Sau khi Đường Tiêu rời đi không lâu, Chu Hi, kẻ thống trị cao nhất Đại Minh từ bên ngoài vội vàng chạy về hoàng cung. Sự tình Đại hoàng tử bị mất một quả Địa Nguyên đan, hắn cũng không quá để trong lòng, chỉ là đối với việc có thích khách dám can đảm vào trong hoàng cung ăn trộm là rất phẫn nộ.
Chu Hi trước mắt tổng cộng có bốn mươi hai phi tần, hai mươi sáu nam, mười sáu nữ, hắn một mực không lập thái tử, chính là vì để cho những hoàng tử này tập trugn tu luyện võ học, cũng học tu thân dưỡng tính, thương cảm thần tử, tìm hiểu tâm tư đế vương.
Cho nên Chu Hi đối với việc những hoàng tử công chúa kết giao vương công quý tộc, tự mình bồi dưỡng thế lực, một mực làm như không thấy. Hắn cho các hoàng tử, chính là một sân khấu cạnh tranh công bình. Nhưng mà, sự tình cấu kết cao thủ tông phái, công nhiên ở trong hoàng cung ăn trộm, chính là chuyện mà Chu Hi không cách nào tha thứ, loại sự tình này nếu như không nghiêm trị, nhất định sẽ biến thành một tiền lệ xấu, tạo thành hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Đương nhiên, Chu Hi giờ phút này còn không biết cấm chế tẩm cung của hắn bị người phá, Luyện Yêu Thối Ma Hồ cũng bị người đánh cắp rồi, nếu không hắn cũng không cần giả bộ giận dữ một chút rồi.
Dù cho chỉ là giả vờ giận dữ, cũng làm những hoàng tử công chúa sợ tới mức chân tay khép nép, tay chân run rẩy. Đặc biệt là sau khi Đại hoàng tử đóng cửa hoàng cung, lại mạnh mẽ xông tới cung của Nhị hoàng tử cùng Thất hoàng tử tra xét, bị Chu Hi mắng cho té tác.
Bởi vì Nhị hoàng tử, Thất hoàng tử cùng Đại hoàng tử là quan hệ cạnh tranh. Chu Hi cũng có chút hoài nghi có phải bọn hắn tìm cao thủ tông phái đến, tiềm nhập hoàng cung hay không. Thời điểm lúc này, thậm chí muốn hướng Nhị hoàng tử cùng Thất hoàng tử sử dụng uy áp linh hồn tiến hành chất vấn.
Nhưng sau khi nghĩ lại cũng không có làm như vậy, dù sao một võ giả sau khi bị uy áp linh hồn, có một nửa tỷ lệ bị phế bỏ võ công, cả đời không cách nào tu luyện, cho dù không có bị phế sạch võ công, tu vi cũng sẽ giảm sút nghiêm trọng, ít nhất không còn khả năng tấn cấp, loại tổn thất này là Chu Hi không thể tiếp nhận đấy, hơn nữa khả năng tạo thành ngộ thương rất lớn.
Cuối cùng Chu Hi vẫn là đem chuyện này giao cho Đại Tông Chính Viện đến xử lý, yêu cầu Đại Tông Chính Viện cần phải tra ra hung phạm trộm cắp Địa Nguyên đan, nhiễu loạn hoàng cung.
Đại Minh Đại Tông Chính Viện nằm trong nội các, trên cả lục bộ, phụ trách quản lý gia phả, tước lộc, thưởng phạt, tế tự của hoàng thất. Cũng xử phạt hoàng thất phạm tội và giáo dục đệ tử hoàng thất. Còn chưởng quản danh sách cửu tộc của hoàng đế, gia phả hệ thống các Vương gia, ghi chép con cái tôn thất, danh tự phong hào, con cháu thừa kế tước vị, thời gian sinh tử, kết hôn, an táng...
Đại Minh hoàng thất xúc phạm quốc pháp, Hình bộ nha môn không có quyền hỏi đến, chỉ có Đại Tông Chính Viện theo như gia pháp hoàng thất xử trí. Đại Tông Chính Viện ở Đại Minh, là cơ cấu mà ngay cả hoàng đế cũng phải lễ kính ba phần, bất quá đối tượng nó phục vụ rất đặc biệt, chỉ giới hạn ở trong thành viên hoàng thất.
Tuy chỉ gài bẫy cho Ngũ hoàng tử lấy giá cao mua Địa Nguyên đan, nhưng mà Nhị hoàng tử cùng Thất hoàng tử cũng bị phụ hoàng quở trách, thậm chí bị liệt vào danh sách đưa đến Đại Tông Chính Viện tiến hành thẩm vấn. Trong nội tâm Đại hoàng tử Chu Kình rất khoái trá, nếu như có thể dùng một quả Địa Nguyên đan làm đại giá, đổi lấy việc phụ hoàng không tín nhiệm đối với Nhị hoàng tử cùng Thất hoàng tử, Chu Kình cảm thấy đây hết thảy là rất đáng giá.
Không ngờ thời điểm đang chìm vào giấc ngủ, lại có thay đổi bất ngờ, Chu Hi đột nhiên ở trong tẩm cung hắn rống lớn một tiếng, hình rồng màu đỏ cực lớn lập tức hiện thân ở phía trên Tử Cấm thành, quanh thân hỏa diễm thiêu đốt, phảng phất phẫn nộ đã đến cực hạn. Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ Kinh thành gần trăm vạn dân nơm nớp lo sợ, bị trấn áp phủ phục trên mặt đất không thể nhúc nhích.
Đường Tiêu đang ở trên giường bên trong Trấn quốc Hầu Đường phủ, cảm nhận được loại uy lực này, khó thở đến mức ngay cả chuyển mình cũng trở nên cực kỳ khó khăn.
Qua cửa sổ chứng kiến hỏa diễm cự long đang ở trên không Tử Cấm thành thiêu đốt, Đường Tiêu rất hoảng sợ, cái này cần bao nhiêu chân khí, mới có thể ngưng tụ ra cự long uy mãnh như thế? Điều này cần tu vi như thế nào, mới có thể dưới sự giận dữ, làm cho hắn cách xa Tử Cấm thành như thế, cũng cảm nhận được uy áp cường đại này?
Rất nhanh Đường Tiêu liền hiểu ra, hơn phân nửa là vị hoàng đế kia phát hiện mật thất bị người mở ra, trộm mất Hấp Huyết Hồ Lô, cho nên long nhan giận dữ, một tiếng bạo rống đã trấn áp toàn bộ Kinh thành.
Trong nội tâm Đường Tiêu đối với võ học thế giới này cũng càng thêm mong đợi, hắn liền ở trong lòng cảm khái, không biết mình lúc nào, mới có thể trở thành tồn tại như thế này, gầm lên giận dữ thì có thể làm cho trăm vạn người nơm nớp lo sợ, phủ phục không dám đứng dậy.
- Tất cả hoàng tử công chúa, mau đến Đại Tông Chính Viện cho trẫm! Cần phải tra ra đồng đảng kẻ trộm kia! Mặt khác, đem Chu Hoằng gọi đến cho trẫm!
Phát hiện Luyện Yêu Thối Ma Hồ bị mất trộm, trong mật thất một mảnh bừa bộn, Chu Hi dưới cơn thịnh nộ, lại hạ hai đạo khẩu dụ mới, sau đó hắn xếp cả Tam Cung Lục Viện vào danh sách thẩm án của Đại Tông Chính Viện.
Lần này Đại hoàng tử thật đúng là bị người người oán trách, không nói chính hắn cũng bị đưa đến Đại Tông Chính Viện, liên lụy đến tất cả hoàng tử công chúa và tất cả các cung phi nương nương, cũng cùng một chỗ bị Đại Tông Chính Viện điều tra, chuyện này là lần đầu tiên từ khi Đại Minh thành lập đến nay.
Bởi vì Luyện Yêu Thối Ma Hồ liên quan đến cơ mật hoàng gia, cấm chế mật thất của tẩm cung Hoàng Thượng bị trộm không phải chuyện đùa. Thời điểm Đại Tông Chính Viện tiến hành điều tra, vẫn dùng chuyện Địa Nguyên đan mà tra xét, không có một lời dính liếu tới chuyện mật thất của Hoàng thượng.
Bên trong tất cả hoàng tử công chúa, hiện tại khẩn trương nhất đúng là Dực Thai công chúa, nàng biết rõ Đường Tiêu lần này gây ra đại họa ngập trời. Tuy không biết vì cái gì mà một viên Địa Nguyên đan có thể làm cho phụ hoàng giận dữ như thế, nhưng mà phụ hoàng đã phát ra căm giận ngút trời, có thể tưởng tượng một khi mình bị điều tra ra, gặp phải trừng phạt như thế nào.
Sự tình đã đến một bước này, đánh chết cũng không thể nhận, cũng may hai cung nữ đều là cùng nàng lớn lên từ nhỏ, ngày thường thân như tỷ muội. Hiện tại ba người tụ tập cùng một chỗ, cổ vũ lẫn nhau. au khi tiến vào Đại Tông Chính Viện, cứ nhất quyết một lời là ngày hôm đó không ra Dực Thai cung một bước, cái gì cũng không biết.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Đối với hai cung nữ mà nói, sự tình phát triển đến bước này, cho dù các nàng khai ra Dực Thai công chúa có liên quan đến vụ án, nhưng nàng thân là công chúa, dù cho có tai ương lao ngục, hình trượng gì đó, nhưng nhất quyết không bị xử chết, mà hai người các nàng, rất có thể sẽ trở thành người chịu tội thay cho công chúa, bị khỏa thân trảm thủ ở Ngọ môn, thậm chí liên luỵ cửu tộc! Cho nên càng thêm khuyên bảo Dực Thai công chúa tuyệt không thể nhận tội.
Cũng may thời điểm phát sinh sự tình lúc ấy, Phương Kích lo lắng an nguy của Dực Thai công chúa, phái bốn đội Ngự lâm quân đóng ở trong nội cung Dực Thai, thậm chí phái ra nữ Ngự lâm quân hướng tẩm cung, kể cả phòng tắm của Dực Thai công chúa tiến hành đột kích tìm tòi, những người này ngược lại có thể làm chứng vì Dực Thai công chúa.
Rất nhanh, Đại Tông Chính Viện ra lệnh, tả hữu Tông Chính, tả hữu Tông Nhân, Phủ thừa, Đường chủ..., mang theo Ngự lâm quân đi tới tất cả các cung các viện, đem hoàng tử công chúa, nương nương, phi tần mang đến Đại Tông Chính Viện, mà tất cả cung nữ thái giám của các cung viện cũng bị đưa tới nơi khác, tách ra tiến hành thẩm vấn.
- Thà rằng chết, cũng không nhận!
Ba tỷ muội ôm cùng một chỗ, cuối cùng lại lẫn nhau cổ vũ một phen.
Thời điểm người của Đại Tông Chính Viện tới, Dực Thai công chúa sợ tới mức khẽ run rẩy, cơ hồ đi không nổi, bất quá lúc trước long nhan giận dữ tạo thành uy áp, cùng Đại Tông Chính Viện trước sau như một, làm cho tâm lý của đám hoàng tử công chúa sợ hãi, làm cho rất nhiều hoàng tử công chúa, thậm chí biểu hiện so với Dực Thai công chúa càng thêm kinh hoảng, nên chuyện này ngược lại không đến mức để cho Dực Thai công chúa trở nên nổi bật.
. . . . . .
Năm ngày năm đêm, thời gian như trong địa ngục, năm cái ngày đêm này là một đoạn thời gian để cho rất nhiều hoàng tử công chúa cả đời khó quên, không ngừng thẩm vấn, có đôi khi vừa mới ngủ chưa tới một canh giờ, lại đột nhiên từ trong lúc ngủ mơ bị đánh thức, cưỡng bức, đe dọa, lừa dối, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Đáng thương nhất là Nhị hoàng tử Chu Hoằng, bị Chu Hi coi là đối tượng trọng điểm hoài nghi, nên tự mình thẩm vấn, năm ngày năm đêm cực hình thẩm vấn, lại cái gì cũng không hỏi được, Chu Hi dưới sự tức giận, rốt cục nhịn không được tự mình hướng Nhị hoàng tử Chu Hoằng sử dụng uy áp linh hồn!
Kết cục rất bi thảm, Nhị hoàng tử Chu Hoằng lại nằm trong một nữa bất hạnh nhất, bị chấn đoạn kinh mạch toàn thân không nói, đan điền cũng bị nổ bung, tu vi Địa Nguyên Cấp tứ giai bị phế tại chỗ! Từ nay về sau không cách nào tu luyện nữa, còn cả đời cùng giường làm bạn!
Cho đến lúc này, Nhân hoàng mới phát hiện cả chuyện này cùng Nhị hoàng tử Chu Hoằng căn bản không có nửa điểm quan hệ!
Nhân hoàng Chu Hi lòng đau như cắt, nhìn ánh mắt tuyệt vọng của Nhị hoàng tử Chu Hoằng, nhìn ái tử có thiên phú võ học cao nhất trong tất cả hoàng tử đang hấp hối, sau khi hắn điên cuồng mà gầm thét hơn một canh giờ, một chưởng chụp chết Nhị hoàng tử Chu Hoằng, hơn nữa một lần nữa phát khẩu dụ xuống dưới, nói nghi phạm Chu Hoằng đã nhận tội, cũng bị hắn xử tử tại chỗ, ra lệnh Đại Tông Chính Viện đem tất cả hoàng tử công chúa khác trả tự do.
. . . . . .
- Dực Thai công chúa, cho ngươi rất nhiều cơ hội! Vốn cho là chuyện này thật sự cùng ngươi không có quan hệ, không ngờ người bên cạnh ngươi đã nhận tất cả tội! Việc này xác thực là do ngươi sai sử. Ngươi nhanh nhận tội đi, trộm Địa Nguyên đan rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào, nếu như có thể thành thật, còn lưu ngươi một đường sinh cơ, nếu không lập tức quăng vào tử lao nhận cực hình! Tuyệt không tha thứ!
Tả Tông Chính Chu Húc đột nhiên mang theo một đại đội nhân mã, đi vào hiện trường đang thẩm vấn Dực Thai công chúa.
- Không phải ta. . .
Dực Thai công chúa thì thào mà nói, nàng đã sợ hãi cùng mỏi mệt đến cực hạn, nàng hiện tại trong lòng chỉ có một ý niệm duy nhất, là nếu như hai cung nữ kia đã nhận tội, mặc kệ nàng có thừa nhận hay không, kết quả cũng sẽ không chênh lệch quá nhiều, cho nên nàng căn bản không có ý định nhận tội.
- Tốt rồi, ngươi có thể trở về. Tả Tông Chính Chu Húc chỉ là hỏi cho có mà thôi, hắn căn bản không có hoài nghi qua là Dực Thai công chúa gây nên.
- Có thể trở về sao?
Dực Thai công chúa có chút không biết rõ ý tứ trong lời nói của Tả Tông Chính Chu Húc.
- Ân, tất cả chứng cớ đều cho thấy, chuyện này cùng ngươi không có vấn đề gì.
Tả Tông Chính Chu Húc nhẹ gật đầu, ánh mắt trở nên hòa ái hơn rất nhiều.
Sau Dực Thai công chúa đứng dậy đi hai bước, thiếu chút nữa đã ngã trên mặt đất, hiện tại ý niệm duy nhất trong lòng nàng, là thời điểm gặp lại tên hỗn đản Đường Tiêu kia, nhất định phải đem thụ khổ mấy ngày nay, trút gấp bội lên người hắn.
Bất quá trong thời gian ngắn, Dực Thai công chúa sẽ không đi tìm Đường Tiêu, nếu không sẽ khiến một ít hoài nghi không đáng có, hướng hắn báo thù mà nói, ít nhất cũng để chuyện này yên lặng một thời gian
Cũng không phải tất cả hoàng tử công chúa đều may mắn giống như Dực Thai công chúa như vậy, Dực Thai công chúa là nhóm đầu tiên bị bài trừ hiềm nghi gây án, thời điểm nàng ở Đại Tông Chính Tự thẩm vấn ba ngày ba đêm đã được thả ra. Cái này là phải quy công cho Phương Kích, vì bảo vệ Dực Thai công chúa an toàn, nên phái thêm hai đội Ngự lâm quân canh phòng trong ngoài Dực Thai cung, cùng vài nữ cấm binh xâm nhập phòng tắm của Dực Thai cung.
Bọn hắn cung cấp căn cứ rất chính xác, hoàn toàn đem Dực Thai công chúa bài trừ ra khỏi nhóm có hiềm nghi gây án.
Trái lại sau khi phát sinh sự tình này, những hoàng tử công chúa nói không rõ chỗ ở của mình, vừa không có người chứng kiến thì rất phiền toái. Đặc biệt là Thất hoàng tử Chu Vũ, nhiều người nhiều miệng, vốn không có việc gì, dưới sự đe dọa dồn dập, nên nói chút ít sự tình không giống nhau, làm cho bọn hắn đã bị hoài nghi cũng càng ngày càng nặng.
Dực Thai công chúa và vài tên cung nữ thái giám của nàng sau khi bị thẩm vấn ba ngày ba đêm đã được thả ra, nhưng hơn phân nửa hoàng tử công chúa phải chịu đựng đủ năm ngày năm đêm. Sau khi Nhị hoàng tử Chu Hoằng bị Nhân hoàng một chưởng đập chết, mới may mắn toàn thân trở ra.
Sau khi Dực Thai công chúa quay trở lại Dực Thai cung, cùng hai cung nữ ôm đầu khóc rống với nhau, ba tỷ muội rất ương ngạnh mà kiên trì đến cùng, mặc kệ cưỡng bức, dụ lợi, đe dọa hay lừa dối, đều thủy chung sáu chữ “thà rằng chết, cũng không nhận” này.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Đã có kinh nghiệm này về sau, Dực Thai công chúa càng thêm tin tưởng hai cung nữ này, còn có thử thách nào quý báu hơn thử thách vừa rồi? Còn có trung thành tin cậy nào hơn trung thành tin cậy này chứ?
Thi thể của Nhị hoàng tử Chu Hoằng bị treo ở giữa tâm Diêm La trụ trước Tử Cấm thành, vì hoàng đạo tôn nghiêm, nên không để cho hắn khỏa thân, tội danh là dùng thủ đoạn bất chính đối phó với huynh đệ mình.
Nhị hoàng tử Chu Hoằng trở thành vật hi sinh cùng người chịu tội thay cho sự kiện cướp bóc hoàng cung lớn nhất lần này của Đường Tiêu, nếu như Đại Tông Chính Viện oanh oanh liệt liệt làm ầm ĩ năm ngày năm đêm mà tra không ra hung phạm, Nhân hoàng Chu Hi cùng Đại Minh hoàng triều còn mặt mũi gì nữa, oán khí trong nội cung sẽ khó dẹp yên, cho nên, Nhị hoàng tử đã chết, vậy hãy để cho hắn gánh chịu hết thảy tội lỗi đi.
Địa Nguyên đan được Nhân hoàng “tìm” trở về, trả lại cho Đại hoàng tử Chu Kình, đương nhiên là từ trên người Nhị hoàng tử Chu Hoằng “ tìm” được. Nhị hoàng tử Chu Hoằng thân là con của Nhân hoàng, sau khi chết vẫn vì phụ hoàng Chu Hi, vi đại minh hoàng thất làm ra một hi sinh cuối cùng.
Sau khi “tra ra” hung phạm, Đại hoàng tử Chu Kình không hiểu nguyên nhân gì mà bị nhốt vào thạch lao, mỗi ngày chỉ ăn cơm rau, diện bích ba tháng. Chu Kình căn bản nghĩ mãi mà không rõ tại sao mình lại bị trừng phạt, nhưng Nhân hoàng tựa hồ không muốn giải thích cho hắn.
Cái này đương nhiên chỉ là Nhân hoàng Chu Hi đối với oan hồn của Nhị hoàng tử Chu Hoằng làm ra an ủi duy nhất để đền bù tổn thất.
Nhị hoàng tử đã chết, thế lực tương ứng sụp đổ, một bộ phận chuyển hướng phụ thuộc vào Thất hoàng tử Chu Vũ, một bộ phận ngược lại đầu phục Đại hoàng tử Chu Kình, thế lực trong nội cung cùng khắp nơi trong triều một lần nữa thay đổi.
Thất hoàng tử Chu Vũ được Nhân hoàng khen ngợi thiên tư thông minh, tinh thông tâm thuật đế vương, tuy tu vi trước mắt vẫn kém xa Đại hoàng tử, căn bản không có thực lực cùng Đại hoàng tử Chu Kình chính diện chống lại, nhưng mà những hoàng tử khác không được Nhân hoàng yêu thích, khả năng kế thừa vương vị, so với Thất hoàng tử Chu Vũ càng thêm không bằng.
Trải qua sự kiện lần này, trong mắt Nhân hoàng nhìn về phía Thất hoàng tử Chu Vũ, chính là nhiều thêm vài phần không tín nhiệm.
Sự tình Đại hoàng tử Chu Kình sắc phong Thái tử, tựa hồ đã thành kết cục đã định.
. . . . . .
Nửa tháng sau, nhờ dùng đại lượng Bổ Huyết đan, thân thể Đường Tiêu đã khôi phục bảy tám phần, nếu như không phải tác dụng phụ của mấy đan dược kích thích kia quá lớn, một tuần trước hắn đã hoàn toàn bình phục rồi.
Đường Tiêu có chỗ không biết chính là, nếu như không phải có chân khí vạn năm tu luyện của Chính Thuỷ tổ cùng Luyện Yêu Thối Ma Hồ đóng ở đan điền giúp hắn chống lại, hắn cũng không biết sớm chết bao nhiêu lần rồi.
Sau khi Đường Tiêu khôi phục, lại bắt đầu điên cuồng tu luyện, đoạn thời gian này, hắn chủ yếu tu luyện là Hóa Điêu Lược Không Thất Thức, ngẫu nhiên cũng sẽ nghiên cứu Cẩm Y Long Quyền ăn trộm từ Dực Thai cung một chút.
Một tháng trôi qua, tuy đã tiến vào mùa đông, nhưng Áo Bỉ đảo ở vào hải ngoại đông nam của Cửu Châu đại lục, mùa đông độ ấm cũng không quá thấp, ở trên đảo, trừ một ít đỉnh thâm sơn có tuyết đọng ra, trong Kinh thành một mực không có tyết rơi.
Trong Thần Mã Quán, mười nha hoàn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nắm lấy tay áo, thần sắc rất hưng phấn mà ngửa đầu nhìn lên trời không.
Bởi vì, những ngày này Đường Tiêu không có ở trên mặt đất luyện công, mà là bay trên trời.
Đường Tiêu luyện Hóa Điêu Lược Không Thất Thức đã có sở thành, sau khi thi triển ra, hai cánh tay hoàn toàn biến thành cánh chim, mở rộng ra một trượng, hơn nữa ngưng khí biến hình làm toàn thân tuyết trắng, phi trên không trung giống như một tuyết điêu cực lớn.
Đường Tiêu đã rất quen thuộc mà sử dụng chân khí trong cơ thể ngưng khí hóa thành cánh chim, ở trên không trung Đường phủ phi hành một khoảng cách không ngắn rồi, tu luyện thời gian dài như vậy, cũng làm cho kỹ thuật phi hành của hắn đề cao thật lớn, không giống như vừa mới bắt đầu, vừa mới bay một chút là rơi vào giữa Nhật Nguyệt hồ.
Dực Thai công chúa thủy chung chưa có tới tìm Đường Tiêu, từ sự kiện lần trước trong hoàng cung có thích khách về sau, các hoàng tử công chúa rất ít cùng đám sĩ tử kết giao.
Nhân hoàng Chu Hi vẫn đang âm thầm tìm kiếm hạ lạc của Luyện Yêu Thối Ma Hồ, thậm chí đi Thiên Cơ Động tìm Tử Nguyệt chân nhân tiến hành suy diễn, nhưng thủy chung tra không được bất luận manh mối gì, Tử Nguyệt chân nhân ngược lại là hướng Nhân hoàng nói suy đoán của mình, người có thể bài trừ cấm chế tẩm cung Hoàng Thượng, thậm chí bài trừ cấm chế của Luyện Yêu Thối Ma Hồ, ít nhất tu vi trên cả hắn, rất có thể đã vượt qua Thiên Nguyên Cấp cường giả của Cửu Châu đại lục.
Về phần Địa Nguyên đan của Đại hoàng tử mất đi, có thể là cường giả này cố ý bố trí che mắt.
Nhân hoàng tra được manh mối, đêm hôm đó ở bên trong Tử Cấm thành, là có cường giả áo bào trắng cùng mấy đội Ngự lâm quân mơ hồ nhìn thấy qua bộ dáng thích khách, biết hắn mặc một bộ y phục thái giám, dùng vải đen che mặt.
Nhưng mà sau khi thái giám kia cùng cường giả áo bào trắng đối mặt, hành tẩu như gió, thoáng qua tức thì, cũng không để lại một chút manh mối có thể điều tra.
Rất có thể, thái giám kia chỉ là khôi lỗi do thủ phạm chân chính ở phía sau màn triệu hoán, để nhiễu loạn ánh mắt lùng bắt của hoàng cung, hơn nữa trong hoàng cung một đêm kia cũng đã chết vài tên thái giám, nói không chừng một người trong đó chính là khôi lỗi bị điều khiển kia.
Nếu thật là như thế, cường giả kia tồn tại, đối với Đại Minh hoàng triều mà nói, là biểu thị của điềm xấu cùng tai nạn, trước khi chưa biết ý đồ chân thật của đối phương, Nhân hoàng chỉ có thể ở trong phạm vi nhỏ tiến hành truy tra, để tránh làm cho Tử Cấm thành thậm chí Kinh thành càng thêm khủng hoảng, cho nên điều tra đã đến hậu kỳ, cách hung phạm lại càng ngày càng xa.
. . . . . .
Lại một tháng trôi qua, trong Thần Mã Quán, một đạo bạch quang xẹt qua, là một cái toàn thân lông vũ tuyết trắng, cánh giương đạt tới hai trượng từ trên không đáp xuống.
Nương theo tiếng thét cùng tiếng hoang hô của mười tiểu nha hoàn, lúc tuyết điêu kia ở gần sát mặt đất, đột nhiên duỗi ra một đôi tuyết trảo, một trảo xuất ra, đem bàn đá xanh bên cạnh đập nát, bụi bay mù mịt, pho tượng tuyết kia lần nữa bay lên trời, lập tức biến mất trong tầm mắt các tiểu nha đầu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Không bao lâu, tuyết điêu kia lần nữa vọt xuống, lúc gần sát mặt đất thì chậm lại tốc độ, nhanh chóng thu nhỏ lại bạch quang đẹp mắt rơi xuống đất, một thiếu niên áo trắng cường tráng từ trong bạch quang chậm rãi đi ra.
- Thiếu gia, người quá đẹp trai rồi!
- Thiếu gia, dẫn ta cùng bay đi!
- Thiếu gia, ta thích người!
- Thiếu gia. . .
Dù biết rõ Đường Tiêu sẽ không hướng các nàng thế nào, thậm chí là khinh thường phản ứng của các nàng, nhưng hiện tại những tiểu nha đầu này, cái gì cũng dám hô.
Hai con mắt Đường Tiêu híp lại, vẻ mặt cười nhạt, hắn hiện tại không chỉ là hoàn toàn nắm giữ Hóa Điêu Lược Không Thất Thức, cũng bởi vì luyện tập Hóa Điêu Lược Không Thất Thức, mà tu vi đột phá tiến vào Nhân Nguyên Cấp tam giai võ giả.
Tuế nguyệt như thoi đưa, mùa đông Áo Bỉ đảo rất nhanh ở trong lúc Đường Tiêu tu luyện không biết ngày đêm đi qua, hắn đi vào thế giới này cũng đã tám tháng rồi.
- Hồng Tô Thủ, Hoàng Đằng tửu, hai chim hoàng oanh minh thúy liễu. Trường đình bên ngoài, Cổ Đạo bên cạnh, một chuyến cò trắng lên trời.
- Hậu cung ba ngàn mỹ nữ, chày sắt, gậy sắt cũng có thể mài thành châm. Thương nữ không biết vong quốc hận, cách giang vẫn còn hát song tiết côn.
Mười tiểu nha hoàn đã thay áo đông dày đặc, rung đùi đắc ý ở bên Nhật Nguyệt hồ ngâm tụng mấy bài thơ mà Đường Tiêu nă cắp đời trước tới, cũng vì trí nhớ không rõ mà xuyên tạc làm nát thơ, bọn tiểu nha hoàn một bên ngâm tụng, một bên suy nghĩ hình tượng thiếu gia văn võ song toàn càng lúc càng lớn.
Đường Tiêu ở Nhân Nguyên Cấp tam giai dừng lại mấy tháng rồi, một mực không thể thành công đột phá đến tứ giai. Tam giai chủ yếu là tu luyện chân khí trong cơ thể, xuất thể hình thành quyền cương, kiếm cương, đao cương cùng với sơ bộ hình thành một tầng hộ thể cương khí. Khi chân khí khuếch tán ra cương khí đến cường độ nhất định, mới có thể do lượng biến đến biến chất, để cho võ giả đột phá tiến vào tứ giai.
Chân khí xuất thể hiện tại của Đường Tiêu, kể cả ngưng khí hóa hình, cũng đã rất thành thạo rồi. Hơn nữa chân khí trong cơ thể hắn khuếch tán ra quyền cương cũng rất lăng lệ ác liệt, theo như cách nói thông thường, Đường Tiêu đã đạt đến Nhân Nguyên Cấp tam giai đỉnh phong, đột phá, chỉ là cần một cơ hội mà thôi.
. . . . . .
Mùa xuân tháng ba, bên Nhật Nguyệt hồ, trên vài cây đại thụ, bầy oanh bay loạn, sau khi ăn điểm tâm, Đường Tiêu mở rộng ra hai cánh, ở trong tiếng kinh hô của đám tiểu nha hoàn, từ Thần Mã Quán nhất phi trùng thiên, chỉ chốc lát công phu, đã bay khỏi Trấn Quốc Hầu phủ.
Mục Thương cũng nhanh chóng lấy ra kiện hạ phẩm phi hành pháp khí mà Đường Uyên ban thưởng cho hắn, thả người đi theo Đường Tiêu bay ra, từ khi thiếu gia học xong Hóa Điêu Lược Không Thất Thức, hắn càng ngày càng theo không kịp bước chân của thiếu gia rồi.
Đại Minh triều dùng võ lập quốc, Đại Minh có pháp lệnh, nam tử mười sáu tuổi đến hai mươi lăm tuổi, không có nguyên nhân đặc thù báo cáo để Bộ binh cùng Nhân hoàng phê chuẩn, nhất định phải xuất ngũ của nghĩa vụ quân sự năm năm, mà nam tử ngoài mười bốn tuổi, dưới hai mươi tuổi không có trong quân ngũ, phải tham gia huấn luyện quân sự mùa xuân hàng năm, do Đại Học phủ tổ chức trong một tháng.
Những quy định này đối với đám hoàng tử công chúa không có yêu cầu cứng nhắc, bọn hắn có thể tự do lựa chọn tham gia hoặc là không tham gia. Đương nhiên, các hoàng tử có chí lớn, sẽ mượn cơ hội này khảo sát những sĩ tử quý tộc, gầy dựng thế lực của mình. Mặc kệ về sau ai là người kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, hay là cắt đất phong Vương, đây đều là một giai đoạn đặt nền móng. Nhân hoàng sẽ không cưỡng chế đám hoàng tử công chúa tham gia huấn luyện quân sự của đám sĩ tử hàng năm, nhưng hắn sẽ âm thầm quan sát đối với những hoàng tử này.
Năm nay Đại Học phủ huấn luyện quân sự, lựa chọn một ngư cảng của Nghi Lan thành, nằm ở phía đông Kinh thành tiến hành. Đường Tiêu ở trong Đường phủ ngốc cũng lâu rồi, cũng đúng lúc muốn ra ngoài, tìm kiếm cơ hội đột phá tam giai đến tứ giai, cho nên huấn luyện quân sự lần này, với hắn mà nói đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.
Quầy đăng ký của Đại Học phủ, tất cả đều là đệ tử vương công quý tộc, tướng quân thống soái tương lai trong quân đội Đại Minh, phần lớn đều là từ chút ít đệ tử quý tộc này tuyển ra. Đương nhiên, một ít bình dân binh sĩ thiên phú ưu tú, biểu hiện đặc biệt nổi bật, cũng có cơ hội trở thành tướng quân thống soái trong quân đội, nhưng độ khó so với những đệ tử quý tộc này lớn hơn rất nhiều.
Đại Minh trước mắt chỉ là chiếm cứ các đảo hoang, quân lực cùng Cửu Châu đại lục so sánh là cách rất xa, quân lực có hạn, tự nhiên phải nắm chặt trong tay mình, quan tướng chọn ra trong bình dân, rất có thể sẽ là gian tế do Cửu Châu đại lục xếp vào, cho nên quyền hành quân chính tương lai của Đại Minh, mười phần là rơi vào trong tay nhóm đệ tử vương công quý tộc hiện tại này.
Đại Học phủ huấn luyện quân sự do Nhân hoàng tự mình đốc thúc, Binh Bộ Thượng Thư giám sát, nên quy củ rất nghiêm khắc, tất cả sĩ tử đều không cho phép mang thị vệ, hết thảy quy củ đều theo như quân kỷ chính thức chấp hành, nếu như ở huấn luyện quân sự mà biểu hiện nổi bật, đạt tới yêu cầu huấn luyện quân sự, một tháng sau có thể ly khai huấn luyện quân sự mà phản hồi Kinh thành, nếu như biểu hiện quá kém, thì sẽ bị đày thêm một tháng.
Nếu trong ba tháng vẫn không cách nào đạt tới yêu cầu, sẽ bị ghi vào trong danh sách, liên tục ba năm không cách nào đạt tới yêu cầu huấn luyện quân sự, sĩ tử sẽ bị thủ tiêu tư cách kế thừa tước vị gia tộc! Xử phạt rất nghiêm khắc, đồng thời cũng là vì khích lệ đám đệ tử vương công quý tộc tu luyện, bảo trì chiến lực cùng sĩ khí của Đại Minh hoàng triều.
Đảo hoang Huyền Cư, nếu không có mặt biển rộng lớn ngăn cản cùng cường giả hải tộc quấy nhiễu, thủy sư Đại Mãn Châu đã sớm giết tới, chỉ có thể bảo trì chiến lực cùng sĩ khí của con cháu đời sau, mới có duy trì căn cơ của Đại Minh hoàng triều, một ngày kia giết quay trở lại Cửu Châu đại lục, khôi phục quốc gia.
Mặc dù Đại Minh hoàng triều một mực đem việc phục quốc với tư cách là mục tiêu cao thượng để khích lệ giáo dục những hậu đại này, nhưng mà ngoại trừ họ Chu hoàng gia ra, đại bộ phận các thần tử, trên thực tế đã bỏ đi mục tiêu phục quốc này. Trên Huyền Cư đảo, quốc lực tài nguyên của Đại Minh hoàng triều cùng Cửu Châu đại lục Đại Mãn triều kém càng ngày càng xa, đối với bọn họ mà nói, có thể lợi dụng mặt biển rộng lớn, trú đóng ở một phương cuối cùng này, náu thân ẩn mình, bảo trụ vinh hoa phú quý của gia tộc của chính mình, đã là sự tình vạn hạnh rồi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Thời điểm xe ngựa của Đường Tiêu đi vào Đại Học phủ, trong Đại Học phủ đã trở nên vô cùng ầm ĩ, từng đợt tiếng vó ngựa, roi ngựa, tiếng cười nói theo gió truyền đến, con cháu quan lại đều lộ ra vô cùng phấn khởi, đặc biệt là những thiếu niên lần đầu tiến hành huấn luyện quân sự kia, càng là đem huấn luyện quân sự lần này trở thành cuộc du xuân tập thể.
Đám vương công quý tộc Đại Minh, bởi vì sự tình kế thừa tước vị, phần lớn từ nhỏ ở trong gia tộc đã tiếp nhận võ giả huấn luyện, lại có các loại đan dược bồi dưỡng, tố chất thân thể cùng tu vi, đã sớm cao hơn bình dân bình thường, loại huấn luyện quân sự này đối với bọn hắn mà nói, dưới tình huống bình thường đều có thể nhẹ nhàng vượt qua kiểm tra.
Huống chi vương công quý tộc bình thường, đệ tử trong nhà đều nhiều hơn mười người, thậm chí vài chục người, trong mấy chục người này, hoặc nhiều hoặc ít sẽ xuất hiện mấy cái đặc biệt ưu tú, được bồi dưỡng làm người kế thừa tước vị, dù cho có một ít con nối dõi liên tục ba năm không cách nào đạt tiêu chuẩn, cũng không ảnh hưởng đến tước vị gia tộc không thể tiếp tục được nữa.
Cho nên, đối với bọn họ mà nói, huấn luyện quân sự lần này, xác thực là một cuộc du xuân tập thể.
Hưng Quốc Hầu, Diệt Hồ Hầu, Hộ Quốc Hầu, tam gia tuy từng người ném đi môt đứa con trai, nhưng mà người trong gia tộc thịnh vượng, ba Hầu gia ngoài đau lòng ra, cũng không sợ gia tộc suy tàn như vậy, nhưng Đường gia không giống với lúc trước, bên ngoài đồn đãi nói Trấn Quốc Hầu Đường Uyên sau khi sinh hạ Đường Tiêu, thì ngoài ý muốn mất đi năng lực sinh dục, cho nên dưới gối chỉ vẹn vẹn có một mình Đường Tiêu.
Đường Tiêu năm nay mười lăm tuổi, không tới hai tháng nữa sẽ tròn mười sáu tuổi, năm nay phải tham gia Đại Học phủ tổ chức huấn luyện quân sự, nếu như hắn về sau không chịu nhập ngũ đi lính, lại liên tục ba năm không thể đạt tiêu chuẩn huấn luyện quân sự, tước vị Trấn Quốc Hầu, đại khái sẽ không thể giữ nỗi nữa, cho nên những đệ tử vương công quý tộc kia, lúc này lại lần nữa đưa ánh mắt tập trung lên người Đường Tiêu.
Bọn hắn đương nhiên là hy vọng con trai độc nhất của Trấn Quốc Hầu này không cách nào hoàn thành huấn luyện quân sự, hoặc là trong lúc này xảy ra ngoài ý muốn gì đó, ở trong huấn luyện quân sự bỏ mình, để cho Trấn Quốc Hầu không người kế tục.
Đương nhiên, người chết trong huấn luyện quân sự, cũng không phải là chuyện không có khả năng, ba năm trước, ở ngoại ô Hoa Liên huấn luyện quân sự, bởi vì một đội thổ dân sơn tặc vùng phía nam Man Hoang cùng hải tộc liên hợp tập kích, làm hai sĩ tử tử vong và rất nhiều sĩ tử trọng thương.
Đường Tiêu từ khi xuyên việt đến trong thế giới này về sau, chỉ cần vừa ra khỏi Đường phủ, sẽ phải chịu ánh mắt căm thù đến từ bốn phương tám hướng, cái này làm cho hắn rất hoài nghi phụ thân của mình đến cùng đã làm cái gì, vì cái gì trêu chọc nhiều người như vậy, làm cho hắn trở thành một tấm bia để mọi người trút giận.
Duy nhất đối với Đường Tiêu có chút thân mật, là nhi tử của Diệt Hồ Hầu Chu Côn Chu Kiền, hơn nữa Chu Kiền rất có thể cũng chỉ có Đường Tiêu là bạn, cho nên tiến vào Đại Học phủ, Chu Kiền đi theo bên người Đường Tiêu như hình với bóng.
Đối với hảo hữu này của thiếu gia quần là áo lượt lúc trước, Đường Tiêu vốn là xem thường, nhưng mà những ngày này, Đường Tiêu cũng đã chậm rãi chấp nhận người bạn này, hơn nữa từ tình huống hai người ở chung mà xét, một ít hành vi quần là áo lượt của Chu mập mạp trước kia, hơn phân nửa là bị Đường Tiêu dụ dỗ, Chu Kiền thuộc về loại không xấu, chỉ là tính cách có chút chất phác, bị người lợi dụng mà thôi.
- Ngươi bây giờ là võ giả mấy giai?
Đường Tiêu rất chân thành mà nhìn Chu Kiền.
- Ngươi không phải không biết sao? Ta một mực không có thối hồn thành công, ngay cả nhất giai võ giả cũng không phải.
Chu Kiền sờ lên cái đầu béo của hắn, có chút kinh ngạc mà nhìn Đường Tiêu.
- Ngươi không tu luyện, không muốn kế thừa tước vị Chu gia các ngươi sao?
Đường Tiêu đã hiểu được một ít sự tình về huấn luyện quân sự, cho nên hỏi Chu Kiền thoáng một phát, coi như là quan tâm đối với huynh đệ .
- Trong nhà của ta đã có Đại thế tử rồi, cha ta nói, ta chỉ cần đi theo học việc buôn bán trong nhà là được.
Chu Kiền nghĩ nghĩ, ngược lại có chút kỳ quái mà nhìn về phía Đường Tiêu:
- Đường huynh, ngươi như thế nào võ công đột nhiên tinh tiến như thế? Có phải có kỳ ngộ gì hay không?
- Không có kỳ ngộ gì, Đường gia chỉ có một mình ta là nam đinh, ta không muốn thấy Đường gia suy tàn trên tay của ta như vậy, cho nên cố gắng mà thôi.
Đường Tiêu cười cười, phương diện này đối với Chu Kiền giải thích quá nhiều cũng không có ý nghĩa.
- Sinh ý trước kia của nhà chúng ta đều là dựa vào Trấn Quốc Hầu gia, về sau phải dựa vào ngươi rồi, đến lúc đó giúp đỡ ca ca ta nhiều một chút ah.
Chu Kiền cũng hắc hắc mà nở nụ cười.
- Giúp ngươi làm gì đây? Chỉ cần trong khả năng ta sẽ giúp.
Đường Tiêu có chút kỳ quái mà nhìn Chu Kiền.
- Ta? Ta về sau chỉ có thể làm trợ thủ giúp ca ca ta mà thôi.
Chu Kiền vội vàng lắc đầu, sự tình như kế thừa gia nghiệp này? Hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.
- Ta nói ngươi chính là ngươi, ngươi hảo hảo đi theo phụ thân ngươi học việc buôn bán, quyền kế thừa tước vị Chu gia, về sau nhất định ở trên người của ngươi! Nhớ kỹ, đám lão già này mất, Đường Tiêu ta, tương lai là Trấn Quốc Hầu, là chỗ dựa của Chu gia ngươi! Mọi chuyện cần thiết, người khác nói không tính, ta nói mới là quyết định cuối cùng!
Đường Tiêu nhíu mày, mặt lạnh khiển trách Chu Kiền vài câu.
- Nha. . .
Chu Kiền có chút lo sợ, nghi hoặc mà nhìn Đường Tiêu, hình tượng hiện tại này của Đường Tiêu, thật sự không giống bạn chơi cùng nhau lớn lên với hắn trước kia, ngược lại càng ngày càng giống Trấn Quốc Hầu trong truyền thuyết kia rồi.
Bất quá sau một lát, Chu Kiền cũng nghĩ thông suốt, nguyên lai, Đường Tiêu là đang giúp hắn ah! Nếu quả thật có Đường Tiêu làm chỗ dựa, Chu Kiền biết rõ, hắn kế thừa tước vị cùng sản nghiệp của Chu gia là rất có hi vọng.
- Cám ơn tiểu hầu gia!
Chu Kiền rất cảm kích hướng Đường Tiêu vái một cái.
- Cám ơn cái gì chứ? Trên đời này, ta hiện tại cũng chỉ có ngươi là huynh đệ.
Đường Tiêu nheo con mắt lại, hướng những ánh mắt tràn ngập địch ý chung quanh dò xét một vòng.
Lý tưởng của Đường Tiêu ở kiếp này, không chỉ có kế thừa tước vị Đường gia đơn giản như vậy, dã tâm của hắn rất lớn, hắn muốn làm võ giả mạnh nhất trên thế giới này, hắn muốn đem tất cả mọi người dẫm nát dưới chân! Trong thiên hạ, hẳn là vương, suất lĩnh chúng sinh thiên hạ, hẳn là Vương Thần!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius