Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
-----oo0oo-----
Chương 47: Ngọc Đế Kiếm dị biến.
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
- Tà khí thật nặng!
Thiên nữ kinh ngạc nói.
Vừa nói, Thiên nữ lần nữa lấy ra một hộp ngọc màu tím, hộp ngọc phát ra lưu quang nhàn nhạt hướng hoa hồng màu đen trùm lên.
- Xì..!
Hộp ngọc cũng bị ăn mòn trong nháy mắt.
- Làm sao có thể, Tử Ngọc Hạp là cửu phẩm pháp bảo a! So với tiên khí cũng chỉ có chỉ kém một chút mà thôi!
Thiên nữ kinh ngạc nói.
- Ông!
Ngọc Đế Kiếm phía sau lưng Diêm Xuyên mãnh liệt rung động, giống như là đang rất hưng phấn vậy.
Diêm Xuyên cau mày lấy Ngọc Đế Kiếm ra.
- Ta tới thử một chút!
Diêm Xuyên tiến lên phía trước nói.
- Ngươi?
Thiên nữ lộ ra vẻ mặt có chút không tin.
Diêm Xuyên đi đến, hơn nữa là bước theo tâm tư của Ngọc Đế Kiếm.
Ngọc Đế Kiếm đang hưng phấn? Loại hưng phấn này Diêm Xuyên đã từng gặp qua rồi, trước kia, thời điểm giết người hút máu, đã từng hưng phấn như vậy, bất quá cũng không có mãnh liệt như hiện tại a, chẳng lẽ những thứ tà khí này, Ngọc Đế Kiếm cũng có thể hấp thu?
Chỉ mang tính chất dò xét, hắn đem Ngọc Đế Kiếm cắm vào một bên ao nhỏ.
- Ục ục ục!
Ngọc Đế Kiếm đột nhiên phát ra thanh âm như đang uống nước.
- Rầm ù ù!
Đại lượng tà khí đột nhiên hướng về phía Ngọc Đế Kiếm hội tụ mà đến.
Tà khí càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc, trong nháy mắt, xung quanh Ngọc Đế Kiếm đã đen nhánh một mảnh.
- Ồ?
Thiên nữ kinh ngạc nói.
Diêm Xuyên lại càng kinh ngạc, Ngọc Đế Kiếm vốn đã đủ tà rồi, chẳng lẽ còn ngại không đủ?
- Ục ục ục!
Nước trong ao nhỏ, đang sôi trào không dứt, cuồn cuộn chảy về phía bên bờ, trào về phía Ngọc Đế Kiếm.
Ngọc Đế Kiếm nhất thời trở nên đen nhánh vô cùng. Toàn thân phiếm một màu đen nhánh.
- Kiếm của người là kiếm gì?
Thiên nữ kinh ngạc nói.
Không chỉ là Thiên nữ, Mạnh Dung Dung cũng kinh ngạc nhìn chuôi Ngọc Đế Kiếm kia của Diêm Xuyên.
- Ngọc Đế!
Diêm Xuyên cau mày nói.
Ngọc Đế Kiếm không cần mình thúc dục, một mình mãnh liệt hút lấy, giống như đây là đại thuốc bổ khó được vậy.
- Ục ục ục, ục ục ục!
Trong ao nhỏ, Hắc thủy càng ngày càng hội tụ đến bên cạnh Ngọc Đế Kiếm.
Sau một nén nhang, ao hắc thủy đã khô cạn, toàn bộ hắc thủy bị Ngọc Đế Kiếm hấp thu.
Xung quanh Ngọc Đế Kiếm hắc khí vờn quanh, làm cho không người nào có thể nhích tới gần, nhưng mà vẫn còn chưa kết thúc, hắc khí hợp với Hoa hồng đen giữa không trung, giống như là đang rút ra tà khí trong Hoa hồng đen vậy.
- Ông ù ù!
Hoa hồng đen phát ra từng tiếng nổ vang, giống như là đang ngăn trở hắc khí tiết ra, mà lúc này, Lưu Ly bảo tháp đột nhiên phát ra quang mang bảy màu chói mắt, hung hăng trấn áp Hoa hồng đen.
Trong lúc nhất thời, Hoa hồng đen bị bảo tháp áp chế, đau khổ giãy dụa, bên kia, Ngọc Đế Kiếm đang mãnh liệt hấp thu tà khí đại bổ.
- Rầm ù ù!
Tà khí trong Hoa hồng đen cuồn cuộn chảy về phía Ngọc Đế Kiếm.
Chung quanh Ngọc Đế Kiếm từ từ tản mát ra kiếm khí màu đen nhàn nhạt.
- Kiếm của ngươi, có Kiếm Linh?
Thiên nữ kinh ngạc nói.
- Còn chưa bồi dưỡng hoàn toàn, chẳng qua là hình thức ban đầu, hẳn là một loại bản năng!
Diêm Xuyên lắc đầu.
Diêm Xuyên cũng kinh ngạc nhìn về phía Ngọc Đế Kiếm, Diêm Xuyên có thể khẳng định, Kiếm Linh Ngọc Đế Kiếm đang nhanh chóng tăng lên, đang không ngừng mà ngưng tụ.
- Rầm ù ù!
Hắc khí cuồn cuộn mà đến, Hoa hồng đen phát ra từng đợt rung động. Giống như là có chút chịu không nổi, mà Lưu Ly bảo tháp đang trấn áp nó lại phát ra quang mang càng cường liệt, hung hăng trấn áp Hoa hồng đen.
Dần dần, một mảnh cánh hoa trên Hoa hồng đen đột nhiên rơi xuống xuống. Giống như là Hoa hồng đen đang khô héo. Cánh hoa rơi xuống, ngay tại giữa không trung đã hóa thành một cổ hắc khí, cũng bị Ngọc Đế Kiếm hấp thu.
- Kiếm của ngươi, rút lấy tà khí của Hoa hồng đen, rút lấy tinh hoa của nó?
- Hình như là vậy!
Diêm Xuyên ngưng trọng gật đầu.
- Ông!
Ngọc Đế Kiếm đang mãnh liệt rung động. Hơn nữa còn phát ra một thanh âm vui mừng.
- Kiếm Linh? Thật đã hoàn thiện Kiếm Linh rồi?
Diêm Xuyên kinh ngạc nói.
Trong mắt Diêm Xuyên hiện lên vẻ mong đợi cùng một tia lo lắng.
Mong đợi chính là Kiếm Linh lập tức sẽ hình thành, phải biết rằng kiếp trước phải dùng mấy ngàn năm mới dưỡng thành Kiếm Linh, kiếp này, lại chỉ mấy năm là thành rồi? Lo lắng là Kiếm Linh không phải là mình dưỡng thành, nhất định phải mau chóng khuất phục nó mới được, nếu không Ngọc Đế Kiếm sẽ không tiếp tục nhận thức hắn làm chủ nhân nữa.
- Hô!
Hoa hồng đen đang không ngừng héo tàn, Ngọc Đế Kiếm vẫn mãnh liệt hấp thu tà khí.
- Thiết ngọc chi tinh? Nhưng mà tại sao lại có thể dung nạp tà khí?
Thiên nữ không hiểu nói.
- Kiếm của ta, đã sớm phải không Thiết ngọc chi tinh thuần túy rồi, sau khi lây dính tà khí Vạn Diệu Yêu Liên đã xảy ra dị biến! Xem ra Hoa hồng đen này cùng Vạn Diệu Yêu Liên có thể là có quan hệ đồng nguyên.
Diêm Xuyên cau mày nói.
- Hô! Hô! Hô!
Từng phiến cánh hoa héo tàn, Hoa hồng đen càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ. Dần dần, hoàn toàn biến mất, bị Ngọc Đế Kiếm hấp thu hoàn toàn.
- Rầm!
Lưu Ly bảo tháp ầm ầm nhập vào đại địa.
Thiên nữ lấy tay chụp vào bảo tháp.
- Ông!
Bảo tháp phát ra quang mang chói mắt giống như là đang bài xích Thiên nữ.
- Lên cho ta!
Thiên nữ quát lên.
- Rầm ù ù!
Bảo tháp bị Thiên nữ nâng lên, mà đại địa bốn phía, quỷ dị chấn động lên. Xung quanh núi đá sụp đổ. Giống như là xảy ra động đất mãnh liệt.
- Diêm công tử, Mạnh cô nương, sau này còn gặp lại!
Thiên nữ nâng lên bảo tháp lao lên trời mà lên, hướng nơi xa bay đi.
Bảo tháp phát ra quang mang chói mắt. Như một mặt trời bảy màu, trong nháy mắt xuyên qua vô số chướng khí.
———–
Quang Minh Giới.
Khu vực Hạo nhiên chính khí.
Đám người Lưu Tử Lộ tiến vào chỗ sâu, dần dần, mọi người thấy được một lượng lớn cung điện. Mọi người hưng phấn nhanh chóng chạy tới, trực tiếp tiến vào trong một gian đại điện.
- Rất nhiều sách!
Một đại nho cả kinh kêu lên.
Chúng đại nho rối rít lấy ra nhiều sách khác nhau mà xem qua.
- Đây là bộ sách ở ba vạn năm trước? Ba vạn năm trước a!
Một đại nho hưng phấn nói.
- Hạo nhiên chính khí thật nồng nặc!
- Ở chỗ này tĩnh tu, có bộ văn chương này, tu hành của ta tất sẽ nhanh gấp mười lần a!
... ... ...
... ...
...
Chúng đại nho hưng phấn mà nhìn.
Mà ở chỗ sâu trong quần thể cung điện, một có đại điện treo tấm bảng có chữ Quang Minh Điện, đột nhiên đại môn bị mở ra.
Một lão giả gầy gò đạp bước mà ra, lão giả với một thân bạch y, mi tâm có một ấn ký hình thoi, sắc mặt lạnh lẽo, trong mắt giống như là một cái đầm nước sâu.
Lão giả phất tay liếc về cung điện mà đám người Lưu Tử Lộ đang đứng, trong nháy mắt, ánh mắt đã chuyển về chướng khí khu vực phía xa.
- Chướng khí đang giảm bớt? Yêu hoa hồng bị thu? Người nào?
Lão giả trong mắt đột nhiên ngưng tụ.
Đột nhiên, nơi xa một đạo quang thải vọt lên trời, quang thải chói mắt chí cực, nơi đi nó qua, chướng khí rối rít bị tinh lọc, một nữ tử đang nâng bảo tháp nhanh chóng phi hành.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
-----oo0oo-----
Chương 49: Diêm Xuyên mất khống chế.
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Đặt mình trong trong biển máu, xung quanh Diêm Xuyên không phải là huyết vụ vờn quanh nữa, mà là sóng máu cuồn cuộn, đem Diêm Xuyên bao lấy, nhìn giống như là một hải ma vậy.
- Trẫm ở chỗ này, lùi vào trong kiếm cho ta!
Diêm Xuyên quát.
- Rầm! Rầm! ... ... ...
Đại lượng hắc khí bị mạnh mẽ áp chế mà rút về, màu đen trên cánh tay Diêm Xuyên đã ở chậm rãi thu nhỏ lại.
Bên kia, Mạnh Dung Dung đang ngâm ở trong biển máu, chỉ lộ ra một cái đầu, kinh ngạc nhìn một màn này.
- Đây, đây là? Đây là chuyện gì xảy ra? Biển máu?
Mạnh Dung Dung kinh ngạc nói.
Diêm Xuyên với hai con ngươi đỏ như máu, quay đầu nhìn thoáng qua Mạnh Dung Dung, ánh mắt tràn đầy một cổ cuồng bạo như muốn tàn sát hết thảy.
Đè ép tà khí, Diêm Xuyên chợt hít sâu một cái.
- Siêu cấp thần thông, hình thái thứ hai? Huyết Hải Lĩnh Vực? Cảm giác thật thoải mái!
Diêm Xuyên mang theo một cổ hưng phấn nói.
Tà khí không ngừng bị áp chế, Diêm Xuyên cũng nhân họa đắc phúc, cảm ngộ được hình thái thứ hai trong Huyết mạch thần thông, Huyết Hải Lĩnh Vực? Lực lượng một hải vực để cho mình điều khiển?
- Rầm ù ù!
Hắc khí toàn bộ bị trấn áp trở về Ngọc Đế Kiếm.
- Hô!
Diêm Xuyên mang theo một cổ cuồng bạo tà ác, hưng phấn cười.
Lúc này, như thường ngày, Ngọc Đế Kiếm lần nữa phân ra một phần lực lượng rót vào trong cơ thể Diêm Xuyên. Khác với lần ăn mòn trước, lần này là tuân theo ý nguyện của Diêm Xuyên.
Nếu đang ở thời khác bình thường, có lẽ Diêm Xuyên phải tĩnh táo cân nhắc một phen, nhưng bây giờ, siêu cấp thần thông hình thái thứ hai xuất hiện, toàn thân Diêm Xuyên đang ở trong một loại phấn khởi mãnh liệt. Lực lượng? Đến đây đi!
- Hô!
Tà ác năng lượng cuồn cuộn xông thẳng vào trong cơ thể Diêm Xuyên.
- Rầm!
Diêm Xuyên thân thể phát sinh một tiếng vang thật lớn.
Lực lượng cường đại vẫn còn tiếp tục đánh thẳng vào trong thân thể Diêm Xuyên, Diêm Xuyên hưởng thụ lực lượng quán thể.
Dần dần, trên mặt Diêm Xuyên nổi lên một tia ửng hồng.
- Hô! Hô! ... ...
Đột nhiên, hơi thở của Diêm Xuyên trở nên gấp gáp.
- Chuyện gì xảy ra? Khí huyết của ta?
Diêm Xuyên cực kỳ kinh ngạc nhìn về phía Ngọc Đế Kiếm.
- Hoa hồng? Là hoa hồng? Lúc trước hấp thu chính là Hoa hồng đen? Hoa hồng tinh hoa có hiệu quả thôi tình? Hoa hồng đen càng sậm? Tác dụng thật bá đạo! Không tốt!
Diêm Xuyên liền biến sắc.
- Đến bây giờ, còn muốn phản kháng, chết cho ta, grừm..ùm…!
Mang theo tiên huyết nóng rực sôi trào, lần nữa Diêm Xuyên rống lên một tiếng thật to, lực lượng cường đại hung hăng xông về Ngọc Đế Kiếm.
Mới vừa rồi, Ngọc Đế Kiếm còn muốn làm ra một lần phản kháng cuối cùng, nhưng giờ phút này, lực lượng Diêm Xuyên quá mức bá đạo, hơn nữa một cổ nóng rực tăng phúc, cường thế hung hăng áp lên Ngọc Đế Kiếm.
- Rầm!
Ngọc Đế Kiếm nổ vang một tiếng, lúc trước, ý thức Kiếm Linh ra đời muốn phản kháng, hoàn toàn bị lực lượng của Diêm Xuyên phá hủy.
Hắc khí bốn phía đột nhiên thu vào, trong nháy mắt ẩn vào bên trong Ngọc Đế Kiếm, cũng không dám phản kháng nữa.
Diêm Xuyên thắng, hoàn toàn thu phục Ngọc Đế Kiếm.
Nhưng mà, thôi tình tinh hoa trong Hoa hồng đen, đã rót toàn bộ vào trong cơ thể Diêm Xuyên.
Cơ thể Diêm Xuyên càng ngày càng nóng. Hai mắt sung huyết, suy nghĩ hơi hỗn loạn, giống như là đã bị lạc ở trong dục vọng. Dục vọng như nước lũ không chỗ phát tiết, Diêm Xuyên lâm vào trong nóng nảy cuồng bạo.
- A!
Diêm Xuyên điên cuồng gào thét.
- Diêm Xuyên, ngươi không sao chớ?
Trong biển máu, một cái thanh âm đột nhiên truyền đến.
Một cái thanh âm này, giống như là một điểm phát tiết vậy.
Diêm Xuyên đang bị lạc trong dục vọng, đột nhiên xoay đầu lại, hai mắt lộ ra một cổ dục vọng mãnh liệt.
- Diêm Xuyên, ngươi muốn làm gì?
Mạnh Dung Dung đột nhiên cảm giác được một tia không ổn.
Nhưng giờ phút này Diêm Xuyên đã mất đi lý trí, đưa tay dã man xé qua y phục của hai người. Mái tóc dài đỏ như máu quấn lấy hai người, đến từ bản năng nguyên thủy nhất, được bộc phát ra.
Theo Mạnh Dung Dung vẫn cố gắng phản kháng, động tác của Diêm Xuyên càng mãnh liệt, càng dã man.
Vào giờ khắc này, mộng tưởng tốt đẹp nhất trong lòng Mạnh Dung Dung, đã bị Diêm Xuyên mất đi lý trí mà phá hủy hoàn toàn.
- Diêm Xuyên, ta hận ngươi!
Mạnh Dung Dung rơi lệ đầy mặt rên rĩ.
Nhưng rất nhanh, liền đắm chìm ở trong trùng kích mãnh liệt của Diêm Xuyên.
———————————–
Thiên nữ lao ra khỏi Quang Minh Giới, nâng bảo tháp, leo lên Thanh Loan cự xa.
Mười hai Thanh Loan kéo xe, tốc độ nhanh kinh người, trong nháy mắt chạy ra khỏi Cự Lộc thành, hơn nữa tiếp tục hướng về phương xa vọt đi.
Nhưng tốc độ của người theo ở phía sau còn nhanh hơn.
Hai người một đuổi một chạy, ai cũng không chịu ngừng, qua suốt một canh giờ, rốt cục người sau đã đuổi kịp.
Trong nháy mắt, Lão giả áo bào trắng xuất hiện ở phía trước Thanh Loan cự xa.
- Ngâm! Ngâm! Ngâm! ... ... ...
Mười hai Thanh Loan gào thét, rối rít ngừng lại.
Thiên nữ nâng bảo tháp, đứng ở trước cự xa.
- Rầm ù ù!
Trên bầu trời, đột nhiên mây đen cuồn cuộn hiện ra, giống như là nhằm vào lão giả mặc áo bào trắng trước mắt.
- Nếu không phải ngươi đuổi theo, ta đã sớm đuổi kịp nha đầu này rồi!
Lão giả mặc áo bào trắng hướng về phía mây đen trên trời quát một tiếng.
Lão giả có ấn ký hình thoi trên mi tâm đột nhiên toát ra từng đạo bạch quang bao phủ thân mình, nhất thời lôi vân trên trời nhỏ đi rất nhiều, nhưng vẫn là lơ lửng ở trên đỉnh đầu lão giả mang áo bào trắng.
- Mạnh Lăng Thiên? Ồ!? Ngươi là... !
Thiên nữ có chút kinh ngạc nói.
- Không sai, ngươi nghĩ không sai, giao ra Hoa hồng yêu cùng Lưu Ly Tháp! Nhìn ở thể diện của Thiên Cơ tông, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ!
Lão giả mặc áo bào trắng Mạnh Lăng Thiên trầm giọng nói.
- Sẽ bỏ qua chuyện cũ? Tiền bối hiểu lầm, ta muốn cũng không chỉ là sẽ bỏ qua chuyện cũ, mà là ban đầu, viện chủ đời thứ ba của Cự Lộc thư viện đã hứa hẹn, ngươi nếu là Mạnh Lăng Thiên, cũng cho ta đây đỡ tốn miệng lưỡi một phen rồi, ngươi cũng biết ước hẹn năm đó chứ, nếu đã vào tay ta, chẳng lẽ Cự Lộc thư viện ngươi muốn nuốt lời?
Thiên nữ trầm giọng nói.
Mạnh Lăng Thiên hai mắt nhíu lại.
- Mạnh tiền bối, Cự Lộc thư viện ngươi có nội tình hùng hậu, Thiên Cơ tông ta, cũng không phải là thùng rỗng, Cự Lộc thư viện có tồn tại như ngươi vậy, chẳng lẽ Thiên Cơ tông ta không có sao? Đây là ước định năm đó, chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý? Nếu ngươi đổi ý, ta bảo đảm, Thiên Cơ tông sẽ xuất toàn tông mà đến.
Thiên nữ quát lên.
- Ha ha..., Tiểu nha đầu, ngươi cũng đừng làm ta sợ? Ngươi còn non lắm, đến đây đi, Cự Lộc thư viện ta, cho tới bây giờ còn chưa sợ qua người nào?
Mạnh Lăng Thiên khinh thường nói.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
-----oo0oo-----
Chương 50: Tộc khế.
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
- Mạnh tiền bối, Cự Lộc thư viện ngươi, thật muốn là tự mình phản mình sao?
Thiên nữ trầm giọng nói.
Mạnh Lăng Thiên trầm mặt.
- Thứ này, cũng chỉ là Thiên Cơ tông ta bảo quản thay mà thôi, Thiên Cơ tông ta sẽ thiết lập chướng ngại, ngày sau, người Cự Lộc thư viện nếu có bản lãnh, tùy thời có thể đến Thiên Cơ tông lấy lại, như thế nào?
Thiên nữ nói.
- Rầm ù ù!
Mây đen trên đỉnh đầu Mạnh Lăng Thiên nổ vang không dứt, giống như là tùy thời đánh xuống.
Nhìn mây đen trên đầu một chút, sắc mặt Mạnh Lăng Thiên càng âm trầm.
- Mạnh tiền bối, chuyện của tiểu bối, để cho tiểu bối giải quyết sao, năm đó viện chủ đời thứ ba Cự Lộc thư viện ước hẹn cùng tông ta, kính xin tuần hoàn. Bất kể như thế nào, tiền bối yên tâm, quy củ mà năm đó Đông Phương Bất Bại tạo lập, chúng ta sẽ không làm trái!
Thiên nữ trịnh trọng nói.
Nhìn Thiên nữ một chút, Mạnh Lăng Thiên lộ ra một tia tươi cười quái dị.
- Ha ha..., hậu bối Thiên Cơ tông? Tốt, ta không nhúng tay, bất quá, hai thứ này, ngươi nên giữ gìn kỹ rồi, ta sẽ chọn lựa đệ tử Cự Lộc thư viện ra để tự mình dạy, đến lúc đó sẽ tới Thiên Cơ tông đoạt bảo!
Mạnh Lăng Thiên quát khẽ nói.
- Cảm ơn Mạnh tiền bối thành toàn, Thiên nữ nhất định không dám quên!
Thiên nữ cười nói.
- Đi thôi!
Mạnh Lăng Thiên vung tay áo.
- Đi!
Thiên nữ kêu lên.
- Ngâm! Ngâm! ... ... ...
Thanh Loan lôi kéo Thiên nữ trong nháy mắt vọt đi xa.
Mạnh Lăng Thiên sắc mặt âm trầm đưa mắt nhìn Thiên nữ rời đi, vừa ngẩng đầu nhìn mây đen trên trời.
- Ra khỏi Quang Minh Giới, ta đi đến đâu, mỗi lần ngươi đều đuổi theo, có phiền hay không!
Mạnh Lăng Thiên phiền não đối với mây đen kêu lên.
- Rầm!
Mây đen nổ vang một tiếng. Giống như là đang cảnh cáo Mạnh Lăng Thiên vậy.
- Biết rồi, trở về, ta quay về Quang Minh Giới còn không được sao? Ngươi là ông nội rồi!
Mạnh Lăng Thiên phiền não im lặng nói.
…
Quang Minh Giới!
Mưa gió đã ngừng, dục hỏa tiết ra, Diêm Xuyên từ trong mê man dần dần khôi phục lý trí. Thậm chí, không biết là nguyên nhân nào, mái tóc dài đỏ như máu cũng chậm rãi trở về màu đen, tim đập cũng dần trở về bình thường, hết thảy khôi phục đến nguyên trạng.
Bốn phía biển máu cũng đã rút lui.
Giờ phút này, tu vi của Diêm Xuyên đã trùng kích đến khí cảnh ngũ trọng! Liên tục bước qua hai cái tầng thứ.
Nhưng giờ phút này, Diêm Xuyên căn bản không có tâm tư nhìn xem tu vi của mình, bởi vì trước mắt còn có một vấn đề lớn hơn rất nhiều…
Toàn thân trần truồng, phía dưới còn có một nữ tử cũng trần truồng.
Là Mạnh Dung Dung!
Mạnh Dung Dung giống như là đã ngủ rồi, nhưng khóe mắt vẫn còn thấm đẫm, đã nói rõ hết thảy phát sinh lúc trước.
- Sao thế này?
Diêm Xuyên kinh ngạc nhìn mình và Mạnh Dung Dung.
Nhất thời, toàn bộ sự việc lúc trước hiện lên trong đầu. Nghĩ đến hết thảy lúc trước, trên mặt Diêm Xuyên lộ ra một tia khổ sở, đồng thời nhìn Mạnh Dung Dung phía dưới, trong mắt hiện lên một tia áy náy.
Nhẹ nhàng bò dậy, cẩn thận đem của mình từ trong cơ thể Mạnh Dung Dung rút ra.
Có lẽ động tác lớn một chút, cũng có lẽ là vết thương Mạnh Dung Dung chưa lành, Mạnh Dung Dung đang còn yên giấc bỗng nhiên một trận đau đớn, cau mày mở mắt.
Nhất thời, hai người mặt đối mặt.
Mạnh Dung Dung mới vừa tỉnh lại, trong đầu còn một mảnh hỗn độn, Diêm Xuyên nhanh chóng rút ra bò dậy.
- A!
Mạnh Dung Dung đột nhiên kịp phản ứng, phát ra một tiếng thét chói tai.
Nhưng rất nhanh, Mạnh Dung Dung vừa mới thét xong, nàng đã co rúc một chỗ, nhỏ giọng nức nở.
Diêm Xuyên xoay quanh tìm y phục, nhưng mà trên mặt đất, chỉ có một đống mảnh nhỏ, căn bản không có một mảnh vải nào đủ lớn.
Nhìn Mạnh Dung Dung đang nức nở, Diêm Xuyên khe khẽ thở dài nói:
- Mạnh cô nương, chuyện lần này, đã xảy ra như vậy, ngươi theo ta trở về đi thôi!
Mạnh Dung Dung nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn về phía Diêm Xuyên, hơi mờ mịt nói:
- Trở về?
- Không sai, không lâu sau ta sẽ trở về khai quốc, theo ta trở về, làm Hoàng hậu của ta!
Diêm Xuyên hít sâu một cái nói.
- Ta không cần, ngươi cái tên khốn kiếp này, ta hận ngươi, ta hận ngươi!
Mạnh Dung Dung nhất thời lần nữa khóc lên.
Diêm Xuyên nhất thời cau mày, nhất thời không biết xử lý như thế nào chuyện trước mắt này, dù sao lúc ấy là mình phát cuồng.
Trong lúc Diêm Xuyên đang suy nghĩ làm sao để an ủi Mạnh Dung Dung.
Đột nhiên, trên mặt đất trước mặt Diêm Xuyên xuất hiện một cái vòng tròn, trên vòng tròn phát ra đại lượng bạch quang. Giống như là một cái tế đàn nhỏ từ trong trống rỗng xuất hiện ra.
- Ông!
Bạch quang chợt lóe, trên tế đàn nhỏ đột nhiên lòi ra một con Tiểu Miêu.
- Meo meo? Đại lưu manh, ngươi lại không mặc quần áo?
- A? Các ngươi, các ngươi mới vừa làm cái gì? Meo meo?
- Meo meo, ta không nhìn thấy, Miêu Miêu không có nhìn thấy!
... ... ...
... ...
...
Miêu Miêu dùng móng vuốt nhỏ che ánh mắt, nhưng vẫn là len lén tò mò nhìn về phía hai người.
Diêm Xuyên:
- ... ... ... !
Mạnh Dung Dung:
- ... ... ... !
- Miêu Miêu, nhanh lấy ra hai bộ quần áo đi!
Diêm Xuyên nhất thời kêu lên.
- Ta không nhìn thấy, Miêu Miêu không nhìn thấy!
Miêu Miêu che ánh mắt.
- Chớ giả bộ, nhanh cầm y phục! Lần trước cũng không phải là chưa có xem qua.
Diêm Xuyên im lặng nói.
Lần trước ở chỗ Hổ tộc, ngã vào trong lốc xoáy thanh âm, y phục hai người cũng bị xé nát một lần rồi.
- A!
Miêu Miêu nghĩ cũng đúng.
Miêu Miêu nhanh chóng lấy ra hai bộ quần áo.
Diêm Xuyên đưa cho Mạnh Dung Dung một bộ. Mình mặc một bộ.
- Ngươi cõng ta qua đó!
Mạnh Dung Dung co rúc nói.
- Ừm!
Diêm Xuyên gật đầu.
- Meo meo? Lần trước, không phải ngươi bị hắn nhìn rồi sao? Còn có thẹn thùng cái gì?
Miêu Miêu không hiểu nói.
Nhưng hai người cũng không nghe Miêu Miêu càm ràm, nhanh chóng mặc y phục vào.
Mạnh Dung Dung lần nữa mặc vào y phục của Diêm Xuyên.
- Meo meo, đây còn có một bãi máu, có người bị thương sao?
Miêu Miêu nhảy đến chỗ có một khối vải rách.
Mạnh Dung Dung thấy, nhất thời nhanh chóng đoạt lấy, cẩn thận thu vào.
- Meo meo? Đây là máu của ngươi a, đoạt cái gì?
Miêu Miêu im lặng nói.
Mạnh Dung Dung:
- ... ... !
- Miêu Miêu, tại sao ngươi tới đây?
Diêm Xuyên nghi ngờ nói.
- Còn không phải vì ngươi? Ta vừa mới tỉnh lại, phát hiện ngươi không có? Hỏi người xung quanh cũng không biết, mấy người Thanh Long cũng đi xung quanh tìm ngươi rồi, ngươi đi ra ngoài cũng không nói một tiếng, cũng may là ta có bản lãnh lớn, ta vừa nghĩ, liền biến đến trước mặt ngươi rồi!
Miêu Miêu nhất thời đắc ý nói.
- Vừa nghĩ, liền biến đến? Chẳng lẽ là năm đó ngươi định tộc khế với ta?
Diêm Xuyên cau mày nói.
Năm đó, lần đầu tiên nhìn thấy Miêu Miêu, Miêu Miêu cắn Diêm Xuyên một ngụm, nhất định là một chủng tộc chi khế.
- Cái gì tộc khế?
Miêu Miêu không hiểu nói.
- Ngươi quên coi như xong!
- Không được, ngươi nói cho ta biết, cái gì tộc khế!
Miêu Miêu nhất thời kiên trì nói.
- Ngươi có thể biến đến bên người khác sao?
Diêm Xuyên giải thích.
- Không thể!
- Vậy thì đúng rồi, ngươi cùng ta thành lập một tộc khế.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
-----oo0oo-----
Chương 51: Đào tạo sâu.
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
- Theo đạo lý, ta gọi là Triệu Hoán Hổ Tộc, đặc biệt là ngươi, khi triệu hoán, ngươi sẽ có cảm ứng, chỉ cần ngươi đồng ý, là có thể trong nháy mắt được triệu hoán đến trước mặt của ta, nhưng mà ta còn không nghĩ tới, ngươi lại có thể tự mình tới đây!
Diêm Xuyên cổ quái nói.
- Meo meo? Ta lúc nào đã thành lập tộc khế rồi? Tại sao ta không nhớ rõ?
Miêu Miêu không tin nói.
Diêm Xuyên nhìn Miêu Miêu một chút, khe khẽ thở dài, chuyện này không nên giải thích. Càng nói mình càng nhức đầu.
Mạnh Dung Dung đứng dậy, ôm lấy đàn cổ rơi ở cách đó không xa, cắn môi, phức tạp nhìn Diêm Xuyên một cái.
Trong mắt có hận ý, còn có một loại cảm xúc khác không hiểu.
- Mạnh cô nương?
Diêm Xuyên nhìn về phía Mạnh Dung Dung.
- Không nên gọi ta là, ta không muốn nhìn ngươi!
Thanh âm Mạnh Dung Dung hàm chứa một cổ xấu hổ và giận dữ.
Đạp bước, Mạnh Dung Dung hướng vào trong rừng mà đi.
Còn đi không bao xa, đột nhiên, một cổ cường quang từ đằng xa chiếu đến khắp.
- Rầm!
Là Hạo nhiên chính khí, trong nháy mắt tràn ngập khu vực chướng khí, không có Hoa hồng đen, những thứ chướng khí này căn bản không phải là đối thủ của Hạo nhiên chính khí, đảo mắt đã bị tinh lọc hơn phân nửa.
Diêm Xuyên liền biến sắc, đưa tay nắm Ngọc Đế Kiếm trên mặt đất lên, ôm lấy Miêu Miêu, ngưng trọng nhìn về bốn phía.
- Rầm ù ù!
Một cổ lực lượng khổng lồ bao phủ Diêm Xuyên.
- Meo meo? Chuyện gì xảy ra?
Miêu Miêu cả kinh kêu lên.
- Hưu! Hưu! ... ... ... ...
Diêm Xuyên, Mạnh Dung Dung đột nhiên bị một cổ lực lượng rất lớn kéo lên mặt đất.
Trừ Mạnh Dung Dung, còn có đại lượng nho tu ở bốn phía.
Nơi xa, cửa vào Quang Minh Giới lại được mở ra.
Mọi người, đột nhiên bị cự lực kéo ra ngoài, toàn bộ bị đưa ra khỏi Quang Minh Giới.
- Thình thịch! Thình thịch! ... ...
Sáu mươi tên đại nho, tính cả Diêm Xuyên, Mạnh Dung Dung, toàn bộ ngã trên mặt đất ở Bách Thánh chính khí đàn.
- Sách đâu? Sách của ta đâu?
Mấy tên đại nho cả kinh kêu lên.
- Phốc! Phốc! ... ...
Có mấy tên đại nho đang không ngừng phun nước.
Đặc biệt Trần Bình đại nho, giờ phút này bụng phồng lớn lên một vòng, cả người hấp hối.
- Trần Bình sư đệ? Hắn làm sao như vậy?
Lưu Tử Lộ trầm giọng hỏi.
- Trần Bình, hắn không biết bơi!
Vương Long sắc mặt khó coi nói.
- Không biết bơi? Các ngươi một thân nước, làm sao vậy? Không phải là toàn bộ rơi vào trong sông chứ?
Lưu Tử Lộ trầm giọng nói.
- Dạ!
Vương Long quấn quýt gật đầu.
Lưu Tử Lộ:
- ... ... !
Bách Thánh chính khí đàn.
Giờ phút này có đại lượng đại nho canh giữ. Nhạc Nghị nhìn chằm chằm vào mọi người.
Quang Minh Giới, cửa Quang Minh Điện.
Mạnh Lăng Thiên, người truy đuổi Thiên nữ lúc trước, lạnh lùng nhìn Mạnh Tử Thu.
- Nhiều người như vậy? Mạnh Tử Thu, là ngươi làm chuyện tốt a?
Mạnh Lăng Thiên lạnh lùng nói.
- Thái gia gia, là ta sơ sót!
Mạnh Tử Thu trên mặt khổ sở nói.
- Người, toàn bộ ta đã ném ra ngoài rồi, ta không hy vọng có lần sau nữa!
Mạnh Lăng Thiên trầm giọng nói.
- Vâng, tuyệt sẽ không rồi!
Mạnh Tử Thu lập tức nói.
- Tuyệt sẽ không rồi? Nhìn Cự Lộc thư viện hiện tại một chút đi, các ngươi đã làm thành hình dáng gì rồi?
Mạnh Lăng Thiên lạnh lùng nói.
Mạnh Tử Thu khổ sở không dám nhiều lời.
- Ở trong hậu đại của lịch đại viện chủ, chọn mấy người thông tuệ đi vào, một tháng sau, ta sẽ mở ra cửa vào Quang Minh Giới một lần nữa, để cho bọn họ đi vào, ta muốn dạy dỗ thật tốt!
Mạnh Lăng Thiên lạnh lùng nói.
- Dạ!
Mạnh Tử Thu khổ sở nói.
Bách Thánh chính khí đàn.
- Meo meo, tại sao không để cho chúng ta đi!
Miêu Miêu hướng về phía đại nho đang cản đường kêu lên.
Đám người Lưu Tử Lộ cũng muốn rời khỏi, nhưng mà Nhạc Nghị lại lắc đầu không cho.
- Chẳng lẽ không đúng? Là nàng đối với ngươi đùa bỡn lưu manh?
Miêu Miêu ánh mắt sáng hơn.
- Ba!
Diêm Xuyên vỗ một phát lên trên đầu Miêu Miêu.
- Còn nói nhảm nữa, khấu trừ linh thạch của ngươi!
Diêm Xuyên nói.
- Meo meo, ta có nói chuyện sao? Ta cái gì cũng không nói a!
Miêu Miêu giả ngây giả dại nói.
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.
——————–
Hơn nửa tháng sau. Đông Phương điện.
- Trời, ta đây là người có trí thức, còn cần phải học tập sao!
Đông Phương điện truyền đến tiếng kêu khóc của Đông Phương Chính Phái.
Diêm Xuyên tò mò rời đi ra đại điện.
- Diêm Xuyên, ta muốn tìm đường chạy rồi, Đông Phương điện này, một mình ngươi ở đi! Có linh thạch hay không? Cho ta một chút, đưa trước một ít. Không có linh thạch cũng được, đem những bức tranh của ngươi cho ta một ít, ta đi bán lấy tiền.
Đông Phương Chính Phái chạy tới nói.
- Chuyện gì xảy ra?
Diêm Xuyên nghi ngờ nói.
- Ta nào biết, viện chủ tìm ta nói chuyện, nói để cho ta qua chỗ tiền bối kia đào tạo sâu, ta còn phải cần đào tạo sâu sao?
Đông Phương Chính Phái nhất thời nói.
- Đào tạo sâu?
Diêm Xuyên ngoài ý muốn nói.
- Đúng vậy a, đúng rồi, còn có nhiều người nữa, viện chủ nói, nữ nhi của hắn Mạnh Dung Dung cũng đi đó!
Đông Phương Chính Phái nói.
- Nhanh, ta phải đi, lúc này không đi, sau này sẽ không có cơ hội nữa!
Đông Phương Chính Phái lo lắng nói.
Lúc này, nơi xa đột nhiên bay tới sáu thân ảnh áo trắng. Là đám người lão Nghiêm.
- Các ngươi tại sao lại tới đây?
Đông Phương Chính Phái nghi ngờ nói.
- Viện chủ nói, lo lắng ngươi chạy mất, cho chúng ta phụng bồi ngươi!
Lão Nghiêm cười nói.
Đông Phương Chính Phái:
- ... ... ... !
Một tháng thoáng nhanh mà qua. Đông Phương Chính Phái sẽ phải bước lên một con đường đầy bóng tối. Vẻ mặt như đưa đám.
Diêm Xuyên đem hắn đưa ra Đông Phương điện, trong tay nắm một cái hộp ngọc.
- Giúp ta đem cái hộp ngọc này, giao cho Mạnh Dung Dung!
Diêm Xuyên hít sâu một cái nói.
- A?
Đông Phương Chính Phái cổ quái nhìn nhìn Diêm Xuyên.
- Giao cho nàng là xong, không cần phải nói cái gì sao!
Diêm Xuyên nói.
- Ngươi sẽ không thật là có gian tình cùng với Mạnh Dung Dung chứ? Lần trước tại chỗ ở của Hổ tộc!
Đông Phương Chính Phái nhất thời nổi lên hứng thú.
- Cút!
Diêm Xuyên một cước đá vào trên mông đít Đông Phương Chính Phái.
Ôm hộp ngọc, tâm tình Đông Phương Chính Phái đã khá hơn một chút, đi theo đám người lão Nghiêm, chậm rãi bay đi.
...
Thời gian vội vã trôi qua!
Cách Thiên Thụ đại hội còn có mười ngày thời gian.
Trong Cự Lộc thành, cường giả tụ tập càng ngày càng nhiều, trăm năm một lần Thiên Thụ đại hội, giờ phút này, Cự Lộc thư viện thản nhiên trở thành nhân vật chính ở đông phương. Cao thủ hội tụ, thậm chí, số lượng hư cảnh cường giả cũng rất là nhiều.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥