Thiếu Niên Dược Vương
Tác giả: Phi Võ Kích Ngang Chương 6: Tên ta là Cổ Tiểu Vân.
Dịch giả: Chiến Thiên + Yêu 1 cô tiên
Nguồn: Tiêu Diêu Môn -TCG
Hơn cả khuôn mặt tuấn mỹ vô song, ánh mắt của Tiểu Khiếu Hóa Tử luôn mang lại cảm giác thoải mái cho người khác. Một ánh mắt sáng ngời mà dịu dàng, ôn hòa, giống như hai viên trân châu đen nghìn năm giấu mình trong lòng đất. Tia sáng trong đôi mắt kia như một làn gió xuân đem đến cảm giác ấm áp cho bất cứ ai nhìn vào nó, cho dù họ đang ở trong lãnh địa băng giá nhất đi nữa.
Đôi mắt chân thành kia khiến cho người ta không thể nào nảy sinh hoài nghi với hắn, chứ đừng nói chi là chán ghét, căm hận.
Ngưu Phi không khỏi có chút ghen tị. Lão Thiên không biết đã tốn bao nhiêu thời gian và công sức mới có thể đưa một sản phẩm hoàn mỹ như vậy đến thế giới này.
Thưởng thức Tiếu Khiếu Hóa Tử xong, Ngưu Phi bỗng nhiên một tay nắm y phục của hắn, tàn bạo nói
“Tiểu tử, ngươi nghe cho kỹ đây. Mặc dù ta đối với ngươi rất có thiện cảm nhưng ta cũng cần phải cảnh cáo ngươi. Sau này ngươi phải tránh xa Ảnh Nhi ra, nghe rõ chưa?”
Tiếu Khiếu Hóa Tử khẽ cười một tiếng khi thấy Ngưu Phi xù lông nhím như muốn nói nếu hắn không đáp ứng chàng, chàng sẽ lập tức đập chết hắn.
“Yên tâm đi, ta chỉ giống như một lữ khách tình cờ băng ngang qua cuộc đời các người mà thôi”
Ngưu Phi nghe Tiểu Khiếu Hóa Tử nói vậy bỗng nhiên có chút chạnh lòng. Hắn trông bề ngoài rất hung hãn nhưng thật ra tính cách lại thật thà, thiện lương. Thật là mặt nào cũng tốt!
Chàng vội nói “Khác chứ, ta còn chuẩn bị cùng ngươi kết nghĩa huynh đệ đây”
Tiểu Khiếu Hóa Tử cười lắc đầu, nói “Chúng ta ra ngoài đi, đừng làm cho vị tỷ tỷ kia chờ lâu quá” Vừa nói liền cất bước đi ra khỏi phòng tắm.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ thoải mái, Tiểu Khiếu Hóa Tử cảm thấy lâng lâng như thoát khỏi thể xác nặng nề này mà phiêu du lên không trung vậy.
“wow! Một nam sinh đẹp trai!!!”
Tiểu Khiếu Hóa Tử đang bình tâm hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp bỗng giật bắn mình vì một tiếng ré vang lên bên tai hắn. Bị hoa mắt vì mùi nước hoa nồng nặc xộc thẳng vào mũi, Tiểu Khiếu Hóa Tử thụt lùi về sau mấy bước.
Hóa ra là mấy cô gái háo sắc...ánh mắt họ sáng lên nhìn hắn giống hệt như bầy sói phát hiện ra một miếng mồi hấp dẫn.
“Dễ thương quá! Có số điện thoại không? Buổi tối ta rảnh rỗi lắm nha”
“Đệ đệ, tóc ngươi đẹp quá, ngươi dùng cách gì dưỡng tóc vậy?
“Da của ngươi cũng trắng trẻo mịn màng quá...giống như người mẫu vậy. Ngươi thật là biết cách chăm sóc da đó”
“ Em trai dễ thương (m không hiểu rõ nghĩa “thiếu niên lang” nên dịch tạm như vậy) Ta trả mười vạn một đêm, đi theo ta đi!”
......
Nhìn đám oanh oanh yến yến, hồng mập lục gầy đang vây quanh hắn ríu rít nhặng xị cả lên, đầu hắn ong ong như vừa chui nhầm vào tổ của mấy chục vạn con chim diều hâu.
Hắn có chút hối hận, sớm biết nữ giới bên ngoài đã biến thành cái bộ dáng này, hắn thà cả đời núp trong Thần Nông quyết không ra ngoài một bước.
“Thôi thôi thôi, cái đám háo sắc này! Các ngươi chưa thấy người đẹp trai bao giờ sao, tránh xa ra một chút đi” Thấy Tiểu Khiếu Hóa Tử sắp không chịu nổi, Ngưu Phi vội vàng đi vọt vào.
Một người trong đám Phượng tỷ chỉ tay vào Ngưu Phi và Tiểu Khiếu Hóa Tử vẻ mặt vô cùng đau đớn lắc lắc đầu liên tục nói.
“ Gã to con này muốn làm gì chứ? Tại sao lại đuổi chúng ta đi? A.....ta hiểu rồi, hai người nhất định là có vấn đề...Ai da! Thôi đi, thôi đi...mấy cái loại quan hệ này thật là dễ nhận ra mà. Đúng là ghê tởm!”
Gân xanh trên trán Bò Bay (aaa không hiểu bò bay là gì..chẳng lẽ là tên riêng sao...tên gì kỳ vậy T_T) nổi lên dữ dội, chàng cố gắng kìm nén giận dữ trong lòng, lạnh lùng nói
“Đám háo sắc các ngươi, nếu không tránh ra cho ta, đừng trách ta quyền hạ vô tình!”
Mặc dù Tiểu Khiếu Hóa Tử đối với nam nhân này thực sự chưa hiểu rõ nhưng cũng biết những điều hắn vừa nói rất bất lợi, Hóa Tử vội lôi kéo Bò Bay, đỏ mặt, cuống quýt chạy chối chết như gặp ma.
Tiết Ảnh chán chường ngồi đợi bọn Ngưu Phi trong quán cafe theo lời hẹn. Đang vừa ngáp vừa khuấy cafe bỗng nhiên có tiếng om sòm vang lên trong quán cafe yên tĩnh. Tiết Ảnh bực bội quay lại xem kẻ vô đạo đức nào vừa làm náo loạn quán xá, lại thấy một thiếu niên hết sức đẹp trai đang bị một đám người vây quanh. Nàng có chút bối rối...
“Hừ, gã đẹp trai này thật là quá đáng!” Tiết Ảnh vừa thầm nghĩ vừa cố kìm giữ trái tim đang nhảy loạn xạ của mình.
Nàng rất muốn ra vẻ khinh thường, hướng mắt đi chỗ khác nhưng đáng tiếc ánh mắt của nàng cứ nhất quyết bám riết lấy người thiếu niên đẹp trai kia, mặc cho nàng ra lệnh thế nào.
“Đừng nhìn nữa! Đâu phải là người ngoài hành tinh. Có cái gì lạ mà nhìn?” Bò bay thật hét toáng lên, muốn phát điên lên được. Đi có một đoạn từ nhà tới đây mà không biết bao nhiêu lần lặp lại cảnh tượng như vậy. Con gái bây giờ thật đáng sợ!
“Ngưu Phi? Chẳng lẽ...” Tiết Ảnh trợn mắt nhìn hai người. Không biết trong lòng cô đang nghĩ gì mà trên mặt đột nhiên dâng lên thần sắc vô cùng mừng rỡ.
Khi thấy Ngưu Phi lôi xềnh xệch người thiếu niên kia, bước nhanh về phía nàng. Tiết Ảnh kích động đến nỗi thở cũng không dám thở mạnh
Ngưu Phi tới trước mặt Tiết Ảnh, liếc thấy ánh mắt của nàng nhìn Tiểu Khiếu Hóa Tử, trong lòng vô cùng phiền muộn. Ngưu Phi và Tiết Ảnh từ nhỏ lớn lên bên nhau, là đôi bạn thanh mai trúc mã nhưng e rằng đến đây là chấm dứt...
“Ngươi...ngươi chính là Tiểu Khiếu Hóa Tử?” Tiết Ảnh ngơ ngác hỏi, giống như vừa từ trong mộng bước ra.
Ngưu Phi ngồi phịch xuống ghế sa lon, tràn đầy ảo não liếc Tiểu Khiếu Hóa Tử một cái rồi nói “Không phải!” lại nói thầm thêm một câu “Nếu như sớm biết hắn lớn lên trở nên “biến thái” như vậy thì đã sớm tránh xa hắn rồi”
Tiết Ảnh lúc này không còn nghe được Ngưu Phi nói gì nữa. Nàng hoàn toàn chú mục vào Tiểu Khiếu Hóa Tử, đến khi nhìn thấy tiểu khiếu hóa tử mặc bộ đồ thể thao mà nàng đích thân mua, Tiết Ảnh mới dám xác định đây chính là người mà nàng đang chờ.
Tiết Ảnh vội vàng kéo Tiểu Khiếu Hóa Tử xuống ngồi cạnh mình, lại quan sát từ trên xuống dưới, không nhịn được nói:
“Tiểu Khiếu Hóa Tử, ngay từ đầu ta đã biết ngươi không phải người thường rồi, nhưng không nghĩ rằng lớn lên ngươi lại đẹp trai hết sức như vậy! Ta...”
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kia đỏ lên như gấc, Tiết Ảnh nhất thời không biết nên nói gì.
“Thật ra ta không phải gọi là tiểu khiếu hóa tử, ta có tên” Tiểu Khiếu Hóa Tử cười cười, mát mẻ nói một câu.
“A! Thật xin lỗi xin lỗi, ta có định gọi ngươi như vậy, chỉ là ta....” Tiết Ảnh lộ vẻ khẩn trương, lúng túng giải thích.
Tiểu Khiếu Hóa Tử cười cười, tha thứ lắc lắc đầu nói “Không sao đâu, suốt một tháng nay không chỉ có các ngươi gọi ta là Tiểu Khiếu Hóa Tử”
“Vậy tên ngươi là gì?” Tiết Ảnh buộc mình tỉnh táo lại, hít sâu một hơi hỏi
“Ta...Ta tên là Cổ Tiêu Vân” Tiểu Khiếu Hóa Tử ngập ngừng chốc lát rồi kiên định nói.
Chương 07: Cổ Tiêu Vân bí ẩn
“ha ha... Cổ Tiêu Vân, tên rất hay. Ta là Tiết Ảnh còn hắn là Ngưu Phi” Tiết Ảnh cười giòn giới thiệu với Tiểu Khiếu Hóa Tử
Cổ Tiêu Vân thấy Tiết Ảnh nghe xong tên hắn không có phản ứng gì, liền thở ra một hơi, nhẹ nhõm. Ba năm rồi, biết bao sự việc có thể xảy ra, bao nhiêu con người đã đi qua cuộc đời cô ấy, cái tên này không thể tránh khỏi bị quên lãng.
“Tiểu huynh đệ, ngươi còn nhỏ vậy mà đã có hiểu biết sâu sắc về thảo dược, nhất định là con gia thế phải không?” Ngưu Phi vỗ vãi Tiểu Vân cười hỏi.
Cổ Tiểu Vân ngẩn người nghĩ ngợi “Sư phụ của mình là thượng cổ đại thần Thần Nông, tính đến nay đã trên vạn năm tuổi rồi, hẳn là cũng coi là gia thế đi? Cho nên không chút khách khí gật đầu.
“Ta đã nói mà. Tiểu huynh đệ ngươi từng hành động đều tỏa ra khí thế bất phàm, làm sao có thể xuất thân từ một gia đình bình thường được. Nhưng mà tiểu huynh đệ, gia thế của ngươi không giàu có cũng phải thuộc loại quyền thế, làm sao lại rơi vào tình cảnh thế này?”
Tiểu Vân hiểu điều Ngưu Phi muốn hỏi là tại sao hắn phải trầm luân đến mức bị coi là tên ăn mày hành khất, nhưng không biết nên trả lời thế nào. Toàn bộ con người Tiểu Vân bây giờ đã vượt ra khỏi hiểu biết của khoa học và nhân loại thời nay.
Về chuyện tiên thảo tùng mọc tại cấm địa Thần Nông có thể làm cho người ta thoát thai hoán cốt, thân thể biến thành máu huyết của thần Thần Nông. Những điều như vậy nói ra chỉ sợ sẽ có người lập tức đưa Tiểu Vân đến viện thần kinh. Hơn nữa...
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
“Ha ha... Cổ Tiêu Vân, tên rất hay. Ta là Tiết Ảnh còn hắn là Ngưu Phi”, Tiết Ảnh cười giòn giới thiệu với Tiểu Khiếu Hóa Tử.
Cổ Tiêu Vân thấy Tiết Ảnh nghe xong tên hắn không có phản ứng gì, liền thở ra một hơi nhẹ nhõm. Ba năm rồi, biết bao sự việc có thể xảy ra, bao nhiêu con người đã đi qua cuộc đời cô ấy, cái tên này không thể tránh khỏi bị quên lãng.
“Tiểu huynh đệ, ngươi còn nhỏ vậy mà đã có hiểu biết sâu sắc về thảo dược, nhất định là con gia thế phải không?” Ngưu Phi vỗ vai Tiểu Vân cười hỏi.
Cổ Tiểu Vân ngẩn người nghĩ ngợi “Sư phụ của mình là thượng cổ đại thần Thần Nông, tính đến nay đã trên vạn năm tuổi rồi, hẳn là cũng coi là gia thế đi? Cho nên không chút khách khí gật đầu.
“Ta đã nói mà. Tiểu huynh đệ ngươi từng hành động đều tỏa ra khí thế bất phàm, làm sao có thể xuất thân từ một gia đình bình thường được. Nhưng mà tiểu huynh đệ, gia thế của ngươi không giàu có cũng phải thuộc loại quyền thế, làm sao lại rơi vào tình cảnh thế này?”
Tiểu Vân hiểu điều Ngưu Phi muốn hỏi là tại sao hắn phải trầm luân đến mức bị coi là tên ăn mày hành khất, nhưng không biết nên trả lời thế nào. Toàn bộ con người Tiểu Vân bây giờ đã vượt ra khỏi hiểu biết của khoa học và nhân loại thời nay.
Về chuyện tiên thảo tùng mọc tại cấm địa Thần Nông có thể làm cho người ta thoát thai hoán cốt, thân thể biến thành máu huyết của thần Thần Nông. Những điều như vậy nói ra chỉ sợ sẽ có người lập tức đưa Tiểu Vân đến bệnh viện tâm thần. Hơn nữa, hết thảy những điều này đều là bí mật trọng đại, liên quan đến thiên hạ tồn vong, Thần Nông đã nghiêm cấm Tiểu Vân nhắc tới ba năm này của hắn. Vì thế đối với câu hỏi của Ngư Phi, Tiểu Vân không thể làm gì khác hơn là thoái thác, nói rằng hắn đang trong thời gian khổ hạnh nên mới phải chật vậy như vậy.
Cũng may nhiều gia đình quyền quý thời nay đều cho con cháu mình ra ngoài tự lập để rèn luyện bản thân nên Ngưu Phi và Tiết Ảnh không mảy may nghi ngờ gì.
Bỗng nhiên, Tiết Ảnh thì thào hỏi “Tiểu Vân, ngươi xuất thân từ một gia tộc vô cùng có thế lực đúng không?”
Tiết Ảnh chỉ chiếc nhẫn trên tay hắn. Đó là một chiếc nhẫn mang phong cách cổ xưa, bên trên có khắc hình Bàn Long rất tinh xảo. Cô nói “Chiếc nhẫn này thật là tinh xảo! Chất liệu rõ ràng được làm bằng gỗ, không phải vàng không phải ngọc, mà lại có tia sáng thấp thoáng chiếu ra. Ta vừa nhìn cũng biết đây không phải thứ đồ mà người thường có thể đeo”
Nhận xét của Tiết Ảnh khiến Tiểu Vân giật mình kinh hãi. Bảo vật trên tay hắn quả thực không phải là một chiếc nhẫn bình thường. Khi Tiểu Vân rời khỏi cấm địa Thần Nông, Thần Nông đã tặng cho hắn bảo vật này. Chiếc nhẫn chẳng những có thể dung nạp càn khôn vạn vật, lúc cấp bách còn có thể gọi ra phân thân của Thần Nông để cứu giúp hắn.
“Ha ha...không phải vậy đâu” Cổ Tiểu Vân cười cười, xua tay né tránh.
Tiết Ảnh thấy Tiểu Vân không muốn nói, cũng không truy vấn chuyện này nữa, chuyển sang vấn đề khác “ Tiểu Vân, ngươi nói ngươi đang trong thời gian khổ hành, chắc là ngươi sẽ phải đi rất nhiều nơi rồi đúng không?”
Cổ Tiểu Vân gật đầu.
“Hay là ngươi về sống cùng chúng ta đi có được không?” Ánh mắt Tiết Ảnh tràn đầy khẩn thiết, như thể nếu Tiểu Vân không đáp ứng, nàng sẽ ngay lập tức khóc rống lên.
Mới ra khỏi cấm địa Thần Nông, Tiểu Vân nhất thời cũng chưa nghĩ đến việc sau này sẽ đi đâu nên thuận miệng hỏi “Các ngươi đang ở đâu?”
Tiết Ảnh khẩn trương đáp “Chúng ta đang ở thành phố Bắc Xương, cách đây cũng không xa”
“Thành phố Bắc Xương?” Tiểu Vân khẽ run lên một cái khi nghe được bốn chữ này.
Tiết Ảnh sợ Tiểu Vân không chịu đi nên vội vàng nói “Ngươi đồng ý đi. Quê ta rất đẹp, nhất định ngươi sẽ thích mà. Ta thề đó!”
Ngưu Phi ở bên cạnh đăm chiêu nhìn Tiểu Vân. Hắn muốn khuyên Tiểu Vân đi nhưng lại sợ nếu Tiểu Vân đồng ý thì hắn và Tiết Ảnh sau này sẽ không thể thành đôi. Ngưu Phi trong lòng hết sức mâu thuẫn, trầm mặc không nói, để cho Tiểu Vân tự mình quyết định.
Tiểu Vân suy nghĩ một lát rồi khẽ mỉm cười, nói “ Cảm ơn hai người, nhưng hiện giờ ta phải đi đến một nơi nên tạm thời không thể đi theo các ngươi được”
Ngưu Phi chau mày, không biết nên vui hay buồn với quyết định của Tiểu Vân.
Tiểu Vân gật đầu thừa nhận “Thật. Sau này nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ tới đó ngắm cảnh, dạo chơi”
Nghe Tiểu Vân nói vậy, Tiết Ảnh biết không còn hy vọng gì nữa, thở dài một tiếng rồi móc ra giấy bút. Nàng viết địa chỉ liên lạc của mình rồi đưa cho Tiểu Vân.
“Vậy ngươi nhớ kỹ đây, sau này nếu có cơ hội đến Bắc Xương thì nhất định phải tới tìm chúng ta!”
Tiểu Vân cầm địa chỉ cười nói “Nhất định thế!”
“Huynh đệ, Ngưu Phi này trừ sư phụ ra thì ai cũng không để vào mắt. Nhưng ngươi là ngoại lệ. Đây là toàn bộ tiền mặt, vé xe của ta, ngươi hãy cầm lấy” Ngưu Phi móc từ trong túi ra một nắm giấy bạc rồi dúi vào tay Tiểu Vân.
Tiểu Vân cầm tiền, trong lòng thật sự rất cảm động.
Ba năm trước đây hắn là một đại thiếu gia tiêu tiền như nước, tiền trong tay mỗi lần xuất ra đâu chỉ ngàn vạn, không ngờ tới hôm nay phải nhận đồ tiếp tế của người khác.
Tiểu Vân lúc đầu định cự tuyệt hảo ý của Ngưu Phi nhưng nghĩ tới trên người mình một đồng cũng không có, biết sống ra sao ở cái nơi quan điểm tôn thờ tiền bạc lan tràn khắp thế giới này.
Một tháng này hắn đã trải qua thật nhiều cảm xúc.
Tiểu Vân không muốn bị hiểu lầm thành khiếu hóa tử nên không chần chừ đem tiền cất đi, cười nói “cám ơn!”
Ngưu Phi vỗ vai hắn hào sảng cười: “Huynh đệ giúp nhau cần gì phải khách khí như vậy”
Lúc đầu khi Ngưu Phi xưng huynh đệ, Tiểu Vân đã thầm xem thường. Quen biết mới có mấy giờ đồng hồ, tiếng huynh đệ trên đầu môi chót lưỡi này Tiểu Vân đảm đương không nổi.
Song, hành động vừa rồi của Ngưu Phi khiến Tiểu Vân thay đổi quan điểm. Tiểu Vân quan sát kỹ Ngưu Phi thấy hắn mặt mũi phương phi, mắt hổ môi dày, ngay cả đầu lông mày cũng tràn đầy hai chữ trung nghĩa. Hắn tự nhủ “Có lẽ Ngưu Phi này sẽ trở thành một trợ thủ tốt”
Khi ba người ra khỏi quán cafe, ánh mắt Tiết Ảnh tràn đầy lưu luyến không nỡ rời: “Tiểu Vân, đừng quên điều ngươi đã hứa với ta. Ngươi nhất định phải tới Bắc Xương gặp chúng ta đó!”
Tiểu Vân tiêu sái khoát tay, xoay người rời đi. Tiết Ảnh thở dài một tiếng rồi cùng Ngưu Phi sóng vai đi tới trạm xe lửa.
Ngồi trên xe lửa trở về Bắc Xương, Tiết Ảnh vẫn mặt ủ mày chau khiến cho Ngưu Phi dù khờ đến mấy cũng có thể nhìn ra nàng vẫn còn suy nghĩ đến Tiểu Vân.
Ngưu Phi đang không biết nên làm sao trấn an nàng, chợt nghe thấy hành khách xung quanh đang xôn xao bàn tán điều gì đó. Hắn cẩn thận lắng nghe trong chốc lát.
Ngưu Phi mừng rỡ, vỗ vỗ Tiết Ảnh, kích động nói "Ảnh nhi, muội nghe thấy chưa? Tên Hoàng Quyền đó đã bị bắt vì tội bán thuốc giả. Hiện nay cảnh sát đã niêm phong Trữ Nhân đường và cho thu hồi toàn bộ số thuốc bị tình nghi là Ô Thanh Tử giả mạo”
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Ngưu Phi vốn tưởng rằng, với tính cách của Tiết Ảnh, nhất định sẽ cao hứng nhảy lên, nhưng không ngờ rằng, Tiết Ảnh sau khi nghe chỉ “à” lên một tiếng, tựa đầu vào cửa, vẫn dáng vẻ nhàn nhã đó, ánh mắt nàng u buồn nhìn ra ngoài cửa sổ…
Không biết làm sao, Ngưu Phi đành thở dài, nặng nề tựa vào trên ghế dựa.
Xe chậm rãi lăn trên đường, hướng đến trạm xe lửa ở phía nam thành phố. Dọc đường phong cảnh thơ mộng vô cùng, nhưng Tiết Ảnh ngay cả một chút tâm trạng thưởng thức cũng không có, nàng chỉ cảm thấy khoảng cách đến nam thành phố càng xa, lòng nàng lại càng trống rỗng đến mơ hồ…
Thấy Tiết Ảnh rầu rĩ không vui, Ngưu Phi cũng không khỏi đau lòng. Nhìn thấy đoàn người đẩy xe bán hàng từ toa ăn sang, mắt Ngưu Phi sáng lên, liền quay ra hỏi “Ảnh nhi, ngươi đói bụng không? Ăn chút gì nhé?” Vừa nói, Phi cho tay vào túi quần, định lấy tiền bước ra ngoài. Nhưng mò mãi chỉ thấy túi rỗng không, Ngưu Phi lúc này mới nhớ ra, tất cả tiền của y đã cho Cổ Tiểu Vân mất rồi, y lúc này là người không có đồng nào hết.
Nghe Ngưu Phi hỏi, Tiết Ảnh cũng cảm thấy có chút đói bụng, đang trơ mắt nhìn chỗ thức ăn thơm ngào ngạt. Chợt nhìn sang, thấy Ngưu Phi đứng tại chỗ mặt mày lúng túng, Tiết Ảnh nghĩ lại, không nhịn được lắc đầu mà nói “ Ngươi đã hết cách rồi, hay để ta trả tiền cho, thế tốt hơn.”
“Làm sao có thể để một vị nữ sĩ trả tiền chứ? Đánh ta đi còn hơn” Tiết Ảnh đang định tìm trong bọc lấy tiền, mắt nàng sáng ngời như ánh mặt trời, bỗng nghe thấy tiếng nói như từ phía trên nàng vang lên.
Cả Ngưu Phi và Tiết Ảnh cùng quay đầu lại nhìn, cả hai người không khỏi ngây dại. Song rất nhanh, Tiết Ảnh liền phản ứng, trong nháy mắt, vẻ ngu ngơ trên mặt đã nhường chỗ cho niềm vui mừng khôn xiết : “Là ngươi! Cổ Tiểu Vân!?”
Có lẽ do quá kích động, Tiết Ảnh la lên rất lớn, làm cho cả toa xe hướng về nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ quái. Tiết Ảnh thấy có chút xấu hổ, vội vàng kéo tay Cổ Tiểu Vân xuống ngồi bên cạnh mình.
“Tiểu Vân này, sao ngươi lại xuất hiện ở đây thế?” Thấy Cổ Tiểu Vân xuất hiện trên chuyến xe làm cho Tiết Ảnh quên cả buồn, Ngưu Phi cũng cảm thấy cao hứng, cười hỏi.
“Ừa, đúng vậy đó, bộ không phải ngươi có chỗ khác muốn đi sao?” Tiết Ảnh cũng vội vàng hỏi.
Cổ Tiểu Vân gật đầu, nói “Thì đúng là vậy, vốn là ta chuẩn bị đi chỗ khác, nhưng ta có một người bạn qua thành phố Bắc Xương, nên ta cũng qua đó một chút.”
“À, thì ra là vậy.” Tiết Ảnh còn tưởng rằng Cổ Tiểu Vân xuất hiện trên chuyến xe lửa này là vì mình, nhưng giờ xem ra, chẳng qua là do nàng tự mình đa tình mà thôi, nên có chút thất vọng. Gương mặt xinh đẹp của nàng, bỗng thoáng chút u buồn như người ta đưa đám.
Cổ Tiểu Vân nhìn nàng, nhẹ nhàng cười rồi ho khan một tiếng, nói “ Đúng rồi,
ngươi cũng đã ở thành Bắc Xương mà, không chừng ngươi có biết người bạn này của ta, để ta hỏi thăm xem?”
Tiết Ảnh nhẹ cong môi lên, sâu kín nói “Cả thành Bắc Xương, vài trăm vạn nhân khẩu, làm sao có thể trùng hợp rằng ta biết bằng hữu đó của ngươi được?”
Cổ Tiểu Vân cười nói: “Cũng không biết chừng à, biết đâu được?”
Tiết Ảnh liếc hắn một cái, chẳng có hứng thú gì, nhưng cũng nói “Vậy thôi được, bằng hữu đó của ngươi tên gì, ở đâu ?”
Cổ Tiểu Vân “à” một tiếng, nói “để ta xem lại cái đã, hắn hình như ở tại…”, vừa nói y vừa cho tay vào túi móc ra một trang giấy, đọc thì thầm từng chữ một “Thành Bắc Xương, ba sông đứng ba sông thôn đông nhai 1008 hiệu, tên là Tiết ~~~~~ Ảnh!...”
Cổ Tiểu Vân còn chưa nói hết, Tiết Ảnh đã bắt đầu cười khanh khách, không ngừng dùng đôi bàn tay trắng như phấn của mình nện vào ngực Cổ Tiểu Vân, luôn miệng nói “A, Ngươi xấu lắm, xấu lắm…”
“Ha ha ha…” Cổ Tiểu Vân cũng phá lên cười. Từ khi ra khỏi Thần Nông bí cảnh đến giờ, hắn chưa bao giờ cười vui vẻ đến thế.
Ngưu Phi chậm rãi lắc đầu, giả vờ ra vẻ vô cùng đau đớn, nói “ Ông Trời nhất định là điên rồi, mới làm ra loại quái vật như ngươi. Lớn lên đẹp trai như vậy còn chưa tính, lại còn biết dỗ cô bé, thế chúng nam nhân ta đây còn sống làm gì nữa?”
Có Ngưu Phi làm hộ vệ , có Cổ Tiểu Vân làm bạn, suốt dọc đường Tiết Ảnh hết sức vui vẻ, cười nói không ngừng…
Ba con người trẻ tuổi, dọc đường nói chuyện tranh luận suốt, cho đến khi chuyến xe lửa từ từ trượt vào Bắc Xương, họ đã như keo sơn gắn bó, không thể tách rời.
Tiết Ảnh hoạt bát mê ly, Ngưu Phi nhất mực thật thà, cũng làm cho Cổ Tiểu Vân mê muội. Hồi tưởng lại ba năm trước đây, hắn là cao cao tại thượng Đại thiếu gia, người người kính nhi viễn chi, khi đó hắn, mặc dù có hàng vạn hàng nghìn người tiền hô hậu ủng, nhưng còn chưa có - cũng không biết -bằng hữu là gì. Hôm nay hắn, thoáng cái, liền có hai người bằng hữu, cơ hội như thế, để cho hắn có thể lần nữa thể nghiệm nhân sinh.
“Tiểu Vân, ngươi làm sao vậy?” Tiết Ảnh rất thích nghe Cổ Tiểu Vân nói chuyện, cũng chẳng lạ gì bởi lẽ tiếng Cổ Tiểu Vân nghe rất êm tai, hơn nữa từng lời hắn nói hết sức cô đọng, khôn ngoan, dường như đã trải qua mấy ngàn năm, mấy chục đời người lắng đọng lại, quả nhiên là chữ chữ châu ngọc. Song khi đoàn xe chạy nhanh vào Bắc Xương, Cổ Tiểu Vân bỗng nhiên trở nên trầm mặc, bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, trong ánh mắt tựa như có gì đó muốn bừng lên.
Cái vẻ mặt này, để cho Tiết Ảnh không khỏi đau lòng, giống như đem Cổ Tiểu Vân thật chôn chặt vào trong ngực, tinh tế an ủi.
Cổ Tiểu Vân thở dài một tiếng, lắc đầu nói “Không có gì đâu, chúng ta xuống xe thôi!” Tiết Ảnh cùng Ngưu Phi liếc nhìn nhau, vội vàng thu thập hành lý, đi theo sau Cổ Tiểu Vân xuống khỏi đoàn xe.
Đi ra trạm xe lửa, bên ngoài kia chính là thành phố Bắc Xương phồn hoa đô hội. Mặc dù đã qua ba năm trời, trong mắt Cổ Tiểu Vân, thành Bắc Xương cũng không có bao nhiêu biến đổi, tất cả đều hết sức quen thuộc.
Ra khỏi cổng trạm xe lửa, đối diện đó là một khối nhà cao tầng ngút tầm mắt, vây quanh nó là một cái màn hình LED lớn. Trên màn hình lớn đang không ngừng thay nhau truyền ra toàn bộ quảng cáo Đế cảnh thuốc nghiệp lớn nhất nước Hoa Hạ . Tràng diện to tráng quan, vừa nhìn là thấy chắc hẳn đã tốn một món tiền khổng lồ , tựa giống như cái tên Đế cảnh thuốc nghiệp này, đầy khí khái đế vương. Mỗi người đến thành phố Bắc Xương, điều đầu tiên đập vào mắt họ chính là cái màn hình khổng lồ này, và đồng thời, cũng đem bốn chữ Đế cảnh thuốc nghiệp ghi vào lòng trung.
Đế cảnh thuốc nghiệp không chỉ khiến riêng gì người thành phố Bắc Xương kiêu ngạo, mà là khiến toàn bộ nước Hoa Hạ tự hào!
“Nếu như một ngày ta cũng có thể đi làm ở Đế cảnh thuốc nghiệp, vậy cũng tốt!” Nhìn màn hình lớn đầy những hình ảnh tráng lệ không chớp mắt, Tiết Ảnh thất thần lẩm bẩm nói thế.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Thiếu Niên Dược Vương
Tác giả: Phi Võ Kích Ngang Chương 9: Lý Man Quỳnh
Dịch: Lạc Tâm Kiếp
Biên tập: Lạc Tâm Kiếp
Nguồn: Tiêu Diêu Môn -TCG
- Đế cảnh thuốc nghiệp thực sự tốt như vậy sao? - Nghe Tiết Ảnh nói như vậy, Cổ Tiểu Vân có chút tò mò quay lại hỏi.
Tiết Ảnh nhìn hắn như nhìn một quái vật thời tiền sử, bất đắc dĩ nói:
- Tiểu Vân! Ngươi có bị sao không vậy? Đế cảnh thuốc nghiệp đương nhiên là cực tốt. Bọn họ chuyên sản xuất thuốc Đông y, xuất khẩu sang cả nước ngoài, có khoảng hơn năm trăm chi nhánh trên toàn thế giới. Hầu hết mọi người ở Hoa Hạ này đều mong ước có một công việc tại đó. Bởi vì, trở thành nhân viên của Đế cảnh thuốc nghiệp chẳng những không còn phải lo chuyện cơm áo, mà quan trọng hơn, nó đại biểu cho một địa vị xã hội khiến người ta phải hâm mộ.
Mà nguyên nhân sâu xa khiến người ta hâm mộ Đế cảnh thuốc nghiệp chính là bởi vì Đế cảnh thuốc nghiệp tổng tài - Lý Man Quỳnh. Nàng là nữ nhân khiến toàn bộ thế giới phải chú ý. Nàng xinh đẹp lại vô cùng thông minh, nếu không đã không thể từng bước đưa Đế cảnh thuốc nghiệp phát triển phồn thịnh như bây giờ. Hiện tại, nam nhân khắp thiên hạ đều sẵn sàng vì nàng mà điên cuồng.
Lúc này, trên màn hình vừa vặn xuất hiện hình ảnh Lý Man Quỳnh. Ngưu Phi nhất thời choáng váng, ngây ngô nở nụ cười, nhìn nàng không chớp mắt.
Cổ Tiểu Vân bất giác nhướng mày, khẽ hừ một tiếng nói: " Ngay cả hôn nhân của chính mình cũng không giữ được, nữ nhân như vậy có gì giỏi chứ". Nói xong vung tay, xoay người đi thẳng về phía trước.
Tiết Ảnh lần đầu tiên thấy có người đối với Lý Man Quỳnh tràn đầy khinh thường như vậy, trong lòng không khỏi tò mò, càng khẳng định Cổ Tiểu Vân không phải người thường.
- Cẩn thận!
Tiết Ảnh đang muốn đuổi kịp Cổ Tiểu Vân chợt thấy một chiếc xe xa hoa từ trong hẻm vọt ra, hướng Cổ Tiểu Vân đâm tới, nàng giật mình hoảng sợ muốn ngất đi.
Cổ Tiểu Vân vừa rồi nghĩ tới chuyện cũ, nhất thời có chút thất thần, không chú ý chiếc xe đột nhiên xuất hiện, trong lòng cũng cảm thấy kinh hoảng. Bất quá Thần Nông bí cảnh của hắn trong ba năm này không phải chỉ là đồ bỏ đi, dưới chân chợt loé lên, rất nhanh lướt qua chiếc xe.
- Ta kháo! Có biết lái xe hay không vậy? Cho là có xe đẹp thì có thể thích đi chỗ nào thì đi a?
Thấy Cổ Tiểu Vân suýt mất mạng, Ngưu Phi giận dữ hướng tên lái xe la mắng một trận.
Cùng lúc đó, bên trong chiếc limousine, Lý Man Quỳnh đang cùng thị trưởng Bắc Xương Võ Doãn Tú thân mật trò chuyện, đột nhiên phát hiện chiếc xe có chút không đúng, quay ra hỏi:
- Lão Mã, xảy ra chuyện gì vậy?
Lão Mã - tài xế của lý Man Quỳnh vội trả lời: "Đại khái là một tiểu tử thúi mơ mơ màng màng tông vào xe chúng ta".
Lý Man Quỳnh lông mày khẽ nhăn lại hỏi: " Không có tông vào người ta chứ?"
Lão Mã lắc đầu liên tục: " Không có, không có. Chủ tịch ngài an tâm". Hắn mặc dù miệng nói như vậy, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi lạnh. Tình huống vừa rồi thật hung hiểm đến cực hạn. Hắn cơ hồ khẳng định mình nhất định đụng vào người ta, nhưng đột nhiên, thân hình của đối phương thoáng một cái liền ở trước mặt hắn biến mất một cách quỷ dị. Hết thảy chuyện này đối với hắn giống như một giấc mơ... quá khó tin.
Hồi tưởng lại tình hình lúc trước, lão Mã nhịn không được rùng mình: "Chỉ kém mười mấy cm đối phương cũng có thể né tránh! Má ơi! Gặp quỷ rồi".
Nghe lão Mã nói không có chuyện gì Lý Man Quỳnh liền một lần nữa đem sự chú ý hướng lên người Võ Doãn Tú, cười nói: "Doãn Tú, ngươi đường đường là đại thị trưởng, sao lại có thời gian đến xem ta a..."
Võ Doãn Tú dung mạo mặc dù không bằng Lý Man Quỳnh nhưng cũng thành thục quyến rũ, hơn nữa nàng đặc biệt có cái phong vận của một nữ chính trị gia, tạo nên lực hấp dẫn đặc biệt.
Lúc này nàng lắc lắc mái tóc cười nói: " Ta không phải là đã đến rồi sao? Như thế nào? Có thể hay không quyên 100 ngàn để ta nâng cao phúc lợi cho thành phố?"
Lý Man Quỳnh cười khổ một tiếng nói: " Lão đồng học, người ta cũng là thỏ không ăn cỏ gần hang, nhưng làm sao mà ngươi chuyên lấy cỏ ở hang ổ ta cho thỏ gặm a..."
Võ Doãn Tú cười khanh khách nói: "Không ăn cỏ ở hang đó có mà là thỏ đần sao? Nhất là cỏ ở đó lại màu mỡ ngon miệng, ta không ăn chẳng phải không nể mặt mình sao. Khách khách...
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của dracupi
Thiếu Niên Dược Vương
Tác giả: Phi Võ Kích Ngang Chương 10: Sơ đáo Tam Hà thôn (Mới tới Tam Hà thôn)
Nguồn: Sưu tầm
“Có lẽ lại tới đây… Đúng.” Cổ Tiểu Vân trong lòng thầm nghĩ đến
từ ba năm trước đây, hắn tức giận rời khỏi nhà, ngộ nhập Thần Nông bí cảnh, vận mệnh đưa đẩy hắn tới trên con đường nhất định không tầm thường. Có thể hay không trở thành Dược Vương, có thể hay không lấy thuốc nhập đạo, có thể hay không cứu vãn hạo kiếp của nhân loại sẽ xuất hiện mười năm sau, có thể hay không trợ giúp Thần Nông đang bị nhốt trở về Thần Giới, ở nhân gian có thể hay không lưu lại nhân gian danh nghiệp bất hủ… Cổ Tiểu Vân mơ hồ cảm giác được, hắn khởi điểm chính là ở chỗ này.
“Tiểu Vân, ngươi nhìn xem Tam Hà thôn có rất nhiều cảnh đẹp đó?” Tiết Ảnh trên mặt hiện đầy nét kiêu ngạo.
Cổ Tiểu Vân gật gật đầu tán thưởng “Thật sự rất đẹp!”.
Tam Hà thôn vì có đường thuỷ thuận lợi, nên thuyền bè từ bắc tới nam từ đông qua tây phần lớn đều phải qua đây, khiến cho nơi này trở nên phồn thịnh. Mặc dù cấp bậc hành chánh là một thôn, nhưng mô hình không khác gì một trấn. Ở trong khung cảnh non nước quanh thôn, tầng tầng lớp lớp ngôi nhà rất sang trọng với thiết kế độc đáo sừng sững đứng đó chứng tỏ Tam Hà thôn cực kì thịnh vượng, quả là chốn thế ngoại đào nguyên.
Phụ thân của Tiết Ảnh là Tiết Nhất Đức, một lão lương y già, ông đồng thời mở một nhà thuốc bắc để kinh doanh. Có lẽ vì từ sâu trong trí óc mọi người đối với lương y rất sùng bái, hơn nữa thêm việc Tiết Nhất Đức trong thôn là người đức cao vọng trọng, đã liên tục vinh dự được bầu làm thôn trưởng Tam Hà thôn trong mười năm.
Ngưu Sơn Bằng, phụ thân của Ngưu Phi cũng là một doanh nhân ở Tam Hà thôn. Ông kinh doanh một công ty mậu dịch để đầu cơ trục lợi kiếm tiền từ các món hàng hoá, là nhà giầu có nhất Tam Hà thôn.
Cho nên, cơ hồ trong mắt người Tam Hà thôn, Tiết Ảnh cùng Ngưu Phi là một đôi trời sanh. Ngay cả Tiết Nhất Đức cùng Ngưu Sơn Bằng cũng cho là như thế, họ đã ngầm hiểu nhau và xem đối phương là thân gia.
Bởi vậy, việc Tiểu Cổ Vân cùng Tiết Ảnh có những cử chỉ thân mật ở Tam Hà thôn đã lập tức đưa đến hàng ngàn ánh mắt dị nghị. Cổ Tiểu Vân đẹp trai, ôn nhu, dịu dàng thật sự có mấy phần Ngưu Phi không thể bằng được, đủ loại suy đoán đàm phán được xuất hiện và trở thành một phong trào. Mà nhân loại con người đều có một đặc điểm chung là thiên vị cho người mình quen biết, cho nên Cổ Tiểu Vân mới vừa bước vào Tam Hà thôn, liền bị xếp vào loại “đào khoét nhà giầu, chuột muốn sa chỉnh gạo”. Ở xung quanh hắn nhất thời hiện hữu những ánh mắt đầy căm thù. Truyện "Thiếu Niên Dược Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cổ Tiểu Vân tương đối nhạy cảm và ý thức được điểm này nhưng hết lần này tới lần khác Tiết Ảnh luôn tỏ ra thân mật, chẳng những không ý thức được rằng nàng đã để cho Cổ Tiểu Vân biến thành địch nhân của Tam Hà thôn, thậm chí còn trầm trọng hơn, càng đối với Cổ Tiểu Vân tỏ ra càng thân mật, kết quả càng làm cho Cổ Tiểu Vân gặp không ít phiền toái.
“A, Tiết Ảnh, vị tiểu thư bên cạnh ngươi thật xinh đẹp nhé, nhìn này mái tóc thật dài, thật khó gặp!” đang đi trên đường phố ở Tam Hà thôn thì lại chạm mặt với mấy tên thanh niên có dáng vẻ lưu manh.
Tiết Ảnh vừa nghe thì nụ cười lập tức lạnh xuống, hung hăng trợn mắt mà nói “Thanh Bì, ta xem mắt ngươi là hạt châu hay là đem cho chó ăn thì tốt, thậm chí ngay cả nam hay nữ cũng không phân biệt rõ” Nói xong mang theo vài phần ấy náy quay đầu đối với Cổ Tiểu Vân nói “Tiểu Vân, ngươi không nên trách bọn họ, bọn họ trong thôn Tam Hà vốn nổi danh là bọn côn đồ du đãng, trong mồm chó không thể mọc được ngà voi.” Truyện "Thiếu Niên Dược Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ngưu Phi bên cạnh sắc mặt có chút không vui trầm giọng mà nói “Thanh Bì, không biết nói chuyện thì câm cái miệng lại cho ta.”
“Phi ca, chúng ta có phải là cái thùng cho ngươi phát tiết không. Lão bà tương lai sắp bị người khác cướp đi rồi, làm sao lại không có chút nóng nảy?” Ngưu Phi ở Tam Hà thôn thuộc thế hệ trẻ trung, lại có uy vọng, nhất là bọn người Thanh Bì nhận được không ít được ân huệ của Ngưu Phi, trong lòng cũng kính phục hắn.
“Thanh Bì, nếu ngươi còn nói hươu nói vượn, ta sẽ đem miệng ngươi xé nát!” Tiết Ảnh vừa thẹn vừa giận, dậm chân hô lên.
Thấy Tiết Ảnh phản ứng có mấy phần quá khích, Ngưu Phi trong lòng thầm thở dài một tiếng, hướng bọn Thanh Bì khoát tay mà nói “Các ngươi hãy đi đi, không nên ở chỗ này gây rối”.
Ngưu Phi khẩu khí mặc dù coi như hoà hoãn, nhưng hai tên Thanh Bì không dám nữa lời cãi lại, hung hăng trợn mắt nhìn Cổ Tiểu Vân một cái, chỉ tay vào hắn nghiến răn nghiến lợi mà nói “Tiểu tử, đừng tưởng rằng ngươi đẹp trai có chút đặc biệt hơn người. Ở Tam Hà thôn, ngươi tốt nhất hãy cẩn thận đừng để ta gặp mặt!” Nói xong thì hướng Ngưu Phi cúi chào rồi nghênh ngang bỏ đi. Lúc ngang qua bên cạnh Cổ Tiểu Vân vẫn không quên dùng bả vai hung hăng hích hắn một cái.
Cổ Tiểu Vân nhẫn nhịn, không chỉ vì hắn tính tình vốn nhu hoà, hơn nữa bởi vì hắn vốn nhìn ra mấy người này cùng Ngưu Phi có quan hệ không tệ, và từ trong mắt của bọn hắn, Cổ Tiểu Vân nhìn ra bọn họ tuy có chút lưu manh nhưng bản chất cũng không xấu.
Tiết Ảnh có chút tức giận trợn mắt nhìn Ngưu Phi mà nói “Ngưu Phi, bọn Thanh Bì này ngày càng vô liêm sỉ, đây đều là do ngươi dung túng” .
Ngưu Phi có chút lúng túng đối với Cổ Tiểu Vân cười khổ một tiếng nói “Tiểu Vân, thật xin lỗi, đã để cho ngươi chịu uỷ khuất.”
Cổ Tiểu Vân phẩy tay cười nói “Không có chuyện gì
Ngưu Phi thở dài một tiếng rồi nói “Ta đây về nhà trước, nếu có rãnh rỗi thì tới nhà ta chơi” Nói xong thì nhìn Tiết Ảnh một cái, có chút lưu luyến xoay người bỏ đi.
Cổ Tiểu Vân nhịn không được mà nói với Tiết Ảnh “Tiết Ảnh, ngươi không nên đối với Ngưu Phi như vậy.”
“Ta… ta tại sao ta?” Tiết Ảnh lộ vẻ chột dạ
“Đừng nói cho ta biết là ngươi nhìn chưa ra, Ngưu Phi hắn thích ngươi.”
“Vậy thì thế nào? Chẳng lẽ hắn yêu ta, ta liền thích hắn sao?” Tiết Ảnh mạnh miệng nói.
“Đúng! Ngươi thích người nào hay không thích người nào là quyền của ngươi. Nhưng ngươi nên học được cách tôn trọng người thích ngươi, đó là một chỉ tiêu đánh giá một nữ nhân chân chính. Cho dù ngươi không thích Ngưu Phi, ngươi cũng nên tôn trọng hắn, huống chi các ngươi vốn là thanh mai trúc mã!” Cổ Tiểu Vân nghiêm mặt đối với Tiết Ảnh nhưng thực ra trong lòng cơ hồ có chút khẩn trương.
“Được rồi được rồi, ta biết rồi.” Tiết Ảnh cố né tránh không dám nhìn thẳng vào Cổ Tiểu Vân.
Cổ Tiểu Vân nhẹ nhàng lắc đầu, tay chỉ vào một ngôi nhà hồng bạch xinh đẹp hỏi “Kia là nhà ngươi sao?”
Tiết Ảnh lấy làm kinh hãi hỏi “Làm sao ngươi biết?”.
Cổ Tiểu Vân cười cười nói “Ngươi không phải nói nhà ngươi là tiệm thuốc ư, ta nghe thấy được vị thuốc đông y mà!” Nói xong, Cổ Tiểu Vân nhẹ nhàng sờ sờ cái mũi
Tiết Ảnh cười khanh khách nói “Lỗ mũi của ngươi thật không đơn giản, cách xa nhau như vậy, nếu là ta thật không nghe thấy được.”
Cổ Tiểu Vân khẽ mỉm cười, không nói gì. Đối với một Dược Vương mà nói khứu giác là điểm trọng yếu. Mỗi một chủng thảo dược đều có mùi vị riêng của nó, hơn nữa hai loại thảo dược ngoại hình cực kỳ tương tự, không dễ dùng mắt thường để phân biệt, mùi vị làmấu chốt để phân biệt. Mà có thảo dược mùi lại cực kỳ giống nhau, như thế nào từ hai loại cực kỳ giống nhau ngửi ra bất đồng rất nhỏ đối với lỗ mũi thì càng là một loại khảo nghiệp. Ở Thần Nông bí cảnh ba năm, việc luyện tập đối với lỗ mũi vẫn luôn là một khoa mục chủ yếu của Cổ Tiểu Vân.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo