Cực Đạo Tinh Thần
Tác giả: Dực Phong Trảm
Quyển 1: HỒNG MÔNG CHI BIẾN
Chương 6: THIÊN CHÂU HÓA VĂN
Dịch giả: YangDao
Nguồn: Lương Sơn Bạc
Trở lại Tần Mông vũ trụ, tân thần giới Tử Huyền phủ, mọi người như trước đều bận chuyện của mình. Tử Huyền phủ, hoa viên, bên một chiếc bàn đá, Tần Đức, khương Lan đang uống trà, nói chuyện phiếm.
“Tần Đức a, ngươi nói Tiểu Vũ này mấy năm nay đang làm gì đây? Đã một ức năm rồi!”
“Không biết a, bất quá ta không lo lắng cho Tiểu Vũ, mà ngay cả vũ trụ này đều là của Tiểu Vũ, Tiểu Vũ từng nói qua, linh hồn của nó có một nửa cùng vũ trụ này dung hợp, chỉ cần vũ trụ bất diệt, nó sẽ không chết.”
“Đúng vậy, không nghĩ tới một tiểu nhân vật ở phàm nhân giới năm đó, hiện giờ phát triển thành tồn tại vượt qua cả Thiên Tôn, thật sự là không thể ngờ được.” Khương Lan cảm thán, ở trong lòng ông tình cảm đối với Tần Vũ giống như là con ruột của mình, ông nhìn Tần Vũ phát triển, hiện giờ hồi tưởng lại, chuyện cũ vẫn như hiện ra trước mắt. Đột nhiên chỉ cảm thấy bên tai truyền đến một đạo thanh âm, từ xa mà đến, “Lan thúc, cha...” Khương Lan cùng Tần Đức hai người kinh ngạc đạo hắc sắc thân ảnh trước mặt, một ức năm, lần đầu tiên chia ly lâu như thế, hai người trong lòng tưởng niệm là khó tránh khỏi.
Tần Vũ, Khương Lan, Tần Đức ba người đứng nhìn nhau, ai cũng không mở miệng. Không bao lâu, đám người Khương Lập, Tần Tư, Hầu Phí, Tử Hà, Hồng Vân, Hắc Vũ, Bạch Linh, Tần Phong, Tần Chính lần lượt xuất hiện, nhìn một đám người trước mắt, bọn họ mỗi người trên mặt đều lộ ra ý tươi cười, nhất là Khương Lập, Tần Vũ có thể cảm nhận được trong lòng nàng vô cùng vui sướng, một chút lo lắng ban đầu cũng theo sự trở về của Tần Vũ mà tiêu tan. Tần Vũ không khỏi cảm thán, lần này đi thật là lâu a, dĩ vãng coi như là đi ra ngoài sáng tạo tính mạng, hoàn thiện vũ trụ, mỗi lần nhiều nhất cũng mấy ngàn vạn năm sẽ trở lại một lần, mà lần này, đã đi đến là một ức năm.
Một lúc lâu, ai cũng không mở miệng, vẫn là Hầu Phí phá tan trầm mặc trước, nói: “Dát dát, đại ca, đã trở về cũng không nói, hắc hắc, lần này đi đúng là lâu a!”
Tần Vũ khẽ cười nói: “Đúng vậy, lâu rồi không gặp, thật là nhớ mọi người.” Đối với Tần Vũ mà nói, dĩ vãng lúc còn chưa thể dừng chân, hắn ẩn nhẫn không phát, luôn đem thắc mắc của người nhà, giấu nỗi nhớ thật sâu trong đáy lòng, hiện giờ vũ trụ của hắn đã đạt tới hoàn mỹ, khiến cho người nhà của hắn đều có nơi dừng chân, đối với hắn mà nói hưởng thụ chính là cùng người nhà ở cùng nhau.
Khương Lập mỉm cười, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Tần Vũ, Tần Vũ đồng dạng cũng nhìn nàng, hai người trong lúc đó đã không cần ngôn ngữ, đơn giản một ánh mắt, hai người có thể hiểu trong lòng đối phương đang suy nghĩ gì?
Khương Lan nhìn Tần Vũ: “Tiểu Vũ a, cùng chúng ta chỉ nói vậy thôi! Mấy năm nay con có việc gì không, tân vũ trụ tựa hồ xuất hiện chút biến hóa.”
Tần Vũ gật đầu, nghiêm mặt nói: “Đích xác, mấy năm nay con cùng đại ca Hồng Mông, nhị ca Lâm Mông, ở trong Hồng Mông không gian quả thật phát hiện một ít việc kì diệu, ít nhất trước mắt chỉ có thể khẳng định chính là ngoài Hồng Mông không gian khẳng định còn có không gian cao cấp hơn.”
“Không gian bên ngoài Hồng Mông không gian, đó là gì?” Hầu Phí kinh ngạc. Mà còn lại mọi người cũng biểu hiện vẻ mặt hoảng sợ, đối với thực lực của Tần Vũ, bọn họ đã là không thể đạt được, hiện giờ Tần Vũ phát hiện không gian cao cấp hơn, như vậy thực lực của người ở đó sẽ như thế nào?
Tần Vũ lắc đầu, nói: “Không biết, trước mắt chỉ là có một cái thông đạo, xưng là thiên lộ, chúng ta còn chưa đi qua, cũng không nắm chắc đi được, trước mắt trở về là gia tăng thực lực của bản thân.”
“Gia tăng thực lực, chẳng lẽ thực lực của đại ca còn có thể tiếp tục tăng?” Hắc Vũ ở một bên ngạc nhiên.
“Xác thực, từ sau khi Tần Mông vũ trụ hoàn mỹ đến nay, ta cũng tưởng rằng thực lực của chính mình đã đạt tới đỉnh phong, nhưng trước đó không lâu, ta tu luyện ra Hỗn Độn thiên châu, thực lực so với khi vũ trụ hoàn mỹ còn mạnh hơn mấy phần.”
“Hỗn Độn thiên châu, cha, đó là vật gì?” Tần Tư ở một bên cũng rất tò mò.
“Hỗn Độn thiên châu rất quỷ dị, ngay cả cha cũng chưa hoàn toàn chưởng khống được, lần này trở về chính là để có thể hoàn toàn hiểu rõ và chưởng khống được Hỗn Độn thiên châu.” Tần Vũ nhớ tới Hỗn Độn thiên châu, lại càng phát giác được nhìn không thấu hạt châu thần bí này, từ sau khi rời khỏi phiến khu vực quỷ dị đó, Hỗn Độn thiên châu lại trở về ẩn trong trán, nếu không, trở về, mọi người phát hiện trên đầu hắn có thêm một con mắt, sẽ có vẻ mặt như thế nào, Tần Vũ ngẫm lại vẫn cảm thấy sợ.
“Dát dát, đại ca vẫn là đại ca! Đợi một ngày nào đó Hầu gia ta cũng nhất định phải đi xem cái không gian này một lần cho biết.” Hầu Phí hét lớn.
Mọi người mỉm cười, chỉ nghe Tần Tư nói: “Cha, đã như vậy, vậy ngươi nhanh tu luyện a, con cũng muốn bế quan, một ngày nào đó con muốn vượt qua cha.” Trong lòng Tần Tư, phụ thân vĩnh viễn là người hắn sùng bái nhất, cũng là người hắn muốn vượt qua nhất.
Tần Vũ gật đầu, nói: “Ân! Vậy ta đi trước.” Vừa nói liền xuyên qua mọi người, lúc đi qua gần Hắc Vũ, thân thể có chút dừng lại, lập tức nghênh ngang rời đi.
Trong một gian tĩnh thất của Tử Huyền phủ, Tần Vũ ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, lẳng lặng cảm thụ được biến hoá mà Hỗn Độn thiên châu mang lại. Hỗn Độn thiên châu thần bí khó lường, lẳng lặng xoay quanh trán, không ngừng tản ra khí tức khó hiểu, lần lượt gột rửa thể xác và tinh thần của Tần Vũ, khí tức rất quỷ dị nhưng cũng rất thần kỳ, Tần Vũ có thể cảm giác được thân thể của chính mình đang ở từ từ thay đổi, cường độ thân thể so với huyền hoàng bất diệt chi thân lại muốn cường thịnh hơn rất nhiều, nhưng vẫn từng bước gia tăng.
Đột nhiên, Hỗn Độn thiên châu cấp tốc xoay tròn, một đạo hắc sắc quang mang như có như không bắn đến, chạy dọc theo các bộ vị trên thân Tần Vũ, Tần Vũ chỉ cảm thấy hắc sắc quang mang này dần dần biến thô, cùng lúc đó Hỗn Độn thiên châu đang không ngừng nhỏ đi, dần dần trở về hư vô.
Thiên châu biến mất là Tần Vũ sở liệu chưa kịp, nhưng Tần Vũ có thể cảm giác được, đây cũng không phải chuyện xấu, vũ trụ cũng vẫn tồn tại. Hắc sắc quang mang chạy được một vòng khắp toàn thân, thân thể của Tần Vũ trước kia cũng không có tốc độ cường hóa như vậy, trước mắt cường độ của thân thể đúng là so với huyền hoàng bất diệt thể tăng một lần có dư... Hai lần...... Bốn lần, từ từ tăng trưởng đến năm lần, sẽ không tiếp tục tăng trưởng.
Lúc này hắc sắc quang mang cũng không tiếp tục chạy quanh thân Tần Vũ, trong nháy mắt toàn bộ hướng tới đầu não của Tần Vũ dũng mãnh lao tới, Tần Vũ chỉ cảm thấy đại não đau đớn không thôi, cường hành áp chế cơn đau, tâm thần Tần Vũ tập trung cao độ, chú ý đến nhất cử nhất động của đạo hắc sắc quang mang kia.
Hắc sắc quang mang tụ tập cùng một chỗ, không ngừng thu nhỏ lại, phóng đại, lại thu nhỏ lại, lại phóng đại... Như thế tuần hoàn không biết bao nhiêu lần, hắc sắc quang mang sau nhiều lần co duỗi, dần dần hình thành một người đồ văn kì diệu, quỷ dị, huyền ảo.
Mi tâm Tần Vũ đột nhiên bắn ra một đạo hắc sắc quang mang, mà đạo hắc sắc quang mang, trực tiếp vượt qua không gian, bắn thẳng về phía Hồng Mông không gian, đến trung tâm khu vực đầy sương mù kia. Bất quá Tần Vũ không biết việc này, hắn trường kỳ chịu đựng sự đau đớn của đại não, tinh thần của Tần Vũ nhanh chóng tiến đến giới hạn.
Sau khi hắc sắc quang mang bắn ra từ mi tâm, trong lúc đó mi tâm của Tần Vũ hiện ra một hắc sắc đồ vân, chính là hắc sắc quang mang trước kia hình thành đồ văn kì diệu, quỷ dị, huyền ảo kia. Tần Vũ chỉ cảm thấy ý nghĩ thật nhẹ nhàng, một cỗ khí tức thanh lương tràn ngập đại não của Tần Vũ, giờ phút này tinh thần của Tần Vũ đang nhanh chóng khôi phục.
Một lúc lâu, Tần Vũ “bá” mở hai mắt ra, cùng lúc đó cả Tần Mông vũ trụ không ngừng chấn động, nhất là tân thần giới, bầu trời một mảng hôn ám, một đạo hắc săc thần bí đồ văn xuất hiện trên không trung thần giới, đúng là đạo thần bí đồ văn trên trán Tần Vũ.
Tân thần giới, Đông Cực Thánh Hoàng Quân Lạc Vũ đang ngồi ngay ngắn trên Đông Cực Vẫn Lôi sơn Lôi Cực điện, đối với biến hoá của thần giới trong thời gian vài ức năm gần đây hắn cũng có thể đoán, làm tân thần giới bản thổ thế lực, hắn cùng Trì Thanh, Nam Cung Hỏa, Gia Cát Vân bốn người đều biết rằng chúa tể chính thức của tân thần giới không phải là Thánh Hoàng bọn họ, mà là Tần gia trên tôn giả sơn, đối với Tần gia thực lực mạnh bao nhiêu, bọn họ không một chút hiểu rõ, nhưng chỉ một người của Tần gia, đã đủ để cho bọn họ kinh hãi run sợ, đã đủ để hủy diệt bọn họ, đó chính là Tần Vũ.
Bất quá đối với Tần Vũ, Quân Lạc Vũ, Trì Thanh bọn họ cũng không lo lắng, trước mắt hết thảy đều là Tần Vũ cho bọn hắn, huống hồ làm bằng hữu của Tần Vũ, trợ giúp Tần Vũ quản lý tốt tân thần giới, thậm chí cả vũ trụ, bọn họ cũng không có bất cứ oán hận gì, hơn nữa chỉ cần làm tận tâm hết sức, Tần Vũ cũng không có lý do làm khó bọn họ.
Đột nhiên, Quân Lạc Vũ chỉ cảm thấy lồng ngực phảng phất đã bị công kích, cả người sắc mặt trắng bệch không còn chút máu, từ chỗ ngồi trên đại điện ngã xuống, một đạo tử sắc quang đoàn từ thể nội Quân Lạc Vũ bay ra, hướng tới ngoài điện bay đi. Quân Lạc Vũ nhìn tử sắc quang đoàn kia, hét to một tiếng: “Lôi chi bản nguyên!” Lập tức đuổi theo.
Cùng thời gian, thất đại thánh hoàng kia đều gặp tình huống như vậy, chỉ thấy một đám quang đoàn từ bốn phương tám hướng bay lại, chúng nó hướng tới một nơi, đó chính là đồ án thần bí trên bầu trời kia.
Kim sắc quang đoàn, kim chi bản nguyên.
Lục sắc quang đoàn, mộc chi bản nguyên.
Lam sắc quang đoàn, thủy chi bản nguyên.
Hồng sắc quang đoàn, hỏa chi bản nguyên.
Hoàng sắc quang đoàn, thổ chi bản nguyên.
Tử sắc quang đoàn, lôi chi bản nguyên.
Hắc sắc quang đoàn, ám chi bản nguyên.
Bạch sắc quang đoàn, quang chi bản nguyên.
Bát đại bản nguyên từ bốn phương tám hướng bay lại, một đám chậm rãi hoà vào giữa hắc sắc đồ văn trên bầu trời kia. Bát đại Thánh Hoàng ngây ngốc nhìn bản nguyên chi lực, bị thần bí hắc sắc đồ văn hút lấy, thẳng đến hắc sắc đồ văn kia liền biến mất. Phía dưới đồ văn đám người bát đại Thánh Hoàng nhìn nhau.
Tử Huyền phủ, trong gian tĩnh thất, Tần Vũ hoàn toàn biết toàn bộ quá trình bát đại bản nguyên bị hắc sắc văn chương, hắn lẳng lặng cảm thụ được hắc sắc văn chương giữa mi tâm, lẩm bẩm nói: “Thật thần kỳ a, thần bí văn chương này đến cùng là gì, vốn ta hoà một nửa linh hồn vào vũ trụ căn nguyên kia, hiện giờ đã hoàn toàn hoà vào giữa hắc sắc văn chương này, đối với chưởng khống Tần Mông vũ trụ lại càng đạt tới mức độ cao hơn, bất quá tựa hồ văn chương này còn chưa hoàn thiện a, bất quá thực lực trước mắt, Hồng Mông không gian phiến khu vực kia, hẳn là có thể tiến vào. Ha ha!” Nháy mắt, trong tĩnh thất đã không có một bóng người, chỉ còn lại tiếng cười của Tần Vũ quanh quẩn trong tĩnh thất.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Cực Đạo Tinh Thần
Tác giả: Dực Phong Trảm
Quyển 1: HỒNG MÔNG CHI BIẾN
Chương 7: HUYNH ĐỆ ĐÀM TÂM
Dịch giả: YangDao
Nguồn: Lương Sơn Bạc
Tân thần giới, nơi hắc sắc đồ văn biến mất, tám vị Thánh Hoàng như trước đứng ngây ngốc ở đó, có vài Thánh Hoàng trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Bản nguyên, bản nguyên, tại sao tập trung, tại sao lại biến mất.”
Đối với những thánh hoàng này mà nói, bản nguyên chi lực là căn bản cho chỗ đứng của bọn họ ở tân thần giới, hiện giờ bản nguyên chi lực biến mất, đối với bọn họ mà nói, không thể nghi ngờ là đả kích trầm trọng, đương nhiên mấy vị Thánh Hoàng lĩnh ngộ thời gian tĩnh chỉ thì có vẻ trầm ổn hơn nhiều, trong đó bao gồm Quân Lạc Vũ cùng Trì Thanh.
Quân Lạc Vũ nhìn bầu trời, nói: “Thanh Đế tiền bối, ngươi nói tình huống lần này có phải là kiệt tác của Tần Vũ không, lần trước Hồng Mông Linh Khí tràn đầy tân thần giới cũng vậy, lần này lại xuất hiện thần bí đồ văn, đem bản nguyên chi lực của chúng ta lấy đi.”
Thanh Đế cười khổ lắc đầu, nói:“Ai biết được, thực lực của Tần Vũ quá mạnh, chúng ta cùng hắn chênh lệch quả thực là một trời một vực, hiện giờ mặc dù là lấy đi bản nguyên của chúng ta, đối hắn mà nói cũng là vô cùng dễ dàng. Dù sao này cả vũ trụ đều là của hắn.”
Tần Vũ đứng ở một nơi trong tân thần giới chính nhìn cử động của bát đại Thánh Hoàng phía dưới, mặc dù bản nguyên chi lực không có, tác dụng của bát đại Thánh Hoàng cũng không phải là chuyện đùa, bọn họ mấy năm nay giữ gìn trật tự của tân thần giới công không thể phủ nhận, không có bọn họ, tân thần giới không biết sẽ thành ra thế nào.
Tâm ý vừa động, Tần Vũ hướng về Quân Lạc Vũ cùng Trì Thanh truyền âm: “Quân huynh, Trì Thanh tiền bối, bản nguyên chi lực, chính thực là tại hạ gây nên, hiện giờ bản nguyên quy nhất, còn muốn phân hóa ra là không thể. Quân huynh, Trì Thanh tiền bối, ta không tiện hiện thân, các người vẫn như cũ là thần giới bát đại Thánh Hoàng, vì đền bù các người, ta quyết định giúp các ngươi một lần nữa tế luyện vài kiện Hồng Mông linh bảo.” Dứt lời, tiện tay thu lại, Hồng Mông linh bảo trong cơ thể bát đại Thánh Hoàng đều bay ra ngoài cơ thể, phiêu hướng không trung, biến mất không thấy.
Nhất thời ngoại trừ Quân Lạc Vũ cùng Trì Thanh ra, còn lại mọi người đều luống cuống, mất đi bản nguyên chi lực đã rất không thoải mái rồi, hiện giờ lại mất đi nhất lưu Hồng Mông linh bảo, nói bọn họ tiếp nhận thế nào? Quân Lạc Vũ cùng Trì Thanh hai người nhìn nhau cười, Trì Thanh cất cao giọng nói: “Các vị, mọi người thường ngày không phải là người bình tĩnh chững chạc sao? Sao lại kinh hoảng như thế chứ?”
Nam Cực Thánh Hoàng Đông Phương Sóc cấp bách cả giận nói: “Ngươi là ngươi, ta là ta, các ngươi đã lĩnh ngộ thời gian tĩnh chỉ, còn ta thì sao? Thời gian gia tốc dù sử dụng tốt đến đâu, ở trước mặt các ngươi cũng vô lực phản kháng, hiện giờ mất đi bản nguyên, mất đi Hồng Mông linh bảo, còn có tư cách gì cùng các ngươi ngang bằng.” Đông Phương Sóc vốn là người tâm cao khí ngạo, dĩ vãng bằng vào Hồng Mông linh bảo cùng mộc chi bản nguyên, còn còn có thể cùng Quân Lạc Vũ và Trì Thanh liều mạng, hiện giờ cái gì cũng không còn, hắn có thể không lo lắng, có thể không cấp bách sao?
Quân Lạc Vũ ở một bên thấy thế cảm thấy buồn cười, vội vàng khuyên nhủ: “Đông Phương huynh, hà tất chú ý như vậy chứ? Được mất vốn chỉ cách nhau một sợi tóc, nói không chừng một hồi có thể có vật tốt hơn đó, ha ha!”
Đông Phương Sóc dần dần bình phục tâm cảnh của mình, hiếu kỳ nhìn Quân Lạc Vũ cùng Trì Thanh hai người, thấy bọn họ hai người khí định thần nhàn. Nhất định là có cơ sở, nói: “Hừ, tại hạ tạm thời tin các người một lần.” Dứt lời, quay đầu đi không hề liếc bọn họ lần nào.
Còn lại chúng Thánh Hoàng cũng nghe tới rồi bọn họ nói chuyện, hiển nhiên cũng tin vài phần, cũng đều tự bình phục tâm cảnh, yên lặng nhìn trời cùng đợi.
Chỉ chốc lát, trên bầu trời một đạo liệt phùng xẹt qua, tám kiện Hồng Mông linh bảo bị mất tích lần nữa xuất hiện, đều rơi vào trong tay các thánh hoàng, các thánh hoàng đều mừng không kiềm chế được, trên mặt lộ ra mất mà có lại được liền tươi cười hài lòng.
Một đạo thanh âm trầm ổn vang lên bên tai chúng Thánh Hoàng, “Căn nguyên đã quy nhất, các vị không nên chờ nữa, nhất lưu Hồng Mông linh bảo đã tiến giai thành Thiên Tôn linh bảo, trên mặt đều có thêm vào thuộc tính biến hoá của bản thân các vị, so với uy lực khi các vị dùng bản nguyên kết hợp linh bảo chỉ hơn chứ không kém. Trật tự của tân thần giới còn cần các vị giữ gìn nhiều hơn.”
“Đây... Đây dĩ nhiên là Thiên Tôn linh bảo, ha ha!” Đông Phương Sóc có thể cảm giác được uy áp mà linh bảo mang lại, cảm thấy mỹ mãn bèn hướng Quân Lạc Vũ hai người nói lời cảm tạ, rồi rời đi.
Còn lại chúng Thánh Hoàng, bao gồm Quân Lạc Vũ cùng Trì Thanh cũng phân biệt cáo từ, về thánh thành của chính mình.
Trong Tử Huyền phủ, Tần Vũ đứng giữa tiểu hoa viên, không khỏi nhớ tới tình cảnh ngày đó khi mới trở về. Tần Vũ vốn chuẩn bị rời đi, Đúng lúc Hắc Vũ đi ngang qua, cũng là nghe thấy trong miệng Hắc Vũ không ngừng nhắc tới: “Không gian mới, Hỗn Độn thiên châu, không gian mới, Hỗn Độn thiên châu...” Tần Vũ lúc ấy biết tâm tình của Hắc Vũ, bất đắc dĩ nhẹ giọng thở dài, trong lòng nghĩ đến “Ba huynh đệ chúng ta nên hảo hảo nói chuyện”.
Hắc Vũ cùng Hầu Phí đều đang ở trong tĩnh thất tiềm tu, đột nhiên bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc: “Phí Phí, Tiểu Hắc, đến tiểu hoa viên, lại đây gặp ta.” Hắc Vũ cùng Hầu Phí chỉ nháy mắt đã tới trước mắt Tần Vũ rồi.
Tần Vũ chỉ bàn đá, nói: “Ngồi đi, ba huynh đệ chúng ta lâu rồi không tụ lại.”
“Hắc hắc, đại ca, huynh thay đổi thật nhiều nga, vật giữa mi tâm kia là cái gì vậy?” Hầu Phí không chút khách khí nhìn chằm chằm Tần Vũ.
“Nga, cái này a, ta cũng không biết là vật gì, dù sao Hỗn Độn thiên châu của ta biến mất, liền thành khối ấn ký này.”
“Dát dát, nói như vậy, thực lực của đại ca lại vừa tăng trưởng?”
Tần Vũ gật đầu, nhưng càng thêm để ý thần thái của Hắc Vũ, mỗi khi nói thực lực của mình lại vừa tăng trưởng, trong mắt Hắc Vũ luôn hiện lên một tia giãy dụa, một tia mê võng, một tia buồn bã. Vừa lóe lên, Tần Vũ đã phát hiện ra rồi.
Tần Vũ trong lòng lặng yên thở dài, đối với Hắc Vũ hắn phi thường hiểu rõ, hiện giờ thực lực của chính mình ngày một tăng trưởng, còn Hắc Vũ vẫn đang dừng lại tại Thần Vương cảnh giới. Mà còn Hầu Phí nữa chứ? Nhìn như tùy tiện, mặc dù thường hỏi việc này, hơn nữa thoạt nhìn vẫn thay Tần Vũ hắn vui vẻ, kì thật nếu không, Tần Vũ có thể nhìn ra, trong lúc Hầu Phí cao hứng, trong lòng lại càng đem mất mát của chính mình chôn thật sâu, nhớ lúc đầu ba huynh đệ tại tiên ma yêu giới, người nào không cực mạnh, hiện giờ thực lực của chính mình cũng ngày một tăng, nhưng bọn họ lại dừng lại mấy vạn ức năm, trong lòng không khỏi sinh ra khúc mắc.
Đối với Tần Vũ mà nói, trừ Tần Phong, Tần Chính ra, địa vị của Hầu Phí, Hắc Vũ trong lòng hắn không thể so với hai vị trước, dù là Hồng Mông, Lâm Mông so ra vẫn kém địa vị của Hầu Phí cùng Hắc Vũ ở trong lòng hắn, nếu như hôm nay không đem chuyện nói rõ ràng, khúc mắc của huynh đệ ba người sẽ càng ngày càng sâu, thậm chí có thể gây hoà thuận thành sầu.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Cực Đạo Tinh Thần
Tác giả: Dực Phong Trảm
Quyển 1: HỒNG MÔNG CHI BIẾN
Chương 8: VỤ TRUNG MÔNG MÔN
Dịch giả: YangDao
Nguồn: Lương Sơn Bạc
Trong Tử Huyền phủ trên một con đường nhỏ, Tần Vũ một mình tản bộ, cảm thụ được hương hoa ven đường truyền đến. Giải quyết vấn đề của Hầu Phí, Hắc Vũ bọn họ, Tần Vũ cảm giác được cả người nhẹ nhàng.
Đạo thần bí hắc sắc văn chương giữa trán Tần Vũ hiển hiện rõ ràng, có vẻ là bắt mắt khác thường. Văn chương so với hỗn độn thiên châu càng thêm thần kỳ, sau khi bản nguyên quy nhất, Tần Vũ đối với cả Tần Mông vũ trụ hết thảy càng thêm hiểu rõ, Tần Mông vũ trụ cũng sinh ra một ít biến hoá vi diệu. Mà Tần Vũ đối với khí tức hắc sắc văn chương phát ra có cảm giác rất quen thuộc, nhưng như thế nào cũng không nhớ ra.
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng cười sang sảng của Hồng Mông: “Ha ha! Tam đệ, mau tới, hiện giờ hết thảy chuẩn bị đã xong, chúng ta sẽ chờ đệ!” Tần Vũ mỉm cười, đồng dạng truyền âm nói: “Chờ một chút, đệ nói với người nhà một tiếng, rồi đến ngay.”
Tần Vũ nhìn quanh bốn phía, tâm ý vừa động, tất cả mọi người trong Tử Huyền phủ đều nhận được truyền âm, không bao lâu liền xuất hiện trước mặt Tần Vũ. Khương Lập nhìn Tần Vũ, đã đoán được tâm ý của hắn, trong lòng có chút thở dài, lần này từ biệt không biết tới khi nào mới có thể gặp lại.
“Tiểu Vũ a, lần này gọi chúng ta có chuyện gì không?” Tần Đức mỉm cười nhìn Tần Vũ, nói.
“Cha, lần này con tới là muốn nói một tiếng từ biệt mọi người, hiện giờ vạn sự sẵn sàng, con cùng đại ca Hồng Mông, nhị ca Lâm Mông đã quyết định tới tìm hiểu địa phương kia một chút.”
Mọi người không nói, kì thật bọn họ đã sớm liệu đến có ngày này, thế giới mới hết thảy đều bất đồng, bọn họ biết Tần Vũ hiện tại thực lực không còn như trước, bọn họ rất có thể sẽ không gặp lại, lần này không biết sẽ xa cách bao nhiêu năm? Tần Vũ không biết, bọn họ cũng không biết.
Tần Vũ mỉm cười nhìn mọi người, kì thật hắn cũng biết suy nghĩ trong lòng mọi người, chỉ là ai cũng cũng không nói gì ngăn cản mà thôi. Tần Vũ khẽ cười nói: “Cũng không phải sinh li tử biệt, mọi người trầm mặc để làm gì? Yên tâm đi, ta sẽ chú ý chính mình, chỉ cần vũ trụ còn, ta vẫn còn an toàn.” Vừa nói nhìn về phía Hầu Phí, Hắc Vũ hai người, nói: “Phí Phí, Tiểu Hắc, đừng quên ước định của chúng ta, ta đợi các đệ.” Hầu Phí, Hắc Vũ gật đầu, ánh mắt lộ ra quang mang kiên định.
Khương Lập nhẹ nhàng tới bên cạnh Tần Vũ, nói nhỏ:“Vũ ca, đáp ứng muội, phải bảo trọng, muội chờ huynh.” Tần Vũ gật đầu, không nói gì thêm, chỉ cảm thấy vô hạn tình nghĩa quấn quanh trong lòng.
Kinh ngạc nhìn mọi người chốc lát, một lúc lâu, Tần Vũ phất tay, xoay người một cái biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Ở nơi sâu thẳm trong Hồng Mông không gian, bên bờ vụ khu kia, Hồng Mông, Lâm Mông, Tần Vũ ba người sóng vai mà đứng, Tần Vũ cũng phát hiện thần bí đồ văn kia trên mi tâm Hồng Mông, Lâm Mông hai người, văn chương của mỗi người hình thức, màu sắc cũng không giống nhau, Hồng Mông chính là màu lam, mà của Lâm Mông lại là màu đỏ. Tần Vũ có thể cảm giác được khí tức văn chương của bọn họ phát ra cùng của chính mình giống nhau như đúc, đều huyền ảo, thần bí, khó lường.
Nhìn vụ khu trước mắt, Tần Vũ vừa đến đã biết, loại vô danh chi khí này phát khí tức cùng khí tức của văn chương của mình độc nhất vô nhị, chỉ là khi so sánh với nhau, so với của mình thì hùng hồn hơn rất nhiều.
“Đại ca, nhị ca, chúng ta đi thôi, đệ có loại cảm giác, trong này tựa hồ có vật gì đó đang kêu gọi đệ.” Tần Vũ nhìn khu vực trước mắt, trong mắt thỉnh thoảng lộ ra tinh quang.
“Đúng, ta cũng có loại cảm giác này, hơn nữa cảm giác cùng văn chương kỳ quái giữa mi tâm này có quan hệ.” Lâm Mông nói.
“Đi thôi, giữa vụ khu đến cùng có cái gì còn phải đi xem mới biết được, bên trong đích xác có vật gì đó kêu gọi, chúng ta đi theo cảm giác đi thôi.” Hồng Mông vừa nói liền xông vào trước, Tần Vũ hai người cũng theo sát phía sau.
Mọi người vừa tiến vào vụ khu, trước mắt đó là một mảng mông lung, thị lực chỉ có thể thấy được vài thước quanh người.
“Không gian đích xác rất kì lạ, đã hoàn toàn ngăn cách với Hồng Mông không gian, ở chỗ này nhìn không thấy, sờ không được, thời gian pháp tắc, không gian pháp tắc hoàn toàn không thể sử dụng.” Hồng Mông nhìn quanh bốn phía, trước mắt chính là một mảnh mông lung.
“Ân, một nơi rất kì lạ, bất quá từ khi vừa tiến đến, đệ phát giác văn chương trên trán cảm ứng càng thêm mãnh liệt, chúng ta theo cảm ứng đi thôi.” Lâm Mông nói.
“Chờ một chút, nhị ca, nơi này hết thảy đều chưa biết, cẩn thận vẫn hơn.” Tần Vũ dứt lời, thúc dục văn chương trên trán, nhất thời một cỗ năng lượng nhu hòa đem Tần Vũ vây lại, Lâm Mông Hồng Mông hai người đều cảm ứng được Tần Vũ tựa hồ cùng phiến không gian này khế hợp lại, bởi vì thần thức chịu giới hạn, không cách nào cảm giác xa hơn, nhưng dù vậy, Hồng Mông, Lâm Mông cũng cho rằng không thể nghi ngờ đây là loại biện pháp đơn giản nhất ổn thỏa nhất, vì vậy hai người đều cũng tản mát ra năng lượng đem bản thân vây quanh.
Ba người chậm rãi hướng tới chỗ sâu trong sương mù dày đặc trong đi đến, vụ khu mặc dù quái dị, phong bế thần thức cùng thần thông của mọi người, nhưng dọc theo đường đi đến cũng không quá mức nguy hiểm, duy nhất chính là càng đi sâu vào trong, áp lực càng lớn. Cũng may ba người đều là người phi thường, trình độ cường hãn của thân thể lại càng đạt tới cực hạn, nhưng dù vậy, ba người đi tới nơi cách trung tâm không tới mấy nghìn dặm vẫn thấy sắp chịu không được. Ba người bất đắc dĩ toàn lực thúc dục văn chương giữa mi tâm triệt tiêu loại áp lực khó hiểu này, có năng lượng của văn chương tham gia, ba người biết vậy nên nhẹ nhàng vạn phần, gia tăng tốc độ đến mức cao nhất hướng tới nơi văn chương cảm ứng đi tới.
“Đây... Đây đến cùng là gì?” Sau khi ba người tới nơi sâu thẳm trong vụ khu, vẫn đang vì sự vật cự đại phía trước mà khiếp sợ.
Trong phạm vi hơn mười dặm quanh trung tâm, loại vô danh chi khí này đã biến mất, ngoài pháp tắc không thể dùng ra, tầm nhìn của mấy người gia tăng cực lớn. Trước mắt là một cánh cửa kim sắc thật lớn, cửa cao ước gần ngàn thước, dày đến mấy chục thước, khung cửa chung quanh điêu khắc đồ án kì diệu mà quỷ dị, trên cánh cửa một chữ “Mông” cực lớn khắc ở giữa, đúng là cùng chữ “Mông” trên Hồng Mông kim bảng kia giống nhau như đúc.
“Đây, đây là Hồng Mông kim bảng kia?” Lâm Mông kinh hãi. Cánh cửa trước mắt đích xác làm cho người ta vô cùng chấn động, ba người đứng ở dưới cửa có vẻ vô cùng nhỏ bé không quan trọng.
Hồng Mông gật đầu, nói: “Đích xác trước mắt có thể thấy, đạo môn này chính là Hồng Mông kim bảng kia biến thành, về phần cánh cửa này thông tới nơi nào thì chưa ai biết cả.”
“Trước mắt xem ra, đạo môn này vẫn đóng chặt, chúng ta làm thế nào để mở cánh cửa này ra đây?” Tần Vũ nhìn đạo môn này, nói.
Ba người lắc đầu, đều tự lâm vào trầm tư. Chốc lát, Tần Vũ ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn cánh cửa cực lớn trước mắt, trong ánh mắt thỉnh thoảng hiện lên một tia quang mang kì lạ. Tần Vũ đánh giá cẩn thận đạo môn kia, cảm thụ được từ trên cửa truyền đến khí tức cổ lão mà lâu đời, phảng phất ấm áp như khi trở về lòng mẹ.
Dần dần Tần Vũ quên mất chính mình, quên hết thảy mọi sự chung quanh, quên cả cánh cửa trước mắt, nội tâm tiến nhập một mảng không minh. Ai cũng không phát hiện ra, một tia năng lượng như có như không từ trên cửa chậm rãi kéo dài ra, hắc sắc văn chương trên mi tâm Tần Vũ cũng phát ra một tia năng lượng như có như không đón lấy tia năng lượng kia.
Hai tia giao hối, trong sát na, tâm thần của Tần Vũ cùng đạo môn kia nối liền, một cỗ tin tức trong sáng dũng mãnh tiến vào trong não hải của Tần Vũ, chốc lát, Tần Vũ đột nhiên bừng tỉnh, cười lớn: “Ha ha, thì ra là thế, thì ra là thế!”
Hồng Mông, Lâm Mông hai người thấy thế không khỏi tò mò, cùng nói: “Tam đệ, có phát hiện gì à?”
Tần Vũ gật đầu, nói: “Đích xác là phát hiện một ít cách khởi động, đệ nghĩ mở cửa hẳn là không vấn đề gì.”
“Nói mau, nên làm thế nào, đạo môn này thật quái dị, nhưng ta đã có chút không thể đợi được, ha ha!” Lâm Mông nói.
Tần Vũ cười thần bí: “Aa, hai vị ca ca lui ra phía sau một chút, hết thảy nhìn đệ.”
Tần Vũ đứng trước cửa, hai tay không ngừng biến hóa ấn quyết, đây là mới vừa rồi cùng cánh cửa tâm thần hợp nhất, một tin tức từ trên cánh cửa truyền tới. Theo ấn quyết thôi động, hắc sắc đồ văn trên trán Tần Vũ không ngừng nhảy lên, chỉ trực lập tức nhảy ra khỏi trán Tần Vũ.
Tần Vũ hai tay không dừng lại, chỉ thấy hắc sắc đồ văn dừng lại trước người Tần Vũ ba thước, sau đó dần dần biến lớn, cho đến khi lớn bằng thân thể Tần Vũ.
Đồ vân không biến lớn nữa, ngay sau đó chậm rãi bay lên, lên tới chính giữa cánh cửa đột nhiên đình chỉ. Lúc này động tác trên tay Tần Vũ dừng lại, cùng lúc đó, hắc sắc đồ văn trôi nổi ở không trung trong nháy mắt phóng xuất ra hàng vạn hàng nghìn hắc mang hướng tới chữ “Mông” cực lớn trên cánh cửa đánh tới.
Ba người lẳng lặng quan sát cánh cửa, chỉ thấy chữ “Mông” trên cửa đang ở từ từ thu nhỏ lại, dần dần biến mất không thấy, hắc sắc đồ văn cũng dần dần thu nhỏ lại, một lần nữa bay về trên mi tâm Tần Vũ.
Chốc lát, cánh cửa lớn nghìn thước bắt đầu nhỏ dần, rút ngắn đến chín trăm thước. Chính giữa cửa, một đạo kim sắc đồ văn từ từ hiện ra, sau một khắc, ba người đều cảm giác được cơ hội dẫn dắt, đồ văn trên trán ba người không hẹn mà cùng nhảy lên một chút.
Ba đạo quang mang bất đồng sắc thái từ giữa mi tâm ba người bắn ra, bắn về phía kim sắc đồ văn trên cánh cửa kia, “dát chi” một tiếng, cánh cửa chậm rãi mở ra.
Trong nháy mắt, một loại khí tức cường liệt mà cổ lão, từ trong cửa đập vào mặt mà đến, ba người gắt gao nhìn chằm chằm cửa, cùng đợi cánh cửa hoàn toàn mở ra.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cánh cửa đã hoàn toàn mở ra, chính giữa cửa có một vòng xoáy kim sắc thật lớn.
“Đây, đây là thiên lộ!” Hồng Mông sợ hãi than, cũng cảm nhận được uy áp mãnh liệt kia.
“Đại ca, nhị ca, đi thôi, hiện giờ thiên lộ ngay trước mắt, chúng ta cùng nhau xuất phát! Đi đến thế giới ở bên kia!” Tần Vũ nhìn vòng xoáy kim sắc to lớn trước mắt, trong lòng hào khí đản sinh.
“Aa, không vội, trên thiên lộ có gì nguy hiểm không vẫn còn chưa biết được? Mới vừa rồi mở cửa nhất định mất không ít lực, chúng ta trước tiên ở này điều tức chốc lát, bảo trì trạng thái tốt nhất hãy tiến vào thiên lộ.” Hồng Mông đưa tay ngăn Tần Vũ lại.
“Aa, đại ca nói rất đúng!” Chốc lát, ba người từ trong nhập định tỉnh lại, ba người nhìn thoáng qua nhau, kiên định tín niệm lẫn nhau, sóng vai bước vào kim sắc thông đạo kia.
Khi bọn hắn đi rồi, cánh cửa kia chậm rãi đóng lại, lại một lần nữa nhỏ đi, dần dần biến về hình dạng của Hồng Mông kim bảng, vô danh chi khí xung quanh cũng dần dần quy về vô hình. Trên hàng đầu tiên của Hồng Mông kim bảng, Hồng, Lâm, Tần ba chữ đã biến mất.
Chốc lát, Hồng Mông kim bảng cũng hóa thành một đạo kim sắc lưu quang, biến mất trong Hồng Mông không gian vô tận.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Cực Đạo Tinh Thần
Tác giả: Dực Phong Trảm
Quyển 1: HỒNG MÔNG CHI BIẾN
Chương 9:THƯỢNG CỔ THIÊN LỘ
Dịch giả: YangDao
Nguồn: Lương Sơn Bạc
Trong một không gian chưa biết, một vòng xoáy kim sắc đột ngột xuất hiện trong không trung, ba đạo nhân ảnh tùy theo hạ xuống, chính là Tần Vũ, Hồng Mông, Lâm Mông ba người, cùng đến còn có ba đạo quang mang kỳ lạ.
Ba đạo quang mang đều bắn về phía mi tâm của ba người Tần Vũ, Tần Vũ cảm giác được hắc sắc văn chương đang không ngừng hoàn thiện, tiến hóa. Tần Vũ trong lòng nghĩ: “Cảm giác lúc đầu xem ra là đúng, văn chương này quả thật còn chưa hoàn thiện. Đạo năng lượng này phỏng chừng là một bộ phận khác của văn chương.” Tần Vũ còn nhớ rõ trước khi cửa mở, đạo kim sắc văn chương xuất hiện trên cửa, mặc dù kết cấu bất đồng, nhưng rõ ràng đó là một văn chương đầy đủ.
“Nhưng một bộ phận này của văn chương của ta tại sao lại xuất hiện ở chỗ này chứ?” Tần Vũ suy nghĩ một chút, nghĩ không ra, đơn giản liền không nghĩ nữa, ngồi xếp bằng, lẳng lặng khi nhận thức văn chương hoàn thiện, mang đến cảm giác thật tốt.
Một lát sau, ba người đều đứng lên, nhìn thoáng qua lẫn nhau, đều có thể cảm giác được đến thực lực của đối phương biến hóa, không khỏi cười nhẹ.
Đột nhiên Lâm Mông chỉ xuống dưới chân nói: “Mau nhìn!”, chỉ thấy dưới chân ba người đồng thời xuất hiện một dải bạch sắc quang mang, chỉ về phương xa.
“Đây là gì, tựa hồ vừa rồi chưa có.” Tần Vũ kinh ngạc.
“Đây có lẽ mới là thiên lộ, phía trước không biết thông đến nơi nào, hơn nữa nơi này tựa hồ cũng có cổ quái, nguyên bản lúc ở vụ khu trong Hồng Mông không gian, chúng ta còn còn có thể cảm ứng được vũ trụ của chính mình, nhưng hiện giờ ngay cả vũ trụ của chúng ta cũng không cảm ứng được.” Hồng Mông phân tích.
Tần Vũ, Lâm Mông gật đầu, Lâm Mông nói: “Đích xác rất kì quái, chúng ta tựa hồ bị phong tỏa trong một cái thông đạo nhỏ hẹp, đệ mới vừa rồi xem xét, chúng ta có thể dọc theo con đường màu trắng này phi hành, nhưng chúng ta không cách nào bay ra ngoài con đường, thậm chí ngay cả phía trên con đường không xa cũng có một tầng bích chướng vô hình.”
“Phi hành, nơi này có thể phi hành? Ngô, thật kỳ quái, như thế xem ra chúng ta chỉ có vẫn dọc theo con đường màu trắng này mà đi, hoặc là bay.” Tần Vũ khẽ nhíu mày. Kì thật trong lòng Tần Vũ cũng có một tia lo lắng, lúc trước tại Hồng Mông không gian còn có thể cảm ứng được sự tồn tại của Tần Mông vũ trụ, ít nhất trong lúc nguy cấp còn có thể trực tiếp thuấn di trở về, nhưng ở chỗ này ngay cả vũ trụ cũng không cách nào cảm ứng.
Hồng Mông nhìn quanh bốn phía, vòng xoáy kim sắc sau lưng đã biến mất, nói cách khác bọn họ trước mắt chỉ có thể kiên trì đi đến cùng, nói: “Đi thôi, hiện giờ đã lùi không thể lùi, chúng ta dọc theo này bạch sắc quang đạo tiếp tục đi đi.” Vừa nói liền đi tới.
Hiện giờ có thể phi hành, đối với Tần Vũ bọn họ mà nói là sự tình không thể tốt hơn, cường độ cực đại này gia tốc cho tiến trình của họ.
Không gian chưa biết này, vô biên vô hạn, trong phạm vi cả không gian thấy không hết bao nhiêu tinh thể, bốn phía cũng phân bố đầy các bọt khí lớn nhỏ không đồng nhất, trong mỗi bọt khí đều hiện ra hình ảnh của vũ trụ, có bọt khí bên trong có thể nhìn thấy vô số tinh hệ xoay quanh trong đó, có bọt khí bên trong chính là những đại lục trôi nổi... Bọt khí to to nhỏ nhỏ phân bố ở khắp nơi trong không gian không biết này. Bọt khí cũng không phải tĩnh chỉ bất động, mà là không ngừng phiêu lưu biến hóa vị trí.
Tần Vũ, Hồng Mông, Lâm Mông ba người cấp tốc phi hành trên con đường, trong lúc con đường uốn lượn xoay quanh các bọt khí, vẫn thông hướng về phiến không gian ở chỗ sâu bên trong.
Trong khi tiến lên, Hồng Mông mở miệng: “Đó là vật gì vậy, thật kỳ quái?”
Tần Vũ, Lâm Mông hai người gắt gao đi theo phía sau Hồng Mông, Tần Vũ cũng chú ý tới những bọt khí to to nhỏ nhỏ chứa không gian xung quanh kia, Tần Vũ để ý nhất vẫn là thần bí văn chương trên bọt khí trôi nổi kia, mỗi một đồ án văn chương cũng không giống nhau, lớn nhỏ, màu sắc cũng không giống nhau. Nhưng Tần Vũ có thể đoán được văn chương này cùng với của hắn có hiệu quả như nhau.
Tần Vũ nhìn bọt khí ngoài thông đạo, lắc đầu, nói: “Không biết, những bọt khí này đến cùng là gì? Nơi này hết thảy đều thần bí khó lường, đại ca, nhị ca các huynh chú ý tới văn chương trên những bọt khí này không?”
Hồng Mông, Lâm Mông hai người gật đầu, Lâm Mông nói: “Khó có khả năng nhìn không thấy, văn chương này rất kì lạ, cùng cái trên trán chúng ta có rất nhiều điểm giống nhau, đáng tiếc thông đạo này ngăn cách hết thảy thần thông, chúng ta căn bản không cách nào phân tích khí tức của văn chương này.”
Hồng Mông nhìn ngoại giới nói: “Đích xác rất quỷ dị, bọt khí này đến cùng là gì? Trong đó khó mà thành được một thế giới độc lập, nếu nói thật, cũng quá là khó tin. Dọc theo đường đi chúng ta thấy bọt khí to to nhỏ nhỏ sợ là có đến ngàn cái ấy chứ.”
Ba người vừa nói vừa dọc theo con đường màu trắng hướng phía trước bay đi, đột nhiên hắc sắc văn chương giữa mi tâm Tần Vũ nhảy lên một chút, liền dừng lại, nhìn quanh bốn phía.
“Đây... Điều này sao có thể?” Tần Vũ con mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía ngoài thông đạo, bên ngoài thông đạo không xa, một bọt khí cực đại, xung quanh có ba bọt khí nhỏ, mà một trong ba bọt khí nhỏ kia trên hiện lên văn chương cùng với văn chương giữa mi tâm Tần Vũ giống nhau như đúc, Tần Vũ quay đầu nhìn về phía khác ba bọt khí, lẩm bẩm nói: “Văn chương của đại ca, đây là văn chương của nhị ca, còn có trên bọt khí lớn kia, đó là... Đó là văn chương của Hồng Mông không gian. Chuyện gì xảy ra, đến cùng là chuyện gì xảy ra?”
Hồng Mông, Lâm Mông nhận thấy được tình huống khác thường của Tần Vũ, cũng ngừng lại, theo ánh mắt của Tần Vũ nhìn lại, hai người trong mắt đồng dạng tràn ngập kinh ngạc, tò mò. Lâm Mông chỉ vào ba nhỏ một lớn, ba bọt khí nói: “Đây là gì, kia không phải là văn chương của chúng ta sao? Như thế nào gặp phải tại nơi?”
Hồng Mông gắt gao nhìn bốn bọt khí kia, trầm tư một hồi lâu, nói: “Ta có ý nghĩ, không biết đúng hay không!”
Tần Vũ nhìn đại ca nói: “Đại ca có chuyện cứ nói, bốn bọt khí này rất quái dị. Hơn nữa đệ cảm giác văn chương của đệ phía dưới bọt khí kia rất quen thuộc, giữa văn chương cũng có một tia cảm ứng.”
Lâm Mông ngạc nhiên: “Di! Đệ có thể cảm giác được, trách không được đệ đột nhiên dừng lại, vẫn phát hiện bốn bọt khí này.” Tần Vũ rất kì quái chẳng lẽ Lâm Mông không cảm giác sao? Quay đầu nhìn phía Hồng Mông, thấy Hồng Mông cũng lắc đầu, Tần Vũ không khỏi nghĩ đến: “Chẳng lẽ văn chương của ta cùng của các huynh ấy bất đồng, việc này tuyệt đối không thể để người khác biết.” Tần Vũ vội vàng nói sang chuyện khác: “Đại ca, hay là nói một chút suy nghĩ của huynh đi.”
Hồng Mông, Lâm Mông cũng kì quái tại sao Tần Vũ có thể cảm ứng được mà bọn họ thì không thể. Nghĩ không ra Hồng Mông cũng không tìm hiểu sâu nữa, thấy Tần Vũ hỏi, bèn mở miệng nói: “Ta đoán chắc, bọt khí lớn kia chính là Hồng Mông không gian, ba bọt khí nhỏ phân biệt là vũ trụ của ba người chúng ta.”
“Vũ trụ?” Lâm Mông chỉ vào bọt khí có văn chương của hắn ở ngoài thông đạo nói, “Đó là vũ trụ của ta, không thể nào? Xem như vậy tựa hồ cùng Hồng Mông không gian thoát ly a!”
Tần Vũ nói: “Nhị ca, đại ca phán đoán không phải không có đạo lý, còn nhớ Hỗn Độn thiên châu không? Bọt khí này cảm giác giống mặt khác của Hỗn Độn thiên châu, còn có văn chương kia, sau khi thiên châu của chúng ta hóa văn, vũ trụ không thể không phát sinh biến hóa. Đệ cho rằng, chúng ta chính là từ bên trong bọt khí thật lớn kia đi ra, bọt khí thật lớn kia chính là Hồng Mông không gian. Hơn nữa bọt khí kia các huynh phát hiện không có, cả bọt khí chính giữa có kim sắc quang cầu, đủ chiếm cứ đại khái hai phần thể tích bọt khí, mà xung quanh lại không có gì, hiển nhiên kim sắc quang cầu kia chính là Hồng Mông không gian, mà xung quanh chính là hư vô không gian lúc đầu đệ suy đoán, vũ trụ của chúng ta lúc đầu hẳn chính là thành lập giữa hư vô không gian.”
“Quả thật, từ lúc đầu tam đệ ước lượng cùng tình huống hiện tại mà xem, cơ hồ hoàn toàn ăn khớp, hơn nữa ta nghĩ ba bọt khí nhỏ kia nhất định chính là vũ trụ của chúng ta, chỉ là không biết tại sao từ Hồng Mông không gian thoát ly ra, hình thành ba bọt khí đơn độc.” Hồng Mông nói.
“Cái này, đệ nghĩ hẳn là cùng văn chương trên trán chúng ta có liên quan! Nhưng cụ thể đệ cũng không rõ là chuyện gì đã xảy ra. Còn nhớ lúc chúng ta mới đi ra, những quang mang kia không?” Tần Vũ nói.
Hồng Mông, Lâm Mông gật đầu, chỉ nghe Tần Vũ nói tiếp: “Lúc đầu sau khi thiên châu hóa văn, đệ liền phát giác văn chương trên trán đệ không trọn vẹn, sau khi từ giữa kim sắc vòng xoáy đi ra, theo đạo hắc sắc quang mang kia, văn chương của đệ cũng được bổ toàn. Nghĩ đến lúc đầu ở cánh cửa giữa phiến khu vực kia mặc dù không thể sử dụng thời gian, không gian pháp tắc, nhưng vẫn có thể cảm giác được vũ trụ của chúng ta, đệ nghĩ lúc ấy vũ trụ của chúng ta hẳn là có một nửa đã thoát ly khỏi Hồng Mông không gian, mà chúng ta cảm ứng được chính là một nửa đã thoát ra kia, cho nên văn chương của chúng ta lúc ấy cũng không hoàn toàn, mà hiện giờ văn chương đầy đủ, tự nhiên cả vũ trụ đều thoát ly, chỉ bởi vì thiên lộ kỳ quái này, cách trở cảm ứng giữa chúng ta thôi.”
Hồng Mông, Lâm Mông hai người cảm thấy kinh ngạc, hiển nhiên đối cách nói của Tần Vũ như thế cảm thấy hoài nghi, nhưng từ những lời của Tần Vũ cùng tình huống trước mắt tình huống mà xem, cơ bản là giống nhau. Hai người nhìn thoáng qua nhau, sau đó nặng nề gật đầu, xem như đồng ý ước lượng của Tần Vũ.
Hồng Mông đột nhiên cười ha ha nói: “Quên đi, chúng ta hiện tại đoán cũng có tác dụng gì, hay là tiếp tục đi lên phía trước đi! Đợi đến thế giới mới, hết thảy đều sẽ rõ ràng.” Nói xong, Lâm Mông cũng đứng dậy đi theo.
Tần Vũ đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt thăm thăm liếc mắt nhìn bốn bọt khí, thấp giọng lẩm bẩm: “Vũ trụ thoát ly, đây là tình huống gì? Hơn nữa bọt khí kia có tác dụng gì không?” Đột nhiên bên tai truyền đến âm thanh của Lâm Mông.
“Tam đệ, mau cùng đi!” Tần Vũ lắc đầu, dứt bỏ tạp niệm, “Hết thảy chờ thông qua thiên lộ sẽ hiểu được.” Lập tức liếc mắt nhìn bốn bọt khí một cái, xoay người nhanh chóng đi theo.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Cực Đạo Tinh Thần
Tác giả: Dực Phong Trảm
Quyển 1: HỒNG MÔNG CHI BIẾN
Chương 10: TRỜI ĐẤT MỚI
Dịch giả: YangDao
Nguồn: Lương Sơn Bạc
Giữa không gian không biết, một dải bạch sắc, đường chân trời trải rộng gần mấy chục thước, quanh co khúc khuỷu, không biết thông tới đâu. Phía trên con đường, đang có ba người sóng vai cấp tốc phi hành, đúng là Tần Vũ, Hồng Mông, Lâm Mông ba người.
“Đại ca, huynh nói chúng ta phi hành đã bao nhiêu năm.” Lâm Mông ở một bên hỏi.
“Gần mười vạn năm rồi, hiện giờ vẫn như cũ nhìn không thấy giới hạn a, cũng không biết còn muốn phi hành như vậy bao lâu, đơn giản mặt trong thông đạo này còn có thể bổ sung năng lượng, nếu không năng lượng hao tận, còn nói gì đến di chuyển, càng không biết phải đi đến năm nào tháng nào. Nếu không gian pháp tắc còn có thể sử dụng thì tốt rồi, cũng không cần phi hành vất vả như vậy.” Hồng Mông nói đến điều này, không khỏi cười khổ, thầm nghĩ: “Cho dù không gian pháp tắc có thể sử dụng thì như thế nào, ai biết được không gian không biết này có càng thêm pháp tắc cổ quái hay không, dù sao Hồng Mông không gian cũng thuộc về một phần của không gian này, Hồng Mông không gian pháp tắc cường thịnh trở lại cũng không thể ảnh hưởng đến phiến không gian không biết này.”
Hồng Mông quay đầu, nhìn về phía Tần Vũ, nói: “Tam đệ a, mấy năm nay đệ luôn không tập trung, đang suy nghĩ gì vậy?” Dọc theo đường đi, ba người rất ít nói chuyện, đều không ngừng di chuyển, đối với bộ dạng của Tần Vũ, mấy năm nay Hồng Mông, Lâm Mông đều để ý quan sát.
Tần Vũ mấy năm nay trong lòng quả thực có chút vấn đề nghĩ mãi không ra, nhiều lần suy nghĩ vẫn không sao đoán được mấu chốt trong đó. Nghe đại ca hỏi, liền mở miệng: “Đại ca, còn nhớ huynh lúc đầu hỏi đệ lý giải vũ trụ thế nào không? Đệ đã trả lời thế nào không?”
Hồng Mông gật đầu, nói: “Nhớ, đệ từng nói vũ chỉ trên dưới tứ phương, cũng là không gian, trụ chỉ từ cổ chí kim, cũng là thời gian, thời gian cùng không gian, năng lượng cùng vật chất, cả hai kết hợp chính là vũ trụ.”
Tần Vũ gật đầu, thấp giọng lẩm bẩm: “Đúng vậy, đây mới là vũ trụ. Vậy chúng ta vừa tính gì kia, có thể tính vũ trụ sao? Vũ trụ không nên bao gồm tất cả không gian, tất cả thời gian sao? Rõ ràng có pháp tắc độc lập của chính mình, rõ ràng có ba tầng thế giới bất đồng, nhưng tại sao vẫn ở ngoài Hồng Mông không gian chứ? Tại sao ở ngoài Hồng Mông không gian còn có không gian chứ? Nếu như chúng ta kia xưng là vũ trụ, vậy đây sẽ tính là gì?”
Mặc dù thanh âm rất nhỏ, nhưng Hồng Mông vẫn như cũ nghe được rõ ràng, hắn tới giờ không ngờ Tần Vũ lại nghĩ mấy vấn đề này, cũng chưa từng nghĩ tới mấy vấn đề này. Có chút thở dài, Tần Vũ nói không phải không có đạo lý, nhưng nếu như nói bọn họ sáng tạo không gian kia không phải vũ trụ, vậy cái gì tính là vũ trụ? Hồng Mông không nói, cũng lâm vào trầm tư.
Tần Vũ ngẩng đầu lên, ánh mắt tập trung trên mặt Hồng Mông, một lúc lâu, nói: “Đại ca, huynh là sinh mệnh đầu tiên của Hồng Mông không gian, đúng không? Vậy huynh có biết Hồng Mông không gian đã tồn tại bao lâu không?”
Hồng Mông sững sờ, hắn chưa từng suy nghĩ vấn đề này, gật đầu, nói: “Đúng vậy, ta là sinh mệnh đầu tiên của Hồng Mông không gian, nhưng Hồng Mông không gian tồn tại đã bao lâu ta cũng không biết, bất quá có thể khẳng định Hồng Mông kim bảng còn có trước cả ta rất lâu.”
Tần Vũ có chút thở dài, ngẩng đầu lên, nhìn về không gian vô tận, nói: “Không biết a, a a, đại ca, huynh đã bao giờ nghĩ, trước huynh Hồng Mông không gian có thể cũng có sinh mệnh, bọn họ cũng giống như chúng ta siêu thoát rồi! Có lẽ huynh chỉ là sau khi bọn họ siêu thoát mới xuất hiện, lúc ấy không gian đã không còn ai, do đó liền xuất hiện ý kiến chủ quan, tự nhiên sẽ cho rằng huynh là sinh mạng đầu tiên trong không gian. Hiện giờ chúng ta thoát ly Hồng Mông không gian, trở thành tồn tại siêu việt Hồng Mông chưởng khống giả, trên Hồng Mông kim bảng hẳn là không còn tên của chúng ta nữa! Ai lại sẽ là Hồng Mông chưởng khống giả đây? Sáng tạo vũ trụ vốn tự kết nối với Hồng Mông linh khí, hiện giờ vũ trụ của chúng ta thoát ly Hồng Mông không gian, các tu sĩ giữa vũ trụ của chúng ta làm thế nào sáng tạo vũ trụ của bọn họ, siêu thoát vũ trụ của chúng ta đây?”
Hồng Mông kinh ngạc nhìn Tần Vũ, cho tới giờ chưa từng nghĩ ánh mắt của hắn lại sâu sắc như thế, lo lắng vấn đề chu đáo như thế, không tự chủ được một lần nữa đánh giá Tần Vũ, nguyên bản trong lòng hắn tự nhận chính mình đã tu luyện một ngàn diễn kỉ, vô luận kiến thức, tu vi đều bỏ xa hai người trên, hiện giờ xem ra Tần Vũ sớm đã không dưới chính mình, trong nội tâm trung ngoài rung động càng thêm bội phục, hiện giờ Hồng Mông mới chân chính đặt địa vị của Tần Vũ ngang mình, thậm chí còn cao hơn nữa.
Hồng Mông lắc đầu, nói: “Không biết, cũng chưa từng nghĩ tới, hiện giờ rời khỏi Hồng Mông không gian, chúng ta phảng phất như mọi đứa trẻ mới sinh bình thường hết thảy đều phải học từ đầu, chúng ta dĩ vãng tựa hồ đã thừa nhận rất nhiều điều sai lầm rồi, ai, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, tu hành vô chừng mực a.” Truyện "Cực Đạo Tinh Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tần Vũ gật đầu, cũng không nói lại, một mình vùi đầu về phía trước bay đi, Hồng Mông, Lâm Mông hai người cũng theo sát đi tới. Đối với việc hai người nói chuyện, Lâm Mông cũng nghe được rõ ràng, nhưng không lên tiếng, cũng cúi đầu, không biết nghĩ gì?
Ba người một đường không nói gì, cứ như vậy lại phi hành gần mười vạn năm, đột nhiên Lâm Mông chỉ về phía trước, kinh hỉ nói: “Đại ca, tam đệ mau nhìn, phía trước kia là gì?” Tần Vũ, Hồng Mông hai người ứng thanh nhìn lại, hai người trên mặt cũng lộ ra biểu tình kinh hỉ.
“Hai mươi vạn năm, phi hành không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng bay đến, ha ha!” Lâm Mông cười vang nói.
Bạch sắc quang đạo kéo dài đến phía trước mấy vạn dặm là kết thúc, tận cuối đường một cái cửu thải quang cầu trôi nổi giữa không trung, quang cầu đường kính khoảng trăm thước, đang chậm rãi xoay tròn, quang cầu phát ra quang mang nhu hòa thuận sướng, chiếu rọi trên thân ba người, ba người nhất thời cảm giác được nỗi mệt mỏi của trường kì phi hành dần dần biến mất.
Khôi phục tinh thần, Tần Vũ mỉm cười nói: “Tới rồi, rốt cuộc đã tới rồi, tiến vào quang cầu này, chúng ta hẳn là có thể tới thế giới bên kia chứ! Aa, thật đúng là không dễ dàng a.”
Hồng Mông, Lâm Mông liếc nhìn nhau, đều thấy được tiếu ý trong mắt đối phương, Hồng Mông, Tần Vũ, Lâm Mông ba người sau khi bị phong ấn hết thảy thần thông, hoàn toàn chính là dựa vào năng lượng tự thân từng bước bay tới, ba người mười vạn năm qua, không ngừng phi hành, mặc dù là thân thể vượt qua Thiên Tôn, cũng cảm thấy ăn không tiêu.
Lâm Mông đột nhiên mở miệng: “Đại ca, huynh đoán xem, sau khi chúng ta tiến vào thông đạo này, sẽ gặp phải cái gì?”
Hồng Mông cười lớn: “Ha ha! Ta làm sao biết đây? Cái thế giới kia đến cùng thế nào, đi xem một chút không được sao.” Dứt lời liền nhanh chóng hướng tới cửu thải quang cầu đi đến.
Lâm Mông ngăn hắn lại, nói: “Đại ca, chờ một chút, có chút vấn đề phải cân nhắc rõ ràng, thứ nhất, sau khi chúng ta đi qua sẽ như thế nào, có thể bảo lưu mấy phần thực lực? Thứ hai, thế giới mới, thủ đoạn công kích của bên kia, năng lượng các thứ sẽ vận dụng thế nào?”
Hồng Mông gật đầu, nói: “Nhị đệ nói đúng, nên hảo hảo suy nghĩ một chút.”
Tần Vũ ở một bên từ chối ý kiến, khoát tay nói: “Đừng nghĩ, đều tới nước này rồi, là phúc hay họa, đi mới biết được.” Vừa nói liền đi trước vào cửu thải quang cầu, Hồng Mông hai người liếc nhìn nhau, cũng theo đi vào.
Cửu thải thông đạo, trận trận tiếng sấm không dứt bên tai, Tần Vũ qua lại ở trong đó, dần dần các loại cảm giác bắt đầu chậm rãi hồi phục, thần thức, không gian pháp tắc, thời gian pháp tắc, ngay cả cảm ứng của Tần Mông vũ trụ cũng từ từ xuất hiện. Tần Vũ cảm giác chưa từng tốt như vậy, kêu to: “Thế giới mới, ta đã tới đây!” Truyện "Cực Đạo Tinh Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trong không gian này vô biên vô hạn, vô số lục to to nhỏ nhỏ đích lục trôi nổi, phân bố khắp nơi trong không gian. Không trung, vô số đạo quang mang tự do trôi nổi không ngừng, qua lại giữa các đại lục trôi nổi.
Một nơi không biết cách nơi cao nhất trên bầu trời bao xa, một đạo cửu thải quang mang lướt qua phía chân trời, một đạo hắc sắc thân ảnh từ trên cao trụy hạ, chính là Tần Vũ.
Tần Vũ mới vừa ra hắc sắc văn chương trên trán liền nhảy lên không thôi, cả các sắc năng lượng quang mang của không gian toàn bộ hướng tới trán Tần Vũ trán tập trung, đều bị hắc sắc văn chương trên trán kia. Mà Tần Vũ giờ phút này thân hình cũng hoàn toàn không thể tự thân khống chế, trơ mắt nhìn từ không trung ngã xuống.
Sau nửa ngày, hắc sắc văn chương không hề tiếp tục hấp thu này quang mang tự do của phiến thiên gian này, mà thân hình Tần Vũ vẫn đang không thể khống chế cấp tốc rơi xuống, mắt thấy cách mặt đất càng ngày càng gần, một ngàn thước, năm trăm thước... Mười thước, đột nhiên đúng lúc này, một đạo hắc sắc quang mang vờn quanh Tần Vũ, chỉ một sát na, Tần Vũ hoàn toàn dừng lại, đứng ở cách mặt đất không đến mười thước. Chốc lát, hắc mang khôi phục bình tĩnh, Tần Vũ cũng dần dần cầm lại quyền khống chế thân thể, sau đó chậm rãi hạ xuống.
Tần Vũ hiếu kỳ đánh giá hoàn cảnh bốn phía, lẩm bẩm nói: “Đây là nơi nào?” Sau đó nhìn lên không trung, lớn tiếng hét: “Đại ca, nhị ca, các huynh ở đâu?”
“Chẳng lẽ là do ta tiến vào cửu thải quang cầu trước một bước, cửu thải quang cầu đem chúng ta phân khai?” Tần Vũ cảm giác được rất có khả năng, suy nghĩ chốc lát, lắc đầu, nói: “Ai, quên đi, không nghĩ nữa, bọn họ cũng không phải thường nhân, sau này có cơ hội gặp lại. Hay là trước hết làm quen với hoàn cảnh đi.”
Tại bất cứ nơi nào, Tần Vũ đều cho rằng thực lực không thể thiếu, hiện giờ thần thức mặc dù đã trở về, nhưng là đã bị hạn chế cực lớn, ở chỗ này thần thức còn không phát ra xa bằng tầm mắt. Cả không gian đều tràn đầy các loại quang thải đủ màu, Tần Vũ chỉ cảm thấy quang mang này cùng khí tức hắc sắc vân chương phát ra cũng tương tự, khó trách hắc sắc vân chương có thể hấp thu.
Cảm ứng Tần Mông vũ trụ vẫn còn, thời gian pháp tắc, không gian pháp tắc cũng có thể cảm giác được, nhưng nơi này cả không gian tựa hồ có loại lực lượng thần bí cản trở Tần Vũ, khiến Tần Vũ không cách nào thuấn di trở lại Tần Mông vũ trụ. Về phần thời gian pháp tắc, không gian pháp tắc, mặc dù có thể sử dụng, nhưng cũng không phải ở nơi này, mà là sử dụng trong Tần Mông vũ trụ, liên lạc giữa Tần Vũ cùng Tần Mông vũ trụ chính là thông qua thần bí văn chương giữa mi tâm kia, dù không thể trở về, nhưng nhất cử nhất động của Tần Mông vũ trụ, trong tâm đều hiểu rõ, mặc dù xem như viễn trình sử dụng, nhưng cảm giác mọi việc vẫn như cũ.
Điều tức chốc lát, Tần Vũ đứng dậy, lẩm bẩm nói: “Cũng không biết đây là thế giới thế nào, có người không, hay là đi xung quanh, tìm thử xem!” Nhìn quanh bốn phía, chọn phương hướng, chậm rãi bay về hướng đó. Truyện "Cực Đạo Tinh Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
...
Thiên gian trong một mảnh không gian thần bí, giữa không gian ba đạo thần bí vân chương khắc ở không trung, một đạo thanh âm vang dội hùng hồn từ trong văn chương chính giữa truyền ra, “Cuối cùng đã xuất hiện, chúng ta có nên đi trợ giúp hắn không.” Đạo văn chương bên trái cũng truyền đến một đạo thanh âm: “Hừ, ta cảm giác không cần, đạo văn chương kia vốn bất phàm, hãy chờ xem, người nọ xem ra cũng không phải hạng người yếu đuối.”
“Đích xác, để chính hắn phát triển đi, nhiều năm như vậy còn đợi được, huống hồ là bây giờ, nói không chừng còn có thể có điểm đặc thù biến hóa xuất hiện, hắc hắc, chờ coi đi.” Dứt lời, đạo văn chương bên phải trong nháy mắt liền biến mất.
Văn chương bên trái thốt ra: “Đi thôi, cũng không cần phải, sớm muộn cũng có cơ hội gặp mặt.” Nói xong cũng dần dần biến mất.
Đạo văn chương chính giữa có chút lắc lư, một tiếng thở dài truyền ra, sau đó cũng đã biến mất, ngay tiếp theo cả không gian cũng vô ảnh vô tung biến mất.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết