Tác giả: Đô Xuân Tử
- Edit: Jerry, Sahara, v4mpjr3
- Beta: Vân charon
Sưu tầm: linh đang điên.
Chương 18: Gần như vậy, xa như thế – 04
Edit: Jerry
Beta:Sahara
Trạm Lam cảm giác được tôn nghiêm của cô thật giống như khối bùn, tùy ý để cho người đàn ông này nhào nặn.
Mà Phong Thiên Tuyển, vừa nãy còn lãnh khốc như vậy, giây tiếp theo lại không hề do dự hôn lên lưng của nàng.
Da thịt bởi vì cọ rửa qua nước ấm nên thập phần mẫn cảm, khi anh há mồm cắn lấy xương quai xanh tinh tế của cô, nơi đó liền truyền đến cảm giác đau dớn, bén nhọn. Cô cuộn toàn thân lại, ra sức giãy giụa, suy nghĩ muốn thoát ra khỏi hắn luôn bị phát hiện.
Mỗi nơi bị hắn hôn qua, đều như là bị khắc sâu, đau đớn theo dây thần kinh lan ra. Vách tường phòng tắm trơn bóng không thể bám tay, cô không biết bấu víu vào đâu. Người đàn ông này cho cô cảm giác thật khủng hoảng. Giờ khắc này, cô tình nguyện để hắn tát cô một cái còn tốt hơn là tra tấn cô theo kiểu này.
Hơi nước rất nhanh đã trở nên dày đặc, Trạm Lam chỉ cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn, ngay khi cô cảm giác được thần chí của mình chuẩn bị bay mất thì áp lực từ phía sau lưng bỗng không thấy, không khí nháy mắt tràn vào trong phổi.
“Bây giờ em ra ngoài đi.” Hoảng hốt, cô nghe được thanh âm tỉnh táo, lạnh lùng của anh.
Trạm Lam nhanh chóng nhặt áo ngủ lên, rời khỏi phòng Phong Thiên Tuyển. Trở lại phòng ngủ, đóng cửa lại, toàn thân cô giống như không còn chút sức nào, chậm rãi men theo vách tường ngồi xuống. Đến bây giờ cô chỉ còn có một ít mơ hồ, giống như chuyện vừa phát sinh chỉ là ảo giác. Cô chậm rãi hạ ánh mắt, nhìn xuống vết bầm ở cổ tay trắng nõn, nhìn thấy thật ghê người.
Cô cười khổ, sau đó đưa hai tay ôm lấy cơ thể của mình, cuộn lại.
…
Liên tiếp vài ngày không thấy bóng dáng của Phong Thiên Tuyển, mà Trạm Lam dường như cũng quen với cuộc sống như vậy.
Thời gian dùng cơm trưa chỉ có cô và dì Tô, nhất quán lạnh lùng.
Đột nhiên có tiếng chuông điện thọai ở phòng khách truyền tới, dì Tô từ phòng bếp đi ra tiếp điện thoại, qua vài giây, hướng vào phòng ăn nói với Trạm Lam, “ Tiểu thư, cô có điện thoại.”
“Điện thoại.” Cô cùng Giang Tử Hành đều là nói chuyện qua di động, chưa bao giờ dùng qua điện thoại ở đây
Nhưng dù sao cô vẫn đi ra nghe điện thoại.
Không biết trong điện thoại nói những gì, Trạm Lam sắc mặt càng ngày càng trở nên trắng bệch, sau đó không nói gì cả, cúp điện thoại xuống.
Ngẩng đầu nhìn dì Tô với ánh mắt nghi hoặc, giải thích: “Chắc là tìm nhầm người thôi ạ.”
Không đợi dì Tô trả lời, cô xoay người lên lầu.
Trạm Lam vì có chút lạ nhà, vậy mà lại luôn ép mình đến nửa đêm mới ngủ. Trời chuyển sáng, người giúp việc lên thu dọn phòng, chỉ hơi có động tĩnh thôi cũng có thể đánh thức cô, đêm nay mới có chút chuyển biến tốt.
Cô ngủ mơ mơ màng màng, dường như ngửi được mùi thuốc lá bay trong không khí, Trạm Lam nhíu mày, ngồi dậy, chăn mỏng theo động tác của cô rớt xuống. Tầm mắt của cô xẹt qua bóng đen ở trước cửa sổ kia, đột nhiên cả kinh. Nhanh chóng với tới công tắc đèn ngủ ở trên bàn, ánh đèn mờ ảo chống lại ánh mắt nửa cười nửa không của Phong Thiên Tuyển, tim cô đập mạnh một hồi lâu mới dần dần bình thường.
Phong Thiên Tuyển dường như rất thưởng thức bộ dáng của cô, nhìn cô đang chấn kinh, trong mắt mới hiện lên một tia tươi cười ấm áp.
Thở ra một làn khói, anh lại lấy thêm một điếu, tư thế tao nhã thanh thản: “Nghe nói hôm nay có người gọi điện thoại đến tìm em?”
Tác giả: Đô Xuân Tử
- Edit: Jerry, Sahara, v4mpjr3
- Beta: Vân charon
Sưu tầm: linh đang điên.
Chương 19: Gần như vậy, xa như thế – 05
Edit: Jerry
Beta: Sahara
Trạm Lam không bất ngờ khi Phong Thiên Tuyển biết được chuyện này. Người đàn ông này có vô số tay chân, tuy rằng biệt thự chỉ có cô và dì Tô, nhưng Trạm Lam cũng không chỉ một lần nhìn thấy những người đàn ông mặc đồ đen ở hoa viên.
Nói dối Phong Thiên Tuyển ư, chi bằng cô cứ nói thật ra.
Cô gật đầu, “ Là Hạ Liên Triết.”
“Em cùng hắn nói chuyện?”
Cô nhẹ giọng nói, “Không có.”
“Ồ! Là không nói hay không có gì để nói?” Khóe mắt hắn tà ý, hai ngón tay mang theo là khói trắng tinh tế của thuốc lá.
Trạm Lam trầm mặc trong chốc lát, mới nói, “Là không có chuyện gì để nói.” Quan hệ của cô và hắn, kim chủ với tình nhân, hay là chủ nhân cùng món đồ chơi? Dù là loại nào, cô cũng đều không có mặt mũi đi nói cho người khác.
Phong Thiên Tuyển dường như đã sớm biết rõ tâm tư của cô, cũng biết ban ngày lúc nghe điện thoại, cô một từ cũng không nói. Tầm mắt đảo qua người con gái ở trên giường, vẫn còn bộ dáng giống như nửa tình nửa không, buồn ngủ mông lung, tóc dài rối tung ở trên lưng, nhờ vào ánh trăng có thể nhìn thấy bờ vai trắng lõa lồ, nhan sắc oánh bạch gần như trong suốt. Ngoại từ việc cô có hơi gầy, dường như như vẻ đẹp này không có chút tì vết nào.
Trạm Lam ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn đến ánh mắt đánh giá của Phong Thiên Tuyển, sự trầm mặc lan tràn ở trong không gian, cô cảm thấy thập phần xấu hổ.
“Anh có đói bụng không? Tôi đi gọi dì Tô chuẩn bị đồ ăn cho anh.”
Cô xốc chăn lên, xuống giường, mũi chẫn chuẩn bị chạm xuống sàn nhà bỗng có một cỗ lực đạo kéo cô lại, không, chính là ném, cả người cô bị ném lên trên giường, sau đó bị lực áp mạnh xuống.
Phong Thiên Tuyển rất nặng. Lúc anh đè lên người cô, cô cảm giác được phía dưới giường đang lõm xuống, cô bị giam hãm dưới cơ thể anh không chừa môt khe hở nào. Anh vừa mới hút thuốc lá, đầu ngón tay mang theo mùi hương của khói thuốc, ngón tay ấy vuốt ve cánh môi của cô, làm cô muốn run nhè nhẹ.
Trạm Lam một lần nữa khẳng định, người đàn ông này thực sự rất thích bộ dáng kinh hoảng, vô thố của cô. Phản ứng lúc này của cô có lẽ để lấy lòng hắn, Phong Thiên Tuyển cười yếu ớt, thanh âm trầm thấp ái muội vang lên bên tai cô: “Như Vậy mới ngoan, tôi không thích người phụ nữ của tôi với bạn trai cũ dây dưa không rõ. Về sau không được gặp hắn, cũng không cho phép liên lạc với hắn, có thể chứ?”
Cô cắn môi, không trả lời ngay lập tức. Phong Thiên Tuyển mặt nhanh chóng trầm xuống dưới, dừng lại ở đôi môi cánh hoa của cô, đưa tay lên siết chặt lấy cằm cô, khiến cho cô phải ngẩng lên nhìn anh, cặp mắt màu đen không đáy kia híp lại, lóe ra tia nguy hiểm.
Trạm Lam gật đầu.
Phong Thiên Tuyển cười, buông tay ra, vỗ nhẹ lên hai má của cô, động tác vô cùng thân thiết, “Vậy mới ngoan.”
Người đàn ông này khi thì lãnh khốc, khi thi bá đạo, tính tình âm dương bất định, hỉ nộ vô thường, thế này mới thật sự đáng sợ.
“Đã tắm rồi sao?” Anh đột nhiên hỏi.
Trạm Lam máy móc gật đầu, sau đó lại thấy anh tươi cười, sau đó có cái gì mềm mại dừng lại trên môi của cô.
Là môi của Phong Thiên Tuyển.
Phong Thiên Tuyển hôn có chút thô bạo, đầu lưỡi với vào trong khoang miệng của cô, giống như là đang vẽtranh. Nháy mắt, cô bị vây quanh bởi hơi thở của người đàn ông này, cứ như vậy mà cường thế bá đạo. Chưa bao giờ có cảm giác như vậy, chính là cái hôn này, mãnh liệt đến gần như hút hết toàn bộ linh hồn của cô.
Trạm Lam cảm thấy mình bắt đầu không thể thở được, ngực vì thiếu dưỡng khí mà trở nên phập phồng, đụng chạm đến quần áo của hắn, chạm lên cúc áo lạnh lẽo và mặt vải mềm mại.
Tác giả: Đô Xuân Tử
- Edit: Jerry, Sahara, v4mpjr3
- Beta: Vân charon
Sưu tầm: linh đang điên.
CHƯƠNG 20: GẦN NHƯ VẬY, XA NHƯ THẾ – 06
Edit: Jerry
Beta: Sahara
Lòng bàn tay của Phong Thiên Tuyển nóng như lửa, di chuyển trên người Trạm Lam cách có một lớp vải dệt. Bỗng nhiên, gió lạnh liền xâm nhập vào phòng, nóng lạnh cùng lúc tra tấn Trạm Lam. Cô hơi dãy giụa, Phong Thiên Tuyển đưa tay ra đem cổ tay cô cố đinh ở đỉnh đầu, môi trượt xuống phía dưới, tóc ngắn ở của cô đâm vào da thịt như gãi ngứa, mà càng làm cho cô khó nhịn hơn nữa là những chỗ bị hôn đều như bị ấn kí, khiến mỗi một dây thần kinh của cô đều trở nên tê dại.
Phong Thiên Tuyển đem toàn bộ sức nặng của cơ thể đặt ở trên người cô, lưng cô kề sát giường mềm mại, mồ hôi thấm ra, ướt đẫm ga giường. Cái khoái cảm vừa xa lạ, vừa bí ẩn này, từng tấc từng tấc cắn nuốt hết ý chí của cô, cô chỉ có thể bất lực nắm chắc vào ga giường.
Quần áo của Phong Thiên Tuyển đều trở nên hỗn độn, mà cô cũng không tự chủ được mơ mơ màng màng đứng dậy hùa theo hắn, hai thân thể chặt chẽ dán lấy nhau, cô bị tra tấn đến mồ hôi đầm đìa, mái tóc dài hỗn độn xõa tung trên ga trải giường màu trắng, hình ảnh đẹp rực rỡ này đã đánh thẳng vào thị giác của Phong Thiên Tuyển. Đôi môi căng mọng đỏ thắm giống như cánh hoa đào mới nở, kiều diễm, quyến rũ, vẻ đẹp này dường như không thể có thật.
Phong Thiên Tuyển ánh mắt đã trở nên cuồng dã, cảm xúc ở đáy mắt đã ngưng tụ thành mưa rền gió dữ.
“Tôi…….Hôm nay có thể… không …” Trạm Lam ở trong mắt hắn đã nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của mình, cô nghĩ đến chuyện sẽ phát sinh mà cảm thấy bất an.
Nhưng cô còn chưa kịp nói đầy đủ ý nguyện của mình đã nghe được hô hấp dày đặc cùng ngữ khí chân thật của hắn, “Đừng nói những lời làm tôi mất hứng.”
Cô không lên tiếng nữa, có lẽ lúc này cùng với cô làm chuyện thân mật này không phải người yêu nhân cho nên mới cảm thấy quá gian nan. Trạm Lam nhắm hai mắt lại, bóng tối khiến cô trở nên mẫn cảm hơn, sau đó cô nghe được tiếng khóa kéo, sau đó nữa cô lại nghe được khóa kéo rớt ra thanh âm, bàn tay to lớn rượt đuổi theo khóa áo chạm trên lưng cô.
Phong Thiên Tuyển rốt cục cũng phá tan tầng trở ngại kia, khoảnh khắc anh tiến vào cơ thể cô, đôi mắt đen bình thường vẫn thản nhiên lúc này hiện lên một tia kinh ngạc, từng giọt mồ hôi theo trán chảy xuống, dừng ở trên đôi mắt đang nhắm chặt của cô, long mi cô run rẩy. Anh cảm giác được, trong nháy mắt thân thể cô đang run run co rút, có thể là bởi vì quá đau đớn, đôi mi thanh tú nhíu chặt vào nhau, đôi chân đang kẹp ở lưng anh muốn khép kín lại, cuối cùng vẫn bị anh dùng hai tay tách ra.
Vì không muốn phát ra âm thanh, cô gắt gao cắn chặt lấy đôi môi cánh hoa, rất nhanh còn có vị tanh của tia máu lan tràn trong khoang miệng. Mà anh hình như không hề để ý đến cô, động tác vô cùng kịch liệt, thô bạo.
Giờ phút này, ngoài cơn đau này ra, cô không hề cảm nhận được cái gì khác.
Thở dốc cùng mồ hôi trong không gian yên tĩnh tự động hòa hợp. Lần lượt rút khỏi, lần lượt xâm chiếm, đều có thể bắt cô phải rên rỉ. Hai tay giãy giụa ra khỏi sự giam cầm của hắn, không tự chủ được bám lên đầu vai to lớn của hắn, móng tay cắm thật sâu xuống da thịt kia.
Thân thể cô rõ ràng cảm nhận được nơi nào đó của hắn đã căng cứng lên, nhưng trái tim cô lại giống như vừa bị móc ra, để lại một khoảng trống rỗng trong lồng ngực. Cô cả người giống như rơi vào một hang động tăm tối, từng chút từng chút một đều bị chìm ngập vào trong đó.
Hai người bọn họ dây dưa đến thời điểm cuối cùng, tất cả kích tình rốt cục cũng chuẩn bị bùng nổ. Lúc đạt tới đỉnh điểm, Trạm Lam đột nhiên há mồm, hung hăng cắn lên vai Phong Thiên Tuyển. Nhất thời, mùi vị tanh tràn ngập khoang miệng. Phong Thiên Tuyển hét lớn một tiếng, sau đó trút tất cả bùng nổ của mình ở nơi sâu nhất trong người cô.
Tác giả: Đô Xuân Tử
- Edit: Jerry, Sahara, v4mpjr3
- Beta: Vân charon
Sưu tầm: linh đang điên.
Chương 21: Gần như vậy xa như thế – 07
Edit: Sahara
Cuối cùng hai người bọn họ đều thở hồng hộc.
Trạm Lam không mở miệng, thân thể đau đến mức muốn cuộn tròn lại. Nghỉ rằng mình chỉ có một cơ hội duy nhất làm Phong Thiên Tuyển đau cho nên cô lại gia tăng lực đạo vào hàm răng mà cắn.
Phong Thiên Tuyển vốn đang gục người trên cơ thể cô mà thở dốc, không chú ý nhiều lắm, bị cô cắn một ngụm, anh lại càng thở gấp. Anh vươn tay ra bóp miệng cô, nghiêng đầu nhìn thoáng qua vết máu trên vai, sau đó cười nham hiểm: “Được đấy, rất có bản lĩnh, Giang Trạm Lam! Trên thế giới này người đánh tôi, cắn tôi xong mà vẫn còn sống sót được, chỉ có thể là em thôi.”
Phong Thiên Tuyển bóp cằm cô rất mạnh, khiến cô không nhúc nhích được, cô chỉ có thể nhìn khuôn mặt anh gần trong gang tấc cùng mới đôi mắt thâm trầm đen tối kia.
Trên trán anh vẫn còn mồ hôi, từng giọt từng giọt rơi xuống trên mặt cô.
Lúc này Trạm Lam vốn đã buông miệng rời khỏi vai Phong Thiên Tuyển, cuối cùng dừng lại ở cổ anh.
“Ồ, không đúng, hình như trước đây có người đã từng đánh tôi. Có điều tôi cảm thấy em nhất định không muốn biết người đó hiện tại thế thảm thế nào đâu. Thực ra, tôi cũng không nhớ rõ lắm, không biết là đã chặt hai cánh tay hắn ném xuống biển làm thức ăn cho cá hay là đã bắn chết hắn?” Phong Thiên Tuyển vừa nói vừa tăng thêm lực đạo ở tay.
Lúc đầu Trạm Lam chỉ cảm thấy cổ mình rất đau, nhưng cảm giác rất nhanh thay đổi, phổi như rất khó chiu, cảm giác như úng nước. Cô không muốn mở miệng cầu xin Phong Thiên Tuyển, vì vậy cô gắt gao cắn môi, khoang miệng đã tràn ngập mùi tanh của máu, không rõ là máu của ai. Có lẽ cũng không quá lâu, tay cô buông xuống giường, cả người vô lực như sắp hôn mê.
Nháy mắt, một luồng khí mát lạnh xộc vào, cô không kịp thích ứng mà ho sặc sụa.
Trạm Lam nhìn loáng thoáng thấy được Phong Thiên Tuyển đang cười nhạo mình, hoảnh hốt nghe được hình như hắn nói: “Thế nhưng chiếm được bông hoa này tôi cũng đâu có tốn ít công sức. Đương nhiên không dễ dàng để cho em chết được? Chí ít cũng phải chơi cho đủ trước đã, sau đó em sẽ được sống tốt.”
Cho dù cảm thấy nhục nhã, nhưng ngay cả miễn cưỡng cười cô cũng không đủ sức lực, đành quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phong Thiên Tuyển dường như hiểu rõ suy nghĩ của cô, tất nhiên không để cho cô được như ý. Anh kéo mặt cô lại, chậm rãi cúi xuống cắn lên bờ môi của cô. Một trận đau đớn truyền đến toàn thân Trạm Lam. Anh không để cho cô có cơ hội trì hoãn, ngay lập tức chiễm hữu cô lần thứ hai, động tác còn kịch liệt hơn lần trước, ngang ngược hơn lần trước, dường như không thể thấy được vẻ cầu xin của cô.
Trạm Lam cảm thấy toàn thân mình các khớp xương như rời ra, trong miệng mùi máu tươi nồng nặc, bọn họ giống như đang có chiến tranh.
Đáng sợ nhất là ham muốn dục vọng của Phong Thiên Tuyển quá mạnh, không hề buông tha một chút nào cho người ta có lý trí và ý thức. Cái hắn muốn chính là cô phải toàn tâm toàn ý.
Bị Phong Thiên Tuyển dày vò đến mê man, Trạm Lam thấy hắn đang nhíu mày, vậy mà cô còn có thể cười.
Từ đầu đến cuối, cô thủy chung không có mở miệng cầu xin hắn.
Tác giả: Đô Xuân Tử
- Edit: Jerry, Sahara, v4mpjr3
- Beta: Vân charon
Sưu tầm: linh đang điên.
Chương 22: Gần như vậy xa như thế – 08
Edit: Jerry
Beta: Sahara
Đêm đó mê man không bao lâu, Trạm Lam liền tỉnh lại, cô cũng không quen cùng người khác ở chung một chỗ, cũng không có thói quen cùng người khác hít thở tiến vào giấc ngủ. Lúc trước dì Tô cũng đã nói cho cô biết, Phong Thiên Tuyển lúc ở nhà thích thanh tĩnh, cho nên cũng không thích phụ nữ qua đêm ở phòng hắn.
Cô rón ra rón rén xuống giường, trở lại phòng ngủ của mình, trên người nhớp nháp khó chịu, từ phòng Phong Thiên Tuyển về phòng mình cũng đa lấy đi một chút sức lực còn lại của cô, Trạm Lam rốt cục cũng không chống đỡ được, ngã lên trên giường, rất nhanh đi vào giấc ngủ.
Niềm an ủi đáng giá nhất bây giờ là Phong Thiên Tuyển đã cho phép cô gặp Giang Tử Hành.
“Chị à! Trời nóng như vậy, chị làm gì mặc nhiều áo như thế?” Gần đây thời tiết rất nóng, bây giờ cũng rất nóng, Giang Tử Hành mặc áo T-shirt và quần cộc mà mồ hỗi vẫn không ngớt chảy ra, cho nên nhìn thấy Trạm Lam mặc áo quần dài mới cảm thấy kỳ quái.
Trạm Lam nhất thời nghẹn lời, không biết phải trả lời như thế nào.
Không chỉ là dấu hôn, trên cổ nàng còn lưu lại vết cắn của người đàn ông kia, vì không muốn Giang Tử Hành lo lắng, cô chỉ có thể chọn lấy một bộ quần áo dài như thế này để mặc.
Cô liền chuyển hướng đề tài: “Em hôm nay đến gặp chị, đã xin phép thầy cô giáo chưa?”
“Xin phép để làm gì chứ, em chuẩn bị chuyển trường rồi mà!”
“Cái gì?” Trạm Lam kinh ngạc.
“Chị không biết sao?” Giang Tử Hành nói: “Lúc trước không phải bạn của chị đã tới cứu em sao, nói trường học của em không được an toàn, cho nên sẽ giúp em đăng kí đến một trường khác. Người ấy nói đây là chủ ý của chị.”
Giang Tử Hành nghi hoặc nhìn cô. Trạm Lam một câu cũng không nói được, Phong Thiên Tuyển muốn làm gì đây? Vì sao lại giúp Tử Hành chuyển trường.
Cuối cùng cô vẫn miễn cưỡng mỉm cười: “Em không nói thì chị cũng suýt quên chuyện này, là chị nhờ bạn của chị, em phải cám ơn người ta đó!”
“Chị!” Giang Tử Hành nhìn chằm chằm vào cô, “Những lúc chị nói dối hay căng thẳng, lông mi đều giật giật như vậy kìa!”
Trạm lam mím môi, không nói.
Lát sau, Giang Tử Hành chợt nở nụ cười, bộ dáng thanh xuân của thiếu niên vô tâm vô phế, “Được rồi, chị à, không cần phải lo lắng cho em đâu. Ngược lại nên để ý đến mình một chút, như thế nào dạo này lại gầy như vậy, giống cái tăm rồi đó!
Giang Tử Hành có hẹn ăn cơm với bạn học, vừa đưa cậu ra cửa, điện thoại ở phòng khách liền vang lên.
“Giang tiểu thư, xin cô hãy đi chuẩn bị một chút, lát nữa lái xe sẽ về đón cô, Phong tiên sinh đang ở sân gôn chờ cô.”
Thanh âm ở bên kia điện thoại vang lên không hề có chút độ ấm nào, còn mang theo chút khinh miệt.
Cô nhận ra đây là giọng của La Ni, không, nên nói là cô nhận ra ngữ khí của hắn. Ở trên cổ tay của cô vẫn còn lưu lại dấu vết mà ngày đó hắn thô bạo đối xử với cô. Giờ phút này nghe được giọng nói của hắn, một cỗ tức giận theo suy nghĩ chảy thẳng lên não.
“Khốn kiếp, tôi không muốn nói chuyện với anh!” Phịch một tiếng, cô liền cắt đứt điện thoại.
La Ni cầm điện thoại hơi cách khỏi lỗ tai một chút, mấy lô ghế vip chuyên dành để nghỉ ngơi vốn là im lặng, cho nên giọng nữ bén nhọn trong điện thoại vừa này có vẻ đủ rõ ràng để cho mọi người ngồi ở đấy nghe được,
Thịnh Khải có chút kinh ngạc, không rõ nên nhìn về phía Mộ Thiệu Ương, nhìn bằng ánh mắt dò hỏi, người đó chậc chậc hai tiếng, lắc đầu nói: “Tính tình còn hoang dã lắm!”
Thịnh Khải nghe được không hiểu ra sao, lại chuyển ánh mắt nhìn sang người đang ngồi ung dung ở sô pha kia, Phong Thiên Tuyền, chỉ thấy đầu ngón tay của hắn mang theo thuốc lá, khóe môi cong lên khó hiểu.