Tác giả: Không Thần -----oo0oo-----
Chương 21: Thiên lý lương câu Đạp Tuyết
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu
Chương 21: Thiên lý lương câu Đạp Tuyết
Một đường chịu không ít ánh mắt khinh bỉ của người khác, Lâm Thiên về đến dưới tòa lầu ký túc xá của hắn, ở đó lúc này đã tụ tập không ít người.
“Lâm Thiên!”
Chu Dao, Nam Cung Uyển Nhi, còn có cả Tần Kha, Mộ Dung Tuyết không ngờ đều có mặt. Chu Dao thấy Lâm Thiên, vội vàng lên tiếng kêu.
Rất nhiều ánh mắt rơi lên người Lâm Thiên, những tên con trai tập trung ở đó vốn để nhìn bọn Chu Dao. Nghe Chu Dao lên tiếng, vội vàng quay đầu nhìn về hướng Lâm Thiên đang đi lại.
“Sao các ngươi lại ở đây?”
Lâm Thiên lạnh nhạt hỏi.
“Đừng làm bộ đáng ghét gì nữa, Dao tỷ, muội đã nói đừng tới xem hắn, hắn không tim không phổi, bị oan cũng tốt.”
Nam Cung Uyển Nhi nói.
“Uyển Nhi!”
“Được rồi được rồi, muội không nói nữa!”
Nam Cung Uyển Nhi thấy Chu Dao không vui, thè lưỡi nói.
“Lâm Thiên, bọn ta tin ngươi!”
Chu Dao nói.
Lâm Thiên gật đầu:
“Cảm ơn, nếu không có chuyện gì, ta đi trước!”
Trong khi mọi người đang trợn mắt há miệng, Lâm Thiên cứ thế vứt bỏ bốn đại mỹ nữ đi lên lầu.
Nam Cung Uyển Nhi giậm giậm chân:
“Dao tỷ, tỷ coi đi!”
“Được rồi Uyển Nhi, chúng ta về, tâm tình Lâm Thiên không tốt chúng ta có thể hiểu được.”
Chu Dao lắc đầu nói.
“Muốn hiểu tỷ một mình đi hiểu đi, dám đối với bản tiểu thư như vậy, chờ vụ này trôi qua, bản tiểu thư tính sổ ngươi!”
Nam Cung Uyển Nhi nói. Lâm Thiên không biết, chỉ trong mấy câu nói, hắn đã chọc tới Nam Cung Uyển Nhi mà Tả Vân Phi sợ như rắn rết.
“Chủ nhân, dường như ngài không muốn đụng tới tình cảm.”
Lâm Thiên nằm trên giường, Tiểu Linh trong đầu hắn nói.
“Có lẽ vậy!”
Lâm Thiên nói theo một câu, trong lòng cảm thấy hơi đau thương. Trước đây hắn là người khao khát tình cảm, nhưng sau khi cô gái mà hắn yêu sâu sắc nhào vào lòng người khác vì tiền, lòng Lâm Thiên lạnh đi rất nhiều, người cũng trở nên cô độc hơn rất nhiều.
“Tiểu Linh, đừng nói chuyện đó nữa, nhiệm vụ chủ yếu của ta hiện nay là nâng cao thực lực của mình.”
Lâm Thiên nói.
“Ta bây giờ có bao nhiêu giới lực?”
“28 duy, chủ nhân!”
Tiểu Linh nói.
“Đưa ta vào thế giới Thiên Long Bát Bộ, ta phải trị liệu cho Đoàn Vân. Lần này trị khỏi hoàn toàn luôn, sau đó rời khỏi hoàng cung đi ra giang hồ một chuyến.”
Lâm Thiên nói.
“Chủ nhân, ngài không xử lý chuyện cô bé đó sao?”
Tiểu Linh hỏi, mặt Lâm Thiên lộ ra một nụ cười:
“Nếu ta đoán không sai, bọn lão tứ hẳn đã đi giúp ta xử lý rồi, có bọn họ ra sức, hẳn trong ba ngày có thể tra rõ sự tình.”
Cảm giác có anh em thật tốt, Lâm Thiên nghĩ bụng.
Khoảnh khắc sau, Lâm Thiên đã tiến vào thế giới Thiên Long Bát Bộ. Mở mật thất ra, quả nhiên hai thị nữ chờ ở bên ngoài.
“Đại nhân, hoàng hậu nương nương đưa cháo hạt sen đến, đại nhân ngài có thể dùng ăn sang.”
Một thị nữ nói.
Lâm Thiên gật đầu, đi ra rửa mặt xong.
“Hoàng thượng và hoàng hậu không phải đi Thiên Long tự sao? Đã về rồi à?”
Lâm Thiên vừa húp cháo vừa hỏi thị nữ bên cạnh.
“Đúng vậy đại nhân, hoàng thượng và hoàng hậu nương nương chiều hôm qua đã về cung. Hoàng thượng còn tới thăm đại nhân, chẳng qua thấy đại nhân đang luyện tập võ nghệ nên không quấy rầy ngài.”
Húp xong một chén cháo hạt sen, ngoài cửa truyền tới tiếng cười lớn của Đoàn Dự:
“Tứ đệ, ngươi cũng chăm chỉ quá, nghe nói đêm qua ngươi lại tu luyện suốt, làm cho tam ca ta phải xấu hổ, ha ha!”
“Chào tam ca, chị dâu, cháo hạt sen chị đưa rất ngon!”
Lâm Thiên nói.
Đoàn Dự nói:
“Tứ đệ, đó là Ngữ Yên tự tay làm đấy, ta cũng chỉ ăn một chén nhỏ thôi, Ngữ Yên nói phải cảm tạ ngươi trị bệnh cho Vân nhi.”
“Chị dâu, chị như vậy không phải coi em là người ngoài sao? Em và tam ca là huynh đệ, trị bệnh cho tiểu Vân là bổn phận của em.”
Lâm Thiên cười nói, đưa tay tới gần Đoàn Vân:
“Tới đây, tiểu Văn, để chú ẵm con. Qua hôm nay con sẽ khỏe mạnh rồi!”
Năm phút sau, trị liệu hoàn thành, tốn 18 duy năng lượng, Lâm Thiên đưa Đoàn Vân đang cười ngọt ngào cho Vương Ngữ Yên:
“Chị dâu, tam ca, bệnh của tiểu Vân đã trị khỏi hoàn toàn rồi. Hôm nay em phải đi thôi, tổ huấn Lâm gia, hành y thiên hạ, Lâm Thiên không dám làm trái!”
Đoàn Dự vẫy vẫy tay, một thị nữ bưng một mâm bạc tới, trên mâm đặt một cái túi màu đen:
“Tứ đệ, hành tẩu giang hồ, tiền tài không thể thiếu được. Tam ca không có gì nhiều, tiền tài thì có một ít, cái này coi như làm lộ phí đi đường cho đệ. Ài, từ khi làm cái chức hoàng đế này, ta cũng không thể tùy tiện đi vào giang hồ nữa, không được phóng túng như ngươi và nhị ca.”
Đoàn Dự nói, cầm cái túi đen đưa cho Lâm Thiên, lại móc từ trong người ra một phong thư nói:
“Biết có thể hôm nay đệ đi, ta đã chuẩn bị rồi. Phong thư này là viết cho nhị ca, nếu đệ đi cung Linh Thứu, sau khi gặp thì đưa cho hắn.”
Lâm Thiên cũng không khách khí với Đoàn Dự, cất tiền lại, cũng cất phong thư vào người cẩn thận.
“Tam ca, huynh có chị dâu ở cùng, cho dù không vào giang hồ chẳng phải cũng tiêu sái sao, lại nói, giang hồ cũng hoàn toàn không phải thứ gì dễ chơi!”
Lâm Thiên cười nói.
“Tứ đệ, hành tẩu giang hồ, tất cả phải cẩn thận. Khi qua tới phía bắc Hoàng Hà, tất cả phải chú ý, nghe nói có Hoàng Hà Bang thành lập, đại đa số là cướp sông tập hợp lại mà thành, hoành hành trên Hoàng Hà làm không ít chuyện ác.”
Đoàn Dự nói.
“Nhị ca ở tuốt Thiên Sơn, đường sá xa xôi, chỗ của cung Linh Thứu khi đệ tới chân núi Thiên Sơn tự nhiên sẽ hiểu, phương viên trăm dặm quanh cung Linh Thứu đều thuộc về thế lực cung Linh Thứu. Lúc trước tam ca có được mấy con thiên lý lương câu (ngựa tốt chạy ngàn dặm), bây giờ mang đệ đi chọn một con.”
“Cảm ơn tam ca!”
Lâm Thiên nghe Đoàn Dự nói, trong lòng mừng rỡ, có được một con thiên lý mã còn khiến hắn hưng phấn hơn so với có một chiếc xe đua Ferrari.
Vương Ngữ Yên không đi cùng bọn hắn chọn ngựa, tự mình mang Đoàn Vân về trước. Còn Đoàn Dự và Lâm Thiên thì được mấy trăm thái giám, cung nữ vây quanh đi ra chuồng ngựa.
Chuồng ngựa hết sức to lớn sạch sẽ, bên trong chỉ có ba con ngựa, ba con ngựa bị ngăn ra. Đoàn Dự nói:
“Ba con ngựa này đều là thiên lý lương câu khó kiếm. Con toàn thân màu đen chỉ có bốn vó có một vạch trắng như tuyết gọi là Đạp Tuyết, con toàn thân màu trắng không một sợi tạp gọi là Ngân Phong, con màu đỏ gọi là Xích Huyết, tứ đệ, đệ nhìn trúng con nào thì chọn đi.”
Lâm Thiên đánh giá từng con một, nói thật, ba con hắn đều thấy được, mỗi con đều thần tuấn phi thường như vậy.
“Vậy chọn Đạp Tuyết đi!”
Lâm Thiên nói, trong mắt Đạp Tuyết có một phần cao ngạo, mà Lâm Thiên vừa khéo thích phần cao ngạo này.
“Ha ha, tứ đệ, ta biết đệ sẽ chọn nó, chẳng qua thiên lý mã biết nhận chủ, có được nó chấp nhận không, ta cũng không dám chắc.”
Đoàn Dự nói.
Lâm Thiên trước giờ chưa từng cưỡi ngựa, thật sự không hề nắm chắc có thể thu phục được Đạp Tuyết, trong lòng rất có vài phần thấp thỏm.
Ngựa được dẫn ra, Lâm Thiên vừa lật mình nhảy lên lưng, Đạp Tuyết hí dài một tiếng, đứng thẳng lên như người. Lâm Thiên không chú ý, xém chút bị hất xuống, còn may hắn biết Lăng Ba Vi Bộ, khả năng khống chế thân thể hết sức tốt mới không làm trò trước mặt mọi người.
“Chà, tính cũng nóng thật!”
Lâm Thiên được Tiểu Linh trong đầu chỉ điểm, kéo căng dây cương dán chặt lên mình ngựa.
“Ha ha, tứ đệ, thì ra đệ không biết cưỡi ngựa!”
Đoàn Dự cười lớn nói:
“Lần đầu cưỡi ngựa đã cưỡi thiên lý mã có dã tính, đúng là làm khó đệ.”
“Tam ta, huynh ở đó nhìn chuyện cười của đệ đi!”
Lâm Thiên nói một câu, thi triển Lăng Ba Vi Bộ toàn lực, bất kể Đạp Tuyết nhảy thế nào cũng không rơi xuống khỏi lưng nó.
Tác giả: Không Thần -----oo0oo-----
Chương 22: Vung đao giết người (thượng)
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu
Chương 22: Vung đao giết người (thượng)
Sau nửa tiếng đồng hồ, Đạp Tuyết dường như đã nhận mệnh, không còn nhảy nữa, hơi cúi đầu xuống.
Lâm Thiên hỏi:
“Vậy là xong rồi?”
“Chủ nhân, ngài còn muốn gì nữa, nếu là người bình thường, sợ là bây giờ khắp người trên dưới không có cái xương nào còn nguyên rồi!”
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên.
“Chúc mừng tứ đệ hàng phục được thiên lý lương câu này!”
Đoàn Dự đi qua nói. Lâm Thiên xuống ngựa, vỗ vỗ đầu Đạp Tuyết:
“Đa tạ tam ca tặng ngựa.”
Đoàn Dự nói:
“Ngươi với ta là anh em, cần gì phải khách khí. Có Đạp Tuyết, cho dù đường xa cũng khá tiện, tứ đệ ngươi sau này phải thường tới Đại Lý thăm ta và chị dâu.”
Lâm Thiên cười lớn nói:
“Nhất định nhất định, tam ca nỗ lực nhiều hơn, để chị dâu sinh vài đứa em cho tiểu Vân, ha ha!”
“Tứ đệ, bảo trọng!”
“Tam ca, gặp lại!”
Lâm Thiên phi thân lên ngựa, giật cương một cái, Đạp Tuyết chạy nước kiệu về trước. Chuồng ngựa không nằm trong đại nội hoàng cung mà ở chỗ ngoài cùng của hoàng cung, Lâm Thiên không đi xa đã ra tới đường lớn thành Đại Lý, không cần ở lại trong thành Đại Lý, Lâm Thiên cưỡi Đạp Tuyết rất nhanh đã ra khỏi thành.
Đạp Tuyết tốc độ nhanh chóng, chẳng bao lâu đã tới chỗ lần đầu gặp Đoàn Dự.
“Xuỵt…”
Lâm Thiên cho Đạp Tuyết dừng lại.
“Tiểu Linh, cưỡi ngựa ê cả mông thì làm sao?”
Lâm Thiên bất lực nói trong đầu, cưỡi Đạp Tuyết, sảng khoái thì sảng khoái, nhưng mông của Lâm Thiên cũng phải chịu tội rồi.
“Chủ nhân, kỹ thuật của ngài chưa đạt chuẩn, ngồi trên lưng ngựa như khúc gỗ, cưỡi ngựa phải nhấp nhô theo lưng ngựa, thuận thế mà làm, tự nhiên nhẹ nhàng thoải mái.”
Tiểu Linh cười hì hì.
“Tiểu Linh, đi đường thế này, ta làm sao phân rõ đường lối?”
Lâm Thiên hỏi.
Tiểu Linh cười nói:
“Chủ nhân, bây giờ ngài đang đi trên đường cái quan, theo đường này đi có thể tới thành thị tiếp theo, giữa một số thành thị tự nhiên có đường cái nối liền. Trạm tiếp theo của chủ nhân ngài là Song Lâm thành, thành Song Lâm cách đây đại khái 100km.”
(Tác giả chú thích: Tiểu Thiên tìm rất nhiều bản đồ thời kỳ Bắc Tống, nhưng chữ trên đó căn bản không thấy rõ, cho nên thành thị gì đó không có thật, các anh em cứ coi như Thiên Long Bát Bộ là tiểu thuyết, không giống với lịch sử đi!)
“Được, chúng ta cứ đi thành Song Lâm, hy vọng ở đó có vài phần tử cặn bã của võ lâm có nội công trong người.”
Lâm Thiên cười lớn một tiếng, cho Đạp Tuyết tiếp tục đi.
“Chủ nhân định hành hiệp trượng nghĩa?”
Tiểu Linh cười hì hì.
“Hành hiệp trượng nghĩa cái rắm, ta chuẩn bị tìm những kẻ cặn bã của võ lâm để hấp thu nội lực của chúng.”
Lâm Thiên nói, hắn không phải là Đoàn Dự, nếu là Đoàn Dự, hắn tuyệt đối không chủ động đi hấp thu nội lực của người ta, cho dù đối phương đúng là kẻ cặn bã trong võ lâm. Nhưng Lâm Thiên thì khác, để kiếm được chút giới lực, hấp thu nội lực của người khác là chuyện trong tình thế phải làm. Người tốt hắn không tiện hạ thủ, nhưng nếu là cặn bã của võ lâm, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Cưỡi ngựa đi, trên đường Lâm Thiên cũng gặp một số người, có một số đi buôn, có một số là người trong võ lâm. Bất kể là người đi buôn hay người trong võ lâm, nhìn thấy Đạp Tuyết mà Lâm Thiên cưỡi, trên mặt đều lộ vẻ hâm mộ, chẳng qua bọn họ hoàn toàn không có ý gì, không có gan nhất định, sẽ không dám có ý với người cưỡi ngựa tốt như Đạp Tuyết. Cưỡi ngựa tốt như vậy, nếu không phải bản thân thực lực cao tuyệt, vậy là sau lưng có thế lực to lớn, người bình thường sao dám đụng vào.
“Xuỵt…”
Lâm Thiên dừng lại, hắn lờ mờ nghe được có tiếng người kêu cứu mạng.
Lâm Thiên hỏi thầm trong đầu:
“Tiểu Linh, là có tiếng người kêu cứu phải không?”
Tiểu Linh nói:
“Đúng vậy chủ nhân, ở năm trăm mét bên trong rừng cây phía trái!”
Lâm Thiên nói:
“Đi coi thử.”
“Chủ nhân, quản việc của người khác, có tỷ lệ chọc phải phiền phức rất cao.”
Tiểu Linh cảnh báo.
“Nhưng tỷ lệ kiếm được chỗ tốt cũng rất cao phải không?”
Lâm Thiên nói, cưỡi ngựa rời đường cái tiến vào trong rừng cây bên trái, càng đi vào, tiếng kêu cứu càng rõ.
“Là một giọng nữ!”
Lâm Thiên cau mày, hắn hoàn toàn không muốn có liên hệ gì với một cô gái.
“Thôi kệ, trước tiên đi coi thử là chuyện gì, quản được thì quản, quản không được thì quay người đi, cho dù cứu đối phương rồi cũng quay người đi.”
Quyết định chủ ý, Lâm Thiên cho Đạp Tuyết đi nhanh hơn.
Khoảng cách năm trăm mét dù ở trong rừng cũng không tốn bao nhiêu thời gian của Đạp Tuyết, rất nhanh, một cảnh tượng xuất hiện trong mắt hắn. Một thằng cha mõm nhọn tai khỉ đang cười dữ tợn xé quần áo một cô gái, trên mặt đất cạnh hắn là một thanh đao cong sáng như tuyết, có lẽ vì quá tập trung, không ngờ hắn lại không chú ý có Lâm Thiên tới. Mắt thấy cô gái đó sắp bị xé tới mức quần áo không đủ che thân, Lâm Thiên quát lớn một tiếng:
“Dừng tay!”
Trong hiện thực, hắn mới vừa bị người vu cho tội hãm hiếp, bây giờ nhìn thấy cảnh này sao không khiến hắn phẫn nộ cho được. Bay lên khỏi Đạp Tuyết, Lâm Thiên một tay vớ lấy thanh đao trên mặt đất, lúc sắp ra đi, Đoàn Dự hoàn toàn không chuẩn bị kiếm cho hắn, nghĩ lại là cho rằng thân phận hắn là một thầy thuốc, kiếm là vật thừa.
“Tiểu tử, ngươi dám quản chuyện của Xà Tam ta?”
Tên kia, cũng chính là Xà Tam nhanh chóng bò dậy, cảnh giác nhìn Lâm Thiên lạnh lùng nói. Khi mắt liếc thấy Đạp Tuyết, đầu tiên là sáng lên, tiếp đó mặt lộ vẻ tham lam, thiên lý lương câu, đây là thứ ngàn vàn khó mua. Xà Tam tuy chưa hoàn toàn xác định Đạp Tuyết là thiên lý lương câu, chẳng qua nhìn vẻ thần dị của Đạp Tuyết, cũng biết cho dù không phải cũng không khác xa lắm.
Cô gái đó thấy Xà Tam lui ra, vội vàng đứng dậy chạy tới sau Lâm Thiên, Lâm Thiên cho rằng cô gái này chỉ là người bình thường, liền không quản tới cô.
“Xà Tam, cho dù tiểu gia ta quản chuyện không đâu của ngươi thì thế nào?”
Xà Tam tức giận, lại gần Lâm Thiên, quyền phải mang theo kình phong kịch liệt đấm vào ngực Lâm Thiên.
“Tiểu tử, hôm nay Xà Tam gia cảnh cáo ngươi, có một số chuyện không đâu không thể quản!”
“Có nội lực?”
Lâm Thiên nhìn uy thế của Xà Tam lớn, chẳng những không lo mà lại mừng, dùng Lăng Ba Vi Bộ tránh khỏi cú đấm của Xà Tam, loan đao vung nhanh chém về hai chân Xà Tam.
“Tiểu tử thật độc ác, dám chặt hai chân Xà Tam gia!”
Xà Tam hơi lùi một bước tránh khỏi đao, tay trái như chớp thò ra chộp tay phải cầm đao của Lâm Thiên.
“Thử cứng rắn va chạm với ngươi xem!”
Lâm Thiên trong lòng chợt động, vận nội lực lên, tay trái vỗ tới chưởng trái của Xà Tam, một tiếng nổ vang lên, hai người mỗi bên thối lui ba bước.
“Hảo tiểu tử, có vài phần công lực, xem ra Xà Tam gia không lấy ra vài phần bản lĩnh thật, hôm nay không bắt được ngươi.”
Tuy mỗi bên lui ba bước, nhưng trong lòng Lâm Thiên lại mừng rỡ, nội công đối phương hoàn toàn không mạnh hơn hắn, có nghĩa là hắn dùng Bắc Minh thần công là có thể hút nội công của đối phương. Đúng lúc này Đạp Tuyết hí dài một tiếng, cô gái vừa rồi lại lật mình nhảy lên lưng Đạp Tuyết.
“Dù là thiên lý lương câu thì sao, dưới tay Độc Tam Nương Tử ta chẳng lẽ còn gây ra bọt sóng à. Tiểu ca kia, cảm ơn ngựa tốt của ngươi, Xà Tam, tam nương tạm thời tha cho ngươi, hôm khác gặp lại ba con rắn các ngươi.”
Độc Tam Nương Tử cười nũng nịu một tiếng, lại cưỡi Đạp Tuyết phi ra khỏi rừng!
Tác giả: Không Thần -----oo0oo-----
Chương 23: Vung đao giết người (hạ)
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu
Chương 23: Vung đao giết người (hạ)
Lâm Thiên tức giận vô cùng, thầm hận mình lại nhìn lầm người.
“Độc Tam Nương Tử, cho dù ngươi chạy tới chân trời góc biển, Lâm Thiên ta cũng sẽ tóm ngươi về!”
Sóng âm cuồn cuộn vang lên trong rừng cây, làm cho chim chóc sợ hãi bay lên.
“Ha ha ha, cười chết ta rồi, cứu người không ngờ để ngựa quý của mình bị cứu đi rồi!”
Xà Tam cười lớn nói.
“Ngươi là Lâm Thiên? Ta xem ngươi cũng không bắt được Độc Tam Nương Tử đâu, bởi vì hôm nay ngươi đã chết ở đây rồi. Đụng tới Xà Tam ta còn sống tốt, trên đời này không có chuyện đó!”
Sắc mặt Xà Tam trở nên dữ tợn.
Lâm Thiên bị trộm mất Đạp Tuyết, tâm tình làm sao tốt được, ánh mắt nhìn về Xà Tam cũng tràn trề sát khí.
“Xà Tam, nghĩ lại ngươi cũng hoàn toàn không phải loại người lương thiện, giết ngươi là thế thiên hành đạo. Trừ diệt ngươi xong ta lại tìm Độc Tam Nương Tử tính sổ.”
Lâm Thiên cười lạnh, vung loan đao lên, chém về phía cổ của Xà Tam.
“Tiểu tử, để Xà Tam gia cho ngươi biết thế nào là đao pháp, chút trò mèo này của ngươi mà cũng dám lăn lộn giang hồ!”
Xà Tam điên cuồng cười lên, dựng chưởng thành đao chặn loan đao của Lâm Thiên. Dùng tay không chống lại đao sắt, Xà Tam và Lâm Thiên đánh không phân thắng thua, Xà Tam hơn ở kinh nghiệm phong phú, còn Lâm Thiên hơn ở Lăng Ba Vi Bộ thần diệu phi thường.
Hai người đánh một trận, không ngờ nửa tiếng đồng hồ chưa phân thắng thua, nửa tiếng đồng hồ, kinh nghiệm chiến đấu của Lâm Thiên đột phi mãnh tiến, Xà Tam dùng tay không chống đao cuối cùng cũng chịu thiệt, từ từ rơi xuống hạ phong.
“Tiểu tử, đừng trốn nữa, có giỏi đối một quyền với Xà Tam gia ngươi!”
Xà Tam tức giận rống lên.
“Đối quyền thì đối quyền!”
Lâm Thiên nói một câu, chuyển đao sang tay trái, tay phải thành quyền đấm vào quyền của Xà Tam. Trong chớp mắt khi hai nắm tay chạm nhau, Lâm Thiên bỗng lật tay xuống, tránh khỏi nắm đấm của Xà Tam, ngón tay phải ấn vào mạch môn của Xà Tam, nội lực cuồn cuộn không ngừng từ huyệt Thái Uyên ở mạch môn Xà Tam tràn vào cơ thể Lâm Thiên.
“Tiểu tử, đây là công phu ngụy dị gì!”
Xà Tam vừa sợ vừa giận, muốn giật tay ra nhưng khắp người không có sức lực, làm sao giật ra!
“Thật là không có kiến thức.”
Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng, Bắc Minh thần công vận chuyển, tăng thêm tốc độ hấp thu nội lực.
“Bắc Minh thần công, đây là Bắc Minh thần công, Đại Lý Đoàn Dự là gì của ngươi?”
Sắc mặt Xà Tam đại biến.
“Ngươi không cần phải biết nhiều!”
Lâm Thiên nói, lại qua nửa phút, một thân nội lực của Xà Tam đã bị Lâm Thiên hút hết sạch.
Đao vung, đầu rơi, Xà Tam thành người đầu tiên chết trên tay Lâm Thiên. Giết người rồi nhưng Lâm Thiên không có cảm giác gì nhiều, có lẽ hắn đã giết quá nhiều thây ma ở Mạt Thế rồi, cũng có lẽ trong lòng hắn hoàn toàn không coi thế giới Thiên Long Bát Bộ là thế giới chân chính.
“Tiểu Linh, ngươi chắc chắn có thể nhìn ra Độc Tam Nương Tử không có ý tốt, vì sao không báo cho ta biết?”
Lâm Thiên đi ra khỏi rừng cây trở về đường cái hỏi.
“Một mặt, Độc Tam Nương Tử rất lợi hại, cho dù ngài và Xà Tam liên thủ cũng không nhất định thắng được Độc Tam Nương Tử. Cô ta không giết ngài có lẽ chỉ vì ngựa của ngài là thiên lý mã, cô ta sợ thế lực phía sau ngài. Mặt khác, chủ nhân, ngài cần phải tự mình phán đoán chứ không phải chuyện gì cũng dựa vào Tiểu Linh. Tiểu Linh chỉ là một cái quang não thôi, chuyện này coi như cho chủ nhân một bài học. Ngoài ra, Đạp Tuyết đã nhận ngài làm chủ, Độc Tam Nương Tử chỉ sử dụng một số thủ đoạn tạm thời khống chế nó thôi, chủ nhân ngài có cơ hội đoạt Đạp Tuyết lại là được.”
Tiểu Linh nói.
Lâm Thiên gật đầu:
“Tiểu Linh, nội lực của ta tăng trưởng bao nhiêu?”
“Chủ nhân, ngài hấp thu bảy năm nội lực của Xà Tam, thêm vào của mình, ngài đã có tu vi 15 năm nội lực, chẳng qua hai luồng nội lực còn chưa hoàn toàn dung hợp.”
Tuy tạm thời mất đi Đạp Tuyết, nhưng tăng thêm bảy năm nội lực cũng coi như không lỗ, trên mặt Lâm Thiên lộ ra một nụ cười:
“Tiểu Linh, chờ ta dung hợp nội lực của Xà Tam rồi, có thể đánh thắng Độc Tam Nương Tử không?”
“Có thể đánh thắng, cũng có thể đánh không thắng. Nếu chủ nhân vận khí tốt, vừa khéo hấp thu được nội lực của Độc Tam Nương Tử, vậy tự nhiên có thể dễ dàng đánh bại ả. Ngoài ra, nếu chủ nhân không tiếc nội lực, cũng có thể đánh bại Độc Tam Nương Tử. Độc Tam Nương Tử nghe tên là biết, thủ đoạn lợi hại nhất là độc, mà nếu chủ nhân tiếc nội lực, Tiểu Linh có thể giúp chủ nhân thanh trừ độc tính. Không có thủ đoạn lợi hại nhất là độc, Độc Tam Nương Tử không đánh thắng nổi chủ nhân, chẳng qua thanh trừ độc tốn khoảng trên trăm duy giới lực.”
“Hơn trăm duy giới lực?”
Lâm Thiên lắc đầu.
“Quá nhiều rồi! Nếu không dựa vào Tiểu Linh ngươi trừ độc, làm sao mới đánh bại được Độc Tam Nương Tử?”
“Thứ nhất, nếu chủ nhân ngài may mắn, ăn thiên hạ chí độc mà không chết như tam ca ngài, tự nhiên bách độc bất xâm không sợ Độc Tam Nương Tử. Thứ hai, nội lực ngài hơn xa Độc Tam Nương Tử, độc tố không tiến vào cơ thể ngài được, tự nhiên cũng có thể dễ dàng đánh bại Độc Tam Nương Tử.”
“Nội công của Độc Tam Nương Tử có bao nhiêu năm hỏa hầu?”
Lâm Thiên hỏi.
“Độc Tam Nương Tử giống như ngài, cũng tu vi 15 năm nội lực, chỉ khi tu vi nội lực của ngài quá 30 năm mới có thể không sợ độc tố của Độc Tam Nương Tử.”
Tiểu Linh nói.
Lâm Thiên lẩm bẩm:
“Ba mươi năm cũng không phải quá nhiều, hút thêm một người có mười lăm năm nội lực nữa là được. Coi bộ Xà Tam còn có hai anh em, cũng không biết ở đâu, tu vi bọn chúng hẳn phải cao hơn Xà Tam một chút, Xà Tam làm chuyện thế này, sợ rằng Xà Nhất Xà Nhị cũng không phải thứ gì tốt.”
Tu vi 15 năm nội lực dùng Lăng Ba Vi Bộ đi gấp, tốc độ cũng khá nhanh, tuy không so được với Đạp Tuyết, chẳng qua không thua ngựa bình thường bao nhiêu. Đi được ba, bốn chục dặm, Lâm Thiên gặp một quán trà, ngoài quán dừng mấy chiếc xe ngựa. Đi xa như vậy, miệng Lâm Thiên sớm đã khát khô cũng chọn bàn ngồi xuống.
“Tiểu nhị, rót chút trà!”
Lâm Thiên nói.
“Khách quan xin chờ chút!”
Rất nhanh, trên bàn trước mặt Lâm Thiên đã rót một chén trà lớn.
“Đại ca, cô gái vừa qua lúc nãy thật được, con ngựa cưỡi hẳn là thiên lý lương câu, chạy như một trận gió vậy!”
Trong đám tiêu sư có một người lớn giọng nói.
“Uống trà nhanh chút, uống xong bọn ta lên đường, người có thể cưỡi thiên lý lương câu bọn ta không trêu chọc được đâu. Xong chuyến tiêu này, tiểu tử ngươi trở về lấy vợ kiếm đứa con nối dõi mới phải lẽ. Làm nghề này của bọn ta, đầu đừng treo ở lưng quần, một khi không cẩn thận để người lấy mất, nếu gia tộc đã tuyệt tự rồi, vậy chết cũng không có mặt mũi nào nhìn liệt tổ liệt tông.”
Lâm Thiên uống xong trà rất nhanh, bỏ lại ít bạc vụn bước nhanh ra khỏi quán trà. Những bạc vụn đó cũng không phải Đoàn Dự cho hắn, mà là lấy trên người Xà Tam. Túi tiền màu đen Đoàn Dự cho hắn đã xem rồi, bên trong là 20 miếng vàng lá, ngoài ra còn một ít bạc vụn, gộp lại khoảng hai lượng.
Tiếp tục đi, Lâm Thiên biết Độc Tam Nương Tử cũng đi trên con đường này bèn yên tâm hơn một ít, cứ như vậy, cơ hội sau này gặp lại cũng lớn hơn một ít. Nửa tiếng đồng hồ sau đã nhìn thấy Song Lâm thành, Lâm Thiên bước chậm lại, gần cổng thành, không có giao thành phí gì đó như trong tưởng tượng, Lâm Thiên rất dễ dàng tiến vào thành Song Lâm.
“Nghe chưa, Xà Nhị gia lại cướp nhị tiểu thư nhà họ Lưu làm thiếp!”
Một bác gái trung niên đi bên cạnh Lâm Thiên nhỏ giọng nói với bạn mình.
“Ái chà, bà đừng có bàn tán, nếu Xà Nhị gia biết, sợ là chúng ta đều xui xẻo.”
“Tôi cũng chỉ nói với bà thôi, Xà Nhị gia đã mười vợ bé rồi, không ngờ còn cướp nhị tiểu thư Lưu gia, trong thành Song Lâm này, nhà có cô nương bên trong đều gặp nguy!”
“Ai nói không phải, cũng may trong nhà chúng ta không có cô nương, nếu không chúng ta cũng phải rời khỏi thành Song Lâm này.”
Hai bà bác đã đi xa nhưng Lâm Thiên lại trầm tư.
“Xem ra đại ca nhị ca của Xà Tam ở trong thành Song Lâm này, không ngờ vận may lại không tệ, dễ dàng gặp phải thế này. Chẳng qua Xà Đại, Xà Nhị có thể làm thái thượng hoàng trong thành Song Lâm này, nghĩ chắc bản lĩnh không nhỏ, hẳn là mạnh hơn Xà Tam nhiều, nếu phải hành động, cần phải cẩn thận tỉ mỉ một chút.”
Tác giả: Không Thần -----oo0oo-----
Chương 24: Sao đá quý (thượng)
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu
Chương 24: Sao đá quý (thượng)
Trời đã tối, Lâm Thiên không thể không tìm một khách sạn trọ lại. Sau khi dặn tiểu nhị nếu hắn không kêu thì không được vào phòng, Lâm Thiên đóng cửa phòng trở về trong Tinh Giới.
“Tiểu Linh, ngươi nói ta có nên kiếm thứ gì phòng thân không? Vương Hạo, Lâm Uy, còn có tổ chức Sơn Khẩu có thể gây bất lợi cho ta, chuyện lần này cũng không biết là người bên nào làm nữa.”
Tiểu Linh vỗ cánh nói:
“Chủ nhân, qua tính toán, tỷ lệ Vương Hạo ra tay là 44,7%, tỷ lệ Lâm Uy ra tay là 35,5%, tỷ lệ tổ chức Sơn Khẩu ra tay là 19,8%.”
Lâm Thiên rất ngạc nhiên:
“Ta cảm thấy khả năng tên khốn Sơn Bản Thái Dương đó ra tay là cao hơn chứ, sao ngươi lại cho rằng khả năng hắn ra tay là thấp nhất?”
“Bởi vì nếu Sơn Bản Thái Dương ra tay, hẳn sẽ không có manh mối lưu lại, vì như vậy tương đương với việc nói với Chu gia, Tần gia, Tả gia, Tiêu gia, Mộ Dung gia… là vụ nổ súng lần trước do tổ chức Sơn Khẩu làm. Mấy đại thế gia nội tình thâm hậu, nếu cùng tập hợp lại tới cửa gây phiền phức, tổ chức Sơn Khẩu cũng tuyệt đối không thể chống lại được, phải trả cái giá thảm trọng. Ngoài ra, Sơn Bản Thái Dương đã chạy về Nhật Bản, để ứng phó với trừng phạt của tổ chức, trong thời gian ngắn sợ rằng không có cơ hội ra tay với chủ nhân ngài, cho nên tỷ lệ của hắn là thấp nhất, là 19,8%. Đây là tính tới khả năng thế lực của Sơn Bản Thái Dương còn lưu lại ở Trung Quốc không tiếc tất cả mà ra tay.”
Tiểu Linh nói.
“Ngoài ra, nếu chủ nhân ngài ở trong đại học Hải Thiên, hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhiều nhất là gặp một ít âm mưu kiểu như hôm qua thôi. Đại học Hải Thiên trong mười năm ngắn ngủi trở thành đại học số một số hai Trung Quốc, thế lực sau lưng làm sao không lớn được? Tổ chức dám giết người ở đại học Hải Thiên không nhiều. Chí ít thế lực xã hội đen lớn nhất Nhật Bản là Sơn Khẩu cũng phải tính toán lại phân lượng của mình.”
“Tiểu Linh, thế lực đằng sau đại học Hải Thiên là gì?”
Lâm Thiên hỏi.
Tiểu Linh nói:
“Chủ nhân, có một số thứ lúc này ngài không biết mới tốt, ngoài ra, chẳng lẽ chủ nhân ngài không cảm thấy tự mình moi ra bí mật đằng sau mới có cảm giác thành tựu nhất sao?”
“Vậy cũng đúng!”
Lâm Thiên gật đầu, ý niệm vừa động, ý thức đã lui khỏi Tinh Giới trở về trong thân thể.
“Ha ha, lão tam, thật bội phục ngươi quá rồi, xảy ra chuyện như vậy, không ngờ ngươi còn an an ổn ổn tu luyện!”
Tả Vân Phi thấy Lâm Thiên dậy, cười lớn nói:
“Chà chà, lão tam à, bây giờ ngươi là đại danh nhân của toàn trường rồi, danh khí so với ba người bọn ta còn lớn hơn nhiều, như mặt trời giữa trưa vậy!”
“Không có không có, nếu có, bây giờ ngươi cũng không ở trong đây mà uống trà ở cục cảnh sát rồi. Lão tam, ngươi có muốn nhìn những bài post trên diễn đàn không?”
Lâm Thiên lắc đầu:
“Không xem, xem chỉ tổ bực mình!”
“Rầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, cửa sổ kính phòng Lâm Thiên không ngờ lại bị một cục đá từ dưới ném lên đập vỡ, mà phía dưới còn truyền lại một tiếng rống lớn:
“Thằng khốn Lâm Thiên, mọi người gặp phải tiêu diệt!”
Tả Vân Phi đùng đùng nổi giận liền xông tới cửa sổ nhìn xuống dưới, nhưng phía dưới sinh viên đi đi lại lại, nhất thời hắn làm sao có thể xác định ai quăng đá.
“Con rùa nào ném đá, đứng ra cho lão tử! Đập cửa sổ nhà người ta, đây là chuyện con nít ba tuổi làm, một sinh viên đại học còn có tố chất như vậy!”
Tả Vân Phi tức giận nói.
Lâm Thiên cũng tới cạnh cửa sổ.
“Tiểu Linh, là ai vậy?”
“Chủ nhân, là thằng mặc áo đen quần jean đó!”
Tiểu Linh nói. Tuy vừa rồi không bật chức năng quét hình nhưng Tiểu Linh trải qua phán đoán đơn giản đã xác định được ai ra tay. Bởi vì trong 20 người ở dưới, trong đó có 11 người nhìn về phía nhóm Lâm Thiên, tám người còn lại nhìn về tên kia.
“Lão tứ, là tên mặc áo đen đó!”
Lâm Thiên nói.
“Mẹ nó, ta xuống đập chết nó!”
Tả Vân Phi nói.
“Không cần nữa, ngươi nhìn đây, tiểu Bạch và lão Ngụy tới rồi, ngươi gọi một tiếng là được.”
Lâm Thiên chỉ xuống dưới nói.
Lúc này Tả Vân Phi cũng nhìn thấy Tiêu Bạch và Ngụy Phong:
“Tiểu Bạch, lão Ngụy, mau tóm thằng khốn mặc áo đen, cửa kính phòng chúng ta bị hắn ném đá đập vỡ!”
Nghe giọng Tả Vân Phi, tên mặc áo đen co cẳng chạy nhưng tốc độ của hắn làm sao so được với Tiêu Bạch và Ngụy Phong, chạy chẳng qua hai mươi mét, đã bị Tiêu Bạch nắm cổ xách lên như con gà.
“Tên nhóc này xui rồi, nếu rơi vào tay ta, ta nhiều nhất tát mấy bạt tai, đánh rụng bảy, tám cái răng thôi. Rơi vào trong tay tiểu Bạch, xem chừng tay hắn bị tiểu Bạch phế rồi, tiểu Bạch ra tay, vậy không phải tàn nhẫn bình thường nha. Ta chưa từng giết ai, còn tiểu Bạch, trước khi vào đại học đã tới một quốc gia nội chiến châu Phi ở lại gần nửa năm, chậc chậc!”
Tả Vân Phi cười hè hè nói.
Quả nhiên, bên dưới lập tức truyền tới tiếng kêu thảm thiết của nam sinh áo đen kia.
“Lão tứ, đại học Hải Thiên bối cảnh thâm hậu, tiểu Bạch làm vậy có chuyện gì không?”
Lâm Thiên lo lắng hỏi, Tả Vân Phi không để ý bĩu môi:
“Chỉ cần đừng gây ra án mạng, ngoài ra không tính là gì. Lão tam, sau này ngươi ra ngoài cũng cẩn thận chút, ngươi xem phòng này cũng có người ném đá rồi đó.”
“Kiếm người lắp kính chống đạn đi, chúng muốn đập thì cho đập!”
Lâm Thiên lạnh nhạt nói.
“Không sai, bà nó, ta đi tìm người đây. Cửa này cũng phải thay lại, nghe nói có loại hợp kim mới ra, độ cứng rất cao mà trọng lượng không nặng lắm, tuy hơi mắc chút nhưng lắp vào bớt lo, sau này ai muốn tới đá cửa phòng bọn ta cũng phải suy nghĩ cẩn thận xem chân có chịu nổi không.”
Tả Vân Phi sáng mắt lên. Hợp kim mới mà hắn nói cũng mới nghiên cứu chế tạo thành công, chỉ đưa vào thị trường một lượng nhỏ, giá cả cho dù so với vàng cũng không kém bao nhiêu, chẳng qua tiền không phải là thứ Tả Vân Phi đặt vào mắt.
“Lão tứ, ngươi lắp cho dứt khoát triệt để một chút, đại học Hải Thiên quy định cưỡng chế mỗi học sinh phải ở trong ký túc xá ít nhất một năm. Bọn ta tu luyện không thể để người khác quấy rầy, trang bị vật liệu cách âm cho tường luôn đi.”
Lâm Thiên nói.
“Chẳng qua phải nói trước, về chi phí, chúng ta chia đều.”
“Lão tam, cái này!”
Tả Vân Phi biết Lâm Thiên lúc này hẳn là có chút tiền, nhưng giá gốc những tài liệu đó cũng vượt quá mười triệu, đây còn chưa tính giá chế tạo, chút tiền này đối với bọn hắn và Tiêu Bạch đều không là gì, nhưng cho dù là Ngụy Phong có lẽ cũng không chịu nổi, càng khỏi nói tới Lâm Thiên.
“Lão tam, thứ khác chia đều, nhưng tiền cửa để ta trả, nếu không ngươi không coi ta là anh em rồi, hợp kim đó tuy hơi mắc nhưng sau này còn có thể thu hồi lại”
Lâm Thiên thấy Tả Vân Phi kiên trì, bèn gật đầu:
“Thì vậy đi!”
Lúc này Tiêu Bạch và Ngụy Phong cũng đi lên.
“Lão tam, lão tứ, bữa sáng của các ngươi.”
Ngụy Phong chia hai phần đồ ăn sáng cho Lâm Thiên và Tả Vân Phi.
“Lão Ngụy, ta thật cảm động quá!”
Tả Vân Phi nhận đồ ăn sáng, làm bộ rưng rưng nước mắt nói.
“Cút đi!”
Ngụy Phong tức giận mắng một tiếng.
“Bữa sáng mai ngươi phụ trách!”
Tả Vân Phi:
“…”
Lâm Thiên hỏi:
“Tiểu Bạch, chuyện vừa rồi xử lý thế nào rồi?”
“Tiểu Bạch hỏi hắn ném tay nào, hắn không nói, hậu quả của việc không nói là, vốn tiểu Bạch định đánh gãy xương một tay hắn, kết quả là đánh gãy cả hai tay hắn.”
Ngụy Phong lắc đầu.
“Đúng rồi, mai phải đi học rồi, chuẩn bị đi thôi, ngày đầu đi học đừng để vắng mặt.”