Quyển 1: Thiếu niên bình thường
Chương 66: 800 Phiếu
Nhóm dịch: Võ Gia Trang
Nguồn: Sưu tầm
Lưu Văn Cử đứng lên lấy ra một khối ngọc giản, khi ném thì lập tức đánh
ra vài đạo pháp quyết, đồng thời mở miệng phun ra một ngụm đan khí, nhất
thời ngọc giản kia ở trong không trung xoay tròn lên.
Lão phu nhân cũng giống vậy mà lấy ra một khối ngọc giản, khi tung ra
thì hai cái ngọc giản hợp lại thành một, lập tức từng đạo thất thải
quang mang từ trên ngọc giản chiếu xuống. Trong phạm vi mười thước trên
mặt đất từ từ hiện lên những điểm sáng, sau cùng tạo thành một cái vòng
ánh sáng.
Lưu Văn Cử quét ánh mắt nhìn sang bốn người Vương Lâm một cái, nói:
-Bốn người các ngươi, trừ Vương Lâm ra, mỗi người giúp đỡ một sư đệ, một
lúc nữa chấn động sẽ rất lớn, không được để rơi xuống. Ngoài ra ba
người Hoàng Long, cũng là như vậy. Thượng Quan trưỡng lão là hai người,
còn Vương Lâm, phụ trách cân bằng bốn phía.
Nói xong, ông bước vào vòng sáng, lão phu nhân họ Vương cũng theo đó đi vào.
Những người còn lại, lập tức dựa vào sự phân phó của Lưu Văn Cử, mà từng
người phụ trách một người đệ tử, đi vào trong vòng sáng. Còn Vương Lâm
và hai vị trưởng lão, lại đứng thẳng thành hình tam giác trong đó.
Lưu Văn Cử hít thở sâu, hai tay thay đổi pháp quyết, thấp giọng nói:
-Lên!
Mặt đất bốn phía rung động một trận, , “Ầm!” một tiếng, vòng sáng mang
theo mọi người chậm rãi bay lên không, khi dừng lại một chút, lấy tốc độ
cực nhanh, giống như một tia chớp mà bay về phương xa.
Tốc độ này còn nhanh hơn phi kiếm gấp nhiều lần. Gió đập vào mặt, lập
tức có mấy đệ tử chịu không nổi, nếu không phải có người giúp đỡ, sợ
rằng sẽ lập tức rơi ra rồi.
Tất cả đệ tử đều phải tiếp nhận kình lực, với một loại phương pháp phức
tạp chuyển hóa ra, phân tán lên ba người Thượng Quan, Tống Dục, và Vương
Lâm.
Vương Lâm cảm thấy một luồng sức mạnh khổng lồ xông đến, cơ thể suýt nữa
là đứng không vững. kinh hãi vận chuyển dưới thuật dẫn lực, lúc này cơ
thể mới đứng vững. Dù vậy, hắn vẫn cảm thấy thân thể run rẩy, có xu thế
muốn bay ra ngoài.
Hắn nhìn lướt qua hai vị trưởng lão là Thượng Quan và Tống Dục, thấy bộ
dạng của hai người bọn họ đều rất ung dung, không có nữa phần không
thoải mái nào. Đáy lòng Vương Lâm thầm than, không hổ là trưởng lão Trúc
Cơ Kỳ, quả nhiên không phải là hắn có thể so sánh được.
-Cái này thì tính là gì, chẳng bằng một cái không độn thuật mà thôi. Lão
phu năm đó dùng lực thi triển không độn thuật, có thể mang theo hơn
một vạn người bay lên. Căn bản không cần người khác phụ trách thăng
bằng. Một mình lão phu cũng đủ rồi.
Tư Đồ Nam lập tức khinh thường nói.
Vương Lâm dở khóc dở cười, trong lòng nói với hắn:
-Không cần lần nào cũng phải so sánh, ta biết ngài rất lợi hại rồi, được chưa.
Tư Đồ Nam hừ một tiếng, nói thầm:
-Lão phu năm đó vẫn còn thân thể, cũng sẽ chẳng thèm phản ứng với tên
tiểu bối như ngươi. Nếu không thì ngươi có thể nghe được lời của ta,
ngươi nghĩ rằng ta bằng lòng nói sao.
Không lâu sau, tốc độ của vòng sáng càng lúc càng nhanh. Vương Lâm cố
gắng lắm mới giữ vững được thân thể, thầm than khổ. Đúng lúc này, đột
nhiên ở trước mặt cách đó không xa hiện ra một đám mây đen.
Đám mây này kỳ lạ và khó lường, từng đợt sấm sét đan xen vào nhau ở bên
trong, tốc độ lại cực nhanh, vừa nhìn thấy thì vòng sáng đã va chạm vào
nó rồi. Lưu Văn Cử sắc mặt trầm xuống, thấp giọng nói:
-Thượng Quan, Tống Dục, Vương Lâm ba người các ngươi đứng cho vững vào.
Nói xong, hắn thở sâu một hơi, hai tay đổi pháp quyết, nhất thời vòng
sáng run lên, sau khi dừng lại một chút, lại lấy tốc độ còn nhanh hơn,
nhanh chóng vẽ ra một cái đường cong, vòng qua đám mây đen.
Trong nháy mắt khi vòng sáng tăng tốc, sinh ra lực trùng kích khó có thể
tưởng tượng nổi. Mọi người ở trong vòng sáng lập tức ngã sấp xuống, có
một vài đệ tử thân thể bị đánh văng ra, trong đó có một người bay về
phía Vương Lâm.
Vương Lâm vốn miễn cưỡng ổn định thân thể, thì lúc này vòng sáng đột
nhiên tăng tốc, lực trùng kích cực đại kết hợp lại ở bên trong bị phân
tán ra, hắn trượt chân xoay tròn, cơ thể nhanh chóng bị trượt về phía
sau.
Một cổ khí tức âm mát, từ hạt châu thần bí được đeo sát vào ngực hắn
tuôn ra, khí âm hàn này ở bên trong cơ thể của Vương Lâm cuộn lại thành
một vòng, nhất thời làm cho thân thể hắn ổn định lại.
Lúc này thì người đệ tử bị đánh văng ra, đã bay đến trước mặt Vương Lâm.
Hắn thậm chí có thể nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của đối phương. Vương Lâm
không nhiều lời, tay phải nhanh chóng tạo thành trảo, túm lấy cánh tay
của đối phương rồi vung lên, ném vào trong vòng sáng.
Làm xong tất cả, Vương Lâm thở ra một hơi sâu, hắn biết vừa rồi yên ổn
là nhờ sự giúp đỡ của Tư Đồ Nam. Đang muốn cảm ơn, đột nhiên ở bên trong
đám mây đen trên không truyền ra một câu nói.
-Đạo hữu phái Hằng Nhạc, ta là thủy tổ của Huyền Đạo Nam Phác Nam Tử, các ngươi mở mang một chút kiến thức đi!
Vương Lâm quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ở trong mây đen ẩn hiện một con
rết cực lớn. Trưởng lão Âu Dương của Huyền Đạo Tông đột nhiên đứng ở bên
trên, ở bên cạnh hắn, còn đứng bảy tám người, trên mặt đều mang theo
một nụ cười lạnh.
Trong đó có ba người, toàn thân phát ra khí tức mạnh mẽ, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lưu Văn Cử và lão phu nhân.
Người vừa nói ra câu lúc nãy chính là một tên đại hán mặt đen ở giữa ba người kia.
Lưu Văn Cử sắc mặt xanh mét, không nói được một lời, thúc đẩy vòng sáng
di chuyển, trong nháy mắt đã bỏ xa một khoảng, cũng không quay đầu lại
mà cấp bách chạy đi. Trong nháy mắt đám mây đen khổng lồ kia, đã trở
thành một điểm đen.
Qua hồi lâu, cảnh vật ở trên mặt đất biến đổi, một vùng hoang mạc bằng
phẳng dần hiện ra trước mắt. Vòng sáng ở bốn phía chần chừ một lúc,
dường như đang tìm phương hướng, sau đó tốc độ lại tăng lên, hướng về
phía bắc mà phóng đi, ở trên một ngọn núi trọc, vòng sáng dừng lại, chậm
rãi hạ xuống đất.
Mới rơi xuống đất, phần lớn đám đệ tử ở bên trong đã quỳ rạp ở trên mặt đất mà nôn mửa, mặt trắng xanh không còn chút máu.
Vương Lâm cũng đầu choáng mắt hoa, nhộn nhạo trong ngực.
Lưu Văn Cử đan tay tạo ra một cái pháp quyết, một đạo ánh sáng màu xanh
bắn ra. Nhất thời ngọn núi trọc này chấn động, mặt đất lập tức nứt ra
một cái khe, Lưu Văn Cử không nói nhiều lời liền nhảy xuống.
Lão phu nhân họ Vương quét ánh mắt sang bốn phía một cái, sau đó liền nhảy vào.
Những người còn lại đều nhao nhao được các trưởng lão và trưởng bối đỡ
đi vào, đi vào bên trong khe hở, khi tất cả bọn họ đã vào, khe hỡ chậm
rãi khép lại.
Vừa vào bên trong, thần thức của Vương Lâm lập tức đảo qua, thấy ngoài
mấy gian mật thất ở đây, thì không còn vật gì khác, rất đơn sơ.
Lưu Văn Cử đợi đến lúc mọi người tập trung đông đủ, mới nghiêm túc nói:
-Đại bộ phận người trong các ngươi tu vi đã đến mức ích cốc, không cần
ăn cơm, còn những người tu vi thấp, ở thạch thất bên cạnh có một chút
lương thực dự trữ, cũng đủ cho các ngươi ăn vài năm. Ta và Vương sư tổ
của các ngươi sẽ bế quan ngay lập tức, không hỏi đến thế sự. Tất cả mọi
việc của các ngươi, cần phải nghe theo sự an bài của các trưởng lão.
Lão phu nhân họ Vương ở bên cạnh trầm giọng nói:
-Phái Hằng Nhạc ta, từ hôm nay trở đi, tất cả bế quan một trăm năm. Trăm
năm sau đem những mối sỉ nhục trước đây một lần rửa sạch, tất cả tu
luyện công pháp, khẩu quyết, bất luận đệ tử nào đến cảnh giới tương ứng,
cũng có thể trở thành trưởng lão. Trong vòng một trăm năm, nếu không ra
sức, bất kể người đệ tử nào cũng không được đi ra ngoài. Ba người Hoàng
Long các ngươi, cũng lập tức bế quan, tranh thủ khoảng thời gian này mà
lên Trúc Cơ Kỳ.
Ba người Hoàng Long gật đầu nghe lệnh.
Ánh mắt của Lưu Văn Cử đảo qua, nhìn các đệ tử một chút, nói:
-Lữ Tung phụ trách việc tu luyện của các đệ tử và những chuyện bình
thường. Vương Lâm, ngươi đi theo ta, ta sắp xếp cho ngươi một chỗ tu
luyện riêng.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
- Đúng thế! Vương Lâm! Nếu trong quá trình tu luyện, ngươi gặp phải điều gì khúc mắc thì cứ tới tìm hai chúng ta.
Vương Lâm do dự một chút, nói:
- Đệ tử có một chuyện mong sư tổ đồng ý.
Lão phụ nhân họ Vương nhướng mày, nói:
- Chuyện gì?
Vương Lâm ngẩng đầu, nói:
- Đệ tửu muốn ra ngoài một chuyến.
Lão phụ nhân lập tức từ chối, nói:
- Không được! Nhiệm vụ chủ yếu bây giờ của ngươi là tu luyện. Không thể ra ngoài.
Vương Lâm nhíu mày, nói:
- Đệ tử phải ra ngoài một chuyến. Sau khi giải quyết xong mọi việc sẽ trở về an tâm tu luyện.
Lão phụ nhân trừng mắt, đang định mở miệng, thì Lưu Văn giơ tay kéo nhẹ một cái rồi ôn hòa nói với Vương Lâm:
- Vương Lâm! Vương sư tổ lo lắng cho ngươi ra ngoài gặp nguy hiểm. Ngươi
có thể nói cho ta biết muốn ra ngoài làm chuyện gì hay không?
Vương Lâm thản nhiên nói:
- Đệ tử đã nhiều năm không gặp cha mẹ. Lần này, bế quan thời gian dài,
rất có thể không còn được gặp cha mẹ nữa. Vì vậy muốn về nhà thăm.
Lưu Văn trầm ngâm một chút, sau đó liếc nhìn lão phụ nhân họ Vương rồi lấy ra một cái ngọc phù, nói
- Được rồi! Ngươi đi nhanh rồi trở về. Ngươi cầm lấy ngọc phù này, bên
trong nó có chứa một kích của cao thủ Kết Đan kỳ. Ngươi giữ lấy để bảo
vệ tính mạng.
Vương Lâm cảm thấy rất vui mừng, vội vàng nhận lấy, cẩn thận cho vào
trong túi trữ vật. Bây giờ, pháp bảo của hắn có quá ít, tính đi tính lại
thì cũng chỉ có hai thứ. Một thứ là cái tiên phù lấy được từ Trương Hổ.
Cái khác chính là cái ngọc phù này.
- Đây là pháp quyết mở cửa, ngươi nhớ lấy. - Lưu Văn lại lấy ra một cái
ngọc giản, đưa cho Vương Lâm. Sau đó cùng với lão phụ nhân họ Vương đi
về nơi bế quan.
Sau khi từ biệt những người khác, Vương Lâm đánh một cái pháp quyết lên
ngọc giản, nhất thời một luồng ánh sáng xuất hiện trên vách đá. Vương
Lâm hít một hơi thật sâu, bước vào đó.
Sau khi ra khỏi phủ, Vương Lâm cũng không dừng lại. Thân thể hắn thoáng
động một cái liền bay lên không trung. Dẫn Lực thuật bao lấy xung quanh
cơ thể, hóa thành một đạo cầu vồng biến mất về phía chân trời.
- Cuối cùng thì cũng đi ra. Vương Lâm! Ngươi thực sự định đi về nhà? - Tiếng của Tư Đồ Nam vang lên trong đầu Vương Lâm.
Suy nghĩ một chút, Vương Lâm nói:
- Trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở lại. Đợi xử lý xong hết chuyện nhà, ta tự có tính toán.
- Theo suy đoán của ta thì một khi Mộc thuộc tính đạt tới cảnh giới viên
mãn, thời gian bên trong Nghịch châu chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều.
Bây giờ mới đang gấp mười lần, đến lúc đó không chừng sẽ tăng lên gấp
trăm lần. Khi đó, tốc độ tư luyện của ngươi sẽ tăng lên không ít. - Tư
Đồ Nam phân tích.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau. Tốc độ của Vương Lâm cực nhanh, đạo cầu vồng cấp tốc lao về phía trước.
Một ngày sau đã tiến vào phạm vi của Hằng Nhạc phái khi xưa. Vương Lâm
sợ gây sự chú ý cho người khác nên giảm tốc độ xuống. Đến sáng sớm hôm
sau, hắn đã về tới thôn nhỏ dưới núi.
Từ xa nhìn lại, sơn thôn vẫn như trước không thay đổi gì nhiều lắm. Chỉ
có cặn đại viện của gia đình từ một căn phòng nhỏ đã biến thành một cái
tam hợp viện, trước cửa có dán một cái chữ phúc thật to. Mặc dù trời lúc
này đang tờ mờ sáng, nhưng vẫn có thể nghe thấy một vài tiếng chó sủa
và tiếng gà gáy.
Sáng sớm, từ mỗi căn nhà nhỏ trong thôn xóm đều có một làn khỏi mỏng bốc
lên. Tất cả mọi người đều dậy sớm ra khỏi giường, chuẩn bị.
Vương Lâm đứng ở cửa thôn nhìn về phía đại viện của gia đình, trong lòng
có chút hồi hộp. Thời gian thoáng cái đã trôi qua năm năm, cho đến lúc
này, những ký ức cũ vẫn như đang còn hiện ra trước mắt.
Hắn chần chừ một lúc vẫn chưa trở về ngay mà tìm một cây đại thụ bên ngoài thôn, ẩn mỉnh vào trong tán lá.
Hắn cũng không biết, Huyền Đạo tông có như mình đoán đến tìm cha mẹ trả
thù hay không. Vì lo lắng cho cha mẹ, hắn định xử lý hết mọi chuyện
trước khi về nhà.
Thời gian một ngày thoáng cái đã hết. Trong nháy mắt, Vương Lâm đã ở ngoài thôn được một tháng.
Trong một tháng đó, thần thức của hắn luôn tản ra xung quanh. Cho đến
hôm nay, nét mặt hắn thoáng động, hàn quang trong mắt lóe lên, thầm
nghĩ:
- Quả nhiên là đã tới.
Hai đạo kiếm quang từ xa nhanh chóng ay tới đáp xuống đất liền hiện ra
hai bóng người. Một trong hai người đó mặc hắc bào rộng thùng thình bao
lấy toàn thân, không thể nhìn rõ khuôn mắt. Nhưng từ trên người của kẻ
đó lại tỏa ra mùi thối khiến cho người khac có cảm giác buồn nôn.
Hắc bào mở miệng, thanh âm đầy sự căm hận, nói:
- Trương Cuồng! Cha mẹ của Vương Lâm ở ngay trong thôn này phải không?
Người bên cạnh hắn mặt trắng như ngọc, hết sức anh tuấn. Tuy nhiên hai
mắt lại có vẻ gian tà, trộn thêm một chút tham lam, thấp giọng nói:
- Đại sư huynh! Tên Vương Trác quả là quá sức ghê tởm. Ta vẫn tưởng rằng
trước kia hắn tìm mọi cách châm chọc Vương Lâm, nên sẽ nói cho ta biết
vị trí chính xác của gia đình Vương Lâm. Nhưng không ngờ, hắn không lộ
ra đến một từ. Cũng may là ta thông minh, tìm trong danh sách đệ tử của
Hằng Nhạc phái mới biết được gia đình Vương Lâm đúng là ở đây. Chỉ không
biết là ở chỗ nào thôi.
Nói xong, hắn thầm nghĩ:
- Vương Lâm! Trước kia chúng ta là đồng môn với nhau nên ta đối với
ngươi vẫn còn có sự e ngại. Nhưng bây giờ, ta là đệ tử của Huyền Đạo
tông. Hừ! Bảo bối trong tay ngươi ta phải đoạt cho bằng hết.
Nghe bọn họ nói chuyện cũng có thể xác định được người mặc hắc bào màu
đen chính là đại đệ tử của Huyền Đạo tông, Chu Bằng. Hắn hận Vương Lâm
đến tối mắt tối mũi, không thể rút xương, lột da đối phương. Một đời
danh tiếng của hắn bị hủy toàn bộ trong tay Vương Lâm. Đám bụi bẩn trên
người hắn về tẩy thế nào cũng không sạch, chỉ còn cách mặc một bộ hắc
bào thật rộng.
Nhưng bụi bẩn đó vẫn có thể che dấu, còn cái mùi thối kia, đến hắn ngửi
thấy cũng còn phải nôn mửa chứ chưa phải nói tới người ngoài.
Lúc này, hắn hừ lạnh một tiếng, nói:
- Trương Cuông! Ngươi nói sở dĩ Vương Lâm có thể tiến nhanh từ một phế vật trở thành cao thủ chính là nhờ loại dịch thể này?
Trương Cuồng cố nhịn mùi thối. Bởi hai người đứng quá gân nhau nên lúc
này trong bụng hắn đang muốn trào lên đến tận cổ. Nhưng hắn không dám
nôn ra, vội nói:
- Đại sư hynh! Làm sao mà ta dám lừa huynh! Dịch thể này cũng là ta đưa
cho ngươi. Chăng phải ngươi cũng thấy đó chính là thứ mà Vương Lâm đã
dùng để trao đổi pháp quyết Ngưng Khí kỳ hay sao? Trương Cuồng ta xin
thề, nếu có một câu nào nói dối thì đời này không thể Trúc Cơ thành
công.
Chu Bằng tháo khăn che đầu xuống, để lộ khuôn mặt đen thui. Ánh mắt hắn lóe lên sự độc ác, nhe răng cười nói:
- Được! Trương Cuồng. Nếu những điều ngươi nói đều là thật thì sau này,
Huyền Đạo tông có ta ở đây, không người nào dám chọc tới ngươi.
Trương Cuồng lộ vẻ vui mừng liên tục gật đầu vâng dạ. Nhưng khi cúi đầu xuống, hàn quang trong mắt hắn chợt lóe lên, thầm nghĩ:
- Trương Cuồng ta há phải cần cái loại người như ngươi hay sao? Hừ! Chỉ
cần để ta đứng vững tại Huyền Đạo tông, cho thêm vài chục năm, ta chắc
chắn sẽ Trúc Cơ thành công.
Khi Trường Cuồng cúi đầu, khóe mắt Chu Bằng có chút châm chọc, nói:
- Chuyện có liên quan đến loại dịch thể này, ngươi có nói với người khác không?
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Quyển 1: Thiếu niên bình thường
Chương 68,69: Khôi Lỗi Thuật
Nhóm dịch: Võ Gia Trang
Nguồn: Sưu tầm
Tư Đồ Nam lẩm bẩm vài câu. Lão biết Vương Lâm đang sốt ruột vì vậy nói luôn:
- Tinh hoa Nguyên anh của ta còn lại một chút, nhưng chỉ có thể giúp
ngươi thuấn di được một lần. Nếu để cho tinh hoa của lão phu lãng phí
nhiều quá, chỉ sợ ngươi chưa đạt tới Anh Biến kỳ đã tiêu biến mất rồi.
Tư Đồ Nam nói xong, Vương Lâm liền cảm thấy một luồng hơi lạnh từ viên nghịch châu dâng lên, chui vào trong cơ thể.
Sau khi vào trong, nó liền lưu chuyển toàn thân, nơi nó đi qua tất cả
lập tức bị đóng băng, khiến cho trong nháy mắt Vương Lâm đã bị biến
thành một bức tượng. Mặt hắn phủ đầy một làn sương lạnh, khiến cho Dẫn
Lực thuật trở nên hỗn loạn.
Chu Bằng vẫn luôn chú ý tới Vương Lâm, nhất thời thấy đối phương dừng
lại, khiến cho hắn có chút do dự. Mặc dù phát hiện thấy đối phương có
vấn đề nhưng cũng không dám trở lại quan sát, mà còn tăng tốc độ lên
nữa.
Ngay khi toàn cơ thể Vương Lâm bị đóng băng toàn bộ, Tư Đồ Nam quát khẽ, nói:
- Tập trung tinh thần. Ta thuấn di đấy.
Nháy mắt, một vòng tròn màu đen chợt xuất hiện, lượn một vòng quanh thân
thể Vương Lâm. Tiếp theo đó, nó chợt thu nhỏ lại một cái, thân hình
Vương Lâm chợt biến mất không còn thấy bóng dáng.
Thần thức của Chu Bằng vẫn tập trung quan sát Vương Lâm, chợt phát hiện
hắn hoàn toàn biến mất. Chưa để cho gã kịp định thần, trước mặt hắn
khoảng năm thước, không gian có chút thay đổi, chợt xuất hiện một điểm
sáng màu đen. Điểm sáng đó càng lúc càng to, sau đó hóa thành vô số tia
sáng khuếch tán ra chung quanh.
Cùng lúc đó, thân thể Vương Lâm chợt xuất hiện. Tầng băng bao phủ quanh
người hắn trong nháy mắt biến mất, một thanh âm lạnh lùng từ miệng Vương
Lâm phát ả.
- Ngươi chạy đâu cho thoát.
Chu Bằng hãi hùng khiếp vía, nét mặt tái nhợt. Hắn cắn răng một cái, há
mồm phun ra một luồng sáng nhỏ. Luồng sáng đó gặp gió nhanh chóng bành
trướng, trong nháy mắt biến thành một con đại mãng màu xanh. Nét mặt Chu
Bằng dữ tợn, cắn lưỡi một cái phun ra một tia máu. Đồng thời trong tay
hắn xuất hiện một cái chuông màu đen. Nhất thời, một tiếng chuông thanh
thúy vang lên, thân thể con đại mãng chợt phóng to, cái đuôi của nó quất
thẳng về phía Vương Lâm.
- Tiểu tử! Trong cơ thể của ngươi còn sót một chút tinh hoa nguyên anh
của lão phu. Nếu để lãng phí thì tiếc lắm. Ngươi cứ để cho lão phu mượn
thân thể ngươi thi triển tuyệt kỹ thành danh của ta ngày đó. - Thanh âm
lười biếng của Tư Đồ Nam từ từ vang lên.
Tư Đồ Nam vừa nói xong, chợt một đốm sáng màu lam từ trong cơ thể Vương
Lâm xuất hiện, trong nháy mắt nó ngưng tụ thành một quang cầu màu làm
trước người Vương Lâm.
Ngay khi quang cầu hình thành, nhất thời bầu trời đột nhiên tối sầm lại,
một luồng hơi thở hủy thiên diệt địa chợt phát ra. Sau đó, quang cầu
chợt phát nổ, khuếch tán một làn sóng trong không khí về bốn phương tám
hướng.
Cái đuôi cự mãng vừa mới chạm vào làn sóng một cái liền ngay lập tức một
lớp băng mỏng bám theo đuôi nó lan nhanh về phía đầu. Trong chốc lát,
con cự mãng đã biến thành một bức tượng băng, rơi xuống đất.
Chu Bằng phun ra một ngụm máu tươi. Than thể hắn lắc lư liên tục, tâm
thần hoàn toàn bị trọng thương. Nhưng ngay cả ngụm máu tươi mà hắn vừa
phun ra cũng bị biến thành băng. Đồng thời, trong nháy mắt thân thể của
hắn lẫn phi kiếm dưới chân cũng bị băng hóa toàn bộ.
- Đáng tiếc là có mỗi một người. Chiêu này của lão phu thích hợp nhất
trong quần chiến. Hác hắc! Đấy là do tu luyện linh lực âm hàn mà tạo ra.
Ngươi thấy uy lực của nó thế nào? - Tư Đồ Nam đắc ý nói.
Thân thể Vương Lâm thoáng động, đón lấy Chu Bằng đang từ trên không rơi
xuống. Hắn nhanh chóng xoay người lại rời xa Hằng Nhạc phong.
Sau khi tìm được một chỗ vắng vẻ, Vương Lâm liền đáp xuống, thả Chu Bằng xuống đất, hỏi Tư Đồ Nam:
- Chu Bằng có chết hay không?
Tư Đồ Nam bình thản nói:
- Tiểu oa nhi này vẫn còn chưa chết. Nhưng cũng nhanh thôi. Nếu ngươi
muốn cho hắn chết nhanh hơn thì cứ đập nát chỗ băng đó ra là xong ngay.
Vương Lâm chớp mắt, trầm ngâm một chút, nói:
- Lúc trước ngươi đã nói tới Khôi Lỗi thuật. Cho ta biết làm thể nào có thể luyện chế được khôi lỗi?
Tư Đồ Nam cười ha hả, đắc ý. Lão cũng không nói cho Vương Lâm biết rõ về
Khôi Lỗi thuật cũng như lai lịch của nó. Nhưng trên thực tế, Khôi Lỗi
thuật thuộc về công pháp ma đạo. Lão vốn biết tính cách của Vương Lâm
thiếu đi sự độc ác, nếu cứ giữ tính cách đó mà tu tiên thì có mười mạng
cũng không đủ. Vì vậy mà lão cứ từ từ từng chút một tiêm nhiễm làm thay
đổi tính cách của Vương Lâm. Đến bây giờ, coi như đã có một chút thành
công.
Vì thế, Tư Đồ Nam mỉm cười, nói:
- Khôi Lỗi thuật cần phải do ngươi tự tay làm. Ta sẽ dạy cho ngươi các
bước của nó. Trước tiên ngươi phải tìm một cái động nào yên tĩnh đã.
Vương Lâm xách Chu Bằng nhanh chóng tìm xung quanh, cuối cùng cũng tìm được một cái động rồi chui vào.
- Bây giờ, ta sẽ giải khí âm hàn bám trên cơ thể hắn. Lúc này, Chu Băng
đã gần chết. Trước tiên, ngươi phải mổ bụng hắn, lấy ngũ tạng ra để tế
luyện. - Tư Đồ Nam lo lắng nói.
Vương Lâm ngẩn người, do dự một chút, nói:
- Lấy ngũ tạng để tế luyện? Đây...
Tư Đồ Nam cười thầm, nói:
- Đây là phương pháp để chế tạo khôi lỗi. Nếu ngươi không dùng thì ta cũng không còn biện pháp nào khác. - Lão thầm nghĩ:
- Tiểu tử! Ngươi chưa từng nhìn thấy máu tanh làm sao mà có thể tàn nhẫn
được. Thực ra, Khôi Lỗi thuật cũng không phức tạp như vậy. Có điều,
phải nhân cơ hội cho ngươi mở mắt, để sau này ngươi sẽ trở thành người
của Ma môn chúng ta.
Nghĩ tới đây, Tư Đồ Nam nói nhanh
- Ta bắt đầu giải trừ đây. Ngươi chỉ có thời gian nửa khăc. Không được
chần chừ, cứ nghĩ tới việc vừa rồi hắn định làm gì với cha mẹ ngươi ấy.
Tư Đồ Nam nói xong, lớp băng trên người Chu Bằng nhanh chóng tan ra
thành nước, hóa thành một luồng sáng màu xanh, chui vào trong hạt nghịch
châu.
Vương Lâm hơi chần chừ. Những nghĩ đến việc nếu không giải quyết vấn đề
này, ngày sau sẽ gặp rất nhiều rắc rồi, hắn liền cắn răng, lấy tay phân
ngực Chu Bằng ra làm hai. Tuy nhiên, lúc này không hề có chút máu tươi
nào chảy ra.
Cố nén trong lòng, hắn căn cứ theo phương pháp mà Tư Đồ Nam chỉ dạy,
đánh ra vài đạo pháp quyết rồi dùng thần thức quan sát. Nửa khắc trôi
qua mà Vương Lâm cứ cảm giác như đã cả ngàn năm. Mãi cho đến khi Tư Đồ
Nam đắc ý, mở miệng ra nói, hắn không nhịn được nữa, nôn mửa liên tục.
Tư Đồ Nam cười nói:
- Được rồi. Bước đầu tiên coi như đã xong. Bây giờ tới bước thứ hai,
cũng là bước quan trọng nhất. Nhưng dùng thần thức phủ lấy Chu Bằng, tế
luyện ba ngày ba đêm. Sau đó, Khôi Lỗi coi như đã hoàn thành. Trong bước
này cần sử dụng một số pháp quyết, ngươi chú ý nghe ta giảng giải.
Nét mặt Vương Lâm tái nhợt, gật đầu, hít một hơi thật sâu, tập trung tinh thần.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Quyển 1: Thiếu niên bình thường
Chương 70: Hồi Gia
Nhóm dịch: Võ Gia Trang
Nguồn: Sưu tầm
Ba ngày sau, toàn thân Vương Lâm ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt thần thờ đi ra khỏi động. Phía sau hắn, Chu Bằng ngơ ngác đi theo.
- Chu Bằng! Ngươi trở lại Huyền Đạo tông, theo những lời ta nói mà làm.
Nhớ ầm thầm giết tất cả những người bất lợi đối với ta, và bảo vệ cha mẹ
ta thật tốt. - Thanh âm Vương Lâm lạnh lẽo, ẩn chứa một chút tanh máu.
Chu Bằng cũng kính gật đầu. Thân thể hắn vột lên, phi về hướng Hằng Nhạc phong.
Vương Lâm nhìn theo bóng lưng Chu Bằng, một lúc sau, chợt nói:
- Tư Đồ tiền bối! Thực ra Khôi Lỗi thuật không cần bước đầu tiên phải không?
Tư Đồ Nam ngẩn người vội nói:
- Ai nói không cần? Nếu không có bước đầu tiền thì làm sao có thể tiến hành bước thứ hai?
Sau khi, Vương Lâm tự mình động thủ chế tạo khôi lỗi, cảm giác được có
chút gì đó không bình thường. Tuy nhiên, hắn cũng chẳng nói nhiều mà
hỏi:
- Phác Nam Tử có thể phát hiện ra sự khác thường của Chu Băng hay không?
Tư Đồ Nam do dự một chút, nói:
- Theo lý mà nói thì khi ngươi chế tạo Khôi Lỗi lại có thêm một chút
tinh hoa Nguyên Anh của ta. Mặc dù không nhiều lắm, nhưng nếu cao thủ
Nguyên Anh kỳ không quan sát cẩn thận thì cũng khó mà phát hiện được. Mà
Phác Nam tử bế quan nhiều năm có thể biết được cũng không nhiều lắm.
Vương Lâm trầm ngâm một chút, thân thể thoáng động hóa thành một đạo cầu
vồng, trong nháy mắt đã biến mất. Không mất bao nhiêu thời gian, đã
xuất hiện ở sơn thôn. Hắn đi thẳng về nhà của mình.
Chưa tới cửa, Vương Lâm liền nghe thấy thanh âm quen thuộc vọng ra.
- Tên ranh con. Thợ mộc như ngươi đúng là phí phạm. Ngươi nhìn mà xem đã
làm ra cái gì thế này? Đúng là...không bằng được một nửa tiểu tử nhà
ta.
- Sư phụ! Thiết Trụ ca là tiên nhân, làm sao con có thể so được. Có thể bằng được một nửa là đã thỏa mãn lắm rồi.
Vương Lâm nghe đến đó ngẩn người. Thần thức đảo qua một cái liền nở nụ
cười. Giọng nói quen thuộc với hắn đúng là của một người bạn vẫn chơi
đùa trong thôn. Người đó vẫn thường xuyên quấn quýt với Vương Lâm, muốn
cha hắn dậy cho nghề thợ mộc.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn bóng lưng già nua trước mắt, Vương Lâm nhỏ giọng nói:
- Cha! Thiết Trụ đã về.
Bờ vai già nua khẽ run lên, cái đồ làm mộc trong tay khẽ rơi xuống đất.
Quay người lại, sững sờ nhìn người thanh niên hai mươi mốt tuổi trước
mắt còn vương lại một chút nét thơ ngây vẫn in sâu trong lòng.
- Thiết Trụ! - Cha Vương Lâm dùng hai tay dụi dụi đôi mắt. Những giọt lệ long lanh khẽ tràn xuống khuôn mặt.
Vương Lâm bước lên ôm cổ phụ thân, lau đi những giọt nước mắt. Nhìn
những vết nhăn trên trán, hắn lui lại vài bước, quỳ xuống, nói:
- Cha! Thiết Trụ bất hiếu. Năm năm không về.
- Là Thiết Trụ! Bà nó ơi. Con của chúng ta đã về. - Phụ thân Thiết Trụ
mừng rỡ nâng Vương Lâm đứng lên. Ngắm bên phải bên trái hắn rồi mở miệng
mỉm cười.
- Thiết Trụ! Con cao lên bằng cha rồi đấy. Nhìn cũng khỏe mạnh lắm. Được
rồi! Đó mới chính là con ta. - Phụ thân Thiết Trụ vui vẻ nói.
Lúc này, một phụ nhân có nét mặt già nua, từ trong phòng bước ra, ngơ ngác nhìn Vương Lâm mà chảy nước mắt.
Vương Lâm tiến đến quỳ gối trước mặt phụ nhân, thấp giọng nói:
- Mẹ! Thiết Trụ về thăm mẹ đây.
- Ngươi...ngươi làm sao lại nhẫn tâm, năm năm không trở về nhà lấy một
lần. Trong lòng ngươi rốt cuộc là có cha mẹ hay không? Năm năm nay, lúc
nào ta và cha ngươi cũng nhắc đến ngươi... - Vừa nói, mẹ hắn vừa ôm lấy
Thiết Trụ mà khóc.
- Đúng là đàn bà. Con nó là tiên nhân hiển nhiên phải lấy đại sự làm
trọng. Bà xem bà như vậy còn ra cái thể thống gì nữa? Để cho người ta
thấy người ta cười cho. Tiểu Lục, ngươi về đi. Mấy ngày nữa không phải
đến đây. Chờ bao giờ Thiết Trụ đi ta sẽ gọi ngươi. - Cha Thiết Trụ trừng
mắt nhìn vợ mình một cái rồi xoay người nói với gã họ đồ.
Tiểu Lục mặt mày hớn hở, vội vàng đồng ý. Ánh mắt hắn hâm mộ nhìn Vương Lâm.
Hôm đó, mẹ Vương Lâm chuẩn bị một bàn đầy thức ăn. Tất cả đều là thứ mà
trước đây hắn thích. Cả nhà quây quần bên mâm cơm nói về những chuyện
xảy ra trong năm năm.
Mấy năm nay, Vương Lâm đã không ăn đồ ăn của nhân gian, nhưng vẫn cảm thấy ngon miệng với những thứ mà mẹ tự tay làm.
Trong lúc nói chuyện, cha mẹ hắn hỏi thời gian qua, Hằng Nhạc phái có
chuyện gì xảy ra hay không? Vương Lâm do dự một chút rồi nói dối Hằng
Nhạc phái chuyển dịa điểm, sau này mình cũng không thể thường xuyên về
nhà. Cha mẹ hắn thấy vậy cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn hắn chú ý sức
khỏe.
Năm năm vừa qua, trong nhà có rất nhiều thay đổi. Nhờ có Tứ thúc giúp
đỡ, cha hắn đã lấy lại được phần gia sản thuộc về mình. Từ đó mà cuộc
sống cũng đỡ vất vả.
Bây giờ, cha hắn cũng không còn điêu khắc gỗ nữa mà thu mấy tên đệ tử để dạy kỹ thuật của mình.
Tiểu Lục chính là một trong những tên đệ tử thông minh nhất. Cơ bản hắn đã học được khoảng chừng sáu phần kiến thức.
Vương Lâm nghe thấy vậy, cười nói:
- Cha! Vừa rồi con nhìn tiểu Lục điêu khắc rất đẹp mà. Sao cha lại nói là không được?
Cha Vương Lâm hừ một tiếng, nói:
- Kém xa lắc. Những người này không có một người nào có thể so được với
ngươi. Lúc ngươi mới tám tuổi, ta đã dạy ngươi điêu khắc gỗ, khi đó còn
tốt hơn bọn chúng rất nhiều.
Mẹ Thiết Trụ trìu mến nhìn con trai mình, nói tiếp:
- Đúng thế. Thiết Trụ của chúng ta từ nhỏ đã thông minh hơn người. Mẹ
nói con nghe, mấy năm nay có không ít bà mối tới đây. Mẹ nghe nói tiên
nhân cũng có thể lập gia thất. Nếu con đã về thì đừng di vội, tốt nhất
là cưới cho mẹ một đứa con dâu.
Vương Lâm ngẩn người, cười khổ, nói:
- Mẹ! Con mới có bằng này tuổi. Mẹ đừng bận tâm tới việc đó.
- Ranh con! Bằng tuổi người trong thôn, con người ta đã chạy khắp nơi
rồi đây. - Mẹ Thiết Trụ tức giận, trừng mắt nhìn Vương Lâm.
Vương Lâm sờ mũi, nói:
- Mẹ! Đây là một việc quan trọng. Chờ mấy năm nữa, con sẽ dẫn về cho mẹ một người có được không?
Cha Thiết Trụ thấy bà vợ còn định nói tiếp, vội ho một tiếng, nói:
- Mẹ nó kìa! Con chúng ta là tiên nhân làm sao có thể tìm một người vợ
là người bình thường được? Ý của Thiết Trụ là tìm một người con dâu là
tiên nhân về hiểu chưa?
Mẹ Thiết Trụ im lặng, thầm nghĩ:
- Tiên nhân thì có gì tốt. Là tiên nhân thì năm năm chẳng thấy về nhà
một lần. Nếu ta có một đứa con dâu là tiên nhân thì có khi mười năm cũng
chẳng thấy mặt chúng.
Quyển 1: Thiếu niên bình thường
Chương 71: Lại 4 Năm
Nhóm dịch: Võ Gia Trang
Nguồn: Sưu tầm
Nằm trên giường, trong căn phòng nhỏ của chính mình, với tu vi bây giờ,
Vương Lâm chẳng hề thấy buồn ngủ. Hắn ngồi dậy nhìn ra cửa sổ, tay phải
lấy ra một cái hồ lô, uống một hớp to.
- Muốn đột phá Ngưng Khí kỳ, đạt tới Trúc Cơ đòi hỏi linh khí quá nhiều.
Có lẽ phải bắt tay vào chuẩn bị sớm một chút. - Vương Lâm thì thào nói.
- Đúng thế! Tiểu tử! Lúc nào thì ngươi định đi tìm tài liệu mang Mộc thuộc tính để hoàn thiện Ngịch Thiên châu? - Tư Đồ Nam hỏi.
- Trước tiên cần tìm một nơi gần đây để bế quan, tranh thủ tu luyện tới
Trúc Cơ kỳ. Đồng thời theo dõi xem Chu Bằng thế nào. Nếu tất cả mọi
chuyện bình thường thì chúng ta rời khỏi đây. - Vương Lâm trầm ngâm một
chút, nói.
Một đêm trôi qua. Mấy ngày tiếp theo, Vương Lâm vẫn làm bạn bên cạnh cha
mẹ. Sau khi ở nhà được nửa tháng, Vương Lâm cáo biệt cha mẹ, hóa thành
đạo cầu vồng biến mất nơi chân trời.
Lần này ra đi, trong lòng Vương Lâm có chút buồn bã. Hắn cũng không biết, bao nhiêu năm nữa mới có thể trở về, có khi cả đời...
Vốn chỗ thường dùng để bế quan là những cái động nơi vách núi, nhưng
Vương Lâm nghĩ kỹ rồi bỏ qua những chỗ như vậy. Hắn tu luyện khác với
mọi người nên phải có nguồn nước. Nếu không cho dù là nơi có động thiên
phúc địa hắn cũng không lựa chọn. Quan trọng nhất là nơi này quá gần
Hằng Nhạc phong, nên rất nguy hiểm.
Vương Lâm tìm kiếm khắp xung quanh, cuối cùng đến một ngọn núi trọc, tìm
được một cái động. Bên trong có nước, xung quanh lại có nhiều phân thú,
chứng tỏ dã thú thường xuyên tới đây. Sau khi kiểm tra bên trong động
một cách kỹ càng, xác định không có gì khác, hắn liền lập tức dùng Dẫn
Lực thuật điều khiển một số hòn đá phá hỏng cửa động.
Từ đó, trong động hoàn toàn bị phong bế, Vương Lâm bắt đầu bế quan tu luyện lần thứ hai.
Thời gian trôi qua cực nhanh, trong nháy mắt đã trải qua bốn năm
Những người trong Hằng Nhạc phái trên Tượng Xà sơn từ từ lãng quên Vương
Lâm. Tất cả đều nghĩ hắn đã chết ở bên ngoài. Ngay cả, Lưu Văn và lão
phụ nhân họ Vương cũng cảm thấy có chút tiếc nuối.
Cao hứng nhất chính là Lữ Tung. Hắn gần như trỏ thành Đại sư huynh của đám đệ tử nội môn trong môn phái.
Còn về đám người Hoàng Long chân nhân do không tiếp xúc với Vương Lâm
nhiều lắm, chỉ sau khi hắn hiển lộ thực lực mới để ý tới. Vì vậy sau bốn
năm không thấy hắn quay trở lại, bọn họ cũng dần quên lãng.
Một năm đầu tiên khi bế quan, Vương Lâm vẫn thường xuyên liên lạc với
Chu Bằng, biết được đám cao thủ từ Trúc Cơ kỳ của Huyền Đạo tông bế quan
sau núi, không đi ra ngoài. Vì vậy mà sự khác lạ của Chu Bằng cũng
không có người nào phát hiện. Hơn nữa, hắn có thân phận là đại đệ tử nên
trong đám đệ tử của Huyền Đạo tông không có người nào dám chọc. Điều
này càng khiến cho hắn dễ dàng dò xét. Sau khi Chu Bằng âm thầm giải
quyết mấy tên đệ tử có liên quan tới Hằng Nhạc phái. Chuyện liên quan
đến Vương Lâm cũng dần bị mọi người lãng quên.
Bên ngoài cái động mà Vương Lâm bế quan, vốn ban đầu chỉ có vài hòn đá
nhưng lúc này đã mọc đầy cây cối. Cho dù lại gần cũng khó có thể phát
hiện ra được.
Bốn năm qua, nơi này đã trở thành vị trí cho dã thú tụ tập. Cũng có một
số loại dị thú quý hiếm thường xuyên quanh quẩn ở đây mà hấp nạp.
Đúng vào hôm nay, trên bầu trời chợt xuất hiện hai đạo cầu vòng. Chỉ
thấy hai nam một nữ, điều khiển kiếm quang, bay tới nơi này. Người đi
đầu là một trung niên mặc hắc y. Ánh mắt hắn sắc lóe lên như điện, thân
thể đứng giữa không trung, phát tán hơi thở ra xung quanh, giống hệt như
một vị tiên. Dưới chân hắn có một thanh tiểu kiếm màu xanh biếc, trên
mũi kiếm lóe ra hàn quang lạnh người.
- Tam sư huynh! Lần này ngươi phải giúp ta chọn một ít tinh thú có linh
tính đấy. Tháng sau là bắt đầu tranh đoạt một suất tiến vào sau núi tỷ
thí rồi. Nếu ta có tinh thú làm kiếm linh thì nhất định sẽ chiến thắng. -
Bên cạnh người trung niên có một nữ tử dung mạo xinh xắn, hai hàm răng
trắng, thanh âm giống như tiếng chim hót, vô cùng êm tai.
Nếu Vương Lâm nhìn thấy người con gái đó chắc chắn sẽ cảm thấy quen mắt.
Nàng đúng là cô gái họ từ hơn bốn năm trước đã thầm mến Vương Trác. Bốn
năm trôi qua, từ một thiếu nữ ngây thơ đã trở thành một người con gái
xinh xắn, đôi mắt đẹp lại càng thêm mê người.
Ánh mắt trung niên nhân có chút hoảng hốt, một lúc sau mới định thần lại, vội gật đầu, nói:
- Sư muội! Ngươi cố gắng có thể vào được sau núi. Lần này ta giúp ngươi
bắt tinh thú xong cũng phải bế quan tiềm tu một thời gian.
Đứng bên cạnh nữ tử là một thiếu niên khoảng chừng tám chín tuổi, đang ôm chặt lấy nữ tử, khuôn mặt trắng bệch, la lớn:
- Sư huynh! Sư tỷ! Các người bay nhanh quá. Hai mắt ta không mở ra được đây này. Nếu tới rồi thì xuống nhanh lên.
Nữ tử họ Từ nhoẻn miệng cười, nói:
- Tiểu sư đệ! Đáng nhẽ ngươi không nên đi theo. Đã nói tu vi của ngươi
chưa đủ mà ngươi không tin. Mới có tốc độ như vậy mà ngươi đã không chịu
được.
Trung niên nhân quay đầu lại, liếc mắt nhìn hai người một cái rồi trầm giọng nói:
- Tiểu sư đệ! Mặc dù ngươi có tư chất tuyệt hảo nhưng một chút như thế
đã không chịu được thì làm thế nào có thể tu tiên được đây?
Thiếu niên hiển nhiên rất sợ người trung niên, ngoan ngoãn nói:
- Tam sư huynh! Ta biết mình sai rồi.
Nữ tử họ Từ điểm vào trán thiếu niên một cái, cười nói:
- Tiểu sư đệ! Ngươi chờ một lát là xong. Chúng ta bắt tinh thú xong liền trở về môn phái.
Thiếu niên vội vàng gật đầu, nhỏ giọng nói:
- Sư tỷ! Ngươi là nhân vật thiên tài của Huyền Đạo tông chúng ta. Mới
chỉ bốn năm đã từ tầng thứ tư, đạt tới tầng thứ bảy của Ngưng Khí kỳ.
Lần này bắt được tinh thú làm Kiếm linh chắc chắn sẽ trở thành cao thủ
trong môn phái. Sau này, Lý Sơn đến bắt nạt ta, ngươi giúp ta đấy nhé.
Nữ tử lắc đầu, cười khổ, nói:
- Nếu nói thiên tài thì phải nhắc tới Phong sư huynh! Tu vi của hắn rồi
sẽ vượt qua đại sư huynh, sắp đột phá tầng mười ba rồi. Còn có Liễu Mi
sư tỷ, nghe nói cũng đạt tới tầng thứ mười hai. Bọn họ đều là những đệ
tử nòng cốt của Huyền Đạo tông nên có được tư cách tiến vào sau núi. Còn
ta thì khác. Ta xuất thân từ Hằng Nhạc phái, vì vậy phải tham gia tranh
đoạt một suất mới có hy vọng.
Trung niên nhân đứng bên hừ một tiếng, bất mãn nói:
- Liễu Phong tiểu tử nếu không nhờ tiến vào sau núi thì làm gì mà tu
luyện nhanh như vậy? Năm đó lão tổ phát hiện được phía sau núi của Hằng
Nhạc phái nên mới muốn tới đây. Nếu không có lão tổ, Liễu Phong làm sao
có thể tu luyện nhanh như vậy? Mặc dù thiên tư của hắn rất tốt, nhưng
nếu không có một lượng lớn linh khí thì làm sao mới có mấy năm đã có thể
đột phá được?
Nữ tử họ Từ thản nhiên cười, chuyển đề tài hỏi:
- Tam sư huynh! Ta nhớ bốn năm trước nơi đây không giống như thế này.
Tại sao mới có bốn năm lại có nhiều dị thú trong núi tới đây hít thở như
vậy?
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Phong™