Ghi chú đến thành viên
Go Back   4vn.eu > Truyện dịch - 4vn.eu >

Tàng Thư Lâu

> Truyện dịch - Nguồn 4vn
Gởi Ðề Tài Mới Trả lời
 
Ðiều Chỉnh
  #1  
Old 03-10-2021, 08:13 PM
livan livan is offline

Hàn Lâm Học Sĩ
 
Tham gia: Jun 2008
Bài gởi: 469
Thời gian online: 43 phút 2 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 10 Times in 9 Posts
Thương Hải (bản mới) - Chương 1: Hương Lan Hàm Tiếu (tiếp theo)

"Chu choa ... họ Lục nhà mình thời vận mấy năm nay không tốt, nhè giữa ban ngày ban mặt mà gặp nữ quỷ?” Lục Đại Hải lưng đổ mồ hôi dầm dề, tay chân lạnh ngắt, trong lòng rối bời, lão cố hết sức vẫn không sao trấn định tinh thần..
Cứ hoảng hoảng hốt hốt mà đi một hồi theo một con đường nhỏ hẹp, chợt vài làn gió âm ẩm hơi nước nhè nhẹ thổi tới. Lục Đại Hải đưa mắt nhìn lên, biển cả mênh mông vô tận trải dài, mây giăng khắp bầu trời, lòng lão bất giác thấy nhẹ nhõm hẳn, buột miệng hú to một tràng dài.
Tiếng hú chưa dứt, chợt nghe có người cười hỏi: "Ông nội về rồi đấy ư?" Lục Đại Hải nhìn qua, thấy bãi cát trải dài dọc bờ biển dưới chân vách núi cao ngất, lưng chừng sườn núi có dựng một túp lều tranh, trước sân nhà, một thiếu niên áo vải đang cặm cụi vá lưới, nhác thấy lão, bèn ngừng tay, đứng dậy chào đón.
Lục Đại Hải cười: "Cháu Tiệm, khoẻ không?" Thiếu niên cỡ mười bảy mười tám tuổi, nước da hơi đen, mi thanh mục tú, nghe hỏi bèn thở dài: "Cháu khỏe ... ông nội giọng lưỡi khách khí như vậy, thấy có chút gì không tốt lắm." Lục Đại Hải bị hắn nhìn chằm chặp, lão bỗng nhột nhột như bị gai đâm sau lưng, thần thái hết được tự nhiên.
Thiếu niên lại hỏi: "Tiền bán cá thua sạch bách rồi ư?"
"Nói cái gì vậy?" Lục Đại Hải đỏ mặt, "Tiền bán cá, trên đường về nhà, tao chợt thấy có bán mận, liền mua cho mày quả ăn giải khát." Nói xong, moi từ hầu bao ra một quả mận, nhét vào lòng bàn tay thiếu niên. Thiếu niên ngần ngừ cầm lấy, há miệng cắn một cái, chỉ cảm thấy chua chát khó tả, gần muốn nhổ ra ngay. Thì ra, cây mận mọc ngay vệ đường, cơ man là người đi đường trải qua, cành cây nặng trĩu những quả to lớn ... mà vẫn lắc lỉu đầy cành ... nguyên do mận quá mức chua và chát, đến nỗi không ai thèm ngó ngàng tới.
Lục Đại Hải nhìn thiếu niên không chớp mắt, thấy gã nhíu mày, rồi giãn ngay ra, con tim lão chùng hẳn xuống. Chợt nghe thiếu niên hỏi: "Tiền đem mua mận hết ráo cả?" Lục Đại Hải cười ha hả, lão vỗ nhẹ vào ót thiếu niên, nói: "Cháu ta thiệt là thông minh, đoán trúng phóc. Sao ... mận ngon không?"
Thiếu niên gật đầu, dáp: "Mận này vừa to vừa ngọt, thực sự là ngon. Chỉ là ăn mận thì không no nê được cái bụng, tốt nhất, lần sau thấy có xôi nếp, bánh ngọt, ông mua cho cháu hai món?" Lục Đại Hải sững sờ, ngượng ngùng cười xoà, nói: "Đúng đó ... mày biết tao đầu óc tàn tệ, ham hố, thấy mận to trái bèn xuỳ hết tiền ra mua ... quên lửng mất chuyện mua gạo." Thiếu niên không nói gì, vẫn cúi đầu, lặng thinh cặm cụi vá lưới.
Lục Đại Hải ngồi yên, nhàn nhã được nửa ngày, bỗng nghe trong bụng sôi réo ầm ầm, lão liếc sơ vô túi đầy ắp những mận, không phát giác nước miếng ứa ra đầy miệng, lão thầm nghĩ, thằng cháu bảo mận ngon, dại gì mà không ăn chơi hai ba trái cho đỡ đói. Lão bèn móc ra một trái, vừa nhét vô miệng, cái mặt mo co rúm lại thành một đùm, lão vội vàng phun ngay ra.
Thiếu niên nhìn thấy, gã buột miệng cười ầm. Lục Đại Hải chỉ hận không có lỗ nẻ dưới đất để chui ngay xuống, lão thẹn thùng một lúc rồi gạ chuyện thằng cháu: "Tiệm cháu, bữa nay, trên đường về nhà, tao gặp hai chuyện lạ, giờ kể lại cho mày nghe." Thằng cháu đầu cũng không ngẩng lên, hỏi ngay: "Lần này là bị yêu tinh lột hết quần áo hay bị quỷ Dạ Xoa bó buộc chơi cá cược?"
Hồi trẻ, Lục Đại Hải xuất dương, từng nghe, gặp nhiều chuyện, nhiều nhân vật kỳ quái, lão cứ mỗi lần thua bạc sạch nhẵn, không khỏi mượn chút kỳ văn quái sự để thêu dệt qua loa hòng lấp liếm. Tỉ như có một lần, thua bạc bị chúng lột sạch áo quần gán nợ, lúc trở về, liền bịa chuyện gặp yêu tinh hình dáng giống người, lại chuộng mặc y phục người sống, lão một mình trên đường về nhà, bị một đám yêu tinh ăn cướp, không chỉ bị lột sạch bách quần áo, tiền cũng bị chúng cuỗm hết; hoặc là chính lúc đi ngang qua bờ biển, đột nhiên mặt biển nứt toạc ra, từ dưới đáy nước nhảy ra một con quỷ Dạ Xoa, nó khăng khăng buộc lão chơi trò đổ xí ngầu, Lục Đại Hải không sao kháng cự nổi, đành phải bặm môi chơi một ván, con Dạ Xoa là quỷ, không phải người, thần thông quảng đại, làm bản thân lão thua sạch sành sanh, cái đó cũng là tất nhiên. Trừ cái đó ra, còn có đàn chim hải âu xúm xít lại mổ trọn số gạo lão vừa mua, rồi thì là bầy giao long thích tom góp báu vật, chuyên trộm cắp túi tiền khách đi đường đem về cất giấu dưới hang ổ. Nói tóm lại, vô số huyền thoại đủ giúp lão già này bịa đặt lung tung, có lớp có lang.
Cho nên lão nghe thiếu niên này hỏi móc, Lục Đại Hải mặt có chút nóng hực, may mà da mặt lão xạm nắng đen nhánh, giúp lão vững vàng khoả lấp ngại ngùng. Đang muốn kể lại hai chuyện kỳ quái nọ, lão chợt thấy trong đầu trống rỗng, không nhớ lại nổi chút gì. Lão gắng moi óc thật lâu, rồi vỗ trán một cái, kêu to: "Hỏng bét, ông đây trộng tuổi, mấy cái chuyện gặp gỡ hay ho nọ, sao lại không nhớ ra nổi?"
Ông nội gã trời sinh tính tình vô lại, thiếu niên không kinh ngạc, gã nghe xong, chỉ cười qua quýt một tiếng, cũng không để ở trong lòng. Lục Đại Hải bụng đói sôi sùng sục, lão lục lọi nồi chảo bếp lò, không kiếm ra nổi một hôt gạo, lão không nhịn được, phải hỏi: "Tiệm nhi ... mày không ăn cơm à?" Thiếu niên đáp: "Đang chờ ông mua gạo về trút vào nồi mà!" Lục Đại Hải sững sờ, ấp úng hỏi: "Có cá không?" Thiếu niên lại nói: "Chả phải là ông đem đi bán cả rồi sao?"
"Mày không cần dấm dẳn với ông đây.", Lục Đại Hải thẹn quá hoá giận, "Đưa lưới cho tao, tao đi đánh lấy hai ba con, tốt xấu gì cũng lấp đầy được cái bụng nha."
Thiếu niên thở dài: "Ông không thấy lưới bị cá chui phá rách cả rồi sao?" Lục Đại Hải vô kế khả thi, lão hầm hừ bước đi hai bước, đột nhiên vỗ tay cười mà rằng: "Không sao hết ... Tao nghe người ngoài trấn nói, hôm nay mừng thọ Diêu đại quan nhân. Diêu đại quan nhân đặt tiệc đãi người chúc thọ, bọn mình đến chúc tụng dăm câu, không chừng có thể kiếm chác được dăm ba miếng ngon." Nói đến chỗ này, tưởng tượng bàn tiệc chúc thọ bày biện sơn hào hải vị ... ngay trước mắt, lão không nhịn nổi, nuốt nước miếng ừng ực.
Thiếu niên lắc đầu nói: "Người nhà Diêu gia trang vừa hung vừa tệ, chúng để ông đi qua cửa mới là lạ!" Lục Đại Hải đáp: "Bữa nay không giống ngày thường hồi trước, chỉ cần lão gia đây chúc tụng hai câu 'Thọ sánh Nam Sơn, phúc như Đông Hải', lại làm hai cái vái chào, dập đầu lạy hai cái, dù cho không được ngồi dự tiệc, được chút cơm thừa canh cặn cũng là tốt."
"Đó hổng phải là làm ăn mày sao?" Thiếu niên nhíu mày, "Cháu không đi."
"Làm bộ làm tịch thanh cao nỗi gì?" Lục Đại Hải giẫm chân giận dữ, "Mày là thái tử gia hả? Là công tử ca sao? Mày không đi, để thằng ăn mày già này đi.", Nói xong, đi thẳng.
Thiếu niên vùi đầu vá lưới, đợi Lục Đại Hải đi xa, mới buông lưới đánh cá, móc từ trong ngực ra một xâu chuỗi dùng vỏ sò kết thành dây chuyền. Vỏ sò trong đó lớn nhỏ không đều, có ốc biển, cũng có sò biển, đều được mài giũa nhẵn nhụi, soi lên ánh nắng, thấy loe loé sáng bóng. Thiếu niên xem xét nửa ngày, moi từ bên cạnh chân ra một tảng đá trắng, đem một con ốc biển chấm vô nước, mài giũa nó trên mặt tảng đá lặp đi lặp lại nhiều lần, chẳng mấy chốc, vầng trán gã đẫm ướt mồ hôi mịn.
Việc mài giũa còn chưa xong, chợt nghe có tiếng chim vỗ cánh bay nhào xuống, rồi có tiếng người gọi to: "Lục Tiệm, Lục Tiệm."
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn, thấy vắt vẻo đậu trên sào căng lưới đánh cá là một con vẹt màu trắng, lông trắng toát, mỏ đỏ như bôi son, hai mắt giống như hai hạt Hoàng Ngọc, long lanh toả linh khí bức người.
"Luyện kiếm nè ... luyện kiếm đi nè ... " Con vẹt trắng vừa kêu vừa vỗ cánh bay ra xa hơn trượng, thấy hắn không đi theo, nó dừng lại, đậu trên một tảng đá ngang sườn núi, ngoẹo đầu kêu vang, "Lục Tiệm, Lục Tiệm."
Lục Tiệm rầy rà: "Đồ chim ngu đần ... đừng hối thúc." Gã đưa cao sợi dây chuyền vỏ sò vào ánh nắng mặt trời, khóe miệng khe khẽ nét cười, rôi đứng dậy, đi ra đàng sau nhà, mò rút từ bên dưới một tảng đá ngầm ra một thanh kiếm gỗ. Kiếm dài ba thước, có nhiều chỗ sứt mẻ, như vật cũ kỹ từng trải qua nhiều hư hại.
Con vẹt trắng bay ở phía trước dẫn đường, Lục Tiệm cài kiếm ngang eo, đi theo nó được vài dặm, thấy xa xa là một khoảnh rừng rậm, khói toả, đá mấp mô, tàng cây rậm rạp.
Lục Tiệm càng vào gần khoảnh rừng, lòng càng thêm bối rối, bước chân bất giác chậm lại. Con vẹt thấy gã đi chậm, bèn đậu nghỉ trên một thân cây, liên thanh thúc giục: "Lục Tiệm, Lục Tiệm."
Tiếng chim vừa phát ra, từ trong rừng cây thấp thoáng một bóng trắng lắc lư, rồi hiện chớp lóe ra một cô gái tóc búi, da dẻ trắng hơn tuyết, mái tóc cao cao, cô chưa đến tuổi cập kê mà dung mạo cũng đã cực đẹp. Cô mặc một váy lụa trắng dát ngọc trai mạ vàng sáng choé, lưng thắt một dây lưng thêu hình long phụng bằng bạch ngọc phỉ thuý, đầu cài trâm màu xanh da trời, đeo vòng tai sáng như nước bằng bạc khảm ngọc, ngay cả đôi hài thêu, cũng tơ vàng chỉ bạc, có đính mẫu đơn ngũ sắc, đẹp và quý không thể tả.
Con vẹt trắng vỗ cánh, đến đậu vào đầu vai thiếu nữ kia, chim đẹp, mỹ nhân kề cận nhau hoà thành một cái nền nom khá kỳ thú. Lục Tiệm bỗng đỏ mặt, tăng nhịp tim, ấp úng chào: "Tiểu Lan, mạnh giỏi?." Thiếu nữ hơi chu mỏ, nét nửa cười nửa giận: "Hổng có khá ... bắt ta chờ ngươi cả buổi. Ngươi ngó bộ không muốn gặp ta, đi rõ là chậm ... phải để cho con Bạch Trân Châu thúc giục?"
Lục Tiệm vội cãi: “Ai bảo thế ... ta, ta nằm mơ cũng muốn gặp cô”. Tiểu Lan nở nụ cười xinh, hỏi lại: “Thật không?”
“Thật”, Lục Tiệm đáp, mắt cúi nhìn mũi chân, không dám để chạm vào ánh mắt của cô gái.
“Ngốc ạ ...”. Tiểu Lan trừng mắt nhìn gã, “Còn chưa vào ngay đi?”.
Hai người vào đến một khoảnh đất trống trong rừng, thấy dưới một gốc hoè to lớn cũng có để dựa một cây kiếm gỗ, giống hệt kiếm của Lục Tiệm, chỉ khác chỗ đầu có buộc thêm tua chỉ ngũ sắc. Bên cạnh có đặt một bầu hồ lô đỏ rực, Tiểu Lan nhắc hồ lô lên, hỏi hắn: "Khát không?" Lục Tiệm gật đầu, đáp: "Hơi khát một chút."
Tiểu Lan bĩu môi khẽ cười một tiếng, đưa hồ lô cho hắn, bảo: "Nếm thử!"
Lục Tiệm nhận, chiêu một ngụm, mặt lộ vẻ kinh ngạc. Tiểu Lan cười hỏi: "Thế nào, uống được chứ?" Lục Tiệm gật đầu: "Vị nước này sao ngọt lịm, hơi chua chua, còn có ... còn có một mùi thơm ... ừm ... giống mùi quả đào, lại giống mùii quả lê. . ."
"Ngốc ạ.", Tiểu Lan cười rộ, "Đây là nước ép trái đào cô đặc pha trộn cùng mật ong, dĩ nhiên là ngọt lịm, hơi chua chua." Lục Tiệm đỏ bừng mặt, đặt hồ lô xuống, nói: "Uống nước thì là uống nước, cần gì phải pha trộn rắc rối nhiều như vậy?"
Tiểu Lan hứ gã một cái, mắng: "Đồ nhà quê, chỉ biết mỗi uống nước trong, ăn cơm trắng." Lục Tiệm hơi chút ngần ngại, ấp úng: "Tiểu Lan, ta ... ta ...", hắn thò tay vào bọc bên sườn, định tìm sợi dây chuyền, bỗng do dự.
Tiểu Lan nghiêm nét mặt lại, nhấc thanh kiếm gỗ kia lên, bảo hắn: "Thôi ngừng nói nhăng, bữa nay ta vừa học thêm được vài chiêu mới. Ngươi hãy nhìn thật kỹ, chớ có chớp mắt." Ké đó, đặt thân mình vào thế, khoa thanh kiếm ba vòng bên trái,đâm bên phải một nhát, "Chiêu này tên là 'Thâu Kê Mô Cẩu'." Lục Tiệm đã không ăn quá lâu, toàn thân không chút khí lực, nhưng vì muốn chiều lòng thiếu nữ, hắn gắng lên dây cót tinh thần, y theo đó mà sử qua một lần.
Tiểu Lan lại nói, "Xem thêm chiêu 'Thích Ma Tước' này nữa’' ." Cô đột nhiên nhảy vút lên thật cao, lăng không đâm ra bốn kiếm, rồi tà tà đáp mình xuống đất, nói, "Chiêu kiếm này nếu luyện cho tốt, trong một phát nhảy tung người lên, giữa chừng không, mình có thể phóng ra một hơi mười sáu nhát kiếm."
Lục Tiệm y theo cách thức mà tung mình nhảy lên, mới đâm được một nhát, nhát thứ hai chưa sử ra, thân mình hắn đã rơi xuống đất, làm hắn xấu hổ đỏ mặt tía tai, lén nhìn trộm, thấy thiếu nữ dẩu cái mỏ, chu đôi môi nhỏ, tia nhìn từ đôi mắt hạnh chứa nét chế giễu.
Rồi lại nghe Tiểu Lan hừ nhẹ một tiếng, rầy rà: "Lục Tiệm, tại làm sao ngươi cứ luôn chậm rì rì vậy. Phóng kiếm đã chậm, ra chiêu còn chậm hơn, ta há chẳng bảo trước với ngươi, chiêu kiếm pháp nhất định phải sử ra thật nhanh, nhanh đến độ chặt đứt ngang dòng nước chảy thì mới là tốt. Sử chiêu như ngươi, ngay cả chém một cây tăm cũng không làm nó đứt được đâu!"
Lục Tiệm bi cô rầy rà, hắn chỉ có nước gật đầu vâng dạ. Tiểu Lan lại thêm: "Mấy lúc sau này, ngươi hoàn toàn không có tiến bộ, cứ tiếp tục như vậy, làm sao theo giúp ta luyện kiếm?" Lục Tiệm thầm quýnh quáng, lên, buột miệng đáp: "Ta nhất định dụng tâm tập luyện!"
Tiểu Lan lườm nguýt hắn một phát, nhạt giọng: "Thôi được, ta lại tin tưởng ngươi thêm một lần." Nói xong lại biêu diễn bốn chiêu, tuần tự có “Ma Cô Đại Thụ”, “Xuy Phong Hạ Vũ”. “Bạch Mã Phiên Sơn”, “Mã Mao Điểu Vũ”, chiêu sau nhanh hơn chiêu trước, bốn chiêu sử ra hệt như duy nhất một. Lục Tiệm phải gắng trấn áp cơn đói bụng, ngưng thần theo dõi, theo đó mà vẽ hồ lô, đều học hết.. Lục Tiệm chịu đựng đói khát, ngưng thần mà nhìn ròi sử lại y hệt.
May phúc mà bốn chiêu này cũng không khó, hắn không mắc sai lầm, Tiểu Lan nhìn xem cũng thấy hài lòng, cười nói: "Hôm nay chỉ dạy sáu chiêu này thôi, ngươi về nhà phải luyện tập cho tốt . . . Những chiêu kiếm ta dạy lần trước, ngươi luyện đến đâu rồi?" Lục Tiệm nói: "Đều luyện tốt cả." Tiểu Lan nói: "Hay lắm ... mình thử chiết chiêu xem."
Hai người vào tư thế, bát đầu so kiếm. Tiểu Lan sử kiếm như gió, một chiêu chưa dứt trọn, chiêu kế đã ra. Lục Tiệm bị khoái kiếm của cô làm cho tay chân luống cuống. chỉ một khoảnh khắc đã bị trúng liền ba kiếm. Nhát kiếm gỗ chém trúng, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng làm hắn rất đau đớn. Lại thêm dăm chiêu nữa, Tiểu Lan một nhát đâm tới, Lục Tiệm hươi kiếm che chắn, nghe "Soạt" một tiếng, hai thanh kiếm chạm nhau, Lục Tiệm chợt thấy từ thân kiếm của Tiểu Lan nảy sinh một lực dính khá mạnh, hổ khẩu tay cầm kiếm của gã tức thì buốt rát, thanh kiếm gỗ tuột khỏi tay, văng ra xa.
Tiểu Lan cười khanh khách, hỏi: "Sao nào, ngươi phục hay không?" Lục Tiệm vội nói: "Tâm phục khẩu phục." Tiểu Lan nghe, khuôn mặt hoa rạng rỡ nét cười. Nhìn cô sóng mắt lay động, hai gò má hồng hồng rực rỡ, trong lòng Lục Tiệm cũng vô vàn hân hoan, vui thích.
"Lục Tiệm, " thần sắc Tiểu Lan chợt có chút lo âu: "Năm hôm trước, ngươi còn có thể chống đỡ ta năm mươi chiêu, bữa nay tại sao chỉ có thể tiếp được có ba mươi chiêu thôi?" Lục Tiệm ngẫm nghĩ một chút rồi đáp: "Cô xuất kiếm nhanh hơn, khí lực cũng mạnh hơn lên."
Tiểu Lan xì một tiếng khinh miệt, rầy hắn: "Không phải ta nhanh hơn, mạnh hơn ... mà là ngươi chậm đi, yếu đi, hẳn ngươi lười nhác, đã không cố gắng luyện tập, bây giờ chống chế." Lục Tiệm vội vàng xua xua tay, nói: "Không có đâu ... ngày nào ta cũng đều luyện cả."
Tiểu Lan phản bác: "Đó chính vì do ngươi luyện thiếu chuyên cần. Từ bữa nay trở đi, ngươi nhất định phải gia tăng luyện tập gấp bội." Lục Tiệm ngần ngừ: "Tiểu ... Tiểu Lan, ta còn phải lo đánh cá, vá lưới, với lại không để cho gia gia nhìn thấy. . ." Tiểu Lan hờn dỗi, sẵng giọng: "Chắc ngươi hết còn muốn theo giúp ta luyện kiếm chứ gì?" Lục Tiệm thấy nàng lộ nét điêu ngoa, hắn không biết làm gì khác hơn là im lặng, cúi đầu không nói.
Chợt nghe có tiếng cười hì hì, có người nói: "Nha đầu thiệt là giảo hoạt, bằng ấy tuổi đầu mà đã biết lừa gạt người." Tiểu Lan nghe được, cô biến sắc, hươi kiếm, thét hỏi: "Ai đó?". Cô đảo mắt nhìn quanh, nhưng không một bóng người, thanh âm êm ả, đúng là giọng một nữ tử.
Nữ tử kia lại cười, hỏi tiếp: "Nhỏ khờ kia, cậu biết cô ấy vì sao sau năm ngày luyện tập, lại chợt nhanh hơn, mạnh hơn?" Lục Tiệm đáp: "Nàng siêng năng luyện tập hơn tôi, tự nhiên nhanh hơn, mạnh hơn." Nữ tử buông một tiếng thở dài, bảo hắn: "Thằng nhỏ này, khờ quá xá quà xa, tuy cô ta siêng năng hơn cậu, nhưng đó không phải lý do chính. Nguyên nhân chính là cô ta luyện nội công gia truyền 'Mã Não công' đến tầng thứ hai, có chút thành tựu, dĩ nhiên nó giúp cho cô ta nhanh, mạnh. Cô ta dạy cậu luyện kiếm, lại không truyền nội công cho cậu, nhỏ khờ ạ ... cậu há không biết 'Luyện quyền không luyện công, luyện đến già chỉ uổng công' thôi sao?"
Trong lúc cô gái kia nói chuyện, Tiểu Lan cầm kiếm lần theo tiếng người đó chạy vù tới, nhưng thanh âm kia chợt đông chợt tây, chợt nam chợt bắc, di chuyển loanh quanh không chừng. Tiểu Lan truy tìm không ra, cô ta nổi giận muốn phát điên, khi nghe đến đấy, quay phắt ngay sang hắn, quát thét: "Lục Tiệm, bịt lỗ tai lại, đừng nghe ả nói bậy."
"Chính ngươi mới là nói bậy kìa!", Nữ tử kia cười, nói tiếp, "Ngươi dạy kiếm cho thằng nhỏ khờ này, chẳng qua lợi dụng, dùng nó làm bia cho ngươi luyện kiếm. Ngươi tự hỏi xem, trong số những câu nói với nó, có được bao nhiêu câu là thật?" Lục Tiệm nghe mà hoang mang, bỗng thấy Tiểu Lan cũng đã giậm chân, tức giận thét to: "Ngươi nói nhảm nhí ... có giỏi thì đừng giấu mình làm con rùa đen co đầu rụt cổ!"
Nữ tử khẽ cười nhạt, ánh hồng chợt lóe lên, hiện ra ngay trước mắt hai người một cô đầm tây xinh xắn, tóc xanh, má hồng, mắt xanh trong như nước, tay ôm trong lòng một con mèo Ba Tư, hai gò má cô ngời sáng, vẻ như cười mà không phải cười.
Tiểu Lan quát hỏi: "Con mụ tây dương kia, là ngươi nói năng nãy giờ đó hả?" Cô đầm nọ cười, đáp: "Đúng vậy ... thì sao?"
"Lãnh của ta một kiếm.", Tiểu Lan nhảy vung lên, hươi kiếm đâm nhầu. Cô đầm cười cười, hỏi: "Là chiêu 'Thích Ma Tước' đấy à?" Câu nói còn chưa dứt, hổ khẩu tay cầm kiếm của Tiểu Lan nhức buốt, nghe bộp một cái, thanh kiếm gỗ gãy ngay làm hai khúc.
Cô nàng lướt thật nhanh ra đàng sau, định thần nhìn xem, phân nửa đầu của kiếm gỗ cắm vô thân một cội cây lớn, khiến cô không khỏi vô cùng kinh ngạc. Cô nghĩ bụng, rõ ràng kiếm nhắm đâm vô cô đầm nọ, cớ gì lại trúng cội cây? Cô hoảng hốt quay đầu, nhưng không thấy bóng dáng mụ ta đâu, chỉ nghe từ xa truyền đến nói: "Nhỏ khờ kia, cậu phải coi chừng cho kỹ, kẻo bị nha đầu này đem bán đi xong rồi mà còn bị ả gạt đếm giùm tiền bạc."
Tiểu Lan mặt mày tái xanh, nghẹn giọng hỏi với theo: "Mi ... Mi biết sử yêu thuật?" Cô đầm chỉ cười khanh khách, tiếng cười đi xa dần, đến lúc bặt tăm.
Tiểu Lan giận dữ giậm chân, trợn tròn mắt vào Lục Tiệm, hỏi hắn: "Ngươi tin mụ hay tin ta?" Lục Tiệm không chút đắn đo, đáp ngay: "Dĩ nhiên là tin cô, mà ta lại không hề quen biết cô ta." Tiểu Lan thấy hắn trả lời nghe khoái lỗ tai, cô vừa lòng, nét mặt tươi tỉnh trở lại, vui vẻ bảo hắn: "Vẫn biết tính ngươi trung thực." Cô nàng ngẫm nghĩ, lại hỏi tiếp, "Rõ ràng ta vung kiếm nhắm mụ tây dương nọ, cớ chi lại đâm trúng vô cội cây kia? Ngươi đứng kế bên, xem thấy gì?"
Lục Tiệm nói: "Rõ ràng là cô đâm cội cây, kiếm đâu có nhắm vô ai đâu?" Tiểu Lan kinh ngạc, hỏi lại: "Ngươi nói lúc ta phóng kiếm ra, chính là đâm vào cây?" Lục Tiệm khẽ gật đầu.
Tiểu Lan trầm tư cả buổi, cuối cùng không suy ra được chỗ cốt lõi, buộc phải nói: "Mụ tây dương này quả nhiên biết sử yêu thuật." Dứt lời, cô nhặt lên một nhánh cây, "Mình lại tiếp tục chiết chiêu." Chợt thấy Lục Tiệm hai mắt khờ khạo, tinh thần còn chưa ổn định, bất giác cô thầm thấy không vui.
Thì ra, Lục Tiệm vừa qua một hồi vận động múa kiếm, thấy bụng càng thêm đói. Hắn đang tuổi trưởng thành, sức ăn to lớn, hiện thời cảm giác thân thể bại xụi, trống rỗng, không sao xốc sức lực lên cho được, mãi đến lúc bị nhánh cây của Tiểu Lan thọc vô hai lần, hắn mới gắng khua kiếm. Thế nhưng không quá ba chiêu, đã bị Tiểu Lan vụt cho rơi kiếm gỗ, bị cô trỏ đầu nhánh cây vào ngay cổ họng hắn.
Tiểu Lan chẳng vui thích thì chớ, lại nổi giận, cô vất nhánh cây ra xa, thét hỏi hắn: "Lục Tiệm, ngươi không thấy vui vẻ theo luyện kiếm giúp ta sao? Thôi được rồi, để ta tìm người khác vậy." Mặt mày đỏ bừng vì giận, cô xoay mình bước đi. Lục Tiệm hoảng hốt nói: "Tiểu Lan, ta ... ta ...", trong lúc quẫn bách, hắn buột miệng xuỳ ra, "Ta chưa ăn cơm, không có. . . Không có khí lực."
Tiểu Lan dừng bước quay đầu, trừng mắt dòm hắn nửa ngày, cô đột nhiên chớp hai mắt, rộ lên cười khanh khách. Lục Tiệm xấu hổ đến chân tay luống cuống, hắn cả giận: "Có gì đáng cười đâu?"
Tiểu Lan ổn định nhịp thở xong rồi mới nói: "Ngốc ạ ... ngươi đừng tức giận, nếu đang đói bụng, tại sao không bảo cho ta hay?" Lục Tiệm đáp: "Nếu ta nói chưa ăn cơm, không luyện kiếm, bộ không làm cho cô mất hứng thú sao?" Tiểu Lan nói: "Ngươi chính ra có thể ăn cơm xong rồi mới đến luyện kiếm kia mà." Lục Tiệm mím môi, lắc đầu, nói: "Ta. . . Ta không có cơm mà ăn. . ."
Tiểu Lan nhìn nhìn Lục Tiệm, trong lòng mờ mịt. Nàng sinh trong gia đình giàu có, xưa nay không hề biết bụng rỗng có tư vị ra sao, giờ nhìn thần thái đáng thương của Lục Tiệm, bất giác mềm lòng, cô thở dài, bảo hắn: "Thôi được rồi, hãy đi theo ta." Lục Tiệm hỏi: "Đi đâu?" Tiểu Lan vẫy gọi con vẹt trắng về, đáp: "Đừng hỏi nhiều, cứ đi theo ta là xong."
Lục Tiệm không dám hó hé gì nữa, đi theo nàng gần một dặm, ra khỏi khu rừng, thấy xa xa là tường rào cao, mái ngói cong chót vót, hắn bất giác kinh ngạc, hỏi: "Đó không phải là Diêu gia trang à?" Tiểu Lan dặn hắn: "Ngươi đứng ở đây, đừng đi đâu khác hết." Lục Tiệm ưng chịu. Đi được dăm bước, chợt Tiểu Lan quay đầu lại, nói: "Nhớ cho kỹ, chuyện gặp gỡ ta rồi giúp ta luyện kiếm, tuyệt đối không kể cho ai khác biết, nếu không, trọn đời này, ta hết còn để mắt tới ngươi."
Lục Tiệm cười, đáp: "Lời này cô đã căn dặn ta cả trăm lần, ta từng thề thốt trước trời đất, vậy còn chưa đủ sao?" Tiểu Lan mỉm cười, cô đi vòng vèo qua một khoảnh tường vây, biến mất dạng.
Lục Tiệm nhàn rỗi vô sự, hắn liền ngồi xuống, nghĩ nhớ đến khuôn mặt tươi cười, má lúm đồng tiền của Tiểu Lan lúc cô rời gót, hắn thầm thấy ấm áp trong lòng. Bỗng sực nhớ ra, quen biết Tiểu Lan đã hơn hai năm rồi. Hắn vẫn còn ghi nhớ, trung thu năm trước, Lục Đại Hải uống rượu nhiều, đi ngủ sớm, chìm sâu vào giấc ngủ say, Lục Tiệm một mình cô đơn, sinh buồn bực ngán ngẩm, bèn đi dạo dài theo bãi cát bờ biển. Chợt thấy ven bờ biển có bóng người lay động, nhìn kỹ, thấy đó là một thiếu nữ nhỏ tuổi đang dưới ánh trăng rầm, đón gió múa kiếm, tư thái uyển chuyển, phong vận tuyệt mỹ. Lục Tiệm nhìn xem đến xuất thần, hắn không nhịn được, cũng nhặt lên một cây cành khô, bắt chước cô ta bay nhảy, đâm chém.
Cứ như thế, một người múa, một người học lóm, sau chừng nửa canh giờ, thiếu nữ bỗng nhiên dừng múa, thu kiếm, quay người lại, tức giận rầy la hắn: "Tiểu tử thúi, ngươi mà còn lén lút học trộm ta luyện kiếm, ta sẽ móc hai tròng mắt của ngươi ra đó!"
Lục Tiệm ngẫu nhiên nảy tính trẻ con, học lóm là vui đùa, nhưng nhìn nét cười xinh xắn của thiếu nữ vốn sẵn dung nhan tuyệt đẹp, nét đẹp cả đời hắn chưa từng thấy. Hắn nhất thời chỉ thấy ánh trăng mờ nhạt dần, sao trời thưa thớt, ngay đến biển cả, làn sóng cũng đang yên ắng, cái mà hắn có thể làm, chính là ngây người ra nhìn nhìn vô thiếu nữ kia, thật lâu mãi đến lúc chỏm đầu bị cô gõ kiếm vào.
Sau đêm đó, Lục Tiệm rốt cuộc biết thiếu nữ mang tên Tiểu Lan, cô thích luyện kiếm, lại khổ nỗi không tìm ra được người sách chiêu cùng. Lục Tiệm nghe thế, hắn hăng hái xung phong nhận việc giúp cô uyện kiếm. Từ đó về sau, kiếm pháp Tiểu Lan càng ngày càng tiến triển tốt, cùng Lục Tiệm so kiếm, cô luôn luôn thắng. Dần dà, Lục Tiệm cũng không phải không có cơ hội thủ thắng, đôi lúc, tuy phát hiện chỗ sơ hở của Tiểu Lan, nhưng hắn lại không đành lòng đưa kiếm gỗ đâm, chọc vô tấm thân ấy.
Dài ngày tháng như vậy, cứ dăm ba hôm thì hai người gặp gỡ. Lúc đầu, luôn luôn là Tiểu Lan thừa dịp Lục Đại Hải không có nhà thì tới tìm Lục Tiệm, về sau, cô nuôi một con vẹt trắng, đặt tên "Bạch Trân Châu", lúc cần gặp thì sai con vẹt đến gọi Lục Tiệm. Lục Tiệm cũng dần dà hiểu ra, thân phận Tiểu Lan khác hắn rất xa, tỉ như mỗi lần đến gặp, cô luôn luôn mặc y phục rực rõ, châu ngọc đầy người. Có điều, cô nàng này rất kín miệng, chưa từng thố lộ gia thế, cô ta không nói, Lục Tiệm cũng không dọ hỏi cho lắm.
Nghĩ tới đây, Lục Tiệm mò túi lấy ra sợi dây chuyền vỏ sò, trong lòng khá là thắc thỏm, thầm suy luận "Tiểu Lan quen nhìn ngọc ngà châu báu, sợi dây chuyền kết bằng vỏ sò vỏ ốc này giá không đáng một xu, để cô nhìn thấy, chả hiểu có cười cợt mình chăng?" Nghĩ đến đấy, hắn thầm phát sầu, cơ hồ quên đói khát, chờ cho đến khi đầu vai bị ai đó vỗ vào, hắn mới sực tỉnh. Đưa mắt nhìn lên, thấy đó là một tiểu nha đầu, thấy hắn ngẩng lên, cô bèn đưa hộp thức ăn sơn đỏ chót đang cầm trong tay cho hắn, dẩu mỏ bảo: "Ê ... cho ngươi nè!"
Lục Tiệm sững sờ, hắn lấy làm lạ, hỏi cô: "Tiểu Lan đâu?"
"Ai là Tiểu Lan?" Tiểu nha hoàn thấy hắn quần áo cũ nát, mặt lộ vẻ chán ghét, cô ta lui nhanh ra sau hai bước rồi đáp, "Đây là đầu bếp Chu đại thẩm bảo ta đem đến đưa cho ngươi."
Lục Tiệm hiểu không thấu, vặn hỏi: "Là Tiểu Lan sai Chu đại thẩm bảo cô đem đến cho ta hả?"
"Tiểu Lan? Tiểu Lan?", Tiểu nha hoàn cáu kỉnh, gắt hắn: "Lộn xộn cái gì, Chu đại thẩm thì là Chu đại thẩm, không phải Tiểu Lan gì hết. Còn nữa, đây là khu mộ địa của Diêu gia trang, người ngoài không được nấn ná lâu lắc, kẻo Yên Chi Hổ tưởng ngươi là đồ đào trộm mồ mả, sẽ đánh gãy hai cái chân chó của ngươi."
Lục Tiệm quay nhìn quanh, quả nhiên thấy rất nhiều mồ mả, bia đá, trong lòng thầm rét run, hắn buột miệng hỏi: "Cô là người của Diêu gia trang?"
Tiểu nha hoàn nói: "Phải thì sao?"
Lục Tiệm nóng nảy trong lòng, gần như muốn hả họng ra hỏi tiếp: "Tiểu Lan cũng là người của Diêu gia trang à?" Thế nhưng lời lên đến miệng, lại gắng nhịn xuống, chỉ thấy tiểu nha hoàn hứ to một cái, bỏ chạy như một làn khói.
Lục Tiệm mở nắp hộp cơm, mùi đồ ăn thơm phức xộc vào mũi. Nhìn kỹ, thấy đầy đủ gà vịt, thịt cá, rau xanh ... con vịt quay da phết mật ong, con lươn sắp xếp giống cánh hoa, cách nấu nướng tinh xảo hắn chưa từng thấy. Đang định động đuã, hắn sực nhớ tới ông nội, bèn tạm nén nhịn cơn đói xuống, bưng hộp đó đi vòng ra hướng trước trang. Còn chưa vào gần, hắn chợt thấy đông đảo người đang vây kín quanh cổng, Lục Đại Hải cũng ở trong số, nhưng vì tuổi già sức yếu, lão bị đám người ngăn chặn, đang ở vòng ngoài.
Lục Tiệm đến kéo vạt áo lão, gọi khẽ một tiếng. Lục Đại Hải ngoái trông ra, hốt nhiên tức giận hỏi: "Gì vậy?" Lục Tiệm cười, thưa: "Ông nội, còn chưa được ngồi vào bàn tiệc sao?" Lục Đại Hải cả giận, nói: "Ngồi cái rắm, họ Diêu mắt chó, coi thường người khác, không cho tao vào." Lục Tiệm hỏi: "Cơm thừa canh cặn cũng không có?" Lục Đại Hải đáp: "Yến tiệc còn chưa bắt đầu, lấy đâu ra cơm thừa canh cặn?" Nói đến chỗ này, lão phùng râu, "Cái con khỉ con này, đến ngó nhìn, cười cợt ông mày hả?"
Lục Tiệm nhịn cười, nói: "Cháu đến mời ông về nhà xơi cơm." Lục Đại Hải mặt đầy vẻ nghi ngờ: "Chả phải mày nói nhà không có cơm à." Lục Tiệm đưa hộp cơm ra, Lục Đại Hải hai mắt rực sáng, giật ngay lấy, mở ra xem ... nước dãi tươm đầy mồm, lão rứt lấy một khối thịt vịt, tống ngay vô miệng, nhai liên tục. Mấy người quen biết lão trong đám đông quay đầu ra trông thấy, chúng hô hoán ầm lên, rủ nhau xông tới. Lục Đại Hải cuống quít ôm hộp cơm, co cẳng bỏ chạy, chưa được hai bước, chợt bị ai đó ngáng chân một phát, làm lão té nhào, toàn bộ thức ăn trong hộp đổ ráo cả ra ngoài.
Lục Đại Hải bị té đến mặt mũi bầm dập, nhìn qua đống thức ăn ngon trên đất, lão đau lòng, thống khổ hơn mặt mũi, không khỏi chửi bới ầm lên: "Đồ ăn cướp, dám ngáng chân vào tổ tông nhà ngươi." Lao vặn mình một cái, đứng lên, đang định huy quyền, đột nhiên há hốc miệng, nắm đấm đứng tại giữa không trung.
Lục Tiệm nhào tới, chỉ thấy mé trước đang có sáu gia đinh áo xanh vây quanh một người đàn bà đẫy đà trang điểm quá đậm. Bà nọ dung mạo bình thường, dưới hàm lộ rõ một nốt ruồi to như hạt đậu, cặp mắt hình tam giác đang long lên sòng sọc, toát ra ánh mắt gịận dữ đầy nét hung ác.
Lục Đại Hải bị bà ta trừng mắt lườm một phát làm toàn thân lão mềm nhũn ra, lao vội xoay người cười nói: "Bà chủ ... mạnh giỏi!"
"Sao mi không chửi bới nưã đi!", mụ ngọt nhạt cười, bảo lão, "Ai là đồ ăn cướp? Còn ai là tổ tông vậy?"
Lục Đại Hải vội nặn một nụ cười, đáp: "Ăn cướp dĩ nhiên là tiểu nhân, còn bà chủ đây thì là tổ tông." Bà ta hỏi ngược lại: "Ta già đến thế ư?" Lục Đại Hải cười mơn: "Bà đây sao lại già cho được, vừa rồi mắt trông thoáng qua, lại cứ tưởng là gặp gỡ khuê nữ nhà ai đó!" Bà ta bật cười, nói: "Thằng cha già này, chỉ giỏi lấp liếm, tính cứu vãn tình hình."
Lục Tiệm nhận ra bà ta chính là quản gia của Diêu gia trang, quanh đây trăm dặm vốn lừng danh hung tợn số một, tính tình xảo trá ngang ngược, Bởi vì bà đối xử mọi người hung ác như cọp, cho nên bị người ta đặt cho cái tên Yên Chi Hổ (Cọp bôi son trát phấn), lâu ngày chầy tháng, cái tên cúng cơm chẳng còn ai nhớ tới. Lục Tiệm tuy biết Yên Chi Hổ lợi hại, nhưng thấy ông nội đang khúm núm như đầy tớ, hắn thầm bực bội, bèn kéo chéo áo Lục Đại Hải, nhỏ giọng nói: "Ông nội ... mình đi thôi."
"Tính đi đâu?" Yên Chi Hổ khẽ cười lạnh, "Đưa hộp cơm kia cho ta." Gã gia đinh nhặt hộp cơm lên, Yên Chi Hổ đón nhận, nhìn qua rồi lạnh lùng nói: "Lục Đại Hải, lá gan của mi càng ngày càng lớn. Năm ngoái đả thương người, bị vô ngồi tù rồi mà còn chưa biết hối cải, hôm nay lại còn giỏi hơn thế nữa, dám động thủ trên đầu thái tuế?"
Lục Đại Hải không hiểu thấu, lão vò đầu nói: "Bà chủ nói những lời này, tiểu nhân nghe không hiểu."
Yên Chi Hổ đưa ra hộp cơm, trỏ tay vào một chữ nhỏ màu đỏ chót, hỏi: "Chữ này, mi nhận biết nó không?" Lục Đại Hải cười cầu tài, nói: "Bà chủ đây đang khảo xét tiểu nhân ư?. Về nhận mặt chữ, tiểu nhân chỉ nhận mặt được mấy chữ tên họ của mình thôi, cái chữ này chả giống chữ Lục, cũng không giống chữ Đại, càng khác xa chữ Hải. Bà chủ bảo, làm sao tiểu nhân nhận biết cho được?"
Yên Chi Hổ cười: "Lão già hoạt đầu nhà mi lại còn giả ngây giả ngốc, thôi được rồi, ta dạy mi một chút, đây là chữ Diêu, như Diêu trong tên Diêu gia trang. Còn cái hộp cơm này, chính là đồ vật trong trang của ta, chỉ không biết mi đã làm cách nào ăn trộm được."
Da mặt Lục Đại Hải tái mét, trong đầu Lục Tiệm cũng choáng váng rộ một tiếng 'ÓNG', âm lượng tăng rộ gấp mấy lần bình thường, còn đang chưa biết nên làm sao cho phải, đã nghe Lục Đại Hải cười nói: "Cái hộp cơm này đích thị là tiểu lão nhân trộm từ quý trang ra, nay bị bà chủ phát giác, bà muốn đánh, muốn giết, muốn báo quan ... tiểu nhân hoàn toàn nhận chịu."
Lục Tiệm kinh hãi, đang định lên tiếng, chỏm đầu hắn chợt bị Lục Đại Hải đập cho một phát cực mạnh làm hắn lảo đảo, chỉ nghe ông nội hắn nghiêm giọng rầy rà: "Con khỉ con chết bầm, quấn lấy lão già đây làm cái gì, còn chưa cút về nhà?"
Lục Tiệm đang ngẩn ngơ, bỗng nghe Yên Chi Hổ hứ lạnh một tiếng, nói: "Lão già mi còn giở trò lưu manh ra với ta? Bay đâu, trói nghiến chúng nó lại cho ta."
Mấy tên gia đinh hè nhau xông tới, Lục Tiệm đầu óc trống rỗng, mắt thấy mấy cánh tay đang chụp vào thân mình ông nội, hắn quýnh quáng lên, quên phứt tình thế hiện tại, hắn rút phắt thanh kiếm gỗ ra, sử ngay chiêu "Ma Cô Đại Thụ” (cây nấm bự), xoạc doãi chân ra, thọc mũi kiếm lên, trong tai đã ồn lên tiếng kêu rên thảm thiết, bọn gia đinh thì bặm môi nghiến răng, hè nhau rụt tay về. Một tên trong số đó có bộ dạng hung hãn, y rụt tay trái về, vung tay phải hung bạo tống ra một quyền, nhắm đánh vào mặt Lục Tiệm.
Lục Tiệm lui lại nửa bước, hai tay cầm chặt thanh kiếm, ngón cái bên tay phải gạt xéo làm thân kiếm dạt sang mé trái. Đầu quyền gã gia đinh kia đánh tới, đưa trọn vô mũi kiếm, y lập tức rú to một tiếng, nhảy vút ra đàng sau, cúi đầu xem xét, chỗ trúng kiếm đổ máu tươi dầm dề.
Bọn gia đinh như sực tỉnh một giấc mộng, thảy đều nhao nhao tản ra, vây Lục Tiệm vào trong, nhưng chả đứa nào dám áp vô. Lục Đại Hải mắt thấy một tai họa chưa êm, một cái khác lại nảy sinh ra, bất giác hoảng kinh mà bối rối, liền miệng kêu lên: "Có gì thì cũng từ từ. . ." Lão còn chưa dứt lời, bỗng nghe Yên Chi Hổ quát thét: "Chậm đã." Bà ta vẹt đám gia đinh ra, mặt lạnh như phủ sương giá, , nghiêm giọng hỏi: "Tiểu tử, hai cái chiêu kiếm này là ai dạy mi?"
Tuy Lục Tiệm đắc thủ, con tim đang đập loạn thình thịch. nghe bà ta hỏi mà không trả lời, nghĩ bụng Tiểu Lan dặn đi dặn lại, cấm tuyệt hắn không được tiết lộ việc gặp gỡ cô, nhưng hắn bản tính thật thà không quen dối trá, hắn ậm ừ cả buổi mới nói: "Không có ai dạy cả .,.. chỉ là tiện tay đâm bừa."
Yên Chi Hổ cười lạnh, nói: "Chiêu thứ nhất tên là 'Chi lan ngọc thụ', chiêu thứ hai là 'Minh châu đạn tước', đều là chiêu thức trong 'Đoạn thủy kiếm pháp', mi tưởng ta không nhận biết sao?"
"Không đúng không đúng.", Lục Tiệm xua xua tay, cãi, "Chiêu thứ nhất tên là '‘Ma Cô Đại Thụ’, còn chiêu thứ hai là ‘‘Nê Hoàn Tử Đả Thương Đăng’, cái Đoạn Thuỷ kiếm pháp gì đó, ta chưa từng nghe qua”.
Yên Chi Hổ tức giận quá, nhưng lại cười: "Hảo tiểu tử, chẳng những đã học trộm kiếm pháp, mà còn dám thay đổi tên tìm cách vũ nhục Diêu gia kiếm pháp của ta. Được lắm, bữa nay ta cho mổ bụng mi ra, xem xem mi có mấy lá gan."
Nhìn cặp mắt tam giác của mụ ta long lên sòng sọc, Lục Tiệm bất giác toàn thân rét run như chưa từng cảm giác rét lạnh như vậy. Hắn không biết đó là do sát khí của đối phương vọt tới, trong tình thế cấp bách, hắn quen bày kiếm thế từ lâu, hai tay giữ thanh kiếm, trỏ xéo mũi kiếm lên về hướng Đông Nam.
Yên Chi Hổ nhạt giọng bảo: "Chiêu này là ‘Xạ Đẩu Ngưu’”.
Lục Tiệm lắc đầu, cãi: "Nó có tên gọi là ‘Cử Bổng Đả Ngưu’”.
Yên Chi Hổ vừa bực, vừa buồn cười, hả họng mắng: "Tiểu tử thúi, mi đúng là biết lỡm lão nương, là ai đã dám bày cho mi những cái tên khốn kiếp như vậy?"
Thấy tình hình mỗi lúc một gay, Lục Đại Hải nếu cứ để mặc cho Lục Tiệm tự tung tự tác, e rằng chỉ tổ đưa đến đại họa to lớn hơn. Trong lòng lão quýnh lên, lão đột nhiên nhào vô mình Lục Tiệm.
Lục Tiệm chỉ chăm chú đề phòng Yên Chi Hổ cùng bọn gia đinh, không dè chừng ông nội, hắn chợt thấy hổ khẩu chấn động, thanh kiếm đã bị Lục Đại Hải nắm chặt lấy. Hắn vội vàng đoạt về, nhưng tuy giỏi sử kiếm, bụng đang đói, không chút khí lực, thân mình hắn lập tức bị lảo đảo.
Bọn gia đinh thừa cơ hè nhau xông vào, tay Lục Tiệm không có kiếm, hắn chả khác người bình thường bao nhiêu, chỉ một thoáng đã bị đè chặt xuống. Lục Đại Hải cũng bị hai gia đinh xô té xuống đất, lão liền miệng kêu la: "Bà chủ ... thằng con nít nhỏ không rành chuyện, bà muốn đánh muốn giết, cứ nhắm vô lão già ta . . ." Mãi đến khi bị một tên gia đinh vả cho vài cái vô miệng, lão mới chịu im miệng lại.
Yên Chi Hổ nhạt giọng phán: "Sắp mở tiệc chúc thọ, quá nhiều chuyện bận rộn, trước hết đem trói hai cái thằng nhà quê này, ném vô nhà ngục trong trang giam lại, đợi ta bẩm báo lên trang chủ, rồi sẽ tính tiếp." Nói dứt lời, mụ ưỡn ẹo uốn éo eo lưng, lắc mông, khệnh khạng bỏ đi.
Bọn gia đinh nghe lệnh, dùng đai lưng trói cả hai ông cháu nhà họ Lục, điều vào trong trang. Gia đinh nhiều ít ăn đau khổ từ Lục Tiệm, chúng đều tức giận, hè nhau đấm đá Lục Tiệm đến nỗi toàn thân hắn bầm tím, hai mép tươm máu.
Hai người bị điều vô một tòa thạch lao, bọn gia đinh đẩy họ vô, đóng cửa sắt. Lục Đại Hải đến sát cửa, liền miệng kêu la oan uổng. Lục Tiệm vừa đói vừa đau, bảo lão: "Ông nội ... đừng kêu la nữa ... đây cũng chẳng có oan ức gì đâu."
"Không oan ức hả?" Lục Đại Hải cả giận nói, "Chẳng lẽ mày thực sự ăn trộm hộp cơm, lại còn học, biết cái kiếm pháp chặt tay, gãy chân gì gì đó nữa?"
Lục Tiệm cúi đầu không nói, nghĩ thầm: "Nếu như đây đúng là kiếm pháp của Diêu gia trang, vậy Tiểu Lan đã học được nó từ chỗ nào? Chẳng lẽ cô ta cũng là người của Diêu gia trang? Nếu là người trong trang, cớ chi lại đem dạy ta kiếm pháp đó?" Nghĩ đến đấy, hắn lắc đầu quầy quậy, lại thầm nghĩ tiếp, Diêu gia chẳng có ai tốt, Tiểu Lan sao lại là người Diêu gia trang? Thêm nữa, cô ta dạy kiếm, cái tên khác hẳn tên Yên Chi Hổ nói, tuyệt chả có gì là 'Đoạn thủy kiếm pháp' . Trong một lúc, đầu óc Lục Tiệm rối bời bời, nghĩ không ra một chút manh mối.
Lục Đại Hải thấy hắn thần sắc sầu khổ, lão không nhịn được phải hỏi: "Tiệm cháu ... mày có chuyện gì giấu diếm tao?" Lục Tiệm ngẩng đầu muốn nói, nhưng hắn nghĩ tới lời Tiểu Lan dặn dò, lại đem câu nói nuốt xuống. Lục Đại Hải hỏi đến gốc gác hộp cơm nọ, Lục Tiệm cũng không chịu nói, Lục Đại Hải vốn biết thằng cháu này quật cường từ nhỏ, nó đã không chịu nói, cho dù lão đánh mắng ra sao cũng đừng hòng buộc nó phun ra lấy một chữ.
Không bao lâu, chợt nghe có tiếng nữ tử vọng từ bên ngoài vào: "Bà chủ bảo, giải hai tên nhà quê chân đất này đến thư phòng giam lại, lão gia muốn tự mình tra hỏi."
Gia đinh canh ngục cười hì hì, chọc ghẹo cô ta: "Cô em Lục Nhi, sao vội đi ngay như thế? Không chịu nán lại cùng ta trò chuyện dăm ba câu." Nha hoàn gắt hắn: "Đừng táy máy tay chân, coi chừng bà chủ dòm thấy, sẽ sai chặt bỏ cái cẳng chó của ngươi." Gia đinh cười hề hề: "Vậy thì ta sẽ phải van xin bà chủ đem ban cô em cho ta làm chăn êm nệm ấm." Nha hoàn cười nhạt, nạt y: "Dẹp mẹ nó cái mơ tưởng rồ dại đó đi, ngươi còn hả họng phun ra cái ước muốn khốn kiếp đó, ta sẽ làm cho ngươi dao trắng lụi vào, dao đỏ rút ra."
Hai người tán tỉnh pha trò rầm rĩ một hồi rồi chờ ả nha hoàn rời gót hẳn, gia đinh nọ mới điệu hai người đi. Qua khỏi dăm ba gian nhà nhỏ. còn chưa đến thư phòng, đã có một ả tiểu nha hoàn chờ sẵn, đến bảo y: "Lão gia nói, đem thả ông già , tên trai trẻ giao cho ta đưa vào thư phòng."
Lục Đại Hải vội la hoảng: "Tại sao chỉ thả mình ta? Hắn không được thả, ta là không đi đâu hết." Dứt lời, ngồi xổm ì thì lì trên mặt đất. Gia đinh nọ tức giận, tay đun đẩy, chân chèo kéo, miệng la lối um sùm.
Lại nghe nha hoàn nói thêm: "Lão gia còn bảo, đàng trước trang đông người, ra vào bất tiện, vậy thả người theo lối cửa sau thì hay hơn." Gia đinh định lấy le với ả nha hoàn, y trổ oai phong cùng ả, quát thét ầm ĩ, vừa đánh vửa chửi, lôi kéo Lục Đại Hải đi về mé sau trang, chuyện không cần nói thêm.
Thấy ông nội được thả, lòng Lục Tiệm nhẹ nhõm, nghĩ thầm: "Như vậy càng hay, mọi chuyện hôm nay thảy do ta đáng trách, không nên liên lụy đến ông nội." Chợt nghe tiểu nha hoàn dằn mặt trước: "Tiểu tử thúi, ngươi phải thật thà một chút, nếu có ý định chạy trốn, chờ xem xem ta thu thập ngươi ra sao!." Lục Tiệm nhạt giọng đáp: "Cùng lắm là chết chứ gì." Nha hoàn bĩu môi: "Ngươi sắp chết đến nơi, còn làm ra vẻ hảo hán cái quái gì?"
Đến trước thư phòng, nha hoàn đẩy cánh cửa, vừa quát: "Đi vào.", vừa ra sức đùn đẩy, Lục Tiệm loạng choạng bước qua lọt, nghe đánh 'sầm' một tiếng, cửa đàng sau lưng đã bị đóng chặt lại. Hắn lấy lại bình tĩnh, rồi qua một tia nắng rọi từ cửa sổ bên trên xuống mặt một người ngồi kế bên cái bàn đọc sách, thấy người đó đang đưa tay vén tóc mai, đôi mắt đẹp như cười với hắn, nét cười này vô cùng quen thuộc, làm hắn bất giác vừa hãi vừa mừng, rú lên: "Tiểu Lan, là cô đấy à?"
Tiểu Lan gượng một nét cười khổ, nói: "Nếu không là ta, ngươi chết ngỏm từ khuya!" Dứt lời, cởi bỏ hết dây trói cho gã. Lục Tiệm như trong mơ, miệng thầm thì, thủ thỉ: "Tiểu Lan, chuyện cô dạy ta kiếm pháp, cho ta hộp cơm ... dù bọn hắn có đánh chết, ta cũng quyết không hé môi nói ra."
Mặt Tiểu Lan hé lộ một nét cảm kích, cô khẽ gật đầu, nói: "Lục Tiệm, ngươi cùng ta luyện kiếm, lại giúp ta giữ kín bí mật, ta. . . Ta rất cảm kích, cám ơn chân tình của ngươi." Lục Tiệm nói: "Cái đó chả đáng gì hết, chuyện cô căn dặn, sai bảo, dù phải chết, ta cũng quyết làm cho xong." Tiểu Lan nhìn nhìn hắn, không biết tại sao, trong đôi mắt đẹp bỗng hiện mờ mờ ngấn nước, cô đột nhiên quay phắt đầu ra hướng khác. Lục Tiệm thấy đôi vai cô run rẩy, dường như đang khóc không ra tiếng, hắn chợt phát hoảng: "Sao thế? Ta đã có làm gì sai chăng? Cô ... Cô đừng khóc, hết thẩy đều tại ta không đúng."
Tiểu Lan đưa tay gạt lệ, nói: "Ngươi không có gì sai sót hết, người làm không đúng ... chính là ta, ngươi biết cái gì đã làm ta buồn khổ?" Lục Tiệm lắc đầu. Tiểu Lan thở ra: "Chỉ vì ngươi đối xử ta quá tốt ... trong khi ... ta ... ta lại đã không thực lòng cùng ngươi." Nàng thấy thần sắc mờ mịt của Lục Tiệm, bèn khe khẽ thở dài, "Ta vốn mang họ Diêu, trang chủ Diêu Giang Hàn là cha ta, cái tên Tiểu Lan là ta bịa đặt ra để gạt ngươi."
Lục Tiệm nghe những lời đó, trong lòng hơi loạn, nhưng hắn đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại, rất nhiều những mối ngờ vực trong lòng bỗng nhiên sáng tỏ, hắn bất giác cười nhẹ một tiếng. Tiểu Lan lấy làm lạ: "Ta lừa dối ngươi, ngươi cũng không tức giận sao?" Lục Tiệm lắc đầu, nói: "Bất kể cô là ai, trong lòng ta, cô mãi mãi vẫn là Tiểu Lan dạy ta kiếm pháp."
Tiểu Lan trong lòng vui buồn lẫn lộn, cô gắng gượng lắm mới nhịn rỏ nước mắt, bảo hắn: "Lục Tiệm, tâm ý của ngươi đối đãi ta, ta đều hiểu tất cả. Hiện thời, ta bị một đại cường địch đối đầu, ta cần ngươi giúp ta đối phó, vốn dĩ ta còn muốn trì hoãn thêm chút thời gian nữa, nhưng bữa nay coi như là không kịp rồi."
Lục Tiệm nghe mà lơ tơ mơ trong đầu, Tiểu Lan quay mình, đến trước bàn đọc sách rút từ dưới lên một thanh bảo kiếm sáng loáng, bảo hắn: "Trước đây, mình dùng kiếm gỗ, hôm nay lại phải cần đến kiếm thật." Lục Tiệm đón nhận, nhưng cầm trong tay, cảm giác kiếm cực nặng, tự dưng trong lòng chợt cảm thấy bất an.
Tiểu Lan nói: "Ngươi thân mình nhỏ mà kiếm lại nặng, phải dùng cả hai tay cầm giữ, một lát nữa, khi có người đến, ngươi phải giấu mình vào sau giá sách, chờ đến khi ta thét to một tiếng 'Đâm', ngươi liền vô kiếm thế của chiêu ‘Xạ Đẩu Ngưu’, kế đó, phóng ra chiêu ‘Trường Không Kích Ưng’ đâm vào lưng ả”.
Lục Tiệm cực kỳ kinh hãi, hắn xua tay, nói: "Sử mấy chiêu kiếm đó như thế nào? Đây lại là kiếm thật, có thể đâm chết người." Tiểu Lan sẵng giọng: "Chẳng phải ngươi đã nói, dù phải chết cũng sẽ làm bất cứ chuyện gì ta nhờ cậy, bây giờ lại không nghe ta sao. . ." Nói đến đấy, vành mắt đỏ lên, chừng như sắp rơi lệ.
Lục Tiệm nhìn cô, lòng đau như bị dao cắt, hắn bất đắc dĩ dỗ dành cô: "Cô đừng khóc, ta nghe cô sai khiến là xong." Lúc ấy, Tiểu Lan mới nín khóc, cô tủm tỉm cười. Lục Tiệm lại nói: "Chỉ là, Diêu. . . Diêu. . . Tiểu thư. . ." Tiểu Lan lườm hắn một cái: "Không được gọi ta bằng tiểu thư. Ta mang tên, duy nhất một chữ TÌNH (ND: chữ TÌNH 晴 này ở bộ NHẬT, nghĩa nôm na là trời tạnh ráo), từ giờ, ngươi cứ gọi ta A Tình là được."
Lục Tiệm nghĩ thầm cái tên này so với Tiểu Lan nghe êm tai hơn nhiều, hắn lại thắc mắc: "A Tình, cô nêu tên chiêu thức, toàn là những chiêu ta chưa có học qua."
"Ta quýnh quang lên nên quên.", Diêu Tình khe khẽ cười, nói, "Hai cái chiêu này chính là 'Cử bổng đả ngưu' cùng 'Thích ma tước' ."
Lục Tiệm giật mình nói: "Không chỉ tên của cô là giả, tên mấy chiêu kiếm cũng giả nốt." Diêu Tình thẹn quá hoá giận, hung hăng lườm nguýt hắn một cái. Lục Tiệm thấy cô nổi sùng, hắn trầm mặc một lúc rồi nhỏ giọng nói: "A Tình, ta có một món đồ này trao tặng cô."
Đôi mắt Diêu Tình đang dõi nhìn về cửa phòng, cô hững hờ hỏi "Món đồ gì?" Lục Tiệm móc từ trong ngực áo ra sợi dây chuyền kết bằng vỏ sò, ngần ngừ nói: "Đưa. . . Tặng cho cô!"
Diêu Tình đón nhận, hơi có chút ngạc nhiên, cô nhìn nhìn sợi dây chuyền một hồi khá lâu, rồi đột nhiên ngẩng đầu, cười nói: "Đây do chính tay ngươi làm ra?" Lục Tiệm đáp: "Đúng thế thật, chỉ tiếc cái là không đáng một xu, nếu cô không ghét bỏ, cứ đặt ở đâu đó. thỉnh thoảng nhìn qua một cái, cô có đeo hay không ... cũng không quan hệ."
Diêu Tình ngắm nghía dây chuyền, thần sắc như si như mê, khẽ khàng nói: "Ai bảo không đáng giá, trong những đồ trang sức của ta, cái này quý giá nhất." Lục Tiệm kinh ngạc hỏi: "Cô nói cái gì? Cái này một xu teng cũng không đáng!" Diêu Tình thở ra: "Đúng vậy ... nó không đáng bao nhiêu tiền, cái chỗ quý giá, chính là một tấm lòng thành." Nói đến đấy, nước mắt trào ra, chảy xuôi xuống hai gò má nõn nà.
Lục Tiệm nghe cô nói những lời này, da mặt hắn chợt nóng hực, toàn thân phát nhiệt, nhịp tim đập loạn, hắn chỉ ước muốn có thể dang rộng hai tay ôm thiếu nữ đang nhỏ lệ kia vào lòng, nhưng trông vào váy áo trang phục hoa lệ của cô, hắn bỗng nhút nhát hẳn xuống. Đng cơn do dự, bỗng nghe có tiếng bước chân vang vọng vào. Diêu Tình cất sợi dây chuyền vào lòng, rồi gấp gáp đẩy Lục Tiệm ra đàng sau giá sách, còn tiện thể đặt kín đáo vào lòng bàn tay hắn một miếng bánh đậu xanh mềm mềm.
Lục Tiệm nhận được miếng bánh điểm tâm, không ngăn nổi cảm kích, thầm nghĩ "Tiểu Lan ... không, A Tình ... vẫn hãy còn nhớ mình chưa ăn uống gì, đủ thấy trong nội tâm cô từ đầu đến cuối vẫn có hình bóng mình. Nghĩ tới đây, hắn cảm giác bánh đậu xanh trong miệng có tư vị tuyệt hảo, ngon kỳ lạ, đúng là món ngon tuyệt thế vô song trên đời.
Tiếng bước chân kia dừng ngay bên ngoài cửa, rồi có tiếng người hỏi: "Trang chủ có trong đó không?" Lục Tiệm giật nảy mình, người tới chính là Yên Chi Hổ! Nhưng chỉ thấy Diêu Tình trầm mặc một chút, đáp vọng ra: "Cha ta không có ở đây, ngươi đến có việc gì thế?"
Yên Chi Hổ ồ lên một tiếng, hì hì cười, nói: "Trang chủ dĩ nhiên không có ở trỏng ... hôm nay ổng phải lo tiếp khách nơi đại sảnh đàng trước, chưa hề rời đi một bước. Chỉ có điều, người đã giả truyền lệnh trang chủ, điều đi tù phạm ... đúng là tiểu thư, thật sự chẳng ai có thể tưởng tượng ra được."
Diêu Tình nói: "Tù phạm gì gì đó ... ta không biết!"
"Tiểu thư nói giỡn tiểu tỳ a?"
"Két" một tiếng, Yên Chi Hổ đẩy cửa bước vào, "Hay cô muốn ta gọi con nha đầu Lục Nhi kia đến, mình đối chất xem?"
Diêu Tình trầm ngâm một chút, đột nhiên nói: "Không cần, đúng là ta giả truyền lệnh, nhưng hai người đó đã được thả xong cả rồi."
Yên Chi Hổ "A" một tiếng, cười cười nói: "Muốn thả thì thả thôi ... bọn chúng vốn là bạn thân của tiểu thư mà!"
Diêu Tình nói: "Ta là tiểu thư phòng khuê, làm sao có được loại bạn bè kiểu đó? Ta chỉ thấy họ đáng thương thôi."
"Khoan nói cái này vội.", Yên Chi Hổ cười cười, "Sau khi bảo gia đinh đem giam giữ hai tên họ Lục nọ, ta có đích thân đi tìm hiểu cho rõ một chuyện, tiểu thư có biết đó là chuyện gì không?"
Diêu Tình nói: "Công chuyện của tổng quản làm, ta cách chi mà biết được?"
Yên Chi Hổ hì hì cười một tiếng: "Tiểu tỳ xuống nhà bếp dọ hỏi căn cơ hộp thức ăn nọ, người đem cái hộp sơn son nọ đưa cho thằng nhỏ nghèo mạt là con nhỏ Kim Xuyến, thức ắn trong hộp lại do Chu đại nương nấu nướng. Thế là tiểu tỳ sai đè cổ Chu đại nương xuống, mới đét cho hai roi, mụ già kia són ngay ra đầy quần, tức thì khai ra con nhỏ Ngọc Bình đến yêu cầu. Ta nghĩ biết ngay, con nha đầu Ngọc Bình là nha hoàn riêng của tiểu thư, nếu muốn tìm hiểu cho rõ ngọn ngành, phải đến hỏi qua tiểu thư một câu, ta nếu mà không được gặp tiểu thư ở thư phòng này, chắc cũng sẽ tạt qua chỗ khuê phòng tiểu thư mà dọ hỏi đấy!"
Diêu Tình cười gằn, nói: "Coi như ta cho nó hộp cơm, chẳng lẽ là phạm vương pháp? Huống hồ, nói gì thì nói, cái gia trang này vẫn là của họ Diêu, không phải của họ Trần. Dù gì đi nữa, họ Diêu có tệ hại đến đâu cũng vẫn là chủ nhân, họ Trần có hung tợn thế nào thì cũng chỉ đồ nô tỳ."
Vốn Yên Chi Hổ mang họ Trần, mặc dù mụ hạ thấp mình tự xưng tiểu tỳ, kỳ thật địa vị ả to lớn khủng khiếp, đến ngay đầu sỏ là trang chủ Diêu Giang Hàn cũng chưa hề coi ả như nô tỳ. Nghe lời A Tình bảo, con mắt lươn của ả loe loé rực lên, nhưng nét cười vẫn giữ y nguyên trên mặt: "Thì ra ròng rã nhiều năm qua, tiểu tỳ lại không biết tiểu thư có giọng lưỡi lợi hại nhường ấy. Thật đáng tiếc, cô chỉ là một khuê nữ ngàn vàng, nếu làm một công tử gia, với tài trí đó, thừa sức học thông thạo bát cổ, vô trường thi đoạt ngay lấy cái Trạng Nguyên?"
Diêu Tình nhạt giọng bảo ả: "Đúng vậy ... vì ta chỉ là khuê nữ ngàn vàng, chẳng những không biết bát cổ, chẳng đoạt nổi Trạng Nguyên, đến ngay cả món 'Đoạn thủy kiếm pháp' tổ truyền, ta cũng không sao học rành rẽ được lấy một chiêu kia!"
Yên Chi Hổ khanh khách cười: "Nói như vậy , 'Đoạn thủy kiếm pháp' đã thực sự do chính tiểu thư dạy thằng nhỏ nghèo mạt rệp kia, đúng không? Chỉ là, thứ lỗi cho tiểu tỳ hồ đồ, kiếm thuật của tiểu thư, không hiểu đã học được ở đâu?"
Diêu Tình đáp: "Cha ta mỗi ngày đều luyện kiếm, bộ ta không thể nhìn sao?"
Yên Chi Hổ nói: "Nói vậy, làm tiểu tỳ đây nhớ ra, mỗi khi lão gia luyện võ, tiểu thư luôn kề cận, pha trà, rót nước ... ta lại cứ tưởng cô hiếu thuận cơ chứ. hóa ra là có mưu đồ riêng. Nhưng tiểu tỳ còn có một chỗ không rõ, mỗi lần cô hầu hạ trà nước ... tiểu tỳ đều theo dòm chừng sát sạt, làm sao với thời lượng ngắn ngủi như vậy, bằng cách chi mà cô học được đến đầu đến đũa?"
Diêu Tình lạnh nhạt nói: "Hôm nay nhìn xem một chiêu, ngày mai nhìn xem một chiêu, sau một quãng thời gian dài, sẽ dần dà học biết được nhiều."
Yên Chi Hổ lom lom dòm cô không chớp mắt, ả bỗng cười mà rằng: "Tiểu tỳ nói Trang gia chủ đừng truyền thụ võ công cho cô, thực ra bởi có ý muốn tốt cho tiểu thư. Cô sinh ra làm con gái, sử đao múa thương thì xem chẳng đẹp mắt cho lắm, sau này lấy chồng, tấm thân võ biền cũng dễ gây nhiều lời ra tiếng vào. Có điều, nếu cô thật sự muốn học, chỉ cần đeo bám theo cha cô mà nài nỉ, lão gia vốn lòng dạ mềm yếu, thế nào chẳng ưng thuận dạy võ cho cô, đâu việc gì mà cô phải khổ tâm, mệt óc toan tính ... tốn quá nhiều công sức như thế?"
Diêu Tình đột nhiên ngẩng phắt đầu, nhìn thẳng vô cặp mắt ả, nóí gằn từng chữ: "Ta mà đeo bám theo cha ta cầu xin ông dạy như vậy, e rằng đã không sống sót được tới hôm nay."
Yên Chi Hổ bĩu môi một cái, ánh mắt lóe loé sắc nhọn, ả chợt cười, nói: "Chẳng lẽ lại có người to gan đến thế, dám hãm hại tiểu thư?"
Diêu Tình nhổ toẹt cái miệng: "Trong lòng mi quá rõ ... đâu cần phải hỏi?"
Yên Chi Hổ thở sườn sượt một hơi, mụ im lặng nửa buổi, rồi đến ngồi phịch xuống một ghế bành to lớn: "Tiểu tỳ xưa giờ vẫn coi tiểu thư là một hài tử lanh lợi, ngoan ngoãn, vẫn lo chu cấp chi phí ăn mặc, cô muốn gì có nấy, chưa từng bị bạc đãi một giây phút. Tiểu tỳ chỉ mong tiểu thư tương lai rạng rỡ, gả bán vào một gia đình tốt ... thì mới xứng đáng với người mẹ đã qua đời của cô. Ôi ... bây giờ xem kỹ lại, tiểu thư chẳng những không lanh lợi, ngoan ngoãn mà ngược lại tính khí thất thường, đa nghi, khiến tiểu tỳ vô cùng đau lòng!" Dứt lời, mụ giơ cao tay áo, lau lau khóe mắt.
Diêu Tình mắt hạnh tròn xoe, toàn thân run bắn, cô đột nhiên cất thật cao giọng, hét lên: "Họ Trần kia, mi còn mặt mũi nào nhắc đến mẹ ta?"
"Thì ra là thế.", Yên Chi Hổ cười 'hích' nho nhỏ một tiếng, mụ ngẩng đầu lên, dòm thẳng mặt Diêu Tình, nói, "Ta lại thấy kì lạ, chuyện nọ vô cùng bí mật, ngoài ta ra, không ai khác hay biết, cô lại làm sao mà biết được?"
Diêu Tình giọng oán hận, nói: "Hồi đó, ta tuy còn nhỏ tuổi, thế nhưng có đến hỏi thầy thuốc, theo lời thầy nói, mẹ ta chỉ bị cảm mạo, chỉ cần uống hai thang thuốc, xông cho đổ mồ hôi là khỏi cảm ... tại sao bệnh hoạn lại kéo dài nguyên một năm? Tuy uống vô số thuốc, nhưng mãi đến lúc nhắm mắt lìa đời, bệnh cũng không có chuyển biến tốt. Cái chuyện này, từ đầu tới cuối, thảy đều rất kỳ quặc."
Yên Chi Hổ thở ra: "Mẹ cô thể chất suy nhược, thầy thuốc nọ lại cắt thuốc sai lầm làm nguyên khí bị tổn thương trầm trọng, không sao vực dậy cho được.Trước khi qua đời, khí huyết kiệt quệ, người gầy đét như củi khô."
Diêu Tình lạnh lùng nói: "Thầy thuốc nọ cũng cho là như vậy, ta lại vẫn không tin. Khi đó, mi là nha hoàn riêng của mẹ ta, thuốc thang đều do một tay mi bổ, sắc, ta không dám tìm mi hỏi han về chén thuốc, liền chờ khi mi sắc xong siêu thuốc, lẻn ăn trộm bã, đem sắc lấy nước nhị. Mi hẳn còn nhớ, hồi đó, ta có nuôi một con chó giống Tây Dương màu trắng chứ?"
"Làm sao lại không nhớ?" Yên Chi Hổ cười, "Cô đặt cho nó cái tên Oa Nhi, chẳng hiểu tại sao, nuôi được có mấy ngày là lăn đùng ra chết. Lúc nó chết, gầy nhom đến độ chỉ còn da bọc xương. . ." Nói đến đấy, ả đột nhiên ngừng lại, "Ồ" một tiếng, mắt lộ vẻ kinh hoảng.
"Mi vừa nghĩ ra ... không sai.", Diêu Tình bỗng cười ầm, đầy nét cay đắng khó tả trong tiếng cười, "Oa Nhi nó. . . Cái chết của nó chinh là giống y hệt cái chết của mẹ ta ... vì ta . . . Ta mỗi ngày đều cho nó uống cái nước nhị kia ... Kết quả. . ." Nói đến đây, cuống họng nghẹn cứng lại.
Yên Chi Hổ cụp mí mắt, mụ lặng thinh một hồi, rồi thở dài: "Là tiểu tỳ sơ ý quá ... nếu sớm biết như vậy, đã đem bã thuốc ... hoặc chôn sâu, hoặc ném vung xuống biển." Đôi mắt xinh đẹp của Diêu Tình như toé lửa, cô nghiến răng nói: "Sau nhiều năm như vậy, cuối cùng ... mi cũng nhận tội."
Yên Chi Hổ cười cười, giọng khơi khơi, nói: "Nói thật ra ... thang thuốc kia cũng không có gì cổ quái, tiểu tỳ chỉ là đem tăng một chút phân lượng hai dược liệu của nó. Từ xa xưa, phép dùng thuốc cũng giống như trị quốc, có vị thuốc là quân, có vị lại là thần, nếu giữ cho quân mạnh thần yếu, tự nhiên quốc thái dân an. Nhưng nếu làm quân yếu thần mạnh, vua thành bù nhìn, đưa đến thiên hạ đại loạn. Hai vị thuốc vốn là vai thần tử, khi tăng phân lượng lên thêm, lập tức biến một đơn thuốc hoàn hảo ra thành thuốc độc, chuyên đả thương nguyên khí người dùng thuốc. Chỉ có điều, hai dược liệu này tuy hung ác, nhưng cũng không bị coi như độc dược, khắp thiên hạ, ngoài vài lương y nổi danh thánh thủ, chẳng ai khác nhìn cho ra cái huyền cơ bên trong."
Diêu Tình nghe mà phát run rẩy toàn thân, nghĩ thầm những lời này tuy rõ ràng nói về dùng thuốc, nhưng cái bí ẩn vụng trộm nọ lại không cùng một kiểu giữa ả với mẹ mình hay sao? Ả là nha hoàn riêng, chuyên hầu hạ mẹ cô, nhưng bản tính hay vênh váo khoe tài, Mẹ cô tuy là chủ, nhưng luôn luôn bị ả lấn lướt, giật dây ... cho đến nỗi chết sớm vì gặp hoạ. Có thể nói đó là một kiểu thần mạnh quân yếu, vua bù nhìn bị gian thần lấn lướt quyền hành, Càng nghĩ, cô càng oán hận, lớn giọng bảo ả: "Yên Chi Hổ, mi là nha hoàn từ nhà gái theo chủ về nhà chồng tựa một món hồi môn, mẹ ta đối đãi mi chẳng khác chị em ruột thịt, mi . . . Mi tại sao lại nhẫn tâm hại bà ấy?"
Yên Chi Hổ lắc đầu, thở dài: "Cô là thiên kim tiểu thư, lại được trời ban cho nhan sắc tuyệt đẹp, có rất nhiều chuyện cô trọn đời trọn kiếp cũng không thể hiểu. Nói đến thông minh tài giỏi, ta hơn mẹ cô gấp mười, nói đến võ công, ta cũng mạnh gấp mười bà ấy. Nhưng bà ta sinh ra mang ngay thân phận thiên kim tiểu thư, ta thì lại chỉ có thể làm một nha hoàn nhỏ tuổi được gộp chung vào với của hồi môn; bà có thể được cha mi yêu quý, thành nữ chủ nhân của Diêu gia trang, mà ta bất kể hao tâm hao lực đến đâu thì nhiều lắm là làm một mụ tổng quản. Đổi lại làm ta, cô liệu có thể cam tâm không? Có chỗ kỳ lạ, cô biết ta hại mẹ cô, tại sao không đến tố cáo nơi cha cô tất cả mọi chuyện?"
Diêu Tình tự dưng toàn thân phát run, tuy cô không sao giữ cho ổn định được, ngữ khí lại bình hoà: "Cha ta tuy kiếm thuật cao minh, tính người lại hồ đồ, ông đã coi mi như tâm phúc, nghe mi răm rắp, ta chỉ là đứa con gái nhỏ tuổi, có đến tố cáo với ông, chắc gì ông tin lời ta? Thêm nữa, người trong trang này, quá nửa đều là tai mắt tin cậy của mi, e rằng ta chỉ mới hé lộ ra một chút vẻ thù hận, liền lãnh ngay độc thủ của mi."
Yên Chi Hổ cười, đáp: "Tiểu thư đúng là thông minh hiếm có. Tiếc rằng, giá cô cũng khù khờ như mẹ cô, hẳn cô sẽ không bị chết." Diêu Tình bất giác thụt lùi nửa bước, ánh mắt thoáng hiện e sợ: "Hả ... mi nói vậy, chính là hạ quyết tâm giết ta rồi sao?"
"Tiểu tỳ nào dám?", Yên Chi Hổ cười cười, "Giết cô là một người hoàn toàn khác!"
Bản tính Diêu Tình tao nhã, cô nghe ả nói bỗng sững sờ, chợt thấy thân mình Yên Chi Hổ khẽ động, ả đột nhiên tung mình nhảy lên cao. Diêu Tình sớm có chuẩn bị, cô thét to một tiếng, ánh ngân quang từ trong tay áo chớp loé ra, đó là một thanh nhuyễn kiếm dài chừng hai thước. Yên Chi Hổ cười rộ một tiếng, ả vặn mình tránh né, nhát kiếm Diêu Tình chém hụt, hốt thấy ả khom nhẹ thân hình, vọt nhanh ra mé sau giá sách.
"Lục Tiệm coi chừng." Diêu Tình la hoảng, chỉ thấy sau tiếng rú thảm của Lục Tiệm, hắn đã bị Yên Chi Hổ túm chặt, lôi ra.
Lục Tiệm đang trốn sau giá sách, hắn nghe hai người đối đáp, bất giác há hốc miệng. Yên Chi Hổ đột nhiên xông vào, hắn trở tay không kịp, bị ả vung tay siết chặt cần cổ, đoạt lấy trường kiếm.
Mặt Diêu Tình xám như tro tàn, run rẩy nói: "Mi đã sớm biết hắn ở trong thư phòng?" Yên Chi Hổ cười, đáp: "Cô biết người trong trang quá nửa là tai mắt của ta, còn mấy con nhỏ nha hoàn chưa khảo đã khai, nhóc Ngọc Bình cũng không khác. Nó vừa giáp mặt ta một cái là tự động phun ra hết." Lục Tiệm nghe đối thoại của hai người, hắn giật mình mà hiểu ngay, Ngọc Bình chính đứa nha hoàn đưa hắn đến thư phòng, cũng là hầu cận riêng của Diêu Tình.
Yên Chi Hổ khẽ lắc kiếm, cười nho nhỏ, nói: "Hiện giờ, mọi chuyện đều thiệt quá rõ ràng, thằng giặc non này học lóm được 'Đoạn thủy kiếm pháp', nó xông vào thư phòng với ý đồ làm loạn, đã hại chết tiểu thư. Tiểu tỳ vừa đúng lúc chạy đến, đã ra tay giết nó để trả thù cho tiểu thư." Ả nhìn nhìn Lục Tiệm, lại liếc xéo sang Diêu Tình, cười híp mắt, bảo, "Hai vị đừng ngại, hãy cùng nhau bàn bạc một chút, muốn ta giết ai trước, hoặc tiểu tặc trước hoặc tiểu thư trước?"
Ánh mắt Diêu Tình xoay chuyển, cô định hả họng tri hô, Yên Chi Hổ sợ tiếng cô cầu cứu gây kinh động người khác, ả lập tức vừa điểm huyệt làm Lục Tiệm té quỵ, vừa hươi kiếm đâm vút vào cô. Diêu Tình không thể hô hoán, chỉ có nước vung kiếm ngăn chặn. Tuy cô có luyện qua "Đoạn thủy kiếm pháp", nhưng tu vi chưa đủ, hỏa hầu rất mỏng, đã bị khoái kiếm của Yên Chi Hổ liên tiếp bức cô lui ra phía sau.
Lục Tiệm nằm thẳng cẳng trên mặt đất, hắn muốn vung tay, lại cảm giác hai tay hệt như không còn thuộc về mình; muốn giơ chân, cặp giò giống như bị dây thừng trói chặt lại. Hắn không biết đấy là do bị điểm huyệt, chỉ cảm thấy như lâm vào một ác mộng, mắt thấy rõ ràng Diêu Tình bị hãm sâu vô tuyệt cảnh, thân mình lại không thể động đậy.
Đột nhiên từ trên trần nhà một bóng trắng vụt loé sáng, nhô ra chỗ xà nhà một đầu mèo lông trắng như tuyết, hai đồng tử nó lung linh phát sáng, nó vụt chuyển mình nhẩy một phát, khẽ khàng không một tiếng động đáp xuống trước Lục Tiệm. Nó thò mõm ngửi một cái, rồi đưa móng vuốt ra cọ quẹt vài lần vào ngang eo lưng hắn, Lục Tiệm chợt cảm giác ngưa ngứa rờn rợn, một luồng nghịch khí vọt theo sống lưng lên thẳng đỉnh đầu, làn khí chuyển vận xoay xoay ở đấy một thoáng nhỏ, nơi huyệt "Bách Hội" đột nhiên sốc lên một cái, chân khí đã cuồn cuộn như nước tuôn chảy khắp toàn thân, tay chân cũng theo làn khí nọ mà bắt đầu có thể cử động.
... hết chương 1 ...



Các chủ đề khác cùng chuyên mục này:

Tài sản của livan

Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời

Ðiều Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™