"Tiếp theo, tôi xin công bố một quyết định trọng đại, trải qua nghiên cứu kỹ lưỡng,chúng tôi chuẩn bị thành lập Tập đoàn đầu tư quốc tế Ánh Rạng Đông, bao gồm Tập đoàn Ánh Rạng Đông, Tập đoàn Đông Á, Tập đoản giải trí Tam Thạch, Tập đoàn Thể Kỷ Mới, từ hôm nay trở đi, toàn bộ sát nhập vào Tập đoàn đầu tư quốc tế Ánh Rạng Đông, trờ thành công ty con dưới sự quản lý của tập đoàn. Nhân sự của các công ty không có thay đồi gì, tôi làm chủ tịch tập đoàn!" Tôi lên tiếng rất ngắn gọn, thế nhưng đã tạo thành chấn động lớn đều kinh người!
Tuy rằng những ký giả này đã sớm ngửi ra thấy mùi vị không tầm thường, nhất định là tôi sẽ có quan hệ với tập đoàn này, nhưng mà không nghĩ tới, 4 tập đoàn này đêu là thuộc về một người trẻ tuổi!
Tôi không nói mình là người sáng lập 4 tập đoàn này, nhưng tuyên bố là chủ tịch cùa tập đoàn đã có thể nói rõ rất nhiều vấn đề.
Tôi bận tương đối nhiều việc tư. nên không thể phụ trách đuợc các chuyện trong tặp đoàn cho nên. phụ trách công việc sẽ Ià Tồng giám đốc kim trợ Iý chủ tịch Lưu Duyệt tiểu thư các ký giả phía dưới có câu hỏi gì. Xin cử hỏi nàng.Tôi tuy rằng đã lên sân khấu thế nhưng tôi không muốn mỗi ngày phải sử lý chuyện của tập đoàn,cuộc sống như kiếp trước,tôi đã không còn mong muốn nửa Tôi muốn cuộc sống tùy tâm sở dục cho nên tôi đẩy Lưu Duyệt lên sân khấu bỏ qua một người có năng lực mạnh mẽ như nàng thật là lảng phí đương nhiên người tôi định đẩy ra càn có Mạnh Thanh Thanh,nàng được sếp vào vị trí trợ lý chủ tịch,kiêm phó tổng giám đốc,để cho hai nàng quản lý tập đòan.
Về phần tại sao Iại để cho hai nàng chức trợ lý chú tịch? Hắc hắc. Đương nhiên,đương nhiên chức nảy đê lo cuộc sống hàng ngày cho tôi...
Tôi đương nhiên không biết, có người vui người buồn trước truyền hình ngoại trừ một số người buồn, thì người vui vô số. Tỷ như Trần Trạch Long, mà người cao hứng nhât chính là Lưu Hương, cũng chính là cô cạ sĩ bên Nhật Bản, tuy rằng cô gái này không quan tâm tới tin của Trung Quốc, nhưng tất cả các chương trinh TV đều phát một tin tức, vậy thì sao có thể không khiến người khác chú ý được!
Lưu Hương vốn có chút buồn chán xem ti vi, Tập đoàn Ánh Rạng Đông nàng cũng biết, Tập đoàn giải trí Tam Thạch cũng không xa lạ gì, đây chính là công ty mả nảng hợp tác.Khi nàng nhìn thấy tôi, thi tâm tình trở nên kích động và sự phẫn hận cũng xông Iên đầu!
"Lưu Mẫu. Lưu Mẫu! Là hắn!" Lưu Hương lay Lưu Mẫu đang ngủ gật hét lớn.
"Làm sao vậy, tiểu thư, là ai mà cô hô lớn như vậy." Lưu Mẫu mở mắt, hướng TV nhin lại."Bên trong TV không phài là Quách tổng hay sao? Lẽ nào người tiểu thư thầm mến lả hắn?" Lưu Mẫu lập tửc nhận ra Quách Khánh, đây là người phụ trách cao nhất của Tập đoàn giải trí Tam Thạch.
"Không phái rồi,là người ờ giữa kia,,Lưu Lỗi đó Tôi rốt cuộc đã tìm được hắn...”Lưu Hương nhât thời có một loại cảm giác muốn khóc, vốn nàng đang nghĩ người ta chắc chỉ coi mình là một lần qua đường, đâu có nghĩ gì tới nữa.
"Tiểu thư, cô làm sao vậy?" Lưu Mẫu nhin thấy Lưu Hương tâm tình không tốt, nói:"Cô không phải là tìm được hắn rồi sao, đáng nhẽ cô phải vui mừng mới đúng chứ!"
"Thể nhưng... Hắn có thể không biết tôi là ai..." Lưu Hương bất đắc dĩ nói
"Tôi còn tưởng là chuyện gi tiểu thư cô đã quên sao? Chúng ta là người trong giới giải trí, am hiểu nhất là làm chuyện xấu, muốn kéo hắn tới, cũng không khó !" Lưu Mâu nói.
"Người nói sao, làm chuyện xấu gì?" Lưu Hương nhãn tinh sáng lên, nhưng mà lập tức lại ảm đạm xuông nói: "Tôi và hắn không có cơ hội tiếp xúc, thì sao làm đượcl"
"Việc này khó gì, cô bây giờ chẳng phải là minh tinh ca nhạc hay saọ, mấy ngày nữa cô còn hợp tác với Minh Tinh Ngọc Nữ Tô Dĩnh Tư và cả siêu sao quôc tê Hollywood Shirley, đến lúc đó cô còn sợ giới truyền thông không chú ý hay sao! Bấy giờ cô chỉ cần nói hắn là bạn trai của cô, nhưng thời gian gặp ngắn, nói một câu, thì truyển thông đồn thành một ngàn, tin tức trong chóp măt sẽ bay đầy trời!" Lưu Mẫu không hổ là lão hồ ly, nhìn rõ sự tình như trong lòng bàn tay.
"Ha ha, Lưu Mẫu, người thật lợi hại!" Lưu Hương vui vẻ ôm Lưu Mẫu: "Hôn một cái!"
Đương nhiên người có tâm tình phức tạp nhất chính là cô giáo của tôi, Diệp Tiêu Tiêu. Chuyện kia với tôi thì nàng đã sớm chap nhận,lúc này không muốn tìm về là nàng sợ ảnh hưởng công việc học tập của tôi, còn có một nguyên nhân khác là... , nàng muôn đợi đến khi tôi tốt nghiệp đại học, sẽ trở lại, nhưng hiện giờ thi không cần nữa rồi.
Thế nhưng., nàng lại rút lui, khi nàng thấy một mỹ nữ khác xuất hiện bên cạnh tôi, Diệp Tiẽu Tiêu không khỏi có chút tự ti, hắn có phải là đã quên mình rồi hay không? Tại sao thời gian lâu như vậy, hắn không tới tìm mình? Đôi khi nữ nhân thông minh lại biến thành ngớ ngẩn, luôn luôn cho là như vậy. Diệp Tiêu Tiêu thay đổi số điện thoại, tôi đi đâu mà tìm nàng? Hơn nữa, tôi còn tưởng rằng,nàng không muốn gặp tôi!Do dự hồi lâu, Diệp Tiêu Tiêu tắt TV, tất cả thuận theo tự nhiên đi, nấu như mình không được ở một chổ với hắn, thì mình cũng không cô đơn, đâu chỉ có một mình hắn?Nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Tiêu Tiêu lại dâng lên sự ngọt ngào.
Đồng thòi là nữ minh tinh Tô Dĩnh Tư đang oán giận tôi: "Còn tưởng rẳng anh là vệ sĩ, không nghĩ tới anh là chủ tịch của Tập đoàn Ánh Rạng Đông và Tập đoàn Đông Á, trách không được tại sao cha lại có thể dễ dàng đồng ý như vậy, còn tưởng rằng cha mình đột nhiên lương tâm trỗi dậy, hóa ra lả chiếm được tiện nghi lớn!"Nghi hoặc trong lòng Tô Dĩnh Tư rốt cục cũng được giải khai, giờ thì nàng hiểu được tại sao Tập đoàn Ánh Rạng Đông lại hợp tác Với Tập đoàn Tô thị rồi!Nhưng mà Tô Dĩnh Tư cũng thật cao hứng, mình làm minh tinh, tất cả mọi chuyện đều được người khác quan tâm,vốn nàng đang sợ khi công bố bạn trai, thì nguời hâm mộ sẽ phản đối, hiện giờ nàng đang nghĩ tới cuộc sống hạnh phúc sau này. Nàng không nghĩ rằng, cũng có những minh tinh khác như nàng, đang nghĩ như vậy
Còn Shirley thì phản ứng không mãnh liệt cho lắm, ngay cả Davy, người phụ trách hắc đạo ở Mỹ còn phải cung kính với tôi, thì thân phận của tôi đương nhiên sẽ không nhỏ.Mà Shirley âm thầm kêu may mắn,mình thật đúng là gặp thời vận, làm được tinh nhân của người này, sự nghiệp sẽ thăng tiến rất nhanh. Hơn nữa người này chính là người nàng thích,
đây chính là một chuyện cổ tích!
Đương nhiên đại đa số mọi người e ngại, còn có một người không.người này chính là Lưu khoa Sinh, hắn một cước đá tụng cái TV trước mắt, hung hăng mắng: "Sớm muộn gì cũng có một ngày, tao sẽ làm mày chết rất khó coi!"Bỗng nhiên, một dòng điện lưu chui vào cơ thể của Lưu Khoa Sinh, làm cho hắn run rẩy...Ngoài ý muốn là, sau khi đá chiếc TV, Lưu Khoa Sinh phát hiện minh ở một địa phưong xa lạ. Mình đang ở chô nào? Châu Phi? Nguyên thủy rừng rậm?Nhưng nhìn thấy một thế giới hoang vu, còn có cả khủng long bay đầy trời,Lưu khoa sinh bắt đầu sợ hải, bởi vì nơi này, không phải là địa cầu!Ỷ nghĩ này xuất hiện,.Lưu Khoa Sinh suýt chút nữa thì hôn mê, tại sao mình lại xui xẻo như vậy? Đá tung một chiêc TV,thì mình lại vưọt thời không, như vậy thì sao có thề trả thù? Lẽ nào ông trời lại không công bằng như vậy?Kỷ thực Lưu Khoạ Sinh coi như là may mắn, sự việc này là chuyện mà cả trăm triệu người cũng không có nổi một người.Đang lúc Lưu Khoa Sinh tự nghĩ, thì có một thổ dân tay cầm trường mâu, oa oa chạy tới phía Lưu Khoa Sinh.
"Mạng ta xong rồi!" Lưu Khoa Sinh đau khồ nhắm hai mắt lại...
Last edited by Minh Huệ; 20-05-2011 at 12:05 AM.
Đã có 43 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Cuối thể kỷ này, bộ phim gây chấn động địa cầu là Thời Không Sinh Tử Luyển đã bắt đầu khởi quay, địa điểm là ở Trung Quốc.
Hàng tỉ người mê điện ảnh chờ mong, đội hình minh tinh nổi tiếng nhất thế giới số tiều đầu tư hơn 1 tỹ USD,đạo diển nổi tiếng quốc tế Thomas Ratou và đạo diễn nổi tiếng trong nước là Trịnh Đại Cường Iiên hợp đạo diễn, đây là bộ phim lớn nhất Trug Quốc và thế giới đồng sản xuất!
Thomas Raton là công ty của Shirley mời tới, hắn vẫn là đạo diễn chuyên trách của Shirley, nhưng hắn không dám có chút ý niệm không an phận nào, bởi vì hắn biểt, Shirley là người mà ông chủ Davy của minh chiếu cố, mình có mấy cái đầu, cũng không dám động vào người phụ trách hắc đạo của nước Mỹ.
Mà Trịnh Đại Cường tù khi tôi phát hiện chuyện hắn quấy rối Tô Dĩnh Tư, thì hắn đã bị người ta cảnh cáo.
Thế nhưng hắn là đại đạo diễn, thì làm gì phải sợ ai, nên chỉ vài ngày sau đã quên đi,ở trên một lần tiệc rựu hắn động chân tay với Tô Dĩnh Tư, nên bị nhân viên của Tập đoàn giải trí Tam Thạch lôi ra ngoài, đánh cho tới mức ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra mình là ai. Khi nhìn vào gương hắn còn tự hỏi "Con heo này là ai vậy nhỉ!".
Sau khi Trịnh Đại Cường bị đánh hắn đâu chịu từ bỏ ý đồ, hắn có quen một số người trong xã hội đen, thế nhưng sau khi họ nghe tới chuyện sửa chữa một số nhân viên của Tập đoàn giải trí Tam Thạch, thì những tên lưu manh nảy trực tiếp cúp điện thoại, từ nay về sau không còn quan hệ với nhau gì nữa.
Thậm chí có người vừa nghe tới Tập đoản giải trí Tam Thạch thì đã gầm hét lên:"Con mẹ nó, mày muốn hại chểt lão tử sao, mày còn quấy rầy lão tử, lão tử giết cả nhà mày!"
Cuối cùng thông qua hỏi thăm, Trịnh Đại Cường mới biết được, Tập đoàn giải trí Tam Thạch là một thành viên của Tam Thạch Bang.
Từ sau khi Trịnh Đại Cường biết được điều này, thì Iập tức trở nên thành thật,không dám có chủ ý gì với ... Tập đoàn giải trí Tam Thạch nữa.
Nhất là nghe nói Tô Dĩnh Tư có quan hệ với tầng lớp lãnh đạo cấp cao của Tam Thạch Bang, thì sợ tới mức không ngủ được, tới gặp Tô Dĩnh Tu',thiếu điều quỳ xuống xin lôi.
Tuy rằng Trịnh Đại Cường bị hù vỡ tim như vậy, nhưng mà tính háo sắc vẫn không kiềm chế, các tiểu minh tinh vẩn vây quanh không ngừng.
Mà Thomas Raton kia, cũng có tâm tư như Trịnh Đại Cường, cho nên hai người vừa gặp mặt đã xưng huynh đệ.Thomas là người của Davy, hắn qua Davy biết được, Tam Thạch Bang là bang phái hắc đạo lớn nhât Châu Á cho nên hắn và Trịnh Đại Cường trao đổi ý kiên,Shirley và Tô Dĩnh Tư thì không thể động, Thomas không muốn chết tha hương.
Mà Trịnh Đại Cường cũng không muốn bị tồ chúc hắc đạo quốc tế thù hận, cho nên hai người đem chủ ý đặt lên người của Lưu Hương
Từ khi tôi công khai thân phận, muốn đi học thì đi, không đi thì thôi, cũng chẳng có gi ảnh hưởng tới mình.
"Vu Đình, lão công rất nóng, mau tới quạt cho lão công nào..."
Nhìn năm mỹ nhân bên cạnh, đúng là hồng phúc tề thiên, thọ cùng trời đất.
Lưu Duyệt và Mạnh Thanh Thanh thì buồi tối mới gặp được, đương nhiên chỉ có tôi hầu hạ hai nàng, vì hai nàng là cây rung tiền của tôi mà.
Điện thoại vang lên, tôi lười biếng cầm lên, lại là Tô Dĩnh Tư!"Alo, minh tinh lão bà, em tìm anh à?"
"Đúng vậy, mấy ngày nữa, em quay một bộ phim,ở ngay thành phố Bắc kinh anh đi xem chứ?"
"Quay phim? Anh đã nói rồi mà, tiền với anh không thiếu còn quay phim làm gì nữa, mau giải nghệ đi, em cũng biết lão công không hứng thú với nghề nghiệp này, mà lão bà của mình suốt ngày trở thành đối tượng YY của người khác, anh khó chịu.”
"Đây là sợ thích của em, anh đừng ngăn cản!"Tô Dĩnh Tư làm nũng nói:
"Anh nói mau, anh có tới hay không?"
"Lão bà quay phim, lão công đương nhiên phải cố gắqg tới!"Tôi đi xem, đông thời cũng tranh thủ cơ hội khuyên nàng vê nhà.
"Được, cứ quyết định như vậy đi, chúng em ở khu phong cảnh X, huyện X, anh tới đó thi nhận ra. ở đó có tổ quay phim, có tấm bản <<Thời Không Sinh Tử Luyến >> !"
Hắc hắc,nhiều tiền như vậy rồi còn quay phim, đúng là tôi không hiểu mà.Sau khi cúp điện thoại không bao lâu, lại có cuộc gọi khác.
"Alo? Xin chào, cô tìm ai?"Tôi nhìn dãy sổ mới này hỏi.
"Lưu yêu thương? Em là Shirley!"Nàng vừa mở miệng, thi tôi đã nhận ra, người không thạo Hán ngữ nhất, chính là nàng.
"Là em sao, cái số này... a? Tại sao lại là sổ của Trung Quốc?"Tôi kỳ quái hỏi.
"Đúng vậy, em bây giờ đang ở Trung Quốc! Mấy hôm trước em không phải nói với anh rồi hay sao, em đạng định quay một bộ phim truyền hinh ở nước của anh!"Shirley hưng phân nói:"Lưu, người ta nhớ anh, anh có thể tới hay không. . . "
Nghe âm thanh mê hoặc của Shirley, tôi không khỏi có chút tâm tình nhộn nhạo,đúng là tiểu yêu tinh mê người mà!
"Được rồi, anh cũng nhớ em, em đang ở đâu? Em sắp xếp một thời gian, để anh hảo hảo thăm em!"Tôi cô ý tăng thêm ngữ khí vào chử thăm, Shirley đương nhiên là phải hiểu ý.
"Được, em cho anh thăm thoải mái. . ."Shirley nói.
Tôi Iắc đầu, tại sao lại khác với Tô Dĩnh Tư như vậy"Em ở đâu? Anh lập tức tới thăm em!"Tôi thực sự muốn gặp nàng, bởi trong lòng đang ngứa ngáy!
"Em ở khu phong cảnh gần Bắc Kinh!"Shirley nói:"Anh tới đó rồi hỏi thăm, đoàn quay phim« Thời Không Sinh Tử Luyến >> là được rôi!"
Nói xong thi cúp điện thoại.
“Thời Không Sinh Tử Luyển?"Tôi vổ vổ cái trán, tại sao cái tên này nghe quen vậy!Chờ một chút, trời ạ, không thể nào, khu phong cảnh X huyện X, sao lại trùng hợp như vậy?
Tôi rốt cuộc nghĩ tới, Tô Dĩnh Tư đã nói với tôi tên << Thời Không Sinh Tử Luyên >> !Lẽ nào hai người đều tham gia một bộ phim? Trời ạ! Đúng là Hỏa tinh đụng Địa cầu, chuyến đi này tôi thăm ai đây? Nhưng mà nếu đã đáp ứng rồi, thì tôi cũng chỉ có cách kiên trì tiêp tục đi!
Shirley thì đảm bảo không có gì, thế nhưng Tô Dĩnh Tư... lần trước nàng thấy Hạ Nhu đã ghen lên rồi, lần này lại là một người tây dương, ai!
"Lão công,anh đi thăm chị Shirley hay chị Tô Dĩnh Tư hả?"Các lão bà đã biêt tôi muốn đi thăm, nhưng không biết đi thăm ai.
"Hai người đều thăm."Tôi vô lực nhìn càng nàng nói.
"Lão công thật là lợi hại, một lần mang về cho chúng em tận hai minh tinh..."Sau khi tôi đi, mấy cô này còn đang nghị luận...
Tù sau khi công khai thân phận, tôi không còn dùng chiếc Santana 2000 nữa, tôi bảo lấy một chiêc Rolls-Royce ngân sắc thiên sứ ở đại lý xe của Lưu Duyệt.Đồng thời, chiếc Rolls-Royoe nảy đã qua cải tạo, tính năng y như xe thiết giáp vậy.
Khi chiếc Rolls-Royoe chạy tới tổ quay phim << Thời Không Sinh Tử.Luyến >>ở khu phong cảnh X huyện X, cũng không có ai gây rối, bởi vì người tới xem ai chẳng phải là ông chủ lớn?
Tuy rằng 3 nữ chính trong phim này rất khó nhưng mà do ba người đồng thời là người nổi tiếng, nên có nhiều ông chủ lớn tới nhìn.
Ba nữ chính trong phim đều là những mỹ nhân khó gặp, thì bộ phim sao có thể không ra gì được chứ!
Nhưng, tôi tới đây, vẫn làm cho người khác phải chấn kinh, chủ tịch của Tập đoàn đâu tư quốc tế Ánh Rạng Đông tại sao lại tới nơi này, ông chủ mình có cần đích thân tới thị sát không
Last edited by Minh Huệ; 20-05-2011 at 12:06 AM.
Đã có 43 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
"Lưu Hương tiểu thư, buổi tối cô có rảnh không? Tôi mang cô đi dự tiệc, ở đó có rất nhiều người nổi tiếng, cô chẳng nhẽ lại không muốn nhân cơ hội này làm quen một chút hay sao?"
Đại hồ tử Trịnh Đại Cường trong lúc rảnh rỗi, đùa cợt Lưu Hương đã thành thói quen.
"Xin lỗi, Trịnh đạo diễn, mỗi ngày đều phải quay phim rất mệt, tôi muốn nghỉ ngơi."
Lưu Hương đã rất phiền, nếu như còn ở trong nước, thì nàng đã cho tên đạo diễn này ăn đủ rồi.
"Không sao, tôi lúc nào chẳng quay với cô? Chúng ta tiếp tục quay tới hừng đông cũng không sao!"
Trịnh Đại Cường cười dâm nói.
Lưu Hương nghe xong một trận buồn nôn: "Trịnh đạo diễn, tôi chỉ là một diễn viên, chỉ muốn tập trung quay phim, không muốn làm chuyện khác."
"Quay phim? ! Mẹ nó!"
Trịnh Đại Cường thốt ra lời thô tục, mình đã ám chỉ nàng nhiều lần, tại sao con nhỏ này lại còn cứng đầu như vậy.
Hắn tức giận nói:
"Đừng tường rằng cô bây giờ là nữ chính số 2, thì tôi không dám làm gì cô, tôi cho cô biết, lúc nào tôi cũng có thể thay đổi cô, mẹ nó, cô tại sao lại không hiểu quy củ, các tiểu minh tinh thì tranh nhau lên giường với tôi! Cô muốn tôi đổi vị trí của cô không!"
Lưu Hương tức giận, khổ sở, ai bảo mình là diễn viên cơ chứ, nhưng đồng thời cũng bất bình:
"Trịnh đạo diễn, tại sao ông lại chuyên tìm tới tôi, tại sao không đi tìm Tô Dĩnh Tư và Shirley các nàng mà quấn lấy?"
"Tại sao tôi không muốn, nhưng bối cảnh của các nàng ấy thế nào! Ông chủ của Shirley là người phụ trách hắc đạo nước Mỹ, Tô Dĩnh Tư lại có quan hệ với lãnh đạo cấp cao của Tam Thạch Bang, hơn nữa cha nàng còn là tổng giám đốc của Tập đoàn Ánh Rạng Đông! Tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa!"
Trịnh Đại Cường không cảm thấy mất mặt nói.
"Tôi... Nam nhân của tôi rất lợi hại!" Lưu Hương dưới tình thế cấp bách, nên đã bất chấp, nàng muốn hù dọa Trịnh Đại Cường.
"A? Ha ha ha ha, tại sao tôi còn chưa nghe tới? Nam nhân của cô? Còn tưởng rằng cô ngây thơ hồn nhiên, không ngờ cũng chỉ là một tiểu kỹ nữ!"
Trịnh Đại Cường căn bản cũng không tin Lưu Hương nói, nếu quả thật như lời của Lưu Hương, thì nam nhân kia tại sao còn chưa tới thăm nàng!
"Đúng vậy thì thế nào, tôi thích anh ấy, tôi muốn ở cùng với anh ấy! Tôi... tôi nói với ông, tốt nhất đừng có chủ ý gì với tôi, coi chừng anh ấy đã đánh ông!"
Lưu Hương thấy Trịnh Đại Cường bỗng nhiên hướng mình đi tới, có chút kinh hoảng.
"Hắc hắc, phải không? Ở nơi này, người để Trịnh Đại Cường tôi sợ không nhiều lắm! Cô cũng nên hỏi thăm Trịnh Đại Cường tôi một chút, làm gì có tiểu minh tinh nào ngăn cản được tôi!"
Nói xong, Trịnh Đại Cường đưa tay sờ lên mặt của Lưu Hương.
Lưu Hương vội vàng né tránh, trong đôi mắt hiện lên thân ảnh của người ngày nhớ đêm mong!
Lưu Hương thiếu chút nữa kích động tới bất tỉnh, ông trời tại sao lại quan tâm tới nàng như vậy? Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo liền đến !
"Anh yêu, anh như thế nào bây giờ mới tới, có phải định làm em khổ tới chết không!"
Lưu Hương không chút nào do dự, vung tay đấm vào ngực người kia...
"Ách... ?"
Tôi mới từ trên xe đi tới, đang muốn kiếm Tô Dĩnh Tư hoặc Shirley, không ngờ lại gặp một cô gái!
Tôi nghe thanh âm này có chút quen quen, hình như đã gặp nàng ở đâu rồi thì phải... Tôi lắc đầu, không thể nào? Chẳng lẽ nói tôi có mị lực lớn như vậy ư?
Thương Tỉnh Ưu Hương đi tới Trung quốc, thục là là đi tìm tôi? Vậy thì cái nghệ danh Lưu Hương cũng là nàng vì tôi mới đổi?
Nghĩ tới đây, tôi đúng là choáng váng đầu óc! Đúng là nghiệt tình mà. Tôi ở Nhật Bản trà đạp nàng, vậy mà nàng còn ngàn dặm tới tìm tôi!
Trong lúc nhất thời, tôi bị Lưu Hương làm cảm động! Mà ngoài cảm động ra, còn có ý thức trách nhiệm.
Đứng trước sự thực này, tôi có gì có thể thay đổi được nữa, tôi thực hối hận trước kia đã hung dữ với nàng.
Cho nên nếu như nàng đã tìm tôi, thì tôi không thể phụ nàng. Tôi thừa nhận là mình chưa thể nói rõ tình cảm của mình với nàng, nhưng mà thích thì chắc chắn sẽ có.
"Em tới Trung quốc. là vì tìm anh?"
Tôi mặc dù có chút tin tưởng, nhưng mà quả thực có tính tiểu thuyết, nên tôi phải xác nhận tin tức.
"Đúng vậy! Anh thực sự là rất xấu, làm em như vậy rồi còn bỏ đi, hơn nữa để em ngàn dặm tìm chồng!"
Lưu Hương nói xong, cắn luôn vào vai của tôi.
Ngàn dặm tìm chồng? Không nghĩ tới thành ngữ cao thâm như vậy mà nàng cũng học được, đúng là bội phục nàng thật!
Về phần nàng cắn tôi, thì tôi cũng nên để nàng phát tiết một chút, dù sao thì nàng cũng chịu nhiều đau khổ rồi.
"Khụ khụ! Cậu chính là bạn trai của Lưu Hương?" Trịnh Đại Cường đang chuẩn bị làm chuyện thoải mái, không ngờ bạn trai của Lưu Hương lại tới, chuyện này trùng hợp như vậy sao?
"Lão công, hắn khi dễ em!"
Lưu Hương lúc này chẳng còn gì sợ hãi cả!
Bởi tôi đưa lưng về phía Trịnh Đại Cường, nên Trịnh Đại Cường không nhận ra người tới là ai!
--------
"Nữ nhân này của cậu rất tuyệt, tôi đang chuẩn bị hành động với nàng, trừ khi cậu đem 500 vạn tới đây làm phí tài trợ!"
Trịnh Đại Cường chẳng những là một tên dâm côn, hơn nữa còn là một người tham tài.
Tôi nghe xong có chút buồn cười, người này lại dám làm như vậy. Tôi cười cười, xoay lưng nhìn về phía hắn.
"A? !"
Trịnh Đại Cường thấy tôi, thì lập tức sửng sốt, nhưng biểu tình còn khó coi hơn so với khóc, nói:
"Lưu tiên sinh, ngài thế nào lại tới đây... Ha hả, hắc hắc, ha ha, ngài xem tôi nỗ lực hết mình vì tổ quay phim! Ngay cả lúc này còn không quên tìm kinh phí tài trợ!"
Tôi gật đầu nói:
"Vậy theo ý ông là, tôi nên khích lệ ông vài câu đúng hay không?"
"Vậy thì không cần, đây là chuyện tôi phải làm, ha ha, phải làm!"
Trịnh Đại Cường cho là tôi tin, thầm kêu nguy hiểm thật!
"Lão công, hắn lúc này còn muốn ép em lên giường!"
Lưu Hương cũng cho là tôi tin vào lý do của Trịnh Đại Cường, nên lập tức muốn cho bạn trai của mình dạy dỗ tên sắc lang này!
Tôi nghe xong Lưu Hương nói. sắc mặt thoáng cái đã sầm xuống, tôi không bao giờ tha thứ cho người khi dễ nữ nhân của mình!
Trịnh Đại Cường mồ hôi chảy ròng ròng, trong lòng không hiểu, Lưu Hương này chạy từ Nhật Bản tới, tại sao lại nhanh chóng tìm được chỗ dựa vững chắc như vậy.
Vốn cho rằng trong 3 nữ chính, thì nàng không có bối cảnh gì, hiện tại xem ra, nàng còn mạnh hơn so với người khác!
Nghĩ tới đây, Trịnh Đại Cường bỗng nhiên nhớ tới chuyện, Tập đoàn giải trí Tam Thạch an bài cho Lưu Hương ở vị trí nữ chính số 2, chẳng lẽ là mưu kế của người này?
Khẳng định là như vậy! Nếu không thì sao có thể cho một người chưa nổi tiếng trên thế giới làm đây!
"Lưu tiên sinh, Lưu Hương tiểu thư nhất định là hiểu lầm ý của tôi, tôi luôn giữ mình trong sạch, tại sao có thể làm ra chuyện dơ bẩn như vậy chứ..."
Trịnh Đại Cường còn chưa nói hết, thì đã nhận ngay một cái tát lên mặt.
"Đánh rắm! Ông cho là tôi không biết ông là người như thế nào sao?"
Tôi cả giận nói:
"Còn giữ mình trong sạch, Trịnh Đại Cường, danh tiếng của ông thế nào, không cần tôi phải nói đó chứ?"
" Chuyện này... đều là tin vịt..."
Trịnh Đại Cường ôm khuôn mặt bị sưng lên, chối quanh.
"Coi như là tin vịt, vậy thì tôi nói một chút, lân trước ông động tay chân với Tiểu Tư của tôi, tôi chính mắt nhìn thấy, tôi đã cảnh cáo ông một lần, không nghĩ tới ông còn không hối cải? Tôi cho ông biết, Trịnh Đại Cường, nếu không phải ông có chút tài năng, thì ông còn đứng ở chỗ này được hay sao?"
Tôi lạnh lùng nhìn hắn:
"Nói đi, ông có đúng là định đánh mất công năng, sau đó mới thiệt tâm làm việc hả?"
Tiểu Tư? Trịnh Đại Cường sửng sốt, nhưng mà lập tức hiểu ra, Tiểu Tư chính là Tô Dĩnh Tư, chuyện lần trước hắn làm sao có thể quên được!
Last edited by Minh Huệ; 18-05-2011 at 11:04 PM.
Đã có 45 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Hắn không nghĩ tới Tô Dĩnh Tư cũng là nữ nhân của tôi! Trịnh Đại Cường lúc này mới chán chường cúi đầu, không nghĩ tới mình hai lần đều đá lên thiết bản, cái này đúng là giống như đi mua vé số mà!
Nghe thấy tôi nói là đánh mất công năng, Trịnh Đại Cường sợ tới mức mặt cũng tái đi, cũng bất chấp cái gì là mặt mũi hay không mặt mũi, so với tính mệnh thì là cái rắm!
Trịnh Đại Cường phác thông một tiếng quỳ gối trước mặt của tôi, còn chút chút là khóc rống lên, nói:
"Lưu tiên sinh, tôi sai rồi, ngài đại nhân, đại lượng, hãy bỏ qua cho tôi đi... Lưu Hương tiểu thư, xin cô nói giúp tôi, lần sau tôi không dám nữa!"
Thủ đoạn của tôi, Lưu Hương vô cùng rõ ràng, lúc tòi còn ở nước R, ngay cả ống phóng rốc-két còn lấy ra, hơn nữa nói nổ là nổ, chẳng quan tâm tới có chết người hay không.
Quả thực còn kinh khủng hơn cả các phần tử khủng bố, mà Trịnh Đại Cường này cũng là người có tài năng!
"Lão công, anh dạy dỗ hắn là được rồi, cũng đừng giết chết hắn..."
Lưu Hương yếu yếu nói.
Giết chết? ! Trịnh Đại Cường sợ đến run cả người! Trịnh Đại Cường vốn đang cho rằng cùng lắm thì thiến hắn, đã là quyết định xấu nhất, không nghĩ tới cô nàng này còn ác hơn, há mồm thì là muốn giết mình!
Nhưng mà Trịnh Đại Cường không hoài nghi chút nào, trong mắt hắn, xã hội đen có thể làm được tất cả.
"Được rồi, lần này coi như xong, nhưng cũng còn phải xem biểu hiện sau này, phí đạo diễn lần này bị trừ hết, ông không có ý kiến gì chứ?"
Tôi liếc mắt nhìn Trịnh Đại Cường nói.
"Không ý kiến, không ý kiến!"
Trịnh Đại Cường nào dám có ý kiến gì, tiền mặt thì có thể kiếm, chứ mạng mất thì có tiền còn làm được cái rắm gì.
"Nếu như ngày nào đó tôi còn nghe đồn tới những chuyện không tốt của ông, vậy thì ông tự đào mộ chôn mình đó."
Tôi phất phất tay, ý bảo Trịnh Đại Cường có thể đi.
Trịnh Đại Cường lần này đúng là đã được dạy dỗ, hắn cũng đã hiểu cái gì mới là đạo lý.
Sau này hắn đúng là bỏ được cái bệnh háo sắc, ngay cả người đưa tới cửa cũng không dám.
Trong khi tới nói chuyện với Trịnh Đại Cường, thì Shirley và Tô Dĩnh Tư đang nghỉ ngơi ở một bên cũng phát hiện ra tôi! Tô Dĩnh Tư nhìn thây tôi thì thật sự rất cao hứng.
Nhưng khi nhìn thấy tôi cùng nữ nhân Nhật Bản ôm nhau, nhất thời tức giận đến nghiến răng nghiến lợi!
Nàng vốn không thích cô nàng nhật bản này, vì nàng đã đoạt mất một nửa người hâm mộ của nàng, đồng thời lại còn lấn sân vào lĩnh vực điện ảnh!
Thậm chí còn có một số tạp chí, còn xếp hạng Lưu Hương trên nàng! Chuyện như vậy làm sao nàng không tức giận đây!
Vốn tôi đang muốn xông lên ôm Tô Dĩnh Tư một cái, nhưng mà thấy nàng đang tức giận ngồi ở phía xa xa.
Mà Shirley thì lại không quan tâm tới điều này. Nàng vốn biết vị trí của mình, cho nên dù tôi có thêm Lưu Hương, cũng chẳng sao cả.
"Lưu thân yêu, anh tới thăm xem sao?"
Shirley mỉm cười đi tới, vô cùng thân thiết chào tôi.
"Đương nhiên."
Tôi không chút nào che giấu nói.
Mà Lưu Hương cũng biết vị trí của mình, nàng theo người ta tới tận đây, cũng chỉ mong người ta làm sao đừng quên mình, dù sao thì thân phận của người ta cùng vô cùng đặc biệt!
Cho nên Lưu Hương căn bản là không quan tâm tới chuyện, bên cạnh tôi có bao nhiêu nữ nhân, bên người nam nhân không có nữ nhân đó mới là kỳ quái. Lưu Hương cười, nói:
"Chị cũng quen anh ấy?"
"Đúng vậy, tôi là tình nhân của anh ấy."
Shirley cười nhìn Lưu Hương gật đầu, nàng chẳng có gì xấu hổ với thân phận của mình!
Shirley nhìn thấy Lưu Hương chủ động thì rất vui vẻ, nàng tuy rằng không quan tâm tới điều này, thế nhưng nếu như có người đối tốt với mình, thì tương lai đỡ phải lục đục với nhau.
"Em nhớ anh!"
Shirley không có chút dấu hiệu nào nhào vào trong lòng tôi, chẳng khác gì với Lưu Hương cả.
Điều này làm cho nhân viên tổ quay phim mở rộng tầm mắt, không nghĩ tới người này lại có quan hệ cả với minh tinh quốc tế.
Đang lúc mọi người vô cùng kinh ngạc, thì có một người vô cùng đau đầu, người này chính là Thomas!
Trước khi Thomas và Shirley đi tới Trung quốc, Davy giao cho Thomas một nhiệm vụ, đó chính là bảo hắn phụ trách bảo vệ tốt cho Shirley, không cho phép bất kỳ nam nhân nào tiếp cận nàng!
Thế nhưng đây là tình huống mà Shirley chủ động tiếp cận nam nhân! Chuyện này có tính là vi phạm nhiệm vụ mà Davy giao cho không?
Thomas không dám xác định, nhưng cũng không biết là nên ngăn cản hay không. Nhưng mà hắn nghĩ lại, tốt nhất là nên xuất hiện một chút, nếu như sau này có gì, còn ứng phó được!
Thomas nghĩ tới đây, vội vã đi tới, thế nhưng hắn cũng không dám có gì bất kính vì sợ mình không quay về được nước.
"Tiên sinh, xin chào, tôi là đạo diễn, tôi là Thomas..."
Thomas cân nhắc một chút nói:
"Shirley tiểu thư là nữ nhân của một bằng hữu trọng yếu với ông chủ tôi, cho nên tôi được ông chủ ủy thác, phụ trách bảo vệ an toàn cho Shirley tiểu thư..."
---
Tôi nghe Thomas này nói, thì lập tức hiểu ra!Davy khẳng định giao cho hắn nhiệm vụ ngăn cản những ai tiếp cận với Shirley, mà quan hệ giữa tôi với nàng, hắn đâu có biết!
Hắn đương nhiên cho tôi là một người theo đuổi Shirley, cho nên phải nói mọi chuyện cho rõ.
Nghĩ tới đây, tôi không nhịn được cười một tiếng, lần thứ hai đem Shirley ôm vào trong lòng, sau đó nhìn Thomas nói:
"Cảm ơn ông bảo hộ nàng, nhưng mà ở chỗ này, nàng rất an toàn, không phải sao?"
"Chuyện này..."
Thomas cho là tôi không hiểu ý của hắn, trên trán đổ mồ hôi, trong lòng oán giận, Shirley, cô biết rõ ý của Davy, tại sao còn làm bậy? Đây không phải là làm khó tôi hay sao?
Shirley nhìn thấy Thomas như vậy, thì lập tức hiểu ý hắn, nhưng mà người Châu Âu thường thẳng tính, Shirley nhìn hắn nói:
"Thomas đạo diễn, vị này chính là Lưu Lỗi, là người yêu của tôi, là bạn thân của Davy!"
Thomas nghe thấy Shirley nói, mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra vị này chính là bạn của ông chủ làm hại mình lo lắng vô ích, nhưng mà hắn không dám khẳng định, nên tòi rút điện thoại gọi cho Davy.
"Lão bằng hữu, gần đây thế nào? Đồ tiên sinh cung cấp cho ông có thỏa mãn không?"
Tôi ám chỉ đương nhiên là chuyện súng ống đạn dược!
"Hắc, Lưu thân ái, ngài là người bạn tốt nhất của tôi! Tôi vô cùng hài lòng! Thượng Đế ơi, quả thực so với quân đội còn tốt hơn!"
Davy thấy tôi gọi điện thoại, rất là cao hứng.
"Ha hả, ông thỏa mãn là được rồi, hi vọng chúng ta hợp tác càng ngày càng vui vẻ!"
Tôi nói:
"Được rồi, Thomas ở ngay bên tôi, ông cùng hắn nói vài câu chứ?"
Davy sửng sốt, lập tức hỏi:
"Thế nào, cái tên kia chọc ngài mất hứng sao? Nếu như là như vậy, tôi xử trí hắn là được rồi! Loại việc nhỏ này, ngài cứ làm, không cần phải hỏi tôi làm gì!"
Last edited by Minh Huệ; 18-05-2011 at 11:04 PM.
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
"Đương nhiên không phải. hắn rắt tốt. hắn ờ công ty của tôi làm phim, tôi cùng mới gặp hắn!"
Tôi lắc đầu. liếc mắt nhìn Thomas.
Hắn đứng rắt gần tôi, mà thanh âm của Daw rất lớn. tòi nghĩ hắn nghe được. thảo nào mà trán hắn đầy mồ hôi!
"A, ha hả. hóa ra là như vậy, lào bằng hữu. Tập đoàn giải trí Tam Thạch cũng là còng ty của ngài. tại sao lại không nói với tôi? Tôi nghĩ nếu như tôi sớm biết điều này, chúng tòi hợp tác càng thêm vui vẽ!" Daw cười nói.
Tôi đương nhiên đương nhiên hiểu ý của Davy, người càng có thực lục. thì còng việc lại càng dễ làm ăn
"Chúng tôi bây giờ hợp tác đà rắt vui vẻ rỗi, không phải sao? Tòi nghĩ sau này sẽ tốt hơn!"
Tôi với Davv vẫn luôn dùng Tiếng Anh. đây là tập quán của tôi từ kiếp trước.
"Đúng. không sai! Được rồi, Lưu thân ái, ngài gọi điện cho tôi, không phải vì muốn nói cho tôi biết Thomas ờ bên cạnh ngài đó chứ? Người Hoa các ngài có càu. vô sự gọi điện thoại đúng không?" Davv hòi.
"Ha hả. người thủ hạ của ông rất có trách nhiệm, nên tôi vô cùng hài lòng với hắn!" Tôi cười giải thích.
"Phải không? Tôi còn tường rằng là hắn chọc ngài tức giận! Được rồi, ngài đem điện thoại cho hắn. tòi nói với hắn vài càu!" Daw nói.
Tôi đem điện thoại giao cho Thomas. Thomas lúc đẩu còn nơm nớp lo sợ. nhung mà sau này, được Davv biểu dương, trên mặt hắn hiện lên sự vui mừng.
Sau khi cúp điện thoại, lại đổi với tôi càng cung kính hơn!
Tò Dĩnh Tư hiện đang tức giận. mà tức muốn chết rồi! vốn cho rằng, tôi cùng cò gái Nhặt bản kia triền miên xong, sè đi tìm nàng, chi cấn tói xin lỗi nàng, đồng thòi an ủi vài càu, thì nàng sè tha thứ cho tôi, không ngờ tôi lại còn ôm hòn với Shirlev!
Tò Dĩnh Tư nhịn không được nữa. đứng lẻn, chạy tới trước người tôi, chi vào người của tôi hét lớn:
"Lưu Lỗi! Anh nói xem chuyện gì vậy, anh tới thăm em hay là thăm các nàng? Anh với con đại dương mà (ngựa tây dương) này đến với nhau lúc nào?"
Tô Dĩnh Tư một tay chống eo nhò. một tay chi vào người của tôi, bộ dáng giống V nhu oán phụ chửi đồng!
"Ai là đại dương mà? Cô vừa nói cái gì? Lưu tới thăm tôi đó! Tiểu thư. đẩu của cò không có vấn đề gì đó chứ? Thèm nam nhân tới phát điên rồi không?" Shirlev ghét nhất bị người khác gọi nàng là đại dương mà.
Con gái ngoại quốc. cao gầy là một vinh hạnh. là một niềm kiêu ngạo. tại sao nàng lại gọi mình là đại dương mà!
Hơn nữa nàng nghĩ nếu Lưu Hương nữ nhân của tôi, vậy thì khẳng định Tô Dĩnh Tư không có quan hệ gì với tôi.
Làm gì có chuyện trùng hợp tới nhu vậy, 3 nữ chính trong một bộ phim đều là nữ nhân của một nam nhân?
Cho nên Shirlev trực tiếp liệt Tô Dĩnh Tư vào dạng một hoa sĩ.
"Cô... !"
Tò Dĩnh Tư tức tới nồ phổi. không ngờ con quỳ ngoại quốc này dùng Hán ngữ thòng thạo như vậy!
Tô Dĩnh Tư chẳng còn chú ý tới hình tượng hay không hình tượng, chi vào Shirlev mắng:
"Lưu Lồi là lào còng của tôi, tôi nhỡ anh ấy thì đà sao! Tôi thấy cò mới có chuyện đó? Cò cho rằng Lưu Lồi sè thích dâm phụ ngoại quốc hay sao. anh ấy chi vui đùa một chút. chứ không thích loại kỹ nữ đâu!"
Tô Dĩnh Tư cũng không biết tại sao mình lại tức giận tới mức như vậy, trước đây nàng cũng biết tôi có nữ nhân khác, đồng thòi khi biết Hạ Nhu. thì nàng cùng chi ăn dấm chua một chút thôi. nhưng đâu có tức giận như thế này chứ!
Tục ngữ nói đồng hành là oan gia. xem ra thật không sai chút nào. nguyên do có lè cũng vì các nàng đều là minh tinh.
"Cô mới là kỹ nữ ấy, đồ tiểu kỹ nữ! Tòi thấy cò đà lớn rồi, mà ngục không ra ngực. mòng không ra mòng, có lè phải gọi là người còn mới đúng?!"
Shirlev từ máy hôm trước đọc cuốn Lộc Đinh Ký, nên trực tiếp dùng ngôn ngữ trong đó.
Tò Dĩnh Tư đương nhiên không biết người côn là có ý gì. tức là người mà không nhắp nhò chút nào!
Bộ ngực của Tô Dĩnh Tư ờ Trung quốc cũng tính là tương đối lớn. nàng bình thường kiêu ngạo rất điều này, vậy mà Shirlev lại nói nàng là không có gì. nên giơ cao bộ ngực. quay sang Shirlevnói:
"Hừ. tôi cho cò biết, ngực cô đà xệ xuống rồi!"
"Nói nhảm. cò mới xệ ấy! Ạ. được rồi, tròng cò giống như sân bay kìa. đâu có nhích lẻn được tý nào! Ai nha. tôi nói sai rồi. cò không phải là sân bay, mà là doanh trại xe tăng!" Shirlev cười ha ha nói.
Doanh trại xe tăng?
"Tròi ạ, con bò sữa ngoại quốc, cô nói mình không xệ. thì cô cỡi quần áo cho mọi người xem đi?!"
Tô Dĩnh Tư hổn hển kêu lên.
"Vậy tại sao cô không cỡi ra cho mọi người xem có phải là doanh trại xe tăng
không!"
Shirlev không chút nào tỏ ra yếu kém. "Cô cỡi trước!"
Tô Dĩnh Tư vừa định cỡi V phục. nhung mà lập tức thây không thích hợp. thiếu chút nữa thì trúng kế của con đàn bà ngoại quốc này!
"Dựa vào cái gì mà tôi cỡ trước, cô cỡi trước!" Shirlev cùng không ngốc.
"Vậy cùng nhau cỡi!" Tò Dĩnh Tư nhàn châu xoay động nói.
"Được rồi. vậy một. hai. ba... Cò thế nào không cởi?" Shirlev chi vào Tô Dĩnh Tư đang đứng vén nói.
"Tại sao cò không cỡi!" Tò Dĩnh Tư thấy nàng không rút lui. tức giận nói.
"Được rồi, lào còng, anh đà nhìn em rồi, anh nói xem. em có phải là doanh trại xe tăng không?"
Tò Dĩnh Tư nói.
"Lưu. anh còn nói em, là một tay còn không cằm hết được! Anh mau nói cho nàng biết, em không xệ xuống!" Shirlev lập tức kêu lên.
Tắt cả mọi người ờ đàv đều cảm thây lạnh sổng lung. vị kia chính là siêu sao Hollwood và còn đây chính là Ngọc nữ chường mòn của Trang quốc hay sao?
Tại sao lại nói lời còn khó nghe hơn các tiểu muội! Người thiệt chi là các ký giả. và những người hâm mộ mà thôi!
Lưu Hương hiện tại đà hiểu rõ, hai cô gái trước mặt cũng có quan hệ với tôi!
Mà việc này có sao đâu, Lưu Hương thấy mặt tôi khó coi. đành phải tiến lẻn khuvên giải nói:
"Được rồi, các cô không nên làm ồn nữa, lào công đang khó chịu!"
Tô Dĩnh Tư đà khó chịu với Lưu Hương, vẫn còn chưa biết nói nàng thế nào. vậy mà nàng lại tự tìm tới cửa!
"Tôi còn chưa nói tới Tiểu Nhặt Bản cô, cò dựa vào cái gì mà gọi anh ấy là lào
công!"
Tô Dĩnh Tư đã làm vào trạng thái nửa điên cuồng.
Lưu Hương một trận ủy khuất, vốn mình có ý tốt tới khuyên, nhung không ngờ lại bị dính đạn. vốn nàng có hảo cảm với Shirlev. nên lập tức đứng bên tiện tuyển của Shirlev, nói:
"Tôi dựa vào cái gì? Tôi dựa vào chuyện cùng anh ấy ờ trên giường, thế nào. cò ghen sao? Hừ, Shirlev nói đúng, sườn lợn vóc người, lại còn dám khoe khoang?"
Lưu Hương nói. đắc ý thể hiện vóc người của mình.
Tô Dĩnh Tư thờ phi phì. tụ trách mình tại sao lại ngu như vậy, vốn trận thế đang càn bằng, lại đẩy nàng sang trận tuvến của Shirlev kia!
Hơn nữa cái con bé Tiểu Nhặt Bản này Hán ngữ lại tốt như vậy, ngay cả từ "Trên giường" và "Sườn lợn vóc người" xấu như vậy cùng có thể thốt ra!
Shirlev nhìn thấy Lưu Hương đà đứng bẽn trận doanh của mình. thì lại càng đắc ý: "Thấy không, quần chúng đúng là có mắt sáng như sao!"
"Thế nhung chân lý thường nằm trong tay số ít người!" Tô Dĩnh Tư vội la lên.
"Hừ hừ. ngay cả chuyện tranh cử tổng thống thiểu số cũng phải phục tùng đa số, cái chân lý của cò không ai chấp nhặn được cả!" Shirlev lặp tức phản bác.
Tôi nhìn cảnh tượng chửi đổng này, trong lòng có chút bất đắc dĩ. xem ra tôi phải xuất đầu thôi. nếu để tiếp tục. vừa làm trò cười cho thiên hạ. vừa làm mất mặt mình!
Tòi cùng tin tưởng, mọi người ờ đây không ai đem chuyện này nói ra ngoài.
"Được rồi! Làm loạn đủ chưa!" Tòi đi tới cạnh ba người, lạnh lùng khiển trách.
Cảnh tượng lặp tức vẻn tĩnh trờ lại. Tô Dĩnh Tu sợ hãi. Shirlev lại càng sợ hài hơn. Lưu Hương từ trước tới nav chưa từng thấv tôi tức giận. lập tức vọt qua một bên.
"Các người ẩm ĩ như vậy, thấy tốt lắm phải không? Tốt lắm. các người cứ ầm ĩ tiếp. tôi đi! Tôi tới thăm các người, chứ không phải tới xem các người cãi nhau!" Tôi làm căng nói.
"Em..."
Tô Dĩnh Tư có chút ủy khuất mếu miệng.
Nàng còn chưa thấy tôi tức giận như vậy, nàng lập tức nghĩ tới thân phận của tôi, đúng vậy, tôi còn sự nghiệp của mình. sao có thời gian tới xem các nàng tranh giành tình nhân!
Last edited by Minh Huệ; 21-05-2011 at 01:08 AM.
Đã có 36 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44