Vũ Toái Hư Không
Tác Giả: Du Tạc Bao Tử
Dịch giả: Tiểu Tây
Nguồn: 4vn.eu
Chương 59 : Tầng thứ hai Hồn Kinh (3)
Ý của Vương Kiêu…
Trầm Côn chậm rãi quay đầu lại, thấy rõ ràng được sau lưng có gì, hắn vui vẻ cười mắng:
- Mẹ nó chứ, tự nhiên còn có loại ưu đãi này!!!
Chỉ thấy sau lưng của hắn lại có một Trầm Côn nhỏ nhỏ khác ngồi xổm: đôi mắt ti hí, cái đầu bóng lưỡng, vẻ mặt thì cười quái dị, quả thật là giống bản tính của Trầm Côn như đúc. Khác biệt duy nhất là tiểu Trầm Côn này nụ cười cứng nhắc, biểu cảm thì ngây dại, tròng mắt cũng không có chút thần thái nào, giống như một cái xác không hồn vậy!
- Nếu ta không nhìn nhầm thì thứ này chính là Hồn ngoại hóa thân trong truyền thuyết hay còn gọi là Hồn xác thứ hai!
Vương Kiêu bùi ngùi thở dài.
- Vương lão huynh, vì sao mà huynh lại thở dài vậy? Hồn xác thứ hai này là năng lực thiếu hụt sao?
Trầm Côn tò mò.
- Không, đối với ngươi mà nói, hồn xác thứ hai chính là tuyệt thế chí bảo vô cùng quý giá!
Vương Kiêu chua sót nói:
- Hồn xác thứ hai có hai tác dụng, thứ nhất là làm cho ngươi có sinh mệnh linh hồn thứ hai, cũng là ngươi có thêm một cái mạng nữa! Trầm Côn, hiện tại ngươi có hai cái mạng!
Thanh âm càng thêm chua sót:
- Mà tác dụng thứ hai của nó, là có thể lưu giữ linh hồn thứ hai nữa, nói cách khác…
Hắn buồn rầu mà không nói thêm được.
Nhưng mà Trầm Côn cũng đã hiểu, hắn kinh ngạc kêu lên:
- Lão huynh, ý ngươi là…. Là ta có thể dùng hồn xác thứ hai cất thêm vũ hồn thứu hai? Ta … ta có thể có được hai vũ hồn sao?
Vương Kiêu im lặng gật đầu, xoay người sang chỗ khác.
- Mẹ nó chứ!!!
Trầm Côn hét lên điên cuồng, hắn hưng phấn chạy quanh Vương Kiêu, nói như bắn liên thanh:
- Lão huynh, ngươi không gạt ta chứ? Hai vũ hồn, chẳng phải là ta có thể tùy ý đổi vũ hồn mới sao? Một cái dánh nhau, một cái nghỉ ngơi, nếu còn dư có thể cho thuê vũ hồn kiếm tiền….Hắc hắc, phát tài, phát tài rồi. Chờ bần tăng khai trương ý tưởng cho thuê vũ hồn kiếm tiền, liền mờ hai Thiếu Lâm tự, một cái…
Trầm Côn không có gì bất ngờ xảy ra liền biến mất.
- Ai…
Nhìn bộ dạng hưng phấn của Trầm Côn, Vương Kiêu im lặng thở dài một tiếng.
Chủ nhân có được vũ hồn thứ hai, tất nhiên là đáng mừng, tuy nhiên…
Vũ hồn vốn dĩ rất tôn quý, là ở chỗ tính duy nhất của nó, bây giờ Trầm Côn có được vũ hồn thứ hai, tương lai sẽ còn có vũ hồn thứ ba, thứ tư… Vậy thì trong lòng hắn, Vương Kiêu liệu còn có là lão sư được tôn trọng nhất hay không?
Lòng người khó dò, không chừng đêm nay, Trầm Côn gặp được một lão sư nổi tiếng, liền đổi giọng gọi Vương Kiêu là nô tài cũng không chừng![Vương Kiêu nghĩ]
Di?
Vương Kiêu đang tự oán tự ngã, chợt nghe Trầm Côn hỏi một câu.
- Ngươi nói cái gì?
- Ai nha, ta nói nè Vương lão huynh, ngươi chạy đi đâu vậy? Đấy không phải là thói quen tốt đâu nhé…
Trầm Côn cười hì hì:
- Ta đang hỏi ngươi, linh hồn sư mẫu Đồ Nguyệt Nhi ở đâu vậy?
- Ngươi hỏi việc này làm gì?
Vương Kiêu vẫn đang lơ đãng.
Ba ba!
Trầm Côn vỗ vỗ hồn xác thứ hai:
- Còn phải nói nưã sao? Ta đã đáp ứng ngươi cho ngươi xum họp với sư mẫu mà! Vậy, vũ hồn thứ hai này sẽ là sư mẫu, hắc hắc, hai người các ngươi xum họp trong linh hồn của bần tăng đi! Bần tăng bất tử thì không ai có thể tách các ngươi ra được!
- Ngươi thật sự muốn vị trí này là Nguyệt Nhi?
Vương Kiêu dường như nghe chưa rõ:
- Ngươi nên nghĩ cho rõ ràng, Nguyệt Nhi chỉ là một người bình thường, nếu nàng làm vũ hồn cũng không mang lại lợi ích gì cho ngươi cả!
- Yên tâm! Yên tâm đi!
Trầm Côn dửng dưng vẩy tay:
- Bần tăng buôn bán, luôn lấy chữ tín làm đầu! Vương lão huynh, chờ giải quyết phiền phức Trầm gia xong, chúng ta phải đi tìm linh hồn sư mẫu!
- Hô!
Vương Kiêu thở gấp gáp, yên lặng nhìn Trầm Côn, đôi môi hơi run run.
- Trầm Côn, Vương Kiêu ta cả đời chỉ từng cúi lạy bốn người : cha, mẹ, anh trait a Vương mãng….
Hắn đột nhiên quỳ gối xuống, đầu Phù Ma cúi xuống thật sâu:
- Lần quỳ thứ năm này, Trầm Côn, ta thay mặt Nguyệt Nhi cám ơn ngươi, ngươi cho vợ chồng ta có nơi xum họp!
Sơn cốc yên tĩnh, nhẹ nhàng bùng lên một ngọn lửa, một đời là Phù Ma, hai hang lệ nóng…
Oanh long!
Cảnh vật linh hồn này có chút tiêu điều sụp đổ.
Nguyên là thời gian pháp tướng đã hết! Trầm Côn chán nản vỗ cái đầu bóng lưỡng, nhưng mà hắn cũng rất nhanh liền bật cười.
[Tính đi tính lại, bần tăng buôn bán đúng là lời không ít đây! Nhất là Hồn Kinh đã luyện đến tầng thứu hai, thời gian pháp tướng của bần tăng cũng kéo dài đến hai phút!]
Hai phút!
Vậy là hắn có thể học được gấp đôi kiến thức võ học, được lão sư Vương Kiêu chỉ dạy thời gian gấp đôi!
Đúng rồi, tại sao Hồn Kinh lại đột nhiên tiến triển?
Trầm Côn tự thấy hắn chưa làm qua việc gì tích đức, hảo sự cả, ngoại trừ đối kháng với Trầm phu nhân, hắn cũng chỉ ngẫu nhiên nhìn lén A La tắm rửa, thuận tiện luyện công thăng cấp… đúng, chính là thăng cấp! Hồn Kinh tiến triển, nhất định là do hắn thăng cấp tới cảnh giới Hoàng Nguyên vũ tông!
[ Ha ha, nguyên do Hồn Kinh là cùng cấp với cấp võ đạo, bần tăng cấp càng cao, Hồn Kinh càng mạnh!]
- Ách….. ha ha ha ah.
Nghĩ đến hưng phấn, Trầm Côn không nhịn được liên tục phát ra nụ cười độc môn, cái đầu bóng lưỡng, đôi mắt ti hí, điệu cười cực kỳ ti tiện, nhưng vẫn có chút khả ái!
- Trầm Côn, thương thế của cha ngươi vừa mới yên tĩnh lại, ngươi la to, muốn hại chết hắn sao?
Hắc Bá đem Trầm Côn kéo lại thế giới thực.
- Ai ui, xin lỗi, xin lỗi, ta quên mất!
Trầm Côn vuốt cái đầu bóng lưỡng, cười ngượng.
- Hừ!
Thanh Sơn tử sĩ ở một bên hừ một tiếng, dùng thanh âm lớn nhất mà không quấy rầy Trầm Phù Đồ nói:
- Gia chủ đã gần bình an, chúng ta còn chưa nói gì….Trầm Côn, ngưoi trước kia không tới đây, ta cũng không ngăn cấm ngươi rời đi, nhưng mà hôm nay ngươi đến đây, chúng ta không thể để ngươi rời đi!
Thanh Sơn tử sĩ kia đứng lên, nói nhẹ:
- Ta không dám quấy rầy gia chủ, nếu ngươi còn có chút tâm huyết của nam nhi, hãy đi theo chúng ta, đến địa phương không có ai giải quyết ân oán của chúng ta!
Ai, lại còn thế nữa, Thanh Sơn tử sĩ còn muốn tìm bần tăng gây phiền phức nữa!
Trầm Côn nhịn không được lại bật cười…
Các vị, nếu vài phút trước các ngươi khiêu chiến ta, bần tăng còn có điểm cố kỵ không dám động thủ, nhưng mà hiện tại…
Hỏa Kỳ Lân đã nói rõ ràng, thương thế của Trầm Phù Đồ và bần tăng không liên quan!
- Muốn đánh nhau?
Trầm Côn nghiêng đầu:
- Phí khiêu chiến, năm trăm lượng bạc!
- Ngươi!
Thanh Sơn tử sĩ muốn mắng người, nhưng nghĩ đến thương thế của Trầm Phù Đồ liền lấy từ trong ngực ra mấy tấm ngân phiếu:
- Trầm Côn, ngươi là kẻ hèn nhát! Bạc đây, ngươi đi theo ta! Hôm nay chúng ta không thể đánh gãy chân ngươi, chúng ta sẽ tạ tội với thương thế của gia chủ, hổ thẹn với danh Thanh Sơn tử sĩ!
- Đưa bạc thật?
Hai con mắt Trầm Côn sang rực, thuận tay đem ngân phiếu nhét vào tay áo.
- Cầm ngân phiếu rồi thì đến đây!
Hơn hai mươi Thanh Sơn tử sĩ đứng lên, cười lạnh vây quanh Trầm Côn.
Đúng lúc này!
- Thanh Sơn, các ngươi muốn chết sao?
Trong sơn động truyền ra một thanh âm suy yếu, dưới sự giúp đỡ của Thiết hòa thượng, Trầm Phù Đồ xuất quan!
Mỗi ngày 2c nhé. Một mình ta làm nên chỉ thế thôi!
Đã có 50 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Tây
Vũ Toái Hư Không
Tác Giả: Du Tạc Bao Tử
Dịch giả: Tiểu Tây
Nguồn: 4vn.eu
Chương 60 : Bí mật thì không thể nói lung tung
- Gia chủ!
Ba trăm Thanh Sơn tử sĩ quỳ mạnh xuống, bọn họ mở to hai mắt nhìn, giống như đang nhìn một vũ kịch thần kỳ.
- Lão thiên, thương thế của gia chủ có chuyển biến tốt!
- Điều này không thể nào? Vừa mới bị hơn một trăm sợi xích hàn băng đâm thủng người, cho dù là người bình thường cũng không thể đứng dậy nhanh như vậy được!
- Đầu lĩnh, ta hoa mắt sao? Người này, người này là gia chủ?
- Ai không tin ta là Trầm Phù Đồ?
Nghe các Thanh Sơn tử sĩ bàn luận, Trầm Phù Đồ cười ngạo nghễ.
Hắn đẩy Thiết hòa thượng ra, cắn răng đi từng bước một tới một ngọn núi bên cạnh…
Lúc này, hắn chỉ mặc một cái áo tơi mày đỏ tươi, một cái quần dài quân dụng Tỏa Tử Giáp, gió lạnh thổi làm tà áo màu đỏ tươi bay phấp phới, một mái tóc dài màu đỏ bay tự nhiên trong gió, lồng ngực, các vết sẹo lớn dữ tợn hiện ra trên cổ, lồng ngực, bụng, cánh tay…!
- Dương Viêm…
Giơ cánh tay phải lên, Trầm Phù Đồ hét lớn, bệnh tình sắc lửa màu hồng trong con ngươi không lưu lại chút nào!
Theo tiếng hét của hắn, lửa trong sơn cốc, nhà bếp, đèn đuốc, tất cả lửa giống như được hỏa thần gọi về, trong nháy mắt tụ lại trên quyền phải Trầm Phù Đồ.
- …Càn Khôn!
Vạn ngọn lửa hội tụ lại, chậm rãi phủ xuống thân thể Trầm Phù Đồ, rồi đột nhiên bùng lên, một quyền đánh lên mặt đá kiên cố không gì phá vỡ nổi!
Oanh long!
Đá vụn bay loạn, sơn cốc bị bao trùm trong màn lửa…
Khí bụi mù bay hết…
Trên đỉnh núi xuất hiện một cái hồ đường kính trăm dặm, bóng loáng như mặt gương, bên trong tỏa ra sức nóng rợn người, gần như là san bằng đỉnh núi!
- Trầm Phù Đồ ta đã trở lại!!!
Trầm Phù Đồ hít một hơi thật sâu, giơ cao hai tay, ngửa mặt lên trời hét lớn, thân hình khỏe mạnh tràn ngập khí phách nam nhi!
Trầm gia Phù Đồ, Tân Nguyệt tuyệt cường, ai dám nói đây không phải là Trầm Phù Đồ???
- Gia chủ uy vũ!!!
Ba trăm Thanh Sơn tử sĩ cùng hô vang.
- Đừng vội nịnh nọt, tính mạng các ngươi còn ở trong tay Côn nhi!
Trần Phù Đồ nhìn chằm chằm hai mưoi tử sĩ khiêu khích Trầm Côn.
- Tính mạng của chúng tôi???
Thanh Sơn tử sĩ ngỡ ngàng.
- Một đám đui mù, ngay cả Côn nhi cũng dám khiêu chiến! Có tin hay không nếu các ngươi thật sự dám rat ay với Trầm Côn, hai mươi Thanh Sơn tử sĩ các ngươi ta sẽ không để ai sống!
Trầm Phù Đồ nhanh chóng đi xuống sau lưng Trầm Côn, nặng nề vỗ bờ vai hắn:
- Côn nhi, ngươi nói có đúng không?
- Ai ui, như cha nói…
Trầm Côn chậc lưỡi:
- Xem ra có năm trăm lượng bạc, ta không thể làm khó bọn họ rồi!
- Hả???
Trầm Phù Đồ ngẩn người, lập tức cười ha hả:
- Được, tên tiểu tử thúi, chỉ một năm không thấy, ngươi thiếu tiền sao?
- Đại ca nói gì vậy?
Thiết hòa thượng vỗ cái đầu bóng lưỡng của mình:
-Nghe ý của hai người, Trầm Côn có khả năng xử lý hai mươi Thanh Sơn tử sĩ? Mụ nối nó, nói bậy vừa thôi, muốn đánh được hai mươi Thanh Sơn tử sĩ, ít nhất cũng phải là Hoàng Nguyên vũ tông, tiểu tử Trầm Côn này còn kém xa!
- Hắn mà kém sao?
Trầm Phù Đồ cười điên cuồng:
- Côn nhi, người khác không để ý, nhưng ngươi không thể gạt ta… Vừa rồi ngươi một chiêu đông cứng chân ta, có phải là Hoàng NGuyên vũ tông hạ đoạn?
- Hoàng nguyên, hạ đoạn?
Sơn Cốc bị một không khí yên tĩnh quỷ dị bao phủ…
Trầm Côn thăng cấp, tin tức này vốn không có gì đáng kinh ngạc, mười sáu năm nay, Trầm Côn Cửu Châu cứ một năm tăng ba cấp, đã sớm làm mọi người chết lặng!
Nhưng mà hiện tại…
Trầm Côn rõ ràng đã mất đi vũ hồn, không có vũ hồn sao lại có thể thăng cấp?
- Xú tiểu tử, ngươi thật sự tìm được vũ hồn mới sao?
Thiết hòa thượng nghĩ tới nguyên nhân, thất thanh rống to lên.
- Hư!!!
Giơ ngón giữa lên, Trầm Côn hung hăng liếc Thiết hòa thượng:
- Nghĩa phụ, bí mật này không thể nói lung tung được, ta còn phải dùng nó để kiếm tiền àm! Không được, người phải bồi thường, năm trăm lượng!
- Mụ nội nó, tiểu tử ngươi thật sự tìm lại được vũ hồn!
Thiết Hòa thượng xông tới ôm chầm lấy Trầm Côn, cái đầu bóng lưỡng của Trầm Côn liên tục bị cộc hai mươi mấy cái.
Mẹ nó chứ!
Phương thức biểu đạt sự hưng phấn của nghĩa phụ, thật là quá đặc biệt mà…
Đầu bóng lưỡng của Trầm Côn đau nhức kịch liệt.
- Xú tiểu tử, nói nhanh lên, sao mà ngươi lại tìm được vũ hồn?
Thiết hòa thượng không dằn nổip, hỏi dồn.
- Rất đơn giản, ngày đó ta đến phần mộ của Phù Ma…
Trầm Côn đem chuyện xảy ra nói qua một lần, tất cả đều là nói thật, nhưng mà từ khi bị Triệu Lạc Trần ném đi thì có thay đổi đôi chút:
- Ta bị Triệu Lạc Trần ném đi, khi rơi xuống, lại rơi vào một ngôi mộ… Nghĩa phụ, ngươi đoán xem mộ kia có cái gì? Hắc hắc, ta ở đó nhìn thấy một bộ xương, giống hệt ngươi nói là xương của Phù Ma Vương Kiêu!
Trầm Côn mặt mày hớn hở:
- Lúc ấy rơi xuống quá may mắn, ta rơi lên xương cốt của Vương Kiêu…khi ta đứng dậy trên người liền có vũ hồn!
- Chỉ đơn giản như vậy?
Thiết Hòa thượng vừa định ngồi xuống nghe truyện xưa dài dòng, thì Trầm Côn đã nói xong, hắn vừa đứng vừa ngồi, thân hình béo mập cứng đờ lại.
- Vâng, đsung vậy, ta nói hết rồi, chỉ đơn giản vậy thôi!
Trầm Côn nhún vai.
Từ trên trời rơi xuống, làm vỡ mấy đoạn xương vụn, ngay lập tức có một vũ hồn lớn mạnh?
Thiết hòa thượng không tin được nhìn Hắc bá…
Hắc bá nhìn Trầm Phù Đồ một cách quái dị…
Bọn họ nhìn gì vậy?
[Lời nói dối của bần tăng có vấn đề gì sao?]
Trầm Côn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, không thể nào, nguồn gốc vũ hồn của đại lục Cửu Châu chính là dạng này mà- chỉ cần tiếp xúc với linh hồn thì có cơ hội tìm được vũ hồn! Trầm Côn nói hắn tiếp xúc với xương cốt của Vương Kiêu, dó đó có được vũ hồn, đó cũng là chuyện hợp tình hợp lý mà!
- Một mất một được, xương khô sống dậy…
Yên lặng nhẩm tám chữ, Trầm Phù Đồ, Hắc bá, thiết hòa thượng không hẹn mà cùng gật đầu.
Lời tiên đoán huyết phật, quả nhiên đã linh nghiệm!
Ước định năm đó, cũng đến lúc hoàn thành!
Ai…
- Mấy người không tin ta?
Thấy thần sắc quái dị của mọi người, Trầm Côn không nhịn được đành hỏi lại.
- Tin, đương nhiên tin!
Trầm Phù Đồ mỉm cười:
- Con không cần… gạt ta! Không phải sao? Được rồi, nói một câu xem, con đến tìm ta làm gì?
- Còn không phải do Trầm phu nhân làm hại sao….
Trầm Côn bĩu môi, vừa nói lại truyện đã trải qua, vừa trộm đánh giá sắc mặt Trầm Phù Đồ.
Tuy nói Trầm Phù Đồ đối với Trầm Côn rất tốt, nhưng dù sao hắn cũng là chồng của Trầm phu nhân, rốt cuộc là ủng hộ Trầm Côn hay ủng hộ vợ, cái này phải xem lựa chọn của hắn!
Nghe xong lời nói của Trầm Côn, Trầm Phù Đồ im lặng không nói gì…
Trầm Côn trong lòng thấp thỏm, lặng lẽ kéo áo thiết hòa thượng thấp giọng hỏi:
- Nghĩa phụ, cha ta sẽ giúp ta chứ?
- Yên tâm đi!
Thiết hòa thượng vẻ mặt như cùng chung kẻ thù:
- Quan hệ giữa cha ngươi và mẹ ngươi, đói xử với ngươi lại tốt như vậy, bọn họ cho dù là cừu nhân cũng không quá đáng!
- Nga?
Đôi mắt ti hí của Trầm Côn sáng rực lên, hắn lôi thiết hòa thượng rời khỏi đám người, hỏi một cách hứng thú:
- Ngài nói nhanh lên, rạn nứt tình cảm của họ còn có xì căng đan gì sao? Có thể đưa lên tạp chí Bát Quái bán lấy tiền không?
Đã có 51 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Tây
Vũ Toái Hư Không
Tác Giả: Du Tạc Bao Tử
Dịch giả: Tiểu Tây
Nguồn: 4vn.eu
Chương 61 : Châm trà, xin lỗi
- Nói nhỏ một chút…
Thiết hòa thượng lấm la lấm lét nhìn Trầm Phù Đồ đang trầm tư, lôi Trầm Côn ra phía sau đám người:
- Nghĩa phụ nói cho ngươi biết, nhưng ngươi không được nói ra ngoài đâu đó…Ngươi có biết Trầm gia làm giàu bằng cách nào không? Hai mươi năm trước, Trầm gia là một tiểu gia tộc, có ba bốn trăm người, bảy tám vạn lượng bạc, mùa đông năm ấy, gia gia của ngươi ở chiến trường cứu được một người Dương gia sắp chết trận, Dương gia vì báo ân, liền đem mẹ ngươi gả choc ho ngươi, khi cưới mang theo ba vạn lượng hoàng kim, cùng với ba nghìn tráng đinh!
- Dương gia giàu có vậy sao?
Hai mắt Trầm Côn sáng rực.
- Dương gia Tống Nguyệt lại không giàu?
Thiết hòa thượng bĩu môi:
- Vấn đề là ở đồ cưới! Ngươi cũng biết đó, Trầm phu nhân là tiểu thư khuê các, hậu nhân của danh môn, cha ngươi thì chỉ là quý tộc trong mắt ‘hương ba lão’, vậy thì bọn họ có thể ở cùng nhau sao? Sau khi thành thân, Trầm phu nhân ỷ vào hậu trường vững chắc, căn bản không để cha ngươi vào mắt, thậm chí đêm tân hôn cũng chưa cho cha ngươi vào động phòng, nói là sợ lây dáng vẻ quê mùa trên người cha ngươi…
( Hương ba lão: lão nhà quê)
Thiết hòa thượng hít một hơi:
- Sau này bà ta ngày càng làm loạn, Trầm gia bị bọn chúng chia rẽ! Hiện tại, hơn nửa Trầm gia nằm trong tay Trầm phu nhân, nghe mệnh lệnh của cha ngươi chỉ có một ít người năm đó đi theo lão nhân Trầm gia…
- Thiết hòa thượng, người nói ta không bằng Dương Cửu sao?
Trầm Phù Đồ nghe được hai người nói truyện.
- Ơ kìa, hôm này thời tiết thật đẹp, bốn tiểu tức phụ cũng tới…
Thiết hòa thượng lảng tránh, làm bộ như không nghe thấy câu hỏi của Trần Phù Đồ.
- Hòa thượng kia, ngươi còn dám giả vờ ngốc à? Trần Phù Đồ ta bế quan một năm, quả thật không bằng Dương Cửu, nhưng mà ta đã trở lại!!!
Trầm Phù Đồ nói nửa câu đầu còn giống nói đùa, nửa câu sau lại xoay chuyển gió mưa, quát lên:
- Dương Cửu thừa dịp ta bế quan, làm việc ác tày đình, thậm chí không thèm để ý đến sinh tử của mấy chục vạn dân chúng Tân Nguyệt thành, vẫn muốn hãm hại Trầm Côn! Nếu ta mà nhịn, không đáng làm nam nhi, không xứng làm người đứng đầu của Trầm gia! Thanh Sơn đầu lĩnh, Hắc bá, Thiết Hòa thượng, ngày mai lập tức tạo thành đội hình xuất chính! Trận chiến này các ngươi phải dẫm lên hàng nghìn, hàng vạn thi thể yêu thú, nói cho Tân Nguyệt thành biết, Trầm Phù gia Phù Đồ, đã trở lại!
- Xuất chinh, xuất chinh, xuất chinh!
Ba trăm Thanh Sơn tử sĩ đấm ngực ầm ầm, sắt thép trên tay và áo giáp phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.
- Gia chủ, thương thế của người còn chưa khỏi hẳn, đừng hành động theo cảm tính!
Trong tất cả, chỉ có hắc bá còn bình tĩnh.
- Thương thế?
Trầm Phù Đồ cười lạnh:
- Thương thế của Trầm Phù Đồ ta, cho tới giờ đều là dưỡng thương trên chiến trường!
Hắn nhẹ nhàng che ngực:
- Hơn nữa, vũ hồn của ta, cũng không đợi được…võ tôn cấp Xích Địa Bách Lý, Trầm Phù Đồ ta cũng không đợi được để song vai đánh với ngươi một trận!
Cấp Võ tôn?!
Trong sơn cốc lại lâm vào yên lặng…
Vũ hồn của gia chủ, thăng cấp rồi?
Hắc hắc, các ngươi cứ chậm rãi kinh ngạc đi!
Thừa dịp mọi người đang ngẩn người, Trầm Côn lặng lẽ rời cốc, dọc đường đi cười toe toét.
Vũ hồn Trầm Phù Đồ thăng cấp, Hắc Bá, Thanh Sơn đầu lĩnh, Thiết hòa thượng, ba bạch nguyên vũ tông này cũng được thoải mái, bần tăng cuối cùng cũng có được hai chi chiến đội!
Đúng rồi, còn có A La…
Tính toán như vậy, bần tăng có thể có hai hoàng bốn bạch, hoàn thành vượt mức nhiệm vụ!
Trầm phu nhân, ngày mai sắc mặt ngươi sẽ ra sao đây?
…
Sáng sớm hôm sau, tại cửa đông Tân Nguyệt thành.
- Nổi trống, tập hợp!
Tô An Chi toàn thân giáp trụ, lạnh lùng đứng trên cổng thành, ở dưới chân hắn hai cửa thành chậm rãi mở ra.
- Tân Nguyệt thành, ba nghìn vệ đội, đã tập kết xong!
Hòa Sơn là người đầu tiên từ cửa thành đi ra, ba nghìn lính sau lứng hắn chậm rãi chạy theo, đi vào trước trận hình trước cửa thành, tất cả cầm trong tay trường mâu, sát khí hùng dũng tạt vào mặt mọi người.
- Tô gia, Tô Nhất Minh dẫn đội, phụng mệnh đến tập kết!
Tô Nhất Minh thân mặt áo khoác da lông màu tuyết trắng, mang theo sáu võ giả cũng đi ra, mỉm cười với cha hắn trên cổng thành.
- Công Tôn gia, Công Tôn Y dẫn đội, phụng mệnh tập kết!
Người của Công Tôn gia cũng đã đến, Công Tôn Y đi phía trước nở nụ cười nhợt nhạt, thần bí khó lường.
- Ân!
Nhìn trận thế khổng lồ dưới cỏng thành, Tô An Chi gật gật đầu, hướng về Công Tôn Viễn hỏi:
- Công Tôn gia chủ, ngươi mang đủ vật tư đến chứ?
- Năm nghìn binh khí và áo giáp cùng một tháng lương thảo, không sai tẹo nào!
Công Tôn Viễn đau lòng.
- Tốt lắm!
Tô An Chi lại nhìn về phía Trầm phu nhân:
-Trầm phu nhân, chiến đội của Trầm gia đâu?
- Chiến đội của Trầm gia chúng ta vẫn chưa tới sao?
Trầm phu nhân ngồi ở cái bàn nhỏ bên cạnh, thưởng thức chè xanh một cách tao nhã:
- To tướng quân, ngươi thấy đó, Trầm Côn không lấy ra bảy cao thủ, lâm trận rút lui…Thôi, quân pháp vô tình, tùy ngươi xử trí hắn!
- Trầm phu nhân, ngươi có vẻ rất sốt ruột đó!
Tô An Chi thấp giọng cười cười:
- Mấy ngàn người đang nhìn chúng ta nói chuyện quy củ quân đội đó biết không?
Nói xong, hắn giơ tay lên cao:
- Bắt đầu điểm danh! Điểm ba lượt không đến coi là lâm trận bỏ chạy, xử lý theo quân pháp!
- Đội bảo vệ Tân Nguyệt thành!
- Có!
- Công Tôn gia!
- Đã đến!
- Tô gia!
- Đến!
Tô Nhất Minh đi lền đài điểm binh, dưới thành liên tiếp truyền đến trả lời, chờ nhà cuối cùng trả lời xong, Tô Nhất Minh đắc ý nhìn khoảng đất trống dưới thành đắc ý cười:
- Chiến đội của Trầm gia ở đâu?
Không có ai trả lời…
- Lần thứ nhất chưa đến!
Khóe miệng Tô Nhất Minh thản nhiên nỏ nụ cười:
- Lần thứ hai báo danh, Trầm gia ở đâu?
Khu đất trống vẫn im ắng…
- Ha ha, Trầm Côn quả là lâm trận bỏ chạy!
- Ta nói àm, kẻ bất lực như hắn, sao có thể xuất ra một hoàng sáu bạch, bảy cao thủ được?
- Trầm phu nhân thật ác độc, vì gán tội danh cho Trầm Côn ngay cả thể diện của Trầm gia cũng không thèm để ý…
- Mặc kệ nó! Chờ khi xuất chinh trở về, chúng ta tới Phù Đồ tháp, đi xem ‘tên tuổi anh hùng’ của Trầm Côn là được.
Dưới thành vang lên những tiếng bàn tán xôn xao.
- Lần thứ hai không đến!
Tô Nhất Minh nhịn không được cừoi lên, nói lớn:
- Trầm gia đâu? Ba lượt điểm binh không đến, tội của Trầm Côn không thể tha thứ! Chấp pháp đội, lập tức chuẩn bị…
- Ai, lão huynh, lão huynh, ta không phải đến rồi sao?
Trầm Côn cười hì hì đi ra khỏi cửa thành, phía sau hắn có hơn mười cỗ xe ngựa đen, bánh xe lún xuống dưới đất hơn một tấc, không biết bên trong có những gì.
- Trầm Côn, ngươi có đến, nhưng chiến đội đâu?
To nhất Minh nghe thấy âm thanh cảu Trầm Côn, trong lòng nặng xuống, nhưng thấy hắn chỉ dẫn theo hơn mười cái xe ngựa, nhân công cũng chỉ là hơn mười tài xế, lập tức bật cười:
- NGười đâu, Trầm Côn không thể tạo thành chiến đội đúng hạn, ghi tên lên bại trận bảng!
- Ta nói nè Tô thiếu tướng quân, ngươi không thể nghe ta nói hết sao?
Trầm Côn buồn bã lắc đầu.
- Không hoàn thành quân lệnh, ngươi còn gì để nói?
Tô Nhất Minh gầm lên.
- Không có gì, chỉ là muốn xác nhận một chuyện thôi…
Trầm Côn ngồi xổm xuống, cười hì hì hướng về Trầm phu nhân hô to:
- Hắc, phu nhân trên cổng thành kia, ngày hôm qua ai đã nói, nếu ta có thể đưa ra hai chi chiến đội, nàng sẽ châm trà xin lỗi ta nhỉ?
Đã có 53 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Tây
Vũ Toái Hư Không
Tác Giả: Du Tạc Bao Tử
Dịch giả: Tiểu Tây
Nguồn: 4vn.eu
Chương 62 : Không thể nào
Nụ cười này….
Trong lòng Trầm phu nhân trầm xuống, Trầm Côn thật sự có chiến đội đến sao?
Không, điều đó là không thể!
Tân Nguyệt thành chẳng có bao nhiêu cao thủ, hắn không thể trong một đêm tìm đủ bảy người một Hoàng sáu Bạch được?
Hừ, xem ra hắn chỉ là tuyệt vọng mà muốn lừa dối vài người mà thôi!
Trầm Côn, bổn phu nhân sẽ vạch trần trò hề của ngươi, cho mọi người không thể chấp nhận được!
- Đúng vậy, là ta nói!
Trầm phu nhân đứng lên thách thức:
- Trầm Côn, nếu ngươi có thể xuất ra một Hoàng sáu Bạch đủ bảy cường giả vũ tông, ta lập tức sẽ châm trà xin lỗi ngươi! Nhưng nếu ngươi không có…
- Không cần nói nữa, ta buôn bán tuyệt đối trọng danh dự, tối qua ở Phù Đồ tháp ngươi cũng thấy đó?
Trầm Côn nghiêng đầu:
- Ta mà không có đủ bảy cao thủ, xin Tô thiếu tướng cứ đem tên ta viết lên bại trận bảng, mặc cho người đời cười nhạo!
- Một lời đã định!
Trầm phu nhân hung hăng liếc Trầm Côn, bà ta nói với Tô Nhất Minh:
- Tô thiếu tướng quân, ngươi là pháp quan, để phòng ngừa Trầm Côn dối trá, mời ngươi kiểm tra cao thủ hắn mang đến! Chỉ cần không đạt yêu cầu, ngay lập tức xử trí Trầm Côn theo quân pháp!
- Trầm phu nhân yên tâm!
Tô Nhất Minh cười lạnh:
- Trầm Côn, mời cao thủ của ngươi ra đi!
- Tuân mệnh!
Trầm Côn cười híp mắt đi tới chiếc xe ngựa thứ nhất, vén màn xe lên:
- Lão huynh, phiền ngươi đi ra cho Tô thiếu tướng quân kiểm tra một chút đi!
Phốc!
Trên xe liên tiếp nhảy xuống mấy võ sĩ áo giáp màu xanh, trọng giáp mấy trăm cân mà khi tiếp đất chỉ gây ra tiếng động rất nhỏ.
- Nguyên là Thanh Sơn tử sĩ!
Trầm phu nhân thở phào một cái:
- Trầm Côn, nguyên là ngươi đem thân binh của Trầm Phù Đồ tới…Nhưng mà như này sao được tính? Một Thanh Sơn tử sĩ, cùng lắm chỉ là nhất phẩm vũ linh, ngươi muốn đem vũ linh ra giả mạo cường giả võ tôn sao?
- Đừng nóng vội chứ, còn có nữa mà?
Trầm Côn làm ra một tư thế xin mời.
Trên xe lục tục nhảy xuống hơn mười Thanh Sơn tử sĩ!
- Trầm Côn, hai mươi Thanh Sơn tử sĩ cũng chỉ tương đương một Bạch Nguyên vũ tông…
- Trầm phu nhân, ngươi không thể yên tĩnh một chút sao, để ta làm xong việc đã?
Trầm phu nhân đang tức giận muốn mắng , câu nói của Trầm Côn lại chặn bà ta lại.
Xuy
Trầm Côn liên tiếp kéo màn che của mười cỗ xe ngựa, mỗi xe mười Thanh Sơn tử sĩ, cuối cùng có hơn một trăm Thanh Sơn tử sĩ, dàn trận dưới khu đất trống, so với quân đội chính quy còn chỉnh tề hơn.
- Đây là cao thủ đầu tiên của ta, Thanh Sơn tử sĩ am hiểu hợp công, trong chiến đấu chỉ tính là một người, không có vấn đề gì chứ?
Trầm Côn tỏ vẻ lau mồ hôi, cười nhẹ nhàng nói với Tô Nhất Minh:
- Tô thiếu tướng quân, mời ngươi tới kiểm tra, một trăm Thanh Sơn tử sĩ liên thủ, có thể tính là cao thủ cấp bậc nào đây?
- Cái này…
Trên trán Tô Nhất Minh toát ra một trận mồ hôi lạnh.
Một trăm Thanh Sơn tử sĩ, mỗi người nhổ một bãi nước bọt cũng có thể làm hắn chết đuối…
Chết người ở chỗ, Tô Nhất Minh nhận thấy rằng nếu mà hắn dám động thủ kiểm tra Thanh Sơn tử sĩ, chắc chắn Trầm Côn sẽ bí mật hạ lệnh, khiến cho Thanh Sơn tử sĩ quyết tử, khiến hắn bị ngộ thương, thậm chí là ngộ sát!
- Ha ha, Thanh Sơn tử sĩ nổi danh Tân Nguyệt, không cần kiểm tra nữa, coi như là một Hoàng Nguyên vũ tông, như vậy được chưa?
Tô An Chi giải vây chon hi tử.
- Ai ui, vậy coi như là một Hoàng Nguyên vũ tông vậy! Đa tạ, đa tạ…
Trầm Côn cười dài đi tới cỗ xe thứ hai từ cuối lên, lễ phép mời:
- Hắc bá, Thanh Sơn đầu lĩnh, cả nghĩa phụ nữa, mấy người cũng nghe thấy rồi đó, còn chờ gì nữa?
- Mụ nội nó, Tô An Chi, lão tiểu tử ngươi coi như là công bằng đi!
Thiết hòa thượng và hai người khác cùng đi ra, cười ha hả:
- Chúng ta đều là Bạch Nguyên vũ tông, có cần kiểm tra không?
- Không cần, đương nhiên không cần, ba vị đều là cao thủ thành danh…
Nụ cười của hai cha con Tô gia hơi khô cứng, ánh mắt nhìn Trầm phu nhân như dao!
Ý là Trầm phu nhân, ngươi không phải nói ba người bọn chúng đang giúp Trần Phù Đồ chữa thương, không có khả năng xuất hiện sao?
Trong lòng Trầm phu nhân cũng nặng trĩu…
Quái lạ!
Rất kì quái!
Một trăm Thanh Sơn tử sĩ tinh nhuệ đã tới, ba người Thiết Hòa thượng cũng tới, vậy thì ai bảo vệ Trầm Phù Đồ?
Trầm Phù Đồ, ngươi đem tất cả lực lượng cấp cho Trầm Côn, ngươi không muốn sống nữa sao?
- Vì giúp tên con lai này, Trầm Phù Đồ đã xuất hết vốn liếng rồi!
Thanh âm Trầm phu nhân hết sức lạnh lẽo:
- Được, tất cả mọi người đều thấy đó, Trầm Côn đem tất cả vốn liếng của Trầm Phù Đồ tới, hiện giờ không ai bên cạnh Trầm Phù Đồ giúp hắn trị thương, nếu hắn chết thì chính là do tạp chủng Trầm Côn này làm hại!
Nói xong bà ta mạnh mẽ chỉ Trầm Côn:
- Trầm Côn, cha ngươi quả nhiên thương ngươi, nhưng mà hắn thương ngươi cũng chỉ có thể xuất ra bấy nhiêu lực mà thôi! Ngươi còn thiếu ba Bạch Nguyên vũ tông, kiếm không ra chính là tử tội làm hỏng việc quân, đích thân ta sẽ chém đầu của ngươi!
Bà ta kích động quá nên thất thố…
- Muốn giết Côn nhi, ngươi đã hỏi qua ý kiến của ta chưa?
Trong xe ngựa cuối cùng truyền ra âm thanh băng lãnh…
Oanh long!
Xe ngựa nổ tung, một ánh lửa vọt lên cổng thành, ánh lửa tán đi, hiện ra một thân ảnh, tóc dài màu đỏ lửa, áo tơi màu lửa đỏ, Trầm Phù Đồ hiên ngang đứng trước mọi người như Hỏa Thần!
- Ngươi, thương thế của ngươi đã khỏi?
Trầm phu nhân hoảng sợ thốt lên.
- Trầm Phù Đồ? Ngươi không phải sắp chết sao?
Hai cha con Tô gia buột miệng nói ra, không kịp suy nghĩ.
- Không thể nào! Tại sao Trầm Phù Đồ vẫn có thể đứng lên được?
Dưới cổng thành ba nghìn quân sĩ lâm vào hỗn loạn!
- Trầm gia Phù Đồ, phụng mệnh xuất chiến!
Con ngươi của Trầm Phù Đồ tỏa ra ánh sáng hồng, khi nói khí phách tỏa ra nang dọc, áp chế khiến cho tất cả mọi người không ai ngẩng đầu lên được!
- Tô An Chi, ta tới thay ba Bạch Nguyên vũ tông cuối cùng, ngươi dám nói không hay sao?
Trầm Phù Đồ lạnh lùng hỏi.
- Trầm huynh nói vậy, bằng thực lực của ngươi, đừng nói ba, cho dù là mười ba Bạch Nguyên vũ tông cũng được!
Tô An Chi cười gượng:
- Nhưng mà tiểu đệ nghe nói ngài bị trọng thương trong người…Không lẽ ngày thực sự muốn xuất chiến thay Trầm Côn?
- Ta sẽ không thay Trầm Côn xuất Chiến!
Ánh mắt Trầm Phù Đồ nhìn chằm chằm vào Tô An Chi:
- Không phải ngươi muốn chia binh hai đường sao? Ta mang theo Thanh Sơn tử sĩ, Hắc Bá, Thiết hòa thượng đều đi theo đội nhân mã thứ nhất của người! Còn Trầm Côn, sẽ tự đi một đường, một mình đảm nhận một phía!
Cấp Trầm Côn một ánh mắt mỉm cười, Trầm Phù Đồ nói:
- Con trai của Trầm Phù Đồ ta, nó đã trưởng thành, có lông có cánh, nên nó sẽ làm những chuyện của nam nhi!
Nói xong, hắn đảo tay trái, tay phải vòng lại, một ánh lửa hút Trầm Côn lên trên cổng thành!
- Hôm nay nhân có mọi người có uy tín và danh dự của Tân Nguyệt thành ở đây, Trầm Phù Đồ ta nói hy vọng các ngươi nhớ kĩ!
Trầm Phù Đồ giơ cao cánh tay của Trầm Côn lên, vai hai cha con sát vào nhau:
- Trước đó, có người muốn con trai ta chịu khổ, hủy bỏ địa vị người kế thừa của hắn…Cũng được, hôm nay ta sẽ cắt đứt tâm tư này của những người đó! Mọi người Tân Nguyệt thành nghe rõ đây, ngày hôm nay ta tuyên bố, Trầm Côn chính là người thừa kế duy nhất của Trầm Phù Đồ ta, nếu ta chết đi, tất cả Trầm gia đều do hắn kế thừa, ai dám phản đối, Thanh Sơn tử sĩ nghe lệnh!
- Bảo vệ thiếu chủ, thà chết không thôi!
Một trăm Thanh Sơn tử sĩ cùng nhau hét lên!
Mẹ nó chứ!
Cha nói những lời này làm gì?
Trầm Côn nhíu mày…
Trước ngày hôm nay, tất cả đều trong kế hoạch của Trầm Côn, nhưng mà hắn không nghĩ tới, cha hắn lại làm ra một màn xác định người thừa kế này!
Màn này tốt thì tốt, chỉ là…
- Cha, lưu lại cho ta chút mặt mũi chứ!
Trầm Côn cười hì hì rút tay về:
- Việc người thừa kế, coi như chưa nói được không?
Đã có 59 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Tây
Vũ Toái Hư Không
Tác Giả: Du Tạc Bao Tử
Dịch giả: Tiểu Tây
Nguồn: 4vn.eu
Chương 63 : Xuất chinh cùng ngươi
- Tại sao?
Sắc mặt Trầm Phù Đồ trầm xuống.
- Bởi vì con đã có ước định với một người rồi!
Trầm Côn cười hì hì đánh giá Trầm phu nhân:
- Người thừa kế, con rất muốn, nhưng không phải bằng phương pháp này… Một năm sau, con sẽ đích thân đánh bại con trai của ai đó, bắt nàng đem vị trí thừa kế cho con!
Hắn chắc luõi, nói với vẻ bất cần:
- Cha nói có đúng không? Chuyện của nam nhân, chỉ có thể dùng nắm đấm của con để giải quyết, tại sao phải dùng lời nói của người?
- Nói rất đúng, thế mới là con trai của Trầm Phù Đồ ta!
Trầm Phù Đồ cất tiếng cười to.
Trong nháy mắt, sắc mặt của Trầm phu nhân đã không còn tí huyết sắc nào…
Cha con Trầm gia, uy danh lăng chấn Tân Nguyệt, làm sao bổn phu nhân chịu nổi đây!
Nhưng mà Trầm Côn cũng không có ý tứ buông tha nàng ta.
- Trầm phu nhân, ban nãy trước mấy ngàn người ngươi đã nói…
Trầm Côn cười hì hì chỉ bàn uống trà:
- Vậy còn chờ gì nữa? Châm trà, xin lỗi đi thôi!
- Hô!
Trầm phu nhân thở gấp gáp, tiếng hít thở tràn đầy cừu hận của nàng mấy ngàn người bên dưới cũng nghe rõ.
- Trầm Phù Đồ, Trầm Côn, ngày hôm nay các ngươi thắng!
Trầm phu nhân bỗng nhiên nở nụ cười, nhẹ nhàng châm trà, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt Trầm Côn:
- Trầm đại thiếu gia, ta sai rồi!
Rồi bỗng hạ thấp giọng:
- Nhưng mà tương lai còn dài, một năm tới chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian!
- A di đà phật, bần tăng nhất định sẽ chơi tới cùng!
Trầm Côn vẻ mặt muốn giết người, hắn nhận lấy chén trà, đưa đến trước ngực Trầm phu nhân…
Hoa lạp lạp!
Trầm Côn mạnh mẽ hất chén trà lên mặt đất…
Trên mặt Trầm phu nhân biến sắc, trắng bệch ra, môi tím lại, mắt thì như muốn chảy máu!
Chứng kiến cảnh này, mọi người dưới thành không biết nói gì…
- Có ý tứ!
Chỉ riêng có Công Tôn Y vẫn tươi cười như trước, nàng thản nhiên nhìn Trầm Côn, rồi nhìn Trầm Phù Đồ, sau đó nhỏ giọng phân phó võ giả phía sau:
- Sau khi xuất phát, ta nhất định sẽ phải đi cùng Tô Nhất Minh, các ngươi đi cùng đường với Trầm Côn! Đến lúc đó, các ngươi quan sát cẩn thận Trầm Côn cho ta, báo cáo lại nhất cử nhất dộng của hắn!
- Tiểu thư, Trầm Côn có gì đáng quan sát sao?
- Đúng vậy, ngươi đừng thấy hắn hiện tại uy phong, kỳ thật là do có chỗ dựa Trầm Phù Đồ…
- Nếu Trầm Phù Đồ không ở đây, hắn không dám làm vậy phải không?
Đám vũ giả rất không tình nguyện, vô cùng xem thường Trầm Côn.
- Theo đó làm là được rồi!
Công Tôn Y hừ lạnh, đám vũ giả lập tức cúi đầu. Ở Công Tôn gia, Công Tôn Viễn chỉ là chủ nhân bề ngoài, cô gái mười sáu tuổi này, mới chính thức là thủ lĩnh Công Tôn gia!
Di?
Công Tôn Y thu hồi ánh mắt khỏi đám võ giả, chợt thấy trong đám xe còn một chiếc, đánh xe là quản gia của Trầm Côn, A Phúc.
Chiếc xe này cũng do Trầm Côn mang đến?
Tò mò, Công Tôn Y tỏa ra năng lượng vũ hồn của mình, muốn tìm hiểu thân phận người trong xe…
Ba!
Bằng mắt thường không thể nhìn thấy được, năng lượng vũ hồn của Công Tôn Y vừa mới tiến tới cạnh xe, đã bị một luồng huyết tinh sắc bén cắt đứt!
- Sát ý thật mạnh…
Đôi mắt đẹp của Công Tôn Y mở lớn, hoảng sợ nhìn không chớp mắt cỗ xe này.
- Tiểu thư, điểm binh xong rồi, xuất phát thôi!
Lúc này, A Phúc nhìn lên thấy không sai biệt lắm, bèn có ý mời nữ nhân trong xe xuống.
- Ân!
Người trong xe nhẹ giọng trả lời, xuống xe, thẳng đường đi tới nơi tập trung của Trầm gia.
Quần trắng áo trắng, một đôi găng tay màu trắng, một cái khăn che mặt bằng lụa mỏng, tuy rằng không thấy rõ dung mạo, nhưng mà trời sinh tuyệt sắc, chỉ dựa vào dáng người phong hoa tuyệt đại đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
- Người này là ai vậy? Xinh quá!
- Cô ấy vào trận hình của Trầm gia sao? Trầm gia có mỹ nhân như vậy cơ à?
- Mau, nhìn kìa, người đó so với Công Tôn Y còn đẹp hơn!
- Đệ nhất mỹ nhân Tân Nguyệt thành, không còn là Công Tôn Y nữa sao?
Công Tôn Y nghe mọi người bàn tán, ánh mắt càng thêm quái dị…
Sau đó nàng làm ra một hành động cực kỳ bất ngờ, làm cho toàn bộ nam nhân Tân Nguyệt thành phun huyết!
(ta cũng thua, thằng cha tác giả chỉ nói đến đây, chắc lúc viết hắn đang xem xxx)
- Xuất phát!
Tô An Chi ra lệnh một tiếng, toàn bộ quân trận đều xuất động, mà đôi mắt ti hí, vẻ mặt cười cợt thiếu nghiêm túc của Trầm Côn, cứ thế tùy tiện đi đến cạnh mỹ nhân tuyệt sắc, bộ dạng quen biết đến không thể quen biết hơn được nữa.
Chưa hết bất ngờ, Trầm Côn còn nhẹ nhàng vỗ lên bả vai mỹ nhân, đáng khinh nói một tiếng:
- Mỹ nữ, xuất phát thôi!
Mà chết người ở chỗ, là mỹ nhân này bị Trầm Côn khinh bạc như vậy, không ngờ là lại thuận theo, còn cười nhẹ nhàng:
- Đã muốn sớm xuất chinh cùng ngươi…
Đi theo, cùng hắn xuất chinh???
Trầm Côn!!!
Kẻ tục tĩu bất lực này, tìm được một mỹ nhân bên cạnh khi nào vậy?
Mọi người chỉ chỏ, là tiêu điểm của mọi người, cuối cùng Trầm Côn cũng nhận thấy được những ánh mắt phát hỏa sau lưng.
- Bọn chúng nhìn gì vậy? Có cái gì đẹp sao?
Trầm Côn không hiểu gì.
Không phải chỉ thân cận A La một chút áo, chỉ vỗ vai nàng thôi mà?
Vậy đã là gì? Bần tăng và A La dùng tụ linh trận, đã nắm tay nhau truyền linh khí, va va chạm chạm sớm đã quen rồi.
Về phần A La nói ‘ xuất chinh cùng ngươi’ càng không có vấn đề gì mà, A La là lão sư của bần tăng, cùng bần tăng đi giết yêu thú, gia tăng kinh nghiệm thực chiến là lẽ bình thường mà!
Ai…
Thật không thể nào hiểu được tâm tư của tục nhân!
Di?
Ánh mắt của hắn…
Trầm Côn chợt thấy Tô Nhất Minh đi đến sau hắn, ánh mắt thâm độc, khóe môi nhếch lên hiện ra một nụ cười độc ác, rõ ràng là bộ dạng không tốt đẹp gì!
Quái, Trầm Phù Đồ đã xuất quan, tiểu tử này còn dám đắc tội trắng trợn với bần tăng sao?
- Trầm thiếu gia, đây là xuất chinh kế hoạch thư, mọi người cần phải tuân thủ!
Trầm Côn đang nghĩ ngợi thì lính liên lạc chạy tới.
- Kế hoạch thư?
Trầm Côn mở mắt liếc một cái, liền hiểu được nụ cười của Tô Nhất Minh.
Theo như kế hoạch thư này xắp xếp, xuất chinh lần này, binh tướng của tam đại gia tộc chia làm hai đường, một đường là cao thủ tinh anh, phụ trách giết lục nguyên yêu thú ở chỗ sâu Độc Giác Sơn, còn đội quân thứ hai chỉ hoạt động bên ngoài Độc Giác Sơn, tùy thời điểm mà tìm kiếm diệt sát yêu thú, ngăn cản yêu thú có ý định tới gần Tân Nguyệt thành.
Thống soái đội quân thứ hai này, chính là Tô Nhất Minh!
Mẹ nó chứ!
Nguyên lai là nằm dưới trướng hắn, tài nào Tô Nhất Minh cười vui vẻ như vậy!
Nguy rồi, nguy rồi, huyện quan không bằng hiện quản, bần tăng làm việc dưới quyền Tô Nhất Minh, khẳng định sẽ bị hắn hại ngầm, chết cũng không biết chết như thế nào!
- Trầm thiếu gia, kế hoạch thư này có vấn đề gì sao?
Tô Nhất Minh cười híp mắt đi tới, tựa như muốn nói: tiểu tử, cuối cùng ngươi cũng rơi vào tay ta, xe ta lăn qua lăn lại ngươi như thế nào đi!
Trầm Côn cười hì hì ứng phó, trong lòng thì tính toán rất nhanh…
Muốn sống thì tuyệt không thể ở cùng một chỗ với Tô Nhất Minh!
Nhưng mà làm sao mới có thể thoát khỏi hắn đây?
Di, Công Tôn Y cũng tới, nàng cũng ở đội thứ hai này sao?
Thấy Công Tôn Y, hai mắt Trầm Côn sáng rực lên…
Hắc hắc, nha đầu này không phải là cái khiên hoàn mỹ nhất sao?
- Ai da, Công Tôn tiểu thư, không đúng, chúng ta là vợ chồng hẳn phải xưng hô thân thiết chứ… Y nhi, ngươi cũng đi cùng ta sao?
Trầm Côn cố nén cảm giác nổi da gà, lại gần Công Tôn Y.
Sắc mặt Tô Nhất Minh lập tức thay đổi.
Y nhi!
Nghe thấy tên này, hắn muốn ngay lập tức cầm cương đao, chém tên hỗn láo Trầm Côn thành trăm mảnh!
PS : mấy hum nay mất điện triền miên, k dịch được. Anh em thông cảm. Khi nào có điều kiện mình sẽ làm tiếp luôn!!!
Last edited by Tiểu Tây; 08-03-2011 at 02:42 AM.
Đã có 60 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Tây