24-08-2008, 10:45 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2008
Äến từ: Castlevania
Bà i gởi: 339
Thá»i gian online: 5 giá» 56 phút 40 giây
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
ChÆ°Æ¡ng 014
Tôi đã nghe nói tuần lá»… để cô geisha táºp sá»± chuẩn bị là m lá»… nháºp môn giống nhÆ° thá»i gian khi con sâu biến thà nh con bÆ°á»›m. Lá»i và von nghe tháºt hay nhÆ°ng tôi không hiểu tại sao ngÆ°á»i ta lại và nhÆ° thế. Bởi con sâu bÆ°á»›m chỉ việc là m kén rồi ngủ má»™t giấc trong kén, còn tôi thì trải qua má»™t tuần mệt bở hÆ¡i tai. Äầu tiên, tôi phải là m tóc theo kiểu nà ng geisha táºp sá»±, kiểu "trái Ä‘Ã o nứt". Và o thá»i ấy ở Gion có nhiá»u thợ là m tóc, Mameha thÆ°á»ng là m tóc tại má»™t nÆ¡i rất đông khách. Tôi phải đợi gần hai giá» má»›i đến phiên mình. Mùi tóc bẩn trà n ngáºp cả phòng. Kiểu tóc lá»™ng lẫy của giá»›i geisha lúc bấy giá» quá cầu kỳ và tốn kém đến ná»—i không ai Ä‘i là m má»™t tuần quá má»™t lần. Vì thế tóc của há» cÅ©ng hôi ngay cả khi há» rẩy nÆ°á»›c hoa lên tóc. Cuối cùng đến phiên tôi, đầu tiên ngÆ°á»i thợ là m tóc để đầu tôi tá»±a lên cái bồn gá»™i lá»›n, vá»›i tÆ° thế đó, tôi cảm thấy nhÆ° ông ta sắp sá»a chặt đầu tôi. Rồi ông ta xối nÆ°á»›c ấm và xát xà phòng lên đầu tôi. Từ "xát" chÆ°a đủ để miêu tả hết công việc của ông ta, vì mấy ngón tay của ông cà o cấu và o da đầu tôi nhÆ° ngÆ°á»i nông dân cà o đất ruá»™ng của há» váºy. Nhìn lại thá»i ấy, tôi hiểu lý do tại sao. Gà u trên đầu là vấn Ä‘á» khó khăn nhất của ngÆ°á»i geisha, không có gì là m cho há» mất vẻ hấp dẫn bằng, và không có gì là m cho mái tóc của há» dÆ¡ bẩn bằng. NgÆ°á»i thợ là m tóc đã có lý do chÃnh đáng để là m thế, nhÆ°ng sau má»™t lát, đầu tôi ê ẩm đến phát khóc. NhÆ°ng ông thợ vẫn nói:
- Nếu cô thấy muốn khóc thì cứ khóc, cô hiểu lý do tại sao tôi để đầu cô lên bồn gội rồi.
Tôi nghÄ© đây là lá»i nói đùa rất ý nhị vì sau khi nói xong, ông ta cÆ°á»i ha hả. Khi đã gá»™i đầu xong, ông ta bảo tôi ngồi lên mép chiếu, lấy cái lược gá»— chải lên tóc tôi cho đến khi cổ tôi Ä‘au nhừ vì phải ghì lại má»—i khi ông ta kéo lược trên tóc tôi. Cuối cùng, khi thấy tóc thẳng thá»›m rồi, ông ta chải dầu hoa trà lên tóc, là m cho mái tóc thÆ¡m ngát. Tôi sợ chÆ°a hết các giai Ä‘oạn gay cấn, và quả váºy, ông ta lấy thá»i sáp ra. Mặc dù tóc đã chải dầu hoa trà thÆ¡m lừng, nhÆ°ng khi thoa sáp và o tóc, ông ta phải dùng thanh sắt nóng cho sáp má»m ra. Quả con ngÆ°á»i là con váºt thông minh, cho nên ngÆ°á»i thiếu nữ má»›i chịu ngồi yên để cho ngÆ°á»i khác chải sáp và o tóc mà chỉ biết khóc lặng lẽ thôi. Nếu ngÆ°á»i ta là m thế cho má»™t con chó, thế nà o nó cÅ©ng cắn cho toạc tay ra.
Khi tóc đã thoa sáp Ä‘á»u rồi, ngÆ°á»i thợ là m tóc chải tóc phÃa trÆ°á»›c ra sau, rồi chải cả đầu tóc lên thà nh má»™t cái núi lá»›n, trông nhÆ° cái gối để găm kim trên đỉnh đầu. Khi nhìn từ phÃa sau, cái gối găm kim nà y có Ä‘Æ°á»ng nứt ở giữa nhÆ° bị chẻ ra là m hai, vì thế mà kiểu tóc nà y có tên là "trái Ä‘Ã o nứt".
Mặc dù tôi đã để kiểu tóc "trái Ä‘Ã o nứt" nà y nhiá»u năm, nhÆ°ng vẫn còn má»™t thứ tôi không biết, mãi cho đến má»™t thá»i gian sau má»›i có ngÆ°á»i cho tôi hay. Äó là cái nùi ? mà tôi gá»i là cái gối găm kim ? được thà nh hình bằng cách vấn tóc quanh má»™t miếng vải. Ở phÃa sau nùi nÆ¡i có chá»— nứt, ngÆ°á»i ta thấy miếng vải lòi ra. Miếng vải có thể có hình vẽ hay mà u sắc, nhÆ°ng của ngÆ°á»i geisha táºp sá»± thÆ°á»ng là mà u Ä‘á», Ãt ra cÅ©ng phải má»™t thá»i gian sau má»›i thay đổi. Má»™t buổi tôi có ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nói vá»›i tôi:
- Hầu hết các cô gái còn thÆ¡ ngây không biết kiểu tóc "trái Ä‘Ã o nứt" có ý nghÄ©a khêu gợi nhÆ° thế nà o đâu. Cô hãy tưởng tượng có ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông Ä‘i sau lÆ°ng cô geisha, những ý nghÄ© tục tÄ©u nảy ra trong óc anh ta, khiến anh ta muốn thá»±c hiện những ý nghÄ© đó. Rồi anh ta thấy mái tóc "trái Ä‘Ã o nứt" trên đầu cô ta, mái tóc có má»™t miếng vải đủ lá»›n nằm trong má»™t cái khe?cô nghÄ© đến cái gì? À, tôi không nghÄ© đến cái gì hết, tôi nói vá»›i ông ta.
- Cô không sỠdụng trà tưởng tượng à ?
Má»™t lát sau tôi hiểu ra, Ä‘á» mặt e thẹn, thấy thế ông ta cÆ°á»i khà .
Trên Ä‘Æ°á»ng trở vá» nhà , tôi quên phắt da đầu Ä‘au nhức nhÆ° đất sét quên chuyện ngÆ°á»i thợ dùng dụng cụ để nắn nó thà nh đồ gốm sứ. Má»—i lần tôi nhìn bóng tôi trong tủ kÃnh ở các tiệm hà ng, tôi cảm thấy tôi trở thà nh má»™t ngÆ°á»i rất nghiêm trang, không còn bé bá»ng nữa mà đã trở thà nh thiếu nữ. Khi tôi vỠđến nhà kỹ nữ, bà Dì khen lấy khen để kiểu tóc của tôi. Ngay cả Bà Ngô cÅ©ng không chịu được, cô đến nhìn tôi má»™t lần, ánh mắt khâm phục, nhÆ°ng chắc Hatsumono sẽ giáºn lắm nếu cô ta biết được. Còn anh có biết phản ứng của Mẹ ra sao không? Bà nhón chân để nhìn cho kỹ - vì tôi đã cao hÆ¡n bà ? rồi phà n nà n rằng có lẽ tôi nên đến tiệm là m tóc của Hatsumono hÆ¡n là tiệm của Mameha.
Cô geisha táºp sá»± nà o má»›i đầu cÅ©ng rất hãnh diện vì mái tóc của mình, nhÆ°ng ba bốn ngà y sau là há» bắt đầu đâm ghét. Vì chắc anh đã biết, khi là m tóc xong vá» nhà , cô ta mệt phá» ngÆ°á»i, sẽ nằm lăn ra ngủ khì, kê đầu lên gối, thế nà o đầu tóc cÅ©ng xẹp xuống. Khi thức dáºy, cô ta phải đến tiệm là m tóc lại ngay. Cho nên cô geisha táºp sá»± phải há»c cách để giữ mái tóc cho khá»i hÆ°. Cô ta sẽ không dùng cái gối bình thÆ°á»ng nữa, mà dùng cái gối đặc biệt gá»i là Takamakura, loại gối tôi đã nói cho anh biết rồi. Cái gối nà y có hình nhÆ° cái nôi để cho ta tá»±a gáy lên đấy. Mặc dù trên gối có chêm má»™t lá»›p vá» trấu, nhÆ°ng cổ vẫn Ä‘au nhừ nhÆ° kê trên đá. Cô gái nằm ngủ, mái tóc sẽ hở lên trên, nhÆ°ng khi thức dáºy, có thể cô ta di chuyển đầu sao đó khiến cho mái tóc chạm và o chiếu khiến nó xẹp Ä‘i. TrÆ°á»ng hợp của tôi, bà Dì đã giúp tôi tránh khá»i tình trạng nà y bằng cách để má»™t cái khay bá»™t gạo dÆ°á»›i mái tóc của tôi, khi ngủ mà đầu tôi gục ra sau thì tóc sẽ chạm lên bá»™t gạo, bá»™t dÃnh và o sáp sẽ là m hÆ° mái tóc. Cho nên tôi phải cố giữ đầu cao lên khi ngủ. Tôi đã thấy cảnh Bà Ngô phải trải qua thá» thách nà y. Bây giỠđến phiên tôi. Má»—i khi thức dáºy và o buổi sáng thấy tóc bị hÆ°, tôi phải đến xếp hà ng ở tiệm là m tóc đợi đến phiên bị hà nh hạ.
Chiá»u nà o trong tuần chuẩn bị là m lá»… nháºp môn của tôi, bà Dì cÅ©ng mặc cho tôi áo quần đủ bá»™ của má»™t geisha táºp sá»± và táºp cho tôi Ä‘i lui Ä‘i tá»›i trên hà nh lang đất trong nhà kỹ nữ để tôi quen dần. Má»›i đầu rất khó Ä‘i, tôi cứ sợ ngã nhà o ra phÃa sau. Thiếu nữ thÆ°á»ng mặc áo có nhiá»u trang trà hÆ¡n ngÆ°á»i già , nghÄ©a là mà u sắc sặc sỡ hÆ¡n, vải mà u mè hÆ¡n, nhÆ°ng chiếc khăn quà ng bụng cÅ©ng dà i hÆ¡n. NgÆ°á»i phụ nữ đứng tuổi thắt khăn quà nh phÃa sau theo kiểu mà chúng tôi gá»i là "nút trống", vì cái nút có hình má»™t cái há»™p nhá» gá»n gà ng, cái nút nà y không cần nhiá»u vải lắm. NhÆ°ng các cô còn trẻ và o khoảng hai mÆ°Æ¡i, há» quà ng dải thắt lÆ°ng theo kiểu văn nghệ hÆ¡n. Trong trÆ°á»ng hợp nà ng geisha táºp sá»±, kiểu nà y là kiểu thá»i trang hấp dẫn nhất thÆ°á»ng được gá»i là dải darari ? "dải lủng lẳng" ? được bÃm thà nh cái nút cao lên táºn đầu xÆ°Æ¡ng bả vai, và đầu mút dải lủng lẳng gần phết đất. Ão kimono không cần phải có mà u sáng, nhÆ°ng dải thắt lÆ°ng hầu nhÆ° luôn luôn có mà u sắc tÆ°Æ¡i sáng. Khi ngÆ°á»i geisha táºp sá»± Ä‘i trÆ°á»›c mắt anh trên Ä‘Æ°á»ng phố, anh không để ý đến cái áo kimono mà chú ý đến dải thắt lÆ°ng lủng lẳng óng ánh sáng ? vá»›i má»™t phần cái kimono ở trên hai vai và hai bên vạt áo. Äể có được nhÆ° thế nà y, dải thắt lÆ°ng phải dà i, dà i bằng chiá»u dà i cả căn phòng. NhÆ°ng không phải chiá»u dà i của dải thắt lÆ°ng là m cho cô geisha khó mặc, mà chÃnh trá»ng lượng má»›ii là m cho cô ta khó khăn, vì nó được là m bằng gấm thêu nặng ná».
Ngoà i dải thắt lÆ°ng nặng ná», cái áo kimono cÅ©ng nặng vì hay tay áo quá rá»™ng. Khi ngÆ°á»i mặc dang hai tay ra, tay áo thụng xuống là m thà nh hai cái túi. Cái túi thụng nà y chúng tôi gá»i là furi, ngÆ°á»i geisha táºp sá»± phải mặc áo tay thụng nà y má»™t thá»i gian. Nếu không cẩn tháºn, cô ta có thể để tay áo lên mặt đất, và khi múa cô ta rất dá»… dẫm chân lên nó, nên cô ta phải nhá»› cẩn tháºn vấn chúng lên nhiá»u lần để khá»i vÆ°á»›ng.
Nhiá»u năm sau, nhà khoa há»c danh tiếng của trÆ°á»ng đại há»c Kyoto, trong má»™t đêm quá say đã nói vá» bá»™ y phục của cô geisha táºp sá»± nhÆ° thế nà y "Loà i khỉ ở Trung Phi được xem là loà i linh trưởng Ä‘iển hình nhất, nhÆ°ng tôi nghÄ© cô geisha táºp sá»± ở Gion có lẽ là loại linh trưởng có mà u sắc tÆ°Æ¡i sáng hÆ¡n hết!"
Cuối cùng ngà y Mameha và tôi là m lá»… kết tình chị em đã đến. Tôi tắm rá»a từ sá»›m, mặc quần áo. Bà Dì giúp tôi hóa trang và sá»a sang mái tóc. Vì sáp và chất hóa trang phủ lên da tôi, tôi thấy mặt tôi chẳng còn cảm giác gì hết. Má»—i lần tôi sá» và o má, tôi chỉ cảm thấy nằng nặng nÆ¡i ngón tay. Tôi là m thế nhiá»u lần quá khiến bà Dì cứ phải là m hóa trang lại. Sau khi nhìn và o gÆ°Æ¡ng, tôi thấy má»™t ngÆ°á»i hiện ra rất xa lạ. Tôi thấy trong gÆ°Æ¡ng là má»™t cô gái khác Ä‘ang nhìn tôi. Cô ta Ä‘ang Ä‘iểm trang tuyệt mỹ của má»™t geisha. Äôi môi Ä‘á» tÆ°Æ¡i trên khuôn mặt trắng toát, hai má phá»›t hồng. Tóc trang Ä‘iểm bằng hoa lụa và nữ trang có hình chùm lúa. Cô ta mặc kimono Ä‘en có huy hiệu của nhà kỹ nữ Nitta, từ dÆ°á»›i lai áo má»™t con rồng thêu uốn mình vÆ°Æ¡n lên táºn giữa hai đùi chân. Cái bá»m thêu bằng chỉ có mà u Ä‘á» rất tÆ°Æ¡i, móng và răng của nó mà u bạc và mắt mà u và ng, và ng tháºt. Không là m sao tôi ngăn được nÆ°á»›c mắt khá»i trà o ra, tôi phải nhìn lên trần nhà để nÆ°á»›c mắt khá»i trà o xuống má. TrÆ°á»›c khi ra khá»i nhà , tôi lấy cái khăn của ông Chủ tịch cho, nhét và o dÆ°á»›i dải thắt lÆ°ng để cầu may.
Bà Dì Ä‘i theo tôi đến táºn nhà Mameha, tôi bà y tá» lòng biết Æ¡n cô ấy, xin hứa sẽ kÃnh trá»ng cô ấy. Rồi cả ba chúng tôi đến Ä‘á»n thá» Gion, ở đây Mameha và tôi vá»— tay xin cáo trÆ°á»›c thần linh là chúng tôi sắp là m lá»… kết tình chị em. Tôi cầu nguyện thần linh gia há»™ cho chúng tôi rồi tôi nhắm mắt, cám Æ¡n thần linh đã ban cho tôi Ä‘iá»u tôi Æ°á»›c vá»ng từ ba năm nay, đó là trở thà nh geisha.
Lá»… kết tình chị em được tở chức tại phòng trà Ichiriki, có lẽ đây là phòng trà nổi tiếng nhất tại Nháºt. Nổi tiếng tại vì ở đây có má»™t võ sÄ© đạo danh tiếng ẩn náu và o những năm đầu tháºp niên 70. Hầu hết các phòng trà ở Gion Ä‘á»u nằm khuất sau mặt Ä‘Æ°á»ng, ngoại trừ cổng và o Ä‘Æ¡n sÆ¡, nhÆ°ng phòng trà Ichiriki nằm ngay mặt tiá»n, nó tá»a lạc trên má»™t góc Ä‘Æ°á»ng đông đúc ở đại lá»™ Shijo, có tÆ°á»ng bao quanh sÆ¡n mà u hồng nhạt, vá»›i mái ngói che tÆ°á»ng. NÆ¡i nà y trông giống má»™t lâu Ä‘Ã i.
Äến há»p mặt vá»›i chúng tôi có hai ngÆ°á»i em út của Mameha và bà Mẹ nữa. Khi chúng tôi gặp nhau ở vÆ°á»n ngoà i, má»™t ngÆ°á»i hầu dẫn chúng tôi và o tiá»n sảnh rồi Ä‘i theo má»™t hà nh lang tháºt đẹp chạy ngoằn ngoèo dẫn đến má»™t căn phòng nhá» trải thảm nằm phÃa sau nhà hà ng. ChÆ°a bao giá» tôi thấy đồ đạc quanh phòng sang trá»ng và đẹp nhÆ° thế nà y. Äồ đạc bằng gá»— bóng láng, tÆ°á»ng trát vữa láng mịn. Phòng ngát mùi thÆ¡m của phấn kuroyaki ? má»™t lá»ai phấn thÆ¡m là m từ gá»— thÆ¡m xay nhá» có mà u xám. Äây là lá»ai phấn thÆ¡m cổ truyá»n, ngay cả Mameha là ngÆ°á»i geisha có đầu óc bảo thủ cÅ©ng Æ°a loại nÆ°á»›c hoa của Tây phÆ°Æ¡ng hÆ¡n. NhÆ°ng nhà hà ng Ichiriki vẫn thÃch lá»ai hÆ°Æ¡ng thÆ¡m kuroyaki, loại mùi hÆ°Æ¡ng đã được nhiá»u thế hệ geisha xá» dụng. Ngay cả tôi bây giá» cÅ©ng còn giữ lại má»™t Ãt trong cái chai gá»—, má»—i khi ngá»i đến, tôi lại nhá»› tá»›i ngà y hôm ấy.
Buổi lá»… có bà chủ phòng trà Ichiriki đến dá»±, bà ta chỉ ở khoảng 10 phút. Má»™t chị hầu mang đến má»™t cái khay Ä‘á»±ng nhiá»u tách sake, Mameha và tôi cùng uống chung. Tôi uống 3 há»›p ở má»™t tách rồi Ä‘Æ°a cho Mameha, cô ấy uống ba há»›p. Chúng tôi tiếp tục nhÆ° váºy vá»›i ba tách rựơu, thế là xong. Kể từ khi ấy, tôi không còn là Chiyo nữa, tôi là nà ng geisha táºp sá»± có tên là Sayuri. Trong tháng đầu há»c nghá», nà ng geisha trẻ nà y được xem là ngÆ°á»i "thá»±c táºp", không được trình diá»…n múa hay giải trà vá»›i khách mà không có ngÆ°á»i chị cả, và chỉ là m việc Ãt thôi, còn thì Ä‘á»u dùng để quan sát và há»c há»i. Riêng cái tên Sayuri của tôi, Mameha đã há»™i ý vá»›i ngÆ°á»i thầy bói khá lâu má»›i tìm ra được. Âm thanh của cái tên không thà nh vấn Ä‘á», mà ý nghÄ©a của nó má»›i quan trá»ng, cÅ©ng nhÆ° các nét viết của cái tên ? vì các nét viết của cái tên nà y má»›i đáng kể. Từ "Sa" trong tên tôi có nghÄ©a là "cùng nhau", "Yu" có nghÄ©a là cung Dáºu ? cung nà y để quân bình ngÅ© hà nh trong ngÆ°á»i tôi và "Ri" có nghÄ©a là "hiểu biết". Ông thầy bói đã tìm ra cái tên sao cho dung hòa vá»›i tên của Mameha, nhÆ°ng không có tên nà o tốt có thể mang lại may mắn cho tôi được.
Tôi nghÄ© Sayuri là má»™t tên đẹp, nhÆ°ng cái tên cho tôi cảm giác kỳ lạ là con bé Chiyo không còn nữa. Sau khi là m lá»… xong, chúng tôi và o phòng khác để ăn "CÆ¡m Ä‘á»", cÆ¡m nấu gạo trá»™n Ä‘áºu Ä‘á». Tôi xúc cÆ¡m ăn mà lòng không cảm thấy bất ổn, không mấy vui. Bà chủ phòng trà há»i tôi má»™t câu, khi nghe bà gá»i tôi là "Sayuri", tôi nháºn ra có cái gì đấy là m cho tôi hoang mang bối rối. Tôi cảm thấy con bé có tên Chiyo từng chạy chân không từ hồ vá» nhà ngà say không còn nữa. Thay và o đó là cô gái có tên Sayuri vá»›i khuôn mặt trắng toát và đôi môi mà u Ä‘á». Mameha đã có kế hoạch chiá»u hôm đó dẫn tôi Ä‘i khắp Gion để giá»›i thiệu vá»›i các bà chủ phòng trà và chủ nhà dạy kỹ nữ mà cô ấy có liên hệ là m ăn quen biết. NhÆ°ng khi ăn trÆ°a xong, cô ấy không dẫn tôi Ä‘i mà dẫn tôi và o má»™t căn phòng của nhà hà ng Ichiriki và bảo tôi ngồi xuống. DÄ© nhiên ngÆ°á»i geisha không ngồi trong khi mặc kimono, cái thế mà chúng tôi gá»i là ngồi có lẽ những ngÆ°á»i khác gá»i là quỳ. Khi tôi ngồi xuống, cô ấy nhăn mặt bảo tôi ngồi lại. Cái áo cồng ká»nh khiến tôi phải đứng lên ngồi xuống nhiá»u lần má»›i đúng được quy cách. Mameha Ä‘Æ°a tôi má»™t thứ trang sức nhá» có hình quả bầu, và chỉ cho tôi cách Ä‘eo nữ trang và o thắt lÆ°ng cho nó lủng lẳng. Trái bầu nhá», nhẹ khiến cô geisha phải chú ý đến thân hình nặng ná» của mình, nhiá»u cô nhá» và o thứ nà y giữ cho mình khá»i bị té xuống.
Mameha nói chuyện vá»›i tôi má»™t lát, rồi khi chúng tôi sắp sá»a ra Ä‘i, cô ấy bảo tôi rót cho cô ấy má»™t tách trà . Bình trà hết nÆ°á»›c, nhÆ°ng cô bảo cứ giả là m nhÆ° rót trà tháºt. Cô ấy muốn nhìn cách tôi giữ tay áo cho khá»i vÆ°á»›ng ra sao khi rót trà . Tôi tin tôi biết cách và cố sức là m, nhÆ°ng Mameha tá» ra không hà i lòng cách là m của tôi.
- Cô rót tách của ai trÆ°á»›c tiên? ? cô ấy há»i.
- Của chị! ? tôi đáp.
- Trá»i Æ¡i! Em không cần quan tâm đến chị, em cứ xem chị là ai đấy, chị là đà n ông hay Ä‘Ã n bà ?
- Äà n ông.
- Tốt. Rót cho chủ má»™t tách. Tôi là m theo lá»i cô ấy, Mameha ngẩng mặt nhìn theo tay áo của tôi khi tôi Ä‘Æ°a ra để rót trà .
- Tại sao cô thÃch là m nhÆ° thế? ? cô ấy há»i ? vì nếu cô Ä‘Æ°a cánh tay quá cao nhÆ° thế trông có vẻ há»› hênh.
Tôi rót lại vá»›i cánh tay hạ thấp. Lần nà y cô ấy giả vá» ngáp và quay qua nói chuyện vá»›i má»™t cô geisha tưởng tượng Ä‘ang ngồi ở phÃa bên kia.
- Em nghÄ© chị đã cho em biết chị chán nản ? tôi há»i ? tại sao em rót trà mà chị tá» ra chán nản nhÆ° thế?
- Vì cô không muốn tôi nhìn lên tay áo của cô, nhÆ°ng là m thế không có nghÄ©a là cô Ä‘oan trang. Äà n ông chỉ quan tâm đến má»™t chuyện mà thôi. Cô hãy tin tôi Ä‘i, rồi cô sẽ hiểu những Ä‘iá»u tôi nói. Có có thể là m cho há» sung sÆ°á»›ng bằng cách để cho há» tin rằng hỠđược cô cho phép nhìn và i nÆ¡i trên thân thể của cô mà không ai có thể nhìn được. Nếu ngÆ°á»i geisha táºp sá»± mà hà nh Ä‘á»™ng nhÆ° cô vừa rồi ? rót trà nhÆ° ngÆ°á»i hầu rót ? thì anh chà ng ngồi vá»›i cô sẽ mất hết hy vá»ng. Là m thá» lại Ä‘i, nhÆ°ng trÆ°á»›c hết cô phải Ä‘Æ°a cánh tay cô cho tôi xem. Tôi kéo tay áo lên táºn khuá»·u tay và đưa cánh tay ra cho cô ấy xem. Cô ấy nắm tay tôi, quay qua quay vá», nhìn trên nhìn dÆ°á»›i.
- Cánh tay cô tuyệt đẹp, là n da tháºt tuyệt. Cô nên là m sao cho ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà o ngồi bên cạnh cô Ãt ra cÅ©ng có dịp trông thấy tay cô má»™t lần.
Tôi tiếp tục rót trà lại nhiá»u lần, cho đến khi Mameha thấy hà i lòng, tức là khi tôi kéo tay áo sao cho để lá»™ cánh tay má»™t cách tá»± nhiên chứ không phải có ý đồ nhÆ° thế. Nếu tôi xăn tay áo lên táºn khuá»·u tay, tôi sẽ trông lố bịch buồn cÆ°á»i, nên phải là m ra vẻ tình cá» mà kéo lên, đồng thá»i kéo sao cho ống tay áo rá»™ng hở ra chừng và i ngón tay ở cổ tay, để há» có thể nhìn và o cánh tay. Mameha nói cái phần đẹp nhất của cánh tay là ở bên dÆ°á»›i, cho nên tôi phải cầm bình trà thế nà o để cho Ä‘Ã n ông há» thấy dÆ°á»›i cánh tay hÆ¡n là ở phÃa trên.
Cô ấy yêu cầu tôi là m lại má»™t lần nữa, lần nà y tôi giả vá» rót trà cho bà chủ phòng trà Ichiriki. Tôi để lá»™ cánh tay theo kiểu cô ấy nói, nhÆ°ng Mameha liá»n nhăn mặt.
- Trá»i đất, tôi là phụ nữ - cô ấy nói ? tại sao cô lại để lá»™ cánh tay nhÆ° thế? Là m thế không sợ tôi giáºn hay sao?
- Giáºn Æ°?
- Cô biết tôi nghÄ© sao không? Cô phô bà y ra trÆ°á»›c mặt tôi vẻ đẹp trẻ trung của cô, trong lúc tôi già nua. Trừ phi cô là m thế để thá»a lòng kiêu căng? - Sao gá»i là kiêu căng?
- Tại sao cô có ý đồ để cho tôi xem phÃa dÆ°á»›i cánh tay cô? Là m thế giống nhÆ° cô để cho tôi xem phim trong đùi chân của cô. Nếu tôi nhìn và o những nÆ¡i ấy thì hay quá rồi. NhÆ°ng để cho tôi xem những nÆ¡i ấy là có ý đồ kiêu căng!
Tôi rót thêm và i lần nữa, cho đến khi tôi thà nh thạo các phÆ°Æ¡ng pháp thÃch hợp nhÆ° cô ấy chỉ vẽ. Khi Mameha thấy đã vừa ý, cô ấy nói hai chúng tôi cùng Ä‘i ra phố.
Tôi đã ăn mặc đúng kiểu của ngÆ°á»i geisha táºp sá»± nhiá»u giá» rồi. Bây giá» tôi phải táºp Ä‘i khắp Gion vá»›i đôi già y mà chúng tôi gá»i là okobo. Già y cao và là m bằng gá»—, vá»›i dây già y sÆ¡n mà u rất đẹp ôm lấy bà n chân. Nhiá»u ngÆ°á»i cho rằng Ä‘i già y nà y rất lịch sá»±, vì nó có hình thuôn thuôn nhÆ° miếng chêm, cho nên phần đế già y hẹp bằng ná»a phần trên mặt già y. NhÆ°ng tôi thấy Ä‘i già y nà y rất khó khăn. Tôi cảm thấy nhÆ° mang hai mái nhà dÆ°á»›i chân.
Mameha và tôi ghé khoảng hai mÆ°Æ¡i phòng trà và nhà kỹ nữ, nhÆ°ng nÆ¡i nà o chúng tôi cÅ©ng chỉ dừng lại và i phút thôi. ThÆ°á»ng thÆ°á»ng có ngÆ°á»i hầu ra mở cá»a, và Mameha lịch sá»± yêu cầu gặp bà chủ, rồi bà chủ đến. Mameha nói vá»›i bà ta "Tôi muốn giá»›i thiệu vá»›i bà cô em út của tôi, cô Sayuri" ? rồi tôi cúi chà o tháºt thấp và nói "ThÆ°a bà , trăm sá»± nhá» bà " ? bà chủ và Mameha sẽ nói chuyện vá»›i nhau và i phút, rồi chúng tôi kiếu từ. Và i nÆ¡i, chúng tôi được má»i uống trà , chúng tôi nán lại chừng năm phút. NhÆ°ng tôi sợ uống nhiá»u nÆ°á»›c nên chỉ thấm môi và o tách rồi thôi. Mặc kimono mà phải và o phòng vệ sinh là cả má»™t vấn Ä‘á» khó khăn, tôi chÆ°a đủ kinh nghiệm trong việc nà y.
Äi chừng má»™t giá» là tôi thấy mệt rồi, nhÆ°ng tôi phải cố gắng hết sức để khá»i lá»™ vẻ mệt má»i của mình khi Ä‘i vá»›i cô ấy. chúng tôi phải Ä‘i nhiá»u nÆ¡i má»›i được. Và o thá»i ấy, tôi Ä‘oán có chừng ba bốn chục phòng trà hạng nhất ở Gion và hà ng trăm loại nhì. DÄ© nhiên chúng tôi không Ä‘i hết được, chúng tôi đến chừng 15 hay 16 phòng trà hạng nhất, những nÆ¡i mà Mameha thÆ°á»ng đến để giải trÃ. Còn các nhà kỹ nữ thì có đến hà ng trăm nhà , nhÆ°ng chúng tôi chỉ đến và i nÆ¡i mà Mameha có quan hệ máºt thiết thôi.
Sau ba giá» chiá»u, chúng tôi hoà n tất. Tôi muốn vá» ngay nhà để ngủ má»™t giấc, nhÆ°ng Mameha đã có kế há»ach buổi tối rồi. Tôi phải tham gia cuá»™c vui lần đầu vá»›i nhiệm vụ của má»™t nà ng geisha táºp sá»±.
- Äi tắm Ä‘i ? cô ấy nói vá»›i tôi ? chắc cô ra mồ hôi nhiá»u rồi, và phần trang Ä‘iểm không còn tốt nữa.
Hôm ấy là má»™t ngà y mùa thu nóng bức, mà tôi thì là m việc cáºt lá»±c. Trở vá» nhà kỹ nữ, bà Dì giúp tôi cởi áo và bà thÆ°Æ¡ng tình để cho tôi ngủ khoảg ná»a giá». Bà Dì đã có thái Ä‘á»™ tá» tế lại vá»›i tôi, vì tôi đã hết mắc phải những lá»—i lầm ngu ngốc và tÆ°Æ¡ng lai có vẻ sáng sủa hÆ¡n Bà Ngô. Ngủ dáºy, tôi vá»™i Ä‘i tắm liá»n. Äúng 5 giá» tôi đã mặc áo quần và trang Ä‘iểm xong. Chắc anh biết tôi rất kÃch thÃch vì tôi đã từng thấy Hatsumono cÅ©ng nhÆ° Bà Ngô trải qua những giá» khắc nhÆ° bây giá». Tối hôm đó rất quan trá»ng đôi vá»›i tôi vì đây là lần đầu tiên tôi đến dá»± buổi đại tiệc được tổ chức tại Khách sạn Quốc tế Kansai. Äại tiệc là những buổi tiệc chÃnh thức rất long trá»ng, khách ngồi sát nhau thà nh hình chữ U trong căn phòng lá»›n trải thảm, khay đồ ăn để trên bà n trÆ°á»›c mặt há». Các nà ng geisha có mặt ở đây để giúp vui, Ä‘i quanh giữa phòng ? nghÄ©a là há» di chuyển bên trong dãy khay thức ăn có hình chữ U, hỠđến trÆ°á»›c mặt khách, quỳ xuống rót rượu sake và nói chuyện và i phút. Công việc nà y không mấy hấp dẫn, và vai trò ngÆ°á»i geisha táºp sá»± nhÆ° tôi lại cà ng kém phần hấp dẫn hÆ¡n vai trò của Mameha nữa. Tôi Ä‘i lè kè bên cô ấy nhÆ° cái bóng. Má»—i khi cô ấy giá»›i thiệu mình, tôi cÅ©ng tá»± giá»›i thiệu nhÆ° thế, cúi chà o rất thấp và nói:
- Tôi là Sayuri, má»›i táºp sá»±, xin ra mắt quý ông ? sau đó tôi không nói gì nữa và cÅ©ng không ai nói gì vá»›i tôi.
Äến cuối buổi tiệc, cá»a má»™t bên phòng mở ra, Mameha và má»™t nà ng geisha khác xuất hiện, trình diá»…n má»™t vở múa có tên là Chi - Yo no Tomo ? nghÄ©a là "bạn bè vÄ©nh cá»u". Vở múa rất hay, diá»…n tả cảnh hai ngÆ°á»i phụ nữ thân thiết gặp nhau sau má»™t thá»i gian xa cách. Äà n ông vừa xỉa răng vừa xem, há» là nhân viên Ä‘iá»u hà nh má»™t công ty lá»›n sản xuất van cao su, hay là sản xuất cái gì đại loại nhÆ° thế, há» tụ há»p đến Kyoto để dá»± buổi liên hoan hà ng năm. Tôi tin chắc không ai trong số há» phân biệt được sá»± khác nhau giữa vÅ© vá»›i má»™ng du. NhÆ°ng phần tôi, tôi rất thÃch thú. Giá»›i geisha ở Gion thÆ°á»ng dùng cái quạt khi múa rất tà i tình. Má»›i đầu cô ấy đóng quạt lại, quay má»™t vòng, vừa quay vừa vẫy cái quạt uyển chuyển nhÆ° để diá»…n tả dòng nÆ°á»›c Ä‘ang chảy qua. Rồi cô ấy xòe quạt ra, biến nó thà nh cái tách để cho ngÆ°á»i cùng múa rót rượu sake cho cô ấy uống. Vở múa không những đẹp vá» hình thức mà còn gây ấn tượng bởi tiếng Ä‘Ã n Shamisen Ä‘iêu luyện.
Buổi tiệc chÃnh thức thÆ°á»ng không kéo dà i lâu hÆ¡n hai tiếng đồng hồ. Cho nên đến khoảng 8 giá», chúng tôi ra Ä‘Æ°á»ng lại. Tôi định quay qua cám Æ¡n Mameha và chúc cô ấy ngủ ngon thì bá»—ng cô nói vá»›i tôi:
- Tôi định để cô vá» nhà ngủ, nhÆ°ng trông cô còn có vẻ hăng hái quá, cho nên tôi Ä‘Æ°a cô đến phòng trà Komoriya. Äến đấy, cô sẽ được nếm mùi loại tiệc không chÃnh thức đầu tiên. Chúng ta có thể giá»›i thiệu cô vá»›i má»i ngÆ°á»i ở đấy. Tôi không thể nói tôi quá mệt không muốn Ä‘i nữa, cho nên tôi chỉ biết im lặng Ä‘i theo cô ấy thôi.
Khi trên Ä‘Æ°á»ng đến đấy, Mameha nói cho tôi biết ngÆ°á»i đứng ra tổ chức buổi tiệc nà y là ngÆ°á»i Ä‘iá»u hà nh Phòng trà quốc gia ở Tokyo. Ông ta biết hết những nà ng geisha nổi tiếng ở hầu hết các khu geisha trên nÆ°á»›c Nháºt, thế nhÆ°ng khi nà o Mameha giá»›i thiệu tôi vá»›i ông ta, dù ông ta rất thân máºt, tôi cÅ©ng không nên mong ông ta nói chuyện vá»›i tôi nhiá»u. Nhiệm vụ duy nhất của tôi là luôn luôn giữ cho mình đẹp đẽ và linh lợi. Cô ấy báo cho tôi hay:
- Cô hãy cố hết sức đừng để cho cô có vẻ không được mắt.
Chúng tôi Ä‘i và o phòng trà , ngÆ°á»i hầu dẫn chúng tôi lên má»™t căn phòng ở tầng hai. Khi Mameha quỳ xuống để mở cá»a, tôi không dám nhìn thẳng và o trong, nhÆ°ng tôi vẫn có thể thấy được bảy tám ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông Ä‘ang ngồi trên nệm quanh má»™t chiếc bà n vá»›i bốn ngÆ°á»i geisha. Chúng tôi chà o rồi và o trong phòng, và sau khi và o rồi, chúng tôi quỳ xuống trên chiếu để đóng cá»a ? vì đây là cách geisha và o phòng. Chúng tôi chà o các nà ng geisha trÆ°á»›c, nhÆ° Mameha đã dặn, rồi chà o chủ nhân, bà ta ngồi ở góc bà n, sau đó má»›i chà o khách.
- Kìa cô Mameha ? một nà ng geisha nói ? cô đến vừa đúng lúc để kể cho chúng tôi nghe chuyện ông là m tóc giả Konda.
- Ôi, trá»i Æ¡i! Tôi không nhá»› tà nà o hết ? Mameha đáp và má»i ngÆ°á»i cÆ°á»i vang, tôi không hiểu há» cÆ°á»i cái gì. Mameha dẫn tôi Ä‘i quanh bà n để quỳ bên cạnh bà chủ. Tôi đã quỳ má»™t bên.
- ThÆ°a ông Giám đốc, xin phép ông cho tôi giá»›i thiệu cô em út của tôi ? cô ấy nói vá»›i ông ta. Äây là dấu hiệu bảo tôi cúi ngÆ°á»i chà o, xÆ°ng tên và xin ông Giám đốc bá» lá»—i. Ông ta có vẻ rất nóng tÃnh, cặp mắt lồ lá»™, ngÆ°á»i trông yếu Ä‘uối. Ông ta không thèm nhìn đến tôi mà chỉ gảy tà n thuốc và o cái gạt tà n đã đầy ở trÆ°á»›c mặt và nói:
- Chuyện vỠcái anh chà ng là m tóc giả Konda là chuyện gì thế? Các cô cứ nhắc đến chuyện đó suốt cả buổi tối mà không ai kể hết.
- Thú tháºt là tôi không biết! ? Mameha nói.
Cô geisha khác lên tiếng:
- NhÆ° thế tức là chị ấy quá bối rối nên không kể được thôi. Nếu chị ấy không kể được, chắc tôi phải kể. Các ông có vẻ thÃch nghe kể, nhÆ°ng Mameha lại thở dà i.
- Trong lúc nghe kể, tôi má»i Mameha má»™t tách sake cho cô ấy bình tÄ©nh ? ông Giám đốc nói rồi rá»a cái tách của mình trong tô nÆ°á»›c đặt giữa bà n, cái tô nÆ°á»›c đặt ở đấy dùng để là m việc ấy - rồi Ä‘Æ°a cho cô.
- Chuyện nhÆ° thế nà y ?cô geisha kia nói ? anh chà ng Konda là thợ là m tóc giả giá»i nhất ở Gion, hay Ãt ra má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u nói thế. Mameha thuê anh ta là m tóc đã nhiá»u năm rồi. Quý vị biết không, chị ấy luôn luôn có mái tóc giả tuyệt vá»i nhất. Cứ nhìn và o chị ấy là quý vị sẽ thấy.
Mameha nhăn mặt giả vá» giáºn dữ má»™t cách khôi hà i.
- Cô ấy có nụ cÆ°á»i nhạo quá tuyệt!
- một ông nói.
- Trong má»™t buổi trình diá»…n ? cô kia nói tiếp ? ngÆ°á»i là m tóc giả luôn luôn đứng sau sân khấu để giúp các cô thay y phục. ThÆ°á»ng thÆ°á»ng trong khi cô thay áo, thế nà o cÅ©ng có thứ bị tuá»™t ra, và rồi thình lình ?lá»™ ngá»±c ra, hay là lá»™ ra má»™t dúm lông! Quý vị chắc biết những việc nhÆ° thế nà y thế nà o cÅ©ng xảy ra. Thế nhÆ°ng?
Một ông lên tiếng:
- Tôi là m việc ở ngân hà ng đã nhiá»u năm. Váºy mà tôi lại muốn là m anh chà ng là m tóc giả quá!
- Có nhiá»u chuyện đáng biết hÆ¡n là chuyện lo nhìn các cô hở hang. Thế nhÆ°ng Mameha luôn luôn hà ng Ä‘á»™ng Ä‘oan trang, chị ấy ra sau cái mà n để thay đồ? - Äể tôi kể chuyện nà y cho ? Mameha cắt ngang lá»i cô kia - Chị thế nà o cÅ©ng gán cho tôi cái tên không hay. Tôi không phải Ä‘oan trang đâu. Konda thÆ°á»ng nhìn tôi không ngá»›t, nên tôi đã mang và o tấm mà n chắn. CÅ©ng lạ là cái anh chà ng Konda nà y không chá»c má»™t lá»— nÆ¡i mà n để nhìn sang.
- Tại sao thỉnh thoảng cô không để anh ta nhìn má»™t chút? ? ông Giám đốc cắt ngang lá»i cô ? Nhìn má»™t chút cô có Ä‘au Ä‘á»›n gì đâu?
- Tôi không bao giá» nghÄ© đến chuyện đấy ? Mameha đáp ? ông nói đúng, thÆ°a ông Giám đốc, nhìn má»™t chút đâu có thiệt hại gì đâu. Có lẽ bây giỠông muốn chúng tôi để cho ông nhìn má»™t chút phải không? Nghe thế má»i ngÆ°á»i trong phòng cÆ°á»i ồ. Khi má»i ngÆ°á»i đã yên lặng trở lại, ông Giám đốc bèn đứng dáºy, tháo chiếc dải nÆ¡i thắt lÆ°ng ông ta ra.
- Äể tôi là m việc nà y xem sao - ông ta nói vá»›i Mameha ? nếu cô cho tôi xem má»™t lát.
- Tôi không đỠnghị với ông như thế - Mameha đáp.
- Cô thế là hẹp hòi quá.
- NgÆ°á»i không hẹp hòi không là m geisha được ? Mameha nói - há» chỉ là m ngÆ°á»i bảo trợ cho geisha thôi.
- Váºy thì thôi, chẳng sao - ông Giám đốc nói rồi ngồi xuống. Phải nói là tôi thấy nhẹ ngÆ°á»i khi ông ta ngồi xuống, vì mặc dù tất cả những ngÆ°á»i khác có vẻ vui thÃch, nhÆ°ng tôi lại rất bối rối.
- Tôi kể đến đâu rồi nhỉ? ? Mameha há»i ? À, đến chá»— má»™t hôm tôi mang cái mà n che và o, tôi nghÄ© nhá» cái mà n mà tôi khá»i bị Konda quấy rầy. NhÆ°ng có má»™t lần khi Ä‘i vệ sinh xong, tôi vá»™i vã quay vá», tôi không thấy anh ta ở đâu hết. Tôi hoảng hồn, vì tôi cần đầu tóc giả để diá»…n mà n sắp đến, nhÆ°ng sau đó tôi tìm thấy anh ta ngồi trên cái thùng kê sát bên tÆ°á»ng, trông có vẻ rất yếu và ngÆ°á»i toát đầy mồ hôi. Tôi tá»± há»i không biết có phải anh ta bị Ä‘au tim hay không. Anh ta để cái đầu tóc giả bên cạnh, và khi thấy tôi, anh ta xin lá»—i, rồi sau đó giúp tôi Ä‘á»™i tóc giả lên. Sau buổi diá»…n ngà y hôm đó, anh ta Ä‘Æ°a cho tôi má»™t mẩu giấy viết? Äến đây, Mameha ngáºp ngừng không nói hết câu. Cuối cùng má»™t ông lên tiếng há»i:
- Sao? TỠgiấy viết gì?
Mameha lấy tay che mắt. Cô ấy quá bối rối nên không thể tiếp tục kể được. Má»i ngÆ°á»i trong phòng phá lên cÆ°á»i.
- Äược rồi, để tôi kể cho qúy vị nghe tá» giấy viết gì - má»™t cô geisha lên tiếng - tá» giấy viết có ná»™i dung đại khái nhÆ° thế nà y "Cô Mameha thân mến, cô là nà ng geisha đẹp nhất ở Gion. Sau khi cô Ä‘á»™i đầu tóc giả của tôi, tôi rất lấy là m sung sÆ°á»›ng, tôi cứ giữ mãi trong phòng là m việc của tôi, ngà y nà o tôi cÅ©ng úp mặt vô trong đó để ngá»i mùi tóc của cô. NhÆ°ng hôm nay cô Ä‘i và o phòng vệ sinh, cô đã cho tôi hưởng những giây phút sung sÆ°á»›ng nhất trong cuá»™c Ä‘á»i tôi. Trong khi cô ở trong phòng, tôi núp ngoà i cá»a, những âm thanh tuyệt vá»i khiến ngÆ°á»i ta cảm thấy ngứa ngáy, nghe còn hay ho thú vị hÆ¡n nÆ°á»›c suối reo?"
Äám Ä‘Ã n ông phá ra cÆ°á»i vang khiến cô geisha phải dừng lại không nói tiếp được.
- Những âm thanh tuyệt vá»i khiến tôi cảm thấy ngứa ngáy, còn hay ho thú vị hÆ¡n cả tiếng nÆ°á»›c suối reo..
- Anh ta không nói theo cách đó đâu ? Mameha nói ? anh ta viết nhÆ° thế nà y "Những âm thanh tuyệt vá»i khiến ngÆ°á»i ta cảm thấy ngứa ngáy; còn hay ho thú vị hÆ¡n cả tiếng suối reo khiến cho tôi phồng ra, căng lên khi nghÄ© đến thân thể lõa lồ của cô"
- Rồi anh ta nói vá»›i chị ấy rằng ? cô geisha kia nói tiếp ? sau đó anh ta không thể đứng nổi vì quá bị kÃch thÃch, và anh ta hy vá»ng má»™t ngà y nà o đó anh ta sẽ được trải qua những giây phút sung sÆ°á»›ng nhÆ° thế nữa.
DÄ© nhiên má»i ngÆ°á»i cÆ°á»i vang, và tôi cÅ©ng giả vá» cÆ°á»i. NhÆ°ng tháºt ra tôi cảm thấy tháºt khó tin những ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà y ? những ngÆ°á»i đã trả tiá»n rất đáng kể để đến ngồi ở đây vá»›i đám phụ nữ mỹ miá»u mặc áo đẹp đẽ đắt tiá»n ? muốn nghe những câu chuyện loại bá»n trẻ con ở Yoroido đã kể. Trong thâm tâm, tôi cứ tưởng há» sẽ nói những chuyện vá» văn chÆ°Æ¡ng, vá» kịch nghệ Kabuki hay những chuyện gì đại loại nhÆ° thế. Và dÄ© nhiên ở Gion đã có những buổi tiệc nhÆ° thế nà y, và đây là buổi tiệc đầu tiên vá»›i loại vui đùa theo kiểu con nÃt của tôi. Trong khi má»i ngÆ°á»i nghe câu chuyện của Mameha, ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông ngồi bên cạnh tôi Ä‘Æ°a tay lau chùi cái mặt dÆ¡ bẩn của mình và Ãt chú ý đến câu chuyện. Khi má»i ngÆ°á»i đã yên lặng, ông ta Ä‘Æ°a mắt nhìn tôi má»™t lát rồi há»i:
- Mắt cô có phải khác biệt lạ thÆ°á»ng không? Hay là tôi say quá hóa cuồng?
Có lẽ ông ta đã quá say, nhÆ°ng tôi nghÄ© không nên nói tháºt vá»›i ông ta nhÆ° thế. NhÆ°ng tôi chÆ°a kịp trả lá»i thì ông ta đã cau mà y, rồi Ä‘Æ°a tay gãi đầu tháºt mạnh khiến cho má»™t lá»›p bụi tuyết tháºt má»ng bay xuống hai vai. Thì ra chÃnh vì thế mà ông ta được má»i ngÆ°á»i ở Gion gá»i là ông "MÆ°a tuyết", vì ông ta có nhiá»u gà u. Ông ta có vẻ nhÆ° đã quên câu há»i, hay có lẽ không đợi tôi trả lá»i, vì ông ta há»i sang tuổi của tôi. Tôi nói cho ông ta biết tôi 14 tuổi.
- Chưa bao giỠtôi thấy một cô gái 14 tuổi mà lớn như cô. Nà y, cầm cái nà y ? ông nói và đưa cái tách sake uống hết rượu cho tôi.
- á»’, không được thÆ°a ngà i ? tôi đáp ? vì tôi chỉ má»›i táºp sá»±? - Äây là câu nói mà Mameha đã dạy cho tôi nói, nhÆ°ng ông MÆ°a tuyết không chịu nghe, ông ta cứ cầm cái tách không cho đến khi tôi lấy cái tách, rồi ông bÆ°ng bình rượu để rót cho tôi.
Tôi không được phép uống sake vì geisha táºp sá»± - nhất là ngÆ°á»i má»›i hoc việc ? phải tá» ra mình còn bé bá»ng. NhÆ°ng tôi không thể không vâng lá»i ông ta. Tôi bÆ°ng cái tách không Ä‘Æ°a ra, nhÆ°ng trÆ°á»›c khi rót rượu, ông ta Ä‘Æ°a tay gãi đầu, tôi khiếp sợ khi thấy má»™t Ãt bụi gà u rÆ¡i và o tách. Ông MÆ°a Tuyết rót đầy tách rồi nói vá»›i tôi:
- Nà o uống Ä‘i, uống nhiá»u và o. Tôi cÆ°á»i nhìn ông ta, tÆ° từ Ä‘Æ°a tách lên môi ? vì không biết là m gì nữa ? bá»—ng tháºt nhá» trá»i, Mameha cứu tôi:
- Sayuri, hôm nay là ngà y đầu của cô ở Gion, không được để say - cô ấy nói nhÆ°ng cô ấy cÅ©ng không muốn là m pháºt lòng ông MÆ°a Tuyết ? chỉ nhấp cho Æ°á»›t môi là đủ rồi.
Tôi là m theo lá»i cô ấy, chỉ nhấp Æ°á»›t môi. Khi tôi nói Æ°á»›t môi thôi, tức là tôi mÃm môi tháºt chặt đến Ä‘au cả miệng, rồi Ä‘Æ°a môi lên tách sake cho đến khi tôi cảm thấy rượu chạm và o và nh môi. Rồi tôi vá»™i và ng để tách xuống và nói:
- Chà chà ! Tuyệt quá! Vừa nói vừa Ä‘Æ°a tay lấy cái khăn trong dải thắt lÆ°ng. Tôi cảm thấy nhẹ ngÆ°á»i khi chấm cái khăn lên môi và tôi sung sÆ°á»›ng mà nói rằng ông MÆ°a tuyết không chú ý đến, vì ông ta Ä‘ang nhìn tách rượu trên bà n trÆ°á»›c mặt ông. Má»™t lát sau ông ta Ä‘Æ°a tách rượu lên môi uống má»™t hÆ¡i cạn, rồi ông đứng lên, xin phép Ä‘i và o phòng vệ sinh.
NgÆ°á»i geisha táºp sá»± phải Ä‘Æ°a ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông Ä‘i phòng vệ sinh và trở vá» vá»›i há», nhÆ°ng không ai yêu cầu ngÆ°á»i má»›i và o nghá» là m nhÆ° thế. Khi không có geisha táºp sá»± trong phòng, các ông thÆ°á»ng phải Ä‘i má»™t mình đến phòng vệ sinh hay thỉnh thoảng má»™t geisha Ä‘i theo ông ta. NhÆ°ng ông MÆ°a Tuyết cứ đứng yên nhìn tôi cho đến khi tôi nháºn ra ông ta Ä‘ang chá» tôi đứng lên. Tôi không biết Ä‘Æ°á»ng trong phòng trà Komoriya, nhÆ°ng ông MÆ°a Tuyết thì biết. Tôi Ä‘i theo ông ta dá»c theo hà nh lang. Ông ta bÆ°á»›c sang má»™t bên trong khi tôi mở cá»a phòng vệ sinh cho ông. Sau đó tôi đứng trên hà nh lang đợi ông ta, tôi nghe có tiếng ngÆ°á»i Ä‘i lên cầu thang, nhÆ°ng tôi không lÆ°u tâm đến việc ấy. Lát sau ông MÆ°a Tuyết Ä‘i ra, chúng tôi vá» lại phòng. Khi và o, tôi thấy má»™t geisha khác nữa và o nháºp tiệc cùng Ä‘i có cô geisha táºp sá»±. Há» quay lÆ°ng ra phÃa cá»a, cho nên tôi không thấy mặt há» cho đến khi tôi theo ông MÆ°a Tuyết Ä‘i vòng qua bên kia bà n để ngồi và o chá»— cÅ©. Chắc anh biết tôi hết sức kinh ngạc khi nhìn thấy há», vì bên kia bà n là ngÆ°á»i phụ nữ mà tôi rất muốn lẩn tránh. Äấy là Hatsumono, cô ta cÆ°á»i nhìn tôi, bên cạnh là Bà Ngô.
Tà i sản của Alucard
24-08-2008, 10:52 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2008
Äến từ: Castlevania
Bà i gởi: 339
Thá»i gian online: 5 giá» 56 phút 40 giây
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
ChÆ°Æ¡ng 015
Khi Hatsumono sung sÆ°á»›ng, cô ta cÆ°á»i nhÆ° má»i ngÆ°á»i khác, và khi cô ta sắp là m cho ngÆ°á»i khác Ä‘au khổ, cô ta lại cà ng sung sÆ°á»›ng hÆ¡n bao giá» hết. Cho nên cô ta đã cÆ°á»i rất rạng rỡ khi nói:
- Ôi trá»i! Cuá»™c há»™i ngá»™ má»›i tình cá» là m sao! Gặp ngÆ°á»i táºp sá»±! Tháºt tôi không nên nói hết chuyện nà y, vì nói ra chắc sẽ là m con ngÆ°á»i khốn khổ nà y bối rối. Tôi mong Mameha cáo từ, Ä‘Æ°a tôi ra ngoà i, nhÆ°ng cô ấy chỉ nhìn tôi, ánh mắt âu lo. Chắc cô ấy nghÄ© để Hatsumono ở lại đây vá»›i các ông kia mà ra Ä‘i tức là bá» ngôi nhà đang cháy mà chạy, cho nên chúng tôi ở lại để tìm cách là m giảm bá»›t thiệt hại.
- Tháºt váºy, tôi nghÄ© không có gì khó khăn hÆ¡n công việc của ngÆ°á»i geisha má»›i và o nghá» táºp sá»± geisha - Hatsumono nói ? cô có nghÄ© thế không, Bà Ngô?
Bấy giá» Bà Ngô đã táºp sá»± được sáu tháng, tôi nhìn cô ta cố gây thiện cảm, nhÆ°ng cô ta nhìn và o mặt bà n, hai tay để trên lòng. Tôi đã biết tÃnh cô ta, khi thấy chóp mÅ©i cô ta nhăn lại là tôi hiểu cô ta Ä‘ang buồn.
- Dạ phải, thưa bà ? cô ta đáp.
- Äây là thá»i gian khó khăn nhất Ä‘á»i - Hatsumono nói tiếp ? Tôi còn nhá»› tôi gặp nhiá»u chuyện khó khăn hết sức. Cô má»›i và o nghá» Ã , tên cô là gì?
May thay tôi khá»i phải trả lá»i vì Mameha đã lên tiếng.
- Chị nói thá»i gian má»›i và o nghá» của chị khó khăn là đúng, chị Hatsumono à . Tuy nhiên chị là ngÆ°á»i vụng vá» nhất.
- Tôi muốn nghe phần cuối câu chuyện - một ông nói.
- Và để là m cho cô mới và o nghỠnà y bối rối à ?
- Hatsumono nói - nếu ông hứa khi ông nghe hết chuyện nà y, ông không nghĩ đến cô gái tội nghiệp kia, tôi sẽ kể cho ông nghe. Ông phải cam đoan ông sẽ hình dung ra cô gái khác mới được.
Ngón đòn Ä‘á»™c ác quá»· quyệt của Hatsumono rất tà i tình. Äà n ông không thể hình dung được câu chuyện xảy ra cho tôi hồi nãy, nhÆ°ng bây giá» chắc thế nà o há» cÅ©ng hình dung ra được.
- Äể xem nà o, tôi nói đến đâu rồi ? Hatsumono tiếp tục - á»’, phải rồi, tôi nói đến cô má»›i và o nghá» nà y?Tôi không nhá»› tên cô ta nhÆ°ng tôi có thể cho cô ta má»™t cái tên để quý vị khá»i lẫn lá»™n cô ta vá»›i cô gái tá»™i nghiệp nà y. Nà y cô má»›i và o nghá», cô tên gì?
- Thưa bà , Sayuri - tôi đáp.
Mặt tôi nóng phừng phừng vì căng thẳng, đến ná»—i nếu đồ mỹ phẩm trên mặt tôi tan ra, chảy thà nh giá»t xuống áo chắc tôi cÅ©ng không ngạc nhiên.
- Sayuri, tên đẹp quá, nhÆ°ng tên nà y không hợp vá»›i cô. Thôi được, chúng ta gá»i cô má»›i và o nghá» trong chuyện là Mayuri. Chuyện nhÆ° thế nà y, má»™t hôm tôi Ä‘i trên đại lá»™ Shijo vá»›i Mayuri, trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i đến nhà chị cả của cô ta. Bá»—ng có cÆ¡n gió tháºt mạnh nổi lên, loại gió là m cho cá»a sổ rung loảng xoảng, và cô Mayuri tá»™i nghiệp chÆ°a có kinh nghiệm trong việc mặc kimono. Cô ta nhẹ nhÆ° chiếc lá và hai ống tay áo rá»™ng đồ sá»™ nhÆ° hai cánh buồm. Khi chúng tôi qua Ä‘Æ°á»ng, bá»—ng cô ta biến mất, tôi nghe phÃa sau có tiếng nho nhá» thốt lên nhÆ° là "a?a?" nhÆ°ng rất yếu á»›t.
Äến đây Hatsumono quay qua nhìn tôi.
- Giá»ng tôi không được lá»›n, cô hãy nói cho tôi nghe tiếng "a?a?" Ä‘i nà o. Trá»i, tôi biết là m gì hÆ¡n? Tôi cố sức nói.
- Không, không, nói hÆ¡n thế nữa. NhÆ°ng mà thôi, khá»i cần. ? Hatsumono quay sang ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông ngồi bên cạnh thì thà o ? cô ta không sáng dạ, phải không? ? cô ta lắc đầu rồi nói tiếp ? khi tôi quay lui, cô Mayuri tá»™i nghiệp bị gió thổi bay lui phÃa sau tôi Ä‘á»™ má»™t khu phố, hai tay hai chân múa may nhÆ° con bá» nằm ngá»a, múa cẳng lên không. Tôi cÆ°á»i muốn bể bụng, nhÆ°ng thình lình cô ta chạy ra khá»i lá» Ä‘Æ°á»ng, Ä‘i và o má»™t ngã tÆ° đông đúc vừa khi má»™t chiếc xe hÆ¡i phóng tá»›i. Nhá» trá»i, cô ta bị gió thổi bay lên nắp Ä‘áºy máy xe! Hai chân chổng ngược lên ?và không biết quý vị có tưởng tượng được cảnh nà y không, gió thổi tốc áo kimono cô ta lên! Và thôi, tôi khá»i cần kể cho quý vị biết chuyện gì đã xảy ra.
- Cô phải kể ra mới được ? một ông lên tiếng nói.
- Ông không có óc tưởng tượng à ? ? cô ta đáp ? gió thổi láºt ngược áo của cô ta lên khá»i hông. Cô ta không muốn ngÆ°á»i ta nhìn thấy phần thân thể lõa lồ, cho nên để giữ gìn sá»± Ä‘oan chÃnh của mình, cô ta quay ngÆ°á»i, giang hai chân ra, và phần kÃn đáo áp và o kÃnh chắn gió trÆ°á»›c mặt anh tà i xế?
Äám Ä‘Ã n ông bây giá» rất háo hức, kể cả ông Giám đốc, ông ta gõ cái tách rượu trên bà n nhÆ° súng máy.
- Äúng, thÆ°a ông Giám đốc ? Hatsumono nói ? cô gái chỉ là ngÆ°á»i má»›i và o nghá». Tuồng nhÆ° anh tà i xế không thấy gì hết. Tôi muốn nói quý vị có thể tưởng tượng ra phần kÃn của cô gái Ä‘ang ngồi ở bên kia bà n không? ? DÄ© nhiên cô ta nói đến tôi ? Có lẽ cô ta không khác gì má»™t em bé.
- Con gái nhiá»u lúc má»›i có 11 tuổi đã có lông rồi - má»™t ông nói.
- Cô mấy tuổi rồi bé Sayuri? ? Hatsumono há»i.
- MÆ°á»i bốn tuổi, thÆ°a bà ? tôi đáp, giữ thái Ä‘á»™ rất lá»… phép ? nhÆ°ng đã gần tròn 14.
Các ông có vẻ rất thÃch chuyện nà y và nụ cÆ°á»i của Hatsumono trở nên gay gắt.
- MÆ°á»i bốn à ? Hoà n hảo biết bao. Và dÄ© nhiên là cô không có lông? - á»’ có chứ, có rất nhiá»u ? Tôi Ä‘Æ°a tay vá»— lên mái tóc trên đầu.
Tôi nghÄ© là m thế là má»™t hà nh Ä‘á»™ng khôn ngoan, nhÆ°ng xem ra không phải thế. Các ông cÆ°á»i to hÆ¡n cả khi há» cÆ°á»i vì nghe câu chuyện của Hatsumono. Hatsumono cÅ©ng cÆ°á»i, tôi nghÄ© vì cô ta không muốn tá» ra chuyện cÆ°á»i đùa nà y nhắm và o cô ta.
Khi má»i ngÆ°á»i hết cÆ°á»i, tôi và Mameha ra vá». Chúng tôi không cần phải đóng cá»a vì khi đó chúng tôi cÅ©ng nghe Hatsumono cáo từ ra vá». Cô ta và Bà Ngô Ä‘i theo chúng tôi xuống cầu thang.
- Nà y chị Mameha ? Hatsumono nói - chuyện quá vui! Tôi nghÄ© tại sao chúng ta không cùng nhau giải trà thÆ°á»ng xuyên nhỉ.
- Phải, chuyện tháºt vui ? Mameha đáp ? tôi cÅ©ng thÃch cảnh cùng nhau ta vui chÆ¡i sau nà y. Nói xong Mameha nhìn tôi vá»›i ánh mắt rất thoải mái. Cô ấy vui thÃch khi nghÄ© đến cảnh Hatsumono bị là m cho Ä‘au khổ.
Tối đó, sau khi tắm rá»a lau chùi hóa trang xong, tôi ra đứng ở hà nh lang trÆ°á»›c để trả lá»i các câu há»i của bà Dì vá» công việc trong ngà y. Thì Hatsumono từ ngoà i Ä‘Æ°á»ng Ä‘i và o, cô ta đến đứng trÆ°á»›c mặt tôi. ThÆ°á»ng khi cô ta không vá» sá»›m nhÆ° thế, nhÆ°ng khi tôi thấy mặt cô ta hằm hằm là tôi biết ngay cô ta vỠđể đụng Ä‘á»™ vá»›i tôi. Tháºm chà cô ta không thèm cÆ°á»i nụ cÆ°á»i nham hiểm nữa, mà hai môi mÃm lại trông rất dữ dằn. Cô ta đứng trÆ°á»›c mặt tôi má»™t lát, rồi giang tay đánh và o mặt tôi. TrÆ°á»›c khi cô ta giang tay đánh và o mặt tôi, tôi chỉ thấy hai hà m răng cô ta nghiến và o nhau nhÆ° chuá»—i ngá»c.
Tôi quá kinh ngạc, không nhớ chuyện gì đã xảy ra sau đó. Nhưng tôi nhớ là bà Dì và Hatsumono cãi nhau, vì câu sau cùng tôi nghe Hatsumono nói là :
- Nếu con nà y còn là m mất mặt tôi trÆ°á»›c mặt má»i ngÆ°á»i nữa, tôi sẽ đánh và o má bên kia của nó.
- Tôi là m mất mặt chị nhÆ° thế nà o đâu? ? tôi há»i cô ta.
- Mà y quá hiểu Ä‘iá»u tao muốn nói rồi, khi tao nói tao không biết mà y có lông chÆ°a, thì mà y đã là m cho tao trông nhÆ° đồ Ä‘iên. Tao mang Æ¡n mà y má»™t việc, bé Chiyo à . Tao hứa tao sẽ trả cho mà y trong má»™t ngà y gần đây thôi.
Hình nhÆ° Hatsumono đã bá»›t giáºn khi đánh được tôi, cho nên cô ta bá» ra khá»i nhà , Bà Ngô Ä‘ang đợi cô ta ở ngoà i Ä‘Æ°á»ng để cúi chà o cô ta.
Chiá»u hôm sau tôi kể lại chuyện nà y cho Mameha nghe, nhÆ°ng cô ấy không quan tâm đến.
- Có gì khó khăn đâu? ? Mameha nói - nhá» trá»i Hatsumono không để lại dấu gì trên mặt cô là được. Cô tin là cô ấy sẽ rất Ä‘au Ä‘á»›n khi nghe cô nói, phải không?
- Em chỉ sợ những chuyện sẽ xảy ra sau nà y mà thôi.
- Äừng lo, nếu gặp cô ấy chúng ta sẽ bá» ra vá». Chắc bà chủ sẽ ngạc nhiên khi thấy chúng ta má»›i và o tiệc mà đã vá» liá»n, nhÆ°ng là m thế tốt hÆ¡n là tạo cho Hatsumono có lợi để là m nhục cô. Vả lại, nếu chúng ta đụng phải cô ta, đấy cÅ©ng là điá»u may mắn.
- Tháºt không, chị Mameha? Em không hiểu tại sao đụng phải cô ta lại là điá»u may mắn.
- Nếu Hatsumono buá»™c chúng ta phải rá»i và i phòng trà , thì chúng ta sẽ ghé và o các tiệc vui khác. Cô sẽ được má»i ngÆ°á»i ở Gion biết đến nhanh chóng hÆ¡n.
Lá»i khuyên của Mameha là m cho tôi yên tâm. Tháºt váºy, sau đó má»—i khi chúng tôi Ä‘i đâu ở Gion, tôi hy vá»ng sau má»™t đêm dà i vui chÆ¡i giải trÃ, tôi sẽ được hân hoan sung sÆ°á»›ng khi lau chùi mỹ phẩm trên mặt Ä‘i. NÆ¡i ghé và o đầu tiên của tôi là hai buổi tiệc mừng má»™t diá»…n viên Ä‘iện ảnh trẻ, anh ta có vẻ chÆ°a quá 18 tuổi mà trên đầu không còn má»™t sợi tóc, tháºm chà không có cả lông mi, lông mà y. Anh ta tiếp tục nổi tiếng trong và i năm sau nữa, nhÆ°ng nổi tiếng chỉ vì cách chá»n con Ä‘Æ°á»ng chết. Anh ta tá»± sát bằng gÆ°Æ¡m sau khi giết má»™t cô hầu bà n ở Tokyo. NhÆ°ng dù sao tôi cÅ©ng thấy anh ta rất lạ lùng cho đến khi tôi thấy anh ta cứ nhìn tôi mãi, tôi đã sống rất cô Ä‘Æ¡n trong nhà kỹ nữ, cho nên thấy anh ta chú ý đến mình, tôi rất sung sÆ°á»›ng. Chúng tôi ngồi vá»›i nhau hÆ¡n má»™t giá» và không thấy Hatsumono xuất hiện. Tôi hy vá»ng sá»± mÆ¡ Æ°á»›c thà nh công của tôi sẽ thà nh hiện thá»±c.
Tiếp theo, chúng tôi ghé và o má»™t buổi tiệc do ông Viện trưởng viện đại há»c Kyoto tổ chức. Mameha đến nói chuyện vá»›i má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông đã lâu cô không gặp, để tôi lại má»™t mình. Còn má»™t chá»— duy nhất nÆ¡i bà n tôi phải ngồi là cạnh má»™t ông già mặc sÆ¡ mi trắng dÆ¡ dáy, có lẽ ông ta khát qúa vì ông ta uống bia liên tục, ngoại trừ khi ông ta ợ. Tôi quỳ bên cạnh ông ta và định tá»± giá»›i thiệu thì cá»a báºt mở. Tôi Ä‘oán chị hầu và o, nhÆ°ng té ra là Hatsumono và Bà Ngô Ä‘ang quỳ ngoà i cá»a.
- Ôi trá»i Æ¡i! ? tôi nghe Mameha nói chuyện vá»›i ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông mà cô ấy Ä‘ang tiếp ? đồng hồ của ông đúng không?
- Rất đúng ? ông ta đáp ? chiá»u nà o tôi cÅ©ng so vá»›i đồng hồ ngoà i ga xe lá»a.
- Chắc tôi và Sayuri phải chịu thất lá»…. Xin cáo biệt thôi. Chúng tôi đã trá»… hẹn ở chá»— khác cách đây ná»a giá» rồi.
Nói xong chúng tôi đứng lên bÆ°á»›c ra khá»i phòng ngay sau khi Hatsumono và Bà Ngô và o. Khi chúng tôi rá»i khá»i phòng, Mameha kéo tôi và o má»™t phòng trống. Trong căn phòng lá» má» tối, tôi không thấy rõ nét mặt cô ấy, ngoà i khuôn mặt trái xoan xinh đẹp và cái vÆ°Æ¡ng miện rá»±c rỡ Ä‘á»™i trên đầu. Nếu tôi không thấy rõ cô ấy thì cô ấy cÅ©ng không thấy rõ nét mặt của tôi, mặt tôi khi ấy thụng xuống bởi chán nản và thất vá»ng, vì tôi cảm thấy lo sợ không bao giá» thoát khá»i tay Hatsumono.
- Sáng nay cô đã nói gì vá»›i con mụ quái đản ấy? ? Mameha há»i tôi.
- Thưa chị, không nói gì hết!
- Thế tại sao mụ ấy biết chúng ta ở đây?
- ChÃnh em cÅ©ng không biết chúng ta sẽ đến đây, là m sao em có thể nói cho chị ta biết?
- Chị hầu của tôi biết mấy chá»— hẹn của tôi, nhÆ°ng tôi không tin. Thôi được, chúng ta sẽ đến dá»± má»™t buổi tiệc khó có ai biết được. Naga Teruomi vừa được chỉ định Ä‘iá»u khiển già n nhạc Tokyo Philharmomic và o tuần trÆ°á»›c. Chiá»u nay anh ta đã đến thà nh phố để má»i ngÆ°á»i có cÆ¡ há»™i chúc mừng. Tôi không muốn Ä‘i, nhÆ°ng Hatsumono sẽ không đến đấy đâu.
Chúng tôi băng qua đại lá»™ Shijo, rẽ và o má»™t con Ä‘Æ°á»ng nhá» ngát mùi rượu sake và khoai chiên. Má»™t trà ng cÆ°á»i từ trên các cá»a sổ tầng hai bay xuống táºn chá»— chúng tôi, đèn Ä‘uốc sáng choang lên. Và o trong má»™t cô hầu dẫn chúng tôi lên má»™t phòng ở tầng hai, chúng tôi thấy ngÆ°á»i nhạc trưởng Ä‘ang ngồi trong đó, mái tóc thÆ°a chải dầu bóng láng, mấy ngón tay mân mê tách rượu sake vá»›i vẻ tức tối. Những ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông kia Ä‘ang chÆ¡i trò uống rượu đấu vá»›i hai cô geisha. NhÆ°ng ngÆ°á»i nhạc trưởng không tham gia vá»›i há». Ông ta nói chuyện vá»›i Mameha má»™t lát, rồi yêu cầu cô múa má»™t vở múa. Tôi nghÄ© là ông ta chẳng thiết gì đến múa may, và ông yêu cầu thế để chấm dứt cái trò thách đấu uống rượu, hòng lôi các vị khách đến để tâng bốc ông ta. Ngay khi ngÆ°á»i hầu mang Ä‘Ã n Shamisen đến cho cô geisha, thì cá»a phòng mở - ngay trÆ°á»›c khi Mameha đứng và o tÆ° thế múa ? và anh nghÄ© anh biết tôi sắp nói cho anh nghe ai sẽ Ä‘i và o phòng rồi. ChÃnh là Hatsumono và Bà Ngô, há» nhÆ° hai con chó lẽo đẽo Ä‘i theo chúng tôi.
ChÃnh anh hình dung được cảnh Hatsumono và Mameha cÆ°á»i vá»›i nhau ra sao rồi. NgÆ°á»i ta tưởng hai ngÆ°á»i vui mừng khi gặp nhau, nhÆ°ng tháºt ra, tôi nghÄ©, Hatsumono cÆ°á»i vì sung sÆ°á»›ng, vì đã tìm ra chúng tôi, còn Mameha thì?nụ cÆ°á»i của cô ấy nhÆ° che giấu sá»± tức giáºn trong lòng. Trong khi cô ấy múa, tôi thấy hà m xai của cô ấy bạnh ra, hốc mÅ©i pháºp phồng. Khi múa xong, cô ấy không đến bà n mà nói ngay vá»›i ông nhạc trưởng:
- Xin cám ông đã cho phép chúng tôi ghé và o chơi. Tôi nghĩ bây giỠquá trễ rồi...Sayuri và tôi xin cáo lỗi?
Tôi không là m sao tả hết cho anh nghe vẻ hả hê trên khuôn mặt của Hatsumono khi chúng tôi Ä‘i ra ngoà i. Tôi theo Mameha xuống cầu thang. Khi đến báºc thang cuối cùng, cô ấy dừng lại chá». Cuối cùng má»™t cô hầu chạy ra hà nh lang trÆ°á»›c để xem chúng tôi Ä‘i ra ? chÃnh cô hầu đã dẫn chúng tôi lên lầu hồi nãy.
- Nhiệm vụ ngÆ°á»i hầu của cô sao mà khó khăn quá nhỉ - Mameha nói vá»›i cô ta ? có lẽ cô muốn nhiá»u thứ mà tiá»n thì lại Ãt, không đủ chi tiêu chứ gì? Mà nà y, cô cho tôi biết số tiá»n cô vừa kiếm được cô sẽ tiêu và o việc gì.
- ThÆ°a bà , tôi không có tiá»n gì hết ? chị ta đáp. NhÆ°ng cứ nhìn cách chị ta sượng sùng, tôi biết chị ta nói láo.
- Hatsumono hứa sẽ cho cô bao nhiêu tiá»n?
Bá»—ng chị hầu cụp mắt nhìn xuống sà n nhà . Bây giá» tôi má»›i hiểu ra Mameha muốn nói cái gì. Sau đó má»™t lát, chúng tôi biết Hatsumono đã hối lá»™ cho Ãt ra là má»™t gia nhân trong các phòng trà hạng nhất ở Gion. Há» có nhiệm vụ gá»i cho Yoko ? cô gái giữ Ä‘iện thá»ai ở nhà kỹ nữ của chúng tôi ? để báo Mameha và tôi đến dá»± tiệc ở đâu. DÄ© nhiên là khi ấy tôi không biết chuyện Yoko có dÃnh lÃu và o đấy, nhÆ°ng Mameha đã Ä‘oán đúng khi cho rằng chị hầu ở phòng trà nà y đã gởi tin cho Hatsumono biết.
Chị hầu không dám ngÆ°á»›c mắt nhìn lên Mameha. Tháºm chà khi Mameha đỡ cằm chị ta lên, chị vẫn nhìn xuống nhÆ° thể hai mắt có Ä‘eo hai viên chì. Khi chúng tôi rá»i khá»i phòng trà , chúng tôi nghe tiếng của Hatsumono từ trên cá»a sổ vá»ng xuống ? vì cá»a ngõ hẹp nên tiếng gì cÅ©ng vang vá»ng xuống đấy hết.
- Phải, tên cô ta là gì? ? Hatsumono há»i.
- Sayuri ? má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nói.
- Không phải Sayoko mà là Sayuri ? ngÆ°á»i khác nói.
- Tên ấy đúng đấy ? Hatsumono trả lá»i ? nhÆ°ng cô ta trông rất ngượng ngáºp, biết nói sao vá»›i ông! Cô ta trông cÅ©ng xinh?
- Tôi chÆ°a tiếp xúc nhiá»u vá»›i cô ta ? má»™t ông nói ? nhÆ°ng cô ta rất đẹp.
- Cặp mắt rất kỳ lạ - một geisha nói.
- Quý vị có biết tôi nghe một ông mới đây nói sao vỠcặp mắt của cô ta không? ? Hatsumono nói ? ông ta nói cặp mắt có mà u sắc như mà u của con giun chết.
- Giun chết?Tôi chưa bao giỠnghe ai nói có mà u gì giống như mà u giun chết hết.
- Thôi, để tôi kể chuyện vá» cô ấy cho quý vị nghe ? Hatsumono nói tiếp ? nhÆ°ng quý vị phải hứa là không nói lại cho ai biết chuyện nà y. Cô ta có bệnh truyá»n nhiá»…m, ngá»±c cô ta nhÆ° ngá»±c bà già , chảy xuống và nhăn nheo, tháºt khiếp! Tôi đã có lần thấy cô ta trong phòng tắm. Mameha và tôi đã dừng lại để nghe, nhÆ°ng khi nghe đến chuyện nà y, cô ấy đẩy nhẹ tôi Ä‘i và chúng tôi cùng ra khá»i Ä‘Æ°á»ng hẻm. Mameha đứng lại má»™t lát, nhìn lên nhìn xuống trên Ä‘Æ°á»ng rồi nói:
- Tôi đã suy tÃnh chúng ta Ä‘i đâu, nhÆ°ng?tôi không tìm ra chá»— nà o hết. nếu con mẹ ấy đã tìm ra chúng ta ở đây, thì chắc cÅ©ng sẽ tìm ra chúng ta ở chá»— khác trong Gion. Bây giá» cô hãy vá» nhà đã, đợi cho đến khi ta tìm ra kế hoạch rồi hãy hay.
Mấy năm sau ngà y xảy ra những chuyện tôi vừa má»›i kể cho anh nghe, đại chiến thế giá»›i lần thứ hai bùng nổ. Và o má»™t buổi chiá»u trong thá»i gian xảy ra chiến tranh nà y, trong má»™t buổi tiệc tổ chức dÆ°á»›i tà n cây thÃch, má»™t ông sÄ© quan rút súng ra khá»i bao, để trên chiếc chiếu rÆ¡m để hù dá»a tôi. Tôi nhá»› khẩu súng đẹp đã là m cho tôi kinh ngạc. Ãnh thép mà u xám láng lẩy, những Ä‘Æ°á»ng cong hà i hòa tuyệt hảo, báng súng bằng gá»— dầu nổi vân tháºt nhiá»u. NhÆ°ng khi tôi nghÄ© đến mục Ä‘Ãch giết ngÆ°á»i của khẩu súng, tôi thấy khẩu súng hết đẹp.
Sau khi tôi bị Hatsumono tìm cách phá bÆ°á»›c Ä‘Æ°á»ng và o Ä‘á»i của tôi, dÆ°á»›i mắt tôi, cô ta chẳng khác nà o khẩu súng tà n bạo mà đẹp đẽ đấy cả. Nói thế không có nghÄ©a là trÆ°á»›c đó cô ta không tà n bạo. NhÆ°ng trÆ°á»›c đó tôi thÆ°á»ng ganh vá»›i sắc đẹp của cô ta, còn bây giá» thì không. Trong khi đáng ra hà ng đêm tôi được Ä‘i đến các buổi đại tiệc và ngoà i đại tiệc tôi còn có thể đến dá»± từ 10 đến 15 nÆ¡i có tiệc nhá», thì tôi phải ngồi ở nhà , táºp múa và táºp Ä‘Ã n. Khi Hatsumono Ä‘i qua hà nh lang trÆ°á»›c mặt tôi, mặc quần áo lá»™ng lẫy, mặt tô trắng toát trên ná»n áo mà u sẫm y nhÆ° mặt trăng trong má»™t đêm có sÆ°Æ¡ng má», tôi nghÄ© ngay cả ngÆ°á»i mù chắc cÅ©ng biết cô ta đẹp. Thế nhÆ°ng tôi chỉ cảm thấy căm thù cô ta, tai tôi nghe rõ tiếng trái tim mình Ä‘áºp thình thịch.
Trong mấy ngà y sau đó, tôi được Mameha gá»i đến nhà cô ấy nhiá»u lần. Má»—i lần đến là tôi hy vá»ng cô ta cho tôi biết đã tìm ra cách tránh được Hatsumono, nhÆ°ng cô ấy chỉ nhá» tôi Ä‘i là m những công việc lặt vặt mà cô không tin và o ngÆ°á»i giúp việc. Má»™t buổi chiá»u, tôi há»i cô ấy đã tìm ra được biện pháp gì cho tôi chÆ°a, cô ấy đáp:
- Tôi nghÄ© cô cứ ở nhà má»™t thá»i gian Ä‘i đã. Tôi mong sao cô có quyết tâm cao để hủy diệt con mẹ Ä‘Ã n bà độc ác ấy Ä‘i! NhÆ°ng trong khi chÆ°a có kế hoạch, cô không nên theo tôi Ä‘i khắp Gion là m gì.
Dĩ nhiên tôi rất buồn khi nghe cô ấy nói như thế, nhưng Mameha đã nói đúng. Hà nh động phá phách của Hatsumono sẽ là m cho tôi trở thà nh lố bịch dưới mắt các ông các bà ở Gion, cho nên tốt hơn hết là tôi nên tạm ở nhà .
May thay, Mameha là ngÆ°á»i giá»i xoay sở, cô ấy đã tìm cách liên hệ các nÆ¡i an toà n để thỉnh thoảng Ä‘Æ°a tôi đến đấy. Hatsumono có thể cô láºp tôi ở Gion, nhÆ°ng cô ta không thể cô láºp tôi khá»i thế giá»›i bên ngoà i Gion. Khi Mameha rá»i khá»i Gion Ä‘i xa để thá»±c hiện hợp đồng, cô ấy thÆ°á»ng má»i tôi Ä‘i theo. Tôi đã theo cô ấy đến Kobe bằng xe lá»a má»™t ngà y, ở đấy Mameha cắt băng khánh thà nh má»™t nhà máy má»›i. Và o dịp khác, tôi theo cô ấy để tháp tùng ông Cá»±u giám đốc công ty Ä‘iện báo và điện thoại Nippon Ä‘i tham quan Kyoto má»™t vòng bằng xe hÆ¡i mà u Ä‘en. Chuyến Ä‘i nà y đã gây cho tôi má»™t ân tượng tháºt sâu sắc. Vì đây là lần đầu tiên tôi thấy Kyoto rá»™ng rãi nằm ngoà i ranh giá»›i quáºn Gion nhá» bé của chúng tôi không kể đến lần đầu tiên Ä‘i xe hÆ¡i của tôi. Trong những năm sống ở đây, tôi không há» biết là có nhiá»u ngÆ°á»i sống rất cÆ¡ cá»±c cho đến khi xe của chúng tôi chạy theo bá» sông xuôi Nam, tôi thấy những ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà dÆ¡ bẩn cho con bú dÆ°á»›i gốc cây, dá»c theo Ä‘Æ°á»ng rầy xe lá»a, còn Ä‘Ã n ông thì ngồi xổm nhổ cá» dại, chân Ä‘i dép rÆ¡m rách tả tÆ¡i. Tôi không nói ở Gion không có ngÆ°á»i nghèo, nhÆ°ng tôi thấy những nông dân ở đây quá nghèo đến Ä‘á»™ không thèm tắm rá»a. Tôi không bao giá» tin rằng tôi, đứa nô lệ bị Hatsumono đối xá» Ä‘á»™c ác rằng khủng khiếp ? đã sống cuá»™c sống tÆ°Æ¡ng đối may măn qua giai Ä‘á»an đại suy thoái kinh tế. NhÆ°ng hôm ấy tôi nháºn ra đấy là sá»± tháºt. Má»™t hôm tôi ở trÆ°á»ng há»c vỠđã gần trÆ°a, tôi thấy có tá» giấy báo tôi Ä‘em đồ trang Ä‘iểm đến nhà Mameha gấp. Khi tôi đến nÆ¡i, ông Ichoda, thợ may giống nhÆ° ông Bekku, Ä‘ang ở trong phòng sau, buá»™c dải thắt lÆ°ng cho Mameha trÆ°á»›c tấm gÆ°Æ¡ng soi lá»›n.
- Trang điểm nhanh lên ? Mameha nói với tôi ? tôi đã để sẵn áo kimono của cô ở phòng bên kia rồi.
Nhà của Mameha rá»™ng lá»›n đúng tiêu chuẩn nhà cá»a ở Gion. Ngoà i phòng chÃnh ra, rá»™ng đến sáu chiếc chiếu cói, cô ấy còn có hai phòng nhá» hÆ¡n, phòng thay áo quần rá»™ng gấp hai lần phòng gia nhân, và má»™t phòng cô ấy ngủ. Trong phòng ngủ, tấm nệm má»›i trải vải xong, trên nệm, chị giúp việc đã để sẵn chiếc áo kimono cho tôi. Tôi kinh ngạc khi thấy tấm nệm. Vải trải nệm không phải vải mà Mameha đã ngủ đêm trÆ°á»›c, vì vải còn láng mÆ°á»›t mịn mà ng nhÆ° tuyết má»›i rÆ¡i. Tôi vừa thay chiếc áo vải tôi mang theo đến, vừa phân vân thắc mắc việc nà y. Khi tôi bắt đầu trang Ä‘iểm, Mameha nói cho tôi nghe lý do tại sao cô ấy gá»i tôi đến.
- Ông Nam tước đã trở vỠthà nh phố - cô ấy nói ? ông ấy sẽ đến ăn cơm trưa tại đây. Tôi muốn cô gặp ông ấy.
Tôi chÆ°a có cÆ¡ há»™i để nói vỠông Nam tÆ°á»›c, nhÆ°ng Mameha nói ông Nam tÆ°á»›c tức là ông Nam tÆ°á»›c Matsunaga Tsuneyoshi ? ông danna của cô ấy. Ở nÆ°á»›c Nháºt chúng tôi bây giá» không còn nam tÆ°á»›c, bá tÆ°á»›c gì nữa, nhÆ°ng trÆ°á»›c đại chiến lần 2, chúng tôi vẫn còn, và ông Nam tÆ°á»›c Matsunaga nà y là má»™t trong số những ngÆ°á»i già u nhất. Gia đình ông ta là m chủ má»™t trong số những nhà ngân hà ng lá»›n của nÆ°á»›c Nháºt và rất có ảnh hưởng đến ná»n tà i chÃnh của Nháºt. Nguyên thủy, ngÆ°á»i anh cả của ông ta thừa hưởng danh hiệu Nam tÆ°á»›c, nhÆ°ng ông ấy bị ám sát trong thá»i gian là m bá»™ trưởng tà i chÃnh trong ná»™i các của thủ tÆ°á»›ng Inukai. Danna của Mameha khi ấy đã ngoà i ba mÆ°Æ¡i, không những thừa hưởng chức Nam tÆ°á»›c mà còn thừa hưởng tất cả tà i sản của ngÆ°á»i anh, kể cả ngôi nhà đồ sá»™ ở Kyoto nằm không xa Gion bao nhiêu. Vì công việc kinh doanh, nên ông ta phải ở lại Tokyo nhiá»u hÆ¡n, và cÅ©ng còn nhiá»u việc khác nữa nÃu chân ông lại đây ?vì mấy năm sau tôi biết được chuyện ông ta có tình nhân khác nữa, ở trong khu geisha tại Tokyo. Và i Ä‘Ã n ông già u có má»›i có geisha là m tình nhân, nhÆ°ng ông Nam tÆ°á»›c Matsunaga Tsunegoshi có đến hai tình nhân.
Khi tôi biết ông danna của Mameha sẽ ở chÆ¡i cả buổi chiá»u vá»›i cô ấy, tôi má»›i hiểu ra lý do tại sao nệm trong phòng ngủ trải vải má»›i.
Tôi vá»™i thay áo mà Mameha đã để sẵn cho tôi ? chiếc áo lót mà u lục non, còn chiếc kimono có mà u nâu Ä‘á» và mà u và ng, dÆ°á»›i lai có in hình hà ng cây thông. Lúc ấy, má»™t chị hầu của Mameha vừa từ nhà hà ng ăn trở vá», mang theo cái há»™p sÆ¡n mà i lá»›n Ä‘á»±ng thức ăn trÆ°a cho ông Nam tÆ°á»›c. Thức ăn Ä‘á»±ng trong Ä‘Ä©a và tô, dùng ăn liá»n nhÆ° trong nhà hà ng váºy. DÄ©a lá»›n nhất Ä‘á»±ng hai con cá Æ°á»›p muối nÆ°á»›ng nằm áp bụng lên dÄ©a nhÆ° Ä‘ang bÆ¡i theo dòng nÆ°á»›c. Má»™t bên để hai con cua nhá» hấp hÆ¡i, lá»ai cua lá»™t vá». Má»™t hà ng muối rắc dá»c theo mép dÄ©a sÆ¡n Ä‘en là m cho ngÆ°á»i ta nghÄ© chúng bò qua mặt cát.
Mấy phút sau ông Nam tÆ°á»›c đến. Tôi nhìn qua khe cá»a hở thấy ông ta đứng trên đầu cầu thang để cho Mameha cởi giây già y. Cảm giác đầu tiên của tôi là ông ấy giống nhÆ° trái hạnh Ä‘Ã o hay là trái hồ Ä‘Ã o, vì ông ta nhá» và tròn quay, vá»›i nét mặt thô tháp và nặng ná», nhất là quanh hai mắt. Thá»i ấy để râu là hợp thá»i trang, nên ông Nam tÆ°á»›c để má»™t số lông dà i và má»m trên mặt mà tôi nghÄ© ông ta cho đó là bá»™ râu, nhÆ°ng tôi thì thấy số lông ấy giống nhÆ° đám rau thÆ¡m rải trên Ä‘Ä©a thức ăn, hay là đám rong biển nhá» thÆ°á»ng được trá»™n rải rác và o trong cÆ¡m.
- Ô Mameha, anh mệt quá! ? tôi nghe ông ta nói ? anh ghét tà u há»a chạy lâu nhÆ° thế nà y quá!
Cuối cùng ông tuá»™t chân ra khá»i già y, Ä‘i qua phòng, bÆ°á»›c chân ngắn và nhanh. Từ sáng sá»›m, ngÆ°á»i thợ may của Mameha đã mang và o phòng chiếc ghế bà nh lá»›n và tấm thảm Ba tÆ° lấy từ phòng chứa đồ nằm bên kia hà nh lang, ông ta đã kê ghế và lót thảm gần bên cá»a sổ. Ông Nam tÆ°á»›c ngồi xuống đấy, nhÆ°ng chuyện gì xảy ra sau đó tôi không thể nói được vì chị hầu của Mameha đã đến bên tôi, cúi chà o xin lá»—i rồi nhẹ đẩy cánh cá»a để đóng lại, ngăn cách phòng chÃnh vá»›i phòng thay áo quần.
Tôi ngồi trong phòng thay áo quần của Mameha suốt má»™t giá» hay hÆ¡n nữa trong khi chị hầu Ä‘i và o Ä‘i ra phục vụ bữa ăn cho ông Nam tÆ°á»›c. Thỉnh thoảng tôi nghe Mameha nói nho nhá» nhÆ°ng chủ yếu là ông Nam tÆ°á»›c nói. Có lúc tôi tưởng ông ta nổi giáºn vá»›i Mameha nhÆ°ng cuối cùng khi nghe đầu đủ câu chuyện tôi má»›i hiểu rằng ông ta chỉ phà n nà n vá» má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông mà ông ta đã gặp và o ngà y hôm trÆ°á»›c, yêu cầu ông má»™t sá»± việc riêng tÆ° khiến cho ông tức giáºn. Cuối cùng bữa ăn xong, chị hầu Ä‘em tách trà ra, và Mameha gá»i tôi. Tôi bÆ°á»›c ra quỳ xuống trÆ°á»›c mặt ông Nam tÆ°á»›c, cảm thấy ngÆ°á»i căng thẳng ? vì trÆ°á»›c đây chÆ°a bao giá» tôi gặp má»™t nhà quý tá»™c nhÆ° thế nà y. Tôi cúi ngÆ°á»i chà o, xin ông bá» lá»—i, lòng nghÄ© rằng có lẽ thế nà o ông ta cÅ©ng phải nói cái gì vá»›i tôi. NhÆ°ng ông ta có vẻ cứ nhìn quanh căn phòng, không mảy may chú ý đến tôi.
- Mameha ? ông ta nói ? bức tranh cuốn mà em thÆ°á»ng treo trong góc tÆ°á»ng kia ra sao rồi? Äấy là bức tranh tà u vẽ cái gì đấy?xem ra đẹp hÆ¡n các bức hiện em Ä‘ang treo.
- ThÆ°a Nam tÆ°á»›c, bức tranh cuốn ở đấy là bà i thÆ¡ do chÃnh tay của Matsudaira Koichi viết. Bức cuốn treo ở đấy đã gần 4 năm nay.
- Bốn năm à ? Thế không phải bức tranh tà u treo ở đấy khi anh đến và o tháng trước sao?
- Không phải?Nam tước đâu có cho em cái vinh dự đón anh đến thăm trong gần ba tháng nay.
- Thảo nà o mà anh cảm thấy quá mệt má»i. Anh thÆ°á»ng nói anh phải Ä‘i Kyoto nhiá»u hÆ¡n nữa, nhÆ°ng cứ việc nà y rồi việc khác nÃu kéo anh. Nhìn và o bức tranh cuốn anh vừa nói đến, anh không tin bức tranh đã treo ở đấy 4 năm từ khi anh nhìn thấy nó.
Mameha gá»i chị hầu và o, sai chị lấy bức tranh cuốn ở trong tủ. Tôi có nhiệm vụ mở bức tranh ra, tay tôi run run đến ná»—i tôi để bức tranh trượt khá»i tay khi tôi Ä‘Æ°a lên cho ông xem.
- Hãy cẩn tháºn, cô em ? ông ta nói.
Tôi quá sức bối rối đến ná»—i sau khi cúi ngÆ°á»i xin lá»—i, tôi không thể nà o không nhìn lui nhìn tá»›i mãi và o mặt ông để xem ông có giáºn không. Trong khi tôi giữ bức tranh cho ông xem, tưởng chừng nhÆ° ông nhìn tôi nhiá»u hÆ¡n là nhìn bức tranh, nhÆ°ng ánh mắt không phải ánh mắt khiển trách. Má»™t lát sau tôi nháºn ra đấy là ánh mắt hiếu kỳ, và chÃnh vì thế tôi lại cảm thấy lúng túng hÆ¡n nữa.
- Bức tranh nà y trông đẹp hÆ¡n bức tranh em treo ở hốc tÆ°á»ng nhiá»u, Mameha à ? ông nói, nhÆ°ng ông vẫn có vẻ cứ nhìn và o tôi, và khi tôi nhìn ông ta, ông ta không chịu quay mắt Ä‘i ? dù sao thì thÆ° pháp cÅ©ng đã xÆ°a lắm rồi ? ông ta nói tiếp ? em nên hạ cái bức trên hốc tÆ°á»ng ấy xuống và treo bức tranh phong cảnh nà y lên.
Mameha không có lá»±a chá»n nà o khác ngoà i việc là m theo lá»i yêu cầu của ông ta, tháºm chà cô ấy còn là m ra vẻ nhÆ° thể cô cho ý kiến của ông ta là chÃnh xác. Khi chị hầu và tôi treo xong bức tranh, và cuốn bức kia lại, Mameha gá»i tôi đến để hầu trà cho ông Nam tÆ°á»›c. Từ hốc tÆ°á»ng nhìn và o, chúng tôi tạo thà nh cái thế ba chân ? Mameha, ông Nam tÆ°á»›c, và tôi. NhÆ°ng dÄ© nhiên Mameha và ông Nam tÆ°á»›c nói chuyện vá»›i nhau, còn phần tôi, tôi không là m gì cả ngòai việc chỉ quỳ ở đấy, cảm thấy mình nhÆ° ngÆ°á»i ngòai cuá»™c, nhÆ° con bồ câu ở trong tổ chim Æ°ng. TrÆ°á»›c đây tôi nghÄ© tôi có thể xứng đáng ngồi cùng ông Nam tÆ°á»›c, nhÆ°ng bây giá» tôi không thể không nháºn ra má»™t lần nữa rằng tôi không đáng gì hết mà chỉ là má»™t con bé ngu ngốc từ má»™t là ng đánh cá đến. Nếu Hatsumono mà có quyá»n hà nh, thế nà o cô ta cÅ©ng đè đầu tôi xuống, bất kỳ ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà o đến thăm Gion, chắc cÅ©ng sẽ không đến gần tôi đâu. Tôi nghÄ© tôi sẽ không bao giá» gặp lại ông Nam tÆ°á»›c Matsunaga, cÅ©ng nhÆ° không bao giá» tôi gặp lại ông Chủ tịch. Có thể nà o Mameha không nháºn ra hoà n cảnh vô vá»ng của tôi và để tôi chết dần chết mòn trong nhà kỹ nữ nhÆ° chiếc kimono cÅ© nhÆ°ng còn đẹp, ngÆ°á»i ta treo là m kiểu trong tiệm. Ông Nam tÆ°á»›c ? ngÆ°á»i mà tôi bắt đầu nháºn ra có tÃnh nóng nảy ? nghiêng mình cà o cái dấu gì đấy trên mặt Mameha, hà nh Ä‘á»™ng của ông nhăc tôi nhá»› đến bố tôi và o cái ngà y tôi thấy ông lần cuối cùng, hôm ấy ông cÅ©ng lấy móng tay xoi bụi nằm trong các khe hở trên bà n. Tôi tá»± há»i bố tôi sẽ nghÄ© gì nếu ông thấy tôi quỳ ở đây trong nhà của Mameha, mặc chiếc áo đắt tiá»n hÆ¡n bất cứ thứ gì mà ông thấy, vá»›i ông Nam tÆ°á»›c ngồi trÆ°á»›c mặt tôi cùng nà ng geisha danh tiếng nhất nÆ°á»›c Nháºt ngồi bên cạnh. Tôi tháºt không xứng vá»›i những gì ở quanh tôi. NhÆ°ng bá»—ng tôi nghÄ© đến chiếc áo lụa mỹ miá»u trên ngÆ°á»i tôi, tôi có cảm giác tôi có thể bị đắm Ä‘uối và o cái đẹp. Ngay khi ấy, cái đẹp đã là m cho tôi sững sá» kinh ngạc nhÆ° chÃnh ná»—i buồn đã dà y vò tôi.
Tà i sản của Alucard
24-08-2008, 01:38 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2008
Äến từ: Castlevania
Bà i gởi: 339
Thá»i gian online: 5 giá» 56 phút 40 giây
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
ChÆ°Æ¡ng 016
Má»™t buổi chiá»u khi Mameha và tôi Ä‘i qua cầu đại lá»™ Shijo để mua đồ nữ trang cà i tóc ở quáºn Pontocho ? vì Mameha không thÃch các cá»a hà ng bán nữ trang ở Gion ? bá»—ng cô ấy dừng lại. DÆ°á»›i cầu, má»™t chiếc thuyá»n máy cÅ© kỹ Ä‘ang phì phạch chạy qua, tôi tưởng Mameha muốn dừng lại để tránh khói Ä‘en nÆ¡i chiếc tà u phun ra, nhÆ°ng sau má»™t lát cô ấy quay qua nhìn tôi vá»›i vẻ mặt tháºt khó hiểu.
- Có chuyện gì, chị Mameha? ? tôi há»i.
- Tôi phải nói cho cô nghe chuyện nà y, vì cô chỉ nghe ngÆ°á»i ngoà i nhà cô nói cho biết thôi ? cô ấy đáp ? Cô bạn Bà Ngô của cô vừa nháºn được phần thưởng dà nh cho geisha táºp sá»±. NgÆ°á»i ta còn nghÄ© chắc cô ấy sẽ được nháºn lần thứ hai nữa.
Mameha muốn nói đến phần thưởng dà nh cho ngÆ°á»i táºp sá»± đạt thà nh tÃch cao nhất trong tháng trÆ°á»›c. Bà y ra phần thưởng nhÆ° thế cÅ©ng kỳ lạ tháºt, nhÆ°ng có lý do rất tốt. Việc khuyến khÃch các cô táºp sá»± đạt thà nh tÃch cao nhÆ° thế là giúp há» Ä‘i và o khuôn phép của ngÆ°á»i geisha sẽ được đánh gÃa cao nhất ở Gion ? nghÄ©a là , những ngÆ°á»i kiếm ra lợi tức nhiá»u không những cho há» thôi mà còn cho má»i ngÆ°á»i nữa.
Nhiá»u lần, Mameha đã tiên Ä‘oán là Bà Ngô phải phấn đấu và i năm má»›i thà nh được nà ng geisha chỉ có khách tạm bợ và xoà ng xỉnh, không có khách già u có. Äây là chuyện tÆ°Æ¡ng lai đáng buồn, và tôi vui mừng khi nghe Bà Ngô đã phấn đấu tốt hÆ¡n thế. NhÆ°ng đồng thá»i tôi cÅ©ng cảm thấy xót xa trong dạ, Bà Ngô đã thà nh geisha táºp sá»± giá»i nhất ở Gion rồi, trong khi đó tôi vẫn còn chìm trong bóng tối. Khi tôi tá»± há»i không biết tÆ°Æ¡ng lai của tôi sẽ ra sao, cảnh váºt chung quanh bá»—ng trở nên ủ dá»™t buồn rầu.
Tôi đứng yên trên cầu, nghÄ© đến chuyện thà nh công của Bà Ngô, và điá»u là m cho tôi ngạc nhiên nhất, là cô ta đã xoay sở để vượt lên trên cô gái duyên dáng có tên là Raiha, cô nà y đã đạt được phần thưởng và o những tháng trÆ°á»›c đây. Mẹ của Raiha là má»™t geisha nổi tiếng và bố cô ta là con má»™t gia đình có tiếng tăm nhất nÆ°á»›c Nháºt, già u nứt đố đổ vách. Má»—i khi Raiha Ä‘i qua trÆ°á»›c mặt tôi, tôi cảm thấy mình nhÆ° tôm nhÆ° tép, còn cô ta nhÆ° cá kình cá ngạc. Là m sao Bà Ngô loại bá» cô ta ra được? Có lẽ Hatsumono đã thúc đẩy cô ta phấn đấu ngay từ ngà y má»›i nháºp môn, thúc đẩy quá sức đến ná»—i gần đây cô ta gầy Ä‘i, mặt mà y hốc hác. NhÆ°ng cho dù Bà Ngô có cố gắng đến đâu Ä‘i nữa, là m sao cô ta nổi tiếng hÆ¡n Raiha được?
- Nà y, nà y, thôi Ä‘i ? Mameha nói ? đừng buồn rầu nhÆ° thế. Äáng ra cô phải vui má»›i phải.
- Dạ phải, em Ãch ká»· quá ? tôi đáp.
- Tôi không muốn nói nhÆ° thế đâu. Hatsumono và Bà Ngô sẽ trả giá rất đắt cho phần thưởng há»c viên nà y. Trong vòng năm năm nữa, sẽ chẳng ai nhá»› Bà Ngô là ai hết.
- Theo em, má»i ngÆ°á»i sẽ nhá»› vì cô ta đã vượt qua Raiha.
- Không ai vượt qua Raiha hết. Có thể Bà Ngô đã kiếm được nhiá»u tiá»n trong tháng qua, nhÆ°ng Raiha vẫn là ngÆ°á»i há»c viên giá»i nhất ở đây. Äến đây, tôi sẽ giải thÃch cho cô nghe. Mameha dẫn tôi và o phòng trà ở Pontocho và bảo tôi ngồi xuống.
Mameha nói:
- Ở Gion, ngÆ°á»i geisha nổi tiếng nhất thÆ°á»ng là m sao để đảm bảo cô em út của mình kiếm được tiá»n nhiá»u hÆ¡n ngÆ°á»i khác ? nếu cô ta dám liá»u để phạm đến danh tiếng của mình. Lý do khiến cho há» có thể mang tiếng là đã viết nhiá»u hóa Ä‘Æ¡n các Ohana, tức là lệ phà chÆ¡i hoa. Ngà y xÆ°a, cách đây khá»ang 100 năm, má»—i lần nà ng geisha đến má»™t buổi tiệc để giúp vui, bà chủ phòng trà đốt má»™t que nhang lâu má»™t giá» - gá»i là má»™t Ohana, hay là "hoa". Lệ phà cho geisha tÃnh trên số bao nhiêu que nhang đã đốt cháy khi cô ta ra vá».
Giá tiá»n má»™t Ohana thÆ°á»ng do văn phòng đăng ký há»™ tịch Gion ấn định. Trong thá»i gian tôi là m táºp sá»±, giá ấy là 3 yen, nghÄ©a là giá bằng 2 chai rượu. Nghe ra có vẻ nhiá»u, nhÆ°ng má»™t geisha không nổi tiếng kiếm má»™t giá» má»™t Ohana, thì cuá»™c sống rất khó khăn. Có lẽ cô ta ngồi cả buổi tối bên lò than để đợi ngÆ°á»i hẹn, tháºm chà khi cô ta đắt khách Ä‘i nữa, cô ta cÅ©ng không kiếm được má»—i đêm quá 10 yen, vá»›i số tiá»n kiếm ra nhÆ° thế cô ta không là m sao có đủ để trả nợ. Trong khi tiá»n bạc đổ và o Gion nhÆ° nÆ°á»›c, cô ta chỉ nhÆ° con sâu rúc rỉa bá»™ xÆ°Æ¡ng thú ? so vá»›i Hatsumono và Mameha, hai ngÆ°á»i nà y dÆ°á»ng nhÆ° những con sÆ° tỠđánh chén khi má»›i hạ con thú, không những vì hỠđêm nà o cÅ©ng có ngÆ°á»i hẹn suốt đêm, mà há» còn tÃnh tiá»n rất cao nữa. TrÆ°á»ng hợp Hatsumono, cô ta tÃnh má»™t Ohana chỉ trong 15 phút chứ không phải má»™t giá», còn Mameha?á»’, không có ai ở Gion giống cô ấy hết, cô ấy tÃnh má»™t Ohana chỉ trong năm phút thôi.
DÄ© nhiên không có cô geisha nà o hưởng hết số tiá»n mình kiếm được, ngay cả Mameha cÅ©ng không. Phòng trà nÆ¡i cô ta kiếm ra tiá»n hưởng má»™t phần, rồi má»™t phần nhá» hÆ¡n ná»™p cho há»™i geisha, và má»™t phần trả cho ngÆ°á»i thợ may, và má»™t phần cho hệ thống Ä‘iá»u hà nh, kể cả lệ phà phải trả cho nhà kỹ nữ nà o lo việc sổ sách cho cô ta và giá»›i thiệu khách hò hẹn. Có lẽ cô ta chỉ còn giữ lại chừng hÆ¡n má»™t ná»a số tiá»n mình kiếm được. Thế nhÆ°ng nếu Ä‘em so vá»›i má»™t geisha không nổii tiếng thì đây là cả má»™t số tiá»n lá»›n, ngÆ°á»i geisha không nổi tiếng, sẽ bám sâu dần và o cái hố tối tăm của cuá»™c sống.
Còn sau đây là cách thức má»™t geisha nhÆ° Hatsumono có thể là m cho ngÆ°á»i em út có vẻ thà nh công hÆ¡n thá»±c chất của cô ta.
Thoạt tiên, nà ng geisha nổi tiếng ở Gion được đón tiếp nồng háºu ở khắp các buổi tiệc, và há» chỉ ghé lại các nÆ¡i trong vòng 5 phút mà thôi. Khách của cô ta vẫn sung sÆ°á»›ng trả phà tổn, mặc dù cô ta chỉ chà o há»i rồi Ä‘i. Há» biết lần sau hỠđến Gion, cô ta sẽ cùng ngồi vá»›i há» lâu hÆ¡n, là m cho hỠđược thÃch thú hÆ¡n. Trái lại, ngÆ°á»i táºp sá»± không thể bá» Ä‘i tùy tiện nhÆ° thế. Vai trò của há» là thiết láºp mối dây liên hệ. Cho đến khi há» trở thà nh geisha thà nh thạo và o năm 18 tuổi, há» không được Ä‘i từ tiệc nà y sang tiệc khác nhiá»u nÆ¡i. NhÆ°ng há» phải ở lại lâu hÆ¡n má»™t giá», và chỉ Ä‘iện thoại vá» cho nhà kỹ nữ của mình để há»i ngÆ°á»i chị cả ở đâu, rồi cô ta đến phòng trà khác để được giá»›i thiệu vá»›i khách má»›i khác. Trong khi ngÆ°á»i chị có thể ghé và o 20 nÆ¡i có tiệc trong má»™t đêm, thì cô táºp sá»± chỉ ghé được không quá 5 nÆ¡i. NhÆ°ng Hatsumono không là m theo quy tắc nà y, cô ta Ä‘i đâu là dẫn Bà Ngô Ä‘i theo đấy.
Cho đến khi được 16 tuổi, ngÆ°á»i geisha táºp sá»± tÃnh ná»a Ohana má»™t giá». Nếu Bà Ngô ở tại chá»— tiệc nà o chỉ 5 phút thôi, bà chủ vẫn ghi và o hóa Ä‘Æ¡n số tiá»n giống nhÆ° cô ta đã ở đấy má»™t giá» tròn. Ngoà i ra, không ai nghÄ© đến chuyện Bà Ngô chỉ ở tại đó có 5 phút. Có lẽ các ông cho qua chuyện Hatsumono Ä‘em cô em út đến dá»± trong chốc lát má»™t đêm, hay hai đêm là cùng. NhÆ°ng sau má»™t thá»i gian, chắc thế nà o há» cÅ©ng thắc mắc tại sao cô ta quá báºn đến ná»—i không ở lại lâu được, và tại sao cô em út không ở lại nhÆ° nhiệm vụ yêu cầu cô ta phải là m thế. Lợi tức của Bà Ngô có thể cao ? có lẽ cao đến ba hay bốn Ohana trong má»™t giá», nhÆ°ng thế nà o cô ta cÅ©ng phải trả giá vá» tai tiếng của mình, và Hatsumono cÅ©ng thế.
- Hà nh Ä‘á»™ng của Hatsumono nhÆ° thế tháºt quá liá»u lÄ©nh ? Mameha kết luáºn ? cô ta là m thế chỉ hại cho Bà Ngô thôi. Và chắc cô biết lý do tại sao cô ta là m thế, phải không?
- Em không biết, chị Mameha à .
- Cô ta muốn Bà Ngô có uy tÃn để bà Nitta nháºn là m con nuôi. Nếu Bà Ngô được nháºn là m con nuôi, tÆ°Æ¡ng lai của cô ta sẽ được đảm bảo, và tÆ°Æ¡ng lai của Hatsumono cÅ©ng váºy. Nói tóm lại, Hatsumono là chị của Bà Ngô, bà Nitta chắc không Ä‘uổi cô ta ra khá»i nhà . Cô có hiểu những Ä‘iá»u tôi nói không? Nếu Bà Ngô được nháºn là m con, cô sẽ không bao giá» thoát nợ Hatsumono, trừ phi chÃnh cô là ngÆ°á»i bị tống cổ Ä‘i.
Tôi cảm thấy lạnh ngÆ°á»i nhÆ° sóng biển bị mây che hết ánh mặt trá»i.
- Cho nên tôi mong sao cô thà nh ngÆ°á»i táºp sá»± nổi tiếng sá»›m ? Mameha nói tiếp ? nhÆ°ng chắc có lẽ Hatsumono cản Ä‘Æ°á»ng chúng ta rất nhiá»u.
- Dạ phải, cô ta sẽ là m thế!
- Mà thôi, không lo, Ãt ra cô đã biết cách là m cho Ä‘Ã n ông vui rồi. Cô may mắn đã gặp ông Nam tÆ°á»›c, không biết Hatsumono đã biết chuyện nà y chÆ°a, nhÆ°ng nói tháºt ra ? nói đến đây bá»—ng cô ấy dừng lại.
- Thưa cô sao ạ?
- á»’ thôi, Sayuri, không sao. Tôi quả Ä‘iên khi nói tháºt cho cô nghe.
Tôi rất buồn khi nghe cô ấy nói thế. Có lẽ Mameha đã nháºn ra tâm trạng của tôi cho nên cô ấy nói tiếp:
- Cô sống cùng nhà với Hatsumono phải không? Bất cứ tôi nói cho cô nghe cái gì, cô ta cũng có thể biết.
- Thưa chị Mameha, nếu em có cái gì khiến cho chị nghi ngỠnhư thế, thì xin chị tha lỗi cho. Chị có thể tin rằng khi em vỠnhà , em kể hết các chuyện cho Hatsumono nghe sao?
- Tôi không lo chuyện cô sẽ là m nhÆ° thế. Con chuá»™t không bị mèo ăn thịt vì khà nó chạy qua chá»— mèo ngủ và đánh thức mèo dáºy. Chắc cô biết Hatsumono có tà i xoay sở ra sao rồi, Sayuri, cô phải tin tôi Ä‘i.
- Vâng thưa chị - tôi không còn biết phải đáp ra là m sao nữa.
- Tôi sẽ nói cho cô biết má»™t chuyện ? Mameha nói, nghiêng ngÆ°á»i tá»›i má»™t chút, tôi rất kinh ngạc khi thấy cô ấy là m thế - Tôi và cô sẽ đến má»™t nÆ¡i hẹn trong hai tuần nữa tại má»™t nÆ¡i mà Hatsumono không tìm ra được.
- Em xin há»i ở đâu được không?
- Không được! Tháºm chà tôi sẽ không nói cho cô biết khi nà o nữa. Chỉ chuẩn bị tinh thần thôi. Khi đến lúc, cô sẽ biết những gì cô muốn.
Chiá»u ấy khi trở vá» nhà , tôi trốn lên lầu để xem niên lịch. Trong hai tuần sắp đến có nhiá»u ngà y tốt để xuất hà nh. Má»™t ngà y đúng và o thứ tÆ° sắp đến, ngà y nà y hợp cho việc Ä‘i vá» phÃa Tây, có lẽ Mameha có kế hoạch Ä‘Æ°a tôi Ä‘i khá»i thà nh phố. Ngà y khác đúng và o thứ hai tiếp theo đó, ngà y nà y đúng và o dịp Äại An ? ngà y tốt nhất trong tuần sáu ngà y của đạo Pháºt. Cuối cùng, ngà y chủ nháºt kế tiếp, lịch có ghi má»™t Ä‘á»an rất lạ lùng "Sá»± quân bình giữa cái tốt và cái xấu sẽ mở cá»a số pháºn", câu nà y nghe hấp dẫn hÆ¡n cả.
Và o ngà y thứ tÆ°, tôi không nghe tin gì của Mameha hết. Mấy ngà y sau, cô ấy gá»i tôi đến nhà cô ? và o ngà y cuốn lịch của tôi nói là ngà y xấu. NhÆ°ng chỉ có bà n thảo vá» sá»± thay đổi trong lá»›p dạy nghi thức phục vụ trà ở trÆ°á»ng. Sau đó, suốt cả má»™t tuần trôi qua tôi không nháºn được tin tức gì của cô ấy hết. Rồi và o trÆ°a ngà y chủ nháºt, tôi nghe cá»a nhà kỹ nữ mở ra, tôi để Ä‘Ã n xuống trên hà nh lang gá»—, nÆ¡i tôi đã táºp Ä‘Ã n khá»ang má»™t giá» rồi và chạy ra cá»a. Tôi tưởng sẽ gặp chị ngÆ°á»i hầu của Mameha, nhÆ°ng đấy là ngÆ°á»i ở tiệm thuốc Bắc mang thuốc đến cho bà Dì chữa bệnh thấp khá»›p. Sau khi ngÆ°á»i hầu lá»›n tuổi của chúng tôi lấy gói thuốc, tôi định trở lại vá»›i cây Ä‘Ã n Shamisen thì bá»—ng tôi chú ý thấy anh chà ng giao thuốc có ý muốn nói chuyện vá»›i tôi. Anh ta nắm trên tay miếng giấy, nhÆ°ng có ý chỉ muốn để cho mình tôi thấy nó thôi. Chị hầu định kéo cá»a đóng lại, nhÆ°ng anh ta nói vá»›i tôi:
- ThÆ°a cô, tôi xin lá»—i là m phiá»n cô, cô là m Æ¡n ném miếng giấy nà y giúp tôi được không? ? chị hầu thấy việc nà y có vẻ kỳ quặc, nhÆ°ng tôi đã lấy miếng giấy, giả vá» ném và o phòng gia nhân. Tá» giấy có ghi lá»i nhắn, không ký tên nhÆ°ng đúng nét chữ của Mameha "Xin phép bà Dì mà đi. Nói vá»›i bà tôi có việc nhá» cô là m giúp ở nhà tôi và đến gấp trong vòng không quá má»™t giá». Äừng để cho ai biết cô Ä‘i đâu".
Tôi nghÄ© Mameha cẩn tháºn nhÆ° thế nà y là rất tế nhị, nhÆ°ng dù sao thì hiện bà Mẹ Ä‘ang ăn cÆ¡m trÆ°a vá»›i má»™t ngÆ°á»i bạn, còn Hatsumono và Bà Ngô đã Ä‘i đến Ä‘iểm hẹn buổi chiá»u rồi. Trong nhà chỉ còn bà Dì và gia nhân. Tôi lên phòng Dì, thấy Dì Ä‘ang trải tấm vải dà y lên nệm để ngủ trÆ°a. Trong khi tôi nói, bà đứng run run trong chiếc áo ngủ. Khi nghe Mameha gá»i tôi, bà không há»i đến để là m gì. Bà chỉ vẫy tay cho phép tôi Ä‘i, rồi chui và o dÆ°á»›i chăn để ngủ. Khi tôi đến nhà Mameha, cô ấy báºn Ä‘i đến Ä‘iểm hẹn buổi sáng chÆ°a vá», nhÆ°ng chị hầu Ä‘Æ°a tôi và o phòng thay áo quần để là m hóa trang, rồi sau đó mang bá»™ kimono đã soạn sẵn cho tôi. Tôi đã quen cảnh mặc kimono của Mameha, nhÆ°ng đây là chuyện hy hữu, vì Ãt có ngÆ°á»i geisha nà o cho mượn áo của mình nhÆ° thế. Hai ngÆ°á»i bạn ở Gion có thể đổi áo cho nhau trong má»™t và i đêm, nhÆ°ng hiếm khi má»™t geisha có lòng tốt vá»›i em út nhÆ° thế nà y. Quả váºy, Mameha rất mất công vì tôi, cô ấy không mặc những cái áo có tay dà i nhÆ° thế nà y, cô phải lấy áo từ nhà kho cho tôi. Tôi tá»± há»i không biết cô ấy có nghÄ© đến chuyện đòi trả lui hay không.
Chiếc kimono cô soạn ra cho tôi hôm ấy là chiếc áo đẹp nhất ? áo bằng lụa mà u và ng cam in hình thác nÆ°á»›c mà u bạc chảy từ đầu gối xuống đến mặt biển xanh ngắt. Cái thác tuôn ra từ mõm núi đá có mà u nâu, dÆ°á»›i chân núi đá là cánh rừng thấp nhỠđược thêu bằng chỉ mà u. Tôi không biết, nhÆ°ng chiếc áo nà y má»i ngÆ°á»i ở Gion Ä‘á»u biết, ngÆ°á»i ta nhìn chiếc áo, có lẽ há» sẽ nghÄ© đến Mameha. Tôi nghÄ© rằng khi cho phép tôi mặc áo nà y, chắc cô ấy muốn truyá»n cái tinh hoa của mình sang cho tôi.
Sau khi ông Itchoda buá»™c dải thắt lÆ°ng cho tôi ? dải mà u gạch và nâu Ä‘áºm có Ä‘iểm chỉ và ng ? tôi sá»a lại mặt hóa trang lần cuối và cà i nữ trang lên tóc. Tôi nhét cái khăn tay của ông Chủ tịch ? tôi thÆ°á»ng mang theo má»—i khi rá»i nhà ? và o dải thắt lÆ°ng, rồi đứng soi trÆ°á»›c gÆ°Æ¡ng lá»›n. Tôi há hốc mồm kinh ngạc. Tôi quá kinh ngạc khi nghÄ© đến chuyện Mameha có ý đồ biến tôi thà nh ngÆ°á»i quá đẹp nhÆ° thế nà y, nhÆ°ng khi cô ấy vỠđến nhà , cô ấy còn là m tăng thêm vẻ đẹp của tôi lên nữa bằng cách cô thay cho mình chiếc áo kimono bình dị xinh xắn. Cái áo có mà u khoai mì, phủ những Ä‘Æ°á»ng sá»c mà u xám nhạt, còn dải thắt lÆ°ng có hình những viên kim cÆ°Æ¡ng mà u Ä‘en giản dị trên ná»n mà u xanh Ä‘áºm. Cô ấy có nét đẹp kÃn đáo của viên ngá»c trai nhÆ° má»i khi, nhÆ°ng lúc chúng tôi ra Ä‘Æ°á»ng, các phụ nữ cúi chà o Mameha Ä‘á»u Ä‘Æ°a mắt nhìn tôi. Từ Ä‘á»n thần ở Gion, chúng tôi Ä‘i xe kéo theo hÆ°á»›ng Bắc chừng ná»a giá», đến má»™t khu vá»±c của Kyoto mà tôi chÆ°a há» biết. Trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i, Mameha nói cho tôi biết chúng tôi đến dá»± buổi biểu diá»…n đô váºt, chúng tôi xem nhÆ° khách của ông Iwamura Ken, ngÆ°á»i sáng láºp ra Công thấy sản xuất đồ Ä‘iện Iwamura ở Osaka ? công ty đã sản xuất lò sưởi Ä‘iện là m chết bà ngoại. Cánh tay phải của ông Iwamura là ông Nobu Toshisazu, ông nà y là m quản lý cho công ty cÅ©ng đến dá»±. Nobu là ngÆ°á»i hâm má»™ môn đô váºt và đã tiếp tay giúp tổ chức buổi biểu diá»…n chiá»u hôm ấy.
- Tôi báo trÆ°á»›c cho cô biết ? cô ấy nói vá»›i tôi ? cái ông Nobu ấy?trông đặc biệt lắm. Khi gặp ông ta, cô phải cÆ° xá» sao để gây ấn tượng vá»›i ông ta ? nói xong, cô ấy nhìn tôi nhÆ° muốn nói rằng nếu tôi không là m được nhÆ° thế, cô ấy sẽ hết sức thất vá»ng.
Còn vá» việc Hatsumono, chúng tôi khá»i lo, vì vé và o xem cuá»™c biểu diá»…n đã bán hết mấy tuần trÆ°á»›c rồi.
Cuối cùng chúng tôi xuống xe ở trong khuôn viên của trÆ°á»ng đại há»c Kyoto. Mameha dẫn tôi Ä‘i theo con Ä‘Æ°á»ng đất có hai hà ng thông nhá» hai bên. Những ngôi nhà xây theo kiểu Tây phÆ°Æ¡ng hai bên Ä‘Æ°á»ng chúng tôi Ä‘i qua Ä‘á»u đóng cá»a kÃn mÃt, cá»a sổ lồng kÃnh nhá» vuông vức và khung cá»a bằng gá»— sÆ¡n. Nhìn cảnh nhà cá»a ở khu đại há»c, tôi má»›i nháºn ra Gion là quê hÆ°Æ¡ng thân thiết của tôi. Chung quanh tôi có nhiá»u thanh niên da dẻ láng mÆ°á»›t, mái tóc chải rẽ, có ngÆ°á»i mặc quần áo dây treo cho khá»i tuá»™t. Há» có vẻ lạ lùng ngạc nhiên khi thấy Mameha và tôi Ä‘i qua, tháºm chà há» còn nói đùa vá»›i nhau nữa. Sau đó chúng tôi Ä‘i qua má»™t cánh cổng sắt có má»™t đám ngÆ°á»i già và má»™t số phụ nữ, có cả và i cô geisha nữa. Kyoto có Ãt chá»— có thể dùng biểu diá»…n đô váºt ở trong nhà được và ở đại há»c Kyoto dùng nhà biểu diá»…n cÅ© của trÆ°á»ng để tổ chức. Nhà nà y bây giá» không còn nữa, nhÆ°ng lúc ấy, nó đứng chen lẫn trong đám nhà xây theo kiểu Tây phÆ°Æ¡ng trông giống nhÆ° má»™t ông già còm cõi mặc áo kimono đứng giữa đám thÆ°Æ¡ng gia tân tiến. Ngôi nhà giống cái há»™p khổng lồ, mái nhà có vẻ không được vững chãi, nhÆ°ng tôi nghÄ© nó nhÆ° cái nắp Ä‘áºy vừa cái bình trà méo mó. Những cánh cá»a khổng lồ nằm má»™t bên đã bị hÆ° há»ng nhiá»u, gá»— cong queo bung ra khá»i khung sắt. Vẻ hÆ° há»ng xấu xà của ngôi nhà nà y khiến tôi nhá»› lại ngôi nhà ngà say của tôi, và bá»—ng nhiên tôi cảm thấy buồn. Khi tôi bÆ°á»›c lên báºc thá»m đá để và o nhà , tôi trông thấy hai cô geisha Ä‘i qua sân rải sá»i, tôi cúi ngÆ°á»i chà o há». Há» gáºt đầu chà o lại tôi, và má»™t cô nói gì đấy vá»›i cô kia. Tôi thấy chuyện nà y lạ lùng quá, bèn nhìn kỹ há» hÆ¡n. Bá»—ng tim tôi Ä‘áºp nhanh, má»™t cô là Korin, bạn của Hatsumono. Tôi cúi chà o cô ta lần nữa vì tôi đã nháºn ra cô ta, và tôi cố mỉm cÆ°á»i. Khi há» quay nhìn chá»— khác, tôi thì thà o vá»›i Mameha:
- Chị Mameha, em vừa thấy ngÆ°á»i bạn của Hatsumono!
- Tôi không tin Hatsumono có bạn.
- Chị Korin đấy, chị ấy vừa mới ở đây, với một số các cô geisha khách nữa.
- Tôi biết Korin. Tại sao cô quá lo vỠcô ta? Cô ta có thể là m gì được?
Tôi không trả lá»i, nhÆ°ng nếu Mameha không lo thì tại sao tôi phải lo sợ là m gì. Cái gây cho tôi ấn tượng mạnh nhất khi bÆ°á»›c và o nhà biểu diá»…n là khoảng trống khổng lồ chạy lên táºn mái nhà , dÆ°á»›i mái nhà , ánh sáng chiếu xuống qua các khung cá»a sổ có mà n che nằm cao trên đầu chúng tôi. Tiếng ngÆ°á»i ồn à o vang lên trong khoảng không gian khổng lồ ấy, vá»›i khói từ các lò nÆ°á»›ng bánh bá»™t gạo từ bên ngòai bay và o. Giữa nhà có má»™t mô đất vuông vức nÆ¡i dùng là m chá»— cho các nhà đô váºt tranh tà i, trên mô đất có mái che theo kiểu mái Ä‘á»n thá» thần. má»™t ông thầy tu Ä‘i quanh trên mô đất, tụng kinh cầu phú,c phất qua phất lại cái phÆ°Æ¡ng trượng co ?trang hòang những dải giấy hình xoắn ốc.
Mameha dẫn tôi đến hà ng chá»— ngồi ở phÃa trÆ°á»›c, ở đấy chúng tôi tháo già y ra, Ä‘i vá»› có xẻ ở đầu ngón chân trên má»™t mép ván gá»— nhá». Những ngÆ°á»i tổ chức đã có mặt trong dãy ngồi nà y rồi, nhÆ°ng tôi không biết ai hết cho đến khi có má»™t ngÆ°á»i Ä‘Æ°a tay vẫy gá»i Mameha, tôi hiểu ngay đó là ông Nobu. Tôi cÅ©ng hiểu lý do tại sao Mameha đã dặn dò trÆ°á»›c vá»›i tôi vá» vẻ ngòai của ông ta. Ngay cả khi nhìn ông ta từ xa, tôi cÅ©ng thấy mặt ông nhÆ° cây đèn cầy bị hÆ¡ chảy. Ông ta đã bị cháy phá»ng mặt đâu đó từ lâu rồi, toà n bá»™ bá» ngoà i của ông ta trông rất thê thảm, tôi không thể tưởng tượng được sá»± Ä‘au Ä‘á»›n mà ông ta đã gánh chịu khi má»›i xảy ra tai nạn. Tôi Ä‘ang lo lắng vá» chuyện gặp Korin, thì bây giá» lại lo thêm vá» chuyện sẽ gặp Nobu. Thế nà o tôi cÅ©ng có những hà nh Ä‘á»™ng thiếu bình tÄ©nh mất thôi. Khi Ä‘i sau Mameha, tôi chỉ chú ý đến má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông rất lịch sá»± ngồi bên cạnh ông Nobu trên chiếu rÆ¡m, ông ta mặc áo kimono có sá»c. Khi tôi để mắt tá»›i ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà y, tôi bá»—ng thấy lòng tôi lặng Ä‘i má»™t cách lạ lùng. Ông ta Ä‘ang nói chuyện vá»›i ngÆ°á»i ngồi bên cạnh, nên tôi chỉ thấy phÃa sau đầu của ông ta mà thôi. NhÆ°ng trông ta quá quen đến ná»—i bá»—ng tôi không còn chú ý đến cái gì chung quanh nữa hết. Tôi nghÄ© đến ngÆ°á»i tôi quen biết ở chá»— khác, không phải ở trong nhà biểu diá»…n nà y. Tôi Ä‘ang loay hoay suy diá»…n thì bá»—ng trong óc tôi nảy ra hình ảnh của ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông quay nhìn tôi trên Ä‘Æ°á»ng là ng của quê nhà .
Và tôi nhớ ra: đấy là ông Tanaka!
Ông ta đã thay đổi ra sao, tôi không thể miêu tả được. Tôi nhìn ông ta Ä‘Æ°a tay vuốt mái tóc hoa râm và sững sá» kinh ngạc trÆ°á»›c mấy ngón tay vuốt tóc má»™t cách duyên dáng má»m mại. Tại sao tôi thấy cách vuốt tóc của ông ta có nét đặc biệt khiến tôi phải nhìn và o ông ta nhỉ? Có lẽ tôi bị chóa mắt khi nhìn ông ta và tôi cảm thấy hoang mang. Phải, trên Ä‘á»i nà y nếu ngÆ°á»i nà o tôi ghét nhất, thì đó chÃnh là ông Tanaka, tôi phải nhắc nhở mình nhá»› lấy Ä‘iá»u nà y. Tôi sẽ không đến quỳ bên ông ta và nói "Kìa ông Tanaka, tôi tháºt sá»± hân hạnh được gặp lại ông. Cái gì đã mang ông đến Kyoto thế nà y?" NhÆ°ng thay vì là m thế, tôi sẽ tìm cách chứng tá» cho ông ta thấy tôi nghÄ© sao vỠông ta, mặc dù Ä‘iá»u ấy là má»™t việc mà má»™t geisha táºp sá»± không được phép là m. Tháºt ra trong những năm vừa qua, tôi nghÄ© đến ông Tanaka rất Ãt. Thế nhÆ°ng tôi thá» vá»›i lòng mình là sẽ không đối xá» tá» tế vá»›i ông ta, nếu buá»™c lòng phải rót rượu sake cho ông ta, tôi sẽ rót trà n ra chân ông ta. Nếu buá»™c lòng phải cÆ°á»i vá»›i ông ta, tôi sẽ cÆ°á»i vá»›i nụ cÆ°á»i tôi thÆ°á»ng thấy trên mặt Hatsumono, và rồi tôi sẽ nói "á»’, ông Tanaka, mùi cá tanh rÃch.. Khi ngồi bên ông là m tôi nhá»› nhà !" Chắc ông ta sẽ hết sức bà ng hoà ng sá»ng sốt! Hay có lẽ tôi sẽ nói nhÆ° thế nà y "Kìa ông Tanaka, trông ông tuyệt vá»i quá!" Thế nhÆ°ng tháºt ra khi tôi nhìn kỹ và o ông ta, vì bây giá» tôi đã đến gần chá»— ông ta ngồi, quả trông ông tuyệt vá»i tháºt, tuyệt vá»i hÆ¡n bao giá» hết. Mameha vừa đến chá»— ông ta, cô ta quỳ xuống cúi ngÆ°á»i chà o. Bá»—ng ông ta quay đầu nhìn lui, và đó là lần đầu tiên tôi nhìn và o khuôn mặt rá»™ng, xÆ°Æ¡ng gò má sắc sảo?nhất là hai hà ng mi, sÃt lại ở hai Ä‘uôi mắt, mượt mà thẳng thá»›m. Bá»—ng gió thổi và tôi là đám mây được gió cuốn Ä‘i.
Ông ta quen vá»›i tôi, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên, trên và i phÆ°Æ¡ng diện nà o đó, ông ta còn quen hÆ¡n cả chÃnh hình ảnh của tôi trong gÆ°Æ¡ng. NhÆ°ng ông ta không phải là ông Tanaka, ông ta chÃnh là ông Chủ tịch.
Tà i sản của Alucard
24-08-2008, 01:41 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2008
Äến từ: Castlevania
Bà i gởi: 339
Thá»i gian online: 5 giá» 56 phút 40 giây
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
ChÆ°Æ¡ng 017
Tôi chỉ má»›i gặp ông Chủ tịch trong má»™t khoảng thá»i gian ngắn ngủi, nhÆ°ng tôi đã để dà nh rất nhiá»u thá»i gian để mÆ¡ tưởng đến ông ta. Ông ta là bà i ca tôi chỉ được nghe má»™t lần, nhÆ°ng bà i ca ấy cứ được hát lại mãi trong trà óc tôi. Thế nhÆ°ng những nốt nhạc đã thay đổi theo từng giai Ä‘oạn của thá»i gian ? nghÄ©a là tôi đã nghÄ© đến chuyện trán ông cao thêm, tóc hoa râm của ông thÆ°a bá»›t. Khi tôi thấy ông, tôi thoáng sợ không biết ông có tháºt sá»± phải là ông Chủ tịch không, nhÆ°ng tôi lại cảm thấy yên ổn trong lòng ngay, tôi tin chắc tôi đã tìm ra được ông.
Trong khi Mameha chà o hai ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông, tôi đứng phÃa sau đợi đến phiên mình chà o há». Nếu nhÆ° khi tôi cất tiếng chà o mà giá»ng tôi nghe nhÆ° tiếng giẻ lau sà n nhà thì sao nhỉ? Nobu, vá»›i những vết sẹo thê thảm, nhìn tôi đăm đăm, nhÆ°ng tôi không biết ông Chủ tịch có để ý đến tôi hay không, tôi quá rụt rè, không dám nhìn vá» phÃa ông ta. Khi Mameha ngồi và o chá»—, vuốt chiếc kimono trên đầu gối cho phẳng, tôi thấy ông Chủ tịch nhìn tôi vá»›i ánh mắt mà tôi nghÄ© là có vẻ hiếu kỳ. Hai chân tôi cóng lại vì máu đã dồn hết lên mặt.
- ông Chủ tịch Iwamura, ông quản lý Nobu ? Mameha giới thiệu ? đây là em út của tôi, Sayuri.
Tôi nghÄ© chắc anh có nghe nói đến tên tuổi nổi tiếng của Iwamura Ken, nhà sáng láºp ra công ty chế tạo đồ Ä‘iện Iwamura. Và có lẽ anh cÅ©ng có nghe tiếng của Nobu Toshikazu. Có lẽ trên nÆ°á»›c Nháºt không có ai hùn hạp là m ăn nổi tiếng hÆ¡n sá»± hùn hạp của há». Há» nhÆ° thân vá»›i rá»… trong cùng má»™t cây, hay là nhÆ° Ä‘á»n thá» vá»›i cái cổng ở Ä‘Ã ng trÆ°á»›c. Ngay nhÆ° tôi, má»™t cô gái má»›i có 14 tuổi, mà cÅ©ng nghe nói đến há». NhÆ°ng tôi không ngá» chÃnh Iwamura Ken là ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông tôi đã gặp bên bá» suối Shirakawa. Tôi quỳ xuống cúi chà o há», nói những lá»i nhÆ° má»i khi. Khi chà o nói xong, tôi đến quỳ bên chá»— còn rá»™ng ở giữa há». Nobu nói chuyện vá»›i ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông bên cạnh, trong khi ông Chủ tịch, ngồi phÃa bên kia của tôi, bà n tay ôm tách trà không để trên đầu gối, Mameha nói chuyện vá»›i ông ta, tôi bÆ°ng bình trà nhá» lên, giữ tay áo cho khá»i vÆ°á»›ng để rót trà . Tôi ngạc nhiên thấy ông Chủ tịch Ä‘Æ°a mắt nhìn và o cánh tay của tôi. DÄ© nhiên tôi rất muốn biết ông ta nhìn thấy cánh tay tôi ra sao. Có lẽ vì ánh sáng trong nhà lá» má» nên phÃa dÆ°á»›i cánh tay tôi loang loáng sáng nhÆ° bá» mặt của viên ngá»c mịn mà ng, và có mà u ngà đẹp đẽ. Không có nÆ¡i nà o trên cÆ¡ thể tôi đẹp bằng nÆ¡i ấy. Tôi thấy ông Chủ tịch không há» nhấp nháy mắt, vì ông ta cứ nhìn đăm đăm và o cánh tay tôi, nên tôi không hạ tay xuống. Rồi bá»—ng Mameha im lặng. Tôi nghÄ© chắc cô ấy ngừng nói chuyện vì ông Chủ tịch cứ chăm chú nhìn và o cánh tay tôi, thay vì nói chuyện vá»›i cô ấy. Rồi tôi bá»—ng nháºn ra sá»± tháºt trÆ°á»›c mắt.
Má»›i trÆ°á»›c đó má»™t lát, tôi cảm thấy mình duyên dáng, nhÆ°ng bây giá» tôi vá»™i và ng xin lá»—i và để bình trà xuống. Mameha cÆ°á»i và nói:
- Ông Chủ tịch, chắc ông thấy cô ấy là ngÆ°á»i cÆ°Æ¡ng quyết nhÆ° thế nà o rồi. Nếu trong bình còn giá»t nÆ°á»›c nà o, chắc Sayuri đã rót cho ông rồi.
- Cái áo kimono cô em út của cô mặc đẹp quá, Mameha à ? ông Chủ tịch nói ? nếu tôi nhá»› không lầm, thì cô đã mặc cái áo nà y trong thá»i gian táºp sá»± phải không?
Nếu tôi còn nghi ngá» ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà y có phải đúng là ông Chủ tịch không, thì bây giá» khi nghe giá»ng ông ta nói, giá»ng tá» tế quen thuá»™c, tôi không còn nghi ngá» gì nữa.
- Tôi nghÄ© có thể tôi có mặc ? Mameha đáp ? nhÆ°ng ông Chủ tịch đã thấy tôi mặc quá nhiá»u kimono khác nhau trong nhiá»u năm qua, cho nên tôi nghÄ© ông không thể nhá»› hết được.
- Phải, tôi không khác má»i ngÆ°á»i khác. Sắc đẹp gây cho tôi ấn tượng mạnh. Khi nói đến các nhà đô váºt, tôi không thể nói ngÆ°á»i nà o đẹp hÆ¡n ngÆ°á»i nà o.
Mameha nghiêng ngÆ°á»i tá»›i trÆ°á»›c mặt ông Chủ tịch và nói nhá» vá»›i tôi:
- à của ông Chủ tịch muốn nói là ông không thÃch môn đô váºt.
- Thôi, Mameha ? ông ta nói ? nếu cô muốn tôi gặp chuyện rắc rối vá»›i Nobu thì? - ThÆ°a ông Chủ tịch, ông Nobu đã biết sở thÃch của ông từ lâu rồi.
- NhÆ°ng cÅ©ng không nên nói ra. Sayuri nà y, có phải đây là lần đầu tiên cô xem đô váºt không? Tôi đã đợi cÆ¡ há»™i để nói vá»›i ông ta, nhÆ°ng trÆ°á»›c khi tôi lên tiếng thì bá»—ng có tiếng rầm tháºt lá»›n vang lên là m ngôi nhà rung rinh, khiến cho tất cả chúng tôi Ä‘á»u giáºt mình. Má»i ngÆ°á»i im lặng, chúng tôi quay đầu nhìn, nhÆ°ng chẳng có gì ngoà i cánh cá»a lá»›n đóng lại. má»™t lát sau, chúng tôi nghe tiếng bản lá» cá»a kêu răng rắc rồi thấy cánh cá»a thứ hai từ từ mở ra, cánh cá»a do hai võ sÄ© đô váºt đẩy mở ra. Nobu quay đầu khá»i tôi để nhìn tá»›i chá»— ấy, tôi không thể nà o không nhìn và o cái vết sẹo khủng khiếp do lá»a đốt ở bên mặt và trên cổ ông ta, và vết sẹo trên lá»— tai là m tai ông biến dạng. Rồi tôi thấy cánh tay áo khoác của ông ta trống trÆ¡n. Nãy giá» tôi báºn bịu nên không để ý đến cánh tay, cánh tay áo được xếp gấp lên, ghim và o vai bằng má»™t cây ghim tháºt dà i.
Nếu anh không biết, tôi xin kể chuyện Nobu bị thÆ°Æ¡ng cho anh nghe. Khi ông ta là m trung úy trong Hải quân Nháºt, ông ta bị thÆ°Æ¡ng trong má»™t vụ đánh bom ngoà i Seoul và o năm 1910, khoảng thá»i gian Triá»u tiên bị sáp nháºp và o Nháºt. Khi tôi gặp ông ta, tôi không biết gì vá» hà nh Ä‘á»™ng anh hùng của ông hết ? mặc dù câu chuyện nà y đã được cả nÆ°á»›c Nháºt biết đến. Nếu ông ta không hợp tác vá»›i ông Chủ tịch để rồi sau đó trở thà nh quản lý của công ti sản xuất đồ Ä‘iện Iwamura, thì có lẽ chuyện ông là anh hùng trong chiến tranh đã bị rÆ¡i và o quên lãng. NhÆ°ng vì ông hợp tác vá»›i Iwamura, cho nên những vết thÆ°Æ¡ng khủng khiếp của ông đã là m cho câu chuyện thà nh công của ông được má»i ngÆ°á»i chú ý hÆ¡n, và hai ngÆ°á»i thÆ°á»ng được nhắc nhở tá»›i luôn.
Tôi không biết nhiá»u vá» lịch sá» - vì nhà trÆ°á»ng tôi há»c thÆ°á»ng chỉ dạy cho chúng tôi nghệ thuáºt ? nhÆ°ng tôi biết chÃnh phủ Nháºt nắm quyá»n kiểm soát hết Triá»u tiên và o lúc chấm dứt cuá»™c chiến tranh Nga ? Nháºt, và mấy năm sau chÃnh phủ Nháºt quyết định sáp nháºp nÆ°á»›c Triá»u tiên và o đế chế Nháºt Ä‘ang lá»›n mạnh. Tôi biết ngÆ°á»i dân Triá»u tiên không thÃch chuyện nà y. Nobu sang đó nhÆ° là má»™t lá»±c lượng nhá» giữ quyá»n kiểm soát. Má»™t buổi chiá»u, ông ta Ä‘i theo vị sÄ© quan chỉ huy Ä‘i thăm má»™t ngôi là ng gần Seoul. Khi trở vỠđến chá»— buá»™c ngá»±a, Ä‘Æ¡n vị tuần tra bị tấn công. Khi há» nghe tiếng tạc đạn nổ khủng khiếp, vị chỉ huy cố leo xuống má»™t giao thông hà o, nhÆ°ng ông ta già rồi và cháºm chạp nhÆ° má»™t con ốc sên bò trên đá. Nobu chạy đến để giúp ông, nhÆ°ng vì ông sÄ© quan chỉ huy qúa cháºm chạp, nên quả tạc đạn bay đến nổ trên đầu ông. Quả tạc đạn nổ giết chết ông sÄ© quan chỉ huy và là m cho Nobu bị thÆ°Æ¡ng nặng. Khi ở bệnh viện ra, Nobu mất cánh tay trái ở trên khuá»·u tay.
Lần đầu tiên tôi thấy ống tay áo ghim lên, tôi hoảng hốt quay mặt Ä‘i chá»— khác. TrÆ°á»›c đó tôi chÆ°a bao giá» thấy ngÆ°á»i nà o mất tay mất chân ? mặc dù khi còn nhỠđã thấy ngÆ°á»i phụ tá của ông Tanaka mất đầu ngón tay. Trong trÆ°á»ng hợp của ông Nobu, nhiá»u ngÆ°á»i cho rằng má»™t cánh tay chÆ°a ghê lắm, mà chÃnh cá vết thÆ°Æ¡ng ở da má»›i ghê gá»›m. Tháºt khó mà miêu tả hết vẻ ghê tởm trên da mặt của ông, và có lẽ quá Ä‘á»™c ác khi muốn miêu tả ra. Tôi chỉ xin lặp lại má»™t câu của geisha miêu tả vỠông ta nhÆ° thế nà y mà thôi "má»—i lần tôi nhìn và o mặt ông ta, tôi cứ nghÄ© đến củ khoai lang nÆ°á»›ng phồng trong lò lá»a".
Khi những cánh cá»a khổng lồ đã đóng lại, tôi quay qua phÃa ông Chủ tịch để trả lá»i câu há»i của ông. Vì là táºp sá»±, nếu tôi muốn, tôi được phép ngồi yên lặng nhÆ° má»™t giá» hoa, nhÆ°ng tôi quyết không để cho cÆ¡ há»™i nà y trôi qua. Cho dù tôi chỉ gây cho ông ta chút Ãt ấn tượng thôi, nhÆ° bà n chân của em bé để lên ná»n đất, thì Ãt ra đây cÅ©ng là bÆ°á»›c khởi đầu của tôi.
- Ông Chủ tịch há»i có phải đây là lần đầu tiên em xem đô váºt không ? tôi nói ? đúng thế đấy, và nếu được ông Chủ tịch giảng giải cho biết đôi Ä‘iá»u vá» môn võ nà y thì em sẽ hết sức cám Æ¡n ông.
- Nếu cô em muốn biết môn võ nà y đấu nhÆ° thế nà o ? ông Nobu nói ? cô nên nói vá»›i tôi thì tốt hÆ¡n. Tên cô em là gì, cô táºp sá»±? Hồi nãy trong phòng ồn quá tôi nghe không rõ. Tôi quay khá»i ông Chủ tịch vá»›i vẻ rất khó khăn nhÆ° đứa bé Ä‘ang đói bụng quay khá»i Ä‘Ä©a thức ăn.
- Tôi tên là Sayuri, thưa ngà i ? tôi đáp.
- Cô là em út của Mameha, tại sao cô không là "Mame" nà y n� ? Nobu nói tiếp ? không phải lấy tên kiểu ấy là cái tục lệ điên khùng của các cô hay sao?
- Dạ phải, thÆ°a ngà i. NhÆ°ng tất cả các tên có chữ "Mame" theo lá»i ông thầy bói Ä‘á»u không được tốt cho tôi.
- Thầy bói! ? Nobu nói vá»›i vẻ khinh bỉ - có phải ông ta là ngÆ°á»i đã chá»n tên cho cô không?
- Tôi là ngÆ°á»i chá»n tên ấy ? Mameha đáp ? thầy bói không chá»n tên mà há» chỉ cho biết tên ấy có thÃch hợp hay không thôi.
- Mameha ? Nobu nói tiếp ? một ngà y nà o đó cô sẽ trưởng thà nh và không nghe những chuyện điên khùng như thế nữa.
- Thôi, thôi, Nobu ? ông Chủ tịch nói ? ngÆ°á»i nà o nghe anh nói chắc Ä‘á»u nghÄ© rằng anh là ngÆ°á»i tân tiến nhất nÆ°á»›c Nháºt, nhÆ°ng tôi chÆ°a thấy ai tin và o số mệnh nhÆ° anh cả.
- Má»—i ngÆ°á»i Ä‘á»u có số pháºn của mình. NhÆ°ng có ai cần đến thầy bói để tìm ra số pháºn của mình không? Có phải tôi phải đến ngÆ°á»i đầu bếp để hói xem tôi có đói hay không à ? ? Nobu nói ? nhÆ°ng dầu sao, Sayuri là má»™t cái tên đẹp ? mặc dù tên đẹp và ngÆ°á»i đẹp thÆ°á»ng không Ä‘i đôi vá»›i nhau.
Tôi thấy phân vân không biết câu nói vừa rồi của ông ta có phải hà m ý nhÆ° thế nà y không ? "Mameha, cô đã chá»n cô em út xấu quá!" ? hay là có nghÄ©a gì đại loại nhÆ° thế. NhÆ°ng may thay ông ta nói tiếp:
- TrÆ°á»ng hợp nà y tên và ngÆ°á»i Ä‘á»u Ä‘i đôi vá»›i nhau. Tôi nghÄ© cô ta còn đẹp hÆ¡n cả cô nữa, cô Mameha à .
- Ông Nobu! Äà n bà không ai muốn nghe mình không phải là ngÆ°á»i đẹp nhất.
- Nhất là cô hả? Nà y, cô phải táºp cho quen Ä‘i thì vừa. Cô ấy có đôi mắt rất đẹp. Sayuri, cô quay mặt cho tôi nhìn cặp mắt cô lần nữa Ä‘i.
Tôi không thể nhìn xuống chiếu được, vì Nobu muốn nhìn mắt tôi. Tôi cÅ©ng không thể nhìn thẳng và o mặt ông ta liá»n, vì nhÆ° thế có vẻ tá»± phụ quá. Cho nên tôi phải từ từ nhìn quanh nhÆ° thể Ä‘ang tìm cái gì, rồi Ä‘Æ°a mắt nhìn và o chá»— dÆ°á»›i cằm ông ta. Nếu tôi có thể bắt cặp mắt đừng thấy, chắc tôi sẽ là m liá»n, vì nét mặt của ông Nobu nhÆ° bức tượng nắn bằng đất sét tồi. Chắc anh nhá»› khi ấy tôi chÆ°a biết chuyện đã gây cho khuôn mặt ông ta trở thà nh xấu xà nhÆ° thế. Khi tôi tá»± há»i chuyện gì đã xảy ra cho ông ta, tôi cảm thấy lòng nặng ná» kinh khủng.
- Cặp mắt cô lung linh tá»a sáng má»™t cách kỳ diệu ? ông ta nói.
Ngay lúc ấy, cánh cá»a nhá» thông vá»›i hà nh lang báºt mở, má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông Ä‘i và o, ông ta mặc áo kimono rất đặc biệt và đội cái mÅ© vải cao mà u Ä‘en, trông nhÆ° thể ông ta từ trong bức tranh của Hoà ng triá»u bÆ°á»›c ra. Ông ta Ä‘i và o con Ä‘Æ°á»ng Ä‘i ở giữa, dẫn đầu Ä‘oà n đô váºt khổng lồ, há» phải khom ngÆ°á»i xuống để Ä‘i qua ngưỡng cá»a.
- Nà y cô em, cô biết gì vá» môn đô váºt không? ? Nobu há»i tôi.
- ThÆ°a ngà i, chỉ biết võ sÄ© đô váºt khổng lồ nhÆ° cá voi thôi ? tôi đáp ? có má»™t ngÆ°á»i là m việc ở phòng đăng ký há»™ tịch ở Gion trÆ°á»›c đây đã từng là võ sÄ© đô váºt.
- Chắc cô muốn nói đến Awajiumi. Anh ta ngồi kia kìa ? Nobu Ä‘Æ°a tay chỉ vá» má»™t báºc ngồi khác, nÆ¡i có Awajiumi Ä‘ang ngồi, ông ta Ä‘ang cÆ°á»i vá» chuyện gì đấy vá»›i Korin Ä‘ang ngồi bên cạnh. Chắc cô ta nhìn thấy tôi, vì cô ta mỉm cÆ°á»i rồi nghiêng ngÆ°á»i sang nói gì đó vá»›i Awajiumi, ông nà y bèn nhìn sang phÃa chúng tôi.
- Anh ta không phải là đô váºt giá»i ? Nobu nói ? anh thÃch dùng vai để húc đối thủ. Anh chà ng ngốc, không bao giá» thắng ai mà lại bị gãy xÆ°Æ¡ng đòn gánh nhiá»u lần.
Khi ấy các nhà đô váºt đã và o hết trong nhà , hỠđứng quanh dÆ°á»›i mô đất. NgÆ°á»i ta xÆ°á»›ng tên từng ngÆ°á»i má»™t, và há» leo lên bệ, đứng xếp hà ng thà nh má»™t vòng tròn nhìn ra khán giả. Sau đó, khi há» Ä‘i ra bên ngòai, để cho những võ sÄ© đô váºt phÃa bên kia Ä‘i và o. Nobu nói vá»›i tôi:
- Sợi dây có hình tròn trên mặt đất là ranh giá»›i võ Ä‘Ã i. NgÆ°á»i đô váºt nà o bị đẩy ra ngòai trÆ°á»›c, hay là chạm ngÆ°á»i xuống đất trÆ°á»›c, chạm bất cứ cái gì ngòai hai bà n chân là thua. Nghe thì dá»…, nhÆ°ng là m sao cô đẩy nổi má»™t con ngÆ°á»i khổng lồ nhÆ° thế qua sợi dây?
- Chắc tôi phải lẻn ra sau lưng ông ta, rồi lấy mõ đánh lên cho ông ta sợ mà phải chạy ra ngà i.
- Hãy nói năng cho nghiêm túc ? Nobu nói.
Tôi không nghÄ© đó là cách ăn nói khôn ngoan, nhÆ°ng tôi nghÄ© đây là ná»— lá»±c đầu tiên của tôi để nói đùa vá»›i Ä‘Ã n ông cho vui. Tôi cảm thấy lúng túng, không biết nói gì nữa. Bá»—ng ông Chủ tịch cúi ngÆ°á»i qua phÃa tôi.
- Ông Nobu không đùa bỡn vá» chuyện đô váºt ? ông bình tÄ©nh nói.
- Tôi không đùa bỡn ba loại chuyện quan trá»ng trong Ä‘á»i sống ? Nobu nói ? đó là đô váºt, kinh doanh và chiến tranh.
- Trá»i đất, theo tôi thì đây cÅ©ng là loại nói đùa thôi ? Mameha nói ? ông không thấy ông đã mâu thuẫn vá»›i mình sao?
- Nếu cô đã thấy cảnh má»™t tráºn chiến ? Nobu nói vá»›i tôi ? hay cảnh đấu tranh tôi má»™t buổi há»p vá» kinh doanh, cô có biết cái gì sẽ xảy ra không?
Tôi không biết ông ta muốn gì, nhÆ°ng cứ theo giá»ng ông ta nói, thì có lẽ ông ta muốn tôi nói không.
- á»’, tôi không biết gì hết ? tôi trả lá»i.
- Äúng thế. Và cô cÅ©ng không biết cái gì xảy ra trong đô váºt nữa. Cho nên, cô có thể cÆ°á»i câu nói đùa của Mameha hay là lắng nghe tôi nói để hiểu rõ ý nghÄ©a của vấn Ä‘á».
- Ông ấy đã cố dạy tôi nhiá»u năm rồi ? ông Chủ tịch nói vá»›i tôi ? nhÆ°ng tôi là ngÆ°á»i há»c trò rất dốt.
- Ông Chủ tịch là ngÆ°á»i rất thông minh ? Nobu đáp ? ông ấy là há»c sinh dốt vỠđô váºt vì ông không lÆ°u tâm đến môn nà y thôi. Chiá»u nay ông ấy không muốn đến đây đâu, nhÆ°ng vì ông rá»™ng lượng chấp nháºn lá»i Ä‘á» nghị của tôi để công ty Iwamura bảo trợ cho buổi biểu diá»…n nà y. Liá»n sau đó hai Ä‘á»™i là m xong các nghi thức lên võ Ä‘Ã i. Hai nghi thức tiếp theo rất long trá»ng, đó là giá»›i thiệu ngÆ°á»i Yokozuna của má»—i Ä‘á»™i. NgÆ°á»i yokozuna là ngÆ°á»i có cấp báºc cao nhất trong đô váºt, Nobu giảng cho tôi nghe rằng cấp báºc nà y "y nhÆ° vị trà của Mameha ở Gion váºy". ÄÆ°Æ¡ng nhiên tôi phải tin ông ta, nhÆ°ng nếu Mameha chỉ ở trong buổi tiệc ná»a chừng rồi bá» vá» nhÆ° các ông yokozuna nà y lên võ Ä‘Ã i trong chốc lát, thì thế nà o cô ấy cÅ©ng không được má»i lại lần nữa. ngÆ°á»i yokozuna thứ hai có thân hình thấp lùn và có khuôn mặt rất đáng chú ý ? không phải bá»± thịt mà rắn rá»i nhÆ° đá, hà m xai bạnh ra khiến tôi nghÄ© đến mÅ©i thuyá»n đánh cá vuông vức. Khán giả vá»— tay hoan hô Ä‘inh tai nhức óc. Tên ông ta là Miyagiyama, và nếu anh biết vá» môn đô váºt, chắc anh hiểu lý do tại sao ngÆ°á»i ta hoan hô nhiệt liệt đến thế.
- ChÆ°a bao giá» tôi thấy má»™t ngÆ°á»i đô váºt nà o vÄ© đại nhÆ° thế - Nobu nói vá»›i tôi. TrÆ°á»›c khi các tráºn đấu bắt đầu, ngÆ°á»i giá»›i thiệu chÆ°Æ¡ng trình tuyên bố danh sách phần thưởng dà nh cho ngÆ°á»i thắng. Nobu Toshikaza, quản lý công ty Ä‘iện Iwamura, tặng thưởng má»™t số tiá»n khá lá»›n. Khi nghe tuyên bố tin nà y, ông ta có vẻ bá»±c mình, nói:
- Äồ Ä‘iên! Tiá»n nà y đâu phải của tôi, mà của công ty Ä‘iện Iwamura, ông Chủ tịch, tôi xin lá»—i nhé. Tôi xin gá»i ngÆ°á»i đến bảo xÆ°á»›ng ngôn viên Ä‘Ãnh chÃnh lại.
- Khá»i Ä‘Ãnh chÃnh, Nobu. Cứ xem nhÆ° tôi nợ anh rất nhiá»u, việc nà y quá nhá».
- Ông Chủ tịch quá rá»™ng lượng ? Nobu nói ? tôi rất cám Æ¡n ? nói xong ông ta Ä‘Æ°a tách uống sake cho ông Chủ tịch rót đầy, và hai ngÆ°á»i cụng tách.
Khi cặp vô địch đầu tiên lên võ Ä‘Ã i, tôi cứ tưởng tráºn đấu sẽ bắt đầu ngay. NhÆ°ng không, há» dà nh 5 phút hay nhiá»u hÆ¡n nữa để rảy muối trên ná»n võ Ä‘Ã i, rồi ngồi xổm xuống, nghiêng ngÆ°á»i qua má»™t bên rồi Ä‘Æ°a má»™t chân lên cao và dáºm xuống đất. Chốc chốc há» thu mình lại nhÆ° sẵn sà ng tấn công, quắc mắt nhìn nhau, nhÆ°ng ngay khi tôi tưởng há» tấn công thì bá»—ng má»™t ngÆ°á»i đứng lên, Ä‘i bốc má»™t nắm muối khác. Cuối cùng khi tôi nghÄ© chÆ°a đến há» tấn công thì há» xáp và o nhau. Há» nhà o và o nhau, nắm dải thắt lÆ°ng của nhau, nhÆ°ng chỉ trong nháy mắt, má»™t ngÆ°á»i đẩy ngÆ°á»i kia mất thăng bằng nhà o xuống, và thế là tráºn đấu kết thúc. Khán giả vá»— tay hoan hô nhÆ°ng Nobu lắc đầu chê trách.
Trong những tráºn tiếp theo, tôi cảm thấy má»™t tai tôi dÃnh và o óc, má»™t tai dÃnh và o tim, vì má»™t tai tôi nghe ông Nobu nói, mà những Ä‘iá»u ông nói rất hay, nhÆ°ng tai kia tôi lại nghe ông Chủ tịch nói chuyện vá»›i Mameha khiến tôi bị chia trÃ.
HÆ¡n má»™t giá» trôi qua nhÆ° thế, rồi bá»—ng tôi chợt thấy có cái gì mà u tÆ°Æ¡i sáng ở bên chá»— ngồi của Awajumi Ä‘á»™ng Ä‘áºy. Váºt ấy là má»™t đóa hoa lụa mà u và ng cam nhúc nhÃch trên mái tóc ngÆ°á»i phụ nữ khi chị ta quỳ gối ngồi và o chá»— ngồi. Thoạt tiên tôi nghÄ© đấy là Korin, tôi tưởng cô ta đã thay kimono. NhÆ°ng nhìn kỹ, tôi thấy không phải Korin mà là Hatsumono.
Gặp cô ta ở đây quả là má»™t Ä‘iá»u tôi không ngỠđến. Tôi cảm thấy thót ngÆ°á»i lên nhÆ° dẫm phải dây Ä‘iện. DÄ© nhiên việc cô ta tìm cách là m nhục tôi chỉ là vấn Ä‘á» thá»i gian, tháºm chà ở đây, trong ngôi nhà khổng lồ nà y, giữa hà ng trăm ngÆ°á»i. Tôi cóc cần cô ta chá»c quê tôi trÆ°á»›c mặt đám đông, nếu xảy ra việc ấy, nhÆ°ng tôi không chịu Ä‘á»±ng được cảnh khi thấy mình nhÆ° đồ hèn trÆ°á»›c mặt ông Chủ tịch. Cuống há»ng tôi nóng ran nhÆ° lá»a đốt, tháºm chà tôi không thể giả vá» nghe ông Nobu nói vá» cặp đô váºt khác Ä‘ang leo lên võ Ä‘Ã i. Khi tôi nhìn qua Mameha, cô ấy nháy mắt qua phÃa Hatsumono rồi nói:
- Thưa ông Chủ tịch, xin mạn phép ông, tôi xin lỗi ra ngoà i một lát. Và tôi nghĩ Sayuri cũng muốn ra ngoà i một lát. Cô ấy đợi cho đến khi Nobu nói xuống chuyện rồi tôi theo cô ấy ra ngoà i.
- Ôi chị Mameha, mụ ta như quỷ sứ! ? tôi nói.
- Korin rá»i khá»i đây hÆ¡n má»™t giá» rồi. Chắc cô ta Ä‘i tìm Hatsumono để báo cho cô ta biết mà đến đây. Cô em phải hãnh diện vá» việc nà y má»›i đúng, vì Hatsumono đã cất công đến đây để quấy phá cô.
- Em không chịu được cảnh cô ta sẽ là m nhục em trÆ°á»›c mắt..á», trÆ°á»›c mắt những ngÆ°á»i nà y.
- Nhưng nếu cô ta là m gì để cho cô ta thấy hả dạ thì chắc cô ta sẽ để cho cô yên, phải không?
- Chị Mameha, chị vui lòng ?đừng để em lúng túng.
Chúng tôi Ä‘i qua sân, đến gần nhà vệ sinh, nhÆ°ng thay vì chúng tôi bÆ°á»›c lên tầng cấp và o phòng vệ sinh, thì Mameha dẫn tôi đến má»™t con Ä‘Æ°á»ng nhá» cách xa đấy má»™t Ä‘oạn để không ai nghe được, và cô ta bảo:
- Ông Nobu và ông Chủ tịch đã bảo trợ cho tôi nhiá»u năm nay. Chỉ có trá»i má»›i biết ông Nobu gay gắt vá»›i những ngÆ°á»i ông ta không Æ°a ra sao, nhÆ°ng ông ta rất trung thà nh vá»›i bạn nhÆ° ngÆ°á»i hầu cáºn của lãnh chúa trung thà nh vá»›i chủ, và cô sẽ không bao giá» gặp được ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà o đáng tin nhÆ° ông ta đâu. Cô có biết Hatsumono hiểu rõ những chuyện đáng quý nà y không? Khi cô ta nhìn Nobu, cô ta chỉ thấy ông ta là "ông thằn lằn" thôi. Cô ta gá»i ông ta thế đấy, và sẽ nói nhÆ° thế nà y nà y "chị Mameha, đêm qua tôi thấy chị vá»›i ông thằn lằn đấy! Ôi trá»i đất, trông chị bết quá. Tôi nghÄ© chị mất mặt vì ông ta đấy" ? đại loại nhÆ° thế. Bây giá» tôi không cần lÆ°u tâm đến việc cô nghÄ© sao vỠông Nobu. Vá»›i thá»i gian, cô sẽ thấy ông ta là ngÆ°á»i tốt nhÆ° thế nà o. NhÆ°ng nếu Hatsumono nghÄ© rằng cô quá thÃch ông Nobu, thế nà o cô ta cÅ©ng để cho cô yên thân.
Tôi không biết phải trả lá»i ra sao khi nghe cô ấy nói nhÆ° thế. Tháºm chà tôi cÅ©ng chÆ°a biết tÃnh sao vá» những việc cô ấy yêu cầu tôi phải là m.
- Ông Nobu đã nói chuyện vá»›i cô vỠđô váºt cả buổi chiá»u ? cô ấy nói tiếp ? má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u nghÄ© cô mến ông ta. Bây giá» cô hãy tiếp tục là m thế để cho Hatsumono hả dạ. Hãy là m cho cô ta nghÄ© rằng cô mê ông ta hÆ¡n bất cứ ai hết. Cô ta sẽ nghÄ© đây là chuyện khôi hà i đáng cÆ°á»i. Có lẽ cô ta còn muốn cô ở lại Gion để là m trò cÆ°á»i cho cô ta nữa.
- Nhưng thưa chị Mameha, là m sao em là m cho Hatsumono nghĩ em đã mê mẩn ông ấy được?
- Nếu cô không tìm ra cách để là m được má»™t việc nhÆ° thế thì tôi đã không huấn luyện cô đúng đắn rồi ? cô ấy trả lá»i.
Khi chúng tôi trở lại chá»— ngồi, Nobu Ä‘ang nói chuyện vá»›i ngÆ°á»i ngồi bên cạnh. Tôi không thể cắt ngang câu chuyện của há», nên tôi giả vá» chăm chú xem các võ sÄ© đô váºt trên võ Ä‘Ã i Ä‘ang chuẩn bị giao đấu. Khán giả trở nên cuồng nhiệt hÆ¡n, không phải chỉ có Nobu nói chuyện thôi. Tôi rất muốn quay qua há»i ông Chủ tịch có nhá»› chuyện cách đây mấy năm ông đã tá» ra có lòng tốt vá»›i má»™t cô bé?nhÆ°ng dÄ© nhiên tôi không thể nói chuyện nhÆ° thế. Ngoà i ra nếu Hatsumono thấy tôi chú ý đến ông ta, thì tình hình sẽ trở nên rất tai hại.
Một lát sau Nobu quay qua tôi và nói:
- Những tráºn đấu nà y quá tẻ nhạt. Äợi đến khi Mijagiyama thi đấu, chúng ta má»›i thấy tà i năng tháºt sá»±. Tôi thấy đây là cÆ¡ há»™i để tôi tá» ra mê mẩn ông ta. Tôi đáp:
- NhÆ°ng các tráºn em vừa xem rất ấn tượng, thÆ°a ông. Và những Ä‘iá»u ông nói cho em biết tháºt quá hấp dẫn, em không thể tưởng tượng ra được chuyện gì có thể hay hÆ¡n thế.
- Äừng ngá»› ngẩn ? Nobu nói ? không có tay đô váºt nà o trong số vừa rồi đáng sánh vá»›i Miyagiyama đâu.
Tôi nhìn qua vai Nobu, thấy Hatsumono ngồi ở tầng đằng xa. Cô ta Ä‘ang nói chuyện vá»›i Awajiumi và là m ra vẻ không nhìn vá» phÃa tôi.
- Em muốn há»i ông má»™t câu ngốc nghếch nà y ? tôi nói ? tại sao má»™t ngÆ°á»i đô váºt nhá» con nhÆ° Miyagiyama lại có thể trở thà nh má»™t nhà đô váºt vÄ© đại nhất?
Nếu khi ấy anh thấy mặt tôi, thế nà o anh cÅ©ng nghÄ© không có vấn Ä‘á» gì là m cho tôi quan tấm đến hÆ¡n vấn Ä‘á» vỠđô váºt nà y. Tôi cảm thấy mình kỳ cục, giả vá» chăm chú và o chuyện vặt vãnh, nhÆ°ng những ngÆ°á»i thấy chúng tôi khi ấy, chắc ai cÅ©ng nghÄ© rằng chúng tôi Ä‘ang tâm sá»± máºt thiết vá»›i nhau. Tôi sung sÆ°á»›ng mà nói rằng chÃnh và o lúc ấy, tôi thấy Hatsumono Ä‘ang quay đầu vá» phÃa tôi.
- Miyagiyama trông nhá» con vì những ngÆ°á»i khác quá máºp mà thôi ? Nobu nói ? những ông ta rất tá»± phụ vá» tầm vóc của mình. Chiá»u cao và trá»ng lượng của ông ta được đăng trên báo chÃnh xác cách đây mấy năm, thế nhÆ°ng ông ta thấy nhục. Nên để cho ngÆ°á»i bạn lấy tấm ván đánh trên đầu, rồi ngốn má»™t bụng khoai lang vá»›i nÆ°á»›c, và đi đến tòa báo để chứng minh cho há» thấy há» sai lầm.
Tôi phải cÆ°á»i khi nghe Nobu nói đến bất cứ cái gì ? nghÄ©a là tôi phải là m cho Hatsumono hà i lòng. NhÆ°ng tháºt ra, nghÄ© đến cảnh Miyagiyama nhắm mắt đợi tấm ván phang xuống đầu, là m sao mà không cÆ°á»i được! Tôi cứ mÆ°á»ng tượng hình ảnh ấy trong óc và cÆ°á»i ngặt nghẽo khiến cho Nobu cuối cùng cÅ©ng cÆ°á»i theo. TrÆ°á»›c mắt Hatsumono, chúng tôi có vẻ nhÆ° đôi bạn thân thiết nhất Ä‘á»i, vì tôi thấy cô ta vá»— tay có vẻ khoan khoái.
Lát sau, tôi bèn nghÄ© ra má»™t ý, giả vá» xem Nobu là ông Chủ tịch, má»—i lần ông ta nói, tôi không để ý đến giá»ng cáu kỉnh gay gắt của ông ta, mà cố tưởng tượng ra đấy là giá»ng nói dịu dà ng của ông Chủ tịch. Dần dần tôi có thể nhìn và o môi ông ta, cố loại ra khá»i óc hình ảnh đôi môi nhợt nhạt trên khuôn mặt đầy sẹo, hình dung ra đấy là môi của ông Chủ tịch, và má»—i câu nói của ông ta là lá»i của ông Chủ tịch nói vá»›i tôi. Äôi lúc tôi có cảm giác nhÆ° mình không phải Ä‘ang ngồi trong nhà biểu diá»…n mà đang ở trong má»™t căn phòng yên tÄ©nh, quỳ má»™t bên ông Chủ tịch. Khi ấy tôi cảm thấy mình hạnh phúc má»™t cách lạ lùng. NhÆ° quả bóng tung lên trên không, đứng yên bất Ä‘á»™ng má»™t lát rồi má»›i rÆ¡i xuống. Tôi cảm thấy mình treo lÆ¡ lá»ng trên không trong trạng thái yên ổn phi thá»i gian. Khi tôi nhìn quanh phòng, tôi chỉ thấy sắc đẹp của những thanh gá»— khổng lồ và ngá»i mùi thÆ¡m của bánh bá»™t gạo. Tôi cứ ngỡ tình trạng sung sÆ°á»›ng nà y không bao giá» chấm dứt, nhÆ°ng bá»—ng nhiên tôi lên tiếng nói cái gì đấy mà tôi không nhá»› được. Và Nobu đáp:
- Cô nói gì thế? Chỉ có đồ điên mới nghĩ đến chuyện ngu dốt như thế.
Nụ cÆ°á»i tắt trên môi tôi ngay láºp tức nhÆ° cái váºt buá»™c đầu sợi dây rÆ¡i xuống ngay khi dây bị cắt. Nobu nhìn đăm đăm và o mắt tôi. DÄ© nhiên Hatsumono ngồi xa chúng tôi, nhÆ°ng tôi vẫn còn cảm thấy cô ta Ä‘ang nhìn chúng tôi. Rồi tôi nghÄ© rằng nếu má»™t nà ng geisha hay má»™t cô táºp sá»± Ä‘ang rÆ¡m rá»›m nÆ°á»›c mắt trÆ°á»›c má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông, thá» há»i có ai mà không Ä‘á»™ng lòng? Có lẽ tôi đã xin lá»—i khi nghe ông ta trả lá»i gay gắt, nhÆ°ng tôi đã cố tưởng tượng ra chÃnh ông Chủ tịch đã nói vá»›i tôi, nên môi tôi bá»—ng run run, tôi cúi đầu là m ra vẻ mình bé bá»ng. Tôi ngạc nhiên khi nghe Nobu há»i:
- Tôi đã là m cho cô Ä‘au khổ, phải không? Giả vá» hÃt mÅ©i thút thÃt đôi vá»›i tôi chẳng khó khăn gì, Nobu cứ nhìn tôi má»™t lát nữa rồi má»›i nói:
- Cô tháºt có duyên!
Tôi nghĩ chắc ông ta định nói thêm gì nữa, nhưng ngay lúc ấy Miygiyama bước và o nhà thi đấu và đám đông la hét hoan hô rầm rĩ.
Miyagiyama và nhà đô váºt kia, tên là Saho, quần thảo nhau trên võ Ä‘Ã i má»™t hồi lâu, há» bốc muối ném lên ná»n đất, hay là dáºm chân thình thịch nhÆ° các võ sÄ© trÆ°á»›c đã là m. Má»—i lần há» thu mình lại nhìn nhau, tôi cứ tưởng hai tảng đá lá»›n trÆ¡n láng sắp sá»a nhà o và o nhau. Miyagiyama hÆ¡i chồm tá»›i trÆ°á»›c má»™t chút so vá»›i Saiho, ông nà y cao và nặng hÆ¡n nhiá»u. Tôi nghÄ© khi há» xông và o nhau, thế nà o ông Miyagiyama tá»™i nghiệp kia cÅ©ng bị té ngá»a ra sau, tôi không tin có ai có thể đẩy Saiho ra ngoà i sợi dây kia được; hỠđứng và o thế tấn công. Bá»—ng Nobu nói nhá» và o tai tôi:
- Thế Hataki Komi! Ông ta sắp dùng thế Hataki Komi. Nhìn và o mắt ông ta tôi biết!
Tôi là m theo lá»i Nobu nói, nhÆ°ng tôi chỉ thấy Miyagiyama không nhìn và o Saiho. Tôi nghÄ© chắc Saiho không thÃch bị đối thủ coi thÆ°á»ng nhÆ° thế nà y, vì ông ta quắc mắt nhìn đối thủ dữ tợn nhÆ° má»™t con thú. Thịt hai bên má quá dầy và bá»± nên cái đầu ông ta trông nhÆ° trái núi nhá», và vì tức giáºn nên mặt ông ta Ä‘á» rần. NhÆ°ng Miyagiyama vần ra vẻ nhÆ° không thèm chú ý đến ông ta.
- Không còn lâu nữa đâu! ? Nobu nói nhỠvới tôi.
Và quả váºy, lần thu mình tiếp theo, Saiho tấn công.
Nhìn Miyagiyama chồm ngÆ°á»i tá»›i trÆ°á»›c nhÆ° hồi nãy, ai cÅ©ng nghÄ© ông ta sẽ phóng mình và o đối thủ, nhÆ°ng không, ông ta dùng sức mạnh của Saiho để gượng ngÆ°á»i đứng tấn. Rồi nhanh nhÆ° chá»›p, ông ta xoay ngÆ°á»i nhÆ° cánh cá»a xoay, tay ông ta chụp và o gáy của Saiho. Trong khi ấy thân hình nặng ná» của Saho nhà o tá»›i trÆ°á»›c nhÆ° ngÆ°á»i ngã nhà o từ trên cầu thang xuống, Miyagiyama Ä‘em hết sức đẩy mạnh đối thủ tá»›i trÆ°á»›c, Saiho văng qua khá»i sợi dây và nhà o xuống. Tôi kinh ngạc thấy hòn núi ngÆ°á»i bay qua khá»i mép ụ võ Ä‘Ã i, văng và o hà ng ghế đầu của khán giả. Má»i ngÆ°á»i nhanh chân chạy tránh chá»—, nhÆ°ng khi xong xuôi, má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông đứng lên, thở hổn hển vì vai ông ta bị Saiho táng và o.
Cuá»™c chạm trán chỉ kéo dà i má»™t giây, chắc Saiho cảm thấy nhục nhã thất bại, vì ông chỉ cúi đầu chà o chiếu lệ nhÆ° những ngÆ°á»i thua cuá»™c trÆ°á»›c đó, rồi Ä‘i ra khá»i đấu trÆ°á»ng trong khi khán giả vẫn còn hò hét hoan hô.
- Äấy ? Nobu nói vá»›i tôi ? thế ấy gá»i là Hataki komi.
- Tháºt kỳ lạ - Mameha nói, vẻ thẫn thá». Tháºm chà cô ấy không nói ra hết ý nghÄ© của mình nữa.
- Cái gì mà tháºt kỳ lạ? ? ông Chủ tịch há»i cô ấy.
- Äiá»u Miyagiyama là m đấy. ChÆ°a bao giá» tôi thấy má»™t việc nhÆ° thế nà y.
- Phải. Dân đô váºt thÆ°á»ng là m được nhÆ° thế.
- Ờ, việc nà y khiến cho tôi nghÄ©?- Mameha nói. Sau đó, khi trên Ä‘Æ°á»ng vá» lại Gion, Mameha quay qua nói vá»›i tôi rất hăng say trên xe kéo:
- Anh chà ng đô váºt ấy đã gợi cho tôi má»™t ý rất kỳ diệu. Hatsumono không biết được ý nà y đâu. Cô ta đã bị há»ng cẳng rồi. Và nếu cô ta có tìm ra được thì cÅ©ng đã quá trá»… rồi.
- á»’ chị Mameha, chị đã có kế hoạch rồi phải không? ? tôi há»i ? xin chị vui lòng cho em biết Ä‘i.
- Cô tin bây giá» tôi nói cho cô biết à ? Ngay cả ngÆ°á»i hầu thân tÃn của tôi, tôi cÅ©ng không nói. Cô chỉ có việc hãy là m cho Nobu chú ý đến cô là được. Má»i việc Ä‘á»u phụ thuá»™c và o ông ta, và và o má»™t ông khác nữa.
- Ông khác nà o thế?
- Má»™t ngÆ°á»i cô chÆ°a gặp. Bây giá» ta đừng nói đến chuyện nà y nữa! Tôi nói thế có lẽ hÆ¡i nhiá»u rồi, hôm nay cô gặp ông Nobu tháºt quá tuyệt vá»i. Ông ta có thể là ngÆ°á»i cứu tinh của cô đấy.
Tôi phải thú nháºn khi nghe cô ấy nói nhÆ° thế, tôi cảm thấy Ä‘au nhói trong lòng. Nếu tôi có được má»™t vị cứu tinh, tôi muốn ngÆ°á»i ấy là ông Chủ tịch, chứ không ai khác.
Thế là tôi biết được nguồn gốc ông Chủ tịch, cho nên ngay tối hôm đó, tôi gặp được tá» báo nà o là tôi Ä‘á»c liá»n, hy vá»ng sẽ biết thêm vỠông ta. Trong vòng má»™t tuần, tôi thu lượm được cả má»™t chồng báo cất trong phòng tôi, khiến cho bà Dì nhìn tôi nhÆ° thể tôi là đồ mất trÃ. Tôi Ä‘á»c thấy có và i bà i viết vỠông, nhÆ°ng chỉ nói phá»›t qua, chứ không có bà i nà o cho tôi biết những tin tức mà tôi muốn biết. Thế nhÆ°ng, tôi tiếp tục thu nháºp bất kỳ tá» báo nà o thòi ra ở trong sá»t rác, cho đến má»™t hôm tôi tìm thấy má»™t gói bao sau má»™t phòng trà . Lục tìm trong gói báo nà y, tôi thấy má»™t số báo phát hà nh cách đây 2 năm có nói đến công ty Ä‘iện Iwamura. Thì ra công ty Ä‘iện Iwamura là m lá»… ká»· niệm thứ 20 và o năm 1931. Tôi kinh ngạc khi nghÄ© đến việc nà y, vì khi tôi gặp ông Chủ tịch bên bá» suối Shirakawa đúng và o tháng nà y. Nếu trên các tá» báo mà tôi xem có đăng ảnh của ông ta, thế nà o tôi cÅ©ng nháºn ra. Thế là tôi có ngà y để tìm, tôi tìm các bà i báo viết vá» buổi lá»… ká»· niệm nà y. Hầu hết các số báo viết vá» công ty Ä‘á»u nằm trong đống đồ tạp nham từ nhà kỹ nữ phÃa trÆ°á»›c bên kia Ä‘Æ°á»ng vứt ra sau ngà y bà ngoại của bên nhà ấy mất.
Ông Chủ tịch sinh năm 1890, theo chá»— tôi biết, nghÄ©a là khi tôi gặp ông ta lần đầu, mặc dù tóc đã hoa râm, nhÆ°ng ông chỉ má»›i trên 40 má»™t chút. Ngà y hôm ấy, tôi cứ nghÄ© ông chỉ là chủ tịch má»™t công ty xoà ng xÄ©nh, nhÆ°ng tôi đã lầm. Theo các bà i báo viết thì công ty Iwamura không lá»›n bằng công ty Osaka, đối thủ chÃnh của công ty Iwamura ở phÃa Tây nÆ°á»›c Nháºt. NhÆ°ng ông Chủ tịch và ông Nobu được nhiá»u ngÆ°á»i biết tiếng hÆ¡n cả các ông thủ trưởng của nhiá»u công ty lá»›n hÆ¡n, là vì nhá» sá»± hợp tác là m ăn nổi tiếng của há». Tóm lại công ty Iwamura được xem là công ty có óc sáng tạo và có tiếng tăm hÆ¡n.
Năm 17 tuổi, ông Chủ tịch đến là m việc cho má»™t công ty đồ Ä‘iện nhỠở Osaka. Chẳng bao lâu sau, ông ta giám sát má»™t toán nhân viên lắp đặt giây Ä‘iện cho các xà nghiệp trong khu vá»±c. Lúc ấy nhu cầu vỠánh sáng đèn Ä‘iện trong nhà và trong các xà nghiệp cà ng ngà y cà ng cao, tối nà o ông Chủ tịch cÅ©ng thiết kế má»™t loại dụng cụ dùng hai bóng đèn cho má»™t ổ cắm thay vì má»™t bóng đèn mà thôi. Tuy nhiên ông Giám đốc công ty không muốn thiết kế và chế tạo loại nà y, cho nên và o năm 22 tuổi, năm 1912, sau khi đã cÆ°á»›i vợ má»™t thá»i gian ngắn, ông Chủ tịch ra riêng thà nh láºp công ty của mình.
Tình hình khó khăn kéo dà i mấy năm, đến năm 1914, công ty má»›i của ông Chủ tịch ký được hợp đồng thi công lắp ráp dây Ä‘iện cho má»™t tòa nhà má»›i trong khu quân sá»± Osaka. Khi ấy Nobu vẫn còn trong quân Ä‘á»™i, vì thÆ°Æ¡ng tÃch chiến tranh trên ngÆ°á»i nên ông khó tìm được việc. Ông được giao nhiệm vụ giám sát công trình của công ty Iwamura, ông và ông Chủ tịch nhanh chóng trở thà nh bạn bè, và khi ông Chủ tịch Ä‘á» nghị giao cho ông đảm trách má»™t số công việc của công ty và o năm sau, ông liá»n nháºn lá»i.
Tôi cà ng Ä‘á»c nhiá»u vá» sá»± hợp tác là m ăn của há», tôi cà ng hiểu tại sao hai ngÆ°á»i gắn bó vá»›i nhau nhÆ° keo sÆ¡n nhÆ° thế. Hầu hết các bà i báo Ä‘á»u có in tấm hình của hai ngÆ°á»i, ông Chủ tịch mặc bá»™ đồ vét hợp thá»i trang bằng len dà y, tay cầm cái ổ cắm Ä‘iện bằng sứ cắm hai bóng Ä‘iện, sản phẩm đầu tiên của hãng há». Ông ta là m ra vẻ nhÆ° có ai đấy vừa Ä‘Æ°a ổ cắm Ä‘iện cho ông ta, và ông chÆ°a biết phải là m gì vá»›i cái thứ nà y. Miệng ông hÆ¡i hé mở, để lá»™ hai hà m răng trắng, nhìn và o ống kÃnh vá»›i cặp mắt ham he, nhÆ° thể ông sắp sá»a ném cái ổ cắm Ä‘i. Trái lại Nobu đứng bên cạnh ông, thấp hÆ¡n ông ná»a cái đầu, mặt cau có, bà n tay duy nhất nắm chặt lại để bên hông, ông ta mặc áo khoác má»ng và quần vải sá»c. Cái mặt sẹo hoà n toà n vô cảm và cặp mắt sùm sụp. ông Chủ tịch trông đáng là cha của Nobu, có lẽ vì tóc của ông đã hoa râm và dáng của ông to cao, mặc dù ông chỉ lá»›n hÆ¡n Nobu hai tuổi. Các bà i báo viết rằng trong khi ông Chủ tịch có trách nhiệm vá» sá»± phát triển của công ty thì Nobu có nhiệm vụ quản lý Ä‘iá»u hà nh công ty. Nobu tuy là ngÆ°á»i Ãt nổi báºt hÆ¡n và đảm trách công việc Ãt quan trá»ng hÆ¡n, nhÆ°ng ông ta đã là m việc rất tốt đến ná»—i ông Chủ tịch thÆ°á»ng tuyên bố vá»›i má»i ngÆ°á»i rằng nếu không nhá» tà i năng của Nobu thì công ty không vượt qua được nhiá»u cÆ¡n khủng hoảng. ChÃnh Nobu đã mang đến cho công ty má»™t nhóm đầu tÆ° và cứu công ty khá»i bị suy sụp và o đầu những năm 1920. Ông Chủ tịch thÆ°á»ng nói "tôi nợ Nobu má»™t món nợ mà tôi không thể nà o trả được."
Tà i sản của Alucard
24-08-2008, 01:48 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2008
Äến từ: Castlevania
Bà i gởi: 339
Thá»i gian online: 5 giá» 56 phút 40 giây
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
ChÆ°Æ¡ng 018
Nhiá»u tuần trôi qua, má»™t hôm tôi nháºn được giấy báo đến nhà Mameha và o chiá»u hôm sau. Lúc nà y tôi đã quen mặc áo kimono vô giá do chị hầu của Mameha mang ra cho tôi, nhÆ°ng khi tôi đến, chị hầu Ä‘Æ°a ra má»™t chiếc áo kimono lụa dùng mặc mùa thu, có mà u Ä‘á» tÆ°Æ¡i và và ng, trên áo có in hình những chiếc lá tung bay nhảy múa trên cánh đồng cỠúa. Bá»—ng tôi giáºt mình khi trông thấy má»™t Ä‘Æ°á»ng rách ngay phÃa sau áo, rá»™ng đủ chuồi lá»t hai ngón tay. Mameha chÆ°a vá», nhÆ°ng tôi cầm cái áo ra nói cho chị ngÆ°á»i hầu biết:
- Nà y chị Tatsumi, tháºt đáng tiếc?nhÆ°ng chiếc áo kimono nà y há»ng rồi.
- Không sao đâu thÆ°a cô, chỉ cần khâu lại là xong. Cô chủ mượn cái áo nà y sáng nay ở nhà Kỹ nữ cuối Ä‘Æ°á»ng.
- Chắc cô ấy không biết - tôi nói ? tôi sợ cô ấy cho rằng tôi đã là m há»ng chiếc áo nà y.
- Ồ, cô ấy đã biết cái áo rách rồi ? Tatsumi đáp - thực ra cái áo lót cũng rách và rách cùng một chỗ?
Tôi đã mặc cái áo lót mà u kem và o rồi, nghe thấy thế, tôi đưa tay ra sau sỠvà o chân. Tôi thấy Tatsumi nói đúng.
- Năm ngoái, cô geisha táºp sá»± vô ý là m chá»— ấy móc và o Ä‘inh ? Tatsumi nói tiếp ? nhÆ°ng rõ rà ng cô chủ muốn cô mặc cái áo đấy đấy.
Tôi thấy tháºt vô lý nhÆ°ng vẫn là m theo lá»i Tatsumi. Má»™t lát sau Mameha vá», trong khi cô sá»a sang lại khuôn mặt, tôi há»i cô lý do. Cô ấy đáp:
- Cô mặc cái áo ấy cho phù hợp vá»›i kế hoạch của tôi. Hai ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông có ảnh hưởng quan trá»ng trong tÆ°Æ¡ng lai của cô. Cô đã gặp Nobu cách đây mấy tuần rồi, còn ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông kia Ä‘i xa có việc má»›i vá», nhÆ°ng nhá» cái áo kimono rách nà y mà cô sắp gặp ông ta. Cái anh chà ng đô váºt ấy đã gợi cho tôi má»™t ý tháºt tuyệt vá»i! Tôi không thể đợi lâu để xem phản ứng của Hatsumono ra sao khi cô từ cõi chết trở vá». Cô có biết ngà y hôm kia cô ta đã nói vá»›i tôi ra sao không? Cô ta cám Æ¡n tôi mấy cÅ©ng không đủ, vì tôi đã Ä‘Æ°a cô đến xem buổi biểu diá»…n đô váºt. Cô ta nói rằng công lao của cô ta đến đấy chỉ để nhìn cô đắm Ä‘uối say mê ông Thằn Lằn, tháºt rất xứng đáng. Tôi tin rằng cô ta sẽ để cho cô yên thân khi cô giải trà cho ông ấy, nhÆ°ng có thể thỉnh thoảng cô ta ghé đến má»™t tà để xem cho biết. Tháºt váºy, khi có cô ta bên cạnh, cô nói chuyện thân máºt vá»›i ông Nobu cà ng nhiá»u cà ng tốt. NhÆ°ng trái lại, cô không được nói má»™t tiếng nà o vá» ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông mà cô sẽ gặp chiá»u nay.
Khi nghe thế, tôi Ä‘au Ä‘á»›n táºn tâm can, ngay cả khi tôi là m ra vẻ hà i lòng vá»›i những Ä‘iá»u cô ấy vừa nói, vì anh biết không, ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông sẽ không bao giá» gian dÃu ân ái vá»›i ngÆ°á»i geisha là tình nhân của ngÆ°á»i hợp tác là m ăn thân cáºn vá»›i há». Má»›i trÆ°á»›c đó và i tháng, má»™t buổi chiá»u trong buồng tắm, tôi nghe má»™t thiếu nữ an ủi ngÆ°á»i kia, cô nà y vừa được tin vị danna má»›i của mình sẽ là ngÆ°á»i liên doanh cùng vá»›i ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông mà cô ta mÆ¡ Æ°á»›c. Tôi không muốn rồi đây tôi cÅ©ng lâm và o tình cảnh nhÆ° cô ấy.
- ThÆ°a chị - tôi nói ? em xin phép há»i chị được không? Có phải kế hoạch của chị là rồi đây ông Nobu sẽ là danna của em không?
Mameha dừng tay trang Ä‘iểm, hạ cái bà n chải xuống, nhìn tôi trong gÆ°Æ¡ng vá»›i ánh mắt mà tôi nghÄ© là nó có thể sẽ chặn đứng cả má»™t đòan tà u, rồi cô ấy trả lá»i:
- Ông Nobu là ngÆ°á»i tốt. Có phải cô nghÄ© rằng có ngÆ°á»i danna nhÆ° ông ấy là nhục nhã không?
- Dạ không, thưa chị. Em không nghĩ thế. Em chỉ phân vân?
- Rất tốt. Váºy tôi có hai Ä‘iá»u muốn nói vá»›i cô. Äiá»u thứ nhất, cô là cô gái má»›i có 14 tuổi và chÆ°a có tiếng tăm gì hết. Cô rất may mắn để trở thà nh má»™t nà ng geisha vá»›i đầy đủ uy tÃn để cho má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nhÆ° ông Nobu tÃnh đến chuyện Ä‘Æ°a ra Ä‘á» nghị là m danna của cô. Thứ hai, ông Nobu chÆ°a bao giá» tìm được má»™t nà ng geisha nà o là m cho ông ta vừa ý để là m tình nhân. Nếu cô là ngÆ°á»i đầu tiên, tôi nghÄ© đấy là điá»u cô phải đáng tá»± hà o.
Tôi cảm thấy mặt nóng bừng nhÆ° Ä‘ang đứng bên bếp lá»a. Mameha nói rất đúng, nhá»› lại những chuyện đã xảy ra cho tôi trong những năm qua, tôi phải cho là mình may mắn khi gây được sá»± chú ý của má»™t ngÆ°á»i nhÆ° ông Nobu. Nếu Nobu mà tôi còn chÆ°a vá»›i tá»›i được, thì chắc ngÆ°á»i nhÆ° ông Chủ tịch chắc tôi cÅ©ng chẳng bao giá» vá»›i tá»›i được. Khi gặp lại ông ta trong buổi biểu diá»…n đô váºt, tôi đã tưởng cuá»™c Ä‘á»i tôi sắp sá»a lên hÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng bây giá» nghe Mameha nói, tôi có cảm tưởng mình Ä‘ang ngụp lặn trong biển sầu.
Tôi vá»™i vã mặc áo rồi Mameha dẫn tôi Ä‘i đến nhà kỹ nữ nÆ¡i cô ấy sống cho đến ngà y cô ta ra ở riêng cách đây sáu năm. Khi đến cá»a, chúng tôi được má»™t chị hầu lá»›n tuổi ra đón chà o, chị ta chép môi, lắc đầu rồi nói:
- Chúng tôi má»›i gá»i Ä‘iiện đến bệnh viện. Hôm nay bác sÄ© sẽ vá» nhà lúc 4 giá». Bây giá» ba giá» rưỡi rồi đấy.
- Chúng tôi sẽ gá»i Ä‘iện đến cho ông ta trÆ°á»›c khi chúng tôi Ä‘i, chị Kazuko à - Mameha đáp - Tôi nghÄ© ông ta Ä‘ang đợi tôi.
- Tôi hy vá»ng thế. Äể cho cô gái chảy máu lâu thì quá tà n ác.
- Ai chảy máu thế? ? tôi hoảng hồn há»i.
NhÆ°ng chị hầu chỉ nhìn tôi mà thở dà i rồi dẫn chúng tôi lên cầu thang đến má»™t hà nh lang nhỠở tầng hai có nhiá»u ngÆ°á»i Ä‘ang đứng. Trong má»™t khoảng hẹp chỉ trải vừa hai chiếc chiếu rÆ¡m, có không những Mameha, tôi và chị hầu, mà còn có thêm ba thiếu nữ khác nữa và má»™t ngÆ°á»i đầu bếp cao gầy, mặc cái tạp dá» cứng ngắc. Tất cả Ä‘á»u nhìn tôi vá»›i vẻ mặt lo lắng, ngoại trừ bà đầu bếp, bà ta vắt trên vai cái khăn lá»›n và mà i con dao, loại dao dùng chặt đầu cá. Tôi cảm thấy mình nhÆ° lát cá thu mà ngÆ°á»i bán hà ng vừa giao, vì tôi hiểu ra bây giá» tôi sẽ là ngÆ°á»i bị là m cho chảy máu.
- Chị Mameha ?- tôi nói.
- Nà y Sayuri, tôi biết cô sắp nói gì rồi - cô ấy nói vá»›i tôi và tôi chỉ biết lắng nghe, nghẹn há»ng không biết nói gì được nữa - trÆ°á»›c khi tôi là m chị cả của cô, có phải cô đã hứa sẽ là m bất cứ cái gì tôi yêu cầu không?
- Nếu em biết những Ä‘iá»u chị yêu cầu bao gồm cả việc cắt lá gan? - Không ai cắt lá gan của cô đâu ? bà đầu bếp nói, giá»ng nhÆ° muốn trấn an tôi, nhÆ°ng chẳng là m tôi yên tâm.
- Sayuri, chúng ta sẽ cắt trên da cô má»™t vết nhá» - Mameha nói ? chỉ má»™t vết nhá» thôi để cô có thể đến bệnh viện, khi đó má»›i gặp được ông bác sÄ© ấy. Cô có nhá»› ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông tôi đã nói đến vá»›i cô không? Ông ta là bác sÄ©.
- Tôi không thể giả vỠđau đầu được à ?
Tôi tháºt tình nói thế, nhÆ°ng hình nhÆ° má»i ngÆ°á»i cho đó là câu nói đùa, vì há» phá ra cÆ°á»i, ngay cả Mameha.
- Sayuri ? Mameha đáp ? tất cả chúng tôi Ä‘á»u muốn công việc của cô được bảo đảm. chúng tôi chỉ cần má»™t vết nhá» chảy máu, đủ cho ông bác sÄ© bằng lòng đến khám cho cô. Ngay khi ấy bà đầu bếp đã mà i dao xong, đến đứng trÆ°á»›c mặt tôi, rất bình tÄ©nh nhÆ° thể bà sắp giúp tôi là m công việc trang Ä‘iểm, nhÆ°ng lạy trá»i, bà lại nắm cây dao trên tay. Kazuko, chị hầu lá»›n tuổi Ä‘Æ°a tay mở cổ áo tôi ra. Tôi bắt đầu cảm thấy hốt hoảng, nhÆ°ng may thay Mameha lên tiếng nói:
- Chúng ta cắt trên chân.
- Äừng ở chân ? Kazuko nói - ở cổ trông hấp dẫn hÆ¡n.
- Sayuri ? Mameha nói ? là m Æ¡n quay ngÆ°á»i để cho chị Kazuko trông thấy chá»— rách ở sau áo kimono của cô.
Khi tôi quay ngÆ°á»i theo lá»i cô ấy bảo xuống, Mameha lại tiếp tục:
- Nà y chị Kazuko, nếu cắt ở cổ mà không cắt ở chân thì là m sao chúng ta giải thÃch vết rách nà y ở Ä‘Ã ng sau áo của cô ấy?
- Tại sao lại ghép hai chuyện lại với nhau? Cô ấy mặc áo kimono bị rách và bị rách da ở cổ thôi.
- Tôi không hiểu tại sao chị Kazuko cứ nói huyên thuyên chuyện nà y để là m gì ? bà bếp lên tiếng ? cô Mameha, cứ nói cho tôi biết cô muốn tôi cắt cô ta ở đâu, tôi sè là m cho. Nghe thấy thế đáng ra tôi nên mừng mới phải, nhưng tôi lại đâm lo.
Mameha sai cô hầu trẻ Ä‘i lấy chiếc Ä‘Å©a dùng để to son môi, rồi thá»c qua chá»— rách trên áo kimono của tôi, vạch má»™t dấu phÃa sau chân tôi ở trên cao.
- Chị cắt má»™t Ä‘Æ°á»ng ở đấy cho tôi ? Mameha nói vá»›i bà đầu bếp. Tôi mở miệng định nói, Mameha đã bảo tôi:
- Sayuri, bây giá» cô hãy nằm im. Nếu cô là m cháºm trá»… công việc thêm nữa, tôi sẽ giáºn đấy. Nếu nói tôi muốn vâng lá»i cô ấy là tôi nói láo nhÆ°ng dÄ© nhiên tôi không được là m thế. Tôi Ä‘Ã nh nằm lên tấm khăn trải giÆ°á»ng trên sà n ván, nhắm mắt lại trong khi Mameha kéo áo tôi lên táºn mông.
- Nên nhớ là vết cắt nếu cần sâu thêm thì phải cắt lại lần nữa ? Mameha nói ? bắt đầu cứ cắt cạn thôi.
Khi tôi cảm thấy mũi dao đụng và o chân, tôi cắn môi chỠđợi. Tôi cứ sợ mình sẽ thét lên, mặc dù tôi không muốn mình là m thế. Tôi cảm thấy mũi dao ấn xuống rồi Mameha nói:
- Như thế không được, chị mới rạch ngoà i lớp da thôi mà .
- Trông giống nhÆ° hai cái môi ? Kazuko nói vá»›i bà đầu bếp ? chị má»›i rạch má»™t Ä‘Æ°á»ng ngay giữa dấu son môi Ä‘á», trông nhÆ° đôi môi. Ông bác sÄ© sẽ cÆ°á»i chết. Mameha đồng ý lau sạch vết son để bà đầu bếp có thể thấy rõ vết cắt và là m tiếp. Rồi tôi cảm thấy mÅ©i dao ấn mạnh xuống má»™t lần nữa.
Tôi là ngÆ°á»i rất yếu bóng vÃa khi thấy máu. Chắc anh còn nhá»› tôi kể chuyện tôi bị rách môi ngà y tôi gặp ông Tanaka rồi. Cho nên chắc anh hình dung được cảnh lúc ấy ra sao khi tôi quay ngÆ°á»i nhìn thấy má»™t dòng máu chảy ngoằn ngoèo xuống chân, chảy lên cái khăn lá»›n mà Mameha Ä‘ang cầm để hứng giá»t máu xuống phÃa trong đùi tôi. Tôi liá»n cảm thấy hoa mắt, choáng váng đầu óc khiến tôi không nhá»› sau đó chuyện gì đã xảy ra. Chắc tôi được dìu ra xe kéo, hay là xe gì đấy để Ä‘i bệnh viện. Lúc đến gần bệnh viện, Mameha má»›i lay đầu tôi, để cho tôi tỉnh táo. Cô ấy nói:
- Bây giá» nghe tôi nói đây. Chắc cô đã nghe nhiá»u lần ngÆ°á»i ta nói ngÆ°á»i táºp sá»± phải gây ấn tượng mạnh lên các geisha khác, vì há» sẽ là những ngÆ°á»i giúp đỡ cô trong nghá», và đừng báºn tâm vá» những Ä‘iá»u Ä‘Ã n ông nghÄ© cái gì. Bây giá» hãy quên hết những chuyện ấy Ä‘i. Trong trÆ°á»ng hợp của cô, chúng ta không là m theo cách ấy! TÆ°Æ¡ng lai của cô phụ thuá»™c và o hai ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông, tôi đã nói rồi. Và cô sắp gặp ngÆ°á»i thứ hai. Cô phải gây ấn tượng tháºt mạnh lên ông ấy. Cô có nghe tôi nói không?
- Dạ nghe, thÆ°a chị, em nghe không sót lá»i nà o ? tôi nói nho nhá».
- Khi ngÆ°á»i ta há»i cô tại sao cô bị toạc chân, cô trả lá»i là cô mặc kimono Ä‘i và o phòng tắm và bị té và o váºt gì đấy rất sắc. cô không biết váºt ấy là cái gì,vì khi ấy cô bị ngất xỉu. Cô muốn miêu tả chuyện cô té xuống ra sao tùy cô, nhÆ°ng nói là m sao nghe có vẻ hợp lý là được. và là m ra vẻ bị xây xẩm khi chúng ta Ä‘i và o. Bây giá» là m thế tôi xem nà o. Tôi ngẩng đầu ra sau, nhắm nghiá»n mắt lại. tôi tưởng là m thế là đạt yêu cầu nhÆ°ng Mameha không hà i lòng.
- Tôi không nói là m nhÆ° chết. Tôi nói là m nhÆ° bá»™ xây xẩm thôi. NhÆ° thế nà y nà y. Mameha mở mắt nhìn lá» Ä‘á» nhÆ° thể không định thần được, cặp mắt nhÆ° không nhìn và o đâu hết và bà n tay áp lên má giống nhÆ° cô sắp xỉu. Cô bảo tôi bắt chÆ°á»›c là m cho giống vẻ mặt của cô cho đến khi cô ấy hà i lòng má»›i thôi. Khi ngÆ°á»i lái xe dìu tôi và o bệnh viện, tôi là m theo lá»i cô ấy dặn. Mameha Ä‘i kèm bên tôi, kéo áo tôi khi phÃa bên nà y, khi phÃa bên kia sao cho tôi trông vẫn còn khêu gợi.
Chúng tôi Ä‘i qua hai cánh cá»a xoay bằng gá»— rồi há»i ông giám đốc bệnh viện, Mameha nói ông ta Ä‘ang đợi chúng tôi. Má»™t ngÆ°á»i y tá dẫn chúng tôi Ä‘i theo má»™t hà nh lang dà i đến má»™t căn phòng bụi bặm, có kê cái bà n gá»— và tấm bình phong Ä‘Æ¡n giản chắn ngang cá»a sổ. Trong khi chúng tôi chỠđợi, Mameha lấy cái khăn vấn quanh chân tôi vất và o sá»t rác.
- Nhá»› đấy Sayuri ? cô ta thì thà o ? chúng ta cần ông bác sÄ© thấy cô thÆ¡ ngây và đang bị xây xẩm. Nằm xuống Ä‘i và là m bá»™ yếu Ä‘uối mệt má»i.
Tôi là m theo lá»i cô ấy không mấy khó khăn. Má»™t lát sau cá»a mở và ông bác sÄ© Cua Ä‘i và o. DÄ© nhiên tên tháºt của ông ta không phải là Cua, nhÆ°ng nếu anh nhìn thấy ông ta, thế nà o anh cÅ©ng cho rằng cái tên đấy tháºt thÃch hợp, vì hai vai ông ta rút và o nhau, hai khuá»·u tay khùynh ra. Nếu ông ta nghiên cứu vá» cua thì chẳng mất công Ä‘i đâu xa, mà chỉ lấy mình để là m mẫu là được. Tháºm chà khi Ä‘i, ông ta còn chìa má»™t vai vá» phÃa trÆ°á»›c, nhÆ° con cua bò ngang váºy. Ông ta để râu mép và có vẻ rất mừng rỡ khi gặp Mameha, nhÆ°ng chỉ để lá»™ sá»± mừng rỡ trên ánh mắt ngạc nhiên hÆ¡n là trên nụ cÆ°á»i.
Bác sÄ© Cua là ngÆ°á»i ngăn nắp, cẩn tháºn. Khi ông đóng cá»a, ông quay tay nắm để cho cái then khá»i phát ra tiếng ồn, rồi ấn mạnh và o cá»a để xem cá»a đã đóng chÆ°a. Sau khi đóng cá»a xong, ông ta lấy trong túi áo ra má»™t cái há»™p, ông cẩn tháºn mở há»™p ra, nhÆ° thể ông sợ nếu không cẩn tháºn, đồ trong há»™p sẽ văng ra ngoà i ngay. NhÆ°ng đó chỉ là má»™t cặp kÃnh Ä‘eo khác. Khi đã thay cặp kÃnh xong, ông bá» cặp kÃnh kia và o há»™p, bá» há»™p và o túi áo và vuốt áo cho thẳng thắn. Cuối cùng ông ta nhìn tôi và gáºt nhẹ đầu. Mameha liá»n lên tiếng:
- ThÆ°a bác sÄ©, xin lá»—i đã quấy rầy bác sÄ©. NhÆ°ng Sayuri Ä‘ang có trÆ°á»›c mắt tÆ°Æ¡ng lai tÆ°Æ¡i sáng, thế mà hiện cô ta Ä‘ang gặp rủi ro vì bị rách chân! Có khả năng cô ấy sẽ bị mang sẹo, bị nhiá»…m trùng, nguy hiểm khác nữa. Nên tôi nghÄ© ông là ngÆ°á»i duy nhất có thể chữa trị được cho cô ấy thôi.
- Äúng thế - bác sÄ© Cua đáp ? có lẽ tôi phải xem qua vết thÆ°Æ¡ng cho biết.
- Tôi biết Sayuri rất yếu bóng vÃa khi nhìn thấy máu, bác sÄ© à ? Mameha nói ? tốt nhất nên để cô ấy quay mặt Ä‘i chá»— khác, để cho ông dá»… dà ng khám vết thÆ°Æ¡ng phÃa sau đùi cô ta.
- Tôi hiểu. Tôi nhá» cô yêu cầu cô em nằm sấp trên bà n khám, có được không? Tôi không hiểu tại sao bác sÄ© Cua không há»i tôi, nhÆ°ng để tá» ra vâng lá»i, tôi đợi cho đến khi Mameha nói vá»›i tôi. Rồi ông bác sÄ© kéo áo tôi lên đến táºn mông, lấy vải hay cái gì đấy nhúng nÆ°á»›c sát trùng lau lên chân tôi rồi nói:
- Cô Sayuri, vui lòng nói cho tôi biết tại sao cô lại bị thương như thế nà y.
Tôi hÃt và o má»™t hÆ¡i dà i, là m nhÆ° có vẻ vẫn còn quá yếu, rồi má»›i trả lá»i:
- Dạ, khó nói quá, nhÆ°ng sá»± tháºt là chiá»u nay tôi uống quá nhiá»u nÆ°á»›c trà ?
- Sayuri vừa má»›i là m táºp sá»± - Mameha nói chen và o ? tôi dẫn cô ấy Ä‘i giá»›i thiệu vá»›i má»i ngÆ°á»i ở Gion, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u má»i cô ấy uống trà .
- Phải, đương nhiên là thế - bác sĩ Cua đáp.
- Cho nên ? tôi nói tiếp ? tôi cảm thấy cần phải ?á», chắc ông biết?
- Uống trà nhiá»u thì phải Ä‘i tiểu thôi ? bác sÄ© nói.
- á»’, cám Æ¡n bác sÄ©. Äúng ra thì nói "phải Ä‘i tiểu" thôi chÆ°a đủ. Vì khi ấy tôi thấy trÆ°á»›c mắt tôi má»i váºt Ä‘á»u quay cuồng, nói thế chắc ông hiểu?
- Sayuri ? Mameha lên tiếng ? nói cho bác sĩ nghe chuyện xảy ra như thế nà o thôi.
- Dạ xin lá»—i ? tôi đáp ? tôi muốn nói khi ấy tôi chóng mặt nên thấy phòng vệ sinh không rõ? cho nên khi đến đấy?tôi loay hoay lo giữ chiếc kimono cho khá»i vÆ°á»›ng, và thế là tôi đã mất thăng bằng, nên té xuống. Khi té nhÆ° váºy, chân tôi đâm phải má»™t cái gì rất sắc. Tôi không biết váºt ấy là cái gì, vì khi đó tôi đã ngất xỉu.
- Cũng lạ là khi cô ngất xỉu, cô không đi tiểu ra ngoà i ? ông bác sĩ nói.
Khi ấy tôi Ä‘ang nằm sấp, hai tay đỡ mặt lên khá»i mặt bà n vì sợ bị bẩn phần hóa trang, và nói trong khi bác sÄ© nhìn sau đầu tôi. NhÆ°ng khi ông bác sÄ© Cua nói nhÆ° thế, tôi quay đầu nhìn Mameha. May thay cô ấy nghÄ© ra má»™t ý nhanh hÆ¡n tôi, cô ấy vá»™i trả lá»i:
- Sayuri muốn nói rằng cô ấy mất thăng bằng khi cố đứng lên sau khi ngồi xổm để tiểu.
- Ra thế - bác sÄ© nói ? vết thÆ°Æ¡ng bị váºt gì rất sắc cắt phải. Có lẽ cô ấy nhà o lên trên kÃnh vỡ hay miếng sắt má»ng.
- Dạ phải, có lẽ váºt ấy rất sắc ? tôi nói ? sắc nhÆ° dao!
Ông bác sÄ© Cua không nói gì nữa. Ông rá»a vết thÆ°Æ¡ng rất nhẹ tay nhÆ° thể ông sợ là m tôi Ä‘au, rồi sau đó ông dùng nÆ°á»›c oxy già để lau máu khô trên chân tôi. Cuối cùng ông nói vết thÆ°Æ¡ng chỉ cần thoa kem và băng lại là được. ông ta dặn dò tôi cách chăm sóc vết thÆ°Æ¡ng trong và i ngà y tiếp theo. Dặn xong, ông kéo áo tôi xuống, tháo cặp kÃnh trên mắt ra nhÆ° thể ông sợ dùng nhiá»u quá kÃnh sẽ vỡ mất.
- Rất tiếc cô đã là m há»ng chiếc áo đẹp ? ông ta nói ? nhÆ°ng tôi rất mừng là vì có cÆ¡ há»™i nà y tôi má»›i gặp cô. Mameha biết tôi rất quan tâm đến những khuôn mặt má»›i.
- á»’ không, thÆ°a bác sÄ©, chÃnh tôi má»›i sung sÆ°á»›ng được hân hạnh gặp ông ? tôi đáp.
- Có lẽ tôi sẽ gặp lại cô và o một buổi tối gần đây ở phòng trà Ichiriki.
- Nói tháºt ra, thÆ°a bác sÄ© ? Mameha nói ? Sayuri là của báu, chắc ông cÅ©ng thấy thế. Cô ấy có rất nhiá»u ngÆ°á»i hâm má»™ cho nên tôi cố giữ cô ấy khá»i đến phòng trà Ichiriki chừng nà o hay chừng nấy. Có lẽ chúng tôi nên đến thăm ông ở phòng trà Sharao thì hÆ¡n, có phải thế không?
- Äược, tôi cÅ©ng thÃch phòng trà ấy ? bác sÄ© Cua đáp. Rồi ông ta lặp lại cái thủ tục thay kÃnh Ä‘eo mắt để ông ta có thể nhìn và o cuốn sổ nhỠông ta lấy ra từ túi áo ? tôi sẽ đến đấy?xem nà o?cách đây hai hôm nữa. Tôi hy vá»ng gặp các cô ở đấy.
Mameha hứa chắc chắn vá»›i ông ta rằng chúng tôi sẽ ghé và o đấy rồi chúng tôi cáo từ ra vá». Ngồi trên xe kéo vá» lại Gion, Mameha nói rằng tôi đã là m rất tốt.
- Nhưng thưa chị Mameha, em có là m gì đâu?
- Ồ thế à ? Thế cô không trông thấy cái trán của ông bác sĩ ra sao à ?
- Em chẳng thấy gì hết ngoà i cái bà n khám trước mặt em.
- Nà y nhé, trong khi ông bác sÄ© lau máu trên chân cô, trán ông ta lấm tấm mồ hôi nhÆ° thể chúng ta Ä‘ang ở giữa mùa nóng. NhÆ°ng trong phòng khi ấy trá»i không nóng, phải không?
- Dạ, phải.
- Äấy, vì sao thế?
- cô ấy thốt lên. Tôi không biết cô ấy muốn nói đến cái gì, hay đúng ra tôi không biết cô ấy dẫn tôi đến gặp ông bác sÄ© vá»›i mục Ä‘Ãch gì, nhÆ°ng tôi không dám há». Vì cô ấy đã nói rằng sẽ không cho tôi biết trÆ°á»›c kế hoạch của cô ấy. Rồi khi ngÆ°á»i phu kéo Ä‘Æ°a chúng tôi qua cầu ở đại lá»™ Shijo, Mameha chấm dứt câu chuyện ở ná»a chừng.
- Sayuri nà y, chắc cô biết khi mặc cái áo kimono nà y, mắt cô rất tuyệt vá»i. Mà u Ä‘á» tÆ°Æ¡i và mà u và ng?là m cho mắt cô sáng long lanh nhÆ° ánh bạc! Ôi trá»i Æ¡i! Không biết tại sao tôi không nghÄ© ra ý nà y sá»›m hÆ¡n! Nà y bác phu! ? cô gá»i lá»›n ? chúng ta đã Ä‘i qua rồi. Cho chúng tôi xuống chá»— nà y thôi.
- Cô đã bảo đến Gion Tominaga kia mà , thưa cô. Tôi không hạ cà ng xe xuống ở giữa cầu được.
- Bác hoặc là để chúng tôi xuống, hoặc kéo chúng tôi qua cầu rồi kéo ngược lại. Nói trắng ra, tôi thấy bác chẳng cần nhá»c công là m gì.
Bác phu xe hạ cà ng xe xuống tại chá»—, tôi và Mameha bÆ°á»›c ra khá»i xe. Má»™t số xe đạp Ä‘i qua rung chuông inh á»i nhÆ°ng Mameha chẳng tá» vẻ quan tâm tà nà o. Tôi nghÄ© cô ấy rất tá»± tin và o địa vị của mình, chuyện cản trở lÆ°u thông do cô ấy gây nhÆ° thế đối vá»›i cô ấy chỉ là chuyện nhá», chẳng ai phiá»n phức gì hết. Cô ấy cứ thủng thỉnh nhÆ° không có việc gì xảy ra, móc chiếc và lụa ra và đếm từng xu để trả tiá»n xe. Rồi cô ấy dẫn tôi Ä‘i lui qua phÃa bên kia cầu nÆ¡i chúng tôi vừa má»›i Ä‘i qua.
- Chúng ta sẽ đến phòng vẽ của Uchida Kosaburo - cô ấy nói - ông ta là há»a sÄ© có tiếng, thế nà o ông ta cÅ©ng thÃch cặp mắt của cô, tôi nghÄ© thế. Rồi cô sẽ thấy thỉnh thoảng ông ta có hÆ¡i lÆ¡ đãng. Còn phòng vẽ của ông ta thì rất lá»™n xá»™n. Có thể phải mất má»™t thá»i gian ông ta má»›i để ý đến cặp mắt của cô, nhÆ°ng cô cứ nhìn và o ông ta để cho ông ta thấy.
Tôi Ä‘i theo Mameha qua mấy con Ä‘Æ°á»ng rẽ cho đến khi tá»›i má»™t con hẻm nhá». Cuối con Ä‘Æ°á»ng nà y là má»™t cái cổng của Ä‘á»n thá» Thần mà u Ä‘á» nhạt, nhá» và nằm giữa hai ngôi nhà . Qua khá»i cổng, chúng tôi Ä‘i qua nhiá»u phòng triển lãm nhá», đến chân má»™t cầu thang bằng đá, có hai hà ng cây hai bên. Trá»i đã sang thu nên lá cây đổi mà u óng ánh. Gió thoảng Ä‘Æ°a hÆ¡i lạnh nhÆ° nÆ°á»›c từ con Ä‘Æ°á»ng hầm nhỠẩm Æ°á»›t ở dÆ°á»›i chân cầu thang lên, tôi có cảm giác nhÆ° mình Ä‘ang Ä‘i và o má»™t thế giá»›i xa lạ. Tôi nghe có tiếng rà o rà o nhÆ° tiếng thủy triá»u trà n lên bãi cát, nhÆ°ng nhìn kỹ té ra đấy là tiếng nÆ°á»›c chảy do má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông Ä‘ang quét nÆ°á»›c trên đầu cầu thang, ông ta đứng quay lÆ°ng vá» phÃa chúng tôi, tay cầm cây chổi.
- Chà o ông Uchida - Mameha lên tiếng - ông không có ai để dá»n dẹp nhà cá»a à ?
NgÆ°á»i Ä‘Ã n ông trên đầu cầu thang đứng giữa nắng, cho nên khi ông quay lại nhìn chúng tôi, có thể ông không trông rõ chúng tôi Ä‘ang đứng dÆ°á»›i bóng cây. Tuy nhiên tôi thấy ông ta rất rõ. Ông có vẻ kỳ cục lạ Ä‘á»i. Má»™t nốt ruồi khổng lồ nằm bên khóe miệng giống nhÆ° dÃnh má»™t miếng thức ăn, hai hà ng lông mà y ráºm nhÆ° hai con ngà i bò từ trên tóc xuống nằm ngủ tại đấy. Cái gì trên ngÆ°á»i ông ta cÅ©ng lá»™n xá»™n, mất tráºt tá»±. Không chỉ mái tóc thôi, mà cả cái áo kimono ông ta mặc cÅ©ng nhà u nhò trông nhÆ° ông ta mặc Ä‘i ngủ tối hôm trÆ°á»›c.
- Ai đấy?
- ông ta há»i.
- Uchida! Quen nhau nhìá»u năm rồi mà ông vẫn không nháºn ra được giá»ng của tôi à ?
- Dù các ngÆ°á»i là ai, mà nếu có muốn chá»c giáºn tôi thì hãy cút Ä‘i ngay tức khắc. Tôi báºn, không rảnh đâu. Nếu các ngÆ°á»i không cho tôi biết các ngÆ°á»i là ai, tôi sẽ ném cái chổi nà y và o mặt đấy!
Nếu ông Uchida cắn cái mụn nốt ruồi rồi phun và o mặt chúng tôi, thì việc ông ta tức giáºn chẳng là m tôi ngạc nhiên. NhÆ°ng Mameha cứ Ä‘i tiếp lên cầu thang và tôi Ä‘i theo cô ấy, nhÆ°ng tôi cẩn tháºn Ä‘i sau lÆ°ng cô để nhỡ ông ta có ném cái chổi thì cô hứng lấy.
- Ông tiếp khách như thế sao ông Uchida? ? Mameha nói khi lên đến đoạn cầu thang có ánh nắng.
Uchida nhìn và o mặt cô.
- Thì ra là cô. Tại sao cô không xÆ°ng danh tánh nhÆ° má»i ngÆ°á»i? Nà y, cầm cái chổi quét cầu thang Ä‘i. Không ai được và o nhà tôi khi tôi chÆ°a thắp nhang. Má»™t con chuá»™t khác của tôi đã chết, nhà cá»a hôi hám nhÆ° có thây ma.
Mameha có vẻ thÃch thú khi nghe ông ta nói, cô ấy đợi cho đến khi Uchida Ä‘i khá»i má»›i dá»±ng cái chổi và o trong má»™t góc.
- Có khi nà o cô bị mụt nhá»t chÆ°a?
- cô ấy nói nhá» vá»›i tôi ? khi công việc của Uchida không trôi chảy, ông ta lâm và o tình trạng rất khủng khiếp. NgÆ°á»i ta phải là m cho ông ta bá»›t căng thẳng, nhÆ° ngắt cái mụt nhá»t Ä‘i để cho ông ta bình tÄ©nh trở lại. Nếu ngÆ°á»i ta là m gì cho ông ấy tức giáºn, ông ấy sẽ uống rượu và chỉ có hại mà thôi.
- Thế ông ấy có nuôi chuá»™t trong nhà à ? ? tôi há»i nhá» - ông ấy vừa nói có má»™t con chuá»™t nữa bị chết?
- Trá»i đất, không có. Ông ta để má»±c dÃnh khắp nÆ¡i, chuá»™t đến ăn rồi ngá»™ Ä‘á»™c chết. Tôi đã cho ông ta cái thùng để bá» má»±c và o đấy, nhÆ°ng ông ta không dùng đến.
Cánh cá»a bá»—ng báºt mở - vì ông đạp cho nó mở toang ra ? rồi ông bÆ°á»›c ra. Mameha và tôi tháo già y ra Ä‘i và o nhà . Nhà chỉ là căn phòng rá»™ng theo kiểu nhà ở nông trại. Tôi thấy nhang cháy ở trong góc phòng nhÆ°ng chÆ°a có hiệu quả gì, vì mùi chuá»™t chết nồng nặc hôi nhÆ° có ai trét phân và o mÅ©i tôi. Căn phòng còn bừa bãi lá»™n xá»™n hÆ¡n cả phòng của Hatsumono nữa, bút vẽ vứt rải rác khắp nÆ¡i, cái thì gãy, cái thì mòn, những khung vẽ lá»›n bằng gá»— vẽ tranh thủy mặc còn lở dở chÆ°a xong. Ở giữa cảnh ngổn ngang lá»™n xá»™n nà y là tấm đệm là m giÆ°á»ng ngủ vá»›i chăn má»n dÃnh đầy má»±c, và khi tôi quay qua ông để xem sao thì ông ta nhìn tôi và há»i:
- Cô nhìn cái gì thế?
Mameha nói:
- Ông Uchida, xin giá»›i thiệu vá»›i ông đây là cô em của tôi, Sayuri. Chúng tôi Ä‘i từ Gion đến đây để hân hạnh được gặp ông. ÄÆ°á»ng Ä‘i từ Gion đến đây không xa lắm, nhÆ°ng dù sao tôi cÅ©ng qùy xuống chiếu thá»±c hiện thủ tục cúi chà o, xin Uchida miá»…n lá»—i, mặc dù tôi không tin ông ta nghe được tiếng nà o của Mameha nói vá»›i ông.
- Tôi đã có má»™t ngà y đẹp cho đến táºn bữa ăn trÆ°a ? ông ta nói - rồi thấy chuyện xảy ra nhÆ° thế nà y đây!
Uchida Ä‘i qua phòng lấy má»™t cái khung gá»—. Trên khung, Ä‘Ãnh bằng kim găm má»™t bức phác thảo vẽ má»™t ngÆ°á»i phụ nữ nhìn từ phÃa sau, cô ta nhìn nghiêng và tay cầm cái dù. NhÆ°ng má»™t con mèo rõ rà ng dẫm chân và o má»±c rồi bÆ°á»›c lên bức vẽ, để lại dấu chân trên đó. Con mèo Ä‘ang cuá»™n mình nằm ngủ giữa đống quần áo dÆ¡.
- Tôi mang con mèo và o để bắt chuột, thế mà nhìn kìa! ? ông ta nói tiếp ? tôi định ném nó đi đấy.
- Ồ, nhưng dấu chân con mèo đẹp quá ? Mameha nói ? tôi nghĩ nó là m tăng giá trị của bức tranh. Sayuri, cô nghĩ sao?
Tôi có ý định không nói gì vì Uchida có vẻ buồn chán khi nghe ý nghÄ© của Mameha, nhÆ°ng bá»—ng tôi nghÄ© rằng cô ấy muốn "ngắt cái mụt nhá»t" mà cô đã gây nên Ä‘i. Cho nên tôi lấy giá»ng hết sức thân ái mà nói:
- Tôi ngạc nhiên thấy cái dấu chân mèo má»›i hấp dẫn là m sao. Tôi nghÄ© con mèo là giống váºt có máu há»a sÄ©.
- Tôi biết tại sao ông không thÃch con mèo ? Mameha tiếp tục ? ông ganh vá»›i tà i năng của nó.
- Tôi ganh à ? ? Uchida há»i ? con mèo ấy không phải là há»a sÄ©. Nếu nó có tà i năng gì, thì đấy là tà i năng của quá»· sứ.
- Xin tha lá»—i cho tôi, ông Uchida ? Mameha đáp ? Tùy ông thôi. NhÆ°ng xin ông cho tôi biết có phải ông định vứt bức tranh ấy Ä‘i hay không? Vì nếu ông vứt, xin ông vui lòng cho tôi. Treo nó trong phòng tôi đẹp chán Ä‘i chứ, phải không Sayuri? Khi nghe thấy thế, Uchida lá»™t tấm tranh ra khá»i khung.
- Cô thÃch bức tranh phải không? Äược rồi, tôi tặng cô hai món quà . ? nói xong ông ta xé bức tranh ra là m hai Ä‘Æ°a cho Mameha và nói tiếp ? đây là má»™t, và đây là má»™t nữa. Bây giá» cô hãy Ä‘i ra khá»i đây!
- Tôi ước gì ông đừng là m thế - Mameha nói ? đây là bức tranh đẹp nhất chưa từng có của ông.
- Äi ra khá»i đây!
- Ô ông UchiÄ‘a, tôi không thể Ä‘i ra khá»i được! Nếu tôi không dá»n dẹp ngăn nắp nhà cá»a cho ông má»™t tà trÆ°á»›c khi ra vá», thì chắc tôi không phải là bạn của ông.
Nghe thế, Uchida bÆ°á»›c nhanh ra khá»i nhà , để cá»a mở. Chúng tôi thấy ông ta đá cái chổi mà Mameha đã để dá»±a và o má»™t góc, và tà nữa thì trượt chân té nhà o khi ông Ä‘i xuống tầng cấp ẩm Æ°á»›t. Chúng tôi dá»n dẹp phòng vẽ của ông gần ná»a giá» má»›i thấy ông vá», thái Ä‘á»™ bình tÄ©nh hÆ¡n, y nhÆ° Mameha đã tiên Ä‘oán. Ông ta chÆ°a trở lại trạng thái mà tôi có thể gá»i là vui vẻ, ngoà i ra, ông ta có thói quen cứ nhai và o cái nốt ruồi bên cạnh miệng nên trông ông ta có vẻ lo âu rầu rÄ©. Tôi Ä‘oán chắc ông ta cảm thấy ân háºn vì thái Ä‘á»™ đối xá» vá»›i chúng tôi hồi nãy, vì ông không nhìn thẳng và o hai chúng tôi. Chẳng bao lâu sau, chúng tôi nháºn thấy ông chẳng chú ý đến mặt của tôi chút nà o hết, nên Mameha nói vá»›i ông ta:
- Ông không nháºn ra Sayuri là ngÆ°á»i đẹp à ? Ông không thèm nhìn đến cô ấy hay sao?
Tôi nghÄ© cô ấy nói nhÆ° thế là hết nÆ°á»›c, nhÆ°ng Uchida chỉ liếc mắt nhìn thoáng tôi nhÆ° quét vụn bánh mì trên bà n. Mameha có vẻ rất thất vá»ng. Ãnh chiá»u tà đã ngả bóng, nên cả hai chúng tôi đứng dáºy ra vá». Cô ấy cúi chà o lấy lệ và nói lá»i tạm biệt. Khi chúng tôi Ä‘i ra ngoà i, tôi không thể nà o không dừng má»™t lát để ngắm cảnh hoà ng hôn, bầu trá»i sau những cánh đồng xa xa nhuốm mà u gạch và mà u hồng trông tÆ°Æ¡i đẹp nhÆ° mà u chiếc kimono đẹp - tháºm chà còn đẹp hÆ¡n, vì chiếc áo kimono có đẹp đến đâu Ä‘i nữa thì mà u sắc của nó cÅ©ng không nhuốm lên tay mình được. Trái lại ánh mặt trá»i lúc hoà ng hôn đã rót lên tay tôi đủ mà u sắc nhÆ° cầu vòng. Tôi Ä‘Æ°a hai bà n tay lên trong ánh chiá»u hôm và ngắm nhìn má»™t lúc:
- Chị Mameha, chị nhìn kìa.
Tôi nói vá»›i cô ấy nhÆ°ng cô ấy tưởng tôi nói vá» cảnh hoà ng hôn, cô quay đầu lại nhìn vá»›i vẻ lãnh đạm. Ông Uchida đứng bất Ä‘á»™ng nÆ¡i ngưỡng cá»a, vẻ mặt chăm chú, táºp trung, má»™t tay lồng và o trong mái tóc đốm bạc. NhÆ°ng ông ta không nhìn cảnh hoà ng hôn. Ông ta nhìn tôi. Nếu anh thấy được bức tranh thủy mặc lừng danh của Uchida Kosaburo vá» ngÆ°á»i thiếu nữ Ä‘ang đứng trong trạng thái ngây ngất, cặp mắt long lanh?Ừ, ngay từ đầu ông ta đã nhất quyết giữ cảnh ông ta thấy và o chiá»u hôm ấy. Quả tôi không tin nổi ông ta. Tôi không ngá» cái bức tranh đẹp tuyệt vá»i nhÆ° thế lại có thể căn cứ và o hình ảnh cô gái đứng ngây ngô nhìn và o hai bà n tay mình trong ánh hoà ng hôn.
Tà i sản của Alucard