Tân Lộc Đỉnh Ký Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 87: Âm mưu Trần Đấu (1)
Convert: Đắc Kỷ
Dịch : Lãnh Giai
Biên: Bi tước gia
Nguồn: Tu chân các – Tu chân giới
Sáng hôm sau, Trần Dấu vừa tỉnh dậy đã thấy Dung nhi đang bị mình ôm chặt trong lồng ngực, bàn tay bị thương kia vẫn đang đặt trên ngực nàng, mà nàng thì dựa vào người hắn ngủ thật ngon lành. Nhìn gương mặt nàng đang nằm trong lòng hắn không giấu được vẻ hạnh phúc.
Thấy nàng như thế hắn thật muốn hôn lên mặt nàng một cái nhưng lại sợ phá giấc mộng đẹp của nàng nên thôi. Hắn nhẹ nhàng rụt tay lại, từ từ bước xuống giường.
Lúc này Phương Di cũng đã tỉnh, thấy hắn định ra khỏi giường nhẹ nhàng nói: “ Tiểu Tử thối, dậy sớm thế này, muốn đi đâu?.”
Hắn cười nói: “Còn không phải đi cứu Lưu sư huynh của cô nương sao?”
Phương Di nghe hắn nói thì giật mình lắp bắp nói: ‘Ngươi… Ngươi thật sự đi cứu hắn?”
“Để ta xem tình hình trước đã, nếu có cơ hội sẽ cứu hắn, để cho cô nương khỏi phải nóng ruột nóng gan nữa.” Hắn vừa nói vừa cười trêu nàng.
Phương Di mặt đỏ bừng, nói: “ Nếu như có thể cứu hắn ra thì không còn gì tốt hơn…” Nói đến đây nàng hơi ngập ngừng rồi nói tiếp: “nhưng ngươi cũng phải cẩn thận một chút nhé.”
Thấy nàng bắt đầu quan tâm đến mình, hắn không khỏi cao hứng, nói : “ Vậy nàng muốn cám ơn ta bằng cách nào đây?”
Phương Di nghĩ ngợi một lát rồi ngẩng lên nhìn hắn quả quyết nói: “ Chỉ cần ngươi cứu được hắn ra, muốn gì ta cũng đồng ý.”
Hắn vội nói : “Ta muốn nàng làm lão bà của ta thì sao?”
Phương Di “A” lên một tiếng, rồi la lên “Như vậy sao được.”
Đúng vào lúc này, Mộc Kiếm Bình cũng tỉnh dậy, nói : “ Hai người đang nói chuyện gì đó, làm người ta không ngủ được đây này.”
Hắn cười cười mắng nhẹ: “ Mèo con, nắng chiếu đến mông rồi mới tỉnh dậy à? Ta với Phương sư tỷ của nàng đang bàn với nhau xem có nên đem nàng tặng cho hoàng thượng không, nói không chừng người cao hứng sẽ ban cho chúng ta được thành hôn đó.”
Mộc Kiếm Bình vội la lên : “Hai Người các ngươi muốn làm vợ chồng, tại sao lại phải đem giao ta ra.”
Thanh âm của nàng khá lớn, khiến cho Dung nhi cũng giật mình tỉnh dậy, cũng chưa hiểu chuyện gì vội nói : “ Tiểu Bảo, ngươi dậy từ lúc nào vậy, không ngủ nữa mà còn làm gì đó.”
Hắn vừa đáp vừa nháy mắt với nàng: “Ta chuẩn bị ngủ tiếp đây, Hảo tỷ tỷ, nàng cùng ngủ với ta nữa nha.”
Dung nhi nghe hắn nói vậy thì mặt đỏ cả lên, lại nhớ đến tình cảnh lúc bị hắn ôm tối hôm qua, liền cúi đầu khẽ liếc hắn một cái, ánh mắt thật ôn nhu.
Nhìn vẻ e thẹn đáng yêu của nàng, Trần Đấu thật nhộn nhạo trong lòng không chịu được, hắn thật chỉ muốn lao tới ôm nàng mà ngủ thêm một chút nữa. Chẳng qua là bên cạnh còn có hai tiểu nha đầu kia, bọn họ tuyệt đối sẽ không để cho hắn toại nguyện.
Phương Di thấy vậy thì nguýt hắn nói: “Tiểu tử thối, ngươi thốt ra chẳng có được một câu đứng đắn, Dung nhi, tỷ đúng là tốt, đừng để hắn chiếm tiện nghi.”
Hắn nở nụ cười khả ố nói :”Nàng nói Dung tỷ tỷ tốt, vậy nàng chắc là không tốt.”
Phương Di bĩu môi khinh bỉ nói: “Ngươi mới là đồ xấu xa.”
Mộc Kiếm Bình vội vàng thanh minh: “Vi đại ca đừng nói Phương tỷ tỷ như vậy, sư tỷ là người rất tốt.”
Một mình hắn phải chọi với ba cái mồm thật là có chút quá sức, mắt thấy lại sắp có thêm một trận khẩu chiến, hắn vội đánh trống lảng: “Ta đi ra ngoài xem một chút, không biết hôm qua sau khi Mộc Vương Phủ náo loạn một hồi, chỗ hoàng thượng bây giờ ra sao rồi.”
Phương Di vội hỏi: “Hoàng thượng đã biết thích khách là người của Mộc Vương Phủ rồi sao?”
Hắn nói: “Hoàng thượng cũng không phải thần thánh, làm sao mà biết.”
Phương Di ồ lên một tiếng, nói: “Chúng ta vào cung hành thích là muốn giá họa cho Ngô Tam Quế, nếu hoàng thượng mà biết thì sự hi sinh của biết bao nhiu dũng sĩ chẳng phải là vô ích sao.”
Trần Đấu cười ha hả, nói: “Hoàng thượng nếu bị các ngươi qua mặt, đó chẳng phải là trò cười hay sao?”
Phương Di nói : “Sao lại không? Binh khí và trang phục bọn ta dùng đều có ký hiệu của Bình Tây Vương Phủ, hoàng thượng có là đồ đần cũng có thể suy ra được chúng ta là người của Binh Tây Vương Phủ. Hơn nữa Lưu sư huynh bị bắt cũng sẽ khai mình là người do Bình Tây Vương phái đến. Ngô Tam Quế cho dù nhảy xuống song Hoàng Hà cũng không rửa được tội.”
Hắn nghe nàng nói vậy liền đáp: “Cũng chưa chắc, Lưu sư huynh của nàng hôm qua khi bị bắt, ta nghe hắn khai mình là người của Mộc Vương Phủ.”
Phương Di nghe vậy thì kinh hãi, run giọng hỏi: “Chuyện này không thể xảy ra, Lưu sư huynh sẽ không nói như vậy đâu, sẽ không...”
Hắn vội ngắt lời nàng: “Sao lại không? Tên đó rất nhát gan, còn chưa đánh đã xỉu, nói không chừng bây giờ đến ông nội của hắn hắn cũng khai hết ra rồi.”
Phương Di lắc mạnh đầu, kiên quyết không tin.
Dung nhi nhìn ra hắn là đang cố ý trêu Phương Di, liền nói : “Được rồi, Tiểu Bảo, ngươi nhanh đi xem cho rõ ràng đi, đừng làm cho Phương cô nương lo lắng. Rồi quay sang Phương Di, nói : “Phương cô nương, Tiểu Bảo chẳng qua là nghe nói, chưa chắc gì là thật, ngươi đừng nên lo lắng.”
Mộc Kiếm Bình cũng nói: “Lưu sư ca vốn không tệ, chắc sẽ không vì mấy trận đòn mã khai đâu.”
Hắn thấy thái độ mấy nàng như vậy thầm lấy làm đắc ý, cảm thấy mình khích bác như thế đã đủ, liền khôn nói gì nữa quay người bước ra cửa, đi đến thượng thư phòng.
Đi đến cửa Ngự thư phòng Đa Long cùng Sách Nghạch Đồ còn đang ở bên ngoài chờ triệu kiến, thấy hắn đến, Sách Ngạch Đồ vội chạy tới nói: “Huynh đệ, Hoàng thượng đang chờ ngươi trong đó, người cũng đã hỏi nhiều lần rồi, ngươi mau vào đi.”
Trần Đấu nghe Hoàng thượng đang tìm hắn không kịp cùng bọn họ hàn huyên, chắp tay chào một cái rồi đi vào.
Khang Hi vừa thấy Trần Đấu liền mắng: “Giỏi cho tên tiểu tử nhà ngươi, sao bây giờ mới đến, nghe nói ngươi tối hôm qua đã giết được một tên thích khách, là thật sao?”
Hắn cười nói: “Nhờ hồng phúc của hoàng thượng, nô tài đã không làm mất mặt hoàng cung.”
Khang Hi mừng rỡ, nói: “Ngươi làm tốt lắm, lần này coi như ngươi lập công. Ngươi cảm thấy võ công của thích khách như thế nào?”
Hắn nói: “Võ công của thích khách không tệ, đã làm bị thương được nô tài.”
Khang Hi nghe vậy à một tiếng, vội vàng nói: “Bị thương ở đâu?, đưa cho trẫm xem một chút.”
Hắn đem tay áo kéo lên, để lộ ra cánh tay mà bị Thái Hậu nắm hôm qua ra cho Khang Hi xem, chỉ thấy trên cổ tay còn sưng một chút, vẫn thấy được dấu bầm đen chưa tan hết.
Khang Hi nhìn thấy thở dài nói : “Ngươi chịu ủy khuất rồi, bị thương nghiêm trọng như vậy, đã gặp thái y hay chưa.?”
Hắn vội đáp: “Một vết thương nhỏ xíu hà tất phải phiền tới thái y.”
Khang Hi hỏi tiếp: “Ngươi cùng thích khách giao thủ, có nhận ra bọn chúng là ai hay không?”
Hắn vội vàng tâu : “Thân thủ của đối phương rất nhanh, lực đạo cũng không nhỏ, không biết là dùng loại võ công gì.”
Khang Hi nói :”Sáng nay ta có hỏi mấy tên thị vệ đã cùng với thích khách giao thủ qua, theo như lời bọn chúng nói thì võ công thích khách sử dụng chính là võ công Mộc gia của tiền triều.
Trần Đấu trong lòng sớm biết Hoàng thượng sẽ nói như thế, bèn đáp: ” Nghe nói võ công Mộc gia lưu truyền trong giang hồ từ lâu, người biết cũng không ít, có khi nào thích khách cố ý dùng loại võ công này để giấu giếm thân phận thật sự hay không?”
Khang Hi nghe hắn nói vậy thì trầm ngâm suy nghĩ, sau cùng cũng nói: “Cũng có khả năng này, vũ khí và quần áo bọn họ dùng đều có ký hiệu của Bình Tây Vương phủ. Ta nghĩ là bọn hắn muốn giá họa cho Bình Tây Vương phủ, nếu không thành công cũng sẽ đem mũi kiếm của chúng ta chĩa về phía Mộc Vương phủ.”
Hắn liền cười xu nịnh: “Bon giặc cỏ này quả nhiên là giảo hoạt, cũng may hoàng thượng anh minh, chúng ta mới không mắc mưu của bọn chúng.”
Khang Hi cười cười, nói: “Là bọn chúng quá ngu ngốc, cho là cầm vũ khí của Binh Tây Vương phủ là có thể lừa ta?. Còn dùng võ công của Mộc Vương phủ, vừa múa hai ba chiêu đã bị thị vệ của ta nhìn ra. Hừ, làm như ta là con nít ba tuổi không bằng, còn dùng hai chiêu sơ đẳng này.”
Trần Đấu thấy Khang Hi nhận xét thấu đáo như vậy thì trong lòng ngấm ngầm kinh hãi: “Tiểu Huyền Tử thông minh hơi quá rồi, ngay cả âm mưu của Mộc Vương cũng phát hiện được, nhưng chuyện này muốn giải quyết phải có người nhận mới được, đem tội đổ lên đầu cho ai mới được đây?
Hắn bất chợt nhớ đến Tam Lang Giáo, liền khẽ mỉm cười giảo hoạt hắc hắc, ai bảo các ngươi dám trêu lão tử, bây giờ thì nếm thử tư vị bị vu oan ra sao nhé.
Trong khi hắn đang nghĩ dùng cách nào để giá họa cho Tam Lang giáo thì Khang Hi đột nhiên lên tiếng: “Mau truyền gọi Đa Long cùng với Sách Ngạch Đồ vào.”
Hắn vội đi ra bên ngoài, Đa Long và Sách Ngạch Đồ thấy Trần Đấu đi ra cũng vội chạy lại, hắn nhìn hai người bọn họ nói :” Hoàng thượng cho gọi hai vị vào triệu kiến.”
Tân Lộc Đỉnh Ký Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 87: Âm mưu Trần Đấu (2)
Convert: Đắc Kỷ
Dịch : Lãnh Giai
Biên: Bi tước gia
Nguồn: Tu chân các – Tu chân giới
Sách Ngạch Đồ nhỏ giọng hỏi: “Sao rồi?”
Trần Đấu hiểu ý hắn muốn hỏi tâm tình của hoàng thượng như thế nào, liền nói:” Không có việc gì, cứ yên tâm đi.”
Đa Long nói : “Huynh đệ, nếu một lát hoàng thượng có trách mắng ca ca, ngươi nhớ nói giùm ta một hai câu nhé.”
Trần Đấu cười nói: “Cái đó là tất nhiên rồi.”
Vừa vào phòng, Khang Hi đã hỏi: “Thích khách khai như thế nào?”
Đa Long vội vàng quỳ xuống nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, toàn bộ thích khách đều khai mình là thủ hạ của Ngô Tam Quế.”
Sách Ngạch Đồ cũng xen miệng nói thêm:” Không sai, trên vũ khí và quần áo của bọn phản tặc đều có ký hiệu của Bình Tây Vương Phủ. Tên Ngô Tam Quế này thật lớn mật, dám phái người vào cung hành thích hoàng thượng.”*
Khang Hi nói: “ Đem tới cho trẫm xem.”
Đa Long lui ra ngoài, thoáng chốc đã đem tới một bọc đồ, đặt trên bàn.
Khang Hi lật xem từng món, cười nói: “Mấy tên thích khách này thật ngây thơ, tưởng rằng làm thế này là có thể giá họa cho Ngô Tam Quế sao, thật buồn cười.”
Sách Ngạch Đồ kinh ngạc nói: “Bọn chúng không phải là người của Ngô Tam Quế ư?”
Khang Hi cười cười nói: “Dĩ nhiên là không phải rồi, Ngô Tam Quế làm sao ngu đến mức cho thủ hạ mang những thứ này vào cung hành thích trẫm chứ…”
Đa Long nói: “Vậy bọn chúng là người nào?”
Khang Hi nói: “Chuyện này các ngươi phải điều tra cho trẫm.”
Đa Long cùng Sách Nghạch Đồ vội vàng quỳ xuống, khấu đầu nói: “Nô tài lĩnh chỉ.”
Trần Đấu bỗng nhiên này ra một ý, nói: “Những tên này đều là đám liều mạng, chỉ sợ có nghiêm hình tra khảo cũng chưa chắc chúng chịu khai thật. Chi bằng hãy để chúng tự dẫn chúng ta tới hang ổ của mình đi, vậy thì có thể tra ra thân phận bọn chúng rồi.”*
Lời nói này tuy nghe thì có vẻ có đạo lý, nhưng ngẫm ra thì đúng là hơi ngu rồi. Bọn phản loạn kia có phải ngu đâu mà tự nhiên dẫn tới sào huyệt của chúng. Đa Long cùng Sách Nghạch Đồ nghe được mấy lời này suýt chút nữa thì phì cười, chẳng qua trước mặt Hoàng Thượng thì phải cố nuốt vào, đành giương bốn mắt lên ngó Trần Đấu. Trần Đấu biết trong lòng bọn họ đang âm thầm cười nhạo mình nhưng không thèm nói gì.
Khang Hi vốn thông minh tuyệt đỉnh, nghe Trần Đấu nói một chút đã hiểu được huyền cơ trong đó, liền vỗ đùi nói: “Hay, hay. Trẫm có một diệu kế có thể khiến cho đám phản tặc dẫn chúng ta tới chỗ của bọn chúng.”
Trần Đấu liền biết tên Tiểu Huyền Tử này nghĩ đến cái gì, lập tức vui vẻ nói: “Có kế sách gì ngài hãy mau nói đi, chủ ý của hoàng thượng nhất định là không tồi.”
Khang Hi nói: “Chúng ta giả vờ thả bọn họ ra, bọn họ tất nhiên sẽ trở về sào huyệt của mình, như vậy là có thể một lưới bắt trọn ổ rồi.”
Đa Long đầu óc tuy chậm chạp nhất, nhưng lại phản ứng nhanh nhất nói: “Chỉ sợ bọn hắn nhìn ra được, không mắc mưu chúng ta.”
Khang Hi nghe hắn nói như vậy liền tức giận trừng mắt một cái, làm cho Đa Long sợ đến nỗi cúi đầu không dám ngẩng lên.
Khang Hi lúc này mới lên tiếng: “Tiểu Bảo, ngươi hãy giả vờ cứu chúng ra, bon chúng tất nhiên sẽ cho rằng ngươi là đồng bọn, nói không chừng sẽ dẫn ngươi về sào huyệt của bọn chúng.”*
Đa Long đầu óc tuy ngu si nhưng không ngu đến nỗi Hoàng thượng nói vậy mà vẫn không hiểu liền không khỏi vui mừng nói: “Diệu kế, quả nhiên là diệu kế.”
Trần Đấu vội vàng vỗ mông ngựa: “Hoàng thượng, chủ ý hay như vậy ngài cũng có thể nghĩ ra, còn nô tài có nghĩ đến vỡ đầu cũng không nghĩ ra được điều gì.”
Khang Hi cười nói: “Nhờ ngươi nói trẫm mới nghĩ đến. Đa Long, các ngươi đi bàn bạc xem dùng cách nào để cứu người, làm cho giống một chút, đừng để bị lộ tẩy gây nguy hiểm đến tính mạng của Tiểu Bảo. Hay là các ngươi giết chết một vài tên thị vệ đi, như vậy sẽ có vẻ thật một tý.”
Bọn Đa Long ba người nghe Khang Hy nói như vậy liền gật đầu cho là phải. Ba người chuẩn bị lui xuống thì Khang Hi gọi Trần Đấu lại. Đa Long trước khi lui ra nháy mắt với Trần Đấu, ý bảo chờ ở ngoài. Hắn trong lòng thầm tính toán một chút rồi khẽ gật đầu, Đa Long lúc này mới cùng với Sách Nghạch Đồ đi ra ngoài.*
Sau khi bọn Đa Long đã ra ngoài, Trần Đấu liền tới gần Khang Hi, hỏi: “Hoàng thượng, có gì sai bảo?”
Khang Hi nói: “Lần này mặc dù không phải là Ngô Tam Quế làm, bất quá hắn mấy năm này ở Vân Nam chiêu binh mãi mã, chưa chắc đã có ý gì tốt.”
Trần Đấu nói: “Còn không phải sao, tên Ngô Tam Quế trấn thủ Vân Nam, làm như Vân Nam là của hắn vậy. Hoàng thượng còn muốn xuất tiền cho hắn nuôi quân, chỉ sợ nuôi cho béo cho mập rồi hắn lại quay lại cắn chúng ta một nhát.”*
Khang Hi gật đầu nói: “Ngươi nói đúng, chúng ta sẽ nhân cơ hội này chỉnh hắn. Tiểu Bảo, ngươi hãy cầm những vật này đi gặp Ngô Ứng Hùng.”
Khang Hi chỉ vào mấy món vũ khí cùng với y phục để trên bàn, nói tiếp: “Hù thật ác vào, để cho bọn hắn thành thật một chút.”
Trần Đấu tự nhiên là mừng rỡ, cười nói: “Lần này thần phát tài rồi, thằng cha Ngô Ứng Hùng kia chắc chắn sẽ đút lót cho thần không ít. Hoàng thượng, số bạc này thần nên lấy hay là không nên lấy đây?”
Khang Hi cũng cười nói: “Bạc của Ngô Ứng Hùng làm sao mà không lấy chứ. Hắn cho bao nhiêu ngươi cứ lấy bấy nhiêu, dù sao cũng là bạc của Bình Tây Vương phủ.”*
Trần Đấu nói: “Tạ ơn hoàng thượng, lấy được bạc thần sẽ chia cho ngài một nửa.”
Khang Hi cười ha hả nói : “Ngươi muốn chia tiền với trẫm sao?”
Trần Đấu nghiêm nghị nói: “Đó là tất nhiên, bạc khắp thiên hạ đều là của hoàng thượng, thần thay ngài đòi về một chút thì có tính là gì?”
Rời khỏi ngự thư phòng, thấy Đa Long đang chờ ở bên ngoài, Trần Đấu liền đi ra cười nói: “Đa đại ca, nhìn huynh gấp gáp như vậy, có chuỵện gì không?”
Đa Long nói: “Cũng không có gì, ca ca chỉ muốn cảm ơn đệ thôi.”
Trần Đấu ngạc nhiên hỏi: “Cám ơn chuyện gì?”
Đa Long nói: “Hôm qua đại ca say rượu, nếu không phải huynh đệ ngươi cơ trí bảo thị vệ kêu ta thì chỉ sợ tổn thất thích khách gây ra đã không nhỏ. Nếu để hoàng thượng trách tội thì cái mạng nhỏ của ca ca chắc đã không còn. Huynh đệ, tóm lại ca ca ta thiếu ngươi một cái nhân tình. Hôm nay huynh làm chủ, bất kể thế nào cũng phải mời huynh đệ uống mấy chén.”
Trần Đấu liền vội chuyển chủ đề :”Đa đại ca, hoàng thượng muốn giết mấy tên thị vệ để lấy lòng tin của đám thích khách kia, huynh nói nên làm gì bây giờ?”
Đa Long nói: “Vụ này hơi khó đó. Thôi thì cứ chọn lấy mấy tên cứng đầu ở Bình Sách khu đi. Như vậy không phải xong việc rồi sao?”
Tân Lộc Đỉnh Ký Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương Chương 88: Vô đề.
Convert: Đắc Kỷ
Dịch : Lãnh Giai
Biên: Bi tước gia
Nguồn: Tu chân các – Tu chân giới
Không ngờ trong lúc vô tình đã giúp Đa Long một đại ân khiến cho Trần Đấu cảm thấy hết sức cao hứng, chẳng qua hôm nay Trần Đấu phải đi giải cứu đám người Lưu Nhất Chu, lại còn phải đi cảnh cáo Ngô Ứng Hùng, đồng thời trong phòng lại có một bầy đại mỹ nữ đang đợi kia, Trần Đấu làm gì còn thời gian nào mà đi nhậu nhẹt với hắn nữa.
Trần Đấu cười cười: “Đa đại ca, chúng ta là huynh đệ, mấy chuyện này chỉ là tiện tay mà thôi, huynh cần gì phải khách sáo. Nếu mời thì phải để đệ mời đại ca mới đúng. Nhưng nhiệm vụ hoàng thượng đã giao phó, chúng ta nên sớm hoàn thành thì hơn.”
Đa Long gật gù: “Đúng, đúng, huynh đệ, ngươi tính toán làm sao cứu mấy thích khách kia đây?”
Trần Đấu trả lời: “Mấy tên thích khách kia không biết có thể đi lại được không? Nếu trên đùi chúng có thương tích thì chúng ta không thể manh động đem bọn chúng ra ngoài được.”
Đa Long gật đầu: “Buổi sáng ta có xem qua, hai tên trên người có một vài vết thương nhỏ, còn một tên khác bị thị vệ tra khảo nhiều quá nên hiện tại có thể đi lại hay không ta cũng không chắc. Huynh đệ, mưu kế của ngươi thật không tồi. Ta nghe bọn thị vệ nói, chính đệ đã bày cho họ chỉ đánh một tên, hai tên khác quả nhiên sẽ chịu không nổi mà khai sạch toàn bộ.”
Trần Đấu nghe hắn nói vậy thì cười thầm trong lòng, tên bị tra khảo kia nhất định là Lưu Nhất Chu không sai.
Trần Đấu nói: “Tuy là thế, nhưng cũng chưa chắc bọn chúng khai thật. Hoàng thượng đã nói, bọn chúng chẳng những giả mạo là người của Ngô Tam Quế mà còn cố ý sử dụng võ công của Mộc Vương Phủ nữa. Tóm lại là không muốn để cho chúng ta biết thân phận chân thật của bọn chúng.”
Đa Long gật gật đầu như gà mổ thóc: “Những tên này thật là giảo hoạt. May mà hoàng thượng anh minh không mắc mưu của bọn chúng, nhắc tới chúng lại khiến ta hận muốn nghiến răng nghiến lợi.”
Trần Đấu khẽ nhếch miệng cười nói: “Dù sao hôm nay chúng ta cũng phải thả người rồi, bao nhiêu ấm ức của huynh hay là nhân lúc bọn chúng còn trong tay mà đi trút giận đi.”
Đa Long nghe vậy thì mừng rỡ: “Đúng nha, vậy để lão ca qua đó hảo hảo thu thập chúng một trận.”
Trần Đấu vội ngăn lại: “Đừng vội Đa Long ca, ngày hôm qua chúng ta cho hai tên kia nhìn nhưng không cho chúng nói chuyện với tên bị đánh. Hôm nay chúng ta đổi lại cách chơi một chút, để cho tên bị đánh nói đi.”
Đa Long ngẩn ra: “Ý của ngươi là đánh hai tên kia à?”
Hắn cười nham hiểm: “Không, vẫn đánh tên kia.”
Đa Long có chút không hiểu hỏi lại: “Tên này bị đánh nhiều rồi còn gì?”
Hắn lắc đầu: “Ngày hôm qua chúng ta chỉ đánh một mình hắn, cái đó xem như là do hắn xui xẻo đi. Rồi hắn lại thấy đồng bọn vận khí tốt, không một chút thương tổn nào, tự nhiên cảm thấy bất mãn, sớm đã muốn nói thật rồi. Huynh bây giờ chỉ cần đem hắn tới một chỗ ép hỏi lai lịch, chắc chắn hắn sẽ khai ra. Nhưng có điều hôm nay chúng ta đã có dự định thả chúng đi, sẽ có cách khác để biết chúng là ai, nên cũng không cần vội vã cho hắn nói thật. Hoàng thượng không phải đã nói rồi sao, bọn chúng toan tính nếu đổ tội cho Ngô Tam Quế không thành sẽ giá họa cho Mộc Vương phủ. Huynh chỉ cần giả bộ nhìn ra bọn chúng là người của Mộc Vương phủ, để hắn đồng ý kí tên vào bản cung khai, như vậy liền có thể xác nhận suy đoán của hoàng thượng, hoàng thượng tự nhiên sẽ rất cao hứng.” (DG: được khen thông minh ai chả sướng )
Đa Long mừng rỡ nói: “Cũng còn may là có Vi huynh đệ nghĩ tới việc làm vui lòng hoàng thượng. Có được bản khẩu cung rồi ta sẽ lập tức đưa cho đệ.”
Trần Đấu cười giả lả: “Vậy đa tạ huynh rồi. Chuyến này công lao là thuộc về huynh cả, đệ sẽ ở trước mặt hoàng thượng bẩm tấu công trạng của huynh.”
Đa Long mặt mày rạng rỡ nói: “Huynh đệ tốt của ta, cái này phải là công lao chung của hai ta mới phải chứ. Ngươi đi tìm Hoàng thượng báo công, hoàng thượng ban thưởng cho, lão ca ta cũng được thơm lây.”
Đa Long nói rồi liền xoa xoa hai tay tiến về phía thị vệ phòng, còn Trần Đấu thì mang vũ khí và bọc quần áo trở về chỗ ở. Mấy mỹ nữ ở trong phòng lúc này đang gấp gáp muốn biết tình hình ở bên ngoài, đặc biệt là Phương Di, đôi mắt mở to nhìn Trần Đấu chằm chằm, thấy hắn nhìn lại thì xấu hổ hai má đỏ bừng khiến cho Trần Đấu vô cùng vui vẻ, hắn kìm lòng không được, bước tới nhéo hai má nàng một cái.
Mộc Kiếm Bình mở miệng trước tiên: “Vi đại ca, thế nào rồi, Khang Hy đã biết hay chưa?”
Hắn đáp: “Hiện tại còn chưa biết nhưng Hoàng thượng đã bắt đầu hoài nghi, vừa rồi còn sai người đi nghiêm hình tra hỏi. Ta lo lắng vị Lưu sư ca kia của nàng chịu không được mà khai ra toàn bộ.”
Phương Di nghe vậy trong lòng lo lắng tới mức chỉ muốn khóc, hai mắt đỏ lên hỏi: “Bọn họ dùng hình tra tấn Lưu sư ca sao?”
Trần Đấu thấy nàng lo lắng cho Lưu Nhất Chu, trong lòng cảm thấy tức giận, nói: “Đánh chứ. Làm sao lại không đánh, bộ dạng chán ghét của hắn ta thấy còn muốn đánh nữa là…”
Chỉ thấy Phương Di nước mắt đã lã chã rơi, Dung Nhi thấy vậy vội khuyên: “Tiểu Bảo, ngươi đừng khiến Phương cô nương khổ sở thêm nữa. Ngươi có biện pháp cứu họ ra ngoài không?”
Ba ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn khiến hắn nhất thời do dự, cuối cùng hắn làm ra vẻ quyết định một điều hệ trọng rồi nói: “Cứu thì cũng không phải là không thể, chẳng qua là thật sự là quá nguy hiểm.”
Dung Nhi nghe nói cảm thấy lo lắng nhưng không tiện mở miệng ngăn cản hắn đi cứu người, liền đưa ánh mắt nhìn sang Phương Di làm cho nàng có chút mất tự nhiên, không biết phải nói thế nào, nàng chỉ lí nhí hỏi một câu: “Gặp nguy hiểm thật sao?”
Trần Đấu nghe nàng hỏi vậy cảm thấy bất mãn đáp: “Cứu người từ trong hoàng cung ra sao lại không gặp nguy hiểm chứ. Hơn nữa, hoàng thượng cũng đã nói họ là trọng phạm, nếu cứu họ ra ngoài rồi hoàng thượng truy cứu tới thì ta có mười cái mạng cũng không đền tội nổi.”
Mộc Kiếm Bình vội la lên: “Vậy làm sao đây, Vi đại ca, huynh không thể gặp nguy hiểm được.”
Tiểu nha đầu này nhanh mồm nhanh miệng, lại suy nghĩ lo lắng cho hắn khiến Trần Đấu hết sức cao hứng, cười trêu: “Cũng đúng nha. Ta nếu chết đi thì ai sẽ chiếu cố cho Tiểu Kiếm Bình đây?”
Mộc Kiếm Bình nói: “Vi đại ca, lúc nào rồi mà huynh còn nói giỡn chứ?”
Phương Di nghe bọn họ nói chuyện, cơ hồ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, chán nản nói: “Vi công tử, lòng tốt của ngươi ta xin nhận, nhưng chuyện nguy hiểm như vậy ta không thể ích kỷ nhìn ngươi đi vào chỗ chết được. Hay là quên đi, chỉ do ta mệnh khổ thôi.” Nói đến đây nước mắt đã đầm đìa trên mặt.
Trần Đấu cuống quýt nói: “Phương cô nương, cô đừng khóc, ta còn chưa có nói hết mà.”
Phương Di ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn cười hắc hắc nói tiếp: “Mặc dù nguy hiểm nhưng ta cũng tính toán cứu bọn họ ra. Ai bảo nàng xinh đẹp như thế, ta làm sao có thể làm ngơ chứ.”
Phương Di vui mừng không để ý đến lời trêu hoa ghẹo nguyệt của hắn, hỏi: “Ngươi thật sự có thể cứu họ ra ngoài?”
Hắn gật đầu, ưỡn ngực nói: “Tất nhiên là có thể rồi. Nhưng ta muốn nàng trước tiên phải đáp ứng ta một chuyện, nếu không đồng ý chuyện này thì coi như ta chưa có nói gì. Sống chết của bọn hắn ta không quản tới.”
Phương Di chỉ cần cứu được Lưu Nhất Chu cũng không suy nghĩ nhiều vội nói: “Đừng nói một, dù là một trăm, một ngàn yêu cầu ta cũng đáp ứng.”
Hắn cười thầm trong lòng nói tiếp: “Đây là nàng nói nha, Dung tỷ tỷ, Kiếm Bình, các nàng cũng nghe rồi đó, nàng ta nếu đổi ý, thì các nàng làm chứng giúp ta.”
Dung Nhi sớm biết hắn muốn nói gì, che miệng cười một cái, gật đầu. Mộc Kiếm Bình sốt ruột hỏi: “Ta và Dung tỷ tỷ là nhân chứng, Vi đại ca, điều kiện của huynh là gì, nói mau xem.”
Trần Đấu gật đầu: “Tốt lắm. Nếu như ta mạo hiểm tính mạng cứu bọn Lưu Nhất Chu ra thì Phương Di nàng phải đáp ứng gả cho ta, sau này làm lão bà của ta, cả đời cũng không được đổi ý.” Hắn vừa nói xong một hơi liền ngẩng đầu nhìn phản ứng của Phương Di.
Phương Di thật lâu sau mới nghe rõ ý của hắn, kinh hãi nói không ra lời. Mộc Kiếm Bình lại nhanh nhảu nói: “Đợi một chút, huynh nói chậm lại đi, muội nghe không rõ.”
Hắn không buồn để ý tới nàng ta, nhìn thẳng vào Phương Di, chờ đợi nàng trả lời. Khuôn mặt Phương Di thoạt đỏ thoạt trắng tựa hồ trong nội tâm nàng đang đấu tranh dữ dội.
Dung nhi nhẹ nhàng nói: “Tên Lưu Nhất Chu kia dù có cứu được ra ngoài cũng chưa chắc hắn là người có thể yên tâm phó thác cả đời.”
Trần Đấu nhìn Dung Nhi đầy cảm kích, Dung Nhi cũng nháy mắt lại với hắn. Hắn cười trong lòng, không ngờ Dung Nhi luôn trầm mặc ít nói cũng có lúc giảo hoạt như thế.
Phương Di rốt cục cắn răng một cái nói: “Được, ta đáp ứng ngươi.”
Trần Đấu gần như muốn nhảy cẫng lên, cười nói: “Hắc hắc, vậy là tốt rồi, Phương tỷ tỷ, từ nay chúng ta có thể là người một nhà rồi.”
Dung Nhi cũng cười nói: “Nhìn cái tên tiểu nhân nhà ngươi đắc ý chưa kìa.”
Hắn trơ chẽn nói: “Tất nhiên rồi, có hai đại mỹ nhân Phương tỷ tỷ và Dung tỷ tỷ làm lão bà của ta, ta không đắc ý mới là lạ.”
Mộc Kiếm Bình không hiểu chuyện gì, nói: “Sư tỷ đáp ứng huynh cái gì Vi đại ca? Sư tỷ và Dung tỷ tỷ sao lại thành lão bà của huynh rồi?”
Hắn cười gian xảo: “Phương tỷ tỷ của muội và Dung tỷ tỷ đều đã đáp ứng làm lão bà của ta. Muội tử, muội có muốn đáp ứng luôn không?”
Dung Nhi đỏ mặt nói: “Phương cô nương đáp ứng ngươi, còn ta đâu có đáp ứng ngươi.”
Hắn cười hì hì đáp: “Tỷ tỷ ngoài miệng nói không đáp ứng nhưng ta biết nội tâm sớm đã đáp ứng rồi.”
Mộc Kiếm Bình bĩu môi: “Nghĩ hay quá nhỉ? Phương sư tỷ vì cứu Lưu Nhất Chu đáp ứng lấy huynh. Muội và Dung tỷ tỷ mới không gả cho huynh đó.”
Sau một phen náo nhiệt, tâm tình Phương Di cũng khá lên nhiều, nghe Mộc Kiếm Bình nói như vậy vội nói: “Tỷ không phải vì Lưu sư ca, tỷ chính là vì Mộc Vương phủ chúng ta thôi. Đúng rồi Tiểu Bảo, hai người khác bị bắt là ai vậy?”
Nghe nàng gọi tên mình thân mật như vậy, Trần Đấu sướng run cả người, biết nàng đã thực sự ưng thuận gả cho mình, bèn vui vẻ đáp: “Ta cũng đang muốn hỏi nàng đây. Hai người đó một người râu quai nón, hỏi gì cũng lắc đầu. Một người trên mặt có hình xăm, ta quên mất tên họ rồi.”
Phương Di nói: “Cái gì mà quên mất chứ, ngươi căn bản có nhận ra họ đâu. Người râu quai nón là Diêu đầu sư tử Ngô Lập Thân, còn người kia là Thanh mao hổ Ngao Bưu, đồ đệ của Ngô sư thúc.”
Hắn gật đầu: “Đúng, đúng, chính là bọn họ. Phương tỷ tỷ, nàng viết vài chữ, ta mang cho bọn họ nhìn, nếu không họ sẽ không tin ta.”
Phương Di gật đầu nói: “Ngươi nói có lý.”
Dung Nhi lấy giấy bút ra đưa cho Phương Di. Phương Di suy nghĩ một chốc lát rồi viết lên tờ giấy. Thừa dịp này, Trần Đấu lại trêu chọc Mộc Kiếm Bình: “Hảo muội tử, muội là quận chúa của Mộc phủ, người của Mộc Phủ bị bắt, chẳng lẽ muội không quan tâm sao?”
Mộc Kiếm Bình đáp: “Muội làm sao không quan tâm chứ. Chẳng phải muội đã cầu xin huynh…”
Hắn cười: “Muội xem, Phương sư tỷ vì Mộc phủ mà không tiếc thân gả cho ta, thật sự làm người ta rất kính nể. Còn tiểu nha đầu muội lại chỉ có động môi, làm sao người ta có thể thấy được thành ý của tiệu quận chúa muội chứ?”
Mộc Kiếm Bình bất mãn hỏi: “Vậy huynh nói muội phải làm gì?”
Hắn nhìn về phía Phương Di nói: “Tốt nhất là học theo sư tỷ của muội, gả luôn cho ta. Quan hệ các muội chẳng phải rất tốt sao, được làm tỷ muội phục vụ tướng công ta, không phải rất tốt sao.”
Mộc Kiếm Bình lườm hắn: “Huynh có sư tỷ rồi còn không biết đủ sao, còn dám đánh chủ ý lên muội. Cẩn thận không muội sẽ mách với sư tỷ để tỷ ấy thu thập huynh.”
Phương Di lúc này đã viết xong thư, giao cho hắn, hướng Mộc Kiếm Bình cười nói: “Tỷ không quản đâu.”
Mộc Kiếm Bình dậm chân la lên: “Phương sư tỷ, hừ, tỷ lại đứng về phía hắn khi dễ muội.”
Trần Đấu cất bức thư vào trong ngực, cười đùa tiếp: “Nàng gả cho ta rồi cùng ta khi phụ người khác là được rồi, xem lúc đó ai dám khi phụ nàng chứ.”
Tân Lộc Đỉnh Ký Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 90: Giải Thoát(1+2)
Convert: Đắc Kỷ
Dịch : Lãnh Giai
Biên: Bi tước gia
Nguồn: Tu chân các – Tu chân giới
Thấy ba người này bắt đầu đấu khẩu, Trần Đấu cười ha hả, nói: “Các ngươi nhìn xem, làm sao cả ba lại đều không kiềm chế mình như thế? Mới thế đã mất hòa khí rồi.”
Ngô Lập Thân cả giận mắng: “Cẩu quan, chúng ta người của Vương Phủ nói chuyện, ngươi xen vào làm gì?”
Hắn vẫn cười giả lả: “Ngô lão gia tử, Bình Tây Vương đối với ngươi không bạc, hắn dạy các ngươi cách nói chuyện với người khác thế này sao?”
Ngô Lập Thân nghe Trần Đấu nói vậy thì cả kinh chỉ vào hắn lắp bắp: “Ngươi… ngươi… ngươi nói gì ta nghe không hiểu?”
Trần Đấu đi tới trước mặt hắn nói: “Ngươi chính là đầu sư tử Ngô Lập Thân, bên cạnh vị này là đồ đệ của ngươi Ngao Bưu, ngồi đằng kia chính là Lưu Nhất Chu, ta nói đúng không?”
Lưu Nhất Chu cho là Trần Đấu đã đọc lời khai của hắn nên mới biết tên ba người, nhất thời cúi đầu xuống không nói gì.
Ngô Lập Thân kinh hãi đến mức trợn tròn hai mắt nhìn hắn, không biết phải mở miệng như thế nào.
Hắn lại nói tiếp: “Ngươi nhất định kì quái là làm sao ta biết tên của các ngươi. Thực không dám dấu diếm, ta là bị lão bà của ta phân phó tới đây cứu các ngươi.”
Ngô Lập Thân nghe hắn nói mà chả hiểu mô tê gì ngơ ngác hỏi: “Lão bà của ngươi là ai?”
Trần Đấu cười cười rồi móc từ trong ***g ngực ra mảnh giấy của Phương Di, giơ lên cho Ngô Lập Thân xem. Ngô Lập Thân nhìn cái liền vui vẻ: “Đúng là bút tích của Phương Di rồi. Ngươi quen Phương cô nương sao? Vậy là chúng ta được cứu rồi. Ha ha.”
Lưu Nhất Chu đang ngồi ủ rũ nghe được như vậy như chết đuối vớ được cọc, nhất thời tinh thần tỉnh táo, nói: “Là Phương sư muội bảo ngươi tới cứu bọn ta sao? Thật tốt quá, ta chưa đến số chết rồi.”
Hắn lập tức cải chính: “Đúng, lão bà của ta là Phương Di, không phải Phương sư muội.”
Lưu Nhất Chu biến sắc, run run giọng nói: “Sư muội sao lại là lão bà của ngươi?”
Hừ…Tiểu tử này vừa mới biết có thể thoát chết, lại dám động sắc tâm với lão bà của mình. Trần Đấu đi tới, ngồi xuống nhìn chằm chằm vào mặt hắn, hừ một tiếng: “Không phải lão bà của ta, không lẽ là lão bà của ngươi sao?”
Lưu Nhất Chu không dám nhìn vào mắt hắn, cúi đầu nói: “Không dám, không dám.”
Trần Đấu hỏi: “Ngươi không dám cái gì?” Lưu Nhất Chu càng bối rối, lắp bắp: “Tiểu…tiểu nhân cái gì cũng không dám.” Thấy hắn sợ hãi như vậy, Trần Đấu hài lòng khẽ mỉm cười đứng lên. Ngô Lập Thân thấy Lưu Nhất Chu hèn yếu như thế, không khỏi lắc đầu chán nản.
Trần Đấu quay qua Ngô Lập Thân nói: “Ngô lão gia tử, các ngươi không nên nóng lòng. Chút nữa ta sẽ an bài, nhất định hôm nay đem các ngươi cứu ra.”
Ngô Lập Thân đáp: “Đa tạ vị tiểu huynh đệ này, không biết ta với ngài xưng hô thế nào?”
Trần Đấu nói: “Ta tên là Vi Tiểu Bảo, ngươi cứ gọi ta là Tiểu Bảo là được rồi.”
Ngô Lập Thân kinh hãi: “Ngươi chính là người đã đâm chết Ngao Bái, Vi Tiểu Bảo sao?”
Hắn gật đầu: “Đúng vậy.”
Ngô Lập Thân theo thói quen lắc đầu: “Nghe tiếng trên giang hồ đã lâu, không nghĩ ngươi lại trẻ tuổi như thế.”
Trần Đấu vừa nghe nói tên tuổi mình vang xa như thế, ngay cả người của Mộc Vương phủ cũng biết thì không khỏi mừng rỡ, nói: “Để cho Ngô lão gia chê cười rồi.” Vốn hắn muốn nghe thêm mấy câu khen ngợi nữa, không ngờ Ngô Lập Thân một câu cũng không nói thêm, chỉ có cái đầu lắc qua lắc lại mà thôi.
Đúng lúc ấy thì Phong Vân ở bên ngoài gọi: “Vi đại nhân, ngự thiện phòng đã mang tiệc tới.”
Hắn mở cửa, nói: “Mang vào đi, gọi mọi người cùng vào. Hôm nay ta đặc biệt mời các huynh đệ uống rượu, coi như là ăn mừng công lao của Ngự tiền thị vệ.”
Bọn thị vệ lập tức kê mấy cái bàn ở trong sảnh, dọn thức ăn và chén đũa lên, nhưng ai nấy đều nhìn nhau ngần ngại, chưa chịu ngồi xuống.
Trần Đấu biết bọn chúng sợ bị quy trách nhiệm bèn nói: “Tất cả mọi người cùng ngồi, không nên từ chối thành ý của ta. Hôm nay ai uống nhiều nhất ta sẽ có thưởng.”
Mọi người lúc này sắc mặt mới vui vẻ trở lại, ríu rít gọi nhau ngồi xuống. Trần Đấu nhìn thấy có sáu người bèn ngạc nhiên hỏi: “Sao chỉ có mấy người các ngươi, các huynh đệ khác đâu?”
Mấy người này sắc mặt lúng túng, không biết nên trả lời thế nào. Trần Đấu vừa nhìn đã hiểu, hẳn là những người khác sợ bữa ăn này nên lấy cớ chuồn đi, thầm chửi: “Con bà nó, thật là muốn lão tử tức chết mà. Bảo nhận thưởng thì tới rõ nhanh, đến chuyện này lẩn còn nhanh hơn.”
Lấy lại vẻ mặt bình thản, hắn mở nắp bầu rượu, cho lên mũi ngửi, nhất thời mặt biến sắc, cả giận nói: “Đây là cái thứ rượu gì, ngự thiện phòng không để cho ta chút mặt mũi nào sao mà đưa lên thứ nước lã này. Lão tử vì các huynh đệ lập công, phải đưa lên rượu tiến cung mới đúng. Phong Vân, ngươi đi một chuyến, tới Ngự thiện phòng đòi bọn chúng đổi cho rượu ngon. Ai không phục cứ đưa đến gặp ta.”
Phong Vân đang định đi ra ngoài, Lục Giáo Phong đứng lên, nói: “Đại nhân, ngài đừng nóng giận, tiểu nhân trong phòng có một vò Trúc Diệp Thanh đã ủ trăm năm, đó là mỹ tửu mà Ngự thiện phòng kiếm cũng không có. Đại nhân đối tốt với các huynh đệ như vậy, để tiểu nhân lấy rượu tới đây, cho đại nhân thưởng thức.”
Trần Đấu vui vẻ nói: “Tốt, nhanh mang tới đây.” Lục Giáo Phong liền xoay người đi nhanh ra ngoài.
Lục Giáo Phong đi rồi, Trần Đấu cầm bầu rượu, xoay người đi về phía ba người Mộc Vương Phủ bị trói trong góc, miệng mắng: “Rượu loại này đúng là chỉ dành cho các ngươi.”
Nói xong bèn đem toàn bộ rượu trong bầu giội lên mặt Lưu Nhất Chu. Lưu Nhất Chu hét lên một tiếng thảm thiết thu hút toàn bộ ánh mắt của bọn thị vệ. Hắn nhân cơ hội này lấy từ trong ngực ra một bọc bên trong gói sẵn thuốc mê từ trước, đổ một ít vào trong bình. Động tác hắn thật nhanh nhưng vẫn bị Ngô Lập Thân thấy, trong mắt y hiện lên sự vui mừng, nhưng vẫn giả vờ quát: “Cẩu quan, muốn đánh thì đánh ta đi, đừng ở đó mà hành hạ huynh đệ của ta.”
Hắn cười nói: “Ngươi muốn bị đanh à, nhưng ta lại không muốn đánh ngươi. Sao nào?”
Vừa nói hắn vừa tung một cước đá mạnh vào Lưu Nhất Chu khiến tên này té sấp xuống mặt đất, vết thương vừa mới liền lại đôi chút đã tóe máu be bét. Chỉ thấy hắn khóc thét lên, bọn thị vệ thấy như vậy thì cười vang.
Hắn trở lại chỗ ngồi, giục mọi người cứ ăn trước. Một lát sau thì Lục Giáo Phong trở về, trong tay là một vò rượu nhỏ.
Trần Đấu thấy đây chính thị là rượu đã ủ trăm năm, bên trên niêm phong mà vẫn bay ra nồng nặc mùi rượu. Hắn buột miệng khen: “Hảo tửu. Lục đại ca, ngươi thật có khả năng đó. Loại rượu quý thế này mà cũng có.”
Lục Giáo Phong được khen thì mặt mày rạng rỡ, nói: “Tạ ơn đại nhân đã khích lệ.”
Trần Đấu cười nói: “Khen ngợi thì khen ngợi, nhưng có một chuyện ta phải mắng ngươi.”
Lục Giáo Phong cả kinh, khẩn trương nhìn hắn, chỉ nghe hắn nói: “Ngươi cũng là ngự tiền thị vệ, ở trước mặt hoàng thượng làm việc, vậy mà nhìn những chữ ngươi khắc trên mặt hắn kìa, giống y con ba ba đang bò vậy, mười phần thì có bảy phần không ai đọc nổi. Sau này ngươi phải kiếm cơ hội đi học, luyện chữ cho tốt, biết chưa?”
Đám thị vệ nghe vậy thì tên nào tên nấy ôm bụng lăn ra cười. Lục Giáo Phong giờ mới hiểu ra Trần Đấu đang nói giỡn, nên cũng cười theo.
Trần Đấu nhân cơ hội này đem rượu rót đầy vào bình, sau đó rót cho mỗi người một chén. Bọn thị vệ không nhìn thấy hắn bỏ thuốc vào trong đó nên lúc này không hay biết gì cả. Trần Đấu giơ chén rượu lên, nói: “Nào, chén thứ nhất ăn mừng ngự tiền thị vệ chúng ta có công bắt thích khách. Lần này chúng ta ở trước mặt hoàng thượng có được thể diện thật lớn, hoàng thượng nhất định sẽ ban thưởng.”
Mọi người hô vang, rối rít nâng chén uống. Lục Giáo Phong vừa rồi phải đi lấy rượu, nên không biết Trần Đấu đã bỏ thuốc mê hay chưa. Y cầm cốc rượu đặt ở mép mà do dự mãi không chịu uống. Trần Đấu liền trừng mắt liếc y một cái, y mới hoảng hốt dốc cả chén rượu vào miệng.
Trần Đấu sợ thuốc không đủ, lại tiếp tục rót cho mỗi người một chén, nói: “Chén thứ hai ăn mừng chúng ta…” Lời hắn còn chưa dứt, Lục Giáo Phong đã “phịch” một cái ngã lăn ra đất. Hắn còn đang ngẩn ra thì thấy bọn thị vệ cũng lần lượt té xuống bất tỉnh nhân sự. Không nghĩ tới thuốc lại có hiệu quả nhanh tới vậy, mới uống một chén mà ai nấy đã đo sàn rồi.
Trần Đấu đặt chén rượu trong tay xuống, rút một cây dao găm từ trong giày ra, chạy đến cái cột gần đó, cắt dây thừng đang trói Ngô Lập Thân cùng Ngao Bưu, sau đó đến bên cạnh Lưu Nhất Chu hỏi: “Lưu huynh, bộ dạng huynh thế này có thể tự đi không? Mới vừa rồi để che mắt bọn chúng nên phải đắc tội với huynh, mong huynh đừng trách.”
Ngô Lập Thân vận động tay chân một chút, nói: “Tình thế trước mắt, Vi huynh đệ chỉ đành phải làm vậy thôi, không cần phải quá khách khí. Lưu Nhất Chu, ngươi có thể đứng lên không?”
Lưu Nhất Chu hừ một tiếng nói: “Khắp người ta đau lắm.”
Ngao Bưu bĩu môi khinh bỉ nói: “Nam tử hán đại trượng phu bị thế này đã coi là gì.”
Trần Đấu vội giảng hòa: “Nếu Lưu huynh hành động bất tiện thì cứ ở lại đây, chút nữa ta quay lại tìm biện pháp đưa huynh ra ngoài sau.”
Lưu Nhất Chu nghe vậy cắn răng chịu đau bò dậy, nói: “Không được, ta muốn cùng đi, có chết ta cũng phải chết ở bên ngoài.”
Trần Đấu khẽ nhếch miệng cười, quay lại nói với Ngô Lập Thân: “Ngô lão gia tử, phiền ngươi lột trang phục của đám thị vệ, các ngươi hãy giả làm thị vệ để ta mang các ngươi xuất cung.”
Ngô Lập Thân mừng rỡ khen hay, cùng Ngao Bưu ba chân bốn cẳng cởi y phục của đám thị vệ, chốc lát đã được ba bộ, mặc cho Lưu Nhất Chu, sau đó tự mình cũng thay ra. Hai người bọn hắn thì ổn rồi, nhưng Lưu Nhất Chu tuy đã mặc trang phục thị vệ nhưng không có cách nào che đi khuôn mặt đầy “hoa” kia.
Không còn biện pháp nào khác, Trần Đấu đem cho y một cái nón đội lên đầu để che kín khuôn mặt lại, cúi đầu đi sau Ngô Lập Thân và Ngao Bưu. Hắn đưa ba người ra khỏi thị vệ phòng, hướng ngoài cung đi tới. Trên đường đi không gặp phải đám thị vệ tuần tra nào, có lẽ do Đa Long đã an bài từ trước kêu bọn chúng lánh đi. Thỉnh thoảng gặp phải mấy tên thái giám, Trần Đấu liền đùa giỡn một hai câu là ổn.
Đi một chốc đã tới cửa cung, thị vệ ở đó lại càng biết điều, cúi người khom lưng thật thấp vâng vâng dạ dạ. Đám người Ngô Lập Thân còn tưởng bọn thị vệ sợ Trần Đấu, không dám đứng thẳng lưng nói chuyện, thầm nghĩ hóa ra ân nhân cứu mạng mình tựa hồ rất có thế lực ở trong cung.
Cả bốn người đều thuận lợi xuất cung. Ra khỏi cung một đoạn không xa đã thấy một chiếc xe ngựa, Tiền lão bản mang theo hai gã đầy tớ ở một bên đứng đợi. Tiền lão bản này từ hồi theo Trần Đấu, cũng coi như có chút địa vị ở Thiên Địa hội, hiện tại ra khỏi cửa đều có tùy tùng theo hầu, thanh thế so với hắn có khi còn lớn hơn.
Tiền lão bản thấy Trần Đấu liền chạy ngay tới, thấy phía sau hắn có ba tên thị vệ, lại không rõ mặt nên nói: “Đại nhân, ngài tìm ta?”
Hắn trả lời: “Tiền đại ca, ba vị này là bằng hữu của ta ở Mộc phủ, đang có thương thế trong người. Huynh đem bọn họ tới nơi nào đó yên tĩnh một chút để họ dưỡng thương đi.”
Tiền lão bản gật đầu: “Dạ. Ba vị, mời lên xe.”
Lưu Nhất Chu không chút do dự leo lên xe ngựa, Ngô Lập Thân chưa biết thân phận Tiền lão bản, chỉ hướng Trần Đấu ôm quyền nói: “Đa tạ Vi gia cứu mạng.”
Trần Đấu cười: “Ngô lão gia khách khí rồi, ta an bài các người tìm một chỗ nghỉ ngơi đã, đợi thương thế khỏi hẳn rồi tính tiếp.”
Đợi ba người lên xe ngựa rồi, Tiền lão bản dặn tùy tùng mấy câu, tùy tùng vâng lệnh đánh xe đi. Tiền lão bản nói với Trần Đấu: “Vi hương chủ, sao ngài lại cùng bọn người của Mộc phủ ở một chỗ, lại còn cứu tính mạng bọn chúng?”
Hắn trả lời: “Còn không phải là vì chuyện của Từ đại ca sao, bây giờ Thiên Địa hội chúng ta không còn nợ gì Mộc Vương phủ nữa rồi.”
Tiền lão bản vui vẻ nói: “Nguyên lai là như vậy. Hương chủ, tiểu công tử của Mộc phủ mời chúng ta đi uống rượu, có lẽ là vì chuyện này. Mọi người còn đang đợi ngài tới chủ trì, không ngờ ngài như vậy đã nhẹ nhàng giải quyết xong rồi.”
Hắn ngạc nhiên hỏi lại: “Mộc Kiếm Thanh mời chúng ta ăn cơm sao, là lúc nào vậy?”
Tiền lão bản đáp: “Giữa trưa hôm nay, bây giờ cũng sắp tới giờ rồi. Mọi người không thấy Hương chủ đâu, nãy giờ còn đang cuống cả lên đây.”
Hắn khẽ cười khan rồi nói: “Bữa cơm này được mời thì ngu gì mà không ăn. Mang ta đi gặp mặt mọi người một chút.”
Tiền lão bản lập tức phân phó một tên tùy tùng khác tới phủ của hắn lấy thường phục rồi cùng tới nơi tập trung của Thiên Địa hội
Tân Lộc Đỉnh Ký Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 91: Mộc Vương Phủ mời tiệc.
Convert: Đắc Kỷ
Dịch : Lãnh Giai
Biên: Bi tước gia
Nguồn: Tu chân các – Tu chân giới
Tiền lão bản đưa hắn đi vòng vèo qua mấy con phố, sau cùng đi thẳng vào một tiệm cầm đồ. Trong tiệm không có ai ngoài một người, vừa thấy hai người bước vào liền hô: “Muốn cầm cố cái gì, mang qua cho ta nhìn.”
Vừa nghe thanh âm quen thuộc này, Trần Đấu liền nhận ra đó là Mao Thập Bát, hắn đang cúi đầu ở bàn đếm mấy hạt trân châu. Tiểu tử này từ lúc nào đi làm tiểu nhị ở tiệm cầm đồ thế này? Tướng tá hung thần ác bá của hắn ta có chỗ nào giống như một người làm ăn lương thiện đâu chứ.
Trần Đấu nhịn không được cười: “Ta chỉ có mỗi cái quần cộc này, không biết ngươi định giá bao nhiêu tiền?”
Mao Thập Bát giận dữ, ngẩng đầu lên, vừa thấy Trần Đấu và Tiền lão bản, nhất thời cả kinh nói: “A, Vi… khách quan, mời vào trong này uống trà.” Nói xong vội vàng chạy ra khỏi quầy, dẫn hai người đi tới hậu viện.
Trần Đấu nói: “Mao đại ca, sao ngươi lại chuyển sang làm ăn buôn bán rồi?”
Mao Thập Bát lúng túng cười đáp: “Là Tiền đại ca muốn ta theo huynh ấy học làm ăn.”
Trần Đấu nhìn Tiền lão bản, vẻ mặt kì quái như muốn hỏi tại sao y lại chọn Mao Thập Bát trông coi cửa hiệu cầm đồ cho hắn. Tiền lão bản giải thích: “Vi hương chủ, cửa hiệu này chúng ta vừa mua lại, đưa Mao huynh đệ tới đây, thứ nhất là để cho hắn chịu trách nhiệm liên lạc mọi người, thứ hai là do hắn thân thủ không tệ, để hắn trông coi cửa hàng là chính xác.”
Trần Đấu nhìn dáng vẻ vô cùng không tình nguyện của Mao Thập Bát, nói: “Nơi này có vẻ hơi gò bó, chỉ sợ Mao đại ca làm không được thoải mái. Chi bằng đợi đến lúc Thiên Thượng Nhân Gian khai trương, Mao đại ca đến đó làm đi.”
Mao Thập Bát mừng rỡ nói: “Hảo huynh đệ, thật đúng là bạn chí cốt của ta. Không uổng công ta kết giao với ngươi.”
Trần Đấu cười cười rồi cùng Tiền lão bản đi vào trong phòng.
Quan An Cơ, Huyền Trinh, Phong Tế Trung sớm đã ngồi chờ ở trong phòng đến sốt ruột, thấy hai người đi vào liền đứng dậy đón, Huyền Trinh vui vẻ nói: “Vi Hương chủ, ngài đã tới. Mộc gia Tiểu công tử mời chúng ta đi ăn cơm, thiệp mời cũng đưa tới rồi.”
Vừa nói y liền đưa ra một tấm thiệp màu đỏ. Trần Đấu không nhận lấy, chỉ nói: “Để cho mọi người đợi lâu rồi. Chuyện này Tiền đại ca đã nói với ta. Mộc vương phủ đã khách khí như vậy, chúng ta chẳng lẽ lại không cấp cho họ mặt mũi, mọi người cảm thấy thế nào?”
Quan An Cơ nói: “Sợ mọi chuyện không đơn giản như vậy. Mộc Vương Phủ rất có thể là muốn mở Hồng Môn yến.”
Huyền Trinh cũng nói: “Hương chủ, Mộc phủ mời khách, có lẽ liên quan đến chuyện Từ đại ca đánh chết Bạch Hàn Tùng.”
Trần Đấu khoát tay nói: “Người chết cũng đã chết rồi, Từ đại ca cũng bị thương nặng, giờ còn sống chết không rõ, bọn hắn còn có thể nói gì nữa, chúng ta không cần ngại, cứ việc đi ăn cùng bọn họ.”
Mọi người thấy Trần Đấu có đảm lượng như vậy cũng cảm thấy kì quái, chỉ có Tiền lão bản biết nội tình, tủm tỉm cười không nói lời nào.
Huyền Trinh nói: “Mộc Vương phủ mời chúng ta đi ăn cơm, chúng ta nếu không đi, bọn họ lại cho rằng chúng ta sợ. Hương chủ đã nói như thế, chúng ta cứ đi gặp họ xem sao. Tuy nhiên, phòng ngừa vạn nhất sinh chuyện, chúng ta cũng nên chuẩn bị một chút.”
Trần Đấu cười nói: “Cần gì phải chuẩn bị. Chỉ là một bữa cơm mà thôi. Mọi người cứ yên tâm mà đi, ăn cho bọn chúng cạn túi thì thôi.”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau hoàn toàn không biết hắn muốn làm cái gì. Đúng lúc này tên tùy tùng đi lấy thường phục cho Trần Đấu thở hồng hộc chạy vào, Trần Đấu liền cầm y phục qua phòng bên cạnh thay đồ.
Khi hắn trở ra thì mọi người đang đợi ở trong nội viện. Hắn giục: “Chúng ta đi thôi, không nên trễ giờ. Để bọn họ chờ lâu thì thật thất lễ.”
Phía ngoài đã chuẩn bị một chiếc kiệu nhỏ, Trần Đấu lên kiệu, kêu Tiền lão bản đến, thấp giọng phân phó mấy câu.
Huyền Trinh hô một tiếng khởi kiệu, mọi người liền nâng kiệu của Trần Đấu lên, đi tới địa điểm Mộc phủ mời tiệc.
Tới nơi, cỗ kiệu hạ xuống, Tiền lão bản vén màn lên cho hắn ra khỏi kiệu, chỉ thấy nơi mọi người đang dừng lại là một gian nhà cấp bốn. Tiền lão bản nói khẽ với hắn: “Vi hương chủ, là nơi này. Mộc vương phủ này cũng quá keo kiệt đi chứ, mời khách mà lại chọn cái địa phương như thế này.”
Trần Đấu cười: “Đừng chỉ nhìn bên ngoài mà đánh giá, nói không chừng bên trong khiến chúng ta bất ngờ.”
Hắn còn đang nói thì đại môn khẽ mở ra, hơn mười người từ bên trong đi ra ngoài. Người cầm đầu quần áo sang trọng khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, nhìn cũng đoán được y là Mộc Kiếm Thanh rồi. Những người phía sau y đều mặc áo vải thô, trang phục không khác với tùy tùng bao nhiêu, ngay cả Bạch Hàn Phong cũng chỉ mặc một bộ trang phục bình thường. Trần Đấu thầm nghĩ: “Không biết Mộc Vương Phủ muốn làm cái trò gì đây?”
Mộc Kiếm Thanh tiến lên một bước, ôm quyền nói: “Tại hạ Mộc Kiếm Thanh, đa tạ Vi hương chủ đại giá quang lâm.”
Trần Đấu cười ha hả, tiến lên kéo tay của Mộc Kiếm Thanh, nói: “Tiểu công gia, cần gì khách khí như vậy. Các ngươi đường xá xa xôi chạy tới Bắc Kinh, vốn dĩ nên là chúng ta tiếp đón mới đúng.”
Mộc Kiếm Thanh thấy hắn thân mật thì không khỏi ngẩn ra, chỉ đành cười nói: “Vi hương chủ tuổi còn trẻ mà đã làm Hương chủ của Thiên Địa hội đúng là khiến ta vô cùng bội phục. Chỉ là một bữa cơm mà thôi, cần gì phải để ý ai mời.”
Vừa nói đến đó, bỗng một phụ nữ chừng hơn 40 tuổi trang phục sặc sỡ, trên đầu còn cài bông hoa tươi từ trong hẻm đi ra. Bà ta cười toe toét, vừa mở mồm liền mắng: “Tốt, khách đã tới. Một đám đại lão gia lại dám cùng lão nương giở trò. Nói là hai ngày nữa trả bạc, lão nương lại bị các ngươi lừa. Hiện tại có bạc thì ta cho mượn, không có thì cút cho ta. Lão nương không cho thuê nữa.”
Trần Đấu và đám người Thiên Địa hội ngẩn ra, không biết nữ nhân này lai lịch ra sao. Mà Mộc Vương phủ mặt mũi ai nấy đều đỏ bừng. Mộc Kiếm Thanh giận đến run rẩy, không nói ra lời. Bạch Hàn Phong tiến lên một bước, ngăn trở người phụ nữ đó, giận dữ nói: “Không phải nói hai ngày nữa sẽ đưa tiền cho ngươi rồi sao. Chúng ta nhiều người như vậy, còn có thể chạy đi đâu.”
Người phụ nữ kia nói: “Các ngươi nếu chạy thật thì ta có thể tìm các ngươi ở đâu. Nếu như có tiền mời khách thì mau trả tiền thuê phòng cho ta. Ta cũng không tin ngần này người mà ngay cả hai mươi lượng bạc cũng không xuất ra được.”
Bạch Hàn Phong giận dữ, nhưng rốt cuộc vẫn hạ giọng cùng người phụ nữ kia thương lượng. Tuy nhiên bà ta không nghe theo, nếu bọn họ không trả tiền ngay thì sẽ không buông tha.
Mấy huynh đệ Thiên Địa hội nhìn nhau, không biết Mộc Vương phủ đang định làm gì. Trần Đấu bỗng nhiên nhớ ra, Mộc Kiếm Thanh mấy người bọn họ vì muốn bắt Khang Hi mà không ngần ngại bỏ tiền tiêu xài trong Hoa Phong Lâu mấy ngày liền. Mấy vạn lượng bạc cứ như vậy mà tiêu phí, chẳng những Hoàng thượng không thấy mà muội muội lại bị người ta bắt đi.
Hơn nữa Mộc phủ lần này tới không ít người, mỗi ngày ăn tiêu cũng không phải là ít. Buổi tối hôm qua bọn họ xâm nhập vào cung, mặc dù chạy thoát không ít nhưng cũng có rất nhiều người bị thương, chỉ sợ tiền bạc bọn họ cũng đã đem đi mời thầy thuốc hết rồi.
Trần Đấu lập tức hướng Tiền lão bản nháy mắt, Tiền lão bản hiểu ý, đi ra phía trước, từ trong ngực lấy ra một tờ ngân phiếu năm mươi lượng, giao cho nữ nhân kia, nói: “Đừng lắm lời nữa, cầm lấy bạc của ngươi rồi lăn đi cho ta.”
Ả kia vừa nhìn thấy năm mươi lượng, nhất thời mặt mày hớn hở, nói: “Ô, đại gia thật là hào sảng, cám ơn đại gia nga.” Nói xong định quay người đi.
Bạch Hàn Phong thấy thế vội nói: “Ngươi còn chưa thối tiền lẻ?”
Mộc Kiếm Thanh mắt thấy thuộc hạ mình làm cho mất mặt như vậy thì tức giận quát lên: “Bạch Hàn Phong!”
Bạch Hàn Phong đỏ mặt lùi lại, còn ả đàn bà kia cũng cầm tiền rời đi.
Mộc Kiếm Thanh ngượng ngùng nói: “Để cho Vi hương chủ chê cười rồi. Mời vào bên trong.”
Trần Đấu chỉ nói hai câu: “Quấy rầy. Quấy rầy.” rồi đi theo hắn vào trong.
Căn nhà này quả thật hết sức khó coi, phòng ốc thì đổ nát, cái bàn lại càng tệ hại, cả chân bàn cũng bị thiếu mất. Sau khi ổn định chỗ ngồi, mọi người liền rối rít tự giới thiệu. Sau đó Mộc Kiếm Thanh phân phó thuộc hạ mở tiệc, dẫn mọi người đi vào trong nội thất.
Bên trong đặt một cái bàn bát tiên (bàn vuông to, mỗi phía ngồi được 2 người), trên bàn bày biện mười mấy món ăn, nhưng đều rất đạm bạc. Người của Thiên Địa hội tuy xuất thân dân dã, nhưng từ sau khi nhập hội, mọi người đều có bạc, ăn uống cũng không phải kham khổ.
Thấy Mộc vương phủ xuất thủ keo kiệt liền tưởng rằng là bọn họ có ý khinh thường. Quan An Cơ tính tình nóng nảy, sớm đã không nhịn nổi, nhưng bởi vì có mặt Trần Đấu cùng Mộc Kiếm Thanh nên đành nhẫn nhịn, chỉ thấp giọng mắng: “Mộc Vương phủ thật quá hẹp hòi. Mang mấy đồ ăn này tới chiêu đãi mọi người sao”
Huyền Trinh mặc dù cũng bất mãn, nhưng từng trải hơn nên hướng Quan An Cơ khoát tay nhắc nhở.
Bữa cơm này Trần Đấu là thủ tịch, Mộc Kiếm Thanh ngồi ở ghế kế bên. Người của Thiên Địa hội chỉ có Quan An Cơ, Lý Lực Thế, Huyền Trinh là được ngồi. Còn đám người Tiền lão bản, Phong Tế Trung ngay cả tư cách ngồi vào bàn cũng không có, đứng thành một hàng phía sau Trần Đấu. Phía đối diện, đằng sau Mộc Kiếm Thanh cũng là một đám người đứng, Bạch Hàn Phong dĩ nhiên cũng ở trong số đó.
Mọi người lần lượt ngồi xuống, Bạch Hàn Phong tiến vào trong dẫn ra một người râu dài, được Mộc Kiếm Thanh giới thiệu: “Đây là ân sư của tại hạ, Liễu Đại Hồng.”
Huyền Trinh nói: “Chính là Thiết bối Thương Long Liễu lão tiền bối sao?”
Liễu Đại Hồng ha ha cười: “Huyền Trinh đạo trưởng quả là hảo nhãn lực, mọi người cùng ngồi xuống đi.”
Cạnh Mộc Kiếm Thanh còn một ghế trống, Huyền Trinh nói khẽ với Trần Đấu: “Không biết bọn họ còn có nhân vật lợi hại nào chưa mời ra.” Trần Đấu biết đó là vị trí cho Từ Thiên Xuyên nên chỉ cười nhạt một tiếng, không nói thêm gì. Quả nhiên Mộc Kiếm Thanh vỗ nhẹ hai tiếng, hai gã hán tử đỡ Từ Thiên Xuyên đi ra. Mọi người trong Thiên Địa hội vừa thấy đã mừng rối rít, đứng dậy nghênh đón: “Từ đại ca.”
Từ Thiên Xuyên được đưa tới trước bàn, ngồi cạnh Mộc Kiếm Thanh. Trần Đấu cười nói: “Từ đại ca, huynh đúng là giỏi a, chạy được tới tận Mộc phủ chơi đùa.”
Từ Thiên Xuyên nói: “Vi hương chủ lại đùa, thuộc hạ bị tên cẩu tặc Lô Nhất Phong bắt đi, suýt mất mạng, may mà có các bằng hữu Mộc Vương phủ cứu giúp, lúc này mới có thể giữ lại mạng sống mà gặp Hương chủ a.”
Ban đầu Từ Thiên Xuyên cùng Mộc Vương Phủ kết cừu oán, thì ra nguyên nhân là do Lô Nhất Phong, sau này Từ Thiên Xuyên bị bắt đi, người của Thiên Địa hội còn nghi ngờ rằng do Mộc Vương phủ gây ra, cho nên lúc ấy có chút bất kính. Bây giờ bọn họ mới biết đã trách nhầm Mộc phủ, rối rít hướng Mộc Kiếm Thanh xin lỗi và nói cảm ơn. Trần Đấu chỉ cười nhìn bọn họ náo nhiệt.