Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 1: Huyết sắc An Tây
Chương 16 :Vô vàn nguy hiểm.
Nhóm dịch: Huyết Tiễn Ngũ Gia
Nguồn: Mê Truyện
Lúc này đây, Đường Quân trước sau bảo vệ Hồ Thương, Hồ Thương mai táng thi thể của đồng bạn, rồi thúc lạc đà tiếp tục hành trình.
Đi chừng mười mấy dặm đường, một gã dáng người gầy gò của Đường Quân tiến lại gần Tát Nhĩ Đạt, gã liếc Thạch Câu Lan một cái, cười hì hì hỏi:
- Đại thúc, trong đoàn thương nhân các người có mã tấu Đại Thực không? Chính là cái mã tấu cong cong.
Tát Nhĩ Đạt ha hả cười
- Ngươi nói chính là Đa Mát đao! Đó chính là bảo bối của quân Đại Thực, nghe nói chỉ có cận vệ quân Đại Thực mới có, tuy nhiên có lẽ ta có thể lấy được, lần sau sẽ nghĩ cách mang tới một thanh.
- Vậy đa tạ, tại hạ là Hạ Nghiêm Minh, là đội trưởng của Thám báo doanh, những nơi đóng quân gần đây cơ bản đều biết tại hạ..
- Hạ tướng quân trẻ như vậy đã làm đội trưởng, thật đáng khâm phục.
Tát Nhĩ Đạt xu nịnh, Hạ Nghiêm Minh đắc ý ngẩng đầu lên, ánh mắt lại lặng lẽ hướng về phía Thạch Câu Lan, Thạch Câu Lan không để ý đến hắn, ánh mắt của nàng bất cứ lúc nào cũng hướng về phía Lý Khánh An, Lý Khánh An tuy rằng hay trêu trọc nàng, nhưng khi khởi hành, lại không đếm xỉa đến nàng, làm cho Thạch Câu Lan cảm thấy lạc lõng.
Tát Nhĩ Đạt đảo mắt, thử thăm dò hỏi Hạ Nghiêm Minh:
- Hóa ra Hạ tướng quân mới là đội trưởng, ta tưởng rằng vị Lý tướng quân vừa rồi mới là người đứng đầu của các ngài.
Nghe Tát Nhĩ Đạt đại thúc nhắc tới Lý Khánh An, Thạch Câu Lan quay đầu lại, chú ý nghe Hạ Nghiêm Minh trả lời.
- Đại thúc, ngài thật biết đùa.
Hạ Nghiêm Minh cười lớn nói:
- Cho rằng ta là cấp trên của hắn, ngài nhìn nhầm quá đó, hắn là tâm phúc của Cao phó soái chúng ta, Lữ soái Thám báo doanh, An Tây quân ai cũng gọi hắn là ‘Lăng sơn huyết tiễn’.
- Hóa ra hắn chính là Lăng Sơn Huyết Tiễn,
Tát Nhĩ Đạt bỗng biến sắc, lão không khỏi nhìn chằm chằm vào Lý Khánh An cao to lực lưỡng ở phía xa xa, Hạ Nghiêm Minh thấy vẻ mặt lão sợ tái lại, đắc ý nhẹ nhàng nói:
- Đại thúc, thân phận Lý tướng quân chúng ta rất thần bí, cũng có tin nói rằng chính là Tôn thất của Đại Đường.
Nói xong hắn liền hối hận, vội vàng dặn nói:
- Đại thúc, chuyện này ngài nhất định không được nói trước mặt tướng quân, đây là điều tối kị của tướng quân, nếu như ngài biết, ta cũng không gánh nổi đâu.
- Hạ tướng quân, có phải là vì hắn là Tôn thất nên mới được làm quan.
Thạch Câu Lan đột nhiên hỏi.
Tát Nhĩ Đạt biết mình câu nói của mình đắc tội người khác, lão vội quát lớn, sắc mặt Hạ Nghiêm Minh cũng bừng đỏ lên, vội vàng nói:
- Cô nương điều này hoàn toàn sai, chức vụ của tướng quân chúng ta là dùng sinh mạng mà giành được, may mà có tướng quân ở đó, mấy lần Đột Kỵ Thi xâm phạm Bạt Hoán Thành cướp bóc đều bị đánh bại, nửa năm trước, Lý tướng quân chúng ta chỉ đem theo năm mươi kỵ binh mà giết chết được hơn trăm kẻ địch, lập công lớn, Phu Mông Tiết độ sứ mới luận công phong thưởng, điều này không liên quan gì tới thân phận như trong dân gian truyền.
- Hoá ra là như vậy!
Thạch Câu Lan nghe Lý Khánh An dẫn 50 kỵ binh giết chết hàng trăm quân địch, tưởng tượng hình ảnh anh dũng của hắn lúc đó, nàng không khỏi nhìn về phía hắn.
Lúc này một gã kỵ binh chạy tới, từ xa hô to:
- Hạ đội trưởng, Lữ soái gọi ngài qua đó.
- Ta biết rồi.
Hạ Nghiêm Minh vội vàng căn dặn Tát Nhĩ Đạt về việc Loan Đao Đại Thực, rồi lại nhìn chăm chú Thạch Câu Lan một chút, mới phóng ngựa tiến về phía trước.
Đợi Hạ Nghiêm Minh đi khỏi, Thạch Câu Lan liền hỏi:
- Tát Nhĩ Đạt đại thúc, thúc hình như nghe nói qua vị Lý tướng quân này.
Trong lòng Tát Nhĩ Đạt còn sợ hãi rồi gật gật đầu, nói:
- Danh hiệu ‘Lăng sơn huyết tiễn’ từ miệng Đột Kỵ Thi nói ra khi ta còn ở Toái Diệp, người này gần một năm lại đây mới nổi lên, còn có danh hiệu An Tây đệ nhất thần tiễn, ra tay rất tàn nhẫn, bắn tên là lấy mạng, trên thân tên được khắc lên bốn chữ ‘Lăng sơn huyết tiễn’, trên dưới Đột Kỵ Thi ai nấy đều sợ hắn hết, chỉ là ta không ngờ, người này lại trẻ tuổi như vậy, ta cũng không ngờ rằng đó chính là hắn.
Thạch Câu Lan lại không cho là như vậy, những Đột Kỵ Thi này vượt biên giết người , đương nhiên đáng chết, bản thân với hắn không có thù hằn gì, sợ hắn cái gì, Tát Nhĩ Đạt thấy nàng không để ý lời mình nói, không khỏi lắc lắc đầu, thầm thở dài một hơi.
…
Hạ Nghiêm Minh chạy như bay đến chỗ Lý Khánh An, chắp tay nói:
- Lữ soái tìm thuộc hạ có việc sao?
Lý Khánh An lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn
- Ta cảnh cáo ngươi lần nữa, không được tùy tiện để lộ tình hình quân sự, coi chừng ta lột da của ngươi.
Lý Khánh An không để ý tới hắn nữa, thúc ngựa đi về phía trước, Hạ Nghiêm Minh cứng họng, mãi không nói lên một câu, Hàn Tiến Bình từ phía sau đi lên vỗ vai của hắn, hả hê cười nói:
- Nhà ngươi nhất định lại ăn nói linh tinh, Lữ soái cảnh cáo ngươi bao nhiêu lần rồi, ha ha! Lần này ngươi trở về mà thu dọn đi.
Hạ Nghiêm Minh như một con gà trống bại trận, cúi đầu, buồn bã cưỡi ngựa quay về.
Đoàn thương nhân và Đường Quân lại tiếp túc hành trình hơn hai mươi dặm, đội ngũ đã tới Túc Lâu Phong Thú Bảo, chính vì vài ngày trước nơi này xảy ra hoả hoạn, Lý Khánh An mới đích thân dẫn quân đến điều tra, vừa may gặp đoàn thương nhân Thạch Quốc nên cùng đồng hành.
Bên cạnh Thú Bảo có một mảnh đất trống, mọi người nhộn nhịp xuống lạc đà nghỉ ngơi, Thạch Câu Lan ngồi dưới gốc cây Hồ Dương nghỉ ngơi, nhưng ánh mắt không ngừng liếc về phía Thú Bảo, vừa rồi nàng nhìn thấy Lý Khánh An đi vào.
- Chân của nàng thế nào rồi? Tiếng của Lý Khánh An bỗng nhiên từ sau lưng nàng truyền đến.
Thạch Câu Lan giật mình, quay đầu lại nhìn hắn nói:
- Ngài không phải đi vào Thú Bảo rồi sao? Sao lại ở sau lưng người ta thế?
Nói xong, nàng lập tức xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt, thế này chẳng phài là nói cho đối phương, nàng luôn luôn quan tâm đến hắn sao?
- Thuốc của ngài rất hiệu nghiệm, chân của thiếp khỏi rồi.
Thạch Câu Lan cúi đầu, vân vê góc áo nhỏ giọng nói.
Lý Khánh An thấy dáng vẻ thẹn thùng đáng yêu của nàng, trong long rất thích thú, nói:
- Ta vẫn chưa biết nàng tên gì!
- Tên của thiếp rất khó nhớ, mọi người đều gọi thiếp là Câu Lan
- Ồ! Thành Câu Lan của Thạch quốc, nàng sinh ra ở đó sao?
- Không phải, thiếp lớn lên ở Đô Thành Thác Chi, đây là lần đầu tiên thiếp đến Đại Đường.
Thạch Câu Lan ánh mắt đung đưa, cắn nhẹ môi hỏi:
- Còn chàng? Quê hương của chàng ở đâu, ở nhà có vợ con đang đợi chàng về phải không?
- Nhà ta ở Lạc Dương, không có thân thích nên đến Tây Vực, còn nàng thì sao?
- Thiếp cũng có thân thích gia quyến, thiếp có anh trai mất tích đã 3 năm, nghe nói anh ấy ở Đại Đường, cho nên thiếp đến tìm anh ấy.
- Chúc nàng có thể tìm được anh trai.
Lý Khánh An nhìn nhìn sắc trời, liền đứng dậy cười nói:
- Nói chuyện với nàng quả là vui vẻ, song chúng ta phải xuất phát rồi.
Đường quân ào ào lên ngựa, đám thương nhân cũng trèo lên lạc đà, đội ngũ lại lần nữa xuất phát, lần này, đội ngũ lại hành trình lên bãi sa mạc mù mịt, cách đó hơn trăm dặm về phía nam đều hoang vu không người, chỉ có vài đài lửa, lạc đà bước đi chậm chạp, phải đi mất ba ngày mới ra khỏi bãi sa mạc này.
Ở cùng với nhau thời gian dài, quan hệ của mọi người cũng trở nên hòa hợp, quân Đường đặc biệt thích nói chuyện với thiếu nữ, để giải quyết sự vô vị trên những cuộc hành trình, tuy ngôn ngữ không thông, nhưng không trở ngại tình cảm bọn họ rất tốt, Lý Khánh An cũng cười nói với Thạch Câu Lan, nhưng hắn cũng rất cảnh giác, không lúc nào là không phái người tra xét xung quanh.
Buổi chiều ngày hôm sau, thám báo mang về một tin xấu, Hổ Đầu Sơn cách đây hơn năm mươi dặm nổi lên ba tín hiệu, Lý Khánh An vẫn thản nhiên cười, nhưng ánh mắt hắn hiện lên những suy tư.
Sắc trời dần dần tối sầm, đội ngũ đi tới trước một vách núi, dưới vách núi bị những con gió thổi qua làm mòn thành thạch lâm, Lý Khánh An nhìn chăm chú vào thạch lâm và những vách núi, bỗng hắn quay đầu lại ra lệnh:
- Mọi người vào thạch lâm dựng trại.
Hạ Nghiêm Minh đứng sau đội ngũ nghe nói tiến vào Thạch Lâm cắm trại, hắn vội vàng chạy đến thấp giọng khuyên nhủ:
- Lữ soái, hay là chúng ta bỏ lại Hồ thương, rồi nhẹ nhàng rời khỏi đây.
Lý Khánh An liếc mắt nhìn hắn
- Bỏ lại Hồ thương trong cảnh nội, ta và ngươi đều sẽ chết, ngươi muốn thế không?
Hạ Nghiêm Minh lập tức câm miệng, hắn không dám nói thêm lời nào nữa,vội vàng đi sắp xếp Thương đội và sĩ binh cắm trại, Lý Khánh An ngắm nhìn về phía Đông Bắc, hồi lâu mới bình tĩnh nói với Hàn Tiến Bình:
- Đi thông báo với anh em, tối hôm nay chúng ta có thể phải đối đầu với cuộc tập kích của Đột Kỵ Thi, để mọi người chuẩn bị chiến đấu.
Hàn Tiến Bình giật mình sợ hãi, vội vã hỏi:
- Sẽ có bao nhiêu người?
- Ta cũng không biết, nhưng ba ngọn lửa sáng rực, hẳn là không ít hơn nghìn người đâu.
Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 1: Huyết sắc An Tây
Chương 17 :Hồ nữ đa tình.
Nhóm dịch: Huyết Tiễn Ngũ Gia
Nguồn: Mê Truyện
Lúc trời còn chưa tối hẳn, binh sĩ và thương nhân bắt đầu công tác phòng ngự, Lý Khánh An chọn vị trí cắm trại rất có lợi, vách núi thẳng tắp, vây quanh một thung lũng hình bán nguyệt, tuy trong cốc địa có rất nhiều mầm đá và trụ đá lớn, nhưng cửa ra vào rất hẹp, chỉ rộng năm trượng, chỉ cần đứng gác cửa cốc, là có thể chống đỡ được sự tấn công của Đột Kỵ Thi.
Binh lính quân Đường rất có kinh nghiệm đối phó với Đột Kỵ Thi, bọn họ vác những khối đá hàng trăm ký để ngăn cản ngựa chạy, bố trí ba tuyến chướng ngại, vài tên binh lính đặt mấy túi tật lê trong phạm vi ba dặm, đây cũng là cách đối phó rất cao minh đối với kỵ binh, tật lê là một quả sắt to như hột đào có bốn cái đinh, tùy tiện vứt xuống sẽ có một mũi nhọn đâm lên trên.
Mọi người lại cùng nhau làm việc, đào được ba cái hào rất sâu, bên trong cắm đầy những cọc gỗ nhọn, những cọc gỗ nhọn này được đốn về từ rừng Hồ Dương.
Chỉ mất hai giờ, những công tác phòng ngự của quân Đường đã hoàn thành, lúc này trời đã tối hẳn, những chùm sao thấp thoáng trên những tầng mây đen, ánh trăng vẫn chưa sáng, hơi lạnh hắt ra, ánh trăng như dòng nước xanh biếc chảy khắp bầu trời.
Hai binh sĩ trèo lên đỉnh núi đứng gác, còn các binh sĩ khác kiểm tra vũ khí trang bị của mình, đối phó với đám du mục, cung tiễn rất trọng yếu, do Lý Khánh An đã có sự chuẩn bị mới tới đây, quân Đường chuẩn bị rất kỹ lưỡng, bọn họ không dùng những cung tiễn bình thường, mà dùng nỏ đơn, bắn xa một trăm sáu mươi bước, mỗi người mang theo năm bình tên, mỗi bình có ba mươi tên, như vậy, một trăm binh sĩ Đường Quân có tất cả hơn một vạn năm ngàn tên, nếu chỉ đối phó với đám Đột Kỵ Thi nhỏ lẻ thì thừa đủ, nhưng nếu là một đội Đột Kỵ Thi lớn thì có vẻ hơi thiếu chút.
Mùa xuân hạ năm ngoái có những đám Đột Kỵ Thi nhỏ lẻ xâm nhập vào thành quấy rối, đầu tháng mười, có hàng ngàn Đột Kỵ Thi từ phía nam Toái Diệp, tiến vào biên giới Đại Đường, sau khi bị Cao Tiên Chi dẫn quân đánh bại, rồi mất tăm cả một mùa đông, nhưng nửa tháng trước binh sĩ của Kê Lâu Phong Thú Bảo lại nhìn thấy hơn ngàn kỵ binh Đột Kỵ Thi, đồng nghĩa với việc bọn họ lại tới, mấy ngày trước Lý Khánh An đã phát hiện ra tung tích của bọn họ, phái hai người quay về Quy Tư bẩm báo với Cao Tiên Chi.
Lúc này, Lý Khánh An đứng trên tảng cao cao, nhìn về đêm tối xa xăm, hắn đang tìm những dấu vết của Đột Kỵ Thi.
- Lý tướng quân đã phát hiện được gì chưa?
Không biết tự lúc nào, Thạch Câu Lan đã đứng đằng sau Lý Khánh An rồi.
- Ta cảm thấy có sát khí, trong bóng đêm Đột Kỵ Thi giống như bầy sói vồ tới chúng ta.
Giọng Lý Khánh An trầm ấm đến mê lòng người, ánh mắt hắn dường như có thể nhìn thấu màn đêm.
Lý Khánh An quay đầu nhìn nàng một cái rồi hỏi:
- Nàng sợ phải không?
- Có chút sợ!
Thạch Câu Lan khẽ cúi đầu.
- Tát Nhĩ Đạt đại thúc nói, mấy chục năm trước Đột Kỵ Thi như những bầy sói chà đạp lên gia viên chúng ta, giết hết đàn ông, cướp hết phụ nữ trẻ em, máu của người Túc Đặc nhuốm màu sông Chân Châu, sáng hôm qua, thiếp cũng vừa nhìn thấy sự đáng sợ của bọn chúng.
Thạch Câu Lan cắn cắn môi, nàng ngẩng đầu nhìn Lý Khánh An, trong ánh mắt sáng ngời luôn hiện lên sự ngưỡng mộ đối với hắn.
Lý Khánh An nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng, thì thầm bên tai nàng:
- Chỉ cần có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ sự an toàn cho nàng, ta sẽ không để bọn Đột Kỵ Thi làm bừa trên đất Đại Đường này được.
Ánh mắt Thạch Câu Lan nhìn hắn si mê, ánh trăng màu bạc rọi xuống khuôn mặt trắng ngần của nàng, ánh mắt nàng giống như những viên ngọc bích trở nên rất mông lung, như một dải lụa mỏng.
- Người dạy ta tiếng Hán chính là Công chúa Đại Đường xa nước Công chúa Hoà Nghĩ, người được gả cho Ninh Viễn Quốc, lúc đó Ninh Viễn Quốc và Thạch Quốc quan hệ rất tốt đẹp, ta thường đến Ninh Viễn Quốc tìm nàng ấy, nàng ấy nói với ta, Đại Đường chính là quê hương cuội nguồn của nàng, là một nước hào hoa và mạnh mẽ nhất, có những vần thơ nho nhã, có những đồ gốm sứ và tơ lụa rất tinh xảo, nhưng bây giờ ta mới biết, sự cuốn hút của Đại Đường chính là sự khoan dung hào phóng, từ trên người chàng ta cũng cảm nhận được điều đó.
Thạch Câu Lan lại cúi đầu, trong ánh mắt hiện lên sự ngượng ngùng của một thiếu nữ, nàng khẽ nói:
- Chàng không khinh thị ta bởi ta là người Hồ, hôm đó mũi tên của chàng bắn chết tên khốn nạn đó, ta đã biết, chàng thực sự để ý tới ta, luôn âm thầm bảo vệ ta.
- Điều đó là đương nhiên rồi, cô gái xinh đẹp như này, ta làm sao lỡ để bọn cường đạo chà đạp lên được.
Lý Khánh An khẽ nâng cằm nàng lên, dịu dàng nhìn nàng, cuối cùng, hắn cũng không kìm nổi cúi đầu hôn lên trán nàng một cái.
- Lý tướng quân!
Thạch Câu Lan xúc động muốn khóc oà, nàng ôm mạnh lấy eo hắn, nói:
- Nếu có chết, ta nguyện chết cùng với chàng.
Lý Khánh An không nói gì, mà ôm ghì nàng vào lòng, trong lòng hắn, vị cô nương xinh xắn này trong lúc lâm nguy, giống như một con chim nhỏ lạnh run, khiến người ta thương sót.
Không biết đã bao lâu, từ xa vang tới tiếng Tát Nhĩ Đạt gọi lớn:
- Câu Lan, cháu đang ở đâu?
- Tát Nhĩ Đạt đại thúc đang tìm thiếp, thiếp đi trước đây.
Thạch Câu Lan khẽ nói.
- Nàng đi đi! Không phải sợ hãi, yên tâm nghỉ ngơi, trời sáng chúng ta tiếp tục lên đường.
Thạch Câu Lan khẽ gật đầu, quay người về chỗ cắm trại, nhưng đi được vài bước, nàng lại dừng lại, ngoái đầu lại nói với Lý Khánh An:
- Lý tướng quân, thiếp không muốn chết, thiếp muốn cùng nắm tay chàng đợi ánh nắng mặt trời.
Nói xong, nàng chạy thật nhanh, bóng dáng biến mất trong bóng đêm, ánh mắt của Lý Khánh An lại nhìn về phía xa xa, khuôn mặt kiên nghị của hắn bình tĩnh như đá hoa cương.
Đúng lúc này, trên đỉnh núi bỗng bắn ra một mũi tên, tiếng tên chói tai, Lý Khánh An hoắc mắt nhìn vào bóng đêm sâu thẳm, đồng tử co lại thành một đường, tay hắn cầm chắc cán đao.
…
Trong bóng đêm, những kỵ binh Đột Kỵ Thi như những bầy sói hung hãn tiến tới thung lũng, những tiếng vó ngựa chạy tới phá tan sự yên tĩnh của màn đêm, bọn họ có khoảng hơn ba ngàn người, đó là một đội Đột Kỵ Thi họ Hoàng sống ở phía nam Toái Diệp, từ mùa hè năm ngoái, bọn chúng nhiều lần xâm phạm biên giới Đại Đường, bắt người cướp trâu bò ngựa, khiến Bạt Hoán Thành không lúc nào an bình, Cô Mặc Quốc Vương phái người tới An Tây cầu cứu Tiết Độ Sứ Phu Mông Linh Sát.
Phu Mông Linh Sát khẳng khái đồng ý tiêu diệt đội Đột Kỵ Thi Nhân này, lệnh cho Cao Tiên Chi toàn quyền phụ trách chuyện này, chỉ có điều mùa đông tuyết rơi, Đột Kỵ Thi Nhân quay trở lại Toái Diệp, nhưng mùa xuân vừa đén, đội Đột Kỵ Thi lại bắt đầu xâm phạm biên giới Đại Đường.
- Xông tới thung lũng, trừ lạc đà, tiền của và phụ nữ, còn những người khác giết hết!
Theo tiếng hô của thủ linh Đô La Tiên vang lên, kỵ binh Đột Kỵ Thi lao như bão táp tiến tới, nhưng bọn họ nhanh chóng gặp khó khăn, không ít chiến mã giẫm lên những cái bây bằng tật lê, chiến mã hí lớn ngã xuống đất, khiến kỵ binh bị ngã nhào xuống đất, kêu gào thảm thiết.
Biến cố đột nhiên quá khiến tốc độ tấn công của Đột Kỵ Thi giảm xuống, bọn chúng thầm nguyền rủa, rất cẩn thận băng qua những chiếc bẫy bằng tật lê.
Trong thung lũng, quân Đường đã đợi sẵn, tám mươi binh sĩ đã giương nỏ nghênh đón, trấn giữ cửa thung lũng, ngoài ra có vài binh sĩ trèo lên vách đá hai bên, chuẩn bị phóng tên từ hai bên vào Đột Kỵ Thi.
- Mọi người không phải lo lắng, Đột Kỵ Thi không giỏi việc đánh công sự phòng ngự, đêm nay sẽ cho bọn chúng nếm mùi cung nỏ lợi hại của Đường Quân ta.
Lý Khánh An hô lớn để cổ vũ khí thế của binh sĩ.
- Ý chí vững vàng, bắn tên theo ta!
Trong vòng một năm Lý Khánh An đã đạt được danh hiệu đệ nhất thần tiễn An Tây, kỹ thuật bắn cung của hắn tuyệt hảo, không những trăm phát trăm trúng, hơn nữa phát nào là lấy mạng phát đó, hắn sống kiếp quân lữ ở Tây Vực một năm, những tên Đột Kỵ Thi chết dưới mũi tên của hắn nhiều không đếm xuể.
Ánh trăng sáng ngời, trong vòng hai trăm bước có thể nhìn thấy nham thạch và sa mạc rất rõ ràng, chỉ thấy những toán quân đen xì ầm ầm lao tới, những tảng đá lớn và tật lê đầy đất ngăn cản đường đi của chiến mã, Đột Kỵ Thi đành phải từ bỏ ưu thế cưỡi ngựa chiến đấu, tấn công vào thung lũng như những bộ binh.
Bọn chúng không có khiên đỡ, nhưng trong tay cũng có cung tiễn, cầm theo những vũ khí dài ngắn khác nhau, đa số mặc giáp da, có khoẻ mạnh, có cao lớn, những bộ dạng hung ác, trong ánh mắt tràn ngập những dục vọng về tiền bạc và phụ nữ.
Những bóng đen lù lù tiến qua từng tảng đá rồi tiến vào cửa thung lũng, vừa chạy vừa bắn cung, những mũi tên phóng ra cắm vào những tảng đá lớn làm bia chắn cho Đường Quân.
Cung của Lý Khánh An dần dần kéo ra như mặt trăng, những mũi tên dài được khắc lên chữ’ Lăng sơn huyết tiễn’, ánh trắng rọi vào những mũi tên, phóng tới như tử thần cười dữ tợn.
Những mũi tên nhanh như chớp phóng ra, ‘ phập’ một tiếng, một tên Đột Kỵ Thi bị bắn xuyên não, kêu thảm thiết, rồi ngã lăn xuống đất mà chết.
Mũi tên của Lý Khánh An phóng ra chính là quân lệnh, binh sĩ Đường Quân đồng loạt bắn nỏ tới, tên bay như mưa, lúc đó hơn ba mươi tên đầu tiên của Đột Kỵ Thi Nhân trúng tên ngã nhào xuống đất, kêu gào thảm thiết, gặp phải sự đột phản kháng ác liệt này nhưng kẻ địch vẫn không lui, những tên Đột Kỵ Thi ở phía sau vẫn tiếp tục xông tới, bọn chúng vừa bắn tên vừa hô lớn, lúc đó một binh sĩ Đường Quân bị trúng tên bắn vào đầu, kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống đất chết ngay, ngay lập tức có binh sĩ khác đến thay thế vị trí đó, lần bắn như vũ bảo thứ hai phóng ra, những chiếc áo giáp da không thể chống đỡ được những mũi tên mạnh mẽ đó, lại có hơn ba chục tên trúng tên mà chết.
Lần này thì Đột Kỵ Thi sợ hãi hẳn, hơn trăm người phía sau hô lớn một tiếng, quay đầu mà chạy, những tên chạy chậm lại dính tên của Đường Quân mà chết.
Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 1: Huyết sắc An Tây
Chương 18 :Sống chết trước mắt.
Nhóm dịch: Huyết Tiễn Ngũ Gia
Nguồn: Mê Truyện
Rút thăm đi!.
Hạ Nghiêm Minh cầm hai cây cỏ, cười ha hả rồi dùng khuỷu tay huých Hàn Tiến Bình một cái rồi nói:
- Theo luật cũ, ngắn thì lên…
- Chắc chắn ngươi lại thua thôi.
Hàn Tiến Bình tiện tay cũng rút một cây, hắn nhếch miệng mỉm cười, cây của hắn dài một chút.
- Mẹ kiếp thật đen đủi!
Hạ Nghiêm Minh thở dài, nói với mấy tên thuộc hạ:
- Ta lại liên lụy các ngươi rồi.
- Xông lên.
Lúc này truyền đến một tiếng từ Lý Khánh An, Hạ Nghiêm Minh mang theo vài tên quân Đường giống như một bầy khỉ, từ trong công sự che chắn nhảy ra chạy vội đến thi thể quân địch, chân tay mau lẹ chặt đứt túi tên trên thân thể của kẻ địch, bỗng nhiên, một tên Đột Kỵ Thi bị thương vẫn chưa chết bò tới phía sau Hạ Nghiêm Minh, hắn nhắm chuẩn vào gáy của Hạ Nghiêm Minh giơ đao lên, hai tên binh sĩ định hô lên nhưng đã muộn, đúng vào lúc đó, một mũi tên như tia chớp bay tới, một tên xuyên qua gáy của tên Đột Kỵ Thi, lông vũ gốc mũi tên còn lay động.
Hạ Nghiêm Minh không kịp phòng bị, sợ tới mức nhảy dựng lên, vứt hơn chục hộp tên rồi bỏ chạy giống như con thỏ vậy, những thủ hạ còn lại cũng chạy theo hắn.
- Mẹ kiếp, thiếu chút nữa thì mất mạng.
Hắn căm phẫn vứt túi tên xuống đất
- Lần sau cho dù có thua đi nữa, ông cũng không đi nữa.
- Chớ có lên tiếng
Lý Khánh An khẽ quát một tiếng, Hạ Nghiêm Minh lập tức ngoan ngoãn mà ngậm miệng lại.
…
Đám Đột Kỵ Thi xâm nhập này ba ngày trước đã tiến vào biên giới Đại Đường rồi, hôm qua Đô La Tiên và đồng bọn đã phát hiện ra đoàn thương nhân Hồ, suýt chút nữa cướp bóc thành công, cuối cùng bị quân Đường đánh bại.
Mặc dù Hồ thương đã có Đường Quân bảo vệ, nhưng dù sao số lượng của quân Đường không nhiều, mang theo toàn những châu báu và gái đẹp theo, hút hồn những tên Đột Kỵ Thi, hơn nữa Đô La Tiên đã cảm thấy được, thủ lĩnh quân Đường rất có thể chính là kẻ chặt một tay của hắn.
Lúc này, ánh mắt lạnh lùng của Đô La Tiên đang suy nghĩ đối sách, Đô La Tiên dẫn đầu đám Đột Kỵ Thi mặc dù không phải là quân chính quy, mà là tụ tập những bộ lạc du mục sống phụ cận Hạ Liệp Thành, trang bị rất đơn sơ, không có khiên nên không thể ngăn được những mũi tên của quân Đường, nếu muốn đánh vào doanh trại của đối phương, làm sao chế ngự được những mũi tên của Đường Quân mới là mấu chốt.
Đô La Tiên cúi đầu trầm tư, đột nhiên, trong ánh mắt hắn hiện lên Hồ Dhương Lâm phía xa xa, ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên, nghĩ tới một biện pháp tuyệt hảo.
…
Bên trong thung lũng, quân Đường giương cung bạt kiếm, ngăn chặn lần tấn công tiếp theo của quân địch, gió đêm càng lớn, mang theo những hạt cát bay tới, những tiếng gió rít thê lương phát ra từ đó, hàng trăm con lạc đà vây thành một vòng nằm đó ngủ, trong vòng vây lạc đà, hơn trăm tên Hồ thương nằm la liệt bên những chiếc hòm của mình, mắt mở to nhìn những ngôi sao đầy trời, trong lòng luôn cầy nguyện thánh A La bảo hộ.
Hai mươi mấy thiếu nữ ở trong một góc nhỏ, mặt ai cũng tái nhợt, các nàng không ai ngủ được, lo lắng đối với vận mệnh đang cắt nuốt nội tâm các nàng.
Lúc này, ánh mắt của Tát Nhĩ Đạt cũng lấp đầy lo lắng, trong cuộc đời hắn cũng đã trải qua vô vàn lần sinh tử, nhưng chưa bao giờ giống như ngày hôm qua và hôm nay vậy khiến cho hắn lo lắng không yên, sớm biết thế này hắn sẽ không đồng ý hộ tống Câu Lan công chúa đến Đại Đường du ngoạn, một khi xảy ra sự cố, hắn phải ăn nói với Quốc Vương thế nào, hoặc không cần báo cáo gì, khi đó hắn cũng chết chắc, Tát Nhĩ Đạt thở dài trong lòng một tiếng.
Thạch Câu Lan nằm bên lạc đà không cảm thấy sợ hãi gì, nàng có cảm giác rất tin tưởng Lý Khánh An, nàng vẫn nhớ đi nhớ lại cái ôm và cái hôn nhẹ vào trán nàng của Lý Khánh An, nàng biết, cái ôm của Lý Khánh An chỉ là sự quan tâm mà thôi, đây như sự an ủi trước trận đại chiến, đối với người khác chàng cũng sẽ an ủi như vậy thôi, nhưng cái hôn chỉ có nàng mới có.
Trong đôi mắt như hồ sâu của Thạch Câu Lan dần dần hiện lên sự vui mừng, chính là nụ hôn đó, khiến nàng nghĩ tới tình cảm mà Lý Khánh An dành cho nàng.
Thạch Câu Lan cảm thấy mặt mình trở nên nóng ran, nàng dùng bàn tay lạnh toát đặt lên khuôn mặt nóng bừng, lẳng lặng đứng dậy nhìn ra ngoài cửa cốc, một trụ đá ngăn tầm nhìn của nàng, nàng lại chán nản ngồi xuống, không ngừng sờ vào đoản kiếm, nàng rất muốn cùng hắn kề vai nhau chiến đấu.
…
Trên đỉnh núi phát ra tín hiệu, mười mấy tên quân Đường đang nửa nằm trên mặt đất nhảy dựng lên, vội cầm cung tên lao tới chỗ khiên chắn, dưới ánh trăng, quả nhiên có hơn trăm tên địch đang hướng về phía này, nhưng bọn họ cũng đã nhận ra, không hung hăng mà lao tới, mà bò rạp trên mặt đất, giống như những con rắn bò tới, bỏ đi những tật lê trên mặt đất.
Lý Khánh An chăm chú nhìn vào đoàn quân địch đang tới gần, hắn đã thấy nhược điểm của đội Đột Kỵ Thi, trong một năm sống kiếp quân lữ, đã giao tranh với Đột Kỵ Thi Nhân không biết bao nhiêu trận, những kỵ binh bình thường của Đột Kỵ Thi đều được trang bị tấm chắn, nhưng đội này lại không hề có, hơn nữa vũ khí của bọn họ mỗi người một kiểu, có người được trang bị giáp da, có người lại không có, ngoài ra những mũi tên bọn họ làm không được đồng đều lắm, có cái thì nhỏ có cái thì thô, từ những điểm đáng ngờ này có thể đoán được, đám Đột Kỵ Thi này không phải là quân chính quy, có thể là những tàn binh được gom góp từ những bộ lạc, nếu đúng là như vậy, hắn đã có cách đối phó.
- Lý tướng quân, mau nhìn!
Một gã binh lính phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Lý Khánh An đã nhìn thấy, giữa hai bên đá chắn thấy xuất hiện đám Đột Kỵ Thi lao tới, không! Chính xác là một hàng quân nguỵ trang bằng cây.
Bọn họ chặt những cây ở Hồ Dương, những tán cây sum xuê cũng không bỏ qua, hơn chục người ôm lấy một đoạn, bảy tám cây lớn xếp thành hình bán nguyệt, chậm rãi tiến tới, hình thành một đạo quân được nguỵ trang bởi những cây lớn.
Quân Đường bắt đầu có chút bất an, cứ như vậy, kẻ địch sẽ có một tấm chắn thiên nhiên rất hữu hiệu, cung tên của mình có thể xuyên qua được không đây?
Lý Khánh An cắn cắn môi khô của mình, bỗng hắn quay đầu hỏi:
- Dầu hoả chúng ta mang theo được bao nhiêu?
Hàn Tấn Bình chạy tới kiểm kê, lát sau chạy trở về
- Tướng quân, có ba mươi túi.
- Chuẩn bị hỏa tiễn
Các binh sĩ trở lên bận bịu ngay, bọn họ mang mấy cái nồi ra, mang dầu hoả đổ vào, Hạ Nghiêm Minh lấy từ những bó bông ở chỗ Hồ thương ra, hơn chục thanh niên của Hồ thương cũng chạy tới giúp đỡ, bọn họ xé vải bông thành từng bó, bó vào cán tên, trên vải bông nhúng dầy dầu hoả, từng chiếc hoả tiễn hoàn thành.
Bức chắn cây của địch càng ngày càng tới gần, cách bọn họ chỉ trăm bước mà thôi, đã vào phạm vi bắn, Lý Khánh An châm lửa vào hoả tiễn, chậm rãi giương cung, hừng hực thiêu cháy đám quân trươớc mắt, ‘ vù’ một tiếng, hoả tiễn mang theo những ngọn lửa bay trong không trung, tạo thành một đường cong rất tao nhã, bắn tới đám quân nguỵ trang bằng cây lớn, xuyên qua những cây khô, nhưng cây Hồ Dương trải qua những cơn gió mùa đông thổi tới đã khô cằn đi nhiều, rất dễ bốc cháy, hoả tiễn phóng tới đốt cháy những cành cây, trong chớp mắt, hoả tiễn liền lan tràn khớp nơi.
Quân Đường nhất loạt hoan hô, vô vàn những hoả tiễn được bắn lên không trung, giống như những con rắn lửa bay trên không trung, có những mũi tên bắn trung cây, cây liền cháy sáng, có những mũi tên bắn trúng những cây khô bên cạnh đám Đột Kỵ Thi Nhân, làm cháy quần áo trên người bọn chúng, ngọn lửa ngày càng bừng sáng, Đột Kỵ Thi không trụ nổi, bọn họ quáng quàng luồn dưới đám cây đang cháy mà bỏ chạy, những con mưa hoả tiễn của Đường Quân dồn dập bắn tới, gần trăm kẻ trúng tên nằm lăn dưới đất, lần tấn công thứ hai lại thất bại thảm.
Nhưng chưa tới một khắc, cuộc tấn công lần thứ ba của Đột Kỵ Thi Nhân đã bắt đầu, lần này Đường Quân gặp phải thử thách lớn.
Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 1: Huyết sắc An Tây
Chương 19 :Sống sót trong cõi chết.
Nhóm dịch: Huyết Tiễn Ngũ Gia
Nguồn: Mê Truyện
Đột Kỵ Thi Nhân phá tan những tảng băng ở con sông nhỏ, đem những cây lớn ngâm vào trong nước cho ướt, bao gồm cả những binh sĩ đều ngụp xuống nước cho ướt từ đều đến chân, những bức chắn bằng cây ướt sũng trước mặt, hoả tiễn của Đường Quân hết hiệu lực.
Đô La Tiên nhập vào đoàn quân gần ngàn người tấn công, hắn đích thân chỉ huy, phía sau vài chục cây lớn, những đội quân của Đột Kỵ Thi đang dồn dập ở phía sau, bọn họ tiến từng bước nhỏ, kêu những khẩu hiệu liên hồi.
- Chư thần bảo hộ chúng con!
- Giết chết toàn bộ quân địch!
Trong tiếng khẩu hiệu đó lẫn những tiếng hô của Đô La Tiên:
- Xông lên, tiền bạc và phụ nữ các ngươi cứ mặc sức mà cướp lấy!
Những tiếng hô hào của Đột Kỵ Thi dâng trào, tăng tốc tiến vào trong cốc, những mũi tên của quân Đường vẫn đều đặn bắn tới, nhưng những mũi tên đã bị những tán lá ngăn lại, khiến độ sát thương giảm rõ rệt, sức tấn công của quân Đường bắt đầu yếu ớt dần.
Đột Kỵ Thi càng ngày tiến càng gần, những người phía trước ôm những cây khô, những người phía sau giơ cao yên ngựa, chống đỡ những mũi tên phóng ra như vũ bão của Đường Quân, bọn chúng như những đám sói hoang ở sa mạc, đông nghìn nghịt tiến tới cửa cốc, không ngừng có người Đột Kỵ Thi bị trúng tên chết, nhưng lập tức có người tiếp nhận vị trí của hắn.
A! một tiếng hét thảm, một gã vóc dáng thấp của quân Đường bị một mũi tên bắn thủng cổ họng, chết tại chỗ, lại một tiếng hét thảm, một gã trên vách đá của quân Đường bị trúng tên, từ trên vách đá lăn xuống.
Người Đột Kỵ Thi đã phóng qua chiến hào, cách hào chắn của Đường Quân không đến 50 bước, dưới ánh trăng, bọn họ ào ào đánh tới, dưới miệng cốc hình hồ lô có những hàng dài, ít nhất có hàng ngàn người.
Lý Khánh An cắn chặt môi, mũi tên của hắn giống như sao băng, các mũi tên lần lượt được bắn ra, mỗi mũi tên được bắn ra đều có những tiếng kêu thảm thiết và ngã lăn ra, trong chốc lát, liền có hơn hai mươi người bị bắn chết, nhưng kẻ địch quả rất đông, bọn họ đã tiến sát chỉ còn cách có hai mươi bước nữa thôi, dưới ánh trăng, mỗi người bọn họ tóc tai bù xù, toàn thân ướt sũng, tướng mạo dữ tợn hung ác.
Ánh mắt của Lý Khánh An trở nên vô cùng nghiêm trọng, quân địch quá gần, tên nỏ không phát huy tác dụng được nữa, hắn đột nhiên lớn tiếng ra lệnh:
- Đội quân thứ nhất lên ngựa, dùng kỵ binh đến tấn công bọn họ.
Hắn xoay người lên ngựa, nghiêm nghị hô lớn:
- Các huynh đệ, hãy để người Đột Kỵ Thi nếm thử sự lợi hại của kỵ binh Đại Đường.
…
Lý Khánh An thúc ngựa tiến tới, nhảy ra công sự che chắn, thắng hướng Đột Kỵ Thi mà tiến tới, hơn năm mươi quân Đường cũng nhanh chóng lên ngựa, thúc ngựa mà lao tới, tốp đầu tiên của Đột Kỵ Thi bị quân Đường đột nhiên xông tới sợ kinh hồn khiếp vía, bọn chúng vứt bỏ cây gỗ, đứng ra nghênh chiến, quân Đường dũng mãnh chém liên tiếp hơn chục người, nhưng những người Đột Kỵ Thi ở phía sau hừng hừng xông lên, nghênh chiến cùng quân Đường.
Lý Khánh An khắp người dính máu, những quân Đường bên mình không ngừng bị giết chết, đối diện với hơn chục tên địch vây quanh, Lý Khánh An không hề khiếp sợ, đao bổ, giáo nhọn, biến những tên vây quanh hắn thành những thi thể, máu chảy thành sông, đột nhiên hắn liếc nhìn Hạ Nghiêm Minh ở phía sau cũng đã dẫn quân lao tới, chuẩn bị đến tiếp ứng, không khỏi phẫn nộ quát:
- Hạ Nghiêm Minh, ngươi dám rời vị trí sao!
Hạ Nghiêm Minh kinh hoàng lùi lại một bước, bên tai lại truyền đến mệnh lệnh của Lý Khánh An
- Nếu ta hi sinh, chức chủ tướng sẽ do Hạ Nghiêm Minh đảm nhiệm.
Hạ Nghiêm Minh đờ đẫn nhìn Lý Khánh An, thấy khuôn mặt dính đầy máu không nhìn rõ diện mạo, nước mắt Hạ Nghiêm Minh cứ tuôn ra không ngừng, không! Ngài không thể chết được, ít nhất cũng không chết một cách đơn độc như vậy, bỗng nhiên, những dũng khí chôn chặt trong tâm can của dân chúng đại Hán nổi lên, hắn rút cây đao dài, hừng hực quát lớn:
- Các huynh đệ, thời điểm tận trung với nước đã tới.
Hắn phóng ngựa lao tới, chộp mũ của gã Đột Kỵ Thi, một đao cắt lìa cổ hắn, hơn năm mươi binh sĩ của quân Đường ào ào lao tới, sát khí ngập trời khiến mắt của họ đỏ ửng lên, khí thế của quân Đường bỗng trào dâng, hàn trăm những tên địch lần lượt bị giết chết, Đột Kỵ Thi cuối cùng cũng khiếp đảm, chạy toán loạn, dưới sự truy sát của quân Đường, bọn chúng cũng bị giết hơn trăm mạng, những tên còn lại chật vật mà chạy trốn.
…
Chiến trường tạm thời yên tĩnh trở lại, Lý Khánh An ngồi trên một tảng đá lớn, một gã binh sĩ dùng băng gạc băng bó vết thương cho hắn, hắn bị 2 nhát chém một mũi tên bắn trúng, nhưng đều không bị thương đến chỗ hiểm, trong đó nhát chém trên mặt có vẻ nghiêm trọng, cắt đứt lớp thịt lớn.
Hạ Nghiêm Minh quỳ trước mặt hắn xin được trị tội
- Thuộc hạ không tuân theo quân lệnh, xin tướng quân xử lý.
Lý Khánh An nhìn hắn trầm giọng nói:
- Chống lại quân lệnh là tội chết, nhưng niệm ngươi giết địch có công, tha chết cho ngươi, từ giờ trở đi, giáng ngươi làm Hỏa Trường, ngươi có phục không?
- Thuộc hạ chịu phục, tạ ơn tướng quân đã không giết.
Lúc này Hàn Tiến Bình khập khiễng đi tới, hắn với Lý Khánh An cùng tham gia chiến đấu, chân cũng bị chém thương.
- Bẩm báo Tướng quân, tính cả số quân bị bắn chết, tổng cộng 21 anh em tử trận, 35 người bị thương.
Lý Khánh An thở dài
- Ghi lại tên của bọn họ, thu dọn di vật, sau đó cùng với tro cốt gửi về nhà họ.
Hắn lại nhìn sắc trời, đã canh bốn rồi, hắn liền đứng dậy nói:
- Cứ như vậy cũng không phải cách tốt, trời sáng sẽ có lợi cho quân địch, chỉ cần bọn họ tấn công kiểu như này nữa, toàn quân của ta có lẽ chắc bị tiêu diệt hết, chúng ta phải tìm biện pháp khác mới được.
- Tướng quân có diệu kế nào chưa?
Lý Khánh An chậm rãi gật gật đầu
- Ta vừa rồi đã phát hiện, những người Đột Kỵ Thi này đa phần không phải là quân chính quy, khả năng là những người du mục bình thường, hơi có chút thương vong liền lui xuống, theo kinh nghiệm của ta, chỉ cần giết chết thủ lĩnh của bọn họ, sẽ làm tan rã chí khí của bọn họ khiến họ phải rút lui.
- Ta đã nhìn thấy Thủ lĩnh của bọn họ, khoảng hơn 30 tuổi, luôn luôn núp ở phía sau.
Hạ Nghiêm Minh nói xen vào.
- Đúng! Chính là người này, Đô La Tiên, người quen cũ của chúng ta.
Lý Khánh An cầm cung tên của mình lên, hắn nhìn nhìn vách núi, khẽ mỉm cười nói:
- Lần trước không bắn chết hắn, lần này ta nhất định một mũi tên bắn chết hắn.
Hạ Nghiêm Minh và Hàn Tiến Bình cùng giật mình kinh hãi, Hạ Nghiêm Minh vội vàng ngăn cản hắn
- Sao lại co thể để Tướng quân đi mạo hiểm, để ta đi.
Lý Khánh An trừng mắt nhìn bọn họ
- Đây là quân lệnh của ta, ai dám kháng lệnh!
- Dùng dầu hỏa đốt cây và xác chết của quân địch, làm cho bọn họ tạm thời không dám tấn công, khiến bọn chúng nhất thời không tấn công, cho ta một chút thời gian.
Lý Khánh An chỉnh đốn sơ qua một chút, đeo cung và hộp tên lên lưng, đeo đao dài bên hông, vội bước tới phía trước vách núi, vách núi cao chừng hơn mười trượng, dựng đứng thẳng tắp, không có chỗ leo lên, nhưng bên trên đỉnh núi có hai tên lính gác, cho nên từ trên đỉnh núi thả xuống một sợi dây thừng dài, có thể leo từ sợi dây đó mà lên, Lý Khánh An buộc sợi dây thừng vào bên hông.
Hắn đang định phát tín hiệu, thì một bóng dáng thong thả bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh hắn
- Tướng quân, ngài đi đâu?
Là Thạch Câu Lan, trong lúc Lý Khánh An băng bó vết thương nàng đã nhìn thấy, nhưng thấy Lý Khánh An cởi trần, nàng ngượng ngùng tiến lên trước, nàng thấy Lý Khánh An một mình đi về phí vách núi, liền lặng lẽ đi theo .
Dưới ánh trăng, nàng chợt thấy khuôn mặt của Lý Khánh An, không khỏi kinh hãi kêu lên
- Lý tướng quân, mặt của ngài...
- Bị vết thương nhỏ, không hề gì, nàng mau quay về đi.
- Không! Hãy cho thiếp xem nào.
Thạch Câu Lan khăng khăng tiến tới, nàng đau lòng vuốt vết thương
- Đau không?
- Đau một chút thôi.
Lý Khánh An ôm eo nàng, chỉ vào vết thương cười nói:
- Nếu nàng thơm nó một cái, thì sẽ không đau nữa.
Bộ ngực căng tròn của Thạch Câu Lan phập phồng, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng hiện lên một tia sáng kỳ dị, chầm chậm truyền đến cánh tay ôm chặt cổ của Lý Khánh An, đôi môi đỏ mềm mại lập tức hôn lên môi hắn, đem nụ hôn đầu tiên quý báu của thiếu nữ dâng hiến cho người anh hùng trong lòng mình.
Lý Khánh An si mê, hắn ôm chặt lấy thiếu nữ xinh đẹp, cảm nhận vẻ đẹp của nàng, bống nhiên Lý Khánh An đẩy nàng ra, ngửa mặt lên trời cười to nói:
- Ta đi đây, Ta muốn dùng đầu của Đô La Tiên làm đồ uống rượu, cùng nàng uống hưởng thụ chiến công.
Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 1: Huyết sắc An Tây
Chương 20 :Tự cổ thương biệt.
Nhóm dịch: Huyết Tiễn Ngũ Gia
Nguồn: Mê Truyện
Trên vách núi Lý Khánh An băng bó lại vết thương lần nữa, rồi dọc theo chân núi thăm dò doanh trại của người Đột Kỵ Thi, lúc này, bên kia cửa cốc ánh lửa ngút trời, khói bay nghi ngút, quân Đường đốt cây cối và thi thể của người Đột Kỵ Thi, mấy chục người Đột Kỵ Thi đang ở gần đó thăm dò, xem ra là tới quan sát tình hình, đứng nhìn một lúc, rồi dồn dập quay đầu chạy về doanh trại.
Doanh trại của người Đột Kỵ Thi cách cửa cốc khoảng ba dặm, dựng xuống hơn ba mươi cái lều trại, ngựa chiến của bọn họ được một hàng rào cực lớn vây quanh, có hơn chục binh lính canh giữ, phòng thủ rất nghiêm ngặt.
Lý Khánh An lấp sau một tảng đá lớn bên bờ sông quan sát một hồi lâu, đang suy nghĩ xem làm thế nào để tiếp cận hàng rào bảo vệ ngựa, hắn bỗng phát hiện một tên người Đột Kỵ Thi mang theo vài cái túi da đi về phía hắn. miệng nói điều gì đó.
Lý Khánh An hiểu tiếng Đột Quyết, hắn lắng nghe đối phương nói, thấy những đám dê non xuống núi, không biết khi nào trở về.
Lý Khánh An từ sau tảng đá đi ra, khom lưng rồi chậm rãi tiến gần, hắn bỗng nhiên vồ tới như báo, ánh đao chớp loé, thi thể đối phương đổ xuống, Lý Khánh An thây bộ quần áo của hắn, nhanh chóng chạy về phía chuồng ngựa, xung quang im ắng, không có một ai.
Lý Khánh An nhảy vọt vào bên trong chuồng ngựa, trong chuồng ngựa có vài ngàn con ngựa chiến, hắn di chuyển thoăn thoắt, như con báo, trong chớp mắt đã tới chỗ cho ngựa ăn, chỉ thấy chỗ đó chất hàng đống cỏ khô, hai tên binh sĩ đang dựa vào đống cỏ trò truyện, Lý Khánh An chậm rãi tiến tới phía sau bọn họ, khẽ thổi sáo, hai tên linh bỗng quay đầu lại, chỉ thấy tia sáng vụt qua, hai cái đầu dính nguyên máu tươi cùng rơi xuống đất.
- Hai huynh đệ, xin lỗi nhé!
Lý Khánh An mỉm cười, hắn lập tức lấy đá ra đánh lửa, ‘ kẹt’, ‘ket’ hai tiếng, một ngọn lửa sáng bừng trong tay hắn, mấy con ngựa bên cạnh sợ quay đầu chạy hết.
Trong chớp mắt ngọn lửa ngùn ngụt, lửa càng ngày càng lớn, những chiến mã trong chuồng ngựa bắt đầu sợ hãi, chạy toán loạn, tiếng hí liên tiếp vang lên, Lý Khánh An lấy một chiến mã hùng tráng, quay người lên ngựa, động dây cương hướng ngựa chạy về phía vòng bảo hộ, chạy tới phía trước chỗ bảo hộ, hắn giơ đao lên chém, ánh đao chớp loé, vòng bảo hộ bị chép một lỗ rộng năm trượng, chiến mã vượt qua chỗ hổng đó chạy đi, Lý Khánh An điều ngựa hướng về phía doanh trướng, lúc đó Đột Kỵ Thi thấy ngọn lửa ngun ngút rất kinh hãi, có rất nhiều người chạy ra chỗ đó.
Lý Khánh An vừa chạy vừa hô:
- Cháy, mau đến dập lửa!
Đúng lúc này, hắn thấy hơn mười tên Đột Kỵ Thi cưỡi ngựa lao tới, những tên khác chạy bộ theo, chỉ có những tên đó cưỡi ngựa đến, người đi đầu tiên chính là Đô La Tiên mà năm ngoái hắn để thoát.
Lý Khánh An nhanh chóng giương cung lên, rồi giấy cung tên vào phía sau đầu ngựa, hắn hướng tới hô lớn:
- Đô La Tiên tướng quân!
Đô La Tiên lập tức ôm cương, lớn tiếng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Chủ lực của Đường Quân đánh đến rồi, nhìn kìa! Đang ở phía su mọi người đó.
Đô La Tiên và những tên khác đều kinh hãi, đồng loạt quay đầu nhìn lại, ngay lúc này, Lý Khánh An giương cung bắn tới, lực cung rất mạnh, một tên trúng vào phái sau đầu Đô La Tiên, xuyên qua trán, Đô La Tiên kêu hự một tiếng, rơi từ trên ngựa xuống.
Không đợi người khác có phản ứng, Lý Khánh An đã kịp tháo chạy xa bay, biến mất sau bóng đem mờ mịt…
Chiến mã tháo chạy, chủ tướng bị giết, Đột Kỵ Thi một phen hỗn loạn, bọn họ đều là những tên du mục lập thành, cái chết của Đô La Tiên, mọi người không còn sự trói buộc gì, lấy cớ tìm ngựa rồi đi luôn, đến trời sáng, trong doanh trại chỉ còn lại hai trăm tên thân vệ của Đô La Tiên.
…
Trời dần sáng, cửa cốc im ắng, những ngọn lửa đã được quân Đường dập tắt, nhưng những ngọn lửa còn sót lại vẫn cháy hừng hực, hơn chục binh sĩ Đường vẫn chăm chú nhìn về phía cửa cốc, giương cung tên, tuy trên đỉnh đã báo tin doanh trại của Đột Kỵ Thi đã bị thiêu rụi, nhưng chưa nhận được tin tức chính xác, mọi người vẫn không dám lơi lỏng.
Lúc này, phía xa vang tới tiếng vó ngựa, mọi người lúc đó căng thẳng hẳn lên, lúc đó, một chiến mã băng qua chướng ngại vật, lập tức xuất hiện vẻ cao lớn đĩnh đạc của Lý Khánh An, hắn vẫy tay, xa xa hô lớn:
- Mau tới đây! Đột Kỵ Thi đã rút lui rồi.
Sau chút kinh hãi, Đường Quân liền vang lên những tiếng hoan hô sấm dậy, mọi người vui mừng đến nổi ôm chầm lấy nhau, tung mũ và cung tên lên không trung, trong chốc lát, tin tức truyền đến đoàn Hồ thương, đoàn Hồ thương cũng kích động đến rơi nước mắt, bọn họ quỳ xuống, dập đầu lạy trời đất, cảm tạ thần Quang Minh bảo hộ.
Thạch Câu Lan nhanh như gió chạy đến, la lớn:
- Tướng quân của các ngươi đâu! Chàng bình an chứ.
- Tướng quân của chúng tôi ở đằng kia.
Một binh sĩ chỉ tay về phía cửa cốc.
Thạch Câu Lan nhìn thấy Lý Khánh An, nàng xúc động chạy về phía chàng, chạy vài bước, nàng lại dừng lại, trong ánh mắt xanh thẳm tràn ngập hạnh phúc, chăm chú nhìn người anh hùng trong lòng nàng, ánh sáng mặt trời bao trùm thân thể nàng, lúc này, nàng hiện ra vô cùng xinh đẹp.
Lý Khánh An cũng nhìn thấy nàng, hắn cười lên, xoay người đưa tay về phía nàng, Thạch Câu Lan chạy như bay về phái hắn, ôm chầm lấy hắn và chiến mã. dưới ánh ánh mặt trời đang ló ra, bọn họ chạy về phái xa mạc vô tận.
…
Lại trải qua năm mươi ngày hành trình, quân Đường hộ tống đoàn Hồ thương tiến tới Quy Tư, Lý Khánh An trước đó đã phái người đến truyền tin trước, nhưng vì gặp phải chiến sự này, hắn vẫn đem chuyện này bẩm báo tường tận với Phó soái Cao Tiên Chi.
Thời điểm chia tay đã tới, quân Đường và Hồ thương từ biệt nhau, hai bên đều có những lời chúc tốt đẹp dành cho đối phương, mấy chục thiếu nữ Hồ nước mắt chan hoà, ôm chầm lấy quân Đường cáo biệt.
Lý Khánh An đi đến trước mặt Thạch Câu Lan, mỉm cười nhìn nàng, nước mắt đọng trong mắt của Thạch Câu Lan, chu dù nàng biết thời khắc này sớm muộn cũng tới, nhưng lúc chia tay này khiến nàng cảm thấy trống trải vô cùng.
- Lý tướng quân,sau này…còn có thể gặp lại chàng không?
Lời của nàng đã nghẹn ngào quá rồi.
- Chắc chắn rồi, lúc quay trở về nàng sẽ gặp lại ta, lúc đó ta sẽ hộ tống nàng rời khỏi Đại Đường.
Trong lòng Lý Khánh An cũng có chút thương cảm, nhưng chức trách quân nhân và tình cảm cá nhân, hắn không thể không đưa ra một lựa chọn.
Thạch Câu Lan không kìm nổi sự bi thương này, nàng ôm chầm lấy Lý Khánh An khóc rống lên, tình yêu có lẽ chỉ như một bông pháo hoa, chỉ rộ lên trong khoảnh khắc, rực rỡ vô cùng, nhưng hào hoa chỉ có chốc lát, lúc đẹp đẽ chỉ là nhất thời, chỉ có thể những ấn tượng đẹp lưu lại trong lòng mà thôi.
Lý Khánh An nhẹ nhàng nâng cằm của Thạch Câu Lan, dịu dàng giúp nàng lau đi giọt lệ trên gương mặt.
- Đến Trường An nhé! Xem vẻ hào hoa của Đại Đường Thiên Bảo, nếu nàng lưu luyến không muốn quay về, nàng có thể coi đây là quê hương thứ hai của nàng.
- Thiếp sẽ đến.
Hai mắt đẫm lệ, Thạch Câu Lan đắm đuối nhìn Lý Khánh An.
- Nếu Trường An cũng có bóng dáng của chàng, thiếp sẽ thích chỗ đó.
Tiếng vó ngựa gấp gáp, một tên kị binh chạy như bay tới thúc giục.
- Tướng quân, Phó soái lệnh cho ngài lập tức đến bẩm báo.
Lý Khánh An buông Thạc Câu Lan ra, khẽ cười nói:
- Ta phải đi rồi, nàng bảo trọng, vui lên nhé! Mong có ngày chúng ta gặp lại.
Thạch Câu Lan mắt đẫm lệ mỉm cười, Lý Khánh An bỗng quay đầu ngựa mà đi, không ngoái lại nhìn Thạch Câu Lan lần nữa, đội kị binh cũng dồn dập thúc ngựa, bám sát thủ lĩnh, cát bay mịt mù, Thạch Câu Lan thẫn thờ nhìn theo bóng dáng dần dần biến mất trong gió cát của Lý Khánh An.