Quyển 1
Chương 21: Quyết chiến tại Hoàng thành(hạ)
Đe dọa sách nhiễu(thượng)
Nhóm dịch: Thanh Vân Môn
Nguồn: bachngocsach.com
Long Ưng thầm khen, chiêu này của Võ Chiếu đúng là vừa đánh vừa đỡ. Một lần hành động đã giải quyết được vấn đề Tiết Hoài Nghĩa chết ở thần đô. Tác phong quyết đoán, gọn gàng mà linh hoạt, hơn nữa ẩn giấu ở bên trong đều là quyền lực của bà ta giúp bà ta thừa cơ lập uy. Nhưng đối với việc bà ta chính mình mời hắn leo lên xe ngựa đi theo thì hắn lại không đoán được ẩn ý.
Hai tên ngự vệ nhảy xuống ngựa chạy đến, xe ngựa tiến đến sát. Người đánh ngựa là một cô nàng xinh đẹp, toàn thân mặc kình trang, hai mắt tràn đầy tinh lực. Bằng trực giác Long Ưng có thể đoán ra nàng là cao thủ xuất sắc trong nội cung, việc đó càng làm cho chiếc xe ngựa này thêm vẻ ly kỳ thần bí.
Ngự vệ mở cửa xe ra, cúi xuống mời Long Ưng lên xe.
Long Ưng chả nói được gì, đành phải trèo lên xe. Trong xe xung quanh toàn màn che cửa sổ tối âm u, một làn hương khí quen thuộc khẽ lướt qua mặt hắn, người hắn thì đã sớm bị một bàn tay ngọc thon thả lôi kéo hắn về chỗ ngồi, bụng dưới còn bị đối phương cho một nhát đau điếng.
Bên trong xe ngựa.
Long Ưng đau đến gập cả người, bốp chát lại:"Muốn cướp mạng người à? Đừng quên ta vừa đại chiến cùng tên Giả hòa thượng đến ba trăm hiệp, cả người đã bị trọng thương rồi"
Công chúa Thái Bình ngồi xuống bên cạnh hắn, hằn học nghiến răng nói:"Tên tiểu tử thối, tên tiểu tử chết bầm, ngươi lừa bản điện khổ như vậy. Hóa ra ngươi đã luyện thành Đạo Tâm Chủng Ma, làm cho Mẫu Hoàng cười ta đến chết còn bảo bản điện thật có mạng lớn." Tay nàng bắt tới, sờ hộ tí trong tay áo hắn, cười khẩy nói:" Ta còn tưởng tiểu tử này lợi hại như thế, có thể tay không đánh chết Giả hòa thượng đao thương bất nhập kia. Thì ra là lén lút giở trò."
Long Ưng tâm tình cực kỳ thư giãn. Trong 'phòng tối' trên xe ngựa, bên cạnh hắn là công chúa tôn quý của Đại Chu, làm dáng phóng đãng, mặc hắn phong ngôn phong ngữ*. Khung cảnh lãng mạng kiều diễm này so với trận huyết chiến sinh tử vừa rồi thật đúng là như trời với đất. Tiện tay hắn cởi hộ tí ở hai tay ra, thổi chút hơi nóng vào tai nàng nói:"Phiền công chúa sai người đem trả giúp ta hộ tí này cho Bàn công công."
* phong ngôn phong ngữ: lời nói điên cuồng
Công chúa Thái Bình sẵng giọng:"Loại người như ngươi thật khó chịu! Mánh khóe này ngươi học được ở đâu đấy. Bản điện không đụng đến hung khí vừa giết người, ném cái đó ra đằng sau đi, rồi bản điện sẽ xử lý."
Long Ưng mừng rỡ, không ngờ hôm nay có thể đùa giỡn với nàng như vậy mà chưa bị ăn vả, tiện đà lấn tới gần thân thể ngát hương, vờ như không biết gì nói:" Dường như công chúa không có chút cảm tình gì với tên giả hòa thượng đó."
Công chúa Thái Bình trầm giọng nói:" Một tay của hắn đã nhuộm đầy máu tươi của tôn thất Lý Đường ta. Ngươi tiêu diệt hắn làm bản điện vui sướng không biết đến cỡ nào. Nếu không ta sao chịu cho ngươi, tên giả sắc quỷ lợi dụng."
Long Ưng thất thanh nói:" Giả sắc quỷ?"
Công chúa Thái Bình hung hăng đáp:" Sắc quỷ thực lại giống như ngươi sao? Cung nữ xinh đẹp do Vinh công công ngàn chọn vạn tuyển xin đợi tắm rửa lên giường cùng Ưng gia, Ưng gia lại đi ngắm cảnh để bị trúng từng tên một. Một bên thì bảo thân thể đã bị trọng thương không nên quan hệ nam nữ thân mật. Thế mà có sau vài canh giờ đã uy phong lẫm liệt quyết chiến với giả hòa thượng. Đó gọi là sắc quỷ sao? Phải gọi là quỷ đầu to mới đúng!"
Long Ưng thò tay ra sau nhẹ nhàng vuốt eo nàng, đầu thì ghé sát vào vai ngửi lấy ngửi để hương thơm cơ thể nàng. Không còn biết nhân gian ra sao, thở dài nói:"Công chúa có chỗ không biết đấy thôi. Xin cho quốc khách ta bẩm báo lên. Tiểu nhân không biết đã chịu đựng qua bao nhiêu vất vả chỉ mong công chúa niệm công lao cho ta có cơ hội hưởng ân huệ của công chúa."
Công chúa cười ngặt nghẽo, thở hổn hển nói:"Tại chiến trường ngươi là cao thủ đệ nhất nhưng tại tình trường ngươi chỉ thấp kém hạng bét mà thôi. Lại còn dám trước mặt bản điện nhắc tới ân huệ, nghĩ lại lời ngươi nói trước kia ta chỉ hận không thể làm thịt ngươi luôn ấy chứ!"
Long Ưng không hiểu gì, nói:"Câu nói kia có vấn đề gì?"
Công chúa Thái Bình phát bực nói:"Lúc đấy ngươi đã nói thế nào hả?"
Long Ưng ấm ứ nói:" Ta đã nói như thế nào?"
Công chúa Thái Bình bực mình nói:"Ta biết thừa đàn ông các ngươi chỉ nhăm nhăm lo thỏa mãn bản thân mình nên ăn nói lung tung rồi sau đó quên không còn một mảnh."
Long Ưng gãi đầu nói:"Đêm đó ta còn chưa kịp cùng công chúa thề non hẹn biển thì công chúa đã đi mất rồi. Rốt cuộc ta đã quên mất câu nào làm cho công chúa ôm hận trong lòng vậy?"
Long Ưng ngồi lên chiếc bàn đầy đồ ăn nhẹ làm nó hơi nghiêng đi. Thấy nàng trầm ngâm như mất đi hứng thú nói chuyện thì hắn cũng không dám động đến nàng, tự ý ăn uống.
Tuy là không chút phấn son lại còn đang buồn bực không vui nhưng công chúa Thái Bình vẫn đẹp đẽ đến động lòng người như vậy, giảm ba phần kiều diễm thì lại thêm vài phần thanh tú.
Cuối cùng công chúa Thái Bình cũng chịu mở lời, thản nhiên nói:" Đêm qua ngủ có ngon không?"
Long Ưng rất muốn nói 'không có công chúa sao ngủ ngon được'. May mà hắn còn biết với không khí kiểu này tốt nhất không nên nói kiểu đấy đỡ đổ thêm dầu vào lửa, đành nói kiểu khác:" Khởi bẩm công chúa, tiểu nhân cũng ngủ tàm tạm."
Công chúa Thái Bình vốn không biểu lộ gì nhưng thấy hắn cứ cười nói tự nhiên thì nhịn không được. Ánh mắt nàng liếc ngang qua hắn rồi nhìn về hướng mông lung trước mắt, lắc đầu nói:" Đêm qua người ta giả bộ tức giận để chọc ngươi chơi nhưng lúc sau lại nhận được một tin tức khiến tâm tình người ta không tốt chứ không phải cố ý lạnh nhạt với ngươi."
Long Ưng lập tức cảm thấy tinh thần phấn chấn, thì ra là thế. Đặc biệt hơn là nàng tự xưng 'người ta', đem quan hệ giữa hai người càng thêm kéo gần nhau hơn, hỏi: "Rốt cuộc thì chuyện gì làm công chúa phiền lòng?"
Công chúa Thái Bình như hết hơi để nói chuyện, thở dài một tiếng, không trả lời hắn.
Long Ưng ngây ngốc trước mặt mỹ nữ, thầm nhớ lại từ lần 'gặp gỡ bất ngờ' ở nhà đá hoang cốc với cô công chúa Đại Chu sắc đẹp mê người này, hắn đối với nàng cũng không có phải ngẫm nghĩ lựa lời mà nói. Tại sao bây giờ cứ phải như vậy? Tự mình biết việc của mình, gặp gỡ mỹ nữ ngưỡng mộ trong lòng bấy lâu mà hắn như biến thành một người khác, liền phải lấy ra vẻ đạo mạo như gặp Đoan Mộc Lăng, giống như trước đây gặp mọi người, vẫn không có cách nào kiềm chế được. Chẳng lẽ bởi vì trước đây ở phòng nhỏ cách ly, một mực không có cơ hội tiếp xúc phụ nữ nhưng lại nhìn thấy không ít, có trò gì nghĩ ra đều chỉ có thể tiến hành trong tưởng tượng, tạo nên tác phong không kiêng nể gì với mỹ nữ. Có phải như thế thật không thì đúng là chỉ có ông trời mới biết.
Âm thanh của công chúa Thái Bình truyền vào tai hắn nói:" Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?"
Nội tâm Long Ưng khẽ động, nói:" Dáng vẻ của công chúa hiện tại, ta có cảm giác như đã từng gặp qua. Có thể để ta đoán xem tâm sự của công chúa được không? Nếu như ta đoán đúng thì công chúa thưởng cho ta một nụ hôn."
Công chúa Thái Bình miễn cưỡng cười, nói:"Thật không hiểu ngươi là thông minh hay cực kỳ đần độn nữa. Người ta còn có tâm tình để hôn nữa sao, cho dù ngươi đoán đúng thì cùng lắm người ta cũng chỉ qua loa cho xong. Ưng gia còn hứng thú để nói nữa không? Đêm qua người ta lo nghĩ đến rầu rĩ, hiện tại chả còn muốn nói chuyện gì nữa."
Long Ưng mỉm cười nói:" Vậy thì hôn sau vậy!"
Công chúa Thái Bình thực sự kinh ngạc nói: "Ngươi thật sự đoán được?"
Long Ưng nói thăm dò: " Không phải liên quan đến tam hoàng huynh của ngươi thì chắc cũng là tứ hoàng huynh, đúng không?"
Cao Tông có tám con trong đó bốn người là Võ Chiếu sinh ra. Mà Võ Chiếu lại tự ý sắp xếp thứ tự con mình lên phía trên, cho nên thứ tự cuối cùng là Lý Hiển cùng Lý Đán còn thất hoàng tử, bát hoàng tử biến thành thứ ba cùng thứ tư.
Thân thể mềm mại của công chúa Thái Bình dựng thẳng dậy, đôi mắt đẹp chớp chớp nhìn hắn.
Long Ưng nói:" Việc này có thể để ta, đảm bảo giải quyết ổn thỏa, không để Mẫu hoàng của ngươi sẽ không có cớ để giáng tội hoàng huynh của công chúa."
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 1
Chương 22: Đe dọa sách nhiễu(hạ) - Hứa cho chàng làm thiếp (thượng)
Nhóm dịch: Thanh Vân Môn
Nguồn: bachngocsach.com
Công chúa Thái Bình trầm mặc: “Chuyện không đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Tối hôm qua, có người bên Thẩm phán viện nhận ra cây cung dùng để ám sát ngươi là của tam hoàng huynh, và đã báo cáo tin này cho tên cẩu tặc Võ Thừa Tự. Chắc chắn, trong buổi lâm triều sáng hôm nay, hắn sẽ bẩm báo lên mẫu hoàng đồng thời cũng kích động đồng bọn cùng nhau yêu cầu mẫu hoàng xử tam hoàng huynh tội phản nghịch. Trong thời điểm tranh dành quyền kế thừa ngôi vị nóng bỏng như hiện nay, sợ nhất là mẫu hoàng lại thuận nước đẩy thuyền, vậy thì…
Long Ưng tiện tay lấy cái bánh ngọt nhét vào trong miệng, đứng dậy ngồm ngoàm hỏi: “Mấy giờ bắt đầu lâm triều? Ở đâu?”
Công chúa Thái Bình lo lắng đáp: “Còn nửa canh giờ nữa là tới lúc lâm triều. Ngươi có biết cần phải làm gì không?”
Long Ưng vui vẻ trả lời: “Đương nhiên biết. Theo lý thì lúc này Võ Thừa Tự chưa ra khỏi nhà, tên hỗn đản này ở đâu?”
Công chúa Thái Bình thầm nghĩ ‘sự việc đã không thể căng thẳng hơn được nữa rồi, để cho hắn làm bừa có khi còn có cơ hội chuyển biến tốt’, liền than thở: “Hành cung của hắn là Lưu Bôi điện nằm ở phía đông nam, cách đây không xa. Mưa lớn quá! Để ta dùng xe ngựa đưa ngươi đi. Nhớ kỹ, không nên ra tay đánh nhau.”
Long Ưng bước xuống xe trong hàng loạt lời dặn dò của công chúa Thái Bình. Hắn đội mưa tiến thẳng tới Lưu Bôi điện. Sau khi báo danh, vệ binh giữ cửa hẳn đã biết hắn là ai nên lập tức dẫn hắn vào phòng khách ngồi chờ, một người khác vào trong bẩm báo.
Lát sau, một tên quan quân vẻ mặt khó chịu đi ra, trầm giọng nói: “Tiểu tướng đã bẩm báo cho Ngụy vương, Ngụy vương nói hai bên vốn từ trước chẳng có liên quan gì, nay cũng không muốn có quan hệ với ngài, vả lại người có chuyện quan trọng cần xử lý nên ngài hãy ‘lập tức cút đi’. Đó là lời Ngụy vương, và ngài ấy cũng đã lệnh cho tiểu tướng chuyển lại cho Ưng gia không sót một từ.”
Long Ưng bật cười khanh khách: “Làm phiền huynh đài chuyển lời tới Ngụy vương lần nữa, cũng đừng sai từ nào.”
Chưa kịp nói xong, tên quan quân không biết tên kia đã chặn ngang: “Thứ cho tiểu tướng không thể tuân lời.”
Long Ưng liền nói: “Nếu như ngươi không nghe lời thì người chém đầu ngươi không phải là ta mà là chủ của ngươi. Nói cho hắn ba câu, đó là ‘Trữ Nguyên Thiên’, ‘đại thiết cung’ và ‘chứng cứ rõ ràng’.”
Tiếp đó, mắt hắn bừng bừng ma quang, Long Ưng nhìn chằm chằm tên vệ binh kia mà quát lớn: “Còn không mau cút đi báo cho Ngụy vương!”
Tên quan quân bị ánh mắt hắn làm cho cả người run lên, vội vã rời đi giống như bị thôi miên.
----- oOo -----
Thế trận mà Võ Thừa Tự bày ra để ‘đón tiếp’ Long Ưng quả thực có thể hù té rất nhiều người. Trong cung điện hoa lệ, y chễm chệ ngồi ở nơi cao nhất trên đỉnh đài chín tầng làm bằng ngọc thạch, mão đỏ hoàng bào, ngũ quan cũng tính là đoan chính. Y khoảng ba mươi tuổi, lông mi được cố ý tô vẽ cho thô lên nhằm che giấu vẻ mặt tái nhợt do tửu sắc quá độ, ánh mắt thì hung ác nham hiểm.
Ở hai bên, khoảng hai, ba mươi người đang đứng. Trong số đó có không ít cao thủ, bao gồm cả Trữ Nguyên Thiên đang đứng đầu một hàng, Trương Gia Phúc – kẻ hùa theo Trữ Nguyên Thiên ở quán Bát Phương – thì đứng ở phía đối diện. Ai ai cũng đằng đằng sát khí, vẻ mặt không thiện cảm nhìn chằm chằm vào Long Ưng. Long Ưng đến cách bậc thang khoảng 10 bước thì dừng lại.
Võ Thừa Tự chăm chú nhìn người khách không mời mà đến này, ánh mắt đầy vẻ châm chọc. Y đưa tay ra hiệu, Trương Gia Phúc đứng ở đầu hàng bên phải liền nói: “Ngụy vương phải lâm triều sớm, Long tiên sinh cần nói ngắn gọn, chớ nên lãng phí thời gian quý báu của Ngụy vương.”
Long Ưng biết nếu lời mình sắp nói không có tính uy hiếp thì y sẽ lập tức rũ áo bỏ đi, dùng hành động đó để chế nhạo mình, nên ung dung đáp: “Ngụy vương đã sai khi để Trữ Nguyên Thiên xuất hiện trước mặt Long mỗ. Long mỗ chỉ cần liếc mắt đã nhận ra ngay hắn là tên thích khách ngốc bắn lén Long mỗ vào đêm hôm đó…”
Trữ Nguyên Thiên vội lớn tiếng chen ngang: “Long Ưng, ngươi đừng có vu oan giá họa. Bằng chứng đâu?”
Ánh mắt nghi hoặc Võ Thừa Tự xoay chuyển liên tục càng chứng tỏ ý nghĩ của Long Ưng là đúng, kẻ này biết về chuyện Chủng ma đại pháp, cũng biết Võ Chiếu quyết tâm phải có được nó bằng bất cứ giá nào nên mới định giết chết Long Ưng để hi vọng trong lúc tức giận Võ Chiếu sẽ xử tử Lư lăng vương Lý Hiển.
Long Ưng ngang nhiên nói: “Ông đây có một bộ công pháp mà hễ gặp qua bất cứ kẻ nào, dù cho nó có ôm đầu che mặt ta cũng vẫn nhận ra. Thánh thượng biết rõ ta có công pháp này, chỉ cần ta nói ra đảm bảo thánh thượng sẽ tin ngay. Nếu không, ta lập tức cuốn gói về quê cày ruộng, với địa vị quốc khách thì ta khó mà bị giết lắm. Nếu Thánh Thượng biết, Ngụy vương gián tiếp bức ta phải rời đi, e rằng cuộc sống của ngươi sẽ không được thoải mái lắm đâu
'' Cùng lắm là phạm tội ''khi vương'', còn lão huynh ngươi thì là tội ‘khi quân’ đó. Nếu ngươi không phục, chúng ta lập tức cùng nhau vào triều nói rõ ràng để cho thánh thượng và các đại thần, tiểu thần phán xét theo lẽ công bằng, xem tội người nào nặng hơn.”
Rốt cuộc Võ Thừa Tự cũng biến sắc.
Cao thủ đứng ở hai bên nhấp nhổm muốn ra tay, chỉ còn chờ Võ Thừa Tự ra lệnh nữa mà thôi.
Long Ưng thản nhiên nói: “Hình như chư vị đã quên tối hôm qua thánh thượng nói những gì, ai mà sinh sự với bổn quốc khách vì tiết Hoài Nghĩa thì lập tức giết không tha, tru luôn cả gia tộc.”
Trương Gia Phúc trầm giọng hỏi: “Việc này có liên quan gì tới Tiết Hoài Nghĩa cơ chứ?”
Hai mắt Long Ưng bừng bừng ma khí, nhìn chằm chằm Võ Thừa Tự mà nói: “Tất nhiên có liên hệ. Lần này ta tiện đường tới đây vì hai chuyện, một trong số đó là thu nợ. Trữ thích thích hoặc là trả ta khoản nợ mười lượng hoàng kim, hoặc là theo ta đi gặp thánh thượng, để thánh thượng bảo vệ công bằng cho ta. Việc này chối không được đâu, bởi vì chí ít cũng có đến mấy trăm nhân chứng.”
Võ Thừa Tự bị ánh mắt hắn hù dọa, lại thêm trong lòng có quỷ, miễn cưỡng không bật dậy, hỏi: “Còn chuyện khác là chuyện gì?”
Long Ưng nói: “Chính là chuyện thu phí kín miệng, cũng mất mười lượng hoàng kim. Tổng cộng là hai mươi lượng. Nhưng mà phí giữ miệng là có kì hạn, nếu có bất cứ kẻ nào dám đề cập cập tới việc ám sát một lần nữa thì ta sẽ bẩm báo lên thánh thượng về phí giữ miệng này.”
Trữ Nguyên Thiên giận dữ, mắt như muốn tóe lửa, nói: “Long Ưng, ngươi thực khinh người quá đáng, dám cả gan vu khống Ngụy vương đã phạm tử tội, chỉ cần giết chết ngươi ngay tại đây rồi thông báo trị tội ngươi ám sát Ngụy vương, vậy thì ngay cả thánh thượng cũng không thể trách được Ngụy vương.” Nói xong, gã ta quay nhìn Võ Thừa Tự đợi y hạ lệnh.
Đôi mắt gian xảo của Võ Thừa Tự thay đổi liên tục, trong lòng do dự không quyết được.
Long Ưng cười thích thú nói: “Thì ra Trữ huynh là kẻ hữu dũng vô mưu, Ngụy vương đã sai khi dùng ngươi rồi, nếu không thì cũng không bị mất mười lượng hoàng kim vì một vụ cược. Lại coi ta như là Tiết Hoài Nghĩa ư, nếu như lấy số đông vây đánh mà có tác dụng thì hắn đã chết từ lâu rồi chứ đâu có sống sờ sờ ra đó để tới hoàng thành rước nhục. Tên ngốc nhà ngươi lại không chịu tìm hiểu ý chủ, nếu như công khai giết chết ta mà không có hậu quả gì thì Ngụy vương đã làm như vậy từ lâu rồi. Hiểu chứ?”
Tiếp theo đó hắn nhìn Vô Tưởng tăng quát lớn: “Thời gian của ông mới thật là quý giá đây này, một câu thôi, hai mươi lượng hoàng kim, đưa hay là không đưa? Không đưa, ông lập tức đi gặp thánh thượng, hậu quả tự mà gánh lấy nhé!”
Vẻ mặt Võ Thừa Tự lúc này không thể khó coi hơn được nữa.
----- oOo -----
Ở trong xe ngựa, Long Ưng tường thuật lại toàn bộ quá trình gặp Võ Thừa Tự một cách rất sống động, hắn còn thêm mắm thêm muối khiến cho công chúa Thái Bình cười nghiêng ngả, phóng đãng vô cùng, để mặc hắn ôm chặt vòng eo thon thả của mình.
Công chúa cười duyên dáng nói: “Ngươi thật không phải là người, lấy được mười lượng hoàng kim vẫn chưa thấy đủ lại còn vơ vét thêm mười lượng nữa. Đúng là lòng tham không đáy mà!”
Long Ưng cười: “Tham thì quả có tham, nhưng cũng vì việc này quan trọng. Võ Thừa Tự chịu trả phí giữ miệng coi như đã thừa nhận vụ ám sát là do hắn chủ mưu, về sau, không những hắn không dám nhắc lại việc này mà còn phải bịt miệng người của viện Thẩm phán.”
Công chúa nói: “Bắt đầu từ bây giờ, Võ Thừa Tự sẽ trăm phương ngàn kế tìm cách đưa ngươi vào chỗ chết. Hừ! Thật hi vọng hắn làm như vậy, có thế hắn mới nếm thử được sức mạnh của Tà đế là như thế nào.”
Long Ưng lại hôn lên mặt nàng một cái, nói: “Bây giờ công chúa có hứng thú không?”
Công chúa Thái Bình nói: “Đừng có háo sắc như vậy. Muốn có được bản điện cũng không khó, ta đã nạp phò mã hai lần, trong chuyện nam nữ cũng chỉ làm theo ý mình không cần quan tâm người khác nghĩ gì, thánh thượng cũng không can thiệp, dù vậy ta cũng chẳng thấy vui vẻ gì, có lúc thật không biết cuộc sống phải như thế nào mới cảm thấy thoải mái. Nhưng ở gần tên quỷ háo sắc nhà ngươi lại có thể dễ dàng thoát khỏi phiền não. Đợi ta đi xem tình hình lâm triều như thế nào và việc giữa ngươi và thánh thượng xong xuôi, bản điện sẽ quay lại rước ngươi đi chơi bời thoải mái.”
Long Ưng chợt nhớ tới Nhân Nhã, nhỏ giọng nói: “Đêm nay không được rồi!”
Công chúa Thái Bình giận dữ hỏi: “Cái gì?”
Lúc này, xe ngựa đã tới bên ngoài ngự thư phòng, Long Ưng bỏ lại một câu ‘Ngày mai gặp lại’ rồi thừa dịp công chúa Thái Bình chưa kịp trút cơn giận dữ liền vội vàng nhảy tót xuống xe.
Sau khi xe ngựa rời đi, trời mưa nhỏ lại, hạt mưa như bụi. Long Ưng nói với Vinh công công đang cung kính đứng đợi ngoài cửa Ngự thư phòng: “Làm phiền công công nghĩ cách tìm Phó thống lĩnh tới đây dùm. Nói với hắn là cuối cuộc đã xoay được ngân lượng rồi.”
Vinh công công đáp: “Có thể làm việc cho Ưng gia là vinh hạnh của tiểu nhân.”
Long Ưng ngạc nhiên nhìn lão.
Vinh công công hạ giọng nói: “Ưng gia giết chết tên ác tặc ngốc kia, mọi người rất vui mừng. Tên tặc ngốc đó vẫn luôn hoành hành ở trong cung, nội thị chúng ta bị hắn đánh tử thương đến mấy chục người, cung nữ bị hắn dâm ô tàn bạo đến chết càng khó mà đếm hết. Mọi người biết được tối hôm qua, Ưng gia đại triển thần uy chém rụng đầu tên tặc ngốc đó thì chúng ta thoải mái vô cùng, trong lòng như bỏ đi một cục đá lớn, chỉ tiếc không đốt pháo chúc mừng được như dân chúng ngoài cung.”
Long Ưng thầm nghĩ ‘lại có cả việc này cơ à, giờ thì mình không muốn nổi tiếng cũng không được rồi’. Hắn vô vỗ vai Vinh công công như muốn chia sẻ rồi đi vào Ngự thư phòng.
Người đẹp xinh xắn dễ thương Nhân Nhã đang đứng mài mực bên cạnh bàn. Thấy Long Ưng đi tới, nàng vui mừng quỳ xuống thi lễ, tiếp đó cầu xin: “hôm nay, Thánh thượng lúc nào cũng có thể giá lâm, Nhân Nhã không dám ngồi mài mực.”
Long Ưng ngồi xuống trước bàn, cười nói: “Đừng trách ta tới chậm nhé, bởi vì ta còn phải đi kiếm tiền về nuôi Nhân Nhã của ta, để nàng cơm no áo ấm, cả đời không lo.”
Vẻ mặt Nhân Nhã buồn bã, rầu rầu nói: “Ưng gia đừng nói lời vui đùa, được không? Nhân Nhã bạc mệnh, không có diễm phúc đó.”
Long Ưng vừa cầm bút hí hoáy vừa ngạc nhiên hỏi: “Sao Nhân Nhã lại nghĩ như vậy? Chỉ cần thánh thượng gật đầu là được thôi.”
Nhân Nhã đáp: “Thánh thượng tuyệt đối sẽ không đồng ý.”
Long Ưng cười hỏi: “Vì sao Nhân Nhã nghĩ vậy?”
Nhân Nhã định nói rồi lại thôi.
Long Ưng vỗ ngực đảm bảo: “Cứ yên tâm nói ra, ta nhất định sẽ không nói lại với ai.”
Nhân Nhã liếc nhìn hắn, ánh mắt chứa chan tình cảm, nhẹ nhàng nói: “Có lúc, ánh mắt thánh thượng nhìn Nhân Nhã rất kì quái, làm Nhân Nhã sợ hãi vô cùng, rồi thánh thượng còn lẩm bẩm mấy câu rất khó hiểu, cái gì mà vĩnh viễn không cho ngươi rời đi gì đó.”
Long Ưng âm thầm suy nghĩ thấy Võ Chiếu đối với Nhân Nhã quả thực có điểm khác thường, thà làm mất lòng Tiết Hoài Nghĩa chứ không chịu đẩy nàng đi. Lại nghĩ tới lời đồn về Võ Chiếu, bất chợt hắn sởn cả tóc gáy. Nhưng nếu Võ Chiếu tốt với Nhân Nhã là thật thì việc hứa đem nàng cho mình cũng hợp lý.
Hắn mỉm cười nói: “Tình hình thực sự thường xảy ra ngoài mọi người dự liệu, cứ để thánh giá tới đây sẽ biết liền. Quan trọng nhất chính là Nhân Nhã có bằng lòng theo ta hay không?”
Nhân Nhã oán trách liếc nhìn hắn, vẻ đẹp thiếu nữ động lòng người, giọng điệu hờn giận: “Ưng gia à! Việc này, còn phải hỏi nữa sao?”
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 1
Chương 23: Hứa cho chàng làm thiếp (Trung)
Nhóm dịch: Thanh Vân Môn
Nguồn: bachngocsach.com
Long Ưng mừng rỡ hỏi: "Nhân Nhã biết hát xướng sao?"
Nhân Nhã thẹn thùng gật đầu, nhưng vẫn mang theo vẻ lo lắng khó xử. Nàng khẽ nói: "Nhân Nhã có được dạy qua âm luật vũ kỹ."
Long Ưng mở cờ trong bụng, ngẩn người suy nghĩ, nếu trong nhà có một người đáng yêu như thế biểu diễn ca múa cho hắn xem thì còn đòi hỏi gì nữa. Thật muốn ôm lấy nàng cao chạy xa bay, vĩnh viễn không trở lại.
Nhân Nhã chợt nói lí nhí: "Vinh công công truyền đạt chỉ thị nếu Ưng gia muốn Nhân Nhã hầu hạ giấc ngủ thì không được từ chối."
Long Ưng rung động trong lòng, hỏi: "Nhân Nhã sẽ không cự tuyệt chứ?"
Nhân Nhã sớm đã ma ngọc đỏ bừng, dẫm chân nũng nịu nói: "Nhân Nhã đang nhắc nhở Ưng gia mà!" Nói xong mắc cỡ không biết nên trốn đi đâu.
Mỹ nhân thẹn thùng ban ân đến bước này, Long Ưng suýt chút nữa không tin vào lỗ tai mình.
"B A N G...G! B A N G...G! B A N G...G!"
Nhân Nhã "Trong lòng có quỷ" nên sợ tới mức hồn phi phách tán, vội quỳ xuống đất, thân thể mềm mại run rẩy.
Cửa chính mở rộng ra, trong tiếng "Thánh thượng giá lâm", Võ Chiếu từ sau tấm bình phong bước ra, không liếc hai người lấy một cái, đi thẳng đến ngồi ở long trác*. Bốn thái giám cúi người giơ cao hai sọt có hoa văn phượng hoàng, một cái chứa đầy hồ sơ văn kiện, cái khác thì trống không, bước nhanh hơn cả lướt mang sọt đến đặt ở hai đầu quanh long trác, sau đó khom người lui ra, ba bước một quỳ, chín bước một vái cho đến khi biến mất bên ngoài bình phong, đóng lại cửa chính.
Võ Chiếu thoáng trầm ngâm rồi dịu dàng nói: "Nhân Nhã bình thân, đến đây bên trẫm, để trẫm nhìn xem ngươi."
Nhân Nhã sợ quá lại run rẩy một trận, vẫn cố gắng đứng dậy nhưng lung la lung lay. Long Ưng đã chuẩn bị sẵn, trước khi nàng té ngã giữ nàng lại.
Nhân Nhã cúi đầu đi thẳng đến chỗ cách long trác tầm chín bước.
Võ chiếu nhẹ nhàng nói: " Ngẩng đầu lên."
Nhân Nhã gắng gượng ngẩng đầu, khi vừa tiếp xúc với ánh mắt Võ Chiếu liền sợ tới mức quỳ rạp trên đất, run giọng nói: "Nô tài đáng chết!"
Võ Chiếu không vui nói: "Sau này không cho phép nói từ 'chết' này trước mặt trẫm."
Nhân Nhã sợ tới mức mặt tái nhợt như người chết.
Ánh mắt Võ Chiếu rốt cục chiếu về Long Ưng cách nàng mười trượng, mỉm cười nói: "Trẫm đã xem qua quá năm lần phần thứ nhất Nhập Đạo mà tiên sinh viết ra hôm qua, quả nhiên là thiên tài võ đạo và tư tưởng bậc thầy phi phàm, khiến cho trẫm thu được rất nhiều lợi ích, cũng có thể thấy được tiên sinh đã tận tâm tận lực làm việc, không sai sót chữ nào."
Trong lòng Long Ưng hô lợi hại. Làm như tán dương hắn nhưng thực ra là tỏ ý nếu về sau có sai sót thì sẽ không qua được pháp nhãn của nàng, hắn lo mà làm cho tốt. Long Ưng mỉm cười nói: "Lời chân ý thực, một chữ cũng không thể tùy tiện, thánh thượng yên tâm."
Hiển nhiên tâm trạng Võ Chiếu rất tốt nên vui vẻ nói: "Có tiên sinh làm việc cho trẫm, sao trẫm lo lắng được chứ? Hai mắt tiên sinh so với hôm qua thần quang càng nội liễm, thật đáng mừng."
Tiếp đó nàng chuyển ánh mắt về phía Nhân Nhã, nói: "Nhân Nhã có biết Ưng gia của ngươi đã vì ngươi mà đại khai sát giới, nổi giận chém Tiết Hoài Nghĩa dưới sự chứng kiến của hàng nghìn vạn người ở Hoàng thành. Chuyện này chấn động Thần đô, khắp nơi trong thành đều nghe thấy tiếng pháo khiến cho trẫm vui mừng không nói nên lời."
Nhân Nhã phát ra một tiếng thở nhẹ.
Võ Chiếu nói tiếp: "Bắt đầu từ lúc này, Nhân Nhã ngươi đã không còn là tỹ nữ bên cạnh trẫm nữa mà là tiểu thiếp của Long tiên sinh. Vinh công công đang ở trong sân chờ ngươi, Nhân Nhã hãy theo công công trở về Tiên Cư Viện sắp xếp quần áo, đồng thời chọn lấy trong số tỳ nữ của trẫm hai người tỷ muội hợp tính với ngươi nhất đi theo, coi như là lễ cưới trẫm cho ngươi. Chuyện khác công công tự có an bài."
"Tạ chủ long ân!"
Nhân Nhã vui mừng lui ra sau. Võ Chiếu bình thản nói: "Cho đến khi tiên sinh rời khỏi Thần Đô, Nhân Nhã hãy ở Cam Thang Viện trong Thông Tiên Môn Thượng Dương Cung, trong viện có suối nước nóng tự nhiên. Nhân Nhã được trẫm bảo vệ, sau này tiên sinh không phải lo lắng. Về phần Lệ Khinh Các của Thần Trì, cứ xem ý tiên sinh muốn giữ lại hay bỏ."
Long Ưng cuống quít nói cảm tạ. Xem bên ngoài Võ Chiếu đối với mình hết sức ân sủng nhưng trên thực tế hắn đã biến thành một kiểu tù nhân khác, bị trói chết ở đây. Nếu muốn chuồn đi thì chỉ riêng Nhân Nhã đã đủ để hắn nhức đầu, huống chi còn có hai thiếu nữ yểu điệu xinh đẹp nữa. Võ Chiếu thật tuyệt, không đánh mà thắng, vây hãm lấy hắn.
Thời gian từng chút từng chút trôi đi.
Hai người lại lần nữa không nói gì, đều tự mải miết làm việc, một người là nữ Ma Đế, một người là Tà Đế, thật là lạ lùng kỳ dị.
Không biết đã qua bao lâu, Võ Chiếu bỗng nhiên nói: "Ở đây có một tấu chương làm cho trẫm cảm thấy rất khó xử, tiên sinh có thể giúp đỡ trẫm không?"
Long Ưng tiếp tục ghi chép, gật đầu nói: "Có thể san sẻ với Thánh thượng là vinh hạnh của tiểu dân."
Trong lòng thầm nghĩ sớm chiều cùng nàng đối mặt, vô tri vô giác biến đổi, thật không hiểu cuối cùng mình sẽ biến thành thứ gì đây.
Võ Chiếu nói: "Đây là tấu chương kêu oan của con cháu Lý Quân Tiện trước đây được Thái tông tước phong Võ Liên Huyện Công. Sự tình phải bắt đầu nói từ năm thứ 22 Trinh Quán, lúc ấy sao Thái Bạch xuất hiện vào ban ngày không chỉ một lần, Thái Sử Cục cho là điềm báo nữ chủ hiện. Bấy giờ cũng có lời đồn 'Sau nhà Đường, nữ chủ Võ Vương nắm cả thiên hạ' khiến Thái Tông mất ăn mất ngủ. Hắn nghi ngờ nhất chính là Tả võ vệ tướng quân Lý Quân Tiện vì nhũ danh người này rất nữ tính là 'Ngũ Nương Tử', thầm nghĩ hẳn chắc là 'Nữ chủ Võ Vương nắm cả thiên hạ' ứng nghiệm trên người người này. Vì thế bãi binh quyền của người kia, lại lấy cớ hắn qua lại với yêu nhân đem xử tử. Hiện giờ hậu nhân Lý Quân Tiện hi vọng trẫm sửa lại án sai cho hắn, trẫm nên làm thế nào đây?"
Long Ưng phát tê cả đầu, nếu đã như vậy mà sự thật bày ra trước mắt, nếu không sao lại tấu chương kêu oan, Võ Chiếu đúng là có thiên mệnh hoàng đế, thử hỏi một đám phàm nhân sao đấu lại nàng được. Hắn làm yên trái tim lại, nói: "Thánh Thượng nên sửa lại án xử sai này."
Cho đến nay, không chỉ nói Long Ưng mà đám người Đỗ Ngạo cũng chưa bao giờ tin rằng Võ Chiếu từ khi buông rèm chấp chính, đích thân quản lý cho đến khi đăng cơ từng gặp trở ngại, chỉ biết nàng lòng dạ độc ác, phàm là chướng ngại ngăn cản trên đường leo lên bảo tọa hoàng đế của nàng, kể cả con mình cũng thanh trừ sạch, sự hung tàn ác độc có thể nói trước nay chưa có. Thực tế mà nói lực lượng chống lại nàng cũng là "Trước nay chưa có", đổi lại là kẻ có thực lực và ý chí kém một chút đã sớm ngã xuống rồi.
Đến giờ, khi Long Ưng tự đặt mình vào trong vị trí nòng cốt của hoàng triều Đại Chu, tiếp xúc với Võ Chiếu nhiều lần, mới bắt đầu đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để cảm nhận ý nghĩa phía sau thành tựu mà Võ Chiếu đạt được.
Từ thời Xuân Thu Chiến Quốc cho đến nay vẫn là xã hội trọng nam khinh nữ, đến đời Hán Vũ Đế độc tôn Nho học, đạo đức càng thay đổi, nữ giới phụ thuộc vào nam giới, có thể nói buông rèm chấp chính là cực hạn cho phép nữ giới tham gia vào chuyện chính trị. Đến khi Đại Đường khai quốc, tư tưởng một họ độc chiếm thiên hạ của Nho gia củng cố thêm một bước, thiên hạ chỉ có thể là của người có huyết thống hoàng tộc họ Lý, những cái khác là không hợp pháp. Với sự anh minh thần võ của Lý Thế Dân mà nghe được có nữ chủ thay thế nhà Đường, không chút do dự tiêu diệt mục tiêu khả nghi, cũng vì cho rằng đó là đương nhiên, nữ chủ là chuyện đại nghịch bất đạo.
Ma Môn luôn luôn phản Nho học, phản lễ giáo, mà đứng đầu là Âm Quý Phái lại đặc biệt trọng nữ khinh nam, các đời phái chủ cũng do nữ đảm nhiệm. Võ Chiếu xuất thân Âm Quý Phái lại đoạt được bảo tọa hoàng đế của Lý Đường, chính là đại biểu cho việc Ma Môn đạt được thắng lợi triệt để sau mấy trăm năm đấu tranh. Đánh bại không chỉ tôn thất Lý Đường cùng người ủng hộ mà còn cả quan niệm Nho gia trọng nam khinh nữ thâm căn cố đế.
Hiện giờ tuy Lý Hiển và Lý Đán là thân sinh cốt nhục của Võ Chiếu nhưng cũng là hai tòa thành lũy còn chưa đổ xuống cuối cùng của tôn thất Lý Đường. Mọi đấu tranh, giằng co giữa "Truyền thống" và "Cách Tân" đều xoay xung quanh hai tòa thành lũy cuối cùng này và Võ Chiếu đang chiếm hết thượng phong.
Nếu không phải Võ Thừa Tự chẳng ra hồn gì như thế thì sợ rằng Lý Hiển, Lý Đán đã chết không có chỗ chôn từ lâu rồi.
Những suy nghĩ này chỉ xẹt qua trong đầu Long Ưng trong thoáng chốc. Hắn nói: "Tiểu dân không nghĩ ra gì to tát, chỉ cảm thấy lần xử lại án xử sai này sẽ có thể làm cho người ta biết được Lý Thế Dân cũng không phải anh minh thần võ như vậy mà cũng lạm sát vô tội. Kế tiếp là có thể một lần nữa nhắc nhở đám người dám đối nghịch với Thánh Thượng rằng Thánh Thượng chính là chân chủ ứng mệnh trời, phản đối Thánh thượng rốt cuộc cũng tốn công vô ích. Hừm! Nhưng nếu đã như thế, Thánh Thượng trái lại không cần nghiêm khắc đối phó bọn hắn, không bằng lấy ân dùng người, phục người bằng đức, mọi người hòa hòa thuận thuận, mà kết quả cuối cùng không thay đổi, đều bởi vì thiên mệnh không thể cãi."
Võ Chiếu lộ ra vẻ mặt trầm tư.
Võ Chiếu trong thực tế và trong tưởng tượng của hắn những điểm khác biệt tinh tế. Trước kia, trong tưởng tượng của Long Ưng, Võ Chiếu là một vị vua tàn bạo ngang ngược, không nghe ai, hơi tí là giết người. Thế nhưng Võ Chiếu trước mắt đây lại là một vị minh quân nhìn xa trông rộng, trước tiên xác định mục tiêu, phàm có lợi cho việc đạt mục tiêu thì nàng sẽ làm ngay, phàm kẻ bất lợi cho mục tiêu thì nàng sẽ xuống tay diệt trừ, thế nên việc Tiết Hoài Nghĩa hôm trước có lợi nên nàng mới dung túng. Dường như đến hôm nay bản thân hắn đã gần như có thể ngồi ngang hàng với nàng, nhưng nếu có một ngày Long Ưng biến thành chướng ngại thì sẽ phải chết như Tiết Hòa Nghĩa. Việc lý giải này cực kì quan trọng vì trên thực tế từ sau khi bị bắt, đấu tranh giữa hắn và Võ Chiếu đã bắt đầu xảy ra, giúp nhau nắm chắc ưu và nhược của đối phương. Nguyên nhân của Tiết Hoài Nghĩa chính là đánh giá sai nàng cho nên mới rơi vào kết quả như vậy.
Sau khi phê vài câu lên tấu chương rồi để nó vào cái sọt bên trái, Võ Chiếu hướng sang phía hắn nói: "Long tiên sinh dùng ngọ thiện với trẫm nhé!"
Đó là một yêu cầu không ai dám cự tuyệt.
Long Ưng nói: "Tiểu dân còn muốn xuất cung đi giải quyết một chuyện băn khoăn trong lòng, thịnh tình của Thánh Thượng xin tâm lĩnh."
Võ Chiếu như đã đoán được hắn sẽ từ chối từ trước, điềm nhiên như không nói: "Trẫm có thể biết không?"
Đổi lại là một người khác, chỉ cần đáp câu "Không thể" là lập tức dẫn đến đại họa tru gia diệt tộc.
Long Ưng nói: "Tiểu dân phải đem tiền cá cược thắng được hôm qua chia một nửa cho người bảo lãnh của tiểu dân là Đoan Mộc tiên tử."
Võ Chiếu lộ ra nét cười sâu xa khó lường, lạnh nhạt: "Sư Phi Huyên là sư tôn Đoan Mộc Lăng, từng câu từng chữ, nhất cử nhất động, không ai bàn ai mà đều phù hợp tôn chỉ của Từ Hàng Kiếm Điển. Mặc dù chỉ một người một kiếm nhưng uy lực lại có thể so với thiên quân vạn mã. Nếu không phải có nàng bôn ba lo liệu thì Lý Thế Dân làm sao có thể mở ra Đại Đường thịnh thế? Đoan Mộc Lăng được phái bước chân vào giang hồ, thực lực tuyệt đối không dưới sư phụ Sư Phi Huyên năm xưa, có khi còn hơn. Hiện tại bất luận trẫm nói như thế nào tiên sinh đều nghe không lọt tai, nhưng tối qua nàng chịu làm người bảo lãnh cho ngươi đều là có thâm ý cả, không phải chỉ đơn giản là nghĩa khí trợ giúp, tiên sinh sẽ nhanh chóng hiểu rõ lời này."
Long Ưng ngạc nhiên nói: "Quả thực tiểu dân không có suy nghĩ sâu xa gì với chuyện lần này. Thánh Thượng cho là ta có nên gặp nàng không? Hay bảo người đem vàng đi hộ ta?"
Võ Chiếu cảm thấy hài lòng với phản ứng của hắn, nói: "Tiên sinh và nàng chung qui cũng sẽ phải gặp nhau, từ chuyện này đã bắt đầu rồi, đây là số phận đã an bài, ngươi và nàng đều không thể tránh được."
Nàng lại thuận miệng hỏi: "Thi thể Tiết Hoài Nghĩa lờ mờ có dấu vết bị vật cứng đánh trúng, tiên sinh có thể nói cho trẫm biết chuyện gì xảy ra không?"
Long Ưng thầm hô lợi hại, đáp: "Bàn công công sai người đưa Tụ Lí Càn Khôn của Đỗ Phục Uy tới, bảo tiểu dân dấu trong tay áo. Kì binh này ta đã nhờ công chúa trả lại cho công công. Bàn công công thật sự đối với ta rất tốt, khiến ta có phần được sủng ái mà lo sợ."
*Long trác: bàn của vua
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 1
Chương 24: Hứa cho chàng làm thiếp (Hạ) - Du long hí phượng* (Thượng)
Nhóm dịch: Thanh Vân Môn
Nguồn: bachngocsach.com
* Du long hí phượng xuất phát từ điển cố nhà vua (long) vi hành gặp và yêu người con gái trong tên có chữ Phượng. Có thể dùng để nói về việc tình cờ đi đây đó gặp được thứ yêu thích.
Hai mắt Võ Chiếu ánh lên vẻ phức tạp, nàng cảm khái nói: "Có lẽ tiên sinh đã chạm đến một tâm sự nào đó trong lòng hắn. Tiên sinh có thể yên âm tin tưởng lời hắn. Ở trong cung, hắn là người duy nhất trẫm có thể tâm sự, có điều hai năm gần đây chúng ta cũng rất ít nói chuyện. Nói với công công, chuyện hắn đã làm cho trẫm, trẫm sẽ không quên."
Long Ưng cực kì sợ hãi, hiểu được nàng là thẳng thắn như thế, cho thấy đã nhìn thấu quan hệ của mình và Bàn công công. Nhưng chỉ cần một ngày nàng chưa giết mình thì tuyệt đối sẽ không động đến Bàn công công, nếu không Võ Chiếu đã không giữ không gian riêng cho hắn và Long Ưng.
Võ Chiếu xử lý tốt một tấu chương cuối cùng, chiếc sọt bên phải từ đầy ắp trở thành rỗng tuếch. Nàng vui vẻ đứng dậy rồi nói: "Qua nhiều năm như vậy, ở thư phòng có rất nhiều người hầu hạ trẫm nhưng chỉ có tiên sinh cùng trẫm xử lý công việc."
Long Ưng vội vàng đứng dậy khom mình tiễn đưa.
Võ Chiếu cất bước đến trước Long Ưng, tươi cười nói: "Đây là lần đầu trẫm tự tay lấy tấu chương phê duyệt, trước kia luôn có người hầu làm thay, nhưng trẫm không muốn ảnh hưởng đến sự tập trung của tiên sinh nên đã cấm bọn hắn đến Ngự Thư Phòng. Nếu như tiên sinh muốn Nhân Nhã đến thư hòng làm bạn với ngươi thì tuyệt không vấn đề gì, trẫm cũng thích nhìn thấy nàng."
Long Ưng cung kính nói: "Tạ ơn chúa thượng."
Võ Chiếu im lặng một lát, muốn nói gì lại thôi, rốt cục rời đi.
Long Ưng dùng tốc độ nhanh nhất, đến giờ Mùi cố hoàn thành công việc hôm nay, rời khỏi Ngự thư Phòng. Lệnh Vũ đã đợi tầm nửa canh giờ, hai người vừa đi vừa nói chuyện. Lúc này mưa đã ngừng từ lâu nhưng trên cao vẫn mây dệt tầng tầng, không thấy ánh mặt trời.
Long Ưng móc hai đĩnh vàng trong ngực ra, nhét vào trong tay hắn và nói: "Đây là chi phí đến Phương Hoa Các, số còn dư thì cho tất cả các huynh đệ mua bộ quần áo gọn gàng tí, đến thanh lâu bộc lộ khí phái."
Lệnh Vũ ồ lên: "Mẹ ơi! Không ngờ là vàng thoi, đủ để đi mười lần."
Long ưng thầm nghĩ đêm nay đương nhiên sẽ cùng Nhân Nhã, còn ngày mai là công chúa Thái Bình, thích thú nói: "Vậy quyết định là sau khi đi Phương Hoa Các đi, bảo Đại Hàn chuẩn bị sẵn sàng, nếu có huynh đệ nào không muốn đi tầm hoa vấn liễu thì cứ để tùacute; hắn."
Lệnh Vũ cười nói: "Tiểu tướng còn chưa thấy qua nam tử Hán không muốn đến thanh lâu, ngoại trừ những tên đọc sách kiết xác hủ lậu. Ưng gia tỏ ý không ai dám không hầu, tên tuổi Ưng gia bây giờ nổi danh hơn so với bất kì ai, tiểu tướng có thể dùng tên Ưng gia đi đặt phòng không? Nói không chừng có thể đặt được phòng loại tốt nhất."
Long Ưng nói: "Không vấn đề gì, giờ ta phải đi vào thành một chuyến, các ngươi có thể giả vờ hộ tống ta. Khi ta đi gặp người thì các ngươi hãy thừa cơ lẻn đi."
Lệnh Vũ mừng rỡ nói: "Ưng gia nghĩ chu đáo quá! Đại thống lĩnh đã sớm có lệnh. Khi nào Ưng gia cần chúng ta? Chúng ta đang đợi mệnh, chỉ cần gọi là đến ngay."
Hắn lại nói: "Đêm qua Ưng gia biểu hiện bản lĩnh, đến sáng nay chủ đề tranh luận của tất cả mọi người không rời khỏi cuộc chiến đêm qua. Ưng gia muốn đến chỗ nào trong thành vậy?"
Long Ưng nói: "Ta muốn đến phủ đệ của Quốc Lão*. Các ngươi đêm ta đến trước cửa là được, sau đó chia nhau ra mà làm việc."
* Nguyên văn là "国老" chỉ trọng thần có tuổi, đức cao vọng trọng.
Lệnh Vũ chạy vọt đi chuẩn bị mọi thứ.
Long Ưng quen lối, thản nhiên đi bộ xuyên qua sân, hướng về phía cửa lầu chính. Hiện ở nhà đã có Nhân Nhã, mà từ lâu hắn đã mất đi mộng tưởng ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, làn này đến thanh lâu, một mặt xác thực là để biết thêm về thanh lâu số một Lạc Dương, quan trọng nhất là để vui vẻ với các huynh đệ. Hắn cũng không cho rằng việc vờn hoa ghẹo liễu có gì sai, cũng bởi vì hắn trưởng thành ở trong Ma Môn cách kinh phản đạo, coi thường đạo đức lễ phép, mà hắn khác với các sư huynh ở đạo tâm tinh khiết không tì vết.
Lát nữa gặp Đoan Mộc Lăng còn đẹp hơn cả tiên trên trời sẽ có tình cảnh như thế nào nhỉ?
Đến Quốc Lão Phủ, Long Ưng báo tên ra, xin gặp đích danh Đoan Mộc Lăng. Đây là cách tìm nàng tốt nhất mà hắn nghĩ ra được, nếu không được cũng phải hỏi cho được chỗ nàng.
Lính gác cổng nghe tên hắn như sấm đánh bên tai, không dám chậm trễ, cuống quít chạy đi báo. Không bao lâu, một người trung niên có bộ dạng như quản gia đích thân đi ra đón và nói: "Đoan Mộc tiểu thư ra ngoài chưa về, không biết hôm nay nàng có trở về hay không. Nhưng Quốc Lão hiện đang ở nhà, tiểu nhân xin mời Ưng gia vào phòng chính gặp mặt, để chủ nhà tận tình tiếp đón."
Long Ưng không ngờ danh xưng "Ưng gia" lan đến cả tận đây, một mặt cảm thấy cực kì thất vọng vì tiên tung Đoan Mộc Lăng khó dò, một mặt khác thì được sủng mà sợ, không ngờ được trọng thần đứng đầu đương triều tể tướng Địch Nhân Kiệt cấp cho hắn thể diện như thế, tâm tình phức tạp chưa thỏa mãn. Hắn theo quản gia Địch phủ đi vào.
Đi đến cửa mái chính của đại trạch, trước mặt là bức tường gạch, hai bên sườn có một lối vào, quản gia dẫn Long Ưng sang trái tiến vào sân ở phía nam, trung viện nằm ở trung tâm Quốc Lão Phủ, xung quanh có các sân nhỏ đối xứng, tạo thành bộ ba tứ hợp viện* kép cùng sáu cái sân nhỏ, thường được gọi là bố cục "Tam cung lục viện", các sân tạo thành đơn vị độc lập nhưng vẫn thông với nhau. Trong đó, trung viện là đẹp nhất, màu sắc của các hình ảnh điêu khắc trên gỗ, trên gạch tạo nên nét cổ xưa cứng cáp.
* Tứ hợp viện là khu nhà cấp bốn hình vuông, ở giữa là sân, xung quanh là nhà, tường bao.
Địch Nhân Kiệt đứng ở thềm đá đón khách, dẫn hắn tiến vào trong chủ đường, phân chủ khách ngồi xuống. Tiểu tỳ dâng trà thơm xong liền lui ra ngoài, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Địch Nhân Kiệt năm nay ít nhất sáu mươi tuổi, nhưng nhìn thế nào cũng chỉ giống người mới bốn mươi, tướng mạo gầy gò, thần thái sáng láng, hai mắt linh hoạt thông minh, phong thái trầm tĩnh, để năm chòm râu, hiên ngang rắn rỏi, thần thái sáng ngời, khiến người ta nhìn thấy liền sinh lòng kính yêu. Khó lắm mới thấy được hắn ôn hòa thế này nhưng ánh mắt sắc bén khiến người ta khó có thể chống lại, chỉ là thoáng qua cũng đã khiến Long Ưng thầm sợ hãi.
Sau khi mời trà Địch Nhân Kiệt nói: "Đoan Mộc tiểu thư từ lâu đã biết tiên sinh sẽ đến thăm nhưng không ở lại trò chuyện, khiến người ta thật khó xử. Mặc dù dung mạo tiểu thư đẹp như tiên nhưng trước nay chưa từng để ý đến những người tuấn tú tài giỏi theo đuổi mình, vậy mà lại rất quan tâm đến Long tiên sinh. Không những theo lão phu đến Bát Phương Quán quan chiến mà còn chủ động trợ giúp Long tiên sinh một tay, khiến lão phu không hiểu chút nào. Long tiên sinh có thể chỉ dạy cho ta không?"
Long Ưng có gì nói đây, chẳng lẽ nói cho hắn biết Ma Chủng của mình bị nàng phát hiện sao? Nên đành phải nói: "Tiên tâm khó dò, sợ rằng Quốc Lão phải đích thân đi hỏi, xem nàng có chịu mở tiên khẩu hay không."
Địch Nhân Kiệt bật cười giòn tan: "Hay cho một câu 'Tiên tâm khó dò' đã phủi sạch sành sanh. Lão phu đã từng hỏi qua công chúa Thái Bình về xuất thân lai lịch của ngươi, công chúa nói lão phu hỏi Thánh Thượng, thế tức là lão phu không nên hỏi rồi. Có điều gần đây lòng hiếu kì của ta tăng, phàm chuyện gì cũng muốn hiểu rõ ràng rành mạch nên đành phải đi hỏi trực tiếp Long tiên sinh. Chớ trách lão phu quen sơ mà hỏi nhiều, đối với tiểu huynh lão phu chỉ có hảo cảm tuyệt không có ác ý. Sự tình sáng nay càng chứng tỏ tiểu huynh là người của chúng ta*"
* Nguyên văn là "我辈中人" (Ngã bối trung nhân)
Long Ưng không hiểu ra sao bèn hỏi: "Chuyện gì sáng nay cơ?"
Địch Nhân Kiệt mỉm cười nói: "Đêm khuya hôm qua, công chúa tìm đến lão phu, báo chuyện Võ Thừa Tự muốn vu cáo Lư Lăng Vương. Lão phu biết sự tình nghiêm trọng, vội vàng liên lạc với người đủ tư cách để bàn chuyện, chuẩn bị lúc lâm triều đánh đòn phủ đầu. Nào ngờ sáng nay công chúa đã sai người thông báo cho lão phu sự tình đã được giải quyết. Chúng ta yên lặng theo dõi, quả nhiên cả buổi lâm triều Võ Thừa tự không kêu một tiếng. Sau buổi triều, lão phu tìm công chúa nói chuyện, ép mãi nàng mới nói cho biết là do ngươi ra tay, trước khi lâm triều đã xông vào Ngụy Vương phủ, cứng rắn ép Võ Thừa Tự hủy bỏ việc này."
Sau đó, ông ta chăm chú nhìn hắn, nói từng chữ từng chữ: "Tiểu huynh dựa vào cái gì làm hắn khuất phục?"
Long Ưng đáp lễ ánh mắt sắc như dao của ông ta, nói: "Đe dọa!"
Địch Nhân Kiệt không đổi sắc nói: "Chỉ đe dọa thôi?"
Long Ưng nhịn không được khóe miệng bật ra ý cười, nói: "Có bắt ép nữa!"
Hai người nhìn nhau một lát rồi cùng cười nghiêng ngả, chảy cả nước mắt.
Địch Nhân Kiệt hổn hển nói: "Tiểu huynh đúng là tuyệt không thể tả. Hài! Ngươi sao lại ở một chỗ với Lai Tuấn Thần chứ?"
Long Ưng cười khổ nói: "Chuyện này một lời khó nói hết."
Địch Nhân Kiệt nhìn chòng chọc hắn đầy hung ác một lát, rồi lắc đầu thở dài: "Sợ rằng phải có đại hình chăm sóc thì tiểu huynh mới chịu lộ ra thêm đôi câu rồi."
Long Ưng nhân cơ hội hỏi: "Có đúng tên Lai Tuấn Thần kia chết chắc không?"
Địch Nhân Kiệt nói: "Tiểu huynh vì sao lại quan tâm hắn vậy? Ngươi có biết bao nhiêu người vì hắn vu oan mà cửa nát nhà tan, trôi giạt khăp nơi hay không? Lần lật lại bản án này rất quan trọng, không cho phép có sai sót. Chỉ cần chứng minh vụ án lớn nhất này là án oan thì dù là Thánh Thượng cũng không cách nào đè xuống hàng trăm hàng ngàn bản án cũng là án oan khác. Đến lúc đó người chết phải được an táng, người bị cách chức có thể phục hồi chức cũ, người bị đày có thể trở về. Lão phu không thể thoái thác, nhất định phải lấy được công đạo cho người bị oan."
Long Ưng lòng sinh kính ý, nói: "Hẳn là như thế."
Địch Nhân Kiệt trở lại chủ đề ban đầu, nói: "Các thời kỳ đều có việc tiến cử hiền sĩ. Hiện giờ Thánh Thượng đã sửa đổi thường lệ nên người vào triều* vô số kể. Nhưng tiểu huynh là dạng ẩn sĩ lánh đời lại vào triều, còn được Thánh Thượng dùng lễ quốc khách đối đãi, khiến người ta khó hiểu. Rốt cuộc thì tiểu huynh là do người phương nào tiến cử?"
* Nguyên văn là "入仕者" (nhập sĩ giả) chỉ người vào triều làm quan.
Long Ưng tiến lại gần rồi hạ giọng nói: "Đúng là Thánh Thượng tự mình làm cả. Quốc Lão không được nói cho bất cứ ai, không tin có thể đi hỏi Thánh Thượng."
Hai người nhìn nhau, cùng cười ha hả, lần này còn cười mạnh hơn.
Địch Nhân Kiệt thở dài: "Tiểu huynh quả là người thú vị. Nếu không phải thấy được ngươi chính trực thì sau này lão phu sẽ ngủ không ngon! Hãy để lão phu tiễn tiểu huynh xuất phủ."
Long Ưng vội hỏi: "Sao dám làm phiền Quốc Lão, tiểu tử* biết đường mà."
* Nguyên văn là "小子" được dùng để người nam trẻ tuổi xưng hô với bề trên.
Địch Nhân Kiệt hỏi: "Ngươi phải xuất phủ theo một con đường khác."
Long Ưng lấy làm lạ hỏi: "Vì sao không theo đường cũ?"
Địch Nhân Kiệt cười khổi nói: "Bởi vì chỉ có đi đường kia thì đứa con gái chanh chua của ta mới có thể phục kích ngươi được. Tiểu huynh yên tâm, nàng chỉ dùng kiếm trúc, chém trúng cổ cũng không sao."
Địch Nhân Kiệt dẫn Long Ưng đi vào nam viên, cố ý cất cao giọng nói: "Đi qua cửa vòm, rẽ trái qua cửa là ra bên ngoài phố."
Long Ưng vội nói: "Mời Quốc Lão trở lại, tiểu tử muốn tiện đường thưởng thức cảnh sắc trong vườn luôn."
Địch Nhân Kiệt nháy mắt mấy cái rồi quay lại luôn.
Long Ưng thầm nghĩ hắn thường tự nói mình là người thú vị nhưng trên thực tế phụ nữ còn thú vị hơn. Hắn liếc nhìn cửa vòm, buồn cười trong lòng, tiểu ma nữ cũng biết chọn chỗ nhỉ. Ai ngờ tới Quốc Lão Phủ cũng có mai phục, tay mơ khẳng định trúng chiêu ngay, rồi nàng kia có thể kể lể khắp nơi. Mà chính hắn bỗng nổi lên lòng tinh nghịch, giả bộ như thờ ơ không để ý gì đi về phía cửa vòm, đến chỗ cảm giác có người lại lui lại, vỗ trán tự nhủ: "Thật đãng trí, quên mũ rồi."
Tiểu ma nữ trốn sau cửa liền thở gấp, cho thấy nàng vừa tức vừa khẩn trương.
Thời niên thiếu của hắn toàn đối mặt với các học trò của Đỗ Ngạo lớn tuổi hơn mình rất nhiều. Dưới sự chở che của Đỗ Ngạo, không ai bắt nạt hắn cả, nhưng nếu hắn có muốn tìm người chơi đùa thì cũng không được, mọi trò chơi đều phải tiến hành trong đầu. Hiện giờ đã có Nhân Nhã xinh đẹp nhỏ tuổi hơn hắn, tuy mỹ nữ thanh tú, nhỏ nhắn yếu ớt này ca múa không đến nỗi nào nhưng mình mà trêu đùa thì nhất định là làm khó cho nàng. Chỉ có tiểu ma nữ trời sinh đã thích chơi đùa ngươi muốn không chơi với nàng cũng không được, nhất định ở xung quanh trêu chọc đấm đá, chơi đủ trò đủ kiểu, vừa khéo bù đắp tiếc nuối tuổi thơ của hắn.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 1
Chương 25: Du long hí phượng (Hạ) - Tam chân hợp nhất (Thượng)
Nhóm dịch: Thanh Vân Môn
Nguồn: bachngocsach.com
Một lát sau, hắn đã lại đến trước cửa vòm nhưng lại tiếp tục lùi ra sau, ho khan rồi giận dữ nói: "Ta làm sao vậy, lần này lại quên mất túi tiền."
Quay lại được mười bước hắn bèn mạnh mẽ vận ma công, chân không dính đất trở lại cửa vòm, vòng hai tay đợi xem tiểu ma nữ làm trò ra sao.
Nàng ta là ma nữ, lão tử là Tà Đế, tất nhiên phải gặp mặt nghiêm túc một lần rồi.
Bên ngoài cửa vòm truyền đến giọng nói quyến rũ đáng yêu khiến tâm thần người ta nhũn ra, còn mang theo chút ngây thơ giống như của Nhân Nhã, nhỏ đến mức chỉ đứng gần mới nghe thấy được: "Không có đạo lý, sao lại quên mất túi tiền?"
Lời còn chưa dứt, gương mặt cực kì tươi vui thanh tú, đẹp không gì sánh được của tiểu ma nữ ló ra từ bên cạnh cửa vòm, thành ra mặt hai người đối diện nhau, cách không tới nửa thước.
Long Ưng không cần suy nghĩ, dí miệng tiến tới, chạm vào môi nàng một cái như chuồn chuồn lướt nước, rồi vội vàng lùi ra và reo lên: "Trúng chiêu!"
Tiểu ma nữ ngây người, đôi mắt đẹp híp lại thành một đường, lấp lánh ánh sáng kì lạ, sau đó trợn trừng hết cỡ, giống như đến thời điểm này mới mới từ trong mộng tỉnh lại, hiểu được mình đã bị Long Ưng sàm sỡ. Con cọp cái điên lên xông ra như cướp, kiếm trúc trong tay điên cuồng chém về phía Long Ưng.
Trộm gà không được còn mất nắm gạo như thế này là lần đầu thiên chi kiều nữ này gặp.
Tiểu ma nữ mặc một bộ võ phục tuyết trắng, dùng dải lụa nhỏ buộc búi tóc anh hùng*, eo nịt gấm hoa, chân đi giày da vàng càng làm tôn lên dáng người mềm mại như hoa của nàng nhưng không làm mất đi khí thế oai hùng, lại thêm khuôn mặt đỏ bừng, vẻ sinh động hoạt bát, kiếm chiêu nhẹ nhàng tung ra giống trình diễn hơn là luận võ. Bờ eo thon nhỏ uốn éo phát sức, khiến cả thân thể mềm mại như rắn không xương, giống như tiểu tiên nữ tinh nghịch hạ phàm múa kiếm, cộng với việc nàng liên tục quát khẽ thì không nhìn đến ngẩn người chắc không phải người bình thường. Nàng đang hận không thể bằm Long Ưng ra làm trăm khúc, nếu có thể thì nhất định sẽ thay kiếm trúc bằng lưỡi dao sắc bén nhất.
* Búi tóc kiểu nam.
Trong lòng Long Ưng trầm trồ khen ngợi. Tiểu ma nữ cũng không chỉ có vẻ bên ngoài mà thân pháp, kiếm thuật quả thật đều đã phải rèn luyện cực khổ. Coi như cho hắn một cơ hội hiếm có, bởi vì bị đánh trúng cũng không có gì đáng ngại nên hắn cố tình chỉ tránh không đỡ, ra sức thi triển ra thân pháp kì dị của Ma Chủng trong vùng bóng kiếm, mặc cho tiểu ma nữ chém ngang bổ dọc cũng không chạm được vạt áo hắn.
Bỗng nhiên tiểu ma nữ thu kiếm lùi ra phía sau, mặc dù trời đông giá rét nhưng nàng cũng mệt đến mồ hôi đầm đìa. Nàng không ngừng thở gấp, dẫm chân nói: "Đừng đánh nữa! Ngươi là đồ đểu cáng đáng tởm nhất!"
Long Ưng đã hôn nàng nên tự biết đuối lý, làm loạn đến tai Địch Nhân Kiệt thì không hay nên vội nói: "Tiểu đệ đi đấy!"; rồi quay người đi liền.
Tiếng rít bám theo kiếm trúc vang lên sau lưng.
Long Ưng lường chuẩn thế tới, nhảy cao hai thước.
"Bốp!"
Kiếm trúc hung hăng quét trên mông hắn.
Long Ưng kêu đau "A", xoay người lại nói trách móc: "Định lấy mạng người ta sao?"
Tiểu ma nữ quả là kì quái, dường như quên mất chuyện bị hôn môi, vui mừng nói: "Ta cứ đánh đấy. Nếu là kiếm thật thì không phải đã chém ngươi thành hai đoạn sao? Còn tưởng là ngươi là nhân vật tài ba thế nào, thì ra không chịu nổi một đòn. Đảm bảo ngày mai người khắp Thần Đô sẽ biết được chuyện ta trừng trị ngươi."
Long Ưng thấy nàng không hề đề cập đến chuyện bị mình chiếm tiện nghi, sắc đảm liền trở lại, cười hì hì nói: "Nói cho đúng là mọi người ở Thần Đô sẽ biết Địch tiểu thư ưa thích không rời cái mông của ta, cứ nhằm vào bờ mông của ta mà đánh. Cái gì mà chém làm hai đoạn chứ, cái này gọi là trảm mông."
Tiểu ma nữ vứt kiếm trúc đi, nếu không phải hết sức rồi thì đã nhào lên dốc sức liều mạng. Nàng chống tay và eo thon, trừng đôi mắt đẹp lên nhìn Long Ưng mắng to: "Ngươi vô lại."
Long Ưng làm ra vẻ cực kì kinh ngạc, ngạc nhiên nói: "Sao lại thế được, tiểu mỹ nhân sao biết được tên thật của lão tử đây là Lí Vô Lại*"
* Ngươi (你 - Nhĩ) đọc gần giống Lí (李)
Lúc này tiểu ma nữ vẫn đang trừng đôi mắt đẹp lên nhìn hắn rất dữ tợn nhưng sau một khắc đã nhịn không được, "Phì" cười duyên, lại còn thầm mắng "Không biết thẹn.", thần thái có thể làm chết mê bất cứ kẻ nào.
Sau đó nàng duỗi tay ngọc thon dài ra, chỉ tay nói: "Đợi ta nghĩ ra cách trị ngươi nhất định sẽ tới tìm ngươi báo thù."
Dứt lời liền tung tăng nhảy nhót quay trở lại trong sân.
Long Ưng cảm thấy chuyến đi này không tệ, tìm không được tiên tử thì gặp được ma nữ cũng hay.
***
"Long huynh!"
Long Ưng quay đầu lại nhìn thấy Vạn Nhân Vũ từ phía sau đuổi theo, đến sóng vai với hắn, cười nói: "Có phải Long huynh vừa cho người ta đánh một trận hay không?"
Long Ưng chợt nói: "Vạn huynh quả thật đã thấy ta đi từ trong Quốc Lão Phủ ra, sao lúc ấy ta không thấy được Vạn huynh nhỉ?"
Hai người cao gần bằng nhau, sóng vai đi. Khi đi vào con đường lớn ở bờ sông Lạc, người xe rất nhiều, huyên náo rung trời, Vạn Nhận Vũ đề nghị: "Đến ngồi ở bờ sông rồi nói."
Hai người đến ngồi xuống dưới tán cây xanh biếc của bụi dương liễu bên cạnh sông, mặc dù vẫn là ở trong phố xá nhộn nhịp nhưng có cảm giác đặc biệt như đã rời xa huyên náo. Long Ưng bèn nằm ngửa người ra, nhìn lên tầng mây trên trời và nói: "Tuyết sắp rơi rồi!"
Vạn Nhận Vũ nhìn sắc trời, gật đầu nói: "Ta cũng có cảm giác như thế. Năm nay Lạc Dương chưa thực sự trải qua đợt rét, trước khi ta tới đây, ở Trường An đã có hai trận tuyết rơi."
Long Ưng nhớ lại việc Lai Tuấn Thần chỉ thị hắn bắt sư huynh mình nhưng đương nhiên không dám hỏi về phương diện này mà chỉ nói: "Vạn huynh có từng nếm qua phục kích của tiểu ma nữ hay không?"
Vạn Nhận Vũ bật cười khanh khách: "Người sợ nổi danh, heo sợ béo tốt. Tại hại coi như có chút thanh danh, làm sao may mắn thoát khỏi? Còn phải cố ý thua nàng, để nàng khắc tên ta lên trên bảng bại tướng của mình, khiến người ta không biết nên khóc hay cười đây. Địch Ngẫu Tiên quả thực danh bất hư truyền, dung mạo đẹp như tiên."
Rốt cục Long Ưng cũng biết được tên thật của tiểu ma nữ, sau khi nhẩm hai lần, hắn mỉm cười nói: "Thì ra Vạn huynh muốn đi tìm nàng."
Vạn Nhận Vũ hiện ra vẻ mờ mịt, lắc đầu nói: "Ta vốn định đến thăm Đoan Mộc tiểu thư, đang do dự thì thấy Long huynh đi ra từ cửa hông, bèn đuổi theo Long huynh để nói chuyện. Một trận chiến đêm qua, chiến thuật của Long huynh quả là cao thâm. Nếu như Long huynh có hứng thú thì huynh đệ chúng ta cũng làm một trận, nhất định sẽ rất sảng khoái."
Long Ưng nhớ tới việc Thôi Ma, mừng rỡ nói: "Tiểu đệ nhất định sẽ phụng bồi, giờ luôn cũng được."
Vạn Vũ Nhân nhìn xuống hắn, vui vẻ nói: "Hình như Long huynh còn yêu võ hơn tại hạ. Long huynh thích dùng binh khí gì, sẽ không định tay không tiếp chiêu của ta chứ?"
Long Ưng xấu hổ nói: "Kinh nghiệm chiến đấu của ta rất ít, chưa bao giờ thực sự dùng binh khí chiến đấu với người khác, không biết trả lời ngươi thế nào."
Vạn Nhận Vũ nói: "Long huynh khiến người ta kinh ngạc, nhưng biểu hiện đêm qua của Long huynh hoàn toàn không giống người không có kinh nghiệm mà chỉ giống một người lão luyện đa mưu túc trí, hơn nữa là dạng lão luyện đáng sợ nhất."
Rồi hắn hiện ra vẻ mặt sùng kính ngưỡng mộ, nói: "Thành tựu tương lai của Long huynh nói không chừng có thể sánh vai vang danh cùng đại tông sư Từ Tử Lăng tu luyện võ học hai nhà Phật Đạo. Ai! Nói đến đây tại hạ lại ngứa tay."
Long Ưng ngồi thẳng dậy, nói: "Sao nói mà không làm luôn, tìm một chỗ tỉ thí chứ?"
Vạn Nhận Vũ bất đắc dĩ nói: "Hôm nay không được, ta còn một cuộc hẹn. Ngày mai thế nào?"
Long Ưng nhớ lại lời hẹn với công chúa, cười khổ nói: "Ngày mai tới ta không được. Ngày kia ta hẹn các huynh đệ Ban Ngự Vệ đến Phương Hoa Các, Vạn huynh có hứng thú đến tham gia náo nhiệt không?"
Vạn Nhận Vũ lắc đầu nói: "Nếu như ta và các ngươi ở chung một buổi tối thì sẽ rước lấy phiền toái cho các huynh đệ của ngươi, Long huynh thật phong lưu."
Long Ưng lấy làm lạ hỏi nguyên nhân.
Vạn Nhận Vũ thở dài một hơi, nói: "Hiện giờ Quan Trung Kiếm Phái đã thành cái đinh trong mắt Võ Chiếu, tại hạ lại càng là mục tiêu chính của nàng, thật không muốn nói về chuyện này."
Trầm ngâm một lát, hắn nói: "Thứ cho tiểu đệ lắm lời, hy vọng Long huynh không phiền, bởi vì ta hỏi khắp tất cả mọi người đều không có đáp án."
Long Ưng thầm than lại một lần nữa rơi vào vấn đề thân phận rồi, mà mặc hắn thêu dệt thế nào cũng chưa thể cho ra đáp án làm hài lòng đối phương, đành cười khổ nói: "Vạn huynh tốt nhất không nên hỏi, ta không muốn lừa ngươi."
Vạn Nhận Vũ bỗng nói: "Long huynh vô cùng thẳng thắn."
Đột nhiên ánh mắt hắn quét lên thượng du sông Lạc, hai mắt lấp lóe, ánh mắt sáng quắc, hình như cảm thấy gì đó nên trầm giọng nói: "Long huynh tựa như kì mê không ai có thể giải, khiến cho ta lo lắng có một ngày chúng ta có thể biến thành địch nhân, đây là điều Vạn mỗ tuyệt đối không muốn thấy. Bộ dạng ba chiếc thuyền kia khả nghi, Long huynh có chú ý đến không?"
Long Ưng ung dung nói: "Ba chiếc thuyền xuôi dòng mới đi vào khúc sông trước mặt một khắc, ngoài ra thất kỵ* chạy men theo đường cái tới vừa khéo lại vòng ra sau chúng ta, với khoảng cách như thế này, mấy loại tên nỏ có lực sức thương mạnh nhất. Tiểu đệ phụ trách phía trước, Vạn huynh bọc hậu được không?"
Vạn Nhận Vũ mỉm cười nói: "Có thể kề vai chiến đấu với Long huynh là việc đáng mừng trong đời."
Long Ưng vui vẻ nói: "Không phải tối hôm qua chúng ta từng chung tay đẩy lui kẻ địch sao?"
Vạn Nhận Vũ bật cười khanh khách: "Đúng! Đúng! Giờ lại tiếp tục bắt tay hợp tác."
Ba chiếc thuyền xếp thành kiểu trường xà trận*, cách khúc sông trước mặt họ chưa đến trăm trượng, mỗi thuyền có ba, bốn người khác nhau đầu đội nón lá vàng trúc, xuôi theo sóng nhẹ lướt đi.
* Nguyên văn "长蛇阵般" (Trường xà trận bàn): Trường xà trận là một trong những trận pháp cổ, xếp quân thành các hàng dài và hẹp.
Rồi tiếng chân tiến gần lại, đằng đăng sát khí.
Trong phút chốc, hai người đã rơi vào tình cảnh trước sau đều có địch. Kẻ địch trên thuyền và kỵ sĩ phía sau lấy cung nỏ từ chỗ khuất ra như Long Ưng dự đoán, tiếng tên bay vang lên, nhắm vào hai người phóng tới.
Vạn Nhận Vũ cười lạnh một tiếng, cũng chẳng hề bật dậy mà chỉ quay người rút đao, bổ ra như chớp với một tốc độ khó có thể tin. Hắn bổ liền ba đao, bảy mũi tên bay đến không cái nào may mắn thoát khỏi, bị nội kình ẩn chứa bên trong của hắn đánh bay, trong đó có ba mũi tên là bị hắn một đao chém rụng. Nhãn lực kinh người, góc độ chính xác, khiến người xem mà thán phục.
Long Ưng thì vẻ mặt ung dung, áo choàng biến thành túi hàng yêu có thể hút hết yêu ma quỷ quái, đón gió vung lên, chín mũi tên hết lực bị nó cuốn vào bên trong.
Tốn công vô ích nên chỉ nháy mắt kẻ địch đã đi xa, bờ sông phục hồi sự tĩnh lặng như trước.
Vạn Nhận Vũ thở dài: "Cơ hội để chúng ta thành kẻ địch giảm bớt."
Long Ưng khó hiểu nói: "Cớ gì Vạn huynh nói ra lời ấy?"
Vạn Nhân Vũ đứng dậy nói: "Để sau sẽ giải thích cho Long huynh. Ai! Vừa rồi tại hạ đỡ tên, Long huynh có phải không hề quay đầu lại xem ta không?"
Long Ưng cũng đứng dậy theo hắn, đương nhiên gật đầu nói: "Đao pháp như thế bỏ qua sao được?"
Vạn Nhận Vũ trầm ngâm lặng thinh, một hồi lâu sau mới nói: "Long huynh biết chơi cờ chứ?"
Long Ưng hào hứng nói: "Đây là một trong những trò chơi lúc nhỏ tiểu đệ thích chơi khi buồn chán, nhưng chỉ có thể tự chơi với chính mình."
Vạn Nhận Vũ không thể tin nổi reo lên: "Tự đánh với chính mình, thế thì vui làm sao được?"
Long Ưng điềm nhiên như không có việc gì nói: "Niềm vui khi ngươi tự đặt mình ở một phía khác, biến thành một người khác. Ồ! Vì sao Vạn huynh đột nhiên nhắc đến đánh cờ vậy?"
Vạn Nhân Vũ nhìn kỹ hắn, nói: "Long huynh là người lạ lùng."
Những lời này rất quen tai, hắn chợt nhớ lại sáng nay công chúa Thái Bình đã nói với mình những lời tương tự.
Vạn Nhận Vũ cất bước đi trước, nói: "Hiện giờ ta muốn đi đánh cờ, nếu Long huynh có hứng thú thì có thể đi cùng tại hạ."
Long Ưng nói: "Hôm nay thì không được. Thì ra Vạn huynh thích đánh cờ, chúng ta so võ xong có thể so cờ. Chà! Thật khiến người ta chờ mong."
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden