Cản Thi Gia Tộc --- Quyển thứ nhất ---
Chương 16: Sơn Tiêu tấn công (5)
Tác giả: Tiếu Đao
Dịch: Bạch Anh
Nguồn: TTV
Lâm Dịch Nhân lấy tui làm tiến, từ chổ hai con Sơn Tiêu lui về sau vài bước, khoảng cách cùng với thôn dân của Triệu gia ở phía sau ngày càng gần, mộc côn đánh ra mấy lần, đuổi hết mấy con Sơn Tiêu đang tiến hành công kích thôn dân. Hai con Sơn Tiêu nọ tuy rằng đuổi theo gắt gao, nhưng bọn nó vẫn còn bận tâm uy lực của mộc côn, lại không thể không suy nghĩ tới hậu quả về sau, vì thế, Lâm Dịch Nhân mới có cơ hội đi về phía thôn dân.
- Mọi người mau lấy dụng cụ lên, lui về phía sau, cùng nhau đến Triệu gia từ đường để tiến hành phòng thủ.
Lâm Dịch Nhân quát, lúc hắn đi gặp Triệu tộc trưởng đã thấy nơi đó là một chổ tốt để phòng thủ. Chỉ cẩn bảo vệ cổng chính, thêm vài người canh gác cửa sổ, bằng vào kiến trúc vũng chắc hẳn là có thể ngăn cản bọn Sơn Tiêu này tấn công.
Bấy giờ, người già yếu, phụ nữ cùng trẻ con đã an toàn lui về phía sau, ở lại chỉ có một vài trai tráng mạnh khỏe, nghe thấy tiếng quát to của Lâm Dịch Nhân thì tức thời tỉnh táo, ngay lập tức có hơn mười người thanh niên cầm xẻng cùng lui về sau với Lâm Dịch Nhân. Bọn họ vừa đánh vừa lui, những người khác cũng hướng về phía từ đường mà chạy.
Lúc này đã có hơn mười con Sơn Tiêu bị côn gỗ của Lâm Dịch Nhân đánh bại, chỉ có điều con khỉ đầu đàn vẫn không nhúc nhích, chỉ gắt gao đi theo nhóm thôn dân này. Chẳng bao lâu, đã tới từ đường.
Sơn Tiêu Vương thừa dịp hỗn loạn, đánh tới trước mặt Lâm Dịch Nhân. Lâm Dịch Nhân huy động côn gỗ, lôi hai người thôn dân cuối cùng ở bên ngoài bước vào từ đường. Hai tay của Lâm Dịch Nhân nắm chặt côn gỗ, nhìn qua giống như thần giữ cửa. Hai con Sơn Tiêu nọ thấy Lâm Dịch Nhân có chổ dựa, nên không dám tiếp tục tấn công. Trong lúc nhất thời, nhóm người thôn dân cùng Sơn Tiêu hình thành thế cục giằng co, không ai dám nhúc nhích.
Ban đầu, có vài con Sơn Tiêu không biết sống chết tấn công thôn dân đang canh cửa sổ. Thế nhưng, cửa sổ được thiết kế một cách xảo diệu, cao hơn hai mét, bên ngoài lại không có chổ tựa, nên những con Sơn Tiêu đó chỉ có thể nhảy lên để công kích, mà xẻng, cuốc trong tay thôn dân không phải để chơi, những con Sơn Tiêu kia vừa nhảy lên đã bị ăn đòn, cũng chính vì thế mà đã có vài con bị thương, nên mấy con Sơn Tiêu còn lại cũng chẳng dám nhúc nhích.
Sơn Tiêu Vương công kích thất bại, liền nói chi chi vài tiếng với Sơn Tiêu mẹ, tựa hồ đang bàn bạc chuyện gì đó. Nói được vài tiếng, Sơn Tiêu Vương khoa tay múa chân với đàn Sơn Tiêu, sau đó có hơn một trăm con Sơn Tiêu quay đầu rời đi, những con còn lại vẫn canh giữ bên ngoài.
Lâm Dịch Nhân nhìn thấy đàn khỉ đó muốn tạm thời bao vây bọn hắn ở đây, sau đó điều một nhóm khác đi vào thôn tìm thôn dân khác. Bởi vì thời gian quá ngắn, nên một số người vẫn chưa thể chạy tới đây được. Hắn lại đột nhiên nhớ tới Lâm Quốc Dư, thầm kêu không ổn, con hắn hiện tại còn đang nằm trên giường nghỉ ngơi, thân thể cực kỳ suy yếu, nếu như để bọn Sơn Tiêu đó phát hiện ra, e rằng tánh mạng của Lâm Quốc Dư khó được bảo toàn. Hắn chỉ có một đứa con trai duy nhất là nó, nhưng những thôn dân ở đây thì sao? Nếu như hắn không ở lại nơi đây thì bọn họ chắc hẳn sẽ gặp nhiều điều phiền toái.
Lâm Dịch Nhân quay đầu nhìn những thôn dân bên cạnh, mà những thôn dân đó bây giờ cũng đang nhìn hắn, ánh mắt của bọn họ nhìn hắn giống như nhìn thần tiên, vì thế Lâm Dịch Nhân có chút không đành lòng. Không biết có biện pháp nào lưỡng toàn tì mỉ không đây? Vừa có thể cứu được Lâm Quốc Dư, lại còn có thể bảo vệ toàn bộ già trẻ trong thôn.
Lâm Dịch Nhân đột nhiên thấy đèn chong đang cháy đặt ở trên bàn thờ, đột nhiên nảy ra chủ ý.
- Phiền mọi người đập hết những bàn thờ kia.
Lâm Dịch Nhân nói.
- Hả? Lâm tiên sinh, vì sao lại muốn chúng tôi đập phá bàn thở, đây… đây là việc làm bất kính với tổ tiên.
Lên tiếng là Triệu tộc trưởng, bởi vì lão đã có tuổi, nên khi Sơn Tiêu xuất hiện lão không tới kịp hiện trường. Mãi đến khi nhóm người già yếu lui về sau, lão mới mở cửa từ đường, để cho bọn họ bước vào tị nạn.
Last edited by [Relax]; 19-08-2010 at 07:03 PM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Cản Thi Gia Tộc --- Quyển thứ nhất ---
Chương 17: Sơn Tiêu tấn công (6)
Tác giả: Tiếu Đao
Dịch: Bạch Anh
Nguồn: TTV
Ánh mắt của Lâm Dịch Nhân không dám rời khỏi Sơn Tiêu Vương, vừa cầm chặt côn gỗ vừa trả lời:
- Triệu tộc trưởng, bây giờ ở bên ngoài có rất nhiều Sơn Tiêu. Chỉ dựa vào sức lực của chúng ta mà muốn phòng thủ nơi đây hẳn không chịu được bao lâu. Chỉ có thể tháo vỡ bàn thờ ra làm mồi lửa, sau đó dùng chong đèn đốt lên rồi đặt ở trước cửa. Phàm là tẩu thú trong núi, trong rừng, không con nào mà không sợ lửa cả. Chỉ cần ở gần cửa có mùi khói do lửa tạo thành, mấy con Sơn Tiêu kia chắc chắn sẽ không dám tấn công vào đây.
Triệu Tộc trưởng ban đầu không rõ ý tứ của Lâm Dịch Nhân, mà việc tháo dỡ bàn thờ chính là đại tội bất hiếu, nên lão tất nhiên không đồng ý. Nhưng mà, khi nghe được lời giải thích của Lâm Dịch Nhân xong, lão liền hiểu rõ. Liền đắn đo suy nghĩ, vì già trẻ lớn bé ở Triệu gia trang, nếu chỉ tháo dỡ bàn thờ này ra mà có thể cứu được họ, tổ tiên ở trên trời cho dù có linh thiêng cũng sẽ không trách tội. Nghĩ thế, Triệu tộc trưởng rất nhanh đã đưa ra quyết định:
- Các ngươi nhanh phá tan bàn thờ ra, gom chong đèn lại. Còn nữa, dầu dùng để đốt đèn đặt ở phía sau cũng mang ra luôn. Theo lời của Lâm tiên sinh mà làm việc.
Triệu tộc trưởng vừa ra lệnh, đã có vài thiếu niên vội vã bắt đầu đập phá bàn thờ. Không bao lâu sau, một cái bàn thờ vô cùng đẹp đẽ đã có chiều dài lịch sử hơn trăm năm cứ thế mà biến thành một đống gỗ vụn, bị Lâm Dịch Nhân chuyển ra trước cửa, dùng làm mồi lửa.
Không ngoài suy đoán của Lâm Dịch Nhân, những con Sơn Tiêu này tuy cực kỳ hung ác, nhưng vừa nhìn thấy ánh lửa thì đã có mấy chục con chạy ào ra xa. Ngay cả Sơn Tiêu Vương cùng Sơn Tiêu mẹ đều lui về sau vài mét, không dám lại gần.
- Lâm tiên sinh, cho dù là vậy thì cũng không kiên trì được tới lúc bình minh. Không biết tiên sinh còn có thượng sách gì để diệt trừ bọn súc sinh bên ngoài?
Triệu tộc trưởng vẫn còn cảm thấy sợ hãi, vội hỏi Lâm Dịch Nhân.
Lâm Dịch Nhân đang nghĩ tới an nguy của Lâm Quốc Dư, hiện tại thấy nguy cơ ở từ đường tạm thời biến mất, nên hắn nóng lòng muốn đi cứu Lâm Quốc Dư, đành chắp tay nói với tộc trưởng:
- Tộc trưởng, người cứ dùng lửa ngăn cản chúng nó một lát. Tại hạ cần trở về phòng lấy vài thứ, khi quay lại đây nhất định sẽ giải quyết những con Sơn Tiêu bên ngoài.
Dứt lời, hắn xuyên qua đám lửa, nhảy khỏi từ đường.
Triệu tộc trưởng vội hỏi:
- Tiên sinh, người có cần mang theo vài người cùng đi...
Lời còn chưa xong, nhưng bóng dáng của Lâm Dịch Nhân đã sớm biến mất. Triệu tộc trưởng không hỏi nữa, quay đầu nhìn đám thôn dân mang theo nét mặt cực kỳ sợ hãi thì lắc đầu, lão biết rõ cho dù những người này có đi theo cũng chẳng giúp được gì cho Lâm Dịch Nhân.
Sơn Tiêu Vương vừa thấy Lâm Dịch Nhân nhảy khỏi từ đường, liền lệnh cho ba trăm con ở lại đây bao vây từ đường, còn nó thì dẫn theo một trăm con khác đuổi theo. Mà ba trăm con Sơn Tiêu được lệnh, khi ánh lửa vừa tắt thì lập tức chạy vào giết hết tất cả mọi người ở bên trong. Còn Lâm Dịch Nhân chính là mối họa lớn nhất của nó, nếu thừa dịp này có thể giết chết kẻ này cũng là một chuyện tốt trong đời.
Lâm Dịch Nhân không phải hạng người ham chiến đấu, côn gỗ trong tay bay tán loạn, trực tiếp mở ra một thông đạo, chặt đứt ý đồ của Sơn Tiêu Vương rồi hướng về phía Lâm Quốc Dư mà chạy.
Hai ngày nay, Lâm Dịch Nhân cùng Lâm Quốc Dư ở trong ngôi nhà cũ của Triệu Tam Gia, bởi vì sau khi Triệu Tam Gia mất đi, không ai thừa kế tài sản, nên toàn bộ mọi thứ tất nhiên sẽ thuộc về Triệu gia trang, nên hai cha con Lâm Dịch Nhân mới có thể vào đó ở.
Lâm Dịch Nhân vừa chạy, vừa hy vọng bức tường vừa dày vừa cao ở trang viên rộng lớn của Triệu Tam Gia có thể ngăn được bọn Sơn Tiêu một hồi, lại vừa hy vọng Lâm Quốc Dư không bị phát hiện.
Nhưng mà, công phu của Lâm Dịch Nhân dù tốt nhưng cũng không có khả năng đánh ngã hết mấy con Sơn Tiêu đang đuổi theo. Hắn vừa chạy, vừa du đấu, mất không ít công phu mới có thể bước vào trang viện của Triệu Tam Gia.
Thân thể vừa mới vọt lên thành tường, bỗng nhiên hắn thấy một con khỉ lớn từ trong phòng Lâm Quốc Dư đi ra, trong tay còn tóm một người. Lâm Dịch Nhân nhìn kỹ, người nọ chính là con của hắn - Chuyên Gây Họa (Hì hì, Lâm Quốc Dư mới phải - DG). Nó hình như còn đang hôn mê, nhưng bị năm con Sơn Tiêu cao lớn nắm lấy tứ chi cùng đầu, cả người lơ lửng, không biết tánh mạng có còn hay không. Lâm Dịch Nhân cực kỳ sợ hãi, liều mạng nhảy xuống từ trên thành trên tường cao, huy côn đánh tới.
Mấy con Sơn Tiêu kia phát hiện Lâm Dịch Nhân đuổi theo, trong lòng lại không muốn cùng kẻ này đánh lộn, nên nâng Lâm Quốc Dư cao hơn, hướng về cổng lớn mà chạy. Bởi vì có thêm Lâm Quốc Dư nên trọng lượng tăng lên rất nhiều, mấy con Sơn Tiêu nọ không thể nhảy qua khỏi bức tường, nên chạy ngược về phía cổng lớn.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Cản Thi Gia Tộc --- Quyển thứ nhất ---
Chương 18
Tác giả: Tiếu Đao
Dịch: Bạch Anh
Nguồn: TTV
Lâm Dịch Nhân đập xuống một gậy, mấy con Sơn Tiêu kia né tránh. Bên ngoài từ sớm đã có thêm một con Sơn Tiêu mở cửa lớn của biệt viện ra, mở đường cho 5 con Sơn Tiêu bắt Lâm Quốc Dư đi ra ngoài. Lâm Dịch Nhân vốn định đuổi theo, ai ngờ Sơn Tiêu Vương bám đuôi nãy giờ lại đột nhiên nhảy ra làm khó dễ, đánh lén hắn, nên hắn nhịn không được mà trở mình phản kích. Thế nhưng, Sơn Tiêu mẹ ở bên cạnh lại không tham gia chiến đấu, ngược lại chạy ra cửa, nhìn Lâm Quốc Dư bị 5 con Sơn Tiêu bắt, nó nhận ra hắn chính là hung thủ giết chết con mình, rên rỉ một tiếng, tiếng hống vang vọng khắp nơi.
Sơn Tiêu Vương nghe được tiếng hống của Sơn Tiêu mẹ, biết rằng đã tìm được hung hải giết chết con mình. Cảm thấy mục đích của mình đã đạt được, mà Lâm Dịch Nhân lại là một cao thủ rất khó giải quyết, nên nó không muốn cùng hắn ác đấu. Chỉ gầm rít vài tiếng, như muốn hồi đáp lại lời của Sơn Tiêu mẹ, lại như lời hiệu lệnh cho toàn bộ đàn Sơn Tiêu rút lui. Nhất thời, ở cổng thôn xảy ra một cảnh tượng kỳ dị, một đàn Sơn Tiêu đang áp tải một con người rời khỏi làng, đi vào núi.
Lâm Dịch Nhân làm sao cho phép bọn chúng bắt Lâm Quốc Dư đi, vội vã đuổi theo. Chỉ có điều con Sơn Tiêu Vương nọ rất khó đối phó, lại còn không chịu chiến đấu đường đường chính chính đánh nhau. Vài lần tập kích thất bại, dấu vết của đàn Sơn Tiêu mang Lâm Quốc Dư đi đã mất hút.
Sơn Tiêu một khi vào núi, cho dù Lâm Dịch Nhân có bao nhiêu tài cán đi chăng nữa củng chẳng thể đuổi kịp. Con Sơn Tiêu Vương khi nãy đậu ở trên cây, nghiến răng nhìn Lâm Quốc Dư, nhưng rồi cũng chạy trốn. Mà Lâm Dịch Nhân lo lắng cho sự an nguy của Lâm Quốc Dư, nên đi lòng vòng xung quanh tìm kiếm, nhưng mà ngọn núi này thật lớn, muốn tìm nhưng cũng không có dấu vết để truy.
Vào lúc mà đàn Sơn Tiêu tiến vào thôn, Lâm Quốc Dư còn đang ngủ, nên không nghe tiếng ầm ĩ ở ngoài thôn. Chợt nghe tiếng cửa phòng mở ra, hắn còn tưởng rằng là cha đã trở lại, nên cũng không thèm để ý làm chi, ai ngờ đột nhiên bị cánh tay to lớn của Sơn Tiêu bịt kín cái mũi, cái miệng nên nhất thời ngất xỉu. Đến khi tỉnh lại thì phát hiện mình bị đám Sơn Tiêu cột vào một gốc cây, còn mặt trời thì đã sắp nhô ra khỏi lưng núi.
Lúc này màn đêm đã tan dần, trời đã sắp sáng tỏ. Lâm Quốc Dư mở to hai mắt, vừa nhìn đã thấy Sơn Tiêu mẹ đang bế thi thể Sơn Tiêu con trong tay. Sơn Tiêu con đã chết ba ngày, do nhiệt độ trong núi rất thấp nên thì thể còn chưa thối rữa. Mà trên đầu của Sơn Tiêu con bị một mũi tên ghim sâu vào trong bộ não.
Mấy chục con Sơn Tiêu vây quanh đều đội khăn trắng, giống y như khăn trắng được thắt trên đầu của con người khi đi đưa tang. Lâm Quốc Dư nhìn kỹ lại, mới phát hiện thì ra những chiếc khăn trắng trùm đầu nọ chính là quần áo mà hắn vứt lại trong rừng, những con Sơn Tiêu này phát hiện nên xé rách nó ra, lấy làm khăn tang.
Lâm Quốc Dư nhìn Sơn Tiêu Vương cùng Sơn Tiêu mẹ, nhất thời mất hết đảm lượng. Chính hắn đã giết chết con của chúng nó, lại bị chúng nó tóm đến tận chổ này... hắn bây giờ nhớ tới lời nói của Lâm Dịch Nhân, chẳng lẽ đây là quả báo.
Sơn Tiêu Vương phát hiện Lâm Quốc Dư đã tỉnh, nhảy tưng tưng trên cây, vung tay múa chân như muốn truyền đạt ý của mình đến bầy khỉ. Khi Sơn Tiêu Vương nói xong, những con Sơn Tiêu nọ đều hưởng ứng, chi chi choe choe tạo thành một nhóm ồn ào. Lâm Quốc Dư nhắm mắt lại thật chặt, không tiếp tục nhìn bọn nó nữa. Lại nhớ tới phụ thân của hắn... không biết bây giờ cha thế nào?
Sơn Tiêu Vương vừa hạ xong lệnh báo thù, lập tức có hơn mười con Sơn Tiêu thật to lớn vọt tới trước mặt Lâm Dịch Nhân, lợi trảo trong tay múa máy qua lại các vùng bụng, chân, ngực của Lâm Quốc Dư, khiến cho quần áo của hắn rách bấy, vải vụn rơi lả tả, ngay cả thanh chủy thủ mà hắn vắt ở ngang hông cũng rớt xuống.
Last edited by [Relax]; 19-08-2010 at 07:06 PM.
Lý do: có lấy bài về thì nên chú ý một chút.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia