Kiếm Nghịch Thương Khung
Tác giả : EK
-----oo0oo-----
Chương 283: Thanh danh lan xa. (1)
Nguồn: Sưu Tầm
Lăng Lạc Phong là võ giả Tiên Thiên cảnh trung kỳ, vô luận thể chất hay cường độ Tiên Thiên chân khí đều mạnh hơn bọn người Lý Duyên Phi nhiều, hỏa diễm kiếm quang nho nhỏ kia chỉ cắt vỡ da của hắn thịt, cũng không suy giảm tới gân cốt.
Nhưng hỏa diễm kiếm quang đầy trời đánh xuống thật sự nhiều lắm, máu tươi từ trong vết thương chảy xiết mà ra, trong nháy mắt, Lăng Lạc Phong liền biến thành một huyết nhân.
Sau kiếm quang còn có công kích sắc bén, là thân Trọng Nhạc Kiếm.
Trong nháy mắt, kiếm sáng lóng lánh, Trọng Nhạc Kiếm bổ ra hơn mười kiếm
Lăng Lạc Phong có thể kháng trụ công kích kiếm quang do Huyền Thiên phát ra, nhưng ở trước mặt Bảo Khí Huyền giai trung đẳng Trọng Nhạc Kiếm, thân thể lại yếu ớt như đậu hủ, trong chốc lát bị Trọng Nhạc Kiếm chém thành mảnh vỡ.
Lăng Lạc Phong bị mất mạng, sinh tử quyết đấu đã đến thời khắc cuối.
Bốn vị đệ tử Lăng Vân Tông, ba người Lăng Lạc Phong, Lý Duyên Phi, Thái Tĩnh Nam đều bị mũi kiếm phân thây, chỉ còn lại Diêm Quan Tây tạm thời còn mạng.
Nhưng cũng trọng thương sắp chết.
Trận sinh tử quyết đấu này Huyền Thiên lấy một địch bốn, đối mặt với bốn vị đệ tử Lăng Vân Tông, một người trong đó là đệ tử hạch tâm, còn có một người, là đệ tử đệ nhất nội môn, hai người còn lại cũng là võ giả Tiên Thiên cảnh tam trọng, trong hàng đệ tử nội môn cũng thuộc hàng nổi tiếng.
Mọi người Lăng Vân Tông bắt đầu tràn đầy tự tin, vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, trận quyết đấu sinh tử này dĩ nhiên lại có kết quả như thế.
Dễ như trở bàn tay, chỉ có thành ngữ này mới có thể hình dung cuộc chiến vừa rồi.
Kiếm của Huyền Thiên vừa nặng, vừa nhanh, lại vô cùng sắc bén, còn có kiếm ý phụ trợ, cơ hồ không có nhược điểm, đối thủ thực lực yếu hơn, kém hơn hắn về căn bản đều bị đánh bại dễ như trở bàn tay.
Mỗi võ giả Lăng Vân Tông sắc mặt đều âm trầm, phiền muộn tới cực điểm.
Trận quyết chiến sinh tử này, bốn đại tông môn đều có người nhìn xem, rất nhanh, trận chiến này sẽ truyền khắp Thần Đao Môn, Thiên Kiếm Tông, Bá Quyền Phái, về phần Lăng Vân Tông, là địa điểm phát sinh chiến đấu thì càng không phải nói nữa.
Trận chiến này truyền ra, Lăng Vân Tông thế tất trở thành đối tượng bị ba tông môn khác cười nhạo.
Thậm chí không bao lâu nữa tin tức còn có thể từ bốn đại tông môn, truyền ra khắp toàn bộ giang hồ trong Thần Đao vương triều, đệ tử Hoàng Thiên của Thiên Kiếm Tông tồi khô tiếp hủ đánh bại bốn vị đệ tử Lăng Vân Tông sẽ khiến uy danh Thiên Kiếm Tông đại chấn, mà Lăng Vân Tông lại trở thành trò cười.
- Ha ha ha ha... !
Lăng Dật Trần cười ha hả, so sánh với sự phiền muộn của người Lăng Vân Tông thì hắn hoàn toàn trái lại, tâm tình thập phần khoan khoái dễ chịu, nói:
- Xích Đông Đình, ngươi so ra kém ta, đệ tử hậu bối Lăng Vân Tông so ra càng kém đệ tử hậu bối của Thiên Kiếm Tông, lấy một địch bốn, đệ tử hạch tâm, đệ tử nội môn Lăng Vân Tông các ngươi chỉ có chút thực lực ấy thôi sao? Ha ha... !
Huyền Thiên giết Lăng Lạc Phong, quay người từng bước đi về phía Diêm Quan Tây.
Máu tươi của Lăng Lạc Phong nhiễm lên trên Trọng Nhạc Kiếm.
Trọng Nhạc Kiếm buông xuống, chỉ xéo mặt đất, thân kiếm bóng loáng máu tươi không cách nào bám vào, hội tụ thành cùng một chỗ, hình thành một chuỗi huyết châu, trượt lên mũi kiếm, lại tích tích chảy xuống mặt đất.
Trong mắt Huyền Thiên sát cơ không chút nào che dấu, nhìn Diêm Quan Tây nằm trên mặt đất, đã không hề có lực hoàn thủ .
Diêm Quan Tây nhìn Huyền Thiên đi tới, trong ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.
Sinh tử quyết đấu đã đến nước này, tông môn đã không cách nào nhúng tay, tánh mạng của Diêm Quan Tây đều nằm trong lòng bàn tay Huyền Thiên hắn.
Diêm Quan Tây thanh âm yếu ớt, nói chuyện cũng khó khăn, nhưng lại đã dùng hết lực lượng, hắn liền hướng Huyền Thiên cầu xin tha thứ.
Huyền Thiên đi đến trước mặt Diêm Quan Tây, Trọng Nhạc Kiếm lóe lên vầng sáng chỉ vào hắn, nói:
- Ngươi cho ta một lý do không giết ngươi đi?
Trong mắt Diêm Quan Tây lóe ra hào quang hi vọng nói:
- Ba vị sư đệ sư muội của ngươi chúng ta không giết bọn hắn, ta biết rõ tung tích của bọn hắn, ngươi đừng…ra tay với ta, ta cho ngươi biết tung tích của bọn hắn.
Huyền Thiên nói:
- Tốt, chỉ cần ngươi nói ra, ta sẽ không động thủ với ngươi.
Diêm Quan Tây nói:
- Bọn hắn bị ba Hắc y nhân bắt đi rồi, ba Hắc y nhân kia trên đầu đều đeo áo choàng màu đen, toàn thân đều bao phủ trong bóng tối, ta tận mắt thấy họ bắt ba người kia đi!
Lại là Hắc y nhân?
Trong nội tâm Huyền Thiên hiện lên trạng phục bọn người Đặng Vạn Xuyên, tuy rằng võ giả Đặng gia cũng là Hắc y nhân, nhưng là mang khăn đen che mặt, cũng không phải mang áo choàng màu đen, chẳng lẽ còn thế lực nào không biết sao?
Nên không phải. . . Huyền Thiên trong nội tâm có một cổ dự cảm bất hảo.
Huyền Thiên nói:
- Bọn hắn đi hướng nào rồi?
Diêm Quan Tây lắc đầu nói:
- Ta không biết, sơn mạch Âm Phong, khắp nơi mênh mông, chúng ta không dám truy tung những Hắc y nhân kia, làm sao biết bọn hắn đi nơi nào?
Huyền Thiên thanh âm lạnh lẽo, nói:
- Sư đệ sư muội ta rơi vào trong tay các ngươi, các ngươi có từng tổn thương bọn hắn?
Diêm Quan Tây lập tức liền lắc đầu như trống bỏi nói:
- Không có, tuyệt không có, bốn đại tông môn đồng khí liên chi, dã ngoại gặp nhau, chúng ta sao có thể thương tổn bọn hắn?
Huyền Thiên khẽ hừ, thanh âm càng lạnh hơn:
- Ngươi vẫn vô sỉ như vậy, trợn tròn mắt nói lời bịa đặt, ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng?
Trong thanh âm, sát cơ đột nhiên hiện.
Diêm Quan Tây thanh âm run lên, nói:
- Chúng ta không thương tổn tánh mạng bọn hắn, chỉ trừng phạt nho nhỏ một chút, thật sự, thật mà... !
- Trừng phạt nhỏ?
Thanh âm Huyền Thiên như thanh âm tử vong vang lên từ Địa Ngục:
- Vậy ngươi đi cùng sư huynh đệ của ngươi đi thôi!
Diêm Quan Tây sắc mặt lập tức hóa thành hoảng sợ, cả kinh nói:
- Ngươi không phải nói không động thủ... !
Diêm Quan Tây một lời đã hết, Huyền Thiên một cước đạp xuống, đạp lên lồng ngực hắn, lực lượng khổng lồ lập tức diệt đi một tia sinh cơ cuối cùng của hắn.
Huyền Thiên cất Trọng Nhạc Kiếm vào vỏ, nhìn thi thể Diêm Quan Tây:
- Ta cũng không nói là không động cước mà!
Nói xong hắn đi về phía Lăng Dật Trần nói:
- Lăng sư tổ, đệ tử thắng, Phong sư đệ bọn hắn có thể vẫn còn trên nhân thế, cũng có thể kết cục còn thảm hơn chêt, nhưng phải tìm được bọn hắn!
Lăng Dật Trần nói:
- Thắng là tốt rồi, người đều có mệnh, sinh tử của bọn hắn, toàn bộ nhờ vận mệnh của bọn hắn thôi, ngươi đã vì bọn hắn báo thù, không nên tự trách nữa.
- Vâng, Lăng Sư tổ!
Huyền Thiên gật đầu nói, lời nói mặc dù như thế nhưng trong lòng luôn tiếc nuối, hắn loáng thoáng đoán được thân phận mấy Hắc y nhân kia, nhưng lại vô pháp xác định.
Chương Nhất Đao cười ha ha nói:
- Lăng Dật Trần, Thiên Kiếm Tông người quả nhiên xuất hiện một gã thiên tài cấp yêu nghiệt, tu vị mới Tiên Thiên cảnh tam trọng đã có chiến lực như thế, cho dù Kim Liệt của bổn tông lúc ở Tiên Thiên cảnh tam trọng vẫn có chỗ thua kém, xem ra, Thiên Kiếm Tông ngươi hai ba mươi năm sau sẽ có hi vọng lớn một lần nữa trở thành tông môn lục phẩm cường thịnh rồi.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Kiếm Nghịch Thương Khung
Tác giả : EK
-----oo0oo-----
Chương 284: Thanh danh lan xa. (2)
Nguồn: Sưu Tầm
Thiết Khôn Đồ cũng ôm quyền nói:
- Đệ tử hậu bối như thế, thật là khiến người hâm mộ, bổn tông nếu có thể xuất hiện một đệ tử tư chất yêu nghiệt như thế, lo gì không thể trở thành tông môm lục phẩm chính thức, aizz...
Trong lời nói lộ vẻ ao ước.
Lăng Dật Trần nói:
- Thiết Khôn Đồ, Mông Thế Trùng của Bá Quyền Phái ngươi thiên phú tu luyện không dưới ngươi, ngày sau thành tựu cao hơn ngươi, bước vào Địa giai cảnh tam trọng, Bá Quyền Phái trở thành tông môn lục phẩm chính thức cũng ở trong tầm tay.
Thiết Khôn Đồ lắc đầu thở dài:
- So với Kim Liệt, Hoàng Thiên vẫn còn hơn xa!
Ba vị cường giả Địa giai Lăng Dật Trần, Chương Nhất Đao, Thiết Khôn Đồ chân thành nói, trong ngôn ngữ thổi phồng lẫn nhau, ôm thành một đoàn, Lăng Vân Tông trải qua thất bại lần này liền bị hất sang một bên rồi.
Chúng võ giả Lăng Vân Tông nguyên một đám hận Huyền Thiên đến nghiến răng, nhưng tất cả khó chịu lúc này đều phải giấu ở trong lòng.
- Xích Đông Đình, sinh tử quyết đấu đã chấm dứt, mâu thuẫn giữa Lăng Vân Tông và Thiên Kiếm Tông đã hóa giải, nhân chứng như ta cũng cần phải trở về rồi, cáo từ!
Ba người nói chuyện với nhau một hồi sau đó ly biệt, Chương Nhất Đao lại cáo từ Lăng Vân Tông.
- Không tiễn!
Xích Đông Đình mặt đen lên, trong lòng khó chịu đều hiện lên trên mặt.
- Xích Đông Đình, lão phu cũng đi đây!
Thiết Khôn Đồ theo sát sau Chương Nhất Đao rời đi.
- Xích Đông Đình, giáo huấn lần này Lăng Vân Tông phải nhớ cho kỹ trong lòng, lần sau Lăng Vân Tông nếu còn dám ra tay với đệ tử Thiên Kiếm Tông nữa thì cũng không đơn giản như lần này đâu, lão phu giận dữ thì không hay đâu, cáo từ!
Nói xong, Lăng Dật Trần mang theo Huyền Thiên phóng lên trời, nghênh ngang rời đi.
Trên quảng trường chỉ còn lại người của Lăng Vân Tông, một mảnh tĩnh mịch, mỗi người đều mặt âm trầm, vừa rồi Lăng Vân Tông bị Huyền Thiên vẽ mặt, đánh cho ba ba ba BA~, hơn nữa, hành động vẽ mặt còn tiếp tục, các loại tin tức truyền ra, Lăng Vân Tông trở thành trò cười của toàn bộ Thần Đao vương triều.
Trên đường đi, Lăng Dật Trần tâm tình thật tốt, đối với Huyền Thiên rất là tán thưởng, hắn ra tay đánh một trận tốn công vô ích, Huyền Thiên ra tay lại nước chảy thành sông, khiến bọn người tập kích toàn bộ đền tội, hung hăng giẫm Lăng Vân Tông một cước.
Hơn một canh giờ sau, hai người về tới Thiên Kiếm Tôn cũng đã là lúc chạng vạng tối.
Tin tức Lăng Dật Trần đến Lăng Vân Tông đã sớm truyền khắp Thiên Kiếm Tông.
Bất kể là trưởng lão hay đệ tử đều biết cường giả trấn tông của Thiên Kiếm Tông, Lăng Dật Trần, mang theo Huyền Thiên đánh lên Lăng Vân Tông.
Lăng Vân Tông và Thiên Kiếm Tông ám đấu đã lâu, thập phần kịch liệt, đối với Lăng Vân Tông, Thiên Kiếm Tông bất kể là trưởng lão hay đệ tử đều sớm đã kết thù kết oán, lần này Lăng Dật Trần tự mình ra tay, mỗi người đều chờ đợi tin tức Lăng Dật Trần trở về.
Theo bọn hắn xem ra thì Lăng Dật Trần ra tay, tất cả đều dễ như trở bàn tay, chắc chắn khiến Lăng Vân Tông nhận một giáo huấn đau đớn.
Lăng Dật Trần và Huyền Thiên trở lại Thiên Kiếm Tông, trực tiếp tiến nhập đại điện Thiên Kiếm Tông.
Tông chủ Thiên Kiếm Tông cùng với phần đông trưởng lão nội môn đều ở trong đại điện chờ đợi, Lăng Dật Trần đánh lên Lăng Vân Tông, đây chính là đại sự lớn của Thiên Kiếm Tông.
Trong đại điện, cũng có không ít đệ tử hạch tâm.
Đệ tử niên kỷ dưới 30 tuổi, tu vị ngoài Tiên Thiên cảnh tứ trọng chính là đệ tử hạch tâm.
Đệ tử hạch tâm đều là tinh anh chính thức trong hậu bối của tông môn, ngày sau mười phần sẽ đột phá Tiên Thiên cảnh hậu kỳ, trở thành nhân vật cấp trưởng lão nội môn, có người thậm chí đã bước chân vào Tiên Thiên cảnh hậu kỳ, ví dụ như Bạch Ngọc Thiền, có tu vị Tiên Thiên cảnh bát trọng, tu vị còn cao hơn không ít trưởng lão nội môn, thực lực càng mạnh hơn nữa.
Bạch Ngọc Thiền giờ phút này cũng ở trong đại điện, ở sau lưng Đại trưởng lão Bạch Kiếm Tuyết nhìn Huyền Thiên mỉm cười.
Lăng Dật Trần vừa vào đại điện, tông chủ Thiên Kiếm Tông, Lăng Khiếu Thiên và Đại trưởng lão Bạch Kiếm Tuyết cùng với chúng trưởng lão nội môn lập tức đứng lên, cùng những đệ tử hạch tâm khác kêu lên nói:
Huyền Thiên ngừng lại trong đại điện, Lăng Dật Trần thì trực tiếp đi về phía tông chủ Lăng Khiếu Thiêni, Lăng Khiếu Thiên lui đến bên cạnh, Lăng Dật Trần ngồi lên vị trí tông chủ.
Lăng Khiếu Thiên ôm quyền nói:
- Phụ thân, việc này kết quả như thế nào?
Trong đại điện, lỗi tai tất cả mọi người đều dựng lên, ánh mắt hoàn toàn không để mắt đến Huyền Thiên, toàn bộ đều tụ tập lên trên người Lăng Dật Trần, tập trung tinh thần lắng nghe.
Lăng Dật Trần nói:
- Đại chiến một hồi với Lăng Vân Tông, vốn tưởng rằng có thể dựa vào thực lực áp bách bọn hắn, không nghĩ tới, tiểu tử Lãnh Vô Huyết kia lại đột phá Địa giai cảnh, Lăng Vân Tông tứ đại cường giả Địa giai liên thủ, lại phối hợp với mấy chục trưởng lão nội môn tạo thành Phong Hỏa Lưỡng Cực đại trận, lão phu đánh ngang tay với bọn họ.
- Cái gì? Lãnh Vô Huyết đột phá Địa giai cảnh?
Lăng Khiếu Thiên thét một tiếng kinh hãi, không ít trưởng lão nội môn cũng đều truyền ra tiếng kinh hô..
Lăng Khiếu Thiên lớn hơn Lãnh Vô Huyết hai tuổi, hai người đều có thân phận tông chủ, tu vị Tiên Thiên cảnh thập trọng đỉnh cao, nhưng Lãnh Vô Huyết lại bước vào Địa giai cảnh trước hắn, nghe được tin tức này hắn tự nhiên rất chấn động.
Lăng Dật Trần nhìn Lăng Khiếu Thiên:
- Khiếu Thiên, con cần phải cố gắng, thất bại nhất thời không coi là gì.
Lăng Khiếu Thiên mặt sắc mặt ngưng trọng, nói:
- Vâng, phụ thân.
Đại trưởng lão Bạch Kiếm Tuyết nói:
- Lăng Sư huynh nếu huynh đã đánh ngang tay với Lăng Vân Tông, vậy chuyện đệ tử bổn tông bi hại có kết quả không?
Lăng Dật Trần sờ lên bộ râu bạc trắng, nói:
- Đệ tử tử hậu bối của Lăng Vân Tông cũng giống như Xích Đông Đình năm đó, làm chuyện xấu nhưng rất mạnh miệng, chết không nhận nợ, Xích Đông Đình lại thay bọn hắn làm chỗ dựa, bọn hắn không chỉ không nhận nợ, ngược lại còn trả đũa, nói là đệ tử bổn tông tự giết lẫn nhau, giá họa tại Lăng Vân Tông, vẫn là tục ngữ nói chuẩn: rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh con đào hầm, Lăng Vân Tông vô sỉ một đời truyền một đời, quả thật là như thế.
Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh con đào hầm, những lời này nói rất hay, giống như là di truyền huyết mạch vậy, không có quan hệ gì đến truyền thừa tông môn cả. Nhưng Lăng Dật Trần nói như vậy rồi, hiển nhiên không có người nào đi phản bác hắn.
Mọi người Thiên Kiếm Tông đều không để ý đến câu ngạn ngữ kia mà là phản ứng của Lăng Vân Tông, nghe vậy tất cả đều giận dữ.
- Lẽ nào lại như vậy.
Bạch Kiếm Tuyết một chưởng vỗ lên mặt bàn.
- Vô sỉ đến cực điểm!
- Chết không biết xấu hổ!
...
Một ít thanh âm tức giận vang lên từ trong miệng chúng trưởng lão .
Về phần đệ tử Thiên Kiếm Tông, nhiều trưởng lão nội môn cùng với tông chủ, thái thượng trưởng lão đều ở đây, bọn hắn chỉ có phần nghe, tuy rằng giận dữ nhưng lại không mở miệng.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của prof.
Kiếm Nghịch Thương Khung
Tác giả : EK
-----oo0oo-----
Chương 285: Thanh danh lan xa. (3)
Nguồn: Sưu Tầm
Lăng Khiếu Thiên nói:
- Phụ thân, Lăng Vân Tông chết không nhận nợ, đổi trắng thay đen. Ngươi lại không áp chế nổi bọn hắn, đệ tử bổn tông bị hại chẳng lẽ cứ như vậy xong sao?
Trên mặt Lăng Dật Trần lộ ra một tia vui vẻ khoan khoái dễ chịu nói:
- Sao lại có thể vậy được. Bất quá, bốn tên đệ tử Lăng Vân Tông tập kích đệ tử bổn tông đều đã đền tội. Thù này đã báo, chuyện này, dừng ở đây thôi!
Mọi người nghe vậy, sắc mặt đều chuyển qua vui mừng, Bạch Kiếm Tuyết hỏi:
- Lăng Sư huynh, Lăng Vân Tông há có thể tự động nhận tội? Huynh cũng áp chế không nổi bọn hắn, chẳng lẽ người của Thần Đao Môn và Bá Quyền Phái xuất thủ tương trợ sao?
- Không, Chương Nhất Đao của Thần Đao Môn và Thiết Khôn Đồ của Bá Quyền Phái đều đứng ngoài quan sát, chính thức khiến đệ tử Lăng Vân Tông đền tội chính là hắn - - !
Lăng Dật Trần nói xong liền chỉ một ngón tay về góc đại điện:
- Hoàng Thiên!
Ánh mắt mọi người Thiên Kiếm Tông đều tập trung vào ngón tay Lăng Dật Trần, rất nhanh liền rơi vào trên người Huyền Thiên.
- Là Hoàng Thiên?
- Chuyện Thái thượng trưởng lão cũng không thể xử lý, Hoàng Thiên sao có thể làm được?
- Hoàng Thiên sao có thể khiến đệ tử Lăng Vân Tông đền tội?
...
Trong đại điện, truyền ra đạo đạo thanh âm kinh hô.
Đối mặt với nghi hoặc của người Thiên Kiếm Tông, Lăng Dật Trần nói rõ lại mọi chuyện xảy ra ở Lăng Vân Tông một lần, lập tức nói:
- Hoàng Thiên tru sát Lăng Lạc Phong, Diêm Quan Tây, Lý Duyên Phong, Thái Tĩnh Nam, thay đệ tử mất tích của bổn tông báo thù rửa hận, dương uy danh Thiên Kiếm Tông ta, đây là một công lao lớn, trưởng lão Công Lao Điện.
Trưởng lão thủ tọa Công Lao Điện Phó Điền tiến về phía trước một bước:
- Có!
Lăng Dật Trần nói:
- Ban thưởng Hoàng Thiên 100 vạn điểm công lao.
Phó Điền gật đầu nói:
- Vâng.
Trong đại điện, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Huyền Thiên như nhìn một yêu nghiệt, thực lực Huyền Thiên vậy mà tương đương với võ giả cao hơn hắn ba cảnh giới. Một mình tru sát bốn vị đệ tử Lăng Vân Tông, hơn nữa, trong đó hai vị, một vị là đệ tử hạch tâm, một vị là đệ tử đệ nhất nội môn, hai người khác cũng đều có tu vị Tiên Thiên cảnh tam trọng.
Ánh mắt nhìn Huyền Thiên ngoại trừ rung động, vẫn là rung động, thậm chí là không thể tin.
Một ít đệ tử hạch tâm nhìn Huyền Thiên càng hâm mộ, mới ngày đầu quay về tông môn tổng cộng đã đạt được 600 vạn điểm công lao, không chỉ có thể học tập công pháp võ kỹ Huyền giai trung phẩm mà ngay cả học tập công pháp võ kỹ Huyền giai thượng phẩm cũng kém không xa.
Trong số đệ tử hạch tâm, tu vị đạt đến Tiên Thiên cảnh hậu kỳ có thể đếm được trên đầu ngón tay, đại đa số đều là Tiên Thiên cảnh trung kỳ, học tập công pháp võ kỹ Huyền giai thượng phẩm cần 1000 vạn điểm công lao, thấy Huyền Thiên một ngày đã lấy được 600 vạn điểm công lao con mắt đều lộ vẻ hâm mộ.
Huyền Thiên thoáng cái đã trở thành tiêu điểm mọi người chú mục, nhìn hắn đều là trưởng lão nội môn, đệ tử hạch tâm, nguyên một đám tu vị đều là cao thủ Tiên Thiên cảnh trung kỳ, hậu kỳ. Nếu là võ giả Tiên Thiên cảnh tam trọng bình thường bị những người này cùng nhìn chằm chằm vào nhất định sẽ kinh sợ, rất cảm thấy áp lực.
Bất quá, Huyền Thiên lĩnh ngộ kiếm ý nhị cấp, luận ý chí kiên định, vượt qua chín thành người ở đây nên bị mọi người nhìn, cũng bất động thanh sắc, thần tình lạnh nhạt.
Lăng Dật Trần thấy Huyền Thiên đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió lập tức nói sang chuyện khác:
- Chấn Khôn, kết quả thẩm vấn Đặng Phi như thế nào?
Trưởng lão thủ tọa Võ Kỹ Các Võ Chấn Khôn tiến về phía trước một bước, nói:
- Hồi bẩm sư phụ, Đặng Phi đã chết, trước khi chết miệng rất cứng rắn, không để lộ ra bất luận kẻ nào, nhưng trước khi chết hắn hô to: Khi Hắc Ám hàng lâm, máu tươi vẩy khắp đại địa, Thiên Kiếm Tông xác chết khắp nơi, cả nhà đều diệt, đệ tử hoài nghi...
Lời Võ Chấn Khôn lập tức hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Lăng Dật Trần đưa tay, ngăn suy đoán của Võ Chấn Khôn lại nói:
- Đặng Phi chết không có gì đáng tiếc, Đặng gia ngươi định xử trí như thế nào?
Võ Chấn Khôn nói:
- Đặng Phi đại nghịch bất đạo, Đặng gia đuổi giết Hoàng Thiên, nên diệt tộc hắn, sáng sớm ngày mai đệ tử sẽ tự mình tiến đến Đặng gia xử lý việc này.
Thủ tọa Hình Phạt Đường nói:
- Dám can đảm trù ếm bổn tông phơi thây hoang dã, cả nhà đều diệt, thật sự là tội ác tày trời, nên tru liền cửu tộc, Lăng Sư thúc, Chiến Phàm thỉnh chiến, theo Vũ sư huynh cùng nhau đi tới Đặng gia, diệt cả nhà hắn!
Lăng Dật Trần phất phất tay, nói:
- Bổn tông đệ tử mấy ngàn, mâu thuẫn tranh chấp không ngừng, Hình Phạt Đường một ngày rất bận rộn, Sở sư điệt, ngươi thân cư trọng vị cũng không cần ra ngoài đâu!
Sở Chiến Phàm sắc mặt khẽ biến thành giật mình, nói:
- Vâng, Lăng Sư thúc.
Lăng Dật Trần nói:
- Chấn Khôn, mang vài tên đệ tử hạch tâm đi đi, kiếm chính là hung khí, kiếm trong tay kiếm khách nếu không thấy máu còn gì là hung khí? Kiếm khách sao có thể xưng là kiếm khách?
Võ Chấn Khôn gật đầu nói:
- Vâng, sư phụ.
Huyền Thiên nói:
- Lăng sư tổ, phụ thân đệ tử thân mang trọng thương, lần này ở trong sơn mạch Âm Phong đệ tử tìm được một cây thuốc tiên chữa thương, muốn đưa về gia tộc thay phụ thân chữa thương, chỗ Đặng gia ở ngay trên đường về nhà, ngay mai đệ tử có thể đi cùng Vũ trưởng lão không?
Lăng Dật Trần nhẹ gật đầu, nói
- Người Đặng gia muốn hại vốn chính là ngươi, lần này tiêu diệt Đặng gia, ngươi cũng đi cùng đi!
Nói xong, Lăng Dật Trần lại nói với Võ Chấn Khôn:
- Hoàng Thiên chính là đệ nhất thiên tài của bổn tông, đệ tử duy nhất có thể quyết cao thấp với Bá Đao Kim Liệt của Thần Đao Môn, là hy vọng tương lai của bổn tông, Chấn Khôn, sau khi tiêu diệt Đặng gia ngươi theo Hoàng Thiên cùng đến gia tộc hắn bái phỏng, từ nay về sau phải bảo đảm gia tộc kia an toàn, khiến Hoàng Thiên có thể một lòng tu luyện, Cố Khanh Chi, ngươi cũng đi cùng đi.
Cố Khanh Chi là trưởng lão nội môn Đan Dược Đường, một trong hai vị Đan Dược Sư Huyền cấp hạ phẩm.
Lăng Dật Trần đối với gia tộc Hoàng Thiên chiếu cố như thế, sự coi trọng đối với Hoàng Thiên cũng có thể thấy được lốm đốm.
Bất quá, có vị Đan Dược Sư Huyền cấp thượng phẩm Long Tử Nghiên ở đó, Cố Khanh Chi đi hiển nhiên là dư thừa rồi, Huyền Thiên nói:
- Lăng tổ sư, biểu muội Tử nhi của đệ tử cũng là một vị Đan Dược Sư Huyền cấp, lần này theo đệ tử quay về gia tộc, cũng không cần phiền đến Cố trưởng lão đâu.
Huyền Thiên chỉ nói là Đan Dược SưHuyền cấp, mọi người theo bản năng liền cho rằng là Đan Dược Sư Huyền cấp hạ phẩm, ai cũng không nghĩ đến trên trung phẩm, Đan Dược Sư thượng phẩm lại càng không.
Huyền Thiên mới bao nhiêu? Biểu muội phải nhỏ hơn rồi, trẻ tuổi như vậy đã trở thành Đan Dược Sư Huyền cấp hạ phẩm, đối với Thần Đao vương triều mà nói cũng là thiên tài yêu nghiệt ngàn năm chưa từng có.
Đan Dược Sư Huyền cấp trung phẩm, thượng phẩm? Thần Đao vương triều từ trước tới nay cũng không có ghi lại trước 20 tuổi trở thành Đan Dược Sư Huyền cấp trung phẩm, Đan Dược Sư Huyền cấp thượng phẩm lại càng không cần phải nói.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Kiếm Nghịch Thương Khung
Tác giả : EK
-----oo0oo-----
Chương 286: Luyện Huyết tà tung. (1)
Nguồn: Sưu Tầm
Long Tử Nghiên ngày đầu tiên đi vào Thiên Kiếm Tông, Huyền Thiên đã ra ngoài rồi, sợ nàng không thích ứng, Huyền Thiên đi ra từ Thiên Kiếm đại điện, trước tiên liền tới Hoàng Thiên Các
Nói chuyện với Long Tử Nghiên một hồi, nói cho nàng biết hành trình ngày mai, sau đó lại đi ra ngoài, tiến về Võ Kỹ Các.
Hiện giờ Huyền Thiên đối với Thiên Kiếm Tông đã có 600 vạn điểm công lao, công pháp võ kỹ Huyền cấp trung phẩm có thể tùy tiện học được.
Tu vị Huyền Thiên đã đến Tiên Thiên cảnh tam trọng, sắp bước vào Tiên Thiên cảnh trung kỳ, phải học tập công pháp Huyền cấp trung phẩm.
Ngày mai sẽ phải lên đường rời khỏi Thiên Kiếm Tông, đêm nay, phải tiến đến Võ Kỹ Các, học tập công pháp võ kỹ Huyền giai trung phẩm mới được.
Đi vào Võ Kỹ Các, Huyền Thiên liền tiến nhập khu vực tầng thứ hai.
Khu hai là nơi đặt công pháp võ kỹ Huyền giai trung phẩm, diện tích rộng hơn khu một không ít, nhưng bí kiếp võ học lại ít hơn nhiều lắm.
Thông qua võ kỹ các một tầng, hai tầng một khu, hai tầng hai khu biến hóa, Huyền Thiên nhìn ra được, càng là đẳng cấp cao công pháp võ kỹ, số lượng càng là rất thưa thớt.
Công pháp võ kỹ Hoàng giai tổng số lượng có mấy trăm bản, đến khu tầng hai rồi thì công pháp Huyền cấp hạ phẩm mỗi một loại thuộc tính cũng chỉ hơn mười lăm bản, tổng số lượng chỉ có chừng 100 bản.
Khu tầng hai công pháp Huyền cấp trung phẩm mỗi một loại thuộc tính không cao hơn tám bản, tổng số lượng chỉ có hơn năm mươi bản, trên giá sách, lộ ra rất trống trải.
Hơn nữa, đệ tử có thể tiến vào khu tầng hai ít hơn tầng một nhiều lắm, bên trong càng lộ ra trống trải.
Rất nhanh, Huyền Thiên liền đi tới trước mặt giá sách công pháp võ kỹ hỏa hệ, thấy được quyển trung Cửu Diễm Huyền Hỏa Công, bên trong có phương pháp tu luyện cho ngũ lục thất bát tầng.
Công pháp bí kíp chỉ có thể quan sát, không thể sao chép, bất quá Huyền Thiên trí nhớ kinh người, quan sát một lần liền có thể nhớ kỹ hơn phân nửa, quan sát hai lần, là có thể nhớ kỹ bảy tám phần, quan sát ba lượt, về cỡ bản đã nhớ kỹ toàn bộ.
Nghiêm túc quan sát hơn một giờ, Huyền Thiên đã nhớ kỹ nội dung của Cửu Diễm Huyền Hỏa Công vào sâu trong đầu.
Sau đó hắn bắt đầu chọn lựa võ kỹ.
Kiếm pháp như cũ là Liệt Hỏa Phần Thiên Kiếm, cũng giống như sở học Liệt Hỏa Phần Thiên Kiếm của Huyền Thiên, bất quá kiếm chiêu bên trong lại nhiều hơn một ít, chỉ có tu luyện quyển trung Cửu Diễm Huyền Hỏa Công mới có thể thi triển đi ra, là một kiễm kỹ Huyền giai trung phẩm.
Trong Võ Kỹ Các có bút và giấy để sẵn, Huyền Thiên liền sao chép lại Liệt Hỏa Phần Thiên Kiếm Huyền giai trung phẩm.
So với Liệt Hỏa Phần Thiên Kiếm Huyền giai hạ phẩm, Huyền giai trung phẩm nhiều hơn bốn thức kiếm chiêu: Hỏa Ảnh Nhất Kiếm, Hỏa Thế Trùng Thiên, Đại Hỏa Liệu Nguyên, Liệt Diễm Phần Thiên phân biệt phải tu luyện Cửu Diễm Huyền Hỏa công đến tầng ngũ lục thất bát mới có thể thi triển.
Ngoại trừ kiếm kỹ, võ kỹ Huyền giai trung phẩm hỏa hệ chỉ có hai loại. Một loại là Liệt Dương Chưởng, một loại là Hỏa Lang Quyền. Huyền Thiên chọn lựa Liệt Dương Chưởng, có độ phù hợp với Cửu Diễm Huyền Hỏa Công cao hơn một chút.
Tuy rằng Huyền Thiên đã có Quỷ Ảnh Thần Hành, nhưng đệ tam trọng chỉ có thể coi là nửa bộ khinh công Huyền giai trung phẩm, không có quyển hạ Quỷ Ảnh Thần Hành Huyền Thiên chỉ có thể tu luyện đến cảnh giới đệ tam trọng, khinh công Huyền giai trung phẩm phải chọn lựa lại một bản.
Khinh công đại bộ phận đều không thuộc tính, mặc kệ tu luyện công pháp thuộc tính nào cũng đều có thể tu luyện. Huyền Thiên chọn lựa một bản Bách Bộ Kinh Hồng.
Hắn phân biệt sao chép Liệt Dương Chưởng và Bách Bộ Kinh Hồng. Màn đêm đã buông xuống, thời gian Võ Kỹ Các đóng cửa sắp đến, Huyền Thiên liền rời khỏi Võ Kỹ Các.
Trở lại Hoàng Thiên Các Huyền Thiên tĩnh tọa suy nghĩ, nhớ lại nội dung trong quyển trung Cửu Diễm Huyền Hỏa Công, khắc sâu trí nhớ, hơn nữa hắn còn tìm hiểu các khẩu quyết tu luyện trong đó.
Thẳng đến khi hoàn toàn khắc sâu Cửu Diễm Huyền Hỏa Công vào đầu, hơn nữa, đối với tu luyện lại có vài phần cảm ngộ, đêm đã qua canh 3, Huyền Thiên mới chậm rãi thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Huyền Thiên liền cùng Long Tử Nghiên sớm rời giường, đi tới quảng trường Thiên Kiếm.
Hôm qua đã hẹn với Vũ Chấn Khôn hội hợp ở quảng trường trước đại điện Thiên Kiếm, cùng nhau xuất phát, tiến đến Nam Dã Huyện Đặng gia.
Cùng nhau theo đi còn có mấy vị đệ tử hạch tâm của Thiên Kiếm Tông nữa.
Huyền Thiên và Long Tử Nghiên đứng trước đại điện Thiên Kiếm, không đứng được bao lâu liền có ba vị đệ tử hạch tâm đi đến.
Người ở chính giữa áo trắng bồng bềnh, đúng là Tuyệt Kiếm Bạch Ngọc Thiền đã từng gặp Huyền Thiên một lần trong sơn mạch Âm Phong.
Hai người khác, niên kỷ hơi lớn hơn Bạch Ngọc Thiền, bộ dạng chừng 25~26, tu vị cũng không cố ý phóng ra ngoài, cũng không có cố ý thu liễm, võ giả thực lực không sai biệt nhiều có thể đơn giản nhìn ra, mặc thanh y có tu vị Tiên Thiên cảnh thất trọng, thân mặc hắc y chính là Tiên Thiên cảnh lục trọng.
- Bạch sư huynh!
Huyền Thiên dẫn đầu đi ra bắt chuyện, Long Tử Nghiên ở bên cạnh cũng đồng thời ôm quyền nhẹ gật đầu.
Bạch Ngọc Thiền mỉm cười nhẹ gật đầu với hai người, nói:
- Hoàng sư đệ, xem ra chúng ta rất có duyên, lần này phải cùng nhau chiến đấu. Vị mặc thanh y là Từ Hưng, thân mặc hắc y chính là Lương Cổ Văn, chúng ta cùng nhau tiến đến Đặng gia, thay Hoàng sư đệ báo mối thù lần trước.
- Từ sư huynh, Lương sư huynh.
Huyền Thiên hướng hai người ôm quyền nói.
Từ Hưng và Lương Cổ Văn ha ha cười cười, Từ Hưng hưng phấn nói:
- Hoàng sư đệ hôm qua thay bổn tông đại giương thanh uy, đánh cho mặt Lăng Vân Tông vang lên BA~ BA~ cực kỳ sảng khoái, sư huynh thập phần bội phục, Đặng gia Nam Dã Huyện, lại dám hại tánh mạng Hoàng sư đệ, lần này tiến đến Đặng gia, phải khiến bọn hắn chịu đau khổ mới được!
Lương Cổ Văn nói:
- Hoàng sư đệ tuổi trẻ tài cao, ngày khác là tất thành trụ cột bổn tông, không còn bao lâu nữa sẽ vượt xa Lương mỗ rồi, tạm thời Lương mỗ chiếm tiện nghi, kêu một tiếng Hoàng sư đệ, thỉnh chớ trách móc.
Toàn bộ Thiên Kiếm Tông đều biết Lăng Dật Trần thập phần coi trọng Huyền Thiên, hơn nữa, Huyền Thiên quả thật thiên tư rất yêu nghiệt, ngày sau tất thành châu báu, mà ngay cả Từ Hưng cùng Lương Cổ Văn thân là người nổi bật trong đệ tử hạch tâm, bình thường đều được đệ tử nội môn nhìn lên cũng phải tâng bốc nịnh hót Huyền Thiên để tỏ thái độ hữu hảo.
Mấy người trong lúc nói chuyện, đột nhiên bầu trời truyền đến một tiếng chim hót cực lớn, hấp dẫn ánh mắt của tất cả đệ tử trên quảng trường Thiên Kiếm, bọn người Huyền Thiên cũng không ngoại lệ.
Một đầu thanh điêu cực lớn triển khai hai cánh dài đến trăm mét có thừa, dùng tốc độ một giây đồng hồ vài trăm mét từ đằng xa lao vút đến quảng trường Thiên Kiếm.
Phía sau lưng thanh điêu đứng một lão giả tuổi hơn năm mươi, đúng là trưởng lão thủ tọa Vũ Kỹ Các, Vũ Chấn Khôn.
Đầu thanh điêu này có một đôi mắt màu vàng, tên là Kim Nhãn Thanh Điêu, Kim Nhãn Thanh Điêu trưởng thành bình thường đều là yêu thú tứ cấp thượng giai, nhưng cao nhất cũng có thể phát triển thành yêu thú tứ cấp bá chủ.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Kiếm Nghịch Thương Khung
Tác giả : EK
-----oo0oo-----
Chương 287: Luyện Huyết tà tung. (2)
Nguồn: Sưu Tầm
Đầu Kim Nhãn Thanh Điêu trước mắt này chính là Kim Nhãn Thanh Điêu trưởng thành, yêu thú tứ cấp thượng giai, là một đầu ấu thú Vũ Chấn Khôn thu phục được vào hai mươi năm trước, hiện giờ đã trưởng thành, nhưng nó vẫn đi theo bên cạnh Vũ Chấn Khôn.
Quan hệ giữa võ giả và yêu thú tuy rằng đối địch, như cũng không phải chỉ có cưỡng ép khống chế yêu thú mới có thể khiến yêu thú chiến đấu vì nhân loại, còn có một loại biện pháp chính là trở thành bằng hữu với chúng. Tuy rằng rất khó, nhưng cũng không phải là không có khả năng.
Đầu Kim Nhãn Thanh Điêu này từ lúc còn ấu thú Vũ Chấn Khôn đã thu dưỡng nó, nhiều năm nuôi nấng, đã sớm xem Vũ Chấn Khôn như chủ nhân, là bằng hữu thân mật nhất.
Yêu thú tuy rằng hung mãnh, nhưng luận trung tâm vẫn hơn đại bộ phận nhân loại.
Kim Nhãn Thanh Điêu lao xuống một cái, lập tức đã đáp xuống trên quảng trường trước đại điện Thiên Kiếm, dừng trước mặt bọn người Huyền Thiên.
Hai cánh vừa thu lại, Kim Nhãn Thanh Điêu đứng trên mặt đất vẫn cao hơn ba mươi mét, so với đại điện Thiên Kiếm cũng không thấp hơn bao nhiêu, bọn người Huyền Thiên đứng cạnh nó lộ ra rất là nhỏ bé, chỉ lớn bắng một móng chân của nó.
Vũ Chấn Khôn sờ lên lồng vũ phía sau lưng Kim Nhãn Thanh Điêu, lập tức nói với bọn người Huyền Thiên:
- Lên trên lưng Tiểu Kim đi. Các ngươi động tác nhẹ một chút, lên đây không nên lớn tiếng ồn ào, tính tình Tiểu Kim không được tốt lắm!
Nhìn móng vuốt sắc bén cực lớn đủ đế phá thạch đoạn thiết kia của Kim Nhãn Thanh Điêu, bọn người Huyền Thiên biết rõ nếu khiến nó bực thì tuyệt không sẽ không có kết cục tốt. Nguyên một đám gật đầu với Vũ Chấn Khôn, ngay cả nói cũng không nói nhảy dựng lên một cái, nhẹ nhàng đáp xuống trên lưng Kim Nhãn Thanh Điêu.
Kim Nhãn Thanh Điêu phát ra một tiếng vang nhẹ nhàng. Hiển nhiên, đối với việc bọn người Huyền Thiên dẫm lên trên lưng nó cũng có chút bất mãn.
Vũ Chấn Khôn sờ lên lông vũ phía sau cổ nó, chỉ một ngón tay về hướng tây bắc nói:
- Tiểu Kim, đi.
Cảm xúc của Kim Nhãn Thanh Điêu rất nhanh bình tĩnh lại, hai cánh mở ra vỗ liền phóng lên trời.
Nếu là người bình thường, đứng ở phía sau lưng Kim Nhãn Thanh Điêu, nó vừa bay tuyệt đối sẽ té xuống, bởi vì tốc độ quá mức nhanh, Huyền Thiên cảm nhận được cảm giác bị Lăng Dật Trần dẫn theo lúc phi hành, luận tốc độ, Kim Nhãn Thanh Điêu tuyệt không kém hơn Lăng Dật Trần.
Phi hành là bản năng và sở trường của yêu thú loại phi cầm, cường giả Địa giai cảnh cho dù có thể sử dụng Chân Nguyên ngưng tụ thành cánh, nhưng luận kỹ xảo phi hành lại so ra xa xa kém yêu thú phi cầm .
Kim Nhãn Thanh Điêu này chỉ vẻn vẹn là yêu thú tứ cấp thượng giai, luận tốc độ đã không kém gì Lăng Dật Trần, nếu yêu thú phi cầm ngũ cấp, vậy thì tốc độ càng nhanh không hợp thói thường, Lăng Dật Trần cũng xa xa không bằng.
Bọn người Huyền Thiên cầm lấy lông vũ của Kim Nhãn Thanh Điêu, lông vũ nó mỗi một căn dài đến hơn một mét, như tinh kim đồng thiết, phi thường cứng rắn, Bảo Khí Huyền giai khó có thể thương tổn, bọn người Huyền Thiên cầm có chặt hơn cũng không có vấn đề.
Đợi đến khi Kim Nhãn Thanh Điêu bay lên mấy ngàn thước trên không trung, liền không lên cao nữa mà nhanh chóng phi hành, thích ứng tốc độ, bọn người Huyền Thiên buông lỏng ra hai tay cầm lấy lông vũ, đứng ở phía sau lưng nó quan sát đại địa.
Sau lưng Kim Nhãn Thanh Điêu thập phần rộng lớn, mặc dù đứng hai ba mươi người cũng không có vấn đề, bọn người Huyền Thiên đứng ở phía trên rất là trống trải.
Nam Dã Huyện ở hướng cực bắc Thần Đao vương triều, cực bắc chính là địa bàn cuối cùng của nhân loại, Bắc Mạc Huyện, cách Thiên Kiếm Phong chừng hơn tám nghìn dặm, Kim Nhãn Thanh Điêu dùng tốc độ vượt qua tốc độ âm thanh, chỉ mất hai giờ đã đến Nam Dã Trấn.
Dưới sự chỉ huy của Vũ Chấn Khôn, Kim Nhãn Thanh Điêu lao xuống phủ đệ Đặng gia.
Gia tộc cường đại nhất trong Nam Dã Huyện bất quá chỉ là gia tộc bát phẩm, đại bộ phận thành viên tu vị đều là Võ Đạo cảnh, võ giả Tiên Thiên cảnh ngay cả một phần mười cũng không có, chưa từng gặp qua yêu thú cường đại như Kim Nhãn Thanh Điêu, lập tức truyền đến đạo đạo thanh âm kinh hô.
Trong phủ đệ Đặng gia, có một quảng trường phạm vi chừng năm sáu mươi thước. Kim Nhãn Thanh Điêu rơi vào trong quảng trường, hai móng chộp vào phiến đá trên mặt đất quảng trường, lập tức xuất hiện vết rách giăng khắp nơi.
- Có yêu thú ah!
- Yêu thú thật lớn, thật đáng sợ - - !
. . .
Trong phủ đệ Đặng gia truyền đến trận trận thanh âm kinh hô sợ hãi, không ít người ôm đầu chạy như điên.
Bọn người Huyền Thiên đứng trên lưng kim điêu quan sát xuống, toàn bộ Đặng gia đều thu nhập trong mắt, lập tức nhíu mày.
Những người chạy tán loạn cũng chỉ là chút ít võ giả Võ Đạo cảnh, hơn nữa còn ăn mặc đồ hạ nhân, võ giả Tiên Thiên cảnh số lượng cực nhỏ, nhưng xem qua cũng không phải người gia tộc, cũng mang đồ hạ nhân.
Sắc mặt Vũ Chấn Khôn âm trầm, thầm nghĩ: Từ Thiên Kiếm Tông, cưỡi Hắc Lân Mã chạy đi cần ba bốn ngày, ta cưỡi tiểu kim mà đến, tuy rằng đã chậm một ngày xuất phát, nhưng chỉ dùng hơn một canh giờ, nhanh hơn Hắc Lân Mã nhiều, sao không thấy võ giả Đặng gia? Chẳng lẽ có người cố ý mật báo, khiến người Đặng gia sớm đào tẩu rồi sao?
- Tìm tòi mọi nơi, đừng buông tha bất luận nơi nào, phát hiện người Đặng gia giết không tha, nếu phát hiện bất luận điểm nào đáng ngờ, trước tiên phóng thích tín hiệu, đợi mọi người tụ tập lại một lược lại triển khai thăm dò.
Vũ Chấn Khôn lớn tiếng nói.
- Vâng, Vũ trưởng lão.
Mấy người nhao nhao gật đầu, nhảy xuống Kim Nhãn Thanh Điêu, ba người Huyền Thiên và Bạch Ngọc Thiền phân ra tứ phía, Long Tử Nghiên đi theo bên cạnh Huyền Thiên.
- Tiểu Kim, ngươi ở chỗ này chờ.
Mấy người này phân ra tứ phía, Vũ Chấn Khôn cũng nhảy xuống, đi thẳng đến đại sảnh Đặng gia.
Nửa cảnh giờ sau, tất cả mọi người về tới bên cạnh Kim Nhãn Thanh Điêu, toàn bộ Đặng gia đều lục soát khắp, trừ đi một ít hạ nhân thì tất cả võ giả Đặng gia đều không thấy đâu cả.
Hỏi thăm hạ nhân Đặng gia toàn bộ đều không biết gì.
Dù bọn người Huyền Thiên sử dụng một ít thủ đoạn phi thường, nghiêm hình bức cung cũng không thể, hẳn là thật không biết nơi hạ lạc của võ giả Đặng gia, nếu không, không thể hạ nhân nào cũng đều có cốt khí như vậy được.
- Làm sao bây giờ? Vũ trưởng lão!
Vũ Chấn Khôn là chỗ dựa của bọn hắn, mấy người nhao nhao hỏi.
Vũ Chấn Khôn một mực suy tư, nghe vậy nói:
- Trong bổn tông có nội gian, một Đặng gia có lẽ còn không có bổn sự như thế, Đặng gia nhân số không ít, có thể trong một đêm chuyển dời đi toàn bộ, chỉ bằng vào bổn sự của Đặng gia khẳng định không làm được, xem ra, Đặng gia và Luyện Huyết Tà Giáo quả thật có liên quan.
Bạch Ngọc Thiền cả kinh nói:
- Nếu Đặng gia có liên quan đến Luyện Huyết Tà Giáo, vậy nội gian của bổn tông chẳng lẽ không phải cấu kết với Luyện Huyết Tà Giáo sao?
Vũ Chấn Khôn gật đầu nói:
- Đây chính là chuyện ta lo lắng, sợ chỉ sợ Luyện Huyết Tà Giáo thật sự đã thẩm thấu vào Thiên Kiếm Tông rồi.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.