Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #16  
Old 18-05-2008, 04:22 PM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 16: Thêm Má»™t Vấn Äá» Cưỡng Bách




GÆ°Æ¡ng mặt đằng đằng sát khí của lão áo xanh quả nhiên dịu lại, giá»ng nói của ông ta cÅ©ng hòa hoãn hÆ¡n nhiá»u:
– Lão phu có một chuyện muốn thỉnh giáo, mong nhị công tử nên đáp lại thật tình.
Giang Hàn Thanh nói:
– Xin tôn ông cứ há»i.
Lão áo xanh nói:
– Lịnh tôn Giang đại tiên sinh đã cùng với lão phu có duyên gặp mặt đôi lần, ba tháng trước đây chợt có tin chẳng lành rằng Giang đại tiên sinh đã cỡi hạc quy tiên, chẳng hay chuyện đó có thật hay là giả?
Giang Hàn Thanh hơi sửng sốt...
NhÆ° vậy chính ngÆ°á»i này cÅ©ng không tin là cha mình đã chết thật rồi.
Nhưng tại sao lại có chuyện không tin là thật?
Bên trong hơi rúng động nhưng Giang Hàn Thanh vẫn giữ vẻ trang nghiêm:
– Thân phụ tôi trÆ°á»›c vốn là ngÆ°á»i tráng kiện, nhÆ°ng Ä‘á»™t nhiên lâm bệnh quả đúng là má»™t chuyện hÆ¡i lạ. Tuy nhiên, chính anh em của chúng tôi đứng ra làm việc khâm liệm tá»­ thi thì làm sao giả được?
Lão già áo xanh vẫn nhìn Giang Hàn Thanh không chá»›p, hình nhÆ° lão muốn thấy cái thật hay giả ngay trong gÆ°Æ¡ng mặt của ngÆ°á»i đối diện...
Lão à à hai tiếng thật dài như cố ý:
– Như vậy thì quả thật Giang đại tiên sinh đã quá cố rồi.
Giang Hàn Thanh càng thêm rung động.
Tại sao lão già này lại có thái độ mập mỠnhư thế?
Nếu lão có vẻ hồ nghi vỠcái chết của cha mình, thì phải chăng lão ta có dính dáng vào chuyện trộm thây?
Nghĩ đến đó Giang Hàn Thanh vụt sa sầm nét mặt:
– Cứ theo khẩu khí của tôn ông, thì phải chăng tôn ông rất hoài nghi vỠcái chết của cha tôi?
Lão áo xanh vẫn nói vá»›i giá»ng thản nhiên:
– Nghĩ như thế không phải chỉ mỗi mình lão phu đâu!!
Giang Hàn Thanh nhướng mắt:
– Thật là má»™t chuyện hết sức hoang Ä‘Æ°á»ng.
Lão già áo xanh chầm chậm vuốt râu:
– Làm sao lại là chuyện hoang Ä‘Æ°á»ng? Sau khi lịnh tôn quy tiên trong quan tài trống rá»—ng, chuyện nhÆ° vậy không lẽ cÅ©ng là chuyện hoang Ä‘Æ°á»ng?
Giang Hàn Thanh vụt đứng phắt lên:
– Mai Hoa Lệnh Chủ cậy quan tài để trộm thây, có phải do ông chủ xướng?
Lão già áo xanh mỉm cÆ°á»i:
– Sau khi lệnh sÆ° quy tiên, trong cá»— quan tài trống rá»—ng, đó là chuyện lan tá»a khắp giang hồ, lão phu có hai lá»— tai chẳng lẽ không cho nghe được sao?
Giang Hàn Thanh nói:
– Thế còn vụ của tôn ông đến Tá»­ Trúc Am dẫn dụ Giang má»— vào bẫy rập để vu oan giá há»a nhÆ° vậy là có dụng ý nhÆ° thế nào?
Lão già áo xanh Ä‘iá»m đạm trả lá»i:
– Äó là chuyện bản môn hành quyết phản đồ, căn bản không quan hệ gì đến công tá»­ cả.
Giang Hàn Thanh cau mặt...
Tại sao lão lại chối? Lão quả không có thi hành Ä‘á»™c kế hay là chuyện thật có nhiá»u bí ẩn?
Lão già áo xanh nói tiếp:
– Lão phu bí mật tìm cách dá»i nhị công tá»­ đến đây quả thật có nhiá»u thÆ°Æ¡ng lượng.
Giang Hàn Thanh mím miệng:
Äúng rồi, cuối cùng lão cÅ©ng phải xì ra, những gì lão muốn nói vá»›i mình, nhất định nó không thể thoát ra khá»i cái âm mÆ°u từ đầu đến cuối....
Tuy đã có phần nóng nảy, nhÆ°ng bên ngoài Giang Hàn Thanh cố nhÆ° Ä‘ang nghe chuyện tầm thÆ°á»ng:
– Tôn ông có Ä‘iá»u chi chỉ giáo xin cứ nói tá»± nhiên.
Lão già áo xanh vẫn mỉm cÆ°á»i hòa hoãn:
– Chủ tể của lão phu nghe công tá»­ là ngÆ°á»i võ công trác tuyệt, cho nên muốn thỉnh công tá»­ tham gia bổn môn.
À... Bây giỠmột vấn đỠnữa xảy ra.
Giang Hàn Thanh cảm thấy vấn đỠngày thêm phức tạp.
NhÆ° vậy lão già áo xanh này chÆ°a phải là ngÆ°á»i đứng đầu, trên ông ta vẫn có ngÆ°á»i cao hÆ¡n nữa, nhÆ°ng ai là chủ tể của ông ta?
Hắn ngá»­ng mặt lên há»i lại:
– Tôn ông bảo là chủ tể, nhÆ° thế ngÆ°á»i ấy là ngÆ°á»i nhÆ° thế nào?
Lão già áo xanh nói:
– Tá»± nhiên là ngÆ°á»i tối thượng của bổn môn.
Giang Hàn Thanh không bá» qua cÆ¡ há»™i há»i luôn:
– Nhưng ít ra môn phái cũng phải có danh xưng chứ?
Lão già áo xanh nói:
– Tự nhiên, nhưng bổn môn vẫn chưa đến lúc công khai.
Giang Hàn Thanh cÆ°á»i nhạt:
– Tôn ông đã muốn tại hạ gia nhập bổn môn, nhưng luôn cả danh xưng của quý môn cũng cứ chối từ không nói, như vậy mình bỠcông nói chuyện mà không đi tới đâu cả hay sao?
Lão già áo xanh mỉm cÆ°á»i:
– Sau khi Giang nhị công tử gia nhập bổn môn là tự nhiên sẽ biết.
Giang Hàn Thanh lắc đầu:
– Tại hạ cần biết trước, vì khi biết rồi còn phải xem đi xét lại nữa chứ.
Lão già áo xanh nói:
– Lão phu có thể đảm bảo vá»›i công tá»­, bản môn chỉ vá»›i mục đích hòa giải võ lâm, thống hợp những tôn chỉ dị đồng, nhất định không phải là phÆ°á»ng hắc đạo, Ä‘iá»u đó xin công tá»­ cứ yên lòng.
Không đợi phản ứng của Giang Hàn Thanh, lão già tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nói tiếp:
– Bản môn bố trí vỠtổ chức, căn cứ vào tài năng và năng lực để phân, nếu Giang nhị công tử gia nhập bổn môn, nhất định chức vụ không dưới lão phu đâu.
Giang Hàn Thanh há»i:
– Tôn ông đang đảm nhiệm chức vụ gì trong quý môn?
NhÆ° không muốn trả lá»i thẳng, lão già áo xanh đáp má»™t cách khác Ä‘i:
– DÆ°á»›i má»™t ngÆ°á»i, trên vạn ngÆ°á»i.
Giang Hàn Thanh gật gật đầu. Lão già này khẩu khí cÅ©ng lá»›n lắm, nhÆ° vậy trong tổ chức, lão đảm nhiệm chức vụ không phải là nhá».
Thấy Giang Hàn Thanh không nói gì, lão già áo xanh ngưng một giây rồi nói tiếp:
– Lão phu không ngại gì mà không nói thật cho công tá»­ biết, mấy tháng trÆ°á»›c đây, vâng lệnh bá» trên, lão phu đã có đến thăm viếng lệnh tôn, định má»i lệnh tôn đảm nhiệm chức vụ há»™ pháp cho bản môn...
Giang Hàn Thanh chận há»i:
– Tiên phụ có đáp ứng không?
Lão già áo xanh nói:
– Lệnh tôn cũng không cự tuyệt.
Câu trả lá»i thật khéo, lão không nói nhận, cÅ©ng không bảo rằng không mà chỉ nói là “Không cá»± tuyệtâ€.
Má»™t câu nói có rất nhiá»u lối giải thích khác nhau.
Giang Hàn Thanh khẽ nhếch môi, hắn nghĩ thân phụ hắn không bao giỠlại đi đảm nhận chức vụ hộ pháp như thế.
Lão áo xanh nói luôn:
– Rất tiếc là sau đó thì lại được tin lệnh tôn tạ thế, chức vụ há»™ pháp đành phải để trống cho tá»›i bây giá», nếu ngày nay công tá»­ chấp nhận thì rất hợp tình hợp lý trong nghÄ©a vụ cha truyá»n con nối.
Giang Hàn Thanh chợt nghe rúng động...
Câu chuyện của lão già vừa kể nghe có nhiá»u Ä‘iểm đáng chú ý.
Thảo nào khi nãy lão ta cố há»i Ä‘i há»i lại xem cha mình có chết thật hay chÆ°a, nhÆ° vậy há» nghi ngá» vì muốn từ chối lá»i má»i gia nhập của há» nên cha mình giả chết...
Kể ra câu chuyện cũng khá là có lý, nếu không mục kích tận mắt, cũng như thân không tự khâm liệm thi hài thì Giang Hàn Thanh cũng có thể ngỠnhư thế...
Má»™t ý nghÄ© thoáng qua, Giang Hàn Thanh đáp bằng má»™t giá»ng lạnh lùng:
– Rất tiếc là tại hạ không có hứng thú để làm chuyện đó.
Lão già áo xanh trầm mặt, ông ta khẽ liếc nhìn đứa con gái nuôi và nói thấp giá»ng:
– Lão phu thấy nhị công tử nên suy nghĩ lại cho thật kỹ.
Ông ta cố tình nhấn mạnh hai tiếng suy nghÄ©, giá»ng ông ta có vẻ rất giận...
Giang Hàn Thanh thản nhiên:
– Tại hạ chưa biết một tý gì vỠquý môn thì thiết tưởng cũng không cần phải suy nghĩ gì cả.
Lão già ác xanh vụt cÆ°á»i thật lá»›n:
– Giang nhị công tá»­, công tá»­ phải biết rằng ngoài việc đầu nhập bổn môn, ngay bây giá» công tá»­ không có con Ä‘Æ°á»ng nào khác nữa đâu nhé.
Äào Ngá»c Lan hình nhÆ° bắt đầu sợ sệt, cô ta khẽ nghiêng đầu lừ mắt ra hiệu cho Giang Hàn Thanh và đứng dậy nói vá»›i ngÆ°á»i nghÄ©a phụ:
– NghÄ©a phụ, Giang nhị công tá»­ chÆ°a am tÆ°á»ng cấm luật của bổn môn, vậy nghÄ©a phụ cho phép hài nhi được khuyên giải từ từ...
Lão áo xanh mím miệng gật đầu thật nhẹ:
– Cũng được, con hãy bảo công tử bình tĩnh mà suy xét, rồi sáng mai cho cha hay.
Äào Ngá»c Lan khom mình:
– Vâng ạ.
Lão già áo xanh vẫy tay:
– Hãy đưa ra ngoài.
Äào Ngá»c Lan lại nói vá»›i Giang Hàn Thanh bằng má»™t giá»ng thật nhá»:
– Xin Giang nhị công tử hãy theo tôi.
Không cần lên tiếng, cÅ©ng không cần má»™t cá»­ chỉ chào há»i, Giang Hàn Thanh đứng phắt lên theo Äào Ngá»c Lan bÆ°á»›c thẳng ra ngoài....
Dòm chung quanh không thấy bóng dáng ai, Äào Ngá»c Lan gắt nhá» vá»›i Giang Hàn Thanh:
– Sao đối với nghĩa phụ tôi mà công tử lại nói năng bằng một thái độ như thế?
Giang Hàn Thanh cÆ°á»i nhạt:
– Tôi có lỗi ở chỗ nào?
Äào Ngá»c Lan nói:
– Tôi không nói công tử có lỗi, tôi chỉ muốn nói công tử không nên ương ngạnh như thế.
Giang Hàn Thanh cau mặt:
– Sao lại có thể nói là ương ngạnh?
Äào Ngá»c Lan tặc lưỡi:
– Tôi rất lo lắng cho công tử... công tử không biết cấm luật của bổn môn, nó bao gồm một ý nghĩa khẳng định:
Không phải bạn thì xem là địch mà đã là địch thì chỉ có con Ä‘Æ°á»ng chết, bây giá» nếu không đầu nhập bổn môn thì chỉ...
Cô ta vùng mặt làm thinh...
Giang Hàn Thanh nhướng mắt:
– Chỉ còn là xử tử phải không?
Äào Ngá»c Lan nói:
– Công tá»­ biết chuyện bây giỠđã đến má»™t khúc ngoặt khó khăn, phải công nhận nghÄ©a phụ tôi hôm nay có nhiá»u Æ°u đãi đối vá»›i công tá»­, chính tôi ngồi mà tháo mồ hôi....
Giang Hàn Thanh nhếch môi:
– Äa tạ.
Hai ngÆ°á»i vừa Ä‘i vừa nói chuyện, chỉ thoáng chốc đã tá»›i hậu viện, ngay lúc đó phía trÆ°á»›c chợt nghe có nhiá»u tiếng quát tháo và có tiếng binh khí chạm nhau....
Äào Ngá»c Lan biến sắc:
– Xin Giang nhị công tử lên lầu trước, tiểu muội cần ra trước xem thử công việc ra sao.
Giang Hàn Thanh khẽ gật đầu.
Hắn bÆ°á»›c lên lầu mà tâm trí nhiá»u thắc mắc.
Chuyện gì Ä‘ang xảy ra phía trÆ°á»›c? Phải chăng hỠđã gặp cÆ°á»ng địch? Mà nếu thế thì đó là lá»±c lượng từ đâu?
Phải chăng đó là anh mình tới cứu, hay là Vô Trần sư thái và Pháp Thắng đại sư theo dấu tới đây?
Giang Hàn Thanh thật muốn ra đó thử xem, nhưng bây giỠcông lực hãy còn trong vòng tê liệt, có ra cũng chẳng làm gì.
Phía trước, tiếng binh khí mỗi lúc mỗi thêm phần kịch kiệt, hình như đối phương đang ra sức đánh vùi....
Tâm tình của Giang Hàn Thanh rối loạn, vì còn sống nhưng hoàn toàn bất lực, hắn cố làm như không nghe thấy chầm chậm bước lên lầu.
Trong lúc không muốn nghe thấy những chuyện xảy ra phía trước, Giang Hàn Thanh chợt cảm nghe một loạt chỉ phong từ phía sau xé tới thì toàn thân đã tê điếng và quỵ xuống hôn mê....
Không biết mê man nhÆ° thế bao lâu, Giang Hàn Thanh chợt cảm nghe nhÆ° có ngÆ°á»i vá»— vào huyệt đạo và hắn mở bừng mắt dậy nhìn thấy mình Ä‘ang nằm trên chiếc giÆ°á»ng nệm thật êm.
Trên đầu giÆ°á»ng có má»™t lão đạo sÄ© áo xanh đứng cầm phất trần, miệng cÆ°á»i vui vẻ:
– Giang nhị công tử đã tỉnh rồi.
Giang Hàn Thanh cố chống tay ngồi dậy và bây giá» hắn má»›i biết không thể cá»­ Ä‘á»™ng vì bị ngÆ°á»i bế huyệt, hắn tức tối gầm lên:
– Các ngÆ°á»i muốn gì?
NgÆ°á»i đạo sÄ© áo xanh vẫn mỉm cÆ°á»i:
– Xin Giang nhị công tá»­ thông cảm cho, bần đạo chỉ phụng mệnh hành sá»± và nhất là trong trÆ°á»ng hợp vạn bất đắc dÄ© mà thôi.
Giang Hàn Thanh cÆ°á»i nhạt:
– NgÆ°Æ¡i phụng lệnh của lão già áo xanh đó phải không? Nên nhá»› há» Giang này cho dù phải bị phân thây cÅ©ng không khi nào bằng lòng gia nhập tổ chức của các ngÆ°á»i đâu.
NgÆ°á»i đạo sÄ© áo xanh hÆ¡i sá»­ng sốt nhÆ°ng rồi nhÆ° ngầm hiểu ông ta lại mỉm cÆ°á»i:
– Giang nhị công tử đã hiểu lầm rồi!!
Giang Hàn Thanh cau mặt:
– Hiểu lầm? Làm sao lại hiểu lầm?
NgÆ°á»i đạo sÄ© áo xanh cÆ°á»i:
– Cái vị mà Giang nhị công tá»­ gá»i là “Lão già áo xanh†đó, chắc chắn là bá»n cÆ°á»›p ở ngôi lâu đài tại Long Äàm? Chính chúng tôi đã Ä‘á»™t kích Long Äàm và chính nhị công tá»­ được cứu thoát tại nÆ¡i ấy.
Giang Hàn Thanh hơi ngỠvực:
– Các ngÆ°á»i không phải cùng chung vá»›i hỠà?
NgÆ°á»i đạo sÄ© áo xanh lắc đầu:
– Nếu là ngÆ°á»i của LÆ°u HÆ°Æ¡ng Cốc chúng tôi thì bần đạo đâu phải nhá»c công nhÆ° thế ấy!
“Lưu Hương Cốc�
Giang Hàn Thanh mím miệng gật gật đầu....
Lại thêm một vấn đỠkhác nữa rồi đây.
Hắn nghiêng mặt há»i:
– Lai lịch của bá»n ở Long Äàm, của bá»n trong tòa nhà ấy nhÆ° thế nào?
NgÆ°á»i đạo sÄ© áo xanh nói:
– Lai lịch của bá»n ấy bần đạo không biết rõ, chỉ biết rằng nhân vật đầu não của há» rất thần bí, hiện tại hình nhÆ° hỠđã thu nạp khá nhiá»u khá nhiá»u cao thủ giang hồ...
Giang Hàn Thanh gặn há»i:
– Thế còn LÆ°u HÆ°Æ¡ng Cốc của các ngÆ°á»i?
NgÆ°á»i đạo sÄ© áo xanh cÆ°á»i:
– LÆ°u HÆ°Æ¡ng Cốc vốn là ngÆ°á»i theo con Ä‘Æ°á»ng đạo nghÄ©a giang hồ sao lại có thể so sánh vá»›i bá»n ngÆ°á»i kia cho được?
Giang Hàn Thanh cÆ°á»i nhạt:
– Thế thì bắt cóc tại hạ làm gì?
NgÆ°á»i đạo sÄ© áo xanh tặc lưỡi:
– Giang nhị công tá»­ lại hiểu lầm nữa rồi.... nếu Giang nhị công tá»­ không tin thì hiện tại có ÄÆ¡n Ä‘Æ°á»ng chủ ở bên ngoài đại sảnh, bần đạo có thể để công tá»­ ra nói chuyện.
Giang Hàn Thanh cố hết sức đứng lên...
À, bây giá» thì hắn má»›i biết, chỉ có huyệt đạo ở hai tay bị phong tá»a chứ chuyện Ä‘i đứng thì không có gì trở ngại.
NgÆ°á»i đạo sÄ© áo xanh cÆ°á»i:
– Xin má»i Giang nhị công tá»­ theo bần đạo.
Ra khá»i phòng, Giang Hàn Thanh chú tâm quan sát bốn phía, hắn thấy dá»c theo hành lang cây kiểng xum xuê u nhã, hình nhÆ° đây là má»™t đạo quán.
NgÆ°á»i đạo sÄ© áo xanh Ä‘i dá»c theo con Ä‘Æ°á»ng lát đá trắng, hắn Ä‘i thật chậm và khi đến ngoài đại sảnh, hắn dừng lại nói vá»›i Giang Hàn Thanh:
– Xin má»i Giang nhị công tá»­ vào trong.
Giang Hàn Thanh theo chân bÆ°á»›c vào, thấy trên chiếc ghế bành có má»™t lão già cao lá»›n uy nghi, thêm vào đó vá»›i má»™t con mắt chá»™t làm cho vẻ mặt của lão ta tăng nét khủng bố lạ thÆ°á»ng.
Giang Hàn Thanh biết ngay là nhân vật mà lão đạo sÄ© đã gá»i là ÄÆ¡n Ä‘Æ°á»ng chủ.
Bên trái của lão già chột mắt, còn có một gã trung niên có da mặt như sáp vàng.
Bên phải hãy còn một chiếc ghế bỠtrống.
Lão già má»™t mắt cất giá»ng trầm trầm:
– Giang nhị công tử đã đến đó à?
NgÆ°á»i đạo sÄ© áo xanh cúi mình đáp vâng và quay qua nói vá»›i Giang Hàn Thanh:
– Xin giá»›i thiệu vá»›i Giang nhị công tá»­ đây là ÄÆ¡n Ä‘Æ°á»ng chủ.
Hắn chỉ ngÆ°á»i mặt vàng ngồi bên trái nói luôn:
– Còn đây là Quan Phó Ä‘Æ°á»ng chủ.
Gã trung niên mặt vàng cũng khẽ gật đầu chào. Giang Hàn Thanh vì hai tay huyệt đạo bị bế nên chỉ gật đầu và ngồi xuống chiếc ghế đối diện với lão già một mắt.
Lão già má»™t mắt ngó ngÆ°á»i đạo sÄ© mỉm cÆ°á»i:
– Xin má»i đạo huynh.
NgÆ°á»i đạo sÄ© áo xanh ngồi xuống ghế bên phải còn bá» trống.
Lão già má»™t mắt há»i ngÆ°á»i đạo sÄ© áo xanh:
– Äạo huynh đã nói rõ ý má»i của lão phu cho Giang nhị công tá»­ biết rồi đấy chứ?
NgÆ°á»i đạo sÄ© áo xanh nghiêng mình:
– Thuá»™c hạ chÆ°a tÆ°á»ng trình cho Giang nhị công tá»­ ạ.
Giang Hàn Thanh nghe cung cách của há» là đã ngỡ ngay rằng há» cÅ©ng theo chính sách của Long Äàm, chắc chắn há» lại giở cái trò chiêu du.....
Lão già một mắt khẽ gật đầu:
– Tốt lắm...
Và hắn quay lại nói thật chậm rãi:
– Lão phu vâng mạng Cốc chủ đặc biệt nghênh tiếp Giang nhị công tử đến đây.
Giang Hàn Thanh nói:
– Tại hạ và quý Cốc chủ vốn chưa từng quen biết, chẳng hay có chuyện chi cần chỉ giáo?
Lão già một mắt nói:
– Lão phu cũng chỉ biết rằng Cốc chủ muốn thỉnh Nhị công tử đến diện kiến, còn mục đích của cuộc diện kiến ấy thì lão phu chưa được biết.
Giang Hàn Thanh cau mặt:
– Gần đây trong giang hồ có xuất hiện má»™t nhân vật mệnh danh là Mai Hoa Lệnh Chủ, chẳng hay ngÆ°á»i ấy có phải cÅ©ng thuá»™c là ngÆ°á»i của quý ÄÆ°á»ng chăng?
Lão già một mắt đáp nhanh:
– Không.
Giang Hàn Thanh há»i tiếp:
–ÄÆ°á»ng chủ có biết lai lịch của nhóm ấy hay không?
Lão già một mắt trầm ngâm:
– Lão phu không biết.
Giang Hàn Thanh gặn lại:
– Chẳng lẽ ÄÆ°á»ng chủ không nghe nói đến nhân vật ấy hay sao?
Lão già một mắt nói:
– Gần đây lão phu có nghe nói quả thật có má»™t nhân vật thần bí nhÆ° thế, hình nhÆ° là ẩn tàng tại thành Kim Lăng, mãi tá»›i tối hôm qua nhận được tin công tá»­ lá»t vào tay bá»n chúng nên lão phu má»›i tìm cách giải thoát.
Giang Hàn Thanh há»i tá»›i:
– ÄÆ°á»ng chủ đã cứu tại hạ từ tay bá»n chúng, thế mà lại không biết lai lịch của bá»n chúng hay sao?
Lão già một mắt bị truy vấn hình như đã bắt đầu khó chịu:
– Lão phu đã nói không biết lai lịch của bá»n chúng, vậy công tá»­ không nên há»i nhiá»u hÆ¡n.
Giang Hàn Thanh cảm thấy hình nhÆ° bá»n này đã biết lai lịch của bá»n kia, chỉ có Ä‘iá»u há» không muốn nói và hắn cảm thấy hình nhÆ° bá»n này vá»›i cha con há» Äào Ngá»c Lan và Mai Hoa Lệnh Chủ chắc chắn không cùng má»™t phe đảng vá»›i nhau.
Lúc trÆ°á»›c, khi Mai Hoa Lệnh Chủ tính trá»™m thi hài.... hắn chỉ gặp chiếc quan tài trống, bây giá» lão áo xanh cha nuôi của Äào Ngá»c Lan lại căn vấn vá» chuyện chết thật hay giả, nhÆ° vậy nhất định chúng không phải là má»™t bá»n vá»›i nhau.
Và bây giá» lại thêm bá»n LÆ°u HÆ°Æ¡ng Cốc, tất cả những phe phái này Ä‘á»u có hành tung thần bí, nhất định phải có má»™t trong bá»n há» thấu đáo chuyện này....
Giang Hàn Thanh cố trấn áp sự kích động trong lòng, hắn làm bộ bình tĩnh nói:
– Tại hạ còn có má»™t chuyện muốn thỉnh vấn ÄÆ°á»ng chủ?
Là má»™t nhân vật lão luyện giang hồ, tá»± nhiên lão già má»™t mắt thấy rất rõ diá»…n biến tâm trạng của Giang Hàn Thanh, ông ta khẽ gật đầu và dịu giá»ng:
– Vâng, công tá»­ cứ há»i, chuyện nào lão phu biết được thì nguyện sẽ hồi đáp tận tình.
Giang Hàn Thanh há»i:
– Chuyện thi hài của tiên phụ bị trá»™m, chẳng hay ÄÆ°á»ng chủ có biết manh mối của nó hay không?
Lão già một mắt hơi lựng khựng, nhưng rồi lại gật đầu:
– Lão phu có nghe trong giang hồ truyá»n ngôn rằng thi hài của Giang đại tiên sinh bị trá»™m nhÆ°ng căn bản của vấn Ä‘á» nhÆ° thế nào thì thật tình lão phu không biết.
Giang Hàn Thanh cÆ°á»i nhạt:
– Chứ không phải quý ÄÆ°á»ng đã làm chuyện ấy hay sao?
Gã trung niên mặt vàng, được giá»›i thiệu là vị phó ÄÆ°á»ng chủ há» Quan từ nãy giá» ngồi yêu vụt nói:
– Mong rằng Giang nhị công tử nói năng nên cẩn thận hơn một chút.
Giang Hàn Thanh quắc mắt:
– Tại hạ đã nói sai à?
ÄÆ°a tay ra hiệu cho gã mặt vàng, lão già má»™t mắt ngó thẳng vào mặt Giang Hàn Thanh:
– Giang nhị công tử cho rằng việc trộm thây của Giang đại tiên sinh là hành động của Lưu Hương Cốc đấy à?
Giang Hàn Thanh gật đầu:
– Äúng, hiện tại chỉ có hai lá»±c lượng bí ẩn khả nghi là các ngÆ°á»i và cánh của Mai Hoa Lệnh Chủ, nhÆ°ng Mai Hoa Lệnh Chủ Ä‘ang đêm bổ quan tài trá»™m thây thì đã gặp cá»— quan tài trống rá»—ng, nhÆ° vậy chuyện đó nhất định há» chÆ°a làm được. Vậy thì trừ cái gá»i là LÆ°u HÆ°Æ¡ng Cốc của các ngÆ°á»i ra thì không thể có má»™t lá»±c lượng thứ ba.
Lão già má»™t mắt ngá»­a mặt cÆ°á»i lá»›n:
– Thật là võ đoán, Lưu Hương Cốc lấy chính nghĩa giang hồ làm tôn chỉ, làm sao lại có hành động hạ lưu như thế chứ? Vả lại giữa chúng tôi và Giang đại tiên sinh vốn không thù oán thì chuyện trộm thây lại càng vô lý hơn nữa.
Giang Hàn Thanh cảm thấy lá»i lẽ của lão ta hình nhÆ° là thật, nhÆ°ng hắn càng băn khoăn hÆ¡n nữa, vì nếu há» không phải phe trá»™m thây, Mai Hoa Lệnh Chủ cÅ©ng không làm được thì chuyện đó ai làm?
Lão già một mắt chầm chậm nói tiếp:
– Hiện tại giang hồ đã manh nha biến loạn, bản Cốc chủ triệu thỉnh Tứ Äại Thế Gia của các ngÆ°á»i đến đây gặp mặt để luận bàn vỠđại cuá»™c, nếu các hạ có những gì muốn nói, khi gặp Cốc chủ rồi nói cÅ©ng không muá»™n.
Giang Hàn Thanh rúng Ä‘á»™ng, thì ra bá»n này còn “Má»i†cả Äông Hứa, Tây Tần, Bắc Lý chứ không phải riêng mình...
Hắn ngá»­ng mặt há»i:
– Qúy Cốc chủ hiện tại ở đâu?
Lão má»™t mắt trả lá»i:
– Cốc chủ đã từng ra chỉ dụ, nếu không đúng thá»i cÆ¡ thì tuyệt đối không được cùng vá»›i đối phÆ°Æ¡ng xung Ä‘á»™t, tối qua vì công tá»­ rÆ¡i vào tay chúng nên bất đắc dÄ© phải ra tay, chính vì thế mà sá»›m muá»™n thì cÅ©ng có nhiá»u biến Ä‘á»™ng. Do đó lão phu đã dá»± trù khoảng hôm nay chúng ta phải cấp tốc rá»i khá»i nÆ¡i đây, bây giá» còn phải hÆ¡n má»™t tiếng đồng hồ nữa nhÆ°ng lão phu còn bận nhiá»u việc phải làm, chuyện giữa chúng ta đến đây là hết, xin công tá»­ yên tâm đừng băn khoăn gì cả.
Giang Hàn Thanh giật mình...
NhÆ° vậy thì vẫn chÆ°a ra khá»i Kim Lăng, nhÆ°ng tại sao cái đạo quán đồ sá»™ này hắn lại không từng biết?
Lão già má»™t mắt quay lại nói vá»›i ngÆ°á»i đạo sÄ© áo xanh:
– Phiá»n đạo huynh thỉnh Giang nhị công tá»­ ra ngoài tạm nghỉ, sau đó má»i đạo huynh trở vào lão phu còn có nhiá»u chuyện gấp cần bàn.
NgÆ°á»i đạo sÄ© áo xanh đứng dậy vòng tay:
– Thuộc hạ xin tuân lệnh.
Và quay qua Giang Hàn Thanh, hắn khẽ cúi đầu:
– Xin má»i Giang nhị công tá»­.
Theo chân ngÆ°á»i đạo sÄ© áo xanh, Giang Hàn Thanh không nói má»™t lá»i.
Trong lòng hắn nãy giỠthật rối như tơ.
Bây giá» hai tay huyệt đạo được, có muốn gì cÅ©ng chỉ phải ngồi yên. Cứ nhÆ° Äào Ngá»c Lan nói thì chỉ trong ba ngày là chất Phiêu HÆ°Æ¡ng Cân sẽ tá»± giải, nhÆ°ng không biết bá»n LÆ°u HÆ°Æ¡ng Cốc này còn có thêm trò gì nữa không?
Dù gì cũng cứ phải ẩn nhẫn chỠđợi....
Hắn không thể nóng, vì nóng đã không giải quyết được gì mà còn bất lợi nhiá»u hÆ¡n.
Tài sản của giacuongly

  #17  
Old 18-05-2008, 04:25 PM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 17: Vực Thẳm Hang Sâu




Má»™t mình Giang Hàn Thanh ở trong tịnh thất, cho đến chiá»u tối, ngÆ°á»i đạo sÄ© áo xanh má»›i hối hả trở vào trong vòng tay mỉm cÆ°á»i:
– ÄÆ¡n Ä‘Æ°á»ng chủ cho lệnh khởi hành nên bần đạo có chút chuyện muốn thÆ°Æ¡ng lượng vá»›i Giang nhị công tá»­.
Giang Hàn Thanh há»i:
– Các hạ muốn thÆ°Æ¡ng lượng Ä‘iá»u chi?
NgÆ°á»i đạo sÄ© áo xanh lấy ra má»™t vuông khăn Ä‘en trao cho Giang Hàn Thanh và nói:
– Nói ra thật quả có Ä‘iá»u bất kính, mong công tá»­ thông cảm... lúc ra Ä‘i xin công tá»­ hãy che mặt bằng mảnh khăn này.
Giang Hàn Thanh cÆ°á»i:
– Có phải sợ tại hạ quan sát và biết những địa điểm của quý Quan cốc?
NgÆ°á»i đạo sÄ© áo xanh cÆ°á»i gượng:
– Ngay bây giỠvấn đỠđịch hay bạn vẫn chưa phân định rõ ràng, xin Giang nhị công tử thông cảm cho chuyện bất đắc dĩ này.
Giang Hàn Thanh nói:
– Các hạ cứ buộc tự nhiên.
NgÆ°á»i đạo sÄ© áo xanh khẽ nghiêng mình:
– Bần đạo xin thất lễ.
Buá»™c chiếc khăn Ä‘en lên mắt Giang Hàn Thanh xong, ngÆ°á»i đạo sÄ© áo xanh nói:
– Bần đạo Ä‘Æ°a Ä‘Æ°á»ng cho công tá»­ nhé.
Giang Hàn Thanh không nói tiếng nào cứ để mặc hắn dẫn đi tùy ý.
Chỉ má»™t lúc sau, hai ngÆ°á»i ra khá»i cá»­a, bên ngoài có sẵn má»™t cá»— xe, ngÆ°á»i đạo sÄ© áo xanh sau khi Giang Hàn Thanh lên xe rồi bá» rèm xe xuống và nói bằng giá»ng cung kính:
– Nhị vị ÄÆ°á»ng chủ và Phó ÄÆ°á»ng chủ xin thứ lá»—i thuá»™c hạ không tiện Ä‘Æ°a xa.
ÄÆ¡n Ä‘Æ°á»ng chủ nói:
– Xin Äạo huynh trở lại.
Tiếp theo là bánh xe khua động, cỗ xe lắc lư chạy vỠphía trước.
Dựa cửa vào thành xe, Giang Hàn Thanh nói chậm rãi:
– ÄÆ¡n Ä‘Æ°á»ng chủ, bây giá» thì có thể mở khăn che mắt ra được rồi chứ?
ÄÆ¡n Ä‘Æ°á»ng chủ cÆ°á»i:
– Xin Giang nhị công tử ẩn nhẫn thêm một chút nữa rồi lão phu sẽ mở ngay.
Giang Hàn Thanh mỉm miệng:
– Có lẽ phải ra khá»i thành Kim Lăng rồi má»›i được à?
ÄÆ¡n Ä‘Æ°á»ng chủ làm thinh.
Giang Hàn Thanh cũng làm thinh nhắm mắt lại, dựa vào thành xe dưỡng thần.
Có lẽ cÅ©ng phải hÆ¡n ná»­a tiếng đồng hồ sau, ÄÆ¡n Ä‘Æ°á»ng chủ má»›i nói:
– Phó Ä‘Æ°á»ng chủ, bây giá» có thể mở khăn cho Giang nhị công tá»­ được rồi đó.
Vuông mặt được mở ra thì bên ngoài trá»i đã tối đến ngá»­a bàn tay không thấy.
Giang Hàn Thanh mở mắt là nhận ra ngay ÄÆ¡n Ä‘Æ°á»ng chủ và Quan phó Ä‘Æ°á»ng chủ Ä‘ang ngồi đối diện vá»›i mình.
Ba tia mắt chiếu thẳng vào má»™t Giang Hàn Thanh nhÆ° Ä‘iện lạnh, nhất là con mắt má»™t của ÄÆ¡n Ä‘Æ°á»ng chủ nhÆ° má»™t ánh sao đêm...
Bằng vào tia mắt Ä‘á»™c nhất ấy, Giang Hàn Thanh biết hắn là má»™t con ngÆ°á»i có ná»™i lá»±c hùng hồn.
Giang Hàn Thanh bất giác cÆ°á»i thầm...
Có lẽ há» không biết mình bị chất Phiêu HÆ°Æ¡ng Cân của Äào Ngá»c Lan cho nên há» phòng bị vô cùng cẩn mật nhÆ° thế ấy....
Hắn không màng đến hai ngÆ°á»i ngồi đối diện nữa, cứ nhắm mắt dưỡng thần.
Qua má»™t lúc khá lâu, cá»— xe dừng lại và ÄÆ¡n Ä‘Æ°á»ng chủ lên tiếng:
– Giang nhị công tử, chúng ta xuống xe thôi.
Giang Hàn Thanh mở mắt:
– Äã đến rồi à?
ÄÆ¡n Ä‘Æ°á»ng chủ đã nhảy xuống xe, Quan phó Ä‘Æ°á»ng chủ cÅ©ng nhảy xuống theo.
Giang Hàn Thanh bò ra bìa xe thấy nơi này là một vùng rừng rậm, một cỗ xe khác đang đậu ven rừng với một tên đại hán đứng nghiêm bồng kiếm.
ÄÆ¡n Ä‘Æ°á»ng chủ Ä‘Æ°a tay:
– Xin Giang nhị công tử lên xe này.
NhÆ° vậy là chÆ°a đến chá»— mà chỉ là chuyện thay xe, Giang Hàn Thanh im lặng lên xe, nhị vị ÄÆ°á»ng chủ và Phó Ä‘Æ°á»ng chủ cÅ©ng phóng lên theo.
Cỗ xe lập tức đăng trình.
Cá»— xe chạy thật nhanh, hình nhÆ° quanh qua lá»™n lại khá nhiá»u lần, chứng tá» rằng Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng này không bằng phẳng.
Giang Hàn Thanh biết ngay chuyện đổi xe này, há» sợ có ngÆ°á»i theo dõi nên bố trí làm mất dấu.
Hành tung không minh bạch này đủ để nói lên bá»n LÆ°u HÆ°Æ¡ng Cốc này cÅ©ng không phải là hạng ngÆ°á»i minh chính.
Suốt đêm, cả bá»n cùng ngủ gà ngủ gật trên xe, tá»± nhiên có Giang Hàn Thanh là thoải mái, còn lại hai tên ÄÆ°á»ng chủ và Phó Ä‘Æ°á»ng chủ nÆ¡m ná»›p Ä‘á» phòng.
Trá»i sáng dần, cá»— xe cÅ©ng không chậm lại, trên Ä‘Æ°á»ng quan đạo đã nghe tiếng ngÆ°á»i qua lại.
Khi trá»i sáng hẳn, cá»— xe má»›i bắt đầu chậm lại dần dần.
Càng lúc, tiếng ngÆ°á»i bên ngoài càng phức tạp ồn ào, Giang Hàn Thanh nhắm mắt cÅ©ng biết là đã đến má»™t thị trấn khá lá»›n.
Cỗ xe dừng lại.
Có ngÆ°á»i bÆ°á»›c lại gần xe, giá»ng nói cung kính:
– ÄÆ¡n Quản Lý bây giá» má»›i vá» tá»›i, tiểu nhân đã đợi lâu rồi.
ÄÆ¡n Ä‘Æ°á»ng chủ vén màn nhảy xuống:
– Có chuẩn bị phòng rồi chưa?
NgÆ°á»i ấy đáp:
– Có ạ, tiểu nhân đã chuẩn bị xong xuôi.
Giang Hàn Thanh dÆ°á»ng nhÆ° đã bật cÆ°á»i.
Xem chừng bá»n này hành sá»± nhÆ° y nhÆ° đại đạo, ban ngày lại nghỉ.
ÄÆ¡n Ä‘Æ°á»ng chủ quay vào trong xe nói:
– Quan phó Ä‘Æ°á»ng chủ hãy má»i Giang nhị công tá»­ xuống xe Ä‘i.
Giang Hàn Thanh vừa má»›i xuống xe thì ÄÆ¡n Ä‘Æ°á»ng chủ đã cặp lấy tay hắn và cÆ°á»i:
– Công tử yên tâm, chúng ta hãy tạm nghỉ nơi đây vậy.
Tên đại hán đeo kiếm lập tức đi trước vào tửu điếm.
Hình nhÆ° còn má»™t con hẻm vắng để Ä‘i vòng vào khách Ä‘iếm. Giang Hàn Thanh cùng vá»›i ÄÆ¡n Ä‘Æ°á»ng chủ cùng Ä‘i vá»›i má»™t tên đại hán ăn vận theo lối tiêu đầu Ä‘i vào trong.
Trong khách điếm được trang trí thật là rộng rãi nhưng tĩnh mịch hình như nơi đây là một phòng khách hạng sang bên trong không giống như những khách điếm khác là chia từng phòng hẹp mà lại giống như trang viện khá đủ tiện nghi.
Vừa bước vào phòng là hai tên tiểu nhị đã mang nước và khăn mặt, chúng nói trong khi đang bưng đồ:
– Xin chÆ° vị rá»­a mặt cho khá»e.
Vừa lấy khăn, ÄÆ¡n Ä‘Æ°á»ng chủ vừa khoát tay:
– Thôi được rồi, hãy lui ra.
Hai tên tiểu nhị lui ra, ÄÆ¡n Ä‘Æ°á»ng chủ căn dặn:
– Giang nhị công tá»­ Ä‘i Ä‘Æ°á»ng mệt nhá»c, Quan lão đệ hãy Ä‘Æ°a công tá»­ sang phòng bên tạm nghỉ ngÆ¡i.
Quan phó Ä‘Æ°á»ng chủ mỉm cÆ°á»i nói vá»›i Giang Hàn Thanh:
– Giang nhị công tá»­, tại hạ xin dẫn Ä‘Æ°á»ng.
Giang Hàn Thanh biết há» ÄÆ¡n ngầm bảo gã há» Quan giám thị mình nên cÅ©ng gật đầu:
– Thật sự thì tại hạ cũng mệt lắm rồi.
Hắn bÆ°á»›c theo gã Phó Ä‘Æ°á»ng chủ há» Quan sang phòng bên trái.
Äó là má»™t căn phòng đôi, dành để cho hai ngÆ°á»i, gian phòng khá sạch sẽ, ngoài giÆ°á»ng nằm bên ngoài kế bên cá»­a sổ còn có má»™t bàn nhá» và hai chiếc ghế.
Hai ngÆ°á»i vừa ngồi xuống thì tên tiểu nhị đã bÆ°ng khay trà hÆ°Æ¡ng vào cầu tài:
– Xin má»i nhị vị khách quan dùng trà.
Vừa nói hắn vừa rót ra hai chén và đặt một chén trước mặt hỠQuan:
– Äây là thức mà bản Ä‘iếm dành riêng cho thượng khách, nÆ°á»›c là từ giang mạch Hàng Châu, khách quan chỉ nhắm má»™t chút là là nhận ngay ra đó là VÅ© Tiá»n Trà...
Vừa nói, hắn vừa rót ra một chén nữa đẩy tới trước mặt Giang Hàn Thanh, đôi mắt hắn liếc một cái thật nhe.....
Giang Hàn Thanh rúng động...
Äôi mắt của tên tiểu nhị có má»™t nét vô cùng đặc biệt, tròng trắng ít hÆ¡n tròng Ä‘en nhiá»u, Ä‘en và trắng thật phân minh...
Một đôi mắt chỉ cần nhìn thấy một lần là không làm sao quên được.
Giang Hàn Thanh nhận ra đôi mắt thật quen.
NhÆ°ng nhất thá»i không biết là đã gặp đôi mắt ấy ở chá»— nào....?
Hắn còn Ä‘ang bàng hoàng thì nghe má»™t giá»ng nói nhÆ° muá»—i kêu nhÆ°ng rất rõ ràng:
– Hãy mau uống chén trà.
Tuy tiếng được thu lại trong má»™t phÆ°Æ¡ng pháp đặc biệt nhÆ°ng Giang Hàn Thanh vẫn nhận ra dá»… dàng giá»ng nói của Äào Ngá»c Lan, hắn thấy còn rúng Ä‘á»™ng hÆ¡n nữa.
Tay bưng chén trà mà mắt cứ ngó tên tiểu nhi.....
Äúng là Äào Ngá»c Lan chứ còn ai vào đây nữa??
Tên tiểu nhị háy háy mắt:
– Khách quan có cần chi xin cứ bảo cho?
Giang Hàn Thanh chÆ°a biết nhÆ° thế nào thì gã Quan phó Ä‘Æ°á»ng chủ đã khoát tay:
– Không, không cần thêm gì nữa cả.
Tên tiểu nhị vâng dạ luôn miệng và lui ra ngoài một cách khá nhanh, luôn tay khẽ gài then cửa.
Giang Hàn Thanh nhìn theo mà trong lòng hết sức băn khoăn...
Nàng cải trang làm tên tiểu nhị trong khách điếm này để làm gì?
Trong chén trà của chàng, nàng đã bỠchất giải Phiêu Hương Cân?
Nếu không phải thì sao nàng lại dùng phÆ°Æ¡ng pháp truyá»n âm nhập mật thúc chàng uống chén trà ấy?
Và hắn lại thấy rằng qua những hành Ä‘á»™ng vừa rồi của cả hai tên hình nhÆ° há» Ä‘ang đối phó vá»›i nhau, tá»± nhiên chÆ°a thấy manh nha ý ố, nhÆ°ng chuyện giải chất thuốc cho mình có thể khôi phục công lá»±c là Ä‘iá»u rất cần thiết ngay lúc bây giá», rồi sau đó má»›i tính sau.
Hắn cầm chén trà lên uống từng hớp một.
Là má»™t kẻ lão luyện giang hồ, gã Phó Ä‘Æ°á»ng chủ há» Quan cÅ©ng nâng chén trà nhÆ°ng hắn không uống vá»™i, hắn nhìn trân trân vào đáy chén nhÆ° tìm kiếm má»™t vật gì...
Hắc chậm chậm đưa lên mũi ngửi và khẽ gật đầu:
– Khá, trà này đúng là Bao Long Tỉnh đây.
Nói xong hắn ká» môi và nhấp má»™t ngụm nhá»...
Giang Hàn Thanh nhận ngay ra kẻ đối diện là má»™t con ngÆ°á»i đích xác là có nhiá»u cÆ¡ trí vì không lạ gì ÄÆ¡n Ä‘Æ°á»ng chủ lại phái hắn theo giám thị mình...
Hắn uống một hơi cạn chén trà và che miệng ngáp:
– Quan phó Ä‘Æ°á»ng chủ không mệt à? Tại hạ má»i quá chắn cần nghỉ sá»›m.
Gã Phó Ä‘Æ°á»ng chủ há» Quan vá»™i nói:
– Vâng, vâng, xin Giang nhị công tá»­ cứ tá»± nhiên, chiá»u hôm nay chúng ta còn phải Ä‘i thêm má»™t Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng nữa đấy....
Giang Hàn Thanh không muốn nói gì nhiá»u, hắn để nguyên quần áo nằm ngay trên giÆ°á»ng và trong bụng Ä‘oán chắc rằng Äào Ngá»c Lan đã giả dạng đến đây thì nhất định trong chén trà đó chính là thuốc giải.
Vì thế khi nằm xuống, Giang Hàn Thanh cố ý quay lÆ°ng vá» phía gã Phó Ä‘Æ°á»ng chủ há» Quan âm thầm vận khí...
Từ lúc ở Bạch Vân Quan được uống Tuyết Chí Äang, công lá»±c của Giang Hàn Thanh tinh tiến rất nhanh, cho nên khi đã Ä‘iá»u hành được chân khí thì những trá»ng huyệt bị ngÆ°á»i đạo sÄ© áo xanh Ä‘iểm ngày hôm qua Ä‘á»u tá»± giải nhÆ° không.
Thấy Giang Hàn Thanh để cả quần áo lên nằm, gã Phó Ä‘Æ°á»ng chủ há» Quan cho rằng suốt ngày đêm không ngủ nên hắn bị mệt má»i, thêm vào đó lại bị Ä‘iểm vào nhiá»u trá»ng huyệt, khí huyết không thông càng làm cho hắn thêm uể oải, vì thế gã Phó Ä‘Æ°á»ng chủ cÅ©ng không cần chú ý, cứ ngồi tÄ©nh tá»a hành công.
Äến khoảng giữa trÆ°a, tên ăn vận theo lối tiêu đầu Ä‘i vào má»i hai ngÆ°á»i dùng cÆ¡m. Giang Hàn Thanh và gã Phó Ä‘Æ°á»ng chủ theo chân ra ngoài thì đã thấy giữa đại sảnh bày má»™t tiệc khá là thịnh soạn.
ÄÆ¡n Ä‘Æ°á»ng chủ má»i má»i ngÆ°á»i vào tiệc và chính tay rót đầy chén rượu nâng lên nói vá»›i Giang Hàn Thanh:
– Lão phu xin kính Giang nhị công tử một chén này.
Giang Hàn Thanh đã hoàn toàn khôi phục công lá»±c, trong lòng không còn má»™t chút lo lắng gì nên nâng chén mỉm cÆ°á»i:
– Không dám, tại hạ xin kính Ä‘Æ°á»ng chủ trÆ°á»›c.
Hai ngÆ°á»i cùng nâng chén uống cạn má»™t hÆ¡i.
Nhân cÆ¡ há»™i thuận tiện, Giang Hàn Thanh há»i gióng:
– Rất hân hạnh được cùng ÄÆ°á»ng Chủ đối ẩm, tại hạ vô cùng vinh dá»±, chỉ có Ä‘iá»u tại hạ vẫn còn chÆ°a biết quý tánh tôn danh của ÄÆ°á»ng chủ.
ÄÆ¡n Ä‘Æ°á»ng chủ nói:
– Lão phu là ÄÆ¡n Hiểu Thiên.
Và Ä‘Æ°a tay giá»›i thiệu luôn tên Phó Ä‘Æ°á»ng chủ và tên ăn vận theo lối tiêu đầu:
– Phó Ä‘Æ°á»ng chủ Quan Quân Võ, còn vị này là HÆ°Æ¡ng Chủ Phốc Äại Nguyên.
Không biết hắn nói tên thật hay tên giả, nhưng Giang Hàn Thanh cũng vòng tay:
– Hân hạnh, hỠGiang này đã được nghe qua.
Vừa nói hắn vừa châm rượu kính má»i hai há» Quan, Phốc má»—i ngÆ°á»i má»™t chén.
ÄÆ¡n Hiểu Thiên nói:
– Theo lão phu này thì Giang nhị công tá»­ là ngÆ°á»i tá»­u lượng rất khá nhÆ°ng buổi chiá»u nay chúng ta còn phải lên Ä‘Æ°á»ng, vì vậy chỉ nên uống vừa phải, chá» cho đến nÆ¡i rồi chúng ta hãy cùng đối ẩm vá»›i nhau.
Giang Hàn Thanh nói:
– Tại hạ có chuyện thỉnh giáo cùng ÄÆ°á»ng chủ?
ÄÆ¡n Hiểu Thiên há»i:
– Chẳng hay Giang nhị công tá»­ muốn há»i chuyện chi?
Giang Hàn Thanh nói thật chậm:
– Chúng ta đã đi suốt đêm rồi, chẳng hay hiện tại Cốc chủ ở đâu?
ÄÆ¡n Hiểu Thiên nói:
– Lão phu vâng mạng đi thỉnh Giang nhị công tử, còn Cốc chủ thì vẫn ở trong bản cốc.
Thấy hắn muốn trả lá»i quanh nên Giang Hàn Thanh mỉm cÆ°á»i há»i tiếp:
– Nếu ÄÆ¡n Ä‘Æ°á»ng chủ có thể thì xin cho tại hạ biết LÆ°u HÆ°Æ¡ng Cốc ở đâu?
ÄÆ¡n Hiểu Thiên ngẫm nghÄ© má»™t hồi đáp:
– Giang nhị công tá»­, lão phu lẽ đâu dám chối từ, từ đây tá»›i LÆ°u HÆ°Æ¡ng Cốc còn khoảng năm sáu ngày Ä‘Æ°á»ng.
Giang Hàn Thanh làm thinh...
Ban đầu hắn tưởng LÆ°u HÆ°Æ¡ng Cốc là má»™t địa danh bí ẩn, nó là má»™t nÆ¡i chỉ quanh quẩn, không ngá» há» lại nói đến năm sáu bảy ngày Ä‘Æ°á»ng.
Năm sáu ngày Ä‘Æ°á»ng có nghÄ©a là phải ngàn dặm.
Giang Hàn Thanh đang suy nghĩ, chợt bên ngoài có một gã đại hán áo xanh hớt hải bước vào.
Dáng Ä‘i của hắn nói lên có chuyện gì xảy ra quan trá»ng, và Phốc Äại Nguyên đã lật đật đứng lên há»i nhá»:
– Có chuyện gì thế?
Tên đại hán áo xanh cúi mặt thấp giá»ng:
– Trịnh lão lục sai tiểu nhân vào đây báo cáo, vừa rồi có một vị hòa thượng đi qua đi lại trước xe, dáng điệu có vẻ khả nghi....
Phốc Äại Nguyên cau mặt:
– Hòa thượng Ä‘i hóa duyên là chuyện quá thÆ°á»ng, có gì mà phải há»›t hải nhÆ° thế?
Äi ra ngoài Ä‘i.
Tên đại hán áo xanh vâng vâng, nhưng hắn không đi mà lại nói:
– Bẩm Hương chủ, hòa thượng đó chẳng những đi qua đi lại mà còn dòm lén vào xe mình, dáng điệu của ông ta như là gian tế của đối phương...
Phốc Äại Nguyên cÆ°á»i nhẹ và khoát tay:
– Biết rồi, hãy ra ngoài.
Gã đại hán áo xanh lại cúi mình rồi đi ra ngoài cửa.
Khi Phốc Äại Nguyên nói chuyện vá»›i tên đại hán thuá»™c hạ, há» nói rất nhá» nhÆ°ng Giang Hàn Thanh cÅ©ng lắng tai nghe không sót má»™t tiếng nào, vị ÄÆ¡n Ä‘Æ°á»ng chủ tá»± nhiên cÅ©ng nghe thấy nhÆ°ng có lẽ vì ngại sá»± có mặt của Giang Hàn Thanh nên không há»i lại.
HỠăn cÆ¡m có vẻ hối hả, khi xong, ÄÆ¡n Hiểu Thiên gá»i tiểu nhị tính tiá»n phòng, luôn cả tiá»n ăn, hắn thưởng cho tiểu nhị má»™t đỉnh bạc rồi cùng vá»›i Giang Hàn Thanh và Quan Quân Võ Ä‘i nhanh ra cá»­a.
Phốc Äại Nguyên đã chá»±c sẵn ngoài cá»­a vá»›i má»™t cá»— xe.
Giang Hàn Thanh quét đôi mắt tia thật nhanh khắp bốn bên, quả nhiên ở nÆ¡i ngã tÆ° Ä‘Æ°á»ng trÆ°á»›c mặt, có má»™t tăng nhân mặc áo màu tro xám Ä‘ang Ä‘i qua Ä‘i lại.
Khi nhận ra Giang Hàn Thanh, nhà sư áo xám lật đật đi nhanh qua.
ÄÆ¡n Hiểu Thiên liếc qua, môi hắn nở nụ cÆ°á»i bí hiểm...
Sau khi bốn ngÆ°á»i lên xe, Phốc Äại Nguyên nhảy lên ngồi kế bên tên đánh xe dặn nho nhá» và cá»— xe lao nhanh vá» phía trÆ°á»›c.
Cỗ xe đi càng lúc càng nhanh, Giang Hàn Thanh băn khoăn nghĩ ngợi xem chỗ nghỉ khi nãy thuộc vùng nào thì bây giỠvới tốc độ xe phi nhanh như thế chứng tỠđã ra ngoài thị trấn.
Äiá»u làm cho Giang Hàn Thanh thắc mắc nhiá»u hÆ¡n nhất là chuyện Äào Ngá»c Lan giả dạng tên tiểu nhị, chuyện đó không phải chỉ có chuyện trao thuốc giải cho hắn mà thôi và nhất là lão hòa thượng Ä‘i lảng vảng trÆ°á»›c cá»— xe khi nãy, lão này nhất định cÅ©ng là đồng bá»n của nàng.
Vậy hỠđang định làm gì?
Phải chăng đã bố trí mai phục giữa Ä‘Æ°á»ng để giải thoát cho hắn?
Hành Ä‘á»™ng của Äào Ngá»c Lan cÅ©ng rất rõ ràng, sở dÄ© nàng trao thuốc giải là muốn Giang Hàn Thanh hợp sức để đánh bại bá»n LÆ°u HÆ°Æ¡ng Cốc, đó cÅ©ng là chuyện mà hắn có nhiá»u suy nghÄ©...
Cả hai phe, hắn Ä‘á»u chÆ°a rõ ngá»n ngành, chÆ°a rõ lai lịch, hắn bị rÆ¡i vào tay há» thật là má»™t chuyện mù má»...
Bây giá» chỉ còn chá» hỠđụng Ä‘á»™ nhau, qua lá»i lẽ của há» thì há»a hoằn má»›i có thể phân biệt được bên nào thiện ác.
Äã có chủ định, Giang Hàn Thanh nhắm mắt dá»±a vào thành cá»— xe cố dưỡng thần và bên ngoài làm nhÆ° chá» sá»± việc đến đâu hay đó...
Hắn nghÄ© chắc cÅ©ng chừng ngoài mÆ°á»i dặm là sẽ gặp phục binh của Äào Ngá»c Lan, thế nhÆ°ng Ä‘i đã mÆ°á»i mấy dặm vẫn không có gì Ä‘á»™ng tÄ©nh...
Chuyện đó càng làm cho Giang Hàn Thanh băn khoăn hết sức, nhÆ°ng hắn nghÄ© chắc chắn thế nào cánh của Äào Ngá»c Lan và lão già áo xanh cÅ©ng không thể làm ngÆ¡....
Khi xe Ä‘i thêm được má»™t khoảng nữa chợt nghe phía trÆ°á»›c Phốc Äại Nguyên khẽ gá»i:
– Quan phó Ä‘Æ°á»ng chủ, phía núi đá trÆ°á»›c mặt có hai nhà sÆ° áo xám, há» Ä‘ang ngồi nhÆ° chỠđợi....
Quan Quân Võ ầm ừ:
– Ai không đụng ta thì ta không đụng há».
Phốc Äại Nguyên lại thấp giá»ng:
– HỠđứng cả rồi kìa.
Hắn vừa nói dứt thì đã có tiếng quát liá»n theo:
– Dừng xe lại.
Chân ngựa chồm lên, cỗ xe chao qua và đứng lại.
Tiếng quát lại vang lên... nhÆ°ng đó là tiếng quát của Phốc Äại Nguyên:
– Hai lão hòa thượng kia, bá»™ Ä‘ui cả rồi sao mà lại cản giữa Ä‘Æ°á»ng nhÆ° thế?
Giá»ng nói của nhà sÆ° trầm trầm:
– Sao vừa mở miệng ra mà thí chủ lại chá»­i rủa ngÆ°á»i nhÆ° thế? Bần đạo vâng mạng chỠđợi nÆ¡i đây đã lâu rồi.
Phốc Äại Nguyên quát lá»›n:
– Phụng mạng của ai?
Vị tăng nhân nói:
– Bần tăng là môn hạ Thiếu Lâm.
Phốc Äại Nguyên cÆ°á»i nhạt:
– Thiếu Lâm hòa thượng cÅ©ng chÆ°a chắc đã có thể mang danh hiệu để dá»a được ai đâu!
Ngồi trong xe, ÄÆ¡n Hiểu Thiên trầm giá»ng:
– Quan Phó Ä‘Æ°á»ng chủ hãy xuống xem.
Quan Quân Võ nhảy xuống, thấy hai vị tăng nhân này Ä‘á»u đứng vá» má»™t phía trái, hắn biết ngay há» hãy còn nữa chứ không phải hai ngÆ°á»i.
Phốc Äại Nguyên vòng tay trÆ°á»›c mặt há» Quan:
– Phó Ä‘Æ°á»ng chủ chắc đã có nghe? Hai nhà sÆ° này cản lối....
Quan Quân Võ lạnh lùng:
– Nhị vị hòa thượng có chuyện chi?
Nhà sư đứng bên trái chấp tay:
– Bần tăng vâng lệnh Trụ Trì nghênh đón đại giá của chư vị tại đây.
Quan Quân Võ há»i:
– Trụ Trì của nhị vị Ở đâu?
Nhà sư nói:
– Thí chủ hãy đợi má»™t chút, có lẽ Trụ Trì của chúng tôi sẽ đến bây giá».
Ngay lúc đó từ trong ven rừng có một vị lão ni và hai lão tăng chầm chậm bước tới.
Theo sau còn có một trung niên đại hán và hai nhà sư áo xám.
Quan Quân Võ cau mày....
Hắn thắc mắc không hiểu những ngÆ°á»i này làm sao nghe được tin tức mà chặn đón tại đây?
Bởi vì há» là Vô Trần sÆ° thái, Pháp Thắng đại sÆ° và ngÆ°á»i trung niên đó là Nghiêm Tú Hiệp...
Chỉ có Ä‘iá»u hÆ¡i lạ là thêm vào đó còn có vị lão tăng là Thủ tá»a La Hán ÄÆ°á»ng của Thiếu Lâm:
Giác Minh thiá»n sÆ°, má»™t cao thủ nhất nhì của Thiếu Lâm Tá»±.
Vô Trần sư thái đưa đôi mắt như điện lạnh vào cỗ xe và cuối cùng nhìn thẳng vào mặt Quan Quân Võ:
– Các ngÆ°á»i ở Kim Lăng đến đây phải không?
Quan Quân Võ cÅ©ng đáp bằng má»™t giá»ng lạnh lùng:
– Äúng.
Vô Trần sÆ° thái há»i:
– Ai ở trên xe?
Quan Quân Võ há»i lại:
– Sư thái là Am Chủ Tử Trúc Am đấy chứ?
Hơi ngạc nhiên vỠchuyện phát giác chính danh của đối phương nhưng Vô Trần sư thái vẫn thản nhiên:
– Ta há»i ai ở trên xe?
Quan Quân Võ đáp:
– ÄÆ¡n Ä‘Æ°á»ng chủ của tệ Cốc.
Vô Trần sÆ° thái gằn giá»ng:
– Gá»i hắn xuống cho ta.
Quan Quân Võ mỉm cÆ°á»i:
– Bằng vào má»™t câu nói đó của sÆ° thái, ÄÆ¡n Ä‘Æ°á»ng chủ của ta không xuống chắc không được đấy chứ?
Vô Trần sÆ° thái trầm giá»ng:
– Ngươi muốn gì?
Quan Quân Võ há»i:
– TrÆ°á»›c khi làm cái chuyện cản Ä‘Æ°á»ng này chắc sÆ° thái đã có thăm dò rồi chứ?
Vô Trần sư thái nói gằn từng tiếng:
– Äã biết rõ từng chi tiết má»™t.
Quan Quân Võ ngạo nghễ:
– Tốt lắm... nhÆ°ng theo tại hạ má»™t khi sÆ° thái đã biết lai lịch của tệ Cốc thì thiết tưởng không nên cản Ä‘Æ°á»ng nhÆ° thế.
Vô Trần sÆ° thái há»i:
– Trong giang hồ biết bao nhiêu là bàng môn tà đạo, bần ni không hơi đâu mà đi tìm biết chuyện đó, bần ni chỉ nói trên xe....
Quan Quân Võ ngá»­a mặt cÆ°á»i sằng sặc:
– Am Chủ nên biết rằng tệ Cốc không muốn cùng võ lâm đồng đạo kết oán gây thù, nhưng không vì thế mà nghĩ rằng tệ Cốc là thứ hay dở.
Vô Trần sÆ° thái khẽ Ä‘á»™ng tay áo rá»™ng nhÆ°ng Giác Minh thiá»n sÆ° chợt nhÆ° nhá»› ra má»™t chuyện gì, vá»™i quay qua dùng “Truyá»n Âm Nhập Mật†nói vá»›i Giác Thắng đại sÆ° mấy câu....
Giác Thắng đại sư tái mặt và vội vàng lướt tới chấp tay:
– Bần tăng muốn thỉnh giáo....
Chẳng hay thí chủ là bậc cao nhân thuộc môn phái nào thế?
Quan Quân Võ chÆ°a kịp đáp thì bên sau hắn có giá»ng trầm trầm thế trả lá»i:
– “LÆ°u HÆ°Æ¡ng Cốcâ€.
Giác Thắng đại sÆ° vừa nhận ra ngÆ°á»i trả lá»i ấy là má»™t lão già má»™t mắt từ trên xe bÆ°á»›c xuống, thì ra là ÄÆ¡n Hiểu Thiên đã nói tiếp:
– Lão phu tưởng đâu bá»n cÆ°á»›p Ä‘Æ°á»ng cÆ°á»›p xá không ngá» lại là chÆ° vị cao nhân của Thiếu Lâm và Nga My, thật vô cùng hạnh ngá»™.
Giác Minh thiá»n sÆ° giật mình khi nghe ÄÆ¡n Hiểu Thiên nói đến ba tiếng “LÆ°u HÆ°Æ¡ng Cốcâ€...
Äúng là dá»± Ä‘oán của ông ta không sai má»™t chút nào....
Riêng Giác Thắng đại sÆ° thì còn Ä‘ang bận suy nghÄ© vá» thân pháp của đối phÆ°Æ¡ng, ông ta cảm thấy ngÆ°á»i chá»™t mắt này có má»™t thân pháp vừa nhanh vừa nhẹ vì đứng gần nhÆ° thế mà hắn xuống xe bao giá» không ai hay biết...
Và nhà sư già vội vòng tay:
– A di đà phật, thí chủ quả thật cao minh, chẳng hay lão thí chủ cao danh quý tánh là gì?
Giác Minh thiá»n sÆ° chặn nói:
– Vị thí chủ đây là ÄÆ¡n Hiểu Thiên đại hiệp, ngÆ°á»i mà uy danh chấn Ä‘á»™ng toàn giải Thiểm Xuyên, sÆ° đệ không nên thất lá»… vá»›i ngÆ°á»i.
Giác Thắng đại sư chấn động...
NhÆ°ng Ä‘iá»u làm cho ông ta lấy làm lạ là “Äá»™c Nhãn Diêm La†ÄÆ¡n Hiểu Thiên, má»™t ngÆ°á»i đã từng làm rung chuyển cả Thiểm Tây và Tứ Xuyên mà sao lại Ä‘i làm má»™t ÄÆ°á»ng Chủ cho LÆ°u HÆ°Æ¡ng Cốc?
Ông ta lật đật vòng tay:
– Bần tăng xin thất lá»…, vì chỉ má»™ danh chứ chÆ°a từng được diện kiến vá»›i ÄÆ¡n đại hiệp bao giá».
Từ nãy giỠvẫn ngồi trên yên ngựa một cách an nhàn, Giang Hàn Thanh cũng bắt đầu rúng động...
Bây giá» thì hắn má»›i biết tên ÄÆ¡n Hiểu Thiên là tên thật và là tên của má»™t nhân vật đã thành danh.
Riêng ÄÆ¡n Hiểu Thiên chỉ cÆ°á»i nhẹ và đáp lá»i:
– Thiếu Lâm và Nga My là lãnh tụ toàn thể võ lâm, riêng tam vị đại sÆ° cÅ©ng là ngÆ°á»i đức cao vá»ng trá»ng, vì thế nên lão phu muốn thỉnh giáo chẳng hay cả ba vị cùng má»™t lúc làm cái chuyện cản Ä‘Æ°á»ng này là vá»›i mục đích ra sao, xin chÆ° vị vui lòng cho lão phu biết rõ?
Vô Trần sư thái nói:
– Äược lắm, ÄÆ¡n đại hiệp đã há»i thì chúng tôi cÅ©ng nói thẳng chứ không việc gì phải dấu, nhÆ°ng trÆ°á»›c nhất xin ÄÆ¡n đại hiệp cho biết chẳng hay trên xe này có mặt Giang Hàn Thanh, ngÆ°á»i con thứ hai của Giang Thượng Phong đấy không?
ÄÆ¡n Hiểu Thiên nhẹ gật đầu:
– Äúng, Giang nhị công tá»­ Ä‘ang có mặt trên cá»— xe này.
Vô Trần sư thái cũng gật gù:
– Hay lắm, có lẽ ÄÆ¡n đại hiệp cÅ©ng đã có nghe vừa rồi đã xảy ra má»™t vụ án dâm sát tại Tá»­ Trúc Am đấy chứ?
ÄÆ¡n Hiểu Thiên nói:
– Mấy ngày gần đây, tại hạ cũng có nghe qua.
Vô Trần sÆ° thái há»i luôn:
– Theo ÄÆ¡n đại hiệp thì đồ tôn của bần ni bị kẻ ác dâm sát nhÆ° thế thì đối vá»›i hung thủ có nên giết hay không?
ÄÆ¡n Hiểu Thiên Ä‘iá»m đạm:
– Sư thái đã vì đồ đệ mà báo cừu, tự nhiên là chuyện nên làm lắm chứ sao không.
Vô Trần sư thái gật đầu:
– NhÆ° vậy thì thật tốt biết bao! Vậy xin ÄÆ¡n đại hiệp hãy vui lòng giao Giang Hàn Thanh lại cho bần ni xá»­ lý.
ÄÆ¡n Hiểu Thiên bật cÆ°á»i ha hả:
– Câu chuyện vá» huyết án tại Tá»­ Trúc Am, thật tình tại hạ không biết rõ ná»™i tình, vì thế cho nên không bao giá» dám có sá»± phê phán hồ đồ vì thế cho nên nếu sÆ° thái muốn tìm Giang nhị công tá»­ thì tại hạ cÅ©ng không dám cản, chỉ có Ä‘iá»u tại hạ Ä‘ang mang trong mình má»™t trá»ng trách của tệ Cốc chủ giao cho là phải thỉnh cho kỳ được Giang nhị công tá»­...
Vô Trần sÆ° thái trầm giá»ng:
– Bần ni không cần phải biết những chuyện không đâu nhÆ° thế. Bây giá» chỉ biết đã có hắn trên xe thì ÄÆ¡n đại hiệp phải giao lại cho bần ni....
Con mắt má»™t của ÄÆ¡n Hiểu Thiên vụt chiếu ngá»i:
– Lá»i của SÆ° thái sợ e rằng đã quá sai rồi, tại hạ phụng mệnh Ä‘i đón khách, nếu sÆ° thái muốn tìm Giang nhị công tá»­ thì chắc không thể tìm ở chá»— này.
Vô Trần sư thái giận dữ thét lên:
– Sá»± kiên nhẫn của bần ni có hạn, nếu ÄÆ¡n đại hiệp không muốn biến cuá»™c nói chuyện hòa hoãn này thành bãi chiến trÆ°á»ng thì xin hãy giao ngay Giang Hàn Thanh cho bần ni.
GÆ°Æ¡ng mặt của ÄÆ¡n Hiểu Thiên cÅ©ng từ từ tái lại:
– Äây là chủ ý của má»™t mình sÆ° thái hay là chủ đích chung của sÆ° thái vá»›i phái Thiếu Lâm.
Vô Trần sư thái rít lên :
– Giả sá»­ đây chỉ là ý kiến của bần ni thì ÄÆ¡n đại hiệp tính sao?
Giác Thắng đại sư lật đật chấp tay:
– A di đà phật, còn có việc mà chắc ÄÆ¡n đại hiệp hãy còn chÆ°a biết là vấn Ä‘á» ngá»™ nạn của Nghiêm Tú Cô vốn là lệnh muá»™i của tiểu đồ nên bần tăng cÅ©ng mà khó đứng ra ngoài vòng.
Giác Minh thiá»n sÆ° cÅ©ng vá»™i nói theo:
– Vâng, Nghiêm Tú Hiệp đây chính là đồ đệ của bần tăng.
Má»i chuyện bây giá» thì đã rõ ràng là đã cùng chung má»™t ý và tá»± nhiên chuyện Ä‘á»™ng thủ ắt phải xảy ra....
Giác Minh thiá»n sÆ° lại là Thủ Tá»a của La Hán ÄÆ°á»ng, lá»i nói của ông ta giản dị hÆ¡n ai hết.
Trong khi chÆ°a ai có ý kiến gì khác nữa thì chợt nghe từ trong xe nổi lên má»™t giá»ng cÆ°á»i ngạo nghá»… và Giang Hàn Thanh chầm chậm bÆ°á»›c xuống vòng tay:
– HỠGiang này xin ra mặt, chẳng hay bây giỠba vị cao tăng xử lý như thế nào?
ÄÆ¡n Hiểu Thiên giật nảy mình...
Rõ ràng trÆ°á»›c khi xuống xe ông ta đã Ä‘iểm vào ngÆ°á»i của Giang Hàn Thanh hai yếu huyệt, thế mà tại sao hắn lại có thể tá»± giải má»™t cách dá»… dàng nhÆ° thế?
Vô Trần sư thái vừa thấy mặt Giang Hàn Thanh thì đã nhích lên quát lớn:
– Dâm tặc, còn chưa bó tay chịu trói hay sao?
Giang Hàn Thanh mỉm cÆ°á»i, tia mắt hắn quét khắp xung quanh và cuối cùng chạm thẳng vào mặt của Vô Trần sÆ° thái:
– Sư Thái muốn tìm hỠGiang này hay là tìm hung thủ vỠhuyết án ở Tử Trúc Am?
Vô Trần sư thái giận dữ:
– NgÆ°Æ¡i là dâm tặc, ngÆ°Æ¡i là hung thủ, tá»± nhiên bá»n ta đến tìm ngÆ°Æ¡i.
Giang Hàn Thanh nói bằng má»™t giá»ng ung dung:
– ChÆ° vị hết thảy Ä‘á»u là các bậc đức cao vá»ng trá»ng, nếu muốn tìm há» Giang này thì tại hạ Ä‘ang đứng ở trÆ°á»›c mặt chÆ° vị đây, còn nếu muốn tìm hung thủ huyết án Tá»­ Trúc Am mà lại Ä‘i há»i tại hạ thì quả thật chÆ° vị đã lầm.
Vô Trần sư thái rít lớn:
– Câm miệng lại, đại đệ tử của ta là Liễu Nhân đã chứng kiến tận mắt chuyện làm dâm ác của ngươi, thế mà ngươi còn muốn chối nữa à?
Giang Hàn Thanh cÆ°á»i:
– Äừng nói chi là lệnh cao đồ mà tại hạ muốn biết chính lão sÆ° đây và vị Giác Thắng đại sÆ° đây, khi há»™i kiến vá»›i con ngÆ°á»i tại Quá»· Liá»…m Thành, nhị vị có từng quan sát kỹ hay chÆ°a? Nhị vị có nhận ra con ngÆ°á»i giả mạo?
Nhắc tới Quỷ Liễm Thành, Vô Trần sư thái càng thêm giận dữ:
– Ta đã sống trá»n má»™t Ä‘á»i chứ đâu phải con nít mà ngÆ°Æ¡i hòng tráo trở?
Giang Hàn Thanh vẫn thản nhiên:
– Äó chính là má»™t Ä‘iá»u đáng tiếc, chính vì niên ká»· cao trÆ°á»ng nhÆ° sÆ° thái mà lại để cho kẻ vô danh lừa gạt.
Là má»™t nhân vật coi nhÆ° thay mặt PhÆ°Æ¡ng Trượng Thiếu Lâm lâm xá»­ giang hồ, bằng vào con mắt của Giác Minh thiá»n sÆ°, Giang Hàn Thanh không thể là má»™t con ngÆ°á»i tà đạo, cho nên khi nghe hắn nói, ông vá»™i vã chấp tay:
– Bằng vào lý lẽ của Giang thí chủ, bần tăng nghĩ rằng nhất định thí chủ đã biết kẻ giả mạo ấy là ai rồi chứ?
Giang Hàn Thanh nói:
– Tại hạ tuy chưa biết rõ lai lịch đối phương, nhưng cũng đã biết qua đại khái.
Giác Minh thiá»n sÆ° chắp tay:
– A di đà phật, chẳng hay thí chủ có thể nói cho nghe?
Giang Hàn Thanh nói:
– Chắc các vị đã có nghe chuyện Mai Hoa Lệnh Chủ tấn công Hoài Dương tiêu cục và Thanh Kỳ Lệnh Chủ uy hiếp Hà Bắc Lý Gia tại Bạch Vân Quan rồi chứ?
Vô Trần sư thái hừ hừ trong cổ:
– Chuyện đó ăn thua gì đến chuyện của ngươi chứ?
Không màng đến bà ta, Giang Hàn Thanh nói tiếp:
– Bên trên của hai tên Mai Hoa Lệnh Chủ và Thanh Kỳ Lệnh Chủ hãy còn những ngÆ°á»i chủ sá»­, hành Ä‘á»™ng của há» rất là bí mật và dÆ°á»›i tay của há» Ä‘ang chiêu tập khá nhiá»u cao thủ võ lâm...
Giác Minh, Giác Thắng đại sư và Vô Trần sư thái lắng nghe chứ không phản ứng và Giang Hàn Thanh cứ nói luôn:
– Lúc lão đại sÆ° và lão sÆ° thái há»™i kiến tại Quá»· Liá»…m Thành thì tại hạ Ä‘ang ẩn mình tại đó và khi tên giả mạo bá» chạy thì tại hạ rượt theo đến Long Äàm, nhÆ°ng lại bị đối phÆ°Æ¡ng dùng mê hÆ°Æ¡ng bắt được cho đến khi ÄÆ¡n Ä‘Æ°á»ng chủ đây cho ngÆ°á»i đến cứu....
Giác Minh thiá»n sÆ° chận há»i:
– NhÆ°ng Giang thí chủ đã có nói nói rằng biết được ít nhiá»u lai lịch của ho.....
Giang Hàn Thanh gật đầu:
– Vâng, chủ nhân của tòa lâu đài nÆ¡i Long Äàm ấy là má»™t lão già áo xanh ngÆ°á»i này dụ tại hạ vỠđầu vá»›i chức Há»™ Pháp...
Giác Minh thiá»n sÆ° rúng Ä‘á»™ng:
– HỠcó nói môn phái của hỠcho Giang thí chủ biết chứ?
Giang Hàn Thanh lắc đầu:
– HỠkhông chịu nói và vỠchuyện lịnh đồ của lão sư thái đây bị giết thì tại hạ biết không phải là... dâm sát.
Vô Trần sư thái quắc mắt:
– Không phải dâm sát thì là gì chứ?
Giang Hàn Thanh nói:
– Nghiêm cô nương chết vì nguyên nhân bội phản sư môn đối với ho.....
Giang Hàn Thanh nói chưa dứt thì Nghiêm Tú Hiệp đã quát lên:
– Khốn khiếp, hãy câm miệng lại. Em gái ta đầu nhập vào môn phái của bá»n đó từ bao giá»? NgÆ°Æ¡i mong đặt chuyện để chạy tá»™i đấy à?
Liá»…u Nhân đạo cô đứng kế bên Vô Trần sÆ° thái khi nghe những câu đối đáp vừa qua chợt hé nở má»™t nụ cÆ°á»i kín đáo, nhÆ°ng không ai để ý nên không nhận thấy mà dù có nhận thấy thì cÅ©ng rất khó phân biệt được đó là phản ứng nhÆ° thế nào....
Vô Trần sÆ° thái thì Ä‘anh mặt lại nói vá»›i Giác Minh thiá»n sÆ°:
– Tên khốn khiếp đó là một tên xảo tự, xin đại sư đừng nghe hắn.
Giang Hàn Thanh gặn há»i:
– Tại hạ nói sai ở chỗ nào?
Vô Trần sÆ° thái cÆ°á»i nhạt:
– Long Äàm ở gần đây, nÆ¡i đó chỉ có má»™t tòa lâu đài, nó vốn là sản nghiệp của Trấn Viá»…n Tiêu Cục, làm sao lại biến thành sào huyệt của bá»n gian manh? Ná»™i má»™t chuyện đó đã làm cho không ai tin nổi.
Pháp Thắng đại sư khẽ gật đầu:
– Lão sÆ° thái nói đúng. Long Äàm là má»™t thôn lạc nhá» nhoi, cÆ° dân ở đó đã ít mà lại toàn là bá»n nông phu, tòa lâu đài đó là của Long Hổ Tiên Vạn Trấn SÆ¡n dành để khi tuổi già lui vỠẩn dật, ngay bây giá» thì hãy còn bá» trống.
Vô Trần sÆ° thái nói liá»n theo:
– Chuyện thứ hai là Nghiêm Tú Cô vốn là má»™t cô gái nhu mỳ, từ khi đầu nhập môn hạ bần ni thì tối ngày không ra khá»i cá»­a, làm sao lại có chuyện dính líu vá»›i bá»n cÆ°á»›p mà nói chuyện phản đồ? Chính tay này bày Ä‘iá»u để đánh lạc hÆ°á»›ng đấy.
Vừa nói, bà ta vừa xăm mình tới....
Ngay lúc ấy, từ trong ven rừng chợt có tiếng lanh lảnh:
– Hắn nói đúng chứ không phải đặt Ä‘iá»u.
Má»i ngÆ°á»i quay lại thấy má»™t thÆ° sinh áo xanh chầm chậm bÆ°á»›c ra.
Con ngÆ°á»i ấy có má»™t dáng dấp khá to lá»›n, mi thanh mục tú, hắn Ä‘i ra bằng những bÆ°á»›c thong dong chắn nịch...
Tất cả má»i ngÆ°á»i có mặt Ä‘á»u giật nảy mình...
Lại thêm một Giang Hàn Thanh xuất hiện!
Cả hai ngÆ°á»i, cả hai Giang Hàn Thanh từ dáng vóc, tÆ°á»›ng Ä‘i, giá»ng nói cho đến thần sắc Ä‘á»u y hệt nhÆ° nhau, không má»™t ai phân biệt được ngÆ°á»i nào thật, ngÆ°á»i nào giả...
Chẳng những chuyện xảy ra đã làm cho bá»n Giác Minh, Giác Thắng và Vô Trần sÆ° thái tái mặt mà luôn cả bá»n LÆ°u HÆ°Æ¡ng Cốc cÅ©ng giật mình.
Chỉ có Giang Hàn Thanh thì vẫn thản nhiên, hắn nhận rõ ngÆ°á»i giả mạo hắn chính là Äào Ngá»c Lan, cô gái đã giả mạo hắn đối diện vá»›i bá»n Vô Trần sÆ° thái ở Quá»· Liá»…m Thành.
Vô Trần sÆ° thái quắc mắt nhìn chầm chậm vào Giang Hàn Thanh giả há»i:
– Ngươi là ai?
Giang Hàn Thanh giả mỉm cÆ°á»i:
– Giang Hàn Thanh, ngÆ°á»i con trai thứ của Giang Thượng Phong chứ còn gì nữa?
Hắn cÆ°á»i để lá»™ hai hàm răng nhÆ° ngá»c, và hai môi má»ng Ä‘á» phản chiếu ánh nắng làm cho vẻ mặt của hắn nhÆ° vầng trăng sáng chói.
Vô Trần sư thái trừng trừng đôi mắt:
– Nghiêm Tú Cô do ngươi giết phải không?
Giang Hàn Thanh vặn lại:
– Tại sao lại biết là tôi giết?
Không dằn được nữa, Vô Trần sư thái gầm lên:
– Ta sẽ đâm nát thây ngươi....
Bàn tay gân gốc của bà ta cất lên thật le.....
Trong cÆ¡n giận dữ, chưởng lá»±c tung ra gần nhÆ° Vô Trần sÆ° thái đã Ä‘em hết sức, chưởng ảnh chập chá»n, chưởng phong quần quận tống thẳng vào mặt của Giang Hàn Thanh giả...
Hắn nhÆ°á»›ng mặt cÆ°á»i khảy:
– Lão ni cô, sao bà lại nóng nảy như thế...
á»ng tay của hắn nhẹ phất lên khi câu nói hãy còn bá» lá»­ng...
Tất cả những ngÆ°á»i có mặt Ä‘á»u biết rõ Vô Trần sÆ° thái vốn là sÆ° thái của Chưởng Môn phái Nga My, hiện tại trên giang hồ bà ta thuá»™c hàng cao thủ nhất nhì, cho dù các phái Chưởng môn nhân cÅ©ng phải có nhiá»u nhân nhượng...
Cho nên bây giỠthấy bà ta nổi nóng, hỠbiết sự việc sẽ mang đến một hậu quả không lành cho Giang Hàn Thanh và nhất là khi thấy hắn chỉ phất nhẹ cánh tay áo bằng một dáng cách coi địch như không thì hỠcàng quả quyết là hắn sẽ không toàn mạng...
NhÆ°ng chuyện lại ra ngoài ý nghÄ©a, cái phất ống tay của Giang Hàn Thanh giả thật nhẹ nhàng nhÆ°ng tiá»m lá»±c lại vô cùng khủng khiếp. Chỉ nghe tiếng má»™t tiếng dá»™i lùng bùng là Vô Trần sÆ° thái đã thối lui ba bốn bÆ°á»›c...
Bị Giang Hàn Thanh giả hóa giải chưởng lá»±c, cho đến lúc bị dá»™i thối lui.... Vô Trần sÆ° thái giật mình đứng lại trố mắt sững sá»...
Có lẽ trong Ä‘á»i, đây là lần thứ nhất bà ta bị má»™t ngÆ°á»i trẻ tuổi đánh dá»™i nhÆ° thế đấy.
Chính Giang Hàn Thanh đứng ngoài cÅ©ng cá»±c kỳ kinh ngạc, hắn không ngá» Äào Ngá»c Lan lại có má»™t trình Ä‘á»™ võ công cao đến mức nhÆ° thế...
Từ trÆ°á»›c hắn chỉ nghÄ© nàng chuyên dùng loại thuốc làm tiêu tan công lá»±c đối phÆ°Æ¡ng để thừa cÆ¡ thủ thắng, bây giá» má»›i nhận ra rằng ngoài việc ám toán, võ công và ná»™i lá»±c của nàng cÅ©ng khá kinh ngÆ°á»i.
Giác Thắng đại sư quay lại nói nhỠvới Giác Minh:
– Sư huynh có nhận được lai lịch vỠthủ pháp của hắn hay không?
Giác Minh thiá»n sÆ° nghiêm giá»ng:
– Nếu không lầm thì đây là “Tiếp dẫn thần Công†của Phật môn...
Giác Thắng đại sư cau mặt:
– Lại là thần công Phật môn, hắn...
Ông ta nói chÆ°a dứt thì Giác Minh thiá»n sÆ° đã bÆ°á»›c vá»™i vá» phía trÆ°á»›c...
Bị phản đòn do chính chưởng lá»±c của mình làm cho xính vính, Vô Trần sÆ° thái rút phắt thanh kiếm chỉ thẳng vào mặt Giang Hàn Thanh giả, giá»ng bà ta giận đến phát run:
– Ta sẽ bầm thây....
Giác Minh thiá»n sÆ° bÆ°á»›c tá»›i vòng tay:
– Xin lão thái sÆ° hãy cho bần tăng nói vài lá»i há»i vị thí chủ này....
Vô Trần sư thái hừ hừ hai ba tiếng:
– Äại sÆ° hãy há»i bị, nhÆ°ng nhất định bần ni phải giết hắn.
Từ lúc Giang Hàn Thanh bÆ°á»›c xuống xe, ÄÆ¡n Hiểu Thiên đã biết sẽ có nhiá»u diá»…n biến bất ngá», ông ta xúc lá»±c chá» Ä‘á»™i, nhÆ°ng đến khi thấy Giang Hàn Thanh giả xuất hiện và nhất là khi hắn thi triển thần công thì con mắt má»™t của há» ÄÆ¡n càng lá»™ nhiá»u kinh di.....
Vị ÄÆ¡n Ä‘Æ°á»ng chủ hiểu ngay hậu quả thật vô cùng gay cấn vì nếu đây là tiá»n quân của đối phÆ°Æ¡ng mà võ công cao nhÆ° thế thì hậu tập chắc chắn sẽ còn những nhân vật siêu phàm...
Cách hay nhất nảy ra trong lòng ÄÆ¡n Hiểu Nhiên là cứ để cho bá»n há» cấu xé vá»›i nhau, sau đó sẽ chá»n con Ä‘Æ°á»ng quyết định, vì thế nên ông ta dùng phÆ°Æ¡ng pháp Truyá»n âm nhập mật nói vá»›i Giang Hàn Thanh thật:
– Xin Giang nhị công tử hãy lui lại để cho hỠthanh toán với nhau.
Giang Hàn Thanh mỉm cÆ°á»i nhÆ°ng vẫn đứng yên má»™t chá»—.
Trong khi ÄÆ¡n Hiểu Thiên nói vá»›i Giang Hàn Thanh thì Giác Minh thiá»n sÆ° chấp tay nói vá»›i Giang Hàn Thanh giả:
– Thí chủ tài mạo quả thật bất phàm nhưng chẳng hay khi làm chuyện giả mạo Giang nhị công tử để giết đệ tử của Tử Trúc Am là thí chủ muốn dụng ý ra sao?
Giang Hàn Thanh giả mỉm cÆ°á»i:
– Tại hạ tìm Giang huynh có một cần, chư vị có gì cần xin để cho ngày khác vậy.
Giác Minh thiá»n sÆ° nghiêm giá»ng:
– Nhân mạng là chuyện bằng trá»i, thí chủ muốn Ä‘i chắc không phải là chuyện dá»… đâu....
Giang Hàn Thanh giả cau đôi mày thật sâu:
– Trong chư vị nếu ai nhận thấy có thể thắng được tại hạ thì mới nên nói câu đó.
Tá»± nhiên câu nói của hắn trÆ°á»›c mặt vị Thủ tá»a La Hán ÄÆ°á»ng của Thiếu Lâm và Vô Trần sÆ° thái quả là má»™t câu nói ngông cuồng, nhÆ°ng trên thá»±c tế vừa rồi, khi chưởng lá»±c của Vô Trần sÆ° thái bị hóa giải má»™t cách quá dá»… dàng lại chứng tá» rằng câu nói đó là câu nói thật.
Vô Trần sư thái giận xanh mặt:
– Hừ... để rồi xem, lão ni chÆ°a từng thấy má»™t ngÆ°á»i nào cuồng ngạo nhÆ° thế ấy....
Giác Minh thiá»n sÆ° vẻ mặt cÅ©ng có nhiá»u biến đổi, nhÆ°ng ông ta cố giữ giá»ng thản nhiên:
– Bần tăng cÅ©ng cảm thấy võ công của thí chủ không phải là tầm thÆ°á»ng, rất mong thí chủ hãy cho biết gia sÆ°?
Giang Hàn Thanh giả chận nói:
– Tại hạ Ä‘ang có rất nhiá»u chuyện phải làm nên không có thì giá» nhàn rá»—i, và nhất là không thể đứng đây dài dòng nói chuyện vá» môn thừa.
Tuy là má»™t cao tăng từng trải giang hồ nhÆ°ng trÆ°á»›c má»™t sá»± cá»± tuyệt không chút chi khách sáo nhÆ° thế cÅ©ng đã làm cho Giác Minh thiá»n sÆ° xạm mặt:
– Thí chủ nhá» tuổi mà lá»i lẽ lá»›n lối quá, chắn thí chủ khinh thị bần tăng lắm nhỉ?
Giang Hàn Thanh giả nói:
– Nếu đại sư thấy cần dạy dỗ, xin cứ tận dụng võ công.
Giác Minh thiá»n sÆ° nhịp nhịp cây thiá»n trượng và cất giá»ng cÆ°á»i ha hả:
– Thí chủ đã nói trắng ra nhÆ° thế, chắc bần tăng bị buá»™c phải vâng lá»i.
Vô Trần sư thái lật đật nhích lên đưa tay ngăn lại:
– Xin đại sư nán lại, tên tiểu tử này xin hãy giao phó cho bần ni....
Ngay trong lúc ấy chợt nghe má»™t giá»ng cÆ°á»i rổn rảng từ ven rừng vá»ng lại, giá»ng cÆ°á»i đã lá»›n mà lại còn cao vút kéo dài, má»›i phát ra nghe hình nhÆ° xa lắm nhÆ°ng chỉ nháy mắt đã tá»›i sát bên chứng tá» ngÆ°á»i này có má»™t khinh công thật tuyệt diệu....
Má»i ngÆ°á»i chÆ°a nghe dứt tiếng cÆ°á»i thì má»™t bóng ngÆ°á»i đã phóng tá»›i nÆ¡i, y nhÆ° má»™t đóa lÆ°u tinh từ trên mây xanh xoẹt xuống.
Má»™t con ngÆ°á»i có vóc thân to lá»›n Ä‘á»nh đàng, mặt Ä‘á», đó là má»™t lão già lÆ°ng Ä‘eo trÆ°á»ng kiếm uy nghi nhÆ° má»™t thiên thần.
Vừa thấy mặt lão già mặt Ä‘á», Nghiêm Tú Hiệp lật đật bÆ°á»›c tá»›i vòng tay:
– Äiệt nhi xin kính mừng thúc phụ.
Những ai không biết mặt, nhÆ°ng thấy con ngÆ°á»i vừa nghe lá»i xÆ°ng hô của há» Nghiêm cÅ©ng Ä‘á»u biết ngay lão già mặt Ä‘á» là con ngÆ°á»i đã từng làm rung Ä‘á»™ng cả Giang Tây, hiện Ä‘ang giữ chức vụ Tổng quản Thái Bình Bảo:
“Hồng Liễm Phán Quan†Nghiêm Hữu Tam...
Ông ta khi chấn vừa chạm đất là đã vòng tay:
– Lão sÆ° thái, lão thiá»n sÆ°, huynh đệ nghe tin vá»™i vã đến đây, nhÆ°ng hình nhÆ° hÆ¡i chậm...
Vô Trần sÆ° thái và Giác Minh thiá»n sÆ° lật đật chấp tay đáp lá»….
Vô Trần sÆ° thái nhích lên nghiêm giá»ng:
– Nghiêm đại hiệp đến đây thật là hay, hung thủ giết Nghiêm Tú Cô đang bị chúng tôi chận lại....
Hồng Liá»…m Phán Quan đảo đôi mắt nhÆ° Ä‘iện chá»›p và hÆ¡i sững sá»:
– À... ÄÆ¡n huynh cÅ©ng có mặt ở đây....
“Phán Quan†mà gặp “Diêm La†thật là chuyện quá tá»± nhiên, há» là những ngÆ°á»i thân cận!!
Thái Bình Bảo Chủ Tần Liá»…u Nhân là ngÆ°á»i đã được thiên hạ giang hồ mệnh danh là báo phủ Tây Tần, năm xÆ°a trong má»™t chuyến nhàn du tham sÆ¡n thấy cảnh LÆ° SÆ¡n quá đẹp nên dá»±ng nghiệp ngay chân núi lấy tên là Thái Bình Bảo và “Hồng Liá»…m Phán Quan†nhậm chức Tổng quản cÅ©ng đã ngót hai mÆ°Æ¡i năm qua.
Tuy nhiên những ai từng qua lại Giang Tây, phàm là cao thủ giang hồ hết thảy Ä‘á»u biết mặt.
“Äá»™c Nhãn Diêm La†ÄÆ¡n Hiểu Thiên cÅ©ng vá»™i vã vòng tay:
– Äã lâu Nghiêm lão ca vẫn mạnh.
Tia mắt của “Hồng Liá»…m Phán Quan†Nghiêm Hữu Tam dá»i vá» phía Giang Hàn Thanh giả:
– Các hạ là Giang Hàn Thanh?
Giang Hàn Thanh giã hất mặt:
– Äúng, chính là tại hạ.
Thấy hai con ngÆ°á»i y hệt nhÆ° nhau, Nghiêm Hữu Tam có hÆ¡i ngá» vá»±c, ông ta chỉ Giang Hàn Thanh và há»i:
– Thế còn ngÆ°á»i này là ai?
Giang Hàn Thanh giả cÆ°á»i nhẹ:
– Hắn cũng là... Giang Hàn Thanh.
Nghiêm Hữu Tam trừng mắt:
– Ngươi dám đùa giỡn với lão phu à...?
Cùng một lượt với câu nói, tay phải của ông ta vẫy lên, chưởng phong phủ tới ào ào....
Giang Hàn Thanh giả vẫn Ä‘iá»m nhiên đứng yên tại chá»— và tay hắn giÆ¡ lên chậm chạp, chưởng lá»±c của Nghiêm Hữu Tam bị hóa giải ngay lập tức.
Nghiêm Hữu Tam rống lên:
– Ngươi phải chết...
Tiếng “Chết†kéo dài vá»›i thanh trÆ°á»ng kiếm được tuốt ra khá»i vá», y nhÆ° má»™t cái mống dài, mÅ©i kiếm xỉa thẳng vào ngá»±c đối phÆ°Æ¡ng.
Tính tình cÅ©ng giống nhÆ° ngoài mặt, Nghiêm Hữu Tam là má»™t con ngÆ°á»i nhÆ° lá»­a đốt. Khi nghe đến ba chữ Giang Hàn Thanh là máu nóng đã trào lên, cho nên câu nói chá»c tức của Giang Hàn Thanh giả nhÆ° châm dầu vào lá»­a, ngá»n kiếm trong tay của ông ta phóng ra vừa nhanh vừa mạnh, vừa chính xác, Vô Trần sÆ° thái thấy thế đành phải thối lui.
Giang Hàn Thanh giả mỉm cÆ°á»i, hắn nghiêng mình vá» bên trái, cánh tay phải Ä‘Æ°a lên theo thế “Bang Äảo TrÆ°á»ng Hà†tung ra má»™t tiá»m lá»±c bằng chưởng phong chặn lấy đà kiếm của Nghiêm Hữu Tam, đồng thá»i tay trái đánh luôn ba chưởng...
Tự nhiên ba chưởng đánh ra có trước có sau, nhưng vì nhanh quá nên đến mục tiêu công kích như cùng một lúc, thế đánh thật khó mà chống đỡ.
Cho dù đã từng gặp nhiá»u cao thủ qua nhiá»u trận lá»›n, nhÆ°ng trÆ°á»›c thủ pháp lạ lùng của Giang Hàn Thanh giả cÅ©ng làm cho Nghiêm Hữu Tam đâm ra hốt hoảng lật đật thu kiếm thối lui....
Tung hoành giang hồ đã ngót hai mÆ°Æ¡i năm nay, lần thứ nhất há» Nghiêm má»›i gặp má»™t đối thủ trẻ tuổi mà nguy hiểm nhÆ° thế ấy. Ông ta vừa sợ vừa tức giận vung mạnh thanh trÆ°á»ng kiếm tạo thành má»™t khối hào quang chụp phủ vào ngÆ°á»i Giang Hàn Thanh giả.
Những ngÆ°á»i có mặt Ä‘á»u cảm thấy rợn ngÆ°á»i, há» bây giá» má»›i thấy Hồng Liá»…m Phán Quan danh bất hÆ° truyá»n.
NhÆ°ng há» không còn thì giỠđể suy nghÄ© lâu hÆ¡n, vì chỉ thấy thân hình của Giang Hàn Thanh giả nhoáng lên, không ai nhận thấy hắn dùng thân pháp nhÆ° thế nào mà đã thoát ngay ra khá»i làn kiếm quang khống chế...
Vá»›i thân pháp kỳ diệu của hắn không những thoát khá»i vòng kiếm quang của Nghiêm Hữu Tam mà lại còn đến sát mình của ông ta và bằng má»™t cái đẩy tay thật nhanh, đầu ngón tay trỠđã Ä‘iểm ngay vào “Khúc Trì Huyệt†nÆ¡i tay cầm kiếm của há» Nghiêm.
Không còn cách nào thu thế để đỡ ngá»n đòn ác kiểm ấy vì thế đánh đã hết đà và vì Giang Hàn Thanh giả tấn công chá»›p nhoáng, Nghiêm Hữu Tam cÅ©ng không dám chá» nhận cho rõ, vá»™i vàng đạp mạnh hai chân nhảy ngược ra sau hÆ¡n bảy bÆ°á»›c.
Giang Hàn Thanh giả không Ä‘uổi theo mặc dù coi nhÆ° thắng thế, hắn quay qua phía Giang Hàn Thanh khẽ mỉm cÆ°á»i:
– Chúng ta đi thôi....
Và cũng không chỠGiang Hàn Thanh hồi đáp, hắn chụp lấy cổ tay hỠGiang nhún chân phóng thẳng.
Chỉ một cái nhún mình, cả hai đã lao vút ra ngoài ba trượng.
Nghiêm Hữu Tam thét lên một tiếng bắn thẳng lên như một chiếc pháo thăng thiên và vẫn còn lưng chừng ở khoảng không, thanh kiếm của ông ta đã nhắm ngay đầu Giang Hàn Thanh giả xả xuống.
Vô Trần sư thái vẫy tay:
– Äuổi theo!!!
Giác Minh thiá»n sÆ° ra hiệu cho Giác Thắng đại sÆ° và Nghiêm Tú Hiệp, cả bá»n cùng phóng theo má»™t lượt.
Thanh kiếm của Nghiêm Hữu Tam vừa bứt tới, Giang Hàn Thanh giả vụt đứng hẳn lại, ống tay áo rộng phất mạnh lên đầu với đà kiếm vừa bay tới.
Äang đà xuống thật mạnh, Nghiêm Hữu Tam chợt nghe má»™t luồng kình lá»±c ào ào bứt tá»›i và tiếp liá»n theo là thanh kiếm bị dạt ngang...
Thanh kiếm bị dạt cũng với một đà thật mạnh như lúc tấn công và cái rủi là Vô Trần sư thái vừa trỠtới....
Thân mình còn đang lơ lửng trên không gian, Nghiêm Hữu Tam không làm sao thu vỠkịp, lão chỉ kịp la lên:
– Sư Thái hãy coi chừng...
NgÆ°á»i lao tá»›i quá nhanh, thanh kiếm bị dạt vì kình lá»±c lại quá mạnh, cả hai không làm sao tránh kịp, hai thanh kiếm chạm thẳng vào nhau lá»­a văng tung tóe, cả Vô Trần sÆ° thái và Nghiêm Hữu Tam cùng dá»™i bật ngá»­a ra sau.
Lúc đó thì Giác Minh thiá»n sÆ° đã tràn tá»›i trÆ°á»›c mặt Giang Hàn Thanh giả, ông ta Ä‘Æ°a tay chặn lại:
– Thí chủ hãy dừng lại.
Giang Hàn Thanh giả trầm giá»ng:
– Hãy tránh ra.
Hai chân hắn nhún mạnh, thân hình lao vút lên không, bàn tay phải hắn vung lên chỉ phong xé gió bay tới....
Tay trái của Giác Minh thiá»n sÆ° khoát ngang chận ngá»n chỉ phong của đối phÆ°Æ¡ng, tay phải vung cây thiá»n trượng chống mạnh đầu xuống đất theo thế “Hải Äể Äằng Giao†tung mình nhảy tránh ra ngoài.
Thật sá»± đó là cái nhảy tránh theo ngÆ°á»i ngoài nhìn vào, nhÆ°ng đối vá»›i vị cao tăng Thiếu Lâm thì lại là má»™t thế tấn công vô cùng lợi hại. Vì khi thân hình ông ta nhảy lên thì cây thiá»n trượng vụt quật ngang, má»™t thế đánh lấy thủ làm công mà có lẽ chỉ khi nào gặp tay kình địch nhà sÆ° già Thiếu Lâm má»›i mang ra áp dụng. Nó là chiêu số mà suốt Ä‘á»i ngang dá»c giang hồ chÆ°a má»™t ai tránh nó chứ đừng nói đến chuyện có thể công nhiên đối kháng.
Sở dÄ© Giác Minh phải dùng đến sai mà ngÆ°á»i ta thÆ°á»ng gá»i là sát thủ nhÆ° thể là ông ta cảm thấy chỉ có cách đó má»›i mong ngăn chặn được Giang Hàn Thanh chứ không phải dùng nó để tiêu diệt đối phÆ°Æ¡ng, và qua má»™t lúc quan sát kỹ càng nhà sÆ° già Thiếu Lâm biết không khi nào hắn có thể chết vì chiêu đó của mình. NhÆ°ng đồng thá»i ông ta cÅ©ng tá»± tin rằng bằng vào má»™t chiêu nhÆ° thế sẽ giữ được đối phÆ°Æ¡ng ở lại....
Giang Hàn Thanh giả không tránh mà cũng không đón đỡ, hắn chỉ nắm tay Giang Hàn Thanh và nói một cách thản nhiên:
– Chúng ta đi thôi....
Cùng má»™t lúc vá»›i câu nói ngắn ngủi ấy, hắn nhún mình kéo theo cả Giang Hàn Thanh nhảy vá»t lên nhÆ° má»™t chiếc pháo thăng thiên, chân trái hắn Ä‘Æ°a ra chịu ngay đầu trượng vừa đánh tá»›i của Giác Minh Thiá»n SÆ°....
Hắn chỉ Ä‘Æ°a chân ra chịu nhẹ chứ không tống mạnh, nhÆ°ng sức quét ngang của nhà sÆ° Thiếu Lâm có má»™t sức mạnh gồm sáu bảy trăm cân. Vá»›i sức mạnh đó đã bị Giang Hàn Thanh giả chịu chân vào để mượn đà, cho nên khi tầm trượng vừa qua thì cả hắn và Giang Hàn Thanh đã nhÆ° hai con chim én thuận theo chiá»u gió vút mất vào rừng rậm...
Tài sản của giacuongly

  #18  
Old 18-05-2008, 04:26 PM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 18: Không Phải Cô Gái Há» Äào




Cách thoát thân của Giang Hàn Thanh làm cho nhị vị cao tăng Thiếu Lâm khá»±ng lại trố mắt sững sá»...
Giác Minh Thiá»n SÆ° chỉ nghe đầu trượng của mình gợn nhẹ y nhÆ° đụng vào má»™t hạt cát bay giữa không trung thì hai bóng xanh của đối phÆ°Æ¡ng đã bắn mất không còn thấy bóng dáng...
Thật là má»™t chuyện không ai ngỠđược, chính Giác Minh Thiá»n SÆ° cÅ©ng không ngá» ngá»n trượng quét qua bằng má»™t chiêu tuyệt há»c của mình lại chính là cách giúp cho đối phÆ°Æ¡ng đào thoát má»™t cách dá»… dàng...
Cuá»™c chiến kết thúc quá dị thÆ°á»ng làm cho ngÆ°á»i cao đồ Thiếu Lâm há hốc mồm đứng nhÆ° trá»i trồng má»™t chá»—.
Riêng phần Nghiêm Hữu Tam và Vô Trần sÆ° thái sau khi chạm kiếm vào nhau cÅ©ng gần nhÆ° hành Ä‘á»™ng đồng thá»i, há» Nghiêm bị dá»™i thối lui mấy bÆ°á»›c khiến cho ông ta Ä‘á» mặt nhÆ°ng sau khi nhận thấy đối phÆ°Æ¡ng đã đào thoát, ông ta vá»™i quát lên:
– Äuổi theo!
Giác Minh Thiá»n SÆ° Ä‘Æ°a tay uể oải:
– Thôi. Nghiêm đại hiệp không cần phải đuổi theo vô ích.
Vô Trần sÆ° thái hằn há»c:
– Chứ để cho chúng thoát quá dễ dàng như thế à?
Giác Minh Thiá»n SÆ° chắp tay niệm phật:
– Nhị vị chưa rõ, võ công của vị Giang nhị công tử giả ấy không chừng hợp cả ba chúng ta lại cũng chưa chắc đã làm gì hắn được...
Ông ta thở ra và nói tiếp:
– Huống chi bây giỠcó muốn theo cũng đã muộn rồi.
Quay lại thấy bá»n “Äá»™c Nhãn Diêm La†đã Ä‘i mất từ bao giá», Giác Minh Thiá»n SÆ° há»i ngÆ°á»i sÆ° đệ:
– Lưu Hương Cốc đi cả rồi sao?
Giác Thắng đại sư chắp tay:
– ÄÆ¡n lão thí chủ má»›i Ä‘i đây, tiểu đệ thấy cục diện không có gì đáng phải nói nhiá»u nên cứ để mặc tình ông ta xá»­ trí.
Giác Minh Thiá»n SÆ° gật đầu:
– Như thế cũng hay.
Ngay lúc ấy chợt thấy một đại hán áo xanh từ xa bươn bả phóng tới và khi thấy Nghiêm Hữu Tam hắn lật đật cung kính vòng tay:
– Kính bẩm Nghiêm tổng quản, Kim Lăng có thÆ° há»a tốc xin tổng quản duyệt khán.
Nghiêm Hữu Tam Ä‘á»c nhanh lá thÆ° và day qua nghiêm mặt nói vá»›i các vị tăng ni:
– Tại hạ vì có chuyện khẩn cấp, xin phép cáo từ.
Nói xong, ông ta ra hiệu cho tên thuộc hạ áo xanh băng mình đi thẳng.
Vô Trần sư thái vẫn đứng hầm hừ:
– Nếu cứ như tình thế này thì cái chết của đồ nhi tôi kể như phải bỠqua sao chứ?
Giác Minh chắp tay:
– Xin lão sư thái bớt nóng, cứ theo bần tăng thì chuyện này nhất định phải có kế sách lâu dài, vì ngay bây giỠnguy cơ đối với giang hồ đang âm ỷ chứ không riêng một chuyện vỠthảm án của lệnh đồ đâu....
Giác Thắng đại sư cau mặt:
– Có phải sư huynh muốn nói đến đám Lưu Hương Cốc?
Giác Minh Thiá»n SÆ° lắc đầu:
– Trong má»™t tháng trÆ°á»›c đây, LÆ°u HÆ°Æ¡ng Cốc có cho ngÆ°á»i đến diện kiến phÆ°Æ¡ng trượng, ná»™i dung câu chuyện ngu huynh không được rõ. Chỉ khi ngu huynh xuống núi thì được phÆ°Æ¡ng trượng căn dặn rằng bất cứ trÆ°á»ng hợp nào, tất cả môn hạ Thiếu Lâm cÅ©ng không nên chống đối vá»›i hành Ä‘á»™ng của LÆ°u HÆ°Æ¡ng Cốc...
Vô Trần sÆ° thái mím môi cÆ°á»i nhạt...
Làm nhÆ° không nghe thấy thái Ä‘á»™ khó chịu ấy, Giác Minh Thiá»n SÆ° cứ thong thả nói tiếp:
– Äến nay, chuyện vá» ngÆ°á»i giả Giang Hàn Thanh đã chứng tá» bên trong còn nhiá»u vấn Ä‘á» phức tạp, bần tăng không dám tá»± mình quyết Ä‘oán mà cần phải vá» thỉnh thị cùng phÆ°Æ¡ng trượng.
Vô Trần sÆ° thái thấy lá»±c lượng viện trợ đã mặc nhiên đứng hẳn ngoài vòng, bà ta trầm giá»ng:
– Liễu Nhân, chúng ta đi!
Rồi không có má»™t cá»­ chỉ giã từ, ngÆ°á»i cao đồ Nga My dắt tên đệ tá»­ bá» Ä‘i má»™t nÆ°á»›c...
Giác Minh Thiá»n SÆ° nhìn theo khẽ lắc đầu....
Bị Giang Hàn Thanh giả kéo Ä‘i má»™t Ä‘oạn khá xa, thấy đã đến lúc phải há»i rõ ngá»n ngành nên Giang Hàn Thanh dừng lại và thấp giá»ng:
– Cô nương có thể buông tay tôi ra để mình trao đổi vài câu chuyện...
Giang Hàn Thanh giả như bị một chuyện giật mình, cho nên vừa buông tay Giang Hàn Thanh và vừa nhìn xói vào mặt hắn:
– Nhị công tử...
Bắt gặp tia mắt đối phÆ°Æ¡ng, Giang Hàn Thanh cảm nghe toàn thân rung Ä‘á»™ng hắn vá»™i nhìn sang nÆ¡i khác há»i:
– Äào cô nÆ°Æ¡ng định Ä‘Æ°a tại hạ đến đâu?
Giang Hàn Thanh giả khẽ mím môi ngÆ°á»i lại rồi mỉm cÆ°á»i:
– Cái vị “Äào cô nÆ°Æ¡ng†mà nhị công tá»­ cứ nhắc hoài ấy có phải là ngÆ°á»i bạn quần thoa tri ká»· của nhị công tá»­ không nhỉ?
Bây giá» chuyện giật mình má»›i thật sá»± chuyển qua vẻ mặt của Giang Hàn Thanh, hắn trố mắt nhìn ngÆ°á»i đối diện:
– Chẳng lẽ... các hạ không phải là... là Äào cô nÆ°Æ¡ng?
Giang Hàn Thanh giả bật cÆ°á»i:
– Giang huynh hình nhÆ° chỉ nhá»› có má»—i má»™t mình vị Äào cô nÆ°Æ¡ng đó thôi?...
huynh đệ không phải là... ý trung nhân Giang huynh đâu.
Giang Hàn Thanh đỠmặt cúi đầu....
Bây giá» hắn má»›i thấy chuyện có hÆ¡i là lạ. Äào Ngá»c Lan võ công tuy cÅ©ng có khá, nhÆ°ng hắn nhá»› kỹ so vá»›i hắn, nàng hãy còn kém má»™t bậc xa, thế nhÆ°ng đối vá»›i ngÆ°á»i này....
Khi nãy, Giang Hàn Thanh cứ để cho “Nàng†nắm tay dẫn Ä‘i là vì tính hiếu kỳ, muốn để xem nàng dẫn Ä‘i đâu cho nên hắn không vùng vẫy. Bây giá» nhá»› lại, hắn đâm ra hoang mang, ví không hiểu vì hắn không vùng vẫy hay là nếu có chắc gì đã được thoái khá»i tay?
Hắn ngập ngừng há»i lại:
– Chẳng hay.... các hạ là ai? Chuyện giả dạng tại hạ như thế là có ý gì?
Giang Hàn Thanh giả mỉm cÆ°á»i:
– Vừa rồi vì nhân có chuyện qua nơi ấy, huynh đệ thấy Giang huynh bị hỠbao vây nên muốn cải trang để gỡ rối thế thôi....
Giang Hàn Thanh bán tín bán nghi, hắn buông má»™t câu há»i gióng:
– Như vậy là... Nhân huynh có biết tại hạ?
Giang Hàn Thanh giả cÆ°á»i:
– Giang nhị công tá»­ là ngÆ°á»i mà hiệp nghÄ©a vang dá»™i cả Kim Lăng thiên hạ ai mà chẳng biết? Huống chi tại hạ và công tá»­ đã có dịp gặp qua....
Giang Hàn Thanh cố moi móc xem thá»i gian qua mình đã có gặp má»™t ngÆ°á»i nào nhÆ° thế, nhÆ°ng càng nghÄ© hắn càng bối rối nên đành phải vòng tay ngượng ngập:
– Thật tình tại hạ đoản trí quá, xin huynh đài chỉ giáo cho....
Giang Hàn Thanh giả mỉm cÆ°á»i, hắn Ä‘Æ°a tay gỡ mảnh gia mặt má»ng nhÆ° giấy bạch...
Má»™t bá»™ mặt nhÆ° ngá»c sáng hiện ra trÆ°á»›c mặt và nụ cÆ°á»i rạng rỡ càng làm cho vẻ mặt ngÆ°á»i đối diện nhÆ° ánh trăng rằm...
Qua một giây ngắn ngủi ngẩn ngơ, Giang Hàn Thanh lật đật bước tới nắm tay mừng rỡ:
– Äổng huynh, trá»i Æ¡i, thế mà tiểu đệ không làm sao nhìn ra được!
Äúng là ngÆ°á»i thiếu niên áo trắng mà Giang Hàn Thanh gặp lúc vượt thuyá»n vá»›i lão lÆ°ng gù ở Hàn Châu, cÅ©ng chính là ngÆ°á»i đã tìm thuốc tận Äông Hải vá» cứu nạn ở Bạch Vân Quan lúc trÆ°á»›c:
NgÆ°á»i thiếu niên áo trắng Äổng Nhược Băng!
Bị nắm chặt hai tay, Äổng Nhược Băng á»­ng hồng sắc mặt:
– Giang huynh vẫn còn nhớ huynh đệ à? Tưởng đâu nhân huynh đã...
Hắn vụt nín ngang, hình nhÆ° hắn cảm thấy lỡ lá»i....
Giang Hàn Thanh nói bằng má»™t giá»ng cảm kích:
– Äại ân của nhân huynh, đệ làm sao dám quên được chứ!
Äổng Nhược Băng mỉm cÆ°á»i:
– Hai tiếng đại ân của nhân huynh nặng quá!
Giang Hàn Thanh nói:
– Hình nhÆ° mình có duyên nhiá»u lắm, chính lúc ở Qua Châu, tuy chỉ lÆ°á»›t phá»›t ngang thuyá»n. NhÆ°ng huynh đệ cảm thấy nhÆ° đã bao nhiêu năm giao hữu.
Äổng Nhược Băng nghiêm mặt:
– Nhân huynh nói với cả một thực ý của tấm lòng đấy chứ?
Giang Hàn Thanh nghiêm mặt:
– Tiểu đệ không khi nào nói với ai bằng môi miếng bên ngoài.
Ãnh mắt của Äổng Nhược Băng chá»›p chá»›p vá»›i nhiá»u cảm Ä‘á»™ng:
– Chính tiểu đệ cũng cùng một ý nghĩ như nhân huynh, nhưng vì... tiểu đệ chưa tiện nói ra....
Giang Hàn Thanh cÆ°á»i:
– Như thế thật đúng là tuy mới quen, nhưng thâm tình như cố hữu....
Hắn ngá»­ng mặt lên bắt gặp đôi mắt của Äổng Nhược Băng, cÅ©ng đôi mắt ấy nhÆ°ng cách đây mấy phút thật là đôi mắt uy nghiêm nhìn đến lạnh ngÆ°á»i, đến bây giá» thì khác hẳn. Giang Hàn Thanh cảm thấy tia mắt ấy Ä‘ang vẫy đầy tình cảm, thứ cảm tình êm dịu dành cho bạn tâm tình...
Äáng lý có nhiá»u Ä‘iá»u cần nói nhÆ°ng khi chạm vào đôi mắt của ngÆ°á»i bạn sÆ¡ giao, Giang Hàn Thanh vùng khá»±ng lại quên cả những gì Ä‘ang muốn nói từ nãy giá»...
NhÆ° cÅ©ng vừa nhận ra Ä‘iá»u khác lạ từ khuôn mặt của ngÆ°á»i đối diện. Äổng Nhược Băng giật mình dá»i ánh mắt sang phía khác và mỉm cÆ°á»i:
– Hình nhÆ° Giang huynh còn có những gì chÆ°a nói hết lá»i?
Giang Hàn Thanh cÅ©ng nhÆ° vừa thoát má»™ng, hắn nói thật nhanh nhÆ° để khá»a lấp cái ngượng nghịu của mình:
– Quả thật tiểu đệ có chuyện muốn cùng nhân huynh thương lượng.
Äổng Nhược Băng nói:
– Có chi xin huynh cứ tự nhiên.
Giang Hàn Thanh lại ngập ngừng:
– Bằng ấy đại ân của Äổng huynh, thật tình tiểu đê.....
Äổng Nhược Băng mỉm cÆ°á»i ngắt lá»i:
– Xin Giang huynh đừng nhắc đến chuyện ân nghÄ©a nữa, giúp nhau vốn quý ở tấm lòng, nếu chỉ nghÄ© vỠân nghÄ©a thì e rằng tầm thÆ°á»ng quá Ä‘i chăng?
Giang Hàn Thanh gượng cÆ°á»i:
– Tiểu đệ cÅ©ng biết Äổng huynh là ngÆ°á»i trá»ng nghÄ©a, đáng lý đệ không nên nói những lá»i nhÆ° thế. Song đó chỉ là thái Ä‘á»™ đúng của tâm con ngÆ°á»i chịu ân phải thấy Ä‘iá»u quan trá»ng... Äệ không phải có ý trèo cao, nhÆ°ng vị tình đã biết nhau nên rất muốn cùng vá»›i Äổng huynh kết nghÄ©a kim bằng. Chẳng hay tôn ý của Äổng huynh thấy được chăng?
Äổng Nhược Băng cắn môi trầm ngâm má»™t chút rồi mỉm cÆ°á»i:
– Kiếp ngÆ°á»i hợp đây rồi tan đó, gặp được nhau vốn đã có duyên, huynh đài đã có mỹ ý nhÆ° thế thì quả là chuyện mà đệ cầu mong lắm đấy.
Giang Hàn Thanh mừng ra mặt:
– Tiểu đệ từ ngày gặp được Äổng huynh thì đêm ngày mong Æ°á»›c, nếu được Äổng huynh chấp nhận giao tình thì quả là tam sinh hữu hạnh.
Äổng Nhược Băng mỉm cÆ°á»i, cầm tay Giang Hàn Thanh ra nÆ¡i sân trống, hai ngÆ°á»i bốc đất làm hÆ°Æ¡ng lạy tạ trá»i đất và cùng lạy nhau để kết nghÄ©a đệ huynh.
Giang Hàn Thanh đúng mÆ°á»i tám tuổi, Äổng Nhược Băng cÅ©ng mÆ°á»i tám tuổi, nhÆ°ng lá»›n hÆ¡n ba tháng, nên há» Äổng làm anh.
Äổng Nhược Băng mỉm cÆ°á»i:
– Lớn hơn ba tháng mà cũng là... đại ca nhỉ?
Giang Hàn Thanh nghiêm mặt vòng tay vái một vái thật dài:
– Tiểu đệ xin ra mắt đại ca.
Äổng Nhược Băng mỉm cÆ°á»i và vụt há»i:
– Tiểu đê..... hình nhÆ° vị “Hồng phấn tri kỷ†Äào cô nÆ°Æ¡ng của hiá»n đệ đẹp lắm phải không?
Giang Hàn Thanh đỠmặt:
– Äại ca chế nhạo tiểu đệ đấy à?
Äổng Nhược Băng nói:
– Ngu huynh Ä‘ang nói chuyện đứng đắn vá»›i hiá»n đệ đấy chứ.
Giang Hàn Thanh nói:
– Vừa rồi tiểu đệ tưởng đại ca là Äào cô nÆ°Æ¡ng là vì nàng đã giả dạng tiểu đệ má»™t lần rồi.... Tại Tá»­ Trúc Am, nàng giả tiểu đệ để sát hại Nghiêm Tú Cô, tại Quá»· Liá»…m Thành nàng lại giả dạng tiểu đệ làm nhục Vô Trần sÆ° thái và Giác Minh Thiá»n SÆ°, nhÆ°ng tiểu đệ kịp thá»i phát giác Ä‘uổi theo nàng đến Long Äàm, trong khi giao đấu bị nàng dùng Phiêu HÆ°Æ¡ng Cân làm cho tê liệt ná»™i công. NhÆ° vậy, nàng vá»›i tiểu đệ là địch chứ không phải là bạn...
Äổng Nhược Băng chá»›p mắt mỉm cÆ°á»i:
– Ngu huynh Ä‘ang há»i hiá»n đệ là có phải Äào cô nÆ°Æ¡ng đẹp lắm phải không?
Giang Hàn Thanh nói:
– Luận vỠtài sắc thì phải nhìn nhận là nàng rất đẹp, một vẻ đẹp vừa ngây thơ vừa hơi man rợ sắc sảo đa tình...
Äổng Nhược Băng sặc cÆ°á»i:
– Hình nhÆ° nàng đối vá»›i hiá»n đệ có dành má»™t mối tình khá là thắm thiết phải không?
Giang Hàn Thanh lắc đầu:
– Há» là má»™t môn phái thần bí lắm và cứ theo hành Ä‘á»™ng của há» hình nhÆ° toàn là chuyện gây rối giang hồ. Cô gái há» Äào ấy lúc đó vâng mạng khuyến dụ tiểu đệ vỠđầu nhập, nàng đã từng nói rằng trên Ä‘á»i này tất cả má»i ngÆ°á»i đối vá»›i há» nếu không phải là bạn thì là địch. Nếu không sống thì phải chết... tiểu đệ không đáp ứng yêu cầu thì tá»± nhiên là địch đối vá»›i nàng rồi.
Äổng Nhược Băng nói:
– Chỉ cần Äào cô nÆ°Æ¡ng đối vá»›i hiá»n đệ có nhiá»u cảm tình là được rồi. Cần gì phải biết há» là môn hạ của ai?... Chỉ tiếc má»™t Ä‘iá»u là sÆ° phụ truyá»n lịnh cho ngu huynh phải vá» núi gấp, chứ nếu không thì ngu huynh sẽ cùng Ä‘i vá»›i hiá»n đệ gặp nàng má»™t bận xem sao....
Giang Hàn Thanh trố mắt:
– Äại ca định Ä‘i ngay bây giỠà?
Äổng Nhược Băng gật đầu:
– Lệnh sư bảo ngu huynh vỠthì phải vỠngay.
Giang Hàn Thanh buồn bã:
– Äại ca vá» núi lần này không biết đến bao giá» chúng ta má»›i gặp nhau.
Äổng Nhược Băng mỉm cÆ°á»i:
– Mau là má»™t tháng, lâu nhất cÅ©ng chỉ chừng ba tháng, nhất định ngu huynh sẽ Ä‘i tìm hiá»n đệ.
Ngừng má»™t giây, Äổng Nhược Băng nói thật thấp:
– Là môn hạ của Trúc Lão, võ nghệ của hiá»n đệ trong giang hồ ít có ngÆ°á»i đối thủ, chỉ có Ä‘iá»u giang hồ hiện nay đã manh nha rối loạn, những ma đầu khét tiếng từ lâu ẩn phục cÅ©ng đã bắt đầu hÆ° trÆ°Æ¡ng thanh thế. Những môn phái mà hiá»n để bảo là hÆ¡i thần bí đó rất có thể những do những tên ma đầu lợi hại giật dây....
Giang Hàn Thanh giật mình...
Những tiếng môn hạ của Trúc Lão mà Äổng Nhược Băng vừa nói làm cho hắn hoang mang...
Chính đến lúc giã biệt sau cùng này, Giang Hàn Thanh má»›i được gia sÆ° tiết lá»™ danh hiệu, thế tại sao Äổng Nhược Băng lại biết má»™t cách quá rõ ràng nhÆ° thế?
Äổng Nhược Băng nhìn thẳng vào mặt Giang Hàn Thanh và nở má»™t nụ cÆ°á»i ý nhị:
– Cứ theo ngu huynh Ä‘oán thì có thể há» chÆ°a biết lai lịch vá» võ công của hiá»n đệ, chỉ vì thấy võ công của hiá»n đệ quá cao nên muốn kéo vá» phe phái há», nhÆ°ng khuyến dụ tất nhiên là khó nên hỠđã chá»n Tá»­ Trúc Am. Khi áp lá»±c ép hiá»n đệ vào ngõ cụt là vì chuyện đó không phải chỉ là chuyện riêng nhà há» Nghiêm mà nó còn lây đến Nga My và Thiếu Lâm. Hai đại môn phái đó má»™t khi đã nhắm vào hiá»n đệ để thanh toán thì nhất định hiá»n đệ sẽ không còm chá»— dung thân trong chốn giang hồ, mà má»™t khi hiá»n đệ không còn đất đứng thì đó nhất định là phải gia nhập vào vá»›i há».
Giang Hàn Thanh rúng động:
– Äại ca nói đúng lắm, chính chuyện quá rõ ràng nhÆ° thế mà tiểu đệ cứ vẫn mÆ¡ hồ không hiểu nổi nguyên nhân...
Äổng Nhược Băng mỉm cÆ°á»i, hắn lấy trong mình ra má»™t vật trao cho Giang Hàn Thanh và nói:
– Bởi vì lẽ đó nên ngu huynh thấy tốt hÆ¡n hết là hiá»n đệ từ đây không nên để lá»™ mặt thật của mình, ngu huynh đã có sẵn chiếc mặt nạ hóa trang này khéo lắm, hiá»n đệ nên dùng nó để ẩn mặt má»™t thá»i gian.
Giang Hàn Thanh tiếp lấy thì thấy đó là chiếc mặt nạ má»ng tanh cuốn lại chỉ còn má»™t lá»n gá»n trong bàn tay, hắn vô cùng cảm kích:
– Nhân huynh định đi ngay bây giỠsao?
Äổng Nhược Băng gật đầu:
– Ngu huynh phải Ä‘i rồi, hiá»n đệ hãy bảo trá»ng...
Hắn do dự một giây rồi quay mình đi thẳng...
Giang Hàn Thanh nghe như vừa đánh mật một vật gì quý giá, hắn vội bước theo:
– Xin đại ca hãy cho tiểu đệ Ä‘Æ°a má»™t Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng...
Äổng Nhược Băng quay lại gượng cÆ°á»i:
– ÄÆ°a cho xa mấy rồi cÅ©ng phải chia tay.... vả lại lâu lắm cÅ©ng chỉ chừng ba tháng là mình sẽ gặp nhau mà.
Chỉ trong nháy mắt, những tàng cây, những rặng núi đã dấu mất bóng hình...
Giang Hàn Thanh ngơ ngẩn nhìn theo, hắn bàng hoàng nghe sự cô quạnh xâm chiếm cả tâm hồn...
Cất kỹ chiếc mặt nạ vào lÆ°ng, Giang Hàn Thanh dậm chân lao vút trở lại theo con Ä‘Æ°á»ng cÅ©.
Äến nÆ¡i, Giang Hàn Thanh má»›i thấy Æ°á»›c Ä‘oán của mình hoàn toàn không đúng, nÆ¡i đây không còn má»™t ngÆ°á»i nào.
Hắn tưởng phe Vô Trần sư thái nhất định sẽ hỗn chiến với lực lượng của Lưu Hương Cốc, không ngỠhỠđã biến đi tất cả, chung quanh không có dấu vết nào chứng tỠhỠđã giao chiến với nhau.
NghÄ© đến LÆ°u HÆ°Æ¡ng Cốc, Giang Hàn Thanh cảm thấy há» là những kẻ hiểu nhiá»u vá» chuyện trá»™m thây của cha mình, nhất định phải bám lấy há» thì má»›i truy ra manh mối....
Hắn cúi mặt xuống dò xét thật kỹ theo vết bánh xe, nÆ¡i đây là chá»— cá» hoa ngập lối, má»™t vết tích chỉ lÆ°á»›t qua thật nhẹ cÅ©ng in lại rõ ràng và cứ theo vết xe lăn. Hắn lần theo ra Ä‘Æ°á»ng cái....
Mãi đến chiá»u tối ngày hôm đó má»›i thấy dạng má»™t tÆ°á»ng thành, dấu xe Ä‘i ngay vào thành ấy. Giang Hàn Thanh theo vào đến trung tâm má»›i nhận ra đây là Câu Dung huyện, bây giá» hắn má»›i cảm thấy sá»± tình bất ổn.
Như vậy là hắn đã trở vỠgần đến Kim Lăng!
Chính đêm rồi bá»n LÆ°u HÆ°Æ¡ng Cốc từ Kim Lăng xuất phát, và lúc tạm nghỉ rất có thể là tại nÆ¡i này, vì khi đó Giang Hàn Thanh bị bịt mắt, chỉ biết nÆ¡i nghỉ là má»™t thị trấn chứ không rõ địa danh, nhÆ°ng bây giá» trở lại, căn cứ vào vết xe thì quả đúng là Câu Dung huyện...
NhÆ° vậy, không phải theo đúng vết xe Ä‘i, mà hắn đã lầm bởi vết xe của con Ä‘Æ°á»ng cÅ©.
Như vậy thì hỠđi đâu?
Cá»— xe lá»›n ká»nh càng, đâu phải muốn rinh Ä‘i đâu cÅ©ng được?
Câu chuyện trở thành rắc rối, đúng là hắn bị lạc mất dấu của bá»n LÆ°u HÆ°Æ¡ng Cốc, nhÆ°ng lại đến gần tòa lâu đài ở Long Äàm. Tại sao lại không nhân đó mà theo dõi bá»n Äào Ngá»c Lan?
à chí đã quyết, Giang Hàn Thanh lấy chiếc mặt nạ tròng vào, mảnh da má»ng dính dán dính vào da mặt. Chính Giang Hàn Thanh Ä‘Æ°a tay sá» cÅ©ng không nhận ra được cái khá»›p của nó, đúng là chiếc mặt nạ rất tinh vi....
Phương pháp dị dung của Quản Thiên Phát thật tài tình, nhưng so với chiếc mặt nạ này còn kém xa một bậc vỠphương diện giản dị và tài tình của hắn.
Không cần biết bá»™ mặt của mình bây giá» biến thành má»™t kẻ nhÆ° thế nào, nhÆ°ng chuyện đó không cần thiết, Giang Hàn Thanh chá»n má»™t khách Ä‘iếm mÆ°á»›n phòng ăn uống xong xuôi. Lợi dụng đêm tối, hắn trèo tÆ°á»ng thẳng vá» hÆ°á»›ng Long Äàm.
Tá»± nhiên, vào má»™t nÆ¡i đầy rẫy những gì rình rập mai phục, Giang Hàn Thanh Ä‘i bằng những bÆ°á»›c chân thận trá»ng và chỉ qua mấy khu rừng là thấy ngay tòa lâu đài quen thuá»™c trÆ°á»›c mặt.
NhÆ°ng bốn bá» vắng lặng, thứ vắng lặng dị thÆ°á»ng, thứ vắng lặng ngầm chứa những gì nguy hiểm...
Giang Hàn Thanh thận trá»ng từng bÆ°á»›c má»™t, nhÆ°ng tuyệt nhiên không thấy manh nha má»™t cái gì chứng tá» rằng nÆ¡i đây có chuẩn bị đã Ä‘á» phòng.. Nhảy qua khá»i vòng tÆ°á»ng bên ngoài, Giang Hàn Thanh càng thêm ngÆ¡ ngác...
Không má»™t ánh đèn, không má»™t bóng ngÆ°á»i cÅ©ng không má»™t tiếng Ä‘á»™ng nào chứng tá» nÆ¡i này Ä‘ang có ngÆ°á»i Ä‘ang ở?
Không khí vắng lạnh của nhà hoang...
Vô Trần sÆ° thái đã nói rằng đây là sản nghiệp bá» trống dá»± phòng vá» sau của Vạn Trấn SÆ¡n. Tá»± nhiên là tòa lâu đài bá» trống, nhÆ°ng chính Giang Hàn Thanh đã đến và ở lại đây suốt má»™t ngày đêm.. Từ đại sảnh đến hậu Ä‘Æ°á»ng, từ gian phòng của lão già áo xanh nghÄ©a phụ của Äào Ngá»c Lan. Cho đến ngôi lầu nhá», nÆ¡i khuê phòng của ngÆ°á»i thiếu nữ ná»±c mùi son phấn má»›i hôm qua đây mà bây giá» nhện giăng tứ phía, bụi đóng đầy lên má»™t mùi ẩm mốc của ngôi nhà hoang hắt vào mÅ©i nghe ngá»™t ngạt...
Không lẽ có ma?
NhÆ°ng Äào Ngá»c Lan nhất định không phải là ma!
Giang Hàn Thanh bất giác mỉm cÆ°á»i.
Thật khéo, thật là gian xảo, thứ gian xảo cực kỳ tinh luyện...
Äúng là chỉ tạm mượn ngôi nhà hoang này để tiếp hắn và khi hắn rút lui hỠđã khéo léo ngụy trang những màng nhện, những lá»›p bụi coi nhÆ° đã bao nhiêu năm rồi, nÆ¡i đây không má»™t ai lui tá»›i....
Há» cố làm cho lạc hÆ°á»›ng Ä‘iá»u tra....
Giang Hàn Thanh giật mình cảm thấy thật là nguy hiểm, giả nhÆ° Vô Trần sÆ° thái và hai vị cao tăng Thiếu Lâm bằng lòng nghe theo hắn để quay lại tòa lâu đài này, nhất định hắn phải cứng há»ng, không làm sao biện bạch.
Tình ngay nhưng lý gian một cách quá rõ ràng.
Âm mÆ°u của bá»n Äào Ngá»c Lan thật là sâu Ä‘á»™c.
Quay trở lại ngoài phía hành lang, Giang Hàn Thanh chợt nghe tiếng đập cách của loài chim thật khẽ và tiếp liá»n theo là má»™t con bồ câu bay vào cá»­a sổ là đà ngang đại sảnh...
Bằng vào kinh nghiệm sẵn có, Giang Hàn Thanh nhún chân vá»t theo và bắt con bồ câu má»™t cách dá»… dàng...
VÆ°á»n hoang vắng không nhà cá»­a của má»™t ai, ngoài tòa lâu đài cÅ© kỹ, nhất định không có giống bồ câu này. Sá»± có mặt bất chợt của nó, chứng tá» phải là con vật Ä‘em tin.
Äúng nhÆ° Æ°á»›c Ä‘oán, bên dÆ°á»›i chân bồ câu quả nhiên có má»™t ống nhá», Giang Hàn Thanh lấy từ trong ống ra má»™t mảnh giấy chỉ ghi có má»™t dòng:
“TrÆ°á»›c canh năm, xuất lãnh thuá»™c hạ trở vá» Äại Mao Phong đợi lệnhâ€.
Phía dưới dòng chữ có dấu một triện son.
“Trở vá» Äai Mao Phong đợi lệnhâ€, đúng là bên trên lão già áo xanh, nghÄ©a phụ của Äào Ngá»c Lan hãy còn có kẻ cầm đầu.
NhÆ° vậy, lệnh này ban ra khi chÆ°a hay bá»n cha con Äào Ngá»c Lan đã rá»i khá»i nÆ¡i đây.
Không gặp được bá»n LÆ°u HÆ°Æ¡ng Cốc nhÆ°ng vá»› được bá»n này thì kể nhÆ° cÅ©ng được nhiá»u khám phá. Giang Hàn Thanh nhún mình lao qua cá»­a sổ nhảy vút lên đầu tÆ°á»ng...
Ngay khi ấy từ phía đông, năm bóng đen ào ào phóng tới.
Giang Hàn Thanh vội ẩn mình tàn cây rậm để cho năm bóng ấy xẹt qua.
Bằng vào đôi mắt có thể xoi thủng màn đêm, Giang Hàn Thanh nhận ngay năm bóng này là Vô Trần sư thái, hai nhà sư Thiếu Lâm với Nghiêm Tú Hiệp và Liễu Nhân sư nữ.
Biết tình trạng này mà gặp há» là có nhiá»u rắc rối. Giang Hàn Thanh chá» cho há» vào trong rồi nhún mình lao thẳng vào rừng...
Từ phía sau hắn còn nghe tiếng của Giác Minh Thiá»n SÆ° khi phát giác ra tiếng Ä‘á»™ng khi hắn tung mình.
Äúng là má»™t vị cao tăng nhiá»u kinh nghiệm và ná»™i lá»±c kinh ngÆ°á»i, tiếng Ä‘á»™ng nhẹ tù ngoài xa mà vẫn không qua được thính giác của ông ta.
Biết há» sẽ không theo, vì còn Ä‘ang bận tìm dấu vá» những kẻ mà mình đã nói, Giang Hàn Thanh băng mình Ä‘i riết vì lúc bấy giỠđã quá canh hai mà Ä‘Æ°á»ng đến Äại Mao Phong vẫn còn chÆ°a biết...
Tài sản của giacuongly

  #19  
Old 18-05-2008, 04:27 PM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 19: Vị Cung Chủ Mang Mặt Nạ




Còn Ä‘ang băn khoăn tìm lối giữa khu rừng rậm rạp. Chợt thấy từ phía nam má»™t Ä‘oàn ngÆ°á»i nối Ä‘uôi nhau lao tá»›i bằng dáng cách cá»±c kỳ gấp rút, Giang Hàn Thanh lật đật ẩn lên má»™t tàng cây rậm...
Khi Ä‘oàn ngÆ°á»i trá» tá»›i, Giang Hàn Thanh bá»—ng giật mình.
NgÆ°á»i dẫn đầu Ä‘oàn ngÆ°á»i là má»™t kẻ mặc áo xanh, che mặt bằng khăn xanh, lÆ°ng Ä‘eo trÆ°á»ng kiếm và đặc biệt là thân hình nhá» thó, đúng là Thanh Kỳ Lệnh Chủ!
Bằng vào thân pháp của hắn, Giang Hàn Thanh nhận thấy con ngÆ°á»i này có má»™t trình Ä‘á»™ khinh công vào bậc thượng thừa, vì hắn chÆ°a dùng hết sức nhÆ°ng đám thuá»™c hạ phía sau theo gần muốn bở hÆ¡i tai.
Giang Hàn Thanh mừng thầm, nhất định gã Thanh Kỳ Lệnh Chủ này cÅ©ng được lệnh trên triệu tập đến Äại Mao Phong. Cứ theo dõi bá»n này, nhất định sẽ phăng ra manh mối.
Má»™t thâm kế thoáng qua, Giang Hàn Thanh vá»™i ẩn mình vào lối rậm xa xa và chá» hai mÆ°Æ¡i mấy ngÆ°á»i của bá»n chúng qua rồi. Hắn theo ngã bên vượt lên phía trÆ°á»›c và phóng lên má»™t tàng cây thật rậm...
Khi Ä‘oàn ngÆ°á»i vừa qua khá»i má»™t lần nữa, Giang Hàn Thanh hạ mình xuống má»™t cách nhẹ nhàng nhÆ°ng chính xác. Hắn chá»™p ngay kẻ Ä‘i sau chót và chẹn há»ng không cho phát ra má»™t tiếng kêu.
Bằng thủ pháp thật nhanh, Giang Hàn Thanh kéo hắn tấp vào bụi rậm bế ngay à Huyệt và lá»™t nhanh bá»™ quần áo của hắn tròng vào mình, lấy chiếc khăn choàng lên mặt rồi lao vút theo nối tiếp vá»›i bá»n ngÆ°á»i Ä‘i trÆ°á»›c...
Hình như không một ai để ý chuyện nối ráp bất ngỠnhư thế, nên Giang Hàn Thanh an nhiên trở thành tên thuộc hạ sau cùng.
Cả bá»n vì cố bám riết theo gã Thanh Kỳ Lệnh Chủ vá»›i má»™t cá»± ly nhất định, nên chính tên kế chót cÅ©ng không ngá» có má»™t biến cố ở sát bên mình.
Khi đến má»™t gốc cây thật lá»›n cỡ ba ngÆ°á»i ôm không giáp, thì gã Thanh Kỳ Lệnh Chủ chậm dần và dừng hẳn lại, bá»n thuá»™c hạ cÅ©ng dừng theo và đứng sắp hàng theo cánh cung rồi khoanh tay cúi mặt.
Giang Hàn Thanh thấy gã Thanh Kỳ Lệnh Chủ chắp tay sau đít Ä‘i qua Ä‘i lại trông dáng cách đợi chá» thì hÆ¡i có hoang mang, không biết gã có ý định gì nhÆ°ng chỉ thoáng qua là Giang Hàn Thanh biết ngay rằng hắn vẫn không biết rõ lối đến Äại Mao Phong hắn còn phải chá» ngÆ°á»i dẫn Ä‘i.
Äôi mắt của Thanh Kỳ Lệnh Chủ nhÆ° hai vì sao sáng chiếu má»™t lượt qua hai mÆ°Æ¡i mấy tên thuá»™c hạ nhÆ° để Ä‘iểm số và khẽ gật đầu.
– Chúng ta có thể tạm nghỉ nơi đây.
Giang Hàn Thanh giật mình...
Giá»ng nói của gã Thanh Kỳ Lệnh Chủ nghe rất... là quen.
Hắn đứng cau mày cố moi trong óc xem đã nghe giá»ng nói này ở nÆ¡i nào nhÆ°ng nhất thá»i không làm sao nhá»› ra cho được...
Cứ nhÆ° thế đâu được khoảng tàn Ä‘iếu thuốc, chợt thấy từ hÆ°á»›ng tây phá»±t lên má»™t ánh đèn leo lét xanh dá»n nhÆ° ánh đèn ma. Thanh Kỳ Lệnh Chủ sáng mắt lên và vẫy tay ra hiệu cho đám thuá»™c hạ Ä‘i theo.
Cả bá»n nối bÆ°á»›c theo ngÆ°á»i thủ lãnh hÆ°á»›ng vá» ngá»n đèn xanh Ä‘i tá»›i.
Chỉ trÆ°á»›c má»™t thoáng qua, bá»n Thanh kỳ đến má»™t ngá»n núi chá»c trá»i còn ánh đèn xanh chá»›p lên rồi tắt ngấm.
Thanh Kỳ Lệnh Chủ lập tức đứng lại, đám thuộc hạ cũng lập tức ngừng theo.
Giang Hàn Thanh ngá»­ng đầu thấy đó là má»™t đỉnh núi cao, dá»c theo sÆ°á»n núi bóng tối âm âm, dày đặc những cổ thụ chá»c trá»i.
Phía trÆ°á»›c mặt là má»™t khoảng bằng phẳng, gió núi rú từng cÆ¡n, hÆ¡i lạnh cắt da và chợt nghe giá»ng lanh lảnh cất lên:
– Khảo nghiệm lệnh kỳ!
Im lặng má»™t giây, tiếng ngÆ°á»i ấy lại há»i tiếp:
– Bao nhiêu ngÆ°á»i đến?
Thanh Kỳ Lệnh Chủ đáp:
– Bản kỳ thuá»™c hạ gồm tất cả hai mÆ°Æ¡i bốn ngÆ°á»i.
NgÆ°á»i ấy nói:
– Äi vào.
Tất cả theo Thanh Kỳ Lệnh Chủ tiến vào.
Giang Hàn Thanh đi cuối cùng cố chú ý quan sát...
Äi vào má»™t Ä‘oạn nữa lại rẽ sang lối trái, chính giữa là má»™t con Ä‘Æ°á»ng nhá» có nhiá»u cấp đá dốc ngược lên, hai bên cây tòng dá»±ng thẳng tắp nhánh giao vào nhau làm cho bóng tối càng thêm vẻ âm u và ngay cá»­a vào có bốn tên đại hán choàng mặt bằng khăn Ä‘en, tay bồng kiếm uy nghi, hình nhÆ° há» chú ý vá» con số...
Mãi cho đến khi hỠhất mặt ra hiệu, cả đoàn mới tiến vào trong.
Giang Hàn Thanh cảm thấy há» bố trí thật là chu đáo, nhất định đây phải là nÆ¡i má»™t ngÆ°á»i thủ lãnh cao nhất của há» có mặt...
Äoàn ngÆ°á»i của Thanh Kỳ Lệnh Chủ Ä‘i vào thong thả, nhÆ°ng chỉ được má»™t Ä‘oạn là đến cá»­a đạo quan.
Nơi đây cũng như ở bên ngoài, cũng có bốn tên đại hán mặt choàng khăn đen bồng kiếm đứng nghiêm trang, và cách kiểm soát của hỠhình như còn chặt chẽ hơn bên ngoài một bậc...
Qua khá»i cá»­a, bên trong là má»™t sân lá»™ thiên hẹp mà dài, trong này đã đứng sẵn nhiá»u tốp ngÆ°á»i, nhÆ°ng cả đám Ä‘á»u im hÆ¡i lặng tiếng không khí trang nghiêm cùng cá»±c.
Thanh Kỳ Lệnh Chủ chậm rãi bÆ°á»›c vào, thuá»™c hạ theo sau tá»›i bậc thá»m là dừng lại.
Äám thuá»™c hạ đứng má»™t hàng thẳng tắp bên nhau.
Giang Hàn Thanh quét mắt âm thầm quan sát thấy bên phía phải của sân lá»™ thiên đã đứng sẵn hai hàng ngÆ°á»i, hàng thứ nhất mặc đồ màu tía che mặt cÅ©ng bằng khăn màu tía, chắc chắn há» thuá»™c vá» môn hạ của Tá»­ Kỳ Lệnh Chủ.
Äó chỉ là Æ°á»›c Ä‘oán, nhÆ°ng theo Giang Hàn Thanh thì hình nhÆ° tổ chức của há» theo phép NgÅ© Hành, mà nếu nhÆ° thế thì phải có đủ màu sắc. Äúng là Mai Hoa Lệnh Chủ vốn mặc toàn Ä‘en, nhÆ° vậy há» là Hắc, Bạch những màu kế tiếp...
Bởi vì hàng thứ hai Ä‘ang đứng kế đó là Ä‘oàn ngÆ°á»i mặc áo xám nhÆ°ng ngÆ°á»i thủ lãnh lại che mặt bằng khăn trắng và mặc bạch bào. Chẳng lẽ đó là Bạch Kỳ Lệnh Chủ...
Thấy cách trang phục và thái độ nghiêm chỉnh của hỠđủ biết tổ chức này rất có quy củ. Giang Hàn Thanh băn khoăn không biết kẻ cầm đầu trên hết là một nhân vật như thế nào?
Nhất định há» không thể tôn thá» má»™t nhân vật tầm thÆ°á»ng, ngÆ°á»i há» tôn là lãnh tụ phải là giang hồ cao thủ nếu không nhất thì cÅ©ng tÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°Æ¡ng quán tuyệt võ lâm...
Nhìn lên chánh Ä‘iện, nÆ¡i đây hai cây hồng chúc bật sáng choang, chiếc ghế bành bên trái đã ngồi sẵn má»™t ngÆ°á»i, má»™t lão già mặt Ä‘á» vóc dáng dá»nh dàng mình vận chiếc áo choàng xanh, chòm râu bạc hoa râm phất phÆ¡ trÆ°á»›c ngá»±c tăng vẻ uy nghi lẫm liệt.
Tá»± nhiên ngÆ°á»i đó Giang Hàn Thanh từng quen biết, ông ta là nghÄ©a phụ của Äào Ngá»c Lan.
Chiếc ghế giữa và bên trái vẫn còn bỠtrống.
NhÆ° vậy nhân vật chủ tể và má»™t ngÆ°á»i tÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°Æ¡ng lão già áo xanh chÆ°a đến.
Từ ngoài cửa chợt có bước chân thật nhẹ thật nhanh đi vào, vì phải đứng nghiêm nhìn thẳng lên chánh điện nên Giang Hàn Thanh không biết kẻ ấy là ai, nhưng rồi hắn cũng lướt qua. Hắn là một tên đại hán vận áo đen đeo kiếm, dẫn một đoàn võ sĩ áo đen bao mặt đi thẳng vào đứng đối diện một bên.
Giang Hàn Thanh thoáng giật mình.
Vá»›i dáng ngÆ°á»i này thật y hệt đại ca, thảo nào hắn giả dạng ở suốt má»™t thá»i gian dài trong Giang Phủ mà không ai nhận biết...
Hắn là con ngÆ°á»i từ trÆ°á»›c đến giá» bá»n Quản Thiên Phát quen gá»i là Mai Hoa Lệnh Chủ, nhÆ°ng bây giá» thì Giang Hàn Thanh biết là không phải nhÆ° thế. Hắn là Hắc Kỳ Lệnh Chủ, đúng theo thứ tá»± màu sắc trong tổ chức này....
Tất cả, bá»n đến trÆ°á»›c cÅ©ng nhÆ° đến sau thảy Ä‘á»u đứng im phang phắc, không khí vừa trang nghiêm vừa thần bí lạ lùng.
Luôn cả lão già áo xanh ngồi trên chính Ä‘iện, tuy đôi mắt nhất thá»i đảo nhanh khắp chá»—, nhÆ°ng cÅ©ng không nói má»™t lá»i.
Chỉ có Ä‘iá»u hÆ¡i lạ là Giang Hàn Thanh nhận thấy trong ánh mắt của ông ta ẩn tàng ná»—i lo âu sợ sệt, hình nhÆ° cuá»™c há»™i này không phải thÆ°á»ng lệ mà nó được triệu tập bất thần.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, chợt nghe phía ngoài có tiếng hô thật lớn nói:
– Tam cung chủ giá lâm!
Tam cung chủ?
Lạ nhỉ? Giang Hàn Thanh cảm thấy cuộc hội này có vẻ lạ lùng...
Chỉ có má»™t chiếc ghế chính giữa, ma ngÆ°á»i đến lại là “Tam cung chủ†vậy thì Nhất và Nhị “Cung chủ†là ai?
Ngay lúc ấy, bốn cô thiếu nữ mặc áo màu lục, tay Ä‘Æ°a cao ngá»n đèn lồng chia làm hai cặp, hai bên chầm chậm Ä‘i vào....
Lão già áo xanh ngồi trên chính điện lật đật đứng lên.
Lão bước xuống bệ ngồi đứng thẳng mình vòng tay cung kính.
Bốn cô thiếu nữ đi thẳng vào trong, hỠchia làm hai đứng sau chiếc ghế bành chính giữa.
Tiếp theo là má»™t ngÆ°á»i vóc dáng nhá» thó vận áo màu lục, mặt Ä‘eo chiếc mặt nạ bằng đồng óng ánh, ngang lÆ°ng giắt thanh trÆ°á»ng kiếm có Ä‘uôi tua bằng tÆ¡ màu lục.
NgÆ°á»i này dáng Ä‘i rất khoan thai, nhÆ°ng cÆ°á»›c lá»±c thật nhanh chứng tá» khinh công cao lắm.
Phía sau ngÆ°á»i mang mặt nạ đồng, còn có má»™t lão già tÆ°á»›ng Ä‘i loắt choắt vừa ốm vừa lùn, mÅ©i nhá» nhÆ° má» chim Æ°ng quặp xuống và hai mắt ty hí gần nhÆ° mở không ra....
Äúng là tÆ°á»›ng mạo của con ngÆ°á»i gian hiểm và lợi hại.
Lão già áo xanh khom mình thật thấp:
– Thuộc hạ xin tham kiến Tam cung chủ!
NgÆ°á»i Ä‘eo mặt nạ đồng khẽ vẫy tay:
– Cách lão cứ tự nhiên.
À, Giang Hàn Thanh nhận ra giá»ng nói của ngÆ°á»i con gái, nhÆ° vậy vị Tam cung chủ này....
NhÆ°ng rồi hắn đâm ra thắc mắc, bằng vào những thuá»™c hạ lợi hại nhÆ° nhÆ° hai lão già, nhÆ° bá»n Hắc Kỳ, Thanh Kỳ Lệnh Chủ mà lại thần phục má»™t ngÆ°á»i con gái ngÆ°á»i nhÆ° thế, hẳn cô ta phải là má»™t nhân vật phi thÆ°á»ng.
Và bây giá» Giang Hàn Thanh má»›i biết lão già áo xanh, lão già nghÄ©a phụ của Äào Ngá»c Lan đã nói không ngoa, quả thật địa vị của lão ta không thấp.
Sau khi ra mắt chủ tể, lão già áo xanh lại vòng tay vỠhướng lão già mặt chuột:
– Kính chào Quách hộ pháp!
Lão già mặt chuột cũng vòng tay:
– Không dám, xin kính chào Cách đàn chủ.
Giang Hàn Thanh biết ngay hai lão già này địa vị ngang nhau, chỉ có Ä‘iểm lão già gá»i là Quách há»™ pháp thì ở gần vị chủ tể, còn lão già gá»i là Cách đàn chủ thì y nhÆ° má»™t vị “Äại thần†trấn giữ biên cÆ°Æ¡ng...
Sau khi Tam cung chủ an vị, hai lão già cùng ngồi xuống hai bên, Cách đàn chủ khẽ nghiêng mình:
– Tối hôm qua thuộc hạ mới hay là Tam cung chủ giá lâm, dám xin Tam cung chủ cho thuộc hạ được biết sự chỉ giáo của Tam cung chủ?
NhÆ° vậy thì chuyện đã quá rõ ràng, Tam cung chủ lão ngÆ°á»i thứ ba, bên trên hãy còn hai ngÆ°á»i nữa....
Tam cung chủ nói:
– NghÄ© vì suốt cả năm nay Cách đàn chủ quá Æ° mệt nhá»c, nên Äại cung chủ đặc biệt phái ta đến đây thăm há»i thế thôi.
Cách đàn chủ có hơi sợ sệt:
– Äại cung chủ chiếu cố nhÆ° thế chứ thật tình thuá»™c hạ không dám nghÄ© mình đã được nên công.
Từ trong tay áo Tam cung chủ lấy ra một phong thơ màu vàng trao cho Cách đàn chủ và nói tiếp:
– Có lệnh dụ của Äại cung chủ xin Cách đàn chủ hãy xem.
Hai tay tiếp lấy phong thơ một cách cung kính, Cách đàn chủ mở ra thật nhẹ và trải tỠlệnh dụ ra trước mắt.
Lão đảo cặp mắt thật nhanh, sắc mặt lão hơi biến đổi và vội nghiêng minh:
– Thuộc hạ xin tuân mạng!
Tam cung chủ nói:
– Äại cung chủ từ trÆ°á»›c rất trá»ng sá»± có mặt của Cách đàn chủ ở bên mình, nhÆ°ng vì sá»± việc quan hệ nên tạm thá»i đặc cách cho Cách đàn chủ kiêm luôn Tổng phân đàn vùng Giang Nam. Hôm nay triệu hồi vá» tổng đàn vốn là chuyện tá»± nhiên mà Äại cung chủ có ý định từ lâu.
Tá»± nhiên, trong lá»i lẽ của Tam cung chủ nói là chuyện tá»± nhiên chứ thật tình khách bàng quan cảm thấy không tá»± nhiên chút nào cả. Nhất là vị Cách đàn chủ cảm thấy rõ hÆ¡n ai hết.
Chuyện bổ nhiệm là do nhu cầu thiết yếu, chỉ khi nào nhiệm vụ hoàn thành thì má»›i có triệu hồi. Äằng này thì lại khác, đây là vấn Ä‘á» thay thế, tá»± nhiên vị Cách đàn chủ chÆ°a hoàn thành được nhiệm vụ đặc nhiệm này.
Cách đàn chủ há»i:
– Chẳng hay Tam cung chủ còn chi chỉ giáo thêm cho thuộc hạ?
Tam cung chủ lắc đầu:
– Không!
Cách đàn chủ đứng lên nói:
– Tam cung chủ đã không có chi thêm, thuộc hạ xin cáo thối.
Tam cung chủ cũng đứng lên:
– Bản tòa xin đưa tiễn Cách đàn chủ.
Cách đàn chủ lại cúi mình:
– Không dám, xin Tam cung chủ cho thuộc hạ được tự nhiên.
Khẽ vòng tay vỠphía Quách hộ pháp để làm lễ cáo từ, Cách đàn chủ cung kính bước lần xuống bệ.
Quách hộ pháp đứng lên hất hàm xuống dưới:
– Tất cả Giang Nam Tổng phân đàn hãy cung tiễn Cách đàn chủ.
Bốn đội võ đứng ngang phía trước vụt dạt ra quay mặt vỠphía cửa cúi đầu.
Tử, Bạch. Thanh, Hắc Kỳ Lệnh Chủ cùng bước theo tiễn đưa ra cửa rồi mới dừng lại quay vào.
Cách đàn chủ đi thật thẳng mình, bước từng bước trang nghiêm. Ông ta không liếc vỠphía nào cứ như thế đi thẳng ra ngoài.
Không khí vô cùng nghiêm cách.
Sau khi Cách đàn chủ khuất sau khung cửa, tất cả lại quay theo thứ tự đứng y như cũ.
Tam cung chủ quay ra sau nói nhỠmấy câu, một tên tỳ nữ bước ra hô lớn:
– Tam cung chủ cho má»i Tá»­ Kỳ Lệnh Chủ.
Tử Kỳ Lệnh Chủ ứng tiếng bước lên cúi đầu vòng tay:
– Äệ tá»­ xin tham kiến Tam sÆ° thúc.
Tam cung chủ lạnh lùng:
– Hãy nói vá» tình hình “Äông Hứaâ€.
Tử Kỳ Lệnh Chủ cung kính:
– Hứa Kính Bá đóng cá»­a Vạn Vật SÆ¡n Trang không tiếp khách, bình nhật không má»™t ai trong sÆ¡n trang giao thiệp vá»›i ngÆ°á»i ngoài. Chỉ trừ má»—i tháng má»™t lần, cho ít tên thuá»™c hạ ra ngoài trao đổi mua bán những thứ cần dùng thì không còn thấy ho.....
Tam cung chủ chận ngang nói:
– Tứ đại thế gia của võ lâm hiện tại, chỉ có Vạn Vật Sơn Trang là không thể biết được nội tình...
Tam cung chủ bỠlửng câu nói bằng những tiếng hừ hừ nho nhỠtrong cổ, thái độ thật hết sức khó chịu.
Tử Kỳ Lệnh Chủ hết sức sợ sệt:
– Kính bẩm Tam sÆ° thúc cứ theo tin thì Hứa Kính Bá là con ngÆ°á»i giá»i vá» khoa kiến trúc, toàn sÆ¡n trang của hắn nÆ¡i nào cÅ©ng đầy rẫy cÆ¡ quan nguy hiểm nên Cách đàn chủ ra lệnh cho đệ tá»­ nếu chÆ°a nắm chắc từng chi tiết má»™t thì phải ẩn nhẫn đợi chá»...
Tam cung chủ gằn giá»ng:
– Chính vì quá thận trá»ng đến trá»… nải của Cách đàn chủ nên sÆ° phụ ngÆ°Æ¡i má»›i triệu hồi thay thế ngÆ°á»i chỉ huy phân đàn ở Giang Nam, ngÆ°Æ¡i là đệ tá»­ thành danh của NgÅ© Phượng Môn, đáng lý phải hiểu rõ hÆ¡n ai hết rằng nếu không khống chế được tứ đại thế gia của võ lâm hiện tại thì không có cÆ¡ há»™i để lãnh đạo toàn thể Trung Nguyên đấy chứ?
Giang Hàn Thanh rúng động...
Giã tâm của cái gá»i là NgÅ© Phượng Môn này quả nhiên không nhá». HỠđã mÆ°u đồ gạt cho được tứ đại thế gia để khống chế võ lâm...
Tử Kỳ Lệnh Chủ cúi mặt không dám nói thêm một tiếng...
Tam cung chủ gặn lại:
– NgÆ°Æ¡i cần bao nhiêu thá»i gian nữa má»›i hoàn thành nhiệm vụ?
Tử Kỳ Lệnh Chủ ngập ngừng:
– Äệ tá»­ đã bố trí ngÆ°á»i vào những nÆ¡i mà chúng thÆ°á»ng hay mua bán vật dụng, nhÆ°ng vá» thá»i gian thì...
Tam cung chủ cÆ°á»i nhạt:
– Vậy thì phải đợi đến bao gi� Sư phụ của ngươi bảo ta cho tất cả biết rằng bất cứ những ai nếu không thể là bạn được thì là địch thủ. Nếu không thể thu dụng được là phải trừ ngay, chỉ một lõm của Vạn Vật Sơn Trang như thế mà còn phải kéo dài đến bao nhiêu lâu nữa? Ta hạn kỳ cho ngươi một tháng, nếu không làm cho Hứa Kính Bá gia nhập bản môn thì phải san bằng Vạn Vật Sơn Trang cho ta lập tức, nghe chưa?
Tử Kỳ Lệnh Chủ cúi rạp mình:
– Äệ tá»­ xin tuân mạng.
Tam cung chủ vẫy tay, Tử Kỳ Lệnh Chủ lui xuống vị trí cũ.
Tên nữ tỳ lại bước ra:
– Bạch Kỳ Lệnh Chủ.
Bạch Kỳ Lệnh Chủ bước nhanh lên vòng tay cung kính.
Tam cung chủ vẫn bằng má»™t giá»ng lạnh lùng:
– Tây Tần đã ra sao?
Bạch Kỳ Lệnh Chủ vòng tay:
– “Thái Bình bảo chủ†Tần Nhân Khanh đã bỠcơ nghiệp ra đi từ ba tháng trước.
Cho đến bây giỠvẫn chưa biết hạ lạc nơi nào. Thái Bình bảo bây giỠdo tổng quản “Hồng Liễm Phán Quan†Nghiêm Hữu Tam đảm trách...
Tam cung chủ lại cắt ngang:
– Ta há»i tình hình hành Ä‘á»™ng đã đến đâu?
Bạch Kỳ Lệnh Chủ lui một bước theo cái rạp mình:
– Vì nhận rằng Nghiêm Hữu Tam chẳng những có võ công cao tuyệt mà còn cùng với Thiếu Lâm có chỗ giao tình nên Cách đàn chủ chủ trương...
Tam cung chủ cÆ°á»i gằn:
– Cách đàn chủ trương tạm hoãn tiến hành phải không?
Bạch Kỳ Lệnh Chủ hơi sợ sệt:
– Thưa không... Vì nhị công tử của Nam Giang phủ võ công quán thế nên Cách đàn chủ chủ trương “Tá tha nhân chi thủ†để cho hỠcùng tàn sát lẫn nhau....
Giang Hàn Thanh ớn lạnh... Thật là một chủ trương cực kỳ tàn nhẫn và vô cùng lợi hại....
Tam cung chủ gặn lại:
– Nghĩa là cho đến bây giỠtình hình vỠphía Tây Tần ngươi vẫn chưa làm gì cả?
Bạch Kỳ Lệnh Chủ đáp:
– Lần mà Hồng Liễm Phán Quan đến Kim Lăng có con gái của Tần Nhân Khanh cùng đi theo, và đệ tử đã bắt giữ nàng...
Tam cung chủ gật đầu:
– Như thế là được rồi, hãy dùng con gái của Tần Nhân Khanh làm miếng mồi để trừ cho được Nghiêm Hữu Tam...
Nói đến đây, Tam cung chủ quay qua phía Quách hộ pháp hất hàm nói tiếp:
– Chuyện trừ Nghiêm Hữu Tam, có lẽ Quách há»™ pháp phải thân chinh thì má»›i mong thành tá»±u, nếu không đủ ngÆ°á»i thì hiện có mặt đầy đủ nÆ¡i đây, Quách há»™ pháp muốn Ä‘iá»u Ä‘á»™ng cách nào cÅ©ng tiện.
Quách hộ pháp nghiêng mình:
– Thuộc hạ xin tuân mạng.
Tam cung chủ vẫy tay, Bạch Kỳ Lệnh Chủ lui trở xuống.
Tên nữ tỳ lại bước ra:
– Thanh Kỳ Lệnh Chủ.
Thanh Kỳ Lệnh Chủ bÆ°á»›c lên và Tam cung chủ há»i ngay:
– Äã Ä‘Æ°a Ä‘i hết rồi phải không?
Thanh Kỳ Lệnh Chủ vòng tay:
– Vâng ạ.
Äã nghe Quản Thiên Phát nói vá» chuyện âm mÆ°u của Thanh Kỳ Lệnh Chủ Ä‘Æ°a “Tiên Nhân Chưởng†Lý Quang Trí ra khá»i Bạch Vân Quan mà Lý Duy Năng cứ tưởng là ngÆ°á»i giả, nên khi nghe câu đối đáp của há» Giang Hàn Thanh biết ngay là há» Ä‘ang nói vá» chuyện ấy và tá»± nhiên chuyện Ä‘Æ°a Ä‘i ở đây có nghÄ©a là Ä‘Æ°a Lý Quang Trí trở vá» Hà Bắc...
Giang Hàn Thanh cũng hiểu ngay vỠHà Bắc chuyến này là Lý Quang Trí giả.
Hắn là ngÆ°á»i của bá»n Thanh Kỳ Lệnh Chủ tráo để khống chế Lý gia.
Một chuyện khác mà đến bây giỠGiang Hàn Thanh mới kịp nhận ra và thiếu chút nữa hắn bật kêu thành tiếng:
Äào Ngá»c Lan!
Thanh Kỳ Lệnh Chủ tức là cô gái há» Äào.
Tam cung chủ gật đầu:
– Tốt lắm, ngươi hãy lui lại.
Thanh Kỳ Lệnh Chủ lui xuống và Giang Hàn Thanh mím môi chỠđợi. Hắn biết đến phiên Hắc Kỳ Lệnh Chủ đến phiên câu chuyện Nam Giang của hắn được mang ra.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ bước nhanh lên chính điện...
Giang Hàn Thanh nín hơi theo dõi từng giây....
Giá»ng của Tam cung chủ đổi khác khá nhiá»u:
– Tại tổng đàn, ta đã nghe được chuyện Nam Giang, trong bốn cánh, chỉ có ngÆ°Æ¡i là thành tích khá hoàn mãn, sÆ° phụ ngÆ°Æ¡i nhá» ta chuyển lá»i khen tặng đến ngÆ°Æ¡i vậy nhé.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ cúi mình:
– Äa tạ hồng ân của sÆ° phụ và sÆ° thúc.
Thiếu chút nữa Giang Hàn Thanh đã để lộ sự rúng động của mình...
“Chỉ có Hắc Kỳ Lệnh Chủ là có thành tích tốt nhất†câu nói đó phải chăng có nghÄ©a là Nam Giang đã hoàn toàn lá»t vào tay há»?
Äúng rồi, Hắc Kỳ Lệnh Chủ giả mạo Giang Bá»™ Thanh khống chế Nam Giang suốt ba tháng dài, đúng là cÆ¡ nghiệp đã vào tay ho.....
NhÆ°ng chính Giang Hàn Thanh đã cứu anh thoát ra từ ngôi cổ má»™ đã Ä‘uổi bá»n Hồ Tuấn Tài và Sở NhÆ° Phong ra khá»i Giang phủ, nhÆ° thế chúng đã khôi phục rồi sao?
Tam cung chủ lại há»i:
– Giang Thượng Phong đã chết thật hay chết giả và chuyện đó ngÆ°Æ¡i có Ä‘iá»u tra cặn kẽ hay không?
Giang Hàn Thanh lại thêm hoang mang...
Tại làm sao đối với cái chết của cha mình hỠlại quá nghi ngỠnhư thế chứ?
Nếu có những gì mỠám thì tại sao hắn lại không thấy dấu hiệu manh nha?
Hắc Kỳ Lệnh Chủ cúi mình:
– Cứ theo kết quả Ä‘iá»u tra của đệ tá»­ thì Giang Thượng Phong quả đã chết rồi, chính Giang Hàn Thanh Ä‘ang tìm kiếm khắp nÆ¡i để xem ai là kẻ trá»™m thây.
Tam cung chủ cÆ°á»i nhạt:
– Cứ theo bản cung nhận được tin thì cách má»™t tháng trÆ°á»›c đây có ngÆ°á»i còn nhìn thấy lệnh bài của Giang Thượng Phong trong giải Giang Nam. Nếu Giang Thượng Phong quả đã chết rồi thì ai là kẻ phát xuất lệnh bài?
Giang Hàn Thanh cắn chặt hai hàm răng, chuyện phát giác của đối phương quả là một chuyện lạ lùng...
Ai có lệnh bài, thứ tín hiệu duy nhất của cha hắn mà chính anh em hắn cũng không bao giỠcó được, nhưng bây giỠcha hắn đã chết rồi thì tại sao tín vật lại còn xuất hiện?
Hắc Kỳ Lệnh Chủ kinh nghi ra mặt:
– Nếu chuyện xảy ra như thế thì tại sao.... tại sao đệ tử lại chẳng nghe?...
Tam cung chủ nói:
– Chính vì thế mà ngươi cần phải liên lạc chặt chẽ với các nơi để phối kiểm cho chắc chắn.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ cúi mình:
– Xin tuân lệnh sư thúc.
Tam cung chủ nói:
– Còn một việc nữa là trong lúc đến đây ta nghe có một tên giả mạo Giang Hàn Thanh. Tên ấy võ công cao lắm, hắn đã đánh bại Hồng Liễm Phán Quan, Thiếu Lâm Giác Minh, Thanh Lương Giang Thắng và luôn cả Vô Trần lão ni của Tử Trúc Am.
Ngươi có biết lai lịch của tên ấy hay không?
Hắc Kỳ Lệnh Chủ nói:
– Cách đàn chủ chỉ thị cho đệ tử hãy giao chuyện thuyết phục cho tam sư muội phụ trách, cho nên hiện tại đệ tử không được biết.
Tam cung chủ quay qua Thanh Kỳ Lệnh Chủ:
– Ngươi có mặt trong lúc đó hay không?
Thanh Kỳ Lệnh Chủ nói:
– Vì kẻ giả mạo Giang Hàn Thanh võ công cao quá, nên đệ tá»­ không tiện lá»™ diện chỉ ở xa theo dõi và chỉ biết ngÆ°á»i ấy há» Mai, ngoài ra chÆ°a biết được gì hÆ¡n.
Tam cung chủ nói:
– Phải Ä‘iá»u tra cho ra lai lịch của con ngÆ°á»i ấy và cấp tốc cho ta biết.
Thanh Kỳ Lệnh Chủ cúi mình:
– Äệ tá»­ xin tuân lệnh.
Tam cung chủ nói nhanh:
– Còn một chuyện nữa, nghe mói Giang Hàn Thanh võ công cũng thuộc vào bậc thượng thừa. Nếu như dụ hắn đầu nhập bản môn được thì là chuyện hay, nhưng nếu cảm thấy không thì được thì nhất quyết không nên để cho hắn là kẻ đối dầu, biết chưa?
Thanh Kỳ Lệnh Chủ lại cúi mình:
– Äệ tá»­ nguyện ná»— lá»±c.
Tam cung chủ vụt trầm giá»ng:
– Thanh Loan, hãy tiếp nhận cung trung lệnh dụ!
Một tên nữ tỳ ứng tiếng bước ra giữa sân phất mạnh cây cỠmàu lục trong tay mấy lượt.
Từ không trung má»™t con chim bồ câu đập cánh chúi xuống, tên nữ tỳ Ä‘Æ°a tay xòe ngá»­a, con bồ câu đáp lên bàn tay má»™t cách thuần thục và từ dÆ°á»›i chân con vật ả nữ tỳ lấy ra má»™t cái ống nhá», cô ta hất nhẹ má»™t cái, con bồ câu bay vút trở lên.
Lấy từ trong ống ra một mảnh giấy, ả nữ tỳ hai tay cung kính dâng lên.
Tiếp lấy và xem qua thật nhanh, Tam cung chủ xếp mảnh giấy và quay mình lại há»i:
– Quách há»™ pháp hiểu nhiá»u biết rá»™ng, chẳng hay đã có từng nghe đến danh hiệu LÆ°u HÆ°Æ¡ng Cốc không nhỉ?
Quách hộ pháp cau mặt:
– Không biết Lưu Hương Cốc mà Tam cung chủ nói đó là một địa danh hay là tên chi? Bởi vì trong giang hồ hình như chưa từng nghe tên ấy....
Tam Cung Chủ lắc đầu:
– Trong chỉ dụ, đại sÆ° huynh không nói rõ, chỉ bảo chúng ta phải Ä‘iá»u tra cấp tốc vá» hành Ä‘á»™ng của bá»n LÆ°u HÆ°Æ¡ng Cốc.
Quách hộ pháp trầm ngâm:
– Lưu Hương Cốc? Không biết nó có phải là danh xưng của một bang phái hay không?
Thanh Kỳ Lệnh Chủ nhích lên vòng tay:
– Khải bẩm Tam sÆ° thúc, đệ tá»­ đã có gặp ngÆ°á»i của LÆ°u HÆ°Æ¡ng Cốc.
Tam Cung Chủ quay nhanh lại:
– NgÆ°Æ¡i có biết bá»n LÆ°u HÆ°Æ¡ng Cốc là hạng ngÆ°á»i nào không?
Thanh Kỳ Lệnh Chủ nói:
– Hình nhÆ° bá»n LÆ°u HÆ°Æ¡ng Cốc đã triệu tập đông cao thủ giang hồ, trÆ°á»›c đây mấy ngày, trong thành Kim Lăng có phát hiện ra má»™t nhóm ngÆ°á»i có vẻ thần bí nhÆ°ng há» chỉ xuất hiện thoáng qua, rồi mất biệt. Ngày hôm kia, bá»n há» Ä‘á»™t kích cÆ°á»›p mất Giang Hàn Thanh, đệ tá»­ có bắt được mấy ngÆ°á»i, nhÆ°ng há» lại lén uống Ä‘á»™c dược quyên sinh, há» không bằng lòng tiết lá»™ má»™t câu nào cả, cho đến sáng sá»›m hôm sau, đệ tá»­ phát hiện má»™t cổ xe chở Giang Hàn Thanh dừng nghỉ tại Câu Dung, những kẻ há»™ tống chiếc xe đó hình nhÆ° địa vị khá cao. Nghe đâu là má»™t vị Ä‘Æ°á»ng chủ của LÆ°u HÆ°Æ¡ng Cốc.
Tam Cung Chủ há»i:
– Có nghe hắn tên gì không?
Thanh Kỳ Lệnh Chủ nói:
– Tên là ÄÆ¡n Hiểu Thiên.
Quách hộ pháp giật mình:
– “Äá»™c Nhãn Diêm La†ÄÆ¡n Hiểu Thiên? Lệnh chủ có thấy hắn là ngÆ°á»i má»™t mắt hay không?
Thanh Kỳ Lệnh Chủ gật đầu:
– Vâng, đúng lắm hắn chột một con mắt phía trái.
Quách hộ pháp đập tay nhẹ lên bàn:
– Thôi đúng rồi ... Chuyện thật là lạ nhỉ?
Tam Cung Chủ há»i:
– Quách há»™ pháp biết ngÆ°á»i ấy à?
Quách hộ pháp nói:
– Năm xÆ°a thuá»™c hạ đã từng có lần gặp mặt ngÆ°á»i ấy, là kẻ nổi danh cả má»™t vùng Xuyên Thiểm, có thể nói là má»™t tiểu hùng cát cứ suốt vùng Tây Bắc, nhÆ°ng không hiểu sao lại Ä‘i làm má»™t Ä‘Æ°á»ng chủ cho LÆ°u HÆ°Æ¡ng Cốc ?
Rồi không chỠTam cung chủ nói thêm. Quách hộ pháp nói luôn:
– Cứ nhÆ° thế thì cÅ©ng đủ thấy bá»n LÆ°u HÆ°Æ¡ng Cốc không thể xem thÆ°á»ng.
Giang Hàn Thanh thầm nghĩ:
Cứ coi khẩu khí của tên Quách há»™ pháp này thì quả vị ÄÆ¡n Ä‘Æ°á»ng chủ là ngÆ°á»i có danh...
Thanh Kỳ Lệnh Chủ nói tiếp:
– Äệ tá»­ đã có nghe Thiếu Lâm Giác Minh và trụ trì Thanh LÆ°Æ¡ng Tá»± là Giác Thắng nói rằng ngÆ°á»i ấy là ÄÆ¡n đại hiệp, ngÆ°á»i được nể vì tại địa giá»›i Thiểm Xuyên, chính vì thái Ä‘á»™ nể nang mà Giác Minh không cho ngÆ°á»i sÆ° đệ của mình đắc tá»™i vá»›i ông ta.
Tam Cung Chủ hừ hừ trong cổ, hình như rất khó chịu vỠtin đó:
– Ta không tin là Lưu Hương Cốc lợi hại đến mức không ai dám đụng đến như thế, hỠđã dám đụng tới ta thì Ngũ Phượng Môn của ta không thể dung hỠđược.
Tia mắt rá»n rợn của Tam Cung Chủ vá» phía bốn ngÆ°á»i Lệnh Chủ và nói nhÆ° ra lịnh:
– Các vị hãy tra cho rõ vá» thành phần cÅ©ng nhÆ° hoạt Ä‘á»™ng của bá»n LÆ°u HÆ°Æ¡ng Cốc, riêng ta sẽ tìm cách gặp tên đầu não của chúng...
Tài sản của giacuongly

  #20  
Old 18-05-2008, 04:28 PM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 20: Kế Hoạch Tấn Công




Bốn tên Lệnh Chủ cúi gập mình:
– Chúng đệ tử xin tuân lệnh.
Tam Cung Chủ nói:
– Các ngÆ°Æ¡i hãy ở lại đây nghe theo hiệu lệnh của Quách há»™ pháp, sau khi trừ được Nghiêm Hữu Tam rồi thì Bạch Kỳ Lệnh Chủ do ngÆ°á»i thay thế.
Chúng nhân cung kính vòng tay cúi mặt.
Tam Cung Chủ không nói rõ, nhÆ°ng bằng vào cách sắp xếp của há». Giang Hàn Thanh biết ngay rằng chúng sẽ cho ngÆ°á»i giả mạo Nghiêm Hữu Tam khống chế thế lá»±c Tây Tần.
Tam Cung Chủ nói tiếp:
– Còn có Vô Trần lão ni và Thanh LÆ°Æ¡ng Tá»± Giác Thắng. CÅ©ng nhân cÆ¡ há»™i này mà thanh toán há» luôn, riêng Giác Minh hòa thượng thì cứ để lão ta.... tạm sống. Tá»± nhiên câu chuyện oán thù này lão sẽ nhắm vào bá»n LÆ°u HÆ°Æ¡ng Cốc và tá»± nhiên sau đó đám Nga My và Thiếu Lâm sẽ phái ngÆ°á»i tìm đón trả món nợ máu đó.
Ban đầu nghe Tam Cung Chủ bảo để cho Giác Minh hòa thượng tạm sống, Giang Hàn Thanh chÆ°a biết dụng ý nhÆ° thế nào, nhÆ°ng câu nói cuối cùng này, hắn hiểu ngay rằng đó lại là má»™t âm mÆ°u ném đá dấu tay nhằm giá há»a cho LÆ°u HÆ°Æ¡ng Cốc.
Chính vì những âm mÆ°u đó mà làm cho Giang Hàn Thanh bắt đầu cảm thấy ghê gá»›m bá»n lãnh đạo NgÅ© Phượng Môn, quả chúng ra má»™t kế hoạch hành Ä‘á»™ng không những tàn ác mà còn vô cùng lợi hại. Má»™t khi há» hành Ä‘á»™ng là dấy lên cả toàn thể võ lâm...
Tam Cung Chủ cÆ°á»i gằn và há»i lại:
– Các ngÆ°á»i hiểu ý ta muốn nói đấy chứ?
Có lẽ không lạ gì âm mÆ°u cố hữu của phe mình, nhÆ°ng Quách há»™ pháp vẫn há»i cho rõ rệt:
– Có phải Tam Cung Chủ muốn cho hỠlàm trước một cuộc tương tàn...
Tam Cung Chủ cÆ°á»i hăng hắc:
– Loại bớt địch thủ mà không tốn một chút công, đó là một trong các mục tiêu thượng sách.
Quách hộ pháp cúi đầu:
– Xin Tam Cung Chủ yên lòng, thuộc hạ sẽ nguyện hết sức mình cho công việc mau thành tựu.
Tam Cung Chủ gật đầu:
– Äại Cung Chủ luôn luôn bảo rằng Quách há»™ pháp là con ngÆ°á»i túc trí Ä‘a mÆ°u, có Quách há»™ pháp thay mặt xá»­ lý công việc thì bản môn vững vàng.
Ai cÅ©ng biết đó là má»™t câu nói vuốt ve nhÆ°ng ai cÅ©ng muốn được vuốt ve nhÆ° thế, chính vị Quách há»™ pháp cÅ©ng từng Ä‘em cách ấy để vuốt ve những kẻ dÆ°á»›i tay và rất tá»± hào mình là con ngÆ°á»i có nhiá»u thủ Ä‘oạn Ä‘iá»u khiển, nhÆ°ng chính khi mình được cấp trên vuốt ve lại không tả cÅ©ng vẫn cảm nghe lá»— mÅ©i phồng lên...
Tam Cung Chủ sau khi “Há»i†xong ngÆ°á»i thuá»™c hạ cao cấp của mình thì chầm chậm đứng lên bÆ°á»›c ra phía trÆ°á»›c.
Bốn tên thị tỳ lập tức trÆ°Æ¡ng bốn ngá»n đèn hoa gấm nghiêm trang há»™ tống...
Quách hộ pháp suất lãnh bốn “Lệnh Chủ†đưa ra tận cửa, khúm núm cúi đầu bái biệt.
Giang Hàn Thanh cảm thấy sá»± tình diá»…n biến cá»±c kỳ nghiêm trá»ng, hắn cảm nhận con ngÆ°á»i Tam Cung Chủ quả nhiên lợi hại, cô ả đích thân tá»± thay thế lão già há» Cách để đảm nhận phần tổng đàn chủ miệt Giang Nam, tá»± nhiên thủ Ä‘oạn sẽ hÆ¡n gấp lão già há» Cách cả mÆ°á»i lần...
Hắn rắp tâm theo dõi, nhÆ°ng bây giá» thì Ä‘ang kẹt ngÆ°á»i của Thanh Kỳ Lệnh Chủ, nên đành phải ẩn nhẫn đợi chá»...
Trong cuá»™c há»™i hôm nay của NgÅ© Phượng Môn, Giang Hàn Thanh nhận thấy gồm có hai mục tiêu quan trá»ng:
Thứ nhất, dùng phương thức “Mượn tay địch để hại địch†làm cho Nga My và Thiếu Lâm khởi sự tranh chấp đi đến tận sát với Lưu Hương Cốc.
Thứ hai, khống chế tứ đại thế gia của võ lâm là Nam Giang, Bắc Lý, Äông Hứa và Tây Tần, gom bốn thế lá»±c này vá» tay NgÅ© Phượng Môn.
Trong hành động, hỠlại chia ra làm hai phần, phần tập thể dồn khả năng cả hai việc:
Thứ nhất, tìm má»i cách tiêu trừ “Hồng Liá»…m Phán Quan†Nghiêm Hữu Tam, nhiên hậu cho ngÆ°á»i giả mạo xâm nhập Thái Bình Bảo.
Thứ hai, đối phó Tử Trúc Am Vô Trần Sư Thái và Thanh Lương Tự Giác Thắng đại sư.
VỠbộ phận phụ trách, hỠchia ra từng cánh một:
Thứ nhất, Tử Kỳ Lệnh chủ đối phó Vạn Vật Sơn Trang.
Thứ hai, Bạch Kỳ Lệnh Chủ đối phó Thái Bình Bảo.
Thứ ba, Thanh Kỳ Lệnh Chủ đối phó Bắc Lý Gia.
Và thứ tư, Hắc Kỳ Lệnh Chủ đối phó Kim Lăng Giang Phủ.
Riêng vỠThanh Kỳ Lệnh Chủ còn có hai nhiệm vụ có thể nó phụ trách:
má»™t là Ä‘iá»u tra lai lịch của Äổng Nhược Băng và hai là thuyết phục hắn đầu nhập NgÅ© Phượng Môn.
Giang Hàn Thanh còn Ä‘ang phân tích chợt nghe Quách há»™ pháp quay lại há»i Thanh Kỳ Lệnh Chủ :
– Lục Hương Chủ có biết Nghiêm Hữu Tam hiện trú ngụ Ở đâu không nhỉ?
Thanh Kỳ Lệnh Chủ nói:
– Lúc tại hạ dá»i khá»i Kim Lăng thì lão ta Ä‘ang trú tại Thịnh Ký khách Ä‘iếm.
Quách hộ pháp nói:
– Vậy xin HÆ°Æ¡ng Chủ hạ thÆ° hẹn lão ta tá»›i Äại Phong Thá» mặt tây sÆ°á»n núi Äại Mao Phong để mình sắp đặt kế hoạch đối phó ngay.
Thanh Kỳ Lệnh Chủ cúi mình tuân lệnh, quay lại nói chung:
– Cho tất cả các môn hạ ra ngơi nghỉ.
Bốn vị Lệnh Chủ ứng tiếng và má»—i ngÆ°á»i cùng lấy ra má»™t lá cá» nhá» phất lên...
Tất cả thuộc hạ của Tứ Lệnh Kỳ cúi đầu im lặng lui ra.
Giang Hàn Thanh theo há» ra ngoài, khi ra khá»i cá»­a, hắn làm bá»™ Ä‘au bụng Ä‘i vào bụi rậm...
Chuyện tiểu tiện, đại tiện sau một cuộc hội kéo dài là một chuyện tự nhiên nên không một ai để ý, Giang Hàn Thanh lần ra tới ven rừng lấy khăn bao mặt mặt thi triển khinh công một mạch thẳng vỠhướng Kim Lăng.
Vừa vỠđến Giang Phủ, Giang Hàn Thanh đến chá»— vắng ngÆ°á»i lá»™t mặt nạ xuống và Ä‘i thẳng vào đại sảnh.
Thấy Giang Hàn Thanh mặc áo xanh đi vào, Giang Thành lấy làm lạ bước tới thi lễ:
– Nhị công tá»­ má»›i vá».
Giang Hàn Thanh thấp giá»ng:
– NgÆ°Æ¡i đến vá»i Äá»— tổng quản nói ta có chuyện gấp cần bàn.
Dặn xong Giang Hàn Thanh đi thẳng qua đông viện.
Thay đồ quần áo xong thì nghe tiếng Tiểu Quyên:
– Nhị công tá»­, có Äá»— tổng quản xin ra mắt.
Giang Hàn Thanh nói:
– Hãy má»i tổng quản ngồi, ta sẽ ra ngay.
Vừa thấy Giang Hàn Thanh, Quản Thiên Phát đứng lên:
– Chắc nhị công tử đã tìm ra manh mối?...
Giang Hàn Thanh lắc đầu:
– Chuyện này dài lắm, tìm đại ca tôi rồi mình nói chuyện luôn.
Quản Thiên Phát nói:
– Äại công tá»­ đã Ä‘i khá»i rồi.
Giang Hàn Thanh sửng sốt:
– Äại ca tôi Ä‘i đâu?
Quản Thiên Phát nói:
– Hồi tối hôm qua bên Trấn Giang có ngÆ°á»i sang nói Vạn tổng tiêu đầu của Trấn Viá»…n tiêu cục cho má»i công tá»­ sang thÆ°Æ¡ng lượng chuyện trá»ng yếu nên đại công tá»­ vá»™i Ä‘i ngay.
Giang Hàn Thanh rúng động:
– Vạn Trấn SÆ¡n là ngÆ°á»i của bá»n địch giả mạo kia mà?
Quản Thiên Phát nói:
– Tại hạ đã nói vá»›i đại công tá»­ vá» chuyện ấy. Äúng ra nếu có cÆ¡ há»™i thì mình cÅ©ng nên lá»™t mặt nạ của chúng.
Nói đến đó, Quản Thiên Phát khẽ liếc vỠphía Tiểu Quyên. Giang Hàn Thanh hội ý vẫy tay:
– Tiểu Quyên hãy ra ngoài.
Tiểu Quyên tuân lệnh lui ra.
Quản Thiên Phát hạ thấp giá»ng:
– Mấy ngày trước đây, tại hạ có viết thư cầu viện, sư phụ đã cho sư huynh tôi là Tào Vĩnh Thái sang nhân tiện đại công tử đi Trấn Giang nên tại hạ thông báo cho nhị sư huynh lén theo đại công tử để đỠphòng tiếp ứng...
Là má»™t kẻ thông minh, Giang Hàn Thanh nhận ngay ra hậu ý của Quản Thiên Phát nên vá»™i há»i:
– Có phải Quản huynh cảm thấy đại ca tôi có chỗ khả nghi?
Quản Thiên Phát trầm ngâm:
– CÅ©ng không phải thế... nhÆ°ng tôi thấy nếu để má»™t mình đại công tá»­ sang Trấn Giang thì sợ có Ä‘iá»u bất tiện nên muốn nhị sÆ° huynh tôi theo để ngầm yểm trợ thôi....
Rồi nhÆ° để cho vấn Ä‘á» loãng Ä‘i, Quản Thiên Phát há»i qua chuyện khác:
– Trong ba ngày qua, nhị công tử mới vỠchẳng hay đã gặp chuyện gì khác lạ?
Giang Hàn Thanh thuật lại những chuyện mình gặp phải và Quản Thiên Phát có vẻ trầm ngâm:
– Cứ theo những hành Ä‘á»™ng liên tiếp của NgÅ© Phượng Môn, chúng ta có thể nói những âm mÆ°u của há» không thể được xem thÆ°á»ng, chỉ có Ä‘iá»u khó là tứ đại thế gia trong võ lâm từ trÆ°á»›c đến nay đối xá»­ liên lạc vá»›i nhau quá há»i hợt, chứ giá nhÆ° hợp sức hợp lòng lại được thì tuy thế địch có mạnh cÅ©ng không phải là đáng sợ.
Giang Hàn Thanh gật đầu:
– Äó chính là mối lo ngại nhất của tiểu đệ, vì thế muốn gấp vỠđây để cùng Quản huynh và đại ca thÆ°Æ¡ng lượng.
Quản Thiên Phát làm thinh không nói.
Giang Hàn Thanh cÅ©ng lặng ngÆ°á»i. Hai ngÆ°á»i cứ im lặng má»™t lúc thật lâu rồi Quản Thiên Phát vụt cÆ°á»i:
– Nếu nhị công tử muốn làm như thế Tô Tần thì ngay bây giỠvẫn có cơ hội tốt.
Giang Hàn Thanh nhướng mắt:
– Vừa rồi Quản huynh đã nói chuyện liên lạc giữa tứ đại thế gia quá há»i hợt, bây giá» lại bảo rằng có cÆ¡ há»™i “Hợp tung†thì nghÄ©a làm sao?
Quản Thiên Phát nói:
– Mấy ngày trÆ°á»›c đây tôi có nghe nói Hồng Liá»…m Phán Quan Nghiêm Hữu Tam đến Kim Lăng và trú ngụ tại Thịnh Ký khách Ä‘iếm. NgÆ°á»i này tuy chỉ là tổng quản của Thái Bình Bảo, nhÆ°ng thật sá»± danh vá»ng trong võ lâm cao lắm, có thể nói còn cao hÆ¡n Thái Bình bảo chủ Tần Nhân Khanh gấp mấy lần, chính vì lẽ đó mà bá»n NgÅ© Phượng Môn muốn triệt hạ gấp ông ta.
Giang Hàn Thanh khẽ cau mày....
Hắn thấy Quản Thiên Phát nói hình như quá đáng, lẽ nào Nghiêm Hữu Tam mà danh khí lại còn cao hơn Thái Bình Bảo chủ?...
Quản Thiên Phát nói tiếp:
– Chúng ta muốn đối kháng vá»›i NgÅ© Phượng Môn, hay hÆ¡n hết là phải được Nghiêm Hữu Tam ra mặt để liên hợp vá»›i Bắc Lý và Äông Hứa, nếu cả bốn nhà hợp lại được thì không ngại lắm khi cần Ä‘Æ°Æ¡ng đầu vá»›i kẻ địch.
Giang Hàn Thanh gục gật:
– Äành là lý đúng nhÆ° thế, nhÆ°ng...
Quản Thiên Phát vụt kỠsát tai Giang Hàn Thanh nói nhỠthật lâu và hỠGiang gật đầu liên tiếp tỠvẻ tán thành:
– Kế sách của Quản huynh hay lắm...
Vào khoảng giữa trưa ngày hôm sau, trước cửa Thịnh Ký khách điếm xuất hiện một gã thư sinh tay phe phẩy cây quạt giấy....
Hắn thong dong bÆ°á»›c vào khách Ä‘iếm và há»i ngay mấy tên tiểu nhị đứng ngoài:
– Khách điếm còn có phòng tốt không nhỉ?
Bá»n tiểu nhị đón khách:
– Có, có... phòng rất sạch sẽ. Xin má»i công tá»­ vào trong.
Vừa nói, hắn vừa xum xoe Ä‘i trÆ°á»›c dẫn Ä‘Æ°á»ng.
NgÆ°á»i thiếu niên thÆ° sinh chậm rãi theo sau và há»i:
– Tiểu nhị, ở đây gồm có bao nhiêu gian nhỉ?
Tên tiểu nhị đáp:
– ThÆ°a tệ Ä‘iếm gồm cả thảy ba gian, má»—i gian Ä‘á»u có nhiá»u phòng.
NgÆ°á»i thiếu niên thÆ° sinh nói:
– NhÆ° vậy thì tốt tính ta Æ°a thanh tịnh để dá»… Ä‘á»c sách, vậy thì thu xếp phòng phía gian sau chót cho ta.
Tên tiểu nhị ngập ngừng:
– Kính thưa công tử, phía sau đã có một vị khách quan bao rồi.
NgÆ°á»i thiếu niên thÆ° sinh cau mày:
– Cả gia quyến của há» Ä‘á»u ở nữa à?
Tên tiểu nhị đáp:
– ThÆ°a không, chỉ có má»™t lão quan nhân và má»™t ngÆ°á»i thiếu nữ.
NgÆ°á»i thiếu niên thÆ° sinh gặn lại:
– Có hai ngÆ°á»i sao lại bao cả má»™t gian nhiá»u phòng nhÆ° thế?
Tên tiểu nhị nói:
– Chỉ có hai ngÆ°á»i nhÆ°ng thuá»™c hạ của ông ta nhiá»u lắm, bá»n há» không muốn cho những ngÆ°á»i khác ở chung gian.
Và hắn cÆ°á»i mÆ¡n nói:
– Xin công tử vui lòng lên gian giữa ở trên lầu, ở đó cũng thanh tịnh lắm.
Ngay khi ấy, chợt nghe phía sau có tiếng bước chân thật nhẹ, thật nhẹ, gã thiếu niên thư sinh thấy thấy hai tên đại hán áo xanh xăng xái đi vô, hình như không để ý đến tên thiếu niên thư sinh nên không thấy nhìn tới hắn.
Khi hai ngÆ°á»i ấy qua khá»i, gã tiểu nhị nói nhanh:
– Äấy, há» là thuá»™c hạ của vị quan nhân ấy đấy. Há» vá» là tiểu nhân phải bận việc rồi....
Gã thiếu niên công tử theo chân tên tiểu nhị lên lầu của gian giữa lựa mãi mới có một phòng vừa ý.
Phòng này có cá»­a sổ quay xuống sân lá»™ thiên của gian sau, đứng nÆ¡i đó thấy những ngÆ°á»i ngụ trong phòng của gian ấy ra vào.
Như cố làm tăng giá trị của gian phòng, tên tiểu nhị nói:
– Phòng này của một vị khách văn nhân vừa mới trả hồi sáng nay, giá mà công tử đến sớm hơn cũng sẽ không có được.
Hắn lăng xăng Ä‘i mang trà lại cho ngÆ°á»i thiếu niên thÆ° sinh rồi lật đật khép cá»­a bÆ°á»›c ra.
Gã thiếu niên thư sinh dòm nơi cửa sổ ngó xuống hành lang gian phòng phía sau.
Thấy nơi đó thật là lý tưởng cho những ai muốn yên tịnh.
Má»™t cái sân lá»™ thiên ngăn cách gian này vá»›i những gian trÆ°á»›c khác, thật là phân biệt nÆ¡i sân và giải hành lang có rất nhiá»u chậu kiểng, có cả những hòn giả sÆ¡n và những hồ nÆ°á»›c nuôi cá lá»™i tung tăng...
Hai tên đại hán áo xanh khi nãy hối hả Ä‘i vào, há» trao đổi vá»›i nhau những câu thì thầm mà sắc diện khá là quan trá»ng...
Há» Ä‘i qua Ä‘i lại chầm chậm trong hành lang nhÆ° Ä‘ang đợi ngÆ°á»i nào....
Gã thiếu niên thư sinh bỠvào ngồi nơi bàn trong phòng hắn, hưởng chén trà nhắp từng hớp một, dáng điệu của hắn cũng hình như đang đợi....
Trá»i đã xế chiá»u, khoảng Ä‘Æ°á»ng trÆ°á»›c khách Ä‘iếm chợt vang vó ngá»±a.
Bốn con tuấn mã vừa đến ngang khách điếm là dừng ngay.
Má»™t lão già mặt Ä‘á» vá»›i vóc ngÆ°á»i cao lá»›n và má»™t gã đại hán trạc khoảng ba mÆ°Æ¡i nhảy xuống ngá»±a vá»›i hai tên thuá»™c hạ Ä‘i vào.
DÆ°á»ng nhÆ° đó là má»™t “khách sá»™p†cho nên khi thấy lão già mặt Ä‘á» Ä‘i vào là từ quản lý đến những tên tiểu nhị Ä‘á»u cúi gập mình cung kính.
Hình nhÆ° Ä‘ang bận rá»™n lắm, nhÆ°ng lão già mặt Ä‘á» cÅ©ng vẫy tay tÆ°Æ¡i cÆ°á»i vá»›i há» rồi hối hả Ä‘i thẳng ra gian sau.
Hai tên tiểu nhị khúm núm theo sau, coi có vẻ rất kính trá»ng lão già mặt Ä‘á»...
Vừa tá»›i sân lá»™ thiên, chợt có ngÆ°á»i từ thang lầu nhảy xuống từng bÆ°á»›c má»™t, hắn có vẻ lính quýnh thụt lùi vừa la luôn miệng:
– Quỷ... có quỷ...
Hắn vì sợ quá nên quên mất chuyện để ý, hắn thụt lùi mãi cho đến khi vấp vào ngạch cá»­a té nhào vào mình lão già mặt Ä‘á».
Lão già mặt Ä‘á» Ä‘Æ°a tay đỡ lấy hắn và mỉm cÆ°á»i thông cảm:
– Có chuyện chi mà hoảng hốt thế ông bạn?
NgÆ°á»i ấy nhÆ° hoảng hồn, hắn đứng ngay lại mắt ngó láo liên...
Tên tiểu nhị nhìn kỹ thấy ngÆ°á»i ấy chính là gã thiếu niên thÆ° sinh má»›i tá»›i mÆ°á»›n phòng...
Và bây giá» tên tiểu nhị má»›i gượng cÆ°á»i:
– Công tử, có chuyện chi thế?
Tên thiếu niên thư sinh hoàn toàn bình tĩnh, hắn nhìn lão già mặt đỠáy náy vòng tay:
– Xin lá»—i, nhất thá»i sÆ¡ hốt, xin lão lượng thứ cho.
Lão già mặt đỠđáp lễ:
– Không dám, chẳng hay chuyện gì đã xảy ra?
Gã thiếu niên thư sinh ngượng ngập:
– Không, không có gì, có thể tiểu sinh hoa mắt... nhưng quả thật tiểu sinh ngó thấy....
Lão già mặt Ä‘á» chá»›p mắt ngá»i ngá»i:
– Công tử thấy ai?
Vẻ sợ sệt lại thoáng qua mặt của gã thiếu niên thư sinh, hắn hơi ngập ngừng:
– Có lẽ lão trượng không tin, nhÆ°ng thật sá»± vãn sinh thấy không phải là... ngÆ°á»i.
NgÆ°á»i trung niên mặc áo lam đứng gần lão già mặt Ä‘á» cau mày há»i:
– Không phải ngÆ°á»i chứ thấy cái giống gì?
Gã thiếu niên thư sinh càng ngập ngừng hơn nữa:
– Má»™t bóng trắng... chắc là... là quá»· vô thÆ°á»ng!
Tên tiểu nhị hình nhÆ° rất “Kỵ†cái tiếng mà tên thiếu niên thÆ° sinh vừa nói nhÆ°ng hắn không dám xẳng xá»›m mà chỉ cÆ°á»i mÆ¡n:
– Công tá»­ nói đùa đấy chứ? Ban ngày ban mặt mà làm gì có quá»·? Vả lại, ở nÆ¡i này từ trÆ°á»›c đến nay không ai thấy Ä‘iá»u chi lạ cả!
Lão già mặt Ä‘á» khoát tay vá» phía tên tiểu nhị và ôn tồn há»i gã thÆ° sinh:
– Công tá»­ thấy ngÆ°á»i ấy ở đâu?
Mắt gã thư sinh áo trắng lại láo liên:
– Vãn sinh thấy.... thấy....
Hắn không nói hết câu mà mắt cứ nhìn ngược lên mái ngói....
Lão già mặt Ä‘á» há»i dồn:
– Thấy ở nơi nào?
Hắn chỉ tay lên nóc nhà, ngay gian nhà mà lão già trú ngụ:
– Một bóng trắng lom khom trên đó nhưng rồi chỉ trong nháy mắt lại biến đi đâu mất.
Lão già mặt đỠđổi sắc, lão quay qua gã đại hán áo lam ngầm ra hiệu, gã đại hán áo lam xuất lãnh mấy tên thuộc hạ đi thẳng vào nhà.
Lão già mặt Ä‘á» quay lại mỉm cÆ°á»i vá»›i gã thiếu niên thÆ° sinh:
– CÅ©ng có thể công tá»­ bị hoa mắt, mà cÅ©ng có thể là bá»n tiểu đạo giang hồ nhân cÆ¡ há»™i lão phu không có ở nhà đến đây làm chuyện dòm ngó. Nếu công tá»­ không còn sợ thì hãy cùng lão phu vào nhà xem thá»­ xem sao?
Gã thiếu niên thÆ° sinh nở nụ cÆ°á»i tÆ°Æ¡i nói:
– Vãn sinh chỉ vì nhất thá»i hoảng hốt, chứ bây giỠđã có đông ngÆ°á»i thì không sợ nữa....
Quay qua phía tên tiểu nhị lão già mặt đỠnói:
– Không có chuyện gì đáng làm, hai ngÆ°á»i hãy lui ra và nhá»› đừng làm kinh Ä‘á»™ng đến ngÆ°á»i khác nhé.
Hai tên tiểu nhị vâng dạ lui ra.
Lão già mặt Ä‘á» thân thiện dắt tay gã thÆ° sinh Ä‘i vào trong và sau khi an tá»a, lão há»i:
– Chẳng hay công tử quý tính đại danh?
Gã thiếu niên thư sinh đáp:
– Vãn sinh tên là Hàn Thiếu Sơn.
Lão già mặt đỠtự giới thiệu:
– Lão phu tên là Nghiêm Hữu Tam.
Hàn Thiếu Sơn khẽ nghiêng mình:
– Vãn sinh cửu ngưỡng.
Những tiếng “Má»™ danh đã từ lâu†vốn là má»™t câu khách sáo thông thÆ°á»ng, thêm vào đó vẻ mặt của Hàn Thiếu SÆ¡n lại không tá» vẻ gì đặc biệt, càng làm cho Nghiêm Hữu Tam nghi ngá» có lẽ gã này quả thật là má»™t con má»t sách chứ chÆ°a từng nghe biết chuyện võ lâm.
Vì cho dù không phải ngÆ°á»i trong võ lâm, nhÆ°ng cả dá»c giải từ phÆ°Æ¡ng tây dẫn đến Kim Lăng, có mấy ai mà không nghe đến danh của “Hồng Liá»…m Phán Quanâ€?
Hai ngÆ°á»i song song Ä‘i vào hậu viên. Hàn Thiếu SÆ¡n thấy dá»c giải hành lang và nhất là phía sau toàn là hoa cảnh, hÆ¡i hÆ°Æ¡ng đập vào mÅ©i ngạt ngào đúng là má»™t nÆ¡i lý tưởng cho khách văn nhân.
Hắn mỉm cÆ°á»i nói khẽ:
– Giữa vùng thị tứ tấp nập như thế mà lại được một cảnh đẹp cực kỳ u nhã thật là hiếm có, thảo nào lão trượng lại chẳng bao cả gian.
Nghiêm Hữu Tam cÆ°á»i:
– Lão phu bình sinh rất ưa thanh tịch, nhất là chuyến này đi còn có...
Ông nói chưa dứt thì gã đại hán áo lam đã xăm xăm bước vào, nhưng khi thấy có mặt Hàn Thiếu Sơn, hắn lại đứng lặng thinh không nói....
Nghiêm Hữu Tam quay qua nói:
– Tú Hiệp đã xem xét xong chưa?
NgÆ°á»i trung niên áo lam liếc nhanh vá» phía Hàn Thiếu SÆ¡n... đáp khẽ:
– Äiệt nhi đã tra soát nhÆ°ng không thấy dấu vết khả nghi.
Thấy tia mắt không bằng lòng của ngÆ°á»i cháu vá» sá»± có mặt của Hàn Thiếu SÆ¡n, Nghiêm Hữu Tam vá»™i mỉm cÆ°á»i:
– Tú Hiệp, đây là lão đệ Hàn Thiếu Sơn.
Và quay qua Tú Hiệp, Nghiêm Hữu Tam nói luôn:
– Còn đây là cháu của lão phu, tên gá»i Nghiêm Tú Hiệp.
Hàn Thiếu Sơn đứng dậy vòng tay:
– Xin kính chào Nghiêm thiếu hiệp.
Nghiêm Tú Hiệp vòng tay lãnh đạm:
– Không dám, kính chào Hàn tiên sinh.
Nghiêm Hữu Tam mỉm cÆ°á»i há»i Nghiêm Tú Hiệp:
– HỠđã vỠđủ cả rồi chứ?
Nghiêm Tú Hiệp đáp:
– Vâng, đã vỠđủ cả.
Nghiêm Hữu Tam há»i luôn:
– Không biết rõ sào huyệt của chúng à?
Nghiêm Tú Hiệp ngập ngừng:
– Chưa.... rõ.
Nghiêm Hữu Tam cau mày:
– Hừ xem chừng chúng ta phải chịu thế à?
Thấy câu chuyện đến lúc phải cáo từ, Hàn Thiếu Sơn đứng dậy:
– Lão trượng có việc, vãn sinh xin phép cáo từ.
Nghiêm Hữu Tam khoát tay mỉm cÆ°á»i:
– Không, không có chi quan trá»ng, gặp nhau nÆ¡i đây kể cÅ©ng là duyên ngá»™, lão phu thành thật xem công tá»­ nhÆ° là bạn đấy mà.
Vừa nói, ông ta vừa ngầm đưa mắt ra hiệu cho Nghiêm Tú Hiệp.
Nghiêm Tú Hiệp lật đật vòng tay lui trở vào trong.
Hàn Thiếu Sơn ngồi xuống:
– Lão trượng đã có lòng đãi ngộ, vãn sinh vô cùng cảm kích.
Ngay lúc đó, bên trong có một tên thuộc hạ dâng trà.
Nghiêm Hữu Tam trao má»™t chén tận tay Hàn Thiếu SÆ¡n và cÆ°á»i há»i:
– Chẳng hay quý phủ của công tử ở nơi nào?
Hàn Thiếu Sơn đáp:
– Thưa, tại Trấn Giang.
Nghiêm Hữu Tam há»i tiếp:
– Chẳng hay công tử đến Kim Lăng này có chuyện chi?
Hàn Thiếu Sơn đáp:
– Vãn sinh đến đây viếng bạn, chẳng hay lão trượng...
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Lão phu đến Kim Lăng là vì có chút tư sư.....
Thấy đối phÆ°Æ¡ng không nói hết lá»i, Hàn Thiếu SÆ¡n há»i gióng:
– Vãn sinh có chút chuyện thỉnh giáo, nhưng không biết nên chăng?
Nghiêm Hữu Tam mỉm cÆ°á»i:
– Xin Hàn công tử cứ nói thẳng.
Hàn Thiếu Sơn nói:
– Äúng ra là không nên Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»™t nhÆ°ng vì thịnh tình của lão trượng, nên vãn sinh Ä‘oán chừng lão trượng Ä‘ang có má»™t tâm sÆ°....
Nghiêm Hữu Tam chớp mắt:
– Hàn công tử quả cao minh...
Ông ta khẽ hắt một hơi và nói tiếp:
– Thật không dấu chi, lão phu là ngÆ°á»i từng ngang dá»c giang hồ, không dè đến Kim Lăng lần này lại phải bị má»™t vố khá nặng...
Hàn Thiếu Sơn gục gặc đầu:
– À... thì ra lão trượng là bậc lão hiệp giang hồ... vãn sinh vô cùng thất kính nhưng chẳng hay lão trượng đang gặp phải chuyện chi ở tại Kim Lăng?
Nghiêm Hữu Tam cÆ°á»i gằn trong bụng, ông ta cảm thấy những nghi ngá» vá» gã thÆ° sinh này quả không sai và bây giá» hắn bắt đầu để lô.....
Tuy vậy, ngoài mặt ông vẫn tÆ°Æ¡i cÆ°á»i:
– Hàn công tá»­ tuy không phải ngÆ°á»i trong giá»›i võ lâm, nhÆ°ng chắc cÅ©ng đã có nghe qua vá» tứ đại thế gia là Äông Hứa, Tây Tần, Nam Giang, Bắc Lý chứ?
Hàn Thiếu Sơn gật đầu:
– Vâng, vâng, vãn sinh có nghe má»™t quyá»n sÆ° vốn là xá đệ của vãn sinh kể qua vá» tứ đại thế gia của võ lâm hiện tại.
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Lão phu chính là tổng quản của Thái Bình Bảo, lần này đến Kim Lăng là vì chuyện có bá»n hái hoa đại đạo hoành hành và cùng Ä‘i lại có ngÆ°á»i con gái của lão bảo chủ Tần cô nÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng khi đến đây mấy ngày, lão phu phải có chuyện Ä‘i khá»i thì ở tại đây Tần cô nÆ°Æ¡ng mất tích.
Hàn Thiếu Sơn kinh ngạc:
– Giữa thành Kim Lăng này mà cũng có chuyện mất tích nữa ư?
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Cứ theo Ä‘iá»u tra của lão phu trong mấy ngày qua thì đã có thể Tần cô nÆ°Æ¡ng bị cÆ°á»›p bắt cóc.
Hàn Thiếu Sơn nhướng mắt:
– Äúng rồi.... rất có thể bá»n cÆ°á»›p nào đó bắt ngÆ°á»i để buá»™c khổ chủ chuá»™c tiá»n, đúng là bá»n vô vÆ°Æ¡ng vô pháp, tàn ác vô cùng.
Hắn liếc Nghiêm Hữu Tam như muốn nói gì nữa nhưng rồi lại làm thinh.
Là con ngÆ°á»i từng trải, tá»± nhiên Nghiêm Hữu Tam thấy ngay chuyện đó, ông ta há»i lại:
– Hàn công tá»­ ở tại Trần Giang, cùng vá»›i Kim Lăng vốn là phụ cận, lão phu có chuyện muốn cầu há»i.
Hàn Thiếu Sơn nói:
– Không dám, chẳng hay lão trượng muốn biết chuyện chi?
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Cứ theo lão phu nghe thì gần đây có má»™t bá»n cÆ°á»›p thÆ°á»ng xuất hiện tại Kim Lăng và có lẽ vá»›i tình thế ở Kim Lăng này công tá»­ cÅ©ng không lạ lùng gì cho lắm nên lão phu muốn há»i thăm công tá»­ đã có nghe qua chuyện này hay chăng?
Hai mắt của Nghiêm Hữu Tam xoáy thẳng vào mặt Hàn Thiếu SÆ¡n, nhÆ° má»™t luồng Ä‘iện lạnh khi há»i câu há»i đó, nhÆ°ng gã thÆ° sinh này bằng má»™t thái Ä‘á»™ nhÆ° không:
– Vì không từng cùng giá»›i giang hồ qua lại, cho nên chÆ°a từng nghe chuyện đó, chỉ có Ä‘iá»u....
Hắn ngập ngừng không nói cạn.
Nghiêm Hữu Tam tấn tới:
– Hình nhÆ° Hàn công tá»­ chÆ°a nói hết lá»i?
Hàn Thiếu Sơn hơi do dự:
– Lão trượng đã há»i thì vãn sinh phải thật tình, chỉ có Ä‘iá»u đây là chuyện nghe dá»c Ä‘Æ°á»ng dá»c xá, nên không chắc là có dính líu vá»›i chuyện Tần cô nÆ°Æ¡ng mất tích hay không?
Rồi, Nghiêm Hữu Tam thấy câu chuyện đã vào Ä‘á», đúng là hắn đến đây gặp mình là má»™t chuyện có sắp đặt chứ không phải tình cá» mà chuyện ma quá»· lúc nãy chỉ là khÆ¡i mào cho có cá»›...
Ông ta há»i tá»›i:
– Chẳng hay Hàn công tử đã nghe thấy chuyện chi?
Hàn Thiếu Sơn đáp:
– Tối hôm qua khi tạm nghỉ tại Câu Dung, vãn sinh trá»™m nghe phòng sát bên có ba ngÆ°á»i bàn bạc, thật tình vãn sinh không có ý nghe lén chuyện của ngÆ°á»i, nhÆ°ng vì ná»™i dung có nhiá»u Ä‘iá»u lạ lắm nên vãn sinh đành phải bá» cái ý của con ngÆ°á»i tốt để trá»™m nghe, há» có Ä‘á» cập chuyện Tần cô nÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng vãn sinh cÅ©ng chỉ nghe được câu chuyện có dính dáng đến má»™t cô gái há» Tần, chứ không làm sao nghe cả được đầu Ä‘uôi.
Nghiêm Hữu Tam cố gắng há»i lại:
– Nhưng chẳng hay hỠnói như thế nào?
Hàn Thiếu Sơn thoáng hơi suy nghĩ như để nhớ lại cho chắc rồi mới nói:
– Vãn sinh nghe hình nhÆ° há» nói bắt Tần cô nÆ°Æ¡ng là cốt để đối phó vá»›i.... Hồng Liá»…m Phán Quan nào đó, hình nhÆ° há» nói phải giết cho được ngÆ°á»i ấy để thu toàn sá»± nghiệp của ông ta.
Nghe nói đến đây, Nghiêm Hữu Tam vụt ngá»­a mặt bật cÆ°á»i ha hả.
Hàn Thiếu Sơn ngạc nhiên:
– Thưa lão trượng, chẳng hay có phải vãn bối đã nói sai?
Nghiêm Hữu Tam ngÆ°ng cÆ°á»i và nói thật chậm:
– Chẳng hay Hàn Thiếu Sơn có biết Hồng Liễm Phán Quan ấy là ai không nhỉ?
Hàn Thiếu Sơn lắc đầu:
– Thật tình vãn sinh ngoài những bạn đồng sinh ra thì không có được một bằng hữu giang hồ nào cả vì thế những nhân vật dù có tiếng, vãn sinh cũng chưa được nghe qua.
Nghiêm Hữu Tam cÆ°á»i:
– Hồng Liễm Phán Quan vốn là ngoại hiệu mà bằng hữu giang hồ tặng cho chính lão phu.
Hàn Thiếu Sơn lật đật vòng tay:
– Vãn sinh đã hồ đồ thất ngôn, xin lão trượng lượng thứ cho.
Nghiêm Hữu Tam chiếu đôi mắt ngá»i ngá»i:
– Lão phu cÅ©ng cần xem thá»­ bá»n cÆ°á»›p này to gan lá»›n mật đến mức nào.
Ông ta nói chÆ°a dứt lá»i thì bên ngoài có tên tiểu nhị mang vào má»™t phong thÆ°:
– Có thÆ° của lão quan nhân, và ngÆ°á»i trao thÆ° bảo phải dâng tận tay cho quan nhân đây.
Nghiêm Tú Hiệp bước ra:
– Hãy trao đây.
Gã tiểu nhị cung kính dâng lên.
Bên ngoài phong bì chỉ vá»n vẹn:
“Nghiêm Hữu Tam tổng quản chiết khán†chứ không có ghi tên ngÆ°á»i gởi.
Nghiêm Tú Hiệp trao lên cho Nghiêm Hữu Tam, ông ta há»i tên tiểu nhị:
– NgÆ°á»i trao thÆ° này nhÆ° thế nào?
Tên tiểu nhị đáp:
– Äó là má»™t vị mặc áo màu tro xám, hắn trao cho quản lý của chúng tôi và chỉ nói:
“Phải trao tận tay cho Nghiêm tổng quản rồi hắn vội vàng lên ngựa bỠđi.
Nghiêm Hữu Tam há»i:
– NgÆ°á»i ấy khoảng bao nhiêu tuổi?
Tên tiểu nhị đáp:
– Äá»™ chừng chỉ khoảng ba mÆ°Æ¡i.
Nghiêm Hữu Tam há»i luôn:
– NgÆ°á»i ấy nói giá»ng tỉnh nào?
Tên tiểu nhị đáp:
– Vì hắn nói quá nhá» vá»›i quản lý và chỉ nói má»™t câu ngắn gá»n nên tiểu nhân không rõ.
Nghiêm Hữu Tam khoát tay ra hiệu, Nghiêm Tú Hiệp lấy một đĩnh bạc trao cho tên tiểu nhị và nói:
– Tốt lắm, ngươi hãy lui ra.
Tên tiểu nhị lãnh bạc, khúm núm vái chào.
Thấy Nghiêm Hữu Tam cầm phong thư mà không xé ra xem, Hàn Thiếu Sơn vội đứng lên:
– Lão trượng đang bận chuyện, vãn sinh xin phép cáo từ.
Thấy chuyện cáo thối của đối phÆ°Æ¡ng là hữu lý, Nghiêm Hữu Tam mỉm cÆ°á»i:
– Vâng, xin công tá»­ vá» phòng nghỉ ngÆ¡i, chúng ta cùng ngụ chung má»™t khách Ä‘iếm, lão phu rất mong được hầu chuyện cùng nhau thÆ°á»ng hÆ¡n nữa.
Hàn Thiếu Sơn vái chào và thong thả đi ra....
Tài sản của giacuongly

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
âÿçàíèå, êàçàíü, êðóïíåéøèé, ìàñÿíÿ, ïàðàãðàô, íàðàùèâàíèå, ïðîñòèòóòêè, ó÷åáíèêè, ýíöèêëîïåäèÿ



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™