Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 9
Chương 73: Hạ Thủ Lưu Tình!
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Bên ngoài Tru Tiên Kiếm Trận, trên mặt một đám Thần Vương lộ vẻ kinh hãi. Thông Thiên giáo chủ? Đây chính là người mà cung chủ không cho chúng ta trêu chọc tới? Chính là hắn sao?
Sắc mặt Bạch Thần Vương rất khó coi nhìn Thông Thiên giáo chủ. Trong mắt hắn lộ vẻ âm tình bất định nói:
- Các kiêu hùng cương vực khắp nơi, tuy phân thân hình chiếu này mạnh, nhưng lại dựa vào Tru Tiên Kiếm Trận. Mọi người theo ta phá tan Tru Tiên Kiếm Trận. Bốn thanh kiếm Tru Tiên, Tuyệt Cung ta sẽ không lấy, mặc cho các vị chia nhau. Theo ta đồng thời phá tan Tru Tiên Kiếm Trận!
Bạch Thần Vương dẫn theo một sự bất khuất hô lên. Tất nhiên đệ tử Tuyệt Cung đệ liền ủng hộ. Nhưng kiêu hùng khắp nơi lại khẽ nhíu mày. Có mấy người có chút sợ hãi.
Nhưng lại có rất nhiều người nóng lòng muốn thử. Bởi vì vừa nãy Tru Tiên Kiếm Trận bạo phát đã hoàn toàn để lộ ra sự cường hãn của nó. Tổ tiên khí, hơn nữa còn là Tổ tiên khí đỉnh cấp. Thực sự khiến rất nhiều người đều đỏ mắt.
- A!
Nhất thời, có sáu Tổ tiên bước ra. Dường như bọn họ muốn theo cường giả Tuyệt Cung phá tan Tru Tiên Kiếm Trận.
Bên trong Tru Tiên Kiếm Trận, trong mắt Thông Thiên giáo chủ lập tức trở nên lạnh lẽo. Hắn quay đầu nhìn về phía Bạch Thần Vương! Hắn phóng tầm mắt nhìn, trong mắt loé ra một ý chí hung lệ. Ý chí vừa trùng kích, nhất thời khiến Bạch Thần Vương thần hồn chấn động, cả người đều cảm thấy hoảng hốt.
- Sao có thể như vậy được?
Bạch Thần Vương cả kinh kêu lên.
Thông Thiên giáo chủ lại hừ lạnh một tiếng.
Thông Thiên giáo chủ giơ tay ra chụp lấy Tuyệt Tiên Kiếm.
Ầm!
Trong nháy mắt Tru Tiên Kiếm Trận bị phá vỡ, nhưng hình chiếu của Thông Thiên giáo chủ lại không hề tản ra.
- Cái gì? Không thể nào!
Bạch Thần Vương cả kinh kêu lên.
Nếu như hình chiếu chỉ dựa vào Tru Tiên Kiếm Trận, còn có thể nói được. Hiện tại, hình chiếu lại không nương nhờ Tru Tiên Kiếm Trận. Cái này, vậy làm sao bây giờ?
- Gia hỏa quá ồn ào!
Cầm lấy Tuyệt Tiên Kiếm, Thông Thiên giáo chủ chém một kiếm từ trời xuống.
Một kiếm chém ra, Tuyệt Tiên Kiếm màu đen dường như đã nhuộm tất cả thiên địa thành màu đen vậy.
Tuyệt Tiên Kiếm mang theo một phong mang cực lớn, một thế không thể đỡ, từ trời chém thẳng về phía Bạch Thần Vương. Một chém này dường như có một lực lượng khổng lồ phong tỏa hư không. Điều này khiến Bạch Thần Vương sợ hãi không thể di chuyển được.
- Không, không!
Bạch Thần Vương cả kinh kêu lên.
- Tiền bối, hạ thủ lưu tình!
Trong hư không bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu lo lắng.
Nhưng chuyện Thông Thiên giáo chủ đã quyết định, sao có thể để người nào ngăn cản hắn?
Ầm!
Một kiếm ngang trời, trong nháy mắt chém trời thành hai nửa. Trong hư không xuất hiện một kẽ nứt không gian thật lớn, chém Bạch Thần Vương thành hai nửa từ trên xuống dưới. Dư âm còn bắn thẳng tới đại địa.
Ầm!
Trên mặt đất, xuất hiện một rãnh dài ba mươi ngàn dặm. Những ngọn núi hai bên rãnh lớn ầm ầm nổ tung. Các cường giả xung quanh, kể cả đạo thần, Tổ tiên dưới dư âm của một kiếm này cũng ầm ầm bị nổ bay ra ngoài.
- A!
Một trận mưa người rơi đầy trời. Uy thế của một kiếm thật sự là cái thế vô địch!
Vô số kiêu hùng khắp nơi gần như đều giật mình một cái. Những Tổ tiên vừa bước ra muốn oanh kích Tru Tiên Kiếm Trận sợ hãi trốn vào trong rừng rậm.
Tru Tiên Kiếm Trận đã bị thu hồi, nhưng xung quanh lại không có người nào dám tiến lên trước một bước.
Một kiếm trong tay, Thông Thiên giáo chủ lạnh lùng nhìn khắp nơi. Kiêu hùng khắp nơi, lúc này hoàn toàn không có ai dám phát ra âm thanh, lại không có người nào dám nói lung tung một câu. Trời ạ, sao có người có thể mạnh đến mức yêu nghiệt như vậy?
Bạch Thần Vương bị chém thành hai nửa, từ trong không trung rơi xuống. Tuyệt Tiên Kiếm chi tuyệt, ngay cả thần hồn cũng bị chặt đứt. Người bị Thông Thiên giáo chủ giết chết, bất kỳ ai cũng đừng nghĩ tới chuyện cứu hắn.
Lúc này, trên mặt chư hùng Tuyệt Cung đều co rúm lại. Báo thù sao?
Vèo!
Đột nhiên có một bóng người từ phía xa bắn nhanh đến, trong nháy mắt đã đến trước mặt mọi người.
Số đệ tử Tuyệt Cung còn lại, vẻ mặt đều mừng rỡ như điên.
- Cung chủ!
Đám Thần Vương mừng như điên nói.
Cung chủ Tuyệt Cung đích thân tới. Cung chủ đã đến. Cảm giác sợ hãi vừa nãy nhất thời đã tan đi hơn nửa.
Tất cả đệ tử Tuyệt Cung nhanh chóng bay về phía chỗ cung chủ Tuyệt Cung. Bọn họ đều đứng ở sau người hắn. Cho dù là Hắc Thần Vương đang chiến đấu với Tống Thiên Tông ở phía xa, lúc này căn bản không dám ham chiến, nhanh chóng bay đến phía sau Cung chủ Tuyệt Cung.
- Chạy đi đâu?
Tống Thiên Tông đã tức giận tới đỏ cả mắt. Lúc này hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Hắc Thần Vương, sao quan tâm tới Thông Thiên giáo chủ?
Coong!
Đột nhiên một đạo đao cương chắn trước mặt Tống Thiên Tông. Bạch Khởi đã xuất hiện ở trên chiến trường.
- Cứu? Đệ đệ còn có thể cứu được sao? Còn có thể cứu được sao?
Tống Thiên Tông dường như nắm được một cái ngọn cỏ cứu mạng, mắt liền lộ vẻ nóng vội.
Bạch Khởi quay đầu bước đi. Tống Thiên Tông nhìn Hắc Thần Vương đầy thù hận. Nhưng lúc này hắn không chút do dự bay theo Bạch Khởi xuống phía dưới.
Người vừa kêu Tiền bối, hạ thủ lưu tình chính là cung chủ Tuyệt Cung.
Cung chủ Tuyệt Cung mang theo mặt nạ dữ tợn, nhìn Thông Thiên giáo chủ.
- Tiền bối, tại hạ quản giáo không nghiêm, vẫn mong tiền bối lượng thứ cho!
Tuyệt Cung cung chủ cực kỳ lễ phép nói.
Thần sắc Thông Thiên giáo chủ thoáng động nhìn về phía Cung chủ Tuyệt Cung.
- Hóa ra là ngươi? Cố gắng quản giáo người của ngươi đi!
Thông Thiên giáo chủ trầm giọng nói.
- Vâng, vãn bối trở lại sẽ giáo dục bọn họ thật nghiêm. Đa tạ tiền bối khoan hồng độ lượng!
Cung chủ Tuyệt Cung cung kính nói.
- Đi đi!
Thông Thiên giáo chủ nói.
Cung chủ Tuyệt Cung quay về phía Thông Thiên giáo chủ cung kính thi lễ.
- Đi!
Tiếp đó Cung chủ Tuyệt Cung nói một tiếng.
Tuy rằng một đám Thần Vương không cam lòng, nhưng vào lúc này cũng không ai dám lắm miệng.
Tổ tiên? Đồng dạng là Tổ tiên, sao chênh lệch lại lớn như vậy chứ?
Lúc này kiêu hùng khắp nơi cũng không dám nhiều lời. Một kiếm kia của Thông Thiên giáo chủ đã chứng minh tất cả. Ngay cả cung chủ Tuyệt Cung Đông Ngoại Châu cường thế ngập trời, ở trước mặt hắn cũng chỉ có thể dùng lễ vãn bối. Còn ai dám làm càn trước mặt Thông Thiên giáo chủ?
Ánh mắt Thông Thiên giáo chủ quét qua người của tất cả kiêu hùng xung quanh một lượt! Kiêu hùng khắp nơi lại không có người nào dám ra bước ra.
Nhìn một lượt, Thông Thiên giáo chủ bỗng nhiên đưa ánh mắt nhìn về phía Hàm Dương. Ánh mắt hắn vừa nhìn lại, bên trong Hàm Dương, trong ánh mắt của rất nhiều thần tử đều nhất thời cứng lại.
Diêm Xuyên lại khẽ mỉm cười.
Thời khắc Thông Thiên nhìn về phía Diêm Xuyên, trong hai mắt hơi hiện ra một tia hắc quang.
Trong hắc quang, Thông Thiên nhìn thấy thế giới, dường như không giống với những người khác.
Diêm Xuyên vẫn là Diêm Xuyên ngồi ở bên trên long ỷ. Nhưng loáng thoáng, Thông Thiên thấy được một màu xanh biếc.
Ở phía sau Diêm Xuyên, loáng thoáng, hình như có một cây đại thụ Thương Thiên bừng bừng sức sống. Đại thụ Thương Thiên giống như lọng che, che khuất Diêm Xuyên.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 9
Chương 74: Giết Gà Dọa Khỉ
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
- Bách thụ Thiên Kinh? Không đúng, Thiên Kinh chính là do đại thế giới thiên địa thai nghén ra. Rời khỏi thiên địa, rời khỏi đại thế giới, Thiên Kinh phải vô dụng mới đúng. Nhưng...
Thông Thiên lộ ra một tia kinh ngạc.
Vèo!
Trong nháy mắt Thông Thiên đã xuất hiện ở trước mặt Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên cũng chậm rãi đứng dậy.
Diêm Xuyên đứng dậy, Thông Thiên nhìn thấy, cây đại thụ Thương Thiên phía sau Diêm Xuyên bỗng nhiên biến mất không thấy nữa.
Thông Thiên nhìn về phía Diêm Xuyên, thần sắc bỗng nhiên biến thành phức tạp.
- Nhiều năm không gặp, phong thái Thông Thiên càng sâu hơn năm đó, thật đáng mừng!
Diêm Xuyên cười nói.
- Bách Ế. Không, Diêm Xuyên còn có Quỷ Cốc Tử nữa. Thật sự nhiều năm không gặp!
Thông Thiên gật đầu một cái.
- Nơi này chung quy không phải là chỗ để nói chuyện. Vào trong điện đi!
Diêm Xuyên cười nói!
Thông Thiên giáo chủ gật đầu một cái.
Diêm Xuyên vung tay lên, vô số ngôi sao trong lòng bàn tay bỗng nhiên rời khỏi bàn tay, bay lượn giữa không trung của trường thi.
- Thông Thiên giáo chủ, mời tới bên này!
Quỷ Cốc Tử cười nói.
Thông Thiên gật đầu một cái, đi theo Quỷ Cốc Tử tiến về phía một cung điện bên cạnh.
Xung quanh, trong số các thí sinh Đại Trăn, rất nhiều người đều tỏ ra mờ mịt nhìn về phía Thông Thiên giáo chủ.
Một kiếm vừa nãy của Thông Thiên thật sự kinh thế, nhưng khiến tất cả mọi người đều nảy sinh hoảng sợ. Nhân vật tuyệt thế như vậy hình như lại có giao hảo rất tốt với Thánh Vương.
Bạn tốt sao? Vậy còn lo lắng cái gì nữa?
Đám kiêu hùng bên ngoài kia sao? Không nhìn thấy đám kiêu hùng kia ở trước mặt Thông Thiên giáo chủ, liền cái rắm cũng không dám thả sao?
Nhất thời, nỗi sợ hãi trước kia đã biến mất không còn sót lại chút gì. Mỗi người đều hưng phấn nhìn về phía bài thi.
Hóa Thê Lương nhìn về phía Thông Thiên giáo chủ đang đi tới đại điện lại hít sâu một cái. Trong mắt hắn loé ra một tia kinh ngạc.
Một kiếm kia của Thông Thiên giáo chủ làm quá khủng bố. Lão tổ tông cũng có thể làm được như vậy sao? Không, nhất định có thể. Lão tổ tông chính là thánh nhân. Lão tổ tông chính là một trong những người mạnh nhất thiên hạ.
Nhưng khi Hóa Thê Lương nhìn về phía Thông Thiên giáo chủ, trong lòng luôn có một loại cảm giác bất an.
Lúc này kiêu hùng khắp nơi tất nhiên sẽ không có người nào dám xông vào Hàm Dương.
Lúc trước Tru Tiên Kiếm Trận bày ra, còn có người dám mạo hiểm. Nhưng bây giờ, bọn họ xông vào căn bản không phải là mạo hiểm, mà là muốn chết. Tuy rằng các kiêu hùng đều làm mưa làm gió trong cương vực của mình, nhưng ở trước mặt Thông Thiên giáo chủ, bọn họ căn bản không cùng một đẳng cấp.
Đại Trăn? Diêm Xuyên và Thông Thiên giáo chủ có quen biết sao?
Nhân vật như Thông Thiên giáo chủ vậy, người có thể có quen biết tương giao với hắn, sao có thể là nhân vật tùy ý cho người khác nhào nặn được?
- Khốn kiếp, tên thám tử nào thu thập tư liệu Đại Trăn? Đại Trăn chỉ là một quốc gia yếu ớt sao? Khốn kiếp!
Khắp nơi vang lên những tiếng chửi mắng của các kiêu hùng.
Long Hoàng nhìn Thông Thiên giáo chủ phía xa, sắc mặt cũng cực kỳ phức tạp.
- Thánh đình Đại Trăn? Rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Long Hoàng cảm giác không rõ nói.
Diêm Xuyên quay đầu nhìn khắp nơi, sau đó lại nhìn một sơn cốc phía xa.
- Bạch Khởi!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Thần có mặt!
Bạch Khởi nhất thời bay tới.
Cách đó không xa, Tống Thiên Tông nhíu mày chờ đợi. Hắn xiết chặt nắm đấm. Bởi vì Bạch Khởi mới vừa nói, đệ đệ mình còn có thể cứu được? Chờ. Chờ thêm một chút nữa. Nhất định phải kiên nhẫn chờ.
Mắt Diêm Xuyên nhìn Thánh vương Man Long phía xa, sau đó nói với Bạch Khởi:
- Thánh vương Man Long dẫn người xâm phạm Hàm Dương ta, bắt!
- Vâng!
Bạch Khởi theo tiếng quát lên.
Phía xa, Thánh vương Man Long trừng mắt một cái. Phái một thần tử tới bắt ta sao? Tên Diêm Xuyên này căn bản không để ta vào mắt sao?
- Khốn kiếp!
Thánh vương Man Long tức giận nói.
- Người dám cản trở, giết!
Diêm Xuyên lạnh giọng quát lên.
- Vâng!
Bạch Khởi lên tiếng trả lời.
Bạch Khởi đạp không bay vút lên trời. Trong tay hắn cầm một thanh trường đao, kéo lê trên không trung tạo thành từng vệt dài. Trường đao biến thành một mảnh huyết hồng. Từng đóa hoa sen đỏ như màu máu từ bên trong trường đao bắn ra, nghiệt khí trùng thiên.
- Chàng làm vậy là muốn giết gà dọa khỉ sao?
Tử Tử ở bên cạnh nghi ngờ nói.
Diêm Xuyên gật đầu nói:
- Không sai. Vào lúc này, đương nhiên sẽ không có người nào dám giúp Thánh vương Man Long. Hắn là người đầu tiên xông lên muốn tiêu diệt người của Hàm Dương. Hắn dám bước ra vậy phải có giác ngộ sẽ bị bắt. Bạch Khởi ra tay, hắn tất nhiên trốn không thoát!
- Bắt? Không phải giết sao? Chàng muốn xử trí hắn như thế nào?
Tử Tử hiếu kỳ nói.
- Muốn quần hùng kinh sợ, giết không hẳn là phương thức xử lý tốt nhất. Giống như lần trước vậy, nàng dùng Sinh Tử Bộ, chuyển hắn làm súc sinh. Man Long sao? Nếu đã gọi là Thánh vương Man Long, vậy tác thành cho hắn, chuyển hắn thành thân rồng kéo xe cho ta đi!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Phì!
Tử Tử bỗng nhiên nở nụ cười.
- Sao vậy?
Diêm Xuyên nghi ngờ nói.
- Không có gì. Thiếp chỉ buồn cười Thánh vương Man Long kia. Nếu như sớm biết mình đường đường là một Thánh Vương, sẽ bị bắt kéo xe, hắn còn dám xông Hàm Dương nữa hay không?
Tử Tử cười nói.
- Ha ha ha ha!
Diêm Xuyên cũng cười to một tiếng.
Sau khi căn dặn Tử Tử một hồi, Diêm Xuyên liền rời khỏi trường thi, theo Quỷ Cốc Tử, Thông Thiên giáo chủ, bước vào một toà cung điện cách đó không xa. Tôn Ngộ Không lộ vẻ ngưng trọng nhìn khắp nơi, cuối cùng chờ đợi ở ngoài điện.
Bên trong đại điện, cửa lớn đã đóng chặt.
Diêm Xuyên, Thông Thiên giáo chủ, Quỷ Cốc Tử ngồi xuống bên cạnh một bàn ngọc.
Quỷ Cốc Tử rót ba chén nước trà.
Thông Thiên giáo chủ thoáng hiếu kỳ nhìn Quỷ Cốc Tử, lại nhìn Diêm Xuyên.
- Đại thế giới, xem ra đã phát sinh rất nhiều chuyện!
Thông Thiên thoáng phiền muộn nói.
Thương hải tang điền, cảnh còn người mất. Năm đó Quỷ Cốc Tử và Diêm Xuyên vẫn đứng ngang hàng, bây giờ đã thành một quân một thần.
- Đúng vậy. Chung quy, đại thế giới có thể được bình an, sinh ra người siêu thoát!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Đáng tiếc không phải là Bàn Cổ, không phải là Hồng Quân, không phải là Phục Hy, không phải là Minh Hà!
Thông Thiên gật đầu một cái.
- Dưới Mệnh số, ai có thể bảo đảm? Năm đó thời điểm cuối cùng chính là thời đại huy hoàng nhất. Quần hùng trong thiên hạ cùng tranh thiên mệnh. Vạn hùng cố trèo lên đỉnh. Đó là thời đại đỉnh cao của đại thế giới, mãi mãi không có khả năng xuất hiện lại một lần nữa!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Ha, xem ra ta đã bỏ qua thời đại đó rồi!
Thông Thiên giáo chủ cười nói.
- Vì sao giáo chủ lại bỏ qua thời đại kia? Trong hư vô, tổng cộng có bốn thế giới. Chúng ta vốn là người của đại thế giới. Bốn giới thực sự tồn tại cùng với nhau. Chúng ta một đời cùng nhau phấn đấu vì đại thế giới. Vì sao giáo chủ lại lưu lại thế giới yếu nhất này?
Diêm Xuyên không hiểu nói.
- Trong hư vô thật sự chỉ có bốn thế giới này, không còn thế giới nào khác. Nhưng ngươi có biết thế giới yếu nhất của chúng ta bây giờ còn có một cái tên khác? Chỉ là cái tên này bởi vì thế giới này quá yếu nên đã bị mọi người quên mất!
Thông Thiên giáo chủ hít sâu một cái nói.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 9
Chương 75: Thế Giới Thứ Nhất
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
- Ồ?
Diêm Xuyên lộ ra một tia nghi hoặc.
- Thế giới này còn có một cái tên khác gọi là Thế giới thứ nhất.
Thông Thiên giáo chủ hít sâu một cái nói.
- Thế giới thứ nhất?
Chân mày Quỷ Cốc Tử nhíu lại.
- Vô cực sinh thái cực. Vô cực chính là hư vô. Từ không có, trong không có sinh ra thái cực, đó chính là có, cũng chính là thế giới hữu hình của chúng ta bây giờ. Tổng cộng sinh ra bốn thế giới. Thế giới này được sinh ra đầu tiên. Đại thế giới của chúng ta ngày xưa thật ra là thế giới được sinh ra thứ tư!
Thông Thiên giáo chủ nói.
- Có bốn thế giới. Thế giới này là thế giới thứ nhất, đại thế giới của chúng ta là thế giới thứ tư sao?
Thần sắc Diêm Xuyên thoáng động.
- Đúng, năm đó Hồng Quân phát hiện ra, sau đó nói cho ta biết. Ta liền giả chết vào giới này. Những năm qua ta đã điều tra được một chút. Thật ra thế giới yếu nhất này, khi vừa bắt đầu cũng không phải là yếu nhất. Thời khắc bốn thế giới mới được hình thành, thế giới này là thế giới cao ngạo nhất trong bốn thế giới. Chỉ co điều sau đó không biết đã xảy ra biến cố gì, nên mới trở thành yếu nhất!
Thông Thiên giáo chủ hít sâu một cái nói.
- Loại biến cố gì?
Diêm Xuyên hiếu kỳ nói.
- Không biết!
Thông Thiên giáo chủ lắc đầu một cái.
- Ngay cả giáo chủ cũng không điều tra ra được, xem ra như lời giáo chủ nói thời điểm hưng thịnh nhất của thế giới này, cường giả của thế giới này thật sự có thủ đoạn ngập trời, xóa đi tất cả vết tích trong quá khứ!
Diêm Xuyên ngưng trọng nói.
- Đúng. Tuy nhiên, chung quy vẫn có vài lỗ hổng. Chỉ có điều, ha ha, sau này ngươi sẽ phát hiện ra!
Thông Thiên lắc đầu một cái không muốn nhiều lời.
Diêm Xuyên gật đầu một cái, tiếp tục suy nghĩ một chút nói:
- Trong hư vô chỉ sinh ra bốn thế giới. Chỉ có bốn. Vì sao chỉ có bốn? Ta mới tới giới này, thời gian khai ngộ ngắn ngủi, còn chưa nghiên cứu nhiều. Giáo chủ tới đây đã hơn trăm vạn năm, hẳn hiểu rõ chứ?
Nói xong, Diêm Xuyên dán mắt vào Thông Thiên giáo chủ.
Lông mày Thông Thiên nhíu chặt. Hắn bỗng nhiên trở nên trầm mặc, dường như có vài điều không muốn nói tới.
Sau khi trầm mặc một hồi lâu, Thông Thiên mới nhìn về phía Diêm Xuyên đầy vẻ ngưng trọng, hít sâu một cái nói:
- Ta có một suy đoán. Chỉ có điều suy đoán này thực sự không thể tưởng tượng nổi! Ta không dám khẳng định.
- Ồ? Bốn thế giới, thật sự có liên quan sao?
Thần sắc Diêm Xuyên thoáng động.
Thần sắc Thông Thiên giáo chủ ngưng trọng một hồi, mới mở miệng nói ba chữ:
Chém ba thi!
Đột nhiên, chén trà trong tay Quỷ Cốc Tử nghiêng một cái. Con mắt hắn trợn trừng, nhìn lên, đầy vẻ kinh sợ nói:
- Cái gì?
Con ngươi Diêm Xuyên cũng đột nhiên co lại. Trong mắt hắn loé ra một tia khiếp sợ.
Trong nháy mắt, không khí trong đại điện trở nên yên tĩnh.
Chém tam thi?
Dường như ba người đều ý thức được điều gì. Đột nhiên, không ai trong số bọn họ nói về chuyện này nữa.
- Ta cũng muốn đi. Lần trước ta nhìn thấy huyễn thuật đại hư vô thiên của ngươi...
Thông Thiên giáo chủ mở miệng nói.
- Trong trận chiến lần này, không ai nợ ai!
Diêm Xuyên cười nói.
- Không, chung quy vẫn nợ ngươi một chút!
Thông Thiên giáo chủ nói.
Vù!
Thông Thiên giáo chủ đưa tay ra nhất thời co lại. Lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện ba quang cầu hình kiếm.
- Đây là kiếm ý của bốn thanh kiếm Tru Tiên Sát Lục, bù đắp món nợ của ta. Đến lúc này, ngươi và ta mới không ai nợ ai!
Thông Thiên giáo chủ trầm giọng nói.
Thấy Thông Thiên giáo chủ kiên trì như vậy, Diêm Xuyên gật đầu một cái. Hắn đưa tay ra, tiếp nhận ba viên quang cầu hình kiếm. Đây là để chuẩn bị cho Thượng Đế, Ngọc Đế, Thái Đế.
Két!
Cửa đại điện ầm ầm mở ra.
Bên ngoài, tiếng động của chiến đấu vẫn đang vang rền.
Thông Thiên giáo chủ thoáng nhìn về phía cuộc chiến. Nhưng ngay sau đó hắn liền không quan tâm nữa, mà nhìn về phía Tôn Ngộ Không đứng cách đó không xa.
- Mang bốn thanh kiếm Tru Tiên trở lại đi. Đại Trăn đã không cần che chở nữa!
Thông Thiên giáo chủ nói.
- Vâng!
Tôn Ngộ Không lên tiếng trả lời.
Két!
Thân thể hình chiếu của Thông Thiên giáo chủ đột nhiên sụp đổ. Ngay tại chỗ hắn vừa đứng chỉ còn lưu lại bốn thanh kiếm Tru Lục Hãm Tuyệt.
- Diêm đế, cáo từ!
Tôn Ngộ Không nói thẳng.
- Được!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Vèo!
Tôn Ngộ Không mang theo bốn thanh kiếm Tru Tiên nhanh chóng bay ra khỏi Hàm Dương Thành.
Tôn Ngộ Không mang theo bốn thanh kiếm Tru Tiên rời đi. Diêm Xuyên và Quỷ Cốc Tử lại nhìn về chiến trường phía xa!
Trong chiến trường, hoa sen huyết sắc che kín hư không. Sát khí trùng thiên. Cả bầu trời phía nam đều giống như bị nhuộm đỏ.
Một đám tướng lĩnh Đại Trăn chống đỡ với thuộc hạ của Thánh vương Man Long.
Mặt Bạch Khởi lộ vẻ dữ tợn, cánh tay lộ đầy gân. Hắn chém một đao mạnh mẽ lên bên trên thiên đạo của Thánh vương Man Long.
Ầm!
Thiên đạo khổng lồ ầm ầm đổ nát.
Mặt Thánh vương Man Long biến sắc.
Nhưng đao của Bạch Khởi chém xuống quá nhanh. Xung quanh còn có vô số Huyết Liên phong tỏa hư không. Trong nháy mắt trường đao đến trước mặt Thánh vương Man Long.
- Đứt đoạn!
Bạch Khởi quát to một tiếng.
Đế kiếm của Thánh vương Man Long ầm ầm gãy nát. Trong nháy mắt một đao đến gáy của Thánh vương Man Long.
- Đừng!
Trong nháy mắt cuối cùng Thánh vương Man Long kinh sợ kêu lên.
Xong rồi. Căn bản không còn kịp nữa. Trong lòng Thánh vương Man Long đầy bi thương, Vừa nãy người xông tới Hàm Dương không phải chỉ có một mình ta. Vì sao lại nhìn chằm chằm vào ta không tha? Những người khác đâu? Vì sao không có ai đến giúp ta?
Ba kiêu hùng lúc trước trợ giúp Thánh vương Man Long, lúc này không biết đã trốn chạy đi đâu. Không ai tới hỗ trợ hắn.
Ầm!
Một tiếng động rất lớn phát ra. Đao gáy va chạm vào nhau.
Tuy nhiên, lần này đầu Thánh vương Man Long vẫn chưa bay ra. Bởi vì trong nháy mắt này, đao phong của Bạch Khởi xoay một cái, lấy mặt đao đánh vào gáy của Thánh vương Man Long.
Vù!
Va chạm cực lớn khiến thần hồn Thánh vương Man Long run rẩy mạnh, cảm giác mơ hồ một hồi.
- Sinh Tử Bộ, chia thành sáu đạo. Đạo súc sinh, đưa về Long tộc, khủng long!
Trong hư không đột nhiên truyền đến giọng nói của Tử Tử.
Trước mặt Tử Tử, một Sinh Tử Bộ nổi trong hư không. Sau khi Tử Tử nói xong, nàng đưa tay vạch một cái. Một luồng hắc khí từ bên trong Sinh Tử Bộ xông thẳng tới chỗ Thánh vương Man Long.
Ầm!
Trong nháy mắt, luồng hắc khí xông vào trong cơ thể Thánh vương Man Long.
Kèn kẹt kèn kẹt!
Thân thể Thánh vương Man Long đột nhiên tăng vọt một cách mãnh liệt.
Trong nháy mắt, tất cả quần áo bị xé rách. Đầu hắn biến hình. Thân thể hắn cũng biến hình. Dần dần, hắn hóa thành một Cự Long màu vàng đất lớn ngàn trượng.
- Thánh Vương!
Phía xa thần tử Thánh Đình Man Long sợ hãi kêu lên.
Lúc này vô số kiêu hùng khắp nơi cũng mờ mịt nhìn từ phía xa. Chuyện gì xảy ra vậy?
Thánh vương Man Long, tuy rằng gọi là Man Long, nhưng hắn là người. Một con người làm sao lại biến thành rồng được?
Biến con người thành súc sinh sao?
Kiêu hùng khắp nơi nhìn về phía Tử Tử, đột nhiên biến sắc.
- Tên khốn kiếp nào thu thập tin tức vậy. Rốt cuộc Thánh đình Đại Trăn có những nhân vật nguy hiểm nào, tại sao một chút tin tức cũng không có?
Khắp nơi lại truyền đến tiếng quát mắng.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 9
Chương 76: Man Long Chịu Phục
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Vô số thám tử lúc này lại oan ức đến cực điểm.
Trời ạ. Ta làm sao biết được Đại Trăn che giấu nhiều yêu nghiệt như vậy? Trước đây cũng không thấy bọn họ có gì lợi hại. Tại sao mỗi một người hót một tiếng đều khiến người ta kinh sợ như vậy? Không, đây không phải là một tiếng hót lên làm kinh người, là một tiếng kêu dọa người!
Bạch Khởi kia không biết là mụn nhọt từ đâu xuất hiện, lại có thể là có thể áp chế được nhân vật lợi hại như Thánh vương Man Long.
Còn cái gì Thông Thiên giáo chủ, còn có hoàng hậu kia?
Ta làm sao biết Đại Trăn có nhiều yêu nghiệt như vậy?
Thánh vương Man Long bị gõ thất điên bát đảo, nhanh chóng hồi phục tỉnh táo. Nhưng tại sao mình lại biến thành bộ dáng thế này?
Thánh vương Man Long hoang mang lo sợ kêu lên một tiếng.
Ầm!
Bạch Khởi dùng một đao mạnh mẽ đập vào trên đầu khủng long.
- Câm miệng. Có thể kéo xe cho Thánh Vương, là phúc khí của ngươi!
Bạch Khởi quát lên.
Kéo xe? Man Long nhất thời giận dữ và xấu hổ đến cực điểm, nhanh chóng bắt đầu vặn vẹo, muốn lao ra.
- Ương bướng đúng không?
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!...
Bạch Khởi giơ đại đao lên, đánh một cách dã man.
Trong lúc nhất thời, bụi mù nổi lên bốn phía. Cuồng phong gào thét. Cát bay đá chạy. Đất trời tối tăm.
Hóa thành thân rồng, Thánh vương Man Long căn bản không quen với thân thể hiện tại. Bởi vậy tình thế căn bản là nghiêng về phía Bạch Khởi chà đạp Thánh vương Man Long.
- Ngang! Ngang!...
Bạch Khởi đánh vô cùng sảng khoái.
Quần hùng xung quanh trong lòng không còn gì để nói. Bởi vì mọi người đều hiểu rõ, Diêm Xuyên làm vậy là đang giết gà dọa khỉ. Bạch Khởi đánh vào trên người Thánh vương Man Long, nhưng thật ra là đang cảnh cáo mình.
Người nào dám mạo hiểm xâm phạm Hàm Dương, chính là khủng long kế tiếp.
Đại Trăn còn có bao nhiêu điều bọn họ không biết? Không ai biết. Nhưng bọn họ biểu hiện ra tình huống như bây giờ, khiến mỗi thế lực đơn độc đều không còn gì để nói. Diêm Xuyên còn chưa tự mình ra tay đã như vậy. Mình thế lực đơn độc, có thể ngăn cản được sao?
Quần công?
Nếu như vừa bắt đầu, bọn họ còn có bầu không khí quần công. Hiện tại, sĩ khí của mọi người đã biến mất, làm sao liên minh? Huống hồ mỗi người có các kế vặt, căn bản liên minh không vững chắc.
Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Khởi không ngừng đánh Thánh vương Man Long. Nhưng tất cả đều cảm giác giống như Bạch Khởi đang không ngừng đánh lên mặt của chính mình.
Quần hùng thất thanh.
Triều Thiên Điện cách đó không xa, chỗ xe rồng của Diêm Xuyên.
Thất Sát và Long Ngũ trợn trừng mắt nhìn.
- Tổ tiên? Bạch tướng quân đang đánh chính là Tổ tiên đấy!
Thất Sát kinh ngạc cảm thán nói.
- Ngang!
Long Ngũ cũng mờ mịt nuốt một cái.
Thất Sát nhìn Long Ngũ nói:
- Ngươi đã thấy chưa? Hiện tại đã biết ta anh minh rồi chứ. Lúc trước ngươi còn muốn phản kháng. Bây giờ nhìn Tổ tiên kia đi. Ngươi phản kháng cái rắm!
Lần này Long Ngũ không tiếp tục phản bác nữa.
- Ngươi nói, rốt cuộc Thánh Vương này của chúng ta có lai lịch thế nào? Còn nữa, theo Thánh Vương, sau này chúng ta có thể cũng có khả năng thành tựu lên Tổ tiên hay không?
Ánh mắt Thất Sát sáng lên nói.
- Ngang!
- Cũng đúng, Tổ tiên thì thế nào. Vẫn phải kéo xe cho Thánh Vương!
Thất Sát tỏ ra cổ quái gật đầu một cái.
Phía xa, trong một sơn cốc, Long Hoàng nhìn Bạch Khởi đang quật Thánh vương Man Long phía xa, cũng không còn gì để nói:
- Đi thôi, chúng ta trở về!
- Được!
Lúc này Một đám Long Vương không còn cảm giác về sự ưu việt của mình như lúc trước nữa.
Nhìn Thánh vương Man Long phía xa, trong lúc nhất thời, trong lòng bọn họ cảm giác rất không thoải mái.
Long Hoàng đi. Một vài kiêu hùng cũng rút lui.
Ở lại chỗ này chỉ có thể tự rước lấy nhục. Mỗi người đều lần lượt rời đi.
Thánh vương Man Long bị Bạch Khởi đánh lợi hại như vậy, lúc này cũng uất ức đến cực điểm. Một đám gia hỏa không nghĩa khí.
Bên ngoài quần hùng lần lượt rời khỏi sàn diễn.
Bên trong Hàm Dương, cuộc thi lớn toàn thiên hạ cũng đến lúc kết thúc. Các thí sinh thi văn không ngừng đặt bút lông xuống.
Vô số ngôi sao được Diêm Xuyên đặt giữa không trung cũng trở về lòng bàn tay của Diêm Xuyên.
Nhìn vũ trụ trong lòng bàn tay, Diêm Xuyên hít sâu một cái nói:
- Vương Tiễn cũng sắp kết thúc!
Bên trên trường thi, một phần văn chương xuất hiện ánh sáng cẩm tú, hiện rõ sự ưu tú của thí sinh giới này.
Lại đợi thêm một thời gian, Phía nam, cuộc chiến đấu của Bạch Khởi đã gần kết thúc. Man Long dường như không còn xương, nằm xụi lơ trên mặt đất, bị Bạch Khởi phong cấm tu vi, kéo lại đây.
Ầm!
- Thánh Vương, không phụ sứ mệnh!
Bạch Khởi vui sướng nói.
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười, gật đầu một cái.
- Lưu Cương!
Diêm Xuyên kêu lên.
- Thần có mặt!
Lưu Cương lập tức tiến lên.
- Dẫn đi!
Diêm Xuyên nói.
Lưu Cương lập tức ngầm hiểu. Dẫn đi, đại hình hầu hạ?
- Vâng!
Phía xa, lúc này một đám thần tử do Man Long dẫn đến cũng đều bị bắt.
Ầm!
Bỗng nhiên, Vương Tiễn dẫn theo hai trăm vạn thí sinh bay ra khỏi vũ trụ trong lòng bàn tay.
- Bẩm Thánh Vương, thí sinh thi võ đã kết thúc, chờ đợi quyết định thứ tự cuối cùng!
Vương Tiễn nói.
- Được, mau chóng cho người sắp xếp ra kết quả!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Hóa Thê Lương cũng nhanh chóng tiến lên:
- Bẩm Thánh Vương, tất cả thí sinh thi văn đã dừng bút!
- Mau chóng sắp xếp kết quả!
Diêm Xuyên hạ lệnh.
- Vâng!
Diêm Xuyên nhìn về phía năm trăm vạn thí sinh, trầm giọng nói:
- Cuộc thi lớn toàn thiên hạ lần thứ năm đã kết thúc. Tất cả thí sinh hãy chờ ở Hàm Dương!
- Vâng! Thánh Vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Năm trăm vạn thí sinh cung kính nói.
Bên cạnh sự cung kính, bọn họ đồng thời còn có một loại sùng bái. Trải qua trận chiến vừa nãy, trái tim tất cả mọi người gần như đều đã định.
Ầm ầm ầm!
Phía xa, mây đen đột nhiên kéo tới một mảnh.
Diêm Xuyên nhíu mày nhìn tới.
- Cẩu Thần?
Quỷ Cốc Tử kinh ngạc nói.
- Cẩu Thần độ Tổ tiên kiếp? Bạch Thần Vương bị Thông Thiên chém chết. Thân phận Tổ tiên lại may mắn rơi vào trên người Cẩu Thần!
Lã Bất Vi kinh ngạc nói.
- Hóa ra là thiên ân đại công đức!
Diêm Xuyên trầm tư suy nghĩ nói.
Quỷ Cốc Tử gật đầu nói:
- Đúng vậy, nữ thần Chỉ Trần ngày xưa có ân đối với thiên địa. Cẩu Thần đi theo nữ thần Chỉ Trần, tự nhiên cũng được chia sẻ thiên ân đại công đức đến cực điểm, lấp đầy vị trí Tổ tiên. Những người được chọn có thiên ân đại công đức, ngày xưa rất lâu không thể thành tựu Tổ tiên, đó là bởi vì linh cảm giới!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Bạch Đế Thiên, ngươi đi qua xem có thể giúp gì được không! Để đề phòng bất trắc!
Diêm Xuyên kêu lên.
- Vâng!
Cách đó không xa Bạch Đế Thiên lên tiếng trả lời.
Lúc này, Tống Thiên Tông đứng cách đó không xa rốt cuộc không chịu đựng được nữa. Hắn nhanh chóng bay tới.
- Diêm, Diêm đế!
Thần sắc Tống Thiên Tông phức tạp nói.
- Tống giáo chủ, Đại Trăn ta không có lỗi với ngươi chứ?
Diêm Xuyên lạnh lùng nói.
- Diêm đế, tại hạ bị ma quỷ ám ảnh. Tất cả sai lầm đều do ta làm. Chỉ cần Diêm đế có thể cứu đệ đệ ta, tại hạ có thể từ bỏ tất cả, chỉ cần đệ đệ ta có thể sống!
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 9
Chương 77: Ta Chết Cũng Đáng!
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Tống Thiên Tông cất tiếng đau buồn nói.
- Giáo chủ, không thể!
Cách đó không xa, một đám đệ tử nhất thời cả kinh kêu lên.
Nhìn Tống Thiên Tông, Diêm Xuyên khe khẽ thở dài:
- Sống, cũng không phải là không thể. Có thể sống, nhất định phải chuyển thế một lần nữa. Lúc này Tống Thiên Nhân còn có thể tu luyện quỷ đạo!
- Quỷ đạo? Đệ đệ ta không có hồn phi phách tán sao? Hắn thật sự hóa quỷ sao?
Tống Thiên Tông vui mừng nói.
Phía xa, một đạo lưu quang nhanh chóng bay tới.
Đó chính là quân đoàn trưởng thứ năm Đại Trăn, Doãn Hận Thiên.
- Thánh Vương, không phụ sứ mệnh!
Doãn Hận Thiên cười nói.
Hắn vung tay lên, trước mặt đột nhiên xuất hiện một hồn phách màu xanh lục.
- Đại ca, đao tâm của đại ca đã ngưng tụ chưa?
Hồn phách màu xanh lục lo lắng lao tới.
- Thiên Nhân!
Mũi Tống Thiên Tông đột nhiên đau xót.
- Ngưng tụ được không?
Hồn phách Tống Thiên Nhân lo lắng nói.
- Được!
Tống Thiên Tông đỏ cả mắt gật đầu một cái.
- Thật tốt quá. Đại ca, ta chết cũng đáng!
Tống Thiên Nhân hài lòng nói.
Nhìn đệ đệ, Tống Thiên Tông muốn giáo huấn hắn không có đầu óc. Nhưng nhìn thấy đệ đệ dáng vẻ hài lòng, lời chưa kịp ra khỏi miệng, Tống Thiên Tông đã không tiếp tục trách cứ được nữa.
- Thiên Nhân, đê yên tâm. Mặc kệ đệ biến thành hình dạng thế nào, đại ca vĩnh viễn bảo hộ đệ, cũng không để cho đệ tiếp tục bị thương tổn nữa!
Tống Thiên Tông thề nói.
- Tống Thiên Tông, bắt đầu từ hôm nay, ngươi về dưới trướng của Bạch Khởi, chờ đợi Bạch Khởi sắp xếp!
Diêm Xuyên trực tiếp hạ lệnh, căn bản không cho Tống Thiên Tông có bất kỳ phản bác nào.
Tống Thiên Nhân ở bên cạnh nhíu mày, muốn nói điều gì. Nhưng Tống Thiên Tông lại lập tức cung kính thi lễ nói:
- Vâng! Thánh Vương!
Sau khi hắn cúi đầu, biển mây công đức của đạo trường Thiên Đao đột nhiên sụp đổ.
Ầm!
công đức cuồn cuộn nhanh chóng hội tụ về phía Đại Trăn Hàm Dương.
Đệ tử cương vực Thiên Đao đều bị kinh hãi nhìn lên trời.
- Chuyện gì xảy ra?
- Giáo chủ đã xảy ra chuyện sao?
...
...
...
Vô số đệ tử cảm thấy vô cùng khủng hoảng.
Cương vực Chân Long! Triều Thiên Điện.
- Vương Tiễn làm chủ soái chinh phạt cương vực Tử Thanh. Lý Tư làm phó soái, thống lĩnh quân đoàn thứ sáu, thu phục cương vực Tử Thanh!
Diêm Xuyên ngồi ở bên trên long ỷ nói.
- Vâng lệnh!
Vương Tiễn, Lý Tư lên tiếng trả lời.
Thanh Thần Vương, Tử Thần Vương đều đã bị giết. Không còn cường giả tuyệt thế nào tọa trấn cương vực Tử Thanh. Một võ một văn, hai người là đủ thu phục.
- Mông Điềm làm chủ soái chinh phạt cương vực Man Long. Trương Nghi làm phó soái. Thống lĩnh quân đoàn số một, quân đoàn số bảy, nhanh chóng thu phục cương vực Man Long!
Diêm Xuyên mở miệng nói.
- Vâng lệnh!
Hai người lên tiếng trả lời.
Lúc này Thánh vương Man Long bị giam cầm tại Đại Trăn, một rắn mất đầu cương vực, tuy rằng cần tiêu hao một thời gian, nhưng, đối với Mông Điềm nói, cực kỳ dễ dàng.
- Bạch Khởi làm người cầm đầu thu phục cương vực Thiên Đao. Dịch Phong làm phó soái, thống lĩnh quân đoàn số hai, quân đoàn số chín, gấp rút thu phục cương vực Thiên Đao!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng lệnh!
Hai người lên tiếng trả lời.
Tống Thiên Tông đã đưa Bạch Khởi về dưới trướng. Bởi vậy đối với chuyện thu phục cương vực Thiên Đao căn bản là dễ như trở bàn tay, chủ yếu vẫn diễn ra trong hòa bình.
- Các quan viên mới lên cấp trong cuộc thi lớn toàn thiên hạ lần thứ năm, chờ đợi Lã Bất Vi sắp xếp. Tất cả đi tới ba cương vực, phối hợp với người dẫn đầu ba đường mở mang bờ cõi, thống trị khắp nơi!
Diêm Xuyên mở miệng nói.
- Vâng!
Một vài quan viên đứng ở cuối đại điện lập tức lên tiếng trả lời.
Trải qua trận chiến trong cuộc thi lớn toàn thiên hạ, chắc chắn trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi đại danh của Diêm Xuyên, hung uy của Đại Trăn sẽ bao phủ khắp Đông Ngoại Châu. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tất nhiên sẽ không có ai cùng Đại Trăn tranh đoạt ba đại cương vực này.
Thu lấy ba đại cương vực này hẳn sẽ không cần thời gian quá lâu. Chủ yếu nhất vẫn là dung hợp ba đại cương vực.
Không bao lâu nữa, Đại Trăn có thể chiếm được bốn cương vực trong thiên hạ dương gian.
Tất cả khôi phục lại yên tĩnh.
Diêm Xuyên cũng dẫn theo Tử Tử đi tới phía bắc Hàm Dương Thành.
Nơi đây mới mở một chỗ rất yên tĩnh.
Nhóm người Diêm Xuyên đến, nhất thời có thị vệ tiến lên nghênh đón.
- Bái kiến Thánh Vương!
Một đám thị vệ cung kính nói.
Diêm Xuyên gật đầu một cái, sau đó đi về phía trung tâm.
Nơi trung tâm là một pho tượng cực lớn. Đó là pho tượng nữ thần Chỉ Trần, hai tay chắp lại, vẻ mặt trách trời thương người, dường như đang cầu khẩn điều gì.
Nhìn tượng nữ thần Chỉ Trần, Diêm Xuyên hít sâu một cái, nhất thời không biết phải đánh giá thế nào.
- Kính chào Diêm đế!
Cách đó không xa Cẩu Thần trịnh trọng nói.
Kể từ lần đầu tiên được Diêm Xuyên cứu đến bây giờ, Diêm Xuyên cho Cẩu Thần quá nhiều niềm vui bất ngờ. Thực lực của Diêm Xuyên, ở trong mắt Cẩu Thần giống như một điều bí ẩn, khiến Cẩu Thần năm lần bảy lượt cảm thấy trịnh trọng.
- Nơi này có thủy long cự mạch. Nữ thần Chỉ Trần được mai táng ở chỗ này, cũng không tính là bôi nhọ nàng chứ!
Diêm Xuyên nói.
- Đúng vậy. Nhưng đáng tiếc nữ thần sẽ không bao giờ trở lại. Ôi!
Cẩu Thần khe khẽ thở dài.
- Cẩu Thần, ngươi có tính toán gì không? Ngươi đã đột phá Tổ tiên, sẽ có một thiên địa còn bao la hơn chờ ngươi. Chẳng lẽ ngươi vẫn muốn canh giữ ở nơi này sao?
Diêm Xuyên nhìn về phía Cẩu Thần.
Cẩu Thần trung nghĩa, trăm vạn năm không thay đổi. Đối với người như vậy, Diêm Xuyên vẫn cực kỳ tôn trọng.
Cẩu Thần nhíu mày, khe khẽ thở dài nói:
- Ta còn chưa nghĩ tới. Nhưng ta còn muốn canh giữ ở sát bên cạnh nữ thần Chỉ Trần!
Diêm Xuyên gật đầu nói:
- Ngồi ở nơi đây, tốc độ tu hành rất chậm. Lần này ta đến, chính là hy vọng ngươi có thể kết minh cùng Đại Trăn, làm quốc thú Đại Trăn, cùng ta hưởng khí vận vô lượng của Đại Trăn!
Diêm Xuyên nhìn về phía Cẩu Thần đầy vẻ chân thành.
Cẩu Thần có chút kinh ngạc, bất ngờ nhìn Diêm Xuyên. Sau khi trầm mặc một hồi, cuối cùng thần sắc có vẻ đã quyết, hắn nói:
- Đa tạ Diêm đế đã yêu mến!
- Ha ha ha. Được, ngươi nguyện ý lựa chọn Đại Trăn, cũng là vinh hạnh của Đại Trăn!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
Cẩu Thần cảm kích gật đầu một cái.
Những ngày gần đây, Cẩu Thần đã chứng kiến sự cường thịnh của Đại Trăn. Bản thân hắn tuy rằng vừa lên Tổ tiên, nhưng ở Đại Trăn không thiếu những người có thể vượt qua mình. Nhưng Diêm Xuyên coi trọng như thế, vẫn khiến Cẩu Thần cảm động.
- Nếu trở thành quốc thú Đại Trăn, mệnh cách này ta tặng cho ngươi. Ngươi ở chỗ này bồi tiếp nữ thần Chỉ Trần. Nó có thể khiến ngươi không ngừng đột phá!
Diêm Xuyên đưa ra một cái hộp ngọc.
- Đây là?
Cẩu Thần nhất thời biến sắc.
Trong nháy mắt khi vừa chạm tới hộp ngọc, Cẩu Thần liền cảm nhận được một khí tức đồng nguyên dâng trào.
- Cố gắng sử dụng cho tốt!
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.
Nói xong, Diêm Xuyên dẫn theo Tử Tử đạp không bay về phía hoàng cung.
- Chàng cứ cho hắn như vậy sao?
Tử Tử có chút lo lắng nói.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden