Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 2 : Sơ Thiệp Giang Hồ
Chương 11 : Thiên Ma Quyết
Tác giả: Vô Xỉ Đạo Tặc <无齿盗贼>
Dịch: xbntx
Biên Tập: xbntx
Converter: Pé Lác ì ố rì
Nguồn : 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Thân tặng huynh lythongcz và Pé Lác ì ố rì
Dạ Lang Dong Binh đoàn không phải nghĩ đến cảnh tượng bi thảm kia không phát sinh, mà là không kịp ngăn cản nên Hàn Phu nhân đã chịu bất hạnh, ngay cả người có phản ứng nhanh nhất là Dương Phong cũng không thể kịp thời vận đấu khí.
Mà kẻ gây ra sự việc chính là tên quái nhân đứng ở trên cây lại tựa như là chưa có viêc gì xảy ra vậy, cái môi đen thùi của hắn nhếch lên, thanh âm the thé của hắn chậm rãi vang lên:”Ngươi hẳn cũng biết, khi xưng hô với ta tốt nhất là bỏ chữ “Gay” kia đi mà phải thay vào đó là hai chữ ‘Mỹ Lệ’.”
Chỉ vì một cách xưng hô mà hắn có thể giết người, nhưng cũng phải là kỳ quái, bởi vì trên đại lục những người có kiến thức phong phú đều biết đến điểm kiêng kị của Clark.
Hàn Đan hoảng sợ nhìn máu tươi liên tục tuôn ra từ trên cơ thể của mẫu thân, khóc rống lên:”Mẫu Thân.”
Nhưng Hàn phu nhân lại ngã xuống đất, hai tay đang ôm trên cổ thả lỏng ra.
“Chu Lam!” Hàn đại hộ điên cuồng chạy đến, ngã vào người ái thê, nhưng đôi mắt của nàng đã không còn sự sống.
Thấy trái tim của ái thê đã ngừng đập, Hàn đại hộ lại càng lệ tuôn như mưa:”Không, Chu Lam, đừng đi.”
Nhìn thấy tình cảnh của Hàn đại hộ và phu nhân hắn, Clark không chút động lòng:”Cảnh Địch Nam, không, bây giờ có lẽ phải gọi ngươi là Hàn đại hộ, chúng ta lại gặp nhau.”
Theo lý mà nói thì việc Clark vừa giết chết Hàn phu nhân thì những người trong Dạ Lang dong binh đoàn phải lập tức tiến lên vì cố chủ đòi lại sự công đạo mới đúng, nhưng không một ai dám coi thường mà vọng động, bởi vì người mà họ đối mặt chính là một đại ma đầu đáng sợ!
Clark, một người với tên tuổi nổi danh khắp Tạp Địch đại lục
Là một cao thủ tà đạo ở phía tây nam, tu vi thâm sâu khó lường, giết người giống như là lấy đồ trong túi vậy, có danh xưng là “Quỷ Thần”.
Người này đeo đuổi sự xinh đẹp đến độ điên cuồng, nhưng lại có khuynh hướng nữ tính, nhưng bản thân lại là nam tử, bởi vậy cho nên mọi người đều biết hắn là “Gay”, bởi vậy cho nên có nhiều người gọi hắn là Clark Gay, đương nhiên cái danh hiệu này chỉ là len lén gọi mà thôi, nếu không thì kết quả chẳng khác Hàn phu nhân.
Clark có thói quen độc lai độc vãng, tính tình quái dị, hỉ nộ vô thường, lúc giết người thì tâm tình bình tĩnh, cũng không cần có lý do, có nói nói là vô cùng nổi tiếng, cho dù là những người trong tà đạo cũng muốn tránh xa hắn càng xa càng tốt.
Làm cho Dạ Lang dong binh đoàn khiếp sợ chính là Clark lại xuất hiện ở đây, hơn nữa không giống như là vô tình đi ngang qua.
Một ý niệm đáng sợ xuất hiện trong đầu mọi người ”Hàn đại hộ đang chạy trốn kẻ thù, mà đó chính là Clark?”
Hàn đại hộ chỉ là một thương nhân mà thôi, hai người không có lý do gì để xảy ra chuyện thù oán, nhưng vừa rồi Clark lại gọi Hàn đại hộ là Cảnh Địch Nam, điều đó có nghĩa gì?
Hai người tựa hồ là có quen biết trước đó, và mỗi người đều có bí mật riêng của mình.
Nếu như Clark tâm tình không tốt muốn tìm nơi phát tiết thì như thế có lẽ sẽ tốt hơn một chút, nhưng nếu như hắn cố ý tìm đến đây thì không xong rồi.
Đứng ở trên một cành cây, thân thể của Clark lảo đảo, hắn mở miệng nói:”Cảnh Địch Nam, ta tìm ngươi mười ba năm rồi, bên cạnh ngươi chính là tiểu cô nương năm đó sao? Không ngờ đã lớn như vậy rồi, mười ba năm, một thời gian dài, ngươi đã làm cho ta thống khổ lâu như vậy …”
Mọi người nghe vậy đều bất ngờ, Hàn đại hộ có thể làm cho Clark khổ cực tìm kiếm suốt mười ba năm, hai người đến tột cùng là có thù oán sâu đậm gì?
Clark nói đến đó thì ngữ khí thay đổi:”Nhưng, ngươi cũng làm cho ta vui mừng lẫn sợ hãi, mười ta năm trước ngươi vốn là một lão nhân hơn bảy mươi mặt đầy nếp nhăn, bây giờ thì ngươi lại chỉ giống như là một trung niên, điều này đã chứng tỏ công hiệu dưỡng nhân của Thiên Ma Quyết, tội của ngươi là không thể tha thứ, nếu như ngươi không thừa dịp ta và người kia lưỡng bại câu thương mà đem Thiên Ma Quyết đi thì ta đã có thể duy trì được nét đẹp của mình rồi!”
Thiên Ma Quyết?
Mặc dù không rõ Clark nói cái gì nhưng tất cả mọi người đều chú ý đến một danh từ - Thiên Ma Quyết.
Nghe giống như là một bí kíp, nhưng ngay cả người có kiến thức phong phú như Dương Phong cũng chưa từng nghe qua.
Mặc kệ nó là gì, tai nạn hôm nay có thể khẳng đinh chính là do cái gọi là Thiên Ma Quyết gây ra.
Clark đột nhiên thay đổi, tư thái cực kỳ giống nữ nhân:”Ôi chao, ta vô ý rồi, như thế thì các người chỉ có con đường chết!”
Từ “Chết!” vừa ra khỏi miệng, tay của Clark run lên, mười bảy đạo cầu vồng bảy màu xuất hiện trong không trung, vẽ ra các quỷ đạo hoa lệ hướng đến chỗ đám người hộ viện.
Biết rằng đã đụng phải nhân vật vô cùng đáng sợ, tất cả các hộ viện không hẹn mà cùng giơ binh khí lên, nhưng nếu so với Clark thì khoảng cách về năng lực quả là quá xa.
Vô luận là tính cách hay là năng lực đều là vô cùng khác người, trước mặt Clark bọn họ không thể nào có thể bảo vệ được tính mạng của chính mình.
Theo vũ điệu của cầu vồng, tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp tứ phía, tất cả các hộ viện, trù tử, quản gia, nha hoàn đều đưa tay lên nắm lấy yết hầu nhằm ngăn cản máu chảy ra, ngay cả mấy con sa xỉ ngạc cũng không may mắn thoát khỏi, quay cuồng trên mặt đất, huyết vụ bay lượn đầy trời, mười mấy người cùng với mấy con sa xỉ ngạc vặn vẹo theo một vũ đạo kỳ quặc rồi cuối cùng ngã xuống đất, mà ở trên mặt đất lại cắm hơn mười lá bài, trông giống như là những bia mộ, hết sức quỷ dị.
Trong mắt Clark hiện lên quang mang hưng phấn, thân hình của hắn có vẻ như phát run:”Thấy sao? Tính mạng biến mất như một quang mang chói trong tích tắc, như là lưu tinh, là một trong những sự vật xinh đẹp nhất, đây chính là nghệ thuật mà ta theo đuổi!”
Thanh âm bán nam bán nữ của Clark the thé vang lên khắp rừng, làm cho mọi người lạnh đến tận xương tủy.
Vô cùng biến thái! Một tên quái vật vô cùng biến thái!
Những người bất hạnh cuối cùng cũng mất đi sinh mạng theo sự mất máu quá nhiều. Những người trong Dạ Lang dong binh đoàn chỉ có thể trơ mắt nhìn họ chết bi thảm do không thể nào cứu giúp được.
Clark hít sâu một hơi, trên mặt hiện ra cảm giác thỏa mãn, qua một lúc mới đưa ánh mắt sang những người trong dạ lang dong binh đoàn:”Tốt lắm, các ngươi có đủ tư cách tiếp nhận phán quyết của Clark!”
Vừa nói chuyện Clark vừa vươn tai trái, trong lòng bàn tay hắn không biết lúc nào đã xuất hiện vài lá bài.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Bạch Ngọc Tuyết
Tác giả: Vô Xỉ Đạo Tặc <无齿盗贼>
Dịch: xbntx
Biên Tập: xbntx
Converter:Bạch Hổ
Nguồn : 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
“Đầu tiên chính là tên song đầu đại hùng, loại sinh vật xấu xí, căn bản không xứng đáng tồn tại trên đại lục này, bất quá thực lực của nõ cũng không tệm miễn cưỡng có thể tính tương đương với quân bài số 9!”
Nói xong Clark rút từ trong số các lá bài ra một lá bài, lần này không phải là những là bài rỗng mà chuẩn là lá số 9.
Đem ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy quân bài, tay phải của Clark giương lên, quân bài biến thành một lưu tinh với quang mang màu vàng nhạt, vẽ ra một vòng cung quỷ dị trên không bay về phía Nặc Địch Lạp.
Cảm nhận được nguy hiểm Nặc Địch Lạp hét lên một tiếng giơ hùng chưởng hướng đến quân bài.
Nhưng quân bài với chín hoa mai kia lại xuyên thẳng qua hùng chưởng của nó rồi đâm thủng yết hầu.
“Ngao!”
Song đầu đại hùng đứng lên, rồi lại ngã ầm xuống đất.
Tay hắn phất một cái, quân bài xuyên thẳng qua song đầu đại hùng rồi bay ngược trở lại trong tay của Clark.
Clark nhìn thoáng qua, thản nhiên nói:”Làm một chiến lợi phẩm, do ta khắc dấu lên có thể nói đó là một vinh dự của nó, chỉ tiếc chiến lợi phẩm này quá ư là xấu xí thật là đáng tiếc!”
“Ta giết ngươi! Ta giết ngươi!” Thấy ái sủng chết thảm, còn phải chịu vũ nhục, Lôi Mông rốt cục kiềm chế không nổi, cho dù đối phương có là một đại ma đầu đáng sợ. So sánh với đám sa xỉ ngạc thì đám ma sủng này đã theo hắn hai mươi năm, sớm tối đối diện, tình cảm sâu đậm.
Hắn kêu lên như điên cuồng, thân hình đột nhiên bành trướng lên, như một chiếc xe xông tới chỗ Clark, trong lúc nhất thời mặt đất dao động, bụi mù cuồn cuộn.
“Lôi Mông! Dừng lại!” ba người Dương Phong không hẹn mà cùng xông lên ngăn cản, lúc phát sinh sự tình thì dong binh đoàn đều như nhau bảo trì bình tinch tiếp cách ứng phó, chỉ là ái sủng của Lôi Mông bị hạ sát, khiến hắn không nể nào bình tĩnh được.
Dã Man Trùng Chàng là một chiêu mạnh nhất của Lôi Mông, một khi đã phát động thì không thể nào dừng lại, càng huống chi lúc này hắn nộ phát trùng quan.
Nếu như bị đụng trúng thì cây đại thụ kia chắc chắc sẽ đổ.
Clark không để ý đến khí thế của Lôi Mông:”Tuần thú sư, thực lực so với sủng vật mạnh mẽ hơn vậy thì dùng quân bài J cơ <@Nước cơ: hình trái tim>đi!”
Từ trong bộ bài hắn rút ra quân J cơ rồi lại kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, tay phải vung mạnh lên, quân bài liền bay về phía Lôi Mông.
Biến mất trong bụi mù, lần này tựa hồ như quân bài không có công hiệu, Lôi Mông vẫn đang lao đến chỗ đại thụ.
Tinh thần của mọi người run lên, nhưng mọi người liền phát hiện thân hình của Lôi Mông dần dần chậm lại, đến khi cách đại thụ khoảng chừng một thước thì dừng lại, Hắn hai mắt mở to, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Cơ thể rắn chắc của Lôi Mông, ngay cả hàm răng sắc bén cùng móng vuốt của Phong Lang cũng không thể làm gì đươc, không ngờ lại không cách nào chống đỡ được một lá bài nho nhỏ.
Yết hầu của Lôi Mông đã sớm bị cắt đứt, chỉ là khí thế của Dã Man Trùng Chàng vẫn tiếp tục đưa cơ thể của hắn tiến lên về phía trước.
Quay đầu lại, Lôi Mông nhìn Y Lệ Na, vươn tay ra như muốn nói gì đó, chỉ là yết hầu đã đứt, lời nói không thể nào ra khỏi miệng được, cuối cùng ngã quỵ xuống đất, mà trong tay của Clark lại hiện ra lá bài đã giết Lôi Mông, hắn lạnh lùng nói không một chút cảm tình:”Còn xấu xí hơn cả sủng vật của ngươi.”
“Không!”
Đồng thời kêu to lên chính là hai người, một chính là Y Lệ Na, người kia chính là Cổ Diêu.
Cổ Diêu vừa rồi theo thường lệ tìm chỗ tập Linh Động, cho đến khi sự tình phát sinh mới vội vàng chạy đến, vừa đúng lúc chứng kiến cảnh này.
Lôi Mông là một hán tử hào sảng, nhiệt tình, cũng chính là người đầu tiên làm cho Cổ Diêu cảm nhận được hai từ “Bằng Hữu”.
Nhưng vị bạn hữu đầu tiên của hắn không ngờ lại lìa khỏi cuộc đời như thế, hai mắt của Cổ Diêu đỏ lên.
Càng đau lòng hơn Cổ Diêu chính là Y Lệ Na, nàng và Lôi Mông suốt ngày luôn đấu võ mồm với nhau nhưng thực tế tất cả mọi người trong dong binh đoàn đều biết, tình cảm của họ là vô cùng sâu đậm.
Đã từ rất lâu rồi Lôi Mông luôn muốn biểu lộ với Y Lệ Na, nhưng lại sợ bị cự tuyệt, thậm chí sẽ không còn được làm bằng hữu nữa, cho nên một đại hán không sợ trời không sợ đất lại trở thành rụt rè.
Chỉ tiếc là Lôi Mông không biết lòng của phụ nữ, nếu như giây phút này hắn có thể thấy được bộ dáng của Y Lệ Na, hắn nhất định sẽ hiểu được.
Y Lệ Na tâm trạng như một con hổ điên, thân thể mềm mại xoay tròn, hỏa hệ đấu khí phát ra tứ phía, mang theo vô số mũi nhọn, hợp thành một đạo long quyển, lăng không bay lên nhắm thẳng hướng Clark.
“Phong Hoa Viên Vũ Khúc, một trong những kỹ năng đẹp nhất của chiến sĩ, chỉ tiếc …”
Clark lại rút ra quân bài J cơ:”Xinh đẹp nhưng cũng phải cần một thứ, đó chính là sức mạnh!”
Vung tay lên, quân bài bắn ra.
Quân bài đòi mạng, một trang giấy mỏng nhưng không ai có thể biết được nó ẩn chứa sức mạng kinh khủng cỡ nào, tựa như là biểu tượng của thàn chết, kiến huyết phong hầu!
Vũ đạo của Y Lệ Na dừng lại, từ không trung ngã xuống, cũng giống như những người trước đó, yết hầu bị cắt đứt.
Dùng hết sức lực cố gắng từ mặt đất đứng dậy, Y Lệ Na cố tiến đến chỗ thi thể của Lôi Mông, sau cùng nàng chống đỡ không nổi nữa và ngã lên trên cơ thể đã không còn hơi thở của Lôi Mông.
Clark nói :”Xem ra, tính theo thực lực thì ngươi còn kém hơn cả đồng bạn của ngươi, miễn cưỡng tính là một quân J hoa mai đi!” <Không rõ lắm hoa mai là quân gì chắn là chuồn>
“Ẩn trong mây đen, các tinh tinh trong không khí, xin hãy nghe theo lời kêu gọi của ta, đến bên ta, thể hiện ra sức mạnh của các ngươi, làm tan biến hết tất cả - Cuồng Điện Tiễn!”
Khi nhìn thấy hai chiến hữu khăng khít lần lượt bị sát hại, Gia Lợi Đặc cũng đã phẫn nộ, sự sợ hãi đã tan biến đi, trong mắt hắn cảm giác đó hiện tại đã không còn hiện hữu.
Lúc đầu ý định của hắn là cùng với Y Lệ Na cùng động thủ nhưng chỉ tiếc nàng đã bị cơn giận dữ che mất lý trí, mà hắn lại là một ma pháp sư trước khi công kích cần phải có thời gian chuẩn bị.
Sau khi niệm xong chú ngư, Gia Lợi Đặc giơ cao ma trượng trong tay, một cánh tay lóng lánh điện tiễn bắn ra.
“Điện hệ ma pháp, lấy tốc độ và kỹ thuật để tấn công mục tiêu, quân J hắc đào <@ hình như là quân Pích>” Clark có vẻ vô cùng nhàn nhã, cứ như là đang chơi một trò chơi vậy:”Như vậy ta đành phải dùng quân bài Q mới được.”
Quân bài Q trong khi hắn nói chuyện đã bay ra, phá điện tiễn thành hai nữa, sau đó xu thế của nó cũng không có dừng lại, vẫn như cũ hướng đến Gia Lợi Đặc.
Thân thể của ma pháp sư không thể nghi ngờ là vô cùng yếu đuối, có thể nói là yếu hơn nhiều lần so với chiến sĩ và tuần thú sư, hơn nữa sau khi phát ra ma lực cực mạnh, Gia Lợi Đặc cũng chỉ có thể nhắm mắt đợi tử thần đến đưa đi.
Ngay trong phút nguy kịch một mũi thương vàng óng ánh hiện ra, đánh văng quân bài đang chuẩn bị láy mạng của Gia Lợi Đặc.
Clark hừ lạnh một tiếng nói:”Phán quyết bị phá hủy bởi vi một quân Q chuồn nhúng tay!.”
Gia Lợi Đặc mở mắt, Dương Phong đã kịp thời cứu hắn một mạng.
Thay đoàn viên giải trừ sự uy hiếp của tử vong, Dương Phong sắc mặt ngưng trọng, cầm chặt kỵ sĩ thương tùy lúc có thể phát động.
Thực lực của Clark cũng không phải là hư danh, thậm chí so với đồn đãi còn kinh khủng hơn!
“Nếu đã như vậy thì sẽ tạm dừng phán quyết, trước tiên giải quyết chuyện ngoại lệ một tí.” Sắc mặt Clark trầm xuống:”Ta thích sự vật xinh đẹp nhưng lại chán ghét những người đẹp hơn ta.”
Mọi người đều không tự chủ mà nhìn sang Diệp Lâm, bởi vì lúc này cũng chỉ có nàng là đối tượng để Clark đố kỵ về vẻ đẹp.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Bạch Ngọc Tuyết
Sáng giờ phải đi demo chương trình nên ko post được!
Diệp Lâm dĩ nhiên cũng rõ ý tứ của Clark, không nhịn được lùi về hai bước.
“Thực lực của ngươi so với kỵ sĩ còn mạnh mẽ hơn nhưng ta lại ghét những ai xinh đẹp hơn ta, bởi vậy ngươi không thể tiếp nhận phán quyết của ta, đi chết đi!”
Clark lại phát ra một quân bài nhưng lần này là quân bài trống, chỉ có phía sau có đồ án.
Diệp Lâm kêu lên một tiếng, song chưởng đưa lên xuất hiện một lớp đấu khí có hình như quả cầu, cùng với các loại đấu khí thông thường bất đồng, lực lượng này nhìn qua giống như là kẹo đường vậy, mềm nhũn lại có vẻ sền sệt.
Quân bài của Clark sau khi chạm vào quả bóng tựa như là bị rơi xuống bùn vậy, nhất thời bị dính ở đó, hai tay của Diệp Lâm liên tục di chuyển, màu sắc của quả bóng cũn biến hóa tựa như là kính vạn hoa vậy, tuy nói có vẻ chậm nhưng trên thực tế lại diễn ra nhanh vô cùng, cuối cùng quả bóng phát bổ, lực phản chấn phát ra đẩy Diệp Lâm lùi về phía sau nhưng nàng không ngã xuống đất mà lại lợi dụng nó như một con yến lướt đi trong không trung, biến mất trong rừng rậm.
Clark cau mài:”Linh Huyễn Cửu Chuyển, người của Thuần Vu gia tộc?” sau đó hừ lạnh một tiếng nói:”Xem ra ngươi may mắn!”
Dương Phong rất là kinh ngạc, nhìn theo hướng chạy của Diệp Lâm, không nghĩ đến một tiểu cô nương yêu kiều như thế lại có được năng lực chạy thoát khỏi quân bài của Clark. Nhưng hắn cũng không có nhiều thời gian nghĩ về chuyện này, bởi vì sự việc nghiêm trọng còn ở trước mắt.
Trong vài phút ngắn ngủi, đoàn người chỉ còn lại vài người, ngay cả Y Lệ Na và Lôi Mông khi chiến đấu với bầy phong lang oai dũng như một thiên thần lại không thể chịu nổi một chiêu của Clark, phải chịu chết thảm, ngay cả tiểu ma nữ kiêu ngạo Diệp Lâm cũng vội vàng đào tẩu.
Cổ Diêu thân hình run lên, lúc vừa mới chạy lại hắn thấy Lôi Mông chết thảm hết sức là phẫn nộ nhưng sau đó lại chuyển thành nỗi sợ hãi thật sâu.
Đây chính là cấp bậc của cao thủ? Đem sinh mạng của người khác đùa giỡn, mà người khác lại không hề có một chút khả năng phản kháng, việc này giống như trong một vở hài kịch nhưng rất tiếc nó lại là sự thật, nhìn quái nhân trước mắt, Cổ Diêu ý thức được bản thân mình nhỏ bé biết chừng nào.
Quả thật, trong mắt Clark, hắn và loài tiểu bò sát hoàn toàn giống nhau, Clark không chút biểu tình lấy ra một quân bài trắng, bởi vì Cổ Diêu chưa đủ tư cách tiếp nhận phán quyết của hắn.
Quân bài đòi mạng bay đến trước mặt Cổ Diêu, hắn hoàn toàn không thể nhúc nhích được, bởi lẽ thân thể của hắn hoàn toàn không thể nào phản ứng kịp với quân bài, ngay cả Lôi Mông và Y Lệ Na còn không thể tránh được huống chi là hắn.
“Pặc!”
Một chùm ánh sáng chói mắt hiện lên, quân bài một lần nữa bị đánh bay, lại vẫn là Dương Phong, hoàng kim đấu khí trên người hắn đã chuyển thành màu trắng, nhưng lại lóng lánh quang mang hoàng kim rất là kì dị.
Clark tán thưởng nói:”Bạch Kim đấu khí? Kỵ sĩ, xem ra ta đã có chút sai lầm về ngươi”, phải sửa lại một chút, ngươi hẳn là quân Q Pích!”
Mặc dù có thể ngăn cản được Clark một lần nữa nhưng dương cũng không khá mấy, hổ khẩu của hắn máu tươi chảy ròng ròng. Thực lực của Clark quả là thâm sâu khó lường.
Dương Phong không nói gì, đem Cổ Diêu lên tuyết báo, sau đó quất ngựa đi đến kế bên Hàn đại hộ, nhảy xuống đem Hàn Đan đã ngất đi lên lưng tuyết báo, nhưng hắn cũng không có cỡi lên mà vỗ lên ái sủng trầm giọng hô:”Chạy!”
Về phần Hàn đại hộ, hắn đành phải bất lực, chỉ có thể cứu được hai người, huống hồ Hàn đại hộ sắc mặt như tro tàn mà ôm lấy thi thể của thê tử, hoàn toàn ngây người.
“Dương đại ca!?” bị Dương Phong kéo đi, Cổ Diêu rốt cục cũng từ trong sợ hãi mà tỉnh lại:”Vậy còn huynh?”
“Ta không đi được!”
Trong câu nói của Dương Phong bao hàm một nỗi đau khổ, Clark sẽ không tha cho hai người Cổ Diêu chạy, bởi vậy hắn phải ở lại ngăn cản, càng quan trọng hơn là hai đoàn viên thân như huynh muội chết thảm, hắn tình nguyện chết trận cũng không muốn có một cuộc sống tạm bợ.
Cổ Diêu cũng biết, Dương Phong đã hạ quyết tâm, nhìn thấy Dương Phong vì mình mà hy sinh, Cổ Diêu kích động hô lớn:”Tại sao? Tại sao lại đối xử tốt với đệ như vậy?”
Suốt đường đi hắn cũng không biết, tại sao Dương Phong và hắn chỉ là bình thủy tương phùng lại chiếu cố mình như vậy, thậm chí đem công pháp quý giá truyền thụ cho mình.
Dương Phong mỉm cười, nói không nên lời:”khi còn bé, ta có một đệ đệ, giống như ngươi, hắn cũng có giấc mộng là trở thành một người đỉnh thiên lập địa, thậm chí không hề sợ hãi mà khiêu chiến xung quanh để đề cao năng lực của chính mình. Chúng ta vốn là cô nhi không cha không mẹ, sống nương tựa nhau, ta không hy vọng hắn gặp phải chuyện gì nên vẫn khuyên bảo, nhưng hắn không nghe, thậm chí vì thế mà nhiều lần cãi nhau ầm ĩ, sau đó chuyện mà ta sợ hãi nhất cuối cùng cũng xảy ra, hắn đã chết, hắn còn trẻ mà lại khiêu chiến với một người có thực lực mạnh hơn hẳn hắn nên bị trọng thương, cố gắng trở về đến phòng của ta liền tiêu khí, nhưng khi chết trên mặt vẫn còn mang theo vẻ tươi cười, rất muốn nói với ra điều gì đó nhưng lại không thể nói nữa, bất quá bây giờ ta đã tìm được đáp án, nhớ tối hôm đó đã đã hỏi ngươi gì không? Đáp án của ngươi cũng chính là đáp án của đệ đệ ta ’một người chỉ cần đã từng phấn đấu, nhân sinh vốn là đặc sắc, cho dù là chết cũng không hối hận.’ ”
“Đáng tiếc, ta không thể dạy ngươi linh động nữa rồi, vô luận thế nào, hy vọng ngươi may mắn hơn so với đệ đệ của ta.” Đối mặt với tử vong Dương Phong lại hiện lên vẻ tươi cười bởi vì hắn đã giải khai được nỗi niềm trong lòng, vỗ vỗ lên đầu tuyết báo:”Hỏa kế, đành phải nhờ ngươi rồi.”
Tựa hồ như dự cảm được có điềm xấu xảy ra với Dương Phong, cùng với chủ nhân tình thâm, tuyết báo quỳ xuống đất, chết sống không muốn rời đi.
Dương Phong đành phải dùng trường thương đâm lên mông nó một cái, tuyết báo rên lên một tiếng hướng về phía xa mà chạy.
“Câu chuyện của người thật cảm động!” Clark xoa tay nói, thanh âm bán nam bán nữ của hắn tiếp tục:”chỉ tiếc chuyện xưa của ngươi chấm dứt với một bi kịch, nay cũng vậy, ngươi tưởng bọn họ có thể trốn thoát được sao?”
Bàn tay của hắn run lên, một quân bài bay ra hướng đến chỗ tuyết báo.
“A!” Dương Phong hét lớn, toàn bộ bạch kim đấu khí trên cơ thể dồn về phía trường thương, tụ lại thành một cánh tay với màu sắc như cầu vồng.
Tuyệt kỹ mạnh mẽ của kỵ sĩ – Trường Hồng Quán Nhật.
Trường hồng đánh trúng vào quân bài nhưng khiến cho Dương Phong hoảng sợ chính là một kích toàn lực của hắn bị đẩy bật ra.
Clark cười trào phúng, tiếng cười của hắn the thé:”Chỉ bằng ngươi có thể ngăn cản ta ba lần sao?’
Bên tai truyền đến tiếng kêu bi thảm của tuyết báo, còn có tiếng kinh hô của Cổ Diêu, hai mắt của Dương Phong muốn nứt ra nhưng hắn không thể nào thay đổi được tình cảnh bởi vì thực lực song Phương chênh lệch quá xa, một quân bài K xẹt qua yết hầu Dương Phong trong nháy mắt.
Máu tươi từ trong cổ Dương Phong trào ra nhưng, nhưng hắn lại lấy kỵ sĩ thương cắm xuống đất, hai mắt mở to đầy vẻ phẫn nộ, tuy không còn hô hấp nhưng vẫn đứng hiên ngang không ngã xuống.
Cùng lúc đó, Gia Lợi Đặc đang chuẩn bị phát động ma pháp cũng co quắp thân mình rồi ngã xuống, trước mặt hắn cắm một quân bài !.
Từ trên mặt đất lồm cồm bò dậy lại chứng kiến cảnh tượng đó, Cổ Diêu kêu lên bi thống:”Dương đại ca!”
Từ Lôi Mông hắn có được tình cảm hữu nghị của một bằng hữu, Dương Phong cho hắn sự quan tâm của một huynh trưởng.
Nhưng hiện giờ vị huynh trưởng thân thiết đó lại vì bảo hộ mình mà phải chết.
Cổ Diêu lệ nóng đây mặt, sự sợ hãi của hắn không còn trong tâm trí nữa, nó đã biến mất không chút bóng dáng, trong lòng hắn chỉ còn lại nỗi phẫn nộ, nắm chặt nắm tay, hắn nói từng chữ:”Nghe đây tên biến thái xấu xí kia, nếu như ta không chết, một ngày nào đó ta nhất định sẽ giết ngươi, nhất định!”
Bị xúc phạm vào điều kiêng kỵ sắc mặt của Clark trầm xuống, giận dữ cười nói:”Ha ha, chỉ dựa vào ngươi, một tiểu bò sát còn chưa dứt sữa? Bất quá, về phần dũng khí ngươi đu tư cách để tiếp nhận phán quyết của ta, chỉ tiếc ngươi chỉ xứng với quân bài số 2, thấp kém nhất trong trò chơi! Mà ta lại là đại quỷ trong trò chơi, chúa tể hết thảy, không ai có thể hơn ta được, ngươi có rõ ràng không, ha ha ha …”
Từ trong tiếng cười điên cuồng hắn rút ra quân bài số 2 bắn về phía Cổ Diêu.
Cổ Diêu khẽ cắn môi, giơ khốn long lên chắn trước mặt Hàn Đan, cho dù là chết hắn cũng muốn chết với phương thức của một dũng sĩ.
Lúc này Hàn đại hộ vốn mất hồn đột nhiên bạo khởi một quyền lên trên quân bài, ngay cả Dương Phong dùng toàn lực cũng không thể ngăn cản được, nhất thời biến thành vô số mảnh vụn.
=============
Lời của tác giả - ta cũng ké theo
Tổng bộ, tổng bộ, đạo tặc gọi tổng bộ, quân địch hỏa lực dày đặc, thân mời bầu phiếu yểm hộ!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Bạch Ngọc Tuyết
Tác giả: Vô Xỉ Đạo Tặc <无齿盗贼>
Dịch: xbntx
Biên Tập: xbntx
Converter: Pé Lác ì ố rì
Nguồn : 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Chương này là của ngày mai vì tối nay về ko biết có dịch được không nữa! Nếu được thì mai sẽ có thêm 1 chương ko thì thông cảm nhé!
Giây phút này Hàn Đại Hộ không còn bộ dáng mập mạp như lúc trước nữa, mà chẳng khác nào một thích khách trình độ cao siêu.
Hai tay nắm lấy Cổ Diêu và Hàn Đan, hắn cắn mạnh đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó thân thể tăng tốc lên nhanh chóng biến mất, một khắc sau, xuất hiện ở một nơi cách xa vị trí cũ hơn mười thước, rồi lại biến mất rồi lại xuất hiện cách đó mười thước, nhưng động tác của Hàn Đại Hộ khi hiện ra ở vào mỗi lúc đều khác nhau, nhưng những hình ảnh đó lại hợp thành một đường thẳng tắp, nếu như đem các tư thái đó quán lên trên một người thì sẽ trở thành một động tác vô cùng quái dị, nhưng nếu như người là có có trình độ nhất định thì sẽ nhận ra được thực sự đây chính là những tàn ảnh lưu lại do việc di chuyển với tốc độ siêu tốc, các tàn ảnh liên tục xuất hiện xa dần, Hàn Đại Hộ tựa như là biến từ nơi này đến nơi khác.
“Thiên Ma Thuấn Di?” Clark có chút kinh ngạc, nhưng sau đó hắn lại mỉm cười:”Thiên Ma Quyết, ha hả, Thiên Ma Quyết, quả thật là thú vị …”
Cánh tay của Clark giương lên, một lá bài khổng lồ xuất hiện trên không trung.
“Đi!”
Phất tay một cái, quân bài liền lướt đi theo hướng chạy của Hàn Đại Hộ, mà Clark thì cũng nhảy từng bước truy đuổi không bỏ.
Nếu như căn cứ vào tốc độ siêu cao của Hàn Đại Hộ mà phán đoán thì Cổ Diêu nhất định sẽ chịu nhiều đau nhức do sức gió gây ra, nhưng hắn lại ở vào một không gian bình thường khó có thể tưởng tượng được, có thể mở mắt nhưng không thể nhìn thấy được bất cứ thứ gì, tất cả chỉ là hỗn độn, cũng không nghe được âm thanh nào, ngay cả chính bản thân nói mà cũng không thể truyền đến lỗ tai được, chỉ mỗi khi Hàn Đại Hộ lộ ra hình thể thì hắn mới có thể khôi phục thị lực và thính giác, đương nhiên hắn không rõ tất cả đều là do Hàn Đại Hộ hoa phá không gian mà sinh ra dị tượng.
Loại hiện tượng quái dị này cũng không khiến cho Cổ Diêu chú ý nhiều lắm, trong đầu óc của hắn hiện giờ chỉ tràn ngập nỗi bi thống do mất đi bạn hữu, huynh trưởng, lại còn có sự căm phẫn đối với Clark, lần đầu tiên hắn có được cảm giác êm thân thiết ôn nhu thì lại bị cái tên quái nhân bất nam bất nữ kia phá mất.
Có lẽ không ai có thể nghĩ đến, Hàn Đại Hộ, một người báo mập, thân đầy mỡ chỉ đi được vài bước đã thở hỗn hễn, lại chính là một cao thủ.
Đương nhiên nếu so với cái tên biến thái bóng lẻo cái kia thì không bằng, nếu không thì lão đã không trơ mắt nhìn thê tử bị giết hại.
Dưới ảnh hưởng của Thiên Ma Thuấn Di, các loại cảm quan phản ứng kể cả quan niệm về thời gian cũng trở nên xáo trộn, không biết qua bao lâu, Hàn Đại Hộ mới dừng lại, Cổ Diêu nhìn thấy rõ phía trước, khu rừng rậm che trời đã biến mất, thay vào đó chính là một con đường, tuy không phải là lớn nhưng cũng có thể nói là có người thường xuyên đi ngang qua.
Sắc trời mới tờ mờ sáng, tính ra cũng chỉ khoảng bảy tám giờ, dựa theo tính toán của dương phong, dưới sự trợ giúp của sa xỉ ngạc muốn ra khỏi khu rừng kia cũng phải mất sáu ngày, mà sáu ngày hành trình đó, Thiên Ma Thuấn Di chỉ tốn có một phần mười.
Một vị võ sĩ giục ngựa chạy ngang qua, Hàn Đại Hộ vô thanh vô thức lướt đến phía sau hắn, bàn tay của lão như một thanh đao, bổ lên cổ của võ sĩ, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, mềm nhũn, ngã xuống ngựa.
Tuấn mã của võ sĩ hẳn là đã qua huấn luyện, khi chỉ nghe lời chủ nhân, nhất thời vung móng lên, hí lớn một tiếng.
Hắc khí trên tay Hàn Đại Hộ tăng vọt, bao phủ lấy toàn bộ con ngựa, nó dần dần không bình tĩnh lại.
Hàn Đại Hộ lúc này mới lên tiếng:”Tiểu bằng hữu, ta muốn nhờ ngươi một việc.”
Cổ Diêu ngẩng đầu lên king ngạc nhìn Hàn Đại Hộ.
Đối phương vốn là một cao thủ thâm tàng bất lộ, mà mình chỉ là một tiểu tử vô năng, có thể giúp được gì đây?
“Xin hãy mang theo Đan Đan rời đi!”
Thanh âm của hắn trầm ổn bình tĩnh, nhưng ý tứ trong đó lại khiến Cổ Diêu giật mình:”Cái gì?”
Hàn Đại Hộ vội nói:”Thỉnh cầu này quả là mạo muội nhưng hôm nay ta cũng chỉ còn có thể thỉnh cầu sự trợ giúp của ngươi.”
“Ngài? Đan Đan không phải chỉ còn có mỗi mình ngài là người thân sao?” Nhìn về phía sau, vẫn không thấy bóng dáng của Clark, Cổ Diêu khó hiểu nói:”Tên biến thái bóng lẻo cái kia mặc dù rất lợi hại nhưng tốc độ không có nhanh như ngài, đến giờ vẫn chưa đuổi theo kịp, chúng ta mau chóng rời khỏi đây là được!”
“Không được!” Hàn Đại Hộ lắc đầu nói:”ta vừa rồi phát động môn khinh công kia đã tổn hại sức lực không ít, thương thế rất nặng và đã ảnh hưởng đến nội thể bên trong, nếu tiếp tục thì có thể bạo thể bất cứ lúc nào, mà Clark tựa hồ đối với Thiên Ma Khí có biện pháp cảm ứng, chỉ cần bị hắn nhắm vào thì không cách nào che dấu được, nếu như cứ tiếp tục đi theo ta thì sớm muốn gì các ngươi cũng bị liên lụy, cho nên chúng ta chỉ có thể chia ra mà đi, ta sẽ quay lại, tận lực xóa đi dấu vết, còn nữa, ta còn muốn hắn phải trả giá!”
Trong mắt Hàn Đại Hộ lộ ra vẻ thống khổ cùng bi phẫn, bất quá khi hắn đưa ánh mắt đến chỗ Hàn Đan vẫn còn đang hôn mê lại biến thành từ ái:”việc ta không an lòng duy nhất chính là Đan Đan vẫn còn nhỏ, căn bản không có khả năng tự sinh tồn. Tiểu bằng hữu ta biết ngươi là người tốt, khi ngươi mang nó đi xin ngươi chiếu cố nó thật tốt, được không?”
“Chiếu cố?”
Nghe có vẻ đơn giản, nhưng nếu như tiếp nhận thỉnh cầu này thì chẳng khác nào Cổ Diêu phải có trách nhiệm quan tâm nàng, che chở nàng không để nàng bị tổn thương.
Phải biết rằng Cổ Diêu cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi mà thôi, việc này vốn là một trách nhiệm trọng đại, nhưng lúc này, lại có một vị phụ thân phải nhờ đến người khác.
Cổ Diêu tâm loạn như ma, không tự giác mà gật đầu.
Hàn Đại Hộ như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng nói:”Cám ơn!Cám ơn!”
Đưa hai người Cổ Diêu lên tuấn mã, Hàn Đại Hộ nói:”con ngựa này đã chịu ảnh hưởng bởi công pháp của ta, trong hai ngày sẽ nghe lệnh của ngươi, bất quá sau hai ngày với khả năng của ngươi không thể nào thuần phục được nó, đến lúc đó hãy thả nó đi để tránh dã tính của nó phát tác mà gây hại cho ngươi.”
Dừng một chút Hàn Đại Hộ đột nhiên lấy từ trong lòng ngực ra một vật, ánh mắt của hắn phức tạp, khát vọng, hưng phấn, hối hận, bất đắc dĩ, đủ loại sắc thái tình cảm.
Cổ Diêu theo tiềm thức mà nhìn nó, đó là một quyển sách cổ xưa.
Nhìn quyển sách nhỏ đó, sắc mặt Hàn Đại Hộ âm tình bất định, tựa hồ lo lắng gì đó, cuối cùng hắn hạ quyết tâm, xé quyển sách ra.
Quá trình này Hàn Đại Hộ có vẻ phi thường tiếc nuối, không đành lòng xuống tay, nhưng sau khi hoàn thành thì lại thở phào nhẹ nhõm, cứ như là quyết tâm đập đầu vào một tảng đá lớn vậy, đem nửa quyển sách đưa cho Cổ Diêu:”đây chính là vật mà ngay cả một tuyệt thế cường giả cũng mơ tưởng đến nó, đồng thời cũng chính là vật có thể gây nên họa sát thân cho ngươi, từ viễn cổ đến nay, không ai giữ nó mà có thể chết một cách toàn mạng, hy vọng sự nguyền của của nó sẽ tiêu biến theo ta. Tiểu bằng hữu, bây giờ ta đem nó tặng cho ngươi, về phần xử lý nó thế nào, giữ lại, vứt đi, hay là hủy diệt nó tất cả tùy ngươi! Nhưng không được để cho người khác biết nó ở trong tay ngươi cho dù đó có là người chí thân của ngươi, nếu không thì sẽ dẫn đến họa sát thân, đã từng có người vì nó mà giết chết cả cha mẹ huynh đệ của mình!”
Vật gì mà có ma lực như thế, ngay cả người thân mà cũng có thể hạ sát? Cổ Diêu nghi hoặc tiếp nhận nửa quyển sách, để vào trong lòng. Mặc dù hắn không biết nó là gì nhưng dù sao đây cũng có thể coi là di vật của phụ thân Hàn Đan, Hàn Đại Hộ quay lại gặp Clark nếu không có gì ngoài ý muốn thì ngày này năm sau là giỗ của hắn rồi.
“Ngàn vạn lần không nên đưa cho Đan Đan, ta không muốn nó cũng bị nguyền rủa!” Dừng một chút Hàn Đại Hộ nói:”còn nữa, nếu như thân thể của Đan Đan có dị trạng gì, ý ta muốn nói là không giống với người bình thường, lập tức mang nó đến chỗ không có người!”
Cổ Diêu cau mài nói:”Tại sao?”
Hàn Đan vốn là một nữ hài tử bình thường, sao lại có điểm không giống người thường?
“Nó là ma…”
Hàn Đại Hộ muốn nói lại thôi:”Chỉ cần nghe theo lời ta nói la được, đối với ngươi và ta đều có lợi”
Nhìn Hàn Đan một cái thật sâu, Hàn Đại Hộ vỗ mông ngựa, tuấn mã phi như bay. Cổ Diêu vội vàng một tay ôm Hàn Đan một tay nắm lấy dây cương, hắn không rành lắm về kỵ mã thuật nhưng con ngựa này đã chịu công pháp của Hàn Đại Hộ nên hắn không bị hất xuống.
Thanh âm của Hàn Đại Hộ theo gió truyền đến:”Tiểu bằng hữu chúc ngươi may mắn!”
Những lời này cũng như chúc cho nữ nhi của hắn, bởi vì từ lúc này vận mệnh của Hàn Đan và Cổ Diêu đã hòa nhập thành một.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Bạch Ngọc Tuyết
Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 2 : Sơ Thiệp Giang Hồ
Chương 15: Thiên Ma Giải Thể
Tác giả: Vô Xỉ Đạo Tặc <无齿盗贼>
Dịch: xbntx
Biên Tập: xbntx
Converter: Pé Lác ì ố rì
Nguồn : 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Lúc này Clark chỉ khống chế quân bài và đi vào Ốc Đôn sâm lâm, mặc dù đã mất bóng dáng của Hàn đại hộ nhưng hắn vẫn ung dung, không hề có một chút lo lắng. Như Hàn đại hộ sở liệu, đối với Thiên Ma khí, hắn có phương pháp cảm ứng đặc biệt cho nên hắn sẽ không sợ bị mất dấu.
Thiên Ma khí tức phía trước đột nhiên dày đặc hơn, Clark kinh ngạc mở mắt ra.
Hắn biết là do Hàn đại hộ phát động Thiên Ma thuấn di, nếu như liều mạng, tên mập mạp kia có thể chống cự một đêm, dựa theo lúc này mà tính thì Hàn đại hộ phải nhanh chóng bỏ xa hắn mới đúng.
Nhưng chỉ sau một lúc hắn lại thấy Hàn đại hộ trước mắt.
Clark từ trên lá bài nhảy xuống, hắn liền phát hiện là không còn bóng dáng của Cổ Diêu và Hàn Đan nữa.
Hắn còn chưa kịp lên tiếng hỏi thì Hàn đại hộ đã nói:”Clark, ngươi nhất định là đang rất nghi hoặc tại sao ta lại ở chỗ này đúng không?”
Clark mặc dù tràn đầy nghi vấn trong đầu nhưng hắn vẫn cười nói:”Không sai, nhưng cho dù thế nào đi nữa thì ta cũng đã tốn không ít sức lực rồi.”
Đối với người khác mà nói thì giờ phút này chắc chắn là sẽ có cảm giác lo lắng có chuyện không ổn, nhưng đối với một cao thủ như hắn thì cho dù là có bẫy đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là dư thừa.
Hàn đại hộ trầm giọng nói:”Ta rất thống khổ, bởi vì ngươi đã giết chết thê tử của ta, cho nên ta muốn ngươi phải trả giá vì hành động đó.”
“Trả giá!? Hé hé hé …” Clark cười rộ lên như điên, tựa như là mới vừa vào mục đặc biệt của bựa chúa ra:”Muốn ta trả giá? Chỉ bằng vào thực lực hiện giờ của ngươi? Thiên Ma Quyết ở trong tay của ngươi đã mười ba năm rồi nhưng thành tựu của ngươi quả thật là quá kém cỏi.”
Đối mặt với sự châm chọc của Clark, hàn đại hộ cũng không có động tĩnh gì:”Ta biết ta đánh không lại ngươi!”
Nhìn thấy hắn tự biết bản thân mình, Clark chợt khựng lại một chút.
Hàn đại hộ tiếp tục nói không nhanh cũng không chậm:”Nhưng muốn trả thù một người không nhất thiết phải dùng vũ lực, còn có rất nhiều cách thức khác nhau …”
Vừa nói Hàn đại hộ vừa xuất ra một vật, chính là nửa quyển sách kia nhưng khi lấy ra thì hắn đem mặt sau để ra trước cho nên Clark không thể biết là nó đã không còn nguyên vẹn.
“Ngươi biết so với người không có hy vọng thì chuyện gì thống khổ hơn không? Đó chính là hy vọng xuất hiện ra trước mắt rồi lại tan biến!” Trong mắt Hàn Đại Hộ lóe ra vẻ oán độc:”ngươi giết chết người mà ta yêu thương nhất, bóp nát hy vọng sinh tồn của ta, ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị này!”
Clark đột nhiên có cảm giác không ổn, hắn dồn hết thực lực hướng đến chỗ Hàn đại hộ nhưng đã chậm.
Hàn đại hộ vứt quyển sách trong tay lên, tay hắn chuyển thành một quyền, quyển sách nhất thời hóa thành vô vàn các mảnh nhỏ.
“Không! Không!” Clark tuyệt vọng kêu to.
Hàn đại hộ cũng không có ý định dừng tay, một tia hỏa diễm từ trong lòng bàn tay hắn xuất ra, đốt sạch các mảnh giấy nhỏ đang bay đầy trời thành tro bụi, như một đàn bướm đen đang bay lượn.
Clark dừng chân, nhìn đàn bướm đen đang bay lượn đầy trời kia mà cả người phát run, khuôn mặt ngây ngốc như là một tượng gỗ.
“Ha ha, ngươi cảm nhận được nỗi thống khổ của ta chứ?” Hàn đại hộ cười một cách tàn khốc, việc trả thù đem đến khoái cảm, có thể làm vơi bớt phần nào nỗi đau mất người thân, bởi vậy chuyện cừu sát trong giang hồ không bao giờ dứt.
“Ngươi, ngươi đã hủy nó rồi!”
“Không sai, đây chính là cái giá mà ta muốn mi phải trả!” Hàn đại hộ cười nói:”Mất nó, hy vọng có được nhan sắc xinh đẹp vĩnh viễn của ngươi cũng sẽ tan biến, không ai có thể tránh được sự tẩy lễ của thời gian, Clark Mỹ Lệ <@Ta thích Mỹ Tâm hơn >, sẽ dần dần trở nên già nua xấu xí theo thời gian, các nếp nhắn khó coi sẽ từ từ xuất hiện trên mặt của ngươi, hàm răng của ngươi rồi sẽ chuyển sang ố vàng …”
“Câm miệng!” Clark nổi giận cắt đứt lời nói của Hàn đại hộ.
Những lời này của hàn đại hộ như là một mũi dao đâm vào vị trí yếu ớt trong tâm lý của hắn, điều này khiến cho hắn điên tiết lên, hắn rít lên the thé, hướng đến Hàn đại hộ mà đánh tới:”Không thể tha thứ, không thể tha thứ, ta muốn giết ngươi! Từ từ hành hạ ngươi đến chết!”
“Không cần phiền ngươi phải động thủ!” Hàn đại hộ cười tà dị, hắc khí điên cuồng tiến ra, lập tức bao vây thân thể của hắn lại.
Hắc khí này không hề khuếch tán mà tập trung hai trượng xung quanh hàn đại hộ, khiến hắn giống như là một cái kén.
Mặc dù trong lòng căm hận không thể xé Hàn đại hộ ra thành từng mảnh nhỏ, nhưng bản năng của Clark vẫn còn, lập tức cảm giác được hơi thở của tử thần, lập tức dừng bước, đồng tử co rút lại:”Thiên Ma Giải Thể!”
“Không sai, ta đã luôn nghĩ là sẽ có ngày hôm nay, bởi vậy ta đã quyết định tu luyện thiên ma giải thể, may mà đã luyện thành, cũng chính là lễ vật cuối cùng mà ta tặng cho ngươi!” Lúc này thân thể của Hàn đại hộ đã không còn nhìn thấy nữa, chỉ có thể nghe thanh âm của hắn.
Tuy đang nói chuyện nhưng hắc khí vẫn cuồn cuộn không ngừng tuôn ra, nhưng cái kén kia vẫn không có bành trướng, ngược lại có vẻ nhỏ đi vài phần, nhưng ngày càng dày đặc hơn, tựa như là một hắc động.
“Ầm ầm!”
Một thanh âm rít lên, một cây nấm đen bằng khói vươn lên, tựa như muốn đâm thẳng lên đến tận trời, mặt đất chấn động kịch liệt, cái kén hé ra, vô cùng vô tận hắc khí từ trong đó tuôn ra, thẩm thấu đến từng tấc không gian. Tựa như là một quả tên lửa vừa rời khỏi bệ phóng, hắc khí đến đâu thi cây cỏ đại thụ thậm chí là cả tảng đã cũng bị ngiền nát thành bụi, thiên địa biến sắc.
Làn sóng hắc khí mãnh liệt dâng trào hơn hai phút đồng hồ mới dừng lại, lúc này Ốc Đốn sâm lâm đã bị san bằng một vùng hơn năm dặm, dĩ nhiên đó đều là do hắc khí gây ra, tất cả sinh vật đều không thể may mắn thoát khỏi!
Khả năng của con người có thể gây ra việc này sao?
Trong bụi mù cuồn cuộn, một bóng người dần dần hiện ra.
Đợt sóng hắc khí mạnh mẽ đến nỗi không một sinh vật nào có thể sinh tồn được huống chi là ở vị trí trung tâm.
Bụi mù dần dần tan biến, đầu tiên là một cái vòng phòng hộ kỳ quái xuất hiện.
Cơ rô chuồn pích, bốn loại đồ án hợp thành một vòng phòng ngự bóng loáng như nước lưu động liên tục, trung tâm của vòng phòng ngự là là một lá bài có hình một tên hề mặt quỷ. <@Lá bài Joker, con phăng teo í>
“Pặc! Pặc!”
Vòng phòng ngự xuất hiện vài khe nứt, lộ ra một người ở bên trong.
Clark có chút chật vật, thở hổn hển, quần áo bừa bộn, trên người có vài cái lỗ nhỏ, hai chân phát run, bất cứ lúc nào cũng có thể té xuống đất.
Máu tươi từ trên cơ thể hắn từ từ phun ra, Clark nghiến răng nói:”Ghê tởm, ngay cả Quỷ Thần Thủ Hộ cũng không thể nào phòng ngự được, không hổ là Thiên Ma Quyết!”
Nhìn qua là biết hắn bị thương không nhẹ, nhưng với cơn chấn động vừa rồi mà hắn vẫn không chết quả thật là khó tin.
Đương nhiên, nguyên nhân chính là Hàn đại hộ không thể đem toàn bộ lực lượng của vụ nổ tập trung tại một điểm, nếu không thì trên thế giới này không có ai có thể chống lại loại năng lực phá hoại dị thường này.
Nhớ đến hiệu dụng của Thiên Ma quyết, Clark trong lòng lại càng cảm thấy tức giận.
Về việc Thiên Ma quyết bị hủy, Clark cũng không có nửa điểm hoài nghi, với ánh mắt của hắn thì đương nhiên đó không phải là giả.
Nhưng Clark chỉ hy vọng mình nghĩ sai, hắn muốn đem hàn đại hộ xé thành từng mảnh nhưng rất tiếc hắn đã không còn cơ hội, bởi vì khi phát động Thiên Ma quyết, từng tế bào trong cơ thể đều tự chuyển hóa thành năng lượng ngay cả cặn bả cũng không chừa lại.
Một kích quyết tử của Hàn đại hộ không phải là chuyện đùa, sợ rằng cần phải tĩnh tu một thời gian dài mới có thể khôi phục lại. Nhưng làm cho hắn càng thêm tức giận chính là Thiên Ma quyết bị hủy.
Đúng vậy, Hàn đại hộ đã thành công trong việc trả thù hắn, đau khổ tìm kiếm hơn mười năm, trong lúc nghĩ rằng vật đã đến tay, nhưng đến phút cuối lại trơ mắt nhìn thấy nó bị hủy đi, loại thống khổ này không thể nào ta được bằng ngôn từ.
Việc thành trở thàng một cơn ác mộng khắc sâu vào trong tâm trí của Clark, vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
Dĩ nhiên Clark không thể nào nghĩ đến vẫn còn một nửa bộ Thiên Ma quyết rơi vào tay của một thiếu niên …
=====
Hết Quyển 2!
Cổ Diêu và Hàn Đan rồi sẽ ra sao, chất độc Cửu Chuyển Phệ Hồn Đan trong cơ thể của Cổ Diêu làm sao để giải được, Thiên Ma Quyết rốt cục có tác dụng thần bí gì ?
Xin mời đón xem Vô Sỉ Đạo Tặc quyển 3 Tiêu Dao Môn!
Quyển 3 do philongma dịch và post ta chỉ biên tập thôi nên muốn có nhiều bi thì kiếm hắn mà đòi
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Bạch Ngọc Tuyết