Tỳ thuộc thổ trong ngũ hành, ý nghĩa như nguồn cội của năng lượng, giống như đất cung cấp chất dinh dưỡng cho cây vậy.
Đối với một Ninja, Tỳ vị không chỉ là một cơ quan, mà nó còn đại biểu cho cả hệ tiêu hóa, là một hệ thống duy nhất có thể tổng hợp năng lượng cung cấp cho cả cơ thể.
Ngoài ra, tỳ vị còn là cơ quan trọng yếu nhất của quá trình tinh luyện chakra! Nếu như hệ thống tiêu hóa của người thường có thể chắt lọc tinh hoa, vứt bỏ cặn bã của đồ ăn, vậy thì tỳ vị của Lâm Hàn cũng có tác dụng tương tự, nhưng là với chakra!
Từ khi tu luyện trường sinh bí điển, Lâm Hàn chủ yếu chỉ tập trung vào cải tạo nội tạng, tăng cường số lượng chakra trên diện rộng, hắn cũng có tiến hành tinh luyện chakra, nhưng tiến độ cũng không được ổn thỏa cho lắm, lý do chính là vì Tỳ vị của hắn chưa đủ mạnh.
Tỳ vị, nó bao gồm cả hệ tiêu hóa. Đối với các Ninja khác, Lâm Hàn không biết, nhưng cá nhân hắn, tỳ vị còn là nơi cất chứa chakra với số lượng kinh khủng nhất trong cơ thể, không khác mấy so với huyệt đan điền của một võ giả!
Tỳ vị cải tạo hoàn thành, trữ lượng chakra của nó khủng khiếp tới mức, 90% chakra trong cơ thể Lâm Hàn có thể tích trữ ở đây, sẵn sàng tràn ra khắp cơ thể bất cứ lúc nào! Đây cũng là bí quyết tích trữ sinh cơ của Trường sinh bí điển, chỉ là được Lâm Hàn cải biên sinh cơ thành Chakra của hắn mà thôi!
Số lượng chakra của Lâm Hàn, nếu như đặt ở Nhẫn giới, có lẽ cũng đã thuộc hàng “top”, có lẽ cũng không thua Naruto một chút nào, thậm chí, nếu không có Cửu vĩ, Naruto chưa chắc đã nhiều chakra bằng Lâm Hàn bây giờ! Vậy mà tỳ vị có thể dung nạp tới 90% trữ lượng này, đủ thấy độ khủng khiếp của nó đến đâu!
Có một nơi dung nạp, tập kết chakra, cũng có nghĩa là khả năng khống chế chakra của Lâm Hàn cũng sẽ tăng lên một mức độ mới.
Trước đây, khi chakra còn tản mạn khắp cơ thể, Lâm Hàn điều động chakra đôi khi gặp phải một vài vướng mắc rất khó chịu, đó là khi cần điều động lượng lớn chakra, nhưng lại không gom góp kịp, bởi chakra quá phân tán, mỗi nơi một chút! Nhưng hiện giờ, chakra đã quy tụ lại một điểm, hắn đã bớt được công đoạn gom góp chakra. Cần bao nhiêu chakra, hắn chỉ cần rút bấy nhiêu chakra từ tỳ vị ra mà thôi, vừa tiện lợi, vừa nhanh chóng!
Đồng thời, Tỳ vị đang không ngừng tinh luyện chakra, khiến chakra của Lâm Hàn ngày càng tinh khiết, ngày càng tràn ngập sinh cơ.
Theo lý thuyết, tinh luyện chakra như vậy sẽ khiến lượng chakra bị giảm đi, mười chỉ còn một. Nhưng đối với Lâm Hàn điều này gần như không tồn tại.
Với thể chất của tộc Senju, lượng chakra trong cơ thể hắn luôn ở trạng thái bão hòa, có chăng chỉ là cơ thể hắn có giới hạn, không thể chứa nhiều chakra đến vậy mà thôi. Hiện giờ chakra tinh luyện nên giảm đi, nhưng chakra mới lại sinh ra, lấp đầy khoảng trống đó.
Nhưng mà…
Chakra tinh khiết hơn một chút, nhưng phóng thích ra lại không có chút biến đổi nào là sao?
Lâm Hàn kết ấn, nhẫn thuật hoàn toàn sử dụng lượng chakra tinh khiết vừa được chắt lọc, không sử dụng loại chakra tạp chất, nhưng nhẫn thuật hắn sử dụng ra về cơ bản lại chẳng khác gì trước đây. Vẫn chỉ là thứ “thực vật” tầm thường mà thôi!
Gỗ của Lâm Hàn vẫn chỉ là “gỗ”, mặc dù tràn ngập sinh cơ, cành lá tươi tốt, cũng vừa dẻo dai, lại cứng rắn vô bì, nhưng vẫn chỉ là thứ “phàm mộc”, không có khả năng gì đặc biệt. Về cơ bản, gỗ của hắn mạnh mẽ hơn Mộc Độn của Yamato, nhưng lại không có được thứ tinh hoa nhất, khả năng thần diệu nhất làm nên danh xưng “đệ nhất nhẫn giới” của Mộc độn!
Tại sao lại như vậy?
Lượng chakra vừa rồi là hoàn toàn thuần khiết, mặc dù rất ít, nhưng vẫn là thuần khiết, đáng lẽ phải xảy ra chất biến, có được tính chất biến hóa! Tại sao vẫn không có chút thay đổi nào?
Chẳng lẽ ta đã sai ngay từ đầu?
Lâm Hàn bình tĩnh nhắm mắt lại, tỳ vị vận chuyển, tinh lọc ra một lượng nhỏ chakra thuần khiết mới. Hắn một lần nữa kết ấn, tạo ra một cái cây nhỏ.
Vẫn như vậy!
Không khác gì so với sử dụng chakra tạp chất trước đây! Rốt cuộc ta đã sai ở chỗ nào?
Lâm Hàn thử đi thử lại cả chục lần, nhưng tình hình vẫn thế, không có một chút thay đổi nào.
Móa móa móa!
Lâm Hàn nằm phịch xuống giường, chân tay vùng vẫy như trẻ con, hắn nghĩ mãi mà vẫn không hiểu mình sai ở chỗ nào.
Nghĩ không ra! Dứt khoát không thèm nghĩ nữa, Lâm Hàn vẫn còn nhớ, Lê Ân Tĩnh hẹn mình tối nay đến nói chuyện, hắn cũng không muốn lỡ cuộc hẹn với giai nhân. Nhất là trong thời điểm này, thời điểm mà hắn vẫn chưa hiểu nàng đang có suy nghĩ và quyết định thế nào, bởi Lâm Hàn cũng không biết là Altar đã ảnh hưởng đến Lê Ân Tĩnh bao nhiêu.
Lâm Hàn thu dọn hành trang, mặc vào một bộ đồ gọn gàng, tiến tới nơi trú ngụ của Uy gia.
Còn chỗ đó ở nơi nào… chiều nay đã có người đưa thiệp mời đến tận nơi cho hắn rồi.
Lâm Hàn đạp lên tuyết, bước về phía Đông thành, tiến về khu trạch viện của Hải gia.
Lâm Hàn vẫn còn nhớ, Hải gia này cũng có rất nhiều thiên tài, một người tên là Hải Lạc Thành, Lâm Hàn chưa gặp bao giờ, chỉ từng nghe Lê Ân Tĩnh nhắc đến, còn một người là Hải Vô Yên tiểu cô nương, hơn Lâm Ôn một tuổi, lần trước mẹ còn định làm mối cho Lâm Ôn và Hải Vô Yên, nhưng không thành vì con thỏ nhãi nhép kia đã nhanh chân bỏ chạy từ bao giờ.
Chỉ là không ngờ, Hải gia này lại là một gia tộc thân cận với Uy gia. Nghĩ cũng đúng, ba gia tộc lớn trải rộng khắp phạm vi thế lực của học viện Cửu Long, ở thành Băng Nguyên thì Lâm gia đứng đầu, nhưng hai nhà khác có thế lực nơi đây cũng là bình thường.
Trạch viện của Hải gia… nói thế nào nhỉ, đây là một trạch viện đặc biệt nhất trong các trạch viện mà Lâm Hàn đã từng nhìn ở thế giới này.
Không phải kiến trúc cổ phương đông hay phương tây gì, mà là một loại kiến trúc rất tân tiến, rất hiện đại. Có lẽ nên gọi đây là một biệt thự chứ không nên gọi là trạch viện.
Căn biệt thự rất rộng, nhưng lại chỉ có một kiến trúc duy nhất nằm chính giữa, nổi bật bởi chiều cao chừng năm mươi mét. Xung quanh là bãi cỏ trập trùng lên xuống, khiến Lâm Hàn liên tưởng tới một sân golf quy hoạch kỹ lưỡng của kiếp trước vậy. Hơn nữa, còn có một dòng suối nhỏ chảy thành một vòng trọn vẹn, là một điểm nhấn rất thơ mộng giữa bãi cỏ rộng rãi này.
Lâm Hàn bước vào, ngay lập tức có người ra đón. Đó là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, chắc hẳn là gia chủ Hải gia. Nhìn qua cũng rất phong độ, lịch lãm. Phong thái này khiến Lâm Hàn rất thích, nó khá giống với hình tượng nhân sĩ thành công mà Lâm Hàn gặp kiếp trước, với một chiếc áo sơ mi trắng bên trong, quần âu và giầy da bóng lộn. Chỉ là phong cách hơi khác khi mặc một chiếc áo ngoài là loại trường bào cổ của phương Đông, nhìn qua cũng hơi quái quái, nhưng cũng khá phá cách.
Thấy Lâm Hàn, người đàn ông mỉm cười, rất thân sĩ nói:
- Xin chào Lâm công tử, đại tiểu thư đang chờ cậu trên tầng thượng. Chúng tôi cũng không làm phiền hai người, xin cậu cứ tự nhiên, coi đây là nhà mình là được. Dù sao hai nhà chúng ta cũng có giao tình không cạn, nghe nói quan hệ của Lâm Ôn và Vô Yên nhà chúng tôi ở học viện cũng rất tốt!
- Hả?
Lâm Hàn ngạc nhiên, đã mấy tháng nay hắn không liên hệ gì với Lâm Ôn. Nói trắng ra, từ khi vào học viện, Lâm Hàn còn chẳng để ý đến Lâm Ôn đang làm cái gì, có thể nói, Lâm Hàn hắn đúng là một thằng anh tắc trách nhất trên đời.
Vậy mà bây giờ lại nghe tin thằng ku kia có quan hệ tốt với một cô bé cùng tầm tuổi? Nghe cũng quái quái, chẳng nhẽ tên nhãi này lại sóng sau đè sóng trước, lợi hại hơn cả mình?
Cười nhẹ, Lâm Hàn cũng rất lịch sự đáp:
- Chuyện của bọn trẻ thì cứ để bọn chúng tự nhiên đi. Tôi và gia đình cũng không có ý định can thiệp vào chuyện này. Chỉ là, nếu như hai đứa nó có làm sao thì mong Hải gia các ngài cũng không nên cấm cản hay can thiệp gì nhiều là được.
- Đương nhiên! Đương nhiên! Lâm Ôn cũng là một thiếu niên anh tài. Mới chỉ vào học viện tổng cộng bốn năm, hơn nữa lại có một năm bỏ bê tu luyện để chăm sóc mẹ, nhưng hiện tại tu vi đã là Võ Vương cấp mười! Thiếu chút nữa sẽ tấn cấp Võ Hoàng, một nhân tài như vậy, không chỉ Hải gia chúng tôi, mà kể cả là ba gia tộc lớn chắc chắn cũng sẽ không bao giờ cấm cản chuyện này.
Lâm Hàn lại một lần nữa ngạc nhiên!
Hiện tại đã là Võ Vương cấp mười? Nhanh như vậy sao?
Bản thân mình không tính, nói thẳng ra Lâm Hàn tồn tại đã gần như là một bug trong thế giới này. Hệ thống đã trao cho hắn huyết kế giới hạn mạnh nhất nhẫn giới, lại thêm công pháp Trường sinh bí điển không những bá đạo, mà còn tương thích hoàn mỹ với huyết mạch của hắn, thêm hàng loạt những thứ quỷ bí của Ninja, Lâm Hàn tiến bộ nhanh cũng là một điều dễ hiểu. Nhưng đối với Lâm Ôn, tiến độ nhanh như vậy, từ một năm, tấn cấp từ Võ Tông lên tới Võ Vương, còn sắp tới Võ Hoàng, không thể không nói, hắn đúng là một thiên tài trong thiên tài!
Đứng lại khách sáo với gia chủ Hải gia thêm một lúc, Lâm Hàn cũng biết thêm được, con gái Hải Vô Yên của bọn họ cũng không phải dạng vừa, thậm chí còn trước Lâm Ôn một bước, trở thành một Pháp Hoàng trẻ tuổi vô cùng của Pháp Viện! Thậm chí, quan hệ của hai nhóc này cũng rất buồn cười, Lâm Ôn thì cố gắng để vượt qua Hải Vô Yên, còn cô bé kia lại cố gắng để không cho hắn vượt qua. Nhìn qua thì như chẳng ai phục ai, cũng suốt ngày cãi nhau đánh nhau như choá với mèo, nhưng nếu có ai đó nói xấu một người mà xem, chắc chắn kẻ còn lại sẽ nhảy dựng lên như mèo bị giẫm phải đuôi cho xem.
Đây chắc hẳn là cái gọi là “oan gia vui vẻ”! Ha ha!
Nghe gia chủ Hải gia kể chuyện cũng thú vị, có lẽ sắp tới nên tự mình kiểm chứng xem sao.
Gia chủ Hải gia cũng tự biết mình, hắn chỉ nói thêm vài câu, sau đó mỉm cười cáo từ, hắn cũng không dám làm trễ thời gian quý giá của đại tiểu thư!
Lâm Hàn nhìn theo bóng lưng gia chủ Hải gia, trong lòng tán thưởng vô cùng. Người này cư xử cực kỳ đúng mực, thái độ cũng rất thân thiện, cực kỳ hợp khẩu vị của hắn. Chỉ là, lúc này Lâm Hàn cũng đang vội, nếu hắn dông dài thêm chút nữa thôi, có lẽ hảo cảm của Lâm Hàn sẽ dần chuyển thành phản cảm mất.
Nhìn lên tầng thượng cách mặt đất năm mươi mét kia, lại nhìn mấy cô hầu gái đang đưa tay thỉnh mời hắn tới cầu thang. Lâm Hàn lắc lắc đầu, từ chối.
Trong ánh mắt kinh dị của mấy cô hầu gái, Lâm Hàn từng bước từng bước đạp lên tường, chạy băng băng lên bức tường dựng đứng, như một cơn lốc bắn phá, chẳng mấy chốc đã đạp lên sân thượng.
Mấy cô hầu gái đưa mắt nhìn nhau, biết mình có ý kiến cũng chẳng có tác dụng gì. Chỉ tiếc hôm nay gia chủ phát quần áo mới, lại cung cấp son phấn cực kỳ cao cấp, để bản thân tắm rửa sạch sẽ, trang điểm đẹp ra đón khách, nhưng cuối cùng chưa đón tiếp được gì thì khách đã “đạp tường” lên sân thượng rồi…
Nhưng thôi kệ, dù sao cũng lời được chỗ son phấn cao cấp kia! Mấy nàng cũng thấy mừng lắm rồi.
----
Phốc!
Lâm Hàn mất đà, không phanh kịp, hắn bi ai lao lên không thêm ba bốn mét, sau đó dùng tư thế bình sa lạc nhạn cắm mặt xuống nền nhà, tro bụi đầy mặt.
Ngay lập tức, Lâm Hàn nhảy dựng dậy, phủi hết tro bụi trên quần áo, dáo dác ngó quanh, trái, phải, trên dưới… cuối cùng nhẹ nhàng thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực an ủi:
- May a! Không có ai, nếu không phong độ hiên ngang của ka vứt đi đâu a?
- Phốc!
Lê Ân Tĩnh ngồi ngay sau lưng hắn, nàng đột nhiên phì cười ra tiếng, cuối cùng cười như vỡ đê, có muốn cũng không ngừng lại được.
Mặt Lâm Hàn đột nhiên cứng ngắc, khóe miệng giật giật quay đầu lại. Nhìn thấy Lê Ân Tĩnh vẫn đang ngồi kia cười nhạo mình, hắn lại ra vẻ rất thản nhiên ngẩng đầu lên trời, nhẹ giọng cảm thán:
- Hôm nay trời thật tối a, làm tầm mắt ta mờ mịt, người đẹp nơi đây mà ta lại không nhìn thấy nàng!
Lê Ân Tĩnh hơi bớt cười một chút, nhưng đến lúc nhìn thấy vầng trăng tròn vành vạnh, sáng như bạc ròng trên không trung, lại thêm hàng trăm ngàn vì sao lấp lánh lung linh lập là lập lòe như cười nhạo Lâm Hàn, nàng lại không nhịn nổi, một lần nữa cười như nắc nẻ!
Lê Ân Tĩnh hôm nay thật đẹp, nàng mặc một bộ váy dạ hội hồng, chiếc thắt lưng nhỏ cách điệu, càng làm tôn lên vòng eo thon xinh xắn của nàng. Trên thắt lưng còn đính khảm một vài loại đá quý sáng lấp lánh như kim cương, khác nào tinh thần trên trời đang đua nhau tỏa sáng.
Không, bản thân Lê Ân Tĩnh chính là ngôi sao sáng nhất đêm nay, ngay cả ánh trăng bạc kia cũng chỉ là làm nền, không thể át nổi ánh sáng mị lực mà nàng bộc lộ.
Mái tóc tím dài thướt tha ngày thường được búi gọn lên, càng làm nàng nổi bật với vẻ thành thục và đài các. Trên đầu còn có một thứ trang sức gì đó như vương miện… Đối với Lâm Hàn, Lê Ân Tĩnh đêm nay chính là một hoa hậu… Không, dù cho có mười hay một trăm hoa hậu cũng không sánh bằng nàng! Nàng là đẹp nhất, là cao quý nhất!
Từ trước tới nay, Lâm Hàn chưa từng thấy Lê Ân Tĩnh đeo trang sức, hoặc là trang điểm. Vậy mà tối nay, nàng lại vừa trang điểm, vừa đeo trang sức. Mặc dù trang điểm rất nhạt, thậm chí chỉ có một lớp son bóng mỏng và chuốt mi cong hơn, trang sức cũng chỉ có “vương miện”, thắt lưng, cùng với một đôi khuyên tai sáng bạc có hình ngọn lửa, nhưng dù gì cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, Lâm Hàn cảm nhận được một phong vị khác.
Nàng không trang điểm, khí chất giống như một chị gái nhà bên, thân thiện, trong sáng, cởi mở. Nhưng tối nay, khí chất ấy lại trở nên cao quý, đài các như một nữ vương, không, phải nói là một nữ thần mới đúng! Khí chất ấy, kết hợp với thần tình của đôi mắt nâu tràn ngập cảm xúc, chúng khiến Lâm Hàn như suy như túy, nhất thời không dứt ra được.
Nàng cười, khí chất kia phần nào bị hao tổn, nhưng cái vẻ đáng yêu rực rỡ đó lại khiến nàng càng trở nên đẹp đẽ, như một bức tranh nghệ thuật họa lại cảnh tượng khi nữ thần cười, một vẻ đẹp vĩnh viễn không thể quên.
Theo tràng cười của Lê Ân Tĩnh, làn sóng trước ngực nàng cũng theo đó mà dập dờn, ánh mắt của tên sắc lang nào đó cũng vì vậy mà đong đưa theo, không dời ra được. Đảo nhiều đến mức, chính Lâm Hàn cũng cảm thấy hoa cả mắt, suýt nữa ngã ngửa.
Chú ý đến thần tình của tên kia. Lê Ân Tĩnh dần dần ngừng cười lớn, nhưng trên môi vẫn tủm tỉm sự vui vẻ, vẫy vẫy tay với Lâm Hàn, giọng nói tràn đầy tính mê hoặc vang lên:
- Nhóc con! Tiểu sắc lang, thích nhìn thì tới gần đây, đứng đó làm gì? Ha ha…
Nói dứt lời, nàng lại tự phì cười ra tiếng, từng làn sóng tiếp tục thôi miên Lâm Hàn.
Hắn tiến lại gần, ngồi xuống đối diện Lê Ân Tĩnh, khuôn mặt nghiêm túc nói:
- Chị đang mê hoặc tôi!
- Ừ! Thì mê hoặc đó! Cậu làm gì được chị? Ha ha…
Lê Ân Tĩnh vẫn vừa cười cợt vừa đáp trả.
- Tôi có thể ăn chị nếu chị cứ tiếp tục mê người như vậy!
Lâm Hàn tiếp tục nghiêm mặt đáp.
- Giỏi thì đến thử xem!
Lê Ân Tĩnh khiêu khích nói.
Lâm Hàn bĩu môi, tựa lưng vào ghế, nhún nhún vai ra vẻ bất lực:
- Không có ngu!
Móa, cô nàng này đúng là muốn đùa chơi chết hắn mà! Nếu chỉ có nàng, dù cho nàng có mạnh đến mấy, Lâm Hàn vẫn có thể liều mình thử một lần. Dù gì thì trước khi tan biến, Altar cũng đã rất tốt bụng “nói nhỏ” với hắn mấy câu, khiến Lâm Hàn rất nắm chắc khi đối diện với Lê Ân Tĩnh.
Nhưng ở đây không chỉ có nàng, còn có một lão thái bà lúc nào cũng nhìn chằm chằm tình huống. Nếu hắn vọng động linh tinh, vậy thì dù cho chính Lê Ân Tĩnh nguyện ý, vậy thì hắn cũng phải ăn đủ!
Aiz, vẫn chưa đủ mạnh a! Vẫn còn cần tiếp tục phấn đấu a!
Lâm Hàn ai thán nghĩ!
Thấy Lâm Hàn cũng biết điều chịu thua, Lê Ân Tĩnh các thêm đắc ý, cười hì hì rót ra hai ly rượu màu xanh nhạt mà chính Lâm Hàn cũng chẳng biết đó là loại rượu quỷ gì.
Đưa cho Lâm Hàn một ly, Lê Ân Tĩnh cười tủm tỉm nói:
- Hôm nay là một ngày rất vui nha! Chị biết mình thực sự là ai, chị kiến thức được thêm rất nhiều thứ, chị biết mình có đủ cả cha lẫn mẹ! Cạn một ly!
Dứt lời, nàng dẫn đầu cạn ly, Lâm Hàn vốn không thích uống rượu, nhưng Lê Ân Tĩnh hôm nay vui như vậy, hắn cũng không đành lòng làm mất hứng, chỉ ngửa cổ cạn theo.
Lê Ân Tĩnh tiếp tục rót thêm ly nữa, cười hì hì nói tiếp:
- Cũng hôm nay chị mới biết được, tại sao lần đầu gặp cậu lại có cảm giác quen thuộc, thân cận đến vậy nha! Hóa ra chúng ta cũng đã từng chung đường một lần. Không thể không nói, mị lực nhân cách của cậu thực sự rất lớn, dù cho không có cảm giác ban đầu đó, sớm muộn rồi chị cũng sẽ tin tưởng cậu, dù sao thì kẻ khó tính như cô nàng Altar kia cũng đã từng tin tưởng, vậy thì người dễ tính như chị lại càng dễ tin tưởng hơn, phải không? Nào, cạn cho tình bạn của chúng ta!
Lâm Hàn cũng không nói gì, tiếp tục cùng nàng cạn thêm một ly.
Lúc này, gò má giai nhân đã đượm sắc hồng, đôi mắt quyến rũ cũng trở nên hơi lơ mơ. Có lẽ là nàng cũng không quen uống rượu, lại thêm loại rượu này cũng khá nặng nữa, nên mới nhanh “choáng” như vậy.
Nhưng Lê Ân Tĩnh có vẻ chưa định dừng lại, tiếp tục rót hai chén, nàng lại tiếp diễn màn độc thoại:
- Hôm nay còn có một việc vui nữa nha, đó là người chị thích cũng bắt đầu hiển lộ bản thân, cũng được người khác thừa nhận, hơn nữa còn có tương lai rất tươi sáng. Hì hì,… rồi sớm thôi, hắn sẽ vượt qua được chị, đến lúc đó, chị cũng không cần nghĩ nhiều, không cần khó xử như bây giờ nha… Cạn!
Lại một ly…
- Khó xử? Chị thấy khó xử sao?
Lâm Hàn lúc này cũng có vẻ hơi ngà ngà, hắn vốn ghét rượu từ tiền kiếp, đến bây giờ vẫn không thích, uống rượu quá ít nên tửu lượng của hắn thấp đến đáng thương. Hơn nữa rượu này thực sự quá mạnh, đến Lâm Hàn tự nhận thể chất hơn người mà cũng thấy ăn không tiêu.
- Nấc!
Lê Ân Tĩnh cạn thêm một ly, có vẻ thần trí lại càng thêm mơ hồ:
- Hắn nha! Rõ ràng đã yêu một người khác, nhưng vẫn thích dây dưa với chị đây. Vẫn biết đàn ông trên đời này đều là như thế, nhưng cảm giác cũng khó chịu vô cùng! Nếu chị đây chỉ là một con nhóc vô dụng tầm thường thì cũng thôi đi, trước đây làm tỳ nữ, đến sau này chắc làm vợ bé cho người ta cũng coi như chuyện định sẵn. Nhưng bây giờ nha, rõ ràng chị đây cũng là thiên tài, cũng có thực lực, dựa vào cái gì mà phải chia sẻ người mình thích với kẻ khác nha. Nấc! Yêu một kẻ kém tuổi chị không quan tâm, yêu một kẻ yếu hơn mình, chị càng không quan tâm, nhưng hắn chỉ là của chị mà thôi! Nấc! Nhưng hắn không chịu… hức… hì hì… Nếu hắn không chịu, vậy thì hắn phải mạnh mẽ hơn chị, mạnh mẽ để có thể đánh vỡ mọi mâu thuẫn trong lòng chị, khiến chị không còn lựa chọn nào khác nữa nha! Ách… Đến lúc đó, chắc là mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi ha?
Lâm Hàn ỉu xìu cúi đầu, không biết nên nói gì cho phải.
Có lẽ nàng đã say, hoặc là nàng mượn cơn say để giãi bày. Lâm Hàn biết, mình quá đáng nhiều lắm!
Là một người hiện đại, nơi pháp luật quy định rõ về việc một vợ một chồng, ước mơ nhỏ nhoi của gã mọt game như Lâm Hàn vẫn luôn là có thể kiếm vài ba cô bạn xinh như hot girl, cưới được về thì càng tốt, nhưng hắn biết, điều đó ở thế giới kia là không thực tế.
Đến thế giới này, Lâm Hàn đã dung hợp ký ức với “Lâm Hàn” nguyên bản. Về mặt tư tưởng, hắn cho rằng việc này ở dị giới là thiên kinh địa nghĩa, là quá bình thường. Hắn đã từng vui mừng cho rằng, sẽ có một ngày ước mơ của mình sẽ thành hiện thực.
Nhưng từ khi Tuyết Thiên Lăng, Tuyết tiên tử lạc khỏi trời xanh, trụy lạc xuống cuộc đời hắn, Lâm Hàn lại thay đổi suy nghĩ hoàn toàn. Hắn nghĩ rằng cả đời mình chỉ yêu một mình nàng, sống vì nàng, tu luyện để bảo vệ nàng. Cái ước mơ kia bị hắn bất tri bất giác từ bỏ, mặc dù hắn vẫn rất thích mỹ nữ, nhưng hắn chưa từng động tâm tư sẽ chế tạo hậu cung, gặp ai thu nấy, trong lòng hắn, Tuyết Thiên Lăng đã chiếm giữ vị trí quá lớn, lớn đến mức hắn đã từng nghĩ rằng không có bất cứ ai có thể chen vào.
Nhưng Lâm Hàn không biết, bản thân hắn chính là một kẻ rất tham lam, rất hoa tâm. Nếu hắn sinh trưởng trong thế giới này, có lẽ hắn đã trở thành một con ngựa đực chính hiệu rồi. Chẳng qua, do sinh sống trong thế giới hiện đại, đọc tiểu thuyết, xem phim quá nhiều, khiến tâm lý của hắn có cái gì đó hơi biến dạng, nói đơn giản, “tiêu chuẩn” của hắn là rất cao!
Nếu năng lực của hắn thấp kém, vậy thì hắn sẽ từ bỏ cái tiêu chuẩn viển vông kia. Nhưng may thay, hiện giờ hắn lại là một kẻ có tài năng, có thực lực. Hơn nữa, Tuyết tiên tử mỹ lệ vô song đã rơi vào tay hắn, khiến tiêu chuẩn của Lâm Hàn càng cao hơn, hầu như không có cô gái nào có thể khiến hắn rung động!
Nhưng, Lê Ân Tĩnh xuất hiện, giống như một thanh lợi kiếm, phá tan nát bức tường chắn kia, chạm đến vị trí sâu thẳm trong lòng Lâm Hàn, chạm vào điều mà hắn tiếc nuối nhất tiền kiếp, hơn nữa, Lê Ân Tĩnh thực sự quá xuất sắc, nàng đã đánh phá mọi tiêu chuẩn tưởng như điên rồ mà Lâm Hàn tự đặt ra trong vô thức.
Chính bản thân Lâm Hàn có lẽ cũng không biết cái tiêu chuẩn đó, chỉ khi có cô gái thực sự xuất sắc, khiến hắn động lòng, Lâm Hàn mới phát hiện ra, hóa ra mình còn có cái tiêu chuẩn điên rồ kia!
Nghĩ lại, Lâm Hàn cũng thấy mình thật vô liêm sỉ, mình lấy tư cách gì để phán xét người khác, để đưa ra tiêu chuẩn? Nhưng biết làm sao được, chính hắn cũng không khống chế được cái tiêu chuẩn quái đản này, cái tiêu chuẩn biến thái đó dường như được đề ra bởi tiềm thức, chứ không phải bởi ý chí của hắn. Con tim hắn sẽ chỉ thực sự rung động khi một cô gái có được những phẩm chất đó xuất hiện.
Nhưng…
Như thế cũng tốt!
Tiêu chuẩn… tiêu chuẩn chó má! Nhưng mi cứ cao nữa lên, cao nữa đi! Cao đến mức không một ai có thể vượt qua được nữa. Hai người con gái, ta đã thiệt thòi họ quá nhiều rồi, ta không muốn mình một lần nữa động lòng với ai khác!
Lâm Hàn lần đầu tiên thấy lý trí của mình yếu đuối đến như vậy, yếu đuối đến mức hoàn toàn vô lực trước “bản năng”.
Lý trí nói cho hắn biết, hắn chỉ nên có một mình Tuyết Thiên Lăng, nhưng bản năng lại dẫn dắt hắn, không cho phép hắn từ bỏ Lê Ân Tĩnh! Nếu là thế giới kia, điều này là bất khả thi, là nằm mơ giữa ban ngày, thì ở thế giới này, chuyện này khó, nhưng có thể thực hiện! Vì vậy, bản năng của Lâm Hàn đã dễ dàng chiến thắng, thôi thúc hắn trở nên mạnh mẽ hơn, để có thể chiếm giữ tất cả những gì hắn muốn!
Lâm Hàn đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Không phải là ấm áp trong lòng, mà là ngoài thực tế.
Hắn cảm thấy có thứ gì đó rất mềm mại, căng tròn đặt lên đùi mình. Theo đó, một đôi vòng tay trắng như ngó sen vòng khoác lên vai hắn, hơi thở tràn ngập mùi rượu, nhưng lại thơm ngát một cách lạ thường phả vào mặt, khiến Lâm Hàn càng thêm say mê:
- Nghĩ cái gì vậy? Đỡ đẫn hết cả rồi!
Khuôn mặt hồng hào, quyến rũ tới chảy nước áp sát vào mặt Lâm Hàn, đôi mắt nâu mơ màng quan sát, giống như muốn tìm tòi từng chi tiết lạ thường trên mặt hắn.
Lâm Hàn không tránh, rất tự nhiên đưa tay ôm lấy vòng eo bé bỏng của nàng, lại không nhịn nổi thơm lên đôi má hồng đáng yêu rồi mới đáp:
- Không có gì, chẳng qua đang nghĩ tới tu luyện kiểu gì để sớm ngày bắt chị về nhà làm ấm giường mà thôi! He he…
Lê Ân Tĩnh bĩu môi, khinh thường nói:
- Vượt qua chị… Hứ! Nói nghe thì dễ, nói cho cậu biết, trước đây nha, chị rất là lợi hại, chỉ một ngón tay là cái đại lục bé tẹo này cũng chìm vào dĩ vãng! Hắc hắc… Bây giờ bớt lợi hại rồi, nhưng sẽ sớm ngày vượt qua cả trước đây! He he, vượt qua chị nha… nói dễ hơn làm!
Lâm Hàn vuốt vuốt mũi, không phản bác.
Qua lời nói của Altar, Lâm Hàn cũng biết trước kia nàng rất lợi hại, Lê Ân Tĩnh bây giờ đã sở hữu mọi kinh nghiệm và kiến thức của nàng, quá trình hiện tại nói trắng ra chính là khôi phục tu vi! Còn Lâm Hàn hắn thì sao? Hắn còn phải mày mò từng bước, phía trước là một con đường mịt mờ không biết đi về đâu. Nhưng Lâm Hàn vẫn tự tin vô cùng, bởi hắn có được hệ thống! Mặc dù hệ thống hầu như không giúp hắn tu luyện, nhưng lại cho hắn một nền tảng tốt nhất, kinh khủng nhất!
Người xưa nói, thà cho cần câu, đừng cho cá! Hệ thống này nếu giúp hắn tu luyện, vậy thì là cho hắn cá, đến một lúc nào đó cũng phải hết, và đó cũng là lúc con đường của Lâm Hàn dừng lại! Nhưng hệ thống này lại tạo nền tảng cho hắn tự phát triển, cũng đồng nghĩa với cho hắn cần câu, hơn nữa còn là loại cần câu lợi hại nhất! Chẳng nhẽ có thiên phú ngập trời như vậy, mà ca vẫn không thể trở nên mạnh mẽ được hay sao?
Không làm được, vậy thì nên đập đầu vào mông tự sát đi thôi!
Càng nghĩ, Lâm Hàn càng thấy tự tin hơn, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ.
Nhìn thấy nụ cười ấy, đôi mắt vốn đã mơ màng của giai nhân càng trở nên mông lung. Nàng yếu đuối ngã vào lòng hắn, hai cánh tay ngọc siết lại, như muốn ôm chặt lấy Lâm Hàn, không cho hắn rời đi.
Dưới ánh trăng, hai bóng người đan xen vào nhau, yên tĩnh, bình lặng, tràn đầy ấm áp.
Một lúc sau!
- Cậu biết nhảy không?
Lê Ân Tĩnh hơi ngẩng đầu lên, chờ mong hỏi.
Lâm Hàn gãi gãi đầu, hơi bất đắc dĩ nói:
- Nhảy cao thì biết! Còn nhảy kiểu gì nữa thì chịu!
- Ghét thật!
Lê Ân Tĩnh hờn dỗi đấm nhẹ lên ngực hắn, thần thái trở về như bé gái đáng yêu mà Lâm Hàn gặp lần đầu. Nữ Thần cao quý đã tan chảy, khiến con tim Lâm Hàn cũng vì đó mà tan chảy theo:
- Đây là khiêu vũ, không phải nhảy cao, không biết nhảy học! Đi chị dạy cậu nhảy!
Vừa nói, Lê Ân Tĩnh vừa hào hứng nhảy khỏi lòng Lâm Hàn, kéo tay hắn ra mảnh đất rộng rãi giữa sân thượng này.
Hai cánh tay nam nữ đan vào nhau, Lê Ân Tĩnh kéo tay còn lại của Lâm Hàn vòng qua, nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, còn nàng lại đưa tay khoác lên vai hắn.
- Nào, làm theo hướng dẫn nha! Tiến lên! Ai ui, tên ngốc xít này, đừng có tiến nhiều như thế! Làm lại! Một hai… Trời đất ơi! Cậu là chân gỗ hay sao vậy? Tiến thêm chút nữa lên, cậu định giậm chân tại chỗ hả?
Khiêu vũ gì chứ? Đây không phải là chơi hắn hay sao? Hoặc là cố ý làm hắn bẽ mặt mà! Móa móa… Ai trời ơiiiii, mũi chân tôi! Cô nàng kia tính trả thù đây mà! Đã thế còn đi giày cao gót, muốn đục thủng chân tui hay sao? Hu hu, đôi giày mới sắm chiều nay, mất toi mười kim tệ đó có biết không?
Ánh trăng cười tủm tỉm nấp dần sau đám mây, để lại đám sao trời nhắng nhít nhìn trộm đôi nam nữ đang vui vẻ với đêm dạ hội chỉ có hai người…
Trận “tra tấn” đã qua đi, Lâm Hàn nhe răng nhếch miệng cố nhịn đau, tập tễnh trở về chỗ ngồi.
Cô nàng này đúng là muốn chơi xỏ hắn! Nãy giờ Lâm Hàn bị giẫm không dưới ba mươi lần, đôi giày mới đáng thương đã báo hỏng hoàn toàn. Nhìn hình tượng Lâm Hàn bây giờ đúng là bên trên lịch lãm, bên dưới tàn tạ, có vài phần phong thái chẳng ra ngô ra khoai.
Nhớ lại cái vẻ mặt đắc ý cười của nàng, lại còn cố mà ra vẻ áy náy, Lâm Hàn chỉ hận không thể nhảy lên cắn mấy cái cho bõ tức, mịa, không nên hại người vậy đi, đi bắt nạt mà cũng đáng yêu như vậy?
Ngồi xuống, Lâm Hàn xót xa nhìn vào mũi giày, nước mắt rưng rưng, đôi giày mới mua của ta a! Mười kim tệ a! Bây giờ mình nhà cửa nghèo khó, mấy tháng vừa rồi chạy qua chạy lại cũng hết sạch tiền rồi! Mà Lâm Hàn hắn lại đâu có biết đi kiếm tiền? Bảo hắn đi ăn cướp còn được.
Nhìn vẻ mặt đau lòng, đấm ngực giậm chân của Lâm Hàn, Lê Ân Tĩnh đúng là phì cười ra tiếng.
Nhẹ nhàng tựa sát vào hắn, Lê Ân Tĩnh cười hì hì hỏi:
- Sao vậy? Lâm thiếu gia vĩ đại của chúng ta mà lại giận dỗi vì đau chân hay sao?
Lâm Hàn lắc đầu:
- Chân đau một chút, không đáng kể. Nhưng mà tiếc đôi giày a! Mười kim tệ đó a! Là tôi lựa chọn cả mấy giờ đồng hồ mới chọn được, chuyên môn đi gặp ai đó! Chị cũng không phải không biết tôi là quỷ nghèo, chạy đi chạy lại cả mấy tháng nay, lại còn có cô nàng nào đó chuyên môn đòi vào quán trọ lớn, đầy đủ tiện nghi, lại còn thích đi vòng vèo du sơn ngoạn thủy,... tôi bây giờ thành tên nghèo kiết xác rồi!
Lê Ân Tĩnh càng cười tươi, biết hắn đang làm quái, nàng cũng không thèm bắt bẻ:
- Được rồi được rồi! Không cần kể khổ! Dù cậu có thành ăn mày thì đại tiểu thư đây cũng không có chê cậu đâu! Hì hì... Cùng lắm chị đền cậu một đôi giày khác là được chứ gì?
- Nói thật! Không được nuốt lời!
Lâm Hàn mặt nghiêm trọng nói.
- Nuốt lời là đồ cún con!
Lê Ân Tĩnh bĩu môi, rất bất mãn về việc Lâm Hàn nghi ngờ uy tín của mình.
Lâm Hàn tiếp tục nghiêm túc nói:
- Đừng có ra vẻ, dù có nói thật hay giả thì chị vẫn là cún con!
Lê Ân Tĩnh tức giận.
Hậu quả rất nghiêm trọng.
Lâm Hàn hít một hơi lạnh, tay cảm thấy đau nhói, đồng thời, hắn cũng la lên oai oái:
- Ai da! Buông! Buông ngay! Bảo chị là cún con chị còn không tin. Có cô gái nào đi cắn người vậy không? Ai ai ai... giết chồng a!
Lê Ân Tĩnh buông tay hắn ra, tức giận trừng mắt, quay mặt qua một bên, không thèm nói chuyện với hắn.
Lâm Hàn gãi gãi đầu, trong mắt đảo như rang lạc. Bàn tay ăn mặn rất vô liêm sỉ vòng qua eo mỹ nhân, kéo nàng vào lòng, cái đầu lách qua vai người ngọc, thì thào hơi nóng vào vành tai trắng xinh:
- Giận rồi à?
- Không giận!
Lê Ân Tĩnh phụng phịu nói.
- Không giận thật?
Lâm Hàn cười hì hì, nhẹ nhàng liếm một cái lên vành tai Lê Ân Tĩnh.
Thân hình nàng run lên, sức lực như bị rút sạch, nhưng vẫn mạnh miệng hừ hừ:
- Ý cậu là chị nói dối hả?
- Đâu... tôi...
- Chối cái gì? Cậu định nói là tôi đổ oan cho cậu á?
- Tôi! Ack... tôi không nói nữa là được chứ gì?
Lâm Hàn bắt đầu có chút nản lòng thoái chí.
- Cái gì? Không thèm nói chuyện với tôi? Thái độ của cậu là thế nào đây?
Lê Ân Tĩnh tiếp tục trừng to cặp mắt nâu, rất tức giận nói.
Lâm Hàn chịu chết, nói cũng không phải, không nói cũng không phải, vậy thì làm thế nào bây giờ?
- Thôi được rồi, anh xin lỗi em yêu, đừng giận nữa nha, được không?
Lâm Hàn hết cách, đành phải xin lỗi, mặc dù chưa hiểu rõ lắm mình đã phạm lỗi gì.
- Cái gì? Xin lỗi? Cậu làm gì có lỗi với tôi? Lại léng phéng với tiểu thư nhà ai phải không?
Lê Ân Tĩnh càng trừng to mắt, càng ngày càng tức giận.
Lâm Hàn ngẩn người, nhất thời không biết phải nói gì cho phải.
- Ngẩn người cái gì? Nói trúng tim đen rồi chứ gì?
Lê Ân Tĩnh tiếp tục oanh tạc.
Lâm Hàn càng thêm câm nín, hắn đã hiểu ra, phụ nữ đúng là sinh vật không thể nói lý!
Mười phút trôi qua, Lâm Hàn tiếp tục chìm trong im lặng, nhưng mồ hôi lạnh trên trán đã vã ra ròng ròng. Cô nàng này mười phút liên tiếp chỉ nhìn hắn chằm chằm, mắt trừng to như vậy mà không hề nháy mắt một cái... bái phục, bái phục a! Đúng là nữ thần, làm những điều người thường không thể làm được!
Phì! Ha ha ha...
Lê Ân Tĩnh phì cười, cười như vỡ đê. Đây là lần thứ hai trong tối nay nàng cười lớn như vậy.
Trong mắt Lê Ân Tĩnh, Lâm Hàn là một tên rất thích thể hiện, rất thích ra vẻ, chọc được hắn bối rối đến mức vã mồ hôi, nhìn cái vẻ mặt như hóc xương của hắn là chuyện cực kỳ buồn cười.
Nhưng...
Ưm...
Tiếng cười im bặt.
Thay vào đó là một thanh âm rên rỉ yếu đuối.
Cặp môi hồng căng mọng của nữ thần đã bị người chiếm giữ, tên nào đó còn rất vô sỉ lợi dụng cơ hội tuồn đầu lưỡi vào, thỏa thích hưởng thụ hương vị thanh tân, tràn đầy ngọt ngào.
Lúc đầu còn hơi giãy dụa, nhưng càng về sau, giai nhân lại càng thêm chủ động, thậm chí còn tấn công ngược lại Lâm Hàn, khiến hắn một lần nữa cảm nhận được sự nóng bỏng và mạnh mẽ của Lê Ân Tĩnh.
Sự nóng bỏng thực sự, chỉ cháy lên với mình hắn, duy nhất mình hắn! Còn đối với người ngoài, sự nóng bỏng của nàng luôn ẩn sâu đằng sau thái độ cứng rắn, mang theo hơi hướng khá “bạo lực”.
Một nụ hôn dài, đầy lãng mạn kết thúc, hai má Lê Ân Tĩnh đã trở nên hồng nhuận phơn phớt, nhẹ nhàng tựa vào ngực Lâm Hàn, hơi thì thào nói:
- Chị phải đi!
Lâm Hàn cười nhẹ, ôm lấy vai nàng:
- Biết mà!
Lâm Hàn đâu phải người ngốc, Lê Ân Tĩnh nói rất công khai với Uy Thanh Liên, nàng muốn trở về Uy gia, hắn cũng nghe thấy mồn một, còn không rõ nữa thì là do hắn muốn tự lừa mình mà thôi.
- Không luyến tiếc chút nào sao?
Lê Ân Tĩnh hơi phụng phịu nói, có chút xu hướng chuẩn bị nổi bão.
Lâm Hàn hoảng sợ, cô nàng này sắp giở bài ra rồi! Không để nàng nói thêm, cũng không cần giải thích cái gì, Lâm Hàn một lần nữa kéo nàng vào lòng, tái diễn một nụ hôn lãng mạn dài cả phút.
Đôi mắt nâu trở nên mơ màng, Lê Ân Tĩnh dường như đã quên vừa nãy định bắt bẻ cái gì, chỉ yếu đuối nói:
- Hiện tại có rất nhiều thứ cần làm, rất nhiều thứ cần hấp thụ, rất nhiều thứ cần tập luyện... Đây là giai đoạn tốt nhất, cũng quan trọng nhất, vì chị vừa mới hấp thu tất cả truyền thừa từ Altar William! Chị không muốn bỏ qua, càng không thể bỏ qua.
- Tôi hiểu mà!
Lâm Hàn không tỏ ra điều gì bất mãn, chỉ nhẹ nhàng cười tủm, đưa tay vuốt mái tóc tím dài mượt mà của nàng. Búi tóc cao quý đã trở lại trạng thái buông dài như ban đầu, tràn đầy thanh tân và dịu dàng.
- Không sợ chị đi quá nhanh, cậu đuổi không kịp sao?
Lê Ân Tĩnh nhẹ nhàng nói, dường như đây là một vấn đề rất nghiêm túc, không phải chuyện mà nàng lôi ra để đùa.
- Sợ chứ!
Lâm Hàn nâng hai gò má hây hây đỏ của nàng lên, nhìn thật sâu vào mắt nàng, thâm tình nói:
- Sợ! Nhưng tôi phải càng cố gắng hơn để đuổi kịp, chứ không phải kìm hãm chị lại, hoặc tỏ ra bất mãn gì gì đó! Tôi thích chị, thật đấy! Nên tôi muốn chị vui vẻ, yêu đời. Chị trở nên mạnh mẽ hơn, tự tin hơn, sẽ càng đẹp hơn,... Còn nếu một ngày chị không tu luyện nữa, vậy thì tôi sẽ đến, tu luyện thay phần của chị, mạnh mẽ thay phần của chị, để trở thành lá chắn cứng rắn nhất, bảo vệ nụ cười của chị! Chị cười lên... nhìn yêu lắm. Tôi muốn ngày nào chị cũng cười, để tôi càng ngày càng yêu chị hơn, có được không?
- Ừm!
Lê Ân Tĩnh cảm thấy trong lòng như rót mật, ngọt ngào vô cùng, nhưng nào biết, tên kia chỉ là mới học sến súa từ mấy bộ truyện ngôn tình và phim hàn cuốc mà thôi. Chính hắn còn thầm le lưỡi nhíu mày, tự mình thấy bản thân mình ghê tởm, da gà bắt đầu nổi lên, tóc gáy dựng đứng.
Sáng hôm sau.
Gia chủ Hải gia mang theo hai tỳ nữ tới, gõ cửa đánh thức Lâm Hàn đang ngủ say.
Đêm qua, hắn đã “ngủ” cùng Lê Ân Tĩnh.
Đừng hiểu lầm, ngủ ở đây hoàn toàn là nghĩa đen. Chỉ là hắn ôm nàng đi ngủ mà thôi. Cái cảm giác ấm áp, có một thân thể mềm mại chui vào ngực này... đã lâu lắm rồi Lâm Hàn mới được cảm nhận. Đây cũng là đêm đầu tiên trong hơn một năm qua, hắn ngủ ngon và bình yên đến như vậy.
Thực ra, Lê Ân tĩnh cũng có cảm giác tương tự. Nàng cũng rất an tâm, rất thoải mái tựa vào ngực hắn, ngủ một giấc ngon lành. Nếu không có Uy Thanh Liên đánh thức, có lẽ Lê Ân Tĩnh đã ngủ quên hết trời trăng mất rồi.
Lâm Hàn tỉnh dậy, giai nhất đã không còn. Tiếc nuối đưa tay sờ chăn gối vẫn còn thoang thoảng hương thơm, trong lòng Lâm Hàn càng quyết tâm trở nên mạnh mẽ, càng thêm khao khát mãnh liệt về sức mạnh!
Chỉ có mạnh mẽ, càng mạnh mẽ hơn nữa, hắn mới có thể giữ được tất cả những gì mình đang có, nếu không tất cả chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi!
- Lâm công tử! Đại tiểu thư đã theo Thanh Liên tiểu thư đi từ sáng sớm rồi! Đại tiểu thư có nhờ tôi đưa cho Lâm công tử đôi giày cùng bộ áo bào này. Nói rằng đây là món quà mà nàng đã hứa. Đồng thời cũng xin lỗi Lâm công tử, không phải tôi muốn đánh thức cậu, nhưng lão tổ Lâm gia đã tới đây tìm người, cậu biết đó...
- Được rồi! Cảm ơn chú Hải!
Lâm Hàn lắc đầu, ra vẻ không sao. Hai tỳ nữ rất hiểu chuyện đặt đồ lên bàn, sau đó lần lượt cáo lui. Gia chủ Hải gia cũng mỉm cười gật đầu, xoay người đi mất.
Lâm Hàn cười cười, lúc đó hắn cũng chỉ nói đùa mà thôi, không ngờ cô nàng này cũng để ý đến hắn thật. Một đôi giày đen, kiểu giày Ninja mà Lâm Hàn vẫn thường mặc. Hơn nữa cũng không phải loại giày thường, mà là loại giày hoàn toàn làm từ thiên tằm ty, không những bền chắc vô cùng, mà còn có thể co dãn tự nhiên, vừa với mọi loại chân, mùa hè có thể làm mát, mùa đông có thể giữ ấm. Hơn thế nữa, giày này còn là một loại pháp bảo rất tốt, vừa có tác dụng phòng thủ bàn chân, tránh trúng ám khí bẫy rập cắm dưới đất, vừa có tác dụng tăng cường công kích vật lý.
Hơn nữa, đi loại giày pháp bảo thế này, Lâm Hàn về cơ bản khỏi lo lắng về việc bẩn chân. Thiên tàm ty vốn có tác dụng bài độc, cũng có nghĩa mọi độc tố, chất bẩn sẽ được thanh lọc khỏi chân Lâm Hàn từng phút từng giây! Chống bẩn chân chỉ là chuyện nhỏ, nhưng bài trừ độc tố qua gan bàn chân thì đúng là một công dụng không tồi!
Đương nhiên, cơ thể Lâm Hàn cũng chẳng lấy đâu ra nhiều độc tố để thanh lọc, bởi Gan của hắn đã thanh lọc gần hết rồi. Nhưng đó cũng là cả một tấm lòng của giai nhân, Lâm Hàn không thể không cảm động.
Món quá tiếp theo thì có vẻ hơi ngoài ý muốn. Là một chiếc ngự thần bào trắng, về cơ bản là giống hệt kiểu dáng mà Lâm Hàn vẫn thường mặc. Đằng sau vẫn có ấn ký hình hoa tuyết, nhưng bao quanh nó lại là một đoàn lửa đỏ đang cháy hừng hực! Hơn nữa, hình lửa đỏ còn trải dọc theo mép áo, nhìn cũng có vài phần kiểu cách và “ngầu”.
Cô nàng này... cũng thật là háo thắng! Lửa đỏ lớn hơn, bao bọc hoàn toàn hoa tuyết, chẳng phải ngụ ý nàng lớn hơn Tuyết Thiên Lăng hay sao?
Chỉ là... áo này cũng hoàn toàn làm bằng thiên tàm ty! Cô nàng này đúng là tung ra đại thủ bút mà!
Nên nhớ, một mét “sợi” thiên tàm ty đã có giá là mười linh thạch thượng phẩm! Có thể nói là cái giá trên trời!
Một linh thạch hạ phẩm là một ngàn vàng, linh thạch trung phẩm bằng một ngàn linh thạch hạ phẩm, linh thạch thượng phẩm bằng một ngàn linh thạch trung phẩm...
Nên nhớ là một mét “sợi”, chứ không phải là một mét vải! Với độ mảnh của thiên tàm ty, để dệt nên một mét vải, ít nhất phải sử dụng đến một trăm ngàn mét sợi, cũng có nghĩa, một mét vải thiên tàm ty có giá một triệu linh thạch thượng phẩm!
Để dệt nên chiếc áo ngự thần bào rộng thế này, còn cả đôi giày kia nữa, ít nhất phải dùng đến mười mét vải! Tức là bộ đồ này của hắn đã có giá là mười triệu linh thạch thượng phẩm!
Là linh thạch thượng phẩm a! Không phải là hạ phẩm hay trung phẩm bình thường! Trên đại lục bây giờ, linh thạch thượng phẩm đã là thứ tiền tệ cao cấp nhất, quý hiếm nhất rồi!
Nghĩ lại đôi giày mười kim tệ kia, Lâm Hàn bất giác thấy nực cười! Hỏng đôi giày mười kim tệ, đổi lại là bộ đồ mười triệu tỷ kim tệ, cuộc làm ăn này... thực sự là quá lãi đi!
Nghe thì đúng là chuyện vui, nhưng Lâm Hàn vui không nổi. Lê Ân Tĩnh đi rồi, hơn nữa không để hắn tiễn biệt, cứ vậy mà lặng lẽ bỏ đi. Mặc dù biết chỉ là tạm thời tách ra, nhưng trong lòng Lâm Hàn cũng bất giác có chút hụt hẫng.
Haiz...
Thở dài một hơi, Lâm Hàn lặng lẽ xỏ chân vào giày, khoác lên ngự thần bào, tinh khí thần điều chỉnh đến mức cao nhất, ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra khỏi phòng.
Nếu Lê Ân Tĩnh cũng đã bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện, vậy thì hắn cũng không nên chậm trễ nữa. Hiện tại, Lâm Hàn rất mong chờ vào cái mà Lâm Chấn Sơn gọi là “huấn luyện”. Điều khiến một thiên tài như Lâm Thế Hùng phải sinh lòng ganh tỵ, phản ứng mạnh như vậy, hẳn cũng không phải trò đùa trẻ con chứ!
Thấy Lâm Hàn tinh thần no đủ, thần thái sáng láng đi ra, vẻ mặt của hai người nơi đây có phần rất kỳ quái.
Lão già Lâm Chấn Sơn nhìn lướt qua khắp người hắn, khiến Lâm Hàn nổi cả da gà. Lão già mất nết này, lại còn đặc biệt nhìn chằm chằm tiểu huynh đệ của hắn với ánh mắt khinh bỉ, khiến Lâm Hàn chỉ muốn nhảy lên đấm cho lão hai phát.
- Tưởng thế nào? Hóa ra cũng chỉ là hạng to mồm, cả đêm như vậy mà cũng chưa làm được gì.
Lâm Chấn Sơn thầm khinh bỉ, với nhãn lực và kinh nghiệm của lão, đâu có khó nhìn ra Lâm Hàn cả đêm qua chẳng sơ múi được gì, nếu không trạng thái của hắn đã khác rồi, chứ không phải như bây giờ.
Khác với ông nội mình, Lâm Thế Hùng có vẻ khó chịu muốn chết. Nhìn vẻ mặt rạng rỡ của Lâm Hàn, hắn chỉ muốn đâm tên đáng hận này mấy kiếm! Đối với Lâm Thế Hùng, Lê Ân Tĩnh phải là người của hắn mới phải. Mặc dù hiện tại sự thật đã hiển lộ, Lê Ân Tĩnh cũng không phải là thứ đơn giản để hắn bài bố, nhưng cảm giác có thứ gì đó trước đây vốn có thể thuộc về mình, nhưng bây giờ vuột mất, đặc biệt lại để kẻ khác nẫng đi... Một tên đàn ông kiêu ngạo như Lâm Thế Hùng không tức giận mới là chuyện lạ.
Nhưng biết làm sao được a! Người ta lại là đại tiểu thư Uy gia, hơn nữa không phải là loại đại tiểu thư tầm thường, địa vị của nàng thậm chí còn là tôn quý nhất Uy gia hiện giờ, đến cả đại trưởng lão và tộc trưởng thậm chí có thể cũng phải gọi “đại tiểu thư”, người ta thích cái gì là được cái đó, Lâm Thế Hùng hắn dù có mạnh, nhưng cũng chưa đủ khả năng đối địch với cả Uy gia, chưa kể đến chuyện hắn còn không mạnh bằng cô nàng biến thái kia!
Thu lại tâm tình, Lâm Chấn Sơn đằng hắng một cái, nghiêm giọng nói:
- Hiện tại trở về thôi! Thời gian bây giờ rất quý giá, chúng ta không thể bỏ lỡ bất cứ một phút giây nào cả. Hai thằng nhóc con các ngươi cũng nghe cho rõ, bây giờ thân phận của ta không phải là nhị trưởng lão Lâm gia, không phải là ông nội, cũng không phải người “không liên quan” gì gì đó. Bây giờ ta là thầy giáo chính thức, chuyện chức chỉ đạo các ngươi rèn luyện! Theo quy định của học viện Cửu Long, quyền lực của ta là tuyệt đối, trừ việc bảo các ngươi tự sát, bất cứ yêu cầu và mệnh lệnh nào của ta cũng phải được chấp hành! Ta nói trước, nếu sau ba tháng, hai thằng nhóc con các ngươi không đạt được tới cấp Thánh, vậy thì cũng đừng có trách ta! Nghe rõ chưa?
- Nghe rõ ạ!
Lâm Thế Hùng nghiêm túc cúi người, trong mắt là cả một mảnh nóng hừng hực.
- Nghe rõ!
Lâm Hàn hít sâu một hơi, nghiêm mặt đáp.
- Tốt! Hiện tại chúng ta sử dụng truyền tống phù, ngay lập tức trở về Lâm gia!
Lâm Chấn Sơn hài lòng nói, lão không biết từ đâu biến ra một quyển trục truyền tống màu hoàng kim, có vẻ là loại cao cấp vô cùng.
- Chờ một chút!
Lâm Hàn đột ngột lên tiếng.
- Còn chuyện gì?
Lâm Chấn Sơn nhíu mày, có vẻ mất kiên nhẫn.
- Không có gì, chẳng qua tôi còn có một đứa em gái cần đi đón, thiên phú của nó rất tốt, tôi muốn đưa nó tới học viện Cửu Long để học tập và rèn luyện. Ngài có thể về dùng truyền tống phù về học viện với Lâm Thế Hùng trước, đồng thời cầm lấy thuật thức của tôi. Sau khi tìm được con bé, tôi sẽ trở về nhanh nhất có thể!
Lâm Hàn đang nghĩ tới Vũ Linh Hà, cô bé con có thiên phú nhẫn thuật thuộc dạng thiên tài kia. Trước đó, hắn đã hứa sẽ đưa nàng về học viện Cửu Long, truyền thụ và giúp nàng tu luyện nhẫn thuật. Nhưng lúc đó Lâm Hàn cũng đang vướng phải cuộc hành trình tràn ngập nguy cơ, hắn không muốn kéo cô bé con như Vũ Linh Hà vào. Đến khi giải quyết xong, hắn lại mải mê hưởng thụ tuần trăng mật ngọt ngào với Lê Ân Tĩnh, Vũ Linh Hà đáng thương, không ngờ cô bé đáng yêu như vậy mà lại bị tên thầy giáo vô lương này vứt qua một bên chỉ để đi tán gái... aiz!
Nói dứt lời, Lâm Hàn cũng đưa cho Lâm Chấn Sơn một khúc gỗ được khắc những ký tự hoa văn cực kỳ quái dị. Lâm Chấn Sơn cầm lấy, soi trái soi phải nhưng cũng không nhận ra đây là cái gì, có chăng chỉ nhìn ra thứ này hơi hơi giống trận pháp, nhưng mà nhìn kỹ thì lại khác hoàn toàn, đúng là quái đản!
- Vậy đã, tôi đi trước!
Không đợi Lâm Chấn Sơn phản ứng, Lâm Hàn đã hóa thành tia chớp trắng, biến mất không để lại chút vết tích nào.
Lâm Chấn Sơn cười cười, mặc dù lão có thừa khả năng không cho Lâm Hàn rời đi, nhưng lão không làm vậy. Từ ánh mắt Lâm Hàn, lão cũng nhận ra, hắn rất chờ mong được lão huấn luyện, chuyện bỏ trốn là không thể nào. Hơn nữa, người nhà Lâm Hàn vẫn ở đây, hắn trốn đi một mình thì được, chứ người nhà hắn thì bỏ đi đâu? Dù tiếp xúc chưa nhiều, những lão cũng cảm giác được, Lâm Hàn không phải loại ích kỷ bỏ mặc người nhà như vậy.
- - -
Tại một vùng sơn cước hoang vắng... không, có lẽ nên nói đây là một vách núi không người mới đúng!
Một gã tiều phu trung tuổi đang hát vang núi rừng, đủng đỉnh xuống núi, hôm nay đúng là thu hoạch rất khá, không những kiếm được cả chục cân gỗ tốt, toàn bộ là đàn hương, đem bán ít cũng phải được ba bốn mươi kim tệ, đủ để cả nhà ăn no nê cả năm trời. Hơn nữa, gã còn may mắt bắt được một con nai rừng nặng ba mươi cân, mang về cho hai đứa bé và vợ cải thiện bữa ăn cũng tốt...
Đi qua vách núi Quyên Sinh, gã tiều phu không nhịn nổi liếc mắt nhìn. Vách núi này sở dĩ tên là Quyên Sinh, bởi năm nào cũng có người tự sát ở đây, hầu hết là đám thư sinh trong làng, lên kinh thi không đậu, tuyệt vọng nên mới lựa chọn tự kết liễu.
Nghĩ lại, gã tiều phu cũng thầm lắc đầu ngao ngán. Chăm chỉ kiếm ăn như gã không được sao? Vất vả một chút nhưng người nhà cũng được ăn sung mặc sướng chẳng kém ai, trên núi này cũng khá nhiều đồ quý, đủ cho cả làng khai thác dài. Cũng nhờ kiếm đồ quý trên núi này, gã đã đủ tiền lo lót cho con trai vào Võ Đường Nguyên Hách, mai kia trở thành võ giả rồi, địa vị tôn quý gấp bao nhiêu lần đám quan chức bụng phệ kia? Cứ gì cứ phải lao vào sách vở, cuối cùng tuyệt vọng mà tự sát chứ?
Không võ được thì văn sao? Vớ vẩn, chẳng nhẽ làm Nông – Công – Thương không tốt hay sao mà nhất thiết phải làm “sĩ”?
Có lẽ cũng là do cái quan niệm truyền đời đáng ghét của mấy cụ già làng đi! Thôi mặc kệ, ta là gã tiều phu, quan tâm nhiều vậy làm gì?
Ế...
Đang nghĩ lan man, gã tiều phu đột nhiên dừng lại, chú ý đến bên vách đá.
Nơi đó có một mảnh áo rách, bám vào cành cây nhỏ bên vách đá, phất phơ trong gió, dường như có thể bay đi bất cứ lúc nào.
Aiz... chắc lại là con cái nhà ai thi trượt, đến đây tự sát nữa đây... Đáng thương a!
Chiu!
Vốn định quay đầu bỏ đi, đột nhiên, gã tiều phu nghe thấy một âm thanh lạ thường bên vách đá, gã không nhịn nổi mà quay đầu lại, trong lòng tràn đầy cảm giác quái dị.
Một tia chớp màu trắng rạch phá không gian, xuất hiện ngay vị trí mảnh áo rách.
Theo đó, thân ảnh một người thanh niên cũng đột ngột xuất hiện, không có một chút dấu hiệu gì báo trước, cũng không có bất cứ quá trình gì, hắn cứ vậy, đột ngột xuất hiện nơi đó.
Trong mắt gã tiều phu, người thanh niên kia xuất hiện ngay ngoài vách đá, không có chỗ đặt chân, thoáng chốc đã rơi xuống bên dưới.
Hoảng hồn, gã tiều phu nhanh chóng chạy lại gần xem xét, đầu ngó ra nhìn chằm chằm xuống vách núi, hy vọng gã thanh niên kia kịp bám vào đâu đó, gã sẽ cố hết sức kéo người đó lên.
Nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm hắn kinh ngạc, miệng há to không nhặt lên.
Người thanh niên kia cực kỳ quỷ dị cắm rễ lên vách đá dựng đứng! Dường như vách đá dựng 90 độ này là đất bằng với hắn vậy, hắn không những đứng, mà còn đứng rất dễ dàng, rất vững chắc.
Người thanh niên nhìn qua cũng khá anh tuấn, trên người là bộ võ phục đen, khoác ngự thần bào có hoa văn lửa chạy dọc theo viền áo. Dưới chân đi một đôi giày kỳ dị để lộ ngón chân. Gã tiều phu đã vào thành rất nhiều lần, gặp đủ các thể loại tam giáo cửu lưu, nhưng cũng chưa gặp ai có cách ăn mặc như thế.
Người thanh niên nhíu chặt lông mày, cầm lấy mảnh áo rách kia, thần tình cực kỳ khó hiểu, lại thêm mấy phần lo lắng.
Chết tiệt!
Trong lòng Lâm Hàn lúc này đang rất buồn bực, cũng lo lắng rất nhiều. Chẳng phải bảo cô bé con kia cứ ở lại trong làng của mình, không được đi đâu hay sao? Tại sao vẫn cố tình không nghe lời, tự ý chạy ra ngoài?
Vách đá bên dưới sâu như vậy... ít nhất phải đến năm trăm mét, bên dưới lại được Mộc Độn dò thám được, hoàn toàn là một bãi đá lởm chởm, nếu rơi xuống đó thì chỉ có chết, tan xương nát thịt!
Lâm Hàn thậm chí còn không biết Vũ Linh Hà đã tu luyện nhẫn thuật được đến đâu! Nếu nàng đã vận dụng thuần thục phương pháp khống chế chakra, vậy thì địa hình này đối với nàng cũng chỉ là trò cười. Nhưng nếu nàng không vận dụng được thì sao bây giờ? Đáng chết! Đã ba bốn tháng trôi qua, Lâm Hàn lại tiếp xúc với Vũ Linh Hà quá ít, không thể áng chừng thiên phú và lĩnh ngộ của nàng một cách chuẩn xác, hiện tại hắn cũng không thể tưởng tượng ra được Vũ Linh Hà đã đạt đến trình độ nào, có đủ để đương đầu với mọi khó khăn và trắc trở ngoài kia hay không?
Trước kia, Lâm Hàn đã in dấu thuật thức của mình lên vài bộ quần áo, sau đó nhờ Lê Ân Tĩnh sửa lại cho vừa vặn, rồi tặng chúng cho Vũ Linh Hà, coi như là quà ra mắt. Mục đích của hắn cũng rất đơn giản, đó là có thể dịch chuyển nhanh chóng tới chỗ nàng lúc cần thiết, vừa tiện vừa đỡ mất thời gian.
Nhưng lần dịch chuyển này, Lâm Hàn lại không tới được chỗ mà Vũ Linh Hà sống trước đây, mà lại dịch chuyển vào một ngôi làng rất lạ. Trong làng khá nhiều thanh niên, nhưng chẳng mấy ai lao động, mà hầu hết đầu cắm đầu vào sách vở, ai nấy đều vừa đi vừa đọc sách, thần thái tràn ngập vẻ thư sinh. Lâm Hàn nhìn mà tưởng mình lại xuyên việt tới xã hội thời Tống Minh gì đó rồi cơ.
Mấy bộ quần áo Lâm Hàn tặng đều nằm ở đây, được bao bọc, gấp nếp rất kỹ càng, cẩn thận. Chỉ duy nhất một bộ đồ là không thấy. Lâm Hàn nhanh chóng dịch chuyển theo thuật thức có trên đó, cuối cùng dẫn đến vách đá này!
Chỉ còn một mảnh áo!
Còn người hoàn toàn không thấy... rốt cuộc em đang ở đâu vậy?
Thu lại tâm tình, Lâm Hàn bắt đầu để ý đến người tiều phu trung niên kia.
Thấy hắn cũng có ý tốt, sợ mình gặp nguy hiểm nên chạy tới xem giúp đỡ được gì không, Lâm Hàn cũng thầm cảm thấy có chút vui vẻ trong lòng.
Ít ra, trên đời này vẫn còn một số người tốt, mặc dù không phải là người quá nổi bật gì, nhưng họ lại giữ được thứ lương tri thuần khiết nhất của loài người.
- Đại thúc! Tôi muốn hỏi một chút, có phải nhà chú ở ngôi làng dưới chân núi không?
Thấy thanh niên quỷ dị kia lên tiếng hỏi mình, tiều phu mới bắt đầu tỉnh mộng. Mừng rỡ trong lòng, hắn biết mình gặp được cao nhân rồi, hắn gật đầu lia lịa, khác nào gà mổ thóc nói:
- Đúng đúng, nhà tiểu nhân ở trong làng Sùng Nho, đại nhân có chuyện gì cần đến, cứ tùy tiện sai bảo!
Đối với tầng lớp người bình thường như tiều phu, những người tu luyện kia đều là đại nhân cả! Còn bọn họ chỉ là dân đen bình thường mà thôi.
Ví như đường chủ Võ Đường Nguyên Hách chẳng hạn, tu vi của hắn đã là Võ Tông, võ nghệ nổi tiếng xa gần, đến tri phủ ở đây cũng phải nể mặt, nói khó mãi hắn mới đồng ý thu nhận hai đứa con trai chẳng ra gì của tri phủ, đủ thấy được địa vị của một người tu luyện là thế nào. Trong mắt tiều phu, từ cái cách mà Lâm Hàn xuất hiện, cho đến hành động đứng trên vách đá của hắn bây giờ, tất cả đều kỳ diệu hơn đường chủ kia nhiều lắm.
Lâm Hàn nhất thời có vẻ không quen với cách xưng hô này, nhưng hắn cũng lười mà giải thích. Tùy người ta đi, Lâm Hàn xưa nay cũng không quá cố chấp với cách xưng hô, trừ phi nó có ý nghĩa đặc biệt nào đó với hắn.
- Đại thúc, tôi chỉ muốn hỏi một số chuyện mà thôi, chú là người ở đây, chắc hẳn cũng quen biết tất cả mọi người trong làng chứ?
- Dạ vâng vâng! Tiểu nhân bất tài, nhưng may mắn được mọi người yêu quý, vì vậy quan hệ của tiểu nhân với cả làng đều rất tốt ạ!
Tiều phu nhanh chóng gật đầu khẳng định.
- Vậy thì tốt, chúng ta đi thôi!
Lâm Hàn cười nhẹ, thân hình như chim ưng sải cánh, bắt lấy vai tiều phu. Tốc độ hắn nhanh tới mức, tiều phu chỉ có thể nghe được tiếng gió rít bên tai, ngoài ra thì không nhìn thấy gì hết.
Qua hai phút, hai người đã đặt chân vào cổng làng, đó là do Lâm Hàn sợ tiều phu yếu ớt không chịu nổi áp lực xuyên phá không gian, nếu không, chỉ cần một giây là đã có thể trở về rồi!
Lại mất thêm vài phút để tiều phu lấy lại thăng bằng, Lâm Hàn mới dẫn đầu đi trước, tới căn nhà mà hắn đã tìm ra đồ đạc của Vũ Linh Hà.
- Đại thúc, chính là ngôi nhà này, tôi có vài chuyện muốn hỏi chủ nhà, phiền thúc giới thiệu giúp!
Lâm Hàn khách khí nói với tiều phu.
Tiều phu cười ngốc nghếch gật đầu, tiến lên gõ cửa, miệng hô lớn:
- Dì Lan! Dì Lan! Có nhà không? Tôi là Đại thợ mộc đây!
Lâm Hàn đã biết trước trong nhà này không có người, chắc là đi vắng đâu đó, mục đích của hắn đưa tiều phu tới đây cũng chỉ là nhờ tìm người, đồng thời giúp hỏi han, dù sao hắn cũng là người lạ, hỏi han nhiều quá cũng không tiện lắm.
Đại thợ mộc hô lớn như vậy, trong nhà này không có người thì hàng xóm cũng phải phản ứng. Một bà cụ hàng xóm đang cho gà ăn ló đầu ra, giọng điệu già cả nói:
- Dì Lan đi từ sớm rồi! Dắt theo cả con bé Lan nhi, còn mang cả chó theo nữa, không biết là đi đâu....
Lâm Hàn đứng bên cạnh nghe chuyện cũng hơi nhíu mày.
Dựa vào lời hai người, lại thêm cách sắp xếp trong nhà, hắn có thể tưởng tượng ra được, dì Lan là một bà mẹ đơn thân, còn Lan nhi là đứa con gái. Hai người đàn bà con gái, lại sáng sớm dắt chó ra ngoài làm gì?
Liên tưởng tới việc quần áo của Vũ Linh Hà có trong đó, Lâm Hàn nhanh chóng nghĩ đến việc họ mang theo chó đi tìm tung tích của cô bé kia...
Chó?
Đúng rồi, chó có thể lần theo mùi hương! Tại sao lại không nghĩ ra chứ?
Sống trong thế giới chiến đấu và tu luyện lâu rồi, quên mất những thường thức kiếp trước rồi hay sao?
- Cám ơn đại thúc, cám ơn bà! Cháu đi trước đã!
Tâm thần máy động, Lâm Hàn thoáng chốc đã biến thành một tia chớp trắng, rời đi đâu không biết.
Tại vị trí hắn đứng, chỉ còn lại một quyển sách cũ kỹ nằm đó. Tiều phu vội vã nhặt lên, lại càng mừng rỡ khi nhìn thấy bốn chữ: “Kiếm thuật cơ sở” ngoài bìa.
Quyển kiếm thuật cơ sở này là do kiếm si trong lần kiểm tra ở học viện đã tặng cho Lâm Hàn, hiện giờ hắn đã học thuộc làu làu, đồng thời dung nhập vào kiếm pháp của mình, cũng không còn cần đến nữa. Tiện tay mang nó ra làm món đồ tạ ơn cho tiều phu.
Lâm Hàn không biết, kiếm thuật cơ sở mất giá trong mắt hắn lại là một bảo vật vô giá đối với tầng lớp bình dân, thậm chí cả những tu luyện giả ở đẳng cấp thấp cũng thèm nhỏ dãi! Cũng từ một quyển kiếm thuật cơ sở này, con trai của tiều phu đã trở thành một kiếm khách lừng danh khiến cho cả bảy thế lực lớn phải động lòng lôi kéo trong tương lai!
Lâm Hàn lắc mình, xuất hiện tại một vị trí trong rừng rậm Táng Hồn!
Mặc dù khá kiêng kỵ nơi này, nhưng Lâm Hàn hiện tại cũng rất tự tin vào bản thân. Hơn nữa, hắn chỉ vào đây vài phút, sau đó rời đi ngay, chắc chắn sẽ không có chuyện gì.
Mộc Độn – Tiểu thụ giới hàng đản!
Lâm Hàn đứng im tại chỗ, hai tay kết ấn Tỵ, lấy hắn làm trung tâm, hàng loạt dây leo dạng mầm nhô lên, lan tỏa ra bốn phương tám hướng.
Nhẫn thuật này về cơ bản chẳng có uy lực gì nhiều, tác dụng trọng yếu nhất của nó chỉ là do thám tình hình xung quanh mà thôi! Đặc biệt trong môi trường rừng rậm thế này, ưu thế của nó càng phát huy nhuần nhuyễn.
Qua hai phút!
Lâm Hàn mở trừng mắt, ấn tay siết chặt, chakra cũng vận chuyển theo một lối khác!
Mộc Độn – Thụ Phược Vinh Táng!
Gấu... Ẳng ẳng...
Từ một vị trí cách đó gần trăm mét, một sinh vật đen thùi lùi, to bằng con hổ Đông Dương chợt kêu lên thảm thiết. Thân hình to lớn không ngừng giãy dụa, nhưng cố mãi mà không thể thoát ra được đám dây leo chắc như sắt thép kia.
Nó càng giãy dụa, dây leo càng siết chặt. Cho đến khi nó biết mình không chống cự nổi nữa, nó dứt khoát buông bỏ chống cự, ngoan ngoãn nằm im, miệng rên ư ử.
Đây là một loại ma thú hung mãnh của rừng rậm Táng Hồn, Hắc Lôi Cẩu! Loại ma thú này nghe nói có huyết mạch của tiên thú Hạo Thiên Khuyển trong truyền thuyết. Một con trưởng thành hoàn toàn ít nhất cũng có tu vi Ma thú cấp tám! Những con xuất sắc có thể đạt tới Thánh Thú cấp chín, thậm chí là Thần Thú cấp mười! Chỉ tiếc, bộ tộc Hắc Lôi Cẩu ngoài khả năng khống chế lôi điện cực mạnh ra, lại không có thần thông lợi hại gì khác, chiến đấu cũng cực kỳ bản năng, không có chiêu thức gì lợi hại, vì vậy mà tộc Hắc Lôi Cẩu so ra thua kém với các đại tộc trong rừng rậm Táng Hồn rất nhiều, chỉ xếp được vào hàng ngũ bộ tộc trung cấp mà thôi!
Thấy Lâm Hàn tới gần, trong mắt con Hắc Lôi Cẩu này chợt toát ra một ngọn lửa giận dữ, nhưng nó vẫn nằm im thin thít, không giãy dụa một chút nào.
Lâm Hàn cười lạnh, định vờ vịt để tung một đòn trí mạng chắc? Trò này ông mày dùng còn nhiều hơn mày ăn cơm! Hơn nữa, mặc dù Mộc Độn của Lâm Hàn chưa có khả năng hút năng lượng của kẻ địch, nhưng hiện tại đã bắt đầu có chút biến đổi, Mộc Độn của hắn hiện giờ rất nhạy cảm với năng lượng, chỉ cần tiếp xúc qua, Lâm Hàn có thể dễ dàng biết được năng lượng của đối thủ còn lại bao nhiêu, việc phán đoán tình hình kẻ địch để tác chiến cũng thuận lợi hơn bao giờ hết.
Con Hắc Lôi Cẩu này, Lâm Hàn vẫn còn nhớ được, lúc mới biệt ly với Tuyết Thiên Lăng, thời điểm hắn thất thểu nhất, chán nản nhất, chính con Hắc Lôi Cẩu này là sinh vật đầu tiên lao ra tấn công hắn. Cũng nhờ con Hắc Lôi Cẩu này mà Lâm Hàn mới lấy lại tinh thần, điên cuồng tu luyện, chưa mong tìm thấy người thương, chỉ mong giữ được tính mạng trước!