Hồi 19
- Doanh tá»· Æ¡i, Doanh tá»· ...
Trúc Phi sựng lại khi bị Giang Lâm kỠtay ngay miệng:
− Suỵt! Nói nhá» nhá» thôi. Doanh tá»· tá»· của em Ä‘ang báºn váºn công trong kia, đừng là m nà ng giáºt mình kinh sợ không nên.
Trúc Phi nhìn quanh ngơ ngác:
− Giang huynh, bộ Giang huynh dạy võ công cho Doanh tỷ hả?
Giang Lâm gáºt đầu không đáp. Sau khi nghe nà ng kể rõ sá»± tình Ä‘au khổ, Giang Lâm đã quyết định thay sÆ° phụ nà ng dạy tiếp cho nà ng giai Ä‘oạn thứ hai là đỠcông váºn khÃ, và nguyện vá»›i lòng sẽ giúp nà ng tìm ra bà máºt chiếc bông tai nằm giữa lòng con mèo bằng đá kia.
− Giang huynh, sao anh không dạy cho em vá»›i, em cÅ©ng ham há»c võ công nhÆ° chị Doanh Doanh váºy?
Giang Lâm phì cÆ°á»i:
− Nhá» thế nà y mà há»c võ công để là m gì? Mà nếu em thÃch sao em không bảo ngoại em chỉ dạy cho.
Trúc Phi nhún vai:
− Ngoại em mà dạy? Nhưng thôi, nếu huynh không muốn dạy thì thôi, đệ chẳng cần.
Nói xong nó quay Ä‘i vá»›i vẻ há»n giáºn, Giang Lâm kéo đứa bé và o lòng âu yếm:
− Nói đùa má»™t chút mà cÅ©ng há»n giáºn hay sao? Nếu đệ thÃch thì huynh ngại gì mà không dạy chứ?
Trúc Phi nhảy cẩng lên vì mừng:
− á»’! Tháºt nhé Giang huynh, thế đệ có phải quỳ lạy để kêu Giang huynh bằng sÆ° phụ không?
Giang Lâm nhÆ°á»›n mắt vá» suy nghÄ©, rồi mỉm cÆ°á»i nghịch ngợm:
− Phải thế chứ sao không? Äệ phải kêu ta bằng sÆ° phụ.
− A! Thế rồi đệ phải xưng con với Giang huynh à ?
Trúc Phi mở to mắt lạ lùng, Giang Lâm gục gặc cái đầu lấy giá»ng trang nghiêm:
− DÄ© nhiên, muốn há»c võ công thì phải váºy chứ sao? Thế nà o, có chịu không?
Trúc Phi báºm môi suy nghÄ©, Giang Lâm nói thêm:
− Äệ nên nhá»› khi đã bái ta là m sÆ° phụ, thì phải hết dạ trung thà nh. Từ suy nghÄ© đến hà nh Ä‘á»™ng Ä‘á»u phải hÆ°á»›ng vá» Thái Bình giáo phái.
− Thái Bình giáo ư?
Trúc Phi kêu lên thảng thốt.
Giang Lâm cất tiếng cÆ°á»i sằng sặc:
− Phải, đệ sẽ là đệ tỠthứ nhất của Thái Bình giáo phái do Giang Lâm là m chưởng môn nhân.
Oai danh của Thái Bình giáo vang lừng bốn bể, nên Trúc Phi chẳng chút ngần ngại cúi đầu thi lễ:
− Äệ tá» xin bái sÆ° phụ để nháºp môn.
Giang Lâm đặt tay lên đầu đứa bé nói trang nghiêm:
− Äược, ta chấp nháºn, kể từ hôm nay ta nhìn nháºn Trúc Phi và o hà ng đệ tá». Nên nhá»›, nếu có ý nghÄ© phản lại giáo phái sẽ bị xá» theo môn qui.
Nói xong, Giang Lâm Ä‘eo và o cổ nó sợi dây chuyá»n lấp lánh huy hiệu Thái Bình giáo mà sÆ° phụ chà ng đã ban tặng năm xÆ°a.
Trúc Phi ngước mắt nhìn chà ng sợ hãi:
− Äệ tá» xin vâng lá»i, nguyện sống là m ngÆ°á»i Thái Bình giáo. Chết là m ma Thái Bình giáo, nếu Ä‘em dạ phản lá»i nguyá»n xin được là m loà i cầm thú.
Giang Lâm gáºt đầu vui sÆ°á»›ng:
− Thôi, con hãy đứng dáºy Ä‘i. Nà y, hãy nghe lá»i ta dặn, ngÆ°Æ¡i không được tiết lá»™ chuyện nà y vá»›i ai nhé, ngoà i lúc táºp luyện võ công chúng ta cứ xÆ°ng hô nhÆ° những lúc bình thÆ°á»ng.
Trúc Phi vòng tay:
− Äệ tá» vâng lá»i, mà Giang huynh nè, anh có bắt Doanh tá»· bái rồi kêu ngÆ°á»i bằng sÆ° phụ hay không?
Giang Lâm ngá»› ngÆ°á»i ra rồi báºt cÆ°á»i vui:
− Không!
Trúc Phi nắm áo chà ng ganh tỵ:
− Sao váºy? Sao em phải bái huynh bằng sÆ° phụ mà Doanh tá»· không bái huynh chứ hả?
− Vì Doanh tỷ đã có sư phụ rồi. Thôi anh em mình và o rừng hái trái đi.
Trúc Phi nắm tay chà ng, tung tăng nhảy nhót đi và o rừng vắng mà lòng hân hoan vui sướng.
Doanh Doanh vừa trải qua những phút váºn công mệt má»i, nà ng rá»i khá»i bệ đá bÆ°á»›c ra cánh rừng, Ä‘Æ°a tay lau mồ hôi trán ngÆ¡ ngác nhìn quanh.
− Giang huynh, Giang huynh ...
Nà ng lẩm bẩm lạ lùng:
− Giang huynh đi đâu mất rồi?
− Doanh muá»™i, em là m gì mà ngÆ¡ ngác giữa rừng váºy?
SÄ© Khải hiện ra vui vẻ tay cầm má»™t chùm trái cây chÃn. Doanh Doanh quay sang mừng rỡ:
− Ô! Sĩ huynh! Trái cây của em phải không?
SÄ© Khải trao chùm trái chÃn cho nà ng, lòng rá»™n rà ng vui sÆ°á»›ng khi nhìn chiếc miệng nhá» nhắn của nà ng nhai gá»n những trái chÃn má»ng. Bao nhiêu mệt má»i lùng sục giữa rừng sâu Ä‘á»u tan biến khi thấy mắt nà ng ánh lên những tia nhìn vui thÃch hân hoan.
Vừa má»›i táºp luyện xong, sẵn cÆ¡n khát, Doanh Doanh ăn liá»n má»™t lúc hÆ¡n năm trái má»›i chịu dừng lại, vị ngá»t của nó xua tan bao mệt má»i, nà ng nói vá»›i vẻ biết Æ¡n:
− SÄ© huynh, mấy ngà y nay rừng hanh nắng, là m sao anh kiếm trái cho em được váºy?
SÄ© Khải mỉm cÆ°á»i không đáp, là m sao nà ng biết được rằng, để có má»™t chùm trái cây rừng chÃn tặng nà ng, chà ng phải lặn lá»™i tháºt sâu và o rừng vắng, bất kể bụi ráºm dây gai chằn chịt, cà o rách cả thịt da.
Äể lấy được nụ cÆ°á»i xinh xắn của nà ng, chà ng có tiếc gì những giá»t máu hồng tuông chảy từ da ngoà i. Nếu có thể, chà ng vẫn sẵn sà ng tặng cho nà ng cả sinh mệnh của mình.
Ngẩn ngÆ¡, ngá»› ngẩn, kèm theo tiếng cÆ°á»i khúc khÃch trong nhÆ° suối của Doanh Doanh, SÄ© Khải cảm thấy vị ngá»t mát lịm tê nồng đầu lưỡi. Cô bé nghịch ngÆ¡m vừa ném và o miệng chà ng trái nho chÃn má»ng, nhÆ° đôi môi nà ng má»ng Ä‘á». SÄ© Khải chá»›p mắt cố nuốt và o lòng cái cảm giác ngá»t ngà o và êm dịu mà nà ng vừa Ä‘em đến.
− Cho huynh một trái nữa nà y.
Bà n tay nhá» má»m mại của nà ng lại ném trái nho chÃnh xác và o giữa miệng chà ng.
NhÆ°ng lần nà y SÄ© Khải đã kịp Ä‘á» phòng, phun trả trái cho trở ngược vá» phÃa nà ng. Vô tình trái nho chui tá»t và o miệng Doanh Doanh. Nà ng đứng ngây ngÆ°á»i ra vì bỡ ngỡ rồi e thẹn quay lÆ°ng bá» chạy:
− SÄ© huynh! Anh, anh tháºt là ...
SÄ© Khải đứng yên bối rối, không ngá» mình lại là m má»™t việc khiếm nhã nhÆ° váºy, chà ng hốt hoảng chạy theo nà ng gá»i lá»›n:
− Doanh muá»™i, em dừng lại nghe huynh nói đây, sá»± tháºt thì ...
Bóng hai ngÆ°á»i khuất hẳn nẻo rừng xa, Trần Lãnh bÆ°á»›c tra nhìn theo vuốt râu cÆ°á»i buồn:
− Lạ gì hai chữ ái tình. Nơi nà o có gái đẹp thì y như nơi đó có nuôi mầm tình yêu và bất hạnh.
Rồi lão ngồi thừ bên phiến đá nhÆ° cố nhá»› vá» má»™t dÄ© vãng xa xÆ°a. Má»™t dÄ© vãng buồn Ä‘au đầy tủi nhục. Cái dÄ© vãng đã bắt lão trả giá bằng hai mÆ°Æ¡i năm dà i giang hồ lÆ°u lạc. Lão háºn nó, nhÆ°ng lão lại chẳng muốn quên, bởi vì ngoà i hÆ°Æ¡ng vị đắng cay, nó còn ban tặng lão má»™t cảm giác ngá»t ngà o, mà suốt Ä‘á»i lão không sao tìm thấy được.
− Miêu Gia Linh, bây giỠnà ng ở đâu? Có phút giây nà o nà ng quay vỠkỷ niệm?
Trá»i Æ¡i! GÆ°Æ¡ng mặt của nà ng lúc ấy sao mà tá»™i nghiệp.
− Không!
Gương mặt lão bỗng dưng đanh lại:
− Mi phải trả cho ta hai mÆ°Æ¡i năm trá»i phiêu bạt! Gia Linh, sao em nỡ trốn ta chứ?
Em có biết là đến phút giây nà y anh vẫn còn yêu em tha thiết!
− Ngoại ơi!
Tiếng Trúc Phi vang lên nÅ©ng nịu. Trần Lãnh giáºt mình trở vá» thá»±c tại để nhá»› lại rằng mình đã ở và o lứa tuổi năm mÆ°Æ¡i, đã là má»™t lão già râu tóc bạc phÆ¡, chá»› không phải nhÆ° ngà y nà o là má»™t trang thanh niên tuấn tú hà o hoa nữa.
− Gì thế cháu?
Lão há»i để mà há»i.
− Cháu thương ngoại quá!
Vòng tay cáºu bé choà ng quanh cổ ông tha thiết:
− Ngoại kể chuyện giang hồ cho cháu nghe Ä‘i, rồi dạy cho cháu há»c võ công nữa nhé.
Lão giáºt mình:
− Không được, ngoại có biết gì vỠvõ công đâu mà dạy chứ, còn chuyện giang hồ hả, ngoại có thể kể cho cháu nghe tới sáng.
Trúc Phi náo nức:
− Kể đi ngoại.
− Ừ, ngà y xá»a ngà y xÆ°a có má»™t chà ng thanh niên hà o hoa phong nhã ...
Cáºu bé giẫy nẫy:
− Không, chuyện nà y ngoại kể rồi cơ mà , kể cả hà ng trăm lần, phải kể chuyện khác đi thôi.
Lão buồn bã:
− Nhưng ngoại chỉ biết có mỗi một chuyện nà y thôi.
− Chán ngoại quá Ä‘i, chuyện ngoại kể buồn quá, cháu thÃch nghe chuyện vui thôi.
Lão lắc đầu:
− Nếu cháu chẳng thÃch nghe thì thôi, ngoại mệt quá rồi, dìu ngoại và o nghỉ Ä‘i.
Trúc Phi thở dà i, nhún vai, dìu lão và o má»™t lùm cây tránh gió. Ngoại nó thế đó, má»—i lần kể chuyện là má»—i lần bịnh. Tháºt là tá»™i nghiệp.