Những đêm khi ở bên em, tôi thường ôm lấy em thật chặt để em dán chặt vào tôi, tôi muốn bấu víu vào nó vì cảm thấy mình đang trôi vào cõi trống vắng vô cùng. Một cảm giác luôn len lỏi trong tâm trí tôi: Tôi sợ sẽ mất em!!!
Và những đêm như thế, mong manh và ngắn ngủi vô cùng. Tôi trở nên thực tế một cách ngây ngô. Tôi chao đao và ngậm ngùi cho chính mình.
Ngày ấy, em không biết điều đó. Tôi vẫn còn ngây ngô lắm. Quan trọng nhất có lẽ tôi chưa đủ "lớn" để ... yêu. Ở cái tuổi tôi, tình cảm đã đánh lừa tôi nhiều thứ, nhiều lần và lặng lẽ tan biến đi.
Người ta thường bảo: Mưa buồn hơn nắng. Nhưng tôi lại thấy nắng buồn và tàn nhẫn hơn nhiều. Mưa còn có thể khiến người ta nhớ, nhớ một thứ gì đó đã gây muộn phiền. Nắng thì không, cái nắng hiện diện đó, cái buồn hiện diện đó, mà cứ lâng lâng chơi vơi, không thể nhận ra mình buồn cái gì, hay buồn về tất cả cho đến khi lịm tắt cuối chân trời, leo lắt những tia màu sẫm níu kéo.
Đà Lạt, sau bao năm tháng xa cách, sau bao lần trở về chỉ một vài ngày, quả thật tôi chẳng biết mình quay về để làm gì ở đó nữa, mọi thứ xa vắng trở nên xa lạ một cách không ngờ, ngay cả những gương mặt thân quen. Mấy ngày về nhà ngồi trong phòng, qua cửa sổ ngóng ra con đường mới, nhìn người qua lại, ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, chợt cảm thấy xa lạ đến cả hơi thở. Tôi đang cố tìm và giữ lại cho mình thứ gì đó thân quen?
Em, em đã xa cách. Tôi đã từng cố gắng níu giữ nhưng bỗng nhận ra mọi thứ trở nên xa lạ và vô ích. Mọi nỗ lực cố gắng đã trở nên vô vọng. Tôi muốn khóc vô cùng.
Lại đi.
Lần này, có lẽ sẽ đi rất lâu.
Đây không còn là nơi để muốn trở về.
Quyết định xa rời mọi thứ trong cái vô nghĩa này.
Bàn tay làm sao níu, một đời vừa đi qua.
Bàn tay làm sao giữ, một cuộc tình vừa đi qua.
Cảm ơn em.
Tôi thực sự cảm ơn em.
Tình yêu là rượu độc, tôi tình nguyện uống. Rải nỗi nhớ đêm đêm, ngày ngày, ban sáng, ban trưa, ban chiều, ban tối. Về khuya, trên những bước chân, trên từng đoạn đường, trên những gương mặt, trong từng hơi thở, trong từng lọn khói thuốc, đong đầy khóe mắt, ánh nhìn, tưởng nhớ, mông lung, chỉ là hoài niệm...
Đang mân mê cho đời nở hoa, chợt bàng hoàng đến kỳ trăn trối.
Đang nâng niu cuộc tình lộng lẫy, bỗng ngỡ ngàng, vụt mất trong tay.
* * *
Cuối cùng thì lũ bạn không còn ngăn cản tôi làm bất kỳ chuyện gì kỳ quái nhất. Hơn ba mươi tuổi, cái khùng khùng vẫn không từ bỏ trong ý nghĩ của bản thân. Họ đã quá mệt mỏi với cái thằng không lớn nổi. Chứng kiến lần lượt những đứa bạn lập gia đình, vui vẻ với gia đình, với con cái. Những cuộc gặp gỡ lũ bạn trong quán cà phê quen trở nên khó khăn hơn, thiếu vắng hơn. Vẫn còn tôi ngồi đấy. Quen thuộc đến nỗi tan biến hẳn. Bỗng nhiên cảm thấy thèm cảm giác ấy, cái cảm giác một gia đình ấm cúng cùng vợ và những đứa con nhỏ thân yêu.
Giờ thì không còn tìm về nơi xưa nữa, cõi lòng dường như đã chết cùng với kỷ niệm. Vác tuổi lên vai chập chờn qua những con phố mới, tương lai lại là một bài toán, một câu đố mới. Cái kiểu bài toán cũ kỹ chưa tìm ra đáp án, gặm nhắm ăn mòn tôi mỗi một ngày.
Tôi đấy! Cái kẻ điên điên, dở dở theo lời lũ bạn nhận xét. Bước vào thế giới của hoài niệm, những kỷ niệm cũ, những hình ảnh cũ chợt ập về. Giờ thì không cần trốn tránh những thứ đã làm tôi ngã gục. Nhưng vẫn cắn vào vết thương lòng của tôi hàng ngày.
Ta xin mi , đừng theo bám ta nữa.
Mang ơn em, trao tình một lần.
Mang ơn em, đau khổ thật đầy.
Mang ơn trên, cho cuộc đời ta.
Và vạn ngày, sóng gió miên man.
Trong cơn đau, một vầng nhang khói
Kéo ta về, về cõi hư vô.
Nhưng rốt cục, tôi vẫn nhớ em, nhớ đến kỳ lạ!!! Tôi nhớ em và biết rằng tôi vẫn còn yêu em. Trong những đêm mộng tưởng, ngập chìm trong nỗi nhớ, tôi vẫn miên man đi tìm cho mình lời giải đáp, những lời tự tình, những lời tha thứ, những lời phiền muộn và gọi thầm tên em. Lan man trôi khắp chốn người .
À ơi... Người yêu ơi...
Vòng tay buông lơi...
Tình yêu chơi vơi...
Nhớ thương...
Còn lời hẹn nào cho nhau ?
Em thích anh! Đàn bà lắc lư ly rượu trong giữa những ngón tay, điềm nhiên nói.
- Anh có vợ rồi! Đàn ông chạm vào cái nhẫn tay trái.
- Em không quan tâm! Anh thích em không?
- Đoán được ngay câu trả lời!
Đàn ông ngửa đầu lên, đánh giá nhan sắc trước mặt.
Hai tư, trẻ, hãnh tiến, tuổi khá thú vị của một phụ nữ.
Da trắng nõn, thân thể đầy đủ sức sống, một đôi mắt sáng biết nói ra thứ mình muốn.
Một người đàn bà đáng để chú ý, tiếc!
- Nếu anh cũng thích em, em không ngại gì làm tình nhân của anh luôn!
Đàn bà không chờ đợi được, dù chỉ một giây, xỉa một câu, nôn nao chờ nôn nao quan sát.
- Anh yêu vợ!
Đàn ông kiên quyết.
- Anh yêu vợ? Yêu vợ cái gì? Vợ bây giờ? Già hơn vợ ngày cưới, biết đâu khọm rồi, chả ra hình người? Nếu không, sao chả bao giờ thấy anh mang vợ lên cơ quan?
- Sao em lại thích anh?
Đàn ông chặt đứt chuỗi lời cay cú của người ngồi bên kia bàn.
- Già dặn, từng trải, cử chỉ phong thái rất đàn ông, biết quan tâm người khác, rất nhiều rất nhiều.
Đàn bà vội vã khẳng định. Thở dài.
- Và anh rất khác bọn đàn ông quanh em. Anh đặc biệt!
Đàn bà nhìn thách thức.
- Thế em đã gặp anh ba năm trước chưa?
- Không biết. Không cần biết! Ngồi tù à?
Đàn bà môi cong bất cần.
- Ba năm trước, anh là một trong những thằng đàn ông tầm thường trong mắt em!
Đàn ông nheo mắt nhạo báng. Đàn bà tóm ly rượu quên làm dáng, mạch máu xanh lên cổ tay.
- Tốt nghiệp đại học quèn, nghề vặt, cả ngày uống rượu, tức tối! Đàn bà mình thèm thì nó không thèm mình, chỉ biết lấy ** ra trút cơn, thoả mãn có lần ngay trong sàn, bị công an tóm.
- Thế… sao…
Đàn bà hoài nghi, nhưng đàn bà bắt đầu háo hức.
Đàn bà dễ bị dụ vào cuộc tò mò như cuộc vui.
Mới hai tư, thèm trải đời, thèm được nếm, cuộc đời là cả một cuộc nếm.
- Vì cô ấy?
Đàn bà đoán và hờn. Mắt loáng lên bắt đèn, sáng lên một thoáng ánh mê li.
- Cô ấy dễ dàng nhìn xuyên qua, nắm lấy ẩn ức trong đáy tim. Dạy tôi rất nhiều điều trong đời.
Tự sự.
Rượu lặng im vành ly trên bàn.
- Cô ấy làm tôi không còn cay cú được thua, nhìn xa hơn, sống thiện hơn.
Chữ tôi buông vào cô đơn, như tự nói. Đàn ông tự nghe giọng mình.
- Hồi đó tôi sân si như một đứa trẻ con trước mặt cô ấy, có lẽ, tôi nhìn cô ấy giống cách em đang nhìn tôi: Lạ. Kiêu ngạo. Và bất trị.
Đàn bà vội vã cụp mi xuống. Ngón tay bỗng dưng.
- Tôi nghe cô ấy, tôi chấp nhận hiện thực, tôi cố gắng để tôi đừng rơi vào trong vô vàn.
Khó hiểu, ra vẻ hiểu, ngắm ngón tay. Đường gân xanh giống ai hai tư? Nếu là tình nhân, hẳn sẽ rất êm và đau?
Đàn bà hỗn loạn cảm xúc.
- Cuối năm đó, tôi đổi việc tốt hơn, chúng tôi cưới nhau. Hai người, một giường, nhà rỗng toang, cưới một năm mới mua được nhẫn cưới.
- - - Lúc bé tưởng khóc là buồn ... bây giờ lớn mới biết , buồn nhất là bị con nào nó sử dụng nước mắt cá sấu !
- - - Lúc bé tưởng cười là vui ... bây giờ lớn mới biết , xem Sếch đá lọ còn vui hơn gấp mấy lần !
- - - Lúc bé tưởng đông bạn là hay ... bây giờ lớn mới biết , đông bạn gái mà đéo sơ múi được gì là nhục nhã !
- - - Lúc bé tưởng yêu là tất cả ... bây giờ lớn mới biết ... sau yêu là làm chuyện người lớn , xong rồi mới có chia tay
- - - Lúc bé tưởng thành người lớn là lớn ... bây giờ lớn mới thấy có những người đã lớn mà vẫn chưa một lần được làm người lớn ... thật đáng thương biết bao !
- - - Lúc bé tưởng đi học là được bạn bè ... bây giờ lớn rồi mới biết đi học còn để soi gái , đánh nhau , chửi các thầy các cô thật là shướng
- - - Lúc bé tưởng bố mẹ nói cái gì cũng đúng ... bây giờ lớn rồi mới biết , bố mẹ nói cái gì cũng ngứa tai đéo chịu được
- - - Lúc bé tưởng thầy cô là những người có nhiều kiến thức ... bây giờ lớn rồi mới thấy , thầy kô là những người hãm nồl và đáng thương nhất xã hội
- - - Lúc bé tưởng nhịn tiền ăn sáng mấy ngày đã là giàu ... bây giờ lớn rồi mới thấy , nhu cầu 1 ngày nó khủng khiếp thế nào
- - - Lúc bé tưởng đẹp trai là shướng ... bây giờ lớn mới thấy , đẹp trai mà đéo có tiền nó khổ thế nào
- - - Lúc bé cứ tưởng con người được sinh ra từ lỗ đýt ... bây giờ lớn mới biết con người được sinh ra từ cái lỗ nào
- - - Lúc bé tưởng chym dùng để đái ... bây giờ lớn mới thấy , ngoài để đái ra chym còn để đá lọ ... và còn để làm 1 số cái hay ho nữa
- - - Lúc bé tưởng chym to là shướng ... bây giờ lớn mấy thấy , chym to mà mềm oặt mãi không cứng nổi nó mới đau khổ làm sao
- - - Lúc bé tưởng con gái đái ngồi là không hay ... bây giờ lớn mới thấy có ham muốn được nhìn thấy cái cảnh đó biết bao
- - - Lúc bé tưởng xấu trai là không tốt ... bây giờ lớn mấy thấy , kể cả xấu trai mà làm tình khéo nó vẫn giá trị hơn khối thằng ...
Buồn buồn mò lên FB, lại thấy thằng bạn làm nguyên cái bài. Haizzz
Boy: Lấy anh nhé
Girl: Anh có nhà ko?
B: nhà thuê...
G: Có xe ko?
B: xe đạp ... ...
G: lương anh bao nhiêu ?
B: 15 triệu...........1 năm
G: hơ,vậy a dựa vào đâu mà bảo tôi lấy anh?
B: Anh thương em mà
G: thương? thương tôi bao nhiêu?mấy lạng,mấy cân?
B: anh yêu em
G: Yêu? Yêu có mài ra cơm mà ăn được ko? Chàng trai đỏ tía tai cúi mặt bước đi...
--------
2 năm sau...
B: lấy anh nhé
G: đã có nhà chưa?
B: ko, có biệt thự thôi
G: có xe ko?
B: có, 4 bánh thôi
G: lương bao nhiêu?
B: anh ko có lương ,vì a phải trả lương cho nhân viên
G: uhm ... em lấy anh
Cô gái đã đồng ý lấy chàng trai nhưng cô ko hề để ý rằng chàng trai ko hề nói yêu cô .....
-----
3 năm sau ...
B: mình ly hôn đi
G: tại sao?
B: Tôi yêu người khác rồi,cô ấy đẹp hơn cô nhiều
G: nhưng em mới là vợ anh
B: ko,cô chẳng qua chỉ thích tiền,thích xe,thích nhà của tôi thôi.
G: chẳng phải anh nói a yêu em sao?em vẫn còn nhớ mà
B: Nhưng lần đó cô ko đồng ý,khi cô đồng ý thì tôi lại ko hề nói điều đó
------- Hãy sống đơn giản ,yêu giản đơn và luôn biết quý trọng những người yêu thương mình.
Tiền bạc, vật chất , địa vị xã hội cũng sẽ theo thời gian mất đi mà thôi... ĐỜI LÀ VẬY...Giữ chút tình nghĩa với nhau thì khó... chứ muốn khốn nạn với nhau thì rất dễ.
Âu cũng là lẽ đời