Cái bóng người trong suốt đó chính là Nguyệt Ẩn. Ngày đó Băng Trúc Quân cũng bị y đánh nát thân thể. Vào lúc này, đám người Lạc Bắc cũng không phát hiện được y trở về từ lúc nào mà ẩn nấp trong đám mây mỏng đó. Nhưng Độc Nhân vương phát hiện ra rồi tương kế tựu kế làm như không phát hiện, đợi lúc Nguyệt Ẩn ra tay mới đánh cho y bị trọng thương.
Vào lúc này, ánh mắt của Nguyệt Ẩn như không thể tin nổi vào việc vừa mới xảy ra. Lực lượng chân nguyên của Độc Nhân vương không làm cho y cảm thấy mạnh như Lạc Bắc, nhưng Nguyệt ẩn có thể khẳng định được vừa rồi cho dù là Lạc Bắc cũng chưa chắc phát hiện được một đòn của mình. Nhưng nhìn Độc Nhân vương thì lại như phát hiện ra từ trước.
Độc Nhân vương cười lạnh rồi liếc mắt nhìn cái ngọc phù Côn bằng trong tay. Vừa rồi y dựa vào cái thứ này đã phát hiện ra chỗ Nguyệt Ẩn nấp. Mặc dù Côn Băng ngọc phù chỉ tồn tại với thời giain hạn chế nhưng cũng đủ sức để cho y trốn thoát khỏi bị bên Lạc Bắc đuổi giết. Với y như thế là đã đủ.
- A?
Sau khi đánh cho Nguyệt Ẩn bị thương, liếc nhìn ngọc phù Côn Bằng một cái, Độc Nhân vương cũng không thèm để ý tới Tô Tích Thủy và Tề Hân Vân cứ như việc hai người không chạy là chuyện của họ. Y chẳng thèm quan tâm tới việc hai tên đệ tử của Hoàng Vô Thần chết hay sống. Nhưng bất ngờ, Độc Nhân vương chợt nhíu mày khi thấy một cái điểm đỏ có tốc độ kinh người trên ngọc phù đang lao thẳng tới chỗ bọn họ và Lạc Bắc.
Y gần như vừa mới quay đầu lại đã thấy một vầng sáng đỏ như máu đang lao tới rất nhanh.
- Tinh huyết độn?
Ánh mắt của Tô Tích Thủy và Tề Vân Hân vừa mới thoát ra khỏi những bông tuyết đỏ như máu đều trở nên lạnh lùng.
Vầng sáng đỏ như máu trong hư không lao tới với một tốc độ cực nhanh. Người tới đúng là Đông Bất Cố. Vào lúc này, thân thể của y liên tục tản ra những tia sáng đỏ như máu. Do biết tình hình không ổn cho nên y bất chấp tổn thất máu tươi của mình sử dụng Tinh huyết độn trong Ma môn mà vượt qua những người khác chạy tới đây.
Khi Đông Bất Cố tới nơi cũng nhìn thấy Độc Nhân vương đánh bay Nguyệt Ẩn. Y chẳng hề chần chừ, mặc dù còn cách đám người Độc Nhân vương tới cả mấy trăm trượng nhưng Bạch cốt xá lợi màu trắng đã lao ra hóa thành vô vàn tia sáng chẳng khác nào có hàng ngàn cái quỷ trảo bao phủ đám người Độc Nhân vương vào bên trong.
- Đi mau! Nếu không đi thì ngay cả mạng cũng không còn.
Cũng vào lúc này, Tô Tích Thủy liền nói với Tề Hân Vân như vậy. Ở phía sau cái Thiên thủ huyết phật đã phóng ra những đạo huyết quang về phía bọn họ. Hơn nữa bọn họ có thể thấy phía sau Đông Bất Cố cũng xuất hiện mấy vầng sáng với tốc độ kinh người. Rõ ràng, đám người Đông Nhan và Thái Thúc đã quay lại.
Rầm!
Một tiếng nổ vang lên rồi một vầng sáng màu đỏ chợt bùng lên rục rỡ khiến cho giữa hàng vạn cái quỷ trảo xuất hiện một lỗ thủng lớn rồi Độc Nhân vương vọt ra ngoài.
Cái pháp bảo này của Đông Bất Cố cũng không bao vây được Độc Nhân vương. Tuy nhiên dưới sự chặn giết của Nguyệt Ẩn cũng như Đông Bất Cố lại khiến cho y tức giận. Y không bỏ chạy mà còn đứng lại, ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lùng:
- Chỉ với các ngươi mà muốn ngăn cản ta? Tô Tích Thủy! Tề Hân Vân! Hai người các ngươi đi trước. Ta ở lại cản phía sau.
Độc Nhân vương nhìn mấy vầng sáng đang bay tới mà nói vậy.
Trong khoảng khắc đó, do tốc độ phi độc của Độc Nhân vương quá nhanh nên khi y bị Nguyệt Ẩn ngăn cản, vị trí của y cách đám người Lạc Bắc tới mấy trăm trượng. Cho nên bọn họ cũng không thể tham gia trận chiến ngay được. Mà khi nghe thấy âm thanh đó của Độc Nhân vương, Tô Tích Thủy và Tề Hân Vân cũng quyết định bỏ chạy nên đều hóa thành những vầng sáng. Cũng đúng lúc này, Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết và Nam Cung Tiểu Ngôn chợt thấy thiếu nữ áo trắng loạng choạng, khí huyết trên người như yếu đi.
- Hâm Duyệt! Muội có sao không? - Sắc mặt của Lạc Bắc hoàn toàn thay đổi.
- Thạch Đầu ca ca! Có thể gặp được huynh, muội rất vui. - Thiếu nữ áo lông trắng nở một nụ cười tươi rói:
- Cái tên kia thật đáng ghét, không ngờ dám đánh chúng ta.
Vừa mới dứt lời, một cây trường cung màu xanh đồng cũng xuất hiện trong tay nàng rồi một làn pháp lực dao động liền từ tay nàng tản ra kèm theo một thứ hơi thở và âm thanh ù ù như muốn xuyên thủng trời cao.
Thứ hơi thở hùng mạnh đó khiến cho người ta phải chấn động.
- Không ổn!
Độc Nhân vương như chợt hiểu mình quyết định sai cái gì đó khiến cho gương mặt kiêu ngạo của y chợt trở nên trắng bệch. Nhưng vào lúc này, ánh mắt của thiếu nữ đã nhìn chăm chú về phía y. Trong nháy mắt, hai mắt của nàng như biến thành một cái lốc xoáy mà rút ra một thứ gì đó từ người Độc Nhân vương. Cùng lúc đó, thiếu nữ di chuyển mấy viên bảo thạch trên thần cung Toái Hư khiến cho nó hình thành một thứ bùa vô cùng huyền ảo.
- A!
Độc Nhân vương hét lên một tiếng kêu chói tai. Theo tiếng kêu đó, Nguyên Anh của y lập tức thoát ra khỏi đỉnh đầu, trong tay Nguyên Anh vẫn còn cầm một viên ngọc màu đen. Nguyên Anh của y bay ra liền tách khỏi nhục thể mà bỏ chạy về hai phía. Nhưng vào lúc này, trong không gian lại vang lên tiếng hư không sụp đổ và vỡ vụn.
Một cột sáng với khí tức hủy diệt đột nhiên xuất hiện phía sau thân thể và Nguyên Anh của Độc Nhân vương. Trong lúc Nguyên Anh còn chưa kịp bỏ chạy, cột sáng đã bao phủ toan bộ khiến cho Độc Nhân vương tan biến.
- A!
Tô Tích Thủy và Tề Hân Vân đều vô cùng kinh sợ mà hét lên chói tai.
Lúc trước, Độc Nhân vương vô cùng mạnh và thần bí vậy mà dưới một đòn của thần cung Toái Hư không ngờ lại không chống được tới một chút ngay cả thân thể và Nguyên Anh cũng không thể bỏ chạy mà tan biến.
Vào lúc này, xung quanh thiếu nữ hay nơi cột sáng đi qua đều tạo thành lốc xoáy giống như một cái lỗ đen. Đồng thời đã biết trước thần cung Toái Hư có thể tiêu diệt cả người tu đạo cấp Kim Tiên nhưng khi tận mắt chứng kiến uy lực của nó, toàn bộ mọi người cũng phải rung động.
Uy lực của thần cung Toái Hư thật sự khá kinh khủng. Ngay cả hai người Tề Hân Vân và Tô Tích Thủy cũng không thể ngờ được một người tu đạo Nguyên Anh kỳ vậy mà không có lấy một chút khả năng ngăn cản đã tan biến thành mây khói.
Cái cảnh tượng này cơ bản xóa bỏ hoàn tonaf những suy nghĩ, khái niệm trong đầu hai người Tô Tích Thủy và Tề Hân Vân. Bọn họ chỉ cảm thấy một sự khủng bố bao phủ khắp trí não khiến cho mình chỉ còn có một chữ "Trốn" mà thôi.
Sau tiếng hét kinh hãi và chói tai, Tề Hân Vân liền cắn nát đầu lưỡi rồi phun ra một ngụm máu tươi khiến cho nó hóa thành một vầng sáng màu tím mờ bao phủ lấy mình và Tô Tích Thủy. Ngay lập tức vầng sáng co lại rồi như bị một cái hồ lô hút lấy mà biến mất. Ngay lập tức Tề Hân Vân và Tô Tích Thủy biến mất, khi xuất hiện thì đã cách vị trí ban đầu chừng bảy, tám mươi trượng.
Khi xuất hiện lại, pháp lực dao động trên người Tề Hân Vân hết sức run rẩy cho thấy phương pháp bỏ chạy của y so với tinh Huyết độn của Đông Bất Cố còn tổn thất tu vi hơn nhiều. Nhưng sau khi bỏ chạy bảy, tám mươi trượng, y không hề dừng lại mà tiếp tục phun ra một búng máu tươi, hóa thành ánh sáng tím tiếp tục bao phủ mình và Tô Tích Thủy.
- Sao lại thế này?
Mấy vầng sáng bám sát sau Đông Bất Cố đúng là Đông Nhan, Thái Thúc và Ly Nghiêu Ly. Khi mấy người đó xuất hiện cũng kịp nhìn thấy một đòn long trời lở đất của thần cung Toái Hư khiến cho Độc Nhân vương tan biến. Mà dường như thần cung Toái Hư lại được bắn ra ở trong Yêu vương liên thai khiến cho đám người Đông Nhan, Thái Thúc vừa khiếp sợ uy lực khủng bố của nó mà vừa không hiểu tại sao thần cung Toái Hư lại ở cùng một chỗ với Lạc Bắc.
Cùng lúc đó, sau khi sử dụng thần cung Toái Hư giết chết Độc Nhân vương, khí tức trên người thiếu nữ cũng trở nên hết sức mỏng manh. Gương mặt mang nụ cười hạnh phúc, thiếu nữ ngã xuống nhưng được Lạc Bắc lập tức đón lấy ôm vào người.
Vốn khi Độc Nhân vương bị đánh chết. Đám người Đông Bất Cố lại quay về thì cho dù Tô Tích Thủy và Tề Hân Vân có bất chấp tổn thất tu vi để bỏ chạy cũng khó có thể thoát được. Nhưng đám người Đông Nhan và Lạc Bắc hơi chần chừ khiến cho cả hai người Tề Hân Vân nắm được cơ hội. Lại thêm mấy vầng sáng màu tím lóe lên, trong nháy mắt cả hai đã bỏ chạy không còn thấy bóng dáng.
- Đông Nhan! Cô ấy bị pháp bảo của đối phương đánh trúng. Mau xem muội ấy bị làm sao.
Lạc Bắc cũng chẳng thèm để ý tới Tề Hân Vân và Tô Tích Thủy, thậm chí cũng chẳng quan tâm tới thần cung Toái Hư, mặc kệ nó rơi xuống trong Yêu vương liên thai mà nói với Đông Nhan như vậy.
- Thế này là do khí huyết đang yếu đi rất nhanh.
Đông Nhan cảm nhận được sự lo lắng của Lạc Bắc liền nhanh chóng lướt tới trước mặt hắn mà chẳng hỏi xem có chuyện gì xảy ra. Sau khi liếc nhìn thiếu nữ trên tay Lạc Bắc, nàng liền lấy một viên thuốc nhét vào tay hắn rồi đồng thời nhanh chóng bắn ra hơn mười sợi chỉ bạc đâm vào người thiếu nữ.
Sau khi bắn mười sợi chỉ vào người thiếu nữ. Đông Nhan nhanh chóng bóp nát hai viên đan dược màu đỏ rồi dùng chân nguyên cuốn lấy nó chia ra thành hơn mười sợi tơ mỏng theo mười sợi chỉ bạc mà thẩm thấu vào trong cơ thể của thiếu nữ.
Sau khi hoàn thành hai động tác, Đông Nhan không hề dừng tay mà tiếp tục phóng ra hơn mười hạt châu với đủ mọi loại ánh sáng khác nhau lơ lửng bên trên thiếu nữ.
Sau khi mười hạt châu to bằng hạt đậu nành xuất hiện, cơ bản những hạt châu đều không có gì thay đổi chỉ có trên hạt châu màu xám chợt tản ra những đốm lửa.
- Đây là Ngân Từ xạ tuyến.
Nhìn thấy đốm lửa màu bạc trên hạt châu màu xám, Đông Nhan chớp mắt rồi thu hồi toàn bộ những hạt châu và nói với Lạc Bắc.
Lạc Bắc liếc mắt nhìn quanh thấy mặc dù hơi thở của Nguyệt Ẩn hơi tán loạn nhưng cũng không phải lo tới tính mạng liền nói:
- Ngân từ xạ tuyến là cái gì? Thương tích của muội ấy thế nào?
- Ngân từ xạ tuyến là một loại xạ tuyến trong không gian loạn lưu, nó có thể xuyên qua gần như toàn bộ Tinh kim, tinh thạch và nguyên khsi trong trời đất. Chỉ có điều khi xuyên qua những thứ đó, uy lực của nó sẽ giảm đi một chút. Có thể nói gần như toàn bộ pháp bảo, pháp thuật chỉ có thể làm cho nó yếu đi mà không thể đánh nát được. Cái loại Ngân từ xạ tuyến này chỉ có một thứ là Kim tinh tinh thạch mới có thể khắc chế. Nhưng cả hai thứ này chỉ có thể lấy được trong không gian loạn lưu. Nhất là Ngân từ xạ tuyến, nghe nói nó là một thứ đặc biệt trong Thiên Lan hư không. Mà vào thời thượng cổ thì Thiên Lan hư không còn khó tới hơn cả Tử Kim hư không, cũng chỉ có một vài môn phái mới tới được. Hiện tại cơ bản không một ai có thể tới được, lại càng không thể lấy Ngân từ xạ tuyến để luyện pháp bảo. Người này là ai mà lại có pháp bảo luyện chế từ Ngân Từ xạ tuyến như vậy? - Đông Nhan nhìn Lạc Bắc rồi nói nhanh:
- Ngân Từ xạ tuyến ăn mòn khí huyết trong cơ thể rất mạnh khiến cho con người suy sụp rất nhanh. Cho dù trong giới tu đạo thượng cổ cũng rất sợ thứ này. Có điều ngươi cứ yên tâm, mặc dù ta chưa từng nhìn thấy Ngân Từ xạ tuyến nhưng lại biết cách cứu. Hơn nữa cô ấy bị trúng không nhiều Ngân Từ xạ tuyến lắm, chỉ cần ta lập tức sử dụng thuật Hoán huyết là có thể cứu được cô ấy. Tuy nhiên Ngân từ xạ tuyến cần phải có dược lực liên tục chống đỡ, phải để cho người của Hiên Hồ tông giúp ta và ít nhất cũng phải bế quan tới mấy tháng mới có thể khiến cho thân thể và Nguyên Anh của cô ấy thôi yếu đi mà cứu được. Nhanh thì ba tháng, chậm thì nửa năm. Chỉ sợ ta không thể giúp ngươi luyện chế đan dược khác để đối đầu với Côn Luân trên thị trường giao dịch.
- Bế quan mấy tháng? Chuyện này không sao. Mà phải lập tức sử dụng thuật Hoán huyết? - Lạc Bắc nghe thấy Đông Nhan nói vậy thì cảm thấy nhẹ nhõm, nuốt viên đan dược Đông Nhan đưa cho. Mặc dù nói thiếu Đông Nhan, tình hình ở các thị trường giao dịch sẽ sóng gió, khó khăn hơn nhiều. Nhưng vào lúc này, không bị thần cung Toái Hư cũng không phải là chuyện vội vã.
Sau khi nghe Đông Nhan nói vậy, đám người Đông Bất Cố lập tức không giấu được sự mừng rỡ. Mặc dù vào lúc này họ không biết tại sao lại có sự thay đổi như vậy, thần cung Toái Hư lại đột nhiên về bên người Lạc Bắc nhưng bọn họ biết rõ nếu có thể cứu được thiếu nữ thì có ý nghĩa vô cùng quan trọng với bên mình.
- Đúng thế! Nếu không lập tức thi triển thuật Hoán huyết thay đổi hết khí huyết trong người muội ấy đi thì Ngân Từ xạ tuyến sẽ tạo thành sự tổn thương lớn với cơ thể của cô ấy, cứu trị sẽ gặp phiền toái. - Đông Nhan lập tức gật đầu nói:
- Việc này không nên để chậm phải lập tức tìm một chỗ trong Thập Vạn đại sơn rồi bắt đầu. Ta còn có một vài thứ dược vật phải chuẩn bị ngay. Ta sẽ đưa cho ngươi.
- Được! Ngươi muốn thứ linh dược gì cứ đưa cho ta. Ta sẽ lập tức chuẩn bị. - Đông Bất Cố không để ý tới chuyện điều tức mà gật đầu nói.
- Tỷ tỷ Đông Nhan.
Đúng lúc này, thiếu nữ đang nằm trong tay Lạc Bắc chợt lên tiếng. Bây giờ, nhìn nàng không hề có có một chút phong thái của thích khách lạnh lẽo mà hết sức ngoan ngoãn. Vừa rồi nghe Lạc Bắc gọi, nàng biết được tên Đông Nhan nên nói:
- Trước tiên muội có thể nói chuyện với Thạch Đầu ca ca một chút không?
- Cái này...
Hiện tại cảm nhận rõ rệt uy lực của Ngân Từ xạ tuyến, Đông Nhan muốn sử dụng thuật Hoán Huyết đối với thiếu nữ càng nhanh càng tốt. Tuy nhiên nét mặt của nàng lại khiến cho Đông Nhan không thể từ chối. Hơn nữa, Đông Nhan biết thi triển thuật Hoán Huyết thay đổi toàn bộ khí huyết trong cơ thể của thiếu nữ còn cần phải dùng dược vật để bồi bổ lại khí huyết mới. Quá trình này phải duy trì liên tục cho tới khi toàn bộ Ngân Từ xạ tuyến biến mất. Trong khoảng thời gian này, hoạt động của nàng là thấp nhất cho nên sau khi thi triển thuật Hoán Huyết xong, thiếu nữ đó sẽ phải ngủ say ít nhất là hai, ba tháng nữa. Nếu muốn nói với Lạc Bắc câu gì thì cũng phải đợi tới mấy tháng sau. Hơn nữa còn phải trong trường hợp không có gì khác thường xảy ra. Sau khi do dự một chút, Đông Nhan liền gật đầu rồi lấy hai viên thuốc mà cho thiếu nữ nuốt.
- Thạch Đầu ca ca... Tại sao huynh lại trở thành truyền nhân của La Phù, trở thành Thất Hải yêu vương? - Thiếu nữ nhìn Lạc Bắc mà nở nụ cười thỏa mãn:
- Không thở ngờ được người mà muội vẫn dùng thần cung để ra tay lại là huynh.
Lạc Bắc hơi run rẩy khi nghe tiếng của thiếu nữ. Hắn như vượt qua thời gian nhớ lại cái đêm ở bãi tha ma đó:
- Lúc muội được Thất thải long chu đón đi, ta được tông chủ La Phù thu nhận làm đệ tử. Ngày đó, người đón muội đi là người của Côn Luân?
- Đúng vậy! Muội bị đưa vè Côn Luân rồi được Lạc Tiên sư tôn nhận làm đệ tử. - Thiếu nữ nhìn Lạc Bắc cũng hơi run rẩy:
- Sau đó muội cầu sư tôn Lạc Tiên đi tìm huynh nhưng không thấy.
- Muội vẫn không quên huynh?
Lạc Bắc gần như hiện ra cảnh tượng mình và thiếu nữ nương tựa vào nhau. Nhưng hắn có thể khẳng định được thiếu nữ này chính là cô bé năm đó bởi vì có một vài thứ tình cảm và cảm giác không thể nào giả được.
- Bây giờ huynh hoàn toàn khác so với trước kia, làm sao vừa mới gặp muội có thể nhận ra huynh được?
- Không ngờ cô ấy và Lạc Bắc lại quen biết nhau từ trước rồi một người được đưa về Côn Luân còn một người lại được Nguyên Thiên Y nhận làm đệ tử.
- Cô ấy được sự thừa kế của Lạc Tiên, một trong số thập đại kim tiên Côn Luân, lại là người sử dụng thần cung Toái Hư, nhưng hiện tại cô ấy và Lạc Bắc quen biết nhau. Côn Luân không chỉ mất đi một đệ tử có tu vi không tầm thường mà còn mất cả thần cung Toái Hư. Chẳng lẽ Nguyên Thiên Y thật sự nhìn thấu nhân quả, đã tính tới cái kết quả của ngày hôm nay?
Nhất thời nghe thiếu nữ và Lạc Bắc nói chuyện với nhau, đám người Nạp Lan Nhược Tuyết và Đông Nhan liền xuất hiện suy nghĩ như thế.
- Ánh mắt của ngươi hoàn toàn giống với trước kia. Trước kia cho dù vào thời điểm khó khăn nhất thì ánh mắt của huynh vẫn không hề có ý khuất phục. - Thiếu nữ nhìn Lạc Bắc rồi trả lời:
- Nếu không có sự quan tâm của huynh thì muội đã chết lâu rồi... Sau khi muội được đưa về Côn Luân vẫn nghĩ một mình huynh không biết sẽ như thế nào? Một mình huynh có làm sao không? Cho nên muội cố gắng tu luyện, mong một ngày có thể ra khỏi Côn Luân để tìm được huynh. Muội vẫn sợ quên mất hình dạng của huynh, hoặc sau này thấy huynh lại không nhận ra cho nên mỗi ngày muội đều nghĩ tới hình dạng của huynh. Mỗi ngày muội đều vẽ đi vẽ lại những hình dạng đó... Muỗi nghĩ những thứ mà huynh có thể thay đổi. Cho nên mỗi ngày muội vẽ tranh đều nghĩ tới những khả năng huynh có thể thay đổi cho dù là nhỏ nhất. Hiện tại trong đầu muội có cả một ngàn khả năng huynh có thể thay đổi như thế nào. Nên mặc dù bây giờ nhìn huynh rất khác so với trước kia nhưng trong mắt muội lại hết sức quen thuộc. Không biết tại sao huynh có thể trở thành truyền nhân của La Phù, có thể trở thành Thất Hải Yêu Vương nhưng lần đầu tiên muội nhìn thấy huynh liền cảm thấy chính là huynh. Cho nên muội mới nói lại cái câu đêm hôm muội được đưa đi mà huynh đã nói với muội.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Mỗi ngày đều vẽ tranh để nhớ kỹ hình dáng của ta? Trong tâm có một ngàn khả năng ta có thể thay đổi?
Lạc Bắc nhìn sắc mặt tái nhợt nhưng lại chan chứa hạnh phúc của thiếu nữ. Hắn biết nàng nói mặc dù hết sức đơn giản nhưng thực tế đó là sự chấp nhất tới đâu?
- Mà mắn là hiện tại huynh có bản lĩnh tới mức mà ngay cả thần cung Toái Hư cũng không giết được huynh. - Ánh mắt của thiếu nữ tràn ngập tình cảm khiến cho Lạc Bắc cảm động. Nàng cười nhẹ rồi nói:
- Thật ra ta vốn vì huynh mới trốn ra khỏi Côn Luân. Bởi vì Hoàng Vô Thần đồng ý với muội chỉ cần giúp y giết chết đám người Huống Vô Tâm, tiếp tục giết huynh sẽ giúp muội tìm một nhân vật có quái thuật lợi hại để tìm vị trí của huynh rồi sau đó, y sẽ sử dụng toàn bộ lực lượng của Côn Luân để giúp muội tìm huynh. Cho nên muội mới dốc lòng muốn giết huynh, thậm chí bất chấp trốn khỏi Côn Luân. Hiện tại thì y đúng là một tên khốn. Chắc chắn y biết huynh chính là người mà muội muốn tìm cho nên mới phái Tề Hân Vân ngăn cản muội. Khi thấy chúng ta gặp nhau liền bất chấp tất cả ra tay với muội. Nếu muội thực sự giết chết huynh thì hối hận không còn kịp nữa rồi. Có điều muội vẫn có phần cảm ơn y vì nếu không có y thì có lẽ muội không còn gặp lại được huynh.
- Không ngờ muội và Hoàng Vô Thần lại bàn điều kiện? - Lạc Bắc trầm xuống.
Bất luận người nào cũng biết rằng trong giới tu đạo và Côn Luân, Hoàng Vô Thần là kẻ có uy quyền cao nhất. Chỉ vì điều kiện về Lạc Bắc giữa nàng với Hoàng Vô Thần vậy mà Hâm Duyệt dám lén ra khỏi Côn Luân thì cũng phải biết được sự dũng cảm của nàng như thế nào.
- Bàn điều kiện với y cũng chẳng sao. - Thiếu nữ vẫn có nét thơ ngây tinh nghịch giống như khi nàng đối xử với thần cung Toái Hư mà nói:
- Dù sao thì muội biết trong cả Côn Luân cũng chỉ một mình muội có thể sử dụng được thần cung Toái Hư. Y cũng không có cách nào với muội.
- Sao muội biết chỉ một mình muội có thể sử dụng được thần cung Toái Hư? - Nghe tới đây, Đông Bất Cố liền xen vào một câu.
- Ngày đó khi muội đang tu luyện, cây thần cung Toái Hư vừa mới thoát khỏi trận pháp phong ấn của nó liền tự động bay tới bên người muội rồi nhận chủ. Sau đó, muội liền nắm được mấy thứ pháp quyết điều khiển thần cung Toái Hư từ nó. - Thiếu nữ nói:
- Sau đó muội mới nghe sư tôn nói rằng chỉ có người mang dòng máu riêng mới có thể sử dụng thần cung Toái Hư. Một khi nó đã nhận chủ thì người khác cơ bản không có cách nào sử dụng được nó. Hơn nữa, sư tôn của muội từng nói rằng cây thần cung này có linh tình, có thể phi độn tới để nhận chủ chứng tỏ nó đã nhận muội là chủ nhân. Hiện tại cho dù còn người có dòng máu như muội cũng không được nó chấp nhận, cũng chẳng cách nào điều khiển được nó.
- Tự động bay tới nhận chủ?
Đám người Nạp Lan Nhược Tuyết liếc mắt nhìn nhau thầm thán phục pháp bảo thượng cổ có linh tính kinh người đồng thời lắc đầu thầm nghĩ nếu mình là Hoàng Vô Thần trong tình cảnh như vậy cũng không có nhiều sự lựa chọn cho lắm.
- Tới lúc rồi.
Đúng lúc này, Đông Nhan nhìn sắc mặt thiếu nữ rồi nói với Lạc Bắc:
- Nếu không sử dụng thuật Hoán Huyết ngay thì ta không chắc nữa.
- Được! Đông Nhan! Các ngươi vào thẳng trong tiểu thiên động phủ của Thần Kiêu vương mà trị liệu, như vậy an toàn nhất.
Lạc Bắc gật đầu để cho âm thanh ngưng tụ truyền vào tai Đông Nhan rồi nhìn thiếu nữ mà nói:
- Hâm Duyệt! Trước tiên muội hãy dưỡng thương cho tốt rồi nói sau.
- Được! Thạch đầu ca ca! Có thể gặp lại huynh, ấy tu vi của huynh lợi hại như vậy thì muội cũng yên tâm. - Thiếu nữ vui vẻ nở nụ cười nhưng nét mặt lại trở nên mỏi mệt dường như đan dược mà Đông Nhan cho nàng nuốt đã bắt đầu ngấm. Âm thanh của nàng nhỏ dần như muốn chìm vào giấc ngủ say. Tuy nhiên nàng vẫn nói tiếp:
- Muội sẽ dưỡng thương thật tốt. Sau này ai muốn đối phó với huynh, muội sẽ dùng thần cung Toái Hư để đối phó với kẻ đó.
Âm thanh của thiếu nữ càng lúc càng thấp rốt cuộc tới mức không còn nghe thấy liền chìm vào giấc ngủ say. Tuy nhiên nét mặt của nàng lại vô cùng vui vẻ và hạnh phúc.
Lạc Bắc liếc mắt nhìn thiếu nữ một cái rồi ngẩng dầu lên nhìn Đông Nhan. Đông Nhan như hiểu ý Lạc Bắc muốn nói gì liền gật đầu nói:
- Yên tâm! Ta sẽ chưa khỏi cho muội ấy. Ta còn muốn thấy Côn Luân bị chính thần cung Toái Hư tấn công sẽ như thế nào. Chỉ có điều ta vẫn không hiểu tại sao Hoàng Vô Thần biết có khả năng muội ấy sẽ nhận ra huynh mà lại thả lòng để cho muội ấy trốn khỏi Côn Luân dễ như vậy?
Lạc Bắc gật đầu. Hắn cũng không hiểu rõ chuyện đó. Ngoại trừ việc này ra, vừa rồi Độc Nhân vương còn mang tới cho hắn một cảm giác rất lạ. Mạc dù chỉ đối mặt một chút nhưng Lạc Bắc có thể cảm nhận y hoàn toàn khác biệt với toàn bộ người tu đạo hiện tại.
....
Hoàng Vô Thần đứng một mình trong một cái không gian rộng lớn.
Dưới thân của y là một cái đài cao rộng chừng trăm trượng xung quanh nó được bao bằng một hàng cột bằng ngọc trắng. Trên những cây cột và cái đài phủ kín vô số những ký hiệu tạo thành một cái trận pháp khổng lồ. Mà cái trận pháp đó nhìn vô c cổ xưa, hoàn toàn khác biệt với những ký hiệu bây giờ, hiển nhiên là một cái pháp trận cổ còn sót lại.
Bên trên cái không gian rộng lớn đó là một lớp sương mù đang chuyển động khiến cho nơi đây trở nên u ám, cơ bản không biết nó rộng tới mức nào.
Trong làn sương mù mờ nhạt lại thấp thoáng ẩn hiện những tia sáng. Những tia sáng đó lóe lên liên tục nhưng không hề có pháp lực dao động quá mạnh. Có điều chỉ sợ phần lớn pháp bảo trên thế gian chạm phải nó đều bị hỏng.
Bởi vì những tia sáng thi thoảng lóe lên đó đều là những khe rách hư không tương đương với những chỗ không gian chồng lên nhau. Cái loại khe rách do không gian chồng lên nhau tạo thành đó mang theo lực xé cơ bản không một người tu đạo nào có thể chịu được.
Vì trí bên ngoài không gian của Hoàng Vô Thần là một cái không gian che phủ đầy những khe nứt và các thông đạo.
Số lượng thông đạo phải tới hơn cả ngàn cái. Hơn nữa chúng đều rất dài. Cho dù có dốc hết sức phi hành thì không biết bao nhiêu năm tháng mới có thể tới được chỗ cuối cùng.
Mà trong tất cả các thông đạo, ngoại trừ cái thông đạo thông tới không gian nơi Hoàng Vô Thần đứng ra thì toàn bộ đều là con đường chết. Nếu đi dọc theo những thông đạo đó cuối cùng sẽ rơi vào khe nứt không gian mà bị chúng bao phủ kéo cho nát bét.
Nơi vị trí của Hoàng Vô Thần hiển nhiên là một cái trận pháp còn sót lại, phong ấn thần cung Toái Hư.
Cách sau lưng hắn không xa lắm còn có một cái đàn tế được bao phủ trong một vầng sáng màu xanh. Ở chỗ đó chính là nơi trước kia đặt thần cung Toái Hư. Mà ngoại trừ nơi đặt thần cung Toái Hư ra trong trận pháp đầy những khe nứt không gian không ngờ còn có một cái trận pháp độc lập nữa.
Vào lúc này, Hoàng Vô Thần vẫn nhắm hai mắt tuy nhiên hai tay của y khẽ nhúc nhích bắn sáu viên tinh thạch to bằng quả trứng chim bồ câu vào những chỗ lõm trên trận pháp.
Sau khi sáu viên tinh thạch được khảm vào, một vầng ánh sáng từ tay Hoàng Vô Thần lại bay ra rót vào một vị trí của tận pháp. Bất chợt một cột sáng từ một cây cột bằng bạch ngọc phun ra tạo thành một vầng sáng màu trắng.
Một người tu đạo có cách ăn mặc giống với Độc Nhân vương từ trong quầng sáng xuất hiện.
Mà cái bóng người đó lay động theo quầng sáng màu trắng bên ngoài không phải là người thật mà dường như một bóng người do ánh sáng khúc xạ thành.
Bóng người bên trong vầng sáng màu trắng đó là một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi. Mặc dù chỉ có cái bóng nhưng trên người lại tản ra một thứ hơi thở chỉ mình ta độc tôn trên thế gian này, chẳng kém gì Hoàng Vô Thần.
Trên đỉnh đầu của y có đội một cái mũ đạo, bên hông quấn một sợi dây màu vàng có khảm mấy viên ngọc trắng rất to. Đôi mắt của y hẹp dài nhưng lại kéo xuống khiến cho phong thái của y lại càng thêm cái cách từ trên cao nhìn xuống chúng sinh bên dưới.
Đôi mắt của Hoàng Vô Thần vẫn nhắm như trước tuy nhiên bộ trường bào màu vàng kim của y có thể cảm nhận được những thay đổi rất nhỏ bên người. Khi bóng người trong vầng sáng xuất hiện, Hoàng Vô Thần hơi ngẩng đầu lên mà nói một cách chậm rãi:
- Ngươi đã cam đoan với ta rằng có thể giết chết được kẻ đó, đưa thần cung Toái Hư về cho ta. Nhưng cuối cùng thì gã lại bị người ta giết chết. Ngươi sợ ta ra tay với Độc Nhân vương nên có nói rằng mỗi người ở tông môn các ngươi đều có lưu một cái ngọc phù bản mệnh. Một khi người nào đó chết thì có thể dựa vào ngọc phù bản mệnh mà biết được cảnh tượng trước khi người đó chết. Nếu vậy thì hiện tại ngươi cũng rõ thực lực của bản thân gã không đủ chứ không phải là người của ta không dốc sức giúp gã.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Chương 511: Thiên Lan tinh không. Hoàng Vô Thần thực sự.
Nhóm dịch: Hany
Nguồn: MT
- Sau khi tông môn chúng ta trốn vào trong Thiên Lan tinh không mới phát hiện ra thần cung Toái Hư. Chúng ta làm sao biết được cái pháp bảo đó lại có uy lực mạnh tới vậy.
Cái bóng người trong vầng sáng đầy uy nghiêm nở nụ cười lạnh:
- Hơn nữa chúng ta cũng không thể ngờ được tên đệ tử của ngươi lại đột nhiên quay giáo lại. Với uy lực của thần cung Toái Hư như thế, cho dù các ngươi có phái bất kỳ ai đi cũng không thể làm tốt hơn Độc Nhân vương.
Cái bóng uy nghiêm đó dường như cũng không truy cứu nguyên nhân Độc Nhân vương bỏ mình mà ngược lại hình như có điều gì đó cầu với Hoàng Vô Thần. Tuy rằng hơi giận vì Độc Nhân vương bị chết nhưng y vẫn cố gắng đè nén. Sau khi ngừng một chút, y mới nói tiếp:
- Mặc dù Độc Nhân vương không mang thần cung Toái Hư về nhưng tên đệ tử của ngươi cũng bị trúng Ngân từ bảo phù của gã, khí huyết và Nguyên Anh nhanh chóng giảm xuống, chắc chắn là không thể sống được.
- Cái đó chưa chắc.
Âm thanh Hoàng Vô Thần hết sức uy nghiêm nhưng lại không hề có lấy một chút cảm xúc:
- Bên cạnh Lạc Bắc có cao thủ Đan đạo, không chừng có thể cứu được cô ấy.
- Hiện tại trình độ Đan Đạo của các ngươi đã đạt tới mức độ nào? - Cái bóng đen bên trong vầng sáng có chút nao nao, âm thanh cũng trở nên hơi dao động:
- Chẳng lẽ bị trúng Ngân Từ xạ tuyến mà cũng có thể chữa được?
- Độc Nhân vương bị chết cũng là do quá khinh thường giới tu đạo chúng ta. Các ngươi đóng cửa trong Thiên Lan hư không đã mấy ngàn năm. Mặc dù về mặt pháp bảo và bùa chú so với người tu đạo bây giờ có nhiều điểm mạnh và độc đáo hơn chúng ta. Nhưng trên thực tế cũng chỉ là đi theo một con đường mà thôi. Hiện nay, một vài lưu phái và pháp thuật so với các ngươi có thể nói là mỗi người một vẻ. Uy lực của pháp bảo và pháp thuật của Lạc Bắc, các ngươi cũng chưa nhìn thấy. Hơn nữa, hiện nay người tu đạo không biết tới pháp thuật và pháp bảo của các ngươi. Uy lực của pháp thuật và pháp bảo các ngươi có vẻ uy lực rất lớn nhưng các ngươi cũng không biết tới pháp bảo và pháp thuật hiện nay như thế nào. Cho nên nếu các ngươi không muốn đi theo vết xe đổ của Độc Nhân vương vậy thì tốt nhất hãy thay đổi cái cách nhìn các ngươi là chính thống còn người tu đạo hiện nay là cành là nhánh.
Hoàng Vô Thần nói xong những lời đó, dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Người bên ngoài ta không dám cam đoan nhưng ít nhất thì Sắc Lặc tông không một ai có thể làm gì được.
- Sắc Lặc tông là môn phái như thế nào? - Bóng đen uy nghiêm không phản bác lại lời nói của Hoàng Vô Thần. Sau khi trầm ngâm một lúc y mới lên tiếng hỏi. Nghe lời y nói thì dường như đúng là không có sự hiểu biết với giới tu đạo hiện nay.
- Nếu nói theo cách các ngươi hiểu thì Sắc Lặc tông kế thừa từ LÔi Âm tông và Đại Thừa giáo mà thành. - Hoàng Vô Thần nói:
- Bọn họ tu luyện pháp quyết thân ngoại hóa thân. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
- Ta có thể phái thêm người. - Bóng đen uy nghiêm trầm mặc một lúc rồi lại nói tiếp:
- Có điều người tu đạo tên Lạc Bắc rất khó đối phó. Ít nhất ta phải phái ra năm người mới có thể giết được hắn mà lấy thần cung Toái Hư về.
- Có thể. - Hoàng Vô Thần gật đầu:
- Nhưng giết hắn rồi, sau khi mang thần cung Toái Hư về ta chỉ có thể cho các ngươi năm người.
- Không được. - Bóng đen lập tức lên tiếng:
- Nếu muốn giết Lạc Bắc, chúng ta cũng phải trả một cái giá rất lớn. Năm người thì quá ít.
- Ngươi không có sự lựa chọn nào khác.
Hoàng Vô Thần lắc đầu:
- Bất Diệt tông các ngươi là một trong vài môn phái thượng cổ có thể tiến vào Thiên Lan hư không nên so với ta còn hiểu rõ hơn. Do Thiên Lan hư không quá xa, cho nên những trận pháp thông tới đó đều chỉ có một chiều. Bất Diệt tông các ngươi trốn tránh trận đại chiến của giới tu đạo thượng cổ mới trốn vào Thiên Lan hư không, đóng cửa mấy ngàn năm nên những trận pháp trở về đã hư hỏng hết. Mà hiện tại trong giới tu đạo chúng ta cũng chỉ có Côn Luân ta có Vô Lượng ngọc bích có ghi lại thứ trận pháp này. Nếu là tông môn hay tán tu khác cho dù có được thứ trận pháp đó cũng không thể nào sửa chữa được. Cũng không biết cách mở ra trận pháp. Cho nên hiện tại có thể làm cho người Bất Diệt tông các ngươi trở về cũng chỉ có một mình ta. Ta đã tra lại những gì ghi từ thời thượng cổ biết rằng trong Thiên Lan hư không chỉ có một vài ngôi sao băng là có thể đặt chân và có linh khí của trời đất để lập động phủ tu luyện. Linh dược và linh khí đều rất ít, nhưng những thứ để luyện pháp bảo và bùa chú thì rất nhiều. Hơn nữa Thiên Lan hư không còn rộng lớn cả mười chín châu của Trung Thổ, chẳng ai biết được ở đó có những thứ gì. Nếu như mười người thì ta còn có thể khống chế được nhưng nếu các ngươi đưa về nhiều người không chừng lại như một con mãnh thú nuốt chửng giới tu đạo hiện tại của chúng ta.
- Ngươi cũng có sự hiểu biết đối với Thiên Lan hư không. - Cái bóng đen uy nghiêm nhìn Hoàng Vô Thần và nói chậm rãi:
- Trên thực tế Thiên Lan hư không và mười chín châu Trung Thổ thì mỗi nơi có một sở trường riêng. Hiện tại Thiên Lan hư không chúng ta có nguyên liệu luyện chế bùa chú và pháp bảo nhiều hơn các ngươi gấp trăm lần nhưng linh khí và linh dược lại rất ít. Nếu hai bên chúng ta liên minh với nhau thì đúng là rất tốt. Nhưng ta biết ngươi có sự e ngại với chúng ta, ngay cả trận pháp thượng cổ còn sót lại cũng nghĩ cách sửa đổi để chỉ có người tu đạo tu vi từ Độ Kiếp kỳ trở xuống mới có thể đi qua. Tất nhiên ngươi sẽ không tin vào lời ta nói nhiều lắm. Nhưng hôm nay ta có thể hứa với ngươi, nếu giết chết được Lạc Bắc, chúng ta tuân theo ước định trước tổng cộng chỉ phái mười người tới. - Cái bóng đen uy nghiêm tiếp tục nói:
- Hiện tại trận pháp và pháp quyết của các ngươi hoàn toàn khác với chúng ta. Những nơi kia chỉ với trình độ của các ngươi chắc chắn là không vào được, thậm chí cho dù muốn dùng sức để đi vào thì phần lớn đã bị hư hỏng mà chẳng chiếm được cái gì. Hai bên chúng ta hợp tác với nhau thử tới những nơi đó xem có thu hoạch được gì hay không. Nếu như có thể tìm được thứ gì đó, chúng ta chia đều có được không?
- Được. - Hoàng Vô Thần cũng chẳng hề do dự mà gật đầu.
Cái bóng đen gật đầu với Hoàng Vô Thần xong cũng không nói gì nữa mà từ từ biến mất giữa vầng sáng. Còn Hoàng Vô Thần giơ tay chộp một cái liền thu lại toàn bộ sáu viên tinh thạch. Ánh sáng màu trắng cũng lập tức biến mất khiến cho cả không gian lại trở nên âm u.
Hoàng Vô Thần đứng lẳng lẳng trên không trung. Y vẫn tản ra thứ phong thái khắp gầm trời chỉ có mình ta là vua, không một ai sánh được.
- Nguyên Thiên Y! Ngươi đã tin vào quy tắc vận hành của trời đất đó là cá lớn nuốt cá bé. Vậy lúc trước vì sao ngươi lại không đồng ý với lời đề nghị của ta? Nếu hai chúng ta liên thủ với nhau thì đã có thể sáng tạo ra một thế giới tu đạo không có sự phân tranh, sớm có thể xây dựng một thời kỳ thịnh thế nhất...
Có điều y cũng chỉ là tự nói với mình. Sau khi dứt lời, Hoàng Vô Thần khẽ thở dài một cái.
...
Đại trị trước đại loạn... Trong suy nghĩ của Nam Cung Tiểu Ngôn thì Hoàng Vô Thần là một nhân vật một tướng công thành vạn cốt khô. Đúng là Hoàng Vô Thần không thèm để ý tới việc hy sinh một số người. Nhưng vào lúc này, có lẽ không một ai biết trong lòng y suy nghĩ thế nào.
Hoàng Vô Thần muốn tạo ra một cái thờ kỳ thịnh thế mà từ trước tới giờ chưa bao giờ có. Ai cũng có thể an cư lạc nghiệp.
Trong mấy ngàn năm qua, rất nhiều người tu đạo mạc dù dựa vào một vài thế lực lớn trên thế gian nhưng trong trận chiến giữa các quốc gia người thường, phần lớn người tu đạo đều không nhúng tay vào. Chỉ có vào thời thượng cổ từng xuất hiện một lần sự tranh đấu giữa nhân gian lại khiến cho xảy ra một trận đại chiến trong giới tu đạo.
Bởi vì nếu người tu đạo mà nhúng tay vào thì sẽ khiến cho nó nhanh chóng biến thành cuộc chiến giữa người tu đạo và người tu đạo, tông môn với tông môn.
Cho nên nếu nhúng tay vào chuyện thế gian, xét cho tới cùng thì cũng sẽ biến thành trận chiến của người tu đạo.
Cho nên nếu muốn khống chế sự vận chuyển của trời đất, nhúng tay vào toàn bộ chuyện trên thế gian thì phải khống chế toàn bộ giới tu đạo.
Chỉ có dùng quyền thế vô thượng, giống như hoàng triều trên thế gian khống chế cả giới tu đạo mới có thể khống chế tất cả các quốc gia của người thường, làm cho họ không xảy ra chiến loạn. Dưới sự khống chế như vậy sẽ tạo ra một thời kỳ thịnh thế huy hoàng.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Có thể làm cho toàn bộ nhân gian biến thành một nơi không có phân tranh trong truyền thuyết thời cổ, giống như tiên giới thì công đức của Hoàng Vô Thần có thể nói còn vượt qua cả Thần vương thời thượng cổ.
Mà Hoàng Vô Thần đúng là sinh ra trúng thời cơ, có được cơ hội như vậy.
Trong tay của y, Côn Luân đã đạt tới mức mạnh nhất, gần như hơi khống chế được hoàn toàn huyền môn chính đạo. Hơn nữa sau khi thần cung Toái Hư tham trận, dưới sự thống trị Côn Luân của y cũng đúng lúc.
Hơn nữa trong trận pháp phong ấn thần cung Toái Hư thậm chí còn xuất hiện cả môn phái thượng cổ đã từng phong ấn nó, lại có trận pháp thông được tới Thiên Lan hư không. Mà trong Thiên Lan hư không vẫn còn có một tông môn từ thời thượng cổ tới đó ẩn tránh. Mặc dù không cần mượn lực lượng tông môn này, chỉ cần sử dụng tài liệu trao đổi, Côn Luân cũng đã có được rất nhiều lợi ích, chẳng khác nào đào được mỏ vàng.
Sử dụng sức mạnh chinh phục toàn bộ giới tu đạo, tạo ra một thời kỳ thịnh thế. Toàn bộ điều kiện dường như đã đủ.
Nhưng Nguyên Thiên Y và Lạc Bắc đúng là một chuyện ngoài dự đoán.
Dường như sự may mắn của Hoàng Vô Thần vẫn còn thiếu một chút. Mặc dù có thần cung Toái Hư. Nhưng mãi tới khi thiếu nữ lén mang nó trốn khỏi Côn Luân, y mới tìm ra được manh mối từ đệ tử Thanh Thành, biết được Lạc Bắc có khả năng chính là đứa bé mà thiếu nữ nhắc tới. Nếu như biết sớm, có lẽ y đã hạ rất nhiều cấm chế lên người thiếu nữ, không để cho nàng có thể ra khỏi Côn Luân.
Nhưng chính vì một chút thiếu may mắn đó, cộng với sự quen biết của nàng với Lạc Bắc khiến cho thần cung Toái Hư lại rơi vào tay hắn.
Nếu không có Yêu vương liên thai, Lạc Bắc cũng đã bị giết chết từ lâu.
Biết được mình còn thiếu một chút may mắn, Hoàng Vô Thần cất tiếng thở dài. Tuy nhiên sau tiếng thở dài, cảm xúc trong lòng y đột nhiên biến mất. Đối với y thì quy tắc vận hành của trời đất đó là nằm trong tay cường giả, cơ bản không hề có cái gì độc đáo khác. Mà y chính là người mạnh nhất, nắm quyền lớn nhất trên thế gian.
Không cần biết người khác có hiểu hay không nhưng y phải tiếp tục sự nghiệp thịnh thế lưu danh ngàn đời.
Trong động phủ của Thần Kiêu vương bao trùm mùi thuốc nồng nặc.
Cái chỗ Thông Thiên diệu thụ trước kia thì bây giờ được bố trí thành một cái ao thuốc. Hâm Duyệt hoàn toàn ngâm mình trong cái ao thuốc đó giống như đang ngủ đông vậy.
Cái mấy chục tia sáng như những sợi chỉ bạc bám vào thân thể của nàng mà từ từ hút khí huyết ra ngoài. Bên trong khí huyết được hút ra dường như óng ánh một thứ ánh sáng bạc. Sau đó chúng được thu hết vào trong một cái ngọc phù.
Cách dược trì không xa có dựng hai cái lò luyện đan với phong cách cổ xưa đi khắc hình ảnh long phượng. Xung quanh mỗi cái lò luyện đan đều chất rất nhiều loại linh dược.
Dược đồng dược Lạc Bắc mở thần trí liên tục ở bên hai cái lò luyện đan mà trông lửa sau đó lại cho một ít dược liệu vào bên trong lò. Nếu không thì nó lại đổ thêm nước thuốc đã luyện chế xong vào trong dược trì.
Do trong động phủ của Thần Kiêu vương không có chỗ nào để kết nối với mạch lửa cho nên vào lúc này hai cái lò luyện đan hoàn toàn dựa vào hỏa phù đặc chế. Dược đồng căn cứ vào dược liệu cần luyện chế mà điều chỉnh ngọn lửa. Thi thoảng nó lại bỏ thêm hỏa phù vào trong. Hà Ô dược đồng loay hoay giữa hai cái lò cũng bị hơi nóng làm cho toát mồ hôi.
Tuy nhiên hiện tại bên trong lò luyện đan toàn là linh dược hội tụ linh khí của trời đất cho nên trong quá trình luyện chế, hơi thuốc tản ra cũng được Hà Ô dược đồng hút lấy. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Toàn bộ cái ao thuốc màu vàng kim được bao phủ bởi một làn ánh sáng màu xanh. Vầng ánh sáng màu xanh này là cấm chế do Đông Nhan bố trí không cho dược tính trong ao thuốc biến mất. Hơn nữa nó còn có một thứ lực lượng đặc biệt có thể khiến cho nước thuốc thấm vào trong cơ thể thiếu nữ với tốc độ rất nhanh.
Dưới sự ảnh hưởng của dược lực, máu trong người thiếu nữ được sinh ra rất nhanh, sau khi bị Ngân Từ xạ tuyến ăn mòn lại được dẫn ra ngoài cơ thể.
Cho nên để cứu chữa cho nàng, Đông Nhan mới sử dụng thuật Hoán Huyết, thực tế là tương đương với từ từ cọ rửa Ngân từ xạ tuyến trong cơ tể của nàng, liên tục chuyển hóa máu huyết để loại bỏ nó một cách triệt để.
- Sức sống của muội ấy đã được củng cố. Theo tốc độ này, chỉ cần chừng ba tháng là có thể hồi phục hoàn toàn. Tới lúc đó, muội ấy có thể điều khiển được thần cung Toái Hư.
Đông Nhan vẫn ngồi xếp bằng bên cạnh Dược trì cảm giác kỹ càng sự thay đổi của dược lực và máu huyết trong người thiếu nữ. Bất ngờ, nàng ngẩng đầu lên và nói với ba người Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết cùng Thái Thúc ở gần đó.
- Có sử dụng thần cung Toái Hư hay không cũng không quan trọng. Bởi vì Hoàng Vô Thần không thể ra khỏi Côn Luân. Côn Luân có rất nhiều nhân vật lợi hại, cho dù có sử dụng thần cung Toái Hư giết được vài người thì cũng không ảnh hưởng tới gốc rễ của chúng.
Sắc mặt của Lạc Bắc trở nên yên tâm, sau khi gật đầu, hắn trầm ngâm rồi nói:
- Ý nghĩa lớn nhất của thần cung Toái Hư đó là lực uy hiếp. Hiện tại tin tức đã lan ra, mọi người biết cái pháp bảo này đã rơi vào tay chúng ta, cho dù chúng ta không sử dụng được nó thì cũng đủ khiến cho uy tín của Côn Luân bị giảm hơn nửa còn uy danh của chúng ta cũng được nâng lên tới một mức độ khó lượng. Hoàng Vô Thần muốn sử dụng thần cung Toái Hư để giết ta trong ngày đại lễ sáng lập giới Niết Bàn đồng thời còn muốn khiến cho toàn bộ môn phái có mặt ở đó sợ hãi. Nhưng y lại không ngờ được thần cung Toái Hư rơi vào tay chúng ta. Chuyện này cuối cùng lại khiến cho uy danh của chúng ta tăng lên. Có thể nói đại lễ lần này chúng ta thật sự thành công.
- Đúng vậy! Lần này thì Hoàng Vô Thần đã tính sai. Chỉ tiếc là để cho hai tên đệ tử thân truyền của Hoàng Vô Thần chạy thoát. Nếu không chúng ta có thể qua chúng mà biết được vị trí của Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ. Lạc Bắc! Cái pháp bảo này hình như là Thúc Anh hắc vân nang. - Nạp Lan Nhược Tuyết gật đầu nói.
Thứ mà Nạp Lan Nhược Tuyết vừa nói chính là thứ nàng cầm trong tay. Lúc trước, Độc Nhân vương đã sử dụng nó mấy lần. Cái pháp bảo nhìn giống cái túi tơ đó nhưng lại có mấy cái trận pháp rất mạnh.
Dưới sự phản kích của Hâm Duyệt bắn ra uy lực mạnh nhất của thần cung Toái Hư, toàn bộ những thứ gì của Độc Nhân vương cũng đều biến thành tro bụi theo y. Có điều cái pháp bảo này do dược phóng ra từ trước nên đám người Lạc Bắc mới lấy được.
- Thúc Anh hắc vân nang?
Nghe thấy Nạp Lan Nhược Tuyết nói tên cái pháp bảo, ánh mắt của đám người Lạc Bắc chợt sáng ngời nhìn Nạp Lan Nhược Tuyết:
- Ngươi biết lai lịch của cái pháp bảo này?
Nạp Lan Nhược Tuyết nhìn cái pháp bảo nhẹ như không trong tay nhưng bên trong lại có pháp lực dao động rất mạnh mà gật đầu, nói:
- Cái thứ này hoàn toàn giống với Thúc Anh hắc vân nang ghi trong Giám bảo bí lục.
- Thúc Anh hắc vân nang? Cái tên này cũng thật lạ. - Thái Thúc nghe thấy vậy thì xen vào.
- Cái pháp bảo này ở trong giới tu đạo thượng cổ chủ yếu là để bắt Nguyên anh của đối phương. - Nạp Lan Nhược Tuyết giải thích:
- Sau bao lần thay đổi của giới tu đạo, pháp thuật và trận pháp của chúng ta bây giờ, thậm chí là cả phương pháp luyện bùa cũng hoàn toàn khác với pháp thuật của giới tu đạo thượng cổ. Mà thời đó dường như chuyện ngưng kết Nguyên Anh so với chúng ta còn khó hơn một chút. Nhưng điểm khác với đạo pháp Nguyên Anh bây giờ đó là đạo pháp Nguyên Anh thượng cổ một khi dùng Nguyên anh bỏ chạy có thể giữ lại gần như toàn bô tu vi. Sau khi có được thân thể thì nhanh chóng hồi phục lại. Cho nên trong giới tu đạo thượng cổ vẫn cho rằng chuyện diệt được thân thể của đối phương không phải là đại thắng. Đối với họ tiêu diệt được Nguyên Anh của đối thủ mới xem như hoàn toàn chấm ***. Chỉ có điều bản thân Nguyên Anh rất nhẹ, hơn nữa người tu đạo thời cổ có được Nguyên Anh đều có độn pháp cho Nguyên Anh sử dụng với tốc độ cực nhanh. Cho nên trong giới tu đạo thượng cổ cũng xuất hiện rất nhiều pháp bảo đối phó với Nguyên Anh bỏ chạy. Mà cái Thúc Anh hắc vân nang này chính là một loại pháp bảo như thế.
Nạp Lan Nhược Tuyết dừng một chút rồi tiếp tục giải thích:
- Vào thời đại huyền bảo, phần lớn pháp bảo đều phải dồn chân nguyên tới một mức độ nhất định mới có thể sử dụng. Sử dụng bất cứ pháp bảo nào cũng cần phải có thời gian. Chỉ có điều danh tiếng và uy lực của huyền bảo quá lớn cho nên hiện tại người tu đạo mới chỉ biết tới huyền bảo mà không biết rằng đặc tính của cổ bào không khác với huyền bảo nhiều lắm. Vào thời đại sau đó, mới từ từ xuất hiện cổ bảo có thể sử dụng nhanh hơn. Cái Thúc Anh hắc vân nang này chính là pháp bảo xuất hiện sau đó
Nạp Lan Nhược Tuyết lại nói tiếp:
- Hơn nữa, đạo pháp Nguyên Anh thượng cổ còn có một sự khác biệt với bây giờ đó là có thể luyện hóa một cái pháp bảo lợi hại vào trong Nguyên Anh để bảo vệ, tương đương với việc Nguyên Anh có thêm một cái pháp thuật thiên phú. Phạm vi bao phủ của Thúc Anh hắc vân nang rất rộng, bên trong lại có những trận pháp khác nhau và có lực giam giữ Nguyên Anh. Hơn nữa nó có thể khắc chế cơ bản pháp bảo Nguyên Anh. Trong giới tu đạo thượng cổ, sau khi sử dụng thứ pháp bảo như thế này để bắt Nguyên Anh có rất nhiều cách luyện hóa Nguyên Anh đối phương, cướp lấy pháp bảo Nguyên Anh. Hoặc là có thể luyện chế Nguyên Anh thành pháp bảo hay pháp thuật. Vào thời đại trước kia, trong tay người tu đạo cấp cao có lẽ đều có một hai thứ nhằm vào pháp bảo Nguyên Anh. Chỉ có điều lực lượng trong những loại pháp bảo đó so với Thúc Anh hắc vân nang còn mạnh hơn. Không biết cái Thúc Anh hắc vân nang này là vật phỏng chế hay là dựa trên cơ sở của nó mà luyện ra.
- Nạp Lan Nhược Tuyết! Ngươi nói đạo pháp Nguyên Anh thượng cổ có thể luyện hóa một cái pháp bảo vào trong Nguyên Anh? - Lạc Bắc nghe thấy vậy thì chợt có một ý nghĩ.
- Đúng thế! Lúc trước, phần lớn đạo pháp Nguyên anh đều như vậy. Có điều sau đó đạo pháp Nguyên anh bị pháp quyết thân ngoại hóa thân ảnh hưởng, lại cảm thấy khí kim thiết của pháp bảo có phần ảnh hưởng tới tuổi thọ của Nguyên Anh, cảm giác thứ đạo pháp này có tuổi thọ không dài cho nên mới từ từ chuyển sang thành đạo pháp Nguyên Anh như hiện nay. - Nạp Lan Nhược Tuyết liếc mắt nhìn Lạc Bắc:
- Ngươi hỏi vậy là vì người tu đạo có Ngân Từ xạ tuyến?
Lạc Bắc gật đầu. Mặc dù trong nháy mắt khi Độc Nhân vương sử dụng độn pháp Nguyên anh bị thần cung Toái Hư tiêu diệt nhưng lúc đó Lạc Bắc cũng nhìn thấy khá rõ. Khi đó trong Nguyên anh của Độc Nhân vương có một thứ pháp bảo nhìn như viên ngọc màu đen. Hơn nữa cái pháp bảo đó như hòa tan với Nguyên anh, giống như một cái áo giáp, hoàn toàn khác với việc bây giờ luyện hóa pháp bảo vào trong người rồi thả ra.
- Người này hoàn toàn sử dụng cổ bảo, hơn nữa khi ta nhìn thấy y cũng cảm nhận hơi thở của y rất lạ. Tới giờ thì có lẽ là do y tu luyện Đạo pháp Nguyên anh thượng cổ. - Sau khi gật đầu, Lạc Bắc hơi nhíu mày:
- Ngay cả Nam Cung Tiểu Ngôn cũng không biết được lai lịch của người đó thì đúng là cổ quái.
- Có thể là do y tìm được động phủ của một người tu đạo thượng cổ sau đó nhận được sự thừa kế. - Lạc Bắc nháy mắt:
- Lạc Bắc! Ngươi có pháp thuật luyện hóa thần hồn và Nguyên anh . Cái pháp bảo này có thể nói là có tác dụng lớn với ngươi.
Lạc Bắc gật đầu. Trong bộ pháp quyết mà hắn có được từ Tam Thiên phù đồ đúng là có pháp thuật luyện hóa thần hồn và Nguyên anh, cùng với Tịch diệt chi hỏa. Mà một người tu đạo luyện tới Nguyên anh, Nguyên anh có thể rời khỏi thân thể thì trong đó cũng ẩn chứa chân nguyên kinh người. Bởi vì bản thân Nguyên Anh là nơi ngưng kết chân nguyên mà thành. Nó so với chân nguyên lưu chuyển trong cơ thể còn mạnh hơn nhiều. Mà có thể luyện hóa được Nguyên anh thì tương đương luyện hóa chân nguyên trong đó. Hiện tại đối với Lạc Bắc mà nói thì bất luận là Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh hay pháp quyết có được từ Tam Thiên phù đồ đều sử dụng tới một vạn ba ngàn chư thiên. Nếu có thể luyện hóa được một ít Nguyên Anh, đối với việc nâng cao tu vi, thậm chí luyện thành phân thân thứ hai, thứ ba... Bản mệnh kiếm nguyên đều có tác dụng không thể tưởng tượng được.
Chỉ có điều trong giới tu đạo sau nhiều thay đổi, hiện tại độn pháp Nguyên Anh có khả năng so với giới tu đạo thượng cổ còn nhanh hơn. Mặc dù có pháp bảo và pháp thuật cực mạnh nhiều lắm cũng chỉ có thể tiêu diệt chứ không thể bắt được. Hơn nữa Nguyên Anh của đối phương trong hoàn cảnh không chạy trốn được cũng sẽ tự nổ chứ không để cho đối phương lợi dụng. Hiện tại, có được cái pháp bảo chuyên bắt Nguyên Anh thì sau này đúng là có tác dụng rất lớn.
- Chỉ có điều sử dụng cái pháp bảo này như thế nào? - Gật đầu một cái, Lạc Bắc liền hỏi:
- Nếu không biết cách sử dụng thì có được nó cũng vô dụng. Bích Căn sơn nhân không nghiên cứu về cổ bảo nên cũng không thể tìm ra được cách sử dụng.
- Sử dụng cổ bảo chỉ có một phương pháp hết sức đơn giản. - Nạp Lan Nhược Tuyết nói:
- Chỉ cần dồn chân nguyên rồi sử dụng như phi kiếm là được.
Vừa nói, Nạp Lan Nhược Tuyết vừa rót một luồng chân nguyên vào trong cái túi tơ màu đen. Chỉ thấy trong nháy mắt nó liền tản ra ánh sáng rồi lập tức bay ra khỏi tay Nạp Lan Nhược Tuyết mà hóa thành một đám mây đen.
- Trong cái pháp bảo này có rất nhiều trận pháp, so với pháp bảo bố trí trận pháp của chúng ta bây giờ còn to hơn nhiều. Mặc dù không thể luyện hóa được nó vào trong người nhưng cũng không dễ bị đối thủ đánh rơi.
Nạp Lan Nhược Tuyết sử dụng cái pháp bảo đó một chút rồi nói với Lạc Bắc.
- Được rồi! Lần này Hoàng Vô Thần trộm gà không xong còn mất nắm gạo, lại tặng không cho chúng ta cái pháp bảo này. - Thái Thúc hưng phấn nhìn đám mây đen trên đầu rồi quay sang nói với Lạc Bắc:
- Bây giờ không còn sự uy hiếp của thần cung Toái Hư, tiếp theo chúng ta nên làm gì?
- Chúng ta tới Nam Thiên môn vào Tử kim hư không. - Lạc Bắc chẳng hề chần chừ nói ngay:
- Chúng ta có thể đợi Hâm Duyệt hồi phục, sau khi sử dụng được thần cung Toái Hư đối với chúng ta cũng coi như thêm một sự bảo đảm. Cho nên chúng ta cũng không phải vội, cứ xem Hoàng Vô Thần định làm gì rồi quyết định sau. Ta chuẩn bị để cho Đông Bất Cố đi hòa đàm với người của Hoàng Vô Thần lấy thần cung Toái Hư hoặc là ta đơn độc tới gặp y để đổi Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ. Thần cung Toái Hư không thể giao cho chúng. Nếu bọn chúng thật sự muốn trao đổi vậy thì có thể kéo dài một thời gian nhất định để đảm bảo trong khoảng thời gian này Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ không sao. Còn nếu muốn ta đi một mình tới gặp, thì nhiều lắm ta mất đi một cái phân thân, không chừng còn có thể cảm nhận được bí mật của Hoàng Vô Thần. Đồng thời nhân lúc này, chúng ta tới Tử Kim hư không, nghĩ cách tìm lấy Thiên thần tinh thạch.
- Được! Chúng ta tới ngay Tử kim hư không. - Thái Thúc gật đầu rồi nói:
- Trong Tử Kim hư không có rất nhiều nguyên liêu luyện chế pháp bảo. Cho dù không tìm được thiên thần tinh thạch để chữa cho tiểu Trà nhưng cũng có thể tìm được những chí bảo khác để tăng cường thực lực cho chúng ta.
Trong một cái không gian rộng lớn không nhìn thấy đâu là cuối, một cái trận pháp đã yên lặng mấy ngàn năm đột nhiên phát sáng. Theo vầng sáng tỏa ra rực rỡ, bóng dáng của Lạc Bắc cũng xuất hiện.
- Đây là Tử Kim hư không trong truyền thuyết?
Sau chút ngơ ngác, Lạc Bắc bắt đầu quan sát xung quanh.
Mặc dù Thái Thúc và Nạp Lan Nhược Tuyết cũng rất muốn tiến vào không gian loạn lưu mà chỉ có người tu đạo thượng cổ mới tới được. Nhưng do tấm tinh đồ chưa hoàn chỉnh, hơn nữa đám người Nhan Thọ sơn cũng chưa hề dựa vào cái trận pháp truyền tống này để tới Tử Kim hư không cho nên không ai biết được sau khi truyền tống, tình hình ở đó sẽ như thế nào. Vì vậy để đảm bảo an Toàn... Lạc Bắc sử dụng phân thân do Thần Kiêu pháp giới hóa thành mà tới đây điều tra trước.
Có lẽ do pháp lực dao động trong trận pháp nên khi được truyền tống tới đây, khí huyết và chân nguyên của phân thân Lạc Bắc liên tục bốc lên khiến cho hắn cảm thấy đầu váng mắt hoa. Mất một lúc mới hồi phục lại được, hắn bắt đầu quan sát. Mặc dù trong lòng đã có sự chuẩn bị từ trước nhưng cảnh tượng trước mặt vẫn mang tới cho Lạc Bắc một sự rung động rất mạnh.
Lạc Bắc nhìn thấy trong phạm vi mấy trăm trượng quanh nơi đặt trận pháp, trên mặt đất đều được rải một thứ chất liệu giống như bạch ngọc. Có hơn bảy mươi cái cột màu đen đứng sừng sững. Trên mặt đất và những viên đá đều khắc đầy các loại bùa huyền ảo. Cách chỗ Lạc Bắc đang đứng có một viên tinh thạch màu lam cao hơn một người.
Xung quanh viên tinh thạch đó được khảm toàn bộ tinh kim màu vàng. Một luồng ánh sáng màu lam từ viên tinh thạch khổng lồ đó tản ra, thấm vào trong cái trận pháp khổng lồ.
Toàn bộ trận pháp được bố trí trên một tảng thiên thạch. Không biết người tu đạo thượng cổ sử dụng cách nào mà tảng thiên thạch này chỉ lơ lửng trên không trung, không hề nhúc nhích. Mà xung quanh tảng thiên thạch được bao phủ bởi một làn ánh sáng màu vàng nhạt, thi thoảng lại có những viên thiên thạch màu tím bay tới đập trúng màn ánh sáng nhưng không xuyên qua được mà tan thành bụi phấn. Lạc Bắc thử một đạo kiếm khí cũng không cảm thấy có gì trở ngại cho thấy vầng ánh sáng bảo vệ cái trận pháp truyền tống đó thật là kỳ lạ.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vào lúc này, trước chỗ Lạc Bắc đứng có một màn ánh sáng màu tím không nhìn thấy đâu là điểm cuối. Mà nhìn qua có thể thấy được màn ánh sáng đó rất dầy, từ bên ngoài không thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong, chỉ thấy thi thoảng lại có những điểm sáng màu tím hiện lên.
Màn ánh sáng màu tím đó hiển nhiên là Tử Kim vẫn tinh đái trên tinh đồ.
Từ Kim hư không là do những tinh cầu và sao băng va chạm với nhau tạo thành, kéo dài không biết mấy trăm, mấy ngàn dặm. Cho dù là người tu đạo thượng cổ cũng chưa thế thám thính hết được toàn bộ Tử Kim hư không. Mặc dù không biết khoảng không bên ngoài Tử Kim hư không được Tử Kim vẫn tinh đái bao phủ không, nhưng ít nhất thì phía trước cái trận pháp truyền tống hắn tới đây là một cái Tử Kim vẫn tinh đái dài không nhìn thấy điểm cuối.
Phía sau Lạc Bắc mà một khoảng không tối đen.
Trong không gian có rất nhiều điểm sáng, thoáng nhìn có thể thấy cách Lạc Bắc rất xa. Nó khiến cho Lạc Bắc có cảm giác không gian bây giờ được chia ra thành hai nửa. Một nửa là màu tím còn một nửa là màu đen, vị trí của hắn đang đứng chính là ranh giới giữa hai vùng.
Nhìn khoảng không gian tối đen rộng lớn không một hạt bụi, Lạc Bắc hết sức nghiêm túc.
Bởi vì Lạc Bắc biết nguyên khí trời đất trong Tử Kim hư không mặc dù không kém so với nguyên khí ở chỗ của mình là mấy, gần như tất cả pháp bảo và pháp thuật đều có thể sử dụng nhưng nguyên khí trong cái không gian màu đen kia lại khác hoàn toàn. Trừ khi là người tu đạo đã vượt qua mấy lần Thiên kiếp có thể chuyển các loại nguyên khí khác nhau ra, pháp thuật và pháp bảo của người tu đạo có cấp bậc thấp hơn chắc chắn là không thể nào thi triển. Cho dù là người tu đạo thượng cổ thì phần lớn đều sử dụng pháp bảo xuyên qua hư không mới có thể đi lại trong cái không gian màu đen đó.
Mà trong giới tu đạo thượng cổ thì trong thời gian một ngàn năm việc thám thính không gian loạn lưu rất nhiều nhưng cũng chỉ có thể đi vào được vài cái. Một phần là vì khoảng cách tới không gian loạn lưu quá xa, hai là rất ít người có thể tới được đó.
Hơn nữa mỗi lần sử dụng trận pháp thượng cổ đều phải tiêu hao một ít pháp tinh. Nếu pháp tinh mất hết, phân thân của Lạc Bắc cũng không thể về được, chỉ có chờ đám người Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thúc mang pháp tinh tới đây thì mới có thể mở được trận pháp quay về.
Vì đây là lần đầu tiên dựa và trận pháp truyền tống ngầm dưới Nam Thiên môn để tiến vào Tử Kim hư không, cơ bản không biết tình hình ra sao cho nên Lạc Bắc cũng hết sức cẩn thận, ngay cả Yêu vương liên thai cũng không mang theo. Hắn sợ khi tới đây, tình hình không ổn khiến cho phân thân chết đi thì không thể lấy lại được pháp bảo.
Vào lúc này, Lạc Bắc chỉ mang theo cái Thúc Anh hắc vân nang lấy được từ tay Độc Nhân vương. Cái cổ bảo này mạc dù chuyên dùng để đối phó với pháp bảo Nguyên Anh của đối phương nhưng uy lực phòng ngự và tấn công cũng rất mạnh, hơn xa pháp bảo cấp Kim Tiên. Mà xem trên tinh đồ thì mỗi một viên Tử kim vẩn thạch có uy lực tương đương với một đạo bản mệnh kiếm nguyên bình thường. Mà Tử kim xạ lưu thì có uy lực mạnh hơn mấy lần Tử kim vẩn thạch. Nếu như không có gì bất ngờ, pháp thuật của Lạc Bắc cùng với cái pháp bảo này có khả năng vượt qua Tử Kim vẫn tinh đái rất cao.
Hiện tại thế lực của Lạc Bắc cũng chỉ có thể tìm được số lượng pháp tinh để ra vào Tử Kim hư không chừng mười lăm lần. Cho nên nếu tiêu hao lần pháp tinh này để vào Tử Kim hư không, Lạc Bắc cũng không để ý mà chỉ biết tình hình ở đây thế nào mà thôi.
Vào lúc này, sở dĩ Lạc Bắc thả thẳng pháp tinh vào trong trận là vì căn cứ vào tình hình trước mắt, trận pháp của Tử Kim hư không vẫn còn nguyên vẹn, không hề bị hỏng. Hơn nữa, ánh sáng bảo vệ trận pháp hết sức kỳ diệu cho nên Lạc Bắc cảm thấy đến lúc mình phải dựa vào trận pháp để trở về, trong Tử Kim hư không lại không có ai khác, cứ thả pháp tinh vào trong trận pháp sẽ không sợ mất hơn là mang trên người.
Nhưng Lạc Bắc không biết rằng ngay lúc mình thả pháp tinh vào đó rồi đưa chân nguyên vào trong Thúc Anh hắc vân nang khiến cho nó hóa thành một đám mây đen bao phủ quanh người. Khi hắn bắt đầu bay tới Tử Kim vẫn tinh đái, thì từ trong một cái trận pháp truyền tống ở mặt khác của Tử Kim hư không chợt có nhiều bóng người xuất hiện.
Hiện ra đầu tiên từ trong vầng sáng của trận pháp truyền tống là một người tu đạo có gương mặt như mặt ngựa mặc trường bào màu đỏ. Trên bộ trường bảo của người đó có những ký hiệu kỳ dị. Sắc mặt của y không hề che giấu sự âm tàn. Người đó chính là Băng Trúc Quân.
Xuất hiện ngay sau lưng y chính là Trần Thanh Đế, Cống Dát Kiên Tán, Thao Sinh Nguyên, Vân Hạc tử...
Băng Trúc Quân, Trần Thanh Đế, Vương Diễm Dương, Trần Lê Phù... Toàn bộ đều là nhân vật có tu vi Nguyên Anh kỳ. Cho dù Thiên Ngô Hầu bị mất Nguyên Anh thì cũng còn có rất nhiều pháp bảo và thủ đoạn mà người tu đạo khác không thể bằng được.
Toàn bộ những nhân vật đó tập trung lại ở đây. Nhìn khắp cả giới tu đạo đúng là một nhóm khiến cho bất cứ thế lực nào cũng phải e ngại.
Khác với vị trí trận pháp của Lạc Bắc, vào lúc này, đám người Băng Trúc Quân xuất hiện tại một nơi bên trong Tử Kim hư không. Từ chỗ bọn họ đứng nhìn thật xa về phía Nam mới có thể thấy được màn ánh sáng màu tím dài không thấy điểm cuối. Cái nơi đó chính là Tử Kim tinh vân đái.
Vị trí đặt trận pháp của họ là một ngọn núi lơ lửng rộng chừng mấy trăm trượng với đầy những tảng đá lởm chởm. Nó giống như từ trên một tinh cầu bị đánh văng ra ngoài. Vào lúc này, đám người Băng Trúc Quân đứng trong trận pháp ở gần ngay đỉnh núi. Tuy nhiên cho dù đứng ở đó, họ cũng không thể được quang cảnh toàn bộ xung quanh.
Bên trong ngọn núi linh khí rất loãng, mọc đầy những loài thực vật và cây cối kỳ lạ.
Nhìn về phía sườn Bắc, dõi mắt ra rất xa có thể thấy thấp thoảng một làn ánh sáng màu vàng và màu bạc. Còn nhìn về phía đông và phía Tây cũng cơ bản không hề thấy điểm cuối. Không gian nơi này vô cùng rộng lớn. Phía trên cao có một dải sáng rất dài. Cả trên cả dưới ngọn núi đang lơ lửng trong hư không đều có những ngọn lửa lượn lờ. Nhìn như toàn bộ ngọn núi đang bị đốt cháy tản ra hơi nóng và ánh sáng rực rỡ. Cho nên không gian của Tử Kim hư không không hề có một chút u ám. Ít nhất từ vị trí của đám người băng Trúc QUân nhìn ra bên ngoài hoàn toàn sáng rực như ban ngày. nguồn tunghoanh.com
Cái cảm giác này có phần giống như ở Thục Sơn, giống như đang lơ lửng trên đỉnh núi tại đó quan sát trời đất. Chỉ có điều ngọn núi trong cái không gian loạn lưu này rộng lớn hơn cả ngàn ngọn núi ở Thục Sơn không biết bao nhiêu lần.
Cái trận pháp mà đám người Băng Trúc Quân đang đứng tản ra ánh hào quang màu đỏ nhạt. Trên đỉnh đầu, bầu trời giống như một cái mui xe. Còn trên mặt đất là một cái trận pháp được đúc từ tinh kim. Hiện tại sau khi Băng Trúc Quân xuất hiện liền lấy ra một cái túi tơ đặt vào trong trận pháp. Bên trong cái túi tản ra ánh sáng màu vàng. Nó đựng đầy những viên pháp tinh rất to, nhìn phải tới mấy chục viên. Cái trận pháp này cũng cần phải có pháp tinh mới có thể sử dụng được giống như trận pháp mà Lạc Bắc sử dụng. Nhìn qua thì niên đại của chúng là tương đương nhau nhưng phương pháp bố trí lại khác.
Mà trong giới tu đạo thượng cổ thì trong Tử Kim hư không những chỗ nào có linh khí trời đất đều bị những tông môn lớn chiếm cứ. Thậm chí có tông môn lớn còn vạch rõ địa giới để cho tông môn khác không xâm phạm vào trong khu vực của họ, chỉ có thể tìm kiếm những nơi mà họ chưa tới. Cái trận pháp mà Lạc Bắc sử dụng được bố trí ở bên cạnh Tử Kim hư không còn cái trận pháp này lại được bố trí ở trong khu vực. Rõ ràng là tông môn bố trí trận pháp ở Nam Thiên môn và tông môn bố trí trận pháp mà đám người Băng Trúc Quân sử dụng có thực lực chênh lệch nhau rất nhiều. Ít nhất thì cũng tương đương với một phái nhỏ như phái Bắc Mang đem so với Thục Sơn.
- Hiện tại vị trí của chúng ta nằm ở phía Bắc của Tử Kim hư không.
Sau khi đặt cái túi đựng pháp tinh vào trong trận pháp, Băng Trúc Quân nhìn những người bên cạnh do lần đầu tiên mới tiến vào đây đang quan sát tử Kim hư không giống như Lạc Bắc. Lão nói:
- Để phòng pháp tinh mang theo bị rơi mất chúng ta đặt hết ở trong trận. Có điều phương pháp sử dụng cái trận này chỉ có mình ta biết, cho nên trước khi ra ngoài, mọi người không nên có lòng khác, phải cùng nhau hành động, dốc sức bảo vệ sự an toàn cho ta. Nếu không ta mà chết thì tất cả phải ở trong Tử Kim hư không đợi cho vượt qua được bốn lần Thiên kiếp như trong truyền thuyết thì mới có thể quay về được.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba