Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
-----oo0oo-----
Chương 57: Thiên Sách.
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Quảng trường đã tụ tập hơn tám nghìn người, cũng là người của các tông môn tranh đoạt Thiên Sách, trong quá khứ, Thiên Thụ đại hội tụ tập được hơn tám nghìn người cũng là tương đối ít thấy.
Thiên Thụ đại hội, tranh đoạt Thiên Sách, Phong Thần Sách. Nhưng ngày xưa chỉ có Thiên Sách là chủ yếu, tập trung hơn tám nghìn người, rất là đồ sộ.
Lúc trước còn không coi trọng tranh đoạt Phong Thần Sách, dù sao, chỉ có hai người, có thể tạo ra tràng diện lớn bao nhiêu?
Nhưng đội ngũ rầm rộ trước mắt, để cho vô số tu giả các tông môn há mồm hóa đá.
- Ta hoa mắt sao? Bên phía Diêm Xuyên kia, có hơn ba vạn người?
- Bên phía Tư Mã Vân Thiên, cũng có hơn ba vạn người?
- Nhiều người như vậy? Bọn họ muốn làm gì?
- Tranh đoạt Phong Thần Sách! Khí thế như vậy, quá khoa trương đi!
…
Quang Minh Giới!
Trong một mảnh rừng nhỏ. Tiếng đàn duyên dáng vang lên ở trong rừng. Trong rừng chẳng biết lúc nào nuôi đại lượng phi điểu. Phi điểu vờn quanh trong rừng, bay múa trên không trung.
- Đinh!
Tiếng đàn bỗng nhiên dừng lại.
- Chít chít chít chít!
Đại lượng phi điểu lập tức giải tán.
Trong rừng nhỏ có một phòng ốc tinh xảo, ngoài phòng, Mạnh Dung Dung với một thân bạch y, ôm đàn cổ, khe khẽ thở dài.
Quay đầu, nhìn về phía một cái hộp ngọc bên trên bàn đá.
Nhìn hộp ngọc, trong mắt Mạnh Dung Dung không tự chủ được mà hai hàng nước mắt chảy xuống.
Đưa tay bắt được hộp ngọc, muốn mở ra, nhưng mà mới đưa tay với đến một nửa, làm sao cũng tiếp tục không được nữa.
Mở ra sao? Có lẽ mở ra, liền tỏ vẻ là mình chịu khuất phục rồi, tỏ vẻ là mình đã tha thứ cho tên khốn kiếp kia.
- Không được, ta sẽ không tha thứ cho ngươi, khốn kiếp, khốn kiếp!
Lau nước mắt, Mạnh Dung Dung buông lỏng tay ra, cũng không có mở hộp ngọc ra, mà là lật tay, đem hộp ngọc thu vào.
Thu hồi hộp ngọc, Mạnh Dung Dung ngẩng đầu nhìn trời, lộ ra vẻ mặt buồn bã mất mát!
- Haizz!
Thu thập đàn cổ, Mạnh Dung Dung ôm đàn quay về trong phòng của mình.
Mà ở cách đó không xa đỉnh một ngọn núi.
Trên đỉnh núi có đứng hai người, Đông Phương Chính Phái, còn có Mạnh Lăng Thiên.
Hai người nhìn Mạnh Dung Dung tiến vào phòng nhỏ.
- Đông Phương Chính Phái, trong hộp ngọc kia là cái gì?
Mạnh Lăng Thiên nhàn nhạt hỏi.
- Ta nào biết, lão Mạnh, không, lão sư a, ngươi cũng hỏi ta mấy lần rồi! Ta làm sao biết?
Đông Phương Chính Phái buồn bực nói.
- Hộp ngọc kia là ngươi đưa, ta không hỏi ngươi thì hỏi ai?
Mạnh Lăng Thiên trầm giọng nói.
- Ta thật không biết a, nếu không, ngươi đem ta trục xuất sư môn đi, để cho ta đi ra ngoài đi, phía ngoài Thiên Thụ đại hội cũng sắp bắt đầu rồi, ngươi cũng không để cho ta đi xem!
Đông Phương Chính Phái một bụng buồn bực nói.
Mạnh Lăng Thiên nhìn Đông Phương Chính Phái một chút.
- Đông Phương Bất Bại, làm sao có một đứa tôn tử như ngươi như vậy chứ?
Mạnh Lăng Thiên sắc mặt cổ quái nói.
- Ta là như vậy đó, người có thể sống tiêu dao không tốt sao? Ngày ngày nghĩ nhiều như vậy, không mệt sao? Lão sư, ta xem ngươi để cho ta tự sanh tự diệt là tốt nhất, dù sao ta bùn lầy không dựng được tường!
Đông Phương Chính Phái chờ đợi nói.
- Hừ, cho dù là bùn lầy, ta cũng vậy phải đem ngươi giáo dục thành kim thạch, nếu không đến tiên giới, ta như thế nào hướng tổ sư khai báo? Ngươi chết phần này tâm đi, trong nhóm người này, ngươi nếu là không đạt tới thứ nhất, vĩnh viễn đừng nghĩ đi ra ngoài!
Mạnh Lăng Thiên trầm giọng nói.
- Trời, tại sao có thể như vậy, Mạnh Dung Dung kia là tôn tử của ngài a, ngài hẳn là nên chiếu cố nàng nhiều hơn đi a, coi chừng ta làm cái gì chứ!
Đông Phương Chính Phái rên rỉ nói.
- Hừ, Mạnh Dung Dung không cần ta phí công, nàng chỉ cần nhìn hộp ngọc kia một lần, Cầm đạo là có thể tăng lên một phần, ngươi không có cảm thấy sao? Tiếng đàn vừa rồi căn bản không phải là cố ý mà có được, đã tràn đầy sinh cơ, bầy điểu hội tụ a!
Mạnh Lăng Thiên vuốt chòm râu hài lòng cười nói.
- Nhìn hộp ngọc một lần là có thể tăng lên một phần, bà mẹ nó, tại sao Diêm Xuyên không cho ta một cái hộp ngọc như vậy a!
Đông Phương Chính Phái im lặng nói.
- Khốn kiếp, tu Thánh hiền chi đạo, miệng lại phun ô ngôn uế ngữ, trở về đem Thánh hiền chi ngôn sao chép một trăm lần!
Mạnh Lăng Thiên lạnh lùng nói.
- Trời! Quá hắc ám rồi!
Đông Phương Chính Phái kêu lên.
- Lại dám nói lão phu dạy học hắc ám? Chép hai trăm lần!
Mạnh Lăng Thiên quát lên.
- Không!
Quang Minh Giới truyền đến thanh âm thê thảm của Đông Phương Chính Phái …
Thiên Thụ quảng trường.
Diêm Xuyên mang theo hơn ba vạn nho tu, rầm rộ đi tới Thiên Thụ quảng trường.
Giống như vậy, bên kia, Tư Mã Vân Thiên, có hơn ba vạn nho tu ủng hộ, cũng đi tới quảng trường.
Rất xa, Diêm Xuyên liền thấy được Tư Mã Vân Thiên, Tư Mã Vân Thiên cũng nhìn thấy Diêm Xuyên.
Quy củ của Thiên Thụ quảng trường là không được phi hành, mọi người tự nhiên cũng phải đi bộ vào trên quảng trường.
Cách nhau rất xa, Diêm Xuyên, Tư Mã Vân Thiên cũng là bỗng nhiên dừng ở trên quảng trường, hai người mặt đối mặt, cách một khoảng cách, nhìn nhau.
Gần bảy vạn nho tu, tất cả đều nín thở.
Nhìn lần tranh đoạt Phong Thần Sách này của hai nhóm lớn, trong mắt một đám người xem tràn đầy mong đợi, bây giờ còn chưa bắt đầu tranh đoạt Phong Thần Sách, hai người có thể bắt đầu so đấu trước hay không?
Diêm Xuyên cũng là lần đầu tiên đánh giá Tư Mã Vân Thiên. Trong nháy mắt, ánh mắt Diêm Xuyên chuyển dời đến trên ánh mắt Tư Mã Vân Thiên, đó là một đôi mắt tối thăm thẳm phát sáng chí cực, một đôi mắt tràn đầy lý trí, đồng thời cũng có một loại kiêu ngạo coi thường hết thảy. trong mắt Diêm Xuyên tinh quang chợt lóe, giống như là nghĩ tới điều gì, ý vị thâm trường mĩm cười.
Mà Tư Mã Vân Thiên, cũng không biết nghĩ đến cái gì, cũng là ý vị thâm trường mà cười.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, không để ý tới đối phương nữa, hướng vào sâu trong quảng trường đi tới.
Gần bảy vạn nho tu, phần lớn mờ mịt vô cùng, hai người lần đầu tiên giao phong kết thúc? Đây là giao phong sao? Cùng cười một tiếng?
- Cao nhân đúng là không giống với người thường a!
- Đúng vậy a, mới vừa có lẽ đã so đấu một cuộc rồi, chẳng qua là ta và ngươi chưa nhìn ra mà thôi!
- Bọn họ đều là người có Đại trí tuệ, ngươi có thể nhìn ra được sao?
... ... ... ...
... ...
...
Bên cạnh Cổ Nguyệt thánh tử, truyền đến từng tiếng nghị luận, vì Diêm Xuyên, Tư Mã Vân Thiên chỉ cười một tiếng mà choàng thêm một lớp áo ngoài mang đầy tiên quang, truyền vào trong tai Cổ Nguyệt thánh tử, thật đúng là không biết có tư vị gì nữa.
Hẳn là một con kiến hôi bò lổm ngổm tại dưới chân mình, giờ phút này lại được mọi người sùng bái? Chính hắn là Thánh tử của một Thánh địa, địa vị cùng cấp với viện chủ Cự Lộc thư viện, cư nhiên lại bị coi thường như vậy?
Hít sâu một cái, Cổ Nguyệt thánh tử ngăn chận phiền não trong lòng. Lần này còn có nhiệm vụ mà cha giao cho, tuyệt đối không thể để xuất hiện sai lầm.
Mà đúng lúc này, tại trong chân khe núi Bách Thánh chính khí đàn, đột nhiên xông ra đại lượng đệ tử của Cự Lộc thư viện, ban đầu, một ít sương mù dưới chân khe núi cũng đã chậm rãi tản đi.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
-----oo0oo-----
Chương 58: Thiên Thụ đại hội.
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Trong lúc mơ hồ, có thể thấy, ở bên trong Bách Thánh chính khí đàn, Mạnh Tử Thu, Nhạc Nghị, còn có năm Bạch y lão giả, giờ phút này đang cung kính hành lễ đối với Chỉ Trần Nữ thần.
Sau khi lạy xong ba lạy, bảy người nghiêng đầu lại, nhìn về phía Thiên Thụ quảng trường.
- Mạnh Tử Thu, Nhạc Nghị, còn có năm lão giả kia, cũng là đại hiền của Cự Lộc thư viện, năm lão giả kia không quan tâm chính vụ thư viện, có lẽ là du lịch tứ phương, chẳng qua là lần Thiên Thụ đại hội này, đã gấp trở về!
Mặc Vũ Hề giải thích.
- Đại hiền?
Diêm Xuyên nhìn bảy người kia, nhẹ nhàng gật đầu.
Mạnh Tử Thu đi trước, sáu đại hiền ở phía sau, đi tới bên chân khe núi, nhìn về mấy vạn người đứng xung quanh quảng trường.
Hít sâu một cái, Mạnh Tử Thu trầm giọng nói:
- Thiên Thụ đại hội, chính thức mở ra! Dâng bảng kính trời! Cung thỉnh trời ban!
- Dạ!
Một đám đại nho rối rít quát lên.
Tiếp đó, Thiên điện, trong Phong Thần điện, một đám đại nho, cung kính lấy ra một đống bảng hiệu.
Trong Phong Thần điện, có hai tấm bảng, trên mỗi một tấm viết hai tên khác nhau là Diêm Xuyên, Tư Mã Vân Thiên .
Bên trong Thiên điện, có rất nhiều tấm bảng, tổng cộng được lấy ra tám trăm tấm bảng, được viết tám trăm cái tên, đại biểu tám trăm tông môn. Tât cả tấm bảng được đưa đến Bách Thánh chính khí đàn, đưa đến dưới chân Chỉ Trần Nữ thần.
Giờ phút này, dưới chân Chỉ Trần Nữ thần giống như là nổi hai cái tế đàn màu trắng. Giống như là hai khối bạch ngọc khổng lồ, lơ lửng ở giữa không trung.
Trên một tế đàn có có một cuốn sách viết hai chữ Phong Thần, một tế đàn khác một cuốn viết một chữ Thiên.
Tấm bảng viết tên Diêm Xuyên cùng Tư Mã Vân Thiên, được đặt trên Phong Thần đài.
Tám trăm tấm bảng khác, được đặt trên Thiên đài.
Mạnh Tử Thu kéo áo bào, nhìn về phía pho tượng Chỉ Trần nữ thần.
Cả Thiên Thụ quảng trường im ắng một mảnh, đều đang nhìn về phía Mạnh Tử Thu.
- Hôm nay, truyền nhân Cự Lộc thư viện, Mạnh Tử Thu, bái lạy Chỉ Trần nữ thần, bái lạy trời cao, trăm năm vội vàng mà qua, Thiên hạ đại cát, quần linh phồn thịnh, lấy mệnh bài làm gương, hướng thiên thỉnh công, hi vọng Đạo thần minh giám, cầu trời ban thưởng, ban phát chúng sinh, phồn thịnh thiên hạ!
Mạnh Tử Thu hét to nói.
Một tiếng hét to, quanh thân Mạnh Tử Thu đột nhiên kim quang ngất trời, xông thẳng Số Mệnh Vân Hải trên bầu trời.
Trên Số Mệnh Vân Hải, năm con Số Mệnh Kim Long đột nhiên gào to một tiếng, vang vọng đất trời.
Tiếp đó, hai con trong năm con Số Mệnh Kim Long, đột nhiên đáp xuống, ở trong tiếng rồng ngâm, xen lẫn một cổ hưng phấn mãnh liệt.
- Grùm.. ùm!Grùm.. ùm!
Lưỡng long xông thẳng xuống, há mồm, đột nhiên ngậm chặt Phong Thần đài cùng Thiên đài. Cắn lấy hai cái tế đàn, mang theo hơn tám trăm tấm bảng, bay về phía tượng Chỉ Trần nữ thần, vòng quanh pho tượng Chỉ Trần Nữ thần chậm rãi bay lên trời.
- Rầm!
Xông qua Số Mệnh Vân Hải, tiếp tục hướng về bầu trời mà đi.
- Rầm! Rầm! Rầm! ... ... ... ...
Trong lúc nhất thời, xa xôi trên bầu trời bao la, sấm chớp gào thét, vô số lôi điện không ngừng phách lên trên nhị long, trên người nhị long bị phách cho quang mang quanh thân nhạt đi, nhưng nó vẫn không ngừng lao lên trời, xông phá tầng tầng lôi vân, thẳng lên trời cao, cho đến không nhìn thấy mới thôi.
- Lạy trời! Hậu ban thưởng!
Mạnh Tử Thu quát lên.
Trên Thiên Thụ quảng trường, cơ hồ tất cả mọi người cung kính lạy Chỉ Trần Nữ thần, bao gồm Diêm Xuyên, Tư Mã Vân Thiên.
Trong lòng mọi người cũng yên lặng mong đợi.
Đại khái qua một canh giờ.
- Rầm!
Bầu trời đột nhiên phát ra một tiếng nổ cực lớn, tiếng vang quanh quẩn, giống như là vang dội cả thiên địa.
- Hô! Hô!
Hai con Kim Long suy yếu từ trên trời rơi xuống, chính là Số Mệnh Kim Long lúc trước.
Hai con Số Mệnh Kim Long cực kỳ hư ảo, giống như là muốn tiêu tán.
- Rầm!
Nhị long ngã vào Số Mệnh Vân Hải.
- Hô!
Đại lượng số mệnh hướng nhị long hội tụ mà tới. Nhị long mệt mỏi ngủ.
- Rầm! Rầm!
Hai chùm sáng kim sắc thật lớn từ trên trời giáng xuống, ầm ầm đụng vào trong Số Mệnh Vân Hải.
- Grùm.. ùm! Grùm.. ùm!Grùm.. ùm!
Còn dư lại ba đầu Số Mệnh Kim Long còn đầy đủ tinh thần, vờn quanh hai đạo kim quang này.
Kim quang dần dần đọng lại thành hình, từ từ xuất hiện hai cái quyển trục khổng lồ. trên Quyển trục, chia ra viết hai chữ Thiên, Phong Thần.
- Ông! Ông! ... ...
Hai cái quyển trục, nối tiếp với Số Mệnh Vân Hải lực, đột nhiên chiếu xuống tám trăm lẻ hai đạo quang mang, trong nháy mắt bao phủ xuống tám trăm lẻ hai người đứng ở xung quanh. Diêm Xuyên, Tư Mã Vân Thiên, còn có rất nhiều người tham gia tranh đoạt Thiên Sách.
- Rầm ù ù!
Trên bầu trời, mây đen vô tận đã tản đi toàn bộ, trừ hai cái quyển trục trên Số Mệnh Vân Hải, thiên địa sáng choang, giống như là lúc trước căn bản cũng không có phát sinh cái gì.
- Trời ban Thiên Sách, Phong Thần Sách. Do Cự Lộc thư viện ta làm trọng tài! Chư vị, kế tiếp, trước tiên quyết định người sở hữu Thiên Sách!
Mạnh Tử Thu quát lên.
Ùng ùng!
Ở trên Thiên Thụ quảng trường rung động một trận, ngay sau đó từ từ nhô ra một khối bình đài lớn hình vuông, rộng hơn trăm trượng, bình đài cao một trượng, trên Số Mệnh Vân Hải, đại lượng kim quang chiếu khắp, đem bình đài lớn quang huy vô cùng.
- Mời Chỉ Trần Nữ thần chứng kiến, tranh đoạt Thiên Sách, bắt đầu!
Mạnh Tử Thu cung kính kêu lên.
…
Cự Lộc thành! Thiên Thụ quảng trường!
Số mệnh kim quang chiếu khắp đấu đài khổng lồ phía dưới! Bốn phía Đấu đài, giống như là tạo thành một cái lồng khổng lồ, để cho tất cả công kích từ bên trong sẽ không bị tiết ra ngoài quá nhiều.
Hai tên cường giả tuyệt thế đang tập trung chiến đấu ở trên Đấu đài. Hai người đều là tu luyện nhục thân, lấy quyền tương bác.
- Oanh! Oanh! Oanh! ... ... ...
Lực lượng cường đại, từng quyền chạm vào nhau, phát ra từng nổ vang điếc tai.
Trên lôi đài, cơ hồ cũng là Hạ Hư Chi Cảnh cường giả. Uy lực cũng là lớn vô cùng, có thể thấy không khí ở bên trong bị nén ép mà vặn vẹo, nếu không phải đấu đài có Số mệnh vân hải tạo thành cái lồng mà bao lại, giờ phút này nhất định đã liên lụy bốn phía.
Cổ Nguyệt Thánh tử ngồi ở trên một cái ghế, đứng phía sau là năm tên thuộc hạ, trong đó Thường Tam Thường Tứ, tất cả đều có một đạo kim quang bao phủ, hiển nhiên, Thường Tam, Thường Tứ, cũng ghi danh tranh đoạt Thiên Sách.
- Thường Tam, ngươi cảm thấy như thế nào?
Cổ Nguyệt Thánh tử thản nhiên nói.
- Thánh tử yên tâm, ta cùng Thường Tứ, cũng đã đến Hạ Hư Chi Cảnh hậu kỳ, tất nhiên có thể lấy được thắng lợi cuối cùng!
Thường Tam trịnh trọng nói.
- Không được lơ là, tám trăm người, cơ hồ tất cả đều là Hạ Hư Chi Cảnh, đạt tới Hạ Hư Chi Cảnh hậu kỳ, khẳng định không chỉ các ngươi!
Cổ Nguyệt Thánh tử trầm giọng nói.
- Vâng, để cho bọn họ đấu trước đi, chờ mọi người sức cùng lực kiệt rồi, ta cùng Thường Tứ lại tham gia!
Thường Tam gật đầu.
- Thánh tử yên tâm, lần này ta chính là hiệp trợ Thường Tam, nhất định sẽ phụ trợ Thường Tam đạt được thắng lợi cuối cùng!
Thường Tứ trịnh trọng nói.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
-----oo0oo-----
Chương 59: Đao của Hoàng - Trận chiến bắt đầu.
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Cổ Nguyệt Thánh tử hài lòng gật đầu nói:
- Cha cố ý đem bọn ngươi trục xuất khỏi Đại Chiêu thánh địa, chính là vì ngày hôm nay, chờ khi chiếm được Thiên Sách, các ngươi lại có thể trở thành chân nhân của Đại Chiêu thánh địa, hơn nữa phân phối tư nguyên đối với các ngươi, sẽ cũng giống như ta, theo cấp bậc Chân quân mà phân phối.
- Vâng, chúng ta nhất định có thể đoạt được Thiên Sách!
Thường Tam hưng phấn nói.
Cổ Nguyệt Thánh tử nhàn nhạt gật đầu, sau đó lại chuyển sang âm lãnh nhìn về phía Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên cũng được kim quang bao phủ, nhưng đó là kim quang Phong Thần Sách, bất quá, phía sau hắn có một nữ tử tóc ngắn, cũng là có một chùm kim quang Thiên Sách bao phủ.
- Thấy nữ tử kia chứ?
Cổ Nguyệt Thánh tử trầm giọng nói.
- Ồ!?
Thường Tam, Thường Tứ nghi ngờ nói.
- Đến lúc đó, giết nàng đi!
Trong mắt Cổ Nguyệt Thánh tử băng hàn nói.
Chỉ cần kẻ nào liên quan cùng Diêm Xuyên, đều phải giết.
- Dạ!
Thường Tam Thường Tứ nhất thời gật đầu, đồng thời nhìn về phía Hoàng, trong mắt lộ ra sát khí.
Có lẽ Hoàng có cảm ứng quá cường liệt rồi, trong nháy mắt cảm ứng được sát khí đối với mình, nghiêng đầu lại.
Hoàng nhàn nhạt nhìn đám người Cổ Nguyệt Thánh tử một cái, trong ánh mắt tràn đầy miệt thị.
Ánh mắt miệt thị này, so với Diêm Xuyên còn đậm hơn, trong lòng Cổ Nguyệt Thánh tử đột nhiên nghẹn đầy một cổ tà hỏa.
- Nho nhỏ Thần cảnh, không biết sống chết!
Trong mắt Cổ Nguyệt Thánh tử hiện lên một cổ âm lãnh. Trong ánh mắt sát khí càng ngày càng thịnh.
Nhưng giờ phút này, Hoàng đã không nhìn hắn nữa rồi, giống như hắn là một tiểu nhân vật không có chút quan trọng nào cả vậy. Thái độ không thèm để ý này, để cho trong lòng Cổ Nguyệt Thánh tử nhất thời càng bị đè nén.
Nhất thời, trong miệng của một cường giả đã phun đầy tiên huyết, ngã nhào trên đất. Bại.
- Ông!
Kim quang bao phủ trên người hắn, đột nhiên chuyển dời đến trên người thắng trận, Thiên Sách đã tuyên bố kết quả rồi.
- Ta thua rồi!
Tên ngã nhào trên mặt đất khổ sở nói.
- Hừ!
Người thắng không thuận theo, không buông tha, ầm ầm một cước đá vào trên đùi người thất bại.
- Răng rắc!
Chân của tên bị bại nhất thời bị đá gãy.
- Ha ha..., mới vừa rồi, ngươi lại dám đả thương ta? Bẽ gãy một chân của ngươi, cho ngươi nhớ lâu một chút!
Người thắng gầm hét lên.
Mạnh Tử Thu cau mày nói:
- Mãnh Man tu giả, hắn đã nhận thua, ngươi cần gì hạ tử thủ như vậy?
- Mạnh Tử Thu, ta kính ngươi là viện chủ Cự Lộc thư viện, nhưng trên Đấu đài, là chiến trường của chúng ta! Ta muốn giết liền giết!
Mãnh Man kêu lên.
Mạnh Tử Thu nhíu nhíu mày, hít sâu một cái, cũng không có nói cái gì nữa, bởi vì Mạnh Tử Thu biết, kẻ vừa bắt đầu đã lao vào chiến đấu, rất khó có khả năng đi đến cuối cùng, tên Mãnh Man này liều lĩnh như thế, khẳng định còn có cường giả khác đến sửa chữa hắn.
- Tốt lắm, Mãnh Man thắng, còn có ai muốn lên?
Mạnh Tử Thu kêu lên.
Mạnh Tử Thu vừa gọi, đại lượng tu giả cúi đầu suy nghĩ, dù sao, lúc này mới vừa mới bắt đầu, chỉ có loại người như tên điên nầy mới có thể ra sân sớm như vậy.
Lúc này, Hoàng đang đứng một bên Diêm Xuyên bỗng nhiên bước ra một bước.
- Ồ?
Mặc Vũ Hề kinh ngạc nói.
- Không cần lo lắng cho nàng!
Diêm Xuyên cười nói.
- Ừ!
Mặc Vũ Hề gật đầu.
Hoàng giẫm chân bước ra.
Bởi vì chiến đấu đã bắt đầu, bốn phía đấu đài trở nên trống rỗng một mảnh, Hoàng giẫm chân bước ra, nhất thời hấp dẫn tới chú ý của mọi người.
Đặc biệt là người từ bên cạnh Diêm Xuyên bước ra.
Đám người Tư Mã Vân Thiên, Mạnh Tử Thu rối rít lộ ra vẻ tò mò.
- Đấu giả, Hoàng!
Một nho tu chịu trách nhiệm ghi chép, nhanh chóng báo ra tên tuổi của Hoàng.
Hoàng giẫm chân đi lên đấu đài.
- Hoàng?
Vô số tu giả bốn phía suy đoán về nữ tử này.
- Ha ha ha, Tiểu nha đầu, bắp đùi cũng không to bằng một nửa so với cánh tay của ta, lại dám đấu cùng ta?
Mãnh Man cười nói.
- Tiểu nha đầu, tu vi lúc này của ngươi là bao nhiêu rồi?
Mãnh Man cười tà nói.
- Thần cảnh!
Hoàng thản nhiên nói.
- Thần cảnh? Ha ha ha, ngươi chỉ có Thần cảnh? Mặc dù có chút lạnh, nhưng lão tử lại thích loại nữ nhân có mùi vị này!
Mãnh Man nhất thời cười nói.
- Hiện tại lăn xuống, ta tha cho ngươi khỏi chết!
Hoàng lạnh lùng nói.
- Tha ta khỏi chết? Nho nhỏ Thần cảnh cũng xứng? Ta chấp ngươi một tay một chân, như thế nào?
Mãnh Man giẫm chân tiến lên.
Mà bốn phía, vô số cường giả lộ vẻ đáng thương về phía Hoàng.
- Xong rồi, một Thần cảnh cũng dám lên đài?
- Cùng đi với Diêm Xuyên? Nhưng mà cho dù ai đến cũng thế thôi, tên Mãnh Man này quá hung ác rồi!
- Đúng vậy a, đáng tiếc a!
... ... ... ...
... ...
...
Bốn phía xôn xao nghị luận, Mãnh Man đắc ý bước tới.
- Ngươi đã mất đi cơ hội!
Hoàng ngẩng đầu, hai mắt nhíu lại nói.
- Ồ!?
- Xoẹt xoẹt!
Một tiếng đao minh, một đạo thanh quang hiện lên, Mãnh Man đang giẫm chân bước về phía trước, đột nhiên dừng lại ngay tại chỗ, trong mắt tràn đầy vẻ không tin.
- Thình thịch!
Đầu của Mãnh Man, đột nhiên rơi xuống mặt đất. Một cổ tiên huyết phọt lên cao ba thước.
- Ọc ọc ọc!
Đầu của Mãnh Man lăn qua một bên.
- A?
Bốn phía tu giả, đột nhiên trở nên yên tĩnh. Này, quá nhanh đi?
Nếu không phải thấy trong tay Hoàng đang nắm một chuôi thanh đồng đao, ai cũng không tin là mới vừa rồi, một đao mềm mại kia, lại là do Hoàng chém ra?
Quảng trường im ắng một mảnh. Sau năm hơi thở, nhất thời bùng lên tiếng vang.
- Không thể nào, nàng không thể nào là Thần cảnh!
- Mãnh Man khinh thường? Nhất định là!
- Nàng đánh lén!
- Ta nằm mơ sao?
... ... ... ...
... ...
...
Bốn phía huyên náo một mảnh, nhưng mà Mạnh Tử Thu nhìn thấy rõ ràng, Hoàng đích xác là Thần cảnh, chỉ có Thần cảnh tu vi? Nhưng mà, đây cũng quá khoa trương mà.
Vượt cấp chém giết, hơn nữa còn gọn gàng như thế?
Mạnh Tử Thu bỗng nhiên có một loại cảm giác, một bóng người nhất thời thoáng hiện ra trong đầu.
Diêm Đào! Đúng, Diêm Đào! Trăm năm trước, Diêm Đào cũng ở trên đấu đài này, lấy Thần cảnh tu vi, đại sát tứ phương. Nhất cử đoạt được Thiên Sách, tên của Huyết Ma oanh động thiên hạ.
Trước mắt, Hoàng, chẳng lẽ cũng là như thế? Hơn nữa, nàng cũng là đi theo Diêm Xuyên?
- Ông!
Kim quang vốn vẫn tụ trên người Mãnh Man, đột nhiên bay lên tụ lên trên người Hoàng.
- Hoàng thắng, còn có ai lên?
Mạnh Tử Thu quát lên.
Tiếng quát của Mạnh Tử Thu mới làm cho một đám cường giả tin tưởng sự thật trước mắt.
Lên? Hiện tại người nào lên?
Trong lúc nhất thời, phía dưới lần nữa trở nên trầm mặc. Hoàng nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên ánh mắt tụ hướng về nơi Cổ Nguyệt Thánh tử.
- Mới vừa rồi, là các ngươi ai muốn giết ta, đến đây đi!
Hoàng thản nhiên nói.
Hoàng mở miệng, nhất thời hấp dẫn mọi người nhìn về phía Cổ Nguyệt Thánh tử.
- Cổ Nguyệt Thánh tử? Nàng gây hấn với cả Cổ Nguyệt Thánh tử?
Nhất thời có người kinh ngạc nói.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
-----oo0oo-----
Chương 60: Quét ngang không ai địch nổi.
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Hai mắt Cổ Nguyệt Thánh tử nhíu lại. Thường Tam, Thường Tứ cũng nhíu mày, trong mắt hiển thị rõ sát khí. Nắm chặt nắm tay, nhìn về phía Cổ Nguyệt Thánh tử, đợi chờ Cổ Nguyệt Thánh tử ra lệnh.
- Làm sao? Hiện tại sợ? Cùng tiến lên đi!
Hoàng thản nhiên nói.
Giọng nói nhàn nhạt kia của Hoàng, lực trùng kích khổng lồ vô cùng. Rất nhiều người nhận ra Thường Tam, Thường Tứ, đây chính là Hạ Hư cảnh hậu kỳ a, nữ tử tên là Hoàng này, điên rồi? Mới vừa rồi chẳng qua là may mắn mà thôi, bây giờ còn muốn đánh cùng Thường Tam, Thường Tứ? Thậm chí còn nghĩ lấy một chọi hai?
- Điên rồi!
- Nữ tử tên Hoàng này, đầu óc có bệnh!
- Muốn chết cũng không nên tới nơi này a!
... ... ...
... ...
...
Mọi người không tin Hoàng, nhưng Cổ Nguyệt Thánh tử cũng không thể ngồi yên mà không lý đến.
- Thường Tứ, ngươi lên đi!
Cổ Nguyệt Thánh tử thản nhiên nói.
- Vâng! Đợi thuộc hạ mang thủ cấp của con bé cuồng ngạo này tới!
Thường Tứ gật đầu.
- Ông!
Thường Tứ lấy ra một thanh trường đao, bước lên đài cao.
- Xuất ra bản lãnh của ngươi, cho ta nhìn xem, ngươi rốt cuộc có bản lãnh gì, lại dám hướng ta kêu rầm rĩ?
Hai mắt Thường Tứ lạnh như băng nói.
- Hưu!
Tốc độ của Hoàng đã đạt tới một trạng thái kinh khủng, chỉ có một cái chớp mắt, một đạo hắc ảnh giống như mũi tên nhọn bắn về phía Thường Tứ.
- Xoẹt xoẹt!
- Thình thịch!
Âm thanh Trường đao xé gió, cùng với tiếng tiên huyết phun mạnh.
Hoàng dừng lại ở phía sau Thường Tứ.
- Ọc ọc ọc!
Đầu của Thường Tứ, lăn xuống mặt đất.
Gọn gàng lưu loát, còn gọn gàng lưu loát hơn hồi nãy nhiều, quá là nhanh! Một đao mất mạng!
- Hí! Hí! Hí! ... ... ...
Bốn phía đều là thanh âm hít một hơi lãnh khí.
- Thường Tứ!
Thường Tam đột nhiên sợ hãi rống lên.
Thường Tam, Thường Tứ, đây chính là thân huynh đệ, vừa đảo mắt đệ đệ lại bị mất mạng rồi?
- Thường Tứ khinh thường!
Cổ Nguyệt Thánh tử sắc mặt âm trầm nói.
Tốc độ của Hoàng, Cổ Nguyệt Thánh tử có thể nhìn rõ ràng rành mạch, nhưng mà, Thường Tứ không thấy rõ a, đảo mắt đầu rơi xuống đất rồi.
- Xoẹt xoẹt!
Thường Tam giơ đao, hai mắt sung huyết, chuẩn bị lên đấu đài báo thù.
- Thường Tam!
Cổ Nguyệt Thánh tử quát lạnh một tiếng.
- Thánh tử, nàng giết đệ đệ của ta!
Thường Tam tiêu hô.
- Đứng lại cho ta!
Cổ Nguyệt Thánh tử quát khẽ nói.
Bị một tiếng quát khẽ của Cổ Nguyệt Thánh tử, Thường Tam tĩnh táo lại rất nhiều, tuy là rất không cam lòng, cũng chỉ có thể cắn chặt hàm rang, căm phẫn đứng nghe, đứng ở phía sau Cổ Nguyệt Thánh tử, hai mắt mang theo sát khí ngập trời nhìn về phía Hoàng trên đấu đài.
Quanh thân Hoàng, kim quang càng ngày càng đậm hơn.
- Hoàng thắng, còn có ai lên?
Mạnh Tử Thu cau mày kêu.
Mạnh Tử Thu vừa gọi, phía dưới trầm mặc thêm lần nữa, bởi vì rất nhiều người còn chưa thể lý giải về chiến thắng Hoàng. Mới vừa rồi hi lý hồ đồ đã chết hai tên Hạ Hư cường giả?
Đám cường giả, kẻ trầm mặc, người thì xì xào nghị luận.
Hoàng đứng ở trên Đấu đài, nhìn xung quanh một lượt. Thấy không ai đi lên. Trong mắt hiện lên một tia khinh miệt.
- Cùng tiến lên đây đi!
Hoàng thản nhiên nói.
Thiên Thụ quảng trường, trong lúc nhất thời, một cây kim rơi cũng có thể nghe tiếng. Một vài tu giả thậm chí không tin mình mới vừa rồi nghe được lời gì, móc móc lỗ tai.
- Sư huynh, ngươi có nghe không? Hoàng mới nói cái gì vậy?
Một tu giả nhìn về phía một tu giả ở bên mình nói.
- Hình như là Hoàng nói, cùng tiến lên đây đi!
Một tên tu giả khác sắc mặt cổ quái nói.
- A? Ta không có nghe sai?
... ... ... ...
... ...
...
Một câu nói của Hoàng, có thể nói là khiêu khích tám trăm Hư Cảnh cường giả, khiêu khích tất cả cường giả a, cùng tiến lên đây đi?
Cùng tiến lên đây đi!
Cùng tiến lên đây đi!
- Cùng tiến lên đây đi!
Cuồng vọng! Vô cùng cuồng vọng!
Thiên Thụ quảng trường, giờ phút này giống như là bị tạc vở nồi vậy, ồn ào dị thường, đối tượng chỉ trỏ chỉ có một, Hoàng đang đứng ở trên Đấu đài!
Một nữ tử cấp Thần cảnh! Sau khi liên tiếp chém giết hai tên Hạ Hư cường giả, lại còn nói ra lời cuồng vọng như thế!
Cùng tiến lên đây đi? Đây là miệt thị đối với tám trăm tranh đoạt Thiên Sách cường giả! Trần truồng miệt thị a!
Mạnh Tử Thu khẽ nhíu mày nhìn về phía Hoàng, nữ tử trước mắt, là sát tâm quá nặng? Không giống, càng giống hơn là căn bản không có đem những tên đối thủ này để vào trong mắt, chỉ là muốn nhận được Thiên Sách sớm hơn một chút mà thôi?
Tư Mã Vân Thiên ngồi ở trên một cái ghế, đệ tử cung kính dâng lên nước trà.
Tư Mã Vân Thiên uống trà, hai mắt híp lại nhìn về phía Hoàng trên Đấu đài. Quay đầu, Tư Mã Vân Thiên nhìn Diêm Xuyên cách đó không xa một hồi.
- Hoàng có thể bị nguy hiểm hay không?
Mặc Vũ Hề lo lắng nói.
- Không cần lo lắng!
Diêm Xuyên lắc đầu.
Mặc dù vẻn vẹn chỉ là Thần cảnh, nhưng Hoàng đã nhận được truyền thừa của đệ nhất thiên hạ một vạn năm trước, cũng là phụ thân hắn - Đao Ma, thậm chí còn là Tiên nhân cường đại. Hoàng thua ở nơi này mới là lạ!
- Ừ!
Mặc Vũ Hề gật đầu.
Ở chỗ Cổ Nguyệt Thánh tử.
- Không biết sống chết!
Thường Tam lạnh lùng nhìn về phía Hoàng ở trên đài.
Hoàng lạnh lùng nhìn phía dưới một vòng, nói:
- Người nhận thua không giết, muốn chết, cùng lên một lượt đi!
- Mẹ nó, lại bị một Tiểu nha đầu coi thường?
- Nha đầu cuồng vọng, muốn chết!
- Hừ, trời tạo nghiệt còn có thể sống, tự gây nghiệt không thể sống!
... ... ... ...
... ...
...
Nhất thời, mười tên Hạ Hư cảnh tu giả bước lên đấu đài. Một đám nắm lấy binh khí của mình, đem Hoàng vây quanh ở trung tâm.
Mặc dù lấy nhiều khi ít, nhưng mà mười tên cường giả căn bản không dám khinh thường, mới vừa rồi, hai tên Hạ Hư cảnh bỏ mình chính là tấm gương, thậm chí, mấy tên Hạ Hư cảnh cũng nhìn ra được, Hoàng giết người, không chỉ có riêng chém đứt đầu, hơn nữa còn chém chết nguyên thần. Hai tên Hạ Hư cảnh, gọn gàng lưu loát, thần hồn câu diệt.
- Giết! Giết! Giết! ... ... ...
Cơ hồ đồng thời, mười tên cường giả đông loạt lao về phía Hoàng.
Trong mắt Hoàng trở nên lạnh lẽo, chân bước tới một bước.
- Oanh!
Trên Đấu đài, trong nháy mắt bộc phát ra rất nhiều đao khí.
Trăm vạn đao khí, giống như là từ dưới đất toát ra, phóng lên trời cao. Giống như là sông lớn nghịch thiên mà chảy. Đao khí lạnh như băng, trong nháy mắt làm cho nhiệt độ cả Thiên Thụ quảng trường giảm xuống rất nhiều.
Ùng ùng!
Đao khí cuồn cuộn ngút trời, trong nháy mắt đem mười tên cường giả vây ở bên trong.
Ở bên ngoài, căn bản không nhìn thấy thân ảnh ở bên trong, chỉ có thể nhìn được đao khí, đao khí ngập trời, phóng lên trời cao.
- Hí!
- Đao hải? Đao hải thật là khủng khiếp!
- Là Hoàng phát ra đấy sao? Nàng thật sự là Thần cảnh?
... ... ... ...
... ... ...
...
Bốn phía đều là vẻ kinh hãi.
Cổ Nguyệt Thánh tử liền biến sắc, Đao hải này rất giống với Ngọc Đế Kiếm trận làm cho mình chịu sỉ nhục mười ngày trước, chỉ là một bên là đao, một bên là kiếm, Cổ Nguyệt Thánh tử sắc mặt âm trầm, nhìn về phía Diêm Xuyên cách đó không xa một chút.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥