Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
- Phong thiếu gia người vẫn chưa nói hết kia mà? nam nhân kia sao lại không biết mình còn một cô con gái?
Mộng Nhi truy hỏi.
- Ta cũng là đoán thôi.
Đường Phong liền kéo mấy nữ nhân cùng Manh Manh ra xa, tránh bị vạ lây.
- ngươi nghĩ đi, nếu Thang Phi Tiếu biết mình có một cô con gái đáng yêu như thế, lẽ nào lại không nhìn nhận? chỉ cần hắn còn có chút lương tâm, nhất định sẽ không làm chuyện như vậy, có thể là Tần Tứ Nương không cho hắn biết. Ài, yêu càng sâu, hận càng nhiều!
- Có đạo lý!
Mộng Nhi suy nghĩ một hồi liền gật gật đầu.
- Sao ngươi lại rành chuyện này vậy? ngươi trước kia đã gian díu với bao nhiêu nữ nhân rồi?
Bạch Tiểu Lại cảnh giác đầy mình nhìn Đường Phong.
Đường Phong bi phẫn nói:
- Đây là thường thức, thường thức đấy hiểu không? Trên sách không phải cũng viết vậy sao? Cô cứ nhìn hai người bọn hắn đi, tuy Tần Tứ Nương luôn miệng nói muốn giết Thang Phi Tiếu, cái gì mà không phải ngươi chết thì là ta vong mạng ấy, lúc nói ra câu đó, trong mắt nàng lộ rõ vẻ yêu hận đan xen không cách nào che siấu được, Thang Phi Tiếu cũng thế, thực lực của hắn cao hơn Tần Tứ Nương rất nhiều, nếu muốn động thủ thật thì sao có thể dây dưa đến bây giờ? Cô cứ để ý kỹ động tĩnh của họ bên trong đi, nếu nói là đánh nhau, còn không bằng nói là liếc mắt đưa tình đi. Một bên là chàng có tình, một bên là thiếp cố ý, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi, có trời mới biết bọn họ vì sao lại biến thành như vậy.
- Hai người bọn họ tranh phong đấu khí, đáng thương nhất vẫn là cô bé này.
Bảo Nhi yêu thương nhìn Thang Manh Manh.
- Còn nhỏ như vậy, đã không biết phụ thân của mình là ai.
Bảo Nhi vừa nói xong, Thang Manh Manh đã vội nói:
- Manh Manh biết, chính là tên bại hoại đang giao chiến với mẫu thân!
Đường Phong thiếu chút nữa cười ra tiếng:
- Xong rồi, Manh Manh đã bị mẫu thân của muội ấy tẩy não rồi, Thang Phi Tiếu nếu biết mình có một cô con gái đáng yêu thế này, còn coi hắn là tên bại hoại, không biết hắn sẽ thương tâm đến mức nào.
- Hứ, là hắn không cần Manh Manh trước, mẫu thân nói, sau này gặp hắn cứ gọi hắn là quả trứng thối!
Thang Manh Manh chu cái miệng nhỏ nhắn lên nói.
Đường Phong cùng Bạch Tiểu Lại liếc nhau, không tự chủ được nhớ tới một câu:
- Trời tạo nghiệt, còn có thể tha thứ, tự tạo nghiệt, không thể sống!
Đang nói chuyện, trong đổ trường truyền đến một tiếng nổ lớn rồi sụp đổ, một nam tử quần áo tả rơi, tóc râu đều bị đốt mất không ít từ trong đống đổ nát chạy ra, không phải Thang Phi Tiếu thì là ai.
Thang Phi Tiếu vẻ mặt nhăn nhó, lớn tiếng nói:
- Tứ Nương, hôm nay dừng lại ở đây, ta đi trước một bước!
nói xong liền thi triển khinh công bay đi mất.
Nhìn vào bóng dáng đã đi xa, Thang Manh Manh nắm chặt nắm tay hung hăng quơ tay một cái:
- Bại hoại!
Nói xong đôi mắt to liền đỏ hoe, rơi ra hai giọt nước mắt.
Trong đống đổ nát, Tần Tứ Nương nhấc ra một tấm ván gỗ đè lên mình, vung trường kiếm trên tay:
- Họ Thang kia, ta với ngươi chưa xong đâu!
Lần này chẳng những danh dự của đổ trường bị Đường Phong hủy, ngay cả sản nghiệp cũng bị hai đại cao thủ phá nát không còn gì, Đường Phong quả thực sảng khoái đến mức không thể sảng khoái hơn.
Thời điểm Tần Tứ Nương xỏng vào đổ trường đã có người đến ba đại gia tộc mật báo, đến bây giờ người của ba đại gia tộc mới chạy tới cứu viện.
Liễu gia cao tầng đều đã chết hết, hiện tại tiếp nhận gia tộc chính là con trai của đại trưởng lão, vẫn còn mặc tang phục, nhưng nghe mật báo có người tới đổ trường gây sự, liền dẫn theo một đám cao thủ chạy tới.
Trương Hoàng hai nhà cũng phái ra một vị trưởng lão dẫn theo vô số kẻ tinh nhuệ trong nhà.
Người còn chưa tới, tên trưởng lão Trương gia đã quát to một tiếng:
- Kẻ nào dám tới đổ trường gây sự, chán sống rồi sao?
Vừa nói xong. một con chim nhỏ đại khái chỉ lớn bằng bàn tay, toàn thân đỏ rực kéo theo chiếc đuôi thật dài, toàn thân phát ra hỏa diễm, đột nhiên từ phía trước phóng tới, trưởng lão này cực kỳ hoảng sợ, vừa nghĩ ra phải phòng ngự thì hỏa diễm đã bay lướt qua đỉnh đầu của hắn, đốt cháy một mảng tóc lớn, số tóc còn lại cũng vì quá nóng mà bốc cháy.
Hỏa điểu nghiêng mình phóng đi, trong miệng phát ra một tiếng phượng hót thanh thúy, vang tận mây xanh, sau đó liền nổ tung, thiêu đốt một mảng thiên không thành màu đỏ rực.
Tâm tình của Tần Tứ Nương hiện tại rất không tốt. sao dung được kẻ khác tới đây vuốt râu hùm? Nếu không vì không muốn thấy con gái của mình thấy cảnh máu chảy đầu rơi, nàng đã sớm một chiêu giết chết kẻ kêu gọi đầu hàng kia rồi.
- lão nương thích thì làm sao hả?
Tần Tứ Nương một thân xiêm y đỏ rực, trên thân càng giống như có liệt hỏa bốc lên, cả không khí chung quanh đều vặn vẹo, một mình đứng giữa đống hoang tàn đổ nát của đổ trường, mắt phượng cao quý lãnh ngạo liếc nhìn đám người vây quanh.
- Thiên giai!
Tên Trương gia trưởng lão kia vất vả lắm mới dập tắt được mớ tóc đang bốc cháy của mình, cả đầu tóc dài đã cháy rụi không còn một cọng, tuy rằng đau đớn khôn tả nhưng hắn vẫn cố nhắc nhở mọi người một câu.
Vừa nghe được hai chữ đó, cả bọn liền nhất tề lùi lại, con trai của Liễu gia đại trưởng lão vừa mới hùng hổ dắt người tới, chưa đi tới nơi đã quay ngoắt lại, vung tay nói:
- về nhà thôi! Tiếp tục lo tang lễ cho gia chủ và các vị trưởng lão.
Đùa chứ, Thiên giai cường giả vốn rất ít, căn bản không phải loại mà họ dám trêu chọc, một Thiên giai cao thủ trong nháy mắt quét sạch tam đại gia tộc của Tĩnh An thành chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, ai dám làm gì nàng ta chứ? Tên trưởng lão Trương gia bị đốt cháy hết tóc kia cười mà như mếu nhìn Tần Tứ Nương, lúc này cả một cái rắm cũng không dám phóng.
Thấy không có ai trả lời, Tần Tứ Nương hừ lạnh một tiếng, tra kiếm vào vỏ, đi đến ôm con gái vào lòng, không coi ai ra gì mà rời đi.
Lúc Tần Tứ Nương vừa đi ra thì Đường Phong đã mang ba nữ tử lánh đi, cái cô Tần Tứ Nương này không dễ chọc vào, lần trước nàng ta nhìn mình và Bạch Tiểu Lại còn có chút cảnh giác, lần này nếu lại thấy mình cùng con gái của nàng ta ở cùng một chỗ, nói không chừng sẽ hiểu lầm mình có dụng ý xấu.
Tần Tứ Nương đi rồi, đám người Trương Hoàng hai nhà mới dám đi vào dọn dẹp phế tích, cái tên trưởng lão Trương gia ban nãy còn hô được một câu sau đó im như thóc tới tận bây giờ kia lúc này đây đã không còn cọng tóc nào trên đầu, trên đầu cũng là toàn là vết phỏng, khiến hắn đau tới rơi lệ.
- Ta biết vì sao cô ta lại được gọi là Hỏa Phượng Hoàng rồi.
- bởi vì cương tâm của cô ta là một con Hỏa Phượng Hoàng, thanh kiếm trên tay lại là thanh thần binh Viêm Nhật đứng hàng thứ tư trong Thập đại thần binh! Một khi phối hợp cùng cương khí của cô ta, cho dù là cao Thiên giai thượng phẩm gặp phải cũng phải nhượng bộ ba phần.
- Thập đại thần binh?
Đường Phong lập tức thấy hứng thú.
Qua mấy ngày hôm nay, Bạch Tiểu Lại cũng biết Đường Phong đối với thường thức căn bản của tu luyện đôi khi cũng mù tịt, lập tức giải thích:
- Lợi khí đứng đầu trong thiên hạ chia làm ba cấp, thấp nhất là Cương binh, phàm là chú kiếm sư xuất sắc, chỉ cần có vật liệu thích hợp thì đều có thể rèn được. Đứng thứ hai chính là Thiên binh, loại này chẳng những cần chú kiếm sư lợi hại nhất, vật liệu quý hiếm nhất, đồng thời trong quá trình rèn kiếm, cần phải có cao thủ hàng đầu không ngừng đưa cương khí vào trong vũ khí, so với Cương binh thì tốt hơn rất nhiều. Đứng đầu chính là...
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Nói tới đây, vẻ mặt Bạch Tiểu Lại cũng lộ ra chút mong muốn.
- Thiên hạ Thần binh tổng cộng có mười thanh, thanh nào cũng trải qua hơn trăm ngàn năm truyền thừa. Tương truyền rằng bản thân Thần binh vốn có linh tính, nếu không thích người nào, dù kẻ đó có giữ kiếm cũng không phát huy được tác dụng của kiếm, ngược lại, nếu người nào được Thần binh thừa nhận, dù thực lực của ngươi thấp đến cỡ nào nó cũng sẽ thừa nhận ngươi là chủ nhân, Thần binh một khi đã nhận chủ thì vĩnh viễn cũng không phản bội, trừ phi chủ nhân đã chết.
Hai nha đầu Bảo Nhi và Mộng Nhi nghe đến mê mẩn, Đường Phong nghiêm mặt nói:
- Truyền thuyết không thể tin, Thần binh dù có lợi hại hơn nữa thì vẫn là vật chết, làm gì thần kỳ như ngươi nói!
Vừa nói thế xong thì Đường Phong lại vội hỏi:
- Có thể tìm Thần Binh ở nơi nào?
Bạch Tiểu Lại trừng mắt liếc hắn một cái, trào phúng nói:
- không phải ngươi vừa nói truyền thuyết không thể tin sao?
- Ta chính là muốn tìm một thanh Thần binh đến chứng thực lời đồn này, cho mấy tiểu nha đầu các ngươi biết thế nào là miệng lưỡi thế nhân!
Đường Phong hiên ngang lẫm liệt nói.
- Mơ hảo, vị trí của Thần binh không ai biết rõ cả, đại bộ phận Thần binh cũng biến mất sau theo chết chủ nhân, gần hai mươi năm qua, Lý Đường đế quốc chỉ mới xuất hiện hai thanh Thần binh mà thôi, một thanh là Viêm Nhật, thanh còn lại là Thủy Hàn, Thủy Hàn đứng hàng thứ năm trong thập đại thần binh, cũng xêm xêm với Viêm Nhật, bất quá thuộc tính cả hai hoàn toàn tương phản, trùng hợp chính là, Thủy Hàn cũng do một nữ nhân nắm giữ.
Đường Phong tức giận, bất bình nói:
- nam nhân thiên hạ đúng là không có tiền đồ, tại sao cả một thanh Thần binh cũng không nắm được chứ?
Đường Phong và Bạch Tiểu Lại vừa đi vừa tán gẫu, hai nha đầu Bảo Nhi và Mộng Nhi bắt đầu điên cuồng lựa chọn y phục, son phấn và trang sức.
Trên thân Đường Phong hiện tại có hơn hai mươi vạn lượng, có thể nói là một đêm phát tài.
Hai nha đầu lúc đầu còn có ý thức, thấy thích thứ gì đó đều cầm tới trước mặt Đường Phong hỏi:
- Phong thiếu gia, thứ này đẹp không?
Đường Phong ngàn bài một điệu trả lời:
- Đẹp lắm, mua!
Cuối cùng Bảo Nhi và Mộng Nhi cũng không thèm hỏi hắn nữa, thấy thứ gì vừa mắt liền mua ngay.
Khả năng mua sắm của nữ nhân đúng là quá khủng bố, chưa đi hết một con đường, trên thân Đường Phong đã vác hơn mấy chục bao lớn nhỏ, ép tới mức hắn không thể đứng thẳng lưng luôn.
- Tiểu Lại, cô thật sự nhẫn tâm nhìn các nàng hành hạ ta như vậy cũng không giúp một tay sao?
Đường Phong ai oán nhìn Bạch Tiểu Lại.
Bạch Tiểu Lại hừ lạnh một tiếng:
- Ta còn chưa mua mà.
Đường Phong nghe vậy liền muốn xỉu.
Bạch Tiểu Lại cười lạnh nói:
- Nếu không có ta thì hôm nay ngươi làm sao thắng được nhiều như vậy? Ta chỉ lấy lại phần thuộc về ta thôi!
Ba nữ nhân cùng dắt nhau vào nơi bán son phấn lớn nhất Tĩnh An thành: Thiên Vũ lâu.
Đường Phong khom lưng vác vô số bọc, nhắm mắt đi theo đến cửa, vừa nhìn thấy một chiếc xe ngựa dừng ở ven đường. Đường Phong liền chạy qua đó nói với trung niên hán tử ngồi trên càng xe:
- Huynh đệ, xe ngựa này bao nhiêu tiền? Ta muốn mua.
hán tử kia nhìn Đường Phong một cái, thờ ơ nói:
- Xe ngựa này ta dùng để chở hàng, không bán...
Lời còn chưa nói xong đã thấy hai tấm ngân phiếu chìa ra trước mặt.
hán tử kia nhanh tay lẹ mắt liền chộp lấy hai tờ ngân phiếu trị giá hai trăm lượng nhét vào ngực áo, sảng khoái nói:
- Xe ngựa giờ là của ngài!
Chờ ba nữ tử từ Thiên Vũ lâu đi ra liền thấy Đường Phong đang ngồi trên càng xe của một chiếc xe ngựa, tay cầm chiếc phiến, cười tủm tỉm nhìn các nàng.
- Xe ngựa ở đâu vậy?
Bảo Nhi vui vẻ chạy tới hỏi.
- Hừ, có tiền còn không mua được một chiếc xe ngựa thế này sao? Lên xe đi!
Đường Phong tạm thời làm xa phu chở ba nữ tử đi dạo một vòng trong Tĩnh An thành, đồ linh tinh chất trong xe ngày càng nhiều lên, Bạch Tiểu Lại lắc đầu thở dài nói:
- Đúng là bại gia mà!
Đường Phong cười lớn:
- Anh hùng chân chính, hoặc là giết người như ngóe, hoặc là tiêu tiền như nước! chỉ chút tiền này thì có là cái gì?
Thất Tình Cô lần trước dùng để ngâm rượu vẫn còn, Đường Phong lại đến quán rượu mua thêm mấy chục vò rượu ngon nhất.
Dạo chơi ở Tĩnh An thành cả ngày, thấy trời đã xế chiều, Đường Phong mới quay đầu ngựa chuẩn bị dọn đường hồi phủ.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng trên thành đông, một tiếng chiêng trống đột nhiên vang lên, lập tức một thanh âm lanh lảnh vô cùng to truyền tới:
- Linh thú để ngắm hạ giá đây, nguồn hàng mới mẻ đáng tin, hàng đẹp giá rẻ, có thể làm quà tặng lấy lòng mỹ nhân, tặng vợ thì củng cố tình cảm vợ chồng, tặng con cái thì cha con vui vẻ, tặng trưởng bối thì điều tiết sức khỏe tinh thần và thể xác, số lượng có hạn, nhanh chân thì còn, chậm chân thì hết!
Đường Phong nhướng mày, linh thú? Tuy sau khi đến thế giới này, Đường Phong cũng có biết ở đây có linh thú, nhưng chưa bao giờ được thấy qua.
Lập tức dừng xe ngựa lại, quay đầu nhìn ba nữ tử nói:
- Có muốn thiếu gia mua cho các ngươi một con để chơi không?
Bạch Tiểu Lại nói:
- chỉ là linh thú để ngắm chơi thôi, không có khả năng chiến đấu, mua cũng không làm được gì còn phải tốn công chăm sóc, không đáng.
Nhưng Bảo Nhi và Mộng Nhi cũng không để ý, vội vàng gật đầu nói:
- Muốn, muốn!
Đường Phong nhẹ nhàng nhảy xuống xe, mỉm cười nói:
- Để thiếu gia đi mua cho các ngươi một con đẹp nhất.
Đường Phong đi tới, từ xa đã nhìn thấy tấm biển treo trên cửa tiệm, bên trên khắc ba chữ to
- Linh thú đường.
người vừa gõ chiêng rao hàng ban này đã không thấy đâu, chỉ nghe thấy giọng hô mà thôi.
Gió nhẹ lướt qua, trước cửa Linh thú đường cát bụi bay lên, lá khô phiêu tán, trước cửa vắng tanh vắng ngắt tới độ có thể giăng bẫy bắt chim.
Việc buôn bán của cửa hàng này thoạt nhìn không được tốt lắm, còn khoác lác bảo là số lượng có hạn, nhanh chân thì con! Đường Phong mắng thầm một tiếng.
Vừa nghĩ đến đó, mặt đất đột nhiên rung lên, bốn phương tám hướng truyền đến tiếng “ầm ầm ầm”, giống thiên quân vạn mà hành quân.
Đường Phong cứng người, sắc mặt trở nên ngưng trọng vô cùng.
Bảo Nhi ở phía sau kinh hô:
- Thiếu gia cẩn thận!
Đường Phong nhún người nhảy lên cao, tư thế phiêu dật hơn người, tóc dài vũ động, đệp vô cùng.
Hắn vừa nhảy lên, chung quanh không biết từ đâu vọt ra mấy trăm người, nhất tề chạy thẳng tới Linh thú đường, cứ như thể thiên quân vạn mà đang lao qua cầu gỗ, nổi lên ngàn gợn sóng cuồn cuộn.
những người này chen chúc tới cửa Linh thú đường, một tên hán tử ỷ vào dáng người cao to vạm vỡ, đẩy ngã một người đứng trước,vừa chạy vào trong vừa hung dữ uy hiếp:
- Ai dám đi tới, ta đánh vỡ đầu kẻ đó!
Đám người phía sau hắn nghe vậy liền sửng người một chút, sau đó nắm tay rơi như mưa lên người tráng hán này, vừa đánh vừa la:
- Dám chắn đường không cho ta mua linh thú, muốn chết mà!
Đám đông quá hung hãn, tráng hán này bị đánh mặt mũi bầm dập ngã xuống đất, ngoài miệng còn khóc thét:
- Chừa một con cho ta!
Đường Phong đáp xuống đất, khinh bỉ nói:
- Phẩm chất kém quá, cả xếp hàng cũng không biết!
Tiếp tục đi tới liền thấy đại môn của Linh thú đường cũng sắp bị đạp đổ, bên trong chỉ thấy toàn đầu người lóc ngóc, trong bao lâu liền có người theo linh thú đẹp từ bên trong bước ra, vừa đi vừa nói:
- Tranh hơn mười lần, cuối cùng cũng giành được một con!
Một người khác phụ họa:
- Đúng vậy, ta đây cũng phải tranh hơn hai mươi lần mới mua được, Linh thú đường này nửa tháng mới mở cửa bán một lần, nguồn cung lại khan hiếm muốn chết, mấy đứa con gái nhà ta đứa nào cũng oán giận kẻ làm cha này vô dụng, không mua được linh thú cho chúng nó.
Cuối cùng một tên cười lớn nói:
- Các người dở quá, ta chỉ tranh năm lần là mua được!
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Đường Phong biến sắc, bạt chân phóng thẳng tới Linh thú đường:
- Chừa cho ta một con với!
Ba nữ tử nghiêng đầu nhìn ngó bên ngoài một hồi mới thấy Đường Phong thở hồng hộc chạy ra khỏi Linh thú đường, trên tay còn cầm một cái lồng sắt bị bịt vải đen.
- Tại sao mấy người đi vào trước Phong thiếu gia không mua được, còn Phong thiếu gia lại mua được một con?
Bảo Nhi nghi vấn hỏi.
Mộng Nhi cười cười:
- Còn phải nói sao, Phong thiếu gia hiện tại là nhà giàu mới phất, nhất định là bỏ ra nhiều tiền mua lại từ người khác.
Bạch Tiểu Lại gật gật đầu:
- Hắn cũng chỉ biết lấy tiền đè người.
Đường Phong thở hồng hộc đi vào xe ngựa, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói:
- Rất hung hiểm, quá kịch liệt. Hóa ra sinh ý của Linh thú đường này tốt như vậy! Hại ta ngay từ đầu còn tưởng là không buôn bán được, bị những người đó nhanh chân đến trước, bất quá thiếu gia ta cuối cùng không phụ ủy thác, mua được một cái cho các ngươi rồi đây!
Đường Phong vừa nói vừa như hiến bảo vật đặt lồng sắt trước mặt ba nữ tử.
- Đây là linh thú gì?
Bảo Nhi thấp đầu lắng nghe một lát, chỉ nghe thấy tiếng di chuyển ở bên trong nhưng tuyệt không nghe tiếng kêu của linh thú.
- Đây là cái gì không quan trọng, quan trọng ở chỗ đây là thứ thiếu gia ta lên núi đao, xuống biển lửa liều mạng mua được, đây gọi là lễ khinh tình ý trọng!
Đường Phong nghiêm mặt nói.
- Thứ này mua hết bao nhiêu tiền?
Mộng Nhi hỏi tiếp.
- hỏi trúng trọng điểm rồi đấy.
Đường Phong đắc ý.
- Người khác mua linh thú phải bỏ ra ít nhất năm mươi lượng, có kẻ còn tốn hơn một trăm lượng, nhưng thiếu gia ta chỉ bỏ ra mười lượng là mua được thứ này!
- Tại sao?
Bạch Tiểu Lại hỏi.
- Có thể là do ta quá anh tuấn! Ông chủ ngại không lấy nhiều tiền đấy mà.
- Của rẻ là của ôi!
Bạch Tiểu Lại cười lạnh một tiếng, đưa tay kéo miếng vải che bên ngoài lồng sắt xuống.
Ba nữ nhân định nhãn nhìn lại, chỉ thấy trong lồng sắt nhốt một con linh thú trông như chồn hoang, to bằng bàn tay, bộ lông xù rối tung, cứ như thể vừa chui ra từ vũng bùn, khó coi vô cùng, bản thân nó cũng không có bất luận điểm nào là ngây thơ đáng yêu cả, lại thêm bộ lông của nó, nhìn qua khiến người ta sinh ra chán ghét.
Trầm mặc hơn nửa ngày, Bảo Nhi mới nói:
-Xấu!
Mộng Nhi nói tiếp:
- Quá xấu!
Bạch Tiểu Lại nói:
- Cực kỳ xấu!
Đường Phong đưa tay ôm ngực, vẻ mặt bi phẫn:
- Các ngươi làm thiếu gia ta thương tâm quá! Đây là thứ ta thiên tân vạn khổ, một mình xông vào thiên quân vạn mã mới mua về được đó.
Mộng Nhi gật gật đầu:
- Ta đã biết tại sao người khác chưa chắc đã mua được, ngược lại thiếu gia lại mua được dễ dàng như vậy, bởi vì thứ này căn bản không ai muốn mua.
- Bởi vì không ai muốn mua nên mới có giá mười lượng! Quả nhiên của rẻ là của ôi.
Bạch Tiểu Lại đắc ý cười một cái.
- Vậy bây giờ, trong ba người các ngươi ai tình nguyện nuôi nó?
Đường Phong liếc mắt nhìn qua ba nữ tử.
Mộng Nhi ngửa mặt nhìn trời, nghiêm mặt nói:
- Thời tiết hôm nay tốt thật, trời trong nắng ấm!
Bảo Nhi cũng ngửa đầu nhìn trời, phụ họa nói:
- Đúng vậy đúng vậy, trời cao vạn dặm, không một bóng mây.
Đường Phong nhìn qua Bạch Tiểu Lại, Bạch Tiểu Lại xoay đầu qua chỗ khác.
Đường Phong hung ác nói:
- Đã vậy thì đừng trách lão đây độc ác, tối nay làm thịt nó nấu canh ăn!
Câu này đương nhiên chỉ là nói đùa mà thôi, nhưng Đường Phong vân bị ba nữ nhân trên xe đánh cho vài cái, nữ nhân vẫn hay mềm lòng, cho dù tiểu linh thú này xấu đến mức nào đi nữa thì cũng là một sinh mạng.
Hơn nữa cả ba nàng nhìn ngó một hồi, đều nhất trí là nó tuy bề ngoài hơi xấu xí một chút, nhưng đôi mắt lại linh động có linh tính, cặp mắt đen đen long lanh rất đáng yêu.
Bảo Nhi còn đặt cho nó một cái tên nghe rất vang dội: Hắc Nhãn Đậu Đậu! Gọi tắt là Đậu Đậu!
- về nhà.
Đường Phong ngồi trước xe, giơ mã tiên lên đánh một tiếng, ghì dây cương chuyển hướng cho ngựa chạy, hướng về phía Thiên Tú.
Bảo Nhi và Mộng Nhi ngồi trong xe mở hết những thứ hôm nay đã điên cuồng mua được ra, sau đó vui vẻ ướm thử y phục mới, trang sức mới, còn lấy cả son phấn ra bôi bôi trét trét.
Đường Phong một tay nắm mã tiên, một tay ôm vò rượu, uống một ngụm rượu lại quất mã tiên một lần, hai con tuấn mã kéo xe ngựa lướt như bay.
Uống cho tới lúc hứng trí tăng cao, Đường Phong lại cao giọng hát vang.
- Thiếu gia nhà các ngươi lại điên rồi.
Bạch Tiểu Lại vừa nghe Đường Phong vui vẻ hát vừa cười nói.
- Phong thiếu gia hát rất dễ nghe nha, tuy là bài hát này hơi lạ một chút.
Mộng Nhi ôm một đống thứ ra đưa cho Đường Phong:
- Phong thiếu gia, đây là phần của Lâm trưởng lão, ngày mai người tự mình đưa qua cho Lâm trưởng lão đi.
- ừ, biết rồi.
Đường Phong có chút xấu hổ gật gật đầu, hắn quen bén cả chuyện phải mua quà cho cô cô, may mà có hai nha đầu hiểu chuyện, đã mua giúp hắn.
Bảo Nhi cũng ôm một đống đi tới:
- Mấy món trang sức và son phấn này cũng là mua cho Lâm trưởng lão.
- Hả? Cô cô cũng cần mấy thứ này sao?
Đường Phong quay đầu hỏi.
- Tất cả nữ nhân đều cần.
Bảo Nhi cười,:
- Ngài nhớ rõ rồi chứ, đến lúc đó đừng cầm sai đó.
- Ta nhớ kỹ rồi!
Đường Phong đáp.
Đang nói chuyện, phía sau đột nhiên truyền tới một tiếng kêu có phần kiêu ngạo:
- Tránh ra, cô xe ngựa phía trước, mau tránh ra!
Nơi này đã ra khỏi Tĩnh An thành, chính là con đường rẽ về Thiên Tú, đường tuy không rộng lớn bằng trong thành nhưng bất quá cũng đủ cho hai cỗ xe ngựa chạy song song.
Đường Phong sau khi nghe tiếng quát tháo ấy thì hơi cau mày, bất quá Đường Phong vẫn nghĩ nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, liền hướng xe ngựa chạy vào ven đường, còn giảm cả tốc độ của xe ngựa lại.
Phía sau rất nhanh vượt lên bốn thớt bạch mã thần tuấn cực điểm, mỗi con đều mạnh mẽ tuấn mỹ, tứ chi thon dài, vó ngựa thoăn thoát, mặc dù Đường Phong không biết xem ngựa, nhưng cũng nhìn ra được mấy con này là lương câu hiếm có.
Thế nhưng bây giờ chúng cũng chỉ là ngựa kéo xe mà thôi.
Tầm mắt dời xuống phía sau một chút, Đường Phong liền nhìn thấy một cỗ xa phòng rất lớn, xa hoa tới cục điểm, giống như một tòa cung điện di động nhỏ,bên ngoài trông có vẻ hết sức xa hoa, bên trong thế nào thì Đường Phong không nhìn thấy được, nhưng nhất định càng tráng lệ hơn, xa phòng được bốn con ngựa cao to kéo chạy phăm phăm về phía trước.
bên trong xa phòng truyền ra một trận tiếng cười đùa oanh oanh yến yến, tạp âm quá lớn, Đường Phong chỉ nghe được mấy câu như làm nũng
- Thiếu chủ....
- Người thật xấu
Lại là một thiếu gia phong lưu của nhà nào đây! Đường Phong tức giận bất bình! Thiếu gia ta hôm nay muốn tiền có tiền, muốn diện mạo có diện mạo, sao lại phải đảm đương nhiệm vụ xa phu này chứ? Lúc Đường Phong còn đang miên man suy nghĩ, tên xa phụ trên cỗ xe ngựa kia liền trừng mắt nhìn Đường Phong, lớn giọng quát:
- Xú tiểu tử, kêu ngươi tránh sao lại không biết tránh hả?
Nói xong liền vung trường tiên trong tay đánh tới đầu Đường Phong, trường tiên ở giữa không trung phát ra một tiếng vang lớn, như tia chớp bổ đến đầu Đường Phong.
Trong mắt Đường Phong lãnh quang chợt lóe, hơi nghiêng người qua, trường tiên lướt qua đầu hắn bổ vào không khí.
- A?
Tên xa phu kia đương nhiên không ngờ phản ứng của Đường Phong lại nhanh như vậy, hắn liền xoay tay một cái, trường tiên kia lập tức xoay đuôi lại xoan tới bên hông của Đường Phong.
Đường Phong cười lạnh một tiếng, vận chuyển cương khí vào trong trường tiên của mình, trường tiên liền vươn ra, quấn lấy đuôi trường tiên của đối phương, Đường Phong vung tay, hai cái trường tiên liền bạt ngược lại hướng mã phu kia.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Chiêu này của Đường Phong đã dùng tới thủ pháp ám khí, hai cái trường tiên ở giữa không trung lay động không ngừng, căn bản không thể tìm ra quỹ đạo, tên xa phu kia bây giờ mới biết là đã quá coi thường Đường Phong, nhưng một thân thực lực của hắn cao hơn Đường Phong rất nhiều, đối mặt với chuyện này cũng không hoảng hốt, đại thủ sờ đến bên hông một cái, một đạo hàn quang lóe lên, hai cái trường tiên giữa không trung bị cắt thành vài đoạn.
Đoạn tiên bị chặt đứt của Đường Phong thế đi không giảm, giống như một thanh chủy thủ cắm thẳng vào cổ một con ngựa kéo xe.
Con ngựa trắng kia hí lên một tiếng đau đớn, bạt móng phóng như điên, xa phu cực kỳ hoảng sợ, hiển nhiên không ngờ tới còn có đột biến thế này, mặc dù muốn tiếp tục ra tay giáo huấn Đường Phong, nhưng lại không thể không dùng sức ghì chặt cương ngựa. ngăn không cho ngựa chạy loạn.
Hai người giao thủ bất quá chỉ trong nháy mắt hai cỗ xe ngựa giao thoa, chỉ ngấn ngủi có vài giây mà thôi, lúc xa phu kia ra sức ghì xe ngựa lại, Đường Phong đã thúc xe ngựa của mình lướt qua bọn họ.
Tay của Đường Phong bí mật vung lên, vài cây phi châm mỏng manh như lông trâu đã cắm vào trên cổ của ba thớt bảo mà hoàn hảo chưa tổn hao gì còn lại.
Ba con ngựa đồng thời hí lên, cất vó chạy loạn, xe ngựa vừa dừng lại được lập tức chạy về phía trước, xa phu mặt trắng bệch, liều mạng ra sức khống chế nhưng cỡ nào cũng không thể quay xe ngựa lại đường chính, một lúc sau, chiếc xe ngựa xa hoa tới cực điểm kia đã chui vào một con đường nhỏ đầy sình lầy, lúc này mới dần chậm lại.
- Ha ha ha!
Đường Phong vui sướng cười một tiếng:
- Dám chọc giận thiếu gia ta, từ từ hưởng thụ đi!
- Thường thúc, xảy ra chuyện gì vậy?
Trong xa phòng xa hoa truyền đến một thanh âm ẩn nhẫn tức giận.
Xa phu kia lập tức sợ hãi nói:
- Thiếu chủ, không biết tại sao ngựa lại nổi điên.
- Sao lại vậy?
Tên thiếu chủ kia hỏi.
- Vừa rồi thuộc hạ muốn ra tay giáo huấn một tên tiểu tử chắn đường, không ngờ tiểu tử kia quá giảo hoạt, cư nhiên đả thương ngựa.
Tên này vội đổ hết lỗi lên đầu Đường Phong.
- Nơi này không phải địa bàn của Cự Kiếm Môn, mọi việc cần phải cẩn thận hơn một chút, sau này không cần chủ động sinh sự với người khác.
Thiếu chủ kia khiển trách.
- Dạ, thuộc hạ đã biết lỗi rồi.
Thường thúc cung kính đáp.
- Đường Phong, vừa rồi làm sao vậy?
Bạch Tiểu Lại nghi hoặc hỏi, vừa rồi nàng ngồi ở trong, việc ở ngoài lại xảy ra quá nhanh, cho nên nàng cũng không rõ là đã xảy chuyện gì.
- Giáo huấn một tên xa phu không có mắt.
Đường Phong cười nhạt, hắn cũng biết tên xa phu kia thực lực cao hơn mình rất nhiều, nếu không có đoạn trường tiên bị chặt đứt bắn trúng cổ con ngựa thì mình cũng không thắng được dễ dàng như thế.
Bất quá, chỉ là một tên xa phu đã kiêu ngạo như vậy thì đức hạnh của kẻ trong xe cũng chằng tốt lành gì cho cam.
Hơn nữa, con đường này là đi tới Thiên Tú, bọn họ hẳn là cũng đi tới Thiên Tú, xem ra lát nữa còn có thể gặp lại.
Bảo Nhi và Mộng Nhi nhìn đống đồ chất cao như một ngọn núi nhỏ trong xe, sau đó lại liếc mắt nhìn nhau âm thầm thè lưỡi, các nàng cũng hoàn toàn không ngờ là mình lại mua nhiều như vậy.
- Xong rồi, nhiều như vậy làm sao chuyển vào đây?
Mộng Nhi khó xử nói, xe ngựa không được vào Thiên Tú.
- không phải có tên khuân vác miễn phí ở đây sao?
Bạch Tiểu Lại nhìn Đường Phong cười một tiếng.
- Không có nhân tính!
Đường Phong nghiến răng nghiến lợi nói, hắn cũng không thể ném mấy thứ này vào Mị ảnh không gian trước mặt mọi người, hơn nữa Mị ảnh không gian cũng không chứa được nhiều thứ như vậy.
Đường Phong đảo mắt một vòng, lấy ra vài hạp son phấn từ đống kia, nháy mắt nói với ba người:
- Xem ta tìm người giúp đỡ đây.
Cầm vài hạp son phấn đi tới trước cửa Thiên Tú, Đường Phong liền đi thẳng tới chỗ mấy nữ đệ tử Thiên Tú đang ngồi, nho nhã lễ độ nói:
- Các vị sư tỷ hảo!
Đường Phong ngày thường chỉ ru rú trong Yên Liễu các, những người biết hắn sau khi tướng mạo thay đổi cũng không nhiều, chỉ có vài người từng gặp qua.
Trong nhóm này, có một đệ tử gương mặt thanh tú từng gặp qua hắn, nghe Đường Phong vấn an, trên khuôn mặt nhỏ nhắn liền hiện lên một tầng ửng hồng:
- Hóa ra là Phong sư đệ.
những nữ đệ tử kia lúc này mới biết người thanh niên thoạt nhìn tướng mạo đường đường, tuấn tú lịch sự này hóa ra chính là tên Đường Phong trước đây ai gặp cũng ghét.
Vài cặp mắt nhìn hắn từ đầu tới chân, trong lòng thầm nghĩ Đường Phong sư đệ quả nhiên giống như lời đồn, anh tuấn hơn người.
- Phong sư đệ vừa đi đâu về sao
nữ đệ tử vừa này tiếp tục hỏi.
- A, hôm nay không có việc gì làm nên đệ tới Tĩnh An thành dạo một vòng, sẵn tiện mua vài thứ, trở về liền thấy các vị sư tỷ đang đứng ở đây trông coi tông môn, các vị sư tỷ xinh đẹp bế nguyệt tu hoa, khuynh thành lạc nhạn, đứng đây thật vất vả, nếu bị ánh mặt trời làm đen sạm làn da thì thật đáng tiếc, sư đệ mặt dày, hôm nay mua được vài hạp son phấn ở Thiên Vũ lâu, mong các vị sư tỷ vui lòng nhận cho, các vị sư tỷ quốc sắc thiên hương, đương nhiên không cần những thứ này giúp điểm trang, nhưng ánh mặt trời chói chang thế này thật sự rất đáng giận, sau này mỗi lần các vị sư tỷ đứng đây chỉ cần dùng một chút để bảo dưỡng dung nhan.
Đường Phong dẻo miệng khen mấy nữ đệ tử không ngừng, mấy nữ đệ tử này vừa vui vừa thẹn thùng, thầm nghĩ Phong sư đệ thật biết cách ăn nói.
- Sư đệ quá khách khí rồi, trông coi tông môn là trách nhiệm của bọn ta.
nữ đệ tử ban này cũng tiếp tục lên tiếng, ôn nhu nói:
- Tâm ý của sư đệ chúng ta xin tâm lĩnh, nhưng lễ vật này thì không thể nhận được.
- Kỳ thật, tiểu đệ đây một mặt là vì yêu quý các vị sư tỷ, mặt khác chính là có một yêu cầu quá đáng muốn nhờ vả các vị sư tỷ, nếu các vị sư tỷ không vui lòng nhận thứ này thì tiểu đệ thật không dám mở miệng.
Vẻ mặt Đường Phong có chút lúng túng nói.
- Sư đệ cứ nói, nếu tỷ muội chúng ta có thể giúp được thì nhất định không từ chối!
- Nếu đã vậy thì tiểu đệ xin nói thẳng. Hôm nay đến Tĩnh An thành, tiểu đệ không cẩn thận đã mua quá nhiều đồ, nên muốn nhờ các vị sư tỷ châm chước cho một lần, để tiểu đệ đưa cỗ xe ngựa này qua có được không? Như vậy thì cũng đỡ cho tiểu đệ khỏi phải khuân nhiều lần.
Đường Phong chỉ vào cỗ xe ngựa phía sau nói.
- Thế này...
nữ đệ tử kia do dự một lát, lập tức nhoẻn miệng cười:
- Sư đệ, xe ngựa không được tiến vào Thiên Tú, đây là môn quy, chúng ta không thể châm chước được.
nghe được lời này, sắc mặt Đường Phong lập tức tối sầm lại, thở dài nói:
- Vậy thì tiểu đệ đành bỏ công một chuyến, chia làm nhiều lần chuyển về hết vậy.
- Bất quá...
nữ đệ tử kia nhìn Đường Phong mỉm cười:
- Tuy xe ngựa không được qua, nhưng mà tỷ muội chúng ta có thể giúp đệ chuyển đồ về.
- Sao được chứ? Thân liễu yếu đào tơ như các sư tỷ sao có thể làm những chuyện vất vả như thế được?
Đường Phong giả mù sa mưa nói:
- Chuyện này không được.
nữ đệ tử kia liền cười duyên một cái, đưa tay cầm lấy mấy hạp son phấn trên tay Đường Phong:
- Phong sư đệ, lễ vật của đệ chúng ta đã nhận rồi, cũng chỉ là vài món đồ mà thôi, không mệt chết chúng ta được. Các tỷ muội, đi theo ta.
Nữ đệ tử này vừa nói xong, lập tức liền có sáu bảy người đi tới chỗ chiếc xe ngựa.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Bảo Nhi và Mộng Nhi đứng bên cạnh gật mạnh đầu đồng tình.
Đồ mua được thật sự rất nhiều, bất quá đều là những thứ ngoạn ý nhẹ nhàng, hoàn toàn không nặng, có sáu bảy người giúp đỡ, chỉ một lát đã chuyển hết đồ đi, ngay cả mấy vò rượu ngon của Đường Phong cũng được các nàng giúp đưa tới Yên Liễu các.
Bảo Nhi và Mộng Nhi cũng mang vài thứ đi vào, Đường Phong cùng Bạch Tiểu Lại hai tay trống trơn, nhàn tới mức không thể nhàn hơn.
“Đắc đắc đắc đắc” tiếng ngựa chạy truyền tới, Đường Phong quay đầu lại liền nhìn thấy quả nhiên đúng là chiếc xe ngựa lúc này.
Mình đoán không lầm, xe ngựa này quả thật tới Thiên Tú.
chỉ có điều, giờ phút này bốn thớt bảo mã lúc này toàn thân dính toàn bùn, mùi hôi ngợp trời, ngay cả xa phòng cũng loang lổ bùn dơ, trông nhếch nhác khó coi vô cùng.
Xe phu dừng xe ngựa trước cửa Thiên Tú, đi đến một bên cung kính mở cửa xe, lập tức một thanh niên mặc trường bào màu lam đính bảo thạch, thắt lưng hình mãng xà chậm rãi bước xuống.
người thanh niên này nhìn qua lớn tuổi hơn Đường Phong nhiều, nhưng cùng lắm cũng khoảng hai lăm, hai sáu, gương mặt cũng ngọc thụ lâm phong, môi hồng răng trắng, thân hình tuấn lãng.
Luận suất khí, hắn cùng Đường Phong cơ bản ngang nhau, chỉ có điều trong ánh mắt của người này có một tia hung ác nham hiểm, mặc dù hắn đang mỉm cười, nhưng cũng mang theo một loại cao ngạo coi thường người khác.
Sau khi hắn xuống xe, cũng có mấy nữ tử bước xuống, mấy người này ai nấy đều xinh đẹp quyến rũ hơn người, những nữ nhân này sau lưng đều dắt theo một thanh cự kiếm dài ba thước, rộng khoảng một ngón tay.
Trong đó có một nữ tử còn lén lút chỉnh lại y phục.
Xa phu cung kính nói:
- Thiếu chủ, đã tới Thiên Tú rồi.
-ừ.
người nọ gật đầu, mắt đảo qua, không tự chủ được liền dừng lại trên người Bạch Tiểu Lại, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm.
Tuy tướng mạo của mấy nữ tử bên người hắn cũng không tệ, nhưng so với Bạch Tiểu Lại thì còn kém rất xa.
Bạch Tiểu Lại nhướng mày, lặng lẽ dịch sang phía sau lưng Đường Phong, không rõ tại sao, dù ánh mắt của người thanh niên này tràn ngập tán thưởng, nhưng Bạch Tiểu Lại vẫn cảm nhận được bên trong vẻ tán thưởng của hắn còn có ý muốn chiếm hữu.
Đường Phong xoát mở chiết phiến, mỉm cười nhìn vị công tử kia.
Đối phương cũng nhìn hắn, hai người tuy cũng đang cười, nhưng Đường Phong cảm nhận được trong mắt đối phương vừa lướt qua một tia sát khí.
Lúc này, tên xa phu kia mới đi tới bên cạnh vị công tử này, hung ác nhìn Đường Phong thấp giọng nói:
- Thiếu chủ, vừa rồi chính là tên tiểu tử này đả thương ngựa của chúng ta.
Thần sắc của người nọ hơi động, sau đó nói với Đường Phong:
- VỊ huynh đệ, vừa rồi xa phu của ta đã mạo phạm, ta thay hắn nhận lỗi cùng ngươi.
Đường Phong mỉm cười gật đầu:
- không có gì, chỉ là xung đột nhỏ mà thôi.
người kia liền cười nói:
- Huynh đệ đúng là hảo khí lượng, không biết huynh đệ xưng hô thế nào? Tại hạ Cự Kiếm Môn thiếu môn chủ Biên Nam Phong!
Đường Phong thoáng kinh ngạc nhưng không lộ ra nói:
- Ra là thiếu chủ Cự Kiếm Môn! Huynh đệ ta chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, tên không cần nói ra cũng được. Hơn nữa, nếu huynh đệ có lòng thì nên biết ta là ai!
Đường Phong nói xong liền nắm tay Bạch Tiểu Lại nói:
- Đi thôi!
Thân thể Bạch Tiểu Lại hơi run lên, có chút ngây ngốc nhìn Đường Phong. Tuy lúc giúp nàng giải độc mỗi tối, hai người luôn nắm lấy tay nhau, nhưng tại thời điểm bình thường thì đầy là lần đầu tiên Đường Phong chủ động nắm tay kéo nàng
Lòng Bạch Tiểu Lại liền nhảy loạn, nơi lồng ngực như một chú thỏ con vui vẻ nhảy nhót, cảm nhận được ấm áp từ bàn tay kia truyền đến, Bạch Tiểu Lại muốn rút tay ra, nhưng thân thể lại không động được, tùy ý để Đường Phong kéo mình đi.
Chăm chú nhìn theo bóng dáng Đường Phong và Bạch Tiểu Lại đã khuất xa, nụ cười trên mặt Biên Nam Phong dần dần thu lại, ánh mắt lộ ra một tia âm lãnh.
Ra là hắn! Biên Nam Phong lúc này cũng đoán ra được thân phận của Đường Phong, nam nhân có thể không coi ai ra gì xông vào Thiên Tú trên đời này chỉ có một mà thôi! Đó chính là Đường Phong!
Bất quá....Câu cuối cùng hắn nói trước khi đi là có ý gì? Chẳng lẽ hắn đã biết kế hoạch của bổn môn? Biên Nam Phong lập tức phủ định giả thuyết này, tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, thực lực chỉ mới luyện cương lục phẩm như Đường Phong sao có thể biết chứ?
Biên Nam Phong nghĩ vậy liền hối hận vô cùng, nếu vừa rồi giết chết hắn ngay trên đường thì có ai biết được là mình đã hạ thủ? Đường Phong vừa chết thì kế hoạch của Cự Kiếm Môn cũng hoàn thành, cần gì mình phải tới Thiên Tú diễn trò.
chỉ tiếc là thời cơ đã mất!
đến lúc đã đi được khá xa, Bạch Tiểu Lại lúc này mới oán trách nói:
- Còn không mau buông tay, để người khác thấy được thì ra thể thống gì?
Đường Phong cười lớn buông tay Bạch Tiểu Lại ra.
Hai người quay đầu đi tiếp, không ai nói gì, nửa ngày sau Bạch Tiểu Lại mới lên tiếng:
- ngươi phải cẩn thận tên Biên Nam Phong kia, vừa rồi hắn động sát khí những hai lần!
- Ta biết.
Đường Phong gật đầu, lúc Biên Nam Phong động sát khí hắn cũng cảm giác được.
- Loại người mỉm cười ẩn giấu gươm đao thế này là khó đối phó nhất!
Bạch Tiểu Lại ôn nhu nói:
- Hơn nữa vì sao hắn lại động sát khí với ngươi? Lại còn những hai lần.
Đường Phong chậm rãi nói:
- Lần đầu tiên là vì cô! Vì hắn coi trọng cô, mà cô lại nấp sau lưng ta, nên hắn mới động sát khí với ta, đây là phản ứng ghen tị của những tên nam nhân nhỏ mọn!
Bạch Tiểu Lại đỏ mặt:
- Ta ghét nhất loại như hắn, bộ dạng anh tuấn thì ích gì? nam nhân không có bản lĩnh, cho dù anh tuấn hơn nữa thì cũng vô dụng!
Bạch Tiểu Lại đương nhiên có tư cách nói vậy, nàng tốt xấu gì cũng là cao thủ Thiên giai trung phẩm, chỉ là một tên thiếu môn chủ của Cự Kiếm Môn gì đó thật sự không đáng để nàng đặt trong mắt, nếu dám động đến một sợi lông chân của nàng, cao thủ của Bạch Đế thành vừa xuất ra, Cự Kiếm Môn một đêm liền biến mất khỏi thế gian này.
nghe Bạch Tiểu Lại nói vậy, Đường Phong liền biết nàng ta cũng gộp cả mình vào để nói, liền bĩu môi tiếp tục:
- Lần thứ hai là vì bản thân ta! Ha ha, bởi vì hắn đoán được thân phận của ta!
- Tại sao hắn biết được thân phận của ngươi thì động sát khí? Trước kia các ngươi đã gặp qua rồi sao? Có oán thù gì à?
Bạch Tiểu Lại nghi hoặc hỏi.
Đường Phong lắc đầu:
- Chưa từng gặp, nhưng quả thật có thù oán!
- Chưa từng gặp qua sao lại có thù oán? Hơn nữa Cự Kiếm Môn ở xa như vậy, ngươi sao lại...
- không nói chuyện này nữa, Cự Kiếm Môn lần này đến không có ý tốt, Thiên Tú sắp có phiền toái rồi.
Đường Phong vừa đi vừa suy nghĩ, việc ba đại gia tộc của Tĩnh An thành muốn giết là do có cao thủ của Cự Kiếm Môn đứng sau chỉ đạo, hơn nữa chuyện này cũng diễn ra hơn một năm rồi. Nhưng sau khi Liễu Nguyên chết đi thì kế hoạch của bọn họ cũng đổ bể, tại thời điểm mấu chốt thế này, thiếu môn chủ Cự Kiếm Môn cư nhiên lại tự mình đến Thiên Tú, điều này thật sự khiến người ta phải suy nghĩ.
Bọn chúng qua Thiên Tú với mục đích gì? Tìm hiểu thực hư của Thiên Tú hay nhân cơ hội giết mình?
Cái nào cũng không có khả năng. thực hư của Thiên Tú thì không cần phải tìm hiểu, cả tông môn chỉ có hai Thiên giai cao thủ, nhưng đều là cảnh giới Thiên giai hạ phẩm, thực lực của môn hạ đệ tử cũng không mạnh, từ sau khi xảy ra Thiên Tú thảm biến mười lăm năm trước, những tinh nhuệ trong môn đều đã chết cả rồi, bằng không thực lực của Mạc Lưu Tô và mười mấy trung tâm đệ tử cũng không chỉ như thế, mười mấy trung tâm đệ tử này hẳn là mười mấy năm nay mới bồi dưỡng ra.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina