Tác giả: Đô Xuân Tử
- Edit: Jerry, Sahara, v4mpjr3
- Beta: Vân charon
Sưu tầm: linh đang điên.
CHƯƠNG 14: BUỔI ĐẦU GẶP GỠ – 14
Edit: Jerry
Beta: Sahara
Đêm nay Trạm Lam có rất nhiều việc phải làm.
Cô chuẩn bị một số quần áo và giầy dép cho vào trong va ly hành lý, gửi email cho giáo sư muốn xin nghỉ nửa ngày, tìm một bức ảnh chụp của Giang Tử Hành để vào ví……Cuối cùng là gọi điện thoại cho Hạ Liên Triết.
Cô đoán chừng anh còn đang bận vì điện thoại chuyển sang chế độ hộp thư thoại. Cô nghe được từ di động truyền tới giọng nói móc của nhân viên nữ, Trạm Lam đột nhiên không biết nên làm gì. Than nhẹ một tiếng, tắt di động, có lẽ cái gì cũng không nên nói thì tốt hơn.
Ngày hôm sau, khi La Ni xuất hiện ở trước cửa nhà trọ của cô, Trạm Lam không chút nào kinh ngạc.
Hắn hình như là vệ sĩ của Phong Thiên Tuyển, cao lớn, cường tráng, nói năng thận trọng, nhìn qua thực không có sự ấm áp của con người.
Mà cô đã không chỉ một lần nhìn thấy Phong Thiên Tuyển cười, nhưng cái loại tươi cười này ngược lại làm cho cô cảm thấy rất nguy hiểm.
Xe đang chạy ở trên đường, ngoài cửa xe hiện lên khung cảnh hoàn toàn xa lạ. Trạm Lam thực im lặng ngồi ở ghế sau, trong lòng tuy tim đập thình thịch, những vẫn không hỏi cái gì. Có lẽ cô cũng biết được dù có hỏi, cũng chưa chắc nhận được câu trả lời.
Cô không thể biết trước được tương lai mình như thế nào, giống như khi ở trưòng học dứt khoát kiên quyết cự tuyệt Phong Thiên Tuyển, cũng không biết trước sẽ có ngày cô lại ngồi trên xe của anh ta, không biết sẽ được đưa tới nơi nào.
Giờ phút này cô mới nhận thức được, cuộc sống này, thứ xuất hiện nhiều nhất chính là chuyện xấu.
Chiếc xe dừng lại ở hoa viên của một ngôi biệt thự, Trạm Lam xuống xe, lập tức liền có người tiến đến lấy hành lý trong cốp xe cho cô..
“Anh La.” Người nọ lên tiếng.
La Ni gật đầu , rời đi, chỉ lưu lại một câu: “Chăm sóc Giang tiểu thư cho tốt.”
Trạm Lam không để ý tới bọn họ liền đi thẳng vào trong biệt thự. Tuy rằng vừa ở bên ngoài cũng có thể tưởng tượng ra bên trong sẽ rất tráng lệ, nhưng đến khi bước vào vẫn không khỏi có chút kinh ngạc.
Biệt thư được xây và trang hoàng theo phong cách Châu Âu, bất cứ sô pha hay bàn trà và những vật trang trí khác đều nhìn ra được giá trị xa xỉ của nó. Phòng khách rất lớn, tập trung được sự chú ý của mọi người, đối diện là một lò sưởi bằng gạch đỏ.
“Cái lò sưởi kia chỉ là để trang trí thôi, những thứ khác trong biệt thự đều là thật, chẳng qua có một năm, có mấy người bạn của Phong tiên sinh đến, đốt lửa lên chơi một chút, sau không cẩn thận lại thiêu hủy hơn phân nửa phòng khách, hủy luôn cả bức tranh mà Phong tiên sinh đã bỏ ra hơn sáu trăm ngàn để mua, từ đó về sau, Phong tiên sinh liền đem lò sưởi trong nhà tất cả đều làm giả.”
Trạm lam quay đầu lại, nhìn thấy phía sau là một người đàn bà trung niên.
Người đàn bà kia cười: “Giang tiểu thư, tôi là quản gia ở đây, cô có thể gọi tôi là dì Tô.”
Trạm Lam từ nhỏ cũng đã được nuôi dạy tương đối tốt, lễ phép nói: “Dì Tô.”
“Giang tiểu thư đi đường chắc hẳn cũng đã mệt, tôi đã cho người chuẩn bị phòng tắm cho cô, phòng của cô ở trên lầu hai, cô nên đi ngâm mình để thư giãn một chút.”
“Cám ơn dì.” Trạm Lam xoay người muốn đi lên lầu, đi đến lưng chừng bỗng nhiên dừng lại, xoay người, dì Tô vẫn còn đứng nguyên ở vị trí cũ mỉm cười với nàng.
“Anh ấy…” Trạm Lam mím môi, cảm thấy có chút khó có thể mở miệng, “Đêm nay, anh ấy có về không?.”
Tác giả: Đô Xuân Tử
- Edit: Jerry, Sahara, v4mpjr3
- Beta: Vân charon
Sưu tầm: linh đang điên.
CHƯƠNG 15: GẦN NHƯ VẬY, XA NHƯ VẬY – 01
Edit: Jerry
Beta: Sahara
Tô Di nói tối nay Phong Thiên Tuyền sẽ không trở về, Trạm Lam mới nhẹ nhàng thở ra.
Cô vô thức tưởng tượng cuộc sống tương lai của mình ở nơi này, bỏ hành lí xuống, lập tức đi vào phòng tắm. Bồn tắm rất lớn, đã được chuẩn bị đầy nước ấm, hơi nước bốc lên làm mờ cả tấm gương, trong không khí tràn ngập mùi hương liệu cùng mùi hoa, đến gần mới thấy trên mặt nước những cánh hoa màu đỏ trôi lững lờ.
Trạm Lam bỗng nhớ tới đã từng xem những bộ phim truyền hình cổ trang, những hậu cung phi tần trước khi được hoàng đế sủng hạnh dường như đều phải tắm rửa thật kĩ như thế này, chính là không nghĩ đến cô cũng có ngày giống như vậy, Trạm Lam cười khổ.
Bởi vì sợ Giang Tử Hành lo lắng, cô rất nhanh từ phòng tắm đi ra, vừa thay quần áo mang đến, chợt nghe tiếng chuông vang lên.
Cô luôn luôn chờ tin tức của Giang Tử Hành, vừa nghe đến tiếng chuông, cái gì cũng không để ý, lập tức tìm túi da lấy điện thoại.
“Chị, là em đây. Em không sao!” Điện thoại vừa chuyển được, Giang Tử Hành lập tức gọi điện cho Trạm lam báo tin.
Nghe được em trai vẫn bình yên vô sự, cô cảm giác như khối đá đang đè trong lòng rốt cục cũng rơi xuống, nhưng cũng có chút ngoài ý muốn. Không biết vì sáo cô luôn cảm thấy người đàn ông kia sẽ không khiến cô thất vọng.
Cùng Giang Tử Hành nói chuyện một lúc, cô mới biết thì ra bọn bắt cóc Giang Tử hành là một bang cho vay nặng lãi. Công ty của Hạ Liên Triết gặp phải nguy cơ phá sản, ngân hàng tất nhiên sẽ không cho anh vay, không còn cách nào khác đành phải đi vay nặng lãi hơn ba trăm ngàn, nhưng chút tiền ấy cũng không đủ để lấp lỗ hổng lớn của Hạ Thanh, đã qua kì hạn, Hạ Liên Triết vẫn không trả được một phân tiền.
Những người đó không dám mạo hiểm bắt cóc Trạm Lam, đành phải bắt cóc em trai của cô, thứ nhất bắt cậu ta có vẻ dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ hơn, thứ hai Trạm Lam khẳng định sẽ không ngồi yên mặc kệ em trai mình, nhất đinh sẽ giục Hạ Liên Triết đưa tiền, bọn chúng chính là nghĩ như vậy.
Tuy rằng biết được Giang Tử Hành đã an toàn nhưng Trạm Lam vẫn không khỏi lo lắng, dù sao nó chỉ mới là một đứa trẻ hơn mười tuổi, trải qua truyện như vậy thực sự rất sợ hãi, phải có người ở bên cạnh. Quyết định như vậy nên cô cầm theo túi da đi ra ngoài.
La Ni không biết đã trở lại từ lúc nào, đang đứng ở cửa cùng Tô Di nói chuyện. Nghe tiếng bước chân, hắn ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trạm Lam cầm túi da, vội vã từ trên lầu đi xuống.
“Cô đi đâu vậy?” Khi Trạm Lam đi đến bên cạnh La Ni , hắn mở miệng
“Tôi đi xem Tử Hành một chút, sẽ trở lại nhanh thôi!”
Bỗng nhiên có lực giữ cánh tay nàng lại, Trạm Lam có chút đau nhíu mày, nhìn về phía La Ni: “Làm gì vậy?”
Hắn mặt không chút thay đổi nói: “Không có sự cho phép của Phong tiên sinh, cô không thể đi ra ngoài.”
Trạm Lam giật mình, thật lâu mới tiêu hóa được lời hắn nói, “Ý của anh là tôi bị giam lỏng sao?”
La Ni lạnh giọng nhắc nhở: “Giang tiểu thư, xin đừng quên thân phận của cô.”
Trạm Lam trừng mắt, trong ánh mắt không hề có độ ấm, theo đáy lòng mãnh liệt dâng lên hận ý. La Ni xem thường cô, cô có thể cảm thấy đươc, bởi vì hắn dùng ánh mắt và thái độ để nhắc nhở cô, cô cùng lắm chỉ là đồ chơi của Phong Thiên Tuyển mua về thôi.
Cô cũng biết được, sau khi cùng Phong Thiên Tuyển giao dịch thì tôn nghiêm cũng như tự trọng là một thứ vô cùng xa xỉ.
“Nếu tôi nhất định muốn ra ngoài?” cô không cam lòng yếu thế, trừng mắt nhìn hắn.
Tác giả: Đô Xuân Tử
- Edit: Jerry, Sahara, v4mpjr3
- Beta: Vân charon
Sưu tầm: linh đang điên.
CHƯƠNG 16: Xa như vậy, gần như thế – 02
Edit: Jerry
Beta: Sahara
La Ni nhìn chằm chằm vào Trạm Lam. Bỗng nhiên một lực lớn lôi tay cô, cơ hồ là muốn kéo cô lên trên lầu.
Khí lực của hắn không có chút nào nể tình, Trạm lam chỉ cảm thấy xương cốt đều đã bị người đàn ông này làm dập nát. Phong Thiên Tuyển coi cô là một món đồ chơi, cho nên ngay cả người bên cạnh hắn cũng có thể khi dễ cô, Trạm Lam cắn môi, mặc dù cổ tay có đau đến chết lặng cũng không chịu phát ra âm thanh đau đớn gì.
Mở cửa phòng của cô ra, La Ni không chút lưu tình quăng cô vào, Trạm Lam bị hắn làm cho ngã trên mặt đất, các đốt ngón tay bám ở trên sàn nhà cứng rắn, phát ra âm thanh vang hưởng.
La Ni từ trên cao nhìn xuống, “Không có mệnh lệnh của Phong tiên sinh, cô không thể ra ngoài.”
Cô không có trả lời chỉ hung hăng trừng mắt nhìn hắn cho đến khi hắn đóng cửa phòng lại.
Toàn thân đau đến phát run, cô ngay cả khí lực đứng lên cũng không có, Trạm Lam còn có tật xấu là dễ tụt huyết áp nên vừa mới bị như vậy, trong đầu liền có chút choáng váng.
Căn phòng cô đang ở chính là phòng dành cho khách, tuy rằng không phải là phòng cho chủ nhân của ngôi nhà ở nhưng vẫn là kim bích huy hoàng, thời khắc ánh mặt trời chiếu vào toàn bộ căn phòng như được phủ lên một màu vàng. Nhưng giờ phút này , Trạm Lam lại cảm thấy nơi lạnh thật lạnh lẽo, lạnh đến phát run, giống như nơi này không phải là một phòng ngủ xa hoa, mà là một cái lồng sắt, một cái lồng dùng bảo thạch quý mà xây lên, để giam hãm cô mà thôi.
Đã đên giờ ăn cơm tối, dì Tô vội đưa cơm đến cho Trạm Lam, nhìn thấy Trạm Lam đang ngồi ở ngoài ban công, thất hồn lạc vía.
Đem cơm đặt ở trên bàn, rót lấy một chén trà nóng đưa cho cô.
“Tiểu thư đừng nên tức giận, Phong tiên sinh đạt được địa vị như ngày hôm nay, kẻ địch so với bạn tốt còn nhiều hơn. Nay tiểu thư đã là người của Phong tiên sinh, khó tránh khỏi bọn người ngoại bang chú ý, Phong tiên sinh không thích phiền toái , cho nên mới không để tiểu thư ra ngoài.”
Trạm Lam như là không để ý đến lời nói của dì Tô, vẫn chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dì tô than nhẹ: “Tiểu thư, nếu cô là người thông minh thì hãy nghe tôi khuyên một câu.Cho dù tiểu thư có đồng ý hay không, nhưng việc đã đến nước này, cũng đã không thay đổi được gì. So với làm loạn, không bằng hãy thuận theo Phong tiên sinh, khiến cậu ấy vui vẻ. Biết tiểu thư đã thuận theo hắn, tự nhiên cậu ấy đối với cô cũng thả lỏng một chút.”
Trạm Lam rốt cục cũng chậm rãi ngẩng đầu, dì Tô cười với cô, cầm chén trà trong tay đưa cho cô, “Đã nghĩ thông suốt rồi, thì tiểu thư nên ăn một chút gì đi, đừng để bản thân bị đói bụng.”
…
Trạm Lam trừ những lúc nói chuyện điện thoại với Giang Tử Hành ra đều tự nhốt mình trong phòng.
Từ sau khi đến ở biệt thự Tri Cảnh Viên, cô chưa từng gặp Phong Thiên Tuyển. Cô đương nhiên không trông cậy rằng hắn ta chỉ có mình cô, nhưng đồng thời cô lại mâu thuẫn, sợ hãi hắn không hề xuất hiện, mà cô sẽ vĩnh viễn bị nhốt tại nơi này.
Khép lại quyển Luật Dân Sự dày cộp, Trạm Lam mới để ý giờ đã sắp là rạng sáng. Cô vẫn nhìn đến nhập thần, trời tối như vậy, cô cũng chỉ bật cái đèn ngủ nhỏ ở đầu giường, ánh mắt mệt mỏi có chút chua xót.
Đứng dậy xuống lầu, định lấy cho mình một ly sữa, còn chưa đi đến phòng bếp liền nghe đươc động tĩnh.
Nhìn thấy Trạm Lam, dì Tô có chút giật mình: “Tiểu thư, đã khuya như vậy, sao cô còn chưa ngủ?”
“Cháu vừa mới xem sách, muốn xuống lấy một cốc sữa để uống cho dễ ngủ.” Trạm Lam nhìn đến chén bát trong bồn, “Không phải người giúp việc đã thu dọn hết rồi sao?”
“Phong tiên sinh vừa mới về, nói cảm thấy đói bụng. Vừa mới ăn xong thôi, tôi thấy cũng không có nhiều bát đũa lắm nên tự mình thu dọn một chút.”
Câu nói tiếp theo của dì Tô Trạm Lam nghe không vào, cô chỉ biết Phong Thiên Tuyển đã quay trở về.
Dì Tô quay lại, nhìn tới bộ dáng thất thần của Trạm Lam, nói: “Tiểu thư, nếu không mệt, chi bằng cô đến chào hỏi Phong tiên sinh một chút.”
Trạm Lam phục hồi tinh thần, Nhìn dì Tô.
Ý tứ trong lời nói của dì Tô, cô đương nhiên có thể hiểu được.
Giống như những vị phi tần ngày xưa, làm cho hoàng đế chú ý để được sủng ái, muốn gió có gió.
Loại quy tắc sinh tồn này, nay cô ở đây, cũng là áp dụng như vậy.
Trạm Lam cắn môi, như là đã hạ quyết tâm liền gật đầu với dì Tô, xoay người đi lên lầu.
Rốt cục cũng đến trước cửa phòng của Phong Thiên Tuyền, cô phát hiện mình đang đổ rất hiều mồ hôi lạnh, trong lòng cả hai bàn tay đều thấn ướt. Cô trừng mắt trước cửa phòng, như là chuẩn bị đi vào cánh cửa dẫn đến địa ngục, trong lòng mỗi một tấc đều lạnh thấu xương.
Tác giả: Đô Xuân Tử
- Edit: Jerry, Sahara, v4mpjr3
- Beta: Vân charon
Sưu tầm: linh đang điên.
Chương 17: Xa như vậy, gần như thế – 03
Edit: Jerry
Beta: Sahara
Đây là lần đầu tiên Trạm Lam đi vào phòng ngủ của Phong Thiên Tuyển, so với phòng ngủ của cô thì thật là lớn. Từ xa nhìn thấy chiếc giường kiểu Âu, có bốn cái cột ở đầu giường và đuôi giường, trên ga trải giường màu đen là những hoa văn tối màu không dễ nhìn ra màu đen sàng đan thượng tú mấy không thể nhận ra, vô cùng xa hoa.
Phòng rộng mở mà không có lấy một bóng người.
Lúc này Trạm Lam mới nghe được có tiếng nước từ phòng tắm truyền ra. Cô cắn môi, bước đi từng bước một, nặng nề nhưng kiên định.
Trong phòng có đầy hơi nước, hương bạc hà thanh khiết bay ở trong không khí. Xuyên qua một tầng hơi nước, cô nhìn đến người đàn ông đang đứng dưới vòi hoa sen, dáng người hoàn mỹ, cơ bắp lộ ra. Bọt nước liên tiếp rơi trên da thịt của hắn, lại thêm một tầng hơi nước, giống như là bao phủ hắn.
Nhận thấy có động tĩnh, Phong Thiên Tuyển đề phòng lập tức đứng lên, quay đầu lại, nhìn thấy người đến là cô, anh mới trầm tĩnh lại, mày khẽ nhếch lên.
“Em làm sao vào được đây?”
Trạm Lam không trả lời, tầm mắt chỉ có thể dừng ở trên mặt hắn, cũng không dám rơi xuống chỗ nào khác. Tay hai bên sườn nắm chặt lại chậm rãi buông ra, đưa tay lên cởi dây đai của áo ngủ.
Anh đứng một chỗ nhìn áo ngủ của cô từ trên người cởi ra, rơi xuống ở bên chân. Trong phòng tắm, ánh sáng tuy không rõ lắm nhưng vẫn có thể thấy được thân thể lung linh, mảnh khảnh của cô. Cô gái này vẻ mặt tuy bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại lóe lên sự sợ sãi, đó mới là cảm xúc thật của cô.
Trạm Lam đứng trước mặt Phong Thiên Tuyển, mới phát hiện người đàn ông này vóc dáng thực cao. Cô vòng hai tay đưa lên cổ của hắn, kiễng mũi chân, chậm rãi tới gần. Lúc mới đến gần môi của hắn, cô có chút kinh ngạc, môi của hắn thật mềm mại.
Nụ hôn phảng phất mùi rượu, cô không có cảm giác hắn phối hợp, cô khẽ mở mắt, nhìn thấy con ngươi đen thanh tỉnh mang theo một chút đùa cợt của hắn.
Trong nháy mắt, cảm giác lạnh như băng theo mạch máu truyền vào trong lòng, cô cảm thấy chưa bao giờ bị sỉ nhục đến như vậy.
“Thật cao hứng, em như vậy mà cũng có lúc chủ động đến tìm tôi . Tôi đoán nhất định là dì Tô đã nói cho em biết, tôi thích kiểu phụ nữ ngoan ngoãn, nhu thuận.” Vừa nói xong, khóe môi anh có chút cười châm chọc, “Chỉ tiếc, diễn xuất của em thật quá kém, ngay cả tôi cũng có thể nhìn ra ánh mắt của em không hề tình nguyện.”
Dũng khí khi mới bước vào đây của Trạm Lam một khắc liền biến mất, cô thầm muốn lập tức thoát khỏi nơi này. Nhưng cô còn chưa có đông tác gì, anh đã nhìn ra suy nghĩ của cô. Một giây tiếp theo cô liền bị anh áp lên tường nhà tắm. Vách tường cứng rắn đụng vào ngực của Trạm Lam, cơ hồ muốn lấy hết không khí trong ngực cô. Cô cảm giác được da đầu bỗng nhiên đau đớn, thì ra là anh nắm lấy mái tóc của cô từ phía sau rồi xả nước, cô không thể kháng cự, ngửa đầu lên, nước từ vòi hoa sen không ngừng chảy xuống làm cô không thể mở được mắt. Làn da truyền đến sự đau đớn, cô như là bị chìm trong nước, không thể hô hấp.
Phong Thiên Tuyền đem cánh tay của cô vòng ra sau lưng, trằn trọc nghe được cô rên lên một tiếng vì đau. Tầm mắt anh nhìn xuống theo tấm lưng trắng như tuyết của cô, dừng ở cô tay cô. Anh bỗng nhiên tàn nhẫn cười, càng tăng thêm lực đạo ở trên tay.
Lúc này Trạm lam đã không thể nói nên lời, trong miệng chỉ có thể kịch liệt thở dốc.
Phong Thiên Tuyển ở bên tai cô hô hấp trầm thấp, hơi thở trải rộng bao quanh lấy thân cô, “Trong trò chơi này, tôi mới là người có quyền quyết định, khi nào bắt đầu, khi nào chấm dứt, em chỉ có thể nghe tôi. Em tốt nhất nên cận thận thu hồi lại tâm tư, đừng cố chọc tôi mất hứng, nếu không, hậu quả là gì, em tuyệt đối không thể tưởng tượng đâu.”