Tiên Hồng Lộ
Tác giả: Khoái Xan Điếm
Quyển 1: Thiên Tài Vẫn Lạc
Chương 16: Vụ Liễu trấn.
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm
Dưới ánh chiều tà, bóng Dương Phàm trải dài dưới đất, nhìn trấn nhỏ bình yên, lần đầu tiên trong đời hắn tức cảnh sinh tình rơi nước mắt.
Lúc mới sinh ra, hắn vốn chưa từng gặp mẹ đẻ của mình, cùng phụ thân sống nương tựa vào nhau, hai cha con đi tới Vụ Liễu trấn.
Lúc ấy, phụ thân cưới một nữ tử bình thường ở Vụ Liễu trấn làm vợ.
Lúc hai tuổi, đệ đệ Dương Lỗi sinh ra.
Năm sáu tuổi, Dương Phàm được phụ thân đưa tới Nam Lĩnh Dương gia. Lúc ấy Liễu trưởng lão không chút do dự nhận hắn, thậm chí còn không kiểm nghiệm thiên phú tu tiên của hắn.
Năm đó, đệ đệ Dương Lỗi kiên quyết muốn đi theo ca ca tu tiên. Vì thế, tuy rằng không muốn nhưng Dương mẫu nước mắt rưng rưng đưa Dương Lỗi đến Dương gia bảo.
Từ đó về sau là mười hai năm ròng khổ tu.
Mau thân Dương thị sợ ảnh hưởng tu luyện hai huynh đệ nên không có chuyển đến ở Dương gia bảo mà cùng con gái nuôi Dương Tuệ Tâm sống nương tựa lẫn nhau.
Trong mười hai năm này, huynh đệ Dương Phàm hàng năm mới có thể về nhà đoàn viên một, hai lần, hơn nữa đều là vào ngày trọng yếu như lễ tết…
- Vụ Liễu trấn...
Dương Phàm gạt nước mắt, trong lòng tưởng niệm cùng kích động xưa nay chưa từng có.
Nguyên lai, Vụ Liễu trấn ở sâu trong đáy lòng là một chốn bình yên.
Hiện giờ, hắn vừa mất đi pháp lực không lâu, ở Dương gia bảo chịu cô lập chưa từng có, gặp đủ loại nhục nhã cùng châm chọc.
Khi hắn trở lại Vụ Liễu trấn mới cảm thấy được nơi này thân thiết ấm áp, ở sâu trong đáy lòng lại thân cận như vậy.
Lòng mang một loại cảm xúc khó thể nói rõ, Dương Phàm dưới ánh mặt trời lặn chậm rãi đi về Vụ Liễu trấn.
Đường hẹp quanh co, rừng liễu dưới hoàng hôn lại an bình điềm tĩnh như vậy, giống như là một cô gái yên tĩnh ngủ nghỉ.
Khi Dương Phàm đi vào Vụ Liễu trấn chỉ nhắc lên một đợt gợn sóng nhỏ.
Dù sao, Vụ Liễu trấn chỉ là thế giới người thường sinh sống, hiểu biết tin tức về Tu Tiên Giới rất ít.
Lấy con người và phong tục nơi này, ngay cả bọn họ biết Dương Phàm tán công trở về cũng sẽ không giống người ở Dương gia bảo, châm chọc cùng bỏ đá xuống giếng không hề che giấu.
- Ồ? Đây không phải con lớn của nhà Dương Thiên sao? Nghe nói là đi Dương gia bảo tu tập pháp thuật tiên gia, như thế nào lại về vào lúc này?
- Tối hôm qua nghe tin đồn, nghe nói con lớn của nhà Dương Thiên tu luyện pháp thuật mắc sai lầm, trở thành một người bình thường, hiện tại mới về nhà đó...
- Ha ha! Không tu tiên thì thôi, ta thấy tiểu tử này không tồi, bộ dạng cũng rất đẹp trai. Cô nương nhà ai mà chẳng thích. Hôm nào, ta làm bà mối làm mối cho hắn...
Dương Phàm tiến vào Vụ Liễu trấn, đụng tới người quen thuộc còn lên tiếng chào hỏi.
- Hắc, Phàm ca. Huynh không phải đi tu tiên sao? Làm sao lại trở lại vào lúc này? Thiết Ngưu ở cách vách ánh mắt lén lút, từ thật xa liền thấy được Dương Phàm.
- Thiết Ngưu. Một năm không gặp, ngươi lại cao lên rất nhiều a. Dương Phàm vui vẻ nói.
Thiết Ngưu bằng tuổi hắn, lúc mới sinh ra đã nặng tám, chín cân, trời sinh thần lực, đã bái một võ lâm cao thủ trong thế tục làm sư phụ, nghe nói còn cũng học được một ít tài nghệ.
Giờ phút này, Thiết Ngưu trưởng thành giống như một con trâu rừng, dáng người khôi ngô, cao hơn Dương Phàm hắn một cái đầu, giống như một người khổng lồ nhỏ.
- Phàm ca tu tiên trở về, hẳn là học không ít pháp thuật. Khi nào rảnh chúng ta luận bàn, luận bàn.
Thiết Ngưu khờ khạo cười nói. Hắn lớn giọng, tiếng nói cả nửa con phố đều có thể nghe rõ.
Trong phòng Dương gia.
Tuệ Tâm. Như thế nào ta nghe thấy Thiết Ngưu ồn ào, giống như là Phàm nhi về nhà... Dương thị đang làm việc nhà đột nhiên nghe được động tĩnh bên ngoài.
- Mẫu thân, con ra nhìn xem...
Một giọng thiếu nữ êm tai từ khuê phòng truyền ra.
- Không nói chuyện phiếm với ngươi nữa... Ta vào gặp mẫu thân cùng muội muội. Dương Phàm bỏ lại Thiết Ngưu rồi cất bước về nhà.
Đây là một căn nhà bình thường bằng gỗ được dựng lên mười tám năm trước, bằng tuổi với Dương Phàm.
Nhìn căn phòng do tự tay phụ thân tạo ra, trong mắt Dương Phàm lộ ra một loại tình cảm không biết tên, trong lòng thì thào nói nhò:
- Phụ thân... Người rốt cục đi đâu?
Két!!! Cửa phòng đột nhiên mở ra.
-Đại ca...
Một bóng người yểu điệu quen thuộc xuất hiện trước mặt Dương Phàm, ngạc nhiên vui mừng hô to.
Đây là một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, ăn mặc giản dị ước chừng 15, 16 tuổi. Đôi mắt sáng như trăng rằm, mặt hoa trắng như ngọc, tóc mềm như tơ buộc ở sau đầu.
Giọng nàng nhẹ nhàng như gió, mềm mại như nước, đôi con ngươi dịu dàng dường như có linh tính.
- Tuệ Tâm. Đại ca đã trở lại...
Dương Phàm mỉm cười nhìn muội muội Dương Tuệ Tâm. Nửa năm không thấy, nguyên lai hạt giống mỹ nhân giờ này đã trưởng thành như hoa như ngọc. Càng đáng quý chính là giọng nói ngọt ngào làm tâm thần người ta sảng khoái.
- Mẫu thân... mẫu thân! Đại ca đã trở lại, người mau ra đây.
Dương Tuệ Tâm biểu lộ ra các loại tình cảm vui vẻ, lôi kéo tay Dương Phàm đi vào trong nhà, hô lớn.
- Phàm nhi về rồi à...
Một giọng nói run run truyền đền. Dương thị từ trong buồng đi ra, nhìn thấy con trai lớn, không khỏi lệ nóng lưng tròng.
- Mẫu thân, con đã trở về.
Dương Phàm đi lên cầm bàn tay run rẩy của mẫu thân, lại thấy trên mặt bà có thêm vài nếp chân chim nơi khóe mắt.
- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!
Dương thị lau khô nước mắt, không hỏi Dương Phàm vì sao trở về cũng không hỏi đệ đệ Dương Lỗi vì sao không về.
- Qua đây, mau ngồi đi. Trời đã tối, nương đi nấu cơm cho ngươi.
Dương thị cùng con trai hàn huyên vài câu liền đi vào phòng bếp làm cơm.
Dương Phàm cảm động trong lòng, hắn đoán được mẫu thân cùng muội muội hẳn là đã biết chuyện mình tán công ở Dương gia bảo.
Nhưng là hai mẹ con lại không hể đề cập tới chuyện này.
- Đại ca, nếu đã về nhà thì huynh cứ an tâm ở lại. Vụ Liễu trần chính là nhà của huynh. Dương Tuệ Tâm rót cho Dương Phàm chén trà, nói.
Sau đó, Dương Tuệ Tâm liền kể một ít việc nhà cho Dương Phàm, đều nói một số chuyện vui vẻ.
Dương Phàm lẳng lặng nghe, không muốn đánh vỡ bầu không khí ấm áp cùng yên bình.
- Tuệ Tâm. Năm nay muội đã mười bảy tuổi, dựa theo phong tục thế tục cũng đã đến tuổi gả chồng. Vụ Liễu trấn này, có người nào thích hợp...
Dương Phàm lại chủ động đề cập đến việc hôn nhân đại sự của Dương Tuệ Tâm.
Bởi vì lần này hắn trở về thì thấy Tuệ Tâm nhan sắc tuyệt luân, cho dù không phải khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng được coi là hoa nhường nguyệt thẹn. Hơn nữa tính cách dịu dàng, theo lý thuyết hẳn là có rất nhiều người tới bàn việc kết thân.
-Đại ca...
Mặt hoa của Dương Tuệ Tâm đỏ lên, đầu cúi xuống. Nói đến vấn để này, khuê nữ nhà ai mà lại không thẹn thùng?
- Khụ khụ...
Dương Phàm ho nhẹ hai tiếng, che bớt xấu hổ cười nói:
- Đại ca quên, mơi này là thế tục giới.
Thế tục giới cùng Tu Tiên Giới có khác biệt rất lớn. Thế tục giới bị lễ nghi phong kiến cường đại trói buộc. Tu Tiên Giới, tương đối mà nói thì có vẻ tự do hơn.
Nếu ở Tu Tiên Giới, nam tu sĩ cùng nữ tu sĩ ngầm tiếp xúc, chung sống với nhau, tự do luyến ái cũng không tính là ngạc nhiên.
Nhưng nếu ở giới thế tục xảy ra loại chuyện này, nữ tử sẽ bị chụp cái mũ "không biết hổ thẹn", "không trinh tiết", thậm chí có nơi còn có thể nhốt nữ tử vào lồng, ném xuống sông tế hà bá.
Dương Phàm hàng năm ở lại Tu Tiên Giới đã ngược lại thích ứng với kết giao tự do, đột phá gông cùm lễ nghi phong kiến.
- Cũng không trách được đại ca. Gần nửa năm qua, người tới cửa cầu thân thật không ít... Giọng Dương Tuệ Tâm nhỏ như gió thoảng, lén liếc Dương Phàm một cái, nói:
- Chỉ là, bậc phàm phu tục tử này Tuệ Tâm đều không thích. Còn may mẫu thân yêu thương, đều trưng cầu ý kiến của muội...
- Ha ha.
Dương Phàm đột nhiên tức cười, nói:
- Nguyên lai ánh mắt muội muội rất cao, không để ý đến phàm phu tục tử này. Hay là muội muội muốn đi Tu Tiên Giới tìm kiếm chồng tốt?
- Đại ca lại chê cười ta...
Dương Tuệ Tâm hé miệng cười, ý ngượng ngùng dần dần biến mất, con mắt sáng hơi chút mờ đi, nói:
- Từ lúc nhỏ, Tuệ Tâm mắt thấy đại ca cùng Tam đệ cùng nhau lên núi tu tiên, trong lòng hâm mộ không thôi. Nhưng Tuệ Tâm tư chất ngu dốt, nhất định không thể tu tiên mà chỉ có thể mắt nhìn những tiên sư tiêu sái thoát trần, rất tiêu diêu tự tại.
Dương Phàm khẽ thờ dài một hơi:
- Muội muội nghe ta khuyên một lời, tuyệt đối không thể yêu người trong tiên đạo. Tiên phàm cách biệt, tuổi thọ hai người cách xa nhau, nếu không trải qua được thời gian ma luyện, cuối cùng chỉ có thể gia tăng bi thương!
Đôi mắt sáng của Dương Tuệ Tâm chợt lóe:
- Về sau đại ca có quyết định gì?
- Con đường trường sinh bất tử, chính là một con đường có đi mà không có về...
Trong mắt Dương Phàm thần quang ngưng tụ, thâm thúy vô cùng, trên người không hiểu tràn ra một loại khí chất siêu nhiên của thế giới bên ngoài, rồi lại cùng môi trường chung quanh hòa hợp làm một thể.
Dương Tuệ Tâm vừa nghe lời ấy, con ngươi linh động không hiểu sao co lại.
Đúng lúc này, trong nhà bếp truyền đến tiếng Dương thị rên lên.
- Mẫu thân, người làm sao vậy?
Dương Phàm cùng muội muội đồng thời đứng dậy đi vào trong bếp, lại phát hiện lúc Dương thị thái rau, không cẩn thận làm đứt tay.
- Không có việc gì...
Dương thị nhịn đau, miễn cường cười với hai người:
- Băng bó một chút là không thành vấn đề. Các ngươi lên nhà chính tán gẫu đi.
- Như vậy sao được? Để con đến giúp mẹ.
Dương Tuệ Tâm không chờ mẫu thân từ chối liền tiếp nhận công việc của Dương thị, hỗ trợ nấu cơm.
- Mẫu thân, người tới bên này, con hiện giờ đang nghiên cứu đạo y học, trị liệu cho người một chút.
Dương Phàm nâng tay mẫu thân, một bàn tay khác thi triển Vũ Lộ Thuật. Một tầng sương mù mắt thường nhìn không thấy bao phủ miệng vệt thương trên ngón tay Dương thị, sau đó làm bộ mát xa huyệt vị, ấn ngón tay cái lên miệng vết thương.
Dương thị chỉ cảm thấy miệng vết thương trên ngón tay có một cảm giác mát lạnh chảy qua.
Sau một lát, Dương Phàm lấy ngón tay ra, chỉ thấy làn da Dương thị vốn bị cắt rách đã lành lại kéo da non mềm như trẻ con.
Hoàn hảo không tổn hao gì.
-Hả?
Sau khi chữa khỏi vết thương trên ngón tay của mẫu thân, Dương Phàm bỗng dưng sinh ra một loại cảm giác kỳ dị.
Last edited by baongoc; 18-10-2011 at 08:27 AM.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Tiên Hồng Lộ
Tác giả: Khoái Xan Điếm
Quyển 1: Thiên Tài Vẫn Lạc
Chương 17: Cảm giác quỷ dị.
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm
Trong quá trình chữa trị vết thương cho Dương mẫu, một cỗ cảm giác kỳ dị nảy sinh trong lòng Dương Phàm.
Mơ hồ có một dòng chảy nhỏ, vô hình vô chất chảy trong cơ thể Dương Phàm, chảy khắp tứ chỉ bách hải, ngay cả linh hồn đều được tẩy rửa.
Đó là một loại cảm giác khó tả, làm cho người ta lâng lâng muốn bay, thậm chí có xu hướng gây nghiện.
Tuy nhiên, loại cảm giác này chỉ giằng co trong nháy mắt, khi miệng vết thương khép lại thì cảm giác cũng biến mất.
- Phàm nhi... vết thương của ta?
Dương thị vẻ mặt kinh dị, vết thương trên ngón tay mình cứ vậy mà khỏi hẳn!
Bà thầm nghĩ: "Nó không phải bị mất pháp lực sao? Như thế nào còn có thể dùng pháp thuật?"
- Mau thân. Đây là thuật y đạo, ở trong tiên Thuật chỉ có thể tính là bàng môn tả đạo. Dương Phàm cười ha ha nói, hắn làm sao không đoán được tâm tư mẫu thân.
- Thì ra là thế. Phàm nhi, nếu con không màng công danh, ở Vụ Liễu trấn làm thầy thuốc cứu nhân độ thế cũng không tồi. Ta thấy y thuật của con so với y quán đổi diện thì mạnh hơn nhiều.
Dương thị vui mừng nói, vội đi qua giành việc của con gái.
- Mẫu thân, người nghỉ tạm một bên đi... Dương Tuệ Tâm khuyên can, không đành lòng nói.
- Thương của mẹ đã tốt rồi
Dương mẫu mặt đầy ý cười, quơ quơ ngón tay của mình, nguyên là miệng vết thương đã kéo da non hết sức rõ ràng.
- Như... như thế nào có thể?
Dương Tuệ Tâm nao nao, đôi mắt sáng lên, chuyển lên mặt Dương Phàm, trong mắt mang theo một tia khác thường.
- Đại ca ngươi hiện tại nghiên cứu thuật y đạo, lập tức liền trị lành vết thương của nương. Thật thần kỳ!
Dương thị vừa thái rau vừa cười nói.
- Nương. Người cẩn thận một chút, đừng để ngón tay bị thương nữa.
Dương Phàm dặn dò một câu liền đi khỏi nhà bếp, trong lòng lại có chút nghi hoặc.
Mới vừa rồi trong quá trình trị thương cho mẫu thân, cái loại cảm giác đó thật sự rất quỷ dị.
Dương Phàm mơ hồ có một loại ảo giác: tu vi của mình dường như tăng lên...
Đương nhiên, loại cảm giác này rất mơ hồ, ngay cả chính hắn cũng không thể xác định.
Thử nghĩ, trên thế gian này nào có chuyện như vậy? Giúp người trị thương còn có thể tăng tu vi.
Nếu thật sự như vậy, chẳng phải tất cả mọi người đều đi tu luyện thuật y đạo rồi? "Có thể là ảo giác của ta thôi…"
Dương Phàm cười cười, đi lên phòng khách ngồi xuống, muội muội Dương Tuệ Tâm cũng đi tới.
- Đại ca...
Con ngươi linh động mà dịu dàng của Dương Tuệ Tâm dừng trên người Dương Phàm, bộ dạng có chút chần chờ.
- Muội có vấn đề gì cứ trực tiếp hỏi đi. Hai huynh muội chúng ta còn có lời gì không thể nói sao?
Dương Phàm thản nhiên ngồi trên ghế, rất tùy ý nói.
- Muội muốn hòi... đại ca có thật sự là đúng như lời đồn, mất hết pháp lực hay không?
Dương Tuệ Tâm thấp giọng hỏi nhìn thẳng vào mắt Dương Phàm, dường như muốn từ trong mắt hắn nhìn ra một tia sơ hở.
Nhưng mà Dương Phàm không hề bận tâm, con ngươi đen thẳm thâm thúy mà thần bí khiến Dương Tuệ Tâm không thể nhìn ra bất kỳ manh mối gì.
- Mất hết pháp lực không giả nhưng cũng không phải giống như người ngoài đồn thổi trở thành một phế nhân. Đại ca hiện tại không phải chuyển sang tu thuật ỵ đạo sao? Đây cũng miễn cưỡng có thể tính là bàng môn tả đạo trong tu tiên.
Dương Phàm mặt ôn hòa nói, trên người mơ hồ tản mát ra một luồng khí tức tự nhiên tươi mát làm cho người ta không kìm nổi sinh ra một tình cảm thân thiết.
Dương Tuệ Tâm ngây người một chớp mắt, cỗ khí tức mờ mịt trên người Dương Phàm cũng đột nhiên biến mất.
Đột nhiên, nàng cảm thấy được trên người đại ca có lẽ có bí mật nào đó không muốn người biết.
- Đại ca không ngờ chuyển sang học thuật y đạo, không bằng huynh mở một nhà y quán ở Vụ Liễu trấn này nhé?
Dương Tuệ Tâm đề nghị.
Dương Phàm lắc đầu cười nói:
- Đại ca vừa mới bước trên ỵ đạo, học thức cùng kinh nghiệm còn thấp, nếu tùy tiện mở y quán chẳng phải sẽ làm tổn thương tính mạng người khác?
- Điều này sao có thể? Đại ca nắm giữ là pháp thuật tiên đạo, cách thức vừa rồi chữa khỏi vết thương của mẫu thân, làm sao thầy thuốc thế tục có thể so sánh!
Dương Tuệ Tâm hé miệng cười, không đồng ý nói.
- Đạo y học bác đại tinh thâm, đại ca chỉ lần mò được sơ sơ. Trị liệu một ít vết thương ngoài da bình thường còn được, nếu gặp nghi nan tạp chứng khác liền bó tay không cách nào. Việc này vẫn là để lại sau này tính tiếp.
Dương Phàm đích thật không phải là đang nói dối. Ở trong “Tản Quyển - Thánh Liệu Thiên” có học vẩn y đạo phong phú như trời biển, ngay cả kết cấu thân thể người, kết cấu yêu thú, kết cấu sinh mạng đều có đề cập.
Hiện giờ, Dương Phàm chỉ nắm giữ được Khô Mộc Công cùng Vũ Lộ Thuật trong Thánh Liệu Thiên. Khô Mộc Công là pháp môn thu liễm khí tức còn Vũ Lộ Thuật là pháp thuật trị liệu ngoại thương (vết thương ngoài da, bề ngoài).
"Nếu ta có thể tinh thông tất cả học thức trong Thánh Liệu Thiên cùng Luyện Đan Thiên, rất có khả năng ở Tu Tiên Giới này có thể trở thành một đời Dược sư và Luyện Đan Sư."
Trong đầu Dương Phàm đột nhiên nảy ra một ý niệm.
Bất kể là Dược sư hay là Luyện Đan Sư thì địa vị ở Tu Tiên Giới đều cực kỳ đặc thù. Sở dĩ như vậy, là bởi vì số lượng của bọn họ rất ít.
Dược sư cùng Luyện Đan Sư đều bị thể hệ tu luyện chính thống bài xích, xưng là "Bàng môn tả đạo" không thể tiến đến đỉnh tiên đạo.
Trong trường hợp đó, số lượng Dược sư cùng Luyện Đan Sư cực nhỏ, rất nhiều tu sĩ đều cần bọn họ trợ giúp.
Tỷ như Dược sư, bọn họ chữa trị không phải là thương bệnh của người thường, đối tượng trị liệu là người tu tiên. Tu Tiên Giới đủ loại pháp thuật mạnh mẽ cùng công pháp bá đạo, tu sĩ chiến đấu bị thương, thầy thuốc thế tục không có khả năng chữa khỏi mà chỉ có thể dựa vào Dược sư. Dưới tình huống như vậy, Dược sư nắm giữ tính mạng tu sĩ.
Tác dụng của Luyện Đan Sư lại càng lớn. Bọn họ luyện chế các loại linh đan diệu dược có thể dùng tăng lên tu vi, cố bản bồi nguyên, chữa thương trị bệnh...
Luyện Đan Sư cao minh được các đại tông phái và gia tộc tu tiên tôn sùng là thượng khách, địa vị siêu phàm, được cả chính ma hai phe che chở.
Tóm lại, đây là hai chức nghiệp cực kỳ béo bờ ở Tu Tiên Giới.
Nói chuyện phiếm một lát nữa, Dương Phàm trong đôi câu ba lời kể lại chuyện xảy ra với mình ở Dương gia bảo.
Dương Tuệ Tâm cũng là nữ tử thông minh lanh lợi, tuy rằng Dương Phàm bớt đi rất nhiều nội dung nhưng nàng làm sao lại đoán không ra đủ loại đỗi xử mà đại ca gặp phải ở Dương gia bảo.
- Đại ca. Huynh trở về là tốt rồi, người của Dương gia bảo không ngờ lại ác nghiệt vô tình như vậy. Huynh chẳng qua là tẩu hỏa nhập ma, mất hết pháp lực. Bọn họ không nên đổi xử như vậy với huynh.
Dương Tuệ Tâm có chút bênh vực nói.
Dương Phàm cười nhàn nhạt:
- Toàn bộ Tu Tiên Giới chính là sự thật tàn khốc như vậy, có gì ngạc nhiên đâu?
Đôi mắt sáng của Dương Tuệ Tâm tối sầm lại, dịu dàng nói:
- Đại ca, con đường tu tiên tàn khốc vô tình như thế, huynh vì sao còn siêng năng đi tìm?
- Bởi vì tu tiên có thể lấy được tự do, có thể trường sinh bất tử, có thể siêu nhiên ngoài thế giới, càng có thể chạm đến bản chất nhất của thế giới này... Chỉ cần bước trên con đường tu tiên, cho dù chỉ có một cơ hội xa vời thì không thể từ bỏ.
Dương Phàm gần như không chút nghĩ ngợi nói ra những lời này, trong mắt lóe thần quang, kết luận:
- Đây là một con đường không thể trở về tràn ngập kỳ ngộ cùng khiêu chiến. Cá lớn nuốt cá bé, thắng làm vua thua làm giặc. Tuy là tàn khốc nhưng lại là đơn giản như vậy.
Vào giờ khắc này, tâm huyết trong thân thể Dương Phàm bị kích phát khiến Dương Tuệ Tâm đối với thế giới không biết này có chút hướng tới, lại có kiêng kị.
- Ha ha, để muội muội chê cười rồi. Thế tục giới cũng có chỗ tốt của nó, chỉ cần không xảy ra chiến tranh loạn lạc, cũng là an bình bình thản.
Dương Phàm lại khôi phục bộ dạng ôn hòa tuấn nhã giống như một thư sinh suy yếu.
Không được bao lâu, Dương thị đã làm xong đồ ăn, người một nhà hòa thuận vui vẻ, ở trong phòng ăn dùng cơm.
Sau đó, Thiết Ngưu nhà cách vách đưa tới một ít thịt, cũng hét lên với Dương Phàm:
- Ngày mai hai ta so nghề một phen, xem tiên thuật của ngươi lợi hại hay là Thiết Bố Sam của ta mạnh.
Đối với điều này Dương Phàm chỉ nở nụ cười, không đặt ở trong lòng.
Một nhà ba người sau khi dùng cơm, nói chuyện đến nửa đêm mới đi vào giấc ngủ.
Dương Phàm ngủ không được, từ trong phòng đi ra, dõi mắt nhìn bầu trời đêm Đông Thắng Đại Lục mà nhớ tới tình cảnh mưa sao băng rơi xuống hôm đó.
Sau đó, lại nhớ tới hồi tối ở nhà bếp, cảm giác quỷ dị khi chữa trị vết thương cho mẫu thân làm gợi lên sự hiếu kỳ cùa Dương Phàm.
Rốt cục là chuyện gì đã xảy ra?
Chẳng lẽ chữa bệnh cho người khác thì mình cũng có thể có được chỗ tốt? Dương Phàm quyết định tìm tòi đến tột cùng.
Last edited by baongoc; 18-10-2011 at 08:28 AM.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Tiên Hồng Lộ
Tác giả: Khoái Xan Điếm
Quyển 1: Thiên Tài Vẫn Lạc
Chương 18: Thăm dò huyền cơ.
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm
Dưới bóng đêm sâu như nước chiếu rọi, Dương Phàm chậm rãi đi ra khỏi phòng, bước ra sân.
Trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc về cảm giác cổ quái lúc trước trị thương cho mẫu thân, quyết định đi ra thăm dò một chút.
"Lấy cái gì làm thí nghiệm đây?"
Ánh mắt Dương Phàm tìm tòi bốn phía.
Gâu gâu!!!
Một tiếng chó sủa từ một góc nào đó trong sân truyền đến.
- Đúng rồi, nhà mình không phải nuôi một con chó sao?
Ánh mắt Dương Phàm sáng lên, nhưng cũng không dám tùy tiện ra tay.
Nên biết rằng, lúc này chính giữa đêm khuya, mẫu thân cùng muội muội đểu đang ngủ. Dương Phàm không muốn quấy rầy họ.
Hít sâu một hơi, khí tức trên người Dương Phàm xảy ra biến hóa mịt mờ, từng tia từng luồng màu xanh tươi mát chảy trong cơ thể hắn, nhỏ bé khó phát hiện.
Chỉ một thoáng, cỗ khí tức tự nhiên thân thiết trên thân thể hắn càng phát ra càng rõ ràng.
Gâu gâu!!
Con chó lớn màu xám kia kêu khẽ hai tiếng, đột nhiên xông tới Dương Phàm. Biến hóa như thế khiến cho Dương Phàm biến sắc.
Tuy nhiên, trên mặt con chó xám kia lại rõ ràng mang theo vài tia vui sướng, sau khi vọt tới trước mặt Dương Phàm liền thân thiết thò đầu lưỡi không ngừng liếm ống quần hắn.
Dương Phàm mỉm cưỡi, lại cảm nhặn được diệu dụng của "Tiên Hồng Quyết", có thể hiểu rõ thiên địa, cùng vạn vật tương dung, ở chung hài hòa.
Tu luyện công pháp này, khiến Dương Phàm có được loại khí tức có thể khiến bất kỳ loại sinh mạng nào sinh ra cảm giác thân thiết.
Loại khí tức này, vào lúc bình thường thì Dương Phàm sẽ dùng Khô Mộc Công để thu liễm, tránh cho người nào khác chú ý.
Dương Phàm hiểu được, giờ phút này mình phải ẩn nhẫn. Nếu khiến cho Từ tiên sinh, Lý mập mạp, Dương Quang biết mình có tiềm lực lớn lao khôi phục tu vi, như vậy có thể sẽ dẫn đến họa sát thân.
Hiện nay, tuy hắn có linh hồn cảnh giới Luyện Khí Đại Viên Mãn nhưng pháp lực vẫn còn dừng ở giai đoạn khí cảm, gặp được người tu tiên hơi có thực lực chỉ sợ đều khó có thể ứng phó.
- Chó nhỏ à, ngại quá, đành phải bắt ngươi làm vật thí nghiệm...
Dương Phàm hướng về phía con chó, lộ ra nụ cười sáng lạn mê người, một bàn tay trong hư không đánh ra mấy đạo pháp quyết.
Chợt trong tay hắn lóe linh quang, điểm một cái lên trán con chó.
Gâu!
Con chó vô lực kêu một tiếng, liền buồn ngủ té lăn trên đắt.
Trên mặt Dương Phàm lộ vẻ vừa lòng, miễn cường thi triển ra thuật hôn mê ở cự ly gần khống chế con chó. Tuy rằng không tính là vô thanh vô tức nhưng tối thiểu cũng không đánh động đến mẫu thân cùng muội muội nghỉ ngơi.
Xách con chó đến một góc tường, Dương Phàm từ trong túi trữ vật lấy ra một thanh đoản kiếm ba xích hàn quang bắn ra bốn phía.
Thanh đoản kiếm này, dưới ánh trăng tản ra ánh sáng bạc như thủy tinh.
Nói đền thanh kiếm này, vẫn là Dương Phàm ngẫu nhiên chiếm được.
Năm trước từ Dương gia bảo về nhà, ở trên đường gặp một võ giả thế tục bị đuổi giết, tu vi người này cao thâm đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, dĩ nhiên đứng ở đỉnh thế tục, có thể sánh ngang với tu sĩ Ngưng Thẩn Kỳ ở Tu Tiên Giới. Nhưng bản thân người này bị trọng thương, bị mười mấy người đuổi đánh, mắt thấy mệnh tới cuối cùng.
Ngày hôm đó, tâm tình Dương Phàm tốt đẹp nên tiện tay cứu tên võ giả cảnh giới Tiên Thiên này.
Võ giả kia vì báo ân cứu mạng, nhất định phải đem thanh thần binh "Ngư Trường Kiếm" trên người đưa cho Dương Phàm.
Trên thực tế, Dương Phàm cũng không coi trọng vũ khí thế tục, tuy nhiên trong Ngư Trường Kiếm này ẩn chứa một tia thần thông, lại sắc bén dị thường, đồng thời chất liệu cũng rất cứng rắn.
Cầm Ngư Trường Kiếm, Dương Phàm thật cẩn thận vạch một nhát lên làn da của con chó.
Chỉ vạch nhẹ một cái, lập tức trên lưng con chó xuất hiện một vết thương dài đến nửa xích (1 xích = 0.33m), sâu có thể thấy tận xương.
Tình cảnh như vậy khiến cho Dương Phàm hít sâu một hơi, không khỏi có cái nhìn khác về thanh Ngư Trường Kiếm trong tay. Thần binh thế tục, về mặt phương diện uy năng thần thông mặc dù kém pháp khí pháp bảo nhưng về phương diện nào đó lại có chỗ vượt trội.
Thu liễm tâm thần, Dương Phàm lập tức thi triển một cái Vũ Lộ Thuật, màn sương mắt thường khó thấy rơi xuống, bao trùm lên miệng vét thương dài đến nửa xích kia.
Kỳ tích tái hiện, vết thương trên lưng con chó đang khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy rõ ràng, cũng nhanh chóng sinh trưởng thịt mới, da cùng bộ lông mới.
Dương Phàm cẩn thận cảm thụ biển hóa của cơ thể trong quá trình trị liệu này.
Mơ hồ, từng đợt từng dòng chảy nhỏ theo bộ vị bị trị liệu kia truyền đến, tràn vào các nơi trong cơ thể hắn, rèn luyện máu thịt cùng gân cốt, tẩy rửa linh hồn cùng thức hải.
Tuy nhiên, theo trị liệu chấm dứt, loại cảm giác lâng lâng sung sướng này rất nhanh liền biến mát.
"Cảm giác này…tu vi dường như thật sự tịnh tiến một chút." Trên mặt Dương Phàm mang theo một tia không quá chắc chắn.
Ánh mắt lại rơi lên thân con chó, Dương Phàm phát hiện vết thương dài nửa xích kia chỉ khép lại một phần ba.
Nguyên lai phạm vi tác dụng của Vũ Lộ Thuật là có hạn, đồng thời cũng chịu ảnh hưởng bởi công lực cùng hỏa hầu của Dương Phàm, không thể một lần khép kín vết thương lớn như vậy.
"Lại thử xem..."
Dương Phàm xòe bàn tay, Vũ Lộ Thuật lại một lần nữa phủ xuống, chữa trị một phần hai miệng vết thương còn thừa.
Lập tức loại cảm giác lâng lâng sung sướng lại một lần nữa truyền đến.
Tuy nhiên, lúc này cảm giác mang đến cho Dương Phàm cũng không như lần trước.
Khẽ cau mày, Dương Phàm lại bắt đầu thi triển Vũ Lộ Thuật lần thứ ba.
Lúc này, hiệu quá còn kém hơn lần thứ hai, chỉ có một cảm giác rất nhỏ. Tu vi giống như tịnh tiến, nhưng không lớn rõ ràng bằng hai lần trước.
Dương Phàm thu hồi Ngư Trường Kiếm, thở nhẹ một hơi chứ không tiếp tục nữa.
Hắn đã rõ ràng một chút manh mối, nếu tiếp tục thì hiệu quả càng ngày càng kém.
Nhắm mắt suy nghĩ, trong đầu Dương Phàm đột nhiên lóe lên một luồng sáng, dường như bắt giữ đến cái gì.
Nhưng rất nhanh, hắn liền buông tha suy tư, thì thào lẩm bầm:
- Chỉ cần ta liên tục tu luyện "Tiên Hồng Quyết", việc này rất nhanh có thể tra ra manh mối.
Nên biết rằng, hắn tu luyện "Tiên Hồng Quyết" mới được một ngày, có thể có thành tựu như thế cũng là có thể tự biết đủ.
Trở lại phòng, Dương Phàm không chìm vào giấc ngủ mà khoanh chân ngồi, bắt đầu trọng điểm tìm hiểu nội dung của Thánh Liệu Thiên cùng Luyện Khí Thiên.
Trải qua một ngày xuất hiện tình cảnh quỷ dị, thái độ của hắn đối với Thánh Liệu Thiên đã đổi mới rất nhiều. Đương nhiên, Luyện Khí Thiên là cơ sở pháp lực cũng không thể bỏ qua.
Chuyện kỳ quái lại xảy ra, pháp thuật trong Thánh Liệu Thiên chỉ cần cảnh giới đủ thì Dương Phàm đều vừa học là biết, khuyết thiếu duy nhất chính là hỏa hầu.
Kế tiếp Khô Mộc Công cùng Vũ Lộ Thuật, sau đó Dương Phàm lại thoải mái học được Ngọc Cốt Thuật. Thuật này có công hiệu nối gân liền xương, có thể trị liệu ngoại thương nghiêm trọng như gãy tay chân, gãy xương...
Ngọc Cốt Thuật hơi có chút phức tạp, cần am hiểu kết cấu thân thể người, nhưng đồng dạng không làm khó được Dương Phàm.
Một đêm qua đi, Dương Phàm thẩn thanh khí sảng, cảm giác tu vi tăng tiến không ít.
Nhưng hắn cảm giác đại bộ phận công lao là bởi vì ngày hôm qua trị thương cho mẫu thân và con chó.
"Chẳng lẽ thông qua chữa bệnh cho người khác thì tu vi của ta có thể tăng tiến rất nhanh?"
Trong lòng Dương Phàm càng ngày càng có chút khuynh hướng về kết luận hoang đường này.
Đồng thời hắn cũng nghĩ tới lý luận chủ trương của Thánh Liệu Thiên “Bác ái thiên hạ, vô tư kính dâng”.
"Ta cũng không thể hiểu hết về nó. Có trả giá liền có báo đáp. Ta thay người khác trị thương, thông qua tính đặc thù của công pháp nghịch thiên này, tu vi của mình cũng có thể tăng lên?"
Dương Phàm quyết định tiếp tục thăm dò.
- Đại ca, nhanh ra ăn sáng...
Sáng sớm, giọng nói dịu dàng như nước của Dương Tuệ Tâm truyền đến làm cho người ta trong lòng ấm áp.
- Được, ta lập tức ra liền!
Dương Phàm lên tiếng đáp lời, trong lòng thầm than: "Nếu ai có thể lấy được cô gái như Tuệ Tâm thì khẳng định là phúc tám đời."
Chỉ chốc lát, Dương Phàm thay một bộ quần áo mới, rửa mặt chải đầu sơ qua rồi đi vào phòng chính.
Con ngươi linh động của Dương Tuệ Tâm khẽ chuyển, Dương Phàm sau khi rửa mặt chải đầu càng phát ra vẻ nho sinh tuấn tú. Mặc dù lộ chút suy yếu, nhưng lại có khí chất của người trí thức, ôn nhuận như gió.
Một nhà ba người đồng thời dùng cơm, ấm áp vô cùng. Nhưng Dương thị đột nhiên toát ra một câu, cười tủm tỉm nói:
- Phàm nhi, tuổi con cũng không nhỏ, đã đến lúc cưới vợ sinh con. Hiện tại con về nhà, có muốn ta tìm bà mối thăm hỏi một cô nương xinh đẹp cho con hay không?
Dương Phàm vừa nghe lời này liền "Phụt" một tiếng, phun đồ ăn trong miệng ra.
- Đứa nhỏ này, xem ngươi như vậy, có nhất định phải phản ứng lớn như vậy không? Dương thị trách cứ nói.
Dương Phàm nao nao, cũng cảm giác rất kỳ quái. Đúng vậy, ta vì sao có phản ứng lớn vậy?
Nghĩ lại cẩn thận, đây cũng là vì có liên quan đến nhiều năm Dương Phàm cố ý áp chế. Bởi vì sợ ảnh hưởng tu vi, hắn tận lực không dính nữ sắc nhưng cũng không ý nghĩa là hắn không có dục vọng về mặt này. Tuồi còn trẻ, đúng là lúc khí huyết tràn trề mạnh mẽ. Nếu không có dục vọng mới chính là sinh lý không bình thường.
Con ngươi Dương Tuệ Tâm khẽ động, khuyên can Dương thị:
- Mẫu thân. Đại ca vừa trở về, có thể còn chưa tính đến vấn đề này.
- Hắn không tính toán, cho nên ta làm mẹ mới phải thay hắn tính toán một chút... Dương thị cười dài nói.
Dương Phàm đang chuẩn bị lên tiếng thì bên ngoài truyền đến một giọng nói như sấm rền:
- Phàm ca. Tối hôm qua đã nói rồi, hôm nay chúng ta so tài một phen.
Rất hiển nhiên chính là Thiết Ngưu ở cách vách kêu la.
- Ngày hôm qua ta đáp ứng ngươi lúc nào...
Dương Phàm không còn gì để nói, chợt mắt sáng lên: "Đây không phải là đưa lên cửa làm thí nghiệm sao?”
Last edited by baongoc; 18-10-2011 at 08:28 AM.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Tiên Hồng Lộ
Tác giả: Khoái Xan Điếm
Quyển 1: Thiên Tài Vẫn Lạc
Chương 19: Trước nay chưa từng có.
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm
- Được rồi, lập tức ra liền. Ngươi cho rằng Dương mỗ sợ ngươi hay sao? Dương Phàm đứng dậy, buông bát lập tức đi ra ngoài.
- Đứa nhỏ này, cơm còn chưa ăn xong... Dương thị oán giận nói.
- Đại ca... cẩn thận một chút. Hiện tại huynh đã mất hết pháp lực, chỉ sợ không phải là đối thủ của tên to con kia. Hơn nữa, Thiết Ngưu đã bái sư học nghệ, võ nghệ bất phàm.
Trong đôi mắt sáng của Dương Tuệ Tâm hiện lên một tia lo lắng.
- Yên tâm. Tên to con đó còn không thương tổn đến ta được.
Dương Phàm nhẹ nhàng cười, thong dong đi ra cửa, đúng lúc nhìn thấy Thiết Ngưu đang thị uy ở cửa.
Chỉ thấy hai tay Thiết Ngưu nắm hai cây thiết chùy nặng trăm cân hung hăng đập xuống mặt đất.
Ầm!
Mặt đất run lên khe khẽ, khi hắn giơ song chùy lên đã để lại hai dấu chùy sâu nửa tấc trên mặt đất.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Dương Phàm không khỏi hoảng sợ. Người này cũng quá biến thái rồi.
- Đại ca. Muội thấy huynh đừng nên đi, Thiết Ngưu thật là đáng sợ.
Dương Tuệ Tâm thò tay ngọc túm chặt ống tay áo Dương Phàm, không cho hắn đi qua.
- Ha ha ha. Phàm ca, ngươi rốt cục đi ra rồi. Còn thất thần làm gi, đi ra cùng ta đánh một trận.
Thiết Ngưu thấy Dương Phàm đi ra, mừng rỡ nói.
Hai tay hắn vung hai thiết chùy lớn phát ra từng đợt tiếng rít nặng nề làm cho người ta có một cảm giác áp bách.
Mặt hoa Dương Tuệ Tâm trắng bệch, bị cỗ uy thế này dọa sợ.
Nàng là một cô gái, bình thường khó ra khỏi khuê phòng một lần thì có khi nào gặp qua loại trường hợp này.
- Muội muội, nếu không muội về nhà trước đi.
Dương Phàm cũng kinh hãi bởi thực lực của Thiết Ngưu. Vài năm không thấy, không nghĩ tới người này thật đúng là học được một thân võ nghệ không tầm thường.
- Đại ca, ta lo lắng. Để cho ta đi cùng...
Giờ phút này Dương Tuệ Tâm vẻ mặt quật cường, nhất định muốn đi xem.
- Được rồi. Chúng ta không thể tỷ thí trên đường cái. Thiết Ngưu, không bằng chúng ta đi đến nhà ngươi, sân sau nhà ngươi rất rộng.
Dương Phàm đề nghị.
- Không thành vấn đề, tùy ngươi.
Thiết Ngưu vẻ hào sảng đi trước dẫn đường, đưa Dương Phàm cùng Dương Tuệ Tâm về trong nhà mình.
Sau khi chào hỏi người nhà Thiết Ngưu, ba người liền đi vào trong biệt viện.
- Thiết Ngưu. Ngươi xuống tay cần phải nhẹ một chút, không nên đả thương tới Dương công tử...
Hai mắt của mẫu thân Thiết Ngưu bị mù, có chút lo lắng liền dặn dò hắn.
- Nương, người yên tâm. Chùy pháp của ta hiện tại đã đạt tới trình độ thu phát tự nhiên. Vẻ mặt Thiết Ngưu tự tin, đưa huynh muội Dương Phàm ra sân sau.
- Nơi này quả nhiên rất rộng, đồ chơi cũng không thiếu.
Dương Phàm quan sát sân sau của Thiết Ngưu, cảm giác nơi này chính là một cái diễn võ trường, không ngờ bày mười tám loại binh khí
Trong lòng hắn âm thầm nói: "Chẳng lẽ sau lưng Thiết Ngưu còn có người khác? Với hoàn cảnh nhà hắn thì không có khả năng có tiền như vậy."
- Tới. Phàm ca, mười tám loại vũ khí tùy ngươi chọn. Đến lúc đó thua cũng đừng trách không công bình.
Thiết Ngưu nôn nóng nói.
- Muội muội, muội lui ra một bên.
Dương Phàm bình tĩnh tự nhiên, nói với muội muội.
- Đại ca cẩn thận.
Dương Tuệ Tâm lùi ra xa xa.
- Bắt đầu đi.
Dương Phàm chắp tay sau lưng, cứ như vậy nhìn Thiết Ngưu.
- Cái gì? Ngươi không dùng vũ khí? Thiết Ngưu cảm thấy khó tin.
- Đúng vậy. Tuy rằng ta mất hết pháp lực nhưng chung quy vẫn là người trong tiên đạo, tỷ thí với một võ giả thế tục như ngươi, nếu vẫn dùng vũ khí chẳng phải là khiến người chê cười hay sao?
Dương Phàm cố ý khích tướng, làm cho Thiết Ngưu tức giận ra tay.
Quar nhiên, Thiết Ngưu vừa nghe thì trên mặt lộ vẻ tức giận:
- Hay cho tên tiểu tử Dương gia ngươi. Dám coi thường ta...
Hắn nhấc song chùy, chuẩn bị cho Dương Phàm mất mặt.
- Ha ha. Không biết là vị cao nhân nào luận võ cùng Thiết Ngưu. Giọng điệu thật không nhỏ...
Đúng lúc này, một lão già đi tập tễnh từ trong phòng chứa củi sân sau đi ra.
- Sư phụ! Sao ngài lại ra đãy? Thiết Ngưu vẻ mặt kinh ngạc nói.
Lão già này nhìn qua có chút suy yếu, ngay cả đi đường cùng có chút không ổn, vẻ mặt tang thương, khẽ liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái rồi đứng ở một bên nói với Thiết Ngưu:
- Ngươi đánh với hắn, ta ở bên quan sát.
Dương Phàm cũng liếc mắt đánh giá lão già một cái, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên.
Ánh mắt hắn sắc bén cỡ nào, hoàn toàn có thể thông qua mắt thường phán đoán ra. Lão già này trước kia ít nhất là một võ già Tiên Thiên, đứng ở đỉnh thế tục giới.
Chỉ là, đối phương vì nguyên nhân nào đó mà bị cắt đứt gân tay, ngay cả chân cũng đều bị gẫy một cái.
- Xin hỏi tôn tính đại danh các hạ?
Dương Phàm cười tủm tỉm nhìn đối phương, không kìm được lên tiếng hỏi.
- Lão phu chỉ là một tiểu bối vô danh. Lão già thản nhiên nói.
- Tiểu tử Dương gia. Hiện tại có sư phụ ta làm chứng, chúng ta hiện tại so tài một phen.
Thân hình Thiết Ngưu chợt lóe, bước tới bên cạnh Dương Phàm, chùy trái bức thẳng cổ họng, chùy phải quét ngang hạ âm.
"Tiểu tử này đủ độc..."
Thân hình Dương Phàm đột nhiên cử động, tránh thoát song chùy Thiết Ngưu tấn công chỉ già nửa tấc.
Vù! Vù!
Thiết Ngưu thấy Dương Phàm có chút bản lĩnh thật sự, liền dùng sức múa song chùy, từng luồng kình phong trong sân bốc lên khiến cho Dương Tuệ Tâm đang đứng cách đó không xa xem cuộc chiến khẩn trương không thôi, trái tim đều nhảy lên tới cổ họng.
Nhưng bất kể Thiết Ngưu công kích mành liệt cỡ nào thì Dương Phàm đều có thể né tránh vào thời khắc mấu chốt.
Lão già đứng bên cạnh xem cuộc chiến, trong mắt hiện lên một tia khác thường, đột nhiên nói với Thiết Ngưu:
- Sử dụng "Cửu Khúc Liên Hoàn Chùy Pháp"'.
Thiết Ngưu nghe lời nói của sư phụ, chùy pháp trở nên biến hóa, trở nên quỷ dị không thôi. Một chùy lại một chùy, góc độ công kích cũng biến thành khó có thể nắm giữ.
Trong lúc nhất thời, Dương Phàm bị bức vào thế cực kỳ nguy hiểm.
Vù!
Đột nhiên, Dương Phàm nhảy ra khỏi vòng chiến.
- Ngươi đây là ý gì? Ta đang đánh sảng khoái mà. Thiết Ngưu có chút không vui nói.
- Nóng người chấm dứt.
Dương Phàm sắc mặt ngưng trọng, hai tay lần lượt giao nhau phát ra một loạt tiếng xương kêu giòn vang.
Thiết Ngưu nao nao nói:
- Vậy thì tốt, chúng ta tiếp tục.
Dứt lời, hắn liền xông lên, một chùy công tới. Dương Phàm đứng ở tại chỗ, không ngờ không né tránh. Hắn giơ một cánh tay trực tiếp đối cứng với thiết chùy.
- A!
Dương Tuệ Tâm kinh hô lên một tiếng, mặt hoa trắng bệch. Chẳng lẽ hắn choáng váng sao?
Thiết Ngưu cũng sững cả người, muốn thu hồi thiết chùy thì đã không còn kịp.
- Ầm!
Bụi mù bốc lên bốn phía.
Bàn tay của Dương Phàm cùng thiết chùy của Thiết Ngưu chạm vào nhau phát ra một tiếng nổ nặng nể.
Giờ khắc này, mầy người tại đây đều sợ ngây người. Một chùy qua đi, Dương Phàm bình yên vô sự.
Trên thực tế, Dương Phàm đón đỡ một chùy của Thiết Ngưu cũng khiến bàn tay hắn run lên một hồi, hổ khẩu rách tả tơi.
Nhưng một màu xanh mát lạnh chảy qua, miệng vết thương lập tức khép lại.
- Phàm ca. Chẳng lẽ ngươi cũng trời sinh thần lực? Thiết Ngưu chấn kinh.
- Ha ha. Chúng ta tiếp tục!
Thân hình Dương Phàm như gió, trong phút chốc nhẹ nhàng bay tới phát động công kích như bão táp với Thiết Ngưu.
Ầm! Ầm! Ầm!
Thiết Ngưu vung song chùy, lại khó có thể chổng đỡ, về mặt tốc độ hoàn toàn không theo kịp đối phương.
Hai mươi hiệp.
Thiết Ngưu hơi chút thở dốc, thế công của Dương Phàm vẫn như trước không suy kiệt. Năm mươi hiệp.
Trên trán Thiết Ngưu đồ mồ hôi, động tác càng lúc càng chậm, thở hổn hển. Dương Phàm thần sắc như trước.
Tám mươi hiệp.
Thiết Ngưu đã trúng mười mấy quyền của Dương Phàm, khuôn mặt bị đánh cho bầm tím, máu tươi đầm đìa. Dương Phàm mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh.
Một trăm hiệp.
- A! Ta nhận thua!
Thiết Ngưu ném đôi chùy xuống đất, nằm trên mặt đất thở dốc. Hộc! Hộc! Hộc!
Thiết Ngưu đã hoàn toàn không thể động đậy, cả người đầy vết thương, không ngừng thở dốc.
- Ha ha. Ngươi còn muốn đánh nữa không? Dương Phàm mặt đầy ý cười ngồi xổm xuống.
- Không đánh. Phàm ca, ta phục rồi... Thiết Ngưu bị đánh đến phục.
Tình cảnh như thế khiến cho hai người xem cuộc chiến kinh ngạc không thôi.
"Người này khí mạch không ngờ kéo dài như vậy..."
Lão già kia nhìn Dương Phàm, mắt lóe lên không ngừng.
Có thể nói, Dương Phàm vừa rồi là hoàn toàn dựa vào thể lực thủ thắng.
Bằng vào năng lực khôi phục khủng bố, hắn trực tiếp làm Thiết Ngưu tiêu hao hết sức, sau đó buông tay chà đạp.
- Ha ha. Ngươi đánh không lại ta rất bình thường, Phàm ca ta hiện tại còn có thể tính là nửa tiên sư đấy.
Dương Phàm cười nói, không chút nào vì thủ thắng mà cảm thấy tự đắc. Tiên sư, chính là xưng hô của người trong thế tục đối với người tu tiên.
- Đúng rồi Phàm ca ta hiện tại nghiên cứu thuật y đạo. Để cho ta trị liệu thương thế ngươi một chút.
Trên mặt Dương Phàm lộ ra nụ cuời sáng lạn, thẳng đến cuối cùng mới lộ ra cái đuôi hồ ly.
Chỉ thấy hắn đưa một tay ra, nhẹ nhàng áp lên vết thương cùng nơi sưng đỏ trên người Thiết Ngưu.
Hắn ngầm thi triển Vũ Lộ Thuật.
Tức thì, cỗ cám giác kỳ dị kia lại sinh ra.
Hơn nữa, cảm giác này so với vài lần trước mạnh hơn mấy lần.
Từng dòng chảy mát lạnh theo miệng vết thương được thi triển Vũ Lộ Thuật chảy tới, tẩy rửa tứ chi bách hải cùng linh hồn Dương Phàm.
Trong cơ thể, dòng chảy màu xanh tươi mát như có như không kia càng ngày càng tinh thuần lớn mạnh.
Lúc này, Dương Phàm rõ ràng cảm nhận được tu vi của mình tăng trưởng. "Tăng trưởng... Thật sự tăng trưởng..."
Trong lòng Dương Phàm mênh mông không thôi, kích động trước nay chưa từng có. Thông qua phương pháp này tăng trưởng tu vi, quả thực là xưa nay chưa từng có!
Last edited by baongoc; 18-10-2011 at 08:29 AM.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Tiên Hồng Lộ
Tác giả: Khoái Xan Điếm
Quyển 1: Thiên Tài Vẫn Lạc
Chương 20: Ta là dược sư.
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm
Lúc này, Dương Phàm rõ ràng cảm giác được tu vi của mình tăng tiến. Loại cảm giác này mãnh liệt rõ ràng, dòng chảy màu xanh tươi mát trong cơ thể dần dần lớn mạnh lên.
Mơ hồ, tu vi Dương Phàm dĩ nhiên đột phá khí cảm, tiến thêm một bước tới gần Luyện Khí Kỳ.
Một khi tiến vào Luyện Khí Kỳ, hắn chính là một người tu tiên danh phó kỳ thực, xem như trở lại con đường tu tiên.
Luyện Khí Kỳ tuy rằng là cảnh giới thứ nhất trong chín cảnh giới tu tiên nhưng một cửa này lại làm khó vô số người, khiến cho vô số người thường không có thiên phú tu tiên, chỉ có thể lực bất tòng tâm.
- Phàm ca...quả thực là rất thần kỳ. Thương trên người ta nhanh như vậy được ngươi chữa khỏi. Ngay cả một vết sẹo đều không có!
Thiết Ngưu ngạc nhiên vui mừng vô cùng, từng dòng chảy tươi mát chảy lên miệng vết thương, thoải mái cực kỳ, giống như có một nữ tử dịu dàng đang dùng bàn tay ngọc nhỏ nhắn nhẹ nhàng sờ vuốt
Loại cảm giác này quả thực làm người ta mất hồn, làm cho người ta muốn nghiện.
Một mạch kéo dài thời gian mười mấy nhịp thở, Dương Phàm hăng hái tinh thần, trị liệu tất cả thương thế trên người Thiết Ngưu.
- Thật thoái mái a! Phàm ca, ngươi có thể tiếp tục hay không!
Thiết Ngưu thực sự có chút nghiện, thời điểm từng dòng chảy tươi mát chảy trên người, làm cho người ta lâng lâng sung sướng, tựa như hít heroin, khó kiềm chế được.
Dương Phàm nhắm mắt lại, cảm giác cỗ linh khí kỳ lạ vô cùng trong cơ thể mình tăng cường hơn so với tối qua bốn, năm lần.
Từ khí cảm đến Luyện Khí Kỳ, cần một quá trình tích lũy linh khí. Người bình thường, cần thời gian ba đến năm năm còn người tư chất cao cần một năm rưỡi là được.
Nhưng giờ phút này, chỉ một lần trị liệu mà Dương Phàm cảm giác được mình đã đạt tới đỉnh của khí cảm, chỉ kém một bước liền có thể đột phá quan ải này, tiến vào Luyện Khí Kỳ.
"Kỳ quái. Vì sao lúc trị liệu cho Thiết Ngưu, biên độ tu vi tăng trưởng rõ ràng mạnh hơn mười lần có dư so với ngày hôm qua trị liệu cho mẫu thân cùng con chó?"
Dương Phàm nảy sinh nghi hoặc.
So sánh chênh lệch của Thiết Ngưu cùng mẫu thân, con chó nhỏ. Dương Phàm đột nhiên tìm đến một tia manh mối.
Nếu như là so sánh thực lực, cho dù mười mẫu thân cộng với con chó cũng không phải đối thủ của Thiết Ngưu.
Thử nghĩ, Thiết Ngưu trởi sanh thần lực lại được cao nhân chỉ điểm, học thành một thân võ nghệ, hai tay nhấc lên đôi thiết chùy nặng trăm cân thì hung hãn mức nào. Dưới tình huống không thi triển pháp thuật cùng dựa vào năng lực khôi phục, cho dù là Dương Phàm cũng không nắm chắc phần thắng.
"Xem ra... theo đối tượng chữa trị khác nhau mà hiệu quả tăng trường tu vi của ta cũng có chênh lệch. Ừhm, tuy nhiên việc này còn phải tiến thêm một bước nghiệm chứng..."
Trong lòng Dương Phàm đã có một tính toán sơ bộ.
Một con đường thăng cấp đơn giản mà khó tin hiện lên trong đầu hắn.
- Phàm ca. Ngươi không phải mất hết pháp lực sao? Vừa rồi làm sao ta lại cảm giác ngươi sử dụng tiên thuật?
Thiết Ngưu đột nhiên khó hiểu hỏi. Hắn cũng biết Dương Phàm mất hết pháp lực nên mới dám solo cùng đối phương. Nếu không, cho hắn mượn một trăm lá gan cũng không dám tìm tiên sư khiêu chiến.
Dương Phàm khẽ thở dài một hơi:
- Mất pháp lực không giả nhưng ta cũng không phải là một phế nhân. Hiện tại ta chuyển qua tu luyện thuật Y đạo, cũng chính là bàng môn tả đạo trong tiên thuật. Nếu ngươi khăng khăng nói ta là tiên sư, vậy chỉ có thể tính là nửa Dược sư.
- Dược sư?
Sư phụ thần bí của Thiết Ngưu nghe vậy không khỏi kinh hô một tiếng. Dương Phàm gật gật đầu, lộ ra một chút bất đắc dĩ:
- Đúng vậy. Ta đã không còn hy vọng tiến vào tiên đạo vô thượng, đành phải dồn tinh lực cho bàng môn tả đạo.
Trong lòng hắn đã tính tốt, mình hiện tại chuyển nghề Dược sư, loại chức nghiệp này ở Tu Tiên Giới tuy rằng được hoan nghênh nhưng đồng dạng bị coi là "Bàng môn tả đạo", không thể tiến quân vào tiên đạo chân chính, bị người tu tiên chính thống kỳ thị.
Dương Phàm lấy thân phận này làm ngụy trang, chẳng những có thể công khai tăng tu vi, càng có thể tránh được một ít họa sát thân.
Nghĩ đến một Dược sư nhỏ bé cũng sẽ không khiến cho Dương Quang, Từ tiên sinh cảm nhận được uy hiếp gì.
- Dược sư...
Lão già run rẩy đi tới Dương Phàm, trên mặt lộ ra một tia chờ mong cùng cầu xin, dường như thấy được hy vọng vô hạn.
- Sư phụ... ngài đây là?
Thiết Ngưu vội vàng đỡ sư phụ.
Sắc mặt Dương Phàm bình tĩnh, đoán được ý đồ của đối phương.
- Khẩn cầu Dược sư, nhìn xem bệnh trên người lão phu có thể chữa khỏi hay không?
Lão già đi tới trước người Dương Phàm, trong mắt tràn ngập cảm tinh chờ mong, kích động, cầu xin...
- Dám hỏi vị lão bá này, tôn tính đại danh của ngài? Dương Phàm vẻ mặt hiển lành hỏi.
Lão già này là một võ giả Tiên Thiên, thực lực so với Thiết Ngưu khẳng định cường đại hơn rất nhiều...
- Tại hạ Nam Cung Vũ.
Lão già lúc này cũng không dám úp úp mở mở, đối với Dương Phàm cung kính có thừa, mặc dù tuổi của đối phương có thể làm con cháu của lão.
- Nam Cung Vũ? Sư phụ, ngài dĩ nhiên là "Phi Thiên Kiếm Khách" Nam Cung Vũ thanh danh hiển hách giới võ lâm Ngu Dương quốc?
Thiết Ngưu chấn động, lập tức dùng ánh mắt vô cùng sùng kính nhìn về phía sư phụ.
- "Phi Thiên Kiếm Khách"?
Thần sắc Dương Phàm như thường, chưa từng nghe qua danh hiệu này.
Hắn ở Tu Tiên Giới, chính là Tiên sư thần bí cao thượng trong cả thế tục giới, võ lâm, hắn làm sao quan tâm tới một người ở giới võ lâm chứ.
- Lão phu chỉ là một phàm phu tục tử, ở trong mắt Dược sư đại nhân không đáng giá nhắc tới.
Lão già cười theo, cũng nhìn ra Dương Phàm không biết danh hiệu mình, trong lòng càng thêm xác định thân phận đối phương, vì thế càng thêm kính sợ.
- Để cho ta nhìn xem tình huống của ngươi...
Vẻ mặt Dương Phàm bình thản, đợi cho Nam Cung Vũ đưa tay ra, hắn đặt một ngón tay lên mạch đối phương.
Rồi hắn nhắm mắt lại, ngưng thần tĩnh tâm.
Lực lượng thần bí tràn ngập sinh cơ, vô hình vô chất trong cơ thể kia mạnh mẽ tràn vào cơ thể Nam Cung Vũ.
Bản thân Nam Cung Vũ lại không cảm giác gì, không thể biết được cỗ lực lượng này tồn tại
Trên thực tế, đây cũng là kết quả Dương Phàm cố ý thu liễm, ẩn nấp liễm khí là sở trường của “Tiên Hồng Quyết".
Sau một lát, Dương Phàm thông qua phương pháp này hiểu biết thương thế của Nam Cung Vũ.
- Gân tay của ngươi hoàn toàn bị đứt, xương đùi hoàn toàn bị bẻ gẫy nhưng sinh cơ trong cơ thể vẫn còn nên mới có thể cho ngươi chống đỡ tới hiện giờ. Dương Phàm thản nhiên nói.
- Phàm ca. Ta cầu người, có thể giúp sư phụ lão nhân gia trị khỏi thương thế hay không? Thiết Ngưu túm ống tay áo Dương Phàm, khẩn cầu nói.
- Nếu Dược sư có thể trị khỏi bệnh lão phu, ngày sau tất sẽ báo đáp.
Trong mắt Nam Cung Vũ lóe thần quang, nắm chặt tay Dương Phàm, thân hình run lên nhè nhẹ.
- Thương này...
Dương Phàm vừa nói ra hai từ, Thiết Ngưu cùng Nam Cung Vũ liền cùng nhau quỳ xuống.
- Phịch!
Hai người quỳ trên mặt đắt, Thiết Ngưu lệ nóng lưng tròng, nói:
- Sư phụ là người tốt...
- Các ngươi đều đứng lên. Dương mỗ chưa nói không cứu người. Dương Phàm có chút không lời để nói, thở dài:
- Ta chỉ là muốn nói, trọng thương đứt gân gãy xương như vậy, ta cho tới bây giờ chưa từng trị cho ai, không có kinh nghiệm gì.
Hai người nghe vậy đứng dậy, Thiết Ngưu thất vọng nói:
- Vậy cũng chính là... ngươi không thể trị bệnh này?
Thần sắc Nam Cung Vũ cũng lộ vẻ ảm đạm.
- Vậy thì cũng không phải... Dương Phàm hơi chút chần chờ nói.
- Chẳng lẽ ngài có vài phần nắm chắc? Trong mắt Nam Cung Vũ lại có sinh cơ.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Dù sao cũng là lần đầu tiên, đại khái nắm chắc 90%.
Nắm chắc 90%!
Câu nói này làm Nam Cung Vũ cùng Thiết Ngưu chấn động ngây người.
Câng làm cho bọn họ khiếp sợ chính là, đây còn là lần đầu tiên, dưới tình huống chưa có kinh nghiệm.
Nam Cung Vũ không khỏi dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Dương Phàm: "Dược sư này cũng quá tự tin một chút hả..."
- Phàm ca, ngươi không nên lừa người. Đây là quan hệ đến vận mệnh một đời của sư phụ.
Thiết Ngưu trợn mắt lên.
- Đảy chẳng qua là thương bệnh của phàm phu tục tử. Đối tượng Dương mỗ ngày sau trị liệu là nhân vật cấp bậc tiên sư.
Dương Phàm thấy hai người này không tin, thần sắc cũng trở nên lạnh nhạt.
- Hai người các ngươi đã không tin, vậy ta đây liền cáo từ.
Dứt lời, hắn liền mang theo muội muội Dương Tuệ Tâm đi ra ngoài.
- Dược sư đại nhân, xin dừng bước! Nam Cung Vũ nóng nảy gọi theo.
- Phàm ca, ta van cầu ngươi. Chỉ cần ngươi có thể trị khỏi bệnh cho sư phụ lão nhân gia, cho dù bắt ta làm trâu làm ngựa cũng được.
Thiết Ngưu một tay ôm chân Dương Phàm.
Dương Tuệ Tâm cũng có chút không đành lòng, dịu dàng nói:
- Đại ca. Huynh cứu bọn họ đi.
Dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, Dương Phàm thở dài một hơi, vẻ mặt chính khí nói:
Thôi được. Ai kêu lòng dạ ta mềm yếu như vậy. Thân là Y sư liền phải nhân từ độ lượng, cứu nhân độ thế, bác ái thiên hạ...
Last edited by baongoc; 18-10-2011 at 08:30 AM.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế