Dịch giả: PigPigPig
Biên dịch + Biên tập: PigPigPig
Nguồn: 4vn.eu.
Mặt trời ngả dần về tây, trời chiều chiếu lên mặt biển, độ lên một tầng sáng đỏ ánh bạc, nước biển cũng bị nhuộm một màu đỏ ánh bạc, giống như một tấm vải đỏ thẫm.
Diệp Sảng ngồi trên thuyền nhỏ, nhàm chán gặm lương khô. Hiện tại đồ ăn chỉ dùng một ít. Tất cả mọi người đều tận lực tiết kiệm đồ ăn nước uống. Cờ Lê không ngừng đứng dậy quay đầu xem xét dòng nước. Dòng nước đen không ngừng chảy đi, một mức tuồn ra bên ngoài. Hắn lo lắng hơn bất cứ ai khác.
Súng Cơ gặp một cái bánh mỳ khô cứng: “Đừng quan tâm nó nữa. Mấy dòng nước này bắt nguồn từ long điện. Nước trong đó ào ào chảy ra khiến dòng nước gia tốc. Chỉ có thể chờ tới lúc bảo điện hết nước, ma pháp cùng cơ quan được giải trừ. Cần 24 giờ mới có thể khôi phục lại bình thường.”
“24 giờ!” – Cờ Lê có chút tuyệt vọng, đặt mông ngồi xuống.
24 giờ, có nghĩa là bọn họ nhất định phải vượt qua một đêm trên chiếc thuyền nhỏ lênh đênh giữa biển. Tinh Tinh ngồi bên cạnh Diệp Sảng, cùng Diệp Sảng ngắm nắng chiều xinh đẹp.
“A Ngân, nếu chúng ta chết trở về thì phải làm sao?” – Tinh Tinh có chút bận tâm. Nơi này chết một lần là mất 10 cấp, xác suất rơi đồ toàn thân rất cao.
Diệp Sảng không ngẩng đầu lên: “Chết quay về thì chết quay về, nếu không mi định làm gì?”
Tinh Tinh mất hứng: “Mi nghĩ biện pháp gì đi chứ. Chúng ta cứ chờ đợi như vậy đến khi nào mới tới cuối?”
Diệp Sảng hắng giọng nói: “Biện pháp chỉ có một!”
Tinh Tinh vội vàng hỏi: “Cách gì?”
Diệp Sảng nhận chai nước khoáng của Ta Là Tiểu Tam: “Một chữ - chờ!”
Mặt Tinh Tinh tối sầm lại, suýt thì ngã xuống nước
Mặt trời chiều hoàn toàn chìm vào đường chân trời, màn đêm cuối cùng cũng tới. Biển đêm có nét đẹp rất riêng. Sao giăng đầy trời, dẫn người ta rời xa khỏi thế giới hiện thực. Chỉ nhìn khoảng không mênh mông một cách đơn thuần liền đủ khiến người ta suy nghĩ xa xôi không muốn về.
Không biết bao lâu sau, tất cả mọi người bắt đầu cảm thấy bối rồi, Cầm Nữ Vương đột nhiên nhảy dựng lên: “Phía trước hình như có người đến!”
Mọi người trước hết là tinh thần chấn động, cùng đó là khẩn trương, đều cầm vũ khí lên.
Cầm Nữ Vương không có nói bậy. Giữa mặt biển đen nhánh như có một điểm ánh đèn lập lòe, rõ ràng là chạy về phía long môn, tốc độ rất nhanh. Nó đã tới gần như vậy mà một cao thủ trên biển như Súng Cơ cũng không phát hiện ra, còn có loại tàu thuyền gì đạt được tốc độ cao như vậy? Nhưng hiện tại muốn tới đây có chút không thực tế, dòng nước vẫn đang chảy xiết hướng ra ngoài.
“Cùng lắm thì liều mạng!” – Con ngươi Súng Cơ nháy mắt biến thành màu đỏ.
5 phút sau, một hàng chín người đồng thời kinh hô: “Oa~~~~~~”
Một chiến hạm vô cùng uy vũ tiến tới trên mặt biển. U Linh, Hải Thần hay chiến tàu của Mina quả thực không sánh được với chiến hạm này. Đây là một chiếc tuần dương hạm mới xuất hiện giữa thế kỷ XX. Cho dù tuần dương hạm đã bị thời đại mới đào thải, nhưng đây vẫn là một chiếc quân hạm chân chính.
Tạo hình hẹp dài, boong tàu bằng kim loại sáng bén, toàn thân tàu bọc thép màu lam nhạt, khoang lái tràn đầy hơi thở của khoa học kỹ thuật hiện đại, trong khoang lái có màn hình chiếu rada, trên boong tàu sừng sững một hạm pháo của súng máy hạng nặng MG42. Tất cả đều nói rõ cho đoàn Diệp Sảng biết đây là một quân hạm vô cùng NB.
Súng Cơ cùng Cờ Lê nhìn đến trợn tròn hai con mắt. Cho tới nay, bọn họ vẫn cảm thấy U Linh là chiến tàu cường đại nhất. Thực ra suy nghĩ của bọn hắn không sai. Từ khi game còn ở giai đoạn beta, Súng Cơ bọn họ một mực nghiên cứu kiến thức hàng hải, có thể nói là một lòng nhào vào phương diện chế tạo tàu thuyền ra khơi. Bọn họ tự tin trong Đệ Nhị Thế Giới không có người nào khác có kiến thức hàng hải phong phú hơn hắn. Nhưng hiện tại xem ra, đây là một nhầm lẫn to lớn. Trí tuệ cùng năng lực của game thủ là vô cùng vô tận, chỉ cần có tâm thì không chuyện gì không làm được.
Con tuần dương hạm này rất nhanh đã tới gấn. Hai chiếc đèn pha trước boong tàu chiếu lại đây. Ánh sáng chói lóa khiến bọn họ không mở mắt ra được. Súng Cơ theo bản năng giờ đại khảm đao lên. Nhưng hắn đột nhiên lại phát hiện động tác này của mình thật dư thừa, rất buồn cười. Khảm đao V quân hạm, muốn YY cũng không thể YY quá mức phi lý như thế được. May sao lúc này từ trên boong tàu truyền tới một thanh âm: “Stop! Stop!”
“Tại sao giọng này nghe quen tai vậy?” – Diệp Sảng nghi hoặc.
Trong đám người trên boong tàu lại vang lên giọng con gái: “Hà ca ca, Tinh Tinh tiểu tỷ, ở đây! Nhìn qua đây!”
Diệp Sảng nhìn chăm chú, nhất thời mừng rỡ. Thật sự là “sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” a. Ba người cầm đầu con tàu này, ai hắn cũng biết: Alice In Wonderland, Boston Fighter và Mark Pineapple! Đây rõ ràng là quân hạm của game thủ nước Mỹ. Trên sườn tàu có treo một lá cờ, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra, bên trên có ghi tên quân hạm bằng tiếng Anh: “Vincent Battleship”.
“Alice! Boston! Mark!” – Tinh Tinh giống như tiểu hài tử vung tay hoan hô – “Chúng ta ở đây! Chúng ta ở đây!”
Alice quay đầu lại nói: “Mau báo với tàu trưởng, người Trung Quốc này là bạn của ta! Mau cứu nhóm bọn họ lên!”
Boston cùng Mark nhanh chóng chạy vào. Diệp Sảng cười ha hả: “Oa ha ha ha ha, lần này chúng ta may mắn quá trời luôn!”
Súng Cơ lau mồ hôi lạnh một cái, nói với Diệp Sảng: “Hợp tác với cậu là quyết định anh minh nhất đời ta!”
Thang máy sau boong tàu Vincent dâng lên, một chiếc trực thăng tạo hình giống chuồn chuồn ớt đi lên. Mặt Cờ Lê tái đi: “Thuyền này thật trâu bò, trang bị cả trực thăng CH54 của Mỹ!”
Trực thăng CH54 được khen là “cần cẩu trên không”, chuyên để vận chuyển những vật không lồ, kể cả là xe tăng, xe tải nó cũng có thể trực tiếp treo lên. Hiện tại CH54 trực tiếp mang cả 9 người Diệp Sảng cùng đống rương lên boong tàu.
“Đã lâu không gặp hai người!” – Alice chạy nhanh tới, thần thái rất kích động. Hiện giờ Alice cũng thay đổi, ngoại trừ bộ quân phục vẫn giữ nguyên, cũng đổi sang dùng M16.
“Ha ha, vẫn nên cảm ơn hai người!” – Alice cười nói với Diệp Sảng – “Nếu không phải lúc ở trong Đệ Tam Đế Chế ca ca tặng em khẩu MP5 thì bây giờ chắc chắn em vẫn chưa có nguyên một bộ trang bị tinh anh!”
Diệp Sảng cười khửa khửa, nghĩ thầm nguyên bộ tinh anh cũng rất ngưu a! Ngay cả quân hạm các người cũng tạo ra được, chẳng lẽ trang bị còn kém hay sao? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhìn súng mà Boston cùng Mark dùng là MP5, Diệp Sảng đoán con tàu này có khẩu vị rất cao, sao đến giời vẫn dùng MP5? Một đám loạn cào cào như vậy còn dám ra khơi?
Sau khi hàn huyên một trận, đám người Diệp Sảng liền nắm rõ tình hình của chiếc tuần dương hạm này. Vincent do một tiểu công hội tên là Bright MoonStar chế tạo, cũng chính là công hội của Alice.
Súng Cơ không hiểu rõ về vấn đề này lắm: “Tiểu công hội mà có thể tạo ra một quân hạm? Đừng nói đùa quá mạnh như vậy chứ!”
Alice cười nói: “Vốn là không thể, nhưng công hội chúng tôi có rất nhiều game thủ sinh hoạt. Tài liệu sư lợi hại nhất là nhân vật ngũ giai, anh ta có thể dùng kỹ năng phục chế. Chúng tôi lại ngẫu nhiên tìm được một khối kim thuẫn bậc 4. Tuy rằng con tàu này xem như tàu sơn lởm, độ tinh khiết của tài liệu không cao, những vẫn kiên cố hơn so với tàu bình thường. Thêm nữa mọi người đều cùng cố gắng, con tàu liền ra đời. Đây chính là lần ra khơi đầu tiên của chúng tôi, nghe nói trên Long đảo có bảo tàng gì đó nên chúng tôi liền thử xem có chút may mắn nào không. Không ngờ lại gặp các người ở đây!”
Súng Cơ cùng Cờ Lê híp mắt lại. Con mẹ nó, chuyện tốt thế này tại sao chúng ta lại không chạm tới được?
Hải Dương Cầm Sư nhàn nhạt nói: “Đáng tiếc là các người tới chậm rồi. Mà cho dù không tới muộn cũng vô ích. Nhìn kích thước của Vincent, dài 200 mét rộng 40 mét, độ chìm nước khoảng 10 mét, các người căn bản không thể qua khỏi long môn chớ nói chi tới được Thiên Long đảo.”
Alice khó xử: “Thực sự không dám giấu diếm, vì chiếc quân hạm này, công hội chúng tôi mỗi người đều hạ vốn gốc của mình ra, bao gồm cả súng máy hạng nặng trên boong tàu cùng CH54 đều là do tôi sử dụng quan hệ đi thuê của các công ty lớn, bỏ ra một món tiền lớn để ký quỹ, không ngờ kiếm chút tiền trên biển lại khó như vậy. Nhưng cũng tốt, có thể gặp được Hà ca ca cùng Tinh Tinh tiểu tỷ.”
Ngụ ý là cô vô cùng tín nhiệm Diệp Sảng cùng Tinh Tinh. Trong ý thức của cô, chỉ cần có Diệp Sảng, không nhiệm vụ gì không làm được. Lần trước nhiệm vụ Đệ Tam Đế Chế trao phần thưởng lớn đến mức khiến cô phát rồ.
Diệp Sảng hiểu ý. Sự tình quả nhiên là như vậy. Vì chiếc quân hạm này mà Alice bọn họ trở nên nghèo rớt mùng tơi. Nhìn đám người Mỹ của Vincent này, gần như toàn là thương thủ, mỗi người đều dùng MP38, M1… thậm chí còn có người dùng PPK. M16 của Alice là trang bị tốt nhất rồi. Nhân số của tàu này là 280 người. Quy mô thế này coi như là đầy đủ. Nhưng nếu bọn họ gặp phải một nhà ba người Mina, Kính Vạn Hoa, Hồn Đoạn Lam Kiều, quân hạm của bọn họ chỉ sợ cũng không đánh lại được tàu hơi nước của bọn chúng.
Trong đám người có một chiến sĩ người to mã lớn đi tới. Alice nói: “Tôi giới thiệu với mọi người, đây là tàu trưởng của chúng tôi, gọi Deadstomach là được rồi. Deadstomach, đây chính là người em thường kể với anh, Hà Kim Ngân cùng Tinh Tinh, chính là người cùng kề vai sát cánh với em trong Đệ Tam Đế Chế!”
Alice vô cùng tự hào. Deadstomach lễ phép nói: “Cám ơn hai người, rất vui được gặp mọi người!”
Diệp Sảng cười nói: “Deadstomach đại ca, có câu “có duyên mười năm sẽ cùng thuyền, có duyên trăm năm cùng quân hạm”. Anh rất được a…”
Tinh Tinh nghe xong trợn mắt nhìn thẳng. Hỗn đản, mi bảo ta phải phiên dịch thế nào đây?
Dead áy náy nói: “Ngại quá, trên quân hạm của chúng tôi không có cano dự trữ. Xem ra không thể dùng thuyền bé tiến vào đảo. Có lẽ chuyến đi tìm khó báu lần này của chúng tôi trở thành công cốc rồi.”
Diệp Sảng thầm buồn cười. Cho dù ngươi có cano cũng không ổn. Lấy trang bị của các ngươi làm sao có thể cùng đối kháng với đám mãnh nhân hung ác kia được.
Deadstomach hiển nhiên là người thật thà, ngây ngô cười: “Thật xin lỗi, tôi cùng Alice, còn có các anh chị em trên tàu đều là sinh viên đại học. Chí hướng của chúng tôi là thi đỗ vào hải quân lục chiến Mỹ trong hiện thực, có thể trở thành một tướng quân vĩ đại. Nhưng tiếc là vì đủ loại nguyên nhân nên không thể, cho nên mới tạo ra một chiếc quân hạm trong game để giải sầu.”
“Không sao, Đệ Nhị Thế Giới có thể giúp anh thực hiện giấc mộng!” – Alice an ủi hắn.
Nhìn hai người bọn họ tình ý kéo dài trong mắt, Diệp Sảng liền hiểu Dead chính là bạn trai của Alice, nếu không cô cũng phải là thuyền phó. Diệp Sảng thầm nghĩ may mà các người tới muộn, nếu không sẽ bị bọn kia xử đẹp mà cũng không biết mình bị làm sao.
Dịch giả: PigPigPig
Biên dịch + Biên tập: PigPigPig
Nguồn: 4vn.eu.
Súng Cơ bỗng nhiên mở miệng nói: “Tốc độ của Vincent là bao nhiêu?”
Deadstomach giật mình, nói: “Vincent sử dụng hệ thống động lực hơi nước cao cấp cùng tinh nguyên trung cấp, tốc độ nhỏ nhất là 20 hải lý/giờ, lớn nhất là 32 hải lý/giờ!”
Súng Cơ tính sơ sơ, thầm cảm thấy khiếp sợ. 1 hải lý tương đương 1.85km, nghĩa là tốc độ chậm nhất của con tàu này là 37 km/h, nhanh nhất là gần 60 km/h. Ở trên biển, tốc độ như vậy có thể coi là rất nghịch thiên. Ngay cả tốc độ nhanh nhất của U Linh cũng chỉ tương đương với tốc độ chậm nhất của nó. Quân hạm chính là quân hạm, hiện đại hóa luôn mạnh mẽ như vậy.
Súng Cơ bỗng nói: “Hiện tại các người phải quay về điểm xuất phát?”
Alice cười nói: “Đừng lo, chúng tôi đi về miền Nam nước Mỹ. Tuy mọi người sẽ không được hệ thống cho phép ở lại quá lâu, nhưng mọi người chỉ cần giao 5 tín dụng/người để làm thủ tục là có thể an toàn trở về Trung Quốc. Yên tâm, tôi sẽ giúp mọi người lo tiền vé máy bay.”
Cô nàng thật là hào phóng, bản thân đã nghèo như vậy nhưng vẫn mua vé giúp mọi người.
Súng Cơ lạnh lùng nói: “Các người có muốn phát tài không? Ta có một cơ hội cho các người!”
Dead cùng Alice đồng thời ngẩn ra, không biết hắn có ý gì. Súng Cơ nhìn Giáo Chủ Du Ma cùng Ta Là Tiểu Tam chằm chằm. Hai người hiểu ý, lập tức dỡ ra hai cái rương. Sau khi Cờ Lê mở ra, quang mang chói mắt tỏa ra từ bên trong làm cho đám người Mỹ đỏ mắt. Hai rương trang bị tinh anh, không dưới năm, sáu mươi kiện, không thiếu các loại bảo thạch chúc phúc cùng bảo thạch năng lượng linh tinh. Có lẽ trước giờ Alice chưa từng thấy nhiều trang bị cùng một chỗ như vậy, chưa nói đến là trang bị cấp tinh anh. Cô bị hào quang chói mắt làm cho nói không nên lời, khuôn mặt kích động đỏ bừng lên.
Súng Cơ thản nhiên nói: “Chỉ cần các người cho quân hạm chạy về hướng hải vực Trung Hoa, hai rương đồ này sẽ là của các người!”
Hắn biết bây giờ mình phải đi cầu người ta, không thể không cho người ta chút lợi. Chuẩn mà nói là phải hạ vốn gốc.
“Chỉ đơn giản như vậy?” – Dead không tin có chuyện tốt như vậy.
Hai mắt Súng Cơ hiện ra sát khí: “Chúng ta phải đuổi hạm đội Phi Ngư của Đức ở phía trước!”
Dead biết Súng Cơ muốn làm gì, đoán chừng là sau khi đuổi kịp sẽ xảy ra một trận huyết chiến kinh thiên động địa chưa từng có. Hắn không phải không tin tưởng vào quân hạm của mình, nhưng hắn lo nhỡ quân hạm không may bị đánh chìm thì đa số người của công hội bọn họ sẽ phải quay về con số 0. Để tạo ra con tàu này, bọn họ đã mắc nợ vô số công hội. Ở trong game, anh không có cách nào để tuyên bố phá sản, chỉ có thể trốn chui trốn nhủi trốn nợ. Chuyện đó thực sự không vẻ vang gì.
Súng Cơ thấy biểu tình khó xử của hắn liền biết hắn đang lo lắng cái gì: “Cậu yên tâm, một khi chuyện này thành công, ta cam đoan thứ cậu đạt được trị giá gấp mười lần hai rương trang bị này, thậm chí đủ để cậu tái tạo lại một chiếc quân hạm, trả hết nợ cũng vẫn dư giả.”
Lần này Diệp Sảng biết mục đích thật sự của Súng Cơ là gì. Súng Cơ muốn cướp chiếc bảo rương kia trở về.
Diệp Sảng nghi ngờ nói: “Tàu trưởng, chẳng lẽ Kính Vạn Hoa không mở chiếc rương kia ra để xem?”
Ta Là Tiểu Tam cười nhạt: “Không có giám định sư tam giai, chiếc rương đó sẽ mãi mãi không thuộc về hắn. Cả đời hắn cũng đừng mơ mở được rương!”
Hải Dương Cầm Sư nói: “Tiểu Hà, cậu không cần lo. Tôi có thể cược với cậu một kiện trang bị cấp thần thánh. Trong đội quân Đức tuyệt đối không có cao thủ như thế. Không phải nhà nào cũng có một nhân tài theo ra khơi như Ta Là Tiểu Tam.”
Cờ Lê đã cúi đầu mở bản đồ, đồng thời cầm máy tính bắt đầu nghiên cứu: “Gác chuyện đó lại. Căn cứ theo tốc độ bây giờ, cứ cho là bọn họ không đánh nhau với Mina, lấy tốc độ nhanh nhất thì dự tính giờ này tối mai chúng ta có thể đuổi kịp họ. Nơi giao nhau không nằm trên vùng biển quốc tế.”
Diệp Sảng chần chờ nói: “Chậm nhất sẽ gặp nhau ở đâu?”
Cờ Lê mạnh mẽ ngẩng đầu, nói từng chữ: “Tất cả các con tàu muốn trở về phải đi qua con đường giữa hai bãi đá ngầm trên U Linh hải, chính là con đường nơi chúng ta đã nhấn chìm Hải Thần!”
Diệp Sảng thở hắt ra, cho dù chưa đuổi tới, hắn cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng trận huyết chiến đó sẽ như thế nào. Lúc này Alice cùng toàn bộ tàu viên đều tròn mắt nhìn Deadstomach, chỉ đợi quyết định của hắn. Dead trầm mặc, nội tâm đấu tranh kịch liệt.
Súng Cơ hững hờ nói: “Đệ Nhị Thế Giới cũng giống như thế giới thực. Nếu cậu không liều mạng, không mạo hiểm thì sẽ được an toàn trở về. Nhưng nếu muốn phát tài thì cậu không thể không liều mạng, không thể không mạo hiểm!”
Súng Cơ nói rất thẳng thắn. Deadstomach gật gật đầu: “OK. Tôi thừa nhận tôi đã bị anh thuyết phục. Khiêng hai rương đồ này xuống đi, chia cho mọi người mặc vào.”
“Yeaaaaaaa…”
Toàn bộ tàu viên tung hô nhảy nhót. Tất cả đều cao hứng tột đỉnh. Khoảng cứ 5 người lại có một kiện tinh anh nha, đối với bọn họ mà nói thì như vậy đã rất đầy đủ rồi.
Súng Cơ cười nhạt: “Đợi đến lúc chúng ta đại công cáo thành, mấy vật nhỏ này tính là gì.”
Dead gật đầu thật mạnh. Hải Dương Cầm Sư cười nói: “Xem ra hải quân Mỹ không có cậu là một tổn thất lớn của bọn họ. Điều quan trọng nhất đối với một tàu trưởng là khả năng ra quyết định thật nhanh, thật quyết đoán.”
Diệp Sảng cùng Tinh Tinh liếc mắt nhìn nhau, nhịn không được cũng nhe răng cười. E là Kính Vạn Hoa có chết cũng không nghĩ tới tên gia hỏa Diệp Sảng này sẽ hồi mã thương nhanh thôi.
[hồi mã thương: hay hồi mã thế, là một kỹ thuật chiến đấu tay đôi trong các cuộc chiến bằng thương thời cổ, một tuyệt chiêu võ thuật của người Trung Hoa, thuật ngữ này không chỉ dùng trong võ thuật mà được sử dụng ở nhiều lĩnh vực khác như kinh doanh, thể thao… tóm lại thì nó chỉ tới đòn phản kích, phản công ngoạn mục.]
Thế giới này thật sự là tràn ngập biến hóa kịch tính.
Đêm vẫn đen như trước, tinh quang trên không đã biến mất. Đây đã là đêm thứ hai. Mặt biển bắt đầu giăng đầy sương, tầm nhìn trở nên rất thấp. Sương mù khiến cho vùng biển như một cái lồng hấp. Nhiệt độ cũng hạ xuống, đoán chừng là sắp mưa to.
Vincent không hổ là một quân hạm tiên tiến, dùng máy sonar để định vị, dò tìm và theo dõi tình hình, phạm vi thu sóng đạt tới vài kilomet. CH54 dù chưa mang ra sử dụng nhưng sau này có thể dùng để tuần tra trên không và báo động trong những phi vụ tầm cỡ. Có nghĩa là, Vincent có thể biết chuẩn xác bất cứ một động tĩnh nào xung quanh trong phạm vi 15km, từ đó tiến hành chuẩn bị ứng phó. Đó không phải là chuyện triệu hoán sư có thể làm được. Đây cũng chính là ưu thế của công nghệ hiện đại.
[sonar: giống như radar nhưng được dùng trong hàng hải thay cho radar vì sóng radio không truyền được xa trong môi trường nước. Sonar dùng sóng siêu âm… đi gặp bác Gúc nhé]
Trên thực tế, ngày nay trong thế giới thực, hệ thống vũ khí của mấy sản phẩm cỡ như hàng không mẫu hạm (tàu sân bay) có thể khống chế tình hình trong phạm vi trên dưới 300 dặm. Nếu được trang bị thêm phi cơ có hệ thống báo động tân tiến, phạm vi sẽ đạt tới 1100 – 1300km, đồng thời xuất động chiến cơ, hệ thống vũ khí cùng thiết bị chống tàu ngầm phản hạch. Nếu một hạm đội có đẩy đủ tàu bảo vệ, khu trục hạm, cung cấp hạm, tàu ngầm, đơn vị tình báo trên không thì phạm vi khống chế tình hình sẽ khiến người ta kinh sợ. Nói cách khác, bất cứ một kẻ địch không quân, lục quân hay hải quân nào muốn tiếp cận cũng đều khó như lên trời. Nếu mấy thứ như đạn hạt nhân, ngư lôi, tàu ngầm không có hậu thuẫn duy trì vững chắc thì khi đứng trước tàu sân bay đều chỉ là mây bay cát bụi. Nếu một hoặc mấy chiếc tàu ngầm có thể đánh gục tàu sân bay thì chắc chắn tàu sân bay trên vùng biển quốc tế của Nga đã sớm bị vô số kẻ thù đánh chìm rồi.
Bởi vậy, Diệp Sảng mới cồn cào nhớ tới mỗi lần mình login thì giao diện login lúc nào cũng là mỹ nữ thương thủ chuẩn theo khuôn tiêu chuẩn tiếp đãi mình. Thực ra đó chính là hướng phát triển của game thủ. Ít nhất thì đám Alice đã tìm đúng phương hướng rồi.
Tuy rằng tạm thời Vincent còn rất yếu, nhưng tại thời điểm trong Đệ Nhị Thế Giới vẫn là một nhà tư bản đáng được cao ngạo. Cho nên, Súng Cơ cùng Cờ Lê nhất quyết tới phòng điều khiển cùng trao đổi với tổ trưởng tổ kỹ thuật, Little Dany, của Vincent. Cờ Lê muốn biết cấu tạo cùng thông số kỹ thuật của quân hạm các loại.
Phòng điều khiển không phải do một kỹ thuật sư thao túng mà là một đội ngũ được phân công từng công việc, các loại máy móc lóe hào quang. Dany không nhịn được ngáp một cái: “Cờ Lê thân ái, anh đã hỏi một ngày một đêm, chẳng lẽ không thấy mệt à?”
Cờ Lê dường như không có ý dừng lại, vẫn thao thao bất tuyệt hỏi không dứt. Chỉ cần lần này có thể sống sót trở về, hắn thề nhất định phải làm ra một chiếc quân hạm. Việc này không liên quan gì đến lòng tự tôn của hắn, cũng không phải bởi hắn là hải tặc mà bởi hắn là một con dân Trung Quốc. Hắn biết rõ ở phương diện này game thủ Mỹ đã dẫn trước Trung Quốc. Nghĩa là tình hình trong thế giới thực lại sắp tái diễn trong game. Lạc hậu sẽ bị đè đầu cưỡi cổ, trong game cũng như vậy. Có đôi khi lạc hậu không chỉ ở phương diện thực lực mà còn ở phương diện quan trọng hơn – tri thức!
Deadstomach nói: “Chúng ta sắp tới bãi đá ngầm U Linh!”
Lúc này trên màn ảnh thu sóng đã xuất hiện một điểm sáng rõ lập lòe.
“Cả tàu chú ý, vị trí cách 1.3 km về phía trước phát hiện một đơn vị máy móc cỡ lớn của địch. Toàn bộ tàu viên vào vị trí chuẩn bị chiến đấu!” – Tiếng Dead vang lên qua loa phát thanh.
Tất cả mọi người trên Vincent lập tức khẩn trương. Trải qua một ngày truy đuổi, cuối cùng cũng theo kịp kẻ địch. Tuy nhiên điểm sáng đó có phải là hạm đội Phi Ngư hay không thì chưa rõ.
Súng Cơ tràn đầy niềm tin, đi lên trước boong tàu, nhìn xoáy vào màn mưa phùn mờ mờ, giọng căm hận: “Cuối cùng cũng đuổi kịp thằng oắt con Kính Vạn Hoa này. Đừng mơ cướp được đồ của ông, nếu không cứ ông đây tới chôn sống!”
Giáo Chủ Du Ma cùng mọi người xếp một hàng đi tới. Qua một ngày nghỉ ngơi, mỗi người đều đã khôi phục trạng thái căng tràn sức lực, đang ở thế lợi kiếm đòi ra khỏi vỏ.
Diệp Sảng trầm giọng: “Chúng ta không thể cứ thế xông lên được!”
Hiện giờ Súng Cơ vô cùng coi trọng ý kiến của Diệp Sảng: “Tiểu Hà, cậu có ý kiến gì không?”
Diệp Sảng nói: “Anh đừng quên lúc bọn chúng ra khỏi Long đảo có 4 con tàu, trong đó có 3 chiếc là Phi Ngư, cái còn lại là của Mina. Hạm đội Phi Ngư còn tương đối nhiều người, hơn nữa phần lớn đều có sức chiến đấu tương đối mạnh. Quân của Mina đấu với bọn chúng ở ven biển đều chết gần hết!”
Súng Cơ gật đầu: “Xét theo góc độ toàn cục, lần này Mina không phải là đối thủ của Kính Vạn Hoa!”
Hải Dương Cầm Sư nói: “Nhưng hiện tại phía trước chỉ có một con tàu. Ngoài ý muốn là tàu Mina đã bị toàn diệt, chỉ còn lại một con tàu duy nhất của Kính Vạn Hoa!”
Súng Cơ thở hắt ra: “Cô gái này quả thực rất lợi hại. Một mình có thể hạ được hai chiếc tàu. Bây giờ chúng ta không thể cận chiến được. Hỏi đại tàu trưởng một chút xem hắn có biện pháp gì không.”
Diệp Sảng nhìn hạm pháo trước boong tàu, cười: “Biện pháp chính là thứ đại gia hỏa này rồi!”
Dịch giả: PigPigPig
Biên dịch + Biên tập: PigPigPig
Nguồn: 4vn.eu.
Đường kính họng pháo của Vincent là 100mm, trước sau boong tàu đều dựng một cỗ, nhìn qua thực sự rất uy vũ. Trên thực tế Vincent không có chuẩn bị nhiều đạn pháo, tổng cộng chỉ có 50 viên, cho dù cả 50 viên đạn đường kính 100mm hoàn toàn tập kích một con tàu thì chưa chắc con tàu đó sẽ chìm. Dù sao thì vẫn do tầm bắn là chủ yếu. Dù thế nào thì uy lực của đại bác trong game cũng sẽ bị giảm rất nhiều so với đời thực, chỉ có một vài tác dụng phụ trợ nổi bật.
Trong phòng điều khiển, Little Dany có vẻ rất hưng phấn: “Không sao, thủy đạo này có vẻ thẳng tắp, chúng ta có thể gia tốc, sau đó áp dụng biện pháp công kích nguyên thủy nhất!”
Deadstomach gật đầu nói: “OK, cứ làm theo lời cậu nói!”
“Ooo…”
Pháo đài trước boong tàu bắt đầu chuyển động, phát ra tạp âm của máy móc. Họng pháo dần dần nâng cao.
Cờ Lê nhanh chóng xác định tọa độ trên bản đồ: “U Linh Hải, 34:156, khoảng cách chim bay 960 mét. Chỉnh góc pháo 51 độ. Bỏ qua lực cản không khí, thời gian đạn bay là 8 giây. Bắc ghé tây 32 độ. Giữ nguyên tốc độ, mười giây sau có thể phóng đạn!”
Little Dany trợn mắt há mồm. Hắn chưa từng gặp qua người có thể tính nhẩm góc độ nhanh như vậy: “Anh… anh là quái vật à?”
“Mau tận dụng thời cơ!” – Cờ Lê thúc giục.
“Đoàng!”
Họng pháo phun một hòn lửa tỏa khói lên trời. Đạn được bắn ra. Con tàu thẳng phía trước chính xác là Phi Ngư. Kính Vạn Hoa chắc chắn ở trên con tàu này. Hắn có thể sống đến tận bây giờ quả thực rất không dễ dàng. Ngày hôm qua trốn ra từ Long đảo liền lọt phải vòng vây của Mina, sống chết một phen cạn tàu ráo máng với cô nàng. Sự quyết liệt của Mina vượt xa khỏi dự liệu của hắn. Chiến tàu của nữ vương hải tặc không có gì đặc biệt hơn người ngoại trừ sự kiên cố cùng khả năng kháng kích rất cao. Bốn con tàu vừa ra khỏi phạm vi của Thiên Long Đảo liền bắt đầu một tràng chiến đấu kịch liệt trên biển.
Tàu Reclaim chở Kính Vạn Hoa không chiến đấu, chỉ mang bảo rương chạy trốn. Hai chiếc còn lại ở lại chặn đường Mina bằng một trận pháo kích. Sau khoảng 10 phút, độ tổn hại của tàu Mina không quá 30%, ngược lại còn mạnh mẽ đâm vào một trong hai chiến tàu, dùng câu trảo cùng mỏ neo giữ cứng lấy đối phương. Sau đó Mina xuất lĩnh ra lệnh chiến sĩ xông lên phóng hỏa cướp đồ. Ở phương diện cận chiến, nữ vương hải tặc này lại càng lợi hại hơn, căn bản là gần như không địch thủ. Đối phương đừng nói là đỡ, đến chạy cũng không thoát. Một con tàu cứ thế bị phế, vĩnh viễn đắm mình với biển rộng. Tình hình của con tàu thứ hai cũng không khá hơn, bị Mina dùng tốc độ ăn sống, tiếp đó húc mạnh vào đuôi. Nửa giờ trôi qua, hệ thống điều khiển của con tàu thứ hai bị phá hư. Hơn 100 người trên tàu không một ai sống sót.
Mina chiến đấu đến đỏ hết cả mắt. Công sức ngàn dặm xa xôi chạy tới Thiên Long tuyệt không thể để người Đức cứ thế đổ xuống sông xuống biển, đoạt mất báu vật. Mina hạ lệnh chiến tàu truy kích tàu Reclaim của Kính Vạn Hoa. Giống như rất nhiều cao thủ khác, Mina cũng mắc phải căn bệnh chung tên là “tâm cao khí ngạo”. Trong mắt cô, loại hàng như Kính Vạn Hoa chỉ có thể liệt vào dân hạng ba. Chỉ có nhân tài như Súng Cơ mới có thể được xếp vào cấp bậc nhất lưu. Nếu bảo rương bị Súng Cơ cướp đi, có thể cô sẽ không đuổi theo bởi có đuổi được cũng chưa chắc sẽ cướp về được. Nhưng bị Kính Vạn Hoa ám toán lại mang một tính chất khác, không phải vì trang bị mà nó liên quan đến tôn nghiêm. Cho nên, cô mới bốc đồng liều lĩnh đuổi theo Reclaim. Trên thực tế, tàu Reclaim bị Mina đuổi theo cũng chỉ có một con đường chết. Siêu cấp chiến sĩ tam giai level 47, nguyên bộ trang bị cấp thần thánh, cộng thêm kỹ thuật chiến đấu cao siêu, đừng nói 1V10, cho dù 1V mấy chục cũng không có vấn đề gì.
Nhưng cô nàng lại quên no.9 bảng xếp hạng thế giới lại đang ở trên Reclaim. Ngay lúc tàu Mina còn cách Reclaim mấy chục mét, sự khinh thường cùng vui mừng lộ rõ trên nét mặt của cô nàng. Cô mãn nguyện thầm tính 10 giây nữa là có thể xông lên Reclaim đại khai sát giới, đứng đầu đội ngũ ở đầu thuyền chuẩn bị xuất kích…
Nhìn chung, khi chọn chiến đấu trên biển thì cô đã cho Demon một cơ hội nho nhỏ.
Ngôi sao Phần Lan của Demon bắn một phát trúng đầu của cô, trực tiếp bắn ra lục thương 2682HP.
Mina chết!
Chết mà không tin mình mạnh như vậy lại chết trước!
Thực ra cô nên nắm rõ một điều. Lúc trước ở thần miếu Phượng Hoàng cô đã cho Demon cơ hội một lần. Nhưng lúc đó Demon không thể giết cô. Lúc này cô lại vô hình trung cho đối phương cơ hội thêm lần nữa. Hiển nhiên là cô đã lấy mạng mình đi khiêu chiến tôn nghiêm cùng thương pháp của người ta.
Vĩnh viễn không được cho sniper cơ hội thứ hai. Đây là điều mà mỗi người đều nên nhớ kĩ!
Mina chết, tàu Mina liền như rắn mất đầu, chỉ có thể lặng lẽ rút lui. Trên lí thuyết, Kính Vạn Hoa rốt cục cũng tránh thoát một lớp địch cường đại nhất.
Hiện tại hắn đang đứng trên boong tàu, nhìn mưa phùn đầy trời, xuất khẩu thành thơ: “Đợi đến khi trận mưa này tạnh hẳn! Tàu của công ty Cách Lực! Sẽ tiếp ứng chúng ta! Ở vùng biển Hoa Đông! Đến lúc đó chúng ta có thể! Bình thản uống mấy chén!”
[thơ hay nhờ!]
Demon đứng ở phía sau hắn, lạnh nhạt nói: “Còn chưa đến lúc!”
Kính Vạn Hoa: “Hửm?”
Demon thản nhiên nói: “Hà Kim Ngân còn chưa chết!”
Kính Vạn Hoa cảm thấy những lời này của Demon thật kỳ quái. Hà Kim Ngân chưa chết thì liên quan quái gì tới việc bọn họ trở về? Hơn nữa, một tên Hà Kim Ngân có thể tạo ảnh hưởng gì tới đại cục? Huống chi Hà Kim Ngân đang ở Thiên Long đảo chờ chết. Kế hoạch này của công ty Cách Lực chẳng những phức tạp mà còn tinh vi, tuyệt đối không có bất cứ sơ hở gì đáng nói.
Demon nhìn một trời đầy mưa phùn, lẩm bẩm nói: “Chuyện này ngươi không hiểu đâu!”
Kính Vạn Hoa không phản bác, hắn luôn lòng mang kính ý với cao thủ do ngài Larson phái tới. Những phát ngôn của người như Demon tất sẽ có đạo lý cao sâu nào đó.
“Chẳng lẽ ngươi cho rằng bọn họ có thể đuổi theo? Bọn họ lấy cái gì mà đi? Tàu của bọn họ ở đâu chứ? Chỉ sợ U Linh đã làm đồ chơi cho cá voi dưới đáy biển rồi!” – Kính Vạn Hoa cười ha hả. Hắn cười to cũng là có lý do. Thứ đơn giản nhất trong rương này có thể đã là hàng cấp thần thánh. Thứ chào đón họ trở về chính là một khoản tiền đen vô cùng lớn.
Demon không đếm xỉa gì tới sự cuồng vọng và tự đắc của hắn, vẫn thản nhiên nói: “Ngươi không hiểu hắn đâu. Hắn là người có thể tạo ra kỳ tích. Trước kia ta từng không tin có người như thế tồn tại, vô luận là hiện thực hay trong Đệ Nhị Thế Giới. Cho tới khi gặp hắn, ta đã tin…”
Hắn lại có chút kích động. Không biết tại sao mỗi lần hắn thấy Diệp Sảng liền trào dâng cảm xúc kích động, thậm chí là có chút nhiệt huyết sôi trào, sôi trào đến mức muốn rơi nước mắt. Loại cảm giác này thật sự rất kỳ diệu, nhất là lần đầu tiên giao thủ với Diệp Sảng ở Đệ Nhị Chiến Khu. Bọn họ đồng thời giết chết tứ đại danh bổ Truy Mệnh, Thiết Thủ, Lãnh Huyết, Vô Tình ngay lập tức. Từ lúc đó, hắn biết hắn cùng người Trung Quốc này ở trong cùng một thế giới. Nếu không phải vì lập trường khác nhau, có lẽ hai người bọn hắn sẽ là bạn tốt của nhau. Nhưng trớ trêu thay bọn hắn lại bắt buộc phải trở thành đối thủ hết lần này đến lần khác. Đã nhiều năm rồi hắn chưa từng có lại cảm giác này. Lần gần đây nhất là 10 năm trước, khi hắn trên đường bị quân địch áp giải đến căn cứ quân sự bí mật GSG của Đức.
Demon còn đang xuất thần, Kính Vạn Hoa đi lại vỗ vai hắn: “Demon, lần này ngươi vất vả rồi. Yên tâm, khi trả thù lao ta sẽ gửi ngươi một phần riêng.”
Demon không trả lời, đồng tử co rút lại. Lúc này Kính Vạn Hoa cũng nghe được một thanh âm giống như tiếng đạn pháo gào thét trên không trong phim ảnh. Vài giây sau, tiếng nổ “ầm ầm” vang lên. Mặt nước phía trước tàu Reclaim đột nhiên bắn lên một cột nước cao khoảng 20 mét. Dù phát pháo này của Vincent bị lệch một chút nhưng uy lực cũng đủ để rung động lòng người.
Nhất thời tiếng cảnh báo của Reclaim o o kêu vang hỗn loạn, tiếng của hoa tiêu lập tức vang lên: “Phát hiện địch nhân ở phía sau, không rõ khoảng cách.”
Demon cùng Kính Vạn Hoa hỏa tốc chạy về phía sau.
Tại Vincent, Little Dany mở miệng chế giễu: “Tôi còn tưởng anh tính nhẩm lợi hại hơn cả máy tính. Rốt cuộc vẫn có chút khác biệt.”
Cờ Lê vô cùng giận, tính lại điểm rơi một lần nữa. Hạm pháo lại khai hỏa.
“Ô….”
Tiếng đạn pháo xé gió vô cùng khủng bố. Hơn trăm người trên Reclaim đều vô cùng kinh hoàng. Đây là lần đầu tiên bọn họ được chứng kiến uy lực của đại bác.
Lại một tiếng nổ vang. Phát pháo thứ hai tiếp tục không trúng, nhưng rơi cách đuôi tàu Reclaim 15 mét, nổ tung trong nước, bắn lên một cột sóng cao vô cùng, mặt nước dao động mãnh liệt. Cuộn sóng to lớn khiến tài công trong phòng điều khiển luống cuống tay chân. Viên pháo này thiếu chút nữa thì khiến cho tàu lệch khỏi quỹ đạo. Nơi này chính là bãi đá ngầm, chỉ cần không cẩn một chút sẽ đâm phải đá ngầm. Cho dù bọn họ có mạnh tới đâu cũng không thể khinh suất giống như Hải Thần bị Súng Cơ ám toán.
“Rầm rầm rầm!”
Vincent không ngừng khai hỏa. Đạn pháo liên tiếp từ trên trời giáng xuống. Reclaim không có vận khí tốt, trong đó có ba phát rơi vào sau boong tàu. Đạn đại bác khi nổ tung sẽ rất khủng khiếp. Bản chắn sau boong tàu bị nổ tứ phân ngũ liệt. Sự thật như Cờ Lê đã nói, đạn pháo nổ không trực tiếp gây sát thương cho game thủ, nhưng chấn lực lại hất văng hơn 10 người xuống biển.
Reclaim không thể thả chậm tốc độ, ném phao cứu hộ cùng dây thừng để cứu người. Tốc độ của Reclaim cũng vì thế mà vô tình bị chậm hơn một chút. Trong khi đó tốc độ của Vincent lại nhanh hơn. Trong sương mù, Vincent lộ ra chân thân, toàn bộ tàu viên đều bưng trường thương đoản pháo chờ lệnh.
Kính Vạn Hoa dùng ống nhòm quan sát, vẻ mặt lập tức khẩn trương, run giọng nói: “Không thể nào… không thể nào…”
Demon cũng dùng ống nhòm nhìn, không khỏi cười một cái: “Ta đã nói sớm, hắn làm sao có thể dễ dàng chết theo U Linh được, ngược lại còn kéo theo một con tàu bự hơn đuổi theo.”
Tiếng nói vừa dứt, lại một tiếng nổ kéo theo trận chấn động nổi lên. Trong tầm nhìn của ống nhòm là biển lửa. Đại bác của Vincent đã bắt đầu bắn ổn định, triệt để san bằng phía sau boong tàu của Reclaim. Cả hai cỗ súng máy MG42 được dùng để yểm hộ cũng điên cuồng nhả đạn. Phía sau boong tàu của Reclaim đã hoàn toàn trở thành cấm địa, không một ai dám mon men tới gần.
“Khoảng cách?” – Kính Vạn Hoa hỏi.
Tổ trưởng tổ kỹ thuật nói: “800 mét. Tốc độ của bọn họ cực nhanh, 5 phút nữa sẽ theo sát chúng ta.”
Hoa tiêu nói: “Kích thước quân hạm của bọn họ quá lớn, phía trước chính là khúc cua, sau khi quẹo tốc độc của chúng ta không thay đổi, nhưng bọn họ nhất định phải giảm tốc độ. Chúng ta có thể lợi dụng khúc cua đó để đánh trả!”
Kính Vạn Hoa nghiến răng nghiến lợi nói: “Để anh em kiên trì vài phút, sau đó chúng ta sẽ phản côn đánh chết bọn ôn thần đó!”
VÔ ĐỊCH HẮC THƯƠNG
Tác giả : Biên Thành Lãng Tử.
Chương 292: Cực hạn thiên phú.
Dịch giả: PigPigPig
Biên dịch + Biên tập: PigPigPig
Nguồn: 4vn.eu.
Hai bên đã tới gần nhau hơn, đang âm thầm đấu trí. Trong phòng điều khiển Vincent, bàn tay Little Danny chỉ vào bản đồ, nói: “Mau nhìn kìa, bọn chúng đã tiến vào khúc cua. Kích thước tàu chúng ta quá lớn, nhất định phải giảm tốc độ nếu không sẽ đâm phải đá ngầm, chết bất đắc kỳ tử!”
Lần đầu tiên Danny tham gia đánh trận, không chỉ khẩn trương mà còn hưng phấn, nói lắp bắp: “Trái, đà quẹo 16 độ, tốc độ giảm 10 hải lý, phương bắc ghé tây 31 độ. Họng pháo bẻ trái 90 độ, chuẩn bị bắn hông tàu bọn chúng!”
Cờ Lê nói: “Tốt nhất là khiến tốc độ bọn chúng trở nên càng chậm càng tốt, nếu không cứ đánh tiếp thì chúng ta sẽ không kiếm được gì!”
Trước boong tàu Vincent, loa phát thanh mở hết công suất phát ra tiếng nói mạnh mẽ: “Đây là tàu hải quân Vincent công hội Bright MoonStar tổng khu Mỹ. Tàu phía trước mau chóng dừng lại để kiểm tra. Bỏ hết vũ khí xuống! Tàu Vincent cam đoan sẽ đảm bảo an toàn cho trang bị cùng level cho các người…”
Đám Diệp Sảng nghe xong nghẹn cười đến cứng cả mặt. Chắc chắn tiểu tử này đã xem quá nhiều phim Hollywood. Cái gì mà dừng tàu để kiểm tra, buông bỏ vũ khí linh tinh chứ? Thực sự coi mình là cảnh sát biển thật rồi à?
Rất rõ ràng là Kính Vạn Hoa làm sao có thể ngu đến mức nghe theo lời xàm xí này. Reclaim vô cùng linh hoạt đi vào khúc cua. Bãi đá ngầm giống như hàm răng của quái thú lập tức trở nên dữ tợn.
Khoảng cách đang nhanh chóng được rút ngắn lại. 700 mét… 600 mét… 500… 400… 300…
“Ba ba ba ba ba!”
Tiếng súng như rang của MG42 chớp mắt vang lên. Chỉ cần Reclaim lọt vào tầm bắn, người Đức cứ chịu khó mà chịu đựng. Nghĩ lại lúc trên đường tới Thiên Long, bọn họ cũng bị súng máy hạng nặng truy kích, bây giờ trên đường trở về lại tới phiên Diệp Sảng hãnh diện, khiến cho bọn Đức nếm thử cảm giác bị súng máy đuổi sau mông.
Hai cỗ súng máy điên cuồng khạc thương hỏa. Lớp kính chắn ở đuôi tàu Reclaim bị đạn binh binh bang bang phá vỡ hoàn toàn, không có bất cứ người nào dám hó hé đứng lên coi.
Thực ra cục diện lúc này rất bất minh. Kính Vạn Hoa căn bản là không có tâm tham chiến. Từ lúc hắn nhìn thấy Vincent đã không có ý muốn ngăn chặn trong đầu. Vincent này, chỉ hình dạng bên ngoài thôi đã đủ chấn nhiếp người đối diện. Trên thực tế, Vincent lại tuyệt đối không dám dấn lên sát đuôi Reclaim. Nguyên nhân rất đơn giản. Nhìn chế phục của thủ lĩnh đại minh Deadstomach có thể khiến tinh thần chấn hưng, nhưng trang bị của đại đa số đoàn quân lại chênh lệch không ăn khớp, thêm nữa gần như toàn là thương thủ. Nếu lấy đội quân hai bên đặt lên bàn cân, Vincent tuyệt đối không phải là đối thủ của Đức. Sau khi hai bên áp sát nhau, ưu thế viễn trình của Vincent sẽ không còn đất dụng võ.
Kế hoạch của Dead cùng Súng Cơ lại dụng tất bất đồng. Dead hy vọng có thể thông qua hạm pháo cùng súng máy hạng nặng để đánh nát Reclaim. Kế hoạch này đương nhiên khá được. Kế hoạch của Súng Cơ là lấy hỏa lực áp chế, thừa dịp hỗn loạn mà lên tàu đối phương, dựa vào mấy chiến sĩ bọn họ cố gắng cướp rương về. Nhưng thường thì bất kể là kế hoạch phức tạp, tinh vi thế nào cũng có những phát sinh ngoài ý muốn.
“Phanh~”
Tiếng súng kinh thiên động địa vang lên làm xáo trộn tinh thần của mọi người. Tay thương thủ đứng súng máy của Vincent bị một thương bắn bay, miểu sát. Mọi người sửng sốt, không kịp phục hồi tinh thần. Những thương thủ Mỹ này ngay cả súng ngắm còn không có chứ nói chi tới thấy qua khẩu súng ngon như ngôi sao Phần Lan này.
“Phanh~”
Lại một thương bắn tới.
Hồng thương trị số: “-1189”.
Tên quản lý đạn nghiêng người một cái. Chết!
Tròng mắt bích lam của Demon lóe lên tia sáng băng lãnh dị thường. Vị trí hắn ẩn nấp cũng vô cùng hiểm – sau cửa sổ kính một căn phòng thuyền viên. Hắn cũng dùng lon coca làm một ống hãm thanh đơn giản. Bọn Súng Cơ có nghe được tiếng súng cũng không biết vị trí cụ thể của ám thương ở đâu.
“Fire!” – Dead nổi giận, ra lệnh một tiếng. Hạm pháo bắn một viên vào eo Reclaim. Phát pháo này uy mãnh có thừa. Thân tàu rung lắc kịch liệt. Demon bị chấn lực mạnh mẽ trùng kích liên tục.
Súng Cơ âm thầm lo lắng. Bây giờ lại tiếp tục cách người ta quá xa. Dù sao Vincent cũng không thể chạy quá nhanh trong bãi đá ngầm này. Nếu để Reclaim thoát ra tới được vùng biển quốc tế thì phe mình sẽ vô lực xoay chuyển trời đất.
Súng Cơ không nhịn được nói: “Các người có thép tấm không?”
Alice ngạc nhiên hỏi: “Thép tấm?”
Súng Cơ: “Càng lớn càng tốt!”
Alice chần chừ nói: “Có thì có, nhưng anh cần nó làm gì?”
Súng Cơ: “OK! Giáo Chủ, vào phòng điều khiển tìm hoa tiêu, lấy người mình thay vào. Tiểu Hà đâu?”
Diệp Sảng lướt tới: “Đây!”
Ta Là Tiểu Tam đưa cho hắn một túi gì đó: “Người anh em, cẩn thật đấy! Mấy trăm cái mạng chúng ta đặt hết vào tay cậu!
Diệp Sảng gật đầu: “Tôi sẽ cố hết sức!”
5 phút sau, pháo chiến dồn dập vẫn còn tiếp tục. Reclaim đã bị đại pháo của Mỹ bắn cho tổn hại 40%. Kính Vạn Hoa khẩn trương nói: “Đứng vững! Cố chịu đi! Một chút nữa thôi chúng ta sẽ an toàn. Chỉ cần chúng ta nhanh chóng ra khỏi bãi đá ngầm là thoát nạn!”
Trong phòng điều khiển, đầu người nào cũng ướt rượt mồ hôi. Lúc này Demon đang tránh ở cửa thoát hiểm trong khoang đáy, suy tư đối sách. Tiếng pháo ầm ầm ở bên ngoài không ngừng vang lên. Chiến thuyền lắc lư liên tục. Demon thầm cảm thấy may mà đại bác của Mỹ không quá lợi hại. Nếu đổi lại là hai họng pháo đường kính 200mm thì mười chiếc Reclaim cũng không đủ để xả bớt đạn thừa.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Tiếng quạt gió ù ù hỗn loạn trộn với tiếng pháo. Demon tỉ mỉ lắng nghe, càng nghe càng thấy vô lý. Lúc này một viên gì đó đen sì bỗng lăn vào từ lối thoát hiểm. Demon phản ứng rất nhanh, vừa thấy liền ngăn cản một tên lâu la định đi qua: “Dừng lại!”
Tên chiến sĩ đó hiển nhiên là chưa từng thấy thứ này, chân nhanh hơn não giẫm lên trên.
“Ầm ầm!”
Tiếng nổ thật lớn vang lên. Quỷ lôi nổ tung, khác hẳn đạn pháo. Tiếng mìn vang lên, chiến sĩ kia bỏ mình. Đèn điện trong hành lang tắt phụt. Vô số mảnh kim loại vụn bay loạn. Demon cũng dính lấy một ít, mất liền 300HP.
“Đây là..” – Demon giật mình, mang súng xông lên.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên. Quả nhiên, trên trời có một vật thể to lớn màu đen chao qua chao lại. Dưới CH54 treo một tấm thép bay vòng vòng. Người ném mìn ở ngay trên tấm thép. Demon chắc chắn người đó chính là Diệp Sảng. Chỉ có Diệp Sảng mới có thể nghĩ ra ý tưởng điên rồ như vậy. Cũng chỉ có Diệp Sảng mới có gan lớn hơn trời như thế.
Lúc này, đúng là Diệp Sảng đang đứng trên tấm thép, từ lực trảo tung ra 4 phía, cố định hắn ở giữa phạm vi bảo vệ của tấm thép. Diệp Sảng không ngừng ném mìn xuống dưới, có gì ném đó.
Lần này Súng Cơ hạ bài lớn. CH54 do Cờ Lê tự mình điều khiển, lượn lách giữa mưa pháo bão đạn như con chuồn chuồn.
Một lúc sau CH54 lại vây trước lối đi của Reclaim. Ai cũng không hiểu bọn họ đang làm cái gì.
Đám Súng Cơ ở phía sau khẩn trương quan sát. Thành bại chỉ được quyết định ở một khắc này.
CH54 bay ra ngoài rất xa, sau đó bay thẳng lên trên, rồi lại đột nhiên lao thẳng xuống Reclaim như mất lái. Kính Vạn Hoa hoảng sợ: “Hắn muốn làm gì? Chỉ một cái trực thăng cũng dám đâm vào chiến tàu?”
Trên thực tế đây chính là một nguyên lý cơ học vi diệu. Trực thăng phi với tốc độ nhanh, tấm thép treo ở bên dưới phi ngược gió. Trực thăng hơi chúc xuống, tấm thép lập tức hướng xuống 45 độ.
Lần này đa số tàu viên đều thấy rõ trên tấm thép có một người đang nằm bò. Trên tay người nọ có một khẩu súng ngắm đen nhánh, hướng thẳng vào phòng điều khiển.
“Lái tàu nằm xuống!” – Demon hét lớn một tiếng.
Viên lái tàu rất nhạy bén, nghe thấy là tiếng của Demon liền không hề nghĩ ngợi gì nằm thụp xuống.
CH54 trên không tựa như gáo trúc múc nước. Tấm thép tà tà lao xuống lại nhẹ nhàng lượn lên. Ngay trong khoảnh khắc đó, SVD của Diệp Sảng bùm bùm bùm liên tục bắn ra ba viên đạn. Tấm kính chắn phòng điều khiến bị bắn đến tứ phân ngũ liệt. Kính Vạn Hoa, tài công, hoa tiêu đều đổ mồ hôi lạnh. Nếu chậm một giây thôi chắc chắn đã bị sniper thiên ngoại ám thương Hà Kim Ngân miểu sát rồi.
Tài công thoát chết, nhanh chóng chạy về vị trí lần nữa. Reclaim lại tiếp tục phi nhanh trong thủy lộ như không có việc gì. Chỉ là rất nhiều thiết bị trên tàu đã bị cháy.
“Gay rồi! Tiểu Hà không đắc thủ!” – Hải Dương Cầm Sư lo lắng nói. Trên mặt cô nổi gân xanh. Reclaim đã sắp đào tẩu thành công.
Súng Cơ lạnh lùng nói: “Không trách cậu ta được! Trong tình huống này mà có thể bắn nát được kính chắn đã rất tuyệt với rồi.”
Trên thực tế thì Demon lại không nghĩ như vậy. Thương pháp của Diệp Sảng đã tiến bộ nhanh đến hiếm thấy. Lần trước ở trong Đệ Nhị Chiến Khu, cái thứ “thương pháp” của Diệp Sảng nói ra còn sỉ nhục hai chữ “thương pháp”. Nhưng mới hơn một tháng, Diệp Sảng đã có thể trong tình huống đứng trên tấm thép treo dưới máy bay phi thẳng xuống với tốc độ nhanh, bắn mấy liền 3 phát trúng cả 3. Demon bỗng bình tĩnh lại. Hiện tại hắn đã hiểu rõ một chuyện. Thương pháp trụ cột của hắn quả thực là tốt hơn Diệp Sảng rất nhiều bởi hắn từng được luyện tập rất nhiều so với Diệp Sảng. Nhưng đối với loại kỹ năng mang độ khó cao cực hạn như này hắn lại không mạnh bằng Diệp Sảng. Điều này không hề liên quan gì tới việc luyện tập hay không luyện tập bởi đây là thiên phú, là một loại thiên phú bẩm sinh. Mà, thiên phú này lại được Diệp Sảng vận dụng tới cực hạn.
CH54 lại bay một vòng dẫn đầu phía trước Reclaim. Một luồng khí kích động bùng nổ, Demon gầm lên: “Điều động Bumble Bee! Ta tự mình lên đó tóm hắn!”
Kính Vạn Hoa nghi thị nhìn hắn: “Ngươi nắm chắc bao nhiêu phần thắng với người trên trực thăng?”
Demon hận không thể một thương bắn chết tên đần này. Người ta đã đẩy ngươi vào tuyệt lộ, ngươi còn ở đây nghi ngờ người mình: “Nếu để hắn bắn thêm hai đợt, ngươi đừng mơ có thể tiếp tục giữ rương!”
“Truyền lệnh của ta, khởi động thang máy, chuyên chở thép tấm cho Demon lên!” – Kính Vạn Hoa nói.
Trong mưa đêm mênh mang, thang máy sau boong tàu Reclaim khởi động. Bumble Bee cuốn theo mưa bụi bay thẳng lên.
Súng Cơ nóng nảy: “Cờ Lê, tiểu Hà, đình chỉ công kích phòng điều khiển. Bumble Bee đã lên, bay về phía các cậu!”
Diệp Sảng nhìn lại. Bumble Bee tựa như một con châu chấu nhảy lên không trung, hùng hùng hổ hổ lao về phía mình. Phía dưới thân nó cũng treo một tấm thép rộng 100 mét vuông. Người trên đó chính là Demon.
Dưới tình huống lắc lư cực độ giữa không trung này, muốn dùng súng ngắm giết người rõ ràng là bất khả thi. Hai cao thủ gần như không hẹn mà cùng lôi súng trường chủ chiến của mình ra.
M4A1 vs G11!
Trận PK sắp diễn ra rõ ràng đã hoàn toàn hấp dẫn ánh mắt của đa số gamer ở đây. Trực thăng trên bầu trời giống như một con châu chấu cùng một con chuồn chuồn quyết đấu. Hai tấm thép cũng tựa như hai lôi đài di động.
Lúc này, trên lôi đài giữa không trung, hai thương thủ cao cấp nhất thế giới đang thực hiện “nghi thức” đánh giá đối phương. Trận chiến này chẳng những sẽ được ghi vào sử sách Đệ Nhị Thế Giới mà còn chắc chắn sẽ lưu truyền mãi mãi về sau.
“Ngân ca!” – Cho dù Cờ Lê đã gặp qua không ít sóng to gió lớn, lúc này cũng không biết nên làm gì cho phải. Không thể nào lái máy bay đâm thẳng vào người ta được, phải không?
Nhưng lúc đó, trong bộ đàm lại cố tình truyền đến tiếng gầm gừ của Diệp Sảng: “Cờ Lê, bay qua đâm chết bọn họ!”
Cờ Lê muốn ngất: “Tiểu ca của tôi ơi, điên rồi à?”
Dịch giả: PigPigPig
Biên dịch + Biên tập: PigPigPig
Nguồn: 4vn.eu.
“Bảo đâm thì cứ đâm!” – Diệp Sảng gầm lên.
Cờ Lê cố gắng tĩnh tâm, hai mắt híp lại điều khiển CH54 lao về hướng Bumle Bee.
Trong khoang lái Bumblebee, đồng tử của phi công co rút, lập tức kinh hô: “Bọn họ điên rồi!”
“Tới đi!” – Hai mắt Demon bắn ra tinh quang. Mưa bụi mờ ảo không đủ để che lấp đi sát khí từ hai mắt hắn – “Đâm! Đâm chết bọn họ!”
Miệng phi công há hốc thành chữ O. Demon rống lên: “Không muốn chết thì nhanh lên!”
Phi công lập tức híp hai mắt lại y như Cờ Lê, vội vàng điều khiển Bumble Bee đâm vào chuồn chuồn đỏ.
“Vèo…”
Một tia âm thanh vụt qua. Toàn thế giới sững sờ. Hai tấm thép trên trời gần như ở cùng độ cao lao vào nhau. Hai gã thương thủ quỳ một gối xuống tấm thép, ghì súng trên vai, mắt trái nhắm chặt, ngón tay đặt trên cò súng.
“Ba ba ba… ba ba ba… ba ba ba…”
Cách đấu súng này chính là một dạng đồng quy vu tận. Khoảng cách giữa hai trực thăng mỗi lúc một ngắn lại. Hai con người kia vẫn vững như bàn thạch, không hề nhúc nhích, không hề động đậy một chút nào. Từ thân súng của cả hai đều lóe lên thương hỏa cùng xác đạn vàng óng rơi binh binh bang bang lên tấm thép.
“Phốc phốc phốc… phốc phốc phốc…”
Cả Diệp Sảng cùng Demon đều trúng rất nhiều đạn. Máu tươi bắn phụt ra từ khắp nơi trên thân. Cả công lẫn thủ của cả hai không chênh lệch nhau bao nhiêu. Trên đầu mỗi người đều bay lên một đoàn thương tổn 45HP. Trong số công kích Demon tạo ra ngẫu nhiên xuất hiện một trị số -65. Thuộc tính của bọn họ dù không giống nhau, Diệp Sảng thiên về độ nhanh nhẹn trong khi Demon lại thiên về viễn trình, nhưng hiệu quả phòng ngự của cả hai đều gần như nhau, tuy nhiên HP của Demon lại cao hơn Diệp Sảng một chút. Tóm lại tỉ lệ thương tổn của hai bên đều giống nhau.
Thương pháp của hai người đều rất chuẩn. Trong tầm mắt của đám tàu viên bên dưới, bả vai, ngực, đùi của hai người không ngừng rỉ máu, nhưng hai mãnh nhân này tuyệt nhiên vẫn cắn răng nhịn đau, duy trì tư thế sẵn sàng chiến đấu, chết cũng không động đậy. Ai nhúc nhích trước sẽ lập tức rơi vào thế hạ phong!
Hai người bọn hắn ngoan cường cầm cự nhau, nhưng phi công hai bên lại không thể như vậy. Cờ Lê kiên trì lái máy bay đâm đối phương. Phi công Đức bay được nửa đường liền mở to hai con mắt. Hắn không thể điên cuồng được như Cờ Lê. Hắn biến rõ hậu quả của việc này là gì. Hai chiếc trực thăng đã sắp xảy ra va chạm với nhau. Bumble Bee mạnh mẽ vẫy đuôi lách sang bên cạnh. CH-54 phi thẳng một đường.
Phi công vừa chuyển hướng bay, tấm thép lập tức chao đảo bất ổn. Demon rốt cuộc cũng ngồi không yên, nòng súng cũng vì thế mà lệch tâm. Vô số đạn bắn vào vị trí sát cạnh Diệp Sảng, tóe lên một đám hỏa tinh.
Phi công kia cũng giảo hoạt, sau khi chuyển hướng lập tức bay vòng quanh CH-54, vây sau mông CH-54 theo sát không tha. Đây chính là thời khắc khảo nghiệm trình độ không chiến của hai kỹ thuật sư.
Kiểu đại chiến trực thăng này thực ra có cùng nguyên lý với không chiến bình thường (!?), sợ nhất là bị cắn đuôi truy kích. Dù sao CH-54 cũng là trực thăng vận tải nên tốc độ cùng độ linh hoạt không thể bằng Bumble Bee. G11 của Demon bắn một loạt 70 viên kẹo đồng. Diệp Sảng bất đắc dĩ ghé vào góc khuất. Thế tới trận đạn của Demon như trận mưa phô thiên cái địa, tuy nhiên vẫn không đủ để tạo thành uy hiếp đối với trực thăng.
Người chơi dưới 2 con tàu ai cũng dần dần thở dồn dập. Mỗi người đều mở tròn hai con mắt theo dõi cuộc chiến, không dám thở mạnh. Bọn họ biết rõ mình không có khả năng để tham chiến. Chưa nới là đối bắn trên không, ngay cả trọng tâm ổn định bọn họ cũng không làm nổi.
Diệp Sảng né tránh, thầm kêu không ổn. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ bị chết vì độ hư hại của trực thăng tăng cao. Nhược điểm của trực thăng là một khi bị loạn thương quần ẩu sẽ mất độ ổn định.
Nhìn Reclaim vẫn còn đang bị nã pháo không ngừng, Diệp Sảng linh cơ lóe động: “Lao xuống biển! Bay ở tầng thấp, hướng về phía Reclaim!”
Cờ Lê khẩn trương điều khiển. CH-54 bay một vòng lớn rồi lướt xuống mặt biển.
“Đuổi theo!” – Demon quyết đoán hạ lệnh. Hiện tại Diệp Sảng đã rơi xuống thế hạ phong, hắn không thể cho Diệp Sảng một cơ hội nhỏ nào dù là để thở dốc. Hắn nhất định phải đánh chết Diệp Sảng để gióng một tiếng trống kích thích tinh thần thêm hăng hái. Tên Hà Kim Ngân này chính là loại chỉ cần anh cho hắn một cơ hội nhỏ bằng hạt bụi hắn cũng sẽ có thể phản kích lại một cách hoành tráng, khiến anh đến sọ cũng không còn nguyên vẹn.
CH-54 gần như bay sát mặt nước. Sóng biển bị gió to từ cánh quạt cuốn lên, vô số bọt nước văng lên tung tóe, lẫn trong đêm mưa bụi mờ mịt càng khiến tầm nhìn đã thấp lại càng thấp hơn. Hai trực thăng tựa như hai con cá mập truy đuổi nhau trên mặt biển. Tiếng súng bắn từ hai khẩu súng trường vẫn không ngừng vang lên.
CH-54 xẹt qua sát cạnh Vincent. Tinh Tinh cùng Cầm Nữ Vương sớm đã kéo dây cung. Trước tốc độ di chuyển lớn như vậy muốn bắn trúng Demon tuyệt đối là không có khả năng. Tuy nhiên đôi mắt ưng của hai người cũng bắt đầu lựa lựa mà tập trung đuổi theo mục tiêu. Khi trực thăng lướt tới, tiếng dây cung được thả vang lên. “Vèoo~”. Một đoàn Dẫn Đường Tiễn kéo theo một đoàn sáng màu lam bay ra, theo sát Bumble Bee.
Demon nhìn lại lập tức chửi “fuck”. Con hàng Hà Kim Ngân này lại mượn đao giết người. Thật đáng khinh!
Súng Cơ vẽ ra một nét cười mỉm quỷ dị: “Tiểu Hả dùng cái đầu rất tuyệt!”
Hải Dương Cầm Sư cũng cười: “Để ta xem Chiến Cảnh X biến thành Chiến Cảnh Chết như thế nào!”
Nhưng bọn họ cũng không cao hứng tươi cười được bao lâu. Demon từ bỏ truy kích Diệp Sảng. Bumble Bee đột nhiên tăng tốc vọt thẳng tới trước. Demon vội vàng xoay người, ngón tay bóp cò.
Toàn bộ người trên Vincent trống mắt líu lưỡi. Alice cảm thấy vụ Đệ Tam Đế Chế khi xưa đã đủ hoành tráng, bây giờ nhìn ra thế giới mới biết tầm nhìn của mình hẹp cỡ nào.
Súng trường G11 quay một vòng bắn vào từng mũi Dẫn Đường Tiễn vốn đã vào trạng thái lưu tinh. Giữa không trung vang lên một trận “đinh đinh đinh đinh” giòn tan. Mũi tên liên tiếp bị đầu đạn bắn bay, ánh sáng tóe ra như pháo hoa giữa trời, vừa huyết lệ lại quỷ dị.
“Tốt!” – Tàu Reclaim tung hô. Vincent tĩnh lặng như tử tàu.
Thực ra ai cũng hiểu tốc độ của Dẫn Đường Tiễn không lớn, so với trực thăng lại càng như ốc sên, muốn đuổi được trực thăng là không tưởng. Nhưng mấu chốt không phải là vấn đề tốc độ mà là dùng súng phá tiễn. Đó mới là chuyện không tưởng nhất. Vốn bắn súng trên không đã vô cùng khó khăn, nhưng hành động của Demon quá cao siêu, cho thấy thương pháp của hắn biến thái cực độ cỡ nào.
Diệp Sảng cũng nhìn thấy một màn này liền biết Demon trong cái khó ló cái uy. Quả thực là thần binh có tồn tại.
Bumble Bee cùng chuồn chuồn đỏ lại xoay vờn lên trên. Hai chiếc máy bay đuổi rất sát nhau. Hai nguồn thương hỏa phun ra nóng rẫy. Ống súng màu đen tựa như chính cánh tay hai gã. Thương hỏa điên loạn chính là sinh mệnh của bọn họ, tuy chỉ lóe lên trong chốc lát nhưng đã đủ vĩnh hằng.
Đột nhiên, Diệp Sảng phát hiện phía dưới bên phải Demon xuất hiện TRG-42. Demon không hề nghĩ ngợi nâng súng lên. Diệp Sảng đang muốn gục xuống, lợi dụng tấm thép để che chắn nhưng lại ngờ ngợ có gì đó không đúng. Dường như họng súng kia không ngắm vào hắn. Lúc này Diệp Sảng mới thấu Demon dụng tâm thâm sâu nhường nào. Khoảng cách này có thể giúp Demon giết chết hắn. Nhưng mục tiêu của Demon không phải là hắn, mà là…
“Cờ Lê!” – Diệp Sảng hô to.
Nhưng đã không còn kịp. “Phanh”. Tiếng súng kinh thiên động địa vang lên. Tình thế nguy cấp cùng với mục tiêu tất thắng đã kích phát tiềm lực toàn thân của Demon. Viên đạn hướng thẳng về phía CH-54.
“Đinh..”
Âm thanh vang lên cực kỳ chói tai. Sau đó tiếng cọ xát ken két của máy móc cũng xuất hiện. Sắc mặt đám Súng Cơ thay đổi. Không ngờ tên sniper người Đức trời đánh này lại một thương bắn vào trục cánh quạt của CH-54. Cánh quạt đang quay lập tức bị kẹt lại. Từ trung tâm CH-54 bay lên một đám khói đen, rõ ràng là bị bắn trúng nhược điểm. Trực thăng không thể duy trì trạng thái trên không.
Nhưng Cờ Lên lại không nhảy xuống luôn mà cố gắng điều khiển CH-54 bay về phía Reclaim. Sắc mặt Demon thay đổi. Lũ hải tặc này quá gian hiểm, dù trực thăng đã bị phế cũng nhất quyết phải rơi lên tàu của đối phương.
Chỉ thấy CH-54 tựa như một quả bom quệt theo một đuôi khói đen mang theo tiếng rít gào quỷ quái rơi xuống Reclaim. Trực thăng còn chưa rơi đến nơi, trên tàu Reclaim ở phía dưới đã loạn như cào cào. Không ít người hoảng sợ la hét ầm ĩ. Vô số tàu viên chạy xuống khoang đáy. Từng tên từng tên hoảng hốt chạy bừa.
Chiến cuộc phát triển đến tình huống này đã vượt khỏi dự liệu của mọi người. Deadstomach cùng Alice xanh cả mặt. Trực thăng đã tan nát, MoonStar bọn họ sống không bằng chết.
Demon bắn một phát giải quyết xong trực thăng nhưng không hề kiêu ngạo. Đối với hắn mà nói việc này quả thật mạo hiểm, nhưng hắn tin Diệp Sảng không thể đấu nổi hắn. Trong người hắn đang dâng lên một cỗ sát khí. Nhưng vấn đề là ở đó. Trong dư quang nơi khóe mắt, hắn phát hiện đám Súng Cơ trên boong tàu Vincent phía xa xa vẫn nhìn hắn chằm chằm, sắc mặt vẫn nghiêm túc như trước, không hề có vẻ mặt tiếc hận.
“Nguy rồi, tên kia chưa chết!” – Demon lập tức nhận ra.
CH-54 rơi cái uỳnh xuống Reclaim. Tiếng nổ sơn băng địa liệt vang lên. Ngọn lửa bùng lên cao. Ngoại trừ phòng điều khiển, tất cả các bộ phận còn lại đều biến thành phế tích ngập trong lửa lớn. Reclaim lắc lư kịch liệt chưa từng có. Dưới tác động này, tốc độ của Reclaim giảm xuống thật lớn.
Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc hơn cả là Cờ Lê vẫn còn sống như một kì tích. Trong những giây cuối cùng, hắn nhanh chóng mở cửa nhảy ra khỏi trực thăng. Trực thăng rơi xuống tàu, toàn thân vỡ nát. Ý chí muốn sống mãnh liệt thúc hắn liều chết ôm lấy một mũi đá ngầm lộ ra khỏi mặt tnước, đợi người tới cứu viện.
“Cứu! Nhất định phải cứu cậu ấy!” – Hai mắt Súng Cơ đỏ au. Nguyên nhân hắn kích động không phải là Cờ Lê là kỹ thuật sư trọng yếu nhất mà bởi Cờ Lê là một thành viên trong “gia đình” hắn, là người anh em tốt nhất của hắn. Hắn không thể trơ mắt nhìn Cờ Lê thống khổ trở về thành. Bất kể là lâm vào tuyệt cảnh như thế nào hắn cũng phải cứu Cờ Lê trở về.
Alice thật sự rất sợ, bận rộn sai khiến người bên cạnh: “Nhanh thả thuyền da! Mau!”
Hải Dương Cầm Sư vội la lên: “Tôi tự đi cứu!”
“Tôi cũng đi!”
“Tôi cũng đi!”
Tinh Tinh cùng Giáo Chủ Du Ma đồng thời quát lên.
“Muốn cứu người? Nằm mơ!” – Demon đi ra mép tấm thép, chĩa mũi súng TRG-42 xuống dưới nhắm chuẩn vào Cờ Lê.
Cờ Lê tựa như không hề sợ hãi, ngược lại biểu tình rất trấn định. Bởi, vừa lúc đó, trên tấm thép treo dưới Bumble Bee đột nhiên xuất hiện một đôi chân.