Edit: Khuyết Nhi
Mang theo tâm tình không tốt bước ra ngoài, dọc đường đi nàng đụng phải hai sư huynh muội Nghiêm Thanh, Lục Cầm. Hướng hai người họ đi tới Thẩm Tuyết cười nhẹ nhàng như gió xuân, tâm tình không tốt vì bị đánh thức lúc nãy cũng dịu đi mấy phần.Vốn nghi ngờ về thân thế của Nghiêm Thanh, nếu Nghiêm Thanh thật là con trai của sư phụ thì tốt quá. Vài ngày nữa nàng sẽ đốt Thiên Lý hương gọi sư phụ đến, nó là loại hương thượng hạng mùi thơm có thể truyền ngàn dặm, hy vọng sư phụ có thể ngửi được sớm đến tựu hội cùng nàng. Sư phụ tuy biểu hiện bề ngoài háo sắc nhưng ông là một người tốt, tốt hơn mấy lần so với những kẻ mang lớp giáo chính nghĩa đạo đức nhưng sau lưng người ta làm không biết bao nhiêu chuyện trái với lương tâm.
“Chào buổi sáng Lục Cầm, Nghiêm Thanh.” Nàng nhỏ nhẹ hướng hai người họ cười cười.
Nghiêm Thanh thấy nụ cười nhẹ như gió xuân, mang theo ấm áp của nàng không khỏi ngẩn ngơ cả người. Lục Cầm bên cạnh thấy vậy chê miệng cười trộm, sáng sớm sư huynh đã bị người ta lấy mất hồn phách rồi. Đáng đời cho vị sư huynh lúc nào cũng tỏ ra nghiêm nghị không nghĩ tới bây giờ lại thất thố trước mắt con nhà người ta như vậy. Trong lòng một trận thư thái. (Khuyết Nhi: LC tỷ dễ thương nhỉ, sư huynh tỷ bị bắt nạt còn cười trộm được.^_^)
Lục Cầm hảo ý lắc lắc tay sư huynh nhà mình, nhẹ giọng gọi một tiếng:”Sư huynh, sư huynh,…”
Nghiêm Thanh thức tỉnh không khỏi đỏ mặt, hắn vậy mà nhìn chầm chầm con nhà người ta trắng trợn, hơn nữa còn nhìn lâu như vậy. Xấu hổ ho nhẹ một tiếng Nghiêm Thanh cất tiếng chào đáp lại Thẩm Tuyết:” Phong tiểu thư, chào buổi sáng.”
Vừa hướng đại sảnh đi tới vừa hướng Nghiêm Thanh hỏi thăm: “ Thương thế của huynh đã tốt hơn chưa.”
Nghiêm Thanh vội đáp lời:” Đa tạ thuốc trị thương của Phong tiểu thư, thương thế của ta đã tốt hơn hẳn.”
“Không cần khách khí như vậy. Ta với huynh cũng xem như bằng hữu. Đi, đi đến phía trước xem xem có chuyện gì mà ồn ào thế không biết?”
“Mau gọi Độc Cô Liệt ra cho bản công tử, hôm nay nếu hắn không ra gặp ta ta nhất quyết không đi. Ta phải phá tan cái Hắc Phiêu điện của các người.” Nam tử lục y vừa rống cao giọng vừa vung chưởng đánh về phía hai con hắc long chống đỡ trần nhà Hắc Phiêu điện làm nó rung rẩy một trận kịch liệt.
Quan sát lục y nam tử, Thẩm Tuyết ánh mắt sáng quắc quét qua quét lại trên người hắn. Gương mặt trắng noãn như trứng gà bóc, môi đỏ tươi, ánh mắt hữu thần lưu chuyển, mỗi lần nhắc đến tên Độc Cô Liệt lại nhu hòa đi mấy phần. Có gian tình. Nhất định có gian tình. Không ngờ vị phó giáo chủ này lại có khẩu vị thật mới nha. Nụ cười sung sướng lan tràn khóe môi xinh đẹp của nàng. Nếu người không quen nàng thấy nàng cười như thế còn tưởng nàng bắt được hoàng kim, nhưng đổi lại là người quen than cận với nàng nhìn thấy nụ cười đó là lạnh cả sống lưng. Nghiêm Thanh đã từng thấy qua nụ cười đó khi nàng trêu đùa bạch y nữ tử múa trên đài ngày đó tại lễ hội tuyển tài nữ, nàng cũng cười như vậy.
Thẩm Tuyết nhìn thấy một vị đệ tử của bổn giáo đứng phía xa mà không dám tiến lên ngăn cản, hắn do dự vẫn là không có tiến lên. Thú vị. Thẩm Tuyết hướng hắn vẫy tay, hắn nhanh nhẹn hướng Thẩm Tuyết quỳ xuống hô:”Giáo chủ.”
“Đứng lên đi.” Thẩm Tuyết ngoắc hắn đứng dậy. Tên đệ tử khép nép đứng lên ánh mắt len lén quan sát nàng, nói giỡn đi, bản lĩnh của nàng ngày đó hắn cũng có chứng kiến đi. Nàng càng cười thì càng nguy hiểm. Bây giờ nàng lại hướng hắn cười tươi như thế, làm sao mà hắn không sinh lòng lo sợ đây.
“Tạ ơn giáo chủ.”
“Hắn ta là ai vậy?” Vừa nói vừa lấy tay chỉ chỉ về phía lục y nam tử. Còn mắt thì hướng về gã đệ tử phía sau. Hắn nom nớp lo, giọng run run:
“Giáo chủ, hắn là Khuynh Thành Phiến - Lục Thiển Minh. Hắn là nhị công tử của Lục gia trang, trong tay nắm giữ ¼ kinh tế của Long quốc chúng ta.Hắn hình như có ý gì với phó giáo chủ,….thuộc hạ chỉ biết bấy nhiêu.”
Thấy hắn ấp a ấp úng, Thẩm Tuyết khoác tay không nói gì, hắn lui sang một bên xem kịch vui thì bỗng nhiên nghe giọng Thẩm Tuyết vọng ra sau: “Ngươi đi gọi Độc Cô Liệt đến đây cho ta, chút chuyện nhỏ như vậy cũng định để đích thân ta giải quyết sao, hừ.”
Tên đệ tử không biết à nàng nói hắn hay nói phó giáo chủ chỉ ù ù cạc cạc nhanh chân chạy đi. Lát sau hắn đã lôi được Độc Cô Liệt ra Hắc Phiêu điện. Độc Cô Liệt thấy Thẩm Tuyết ngồi ở trên ghế nhàn nhã uống trà, còn hứng cho hắn một đạo ánh mắt chờ xem kịch vui. Tự đáy lòng Độc Cô Liệt một hồi lạnh toát. Khi hắn nghe nói Lục Thiển Minh tìm đến tận cửa đã đổ mồ hôi lạnh hiện giờ giáo chủ còn gọi hắn cho hắn một ánh mắt như bang khiến cõi lòng hắn hết hi vọng sống them mấy năm. Đúng là trời tạo nghiệt còn có thể sống tự tạo nghiệt ai cũng không cứu nổi hắn.
Lục Thiển Minh cũng ngưng việc đánh phá, hướng Thẩm Tuyết quét một ánh mắt lạnh băng. Nữ nhân này là ai, sao lại dám ngồi lên vị trí giáo chủ Huyết Ma giáo của Liệt ca ca chứ. Còn nữa ánh mắt của nàng như xoi mói hắn khiến hắn rùng mình mấy cái. Thấy được thân ảnh của Độc Cô Liệt phía xa, Lục Thiển Minh phi thân tới bên cạnh, nhưng giữa đường lại bị kình phong mãnh liệt kéo lại từ phía sau, hóa ra chân hắn bị nàng dùng dải lụa bắt lấy. tiếp thoe là một câu nói kinh người, làm cho Lục Thiển Minh lẫn Độc Cô Liệt cứng người:
“Muốn xem cũng phải đưa ra tiền xem mắt, Lão Liệt nhà chúng ta cũng rất có giá đó nha. Lục công tử, một vạn lượng một lần xem mắt, hai vạn lượng nắm tay, nói chuyện 10 vạn lượng một khắc nha. Nếu Lục công tử ưng thuận thì tiếp tục, còn không thì đừng mơ tưởng gặp được lão Liệt nhà chúng ta.”
Khóe môi Lục Thiển Minh giật giật, biểu hiện tâm tình lúc này của hắn. có phẫn nộ, có ngạc nhiên và nhiều hơn hết là làm sao nàng ta biết được hắn thích Độc Cô Liệt mà ra giá tiền, chẳng lẻ là Liệt ca ca nói cho nàng biết. Không thể nào. Liệt ca ca tính tình vốn lãnh đạm, ít nói nhiều khi hắn muốn gặp mặt còn không được huống chi là đem chuyện xấu hồ này truyền ra ngoài. Con ngươi đen láy của hắn chuyển động qua lại suy nghĩ.
“Không cần đoán lung tung, cái gì nên biết ta đều biết. Sao không muốn nữa sao, vậy thì mời quay về cho. Mà khoan trước khi đi ngươi hãy tính luôn phí sa sút tinh thần cho ta, mới sáng sớm đến đây la hét hại ta mất ngủ. để tính xem…..a, hết thảy 100 vạn lượng bạc.”
Lục Thiển Minh mặt hết trắng sang xanh rồi chuyển sang đen xì. Xem ra tức giận không hề nhẹ. Thẩm Tuyết cười khanh khách, làm chấn động đến màn nhĩ Lục Thiển Minh đầu hắn ong ong đau nhức một trận. Độc Cô Liệt thấy không ổn vội tiến lên giải vây.
“Giáo chủ, tha cho hắn đi. Dù sao trước kia hắn cũng từng có ân cứu ta.”
Thẩm Tuyết giả bộ ngạc nhiên, thần sắc kích động:” A, còn có chuyện như vậy, nhưng mà ta bị hắn làm cho mất ngủ, đại điện cũng bị hắn phá hư. Cả người lẫn nhà đều có tổn hại làm sao bây giờ.”
Độc Cô Liệt lắc đầu ngao ngán, nàng lại còn vô sỉ như thế, đòi tiền người ta nha:” Giáo chủ, tiền thì để cho ta trả là được rồi. Không nhọc hắn lo liệu.”
“Không được, tiền của ngươi cụng là tiền của các huynh đệ, mà tiền của các huynh đệ cư nhiên là tiền của giáo chủ ta rồi, ngươi lấy đi đền cho hắn không phải là lỗ vốn chúng ta sao. Không được. hắn phải đền tiền chậm chạp không trả tăng lên gắp đôi.”
“Giáo chủ.” Độc Cô Liệt cắn cắn môi nhưng có chiếc mặt nạ không ai có thể nhì ra sự bất đắc dĩ cùng khó sử của hắn. Thẩm Tuyết hừ lạnh:
“Ta đã bảo có gian tình rôi mà. Quả không sai.”
Độc Cô Liệt giãy dụa: “Giáo chủ,…ta ta….ta bị oan.”
Lục Thiển Minh nghe Độc Cô Liệt nói, vội vàng giãy nãy lên:” Liệt ca, ngươi sao có thể nói như thế, chúng ta đã,….”
Không để Lục Thiển Minh nói hết Độc Cô Liệt vội chận họng hắn:” Ngươi im miệng. Cũng tại ngươi, mà ta…ta…” hướng Thẩm Tuyết rầu rĩ:” Giáo chủ, ta thất là bị oan nha.”
Thẩm Tuyết lại hướng Độc Cô Liệt hỏi tiếp: “ Ngươi bị oan.”
Độc Cô Liệt nhanh miệng đáp ứng như theo phản xạ dây chuyền: “ Đúng vậy, giáo chủ, ta thật bị oan.”
“Còn ngươi, Lục công tử.” Thẩm Tuyết vứt vấn đề rắc rối này sang đầu Lục Thiển Minh. Hắn muốn nói nhưng không dám nói, nói ra Liệt ca sẽ không thèm để ý hắn, hắn đau khổ nhất chính là Độc Cô Liệt hướng hắn làm mặt lạnh đi. Còn nữ nhân này, lại là giáo chủ của Liệt ca đi, nếu nàng mất hứng có khi nào đem Liệt ca ra...hắn không dám nghỉ tiếp nên đành ngậm miệng đứng yên một bên.
Thẩm Tuyết thở dài: “Thanh quan khó xét xử việc nhà. Chuyện của các ngươi tự các ngươi tính toán, nhưng bạc sửa chữa đại điện Lục công tử nên hướng ta nhanh chóng thanh toán nga. Bây giờ ta muốn đi ngủ.” Nói xong không thèm đếm xỉa đến bọn người Độc Cô Liệt đứng hóa đá tại chỗ mà tiêu sái rời đi.
Thấy Thẩm Tuyết quả thật rời đi, Độc Cô Liệt hơi động thân muốn đi theo thì tay kia đã bị Lục Thiển Minh bắt lấy, giọng hắn rầu rĩ, ai oán: “Liệt ca, không lẽ ta lặn lội đến tìm ngươi ngươi lại đuổi ta trở về sao, phụ thân cùng đại ca giờ này chắc đang phái người lật tung cả Yến Thành lên tìm ta đó. Liệt ca cho ta ở lại đi.” Vừa nói vừa níu níu tay áo Độc Cô Liệt, khuôn mặt rầu rĩ như một tiểu tức phụ bị mắng.
Độc Cô Liệt ở vào thế khó, giáo chủ chưa cho phép hắn làm sao dám trái ý, huống chi...hắn cũng không muốn Lục Thiển Minh ở lại, người của Lục gia trang vốn cũng chẳng hiền lành gì cho cam. Độc Cô Liệt mắt thấy Thẩm Tuyết đi dần khuất hắn vận khinh công đuổi theo nàng, Lục Thiển Minh cũng co giò đuổi theo bỏ rơi hai huynh muội Nghiêm Thanh qua một bên. Gọi với theo: “Giáo chủ, hắn.”
Đang định mở miệng xin cho Thiển Minh ở lại, dù gì thì người ta cũng là ân nhân cứu mạng hắn. Nên tốt xấu gì cũng nên tiếp đại nha, huống hồ chuyện hắn trốn đến Huyết Ma giáo hình như có liên quan đến việc đêm đó,...càng nghĩ càng thấy rối. Độc Cô Liệt hắn không muốn nhắc đến chuyện đáng xấu hổ đó. Lục trang chủ hình như phát giác ra mối quan hệ mờ ám giữa con trai cùng hắn nên cấm hắn xuất môn cũng gần một năm nay. Bây giờ hắn trốn ra được không lẽ,....
Thấy hắn đuổi theo, Thẩm Tuyết cười vui vẻ trong lòng. Ta nói mà Độc Cô Liệt, haha ngươi không có gian tình cùng Lục Thiển Minh ta đi đầu xuống đất. Khóe miệng dâng lên độ cong ngày càng sâu nàng cất giọng với ra ngoài cửa: “Thôi được rồi, ngươi muốn sao thì cứ tùy ý, ta không quản ngươi.”
Độc Cô Liệt nghe nàng nói vậy thở phào một hơi nhẹ nhõm, quay lưng cất bước trở về đại sảnh Hắc Phiêu điện . Phía sau Lục Thiển Minh cứ tò tò theo sau mông hắn.
***
Lục Thiển Minh nhị công tử Lục gia trang, là người nổi danh trong chốn giang hồ với biệt danh Khuynh Thành Phiến. Vốn người hắn đã đẹp võ công giỏi lại thêm gia thế đồ sộ là người mơ ước trong lòng của không biết bao nhiêu thiếu nữ.
Nhưng một năm trước, hắn trong một lần vô ý bị biểu muội hắn hạ thuốc, thật không ngờ lại gặp Độc Cô Liệt hắn bị người ta truy sát, thân trúng độc cùng khói mê hồn chạy loạn vào phòng hắn, vác hắn ra hoang lâm sơn dã sau hậu sơn Lục gia trang. Độc trong người Độc Cô Liệt cộng thêm khói mê hồn tạo ra một chất cộng hưởng mị dương dược( loại này chỉ có nam tử mới giải được). Ma xuôi quỷ khiến hai kẻ bèo nước gặp nhau, Độc Cô Liệt ngạnh thượng cung hắn. Lục Thiển Minh hắn sống hai mươi mấy năm hôm nay cư nhiên bị một tên cùng loài cưỡng hiếp, thật đáng mất mặt. Không biết là do trời trêu ngươi hay sao, hắn không bài xích việc Độc Cô Liệt thượng hắn mà còn sinh ra cảm giác vui thích kỳ quái. Thống hận bản thân hắn bệnh hoạn, cộng với phụ thân hắn phát hiện, hắn không còn mặt mũi gặp người nên nhốt mình trong phòng không ra ngoài. Suy nghĩ một thời gian hắn quay lại bình thường và đi tìm Độc Cô Liệt.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của BỘ SÁT
Độc Cô Liệt đau đầu sắp xếp chỗ ở cho Lục Thiển Minh, mệt mỏi quay trở về phòng nằm vật xuống giường nhắm mắt lại. Bỗng hắn nghe thấy tiếng cười trầm thấp vang lên bên tai, cả kinh hắn ngồi bật dậy, đập vào mắt hắn là vị giáo chủ phúc hắc kia đang ngồi ngạo nghễ bên trên cửa sổ phòng hắn ngó vào bên giường cười khanh khách. Độc Cô Liệt lạnh sống lưng một hồi.
“Giáo chủ. Sao người lại đến đây.”
Nàng thản nhiên đáp lời hắn: “Sao, ta không được phép vào phòng Độc Cô đại hiệp người sao.”
Hắn nhăn mày phân trần: “Không phải, giáo chủ sao người không đi cửa chính mà thích leo cửa xổ vào phòng.”
Nàng trừng hắn: “Ta muốn đi đường nào là quyền của ta ngươi quản được sao.”
Độc Cô Liệt đau khổ nhíu mày: “ Thuộc hạ không dám, giáo chủ người tìm ta có việc gì sao.”
“Không có việc gì ta không được phép tìm ngươi sao, nè vị Lục nương tử của ngươi từ đâu ra vậy.” Nàng ngoảnh đầu qua nhìn hắn cười khẽ.
Độc Cô Liệt sững sờ khi nghe nàng gọi một tiếng “Lục nương tử” làm hắn muốn hộc máu ngay tại chỗ. Trí tưởng tượng của giáo chủ cũng quá phong phú đi, cách nhìn cũng khác người thường nha. Không phải người khác rất kì thị người đoạn tụ hay sao. Nàng lại một mặt làm ngơ.
“Giáo chủ, hắn....haiz, ta không biết nói sao cho người hiểu. Tóm lại, ta và hắn không có kết quả đâu.” Giọng điệu hắn vô cùng chán nản cùng bất đắc dĩ. Thẩm Tuyết rất đồng tình hắn đi. Hắn là thuộc hạ hiện thời của nàng, nàng sao để hắn uất ức đây. Giọng nàng đầy hứa hẹn:
“Ta sẽ làm chủ cho ngươi, cưới hắn về làm nương tử ngươi. Sau này ngươi muốn sinh con có thể nạp thêm tiểu thiếp nha, còn có,...bla bla bla.”
Độc Cô Liệt dở khóc dở cười nhìn nàng, nhẹ giọng bảo: “Giáo chủ, nàng tuổi trẻ còn chưa hiểu hết thói đời. Lục gia hắn không dễ chọc vào với lại ta không muốn làm khổ hắn.”
Chưa dứt lời ngoài cửa đã phanh một tiếng mở ra, đi theo là một gương mặt trắng noãn mị hoặc hắn chính là Lục Thiển Minh đi: “Ta không sợ, cha ta có đánh chết ta ta cũng không trở về sơn trang. Huống hồ Lục gia còn có đại ca ta, hắn là người thông minh có thể gánh vác Lục gia trên vai hơn là ta. Còn có tam đệ hắn cũng là một đứa ưu tú, có thể trỡ giúp đại ca. Liệt ca ta muốn theo ngươi.”
Thẩm Tuyết ngớ người nghĩ “ hắn không muốn làm lại đổ lên đầu anh trai cùng em hắn, tên này đúng là điên rồi, gia sản nhiều như thế cư nhiên bỏ qua cho người khác, hắn cam tâm sao.”
“Ngươi không sợ người đời dị nghị sao, còn có gia sản nhà ngươi, một khi bước chân ra không còn đường quay về nữa đâu.” Thẩm Tuyết vì hắn mà phân tích nặng nhẹ.
“Cả đời ta được ở chung với Liệt ca thì không còn chuyện gì hối hận.” Lục Thiển Minh cau mày nhìn về hướng Độc Cô Liệt thì ánh lên vẻ nhu tình hiếm có.
“Còn ngươi, Độc Cô đại hiệp.” Thẩm Tuyết nhìn hắn có vẻ đồng tình. Nàng hơi suy tư tiếp lời: “ Vài ngày nữa ta muốn rời khỏi đây, ngươi ở lại lo tốt nơi này, ta đi một khoảng thời gian sẽ không trở lại, ngươi hướng hắn chiếu cố thật tốt đi.”
Độc Cô Liệt vì hắn mới gặp nhiều phiền toái mà sinh ra ỷ lại vào nàng, hiện giờ nghe nói nàng phải rời đi một thời gian rất lâu hắn không yên lòng: “ Giáo chủ, người có thể suy nghĩ lại hay không?”
Nàng cười hắc hắc làm sao nàng đoán không ra tâm tư hắn, hắn là sợ nàng bỏ trốn mất: “Ngươi sợ ta trốn mất chứ gì, yên tâm chỗ của ngươi ta còn muốn nương nhờ dài dài. Ta đi tìm cách nâng cao thực lực một chút. Rất nhanh sẽ trở lại.”
“Giáo chủ. Ta cũng muốn đi.” Độc Cô Liệt hướng nàng cầu hòa. Lục Thiển Minh cũng nhao nhao theo.
“Độc Cô, ta cũng muốn theo ngươi, ngươi đi đâu ta theo đó.” Thẩm Tuyết hướng hai người cười khẽ không đáp lời. Lại là một ngày bình lặng.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của PHI VŨ
Hôm sau, mới sáng sớm Thẩm Tuyết đã ngồi dậy chuẩn bị hành lý rời khỏi tồng đàn Huyết Ma giáo. Lần này đi không biết đến bao giờ mới có thể quay lại, ngồi thẩn thờ suốt một nén nhang nàng ủ rũ nghĩ về a cha của nàng Thẩm Dịch Phong không biết mấy năm nay ông sống có tốt không, có nhớ đến đứa con gái này nữa hay không? Dù sao cũng đã mấy năm tìm cách quay về nhưng không được, nàng cũng dần buông tha cho ý nghĩ quay về. Ở bên kia nàng là lính đánh thuê, nhập cư nơi nào thì rất dễ thích nghi nơi đó, sống cũng mấy năm tại cái phiến đại lục này cũng thành quen thuộc. Không về được thì an nhàn sống một cuộc đời mình thích, vô âu vô lo, tự do phóng khoáng. Khoát lên tai nải, Thẩm Tuyết đẩy cửa phòng bước ra ngoài.
Đại sảnh.
Phó giáo chủ Độc Cô Liệt cùng bốn vị hộ pháp Thiên, Địa, Huyền, Hoàng đã đứng đợi sẵn sàng. Thấy nàng bước ra họ nghiêm trang tiếp đón cung kính hô:
“Giáo chủ.”
Khoát khoát tay, thế giới này cũng lạ sao cứ thích quỳ như thế. Nàng lúc đầu thấy hơi ngượng nhưng luyện lâu ngày thành thói quen, nên cũng không quá để ý. Hắn giọng lên tiếng: “ Đứng lên đi. Các ngươi là,...”
Thấy nàng có vẻ không hiểu, Thiên hộ pháp hảo ý nhắc nhở: “Giáo chủ, chúng thuộc hạ muốn để một trong bốn vị hộ pháp đi theo giáo chủ. Một là tiện cho việc phát dương quang đại Huyết Ma giáo, hai là đảm bảo an toàn cho giáo chủ. Chúng thuộc hạ không biết giáo chủ sẽ chọn ai nên mọi người đều chuẩn bị sẵn hành lý.”
Thẩm Tuyết hiểu ra vấn đề vội à lên một tiếng, thầm tấm tắc khen ngợi sự suy nghĩ thấu đáo vấn đề của chúng thuộc hạ. Cười thầm trong lòng, a các ngươi muốn chịu khổ thì cứ việc theo ta, hắc hắc không biết đi chung được bao lâu thì ngay cả xương cốt cũng không còn. Nàng đảo mắt nhìn bốn vị hộ pháp, ánh mắt sáng quắc, sâu thẩm khó dò. Bốn vị Thiên, Địa, Huyền Hoàng, được giáo chủ thưởng thức mà lạnh sống lưng, tay nắm chặt lưng đầm đìa mồ hôi lạnh. Ánh mắt nàng sắc bén, lạnh lùng làm bốn vị hộ pháp không dám thở mạnh, uy áp của giáo chủ chấn cho bọn hắn phải hoảng sợ. Không phải nàng thị uy với bọn hắn mà là do khí thế bẩm sinh à nha. Mỗi lần nàng trầm tư suy nghĩ một vấn đề thật chu toàn thì cái khí thế vương giả lại tự động khuếch tán ra ngoài.
Gật gật đầu, ngón tay thon dài nhỏ bé chỉ chỉ về phía Hoàng hộ pháp. “Ngươi, ngươi có thể đi theo bổn giáo chủ, hắc hắc.”
Độc Cô Liệt liếc mắt đánh giá nàng, xem ra vị Hoàng hộ pháp này là người xui xẻo nhất trong bốn vị hộ pháp đây rồi. Ha ha, thật tốt quá người xui xẻo không phải hắn, hắn mà theo nàng không biết nàng sẽ nghĩ ra cái trò quỷ quái gì mà chỉnh chết hắn, âm thầm cười gian trá trong lòng, nhưng cũng rất nhân từ liếc mắt đồng cảm với Hoàng hộ pháp.
Hoàng hộ pháp bắt được ánh mắt của Độc Cô Liệt, khó hiểu nhìn nhìn hắn, rồi sau đó nhún nhún vai tỏ vẻ không quan tâm. Hắn đang đắm chìm trong vui sướng khi được giáo chủ để mắt và cho theo. Còn ba vị còn lại thì mặt mày ủ rủ, liếc hắn đầy uất ức, tiếng lòng của ba người họ là “ a giáo chủ thật bất công, chỉ nhìn trúng tên tiểu tử Hoàng hộ pháp kia, họ thì ở đâu chứ, cái tên Hoàng hộ pháp kia chỉ lớn lên xinh đẹp một chút võ công cũng cao hơn bọn hắn một chút xíu vậy mà giáo củ chọn hắn, hừ, bọn ta không phục a” ( Phi vũ: “ ặc cười chết ta, mấy anh này cute quá chừng.”
Bộ Sát: “ cái nhóm này làm sao giống ma đầu nhỉ, chỉ giống lũ trẻ nhóc nhít thôi, Phi Vũ hén. Haha”)
Thẩm Tuyết bắt được ánh mắt đồng tình của Độc Cô Liệt và vẻ mặt như đưa đám của ba vị hộ pháp thì đau đầu một trận. Nàng vội trấn tĩnh hắn giọng: cho hắn một cái nhìn cảnh cáo: “ A, Độc Cô ngươi có ý kiến gì sao?”
Được gọi tên, Độc Cô đại hiệp nhà ta sợ hết hồn lúng túng trả lời: “ Giáo chủ, ta...ta không có ý kiến.” Ách hắn nào dám có ý kiến với bà cô nãi nãi này chứ.
“Còn ba vị hộ pháp.”
“Chúng thuộc hạ cũng không có ý kiến.”
Ngay cả phó giáo chủ còn chối bay chối biến suy nghĩ của mình, bọn hắn không có gan nói đâu a, mạng nhỏ của bọn hắn còn chưa muốn chấm dứt tại đây đâu, âm thầm thở ra một hơi cả đám vứt ngay suy nghĩ trong đầu. Nhìn nàng chờ phân phó.
Thẩm Tuyết quay sang Độc Cô Liệt dặn dò: “ Đôc Cô, vài ngày nữa chắc chắn là sẽ có một vị lão nhân gia đến đây, ngươi tiếp đón cho thật chu đáo giúp ta, còn nữa đây là chân dung của người, ngươi hãy xem xét rồi chuẩn bị cho chu đáo, nhớ giao phong thư này cho lão nhân gia người, hắn sẽ biết nên làm thế nào.”
Không nói gì Độc Cô Liệt chỉ gật gật đầu tỏ ý đã rõ.
Nghiêm Thanh cũng ra chào từ biệt nàng, Lục Cầm thì hai mắt đỏ hoe. Thẩm Tuyết bắt lấy tay nàng nói nhỏ: “Ta chưa chết ngươi khóc gì chứ. Ài, ở lại lo thương thế sư huynh ngươi, có duyên gặp lại không phải sao.”
Nói rồi mới quay sang Nghiêm Thanh: “ Nghiêm huynh, chúng ta từ biệt tại đây có duyên gặp lại. Ngươi hãy ở lại cùng Độc Cô tiếp đón lão nhân gia ngài rồi rời đi cũng chưa muộn, nói không chừng đó là một kinh hỷ dành cho ngươi a.”
Nói xong hết thảy lời chia tay, trời cũng đã lên cao Thẩm Tuyết kéo Hoàng hộ pháp sang bên cạnh cao giọng: “Các vị, tạm thời chia tay. Ta đi một thời gian sẽ quay lại gắp các vị. Lần sau gặp lại Huyết Ma giáo ta sẽ ngày càng phồn thịnh hơn bây giờ.”
Chúng giáo đồ quỳ xuống cùng nhắc lại khẩu quyết mà họ tâm niệm: “ Giáo chủ anh minh.”
Không thèm quay đầu lại, nàng ném hành lý cho Hoàng hộ pháp mang theo còn bản thân thì thong dong đi phía trước. Bước ra khỏi đại môn, nàng suýt ngất khhi thấy hai con ngựa to lớn đứng sẵn bên ngoài, không có xe ngựa sao. Thẩm Tuyết quét mắt về phía Độc Cô cắm phẫn “ tên Độc Cô thúi, lại chuẩn bị ngựa kia à, nàng không biết cưỡi ngựa nha”
Một câu của nàng làm mọi người sắc mặt một trận co quắp: “Không có xe ngựa sao? Ta không biết cưỡi ngựa.”
Không chỉ Độc Cô Liệt, mà ngay cả bốn vị hộ pháp cũng thầm giật mình, giáo chủ cư nhiên không biết cười ngựa. Nàng to gan lớn mật như thế, chuyên gì cũng thông hiểu mà cưỡi ngựa lại không biết. Có ai nói cho bọn hắn biết chuyện gì đang xảy ra hay không.
Một câu chấn kinh, câu kế tiếp làm mọi người càng kinh hoảng: “Không có xe ngựa thì thôi, bây giờ chuẩn bị biết đến bao giờ. Ta cưỡi chung một con ngựa với Hoàng hộ pháp.”
Không đợi mọi người kịp phản ứng Thẩm Tuyết kéo tay áo Hoàng đi đến bên cạnh con ngựa bắt hắn kéo nàng lên. Khóe miệng Hoàng hộ pháp giật giật vài cái rồi trở lại bình thản như ban đầu.
An vị trên lưng ngựa để Hoàng hộ pháp cầm chắc dây cương rông rủi trên lưng ngựa rời khỏi tổng đà. Bỏ lại phía sau một đám người đầu đầy hắc tuyến.