Ghi chú đến thành viên
Go Back   4vn.eu > Truyện dịch - 4vn.eu >

Tàng Thư Lâu

> Truyện dịch - Hoàn Thành
> Truyện Tiên hiệp đã hoàn thành
Ðề tài đã khoá
 
Ðiều Chỉnh
  #56  
Old 07-06-2008, 11:40 AM
kiet1991's Avatar
kiet1991 kiet1991 is offline
Sơ Cấp Học Đồ
Huyết Hoả Kỳ Lân
 
Tham gia: Mar 2008
Đến từ: UNDERWORLD
Bài gởi: 1,398
Thời gian online: 3 giờ 54 phút 12 giây
Xu: 0
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
Quyển 3: Bạch Phát Chiến Cuồng
Chương 10: Sinh tử chi gian


Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân
Dịch thuật: cdt
Nguồn: Tàng Thư Viện


Thời khắc xông vào chiến trường, Nhạc Phàm đột nhiên nhớ tới câu nói của Lệ Vân: "Trên chiến trường, có địch thì không có ta. Chém giết sinh tử, mạng là do trời". Có thể thực sự như thế không? Nhạc Phàm không khỏi tự hỏi bản thân.

Giữa chiến trường, Nhạc Phàm trong lòng có chút khó khăn, hắn chỉ dám ngăn cản trước mặt, hai bên thì tránh né. Mặc dù nắm chặt song đao trong tay nhưng hắn vẫn chưa hề xuất thủ giết một ai.

Vừa tránh một đao, một đao khác lại đến... Đối mặt với rất nhiều địch nhân xung quanh, cước bộ của Nhạc Phàm càng trở nên nặng nề.

"Thiên địa vạn vật đều có thể chém giết!" Có lẽ sát khí trên chiến trường đã ngấm vào người Nhạc Phàm, có lẽ chỉ là một điều ngoài ý muốn. Trong khoảnh khắc hắn chuyển thân, thanh đao trong tay tự nhiên vung lên, rồi tùy ý chém ra, tiếp theo là một tên tiểu tốt ngã xuống giữa vũng máu.

Nhìn thấy máu từ người đó, Nhạc Phàm chấn động. "Ta đã giết người!" Thời khắc này mọi sự xung quanh chợt như dừng hẳn lại, hắn có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đập mạnh, rất rõ ràng, và rất trầm trọng.

Giữa trời đất tựa như chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của bản thân, Nhạc Phàm đột nhiên cảm thấy cực kì sợ hãi. Sự yên tĩnh như thế phảng phất như bóng tối che phủ bản thân, không ngừng nuốt chửng từng điểm sáng trong tâm hồn hắn... Cuối cùng chỉ còn lại một sự trống rỗng vô tận...

Giết người dù sao cũng không phải là chuyện vui sướng gì, không có ai trời sinh ra mà thích giết chóc ả. Cho nên mọi người sau khi giết người thường xuất hiện tình trạng mê muội, thậm chí tinh thần bị băng hoại.

Tình huống của Nhạc Phàm lúc này thập phần nguy hiểm. Nếu hắn không thể thoát khỏi bóng tối đó, hắn sẽ bị trói buộc giữa sinh tử, tinh thần bị hủy hoại, trở thành một cái xác không hồn, vĩnh viễn chìm ngập trong địa ngục giết chóc.

Nhưng Nhạc Phàm dù sao cũng không phải là người thường, hắn có tinh thần lực cường đại và một tâm hồn cương nghị, sao có thể dễ dàng đánh mất bản thân. Còn nữa, hắn đã sớm cảm ngộ đến Thiên Đạo Chi Cảnh khiến tâm linh đã sớm siêu thoát khỏi chuyện sinh tử. Chỉ vì Nhạc Phàm chưa từng giết người cho nên mới nhất thời hoang mang hoảng loạn. Chỉ trong chốc lát, bóng tối trong tâm hồn hắn đã biến mất...

"Thương tùng chi hạ tọa quan thiên, vong tẫn thế gian thiên bách niên!" Trong thời khắc giác ngộ sinh tử khiến Nhạc Phàm phảng phất như nhớ lại những ngày bồi bạn với cây thương tùng. Mặc dù cô độc, nhưng trong lòng là một sự yên lặng sáng suốt, quên mất sinh tử, quên cả trời đất, tựa như chỉ có bản thân là tồn tại...

Cứ như thế một hồi lâu, thời gian như đã dừng hẳn lại. Hồi tỉnh lại, Nhạc Phàm đột nhiên phát hiện, tiểu tốt vẫn nằm yên trong vũng máu, còn xung quanh vẫn không ngừng chém giết. Lúc này hắn hoàn toàn tỉnh ngộ, minh bạch mọi chuyện phát sinh vừa rồi, kì thật là chỉ có bản thân hắn tự cảm thấy mà thôi...

Trải qua một cuộc thử thách giết chóc, nội tâm Nhạc Phàm đã trở nên vững như bàn thạch. Đối với sinh tử, xem ra hắn đã thấu triệt. Đối với giết người, trong lòng hắn lúc này cũng không còn cố kị nữa.

"Thiên địa vạn vật đều có thể giết, bởi vì "phải giết"! Kẻ giết người rồi cũng bị giết, trong lòng vô tội cũng vô phạt. Ta tịnh không có gì sai, cũng hà tất phải cố kị... Có lẽ thế gian cũng không có gì khác biệt!"

Sau khi tường tận, Nhạc Phàm khí thế liền trở nên phấn chấn, nắm chặt đao trong tay, mạnh mẽ vung lên, quát một tiếng lớn: "Giết!"

Nhạc Phàm không hề lo sợ, hắn giống như một câu hồn sứ giả dưới địa ngục, không ngừng chỉ dẫn con đường vong linh cho địch nhân. Hắn tinh thông huyệt vị, mỗi đao đều chém vào chỗ yếu hại của địch nhân. Cứ một đao lại lấy đi một mạng người, đơn giản nhưng trực tiếp...

Chính lúc Nhạc Phàm đang chìm ngập trong giết chóc, một đợt khí hung bạo đột nhiên ập đến, trực tiếp đập vào não bộ hắn, chiếm lấy tinh thần hắn, cứ dần dần từng bước xâm lấn tinh thần lực của hắn.

"Chuyện này là sao vậy?" Nhạc Phàm cảm thấy chấn động, lập tức khống chế tinh thần lực bản thân tiến hành phản kích. Nhưng trong chiến trận không cho phép nửa phần sơ suất, bất đắc dĩ Nhạc Phàm chỉ có thể nhất tâm lưỡng dụng, vừa ngăn chặn địch nhân công kích vừa chống đỡ cỗ hung khí đó xâm nhập.

Tinh thần lực vốn không phải là vật chất thực, cũng không có một chút lực công kích nào, chỉ là một loại năng lượng mà thôi. Cho nên mặc kệ Nhạc Phàm có phản kháng ra sao thì cũng không chống nổi sự xâm nhập của cỗ hung khí đó. Hắn quá kinh hãi, thầm suy đoán: "Chẳng lẽ đó chính là sát khí?"

Cỗ hung khí bạo ngược này chính là sát khí. Chỉ có điều bình thường sát khí tự nhiên tản mác, mà cỗ sát khí này quả thật ngưng tụ rất nhiều. Chiến trường đúng là một vùng đất hung ác, mỗi người chết đều sinh ra một tia oán khí. Bao nhiêu năm rồi, nơi này có vô số chiến sĩ ngã xuống, oán khí của bọn họ trải qua những cuộc thử thách và đồng hóa, sớm trở thành một cỗ sát khí thật mạnh mẽ.

Do sát khí cũng là một loại năng lượng trong trời đất, hơn nữa sức mạnh thôn phệ cũng rất cường đại, tất cả tinh thần lực cường đại của Nhạc Phàm chỉ là miếng mồi ngon cho nó mà thôi. Chỉ chốc lát, tinh thần lực của Nhạc Phàm bị nó thôn phệ quá nửa. Hắn chỉ thấy ngày càng mê man, cả thế giới tựa như rơi vào ngày tận thế, trời đất mù mịt khắp nơi là tử khí.

"Chẳng lẽ ta đã chết?" Nhạc Phàm tựa như nghe thấy mùi vị cái chết đang đến gần...

Ngay khi Nhạc Phàm cơ hồ thấy tử thần đến gần, trên người hắn chợt lóe kim quang. Chiến trường lớn như thế, chém giết thảm liệt như thế tự nhiên không một ai chú ý, ngay cả bản thân hắn cũng không biết.

"Đắc thủ công phu thiết mặc nghi, nghi tâm nhược khởi tiện đồ mê. Hành hành trực thượng sơn đầu khứ, liễu mị hoa minh ngộ tự kì. Tác thiện như đăng bách xích can, hạ lai dung dịch thượng lai nan. Trực tu cần lực hành công quá, nhân thú kỉ hi yếu tế tham. Tấn tốc quang âm bất khả lưu, niên niên chích kiến thủy đông lưu. Bất tín thí bả thanh lăng chiếu, tích nhật chu nhan kim bạch đầu…… Phật thuyết ba la mật diệu kinh, tiền vô thiên cổ hậu vô kim. Chú thành nhân quỷ tề siêu độ, công đức như thiên mạc bỉ luân……” Trong đầu Nhạc Phàm đột nhiên xuất hiện đoạn văn tự trong Kim Cương Kinh, nó không ngừng hiện lên trong đầu hắn.

Trong nháy mắt, tinh thần Nhạc Phàm đã khôi phục lại. Nhớ lại tình hình vửa rồi, cả người hắn đổ mồ hôi lạnh, trong lòng căm hận nói: "Đã không thể ngăn cản được ta, vậy ta sẽ tiêu diệt ngươi luôn!"

"Tâm nhược thủy, động nhi bất kinh, chỉ vu bình tĩnh; mệnh bách niên, bất thụ ngoại vật chi ki bán, tâm vu thiên địa, hà cầu trường sanh……” “……Phật thuyết ba la mật diệu kinh, tiền vô thiên cổ hậu vô kim. Chú thành nhân quỷ tề siêu độ, công đức như thiên mạc bỉ luân……”

Lúc này, Nhạc Phàm nhắm mắt lại, thầm niệm Thanh Tâm Quyết trong Dưỡng Tâm Kinh để ổn định tâm thần, rồi lại mặc niệm Phật ngữ trong Kim Cương Kinh để áp chế cỗ sát khí hung bạo đó.

Mặc dù hắn nhắm mắt nhưng vẫn biết rõ tình huống xung quanh. Hai tay như đang diễn luyện đao pháp, không ngừng vung lên ngăn cản công kích của địch nhân, những chiêu này đúng là đao pháp ngăn chặn tên bắn lần trước.

Phật kinh vốn dĩ khắc chế hầu hết các loại tà vật, đối phó với sát khí hung ác này tự nhiên hiệu quả phi thường. Nhạc Phàm cứ niệm như thế, cỗ sát khí liền bị áp chế lại.

Nhạc Phàm thấy thế liền vui mừng, đang muốn ra tay tiêu diệt. Cỗ sát khí như cảm giác được nguy hiểm, bắt đầu không ngừng rung động, rồi nhanh chóng tản ra tứ phía, từ từ dung nhập vào tinh thần lực của Nhạc Phàm... Mặc kệ Nhạc Phàm có tụng niệm Phật kinh như thế nào cũng không thể khống chế được.

Biến hóa đột ngột như thế khiến Nhạc Phàm sửng sốt, thanh đao trong tay chợt dừng lại. "Xoẹt!" một lưỡi đao đã chém vào tay hắn.

Một cơn đau đớn khiến Nhạc Phàm tỉnh lại, do đó hắn vừa tránh né vừa thu liễm tinh thần. Nhưng khi hắn vừa mặc niệm Phật kinh lại thì phát hiện tinh thần lực của bản thân ngoại trừ việc mạnh hơn trước đây thì không thấy có gì khác lạ, mà lại cảm thấy sự sung mãn chưa từng có bao giờ.

Lúc này, Nhạc Phàm tựa như sức mạnh toàn thân bộc phát, cảm giác vô cùng sảng khoái. "Hát..." Một tiếng quát lớn, toàn thân hắn đều ngập chìm vào chiến đấu. Và hắn cũng không phát hiện ra đôi mắt của bản thân đã trở nên đỏ như máu...
__________________
Tài sản của kiet1991

Chữ ký của kiet1991
[B][COLOR="Blue"][SIZE="4"]5 triết ný sống[/SIZE][/COLOR][/B]
[SHADOW][/SHADOW]
1- Trong mỗi chúng ta đều có một thiên tài đang ngủ, chỉ có điều càng ngày anh ta ngủ càng say.
2- Ở dơ không phải là một điều tội lỗi, mà là một phong cách sống.
3- Có hai điều thật khó lý giải, là bụi từ đâu ra và tiền biến đi đâu?

4- Nhìn lên không bằng ai, nhìn xuống không còn ai... mới sợ.
5-[SPOILER][SPOILER][SPOILER][SPOILER][SPOILER][B][SIZE="4"][COLOR="Red"]cấm tò mò[/COLOR][/SIZE][/B][/SPOILER][/SPOILER][/SPOILER][/SPOILER][/SPOILER]



[B][COLOR="black"][COLOR="black"][COLOR="Red"]
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước[/COLOR][/COLOR][/COLOR][/B]

Last edited by kiet1991; 07-06-2008 at 11:45 AM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kiet1991
  #57  
Old 20-06-2008, 10:39 PM
songlong songlong is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 40
Thời gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 4
Thanked 11 Times in 4 Posts
Quyển 3: Bạch Phát Chiến Cuồng
Chương 11: Tinh thần lực dị biến


Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân
Dịch thuật: cdt
Nguồn: Tàng Thư Viện


"Sát..." Nhạc Phàm xông vào quân địch, song thủ nắm chặt đao, tận lực chém giết. Lúc này trong đầu hắn chỉ có một ý niệm là còn sống thì còn chiến đấu...

Một canh giờ trôi qua, hai mắt Nhạc Phàm không còn đỏ nữa, nhưng đôi tay hắn lại trở nên nặng nề. Thử tưởng tượng xem, suốt một canh giờ, một người thường cho dù chỉ đơn giản múa đao cũng mệt gần chết, chứ đừng nói đến chuyện trên chiến trường chiến đấu không ngừng nghỉ.

Lúc này tù nhân Tử Dịch Doanh đã tử thương quá nửa. Nhìn xung quanh toàn là địch nhân, Nhạc Phàm trong lòng cảm thấy vô lực, đột nhiến hối hận bản thân nhất thời phấn khích đã tiến quá sâu vào đội ngũ kẻ địch. Mặc dù thể lực bản thân có khôi phục rất nhanh nhưng dù sao cũng không thể tiêu phí một cách vô hạn được. Hơn nữa cũng phải ngăn cản địch nhân công kích từ bốn phía, so với bình thường thì khó khăn hơn không biết bao nhiêu.

"Cứ như thế này, cho dù không bị giết chết thì cũng kiệt sức mà chết..." Trong vòng nguy hiểm, ánh mắt Nhạc Phàm chợt lóe sáng, đột nhiên nhớ tới đao pháp.

Có lẽ chỉ có người có kinh nghiệm chiến trận mới biết, công phu trên giang hồ ở nơi đây căn bản không có một cơ hội phát huy. Bởi vì đứng trên chiến trường sát cơ luôn đến từ mọi phía, việc chém giết ngay trước mắt, làm sao có được cơ hội mà tạm nghỉ. Nhưng Nhạc Phàm lại cho rằng, chỉ cần hữu dụng với bản thân vẫn là rất tốt, cho nên mới có chuyện Tân Cầm Nã Thập Bát Đả và chiêu thức đao pháp hắn lĩnh ngộ lần trước.

"Thế nào là đao pháp tiết kiệm lực mà lại có thể giết địch?" Vừa giết địch hắn vừa thử nghiệm vận dụng đao pháp...

Trải qua nhiều lần thử nghiệm, Nhạc Phàm bỗng giật mình. Vốn là hắn chính tại chiến trường sử dụng đao pháp thực dụng, kì thật đúng là công kích trực tiếp đơn giản nhất. Mặc dù chiêu thức rất đơn giản, nhưng trước kia đối địch hắn đã quá chú trọng phát huy sức mạnh, cho nên không biết khống chế sức lực. Cứ như vậy, một lần đao vung ra lại mất sức cho cả hai thanh đao. Nếu là đơn đả độc đấu thì có lẽ sẽ có hiệu quả không ít, nhưng đối với quần chiến trên chiến trường lại là lãng phí rất nhiều lực khí.

Càng nghĩ Nhạc Phàm càng thấy có lý, cho nên hắn từ từ điều chỉnh cước bộ của bản thân, cải biến phương thức công kích. Mà yếu tố trước tiên hắn phải làm là phải khống chế lực đạo...

Trên chiến trường, kẻ bạo gan chỉ có hai loại, nếu không là tự tin vào võ công siêu phàm của bản thân thì là kẻ vô tri không biết gì. Nhưng Nhạc Phàm không có võ công siêu phàm, cũng chẳng phải là kẻ vô tri, hắn chỉ là muốn sống sót mà thôi.

Có lẽ chỉ có tại lằn ranh sống chết người ta mới minh bạch, người càng kiên cường thì càng muốn sống, trên chiến trường càng không có ai nguyện ý muốn chết cả. Cho nên mọi người đều liều mạng chiến đấu, hi vọng có thể nắm giữ một chút hi vọng sống sót.

Nhạc Phàm lúc này mồ hôi ra như mưa, trong lòng thầm kêu khổ không thôi. Khống chế lực đạo lúc đầu cứ tưởng là đơn giản, nếu vung đao quá mạnh thì lãng phí lực khí, còn vung quá nhẹ thì không thể giết địch, đợi hắn vung đao lần nữa thì đao của địch nhân đã chém vào người rồi. Chiến đấu như thế, tiêu hao thể lực còn lớn hơn vừa rồi rất nhiều.

Thời gian cứ dần trôi qua...

Trong trận địa của địch, Nhạc Phàm không biết đã chém chết bao nhiêu tên, cũng không biết bản thân đã trúng bao nhiêu đao. Y phục của hắn đã không còn nguyên vẹn nữa, mái đầu bạc trắng đã bị máu nhuộm đỏ hồng, mồ hôi trên người trộn với máu đỏ, nhìn xa hắn quả thật rất dữ tợn khủng bố.

Chém giết vô tận sớm khiến Nhạc Phàm toàn thân mệt mỏi. Nếu không phải trong lòng hắn vẫn còn niềm tin, có lẽ hắn đã sớm ngã gục rồi. Mặc dù Nhạc Phàm toàn thân đầy máu, trúng vô số vết chém, nhưng thân thể hắn có năng lực chữa lành thật siêu cường, khiến hắn luôn cảm thấy tin tưởng.

Hai bên chiến đấu đã tiến vào giai đoạn kiệt cùng, có chiến đấu nữa cũng chỉ là lãng phí binh lực mà thôi.

Ngoài chiến trường, một người đứng cạnh Mạc Chinh nói: "Chủ soái, có thể thu binh rồi".

Mạc Chinh thấy tình thế như vậy cũng khẽ gật đầu, quát lớn: "Thu binh!"

"Tùng... Tùng... Tùng..."

Nhạc Phàm hai tay càng ngày càng thấy trầm trọng, đột nhiên nghe thấy tiếng trống lui binh vang lên, tinh thần lập tức phấn chấn, không ngừng vung đao chém mạnh, xông ra khỏi đám địch nhân.

Tiềm lực bạo phát khiến Nhạc Phàm xông ra thuận lợi vô cùng, nhưng tiêu hao sức lực quá lớn khiến thân thể rã rời của hắn khó chịu đựng nổi trọng lượng bản thân. May là địch nhân cũng đã lui binh, nếu không địch nhân đuổi tới, trong đám thi thể nằm trên mặt đất kia chắc chắn có cả hắn nữa...

.....................................

Trong Tử Dịch Doanh, tất cả tù nhân đều nằm nghỉ. Mọi người trên thân thể đều có vết thương, nhẹ thì là đao chém đầy người, nặng thì tay chân bị mất, có thể thấy chiến tranh thảm liệt đến mức nào.

Đông Vũ, Từ Kiệt và Hoàng Chấn Phong ba người xử lý vết thương xong liền đi đến doanh trướng của Nhạc Phàm. Bọn họ thấy hắn toàn thân đỏ hồng, vẻ hư nhược đang ngồi trên mặt đất, trong lòng không khỏi chấn động.

Bọn họ mỗi người đều quen với chiến đấu sinh tử, trên thân đầy máu cũng là chuyện thường ngày, nhưng thấy bộ dạng Nhạc Phàm lúc này cũng không khỏi trong lòng đau xót. Dù sao thấy một thiếu niên mười sáu tuổi toàn thân đầy máu ngồi đó, tình cảnh như thế ai nhìn thấy mà có thể bình tĩnh nổi.

Từ Kiệt đang muốn bước tới, Đông Vũ và Hoàng Chấn Phong liền cản y lại: "Xem ra hắn đang điều tức, chúng ta không nên quấy nhiễu hắn, đợi hắn tỉnh lại rồi chúng ta đến cũng được". Nói xong họ liền đi ra ngoài doanh trướng...

.............................................

Nhạc Phàm trở về doanh địa, báo cáo xong liền một mình đi về doanh trướng.

Nhẹ nhàng nhìn vào doanh trướng trống rỗng, Nhạc Phàm trong lòng có tâm trạng thật khó chịu nổi. Nhưng hiện tại không phải là thời gian để mà cảm khái, hắn lập tức hồi phục tâm trạng, ngồi xuống đất bắt đầu tu luyện...

Nhạc Phàm đương nhiên biết bọn Đông Vũ đến, nhưng hắn hiện tại không rảnh mà chiếu cố đến họ.

Hiện tại nội thể Nhạc Phàm rất tệ hại, so với trước đây đấu với Phong Vô Thường còn nghiêm trọng hơn nhiều. Trong cơ thể khí tức hỗn loạn, thất tình chi khí càng trở nên mỏng manh vô cùng, kinh mạch toàn thân bị đứt vỡ ở nhiều mức độ. Nếu không phải thân thể hắn khác thường thì chỉ sợ mạng hắn đã sớm ô hô rồi.

Hiện tại Nhạc Phàm chỉ có thể dựa vào Dưỡng Tâm Kinh để từ từ khôi phục nguyên khí trong cơ thể. Điều duy nhất khiến hắn cảm thấy vui mừng là tinh thần lực đã khôi phục lại, hơn nữa còn mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.

Bất quá Nhạc Phàm cũng có chút lo lắng, bởi vì hắn cảm giác được tinh thần lực của bản thân so với trước kia có chút không giống, nhưng cụ thể thế nào thì hắn không chỉ ra được, chỉ là mang máng cảm thấy có liên quan đến cỗ hung khí bạo ngược trên chiến trường.

Vì đề phòng có phát sinh ngoài ý muốn, Nhạc Phàm không tu luyện nữa, vừa mặc niệm Phật kinh vừa quan sát biến hóa của tinh thần lực.

Trong "thức hải", một đám khí mờ ảo đang lượn lờ ở trung tâm. Nhạc Phàm trước đây chưa từng tiến nhập vào, hắn thấy chấn động, liền tỉnh lại. Theo ghi chép của Y kinh, "thức hải" là do trạng thái tinh thần hình thành nên, mặc dù ai cũng có nhưng không phải ai cũng có thể tiến nhập vào. Thức hải không có hạn chế về thời gian và không gian, lớn thì lớn vô cùng, nhỏ thì rất bé mọn, thập phần kì diệu.

"Chẳng lẽ đó là tinh thần lực?" Nhạc Phàm thấy đạo khí thể lờ mờ trong thức hải, trong lòng liền xuất hiện tia nghi vấn.

Sau khi quan sát, tinh thần lực vẫn không có chút biến hóa, Nhạc Phàm tâm niệm vừa động, thử muốn khống chế nó. Nhưng khi hắn tiếp xúc đạo khí thể đó, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác nặng nề. Đây là lần đầu tiên Nhạc Phàm cảm nhận sự tồn tại của tinh thần lực, mặc dù trầm trọng nặng nề nhưng sung mãn vô cùng.
Tài sản của songlong

Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của songlong
  #58  
Old 20-06-2008, 10:42 PM
songlong songlong is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 40
Thời gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 4
Thanked 11 Times in 4 Posts
Quyển 3: Bạch Phát Chiến Cuồng
Chương 12: Cục thế


Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân
Dịch thuật: cdt
Nguồn: Tàng Thư Viện


Trong kinh đô hoàng thành, chính giữa đại điện, trung tâm tập trung quyền lợi tối cao trong thiên hạ, đương kim thiên tử đang ngồi mặc tử kim long y, an nhàn thưởng thức trà hương.

Liếc mắt nhìn xuống các đại thần phía dưới, Sùng Trinh nói: "Hiện tại tình hình ở những nơi bạo loạn như thế nào rồi?"

Ở trên cùng bên trái, một đại thần niên lão bước ra, cúi người nói: "Bẩm hoàng thượng, các vùng bạo loạn đã được trấn áp, nhưng..."

Sùng Trinh khẽ nhíu mày nói: "Nhưng cái gì? Không cần ấp a ấp úng như thế".

Đại thần nói: "Bẩm hoàng thượng, những vùng bạo động tuy đã bị trấn áp nhưng dư đảng đã trốn thoát, hầu hết tập trung ở vùng Sơn Đông, chiếm cứ sơn địa tự lập vương..."

"Choang!" Tách trà bằng bạch ngọc bị Sùng Trinh đập mạnh xuống đất vỡ thành nhiều mảnh. Lão giận dữ nói: "Sơn Đông tuần phủ làm ăn kiểu gì vậy?"

Long nhan giận dữ, các đại thần phía dưới đều run sợ, tất cả quỳ xuống nói: "Hoàng thượng bớt giận".

Vị đại thần vừa rồi liền tâu: "Tuần phủ Sơn Đông đã điều binh trấn áp, chỉ có điều đám phản tặc đó phản ứng ngoan cường, mà chúng phần đông là võ lâm cao thủ, cho nên..."

"Tốt, đừng nói lời vô nghĩa nữa, thế có biện pháp gì không?" Sùng Trinh ngắt lời.

Đại thần nói: "Kì thật khó đối phó nhất chính là đám người giang hồ. Chỉ cần chúng ta phái nhiều cao thủ đến đó, tin rằng nhất định có thể một mẻ hốt gọn bọn phản tặc".

Lúc này, một vị lão nhân áo trắng đứng bên phải cũng phụ họa: "Tần thừa tướng nói không sai. Hằng Sơn nghe nói Tống vương phủ cao thủ rất nhiều, chỉ cần Tống vương có thể phái cao thủ đến đó, tin rằng nhất định không có vấn đề gì".

Sùng Trinh trầm ngâm một lúc rồi nói: "Thái phó nói đúng. Nhưng Tống vương nhiều năm không thượng triều, giờ đây đến quấy rầy cũng không hay!"

Thái phó Hằng Sơn nói: "Hoàng thượng không cần lo lắng. Nghe nói Tần thừa tướng và Tống vương tương giao rất tốt. Nếu nhờ thừa tướng đến thuyết phục, hơn nữa là việc vì nước vì dân, nghĩ rằng Tống vương sẽ không từ chối!"

Thừa tướng Tần Du trong lòng mắng thầm, nhưng biểu hiện tỏ vẻ oai phong nói: "Chuyện vì nước vì dân tin rằng Tống vương sẽ không từ chối!"

Sùng Trinh lập tức vui mừng nói: "Tốt! Thừa tướng đã nói như thế, vậy việc nhờ cậy phải làm phiền đến ngươi vậy".

Tần Du nghe thế trong lòng đại kinh, ấp úng nói: "Chuyện này... Thần và Tống vương không có quen biết tốt lắm!"

Sùng Trinh nhíu mày nói: "Thừa tướng không muốn?"

Tần Du hiện tại trong lòng rất khổ tâm nhưng vô pháp cự tuyệt, đành phải mạnh dạn gật đầu nói: "Thần lĩnh chỉ". Nói xong lão liền lui ra.

Sùng Trinh và Hằng Sơn cùng nhìn nhau cười.

Lúc này, viên quan truyền lệnh đi vào đại điện, quỳ xuống tâu: "Bẩm cáo hoàng thượng! Biên hoang chinh chiến đã bắt đầu, Mạc nguyên soái phái người dâng Lệnh tiến thư, thỉnh hoàng thượng xem qua".

Thái giám trên điện hạ lập tức nhận lấy Lệnh tiến thư, xem qua rồi dâng cho Sùng Trinh.

Sùng Trinh cầm Lệnh tiến thư xem qua, lông mày nhíu lại thành một hàng, trong lòng đại nộ: "Hừ! Tên Mạc Chinh này! Dám đòi quân lương với trẫm, quả thực là nghĩ trẫm không trị nổi ngươi à?" Rồi hoàng thượng quay xuống nói với các đại thần: "Chiến trường biên hoang đang cần quân lương. Không biết chúng khanh gia có ý kiến gì không?"

Nghe hoàng thượng hỏi, trên thượng đường lập tức ồn ào...

Trong ngọc thư phòng, Sùng Trinh không ngừng đi qua đi lại, trong lòng cảm thấy phiền phức. Thái phó Hằng Sơn ngồi bên cạnh khẽ nhắm mắt như đang dưỡng thần.

Sùng Trinh giận dữ nói: "Biên hoang đánh nhau đã nhiều năm, chẳng biết lương bổng của triều đình thiếu hụt bao nhiêu, hiện tại lại còn trước mặt trẫm đòi quân lương. Bọn chúng đã không chịu chết tạ tội, chẳng lẽ lại còn bắt trẫm phục tùng chúng sao. Đám người này đúng là phản rồi!"

Hằng Sơn nói: "Hoàng thượng kì thật đã biết biên hoang không thể không thủ, quân lương cũng không thể không cấp. Hiện tại hà tất phải tức giận làm gì?"

Sùng Trinh nói: "Trẫm đương nhiên biết cục diện trước mắt, chỉ là biên hoang chiến tranh bao năm, lương khố đã sớm không thể chịu nổi. Hiện tại khắp nơi thiên tai không ngừng, hơn nữa người trong triều cũng nhiều kẻ câu kết với nhau. Loạn cục như thế, trẫm sao có thể bình tâm được". Rồi y lại cả giận nói: "Trẫm mặc dù không phải là anh quân minh chủ gì, nhưng tự vấn cũng là vì cuộc sống của thiên hạ, chỉ là..." Nói đến đây y liền dừng lại, chỉ thở dài một hơi.

"Đế quân vì sao lại thở dài?" Một thanh âm ôn hòa từ ngoài cửa truyền lại.

Sùng Trinh nghe thấy thanh âm tinh thần phấn chấn, liền bước đến nghênh đón.

Ngoài thư phòng, một lão đạo từ trên không xuất hiện, từ từ hạ xuống, giống như một vị thần tiên.

Người này toàn thân mặc quần áo màu đỏ, ngay cả đầu tóc và lông mày cũng màu đỏ hồng, trông giống như đang ở trong lửa vậy.

"Quốc sư, cuối cùng ngươi cũng xuất quan. Đúng là rất tốt!" Sùng Trinh nhìn thấy người vừa đến trong lòng lập tức vui mừng.

Hằng Sơn cung kính chào: "Quốc sư!"

Quốc sư vái một lễ rồi nói: "Đế quân và thái phó quá lễ nghĩa rồi! Chúng ta đi vào rồi nói!"

Sùng Trinh cảm thấy nhẹ người, cười nói: "Mời quốc sư!" Nói xong y liền dẫn đầu bước vào trong.

Trong thư phòng, Sùng Trinh đem cục diện hiện tại trình bày hết, rồi nói: "Không biết quốc sư có ý kiến gì không?"

Quốc sư gật đầu rồi nói: "Hiện tại quốc gia loạn trong giặc ngoài, thiên tai triền miên, đích xác là rất hỗn loạn. Bất quá chỉ làm ảnh hưởng đến căn cơ của Đại Minh. Chúng ta mặc dù không tham dự vào chuyện của phàm nhân, nhưng đến thời điểm quan trọng thì cũng sẽ ra mặt, Đế quân chỉ cần giữ gìn thiên hạ cho tốt là được".

Sùng Trinh tự nhiên biết rõ bổn sự của quốc sư, hơn nữa thế lực sau lưng quốc sư cũng khiến lão rất yên tâm, cho nên lão hiện tại cũng không còn lo lắng. Lão cười nhẹ nói: "Trẫm nhất định sẽ làm cho Đại Minh phồn thịnh lại". Ngữ khí tràn đầy vẻ hào sảng, tràn đầy niềm tin vào tương lai...

.............................................

Biên hoang, trong quân doanh Đại Minh, Mạc Chinh đang đánh cờ với một vị trung niên thư sinh. Lúc này binh sĩ đứng ngoài doanh trướng chen vào tâu: "Bẩm chủ soái! Hoàng thường đã đưa ý chỉ. Quân lương đến kì hạn sẽ đưa đến. Hi vọng chủ soái có thể khải hoàn mà trở về".

Mạc Chinh nghe nói thế liền quay ra ngoài cười nói: "Tốt, ngươi ra ngoài đi". Rồi lão đặt quân cờ đen lên bàn cờ, nói với trung niên thư sinh: "Tiên sinh, xem ra trận này ta thắng rồi".

Trung niên thư sinh không để ý, mỉm cười nói: "Trận này chủ soái thắng, nhưng chủ soái đừng quên đại cục thiên hạ".

Mạc Chinh sững người, lập tức gật đầu nói: "Tiên sinh nói không sai, thế lực của hoàng thượng nghĩ thật không giản đơn như thế. Hơn nữa người của Cung Phụng Viện giờ đây cũng không thấy lộ mặt, xem ra thiên hạ đại cục thật khó mà kết luận được".

Trung niên thư sinh thong thả gật đầu.....

…………………………………..

Bắc Sơn thành rất nhỏ, chỉ có thể xem như một tiểu trấn. Nó nằm trong lòng biên hoang, do tam đại thế lực cùng nhau quản lý. Do địa thế nơi đây khá thấp trũng, rất ít khi bị gió cát xâm nhập vào, khiến tiểu thành này trở thành nơi qua lại tập trung của dân chúng và các thương đội. Dần dần, tiểu thành này trở thành nơi yên bình nhất, giàu có nhất biên hoang.

Trong thành chỉ có duy nhất một khách sạn. Hôm nay trong đại thính chật ních người, bọn họ không đến để ăn uống, cũng không phải để nghỉ ngơi, mà là thảo luận chiến sự ở biên hoang.

Tại một gian phòng nhỏ, ba người hiện diện bên trong đều là người có thế lực. Bọn họ chính là ba bá chủ của biên hoang: Lạc vương Sở Phi, Sa vương Nhâm Hướng Quân và Phong vương Đan Vân.
Tài sản của songlong

Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của songlong
  #59  
Old 20-06-2008, 10:44 PM
songlong songlong is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 40
Thời gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 4
Thanked 11 Times in 4 Posts
Quyển 3: Bạch Phát Chiến Cuồng
Chương 13: Đao chiến thất thức


Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân
Dịch thuật: cdt
Nguồn: Tàng Thư Viện


Trong doanh trướng Tử Dịch Doanh, Nhạc Phàm đang ngồi trên mặt đất, thu liễm tinh thần, khai thông khối tinh thần lực trong thức hải. Mặc dù vô pháp không chế nó một cách hoàn toàn, nhưng hắn có thể cảm thấy rất thân thiết, tựa như là một bộ phận của thân thể. Xác định không có nguy hiểm, Nhạc Phàm thả lỏng sự chú tâm đối với tinh thần lực, toàn thân toàn tâm nhập định vào việc tu dưỡng thân thể.

Không thể không nói là sinh mệnh nguyên khí rất thần kì. Vừa rồi trong nội thể thất tình chi khí rất yếu nhược chậm chạp, chỉ qua một chốc lát, màu sắc của thất tình chi khí đã trở nên rõ ràng đậm nét hơn nhiều...

Ngoại gia công phu là một quá trình lâu dài. Lệ Vân tu luyện Long Cực Cửu Biến là một kì công, trên chiến trường đã trải qua trui rèn sinh tử hơn mười năm cũng chỉ mới đạt tới cảnh giới luyện thể đại thừa. Thế cũng có thể tưởng tượng được luyện tập loại công phu như vậy tuyệt đối người thường không thể chịu đựng nổi. Điều này không những cần rất nhiều thời gian và tinh lực, mà còn cần nghị lực cực lớn và tâm trí rất kiên định.

Tuy nhiên, muốn qua luyện tập ngoại gia công phu mà đòi đạt tới đỉnh cao võ học cơ hồ là không có khả năng. Chí thiểu trong võ lâm cũng chưa từng nghe xuất hiện một người nào như thế, cho nên cũng cần phải có dũng khí đối diện với thất bại.

Mọi người khi đối diện sự việc trước mắt thường luống cuống không dám tiến lên, cho nên ai cũng thường theo thói quen đi theo con đường của người đi trước, rất ít người có thể vượt qua khỏi sự ràng buộc đó. Nhạc Phàm đối diện với tương lai vô định không phải là không thấy e ngại, cũng không phải không cảm thấy sợ hãi, chỉ có điều tính cách bất khuất giúp hắn có quyết tâm chống lại những thử thách chưa từng gặp qua.

Mặc dù luyện thể là một quá trình lâu dài gian khổ, hơn nữa không có phương hướng, vô pháp để đi theo, nhưng Nhạc Phàm cảm giác như có một sự tiềm ẩn đại diện cho khả năng vô hạn, cho nên hắn đối với tương lai trở nên hi vọng vô cùng. Điều này không chỉ là vì hắn có thể chất và năng lực kì dị, mà quan trọng hơn là hắn rất tin tưởng, chỉ cần bản thân chịu khó nhất định sẽ có thu hoạch. Có thời gian, trong lòng lại có niềm tin là đã có thể tạo cho con người một sức mạnh vô cùng to lớn.

Nhạc Phàm hít thở không khí đạm bạc thanh nhã, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn. Hắn gọi loại khí này là thiên địa nguyên khí. Bởi vì trước đây hắn hoàn toàn không rõ bản thân hít thở đã hấp thu loại khí tức như thế nào, chỉ biết là loại khí tức này không ngừng làm cho bản thân tinh thần sảng khoái, hơn nữa thất tình chi khí còn có thể hấp thu, quả thật là ảo diệu vô cùng.

Nguyên khí tiến nhập vào thân thể Nhạc Phàm liền phân tán khắp nơi, một phần bị thất tình chi khí hấp thu, rồi thông qua thất tình chi khí mà chữa trị kinh mạch bị thương, tôi luyện nhục thể của bản thân...

Một canh giờ trôi qua, thể lực của Nhạc Phàm giờ đây đã khôi phục hoàn toàn, nhưng thất tình chi khí cũng mới chỉ được hơn nửa, hơn nữa tốc độ khôi phục cũng không còn nhanh như vừa rồi. Xem ra không chỉ nhất thời nửa khắc là có thể khôi phục được, trong lòng hắn không khỏi có chút thất vọng.

Nhạc Phàm biết có những chuyện không nên vội vàng, cho nên hắn rũ bỏ lo lắng trong lòng, đứng dậy đi ra ngoài doanh trướng. Vừa ra ngoài hắn đã thấy ba người bọn Đông Vũ tiến đến.

"Hắc hắc! Chúng ra vẫn còn sống, quả thật là rất tốt!" Từ Kiệt bước lên một bước ôm chặt Nhạc Phàm.

Nhạc Phàm cảm thấy ấm áp, nhẹ nhàng nói: "Có thể sống cũng không dễ dàng, nhưng chúng ta nhất định sẽ sống mà thoát khỏi đây!"

Đông Vũ bước lên nói: "Nhạc Phàm nói không sai. Chúng ta nhất định có thể sống đến lúc rời khỏi đây. Chúng ta cũng còn rất nhiều chuyện cần hoàn thành". Ngữ khí có vẻ kiên định khiến người khác không thể hoài nghi.

Từ Kiệt và Hoàng Chấn Phong gật đầu mạnh mẽ.

"Ha ha..." Lập tức bốn người cùng nhau cười lớn...

...Một tháng trôi qua, chiến trường vẫn là chiến trường, giết chóc vẫn là giết chóc, thay đổi có lẽ chỉ là người chết và thời gian. Nhạc Phàm đã sớm quen với cuộc sống đầy máu và lửa như thế. Nhưng hắn tịnh không vì chém giết vô tận mà trở nên vô cảm. Ngược lại, khi hắn nhìn thấy các thi thể trên mặt đất, trong lòng càng cảm thấy sinh mệnh là rất yếu ớt, đồng thời càng thấy quý giá hơn.

Tử Dịch Doanh hiện tại chỉ còn hơn ba ngàn người. Mặc dù mỗi lần chiến đấu mọi người đều ở vị trí tiền tuyến nhưng đã không mất mát nhiều như lúc đầu. Dù sao tù nhân cũng là những kẻ giết người nhiều lần, nếu luận về sức chiến đấu, so với quân chính quy thì họ mạnh hơn nhiều. Hơn nữa qua mỗi kì hạn thì lại có vài trăm tử tù được bổ sung, khiến cho sức mạnh chiến đấu của Tử Dịch Doanh vẫn còn rất cường đại.

Nhạc Phàm đã trải qua vài lần thử thách chiến hỏa, sớn khống chế được lực đạo đến độ tùy tâm sử dục. Mặc dù trên chiến trường thể lực tiêu hao vẫn rất lớn nhưng hắn ít nhất cũng có thể bảo toàn tính mạng.

Vì đã sáng tạo ra đao pháp thực dùng trên chiến trường, Nhạc Phàm quyết định bắt đầu kế hoạch thứ hai. Đó là cân đối tổng thể, phối hợp cước bộ, thân pháp, động tác và sức mạnh bản thân.

Sự kết hợp cước bộ và thân pháp khiến cho Nhạc Phàm có thể hành động dễ dàng thành thạo, so với thân pháp linh xảo của Đông Vũ cũng không thua kém. Nhưng hắn muốn giống như Đông Vũ, vừa tránh né vừa phản kích, chỉ cần một chiêu chế địch. Việc đó tịnh không chỉ cần phản ứng, mà còn cần phán đoán chính xác và năng lực khống chế thân thể, mà phương diện đó hắn hoàn toàn thua kém rất xa.

Tốc độ và thể lực đều là điểm mạnh của Nhạc Phàm. Do thói quen lâu năm của hắn nên phương pháp công kích sớm đã định hình. Nếu chỉ là nhờ vào tốc độ mà thắng, hoặc chỉ là sức mạnh mà thắng thì hắn cũng không khó khăn như thế. Nhưng tốc độ và sức mạnh cùng kết hợp để tạo thành phương thức công kích, trải qua nhiều lần thử nghiệm hắn đã chịu khổ không nói nên lời.

Thói quen đã thành thì rất khó sửa, nếu muốn sửa thì phải trả một cái giá không nhỏ. Thông thường muốn bỏ một thói quen thì phải cần trả giá nhiều thứ. Đối mặt với địch nhân đông như thế, áp lực lên Nhạc Phàm tăng lên rất nhiều, thể lực đã bị thử thách quá lớn.

Theo kinh nghiệm chiến đấu gia tăng, động tác trở nên thuần thục, Nhạc Phàm cơ bản đã thích ứng với phương thức chiến đấu như thế. Bất quá cái giá phải trả chính là vết thương khắp người hắn.

Hai tháng nữa trôi qua, chiến trường cũng không còn kịch liệt như lúc đầu. Nhạc Phàm không ngừng tránh né công kích của địch nhân, hắn giống như linh xà loạn vũ, xuyên lượn trong trận địa của địch.

"Rắc!" Vào lúc quyết định, thanh đao trong tay phải hắn đột nhiên gãy rời. Nhìn thấy vô số lưỡi đao xung quanh bổ xuống, trong sát na đầu óc Nhạc Phàm trở nên trống rỗng. Thời gian phảng phất như ngừng hẳn lại, chỉ thấy vô số lưỡi đao từ từ chém xuống. Trong lằn ranh sinh tử, hắn lại bạo phát tiềm lực kinh nhân. Hắn ném thanh đao gãy đi với tốc độ mắt thường khó có thể thấy nổi. Thanh đao bên tay trái chuyển sang tay phải, rồi toàn thân nhoáng lên một cái, cả người như là cùng lúc xuất ra nhiều đôi tay, hướng tới bốn phương tám hướng địch nhân mà chém ra...

Lúc này, Nhạc Phàm tâm linh sáng suốt, đem tất cả động tác công kích mà sử dụng. Hắn không ngừng huy động thanh đao, tay trái nắm chặt thành quyền, song cước cùng chuyển động, biến hóa phương vị di chuyển giữa khe hở của rừng đao thương, không một ai có thể ngăn cản nổi cước bộ của hắn.

Trong trận địa địch nhân, trải qua hai lượt chém giết, Nhạc Phàm khống chế thân thể càng ngày càng như ý, việc phối hợp toàn thân đã trở nên thuần thục. Giản đơn đao pháp với chỉ năm động tác "khảm, phách, chuyển, giá, đạn" được hắn phát huy đến tận cùng, tựa như đó là một loại đao pháp sát nhân trời ban, mỗi lần đi qua là máu rơi xuống đất. Vì sử dụng động tác càng liền lạc, hắn từ năm động tác "khảm, phách, chuyển, giá, đạn" đã nhập lại thêm hai động tác "trảm" và "tha".

Trên chiến trường, Nhạc Phàm không ngừng luyện tập bảy động tác "khảm, phách, chuyển, giá, đạn, trảm, tha". Hắn cảm thấy thất tình chi khí vận chuyển theo quỹ đạo rất phù hợp, chiêu thức trở nên càng thêm sắc gọn thuần thục. Giờ khắc này, một bộ đao pháp hoàn chỉnh sơ bộ cuối cùng cũng hình thành... Về sau, trong quá trình chiến đấu, loại đao pháp này được Nhạc Phàm cải thiện không ngừng, rồi được lưu truyền hậu thế trong chiến trường. Đó chính là loại đao pháp thực dụng nhất trên sa trường - Đao chiến thất thức.

Nhạc Phàm lúc này kích động vô cùng, trải qua hơn ba tháng nỗ lực, một loại đao pháp thực dụng trên chiến trường cuối cùng cũng hình thành. Mặc dù chỉ là sơ khai, nhưng uy lực của nó cũng khiến Nhạc Phàm tin tưởng vô cùng. Trong lòng hắn cảm thấy sướng khoái, không nhịn được hét dài một tiếng...
Tài sản của songlong

Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của songlong
  #60  
Old 20-06-2008, 10:46 PM
songlong songlong is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 40
Thời gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 4
Thanked 11 Times in 4 Posts
Quyển 3: Bạch Phát Chiến Cuồng
Chương 14: Bạch phát chiến cuồng


Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân
Dịch thuật: cdt
Nguồn: Tàng Thư Viện


Do song phương binh lực tương đương cho nên hiện tại chiến thế vẫn cân bằng. Cứ chiến đấu như vầy, bọn chiến sĩ càng ngày càng mệt mỏi, tình hình như thế này tướng lĩnh cả hai bên đều không muốn thấy.

Mạc Chinh đứng từ xa quan sát biến hóa trên chiến trường, biết hiện tại muốn đánh tiếp cũng không hay nên lão muốn hạ lệnh thu binh. Nhưng trận thế phía trước đột nhiên chuyển biến, ở giữa trận địa không ngờ là có một khu vực không rút lui. Mặc dù chỉ là một vùng rất nhỏ, nhưng trên chiến trường trong một đám đông vô kể người cũng rất dễ nhận ra. Một cá nhân có sức mạnh chặn cả ngàn quân, việc này trước đây chưa từng xảy ra. Đương nhiên, nếu là tiên thiên cao thủ cũng có thể làm được, nhưng tiên thiên cao thủ không tham gia chiến tranh.

Không chỉ có Mạc Chinh, Trầm Thiên Sách cũng đang đứng trên tường thành nhìn cảnh tượng đó lập tức thấy sững người lại. Bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy đao pháp hung mãnh như thế, hoàn toàn là vì chiến đấu giết người mà sáng tạo nên, động tác giản đơn trực tiếp, lực khí không lãng phí chút nào, cho dù là có đi nữa thì cũng không bị người khác nhìn ra.

Cùng lúc đó, một giả thiết lớn hiện lên trong đầu mọi người: "Nếu có một thể lực sung mãn như thế, nếu không ngừng chém giết thì có thể giết hết địch nhân trên chiến trường!" Nhưng trên chiến trường có đến cả năm vạn tướng sĩ. Nghĩ như thế, mọi người trong lòng cảm thấy sợ hãi, đều không muốn tin.

Lúc này một người đứng bên Trầm Thiên Sách hỏi: "Thiên Sách! Kẻ đó là ai, sao ta trước đây chưa từng thấy qua?

Trầm Thiên Sách nghe thế lập tức tỉnh lại, cung kính nói: "Sa vương! Theo hiểu biết của thuộc hạ, kẻ này mới đến Tử Dịch Doanh chưa đến một năm. Lần trước là hắn thu hút đại bộ phận tiễn thủ của quân ta. Không ngờ là ngoài Thiết Huyết, Trường Thương và Khoái Tiễn, Tử Dịch Doanh hiện tại lại xuất hiện thêm một nhân vật như thế. Xem ra tử vong như thế này thì chúng ta để bọn Phong Sa xuất hiện mới được.

Người đó là Sa thành chủ Nhâm Hướng Quân. Y đi đến trước tường thành, hai tay chắp lại, bình tĩnh chú ý quan sát chiến trường. Một cơn gió lớn thổi tung y phục lão, trông có vẻ rất khí thế.

Trầm ngâm một lát, Nhâm Hướng Quân đột nhiên quát: "Đưa cung đây!"

"Dạ!" Thị vệ đứng bên cạnh nghe thấy liền nhanh chóng đưa ra một cây trường cung.

Kẻ địch cứ xông lên như sóng tràn, rồi tên nào xông lên cũng ngã xuống trong vũng máu. Nhạc Phàm vung đao không ngừng, cũng không biết đã giết chết bao nhiêu tên địch, thanh trường đao trong tay đã dính đầy máu. Nếu không phải hắn khống chế lực đạo xảo diệu, có lẽ trường đao đã sớm gãy nát rồi. Trên chiến trường, Nhạc Phàm toàn thân đầy máu, sớm đã không còn nhìn rõ hình dáng của hắn, chỉ có mái đầu trắng bị nhuộm đỏ trông là rất nổi bật.

Trong khi chém giết Nhạc Phàm đột nhiên trong lòng rung động, tựa như lúc săn thú bị sói dữ rình rập vậy, toàn thân cảm thấy không thoải mái.

"Không tốt!" Vừa phản ứng, trong đầu liền truyền đến một âm thanh phá không. Loại âm thanh này Nhạc Phàm rất quen thuộc, chính là âm thanh phá không của mũi tên.

Trong nguy hiểm, Nhạc Phàm không kịp nghĩ nhiều, tự động vận chuyển thất tình chi khí trong nội thể tập trung vào hai tay, thân thể nhanh chóng xoay chuyển, huy động sức mạnh toàn thân chém ra.

Ngay khi chém đao ra, Nhạc Phàm không ngờ phát hiện trên thân đao lại phát tán ánh sáng mờ nhạt. Bất quá trừ hắn ra thì không ai chú ý cả.

"Bình!" một tiếng, mũi tên đập thẳng vào đao, kêu "bang" một tiếng bạo liệt rồi văng ra, nhưng trên lưỡi đao đã bị mẻ một miếng thật lớn.

"Cao thủ!" Mặc dù đã giải trừ nguy cơ, nhưng tình hình Nhạc Phàm hiện tại không khả quan chút nào. Hai tay bị lực đạo của mũi tên chấn làm run lên. Mà chỉ với một tên vừa rồi chẳng những hao phí hơn nửa thể lực của hắn, mà còn tiêu hao cả một nửa nguyên khí trong cơ thể hắn nữa.

"Hô...hô...hô..." Nhạc Phàm vừa hít thở thật mạnh vừa tránh né sự tấn công của kẻ địch, đồng thời phòng thủ tên bắn lén của kẻ địch từ trên tường thành. Hắn không biết khi nào mũi tên thứ hai sẽ bắn ra, chỉ hi vọng có thể nhanh chóng khôi phục lại thể lực, khi đó mới căn bản có thể bảo toàn tính mạng.

Trên tường thành, Nhâm Hướng Quân vẻ mặt ngưng trọng, trong lòng thầm nghĩ: "Người này không ngờ là có thể tiếp nổi tám phần công lực của ta. Quả thật là nguy hiểm!" Do đó y chuyển thân quay sang nói với Trầm Thiên Sách: "Gọi bọn Phong Sa cho ta!"

"Dạ!"

Phía xa trên đỉnh đồi Mạc Chinh đã thấy hết thảy sự việc phát sinh vừa rồi, vẻ mặt có chút tiếu ý, nhẹ gật đầu nói: "Hạ lệnh thu binh".

"Dạ!"

………………………………….

Trở lại Tử Dịch Doanh, Nhạc Phàm đang tu luyện, chợt doanh vệ trưởng đột nhiên bước vào, cười cười nói: "Lý Nhạc Phàm là tiểu huynh đệ phải không?"

Nhạc Phàm giật mình, ngoại trừ ba người bọn Đông Vũ, đây là lần đầu tiên có người gọi tên hắn, mà còn đối với hắn rất tôn trọng, ít nhất cũng là biểu hiện như thế.

Hắn khẽ gật đầu.

Thấy Nhạc Phàm gật đầu, doanh vệ trưởng vẻ mặt khẽ vui, cười khẽ nói: "Chiến Cuồng huynh đệ..."

"Đợi chút! Chiến Cuồng là cái gì?" Nhạc Phàm khẽ nhíu mày ngắt lời doanh vệ trưởng.

Doanh vệ trưởng nói giọng đương nhiên: "Chiến Cuồng là tên gọi của ngươi, ngươi sao lại..." Rồi hắn lại phản ứng lại: "Hà! Đúng rồi, ngươi có thể còn chưa biết, vì ngươi trong chiến trận chém giết vô số địch nhân, dũng mãnh vô cùng, hơn nữa địch nhân có nhiều như thế nào cũng không thối lui. Người như ngươi bọn binh sĩ vô cùng bội phục, cho nên bọn chúng thầm gọi ngươi là Bạch Phát Chiến Cuồng. Hơn nữa chủ soái cũng đã ngầm thừa nhận".

Nhạc Phàm sửng sốt, phải biết rằng trong Tử Dịch Doanh tù nhân không ai có danh dự.

Doanh vệ trưởng thấy biểu tình của Nhạc Phàm như thế, trong lòng cười thầm, những biểu hiện vẫn cung kính nói: "Bởi vì ngươi giết địch vô số, biểu hiện ưu tú, chủ soái đại nhân đúng là đã để mắt tới ngươi. Đây, Dư gia nói sai ta đưa cho ngươi bạch y, sau này ngươi có thể hưởng thụ đãi ngộ giống như bọn Thiết Huyết. Chúc mừng ngươi! Chiến Cuồng huynh đệ!" Nói xong, hắn quay ra ngoài doanh trướng nói: "Đưa tất cả mọi thứ vào đây!"

Nhạc Phàm thấy thế không ngăn cản, dù sao người xu nịnh như thế này rất nhiều, do đó hắn đứng một bên không thèm để ý...

Sau khi đưa vào mọi thứ, doanh vệ trưởng nói với Nhạc Phàm: "Chiến Cuồng huynh đệ! Mọi thứ đều rất tốt, ngươi cũng đi ngủ sớm đi!"

Nhạc Phàm đối với loại người này rất phản cảm, chỉ nhẹ gật đầu. Đợi mọi người đi ra hết, hắn bắt đầu kiểm tra xung quanh.

Việc bố trí hiện tại rất khác so với trước đây, đơn giản là khác nhau một trời một vực. Trước kia chẳng những dơ bẩn hôi hám, mà ngay cả một cái giường cũng không có. Hiện tại chẳng những một mình ở một doanh trướng, hơn nữa lại có giường chăn mền, ngay cả thùng nước tắm cũng có nữa. Cả trướng đều sạch sẽ vô cùng, lại còn có mùi đàn hương phát tán.

Từ khi vào Tử Dịch Doanh, Nhạc Phàm chẳng những chưa một lần tắm rửa sạch sẽ mà ngay cả nước sạch cũng chưa được uống một ngụm. Trong biên hoang, nước và thực vật không thể nghi ngờ là có thể so với hoàng kim, dù sao ở đây cũng rất hoang vu. Cho nên hắn vừa thấy thùng nước tắm là lập tức bước đến, thấy trong đó không ngờ là có nước, lòng thầm nghĩ: "Xem ra bọn chúng đúng là rất chu đáo".

Thấy hình ảnh của mình trong nước Nhạc Phàm liền chấn động. Hắn hơn nửa năm qua chưa một lần nhìn bộ dạng mình, khi vừa nhìn thấy phát hiện có chút không nhận ra bản thân. Trong nước, khuôn mặt đầy máu không nhìn rõ, chỉ có mái tóc trắng nhuốm đầy máu tươi.

"Bạch Phát Chiến Cuồng... Bạch Phát Chiến Cuồng... Ha ha..." Nhạc Phàm cười thật lớn, trong tiếng cười tràn ngập sự phẫn nộ và bất lực...
Tài sản của songlong

Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của songlong
Ðề tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
4vn thuong thien, caothanhphuong ca., doc thuong thien 4vn, doc truyen ly nhac pham, doc truyen thuong thien, doc truyen thuongthien, facebook, giat thien 4vn.eu, hong hoang thuong thien, lý nhạc phàm, ly nhac pham, ngich tien c156, ngoc tien duyen q14, nhan vat ly nhac pham, pham nhan tu tien, phép thương thiên, site:4vn.eu thuong thien, tai thương thiên, thien ha tu cánh 4vn, thien thuong, thien thuong 4vn, thung thien, thung thien 4vn, thungo thien, thunog thien, thuog thien, thuog thien 4vn, thuog thjen, thuog thjen 4vn, thuogn thien, thuognthien 4vn, thuon g thien 4vn, thuon thien, thuon thien 4vn, thuong htien, thuong t hien, thuong thein, thuong then, thuong then 4vn, thuong thian, thuong thiên, thuong thie, thuong thieen, thuong thiehn, thuong thiem, thuong thien, thuong thien ***********, thuong thien - 4vn, thuong thien .4vn.eu, thuong thien .doc, thuong thien .pdf, thuong thien 151, thuong thien 2000, thuong thien 4 vn, thuong thien 4e.vn, thuong thien 4eu.vn, thuong thien 4vb, thuong thien 4vn, thuong thien 4vn cover, thuong thien 4vn online, thuong thien 4vn page 91, thuong thien 4vn.com, thuong thien 4vn.eu, thuong thien 4vn\, thuong thien chuong 1, thuong thien moi nhat, thuong thien new, thuong thien online 4vn, thuong thien q13, thuong thien q13 c145, thuong thien q14, thuong thien truong ton, thuong thien truongton, thuong thien truyen, thuong thien truyen dich, thuong thien tuchangioi, thuong thien\, thuong thien], thuong thjen, thuong thuen 4vm, thuong-thien, thuongthien, thuongthien 4vn, thuương thiên, thương thiên, thương thiên 4vn, thương thiên 4vn.eu, thương thien, tien ngao, truyen thuon gthien, truyen thuong thien, tu moc van quan, tuchangioi



©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™