước hắn có cặp đùi đứng đó, không còn thân thể
- Làm sao có thể?
Ánh mắt của hắn dần dần ảm đạm, đến chết cũng không minh bạch Huyền Thiên ra tay thế nào.
Cho kiếm vào vỏ, ánh mắt Huyền Thiên quét qua hai đoạn thi thể trên mặt đất, âm thanh lạnh lùng nói:
- Dùng Tuyệt Ảnh kiếm pháp để đối phó ngươi, chính là giết gà dùng đao mổ trâu.
Huyền Thiên sờ sờ ngực thi thể trước mặt, rất nhanh tìm ra một chồng ngân phiếu, tổng cộng hơn 1 vạn lượng, còn thêm 26 khỏa yêu hạch yêu thú Nhị Cấp, Đan Dược thì không có khỏa nào. Nhưng người ta đã ở Âm Phong Sơn Mạch này lâu rồi, đánh chết không ít yêu thú nên đan dược cũng tiêu hao nhiều.
Thu thập ngân phiếu và yêu hạch kia vào ngực, Huyền Thiên nhặt thanh kiếm của người kia.
Thân kiếm âm hàn, bóng loáng như tuyết, chuôi kiếm khắc hai chữ Hàn Tuyết.
- Kiếm tốt, thân kiếm có các loại tài liệu hàn thiết đặc thù, so với danh kiếm Hoàng Giai thượng phẩm còn cao hơn một bậc. Tuy số lượng hàn thiết không nhiều lắm nhưng thanh kiếm này trị giá ít nhất năm sáu vạn lượng bạc, kiếm tốt trong tay kiếm khách tốt, Hàn Tuyết Kiếm, từ nay về sau ngươi là của ta rồi.
Huyền Thiên tra kiếm vào vỏ, cầm trong tay, phi thường hài lòng. Kiếm trong tay hắn chỉ là một thanh kiếm Hoàng Giai thượng phẩm, chính là thu hoạch được từ lần đánh chết bang chúng Phúc Uy Bang. Từ trước đến giờ hắn vẫn một mực dùng, tuy miễn phí nhưng dùng rất tốt.
Đánh chết một tên có mắt như mù, Huyền Thiên một đường tiến lên rất thuận lợi, khá là thông thuận, chỉ gặp phải một lần ngăn trở nhưng sau khi nhìn thấy tiêu chỉ Thiên KIếm Tông trước ngực hắn thì vội vàng xin lỗi rồi quay người bỏ chạy.
Một hồi lâu sau, Huyền Thiên đã về đến Thanh Thủy trấn, sau khi nghe ngóng, quả nhiên là Phúc Uy Bang đã biệt tích.
Thanh toán 2000 lượng bạc, Huyền Thiên mua một thớt hắc lân mã, rời khỏi Thanh Thủy trấn, khi màn đêm buông xuống cũng là lúc hắn về tới thành Kiếm Nam.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế