Thạch Tuấn Kiệt không còn cách nào khác, hắn biết nếu như cùng đi ăn chắc chắn Diệp Lăng Phi sẽ chơi hắn một vố đậm. Nói tóm lại, hắn biết buổi hẹn hò hôm nay với Đường Hiểu Uyển đã kết thúc. Vì vậy, vừa ra khỏi rạp chiếu phim, Thạch Tuấn Kiệt đã mượn cớ ở trường học có chuyện nên không đi ăn cùng được. Trước khi đi, Thạch Tuấn Kiệt định xin số điện thoại của Đường Hiểu Uyển nhưng nghĩ lại: “Nếu như bây giờ mình hỏi xin, khéo thằng Diệp Lăng Phi lại phá đám, vừa không xin được lại vừa bị mất mặt, thật không đáng.”
Hắn định bụng chờ ngày mai đi làm sẽ gặp giáo sư Đường để kể lại chuyện hôm nay, nhân tiện xin số điện thoại của Đường Hiểu Uyển luôn. Sau khi quyết định như vậy, hắn nói tạm biệt với Đường Hiểu Uyển, rồi lên xe rời khỏi rạp chiếu phim.
Sau khi Thạch Tuấn Kiệt đi Diệp Lăng Phi mới nói với Đường Hiểu Uyển:
- Hiểu Uyển, anh đã giúp em giải quyết xong việc này rồi, em phải mời anh ăn đấy.
Đường Hiểu Uyển cười ‘hi hi’, đồng ý luôn với Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi lái xe rời khỏi rạp chiếu phim đi đến nhà hàng KFC, tuy rằng Diệp Lăng Phi bảo Đường Hiểu Uyển mời mình nhưng thực tế thì hắn là người bỏ tiền.
Đúng lúc Diệp Lăng Phi đang ngồi ăn cùng với Đường Hiểu Uyển, bỗng chuông điện thoại của hắn vang lên. Diệp Lăng Phi lấy điện thoại ra, thì ra là Điền Ny gọi điện tới, hắn thầm nghĩ: “Tại sao tự nhiên cô gái này lại gọi điện cho mình? Hay là cô ta lại thấy buồn, muốn rủ mình đi uống rượu?”
Đêm qua Diệp Lăng Phi cảm thấy rất đau đầu, đến bây giờ hắn vẫn còn thấy sợ. Chính bản thân hắn cũng nhớ có phải đêm qua mình đã đưa Điền Ny vào khách sạn rồi làm những chuyện ấy nữa hay không.
- Này, tiểu thư của tôi, cô làm sao vậy, tỉnh rượu chưa?
Diệp Lăng Phi vừa nói chuyện điện thoại vừa làm trò trước mặt Đường Hiểu Uyển. Sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, Đường Hiểu Uyển đang ăn bánh mì kẹp gà rán bỗng dừng lại, nàng nhìn nhìn Diệp Lăng Phi.
Tay trái Diệp Lăng Phi cầm điện thoại, tay phải hắn nhấc cốc lên, uống một ngụm.
Điền Ny ở đầu dây bên kia thờ ơ nói:
- Diệp Lăng Phi, cảm ơn anh.
Nói xong, nàng lập tức tắt điện thoại. Hành động của nàng khiến cho Diệp Lăng Phi không thể nào mà hiểu nổi, trong bụng thầm nghĩ: “Không biết cô ta mắc bệnh gì?”
Tắt điện thoại xong, Diệp Lăng Phi thấy Đường Hiểu Uyển đang nhìn mình. Hắn nhéo cái mũi nhỏ của Đường Hiểu Uyển một cái, cười nói:
- Tiểu nha đầu, em ghen à?
Đường Hiểu Uyển bị những lời này của Diệp Lăng Phi làm cho đỏ mặt, nàng cúi đầu, uống cốc nước, không nói một lời nào.
Nhìn bộ dạng Đường Hiểu Uyển như vậy, Diệp Lăng Phi mỉm cười, đưa tay ôm vào thắt lưng nàng, môi hắn gần như dán chặt vào khuôn mặt mịn màng của nàng, khẽ nói:
- Hiểu Uyển xinh đẹp, em yên tâm, lúc nào anh cũng là Diệp đại ca của em, điều này em là người biết rõ nhất mà.
Diệp Lăng Phi nói xong câu này càng khiến cho Đường Hiểu Uyển không dám ngẩng đầu lên. Nàng cúi xuống, cố gắng uống cốc nước, mãi cho đến khi nước hết nàng mới rời đôi môi ra khỏi miệng cốc.
Rời khỏi KFC, Diệp Lăng Phi đi thẳng tới chiếc xe của mình, hắn mở cửa xe, hỏi:
- Hiểu Uyển, em có về nhà không?
Đường Hiểu Uyển cúi đầu xuống như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi lại ngẩng đầu lên hỏi:
- Diệp đại ca, anh có thể đưa em đi chơi tàu lượn được không?
- Cái gì, chơi tàu lượn à?
Diệp Lăng Phi sửng sốt, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Đường Hiểu Uyển, cứ như nàng là một con quái vật vậy. Đường Hiểu Uyển hơi nghiêng đầu, nàng không dám nhìn thẳng vào Diệp Lăng Phi, chỉ chậm rãi nói:
- Em chưa bao giờ được đi chơi tàu lượn.
Diệp Lăng Phi không hỏi lại mà cũng chả cần phải hỏi lại. Hắn tin rằng tuổi thơ của nàng chắc chắn không được vui vẻ cho lắm, ngay cả đi tàu lượn mà nàng cũng chưa được đi. Nhất định Đường Hiểu Uyển còn muốn chơi, muốn làm rất nhiều thứ nhưng lại không được thỏa mãn. Thế cho nên cũng dễ hiểu tại sao bây giờ Đường Hiểu Uyển trông lại có vẻ ngây thơ, thuần khiết đến như vậy.
- Đi, chiều nay anh sẽ đưa em đi chơi cho thoải mái, em thích cái gì anh sẽ đưa em đi chơi cái đó.
Trong lòng Diệp Lăng Phi lại càng yêu mến Đường Hiểu Uyển hơn, nếu như có thể được, hắn có thể bỏ tất cả để đi chơi với nàng.
Đường Hiểu Uyển nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, nàng quay đầu lại, nước mắt lưng tròng, lẩm bẩm nói:
- Diệp đại ca, em muốn được ở cùng với anh, mãi mãi ở cùng với anh.
Trong lúc này, Đường Hiểu Uyển đã vứt bỏ sự rụt rè của mình, nàng nói lên tất cả những điều mà trái tim nàng muốn nói.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Diệp Lăng Phi đưa Đường Hiểu Uyển vào công viên, đây là lần đầu tiên nàng chơi tàu lượn. Cảm giác kích thích của tàu lượn khiến cho Đường Hiểu Uyển không ngừng hét lên.
Cả buổi chiều, Đường Hiểu Uyển giống như một tiểu hài tử, nàng rất hưng phấn khi chơi những trò chơi trong công viên, Trò chơi nào nàng cũng cảm thấy hiếu kỳ, cũng muốn chơi thử một lần.
Mãi cho đến khi Đường Hiểu Uyển không chơi nữa, nàng đến ngồi trên chiếc ghế trong công viên, lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên người mình. Nhìn bộ dạng của Đường Hiểu Uyển, Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:
- Hiểu Uyển, bây giờ em đã là người lớn rồi, mà đã là người lớn thì em có thể tự quyết định cuộc sống cho mình.
Đường Hiểu Uyển ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lăng Phi, nàng cười nói:
- Vâng, Diệp đại ca, em biết. Em suy nghĩ rồi, mặc kệ ba mẹ em phản đối, nhất định em sẽ vẫn làm việc tại tập đoàn Tân Á. Ngoài ra…ngoài ra….
Đường Hiểu Uyển nói mãi mà vẫn không nói ra được lí do còn lại.
Diệp Lăng Phi nói chen vào:
- Ngoài ra còn muốn ở cùng một chỗ với anh.
- Diệp đại ca, anh thật là xấu, em không thèm để ý tới anh nữa.
Đường Hiểu Uyển mắc cỡ, chạy về phía trước. Diệp Lăng Phi nhìn theo Đường Hiểu Uyển, trên mặt lộ vẻ vui mừng. Hắn rất muốn được nhìn thấy một cô gái dễ thương nhu mỳ như Đường Hiểu Uyển, muốn được chung sống với nàng trong một mái nhà ấm cúng.
- Hiểu Uyển, anh đuổi theo em, đừng để anh bắt được đấy, nếu không thì….khà khà.
Diệp Lăng Phi vừa cười vừa đuổi theo Đường Hiểu Uyển.
Cuối cùng thì Đường Hiểu Uyển cũng không thoát được, nàng bị Diệp Lăng Phi bắt được. Trên mặt Đường Hiểu Uyển đầy mồ hôi, nàng đứng thở phì phò. Thể chất nàng vốn dĩ đã yếu, mới chạy một lúc đã cảm thấy mệt rồi.
Nhìn thấy Đường Hiểu Uyển mệt như vậy, Diệp Lăng Phi hơi khom người xuống, nói:
- Hiểu Uyển, để anh cõng em
Đường Hiểu Uyển hơi sửng sốt nhưng lập tức khuôn mặt lại tỏ vẻ tươi cười, nàng ghé sát người vào lưng Diệp Lăng Phi, đưa hai tay ôm lấy cổ hắn. Diệp Lăng Phi đưa tay bấu vào mông Đường Hiểu Uyển rồi từ từ đứng lên. Bộ ngực đầy đặn của Đường Hiểu Uyển dán chặt vào lưng Diệp Lăng Phi khiến hắn càng thêm kích thích. Hắn dùng sức bấu chặt lấy mông Đường Hiểu Uyển, nghiêng đầu lại nói:
- Hiểu Uyển, bám chặt nhé.
- Vâng.
Đường Hiểu Uyển dựa đầu vào vai Diệp Lăng Phi, nàng cười rất hạnh phúc, nói:
- Diệp đại ca, có phải Hiểu Uyển nặng lắm hay không?
- Đồ ngốc, anh còn có thể cõng hai trăm cân đi hơn mười dặm thì một mình em có đáng là gì.
Diệp Lăng Phi muốn nói đến những việc xảy ra lúc hắn còn buôn bán súng đạn, nhưng nghĩ lại, Đường Hiểu Uyển dù có nghe chắc cũng không hiểu gì, nên đành cười ‘ha ha’ mấy tiếng, rồi không nói gì thêm nữa.
Đường Hiểu Uyển cũng không hỏi nữa, bây giờ nàng đang chìm đắm trong hạnh phúc. Nàng rất muốn được tiếp tục đi như thế này, mãi mãi không bao giờ dừng lại.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Có bốn chiếc xe cảnh sát đang đỗ trước một tòa nhà đổ nát trên con đường quốc lộ dẫn tới khu công nghiệp Vọng Hải. Tòa nhà đổ nát này được công ty Phát Đạt khởi công xây dựng hai năm trước, sau đó công ty này có dính dáng đến buôn lậu, giám đốc công ty bị bắt vào tù, tất cả tài sản đều bị đem ra bán đấu giá. Công ty bất động sản Hà Nhất Gia dự định biến chỗ này thành khu dân cư nhưng thấy nơi đây hẻo lánh quá nên tạm ngừng, dẫn đến việc tòa nhà này giờ đây trở lên hoang tàn, đổ nát. Tất cả các cửa sổ trong tòa nhà đổ nát này đều đã bị đánh cắp, những thứ gì có thể lấy đi được đều đã bị chôm sạch, thỉnh thoảng thường có những người lang thang ngủ qua đêm ở đây.
Lúc này, bốn chiếc xe cảnh sát đang đỗ tại ven đường, hai cảnh sát hình sự đang giăng dây cảnh giới khắp bốn phía, còn lại bốn, năm cảnh sát khác thì đang tìm kiếm manh mối xung quanh tòa nhà. Tại cửa tòa nhà, pháp y đang kiểm tra kỹ lưỡng thi thể của hai người nhặt rác. Đội trưởng đội cảnh sát hình sự Mã Cường và Chu Hân Mính cũng đang kiểm tra tỉ mỉ hiện trường.
Sáng sớm hôm nay đội cảnh sát hình sự nhận được báo án, có người báo rằng phát hiện hai thi thể của hai người nhặt rác. Đến khi đội cảnh sát tới thì phát hiện trên cổ hai nạn nhân đều có vết hằn. Pháp y ngay lập tức triển khai công việc, Mã Cương và Chu Hân Mính cũng vào cuộc. Bước đầu nhận định đây là một vụ giết người nghiêm trọng.
Hai chiếc xe Audi A6 màu đen đang từ hướng thành phố đi tới, một chiếc xe chạy đến trước tòa nhà đổ nát đột ngột dừng lại, chiếc xe phía sau thấy vậy cũng dừng lại theo.
Cửa chiếc xe Audi A6 mở ra, Diệp Lăng Phi bước xuống xe.
- Giám đốc Diệp, anh làm gì vậy?
Trần Ngọc Đình kéo cửa sổ xe xuống, thò đầu ra ngoài cửa sổ, hỏi Diệp Lăng Phi. Hôm nay là ngày bộ phận tổ chức chính thức vận hành, quản lý và điều hành bộ phận tổ chức chính là giám đốc và phó tổng giám đốc. Hiện tại Trần Ngọc Đình và Diệp Lăng Phi đang phải đi xuống nhà xưởng để thị sát, thế mà mới đi được nửa đường, Diệp Lăng Phi đã dừng xe lại.
- Phó tổng Trần, cô chờ tôi một chút, tôi phải gặp một người bạn cũ.
Nói xong, Diệp Lăng Phi chạy đến chỗ Chu Hân Mính đang kiểm tra hiện trường.
Lúc này Trần Ngọc Đình mới để ý thấy có không ít cảnh sát đang tập trung trước tòa nhà đổ nát, hình như có hai người đang nằm trên mặt đất. Nàng thụt đầu vào trong, đóng cửa sổ xe lại. Những chuyện như thế này, ít gặp phải là hay nhất. Trần Ngọc Đình hết sức bất mãn với Diệp Lăng Phi, những chuyện này người khác muốn tránh còn không được thế mà Diệp Lăng Phi lại còn muốn đến để xem.
- Sĩ quan Chu, khéo thật, có thể gặp được cô ở đây.
Diệp Lăng Phi chào hỏi từ xa, hắn đi tới trước đường dây bảo vệ, không thấy có ai canh giữ, liền khom người xuống, chui vào bên trong. Người phụ trách canh gác là Tiểu Triệu, hắn biết mặt Diệp Lăng Phi. Tuy hắn không rõ Diệp Lăng Phi có quan hệ như thế nào với Chu Hân Mính, nhưng chỉ nhìn thấy hai người bọn họ cãi nhau, đoán chừng là chỗ thân quen. Nói cách khác, người nào dám đùa giỡn với Chu Hân Mính mà không bị ăn đánh thì chắc chắn sẽ có quan hệ gì đó.
Chu Hân Mính đang tìm kiếm đầu mối. Sau khi nghe được tiếng của Diệp Lăng Phi, nàng cau mày thầm nghĩ: “Tại sao lại gặp người này ở đây không biết?”
Nàng đứng lên, bỏ khẩu trang ra, thấy Diệp Lăng Phi đã đi tới trước mặt, lạnh lùng nói:
- Anh tới chỗ này để làm gì?
- Tôi chỉ đi ngang qua thôi.
Diệp Lăng Phi lấy tay chỉ chiếc xe Audi A6 ở ven đường, cười nói:
- Tôi đang đi thị sát nhà xưởng cùng với lãnh đạo của công ty, đâu ngờ lại gặp cô ở chỗ này. Là bạn bè cũ với nhau, đâu thể không đến chào hỏi cô một tiếng.
- Tôi đang làm việc, không có thời gian nói chuyện phiếm với anh, anh muốn làm gì thì cứ đi làm đi.
Chu Hân Mính tức giận nói.
- Sĩ quan Chu làm sao vậy, hình như tâm trạng cô hôm nay không được tốt, hay là đến ngày rồi.
Diệp Lăng Phi nói đùa:
- Trong tháng thì các cô gái thường có vài ba ngày như vậy, tâm trạng không tốt cũng dễ hiểu thôi mà.
- Tên khốn kiếp nhà anh, nếu như anh không biến đi cho khuất mắt tôi, anh có tin tôi cho người bắt anh không.
Đúng là tâm trạng Chu Hân Mính hôm nay không được tốt cho lắm, Diệp Lăng Phi đã nói trúng tim đen của nàng. Sáng sớm hôm này, nàng đã chảy rất nhiều máu, cảm giác cơ thể rất khó chịu. Vốn định xin nghỉ ngày hôm nay, nhưng lại xảy ra vụ trọng án, nên đành phải mang bệnh đi tới hiện trường.
Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy Chu Hân Mính tức giận như vậy, vội vã cười nói:
- Sĩ quan Chu, đừng nóng giận, tôi đi là được chứ gì.
Nói rồi hắn liếc mắt nhìn về phía hai thi thể, khi nhìn thấy trên cổ nạn nhân có vết hằn hắn cảm thấy hơi sửng sốt nhưng cũng không nói lời nào, xoay người đi về phía chiếc xe.
Nhìn Diệp Lăng Phi, Chu Hân Minh cảm thấy hết sức tức giận, nàng mặc kệ hắn, tiếp tục làm việc.
(Remake by tuanff 10 – 4vn.eu)
Diệp Lăng Phi quay trở lại chiếc xe, vừa khởi động ô tô vừa thầm nghĩ: “Quái lạ, hai người kia là bị người ta vặn gãy cổ mà chết, thủ pháp này chỉ có những kẻ được huấn luyện chuyên nghiệp mới làm được chứ người thường thì không thể làm được, nhưng vì sao lại chọn hai người nhặt rác này để ra tay?”
Người kiểm tra thi thể đã cởi bỏ găng tay, hắn đi tới trước mặt Mã Cương, báo cáo:
- Đội trưởng, nguyên nhân gây ra hai cái chết đều là do bị vặn gãy cổ, thời gian tử vong ước chừng từ mười giờ tối hôm qua tới rạng sáng hôm nay. Theo dấu vết để lại trên người nạn nhân, rất có thể trong quá trình bọn họ chạy trốn bị người phía sau đuổi bắt được rồi vặn cổ chết, đây mới chỉ làm phán đoán sơ bộ, cụ thể thì phải chờ bên pháp y kiểm tra kĩ lưỡng rồi mới kết luận được.
Mã Cương gật đầu, theo dấu vết để lại trên hiện trường, có thể phán đoán hai người nhặt rác này bị người khác sát hại, hơn nữa hung thủ có thể không chỉ một người. Ngoài ra, theo phương thức gây án có thể thấy hung thủ là người đã trải qua huấn luyện đặc biệt. Chắc chắn không phải là người thường, rất có thể là bộ đội đặc chủng xuất ngũ hoặc sát thủ chuyên nghiệp. Nghĩ đến điểm này, Mã Cương lại cảm giác vụ án này không đơn giản như vậy: “Đại sứ thiện chí Liên Hiệp Quốc sắp đến Vọng Hải, bây giờ lại xảy ra một vụ án giết người nghiêm trọng như thế này, không biết hai việc này có liên hệ gì với nhau không.”
Mã Cương cảm giác có một gánh nặng đè lên người mình, nếu như xảy ra vấn đề gì trong thời gian Đại sứ thiện chí Liên Hiệp Quốc tới thăm Vọng Hải thì không những ảnh hưởng tới danh tiếng của cảnh sát Vọng Hải mà còn ảnh hưởng tới danh dự quốc gia nữa. Có thể đây không phải là một vụ giết người bình thường mà đằng sau nó còn ẩn chứa một âm mưu khác. Nếu như có người có ý đồ xấu, muốn lợi dụng việc Đại sứ thiện chí Liên Hiệp Quốc tới thăm Vọng Hải để tạo ra sự cố nào khác thì đó là một điều hết sức nguy hiểm. Mã Cương không dám chậm trễ. Vội vàng đi báo cáo vụ án, đồng thời kiến nghị phái đặc công hỗ trợ đội cảnh sát để đảm bảo an toàn cho Đại sứ thiện chí Liên Hiệp Quốc.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Hai chiếc xe Audi tiến vào nhà máy điện thuộc tập đoàn Tân Á, đây là lần đầu tiên Diệp Lăng Phi xuống thăm nhà xưởng của tập đoàn. Nhà máy điện này khá lớn, nó rộng khoảng mười nghìn mét vuông, có lẽ đã được xây dựng từ bảy, tám năm trước. Quản đốc nhà máy điện này họ Tống, năm nay ông đã hơn sáu mươi tuổi. Trước đây ông chính là lãnh đạo của Trần Ngọc Đình, hồi Trần Ngọc Đình mới tốt nghiệp đại học, sau đó xin vào tập đoàn Tân Á, nàng đã đảm nhiệm chức vụ trợ lý quản đốc kỹ thuật nhà máy điện.
Trần Ngọc Đình và Diệp Lăng Phi dừng xe trước cổng ký túc xá nhà máy, quản đốc Tống cùng với các vị lãnh đạo của nhà máy đã đứng chờ từ trước ở đây. Trước đây, tất cả các phân xưởng sản xuất đều thuộc quyền chỉ đạo của bộ sản xuất, nay thành lập thêm bộ phận tổ chức, đương nhiên là các phân xưởng này thuộc quyền lãnh đạo của bộ phận tổ chức.
- Phó tổng Trần, có cần tới ngồi nghỉ ngơi trước không?
Dù sao thì bây giờ Trần Ngọc Đình cũng là phó tổng giám đốc tập đoàn Tân Á, quản đốc Tống đối với Trần Ngọc Đình vô cùng khách khí, vẻ mặt lúc nào cũng niềm nở, tươi cười.
Trần Ngọc Đình vội vàng nói:
- Quản đốc Tống, chúng ta đâu cần phải khách khí như vậy. Trước đây tôi cũng từng làm ở bộ phận sản xuất nhưng vì không liên quan trực tiếp tới sản phẩm nên cũng ít quan tâm tới nhà máy điện, lần này tới đây là muốn thỉnh giáo ông, muốn hiểu rõ hơn về tình hình hoạt động nhà máy điện của chúng ta.
Quản đốc Tống cười dài nói:
- Phó tổng Trần, tình hình nhà máy điện của chúng ta chắc cô còn chưa biết.
Quản đốc Tống nhìn mấy vị quản lý nhà máy đứng phía sau mình, phân phó:
- Gọi tất cả chủ nhiệm các phân xưởng vào phòng họp, bảo bọn họ chuẩn bị tài liệu cho thật tốt, để trình bày tình hình của nhà máy với các vị lãnh đạo.
- Rõ.
Người đeo kính vừa lên tiếng, người này trông có vẻ rất nhã nhặn, tuy không thể nói là đẹp nhưng rất có phong độ.
Quản đốc Tống xoay người lại, ánh mắt hướng vào Diệp Lăng Phi. Lần trước ông cũng đã gặp qua người này chẳng qua là vẫn chưa hiểu rõ lắm.
- Giám đốc Diệp, lần đầu tiên xuống nhà máy điện thị sát, có phải cảm thấy hơi xa đúng không?
- Không sao.
Diệp Lăng Phi cười cười nói:
- Ngay cả phó tổng Trần còn không cảm thấy xa thì làm sao mà tôi dám than phiền được.
Trần Ngọc Đình liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nàng không nói lời nào, cất bước đi về phía tòa nhà trụ sở. Diệp Lăng Phi thấy Trần Ngọc Đình không hề có ý muốn tranh cãi với mình nên cảm thấy có chút vô vị, đành phải đi theo Trần Ngọc Đình vào trong tòa nhà.
Quản đốc Tống dẫn đầu những lãnh đạo trong nhà máy điện đi thành hai hàng, tiến vào tòa nhà.
Bên trong phòng hội nghị, quản đốc Tống bưng hai chén trà tới đặt trước mặt Diệp Lăng Phi và Trần Ngọc Đình, ông tươi cười nói:
- Ở đây không có gì đặc biệt, tôi chỉ có nước chè, mong các vị đừng để bụng.
Diệp Lăng Phi ngồi bên phải Trần Ngọc Đình, hắn đang nghe Trần Ngọc Đình nói chuyện về tình hình sản xuất của nhà máy điện với quản đốc Tống. Diệp Lăng Phi cảm thấy rất buồn chán, hắn vốn không có lý tưởng cao đẹp nao đó cho tập đoàn Tân Á nên chả muốn làm gì, bởi vậy, hắn không có hứng thú gì với câu chuyện của hai người. Cái mà Diệp Lăng Phi đang để ý chính là Trần Ngọc Đình, hôm nay nàng mặc bộ đồng phục màu xanh lam của tập đoàn, người nàng hơi nghiêng về phía trước, hai tay đặt trên mặt bàn, đang chú ý nghe quản đốc Tống. Ánh mắt Diệp Lăng Phi tập trung vào bộ ngực đầy đặn của nàng, trong đầu hắn tưởng tượng nếu không có cái áo ngực thì không biết bộ ngực của Trần Ngọc Đình sẽ quyến rũ đến mức nào.
Trần Ngọc Đình đang nói chuyện với quản đốc Tống, bỗng nàng nhìn lướt qua Diệp Lăng Phi thì thấy hắn đang đờ người ra. Nhưng nàng cũng không để ý, đang định nói tiếp với quản đốc Tống, bỗng phát hiện ra Diệp Lăng Phi đang nhìn cái gì. Nàng giật mình, cảm giác trong người nóng bừng lên. Sắc mặt không biến đổi, nàng lạnh lùng nói:
- Giám đốc Diệp, anh làm gì vậy?
- Ngẩn người.
Diệp Lăng Phi biết Trần Ngọc Đình đã phát hiện mình đang nhìn cái gì, nên nói thẳng tuột.
Trần Ngọc Đình biết hắn đang làm gì, nhưng trước mặt quản đốc Tống nàng không thể nói rõ rằng Diệp Lăng Phi đang nhìn ngực mình. Nàng chỉ nói:
- Giám đốc Diệp, bây giờ anh đã là giám đốc bộ phận tổ chức, thế nên phải hiểu rõ tình hình hoạt động của các phân xưởng trong tập đoàn.
- Tôi biết, tôi đang nghe các vị nói chuyện mà.
Diệp Lăng Phi thay đổi tư thế, tiếp tục nói:
- Phó tổng Trần, cô là lãnh đạo của tôi, đương nhiên tôi phải nghe theo cô, cô không để cho tôi nói chuyện thì tôi nói thế nào được.
- Đúng vậy, không phải cô vừa nói ‘Đó không phải là tính cách của anh’ sao? Những lời này rất có lý. Tôi cũng có cảm giác câu nói kia không phù hợp với tính cách của tôi.
Diệp Lăng Phi cố ý chọc tức nàng.
Trần Ngọc Đình biết Diệp Lăng Phi đang nói đùa mình, nàng định nổi giận nhưng nghĩ lại nổi giận với Diệp Lăng Phi là vô dụng. Tốt nhất cứ mặc xác hắn, tiếp tục nói chuyện với quản đốc Tống.
(Remake bu tuanff10 – 4vn.eu)
Những chủ nhiệm phân xưởng lần lượt chạy tới phòng hội nghị, trên tay họ đều cầm các loại tài liệu. Xuất thân của bọn họ đa số là từ công nhân đi lên, luận về kỹ thuật hay năng lực thì không cần phải bàn, chẳng qua nếu luận về tố chất lãnh đạo thì những người này rất kém.
Những chủ nhiệm này nói chuyện rất cừ, giọng người nào người nấy cũng đều to như chuông đồng. Tay cầm tài liệu, họ hứng phấn thuyết giảng khiến nước bọt bắn ra bốn phía xung quanh phòng họp.
Cuối cùng là quản đốc Tống đứng lên tổng kết, đến khi ông nói xong thì đã tới buổi trưa. Diệp Lăng Phi xoa xoa vào bụng, trong đầu đang tính xem nên ăn cái gì sau khi cuộc họp kết thúc.
Họp xong, quản đốc Tống cùng với Trần Ngọc Đình và Diệp Lăng Phi vừa đi vừa nói chuyện:
- Trưa này chúng ta ăn cơm ở canteen của nhà máy, thức ăn của chúng tôi cũng không tệ đâu.
Trần Ngọc Đình cười cười nói:
- Lão lãnh đạo, ông khách khí với tôi từ bao giờ vậy. Tôi và giám đốc Diệp phải phải về trụ sở ngay, ông cũng biết đấy, bộ phận tổ chức mới đi vào hoạt động, vẫn còn nhiều công việc lắm.
Quản đốc Tống gật đầu nói:
- Ừ, nếu như vậy thì tôi cũng không giữ lại nữa.
Ông nhìn phía sau lưng Diệp Lăng Phi phát hiện cự ly giữa hắn và Trần Ngọc Đình rất gần, ông thấp giọng nói:
- Tiểu Trần, dù sao thì trước đây tôi cũng là lãnh đạo của cô, tôi không thể giương mắt nhìn cô bị hại được. Tôi nghe nói thời gian trước có vấn đề ở một số hạng mục, hình như là có liên quan đến hạng mục tài chính, tôi thấy bảo phó tổng Tiễn cũng muốn biết chuyện này, cô phải cẩn thận một chút đấy.
Trần Ngọc Đình sau khi nghe xong nói:
- Lão lãnh đạo, ông yên tâm, tôi tự thấy mình không làm gì có lỗi với công ty nên không sợ ảnh hưởng gì cả.
- Cô tự giải quyết cho tốt.
Quản đốc Tống cười cười, không nói thêm gì nữa.
Last edited by Tuanff10; 31-10-2016 at 02:16 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Trên đường quay về trụ sở chính, Diệp Lăng Phi lái xe song song với xe Trần Ngọc Đình. Diệp Lăng Phi kéo cửa xe xuống, quay sang Trần Ngọc Đình nói lớn:
- Phó tổng, chúng ta có thể đi ăn một chút gì được không? Cô có thể mời tôi một bữa cơm, cô là lãnh đạo của tôi mà, sẽ không tiếc tôi một bữa ăn chứ?
Trần Ngọc Đình không thèm để ý tới lời nói của Diệp Lăng Phi, chỉ tập trung vào lái xe. Diệp Lăng Phi lại nói lớn:
- Phó tổng, lúc nào cô cũng lạnh lùng như vậy, không cảm thấy buồn chán sao?
- Đó là việc của tôi, không liên quan tới anh.
Trần Ngọc Đình lạnh lùng nói.
- Là tôi quan tâm tới cô thôi mà.
Diệp Lăng Phi cười ‘ha hả’ nói:
- Hay là chúng ta đi ăn cho no rồi mới về trụ sở được không, không phải người ta có câu ‘Người là sắt, cơm là thép’, dù có không thích cũng không nên nhịn dói.
Trần Ngọc Đình không có phản ứng gì trước lời nói của Diệp Lăng Phi, cứ thế lái xe chạy. Bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại của Trần Ngọc Đình, nàng đeo tai nghe lên tai, nhận điện thoại.
Diệp Lăng Phi không nghe rõ Trần Ngọc Đình nói gì, đột nhiên thấy Trần Ngọc Đình nhấn ga, chạy như bay qua xe của Diệp Lăng Phi.
- Làm cái gì vậy, chỉ một bữa cơm thôi mà, đâu cần phải làm thế.
Diệp Lăng Phi cho rằng câu nói của mình làm cho Trần Ngọc Đình tức giận, trong miệng nói lẩm bẩm, nhưng vừa mới đi vào trong thành phố, Diệp Lăng Phi đã biết mình nghĩ nhầm. Trần Ngọc Đình không đi theo hướng về trụ sở mà lại rẽ sang một hướng khác. Diệp Lăng Phi không hiểu rõ lắm nên lái xe đi theo phía sau.
(remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Trần Ngọc Đình chạy đến trước cổng trường trung học số 31, nàng vội vàng xuống xe, đi vào trường học. Diệp Lăng Phi cũng đi theo nàng tới đây, hắn biết Trần Ngọc Đình có một đứa con đang học trung học, nhìn bộ dạng lo lắng của nàng, chắc là việc này có liên quan đến con trai. Diệp Lăng Phi dừng xe lại, cân nhắc một lúc lâu nhưng vẫn chưa đi vào. Đây là việc riêng của nhà người ta, đâu có quan hệ gì tới hắn. Diệp Lăng Phi bắt đầu quay xe, vừa mới đi được chừng nửa thước thì không biết từ nơi nào xuất hiện ba cô gái trông bộ dạng chắc là học sinh trung học. Cô bé đi đầu có mái tóc dài che mất gần nửa khuôn mặt xinh đẹp, cô mặc chiếc áo T-shirt trước ngực có thêu hình cartoon, chiếc quần bó sát khiến cho đôi chân cô thẳng tắp giống như hai chiếc bút.
- Ôi, không có mắt à.
Cô bé nay sau khi la lên thì hoảng sợ đứng trước xe của Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi dừng xe lại, mở cửa xe, đi xuống.
Cô bé nhìn thấy Diệp Lăng Phi, lông mày nhếch lên, nũng nịu nói:
- Ôi chao, chính là chú. Này chú, chú là lái xe à?
Hôm nay Diệp Lăng Phi xuống thị sát nhà xưởng, trước khi đi Từ Oánh đã nhận một bộ đồng phục của tập đoàn Tân Á về rồi đóng gói để trong xe cho hắn. Trên đường từ nhà xưởng trở về, hắn chưa kịp thay quần áo nên cô bé kia cho rằng Diệp Lăng Phi là người lái xe thuê cho người khác.
- Tôi là lái xe, thế nào tiểu muội muội, muốn đi hóng gió với tôi à?
Diệp Lăng Phi cũng nhìn ra ba cô bé này không phải là loại học sinh tử tế gì, bởi vậy cố ý khiêu khích nói:
- Nếu như cô bé muốn cùng đi chơi với tôi thì bốn người chúng ta có thể tìm một chỗ mà….
- Đại thúc, nói gì vậy.
Cô bé hơi nhếch nhếch đôi môi mỏng của mình, nàng đi tới chiếc mặt Diệp Lăng Phi, quan sát từ trên xuống dưới người hắn, nói:
- Bằng vào ông à, thôi đi. Bà cô đây không thừa thời gian mà đi đấu mồm mép với ông, ông định tính sao bây giờ, ông đâm xe vào người tôi lại còn hù dọa tôi. Nếu như ông muốn giải quyết nhanh chuyện này thì hãy bỏ ra năm sáu trăm đồng, coi như là chúng ta xong viêc. Nếu không tôi đi báo cảnh sát, nói ông khiếm nhã với tôi, dù sao thì cũng có người làm chứng cho tôi, đến lúc đó không cẩn thận ông sẽ bị vào đồn cảnh sát đấy.
Nhìn khuôn mặt trẻ con của cô bé, Diệp Lăng Phi nhịn không được cười, nói:
- Tiểu muội muội, nhóc bao nhiêu tuổi rồi, đã vào đồn cảnh sát bao giờ chưa?
- Ông đánh rắm, nói mau ông định như thế nào đây?
Ba nữ sinh đi đến vây quanh người Diệp Lăng Phi, nhìn điệu bộ của họ chắc là muốn dọa người.
Diệp Lăng Phi dựa người vào thân xe, nhìn ba cô bé đang vây lấy mình cười, ha hả. Hắn sờ sờ vào túi, lấy ra một túi tiền, giơ lên trước mặt ba cô bé, nói:
- Thấy không, túi tiền ở chỗ này, cũng không có nhiều lắm cùng lắm khoảng tám trăm nghìn. Tôi đặt nó trên nóc xe, nếu các bé có thể cướp được thì nó là của các bé.
Diệp Lăng Phi nói xong liền đặt túi tiền trên nóc xe, nhìn ba cô bé, cười cười.
Ba cô bé đều liếc mắt nhìn vào túi tiền, cô bé tóc dài vội vàng nhảy lên chộp lấy, đúng lúc tay nàng gần chạm tới cái túi thì đột nhiên bị Diệp Lăng Phi túm lấy thắt lưng, nàng trở tay không kịp. Cô bé bị Diệp Lăng Phi tóm quá chặt, nàng cảm giác cơ thể mình bị một chiếc kìm kẹp chặt, không thể cử động được.
Hai cô bé còn lại vừa nhìn thấy như vậy, đứng yên tại chỗ không dám động đậy.
- Tiểu muội muội, bé hơi kém một chút, nhưng tôi cho cô một cơ hội nữa.
Diệp Lăng Phi cười cười, nhìn vào khuôn mặt non nớt của cô bé, tỏ vẻ say đắm, nói:
- Cô bé rất thơm đấy. hay là chơi với tôi một lúc được không?
- Ông buông ra, nếu không buông, tôi sẽ gọi người đấy.
Cô bé mạnh miệng nói.
- Ôi chao, tôi sợ bé gọi người quá.
Diệp Lăng Phi nói xong liền lấy tay trái nhéo mông cô bé một cái, say mê nói:
- Tôi là một tên háo sắc chuyên thích những cô bé, nhóc có bộ mông mềm mại như vậy rất hợp với khẩu vị của tôi, nếu hôm nay bé đi chơi với tôi một chuyến tôi đảm bảo sẽ làm cho sướng muốn chết.
Câu này thật sự khiến cho cô bé sợ hãi, trong ánh mắt nàng hiện lên vẻ hoang mang, cô bé cố sức giãy dụa ra khỏi tay Diệp Lăng Phi, quay sang hai cô bạn hét lớn:
- Chúng mày chết hết rồi sao, mau đi vào trong trường gọi người đi, nhanh lên.
Lúc này, hai cô bé kia mới có phản ứng, vội vàng chạy vào trong trường. Diệp Lăng Phi không hề sợ hãi, tay trái đặt vào mông cô bé, vừa vuốt vừa nói:
- Tiểu muội muội, vừa rồi không phải bé nói muốn làm gì thì làm sao? Ôi chao, tôi nhớ rồi, bé nói muốn tiền mà, tôi đâu thiếu tiền. Thế nào, tôi cho bé một trăm đồng, bé đi chơi với tôi nha.
- Tôi không thèm, tôi không thèm.
Cô bé này bị dọa đến trắng mặt, nàng gần như khóc, cuống quít nói:
- Buông ra, tên khốn kiếp nhà mày.
Vừa nói vừa dùng hai chân đá vào người Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đâu thể để cho nàng đá vào người được, khuôn mặt hắn đột nhiên biến sắc, lạnh lùng nói:
- Câm mồm, nhóc mà nói nữa là tôi giết nhóc. Tiểu nha đầu, học gì không học lại học người ta lừa bịp tống tiền. Cũng may tôi không phải là cha nhóc, nếu không tôi đã bóp chết nhóc rồi.
Cô bé không dám nói thêm câu nào nữa sau khi nghe những lời này của Diệp Lăng Phi. Sắc mặt nàng trắng bệch, nàng dùng đôi mắt ngập nước nhìn Diệp Lăng Phi.
- Nói thật đi, cô tên là gì? Học lớp mấy rồi?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Kỷ Tuyết, năm thứ hai trung học.
- Ừ, tôi nhớ kỹ cô bé rồi, nếu như lần sau mà còn để tôi bắt gặp nhóc lừa tiền người khác thì lúc đó tôi sẽ lôi nhóc ra khỏi lớp, lột sạch quần áo của nhóc rồi vứt lên mái trường học.
Diệp Lăng Phi buông tay, đẩy Kỷ Tuyết ra. Kỷ Tuyết phải vất vả lắm mới trốn thoát khỏi tay Diệp Lăng Phi, cô bé vội vàng chạy vào trong trường, không dám quay đầu nhìn lại phía sau.
Đúng lúc Kỷ Tuyết chạy về phía cổng trường thì có một nam sinh dáng người cao gầy lén lút đứng dậy từ góc tường, hắn nhìn thấy Kỷ Tuyết chạy khuất vào trong rồi mới dám đi ra.
- Tiểu Vũ, tại sao con lại ở chỗ này?
Đúng lúc nam sinh kia đi ra khỏi cổng trường thì đụng phải Trần Ngọc Đình.
Diệp Lăng Phi đã vào ngồi trong xe, vốn dự định rời khỏi đây, nghe thấy tiếng nói của Trần Ngọc Đình hắn nhìn ra ngoài cửa thì thấy có một nam sinh đang nói chuyện với Trần Ngọc Đình, hắn thầm nghĩ: “Cậu bé này chắc là con trai của Trần Ngọc Đình, không biết làm sao mà lại tỏ ra uất ức như vậy?”
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Nam học sinh kia chính là con trai của Trần Ngọc Đình, từ sau khi chồng Trần Ngọc Đình qua đời, một mình nàng chăm sóc đứa con. Bởi vì nàng bộn bề công việc suốt ngày nên không có nhiều thời gian chăm sóc cho con trai, trong lòng nàng cảm thấy như mình mắc nợ con trai cái gì đó.
Vừa nãy người gọi điện thoại trên xe chính là con trai nàng - Tiếu Hoành Vũ. Nguyên nhân là do Tiếu Hoành Vũ bị ba cô bé vây lại, bởi vì Tiếu Hoành Vũ không cẩn thận đã lỡ tay chạm vào thân thể của một cô bé, kết quả là bị ba cô bé hư hỏng này tống tiền, đồng thời tuyên bố, nếu như Tiếu Hoành Vũ không trả tiền để giải quyết vụ này thì các nàng sẽ giáo huấn Tiếu Hoành Vũ một trận.
Bản tính nhu nhược, Tiếu Hoành Vũ bị ba cô bé hư hỏng này dọa nên mới lén gọi điện cho Trần Ngọc Đình, hy vọng Trần Ngọc Đình có thể giúp cậu xử lý chuyện này. Kết quả, không đợi đến khi Trần Ngọc Đình tới trường, Tiếu Hoành Vũ đã bị ba cô bé này tát cho hai cái, lại lục người lấy đi một trăm đồng.
- Tiểu Vũ, con không sao chứ?
Trần Ngọc Đình thấy có dấu bàn tay hằn trên mặt Tiếu Hoành Vũ, nàng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt con trai, ân cần hỏi.
- Không….không có gì.
Tiếu Hoành Vũ không dám đem chuyện mình bị đánh ra nói cho Trần Ngọc Đình, đối với một người mất cha như cậu đã phải chịu đủ những lời cười nhạo trong trường, cộng thêm việc Trần Ngọc Đình quá bận rộn không chăm lo cho con trai dẫn đến Tiếu Hoành Vũ ngày càng trở lên đố kị, tự ti, không muốn giao lưu, quan hệ cùng với người khác, tính cách hướng nội.
- Tiểu Vũ, rốt cuộc là đã có chuyện gì, có người bắt nạt con đúng không?
Lúc này, Trần Ngọc Đình đã bộc lộ được thiên tính làm mẹ của mình, trên mặt nàng lộ vẻ quan tâm, chăm sóc cho đứa con trai chứ không còn lãnh đạm như lúc trước nữa.
Diệp Lăng Phi xuống xe, hắn đang nhìn hai mẹ con Trần Ngọc Đình, trong lòng rất cảm khái. Thường ngày hắn chỉ thấy Trần Ngọc Đình với khuôn mặt lạnh như băng tuyệt không hề nghĩ tới Trần Ngọc Đình lại có lúc ôn nhu như vậy. Nghĩ đến mẹ mình ngày xưa cũng như thế, chỉ là khi đó hắn còn nhỏ, không hiểu được tấm lòng cha mẹ nên nhiều lúc còn hờn hỗi. Đến lúc hiểu ra thì đã quá muộn, nghĩ đến đó Diệp Lăng Phi không tự chủ được khẽ thở dài, đối với Trần Ngọc Đình cũng hết sức đồng tình.
- Mẹ, con không sao, mẹ không cần phải lo lắng cho con.
Tiếu Hoành Vũ biết mẹ mình cũng rất vất vả, hôm nào cũng đến khuya mới về nhà, lại còn phải chăm sóc cho mình. Không phải vạn bất đắc dĩ cậu sẽ không bao giờ gọi điện cầu cứu mẹ.
Trần Ngọc Đình thấy con trai mình không muốn nói nên cũng không hỏi tiếp nữa. Nàng ôm vai Tiếu Hoành Vũ nói:
- Tiểu Vũ, hay là chúng ta chuyển trường học đi, mẹ thấy trường số 36 cũng được đấy. Nếu chuyển đến đấy thì hàng ngày mẹ sẽ đưa con đi học, tan học mẹ sẽ đến đón con về.
Tiếu Hoành Vũ lắc đầu nói:
- Mẹ, trường trung học 36 là trường trọng điểm, hơn nữa nó lại cách nhà chúng ta khá xa, con sợ chuyển tới đó không thích hợp. Thật ra, trường 31 cũng không tệ, học ở đây cũng tốt, con nghĩ nên tiếp tục học ở đây.
Trần Ngọc Đình thấy con mình vẫn muốn học ở trường 31 nên đành phải tôn trọng ý kiếm của con trai. Nàng vỗ vai Tiếu Hoành Vũ nói:
- Tiểu Vũ, mẹ đi làm đây, nếu có việc gì thì gọi điện thoại cho mẹ.
Tiếu Hoành Vũ đang định mở miệng nói gì đó thì bỗng nhiên nhìn thấy Kỷ Tuyết đang dẫn theo bảy tám nam sinh vội vàng chạy ra.
- Mẹ.
Sắc mặt Tiếu Hoành Vũ bỗng trở lên trắng nhợt, sợ quá cậu nấp sau lưng Trần Ngọc Đình, không dám nhìn Kỷ Tuyết và những cô bé kia. Trần Ngọc Đình sửng sốt, không hiểu tại sao vừa nãy con trai mình đang bình thường như vậy bỗng nhiên lại sợ đến mức này. Nàng quay đầu lại nhìn thì thấy có ba cô bé học trung học đi cùng với bảy tám nam sinh đang cầm gậy, dao trong tay, hung hăng tiến đến. Trần Ngọc Đình cau mày lại, thầm nghĩ: “Tại sao trường học lại loạn như thế này, học sinh dám mang cả dao.”
Kỷ Tuyết đi tới bên cạnh Trần Ngọc Đình, thấy Tiếu Hoành Vũ nấp sau lưng Trần Ngọc Đình, cô bé bĩu môi nói:
- Đồ nhát gan, không phải là tao đã cấm mày đến trường học sao, tại sao còn dám đến?
- Tôi…tôi trả tiền cho cô.
Tiểu Hoành Vũ trốn phía sau lưng Trần Ngọc Đình, giọng nói run rẩy.
- Trả tiền ư?
Trần Ngọc Đình sửng sốt, nàng không hiểu chuyện gì đã xảy ra nên khẽ hỏi cô bé:
- Tại sao Tiểu Vũ lại đưa tiền cho cháu?
- Việc này thì bà đi mà hỏi hắn, ai bảo hắn dám lợi dụng các cô gái, đấy là chúng tôi còn khách khí đấy, nếu không thì hắn đã không chịu nổi từ lâu rồi.
- Đây là trường học kiểu gì vậy, Tiểu Vũ, mẹ dẫn con đi gặp hiệu trưởng, hỏi xem nhà trường quản giáo học sinh thế nào đây.
Trần Ngọc Đình bị Kỷ Tuyết làm cho tức giận đến run rẩy, nàng không ngờ con trai mình lại bị người khác vơ vét tài sản đến mức Tiểu Vũ mới gọi điện cho mình. Nàng muốn lôi Tiếu Hoành Vũ tới phòng hiệu trưởng nhưng thật không ngờ rằng Tiếu Hoành Vũ lại không hề nhúc nhích, ngược lại còn lùi về phía sau, xem ra cậu hết sức sợ hãi Kỷ Tuyết.
(Remake by tuanff10 -4vn.eu)
Kỷ Tuyết hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới Tiếu Hoành Vũ, dẫn số người nàng mang theo tới chỗ Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi thầm nghĩ: “Cừ thật, mới đó đã mang một đống người tới, y hệt xã hội đen.”
Lại thấy có bảy tám cậu bé, đứa thì cầm gậy, đứa thì cầm đao, hùng hổ tiến đến trông như một đám vô lại.
- Chính là nó.
Kỷ Tuyết chỉ cho một nam sinh cao, cắt tóc ngắn biết kia là Diệp Lăng Phi.
Vừa rồi, Kỷ Tuyết bị Diệp Lăng Phi khống chế, hai cô bạn của nàng vội vàng chạy vào trường gọi người. Trong trường số 31 có một học sinh nam họ Vương, tiểu tử này tự xưng mình là Tiểu Bá Vương. Hắn đã sớm có ý với Kỷ Tuyết, lần trước hắn còn dám cắt máu ăn thề nên từ đó trở đi không ai dám tán tỉnh Kỷ Tuyết nữa. Nhưng Kỷ Tuyết lạu đối với hắn rất hờ hừng, cũng may bây giờ còn có hắn giúp đỡ.
Người mà hai cô bé vừa chạy đi tìm chính là Tiểu Bá Vương, Tiểu Bá Vương vừa nghe thấy Kỷ Tuyết bị một người đàn ông hơn ba mươi tuổi bắt nạt, máu nóng của hắn trào lên, hắn mang theo mấy tên bạn khốn kiếp của mình hùng hổ đi ra.
Tiểu Bá Vương nhếch miệng, vẻ mặt lưu manh, bước hai bước tới trước mặt Diệp Lăng Phi, trừng lớn mắt, hung dữ nói:
- Thằng nhóc, có phải lúc nãy mày bắt nạt Kỷ Tuyết hay không?
Diệp Lăng Phi nhìn thấy có một đám trẻ con chưa đủ lông đủ cánh vây quanh mình, hắn cười ‘ha ha’ nói:
- Hình như là đúng, không biết mày có cái gì chỉ bảo?
- Mẹ nó, đúng là mày chán sống rồi, ngay cả nàng mà mày cũng dám bắt nạt. Nói cho mày biết, nếu như bây giờ mày lập tức quỳ xuống đất khấu đầu xin lỗi Kỷ Tuyết rồi đưa ra mấy trăm đồng thì không chừng tâm trạng tao tốt, có thể tao sẽ đánh vài cái rồi bỏ qua, còn nếu không thì hôm nay tao sẽ phế bỏ mày.
Ngay cả Trần Ngọc Đình cũng cảm thấy lo lắng thay cho Diệp Lăng Phi sau khi nghe những lời dọa nạt của hắn.
Diệp Lăng Phi nghe xong cười lớn:
- À thì ra là vì việc này, tao nghĩ đây chỉ là một chuyện nhỏ thôi mà, lúc nãy tao vỗ mông Kỷ Tuyết một cái, bây giờ tao cho cô ta vỗ lại, coi như là hòa.
Bây giờ Kỷ Tuyết đã có chỗ dựa, cô bé không còn sợ nữa, hừ một tiếng nói:
- Mày muốn chết.
Tiểu Bá Vương bị Diệp Lăng Phi chọc tức, hắn trừng mắt lên, hung hăng nói:
- Mẹ nó, đúng là mày ngứa thịt, xem ra không cho mày nếm chút khổ mày không biết lợi hại của ông.
Đang nói chuyện, bỗng Tiểu Bá Vương vung tay về phía mặt Diệp Lăng Phi, hô lớn:
- Tao cho mày vỡ mồm.
Dứt lời, chỉ thấy tay phải Tiểu Bá Vương đập vào khoảng không còn khuôn mặt hắn thì lại ăn một cái tát.
Diệp Lăng Phi rút tay phải về, lạnh lùng nói:
- Một lũ nhóc con, không biết lớn nhỏ, không có người dạy bảo.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tuanff10