Dị Huyết Hung Thần
Tác Giả : Vẫn Lạc
Nguồn : 4vn.eu
Chương 15 : Bức họa tuyệt mỹ
Hoa Khiếu Thiên bước vào , cảnh vật xung quanh hắn bỗng nhiên thay đổi , nó chuyển thành một khoảng không gian màu xanh rộng lớn , tràn ngập không khí yên tĩnh . Hoa Khiếu Thiên nhìn thấy chỉ một màu xanh , tuy hắn không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng hắn cũng thốt lên một tiếng :
-Cuối cùng cũng đến lúc , thật háo hức quá đi . Không biết họ sẽ cho mình kiểm tra về gì nhỉ ?
Hoa Khiếu Thiên nhìn xung quanh với vẻ háo hức , không biết chuyện gì đang chờ đợi hắn nhỉ ?
Hoa Khiếu Thiên chấn động , giờ đây hắn nhìn thấy một khung tranh màu trắng rất to , nó lớn hơn thân hình của hắn gấp mười lần , hắn nhìn khung tranh với vẻ mặt ngạc nhiên , tiếp đến thì có vô số nguồn sáng xuất hiện quay xung quanh căn phòng của hắn , hắn nhìn xuống tay mình không biết tại sao trên tay mình lại có một cây bút lông . Hoa Khiếu Thiên rất bất ngờ , không biết khảo nghiệm này có ý nghĩa gì ?
*************
Ở bên ngoài tháp , có hàng vạn người đứng xung quanh nhìn vào tháp , lúc này ngôi tháp được bao bọc bởi một làng sương màu trắng . Lão bà bà và Liệt Bá đứng cạnh nhau , đôi mắt bọn họ như muốn đâm xuyên qua màn sương , nhìn thấu bên trong vậy .
-Nó đã bắt đầu rồi .
-Không ngờ cuộc tuyển chọn này lại thú vị thế ? Ta nhớ hình như cái cách này đã không dùng từ rất lâu rồi .
-Ừm . Trong cuộc tuyển sinh có thể tham gia một trong bốn phần thi : cầm , kì , thi , họa . Không ngờ giờ đây môn phái lại cho đề là " họa " , đây là phần thi khó nhất trong bốn phần thi , người nào mà có thể cảm nhận được thì mới xứng đáng với hai chữ " thiên tài " .
-Cứ tưởng sẽ bình thường , ai ngờ lại khó như vậy , ta sợ hắn không vượt qua được .
-Ta tin nó sẽ qua được .
***********
Hoa Khiếu Thiên nhìn những luồng sáng xung quanh , chúng di chuyển một cách mất trật tự , lúc thì hướng này nhưng sau đó lại chuyển sang hướng khác . Hoa Khiếu Thiên suy nghĩ một lát liền cầm bút đặt lên bên cạnh bức tranh , hắn cảm nhận xung quanh căn phòng đang xuất hiện từng đợt di chuyển rất kì lạ , hắn không biết cái gì đang xảy ra nhưng hắn biết giờ mình nên làm gì .
Hoa Khiếu Thiên dựa theo sự di chuyển kì lạ này mà vẽ , hắn cứ chăm chú vẽ và cảm nhận nó , hắn nhận thấy mình và thứ đó đang hòa hợp vào nhau , cứ như cả hai đang song bút hợp nhất , cùng nhau tô vẽ bức tranh . Hắn cảm nhận được không khí xung quanh đang chấn động , những luồng sáng cũng từ từ chuyển sang di chuyển có tổ chức , chúng di chuyển quanh bức tranh và Hoa Khiếu Thiên như bạn cũ lâu năm không gặp .
-Ngột ngạt quá .
Hoa Khiếu Thiên cảm thấy trong ngực mình đang có chút gì đó nhoi nhói , hắn nhận thấy rằng mình đang bị dẫn dắt bởi một cảm giác nào đó , và trong ngực hắn bỗng dội lên từng trận đau đớn như cảnh báo hắn . Hoa Khiếu Thiên nhìn xung quanh , tất cả đều bình thường , làm sao mà mình lại có cảm giác ghen ghét .
-Thu Nguyên Môn thật khốn nạn .
Hỏa Thiên Long lên tiếng . Hoa Khiếu Thiên cũng giật mình , không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả và tại sao Hỏa Thiên Long lại mắng Thu Nguyên Môn .
-Ngươi cảm thấy có thứ gì đó đang dẫn dắt mình đúng không ?
-Đúng thế .
-Thật ra là " khí " của một thứ nào đó đang dẫn dắt ngươi .
-Vậy là ta đang nghe theo sự điều khiển đó .
-Ừm . Ta nghĩ đây cũng chính là một cách đánh giá thực lực của ngươi .
-Là sao ?
-Ta nói cho ngươi biết , phần thi của ngươi chính là vẽ một bức tranh , nhưng điểm quan trọng ở đây chính là không có chủ đề . Vậy thì ngươi phải làm sao ? Ngươi phải tìm ý tưởng . Mà ý tưởng ở đâu ? Chính là ở xung quanh ngươi .
-Xung quanh ta ?
-Đúng thế . Đây chính là chủ đề . Thứ mà ngươi cảm nhận và vẽ ra chính là đề và ngươi đang thực hiện đề thi của mình đó , hiểu chưa ?
-Hiểu , nhưng tại sao ta lại cảm thấy nhoi nhói .
-Đó chính là điều mà ta định nói . Thu Nguyên Môn ở đây cũng thật là " độc " , chúng định điều khiển " khí " trong tháp này xâm nhập vào ngươi rồi điều tra bí mật trong người của ngươi , đây cũng chính là đang âm thầm thăm dò cơ thể của ngươi , sau đó bắt được thóp của ngươi , rồi điều khiển ngươi như con rồi . Đây chính là cách Thu Nguyên Môn làm với ngươi đấy .
-Sao mà họ có thể xâm nhập vào người ta được .
-Lúc nãy ngươi có cảm nhận được có thứ gì đó đang hòa hợp vào người ngươi không ?
-Có .
-Thì đây chính là thứ định xâm nhập vào người ngươi đấy .
-Éc . Vậy ta phải làm sao ?
-Thật ra thì ngươi vẫn chưa bị sao cả , nhưng có một điều rất quan trọng đó chính là nếu ngươi không dựa theo thứ này mà vẽ thì chắc chắn ngươi sẽ bị loại .
-Thật là thâm hiểm , vậy làm sao đây .
-Khà khà . Ta đã nghĩ ra cách rồi .
-Nói nghe đi .
-Nếu như chúng ta lách luật thì sao ?
-Nói rõ xem .
-Chúng ta dựa theo đề mà vẽ , vậy tại sao chúng ta không tự tạo cho mình một cái đề khác , như vậy thì không ai có thể làm chủ được .
-Tạo đề mới ? Làm sao tạo ?
-Ta sẽ giành lấy sự kiểm soát khí trong phòng này , rồi ngươi vẽ theo ý của mình là được . Ta sẽ dựa theo ý tưởng của ngươi mà điều chỉnh đề .
-Ngươi càng ngày càng âm mưu đấy .
-Quá khen quá khen !
-Chỉ là khôn vặt mà thôi , lúc nào làm không xong việc cũng tìm cớ . Thói xấu không bỏ được - Băng Âm Long đột nhiên xuất hiện .
-Hừ . Nhưng mà nếu không nhờ ta thì giờ đây hắn sẽ phải làm sao chứ .
-Thôi được rồi . Bắt đầu đi .
Hoa Khiếu Thiên khuyên can , Băng Âm Long và Hỏa Thiên Long dung hợp vào nhau . Cả hai sử dụng sức mạnh của mình hút tất cả mọi thứ trong căn phòng vào Long Trảo tạo thành một quả cầu màu trắng , quả cầu màu trắng này đang cố giãy dụa nhưng mà cả hai bọn chúng đều không cho quả cầu lấy nửa điểm cơ hội phản kháng . Sau một thời gian chống cự cuối cùng quả cầu phải im lặng ngoan ngoãn nghe lời cả hai .
Hỏa Thiên Long tách ra khỏi trạng thái dung hợp , đưa quả cầu tới cho Hoa Khiếu Thiên . Hoa Khiếu Thiên nhìn một lát rồi nghiền ngẫm ý tưởng .
-Ngươi định chọn vẽ gì ?
-Ta định làm cho nó thật nổi bật .
-Ngươi tính làm gì ?
-Ta sẽ biến căn phòng tối này thành một bức tranh .
-Ngươi định làm gì ?
-Lấy trời làm khung , lấy tâm làm ý , lấy thân làm bút . Đây sẽ là một tuyệt tác . Ha ha ha .
-Ý tưởng của ngươi thật táo bạo đó .
Hoa Khiếu Thiên nói là làm liền , hắn bóp nát quả cầu .
- " Rốp rốp " - " Bang "
Một tiếng nổ vang lên , từng chùm sáng bắn ra bị Hoa Khiếu Thiên dùng làm vật dẫn , hắn dùng đôi tay trần của mình để vẽ . Thân hình hắn liên tục tung bay trên không khí , đôi tay của hắn liên tục biến hóa huyền ảo tạo nên những đường vẽ rất lung linh , nhìn mà không thể nào rời mắt được .
Hoa Khiếu Thiên cứ như một con chim , vỗ đôi cánh của mình bay lượn trên bầu trời , từng đường nét đang được hoàn thành , những đốm sáng ấy biên thành vô số màu sắc theo ý muốn của Hoa Khiếu Thiên . Hoa Khiếu Thiên cảm thấy bức tranh hoàn thành rồi liền đáp thân xuống dưới đất .
-Xong . Làm sao ra được nhỉ ?
-Chắc lát nữa sẽ có người đưa ngươi ra . Cứ chờ đợi đi .
-Ừm .Ta sẽ cho họ một bất ngờ . Ha ha ....
**************
-Đến giờ rồi .
Lão bà bà nhìn Liệt Bá rồi nói . Liệt Bá cũng gật đầu với bà ta . Lão bà bà liền phất tay , chốc lát tất cả sương mù biến mất , giờ đây lại xuất hiện những bóng người nhỏ bé và ở sau họ đều có những khung tranh với đủ loại màu sắc . Bên cạnh đó cũng có một số người không vẽ gì cả , mặt họ nhăn nhó lại khi nhìn thấy những người khác vẽ được còn mình lại không . Giờ đây xuất hiện rất nhiều cảm xúc , vui buồn lẫn lộn , ngay cả người ngoài nhìn vào cũng cảm thấy hoa mắt .
-Hoa Khiếu Thiên đâu ?
-Liệt thúc !!!
Liệt Bá ngước nhìn về phía phát ra giọng nói phát hiện Hoa Khiếu Thiên , tuy hắn nhìn thấy người cần tìm nhưng hắn không vui được vì đằng sau Hoa Khiếu Thiên là một khung tranh không có gì cả .
-Hoa Khiếu Thiên chẳng lẽ không vẽ được gì sao ?
Liệt Bá âm thầm thất vọng , hắn không ngờ được tên tiểu tử này lại không qua được cuộc tuyển chọn này .
-Liệt thúc à . Thật ra ta đã vẽ rồi đấy chứ .
-Ngươi nói sao ?
-Lát nữa người sẽ biết .
Sau một hồi kiểm tra , có 30 người vẽ được , như vậy 30 người này được chọn . Lão bà bà cũng rất kinh ngạc khi thấy Hoa Khiếu Thiên không vẽ được gì cả .
-Hoa Khiếu Thiên ? Ngươi không vẽ được gì sao ?
-Muốn xem sao ? Nhìn đây .
Hoa Khiếu Thiên hợp hai bàn tay lại , sau đó kết thành những cái ấn phức tạp . Lão bà bà và Liệt thúc hốt hoảng khi thấy Hoa Khiếu Thiên có hành động kì lạ như vậy , chẳng lẽ Hoa Khiếu Thiên còn giấu chuyện gì sao ?
-Ra đi . Bức họa của ta .
Hoa Khiếu Thiên hét lên , bầu trời từ một màu xanh thăm thẳm chuyển thành một ngọn núi , quanh ngọn núi có rất nhiều hoa cỏ , tiếp đến một con rồng xuất hiện cuộn lấy ngọn núi . Sự việc kì lạ liên tục xảy ra khiến nhiều người không khỏi hiếu kì ngước nhìn lên trời , tất cả mọi người đều nhìn thấy một bức tranh sơn thủy rất đẹp , ngoài ra còn có xuất hiện một con rồng đầy bá khí đang cuộn tròn ngủ say trên ngọn núi làm tăng thêm vẻ đẹp kì ảo , huyễn lệ khiến người xem không khỏi trầm mê khó dứt .
-Thật ... đẹp ....
Lão bà bà và Liệt Bá đều giương ánh mắt không tin nổi về phía Hoa Khiếu Thiên . Hoa Khiếu Thiên chỉ biết cười trừ , tất cả những thủ thuật này đều do Hỏa Thiên Long chỉ cho hắn , nếu không thì hắn cũng chẳng biết làm gì cả :
-Ta qua vòng tuyển chọn được chứ ?
-Đương nhiên là được . Bức tranh này ở một đẳng cấp rất khác , không ngờ ngươi lại có ý tưởng lớn như thế .
-Chuyện bình thường thôi .
-Tất cả mọi người theo ta đi nào .
Lão bà bà nói xong , 30 người nữa cũng thôi nhìn bức tranh tuyệt mỹ kia mà bước theo sau lão bà bà . Hoa Khiếu Thiên cũng vậy , hắn nhìn Liệt Bá rồi gật đầu cười .
-Cố gắng lên . Chỉ cần ngươi trưởng thành thì chắc chắn sẽ gặp lại ta .
-Ừm .
Hoa Khiếu Thiên bước đi . Bức tranh tuyệt mỹ cũng theo ý hắn mà tan biến đi trong hư vô . Nhưng có một số người lại âm thầm quan sát ....
-Đây chắc là Hoa Khiếu Thiên . Cháu trai của trưởng lão .
-Ừm . Không thể ngờ nó có thể giành lấy sự điều khiển của chúng ta . Chắc chắn ông nó đã để thứ gì đó trong người nó rồi .
-Chúng ta có nên cướp không ?
-Đương nhiên là phải cướp , nhưng giờ không phải là cơ hội của chúng ta . Tuy chúng ta thuộc phe phái đối địch với ông của Hoa Khiếu Thiên nhưng mà cũng không nên làm quá , nếu không thì ngay cả trưởng lão của chúng ta cũng không cản được đâu .
-Ừm .
Kì tuyển chọn đã chấm dứt . Hoa Khiếu Thiên đã vào được Thu Nguyên Môn . Hắn rất vui , giờ đây hắn mới chính thức bước chân vào con đường cường giả của mình . Hắn sẽ cho tất cả mọi người quen hắn phải hãnh diện về hắn .
Hoa Khiếu Thiên nhìn xung quanh với ánh mắt thích thú , xung quanh hắn là những dãy nhà cao tầng , đều được sơn màu vàng , tất cả đồ vật đều được trang trí một màu vàng , ngay cả đồng phục học viện mà họ đang mặc cũng có màu vàng .
Giờ đây Hoa Khiếu Thiên cũng không biết mình ở đâu , lúc trước được lão bà bà kia hướng dẫn vào trong tháp . Khi tiến vào trong tháp không gian liền trở nên hỗn loạn , uốn éo rất nhiều , cuối cùng trước mặt Hoa Khiếu Thiên chính là tòa thành tràn ngập sắc vàng này .
-Các ngươi có biết đây là đâu không ? Đây chính là trung tâm của Thu Nguyên Thành .
-Là sao ? Không phải là Thu Nguyên Môn sao ?
-Thu Nguyên Thành có hai trung tâm : ngoài và trong . Khi nào vào trong tháp thì mới có cơ hội nhìn thấy Trung Tâm phía trong Thu Nguyên Thành . Giờ ta sẽ nói cho các ngươi rõ luôn , Thu Nguyên Môn chúng ta nằm ở phía Bắc Trung Tâm phía trong Thu Nguyên Thành .
-Đến đó thì chúng ta sẽ làm gì tiếp theo ?
-Các ngươi sẽ có cơ hội nhận được công pháp để tu luyện ở Công Pháp Đường . Chắc các ngươi cũng biết , khi đánh thức sức mạnh thì cũng cần có một công pháp thích hợp để tu luyện . Nếu không thì ngươi cũng chẳng có cách nào để tu luyện được . Các ngươi có thể lấy công pháp trong gia tộc tu luyện , nhưng mà công pháp của Thu Nguyên Môn chúng ta cao hơn các ngươi rất nhiều , điều này ai cũng hiểu rõ , vả lại ta cũng nói cho các ngươi biết , muốn nhận công pháp cũng không phải dễ đâu .
-Ý của bà là như thế nào ?
-Các ngươi còn phải được sàng lọc nữa để được nhận công pháp , nói chung là một sự khảo nghiệm xem các ngươi có xứng đáng hay không ? Nếu các ngươi tư chất tầm thường thì có thể chỉ nhận được công pháp tầm thường , còn cao một chút thì các ngươi cũng sẽ nhận được công pháp ngang ngửa với tư chất của mình . Nói chung vật xứng người .
-Vậy lỡ như người có tư chất cực cao mà không có công pháp tương xứng thì sao ? - Hoa Khiếu Thiên trêu chọc .
-Công pháp được chia ra làm từng cấp bậc : Hoàng , Huyền , Địa , Thiên , Thánh , Tiên , Thần , mỗi cấp thì có phân chia tiếp bốn bậc : Hạ , Trung , Thượng , Đại Thành . Chúng ta có một loại công pháp bậc Thiên nhưng cũng chỉ là hạ cấp , nếu các ngươi nghĩ rằng mình có thể xứng với công pháp bậc Thánh sao ?
Hoa Khiếu Thiên rùng mình , không ngờ ở đây cũng phân chia giống với Thú Tộc , nếu nói chính xác hơn thì Thú giống Người mới đúng , cả hai đã từng có một khoảng thời gian sống chung khá lâu cho nên cũng có nhiều nét tương đồng , công pháp chính là ví dụ điển hình nhất . Còn một điều làm Hoa Khiếu Thiên kinh ngạc nữa đó chính là ở đây lại có công pháp bậc Thánh , đối với một môn phái tầm trung thì Huyền cấp đã được coi là Chí Bảo trấn môn rồi , mà ở đây thì nó được coi là thứ rác rưởi , quả thật là sung túc .
-Các ngươi cũng đừng có mà ảo tưởng quá . Đi nhanh đi .
-Vâng .
-Hoa Khiếu Thiên .
-Liệt thúc !
Hoa Khiếu Thiên nhìn thấy Liệt Bá liền hét lên vui mừng . Liệt Bá thấy hắn cũng rất mừng vì thấy Hoa Khiếu Thiên vẫn còn khỏe , thế là hắn bước tới chỗ Hoa Khiếu Thiên rồi đặt hai tay lên vai hắn nói :
-Ngươi không cần đi đến chỗ của bọn họ . Ta sẽ đưa ngươi đi đến một chỗ khác .
-Đi chỗ nào ?
-Đương nhiên là chỗ mà ngươi cần phải đến .
-Đến chỗ đó ta nhận được lợi lộc gì ?
-Cứ đến là biết . Hỏi nhiều thế !
Liệt Bá kéo hắn lên ngựa sau đó cả hai phóng đi rất nhanh . Trong chốc lát , Liệt Bá đã đưa Hoa Khiếu Thiên đến một căn phòng cũ kĩ , nó nằm ở một nơi đồng không mông quạnh .
-Đây là nơi nào vậy ?
-Vào trong đi .
Hoa Khiếu Thiên nối bước Liệt Bá tiến vào bên trong căn phòng . Khi mở căn phòng ra , Hoa Khiếu Thiên không nhìn thấy một đồ vật nào cả ngoại trừ một cuốn sách đang lơ lửng , Hoa Khiếu Thiên nhìn chằm chằm vào cuốn sách mà không chớp mắt cứ như hắn đang bị dính phải một mê thuật nào vậy , Liệt Bá trong giây lát cũng phải thất thần khi nhìn vào cuốn sách này , nhưng rồi hắn cũng thoát khỏi trầm mê nhìn Hoa Khiếu Thiên một lát rồi thở dài , hắn cũng không đánh thức Hoa Khiếu Thiên mà để cho hắn chìm đắm trong mê thuật đó .
-Hoa Khiếu Thiên . Tỉnh lại đi .
Băng Âm Long ở bên trong thốt ra tiếng gầm làm cho Hoa Khiếu Thiên tỉnh lại , Hoa Khiếu Thiên bất ngờ nhìn cuốn sách đó như nhìn quỷ . Hắn nhìn Liệt Bá rồi nhăn mặt , Liệt Bá thấy hành động của Hoa Khiếu Thiên liền ngẩn ngơ một hồi , hắn không nghĩ Hoa Khiếu Thiên lại có thể thoát khỏi trầm mê nhanh như thế , trước đây hắn đã nhìn rồi nhưng cũng phải mất vài canh đồng hồ để thoát ra , vả lại còn có người nhắc nhở cho nên hắn mới nghĩ đó là ảo ảnh , chứ nếu không thì nằm mơ .
-Ngươi tỉnh rồi à ?
-Liệt thúc . Thứ này là gì ?
-Đây là một cuốn sách không ai coi được .
-Không ai coi được ? Tại sao lại không coi được .
-Sao ta biết được . Nói chung đây là một cuốn sách có lai lịch rất thần bí , ngay cả ta cũng không thể nào nhìn thấu ảo diệu trong nó . Nó mang cho ta một cảm giác rất ....
-Thôi , đừng nói nữa . Nếu mà không coi được thì dẫn ta đến đây làm gì ? Chẳng lẽ để coi cuốn sách này sao ? Làm sao có thể được , không phải mọi người đã nói nó rất bất bình thường sao ?
-Ngươi cứ thử đi . Nếu không được thì có thể thoải mái lựa chọn công pháp khác .
-Không phải là ta cần thông qua khảo nghiệm gì đó sao ?
Hoa Khiếu Thiên hoàn toàn kinh ngạc trước những lời nói của Liệt Bá , Liệt Bá thấy vậy cũng không nói năng gì mà chạy tới gần hắn rồi nói nhỏ :
-Nói cho ngươi biết . Cuốn công pháp cấp Thiên đó đang ở trong người ta đó .
-Aaa .
-Thằng nhãi này . Là điếc lỗ tai ta , ngậm mồm lại cấm nói cho người khác biết đấy !
-Ừm .
-Thật ra thì không phải của ta nhưng mà ta lấy trộm từ trong Thu Nguyên Môn ra đấy .
-Lấy trộm được sao ?
-Thần công cái thế như ta thì đó chỉ là chuyện nhỏ .
-Liệt thúc đúng là thương con nhất .
-Hà hà . Nhanh lên , ta dám chắc cuốn sách không coi được kia còn giá trị hơn một cuốn công pháp cấp Thiên đấy .
-Được . Để ta thử một lần xem .
Hoa Khiếu Thiên nghe lời liền tiến lại gần cuốn sách sau đó đụng vào nó .
" Uỳnh uỳnh uỳnh "
Căn nhà nhỏ cũ kĩ một lát lại chuyển thành một không gian màu tím nhạt rất kì quái , trong đây không có gì ngoài màu tím , một màu tím mang một vẻ đẹp rất quyến rũ , mị hoặc chúng sinh . Hoa Khiếu Thiên cảm thấy có chút thở không thông với không gian này , hắn nhận ra lượng không khí đang ngày càng tụt giảm , hít thở rất khó khăn , giờ hắn không biết mình nên làm gì để thoát khỏi tình trạng này .
-Hoa Khiếu Thiên .
-Băng huynh , Hỏa huynh .
Hai thiên thần cứu mạng hắn cuối cùng cũng xuất hiện , hắn định kể lại sự việc cho hai người nghe nhưng mà Hỏa Thiên Long cướp lời :
-Ta biết rồi . Thật ra đầy là một mê vụ .
-Mê vụ ?
-Nói chung đây cũng tương tự như mê thuật thôi , nhưng mà ở đẳng cấp cao hơn . Cuốn sách này đúng là không bình thường chút nào , lại có ý thức bảo vệ khi bị kẻ khác xâm nhập . Nói chung là chúng ta phải phá giải mê vụ , nếu không thì đừng mơ thoát khỏi đây .
-Làm sao ?
-Ngươi còn hỏi sao ? Đương nhiên là nhờ chiếc nhẫn của mi hút mê vụ , sau đó ta có thể luyện hóa mê vụ , dùng mê vụ đó bồi dưỡng Tiểu Bạch và Tiểu Hắc , ha ha ha .
-Ừm . Nhưng mà làm sao để thúc dục nó .
-Đương nhiên là dùng huyết của ngươi tế nó chứ sao nữa , đồ ngốc . Tại vì ngươi mang trong người dòng huyết của mẹ ngươi , còn được trải qua sự tẩy lễ nữa chắc có thể dùng được cách này .
-Vậy thì thử liền .
Hoa Khiếu Thiên trích vài giọt máu vào chiếc nhẫn , thấy chiếc nhẫn không có nhúc nhích gì hắn liền trích tiếp . Đến khi mặt hắn xanh mét đi thì chiếc nhẫn mới có một chút cục cựa , hắn mừng rỡ ra lệnh cho chiếc nhẫn trực tiếp hút mê vụ . Chiếc nhẫn vì được uống nhiều máu tươi quá cũng chuyển từ màu đen sang màu đỏ , nó phóng ra thoát khỏi Hoa Khiếu Thiên , sau đó nó mở ra một không gian hút mê vụ . Mê vụ dường như cũng cảm thấy có một chút nguy hiểm liền ra sức phản kháng lực hút từ chiếc nhẫn . Hoa Khiếu Thiên cảm thấy chiếc nhẫn và mê vụ đang ở thế giằng co liền chậc chậc trích thêm tí huyết cho chiếc nhẫn , chiếc nhẫn dường như được tiếp thêm sức mạnh , nó tăng sức hút lên mấy lần , giờ đây mê vụ đang có chút xuống sức , mê vụ giờ đã bị hút được 1/3 . Một thời gian sau mê vụ buông bỏ sự phản kháng , để cho chiếc nhẫn tự do hút vào bên trong .
Thấu cuộc chiến kết thúc , Hoa Khiếu Thiên thở phào nhẹ nhõm , mặt hắn trắng bệch nhìn không gian xung quanh . Giờ đây hắn đã ở trong một không gian màu tím sậm , màu tím này làm cho hắn rợn da gà . Hoa Khiếu Thiên nhìn thấy phía trước có một cái bia đá , trên bia đá có khắc một thân hình , hai mắt của thân hình này như có linh tính chớp chớp không ngừng làm cho Hoa Khiếu Thiên cũng cảm thấy một chút hoa mắt . Hắn tiến lại gần để nhìn cho thật kĩ .
Sau một hồi thăm dò cuối cùng hắn cũng phải thốt lên một tiếng :
-Đây là ... Thần Mê Dị Huyễn Thuật !
-Không ngờ thằng nhóc như ngươi lại may mắn như thế ?
-Hình như đây không phải là công pháp .
-Ừm . Nó là yêu thuật .
-Yêu thuật ?
-Thật ra quan hệ giữa nhân loại và yêu rất là phức tạp , chúng có cơ thể hình hài giống chúng ta nhưng chúng được tạo ra bằng cách khác , đó chính là từ tự nhiên . Trong một hoàn cảnh đặc biệt thì chúng có thể trở thành hình thái giống người , chúng có thể sử dụng năng lực thiên nhiên , rất mạnh , điều khiển thiên nhiên chính là năng lực kinh khủng nhất của chúng . Còn con người chính là không tuân theo quy luật của tự nhiên mà sinh ra , nói chung là các ngươi chính là những giống loài đối địch với yêu . Thế nên quan hệ giữa yêu và người còn gay gắt hơn giữa người và thú . Mà con người cũng học tập rất nhiều từ chúng cho nên các ngươi lầm tưởng giữa yêu thuật và công pháp cũng là chuyện thường .
-Vậy thì làm sao sử dụng đây ? Ta đâu phải là yêu .
-Thật ra ta cũng quên nói cho ngươi biết . Ta cảm nhận được trong con người ngươi có huyết mạch của yêu .
-Cái gì ?
Hoa Khiếu Thiên giật mình , đúng rồi , chính là lúc đó ....
*********
Vào một đêm gió sương lạnh lẽo , màn đêm u tối bao trùm cánh rừng . Một người trung niên với vết thương cực nặng cố gắng nói chuyện với một cậu thiếu niên , người trung niên nắm chặt lấy tay cậu thiếu niên rồi nói :
-Con không phải là người . Chính xác hơn là nửa người nửa ....
-Nửa ... người ... nửa ... yêu .
-Không . Không thể nào có chuyện đó được .
-Ta kể cho con nghe , thật ra trong người con có hai dòng máu của yêu và người , mẹ và cha của con đã làm trái quy luật , cuối cùng đã hạ sinh ra con . Bọn chúng truy đuổi ta cũng chỉ vì con là thứ không được sinh ra trên đại lục này , ngoài ra trên người con mang một báu vật .
-Con có mang báu vật sao ?
-Con không nhớ lúc trước sao , khi con tròn sáu tuổi ta đã tặng cho con một món quà .
-Ý cha là chiếc nhẫn này .
Cậu thiếu niên móc trong người ra một chiếc nhẫn màu đen , người trung niên nhìn chiếc nhẫn này chốc lát lại thở dài :
-Chính nó .
-Nó quý giá lắm sao ?
-Đây chính là vật của cha mẹ con để lại , nó chính là vật cần có để kế thừa ngôi vị vua của Yêu Giới .
-Vua của Yêu Giới ?
-Con đừng để cho người khác nhìn thấy nó , nếu không là họa sát thân đấy . Bọn họ đều muốn có nó , ai mà không có mơ ước trở thành vua cơ chứ .
-Tại sao cha mẹ con lại để cho con ?
-Tại vì họ muốn con kế thừa ngôi vị của họ .
-Chẳng lẽ họ không làm được sao ?
-Không phải không được mà là không thể nữa rồi . Khi cha mẹ con giao con cho ta thì hai người đã biến mất khỏi mảnh đại lục này rồi .
-Vậy họ ở đâu ?
-Ta không biết . Giờ đây ta không còn cơ hội để giúp con tìm họ nữa rồi .
-Không . Phụ thân hãy cùng con ra khỏi đây đi .
-Không được nữa rồi . Ta xin lỗi vì đã không làm trọn lời hứa với con , ta hy vọng con sẽ mạnh mẽ , hãy mạnh lên để còn tìm cha mẹ con nữa chứ !
-Phụ thân , đừng bỏ con .... Hức hức ....
***********
-Hoa Khiếu Thiên , ngươi sao thế ?
-À ... không ..s...ao ....
-Nhìn mặt ngu ngơ thế mà còn cãi .
-Thì sao ? Giờ ta có thể học nó chứ ?
-Đương nhiên là có thể nhưng ta cần phải nói cho ngươi biết một điều . Yêu thuật này chỉ là một phần thôi .
-Nghĩa là đây chỉ là một tàn quyển .
-Có thể coi là như vậy . Theo như ta dự đoán thì có năm quyển , và đây là cuốn thứ nhất , còn bốn cuốn ở những nơi khác nữa .
-Chỉ là tàn quyển thì nói làm gì ?
-Không có gì quan trọng cả . Nhưng nó ở một đẳng cấp rất cao , thần cấp .
-Hả ?
-Sao ? Giờ ngươi cảm thấy nó có đáng giá không ?
-Học liền thôi .
-Đừng có hấp tấp . Thứ gì cũng phải từ từ mới tiêu hóa được .
-Ý của ngươi là ta phải tìm hiểu kĩ càng rồi mới được sử dụng sao ?
-Chính xác . Ngươi không biết chứ yêu tộc rất là độc ác , chúng là một lũ rất ghê tởm , hồi nãy ngươi nhìn không rõ sao ? Nếu mà cả trăm người như ngươi đụng vào nó thì cũng chỉ có một chữ " chết " . Yêu thuật của bọn chúng rất là mạnh nhưng cái giá phải trả cũng rất là lớn , nói chung là phải tham khảo trước khi sử dụng , đây là việc ngươi phải cân nhắc . Nó không giống như bí tịch của chúng ta , ngươi hiểu chứ ?
-Vậy thì lát nữa ta phải nói sao với Liệt thúc đây ?
-Ta cũng không biết nữa . Nói chung là ngươi phải nói dối thôi .
-Thật bực mà . Sao trường hợp của ta giống với trường hợp khi ta thành công dung hợp bí tịch thế nhỉ , có nhưng không thể nào sử dụng được , tức tới hộc máu mà .
-Hừm . Đừng cằn nhằn nữa . Ra ngoài thôi , nói chung là ngươi chỉ cần nói mình có một chút lĩnh ngộ rồi sau đó ôm khư khư nó tham khảo , chắc là cách này xài được .
-Đành vậy .
Hoa Khiếu Thiên lắc đầu chán nản , mỡ dâng tận miệng rồi mà còn không ăn được , cái cảm giác này làm cho hắn tức chết . Hoa Khiếu Thiên định thoát khỏi không gian này nhưng mà hắn phát hiện chiếc nhẫn đang có động tĩnh :
-Nhìn kìa .
Hoa Khiếu Thiên chỉ vào chiếc nhẫn , lúc này chiếc nhẫn đang từ màu đỏ hơi tím chuyển sang một màu vàng rực , một màu hoàng tím sáng chói chang trong không gian yêu dị màu tím . Màu hoàng kim này len lỏi khắp nơi trong không gian , nó phá nát cái không gian này rồi tạo thành một không gian khác , một không gian màu vàng chói mang đầy sự uy nghiêm làm chúng sinh phải kính phục . Tuy nhiên trong lòng của Hoa Khiếu Thiên không nảy sinh sự kính phục đó , hắn cảm thấy trong lòng mình nhộn nhạo không ngừng , những cảm giác phức tạp đột nhiên tràn ngập trong trí óc làm cho hắn hơi choáng , bỗng nhiên một chùm sáng ở trong người hắn phá thể bay ra ngoài , chúng tập hợp lại kết thành một cái vương tọa chạm khắc đầy hình thú quái dị nhưng tràn ngập sự uy nghiêm . Trên đầu Hoa Khiếu Thiên bốc khói , luồng khói này kết tinh ngay trên đầu hắn tạo thành một cái vương miện , chúng được trạm khắc đầy những hột xoàn ngũ giác màu vàng như những tinh tú đang quay quanh hắn .
Cái cảm giác được vô vàn mọi thứ từ thiên nhiên ái mộ kính phục làm cho Hoa Khiếu Thiên rực cháy một tham vọng , tham vọng được làm bá chủ , được mọi thứ tôn sùng , được vạn vật kính ngưỡng , được thiên nhiên quỳ bái , tất cả đều phải tôn thờ hắn , lấy hắn làm tín ngưỡng , hắn chính là vua , là thần , là người mà không ai có thể cưỡng lại được . Hoa Khiếu Thiên cảm nhận trước mắt hắn không còn là chính hắn nữa , mà là một người khác , người mà được sinh linh sùng bái . Khoái cảm này làm cho hắn sung sướng run bần bật , cuối cùng hắn không chịu nổi nữa , kiềm chế thân thể bước chậm rãi từng bước tới vương tọa . Hắn nhận thấy mỗi bước chân của mình làm cho đại địa phải run rẩy , cái cảm giác làm cho thiên địa phải kính sợ này là lần đầu tiên hắn cảm nhận được nhưng hắn vẫn chậm rãi bước tới . Nhìn chiếc vương tọa được điêu khắc những hình thú đầy dữ tợn uy nghiêm này làm cho dục vọng của hắn bùng nổ , hắn nhẹ nhàng đặt mông xuống vương tọa rồi hét :
-Ta là ai ?
-Là vương ....
-Là thánh ....
-Là thần ....
Hoa Khiếu Thiên nghe cả vạn tiếng nói đang vang lên liền nở nụ cười dữ tợn , hắn nghiêm túc phất tay một cái , không gian này vỡ vụn ra từng mảnh , hắn đang sử dụng sức mạnh này , sức mạnh mà làm cho ai ai cũng phải run rẩy , hoảng sợ . Hắn cười to vài tiếng rồi sau đó ngưng bặt , không gian xung quanh liền biến mất hết , tất cả như là phù du chỉ thoáng qua một lần , giờ đây hắn đang ở trong một không gian tối tăm .
Hoa Khiếu Thiên nhìn xung quanh không thấy gì cả liền ảo não , hắn không thể nào ngờ được cảm giác ấy chỉ là như một đóa phù dung sớm nở tối tàn . Ngay khi hắn đang tức tối thì một ánh sáng lóe lên trước mặt hắn , hắn nhìn kĩ thì phát hiện đây chính là một thân ảnh màu vàng , thân ảnh này đang nhìn hắn chằm chằm , dung nhan của nó dần dần lộ trước mặt Hoa Khiếu Thiên .
-Sao lại giống ta vậy ?
Hoa Khiếu Thiên nhìn thấy phân thân này cực kì giống mình , ngoại trừ thân hình đang phát sáng ra thì không có gì mà không giống , hắn nhìn kĩ thì phát hiện thân ảnh này đang mỉm cười :
-Ngươi có muốn cảm giác ấy không ?
Nghe thân ảnh giống mình hỏi , hắn liền gật đầu cái rụp . Thân ảnh đó tiếp tục nói :
-Tốt . Ta sẽ dạy cho ngươi một công pháp . Nó cực kì hoàn chỉnh , trên thế gian này không có cấp bậc nào có thể so sánh được với nó . Ngươi có nó thì tương lai trở thành vương thành thần là đều không xa vời nữa .
-Có khó không ?
-Ta không biết .
-Tại sao ngươi lại chọn ta ?
-Ta không biết .
-Tại sao ngươi lại ở trong ta ?
-Ta không biết .
-Ai tạo ra ngươi ?
-Ta không biết .
-Mẹ kiếp , không biết gì cả mà còn dám dụ dỗ ta . Ngươi tưởng ta ngu à , lỡ như ngươi biến ta thành thứ gì đó thì sao ?
-Ta chỉ nhớ rằng , ta được tạo ra từ một người , người đó hình như được ngươi gọi là " mẹ "
-Hửm . Mẹ ?
Hoa Khiếu Thiên bất ngờ , hắn không thể nào tin được mẹ mình lại để lại thứ này trong người hắn , hắn âm thầm chậc chậc lưỡi rồi không suy nghĩ gì nữa nói :
-Được . Ngươi dạy ta đi .
-Đưa tay đây .
Hoa Khiếu Thiên đưa tay lên , thân ảnh bay lại nắm lấy bàn tay đầy vết chai sạn của hắn . Hoa Khiếu Thiên nhận thấy trong người mình đang xuất hiện một cỗ " khí " rất phức tạp , nó không theo một quy luật nào cả nhưng nó vẫn trong phạm vi cơ thể hắn . Hắn nhận ra thứ này đang cải tạo thân thể hắn lần nữa , ngay cả não hắn cũng được nhận lấy hắn tá chữ , những chữ này biến thành một cơ thể rồi múa may loạn trong đầu hắn . Hắn ngất đi , thân ảnh giống hắn thấy vậy cũng tiến nhập vào trong người hắn . Một cảm giác thư thái tràn vào làm cho não hắn trở nên yên tĩnh lại , bớt nhức nhối đi , hắn nhìn kĩ thì đây chính là một công pháp , cực kì hoàn chỉnh , những kĩ năng trong sách này hắn nhìn không thấu , hắn chỉ biết công pháp này có rất nhiều tầng , hắn xem sơ qua thì thấy cách tu luyện của nó cũng không khó , nhưng tiến bộ thì lâu hơn người thường rất nhiều , vì hắn cần một lượng khí rất lớn . Nói chung đây là những dòng lưu ý được ghi ngay ở trang đầu tiên . Hắn đọc rồi suy nghĩ , công pháp này đúng là đỉnh cao trong những công pháp , ngay cả bí tịch thần cấp mà hắn vừa cải tiến cũng thua một hai bậc , công pháp này không còn nằm trong phạm vi thần cấp nữa , mà nó ở một nơi cao hơn nữa , nói chung lúc này Hoa Khiếu Thiên không thể nào xác định được .
Hoa Khiếu Thiên nhìn chằm chằm vào công pháp này , thấy công pháp không có tên hắn rất bất ngờ , một công pháp ở đẳng cấp cao như vậy mà không có lấy một cái tên xứng đáng với nó sao ?
-Không phải là nó không có tên ?
Hỏa Thiên Long cuối cùng cũng rục rịch , tuy nó là thú nhưng cũng không thể nào kìm chế nổi trước sức hút của cuốn công pháp này , nó nhìn Hoa Khiếu Thiên với ánh mắt khinh bỉ , đúng là thứ chẳng có kiến thức gì cả .
-Là sao ?
-Mà là ngươi chưa đặt cho nó một cái tên mà thôi .
-Tại sao lại là ta ?
-Ngươi cứ hỏi cái tên trong chiếc nhẫn ấy .
Hoa Khiếu Thiên sực nhớ , hồi nãy cái thân ảnh kia lợi dụng lúc hắn đang học tập công pháp thì lén lút chui vào bên trong chiếc nhẫn , biến nó thành nơi trú ẩn của mình .
-Tại sao mình lại quên một điều quan trọng thế nhỉ ?
-Tên kia ! Ra đây ta hỏi .
-Làm gì mà ồn ào thế ? Ngủ một giấc cũng không được sao ?
-Ta hỏi ngươi công pháp này sao lại không có tên ?
-Ngươi rãnh thế à ? Lại đi lo chuyện tào lao . Hỏi mấy con thú nhồi thịt trong người ngươi đi , bọn chúng biết mà .
-Ta hỏi ngươi chứ không hỏi họ .
-Được rồi . Thật ra đây là công pháp của mẹ ngươi , mẹ ngươi muốn lấy nó làm quà cho ngươi đấy , mẹ ngươi đã dùng hết tất cả tri thức vốn có của bà để tạo ra một bộ công pháp này . Nói chung là đây là món quà cuối cùng mà mẹ ngươi dành cho ngươi . Ngoài ra , công pháp này chỉ hoàn thiện về phía mẹ ngươi , còn về phía ngươi thì cũng nên tự tìm hiểu đi .
-Mẹ ... Thì ra là của người ....
-Sao ? Mẹ ngươi làm ngươi buồn thế à ?
-Ngươi ... có nhớ khuôn mặt của mẹ ta không ?
-Dĩ nhiên là ... không rồi . Ta được sinh ra từ trong cơ thể ngươi mà , làm sao ta biết được , khi ngươi mới sinh ra đời thì ta đã được bà ấy tặng cho ngươi rồi .
-Ngươi nói vậy cũng đúng . Vậy thì giờ ta đặt tên cho nó được chứ ?
-Tên thật bá vào . Như thế mới xứng đôi .
-Nếu dựa theo giấc mơ lúc đó , thì ta sẽ đặt là Thánh Vương Thần Quyết đi .
-Ừm . Tạm được đó . Ta đi ngủ đây , khi nào ngươi nguy hiểm thì ta mới ra trợ giúp . Ta không thể nào để tiêu hao năng lượng vô nghĩa được , ta nói luôn là khi ngươi tu luyện Thánh Vương Thần Quyết thì luôn luôn sử dụng huyết tinh của mẹ ngươi , làm như vậy thì công pháp sẽ nhanh thăng cấp hơn . Ngươi hiểu chứ ?
-Biết rồi .
-Ta cảm thấy Biến Hóa Thứ Nhất của ngươi rất phù hợp để sử dụng nó đấy .
-Ý ngươi là ...?
-Thôi , ta ngủ đây .
Thế là thân ảnh đó biến mất . Hoa Khiếu Thiên trong lòng vẫn còn một chút sững sờ , mọi việc diễn ra quá nhanh làm cho hắn trở nên khó tiếp nhận , lúc này hắn mới nhận ra mình là một người cực kì may mắn . Bí tịch , yêu thuật , công pháp cái nào cũng thuộc vào bậc cao hết , như vậy thì việc vượt cấp khiêu chiến là chuyện rất đỗi bình thường đối với hắn rồi .
-Ngươi nghe rõ rồi chứ ? Thân ảnh đó đã nói rồi , cũng đã đến lúc ngươi tập trung vào việc tu luyện công pháp rồi đó .
Hoa Khiếu Thiên nghe Băng Âm Long nói xong liền ngồi thiền . Hắn dùng tinh huyết của mẹ mình còn ở trong người hắn để tu luyện công pháp này , tinh huyết của mẹ hắn được hắn dẫn dắt chạy loạn khắp cơ thể theo sự chỉ dẫn của Thánh Vương Thần Quyết . Hắn cảm nhận được thiên địa nguyên khí đang tụ hội quanh mình , không ngừng bị luyện hóa rồi tiến nhập vào bên trong cơ thể , cơ thể của hắn chuyển sang một màu vàng nhạt , những luồng khí ấm áp dâng trào bên trong cơ thể hắn , chúng cuồn cuồn như sóng lớn , bao la như đại dương , sự hùng vĩ của nó làm cho Hoa Khiếu Thiên phải khóc thét lên vì sung sướng , cuối cùng cũng tu luyện được rồi . Hắn tập trung nhìn vào đan điền của mình , một màn sương màu vàng nhạt đang nằm trong đan điền , dần dần đám sương trở nên nhiều hơn , chúng kết tụ lên tạo thành một pho tượng hình người đang nhắm mắt , pho tượng này vẫn chưa có tri thức , nó như một vật thể chết chỉ biết ngồi im một chỗ .
-Cuối cùng cũng đột phá thật sự .
Trong quá trình tu luyện , khi có công pháp rồi cần phải trải qua một thời gian để hấp thu " khí "bên ngoài cuối cùng ngưng tụ để tạo ra một hình thái . Tùy theo công pháp mà hình thái sau khi được ngưng tụ khác nhau , nói tóm lại chỉ khi nào ngươi chính thức ngưng tụ được hình thái thì mới được coi là chính thức thành công khai phá sức mạnh . Giờ đây , Hoa Khiếu Thiên chỉ trong một thời gian ngắn lại có thể trực tiếp tấn thăng , đây phải gọi là sự việc lần đầu tiên xảy ra , tuy phần lớn là nhờ tinh huyết của mẹ hắn .
-Chúc mừng ngươi nhé .
Băng Âm Long và Hỏa Thiên Long bay ra chúc mừng , chúng cảm thấy trên người Hoa Khiếu Thiên tỏa ra nhàn nhạt bá khí làm cho bọn chúng phải run rẩy , kính sợ . Tuy chỉ là ảo giác nhưng mà chúng tin rằng sự việc đó sẽ xảy ra vào một thời gian không xa ....
-Ừm .
-Ngươi mau mau mở ra coi Biến Hóa Thứ Nhất của Thánh Vương Thần Quyết đi .
-Được .
Hoa Khiếu Thiên vận dụng trí nhớ của mình , cuối cùng hắn cũng đã tìm được thứ mình cần tìm :
-Biến Hóa Thứ Nhất : Tam Linh Thần Nhãn .
-Tam Linh Thần Nhãn ?
-Thì ra là thế ? Cứ tưởng lúc đó thân ảnh kia nói đùa , ai ngờ đúng là thích hợp thật .
-Vậy là việc học yêu thuật không còn là khó khăn nữa rồi .
-Công nhận ngươi thật may mắn . Thần Mê Dị Huyễn Thuật là yêu thuật tập trung nhiều nhất ở mắt , sau đó mới tới khắp cơ thể . Cái giá đầu tiên để học được yêu thuật này chính là hy sinh mắt của mình , giờ ngươi lại có Biến Hóa Thứ Nhất này là Tam Linh Thần Nhãn , chắc chắn cả hai sẽ dung hợp lại , tạo thành một loại kĩ năng mới , đương nhiên nó sẽ xóa bỏ đi cái giá quá đắt này .
-Đúng là nhất tiễn hạ song điêu . Vậy học ngay thôi .
-Đúng đấy . Vận dụng tinh huyết của mẹ ngươi để tu luyện Tam Linh Thần Nhãn , đạt tới cảnh giới đầu tiên : Nhất Địa Linh Nhãn .
Hoa Khiếu Thiên tiếp tục tu luyện , hắn tiếp tục vận dụng tinh huyết của mẹ và khí bên ngoài tập trung vào mắt trái để luyện hóa nó , con mắt hắn đã tiến hóa , nó không còn là một con mắt bình thường nữa , củng mạc , giác mạc và con ngươi của hắn đều biến thành một màu vàng kim , nó lấp lánh chiếu sáng khắp nơi . Hoa Khiếu Thiên sử dụng con mắt này để nhìn xung quanh , hắn phát hiện tầm mắt của hắn có thể phóng đi rất xa , không những xa mà còn cực kì rõ , hắn có thể nhìn thấy được khí đang vận chuyển khắp đất trời , ngay cả khí của Liệt Bá hắn cũng có thể nhìn thấy được , hắn cảm nhận tất cả mọi thứ đều không thể nào thoát khỏi ánh mắt của hắn , một cái nhìn mà có thể xuyên thấu vạn vật .
-Aaa .
-Thôi rên rỉ đi . Tiếp tục cảm nhận đi .
***************
-Ngươi đã chuẩn bị xong rồi chứ .
-Ừm .
-Được rồi . Bắt đầu học yêu thuật thôi . Nhớ là phải cẩn thận , ngươi chỉ mới đạt tới cảnh giới Nhất Địa Linh Nhãn thôi , cho nên chỉ có thể tu luyện được mắt trái . Ngươi không được cãi nghe chưa ?
-Khổ lắm , nói mãi .
Hoa Khiếu Thiên rút cuốn yêu thuật kia rồi đọc thêm vài lần . Khi hắn cất cuốn yêu thuật đi thì trên tay của hắn xuất hiện chiếc nhẫn , trước đây hắn đã rút hết mê vụ vào trong chiếc nhẫn , giờ là lúc cần lấy ra để tu luyện rồi , tuy là có thể dùng để bồi bổ cho Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nhưng hắn nghĩ tăng thực lực của chính mình mới là tốt nhất , dù sao bí tịch cũng không thể sử dụng ngay được , nếu không sẽ có rất nhiều người nghi ngờ . Lúc này phải ưu tiên vào việc tu luyện công pháp và yêu thuật .
Hoa Khiếu Thiên chà chà lên mặt chiếc nhẫn , chiếc nhẫn bắt đầu rục rịch , nó phun ra từng vụ khí màu tím . Hoa Khiếu Thiên trông thấy vậy liền dùng mũi hít hết tất cả , rồi dùng Thánh Vương Thần Quyết khống chế mê vụ rồi vận chuyển nó lên con mắt trái của mình .
-Ư ... Á ....
-Chịu đựng đi .
Băng Âm Long sử dụng sức mạnh của mình làm cho thần kinh của hắn lạnh đi , cơ thể của hắn cũng dần dần giảm đau , quả thật cách làm tê liệt này rất là hợp với tình thế hiện giờ .
-Xem ta điều khiển các ngươi sao đây .
Mê vụ bị tụ tập quanh con mắt trái của hắn , hắn dùng khí của mình khống chế mê vụ , hắn tích súc mê vụ tạo thành một bông hoa sen đang nở rộ rất đẹp , tiếp theo hắn vận chuyển nó đâm mạnh vào mắt trái của hắn .
-Á á á á....
Máu tươi từ mắt hắn chảy xuống , đây là một sự dung hợp rất nguy hiểm , nếu như hắn không cẩn thận một chút thì con mắt đó sẽ mù ngay . Hoa Khiếu Thiên nhịn đau , nước mắt theo máu chảy xuống thấm đẫm quần áo của hắn , hắn dùng khí tiếp tục dung hợp , đóa hoa sen kia cuối cùng cũng ngoan ngoãn đứng im để cho Hoa Khiếu Thiên làm gì thì làm .
-Thành công rồi .
Giờ đây còn mắt của Hoa Khiếu Thiên xuất hiện một bông hoa sen đang nở rộ , bông sen này như vui mừng khi được Hoa Khiếu Thiên tạo ra , nó tự xoay tròn biểu hiện vui mừng . Hoa Khiếu Thiên cảm thấy con mắt mình có chút quái dị , bông sen này có một màu tím thẫm , đúng là hết sức yêu dị , phần ngoài thì lại màu vàng kim lấp lánh làm nổi bật bông hoa , hai màu sáng tối tương phản nhau làm cho con mắt của hắn trở nên đặc biệt hơn , vừa đẹp vừa dị . Đây chính là con mắt trái của hắn sau khi thành công dung hợp giữa Thần Mê Dị Huyễn Thuật và Thánh Vương Thần Quyết .
-Đẹp thật . Con mắt này quá đẹp .
Băng Âm Long khen nức nở , nó rất yêu quý cái đẹp , giờ đây trông thấy một báu vật hoàn mỹ như thế làm cho nó phải thốt lên khen ngợi . Hoa Khiếu Thiên cũng cười ngượng vài cái , hắn điều chỉnh một chút con mắt hắn liền trở nên bình thường , nghĩa là nó có tới hai dạng biến hình : bình thường và tiến hóa . Muốn chuyển sang dạng tiến hóa thì cần phải tiêu hao khí mới có thể chuyển đổi được .
-Chúc mừng ngươi thành công .
Hỏa Thiên Long chúc mừng Hoa Khiếu Thiên làm cho hắn cảm thấy sảng khoái , cảm giác mệt mỏi tràn khắp người hắn , đột nhiên hắn nhắm mắt lại rồi ngã quỵ xuống ....
Hoa Khiếu Thiên chậm rãi nhấp nháy đôi mắt , hắn nhìn thấy trước mặt mình chính là Liệt Bá , hắn bất ngờ nhìn xung quanh . Hoa Khiếu Thiên đang nằm trong một căn phòng gạch tráng sơn vàng , bàn ghế ngay ngắn sạch sẽ , hắn nhìn xuống chiếc giường được làm từ một lớp lông thú mềm và dày này rồi ngửi mùi hương thoang thoảng . Liệt Bá thấy hắn đã tỉnh lại liền vui mừng quá đỗi ôm chặt lấy hắn :
-Ngươi làm ta lo chết đi được . Ngươi hôn mê ba ngày hai đêm rồi .
-Ba ngày hai đêm rồi sao ?
-Ừm . Còn sự việc kia thì sao rồi ?
-Tạm ổn rồi . Ta cũng đã tra được một chút thông tin .
-Tốt , tốt lắm . Đúng là không uổng công ta đưa ngươi đến đó mà . Giờ sao ? Ngươi có thể đi lại được chứ ?
-Chắc là ngày mai sẽ đi lại bình thường được .
-Ta đợi tin tốt từ ngươi đó . Đúng rồi !
-Chuyện gì vậy ???
-Ngày mai ngươi phải thi đấu để chọn kẻ mạnh nhất .
-Cuộc thi đấu chọn kẻ mạnh nhất ?
-Ừm . Thu Nguyên Môn chúng ta cũng muốn qua kì thi đấu này để chọn ra một kẻ mạnh nhất , để Thu Nguyên Môn chúng ta toàn lực bồi dưỡng , kẻ nào đoạt được giải nhất thì sẽ có cơ hội nhận được đãi ngộ không hề có ở những người khác .
-Việc đó có liên quan gì tới ta đâu ?
-Đương nhiên là có liên quan rồi . Ta nói cho ngươi biết , ngươi đã tu luyện được thứ không thể nào tu luyện , việc này đã làm náo động Trưởng Lão Hội rồi . Ngươi nên biết rằng rất ít khi Trưởng Lão Hội để ý một môn đồ nào đó như ngươi đâu , ngươi mà không tham gia cuộc thi này để thi triển thực lực của mình thì chắc chắn ngươi sẽ là cái đích để bọn người kia chỉ trích đấy .
-Bọn người kia là ai ?
-Bọn người đó là kẻ đối địch của ta , bọn chúng chắc chắn sẽ lợi dụng cơ hội đó mà hạ bệ ta , ngươi cũng nên biết rằng ở đây tranh đấu rất phức tạp , không như người ngoài nói đâu . Ta cũng nói cho ngươi biết : " Ở đây đừng dễ tin ai , chỉ có thể tin vào chính mình . "
-Nhưng ta không thích náo nhiệt , ở đây phức tạp vậy thì yên lặng cho lành .
-Ha ha . Yên lành ? Ta nói cho ngươi rõ luôn , bọn chúng đã xem ngươi là kẻ cần phải loại trừ rồi .
-Vậy sao ? Sao chẳng thấy việc gì xảy ra cả ?
-Ngày mai ngươi ra ngoài đi rồi biết .
Liệt Bá không nói gì nữa , hắn bước ra ngoài rồi khép cửa lại . Hoa Khiếu Thiên cũng rất lo lắng khi nghĩ đến việc này , nếu lỡ như tất cả đều là sự thật thì chắc mai này hắn không thể nào sống yên ổn được rồi .
-Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi đấy .
Hỏa Thiên Long đột ngột xuất hiện , Hoa Khiếu Thiên cũng không để ý tới nó mà nói :
-Ngươi tưởng sự việc đơn giản sao . Thu Nguyên Môn rất là phức tạp , kéo bè kết phái âm thầm đâm chọt nhau sau lưng là chuyện thường tình , ngươi cũng hiểu rõ nhân loại chúng ta mà .
-Đúng là vậy . Nhưng tại sao ngươi lại không chứng tỏ bọn họ bằng sức mạnh của chính ngươi , ngươi phải làm cho bọn chúng biết rằng ngươi không phải là khối thịt mềm mà là một cục xương cứng . Vả lại ngươi cũng cần phải thực chiến để nâng cao chiến lực của chính mình chứ .
-Ta sợ nhiều người chú ý quá thì sẽ gây phản tác dụng , lỡ như bọn họ điều tra được gì thì sao ?
-Ngươi có chỗ dựa là Liệt Bá rồi thì sợ gì nữa .
-Biết rồi .
-Ngươi cảm thấy Nhất Địa Linh Nhãn và Thần Mê Dị Huyễn Thuật dung hợp với nhau như thế nào ?
-Sử dụng tiêu hao khí rất nhiều , nhưng đổi lại uy lực cực lớn , kĩ năng của nó có thể áp dụng lên đơn hoặc quần thể , tác động lên càng nhiều cá thể thì khí tiêu hao càng nhiều . Tuy nhiên khí của công pháp Thánh Vương Thần Quyết cực kì mạnh mẽ , ngay cả tiêu hao nhiều như vậy nhưng đối với nó cũng thấm tháp không nhiều , ngay cả uy lực cũng nâng lên một tầm cao mới .
-Vậy là được . Nói chung điểm yếu thì được khắc phục , điểm mạnh thì tiếp tục phát triển , sự dung hợp này thật hoàn hảo .
-Ta tiếp tục tu luyện đây .
-Hửm . Ngươi nói chưa khỏe mà .
-Chỉ là nói xạo thôi , nếu mà nói khỏe lại rồi thì Liệt Bá sẽ hỏi đủ điều hết , lúc đó thì mệt mỏi lắm .
-Ngươi cũng thật láo cá .
Hoa Khiếu Thiên tiếp tục tu luyện , hắn cảm nhận con mắt trái của mình đang cộng hưởng với hắn , nó lấy khí làm thức ăn , nó cứ ăn hoài không ngừng nghỉ , kể cả khi Hoa Khiếu Thiên không còn tu luyện nữa thì nó cũng không ngừng hấp thu để tăng cường sức mạnh , điều này làm cho Hoa Khiếu Thiên vui mừng , hắn khỏi cần tu luyện thì con mắt của hắn cũng tự động làm việc , đây quả là không làm mà được hưởng công .
Hắn tu luyện hoài , con mắt của hắn cũng tăng dần tốc độ hấp thu khí , điều này càng chứng tỏ nó đang mạnh dần lên , cần nhiều năng lượng để bồi bổ . Hoa Khiếu Thiên cố gắng tu luyện khí để cho con mắt trái liên tục hấp thu , tăng cường sức mạnh . Công việc này cứ lặp đi lặp lại mãi ....
*********
-Hoa Khiếu Thiên . Còn chưa dậy sao ?
-Đây đây ....
Hoa Khiếu Thiên mở cửa phòng , thấy Liệt Bá nhìn hắn có một chút bực tức hắn liền gãi đầu mỉm cười . Liệt Bá cũng bó tay với hắn đành phải mỉm cười :
-Ngươi chuẩn bị kĩ chưa ?
-Đi thôi . Ta cũng muốn thử chút sức mình .
-Đừng làm ta mất mặc đấy .
-Liệt thúc mặt dày mà hà cớ gì phải lo chút sĩ diện .
-Tiểu tử thúi , đi nhanh đi .
Hoa Khiếu Thiên nối gót theo Liệt Bá bước đi , hắn ghé ngang qua nhìn thấy có rất nhiều kiểu nhà giống cái phòng của mình đang ở , chắc là nơi ở của các môn đồ rồi . Hắn đi được vài giờ thì thấy mình đang đến một cái mái vòm , hắn theo Liệt Bá bước vào trong . Qua khỏi cái mái vòm đó là một quảng trường rộng lớn với một đài thi đấu , hắn nhìn mà nổ đom đốm .
-Nhiều người quá .
-Chưa bao giờ thấy náo nhiệt à ?
-Liệt thúc biết rõ mà còn hỏi ta sao ?
-Cứ ngồi ở đâu đó chờ đi . Lát nữa sẽ có người hướng dẫn cách thi đấu .
Liệt Bá phóng đi . Hoa Khiếu Thiên cũng làm biếng hỏi người xung quanh , hắn thấy có một chỗ chưa ai ngồi liền ngồi xuống , hắn nhìn kĩ thì ghế này được đặt ở vị trí rất thuận lợi , có thể nhìn bên trong lẫn bên ngoài quảng trường , chiếc ghế này lại được chạm khắc đẹp đẽ , vững chắc hơn nhiều chiếc ghế ngồi khác .
-Thằng nhãi kia . Sao dám ngồi chỗ của lão đại hả ?
Một thanh niên nhìn Hoa Khiếu Thiên với ánh mắt khinh bỉ , hắn ngoắc ngoắc cái tay khiêu khích Hoa Khiếu Thiên làm cho hắn tức sôi máu nhưng mà hắn cũng không thèm so đo với họ , thế là hắn liền đứng dậy phủi phủi ghế rồi bỏ đi .
-Lính mới hả nhóc ? - Tên đó tiếp tục nói .
-Vâng .
-Hèn gì ngươi không biết quy củ ở đây . Giờ ta chỉ phạt ngươi bị bầm dập thôi , coi như là cảnh cáo .
-Tại sao ?
-Vì ngươi đã ngồi ở nơi không nên ngồi , đây là chỗ của lão đại ta , thế mà ngươi lại dám chiếm nó .
-Lão đại của ngươi là ai ?
-Ngươi không biết sao ? Lão đại của ta là Thiết Kim .
-Ta không biết hắn , dù sao ta cũng chỉ là lính mới sao biết được việc này . Cáo từ .
-Đứng lại . Ngươi phải bị đánh thì mới chừa được .
Tên đó không đợi Hoa Khiếu Thiên phản ứng , liền xông tới chộp lấy Hoa Khiếu Thiên . Hoa Khiếu Thiên cảm thấy khó chịu ở sau lưng nên né người qua một bên . Tên thanh niên đó thấy Hoa Khiếu Thiên tránh khỏi cú chộp tới của mình liền kinh ngạc .
-Ngươi gan lắm đấy nhóc . Vậy thử tiếp chiêu này của ta xem .
-Đại ....
-Ngừng tay .
-Liệt thúc !
Hoa Khiếu Thiên quay lại nhìn thấy Liệt Bá đang hớt hải tiến lại liền thở phào , cứ tưởng mình phải dùng tới con mắt rồi chứ , hắn cũng đang định thử nghiệm xem , nhưng giờ thì không cần thiết nữa rồi .
-Sao ngươi lại hồ đồ thế . Có biết họ là đệ tử lâu năm rồi không ?
-Xin lỗi Liệt thúc , con sai rồi .
-Liệt trưởng lão . Tại sao người lại đến đây .
-Đây là đứa cháu họ của ta . Ta dẫn nó đến đây để đăng kí cuộc thi .
-Thì ra là cháu của Liệt trưởng lão . Vậy thì đệ tử sẽ bỏ qua cho hắn .
-Nên hòa đồng với nhau , thế mới là tốt cho cả hai bên . Được rồi , ngươi đi theo ta .
Hoa Khiếu Thiên không ngơ ngơ đi theo Liệt Bá . Tên thanh niên kia cũng cảm thấy có chút bực bội vì hậu thuẫn của Hoa Khiếu Thiên :
-Tại sao Liệt Trưởng Lão lại có một đứa cháu họ này nhỉ ?
-Thác Thác . Lão đại đến rồi kìa .
Tên thanh niên đó quay lại , hắn nhìn thấy một gã trung niên mái tóc dài xanh mơn mởn như lá cây đầu xuân , khuôn mặt thanh tú , trắng trẻo ánh mắt thờ ơ nhìn hắn .
-Lão đại .
-Hồi nãy ta cảm nhận được khí tức của Liệt Trưởng Lão .
-Thật ra là ta với cháu họ của Liệt Trưởng Lão có xung đột .
-Vậy sao ? Kể ta nghe xem .
Thế là tên thanh niên liền kể hết tất cả sự việc vừa mới xảy ra , tên thanh niên tóc xanh liền nhìn xuống dãy ghế mà Hoa Khiếu Thiên đang ngồi liền mỉm cười :
-Không ngờ được ,...
-Đúng là khó tin , Liệt Trưởng Lão lại có đứa cháu .
-Ngươi điều tra kĩ cho ta , nhớ đừng để cho Liệt Trưởng Lão phát hiện .
-Vâng .
*********
Quảng trường thi đấu đột nhiên im ắng , trên sàn đấu chính là một lão già ho sặc sụa , lão đưa mắt nhìn xung quanh rồi híp mắt nhìn về phía Liệt Bá sau đó chuyển hướng sang Hoa Khiếu Thiên , suy nghĩ chốc lát rồi lão cất tiếng :
-Giờ ta sẽ đọc tên , ai được kêu thì bước lên sàn thi đấu . Đây sẽ là cuộc đấu loại , cứ chiến đấu mãi cho đến khi chỉ còn một người thì kẻ đó sẽ đạt giải quán quân .
-Ta xin phép . Trận đấu bắt đầu . Hoa Khiếu Thiên , Lê Thiến lên sàn thi đấu .
Hoa Khiếu Thiên không ngờ mình lại là kẻ thi đầu tiên , hắn cùng với một thanh niên tóc xanh bước lên sàn đấu .
-Xin chỉ giáo .
-Ừm .
Hoa Khiếu Thiên hững hờ , cuối cùng cũng bắt đầu .