Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #21  
Old 07-05-2008, 09:20 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Liễu Tàng Dương

Giao Thiên Äỉnh


Hồi 20

Bị cáo giác Bách Trượng đối đầu
Bởi ác tâm hung nhân mạng vong



Quỷ Diêm La tạm hài lòng với nơi cư ngụ mới:
- NgÆ°Æ¡i thật hào phóng, đồng thá»i cÅ©ng có lắm ngân lượng không khác nào bậc vÆ°Æ¡ng tôn công tá»­. NÆ¡i này tuy hẻo lánh nhÆ°ng cÅ©ng ổn vì ta và Tiểu Chân dù sao cÅ©ng yên tâm, thi thoảng chỉ cần gá»i ngÆ°á»i từ tiểu trấn cung ứng đầy đủ vật thá»±c là không phải lo gì nữa. Duy có Ä‘iá»u sao ngÆ°Æ¡i chá»n chá»— này, lại còn cho kiến lập gia trang theo kiểu má»™t am miếu? Äể ngụy trang hầu dá»… dàng che giấu tung tích của ta và Tiểu Chân Æ°?
Dương Cần đang phóng tầm mắt nhìn đỉnh núi xa xa lúc này đã mỠhơi sương:
- Äây là nÆ¡i tại hạ chỉ tạm cho nhị vị dung thân. Vì sau này, khi má»i oán cừu đã kết giải, phần Tiểu Chân chỉ cần nàng tỉnh lại tất cÅ©ng lo lập thành gia thất và bá» Ä‘i, tôn giá khi đó muốn, cÅ©ng có thể theo chân nàng, được an ủi vì tình mẫu tá»­ bấy lâu nay. Còn tại hạ sẽ vÄ©nh viá»…n lÆ°u ngụ ở đây, bình thản đếm chuá»—i ngày cô Ä‘á»™c sẽ trôi qua vá»›i má»™t ký ức khó thể phai má».
Quỷ Diêm La vội nhìn vỠphía đỉnh núi nói:
- Hóa ra má»i sá»± Ä‘á»u được sắp đặt sẵn theo chủ ý từ trÆ°á»›c? Này, cho ta tò mò má»™t chút. Chuyện ngÆ°Æ¡i cùng Trác viện chủ Thiên La viện rÆ¡i xuống vá»±c dÄ© nhiên ta có nghe. Phải chăng vá»±c đó ở chính đỉnh núi kia? NgÆ°Æ¡i lập miếu là để vÄ©nh viá»…n lÆ°u ngụ là vì thÆ°Æ¡ng nhá»› thật lòng má»™t ngÆ°á»i có thể bảo niên ká»· trạc tuổi mẫu thân ngÆ°Æ¡i? Trác Bách Hoa thật sá»± đã chết? Vì thế ngÆ°Æ¡i bảo sẽ sống cô Ä‘á»™c?
DÆ°Æ¡ng Cần nhìn lại và cÆ°á»i lạt:
- Niên ká»· dẫu có thế thì đã sao? Huống hồ ai bảo Trác Bách Hoa, phu nhân tại hạ đã chết? Không, DÆ°Æ¡ng Cần này ngày nào còn sống thì phu nhân cÅ©ng sống mãi đến ngày đó. Má»™t ngày phu thê thì má»™t Ä‘á»i nghÄ©a phu phụ. Vì DÆ°Æ¡ng Cần và phu nhân từng lập thệ sống cùng sống, chết cùng chết. Do vậy, trong thá»i gian tạm ngụ ở đây xin tôn giá cẩn ngôn cho. Tại hạ xin cáo biệt, quyết từ Liá»…u Tuyết Thanh tìm ra nguyên ủy và giúp Tiểu Chân khôi phục nguyên trạng. Hy vá»ng chá»— ngân lượng tại hạ dá»± định lÆ°u lại cho tôn giá là đủ chi dụng cho cả hai.
Quá»· Diêm La cÆ°á»i gượng:
- NgÆ°Æ¡i là kẻ chung tình. Äược rồi, ta chỉ còn biết trân trá»ng mối tình chung của ngÆ°Æ¡i. Còn vá» ngân lượng ngÆ°Æ¡i yên tâm. Ta và Tiểu Chân dù phung phí thế mấy thì chí ít phải ngoài mÆ°á»i năm má»›i chi dụng hết chá»— châu ngá»c ngÆ°Æ¡i đã giao. NhÆ°ng nói thì nói vậy, ngÆ°Æ¡i có Ä‘i thì cÅ©ng mau quay vá». Vì lÆ°u lại chá»— hẻo lánh này ta buồn lắm, còn má»™t Ä‘á»i xuân sắc của Tiểu Chân nữa chi?
Dương Cần nhìn quanh tìm nàng:
- Tiểu Chân lại đi nghỉ sớm?
Quỷ Diêm La nhún vai:
- Ta đồ rằng từ khi cố ngẫm nghÄ© vá» thanh âm giá»ng nói của nhân vật thần bí kia, Tiểu Chân dù chÆ°a đến ná»—i bị đả kích nhÆ°ng trạng thái trầm uất này cÅ©ng không gây thú vị cho ai, kể cả ta. Vì thế ta má»›i bảo nếu lÆ°u lại đây lâu thật là buồn thảm.
DÆ°Æ¡ng Cần cÆ°á»i gượng:
- Tại hạ sẽ cố Ä‘i nhanh vá» nhanh. Vạn sá»± liên quan đến Tiểu Chân muá»™i, tại hạ xin tin tưởng ủy thác cho tôn giá. Bảo trá»ng.
“Vút.â€
Quỷ Diêm La thở thật dài và lắc đầu nhìn theo cho đến khi Dương Cần khuất dạng:
- Cũng mong Trác Bách Hoa thật sự vẫn còn sống đúng như ngươi bảo. Chứ nếu không, chung tình như thế kia thật là hoài phí cho một nam nhi tuấn tú, huống hồ đây là mối tình giữa một đôi phu phụ được sao? A…
Tiểu Chân đang nhè nhẹ bước đến:
- Nhị ca đã đi rồi sao, mẫu thân?
Quỷ Diêm La giật mình quay lại:
- Hài tử làm mẫu thân suýt hoảng sợ, ngỡ Trác Bách Hoa xuất hiện…
Tiểu Chân cÆ°á»i thật hiá»n:
- Trác Bách Hoa là ai?
Quỷ Diêm La lấy tay xua đi như thể xua nỗi ám ảnh:
- Äấy là phu nhân của nhị ca hài tá»­. Mà thôi, đừng nhắc chi nữa nhân vật thật ra chỉ có thể là mẫu thân hắn.
Tiểu Chân vẫn nhắc:
- Là phu nhân của nhị ca? Vậy thì sao còn bảo chỉ có thể là mẫu thân?
Quỷ Diêm La vì muốn chấm dứt câu chuyện nên vội đáp qua loa:
- Vì Trác Bách Hoa lá»›n tuổi hÆ¡n nhị ca của hài tá»­ rất nhiá»u. Thôi, sắp tối rồi, hài tá»­ Ä‘i vào ngủ thì hÆ¡n.
Tiểu Chân vừa quay vào vừa lẩm bẩm:
- Lá»›n tuổi nên là mẫu thân? Là mẫu thân nên không phải là phu nhân. DÆ°á»ng nhÆ° sai rồi, mẫu thân.
Quá»· Diêm La phì cÆ°á»i:
- Hài tử biết gì mà bảo đúng với sai?
Tiểu Chân phụng phịu:
- Hài nhi sao lại không biết. Vì rõ ràng hài nhi có nghe kẻ kia nói vá»›i Liá»…u cô cô: “Dù chênh lệch niên ká»· nhÆ°ng nếu vẫn là nam cô nữ quả thì trở thành phu thê cÅ©ng không có gì sai.â€
Quỷ Diêm La kinh nghi:
- Hài tá»­ muốn ám chỉ ai? Có phải là kẻ đã từng quát và hài tá»­ vẫn nhá»› giá»ng? Y là ai?
Tiểu Chân chợt co rúm ngÆ°á»i:
- Äừng nhắc, xin mẫu thân đừng nhắc, kẻo hài nhi sợ, hài nhi sợ y lắm.
Quá»· Diêm La đành vá»— vá». Tuy vậy từ thâm tâm Quá»· Diêm La bắt đầu để tâm đến từng hành vi cá»­ chỉ của Tiểu Chân sau này.
* * *
Dương Cần không hỠngại đêm tối, cứ thế băng mình lướt thật nhanh vỠphía đỉnh núi.
Chợt Dương Cần dừng chân lại:
- Ai?
Không nghe đáp. DÆ°Æ¡ng Cần lại lao Ä‘i, nhÆ°ng không còn nhanh nhÆ° trÆ°á»›c. và má»™t làn nữa DÆ°Æ¡ng Cần cao giá»ng quát há»i:
- Ai?
Lần này thì có tiếng đáp:
- A di đà phật? Tiểu thí chủ thính lá»±c thật tinh tÆ°á»ng. Dù còn cách xa vẫn hai lần lên tiếng, cho biết đã phát hiện nÆ¡i bần tăng tá»a thiá»n. Dám há»i cao danh quý tánh và lệnh sÆ° là cao nhân nào đã đào luyện má»™t bậc hậu sinh tuyết thế nhÆ° tiểu thí chủ?
DÆ°Æ¡ng Cần tiến lại gần hÆ¡n và bắt đầu nhìn thấy má»™t dáng ngÆ°á»i Ä‘ang ngồi theo tÆ° thế tá»a công:
- Tại hạ vì chưa biết đại sư là ai, đành thất lễ vì không thể thông danh ngỠtánh.
Nhân vật đó vươn vai đứng lên:
- Bần tăng Bách Trượng, chỉ hiếu kỳ tình cá» phát hiện má»™t trang thiếu niên anh hùng, lại có bản lãnh và nghi biểu bất phàm nên thuận miệng há»i nhÆ° thế thôi. Tiểu thí chủ bất tất áy náy, tá»± cho đã thất lá»….
DÆ°Æ¡ng Cần kinh ngạc, nhá»› đến lá»i Quá»· Diêm La “Bách Trượng là cao tăng phái Thiếu Lâm, chỉ chịu kém má»™t mình Tuệ Quang thần tăng.†DÆ°Æ¡ng Cần vá»™i thủ lá»…:
- Äại sÆ° là đệ nhất cao tăng hiện nay của đại phái Thiếu Lâm. Tại hạ DÆ°Æ¡ng Cần dù vô tri nhÆ°ng vẫn ngưỡng má»™. Xin thứ lá»—i, thứ lá»—i.
Bách Trượng Äại sÆ° cÅ©ng tá» ra kinh ngạc:
- Gần đây có má»™t DÆ°Æ¡ng Cần từng chiếm Ä‘oạt Ä‘iá»n sản Kim gia, lấy châu ngá»c đổi thành ngân lượng, Ä‘i đến đâu cÅ©ng quyên hiến tiá»n để cứu đói nạn dân. Có đúng là tiểu thí chủ đây không?
Từ tâm trạng đang kinh ngạc Dương Cần chuyển qua trạng thái giật mình:
- Má»™t chuyện nhá» nhặt nhÆ° thế không lẽ cÅ©ng loan nhanh khắp giang hồ, đến nhÆ° đại sÆ° ở tận phái Thiếu Lâm cÅ©ng tá» tÆ°á»ng?
Bách Trượng Äại sÆ° lắc đầu, tỠý không hài lòng:
- A di đà phật. Tiểu thí chủ có dạ từ bi của Phật Tổ, biết nghÄ© đến lê dân bá tánh đói khổ khắp nÆ¡i là Ä‘iá»u tốt. NhÆ°ng Ä‘oạt của ngÆ°á»i rồi sau đó gieo thiện nhân, quả là hành vi đáng trách.
Dương Cần bối rối thanh minh:
- NhÆ°ng Ä‘iá»n sản Kim gia kỳ thá»±c là do gia phụ lÆ°u lại. Huống hồ Kim trang chủ tuy là di phu, nhÆ°ng kể từ khi tại hạ còn nhá», chỉ vì có ý đồ chiếm Ä‘oạt nên di phu ngoài mặt cÆ°u mang bảo bá»c, thật tâm thì luôn tìm đủ kế để sát hại tại hạ. Sá»± việc xảy ra nhÆ° đại sÆ° đã nghe, đấy chỉ là tại hạ thay mặt gia phụ thu hồi Ä‘iá»n sản. Không thể bảo đó là hành vi chiếm Ä‘oạt.
Bách Trượng vẫn lắc đầu:
- Kim trang chủ lúc cáo giác nguyên ủy đến các phái thì lại nói khác. Bảo lệnh tôn chỉ là đạo tặc, lấy việc trá»™m cắp là sinh ý, sau cùng đã bị trừ khá»­. Thá»­ há»i, ngÆ°á»i nhÆ° lệnh tôn liệu có thật nhiá»u ngân lượng để tích góp thành má»™t Ä‘iá»n sản to lá»›n nhÆ° tiểu thí chủ vừa cố tình bao biện?
DÆ°Æ¡ng Cần hận nhất câu “lệnh tôn chỉ là đạo tặc,†nên cÆ°á»i lạt:
- Äại sÆ° tá» ra biết khá nhiá»u vỠẩn tình DÆ°Æ¡ng gia, cho thấy dù là Phật môn đệ tá»­ nhÆ°ng đại sÆ° chỉ biết tin nghe má»™t chiá»u, Ä‘iá»u gì cÅ©ng cho là của di phu tại hạ là đúng. Vậy đại sÆ° có biết nguyên nhân khiến tại hạ nguyện ý dâng hiến toàn bá»™ Ä‘iá»n sản vào việc cứu nạn cứu khổ lê dân? Äấy là tại hạ thá»±c hiện theo di ý gia phụ. Äúng, gia phụ từng là đạo tặc, từng trá»™m cắp chiếm Ä‘oạt của ngÆ°á»i và toàn bá»™ Ä‘iá»n sản Kim gia kỳ thá»±c là do đấy mà có. Vì thế, chuyện tại hạ thu hồi Ä‘iá»n sản, sau quyên hiến cứu đói nạn dân chỉ là thay gia phụ có má»™t phù giao hợp đạo lý. Äại sÆ° nên mừng má»›i phải, có đâu lại tỠý vì lá»i hàm hồ bịa đặt của Kim gia, trách cứ hành vi của tại hạ?
Bách Trượng thoáng cau mày:
- Lệnh tôn còn tại thế chăng? Äấy là theo lá»i Kim trang chủ, bần tăng không thể không há»i.
DÆ°Æ¡ng Cần lạnh giá»ng:
- Äại sÆ° há»i để làm gì?
Bách Trượng bảo:
- Nếu lệnh tôn có thể giáp mặt vá»›i Kim trang chủ thì hay quá. Vì khi đó, má»i việc sẽ sáng tá», cho biết Ä‘iá»n sản đó kỳ thá»±c thuá»™c vá» ai.
Dương Cần hừ lạt:
- Tại hạ đã tá»± thân há»i minh bạch và di phu đã thừa nhận má»i Ä‘iá»u. Vì thế di phu má»›i Æ°ng thuận hoàn trả lại toàn bá»™ Ä‘iá»n sản, giao cho tại hạ.
Bách Trượng lại cau mày:
- Nhưng Kim trang chủ lại bảo đã bị tiểu thí chủ dụng võ lực, thị vào bảnh lãnh cao minh uy hiếp và Kim trang chủ không thể không thừa nhận để tự bảo toàn tính mạng.
Dương Cần động dung:
- Vậy theo ý đại sư, chuyện này cần xử trí thế nào?
Bách Trượng đáp:
- Cứ như bần tăng vừa nói, hãy để lệnh tôn và Kim trang chủ hội diện một lần, tốt nhất là có thêm một ngoại nhân bất kỳ nào đó mục kích.
Dương Cần gật đầu:
- Việc đó sẽ diá»…n ra ở đâu? Tại Cá»­u U, Thiên La hay ở sÆ¡n môn Äại Tuyệt viện?
Bách Trượng kinh ngạc:
- Sao lại chá»n má»™t trong những địa Ä‘iểm đó, thay vì ở tệ phái Thiếu Lâm nhÆ° bần tăng ngay từ đầu đã ra ý định?
Dương Cần quả quyết:
- Vì đi phu của tại hạ kỳ thực là hạ nhân của tam viện Llên minh.
Bách Trượng lắc đầu phản bác:
- Không thể nào. Vì hiện nay Kim trang chủ do vẫn muốn phó giao việc này cho tệ phái tác chủ nên đang là thượng khách tại Thiếu Lâm.
Dương Cần hoài nghi:
- Không lý nào. Vì theo tại hạ biết, toàn bá»™ Kim gia Ä‘á»u Ä‘ang lÆ°u ngụ tại Cá»­u U viện.
Bách Trượng chợt mỉm cÆ°á»i:
- NhÆ° vậy cÅ©ng dá»…. Hay là phiá»n tiểu thí chủ má»™t phen, hãy cùng bần tăng đến tệ phái má»™t chuyến, tất sẽ rõ thá»±c hÆ° ngay.
Dương Cần khước từ:
- Tại hạ sẽ đến, nhưng chưa phải lúc này.
Bách Trượng thu nụ cÆ°á»i vá»:
- Vậy lúc nào thì được?
Dương Cần trầm ngâm:
- Tại hạ hiện có mấy việc cần hoàn thành. Chí ít phải suýt soát độ nửa năm.
Bách Trượng chợt thở ra nhè nhẹ:
- Không phải tiểu thí chủ đang tìm cách thoái thác đấy chứ?
Dương Cần cũng thở ra:
- Tại sao phải thoái thác một khi tại hạ tự biết bản thân không hỠsai?
Bách Trượng nghiêm giá»ng:
- Vì hạn kỳ ná»­a năm là quá dài khiến bần tăng dù có nhiá»u thiện ý vẫn không thể không nghÄ© tiểu thí chủ Ä‘ang có ý niệm hứa cho qua để dá»… bỠđào tẩu.
Dương Cần lo ngại:
- Như đại sư muốn tại hạ phải đi ngay vào lúc này?
Bách Trượng gật đầu:
- Thà kết thúc má»i việc cho xong. Huống hồ kể từ khi nhận được lá»i cáo giác của Kim trang chủ, mãi đến đêm nay, nghÄ©a là sau hÆ¡n ná»­a tuần trăng chủ tâm tìm kiếm, thật may là bần tăng lại ngẫu nhiên tìm được tiểu thí chủ.
Dương Cần chột dạ:
- Äại sÆ° sao có thể Ä‘oán biết tại hạ Ä‘ang ở đây?
Bách Trượng há»i ngược lại:
- Vậy hóa ra đây là nÆ¡i tiểu thí chủ thÆ°á»ng lÆ°u ngụ?
DÆ°Æ¡ng Cần gằn giá»ng há»i lập lại:
- Tại hạ há»i vì sao đại sÆ° biết để cố tình chá» sẵn đêm nay?
Bách Trượng nhún vai:
- DÄ© nhiên cÅ©ng có nguyên do. Äó là bần tăng chá»±c nhá»› lại lá»i Kim trang chủ kể, đã có lần tiểu thí chủ lâm đại nạn cùng viện chủ Thiên La viện ở gần đây. Bần tăng chỉ hú há»a, không ngá» lại suy Ä‘oán đúng.
Chợt DÆ°Æ¡ng Cần hạ thấp giá»ng:
- Äại sÆ° mang đến bao nhiêu nhân mã?
Bách Trượng chợt nghiêng đầu như đang nghe ngóng:
- Tiểu thí chủ phát hiện Ä‘iá»u gì khả nghi? Bần tăng chỉ đến đây có má»™t mình. Và bằng chứng là lúc này bần tăng hoàn toàn không phát hiện bất kỳ má»™t tiếng Ä‘á»™ng nào khả nghi.
DÆ°Æ¡ng Cần Ä‘á»™ng tâm nhìn chung quanh, giá»ng cÅ©ng vẫn hạ thấp:
- Có tiếng Ä‘á»™ng thật. Và đó là những tiếng Ä‘á»™ng lúc nãy tại hạ đã phát giác. Không phải vì phát hiện đại sÆ° nhÆ° thoạt nghe đại sÆ° đã khen tại hạ có thính lá»±c tinh tÆ°á»ng. Äại sÆ° Ä‘oan quyết chỉ đến đây có má»™t mình?
Bách Trượng chợt sa sầm nét mặt:
- Nếu tiểu thí chủ toan dùng kế này, vá» làm ra vẻ phát hiện có ngÆ°á»i mai phục, má»™t chuyện kỳ thá»±c không há» có, để tạo cÆ¡ há»™i lẩn thoát bần tăng, há lẽ tiểu thí chủ xem thÆ°á»ng bần tăng đến thế sao?
Dương Cần giật mình:
- à đại sư là gì?
Bách Trượng đáp ngay:
- Không gặp thì thôi, nay đã gặp, A di đà phật, đành phiá»n tiểu thí chủ cùng bần tăng Ä‘i vá» Thiếu Lâm tá»± má»™t chuyến.
Dương Cần quả quyết lắc đầu:
- Ngay lúc này thì chưa được.
Bách Trượng chợt chắp tay niệm phật:
- Tiểu thí chủ đừng để bần tăng phải dụng võ lực.
Dương Cần tái mặt:
- Tại hạ bảo chưa thể đến, nghĩa là sau một hạn kỳ nhất định tại hạ ắt sẽ đến. Mong đại sư thể tất và đừng cố tình gây khó khăn.
Bách Trượng vẫn chắp hai tay trước ngực:
- Cây ngay không sợ chết đứng. Nếu tiểu thí chủ còn thoái thác có khác nào tá»± nhận hành vi hoàn toàn sai trái. Và vì thế, bần tăng dù miá»…n cưỡng vẫn phải tìm đủ má»i cách để cung thỉnh cho bằng được tiểu thí chủ cùng bần tăng vá» Thiếu Lâm. A di đà phật.
Dương Cần chợt nghe trong dạ nóng râm ran:
- Tại hạ thật sự có việc, không thể đi cùng đại sư. Xin cáo biệt.
“Vút.â€
Bách Trượng vụt quát vang:
- Nếu vô tá»™i sao bá» chạy? Và khi đã có tá»™i, đừng mong dá»… thoát tay bần tăng. Äỡ!
Bách Trượng xuất thủ từ phía sau, là má»™t thân thủ cho thấy Bách Trượng đại sÆ° thừa Ä‘uổi kịp, đồng thá»i còn có thừa bản lãnh phát kình, khiến DÆ°Æ¡ng Cần dù cố lao Ä‘i nhanh thế mấy, nếu không liệu phÆ°Æ¡ng đối phó ắt khó thoát kình này.
Dương Cần đành quay lại:
- Äại sÆ° sao cố ý gây khó khăn cho tại hạ? Xin hãy mau dừng tay.
“Ầm.â€
Bách Trượng bị khựng lại, sắc diện vì thế chợt đanh lại:
- Hảo thân thủ. Thảo nào tiểu thí chủ không thị cÆ°á»ng, uy hiếp và buá»™c Kim trang chủ dù không muốn cÅ©ng vẫn giao toàn bá»™ Ä‘iá»n sản. Vậy đừng trách bần tăng vì công đạo, đòi lại công bằng cho Kim gia. Xem chiêu!
“Ào…â€
Dương Cần đành miễn cưỡng phát chiêu:
- Tại hạ thu hồi Ä‘iá»n sản là dá»±a theo lý, quyết không thị cÆ°á»ng. NhÆ°ng dù nói thế mấy e đại sá»± cÅ©ng khó lòng chấp nhận, thôi thì đành đắc tá»™i, ắt có dịp tại hạ sẽ tá»± đến Thiếu Lâm và tạ tá»™i vá»›i đại sÆ° sau. Äỡ chiêu!
“Ầm.â€
Bách Trượng vẫn bị khá»±ng ngÆ°á»i má»™t lần nữa:
- Công phu sao giống sở há»c Vạn Thạch bảo? Tiểu thí chủ còn là ngÆ°á»i lẻn há»c trá»™m công phu sở há»c không phải của mình sao? Bần tăng càng quyết minh bạch việc này. Äỡ!
“Vù…â€
DÆ°Æ¡ng Cần cÆ°á»i lạt:
- Äại sÆ° đừng quá vá»™i vàng vu kết, nhất là khi chÆ°a minh bạch tá» tÆ°á»ng lai lịch sÆ° thừa của tại hạ. Huống hồ võ há»c muôn nhà hầu nhÆ° Ä‘á»u có chung cá»™i nguồn, sao lại bảo sở há»c của tại hạ giống nhÆ° công phu Vạn Thạch bảo? Vậy còn chưởng lá»±c này thì sao? Xem đây!
“Ầm.â€
Bách Trượng lần này dù không bị chấn lực làm cho khựng lại nhưng vẻ mặt đang tỠra quá kinh ngạc nên trạng thái cũng phần nào giống như bị khựng lại:
- Thật quái lạ! Chưởng này sao lại giống Nhu Phong Thập Bát Lá»™ từng giúp DÆ°Æ¡ng Thế Tôn gây uy chấn giang hồ, tuy rằng tiểu thí chủ chỉ phát má»™t chiêu thay vì liên tu bất tận nhÆ° DÆ°Æ¡ng Thế Tôn từng vận dụng? Hoặc giả chính tiểu thí chủ vì cÅ©ng ở há» DÆ°Æ¡ng nên chính là hậu nhân của DÆ°Æ¡ng Thế Tôn? Hãy diá»…n lại chưởng lá»±c đó má»™t lần nữa xem sao? Äỡ!
“Ào…â€
DÆ°Æ¡ng Cần cả cÆ°á»i:
- Gia phụ hỠDương tên Bân. Liệu có giống với ba chữ Dương Thế Tôn như đại sư vừa bảo sao? Xin hãy xem lại cho thật rõ. Ha ha…
“Bùng.â€
Sắc diện của Bách Trượng tỠhoang mang tột cùng:
- Lại không phải Nhu Phong Thập Bát Lá»™? Kỳ thá»±c cao nhân nào đã truyá»n thụ công phu cho tiểu thí chủ?
Chợt DÆ°Æ¡ng Cần phát hiện có má»™t góc trá»i bá»—ng tá»a sáng, liá»n thất kinh:
- Äại sÆ° thật tâm Ä‘á» quyết chẳng mang bất luận ai cùng theo? Vậy Ä‘ang phóng há»a, thiêu hủy gia trang tại hạ chỉ vừa má»›i kiến tạo xong? Nói mau!
Do kinh nghi tức giận, Dương Cần tận lực quật vào Bách Trượng một kình đầy uy lực.
“Ào…â€
Bách Trượng sợ hãi nhảy lùi:
- Giá» thì là công phu giống nhÆ° võ há»c Cá»­u U? Tiểu thí chủ thật lắm thủ Ä‘oạn, cùng má»™t lúc há»c trá»™m võ công của nhiá»u phái. Lệnh sÆ° thật sá»± là ai?
Nhưng Dương Cần đã bỠđi, nhân lúc Bách Trượng nhảy lùi nên không ngại bị truy đuổi.
Và dù có bị truy đuổi cũng không sao, vì chưa lúc nào Dương Cần tận lực thi triển khinh công như lúc này.
DÆ°Æ¡ng Cần Ä‘á»™ng ná»™, lao thật nhanh, quay lại nÆ¡i có lẽ sinh mạng của Tiểu Chân cùng Quá»· Diêm La Ä‘ang bị uy hiếp nghiêm trá»ng.
“Vút.â€
Gia trang được kiến tạo theo cung cách má»™t am miếu quả nhiên Ä‘ang bị phát há»a và há»a quang tá»a ra vô tình giúp DÆ°Æ¡ng Cần nhìn thật rõ nhiá»u bóng ngÆ°á»i cứ lẩn quẩn quanh gia trang.
Dương Cần cật lực lao đến:
- LÅ© đạo tặc ở đâu đến dám to gan làm càn. Nếu không mau dập há»a, chá»› trách DÆ°Æ¡ng Cần ta Ä‘á»™c ác.
Tiếng quát to lồng lá»™ng vừa vang Ä‘i, những bóng ngÆ°á»i Ä‘ang lẩn quẩn quanh gia trang phát há»a chợt Ä‘á»™ng thân cùng lao ùa đến cản lối DÆ°Æ¡ng Cần.
Nhìn hỠùa đến, nhân số Æ°á»›c ngót ná»­a trăm và tên nào tên nấy Ä‘á»u cho tay vào bá»c áo để lấy ra má»—i ngÆ°á»i má»™t não bạt tuyá»n sắc Ä‘en, DÆ°Æ¡ng Cần lập tức nhận ra đối phÆ°Æ¡ng là ai.
- Cá»­u U Vạn Âm công? Mụ nhất ma đâu? Tống Thanh Äạt hoặc Nam Cung Hoàng đâu? Nếu đủ đởm lược sao không Ä‘Æ°Æ¡ng trÆ°á»ng xuất hiện cùng ta DÆ°Æ¡ng Cần má»™t phen tá»­ chiến? Quá»· Diêm La! Tôn giá hiện ở đâu? Tiểu Chân muá»™i liệu có bình yên chăng? Sao chẳng ai lên tiếng đáp lá»i ta? Tại sao?
Những kẻ cầm não bạt vì đã ùa đến cả nên bắt đầu khua loạn phát động Cửu U Vạn Âm công.
“Boong… boong… boong…â€
Dương Cần biến sắc, há miệng gào vang:
- Bá»n ngÆ°Æ¡i muốn chết! Kẻ nào còn cố tình phát Ä‘á»™ng âm công, kẻ đó là kẻ đầu tiên bị mất mạng! A… ngÆ°Æ¡i muốn chết. NgÆ°Æ¡i muốn chết!
Dương Cần vừa gào vừa xông loạn vào Cửu U Vạn Âm công, hạ thủ bất kỳ kẻ nào vẫn còn dám gõ vào não bạt để phát động âm công.
“Ầm, ầm.â€
Chấn kinh vang loạn, hòa với Âm Công, tạo thành trận huyên náo chưa từng có.
DÆ°Æ¡ng Cần vẫn cứ nhÆ° mãnh hổ quần dÆ°Æ¡ng, chân di chuyển đến đâu thì miệng gào quát đến đấy và má»—i lần quát gào là má»—i lần có thi thể ngÆ°á»i ngã gục.
- Tiểu Chân! Tất cả hãy ngÆ°ng hết cho ta. Hãy ngÆ°ng tất cả để ta nghe tiếng Tiểu Chân cầu cứu. NgÆ°Æ¡i không ngÆ°ng Æ°? Chết! NgÆ°Æ¡i vẫn dám phát Ä‘á»™ng Âm Công Æ°? Chết này! Äừng ngỡ Âm Công của bá»n ngÆ°Æ¡i sẽ phÆ°Æ¡ng hại được ta. Tống Thanh Äạt đâu? Lão muốn thuá»™c hạ lão bị ta hủy diệt thật sao? Hãy ngÆ°ng ngay. NgÆ°ng ngay!
“Ầm, ầm, ầm.â€
Cá»­u U Vạn Âm công chỉ thoáng mắt đã giảm Ä‘i nhân số chí ít là cả chục. Äiá»u đó khiến những kẻ còn lại phần nào nao núng, bắt đầu gõ cầm chừng vào não bạt, làm cho khí thế của cục diện suy giảm hẳn mức Ä‘á»™ nguy hiểm.
Äược dịp, DÆ°Æ¡ng Cần liá»n vận lá»±c hú vang:
- Liên minh tam viện nghe đây. Äừng dùng Cá»­u U Vạn Âm công vá»›i ta vô ích. Trái lại hãy triệt thoái tất cả trÆ°á»›c khi quá muá»™n. Bằng không, ta sẽ hủy diệt tất cả. Hủy diệt tất cả. Hú… ú… ú…
DÆ°Æ¡ng Cần xông ào ào xuyên qua Cá»­u U Vạn Âm công, tiến vá» phía góc trang vẫn Ä‘ang tiếp tục phát há»a, và hạ thủ bất luận kẻ nào vì vô phúc Ä‘ang lá»› ngá»› xuất hiện cản lối DÆ°Æ¡ng Cần.
“Ầm, ầm.â€
DÆ°Æ¡ng Cần tiến đến thật gần góc trang, ở má»™t mức Ä‘á»™ có thể là vận lá»±c quát gá»i vào trong thật to:
- Quá»· Diêm La tôn giá! Có nghe tiếng tại hạ chăng? Tiểu Chân muá»™i! Hãy đáp lá»i nhị ca Ä‘i, Tiểu Chân? Ấy, sao không ai lên tiếng thế này? Hãy lên tiếng đáp lá»i ta Ä‘i nào. Tiểu Chân! Quá»· Diêm La…
Càng quát gá»i thì càng tuyệt vá»ng. DÆ°Æ¡ng Cần bắt đầu chạy loanh quanh toan vòng từ trÆ°á»›c ra sau để vừa réo gá»i cho bằng được Tiểu Chân và Quá»· Diêm La.
NhÆ°ng vừa má»›i nhấc chân toan chạy, DÆ°Æ¡ng Cần chợt phát hiện có ngÆ°á»i lẻn ám toán từ phía sau. DÆ°Æ¡ng Cần quay phắt lại và lập tức nhìn thấy hai nụ cÆ°á»i ác Ä‘á»™c, má»™t của Tống Thanh Äạt và má»™t của Nam Cung Hoàng.
Vì thấy DÆ°Æ¡ng Cần dù sao cÅ©ng đã quay lại, Tống Thanh Äạt tuy vẫn giữ nguyên chiêu chưởng Ä‘ang lẻn ám toán DÆ°Æ¡ng Cần nhÆ°ng cÅ©ng đành giả vá» nhÆ° bây giá» má»›i xuất thủ:
- NgÆ°Æ¡i là DÆ°Æ¡ng Cần? CÅ©ng là kẻ vừa má»›i gá»i đích danh ta? Vậy thì đỡ! Hà hà…
Không chỉ có má»™t mình Thanh Äạt dùng thủ Ä‘oạn ám toán. Trái lại cả Nam Cung Hoàng viện chủ Äịa Tuyệt viện cÅ©ng đã ung dung hợp lá»±c vá»›i Tống Thanh Äạt.
Hai đạo chưởng lực đã cuốn đến gần Dương Cần.
“Ào…â€
“Vù…â€
DÆ°Æ¡ng Cần phát hiện kể nhÆ° muá»™n, đành mím môi mím lợi, dốc toàn lá»±c vào má»™t chiêu duy nhất, hy vá»ng kịp hóa giải Ä‘á»™c chiêu của Nhị Viện Chủ liên minh.
“Bung.â€
Dương Cần lảo đảo, thoái hậu liên tiếp vài ba bộ, miệng bỗng hộc ra một ngụm huyết:
- Oẹ!
Tống Thanh Äạt cùng Nam Cung Hoàng sánh vai lÆ°á»›t đến:
- Ngươi muốn tìm Tiểu Chân? Hãy vào trong đó để gặp ả. Ha ha…
HỠlại hiệp lực xuất thủ.
“Ào…â€
“Vù…â€
DÆ°Æ¡ng Cần thất kinh đến Ä‘á»™ng dung, đôi mắt long lên sòng sá»c và thét vang:
- Lũ ngươi thật vô sỉ! A…
Dương Cần tận lực đỡ chưởng.
“Bùng.â€
DÆ°Æ¡ng Cần lại bị chấn lùi, lá»­a ở phía sau vẫn cứ phát há»a ngùn ngụt, sức nóng chỉ chá»±c thiêu cháy DÆ°Æ¡ng Cần.
Nam Cung Hoàng gầm lên độc ác:
- NgÆ°Æ¡i vẫn còn chi trì được sao? Thân thủ này quả là Ä‘iá»u ta không thể tưởng. NhÆ°ng lần này ngÆ°Æ¡i phải chết.
“Ào…â€
Äá»™t ngá»™t DÆ°Æ¡ng Cần biến mất ngay trÆ°á»›c mắt Nam Cung Hoàng.
Cùng lúc đó có tiếng Tống Thanh Äạt hô hoán thất thanh:
- Quay lại mau, Nam Cung lão đệ. á»i… muá»™n rồi.
DÆ°Æ¡ng Cần từ phía sau, hất má»™t kình đẩy bay Nam Cung Hoàng vào vòng lá»­a Ä‘á»:
- Chính ngươi phải chết!
“Bùng.â€
Toàn thân Nam Cung Hoàng vừa chá»›m lao vào lá»­a Ä‘á», Tống Thanh Äạt phẫn ná»™ cÅ©ng bất thần quật má»™t kình lá»±c cá»±c nhanh vào DÆ°Æ¡ng Cần:
- Ta cho ngươi cùng bồi táng với Nam Cung Hoàng. Chết…
“Ầm.â€
Dương Cần chịu một kích nên thân, khiến toàn thân cũng chấp chới bị chấn bay theo Nam Cung Hoàng.
“Vù…â€
Vừa lúc đó, Nam Cung Hoàng, dù toàn thân bén lá»­a nhÆ°ng nhá» bản lãnh lợi hại nên cÅ©ng gắng sức gượng lại. Chợt phát hiện có bóng ngÆ°á»i hầu nhÆ° cố ý lao vào mình, Nam Cung Hoàng theo bản năng vừa gào thét cố lao trở ra thật nhanh vừa quật tung má»™t kình phẫn ná»™ vào bóng ngÆ°á»i đó.
“Ầm.â€
Bóng đó chính là DÆ°Æ¡ng Cần. NhỠđó, dù phải hứng chịu thêm má»™t kích nhÆ°ng DÆ°Æ¡ng Cần lại thoát cảnh bị há»a thiêu, bị chấn bay ngược ra.
“Vù…â€
Tống Thanh Äạt hoàn toàn bất ngá» trÆ°á»›c Ä‘iá»u quá may mắn cho DÆ°Æ¡ng Cần. Lão toan lao theo, quyết hạ thủ DÆ°Æ¡ng Cần bằng má»™t kích tối hậu hoặc bằng cách tiếp tục quẳng DÆ°Æ¡ng Cần vào vùng lá»­a Ä‘á». Chợt Nam Cung Hoàng vì toàn thân Ä‘ang phát há»a hừng há»±c nên kinh hoảng đến Ä‘á»™ chẳng nhận ra ai là ai. Vừa nhìn thấy Tống Thanh Äạt, Nam Cung Hoàng phẫn ná»™ tung kình:
- Ngươi phải chết. A…
“Ào…â€
Bị Nam Cung Hoàng xuất thủ bất ngá», Tống Thanh Äạt thất sắc, vừa lùi vừa cố gào:
- Là ta đây, Nam Cung lão đệ. Là ta đây mà!
NhÆ°ng Nam Cung Hoàng thu chiêu không kịp. Äể tá»± bảo vệ sinh mạng, Tống Thanh Äạt dù biết Nam Cung Hoàng cố ý thu chiêu bất thành, vẫn vá»™i vàng xuất lá»±c đối kháng:
- Äừng trách ta đành phải đối xá»­ vá»›i Nam Cung lão đệ nhÆ° thế này.
Và Tống Thanh Äạt quật má»™t kình vào ngá»n chưởng đã phần nào suy giảm của Nam Cung Hoàng.
Chưởng chạm nhau.
“Bung.â€
Nam Cung Hoàng chấp chới lùi lại, lửa quanh thân nhân đó bốc cháy càng lúc càng cao.
Tống Thanh Äạt kinh hoàng nhảy lùi xa, nhìn Nam Cung Hoàng Ä‘ang gào thất thanh vá»›i tấm thân cháy nhÆ° ngá»n Ä‘uốc sống:
- A… a…
Hai mắt liá»n nhắm lại, Tống Thanh Äạt còn quay đầu Ä‘i, không đủ đởm lược nhìn cảnh cá»±c kỳ khủng khiếp Ä‘ang xảy ra và hủy diệt dần Nam Cung lão đệ của lão.
Tiếng Nam Cung Hoàng vẫn gào thê thảm:
- A… a…
Chợt Tống Thanh Äạt nhá»› đến DÆ°Æ¡ng Cần, lão quắc mắt tìm quanh và phẫn ná»™ vì phát hiện DÆ°Æ¡ng Cần đã biến mất:
- Sao bá»n ngÆ°Æ¡i để tiểu tá»­ đào thoát? Tìm mau, phải tìm và giết cho bằng được tiểu tá»­. Kẻ nào không tận lá»±c hoặc vì sợ mà không dám tìm tiểu tá»­ thì hãy xem đây làm gÆ°Æ¡ng.
Lão đang cuồng nộ chạy quanh để tìm Dương Cần, chợt xuất kỳ bất ý hạ thủ và đoạt mạng ngay một thuộc hạ.
“Ầm.â€
Tống Thanh Äạt không má»™t lần nhìn ngó hoặc tá» ra thÆ°Æ¡ng tiếc cho cái chết của thuá»™c hạ vừa do tá»± tay lão hạ thủ. Trái lại, lão quắc mắt nhìn quanh:
- Tìm mau. Ai tìm được tiểu tá»­ sẽ được trá»ng thưởng.
Chạm mắt lão, những thuộc hạ còn lại vì sợ nên mới rùng rùng chuyển động.
Bá»—ng có má»™t giá»ng hô hoán:
- Viện chủ. Lúc nãy thuộc hạ phát hiện tiểu tử bỠchạy theo hướng này.
Lão liá»n vẫy tay ra lệnh, đồng thá»i cÅ©ng Ä‘á»™ng thân lÆ°á»›t theo hÆ°á»›ng đó:
- Tất cả đuổi theo.
Lúc lÆ°á»›t ngang gã thuá»™c hạ vừa Ä‘iá»m chỉ, Tống Thanh Äạt chợt cÆ°á»i lạnh:
- Thấy nhưng không dám đuổi. Tội ngươi đáng chết.
“Ầm."â€
Gã nỠngã vật ra.
Bao nhiêu thuá»™c hạ Ä‘á»u khiếp đảm dừng lại.
Lão phát hiện, thay vì giận chợt cÆ°á»i vang:
- Sao thế? Há bá»n ngÆ°Æ¡i quên cái chết thảm vừa xảy ra cho Nam Cung viện chủ sao? Chúng ta phải báo thù. Huống hồ khó khăn lắm chúng ta má»›i phát hiện tiểu tá»­ ngỡ lẩn Ä‘i đâu nào ngá» lẻn đến đây lập gia trang ẩn dạng. Hãy Ä‘uổi theo. Äừng sợ má»™t khi tiểu tá»­ đã nhÆ° kẻ sắp chết. Tất cả hãy theo ta nào. Ha ha…
Lão cÅ©ng có tài thuyết phục. Vì thế, tất cả Ä‘á»u rùng rùng chạy theo, có thể do bị thuyết phục hoặc cÅ©ng có thể là do khiếp sợ tánh hỉ ná»™ thất thÆ°á»ng của lão.
* * *
Äêm Ä‘en tan dần. Nhá» vầng dÆ°Æ¡ng ló dạng nên soi tá» bóng má»™t ngÆ°á»i Ä‘ang mệt nhá»c bám vào vách đá nhích dần lên.
Äó là má»™t địa vá»±c tuy sâu nhÆ°ng ở chá»— ngÆ°á»i đó bám vào vách đá chỉ cách miệng vá»±c bên trên Ä‘á»™ non trượng nên chỉ má»™t lúc sau ngÆ°á»i đó cÅ©ng thở phào nhẹ nhõm, leo thoát khá»i miệng vá»±c và tá»± ngã lăn ngÆ°á»i nằm dài ra.
NhÆ°ng tiếng thở phào của ngÆ°á»i đó chợt bị má»™t câu phát thoại Ä‘á»™t ngá»™t cắt ngang:
- Phải thừa nhận chỉ có má»—i mình ngÆ°Æ¡i là đủ mạo hiểm để tá»± nghÄ© ra cách lẩn trốn má»i truy lùng má»™t cách tài tình nhÆ° thế này.
NgÆ°á»i đó toan ngồi bật dậy nhÆ°ng nghÄ© sao không biết đành cứ thế nằm Æ°á»n ra:
- Là Äiá»n PhÆ°Æ¡ng huynh đấy Æ°? Cách đệ ẩn thân dù tài tình vẫn không thể so vá»›i cách Äiá»n huynh phát hiện chá»— đệ ẩn. Khá thật đấy.
Có má»™t tảng đá nho nhá» cạnh đấy và Äiá»n PhÆ°Æ¡ng nhè nhẹ tiến ra:
- Dương Cần ngươi đêm qua suýt chết lại mạo hiểm bám đeo vào vách đá đến tận lúc này, ắt hẳn rất kiệt lực. Ta có mang theo ít nước, một vài mẩu lương khô, ngươi có thể tùy tiện dùng.
NgÆ°á»i nằm là DÆ°Æ¡ng Cần. Và vì vẫn nằm yên nên DÆ°Æ¡ng Cần chỉ có thể yếu á»›t xua tay:
- Äệ mệt lắm, chỉ e phải phụ lòng hảo tâm của Äiá»n huynh. Vì đệ mệt nên đến Ä‘á»™ dù muốn há»›p má»™t ngụm nÆ°á»›c cÅ©ng không thể.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng dừng cách DÆ°Æ¡ng Cần Ä‘á»™ ná»­a trượng:
- Hay ngÆ°Æ¡i sợ ta hạ Ä‘á»™c trong thức ăn? Äừng quên ta vẫn nhá»› ngÆ°Æ¡i không hạ Ä‘á»™c.
Dương Cần nói lảng sang chuyện khác:
- NhỠđâu Äiá»n huynh phát hiện cách thức đệ ẩn thân?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng từ từ ngồi xuống, nhÆ°ng chỉ là ngồi xổm:
- Äêm qua dù tìm thế mấy cÅ©ng chẳng ai biết ngÆ°Æ¡i lẻn Ä‘i đâu. Äiá»u đó khiến ta chá»±c nhá»› lại đã có lần Liá»…u Tuyết Thanh tình cá» tiết lá»™ ngÆ°Æ¡i có tài bám vào vách đá để leo lên leo xuống. Ta chợt nảy ra má»™t ý, hay là đêm qua do bị ná»™i thÆ°Æ¡ng nên ngÆ°Æ¡i tá»± biết khó thể thoát Ä‘i xa? Vậy thì chỉ còn má»—i má»™t cách là vận dụng tài má»n sẵn có của ngÆ°Æ¡i, huống hồ gia trang ngÆ°Æ¡i kiến tạo lại khá gần dãy núi? Ta đành lặng lẽ má»™t mình quay lại, tìm quanh và phát hiện miệng vá»±c này. Äến khi len lén thò đầu nhìn xuống thì, hà hà…
DÆ°Æ¡ng Cần cố nhá»m đầu lên để nhìn Äiá»n PhÆ°Æ¡ng nhÆ°ng đành bất lá»±c, buông xuống:
- Äiá»n huynh thò đầu ra nhìn xuống và phát hiện đệ? Vậy sao lúc phát hiện, Äiá»n huynh không dụng lá»±c hoặc lăn đá xuống làm đệ rá»i tay và rÆ¡i luôn xuống vá»±c hoặc Äiá»n huynh tha đệ, Ä‘á»n đáp lần đệ cÅ©ng đã tha Äiá»n huynh?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng chợt hạ thấp giá»ng:
- Dĩ nhiên thỠân tất phải báo đáp. Huống hồ ta cứu ngươi cũng có chút dụng ý.
DÆ°Æ¡ng Cần vì vẫn muốn nhìn Äiá»n PhÆ°Æ¡ng nên gắng gượng xoay nghiêng ngÆ°á»i:
- Äiá»n huynh có chuyện cần đệ giúp?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng gật đầu:
- Ta chỉ mong ngÆ°Æ¡i thành toàn cho. Äó là sở há»c ngÆ°Æ¡i vừa lợi hại vừa kiêm thông nhiá»u gia phái. NgÆ°Æ¡i có thể chỉ Ä‘iểm má»™t ít cho ta?
DÆ°Æ¡ng Cần nhoẻn cÆ°á»i:
- Hóa ra đêm qua, lúc đệ giao thế vá»›i Bách Trượng đại sÆ°, Äiá»n huynh vô tình lẻn nhìn thấy?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng lại gật đầu:
- MÆ°á»i mấy ngày trÆ°á»›c đây, quả thật vì tuân thủ lá»i hứa, ta nào có ý kiếm tìm ngÆ°Æ¡i. Tuy vậy, lệnh của sÆ° phụ bất khả bất tuân, huống hồ má»i tung tích của ngÆ°Æ¡i Ä‘á»u nhÆ° bóng chim tâm cá càng khó thể truy tìm, nhÆ°ng gia sÆ° lại Ä‘á» quyết ngÆ°Æ¡i thế nào cÅ©ng Ä‘Æ°a Tiểu Chân vỠđâu đó chá»— này, ta dù Ä‘i nhÆ°ng không há» tin chính đêm qua lại được nhìn lại ngÆ°Æ¡i. Mà này, công phu ngÆ°Æ¡i lợi hại thật. Lão Bách Trượng dù gì cÅ©ng là cao thủ đệ nhất Thiếu Lâm hiện nay thế mà vẫn chịu kém ngÆ°Æ¡i. Khiến ta có nảy ý nghi ngá», hay ngÆ°Æ¡i là DÆ°Æ¡ng Thế Tôn?
DÆ°Æ¡ng Cần cÆ°á»i gượng:
- Gần đây nhỠnghe Quỷ Diêm La cho biết, ta mới hiểu Dương Thế Tôn là một nhân vật bản lãnh cao minh như thế nào. Nếu ta có như thế, hà, đêm qua ta đâu dễ bỠchạy và còn chạy trối chết nữa.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng gật gật:
- Nói nhÆ° ngÆ°Æ¡i cÅ©ng phải vì thông thÆ°á»ng, phàm là ai cÅ©ng vậy, dẫu muốn che giấu chân tài thá»±c lá»±c thì lúc hữu sá»±, nhất là khi sinh mạng kể nhÆ° Ä‘ang cảnh chỉ mành treo chuông thì sống chết thế nào cÅ©ng phải vận dụng cho kỳ hết. Äâu ai đủ đởm lược che giấu để lo chạy chết nhÆ° ngÆ°Æ¡i.
DÆ°Æ¡ng Cần nhÆ° muốn kéo dài thá»i gian:
- Äiá»n huynh bảo rất mong muốn được đệ chỉ Ä‘iểm võ công?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng cÆ°á»i cÆ°á»i:
- Bảo là chỉ Ä‘iểm e không được. Vì nhÆ° thế có khác nào ta phải tin kính ngÆ°Æ¡i nhÆ° sÆ° phụ. Mà là thế này, ta sẽ tha mạng cho ngÆ°Æ¡i, đổi lại ngÆ°Æ¡i chỉ cần cho ta biết đâu là nÆ¡i cất giữ những tuyệt há»c ngÆ°Æ¡i đã luyện.
DÆ°Æ¡ng Cần cÅ©ng cÆ°á»i cÆ°á»i:
- Äệ Ä‘iá»m chỉ thì được rồi, nhÆ°ng liệu Äiá»n huynh có tin chăng? Äó là chÆ°a kể liệu Äiá»n huynh có đủ đởm lược để xuống tìm?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng trợn mắt:
- Xuống tìm? Ngươi muốn ám chỉ đó là đáy vực, nơi ngươi từng cùng Viện Chủ Thiên La Viện, Trác cô cô của ta ngộ nạn?
DÆ°Æ¡ng Cần vừa gật đầu, Äiá»n PhÆ°Æ¡ng vá»›i tÆ° thế ngồi xổm chợt chồm đến:
- NgÆ°Æ¡i đừng mong che giấu ta. Äáy vá»±c sâu nhÆ° thế không má»™t ai rÆ¡i xuống có thể toàn mạng, kể cả ngÆ°Æ¡i. Nói mau, ngÆ°Æ¡i đã phát hiện tuyệt há»c ở đâu?
DÆ°Æ¡ng Cần đã kiệt lá»±c thật. Vì Äiá»n PhÆ°Æ¡ng chỉ cần bất ngá» xuất thủ là lúc này đã đặt má»™t tay lên đỉnh đầu DÆ°Æ¡ng Cần. Äiá»n PhÆ°Æ¡ng nhỠđó thêm đắc ý và cÆ°á»i lạnh:
- NgÆ°Æ¡i có tấm thân Ä‘ao thÆ°Æ¡ng bất nhập nhÆ°ng ở Bách Há»™i huyệt của ngÆ°Æ¡i thì không thể. Hãy ngoan ngoãn đáp lá»i ta hÆ¡n là tá»± tìm chết.
Dương Cần nhắm mắt lại:
- Há đệ nói ra, Äiá»n huynh vẫn tha nhÆ° đã hứa sao? Äệ không tin. Thôi thì Äiá»n huynh cứ xuống tay cho rồi.
Dù nhắm mắt nhÆ°ng DÆ°Æ¡ng Cần cÅ©ng biết há» Äiá»n Ä‘ang sững sá». Và quả thật, Äiá»n PhÆ°Æ¡ng kêu:
- Ngươi cam tâm mất mạng thật sao?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng lá» Ä‘á» hé mở mắt nhìn dò xét Äiá»n PhÆ°Æ¡ng:
- Trừ phi Äiá»n huynh thay đổi thái Ä‘á»™, đối xá»­ vá»›i đệ Ä‘ang bất lá»±c má»™t cách từ tốn và lá»… Ä‘á»™. Có khi đệ nghÄ© lại, dù biết chắc phải chết vẫn hoan hỉ giúp Äiá»n huynh toại nguyện.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng từ từ thu tay vá» và vẫn ngồi xổm bên trên đầu nằm của DÆ°Æ¡ng Cần:
- Ngươi quả nhiên đã kiệt quệ, thật phí công ta đã dò xét ngươi một lúc khá lâu. Nhưng dù sao ta cũng yên tâm vì không lo ngại ngươi giở trò.
NhÆ°ng Ä‘á»™t ngá»™t DÆ°Æ¡ng Cần co hai chân, uốn ngược thật mạnh ra phía sau, nhắm ngay vào Äiá»n PhÆ°Æ¡ng để đạp thật mạnh:
- Ta thì không phí công. Vì cuối cùng cũng dụ được ngươi tự đi đến gần ta. Chết này!
Bị đạp bất ngá», Äiá»n PhÆ°Æ¡ng tuy cố gượng nhÆ°ng vẫn lảo đảo, chỉ chá»±c ngã vào miệng vá»±c. Lúc sắp ngã, Äiá»n PhÆ°Æ¡ng kể nhÆ° gặp may vì vẫn chụp kịp vào chân DÆ°Æ¡ng Cần.
Vì thế, khi Äiá»n PhÆ°Æ¡ng bị lôi xuống vá»±c, DÆ°Æ¡ng Cần cÅ©ng bị kéo theo.
“Soạt…â€
Kinh hoảng, DÆ°Æ¡ng Cần vì Ä‘ang đà lá»™n ngược nên lúc này bị lôi xuống theo tÆ° thế nằm xấp mặt, đành quÆ¡ loạn hai tay, cố tìm chá»— bấu víu để giữ thân hình lại, không cho lá»±c kéo của Äiá»n PhÆ°Æ¡ng lôi xuống nữa.
“Sá»™t… soạt…â€
Y phục của DÆ°Æ¡ng Cần bị cày rách dÆ°á»›i ná»n đá, kẻ cả mÆ°á»i đầu ngón tay cÅ©ng bị sây xÆ°á»›c rất nhiá»u, nhÆ°ng rốt cuá»™c cÅ©ng bị tụt dài xuống miệng vá»±c.
Ở dÆ°á»›i chân thì Äiá»n PhÆ°Æ¡ng vừa nằm vừa gào:
- Ngươi mau tìm chỗ giữ lại. Nếu không, cả hai ta ắt cùng chết.
Äang kinh hoảng, tiếng gào náo loạn của Äiá»n PhÆ°Æ¡ng càng làm DÆ°Æ¡ng Cần bàng hoàng hÆ¡n và đành bất lá»±c nhìn mÆ°á»i đầu ngón tay dù Ä‘ang bật máu vẫn không sao có đủ lá»±c để bám vào bất cứ má»™t mấu đá nào vừa chợt trôi qua.
DÆ°Æ¡ng Cần trôi dài theo vách đá, ở phía dÆ°á»›i Äiá»n PhÆ°Æ¡ng càng dãy dụa Ä‘iên cuồng:
- DÆ°Æ¡ng Cần, ta van ngÆ°Æ¡i, hãy tìm chá»— giữ thân ngÆ°Æ¡i lại. NgÆ°Æ¡i đâu muốn chết, đúng không? Vậy hãy giữ mạng ngÆ°Æ¡i, nhân đó sinh mạng ta cÅ©ng được hưởng nhá».
Dương Cần bắt đầu hoa mắt, vách đá cứ loang loáng chạy ngược lên khiến muốn chú mục vào một mấu đá nào nhất định cũng không thể.
Cuối cùng, lúc đã ngỡ tuyệt vá»ng, thân hình của DÆ°Æ¡ng Cần chợt khá»±ng lại, đồng thá»i từ phía dÆ°á»›i có tiếng Äiá»n PhÆ°Æ¡ng mừng rỡ gào váng lên:
- Ta vừa tìm được một chỗ đặt chân. Ta đang giữ ngươi dừng lại đây. Ngươi đừng bỠlỡ cơ hội, hãy mau tìm chỗ bấu chắc hai tay vào.
Dương Cần vội vàng tìm một vài chỗ như thế. Nhưng vừa bấu tay vào, Dương Cần vừa hổn hển vừa xuýt xoa, kêu:
- Tay ta bị dập nát, ngón nào cũng thế, có muốn bấu cũng không được.
Äáp lại, giá»ng của Äiá»n PhÆ°Æ¡ng ở bên dÆ°á»›i vang lên thật khẩn trÆ°Æ¡ng:
- Không được cÅ©ng phải được, vì chá»— ta Ä‘ang đặt chân, ối… chỉ má»™t tảng đá nằm chông chênh. Nó Ä‘ang lung lay, sắp rá»i vách đá đây này. Hãy giữ lại mau, ngÆ°Æ¡i giữ ngÆ°Æ¡i lại, mau Ä‘i!
Tá»± hiểu, đây không phải là lúc Äiá»n PhÆ°Æ¡ng giở trò, DÆ°Æ¡ng Cần đành cắn răng, quắm cả mÆ°á»i đầu ngón tay đã bật máu bấu vào hai khe đá.
Vừa lúc đó sức nặng dÆ°á»›i chân DÆ°Æ¡ng Cần liá»n tăng lên thập bá»™i, đồng thá»i còn có tiếng kêu hú hồn của Äiá»n PhÆ°Æ¡ng vang lên:
- Thiên địa ơi, may thật. Chỉ chậm một chút là ta vỠchầu tiên tổ còn gì.
DÆ°Æ¡ng Cần Ä‘ang Ä‘au buốt khắp mÆ°á»i đầu ngón tay, đến chỉ có thể nói:
- Ngươi nếu không mau tìm chỗ khác đặt chân, hoặc nếu không buông bớt một chân ta ra, ta nói thật, ta chi trì không nổi nữa đâu, ta thà buông tay để cả hai cùng chết thì hơn.
Ở bên dÆ°á»›i, Äiá»n PhÆ°Æ¡ng Ä‘ang dãy dụa:
- Ta Ä‘ang tìm đây. NgÆ°Æ¡i đừng vá»™i buông tay. Ta biết ngÆ°Æ¡i đã kiệt lá»±c, thế nào ta cÅ©ng tìm được chá»— đặt chân. Vì giữ sức cho ngÆ°Æ¡i cÅ©ng là giữ sinh mạng cho chính ta. Äể ta tìm.
Chợt ở bên trên có thanh âm của Tống Thanh Äạt vá»ng xuống:
- Äiá»n PhÆ°Æ¡ng?
DÆ°Æ¡ng Cần giật mình suýt buông tay. Vừa may có tiếng Äiá»n PhÆ°Æ¡ng gào nhóng lên:
- Sư phụ đừng vội hạ thủ Dương Cần. Trái lại hãy mau nghĩ cách giúp đồ nhi, kể cả y nữa cùng thoát.
DÆ°Æ¡ng Cần gượng cÆ°á»i nhìn lên. Äầu của Tống Thanh Äạt khá nhá», có lẽ khoảng cách giữa chiá»u cao song phÆ°Æ¡ng phải là ngoài trăm trượng. Má»™t khoảng cách mà kể cả lão Tống Thanh Äạt cÅ©ng phải lắc đầu:
- Muốn như thế, cả hai phải cố bấu giữ chỠđó hoặc leo lên thêm một quãng nữa. Ta sẽ đi tìm dây, thả xuống cho cả hai bám vào và kéo lên, gần hơn chút nữa ta sẽ mạo hiểm dùng khinh công lao xuống kéo lên giúp ngươi.
DÆ°Æ¡ng Cần cÆ°á»i lạt:
- Ta sẽ không leo lên. Lão ngỡ không nhá»› có lần lão đã phi thân lao xuống, lá»t vào chá»— ta dã cùng Thanh tá»· tá»· ẩn thân Æ°? Ta leo lên gần hÆ¡n để má»™t mặt lão cứu đệ tá»­ của lão, mặt khác lão sẽ có cÆ¡ há»™i hất ta bay xuống vá»±c sao? Ta sẽ chá» lão kiếm dây. Nhanh lên. Vì ta liệu khó thể chi trì lâu hÆ¡n ná»­a canh giá».
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng gào thét, hối thúc sÆ° phụ:
- SÆ° phụ tìm dây nhanh lên. Äệ tá»­ thật chÆ°a muốn chết.
Äầu lão Tống liá»n thụt vào mất biệt. DÆ°Æ¡ng Cần gá»i vá»ng xuống Äiá»n PhÆ°Æ¡ng:
- SÆ° phụ ngÆ°Æ¡i quyết không tha ta. Äó là sá»± thật và ngÆ°Æ¡i đừng bao giá» mong thuyết phục ta tin Ä‘iá»u ngược lại.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng hoảng sợ:
- NhÆ°ng ta có cách thuyết phục, ngÆ°Æ¡i đừng vá»™i bi quan và buông tay. Nhất là khi ta có cách nói cho sÆ° phụ ta biết ngÆ°Æ¡i sẽ đánh đổi tất cả, miá»…n toàn mạng, cho dù phải thổ lá»™ cả nÆ¡i Ä‘ang cất giữ tuyệt há»c của ngÆ°Æ¡i.
Dương Cần lắc đầu:
- SÆ° phụ ngÆ°Æ¡i rất tham, nhÆ°ng cÅ©ng thâm trầm hiểm Ä‘á»™c không ai bằng. Dù ta có cho lão biết chá»— cất giấu tuyệt há»c lão vẫn giết ta. NgÆ°Æ¡i đừng mê hoặc ta. Trừ phi…
Äã le lói xuất hiện tia hy vá»ng, Äiá»n PhÆ°Æ¡ng nào bá» lỡ:
- Ngươi có chủ ý thế nào? Nói đi!
Dương Cần thở dài:
- Vì tá»± biết thế nào cÅ©ng chết, ta sẵn sàng thành toàn cho ngÆ°Æ¡i, miá»…n ngÆ°Æ¡i cÅ©ng giúp ta thá»a mãn hai Æ°á»›c nguyện.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng hoài nghi:
- Giúp ngươi? Là thế nào? Ngươi nói rõ ra xem.
DÆ°Æ¡ng Cần cÆ°á»i:
- NgÆ°Æ¡i nghÄ© ta mong được sống? Lầm rồi. Vì ngÆ°Æ¡i dù Æ°ng thuận thì sÆ° phụ ngÆ°Æ¡i vị tất đáp ứng. Ấy chỉ là ta nghi vấn mà nếu biết minh bạch, ta dẫu chết cÅ©ng thá»a nguyện.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng hiểu:
- Ngươi muốn biết ai đã khiến Tiểu Chân ngớ ngẩn? Và liệu kẻ đó có phải là Liễu Tuyết Thanh không?
Dương Cần thầm thở phào:
- Dĩ nhiên. Nhưng đó chỉ là một trong hai nghi vấn vì vốn dĩ tự chúng có liên quan nhau.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng cay cú:
- Ta đã Ä‘oán đúng và đấy chính là hai Ä‘iá»u ngÆ°Æ¡i muốn minh bạch. NhÆ°ng chỉ do ta nhanh miệng quá, ngÆ°Æ¡i thấy ta lỡ nói ra, liá»n đắc ý, vá»™i vàng gá»™p cả hai lại làm má»™t. Vậy đâu là nghi vấn thứ hai của ngÆ°Æ¡i? Không có chứ gì? Hừ!
DÆ°Æ¡ng Cần tủm tỉm cÆ°á»i, dÄ© nhiên Äiá»n PhÆ°Æ¡ng không thể nhìn thấy:
- Hãy đáp nghi vấn đó trÆ°á»›c, chỉ khi nào thấy ngÆ°Æ¡i thành tâm, ta hài lòng, ắt sẽ há»i thêm nghi vấn tiếp theo, trÆ°á»›c khi cho ngÆ°Æ¡i biết nÆ¡i cất giấu tuyệt há»c ở đâu.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng không thể không nhân nhượng:
- Vá» tổn hại của Tiểu Chân, thú thật, những gì lần trÆ°á»›c ta đã nói vá»›i ngÆ°Æ¡i Ä‘á»u là sá»± thật. Ta không há» biết hoặc ai hoặc Ä‘iá»u gì khiến Tiểu Chân bị nhÆ° thế.
DÆ°Æ¡ng Cần cố nén ná»—i thất vá»ng:
- Vậy hãy nói vỠvai trò của Liễu Tuyết Thanh.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng lại giở giá»ng Ä‘iệu cÅ©:
- Như ta cũng đã từng nói…
Dương Cần nạt:
- Ngươi có muốn ta buông tay chăng?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng kêu hoảng:
- Äừng, ta đâu đã nói xong? Äó là dù không biết Liá»…u Tuyết Thanh có hay không gây tổn hại cho Tiểu Chân, nhÆ°ng có má»™t Ä‘iá»u ta biết chắc.
Dương Cần hoài nghi:
- Nói tiếp đi.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng hạ thấp giá»ng:
- Là thân phận của Liễu Tuyết Thanh lúc này đã khác lúc xưa.
Dương Cần động dung:
- Khác như thế nào?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng thở dài:
- Ta chỉ biết khác vì thấy chính sÆ° phụ ta cÅ©ng năm sáu phần kiêng dè. Còn khác nhÆ° thế nào, có thân phận nhÆ° thế nào thì kỳ thá»±c đó cÅ©ng là Ä‘iá»u ta Ä‘ang cố tâm tìm hiểu.
DÆ°Æ¡ng Cần nghi ngá»:
- Ngươi đừng giở trò với ta. Vì ta thì không biết riêng đối với ngươi, ta biết không có gì bí ẩn mà ngươi không biết. Nào, nói rõ thêm một ít nữa nào!
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng rất miá»…n cưỡng:
- NgÆ°Æ¡i làm nhÆ° ta là thần nhân không bằng. Mà cÅ©ng phải, vì gần đây ta cÅ©ng phát hiện thêm má»™t Ä‘iểm. Äó là ả đã thành thân. Vá»›i ai thì ta không rõ. Chỉ biết rằng có thể nhá» việc này thân phận ả chợt thay đổi.
Và Äiá»n PhÆ°Æ¡ng vụt đổi giá»ng:
- GiỠđến lượt ngươi. Hãy chứng tỠngươi cũng thành tâm như ta.
Bánh ít Ä‘i bánh quy vá», DÆ°Æ¡ng Cần đành bịa má»™t câu chuyện, mong sẽ đủ thá»a mãn lòng tham của Äiá»n PhÆ°Æ¡ng:
- Nơi ta rơi xuống trước kia, ngươi còn nhớ?
- Nhớ. Thì sao?
DÆ°Æ¡ng Cần cÆ°á»i thầm:
- Ở đâu đó lưng chừng giữa đáy và miệng vực có một huyệt khẩu.
- Äó là nÆ¡i cất giấu tuyệt há»c?
Dương Cần nhăn mặt:
- Ta đâu đã nói xong? Nghe đây! Lý ra ta không thể Ä‘ang rÆ¡i Ä‘á»™t nhiên chuyển ngang ngÆ°á»i và bay lá»t vào huyệt khẩu. Mà kỳ thá»±c có ngÆ°á»i đã giúp ta.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng thông minh hÆ¡n DÆ°Æ¡ng Cần nghÄ©:
- Hiểu rồi. Trác cô cô vì xem ngÆ°Æ¡i là phu quân nên mụ thà hy sinh miá»…n sao ngÆ°Æ¡i được an toàn? NghÄ©a là Trác cô cô thật sá»± đã vong mạng? NhỠđó ngÆ°Æ¡i toàn mạng, để sau khi luyện thành tuyệt nghệ vá»™i vàng lo chuyện báo thù cho ngÆ°á»i vừa là phu nhân vừa là mẫu thân ngÆ°Æ¡i?
Dương Cần dù hậm hực cũng phải thử dụ hắn:
- Nghe tiếp đây. Huyệt khẩu đó ăn thông qua một miệng vực khác. Ở đó…
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng nôn nóng:
- Nói tiếp Ä‘i. Äến miệng vá»±c thứ hai đó thì sao?
DÆ°Æ¡ng Cần phì cÆ°á»i:
- Thì đến lượt ngươi đáp cho ta nghi vấn thứ hai. Hãy nói xem nào, từ lâu ta có ý ngỠđứng phía sau liên minh tam viện còn có một nhân vật khác hậu thuẫn, ai?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng giật mình, suýt buông tay khá»i chân DÆ°Æ¡ng Cần:
- Sao ngươi biết?
Dương Cần gắt:
- NgÆ°Æ¡i có biết ngÆ°Æ¡i vừa làm ta suýt rá»i tay chăng? Ta há»i thì cứ đáp, cần gì há»i ngược lại ta?
Tai của Äiá»n PhÆ°Æ¡ng chợt Ä‘iếc đặc:
- Ngươi vừa nói gì?
Dương Cần lập lại:
- Ta há»i ngÆ°Æ¡i nhân vật đó là ai?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng bị Ä‘iếc tai đúng vào thá»i Ä‘iểm này quả là kỳ lạ:
- Ta không nghe. NgÆ°Æ¡i hãy há»i lá»›n hÆ¡n.
DÆ°Æ¡ng Cần cÆ°á»i lạt:
- Ta còn có má»™t bản lãnh ắt hẳn ngÆ°Æ¡i chÆ°a biết. Äó là bất luận ai dù bị Ä‘iếc bẩm sinh ta cÅ©ng có cách chữa dứt. NgÆ°Æ¡i có cần ta chữa cho ngÆ°Æ¡i chăng?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng liá»n hết Ä‘iếc:
- Äừng, đừng buông tay. Và cÅ©ng đừng bắt ta nói ra Ä‘iá»u ta không thể nói.
Dương Cần thở ra nhè nhẹ:
- NgÆ°Æ¡i cam chịu mất Ä‘i chá»— tuyệt há»c sắp vào tay?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng chép miệng:
- Cũng đành chịu, biết làm sao hơn?
Dương Cần lấy làm lạ:
- Kể cả sinh mệnh của chính ngươi cũng cam chịu?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng thật sá»± tiếc rẻ:
- Nói ra thì mất mạng, không nói ngÆ°Æ¡i cÅ©ng không tha, thôi thì đành liá»u má»™t phen.
DÆ°Æ¡ng Cần bật há»i:
- Liá»u? à ngÆ°Æ¡i là…
Chân của DÆ°Æ¡ng Cần bị giật mạnh, khiến mÆ°á»i đầu ngón tay Ä‘á»u tụt khá»i chá»— bấu. Khi đó DÆ°Æ¡ng Cần má»›i nghe Äiá»n PhÆ°Æ¡ng rít lên Ä‘á»™c ác:
- Là như thế này đây, ta sẽ cố chi trì và sư phụ ta có lẽ cũng đã chuẩn bị xong. Phần ngươi thì ở dưới kia. Ha ha…
DÆ°Æ¡ng Cần rÆ¡i xuống vì bị Äiá»n PhÆ°Æ¡ng vừa giật mạnh vừa bất ngá».
Äã vậy, lúc rÆ¡i ngang chá»— Äiá»n PhÆ°Æ¡ng Ä‘ang cố bấu tay tỳ chân chịu Ä‘á»±ng, chính Äiá»n PhÆ°Æ¡ng vì có ác ý nên còn cố tình quật tả kình, xô DÆ°Æ¡ng Cần văng khá»i vách đá.
“Bùng.â€
DÆ°Æ¡ng Cần dù bị chấn lá»±c hất bật nhÆ°ng do phản ứng bản năng nên Ä‘á»™ng ná»™, dốc lá»±c tàn, quật vá»›i vào Äiá»n PhÆ°Æ¡ng má»™t lúc những mÆ°á»i tám kích chưởng lá»±c
“Bung bung bung…â€
DÆ°Æ¡ng Cần đã kiệt lá»±c, lại còn chi trì má»™t lúc quá lâu vá»›i má»™t trá»ng lượng hai ngÆ°á»i gá»™p lại, nên chưởng lá»±c dù có nhanh nhÆ°ng vẫn quá yếu. Tuy vậy, nếu chỉ có má»™t vài kích thì không sao, có lẽ Äiá»n PhÆ°Æ¡ng vẫn xem là gió thoảng mây bay. Äằng này lại là mÆ°á»i tám kích cùng má»™t lúc, thậm chí liá»n kế nhau không có chá»— hở. Äấy là nguyên do duy nhất khiến Äiá»n PhÆ°Æ¡ng vì giật mình thất kinh, cứ theo bản năng để tá»± buông tay toan phát chiêu đối phó. Äiá»n PhÆ°Æ¡ng rÆ¡i xuống…
Dương Cần thì là là bay chếch ra mé ngoài.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng quá sợ nên gào vang:
- A… a…
Dương Cần vì phát hiện chếch bên kia lại là một vách đá nên cũng quát thật to, cố uốn éo toàn thân, sao cho càng đến gần vách đá càng tốt:
- A! A!
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng chìm mất hút dÆ°á»›i đáy vá»±c…
Dương Cần va khá mạnh vào vách đá nhưng cố chịu đựng để tiếp tục chi trì toàn thân dù rơi vẫn cỠxát bất tận theo vách đá.
NhỠđó, lúc đến một huyệt đạo khác trước đó đã phát hiện và may thay cũng nằm ở lưng chừng vách đá, Dương Cần với nỗ lực cuối cùng, lập tức lắc mạnh, quẳng toàn thân vào huyệt khẩu đen ngòm…
Tài sản của dth_abcd

  #22  
Old 07-05-2008, 09:22 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Liễu Tàng Dương

Giao Thiên Äỉnh


Hồi 21

Nhìn tăng bào hồi tưởng cố nhân
Hội ngộ thất phái gây kinh hoàng



DÆ°Æ¡ng Cần chợt choáng ngợp khi bất ngỠđối diện vá»›i cả má»™t núi châu ngá»c.
Sau khi tá»± trấn tÄ©nh, DÆ°Æ¡ng Cần lách ngÆ°á»i qua má»™t khe hở, rùng mình nhìn hàng hàng đống đống giáp y vá»›i má»—i má»™t bá»™ giáp y là má»™t nhùm cốt khô vỡ vụn ở bên trong.
Kho tàng để khởi nghÄ©a của Tá» Thạch công nếu không nhá» biết bao sinh mạng bá» ra và bảo vệ ắt hẳn không thể nào tồn tại đến tận bây giá».
“Nhất tÆ°á»›ng công thành vạn cốt khô,†câu này chợt nảy đến làm cho DÆ°Æ¡ng Cần má»™t lần nữa rùng mình choáng ngợp, đến phải vá»™i bá» Ä‘i vá»›i má»™t tâm trạng nguá»™i lạnh, không còn thiết gì nữa đối vá»›i châu ngá»c dù chỉ là má»™t hạt.
Sau nhiá»u lần len lách qua nhiá»u khe đá, bất chợt DÆ°Æ¡ng Cần phát hiện đã bÆ°á»›c nhầm đến tuyệt lá»™. TrÆ°á»›c mắt DÆ°Æ¡ng Cần là loạn thạch ngổn ngang, dù muốn tìm má»™t khe nhỠđể lách qua cÅ©ng không thấy.
Toan lùi vá», DÆ°Æ¡ng Cần chợt va vào đâu đó làm cho má»™t vật rÆ¡i xuống.
“Cạch.â€
GiÆ°Æ¡ng mắt nhìn xuyên bóng tối, DÆ°Æ¡ng Cần giật mình và vá»™i khom ngÆ°á»i nhặt vật đó lên:
- Là chuỗi hạt chỉ những đệ tử phật môn mới sử dụng?
Khẽ kêu xong, DÆ°Æ¡ng Cần vừa ngồi vừa nhìn quanh quất, sau cùng vẫn thấy Ä‘iá»u cần tìm.
Dương Cần rùng mình:
- Ta đã Ä‘oán không sai. Lúc nghe nhân vật từng vặn sái hai khá»›p vai của ta bảo Tuệ Quang đã phá hủy lối dẫn vào kho tàng, ta Ä‘oán được ngay thần tăng chỉ có thể hy sinh chính tính mạng bản thân má»›i đủ năng lá»±c thá»±c hiện việc phá hủy, hầu ngăn cản, không cho kho tàng lá»t vào tay ác nhân. Ôi..., thần tăng? Vãn bối dù tình cá» vẫn y Æ°á»›c quay lại tìm thăm, không ngá» chỉ gặp lại má»™t thảm cảnh nhÆ° thế này!
Vừa kêu, Dương Cần vừa tiến lại gần và phục lạy đủ chín lễ trước một di thể dù đã khô quắt như vẫn giúp Dương Cần nhận ra đó chính là Bất Tri Nhân Tuệ Quang thần tăng.
Lá»… xong, nhá» quỳ nên DÆ°Æ¡ng Cần tình cá» phát hiện ngay trên ná»n đá có chữ.
DÆ°Æ¡ng cần xoay lại, ngồi cùng hÆ°á»›ng vá»›i di thể má»›i Ä‘á»c được hàng di tá»± đó: “Thiếu Lâm ná»™i phản, Côn Luân câu kết, huynh đệ dã tâm, mÆ°u phục kim khôi.†DÆ°Æ¡ng Cần bàng hoàng, dù không hiểu được mấy vẫn cứ bàng hoàng.
Vì nhÆ° Quá»· Diêm La từng thổ lá»™, nhân vật hậu thuẫn cho liên minh tam viện sao có giá»ng nhÆ° chưởng môn Côn Luân phái, nhÆ°ng lại có dáng dấp tá»±a Bách Trượng phái Thiếu Lâm. Vẫn theo di tá»± của thần tăng Tuệ Quang, ngẫu nhiên sao lại Ä‘á» cập đến hai phái này. NhÆ°ng thế nào là câu kết, thế nào là “huynh đệ dã tâm, mÆ°u phục kim khôi†thì DÆ°Æ¡ng Cần không sao hiểu.
- MÆ°u phục kim khôi, phải chăng ám chỉ kẻ mÆ°u hại thần tăng má»™t lần bất thành chính là nhân vật thuá»™c má»™t trong nhị phái Côn Luân, Thiếu Lâm? Và kẻ đó chính vì mÆ°u đồ vÆ°Æ¡ng đế phản triá»u, nên tìm đủ cách chiếm hữu kho tàng Tá» Thạch công? Do phát hiện nên Tuệ Quang thần tăng liá»u chết để ngăn chặn?
DÆ°Æ¡ng Cần đứng lên, hành lá»… má»™t lần nữa, sau đó thu nhặt toàn bá»™ di cốt của Tuệ Quang thần tăng xếp gá»n vào má»™t hốc đá thay cho má»™ huyệt.
Bất chợt có một cuộn vải từ hố đá lăn ra.
Nhận biết đó là tăng bào có lẽ đã được thần tăng xếp cuộn cất từ lâu, do bảo có ý buồn phái Thiếu Lâm nên tự lánh xa và tự xưng là Bất Tri Nhân. Dương Cần mở ra, trải rộng xuống, ý toan xếp toàn bộ di cốt thần tăng vào đó. Nào ngỠlại phát hiện có di tự:
“Lão nạp vì hổ thẹn, không muốn khoác thêm nữa tăng bào này.
Mai hậu, nếu có ngÆ°á»i phát hiện, xin giúp lão nạp hoàn trả tăng bào vá» Thiếu Lâm. CÅ©ng giao hoàn luôn phần kinh gá»i là Kim Cang La Hán Phục Ma kinh, gồm hai Ä‘oạn. Má»™t đã được lão nạp phát hiện tại Tàng Kinh Các, má»™t còn lại được lão nạp tá»± chiêm niệm và chú thêm cho đủ nghÄ©a từ.
Äể thâm tạ, lão nạp xin trao tặng má»™t chiêu tuyệt há»c tá»± thấu triệt từ lần cùng đại cao thủ DÆ°Æ¡ng Thế Tôn công bằng huyết đấu trá»n ba ngày ba đêm.
Tuệ Quang cẩn tá»±.â€
DÆ°Æ¡ng Cần xem lÆ°á»›t qua chiêu tuyệt há»c đó và bàng hoàng sá»­ng sốt:
- Nhu Phong Thập Bát Lá»™ dù nhanh vẫn có sÆ¡ hở để thần tăng nghÄ© đến chiêu này khắc chế? Ôi, tuệ chất của thần tăng phải đáng gá»i là thánh tăng má»›i đúng.
Cùng vì hiếu kỳ, DÆ°Æ¡ng Cần xem luôn những dòng kinh văn gá»i là kinh Kim Cang La Hán Phục Ma. Và càng Ä‘á»c DÆ°Æ¡ng Cần càng mỉm cÆ°á»i.
Sau cùng, khi đà tự ngẫm nghĩ một lúc lâu. Dương Cần vẫn dùng tăng bào để di tảng toàn bộ di cốt của thần tăng:
- Giao trả tăng bào lúc này có khác nào ta tự giúp Bách Trượng đối đầu ta.
DÆ°Æ¡ng Cần đặt tất cả vào hốc đá và phong bế cho đến khi sẽ không má»™t ai ngoài DÆ°Æ¡ng Cần có thể nhận biết ở đây vốn từng có má»™t hốc đá ẩn tàng hai pho võ há»c tuyệt thế.
Vì bị loạn thạch cản lối, Dương Cần quay lại cho đến khi nhìn thấy dáy vực từng vùi lấp thi thể Trác Bách Hoa.
Không ká»m được xúc cảm, DÆ°Æ¡ng Cần hÆ°á»›ng mặt xuống đáy vá»±c gá»i to:
- Phu Nhân! Dương Cần ta hẹn sẽ có một ngày quay lại vĩnh viễn lưu ngụ cạnh phu nhân. Nếu linh hiển xin phu nhân mau giúp ta sớm khôi phục Tiểu Chân muội. Nàng là hảo muội muội đáng thương nhất của Dương Cần ta. Hãy giúp ta, phu nhân!
Thanh âm vang không xa, vì DÆ°Æ¡ng Cần không vận lá»±c nhiá»u. Tuy vậy do đáy vá»±c kín nhÆ° bÆ°ng nên tạo thành nhiá»u đợt hồi âm vang vang dá»™i dá»™i, nhÆ° thể đó là tiếng Trác Bách Hoa đáp ứng:
“Phu nhân... phu nhân... phu nhân...â€
Mãn nguyện, DÆ°Æ¡ng Cần hÆ°á»›ng mặt lên cao, hú má»™t hÆ¡i dài và vừa thi triển khinh công vừa bám tay chân vào vách đá leo thoát khá»i vá»±c.
* * *
DÆ°Æ¡ng Cần Ä‘ang Ä‘i đến Cổ Linh bảo. Chợt từ phía sao có tiếng gá»i khẽ:
- Tiá»n bối!
Dương Cần quay lại, chưa kịp ứng tiếng thì thấy một nữ lang chạy trỠđến chợt dừng lại và đỠmặt:
- Xin lượng thứ vì Tôn Nhân Phụng nhìn lầm, ngỡ là vị tiá»n bối Ä‘ang cần gặp.
Dương Cần nhẹ cúi đầu thủ lễ:
- Có phải Tôn bảo chủ Vạn Thạch bảo? Tại hạ Dương Cần quả may mắn mới có cơ hội diện kiến Tôn bảo chủ.
Tôn Nhân Phụng sừng sá»:
- Các hạ đích thị là Dương Cần?
DÆ°Æ¡ng Cần mỉm cÆ°á»i:
- Ắt Tôn bảo chủ nghe biết vì gần đây Ä‘ang xôn xao chuyện tại hạ chiếm Ä‘oạt Ä‘iá»n sản Kim gia?
Tôn Nhân Phụng ngơ ngác:
- Có xôn xao chuyện đó ư? Nếu vậy thật thất lễ, Tôn Nhân Phụng này kỳ thực không được nghe.
Dương Cần nhíu mày:
- Không nghe? Vậy thì lạ thật.
Tôn Nhân Phụng vội gật đầu:
- Lạ ở chá»— là chẳng ai nghe, trong khi đó các hạ lại Ä‘á» quyết đây là chuyện Ä‘ang gây xôn xao khắp giang hồ. Dám há»i, vì sao các hạ nói nhÆ° thế?
Dương Cần thoáng bối rối:
- Xin được há»i ngược lại, Ä‘á»™ thá»i gian gần đây Tôn bảo chủ có vì tại bế quan hay bận chuyện gì đó khiến ít bôn tẩu hoặc chẳng mấy khi xuất đầu lá»™ diện chăng?
Tôn Nhân Phụng bỗng thở ra nhè nhẹ:
- Vậy thì phải nói ngược lại, chính các hạ vì ít bôn tẩu nên không há» biết chẳng riêng gì từng ngÆ°á»i ở tệ bảo mà kể cả toàn bá»™ bang đồ Cái bang vẫn ngày ngày bôn tẩu giang hồ để cùng nhau truy tìm tông tích má»™t bậc tiá»n bối võ công cái thế của Cái bang. Và có thể Ä‘oán chắc, vá»›i nhân số cả ngàn nhÆ° thế, nếu thật sá»± có chuyện xôn xao tÆ°Æ¡ng tá»±, nhất thiết Tôn Nhân Phụng này phải là ngÆ°á»i được nghe bẩm báo đầu tiên. NhÆ°ng vì không há» nghe nên Ä‘iá»u các hạ vừa nói có thể là chÆ°a xảy ra. Cáo biệt.
DÆ°Æ¡ng Cần vá»™i gá»i lại:
- ChỠđã. Tại hạ vì lỡ lá»i thất ngôn khiến bảo chủ phật ý, xin được tạ lá»—i. Vì quả thật tại hạ không có ý nghi ngá» bảo chủ, chỉ là gần đây tá»± tai tại hạ đã nghe Bách Trượng đại sÆ° nói nhÆ° thế.
Tôn Nhân Phụng đang quay lại:
- Các hạ có gặp đại sư Bách Trượng? Ở đâu?
Dương Cần động tâm:
- Sao bảo chủ há»i nhÆ° thế? Trừ phi đã có chuyện bất ổn xảy ra cho đại sÆ° Bách Trượng, đúng không?
Tôn Nhân Phụng tỠra nhẫn nại.
- Các hạ sao vậy? Chuyện không hỠcó, các hạ bảo là đang gây xôn xao, ngược lại một chuyện thật sự đang gây xôn xao thì các hạ cứ ngơ ngẩn như chưa hỠnghe bao gi�
Dương Cần tự chấn động:
- Tại hạ hiểu rồi. Có phải Bách Trượng chợt biệt tích?
Tôn Nhân Phụng nhìn dò xét:
- Các hạ tuy Ä‘oán đúng nhÆ°ng cách Ä‘oán thật đáng ngá». Xin há»i, vì sao các hạ có thể Ä‘oán má»™t cách chính xác và nhanh nhÆ° thế? Không há» giống lúc các hạ há»i đã xảy ra chuyện gì?
Dương Cần chợt nôn nao lạ:
- Thế còn ai cùng biệt tích nừa không? Tống Thanh Äạt, Nam Cung Hoàng, nhất ma, thậm chí cả Äiá»n PhÆ°Æ¡ng nguyên là đệ tá»­ Tống Thanh Äạt?
Tôn Nhân Phụng sững sá»:
- Những nhân vật các hạ vừa nêu, ngoại trừ Tống Thanh Äạt, kỳ dÆ° Ä‘á»u biệt tích, chẳng ai hay biết vì sao. Này, dÆ°á»ng nhÆ° các hạ biết má»™t Ä‘iá»u gì đó chẳng ai biết? Chuyện gì?
Dương Cần vội cáo từ:
- Tại hạ xin thất lễ, vì...
Tôn Nhân Phụng vá»™i ngăn lại, cho dù DÆ°Æ¡ng Cần đã xoay ngÆ°á»i:
- ChỠđã...
DÆ°Æ¡ng Cần bị chặn lối nhÆ°ng không ná»­a lá»i phàn nàn:
- Thật đắc tá»™i, vì chính tại hạ đã gá»i bảo chủ lại nhÆ°ng do có tình huống kỳ quái này, tại hạ không thể không Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»™t bá» Ä‘i. Xin hẹn bảo chủ má»™t dịp sau sẽ có lá»i giao phó minh bạch.
Tôn Nhân Phụng đành dịch ngang ngăn lối:
- Thế không phải các hạ Ä‘ang thuận Ä‘Æ°á»ng nhÆ° muốn đến Cổ Linh bảo sao?
Dương Cần dừng lại:
- Quả thật tại hạ từng có ý ấy. Nhưng...
Tôn Nhân Phụng khẽ thở dài:
- Các hạ không đến Cổ Linh bảo nữa có phải vì ngại chung Ä‘Æ°á»ng và ắt bị Tôn Nhân Phụng dò há»i vá» má»i lá»i lẽ thái Ä‘á»™ kỳ lạ nãy giá» của các hạ?
Dương Cần động tâm:
- Tôn bảo chủ cũng muốn đến Cổ Linh bảo sao? Chỉ đơn thân độc lực thế này thôi sao?
Tôn Nhân Phụng cÆ°á»i buồn:
- Vạn Thạch bảo đã mấy phen suýt bị Cổ Linh bảo hủy diệt, Ä‘iá»u này vì ai cÅ©ng biết nên không thể trách các hạ vẫn biết. Thù gia hận môn không thể không báo, chỉ tiếc rằng gần đây vì giao tình vá»›i Cái bang nên lá»±c lượng tệ bảo đành phải cùng Cái bang truy tìm tung tích má»™t nhân vật tiá»n bối, khiến bao lần toan báo thù Ä‘á»u lần lượt đình hoãn. Lần này chỉ là tình cá», vì thấy Cổ Linh bảo ngay trÆ°á»›c mắt, nhân lúc bốc đồng, tiểu nữ cÅ©ng toan gây hấn má»™t phen dù biết rằng thá»±c hiện Ä‘iá»u đó chỉ Ä‘Æ¡n thân Ä‘á»™c lá»±c. Mạo hiểm nhiá»u và nguy cÆ¡ cÅ©ng nhiá»u.
DÆ°Æ¡ng Cần chợt mỉm cÆ°á»i trấn an:
- Tại hạ cũng có ít ân oán với Cổ Linh bảo. Hay là chỉ có hai chúng ta thử gây náo loạn một phen?
Tôn Nhân Phụng vừa nhìn lại Dương Cần vừa lắc đầu:
- Rất mạo hiểm và có thể gây nguy hiểm đến sinh mạng các hạ. Thôi thì...
Dương Cần xua tay:
- Tôn Bảo chủ nếu ngại cho tại hạ thì xin yên tâm. Huống hồ bản lãnh của tại hạ...
Äang nói DÆ°Æ¡ng Cần chợt ngá»› ngÆ°á»i, khiến Tôn Nhân Phụng đâm lo:
- Sao thế? Sao các hạ không nói tiếp? Hoặc giả là do bản lảnh của các hạ chỉ sợ...
DÆ°Æ¡ng Cần vụt cÆ°á»i xòa:
- Bản lãnh tại hạ không há» kém nếu đó là Ä‘iá»u Tôn Bảo chủ nghÄ© và kỳ thá»±c tại hạ dừng lá»i vì chợt nhá»› ra hóa ra Tôn bảo chủ dù chÆ°a nghe nói đến tại hạ bao giá» nhÆ°ng khi nghe xÆ°ng danh, ở Tôn Bảo liá»n xuất hiện vẻ mặt nhÆ° từng biết đến tại hạ. Vì sao?
Tôn Nhân Phụng thoáng bối rối:
- à các hạ muốn ám chỉ Ä‘iá»u gì khi bảo lẽ ra tiểu ná»­ phải nghe má»i ngÆ°á»i nói vá» các hạ?
DÆ°Æ¡ng Cần cÆ°á»i nhẹ:
- Vì tại hạ từng là phu quân của Trác viện chủ Thiên La viện. Gần đây đã má»™t mình đối đầu Cá»­u U, Äịa Tuyệt, gây thảm tá»­ cho Nam Cung Hoàng, đẩy Äiá»n PhÆ°Æ¡ng chết thảm dÆ°á»›i má»™t đáy vá»±c và không chừng còn là nguyên do khiến Bách Trượng cùng nhất ma Ä‘á»u thất tung. Äó là chÆ°a kể tại hạ giao đấu ngang tay vá»›i Bách Trượng má»™t cao thủ vào hàng đệ nhất của phái Thiếu Lâm hiện nay. Má»™t kích giết chết nhị ác và làm cho nhị yêu kinh tâm vỡ mật chỉ lo tháo chạy.
Tôn Nhân Phụng không nhịn được cÆ°á»i:
- Bản lãnh của các hạ nghe thật kinh nhân. Nếu vậy cần gì chiếm Ä‘oạt Ä‘iá»n sản của Kim gia nhÆ° các hạ thoạt đầu có nói?
DÆ°Æ¡ng Cần cÆ°á»i theo:
- Có thể khiến bảo chủ Ä‘ang lo lại cÆ°á»i, tại hạ dù phải khoác lác hÆ¡n nữa cùng không ái ngại. Riêng vá» chuyện Kim gia Æ°? Gia phụ từng là đạo tặc, vì mải mê tích góp ngân lượng gá»­i vá» nên đã lâu chÆ°a má»™t lần hồi gia thăm lại thê nhi. Gia phụ há» DÆ°Æ¡ng tên Bân. Hy vá»ng Tôn bảo chủ nếu tình cá» nghe biết xin Ä‘iá»m chỉ tại hạ cách truy tìm.
Tôn Nhân Phụng á»› ngÆ°á»i:
- DÆ°Æ¡ng Bân? Äó là tính danh của lệnh tôn thật sao? Nếu vậy... nếu vậy...
DÆ°Æ¡ng Cần chỉ dám cÆ°á»i thầm:
- Nếu vậy thì sao, Tôn bảo chủ?
Tôn Nhân Phụng cúi đầu đáp, không dám nhìn Dương Cần:
- Không có gì. Bất quá tiểu nữ chỉ xin hứa, bất cứ lúc nào nếu phát hiện ra tung tích lệnh tôn, tiểu nữ lập tức báo tin đến các hạ ngay. Nhưng như các hạ vừa bảo, các hạ không còn ở Kim gia nữa, đúng không?
Dương Cần ầm ừ giải thích:
- Trang chủ Kim gia là di phu. Vậy mà từ khi tại hạ còn nhá», di phu đã đồng mÆ°u cùng a di toan sát hại để dá»… bá» chiếm Ä‘oạt Ä‘iá»n sản được gia phụ tùy thá»i lúc gá»­i vá» cho thê tá»­. Chỉ là nhá» hoàng thiên thÆ°Æ¡ng tưởng nên tại hạ may toàn mạng. Gần đây chỉ vì chuyện tại hạ thu hồi Ä‘iá»n sản, Bách Trượng có tìm đến và bảo do Kim gia cáo giác nên đại sÆ° tuân lệnh Thiếu Lâm, đòi há»i tại hạ phải có má»™t giao phó công bằng.
Tôn Nhân Phụng cau mặt:
- Má»i chuyện Ä‘á»u thật Æ°? Vậy còn lệnh Ä‘Æ°á»ng thì nhÆ° thế nào?
Dương Cần nhún vai:
- Tiên mẫu đã mất ngay sau khi tại hạ chào Ä‘á»i. Có lè vì thế nên di phu ngỡ là dá»… chiếm Ä‘oạt Ä‘iá»n sản. Tại hạ quyết không nói dối nữa lá»i, tin hay không tùy bảo chủ.
Tôn Nhân Phụng vội xua tay:
- Tiểu ná»­ nào dám không tin. Chỉ vì không thể ngá» các hạ có cảnh ngá»™ bi đát nhÆ° thế, và càng không ngá» có má»™t ngÆ°á»i nhÆ° Kim gia trên Ä‘á»i này.
Chợt có tiếng nói từ xa vang đến:
- Tôn bảo chủ xin chá»› cả tin. Vì trái ngược, hoàn toàn, Lạc má»— há»… càng lẻn nghe thì càng không tin dù chỉ là ná»­a lá»i của y.
Tôn Nhân Phụng vá»™i gá»i:
- Lạc bang chủ? Sao bang chủ biết Tôn Nhân Phụng ở đây để kịp đến tìm?
“Vút.â€
Lạc Quyến Äá» xuất hiện.
DÆ°Æ¡ng Cần ỡm á» há»i:
- Thập Thủ Nhất công Lạc Quyến Äá»? Cá»­u ngưỡng.
Lạc Quyến Äá» lạnh mặt.
- NgÆ°Æ¡i biết bổn bang chủ? Khá đấy. Còn ngÆ°Æ¡i DÆ°Æ¡ng Cần, từng má»™t thá»i mang danh Tiểu Quặt? Äã nhá» Kim trang chủ cÆ°u mang nuôi dưỡng nên má»›i có ngày nay, sao ngÆ°Æ¡i Ä‘á»™c mồm Ä‘á»™c tâm, trÆ°á»›c thì chiếm Ä‘oạt Ä‘iá»n sản Kim gia, sau còn Ä‘iếm nhục, xem Kim gia nhÆ° kẻ thù? Thật là hành vi của kẻ vong ân bá»™i nghÄ©a. Hừ!
Tôn Nhân Phụng ngơ ngác:
- Æ  hay, nếu má»—i ngÆ°á»i nói má»—i phách nhÆ° thế này, tiểu nữ thật chẳng biết tin ai.
Lạc Quyến Äá» rất giận:
- Lá»i của Lạc má»—, thiển nghÄ© Tôn bảo chủ nên tin má»›i phải.
DÆ°Æ¡ng Cẩn Ä‘iá»m nhiên nhìn há» Lạc:
- Xem ra Lạc bang chủ đang muốn vì Kim gia đòi ở tại hạ một giao phó công bằng?
Lạc Quyến Äá» hừ lạnh:
- Nào chỉ riêng ta, thất đại phái chính vì chuyện này nên hiện có mặt ở đây. Chư vị xin hiện thân cho.
Lá»i của Lạc Quyến Äá» vừa dứt lập tức có sáu bóng ngÆ°á»i thần tốc xuất hiện, có đủ cả tăng, ni, đạo, tục.
Tôn Nhân Phụng thất thần nhìn há»:
- Chỉ thiếu mỗi một chưởng môn nhân Côn Luân phái là đủ cả thất vị nhất môn chi chủ? Sao lại thế này?
Dương Cần vẫn bình thản:
- Muốn tại hạ có má»™t lá»i phó giao, thật tiếc, sao chÆ° vị không Ä‘Æ°a cả Kim trang chủ cùng đến đây?
Một tăng nhân lên tiếng:
- A di đà phật. Bần tăng dù hay biết muá»™n nhÆ°ng trá»™m nghe tệ sÆ° Bách Trượng chỉ vì muốn thay Kim gia đòi lại công bằng nên có má»™t mình gặp tiểu thí chủ. Nay cho há»i hai việc. Thứ nhât, tiểu thí chủ có thể tạm khuất tất, cùng bần tăng quay vá» tệ phái Thiếu Lâm để cùng Kim trang chủ minh bạch má»™t lá»i? Thứ hai là sá»± thất tung của tệ sÆ° huynh Bách Trượng, dám há»i...
Dương Cần ngạo nghễ xua tay:
- Xin chá»› quá vá»™i. Hãy để tại hạ có từng lá»i giao phó má»™t. Vá» chuyện Kim gia, hừ, di phu hiện Ä‘ang có mặt ở đây, sao đại sÆ° ngoa ngôn xảo ngữ, bảo cần phải đến Thiếu Lâm má»›i gặp?
Tăng nhân ná» ngÆ¡ ngẩn, nhìn má»i ngÆ°á»i:
- A di đà phật! Bần tăng...
Lạc Quyến Äá» vụt hắng giá»ng:
- NgÆ°Æ¡i đừng mong giở trò. Kim trang chủ quyết không có ở đây. Bổn bang chủ dám lấy sinh mạng bảo chứng thay lá»i quả quyết.
DÆ°Æ¡ng Cần cÆ°á»i phá lên:
- Thật Æ°? Lạc Bang Chủ đã nói xin chá»› quên lá»i. Di phu đâu? Chá» gì chÆ°a xuất đầu lá»™ diện? Hiện đã có thất đại phái hậu thuẫn, di phu đừng vì sợ tiểu Ä‘iệt mà ẩn nấp mãi nhÆ° thế. Hãy ra đây nào. Ha ha...
Ai ai cũng ngơ ngác nhìn nhau và nhìn quanh. Bất chợt Dương Cần vừa lao đi vừa quát:
- Di phu nếu bá» chạy có khác nào khiến tiểu Ä‘iệt bị hàm oan khó bá» gá»™t rá»­a. Äừng chạy nữa.
“Vút.â€
Ai ai cÅ©ng đứng yên nhìn theo, hi vá»ng sẽ được thấy DÆ°Æ¡ng Cần Ä‘Æ°a Kim trang chủ cùng quay lại.
Chỉ có má»™t mình Lạc Quyến Äá» sau má»™t thoáng ngẫm nghÄ© chợt lao Ä‘uổi theo:
- Ngươi tìm cách đào tẩu ư? Không dễ thế đâu, mau đứng lại.
Má»i ngÆ°á»i vì thế càng thêm hoang mang, cứ nhấp nha nhấp nhổm chỉ muốn chạy Ä‘uổi theo.
NhÆ°ng đã thấy Lạc Quyến Äá» hậm há»±c quay lại má»™t mình:
- Tiểu tử thật lắm thủ đoạn. Hừ!
Tôn Nhân Phụng ngỡ ngàng:
- Y đào tẩu thật sao?
Và chợt giận hầm hầm, Tôn Nhân Phụng chẳng nói lá»i nào, cứ thi triển khinh thân pháp lao Ä‘i thật thần tốc.
Nhìn theo nàng, có nhiá»u ngÆ°á»i xuýt xoa:
- Hảo thân pháp. Thật không uổng công Tôn Phong Kiệt chút nào.
Bá»—ng có tiếng ngÆ°á»i hắng giá»ng sau lÆ°ng há»:
- Vạn Thạch Phi Bá»™ đúng là danh bất hÆ° truyá»n.
Má»i ngÆ°á»i giật mình quay phắt lại.
Lạc Quyến Äá» chợt tái mặt, há»i nhÆ° quát má»™t nhân vật che kín diện mạo đã Ä‘iá»m nhiên đứng sẵn đó:
- Äến chẳng ai hay. Tôn giá đã có bản lãnh nhÆ° thế sao không xÆ°ng danh, đồng thá»i cÅ©ng nói rõ dụng ý vá»›i lá» lối thần bí xuất hiện thế này?
Nhân vật che kín mặt vụt xạ mắt nhìn thẳng vào Lạc Quyến Äá»:
- Ở Cái bang, ngươi hay Bệnh Cái là cao thủ đệ nhất lưu? À mà không, ngươi hiện là bang chủ, dĩ nhiên công phu cũng thuộc hàng đệ nhất?
Lạc Quyến Äá» rúng Ä‘á»™ng lùi lại.
Vừa lúc đó, một trong sáu nhân vật còn lại chợt khe khẽ kêu:
- Dương Thế Tôn!
Nhân vật che kín mặt lừng lững tiến vá» phía Lạc Quyến Äá»:
- Ngươi đã nuốt mất lưỡi? Nhất bang chi chủ gì vô loại như ngươi, Hử!
Lạc Quyến Äá» Ä‘á» khắp mặt, cố lấy lại vẻ oai phong:
- Tôn giá không được hồ đồ nhục mạ. Bổn bang chủ dù gì cũng không phải hạng vô dụng.
Nhân vật che mặt chợt gật đầu:
- Thế mới phải chứ. Vậy hẳn ngươi cũng đủ bản lãnh cùng đởm lược chỉ giáo cho Dương Thế Tôn ta một vài cao chiêu?
Lạc Quyến Äá» lại tái mặt:
- Ta... ta..., bổn bang chủ...
Dương Thế Tôn vụt hừ lạt một tiếng:
- Hảo. Vậy hãy tiếp chiêu!
NhÆ° cÆ¡n lốc cuá»™n xoáy DÆ°Æ¡ng Thế Tôn bật lao ào vào Lạc Quyến Äá», khí thế thật khiếp hãi.
Lạc Quyến Äá» cả kinh, xua tay loạn:
- Ta không... ta không...
Nhưng Dương Thế Tôn đã đến quá gần:
- Äỡ!
“Bung bung bung bung...â€
Tám kích má»™t chá»— khiến Lạc Quyến Äá» hoàn toàn đại bại vừa lùi vừa thổ huyết lai láng.
Sáu nhân vật ná» thoạt thấy cÅ©ng bủn rủn cả ngÆ°á»i:
- Nhu Phong Thập Bát Lộ?
Chợt có ngÆ°á»i trong há» phẫn ná»™ quát vang:
- Dương Thế Tôn ngươi thật vô sỉ. Bổn chưởng môn dù bất lực, quyết không phục cung cách hành sự của hỠDương ngươi.
Dương Thế Tôn bình thản đưa mắt kiếm tìm nhân vật vừa phản ứng:
- Ngươi bất phục? Tốt! Cứ xưng danh, sau đó nếu tiếp được ta một chưởng mà vẫn vô sự, sinh mạng này nguyện giao cho ngươi định đoạt. Thế nào?
Nói xong, Dương Thế Tôn không cần chỠai lên tiếng, cứ thế nhìn quanh và lập lại:
- Nhất bang, nhị bảo, tam viện, thất đại phái, ta biết mÆ°á»i hai năm trÆ°á»›c không phải tất cả đã vá» hùa nhau, hợp lá»±c, quyết tiêu diệt ta. NhÆ°ng tiếc thay, ta lại không nhá»› rõ ai, rõ mặt hoặc phái nào không. Vì thế bá»n ngÆ°Æ¡i đây, sáu ngÆ°á»i, thật vừa khéo Ä‘á»u đủ má»—i má»™t phái, ai tá»± phụ là đệ nhất cao thủ của từng phái, đồng thá»i có má»™t ý nguyện Ä‘oạt mạng DÆ°Æ¡ng Thế Tôn ta. Hãy nghe cho kỹ đây, má»™t đối má»™t, bất luận ai trong bá»n ngÆ°Æ¡i vị tất đủ tÆ° cách là đối thủ của ta. Cứ tùy tiện liên tay liên thủ. Hai hoặc ba cÅ©ng được, thậm chí bốn, năm, sáu vẫn tốt. Và nhá»›, chỉ má»™t kích đầy đủ Nhu Phong Thập Bát Lá»™, nghÄ©a là không sót nhÆ° lúc nãy ta đã cố ý tha cho thứ vô dụng kia. Chá»n Ä‘i. Và nếu đại bại đừng xuẩn Ä‘á»™ng mở miệng là bất phục nhÆ° kẻ nào vừa rồi tuy dám nói nhÆ°ng không dám nhận.
Tôn Nhân Phụng bỗng từ xa chạy đến:
- Äã xảy ra chuyện gì?
Lạc Quyến Äá» do đã đứng lùi má»™t quãng xa, dù Ä‘ang tá»± vận công để bình ổn chân nguyên vẫn hối hả cảnh báo Tôn Nhân Phụng:
- Äấy là DÆ°Æ¡ng Thế Tôn. Tôn Bảo chủ phải hết sức cẩn trá»ng.
DÆ°Æ¡ng Thế Tôn vụt cÆ°á»i sang sảng.
- Tiểu liá»…u đầu đó thân thủ kể cÅ©ng khá, nhÆ°ng tốt hÆ¡n ngÆ°Æ¡i nên gá»i phụ thân ngÆ°Æ¡i sau này đến tìm ta. Phần ngÆ°Æ¡i, nữ lÆ°u phá»ng có bao nhiêu bản lãnh? Huống hồ niên ká»· hãy còn Ä‘ang xuân, đừng tá»± chuốc há»a vào thân, ha ha...
Trong sáu nhân vật nhất môn chi chủ các phái chợt có một nhân vật tiến ra hô hào:
- DÆ°Æ¡ng Thế Tôn ngày càng ngạo thị, so vá»›i mÆ°á»i hai năm trÆ°á»›c hÆ¡n những thập phần. Bổn chưởng môn vì lần đó chÆ°a đảm nhận ngôi cao, dÄ© nhiên chÆ°a có cÆ¡ há»™i cùng há» DÆ°Æ¡ng phân tài cao hạ. NhÆ°ng lúc này, y đã nói nhÆ° thế, xem ra chúng ta chỉ có cách lập lại diá»…n biến mÆ°á»i hai năm trÆ°á»›c, khó thể chấp nhận thái Ä‘á»™ mục hạ vô nhân của y. Nếu chÆ° vị còn chần chừ, Thạch Thiết này dù gì Ä‘i nữa vẫn quyết liá»u mạng, bảo toàn uy danh tệ phái Hoa SÆ¡n.
Tôn Nhân Phụng cũng đã chạy đến. Nàng kinh hoàng nhìn quanh khắp lượt:
- ChÆ° vị chưởng môn định tái diá»…n chuyện năm xÆ°a, cùng nhau hợp lá»±c chỉ đối phó vá»›i má»™t ngÆ°á»i?
Äạo nhân duy nhất trong nhóm sáu ngÆ°á»i chợt buông ra câu niệm phật.
- Ỷ chúng hiếp cô, dÄ© nhiên không ai trong chúng ta không biết đó là bất đạo lý nhÆ°ng vẫn nhắm mắt làm càn. Tuy nhiên, vô lượng thỠđạo phật, DÆ°Æ¡ng Thế Tôn đã có lá»i cao ngạo quá đáng, tá»± thị đủ bản lãnh đả bại cùng má»™t lúc bao nhiêu ngÆ°á»i đây hợp lá»±c, bần đạo cảm thấy không thể không cho đối phÆ°Æ¡ng má»™t bài há»c.
Lạc Quyến ÄỠđứng từ xa vẫn cố lên tiếng xen vào:
- Tôn bảo chủ nếu quay lại sớm hơn ắt sẽ hiểu Vị Thanh đạo trưởng quả thật có lý do để nói như thế. Và khi đó, không biết chừng chính Tôn bảo chủ cũng không chịu nổi thái độ ngạo thị của y.
Tôn Nhân Phụng hoài nghi, há»i ngược lại:
- Lạc bang chủ ra thế này ắt là do vừa cùng DÆ°Æ¡ng tiá»n bối giao thủ? Sao Lạc bang chủ không lượng sức? Há đã quên chính Bệnh Cái lão nhân gia vẫn đại bại gần đây cÅ©ng chỉ sau má»™t kích Nhu Phong Thập Bát Lá»™? Và vì thảm bại nên lúc này Lạc bang chủ Ä‘ang rất muốn những vị chưởng môn cùng hợp lá»±c đối phó lại nhân vật vừa khiến Lạc bang chủ bẽ mặt?
Lạc Quyến Äá» cÆ°á»i lạt:
- Dù có là chủ ý của Lạc má»— thì đã sao? Huống hồ Ä‘iá»u đó là do há» DÆ°Æ¡ng kia tá»± Ä‘á» xuất trÆ°á»›c. Và Lạc má»— bất quá cÅ©ng là tán thành lá»i nói của Bị Thanh đạo trưởng, không thể không cho kẻ ngạo thị kia má»™t bài há»c.
Dương Thế Tôn vụt ngắt ngang:
- Bá»n ngÆ°Æ¡i đã có quyết định chÆ°a? Ta lập lại, gieo nhân thì gặt quả, mÆ°á»i hai năm trÆ°á»›c nếu không phải là ta bị chưởng thÆ°Æ¡ng vì đã cùng Tuệ Quang trá»n ba ngày ba đêm giao phong, bá»n ngÆ°Æ¡i lần đó dù có hợp lá»±c vị tất đủ bản lảnh gây phÆ°Æ¡ng hại đến ta. Và lần này ta chỉ đòi lại công bằng, nếu ta bại, DÆ°Æ¡ng Thế Tôn này thá» sẽ không bao giá» xuất hiện trên giang hồ, thế nào?
Trong những nhân vật nhất môn chi chủ có một lão sư thái. Và lúc này lão sư thái chợt lên tiếng bất phục:
- Nam mô a di đà phật. Nhá» nghe qua khẩu khí này của DÆ°Æ¡ng thí chủ, lão ni đây má»›i biết vì sao mÆ°á»i hai năm trÆ°á»›c hầu hết các cao thủ khắp võ lâm Ä‘iá»u nghiá»…m nhiên xem thí chủ nhÆ° là đại công địch võ lâm. Bởi vì thí chủ quá ngạo mạn. Thế thì, nam mô a di đà phật, nếu lần trÆ°á»›c lão ni không tán thành chuyện hợp lá»±c vây công thì riêng lần này chuyện đó không còn khiến lão ni đây áy náy nữa. ChÆ° vị chưởng môn, chúng ta đành toại nguyện DÆ°Æ¡ng thí chủ má»™t lần cho xong.
Tôn Nhân Phụng hoảng hốt:
- ChÆ° vị Ä‘á»u là ngÆ°á»i đứng đầu các phái, xin cân nhắc trÆ°á»›c khi dùng thủ Ä‘oạn khó thể bảo là quang minh này.
Chợt má»™t tiếng hắng giá»ng vang ra từ nhóm sáu nhân vật:
- Tình huống đã là bất khả kháng. Nếu Tôn bảo chủ muốn tránh chuyện đêm dài lắm má»™ng, vì lần hợp lá»±c mÆ°á»i hai năm trÆ°á»›c cÅ©ng có lệnh tôn dá»± phần, thì đừng bá» lỡ cÆ¡ há»™i này, trái lại hãy cùng nhau liên tay, loại bỠđại há»a cho võ lâm càng sá»›m càng tốt.
Tôn Nhân Phụng giật mình:
- Äào Cẩm SÆ¡n tiá»n bối bảo sao? Có chuyện nhÆ° thế thật Æ°?
DÆ°Æ¡ng Thế Tôn hắng giá»ng nôn nóng:
- Oan có đầu, nợ có chủ. Nếu chÆ° vị chậm ra tay, cố tình làm phí thá»i gian, DÆ°Æ¡ng Thế Tôn ta ắt đành tiên hạ thủ vi cÆ°á»ng.
Äào Cẩm SÆ¡n lập tức buông chuá»—i cÆ°á»i dài:
- Ngươi đã thoát chết một lần, nay lại nôn nóng chỉ vì lần đó chưa toại ý sao? Chúng ta mau tiến lên cho xong, trừ những ai nhát đảm, thì thôi, chúng ta cũng chẳng nên miễn cưỡng. Tiến lên nào. Ha... ha...
Äào Cẩm SÆ¡n dứt lá»i thì lão ni tiến lên theo. Tuy chậm má»™t chút nhÆ°ng Thạch Thiết, Hoa SÆ¡n phái vẫn tiến lên. Nhìn qua nhìn lại, Vị Thanh đạo trưởng và tăng nhân Thiếu Lâm phái sau đó cÅ©ng tiến lên.
Tôn Nhân Phụng lùi vá»:
- Tiểu nữ thân phận tiểu bối, xin được không dự phần.
Äào Cẩm SÆ¡n tá» ra khinh thị:
- Vậy thì sáu vẫn hoàn sáu, do Vạn Thạch bảo không đủ tá»± tin. NhÆ°ng chỉ má»›i có năm, còn thiếu má»™t. Không Äá»™ng phái cÅ©ng không dá»± phần Æ°?
Nhân vật còn lại niên kỷ chỉ xấp xỉ tam tuần:
- Triển mỗ theo di ý tiên sư phụ, quyết cùng đại cao thủ Dương Thế Tôn một phen công bằng quyết đấu. Âu cũng là dự phần, quyết không do nhát đảm mà không liên tay.
- Lệnh sÆ° mÆ°á»i hai năm trÆ°á»›c vì cảm thấy không đủ lá»±c đối đầu nên má»›i tán thành và có mặt trong lần vây công. Triển chưởng môn bây giá» tuy đã từng là cao đồ đắc ý nhất của lệnh sÆ° nhÆ°ng bằng niên ká»· này, liệu tá»± phụ có bản lảnh cao minh hÆ¡n lệnh sÆ° trÆ°á»›c kia sao?
HỠTriển vẫn quả quyết lùi lại:
- Di ý của tiên sÆ° phụ là bất khả bất tuân. Triển má»— dù tài hèn sức má»n vần không dám sai lá»i. Mong được lượng thứ.
Lão sư thái tỠra nóng nảy:
- Chúng ta năm ngÆ°á»i hợp lá»±c nhÆ° thế này đã là tá» ra quá xem trá»ng đối phÆ°Æ¡ng. Nếu bại, chúng ta còn mặt mÅ©i nào nhìn quần hùng khắp thiên hạ? Hãy bắt đầu thì hÆ¡n.
DÆ°Æ¡ng Thế Tôn liá»n phá lên cÆ°á»i:
- Xin Ä‘a tạ lá»i nói vừa rồi của sÆ° thái. Vì quả thật ý của DÆ°Æ¡ng Thế Tôn chỉ muốn dÆ°Æ¡ng danh thiên hạ. Chuyện lần trÆ°á»›c, kể nhÆ° tâm ý đó đã toại nguyện, vì nghiá»…m nhiên khắp võ lâm ai ai cÅ©ng biết đến DÆ°Æ¡ng Thế Tôn. Còn lần này, ha ha..., chÆ° vị bại là Ä‘iá»u chắc chắn. Và nhÆ° DÆ°Æ¡ng Thế Tôn ta vừa thổ lá»™, ta chỉ muốn lấy lại công bằng đối vá»›i việc lần trÆ°á»›c thôi, tuyệt đối không muốn cùng ai gây thù chuốc oán hoặc gây ra phÆ°Æ¡ng hại. Xin hãy yên tâm hợp lá»±c và nhá»› tận lá»±c cho. Ha ha...
Äào Cẩm SÆ¡n phẫn ná»™:
- Äược. NgÆ°Æ¡i đã muốn ắt sẽ toại nguyện. ChÆ° vị còn chá» gì nữa? Tiến lên mau.
Sau lá»i thúc hối của Äào Cẩm SÆ¡n, vì Äào Cẩm SÆ¡n đà tiến lên tá»± chá»n phía chính diện, bốn nhân vật còn lại đành phân khai, hai bên tả, hai bên hữu há» Äào. Tất cả trong tÆ° thế sẵn sàng xuất thủ.
DÆ°Æ¡ng Thế Tôn ghìm mắt nhìn há»:
- Nhá»› đấy, chỉ má»—i má»™t kích thôi. Vào, bắt đầu Ä‘i. Äánh!
Tất cả Ä‘á»u chỉ chá» có thế và lập tức đồng loạt xuất chiêu:
- Äánh!
- Äỡ
- Äắc tá»™i!
- Thất lễ!
- A di đà phật!
“Ào...â€
Dương Thế Tôn cũng lập tức động thân lao vào thật gần hỠvà song thủ vẫn xạ hàng loạt những chiêu kình thần tốc, nhanh quá nhanh so với nhịp thoi đưa.
“Bung bung bung bung...â€
Trận động thủ diển ra thật nhanh, và chỉ thoáng mắt đã kết thúc.
DÆ°Æ¡ng Thế Tôn đứng hoàn toàn bất Ä‘á»™ng nhìn há», năm nhân vật nhất môn chi chủ Ä‘ang vừa lùi vừa lảo đảo nhÆ° cả má»™t Ä‘oàn thuyá»n vừa trải qua cùng má»™t đợt sóng dữ.
Äào Cẩm SÆ¡n chỉ trì không nổi đành khuỵu xuống chịu ngÆ°á»i bằng má»™t gối:
- NgÆ°Æ¡i, ná»™i lá»±c dù sau mÆ°á»i hai năm dài khổ luyện cÅ©ng khó đạt mức Ä‘á»™ này. NgÆ°Æ¡i đã gặp kỳ tích? Oẹ!
Lão sÆ° thái thẫn thá» nhìn Äào Cẩm SÆ¡n Ä‘ang tá»± thổ huyết lai láng:
- Trong công phu chợt phát tá»a hào quang? Äào Cẩm SÆ¡n nói đúng. Vì đã qua kỳ tích, lần này DÆ°Æ¡ng Thế Tôn xuất thế chính là để báo hận xÆ°a. Và nhân vật đầu tiên phải nhận chịu hậu quả, không ai khác ngoài há» Äào. Duyên nghiệp! Quả báo! Nam mô a di đà phật.
Trong khi ai ai cũng bàng hoàng trước kết quả đầy bất ngỠnày, hỠTriển chợt tiến lên, diện đối diện với Dương Thế Tôn:
- Tại hạ Triển Hoành, hiện chấp chưởng trá»ng trách đứng đầu bổn phái Không Äá»™ng, và mặc nhiên cÅ©ng là cao thủ đệ nhất bổn phái. Nguyện cùng DÆ°Æ¡ng tiá»n bối lÄ©nh giáo cao chiêu.
DÆ°Æ¡ng Thế Tôn vẫn đứng im. Và nếu không có đôi tròng mắt Ä‘ang đảo nhìn qua Triển Hoành, ắt hẳn ai cÅ©ng nghÄ© DÆ°Æ¡ng Thế Tôn vì nguyên do bí ẩn nào đó, nhÆ° bị ná»™i thÆ°Æ¡ng chẳng hạn, nên cứ đứng im mãi, không thể cá»­ Ä‘á»™ng hoặc đáp lá»i.
Lạc Quyến Äá» bá»—ng từ phía xa xăm xăm bÆ°á»›c đến:
- Y đã bị tổn hại chân khí? Chư vị xin đừng bỠqua cơ hội này. Hãy...
Bất ngá» DÆ°Æ¡ng Thế Tôn lao vút đến, xuất hiện ngay trÆ°á»›c bÆ°á»›c chân Ä‘ang Ä‘i của há» Lạc. Và lá»i của DÆ°Æ¡ng Thế Tôn lạnh lùng không thể tả:
- NgÆ°Æ¡i vẫn bất phục? Äược, xuất thủ Ä‘i, nếu ngÆ°Æ¡i nghÄ© đây là cÆ¡ há»™i của ngÆ°Æ¡i. Nào!
Lạc Quyến Äá» tái xanh thần sắc, vá»™i lùi lại, sau đó bất ngá» quay lÆ°ng bá» chạy nhÆ° bị ma Ä‘uổi.
“Vút.â€
Dương Thế Tôn không đuổi theo, trái lại chỉ từ từ quay nhìn toàn bộ những ai đương diện:
- Vá»›i bản lãnh chỉ thế này, lẽ ra sau sá»± việc mÆ°á»i hai năm trÆ°á»›c, chÆ° vị nếu biết tá»± lượng sức đã nên tá»± gắng công khổ luyện má»›i phải. Nào ngá», đây là má»™t kết quả đến cả ta cÅ©ng không sao chấp nhận.
Và Dương Thế Tôn chợt đưa mắt tìm và nhìn Thạch Thiết:
- Gần đây ta đã gặp Trang Hoa tá»­. Bản lãnh y cao minh hÆ¡n Thạch Thiết ngÆ°Æ¡i bá»™i phần, cho dù vẫn chỉ là bại tÆ°á»›ng của ta. Äiá»u đó cho thấy phái Hoa SÆ¡n hãy còn nhiá»u tuyệt kỹ. Sao ngÆ°Æ¡i không luyện?
Dương Thế Tôn lại tìm và nhìn tăng nhân:
- Phái Thiếu Lâm sau Tuệ Quang như chỉ còn Bách Trượng là cao thủ đệ nhất? Ngươi là phương trượng nhưng bản lãnh luôn không bằng, vì sao?
Cuối cùng Dương Thế Tôn nhìn Triển Hoành:
- NgÆ°Æ¡i có khí phách, lại có thừa đởm lược, ta vì tôn trá»ng nên chấp thuận lá»i thỉnh cầu vừa rồi của ngÆ°Æ¡i. Duy có Ä‘iá»u, ta không muốn ngÆ°Æ¡i lÄ©nh giáo ngay lúc này. Trái lại, chá» khi nào ngÆ°Æ¡i có bản lãnh tÆ°Æ¡ng tá»± nhÆ° thế này, nhìn đây...
DÆ°Æ¡ng Thế Tôn chợt hất tay, đẩy nhẹ ra má»™t luồng ná»™i khí và là luồng ná»™i khí có phát quang nên tá»± hóa thành quả quang cầu nho nhá». Quả quang cầu cứ thế lÆ¡ lá»­ng bay ra, di chuyển chầm chậm và vòng quanh má»i ngÆ°á»i, sau cùng quay trở lại lòng bàn tay của DÆ°Æ¡ng Thế Tôn. Chỉ khi đó DÆ°Æ¡ng Thế Tôn má»›i nói tiếp:
- Ta, sau ba ngày ba đêm cùng thần tăng Tuệ Quang giao thủ đã có thêm thá»i gian dài chiêm niệm và lÄ©nh há»™i thêm từ tuyệt há»c bản thân của thần tăng. Äó là công phu Nhu Phong La Hán Phục Ma Quang nhÆ° ngÆ°Æ¡i vừa mục kích. Hãy luyện đạt bản lãnh đó, tá»± ta sẽ đến tìm ngÆ°Æ¡i thá» giáo.
“Vút.â€
DÆ°Æ¡ng Thế Tôn bá» Ä‘i thật nhanh và lÆ°u lại Ä‘Æ°Æ¡ng trÆ°á»ng chỉ là ná»—i bàng hoàng khôn xiết cho những nhân vật vừa mục kích má»™t công phu thượng thừa kỳ diệu.
Äến lúc tỉnh thần, Tôn Nhân Phụng là ngÆ°á»i duy nhất dám chạy Ä‘uổi theo DÆ°Æ¡ng Thế Tôn:
- DÆ°Æ¡ng tiá»n bối! DÆ°Æ¡ng tiá»n bối!
Kỳ dÆ° tất cả Ä‘á»u ngao ngán quay lÆ°ng, má»—i ngÆ°á»i tá»± Ä‘i theo má»—i hÆ°á»›ng và đắm chìm trong suy nghÄ© miên man của từng ngÆ°á»i.
Tài sản của dth_abcd

  #23  
Old 07-05-2008, 09:23 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Liễu Tàng Dương

Giao Thiên Äỉnh


Hồi 22

Cổ Linh bảo sa vào cạm bẫy
Thập Nhân Can khí thế vũ trùm



Tôn Nhân Phụng vừa lao vút qua má»™t chá»— khuất, chợt nghe có tiếng gá»i:
- Tôn bảo chủ tìm tại hạ?
Tôn Nhân Phụng giật mình quay lại và bất chợt để lộ vẻ bất bình:
- Lại là Dương Cần các hạ? Hừ!
Dương Cần kinh nghi:
- Sao thế? Không lẽ ở tại hạ đã có Ä‘iá»u gì khiến Tôn bảo chủ phật ý?
Tôn Nhân Phụng đang tìm quanh:
- Các hạ ẩn ở đây đã lâu? Liệu có phát hiện má»™t nhân vật gá»i là…
Äá»™t ngá»™t Tôn Nhân Phụng dừng lá»i, càng làm cho DÆ°Æ¡ng Cần thêm hoài nghi:
- Tôn bảo chủ sao không há»i tiếp? Còn vá» việc tại hạ ẩn ở đây thì đúng rồi. Chỉ suýt chút nữa tại hạ đã nhận lầm Tôn bảo chủ chính là di phu Ä‘ang tiếp tục lẩn thoát.
Tôn Nhân Phụng mím môi và sau khi đó để bật ra má»™t câu há»i hàm ý mai mỉa:
- Các hạ vẫn đoan quyết là đang kiếm tìm một nhân vật hầu như không hỠhiện diện?
Dương Cần chợt à lên một tiếng:
- Rõ rồi. Vậy Tôn bảo chủ nghĩ tại hạ vì ngại đối đầu với các phái nên chỉ bịa cớ để bỠđi?
Tôn Nhân Phụng khinh khỉnh:
- Các hạ một đi không quay lại, khiến Tôn Nhân Phụng này dù không muốn vẫn phải có ý nghĩa như thế.
Dương Cần hừ lạt:
- Tại hạ chÆ°a thể quay lại má»™t khi chÆ°a tìm được ngÆ°á»i cần tìm. Huống hồ, quay lại để làm gì nếu há» cứ tá»± phụ là chưởng môn nhân các đại phái và tá»± định Ä‘oạt theo ý há», bất chấp đạo lý?
Tôn Nhân Phụng lại đưa mắt tìm quanh:
- Thế nào là bất chấp đạo lý?
Dương Cần cũng tìm quanh tương tự Tôn Nhân Phụng:
- Tôn bảo chủ có phải muốn tìm má»™t nhân vật lúc nãy tuy có nói nhÆ°ng Ä‘á»™t ngá»™t không há»i nữa?
Tôn Nhân Phụng bỗng thở dài, quay lại nhìn Dương Cần:
- Tiểu nữ chợt cảm thấy không cần thiết há»i nữa. Vì bản lãnh nhÆ° nhân vật đó chỉ e các hạ dù có để tâm nhìn cÅ©ng không đủ tÆ° cách hoặc mục lá»±c để phát hiện.
Dương Cần không tin:
- Có nhân vật đạt bản lãnh như thế thật sao? Một bản lãnh dù tại hạ từng một kích giết thác nhị ác cũng không sao sánh bằng?
Tôn Nhân Phụng lập tức quay lại câu chuyện đang nói dang dở:
- Nếu các hạ tự thị có bản lãnh như thế, sao biết chưởng môn nhân các phái bất chấp đạo lý không cùng hỠđối chất cho minh bạch, trái lại đã bịa cớ để lánh mặt?
DÆ°Æ¡ng Cần bật cÆ°á»i:
- Äối chất vá»›i há»? Há» biết gì vỠẩn tình Kim gia? Liệu há» có biết DÆ°Æ¡ng Cần này đã từng chịu bị đày Ä‘á»a ngay từ thuở nhá» nhÆ° thế nào chăng? Há» cÅ©ng đâu biết để chiếm Ä‘oạt Ä‘iá»n sản, ba năm trÆ°á»›c chính kẻ mà há» gá»i là Kim trang chủ đã phó giao tại hạ chỉ má»›i mÆ°á»i lăm vào tay Thiên La, Cá»­u U nhị viện để được đào luyện thành cái gá»i là Thập Nhân Can, má»™t thế lá»±c mà ngay lúc này vị tất bản lãnh nhÆ° sáu ngÆ°á»i bá»n há» hợp lại có thể ứng phó nổi. ChÆ°a hết đâu, tại hạ vì qua nhiá»u gian khổ, may luyện được má»™t thân thủ nhÆ° bây giá» nên gần đây má»›i có cÆ¡ há»™i quay lại Kim gia, thay gia phụ thu hồi những gì thật ra chỉ thuá»™c vá» DÆ°Æ¡ng gia, do công gia phụ nhá» có những hành vi gá»i là đạo tặc má»›i tích cóp được. HỠđâu đã biết? Vậy tại hạ cùng hỠđối chất làm gì nếu nhÆ° vẫn không có mặt di phu? Và sau cùng, nhỡ việc đối chất bất thành, há» dụng võ cưỡng buá»™c tại hạ theo ý há», vì không thể nào Æ°ng thuận tại hạ sẽ phải cùng hỠđối đầu sao? Khi đó, nếu rủi ro có ngÆ°á»i trong há» bị tổn hại, có phải tá»± tại hạ biến thành đối tượng cho toàn thể thất đại phái nhắm vào không? Tại hạ đâu ngu xuẩn lá»t vào kế quá»· dị khó lÆ°á»ng của há» Lạc. Ha ha…
Tôn Nhân Phụng thoạt nghe chỉ biết nhăn mặt, nhưng cuối cùng đành thở dài:
- à các hạ bảo, lánh mặt há» không phải vì sợ, chỉ là ngại chuyện đối đầu? Cứ nói nhÆ° thế dá»… nghe hÆ¡n, sao lại Ä‘á» quyết đó là kế quá»· của Lạc bang chủ? DÆ°á»ng nhÆ° ngay từ lúc đầu các hạ đã có định kiến thiên vỠác cảm vá»›i bang chủ Cái bang?
Dương Cần quả quyết:
- Tại hạ luôn có ác cảm vá»›i bất luận má»™t ai khi chÆ°a chịu tìm hiểu minh bạch đã vá»™i vàng Ä‘á» quyết thế này thế ná». Huống hồ, Tôn bảo chủ thá»­ giải thích xem, vì sao những nhân vật thất đại phái cùng lúc xuất hiện? Do ai xui bẩy? Và dụng ý thật để há» xuất hiện là gì? Liệu có phải vì chuyện liên quan giữa tại hạ và Kim gia chăng?
Tôn Nhân Phụng vỡ lẽ:
- Quả thật sự xuất hiện của hỠquá trùng hợp. à các hạ thế nào?
Dương Cần giải thích:
- Lạc Quyến ÄỠđã cùng há» lẻn nghe từ lâu. Việc há» Ä‘i cùng bang chủ Cái bang nhất định chỉ là nhá» Cái bang kiếm tìm há»™ Bách Trượng. NhÆ°ng lợi dụng cÆ¡ há»™i đó, nhân lúc lẻn nghe, chính Lạc Quyến ÄỠđã cố ý cho há» biết vá» việc tại hạ thu hồi Ä‘iá»n sản. Há» nghe theo má»™t chiá»u, vì thế vừa xuất hiện là cứ nói theo ý há» Lạc. Kỳ thá»±c hỠđâu chấp thuận cho tại hạ cÆ¡ há»™i giải thích? Và nếu nhÆ° không xảy ra những sắp đặt đó, tại sao há» không xuất hiện đúng vào lúc tại hạ lỡ lá»i buá»™t miệng, nói vá» lần đã cùng Bách Trượng giao đấu? Tôn bảo chủ xin hãy nhá»› lại, liệu có đúng nhÆ° tại hạ vừa lập luận chăng?
Bá»—ng từ sau chá»— khuất có ngÆ°á»i lên tiếng:
- DÆ°Æ¡ng thiếu hiệp luận việc quả không sai. Và má»i diá»…n biến quả nhiên đã xảy ra nhÆ° thế, không khác nào đã được thiếu hiệp tận mắt thấy, tận tai nghe.
Thoạt nghe thanh âm này, Tôn Nhân Phụng kinh nghi, toan lên tiếng, chợt bị tiếng cÆ°á»i lạt của DÆ°Æ¡ng Cần ngăn lại:
- Cũng may các hạ dù là một trong nhóm những nhân vật vừa đỠcập vẫn kịp lên tiếng thay tại hạ thừa nhận sự thật này. Nếu không, tại hạ e vẫn kịp lên tiếng thay tại hạ thừa nhận sự thật này. Nếu không, tại hạ e các hạ khó thể ẩn tiếp ở đấy và được lẻn nghe lâu hơn. Xin cho được diện kiến nếu quả thật các hạ cũng có ý cùng Dương Cần này một lần thẳng thắn nói chuyện.
Một nhân vật tiến ra:
- Thiếu hiệp có thật đã phát hiện Triển mỗ ngay từ đầu?
Tôn Nhân Phụng cau mày khó chịu:
- Triển Hoành chưởng môn có phải vì lẻn bám theo Tôn Nhân Phụng nên mới có thái độ phần nào bất minh bất chính?
Triển Hoành gượng cÆ°á»i:
- Tôn bảo chủ sao nỡ nặng lá»i? Kỳ thá»±c, tại hạ cÅ©ng phần nào có ý giống Tôn bảo chủ, chỉ vì Ä‘uổi theo DÆ°Æ¡ng Thế Tôn nên vô tình tạo ngá»™ nhận này. Mong được lượng thứ.
Dương Cần trợn mắt:
- DÆ°Æ¡ng Thế Tôn? Hóa ra nhân vật lúc nãy Tôn bảo chủ muốn há»i chính là DÆ°Æ¡ng Thế Tôn? Nhân vật này có xuất hiện thật sao?
Triển Hoành cÆ°á»i nhẹ:
- DÆ°á»ng nhÆ° tính danh của nhân vật này không gây lo lắng đến DÆ°Æ¡ng thiếu hiệp?
DÆ°Æ¡ng Cần cÅ©ng cÆ°á»i và là cÆ°á»i thành tiếng:
- Sao phải lo lắng? Trái lại tại hạ càng lúc càng cao hứng, chỉ muốn diện đối diện với nhân vật này một lần. Vì cùng ở hỠDương mà. Ha ha…
Tôn Nhân Phụng lại nhăn mặt:
- à các hạ bảo, vậy là dù có ẩn ở đây các hạ vẫn không phát hiện nhân vật đó chạy qua? Bản lãnh chỉ có thế, các hạ liệu còn dám huênh hoang bảo đã từng cùng Bách Trượng đại sư giao đấu bình thủ nữa chăng?
DÆ°Æ¡ng Cần phì cÆ°á»i:
- Không thể so sánh như thế được. Vì giá như nhân vật Dương Thế Tôn không chạy theo hướng này, bảo tại hạ phát hiện được sao?
Tôn Nhân Phụng thoáng giật mình:
- Không chạy theo hướng này? Vậy chạy đi đâu? Trừ phi…
Äang nói, Tôn Nhân Phụng Ä‘á»™t ngá»™t bá» chạy.
Dương Cần lấy làm lạ, vội đuổi theo:
- Tôn bảo chủ định đi đâu? Vì tại hạ đâu có nói Dương Thế Tôn chạy theo hướng đó?
Tôn Nhân Phụng vẫn hối hả chạy, khiến Triển Hoành cuối cùng cũng lao theo, chạy lướt qua luôn Dương Cần, miệng thì lầm thầm:
- Äấy là hÆ°á»›ng có Cổ Linh bảo. CÅ©ng có thể Tôn bảo chủ nghÄ© đúng.
Dương Cần bình thản bám theo cả hai, cho đến khi tất cả cùng xuất hiện trước Cổ Linh bảo.
Tôn Nhân Phụng ngỡ ngàng nhìn quanh:
- Sao không thấy ai xuất hiện ngăn lối?
Triển Hoành tỠra rất cẩn mật:
- Nếu do DÆ°Æ¡ng Thế Tôn gây ra thì chỉ má»›i trong thá»i gian ngắn, má»i việc không thể trở nên im ắng nhÆ° thế này. Hoặc giả tá»± bản thân Cổ Linh bảo bá»—ng phát sinh biến cố?
DÆ°Æ¡ng Cần thì hùng hổ tiến vào Bảo Cổ Linh, miệng cÆ°á»i vang:
- Diệp Triệu Linh đâu? Không lẽ má»™t Cổ Linh bảo Ä‘ang cùng tam viện liên minh, chỉ vì biết DÆ°Æ¡ng Cần ta đã gây thảm tá»­ cho Nam Cung Hoàng, tạo cái chết thê thảm cho Äiá»n PhÆ°Æ¡ng, từng ngang nhiên bình thủ lão trá»c Bách Trượng, khiến Tống Thanh Äạt cÅ©ng khiếp đảm, Diệp Triệu Linh lão cÅ©ng sợ hãi đành co đầu rụt cổ nhÆ° thế này sao? Ha ha… Hãy xuất hiện Ä‘i ra, DÆ°Æ¡ng Cần quyết đòi lại món nợ bá»n liên minh các ngÆ°Æ¡i đã phóng há»a thiêu chết Tiểu Chân hảo muá»™i muá»™i và Quá»· Diêm La. Hãy mau xuất hiện nếu không muốn DÆ°Æ¡ng Cần ta đạp đổ Cổ Linh bảo thành bình địa. Ha ha…
Khẩu khí của Dương Cần khiến Triển Hoành cùng Tôn Nhân Phụng dù muốn dù không vẫn phải nhìn Dương Cần bằng ánh mắt khác. Thứ ánh mắt dù hoài nghi cũng hàm chứa nỗi nể phục.
Mà hỠnhìn như thế cũng phải. Vì lúc này, do đợi mãi chẳng thấy ai xuất hiện, cũng chẳng nghe thanh âm nào hồi đáp, Dương Cần vụt động nộ quát vang, vừa quát vừa tung kình để bắt đầu phá hủy Cổ Linh bảo:
- Diệp Triệu Linh sao không xuất hiện? Sợ à? Ha ha… nhưng sợ đến mấy cũng phải xuất hiện cho ta. Xuất hiện mau. Bằng không, đừng trách ta san bằng Cổ Linh bảo. Hãy xuất hiện mau!
“Ầm, ầm, ầm.â€
Khí thế của DÆ°Æ¡ng Cần thật khiếp ngÆ°á»i. Vì thể, kể từ lúc DÆ°Æ¡ng Cần bắt đầu phá hủy Cổ Linh bảo, Tôn Nhân Phụng và Triển Hoành chỉ còn biết lặng lẽ bÆ°á»›c theo chân DÆ°Æ¡ng Cần. Há» không dám khuyên ngăn và tạm thá»i cÅ©ng không dám vá» hùa theo DÆ°Æ¡ng Cần để cùng phá hủy Cổ Linh.
“Ầm, ầm.â€
Cổ Linh bảo bị tàn phá thê thảm. Gạch vỡ vụn, ná»n đá bị cày xá»›i tung bay, dãy nhà này nối tiếp dãy nhà kia bị quật đổ sập.
“Ầm… ầm…â€
“Rào… rào…â€
Không ai xuất hiện, cho dù Cổ Linh bảo đã bị phá hủy hầu hết.
Cuối cùng DÆ°Æ¡ng Cần dừng tay, hai mắt long lên sòng sá»c:
- Lão tặc ngÆ°Æ¡i trốn không thoát đâu. Äể báo thù cho Tiểu Chân, ha ha… thoạt tiên ta sẽ phóng há»a Cổ Linh, sau sẽ đạp bằng Cá»­u U, cuối cùng hủy duyệt Äịa Tuyệt. DÆ°Æ¡ng Cần ta đã lập thệ, Cổ Linh bảo hoặc tam viện liên minh, hay bất kỳ bang môn phái nào, nhân vật võ lâm nào, nếu có liên quan đến việc thiêu hủy Tiểu Chân dù chỉ là má»™t ít, ta cÅ©ng giết cho kỳ hết. Giết hết, ha ha…
Tôn Nhân Phụng thật sá»± khiếp đảm, đành phải tin DÆ°Æ¡ng Cần nếu không có bản lãnh thì không Ä‘á»i nào dám có lá»i nói và thái Ä‘á»™ nhÆ° thế này.
Triển Hoành cá»±c chẳng đã phải lên tiếng, do thấy DÆ°Æ¡ng Cần toan phóng há»a thiêu hủy tất cả:
- Tiểu Chân là ai? Có thật nàng bị há»a thiêu đến phải chết và là do Cổ Linh, tam viện gây ra?
DÆ°Æ¡ng Cần quắc mắt lạnh giá»ng:
- Các hạ cứ chỠđấy. Nhất định khi Diệp Triệu Linh xuất hiện má»i việc tá»± khắc tá» tÆ°á»ng, chẳng khác nào Ä‘iá»u đã xảy ra giữa tại hạ và Kim gia. Hay bây giá» các hạ tá» ra hoàn toàn không tin ở tại hạ? Vậy xin má»i các hạ có thể tùy tiện bá» Ä‘i. Kẻo sau này dù muốn dù không khắp võ lâm vẫn có lá»i loan truyá»n, Ä‘á» quyết các hạ cÅ©ng có phần trong việc cùng tại hạ há»a thiêu Cổ Linh bảo. Há»a Ä‘Æ°a đến sẽ không nhỠđâu. Chỉ e các hạ khi đó Ä‘Æ°Æ¡ng không nổi. Hừ!
Triển Hoành rúng động lui lại một bước:
- Quả thật, hậu quả sau này không thể lÆ°á»ng.
Chỉ có Tôn Nhân Phụng là thở ra nhè nhẹ, tán đồng hành vi của Dương Cần:
- Cổ Linh bảo từng cùng tam viện liên minh. Từ đấy có thể suy, má»—i việc nếu đã có tam viện nhúng tay tất phải có Cổ Linh bảo dá»± phần. Và nếu từng có má»™t Tiểu Chân thật sá»± bị há»a thiêu, a… Cổ Linh bảo cÅ©ng đáng bị nhÆ° thế.
DÆ°Æ¡ng Cần chợt hít vào má»™t hÆ¡i thật dài, và lạ thay từ đó cÅ©ng xuất hiện má»™t nụ cÆ°á»i thật tÆ°Æ¡i trên môi miệng DÆ°Æ¡ng Cần:
- Äa tạ Tôn bảo chủ đã có lá»i đồng tình. Thú thật, nếu không vì Tiểu Chân, tại hạ chÆ°a lần nào có tâm trạng phẫn ná»™ nhÆ° lần này.
Tôn Nhân Phụng bá»—ng bất chợt lên tiếng ngăn cản, ngay khi DÆ°Æ¡ng Cần chá»±c phóng há»a:
- Xin đừng vá»™i phóng há»a!
Dương Cần kinh ngạc:
- Sao thế? Không phải chính Tôn bảo chủ vừa có lá»i đồng tình Æ°? Sao bây giá» cản ngăn tại hạ?
Triển Hoành cũng hoài nghi:
- Xét ra hành vi của DÆ°Æ¡ng thiếu hiệp vẫn chÆ°a quá đáng. Vì phóng há»a dẫu sao cÅ©ng nhẹ hÆ¡n so vá»›i việc để xảy ra thảm sát. Tôn bảo chủ ngăn cản phải chăng vì có ý nào khác cao minh hÆ¡n?
Tôn Nhân Phụng dò xét Triển Hoành:
- Cổ Linh bảo nếu quả thật đã gây ra nhiá»u hành vi khó dung tha, Triển chưởng môn liệu có nghÄ© hỠđáng nhận chịu hậu quả?
Triển Hoành trầm ngâm:
- Như Triển mỗ vừa nói, nếu thật sự có một Tiểu Chân từng bị Cổ Linh, tam viện liên lụy…
Tôn Nhân Phụng nôn nóng ngắt lá»i:
- Tâm trạng phẫn ná»™ đến cùng cá»±c của DÆ°Æ¡ng Cần nhân huynh, tá»± mắt Triển chưởng môn vừa mục kích, thiển nghÄ© nếu chuyện không có thật, vị tất bất luận ai có thể giả vỠđược nhÆ° thế, huống hồ tá»± thân tệ bảo Vạn Thạch cÅ©ng vì sá»± Ä‘á»™c ác của Cổ Linh nên lần lượt gia phụ đến gia huynh bị thảm tá»­. Xin Triển chưởng môn hãy theo đó cho tiểu nữ má»™t lá»i phán quyết.
Triển Hoành gượng cÆ°á»i:
- Nếu là vậy, được lắm, tại hạ nguyện lÆ°u lại để mai hậu nhỡ có ngÆ°á»i há»i chuyện ắt sẽ giúp nhị vị có má»™t lá»i giao phó đúng sá»± thật.
Tôn Nhân Phụng thở hắt ra một tiếng và gật đầu với Dương Cần:
- Cổ Linh bảo vốn dÄ© còn má»™t nÆ¡i tạm gá»i là kín đáo, có thể được dùng để ẩn thân lúc hữu sá»±. Tiểu nữ nguyện Ä‘Æ°a các hạ đến đấy, chỉ mong có thể tìm thấy Diệp Triệu Linh.
Dương Cần nhẹ gật đầu:
- Nếu vậy, kể như tại hạ nợ Tôn bảo chủ một lần ân tình.
Triển Hoành hoài nghi:
- Nếu có chỗ ẩn thân thì dù gì đi nữa vẫn luôn là ẩn tình chỉ những ai với những quan hệ mật thiết mới am hiểu. Riêng Tôn bảo chủ lại biết, vì sao?
Tôn Nhân Phụng bắt đầu bước đi:
- Nói ra chỉ sợ Triển chưởng môn cảm thấy khó tin. Tiểu nữ biết vì hơn hai năm vỠtrước từng bị Diệp Triệu Linh bắt vỠgiam ở đây.
DÆ°Æ¡ng Cần vá»t miệng há»i:
- Äó là má»™t nÆ¡i giam ngÆ°á»i? Hóa ra Tôn bảo chủ hồ nghi, nghÄ© há» Diệp vì khiếp sợ nên có thể tá»± giam vào đó để nhất thá»i tạm lánh mặt?
Tôn Nhân Phụng nhận định:
- NÆ¡i đó được gá»i là tá»­ lao. Vì Cổ Linh bảo đã bị các hạ phá hủy hầu hết, duy chỉ tá»­ lao là chÆ°a vào xem thá»­ nên tiểu nữ bạo dạn trá»™m nghÄ©, không biết chừng Diệp Triệu Linh dùng kế này tá»± giam vào tuyệt lá»™ nhÆ°ng kỳ thá»±c đó chính là sinh lá»™ duy nhất của lão?
Triển Hoành cũng đã bắt đầu nhìn thấy một nơi dù đổ nát nhưng vẫn ẩn hiện một địa đạo chui dần xuống dưới:
- Tôn bảo chủ nói thật đúng đạo lý. Vì thông thÆ°á»ng, má»™t khi bị lâm vào tuyệt lá»™, nếu gặp ngÆ°á»i có tâm cÆ¡ thì chỉ Ä‘i vào tá»­ lá»™ má»›i mong tìm thấy sinh lá»™. Có phải đấy là lối dẫn đến tá»­ lao?
DÆ°Æ¡ng Cần tá»± lách ngÆ°á»i chui vào địa đạo trÆ°á»›c tiên:
- Nơi này lúc nãy tuy có phát hiện nhưng tại hạ thật không nghĩ hãy còn chỗ thông thương. Hay nhị vị nên lưu lại bên ngoài? Một mình tại hạ dù mạo hiểm thì dẫu chết cũng không có gì hối tiếc.
Tôn Nhân Phụng không chấp thuận:
- Tiểu nữ cÅ©ng có mối thù cần báo phục, huống hồ tá»­ lao là chốn từng vào, được tiểu nữ Ä‘Æ°a Ä‘Æ°á»ng dẫu sao cÅ©ng thuận tiện hÆ¡n là không có.
Triển Hoành cũng lộ dũng khí bằng cách ung dung theo chân:
- Má»™t DÆ°Æ¡ng Cần, Tiểu Quặt dù trÆ°á»›c đây tại hạ có từng nghe nhÆ°ng so vá»›i DÆ°Æ¡ng Cần lúc này thì quả khác xa má»™t trá»i má»™t vá»±c. Hãy để tại hạ cùng Ä‘i, vì đông tay vẫn dá»… vá»— nên kêu.
Dương Cần hăm hở đi đầu:
- Lập mật thất với địa đạo tất cũng có cạm bẫy mai phục. Xin nhị vị dù đi sau vẫn cứ lưu tâm hộ cho.
DÆ°Æ¡ng Cần vừa dứt lá»i thì “cạch†má»™t tiếng, ở phía trÆ°á»›c có má»™t bóng Ä‘en lao ập vào DÆ°Æ¡ng Cần.
DÆ°Æ¡ng Cần toan phát kình tấn công, bất chợt tá»± nép ngÆ°á»i qua má»™t bên:
- Chỉ là một hình nhân. Tuy vậy, vì đỠphòng ở trong hình nhân còn có âm mưu ẩn tàng, nhị vị cũng chớ nên chạm vào.
Do thân thủ cũng cao minh nên Dương Cần nép thì Tôn Nhân Phụng xế phía sau vẫn kịp nép.
Duy chỉ có Triển Hoành vì thiếu chuẩn bị, lúc toan nép thì hình nhân to nặng đã vồ đến. Triển Hoành toan dụng lá»±c thì bá»—ng nghe DÆ°Æ¡ng Cần từ phía trÆ°á»›c quát vá»ng lại:
- Triển chưởng môn chớ đụng vào. Nằm xuống mau.
Äược mách nÆ°á»›c, Triển Hoành lập tức uốn ngược ná»­a thân trên vá» phía sau, cong đến Ä‘á»™ phần lÆ°ng cÆ¡ hồ chạm luôn xuống ná»n. NhỠđó vật nhÆ° hình nhân chỉ lao lÆ°á»›t qua Triển Hoành và không bị chạm.
“Ù…â€
Tôn Nhân Phụng bật khen:
- Công phu Thiết Bản Kiá»u thật ngoạn mục.
Lá»i khen vừa dứt, ở phía sau Triển Hoành chợt phát ra má»™t tiếng chấn nổ ầm ầm.
Triển Hoành uốn ngÆ°á»i đứng dậy và thất kinh:
- Trong hình nhân có phục sẵn há»a dược? May nhá» DÆ°Æ¡ng thiếu hiệp kịp thá»i Ä‘á» tỉnh, nếu không, chỉ cần bất cứ ai trong chúng ta chạm vào, tất cả sẽ tan xác, không loại trừ má»™t ai.
Dương Cần lại đi tiếp:
- Äừng nghÄ© công dụng của hình nhân chỉ có nhÆ° thế. Nói thật, nếu tại hạ suy Ä‘oán không lầm, ắt là vào lúc này lối Ä‘i hiện Ä‘Æ°a chúng ta đến đây đã bị phá hủy. Không làm cho chúng ta tan xác thì chí ít công dụng của hình nhân là vẫn giam được chúng ta ở đây.
Tôn Nhân Phụng bị giao động:
- Có thật nhÆ° thế chăng? Làm sao DÆ°Æ¡ng các hạ Ä‘oán biết rõ ý đồ của đối phÆ°Æ¡ng? Và Ä‘iá»u sau cùng là liệu chúng ta còn có thể thoát ra? Hay sẽ bị giam giữ vÄ©nh viá»…n?
Triển Hoành cũng bị ảnh hưởng:
- Hoặc chúng ta cùng quay lại, hoặc chỉ để má»™t mình tại hạ nguyện ý dò xét tÆ°á»ng tận?
Dương Cần vẫn cứ đi:
- Nếu quay lại và phát hiện lối Ä‘i đã thật sá»± bị phong bế thì sao? Nhị vị có nghÄ© Ä‘iá»u đó sẽ càng khiến nhị vị thêm bi quan? Chi bằng cứ nhÆ° lá»i Triển chưởng môn khi nãy có nói, vào tá»­ lá»™ tức là tìm cho mình má»™t sinh lá»™. Chúng ta sao không cứ tiếp tục? Äồng thá»i xin cứ lạc quan nghÄ© rằng, biết đâu Ä‘iá»u tại hạ phá»ng Ä‘oán là sai và kỳ thá»±c hình nhân dù phát nổ nhÆ°ng uy lá»±c vị tất đủ phong bế hoàn toàn lối Ä‘i nhÆ° tại hạ quá lo hão?
Tôn Nhân Phụng lập tức thở hắt ra:
- DÅ©ng khí và đởm lược của DÆ°Æ¡ng các hạ, bình sinh tiểu nữ chỉ má»›i thấy là duy nhất. Äược, Ä‘i tiếp.
Triển Hoành cũng phấn khích theo chân:
- DÆ°Æ¡ng thiếu hiệp càng lúc càng bá»™c lá»™ tâm cÆ¡ hÆ¡n ngÆ°á»i, chính là nhân vật thứ hai được Triển má»— đây ngưỡng má»™.
DÆ°Æ¡ng Cần cÆ°á»i khẽ:
- Bảo là thứ hai, ắt thứ nhất chính là Dương Thế Tôn?
Tôn Nhân Phụng thở nhẹ:
- Bảo DÆ°Æ¡ng Thế Tôn là đệ nhất cÅ©ng phải, vì đó là nhân vật dù sao cÅ©ng đã thành danh từ mÆ°á»i hai năm trÆ°á»›c.
Triển Hoành ở phía sau cÆ°á»i thành tiếng:
- à Tôn bảo chủ muốn ám chỉ DÆ°Æ¡ng thiếu hiệp lẽ ra cÅ©ng nên xếp vào đệ nhất má»™t khi được so sánh dá»±a vào niên ká»·? Thật may, đó cÅ©ng là Ä‘iá»u tại hạ vì không tiện nói minh bạch nên má»›i tạm xếp DÆ°Æ¡ng thiếu hiệp ở trang thứ hai. Ngoài ra không há» có ý chê DÆ°Æ¡ng thiếu hiệp kém. Ha ha…
Tràng cÆ°á»i của Triển Hoành quá lá»›n, khiến cứ vang dá»™i mãi chẳng thôi.
Nhưng giữa chừng bỗng có tiếng Dương Cần quát át đi:
- Có cơ quan phát động, hãy tiến lên thật mau.
Nhảy phóc một bước thật dài, Dương Cần vừa nhảy xong thì đến lượt Tôn Nhân Phụng nhảy theo bén gót.
Chỉ có Triển Hoành do chậm chân nên bất ngỠbị một mành lưới kim loại từ trên buông xuống phủ chụp kín chân.
- á»i!
Tôn Nhân Phụng khiếp đảm quay nhìn lại:
- Mành lưới sẽ kéo ép Triển chưởng môn lên cao, ắt bị vỡ vụn toàn thân. Làm sao giải cứu đây?
Dương Cần tìm quanh:
- Có cÆ¡ quan phát Ä‘á»™ng tất phải có cÆ¡ quan thá»±c hiện Ä‘iá»u ngược lại. Tìm Ä‘i.
Tôn Nhân Phụng tuy cÅ©ng tìm nhÆ°ng vẫn thÆ°á»ng để mắt nhìn chừng há» Triển. Cuối cùng nàng đành kêu:
- Muộn rồi, phen này Triển chưởng môn e khó giữ được mạng.
Dương Cần cũng bối rối không kém:
- Nhất thiết phải tìm cho bằng được. Chỉ mong tự Triển chưởng môn có thể chi trì thêm lâu hơn.
Äang khi cả hai cùng lo hốt lo hoảng, bất đồ có tiếng Triển Hoành gầm vang:
- Khai…
Cả hai kinh nghi nhìn lên và phát hiện toàn thân y phục của Triển Hoành vụt trương phồng, sau đó toàn bộ mành lưới cũng trương phồng đến độ không chịu được đã tự vỡ tung.
“Xoảng.â€
Triển Hoành rơi xuống, mặt tuy đỠbừng nhưng nhịp hô hấp vẫn trầm ổn.
Sau đó, khi toàn thân y phục từ từ xẹp vào vào và trở lại nguyên trạng, Triển Hoành cÆ°á»i gượng nhìn cả hai:
- Äã phiá»n nhị vị phải lo. Kỳ thá»±c tại hạ vì đến lúc tối hậu, do túng thế phải làm liá»u, không ngá» Tiên Thiên Äồng Nguyên Thái Cá»±c công của bổn phái cÅ©ng có chá»— đắc dụng.
Tôn Nhân Phụng trợn mắt:
- Gia phụ từng giải thích, đấy là công phu của phái Không Äá»™ng từ lâu đã thất truyá»n. Ắt vì luyện được nên Triển chưởng môn má»›i đủ dÅ©ng khí, toan cùng DÆ°Æ¡ng Thế Tôn má»™t phen giao chiến?
DÆ°Æ¡ng Cần thốt lá»i khen:
- Qua cách gá»i của công phu, dÆ°á»ng nhÆ° có phần giống công phu Kim CÆ°Æ¡ng Bất Hoại Thân tại hạ từng nghe qua nhiá»u ngÆ°á»i Ä‘á» cập? Lợi hại thật.
Triển Hoành lắc đầu:
- Äó chỉ là Cang Khí Há»™ Thân, so vá»›i Kim CÆ°Æ¡ng Bất Hoại có khác nào Ä‘em ánh sáng mặt nguyệt so vá»›i sức chói chang của vầng nhật. NghÄ©a là Triển má»— cam bá» chịu kém, không thể so sánh vá»›i tấm thân Ä‘ao thÆ°Æ¡ng bất nhập của DÆ°Æ¡ng thiếu hiệp, cho dù vẫn chÆ°a là Kim CÆ°Æ¡ng Bất Hoại.
Tôn Nhân Phụng lại thêm một phen nữa trợn mắt:
- Vì sao Dương các hạ có tấm thân đao thương bất nhập? Liệu có thật như thế không?
DÆ°Æ¡ng Cần cÆ°á»i cÆ°á»i:
- Triển chưởng môn biết khá nhiá»u vá» tại hạ, thật bái phục. Duy có Ä‘iá»u, so vá» hai công phu, má»™t chỉ để phòng thân, má»™t còn lại thì có thể hữu dụng khi tấn công, chỉ e Triển chưởng môn đã quá khiêm tốn vì tá»± nhận phần kém.
Triển Hoành thở dài:
- Triển má»— kém thật. Vì nếu chẳng nhÆ° thế, tại hạ đâu cần chỠđến lúc bị mành lÆ°á»›i ép thật sát má»›i dám vận dụng vá»›i hy vá»ng sẽ thoát? Bởi theo lẽ thÆ°á»ng, khi Cang Khí Há»™ Thân đạt đến mức thượng thừa, phạm vi uy lá»±c phải ngoài ná»­a trượng. Äằng này tại hạ phải chỠđến lúc tối hậu má»›i dám trông cậy vào uy lá»±c của cang khí ở phạm vi thật gần. Kém, kém lắm.
Dương Cần không nói gì nữa, lại tiếp tục bước đi.
Chợt Triển Hoành bước vội tranh tiên:
- Tại hạ bản lãnh kém hơn, càng đi sau càng khó bỠtrở tay. Xin hãy để tại hạ đi trước.
DÆ°Æ¡ng Cần đành nhÆ°á»ng lối, cÅ©ng nhÆ°á»ng cho Tôn Nhân Phụng bÆ°á»›c qua luôn, Ä‘i ở hàng thứ hai:
- Có tại hạ đoạn hậu, mong Tôn bảo chủ đừng vì thế mà thiếu cảnh giác.
Tôn Nhân Phụng lúc Ä‘i ngang, bá»—ng cố tình nhìn thẳng vào mắt DÆ°Æ¡ng Cần, sau đó lia tia mắt thật nhanh ném vào lÆ°ng há» Triển Ä‘i phía trÆ°á»›c và há»i:
- Cảnh giác?
Dương Cần chỉ biết nhún vai:
- Minh thÆ°Æ¡ng dá»… tránh, ám tiá»…n nan phòng. Không lẽ Ä‘iá»u này Tôn bảo chủ chÆ°a từng nghe ai nói?
Tôn Nhân Phụng bối rối bước qua và cố tình giữ khoảng cách so với Triển Hoành đi phía trước.
Chợt Triển Hoành dừng lại:
- Có tiếng động.
Cũng muốn giữ khoảng cách với hỠTriển, Tôn Nhân Phụng không những chỉ dừng mà còn tự ý bước lùi lại, làm cho Dương Cần đi phía sau vì phát hiện trễ nên va khẽ vào nàng…
Tôn Nhân Phụng đỠmặt quay lại:
- Các hạ…
Dương Cần vẫn giữ tư thế chạm, chợt đặt một ngón tay lên miệng của chính bản thân:
- Có lẽ Tôn bảo chủ đoán đúng. Vì có không ít địch nhân đang mai phục. Sẽ là trận sinh tử đây.
Dương Cần không tránh thì Tôn Nhân Phụng tự bước tránh:
- Sao tiểu nữ vẫn chÆ°a phát hiện Ä‘iá»u gì khả nghi?
Dương Cần chợt đẩy thật mạnh vào lưng Tôn Nhân Phụng:
- Mau chạy tá»›i trÆ°á»›c Ä‘á» phòng há»a dược. Nằm xuống!
Tôn Nhân Phụng bị đẩy, nhỠđó kịp thoát một quầng lửa bỗng từ phía dưới nở bung lên thật to.
Riêng DÆ°Æ¡ng Cần tuy có lùi nhÆ°ng chậm nên nhất thá»i bị má»™t phần của quầng lá»­a phủ trùm, khiến toàn thân dù đã té ngã sấp mặt nhÆ°ng y phục vẫn bốc há»a cháy ngùn ngụt.
Tôn Nhân Phụng kinh hoảng kêu thất thanh:
- Dương các hạ?
Nàng toan lao thẳng qua quầng lửa để giúp Dương Cần không bị thiêu cháy, chợt có bóng Triển Hoành vì nhanh hơn nên lướt qua:
- Äừng mạo hiểm. Hãy để tại hạ.
Tuy vậy lúc Triển Hoành dùng Cang Khí Hộ Thân lao qua, Tôn Nhân Phụng cũng lập tức lao sát theo. Và nàng cũng thấy Triển Hoành tung một kình giáng vào hậu tâm Dương Cần.
“Vù…â€
Nàng thất kinh toan hô hoán hoặc đã phát hiện má»™t Ä‘iá»u khả nghi nữa. Äó là DÆ°Æ¡ng Cần Ä‘ang nằm sấp chợt tá»± xoay phắt và ngá»­a lên.
DÆ°Æ¡ng Cần cÆ°á»i:
- Triển huynh dùng lãnh khí chế ngá»± lá»­a. Tại hạ vừa được mát mẻ vừa được thêm má»™t phen mở rá»™ng tầm mắt. Äa tạ!
Tôn Nhân Phụng kinh nghi nhìn Dương Cần vẫn thản nhiên đứng lên:
- Các hạ không bị lửa nóng gây tổn hại?
Triển Hoành thở dài thán phục:
- NgÆ°á»i thông tuệ nhÆ° DÆ°Æ¡ng thiếu hiệp quả là Ä‘á»™c nhất vô nhị. Chỉ vừa nghe nói qua vá» công năng hữu dụng của Cang Khí, ngay khi hữu sá»± đã tá»± biết cách dùng ná»™i lá»±c bản thân hoá thành Cang Khí, khiến lá»­a dù có phủ chùm lên cÅ©ng không làm suy chuyển dù chỉ má»™t cá»ng tóc hay má»™t mẩu nhá» y phục. Cứ theo cách này mà suy ná»™i lá»±c của thiếu hiệp đã có ngoài má»™t giáp tý công phu tu vi thì phải?
Dương Cần khen ngược lại hỠTriển:
- Äồng Nguyên Thái Cá»±c công nhÆ° có đủ âm dÆ°Æ¡ng? Thuần dÆ°Æ¡ng thì phát nhiệt khí, thuần âm thì tạo lãnh kình. Thoạt âm thoạt dÆ°Æ¡ng nhÆ° Triển huynh quả là lần đầu tại hạ chiêm ngưỡng.
Tôn Nhân Phụng hoang mang nhìn cả hai:
- Thoạt nghe thật khó tin Ä‘ang lâm hiểm cảnh trùng trùng nhị vị vẫn Ä‘iểm nhiên luận bàn toàn là những đạo lý uyên thâm của võ há»c, nhị vị là kỳ nhân hay quái nhân?
Triển Hoành bật cÆ°á»i:
- Tại hạ muôn phần không dám nhận là kỳ nhân. Riêng vá» quái nhân dÆ°á»ng nhÆ° rất phù hợp vá»›i DÆ°Æ¡ng thiếu hiệp. Danh xÆ°ng này nghe có được chăng, DÆ°Æ¡ng thiếu hiệp? Ha ha…
DÆ°Æ¡ng Cần không nói gì, khiến Tôn Nhân Phụng tá»± cảm thấy cần đỡ lá»i há»™, bênh vá»±c DÆ°Æ¡ng Cần và trách Triển Hoành:
- Dùng hai chữ ấy rất khó nghe. Tiểu nữ chỉ thuận miệng nói như thế, lẽ nào Triển chưởng môn ngỡ là thật?
Triển Hoành nói nghiêm giá»ng:
- Là thật chứ không phải là ngỡ vì quả thật tại hạ đã nhận ra ở DÆ°Æ¡ng thiếu hiệp luôn tiá»m tàng sẵn má»™t tÆ° chất thông tuệ, lúc nào cÅ©ng khao khát tiếp nhận má»i kiến thức vá» võ há»c. Có thể bảo, DÆ°Æ¡ng thiếu hiệp dù Ä‘ang có bản lãnh nhÆ° hiện nay nhÆ°ng toàn là do tá»± lÄ©nh há»™i và thấu triệt, không há» có má»™t minh sÆ° nào chỉ Ä‘iểm. Bằng chứng là DÆ°Æ¡ng thiếu hiệp chÆ°a từng được nghe nói đến Cang Khí Há»™ Thân. TÆ°Æ¡ng tá»±, còn nhiá»u kiến văn võ há»c khác nếu DÆ°Æ¡ng thiếu hiệp nếu thật có minh sÆ° nhất định phải nghe nói đến. Äằng này tất cả Ä‘á»u má»›i mẻ. Và dù có má»›i vẫn hiểu ngay để nhanh chóng biết cách vận dụng. DÆ°Æ¡ng thiếu hiệp chẳng phải là quái nhân thì là gì hợp hÆ¡n?
DÆ°Æ¡ng Cần chợt hắng giá»ng:
- Bây giá» má»›i là lúc thật sá»± đối địch đây. Tại hạ tuy không Æ°ng lắm hai chữ quái nhân nhÆ°ng để báo thù cho Tiểu Chân, nếu phải gây ra trừá»ng thảm sát, thì dù có bị gán là quái nhân cÅ©ng không há» gì.
Tôn Nhân Phụng chợt tái mặt:
- Äịch nhân không ngá» lại đông nhÆ° thế này.
Triển Hoành còn bảo:
- Lại toàn là hảo thủ có bản lãnh khá ngang nhau nữa. Thật không ngỠCố Linh bảo vẫn có sự chuẩn bị.
Tôn Nhân Phụng bỗng đếm:
- Sáu, bảy, tám. Cao thủ của Cổ Linh bảo lẽ nào nhiá»u đến thế?
Triển Hoành cau mặt:
- Không phải tám. Vì còn một nữa vị chi có đến chín.
DÆ°Æ¡ng Cần cÆ°á»i lạt:
- MÆ°á»i chứ không phải chín. Äấy là Thập Nhân Can mà đáng lẽ ra tại hạ đã là má»™t trong số há». NhÆ°ng mÆ°á»i chÆ°a phải là hết. Vì tại hạ nếu Ä‘oán không lầm thì chí ít phải có thêm má»™t nhân vật nữa để Ä‘iá»u Ä‘á»™ng Thập Nhân Can này.
Triển Hoành tái mặt:
- Như tại hạ từng lẻn nghe, thiếu hiệp có thổ lộ cho Tôn bảo chủ biết Thập Nhân Can là một thế lực mà cho dù thất đại phái chưởng môn có hợp lực vẫn không là đối thủ? Cổ Linh bảo quyết diệt trừ Dương thiếu hiệp đến thế sao?
Dương Cần chợt thâu liễm ngươn thần:
- Liên minh đã bị tại hạ tiêu diệt, chỉ còn lại Cổ Linh và Cá»­u U. Sẽ là kỳ quái nếu Tống Thanh Äạt hoặc Diệp Triệu Linh không dồn má»i ná»— lá»±c để loại bá» tại hạ.
Liá»n có tiếng cÆ°á»i âm u vá»ng đến:
- NgÆ°Æ¡i biết nhÆ° thế cÅ©ng khá. Äồng thá»i ngÆ°Æ¡i cÅ©ng thật may vì chợt có thêm hai kẻ u mê bá»—ng tá»± dẫn thân vào bồi táng cùng ngÆ°Æ¡i. Ha ha ha…
Tôn Nhân Phụng phừng phừng lửa giận:
- Diệp Triệu Linh? Lão không làm gián ngày nữa sao, để bây giỠngang nhiên xuất đầu lộ diện?
Dương Cần vẫn tiếp tục thâu liễm ngươn thần:
- Nội lực của hỠDiệp quả uyên thâm, đáng ngại nhất thì phải?
Triển Hoành gật đầu:
- Ná»™i lá»±c của lão chí ít cÅ©ng xấp xỉ trăm năm công phu tu vi. Lão đạt đến mức này quả là Ä‘iá»u lạ và thật đáng ngại.
Tôn Nhân Phụng chợt quát vang:
- Diệp Triệu Linh! Ná»™i lá»±c của lão là do chiếm Ä‘oạt của ngÆ°á»i. NhÆ°ng vì thế Ngá»c Cổ Linh của lão đã bị huá»· bá», thá»­ xem lần này lão lấy gì uy hiếp được Tôn Nhân Phụng ta? Xuất hiện Ä‘i.
Äáp lại chỉ là những tràng cÆ°á»i âm u của Diệp Triệu Linh:
- Ngươi đừng vội, tiểu nha đầu. Sao không bắt chước Dương tiểu tử, hãy chỠsẵn để biết thế nào là uy lực lợi hại của Thập Nhân Can? Ha ha…
Äá»™t ngá»™t cả DÆ°Æ¡ng Cần và Triển Hoành cùng má»™t lúc Ä‘á»™ng thân.
Triển Hoành thì phát xạ một tia chỉ kình nhắm vào một vách thạch thất.
“Víu.â€
Dương Cần thì cũng lấy vách thạch thất đó làm đối tượng nhưng bằng cách dùng tay vỗ áp vào thật nhẹ, đến không phát ra tiếng động nào cả.
Tràng cừá»i của há» Diệp chợt ngừng ngang thay vào đó chỉ có tiếng lão kêu và thoá mạ:
- Chỉ lực của hỠTriển ngươi tuy chuẩn xác nhưng… ôi chao, loài súc sinh nghiệt chủng nào vừa vận dụng nhu kình ám toán ta?
Dương Cần nhân tiếng lão hỠDiệp kêu, chợt quát vang:
- Äịch nhân toàn nấp sau các vách đá không dày lắm. Thà công địch còn hÆ¡n để bị thất thế vì bị địch bất ngá» tấn công. Äánh!
Triển Hoành xuất thủ cùng một lúc với Dương Cần, cả hai ngay lập tức phá vỡ hai bên vách đã tả hữu.
“Ầm, ầm.â€
Äá vỡ ra rÆ¡i loạn, nhÆ°ng lạ thay không có bóng địch nhân nào xuất hiện. Kể cả Diệp Triệu Linh cÅ©ng không thấy bóng dáng.
Chợt Tôn Nhân Phụng tình cỠtừ phía hậu kêu hoảng:
- Ôi! Há» nhÆ° những thây ma biết di chuyển? Há» Ä‘ang triển khai trận TrÆ°á»ng Xà?
Triển Hoành quay phắt lại:
- Hợp toàn lá»±c. Äánh!
Kể cả Tôn Nhân Phụng dù Ä‘ang bàng hoàng hoang mang trÆ°á»›c cảnh trạng chợt xuất hiện má»™t hàng dài toàn những thây ma biết di chuyển Ä‘ang áp tay vào hậu tâm của nhau để lập trận TrÆ°á»ng Xà, nàng vẫn kịp hợp lá»±c cùng DÆ°Æ¡ng Cần và Triển Hoành để cùng má»™t lúc quật mạnh ra.
“Ào, ào…â€
Hàng thây ma vá»›i duy nhất má»™t ngÆ°á»i đứng đầu cÅ©ng đã kịp thá»i vẫy xạ song thủ xuất phát nhị chưởng.
“Vù…â€
Lực đạo do hàng thây ma phát ra thật kinh thế hãi tục, cứ như sóng cả xô bỠcuộn đến và hoá giải ba chiêu đơn lẻ của Dương Cần, Triển Hoành và Tôn Nhân Phụng không chút thương tiếc.
“Ầm, ầm, ầm.â€
Dư kình hất cả ba cùng lùi và sau đó cả ba cùng tái mặt vì thấy hàng thây ma cứ lừ lừ tiến thẳng đến.
Tôn Nhân Phụng chấn động tột cùng:
- HỠlợi hại đến thế sao?
Dương Cần chợt bảo Tôn Nhân Phụng:
- Mau vận dụng Phi Bá»™ Vạn Thạch hoặc Ä‘iểm huyệt chế ngá»± hoặc chia cắt trận TrÆ°á»ng Xà thành nhiá»u Ä‘oạn nhá». Mau.
Tôn Nhân Phụng do hoang mang nên không dám thực hiện, lại nghe Triển Hoành khẩn trương:
- Quả là ý hay. Tôn bảo chủ. Mau.
Nhưng Dương Cần đã quát:
- Bây giỠkhông phải lúc. Muộn rồi tất cả hãy tránh mau. Tránh được đến đâu cứ tránh. Nhanh.
Äó là lúc nhân vật dẫn đầu trận TrÆ°á»ng Xà chợt xuất thủ, cÅ©ng phát ra má»™t đạo kình phong nhÆ° song xô bá».
“Ào…â€
Tôn Nhân Phụng nhỠPhi Bộ Vạn Thạch nên kịp tránh thoát chính diện. Chỉ còn lại Triển Hoành và Dương Cần đánh phụ hoạ nhau quát vang:
- Âm DÆ°Æ¡ng hợp bích! Äánh!
Dương Cần hất nhu kình.
“Víu…â€
Lạ thay Triển Hoành cũng thi triển lãnh khí.
“Víu…â€
Phát hiện cùng là âm nhu như nhau, Triển Hoành tái mặt kêu hoảng:
- Lùi mau!
Ngược lại Dương Cần cứ tiến:
- Lùi là chết. Cứ đánh! A!
“Ầm, ầm.â€
Dương Cần và Triển Hoành lảo đảo lùi hậu, miệng bắt đầu rỉ máu.
Tôn Nhân Phụng cố ká»m cÆ¡n hoảng loạn vận dụng ngay Phi Bá»™ Vạn Thạch tìm cách thá»±c hiện đúng theo lá»i DÆ°Æ¡ng Cần lúc nãy có hiến kế.
Chợt TrÆ°á»ng Xà trận tá»± tản khai, phân ra thành ba nhóm vá»›i nhân số hoàn toàn sai biệt. Hai ngăn chặn Tôn Nhân Phụng, ba đón đầu và bức dồn má»™t mình Triển Hoành, còn lại năm thì thần tốc vây kín DÆ°Æ¡ng Cần.
Tôn Nhân Phụng đang đà thi triển Vạn Thạch Phi Bộ, nhỠđó vẫn phần nào ung dung đối phó với hai địch nhân vừa bất thần xông đến.
Triển Hoành thì gầm vang vừa lo vừa phẫn nộ:
- Chúng tá»± phân thành ba tiểu trận nhÆ°ng tuyệt đối không thể xem thÆ°á»ng. Nhất là trận NgÅ© Hành, chúng quyết huá»· diệt DÆ°Æ¡ng thiếu hiệp. Bá»n này quả lợi hại nhÆ°ng sao chẳng kẻ nào chịu mở mỉệng lên tiếng? Không nói mà được vá»›i ta sao? Äỡ!
“Ầm, ầm.â€
Ở bên DÆ°Æ¡ng Cần trận thế cÅ©ng triển khai, nhÆ°ng đối sách của DÆ°Æ¡ng Cần thật lạ lùng. Äó là DÆ°Æ¡ng Cần hú vang, khiến thân hình tá»± bốc lên nhÆ° thần long phi thiên, đồng thá»i còn đảo lá»™n trên đỉnh đầu của năm nhân vật cứ ngậm câm phát Ä‘á»™ng trận NgÅ© Hành.
“Hú u u…â€
Tôn Nhân Phụng nhìn qua và thật sự ngỡ ngàng bởi đối sách đầy lợi hại của Dương Cần:
- Dùng nội nguyên cang khí để khống chế khiến trận Ngũ Hành không thể phát động nhanh, nội lực của Dương các hạ quả là thâm hậu, cực kì thâm hậu.
Dương Cần vẫn quẫy lộng như thần long hí thủy.
“Hú u u u…â€
Triển Hoành nghe thế cũng nức lòng, lập tức vận lực quát vang:
- Dùng cang khí bức địch quả là Ä‘iá»u tuy khó nhÆ°ng kì thá»±c vẫn có chá»— đắc dụng. Xem đây!
Toàn thân y phục của Triển Hoành một lần nữa lại phình to, tạo thành vầng cang khí khiến ba kẻ địch đang tiến áp buộc phải dàn rộng.
Chợt cả ba cùng bất ngá» xuất phát vÅ© khí, đó là lúc từ trận NgÅ© Hành Ä‘ang đối phó vá»›i DÆ°Æ¡ng Cần bá»—ng bật phát ra má»™t giá»ng trầm trầm buông lệnh:
- Phát kiếm trận!
Bóng tối âm u của tá»­ lao bá»—ng lập lòe xuất hiện nhiá»u đợt kiếm quang, làm cho Triển Hoành dù Ä‘ang vận dụng cang khí há»™ thân cÅ©ng phát hoảng hoán:
- Trên thân kiếm có Ä‘á»™c? Äừng ai để chạm vào. á»i…
Tôn Nhân Phụng cũng kêu nhưng là tiếng kêu phẫn nộ:
- Dụng Ä‘á»™c vá»›i lợi thế hÆ¡n ngÆ°á»i. Kẻ lập Thập Nhân Can chỉ có tâm địa thật hiểm Ä‘á»™c má»›i bất chấp thủ Ä‘oạn mà đắc thủ. Äừng trách bổn bảo chủ cÅ©ng vận dụng Ä‘á»™c thủ. Äỡ!
“Ào…â€
“Ầm, ầm.â€
Chợt từ trận NgÅ© Hành bá»—ng có giá»ng gá»i tha thiết do DÆ°Æ¡ng Cần phát ra:
- Nhị Ất! Nhân huynh mau nhá»› lại, nếu là Nhị Ất mau nhá»› ta chính là Äại Giáp đây. Nhị Ất há quên bản thân cÅ©ng là tiểu thiếu gia của phó tÆ°á»›ng Ä‘Æ°Æ¡ng triá»u? Còn nhá»› ta không? Äại Giáp đã từng nghÄ© kế giúp Nhị Ất đến Lục Ká»· đây.
Tôn Nhân Phụng bàng hoàng:
- Dương các hạ sợ quá hoá cuồng sao? Dương các hạ?
Äáp lại tiếng kêu lo lắng và nghi ngại của Tôn Nhân Phụng, DÆ°Æ¡ng Cần vẫn tha thiết kêu tỉnh Nhị Ất. Và sau cùng DÆ°Æ¡ng Cần bật quát:
- Nhị Ất hãy nhìn vào ta nào. Ta là Äại Giáp đây! Nhìn đây.
Lập tức có ngÆ°á»i ú á»› kêu nhÆ° vùa thoát cÆ¡n mê:
- Äại Giáp? Là huynh thật sao? Bá»n đệ Ä‘ang ở đâu? Sao bá»—ng dÆ°ng tất cả chợt gây náo loạn thế này?
Trận NgÅ© Hành chợt tan rã. Äồng thá»i từ đâu bá»—ng có tiếng Diệp Triệu Linh gầm thét:
- Äại Giáp hãy trở lại trận của ngÆ°Æ¡i ngay. Ta bảo ngÆ°Æ¡i đấy Äại Giáp.
Giá»ng ú á»› lại vang lên:
- NhÆ° có ngÆ°á»i Ä‘ang gá»i huynh đấy, Äại Giáp. Trở lại trận là thế nào, Äại Giáp huynh?
Liá»n có tiếng DÆ°Æ¡ng Cần vừa cÆ°á»i vừa đáp:
- Ta chưa tiện giải thích lúc này. Huynh hãy chỠta cứu tỉnh những huynh đệ còn lại đã. Ha ha…
Giá»ng quát tháo của Diệp Triệu Linh lại vang lên giận dữ:
- Ngươi đã thi triển Nhiếp Hồn đại pháp ư, Dương tiểu tử? Ngươi luyện đựợc tà công đó sao?
DÆ°Æ¡ng Cần toan châm chá»c lão Diệp, chợt ở phía Triển Hoành bá»—ng phát lên má»™t giá»ng trầm trầm ra lệnh:
- Thất Canh đây! Nhị Ất mau đổi trận Ngũ Hành sang Tứ Tượng, lập tức đối phó với hai địch nhân vẫn đứng giữa vòng vây. Còn trận tam tài phát chiêu diệt địch. Mau!
DÆ°Æ¡ng Cần kinh tâm, vá»™i gá»i lại hai chữ Nhị Ất nhÆ° là tên của má»™t nhân vật nào đó:
- Nhị Ất huynh hãy mau lùi bước. Hoặc nếu có thể hãy giữ sao cho đừng bị những kẻ xung quanh đây gây tổn hại đến huynh. Lùi mau. Vì hỠvẫn chưa được đệ cứu tỉnh như đệ vừa cứu tỉnh Nhị Ất huynh. Lùi mau.
Giá»ng ú á»› lại vang lên lần này nhÆ° chỉ là để biểu lá»™ sá»± hoang mang vô tưởng:
- Há» là những huynh đệ đã từng cùng chung số phận vá»›i chúng ta. Sao há» lại có thể gây tổn hại đến cho đệ hoặc Äại Giáp huynh?
Dương Cần lại quát:
- Lùi mau. Nếu còn chần chỠsẽ mất mạng đấy.
Äã muá»™n, giá»ng ú á»› vẫn gào thất thanh:
- Ôi! Tứ Äinh sao đệ đối xá»­ vá»›i ta nhÆ° thế này? A… a…
Dương Cần cũng gào thê thảm:
- Nhị Ất huynh? Äệ đã hại huynh chết quá thảm. A… a… tận diệt Cổ Linh bảo. Ta thể tận diệt Cổ Linh bảo… A… a…
Dương Cần tung loạn kình. Không nhằm vào ai cả, vì thế chỉ làm vách thạch thất vỡ tung toé.
“Ầm, ầm.â€
“Rào, rào.â€
Giữa lúc đó chợt phát ra giá»ng của há» Diệp gào lào thào, ngỡ nhÆ° tiếng dã thú kêu đêm:
- U u u…
Thập Nhân Can còn lại chín ngÆ°á»i, chợt đồng loạt hất tay làm bay mịt mù những màn vân vụ dày đặc.
Triển Hoành kinh hãi:
- Äá»™c vụ! Mau bế khí!
Má»™t lúc sau, lá»›p vân vụ vừa tan, Triển Hoành toan há miệng kêu bá»—ng bất ngá» bị ngÆ°á»i Ä‘iểm huyệt chế ngá»± từ phía sau.
Và ngay sau đó dù đã bị Ä‘iểm huyệt nhÆ°ng tận mắt Triển Hoành cÅ©ng nhìn thấy đến lượt Tôn Nhân Phụng cÅ©ng lại bị Ä‘iểm huỵệt. Äồng thá»i ngÆ°á»i ra tay Ä‘iểm huyệt chẳng ai xa lạ, chính là DÆ°Æ¡ng Cần.
Äiểm huyệt Tôn Nhân Phụng xong, DÆ°Æ¡ng Cần cố tình nháy mắt vá»›i Triển Hoành. Tiếp đó DÆ°Æ¡ng Cần vừa đặt má»™t ngón tay lên miệng, vừa khe khẽ nói gì đó vào tai Triển Hoành lúc tiến đến gần. Triển Hoành chỉ còn biết đảo tròn hai mắt để biểu lá»™ tâm trạng, đồng thá»i để cho DÆ°Æ¡ng Cần đặt má»™t ngón tay vào trong miệng bản thân há» Triển.
Äến khi DÆ°Æ¡ng Cần thu ngón tay ở miệng Triển Hoành vá», DÆ°Æ¡ng Cần cÅ©ng nhẹ nhàng giải khai huyệt đạo và ra dấu bảo há» Triển ngồi xuống.
Xung quanh chẳng còn ai, bá»n Thập Nhân Can cÅ©ng bá» Ä‘i đâu mất, Triển Hoành đành lẳng lặng ngồi xuống, cho dù vừa phát hiện cạnh chá»— má»›i ngồi Ä‘ang có má»™t thi thể không rõ vì sao cứ từ từ rã ra nhÆ° sắp tan chảy thành nÆ°á»›c.
DÆ°Æ¡ng Cần cÅ©ng y cách đó, tiến lại gần và lào thào vào tai Tôn Nhân Phụng, Ä‘oạn cÅ©ng đặt má»™t ngón tay vào giữa miệng Tôn Nhân Phụng. Và đến khi thu tay vá», DÆ°Æ¡ng Cần cÅ©ng giải huyệt cho nàng.
Nàng ngồi xuống như Triển Hoành đã ngồi.
Dương Cần cũng ngồi xuống. Kể từ đó cả ba cứ ngồi yên như phỗng đá.
Không thể hiểu vì sao phải ngồi. Và Ä‘iá»u này có lẽ chỉ có ngưòi trong cuá»™c nhÆ° Tôn Nhân Phụng, Triển Hoành và DÆ°Æ¡ng Cần má»›i hiểu. Vì thế cả ba ngÆ°á»i má»›i đủ nhẫn nại ngồi bất Ä‘á»™ng lâu nhÆ° vậy.
Má»™t canh giá»â€¦
HỠvẫn ngồi yên như pho tượng.
Hai canh giá»â€¦
Tôn Nhân Phụng chợt nhích động bắt đầu từ hai mắt đang hé dần, sau là đến đôi môi khô khốc vì quá khát cũng có dấu hiệu mấp máy định nói.
Nhưng Dương Cần chợt mở bừng đôi mắt.
Chạm phải ánh mắt nhìn nghiêm khắc của DÆ°Æ¡ng Cần, Tôn Nhân Phụng ngao ngán đành ngậm môi miệng lại nhắm mắt lại chỉ để phát ra má»™t tiá»ng thở dài từ mÅ©i.
Lập tức DÆ°Æ¡ng Cần phát xạ má»™t tia chỉ kình cách không, chế ngá»± ngay toàn bá»™ huyệt đạo trên ngÆ°á»i nàng.
Bị Ä‘iểm huyệt, Tôn Nhân Phụng thoạt đầu cam chịu, sau dần đến bá»±c tức, lại mở mắt trừng trừng nhìn DÆ°Æ¡ng Cần. Tiếc thay DÆ°Æ¡ng Cần đã nhắm mắt tiếp tục ngồi yên bất Ä‘á»™ng nhÆ° đã tham thiá»n nhập định.
Nửa canh giỠnữa trôi qua, đến lượt Triển Hoành vừa hé mở mắt toan cựa mình. Dương Cần lập tức hé vụt mắt nhưng không hỠnghiêm khắc mà khẩn thiết nhìn hỠTriển.
Äành lòng nén lại, Triển Hoành gật nhẹ đầu.
Chợt đôi mắt của Triển Hoành cùng vá»›i DÆ°Æ¡ng Cần đồng má»™t loạt Ä‘á»u lóe sáng.
Sau đó một thoáng, có tiếng động dù thật khẽ nhưng vẫn từ từ dội vào thính nhĩ của những ai đang cần nghe và chỠđược nghe.
DÆ°Æ¡ng Cần nhè nhẹ vÆ°Æ¡n tay giải khai huyệt đạo cho Tôn Nhân Phụng đồng thá»i cÅ©ng ra hiệu ý bảo nàng chuẩn bị.
Lần này nàng gật đầu và từ từ ngồi ngay lưng lên.
Có một tay của Dương Cần từ từ nâng cao, sau đó co dồn vào ngực.
Tôn Nhân Phụng chú mục nhìn vào bàn tay đó của Dương Cần, tai lắng nghe từng tiếng động mơ hồ ngỡ không thể nghe.
Triển Hoành cÅ©ng nhìn tÆ°Æ¡ng tá»± miệng thì hé nở nụ cÆ°á»i vừa đắc ý vừa hả dạ.
Chợt Tôn Nhân Phụng cũng co nhanh một tay đặt lên mũi.
Dương Cần thất kinh nhìn nàng. Cả Triển Hoành cũng thế.
Tôn Nhân Phụng chợt mắt long lanh, mặt từ từ Ä‘á» bừng, dù vậy vẫn lắc đầu nhiá»u lượt cùng má»™t lúc để ra hiệu Ä‘iá»u gì đó chỉ bản thân nàng má»›i hiểu.
Dương Cần càng nhìn càng kinh nghi tỠra không thể hiểu ẩn ý của nàng là gì.
Thật nhanh Triển Hoành vươn tay điểm luôn vào hôn huyệt của nàng.
Tôn Nhân Phụng bị hôn mê, vừa lúc đó thì có tiếng Ä‘á»™ng khá rõ, sau thì ánh sáng chợt lòa vào và từ hÆ°á»›ng đó lập tức có tỉếng ngÆ°á»i hô hoán:
- Chúng chÆ°a chết? Bá»n chúng tuy ngồi bất Ä‘á»™ng nhÆ°ng chÆ°a chết.
NhÆ° trÆ°á»ng tiá»…n lìa cung, Triển Hoành và DÆ°Æ¡ng Cần đồng loạt lao vút ra. Cả hai quát thật to nhÆ° chÆ°a bao giỠđược quát và chỉ chá» cÆ¡ há»™i để quát:
- Chết!
- GiỠtận sát đã đến!
Bao nhiêu ná»™i lá»±c dồn tụ Ä‘á»u được cả hai quật ra cho kì hết chỉ vào má»™t chưởng và chỉ nhắm vào má»™t đối tượng duy nhất.
“Bùng.â€
“Ầm.â€
Kẻ vừa hô hoán thật vô phúc, vì diện mạo kẻ đó cùng dáng dấp ra sao, Dương Cần và Triển Hoành chưa kịp nhìn rõ thì toàn thân kẻ đó đã bị chấn kình uy lực tràn trỠxé vụn.
Nhân đó, cả hai cứ thế lao vút ra ngoài, sau đó thì nhìn nhau ngÆ¡ ngẩn rồi tá»± ôm gập ngÆ°á»i để cÆ°á»i hể hả cÆ°á»i sảng khoái, cÆ°á»i thích thú và cuối cùng là cÆ°á»i cho chính bản thân cả hai.
Sau loạt cÆ°á»i ngá»› ngẩn, cả hai thở dài, quay vào, giải huyệt cho Tôn Nhân Phụng.
Tài sản của dth_abcd

  #24  
Old 07-05-2008, 09:25 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Liễu Tàng Dương

Giao Thiên Äỉnh


Hồi 23

Cổ Linh bảo mưu hại thất phái
Kế thâm Ä‘á»™c nhị yêu Ä‘á»n mạng



Thoạt nghe thuật lại Tôn Nhân Phụng tức tối dậm chân:
- Tiểu nữ chỉ chá»±c hắt hÆ¡i. Nếu biết địch nhân chỉ lÆ°u lại má»—i má»™t kẻ vô dụng vá»›i má»—i má»™t nhiệm vụ là thu nhặt thi hài ba ngÆ°á»i chúng ta, thà để tiểu nữ tha hồ hắt hÆ¡i còn hÆ¡n là để bị chế ngá»± huyệt đạo nhÆ° phÆ°á»ng vô dụng chẳng được tích sá»± gì.
Dương Cần áy náy:
- CÅ©ng do tại hạ quá cẩn trá»ng khiến nhị vị không chỉ chá» lâu mà đến thở lá»›n tiếng cÅ©ng không được tá»± ý. Xin lượng thứ.
Triển Hoành xua tay:
- Không đúng. Dương thiếu hiệp hoàn toàn không sai cho dù sự việc lúc cuối cùng bỗng dưng trở nên quá đơn giản. Vì kì thực Thập Nhân Can lúc triệt thoái quả thật có tung độc vụ vào chúng ta. Tất cả đã chết nếu không có Dương thiếu hiệp với cách hóa giải độc nhất vô nhị.
Dương Cần thổ lộ:
- Tại hạ có má»™t lần nhân hoạ đắc phúc, nhỠđó không ngại Ä‘á»™c. Và lẽ ra tại hạ không cần tá»± dùng máu huyết bản thân để giúp nhị vị giải Ä‘á»™c nếu không bất ngá» phát hiện thi thể của Nhị Ất cÅ©ng bị Ä‘á»™c vụ bám vào nên phát lá»™ hiện trạng bị Ä‘á»™c hủy. Dầu vậy cÅ©ng cảm thấy tiếc vì tính quá cẩn trá»ng của tại hạ khiến cả ba chúng ta mất quá nhiá»u thá»i gian hoàn toàn không cẩn thiết.
Tôn Nhân Phụng vẫn còn tức bực:
- Các hạ còn nói nữa. NgÆ°á»i đâu quá hà khắc, ai ngồi lâu không bị má»i mệt? Tiểu nữ chỉ muốn có cá»­ chỉ nào đấy để sảng khoái má»™t ít, vậy là bị các hạ phÅ© phàng chế ngá»± huyệt đạo toàn thân. Thật càng nghÄ© càng thấy các hạ quá xem thÆ°á»ng tiểu nữ. Äúng nhÆ° thế chăng?
DÆ°Æ¡ng Cần còn chÆ°a biết phải biện minh nhÆ° thế nào, không ngá» lại nghe Triển Hoành phụ há»a theo:
- Ai lại không có cảm giác nhÆ° thế, Tôn bảo chủ? Thú thật trong suốt thá»i gian hÆ¡n hai canh giá» chỠđợi, tại hạ càng nghÄ© càng lung lay, đến ná»—i cÅ©ng từng nghÄ© bản thân đã bị DÆ°Æ¡ng thiếu hiệp xem thÆ°á»ng và má»i nghi ngá» má»i toan liệu cùng vá»›i những dá»± định của DÆ°Æ¡ng thiếu hiệp hầu nhÆ° vô căn cứ. Tuy nhiên…
Triển Hoành bá»—ng đổi giá»ng, nhìn và nêu lên má»™t nghi vấn cho DÆ°Æ¡ng Cần:
- Liệu Dương thiếu hiệp có tấm thân bách độc bất xâm đã bị đối phương am hiểu?
DÆ°Æ¡ng Cần cÆ°á»i gượng:
- Äiá»n PhÆ°Æ¡ng từng biết, nhất là ở thá»i gian gần đây, Cổ Linh liên minh vá»›i tam viện, Äiá»n PhÆ°Æ¡ng tá» tÆ°á»ng thì Diệp Triệu Linh cÅ©ng tá» tÆ°á»ng.
Triển Hoành lập tức vỗ tay reo:
- Thế thì phải rồi. Thá»i gian chúng ta chá» hoàn toàn không uổng phí cho dù đến tận lúc này tại hạ cÅ©ng vừa chợt hiểu, địch đã tÆ°Æ¡ng kế tá»±u kế, nhỠđó mà chiếm thượng phong khiến chúng ta thất bại.
Tôn Nhân Phụng hoài nghi:
- Chúng ta bị lầm kế đó là Ä‘iá»u quá hiển nhiên. NhÆ°ng sao lại bảo địch chỉ tÆ°Æ¡ng kế tá»±u kế?
Triển Hoành cÆ°á»i bí ẩn, lại há»i DÆ°Æ¡ng Cần:
- Dương thiếu hiệp có đoán ra phần nào sự thật?
Dương Cần đành lắc đầu:
- Tại hạ vẫn chưa hiểu thế nào là tương kế tựu kế, mong Triển huynh hạ cố chỉ giáo.
Triển Hoành thở dài:
- CÅ©ng không khó hiểu lắm đâu. Bá»n Thập Nhân Can bá»—ng được lệnh triệt thoái, trÆ°á»›c đó còn ném loạn Ä‘á»™c vụ trở lại, kì thá»±c địch vì đã biết thiếu hiệp không ngại Ä‘á»™c nên hạ cÅ©ng tá»± hiểu màn Ä‘á»™c vụ đó không thể nào hại chết thiếu hiệp. Vậy là ở đây, địch má»›i tÆ°Æ¡ng kế tá»±u kế. Thứ nhất địch đã phá»ng Ä‘oán và đã Ä‘oán đúng, rằng thiếu hiệp dù không ngại Ä‘á»™c cÅ©ng vẫn phải lÆ°u lại má»™t thá»i gian đủ lâu để giúp tại hạ và Tôn bảo chủ giải Ä‘á»™c. Thứ hai, địch lại Ä‘oán, thế nào thiếu hiệp nếu thật sá»± là ngÆ°á»i có tính cẩn trá»ng thì ắt không dám tháo thứ xông ra ngay. Ở đây, hãy giả định sẽ có hai tình huống xẩy ra. Má»™t là nếu thiếu hiệp cẩn trá»ng nán chỠđồng thá»i có cách thuyết phục má»i ngÆ°á»i cùng chá», đấy là Ä‘iá»u vì địch muốn nên vô tình tính cẩn trá»ng của thiếu hiệp giúp địch an nhàn triệt thoái toàn bá»™.
Tôn Nhân Phụng kêu lên:
- Thì đúng nhÆ° thế còn gì. Phải chi DÆ°Æ¡ng các hạ vì quá cẩn trá»ng nên muốn chá» nghe Ä‘á»™ng tÄ©nh thì cứ chá» má»™t mình Ä‘i. Äằng này lại còn hầu nhÆ° dùng vÅ© lá»±c bắt buá»™c tiểu nữ cùng Triển chưởng môn phải miá»…n cưỡng chá» theo, rốt cuá»™c để địch nhân lợi dụng để bây giá» dù muốn Ä‘uổi cÅ©ng chẳng biết tìm Ä‘uổi theo hÆ°á»›ng nào.
DÆ°Æ¡ng Cần nhẫn nại chịu Ä‘á»±ng từng lá»i chì triết của Tôn Nhân Phụng:
- Như Triển huynh còn có ý khác, chưa nói hết ra?
Triển Hoành gật đầu:
- Còn má»™t tình huống giả định thứ hai. Äó là hoặc DÆ°Æ¡ng thiếu hiệp má»™t mình xông ra, vì không muốn vÆ°á»›ng bận lo giải Ä‘á»™c cho tại hạ và Tôn bảo chủ, hoặc tuy giải Ä‘á»™c xong nhÆ°ng không thể thuyết phục nên thiếu hiệp do cẩn trá»ng tá»± lÆ°u lại, chỉ có má»— cùng Tôn bảo chủ xông ra. Chính ở Ä‘iểm mấu chốt này, nhất định địch có mai phục chá» sẵn.
Tôn Nhân Phụng không tin:
- Triển chưởng môn vừa bảo của địch muốn là được triệt thoái an toàn, sao bây giỠlại bảo địch có sẵn mai phục? Thật là mâu thuẫn?
Triển Hoành không bối rối:
- Dám há»i, giả nhÆ° Tôn bảo chủ không để DÆ°Æ¡ng thiếu hiệp thuyết phục dù là bằng vÅ© lá»±c, Tôn bảo chủ cứ tá»± ý xông ra thì sẽ Ä‘i theo lối nào? Có phải theo lối đã Ä‘i vào và hoàn toàn không biết còn má»™t lối Ä‘i thứ hai nhÆ° chúng ta vừa thoát ra?
Dương Cần vỡ lẽ:
- DÄ© nhiên, nếu là tại hạ cÅ©ng xông ra theo lối cÅ©. à Triển huynh muốn nói, địch đã bố trí sẵn má»i cÆ¡ quan cạm bẫy ở lối đó?
Triển Hoành quả quyết:
- Tuy chỉ là Ä‘oán nhÆ°ng tại hạ tá»± tin mÆ°á»i phần chắc phải đúng đến tám, chín.
Tôn Nhân Phụng vẫn không tin:
- Nếu âm mưu của địch nhân là thần thông đến thế, hà cớ gì Triển chưởng môn lại phí công phân ra rạch ròi, hoặc một mình Dương các hạ tùy tiện xông ra, hoặc chỉ có tiểu nữ và Triển chưởng môn mà thôi? Cứ như thể hễ cả ba chúng ta cùng xông ra thì hoàn toàn không hỠhấn gì? Và nếu như theo đó mà suy thì cách địch tương kế tựu kế như Triển chưởng môn vừa cho là đoán đúng, chẳng hoá ra vô ích sao?
Triển Hoành lắc đầu quầy quậy:
- Tuy tại hạ chÆ°a rõ lắm vì sao lại có sÆ¡ hở này nhÆ°ng tuyệt đối vẫn tin má»i Ä‘iá»u vừa Ä‘oán Ä‘á»u hoàn toàn đúng.
Tôn Nhân Phụng chợt bảo:
- Äể tiểu nữ tâm phục khẩu phục, hay là chúng ta quay lại xem xét qua cho thật minh bạch.
Dương Cần nhìn cảnh quang xung quanh:
- DÆ°á»›i tá»­ lao lại có thông đạo ngầm dẫn ngay ra má»™t trÅ©ng núi. Nếu muốn tá» tÆ°á»ng hÆ° thá»±c, chúng ta chỉ có thể từ Cổ Linh bảo xông lại tá»­ lao theo lối đã Ä‘i, tuyệt đối không nên chui trở lại tá»­ lao để xông phá ngược lên, rất mạo hiểm.
Tôn Nhân Phụng háo hức:
- NgÆ°á»i không biết ắt sẽ nhầm lẫn và thay vì từ trÅ©ng núi này quay trở lại bảo Cổ Linh thì lại Ä‘i nhầm sang bãi loạn thạch dẫn qua Vạn Thạch bảo. Tiểu nữ vì am tÆ°á»ng nên nguyện Ä‘i trÆ°á»›c mở Ä‘Æ°á»ng.
Dứt lá»i Tôn Nhân Phụng dùng khinh thân pháp Phi Bá»™ Vạn Thạch, chỉ đạp vài lần vào vách núi là lao vượt lên trên.
Triển Hoành ngước mặt trông theo:
- Với khinh thân pháp này, nhất định Vạn Thạch bảo vẫn có ngày hưng môn phục phái.
Dương Cần gật đầu:
- Chẳng chách Tôn Nhân Phụng cứ phàn nàn vì nghÄ© bị tại hạ xem thÆ°á»ng, thật ra bản lãnh nàng quyết không thể kém bất luận chưởng môn nào khác của thất phái, ngoại trừ Triển huynh.
Triển Hoành phá lên cÆ°á»i nhân đó cÅ©ng phi thân lao vút lên:
- Äược DÆ°Æ¡ng thiếu hiệp ban cho má»™t lá»i khen tặng, Triển má»— dù cảm thấy bất xứng cÅ©ng xin hiển lá»™ má»™t ít công phu thô thiển. Ha ha…
Triển Hoành vừa lên đến nơi thì nghe Tôn Nhân Phụng xuýt xoa:
- Hảo thân pháp!
Triển Hoành đành khiêm tốn:
- Thật chẳng bõ làm trò cÆ°á»i cho Tôn bảo chủ!
Tôn Nhân Phụng bá»—ng phì cÆ°á»i:
- Không phải tiểu nữ khen hay chê Triển chưởng môn, xin đừng vội ngộ nhận. Kì thực đó là tiểu nữ muốn ám chỉ khinh thân pháp của Dương các hạ mới thi triển xong.
Triển Hoành hoài nghi quay ngÆ°á»i nhìn lại và thật sá»± kinh ngạc vì thấy DÆ°Æ¡ng Cần rất êm thấm đã lao lên đồng thá»i Ä‘ang đứng ngay phía sau từ lúc nào:
- Dương thiếu hiệp cũng đã lên? Khinh thân pháp như thế nào khiến Tôn bảo chủ ngỠý tán dương?
DÆ°Æ¡ng Cần cÆ°á»i ý nhị:
- Cách tại hạ dùng nếu nói ra một là Triển huynh không tin hai là chỉ khiến tại hạ tự bẽ mặt. Thà không nhắc đến thì hơn.
Tôn Nhân Phụng cÆ°á»i to hÆ¡n:
- Chẳng bẽ mặt chút nào, nếu không nói đó là cách tiểu nữ dù tận mắt nhìn cÅ©ng không thể tin. Mà lạ nhất là Triển chưởng môn dÆ°á»ng nhÆ° không há» hay biết cho dù đã vô tình kéo cả DÆ°Æ¡ng các hạ cùng lên.
Triển Hoành càng thêm kinh nghi:
- Triển mỗ đã kéo Dương các hạ cùng lên? Bằng cách nào?
Miễn cưỡng Dương Cần giải thích:
- CÅ©ng nhÆ° Triển huynh từng nói, tại hạ gần đây nhá» thức ngá»™ được đạo lý âm dÆ°Æ¡ng trong võ há»c nên lúc nãy có đánh bạo thá»­ vận dụng nhu kình đến mức tá»™t cùng. Hóa ra đã được kéo theo sau Triển huynh nhá» lá»›p xoáy kình lúc nào cÅ©ng xuất hiện ở ngay phía dÆ°á»›i do Triển huynh vận dụng khinh công lao lên tạo ra. Bất quá tại hạ chỉ khẽ bám tay vào gót giầy của Triển huynh má»™t ít. Có lẽ nhỠđó khiến Triển huynh khó phát hiện.
Triển Hoành bang hoàng:
- Vận dụng nhu kình để khiến trá»ng lượng bản thân tá»± mất Ä‘i? Äó có phải là ý của thiếu hiệp Ä‘ang muốn Ä‘iá»…n đạt?
Tôn Nhân Phụng cũng bang hoàng:
- Tiểu nữ chỉ ngỡ các hạ nhỠbám vào Triển chưởng môn nên đỡ phí sức thi triển khinh công. Còn nếu như sự việc diễn ra theo cách các hạ vừa nói thì đó chẳng là Ngự Khí Phi Hành sao?
Dương Cần ngơ ngác:
- Tại hạ chỉ vận dụng nhu kình thôi, nào biết đấy là Ngự Khí Phi Hành hay công phu bất kì gì khác?
Triển Hoành chợt lắc đầu rùng mình:
- Quái nhân! Chỉ là quái nhân nên võ há»c của DÆ°Æ¡ng thiếu hiệp cứ nhÆ° tăng tiến theo từng thá»i khắc. Quả thật đấy chính là Ngá»± Khí Phi Hành. Và nếu so vá»›i Ngá»± Kiếm Thuật nhÆ° DÆ°Æ¡ng Thế Tôn từng má»™t lần phô diá»…n, thật chẳng biết ai cao minh hÆ¡n ai. Äúng là quái sá»± và chỉ xuất hiện ở quái nhân.
Tôn Nhân Phụng cũng rùng mình:
- DÆ°Æ¡ng tiá»n bối có thể dồn tụ ná»™i khí hóa thành má»™t quả cầu khí phát sáng, sau đó lại dùng ná»™i lá»±c Ä‘iá»u Ä‘á»™ng quả cầu khí di chuyển vòng quanh. Bấy giá» nghe Triển chưởng môn Ä‘á» cập rõ tiểu nữ má»›i hiểu đấy là công pbu Ngá»± Kiếm Thuật thượng thừa, đủ bản lãnh lấy đầu địch nhân từ khoảng cách năm bảy trượng. Nếu DÆ°Æ¡ng các hạ cÅ©ng có thể đạt nhÆ° thế, thật khó Ä‘oán biết giữa nhị DÆ°Æ¡ng ai cao minh hÆ¡n ai. Quả là quái nhân.
DÆ°Æ¡ng Cần phá lên cÆ°á»i:
- Càng nghe nhị vị nói tại hạ càng thêm cao hứng muốn được một lần đối mặt cùng nhân vật cũng ở hỠDương đó, thử xem Dương Cần và Dương Thế Tôn ai cao minh hơn ai. Ha ha…
Triển Hoành liếc nhìn Dương Cần sau đó đưa tay chỉ bãi loạn thạch phía trước:
- Chúng ta đi thôi. Chỉ mong ở dưới lớp loạn thạch này đừng có thêm âm mưu cạm bẫy.
Tôn Nhân Phụng cũng nhìn bãi loạn thạch:
- Tiểu nữ có lần ngỡ phải mất mạng vÄ©nh viá»…n tại bãi loạn thạch này. NhÆ°ng để Ä‘á» phòng địch có thể vẫn còn chôn há»a dược ở đây, chúng ta nên thi triển khinh công tá»™t Ä‘á»™ càng lao nhanh qua càng tối.
Dương Cần tán đồng:
- Tại hạ xin tỉên phong. Äi!
Há» lao qua.
Bãi loạn thạch vẫn nguyên vẹn hoặc không có há»a dược hoặc có nhÆ°ng không phát nổ.
HỠquay lại Cổ Linh bảo.
Cổ Linh bảo vẫn nguyên trạng đổ nát do bị Dương Cần phá hủy. Chỉ có một vài dấu vết biến động ở lối dẫn vào địa đạo đã được hị theo đó đi xuống tử lao.
Triển Hoành chỉ vào đó:
- Có thể có mai phục ở đấy.
Tôn Nhân Phụng chau mày:
- Há»a dược?
Dương Cần đăm chiêu:
- Nếu là há»a dược thì má»™t ngÆ°á»i hay cả ba ngÆ°á»i cùng xông ra thì Ä‘á»u nguy hiểm nhÆ° nhau. Phải chăng là má»™t mÆ°u kế nào khác khiến tại hạ xông ra má»™t mình thì mất mạng, hoặc chỉ có nhị vị xông ra thì má»›i có kết quả cÅ©ng tÆ°Æ¡ng tá»±. Ngoại trừ cả ba chúng ta xông ra cùng lúc má»›i thật sá»± an toàn. Äấy là suy Ä‘oán theo lập luận Triển huynh đã nêu lên.
Tôn Nhân Phụng lắc đầu:
- Không thể có mưu kế nào như thế. Hoặc nói cách khác. Triển chưởng môn đã suy luận sai.
Triển Hoành nhặt một hòn đá khá to:
- Tại hạ sẽ ném thử vào đó, nhị vị nghĩ sao?
Äá»™t ngá»™t DÆ°Æ¡ng Cần kêu ngăn lại:
- Äừng. Vì tại hạ Ä‘oán ra rồi.
Tôn Nhân Phụng giật mình:
- Có kế như thế thật sao?
Dương Cần từ từ lùi lại:
- Kế liên hoàn. Có há»a dược cÅ©ng có cả chất Ä‘á»™c.
Triển Hoành cũng lùi theo:
- Há»a dược thì dành cho thiếu hiệp? Chất Ä‘á»™c thì dành cho tại hạ cùng Tôn bảo chủ? Vậy lúc cả ba cùng xông ra thì sao? Bằng cách nào địch tá»± Ä‘oán biết nếu cả ba xông ra thì an toàn?
Tôn Nhân Phụng dĩ nhiên cũng lùi:
- Có má»™t cách. Äó là kế này tuy liên hoàn nhÆ°ng kì thá»±c không xảy ra đồng thá»i, mà phải là má»™t trÆ°á»›c má»™t sau. Äá»™c trÆ°á»›c, há»a dược sau.
Dương Cần gật đầu:
- Nếu tại hạ xông ra má»™t mình, do không ngại Ä‘á»™c nên không phát hiện Ä‘á»™c quan ải. Vì thế nhất định phải Ä‘i tiếp và chểt vì há»a dược. Hoặc khi nhị vị tuỳ tiện xông ra, sau má»›i đến lượt tại hạ. Do phát hiện nhị vị chết vì Ä‘á»™c, tại hạ dÄ© nhiên có cách vòng tránh hoặc lao qua thật nhanh để không bị há»a dược gây ngăn trở. Äúng nhÆ° thế chứ?
Triển Hoành khe khẽ thở ra:
- Quả là một độc kế. Vậy thì khi cả ba cùng xông ra, tại hạ nếu trúng độc ắt được thiếu hiệp hoá giải, nhỠđó thêm phòng bị và thế nào cũng đoán biết và thoát quan ải cuối cùng. Tâm cơ của hỠDiệp dù đáng sợ nhưng cũng đáng phục.
Chợt từ bên trong địa đạo phát ra tiếng rên khào khào:
- Xin… cứu… mạng
Triển Hoành giật mình:
- Äào Cẩm SÆ¡n? NhÆ° là tiếng của Äào Cẩm SÆ¡n chưởng môn Äiểm ThÆ°Æ¡ng phái?
Tôn Nhân Phụng hoài nghi:
- Nghe thanh âm thì khá giống. NhÆ°ng Äào chưởng môn chẳng phải đã cùng má»i ngÆ°á»i quy hồi sÆ¡n môn rồi sao? Cá»› gì xuất hiện ở đây? Lại còn bị trá»ng thÆ°Æ¡ng bị sinh cầm đến phải thốt lên cầu cứu mạng?
Dương Cần xua tay:
- Bất luận là ai, đừng quên đây là âm mưu của Cổ Linh bảo, chúng ta đừng tự chuốc hoạ vào thân, hãy đi thôi.
Triển Hoành bối rối:
- Cứu mạng nhÆ° cúu há»a, huống hồ hầu nhÆ° đã minh bạch đấy chính là lá»i cầu viện của chuởng môn Äiểm ThÆ°ong phái.
Tôn Nhân Phụng thở dài:
- Muốn cứu nguy tá»± chúng ta phải xông qua nhị quan. Há»a dược thì còn tạm tránh riêng quan ải Ä‘á»™c thì…
DÆ°Æ¡ng Cần cÆ°á»i lạt:
- Thất đại phái vá»›i tại hạ vô can. Huống hồ gần đây chính há» còn Ä‘á» quyết bắt tại hạ Ä‘Æ°a vá» Thiếu Lâm vì định kiến sai lầm của hị đối vá»›i sá»± việc giữa tại hạ và Kim gia. Tại hạ đâu đủ lòng nhân để liá»u mình.
Triển Hoành càng thêm bối rối, chÆ°a biết định liệu thế nào, chợt nghe giá»ng khào khào lại phát ra giận dữ:
- Có phải ta nghe tiếng của DÆ°Æ¡ng tiểu tá»­? NgÆ°Æ¡i Ä‘i Ä‘i ai cần ngÆ°Æ¡i cứu giúp? Ta chỉ gá»i Triển Hoành thôi.
Triển Hoành lập tức lên tiếng:
- Triển má»— đây, tình thế của Äào chưởng môn hiện ra sao?
Tôn Nhân Phụng cÅ©ng khẩn trÆ°Æ¡ng lên tiá»ng:
- Tiểu nữ ở Vạn Thạch bảo đây, Äào chưởng môn sao lâm vào cảnh ngá»™ này? Muốn giải nguy cho chưởng môn chỉ e chưởng môn phải tá»± lá»±c thôi. Vì ở ngoài có mai phục tá»­ quan, má»™t há»a dược và má»™r chất Ä‘á»™c. Bá»n tiểu nữ vô năng.
Äào Cẩm SÆ¡n gào vá»ng ra:
- Ta bị há» DÆ°Æ¡ng cố tình đả thÆ°Æ¡ng. Äó là lý do trên Ä‘Æ°á»ng vá» ta đành bất lá»±c để Diệp Triệu Linh uy hiếp. Bây giá» tỉnh lại thì phát hiện bị trói gô ở đây, có muốn tá»± lá»±c giải thoát cÅ©ng không thể.
DÆ°Æ¡ng Cần liá»n lá»›n tiếng:
- Tại hạ cùng tôn giá chưa động thủ giao chiêu, sao lại bảo do tại hạ đả thương?
Triển Hoành lắc đầu:
- Là ám chỉ DÆ°Æ¡ng Thế Tôn. Mà cÅ©ng lạ, ngÅ© phái chưởng môn cùng hợp lá»±c nhÆ° nhau, thế nhÆ°ng ai cÅ©ng vô sá»±, chỉ má»—i mình Äào chưởng môn được DÆ°Æ¡ng Thế Tôn cố ý gây thÆ°Æ¡ng tích nặng nhất.
Giá»ng của Äào Cẩm SÆ¡n lại vang ra, rất hậm há»±c:
- Há» DÆ°Æ¡ng đó nhất định có câu kết vá»›i há» Diệp. Vì nào phải má»™t mình ta bị lâm cảnh này? Nghe há» Diệp bảo, tất cả vì quay vá» riêng lẻ nên Ä‘á»u bị chung số phận nhÆ° nhau. NhÆ°ng giam ở đây nhÆ° chỉ có mình ta. Tiểu tá»­ kia, ngÆ°Æ¡i tuy ở há» DÆ°Æ¡ng nhÆ°ng đủ bản lãnh gây thÆ°Æ¡ng tích cho ta sao? Äừng vá»ng tưởng rồi đâm ra cao ngạo thế. Hừ!
Triển Hoành giật mình:
- Có thật há» Diệp thừa nhận đã cùng DÆ°Æ¡ng Thế Tôn câu kết? Và hậu quả là má»i chưởng môn nhân ngoại trừ Triển má»—, tất cả Ä‘á»u bị lá»t vào tay há» Diệp?
Tôn Nhân Phụng bật kêu:
- DÆ°Æ¡ng Thế Tôn là nhân vật nhÆ° thế nào ai cÅ©ng biết. Tuyệt đối không có chuyện cấu kết vá»›i bất luận ai. Äây chỉ là Cổ Linh liên minh tam viện đã thừa gió bẻ măng, nhân lúc chÆ° vị chưởng môn nhân phân khai để ra tay đắc thủ.
Dương Cần hừ lạt:
- Há» bị nhÆ° thế cÅ©ng đáng. Vì thế nào rồi đây há» cÅ©ng minh bạch, Kim gia chính là đồng mÆ°u thuá»™c hạ của tam viện, hiện Ä‘ang bắt giữ há». Há» vì Kim gia toan gây khó cho tại hạ, giá» bị thế này tha hồ sáng mắt.
Äào Cẩm SÆ¡n lại quát:
- Ngươi cút đi. Không ai cẩn ngươi lưu lại đây để có cơ hội giễu cợt. Cút đi!
Triển Hoành hốt hoảng:
- Äảo chưởng môn lầm rồi. Tình thế lúc này của Äào chưởng môn chỉ e má»—i má»™t mình DÆ°Æ¡ng thiếu hiệp là đủ bản lãnh giải cứu. Huống hồ là chuyện của Kim gia Ä‘á»u do chúng ta chỉ nghe bang chủ Cái bang nói má»™t chiá»u, và sá»± thật nhÆ° lúc này Triển má»— đã hiểu Ä‘á»u trái ngược hoàn toàn những gì Lạc bang chủ cho chúng ta biết. Bản lãnh nhÆ° DÆ°Æ¡ng thiếu hiệp má»›i đủ lá»±c giải cứu cho Äảo chưởng môn.
Äào Cẩm SÆ¡n bật cÆ°á»i:
- Thứ tiểu tá»­ vô lại đó mà có bản lãnh nhÆ° thế sao? Ta không tin. Và dù có tin Ä‘i nữa, ha ha… há» Äào này chết hÆ¡n là há miệng cầu xin tiểu tá»­ giải cứu. Ta lâm nạn thì các phái kia cÅ©ng lâm nạn. Ta chết thì há» cÅ©ng chết. Nào phải chết má»™t mình, nên ta cần gì lo sợ để hạ mình van xin? Ha ha…
Tôn Nhân Phụng ngỡ ngàng:
- Sao Äào chưởng môn lại tá» ra hả hê? Thay vì lo lắng cho bản thân cho cục diện toàn bá»™ võ lâm má»›i phải?
Äào Cẩm SÆ¡n hừ lạnh:
- Có muốn lo cÅ©ng đã muá»™n. Vì nhá» há» Diệp tiết lá»™ ta má»›i biết, bá»n chúng đã có dá»± mÆ°u từ lầu, chỉ tạm gián Ä‘oạn vì có sá»± tái xuất giang hồ của DÆ°Æ¡ng Thế Tôn. Chúng bảo phen này không còn cần thất đại phái giúp chúng đối đầu há» DÆ°Æ¡ng nữa. Vì chúng đã có Thập Nhân Can, má»™t thế lá»±c theo chúng tá»± phụ là cái thế vô song. Chúng đã quyết định tung má»™t mẻ lÆ°á»›i thâu tóm tất cả, dùng thất đại phái ra làm mồi nhá»­ DÆ°Æ¡ng Thế Tôn. Vậy là nhất võng đả tận, toàn thể võ lâm kể nhÆ° bị chúng nắm trá»n quyển sinh sát. Và nếu thoát mạng, không lẽ má»™t nhân vật uy danh lừng lẫy nhÆ° ta lại hạ mình chung má»™t phe vói kẻ vô danh DÆ°Æ¡ng Thế Tôn để hợp lá»±c nhau đối phó bá»n chúng? Ta thà chết ngay lúc này còn hÆ¡n. Hừ!
Triển Hoành động dung:
- Những chưởng môn nhân còn lại đang bị giam ở đâu? Bảo dùng hỠlàm mồi nhử chắc Diệp Triệu Linh biết cách khiến Dương Thế Tôn không thể không xuất hiện đúng ở đấy? Là cách gì?
Äào Cẩm SÆ¡n hừ lạt:
- NgÆ°Æ¡i may chÆ°a bị bắt giữ, hãy nên lo thân ngÆ°Æ¡i và phái Không Äá»™ng của ngÆ°Æ¡i thì hÆ¡n. Và chỉ ná»™i việc đó thôi ta e vị tất ngÆ°Æ¡i đã có thể làm được. Lo chi những việc ngÆ°Æ¡i không thể lo, trừ phi ngÆ°Æ¡i là minh chủ. Hừ!
Triển Hoành chợt cất cao giá»ng:
- NgÆ°á»i võ lâm phải lo chuyện võ lâm. Huống hồ dÆ°á»›i má»™t tổ chim bị lật úp đâu dá»… gì còn má»™t quả trứng nào nguyên vẹn. TrÆ°á»›c hết, Triển Hoành phải nghÄ© cách giải cứu Äào chưởng môn, thêm má»™t ngÆ°á»i là thêm má»™t viện thủ. Tà bất thắng chính, má»— không tin bá»n há» Diệp có thể đắc ý lâu hÆ¡n.
Äào Cẩm SÆ¡n khen:
- DÆ°Æ¡ng Thế Tôn khen ngÆ°Æ¡i có khí phách. Äiá»u đó tuy bây giá» ta cảm thấy đúng nhÆ°ng vị tất má»™t mình ngÆ°Æ¡i lại có thể xoay chuyển được cục diện. Äừng quên chỉ đông tay má»›i võ nên kêu. Liệu ngÆ°Æ¡i có đủ bản lánh cứu được ta? Và liệu ngÆ°Æ¡i có cách thuyết phục DÆ°Æ¡ng Thế Tôn dẹp bá» cao ngạo để giúp ngÆ°Æ¡i? Nếu làm được chỉ cẩn thoát, ta nguyện sẽ cùng ngÆ°Æ¡i hiệp lá»±c má»™t phen.
Triển Hoành liếc nhìn Dương Cần:
- Triển má»— tuy không Ä‘oán chắc có gặp và thuyết phục được DÆ°Æ¡ng Thế Tôn tiá»n bối hay không nhÆ°ng ngay lúc này vẫn có thể có má»™t viện thủ bản lãnh ngang nhÆ° thế.
Tôn Nhân Phụng vội phụ hoạ:
- Nếu Äào chưởng môn tạm thá»i gác bá» má»i ngá»™ nhận vì chÆ°a rõ hÆ° thá»±c, tiểu nữ cảm thấy chuyện giải cứu Äào chưởng môn có thể tiến hành được ngay.
Äào Cẩm SÆ¡n có vẻ hiểu:
- Tôn bảo chủ muốn ám chỉ Dương tiểu tử? Ngộ nhận gì? Và liệu tiểu tử có bản lãnh như thế được sao?
Triển Hoành toan lên tiếng giải thích rõ, chợt thấy Dương Cần xua tay ngăn lại và còn tự lên tiếng:
- Tại hạ không hứa hợp lá»±c, cÅ©ng không tá»± hào có bản lãnh xoay chuyển cục diện nhÆ° má»™t minh chủ. Tại hạ thích câu Triển huynh vừa nói: NgÆ°á»i võ lâm lo chuyện võ lâm. Tại hạ sẽ tận lá»±c khi có thể và nhất là chuyện tại hạ sẽ má»™t mình đối dầu cùng Diệp Triệu Linh và Tống Thanh Äạt. Äó là do tại hạ vá»›i liên minh này có mối thù bất cá»™ng đái thiên. Phiá»n nhị vị lùi lại thật xa cho.
Triển Hoành giật mình:
- Thiếu hiệp toan gây chấn Ä‘á»™ng khiến há»a dược phát nổ? Liệu có giữ được cho Äào chưởng môn không bị những hệ luỵ tổn hại chăng?
Dương Cần gật đầu:
-Tại hạ có cách. Chỉ phiá»n nhị vị lùi thật xa là đủ.
Tôn Nhân Phụng và Triển Hoành cùng lùi đồng thá»i hoang mang chỠđợi phÆ°Æ¡ng cách mà DÆ°Æ¡ng Cần sẽ thá»±c hiện.
Nào ngá» cả hai chỉ thẩy DÆ°Æ¡ng Cần đằng không lao vút qua và lá»t luôn vào địa đạo, không thấy có há»a dược phát nổ.
Chỉ một lúc sau mới thấy từ trong địa đạo có một khối đá to được ném ngược ra.
Khối đá chạm đất.
Hoả dược vụt phát nổ kinh khủng.
“Ầm, ầm.â€
Bụi cát tung bay mịt mù mãi má»™t lúc lâu sau má»›i tan dần và để xuất hiện má»™t thân hình tiá»u tụy thiểu não Ä‘ang chân thấp chân cao chạy từ địa đạo ra.
Nhận ra Äào Cẩm SÆ¡n, Triển Hoành kêu lên kinh hoàng:
- Còn má»™t quan ải là chất Ä‘á»™c nữa, Äào chưởng môn đừng quá vá»™i nhÆ° thế.
Äào Cẩm SÆ¡n vẫn thất thểu chạy ra, tay thì xua xua:
- Tiểu tử có bảo không phải lo vỠchất độc. Lẽ nào y gạt ta?
Tôn Nhân Phụng hoài nghi:
- Sao chỉ có má»™t mình Äào chưởng môn? DÆ°Æ¡ng Cần đâu, sao không thấy?
Äào Cẩm SÆ¡n đã bình an chạy đến gần Tôn Nhân Phụng:
- Tiểu tử ngay sau khi giải huyệt và cởi trói cho ta đã lao luôn ra ngoài. Tôn bảo chủ với Triển chưởng môn không nhìn thấy y thật sao?
Triển Hoành lặng ngÆ°á»i:
- Dương thiếu hiệp lao ra lúc nào? Có thể nhân lúc bụi mù mà đã lẻn bỠđi ư?
Äào Cẩm SÆ¡n lắc đầu thở ra:
- Ta vừa nghe há»a dược chá»›m phát nổ là tiểu tá»­ lao Ä‘i ngay. Không lẽ ý có cách ngăn ngừa, không bị tan xác cÅ©ng không ngại há»a thiêu.
Tôn Nhân Phụng giật mình:
- Dương Cần quả nhiên có tấm thân đao thương bất nhập, nhưng dù vậy cần gì phải đem sinh mạng ra mạo hiểm?
Triển Hoành trầm ngâm:
- DÆ°Æ¡ng thiếu hiệp có lẽ đã vận dụng cang khí há»™ thân hoặc Ngá»± Khí Phi Hành để lao qua an toàn. Äiá»u lạ nhất là tại sao chẳng từ mà biệt? Thật khó hiểu khó hiểu.
Äào Cẩm SÆ¡n trợn mắt:
- Cang khí hộ thân? Ngự Khí phi hành? Toàn là những công phu thượng thừa cả? Lẽ nào Dương tiểu tử chỉ với niên kỷ đó lại có bản lãnh đạt đến như thế? Y là quái nhân chắc?
Tôn Nhân Phụng suýt bật cÆ°á»i:
- Thêm Äào chưởng môn nữa, vị chi đã có ba ngÆ°á»i Ä‘á»u bảo DÆ°Æ¡ng Cần là quái nhân. Mà cÅ©ng phải chỉ có quái nhân má»›i có hành vi lẳng lặng bá» Ä‘i nhÆ° thế này. Thật quá đáng.
Triển Hoành xua tay:
- Thiển nghÄ©, có lẽ DÆ°Æ¡ng thiếu hiệp chỉ muốn tá»± má»™t mình đối đầu há» Diệp nên má»›i lặng lẽ bá» Ä‘i. Xem ra định kiến vá» thất phái đối vá»›i DÆ°Æ¡ng thiếu hiệp không thể chỉ thá»i gian ngắn mà xoá bá». Lá»—i là do thất phái trÆ°á»›c.
Äào Cẩm SÆ¡n chá»™t dạ:
- Lỗi như thế nào?
Triển Hoành liá»n cùng Tôn Nhân Phụng tuần tá»± thuật rõ cho Äào Cẩm SÆ¡n nghe.
- Má»i việc Ä‘á»u do Lạc Quyến Äá» gây ra, không lẽ há» Lạc có dụng ý?
Triển Hoành không đáp, mãi sau một lúc trầm ngâm ngẫm nghĩ mới bảo:
- CÅ©ng chÆ°a hẳn Lạc bang chủ có ác ý. Vì kì thá»±c chỉ cần là ngÆ°á»i trá»±c tính máu nóng và dá»… tin thì bất luận ai thoạt nghe lại không nghi ngá» DÆ°Æ¡ng thiếu hiệp vốn chỉ là kẻ vô danh, đồng thá»i dÄ© nhiên phải ngả theo Kim gia là nhân vật từng trải khó thể nói dối. Dẫu vậy, nay sá»± việc hầu nhÆ° minh bạch thiển nghÄ© cÅ©ng nên có phần nào đó tÆ° tâm và thận mật vá»›i Lạc bang chủ hÆ¡n. Vì nhỡ Lạc bang chủ quả thật có dụng ý đối vá»›i DÆ°Æ¡ng thiếu hiệp, cÅ©ng có thể nghÄ© là Lạc bang chủ đã bị Cổ Linh liên minh tam viện thao túng. Và Ä‘iá»u trÆ°á»›c mắt cứ lo giải cứu tứ vị chưởng môn còn lại đã.
Tôn Nhân Phụng tán thành:
- Dám suy luận, bảo Lạc bang chủ bị Cổ Linh thu phục, dù táo bạo nhÆ°ng khả dÄ© có thể tin vì sá»± việc xảy ra lúc DÆ°Æ¡ng Thế Tôn tiá»n bối xuất hiện cÅ©ng có mặt há» Lạc. Trừ phi há» Lạc gặp may mắn nhÆ° tiểu nữ và Triển chưởng môn, lẽ nào chỉ có ngÅ© vị chưởng môn là lâm nạn, riêng há» Lạc thì khá»i? Vậy có thể Ä‘oán các chưởng môn ngá»™ nạn ắt có há» Lạc dá»± phần đồng mÆ°u. Chỉ cần tìm thấy và đủ bản lãnh giải thoát,việc há» Lạc có thông đồng cùng Cổ Linh để bắt giữ các chưởng môn hay không tất sẽ minh bạch.
Äào Cẩm SÆ¡n chợt bối rối:
- Muốn cứu cũng phải biết hỠbị giam ở đâu. Nhưng thật đáng tiếc, hỠDiệp không nói nên ta hoàn toàn không biết.
Tôn Nhân Phụng cau mày:
- Nếu vậy phải làm sao? Không lẽ lại phải nhỠđệ tử Cái bang truy tìm?
Bất chợt Triển Hoành quắc mắt nhìn ra xa xa và quát:
- Ai?
Nhìn theo hÆ°á»›ng Triển Hoành Ä‘ang nhìn, Tôn Nhân Phụng không khá»i nghi ngá»:
- Giống nhÆ° ngÆ°á»i Ä‘Æ°a tin của Cái bang từ lâu nay luôn liên lạc giữa tiểu nữ và Quách Nguyên Bồng nhị thúc.
Äào Cẩm SÆ¡n chá»™t dạ:
- Vừa nhắc là đến. Trừ phi đã xảy ra chuyện liên can đến lệnh nhị thúc, kỳ dư chúng ta đừng nên tin vội vào gã này.
Nhìn kẻ đang chạy đến cứ càng lúc càng chao đảo ngả nghiêng, Triển Hoành cau mặt:
- Äệ tá»­ Cái bang thì đúng rồi. NhÆ°ng dÆ°á»ng nhÆ° y má»›i trải qua má»™t trận thá» chiến suýt mất mạng?
Tôn Nhân Phụng vội chạy đến đón đầu kẻ đó:
- Từ Lập phải không? Chuyện gì đã xảy ra?
Triển Hoành lao bám theo sát Tôn Nhân Phụng:
- Äừng nên quên cảnh giác.
Kẻ đó ngay sau khi nhìn thấy Tôn Nhân Phụng liá»n dừng lại, nào ngá» y mất đà bị ngã xuống:
- Tôn bảo chủ!
Triển Hoành tranh phần vá»›i Tôn Nhân Phụng, tiến đến đỡ ngÆ°á»i đó lên:
- Nhân huynh chính là Từ Lập?
Äược Triển Hoành nâng đỡ, Từ Lập gật đầu thừa nhận:
- Có tin khẩn của Quách Nguyên Bồng, nhị thúc của Tôn bảo chủ.
Tôn Nhân Phụng lập tức bước đến gần Từ Lập:
- Từ Lập huynh xin cứ nói. Có phải Quách nhị thúc đang lâm nguy?
Nếu không đâu thể khiến Từ Lập huynh không ngại đến sinh mạng, dù Ä‘ang mang thÆ°Æ¡ng tích khắp ngÆ°á»i vẫn mạo hiểm tìm tiểu nữ báo tin?
Từ Lập nghe nhắc đến thương tích mới nhăn nhó vì đau:
- Lệnh thúc đã bị Cá»­u U viện bắt giữ. Lão Tống Thanh Äạt còn bảo hoặc DÆ°Æ¡ng Cần tá»± đến nạp mạng hoặc hoặc chính Tôn bảo chủ phải đển thá» tang, lão má»›i buông tha lệnh thúc.
Tôn Nhân Phụng giật mình:
- ThỠtang ai? Từ Lập huynh có nghe lão giải thích rõ chuyện đó chăng?
Từ Lập thở dài:
- Thá» tang cho Äiá»n PhÆ°Æ¡ng, vì theo lão Tống, Tôn bảo chủ dù sao cÅ©ng từng Æ°ng thuận gả cho há» Äiá»n. Nay Äiá»n PhÆ°Æ¡ng bị DÆ°Æ¡ng Cần sát hại chỉ có má»™t trong hai cách đó lão má»›i hả giận.
Triển Hoành ngỡ ngàng:
- Thì ra má»i Ä‘iá»u DÆ°Æ¡ng thiếu hiệp kể Ä‘á»u đúng sá»± thật? NghÄ©a là Nam Cung Hoàng, nhị ác, Äiá»n PhÆ°Æ¡ng Ä‘á»u do má»™t tay DÆ°Æ¡ng thiếu hiệp Ä‘oản mạng?
Bá»—ng có hai chuá»—i cÆ°á»i âm u vá»ng đến:
- Không sai. Và theo lệnh nhị yêu bá»n ta hôm nay đến để tiá»…n tất cả bá»n ngÆ°Æ¡i vá» cá»­u tuyá»n, Ä‘á»n mạng cho những ngÆ°á»i bị DÆ°Æ¡ng tiểu tá»­ hạ sát. Ha ha…
Äào Cẩm SÆ¡n phát lá»­a giận phừng phừng:
- Nếu không kể đến đây là những lá»i phi lí, vì bá»n ta đâu can hệ gì vói DÆ°Æ¡ng tiểu tá»­, thì bá»n ngÆ°Æ¡i chỉ là nhị yêu tầm thÆ°á»ng, bản lãnh gì mà đến đây khua môi múa mép hả?
Giá»ng cÆ°á»i của nhị yêu cứ vang đến:
- Bá»n ngÆ°Æ¡i Ä‘á»u do DÆ°Æ¡ng tiểu tá»­ cứu mạng, có can hệ hay không thì tá»± biết. Còn bản lãnh gì Æ°? Ha ha… Bá»n ngÆ°Æ¡i cứ chá» khắc rõ. Ha ha…
Triển Hoành đỠphòng nhìn quanh:
- Nhị yêu bản lãnh tầm thÆ°á»ng. Nếu dám nói thế ắt có chá»— sở cậy. Hay là Diệp Triệu Linh và Thập Nhân Can quay lại?
Từ Lập chợt lắc đầu:
- Không cần như thế nhị yêu cũng có cách để chứng tỠbản lãnh. Chính là cách này đây.
Bá»—ng nghe giá»ng nói của Từ Lập chợt thay đổi, Tôn Nhân Phụng vá»™i hô hoán:
- Triển chưởng môn cẩn trá»ng.
Äang nâng đỡ Từ Lập, Triển Hoành cÅ©ng vá»™i vàng đẩy y ra.
NhÆ°ng đã quá muá»™n vì Từ Lập chợt cÆ°á»i sặc sụa:
- Lão tử đây dù mất mạng cũng mãn nguyện. Vì ngoài Quách Nguyên Bồng, dù chỉ có thêm một mạng nữa là Triển Hoành ngươi thì vẫn tạm đủ cho ta thay ân công Nam Cung Hoàng báo thù. Ha ha…
Triển Hoành vụt tái mặt nhưng vẫn chồm đến vỗ một kình cực mạnh vào Từ Lập:
- Ngươi lén hạ độc ta? Chết!
“Ầm.â€
“Há»±.â€
Tôn Nhân Phụng lo lắng cho Triển Hoành:
- Từ Lập hạ độc như thế nào?
Triển Hoành xòe bàn tay tả cho Tôn Nhân Phụng nhìn thấy có một ngón tay chỉ mới đó đã xưng phồng lên và đang chuyển sang màu tím tái:
- Y cầm sẵn Ä‘á»™c châm. Thừa lúc Triển má»— sÆ¡ ý là đâm vào. Thá»i may Triển má»— đã kịp hất y ra, chỉ bị mÅ©i kim châm đâm xuợt qua, nhÆ° thế này đây.
Äào Cẩm SÆ¡n chỉ biết lắc đầu:
- Phải tự huỷ ngón tay đó ngay, nếu không muốn mất cả cánh tay, thậm chí mất luôn mạng.
Tôn Nhân Phụng xót xa:
- Phải chi Dương Cần đừng bỠđi.
Nhị Yêu lại cÆ°á»i vang đến:
- Nếu có Dương tiểu tử thì mũi độc châm đó đâu đến lượt hỠTriển? Âu cũng là mạng trả mạng cho Dương tiểu tử đã từng mạo hiểm cứu mạng hỠTriển một lần. Ha ha…
Triển Hoành vụt nghiến răng, tá»± huá»· nát ngón tay trúng Ä‘á»™c, Ä‘oạn thần tốc bật ngÆ°á»i lao Ä‘i:
- Ta chỉ mất má»™t ngón tay thì xá gì so vá»›i nhị yêu các ngÆ°Æ¡i phen này khó toàn mạng! Äố hai ngÆ°Æ¡i chạy thoát!
Tôn Nhân Phụng toan bám theo, chợt nhá»› đến Äào Cẩm SÆ¡n nên lÆ°u lại:
- Äào chưởng môn thể trạng đã nhÆ° thế nào?
Äào Cẩm SÆ¡n gượng cÆ°á»i:
- Mỗ tự miễn cưỡng có thể lo liệu, Tôn bảo chủ nên mau tiếp ứng cho Triển chưởng môn thì hơn.
Nhưng đã có tiếng gào của một yêu vang đến:
- Ngươi đã trúng độc mà vẫn hung hăng như thế sao? A… a…
Tôn Nhân Phụng thở ra nhè nhẹ:
- Triển chưởng môn chính là kỳ tài bậc nhất của Không Äá»™ng phái Ä‘Æ°Æ¡ng đại, đã luyện được Tiên Thiên Äồng Nguyên Thái Cá»±c công phu. Nhị yêu đúng là khó thoát.
Liá»n có tiếng gào thứ hai Ä‘Æ°a đến:
- Ngươi ắt cũng có ngày nhận kết cục bi thảm. A…
Một lúc sau Triển Hoành hậm hực quay trở lại:
- Thật không tin bản lãnh chỉ có thế lại vẫn dám khoác lác huênh hoang. Hừ…
Äào Cẩm SÆ¡n gật gù:
- Nhị yêu có mất mạng cÅ©ng đáng. NhÆ°ng hạ thủ nhanh nhÆ° Triển chưởng môn, không phải chúng kém mà bản lãnh Triển chưởng môn quá cao cÆ°á»ng.
Tôn Nhân Phụng nhìn ngón tay của Triển Hoành và lo ngại:
- Máu tuôn chảy như thế ắt đã đủ. Triển chưởng môn còn ngại gì không điểm huyệt chỉ huyết để đừng mau kiệt sức?
Triển Hoành sực nhớ lại, tự nhìn xuống bàn tay chỉ còn bốn ngón:
- Mải phẫn ná»™ để hạ sát nhị yêu tại hạ cÅ©ng quên cả Ä‘iá»u này. Äa tạ Tôn bảo chủ nhắc nhở.
Lúc tá»± Ä‘iểm huyệt chỉ huyết xong, làm cho máu ngÆ°ng chảy, Triển Hoành chợt há»i Tôn Nhân Phụng:
- Thà tin lá»i Từ Lập hÆ¡n là không tin để sau này hối hận, Tôn bảo chủ có định đến Cá»­u U viện giải cứu cho lệnh nhị thúc?
Tôn Nhân Phụng sau loáng mắt nhìn quanh đành thở dài:
- Nếu có thêm Dương Cần thì tốt nhất. Nhưng vì không thể trông chỠmãi, đành dựa vào sức mình vậy.
Triển Hoành nhìn Äào Cẩm SÆ¡n.
Äào Cẩm SÆ¡n gật đầu:
- Chúng ta nên dá»±a vào chính chúng ta là tốt nhất. Äi thôi!
Tài sản của dth_abcd

  #25  
Old 07-05-2008, 09:27 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Liễu Tàng Dương

Giao Thiên Äỉnh


Hồi 24

Cái bang lâm nạn cao nhân xuất
Thiên hạ đệ nhất khắc tinh lai



Äó là má»™t trận thảm sát khó thể tin nhÆ°ng vẫn xảy ra trÆ°á»›c mắt nhiá»u nhân vật Ä‘ang quan tâm. Tôn Nhân Phụng Ä‘ang tá»± nghÄ© nhÆ° thế thì bá»—ng nghe Triển Hoành thì thào:
- Cái bang tuy có má»™t Từ Lập phản vá»›i má»™t Lạc bang chủ hành vi chÆ°a thật phân định hắc bạch nhÆ°ng nếu thuá»™c hạ Cổ Linh bảo Ä‘ang thẳng tay đàn áp há» và tàn sát nhÆ° thế này ắt có thể Ä‘oán những đệ tá»­ Cái bang Ä‘ang nguy khốn kia mÆ°á»i phần đủ mÆ°á»i chính là những đệ tá»­ trung thành.
Äào Cẩm SÆ¡n Ä‘ang nấp ngÆ°á»i bên cạnh cÅ©ng tán đồng:
- Muốn đối đầu má»™t Cổ Linh vá»›i tam viện liên minh, giả nhÆ° chÆ°a cứu được tứ chưởng môn tứ phái thì có thêm Cái bang cÅ©ng nhÆ° có thêm thế lá»±c. à má»—, chúng ta cứ nên xuất hiện cứu nguy cho há». Kẻo càng chậm đệ tá»­ Cái bang càng chịu nhiá»u tổn thất hÆ¡n, rất đáng tiếc.
Bỗng có tiếng gầm đầy phẫn nộ vang đến:
- Những ai Ä‘ang tàn sát chúng đệ tá»­ bổn bang? Bá»n ngÆ°Æ¡i phải Ä‘á»n mạng!
Tôn Nhân Phụng mừng đến rung động:
- Bệnh Cái lão nhân gia? Thật không ngá» dù bị thất tung nhÆ°ng đúng lúc Cái bang lâm nạn lão nhân gia lại kịp thá»i xuất hiện. Hay thật!
Cũng phát hiện nhân vật mới đến chính là Bệnh Cái, một loạt gầm thứ hai chợt từ phía khác vang lên:
- Bổn bảo chủ đã chá» sẵn ở đây. Äược đích thân Bệnh Cái tìm đến thì không còn gì hay bằng. Ha ha…
Äào Cẩm SÆ¡n bá»—ng đùng đùng lao ra:
- Diệp Triệu Linh! Äào Cẩm SÆ¡n ta thật không uổng công chỠđợi. Quả nhiên ngÆ°Æ¡i cuối cùng cÅ©ng xuất đầu lá»™ diện. Bệnh Cái tiá»n bối xun cứ lo cho lÅ© đồ tá»­ đồ tôn. Há» Diệp cứ giao cho má»—! Diệp Triệu Linh, đỡ!
“Ầm.â€
“Ào…â€
Bệnh Cái đang mặc tình tả xung hữu đột, vừa sát địch vừa giải nguy sinh mạng cho từng đệ tử Cái bang:
- Äào chưởng môn Äiểm ThÆ°Æ¡ng phái đó Æ°? Tốt lắm, xạ nhân tiên xạ mã, lão ăn mày này xin nhÆ°á»ng trá»ng trách đó cho chưởng môn. Còn bá»n ngÆ°Æ¡i cÅ©ng đừng trách lão đây Ä‘á»™c ác. Ai bảo bá»n ngÆ°Æ¡i chán sống nên đối đầu vá»›i bổn bang làm chi. Ha ha…
Tôn Nhân Phụng cũng lao ra:
- Bệnh Cái lão nhân gia an khang a? Có cần tiểu nữ Tôn Nhân Phụng hỗ trợ phần nào chăng?
Diệp Triệu Linh Ä‘ang ung dung đối phó Äào Cẩm SÆ¡n, vì nghe tiếng Tôn Nhân Phụng nên cÆ°á»i:
- Tiểu liễu đầu sao chỉ xuất hiện một mình? Còn Triển Hoành đâu? Dương Cần đâu? Không có thêm hai gã đó như ngươi và lão già bệnh hoạn kia đủ bản lãnh ngăn chặn Thập Nhân Can lúc nào bổn bảo chủ cũng mang theo chăng? Xuất hiện đi. Ha ha…
Triển Hoành liá»n tung thân lao ra:
- Äã có âm mÆ°u sẵn Æ°, há» Diệp? Diệt Cái bang chỉ là cái cá»› để lão dẫn dụ những kình ngÆ° khác to lá»›n hÆ¡n vào mẻ lÆ°á»›i của lão Æ°? Không cần DÆ°Æ¡ng thiếu hiệp, Thập Nhân Can của lão bây giá» chỉ có sáu ngÆ°á»i, thêm Triển Hoành này nữa là đủ đối phó. Xem đây. Ha ha…
Äúng nhÆ° Triển Hoành vừa nói chỉ có sáu nhân vật sắc mặt lạnh nhÆ° băng vá»›i những ánh mắt nhìn đến đâu toả tá»­ khí đến đấy nhÆ° sáu thây ma đã xuất hiện. Và lập tức sáu nhân vật này phân khai, hai ngÆ°á»i má»™t nhóm thành ba nhóm đối đầu vá»›i ba nhân vật là Triển Hoành, Bệnh Cái, và Tôn Nhân Phụng.
Äệ tá»­ Cái bang sau má»™t phen mừng rỡ vì được cao nhân ứng cứu thì lúc này bị lÅ© thuá»™c hạ Cổ Linh bảo tiếp tục gây khốn đốn.
Bệnh Cái nóng lòng, vừa xuất chiêu giao đấu với hai nhân vật câm lặng như thây ma vừa gầm thét vang dậy:
- Lưỡng Nghi Kiếm Trận của bá»n này thật kì quái, cứ u u minh minh nhÆ° ná»­a thá»±c ná»­a hÆ°.Nếu chỉ có thế bá»n ngÆ°Æ¡i đòi cầm chân lão phu được lâu sao? Äỡ! Äỡ!
“Ầm.â€
“Ào…â€
Diệp Triệu Linh cÅ©ng Ä‘ang dồn ép Äào Cẩm SÆ¡n:
- HÆ° và thá»±c chính là đạo lý ảo diệu nhất không chỉ đối vá»›i võ há»c mà đối vá»›i bất kỳ sinh linh nào khác khắp hoàn vÅ©. Bệnh Cái lão chá»› quá nôn nóng, từ từ lão cÅ©ng sẽ biết chá»— lợi hại của đạo lý đó. Có phải thế chăng, Äào chưởng môn? Ha ha…
Äào Cẩm SÆ¡n càng giao đấu càng núng thế:
- Diệp Triệu Linh ngÆ°Æ¡i sao lại có ná»™i lá»±c uyên thâm nhÆ°á»ng này? Thảo nào ngÆ°Æ¡i lại không nảy dã tâm mÆ°u đồ Ä‘á»™c bá võ lâm. Äỡ!
“Ào…â€
“Ầm…â€
Äào Cẩm SÆ¡n lùi đến gần Triển Hoành từ lúc nào không hay, và chỉ phát hiện khi há» Triển bất ngá» quay sang tiếp ứng, quật cho Diệp Triệu Linh má»™t kình:
- HỠDiệp mau trả mối hận cho Triển Hoành ta!
“Ào…â€
Nào ngá» Diệp Triệu Linh bá»—ng lùi thoát đồng thá»i há» Diệp còn há miệng hú vang:
- Muốn phục hận ư? Cứ chỠđã, Hú ú ú…
Sáu thây ma bỗng hoán đổi dịch chuyển thật nhanh và thoáng mắt đã hoá thành một vòng tròn kiếm trận hoàn chỉnh vây hãm cả bốn cao thủ vào giữa.
Äứng bình thản bên ngoài, Diệp Triệu Linh đắc ý cÆ°á»i vang:
- Ta giăng lÆ°á»›i cốt ý chá» tiểu tá»­ DÆ°Æ¡ng Cần, nào ngá» lại có bốn cao thủ hữu hạng tá»± đâm đầu vào. Äây là Lục Hợp kiếm trận còn lợi hại hÆ¡n cả trận La Hán của Thiếu Lâm. Bá»n ngÆ°Æ¡i phen này đừng mong thoát. Ha ha…
Diệp Triệu Linh có đắc ý cũng phải. Vì lúc này, do không ai có kiếm trên tay, Triển Hoành cảm thấy nguy nên hô hoán thất thanh:
- Bá»n chúng Ä‘á»u dụng kiếm có tẩm Ä‘á»™c. Má»i ngÆ°á»i chá»› để kiếm chạm vào ngÆ°á»i, tốt nhất cứ hợp lá»±c đánh giãn chúng ra, sau sẽ tuỳ cÆ¡ ứng biến, tuỳ nghi thoát ra ngoài trận.
Tôn Nhân Phụng phẫn nộ tột cùng:
- Chúng dụng Ä‘á»™c, thủ Ä‘oạn thật vô sỉ. Äã đến lúc ta cho bá»n ngÆ°Æ¡i nếm thá»­ sở há»c của Tôn gia. Äỡ! Äỡ!
“Ào…â€
Äào Cẩm SÆ¡n và Bệnh Cái cÅ©ng dốc toàn lá»±c phá trận và Ä‘iá»u tiên quyết là phải có cách làm cho thế trận tá»± rối loạn. Bệnh Cái gầm vang:
- Ta cÅ©ng cho bá»n ngÆ°Æ¡i thấy thế nào là thân thủ lợi hại của Bệnh Cái. Xem đây!
“Vù…â€
NhÆ°ng những thanh kiếm có tẩm Ä‘á»™c lại là trở ngại khiến bốn hảo thủ vang danh nhÆ° Triển Hoành, Bệnh Cái, Äào Cẩm SÆ¡n và Tôn Nhân Phụng dù dÆ° lá»±c vẫn cam chịu bất tòng tâm. Há» chỉ có thể tri chì và kéo dài, trong khi đó đệ tá»­ Cái bang càng lúc càng giảm số lượng. Há» chết thật thê thảm.
Diệp Triệu Linh cứ độc ác nhìn cục diện đã dần đi đến điểm kết thúc:
- Giết hết, giết hết cho ta. Ha ha…
Chợt có tiếng gá»i há» Diệp từ phía sau:
- Cố nhân lại gặp nhau. HỠDiệp ngươi ắt hẳn chưa quên ta?
Diệp Triệu Linh giật mình quay lại:
- Dương Thế Tôn?
Äó là má»™t nhân vật che kín mặt chỉ để hở đôi mắt. NhÆ°ng nhân vật đó lại tá»± lá»™t bá» lá»›p che mặt ra:
- Chỉ đúng má»™t ná»­a, vì ta còn là ngÆ°á»i đã tá»± nguyện ý trao cho ngÆ°Æ¡i số chân nguyên gần năm mÆ°Æ¡i năm công phu tu vi, Ä‘iá»u mà ngÆ°Æ¡i ngỡ nhá» có Ngá»c Cổ Linh má»›i Ä‘oạt được. Nhá»› chÆ°a?
Diệp Triệu Linh ngỡ ngàng vì nhìn thấy má»™t diện mạo nứt nẻ và loang lổ quá nhiá»u chá»—:
- Các hạ chính là ngÆ°á»i từng bị ta giam dÆ°á»›i tá»­ lao hai năm trÆ°á»›c?
Nhân vật đó che mặt lại:
- CÅ©ng đúng có má»™t ná»­a. Vì không phải ngÆ°Æ¡i giam ta, trái lại ta muốn nhỠÂm Công Ngá»c Cổ Linh của ngÆ°Æ¡i giúp ta trục Ä‘á»™c, chính ta tá»± ý để ngÆ°Æ¡i giam giữ ta. Chứ nếu không thế, Diệp Triệu Linh ngÆ°Æ¡i có bản lãnh gì giam được DÆ°Æ¡ng Thế Tôn ta?
Diệp Triệu Linh bang hoàng nhảy lùi:
- Ngươi là Dương Thế Tôn? Và ngươi lợi dụng ta để trục độc? Thật sao?
Dương Thế Tôn lướt theo lượt nhảy lùi của hỠDiệp:
- Vậy ngươi cho đến nay vẫn chưa nhận ra chỗ nguyên khí ngươi tiếp nhận từ ta chỉ toàn là độc nguyên sao? Kém quá đấy! Hừ!
Diệp Triệu Linh rùng mình:
- Äá»™c nguyên? Nguyên khí đã thấm Ä‘á»™c Vô Căn Tán phải ba bốn năm sau má»›i có thể được phát hiện? NgÆ°Æ¡i nói láo! NgÆ°Æ¡i định phỉnh gạt ta? Diệp này quyết không tin.
DÆ°Æ¡ng Thế Tôn vừa chép miệng cÆ°á»i vừa lắc đầu:
- Ta cũng đâu cần ngươi tin và thật ra cũng đâu muốn ngươi chỠba bốn năm nữa mới phát hiện? à của ta là hôm nay thế nào ngươi cũng chết, vậy tốt hơn cứ dốc toàn lực đối phó ta. Và khi chết rồi ngươi đâu cần lo làm chi có hay không có trúng độc? Xuất thủ đi.
Diệp Triệu Linh chợt hú vang.
Sáu thây ma vội chạy đến.
DÆ°Æ¡ng Thế Tôn nhìn há»:
- Lại là Thập Nhân Can đã má»™t lần bị ta đánh cho tan tác? NhÆ°ng chuyện đó cứ để sau. Vì Ä‘iá»u duy nhất ta muốn là lấy mạng há» Diệp ngÆ°Æ¡i trÆ°á»›c. Äã là số mạng, ta bảo ngÆ°Æ¡i không chạy thoát được đâu.
Diệp Triệu Linh vẫn hú vang, trong khi hai chân cứ lùi và lùi.
DÆ°Æ¡ng Thế Tôn bất chợt cứ phiêu phiêu hốt hốt bám theo há» Diệp nhÆ° hình vá»›i bóng, khiến sáu thây ma dù tuân theo hiệu lệnh có muốn Ä‘uổi theo DÆ°Æ¡ng Thế Tôn cÅ©ng không kịp. DÆ°Æ¡ng Thế Tôn cÆ°á»i hà hà:
- Ngươi là bảo chủ Cổ Linh bảo, là đệ nhất cao thủ bảo Cổ Linh, lại đã được ta ban cho xấp xỉ năm mươi năm công lực, lẽ nào ngươi khiếp đảm đến không dám chạm với ta dù chỉ một chiêu? Hãy tỠrõ dũng khí của một bảo chủ đại cao thủ đi nào. Ha ha…
Bị dồn bức, Diệp Triệu Linh đỠmặt tía tai gầm vang:
- Ta liá»u vá»›i ngÆ°Æ¡i. DÆ°Æ¡ng Thế Tôn. Äỡ!
“Ào… ào…â€
Dương Thế Tôn gật đầu:
- Có khá hÆ¡n so vá»›i chưởng môn năm phái hợp lá»±c. Tuy vậy, kết cục của ngÆ°Æ¡i e bi thảm hÆ¡n há» nhiá»u, thật nhiá»u. Chết này…
DÆ°Æ¡ng Thế Tôn vẫy xạ đủ mÆ°á»i tám kích chỉ chÆ°a đầy má»™t cái chá»›p mắt.
“Bung bung bung bung…â€
Bảo há» Diệp khá vì trong mÆ°á»i tám kích Nhu Phong Thập Bát Lá»™ chí ít há» Diệp hoá giải cÅ©ng non ná»­a, xấp xỉ chin nhÆ°ng chin kích còn lại vì không thể nên há» Diệp kể nhÆ° nhận chịu má»™t kết cục cá»±c kì bi thảm
“Ầm… ầm… ầm…â€
Thân xác hỠDiệp chưa kịp nảy ngược vì bị kích đầu tiên chạm phải thì bảy tám kích tiếp theo làm cho thi thể lão vỡ vụn thành vô vàn những mảnh thịt vụn.
Chỉ khi đó sáu nhân vật thây ma mới có cơ hội chạy đến chuẩn bị vây hãm Dương Thế Tôn.
Cái chết thê thảm của Diệp Triệu Linh làm toàn trÆ°á»ng rung Ä‘á»™ng. LÅ© thuá»™c hạ Cổ Linh bảo cuống cuồng tháo chạy nhÆ°ng vẫn bị chết không ít vì khó thoát cÆ¡n phẫn ná»™ phục thù của những đệ tá»­ Cái bang còn lại.
Kể cả Bệnh Cái, Äào Cẩm SÆ¡n, Triển Hoành cùng Tôn Nhân Phụng cÅ©ng rung Ä‘á»™ng kinh tâm vì mục kích cảnh thảm tá»­ của há» Diệp và vì khiếp hãi trÆ°á»›c thần công quán thế của DÆ°Æ¡ng Thế Tôn.
Nhưng hỠcòn rung động hơn khi nghe Dương Thế Tôn cao ngạo nói với sáu nhân vật thây ma đã sẵn trong tư thế chực chỠvây công:
- Lẽ ra ta không muốn đối phó vá»›i lÅ© vô dụng các ngÆ°Æ¡i, nhÆ°ng vì bá»n ngÆ°Æ¡i quá vô tÆ° đến sá»± sống chết của bản thân cÅ©ng chẳng còn chút lý trí nào nghÄ© đến, ta đành cho bá»n ngÆ°Æ¡i biết thế nào là lợi hại. Äánh!
Thân hình DÆ°Æ¡ng Thế Tôn vụt biến mất, thay vào đó là sáu nhân vật thây ma đến phát kiếm chiêu tá»± bảo vệ cÅ©ng chÆ°a kịp, liá»n hứng chịu má»—i gã ba kích nên thân.
“Bùng bùng bùng…â€
MÆ°á»i tám kích chia sáu, quá Ä‘á»u huống hồ cách xuất thủ của DÆ°Æ¡ng Thế Tôn quá nhanh nên nghe cứ nhÆ° chỉ má»—i má»™t kích vá»n vẹn.
Lập tức cả sáu gã ngã vật ra hầu như cùng một lúc.
“Huỵch huỵch…â€
Bệnh Cái bàng hoàng đến sững sá»:
- Vẫn là Nhu Phong Thập Bát Lộ?
Äào Cẩm SÆ¡n thiếu Ä‘iá»u bủn rủn:
- Äó là Ä‘iá»u bốn ngÆ°á»i chúng ta không thể nào làm được nhÆ°ng đối vá»›i y chỉ là má»™t cái cất tay?
Triển Hoành như thụt mất lưỡi:
- Chết rồi ư? Chết… cả thật rồi ư?
Tôn Nhân Phụng chợt thở đánh phào:
- Bản lãnh này quả là thiên hạ đệ nhất! A…
DÆ°Æ¡ng Thế Tôn nhìn há»:
- Chúng chỉ bị phế bá» võ công, đừng mong bao giá» có cÆ¡ há»™i hồi phục. Lo liệu má»i chuyện mai hậu cho chúng ắt chỉ có thể nhá» Cái bang. Bệnh Cái lão nghÄ© sao?
Bệnh Cái choàng tỉnh cơn mê:
- Chuyện đó… được, tự ta sẽ định liệu. Nhưng mà này, ngươi…
DÆ°Æ¡ng Thế Tôn xua tay, mắt nhìn Äào Cẩm SÆ¡n:
- Ngươi có hối hận vì được ta lần đó tha mạng?
Äào Cẩm SÆ¡n ngúc ngắc má»™t lúc rồi má»›i lắc đầu:
- Không hối hận chút nào, trái lại còn cảm thấy may, phải cảm tạ Dương… Dương nhân huynh mới đúng vì đã không xử như vừa rồi với hỠDiệp.
Dương Thế Tôn gật đầu chuyển mục qua Triển Hoành còn ngươi:
- Còn ngươi…
Triển Hoành đã cúi thấp ngÆ°á»i chuẩn bị sẵn:
- Thần công của tiá»n bối là vô thượng. Vãn bối thật hổ thẹn vì trÆ°á»›c đây đã có những lá»i vô tri. Giá» nghÄ© lại, phải chi đừng nói những lá»i lẽ nông cạn đó thì hay biết mấy.
Dương Thế Tôn hừ lạt:
- Biết tá»± lượng sức là tốt, nhÆ°ng vì thế mà mãi cam tâm nghÄ© không thể nào bằng ngÆ°á»i là sai. Hoá ra ngÆ°Æ¡i chÆ°a đáng nhận những lá»i ta đã từng khen.
Triển Hoành giật mình ngẩng đầu lên:
- Vãn bối sẽ không mãi chịu kém, xin Ä‘a tạ lá»i chỉ giáo nhắc nhở của tiá»n bối. NhÆ°ng…
Dương Thế Tôn nhíu mày:
- Sao? Nói đi!
Triển Hoành ngập ngừng:
- Võ lâm hiện nay cÅ©ng vừa xuất hiện má»™t cao nhân nữa, cùng ở há» DÆ°Æ¡ng nhÆ° tiá»n bối.
Tôn Nhân Phụng biến sắc:
- Triển chưởng môn sao lại…
DÆ°Æ¡ng Thế Tôn lÆ°á»m mắt, gắt Tôn Nhân Phụng:
- Cứ để y nói. Hừ!
Triển Hoành như được khích lệ nói ngay:
- Äó là DÆ°Æ¡ng thiếu hiệp, DÆ°Æ¡ng Cần?
Dương Thế Tôn gật gù:
- Dương Cần hậu nhân của Dương Bân. Rồi sao?
Triển Hoành ngạc nhiên:
- Nhị vị từng biết nhau?
Dương Thế Tôn lắc đầu:
- Ta chỉ biết thân phụ của y. Vì thân phụ của y mới chính là thiên hạ đệ nhất nhân. Ngươi đã gặp y?
Triển Hoành bối rối:
- Sai rồi, phụ thân y chỉ là má»™t đạo tặc, không thể nào là thiên hạ đệ nhất nhân nhÆ° tiá»n bối vừa quá lá»i Ä‘á» cao.
DÆ°Æ¡ng Thế Tôn bật cÆ°á»i, Ä‘Æ°a tay chỉ qua Tôn Nhân Phụng:
- Phụ thân y đã chết, và nếu ta Ä‘oán biết không lầm thì tiểu liá»…u đầu kia có má»™t lần đã nhìn thấy má»™ chí, có ghi rõ “thiên hạ đệ nhất nhân DÆ°Æ¡ng Bân.†NgÆ°Æ¡i có thể há»i tiểu liá»…u đầu kia ắt rõ. Ha ha…
Triển Hoành hoảng hồn, vá»™i há»i Tôn Nhân Phụng:
- Tôn bảo chủ…
Tôn Nhân Phụng không thể không gật đầu nói lá»i thừa nhận:
- Tiểu nữ đã thấy. Và có lẽ đó là nguyên do khiến DÆ°Æ¡ng Cần có bản lãnh nhÆ° Triển chưởng môn đã mục kích chí ít hai lần. Duy có Ä‘iá»u mãi sau này tiểu nữ má»›i Ä‘oán biết giữa DÆ°Æ¡ng Cần và thiên hạ đệ nhất nhân DÆ°Æ¡ng Bân là phụ tá»­.
DÆ°Æ¡ng Thế Tôn lại cÆ°á»i vang:
- Có phải Triển Hoành ngươi vì muốn có sự chạm trán giữa ta và Dương Cần nên mới đột ngột nhắc đến y? Hay ngươi có ý nghi ngỠta và Dương Cần có liên quan, nếu không là cùng chung huyết thống vì có cùng hỠDương thì cũng có khi cả hai chính là một, đúng không? Vậy ý ngươi muốn xem thật rõ diện mạo của ta? Hãy xem đây. Ha ha…
Äó là má»™t khuôn mặt sần sùi nứt nẻ nhất là vì bị lá»™t từng mảng da nên để lá»™ nhiá»u chá»— cả thịt và quyết không thể là má»™t khuôn mặt ngụy tạo.
Quá kinh khiếp, Tôn Nhân Phụng chỉ biết nhắm mắt lại và không dám nhìn. Vì thế, cÅ©ng chỉ mình nàng không há» hay biết giữa Ä‘Æ°Æ¡ng trÆ°á»ng vừa xuất hiện thêm má»™t nhân vật. Nàng nhá» nghe Triển Hoành bật kêu má»›i phát giác ra Ä‘iá»u đó. Huống hồ sau khi Triển Hoành kêu xong, nhân vật đó còn tá»± xÆ°ng danh:
- Bổn chưởng môn là Tư Không Vũ xuất thân Côn Luân phái, cũng là đệ nhất cao thủ của bổn phái Côn Luân hiện nay. Tôn giá Dương Thế Tôn ắt cũng thừa hiểu nguyên nhân sự xuất hiện của bổn chưởng môn lúc này?
Tôn Nhân Phụng mở mắt, cũng vừa lúc Dương Thế Tôn đang tự động dùng mảnh khăn che lại khuôn mặt gớm ghiếc và chầm chậm nói:
- Ân công sao mãi đến giỠmới lộ diện, trong khi Dương mỗ từ lâu đã phát giác? Sao thế ân công? Hay vì ngại Dương mỗ trở mặt, quên ân cứu mạng thuở nào nên cân phân mãi ân công mới xuất hiện?
Tư Không Vũ là nhân vật ngoại ngũ tuần, có diện mạo thoạt nhìn đã ưa, huống hồ diện mạo đó lúc này tỠra bối rối lạ:
- NgÆ°Æ¡i… sao ngÆ°Æ¡i gá»i ta là ân công? Ta làm gì có ân cứu mạng để ngÆ°Æ¡i vừa mở miệng thì gá»i mãi là ân công?
Dương Thế Tôn thở dài:
- Ngẫm thật đúng vá»›i câu “quân tá»­ thi ân bất cầu báo.†Ân công thật đúng là quân tá»­, cho dù mÆ°á»i hai năm trÆ°á»›c từng cứu mạng DÆ°Æ¡ng này nhÆ°ng bây giá» nhắc lại thì vẫn nhất má»±c không nhận. CÅ©ng không sao, để tá» lòng tôn trá»ng má»i chủ ý của ân công, từ lúc này trở Ä‘i, DÆ°Æ¡ng má»— nguyện không gá»i nhÆ° thế nữa, kẻo lại khiến TÆ° Không VÅ© chưởng môn khó xá»­.
Äược gá»i lại tính danh, TÆ° Không VÅ© nhÆ° tìm lại chính mình nên nhanh chóng lấy lại Ä‘iá»m tÄ©nh nói:
- Ta không nhận vì ta chÆ°a từng cứu ngÆ°Æ¡i. Giá» hãy trở lại chính Ä‘á», ắt ngÆ°Æ¡i đã hiểu TÆ° Không VÅ© này đến chỉ vì muốn cùng ngÆ°Æ¡i liá»u má»™t phen phân tài cao hạ?
Giá»ng nói của DÆ°Æ¡ng Thế Tôn vẫn nhất má»±c Ä‘iá»m nhiên:
- DÆ°Æ¡ng má»— nguyện lÄ©nh giáo. NhÆ°ng thật không biết TÆ° Không chưởng môn toan dùng công phu nào chỉ giáo? Công phu sở há»c Côn Luân phái? Hay cÅ©ng công phu Nhu Phong Thập Bát Lá»™ đã được chính tay DÆ°Æ¡ng má»— lÆ°u lại gá»i là đáp tạ ân cứu mạng lần đó?
TÆ° Không VÅ© chợt cÆ°á»i và chính nụ cÆ°á»i đã làm cho diện mạo của TÆ° Không VÅ© chợt hoá nên Ä‘á»™c ác:
- NgÆ°Æ¡i há»i cÅ©ng hay. NhÆ°ng Nhu Phong Thập Bát Lá»™ vì là sở há»c của riêng ngÆ°Æ¡i, ta vì không am hiểu nên không thể vận dụng. Ta chỉ dùng má»i sở há»c của riêng ta mà thôi. NgÆ°Æ¡i không ngại chứ? Ha ha…
Äôi mắt DÆ°Æ¡ng Thế Tôn vụt tối sầm, nhÆ°ng chỉ má»™t thoáng là biến mất:
- Hãy cứ theo ý Tư Không Vũ ngươi. Nhưng liệu có cần hạn định số lượng chiêu chăng?
Tư Không Vũ ngạo mạn:
- Tùy ngươi…
DÆ°Æ¡ng Thế Tôn bật cÆ°á»i:
- Vậy thì được. Má»™t kích vá»›i trá»n vẹn mÆ°á»i tám lá»™ nha? Hay ít hÆ¡n? Ha ha…
Tư Không Vũ ngập ngừng:
- Số lượng chiêu có hạn, vậy ngươi định phân xử thế nào nếu một trong hai có kẻ bại.
Dương Thế Tôn nóng nảy vẫy tay:
- Ta bại sẽ vĩnh viễn tuyệt tích giang hồ, không bao giỠtái xuất giang hồ nữa, còn ngươi?
TÆ° Không VÅ© cÆ°á»i cÆ°á»i:
- Nếu ta bại ta nguyện ý thoái bá» chức vị chưởng môn, cÅ©ng quyết không há»i đến chuyện giang hồ. Äược chứ?
DÆ°Æ¡ng Thế Tôn bật cÆ°á»i:
- Ta và ngÆ°Æ¡i tuy nêu hai Ä‘á» xuất phần nào giống nhau nhÆ°ng thiết nghÄ© trong thâm tâm cả ta lẫn ngÆ°Æ¡i Ä‘á»u không dá»… chấp nhận những kết cục được xem là quá tiện nghi cho đối phÆ°Æ¡ng. Äúng chứ? Vì vậy ta chợt nảy ý thế này, những Ä‘á» xuất vừa rồi Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên ta và ngÆ°Æ¡i, ai bại phải tuân thủ và đó là sá»± thoái ẩn đối vá»›i võ lâm. Riêng giữa hai chúng ta vá»›i nhau, hãy nói thẳng thế này, ta dù bại, dù tá»± ẩn thoái nhÆ°ng vị tất ngÆ°Æ¡i cam tâm chịu buông tha, vậy tại sao giữa hai ta không có thêm má»™t Ä‘á» xuất nữa, là tiếp tục đối đầu nhau cho đến khi hoặc ta và ngÆ°Æ¡i có má»™t lá»i giao phó minh bạch vá»›i những gì đã gây ra cho đối phÆ°Æ¡ng? NgÆ°Æ¡i nghÄ© sao?
TÆ° Không VÅ© sững sá»:
- à ám chỉ giữa ta và ngươi từng đã có tử thù, chỉ khi đối phương chết mới kết thúc?
DÆ°Æ¡ng Thế Tôn lại lá»™t bá» diện mạo, để lá»™ nụ cÆ°á»i lạnh:
- Ta luôn cảm kích những gì ngÆ°Æ¡i đã hết lòng trao ban và để đáp tạ, kỳ thá»±c ta đâu còn cách nào khác ngoài việc bằng má»i giá phải hoàn lại ngÆ°Æ¡i cho bằng hết. Hãy nhá»› cho rõ, đó chỉ là việc giữa ta và ngÆ°Æ¡i. Äồng thá»i chỉ vì muốn đáp tạ đại ân sâu dày của TÆ° Không VÅ© ngÆ°Æ¡i mà DÆ°Æ¡ng Thế Tôn má»›i đủ đởm lược tái xuất giang hồ lần này. NhÆ°ng thôi, ta đã nói quá nhiá»u, thật không muốn để phí thêm thá»i gian quý báu của ngÆ°Æ¡i. Bắt đầu Ä‘i, nếu ngÆ°Æ¡i không hối hận vì đã dám xuất đầu lá»™ diện trÆ°á»›c khi ta tìm thấy ngÆ°Æ¡i.
Bệnh Cái càng nghe càng tỠvẻ trầm tư lạ, sau cùng thì nôn nao, chợt ra hiệu cho đệ tử Cái bang cứ lặng lẽ giúp lui, mang theo cả sáu nhân vật thây ma cho đến lúc này vẫn nằm yên bất động
Äào Cẩm SÆ¡n cÅ©ng day dứt không yên, hết nhìn Triển Hoành lại nhìn Tôn Nhân Phụng, nhÆ°ng sau đó lại Ä‘i đến gần và thì thầm cùng Bệnh Cái bàn tán.
Tôn Nhân Phụng không phát hiện những diá»…n biến quá lặng lẽ đó. Nàng cứ Ä‘au đáu nhìn vào cục diện, nÆ¡i sắp xảy ra má»™t trận đấu không tưởng giữa má»™t DÆ°Æ¡ng Thế Tôn ai cÅ©ng biết có bản lãnh quán tuyệt nhân trần và vá»›i má»™t TÆ° Không VÅ© dù chỉ là thân phận má»™t chưởng môn nhÆ° bao chưởng môn khác nhÆ°ng lại ngang nhiên mong được cùng DÆ°Æ¡ng Thế Tôn công bằng quyết đấu, vô tình tá»± bá»™c lá»™ thân thủ ắt hẳn hãy còn nhiá»u tuyệt kỹ kỳ chiêu lâu nay đã không ai nhận biết.
Triển Hoành tự đến gần nàng:
- Chưởng môn Côn Luân phái quá tự phụ, nếu không muốn nói là tự chuốc hoạ vào thân. Tôn bảo chủ có nhận thấy như thế chăng?
Tôn Nhân Phụng tuy đáp nhÆ°ng mắt không rá»i khá»i cục diện đã có dấu hiệu sắp xảy ra trận giao phong vô tiá»n khoáng hậu:
- Giữa há» có những ẩn tình chỉ há» hiểu. Và vì hiểu nên TÆ° Không VÅ© chưởng môn má»™t khi có thái Ä‘á»™ được xem là tá»± phụ này ắt cÅ©ng đã tá»± lượng sức đồng thá»i tin vào kết cục tất thắng. à tiểu nữ muốn nói vị tất đây là hành vi tá»± chuốc hoạ vào thân của TÆ° Không chưởng môn.
Triển Hoành chợt lào thào:
- Äánh rồi. Äể xem sá»± việc có nhÆ° Tôn bảo chủ suy luận hay không.
Sắc diện Tôn Nhân Phụng vụt tái nhợt vì phát hiện tuy DÆ°Æ¡ng Thế Tôn và TÆ° Không VÅ© cùng lao ập vào nhau nhÆ° đôi mãnh hổ quyết sinh tá»­ để tranh giành lãnh địa. NhÆ°ng nếu DÆ°Æ¡ng Thế Tôn xuất thủ ngay khi đã lao đến đúng tầm thì TÆ° Không VÅ© không những cố ý chậm xuất thủ mà ở nét mặt còn bá»™c lá»™ má»™t khoé cÆ°á»i đầy đắc ý. Nàng bật kêu dù khẽ nhÆ°ng đầy thảng thốt:
- Ẩn tình chính là ở điểm này.
Cùng lúc đó loạt kình Nhu Phong Thập Bát Lá»™ gồm đủ mÆ°á»i tám kích do được DÆ°Æ¡ng Thế Tôn xuất thủ cá»±c nhanh nên bắt đầu liên tiếp phát thành loạt chấn kình vang dá»™i.
“Bung bung bung bung…â€
Và giữa loạt chấn kình liên hồi kì trận đó bỗng bất ngỠphát ra một tiếng chấn động âm âm duy nhất, âm sắc hoàn toàn khác với loạt chấn kình Nhu Phong Thập Bát Lộ đang diễn khai.
“Bục.â€
DÆ°Æ¡ng Thế Tôn khá»±ng lại, sau đó cứ lùi từng bÆ°á»›c, lùi từng bÆ°á»›c không thôi, đồng thá»i ở hai khoé miệng Ä‘ang mím chặt vẫn để rỉ ra hai dòng huyết nhá» không thể không nhận thấy.
TÆ° Không VÅ© vẫn bình an vô sá»± và bật cÆ°á»i ngạo nghá»…:
- Ngươi bại rồi, Dương Thế Tôn ngươi bại rồi. Ngươi tư cách gì đó mà xưng là thiên hạ đệ nhất nhân? Ha ha…
Dương Thế Tôn không nói tiếng nào. Và ai cũng biết, hễ mở miệng là Dương Thế Tôn ắt không thể nào tri trì được nữa, buộc phải thổ huyết thôi, vì thế dù muốn nói cũng không dám.
Sau khi đã có thể tự đứng yên, không bị lùi nữa, Dương Thế Tôn chợt xạ mắt nhìn duy nhất hai nhân vật, một là Bệnh Cái và một cuối cùng là Tôn Nhân Phụng.
Chạm ánh mắt nhìn này của DÆ°Æ¡ng Thế Tôn, cả Bệnh Cái lẫn Tôn Nhân Phụng Ä‘á»u rùng bắn khắp ngÆ°á»i. Chính lúc đó DÆ°Æ¡ng Thế Tôn bất thần tung ngÆ°á»i lao Ä‘i.
“Vút.â€
TÆ° Không VÅ© tuy vẫn cÆ°á»i nhÆ°ng cÅ©ng bất ngá» lao Ä‘i, may thay không phải lao Ä‘uổi theo DÆ°Æ¡ng Thế Tôn vì đó là hÆ°á»›ng hoàn toàn khác.
Bệnh Cái thấy vậy chợt cất giá»ng bá»—ng hóa thành khào khào khó nghe:
- Nhất định còn nhiá»u diá»…n biến khó lÆ°á»ng. Lui mau!
Bệnh Cái lui thì Äào Cẩm SÆ¡n cÅ©ng thất thần lủi mất.
Chỉ còn lại Tôn Nhân Phụng. Triển Hoành chợt lên tiếng:
- Tôn bảo chủ…
Giật mình choàng tỉnh, Tôn Nhân Phụng cũng lập tức lao đi:
- Xin lượng thứ, Triển chưởng môn, vì tiểu nữ chợt nhớ còn một việc khẩn cấp nên không thể lưu lại lâu hơn. Cáo biệt!
“Vút.â€
Tôn Nhân Phụng đi quá nhanh, quá vội khiến Triển Hoành chỉ còn biết ngơ ngẩn nhìn theo. Nhưng chỉ một thoáng sau, Triển Hoành chợt kinh nghi, vội lao đuổi theo Tôn Nhân Phụng:
- Tôn bảo chủ nhÆ° muốn chạy theo DÆ°Æ¡ng Thế Tôn? Äể làm gì? Dừng lại mau. Huống hồ Tôn bảo chủ còn má»™t Quách nhị thúc vẫn chÆ°a liệu phÆ°Æ¡ng giải cứu, Tôn bảo chủ quên rồi sao? Äừng Ä‘uổi theo nữa!
Khinh thân pháp của Triển Hoành thật thượng thừa. Dầu vậy càng đuổi theo thì Triển Hoành không còn nhìn thấy bóng dáng Tôn Nhân Phụng đâu nữa. Nhưng Triển Hoành vẫn không bỠcuộc, tiếp tục đuổi theo mãi.
Lúc bóng Triển Hoành đã đi thật xa,từ một tàng cây cao Tôn Nhân Phụng vội tụt xuống.
Và nhÆ° muốn lánh mặt Triển Hoành hÆ¡n là Ä‘uổi theo DÆ°Æ¡ng Thế Tôn, Tôn Nhân Phụng vụt đổi hÆ°á»›ng chạy không lao theo hÆ°á»›ng lúc nãy đã thấy DÆ°Æ¡ng Thế Tôn chạy nữa. Nàng chạy hẳn vá» phía tả đồng thá»i chạy thật nhanh.
Äược má»™t Ä‘á»—i Æ°á»›c chừng năm dặm, Tôn Nhân Phụng từ từ chậm lại.
Và nguyên do là từ phía trước bỗng vang trở lại tai nàng một thanh âm mệnh lệnh:
- Hắn đã đổi hÆ°á»›ng chạy sang phía này. Dá»±a theo dấu huyết tích không thể ai khác ngoài hắn thổ ra ắt hẳn đã bị ná»™i thÆ°Æ¡ng nghiêm trá»ng, quyết không đủ lá»±c chạy xa hÆ¡n. Hãy lùng sục khắp nÆ¡i cho kÄ©. Phen này không thể để hắn thoát. Tìm Ä‘i.
Tôn Nhân Phụng hết dám vá»ng Ä‘á»™ng, đành chầm chậm tiến Ä‘i tiếp tục.
Không bao lâu nàng phát hiện có bóng ngÆ°á»i lảng vảng sắp Ä‘i vá» phía nàng. Vá»™i vàng bế khí nằm phục ngÆ°á»i sát xuống, nấp sau má»™t lùm cây rậm.
Bóng ngÆ°á»i đó dù chỉ là lÆ°á»›t qua chá»— nàng Ä‘ang nấp nhÆ°ng tá»­ khí lÆ°u lại bá»—ng làm nàng bồn chồn nôn nao khó tả.
Nàng bàng hoàng, lẻn liếc nhìn theo bóng ngÆ°á»i đó mãi không thôi.
Và bất chợt có tiếng nói phát thật khẽ bên cạnh nàng:
- Gã vừa rồi chính là má»™t trong những Thập Nhân Can, mÆ°á»i ngÆ°á»i mất bảy còn ba. Tôn bảo chủ sao vẫn mạo hiểm lÆ°u lại, thay vì nên nhân lúc này bá» Ä‘i cho thật nhanh thì hÆ¡n?
Tôn Nhân Phụng đã xuýt nhảy nhổm nhưng vì kịp nhận ra thanh âm đó là quen nên chỉ hoảng hồn nhìn lại:
- Triển chưởng môn vẫn theo kịp tiểu nữ?
Triển Hoành gượng cÆ°á»i:
- Tôn bảo chủ đã đổi hÆ°á»›ng? Triển má»— vì quá lo,sau khi phát hiện có lẽ đã chạy nhầm đành quay lại và chá»n bừa hÆ°á»›ng này. CÅ©ng may vừa kịp thấy Tôn bảo chủ phục ngÆ°á»i nấp ở đây, Triển má»— thật đáng trách vì vừa khiến Tôn bảo chủ má»™t phen hoảng sợ.
Nàng cÅ©ng gượng cÆ°á»i:
- Tiểu nữ cũng có lỗi vì cố tình không để Triển chưởng môn theo chân. Nhưng dầu sao, vì rốt cuộc Triển chưởng môn cũng đến, vậy nói đi, Triển chưởng môn có nhận định gì vỠcục diện này?
Triển Hoành từ chỗ ẩn mình bên cạnh Tôn Nhân Phụng cũng đưa mắt nhìn ra ngoài:
- TrÆ°á»›c mắt là má»™t thảo nguyên vá»›i phạm vi khá rá»™ng, trống trải nữa. Chỉ ở đầu bên kia má»›i xuất hiện má»™t khu rừng tiếp giáp mãi phía xa là má»™t dãy núi. Tống Thanh Äạt đã xuất hiện ở đây vá»›i nhiá»u thủ hạ Cá»­u U viện tháp tùng. Có phải Tôn bảo chủ hồ nghi, hoặc ở trong khu rừng hoặc ở tận dãy núi chính là nÆ¡i lão Tống Ä‘ang sinh cầm lệnh nhị thúc Quách Nguyên Bồng?
Tôn Nhân Phụng gật đầu có phần chậm, ắt là do còn đang đắn đo:
- Tiểu nữ cÅ©ng Ä‘oán nhÆ° thế cho dù không hoàn toàn tin hẳn. Chỉ vì gặp lão Tống ở đây là quá ngẫu nhiên nên má»i bất ngá» Ä‘á»u có thể xảy ra. Và má»™t trong những bất ngỠđó là Lão Tống Ä‘ang có ý tìm ngÆ°á»i, không phải chỉ hiện diện chỉ để giữ ngÆ°á»i, giữ Quách nhị thúc của tỉểu nữ nhÆ° Triển chưởng môn vừa suy Ä‘oán.
Triển Hoành ngạc nhiên:
- Không lẽ là tìm kiếm lại Quách lệnh thúc nhỠmay mắn đã tự thoát đi?
Tôn Nhân Phụng lắc đầu:
- Nhị thúc bản lãnh kém, chuyện tá»± thoát Ä‘i là Ä‘iá»u khó có.Và dù có vị tất thân thủ nhÆ° nhị thúc đủ khiến lão Tống lao sÆ° Ä‘á»™ng chúng và huy Ä‘á»™ng nhiá»u nhân mã truy tìm nhÆ° thế này. Huống hồ chỉ má»›i đây tiểu nữ vô tình nghe lão bảo kẻ lão Ä‘ang ra lệnh tìm đã bị ná»™i thÆ°Æ¡ng nghiêm trá»ng, đã đổi hÆ°á»›ng chạy vá» phía này và đã lÆ°u lại nhiá»u dấu tích do bị thổ huyết. Lão tìm ai nếu không phải là DÆ°Æ¡ng Thế Tôn vá»›i lá»±c lượng truy tìm còn có cả ba nhân vật còn sót lại của Thập Nhân Can do Cổ Linh liên minh tam viện đào luyện?
Triển Hoành vỡ lẽ:
- Theo má»i lập luận vừa nghe, quả nhiên Triển má»— đành tin Cá»­u U vì muốn báo thù cho Cổ Linh bảo nên Ä‘ang sục tìm DÆ°Æ¡ng Thế Tôn. Sá»± việc cho thấy đúng là nghiêm trá»ng, vậy Tôn bảo chủ có ý gì để cứ lÆ°u lại thay vì lẽ ra phải lẻn bá» Ä‘i?
Lần này thì Tôn Nhân Phụng lại tá» ra chậm đáp lá»i.Bằng chứng là nàng mấp máy đôi môi má»™t lúc má»›i có thể phát ra câu đáp:
- Lẻn bá» Ä‘i đúng là Ä‘iá»u nên làm. Tuy nhiên, vì Triển chưởng môn vừa gợi ra má»™t nhận định, cÅ©ng có thể Quách nhị thúc Ä‘ang bị lão Tống giam giữ gần đây, nên ý tiểu nữ là…
Chợt nàng im miệng.
Triển Hoành cÅ©ng phục ngÆ°á»i nằm xuống sát hÆ¡n.Vừa lúc đó có tiếng Tống Thanh Äạt ra nôn nóng ra lệnh:
- Phân làm hai. Chia nhau tìm bắt đầu từ hai bên bìa rừng. Thật không tin DÆ°Æ¡ng Thế Tôn có tài Ä‘á»™n thổ, Ä‘ang chao đảo chạy giữa thảo nguyên lại Ä‘á»™t nhiên biến mất. Tìm Ä‘i, nếu không phát hiện thấy gì khả nghi thì cứ phóng há»a thiêu huá»· cả khu rừng lẫn vùng thảo nguyên này. Hừ!
Triển Hoành thì thào:
- Quả nhiên nhân vật bị truy tìm là Dương Thế Tôn. Vậy ý Tôn bảo chủ là muốn nhân cơ hội này tìm tung tích khắp khu rừng, kể cả dãy núi kỠđó?
Tôn Nhân Phụng chợt thì thào đỠxuất:
- Äiá»u đó tuy mạo hiểm nhÆ°ng tiểu nữ không thể không mạo hiểm. Hiá»m ná»—i là cần vượt qua cả má»™t vùng thảo nguyên trống trải má»›i có thể Ä‘á»™t nhập khu rừng. Chẳng hay Triển chưởng môn có thể giúp tiểu nữ hiến má»™t kế nào đó?
Triển Hoành quả thông tụê:
- Chỉ có mỗi một cách là dương đông kích tây. Tôn bảo chủ nhất quyết phải mạo hiểm sao?
Tôn Nhân Phụng đặt má»™t tay má»m mại lên cánh tay gân guốc của Triển Hoành:
- Tuy không phải là gia thân nhưng vì nhị thúc, tiểu nữ quyết không ngại hi sinh tính mạng. Mong được Triển chưởng môn thành toàn, giúp tiểu nữ toại ý.
Triển Hoành thừ ngÆ°á»i mất má»™t lúc khá lâu,sau má»›i thở dài bảo:
- Tôn bảo chủ định xuất phát từ chỗ này?
Nàng lắc đầu vẫn để nguyên cánh tay ở vị trí vừa khiến cho Triển Hoành thừ ngÆ°á»i:
- Xuất phát từ chá»— này dù chạy băng vào khu rừng là khá gần nhÆ°ng nhÆ° vậy thì quá lá»™ liá»…u. Nếu được, xin Triển chưởng môn cứ phục ở đây, sau đó tùy nghi gây kinh Ä‘á»™ng, dẫn dụ địch dồn Ä‘uổi vá» phía này, nhân đó tiểu nữ sẽ men theo phía tả, lợi dụng nhiá»u chá»— tÆ°Æ¡ng đối khuất lấp để thuận tiện Ä‘á»™t nhập khu rừng hÆ¡n. Thấy sao?
Triển Hoành nhìn vá» phía bên tả theo lá»i Tôn Nhân Phụng vừa nêu ý:
- Triển mỗ phải chỠbao lâu mới bắt đầu gây nào loạn? Nửa khắc có đủ chăng?
Tôn Nhân Phụng nhẩm tính:
- Tiểu nữ còn phải lẻn đi một đỗi xa mới có thể xuất phát. Nếu được một khắc thì tốt nhất.
Không chá» Triển Hoành đáp lá»i, Tôn Nhân Phụng Ä‘á»™t ngá»™t dịch chuyển bàn tay xuống đến tận ngón tay từng bị Triển Hoành tá»± phế bá». Nàng há»i má»™t cách quan tâm:
- Triển chưởng môn vẫn còn đau?
Triển Hoành cứ thở ra nhè nhẹ:
- Äược Tôn bảo chủ quan tâm há»i đến, Triển má»— phần nào cÅ©ng không cảm thấy Ä‘au. Äược rồi, Tôn bảo chủ cứ Ä‘i Ä‘i, đúng má»™t khắc nữa, Triển má»— tá»± có cách dẫn dụ địch nhân chạy dồn cả vá» phía này.
Tôn Nhân Phụng chớp nhẹ đôi mắt phụng:
- Sẽ rất nguy hiểm, mong Triển chưởng môn cố tá»± bảo trá»ng. Vì nếu có bá» gì, tiểu nữ sẽ… Tạm biệt. Hi vá»ng chúng ta còn nhiá»u dịp gặp lại.
Nàng len lén bỠđi và thừa biết Triển Hoành thế nào cũng bồi hồi nhìn theo.
NhÆ°ng do việc giải thoát cho Quách nhị thúc là trá»ng, nàng dồn má»i chú tâm vào việc di chuyển sao cho không bị thủ hạ Cá»­u U viện phát hiện. Vì thế nàng luôn men theo từng chá»— thật khuất, lúc Ä‘i lúc dừng, lúc biến mất lúc xuất hiện, sau cùng là biến mất hẳn.
Triển Hoành nhìn mãi theo và quyết giữ lá»i hứa, phải chỠđủ má»™t khắc.
Trong khi đó, kì thá»±c Ä‘i chÆ°a được quãng thá»i gian chÆ°a được má»™t phần tÆ° khắc, Tôn Nhân Phụng đã dừng lại nên đối vá»›i bất kì ai quan tâm Ä‘á»u nghÄ© là nàng tạm biến mất để sau đó di chuyển tiếp cho đủ số thá»i gian má»™t khắc.
Nàng dừng lại vì đã phát hiện ngÆ°á»i cần tìm. Sau má»™t thoáng lặng ngÆ°á»i để ngắm nhìn nhân vật đó, nàng chợt tá» ra nhanh nhẹn khác thÆ°á»ng, bằng cách bắt đầu thu nhặt các cành cây có khô có tÆ°Æ¡i, nào là những hòn đá bị bao nhiêu ngÆ°á»i qua lại dù có nhìn thấy cÅ©ng mặc tình bá» lăn lóc. Sau đó nàng cắm ở chá»— này má»™t cành cây, đặt ở chá»— kia má»™t hòn đã cho đến kì trận thá»±c hiện thật xong thật hoàn mÄ©.
Chỉ khi đó nàng má»›i tiến đến thật gần nhân vật ná».
Thá»i gian Æ°á»›c hẹn vá»›i Triển Hoành vì chÆ°a đủ má»™t khắc nên Tôn Nhân Phụng chỉ dám khe khẽ gá»i nhân vật ná»:
- Dương các hạ! Dương Cần!
Nhân vật được nàng gá»i dù Ä‘ang lừ đừ ngồi theo tÆ° thế toạ công, ná»­a mê ná»­a tỉnh, vẫn kịp thá»i mở bừng hai mắt để lá»™ ná»—i thất kinh nhÆ°ng liá»n sau đó thở hắt má»™t hÆ¡i dài nhẹ nhõm:
- Ừ…
Chỉ vá»n vẹn má»™t tiếng nhÆ° thế là nhân vật che kín diện mạo ná» liá»n từ từ gục xuống, nghẹo ngang khiến Tôn Nhân Phụng dù muốn Ä‘Æ°a tay ra đỡ cÅ©ng không kịp.
Nàng chồm đến tuy chậm nhưng may mắn lại kịp nghe nhân vật nỠnói nửa tỉnh nửa mê:
- Chúng có sẵn mÆ°u đồ, quyết tận diệt DÆ°Æ¡ng Thế Tôn ta. Phiá»n Tôn bảo chủ giúp ta… giúp ta lập hoàn chỉnh trận đồ phản cá»­u cung… hãy giúp… ta… Ä‘a… tạ…
Không chần chừ gì nữa, nàng vÆ°Æ¡n tay lá»™t phăng mảnh khăn che diện mạo của nhân vật ná».
Vẫn là một khuôn mặt nứt nẻ lở loét.
Nàng nhắm mắt lại, không dám nhìn. Tuy vậy, từ hai khoé mắt nàng cứ trào ra hai dòng lệ thương tâm.
Một khắc đã điểm.
Xung quanh nàng chợt vang lên nhiá»u huyên náo, càng lúc càng lá»›n. NhÆ°ng thật lạ những tiếng huyên náo cứ tản xa dần.
Tiếng huyên náo làm nàng chợt tỉnh cÆ¡n má»™ng mị. Nàng đứng lên, tá»± Ä‘i loanh quanh, miệng cắn ngón tay ra chiá»u ngẫm nghÄ©.
Tiếp đó, vá»›i thái Ä‘á»™ dứt khoát, Tôn Nhân Phụng khẩn trÆ°Æ¡ng sắp đặt lại thế trận, chính là bằng những cành cây nàng đã cắm đã dịch dá»i.
Khi hoàn thành, nàng quay lại vá»›i DÆ°Æ¡ng Thế Tôn, dá»±ng cho ngồi dậy theo thế đối diện vá»›i nàng, từ đó nàng sắp đặt sao cho bốn bàn tay của song phÆ°Æ¡ng áp vào nhau. Nàng truyá»n lá»±c cho DÆ°Æ¡ng Thế Tôn.
Äược truyá»n lá»±c, DÆ°Æ¡ng Thế Tôn từ từ hé mở dần đôi mắt Ä‘ang lá» Ä‘á».
Và khi nhận ra nàng, Dương Thế Tôn toan thu tay vỠchợt nghe nàng quát:
- Nếu cần, mau thổ huyết ra, đừng miễn cưỡng nữa. Thổ huyết mau!
Dương Thế Tôn lập tức quay ngoặt đầu sang một bên.
“Ọe.â€
Nhưng dù nhanh một vài ngụm huyết phun bắn vào y phục nàng.
Ãy náy, DÆ°Æ¡ng Thế Tôn quay lại nhìn Tôn Nhân Phụng và lào thào:
- Ta đã làm bẩn y phục của tiểu liễu đầu ngươi.
Nàng vụt trái tay thật mạnh.
“Chát.â€
Khuôn mặt nứt nẻ và lở loét của Dương Thế Tôn lập tức bật máu. Dù thế Tôn Nhân Phụng vẫn nghiến răng để bật ra tiếng rít phẫn uất:
- NgÆ°Æ¡i bất quá niên ká»· chỉ bằng ta. TÆ° cách gì mà ngÆ°Æ¡i gá»i ta là tiểu liá»…u đầu?
DÆ°Æ¡ng Thế Tôn bàng hoàng dù Ä‘ang kiệt lá»±c vẫn cÆ°á»i lạt:
- NgÆ°Æ¡i đánh ta? Äánh hay đấy. Có phải đấy là cách đáp tạ ta đã thay phụ thân ngÆ°Æ¡i, Ä‘Æ°a ngÆ°Æ¡i vào bí Ä‘á»™ng để dùng sở há»c đắc thủ đánh vào mặt ta?
Nàng vụt trái tay một lần nữa:
- Ngươi là Dương Cần. Ta đánh ngươi vì ngươi dám ngạo mạn, tự xem là trưởng bối của ta.
“Chát.â€
Dương Thế Tôn trợn mắt:
- Nói nhảm. Ta là Dương Thế Tôn, là Dương Thế Tôn nhớ chưa?
Nàng toan vụt trái tay lần thứ ba nhÆ°ng lần này, tay nàng chợt thõng xuống, sau đó Ä‘Æ°a lên mặt tá»± che dấu vài giá»t lệ trá»±c rÆ¡i:
- Diện mạo ngÆ°Æ¡i… diện mạo ngÆ°Æ¡i vì sao ra nông ná»—i này? Ta biết DÆ°Æ¡ng Cần ngÆ°Æ¡i có diện mạo anh tuấn, có phải chỉ vì cứu mạng Äào Cẩm SÆ¡n chưởng môn, chính há»a dược phát nổ đã gây tổn thÆ°Æ¡ng cho ngÆ°Æ¡i nhÆ° thế này, giống nhÆ° lần ngÆ°Æ¡i đã cùng ta thoát chết vì Cổ Linh bảo hai năm trÆ°á»›c? Có phải nhÆ° thế chăng, DÆ°Æ¡ng Cần?
Nhìn nàng khóc, Dương Thế Tôn không chút thương tâm, trái lại còn ung dung đảo mắt nhìn quanh và gật gù:
- Không phải phản Cá»­u Cung mà là trận NgÅ© Hành Sinh Khắc? Thảo nào ta không còn nghe bất kỳ tiếng Ä‘á»™ng nào từ bên ngoài vá»ng vào. Äiá»u này dù có lợi cho ngÆ°Æ¡i tha hồ lá»›n tiếng nhÆ°ng vì không thể biết trÆ°á»›c diá»…n biến phát sinh nên vô cùng bất lợi. Äổi lại Ä‘i. Hoặc ngÆ°Æ¡i muốn Ä‘i đâu tùy ý, nhÆ°ng trÆ°á»›c đó phải đổi gián trận thành trá»±c trận cho ta. Hãy mau đổi Ä‘i.
Nàng gạt lệ:
- Ngươi khăng khăng không thừa nhận ngươi là Dương Cần?
DÆ°Æ¡ng Thế Tôn vụt nghiêng ngÆ°á»i thổ huyết má»™t lần nữa:
- Ta là DÆ°Æ¡ng Thế Tôn, oẹ… ngÆ°Æ¡i đừng miá»…n cưỡng ta nhận má»™t Ä‘iá»u không há» có. Äi Ä‘i. Mau Ä‘i Ä‘i.
Tôn Nhân Phụng đứng bật lên.
Nhưng sau một lúc đi quanh quẩn, nàng vẫn quay lại:
- Rồi đó, ngươi muốn đổi, ta đã đổi.
Dương Thế Tôn lại đảo mắt nhìn quanh:
- Chúng đã bỠđi? Sao vậy? Còn ngươi, sao chưa bỠđi? Quanh quẩn bên ta làm gì?
Tôn Nhân Phụng bỗng tái mặt.
Vừa lúc đó ở xa xa có tiếng ngÆ°á»i vá»ng vào dù mÆ¡ hồ nhÆ°ng vẫn nghe khá rõ:
- Không phát hiện bất kì ai Æ°? Lạ thật. Phóng há»a Ä‘i. Äấy là ả tá»± tìm chết đâu thể trách ta Ä‘á»™c ác. Mau cho lệnh phóng há»a.
Nàng rùng mình, nhìn tận mặt Dương Thế Tôn:
- Thanh âm giá»ng nói của Triển Hoành?
DÆ°Æ¡ng Thế Tôn cÆ°á»i lạt:
- Thế thì sao? Lấy làm lạ vì ý muốn há»a thiêu cả ngÆ°Æ¡i lẫn ta Æ°? Phàm vẫn thế, lòng đố kỵ khiến bất luận ai cÅ©ng dám thá»±c hiện những Ä‘iá»u mà lẽ ra không bao giá» dám thá»±c hiện. NgÆ°Æ¡i nên tá»± lo thân ngÆ°Æ¡i. Chạy Ä‘i trÆ°á»›c khi lá»­a lan tá»›i, dù là trận đồ cÅ©ng bị thiêu. Ta cÅ©ng chạy thôi. Vì ta vẫn chÆ°a muốn chết trÆ°á»›c khi có những phó giao thật minh bạch vá»›i kẻ giả nhân giả nghÄ©a TÆ° Không VÅ©.
Toan đứng lên. Dương Thế Tôn vì kiệt lực nên khuỵu trở lại.
Tôn Nhân Phụng hậm hực đưa tay đỡ Dương Thế Tôn đứng lên:
- Ta chÆ°a thấy ai cố chấp và nhất là quá ngạo mạn nhÆ° DÆ°Æ¡ng Cần ngÆ°Æ¡i. Äược rồi chạy thì chạy, nhÆ°ng hãy cho phép tiểu nữ Ä‘Æ°a tiá»n bối cùng chạy, được chứ? Gá»i ngÆ°Æ¡i là tiá»n bối thì không xua Ä‘uổi ta nữa chứ? Hừ!
Nhưng vừa toan kéo Dương Thế Tôn chạy, Tôn Nhân Phụng vụt tái mặt dừng lại và cứ nhìn chằm chằm vào tay Dương Thế Tôn vừa được nàng nắm vào định đưa đi:
- Tay ngÆ°Æ¡i cÅ©ng bị há»a dược làm cho cháy phá»ng? Sao lại thế nếu quả thật ngÆ°Æ¡i có tấm thân Ä‘ao thÆ°Æ¡ng bất nhập? Hay ngÆ°Æ¡i không là DÆ°Æ¡ng Cần? Vì DÆ°Æ¡ng Cần quyết không thể nào để toàn thân bị phá»ng lá»­a?
Dương Thế Tôn chực lảo đảo:
- Thế ai bảo ta là Dương Cần? Dương Cần của ngươi ắt chết rồi. Vì thương tâm nên ngươi mới ngộ nhận hoặc cố tình nhận càn như thế ư? Dương Cần chết rồi… chỉ còn lại… còn lại… Dương Thế Tôn thôi… hự!
Dương Thế Tôn hôn mê.
NhÆ°ng Ä‘iá»u đó không làm Tôn Nhân Phụng hoảng, trái lại nàng càng thêm quyết Ä‘oán, lập tức tiến hành việc mà nàng cho là cần phải tiến hành.
Tài sản của dth_abcd

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
lia lavienche, òåëåôîííûé


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™