Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #16  
Old 17-04-2008, 06:41 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 16

Äối Mặt Võ Lâm



Thiên Tống bưng chén rượu, ngắm nhìn Như Băng khảy khúc "Tửu Phùng". Nàng vừa khảy đàn vừa hát :
" Dạ tình hảo tửu tri tân khách.
Giai nhân thu nhãn tầm tri ká»· Nhất niên bất kiến dạ bồi hồi Tao phùng diện ngá»™ nhứt lệ sa." Tiếng nhạc phối cùng vá»›i giá»ng hát của nàng nghe vừa có chất ai oán, vừa đượm má»™t nổi sầu mênh mang len lén xâm chiếm tâm hồn TrÆ°Æ¡ng Thiên Tống.
Y bÆ°ng chén rượu trên tay. NhÆ°ng nhÆ° thể không màn đến chén rượu đó mà chỉ rá»i mắt ngắm nhìn nàng. Khi NhÆ° Băng hát xong và ngÆ°ng đàn, Thiên Tống bất giác cảm nhận cái gì đó hụt hẫng trong mình, sá»± hụt hẫng kia lan nhanh vào má»i ngóc ngách suy tÆ° của Thiên Tống. Bất giác y không ká»m chế được mà buông tiếng thở dài.
Như Băng đặt cây đàn tỳ bà xuống giá đỡ rồi bước đến bên Thiên Tống.
Nàng nhìn gã :
- Thiên Tống huynh đang nghĩ gì ?
Y nhìn nàng mỉm cÆ°á»i :
- Nàng đoán xem.
- Thiên Tống huynh đang nhớ vỠBạch Hảo Dung.
Thiên Tống uống cạn chén rượu, rồi đặt xuống trước mặt mình.
Như Băng bưng lấy vò rượu chuốc đầy chén rượu y. Thiên Tống nhìn nàng chuốc rượu, ôn nhu nói :
- Nàng nghĩ ta đang nhớ vỠBạch Hảo Dung ?
Như Băng gật đầu.
- NhÆ° Băng... Nàng Ä‘oán sai rồi. Bạch Hảo Dung lụi tàn trong tâm tưởng của Thiên Tống. Ta Ä‘ang nghÄ© đến Ä‘iá»u khác.
NhÆ° Băng há»i :
- Huynh Ä‘ang nghÄ© đến Ä‘iá»u gì ?
- Quan hệ giữa ta với nàng.
- Mối quan hệ giữa Như Băng với Thiên Tống tạo ra trong huynh những cảm giác gì ?
- Bá»—ng dÆ°ng ta cảm thấy có cái gì đó rất mÆ¡ hồ và mong manh. Thiên Tống nghÄ© đến thá»i khắc nào đó khiến cho ta và nàng cÅ©ng lại chia cắt nhau nhÆ° đã từng xảy ra vá»›i Thiên Tống và Hảo Dung.
Nàng nhướn đôi chân mày vòng nguyệt :
- Thiên Tống huynh vơ vẩn rồi. Sao huynh lại có ý nghĩ đó ?
- Thiên Tống cũng không biết nữa. Nhưng khi nghe nàng đàn và hát thì ta có cảm giác mơ hồ này.
- Cảm giác là cảm giác có thực tại, Như Băng sẵn sàng bên Thiên Tống huynh.
Nàng bưng chén rượu đặt vào tay Thiên Tống nhỠnhẹ nói :
- Thiên Tống hãy xua cảm giác đó đi.
NhÆ° Băng vừa nói vừa áp miệng chén rượu vào hai cánh môi của Thiên Tống. Mặc dù trong chén là hảo tá»­u, nhÆ°ng khẩu giác của Thiên Tống chẳng thể nào ngữi được hÆ°Æ¡ng của rượu, bởi nó đã bị mùi xạ hÆ°Æ¡ng từ cÆ¡ thể nàng phả ra khá»a lấp. Thiên Tống chẳng biết tá»± bao giá», y đã quen vá»›i mùi xạ hÆ°Æ¡ng này. Nó tạo ra trong Thiên Tống má»™t cảm giác thật diệu kỳ và vô cùng khó tả.
Thiên Tống uống cạn chén rượu rồi ngẩn lên nhìn Như Băng.
Y muốn nói với nàng thứ cảm xúc đang nẩy nở rộn rã trong gã thông qua mùi hương thơm của cơ thể nàng. Nhưng cuối cùng y lại lắc đầu xua đi ý niệm đó nhưng hai cánh mũi thì lại phập phồng như thể muốn thu nạp tất cả mùi hương quyến rũ kia.
Äang tận hưởng mùi từ cÆ¡ thể NhÆ° Băng, thì lá»— tai Thiên Tống khe khẽ giật nhẹ má»™t cái. Lổ tai hắn vừa giật thì thanh huyết kiếm cÅ©ng được y thi triển má»™t chiêu thần tốc.
Y xuất kiếm rồi thu kiếm ngoài một cái chớp mắt, và gần như nàng chẳng hỠphát hiện chuyện gì đang xảy ra. Tại sao Thiên Tống lại làm như vậy ?
NhÆ° Băng nhìn xuống thanh trÆ°á»ng kiếm của Thiên Tống đặt trên bàn.
MÅ©i kiếm đã ghim má»™t mảnh giấy hồng Ä‘iá»u.
Nàng nhìn Thiên Tống :
- Thiên Tống huynh... Ai gởi cho huynh vậy ?
- Thiên Tống cũng không biết.
NhÆ° Băng cầm tá» giấy hồng Ä‘iá»u mở ra xem. Trong tấm giấy hồng Ä‘iá»u chỉ ghi có má»—i chữ duy nhất :
"Kiếm Môn" Nàng đặt tấm giấy vào tay Thiên Tống :
- Thiên Tống huynh nhìn xem.
Thiên Tống nhìn qua tấm giấy hồng Ä‘iá»u. Äôi chân mày của y thoạt chau lại. Vá»›i tay bÆ°ng tịnh rượu, Thiên Tống dốc lên miệng tu ừng á»±c.
Hai chữ "Kiếm Môn" tác động gì đến Thiên Tống mà huynh bỗng dưng lại có thái độ lạ lùng như vậy ?
NhÆ° Băng buá»™t miệng há»i :
- Thiên Tống huynh sao vậy ?
Äặt tịnh rượu xuống bàn, cầm lấy cây huyết kiếm, Thiên Tống nói :
- Ta sẽ quay lại với nàng.
- Huynh đi đâu ?
- Nàng cứ ở lại đây, Thiên Tống sẽ quay lại ngay.
Nói rồi Thiên Tống xăm xăm bÆ°á»›c ra khá»i cá»­a biệt phòng. Y ra đại sảnh Vạn HÆ°Æ¡ng Lầu thì bắt gặp má»™t ngÆ°á»i vận hắc y dạ hành đứng quay lÆ°ng vá» phía y.
Thiên Tống nói :
- Kiếm Môn phái các hạ đến tìm Thiên Tống ?
Hắc y dạ hành quay lại. Y che mặt bằng vuông lụa Ä‘en chỉ chừa có đôi uy nhãn sáng ngá»i.
Y trầm giá»ng, ôn nhu nói :
- Tại hạ đi tìm kiếm chiêu của thanh huyết kiếm. Mà tôn giá lại là chủ nhân của thanh kiếm kia.
- Äi tìm kiếm chiêu của TrÆ°Æ¡ng má»— Æ° ?
Hắc y hành khách gật đầu :
- Äúng !
Thiên Tống cÆ°á»i khảy rồi nói :
- Các hạ có biết đi tìm kiếm chiêu của Trương Thiên Tống là đi tìm cái chết không ?
- Tại hạ không nghÄ© đến Ä‘iá»u đó. Tìm má»™t chiêu kiếm đích thá»±c phải trả giá bằng cái mạng thì cÅ©ng đáng lắm chứ.
Lá»i nói này của hắc y dạ hành khiến Thiên Tống cau mày. Y cảm nhận ở dạ hành khách kia có cái gì đó mà y không thể lý giải được. Thiên Tống chậm rãi bÆ°á»›c xuống từng bậc thang. Y tiến thẳng đến trÆ°á»›c mặt dạ hành khách che mặt, trang trá»ng nói :
- Ta có thể nhìn qua chân diện của các hạ được chứ ?
Dạ hành khách lắc đầu :
- Tôn giá muốn biết chân diện của tại hạ ư ?
Thiên Tống gật đầu :
- Ta muốn biết sau tấm vuông lụa đen che mặt kia là bộ mặt như thế nào ?
Dạ hành hắc y nhân lòn tay sau lưng rút kiếm. Thanh kiếm của y thật quái gở khiến Thiên Tống phải chú nhãn nhìn. Trên tay hắc y dạ hành không phải là kiếm mà đúng ra đó chỉ là một thanh sắt được rèn dủa cẩn thận, với cái chuôi được quấn bằng vải chàm.
Thiên Tống tò mò há»i :
- Kiếm của các hạ đó à ?
- Äúng... Äây là kiếm của tại hạ.
- Lần đầu tiên ta mới thấy một thanh kiếm như vậy. Chắc hẳn nó phải có chỗ đặc dị riêng của nó ?
Hắc y dạ hành khách lắc đầu nói :
- Kiếm của tại hạ chẳng có gì đặc dị cả, nó cũng giống như kiếm của tôn giá mà thôi.
- Khắp Trung Nguyên ta chưa từng gặp một kiếm thủ nào có thanh kiếm như của các hạ.
- Một thanh kiếm đẹp chưa hẳn đã biến tôn giá thành một kiếm thủ.
- Thế khi nào mới là kiếm thủ ?
- Tôn giá đã là thiên hạ đệ nhất kiếm, vậy có cần phải há»i tại hạ câu há»i đó không ? Nếu tôn giá há»i, tại hạ buá»™c phải trả lá»i. Kiếm thủ chính là tôn giá đó.
Thiên Tống phá lên cÆ°á»i. Y vừa cÆ°á»i vừa nói :
- Ta biết các hạ sẽ nói nhÆ° vậy. Lá»i nói của các hạ khiến Thiên Tống ngá» ngợ nhÆ° các hạ biết vá» ta rất nhiá»u.
- Tại hạ chỉ biết ngÆ°á»i cầm thanh huyết kiếm chứ không há» biết tôn giá.
- Trên võ lâm chỉ có má»™t ngÆ°á»i duy nhất thủ huyết kiếm.
- Trương Thiên Tống.
- Không sai !
- Chính tôn giá là Trương Thiên Tống nên tại hạ muốn đến tìm tôn giá.
Mặt Thiên Tống sa sầm :
- Ta không thích thảo kiếm với một kẻ vô danh lại giấu mặt.
- Tại hạ là ngÆ°á»i của Kiếm Môn, sao tôn giá lại nói là kẻ vô danh ? Còn tôn giá muốn xem mặt của tại hạ...
Hắc y dạ hành lắc đầu :
- Bá»™ mặt của tại hạ có gì mà tôn giá muốn xem chứ. Nếu khuôn mặt của tại hạ giống nhÆ° trang mỹ nhân Ä‘i cùng vá»›i tôn giá thì tại hạ sẵn sàng phÆ¡i nó ra ngay trÆ°á»›c mặt ngÆ°á»i. Rất tiếc tại hạ không có khuôn mặt đó.
Thiên Tống chau mày gằn giá»ng nói :
- Xác chết hẳn cũng có một bộ mặt.
- Äó là cách duy nhất tôn giá thấy mặt của tại hạ đó.
- Thiên Tống rất sẵn sàng chìu ý của các hạ.
Thiên Tống vừa nói vừa rút thanh trÆ°á»ng kiếm ra khá»i vá».
Y chậm rãi nói :
- Các hạ sẽ được thấy kiếm chiêu của Thiên Tống.
- Tại hạ rất sẵn lòng tiếp nhận kiếm chiêu tử vong của tôn giá.
Hắc y dạ hành khách vừa nói vừa hÆ°á»›ng mÅ©i kiếm chỉ vào đầu mÅ©i giày của TrÆ°Æ¡ng Thiên Tống. Lối khai kiếm của hắc y dạ hành khách biểu lá»™ sá»± trá»ng thị của y đối vá»›i Thiên Tống. Trong khi đó Thiên Tống lại hÆ°á»›ng mÅ©i kiếm vào đúng tam tinh đối phÆ°Æ¡ng.
Thiên Tống nhạt nhẽo nói :
- Các hạ quá khách sáo trong lối khai kiếm.
Y lắc đầu :
- Thiên Tống không thích như vậy ? Tại sao ?
- Sự khách sáo của các hạ khiến cho các sát kiếm không phát huy uy lực của kiếm chiêu. Các hạ chưa phải là đối thủ của Trương Thiên Tống.
- Tôn giá sai rồi.
- Sai chỗ nào ?
- Tại hạ Ä‘ang buá»™c thiên hạ đệ nhất kiếm TrÆ°Æ¡ng Thiên Tống phải nhÆ°á»ng lại tại hạ má»™t trượng đó. Kiếm chiêu của tôn giá sẽ không đạt tá»›i cảnh giá»›i tối thượng khi thấy đối phÆ°Æ¡ng tá» vẻ nhún nhÆ°á»ng mình, tôn giá có tin rằng sá»± nhún nhÆ°á»ng của tại hạ là má»™t chiêu kiếm không ?
Thiên Tống sá»­ng sá» khi nghe lá»i nói đó. Y lắc đầu; chân diện từ từ Ä‘anh hẳn lại.
Hắc y dạ hành khách trầm giá»ng nói :
- Tôn giá nghiệm ra Ä‘iá»u đó thì đã quá muá»™n rồi.
Thiên Tống giật mình.
Cùng với cái giật mình của Thiên Tống thì cả một màn kiếm quang dày đặc chụp thẳng tới y, ảnh kiếm đỠối cắt ra chẳng khác nào một lưỡi tầm sét đỠối đánh thẳng vào màn kiếm quang của hắc y dạ hành. Vừa xuất thủ kiếm chiêu công phá màn kiếm quang của đối phương.
Thiên Tống vừa nói :
- Ngô Tịnh...
Thanh huyết kiếm và thanh kiếm dị hình chạm thẳng vào nhau.
Keng...
Thiên Tống xoay ná»­a ngÆ°á»i, trở kiếm rá»c má»™t Ä‘Æ°á»ng từ trên xuống dÆ°á»›i.
Tả thì chẳng thể nào hết được cái uy và cái chuẩn cũng như cái nhanh của chiêu kiếm của Thiên Tống biến hóa tạo ra.
Hắc y dạ hànhững khách nhÆ° đã có chủ ý từ trÆ°á»›c. Y vừa nghe âm thanh chát chúa của hai lưỡi kiếm chạm vào nhau thì lui bá»™ lại. Thao tác của hắc y dạ hành thật nhanh nhÆ°ng mÅ©i huyết kiếm vẫn rá»c má»™t Ä‘Æ°á»ng dào kéo từ cổ áo của y xuống đến tận thắt lÆ°ng.
Nên hắc y dạ hành không có chủ định từ đầu, có lẽ mÅ©i huyết kiếm đã rá»c đôi thân pháp y, trang phục dạ hành bị rá»c má»™t Ä‘Æ°á»ng dài thắng tắp, hắc y dạ hành khách lùi tiếp ba bá»™.
Y ôm quyá»n :
- Tại hạ gặp lại tôn giá.
Y vừa nói vừa quay lưng thi triển khinh thuật lao ra cửa Vạn Hương Lẩu.
Thiên Tống thét lớn :
- Äứng lại !
Hắc y dạ hành khách không màn đến lá»i nói của Thiên Tống mà thi triển má»™t bá»™ pháp thần kỳ. Y lẫn ngay vào bóng tối khi Thiên Tống lao ra cá»­a toan Ä‘uổi theo. Thiên Tống đứng trÆ°á»›c cá»­a Vạn HÆ°Æ¡ng Lầu nhìn vào bóng tối. Mặt y phủ những nét chai lỳ, băng giá và lạnh lùng.
Y nhẫm nói :
- Ngô Tịnh... Ngươi chưa phải là phế nhân ư ?
Trở lại vá»›i hắc y dạ hành khách, rá»i Vạn HÆ°Æ¡ng Lầu lao vào bóng đêm.
Khi đã biết chắc Thiên Tống không đuổi theo mình mới lột bỠvuông lụa che mặt. Chàng chính là Thiếu Hoa.
Thiếu Hoa dừng bước dưới một tàng cây đại thụ. Chàng nghĩ lại chuyện vừa xảy ra và nhẫm nói :
- Ngô đại ca nói đúng.... Kiếm chiêu của TrÆ°Æ¡ng Thiên Tống tôn giá đúng là thứ tối thượng, Ä‘á»™c nhất vô nhị trên Ä‘á»i này.
Chàng hồi tưởng lại cuộc giao thủ vừa rồi giữa mình với Thiên Tống. Sự hồi tưởng đó nhắc lại sau khi chiêu kiếm của Thiên Tống vào tâm nảo Thiếu Hoa.
Má»™t giá»ng nói trầm trầm cất lên sau lÆ°ng chàng khiến Thiếu Hoa giật mình.
- Các hạ còn hãi hùng bởi kiếm pháp của Thiên Tống à ?
Giá»ng nói đó mặc dù rất ôn nhu nhÆ°ng Thiếu Hoa vẫn cảm nhận có cái gì đó khiến cho cá»™t sống chàng gay lạnh. Chàng từ từ nhìn lại, đập vào mắt chàng là má»™t chiếc thụng y đỠối, mÅ© trùm đầu che kín mặt.
Thiếu Hoa nheo mày nghĩ thầm :
"Hết ta che mặt thì giỠđến ngÆ°á»i khác dấu mặt vá»›i mình" ö niệm đó lÆ°á»›t qua. Thiếu Hoa ôn nhu há»i :
- Tôn giá là ai ?
- Bổn nhân Ä‘ang định há»i công tá»­ là ai. Bổn nhân quá bất ngá» khi thấy công tá»­ tuổi chÆ°a quá đôi mÆ°Æ¡i mà có thể giao thủ vá»›i huyết kiếm TrÆ°Æ¡ng Thiên Tống.
Thiếu Hoa nheo mày nhìn vào mặt Quách Trụ, nhưng chiếc mũ trùm đầu của Quách Trụ đã không cho chàng thấy mặt y.
Quách Trụ nói :
- Công tử không biết huyết kiếm Trương Thiên Tống là thiên hạ đệ nhất kiếm ư ?
Thiếu Hoa ôm quyá»n :
- Tại hạ biết nên mới tìm đến y.
- Với mục đích gì ?
- Chẳng có mục đích gì cả ngoại trừ đi tìm cái chân thiện mỹ của một kiếm thủ.
- Công tử chỉ có mục đích đó thôi à ?
- Tại hạ chẳng thể nào dấu mục đích của mình, còn tôn giá có mục đích gì lại rình rập sau lưng tại hạ ?
Quách Trụ cÆ°á»i khảy rồi nói :
- Bổn nhân chẳng có mục đích gì ngoại trừ sự tò mò khi thấy một kẻ muốn đi tìm cái chết nơi kiếm chiêu của Trương Thiên Tống.
- Tôn giá chỉ tò mò thôi ư ?
Quách Trụ gật đầu :
- Bổn nhân còn tò mò hơn khi nhận ra công tử còn quá trẻ mà lại có thể dùng ra được kiếm pháp thần kỳ như vậy.
Thiếu Hoa nhướn mày :
- Lá»i nói của tôn giá tá»±a nhÆ° má»™t lá»i khen đối vá»›i tại hạ.
- Không phải bổn tá»a khen mà còn tò mò nữa.
Quách Trụ nghiêm giá»ng há»i :
- Công tử thụ kiếm pháp từ đâu vậy ?
Thiếu Hoa cau mày :
- Tại hạ và tôn giá không quen biết, vậy tại hạ có nên nói cho tôn giá biết không nhỉ ?
Thiếu Hoa lắc đầu :
- Tại hạ nghĩ mình không nói thì hay hơn.
Công tử có kiếm chiêu rất lợi hại hẳn xuất thân từ danh kiếm.
- Là danh kiếm hay không phải danh kiếm thì cũng không can hệ với tôn giá. Tôn giá tò mò thì tại hạ cũng tò mò.
- Công tử tò mò gì ?
- Sao tôn giá vận trang phục quái lạ như vậy ? Một chiếc áo thụng có mũ che kín cả mặt. Tôn giá dấu mặt để làm gì ?
- Bổn nhân có bá»™ mặt rất khó coi nên không muốn ngÆ°á»i ta nhìn thấy, chỉ có thế thôi.
- Tôn giá có chân diện khó coi lắm à ?
Quách Trụ gật đầu :
- Äúng. Rất khó coi.
- Tại hạ rất muốn nhìn qua chân diện của tôn giá coi như thế nào.
- Bổn tá»a nghÄ© công tá»­ không nên nhìn thì hÆ¡n.
- Äã tò mò thì phải nhìn để không tò mò nữa. Tôn giá muốn tại hạ Ôm mãi dấu há»i trong tâm tưởng mình Æ° ?
- Nếu công tử cho biết xuất thân của công tử, thì đáp lại bổn nhân sẽ cho công tử chứng kiến bộ mặt của bổn nhân.
Thiếu Hoa mỉm cÆ°á»i từ tốn đáp lá»i lão :
- Quân tử bất hí ngôn.
- Quân tá»­ bất hí ngôn. Bổn nhân cÅ©ng không để cho công tá»­ thất vá»ng đâu.
Thiếu Hoa ôm quyá»n :
- Kính tôn giá, tại hạ giải tá»a sá»± tò mò trong đầu của tôn giá.
Chàng im lặng rít má»™t luồng chân khí căng phồng lồng ngá»±c, rồi trang trá»ng nói :
- Tại hạ xuất thân từ Kiếm Môn.
- Kiếm Môn ?
- Äúng... Tại hạ xuất thân từ Kiếm Môn.
- Bổn tá»a chÆ°a từng nghe môn phái này.
- Tôn giá không nghe cÅ©ng đúng thôi. Bởi vì đây là lần đầu tiên ngÆ°á»i của Kiếm Môn bÆ°á»›c vào chốn võ lâm giang hồ. Và ngÆ°á»i đầu tiên đó là tại hạ.
Chính vì thế tôn giá làm sao biết được.
Quách Trụ gật đầu :
- Có lẽ vậy. NgÆ°á»i của Kiếm Môn má»›i Ä‘i tìm kẻ dụng kiếm hay nhất trên giá»›i võ lâm nhÆ° Thiên Tống. Äến lượt bổn nhân giải tá»a sá»± tò mò của công tá»­.
Y vừa nói vừa lột bỠchiếc mũ trùm đầu. Thiếu Hoa nhìn sững vào mặt Quách Trụ. Dưới ánh trăng khuyết, chàng nhận ra khuôn mặt với những khối thịt đỠối, lồi lõm.
Bộ mặt của Quách Trụ khiến Thiếu Hoa phải chau mày.
Quách Trụ nói :
- Bộ mặt của ta chắc chắn đã khiến cho công tử kinh tởm và sợ hãi.
Thiếu Hoa lắc đầu :
- Chẳng có gì để tại hạ sợ hãi và kinh tởm cả, chắc chắn tôn giá không muốn có bộ mặt như vậy. Chắc chắn tôn giá đã gặp một tai biến gì đó nên mới chấp nhận một khuôn mặt như thế này.
- Äiá»u đó bổn nhân đã quen rồi.
Quách Trụ vừa nói vừa đậy chiếc mÅ© lại. Y nhìn Thiếu Hoa trầm giá»ng nói :
- Bổn nhân muốn thỉnh giáo kiếm chiêu của công tử.
Thiếu Hoa tròn mắt nhìn Quách Trụ :
- Tôn giá thỉnh giáo kiếm chiêu của tại hạ ?
Thiếu Hoa tròn mắt nhìn Quách Trụ :
- Tôn giá thỉnh giáo kiếm chiêu của tại hạ để làm gì ?
- Thì bổn nhân cũng giống như công tử, tìm cái chân mỹ của kiếm chiêu.
- Thế tôn giá có phải là một kiếm thủ không ?
Quách Trụ lắc đầu :
- Không !
- Không phải là kiếm thủ vậy tôn giá thỉnh giáo kiếm chiêu để làm gì ?
- Bổn nhân muốn thu nạp công tử.
Mặt Thiếu Hoa sa sầm. Chàng buá»™t miệng lập lại lá»i nói của Quách Trụ :
- Thu nạp tại hạ ?
Quách Trụ gật đầu :
- Chỉ cần công tá»­ theo vá» vá»›i bổn nhân thì hậu vận cá»±c kỳ tÆ°Æ¡i tốt. Bổn nhân có thể đảm bảo vá»›i công tá»­ má»™t ngày nào đó công tá»­ sẽ là thiên hạ đệ nhất kiếm. Má»™t kiếm vÆ°Æ¡ng có má»™t không hai trên Ä‘á»i này.
Thiếu Hoa lắc đầu :
- Tại hạ không có ý muốn trở thành kiếm vương.
Thiếu Hoa ôm quyá»n xá Quách Trụ :
- Tại hạ Ä‘a tạ thịnh tâm của tôn giá nhÆ°ng rất tiếc tại hạ không thể tiếp nhận lá»i Ä‘á» nghị này của tôn giá. Miá»…n thứ cho tại hạ.
- Công tử không muốn trở thành kiếm vương sao lại ấn chứng kiếm chiêu với Trương Thiên Tống ?
- Tại hạ nói rồi, tôn giá còn há»i lại nữa. Hay tôn giá tiếp tục tò mò ?
- Bổn nhân không tò mò nhưng lại rất muốn xem kiếm của công tử bằng bổn nhân hay không. Hay là ta đánh cược với nhau vậy.
Thiếu Hoa suy nghĩ :
- Chuyện này tại hạ cũng có phần thích thú đây. Thế tôn giá định đánh cược gì ?
Quách Trụ nghiêm giá»ng nói :
- Nếu bổn nhân thắng công tử... Công tử trở thành thuộc hạ của ta.
Thiếu Hoa cÆ°á»›p lá»i Quách Trụ :
- Ngược lại.... Tại hạ thắng tôn giá... Tôn giá trở thành thuộc hạ của tại hạ chứ ?
Chàng nói dứt câu thì Quách Trụ phá lên cÆ°á»i khanh khách.
Tràng tiếu ngạo của Quách Trụ như tiếng ma tru quỷ khóc đập vào thính nhĩ của Thiếu Hoa khiến chàng phải nhăn mặt.
Thiếu Hoa khoác tay :
- Tại hạ đặt ngược lại vấn Ä‘á» của tôn giá, chẳng có gì khiến cho tôn giá đáng cÆ°á»i cả, hay là tôn giá không chấp nhận Ä‘iá»u tại hạ vừa nói ?
- Bổn nhân cÆ°á»i vì nhận ra công tá»­ quá Æ° thẳng thắng. Bổn nhân có cảm tưởng mình Ä‘ang đối mặt vá»›i má»™t đứa trẻ vừa má»›i đến tuổi trưởng thành.
Thiếu Hoa ôm quyá»n :
- Tại hạ nay vừa đến đôi mÆ°Æ¡i. Có Ä‘iá»u gì xÆ¡ xuất tôn giá miá»…n thứ cho.
Quách Trụ gật đầu :
- Bổn nhân có một đỠnghị khác với công tử.
- Tôn giá có đỠnghị gì ?
Quách Trụ lòn tay vào cổ cởi sợi dây Ä‘eo má»™t viên dạ minh châu tá»a sắc Ä‘á» á»­ng. Y cầm viên thần chau Ä‘Æ°a lên trÆ°á»›c mặt. Äôi thần nhãn của Thiếu Hoa bá»—ng sáng hẳn lên khi thấy viên thần châu đó.
Chàng chau mày nghĩ thầm :
"Sao y cũng có một viên thần châu giống hệt như của mẫu nương mình trao cho mình ?" Chàng vừa nghĩ thầm vừa nhìn chăm bẳm vào viên thần châu của Quách Trụ.
Quách Trụ thấy Thiếu Hoa chiếu nhãn vào viên thần châu lại nghĩ rằng đang bị lôi cuốn bởi vẽ đẹp và sức quyến rủ của viên thần châu.
Y cÆ°á»i khảy nói :
- Trên tay bổn nhân là viên Chuyển Luân Tỵ Äá»™c Châu, ai có viên thần châu này sẽ không còn sợ bách Ä‘á»™c thâm nhập vào ná»™i thể. Công dụng của nó quý nhÆ° vậy, công tá»­ có đồng ý đánh cược vá»›i ta không ?
- Tôn giá khiến cho Thiếu Hoa thèm thuồng rồi.
- Công tá»­ thèm thuồng viên Tỵ Äá»™c Châu của bổn nhân ?
Thiếu Hoa gật đầu :
- Ngoài viên thần châu Tỵ Äá»™c ra thì tại hạ đâu có thèm gì.
- Công tá»­ rất thẳng thắng. Nếu nhÆ° công tá»­ thắng bổn tá»a thì viên Chuyển Luân Tỵ Äá»™c Châu này sẽ thuá»™c vá» công tá»­ và ngược lại...
Thiếu Hoa cÆ°á»›p lá»i Quách Trụ :
- Tại sạ sẽ là thuộc hạ của tôn giá.
- Äược chứ ?
- Xem chừng ra tôn giá đánh giá quá cao tại hạ rồi rồi dó. Tôn giá không sợ mất bảo vật của ngươi ư ?
- Bổn tá»a đã là Ä‘á»™c nhân thì đâu cần đến viên Tỵ Äá»™c Châu này chứ.
- Tôn giá không cần tất nó là của thừa. Của thừa đem đổi thì chẳng còn gì sợ lỗ lã. Tại hạ sẵn lòng đánh cược với tôn giá.
- Tốt lắm !
Quách Trụ lấy tiếp một hoàn dược trong ống tay áo đưa lên trước mặt cho Thiếu Hoa nhìn thấy :
- Nếu trở thành thuá»™c nhân của bổn tá»a, công tá»­ phải dùng hoàn dược này.
Thiếu Hoa nhướn mày :
- Äá»™c dược Æ° ?
- Không... Nó là hoàn dược bảo chứng sự trung thành của công tử đối với bổn nhân.
- Hóa ra tôn giá là ngÆ°á»i Ä‘a nghi. Thôi được, tại hạ sẵn sàng đánh cược.
- Bổn nhân không biết nhÆ°á»ng công tá»­ đâu.
- Tại hạ cũng không muốn mất cơ hội có được viên thần châu quý của tôn giá.
Trong khi Thiếu Hoa nói thì Quách Trụ từ từ gác chéo đôi song thủ trước ngực. ?ng tay áo thụng tuột xuống để lộ đôi cánh tay đen kịt đập vào mắt Thiếu Hoa.
Chỉ mới nhìn thấy đôi bản thủ của đối phương thôi mà mồ hôi bất giác rịn ra trán Thiếu Hoa. Chàng nhủ thầm :
"Lão ta dùng công phu gì đây nhỉ.
Rốt cuộc thì ta phải đối mặt với nhân vật nào trong võ lâm đây ?"
hết: Hồi 16, xem tiếp: Hồi 17
Tài sản của danangcity

  #17  
Old 17-04-2008, 06:43 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 17

Bóng Sắc Hư Vô



- Công tá»­, khi bổn nhân đã thích công tá»­ thì công tá»­ phải thuá»™c vá» bổn nhân. Liá»n sau lá»i nói đó, Quách Trụ thi triển má»™t thứ thân pháp thần kỳ mà Thiếu Hoa có nằm mÆ¡ cÅ©ng không tưởng tượng được.
Thân pháp Quách Trụ vụt lướt lên cao bốn trượng, quay tròn như chiếc bông vụ đỠối, rồi chút xuống tợ một cánh dơi.
Lao thẳng đến Thiếu Hoa. Y chẳng khác nào má»™t cánh dÆ¡i khổng lồ vá»›i mÆ°á»i móng vuốt Ä‘en kịt vÆ°Æ¡n ra.
Ãp lá»±c cuồng phong vồ tá»›i Thiếu Hoa.
Äối mặt trÆ°á»›c chiêu công quái dị của Quách Trụ, dù cho bất cứ ai, có đẳng cấp võ công thế nào, nhất định cÅ©ng đểu phải nảy sinh ý định né tránh.
Trảo thủ Ä‘en kịt và gá»›m ghiếc của Quách Trụ chÆ°a đến mà uy lá»±c chỉ phong đã đến. NhÆ°ng âm thanh vi vu nhÆ° tiếng sáo diá»u khiến xÆ°Æ¡ng sống Thiếu Hoa gay lạnh. Những tưởng đâu chàng sẽ tránh né trảo công của đối phÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng thật là bất ngá», sá»± bất ngá» kia hoàn toàn vượt thoát khá»i những tiên liệu của Quách Trụ chủ nhân Nhục Nhân Äịa.
Mặc dù chưa từng có chút kinh nghiệm trên giang hồ, nhưng phản ứng đối phó của Thiếu Hoa thì khiến cho Quách Trụ gần như hoàn toàn không dự liệu được. Chàng không né tránh trảo công của đối phương, cũng chẳng một chút e dè hay hoảng sợ mà dụng luôn một thế kiêm thần tốc, hướng vào giữa đôi trảo đâm thẳng tới.
Phàm má»™t cuá»™c giao đấu thì có kẻ công ngÆ°á»i thủ, nhÆ°ng cuá»™c giao đấu này thì không bình thÆ°á»ng. Nếu Quách Trụ dụng bá»™ pháp thần kỳ phối hợp vá»›i trảo thủ công chàng thì ngược lại Thiếu Hoa củng dụng má»™t chiêu kiếm vừa Ä‘á»™c vừa tàn nhẩn công lại đối phÆ°Æ¡ng.
Cả hai ngÆ°á»i Ä‘á»u là kẻ công chứ không có ai là ngÆ°á»i thủ.
Quách Trụ giật mình nhÆ°ng chẳng thể nào kịp biến hóa chiêu công trở lại thế thủ. Khi trảo của y chạm được vào ngÆ°á»i Thiếu Hoa thì mÅ©i kiếm của chàng cÅ©ng cắm vào yết hẩu lão.
Quách Trụ buột miệng nói :
- NgÆ°Æ¡i....
Lá»i nói thốt ra thì y cÅ©ng kịp dừng bá»™ nhÆ°ng trảo vẫn bám lấy yết hầu và tâm huyệt của Thiếu Hoa. Phía bên kia, mÅ©i kiếm cÅ©ng hÆ¡i chích vào yết hầu Quách Trụ, tạo ra má»™t hạt máu ngay trên đầu lưỡi kiếm.
Hai ngÆ°á»i nhìn nhau. Mặc dù cả hai Ä‘á»u im lặng nhÆ°ng ánh mắt của hỠđã nói ra tất cả những gì há» Ä‘ang suy nghÄ© trong đầu.
- Tiểu tử.... Ngươi không sợ chết à ?
Thiếu Hoa Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i mỉm há»i ngược lại Quách Trụ :
- Nếu như tại hạ chết... Tôn giá không sống được đâu.
Vừa thốt ra câu đó, Thiếu Hoa chú nhãn quan sát chân diện của Quách Trụ. DÆ°á»›i ánh trăng lưỡi liá»m giá» thì Thiếu Hoa đã có thể thấy rõ từng nét mặt há» Quách. Thậm chì những khối thịt u nần trên khuôn mặt choắt của gã.
Quách Trụ lưỡng lự nói :
- Bổn nhân có thể chết dưới kiếm của ngươi.
- Không phải có thể đâu... Mà tôn giá chết bởi kiếm của tại hạ nếu nhÆ° ngÆ°á»i có ý muốn giết tại hạ. Nói thẳng ra, tại hạ chết thì tôn giá cÅ©ng theo chân tại hạ. Cả hai cùng chết.
Quách Trụ thở ra rồi gằn giá»ng nói :
- Tại sao công tá»­ làm vậy ? Bổn nhân và ngÆ°Æ¡i Ä‘á»u là không có thù có oán.
- Tại hạ và tôn giá đúng là những ngÆ°á»i không có thù có oán, nhÆ°ng cả hai đểu không muốn thua trong cuá»™c đấu này.
- Công tử nói đúng. Bổn nhân không muốn thua.
- Tại hạ cũng không muốn thua.
Hai cánh môi Quách Trụ thoạt mím lại rồi nhấc lên :
- Chính Ä‘á»u đó đã khiến cho công tá»­ không màn đến sống và chết ?
- Bất cứ kiếm thủ nào của Kiếm Môn cÅ©ng không nghÄ© đến cái chết. Äó là nguyên tắc của má»™t kẻ cầm kiếm.
- Hôm nay bổn nhân mới biết Kiếm Môn lợi hại như thế nào.
Quách Trụ buông tiếng thở dài :
- Bổn nhân và công tử cùng rút chiêu công lại chứ ?
- Nếu tôn giá cho đó là má»™t giải pháp để tại hạ và tôn giá cùng tránh khá»i bóng sắc lưỡi hái của tá»­ thần.
- Äúng... Äó là má»™t giải pháp. Bổn nhân không muốn chết má»™t cách vô ý nghÄ©a nhÆ° thế này.
Y buông tiếp một tiếng thở dài nữa rồi nói tiếp :
- Bổn nhân nghĩ công tử hẳn cùng một ý niệm với bổn nhân ?
- Äúng. Vậy tôn giá xá»­ sao vá» cuá»™c giao chứng hôm nay ?
- Chúng ta huỠnhau vậy.
- Äược !
Thiếu Hoa vÆ°á»i nói vừa rút thanh kiếm vỠđồng thá»i thối lui hai bá»™. Mặc dù chàng phản xạ thật nhanh nhÆ°ng má»™t chiếc móng trảo công của Quách Trụ cÅ©ng kịp chích vào hổ khẩu chàng.
Thiếu Hoa cau mày.
Quách Trụ khoanh tay trước ngực nhìn Thiếu Hoa.
- Thiếu Hoa ôm quyá»n nói :
- Thật ra tôn giá đã thua tại hạ ná»­a chiêu kiếm. Tôn giá có nhận ra Ä‘iá»u đó không ?
- Phải chăng ý của công tá»­ muốn nói, dù sao công tá»­ cÅ©ng đã kết tạo được má»™t giá»t máu của bổn nhân ?
- Tại hạ có ý niệm đó.
Quách Trụ gật đầu :
- Äúng, nhÆ°ng đó cÅ©ng chỉ là giá»t máu, chÆ°a đủ đế giết bổn nhân. Ngược lại, bổn nhân để lại trên hổ khẩu của công tá»­ má»™t vết xÆ°á»›c.
Thiếu Hoa lắc đầu :
- Äiá»u tôn giá làm được nÆ¡i tại hạ chỉ vì tại hạ sÆ¡ xuất thôi.
- Hai đối thủ với nhau thì không nên có sự sơ xuất. Khi sơ xuất thì không có một cơ hội sửa chữa đâu.
Thiếu Hoa ôm quyá»n :
- Äa tạ tôn giá chỉ giáo kinh nghiệm cho tại hạ. Lần sau tại hạ không để sÆ¡ xuất đó xảy ra nữa.
- Có lần sau ư ?
Thiếu Hoa cau mày khi nghe Quách Trụ thốt ra câu nói đó. Chàng miá»…n cưỡng há»i :
- Chẳng lẽ không có lần sau ?
Quách Trụ phá lên cÆ°á»i khanh khách.
Nghe gã cÆ°á»i, Thiếu Hoa chau mày lá»™ vẻ bất mãn.
Cắt ngang tràng tiếu ngạo, Quách Trụ nói :
- Có lần sau hay không là sự quyết định của bổn nhân.
Thiếu Hoa tò mò há»i :
- Sao tôn giá lại có thể quyết định được ?
- Bởi bổn nhân muốn công tử sống thì công tử phải sống. Bằng như muốn công tử chết thì công tử sẽ chết.
Thiếu Hoa lắc đầu :
- Sao lại có chuyện đó nhỉ ?
- Äó là sá»± thật. Bởi chất Ä‘á»™c "Quá»· Thủ" của bổn nhân đã xâm nhập vào ná»™i thể của công tá»­.
Thiếu Hoa chau mày nhìn lại vết xước trên mu bàn tay mình. Chàng nhìn lại Quách Trụ :
- Nói như vậy, vết xước của tôn giá để lại trên mu bàn tay của tại hạ là có độc ?
Quách Trụ gật gù :
- Không sai. Giá» thì công tá»­ nói xem, ai là ngÆ°á»i thắng ná»­a chiêu ?
Thiếu Hoa đáp lá»i ngay khi Quách Trụ vừa thốt dứt câu :
- Tôn giá. Nhưng tôn giá thắng tại hạ nửa chiêu trong sự gian trá chẳng có gì quang minh chính đại cả, còn tại hạ thắng tôn giá trong sự quang minh chính đại.
Quách Trụ cÆ°á»i khảy rồi nói :
- Công tử nói cho bổn nhân biết xem quang minh chính đại là gì ?
- Æ ... Tại hạ nói vá»›i tôn giá thế nào nhỉ ? ã... Tại hạ chỉ có thể nói kẻ quang minh chính đại là không hổ thẹn vá»›i tâm của mình khi làm bất cứ Ä‘iá»u gì.
Cho dù tôn giá có thắng tại hạ ná»­a chiêu bằng Ä‘á»™c công từ trảo quá»· nhÆ°ng chắc chắc tôn giá sẽ hổ thẹn và chẳng bao giá» thá»a mãn vá»›i cái thắng đó.
Quách Trụ lắc đầu :
- Bổn nhân lại nghĩ khác công tử.
Thiếu Hoa ôm quyá»n :
- Tôn giá nghĩ khác thế nào, có thể chỉ giáo cho tại hạ không ?
- Äược. ö của bổn nhân là sá»± quang minh chính đại luôn thuá»™c vá» kẻ thắng. Chỉ nhÆ° thế thôi.
- Tại hạ sẽ nhá»› lá»i chỉ huấn này của tôn giá.
Thiếu Hoa lưỡng lự một chút rồi nói :
- GiỠThiếu Hoa muốn hóa giải chất độc mà tôn giá để lại thì phải làm như thế nào ?
Bổn nhân cho công tá»­ thá»i hạn ba con trăng để suy nghÄ©, sau đó đến Hoàng Thiên Nhai để tá» lá»™ sá»± qui thuận của mình vá»›i bổn nhân.
- Nếu tại hạ không qui thuận ?
- Bổn nhân không thích nghe câu nói này.
- Sao tôn giá lại không thích ?
- Bởi bổn nhân không muốn thấy một kỳ tài kiếm thủ chết bởi độc công của Quỷ Thủ. Mà cái chết đó rất đau đớn.
- Thì ra vậy.
CÆ°á»i khảy, Quách Trụ nói :
- Bổn nhân thích ngươi lắm đó.
- Tôn giá thích Thiếu Hoa mà lại cấy chất Ä‘á»™c vào ná»™i thể Thiếu Hoa... Cái thích của tôn giá khién cho tại hạ phải dè chừng ngÆ°á»i đó.
- Dù sao thì bổn nhân cÅ©ng đã lỡ thích Thiếu Hoa công tá»­ rồi. Hãy suy nghÄ© và tá»± chá»n cho mình má»™t hÆ°á»›ng Ä‘i.
Quách Trụ nhìn chàng từ tốn nói :
- Hẹn ngày gặp lại công tử.
Quách Trụ toan dợm bÆ°á»›c thì Thiếu Hoa gá»i giật lại :
- Tôn giá khoan đi.
- Công tá»­ có Ä‘iá»u gì muốn há»i bổn nhân ?
- Tại hạ có rất nhiá»u Ä‘iá»u muốn há»i tôn giá.
- Lại do tò mò ?
Thiếu Hoa lắc đầu :
- Không phải vì tò mò... Mà vì vết xước trên mu bàn tay của tại hạ.
- Nếu vì vết xÆ°á»›c trên mu bàn tay của công tá»­, bổn nhân sẵn sàng trả lá»i những câu há»i của công tá»­.
Thiếu Hoa ôm quyá»n :
- Äa tạ tôn giá.... ít ra tôn giá cÅ©ng cho tại hạ má»™t chút sá»± ngưỡng má»™ nÆ¡i tôn giá.
- Äừng khách sáo nhÆ° vậy. Kẻ nào càng nhúng nhÆ°á»ng và khách sáo bao nhiêu, tâm địa càng gian trá bấy nhiêu.
- Tại hạ sẽ không để cho tôn giá xem tại hạ là kẻ gian trá. Thứ nhất, tại hạ muốn há»i :
Do đâu tôn giá có viên thần châu Tỵ Äá»™c ?
Thiếu Hoa thấy rõ những nét sa sầm hiện ra trên mặt Quách Trụ.
- Sao công tá»­ há»i ta Ä‘iá»u đó ?
- Có thế mà tôn giá cÅ©ng há»i.
Thiếu Hoa đưa hữu thủ đến trước :
- Tại hạ Ä‘ang bị trúng Ä‘á»™c công của tôn giá, nên muốn có viên thần châu Tỵ Äá»™c kia.
Quách Trụ lại bật cÆ°á»i rồi nói :
- Công tá»­ muốn có Tỵ Äá»™c Châu thì hãy cố mà tÆ°á»›c Ä‘oạt nó, cần gì phải há»i vì sao ta có.
- Tại vì tại hạ không muốn phải áy náy với lương tâm mình.
- Vậy thì ta cÅ©ng sẽ trả lá»i cho công tá»­ biết, bổn nhân không trả lá»i câu há»i của công tá»­.
- Vậy câu há»i của tại hạ tạm gác lại...Không há»i nữa... Thứ hai, tại hạ muốn há»i tôn giá... Nếu nhÆ° tại hạ tiếp tục giao thủ kiếm chiêu vá»›i TrÆ°Æ¡ng Thiên Tống, tôn giá có xen vào không ?
Quách Trụ cau mày nhìn Thiếu Hoa :
- Công tử đã thua Thiên Tống, sao còn muốn giao thủ với Thiên Tống?
Thiếu Hoa thở ra lắc đầu nói :
- Tôn giá không trả lá»i Thiếu Hoa mà lại há»i ngược lại tại hạ, biết thế tại hạ chẳng gá»i tôn giá lại làm gì.
- Äược.... Bổn nhân trả lá»i công tá»­ đây.... Bổn nhân sẽ không xen vào.
- Có thế chứ.
- Bổn nhân há»i... Sao công tá»­ lại muốn giao thủ vá»›i TrÆ°Æ¡ng Thiên Tống khi đã biết mình không phải là đối thủ của y ?
- Tôn giá nghĩ thế chứ tại hạ đâu có nghĩ vậy.
Thiếu Hoa chỉ lên trá»i :
- Tôn giá xem kìa.... Trăng hôm nay thế nào ?
Nhìn Thiếu Hoa, Quách Trụ buông một câu cộc lốc :
- Trăng khuyết.
- Äúng rồi... Trăng khuyết.... NhÆ°ng rồi trăng sẽ đầy. Hôm nay tại hạ là trăng khuyết, nhÆ°ng ngày mai thì trăng sẽ đầy.
Äôi uy nhãn của Quách Trụ sáng rá»±c lên. Y lảm nhảm nói :
- Trăng khuyết rồi trăng đầy.
Y nói vừa dứt câu phá lên cÆ°á»i khành khạch, vừa cÆ°á»i Quách Trụ vừa nói :
- Hay lắm... Trăng khuyết rồi trăng sẽ đầy... Công tá»­... Trên võ lâm có mấy ngÆ°á»i nhÆ° công tá»­.
- Có một thôi.
- Äúng.... Chỉ có má»™t. Bổn nhân nhứt định có tiểu huynh đệ dÆ°á»›i trÆ°á»›ng của mình.
- Sao tôn giá có cao hứng đó ?
- Bởi trên võ lâm có má»™t ngÆ°á»i duy nhứt làm cho bổn nhân cao hứng.
NgÆ°á»i đó chính là tiểu huynh đệ.
- Tại hạ được may mắn đó à ?
- Còn hơn cả sự may mắn nữa.
Quách Trụ bướccđến hai bậc nhìn Thiếu Hoa :
- Còn gì há»i bổn nhân không ?
Thiếu Hoa xoa trán suy nghÄ© rồi bất ngá» há»i Quách Trụ :
- Äiá»u cuối cùng tại hạ muốn há»i tôn giá.
- Äiá»u gì ?
- Tại hạ rất mong tôn giá thành thật với mình.
- Äược... Ta rất thành thật.
Nhìn thẳng vào mặt Quách Trụ, Thiếu Hoa trang trá»ng há»i :
- Tôn giá là ngÆ°á»i nhÆ° thế nào ?
Câu há»i của chàng khiến Quách Trụ lá»™ rá» những nét ngạc nhiên và sững sá» :
- Sao công tá»­ lại há»i bổn nhân câu há»i đó ?
- Tại hạ muốn biết vỠtôn giá.
Quách Trụ lắc đầu :
- Tiểu huynh đệ ngây ngô quá... Chẳng có ai nói thật vá» mình cả. Äã là con ngÆ°á»i thi phải có bí ẩn riêng của mình, bổn nhân không bao giá» há»i ngÆ°á»i ta câu há»i đó. Tất cả phải tá»± mình hiểu vá» ngÆ°á»i má»›i thẩm thấu chân giá trị của từng con ngÆ°á»i.
Y cÆ°á»i khảy rồi nói tiếp :
- NhÆ°ng thôi được, tiểu huynh đệ đã há»i thì ta cÅ©ng bồi tiếp tiểu huynh đệ, không bị tiểu huynh đệ cho ta là hạng ngÆ°á»i chỉ biết vá» mình.
Y chỉ táng cây đại thụ :
- Äây là táng cây đại thụ.
Thiếu Hoa gật đầu :
- Äúng rồi, má»™t táng cây đại thụ.
- Tiểu huynh đệ thấy nó hiện hữu ngay trÆ°á»›c mắt tiểu huynh đệ, nhÆ°ng vá»›i ta thì không. Tất cả má»i sá»± hiện hữu trong cuá»™c Ä‘á»i này Ä‘á»u nằm trong tầm mắt của bổn nhân nhận thức và suy nghÄ©. Ta nói thế, công tá»­ hiểu sao cÅ©ng được.
Y chắp tay sau lưng nhìn Thiếu Hoa :
- Rất mong gặp lại tiểu huynh đệ.
Thiếu Hoa từ tốn nói :
- Dù tôn giá không mong thì tại hạ cũng tìm đến thôi.
- Bổn nhân rất thích thú được gặp lại tiểu huynh đệ.
Quách Trụ nói dứt câu, quay lưng. Y lắc vai với khinh thuật thần công tựa cánh dơi khổng lồ, chớp mắt đã lướt đi mất ngoài tầm mắt của Thiếu Hoa.
Thiếu Hoa nhìn theo hướng Quách Trụ vừa bỠđi. Chàng nghĩ thầm trong đầu :
"Y là ai ? Tại sao trong tay y lại có má»™t viên thần châu ? Y có mục đích gì lại theo dõi mình ?" Những câu há»i đó lại lỡn vỡn trong đầu Thiếu Hoa. Chàng bất giác nhìn lại vết xÆ°á»›c trên mu bàn tay mình.
Thiếu Hoa nhẩm nói :
- Äá»™c công của y có hại mình không hay chỉ là má»™t lá»i hẹn Æ°á»›c muốn gặp lại mình ? Hoàng Thiên Nhai... Nhất định là XÆ°Æ¡ng Uy biết Hoàng Thiên Nhai ở đâu. Hy vá»ng XÆ°Æ¡ng Uy vá»›i kinh nghiệm lịch lãm biết ngÆ°á»i này.
Thiếu Hoa trở lại thư phòng của chàng tại biệt trang của Tình Nương.
Chàng vừa thay xong bộ hắc y dạ hành bằng bộ lam y nho sinh nho nhã, thì nghe tiếng gõ cửa.
Thiếu Hoa nhìn ra cửa, chàng nhỠnhẹ lên tiếng :
- Lại lão bộc phải không ?
Giá»ng nói của Mỹ Mỵ thốt lên :
- Mỹ Mỹ đây.
Thiếu Hoa nheo mày. Chàng bước đến hé mở cửa thư phòng nhìn Mỹ Mỹ.
Bộ mặt với lớp phấn son loè loẹt đập vào mắt chàng.
Nhìn kỹ bộ mặt Mỹ Mỹ, Thiếu Hoa nghĩ thầm.
"Bá»™i Bá»™i là tiểu thÆ° của huyện lệnh đại nhân cÅ©ng đâu có trang Ä‘iểm lÆ¡oè loẹt nhÆ° cô ta." Mặc dù nghÄ© vậy, nhÆ°ng Thiếu Hoa lại há»i khác :
- Cô nương có chuyện gì đến tìm tại hạ ?
Mỹ Mỹ nũng nịu nói :
- Sao công tá»­ không má»i Mỹ Mỹ vào phòng của chàng ?
Thiếu Hoa mở rộng cửa ra rồi đứng nép qua bên :
- Má»i cô nÆ°Æ¡ng !
Nàng bước vào thư phòng chàng. Khi Mỹ Mỹ bước qua mặt Thiếu Hoa thì một mùi xạ hương nồng nồng xộc vào mũi chàng. Vừa ngửi mùi xạ hương nồng nồng là Thiếu Hoa dả hắt xì luôn mấy cái.
Chàng nhăn mặt.
Mỹ Mỹ quay lại lo lắng há»i :
- Chàng bi trúng phong hàn, cảm lạnh ư ?
Thiếu Hoa gật đầu :
- Tại hạ không biết sao nữa... Mấy hôm nay nhÆ° không được khá»e.
- Äể Mỹ Mỹ lo cho chàng nhé.
Thiếu Hoa khoác tay :
- Không không.... Tại hạ không dám làm phiá»n đến cô nÆ°Æ¡ng.
Mỹ Mỹ nguýt Thiếu Hoa :
- Chàng đừng khách sáo như vậy. Mỹ Mỹ đến đây là để hầu hạ chàng mà.
Tiểu huynh đừng ngại.... Äể Mỹ Mỹ hầu hạ tiểu huynh.
Mỹ Mỹ vừa nói vừa nắm lấy tay Thiếu Hoa. Chàng bối rối nhìn nàng lắc đầu nói :
- Mỹ Mỹ... Tại hạ không có sao đâu... Chỉ bị xoàng thôi...
Nàng lÆ°á»m Thiếu Hoa :
- Xoàng rồi sẽ trở nặng... Tiểu huynh nằm trên tràng kỹ Ä‘i, để Mỹ Mỹ bấm huyệt cho tiểu huynh. Tiểu huynh sẽ khá»e lại ngay thôi.
Thiếu Hoa khoác tay :
- Không không. Chỉ cần vài chén rượu tại hạ sẽ khá»e ngay mà.
Thiếu Hoa bước lại bàn. Chàng vừa toan bưng bầu rượu thì Mỹ Mỹ cản lại :
- Chàng không để cho Mỹ Mỹ hầu hạ chàng à ?
- Tại hạ là khách sao dám làm phiá»n cô nÆ°Æ¡ng.
Nguýt Thiếu Hoa, Mỹ Mỹ nói :
- Chàng khách sáo quá. Chàng đâu phải là khách mà là chủ nhân của Mỹ Mỹ đó.
- Nàng đừng nói vậy... Tại hạ hổ thẹn lắm.
- Xem chàng kìa. Nếu chàng không phải là chủ nhân thì sao Tình Nương lại phái Mỹ Mỹ đến hầu hạ chàng ?
Mỹ Mỹ nói rồi bưng bầu rượu chuốc ra chén. Nàng vừa chuốc rượu vừa nói :
- Chàng đừng ngại.
- Cô nương...
Thiếu Hoa miá»…n cưỡng đón lấy chén rượu Mỹ Mỹ trao. Chàng chÆ°a kịp dốc chén rượu vào miệng. Nàng nhìn Thiếu Hoa mỉm cÆ°á»i.
Thấy nàng cÆ°á»i, tại hạ buá»™t miệng há»i :
- Nàng cÆ°á»i gì ?
- Chàng biết Mỹ Mỹ cÆ°á»i gì không ?
- Nếu đã biết thì tại hạ đã không há»i nàng rồi.
- Thế chàng muốn biết không ?
Thiếu Hoa gật đầu.
Mỹ Mỹ bất ngá» vòng tay bá lấy cổ Thiếu Hoa, áp sát ngÆ°á»i vào chàng.
Thiếu Hoa không khá»i bối rối trÆ°á»›c hành Ä‘á»™ng dạn dÄ© của nàng.
Mỹ Mỹ bá cứng lấy cổ chàng, nhỠnhẹ nói :
- Chàng chẳng khác nào đứa trẻ má»›i chập chững bÆ°á»›c vào Ä‘Æ°á»ng tình. Mỹ Mỹ cÆ°á»i chàng đó.
Thiếu Hoa cau mày :
- Tại hạ không hiểu ý cô nương.
Thiếu Hoa vừa nói vừa gở tay Mỹ Mỹ, nhưng nàng nủng nịu nói :
- Thiếu Hoa... Chàng sao vậy ? Nếu Mỹ Mỹ là chàng thì đã bế Mỹ Mỹ đưa lên tràng kỹ rồi.
- Nàng muốn ta bế ai ?
- Chàng bồng Mỹ Mỹ lên đi.
- Æ ... Bồng nàng lên... Äể làm gì ?
Mỹ Mỹ nguýt Thiếu Hoa :
- ÄÆ°a Mỹ Mỹ đến tràng kỹ, rồi sau đó... Chàng biết phải làm gì mà.
- Làm gì...
Nàng tròn mắt nhìn Thiếu Hoa :
- Chuyện đó mà chàng còn há»i nữa Æ° ? Chẳng lẽ chàng ngố đến không biết cả chuyện phòng the đôi lứa ?
Thiếu Hoa lắc đầu :
- Tại hạ chẳng hiểu ý nàng.
- Hãy để Mỹ Mỹ dạy cho chàng.
- Nàng muốn dạy ta gì nào ?
- Thì Mỹ Mỹ dạy cho chàng chuyện kín phòng the của đôi lứa. Ở trong thư phòng này chỉ có Mỹ Mỹ và Thiếu Hoa thôi, chàng đừng ngại.
Mỹ Mỹ vừa nói vừa toan cởi áo Thiếu Hoa nhưng chàng đã vội cản tay nàng lại :
- Cô nương định làm gì vậy ?
Mỹ Mỹ phá lên cÆ°á»i :
- Coi kìa...
Mỹ Mỹ lÆ°á»m Thiếu Hoa, rồi nắm lấy tay chàng.
Thiếu Hoa nói :
- Cô nương... Tại hạ và cô nương vốn dĩ chỉ mới biết nhau, sao cô nương dạn dĩ như vậy ? Nam nữ thỠthỠbất tương thân, cô nương không nghĩ tại hạ là nam nhân sao ?
Nàng nguýt Thiếu Hoa :
- Nếu chàng là nữ nhân, Mỹ Mỹ mới ngại đó. Còn ở đây chàng đừng nói đến đạo lý. Mỹ Mỹ sẽ hầu hạ chàng cho đến khi chàng...
Nàng bỠlững câu nói giữa chừng mà áp tay Thiếu Hoa vào vùng thượng đẳng của mình. Mỹ Mỹ nhỠnhẹ nói :
- Chàng thích không ?
Thiếu Hoa lắc đầu :
- Tại hạ chẳng thấy có gì thích cả. Nếu không muốn nói lổ mũi của tại hạ sẽ nổ tung ra đây.
Câu nói này của Thiếu Hoa khiến Mỹ Mỹ thẫn thỠ:
- Sao ? Chàng không thích à ?
Thiếu Hoa gật đầu rút tay lại :
- Nếu cô nương định hầu hạ tại hạ thì tại hạ và cô nương cùng đối ẩm thì thích hơn.
Thiếu Hoa vừa nói dứt câu thì má»™t giá»ng nói thật ôn nhu từ tốn cất lên sau lÆ°ng chàng.
- Mỹ Mỹ cô nÆ°Æ¡ng chắc chắn không tạo được niá»m phấn khích cho công tá»­ đâu.
Giá»ng nói kia thật nhẹ nhàng, ôn nhu và từ tốn, vá»›i má»™t sức hấp dẫn buá»™c Thiếu Hoa lẫn Mỹ Mỹ phải nhìn lại. NgÆ°á»i xuất hiện chẳng ai khác, chính NhÆ° Băng. Trong bá»™ cánh trắng, nàng vừa đài các vừa lá»™ng lẫy đến Ä‘á»™ Mỹ Mỹ cÅ©ng phải ngây mặt ra đứng nhìn nàng.
NhÆ° Băng bÆ°á»›c vào thÆ° phòng của Thiếu Hoa. Mùi xạ hÆ°Æ¡ng từ cÆ¡ thể nàng tá»a ra không nồng nặc mà lại thoang thoảng, nhÆ°ng nó vẫn xua mùi xạ hÆ°Æ¡ng nồng nồng của Mỹ Mỹ.
Nàng nhìn Mỹ Mỹ.
Thiếu Hoa ôm uyá»n nhÆ°ng chÆ°a kịp lên tiếng thì Mỹ Mỹ đã cất tiếng trÆ°á»›c :
- Mỹ Mỹ ở trong Vạn HÆ°Æ¡ng Lẩu, phận là kỹ nữ nhÆ°ng chÆ°a từng thấy nữ nhân nào trÆ¡ trẽn và vô duyên nhÆ° phu nhân đây. NgÆ°á»i ta không má»i mà đến. Chá»— của phu nhân là ở Vạn HÆ°Æ¡ng Lẩu chứ đâu phải ở biệt trang này.
Như Băng cau mày :
- Cô nương nói ai vậy ?
- Mỹ Mỹ nói phu nhân đó.
Như Băng nhìn lại Thiếu Hoa, ôn nhu nói :
- Thiếu Hoa công tá»­...Ta mạo muá»™i đến đây chỉ vì cảm nhận ở công tá»­ có má»™t cái gì đó gần gủi. và cÅ©ng có vài chuyện muốn há»i công tá»­... Nên ta muốn đối ầm vá»›i công tá»­... Nếu công tá»­ có nhã ý đối ẩm vá»›i NhÆ° Băng, NhÆ° Băng mạn phép Ä‘uổi vị cô nÆ°Æ¡ng này Ä‘i nhé ?
Thiếu Hoa bối rối :
- Phu nhân...
Như Băng khoát tay :
- Thiếu Hoa công tử đồng ý không ?
Thiếu Hoa nhìn lại Mỹ Mỹ :
- Mỹ Mỹ...
Như Băng khoác tay :
- Không cần công tử phải nói với thị.
Lá»i cứ nhÆ° còn Ä‘á»ng trên cánh môi của nàng thì NhÆ° Băng vá»›i bá»™ pháp thần kỳ đã lÆ°á»›t đến Mỹ Mỹ. Hữu thủ vá»›i ngón tay thanh mảnh, chụp tá»›i mặt Mỹ Mỹ, nhanh ngoài má»™t chá»›p mắt.
Mỹ Mỹ rú lên :
- A...
NhÆ° Băng nghiêm giá»ng nói :
- Chưa ai dám xúc phạm với ta bằng những câu nói như cô nương đã thốt đâu.
Thiếu Hoa lúng túng nói :
- Trương phu nhân... Xin dừng tay lại.
Chân diện Mỹ Mỹ biếc sắc tái nhá»n, tái nhợt. NhÆ° Băng từ từ rút tay vá»:
- Nể mặt Thiếu Hoa công tá»­, ta tha cho ngÆ°Æ¡i đó. Äi Ä‘i, lần sau gặp mặt, ngÆ°Æ¡i đừng dùng những lá»i nói nhÆ° thế vá»›i bổn nÆ°Æ¡ng.
Mỹ Mỹ lấm lét nhìn nàng.
Như Băng nói :
- Nếu nhÆ° ta còn nghe những lá»i nói nhÆ° vừa rồi thốt ra từ cá»­a miệng của cô nÆ°Æ¡ng...
Nàng chau mày, Ä‘anh giá»ng buông từng tiếng má»™t :
- Chiếc lưỡi của cô nương sẽ chẳng còn nằm yên trong miệng của cô nương đâu.
Mỹ Mỹ nhìn Thiếu Hoa.
Thiếu Hoa nói :
- Cô nương... Tại hạ sẽ gặp lại cô nương.
Mỹ Mỹ lÆ°á»m NhÆ° Băng rồi miẽn cưỡng bá» ra ngoài. NhÆ°ng nàng vừa bÆ°á»›c lên ngưỡng cá»­a thì NhÆ° Băng gá»i giật lại :
- Mỹ Mỹ cô nương...
Mỹ Mỹ dừng bước nhìn lại Như Băng nhưng hai cánh môi mím chặt không muốn mở miệng lên tiếng. Như Băng khe khắt nói :
- Ta không muốn cô nương gặp Thiếu Hoa công tử. Cô nương nghe chứ ?
Mỹ Mỹ giận đến dá» mặt. nàng miá»…n cưỡng há»i :
- TrÆ°Æ¡ng phu nhân có quyá»n cấm Ä‘oán Mỹ Mỹ à ? Phu nhân không có quyá»n.
- Ta ra lệnh cho nàng đó. Äừng quên lá»i nói ta hôm nay.
Nàng khoác tay :
- Äi Ä‘i !
Mỹ Mỹ thở hắt ra rồi quay bước đến đóng cửa thư phòng lại.
Nàng nhìn lại Thiếu Hoa sau khi đóng cửa xong.
Hai ngÆ°á»i đối nhãn nhìn nhau, Thiếu Hoa ôm quyá»n xá :
- TrÆ°Æ¡ng phu nhân đến tại hạ có Ä‘iá»u chi chỉ giáo ?
Nàng chỉ chiếc bàn :
- Chúng ta ngồi đối ẩm với nhau chứ ?
- Nếu đó là ý muốn của phu nhân.
NhÆ° Băng mỉm cÆ°á»i :
- Tất nhiên đó là ý muốn của Như Băng rồi.
Nàng vừa nói vừa bước đến ngồi uống chiếc đôn đối diện với Thiếu Hoa.
Tự tay Như Băng rót rượu ra chén rồi nói :
- Ta má»i công tá»­ má»™t chén rượu.
- Äa tạ phu nhân.
Thiếu Hoa bÆ°ng chén rượu mà NhÆ° Băng tra, vô tình vết xÆ°á»›c trên mu bàn tay của chàng đập vào mắt nàng. Äôi chân mày lá liá»…u cong vút của NhÆ° Băng thoạt nhíu lại khi thấy vết xÆ°á»›c đó.
Nàng cùng Thiếu Hoa uống cạn số rượu được chuốc ra.
Äặt chén xuống trÆ°á»›c mặt, Thiếu Hoa nói :
- TrÆ°Æ¡ng phu nhân thân hành đến biệt trang có Ä‘iá»u chi chỉ giáo cho tại hạ ?
NhÆ° Băng mỉm cÆ°á»i.
Nụ cÆ°á»i mỉm hiện lên trên hai cánh môi của nàng đập vào mắt Thiếu Hoa.
Tiếp nhận nụ cÆ°á»i mỉm cÅ©a NhÆ° Băng, Thiếu Hoa nghÄ© thầm :
"TrÆ°Æ¡ng phu nhân đúng là có nụ cÆ°á»i mê hồn. Trên thế gian này chắc không có mấy ngÆ°á»i được trá»i ban cho sắc đẹp và nụ cÆ°á»i nhÆ° TrÆ°Æ¡ng phu nhân." NhÆ° Băng ôn nhu nói :
- NhÆ° Băng đến tìm công tá»­ chỉ vì biết chắc má»™t Ä‘iá»u, công tá»­ nghÄ© NhÆ° Băng là TrÆ°Æ¡ng phu nhân !
- Tại hạ quả là có ý niệm đó. Nếu không đúng, mog phu nhân miễn thứ cho tại hạ.
Nu NhÆ° Băng là công tá»­ thì cÅ©ng nghÄ© nhÆ° vậy thôi. Nên NhÆ° Băng đâu dám trách công tá»­. Thật ra NhÆ° Băng không phải là TrÆ°Æ¡ng phu nhân nhÆ° công tá»­ nghÄ© mà là má»™t ngÆ°á»i gần gÅ©i vá»›i Thiên Tống thôi.
Nàng bưng bầu rượu chuốc ra chén của mình và Thiếu Hoa rồi nói tiếp:
- Như Băng đến tìm công tử cũng không phải để minh chứng cho mối quan hệ giữa Như Băng và Thiên Tống. Như Băng tìm công tử vì lý do khác.
Nghe nàng thốt ra câu này, chân diện Thiếu Hoa căng thẳng hẳn lên.
Chàng nghĩ thầm trong đầu :
"Chẳng lẽ NhÆ° Băng cô nÆ°Æ¡ng đã phát hiện ra chân tÆ°á»›ng hắc y dạ hành của mình rồi Æ° ?" Thiếu Hoa vừa nghÄ© vừa quan sát chân diện của NhÆ° Băng. Chàng ngập ngừng rồi miá»…n cưỡng há»i :
- Thế Như Băng tiểu thư tìm tại hạ có chuyện gì à ?
Như Băng bung chén rượu nói :
- Công tử uống với Như Băng một chén rồi Như Băng sẽ nói.
- Má»i NhÆ° Băng cô nÆ°Æ¡ng.
Uống cạn số rượu tự tay mình chuốc ra, rồi đặt chén xuống bàn. Như Băng ôn nhu nói :
- Thật ra NhÆ° Băng cÅ©ng chẳng biết nói nhÆ° thế nào, nhÆ°ng có má»™t Ä‘iá»u NhÆ° Băng cảm nhận được khi lần đầu tiên chạm mặt vá»›i Thiếu Hoa công tá»­.
Thiếu Hoa nhìn nàng há»i :
- NhÆ° Băng cảm nhận được Ä‘iá»u gì à ?
Nàng nhìn chàng chăm chăm, từ tốn nói :
- Mặc dù lần đầu tiên gặp mặt với công tử, nhưng Như Băng có cảm giác giữa Như Băng với công tử rất gần gũi nhau. Cảm giác đó cứ ẩn trong tâm tưởng Như Băng buộc ta phải tìm đến công tử.
Thiếu Hoa thở một tiếng như trút được gánh nặng trên vai mình, chàng nghĩ thầm :
"Hóa ra NhÆ° Băng chỉ đến tìm mình theo cảm giác chứ chẳng biết gì vể mình." ö niệm đó trôi qua trong đầu Thiếu Hoa khiến chàng buá»™t miệng há»i :
- Sao Như Băng cô nương lại có cảm giác đó ?
Như Băng lắc đầu :
- NhÆ° Băng cÅ©ng không biết nữa. Có thể ta gặp công tá»­ ở đâu đó trong tiá»m thức của mình. Nên vừa gặp thì đã có ngay cảm giác gần gủi rất mÆ¡ hồ vá» công tá»­.
Thiếu Hoa mỉm cÆ°á»i nói :
- NhÆ° Băng cô nÆ°Æ¡ng có cảm giác mÆ¡ hồ đó nhÆ°ng Thiếu Hoa thì lại không có cảm giác gì cả; NhÆ° Băng mỉm cÆ°á»i nói :
- Má»—i ngÆ°á»i có giác quan khác nhau, chẳng ai giống ai được.
NhÆ°ng NhÆ° Băng phải thú thật, mình luôn có cảm giác rất gần gủi vá»›i Thiếu Hoa công tá»­. Ta muốn nó đừng Ä‘á»ng trong tâm tưởng nhÆ°ng càng xua nó Ä‘i thì nó càng rất rõ rệt nhÆ° thật, nên buá»™c NhÆ° Băng phải đến đây.
- NhÆ° Băng cô nÆ°Æ¡ng đến vì cảm giác mÆ¡ hồ ná», nên có ý muốn tìm hiểu thân phận thật của Thiếu Hoa ?
Như Băng nhìn Thiếu Hoa. Nàng khẽ gật đầu :
- Quả thật Như Băng cũng có ý đó.
- Nếu Như Băng cô nương muốn biết, tại hạ cũng sẵn sàng nói cho cô nương biết. Không có gì khiến cho tại hạ phải dấu cô nương.
Thiếu Hoa bưng chén rượu của mình :
- Äến lượt Thiếu Hoa má»i cô nÆ°Æ¡ng.
- NhÆ° Băng Ä‘a tạ, má»i công tá»­.
Hai ngÆ°á»i lại cạn chén.
Cầm chén rượu không xoay đúng một vòng trong hai bàn tay mình. Thiếu Hoa nhìn Như Băng ôn nhu nói :
- Tại hạ ngÆ°á»i huyện Thành ChÆ°Æ¡ng. Từ nhỠđã quen sống trên sông nÆ°á»›c Hoàng Giang bằng nghá» câu cá. Nói chung, Thiếu Hoa là má»™t tiểu ngÆ° của huyện Thành ChÆ°Æ¡ng. Chẳng có tên tuổi gì trong cá»i Ä‘á»i này.
NhÆ° Băng cÆ°á»i khảy rồi nói :
- Công tử nói thật với Như Băng chứ ?
- Tại hạ nói thật.
- Chắc không ?
- Chẳng có gì bí mật để tại hạ dấu cô nương.
Chàng vừa đáp lá»i NhÆ° Băng vừa nghÄ© thầm :
"NhÆ° Băng cô nÆ°Æ¡ng hẳn muốn biết bí mật kiếm pháp của mình chăng ?" NghÄ© nhÆ° vậy, Thiếu Hoa buá»™t miệng há»i :
- Sao NhÆ° Băng cô nÆ°Æ¡ng lại không tin tại hạ. Bá»™ lá»i nói của Thiếu Hoa chỉ là những lá»i nói gian trá vá»›i NhÆ° Băng ?
Như Băng lắc đầu :
- Không không.... Như Băng không nghĩ như vậy.
- Thế Như Băng cô nương nghĩ gì ?
- NhÆ° Băng cảm nhận công tá»­ không có vẻ gì là má»™t tiểu ngÆ° tầm thÆ°á»ng trên sông Hoàng Giang cả.
- Thế tại hạ có gì mà cô nương nghĩ như thế ?
- Vì Lại Xương Uy.
- Chính Lại lão bộc khiến cô nương nghĩ Thiếu Hoa gian trá ?
- NhÆ° Băng không nghÄ© Thiếu Hoa gian trá đâu. NhÆ°ng công tá»­ chắc chắc có má»™t thân phận không tầm thÆ°á»ng nên má»›i được Lại XÆ°Æ¡ng Uy trại chủ LÄ©nh CÆ°Æ¡ng Trại Bổn Äầu SÆ¡n thuần phục. Thậm chí còn chấp nhận làm lão bá»™c cho công tá»­.
NhÆ° Băng vừa thốt dứt câu thì Thiếu Hoa phá lên cÆ°á»i khanh khách.
chàng vừa cÆ°á»i vừa nói :
- Không ngá» Lại lão bá»™c khiến cho NhÆ° Băng cô nÆ°Æ¡ng hoài nghi lá»i nói của tại hạ.
- Không... NhÆ° Băng không hoài nghi lá»i nói của công tá»­, nhung chỉ lấy làm lạ mà thôi. Lại XÆ°Æ¡ng Uy vốn là ngÆ°á»i cao ngạo, kiêu hãnh nhÆ°ng rất trá»ng lá»i nói của mình, trên võ lâm y cÅ©ng là hảo thủ hiếm có, thế mà...
Thiếu Hoa cÆ°á»›p lá»i nàng :
- Nếu cô nÆ°Æ¡ng thắc mắc, tại hạ sẽ nói vì sao XÆ°Æ¡ng Uy trại chủ LÄ©nh CÆ°Æ¡ng Trại lại chấp nhận làm lão bá»™c cho Thiếu Hoa. Chỉ vì XÆ°Æ¡ng Uy trá»ng lá»i nói của mình, và đã thua Thiếu Hoa trong má»™t lần đánh cược.
Chỉ có thế thôi.
Nàng nhìn chàng mỉm cÆ°á»i, từ tốn nói :
- Một tiểu ngư của dòng sông Hoàng Giang mà thu nạp được Lại trại chủ Lĩnh Cương Trại, không may mắn chút nào mà phải có bản lĩnh.
- Thiếu Hoa chẳng có bản lĩnh gì đâu.
Như Băng đứng lên :
- Dù công tá»­ chẳng có bản lÄ©nh gì và xuất thân là má»™t tiểu ngÆ° của dòng Hoàng Giang, nhÆ°ng NhÆ° Băng vẩn cảm nhận công tá»­ rất gần gÅ©i vá»›i mình. Có thể NhÆ° Băng và công tá»­ đã biết nhau từ trong tiá»m thức.
- Có thể vậy.
Nàng mỉm cÆ°á»i nhìnchàng, từ tốn nói :
- Công tử có thể cho Như Băng nhìn qua vết xước trên mu bàn tay của công tử chứ ?
Thiếu Hoa cau mày nhìn Như Băng :
- Cô nương bổng dưng lại chú ý đến vết xước trên tay của tại hạ ?
- Có lý do khiến Như Băng phải chú nhãn đến. Công tử có thể cho Như Băng xem được chứ ?
Thiếu Hoa miễn cưỡng đưa tay đến cho nàng cem. Vừa xem qua vết xước trên tay chàng, mặt Như Băng đanh lại. Như Băng nhìn lại Thiếu Hoa :
- Sao công tử có vết xước này ?
- Ơ... Tại hạ có nên nói cho Như Băng cô nương không nhỉ ? Mà sao cô nương lại quan tâm đến vết xước này nhỉ. Nó gợi trong đầy cô nương ý niệm gì ?
- Mặc dù đây chỉ là má»™t vết xÆ°á»›c, nhÆ°ng nếu nó là má»™t vết xÆ°á»›c bình thÆ°á»ng, NhÆ° Băng không quan tâm đến đâu. Mà đây là vết xÆ°á»›c được tạo ra bởi "Quá»· Thủ" của chủ nhân Nhục Nhân Äịa. Dù chỉ có má»™t vết xÆ°á»›c nhá» thôi nhÆ°ng Thiếu Hoa công tá»­ đã trúng phải "Tiêu Hồn Quá»· Cốt" của Nhục Nhân Äịa chủ nhân.
Thiếu Hoa cau mày :
- NhÆ° Băng cô nÆ°Æ¡ng biết ngÆ°á»i tạo ra vết xÆ°á»›c có Ä‘á»™c trên mu bàn tay của tại hạ ?
Như Băng gật đầu :
- Biết. Giang hồ mênh mông, nhÆ°ng trong võ lâm thì có mấy ngÆ°á»i đáng gá»i là hảo thủ anh hùng. Má»—i ngÆ°á»i có má»™t đặc dị công phu riêng. Nên NhÆ° Băng dá»… dàng nhận ra thôi. Phàm những ai đã bị Nhục Nhân Äịa chủ nhân để lại Tiêu Hồn Quá»· Cốt trong ná»™i thể thì ngÆ°á»i đó đã được chủ nhân Nhục Nhân Äịa để ý đến. Nếu không thuần phục Nhục Nhân Äịa, trở thành nhục nhân thì Ä‘au khổ, sống không bằng chết.
- Nói vậy, chủ nhân Nhục Nhân Äịa đã chú ý đến tại hạ ?
Thiếu Hoa gật đầu :
- Tại hạ vô tình đã gặp. Không ngá» mình lại rÆ¡i vào tầm mắt của chủ nhân Nhục Nhân Äịa. Vậy xin há»i cô nÆ°Æ¡ng, có cách gì trục được Tiêu Hồn Quá»· Cốt trong ná»™i thể của tại hạ không ?
- Chỉ có má»™t cách duy nhất, đó là dùng viên Tỵ Äá»™c thần châu, đó là báu vật bất ly thân của ngÆ°á»i. Công tá»­ không thể nào lấy được đâu.
- Äa tạ cô nÆ°Æ¡ng đã chỉ giáo. Nếu không giải được Tiêu Hồn Quá»· Cốt, Thiếu Hoa đành phải đầu phục chủ nhân Nhục Nhân Äịa. Mà Ä‘iá»u đó tại hạ chẳng muốn chút nào.
Như Băng buông tiếng thở dài, ôn nhu nói :
- Công tá»­ trở thành Nhục Nhân Äịa thì chẳng khác nào xác chết biết thở và phải tuân theo chỉ lịnh của chủ nhân Nhục Nhân Äịa.
Thiếu Hoa tròn mắt nhìn nàng :
- Vậy ư ?
Như Băng gật đầu :
- Công tử tin Như Băng đi.
- Sống mà chẳng còn hồn, chỉ còn mổi cái xác răm rắp tuân phục ngÆ°á»i khác thì chết còn sÆ°á»›ng hÆ¡n. Tại hạ không thích nhÆ° vậy đâu cô nÆ°Æ¡ng, có cách nào khác trục Tiêu Hồn Quá»· Cốt không ?
- Ngoại trừ Tỵ Äá»™c Châu ra, không có cách thứ hai.
Thiếu Hoa buột miệng nói :
- Lão này thật là gian trá.
NhÆ° Băng mỉm cÆ°á»i, nàng từ tốn nói :
- Nếu được, Như Băng sẽ tìm cách giúp công tử.
- Cô nương có ý giúp tại hạ ?
Như Băng gật đầu.
Thiếu Hoa phấn khích hẳn lên. Chàng vồn vã há»i ; - Sao cô nÆ°Æ¡ng lại muốn giúp tại hạ ?
- Như Băng giúp công tử vì cảm giác mơ hồ trong tâm tưởng mình. Như Băng cảm thấy công tử rất gần với Như Băng.
Thiếu Hoa chuốc rượu ra hai chén. Chàng bưng chén rượu nhìn Như Băng nói :
- Tại hạ kính cô nương một chén rượu.
- Äa tạ công tá»­. Mong rằng chén rượu và cuá»™c đối ẩm hôm nay sẽ mãi mãi là dấu ấn trong cuá»™c tao ngá»™ giữa NhÆ° Băng vá»›i công tá»­.
- Nhứt định Thiếu Hoa sẽ không quên.
Hai ngÆ°á»i cùng cạn chén nhÆ° thể má»™t đôi tri ká»· vừa má»›i gặp đã trở nên thân quen.
Khi Như Băng đi rồi, Thiếu Hoa bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài hoa viên. Những gì Như Băng nói với chàng, giỠđây tạo ra trong chàng một thứ cảm giác rất lạ lùng. Chàng cảm nhận giữa chàng và Như Băng có một mối quan hệ rất gần gủi, mơ hồ.
Thiếu Hoa chau mày :
- Chẳng lẽ ta cũng có cảm nhận giống như nàng ta sao ?
Thật ra Như Băng cô nương đã biết gì vỠmình ? Nàng ta đến gặp mình vì cảm giác mơ hồ kia hay còn mục đích nào khác hơn nữa ?
hết: Hồi 17, xem tiếp: Hồi 18
Tài sản của danangcity

  #18  
Old 17-04-2008, 06:44 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 18

Máu nhuộm giang hồ



Trong màn mưa phùn, kết tạo nên một không gian xám xịt và u ám, cổ xe độc mã của Trương Thiên Tống chậm rãi dừng trước tòa trong viên Phi Yến thiên trang. Tòa trang được võ lâm suy tôn là “Thiên hạ đệ nhất trang.†Trương Thiên Tống đánh cổ xe độc mã tiến thẳng qua cửa ngỠmôn, rồi dừng trước cửa tòa đại sảnh có đôi kỳ lân bằng đá đặt ngay dưới những bậc tam cấp.
Thiên Tống còn ngồi trên ghế xà ích thì hai gã gia nhân Phi Yến trang trong bộ võ phục xám từ trong bước ra.
Hai gã đó dang chân trước đầu con tuấn mã.
Gã gia nhân có bá»™ mặt xÆ°Æ¡ng xẩu vá»›i chiếc cằm nhá»n hoắc gắt gá»ng nói:
- Gã kia… Ngươi là ai sao dám to gan dong cả cổ xe độc mã vào Phi Yến thiên trang?
Thiên Tống bưng bầu rượu dốc một ngụm đầy rồi nhìn hai gã đó từ tốn nói:
- Nhị vị là ngÆ°á»i của Phi Yến thiên trang?
- NgÆ°Æ¡i còn há»i nữa? Bá»™ đôi mắt của ngÆ°Æ¡i không có con ngÆ°Æ¡i sao mà còn há»i chứ?
Thiên Tống dốc tiếp một ngụm rượu rồi ôn nhu nói tiếp:
- Con tuấn mã của tại hạ không biết đây là thiên hạ đệ nhất trang của Lục trang chủ. Nó hồ đồ như vậy nhị vị huynh đài cứ xử nó.
Lá»i của Thiên Tống vừa dứt thì gã gia nhân mặt rổ liá»n vung kiếm đâm ngay vào cổ con tuấn mã.
Nhận một kiếm của gã gia nhân, con bạch mã dựng hai vó trước hí lên lồng lộng rồi đổ sầm xuống đất. Một vòi máu tưới ra thấm đỠnhững bậc tam cấp.
Äến lúc bấy giá» Thiên Tống má»›i chịu rá»i ghế xà ích phi thân xuống đất.
Y chấp tay sau lưng tiến đến trước mặt hai gã gia nhân của Phi Yến thiên trang, từ tốn nói:
- Nhị vị huynh đài đã giết kẻ hồ đồ rồi, đến lượt tại hạ thỉnh giáo nhị vị.
Gã gia nhân thứ hai có bộ mặt non choẹt, mày râu được cạo nhẳn nhụi như một đứa trẻ nít lên tiếng:
- Ngươi muốn thỉnh thị gì?
Thiên Tống mỉm cÆ°á»i từ tốn nói:
- Tại hạ thỉnh nhị vị vào báo với Lục Giã Phùng trang chủ có Thiên Tống đến.
Hai gã gia nhân Phi Yến thiên trang cau mày:
- Các hạ nói sao?
Gã mặt rỗ nói tiếp:
- Sao… ngÆ°Æ¡i nói ngÆ°Æ¡i là Huyết Kiếm TrÆ°Æ¡ng Thiên Tống đại hiệp Æ°? Nghe không lá»t lá»— tai chút nào.
Y vừa nói dứt lá»i thì thanh kiếm cụt xn. Cùng vá»›i sá»± xuất hiện đó thì ảnh kiếm đã cắt má»™t Ä‘Æ°á»ng vòng cung tiện búi tóc của hai gã đó.
Hai gã gia nhân Phi Yến thiên trang đứng thừ ra nhÆ° hai pho tượng, mắt trừng trừng nhìn Thiên Tống. Thiên Tống rá»i sát nhãn vào mặt hai gã đó, ôn nhu nói:
- Thân phận của hai ngÆ°á»i chÆ°a đủ để trả lại mạng cho con bạch mã của tại hạ.
Hai gã gia nhân Phi Yến thiên trang biến sắc như thể nhuộm chàm.
Gã mặt rổ lí nhí nói:
- Trương tôn giá… tiểu nhân biết lỗi của mình.
- Äược… Vậy nhị vị còn nghÄ© tại hạ không phải là TrÆ°Æ¡ng Thiên Tống không?
- Tiểu nhân không dám vô lễ nữa.
- Vậy thì hãy báo cho Lục trang chủ biết.
- Tiểu nhân sẽ báo ngay.
Thiên Tống không màng đến xác con tuấn mã mà chấp tay sau lÆ°ng ung dung tiến vào tòa đại sảnh Ä‘Æ°á»ng Phi Yến thiên trang, y ngồi xuống bàn, thản nhiên chuốc trà ra chén rồi bÆ°ng lên uống.
Uống cạn một tuần trà thì Lục Giã Phùng từ ngoài cửa đại sảnh bước vào.
Y có dáng ngÆ°á»i dong dá»ng cao, trong thật nho nhả. Khuôn mặt chữ Ä‘iá»n, phÆ°Æ¡ng phi. Tóc râu Ä‘en nhánh mặc dù đã ngoài tứ tuần.
Vừa bước vào đại sảnh, Lục Giã Phùng giã lã nói:
- TrÆ°Æ¡ng hiệp đến mà Lục má»— không biết để mở đại yến nghinh tiếp, lại còn bị bá»n gia nhân vô lá»… giết mất ngá»±a… Thất lễ… thất lễ…
Y bÆ°á»›c đến trÆ°á»›c mặt Thiên Tống ôm quyá»n xá rồi nói:
- Trương hiệp miễn thứ cho Phi Yến thiên trang.
Thiên Tống đặt chén rượu xuống bàn. Y ôm quyá»n Lục Giã Phùng:
- Trang chủ đừng khách sáo quá đáng nhÆ° vậy. Tại hạ đến rồi sẽ Ä‘i ngay thôi, không để trang chủ phải mở yến tiệc má»i tại hạ.
Lục Giã Phùng nhìn Thiên Tống giã lã nói:
- TrÆ°Æ¡ng hiệp đến mà Ä‘i gấp nhÆ° vậy à? Chẳng hay TrÆ°Æ¡ng hiệp có Ä‘iá»u gì cần nÆ¡i Lục má»—?
Thiên Tống nhịp những ngón tay lên mặt bàn:
- Thiên Tống chẳng có Ä‘iá»u gì chỉ giáo cho Lục trang chủ đâu. Mà chỉ muốn biết trang chủ có ý gì khi con bạch mã của Thiên Tống bị ngÆ°á»i của Phi Yến thiên trang giết chết?
- Bá»n gia nhân của Lục má»— quá Æ° hồ đồ. Äể Lục má»— bồi hoàn cho TrÆ°Æ¡ng hiệp con tuấn mã khác.
Thiên Tống lắc đầu:
- Không… à của tại hạ là để cho ngÆ°á»i của Phi Yến thiên trang giết ngá»±a của tại hạ đó.
Mặt Lục Giã Phùng cau lại. Y ngập ngừng há»i:
- Trương hiệp muốn làm như vậy hẳn có mục đích?
Thiên Tống đứng lên:
- Tại hạ có mục đích. Mục đích của tại hạ là buá»™c trang chủ phải bồi hoàn lại cái mà ngÆ°á»i của thiên trang đã lỡ lấy Ä‘i của tại hạ. NhÆ°ng không phải bồi hoàn bằng má»™t con ngá»±a.
Lục Giã Phùng nhìn sang Thiên Tống. Y trang trá»ng nói:
- à của Trương hiệp là gì?
Thiên Tống khoanh tay trước ngực, ôn nhu nói:
- Tại hạ muốn viên thần châu chuyển luân của Phi Yến thiên trang.
Sắc diện của Lục Giã Phùng Ä‘á» bừng. Y nhìn Thiên Tống gần nhÆ° không chá»›p mắt. Sắc diện của Lục Giã Phùng càng lúc càng Ä‘á» hÆ¡n cho đến khi nó biến qua màu tím bầm rồi chuyển thành màu tái nhá»n nhợt.
Hai ngÆ°á»i im lặng nhìn nhau. Má»™t lúc sau Lục Giã Phùng má»›i từ tốn lên tiếng nói:
- Sao Trương hiệp biết Phi Yến thiên trang của Lục mỗ có thần châu tỵ phong?
NhÆ°á»›ng đôi mày lưỡi kiếm, Thiên Tống đá lá»i Lục Giã Phùng:
- Äiá»u đó trang chủ không cần biết.
- Lục mỗ đã hiểu mục đích của Trương hiệp.
- Lục trang chủ đồng ý bồi hoàn viên thần châu tỵ phong cho Thiên Tống chứ?
Lục Giã Phùng bất ngá» phá lên cÆ°á»i khanh khách. Tràng tiếu ngạo của gã nghe thật Ä‘inh tai nhức óc. Lục Giã Phùng bất ngá» cắt ngang tràng tiếu ngạo đó. Y nhìn lại Thiên Tống:
- Trương hiệp nói tiếp cho Lục mỗ biết Phi Yến thiên trang là gì của võ lâm Trung Nguyên?
- Thiên hạ đệ nhất trang.
Lục Giã Phùng gật đầu:
- Äúng là Phi Yến thiên trang được bằng hữu trong giang hồ phong cho cái danh là thiên hạ đệ nhất trang, vậy má»™t thiên hạ đệ nhất trang có nên để cho má»™t kiếm thủ muốn đòi gì là được sao?
- Thiên Tống biết Lục trang chủ sẽ nói ra câu này. Thiên Tống đòi há»i trang chủ nhÆ°ng thừa biết sá»± đòi há»i của mình chẳng bao giỠđược đáp ứng đâu. Bởi vì sau lÆ°ng Lục trang chủ còn có Tam Khôi trưởng bối nữa mà. NhÆ°ng cho dù có Tam Khôi trưởng lão và cái danh thiên hạ đệ nhất trang thi Lục trang chủ cÅ©ng phải bồi hoàn cho tại hạ bằng viên thần châu tỵ phong.
- Một con ngựa mà phải đổi bằng viên thần châu tỵ phong. Con bạch mã của Trương hiệp quả là bảo vật đó.
- Nếu có Tam Khôi trưởng lão ở đây… Thiên Tống nghĩ ba vị trưởng tôn đó sẽ đổi cho Thiên Tống đấy.
Giã Phùng lắc đầu:
- Lục má»— không tin vào lá»i nói của TrÆ°Æ¡ng hiệp.
- Tin hay không tin là quyá»n của Lục trang chủ, nhÆ°ng mục đích Thiên Tống đặt ra thì phải đạt bằng được.
Lục Giã Phùng thối lại hai bá»™. Y nhìn Thiên Tống bằng ánh mắt hừng há»±c sắc chết chóc. Giã Phùng gằn giá»ng nói:
- Kiếm của Trương hiệp nhanh hay phi đao của Lục mỗ nhanh?
- Nếu muốn biết Lục Giã Phùng trang chủ phải thử xem cái gì nhanh và lợi hại hơn. Nhưng trước khi Lục trang chủ muốn biết cái gì nhanh, hãy trao viên thần châu tỵ phong cho Thiên Tống.
- Äiá»u đó TrÆ°Æ¡ng hiệp còn phải há»i xem những ngá»n phi Ä‘ao của Phi Yến thiên trang chủ có đồng ý hay không.
- Trang chủ đã quyết định rồi chứ?
- Nghe danh Huyết Kiếm của Trương Thiên Tống vang danh bốn biển trong thiên hạ, Lục mỗ cũng đã có ý muốn thỉnh giáo lâu rồi.
Thiên Tống lắc đầu khoát tay:
- Sai rồi.
- Thiên Tống… Lục mỗ sai ở chỗ nào?
- Ở đây không có sự thỉnh giáo mà là sự quyết định của Lục trang chủ. Kiếm của Thiên Tống không phải dùng để ấn chứng cao thấp mà dùng để đạt mục đích của mình.
- Trương hiệp, Lục mỗ không khách sáo với các hạ đâu.
Lục Giã Phùng vừa nói vừa lắc cổ tay, ngay lập tức trên tay y xuất hiện má»™t ngá»n phi Ä‘ao sáng ngá»i.
Lục Giã Phùng cÆ°á»i khảy nói:
- Phi đao của Phi Yến thiên trang Lục Giã Phùng trúng đích lắm.
Nếu không trúng đích thì hóa ra Phi Yến thiên trang chỉ biết dựa vào Tam Khôi để được cái danh thiên hạ đệ nhất trang sao?
Lục má»— đâu muốn bị bằng hữu chê cÆ°á»i là kẻ hữu danh vô thá»±c, chỉ biết dá»±a vào bá» trên lập sẵn trong chốn võ lâm này chứ.
- Trang chủ có được bao nhiêu lưỡi phi đao?
- Äủ Ä‘Æ°a Thiên Tống Huyết Kiếm xuống chầu Diêm VÆ°Æ¡ng.
- Tốt… Nói thì hay nhÆ°ng Thiên Tống không tin Phi Yến thiên trang trang chủ có bản lãnh nghiêng trá»i nhÆ° vậy.
- Lục mỗ sẽ cho Thiên Tống thấy sự lợi hại của phi đao như thế nào.
Lục Giã Phùng vừa nói, vừa hÆ¡i chao ngÆ°á»i. CÅ©ng vá»›i cái chao mình đó, ngá»n phi Ä‘ao rá»i khá»i bản thủ của y cắt má»™t Ä‘Æ°á»ng thẳng tắp hÆ°á»›ng vào yết hầu Thiên Tống. Phi Ä‘ao thoát ra khá»i tay Lục Giã Phùng nhanh đến Ä‘á»™ gần nhÆ° chẳng thấy chá»›p Ä‘ao sáng ngá»i. Ngá»n phi Ä‘ao lÆ°á»›t nhanh đến Ä‘á»™ thoát khá»i tầm nhìn của nhãn quang. NhÆ°ng phi Ä‘ao nhanh, Thiên Tống còn nhanh hÆ¡n. Y hình nhÆ° chẳng thèm nhìn đến tay của đối phÆ°Æ¡ng phát xuất phi Ä‘ao nhÆ° thế nào mà chỉ nghe khí Ä‘ao thì đã biết phi Ä‘ao của đối thủ hÆ°á»›ng vào đâu trên cÆ¡ thể mình.
Hai chân y gần nhÆ° không nhích Ä‘á»™ng gì mà chỉ lách đầu qua bên má»™t chút đủ để ngá»n phi Ä‘ao lÆ°á»›t sát cổ mình rồi ghim vào cây cá»™t sau lÆ°ng.
- Chát…
Ngá»n phi Ä‘ao thứ nhất vừa ghim vào cây cá»™t sau lÆ°ng Thiên Tống, ngá»n phi Ä‘ao thứ hai đã tiếp nối ngá»n phi Ä‘ao thứ nhất. Lần này có công thẳng vào tâm huyệt của đối phÆ°Æ¡ng.
Lá»— tai Thiên Tống lại giật nhẹ má»™t cái. Cùng vá»›i cái giật khẽ đó, y ngã ngÆ°á»i ra sau để ngá»n phi Ä‘ao lÆ°á»›t sát qua bên ngá»±c, thao tác của Thiên Tống cá»±c kỳ chuẩn đích, cứ nhÆ° y biết được ý đồ phóng phi Ä‘ao của đối phÆ°Æ¡ng.
Tránh má»™t lúc gần nhÆ° hai ngá»n phi Ä‘ao của Lục Giã Phùng mà tuyệt nhiên thanh Huyết Kiếm cÅ©ng vẫn nằm gá»n sau lÆ°ng Thiên Tống.
Tránh được má»™t chiêu phi Ä‘ao thứ hai của đối phÆ°Æ¡ng, Thiên Tống bật lên nhÆ° cánh cung. Ngay lập tức y nghe tiếng rít gió của ba ngá»n phi Ä‘ao.
Bằng má»™t bá»™ pháp thần kỳ, uốn lượn thần kỳ, uốn lượn thân hình nhÆ° má»™t vÅ© công múa Ä‘iệu nghê thÆ°á»ng làm cho Lục Giã Phùng phải hoa cả mắt, Thiên Tống né tránh luôn ba ngá»n phi Ä‘ao của đối phÆ°Æ¡ng.
Bộ pháp thần kỳ của Thiên Tống khiến cho Lục Giã Phùng đứng phổng ra như tượng. Y gần như chẳng tin vào mắt mình nữa.
Thiên Tống khoanh tay trước ngực nhìn Giã Phùng:
- Lục trang chủ thá»a mãn rồi chứ?
Lục Giã Phùng sá»­ng sá». Y lắc đầu nhÆ° không tin vào mắt mình. Y lẩm nhẩm nói:
- Ngươi là quỷ hay ma?
- Lục trang chủ đã thá»a mãn rồi, giỠđến lượt trang chủ phải bồi tiếp tại hạ.
Thanh kiếm đỠối từ từ được Thiên Tống lòn tay ra sau lÆ°ng rút ra khá»i vá».
Chân diện Lục Giã Phùng căng thẳng cá»±c Ä‘á»™. Chỉ má»›i chứng nghiệm lưỡi kiếm đỠối trên tay Thiên Tống thôi mà xÆ°Æ¡ng sống há» Lục gai buốt. Toàn thân y nhÆ° thể có má»™t vầng hàn khí bao bá»c khiến y rùng mình.
Lục Giã Phùng hít một làn chân khí căng phồng lồng ngực.
Bất ngỠy thét lên, một tiếng:
- Chưa hết đâu.
Cùng vá»›i lá»i nói của gã, Lục Giã Phùng phát tác má»™t đạo phách không chưởng vá»›i chín thành ná»™i lá»±c. NhÆ°ng cái ẩn tàng trong đạo phách không chưởng đó lại chính là ngá»n phi Ä‘ao cuối cùng của Lục Giã Phùng. Y đã đánh cược sinh mạng mình bằng chiêu Ä‘ao này.
Thiên Tống hÆ¡i cau mày. Y hoành nhá»n Huyết Kiếm hứng thẳng lấy đạo phách không chưởng của đối phÆ°Æ¡ng.
- Keng…
Ngá»n phi Ä‘ao chạm vào lưỡi kiếm bật ngược trở lại. Ngá»n phi Ä‘ao của Lục Giã Phùng chÆ°a kịp rÆ¡i xuống đất thì lưỡi Huyết Kiếm đã chém thẳng vào nó.
- Chát…
Ngá»n phi Ä‘ao bay ngược trở lại Lục Giã Phùng.
Lục Giã Phùng hoàn toàn bất ngá» vá»›i chiêu Ä‘ao Lãng Tá»­ Hồi Äầu của Thiên Tống. Y phát hiện được thì phi Ä‘ao đã đến nÆ¡i rồi. Má»™t ngÆ°á»i thành danh vá»›i phi Ä‘ao, Lục Giã Phùng đâu để bị thảm bại bởi chiêu thức này của đối phÆ°Æ¡ng. Mặc dù y phản xạ cá»±c nhanh, nhÆ°ng ngá»n phi Ä‘ao vẫn chém má»™t vết ngay trên bá» vai của gã.
Máu tuôn ra uớt đỠtay áo của Lục Giã Phùng. Cảm giác đau rát bỗng xông lên đầu gã. Phi Yến thiên trang trang chủ Lục Giã Phùng chưa kịp hoàn hồn thì mũi kiếm đã chụp đến nhanh như vũ bảo.
HỠLục chỉ kịp thấy một chớp đỠối mà tuyệt nhiên chẳng biết chiêu kiếm của đối phương công vào vùng yếu huyệt nào trên cơ thể của y.
Khi Thiên Tống rút kiếù lại thì Lục Giã Phùng mới nhận ra đôi cước pháp không còn cảm giác nữa. Y từ quỵ đầu gối rồi té nhào xuống sàn đại sảnh.
Giã Phùng nhìn Thiên Tống bằng ánh mắt hậm hực.
Thiên Tống ôn nhu nói:
- Trang chủ đã thua.
- Ta đã là phế nhân.
Thiên Tống gật đầu:
- Trang chủ đã là phế nhân.
- Thiên Tống… Ngươi quá tàn nhẫn, sao thiên hạ có thể cho ngươi là đại hiệp?
- Tại hạ không giết ngÆ°á»i.
- Biến đối phÆ°Æ¡ng thành phế nhân còn tàn nhẫn hÆ¡n giết ngÆ°á»i.
- Ngay từ đầu trang chủ đã hất bá» lá»i Ä‘á» nghị của Thiên Tống. Äể đạt được mục đích, tại hạ đã biến trang chủ trở thành phế nhân.
Giã Phùng đay nghiến nói:
- Biến Lục mỗ thành phế nhân. Ngươi đạt được mục đích của mình sao?
- Tại hạ phải đạt được Ä‘iá»u đó.
Thiên Tống bước đến một bộ nhìn thẳng vào mắt Lục Giã Phùng.
Hai ngÆ°á»i đối nhãn vá»›i nhau, bất giác Giã Phùng rùng mình nhận ra ánh mắt lạnh lùng và tàn nhẫn của Thiên Tống. Mặc dù đã nhận ra ánh mắt đó nhÆ°ng thật bất ngá», Giã Phùng ngá»­a mặt cÆ°á»i khanh khách.
Y vừa cÆ°á»i vừa nói:
- Thiên Tống… Lần này ngươi không đạt được mục đích rồi.
- Tại hạ muốn là được.
Thiên Tống vừa nói vừa hướng mũi Huyết Kiếm vào đúng ngay tam tinh Lục Giã Phùng.
Mũi Huyết Kiếm vừa chạm vào tam tinh hỠGiã thì y rùng mình.
Mạc dù rùng mình, Lục Giã Phùng vẫn kiên cÆ°á»ng nói:
- Lục mỗ chỉ có một cái mạng thôi… Thiên Tống, ngươi cứ tự nhiên lấy mạng của Lục mỗ. Rồi ngươi sẽ ân hận khi phải đối mặt với Tam Khôi.
- Thiên Tống không biết ân hận.
Thiên Tống vừa nói vừa từ từ nhích mũi kiếm vào tam tinh Lục Giã Phùng. Một đốm máu đỠối như hạt đậu ngay trên đầu mũi kiếm.
Mặc dù Giã Phùng không hỠe ngại trước cái chết nhưng cảm nhận buốt nhói từ mũi kiếm của đối phương khiến cho y phải rùng mình.
Thiên Tống lạnh lùng nói:
- Trang chủ hãy mau thá»±c hiện đòi há»i của tại hạ. Thần châu Ä‘ang ở đâu?
- NgÆ°Æ¡i đừng hy vá»ng Lục má»— giao thần châu chuyển luân cho ngÆ°Æ¡i.
Lá»i còn Ä‘á»ng trên môi Lục Giã Phùng thì mÅ©i Huyết Kiếm lại chích sau tam tinh gã. Cảm giác rát buốt từ mÅ©i kiếm nhÆ° thể đâm thốc vào tận tâm nảo của há» Lục khiến toàn thân y gai lạnh và lá»›p da ốc nổi lên đầy mình. Hai cánh môi y mím chặt lại nhÆ° thể đôi vá» sò khép kín không muốn thốt ra lá»i.
Thiên Tống nói:
- Trang chủ không tiếp nhận lá»i thỉnh cầu của Thiên Tống?
Giã Phụng im lặng không đáp lá»i của Thiên Tống.
Thiên Tống nhìn chằm chằm. Hai cánh môi khẽ nhích Ä‘á»™ng Ä‘iểm nụ cÆ°á»i mỉm. Y nói:
- Mạng của trang chủ quý hay viên thần châu chuyển luân quý?
Giã Phùng vẫn im lặng nhÆ° sẵn sàng tiếp nhận cái chết chứ không thèm đáp lá»i Thiên Tống.
Thấy im lặng, Thiên Tống từ từ chích mÅ©i kiếm vào tam tinh gã. Giã Phùng nhăn mặt, mồ hôi từ trong ra Æ°á»›t đẫm ngÆ°á»i gã.
Thiên Tống lạnh lùng nói:
- Trang chủ đã thất bại sao còn muốn kháng lại đòi há»i của tại hạ? Giữ được cái mạng của mình tôn giá còn có cÆ¡ há»™i Ä‘oạt được thần châu.
Câu nói này của Thiên Tống buá»™c Giã Phùng phải đáp lá»i y:
- Lục mỗ đã là phế nhân.
- Dù sao cũng còn được cái mạng.
Thiên Tống vừa nói vừa chích mũi thêm mũi kiếm vào sâu hơn.
Cảm giác buốt nhói thá»c sâu vào trong tâm nảo của Lục Giã Phùng, má»™t lần nữa gã phải rùng mình, y không sao chịu Ä‘á»±ng được thứ cảm giác nghe rá»n rợn này. Lục Giã Phùng ngập ngừng nói:
- Lục mỗ nói.
- Trang chủ suy nghĩ chưa?
- Hãy rút kiếm của ngươi lại đi.
- Thiên Tống luôn chìu theo ý của ngÆ°á»i khác, chỉ sợ trang chủ không nhận ra tình cảnh của mình.
- Lục má»— nhận ra rồi… ta biết không thể không nói được. Phong châu chuyển luân ở trên ngÆ°á»i ta.
- Thiên Tống thừa biết Ä‘iá»u đó nhÆ°ng muốn trang chủ tá»± tay trao cho Thiên Tống.
Y vừa nói vừa rút ngá»n Huyết Kiếm lại.
Giã Phùng gục mặt nhin xuống, rồi cởi sợi dây có đính viên tỵ phong thần châu đeo trên cổ. Y nắm viên thần châu trong lòng bàn tay phải chìa đến trước mặt:
- Thiên Tống… Tam Khôi trưởng bối sẽ tìm ngươi.
- Tại hạ luôn chỠđợi Ä‘iá»u đó.
Thiên Tống vừa nói vừa đoạt lấy viên thần châu trong tay Lục Giã Phùng. Y nhìn lại hỠLục:
- Trang chủ là ngÆ°á»i biết lá»±a chá»n giữa sinh mạng và báu vật. Mạng của ngÆ°á»i ta lúc nào cÅ©ng quý hÆ¡n.
Thiên Tống nói rồi quay lÆ°ng rảo bÆ°á»›c Ä‘i thẳng ra cá»­a tòa đại sảnh Ä‘Æ°á»ng. Giã Phùng nhìn theo sau lÆ°ng Thiên Tống mà hai cánh môi mím chặt. Y không thốt lá»i nào nhÆ°ng trong chân diện lồ lá»™ những nét căm phẫn tá»™t cùng.
Khi Thiên Tống đi rồi, Giã Phùng mới nhẩm nói:
- Ngươi chẳng bao giỠđạt được mục đích của mình.
Y vừa nói vừa lê đến chỗ bàn. Giã Phùng xoay chiếc bàn ba vòng.
Má»™t chiếc há»™c bí mật dÆ°á»›i gầm bàn lá»™ ra. Y lấy trong chiếc há»™p bí mật đó má»™t túi lụa được thêu bằng chỉ ngÅ© sắc. Mở túi lụa, má»™t luồng ánh sáng xanh rá»n hắt vào mặt y.
Y nhìntúi lụa, nói:
- Ta chết thì nó phải theo ta.
Lá»i nói của Giã Phùng vừa dứt thì ai đó chá»™p lấy túi lụa trên tay y. Giã Phùng giật mình. Y quay ngoắc lại. Äập vào mắt Giã Phùng là má»™t trang giai nhân tuyệt sắc. Trong bá»™ cánh trắng toát, NhÆ° Băng chẳng khác nào tiên nữ trên cõi tiên giá»›i bÆ°á»›c xuống hồng trần.
Nụ cÆ°á»i nhu cánh hoa hàm tiếu hiện trên hai cánh môi nàng.
Giã Phùng sững sỠnói:
- Như Băng… Nàng cũng có mặt ở đây?
NhÆ° Băng ôn nhu đáp lá»i gã:
- Lục trang chủ có nghe nói đến Thiên Sứ Bóng Tối chưa?
Giã Phùng gật đầu:
- Có…
Y chìa tay đến trước:
- Nàng trả lại thần châu tỵ phong chuyển luân cho Lục mỗ.
- Äây má»›i là viên thần châu thật phải không?
NhÆ° thể biết mình lỡ lá»i, Giã Phùng lắc đầu:
- NhÆ° Băng… Äó là của Phi Yến thiên trang…
Như Băng lắc đầu:
- Tỵ phong thần châu không phải là của trang chủ đâu. Cho dù tỵ phong thần châu có thuá»™c vá» Phi Yến thiên trang trang chủ nhÆ°ng giỠđã lá»t vào tay của Thiên Sứ Bóng Tối thì nó đã thuá»™c vá» Thiên Sứ Bóng Tối.
- Nàng nói như vậy… Hóa ra nàng là Thiên Sứ Bóng Tối.
- Nếu không là Thiên Sứ Bóng Tối, NhÆ° Băng làm sao biết được Lục trang chủ có đến hai viên tỵ phong thần châu? Vì Ä‘eo trên ngÆ°á»i Lục trang chủ chỉ là viên thần châu giả.
Nàng đưa túi lụa trước mặt Giã Phùng:
- Còn đây mới là tỵ phong chuyển luân thần châu thật.
- Tại sao nàng muốn đoạt tỵ phong thần châu của Lục mỗ? Lục mỗ đã từng đối xử với nàng rất tốt kia mà.
NhÆ° Băng mỉm cÆ°á»i:
- Trang chủ nói sai rồi… Tỵ phong thần châu đâu phải của Lục trang chủ. Nó ở trong tay Lục trang chủ bởi vì nó được Tam Khôi cÆ°á»›p lấy của Hoàng Thiếu Quân khai lá»™ sứ. Sá»± tàn nhẫn của ngÆ°á»i võ lâm đã khiến cho toàn gia Hoàng Thiếu Quân khai lá»™ sứ phải bị tru di tam tá»™c.
Lục Giã Phùng biến sắc. Y miá»…n cưỡng há»i:
- Như Băng… Nàng là ai?
Như Băng buông một câu thật lạnh lùng:
- Thiên Sứ Bóng Tối. NgÆ°á»i đảm nhận chức nghiệp phải lấy máu trả máu. NgÆ°á»i đảm nhận chức nghiệp lấy lại toàn bá»™ những viên thần châu mà võ lâm các ngÆ°á»i đã Ä‘oạt của Hoàng Thiếu Quân khai lá»™ sứ để giải oan nghiệp cho Hoàng gia.
- Nàng là ngÆ°á»i của Hoàng gia?
Như Băng nhìn Lục Giã Phùng:
- Äúng. NhÆ° Băng là ngÆ°á»i của Hoàng gia.
- Nếu nàng giết ta đoạt tỵ phong thần châu, Tam Khôi sẽ không tha cho nàng.
- Tam Khôi sẽ không bao giá» nghÄ© đến NhÆ° Băng đâu… Kẻ giết Lục trang chủ Ä‘oạt tỵ phong thần châu đâu phải NhÆ° Băng mà chính là TrÆ°Æ¡ng Thiên Tống. NhÆ° Băng không biết Tam Khôi và TrÆ°Æ¡ng Thiên Tống ai sẽ là ngÆ°á»i thắng trong cuá»™c đấu sắp tá»›i. Giá» thì Lục trang chủ mãi mãi bị cách ly khá»i cuá»™c Ä‘á»i này.
NhÆ° Băng vừa nói vừa rút má»™t ngá»n trủy thủ trong ống tay áo.
Thấy nàng rút ngá»n trủy thủ bén ngót, chân diện Lục Giã Phùng tái nhợt. Y miá»…n cưỡng nói:
- Như Băng… Lục mỗ xin nàng…
NhÆ° Băng cÆ°á»i khảy nhìn Giã Phùng:
- Hồi đó Hoàng thiếu gia đâu xin xá» những gã Ä‘ao phủ tại pháp trÆ°á»ng được. Nếu trang chủ đừng xin NhÆ° Băng mà làm mất Ä‘i nhuệ khí hào hùng của má»™t vị trang chủ Phi Yến thiên trang.
NhÆ° Băng vừa nói vừa chích mÅ©i trủy thủ vào đúng tam tinh của há» Lục. NÆ¡i có Ä‘iểm má»™t giá»t máu to nhÆ° hạt đậu. MÅ©i trủy thủ chạm vào tam tinh gã thì gã đã rùng mình.
Y buột miệng nói:
- Như Băng… Nàng…
Y chưa kịp thốt dứt câu thì mũi trủy thủ đã được Như Băng đâm sâu vào đúng tam tinh gã.
Toàn thân Lục Giã Phùng duá»—i dài thẳng ra. Hai tay gã đập bành bạch xuống sàn đại sảnh. NhÆ° Băng rút mạnh ngá»n trủy thủ lại.
Lục Giã Phùng ngã vật ra sau nện ót xuống sàn gạch.
- Bá»™p.
NhÆ° Băng nhìn Lục Giã Phùng, nàng thở hắt ra má»™t tiếng dài thÆ°á»n thượt rồi băng mình thi triển khinh công thần kỳ bá» Ä‘i. Thân ảnh của nàng chẳng khác nào má»™t cánh chim hạc, lao Ä‘i vun vút chẳng mấy chốc đã mất dạng.
hết: Hồi 18, xem tiếp: Hồi 19
Tài sản của danangcity

  #19  
Old 17-04-2008, 06:45 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 19

Äá»™c Kiếm Lá»™ Chân Tâm



Thiên Tống Ä‘ang băng mình lÆ°á»›t Ä‘i thì sẳng bá»™. Ãn ngữ trÆ°á»›c mặt Thiên Tống là hắc y dạ hành mà y từng đối mặt tại Vạn HÆ°Æ¡ng lầu. Thiên Tống dừng bá»™ rồi mắt nhìn hắc y dạ hành.
Y chau mày gắt giá»ng nói:
- Cung lại là các hạ sao?
- Tại hạ luôn đi sau lưng tôn giá.
- Tại sao?
- Má»™t huyết kiếm vô địch kiếm mà há»i tại sao Æ°. Äừng nên há»i ngÆ°á»i khác mà tá»± tìm câu trả lá»i má»—i khi mình thắc mắc Ä‘iá»u gì đó. Bản thân tại hạ không có cái thù há»i ngÆ°á»i khác. Chắc chắn TrÆ°Æ¡ng tôn giá cung có cái thú đó nhÆ° tại hạ, Thiên Tống dẫn đến má»™t bá»™.
- Các hạ là ai?
- Thiếu Hoa cÆ°á»i khảy, nhÆ°á»›n mày nói:
- Lại thêm má»™t câu há»i nữa. Tôn giá thì buá»™t tại hạ phải há»i lại tôn giá.
- Các hạ muốn há»i gì?
- Tôn giá cần gì một viên thần châu của Lục trang chủ mà xuống sát chiêu.
- Các hạ Ä‘oán ra được câu trả lá»i của TrÆ°Æ¡ng má»— không?
Thiên Tống lưỡng lá»± rồi há»i.
- Hãy đi tìm sự tò mò của mình, có đúng không?
- Äúng, nhÆ°ng cung không đúng.
- Không đúng thì ý TrÆ°Æ¡ng tôn giá muốn tại hạ há»i thanh huyết kiếm của ngÆ°á»i.
- Rất chính xác. Có nên há»i thanh kiếm của TrÆ°Æ¡ng má»— trÆ°á»›c.
- Tại hạ cung Ä‘ang có y đó. Không chỉ là muốn mà còn là rất muốn nữa. Chỉ sợ tôn giá không trả lá»i bằng kiếm cho tại hạ thôi.
- Các hạ không ngại như lần trước à?
- Không.
- Các hạ hành sự khiến cho Trương mỗ phải thắc mắc sau tắm khăn lụa che mặt kia là ai.
- Kiếm thủ cung giống như tôn giá.
Thiên Tống cÆ°á»i khảy.
Thiên Tống Ä‘anh giá»ng nói.
- Không phải Ngô Tịnh sao?
- Không.
- Vậy các hạ là hậu nhân của Ngô Tịnh.
Thiếu Hoa buông một câu cụt lủn.
- Có thể... Tôn giá nghi sao cung được. Nhưng có thể nói tại hạ và Ngô Tịnh cùng một môn phái.
Äôi chân mày Thiên Tống nhíu lại.
- Môn phái gì?
- Những kẻ cầm kiếm.
- Ta cung dùng kiếm.
- Tôn giá là ngÆ°á»i ngoài phái. Kiếm cảu tôn giá là dị kiếm... Tại hạ không thể lý giải được binh khí của tôn giá.
- Các hạ má»›i là ngÆ°á»i dùng dị kiếm.
- Không sao, hôm nay là dị kiếm nhưng rồi ngày mai có thể là kiếm mà.
- Các hạ làm cho ta quá tò mò nên phải bước chân đi của các hạ.
- Tôn giá biết dùng cách gì để thấy mặt tại hạ rồi.
- Biết...
Thiên Tống vừa nói vừa lòn tay ra sau lÆ°ng rút ngá»n huyết kiếm.
Má»™t lần đối mặt vá»›i Thiên Tống, Thiếu Hoa đã chÆ°ng nghiệm kiếm pháp của TrÆ°Æ¡ng tôn của Thiên Tống nhÆ° thế nào rồi. Chàng thấy Thiên Tống rút kiếm không dám xem thÆ°á»ng, mà ánh ắmt trở nên trang trá»ng vô cùng.
Thiếu Hoa cung hoành kiếm hướng mui xuống đất.
Cung như lần đối đầu trước, Thiên Tống điểm mui kiếm đúng vào tam tinh Thiếu Hoa, ngược lại chàng giở thế khai kiếm kính Thiên Tống hướng mui kiếm xuống đất.
Thiên Tống cau mày nói:
- Các hạ vẫn không thay đổi.
- Tại hạ quên với những gì thuộc vỠmình.
- Một sự khách sáo thái quá khiến cho Trương mỗ thất chác ngắt nếu không muốn nói là căm ghét các hạ đó.
Thiếu Hoa từ tốn đáp lá»i Thiên Tống.
- Tại ha vô cùng cảm kích vì tôn giá đã cho tại hạ biết ý niệm kiếm này trong đầu ngÆ°á»i.
- Qúa đủ để cho các hạ thốt ra những lá»i đó rồi.
Lá»i cứ nhÆ° còn Ä‘á»ng trên hai cánh môi thì ánh kiếm đỠối cung toát ra má»™t Ä‘Æ°á»ng vòng cung hÆ°á»›ng thẳng đến thể pháp của Thiếu Hoa. Thanh dị kíêm của Thiếu Hoa hÆ°á»›ng lên đón thẳng lấy chiêu kiếm tiá»n ẩn uy lá»±c sát nhân của Thiên Tống. Hai lưỡi kiếm chạm vào nhau.
- Keng...
Một chiếc pháo bông nở ra khi hai lưỡi kiếm chạm thẳng vào.
Cung nhÆ° lần trÆ°á»›c, lưỡi kiếm của Thiếu Hoa bật ra thì Thiên Tống chuyển hoá chiêu công đâm vào yết hầu chàng. Lần này Thiên Tống không má»™t chút nÆ°Æ¡ng tau vá»›i đối thủ. NhÆ°ng khi có ý niệm đó. Thiên Tống má»›i nhận được sá»± ngạc nhiên đến Ä‘á»™ y thừ ngÆ°á»i ra.
Mui kiếmuá»™i muá»™i của Thiên Tống vừa đâm đến Thiếu Hoa thì chàng đã ngã ngÆ°á»i vá» sau nhÆ° má»™t cánh cung, khiến cho lưỡi kiếm đâm xạt qua ngay trÆ°á»›c mặt chỉ cách Ä‘á»™ nữa đốt ngón tay. Cùng vá»›i cái ngã ngÆ°á»i đó, kiếm của Thiếu Hoa đâm thẳng vào đến Ä‘an Ä‘iá»n đối phÆ°Æ¡ng.
Lối biến hoá kiếm chiêu nàu của chàng gần như đặt ngay Thiên Tống vào tử lập, buột y phải thu hồi kiếm không thể chuyển sang chiêu công liên hoàn.
Thiên Tống điểm mui giày lướt vỠsau ba bộ. y hoàng kiếm nhìn Thiếu Hoa.
Chàng bật ngÆ°á»i lên ôm quyá»n nói:
- Äa tạ tôn giá đã nhÆ°á»n chiêu.
- Không ngỠlần thứ hai gặp lại, kiếm chiêu của các hạ tiến một bậc đối với Trương mỗ.
- Äó là lá»i khen hay lá»i khách sáo.
- Má»™t lá»i khen và cung là lá»i tiá»…n biệt các hạ.
Thiếu Hoa ôm quyá»n.
- Tại hạ sẵn sàng tiếp nhận lá»i tiá»…n biệt đó.
- Càc hạ sẽ được ta tiễn biệt.
Thiên Tống hú lên một tiếng vang động cả không gian. Cùng với tiếng hù đó, kiếm và y kéo lại làm một làn thẳng đến Thiếu Hoa.
Lối xuất thủ kiếm chiêu quá Æ° đặt dị cảu Thiên Tống khiến Thiếu Hoa giật thoát ruá»™t và không khá»i bối rối.
Chàng chỉ kịp thấy bóng kiếm lÆ°á»›t trùng trùng, Ä‘iệp Ä‘iệp thì màn kiếm quang đã chụp lên mình. Thiếu Hoa gần nhÆ° lá»t thá»m trong vùng kiếm quang đỠối của Thiên Tống, mặc dù chàng đã huy Ä‘á»™ng toàn bá»™ sở há»c kiếm chiêu của mình để đối phó vá»›i Thiên Tống.
Những âm thanh chát chúa không ngưng phát ra do hai lưỡi kiếm chạm thẳng vào nhau.
Thiên Tống rít giá»ng nói:
- Các hạ thua rồi.
Cùng vá»›i lá»i nói đó, Thiếu Hoa cảm nhận rõ mồn má»™t uy lá»±c kiếm chiêu của Thiên Tống công vào Ä‘an Ä‘iá»n mình. Cảm nhận đó khiến cho Thiếu Hoa thoát chết trong Ä‘Æ°á»ng tÆ¡ kẽ tóc. Gần nhÆ° chàng chỉ kịp hóp bụng lại thì mui kiếm đã liên qua Ä‘an Ä‘iá»n nhanh không thể tưởng, thậm chí nghe được cả tiếng trang phục bị rá»c và nhân vá» kiếm lÆ°á»›t nhẹ qua lá»›p da của chàng.
Thiếu Hoa Ä‘iểm mạnh mui giày, vá»›i má»™t thế đảo thân pháp vùn vụt tháo vá» sau. Khi chàng chống kiếm xuống đất trụ bá»™ nhìn lại thì thấy má»™t Ä‘Æ°á»ng rá»c dài ngay Ä‘an Ä‘iá»n chàng.
Mặc dù thắng được một chiêu kiếm nhưng Thiên Tống phải sững sỠvì lối phản xạ linh hoạt của Thiếu Hoa. Y hoành kiếm ngang ngực chú nhãn nhìn vào Thiếu Hoa.
Những giá»t mồ hôi to bằng hạt đậu trên mặt Thiếu Hoa đâp vào mắt Thiên Tống. Y thấy rá» sá»± bối rối và kinh hoàng trên gÆ°Æ¡ng mặt của đối phÆ°Æ¡ng.
Thiếu Hoa thở ra nhè nhẹ nhÆ° ngÆ°á»i ta vô công Ä‘iá»u tức rồi nghiêm giá»ng nói:
- Xuất thù chiêu vừa rồi phải chăng tôn giá định chặc tai hạ là hai khúc?
Thiên Tống gật đầu:
- Không sai.
- Tôn giá có nghi hành động như vậy quá tàn nhẫn không?
- Các hạ là một kiếm thủ buột Trương mỗ phải hành động như vậy.
- Giá» thì tại hạ má»›i biết huyết kiếm TrÆ°Æ¡ng hiệp là ngÆ°á»i nhÆ° thế nào.
Thiếu Hoa ôm quyá»n xá Thiên Tống.
- Hẹn tái kiến.
Thiếu Hoa nói rá»i quay bÆ°á»›c thi triển khinh công lao Ä‘i.
Thiên Tống quát lớn.
- Äứng lại... Các hạ chÆ°a Ä‘i được đâu.
Mặc dù Thiên Tống quát, Thiếu Hoa vẫn Ä‘iểm mui giày thoát ra Ä‘i nhÆ° ngÆ°á»i bá» chạy để giữ lấy mạng mình. Thiên Tống đâu để cho Thiếu Hoa đào thoát tá»± do nhÆ° vậy. Y thét má»™t tiếng lá»›n rồi lắc vai Ä‘uổi theo chàng.
Thiên Tống vừa thi triển khinh công đến sau lÆ°ng Thiếu Hoa thì bất thình lình đối phÆ°Æ¡ng của y dừng bá»™, ngã ngữa ngÆ°á»i ra sau. Cùng vá»›i Ä‘á»™ng tác ngã ngÆ°á»i, Thiếu Hoa nói:
- Má»™t kiếm thủ thượng đẳng thì không nên buá»™t đối phÆ°Æ¡ng vào Ä‘Æ°á»ng cùng.
Lá»i nói và kiếm chiêu của Thiếu Hoa hÆ°á»›ng đúng vào Ä‘an Ä‘iá»n của đối phÆ°Æ¡ng. Thiên Tống gần nhÆ° hàon toàn bất ngá», nhÆ°ng y kịp dẫm mạnh đôi kiếm pháp thu ngÆ°á»i lại để né tránh. Y phản xạ cá»±c nhanh nhÆ°ng mui kiếm của Thiếu Hoa vẫn cứ rá»c má»™t Ä‘Æ°á»ng tiện ngang trang phục gã. Giống hệt nhÆ° Thiên Tống đã cắt trang phục chàng.
Lần này chính Thiên Tống cảm nhận rá» rệt sá»± chết chóc chụp đến vá»›i mình. Y chỉ thoát khá»i lưỡi hái tá»­ thần nhÆ° bằng sá»± linh hoạt của má»™t kiếm thủ đã đạt đến cảnh giá»›i tối thượng.
- Mặc dù thoát bóng sắc tá»­ thần được tạo ra bởi chiêu kiếm bất ngá» của đối phÆ°Æ¡ng làm cho bần thần cả tâm não. Khi y lấy lại được thần thức của má»™t gã kiếm thủ thì Thiếu Hoa đã lÆ°á»›t xa ngoài mÆ°á»i trượng.
Thiên Tống nghi đến sát chiêu thì Thiếu Hoa đã mất hút khá»i tầm mắt gã.
Thiên Tống nheo mày nhẫm nói:
- Y đúng là một kiếm thủ...
Vừa thốt ra câu nói đó, Thiên Tống vừa lắc đầu.
Buông má»™t tiếng thở dài ra nhè nhẹ nhÆ° thể muốn trút bá» những ý niệm lởn vởn trong đầu mình, Thiên Tống tra ngá»n huyết kiếm vào vá» rồi chậm bÆ°á»›c bá» Ä‘i. Theo má»—i bÆ°á»›c chân của Thiên Tống thì nhân dạng của hắc y dạ hành che mặt kia cứ lừng lá»­ng hiện ra hiện ra trong đầu gã.
Thiên Tống dừng bộ, nheo mày suy nghi rồi nói:
- Y là ai? Y đang muốn gì ở mình.
Thốt ra câu nói này mà tim Thiên Tống đập rộn rã với cảm giác thật bồi hồi.
Buông tiếng thở dài nữa, Thiên Tống má»›i rảo bÆ°á»›c Ä‘i tiếp. Y Ä‘i thẳng đến Hồ Äá»™ng Äình. Má»™t chiếc thuyá»n nan có mui đậu sẵn bên ghá»nh đá nhÆ° thể chá» Thiên Tống.
Thiên Tống bÆ°á»›c lên thuyá»n.
NhÆ° Băng ngồi sẵn trong khoang thuyá»n. TrÆ°á»›c mặt nàng là mâm tiểu yến vá»›i những thức ăn còn nóng, toa? mùi thÆ¡m khá»a lấp cả không gian nhá» nhoi trong khoang thuyá»n.
Thiên Tống bước vào ngồi đối diện với nàng.
NhÆ° Băng cau mày khi thấy trang phục Thiên Tống bị rá»c má»™t Ä‘Æ°á»ng dài trên Ä‘an Ä‘iá»n.
Nàng chuốc rượu ra chén.
- Thiên Tống huynh sao vậy?
Bưng chén rượu Như Băng vừa chuốc ra, Thiên Tống uống cạn rồi đặt xuống trước mặt. Thiên Tống nhìn nàng, từ tốn nói:
- Thiên Tống vừa gặp một đối thủ.
- Tam khôi đã biết rồi ư... Nhanh như vậy à!
Thiên Tống lắc đầu.
- Không phải là tam khôi.
- Chẳng lẽ Lục Giã Phùng trang chủ.
Thiên Tống lắc đầu.
- Phi Yến thiên trang chủ không phải là đối thủ của Thiên Tống.
Mặt Như Băng sa sầm.
- Vậy huynh đã gặp ai?
- Một kiếm thủ thần bí, nàng còn nhớ dạ hành thích khách nhân đã từng giao thủ với Thiên Tống huynh ở Vạn Hương lầu.
NhÆ° Băng há»i:
- Y đã tìm đến Thiên Tống huynh.
Thiên Tống gật đầu.
- Y đã tìm đến Thiên Tống buột Thiên Tống phải giao lại Tỵ Phong châu của Lục Giã Phùng.
Thiên Tống nói rồi lấy viên ngá»c châu đặt xuống trÆ°á»›c mặt NhÆ° Băng. Nàng nhìn viên Tỵ Phong chân giả lả Ä‘iểm nụ cÆ°á»i mim. NhÆ° Băng nói:
- Sức hấp dẫn của viên Tỵ Phong châu của Lục Giã Phùng thôi thúc lòng tham của gã kia khiến y không màn đến sự sống chết của mình mà tìm đến huynh.
Nàng vừa nói vừa chuốc rược vào chén của Thiên Tống.
Thiên Tống chỠnàng chuốc đầy chén mới bưng lên uống cạn.
Y đặt chén xuống bàn, NhÆ° Băng há»i:
- Thiên Tống huynh e ngại gã này?
Thiên Tống bất giác gật đầu.
- Y có lòng tham và bãn linh của má»™t kiếm chủ thá»±c thụ. Y luôn tuá»™t khá»i kiếm của Thiên Tống má»™t ngày nào đó, Thiên Tống sẽ bại dÆ°á»›i tay y.
Như Băng lắc đầu.
- Y không nói... Nhưng Thiên Tống biết y có mối quan hệ với Ngô Tịnh.
Nhìn vào mắt Như Băng.
- Nàng còn nhớ chuyện Thiên Tống giao thủ với một kiếm thủ ở Nguyệt lầu chứ?
- Kiếm sát Ngô Tịnh.
Thiên Tống gật đầu.
- Äúng nếu tìm được Ngô Tịnh, Thiên Tống sẽ biết được gã kiếm thủ này là ai.
Nàng nhướn mày nhìn Thiên Tống.
- Thiên Tống cần gì phải tìm Ngô Tịnh mà vẫn biết chân diện của gã kiếm thủ kia.
- Nàng có cách à?
Như Băng chỉ viên thần châu từ tốn nói:
- Huynh nói gã tìm đến huynh là vì viên Tỵ Phong thần châu này?
Thiên Tống gật đầu.
- Thiên Tống nghi như vậy.
- Nếu gã kiếm thủ kia vì viên thần châu này thì chúng ta sẽ dùng chính viên thần châu này để dụ hắn ra.
Thiên Tống nhíu mày suy nghi.
NhÆ° Băng mim cÆ°á»i nói:
- Huynh đang nghi gì?
- Hắn luôn thoát khá»i kiếm của Thiên Tống. Hắn cứ nhÆ° chiếc bóng của Thiên Tống và Thiên Tống chẳng bao giá» chạm vá»›i được.
- Khiến cho má»™t huyết kiếm TrÆ°Æ¡ng hiệp phải bận tâm suy nghi thì gã kiếm thủ kia đúng là ngÆ°á»i có bản linh không thể xem thÆ°á»ng rồi.
Nhưng huynh yên tâm, Như Băng sẽ tìm cách thâu phục gã.
Thiên Tống gật đầu.
Thiên Tống cầm lấy viên Tỵ Phong thần châu đặt vào tay Như Băng.
- Nàng hãy giữ lấy.
NhÆ° Băng mim cÆ°á»i, lắc đầu.
- Không... Huynh nên giữ lấy viên Tỵ Phong thần châu này.
- Nàng không nhận à?
Như Băng từ chối, nói:
NhÆ° Băng sao có đủ bản lãnh để giữ báu vật Tỵ Phong thần châu này. Huống chi nó có thể là vật đổi mạng huynh vá»›i tam khôi. Ba ngÆ°á»i kia nhất định sẽ tìm Thiên Tống khi biết chuyện xảy ra vá»›i Phi Yến thiên trang.
- Thiên Tống không ngại tam khôi.
- Bởi vì Thiên Tống huynh lại là một hảo kiếm khác... Còn Như Băng thì không.
- Giữ Tỵ Phong thần châu tất tá»± chuốc há»a vào mình thôi, Ä‘Æ°Æ¡c Thiên Tống sẽ giữ nó đến khi đủ sâu chuá»—i chuyển luân.
- Giang hồ bắt đầu nổi sóng gió rồi.
Nàng nhìn Thiên Tống.
- Khởi đầu từ huynh.
- Từ Thiên Tống.
- Thiên Tống huynh ngại không?
- Thiên Tống đã có thoa? ước.
- Như Băng sẽ theo huynh.
Thiên Tống mim cÆ°á»i.
Như Băng bưng bầu rượu chuốc ra chén của Thiên Tống.
- Chúng ta sẽ đi đâu?
Thiên Tống bưng chén rượu nhìn nàng.
- Tá»­ Vong Cốc. NgÆ°á»i thứ hai Thiên Tống tin là Cổn thế nhân Ma Cá»­u Diên Hạo.
- Y là ngÆ°á»i thế nào?
- Má»™t ma đầu mà tất cả võ lâm chỉ nhắc đến Ä‘á»u phải kiêng mặt.
- Còn Thiên Tống huynh?
- Chúng ta phải đi đến đích cuối cùng.
Nói rồi Thiên Tống dốc chén rượu trút vào miệng.
NhÆ° Băng mim cÆ°á»i nói:
- Như Băng biết Thiên Tống huynh sẽ đi đến đích. Huynh sẽ không bao giỠdừng lại.
- Chúng ta sẽ cùng đi với nhau chứ?
Nàng gật đầu.
- Như Băng là chiếc bóng của huynh mà.
Thiên Tống mim cÆ°á»i.
- Nếu không có nàng, cuộc khuấy động võ lâm của Thiên Tống thất là vô vị.
Thiên Tống nói đến đây thì má»™t làn gió từ ngoài Hồ Äá»™ng Äình thổi qua khoang thuyá»n. Hất mùi xạ hÆ°Æ¡ng từ cÆ¡ thể NhÆ° Băng qua khứu giác y. Ngá»­i mùi xạ hÆ°Æ¡ng từ cÆ¡ thể nàng, bất giác Thiên Tống bá»—ng trở nên đỠđẫn vá»›i cảm giác nao nao lạ thÆ°á»ng trong cÆ¡ thể mình.
Cảm giác Ä‘o không bình thÆ°á»ng chút nào mà cứ khÆ¡i dậy ngá»n lá»­a dục tính âm á»· vốn di đã bùng cháy lên từ sau lần hai ngÆ°á»i kết nối sá»± quan hệ vá»›i nhua bằng xác thịt.
Thiên Tống bất giác nhìn thẳng vào Như Băng với ánh mắt đầy nhục cảm và dục tính.
NhÆ° Băng nhÆ° thể nhận ra ánh mắt của Thiên Tống và biết y Ä‘ang có cảm giác gì. Nụ cÆ°á»i mim lên hai cánh môi nàng.
Như Băng nhỠnhẹ nói như thể chuốc mật vào thính nhi Thiên Tống.
- Thiên Tống huynh... Chúng ta ra khơi nhé.
Lá»i nói của nàng chẳng khác nào má»™t mệnh lệnh buá»™t Thiên Tống phải gật đầu chẳng khác nào má»™t đứa trẻ ngoan ngoãn.
Con thuyá»n nan từ từ tách khá»i ghá»nh đá sau khi Thiên Tống chống sào đẩy nó Ä‘i. Khi con thuyá»n chỉ còn lại là má»™t chiếc lá bá»nh bồng trên Hồ Äá»™ng Äình thì Quách Trụ xuất hiện.
Y đứng trên ghá»nh đá, dá»i mắt nghìn theo con thuyá»n đó.
Chẳng biết Quách Trụ nghi gì mà lại buông tiếng thở dài. Hai bàn tay nắm chặt lại đến độ phát ra những âm thanh cách cách. Y nhẫm nói:
- Như Băng... Nàng đã mất ta.
hết: Hồi 19, xem tiếp: Hồi 20
Tài sản của danangcity

  #20  
Old 17-04-2008, 06:46 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 20

Phương Phương Thục Nữ



Mặc dù vầng nhật quang chÆ°a sụo tắt mà cả trấn PhÆ°á»›c Oai vắng lặng nhÆ° tá». Thiếu Hoa và Lại XÆ°Æ¡ng Uy những tưởng mình Ä‘i trong má»™t thị trấn bá» hoang vá»›i những dãy nhà im ỉm. Äập vào mắt Thiếu Hoa là những chiếc lồng đèn dầu khô lâu treo trÆ°á»›c cá»­a những dãy nhà đó.
Chàng nhìn Lại Xương Uy.
- Lại lão bá»™c, bá tánh ở đây treo những ngá»n đèn dầu khô lâu để làm gì nhỉ. Phải chăng đây là tục trừ tà, yếm quá»· của há». Nếu bá tánh ở đây có cái tục nhÆ° vậy, chắc PhÆ°á»›c Oai trấn ma quá»· nhiá»u lắm.
- Thiếu gia... Lão bá»™ nhân cung không biết ma quá»· nhiá»u không nữa. NhÆ°ng còn mặt trá»i thì ma quá»· chắc không dám xuất hiện đâu.
Chúng ta đi tìm quán trỠnào nghi qua đêm.
Thiếu Hoa gật đầu.
Chàng giã lã cÆ°á»i, rồi nói:
- Thiếu Hoa thú thật với Lại lão bộc... ta sợ ma quỷ lắm.
làm gì có ma quỷ hiện giữa ban ngày ban mặt. Thiếu gia không gì phải sợ, đã có Lại lão bộc bên cạnh rồi.
- ªy... Dù sao Lại lão bá»™c và Thiếu Hoa cung là ngÆ°á»i. Chúng ta đâu thể đối phó lại ngÆ°á»i dÆ°á»›i a tỳ chứ.
Chàng vỗ vai Xương Uy.
- Tránh voi chẳng xấu mặt nào. Né được thì né. Nếu đúng như đó là ma quỷ thì chúng ta phải né mặt nó.
Thiếu Hoa vừa nói vừa xoay bÆ°á»›c Ä‘i nhanh chứ chàng sợ mặt trá»i sụp tắt thì ma quá»· sẽ xuất hiện thá»™p lấy hồn của mình.
XÆ°Æ¡ng Uy nhìn Thiếu Hoa xoay bÆ°á»›c mà cÆ°á»i thầm. Y nghi:
- " Không ngỠThiếu Hoa bãn linh như vậy mà lại sợ ma, sợ quỷ.
Nghi cung lạ thật. Ai cung có nhược điểm cả. mình có được bãn linh như Thiếu Hoa thì chẳng còn biết cái gì khiến cho Lại mỗ sợ nữa".
Hai ngÆ°á»i rảo bÆ°á»›c qua khắc cả PhÆ°á»›c Oai trấn nhÆ°ng chẳng tìm đâu ra má»™t khách trá».
Thiếu Hoa nhìn Lại Xương Uy nói:
- Lại lão bá»™c... Cả trấn PhÆ°á»›c Oai chẳng có lấy má»™t cái quan trá».
Chúng ta làm sao bây giá». Hay chúng ta xin vào nhà ngÆ°á»i nào đó qua đêm vậy.
Xương Uy gật đầu.
Thiếu Hoa Ä‘i thẳng đến ngôi nhà trÆ°á»›c mặt. Chàng gõ cá»­a mãi vừa gá»i:
- Gia chủ...
Mặc dù chàng gõ cá»­a và gá»i nhÆ°ng chẳng có ai ra mở cá»­a cho chàng.
Thấy Thiếu Hoa gá»i mãi mà không ai ra mở cá»­a, Lại XÆ°Æ¡ng Uy bÆ°á»›c đến bên chàng.
- Thiếu gia để Lại lão bộc.
Thiếu Hoa đứng qua bên.
Xương Uy bước đến trước cửa, y chẳng gõ cửa vả cung chẳng lên tiếng, mà co chân đạp luôn một cước tất cả công lực.
- Rầm...
Cánh cửa bật tung ra.
Thiếu Hoa sững sỠtrước hành động của Xương Uy, buột miệng nói:
- Lại lão bộc...
Xương Uy nhìn lại chàng.
- Thiếu gia... Phải dùng cách đó thôi. Äây là cách mở cá»­a của lại Bá»™c nhân hồi còn còn trên Linh cÆ°Æ¡ng trại.
- Kiểu cách gá»i cá»­a của Lại bá»™c nhân thì há»i ai không sợ chứ.
Nói rồi Thiếu Hoa khẽ lắc đầu.
Từ trong nhà má»™t lão trượng bÆ°á»›c ra, vừa thấy Thiếu Hoa và XÆ°Æ¡ng Uy, lão đã vá»™i quá»· má»p xuống. Vừa dập đầu lạy, lão vừa nói:
- Nhị vị tôn giá tha mạng... Tha mạng. Gia đình của lão phu đã cống nạp lễ vật để mua Tử Vong đăng. Nếu có gì thất lễ đắc tội, mong nhị vị tôn giá tha mạng.
Thiếu Hoa vội đỡ lão đứng lên.
- tiá»n bối... Xin đừng làm vậy.
Mặc dù chàng đỡ lão đứng lên nhÆ°ng lão cứ níu ngÆ°á»i lại chỉ muốn quỳ xuống.
Thiếu Hoa lắc đầu ngồi xuống bên lão Chàng từ tốn ôn nhu nói:
- Tiá»n bối sao lại sợ hãi nhÆ° vậy? Vãn bối và lại lão bá»™c là ngÆ°á»i phÆ°Æ¡ng xa má»›i đến đây... Thấy ở đâyc ó chuyện gì kỳ muốn há»i thăm tiá»n bối thôi.
Vị trượng lão nghe Thiếu Hoa nói mới miễng cưỡng ngẩng mặt nhìn chàng. lão ngập ngừng nói:
- Công tá»­ nói sao. Công tá»­ là ngÆ°á»i phÆ°Æ¡ng xa chứ không phải là Tá»­ Vong nhân của Tá»­ Vong Cốc à.
Thiếu Hoa gật đầu.
Lão trượng ngập ngừng, rồi nói:
- Công tử nói thật chứ?
- Vãn bối đâu dám nói sai lá»i vá»›i tiá»n bối. vãn bối và Lại lão bá»™c đúng là ngÆ°á»i phÆ°Æ¡ng xa má»›i đến đây ạ.
Lão thở hắt ra rồi nói:
- thế mà công tử không nói sớm để lão phu sợ đến hồn siêu phách lạc, những tưởng Tử Vong nhân đến đòi mạng cả nhà lão phu.
Lại XÆ°Æ¡ng Uy cÆ°á»›p lá»i lão.
- Lão có cho thiếu gia nói đâu mà nói. GiỠlão trách tội nghiệp cho thiếu gia của Lãi mỗ.
Lão lắc đầu.
- Lão không dám trách.
Thiếu Hoa đỡ lão đứng lên.
- tiá»n bối có thể cho Thiếu Hoa biết Tá»­ Vong nhân là ai... Tại sao bá tính trong trấn phải treo khô lâu đăng. ã không, Tá»­ Vong đăng?
Lão nhìn Thiếu Hoa.
- Công tá»­... PhÆ°á»›c Oai trấn chỉ có những ngÆ°á»i nhÆ° lão phu má»›i có được Tá»­ Vong đăng thôi. ngay nhÆ° có Tá»­ Vong đăng rồi mà thất lá»… vá»›i Tá»­ Vong Cốc cung bị turng phạt toàn gia chết không đất dung thây. Chính vì thế lão phu sợ thất lá»… vá»›i Tá»­ Vong Cốc.
Thiếu Hoa cau mày.
- Vãn bối có ý đến Tá»­ Vong Cốc, nhÆ°ng đến đây trá»i sắp tối muốn vào tá túc. Tiá»n bối có thá» cho vãn bối tá túc không?
Lão trượng lắc đầu.
- Công tá»­ miá»…n thứ cho lão phu... Lão phu không thể để công tá»­ lÆ°u lại đây được. Tá»­ Vong đăng của lão phu chỉ bảo chứng cho những ngÆ°á»i trong gia quyến thôi, nếu nhÆ° công tá»­ tá túc... Lão hu sẽ đắc tá»™i vá»›i Tá»­ Vong Cốc tiên sinh... Toàn gia lão phu sẽ gặp nạn lá»›n. Mong công tá»­ miá»…n thứ cho lão phu.
Xương Uy cau mày, xen vào.
- Có Xương Uy rồi lão chẳng sợ gì cả.
Lão nhăn mặt.
- Thiếu công tử... Lão hủ không thể cho công tử tá túc được. Tử Vong nhân sẽ không tha cho toàn gia của lão hủ. Nếu như công tử muốn tá túc thì cứ đến Tử Vong miếu.
Äôi chân mày Thiếu Hoa cau lại.
- Tử Vong miếu... Lão trượng có thể chỉ gíao thêm cho vãn bối?
- Dạ...
- Thiếu công tá»­... Tá»­ Vong nhân là tòa nhà dành cho những ngừơi không có Ä‘iá»u kiện để mua Tá»­ Vong đăng. Ai không có Ä‘iá»u kiện mua Tá»­ Vong đăng thì phải đến Tá»­ Vong miếu ngủ qua đêm. Công tá»­ muốn biết thêm thì cứ đến Tá»­ Vong miếu tá»± khắc biết ngay thôi.
XÆ°Æ¡ng Uy gắt giá»ng nói:
- Lão già... Thiếu gia của ta chỉ muốn lÆ°u lại nhà lão thôi. Má»™t lần nữa ta há»i, lão có đồng ý cho thiếu gia của Lại má»— tá túc không?
Thiếu Hoa khoát tay.
- Lại lão bá»™c... Không cần đâu. Äừng làm khó lão trượng. Chúng ta sẽ đến Tá»­ Vong miếu.
- Thiếu gia...
Thiếu Hoa khoát tay.
- Lão bá»™c... Chúng ta đã là ngÆ°á»i cua giang hồ. Trá»i là mùng, chiếu là đất, đã có Tá»­ Vong miếu thì đến ngủ qua đêm. Hay má»™t đại hán trại chủ Linh CÆ°Æ¡ng trại cung sợ lạnh ngoài cổ miếu sao?
XÆ°Æ¡ng Uy giả lả cÆ°á»i, rồi nói:
- Thiếu gia... Lão bộc hcỉ lo cho thiếu gia thôi.
Thiếu Hoa cau mày nhìn Xương Uy.
Chàng nghi thầm:
- " Bỗng dưng mình có một vị lão bộc cực kỳ trung thành như vậy.
Không biết Lại Xương Uy có thật tâm với mình không?".
Thiếu Hoa nhìn Xương Uy nói:
- Lại lão bá»™c... Nếu ngÆ°Æ¡i lo cho Thiếu Hoa thì ngược lại Thiếu Hoa lo cho bá tính ở đây. Chúng ta không nên làm phiá»n lão trượng làm gì.
Quay lại lão trượng, Thiếu Hoa ôm quyá»n xá.
- Thiếu Hoa đa tạ trưởng lão đã chỉ giáo. Có cơ hội nhất định vãn bối sẽ bồi đáp.
Nói rồi chàng xá lão trượmg, quay bÆ°á»›c Ä‘i thẳng ra cá»­a. XÆ°Æ¡ng Uy không còn cách nào khác mà phải nối gót theo Thiếu Hoa. Rá»i nhà vị trưởng lão chÆ°a được bao xa thì hai ngÆ°á»i chạm mặt má»™t tiểu nữ tuổi chỉ mÆ°á»i ba mÆ°á»i bốn. Vừa thấy Thiếu Hoa, đồng nữ vá»™i bÆ°á»›c đến chặn Ä‘Æ°á»ng chàng bật khóc thổn thức rồi nói:
- Ca ca...Làm ân cho Hảo Hảo ngân lượng mua Tử Vong đăng.
Äồng nữ quỳ xuống ngay trÆ°á»›c mui giày chàng.
Thiếu Hoa bối rối đỡ đồng nữ đứng lên.
- Hảo Hảo... sao muội cần Tử Vong đăng?
Hảo Hảo quệt nước mắt nói:
- Ca ca... Nếu không có Tử Vong đăng, đêm nay tỷ tỷ của Hảo Hảo sẽ bị Tử Vong nhân bắt.
Äôi chân mày của Thiếu Hoa châu khít lại vá»›i nhau. Chàng há»i:
- Không có Tử Vong đăng, tỷ tỷ của Hảo Hảo bị Tử Vong nhân bắt à?
Hảo Hảo gật đầu.
- Dạ...
Thiếu Hoa há»i:
- Sao Hảo Hảo và tỷ tỷ không đến Tử Vong miếu.
- Không có ngân lượng làm sao đến Tử Vong miếu.
- Äến Tá»­ Vong miếu cung phải có ngân lượng à?
- Chỉ có Tử Vong miếu mới có Tử Vong đăng mà thôi.
Thiếu Hoa gật đầu há»i:
- Nhà của Hảo Hảo ở đâu?
- Ở cuối Phước Oai trấn ạ.
Thiếu Hoa khẽ gật đầu.
- Äược rồi... Ca ca sẽ Ä‘Æ°a Hảo Hảo đến Tá»­ Vong miếu mua Tá»­ Vong đăng.
- Ca ca nói thật chứ?
- Hảo Hảo không tin vào lá»i nói cùa ca ca sao?
- Hảo Hảo tin.
- Thế thì chúng ta đến Tử Vong miếu kẻo muộn mất. Tử Vong đăng được bán với giá bao nhiêu?
- Hai mươi lạng bạc.
Xương Uy tròn mắt nhìn Hảo Hảo.
- Cái gì? Hai mÆ°Æ¡i lạng bạc má»™t ngá»n đèn lồng có hình đâu lâu. Bá»™ định cÆ°á»›p của thiên hạ à?
Lại Xương Uy thốt dứt câu thì Thiếu Hoa phà lên cừơi.
Xương Uy sượng sùng nhìn Thiếu Hoa.
Y nhá» giá»ng há»i:
- Thiếu gia cÆ°á»i cái gì a?
- Nghe Lại lão bá»™c nói câu vừa rồi, Thiếu Hoa tức cÆ°á»i thôi.
XÆ°Æ¡ng Uy sượng sùng há»i:
- Phải thiếu gia nghi đến chuyện trÆ°á»›c đây Lại XÆ°Æ¡ng Uy còn là trại chủ Linh CÆ°Æ¡ng Bạch Äầu sÆ¡n?
Chàng nhìn Xương Uy gật đầu.
Xương Uy khoát tay.
- Thiếu gia hiểu lầm XÆ°Æ¡ng Uy rồi. Cho dù là lục lâm thảo khấu nhÆ°ng XÆ°Æ¡ng Uy cung biết nhìn ngÆ°á»i mà hành sá»± đạo tặc, chứ đâu giống nhÆ° Tá»­ Vong nhân này. Chúng cắt cổ, bóp hầu ngÆ°á»i ta nhÆ° thế này thì nuốt sao số ngân lượng đó.
Thiếu Hoa nói:
- Lại lão bộc muốn biết Tử Vong nhân nuốt số ngân lượng kia như thế nào thì cứ đến Vong thần miếu sẽ biết mà.
Hai ngÆ°á»i cùng Hảo Hảo đến toà Vong thần miếu. Toà miếu tá»a lạc trên má»™t ngá»n đồi trá»c, trông thật âm u mặc dù bấy giá» cón ánh nắng chiếu oi ả. Thiếu Hoa và Lại XÆ°Æ¡ng Uy bÆ°á»›c vào gian chính sảnh Vong thần miếu.
Hảo Hảo nắm tay Thiếu Hoa, nhỠnhẹ nói:
- Ca ca... Hảo Hảo sợ.
Thiếu Hoa nói:
- Chúng ta đến mua Tá»­ Vong đăng mà có gì phải sợ đâu. Khi nào chúng ta trá»™m cắp thì má»›i sợ thôi. Hồi đó khi còn bé nhÆ° Hảo Hảo, Thiếu Hoa ca ca cung thÆ°á»ng hay sợ lắm.
Chàng nói rồi nhìn vỠphía bàn thỠngay trước mặt. trên bàn thỠđó là chiếc đèn khô lâu đen kịt, nhe hai hàm răng lểnh khểnh như thể muốn ăn tươi nuốt sống ai dám mạo phạm đến Vong thần miếu.
Ngya trước khô lâu là gặp Tử Vong đăng.
Thiếu Hoa nhìn sang Lại Xương Uy.
- Lại lão bá»™c... Äến đặt ngân lượng rồi đến Tá»­ Vong đăng.
- Sao không thấy ai bán vậy. Chẳng lẽ cứ khơi khơi đặt ngân lương lên kệ thỠthôi ư.
Hảo Hảo gật đầu.
- Dạ... Ở Phước Oai trấn chẳng ai dám đến quấy rối Vong thần miếu.
- Lại má»— làm theo lá»i nha đầu vậy.
Lại XÆ°Æ¡ng Uy xăm xăm bÆ°á»›c đến kệ thá». Y lấy hai chiếc Tá»­ Vong đăng rồi quay lại.
Xương Uy vừa quay lại, Hảo Hảo đã lến tiếng.
- Lão ca ca có đặc ngân lượng không?
Xương Uy gật đầu.
- Tất nhiên là có rồi.
- Sao Hảo Hảo không thấy lão ca ca đặt cái gì lên bàn thỠcả.
- Nha đầu... Nếu ta không đặt ngân lượng thì vị Vong thần đâu cho ta lấy đôi Tử Vong đăng chứ. Ngươi thắc mắc quá.
Xương Uy nhìn ra ngoài cửa miếu.
- Mặt trá»i sắp lặng rồi... Thiếu gia, chúngta mau vá» nhà của tiểu nha đầu này thôi.
Thiếu Hoa nói:
- Chúng ta Ä‘i thôi, kẻo trá»i tối.
Hảo Hảo dẫn Thiếu Hoa và Xương Uy vỠnhà. Nói là nhà nhưng nó chỉ là đang là một ngôi nhà cu kỹ, với những đóm râu phong lâu ngày.
Vừa bước vào nha, Hảo Hảo lên tiếng.
- Phương tỷ tỷ... Muội có Tử Vong đăng rồi.
Thiếu Hoa và Lại Xương Uy đứng ở ngoài.
Má»™t giá»ng nhá» nhẹ cất lên.
- Hảo Hảo... Muội đưa ai vỠvậy.
Hảo Hảo bước đến bên tấm rèm bằng vải chàm, nói:
- Muội đưa Thiếu Hoa ca ca và Lại lão bộc vỠđây. NhỠcó Thiếu Hoa ca ca mà muội có Tử Vong đăng đó.
- Vậy ư?
Thiếu Hoa và Lại XÆ°Æ¡ng Uy bÆ°á»›c vào. Chàng ôm quyá»n hÆ°á»›ng vá» tấm rèm vải chàm, từ tốn nói:
- tại hạ là Thiếu Hoa cùng vá»›i Lại XÆ°Æ¡ng Uy là ngÆ°á»i phÆ°ong xa đến. Mong được cô nÆ°Æ¡ng cho tá túc qua đêm... Ngày mai tại hạ và Lại lão bá»™c sẽ lên Ä‘Æ°á»ng.
Bàn tay nhỠnhắn, với màu xanh nhợt nhú ra tấm rèm. Vừa vén rèm, Phương tỷ tỷ vửa nói:
- Công tử và tôn giá chi lưu lại một đêm mà tốn tới những bốn mươi ngân lượng... Công tử không thấy tiếc ư?
- Cô nương đừng nói vậy, tại hạ hổ thẹn vô cùnh. Kim ngân là vật ngoài thân, tại hạ không để tâm lắm. Chỉ mong cô nương cho tại hạ và Lại lão bộc ngủ qua đêm nay là tốt lắm rồi.
- Nhà của thảo nữ tồi tàn e sẽ bất tiện cho công tử.
- Tại hạ cung là thảo dân cơ hàn, nên ngủ đâu cung được.
- Nếu nhị vị không chê ngôi nhà đơn sơ và siêu vẹo này, cứ lưu lại đây.
- Tại hạ vô cùng cảm kích... Äa tạ cô nÆ°Æ¡ng.
- Công tá»­ đừng khách sáo... Tá»· muá»™i PhÆ°Æ¡ng PhÆ°Æ¡ng mang Æ¡n công tá»­ rất nhiá»u. Nếu nhÆ° không có công tá»­, PhÆ°Æ¡ng PhÆ°Æ¡ng và Hảo Hảo chẳng biết thế nào mua được Tá»­ Vong đăng.
Xương Uy nói:
- Cô nương... Thiếu gia của Lại mỗ rất hào phóng, mua những hai chiếc Tử Vong đăng cho cô nương tha hồ mà dùng.
- PhÆ°Æ¡ng PhÆ°Æ¡ng Ä‘a tạ Thiếu Hoa công tá»­ nhiá»u lắm.
Nàng gá»i Hảo Hảo.
- Muội muội... Làm cơm để đãi Thiếu Hoa công tử.
Thiếu Hoa khoát tay.
- Cô nÆ°Æ¡ng... Tại hạ và Lại lão bá»™c tá»± lo cho mình được. Không dám làm phiá»n đến Hảo Hảo muá»™i muá»™i.
- Trong nhà của Phương còn ít lương thảo, Thiếu Hoa công tử đừng ngại.
Thiếu Hoa tò mò muốn nhìn chân diện của nàng, nhÆ°ng lại không thể Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»™t, đành chỉ miá»…n cưởng há»i:
- Cô nương... tại hạ có gì sơ xuất mong cô nương miễn thứ cho.
- Công tá»­ đừng khác sáo nhÆ° vậy. Tá»· muá»™i mang Æ¡n công tá»­ rất nhiá»u đâu dám trách móc ngÆ°á»i.
- Phương Phương chỉ là một xú nữ, công tử cần gì phải biết.
- Nếu vậy Thiếu Hoa xin rút lại lá»i nói của mình, cô nÆ°Æ¡ng miá»…n thứ cho tại hạ.
PhÆ°Æ¡ng PhÆ°Æ¡ng ngại ngùng lắm khi nghe lá»i nói này của công tá»­.
Khi màn đêm buông xuống, Thiếu Hoa và Lại Xương Uy ngồi đối ẩm với nhau. Thỉnh thoảng chàng lại liếc nhìn trộm vỠphía tấm rèm vải chàm.
Thiếu Hoa nghi thầm.
- Sao vị PhÆ°Æ¡ng PhÆ°Æ¡ng cô nÆ°Æ¡ng này cứ phải rú mình sau tấm rèm kia để làm gì. Có lẽ nàng ta rất xấu nên không dám chÆ°á»ng mặt ra ngoài.
Nữ nhân sao lạ lùng. Cứ như sắc đẹp là lẽ sống của hỠvậy.
Thấy Thiếu Hoa nghi ngợi, Lại XÆ°Æ¡ng Uy há»i:
- Thiếu gia nghi gì?
Chàng lắc đầu.
- Chẳng nghi gì cả.
XÆ°Æ¡ng Uy mỉm cÆ°á»i nói:
- Thiếu gia... Äừng dấu Lại lão bá»™c. Phải thiếu gia Ä‘ang nghi đến vị tiểu thÆ° sau tấm rèm kia không? Thật ra thiếu gia chỉ tò mò.
Nhìn Xương Uy, Thiếu Hoa nói:
- Lại lão bá»™c nói đúng, phàm cái gì không rõ ràng thì khiến ngÆ°á»i ta tò mò. Thiếu Hoa tò mò không biết vị cô nÆ°Æ¡ng kia xấu đến cỡ nào mà lại rút mình sau tấm rèm không dám xuất đầu lá»™ diện.
- Không cần thiết phải biết chân diện của Phương Phương cô nương nhưng lại lão bộc cung có thể đoán cô ta phải xấu lắm.
Thiếu Hoa buông tiếng thở dài, rồi nói:
- Tội nghiệp cho cô ấy.
Hảo Hảo bÆ°ng đến má»™t vò rượu đặt xuống bàn hai ngÆ°á»i. Hảo Hảo phấn khích nói:
- Chỉ có Thiếu Hoa ca ca và Lại lão ca ca má»›i được PhÆ°Æ¡ng tá»· tá»· tặng vò rượu " Nhứt tá»­u thiên bôi" thôi. Thiếu Hoa ca ca đúng là có vận số hÆ¡n ngÆ°á»i tầm thÆ°á»ng.
Xương Uy nói:
- Tiểu nha đầu... Bá»™ vò rượu này ngon lắm hay sao mà ngÆ°Æ¡i nói nghe mà tưởng đây là thứ rượu quý có má»™t không hai trên Ä‘á»i này.
Hảo Hảo thản nhiên gật đầu.
- Lại lão ca ca nói đúng rồi. Vò rượu " Nhứt tá»­u thiên bôi" này là có má»™t không hai trê cõi Ä‘á»i này. Bá»n Tá»­ vong nhân thèm đến rá» nÆ°á»›c miếng nhÆ°ng chẳng thể nào lấy được của tá»· tá»· đó. Thậm chí chủ nhân Tá»­ Vong Cốc từng muốn đổi cả trăm ngá»n Tá»­ Vong đăng, tá»· tá»· cung không đổi.
Xương Uy nghe Hảo Hảo nói dứt câu buột miệng nói theo nàng.
- Äúng là vò rượu có má»™t không hai.
Y vừa nói vừa mở nắp vò rượu.
Mùi hảo tá»­u tá»a ra thÆ¡m nồng cả gian nhà. Chỉ ngá»­i mùi " Nhứt tá»­u thiên bôi" thôi, mà XÆ°Æ¡ng Uy bất giác nhá»…u nÆ°á»›c miếng. Ngay cà Thiếu Hoa dù không phải là con sâu rượu nhÆ°ng cung ngây ngất bởi mùi hÆ°Æ¡ng của hảo tá»­u.
Xương Uy nhìn vò rượu nói:
- Äúng là hảo tá»­u... Äúng là hảo tá»­u có má»™t không hai trên Ä‘á»i.
Lại XÆ°Æ¡ng Uy vừa nói vừa nuốt nÆ°á»›c bá»t ừng á»±t.
Xương Uy nói:
- Thiếu gia... ta uống thử một chén chứ.
Thiếu Hoa gật đầu.
XÆ°Æ¡ng Uy vá»™i vã chuốc rượu ra chén. Rượu có màu hồng phấn trong nhÆ° ngá»c, cùng vá»›i hÆ°Æ¡ng rượu thoang thoảng. Chỉ thấy và ngá»­i đã khiến ngÆ°á»i ta ngây ngất rồi.
Thiếu Hoa bưng chén rượu.
Xương Uy chỉ mui vào ngửi, xuýt xoa. Y vừa xuýt xoa vừa nói:
- Äúng là có má»™t không hai trên Ä‘á»i... Äúng là có má»™t không hai.
Trước khi Lại Xương Uy nhìn chằm chằm vào chén rượu. Hai cánh mui mui phập phồng như lỗ mui trâu để hít lấy mùi hương của lão tửu thì Thiếu Hoa lại nghi đến Ngô Tịnh.
Chàng cầm chén rượu nghi thầm.
- " Chắc chắn Ngô đại ca chưa từng uống qua rượu này".
Xương Uy nói:
- Lại lão bá»™c má»i thiếu gia.
hai ngÆ°á»i uống cạn chén rượu. Rượu chảy đến đâu, cả hai cùng cảm nhận được đến đó. Thậm chí nó lan ra trong mạch máu há» cung cảm nhận được.
Xương Uy hít một luồn chân khí phồng lồng ngực. Y chặc lưỡi nói:
- Äúng là có má»™t không hai.
Y vừa nói vừa toan bưng bầu rượu chuốc ra chén, thì Thiếu Hoa cản lại.
- Lại lão bộc... đừng rót nữa.
- Thiếu gia sao vậy?
- Rượu quý chỉ nên thưởng thức má»™t chén thôi. PhÆ°Æ¡ng cô nÆ°Æ¡ng đã tặng thì Thiếu Hoa và Lại lão bá»™c cung biết để dành chứ. Huống chi chúng ta còn Ngô Tịnh Ä‘ang chá». Ngày Thiếu Hoa và Lại lão bá»™c quay vá» có vò rượu này thì còn gì bằng.
- Thiếu gia nói chí... Chúng ta phải để dành thôi.
Mặc dù Lại Xương Uy liếm mép nhưng bỠngang câu nói giữa chừng.
Thiếu Hoa vá» nhắm mắt lại nhÆ°ng thật ra vẫn nhìn vá» phía tấm rèm bằng vải chàm. Tấm rèm vải chàm tá»± vén lên. DÆ°á»›i đôi bạch lạp dính trên tÆ°á»ng, chàng nhận ra má»™t khuôn mặt khả ái và thanh tú.
Vá»›i những nét khả ái, thanh tú trên khuôn mặt của PhÆ°Æ¡ng PhÆ°Æ¡ng thì trang giai nhân cung phải thèm thuồng vá»›i sắc đẹp của PhÆ°Æ¡ng PhÆ°Æ¡ng. Nhan sắc toát ra vẻ rất thanh khiết. Má»™t thứ sắc đẹp khi ngÆ°á»i ta đối diện phải chối bá» ngay tất cả dục tâm của mình. Má»™t sắc đẹp thuần khiết đến Ä‘á»™ ngÆ°á»i chiêm ngưỡng nó nhÆ° thể trút bỠđược tất cả những tạp niệm lẫn tham vá»ng vốn di của con ngÆ°á»i. Má»™t nhan sắc mà ngÆ°á»i ta có thể vì nhÆ° sá»± thuần khiết của tạo hoá để gá»™t rá»­a những tâm hồn vốn đã bị nhuá»™m bẩn nởi chốn trần này.
Thiếu Hoa nhìn trộm nàng nghi thầm.
- PhÆ°Æ¡ng PhÆ°Æ¡ng cô nÆ°Æ¡ng được nhÆ° vậy mà lại tá»± cho là xú nữ, chấp nhận cuá»™c sống an nhàn sau bức rèm bằng vải chàm kia. Thật là lạ thÆ°á»ng.
ö niệm kia còn Ä‘á»ng trong đầu Thiếu Hoa thì PhÆ°Æ¡ng PhÆ°Æ¡ng trÆ°á»ng xuống chiếc ghế tá»±a có hai bánh xe bằng cây. nàng di chuyển khá»i tràng ká»· bằng chiếc ghế đặc chủng đó, đến bên chàng và Lại XÆ°Æ¡ng Uy.
Thấy nàng đến gần, Thiếu Hoa phải khép mắt lại.
Phương Phương ngắm nhìn Thiếu Hoa như thể muốn ngắm một bức tranh đẹp. Nàng nhìn lại một lúc như thể chiêm nghiệm chàng rồi lăn chiếc ghế đặc chủng quay lại tràng kỹ.
Thiếu Hoa không dằn được sự tò mò mà buột miệng lên tiếng.
- Phương Phương cô nương.
Nghe tiếng nói của Thiếu Hoa, Phương Phương như thể giật mình.
Chiếc ghế dừng lại. Nàng không quay mặt lại nhìn chàng, mà lên tiếng nói.
- Công tử chưa ngủ à?
- Tại hạ không ngủ được.
Thiếu Hoa đứng lên. Thiếu Hoa toan bước vỠphía nàng nhưng Phương Phương lên tiếng cản lại.
- Công tử đừng đến gần.
- Cô nương ngại tại hạ.
PhÆ°Æ¡ng PhÆ°Æ¡ng im lặng không đáp lá»i chàng.
Thiếu Hoa há»i:
- Sao cô nương lại muốn tránh mặt tại hạ?
- Tại vì Phương Phương là một xú nữ.
Thiếu Hoa lắc đầu.
- Tại hạ không tin cô nương là một xú nữ.
- Công tử đang giễu cợt Phương Phương đó ư?
- Tại hạ không bỡn cợt cô nương đâu.
Thiếu Hoa đến sau lưng nàng. Phương Phương buột miệng nói:
- Công tử...
- Cô nương đừng ngại.
Thiếu Hoa đặt tay lên thành tựa chiếc ghế đặc chủng. Chàng nhỠnhẹ từ tốn nói:
- Bên ngoài trá»i rất đẹp... Chúng ta ra ngoài ngắm trăng nhé.
Chàng vừa thốt lên câu này, PhÆ°Æ¡ng PhÆ°Æ¡ng lăn chiếc ghế quay lại đối diện vá»›i Thiếu Hoa. Äôi thu nhãn to Ä‘en huyá»n, lóng lánh của nàng đập vào mắt chàng.
- Hảo Hảo đã nói với công tử sở thích của Phương Phương.
Äôi chân mày của Thiếu Hoa nhÆ°á»›n lên. Chàng ôn nhu nói:
- Nàng cung có sở thích ngắm sao ư. Tại hạ cung có cần sở thích đó.
- Chẳng lẽ Phương Phương và công tử cùng một sở thích.
- Nếu nàng thích ngắm sao thì tại hạ cung thích ngắm sao. Hồi còn ở huyện Thành ChÆ°Æ¡ng, những đêm má»™t mình trên dòng sông Hoàng Giang, tại hạ thÆ°á»ng nhìn lên bầu trá»i để tìm vì sao bổn mạng của mình.
Cái thú đó trở thành thói quen của Thiếu Hoa.
- Ngôi sao bổn mạng của Thiếu Hoa công tử hẳn là một vì sao tố.
- Tại hạ không biết là xấu hay tốt nữa, bởi vì chưa tìm được vì sao bổn mạng của mình.
Nàng tròn mắt nhìn Thiếu Hoa.
- Sao vậy?
Thiếu Hoa mim cÆ°á»i.
- Tại vì Thiếu Hoa chỉ biết ngắm sao chứ không biết tìm sao.
Nàng Ä‘iểm nụ cÆ°á»i mim. Nụ cÆ°á»i của nàng thật thuần khiết tinh anh. Tiếp nhận nụ cÆ°á»i của PhÆ°Æ¡ng PhÆ°Æ¡ng. Thiếu Hoa buá»™t miệng nói:
- Tại hạ đã đoán đúng... Phương Phương cô nương không phải là một xú nữ.
Äôi lưỡng quyá»n của PhÆ°Æ¡ng PhÆ°Æ¡ng á»­ng hồng khi nghe Thiếu Hoa thốt ra câu nói này. Nàng ôn nhu nói:
- Thiếu Hoa công tá»­ định an ủi PhÆ°Æ¡ng PhÆ°Æ¡ng đó à? Công tá»­ không thấy đôi chân tật nguyá»n của PhÆ°Æ¡ng PhÆ°Æ¡ng sao?
- Tại hạ không nghi đến Ä‘iá»u đó. Nếu PhÆ°Æ¡ng PhÆ°Æ¡ng không thích, tại hạ sẽ không nói đến.
Nhìn vào mắt Phương Phương, Thiếu Hoa nói:
- Chúng ta ra ngoài ngắm sao nhé.
Nàng khẽ gật đầu.
Thiếu Hoa đẩy chiếc ghế đặc chủng có bánh xe cây ra ngoài hiên nhà. Nàng nhìn lên bầu trá»i đầy sao, từ tốn nói:
- Ngôi sao nào của công tử?
Thiếu Hoa khoanh tay trÆ°á»›c ngá»±c nhìn lên trá»i.
- Phương Phương cô nương đoán xem.
- Má»—i ngÆ°á»i có má»™t vì sao bổn mạng của mình. PhÆ°Æ¡ng PhÆ°Æ¡ng sao biết được vì sao nào của công tá»­.
- Phương Phương không biết Thiếu Hoa làm sao biết được.
Nàng nhìn Thiếu Hoa mim cÆ°á»i Thiếu Hoa há»i:
- Còn vì sao nào của Phương Phương.
- Chỉ có những vì sao băng là sao bổn mạng của Phương Phương.
Äôi châm mày của Thiếu Hoa nhíu lại.
Chàng lắc đầu.
- Hồi còn nhá», tại hạ nghe mẫu nÆ°Æ¡ng nói, khi thả sao băng chúng ta được quyá»n Æ°á»›c má»™t Ä‘iá»u. Vậy hoá ra PhÆ°Æ¡ng PhÆ°Æ¡ng cô nÆ°Æ¡ng là thân phận của những Ä‘iá»u Æ°á»›c.
- Thiếu Hoa công tử tâng bốc Phương Phương rồi.
- Tại hạ nói thật đó.
Phương Phương thật bất ngỠnắm lấy tay chàng.
- Äừng nói vá»›i PhÆ°Æ¡ng PhÆ°Æ¡ng những lá»i khách sáo đó.
Nàng thốt dứt câu thì mặt thoạt sa sầm. hai mí mắt Phương Phương nhắm lại. Nàng như thể bị cuốn trôi vào cõi mộng tưởng hư ảo và không thật.
Phương Phương rút tay lại nhìn chằm chằm vào Thiếu Hoa.
- Công tử...
Thiếu Hoa nhìn nàng.
- Nàng định nói gì?
Nàng lắc đầu, gượng nói:
- PhÆ°Æ¡ng PhÆ°Æ¡ng linh cảm có sá»± bất lành Ä‘ang chập chá»n quanh công tá»­. Công tá»­ hãy cùng vá»›i Lại XÆ°Æ¡ng Uy nhanh chân rá»i khá»i đây.
Thiếu Hoa cau mày.
- Phải chăng nàng sợ tại hạ và Lại lão bá»™c gieo kiếp há»a đến cho nàng và Hảo Hảo mà muốn tại hạ và Lại lão bá»™c phải ra Ä‘i.
Phương Phương lắc đầu.
- Công tử đừng hiểu lầm ý tốt của Phương Phương... Phương Phương không có ý đó đâu.
Nàng cúi mặt nhìn xuống nhá» giá»ng nói:
- PhÆ°Æ¡ng PhÆ°Æ¡ng không muốn má»™t ngÆ°á»i tốt nhÆ° Thiếu Hoa công tá»­ lại gặp kiếp há»a lá»›n lao nhÆ° thế này.
Phương Phương buông tiếng thở dài.
- Sao có thể như vậy được chứ.
Thiếu Hoa há»i:
- Phương Phương, thật ra nàng có linh cảm gì?
- Phương Phương thấy...
Nàng bỠlững câu nói giữa chừng ngẩn lên nhìn chàng, ôn nhu nói:
- Công tử có tin vào Phương Phương không?
- Tại hạ tin.
- PhÆ°Æ¡ng PhÆ°Æ¡ng thấy công tá»­ gặp đại hạo bởi những viên thần châu. Nếu không có quá»›i nhân, chắc chắn công tá»­ sẽ chết bởi má»™t ngÆ°á»i dấu mặt.
Thiếu Hoa phà lên cÆ°á»i.
Nàng sững sá» nghe Thiếu Hoa cÆ°á»i. Chá»chàng cắt tràng tiếu ngạo đó má»›i há»i:
- Thiếu Hoa công tá»­ cÆ°á»i PhÆ°Æ¡ng PhÆ°Æ¡ng?
Thiếu Hoa khẽ lắc đầu.
- Không... Tại hạ không cÆ°á»i nàng mà nghi nàng chính là quá»›i nhân giúp tại hạ.
Sắc diện Phương Phương đỠbừng.
- Công tử tin vào Phương Phương?
- Tại hạ nói thật đó.
Phương Phương buông tiếng thở dài.
Phương Phương tin công tử không lừa dối Phương Phương.
Thiếu Hoa mim cÆ°á»i nói:
- Nàng nhìn mặt Thiếu Hoa xem, tại hạ có phải là kẻ nói dối không?
- nàng tin tại hạ là tốt lắm rồi.
Chàng nói rồi Ä‘iểm nụ cÆ°á»i nhìn nàng.
Hai ngÆ°á»i im lặng. Cả hai Ä‘á»u cảm nhận có Ä‘iá»u gì đó khác thÆ°á»ng Ä‘ang xâm chiếm lẫn há».
Phương Phương nói:
- Thiếu Hoa công tá»­... PhÆ°Æ¡ng PhÆ°Æ¡ng còn biết hiện thá»i công tá»­ Ä‘ang có má»™t cô nÆ°Æ¡ng Ä‘ang ngong ngóng mong chá» công tá»­.
Thiếu Hoa tròn mắt.
- Má»™t vị cô nÆ°Æ¡ng Ä‘ang ngong ngóng chá» tại hạ. E rằng PhÆ°Æ¡ng PhÆ°Æ¡ng cô nÆ°Æ¡ng đã Ä‘oán sai Ä‘iá»u này rồi. Tại hạ chẳng có diá»…m phúc đó đâu, có nữ nhân nào để mắt đến chứ.
- Công tử nghi lại xem.
Thiếu Hoa cau mày suy nghi. Bất giác chàng nhớ đến Cao Bội Bội.
Thiếu Hoa nghi thầm.
- " Chẳng lẽ nàng muốn ám chỉ đến Cao Bội Bội".
Phương Phương nhìn Thiếu Hoa nói:
- Thiếu Hoa công tá»­ đã nhá»› ngÆ°á»i đó rồi chứ?
- Tại hạ nhớ ra rồi, nhưng không tin cô ta nhớ tại hạ.
Phương Phương nghiêm mặt nói:
- Công tá»­ hãy nói thật vá»›i PhÆ°Æ¡ng PhÆ°Æ¡ng... Phải hiện tại Ä‘iá»u công tá»­ quan tâm là viên thần châu gì đó không?
Má»™t lần nữa Thiếu Hoa sững sá». Chàng há»i PhÆ°Æ¡ng PhÆ°Æ¡ng:
- Sao nàng biết?
- Ngay từ bé, khi PhÆ°Æ¡ng PhÆ°Æ¡ng chẳng may rÆ¡i xuống vá»±c, bị tàn phế hai chân thì bá»—ng dÆ°ng có được má»™t công năng rất lạ thÆ°á»ng.
Tất cả những gì PhÆ°Æ¡ng PhÆ°Æ¡ng nắm được thì cứ nhÆ° rằng biết được tất cả những bí mật vá» vật đó. Nhất là con ngÆ°á»i.
Chàng nhìn sững nàng. Thiếu Hoa nghi thầm:
- " Trên Ä‘á»i này có được công bằng đó sao?".
Thiếu Hoa còn tò mò vá»›i ý niệm kia thì những ánh Ä‘uốc đó là hai gã vá»›i sắc phục nhÆ° bá»n hắc bạch vô thÆ°á»ng dÆ°á»›i a tỳ lÆ°á»›t qua. Hai ngÆ°á»i đó có nÆ°á»›c da trắng bệch, đầu Ä‘á»™i mu nhÆ° những sứ giả phán quan.
Nhìn hai gã đó, Thiếu Hoa nghi thầm.
- " HỠhẳn là Tử Vong nhân".
hết: Hồi 20, xem tiếp: Hồi 21
Tài sản của danangcity

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
áåñïëàòíûé, áèëüÿðä, dị kiếm khách, ïåñíÿ, ñâàäüáà, òåëåôîííûé, òàíöåâ, ýëåêòðîìîíòàæ, æàëþçè


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™